01-09-2012, 01:31 AM
Rá»a tay gác kiếmI ♥ Myself
Tham gia: Jul 2011
Bà i gởi: 18,755
Thá»i gian online: 4 tháng 2 tuần 0 ngà y
Thanks: 907
Thanked 288,902 Times in 11,108 Posts
Quốc Sắc Sinh Kiêu
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 1: Vân Sơn ai không thấy quân
ChÆ°Æ¡ng 14: Trù tÃnh chạy trốn
Nhóm dịch KoCo
Nguồn Mê Truyện
Cá»a chÃnh thạch thất bị đóng lại trong nháy mắt. Tên phỉ cầm Ä‘uốc cảm thấy từ bên trái mình má»™t luồng kình phong áºp tá»›i. Gã biết chuyện không ổn, nhÆ°ng không thể ngá» bên trong có ngÆ°á»i tá»± tháo được dây thừng trói tay, nên Ä‘em toà n lá»±c bổ tá»›i má»™t Ä‘ao. Äại Ä‘ao chÆ°a tá»›i ngÆ°á»i đối phÆ°Æ¡ng, tên phỉ nà y đã cảm thấy ngá»±c mình nhÆ° bị thiết chùy nện và o, ngÅ© tạng lục phủ láºp tức giống nhÆ° vỡ vụn, Ä‘au Ä‘á»›n nói không nên lá»i.
Gã biết đối phÆ°Æ¡ng sá»›m có chuẩn bị, trù tÃnh việc đánh lén chu đáo, định quát to lên má»™t tiếng đánh Ä‘á»™ng cho đồng bá»n ở trong cổ miếu nghe thấy đến cứu viện. Chỉ tiếc gã chÆ°a kịp mở miệng, đã bị giã má»™t quyá»n và o giữa trán. Má»™t quyá»n nà y công lá»±c mạnh mẽ, tên phỉ không kịp rên má»™t tiếng, láºp tức té trên mặt đất, chết ngất.
Xuất ra hai quyá»n liên tục nà y, đúng là Vệ Thiên Thanh.
Tên phỉ phÃa sau phản ứng cá»±c kỳ nhanh, gã nghe thấy tiếng cá»a đóng lại, không Ä‘i vá» phÃa trÆ°á»›c, cÅ©ng không lên tiếng, quay thân lại vung Ä‘ao chém xuống. Bên trong thạch thất hôn ám vô cùng, nhÆ°ng cây Ä‘uốc vẫn chÆ°a tắt hẳn, nÆ°Æ¡ng theo ánh lá»a, gã nhằm Ä‘ao nà y xuống má»™t thân ảnh gần nhất.
Äao nà y của gã cá»±c kỳ quyết Ä‘oán, không chút cháºm chạp, đã thấy cái bóng kia không lùi mà tiến tá»›i, tốc Ä‘á»™ cá»±c nhanh. Äại Ä‘ao của gã chÆ°a hạ xuống, ngÆ°á»i nỠđã giống nhÆ° đầu báo lẻn đến trÆ°á»›c mặt mình, đấm thẳng và o bụng.
Thân ảnh ấy lá»±c va chạm không nhá», tên phỉ cảm thấy bụng rất khó chịu, tay má»m nhÅ©n, gã cÅ©ng trong nháy mắt kịp há mồm kêu cứu, nhÆ°ng đối phÆ°Æ¡ng đã sá»›m có chuẩn bị, lại vung má»™t quyá»n từ dÆ°á»›i hất lên. Tên phỉ cảm thấy xÆ°Æ¡ng má rung mạnh, Ä‘au Ä‘á»›n vô cùng.
Gã trong lòng tức giáºn, lúc nà y lại cảm thấy phÃa sau có kình phong đánh tá»›i, chÆ°a kịp xoay ngÆ°á»i, lại bị Vệ Thiên Thanh bồi thêm nhát nữa và o đầu, choáng váng, ngã váºt xuống đất.
Chỉ trong nháy mắt, hai tên phỉ đã bị Sở Hoan và Vệ Thiên Thanh hợp công đánh bại. Vệ Thiên Thanh cầm lấy cây đuốc, nhìn Sở Hoan liếc mắt một cái, giơ ngón tay cái lên nói:
- Tiểu huynh đệ, là m tốt lắm.
Trong phòng má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u đã tỉnh, dÆ°á»›i ánh lá»a, nhìn thấy hai tên phỉ té trên mặt đất, má»™t đám vui mừng không kể xiết. Vệ Thiên Thanh thấp giá»ng nhắc nhở:
- Các ngÆ°Æ¡i nếu muốn rá»i khá»i nÆ¡i nà y, không được hà nh Ä‘á»™ng thiếu suy nghÄ©, cà ng không được gây nên tiếng Ä‘á»™ng.
Má»i ngÆ°á»i láºp tức gáºt đầu.
Mỹ phụ Kiá»u phu nhân trên mặt vẫn trắng bệch má»™t mảnh, má»›i vừa rồi dá»±a theo chỉ dẫn của Vệ Thiên Thanh, ra sát cá»a thông báo có ngÆ°á»i chết, câu dẫn hai tên phỉ kia và o phòng. Nà ng ta đến bây giá» vẫn còn hồi há»™p, lúc nà y lại cà ng lo lắng:
- Vệ Thiên Thanh, chúng ta Ä‘i mau, nếu không Ä‘i, bị bá»n chúng phát hiện, chúng ta khó có cÆ¡ há»™i trốn thoát khá»i đây.
Những ngÆ°á»i khác Ä‘á»u gáºt đầu, má»™t đám vá»™i vá»™i và ng và ng định trốn Ä‘i.
Vệ Thiên Thanh hÆ°á»›ng vá» Kiá»u phu nhân cung kÃnh nói:
- Phu nhân, xin đừng nóng vá»™i, chá» thuá»™c hạ ra ngoà i thăm dò chá»— để ngá»±a, sau đó trở vá» sẽ mang má»i ngÆ°á»i Ä‘i.
Lại há»i:
- Trong số các ngÆ°á»i, ai biết cưỡi ngá»±a giÆ¡ tay!
Má»i ngÆ°á»i ngÆ¡ ngác nhìn nhau, rất nhanh, liá»n có bốn ngÆ°á»i giÆ¡ tay lên. Trong đó có ngÆ°á»i má»™t bà n tay ôm bụng, trên trán còn đổ mồ hôi lạnh. NgÆ°á»i nà y chÃnh là Chu Phát.
Vừa rồi hai tên phỉ bên ngoà i nghe tiếng kêu rên thống khổ, đúng là của Chu Phát. Gã kêu rất tháºt, cÅ©ng không phải vì giá»i giả vá» mà chẳng qua lúc ấy Vệ Thiên Thanh vì muốn đạt hiệu quả cao nhất nên nện cho gã má»™t quyá»n và o bụng. Tuy rằng không gây nên thÆ°Æ¡ng tổn nhÆ°ng cÅ©ng khiến Chu Phát Ä‘au Ä‘á»›n báºt kêu lên thảm thiết.
Sở Hoan cũng nhìn thấy Tô Lâm Lang lúc nà y cũng giơ tay lên.
Vệ Thiên Thanh khẽ gáºt đầu, ra hiệu má»i ngÆ°á»i buông tay, nhìn vá» phÃa Sở Hoan. Sở Hoan hiểu ý tứ của gã là muốn biết mình có biết cưỡi ngá»±a không, hắn khẽ gáºt đầu.
- Trong mÆ°á»i ngÆ°á»i có sáu ngÆ°á»i biết cưỡi ngá»±a!
Vệ Thiên Thanh nói:
- NhÆ° váºy dá»… xá» lý hÆ¡n. Chá» ta tìm được nÆ¡i nhốt ngá»±a, quay vá» sẽ dẫn má»i ngÆ°á»i Ä‘i.
Dừng một chút, nghiêm nghị nói:
- Má»i ngÆ°á»i cÅ©ng biết, đám thổ phỉ nà y ngÆ°á»i đông thế mạnh. HÆ¡n nữa, Ä‘á»u là những kẻ liá»u lÄ©nh. Äợi lát nữa khi tìm Ä‘á»±c ngá»±a, ai nấy Ä‘á»u tá»± tìm cách thoát thân. NÆ¡i nà y chúng ta không ai thông thuá»™c địa hình, có thể trốn thoát hay không, là nhỠở váºn may của các vị.
Gã cÅ©ng không dám cháºm trá»…, hÆ°á»›ng Sở Hoan nói:
- Tiểu huynh đệ, ngươi ở đây bảo hộ cho phu nhân. Ta ra ngoà i đi tìm chỗ để ngựa, qua được lần nà y, sẽ thâm tạ!
Sở Hoan cÆ°á»i:
- Chúng ta phân công nhau là m việc, ta cũng phải đi tìm lại đồ của mình!
CÅ©ng không nói nhiá»u, Ä‘i lên nhẹ nhà ng mở cá»a, rồi biến mất trÆ°á»›c mặt má»i ngÆ°á»i.
Vệ Thiên Thanh sá»ng sốt, cÅ©ng không biết được Sở Hoan Ä‘i là m gì, Ä‘em cây Ä‘uốc giao cho Kiá»u phu nhân, sau đó thấp giá»ng thì thầm:
- Má»i ngÆ°á»i trÆ°á»›c hết Ä‘em trói hai tên nà y lại, nhét giẻ và o mồm!
Xoay ngÆ°á»i ra cá»a, nhìn ngó xung quanh, thấy nÆ¡i nÆ¡i yên tÄ©nh nhÆ° tá», cÅ©ng không thấy tung tÃch Sở Hoan đâu cả, láºp tức dá»±a và o trà nhá»› sá» soạng tìm lối Ä‘i.
Hầu Mạc TÃn có thân pháºn đặc thù, đại Ä‘a số chúng phỉ Ä‘á»u nghỉ dÆ°á»›i sÆ°Æ¡ng, hoặc ở chung trong má»™t tiểu phòng cÅ© nát. Những ngÆ°á»i nà y thá»i gian gầy đây ngà y đêm toan tÃnh mệt má»i không chịu nổi, hôm nay rốt cuá»™c đã bắt được Kiá»u phu nhân Ä‘em vá», tâm tình cÅ©ng được thả lá»ng đôi chút, sau khi ăn chút lÆ°Æ¡ng khô, liá»n ngả lÆ°ng chìm và o trong giấc ngủ say.
Hầu Mạc TÃn ở trong má»™t tiểu phòng riêng, dùng tấm gá»— là m tạm thà nh cái giÆ°á»ng. Gã nằm trên giÆ°á»ng, nhắm mắt lại, nhÆ°ng lăn qua lăn lại không ngủ được. HÆ¡i nóng dÆ°á»›i bụng vẫn chÆ°a hết, hÆ¡n nữa, cà ng lúc cà ng mạnh. Äầu óc trÆ°á»›c sau nhÆ° má»™t hiển hiện bóng dáng kiá»u mị in trên ná»n cá»a sổ giấy. Lòng mÆ¡ tưởng được già y vò tấm thân trắng nõn ngá»c ngà của Lâm Äại Nhi, cả ngÆ°á»i nhÆ° bốc há»a.
Gã xoay ngÆ°á»i ngồi xuống, tháo mặt nạ ra, lấy hết sức xoa mặt, muốn bình tÄ©nh trở lại. NhÆ°ng thân hình vá»›i những núi đồi khiêu khÃch của Lâm Äại Nhi vẫn bám chặt lấy đầu óc gã, khiến gã toà n thân dục vá»ng ngùn ngụt. Gã lại Ä‘em mặt nạ lên Ä‘eo và o mặt, đứng dáºy, Ä‘i qua Ä‘i lại, Ä‘á»™t nhiên dừng bÆ°á»›c, đôi mắt dÆ°á»›i tấm mặt nạ nhÆ° lóe hà o quang.
“Lâm Äại Nhi không thể Ä‘á»™ng và o, nhÆ°ng nÆ¡i đó chẳng phải giam giữ ba nữ nhân saoâ€.
Hầu Mạc TÃn tá»± thì thà o:
“Nữ tá» Ä‘á»™i nón tre kia thân hình không tệ, chẳng qua xem thái Ä‘á»™ của nà ng cÅ©ng có chút quáºt cÆ°á»ng, không dá»… đối phó. NhÆ°ng Kiá»u phu nhân vừa có tÆ° sắc lại nhát gan, nếu Ä‘em nà ng ta đến đây… ha hả, cho dù cưỡng ép, nà ng ta vì danh tiếc của mình cÅ©ng không dám nói raâ€.
Vừa nghÄ© đến đây, láºp tức hÆ°ng phấn hẳn lên, không do dá»± thêm, tiến lên nhẹ nhà ng mở cá»a, nhìn xung quanh, thấy bốn phÃa im ắng, liá»n nhẹ bÆ°á»›c Ä‘i vá» phÃa thạch thất.
NghÄ© đến cảnh tượng được vầy vò thân hình nõn nà của mỹ phụ, cả ngÆ°á»i gã nhÆ° muốn bốc cháy, hạ thân nóng hừng há»±c, không kiá»m chế nổi nữa, nhanh chân hÆ¡n bÆ°á»›c vá» phÃa nà y.
