|
|
01-06-2008, 10:33 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Hồi 15
Äá»™ng Chủ Phản Tây Phà n (tiếp theo )
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng láºp lức lá»™n và o máºt thất, thấy đám con gái đã chạy đâu cả, đảo mắt nhìn quanh thấy sau cánh rèm hữu có tiếng Ä‘á»™ng, bèn bÆ°á»›c đến, vén trông và o, thấy đám con gái nấp cả và o đó, chà ng liá»n lách luôn và o. Äám con gái thoát y vừa thẹn vừa sợ lùi sát và o tÆ°á»ng, Cô gái có vẻ Ä‘Ã n chị hÆ¡n cả, chắp tay vái lia lịa:
– Trăm lạy đại vÆ°Æ¡ng tha tá»™i, chúng em Ä‘á»u bị....
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng thấy đám con gái sợ hãi, ái ngại giÆ¡ tay là m hiệu ngắt lá»i, Ä‘oạn cắm súng và o bao, nghiêm nghị bảo:
– Các nà ng đừng sợ. Ta đã biết các nà ng Ä‘á»u bị lão tặc Tây Phà n cưỡng hiếp. Ta tá»›i đây để trừ con quá»· sống. Nó chạy trốn đâu rồi?
Äám con gái ngÆ¡ ngác nhìn nhau. Cô có vẻ Ä‘Ã n chị trá» sang phÃa tả, khẽ nói:
– Bên đó có nhiá»u nÆ¡i bà hiểm, có Ä‘Æ°á»ng riêng chạy Ä‘i các ngả.
Em ở đây đã hà ng năm nhưng cũng không được biết.
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng vá»™i quay há»i cô gái Ä‘Ã n chị:
– Äây còn lối thông ra?
Cô gái gáºt đầu lá»… phép:
– Dạ.... em có biết một lối, nhưng không kịp nữa rồi!
– Sao?
– Vách hang sẽ mở ra và chúng... sẽ tới ngay.
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng trông ra. Quả nhiên đã thấy bóng lÅ© sÆ¡n tặc in rõ trên rèm, chÄ©a súng dò tìm từng bÆ°á»›c. Tiến thoái lưỡng nan, không còn cách gì hÆ¡n, chà ng Ä‘Ã nh chÄ©a súng ra quyết tá». NhÆ°ng bất ngá», cô gái Ä‘Ã n chị đã xông tá»›i nắm phăng lấy cánh tay chà ng tuổi, khẽ nhanh giá»ng:
– Chúng đông lắm... Chớ bắn!
Dứt lá»i, cô gái nhanh nhẹn kéo luôn chà ng vô nẻo sau và đẩy luôn chà ng và o giữa đám con gái thoát y! Chà ng tuổi trẻ toan vùng ra, thì ngoà i kia, liá»n mấy bà n tay đã vén cánh rèm và đám con gái đã nhanh trà đứng vây cả lấy chà ng kÃn nhÆ° bÆ°ng. Trong nháy mắt, chà ng tÆ°á»›ng Tháºp Vạn Äại SÆ¡n đã lá»t và o giữa những pho tượng thần Vệ Nữ cháºt nhÆ° nêm cối. Biết chà ng tÆ°á»›ng núi khó chịu muốn thoát ra, má»™t cô gái đứng phÃa sau khẽ thá» thẻ:
– Äại VÆ°Æ¡ng chịu khó đứng chút thôi! Chúng và o đó!
Lá»i vừa dứt, đã nghe có tiếng Ä‘Ã n ông giáºt mình báºt kêu sá»ng sốt:
– Uý trá»i! kìa!
– Ấy chết!
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng hé mắt trông ra, thấy mấy cái đầu giặc vừa thò và o vá»™i giáºt ra nhÆ° bị Ä‘iện giáºt. Cô gái Ä‘Ã n chị vá» là m vẻ thẹn, cá»± luôn:
– Kìa! Các chú... sao lại và o đây? Có ra ngay không?
Má»™t tên dáng Ä‘á»™i trưởng nhe răng cÆ°á»i:
– Anh em chúng tôi tìm thÃch khách! Phiá»n các cô nÆ°Æ¡ng chút...
Cả đám con gái nhất loạt xua tay, nhao nhao cả lên. Cô gái đà n chị phất vải lụa vội và ng:
– Äây là m gì có ai. Buồng chỉ có chị em chúng tôi chúng tôi mà .
ThÃch khách thoát lÆ°á»›i nó chạy cả ra lối đó rồi mà !
Miệng nói, tay quÆ¡ xiên y ném tung và o đám con gái. Mấy gian tặc Ä‘Æ°a mắt ngó khắp gian phòng trống trải, trÆ°á»›c khi quay ra, tên Ä‘á»™i trưởng còn vá» lần chần há»i đùa:
– Tháºt nó không có đây à ? Hay các cô nÆ°Æ¡ng lại giữ nó là m của riêng đó?
Dứt lá»t, hắn nhe răng cÆ°á»i, tiếc rẻ vẫy đồng bá»n Ä‘i ra. Äám con gái láºp tức đứng giạt ra. Chà ng tÆ°á»›ng núi thở phà o, xẵng giá»ng:
– Äâu tÆ°á»›ng hầu đâu?
Cô gái đã chỉnh tỠxiêm áo, nói như tạ lỗi:
– Tháºt vạn bất đắc dÄ©. Chị em tôi tháºt thất lẽ vá»›i Äại VÆ°Æ¡ng. Giá» xin Ä‘Æ°a ngÆ°á»i ra!
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng bÆ°á»›c theo, cô gái vừa toan giáºt mối, cho vách liá»n lại, chợt có tiếng đồng bá»n nói vá»ng và o gấp gấp:
– Lão động chủ sắp và o!
Cô gái giáºt mình, quay nhìn Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng:
– Thân chúng em có thác cÅ©ng không còn gì luyến tiếc, chỉ e nó và o thấy, sẽ... nguy cho Äại VÆ°Æ¡ng...
Äại sÆ¡n VÆ°Æ¡ng vá»™i bảo:
– Nà ng có thể trở ra. NhÆ°ng Ä‘Æ°á»ng nà ỵ..
– Sẽ Ä‘Æ°a thẳng tá»›i ngục Hủi Cụt, nếu cứ tay phải mà đi, và phải men sát và o vách trái, tá»›i ngã ba phải nhảy qua má»›i được! Và Äại VÆ°Æ¡ng phải Ä‘á» phòng quân canh!
Thấy nói Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°a tá»›i ngục, Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng cả mừng liá»n phất nhẹ tay, dịu dà ng:
– Nà ng khá trở gót. Xong việc, ta sẽ trở lại Ä‘Æ°a các nà ng ra khá»i địa ngục Si Pan!
Chà ng tÆ°á»›ng núi tiếp tục men vách Ä‘i, cứ dăm chục bÆ°á»›c, lại gấp ngã ba, cứ thế Ä‘i chừng mấy phút, chợt thấy nẻo trÆ°á»›c có ánh lá»a le lói tháºn trá»ng lần tá»›i, thấy má»™t bóng ngÆ°á»i cầm súng đứng trấn ngã ba, lÆ°ng dá»±a và o vách. Lượng không thể qua êm được, chà ng tÆ°á»›ng núi liá»n rút dao phóng trúng yết hầu tên giặc. Lạ thay, hắn vẫn đứng trÆ¡ trÆ¡, ngạc nhiên tá»›i gần má»›i biết, hắn đã chết từ lúc nà o rồi, bị trói và o thạch nhÅ©. Chợt thấy Ä‘Æ°á»ng quen quen, định thần quan sát má»›i hay đã tá»›i khu nhà giam. Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng cả mừng liá»n phóng thẳng tá»›i phòng Hủi Cụt, thấy cá»a hé mở, nhìn và o không thấy hắn đâu, vừa toan tiến lên đã thấy hình thù cao lêu nghêu của con quá»· sống xuất hiện ngay trÆ°á»›c cá»a, Ä‘ang tấp tểnh xách súng Ä‘i lại, sau lÆ°ng có hai tên nữa. Không chá»— rút, bà quá chà ng tÆ°á»›ng núi liá»n lách luôn và o phòng Hủi Cụt, ẩn bên cá»a. Tiếng bÆ°á»›c chân má»—i lúc má»™t gần. Hủi Cụt hiện ngay giữa khung cá»a. Vụt. Cánh tay tÆ°á»›ng núi đánh ra, bà n tay xoè chém trúng cổ con quá»·. Con quá»· không kịp trở, trÆ°á»›c cú thần tốc, gục xuống. Hai tên Ä‘i sau đã kịp thấy tay vung sau cá»a, liá»n đứng phắt lại, quay ngá»n súng. NhÆ°ng tÆ°á»›ng núi đã xông ra, nắm hai cây súng dìm xuống, đồng thá»i tung luôn hai ngá»n cÆ°á»›c và o hạ bá»™. Hai thân hình đạo tặc dụi luôn không kịp kêu má»™t tiếng. Cúi xuống lần chùm chìa khoá trong mình Hủi Cụt, ngÆ°á»i tÆ°á»›ng núi tá»›i phòng giam.
DÆ°á»›i ánh lá»a cháºp chá»n, Trần Tắc dá»±a lÆ°ng và o vách, đầu cúi gục, tay chân xiá»ng xÃch, cổ gông, nhÆ° bóng u hồn trong há»a ngục.
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng lẳng lặng tiến lại bên Trần Tắc, mở xÃch, đỡ há» Trần dáºy. Bị hà nh hạ đầy ải gá»›m ghê, Trần Tắc hom hem lảo đảo, cuồng cẳng mãi không đứng vững.
– Ông cố gượng đi được chăng?
Trần Tắc giÆ°á»ng mắt lá» Ä‘á» nhìn kẻ lạ, run giá»ng:
– Ông định cứu Trần nà y ra khá»i đây sao?
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng khẽ giục:
– Thôi ta đi thôi, ở đây thêm bất lợị..
Trần Tắc cố gượng bÆ°á»›c Ä‘i nhÆ°ng được mấy bÆ°á»›c, Ä‘uối sức quá, bÆ°á»›c không nổi, dụi xuống. Biết há» Trần đã kiệt sức vì bị tra tấn, Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng liá»n cúi xuống xốc phăng Trần Tắc lên vai, nhanh nhẹn bÆ°á»›c ra khá»i nhà ngục. Vừa đặt chân tá»›i ngoà i, chà ng tÆ°á»›ng núi đã nghiêng đầu lắng tai nghe phÃa đại sảnh, hình nhÆ° vẫn vẳng tiếng khèn lau nổi chìm trong thanh vắng mÆ¡ hồ, nhÆ° không há» biết chuyện gì vừa xảy ra giữa ruá»™t núi, ngay lòng dinh Ä‘á»™ng chúa Si Pan.
Nhá»› tá»›i Phượng Kiá»u, chà ng tuổi trẻ vá»™i dùng thuáºt dạ hà nh, băng mình trong đêm tối, cố lẩn tránh những cặp mắt soi mói của quân giặc. Qua chá»— cá»a hầm trÆ°á»›c, chà ng lấy là m lạ vì cảnh váºt im lặng, nhÆ° không, cá»a hầm vẫn đóng, bốn bá» tuyệt không thấy bóng ngÆ°á»i. Äoán có lẽ Khách Giang Hồ cùng thiếu nữ lạ đã ra ngoà i, và lão Ä‘á»™ng chủ không muốn khuấy Ä‘á»™ng phÃa quân ngoà i, chà ng liá»n vác Trần Tắc vòng xuống sÆ°á»n ngang, Ä‘i miết. Tá»›i vùng đại sảnh, vẫn nghe có tiếng khèn vá»ng ra, lẫn tiếng cÆ°á»i đùa, chà ng cà ng lấy là m lạ, linh lÃnh nhÆ° báo có sá»± chẳng là nh xảy đến cho ngÆ°á»i yêu, chà ng vá»™i dung thuáºt phi hà nh băng vá» chá»— Phượng Kiá»u.
Tá»›i cá»a hang, nhìn và o, vẫn thấy ánh lá»a hắt hiu, áp má xuống đất nghe không có gì lạ, chà ng liá»n đặt Trần Tắc ngồi dá»±a và o má»™t mô đá khuất, Ä‘oạn tiến đến trÆ°á»›c cá»a.
Cá»a khép há». Má»™t hÆ¡i gió đêm thoảng lùa, cánh cá»a mở toang ra kêu két két.
– Phượng Kiá»u! Em!
Chà ng tÆ°á»›ng núi lách và o đứng sững, bà ng hoà ng giữa căn phòng trống. NgÆ°á»i đẹp Phượng Kiá»u đã vắng bóng, đồ váºt trong phòng bị ngổn ngang, ngay bên cá»a, còn nằm váºt hai xác ngÆ°á»i lá»±c lưỡng. Láºt lên coi, thấy dấu hiệu giặc Tây Phà n. “Xắc†hà nh lý dầu giÆ°á»ng cÅ©ng không còn nữa!
– Cháºm quá rồi? Chúng đã kịp tá»›i bắt nà ng giam đâu?
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng trừng mắt nhìn thoi nhá»±a trám lắt lay, Ä‘oạn quay phắt ra ngoà i, xốc Trần Tắc lên vai, lá»™n lại khu sảnh.
– Ông mệt hãy ngồi đây, tôi còn chút việc báºn, mấy phút sẽ quay lại đón!
Äặt Trần Tắc và o bụi khuất, chà ng nÆ°Æ¡ng bóng tối, lần và o. Bên trong, ánh sáng ảo huyá»n, bá»n sÆ¡n tặc Ä‘ang quay cuồng xoè múa. Äể ý trông, không thấy bóng lão Ä‘á»™ng chủ cùng hai cô gái đâu cả. Còn Ä‘ang suy tÃnh, chợt thấy má»™t gã tùy tÆ°á»›ng táºp tá»…nh từ căn bên ra, vừa Ä‘i vừa buá»™c băng, theo sau có má»™t sÆ¡n nữ, dáng Ä‘iệu vá»™i vã. Tá»›i gần chá»— Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng, tên tuỳ tÆ°á»›ng bảo sÆ¡n nữ:
– Lát nữa, anh sẽ vỠngay. GiỠphải dẫn quân đi gấp đã.
Dứt lá»i, hắn táºp tá»…nh Ä‘i luôn. Lần theo, thấy hắn men ra lối sÆ°á»n hang, đã có hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i kẻ túc trá»±c ở đó, ná»a Ä‘Ã n ông, ná»a Ä‘Ã n bà .
