Vì hiện tại mình còn đi học nên tốc độ viết trung bình là khoảng 2 ngày/chương. Hôm nào có nhiều thời gian là 1 ngày/chương. Hôm nào bận thì cùng lắm là 3-4 ngày/chương.
Cảm ơn mọi người!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥Tartarus♥
Ngọc Quân Vũ nãy giờ đứng một bên quan sát đột nhiên lên tiếng:
- Bàn tính xong chưa? Xong rồi thì mau giải thích.
Thanh âm rõ ràng mang theo vài phần khó chịu. Ngọc Thiên Lăng khó hiểu nhìn phụ thân.
“Tự dưng phụ thân bực bội gì chứ?”
Thiên Kiều cũng đầu quay lại nhìn trượng phu, thản nhiên trả lời:
- Muội không dùng tài sản của Ngọc gia đi đặt cược, tại sao phải giải thích?
- Không dùng tài sản của Ngọc gia, nhưng muội đang làm tổn hại đến danh dự của Ngọc gia!
- Ta làm tổn hại tới danh dự của Ngọc gia bao giờ!?
- “Lão tiền bối chẳng lẽ lo Ngọc gia ăn gian hay sao” Đây không phải dùng danh dự của Ngọc gia thì là gì?
Thiên Kiều bực mình chỉ vào Ngọc Thiên Lăng:
- Người đi đối chiến là nó. Nó là người Ngọc gia. Chẳng lẽ dùng danh dự Thiên gia bảo đảm nó không gian lận!?
- Với cái tu vi đó của nó, sao có thể đại diện cho người Ngọc gia?
- Đây là ngươi muốn khiêu chiến ta?
Xưng hô từ “huynh - muội” nhanh chóng đổi thành “ngươi – ta”.
- Ta không khiêu chiến ai cả.
- Tự dưng bực bội chất vấn ta, còn bảo Thiên Lăng không thể đại diện cho người Ngọc gia!? Thế chẳng nhẽ nó không phải nhi tử của ngươi?
Minh Phong đứng bên cạnh nhìn hai người lời qua tiếng lại, không tiện lên tiếng, chỉ âm thầm huých tay, ý bảo Ngọc Quân Vũ kiềm chế. Ai ngờ Ngọc Quân Vũ thẳng thừng từ chối:
- Minh Phong lão đệ không cần nhúng tay vào chuyện này.
- Ngọc Quân Vũ, ta hỏi ngươi nốt một câu. Nó có phải nhi tử của ngươi không?
- Cái đó muội phải hỏi bản thân mới đúng.
Thiên Kiều nghe câu trả lời của trượng phu, bực đến mức nắm tay siết chặt lại:
- Tốt. Vậy nó cũng không cần mang họ Ngọc nữa. Thiên Lăng, đi!
Ngọc Thiên Lăng dở khóc dở cười, đứng đờ ra tại chỗ.
“Qua mấy câu nói bản thân liền không phải người Ngọc gia nữa rồi!?”
- Mẫu thân, đi đâu thế?
- Còn đi đâu nữa? Sang Thiên gia.
Thiên Kiều dẫn theo nhi tử ra đến cửa trại thì bị Hộ Thể Chi Hùng chặn lại.
- Ta nói cho muội đi sao?
Minh Phong thấy tình hình càng lúc càng căng thẳng, không tiện ở lại nên tìm cớ rời đi.
- Lão già, muốn thế nào đây?
Xưng hô chính thức từ “ngươi” chuyển sang “lão già”.
- Nói mấy câu đã muốn bỏ đi?
- Lão nương đưa nó đi đổi họ, ý kiến gì?
- “Đưa nó đi đổi họ”!? Muội coi ta là không khí à?
- Không khí đâu có chướng mắt như lão già ngươi?
- Không nói rõ ràng đừng hòng đi đâu cả.
- Lão nương đi đâu chẳng lẽ phải xin phép lão già ngươi?
Nói rồi lập tức quay mặt đi, hướng Hộ Thể Chi Hùng hét lên:
- CÚT!!
Ngọc Thiên Lăng giật mình. Chẳng mấy khi mẫu thân bực đến mức hét lên như thế này.
Thiên Kiều hét lên xong hùng hùng hổ hổ bước tới định ném con gấu xám kia sang một bên. Cánh tay vừa nhấc lên đã bị Ngọc Quân Vũ nắm lấy:
- Còn muốn động chân động tay?
- Lão nương chính là muốn đánh người!
- Rốt cuộc muội muốn thế nào?
- Câu này lão già ngươi tự đi mà hỏi mình! Đang yên đang lành lại động chạm đến lão nương!?
- Thiên Lăng, con ra ngoài trước.
- Ở LẠI.
- Phụ thân bảo ra ngoài.
- Lão già này không phải phụ thân ngươi, không cần nghe lời hắn.
- Không ra ngoài, ta ném ngươi ra.
- Đi ra rồi đừng gọi ta là mẫu thân!
Ngọc Thiên Lăng bất lực nhìn phụ mẫu tranh cãi:
- Hai người dẹp chuyện này sang một bên được không? Một canh giờ nữa đối chiến bắt đầu rồi đấy.
…………..
Một canh giờ nhanh chóng trôi qua.
Ngọc Thiên Lăng vẫn đang đứng tại chỗ cũ, bất đắc dĩ tiếp tục nghe màn đấu khẩu của phụ mẫu hắn:
- Ngọc gia chẳng nhẽ nghèo đến nỗi để muội phải đi lừa gạt tài sản từ môn phái khác?
- Lừa gạt!? Đây là đặt cược CÔNG KHAI, do hai bên cùng chấp thuận. Còn nữa, lão nương đặt cược là việc của lão nương, liên quan gì đến Ngọc gia?
- Muội là người của Ngọc gia, sao có thể nói không liên quan!?
- Lão nương đi không đổi tên, ngồi không đổi họ. Tên lão nương là Thiên Kiều. Có liên quan cũng là liên quan tới Thiên gia.
- Mẫu thân, mẫu thân,… - Ngọc Thiên Lăng cuối cùng không nhịn được nữa gọi nhỏ.
- Chuyện gì?
- Đến giờ rồi!
Thiên Kiều bây giờ mới chú ý tới thời gian. Cơn giận vừa áp chế xuống được một chút nay lại bùng lên:
- Ngọc Quân Vũ, lão nương nói cho ngươi biết. Nếu lần này không phải vì ngươi phá đám, lão nương đã tính kế giúp nó chắc thắng rồi! Nó mà thất bại, lão nương nhất định từ mặt ngươi!