Vệ Thiên Thanh dá»±a và o trà nhá»›, trong bóng đêm sá» soạng tìm Ä‘Æ°á»ng ra khá»i cổ miếu. Chỉ thấy ngoà i cổ miếu có hai cá»— xe ngá»±a Ä‘áºu ở đó, gã rón ra rón rén tá»›i gần, mÆ¡ hồ nghe thấy từ trong thùng xe vá»ng ra tiếng ngáy, Ä‘oán trong thùng xe chắc chắn có chúng phỉ Ä‘ang ngủ, vốn định Ä‘i giải quyết phỉ chúng bên trong, nhÆ°ng lại lo lắng chẳng may có sÆ¡ sót. Lúc nà y, chuyện quan trá»ng nhất là bảo vệ Kiá»u phu nhân thoát thân an toà n đã, tuyệt không thể để xảy ra biến cố gì. NghÄ© đến đó, gã cÅ©ng bỠý định xá» lý mấy tên chúng phỉ trong thùng xe. Và quay ngược lại nhẹ nhà ng Ä‘i vá» phÃa cổ miếu.
Gã lẻn và o phÃa sau cổ miếu, nÆ°Æ¡ng theo ánh trăng nhìn lại, thấy đúng là cách đó không xa có má»™t tiểu Ä‘Æ°á»ng. Bên cạnh tiểu Ä‘Æ°á»ng thÆ°a thá»›t mấy cây đại thụ, mấy con tuấn mã cá»™t ở đó, lại mÆ¡ hồ thấy má»™t thân ảnh tá»±a và o gốc cây đại thủ, không nhúc nhÃch, dÆ°á»ng nhÆ° đã ngủ.
Vệ Thiên Thanh biết đó là tên thổ phỉ canh ngá»±a, láºp tức cong ngÆ°á»i, nhẹ nhà ng vòng ra phÃa sau, cÅ©ng không vá»™i vã tá»›i gần, xác định hắn ta chắc chắn là đang ngủ, liá»n phủ phục trên mặt đất, từng chút má»™t từng chút má»™t bò đến gần, má»™t lát sau đã đến phÃa sau thân cây. Vệ Thiên Thanh không nói hai lá»i, cháºm rãi nâng đại Ä‘ao lên, đặt lên cổ há»ng tên phỉ, roẹt, má»™t Ä‘ao cắt đứt cổ há»ng gã.
Tên phỉ kia Ä‘ang ngủ say bị cắt đứt yết hầu, Ä‘Æ°a tay lên băng bó cổ há»ng, trong cổ phát ra tiếng xì xì, rất nhanh ngã xuống, co giáºt hai cái, chết ngay láºp tức.
Vệ Thiên Thanh lạnh lùng cÆ°á»i, Ä‘em thi thể tên phỉ giấu ra sau cây cổ thụ, lại quan sát bốn phÃa, rồi tiếp tục sá» soạng Ä‘i vá» cổ miếu, tá»›i trÆ°á»›c thạch thất, nhẹ nhà ng đẩy cá»a ra. Bên trong cả kinh, khi nhìn thấy đó là Vệ Thiên Thanh thì không khá»i mừng rỡ.
Kiá»u phu nhân vá»™i há»i:
- Có tìm thấy ngựa không?
Vệ Thiên Thanh gáºt đầu, nhìn hai tên phỉ đã bị đánh cho bất tỉnh, hạ giá»ng nói:
- Bây giá» dáºp tắt cây Ä‘uốc, nắm chặt quần áo, sau khi ra ngoà i, không được phát ra tiếng Ä‘á»™ng. Ta mang má»i ngÆ°á»i đến chá»— có ngá»±a, có ngá»±a, má»i ngÆ°á»i sẽ có cÆ¡ há»™i sống sót, hết thảy bảo trá»ng!
Tô Lâm Lang bỗng nhiên nói:
- Hắn vẫn chưa quay lại!
- Ai?
Vệ Thiên Thanh ngẩn ra, nhÆ°ng chợt hiểu, nhìn khắp lượt má»i ngÆ°á»i đúng là không thấy Sở Hoan, nhÃu mà y:
- Hắn đi đâu? Là m sao còn chưa v�
Tất cả má»i ngÆ°á»i không ai đáp. Trong lúc Vệ Thiên Thanh Ä‘ang trầm ngâm thì đã có ngÆ°á»i cẩn tháºn nói:
- Hay là … hắn đã đi trước?
Những ngÆ°á»i khác ngÆ¡ ngác nhìn nhau, có kẻ phụ há»a:
- Chỉ sợ là đi rồi…
Tô Tâm Lang trầm ngâm một lát, rồi nói:
- Có lẽ hắn Ä‘i tìm cái bá»c của mình. Hắn sẽ không bá» chúng ta đâu…
Giá»ng nà ng nhẹ nhà ng nhÆ°ng quyết Ä‘oán, dÆ°á»ng nhÆ° tin tưởng Sở Hoan sẽ không bá» lại má»i ngÆ°á»i mà chạy trốn má»™t mình.
Má»i ngÆ°á»i và o đây ủng há»™ để truyện ra nhanh hÆ¡n nà o
Tà i sản của Hina
Chữ ký của Hina I can FLY ~~~ (â—ï¼¾oï¼¾â—)
Äã có 11 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Hina
Danh sách cám ơn quá dà i, bấm và o đây để ẩn/Hiện
Dinhngoc7086 ,
dungcoixuong ,
hoainamvuong ,
htrson ,
minhphong ,
read ,
soluuhuong ,
SWAT ,
traudien ,
trieuhac ,
vogiacat
01-09-2012, 01:33 AM
Rá»a tay gác kiếmI ♥ Myself
Tham gia: Jul 2011
Bà i gởi: 18,755
Thá»i gian online: 4 tháng 2 tuần 0 ngà y
Thanks: 907
Thanked 288,902 Times in 11,108 Posts
Quốc Sắc Sinh Kiêu
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 1: Vân Sơn ai không thấy quân
Chương 15: Mà nh chỉ treo chuông che chở hồng nhan
Nhóm dịch KoCo
Nguồn Mê Truyện
Bên cạnh có má»™t ngÆ°á»i thấp giá»ng há»i:
- Chúng ta... Chúng ta cứ chỠđợi nhÆ° váºy sao? Nếu hắn không trở lại, có phải chúng ta... có phải chúng ta sẽ không thể Ä‘i nữa không?
NgÆ°á»i bên trong nà y, phần lá»›n là thÆ°Æ¡ng nhân nhà già u, Ä‘á»u có lòng tÆ° lợi, lúc nà y nhìn thấy có cÆ¡ há»™i chạy trốn, tháºt sá»± không muốn bởi vì Sở Hoan là bị cháºm trá»…, tháºm chà có mấy ngÆ°á»i bắt đầu oán trách trong lòng Sở Hoan cháºm chạp không vá», cÅ©ng không nghÄ© tá»›i có thể có được cÆ¡ há»™i chạy trốn cÅ©ng là nhá» Sở Hoan ban tặng.
Vệ Thiên Thanh trầm ngâm một lát, trong lòng thầm nghĩ:
- Tiểu tá» kia thông minh, hÆ¡n nữa thủ Ä‘oạn nhìn qua không kém, nếu có thể cho mình sá» dụng, tháºt sá»± là chuyện rất tốt. Dùng năng lá»±c của hắn, muốn chạy trốn má»™t mình, chỉ sợ cÅ©ng không khó khăn... !
Liếc Kiá»u phu nhân vạn phần khẩn trÆ°Æ¡ng bên ngÆ°á»i má»™t cái, gã thở dà i, lại nghÄ©: “An nguy của phu nhân là lá»›n nhất, nếu cháºm trá»… nữa, chỉ sợ tháºt sá»± không Ä‘i đượcâ€. Gã hạ quyết tâm, nháºn cây Ä‘uốc từ trong tay Kiá»u phu nhân, thấp giá»ng nói:
- Äá»u dắt tay từng bÆ°á»›c, hiện giá» ta dáºp tắt Ä‘uốc, mang má»i ngÆ°á»i ra ngoà i!
Äôi mắt sau lá»›p lụa Ä‘en của Tô Lâm Lang lá»™ ra vẻ quái dị, há»i:
- Chúng ta bỠlại hắn?
Vệ Thiên Thanh nói:
- Hắn có thể ứng phó được, không có chúng ta, hắn sẽ cà ng thoải mái.
Gã nghiêm nghị nói:
- Không cần nhiá»u lá»i, nắm tay cho tốt, ta dáºp tắt lá»a!
Gã tắt Ä‘uốc, xung quanh láºp tức tối Ä‘en.
Lúc nà y má»i ngÆ°á»i Ä‘i theo từng ngÆ°á»i má»™t, lấy Vệ Thiên Thanh là m đầu, lần mò Ä‘i ra ngoà i miếu cổ trong bóng đêm.
...
...
Lâm Äại Nhi cÅ©ng vô cùng mệt má»i, nhÆ°ng nà ng vẫn không có nghỉ tạm, ngồi ở bên bà n, trên mặt trà n đầy vẻ lo lắng.
Nà ng nhá»› rõ đồ váºt kia vẫn mang trên ngÆ°á»i, hÆ¡n nữa cất kỹ trong ngÆ°á»i, vẫn chÆ°a từng rá»i khá»i thân thể mình, nhÆ°ng lúc thay quần áo vừa rồi, nà ng lại Ä‘á»™t nhiên phát hiện đồ váºt kia đã không cánh mà bay.
Nà ng tìm trong phòng má»™t lát, không có thấy tung tÃch váºt kia, láºp tức nhá»› tá»›i tình cảnh đối phó vá»›i Sở Hoan ở trên sông, chẳng lẽ đồ váºt kia dÄ© nhiên rÆ¡i mất khi đó?
Chỉ có Ä‘iá»u nà ng lục soát trong thạch thất má»™t phen, lại không tìm được váºt kia, tuy rằng trong lòng tức giáºn, cÅ©ng hiểu được mình phán Ä‘oán sai, dù sao sau khi Sở Hoan lên thuyá»n đã bị trói chặt, trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i tay chân bị trói, nếu đồ váºt kia ở trên ngÆ°á»i hắn, căn bản không có khả năng giấu diếm. Nà ng tá»± nhiên không biết Sở Hoan đã sá»›m mở dây trói, Ä‘Æ°a đồ váºt kia ra sau ngÆ°á»i Tô Lâm Lang.
CÅ©ng không biết buồn bá»±c bao lâu, nà ng bất đắc dÄ© cÆ°á»i khổ:
- Chẳng lẽ trÆ°á»›c đó đã mất rồi? Hoặc là ... lúc giằng co trên sông kia, đồ váºt kia đã rÆ¡i xuống đáy sông?
Chỉ là trong đầu lại nghÄ© tá»›i vẻ mặt vô cùng bình tÄ©nh của Sở Hoan lúc ấy, Ä‘á»u cảm thấy bên trong hÆ¡i quái dị, nhất thá»i cÅ©ng không ngủ được, lại nghÄ© không chừng đồ váºt kia rÆ¡i ở trong thùng xe, láºp tức đứng dáºy, ra cá»a phòng muốn tìm trong thùng xe má»™t phen.
Nà ng ra cá»a, muốn Ä‘i ra ngoà i miếu cổ, Ä‘á»™t nhiên thấy má»™t âm thanh chạy qua ở phÃa trÆ°á»›c không xa, trong lòng láºp tức sinh nghi, thấp giá»ng nói:
- LÃ ai?
Bóng ngÆ°á»i kia chợt lóe mà qua, cÅ©ng không dừng lại, cÅ©ng không đáp lá»i, Lâm Äại Nhi cảm thấy chuyện tình cổ quái, rút dao găm bên hông, thân nhẹ nhÆ° yến, Ä‘uổi theo bóng dáng kia.
Bóng dáng kia tháºt nhanh, không ngừng xuyên qua cá»™t trụ đổ nát, Lâm Äại Nhi Ä‘uổi theo, trong nhất thá»i không Ä‘uổi kịp ngÆ°á»i ná», lách qua má»™t cá»™t đá, đã không thấy bóng dáng ngÆ°á»i kia, nghe thấy tiếng bÆ°á»›c chân vang lên phÃa sau, Lâm Äại Nhi bá»—ng nhiên xoay ngÆ°á»i, nÆ°Æ¡ng theo ánh trăng rá»i và o miếu qua khe hở đổ nát, chỉ thấy má»™t ngÆ°á»i cầm cung tiá»…n Ä‘ang chạy vá»™i tá»›i đây.
Lâm Äại Nhi nhÃu mà y, tá»± nhiên nháºn ra đó là Hầu Mạc TÃn, mà Hầu Mạc TÃn cÅ©ng đã nhìn thấy Lâm Äại Nhi, vá»™i và ng bÆ°á»›c tá»›i, còn không có mở miệng, Lâm Äại Nhi đã há»i:
- Khuya khoắt, ngươi không ngủ được, cầm cung tiễn ra là m gì?
Hầu Mạc TÃn vá»™i la lên:
- Thạch thất... dÆ°á»ng nhÆ° thạch thất bên kia xảy ra chuyện!
...
Vừa rồi Hầu Mạc TÃn má»™t lòng muốn mang Kiá»u phu nhân ra ngoà i, giải phóng má»™t chút lá»a dục trên ngÆ°á»i gã, cho nên Ä‘i tá»›i thạch thất kia, ai biết tá»›i thạch thất rồi, lại nhìn thấy Ä‘uốc vốn châm ở nÆ¡i đó đã tắt, hÆ¡n nữa thủ vệ trÆ°á»›c cá»a thạch thất đã không thấy tung tÃch.