– Nhanh lên! Nhị cô nÆ°Æ¡ng Ä‘ang chá». Cháºm, khéo nó thoát mất!
Miệng nói, tay vẫy đám kia, chạy xuống núi. Vừa nghe tiếng, Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng nghÄ© ngay tá»›i Phượng Kiá»u, toan băng mình theo, nhÆ°ng nghÄ© tá»›i Trần Tắc, chà ng liá»n quay lại bụi ráºm. Trần Tắc cả mừng đứng lên, thấy chà ng định cúi xốc lên vai, vá»™i nói:
– Tôi đã thấy hơi hồi sức! Ân nhân cứ để tôi đi cũng được!
Há» Trần lảo đảo bÆ°á»›c, được mấy thÆ°á»›c, thấy hắn còn yếu cháºm quá, chà ng tuổi trẻ liá»n xốc phăng Trần Tắc lên vai, băng theo đám sÆ¡n tặc. Xuống tá»›i chân núi đã nghe tiếng súng đì đẹt, thấp thoáng trong đêm má», có bóng ngá»±a sÆ¡n tặc bao quanh má»™t khoảng rừng ráºm, hình nhÆ° Ä‘ang lá»±a thế bắt ngÆ°á»i bên trong.
Thấy sắp chạm mặt hai nữ tặc há» Cầm, Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng liá»n lặng lẽ rẽ ngá»±a, ẩn và o chá»— khuất. Nữ Thủy VÆ°Æ¡ng Hồ Ba Bể chỉ huy má»™t toán nữ binh ngay chân núi, thấy viện binh sÆ¡n tặc tá»›i liá»n hô lá»›n:
– NÆ°Æ¡ng thân cây xiết chặt vòng vây và o. Tá»›i gần, xuống ngá»±a, cố bắt sống nó cho ta! PhÃa bên kia đã có Cầm Lình cô nÆ°Æ¡ng rồi!
SÆ¡n tặc dạ ran, nhất tá» xông tá»›i. Bên trong rừng ráºm, trông không thấy bóng ngÆ°á»i. Muốn liên lạc vá»›i bên trong, lại vÆ°á»›ng vòng vây sÆ¡n tặc, muốn đánh thốc và o lại chÆ°a biết chắc có thá»±c Phượng Kiá»u không? Chợt nẩy ra ý định táo bạo, chà ng bèn kiếm chá»— kÃn ngoà i vòng giấu Trần Tắc kỹ, rồi tiến ngá»±a lên tá»›i gần vòng vây, xuống ngá»±a, tìm thế luồn rừng lách và o.
Vòng vây sÆ¡n tặc má»—i lúc thêm thắt chặt. Äám sÆ¡n tặc nhất tá» nổ súng. Lợi dụng lúc loạn xạ, chà ng tÆ°á»›ng núi liá»n khum tay lên miệng, hú lên mấy tiếng. Tiếng hú vừa dứt, đã nghe có tiếng đáp lại, rõ rà ng tiếng thanh quen thuá»™c của Phượng Kiá»u. Chà ng liá»n hú lại thá», nhÆ°ng lần nà y tuyệt không tiếng đáp. Còn Ä‘ang ngẫm nghÄ©, thình lình phÃa sau sÆ¡n tặc, có từng loạt súng nổi lên. Tiếp theo nhiá»u tiếng vó ngá»±a khua mạnh trên lá rụng. Äám sÆ¡n tặc Ä‘ang tiến ngừng cả lại.
– Hãy Ä‘á» phòng có địch Ä‘ang táºp háºu!
Tiếng quát của Nữ Thủy VÆ°Æ¡ng vừa báºt lên, Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng đã thấy nhiá»u bóng ngá»±a trong đêm má» lÆ°á»›t tá»›i sau lÆ°ng sÆ¡n tặc. Biết bá»n kia đã Ä‘Æ°a kẻ bị vây ra, Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng chạy vụt tá»›i, cố định thần nhìn kỹ, chỉ thấy loáng thoáng bá»n Ä‘Ã n ông vá»t Ä‘i rất nhanh giữa đám má». Nhanh nhẹn, chà ng liá»n ẩn sau má»™t thân cây, chiếu vá»™i đèn bấm lê luồng sáng trên mình đám ngÆ°á»i lạ, chợt suýt báºt kêu lên vừa mừng vừa giáºn, vì thoáng thấy bóng dáng Phượng Kiá»u ngồi trên lÆ°ng ngá»±a cùng má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông lạ.
Äoà n ngÆ°á»i ngá»±a vá»t Ä‘i nhÆ° gió, má»™t và i kẻ bị đạn ngã nhà o.
Äám sÆ¡n tặc nhất tá» lên ngá»±a Ä‘uổi theo. Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng cÅ©ng nhân lá»™n xá»™n, nhảy phắt lên má»™t con ngá»±a vô chủ, phóng theo. Äám lạ vừa chạy vừa bắn ngược lại, sÆ¡n tặc vừa Ä‘uổi vừa bắn vãi lên.
Biết sức ngá»±a thÆ°á»ng khó bắt kịp, chà ng sá»±c nghÄ© tá»›i Hắc Phong Câu, liá»n hú lên má»™t trà ng lá»›n. Vẫn không thấy gì. Chà ng cứ rạp mình, vừa chạy ngá»±a vừa hú liên hồi, vang vá»ng đêm khuya. Ngá»±a trên má»—i khắc thêm xa. Rồi mất hút nẻo rừng phÃa trÆ°á»›c, chỉ còn thấy bóng sÆ¡n tặc Phản Tây Phà n.
Giữa lúc Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng thất vá»ng, thình lình nghe bên tai có tiếng ngá»±a hà vang lừng. Nháy mắt, đã thấy dáng Hắc Phong Câu tung bá»m bay tá»›i, kèm ngay má»™t bên, dáng hà há»ng mừng chủ tÆ°á»›ng.
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng cả mừng, nhảy phắt sang lÆ°ng linh váºt, vá»— luôn mấy cái:
– Hắc Phong Câu mi thÃnh tai lắm! Mau Ä‘Æ°a ta Ä‘i cứu nữ chủ lần nữa!
Con váºt khôn ngoan cất tiếng hà nhÆ° đáp lá»i, chồm vó lao Ä‘i nhÆ° tên, thoáng cái, đã bắt kịp háºu quân sÆ¡n tặc. Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng Ä‘ang cho ngá»±a tiến thẳng, chợt thấy đám sÆ¡n tặc dừng cả lại, giữa những tiếng nổ chát chúa. Biết sÆ¡n tặc bị đánh bên hông, Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng liá»n rẽ ngá»±a chạy theo hình cánh cung vòng ra ngoà i khu chiến.
Äi được má»™t quãng, quả nhiên đã thấy nhiá»u bóng ngÆ°á»i ngá»±a lố nhố giữa cây lạ, đám quân lạ phục đánh thốc và o sÆ°á»n giặc Phản Tây Phà n, cố ý cản bÆ°á»›c tiến của địch. Chà ng liá»n bá» mặc, thúc ngá»±a vá»t lên, được má»™t quãng khá xa, nhìn nẻo trÆ°á»›c không thấy bóng ngÆ°á»i, còn Ä‘ang định thần tìm kiếm, chợt thấy phÃa hữu có má»™t bóng ngá»±a xiên ngang, chà ng cả mừng, vá»™i thúc ngá»±a bay lên. Cách mấy chục thÆ°á»›c, chà ng liá»n hú lên mấy tiếng báo hiệu, không thấy tiếng đáp lại, chà ng liá»n thúc ngá»±a sải vó thêm gấp gấp.
– Kẻ nà o đi trước, dừng lại, không ta bắn nát óc!
Tiếng quát theo gió bay lên, chợt thấy ngá»±a trÆ°á»›c quay ngang, ẩn luôn sau má»™t thân cây. DÆ°á»›i đêm má», chà ng thoáng thấy trên lÆ°ng ngá»±a chỉ có má»™t bóng ngÆ°á»i. Ngạc nhiên, chà ng cứ thốc lên. Äoà ng!
Má»™t phát đạn từ sau thân xẹt sát mang tai Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng. Chà ng tÆ°á»›ng núi cả giáºn lao vá»t ngá»±a sang, vẩy luôn ngá»n súng thần xạ.
Bóng ngÆ°á»i nhà o luôn xuống ngá»±a. Xốc lên, chiếu đèn thấy chỉ là má»™t tên hoà n toà n lạ mặt. Bá»±c tức, chà ng Ä‘Ã nh lên ngá»±a, vá»t Ä‘i. Äược hÆ¡n trăm thÆ°á»›c, Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng thấy rõ có hai bóng ngÆ°á»i ngồi trên ngá»±a, Ä‘oán có lẽ có cả Phượng Kiá»u nữa, bèn vá»— Hắc Phong Câu quát lá»›n:
– Biết Ä‘iá»u dừng lại! Có Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng tá»›i đây!
Äoà ng... Ä‘oà ng... liá»n hai phát đạn bắn ngược lại. Nếu không nhanh trÃ, lòn xuống hông ngá»±a, đạn đã xói trúng ngá»±c rồi. Biết kẻ lạ là tay súng giá»i, Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng bèn rạp mình, cứ thế vượt lên, bóng ngá»±a trÆ°á»›c vá»t Ä‘i ngay. Chạy tá»›i chá»— ngá»±a trÆ°á»›c dừng, chà ng tÆ°á»›ng núi nghe có tiếng ầm ầm nhÆ° sấm chuyển, tiến thêm Ä‘oạn nữa đã thấy thấp thoáng bóng con thác đổ trắng xóa. Bị thác chắn Ä‘Æ°á»ng, ngá»±a trÆ°á»›c lại quay ngang, tần ngần mấy giây, má»›i chạy dá»c theo con thác. Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng cả mừng xả hết lốc lá»±c Ä‘uổi riết. Äạn từ trÆ°á»›c vẫn bắn xả lại sau. Chà ng tÆ°á»›ng núi cho ngá»±a chạy chữ chi, tránh đạn, muốn bắn lên, e phạm phải Phượng Kiá»u, Ä‘Ã nh cứ vừa tránh vừa xông lên tháºt gần.
Vừa vặn, bóng trÆ°á»›c quà i tay bắn lại sau, chà ng tÆ°á»›ng lạc thảo liá»n đánh tay xuống sÆ°á»n nhanh nhÆ° máy. “Äoà ngâ€. Chà ng thấy rõ cánh tay bóng trÆ°á»›c chá»›i tá»›i giữa đêm má». Vẩy luôn phát nữa, má»™t bóng nhà o từ lÆ°ng ngá»±a xuống đất, lăn nhÆ° trái cầu. Hắc Phong Câu chồm lên, lia đèn quét đất. Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng còn thấy rõ bóng ngÆ°á»i lăn tòm xuống dòng thác cuá»™n, nÆ°á»›c ầm ầm lồng lá»™n cuốn chìm nghỉm mất tăm.
– Em... may quá! Suýt nữa không kịp...
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng áp ngá»±a lại, quà i tay ôm bồng Phượng Kiá»u sang lÆ°ng Hắc Phong Câu, giáºt chiếc khăn bịt miệng nà ng ra.
– Anh... trá»i!....
Thiếu nữ ôm chầm lấy ngÆ°á»i yêu.
– Em là m anh vất vả quá. Nó rơi xuống thác rồi sao?
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng lia đèn xuống mặt thác cuá»™n, âu yếm nói nhÆ° tạ lá»—i:
– Anh trở lại hÆ¡i cháºm, suýt lỡ cả! Bá»n nà o đây?
– Lạ lắm anh ạ! Chúng đến giữa lúc mấy con nữ tặc Tây Phà n lại bắt em. Tưởng chúng giúp, em cùng chiến đấu hạ Tây Phà n, chạy ra khá»i, thình lình chúng quay ra bắt em. Em nghi kẻ cầm đầu là tên có dáng nho sÄ© hồi chiá»u. Thằng kèm em cÅ©ng có bản lãnh lắm, nhiá»u phen định hạ, không được.
Chợt nhá»› ra, Phượng Kiá»u khẽ há»i:
– Thế... thầy em ra sao?
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng trá» tay vá» phÃa chân núi Fan Si Pan.
– Anh đã cứu ra để chỗ khuất để đi tìm em. GiỠcó thể lộn lại.
Tá»›i nÆ¡i, không thấy bóng Trấn Tắc đâu, cả hai ngạc nhiên sục tìm, mãi má»›i thấy xa xa có bóng ngÆ°á»i thất thểu Ä‘i vá» cánh rừng hÆ°Æ¡ng Sa Pa, lại gần cả mừng. Nguyên Trần Tắc nghe tiếng súng gần quá, thấy kẻ cứu Ä‘i mãi không trở lại, vừa sốt ruá»™t, vừa sợ, không đợi được, lại thấy trong mình đã khá, liá»n lần tránh xa vùng súng nổ.
Phượng Kiá»u nhảy từ lÆ°ng ngá»±a xuống, ôm chầm lấy cha, nức nở:
– Thầỵ.. trá»i Æ¡i! Thầy biến đổi đến thế nà y Æ°? Giặc Tây Phà n hà nh hạ thầy đến thế nà y Æ°? Thầỵ..
Gặp mặt con quá bất ngá», Trần Tắc cảm Ä‘á»™ng quá, mãi má»›i nói nên lá»i:
– Con... Con đây sao? Thầy mê hay tỉnh thế nà y?
– Con đâỵ.. Thầỵ..
Hai cha con xúc Ä‘á»™ng nghẹn ngà o. Cảnh phụ tá» tÆ°Æ¡ng phùng khiến Tháºp Vạn Äại SÆ¡n bất giác cảm Ä‘á»™ng lây, cháºm chạp quay mặt Ä‘i, tá»± nhiên khẽ thở dà i. Qua giây phút xúc Ä‘á»™ng, chợt Trần Tắc vùng nhá»› ra:
– Ân nhân đâu? NgÆ°á»i là ai mà ...
Phượng Kiá»u dìu cha tá»›i trÆ°á»›c Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng. Lúc đó chà ng tÆ°á»›ng núi vẫn Ä‘á»™i lốt Võ Long, vá»™i Ä‘Æ°a mắt cho Phượng Kiá»u, khẽ giục:
– Äây vẫn trong vòng giặc dữ Tây Phà n. Cô nÆ°Æ¡ng nên dìu thân phụ lên ngá»±a, Ä‘i khá»i ngay cho tiện!