……….
Địa điểm đối chiến được quyết định là ở ranh giới giữa hai địa phận của Âm Huyền tông và Ngọc gia. Khương lão sớm đã ra lệnh cho chúng đệ tử xây dựng lôi đài, sắp xếp ghế ngồi xung quanh. Hơn nữa còn gửi lời mời cho gia chủ, chưởng môn, trưởng lão của hơn mười gia tộc, môn phái lân cận. Trong số này tất nhiên bao gồm phụ thân của Thiên Kiều, đồng thời là Thiên gia gia chủ hiện tại: Thiên Không.
- Cho mời nhiều người tới như vậy, hẳn là sợ mẫu thân không giữ lời đi?
Ngọc Thiên Lăng hết nhìn mấy chục lão quái vật đang ngồi vây quanh lôi đài lại quay sang nhìn đám đệ tử đang chen lấn nhau.
Ô ghế để trống đối diện Khương lão tất nhiên là ghế của Thiên Kiều. Mà hai bên của ô ghế đó lần lượt là vị trí của Ngọc Quân Vũ và Thiên Không.
Thiên Kiều không do dự ngồi lên chiếc ghế kia, cười:
- Khương lão tiền bối quả nhiên coi trọng cuộc đối chiến này!
- Thiên nha đầu, hiện tại bổn tọa muốn nâng mức cược, không biết ý ngươi thế nào?
- Lão tiền bối mời nói rõ.
- Bên Âm Huyền tông đổi thành 100 thánh khí, 200 linh khí.
“Gấp đôi? Âm Huyền tông lại nghĩ ra trò bẩn thỉu gì đây?”
Khương lão nhìn thẳng vào mắt Thiên Kiều, nói rõ ràng từng từ một:
- Còn bên các ngươi, đổi thành 2 thần khí.
Thiên Kiều cười lớn.
- Khương lão tiền bối cho rằng thần khí dễ kiếm như vậy sao? Tiện chân đi dạo vài vòng liền nhặt được?
- Thiên nha đầu, ngươi quá lời rồi. Ngươi có phụ thân là gia chủ Thiên gia, trượng phu lại là gia chủ Ngọc gia. Chỉ dựa vào điểm này, kiếm một thần khí đối với ngươi đâu phải điều gì quá khó khăn!?
- Thiên Kiều ta đặt cược, không liên quan gì đến 2 gia tộc!
- Liên quan hay không bổn tọa không quan tâm. Bổn tọa chỉ cần biết câu trả lời của ngươi. Chấp nhận hay không?
- Không chấp nhận.
- Nha đầu ngươi chắc chắn?
Thiên Kiều đang định gật đầu khẳng định liền bị một thanh âm ngăn lại:
- Khoan đã.
Người vừa lên tiếng là tông chủ của Đường Hiên tông: Đường Cung.
- Tại hạ đại diện cho tông môn, muốn cùng Thiên gia tam tiểu thư hợp tác, không biết có được không?
Ngọc Thiên Lăng đứng phía sau mẫu thân chăm chú nhìn người vừa lên tiếng.
“Đường Hiên tông tông chủ hiện tại không phải trước kia từng là kình địch của phụ thân sao?”
Lúc nãy khi phụ mẫu hắn đấu khẩu có nhắc đến cái tên Đường Cung. Theo như cuộc đối thoại, trước đây Đường Cung và phụ thân hắn cùng lúc theo đuổi mẫu thân. Nhưng kết quả mẫu thân chọn phụ thân, bỏ mặc Đường Cung vẫn một lòng chờ đợi.
“Xét về ngoại hình, địa vị, cách cư xử, hình như phụ thân chả hơn Đường Hiên tông tông chủ điểm nào cả!?”
- Ý của huynh là…
- Ta nguyện lấy ra một thần khí, cùng muội đánh cược. Nếu chúng ta thắng, chiến lợi phẩm chia 7-3. Muội 7, ta 3.
Mọi người ai nấy đều ngạc nhiên. Hai người đồng thời bỏ ra 2 thần khí, vậy mà Đường Cung lại nhường thêm cho Thiên Kiều 2 phần chiến lợi phẩm?
Ngọc Thiên Lăng không nhịn được thì thầm vào tai mẫu thân:
- Mẫu thân, trước đây có phải mắt người có vấn đề không? Đường Hiên tông tông chủ oai phong lẫm liệt, đến nói chuyện cũng ôn tồn, thuyết phục như vậy. Hơn nữa lại còn đặc biệt hào phóng. Vậy mà người cuối cùng lại chọn phụ thân?
- Không phải có vấn đề, mà là bị mù!
Đoạn hội thoại này, Ngọc Quân Vũ dĩ nhiên nghe được.
- Thiện chí của Đường tông chủ, Ngọc gia xin ghi nhận. Nếu Thiên Kiều thực sự muốn đặt cược, Ngọc gia tất nhiên sẽ ủng hộ nàng.
- Ngọc gia chủ phải chăng đã hiểu lầm ý tại hạ? Tại hạ đâu dám có ý khoe khoang, thể hiện trước mặt Ngọc gia. Chỉ là tại hạ thấy lần đặt cược này có lời, muốn cùng Thiên gia tam tiểu thư hợp tác, kiếm thêm chút ít mà thôi.
Từ đầu tới cuối, Đường Cung đều gọi Thiên Kiều là “Thiên gia tam tiểu thư”, tuyệt nhiên không đả động gì đến danh xưng “Ngọc phu nhân”.
Thiên Kiều không bận tâm đến hai người bọn họ, dùng truyền âm hỏi Thiên Lăng.
“Thiên Lăng, nếu một nguyên tố khác của hắn đạt Tứ Linh, con có thắng được không?”
“1 Ngũ Linh, 5 Tứ Linh cơ mà!? Mẫu thân yên tâm đi.”
- Khương lão tiền bối, tiểu nữ hiện tại đổi ý, muốn tăng lên thành 3 thần khí. Một Xuyên Không Nhãn, một thần khí của Đường huynh, một thần khí của Ngọc gia.
- Vậy bên ta cũng tăng lên thành 150 thánh khí, 300 linh khí.
Khương lão không hề chần chừ trả lời.