Hầu Mạc TÃn cÅ©ng không phải ngu ngốc, phản ứng đầu tiên chỉ biết thạch thất xảy ra biến cố, vá»™i và ng trở lại phòng mình mang cung tên ra, có cung tên trong tay, gã không há» sợ hãi, muốn qua xem rốt cuá»™c phát sinh chuyện gì, ai biết lại gặp phải Lâm Äại Nhi ở nÆ¡i nà y.
Lâm Äại Nhi nghe nói thạch thất cố biến, thần sắc mặt đẹp thay đổi, thất thanh nói:
- Không tốt!
Hai chân nhấn má»™t chút, vòng eo mảnh mai uốn éo, cả ngÆ°á»i đã nhÆ° bay qua phÃa thạch thất.
Xa xa nhìn thấy thạch thất bên kia tối mịt, Lâm Äại Nhi chỉ biết tháºt sá»± xảy ra chuyện, láºp tức lấy ra má»™t tiêu trúc nhá» bên hông, thổi và i tiếng, tiếng tiêu trúc láºp tức vang lên trong miếu cổ, truyá»n ra bốn phÃa rõ rà ng. Rất nhanh, liá»n nghe được trong miếu vang lên tiếng Ä‘á»™ng ồn à o, có thổ phỉ cao giá»ng nói:
- Má»i ngÆ°á»i mau dáºy, đã xảy ra chuyện!
Lúc nà y Lâm Äại Nhi đã tá»›i cá»a thạch thất, má»™t cÆ°á»›c đá văng cá»a chÃnh, bên trong tối Ä‘en, lúc nà y Hầu Mạc TÃn cÅ©ng đã giÆ°Æ¡ng cung cà i tên, Ä‘i theo phÃa sau Lâm Äại Nhi, nhắm ngay bên trong.
Lúc nà y góc tây đã sáng lên ánh lá»a, má»™t đám thổ phỉ tay cầm đại Ä‘ao nhÆ° lang nhÆ° hổ chạy vá»™i đến. Hiện giá» Lâm Äại Nhi cÅ©ng không xem thạch thất, mà y liá»…u nhÃu chặt, vẻ mặt ngÆ°ng trá»ng, dÆ°á»ng nhÆ° suy nghÄ© cái gì, hô:
- Ngá»±a... Qua phÃa sau, bá»n chúng nhất định Ä‘i tìm ngá»±a... !
Nà ng xoay ngÆ°á»i chạy ra sau miếu.
Hầu Mạc TÃn vá»™i và ng Ä‘uổi theo, còn chÆ°a tá»›i cá»a sau miếu cổ, phÃa sau đã truyá»n đến tiếng ngá»±a hÃ, Lâm Äại Nhi vừa gấp vừa giáºn:
- Quả thực muốn bỠchạy, mau đuổi theo, không thể để nữ nhân kia chạy mất!
Lúc nà y Lâm Äại Nhi dồn hết khà lá»±c toà n thân, liá»u mạng Ä‘uổi qua, giống nhÆ° con bÆ°á»›m nhẹ nhà ng bay múa trong sân đá đổ nát, má»›i ra cá»a sau, chỉ thấy ngá»±a bên cạnh ao nÆ°á»›c nhá» Ä‘á»u đã được mở ra, đã có ngÆ°á»i muốn cưỡi ngá»±a rá»i khá»i.
Äám thổ phỉ phÃa sau đã nhanh chóng theo kịp, lao ra nhao nhao hô lên:
- Äừng chạy!
Kiá»u phu nhân thân thể được nuông chiá»u, Ä‘i lại cháºm, lúc nà y chÆ°a lên ngá»±a, Lâm Äại Nhi liếc mắt nhìn thấy, phi thân tiến lên, và i nhịp đã Ä‘uổi qua, lá»›n tiếng kêu lên:
- Äi không được!
Má»™t ngÆ°á»i ở bên trong nhà o tá»›i, đại Ä‘ao bổ xuống Lâm Äại Nhi, má»™t giá»ng nói thô quát lên:
- Nháºn lấy cái chết!
NgÆ°á»i nà y đúng là Vệ Thiên Thanh.
Má»™t Ä‘ao nà y thế mạnh lá»±c lá»›n, trong tay Lâm Äại Nhi chỉ có dao găm, cÅ©ng không dám đón đỡ, nghiêng ngÆ°á»i tránh qua, Vệ Thiên Thanh đã trầm giá»ng kêu lên:
- Phu nhân mau lên ngựa!
Gã lại bổ ngang má»™t Ä‘ao, chém qua phÃa hông Lâm Äại Nhi.
Lâm Äại Nhi mắt thấy Kiá»u phu nhân Ä‘ang luống cuống tay chân lên lÆ°ng ngá»±a, nghiến răng nghiến lợi, thân thể ngá»a ra sau, má»™t đùi ngá»c rắn chắc quét vá» phÃa hạ bà n của Vệ Thiên Thanh.
Vệ Thiên Thanh vá»™i nhảy ra phÃa sau, thấy được má»™t đám thổ phỉ xông lại đây, không dám cháºm trá»…, liá»n Ä‘i trở lại vá» phÃa Kiá»u phu nhân Ä‘ang lên ngá»±a. Lúc nà y Vệ Thiên Thanh cÅ©ng bất chấp kiêng kị, nâng mông tròn của Kiá»u phu nhân, đẩy nà ng lên ngá»±a, Lâm Äại Nhi đã Ä‘uổi theo phÃa sau, gã lại quay ngÆ°á»i bổ liá»n ba Ä‘ao, bức Lâm Äại Nhi lui hai bÆ°á»›c, lúc nà y má»›i xoay ngÆ°á»i lên ngá»±a, ngồi phÃa sau Kiá»u phu nhân, lúc nà y không để ý tá»›i gì khác, nắm lấy dây cÆ°Æ¡ng vung lên, muốn rá»i khá»i.
Lâm Äại Nhi sao có thể trÆ¡ mắt nhìn Kiá»u phu nhân rá»i khá»i, quay đầu lại lá»›n tiếng kêu khẽ:
- Hầu Mạc TÃn, còn không bắn ngá»±a, không được để bá»n há» chạy Ä‘i!
Lúc nà y nà ng chỉ má»™t lòng muốn lÆ°u Kiá»u phu nhân lại, cÅ©ng bất chấp những ngÆ°á»i khác, mà ngÆ°á»i khác nhìn thấy thổ phỉ Ä‘uổi theo, sá»›m đã hồn bay phách lạc, dồn toà n lá»±c lên ngá»±a, chỉ ná»a khắc liá»n có hai con ngá»±a vung móng chạy nhÆ° Ä‘iên, tiến và o trong đêm tối, cÅ©ng không biết chạy Ä‘i nÆ¡i nà o.
Hầu Mạc TÃn nghe được Lâm Äại Nhi quát lá»›n, vá»™i và ng giÆ°Æ¡ng cung cà i tên, tà i bắn cung của gã không thấp, lúc nà y có ánh trăng chiếu khắp mặt đất, hÆ¡n nữa khoảng cách vá»›i chá»— Vệ Thiên Thanh cÅ©ng không xa, đứng bên ao nÆ°á»›c nhá», Hầu Mạc TÃn tá»± tin nếu bắn ra má»™t tên, hoà n toà n có thể bắn trúng bất cứ mục tiêu nà o mình muốn, khi mÅ©i tên của gã nhắm ngay Vệ Thiên Thanh, lại do dá»± mà chuyển lên ngÆ°á»i tuấn mã, trong nháy mắt buông tay, trong đầu chợt vang lên lá»i Tần VÅ© nói qua vá»›i gã.
Nếu lần nà y Vệ Thiên Thanh và Kiá»u phu nhân tháºt sá»± có thể thoát Ä‘i, nhÆ° váºy trong tay Lâm Äại Nhi không có tiá»n vốn Ä‘Ã m phán vá»›i Kiá»u Minh ÄÆ°á»ng, từ đó, Lâm Sùng Cốc và Lá»— Thiên Hữu sẽ không thể bình yên trở vá», Ä‘iá»u nà y có lợi rất lá»›n đối vá»›i Hầu Mạc TÃn.
Ma xui quá»· khiến, má»™t tên nà y của Hầu Mạc TÃn không có bắn vá» Vệ Thiên Thanh và tuấn mã gã cưỡi, mà chuyển hÆ°á»›ng bắn vá» má»™t ngÆ°á»i bên cạnh, ngÆ°á»i hắn nhắm nà y, không phải ngÆ°á»i khác, lại đúng là Tô Lâm Lang.
Tô Lâm Lang và ná»™t nữ tá» khác cưỡi chung má»™t ngá»±a, nà ng giúp nữ tá» kia lên ngá»±a trÆ°á»›c, bản thân mình không kịp Ä‘i lên, không biết vì sao, lúc nà y còn nhá»› tá»›i Sở Hoan chÆ°a có Ä‘i ra, quay đầu lại nhìn, liá»n thấy được thổ phỉ mặt nạ đồng thau giÆ°Æ¡ng cung cà i tên dÆ°á»›i ánh trăng, mà mÅ©i tên nhắm thẳng mình.
Nà ng chấn Ä‘á»™ng, không kịp nghÄ© nhiá»u, Hầu Mạc TÃn đã buông lá»ng tay, tên bắn vá» phÃa nà ng giống nhÆ° tia chá»›p, giá» phút nà y, nà ng cÅ©ng không biết thế nà o cho phải, ngÆ¡ ngác mà đứng.
- Cẩn tháºn!
Bên cạnh truyá»n đến má»™t tiếng quát to, nà ng láºp tức cảm thấy má»™t ngÆ°á»i bên cạnh vồ lên, ôm nà ng tránh ra, dù là nhÆ° thế, nà ng vấn cảm thấy trên đùi Ä‘au nhức, tuy rằng mÅ©i tên kia không trúng yếu hại của nà ng, nhÆ°ng vẫn bắn lên đùi nà ng.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Äại Nhi lạnh nhÆ° băng, quay đầu lá»›n tiếng quát:
- Hầu Mạc TÃn, mắt ngÆ°Æ¡i bị mù sao? NgÆ°Æ¡i muốn bắn ai?
Hầu Mạc TÃn lại lấy tên ra, chỉ là vừa rồi cháºm trá»… má»™t tên, Vệ Thiên Thanh đã quay đầu ngá»±a, quát lá»›n má»™t tiếng, cÅ©ng không quan tâm gì khác, cưỡi ngá»±a chạy vá» hÆ°á»›ng đông.
Tô Lâm Lang bị ôm tránh thoát má»™t tên, còn chÆ°a kịp nghÄ© nhiá»u, liá»n cảm thấy toà n thân mình bị ôm lên, bÆ°á»›c chân ngÆ°á»i ôm nà ng rất nhanh, và i bÆ°á»›c liá»n tá»›i bên má»™t con tuấn mã khác, nhanh chóng ẵm Tô Lâm Lang lên ngá»±a, mà ngÆ°á»i ná» cÅ©ng xoay ngÆ°á»i lên ngá»±a theo sau, trong tiếng quát chót tai của má»™t đám thổ phỉ, ngÆ°á»i nỠđã quay đầu ngá»±a, cÅ©ng chạy nhÆ° bay trên con Ä‘Æ°á»ng cá» dại má»c thà nh bụi vá» phÃa đông.
Lúc nà y Lâm Äại Nhi quả tháºt là nổi tráºn lôi đình, biết rõ Ä‘á»—i phÆ°Æ¡ng cưỡi ngá»±a mà đi, tốc Ä‘á»™ cá»±c nhanh, nà ng vẫn dÆ°Æ¡ng chân Ä‘uổi theo vá» phÃa đông, trong lòng thầm nghÄ© Kiá»u phu nhân chÃnh là mấu chốt đổi vá» hai ngÆ°á»i thân quan trá»ng, tuyệt đối không thể để Kiá»u phu nhân chạy mất.
Äuổi theo hÆ¡n mÆ°á»i thÆ°á»›c, nghe được tiếng vó ngá»±a phÃa trÆ°á»›c ngà y cà ng xa, nà ng lo lắng trong lòng, lúc nà y sau lÆ°ng truyá»n đến tiếng vó ngá»±a, nghe được giá»ng Tiết Thanh SÆ¡n truyá»n đến:
- Äại Nhi lên ngá»±a!
Tiết Thanh SÆ¡n cưỡi tuấn mã, vÆ°Æ¡n má»™t bà n tay ra, Lâm Äại Nhi giÆ¡ tay nắm chặt, Tiết Thanh SÆ¡n dùng sức kéo, thân thể má»m mại của Lâm Äại Nhi giống nhÆ° cánh hoa nhẹ nhà ng bay lên lÆ°ng ngá»±a, ngồi ở phÃa sau Tiết Thanh SÆ¡n.
- NgÅ© Ca, không thể để bá»n há» chạy!