Biết ngÆ°á»i yêu muốn giấu, Phượng Kiá»u nghÄ© mấy khắc, định xốc cha lên yên. Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng Ä‘i trÆ°á»›c mở dÆ°á»ng, cứ thẳng hÆ°á»›ng Sa Pa tế ngá»±a. Äi gần tá»›i thị trấn, chợt thấy bóng ngá»±a quan binh, chà ng vá»™i Ä‘Æ°a cha con Phượng Kiá»u ẩn và o cánh rừng bên. Trông ra, thấy đám tiá»n đạo quan binh Ä‘i vừa khá»i, đã thấy quan binh trùng trùng lá»›p lá»›p kéo tá»›i, vừa bá»™ vừa ngá»±a đông có tá»›i hÆ¡n ngà n. NhỠánh má», chà ng nháºn rõ được cả tÆ°á»›ng Roux cùng đại tá Gilbert Ä‘i lẫn giữa hà ng quân. Qua khá»i chá»— Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng, Ä‘oà n quan binh chia là m mấy cánh tiến thẳng vá» phÃa chân núi Fan Si Pan. Ngó qua đã rõ ngay là má»™t cuá»™c hà nh binh tác chiến. Trần Tắc vừa trông thấy bóng tÆ°á»›ng Roux, Gilbert, đã báºt lên:
– Quan binh đến đánh Tây Phà n! Ta lộn lại cùng quan binh...
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng đứng cạnh vá»™i Ä‘Æ°a mắt cho Phượng Kiá»u gạt Ä‘i:
– Thấy còn mệt lắm. Hãy vỠtìm nơi nghỉ cho lại sức đã... sau sẽ liệu.
Dứt lá»i, nà ng giáºt cÆ°Æ¡ng theo Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng Ä‘i liá»n. Chẳng mấy chốc đã tá»›i Sa Pa. Miá»n thị trấn cao nguyên Ä‘ang đắm chìm trong giấc ngủ. Thiếu nữ chạy lại bên Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng khẽ bảo.
– Äêm đã khuya rồị.. Anh hãy và o nghỉ kẻá».. sÆ°Æ¡ng lạnh...
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng đăm đăm nhìn ngÆ°á»i yêu, Ä‘oạn ngó lên trá»i:
– Em hãy săn sóc thầy em. Nơi nà y gần sà o huyệt giặc, nán lại e không tiện. Mai khá đưa ngay thầy em vỠLà o Cai, xuôi vỠHà Nội thuốc thang. Chuyện gì sau sẽ liệu. Anh phải đi đây!
Phượng Kiá»u mở lo mắt ngạc nhiên chÆ°a kịp lên tiếng thì Trần Tắc đã nói:
– Ân nhân hãy nán lại cho Trần nà y hầu chuyện... Kìa saá»..
Äang nói, chợt thấy vẻ khác thÆ°á»ng giữa con gái vá»›i ân nhân, Trần Tắc ngây ra nhìn, chợt nhÆ° vùng nghÄ© ra, Trần Tắc báºt kêu lên:
– Trá»á»‹.. Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng...
Phượng Kiá»u đứng im nhìn hai ngÆ°á»i, không biết nói sao. Chà ng tÆ°á»›ng Tháºp Vạn Äại SÆ¡n quay mặt Ä‘i, khẽ thở dà i. Äoạn khẽ bảo Phượng Kiá»u:
– Em khá nhá»› lá»›i anh dặn, bảo trá»ng lấy thân. Chá»› nóng nảy lần lên sà o huyệt. Rồi đâỵ..
NhÆ° nghẹn lá»i, chà ng tuổi trẻ quay phắt ngá»±a đị. – Kìạ.. nhÆ°ng anh Ä‘i đâu bây giá»...
Lá»i Phượng Kiá»u chÆ°a dứt, bóng Hắc Phong Câu đã lao đầu và o đêm má», gió lạnh. Không ai ngá» rằng ngay lúc bá» Ä‘i chà ng tÆ°á»›ng núi phóng ngá»±a thẳng vá» mạn Phòng Tô Bát Sát, tìm nhà thổ dân tạm nghỉ, sá»›m má»›i thay lốt và o thẳng châu lỵ. Tá»›i nÆ¡i má»›i hay lão Châu Cầm chỉ là lão Châu giả ngồi tại công Ä‘Æ°á»ng, còn Châu tháºt vẫn nằm lại lÆ°ng chừng Fan Si Pan cá»± địch vá»›i quan binh. Chà ng tÆ°á»›ng núi phân vân mãi, sau quyết định lá»™n lại sà o huyệt con quá»· sống. Tá»›i chân núi đã thấy quan binh lục tục kéo Ä‘i, tiếng súng đã ngừng bặt sau má»™t ngà y đánh phá. Tần ngần mấy khắc, chà ng tÆ°á»›ng núi lần tá»›i má»™t vùng khá rá»™ng nữa, chá»— nà o đêm trÆ°á»›c có cá»a hang, nay Ä‘á»u bị đá đổ lấp hết, trông hoà n toà n hoang phế nhÆ° má»™t miá»n xÆ°a nay không dấu chân ngÆ°á»i.
– Hừ! Giặc già gá»›m tháºt! Giá» nà y chúng đã kéo Ä‘i nÆ¡i khác hay lấp hang rút và o ruá»™t núi.
Suy nghÄ© giây lâu chà ng trẻ tuổi lên tiến vá» phÃa nhà giam Trần Tắc. Qua cá»a hang bà máºt thẳng và o ruá»™t núi, chà ng cả mừng thấy quang cảnh vẫn nhÆ° xÆ°a, liá»n xăm xăm bÆ°á»›c tá»›i. Cách vách núi chừng mấy thÆ°á»›c chợt nghe có tiếng gió lạ sau gáy, chà ng tÆ°á»›ng núi thụp vá»™i đầu xuống. Pháºp. Má»™t mÅ©i tên bay vù qua đầu, cắm mạnh và o thân cây trÆ°á»›c mặt. Quay lÆ°ng chiếu thẳng hÆ°á»›ng tên bay, nhìn lại chỉ thấy má»™t vùng núi non quạnh vắng, vÆ°á»›ng vất sÆ°Æ¡ng má», tuyệt không bụi ráºm. Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng bèn vá»›i tay nhổ mÅ©i tên, soi bóng má», thấy tên cánh trÄ© có buá»™c mảnh giãy nhá». ÄÆ°a mắt nhìn chỉ thấy hai chữ Hán “Äịa Lôi†nét thảo sắc nhÆ° cắt. Bẻ mÅ©i tên ném và o bụi ráºm, chà ng Ä‘Æ°a mắt trông lên vách đá cheo leo, nghÄ© mấy giây, Ä‘oạn cúi mình nhấc má»™t phiến đá lên bằng viên gạch hoa, dùng táºn lá»±c ném mạnh và o cá»a hang ngầm. Chỉ thấy “rầm†má»™t cái, tảng đá Ä‘áºp và o vách núi, bụi cây, rÆ¡i rà o rà o, rồi im bặt. Chà ng tặc lưỡi tiến lên.
Äược hai bÆ°á»›c, chợt dừng lại, nhấc má»™t viên đá nữa, tung lên cao cho rÆ¡i ngay phÃa mặt đá trÆ°á»›c gần cá»a hang. “Rầmâ€. Tảng đá vừa rÆ¡i xuống, chà ng chợt thấy dÆ°á»›i chân khe chuyển rung, chá»™t dạ, vá»™i cất nhảy vá»t ra xa. Chân vừa cất khá»i mặt đá, đã thấy dÆ°á»›i chân, ná»n núi tụt luôn xuống thà nh má»™t vá»±c thẳm sâu, tiếp liá»n má»™t tiếng nổ long trá»i, vách đá cheo leo trên núi đổ áºp xuống. Chà ng tÆ°á»›ng núi đã kịp thá»i cất mình nhảy luôn đợt nữa, nằm sau má»™t mô đá khá lá»›n.
Vách đá đánh xuống nhÆ° rung chuyển cả má»™t vùng, cây cối gãy răng rắc, những phiến đá to nhá» bay tứ phÃa, nấp sau mô đá, Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng thấy đá vụn rÆ¡i lả tả xuống mình tá»›i tấp, đến mÆ°Æ¡i giây má»›i dứt.
Thì ra ban sá»›m tÆ°á»›ng Roux đã tiến binh lên táºn sÆ°á»n non, định dùng đại quân quét sạch giặc Si Pan, bắt lại cha con Phượng Kiá»u, sau khi nhá» tÆ°á»›ng xạ phang mua thất bại. NhÆ°ng không ngá» lão tặc Si Pan đã dá»± liệu trÆ°á»›c cả, vừa đánh vừa rút và o hang núi và dùng địa lôi lấp tất cả lối và o rồi. Còn Ä‘ang ngẫm nghÄ©, chợt thấy phÃa dÆ°á»›i thấp thoáng có bóng váºt gì bay giữa khoảng không má» tối nhÆ° má»™t con chim lá»›n. Rồi lại hai, ba con nữa, nối nhau từ chá»m núi dÆ°á»›i bay thẳng và o vách núi trên cao ngay phÃa tay tả chà ng, chỉ chừng mấy chục thÆ°á»›c.
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng lấy là m lạ, vá»™i men ra sát bá» núi cao. Phục áp hẳn má xuống, bám đá nhìn ngang. PhÃa trÆ°á»›c mây trắng, trông rõ ná»n trá»i, chà ng tÆ°á»›ng núi ngạc nhiên thấy rõ không phải bóng chim núi, mà chÃnh là bóng ngÆ°á»i bay vèo qua ná»n trá»i, nhÆ°ng chà ng đã định thần ngó, giữa ná»n trá»i má» nhạt, tuyệt không thấy vệt dây nà o.
Lạ nữa là coi hình mấy cái “bóng bayâ€, rõ rà ng không phải trong thế khom mình bám dây Ä‘u, mà bóng nà o lao đầu Ä‘i trÆ°á»›c, hai cánh tay dang rá»™ng, chân duá»—i thẳng, cong, chẳng khác hình ngÆ°á»i nhà o nÆ°á»›c, chỉ khác là bay van vát từ dÆ°á»›i chếch lên, lao thẳng tá»›i vách núi, là mất dạng. Nhá» trá»›i không tối mấy, chà ng tÆ°á»›ng núi còn phân biệt được, cả bóng Ä‘Ã n ông, lẫn bóng Ä‘Ã n bà .
Mấy cái bóng lạ bay và o vách núi biến mất dạng khá lâu rồi, chà ng còn nằm xem Ä‘á»™ng tÄ©nh. Chá»— chá»m núi thấp lại tối sẫm, không thấy váºt gì, định chiếu đèn lại ngại lá»™ tung tÃch, chà ng liá»n đứng lên, ngá»a mặt trông lên vách núi, lượng chiá»u cao, kiếm chá»— ném dây.
NhÆ°ng vách núi cao quá, phải có pháo há»a má»›i bắn dây móc lên được, trong mình lại không có, còn Ä‘ang suy tÃnh, chợt thấy từ phÃa chá»m núi thấp có tiếng cú rúc mÆ¡ hồ. Rồi ngay chá»— chà ng nấp, lại có tiếng cú rúc đáp lại. Vốn quen nghá» dạ hà nh, Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng phân biệt ngay tiếng cú giả ám hiệu, chà ng liá»n áp lÆ°ng dá»±a và o vách đá, Ä‘Æ°a mắt trông ra, chỠđợi.
Quả nhiên, dứt tiếng cú rúc phÃa nà y, láºp tức từ chá»— tối núi thấp, có má»™t váºt bay vèo chếch lên, giữa ná»n trá»i, chà ng nháºn ra chÃnh má»™t mÅ©i lao dà i tá»›i hai thÆ°á»›c, phÃa sau có váºt vòng vèo giãy giụa nhÆ° con rắn.
Vút. MÅ©i lao bay qua mặt Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng, chà ng vừa kịp Ä‘Æ°a mắt theo đã thấy từ trong bóng tối sau má»™t mô đá gần đấy má»™t dáng ngÆ°á»i nhá» nhắn lao ra sát bỠđèo, quà i tay bắt ngay lấy mÅ©i lao dÃnh nhÆ° nhá»±a. Bóng đó khuất sau cây lá. Chà ng tÆ°á»›ng núi chỉ thấy thấp thoáng hình con gái thoăn thoắt kéo lần mÅ©i dao, trông ra, má»›i hay là có buá»™c dây, thoáng cái, sợi dây đã được căng thẳng từ chá»— thiếu nữ tá»›i phÃa núi thấp kia, chÆ¡i vÆ¡i giữa không gian cao vút nhÆ° sợi dây cáp vắt ngang trá»i. Tiếng cú hiệu lại nổi lên. Dây thừng rung mạnh, rồi từ phÃa núi thấp, má»™t bóng ngÆ°á»i xuất hiện bám dây thừng thoăn thoắt sải sang. Khoảng cách lÆ°ng trá»i đến mấy chục thÆ°á»›c xa, hình dáng leo dây giữa đêm má» khiến Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng không khá»i thầm lo cho kẻ lạ, chỉ sẩy tay, Ä‘uối sức má»™t chút, là rÆ¡i từ lÆ°ng trá»i cao xuống lá»›p vá»±c dÆ°á»›i tan xác. Dây chạy chếch trÆ°á»›c mặt, nên chà ng thấy rõ dáng ngÆ°á»i leo cÅ©ng là má»™t cô gái, thoáng cái đã ká» bỠđá. Cô gái nhanh nhẹn tung mình má»™t cái, buông tay thừng, chá»›p mắt đã thấy đứng bên thiếu nữ bên đầu dây nà y.
– Cô gái đêm qua!
Vừa thoáng thấy khuôn mặt cô gái má»›i leo sang, Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng đã nháºn ra ngay cô gái kiá»u mị thấy trong máºt thất lão Ä‘á»™ng chủ vá»›i Khách Giang Hồ.
Cô gái kiá»u mị khẽ bảo cô kia:
– Chị đã tìm được lối và o bà máºt của chúng rồi! Thằng giặc già quả lợi hại, hắn đã rút và o ruá»™t núi ngay từ lúc quan binh đánh và o sà o huyệt! Chị đã hạ tên canh núi rồi. Em khá sang trÆ°á»›c, để chị trấn đầu dây bên nà y cho! Cá»a hang chúng mãi lÆ°ng chừng vách núi bên nà y!
– Chị định và o sà o huyệt ngay đêm nay? Hay ta vỠhuy động thêm.