- Quyết định vậy đi!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥Tartarus♥
- Nghịch Thiên Cung xưa nay chưa từng nhận ai là chủ. Ngọc gia cũng không có cách nào phát huy toàn bộ sức mạnh của nó. Đâu thể nói gia tộc ta đứng vị trí thứ 3 là nhờ nó!?
Ngọc Quân Vũ lên tiếng phản bác.
Thần khí chỉ có thể được kích hoạt toàn bộ sức mạnh khi gặp chủ nhân thích hợp. Như Ngọc gia bây giờ, chỉ là miễn cưỡng sử dụng một phần uy lực của nó. Nhưng mà một phần uy lực này cũng đã tương đương với hơn 5 tu chân giả Ngũ Linh kỳ!
Thấy Thiên Kiều đưa ra ba thần khí, Khương lão cũng không thể nào không xuất ra 150 thánh khí cùng 300 linh khí. Vũ khí với số lượng lớn như vậy nhất thời che khuất một phần võ đài trước mặt Âm Huyền tông. Khương lão đợi mọi người kiểm chứng đủ số lượng xong liền thu hồi toàn bộ số vũ khí kia cộng với một viên thần hải của Ngũ Linh tinh thần hệ vào một không gian giới chỉ.
- Toàn bộ đều nằm trong chiếc nhẫn này. Nếu nha đầu ngươi thắng, nó tất nhiên thuộc về ngươi.
……………..
Đối chiến chính thức bắt đầu!
Ngọc Thiên Lăng đứng ở góc lôi đài phía Nam, cẩn thận quan sát từng động tác của lão quái vật trước mắt. Hiện thân bậc 2 của Vong Linh Tháp là miếng giáp màu đen đã được hắn triệu hồi ra từ lúc nào. Lưỡi Hái dưới ảnh hưởng của khẩu quyết cũng đã tàng hình, che trước mắt hắn.
Tinh thần hệ công kích vào thẳng linh hồn, mà con đường nhanh nhất chính là thông qua mắt. Tu chân giả không muốn bị công kích chỉ còn cách nhắm mắt lại. Không thể sử dụng thị giác, đối với bất kỳ ai mà nói cũng là một điều bất lợi. Hơn nữa, tinh thần hệ tu chân giả phần lớn đều là song sinh thiên phú nguyên tố. Tức là ngoài tinh thần hệ ra còn có một hệ nguyên tố khác.
Trước khi Ngọc Thiên Lăng bước vào lôi đài, Thiên Kiều đã cẩn thận dùng truyền âm nhắc nhở hắn phải kết thúc sớm. Mắt chẳng qua cũng chỉ là một phương thức công kích của tinh thần hệ. Âu Dương trưởng lão lại có hơn trăm năm kinh nghiệm vào sinh ra tử. Một khi lão phát hiện loại công kích kia không có tác dụng nhất định thử công kích bằng phương pháp khác. Đến lúc đó, hắn chắc chắn thất bại.
Vậy nên, hắn có thời gian một tách trà (khoảng 15’) để đánh bại lão quái vật trước mắt.
Thần khí khi nhận chủ sẽ để lại trên người chủ nhân một ấn ký. Sử dụng ấn ký mới có thể triệu hồi ra bản thể chính thức của thần khí đó. Ấn ký của Vong Linh Tháp nằm ở mu bàn tay trái của Ngọc Thiên Lăng, có hình hai lưỡi hái ngược chiều bắt chéo nhau, nằm gọn trong một vòng tròn được tạo thành bởi các ký tự cổ. Hắn chích máu nhận chủ Vong Linh Tháp khi mới 5 tuổi. Phụ mẫu hắn sợ chuyện này bị phát giác sẽ đe dọa tới tính mạng hắn nên luôn bắt hắn dùng vải trắng quấn quanh tay. Mãi đến khi 18 tuổi hắn mới khống chế được ấn ký, khiến nó ẩn – hiện theo ý nghĩ.
Ngọc Thiên Lăng nhanh chóng sử dụng ấn ký triệu hồi bản thể thật của Vong Linh Tháp. Tòa bảo tháp màu đen tuyền với 5 tầng xuất hiện trước mặt hắn, thu hút sự chú ý toàn bộ tu chân giả ngồi đây.
- Ấn ký?
- Sư huynh, đó là Thần Khí gì vậy?
- Hiện thân bậc 1 là một bảo tháp? Đây là loại Thần Khí gì vậy? Sao chưa từng nghe qua?
Âm thanh xì xào bàn tán nhanh chóng nổi lên.
Khương lão trước trận chiến này đã đưa cho Âu Dương trưởng lão mấy thánh khí, cốt để nắm chắc phần thắng. Thiên Kiều dám để nhi tử tu vi Nhị Tước đấu với Ngũ Linh, chắc chắn có chiêu bài bí mật. Theo suy đoán của lão, nếu không phải được trang bị số lượng lớn thánh khí thì cũng là có tuyệt chiêu. Lão cũng đã nghĩ đến trường hợp Ngọc Thiên Lăng sẽ sử dụng thần khí, nhưng một tên Nhị Tước miễn cưỡng sử dụng Thần Khí liệu sẽ tạo ra bao nhiêu uy lực!? . Vốn tưởng mấy thánh khí kia cộng với sự chênh lệch tu vi đã đủ nắm chắc chiến thắng, ai ngờ tên tiểu tử kia lại được thần khí chấp thuận!?
Sắc mặt Khương lão bất giác trở nên nhăn nhó:
- Thần Cấp Ma Khí!?
Thiên Kiều nhìn thấy sắc mặt Khương lão, vui vẻ trả lời:
- Khương lão tiền bối không cần quá lo lắng. Ma Khí đúng là có phần tà đạo hơn Thần Khí thông thường nhưng Thiên Lăng tu vi mới chỉ đạt Nhị Tước, đâu thể nào phát huy được hết sức mạnh của nó?
- Ma Khí chẳng phải chỉ nhận người bẩm sinh đã có tà khí làm chủ sao? Ngọc gia sống quang minh lỗi lạc, nổi danh chính nghĩa hàng trăm năm nay bây giờ lại có một thiếu chủ mang trong mình tà khí. Việc này há chẳng làm tổn hại đến danh dự Ngọc gia?