Lâm Äại Nhi nghiến răng nghiến lợi, thứ nhất nà ng không thể để Kiá»u phu nhân rá»i khá»i, thứ hai cÅ©ng là thấy vừa rồi Sở Hoan Ä‘á»™t nhiên xuất hiện cứu Tô Lâm Lang, nhìn thấy thân thủ thoăn thoắt của Sở Hoan lúc đó, Lâm Äại Nhi bá»—ng nhiên cảm thấy, thứ mình mất Ä‘i, chỉ sợ tháºt sá»± ngay trên ngÆ°á»i tên ăn mà y kia.
Tiết Thanh SÆ¡n vừa má»›i nghe tiếng tiêu trúc của Lâm Äại Nhi, chỉ biết chuyện lá»›n không ổn, khi thổ phỉ khác theo tiêng tiêu trúc chạy ra phÃa sau miếu cổ, Tiết Thanh SÆ¡n lại mang theo hai ngÆ°á»i nhằm cá»a trÆ°á»›c miếu cổ, bên kia có hai cá»— xe ngá»±a, má»—i xe ngá»±a có má»™t con tuấn mã, quyết định tháºt nhanh chặt đứt dây cÆ°Æ¡ng, xoay mình lên hai con tuấn mã kia, láºp tức Ä‘uổi theo phÃa sau.
Má»i ngÆ°á»i và o đây ủng há»™ để truyện ra nhanh hÆ¡n nà o
Tà i sản của Hina
Äã có 10 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Hina
01-09-2012, 01:33 AM
Rá»a tay gác kiếmI ♥ Myself
Tham gia: Jul 2011
Bà i gởi: 18,755
Thá»i gian online: 4 tháng 2 tuần 0 ngà y
Thanks: 907
Thanked 288,902 Times in 11,108 Posts
Quốc Sắc Sinh Kiêu
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 1: Vân Sơn ai không thấy quân
Chương 16: Mũi tên có độc
Nhóm dịch KoCo
Nguồn Mê Truyện
Sở Hoan má»™t tay ôm Tô Lâm Lang, trong tay còn cầm cái bá»c mà hắn phải rất vất vả má»›i tìm lại được, tay còn lại cầm dây cÆ°Æ¡ng, dÆ°á»›i ánh trăng, giục ngá»±a nhằm thẳng bìa rừng vá» hÆ°á»›ng đông chạy gấp.
Hắn không quen thuá»™c địa hình nÆ¡i nà y, nhÆ°ng cÅ©ng nhìn ra hÆ°á»›ng đông có má»™t con Ä‘Æ°á»ng, cho nên lúc nà y chỉ có thể phi ngá»±a theo con Ä‘Æ°á»ng nà y, biết Tô Lâm Lang má»›i trúng tên, lúc nà y nhất định là đau Ä‘á»›n vô cùng, trầm giá»ng nói:
- Chịu khó má»™t chút, rất nhanh sẽ thoát khá»i bá»n há».
NhÆ°ng bên tai hắn mÆ¡ hồ nghe từ phÃa sau truyá»n đến tiếng vó ngá»±a, biết Lâm Äại Nhi chÆ°a buông tha, vẫn Ä‘ang cáºt lá»±c Ä‘uổi theo.
Hắn tá»± suy nghÄ©, nếu Ä‘Æ¡n đả Ä‘á»™c đấu, mình chÆ°a chắc đã thất bại trÆ°á»›c Lâm Äại Nhi. NhÆ°ng lúc nà y có Tô Lâm Lang Ä‘ang bị thÆ°Æ¡ng phải chăm sóc, hÆ¡n nữa, nghe tiếng vó ngá»±a từ phÃa sau truyá»n lại, hiển nhiên không chỉ có má»™t con, lại cà ng không chỉ có Lâm Äại Nhi. Nên hiểu tình cảnh của mình cá»±c kỳ khó khăn.
PhÃa sau là Lâm Äại Nhi Ä‘ang Ä‘uổi theo, phÃa trÆ°á»›c nghe mÆ¡ hồ có tiếng vó ngá»±a của Vệ Thiên Thanh. Hắn Ä‘i thêm má»™t dặm, thấy có má»™t con Ä‘Æ°á»ng mòn quanh co, không nghÄ© nhiá»u, quay đầu ngá»±a lại rẽ và o. Hắn tÃnh toán, phÃa sau Ä‘uổi lên đến đây, nhìn thấy hai con Ä‘Æ°á»ng, tất nhiên sẽ phải chia thà nh hai cánh. NhÆ° váºy sẽ là m suy yếu lá»±c lượng đối phÆ°Æ¡ng.
Con Ä‘Æ°á»ng mòn nà y cá» dại má»c thà nh bụi, hÆ¡n nữa bên cạnh có má»™t con sông, may mắn con ngá»±a nà y cÅ©ng khá to khá»e, giẫm lên cá» dại mà đi, cÅ©ng không biết Ä‘i bao lâu, trong mà n đêm má» mịt, vô tình chạy đến dÆ°á»›i má»™t chân núi.
Tiếng vó ngá»±a phÃa sau đã biến mất má»™t hồi lâu, nhÆ°ng Sở Hoan lại nghe tiếng thấy tiếng vó ngá»±a văng vẳng tá»›i, hắn lại tiếp tục Ä‘i vá» phÃa trÆ°á»›c, khẽ há»i:
- Ngươi sao rồi?
Tô Lâm Lam không đáp. Sở Hoan cÅ©ng cảm thấy không ổn, nhìn thấy phÃa trÆ°á»›c có má»™t bui cá» cá»±c tÆ°Æ¡i tốt, hắn Ä‘i đến bên cạnh, vừa thấp giá»ng quát vừa ôm Tô Lâm Lang lăn xuống khá»i lÆ°ng ngá»±a, nhanh chóng ôm nà ng trốn sau bụi cá», còn con tuấn mã thì vẫn nhÆ° cÅ© chạy vá» phÃa trÆ°á»›c.
Má»™t lát sau, quả nhiên nghe thấy tiếng vó ngá»±a cà ng lúc cà ng rõ. DÆ°á»›i ánh trăng, má»™t con tuấn mã Ä‘ang phi nhÆ° bay Ä‘uổi theo. Sở Hoan ở trong bụi cá» thấy trên lÆ°ng ngá»±a có hai ngÆ°á»i, ngÆ°á»i ngồi sau đúng là nữ trùm thổ phỉ, trong lòng thầm than. Nữ trùm nà y quả tháºt là dai, không ngỠđã Ä‘uổi theo đến hÆ¡n ná»a đêm vẫn chÆ°a chịu buông tha.
Tiết Thanh SÆ¡n và Lâm Äại Nhi tất nhiên không thể ngá» Sở Hoan đã mang theo Tô Lâm Lang rá»i khá»i yên ngá»±a, vẫn Ä‘uổi theo con tuấn mã không ngÆ°á»i cưỡi.
Chá» bá»n há» Ä‘i khá»i, Sở Hoan lúc nà y má»›i nhìn vá» phÃa Tô Lâm Lang, chỉ thấy nón tre trên đầu nà ng đã rÆ¡i ra tá»± bao giá», để lá»™ gÆ°Æ¡ng mặt xinh đẹp tuyệt trần, ngÅ© quan tinh xảo, má hồng mÅ©i cao, mắt hạnh môi Ä‘Ã o, mà y liá»…u Ä‘en nhÆ° hai nét vẽ, ở bên khóe miệng lại có má»™t nốt ruồi nhá» mà u Ä‘á» sẫm, tá»±a nhÆ° má»™t giá»t má»±c thần kỳ khảm trên khuôn mặt nà ng, cà ng tăng thêm vẻ quyến rÅ©, quyến rÅ© đến cá»±c Ä‘iểm.
Chỉ có Ä‘iá»u lúc nà y gÆ°Æ¡ng mặt phong tình vạn chủng tái nhợt, trên trán mồ hôi rịn từng giá»t, hà m răng trắng tinh cắn cặp môi Ä‘á», trong đôi mắt huyá»n lá»™ ra vẻ Ä‘au Ä‘á»›n.
Sở Hoan giáºt mình kinh hãi, thấp giá»ng nói:
- Chỗ nà y không thể ở lâu… cô… vị phu nhân, tại hạ đắc tội!
Hắn vốn định gá»i nữ tá» nà y là “cô nÆ°Æ¡ngâ€, tuy nhiên thấy nà ng da thịt trắng nõn mịn mà ng, nhÆ°ng vẻ thà nh thục chắc chắn hÆ¡n má»™t tiểu cô nÆ°Æ¡ng rất nhiá»u, nên Ä‘Ã nh phải gá»i là “phu nhânâ€.
Sở Hoan biết lá»… giáo Äại Tần tuy rằng không quá nghiêm khắc, nhÆ°ng thụ thụ bất thân vẫn không tránh được. Nếu không phải hoà n cảnh bất đắc dÄ©, hắn vá»›i Tô Lâm Lang cÅ©ng không tiếp xúc gần nhÆ° váºy.
Tô Lâm Lang hiển nhiên cÅ©ng biết phân biệt chuyện nặng nhẹ, ngá»™ biến tòng quyá»n, tuy rằng ngại vô cùng nhÆ°ng vẫn nhẹ nhà ng ừ má»™t tiếng. Sở Hoan chắp tay, buá»™c chặt lại cái bá»c, treo qua cổ, hai tay ôm lấy Tô Lâm Lang, cảm thấy trên tay mình má»™t thân hình má»m mại mảnh mai. Tô Lâm Lang gÆ°Æ¡ng mặt khổ sở quay sang hÆ°á»›ng khác, không dám nhìn Sở Hoan.
Sở Hoan cÅ©ng không nói nhiá»u. Hắn ôm Tô Lâm Lang xoay ngÆ°á»i Ä‘i đến má»™t khu rừng ráºm cách đó không xa. Trong rừng cây nà y, tuy rằng có ánh trăng chiếu và o nhÆ°ng rất lạnh lẽo, bốn phÃa truyá»n ra tiếng côn trùng rả rÃch, tiếng dã lang tru lên từng hồi. Sở Hoan vẫn bình tÄ©nh bÆ°á»›c. Chỉ có Ä‘iá»u Tô Lâm Lang thì có chút sợ hãi, bên nà ng lúc nà y, chỉ còn Sở Hoan là có thể bảo há»™ nà ng, vô hình trung, nà ng xem Sở Hoan nhÆ° thần há»™ mệnh của mình váºy.
Sở Hoan Ä‘i má»™t hồi lâu, xuyên qua cánh rừng, đến má»™t thung lÅ©ng thăm thẳm. CÅ©ng không biết là nÆ¡i nà o, xung quanh cá» cây um tùm, đá đâm lởm chởm, ở bên trong thung lÅ©ng, hai bên sÆ°á»n núi cao ngất chá»c thẳng lên trá»i nhÆ° quái thú Ä‘ang giÆ¡ nanh múa vuốt. Sở Hoan từng bÆ°á»›c Ä‘i vá» phÃa trÆ°á»›c, cúi đầu nhìn Tô Lâm Lang trong tay, ánh trăng chiếu và o khuôn mặt xinh đẹp trắng sáng đến chói mắt, nhÆ°ng đôi mắt nhắm chặt, thần sắc so vá»›i lúc trÆ°á»›c còn Ä‘au Ä‘á»›n hÆ¡n nhiá»u.
Sở Hoan biết thương thế của Tô Lâm Lang không thể trì hoãn. Lúc nà y đang là cuối thu, gió thu se sẽ, mát mẻ.
Hắn Ä‘i vá» phÃa trÆ°á»›c, chỉ trong mong có thể tìm được má»™t chá»— kÃn gió. Thung lÅ©ng nà y không ngá» rất sâu, Ä‘i mãi, Ä‘i mãi, Ä‘á»™t nhiên cảm thấy má»™t tráºn gió đánh úp tá»›i, cảm giác từ trong bụi cá» có má»™t cái bóng Ä‘ang lao thẳng lại phÃa hai ngÆ°á»i. Tay hắn ôm Tô Lâm Lang không thể phản kÃch, chỉ có thể gầm nhẹ má»™t tiếng, chân đạp xuống đất, cả ngÆ°á»i bay vá» phÃa trÆ°á»›c và i bÆ°á»›c. Thung lÅ©ng nà y đá vụn khắp nÆ¡i, Sở Hoan dẫm lên má»™t tảng đá, táng đá lăn má»™t vòng, nếu trên tay hắn không phải ôm má»™t ngÆ°á»i, tất nhiên có thể đứng vững má»™t cách nhanh chóng. NhÆ°ng trên tay ẵm Tô Lâm lang, nên ngã nhà o xuống đất, sợ bị thÆ°Æ¡ng Tô Lâm Lan nên hai tay cố gắng ổn định, má»™t chân quỳ xuống, ngay láºp tức cảm thấy trên đùi Ä‘au mấy chá»—, biết là loạn thạch đâm và o.
Hắn phản ứng nhạy bén, bất chấp thÆ°Æ¡ng thế, dùng tốc Ä‘á»™ nhanh nhất đặt Tô Lâm Lang xuống đất, gần nhÆ° đồng thá»i rút con dao găm Vệ Thiên Thanh Ä‘Æ°a cho, thân hình giống nhÆ° bị tảng đá bắn vá»t vá» phÃa sau. Chợt nghe má»™t tiếng phụp, lại nghe má»™t tiếng tru phát ra. Sở Hoan quay lÆ°ng lại, dÆ°á»›i ánh trăng, thấy rõ kẻ đánh lén mình con dã lang cá»±c lá»›n, khi mình đâm mạnh vá» phÃa sau, đúng là đã đánh trúng đầu cá»± lang khiến nó bay vá»t ra ngoà i.