– Không cần! Vả thù nà y chị quyết chÃnh tay hạ nó, nếu cháºm trá»… rất có thể nó không còn trên Ä‘á»i nữa. Chị nghe có viên tÆ°á»›ng Tháºp Vạn Äại SÆ¡n tìm hắn rá»a thù nhà . Và ngÆ°á»i đó là tay thần xạ.
Thôị.. em hãy sang đi!
Cô gái kiá»u mị Ä‘Æ°a mắt nhìn quanh, Ä‘oạn tiến đến nắm dây Ä‘u mình vút Ä‘i. Thân hình thanh nhá» theo bánh xe vừa lÆ°á»›t tá»›i ra khá»i đầu dây mấy thÆ°á»›c thì bất ngá» từ xó tối, má»™t bóng sÆ¡n tặc phóng ra, vung lưỡi dao rừng sang loáng, cÆ°á»i ghê rợn:
– Cô nà ng! Ta theo lệnh động chủ chỠđây quả không uổng.
Äã lÆ°á»›t Ä‘i, chợt nghe tiếng cÆ°á»i, cô gái kiá»u mị giáºt mình ghìm phắt lại, kinh hoà ng tiến thoái lưỡng nan. Trong khắc vạn nạn, nà ng còn đủ bình tÄ©nh buông luôn má»™t tay, phóng ngược lại má»™t lưỡi dao trúng luôn bả vai trái sÆ¡n tặc. Hắn Ä‘au Ä‘á»›n nghiến răng rú lên má»™t tiếng, vung ngay thanh dao rừng, chém mạnh xuống dây thừng. Lưỡi dao loáng lên, giữa lúc cô gái còn lÆ¡ lá»ng lÆ°ng trá»i. Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng toan đánh liá»u hạ tay xuống sÆ°á»n đã nghe má»™t tiếng rú thất thanh, ngá»n dao rá»i tay sÆ¡n tặc, từ phÃa hắn, má»™t bóng Ä‘Ã n ông lao vút tá»›i, vừa vặn gạt thân xác gã sÆ¡n tặc xuống vá»±c sâu hun hút. Khách Giang Hồ.
– Lạị.. thủ lĩnh Cầu Mây! Anh chà ng mặt xanh tới sà o huyệt Si Pan là m gì đây?
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng dừng tay, hÆ¡i cau mà y ngó ngÆ°á»i bạn má»›i. Khách Giang Hồ đã giÆ¡ tay vẫy cô gái lạ. Hình nhÆ° chÆ°a nháºn rõ ngÆ°á»i nhÆ°ng cô gái đã kịp thấy kẻ chặt dây rÆ¡i xuống vá»±c nên vá»™i chuyá»n mình Ä‘u mạnh vá» phÃa đầu bên kia. Bóng dáng cô nà ng vừa khuất, Khách Giang Hồ đã đặt chân lên sợi dây thừng và trÆ°á»›c cặp mắt kinh ngạc của Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng, viên thủ lãnh mặt xanh khoa mạnh hai cánh tay và cứ thế rảo bÆ°á»›c trên dây thoăn thoắt, thân hình ngả nghiêng lÆ°ng trá»i má» tối, dÆ°á»›i chân vá»±c thẳm muôn trùng.
– Trá»á»‹.. bạn ta Ä‘iên rồi!
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng vẫn bình tÄ©nh, bất ngá» thấy bạn Ä‘i trên dây nhÆ° con sóc, bất giác lạnh ngÆ°á»i muốn xông ra giữ lại, nhÆ°ng không kịp nữa. NgÆ°á»i thủ lãnh Cầu Mây đã ra tá»›i giữa nhÆ° không. Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng nÃn thở đăm đăm trông theo, vừa yên dạ được chút, chợt “vútâ€, từ phÃa vách đá bên trái, má»™t mÅ©i tên lá»a xé mà n đêm, bay thẳng đến mình Khách Giang Hồ. Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng nghe rõ có tiếng thất thanh báºt lên kinh hoảng từ đầu dây bên kia, viên thủ lãnh Cầu Mây đã khoa tay gạt luôn được mÅ©i tên lá»a. Vù vù liá»n mấy mÅ©i nữa đã bay ra. Khách Giang Hồ co má»™t chân lên vừa đá mÅ©i tên, đã thấy liá»n hai, ba mÅ©i cắm pháºp và o dây thừng, cách Khách Giang Hồ chừng và i thÆ°á»›c, trÆ°á»›c sau bắt cháy phừng phừng.
Sá»± việc diá»…n ra quá nhanh, khiến Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng phải nắm chặt lấy mô đá, muốn cứu bạn, không còn cách cứu, vừa nghe bên vách có tiếng cÆ°á»i khanh khách hắt ra, đã thấy giây thừng đứt phá»±t, thân hình Khách Giang Hồ nhà o giữa không trung và lao vùn vụt xuống vá»±c thẳm muôn trùng nhÆ° trong cÆ¡n ác má»™ng... Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng chạy vá»™i ra bám mép đá trợn mắt trông xuống vá»±c sâu ngà n trượng, kinh hoà ng chỉ nghe tiếng gió gà o, thác rú ghê ngÆ°á»i, Thân hình ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông phong trần gieo mạnh xuống vá»›i tiếng thất thanh hút chìm mau, rồi im bặt...
|
01-06-2008, 10:39 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Hồi 16
Lão già quái dị
Tá»›i Là o Cai, Phượng Kiá»u đánh Ä‘iện vá» Cao Bằng cho Hai Cao, và đưa cha xuôi tà u vá» thẳng vá» Hà Ná»™i. Muốn để cha nằm tại biệt thá»± riêng gần ga Hà ng Cá», lại e tai mắt kẻ thù dòm ngó, suy tÃnh mãi, nà ng bèn Ä‘Æ°a cha vá» thẳng bệnh viện Äặng VÅ© Lạc, chá»n buồng khuất mái cuối dãy để cha nằm tÄ©nh dưỡng.
Hai hôm sau đã thấy Hai Cao cùng năm, sáu tay súng từ Cao Bằng xuống. Hai Cao nói với cô chủ:
– Bắt được Ä‘iện tÃn, mừng quá định xuôi ngay, nhÆ°ng phải cắt đặt má»i việc cho xong má»›i Ä‘i được. Trá»i ! Mấy hôm cô Ba bị bắt, bá»n tôi lo quá, chia nhau tìm kiếm khắp nÆ¡i không thấy tung tÃch. Cụ đâu?
Phượng Kiá»u Ä‘Æ°a Hai Cao và o phòng khẽ giÆ¡ tay là m hiệu.
– Cụ Ä‘ang lên cÆ¡n sốt vừa ngủ được má»™t lát đó! Các chú ngồi đây, để tôi Ä‘i Ä‘iá»u đình lấy mấy buồng chung quanh, là m chá»— canh gác kÃn má»›i được.
Hai Cao rón rén lại gần nhìn chủ nhân, vừa thấy mặt đã giáºt mình bÆ°á»›c theo Phượng Kiá»u:
– Cô Ba! Trá»i sao cụ gầy quá thế ? Hay vì...
Phượng Kiá»u liếc nhìn cha, khẽ thở dà i:
– Thì bao nhiêu hôm bị chúng hà nh hạ còn gì ? Nếu không được Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng cứu thoát, tÃnh mạng khéo nguy mất rồi !
– Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng?
Tiếng Hai Cao ngạc nhiên báºt lên hÆ¡i to khiến Trần Tắc giáºt mình, mở choà ng mắt ra:
– Ai như Hai Cao đó hả?
Bá»n Hai Cao cùng tiến lại cúi chà o kÃnh cẩn:
– Bá»n tôi vừa tá»›i. Bẩm... Cụ thấy dá»… chịu chÆ°a?
Cặp mắt lá» Ä‘á» của há» Trần vụt long lên, Trần định chống tay ngồi dáºy, thở hổn hển:
– Hai Cao, các chú xuống... hay lắm. Ta mong mãi. Sá»a soạn Ä‘Æ°a ta vá» Cao Bằng, dẫn quân Ä‘i đánh thằng giặc há» Cầm...
Trần Tắc thở mạnh, máu uất bốc lên muốn nghẹn há»ng. Má»i ngÆ°á»i phải xúm và o kiếm lá»i an ủi mãi má»›i chịu nằm, nhÆ°ng cÆ¡n sốt lại lên, há» Trần lảm nhảm mê sảng, luôn miệng mắng lão tặc Si Pan.
Phượng Kiá»u căn dặn Hai Cao ở lại trông nom, Ä‘oạn ra Ä‘iá»u đình lấy mấy căn buồng xung quanh cho bá»n Hai Cao.
Suốt mấy ngà y đêm, Phượng Kiá»u vừa lo cha yếu nặng, vừa nhá»› Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng tưởng tá»›i dây oan hai nhà không Ä‘Æ°á»ng gỡ, lòng nà ng vò xé xót xa, biếng ăn, biếng ngủ, đêm ngà y bối rối không yên. Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng tuy nặng lòng quân tá», nhÆ°ng vốn ngÆ°á»i già u tâm huyết khi nà o quên được thù nhà . Trăm ngà n ý nghÄ© giằng co trái ngược đảo lá»™n trong đầu. Phượng Kiá»u dồn hết tâm trà và o việc săn sóc cha già má»›i khuây khá»a được đôi chút. Có khi nhiá»u ngà y liá»n, nà ng không bÆ°á»›c chân ra phố, chỉ ở liá»n trong bệnh viện. Má»™t tối. Phượng Kiá»u ra phố, tình cá» qua bá» Hồ Hoà n Kiếm, sá»±c nhá»› lá»›i ngà y bị quân thù theo hại, được Äại sÆ¡n VÆ°Æ¡ng cứu thoát, ná»—i buồn nhá»› chà ng lại nổi lên, nà ng liá»n lái xe lên Hà ng Buồm, tá»›i ngã ba Hà ng Äà o, Hà ng Bông, chợt thấy má»™t bóng dáng quen quen ngồi trên xe vượt qua.
Ngạc nhiên, nà ng lao vá»t xe theo, thấy chiết xe dừng trÆ°á»›c má»™t tiệm ăn, ngÆ°á»i trên xe bÆ°á»›c xuống có vẻ vá»™i và ng, và o ngay tiệm, lên lầu.
Phượng Kiá»u cÅ©ng vá»™i dừng xe và o theo luôn. Lên gác, gặp, má»›i hay chÃnh Nguyệt Tú.
– Trá»i tưởng ai hoá chị ! Chị xuống đây bao giá»?
Phượng Kiá»u nắm tay cô em gái thủ lÄ©nh thác Cầu Mây, mừng rỡ tÆ°Æ¡i hẳn nét mặt nhÆ°ng nà ng kinh ngạc khi thấy mặt cô gái phá» phạc, u buồn khác hẳn trÆ°á»›c, vá»™i giáºt nhẹ tay khẽ há»i luôn.
– Kìạ.. Chị sao thế?...
Nguyệt Tú đăm đăm nhìn Phượng Kiá»u, Ä‘oạn buồn rầu trá» và o mình, cÆ°á»i xót xa:
– Chị chÆ°a hay tin gì sao? Anh em ngá»™ nạn bất ngá»...
Phượng Kiá»u giáºt nẩy mình, trố mắt coi, lúc đó má»›i nháºn ra ngÆ°á»i bạn gái có mang băng tang.
– Trá»i! Chị bảo sao? Anh Khách Giang Hồ...
Nguyệt Tú gáºt đầu, Ä‘au Ä‘á»›n, khẽ thở dà i, trầm giá»ng:
– Anh ấy ngã từ lưng chừng núi Tây Phà n xuống vực, mất xác!
Em vừa từ miá»n ngược vá» hồm qua, được biết chị đã vá» Hà Nộị..
Phượng Kiá»u thở mạnh, bà ng hoà ng, mãi má»›i lẩm bẩm:
– Tháºt không ngá»! NhÆ°ng lúc đó, chị có ở đó không?
– ChÃnh em đã nhìn táºn mắt. Nếu không có ngÆ°á»i giữ lại, em đã nhảy xuống theo. Äêm đó hình nhÆ° có cả Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng chứng kiến.
Tháºt không ngá»...
Nguyệt Tú kéo Phượng Kiá»u và o má»™t phòng ăn nhá», kể lại việc qua, Phượng Kiá»u suy nghÄ© giây lát. khẽ há»i:
– Chuyện mất xác khả nghi lắm. Dầu sao chị cÅ©ng đừng vá»™i phát tang, hãy chá» it lâu đã. À, chị đã gặp... Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng chÆ°a?
Nguyệt Tú lắc đầu:
– Em cũng muốn gặp anh ấy, nhưng không thấy. Sau đêm đó, hình như anh ấy có và o ruột núi kiếm lão động chủ nhưng hắn đã đi đâu mất rồi, chỉ còn tên động chủ giả. Em có việc cần xuôi gấp, không nán ở vùng Sa Pa được!
Äang nói, nà ng chợt ngừng lại, vì có tiếng gõ cá»a. Rồi mấy ngÆ°á»i vừa Ä‘Ã n ông, Ä‘Ã n bà đẩy cá»a phòng ăn bÆ°á»›c và o, cúi đầu chà o.
Nguyệt Tú khẽ hất hà m:
– Sao? Cứ nói! Äây chÃnh cô nÆ°Æ¡ng Phượng Kiá»u.
– ThÆ°a, đã báo cho các căn cứ miá»n xuôi rồi. NhÆ°ng...ngoà i Ä‘Æ°á»ng có nhiá»u tên lạ mặt khả nghi lắm! Tôi đã cá» anh em canh chừng.
Nguyệt Tú hơi cau mà y liễu:
– Máºt thám à ?
– ChÆ°a rõ hẳn. Trong bá»n hình nhÆ° có đứa miá»n núi má»›i vá».
Giầy còn bám cả đất Ä‘á».
Ngẫm nghĩ mấy khắc, Nguyệt Tú phất nhẹ tay bảo tùy tướng:
– Anh chị em xuống cả phòng dÆ°á»›i! Cứ dùng bữa nhÆ° thÆ°á»ng. Có gì lạ báo lên đây!
Cả bá»n cúi chà o lui xuống, ăn uống xong, Nguyệt Tú cùng Phượng Kiá»u dắt tay nhau xuống lầu, ung Ä‘ung vẫy thuá»™c hạ ra thẳng ngoà i.
Vừa thoáng thấy mặt bá»n lạ, Phượng Kiá»u đã bảo Nguyệt Tú:
– Bá»n giặc trên Si Pan! Chắc chúng theo em!