- Mang trong mình tà khí là một chuyện, có làm chuyện thương thiên hại lý hay không lại là một chuyện khác. Đâu phải ai mang tà khí cũng đều là tội nhân? Kể cả những người không mang tà khí, liệu có mấy ai dám khẳng định mình hoàn toàn trong sạch?
- Kẻ mang tà khí, 10 người thì có đến 9 là sát nhân máu lạnh.
- Vậy Thiên Lăng nó là người còn lại.
- Đợi đến khi nó trở thành tội đồ rồi, cộng thêm sự giúp đỡ của Ma Khí, ai đủ khả năng ngăn nó lại?
- Tội đồ!? Khương lão tiền bối ngài có tư cách nói từ đấy sao? Bản thân giết sư phụ, diệt đồng môn còn dám lớn tiếng chửi người khác là tội đồ?
Ngọc Thiên Lăng không rảnh để ý hai người bọn họ cãi, tập trung vào trận đấu trước mặt.
“Thôi kệ, đánh nhanh thắng nhanh vậy”
17 khô lâu dưới sự điều khiển của hắn đứng thành 2 hàng, chắn giữa hắn và lão già Âu Dương. Hàng 1 gồm 12 Nhất Linh, hàng 2 gồm 3 Tứ Linh hỏa hệ, 2 Tứ Linh thủy hệ, 1 Tam Linh phong hệ. Chỉ riêng Ngũ Linh thổ hệ là vẫn chưa được gọi ra.
12 bộ khô lâu Nhất Linh bắt đầu di chuyển, vây lấy Âu Dương Miêu, ép lão lui về một góc võ đài.
Âu Dương Miêu là lần đầu tiên nhìn thấy Vong Linh Tháp, không biết uy lực của nó ra sao nên chỉ đành đứng thủ thế, cẩn thận quan sát. Lão cũng không biết mấy chục bộ khô lâu kia có tác dụng gì.
Trong mười hai Nhất Linh khô lâu này có đầy đủ 6 hệ nguyên tố cơ bản gồm thủy hệ, hỏa hệ, thổ hệ, phong hệ cùng quang minh hệ, hắc ám hệ. Quang minh hệ khô lâu gồm 2 bộ bao giờ cũng đứng ở phía sau, không ngừng dùng khẩu quyết chữa trị, bổ sung thiên lực cho những khô lâu phía trên. Không chỉ vậy, quang minh hệ khô lâu còn có thể trực tiếp tăng sức công kích và hộ giáp.
Hộ giáp khô lâu thuộc thổ hệ, thủy hệ đứng ở hàng tiên phong, dùng thiên lực tạo thành bức tường phòng thủ vững chắc. Thủy hệ thiên lực tạo hộ giáp tầng 1, thổ hệ thiên lực tạo hộ giáp tầng 2. Công kích khô lâu đứng ở ngay sau hộ giáp khô lâu.
Đợi khi toàn hộ mười hai khô lâu vào đội hình, công kích khô lâu mới bắt đầu khu động thiên lực tấn công Âu Dương Miêu. Phong hệ thiên lực có tốc độ nhanh nhất đi trước, nhằm các yếu huyệt trên người Âu Dương Miêu lao tới. Hỏa hệ thiên lực lại tạo thành tường đỏ bao lấy lão, ngăn cản phạm vi di chuyển. Hắc ám thiên lực có tốc độ chậm nhất nhưng lại có sức ép cao nhất xuyên qua tường lửa kia lao vào phía bên trong.
Thân hình Âu Dương Miêu bị bao kín bởi bức tường màu đỏ. Phàm là tu chân giả có tu vi dưới Nhất Linh đều không thể nhìn thấy mọi chuyện diễn ra bên trong.
Đằng sau bức tường đỏ kia, thân hình lão không ngừng di chuyển, lúc bật sang trái, lúc nhảy sang phải tránh phong nhận, lúc lại chật vật dùng thiên lực đỡ hắc ám công kích. Mặc dù là Ngũ Linh tu chân giả nhưng đứng trước hơn một chục bộ khô lâu Nhất Linh này, lão hoàn toàn bị lép vế. Song hệ nguyên tố của lão là tinh thần hệ và phong hệ. Tinh thần hệ đã đạt Ngũ Linh, nhưng phong hệ mới chỉ dừng lại ở Nhị Linh. Hiện tại lão bị tường lửa vây quanh, công kích tinh thần hệ không cách nào khai triển, chỉ có thể dùng phong hệ thiên lực miễn cưỡng chống đỡ.
Ngọc Thiên Lăng phát hiện ra tình thế khó khăn của Âu Dương lão, nhếch mép cười đểu:
- Đa tạ lão tiền bối nương tay!
Lời vừa dứt, Tam Linh phong hệ khô lâu liền tiến lên nhập vào đội hình.
Đột phá Tam Linh, thiên lực của tu chân giả không còn tồn tại ở dạng linh khí có màu ban đầu nữa mà chuyển hóa hoàn toàn thành nguyên tố của hệ đó. Đây chính là quá trình chuyển hóa của thiên lực: ban đầu có màu trắng, đạt đến mức 1 sẽ chuyển màu, đạt đến mức 2 chuyển hóa hoàn toàn thành hệ nguyên tố. Lấy ví dụ như thiên lực hỏa hệ. Ban đầu tu vi còn yếu, thiên lực có màu trắng. Sau khi đạt mức 1, thiên lực hóa đỏ. Đợi đến khi tu chân giả đó đột phá Tam Linh, thiên lực trực tiếp hóa thành lửa. Đến lúc đó, tu chân giả sẽ dùng lửa để công kích. Nhưng xét về bản chất, ngọn “lửa” kia vẫn chỉ là một dạng của thiên lực mà thôi!
Công kích của Tam Linh phong hệ khô lâu chỉ là một vệt khí có màu trong suốt, nếu không nhìn kỹ khó lòng phát hiện ra. Phong là gió, mà gió tất nhiên không có màu. Đây cũng là một ưu điểm của phong hệ thiên lực sau tiến hóa.
Hàng trăm vệt khí màu trắng xuyên qua hỏa hệ thiên lực, tiến nhập vào sâu bên trong.
Khương lão nhìn thấy đồ đệ bị lấn áp hoàn toàn, “hừ” một tiếng, gằn giọng:
- Không dám trực tiếp đối chiến, lại đi trốn sau mấy bộ xương khô? Đệ tử Ngọc gia quả nhiên anh dũng phi phàm!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥Tartarus♥
- Âm Huyền tông trưởng lão kể ra còn phi phàm hơn vãn bối nhiều lần. Lâu như vậy mà vẫn chưa vượt qua được mấy bộ xương khô.