Hắn không dừng chân, ngay khi dã lang chÆ°a kịp chồm dáºy, đã à o lên, Ä‘ao trong tay lóe hà n quang, nhÆ°ng dã lang tốc Ä‘á»™ cÅ©ng chẳng kém, nghiêng ngÆ°á»i vồ lại.
Hai chân sắc bén của cá»± lang chá»™p thẳng và o ngá»±c Sở Hoan. Khi ngÆ°á»i và lang chạm và o nhau, Sở Hoan Ä‘á»™t nhiên lùi lại tạo ra má»™t khẽ hở, dao găm trong tay đâm thẳng tá»›i, lại nghe má»™t tiếng tru Ä‘au Ä‘á»›n, dao găm đã đâm và o bụng dã lang. Sở Hoan cắn răng, dùng toà n lá»±c kéo mạnh xuống, con dao găm sắc bén quả nhiên đã rạch má»™t Ä‘Æ°á»ng sâu hoắm ở bụng, máu tÆ°Æ¡i bắn tung tóe. Cá»± lang bị Sở Hoan trong chá»›p mắt mổ bụng, rÆ¡i trên mặt đất, co giáºt và i cái, liá»n nằm im.
Hắn giải quyết hoà n toà n con dã lang nà y, đứng thở hổn hển, thu dao lại xoay ngÆ°á»i Ä‘i đến bên cạn Tô Lâm Lang, khẽ há»i:
- Không sao chứ?
Cảnh tượng vừa rồi Tô Lâm Lang chứng kiến hết, cá»±c kỳ kinh hoà ng, nhìn trên tay Sở Hoan đầy máu tÆ°Æ¡i, thất thanh há»i:
- Ngươi… bị thương?
Sở Hoan nhanh nhẹn nhìn khắp nÆ¡i, xác định không có con dã lang nà o khác, lúc nà y má»›i lắc đầu, ôn hòa cÆ°á»i:
- Không có, không phải máu của ta, của dã lang.
Lại thoáng nhìn thấy Tô Lâm Lan bà n tay chảy máu đầm đìa, giáºt mình kinh hãi, biết là má»›i rồi đặt nà ng xuống đất, bà n tay nà ng tiếp đất, bị đá gây thÆ°Æ¡ng tÃch, láºp tức kéo xiêm y đã cÅ© nát của mình xuống là m thà nh má»™t cái khăn, xé thà nh hai mảnh, nói:
- Trước tiên phải cầm máu đã, rồi ta sẽ xỠlý vết thương cho phu nhân sau.
Tô Lâm Lang do dá»± má»™t chút, nâng tay lên, để cho Sở Hoan băng bó vết thÆ°Æ¡ng. Khi tay hai ngÆ°á»i chạm và o nhau, không biết vì Ä‘au hay là vì lý do gì mà nà ng hÆ¡i run lên, ánh mắt cổ quái nhìn Sở Hoan. DÆ°á»›i ánh trăng, thấy Sở Hoan mặt dÃnh máu, hÆ¡n nữa, có chút dÆ¡ bẩn, lôi thôi lếch thếch, tóc tai bù xù, trông cá»±c kỳ nhếch nhác, nhÆ°ng không biết vì sao, Tô Lâm Lang lại cảm giác đây là gÆ°Æ¡ng mặt anh tuấn nhất mà mình thấy trong cuá»™c Ä‘á»i.
Băng bó vết thÆ°Æ¡ng xong, Sở Hoan lúc nà y má»›i ôm Tô Tâm Lang lên Ä‘i tìm chá»— nghỉ tạm trong thung lÅ©ng. NÆ¡i nà y lá»™ thiên, chẳng những rét lạnh mà bất cứ lúc nà o cÅ©ng bị dã thú tấn công. NhÆ°ng đúng là đã may mắn tìm được má»™t sÆ¡n Ä‘á»™ng, không quá rá»™ng, tháºm chà có chút nhá» hẹp, vừa đủ cho hai ngÆ°á»i. Äi và o trong sÆ¡n Ä‘á»™ng, Sở Hoan nhẹ nhà ng buông Tô Lâm Lang xuống, lúc nà y má»›i nhẹ nhà ng thở ra nói:
- Bá»n há» tuyệt sẽ không tìm được nÆ¡i nà y, chúng ta ở đây nghỉ ngÆ¡i má»™t chút.
Mặc dù có ánh trăng, nhưng trong sơn động hôn ám một mảnh, khó có thể nhìn thấy rõ nhau.
Sở Hoan nhá»› đến vết thÆ°Æ¡ng trên đùi Tô Lâm Lang, biết không thể trì hoãn, láºp tức Ä‘i ra ngoà i tìm cây cá» là m thuốc. Trở vá» Ä‘á»™ng, lại mất má»™t thá»i gian dà i tìm cách đốt lá»a, rồi chặt má»™t Ãt cà nh cây chất đống ở cá»a Ä‘á»™ng, xong đâu đó má»›i ngồi xuống, nhìn mÅ©i tên vẫn còn cắm trên đùi Tô Lâm Lang, chắp tay nói:
- Phu nhân, trúng tên không thể trì hoãn, ta hiện tại sẽ xỠlý mũi tên nà y, xin phu nhân… thông cảm.
Tô Lâm Lang lúc nà y cảm thấy chân trái trúng tên như không còn chút cảm giác, tuy rằng cho tới nay vẫn giữ vững lễ tiết, nhưng lúc nà y là m sao có thể cự tuyệt?
Nà ng không nói gì, nhắm mặt lại, quay đầu đi.
Sở Hoan hiểu được ý tứ của nà ng, hạ giá»ng nói:
- Äắc tá»™i!
Hắn tiến lên ngồi xổm má»™t bên chân Tô Lâm Lang, Ä‘Æ°a bà n tay ra, do dá»± má»™t chút, rồi nhẹ nhà ng nâng cái váy mà u xanh nÆ°á»›c biển của nà ng lên, lá»™ ra chiếc quần tÆ¡ gấm mà u hồng nhạt phÃa dÆ°á»›i. MÅ©i tên cắm ở trên bắp chân, xuyên thấu quấn, Sở Hoan thầm khen: “Cô nÆ°Æ¡ng nà y quả thá»±c rất có nghị lá»±c, thÆ°Æ¡ng thế nặng nhÆ° thế mà dá»c Ä‘Æ°á»ng Ä‘i không kêu Ä‘au má»™t tiếngâ€.
Hắn tay trái nhẹ nhà ng đỡ bắp chân của Tô Lâm Lang lên, tuy rằng cách quần nhÆ°ng vẫn cảm thấy mịn mà ng vô cùng, co giãn kinh ngÆ°á»i. Tô Lâm Lang cÅ©ng không biết là đau Ä‘á»›n hay vì lý do gì mà thân hình má»m mại run lên, lại cắn chặt môi dÆ°á»›i, hai mắt nhắm chặt.
Sở Hoan lấy dao găm ra, cẩn tháºn cắt vạt quần xung quanh mÅ©i tên, láºp tức lá»™ ra da thịt bên trong. Bên cạnh da thịt trắng nõn, từ miệng vết thÆ°Æ¡ng từng đợt máu Ä‘en rịn ra.
Sở Hoan thấy thế, mà y nhăn lại, thấp giá»ng nói:
- Mũi tên có tẩm độc!
Má»i ngÆ°á»i và o đây ủng há»™ để truyện ra nhanh hÆ¡n nà o
Tà i sản của Hina
Äã có 10 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Hina
01-09-2012, 01:34 AM
Rá»a tay gác kiếmI ♥ Myself
Tham gia: Jul 2011
Bà i gởi: 18,755
Thá»i gian online: 4 tháng 2 tuần 0 ngà y
Thanks: 907
Thanked 288,902 Times in 11,108 Posts
Quốc Sắc Sinh Kiêu
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 1: Vân Sơn ai không thấy quân
Chương 17: Cô nam quả nữ
Nhóm dịch KoCo
Nguồn Mê Truyện
Tô Lâm Lang hÆ¡i mở to mắt, cÆ°á»i khổ nói:
- Có phải ta sẽ chết hay không?
Sở Hoan thần sắc ngÆ°ng trá»ng, hÆ¡i trầm ngâm, ngẩng đầu nói:
- Hiện giỠta muốn lấy tên ra giúp … cô nương (hắn lại chuyển cách xưng hô, hic), cô có nhịn đau được không?
Hắn dừng một chút, nghiêm nghị nói:
- Cô nương nhất định phải chịu đựng!
Hắn nhặt một cà nh cây khô từ bên cạnh, đưa tới bên miệng Tô Lâm Lang, nói:
- Cắn nó!
Tô Lâm Lang thấy cà nh cây khô nà y bẩn thỉu, dÃnh bụi đất, cho dù thế nà o cÅ©ng không dám cắn, quay đầu Ä‘i chá»— khác, Sở Hoan nhÃu mà y nói:
- Cô muốn nhẫn má»™t cà nh cây khô, hay là muốn Ä‘á»™c tÃnh lan ra toà n thân mà chết?
Thân thể má»m mại của Tô Lâm Lang run lên, dÆ°á»ng nhÆ° nghÄ© tá»›i cái gì, hÆ¡i do dá»±, rốt cục cắn cà nh cây khô kia.
- Hiện giỠta giúp cô lấy thân tên ra, nhất định sẽ rất đau, nhưng nếu cô muốn sống sót, nhất định phải chống đỡ được, không có cà nh cây khô nà y, ta lo lắng cô sẽ cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Sở Hoan đã đặt dao găm nÆ°á»›ng trên đống lá»a, cÅ©ng không quản Tô Lâm Lang có đồng ý hay không, xé má»™t mảnh vải má»›i từ chiếc váy mà u xanh nÆ°á»›c của Tô Lâm Lang xuống, Tô Lâm Lang nhìn Sở Hoan xé rách váy mình, đầu tiên giáºt mình kinh hãi, hai đùi co rút lại, không kìm nổi mà kẹp chặt, đôi mắt xinh đẹp trừng lá»›n, nhÆ°ng rất nhanh liá»n bình tÄ©nh lại, biết Sở Hoan muốn dùng để băng bó xá» lý miệng vết thÆ°Æ¡ng.
Sở Hoan chuẩn bị xong khăn buá»™c, lại nghÄ© tá»›i cái gì, thấp giá»ng nói:
- Phải tìm được nÆ°á»›c để rá»a miệng vết thÆ°Æ¡ng, nếu không sẽ lây... !
Hắn cÅ©ng không quản Tô Lâm Lang hiểu được ý tứ những lá»i nà y hay không, đứng dáºy cầm dao găm, xoay ngÆ°á»i Ä‘i ra ngoà i.
Thấy Sở Hoan muốn rá»i khá»i, Tô Lâm Lang chỉ cảm thấy trong lòng căng thẳng, hÆ¡i sốt ruá»™t, há miệng thở dốc, nhÆ°ng tÃnh tình nà ng kiêu ngạo vẫn khiến nà ng không hô ra tiếng, cÅ©ng may Sở Hoan đã quay đầu lại, dịu dà ng nói:
- Không cần sợ hãi, vừa rồi ta nhìn thấy má»™t con suối nhá», sẽ không Ä‘i xa, láºp tức trở lại!
Trong lúc vô tình, Sở Hoan đã đưa mình trở thà nh thần hộ mệnh của Tô Lâm Lang.
Rá»i khá»i sÆ¡n Ä‘á»™ng, Sở Hoan lại dá»n dẹp cây khô trÆ°á»›c sÆ¡n Ä‘á»™ng, che cá»a Ä‘á»™ng lại, Ä‘i theo Ä‘Æ°á»ng Ä‘i má»™t hồi, nhìn thấy bên cạnh có má»™t rừng trúc nhá», hắn qua chặt má»™t cây gáºy trúc khá dà i, lại chế thà nh hai ống nÆ°á»›c bằng trúc, dao găm nà y quả tháºt rất sắc bén, không tốn bao lâu liá»n hoà n thà nh.
Là m xong ống trúc, tìm được con suối nhìn thấy lúc đến, nÆ°á»›c suối kia cháºm rãi chảy xuống từ má»™t khẽ hở vách nÅ©i, cÅ©ng không biết nguồn nÆ°á»›c ở nÆ¡i nà o. Sở Hoan lấy nÆ°á»›c suối và o trong hai ống trúng, tá»± mình vÆ°Æ¡n đầu lưỡi uống no, lúc nà y má»›i vá»™i và ng chạy trở vá» sÆ¡n Ä‘á»™ng kia. Trên Ä‘Æ°á»ng Ä‘i vá», hắn nhìn thấy thi thể con sói lá»›n mình giết chết kia, láºp tức kẹp hai ống nÆ°á»›c suối và o trong ngá»±c, vÆ°Æ¡n má»™t bà n tay giữ chặt chân sói, liá»n kéo qua sÆ¡n Ä‘á»™ng kia.