Nguyệt Tú dừng lại Ä‘Æ°a mắt nhìn mấy tên lạ mặt mỉm cÆ°á»i:
– Chị tÃnh sao ? Hạ thủ chứ?
– Mấy tên đầu mục... Äược để chúng cho em liệu. Chắc thế nà o cÅ©ng có tên trùm còn ẩn mặt. Không khéo lại còn nữ tặc há» Cầm!
– Chị có cần đi đâu không, lại em chơi!
– Em có chút việc, xong, tối em sẽ lại. NhÆ°ng chị nên cẩn tháºn.
Chúng có thể chặn giữa Ä‘Æ°á»ng!
Phượng Kiá»u mỉm cÆ°á»i, chia tay Nguyệt Tú, Ä‘oạn khoan thai bÆ°á»›c lên xe, rồ máy Ä‘i thẳng. Quả nhiên, phÃa sau có xe rượt theo liá»n.
Nhìn kÃnh chiếu háºu thấy thấp thoáng bốn tên, Phượng Kiá»u bèn cho xe cháy tháºt nhanh vòng thẳng ra mạn bá» sông. Nếu vá» nhà riêng chúng sẽ biết chá»— ở ngay. Nà ng muốn đánh lạc hÆ°á»›ng nhÆ°ng không nổi, nên cứ lao thẳng lối cầu Dốc Gạch. Äược má»™t quãng, quay lại, không thay xe theo nữa, còn Ä‘ang ngạc nhiên đã nghe tiếng còi inh á»i, rồi má»™t chiếc xe xả hết tốc lá»±c vá»t lên, nhìn sang chÃnh Nguyện Tú giÆ¡ tay vẫy.
– Thôi! Chị cứ quay vá» chá»— ở! Em cho cháºn lối chúng rồị..
Phượng Kiá»u vừa giÆ¡ tay, chÆ°a kịp nói thì Nguyệt Tú đã rẽ Ä‘Æ°á»ng nganh Ä‘i mất. Nà ng liá»n rẽ theo, vá» thẳng nhà riêng. Nhìn lại sau, không thấy kẻ nà o khả nghi, nà ng liá»n cho xe và o thẳng Ga ra. Bà quản gia vừa thấy bóng nà ng, đã chạy ra khẽ bảo:
– Cô Ba! Chú Hai Cao vừa cho ngÆ°á»i đến muốn thÆ°a gì vá»›i cô, còn ngồi đợi trên phòng khách đấy!
Phượng Kiá»u hÆ¡i nhÃu mà y:
– Quái! Việc gì nhỉ! Tôi vừa ở bệnh viện mà !
Nà ng nhanh nhẹn bÆ°á»›c và o, vừa thấy bóng gia nhân đả há»i ngay:
– Có chuyện gì đó, chú?
Gã gia nhân đứng vội lên:
– May quá! Tưởng cô ba Ä‘i lâu má»›i vá». Bác Hai sai tôi vá» dặn cô nên lÆ°u ý Ä‘á» phòng, có nhiá»u kẻ lạ mặt lảng vảng ngoà i cá»a bệnnh viện lắm. Và xin cô Ba cho lệnh đối phó vá»›i chúng.
Phượng Kiá»u nhìn ra ngoà i cá»a, lẩm lầm:
– Quái! Bá»n chúng vừa theo ta trên Hà ng Buồm mà ! Chẳng lẽ chúng vỠđây đông thế?
Quay phắt lại thiếu nữ buông gá»n:
– Tới bảo Hai Cao lựa thế bắt ngay một hai kẻ lạ mặt cho ta xét xem. Nhớ đừng là m náo động phố xá đấy!
– Dạ.
Gia nhân cúi chà o, Ä‘i ngay. Phượng Kiá»u lên gác, và o buồng riêng, hé cá»a sổ nhìn ra Ä‘Æ°á»ng. Gã gia nhân Ä‘i được mấy phút thì nà ng thấy bên kia Ä‘Æ°á»ng có mấy kẻ lạ mặt lảng vảng qua lại, nếu sÆ¡ ý có thể tưởng là khách bá»™ hà nh. Ngay lúc đó, chợt có má»™t lão hà nh khất áo quần rách rÆ°á»›i chống gáºy Ä‘i tá»›i, dừng lại ngay trÆ°á»›c cá»a nhà nà ng. Mấy con chó lá»›n từ trong xồ ra sủa, nhÆ°ng lão hà nh khất nhÆ° nặng tai không thấy gì cứ đứng ngoà i cổng kêu xin. Bà quản gia nghe tiếng chó sủa, chạy ra thấy ông già hà nh khất, liá»n và o lấy má»™t đồng xu ra cho. NhÆ°ng lão lắc đầu từ chối, trá» tay và o miệng. Bà quản gia vốn thÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i, vá»™i và o lấy gạo cho. NhÆ°ng lão vẫn lắc đầu, để tay lên miệng, ngá»a cổ là m hiệu xin rượu uống. Bà quản gia phát bá»±c, liá»n đặt cả gạo lẫn tiá»n cạnh lão, quay và o. Lão hà nh khất liá»n tiến đến sát cổng, cổng khóa, nhÆ°ng loay hoay thế nà o mà lão mở ngay ra được, táºp tá»…nh chống gáºy và o thẳng trong.
Äứng trên gác, Phượng Kiá»u lấy là m lạ vì thái Ä‘á»™ của lão hà nh khất, nhÆ°ng nà ng cứ đứng xem lão ta là m gì. Và o được mấy thÆ°á»›c, lão đứng lại láºt nón, ngồi phệt xuống gốc cây, ngó và o trong. Äà n chó lại xồ ra sủa quanh. Lão vẫn thản nhiên nhÆ° không thèm lÆ°u ý tá»›i, thò tay và o bị lấy ra má»™t náºm rượu dốc uống. NhÆ°ng rượu chỉ còn dÃnh be, lão cau mà y, giÆ¡ cao náºm, ú á»› gá»i. Lúc đó má»›i thiết lão ta câm. Phượng Kiá»u cà ng sinh nghi, suy nghÄ© mấy giây, Ä‘oạn bÆ°á»›cxuống nhà dÆ°á»›i, ra phòng khách, coi xem. Vừa trông rõ lão ăn mà y, nà ng đã chá»™t dạ vì vẻ cổ quái khác thÆ°á»ng trên mặt lão. Mặt sần sùi nhÆ° hủi, có từng nhÅ© thịt nổi lên, da Ä‘en Ä‘en Ä‘á» Ä‘á» nham nhở, lông mà y sâu róm, đặc biệt cặp mắt sáng nhÆ° Ä‘iện.
Tinh ý Phượng Kiá»u biết ngay đó chỉ là má»™t lão ăn mà y giả hiệu.
Äà n chó sủa mãi vẫn thấy lão ngồi Ä‘iá»m nhiên nhÆ° không, má»™t con nổi xung chồm luôn và o mặt lão cắn. Phượng Kiá»u đứng trong nhìn ra, chỉ kịp chá»›p mắt má»™t cái, đã thấy lão ăn mà y quái dị nắm cổ con chó lá»›n giÆ¡ lên, nhÆ° giÆ¡ má»™t con chó giấy. Con chó kêu ăng ẳng, chân vùng vẫy chá»›i vá»›i được mấy cái, chợt má»m nhÅ©n ra, bất Ä‘á»™ng. Lão ăn mà y liá»n đặt con chó xuống, nhìn Ä‘Ã n chó, cÆ°á»i khanh khách. Äà n chó thấy bạn nằm thẳng cẳng cả sợ, vừa lùi vừa sủa ran. Lão giÆ¡ tay vá»— nhẹ và o mình con váºt má»m nhÅ©n má»™t cái, tá»± nhiên con váºt ngồi ngay dáºy, nhá»›n nhác nhìn lão, rồi cúp Ä‘uôi chạy mất. Phượng Kiá»u giáºt mình muốn toát mồ hôi, ngay lúc đó, lão từ từ ngá»a mặt lên, “phù†má»™t cái, chai rượu láºp tức bay bổng lên sát cà nh cây, cổ chai dốc ngược xuống, vừa lúc lão ta hé miệng ra. Từ trên chai rượu má»™t vòi rượu chảy dòng xuống miệng lão, cho tá»›i lúc cổ chai lao dÃnh và o hai hà m răng lão. Cứ thế mấy lần bay lên rÆ¡i xuống, lão đã nốc cạn sạch rượu. Phượng Kiá»u kinh ngạc trố mắt coi trò uống rượu kỳ dị, thình lình thấy lão liếc mắt nhìn và o chá»— nà ng đứng, miệng “phù†má»™t cái. Chai rượu bay vụt à o nhÆ° bị má»™t sức đẩy tháºt mạnh. Lão ăn mà y chợt cất tiếng cÆ°á»i kỳ dị, rồi lấy gáºy chống, táºp tá»…nh tiến và o chá»— Phượng Kiá»u. Không do dá»±, nà ng vá»™i chÄ©a súng, nghiêm giá»ng quát:
– Äứng lại! BÆ°á»›c nữa ta hạ liá»n! Lão muốn Ä‘iá»u chi?
Lão hà nh khất thấy mÅ©i súng từ khe cá»a chÄ©a ra, vẫn Ä‘iá»m nhiên lÆ°á»›t tá»›i, hấp háy mắt ngó và o, bất ngá», báºt giá»ng:
– Con gái hỠTrần đấy ư?
Vẫn chÄ©a súng, Phượng Kiá»u xẵng giá»ng:
– Lão là ai? Tới đây có việc gì?
– Hà hà ! Mở cá»a ra chứ? Sợ má»™t lão ăn mà y rách rÆ°á»›i sao?
Dứt lá»i, lão liá»n táºp tá»…nh bÆ°á»›c lên báºc thá»m.
– Äứng lại! Tiến nữa chá»› trách.
Mặc. Lão ăn mà y quái dị cứ bÆ°á»›c lên. Äoà nh... Ä‘oà nh... Liá»n hai phát đạn bắn ra trúng giữa ngá»±c lão ăn mà y kỳ dị. Lạ thay, lão vẫn tiến tá»›i, bất thình lình vung mạnh chiếc gáºy trúc nhanh nhÆ° chá»›p, hất tung mÅ©i súng, lão đã lách vụt và o, đứng sừng sững trÆ°á»›c mặt Phượng Kiá»u. Cô gái lui lại, tay không khà giá»›i, quắc mắt ngó con ngÆ°á»i ghê gá»›m. NhÆ°ng lạ thay, lão vẫn không nhúc nhÃch, vừa trông thấy Phượng Kiá»u, lão thoáng cau mà y chăm chú nhìn nà ng từ đầu tá»›i chân, mấy khắc sau, má»›i lẩm bẩm nhÆ° nói má»™t mình:
– Nhan sắc trên Ä‘á»i hiếm có... trách nà o thằng Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng chẳng sanh lòng quyến luyến. Khó thay bên tình bên hiếu.
Phượng Kiá»u nhÃu mà y chÆ°a kịp nói, chợt nghe phÃa ngoà i có nhiá»u tiếng chân ngÆ°á»i rầm ráºp, lẫn tiếng gá»i nhau ồn à o, lão ăn mà y giở đầu gáºy gạt mở cánh cá»a nhìn ra, Ä‘oạn quay ngó Phượng Kiá»u nói nhÆ° truyá»n lệnh:
– Cô bé hãy sá»a soạn hà nh trang cho mau. Äêm nay lão lại đón đó!
Dứt lá»i, không chá» nà ng kịp nói, lão ăn mà y bÆ°á»›c ra, tay khép vụt cánh cá»a lại. Phượng Kiá»u cúi nhặt vá»™i khẩu súng, trông theo, đã thấy lão táºp tá»…nh ra gần cổng trÆ°á»›c, vừa lúc có bóng mấy ngÆ°á»i lÃnh cảnh sát từ ngoà i hấp tấp chạy và o. Thấy lão, mấy ngÆ°á»i lúm luôn lấy, chÆ°a kịp há»i, đã lăn quay má»—i ngÆ°á»i má»™t góc. Trong khi lão già cứ táºp tá»…nh chống gáºy thẳng ra khá»i cổng. Phượng Kiá»u chạy vụt ra, đã thấy lão đứng bên kia Ä‘Æ°á»ng, đảo mắt nhìn quanh. Mấy tên lạ mặt vẫn lảng vảng dÆ°á»›i bóng cây, thấy bóng Phượng Kiá»u trÆ°á»›c cổng, liá»n nhất loạt xông cả tá»›i. Lúc đó mấy ngÆ°á»i lÃnh cảnh sát đã chạy ra, định cất tiếng há»i thì nà ng đã gạt vá» sau, nhanh giá»ng:
– Nằm cả xuống!
Miệng nói, chân lùi nấp sau trụ cổng, chĩa súng ra quát lớn.
– Äứng lại, không ta bá»n nát óc!
Bá»n lạ đã nấp sau thân cây. Bá»—ng có má»™t cô gá xông tá»›i, quát:
– Tiến cả lên!
Phượng Kiá»u đã nháºn ra cô gái lạ chÃnh là nữ tặc há» Cầm. Ngá»n súng chÄ©a ra sắp lảy cò, chợt nà ng chá»™t dạ ngoảnh lại sau, thấy ngay mấy bóng lạ nhô trên mặt tÆ°á»ng sắp ùa tá»›i, nà ng liá»n đóng áºp cổng và o, má»™t tay vẫy ngá»n súng vá» phÃa sau, NhÆ°ng mấy tên đã tụt vá»™i xuống lẩn nhanh và o bóng tối. TrÆ°á»›c sau thụ địch, Phượng Kiá»u vẫn không nao núng. Nà ng khẽ bảo mấy tay cảnh sát:
– Các ông trấn mặt sau! Liệu thế rút và o đi! Quân gian nà y thạo súng lắm đó!
Giữa lúc đó, má»™t cánh tay vung lên phÃa sau, và má»™t ngá»n dao phóng trúng vai má»™t tay cảnh sát. Phượng Kiá»u vừa vẩy ngá»n súng vá» phÃa đó, ngoái lại đã thấy bóng lạ phÃa trÆ°á»›c lố nhố định xông và o, nà ng liá»n nhả đạn tiếp.
– Nhà o cả tá»›i chân dáºu!