- Có giỏi ngươi vứt mấy bộ xương sang một bên đối chiến với hắn?
- Vậy ngươi bảo hắn đừng dùng thiên lực nữa!?
- Vớ vẩn! Không dùng thiên lực, chẳng nhẽ các người so xem sức ai khỏe hơn?
- Lão già kia dùng thiên lực chống đỡ, ta dùng khô lâu tấn công. Từ nãy đến giờ ta đâu có dùng thiên lực!?
Không chỉ Khương lão mà phần lớn tu chân giả có mặt ở đây đều giật mình. Đúng là từ đầu trận đến bây giờ Ngọc Thiên Lăng chưa hề sử dụng thiên lực của hắn lần nào.
Bọn đệ tử Tước Kỳ lại một lần nữa xôn xao bàn tán:
- Thiên phú nguyên tố của hắn là gì vậy?
- Làm sao ta biết được!?
- Nghe đồn hình như là phong hệ?
- Không đúng, trước đây có người nói đã từng bắt gặp hắn dùng thổ hệ thiên lực.
- Vậy thì là song hệ nguyên tố?
- Sư đệ ta lại nói hắn có hỏa hệ thiên lực?
- Mẹ nó, sao có thể có 3 nguyên tố? Tất cả đều là tin vịt! Đợi lát nữa hắn dùng liền biết.
Ngọc Thiên Lăng cãi nhau vài câu với Khương lão xong lại quay sang phía bức tường màu đỏ, vươn vai:
- Âu Dương tiền bối, vãn bối chờ ngài được một lúc rồi. Có định đối chiến nữa không hay là chịu thua?
Một hồi sau vẫn không thấy có tiếng trả lời.
- Âu Dương tiền bối, ngài còn ở đó không vậy?
- Âu Dương tiền bối, ngài mệt rồi à?
Ngọc Thiên Lăng mở miệng liên tục gọi “Âu Dương tiền bối”.
“Thời gian trôi qua cũng khá lâu rồi, chắc hẳn lão già kia đã bị thương không ít?”
Sau khi tỉ mỉ xem xét tình huống bên trong bức tường đỏ kia, hắn mới lệnh cho hỏa hệ khô lâu thu hồi thiên lực, để mọi người chứng kiến tình cảnh thảm bại của Âu Dương Miên lúc bấy giờ.
Y phục Âu Dương Miên rách lỗ chỗ, vài nơi đã nhuộm đỏ màu máu. Đầu gối, vai, lưng đều có không ít vết cắt tạo ra bởi phong nhận. Lão không ngừng thở gấp, vẫn đang gắng gượng dùng thiên lực chống đỡ.
Khương lão lúc trước cũng chỉ thấy được lờ mờ tình huống của đồ đệ, nay “được” tận mắt chứng kiến thì giận đến mức tím tái mặt mũi, không nói lên lời nào.
Thiên Kiều cười tới mức híp cả mắt lại, vui vẻ lên tiếng:
- Thắng bại chẳng phải đã rõ rồi sao?
Một bên là Ngọc Thiên Lăng hoàn hảo không tý thương tích nào đang đứng vặn vẹo hết vươn vai lại bẻ khớp, một bên là Âu Dương Miên thương tích đầy mình đang chật vật chống đỡ, đến trẻ con cũng biết ai thắng!
Khương lão nhìn tình huống đang diễn ra trên lôi đài, hận không thể một chưởng đánh chết đồ đệ. Nhưng cuối cùng, lão vẫn bất đắc dĩ lên tiếng:
- Trận này, Âu Dương Miên thua!
Tiếng hò reo vang lên như sấm.
Nhị Tước đánh bại Ngũ Linh. Đây chắc chắn là tin sốc nhất Ngạo Thiên đại lục trong gần chục năm trở lại đây.
- Khương lão tiền bối, vậy còn vụ đặt cược…
Đã nhận thua rồi, chẳng nhẽ đường đường một đại trưởng lão của Âm Huyền tông lại nói lời không giữ lấy lời?
Một chiếc không gian giới chỉ ngay lập tức bay tới trước mặt Thiên Kiều.
Theo như đúng thỏa thuận giữa Thiên Kiều với Đường Cung, Đường Cung được chia 30 thánh khí, 60 linh khí. Thiên Kiều rất vui vẻ, hào phóng tặng thêm cho hắn một không gian giới chỉ. Số lượng vũ khí còn lại, tất nhiên là do Thiên Kiều một mình giữ hết!
Âm Huyền tông nhanh chóng rời đi. Các môn phái khác cũng lục đục dẫn đệ tử ra về.
Thiên Kiều đứng lên đi tới trước mặt phụ thân Thiên Không, ôm chầm lấy ông. Hai người hàn huyên với nhau vài câu, Thiên Kiều liền đem 20 thánh khí cùng 40 linh khí tặng lại cho Thiên gia.
………………..
Trại của Ngọc Quân Vũ.
Thiên Kiều trở về trại xong liền đem toàn bộ số thánh khí, linh khí còn lại ra kiểm kê. Được một lúc thì trượng phu, nhi tử, hai nữ nhi cũng kéo nhau đi vào.
Ngọc Quân Vũ lên tiếng trước tiên:
- Phần của ta đâu?
Thiên Kiều nghe xong chỉ nhướng mày:
- Phần gì?
- Ta bỏ ra một thần khí, tất nhiên phải được hưởng một phần trong chiến lợi phẩm.
Thiên Kiều lấy ra viên thần hải màu trắng, ném về phía hắn.
“Đồ của mẫu thân, vẫn là không nên dây vào”
……………..
(những dòng viết nghiêng là ý nghĩ của Ngọc Thiên Lăng)
“Mục đích sống của ngươi là gì?”
“Của ta!?”
“Phải! Ngươi sinh ra đã là thiếu chủ của một gia tộc lớn, xung quanh có biết bao nhiêu người dám hi sinh thân mình để bảo vệ, ngươi vốn không cần quan tâm đến chuyện tu luyện. Dù sao sau này ngươi cũng sẽ kế vị gia chủ, đứng trên ngàn người. Mục đích sống của ngươi là gì?”
“Chưa từng nghĩ tới.”