Äến trÆ°á»›c sÆ¡n Ä‘á»™ng, để xác sói ngoà i đồng, hắn và o sÆ¡n Ä‘á»™ng, liá»n thấy Tô Lâm Lang đã dá»±a và o vách đá vẫn không nhúc nhÃch. Hắn giáºt mình kinh hãi, vá»™i và ng Ä‘i qua, chỉ thấy sắc mặt Tô Lâm Lang cà ng thêm tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy xuôi theo khuôn mặt trắng nõn. Không dám cháºm trá»…, hắn buông ống trúc xuống, nÆ°á»›ng dao găm trên lá»a, lúc nà y má»›i cẩn tháºn bẻ gãy thân tên ở bắp chân, bắt đầu xá» lý tên ở chân Tô Lâm Lang.
Tuy rằng Tô Lâm Lang nhắm mắt lại, nhÆ°ng lúc Sở Hoan hà nh Ä‘á»™ng, hô hấp của nà ng liá»n bắt đầu dồn dáºp lên, trên mặt lá»™ ra vẻ thống khổ, cắn cà nh cây trong miệng, má»™t tay nắm vạt áo mình, bá»™ ngá»±c sữa pháºp phồng kịch liệt, hiển nhiên Ä‘ang phải chịu Ä‘au Ä‘á»›n rất lá»›n.
Sở Hoan cố gắng đẩy nhanh tốc Ä‘á»™, hắn hiển nhiên vô cùng là nh nghỠđối vá»›i việc xá» lý miệng vết thÆ°Æ¡ng, Ä‘á»™ng tác vô cùng thà nh thạo, cÅ©ng không có tốn thá»i gian rất dà i, đã lấy thân tên kia ra, bên trên trà n đầy máu tÆ°Æ¡i. Hắn ném thân tên và o trong lá»a, ngẩng đầu liếc Tô Lâm Lang má»™t cái, trong mắt lá»™ ra vẻ do dá»±, nhÆ°ng thần sắc rất nhanh trở nên kiên định, không nói hai lá»i, ôm cái đùi rắn chắc kia của Tô Lâm Lang lên.
Tuy rằng khà lực Tô Lâm Lang lúc nà y suy yếu, nhưng vẫn chấn động, nhả cà nh cây trong miệng ra, quát lên:
- Ngươi… Ngươi muốn là m gì? Còn không… còn không buông ra?
Nà ng xuất thân nhà quyá»n quý, tuân thủ lá»… chế, hôm nay rÆ¡i và o Ä‘Æ°á»ng cùng, đã có rất nhiá»u Ä‘iểm quá pháºn, lúc nà y thấy Sở Hoan ôm chân của mình, quả tháºt kinh sợ, chỉ tiếc toà n thân má»m yếu, muốn giãy ra, nhÆ°ng không có khà lá»±c, mà khà lá»±c Sở Hoan quá lá»›n, ôm chân nà ng, miệng đã ghé và o vết thÆ°Æ¡ng.
Tô Lâm Lang vừa thẹn vừa giáºn, lúc trÆ°á»›c nà ng vẫn cảm thấy tÃnh tình Sở Hoan không tồi, nhÆ°ng giá» phút nà y nghÄ© tá»›i Sở Hoan thấy sắc nổi ý, ở thá»i khắc cô nam quả nữ ở chung nổi lên suy nghÄ© xấu xa, sẽ Ä‘á»™ng tá»›i mình, trong lúc xấu hổ, trong lòng lại vô cùng hoảng sợ, biết nếu Sở Hoan tháºt sá»± nổi lên sắc tâm, mình tuyệt đối không ngăn cản được, thân thể má»m mại vặn vẹo, muốn giãy dụa, tháºm chà nâng má»™t cánh tay má»m mại vô lá»±c lên, muốn đánh Sở Hoan.
Äã thấy Sở Hoan ngẩng đầu, "phốc" má»™t tiếng, nhổ ra má»™t ngụm máu tÆ°Æ¡i từ trong miệng, cặp mắt chứa linh khà nhìn vá» phÃa Tô Lâm Lang, thản nhiên nói:
- Không hút máu độc ra, chân nà y của cô sẽ phế đi!
Hắn cÅ©ng không nói nhiá»u, lại dán miệng lên đùi ngá»c của Tô Lâm Lang, giúp nà ng hút máu Ä‘á»™c bên trong, chỉ cảm thấy trên đùi bóng loáng của Tô Lâm Lang, ngoại trừ mùi máu tÆ°Æ¡i của máu Ä‘á»™c kia ra, còn có má»™t hÆ°Æ¡ng thÆ¡m tản mát ra từ bên trong da thịt, Sở Hoan biết đây là mùi thÆ¡m cÆ¡ thể của Tô Lâm Lang, mùi thÆ¡m kia vô cùng dá»… ngá»i, chỉ là đan xen má»™t chá»— vá»›i mùi máu, có vẻ hÆ¡i cổ quái.
Tô Lâm Lang ngây ngÆ°á»i sá»ng sốt, tay nâng lên cháºm rãi buông xuống, lúc nà y má»›i hiểu được dụng ý của Sở Hoan. Nà ng chỉ cảm thấy Sở Hoan hút máu Ä‘á»™c ở miệng vết thÆ°Æ¡ng, trong Ä‘au Ä‘á»›n, lại mang theo má»™t cảm giác cổ quái, nhìn nam tá» nà y ngồi xổm bên ngÆ°á»i mình, miệng dán bắp chân mình, trên mặt cÅ©ng không biết bởi vì Ä‘au Ä‘á»›n hay là vì gì khác, nóng lên từng đợt, mồ hôi thÆ¡m trên trán chảy ròng xuống, hà m răng cắn chặt, gắng sức chịu Ä‘á»±ng, nhÆ°ng rồi lại phát ra hai tiếng rên rỉ, đó là do Ä‘au Ä‘á»›n, chỉ là tiếng rên rỉ nà y phát ra, lại mang theo má»™t hÆ°Æ¡ng vị câu hồn.
Không bao lâu, Sở Hoan liá»n hút ra năm sáu ngụm máu tÆ°Æ¡i, nói cÅ©ng lạ, khi máu Ä‘á»™c hút ra, mà u xanh Ä‘en trên đùi ngá»c của Tô Lâm Lang dần phai nhạt xuống, biến thà nh mà u Ä‘á» sẫm. Sở Hoan lấy ống trúc ra, dùng nÆ°á»›c suối bên trong lau miệng vết thÆ°Æ¡ng má»™t chút, liá»n dùng vải băng lại.
Sở Hoan nói:
- Phần lớn máu độc bên trong đã bị hút đi, chẳng qua còn có một chút độc dư lại, chân nà y coi như giữ được.
Hắn dừng má»™t chút, thấy Tô Lâm Lang dùng má»™t ánh mắt lá»™ vẻ kỳ quái nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau, không ngá» trên mặt tái nhợt của Tô Lâm Lang dâng lên hai ráng mây, quay đầu Ä‘i. Sở Hoan gẩn ra, láºp tức hiểu được cái gì, hóa ra mình còn ôm đùi ngÆ°á»i ta, lúc nà y má»›i cảm giác chân nà y quả nhiên trÆ¡n nhẵn, vô cùng trắng nõn, xấu hổ má»™t hồi, cẩn tháºn buá»™ng ra, lại nói:
- Trong thung lÅ©ng nà y có nhiá»u hoa cá» lạ, lát nữa ta lại Ä‘i tìm chút thảo dược, sẽ thanh trừ Ä‘á»™c còn sót lại trong cÆ¡ thể cô!
Tô Lâm Lang nhẹ giá»ng há»i:
- Ngươi… ngươi hiểu được thảo dược?
- Không hiểu.
Sở Hoan cÆ°á»i ha ha, nói:
- Ta thÆ°á»ng xuyên bị thÆ°Æ¡ng, cho nên hiểu biết và i phần đối vá»›i thuốc trị thÆ°Æ¡ng da thịt.
Nhìn ánh lá»a của đống lá»a nhá» Ä‘i không Ãt, hắn lại ra ngoà i tìm chút gá»— khô, tăng mạnh thế lá»a, bên trong thạch Ä‘á»™ng lại ấm áp lên.
Hai ngÆ°á»i thoáng nhìn nhau, thân thể má»m mại của Tô Lâm Lang run lên, lại quay đầu Ä‘i chá»— khác. Sở Hoan cÅ©ng hÆ¡i xấu hổ, suy nghÄ© má»™t chút, nói:
- Äúng rồi, cô mất máu nhiá»u quá, hÆ¡n nữa đã má»™t buổi chúng ta chÆ°a ăn gì, ta Ä‘i kiếm đồ ăn!
Hắn rá»i khá»i sÆ¡n Ä‘á»™ng, nhìn thấy xác sói kia, láºp tức lấy dao găm ra, vô cùng lÆ°u loát là lá»™t tấm da sói xuống, lại căn má»™t Ãt thịt sói, dùng cà nh cây xiên và o, trở vá» trong Ä‘á»™ng, đặt thịt sói trên lá»a nÆ°á»›ng.
Tô Lâm Lang dá»±a và o vách tÆ°á»ng, thấy Sở Hoan nÆ°á»›ng thịt, không khá»i há»i:
- Äây… đây là thịt gì?
- Thịt sói!
Sở Hoan cÆ°á»i:
- Vừa rồi ở trên Ä‘Æ°á»ng, nó muốn ăn chúng ta, chẳng qua váºn khà của nó không tốt, không thể ăn chúng ta, hiện giá» lại bị chúng ta ăn và o bụng!
Mặt Tô Lâm Lang hÆ¡i thất sắc, hÆ¡i giáºt mình nói:
- Chúng ta… chúng ta phải ăn thịt sói?
Sở Hoan nói:
- Tuy rằng hương vị sẽ không ngon lắm, nhưng lại có thể lấp đầy bụng. Cô yên tâm, trước kia ta đã nếm qua thịt sói, không có việc gì!
Tô Lâm Lang hơi mất tự nhiên, hơi trầm ngâm, mới nói:
- Ngươi… chỗ nà y ngươi không có dầu muối, là m sao… là m sao có thể ăn được?
Lần nà y đến lượt Sở Hoan ngẩn ra, láºp tức cÆ°á»i lên ha ha. Tô Lâm Lang thấy trong nụ cÆ°á»i của hắn có và i phần trêu chá»c, mặt Ä‘á» lên, cắn chặt răng, láºp tức nói:
- NgÆ°Æ¡i… ngÆ°Æ¡i cÆ°á»i cái gì?
Sở Hoan cÆ°á»i ha ha nói:
- Cô nÆ°Æ¡ng là ngÆ°á»i xuất thân phú quý, nghÄ© tá»›i còn chÆ°a trải qua hoà n cảnh nhÆ° váºy.
Hắn dừng một chút, mới nói:
- Hiện giá», tá»± nhiên sẽ không cầu hÆ°Æ¡ng vị đồ ăn, đối vá»›i chúng ta mà nói, có thể bổ sung thể lá»±c của mình, khiến cho mình tiếp tục sống sót má»›i là sá»± tháºt nhất.
Hắn thở dà i nói:
- Trong thiên hạ nà y, rất nhiá»u ngÆ°á»i muốn ăn no nê cÅ©ng khó cầu, sao lại yêu cầu xa vá»i hÆ°Æ¡ng vị đồ ăn ngon hay không.
Tô Lâm Lang nghe nhÆ° váºy, sắc mặt khẽ biến, cảm thấy hÆ¡i chói tai, nhÆ°ng cÅ©ng không nói gì thêm, trầm mặc má»™t hồi, rốt cuá»™c má»›i há»i:
- Ngươi vì sao… vì sao cứu ta?
Sở Hoan ngẩng đầu, nhìn Tô Lâm Lang, chân thà nh nói:
- Từng có ngÆ°á»i nói vá»›i ta, nháºn Æ¡n giá»t nÆ°á»›c của ngÆ°á»i, là m suối tuôn đáp lại. Dù ta chÆ°a chắc có thể là m được, nhÆ°ng nháºn ân huệ của ngÆ°á»i khác, cuối cùng trả lại ân tình nà y, nếu không trên ngÆ°á»i vÆ°á»›ng ân huệ của ngÆ°á»i khác, luôn không thoải mái!
Tô Lâm Lang ngạc nhiên nói:
- Ân huệ?
DÆ°á»ng nhÆ° không rõ mình có ân huệ gì vá»›i Sở Hoan.
Sở Hoan vui cÆ°á»i, nói:
- Lúc trước ta từng nói với nà ng, hương vị điểm tâng nà ng cho rất không tồi!
Lúc nà y Tô Lâm Lang mới nhớ tới, lại kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ… Chẳng lẽ chỉ vì chút Ä‘iểm tâm ấy, ngÆ°Æ¡i… ngÆ°á»i liá»u mình cứu giúp nhÆ° váºy sao?
Không biết vì sao, sau khi há»i ra những lá»i nà y, không ngỠở sâu trong lòng Tô Lâm Lang sinh ra má»™t cảm giác thất vá»ng khó hiểu nà o đó.
Sở Hoan cÆ°á»i ha ha, lại không nói lá»i nà o, cầm thịt sói trong tay láºt mặt khác, lúc nà y trong sÆ¡n Ä‘á»™ng đã trà n đầy mùi thịt. Äã hai ngà y Tô Lâm Lang chÆ°a ăn, bụng tháºt sá»± rất đói khói, lúc nà y mùi thịt nhà n nhạt, nhÆ°ng cÅ©ng khiến nà ng thèm ăn má»™t chút.