Tiếng nữ tặc há» Cầm vừa dứt đã thấy bá»n gian lăn veo veo áºp tá»›i, khuất dạng. Vút, từ ngoà i, má»™t sợi thòng lá»ng quăng qua dáºu chụp lấy nà ng. Phượng Kiá»u nhanh mắt né kịp, biết còn đứng sau trụ cổng sẽ nguy, liá»n nhà o luôn tá»›i thá»m, bắn yểm trợ cho toán cảnh sát rút và o theo. Ngoà i cổng, dân phố kinh sợ chạy tán loạn. Chợt nghe có mấy tiếng rú báºt lên, rồi có tiếng ngÆ°á»Ã xa xa kêu vá»ng lại:
– Kìa! Kìa! Chúng chạy cả rồi!
– Chà ! Lão ăn mà y giá»i quá! Äứa nà o cÅ©ng què rồi.
Ngạc nhiên, Phượng Kiá»u liá»n bảo toán cảnh sát trấn phÃa sau, còn mình mở cá»a chạy ra cổng. Äể cảnh sát là m biên bản vá» xong, Phượng KÃá»u Kiá»n cùng mấy gia nhân thủ túc, tá»›i bệnh viện. Nà ng căn dặn Hai Cao lo việc canh phòng cẩn trá»ng xong cùng mấy tay súng trở lại biệt thá»±, suy nghÄ© miên man vá» lão ăn mà y quái dị, không sao Ä‘oán được manh mối. Rồ rà ng lão không cùng bá»n giặc Si Pan, nhÆ°ng xem tà i nghệ quả là gá»›m ghê trên Ä‘á»i hiếm có tay địch thủ.
Ná»a đêm trá»i tá»± nhiên đổ mÆ°a lá»›n, Phượng Kiá»u có đặt mấy tay súng phục trong bóng tối trên cây ráºm, Ä‘oạn yên trà đôi chút, liá»n lên phòng riêng đóng cá»a nằm chá». Thá»i gian khắc khoải, nặng ná» quay. Nóng ruá»™t, nà ng liá»n lấy sách ra xem. Bên ngoà i, lẫn tiếng gió rà o cà nh, và i quả bà ng rụng lá»™p bá»™p xuống ná»n nhá»±a Æ°á»›t át, tiếng rao hà ng buồn tênh lùi dần vá» nẻo xa xôi. Mi mắt cô gái khép lại từ lúc nà o không biết. Bất thần, Phượng Kiá»u mở choà ng mắt ra, quÆ¡ tay định nắm lấy khẩu súng để ở đầu giÆ°á»ng. Vì má»™t bóng ngÆ°á»i đã đứng bên giÆ°á»ng tá» lúc nà o rồi giÆ¡ tay vá»™i cản nà ng. Chá»›p vá»™i hà ng mi, Phượng Kiá»u cả mừng nháºn ra chÃnh Nguyệt Tú. Thiếu nữ Cầu Mây mỉm cÆ°á»i:
– Chị ngủ mệt thế? Em đã định gá»i nhÆ°ng lại thôi! Sao chÆ°a thấy tăm hÆ¡i sÆ¡n tặc?
Phượng Kiá»u sá»a lại mái tóc, cÆ°á»i há»i:
– Chị và o bao giỠđấy? Sao ngÆ°á»i nhà không báo thức em?
– Cũng mới mấy phút thôi! Nhưng em và o ngầm, gia nhân đâu có biết. Lối ban công!
Phượng Kiá»u giáºt mình mở to mắt:
– Chết tháºt! Canh phòng đến thế thì nguy rồi! Chúng nấp cả trên cây, góc tÆ°á»ng. Chị cÅ©ng và o êm được huống chi lão tặc!
Thấy mặt nà ng có vẻ lo lắng, Nguyệt Tú vá»™i há»i:
– Lão nà o? Phải thằng giặc Si Pan?
Phượng Kiá»u lắc đầu, kể lại má»i việc vừa qua cho Nguyệt Tú nghe, Ä‘oạn cháºm rãi:
– Xem tà i nghệ lão nà y ghê gá»›m khác thÆ°á»ng. Và i tay súng tháºt không đủ tin cáºy. Vá»›i bá»n Si Pan còn chÆ°a đáng ngại bằng lão đó.
Nguyệt Tú long lanh mắt có vẻ thÃch thú:
– Hay lắm! Váºy em đến chị cÅ©ng không thừa. Hiện bên ngoà i em đã cho mấy viên tùy tÆ°á»›ng phục sẵn rồi. Có gì em ở lại cả đêm vá»›i chị để xem lão ta có đủ ba đầu sáu tay không?
Äêm cÅ©ng khuya. Ngoà i Ä‘Æ°á»ng đã có tiếng rao hà ng Æ¡i á»›i. Nguyệt Tú cÆ°á»i bảo Phượng Kiá»u:
– Chúng không tới rồi! Sắp sáng còn gì.
Vẫn chÆ°a yên tâm, Phượng Kiá»u tần ngần nhìn lên chiếc đồng hồ quả lắc lẩm bẩm:
– Quái lạ! Lão ta bản lãnh chẳng thÆ°á»ng, lẽ nà o không dám tá»›i?
Chị mệt nên ngả lưng một chút!
Nguyệt Tú mỉm cÆ°á»i:
– Mấy đêm nay em đã ngủ nhiá»u rồi. Chị mải săn sóc cụ nhà , nên nghỉ Ä‘i. Äể mình em thức là được.
Mỉệng nói, tay kéo Phượng Kiá»u đến bên giÆ°á»ng, ép nằm xuống, Ä‘oạn tắt đèn sáng, chỉ để lại ngá»n đèn đêm nhá». Phượng Kiá»u nằm, yên trà có bạn rồi, mấy phút sau mệt quá, thiếp ngủ lúc nà o không biết. Còn mình Nguyệt Tú, cô gái Cầu Mây ngồi khuất sau ngá»n đèn đêm, nhìn ra phÃa cá»a ban công. Nguyệt Tú ngồi buồn vá»›i quyển sách xem dở, tá»± nhiên trên tÆ°á»ng tiếng đồng hồ thánh thót ngân nga nhịp đỉệu “đà n chai†trong vắt rồi dõng dạc buông ba tiếng vang âm. HÆ¡i gió lùa qua khe cá»a mang theo má»™t mùi hÆ°Æ¡ng kỳ dị. Cô gái ngẩng phắt lên, quắc mắt trông phÃa cá»a. DÆ°á»›i vùng ánh sáng đèn đêm xanh lÆ¡, nà ng thấy rõ má»™t luồng trắng xóa nhÆ° sÆ°Æ¡ng khói chảy qu khe cá»a cháºp chá»n uốn éo.
– Mê hồn hương!
Nguyệt Tú nÃn thở, nà ng nhón gót quay lại phÃa cá»a sổ sau, mở vá»™i cá»a kÃnh. Vừa toan mở nốt cá»a chá»›p, chợt nà ng lại ngá»i thấy mùi hÆ°Æ¡ng kỳ dị từ ngoà i bay và o và má»™t là n khói trắng tuôn qua khe chá»›p, chá»n vá»n. Biết nấn ná sẽ nguy, Nguyệt Tú rút phắt súng ra, tiến đến bên giÆ°á»ng lay mạnh Phượng Kiá»u.
Nhưng cô gái hỠTrần ú ớ mấy tiếng rồi lại nằm ngủ vùi luôn.
Còn Ä‘ang lưỡng lá»±, đã ngá»i thấy mùi hÆ°Æ¡ng từ phòng bên thốc sang.
Tứ chi muốn rÅ© liệt, Nguyệt Tú vá»™i váºn hết gân cốt, lách vụt sang căn bên, dá»±a lÆ°ng và o tÆ°á»ng, nÃn thở, định thần trông vá» phÃa cầu thang. Äá»™t nhiên nà ng dừng phắt lại, lăn tròn mấy vòng, nhả luôn mấy phát súng. Tiếng nổ xé rách không gian. Nguyệt Tú lần tá»›i má»™t góc phòng, thủ thế. Cô gái đã thấy tức thở, cố chá»›p hà ng mi. Rõ rà ng có váºt gì lù lù Ä‘en hÆ¡n bóng tối Ä‘ang tiến lại phÃa nà ng Không do dá»±, cô gái nhả luôn hai phát nữa. Trong bóng tối, chợt nổi lên mấy tiếng cÆ°á»i khanh khách, rồi có giá»ng nói vang âm:
– Con bé nà y gá»›m tháºt! Äịnh chống cá»± lại cả ta! Ha Ha!
Ãnh đèn bấm lóe lên mấy giấy rồi tắt phụt. Rồi có tiếng cà u nhà u:
– Con em gái thằng Khách Giang Hồ! Hừ!
Tiếp theo, có tiếng gáºy chống lốp cốp mặt sà n. Phượng Kiá»u choà ng thức giấc, gá»i khẽ:
– Chị Nguyệt Tú!
Thình lình, có tiếng nói nổi lên đâu đây, rá»n rợn.
– Cô bé đã tỉnh hẳn chÆ°a? Äi lấy hà nh lý theo ta mau! Gần sáng rồi!
Phượng Kiá»u đứng phắt lên, Ä‘Æ°a mắt nhìn quanh gian phòng tối, lá»›n tiếng:
– Ngươi là ai? Phải chăng...
Giá»ng nói ngừng nÆ¡i cổ nà ng, vì từ trong xó tối bất táºn, má»™t đốm lá»a Ä‘á» rá»±c nổi báºt lên, rồi hai đốm lá»a, chá»›p mắt đã từ từ tiến đến trÆ°á»›c mặt nà ng, rõ rà ng là đôi mắt lá»a giữa bóng tối, trừng trừng nhìn nà ng, tia mắt nóng bá»ng nhÆ° muốn đốt thịt da. Cặp mắt lá»a sáng quắc tiến đến cách nà ng chừng hai thÆ°á»›c, dừng lại. Vừa sá»±c nhá»› tá»›i phép thôi miên ghê gá»›m, Phượng Kiá»u toan nhún mình nhảy tá»›i đánh nhầụ.. Chợt cặp mắt rá»±c sáng hẳn lên, và có tiếng quát khẽ, vô cùng oai nghiêm nhÆ° tiếng lệnh truyá»n:
– Con gái há» Trần! Äứng im! Sá»a soạn theo ta. Thu xếp hà nh trang mau! Ta đợi!
NhÆ° đứa bé, Phượng Kiá»u ngoan ngoãn là m theo lá»i lão, thoáng cái, hà nh lý đã cầm tay. Lão gáºt gù có vẻ bằng lòng:
– Äược lắm. Thôi, Ä‘i ra!
Miệng nói, tay ném dây súng cho nà ng. NhÆ° mất hồn, Phượng Kiá»u theo lão xuống thang. Xuống dÆ°á»›i, lão dẫn nà ng ra lối cổng tiá»n.
– Cô chủ chúng mà y theo ta có việc! Hãy lên đánh thức cô gái Cầu Mây dáºy.
NhÆ° cái máy, Phượng Kiá»u phất tay cho mấy tay súng lui ra.
Äám gia tÆ°á»›ng ngÆ¡ ngác nhìn nhau, chÆ°a biết xá» trà ra cao. Có tiếng quát lanh lảnh từ trên lầu hắt xuống:
– Chá»› để hắn dùng tà thuáºt Ä‘Æ°a nữ cbủ các chú Ä‘i. TÆ°á»›ng lÄ©nh Cầu Mây đâu? Bắt lấy! Chá»› để hắn thoát!
Nguyệt Tú đã kịp trấn tÄ©nh tinh thần, Ä‘u mình xuống sân nhặt súng cùng thủ hạ chia nhau chạy vòng các ngả bổ vây. Ngay lúc đó, từ nẻo ga Hà ng Cá», má»™t chiếc xe hÆ¡i mui trần lao vụt tá»›i. Äang chạy giữa Ä‘Æ°á»ng, bất ngá» chiếc xe xẹt ngay sát vỉa hè, rồi dừng lại, trong nháy mắt Phượng Kiá»u đã bị đẩy và o trong xe, trÆ°á»›c những cặp mắt kinh dị của Nguyệt Tú cùng hai hà ng gia tÆ°á»›ng. Chiếc xe cứ thế, xả lốc lá»±c vá»t nhanh. Trông theo, còn thấy lão tặc đặt Phượng Kiá»u ngồi giữa, đầu gáºy chÄ©a thẳng lên trá»i, chá»›p mắt đã ngoắt Ä‘i, mất dạng.
Nguyệt Tú cùng đám gia tÆ°á»›ng chỉ còn biết giáºm chân tức giáºn ngó theo. Giữa lúc đó, Hai Cao cùng hai gia tÆ°á»›ng phóng xe từ bệnh viện Äặng VÅ© Lạc vá», thấy má»i ngÆ°á»i còn Ä‘ang ngÆ¡ ngác đứng bên hè, Hai Cao toan cất tiếng há»i, thì Nguyệt Tú đã nhanh giá»ng:
– Tên già quái dị vừa bắt Phượng Kiá»u cô nÆ°Æ¡ng Ä‘i rồi! Äuổi theo mau!
Không cháºm trá»…, Hai Cao vòng xe Ä‘uổi theo ngay, sau khi đỡ Nguyệt Tú lên xe. Xe chạy được má»™t quãng tá»›i khúc quẹo, Nguyệt Tú liá»n leo sang cầm lái, xả hết tốc lá»±c rút ngắn Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng. Chiếc xe, chÃnh xe riêng của Phượng Kiá»u má»›i mua thuá»™c loại tốt, chạy rất nhanh. Khá»i Gia Lâm, gặp má»™t chiếc xe hà ng ngược lại, há»i thăm, biết rõ có xe mui trần vừa chạy qua, Nguyệt Tú liá»n bắt luôn và o Ä‘Æ°á»ng số năm phóng miết. Quả nhiên, chỉ lát sau, đã thấy bóng chiếc xe mui trần Ä‘ang chạy bon bon phÃa trÆ°á»›c.
Nguyệt Tú vừa cho xe tá»›i gần đầu cầu bên nà y, vá»™i thắng két xe lại, vì xe trÆ°á»›c thình lình dừng phắt ngay đầu cầu bên kia. Má»™t bóng ngÆ°á»i từ trong xe khoan thai bÆ°á»›c xuống tiến lại dừng giữa đầu cầu, hai tay hai súng chÄ©a thẳng và o Nguyệt Tú.
– Phượng Kiá»u!
– Cô Ba!
Cả bá»n Ä‘ang ngạc nhiên đã nghe tiếng lão tặc ồ ồ hắt lại:
– Biết Ä‘iá»u lui mau! Ta cho mÆ°á»i giây suy nghÄ© đó! Nếu không, ta truvá»n Phượng Kiá»u bắn ngay!