“Chưa từng? Bất kỳ tu chân giả nào cũng mong muốn có được sức mạnh, chẳng nhẽ ngươi là ngoại lệ?”
“Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Dù ta mạnh đến thế nào cũng sẽ có người mạnh hơn. Chi bằng sống một cuộc sống an nhàn, cùng người mình yêu đi đến chân trời góc bể.”
“Đi đến chân trời góc bể? Ngươi là người kế vị của Ngọc gia, điều này vốn dĩ là không thể”
“Ta không cần cái ngôi vị gia chủ”
“Người thích Minh Nguyệt xếp hàng từ đây đến Ngạo Thiên đại lục có khi còn chưa hết. Bằng vào ngươi hiện tại, lấy tư cách gì có được nàng?"
“Ta là chủ nhân của Thần Khí”
“Người sở hữu Thần Khí không phải chỉ mình ngươi.”
“Ngươi là ai, tại sao hỏi ta những điều này?”
“Ta? Ta là kiếp trước của ngươi.”
“Kiếp trước!?”
“Đợi khi ngươi chính thức mở ra tầng 6 của Vong Linh Tháp, kí ức đột nhiên sẽ trở lại. Còn bây giờ, ta hỏi lại một lần nữa, mục đích sống của ngươi là gì?”
“…”
“Những việc ngươi làm từ trước đến nay nhằm mục đích gì?”
“…”
“Haiz, trở về đi. Nghĩ ra rồi ta lại tới tìm ngươi”
……
Ngọc Thiên Lăng bừng tỉnh, mồ hôi toát ra ướt đẫm sau lưng. Hắn lấy tay day day thái dương, lẩm bẩm:
- Chết tiệt, mấy hôm nay đều nằm mơ thấy giấc mộng kỳ quái này.
Hắn năm nay 20 tuổi. Từ năm 5 tuổi hắn đã được định hôn ước với Minh Nguyệt. Ban đầu hắn không đồng ý, làm mình làm mẩy kiên quyết không gặp nàng. Lý do mà hắn đưa ra là Minh Nguyệt hơn hắn 2 tuổi, hắn nhất định không cưới nàng. Năm 12 tuổi, hắn lần đầu gặp nàng. Một lần gặp nhưng đã thay đổi hoàn toàn quyết định của hắn. Từ đó, ngày nào hắn cũng chạy sang Thiên Linh tông. Năm 16 tuổi biết được nàng bị hàn khí ảnh hưởng, chỉ có Nghịch Thiên Đan mới có thể trừ tận gốc, hắn chạy đi khắp nơi tìm mọi tư liệu liên quan đến nó. Năm 17 tuổi, hắn bắt đầu tìm kiếm khắp dọc Ngạo Thiên đại lục. Đến năm 19 tuổi mới lần ra tung tích của tấm da dê. Ba năm qua, tổng thời gian hắn ở lại Ngọc gia không quá 3 tháng. Suy đi tính lại, toàn bộ mọi chuyện hắn làm từ trước đến giờ đều là vì Minh Nguyệt.
Ngọc Thiên Lăng đứng dậy liền phát hiện ra có điểm không đúng. Bình thường khi hắn đứng dậy, đầu đều gần chạm đến đỉnh trại. Bây giờ cư nhiên cách đỉnh trại đến gần 1m. Ánh mắt nhanh chóng nhìn một lượt từ đầu đến cuối.
Thân hình của hắn bây giờ…chỉ ngang bằng với một đứa bé 6 tuổi.
“Chết tiệt, không triệu hồi được Vong Linh Tháp!?”
“Đến ấn ký cũng không hiện?”
“Mẹ nó, đến thiên lực cũng không dùng được!?”
Hắn chửi thầm một hồi, cuối cùng quyết định đi tìm mẫu thân.
- Mặc gì bây giờ?
Y phục quá rộng, mặc không vừa. Chỉ riêng cái áo cũng đã đủ phủ kín toàn bộ cơ thể.
…………..
Trong địa phận của Ngọc gia cư nhiên xuất hiện một đứa bé. Mà đứa bé này lại lon ton chạy hết nơi này đến nơi khác, vừa chạy vừa hét lên:
- Mẫu thân! Mẫu thân!...
Ngọc Thiên Lăng chạy đến mức mặt đỏ bừng bừng, thở gấp liên tục, cuối cùng đành đi bộ. Đến khi nhìn thấy Thiên Kiều đang ở chỗ bọn nữ đệ tử vội chạy lại, dùng hai tay kéo lấy tay bà:
- Mẫu thân, đi…
Với chiều cao của hắn bây giờ, phải với tay lên mới có thể chạm đến tay Thiên Kiều.
Điều khiến hắn khó tin nhất chính là phản ứng của mẫu thân ngay sau đó. Bà quay sang nhìn hắn, ngắm nghía một lúc rồi lại quay mặt về phía mấy nữ đệ tử kia, nhăn mày hỏi:
- Con ai đây?
Đúng là bộ dáng của hắn bây giờ chỉ tầm 6 tuổi, nhưng ngoại hình thì giống y hệt trước kia. Mẫu thân người sao có thể quên con được chứ?
- Nhìn con giống ai?
- Ngọc Quân Vũ.
- Vậy thì đúng rồi….
Hắn còn chưa dứt lời, mẫu thân lại một lần nữa quay đi:
- Con ai đây?
Không một ai lên tiếng.
Hắn vừa định mở miệng, mẫu thân đã hóa thành một đạo hắc ảnh hướng trung tâm địa phân bay đi.
Ngọc Thiên Lăng chỉ kịp “Ơ” lên một tiếng, đứng bất động tại chỗ. Hắn thu thập toàn bộ dữ liệu của cuộc nói chuyện vừa rồi, bình tĩnh phân tích.
Đầu tiên, chắc chắn mẫu thân không nhận ra hắn. Tiếp theo, bà bảo hắn giống Ngọc Quân Vũ nhưng vẫn quay sang bọn nữ đệ tử hỏi con ai….Nghĩ đến đây, Ngọc Thiên Lăng mới giật mình tỉnh ngộ.
“Mẫu thân tưởng mình là con rơi của phụ thân?”
Hắn dở khóc dở cười chạy hùng hục về phía trại của phụ thân. Đến trước cửa trại thì ngay lập tức xông vào.