Má»™t lúc lâu sau, Sở Hoan lấy cà nh cây ra, dùng dao cắt má»™t miếng thịt nhá», lại lấy má»™t mảnh khăn vô dụng trên mặt đất lót và o, Ä‘Æ°a thịt sói nóng hầm háºp qua, cÆ°á»i nói:
- Có thể không hợp khẩu vị của cô nương, nhưng cũng đủ lấp đầy bụng, có thể bổ sung thể lực!
Tô Lâm Lang do dá»± má»™t chút, vẫn giÆ¡ tay nháºn lấy, nà ng ăn gì Ä‘á»u cá»±c kỳ rụt rè, tay cầm má»™t miếng thịt sói, ngá»i mùi, thèm ăn tăng lên, má»™t bà n tay chắn phÃa trÆ°á»›c, dÆ°á»ng nhÆ° không muốn để Sở Hoan nhìn thấy bá»™ dáng nà ng ăn, nhẹ nhà ng cắn má»™t miếng nhá», tÆ°á»›c xuống, nhÃu mà y, tháºt đúng là không dá»… ăn.
Sở Hoan cÆ°á»i ha ha, cÅ©ng không nói gì, chỉ nhặt ống trúc má»›i cắt bên cạnh, má»›i rồi tẩy rá»a miệng vết thÆ°Æ¡ng cho Tô Lâm Lang, còn thừa ná»a ống nÆ°á»›c, chá» Tô Lâm Lang nháºn lấy, lúc nà y Sở Hoan má»›i cắt lấy má»™t miếng thịt sói, ăn ngon là nh.
Tô Lâm Lang ăn non ná»a miếng thịt, tháºt sá»± ăn không và o được, lại uống má»™t Ãt nÆ°á»›c suối, chỉ cảm thấy nÆ°á»›c suối nà y vô cùng ngá»t, hÆ¡n nữa ở trong ống trúc má»›i chặt, trong nÆ°á»›c còn mang theo mùi trúc, thấy Sở Hoan Ä‘ang sói nhai hổ nuốt, do dá»± má»™t chút, Ä‘Æ°a ống trúc qua.
Sở Hoan cÆ°á»i ha ha, nháºn lấy, cÅ©ng không để ý gì, ngá»a đầu uống má»™t ngụm lá»›n, lại cắn má»™t miếng thịt sói, Tô Lâm Lang thấy hắn uống nÆ°á»›c, Ä‘á»™t nhiên trên mặt lại nóng lên má»™t hồi.
Sở Hoan tất nhiên là không sao cả, nhÆ°ng lúc Tô Lâm Lang Ä‘Æ°a ống trúc qua, tuy rằng nhìn nhÆ° lÆ¡ đảng, nhÆ°ng vô cùng chú ý Ä‘á»™ng tác uống nÆ°á»›c của Sở Hoà n, thấy chá»—i môi Sở Hoan dán lên, đúng là chá»— môi anh Ä‘Ã o của mình vừa chạm qua, tuy rằng nhìn qua Sở Hoan không cố ý, nhÆ°ng Tô Lâm Lang vẫn cảm thấy mặt Ä‘á» tai hồng, tim Ä‘áºp gia tốc, âm thầm suy nghÄ©: "Hắn… hắn cÅ©ng chạm và o chá»— kia… Hắn cố ý sao?" Trong lúc nhất thá»i không dám đối mặt Sở Hoan, chỉ dùng khóe mắt liếc hai cái, thấy tuy rằng Sở Hoan ăn thịt, nhÆ°ng tÆ°á»›c thịt cÅ©ng rất cháºm, giống nhÆ° Ä‘ang ăn món ngon thượng đẳng nà o đó, cẩn tháºn nhấm nháp hÆ°Æ¡ng vị trong đó.
Sở Hoan ngẩn đầu, đối diện ánh mắt Tô Lâm Lang liếc trá»™m mình, lại cÆ°á»i ha ha. Trên mặt hắn dÆ°á»ng nhÆ° mang theo nụ cÆ°á»i của mặt trá»i, tuy rằng nhìn qua rất lôi thôi, nhÆ°ng nụ cÆ°á»i kia lại khiến ngÆ°á»i ta nhìn qua cÅ©ng vô cùng dá»… nhìn.
Ãnh mắt Tô Lâm Lang và Sở Hoan tiếp xúc, lại có và i phần bối rối, trong lòng rất khó hiểu. Nà ng từng đối mặt vá»›i nhiá»u ngÆ°á»i nhÆ° váºy ánh mắt vẫn bình tÄ©nh tá»± nhiên, thần thái thÃch đáng, nhÆ°ng vì sao hôm nay má»—i lần gặp ánh mắt Sở Hoan, lại có má»™t cảm giác tim Ä‘áºp gia tốc?
Má»i ngÆ°á»i và o đây ủng há»™ để truyện ra nhanh hÆ¡n nà o
Tà i sản của Hina
Äã có 10 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Hina
01-09-2012, 01:36 AM
Rá»a tay gác kiếmI ♥ Myself
Tham gia: Jul 2011
Bà i gởi: 18,755
Thá»i gian online: 4 tháng 2 tuần 0 ngà y
Thanks: 907
Thanked 288,902 Times in 11,108 Posts
Quốc Sắc Sinh Kiêu
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 1: Vân Sơn ai không thấy quân
Chương 18: Giai nhân có chuyện khó nói
Nhóm dịch KoCo
Nguồn Mê Truyện
Sở Hoan thấy Tô Lâm Lang có vẻ không hiểu vì sao mình có thể ăn món thịt sói má»™t cách ngon là nh nhÆ° váºy, liá»n giải thÃch:
- Thá»±c váºt là ông trá»i ban thưởng cho chúng ta, là món quà tốt nhất, không có thá»±c váºt chúng ta không sống được. Cho nên, chúng ta nên quý trá»ng, biến nó thà nh nguồn cung cấp sinh lá»±c cho cÆ¡ thể. Ä‚n nhá» nuốt cháºm, sẽ rất tốt cho sá»± hấp thu dinh dưỡng.
Tô Lâm Lang “ừ†má»™t tiếng, láºp tức nhẹ giá»ng há»i:
- Ngươi… là m thế nà o cởi bỠdây thừng? Là m sao để có bản lĩnh đó?
Äây là việc mà nà ng rất muốn biết, đối vá»›i nà ng mà nói, Sở Hoan có thể cởi bá» sợi dây thừng gân trâu, tuyệt đối là má»™t kỳ tÃch.
Sở Hoan ngẫm nghÄ© má»™t chút, mỉm cÆ°á»i nói:
- Kỳ tháºt cÅ©ng không khó, dây thừng trói ngÆ°á»i không thoát khá»i 12 cách buá»™c. NgÆ° Long kết, Vạn Hoa kết, Tam Khấu kết, Song Hoà n kết… Hiểu được cách buá»™c, chỉ cần 10 ngón tay không bị chặt đứt, sẽ có cách mở. Tuy nhiên, muốn thà nh thục việc nà y cÅ©ng phải luyện rất công phu.
Rồi dÆ°á»ng nhÆ° cÅ©ng không muốn nói thêm, chuyển Ä‘á» tà i:
- Hai ngà y nà y, cô đã mệt má»i lắm rồi, hÆ¡n nữa, mất rất nhiá»u máu, cần nghỉ ngÆ¡i tháºt tốt.
Dừng một chút, nói tiếp:
- Thương thế của cô, muốn khôi phục, cũng phải mất ba đến năm ngà y thì may ra mới có thể đứng lên…
Tô Lâm Lang nhÃu mà y:
- Chẳng lẽ… chúng ta phải ở trong nà y ba đến năm ngà y?
- E là như thế!
Sở Hoan thở dà i:
- Ta cÅ©ng muốn sá»›m rá»i khá»i nÆ¡i nà y, nhÆ°ng vết thÆ°Æ¡ng trên đùi cô phải tÄ©nh dưỡng tháºt tốt, cho dù không thể khá»i hẳn, cÅ©ng phải nhấc chân lên Ä‘i được. Nếu không… nếu cố Ä‘i lại, gân cốt bị thÆ°Æ¡ng bên trong, ngà y sau khó có thể phục hồi nhÆ° cÅ©.
Tô Lâm Lang ảo não:
- NhÆ°ng ở nhà ta Ä‘ang có nhiá»u việc chá» ta trở vá».
Rồi cảm thấy nói câu nà y căn bản cũng không giải quyết được gì, bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng.
- Sau khi trá»i sáng, ta Ä‘i tìm chút thảo dược, nếu may mắn, có thể sẽ giúp cô đứng lên sá»›m hÆ¡n.
Sở Hoan Ä‘Æ°a tay bá» miếng thịt cuối cùng và o miệng, nuốt xuống bụng, đứng dáºy Ä‘i ra ngoà i, Ä‘em bá»™ da sói đã lá»™t sạch Ä‘Æ°a cho Tô Lâm Lang, nói:
- Buổi tối rất lạnh, cái nà y giúp cô ấm hÆ¡n nhiá»u.
Tô Lâm Lang nhìn thấy tấm da sói, liá»n nghÄ© đến bá»™ dạng dữ tợn của nó, không dám nháºn. Sở Hoan cÆ°á»i ha hả, cÅ©ng không nói nhiá»u, đặt bá»™ da sói xuống bên cạnh Tô Lâm Lang, còn mình thì Ä‘i đến bên đống củi, quay lÆ°ng vá» phÃa Tô Lâm Lang, cầm lấy cái bá»c lót xuống đầu là m gối.
Tô Lâm Lang nhìn thấy Sở Hoan quay lÆ°ng lại, nhÆ° thoáng suy nghÄ©, nà ng lúc nà y cÅ©ng rất buồn ngủ, dá»±a và o vách đá, lại nhá»› đến ngÆ°á»i nhà , ban đầu cÅ©ng khó ngủ, nhÆ°ng không lâu sau, đã thiếp Ä‘i lúc nà o chẳng rõ.
Äến khi nà ng tỉnh dáºy, đã thấy ngoà i Ä‘á»™ng sáng rỡ, cÅ©ng không biết là đã mấy giá», chạm tay và o má»™t chá»— lông xù, Tô Lâm Lang giáºt mình kinh hãi, cúi đầu nhìn, thì ra bá»™ lông sói tá»± bao giỠđã ở trên ngÆ°á»i mình, chẳng trách má»™t đêm ngủ không há» cảm thấy chút giá lạnh.
Äống lá»a trong Ä‘á»™ng đá sá»›m đã tắt. Tô Lâm Lang quay đầu nhìn, không thấy Sở Hoan đâu, giáºt mình kinh hãi, láºp tức xốc miếng da sói lên, thấy xiêm y của mình chỉnh tá», lúc nà y má»›i nhẹ nhà ng thở ra, trong lòng có chút hổ thẹn vì đã lấy dạ tiểu nhân Ä‘o lòng quân tá».
Ãnh mắt nà ng chạm và o hai ống trúc Ä‘á»±ng đầy nÆ°á»›c đặt bên cạnh, trên đống lá»a có má»™t cây gá»— đặt ngang, trên mặt cây gá»— có hai khối thịt nÆ°á»›ng, hết thảy Ä‘á»u đã sẵn sà ng chu đáo. Tô Lâm Lang nhìn thấy váºy, e lệ mỉm cÆ°á»i.
Nữ tá» thÃch là m đẹp. Nà ng lúc nà y tóc mây há»—n Ä‘á»™n, liá»n bá»›i lại má»™t chút, dùng trâm cà i đầu cà i chặt lại, cầm lấy ống trúc, đổ nÆ°á»›c suối ra rá»a mặt, không có gì lau khô, Ä‘Ã nh lấy ống tay áo thay khăn.
Xong xuôi đâu đó vẫn chÆ°a thấy Sở Hoan trở vá», trong lòng có chút lo lắng. Nà ng trên đùi bị thÆ°Æ¡ng, lại không thể cá» Ä‘á»™ng, chỉ có thể ngồi trong Ä‘á»™ng chá», trong lòng hiểu, Sở Hoan tuyệt đối không thể bá» mặc mình ở đây.
Chỉ có Ä‘iá»u đợi khá lâu, vẫn không thấy hắn quay lại, trong lòng lại cà ng lo lắng hÆ¡n nữa, muốn giẫy dụa đứng lên, nhÆ°ng bắp châp Ä‘au nhức khôn xiết, nà ng kêu lên má»™t tiếng, hiểu mình cÆ¡ bản không thể tá»± đứng dáºy.
TrÆ°á»›c khi Sở Hoan giúp nà ng chữa thÆ°Æ¡ng, đùi nà ng đã bị tê cứng, tuy rằng Ä‘au Ä‘á»›n, nhÆ°ng cÅ©ng còn chịu được. Sau khi Ä‘á»™c dược được hút ra, miệng vết thÆ°Æ¡ng được xá» lý, cảm giác tê cứng kia mất Ä‘i, thay và o đó là cảm giác Ä‘au Ä‘á»›n, chỉ cần cá» Ä‘á»™ng má»™t chút, liá»n Ä‘au không thể chịu nổi. Nà ng nhÃu đôi mà y liá»…u, gÆ°Æ¡ng mặt xinh đẹp quyến rÅ© hiện lên vẻ thống khổ cá»±c Ä‘iểm.