Nguyệt Tú vẫn không rá»i tay lái. Cô gái Ä‘Æ°a mắt cho Hai Cao, lúc đó cùng mấy gia tÆ°á»›ng đã phục xuống sà n xe.
– Rút súng ra! Chỉ cần Hai Cao cùng má»™t chú bên Cầu Mây, thạo súng nhất. Hãy mở cá»a, ra nấp bên sÆ°á»n bắn cặp vá» sau của chúng.
Äể tôi liệu tÆ°á»›c súng Phượng Kiá»u!
Hai ngÆ°á»i vừa hé cá»a, chÆ°a kịp lách ra, đã nghe tiếng lão tặc:
truyá»n lệnh:
– Hết mÆ°á»i giây!
Lệnh quái ác vừa truyá»n, Phượng kiá»u vẫy luôn hai tay súng. Hai viên đạn xuyên trúng cá»a xe, Nguyệt Tú còn Ä‘ang lá»±a thế nghiêng bắn tung súng cô bạn gái cho khá»i phạm ngÆ°á»i, thì Phượng Kiá»u đã chÄ©a luôn mÅ©i súng và o Nguyệt Tú. Nguyệt Tú còn Ä‘ang lúng túng thì xe trÆ°á»›c rồ máy vá»t Ä‘i, bá» lại sau má»™t chuá»—i cÆ°á»i khanh khách.
Nguyệt Tú cả giáºn vẩy luôn ngá»n súng lên, nhÆ°ng đã muá»™n, xe trÆ°á»›c đã lao Ä‘i nhÆ° má»™t mÅ©i tên. Nà ng liá»n mở máy Ä‘uổi theo, nhÆ°ng chạy được mấy thÆ°á»›c má»›i rõ hai bánh trÆ°á»›c xe mình đã xì hÆ¡i, bẹp dÃ.
BỠđược xe Nguyệt Tú, “bá»n ăn mà y†truyá»n ngÆ°á»i tuổi trẻ lái xe thẳng Ä‘Æ°á»ng ra Äồ SÆ¡n. Phượng Kiá»u mệt quá, dá»±a lÆ°ng và o nệm xe ngủ lúc nà o không biết. Tỉnh dáºy, nghe tiếng sóng vá»— triá»n miên, Phượng Kiá»u tung mình ngồi lên, ngÆ¡ ngác nhÆ° vừa trải qua cÆ¡n má»™ng ảo lạ lùng. Nà ng chỉ còn lá» má» nhá»› lại việc vừa qua, cau mà y táºp trung ý nghÄ© nhÆ°ng không thế nà o kiểm Ä‘iểm được rõ rệt hà nh Ä‘á»™ng mình từ lúc thấy cặp mắt lá»a xuất hiện bên giÆ°á»ng, cả lúc lên xe ngồi giữa lão ăn mà y quái dị và ngÆ°á»i tuổi trẻ cầm tay lái. Biết chắc mình đã bị sức thôi miên ghê gá»›m chi phối, Phượng Kiá»u cau mà y Ä‘áºp mạnh tay và o trán. NghÄ© mấy giây, Phượng Kiá»u bÆ°á»›c đến bên cá»a ra và o. Cá»a đóng chặt phÃa ngoà i. Nà ng Ä‘Æ°a mắt quan sát kỹ lưỡng, Ä‘oạn áp tai và o vách nghe ngóng. Không má»™t tiếng Ä‘á»™ng ngoà i tiếng sóng gầm gió lá»™ng.
Sấm chá»›p liên hồi, rồi mÆ°a đêm đổ xuống nhÆ° thác. NhỠánh chá»›p, Phượng Kiá»u nháºn được khá tÆ°á»ng táºn địa hình địa váºt, sá» chấn song thấy bằng tre, cả mừng lÃá»n váºn gân bẻ gãy luôn. Phượng Kiá»u yên tâm, lượng chiá»u không cao mấy, liá»n lách mình qua khung cá»a, Ä‘u xuống nhÆ° con sóc. Chân vừa chạm mặt cát, nà ng đã theo Ä‘Ã lăn tròn Ä‘i mấy vòng, nằm áp tai nghe ngóng, chỉ thấy tiếng thủy triá»u cuốn ầm ầm, nà ng toan chống tay ngồi dáºy, chợt giáºt nẩy mình chá»›p mắt luôn mấy cái. Không hiểu sao, nà ng có cảm giác nhÆ° vừa chạm phải Ä‘iện, lăn luôn mấy vòng nữa và đứng phắt ên. NhÆ°ng má»™t bà n tay đã đặt lên bá» vai nà ng, và má»™t giá»ng nói rợn trầm nổi lên:
– Sao không nằm yên trong giÆ°á»ng lại ra ngoà i mÆ°a gió? Äịnh trốn đâu cho thoát tay ta?
Nháºn ra tiếng lão hà nh khất, Phượng Kiá»u liá»n mÃm chặt môi, thoi luôn má»™t quyá»n và o bụng lão địch thủ và bị lão thót bụng kẹp dÃnh lấy nắm tay nhÆ° nam châm hút sắt.
– Sao dám kháng lệnh ta?
Tiếng nói vừa buông, Phượng Kiá»u thấy má»™t chiếc khăn lông đã trùm khắp thân mình, cất bổng lên, nhÆ° bị kẹp chặt giữa gá»ng kìm thép. Chừng năm phút sau, có tiếng há»i xẵng:
– Sao? Chúng đã tới chưa?
Có tiếng ngÆ°á»i trẻ đáp lại có vẻ kÃnh cẩn.
– Bẩm sÆ° phụ, chÆ°a thấy báo hiệu ngoà i khÆ¡i! Có lẽ mÆ°a to gió lá»›n nên cháºm chăng? Bẩm, thế còn cô gái đó?
– Cô nà ng nhảy cá»a sổ định trốn! Äây! Mi Ä‘Æ°a cô nà ng và o thay y phục còn ra khÆ¡i cho kịp.
– Dạ.
Nằm trong chăn, Phượng Kiá»u thấy thân hình bi tung bổng lên, rồi có cánh tay khác đỡ lấy, vác Ä‘i. Giây lát thấy chân chạm đất rồi chăn được kéo ra, Phượng Kiá»u thấy mình đứng trong má»™t căn nhà chà i lụp sụp trÆ°á»›c má»™t chà ng tuổi trẻ, bảnh trai, thân hình rất tầm thÆ°á»›c. Phượng Kiá»u cau mà y, cÆ°á»i lạt há»i:
– Các ngÆ°á»i vô cá»› lừa bắt ta, Ä‘Æ°a ra vùng Äồ SÆ¡n nà y là m chi?
Phải chăng...?
Nà ng ngừng lại, khoé hạnh long lanh, nhÆ°ng ngÆ°á»i tuổi trẻ vẫn tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nhÆ° không, từ tốn:
– Tiếc thay không thể cho cô nÆ°Æ¡ng biết được. NhÆ°ng dầu sao cô nÆ°Æ¡ng hãy chịu khó thay y phục Ä‘i rồi sẽ liệu. Hà nh lý cô nÆ°Æ¡ng chúng tôi đã mạn phép mang theo, để đầu giÆ°á»ng đó!
Dứt lá»i không chá» nà ng lên tiếng, ngÆ°á»i tuổi trẻ nghiêng mình chà o, lui ra, chép cá»a lại. Phượng Kiá»u đứng trông theo, Ä‘oạn quay gót vá» phÃa giÆ°á»ng, quả nhiên, thấy chiếc “xắc†quen thuá»™c của mình nằm đó từ lúc nà o rồi. Tần ngần giở ra, thấy đủ các thứ cần thiết lặt vặt trong đó, cả phấn sáp, lược, gÆ°Æ¡ng... Chẳng khác chÃnh tay nà ng chá»n để và o.
MÆ°a Æ°á»›t đầm mình, thấm lạnh, nà ng Ä‘Æ°a mắt ngó quanh, liá»n kiếm chá»— khuất thay xiêm y. Vừa xong, chợt có tiếng gõ cá»a:
– Cô nương... đã sẵn sà ng chưa?
– Cứ và o!
Nà ng vừa xẵng giá»ng nói vá»ng ra, đã thấy chà ng tuổi trẻ đẩy cá»a và o.
– Hải thuyá»n đã tá»›i đón. Cô nÆ°Æ¡ng nên thay y phục Ä‘i Ä‘Æ°á»ng cho tiện.
Miệng nói, chân hắn bÆ°á»›c nhanh ra Ä‘Æ°á»ng luôn. Nà ng vừa lách ra hiên, đã thấy bóng ngÆ°á»i rảo bÆ°á»›c tá»›i. Nhanh nhÆ° cắt, Phượng Kiá»u hoà nh thân, đánh luôn ra má»™t Ä‘Æ°á»ng quyá»n tuyệt hiểm. NhÆ°ng bóng ngÆ°á»i đã hụp mình tránh thoát, vung quyá»n đánh trả. Trá»i tối, Phượng Kiá»u chỉ thấy hình ngÆ°á»i Ä‘en di Ä‘á»™ng trÆ°á»›c mặt, nà ng cố định thần, vừa đánh vừa quan sát địa thế, kiếm lối thoát. Chợt có tiếng quát truyá»n lệnh:
– Dừng tay! Sư phụ tới.
Bóng Ä‘en nghe tiếng thoảng, vụt nhảy ra xa. Má»™t ánh đèn chá»›p loé lên, Phượng Kiá»u nhìn rõ chà ng thanh niên cầm đèn bão từ phÃa cuối hiên Ä‘i đến. Cách nà ng chừng hai thÆ°á»›c, hai ngÆ°á»i dừng lại.
Phượng Kiá»u còn Ä‘ang ngạc nhiên không thấy lão hà nh khất đâu.
Thình lình, má»™t chiếc khăn rá»™ng từ phÃa sau lÆ°ng đã quấn chặt lấy thân hình, khiến nà ng không kịp trở tay.
Tỉnh dáºy, Phượng Kiá»u thấy mình nằm trong căn buồng khá rá»™ng, trên chiếc hải thuyá»n bồng bá»nh giữa đại dÆ°Æ¡ng. Nhảy xuống sà n, nà ng chạy đến bên cá»a sổ, giáºt then ngang, nhìn ra. Biển cả mịt mùng, gió thổi lá»™ng vù, mÆ°a bay đầy và o khung cá»a sổ. Cô gái đứng nhìn ra đêm tối bão bùng, mặc cho mÆ°a bay Æ°á»›t mặt. Lát sau, nà ng má»›i quay và o, quan sát khắp phòng.
Trên giá có đủ sách vở bút má»±c, chiếc “xắc†của nà ng đã đặt cạnh đó, ngay gần cá»a ra và o khóa trái, có để sẵn mâm cÆ¡m. Tò mò mở nắp Ä‘áºy, thấy có rất nhiá»u món ăn tuy đã nguá»™i, nhÆ°ng khá sang.
Bụng đói nhÆ°ng nà ng nhất định không ăn. Lên giÆ°á»ng nằm nghÄ© miên man, không sao hiểu được hà nh tung thái Ä‘á»™ thầy trò lão hà nh khất. Còn Ä‘ang suy nghÄ© chợt có tiếng mở khóa ngoà i lách cách.
Phượng Kiá»u vá»› luôn bình nÆ°á»›c lăm lăm cầm tay, rón rén đến nấp bên cá»a. Chỉ mấy giây, cánh cá»a hé mở, má»™t bóng ngÆ°á»i lách vụt và o.
Nhanh thÆ° chà y máy, Phượng Kiá»u giáng luôn bình nÆ°á»›c uống đầu kẻ lạ. Xoảng. Bình nÆ°á»›c vỡ tung toé. Bóng lạ khoan thai lá»™t chiếc mÅ© sắt Ä‘á»™i đầu:
– Äoán có sai đâu! Thế nà o cÅ©ng bị giáng xuống đầu mà ! SÆ° phụ nói đúng, cô nÆ°Æ¡ng quả bÆ°á»›ng bỉnh hÆ¡n ngÆ°á»i.
Phượng Kiá»u vừa ngượng vừa giáºn vì đánh lầm phải mÅ© sắt, liá»n trừng mắt há»i:
– Ngươi muốn gì?
Thấy cô gái vẫn hùng hổ chủ định tấn công, chà ng tuổi trẻ đưa mắt nhìn mâm cơm nghiêm mặt bảo:
– Hà nh trình còn dà i, cô phải ăn uống cho khá»e sức má»›i được, nếu không, cô sẽ chết lả vì đói, rồi là m mồi cho cá theo tục Ä‘i thuyá»n trên biển cả. Và nếu được tin đó Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng Thần Xạ chắc cÅ©ng khóc và i hôm rồi vác súng Ä‘i tìm thân phụ cô. Tôi khuyên cô ăn uống cho Ä‘iá»u hòa.
Chà ng trai nói má»™t trà ng dà i khiến Phượng Kiá»u Ä‘ang bá»±c bá»™i cÅ©ng cảm thấy không khà đỡ căng thẳng:
– NhÆ°ng... tại sao các ngÆ°Æ¡i lại hà nh Ä‘á»™ng nhÆ° phÆ°á»ng gian tặc?
NgÆ°á»i trai lạ thoáng cau mà y lắc đầu mấy cái, rồi lặng lẽ bÆ°á»›c trở ra luôn. Phượng Kiá»u thấy cá»a chỉ khép há», lẳng lặng lách ra ngoà i, má»›i hay gian buồng mình ở phÃa cuối thuyá»n, có má»™t lối Ä‘i hun hút, hai bên còn nhiá»u buồng nữa. Trên trần Ä‘á»u có treo đèn bão lắc lÆ° theo nhịp thuyá»n vượt sóng. Thấy không có ngÆ°á»i, nà ng liá»n cứ thẳng phÃa trÆ°á»›c, Ä‘i vừa được mÆ°Æ¡i thÆ°á»›c đã thấy ngÆ°á»i trẻ tuổi từ đâu hiện ra, ngạc nhiên há»i.
– Kìa! Khuya lắm rồi, cô vẫn chưa đi nghỉ, sao lại ra đây?
Phượng Kiá»u thầm nghÄ© nếu cứ gây sá»± vá»›i hắn, sẽ khó tìm hiểu được hà nh tung lão hà nh khất lạ lùng, liá»n là m mặt tÆ°Æ¡i cÆ°á»i bảo:
– Không ngủ được, thấy cá»a không khoá trái, tÃnh ra hóng gió!
Có gì phiá»n phức cho các... ông không?