“Quả nhiên phụ thân đã kịp tạo ra cách âm”
Bên trong trại, phụ thân hắn ngồi ở bàn gỗ, khó hiểu nhìn mẫu thân hắn. Còn mẫu thân thì đang đứng phía trước, hùng hùng hổ hổ vỗ bàn, liên tục chất vấn. Hắn vừa vào trong, mẫu thân liền phát hiện ra, bước tới bế hắn đặt lên trên bàn:
- Lão già ngươi giải thích xem?
Ngọc Quân Vũ nhìn đứa trẻ trên bàn, hơi cau mày.
Ngọc Thiên Lăng nhìn vẻ mặt này của phụ thân lại vô cùng vui mừng. Ít ra cũng có người nhớ bộ dạng của hắn lúc bé. Hắn quay người lại, mắt trừng trừng nhìn mẫu thân. Sau đó ngay lập tức nhảy lên, dùng hai tay ôm chặt lấy cổ bà.
Last edited by ♥Tartarus♥; 14-02-2016 at 11:01 AM.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥Tartarus♥
- Sao tên nhóc ngươi với tiểu tử kia giống nhau thế?
Thiên Kiều nghe giọng điệu của đứa bé, không nhịn được cảm thán. Suy đi nghĩ lại liền nhận ra điểm không đúng. Bà dùng hai tay bế đứa bé ra trước mặt, đặt lên bàn rồi dùng ánh mắt dò xét nhìn đi nhìn lại mấy chục lần.
- Ấn ký đâu?
- Không hiện.
- Thiên lực?
- Không dùng được.
Ánh mắt Thiên Kiều đột nhiên trở nên gian xảo. Ngọc Thiên Lăng theo bản năng lùi lại một bước. Nhưng mà phản xạ của một đứa trẻ sao có thể sánh được với tốc độ của Ngũ Linh tu chân giả?
Thiên Kiều dễ dàng dùng tay lột chiếc áo hắn đang mặc ra.
Lúc trước vì không mặc vừa bất cứ thứ gì nên hắn chỉ còn cách choàng tạm áo lên người. Bây giờ bị lột ra, Ngọc Thiên Lăng tất nhiên tồng ngà tồng ngồng đứng đấy. Cũng may tiểu JJ cũng giống y hệt hồi hắn 6 tuổi =))
- NGƯỜI LÀM GÌ THẾ!!?
Ngọc Thiên Lăng dùng tay che tiểu JJ lại, ngẩng mặt hét lên.
- Xấu hổ cái gì!? Đến năm 8 tuổi ngươi vẫn còn trần truồng chạy lung tung.
Sau một hồi cãi qua cãi lại, rốt cuộc đến mẫu thân, phụ thân cũng không biết chuyện gì xảy ra với hắn. May mắn nhất là mẫu thân tìm được trong không gian giới chỉ một bộ y phục vừa với hắn.
- Còn nữa, lần trước hai người vẫn chưa giải thích cho con chuyện liên quan đến Lưỡi Hái.
Hắn không biết chính xác nguyên nhân tại sao bản thân bị thu nhỏ nhưng chắc chắn việc này có liên quan tới Vong Linh tháp.
Ngọc Quân Vũ thở dài một hơi:
- Ngồi xuống đi, chuyện về Vong Linh tháp không phải nói 1,2 câu mà xong được.
Đợi hắn ổn định chỗ ngồi rồi, Ngọc Quân Vũ mới bắt đầu câu chuyện.
- Vong Linh tháp vốn không phải là bảo vật của Ngọc gia, cũng không phải do ta và mẫu thân con kiếm được. Hai mươi năm trước, có một vị tiền bối đã không một tiếng động phá vỡ hơn mười tầng kết giới của Ngọc gia, xông vào tận chính điện. Nếu không phải lúc đó vị tiền bối lên tiếng, quả thực ta cũng không biết đến sự hiện diện của ông. Vị tiền bối đó nói ông không có ý xấu, chỉ muốn đem tặng một vật cho vị thiếu chủ sắp chào đời. Vật đó chính là Vong Linh tháp. Mặc dù sử sách hơn vạn năm của Ngạo Thiên đại lục không hề đề cập gì đến bảo tháp này nhưng chỉ dựa vào khí tức của nó, ta chắc chắn nó là một Thần Cấp Ma Khí. Ta hỏi ông ta tại sao lại đem bảo vật trân quý như vậy tặng Ngọc gia, ông ta lại cười, nói bảo vật đó là tặng cho con, không phải cho Ngọc gia. Sau đó ông ta bấm tay một hồi, nói tên của con nên đặt là “Ngọc Thiên Lăng”. Trước khi đi còn dặn ta rằng năm con 5 tuổi thì cho trích máu nhận chủ Thần Khí. Khi Vong Linh tháp đạt tầng 5 sẽ có một Lưỡi Hái bị phong ấn, nếu con được Lưỡi Hái chấp nhận sẽ trở thành chủ nhân chính thức của Vong Linh tháp, còn không sẽ bị phản phệ mà chết…
Ngọc Thiên Lăng nghe đến đoạn “phản phệ mà chết”, mồ hôi lạnh túa đầy sau lưng.
- Phá vỡ hơn mười tầng kết giới của Ngọc gia, hơn nữa còn không gây một tiếng động, tu vi của vị tiền bối đó ít nhất cũng đã đạt đến Bát Linh. Vừa lúc ông ta rời đi thì Thiên Kiều lâm bồn. Ta nhớ đến câu nói “vị thiếu chủ sắp chào đời” thì đoán rằng hài tử sắp ra đời là nam. Chỉ là không ngờ sau đó lại có đến hai hài tử chào đời là con và Thiên Tâm. Ta đem chuyện này kể với Thiên Kiều, rồi chúng ta thống nhất đặt tên con theo ý vị tiền bối đó. Đến năm con 5 tuổi, Thiên Kiều vì không nỡ nhìn con lao vào hiểm cảnh nên quyết định giấu Vong Linh tháp đi. Cả ta lẫn mẫu thân con đều không ngờ được rằng con lại mần mò tới tận thông đạo sâu bên trong chính điện, thậm chí còn vô tình nhỏ máu lên bảo tháp đó. Khi ta tìm thấy con thì con đang nằm ngủ ngon lành trong thông đạo. Bàn bạc kỹ lưỡng xong, chúng ta mới quyết định sẽ không nói cho con chuyện này đến khi con mở được tầng 5 của Vong Linh tháp. Còn chuyện Lưỡi Hái đó là vũ khí của Tử Thần thì chúng ta mới chỉ phát hiện ra hôm trước.