Äúng lúc đó, nghe tiếng bÆ°á»›c chân từ bên ngoà i vang lên, má»™t đạo thân ảnh lÆ°á»›t và o trong Ä‘á»™ng. Tô Lâm Lang thấy cái bóng dáng quen thuá»™c kia, trong lòng rất vui mừng, chỉ có Ä‘iá»u nà ng bản tÃnh kiêu ngạo, sá»± vui mừng chỉ thoáng qua rồi lại nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh lùng. Sở Hoan Ä‘i và o, thấy chân của Tô Lâm Lang có di chuyển, cau có:
- Chân của cô chÆ°a là nh, ta đã dặn dò rồi, không được lá»™n xá»™n, nếu cứ nhÆ° váºy, sẽ không khá»i được đâu.
Hắn lắc đầu cÆ°á»i khổ.
Tô Lâm Lang từ bé đến lá»›n không ai dám quở trách, nhÆ°ng lúc nà y nghe Sở Hoan cau có lại cảm thấy vô cùng thân thiết, hạ giá»ng đáp:
- Ta… ta không cẩn tháºn…
Sở Hoan cÅ©ng không lắm lá»i, thấy thịt nÆ°á»›ng và nÆ°á»›c cÅ©ng chÆ°a chạm tá»›i, lại há»i:
- Còn chÆ°a ăn gì sao? Tuy rằng hÆ¡i khó ăn má»™t chút, nhÆ°ng phải táºn dụng má»i cÆ¡ há»™i duy trì thể lá»±c!
Tô Lâm Lang cảm giác lá»i của Sở Hoan có chút cổ quái, nhÆ°ng vì lý do gì thì cÅ©ng không rõ lắm.
Sở Hoan thấy Tô Lâm Lang không đáp, láºp tức cÆ°á»i:
- Xem ra chúng ta váºn khà không tồi, sáng nay ta Ä‘i ra ngoà i tìm thấy thảo dược, mãi chẳng thấy đã phải quay vá», cÅ©ng may trên Ä‘Æ°á»ng vá» thoáng nhìn thấy trên vách núi có hai loại kỳ hoa thảo dược, có thể chữa trị vết thÆ°Æ¡ng cho cô.
Vừa nói, vừa cẩn tháºn mở cái bá»c, từ bên trong lấy ra má»™t gốc cây hình thù kỳ quái, vừa nhá» vừa dà i, mà u Ä‘á» thẫm.
Tô Lâm Lang vẻ mặt kỳ quái, nà ng coi nhÆ° cÅ©ng có chút kiến thức, nhÆ°ng không hiểu loại cây nà y vì sao có thể là kỳ dược, thắc mắc há»i:
- Äây là kỳ dược sao?
- Äúng váºy!
Sở Hoan ngồi xuống, đem hồng hoa đặt và o lòng bà n tay:
- Äây là hồng hoa, má»™t loại cây cá» bảo xuân, kỳ diệu nhất là không chỉ chữa được thÆ°Æ¡ng mà còn xóa má» sẹo. Chỉ cần Ä‘em đắp lên chá»— vết thÆ°Æ¡ng, miệng vết thÆ°Æ¡ng sẽ nhanh chóng khép lại, hÆ¡n nữa, không há» có sẹo, da thịt vẫn trắng nõn nhÆ° trÆ°á»›c.
Nói tá»›i đây, chợt im bặt, xấu hổ cÆ°á»i.
Tô Lâm Lang mặt cÅ©ng Ä‘á» lên, lúc nà y giữa ban ngà y, ánh sáng chiếu và o khuôn mặt xinh đẹp Ä‘ang hồng rá»±c của nà ng trông cà ng thêm quyến rÅ©. Mặc dù có chút xấu hổ, nhÆ°ng nghÄ© đến vết thÆ°Æ¡ng không để lại sẹo, trong lòng cÅ©ng vô cùng vui mừng. Nữ nhân vốn thÃch chÆ°ng diện, nà ng không phải là ngoại lệ, nếu trên là n da bóng loáng có lÆ°u vết sẹo, chắc chắn sẽ vô cùng khổ sở.
Sở Hoan lấy cái ống trúc, nÆ°á»›c bên trong chỉ còn ná»a ống, là phần nÆ°á»›c còn lại lúc trÆ°á»›c Tô Lâm Lang lấy rá»a mặt. Hắn đổ nÆ°á»›c suối ra, Ä‘em hồng hoa vá» và o ống trúc, lại từ trong bá»c lấy ta hai loại dược thảo, cầm má»™t cây má»™c côn bắt đầu giã.
Tô Lâm Lang cÅ©ng là ngÆ°á»i thông minh sắc sảo, biết sẽ phải rịt thuốc, nhẹ nhà ng nhấc chân kéo váy lên lá»™ ra bắp chân, lại cẩn tháºn xé mảnh vải băng bó vết thÆ°Æ¡ng, cảm thấy chá»— đó hÆ¡i lÅ©ng sâu, có mà u Ä‘á». Sở Hoan Ä‘em dược thảo được nghiá»n nay đặt và o tay mình, hạ giá»ng nói:
- Hồng hoa thảo dược nà y mặc dù rất tốt, nhÆ°ng dược tÃnh rất mạnh, sau khi đắp và o vết thÆ°Æ¡ng, sẽ có Ä‘au Ä‘á»›n, cô chịu khó má»™t chút.
Tô Lâm Lang lại ừ má»™t tiếng. Sở Hoan lúc nà y má»›i cẩn tháºn lấy dược thảo rịt và o vết thÆ°Æ¡ng. Dược tÃnh quả nhiên rất mạnh. Tô Lâm Lang láºp tức cảm thấy quanh vết thÆ°Æ¡ng nhÆ° có ngà n vạn mÅ©i kim chÃch và o. Ôi, nà ng khẽ rên lên má»™t tiếng, sắc mặt Ä‘au Ä‘á»›n vô cùng, không kìm nổi, Ä‘Æ°a tay ra nắm vai Sở Hoan.
Äau Ä‘á»›n tá»™t cùng, Tô Lâm Lang bấu và o vai hắn. Sở Hoan bất ngá» bị nắm chặt vai, láºp tức cảm giác vai cÅ©ng má»™t tráºn Ä‘au Ä‘á»›n. Bà n tay có những cái móng dà i nhá»n đâm và o da thịt hắn. Sở Hoan nhăn mặt, nhÆ°ng thấy Tô Lâm Lang rên rỉ vì Ä‘au, chẳng hiểu sao lại khiến lòng hắn rung Ä‘á»™ng.
Tô Lâm Lang tuy rằng can cÆ°á»ng, nhÆ°ng thuá»™c tÃnh nà y vượt qua khả năng chịu Ä‘á»±ng của má»™t nữ nhi. Trong cÆ¡n Ä‘au, bà n tay Ä‘ang nắm chặt vai Sở Hoan dần lá»ng ra, nà ng ngã váºt ra ngất lịm.
Sở Hoan thấy nà ng té xỉu, lắc đầu cÆ°á»i khổ:
- Thuốc đắng dã táºt, ta vốn biết thế nhÆ°ng không dám nói vá»›i cô nÆ°Æ¡ng, sợ cô nÆ°Æ¡ng không dám rịt thuốc.
Liá»n cẩn tháºn Ä‘em dược thảo bịt kÃn vết thÆ°Æ¡ng, lúc nà y dÆ°á»›i ánh sáng ban ngà y, cà ng cảm thấy da thịt của Tô Lâm Lang sáng chói, hÆ¡n nữa, cá»±c kỳ rắn chắc, lòng thầm than: “Xuất thân hà o phú có khác, nếu là nữ nhi bình thÆ°á»ng, là m sao có được sá»± chăm sóc tốt nhÆ° váºyâ€.
Hắn dùng mảnh vải băng bó vết thÆ°Æ¡ng lại, sau đó kéo váy che chân cho Tô Lâm Lang. Ngắm nhìn dung nhan kiá»u diá»…m của nà ng ngay trÆ°á»›c mắt, trong lòng lại rúng Ä‘á»™ng, nhÆ°ng nhanh chóng tÄ©nh tâm, dùng da sói đắp lên mình nà ng, lúc nà y má»›i Ä‘i ra khá»i Ä‘á»™ng.
Phóng mắt nhìn, thấy tráºp trùng cá» dại, thân ở bên trong thâm cốc, hai bên núi cao chá»c trá»i, chỉ tiếc là cuối mùa thu, cây lá khô rụng, nếu là xuân hạ, nÆ¡i nà y nhất định chẳng khác nà o Ä‘Ã o nguyên tiên cảnh.
Chợt nghe trên không trung văng vẳng tiếng chim trá»i, hắn ngẩng đầu lên, trên ná»n mây thẳm, từng Ä‘Ã n chim nhạn nuối Ä‘uôi nhau bay vá» phÆ°Æ¡ng Nam. Sở Hoan ảm đạm tá»± há»i: “Các ngÆ°Æ¡i cÅ©ng từ phÆ°Æ¡ng Bắc bay vá» cố thổ saoâ€?
Nhìn Ä‘Ã n chim nhạn Nam di cho đến khi khuất khá»i tầm mắt, Sở Hoan lúc nà y má»›i Ä‘i đến má»™t tảng đá ngồi xuống, trầm mặc hồi lâu, Ä‘á»™t nhiên đứng dáºy, nhặt lên má»™t cà nh cây khô, khẽ quát má»™t tiếng, ở ngay ngoà i Ä‘á»™ng bắt đầu luyện công.
Mộc côn trong tay tả bổ hữu chém, rất là sắc bén, thân thủ nhanh nhẹn, bước đi mạnh mẽ, hắn múa côn cực kỳ uy vũ.
Äến khi cả ngÆ°á»i đổ mồ hôi, Sở Hoan má»›i dừng lại, nghỉ tạm, rồi lại tiếp tục luyện táºp, sau đó má»›i dừng tay, thì thà o tá»± nói: “Nắm rồi buông Ä‘á»u phải tá»± nhiên, là m theo ý mình, trở lại nguyên trạng. Äể đạt tá»›i cảnh giá»›i đó, nói dá»… hÆ¡n là mâ€.
HÃt má»™t tiếng, thả má»™c côn ra, trở lại trong Ä‘á»™ng, tá»±a và o vách đá, nhìn Tô Lâm Lang Ä‘ang vẫn Ä‘ang hôn mê, liá»n khoanh tay trÆ°á»›c ngá»±c, nhắm mặt lại, rồi cÅ©ng ngủ luôn.
Không biết qua bao lâu thì tỉnh. Việc đầu tiên là hắn nhìn vá» phÃa Tô Lâm Lang, thấy nà ng đã tỉnh dáºy, Ä‘ang ngồi dá»±a và o vách đá, hai mắt nhìn mình chằm chằm, ánh mắt vô cùng cổ quái.
Sở Hoan khẽ mỉm cÆ°á»i:
- Äã khá hÆ¡n chÆ°a?
Tô Lâm Lang muốn nói gì lại thôi, thân hình nhẹ nhà ng vặn vẹo má»™t chút, nhìn trái nhìn phải, lại nhìn Sở Hoan, không hiểu sao, trên gÆ°Æ¡ng mặt thà nh thục chợt Ä‘á» á»ng, khẽ cắn cặp môi, bứt rứt báy ráy.
Sở Hoan cảm giác kỳ quái liá»n há»i:
- Cô muốn cái gì sao?
Dù hắn không há»i giá»…u, nhÆ°ng vừa há»i xong, Tô Lâm Lang lại cà ng mất tá»± nhiên, quay đầu Ä‘i chá»— khác, không dám nhìn Sở Hoan, do dá»± má»™t lát, má»›i nói bằng má»™t cái giá»ng không thể nhá» hÆ¡n:
- Ta… ta.. muốn… đi ngoà i!
Má»i ngÆ°á»i và o đây ủng há»™ để truyện ra nhanh hÆ¡n nà o
Tà i sản của Hina
Äã có 9 Thà nh viên nói CÃM Æ N đến bà i viết rất có Ãch của Hina
Từ khóa được google tìm thấy
4vn.eu sa mac nhat hung , áðèòíè , dekdodc , gia khong lich su , gia khong lich su sa mac , giá không lịch sá» , há»· sủng sinh kiêu , hoac sac sinh kieu , hoac sac sinhhieu , hoat sac sinh kieu , hoạt sắc sinh kiêu , kich tinh uot at , ñòàòü , prc quoc sac sinh kieu , qouc sac sinh kieu , quôc sac sinh kiêu , quá»c sẮc sinh kiÊu , quốc sắc , quốc sắc sinh kiêu , quốc sắc sinh kiá»u , quoc sac kieu sinh , quoc sac kieu sinh 733 , quoc sac sinh keu , quoc sac sinh keu q 9 , quoc sac sinh kiêu vn , quoc sac sinh kieu , quoc sac sinh kieu 1047 , quoc sac sinh kieu 4 , quoc sac sinh kieu 4eu , quoc sac sinh kieu full , quoc sac sinh kieu prc , quoc sac sinh lieu , quoc sac thien kieu , quoc sac tuu lau 4vn , quoc sach sinh kieu , quoc sach sinh kieu 4vn , quoc sắc sinh kiêu , sa mac nhât hung , sa mạc nhất hùng , sac sinh kieu con , tac gia sa mac 4vn , tác giả sa mạc , truyen gia khong linh su , truyen sa mac nhat hung , æèçíü