- Tức là lần trước mẫu thân bảo không có mặt mũi nào nhìn tổ tông chính là ám chỉ việc con “ngỏm” ấy hả?
……………..
Ngọc Thiên Lăng lúc này đã trở lại trại. Bọn đệ tử cùng trại với hắn đang miệt mài tập luyện, tất nhiên sẽ không có mặt ở đây. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng hắn quyết định đi ngủ. Bây giờ thiên lực không dùng được, cũng không cảm nhận được linh khí cho nên không thể tu luyện. Hơn nữa, với bộ dáng này của hắn, đi ra ngoài lại phải tốn nước bọt giải thích.
……………….
“ Tìm ra chưa? Mục đích sống của ngươi là gì?”
“Minh Nguyệt”
“Ngươi sống chỉ vì một nữ nhân?”
“Mọi việc ta làm từ trước đến nay đều chỉ vì nàng”
“Ngươi làm mọi chuyện vì nàng, không có nghĩa ngươi sống vì nàng. Bởi vì những chuyện ngươi đã làm, chẳng qua cũng chỉ là báo đáp ân tình kiếp trước của nàng mà thôi. Hơn nữa, một nữ nhân sao có thể là tất cả?”
“Ân tình kiếp trước!?”
“Chẳng phải ta đã nói ta là kiếp trước của ngươi sao?”
“….”
“Thôi được rồi, nói một chút về chuyện ngươi bị thu nhỏ đi.”
“Ngươi biết nguyên nhân!?”
“Ta tất nhiên biết.”
“Sao ngươi biết?”
“Ta là kiếp trước của ngươi.”
“….”
“Không muốn biết nguyên nhân à?”
“Nói đi”
“Sử dụng Lưỡi Hái tiêu hao linh hồn lực. Mà linh hồn lực của ngươi so với người thường yếu hơn 7 phần, cho nên bị thu nhỏ.”
“Đơn giản vậy thôi!?”
“Mẹ nó, đầu óc kiếp này của bổn tọa đúng là có vấn đề. Điểm mấu chốt không nắm được lại đi chú ý mấy cái không liên quan?”
“À phải rồi, sao lại yếu hơn người thường 7 phần?”
“Kiếp trước khi bị đẩy đến thế giới này, ta bị thiên kiếp ép phải luân hồi. Đại nghiệp chưa thành, ta há có thể để mấy tia sấm sét ấy phá hỏng? Sau khi chia linh hồn thành 3 mảnh, ta đem 2 mảnh kèm theo ký ức phong ấn vào vũ khí lúc bấy giờ là Vong Linh tháp, chỉ để 1 mảnh linh hồn kia luân hồi. Mà mảnh còn lại chỉ chứa 3 phần linh hồn kia, bây giờ chính là ngươi. Nói tóm lại, chúng ta vốn là một.”
“Người thường có 10 phần linh hồn, còn ta chỉ có 3?”
“Thế nên ngươi mới bị thiếu hụt linh hồn lực, dẫn đến việc thu nhỏ.”
“Làm thế nào để trở lại như cũ?”
“Đợi linh hồn lực hồi phục.”
“Mất bao lâu?”
“Theo tính toán của ta, chắc cũng nhanh thôi. Đại khái khoảng 1 năm gì đó? Trong 1 năm này, không thể sử dụng bất cứ thứ gì liên quan tới thiên lực hay thần khí.”
Ngày mai đã là ngày luyện chế đan dược. Không sử dụng Vong Linh tháp, Ngọc Thiên Lăng sẽ không thể sử dụng được hắc hỏa.
“Có cách nào khác không?”
“Có.”
“Mẹ kiếp, nói nhanh đi”
“Dung hợp linh hồn. Ta là mảnh chứa 2 phần linh hồn, đồng thồi cũng có một chút ký ức của kiếp trước. Sau khi dung hợp, tổng cộng hai chúng ta có 5 phần linh hồn, đủ để ngươi trở lại hình dáng trước kia, miễn cưỡng sử dụng được Vong Linh tháp.”
Dung hợp linh hồn, nói cách khác chính là hai linh hồn hòa thành một, trở thành một linh hồn duy nhất. Bất cứ thứ gì của linh hồn mới sẽ là tổng hợp hai linh hồn cũ, bao gồm cả tính cách, ký ức,…
“Không cần suy nghĩ. Chúng ta trước đây chia linh hồn ra làm 3 mảnh là có mục đích. Sớm muộn gì linh hồn cũng phải hợp nhất. Đợi khi ký ức hoàn toàn trở lại, 3 mảnh linh hồn cũng hoàn toàn dung hợp, con người của chúng ta của kiếp trước sẽ trở lại.”
“Kiếp trước, ta…à không, chúng ta là ai?”
“Không phụ mẫu, không họ hàng thân thích, cũng không có họ tên chính thức.”
“Vậy mọi người gọi chúng ta là gì?”
“Tử Thần.”
Tuy chỉ là một cái danh xưng nhưng cũng đủ nói lên phần nào con người trước kia của hắn.
“Ít nhất thì kiếp này, tên chúng ta là Ngọc Thiên Lăng.”
“Không…Kiếp trước, tên của chúng ta vẫn là Ngọc Thiên Lăng….Nhưng cái tên đó….chỉ có một người duy nhất dám gọi.”
“Minh Nguyệt?”
Minh Nguyệt chắc chắn có liên quan tới kiếp trước của hắn, bởi vì nàng đối với hắn còn có một ân tình.
“Không phải. Cô ta gọi chúng ta là Tử Thần.”
“Người đó là ai?”
“Ta chỉ có 2 phần linh hồn, ký ức không nhiều. Mọi chuyện ta biết, đều đã nói cho ngươi rồi. Còn về phần người đó là ai, đợi chúng ta dung hợp rồi mới suy nghĩ đi.”
“Làm thế nào để dung hợp đây?”
“Bắt chước ta đọc nguyền chú.”
Quá trình dung hợp nghe thì có vẻ phức tạp nhưng thực chất chỉ cần hai linh hồn cùng đọc một lời nguyền chú. Nguyền chú sau khi hoàn thành sẽ tạo nên một kết giới bao lấy hai linh hồn, đồng thời xúc tác cho hai linh hồn đó dung hợp, hoàn toàn không đem lại cảm giác đau đớn.