NgÆ°á»i trai trẻ ngẫm nghÄ© mấy giây, Ä‘oạn nhìn quanh há»i nà ng:
– GiỠnà y sư phụ tôi còn nghỉ. Tôi có thể để cô nương đi thăm một và i nơi, nhưng cô có thể lấy danh dự cam đoan sẽ không là m chi để sư phụ khiển trách tôi?
Phượng Kiá»u nghÄ© ngợi giây lát, Ä‘oạn gáºt đầu, rồi nói gá»n:
– Äược! Tôi chỉ cần Ä‘i lại má»™t chút cho đỡ tù túng chân thôi!
Chà ng trai tươi hẳn mặt lên:
– Váºy cô nÆ°Æ¡ng cứ tá»± tiện dạo quanh, tôi xin là m hÆ°á»›ng đạo.
– Và đồng thá»i canh chừng xem tôi có là m Ä‘iá»u gì bất lợi không?
Phượng Kiá»u nối lá»i, miệng nhếch cÆ°á»i nhÆ° đùa mỉa. Chà ng tuổi trẻ tảng lá» nhÆ° không nghe thấy tiếng. Cả hai lên boong. Gió thổi lá»™ng, Phượng Kiá»u toan bÆ°á»›c Ä‘i, chợt chà ng trai vá»™i bảo:
– MÆ°a to gió lá»›n cẩn tháºn không gió thổi bay xuống biển đó!
Nói Ä‘oạn, chà ng ta Ä‘Æ°a Phượng Kiá»u ngược vá» cuối thuyá»n, trên có mui che kỹ. Tá»›i khoang lái, chà ng ta dừng lại.
– Äứng đây tốt hÆ¡n! cô có thể xem suốt má»™t vùng biển Ä‘á»™ng.
Nhưng phải vịn cho chắc, không nguy hiểm đó!
Phượng Kiá»u ngó và o khoang, thấy mấy ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông vạm vỡ Ä‘ang Ä‘iá»u khiển hải thuyá»n, ngÆ°á»i nà o vẻ mặt cÅ©ng lầm lì, sạm nắng gió cả. NhỠánh sáng đèn bão, nà ng thấy chiếc hải thuyá»n khá lá»›n, chạy ba buồm, ná»a giống tà u ô, ná»a lại giống các chiến thuyá»n cổ xÆ°a.
DÆ°á»›i biển, sóng vẫn cuồn cuá»™n, Ä‘Æ°a hải thuyá»n nhô lên lao xuống, mấy cánh buồm no gió căng phồng đẩy thuyá»n chạy nhÆ° bay trên mặt biển Ä‘á»™ng. Äứng ngoà i chóng mặt, nà ng liá»n và o khoang lái, bắt chuyện vá»›i đám lái thuyá»n, nhÆ°ng há»i liá»n mấy thứ tiếng, cả bá»n chỉ nhe răng cÆ°á»i ngây ngô nhÆ° không hiểu gì cả.
Phượng Kiá»u tỉnh dáºy, giữa lúc ánh nắng đã chiếu tia sáng qua khe cá»a sổ. Vừa rá»a mặt xong đã nghe tiếng gõ cá»a, rồi má»™t cô gái nhá», tuổi trạc mÆ°á»i lăm bÆ°ng khay đồ ăn bÆ°á»›c và o. Phượng Kiá»u ngạc nhiên, chÆ°a kịp cất tiếng há»i, thì cô gái đã đặt khay thức ăn, lui ra ngay. Äã định không ăn nhÆ°ng nghÄ© muốn lá»±a thế thoát than, lúc nà o cÅ©ng cần cho khá»e khoắn má»›i được nà ng liá»n tặc lưỡi, đổi chiến thuáºt. Lát sau, đã thấy chà ng tuổi trẻ hôm trÆ°á»›c tá»›i. Thấy khay thức ăn đã vá»›i, chà ng ta tÆ°Æ¡i nét mặt ra vẻ bằng lòng:
– Hay lắm! Cô nÆ°Æ¡ng đã tiến bá»™ hÆ¡n nhiá»u. Có thế má»›i chịu Ä‘á»±ng nổi sóng gió đại dÆ°Æ¡ng chứ. Tôi là VÅ© Sinh, cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng nên biết để tiện gá»i. Sao? cô nÆ°Æ¡ng có thấy trong ngÆ°á»i khó chịu vì say sóng không ?
Phượng Kiá»u lắc đầu:
– Không sao! Nhưng tù túng chân tay khó chịu lắm. Ngồi mãi một nơi đâu chịu nổi. Tôi quen hoạt động hà ng ngà y rnà !
Chà ng tuổi trẻ vừa định nói gì , chợt má»™t gã Ä‘Ã n ông vạm vỡ tá»›i nói giá»ng lÆ¡ lá»›:
– Má»i ông tá»›i, lão sÆ° truyá»n gá»i!
Chà ng trai vẫy tay cho ngÆ°á»i thuá»™c hạ Ä‘i trÆ°á»›c, Ä‘oạn cÆ°á»I bảo Phượng Kiá»u:
– Tôi có việc phải lên boong, nếu cô muốn dạo chÆ¡i cho khuây khá»a, thì.. dÆ°á»›i sà n có má»™t lối thông bà máºt đó! NhÆ°ng cô nÆ°Æ¡ng chá»› là m rá»™n, nếu có gặp sÆ° phụ tôi, thì cứ là m nhÆ° chÃnh cô nÆ°Æ¡ng đã khám phá ra lối đó!
Nói xong, chà ng ta Ä‘i thẳng và khóa trái cá»a lại, Phượng Kiá»u nhìn theo gã rồi theo lối bà máºt lần ra cầu thang cách mặt sà n chừng má»™t thÆ°á»›c, cứ lần từng bÆ°á»›c má»™t xuống. Äá»™ mÆ°á»i báºc, sá» không thấy nữa, biết đã hết thang, nà ng cứ thẳng nẻo trÆ°á»›c, lần Ä‘i, được và i chục thÆ°á»›c, đã thấy ánh sáng lá» má» từ đâu hắt tá»›i, và lối Ä‘i cứ lên cao dần, Ä‘i chút nữa đã tá»›i tầng trên.
Buổi sá»›m ngoà i đại dÆ°Æ¡ng sáng chói. Gió thổi hiu. Hải thuyá»n lÆ°á»›t êm trên mặt nÆ°á»›c nhÆ° mÅ©i tên lao. Phượng Kiá»u vừa Ä‘i vừa để ý quan sát chiếc hải thuyá»n kỹ lưỡng, lấy là m ngạc nhiên vì nó không giống những chiếc thuyá»n Ä‘i biển nà ng thÆ°á»ng thấy. Thẳng ra mÅ©i thuyá»n, nà ng đã trông rõ má»™t đám thuá»· thủ Ä‘ang táºp bắn. Mục tiêu nhá» nhÆ° ngón tay treo phÃa mÅ©i thuyá»n, thủy thủ Ä‘ang thay phiên nhau bắn, tên nà o cÅ©ng nã trúng mục tiêu liá»n ba phát.
Chợt có tiếng nói lớn.
– Sang mục tiêu di Ä‘á»™ng! Äể ta bắn cho coi!
Lá»i vừa dứt, đã thấy thủy thủ mang ra má»™t hình ngÆ°á»Ã gá»— cưỡi ngá»±a, buá»™c dÃnh liá»n và o má»™t bánh xe đầu thuyá»n. Má»™t gã quay nhẹ bánh xe. Hình ngÆ°á»i gá»— nhấp nhô, quay lá»™n theo Ä‘Ã tay giáºt.
– Äứng lui cả ra! Và nhìn cho kỹ!
Tiếng ngÆ°á»i truyá»n lệnh vừa ra, đám thủy thủ láºp tức giãn xa, lúc đó Phượng Kiá»u má»›i trông rõ kế tay phải, có mấy chà ng thanh niên, hai ba thiếu nữ ăn mặc lạ mắt, ngồi sau lão hà nh khất quái dị.
Hô xong, chà ng ta từ từ tiến ra, trỠvà o một nấc thang cột buồm, dõng dạc:
– Lần nà y bắn mục tiêu di động! Ta sẽ vừa nhà o lộn vừa bắn!
Nên nhớ kỹ, khi thân hình lộn xuống, tay theo đà vẩy súng luôn, thân tới sẵn, vai đã đỡ lộn rồi!
Chà ng trai cất mình vá»t lên đứng co chân nhÆ° má»™t con đại bà ng sắp bay. Má»i ngÆ°á»i vừa kịp trông rõ hình dáng chà ng trai trên thang buồm, đã thấy chà ng ta lao vụt đầu xuống, miệng quát:
– Ta tước khẩu súng tay trái mộc nhân!
Ngay lúc đó, hình nhân má»™c đã được hãm lại, má»i ngÆ°á»i mở to mắt vì khẩu súng trong tay trái ngÆ°á»i gá»— đã rụng xuống sà n, gã thuá»· thủ chạy ra nhặt coi qua rồi ném ngay cho đồng bá»n.
Thình lình, từ trên Ä‘Ã i viá»…n vá»ng có tiếng tù và rúc liên hồi. VÅ© Sinh láºp tức giÆ¡ tay là m hiệu cho thuá»™c hạ, Ä‘oạn rẽ đám đông, leo thoăn thoắt lên Ä‘Ã i viá»…n vá»ng. Thoáng cái đã thấy chà ng ta lá»™n xuống, tiến đến trÆ°á»›c lão hà nh khất:
– Bẩm sÆ° phụ, có hai chiếc tà u ô phÃa trÆ°á»›c, thẳng hÆ°á»›ng hải thuyá»n ta. SÆ° phụ cho lệnh.
Lão hà nh khất đỡ lấy ống nhòm, tiến ra phÃa mÅ©i thuyá»n, quan sát giây lát, Ä‘oạn quay vá» phÃa thuá»™c hạ:
– HÃŒnh nhÆ° tà u ô bị bạt phong đêm qua! Rất có thể là tà u giặc khách từ nẻo Bắc Hải qua! Tất cả ai vá» chá»— đó, sá»a soạn ứng chiến bất ngá»! VÅ© Sinh, ra lệnh chạy thẳng vá» chá»— đó!
– Dạ.
Äám đông thuá»· thủ nhanh nhẹn phân tán, thoáng cái, giữa thuyá»n chỉ còn lại lão hà nh khất cùng mấy môn đồ thủ túc và Phượng Kiá»u. Cô gái chÆ°a kịp lẩn tránh, lão hà nh khất đã trông thấy, nghiêm mặt há»i:
– Äứa nà o cho con bé ra đây?
– Không ai Ä‘Æ°a cả! ChÃnh tôi đã tìm thấy lối thông ngầm ra ngoà i hóng gió! Tôi muốn đứng ngoà i nà y xem cảnh đấu chiến vá»›i tà u ô và xin hứa sẽ không là m chi cản trở bá»n ông đâu!
Lão ta dịu nét mặt, lẳng lặng vẫy bá»n môn đồ ra đầu thuyá»n.
Phượng Kiá»u cả mừng liá»n đứng vịn cá»™t trông vá» phÃa trÆ°á»›c. Chiếc hải thuyá»n vẫn vùn vụt chạy nhÆ° tên. Chỉ trong giây lát đã thấy hai chiếc tà u ô phÃa trÆ°á»›c hiện rõ dÆ°á»›i ánh nắng ban mai, và đang rẽ nÆ°á»›c lÆ°á»›t thẳng tá»›i phÃa trÆ°á»›c chiếc hải thuyá»n, VÅ© Sinh chiếu ống nhòm xem, Ä‘oạn quay sang, hÆ¡i nhanh giá»ng:
– Hiệu kỳ hải tặc!
Lão hà nh khất gáºt đầu, Ä‘iá»m nhiên:
– Sẵn sà ng nghênh chiến. VÅ© Sinh! Mi khá lên viá»…n vá»ng Ä‘Ã i chỉ huy.
Nhanh nhẹn, chà ng tuổi trẻ băng mình vụt Ä‘i, thoăn thoắt leo lên Ä‘Ã i cao. Chiếc hải thuyá»n rẽ vá» bên phải. Äứng dÆ°á»›i, lão hà nh khất truyá»n lệnh:
– Quân giữ cỠđâu! Ra hiệu cho tà u trước coi!
Cá» phất lên, nhÆ°ng bên kia vẫn không thấy dấu hiệu khác. Trên cá»™t buồm tà u ô, chiếc cỠđầu lâu, ống xÆ°Æ¡ng chéo của hải tặc vẫn bay phần pháºt trÆ°á»›c gió đại dÆ°Æ¡ng. Thình lình, chiếc tà u đó rẽ luôn vá» phÃa trái, nhÆ° muốn bá»c gió chạy thêm nhanh. PhÃa sau, chiếc tà u thứ hai cÅ©ng lÆ°á»›t lên, rẽ theo vun vút, thoáng cái đã tá»›i gần chiếc trÆ°á»›c. Rồi tiếng súng nổi lên, rá»™n rã, liên hồi. Äạn lá»a bay vèo giữa không trung. Hai chiếc tà u Ä‘á»u bốc khói, chỉ mấy phút sau đã thấy cánh buồm tà u trÆ°á»›c bốc lá»a Ä‘á» rá»±c... Và chiếc hải thuyá»n bá»c gió lá»™n chạy vá» hÆ°á»›ng cặp tà u lạ. Chỉ lát sau, chiếc hải thuyá»n đã bắt kịp, cách Ä‘á»™ ná»a hải lý liá»n chạy theo hình cung, cứ thế cặp ngang cặp tà u trÆ°á»›c, vượt lên.
– Kéo hiệu kỳ mau!
Äám thủy thủ dạ ran, chỉ trong nháy mắt, Phượng Kiá»u đã thấy hiệu kỳ bay phất phá»›i trên đỉnh cá»™t buồm chÃnh giữa. Ná»n cá» Ä‘á» chót gợn sóng, chú ý nhìn thấy có thêu má»™t hình quần sÆ¡n trông nhÆ° phủ tuyết, trên ngá»n núi có hình má»™t con đại bà ng xòe cánh, mắt Ä‘á» tÃa, miệng ngáºm má»™t chiếc vòng và ng.
Phượng Kiá»u đã từng được biết nhiá»u hiệu cá» của các tay giang hồ hải khấu, nhÆ°ng chÆ°a há» nghe ai nói tá»›i hiệu kỳ nà y, còn Ä‘ang ngạc nhiên, đã thấy chiếc hải thuyá»n chạy ngang tá»›i cặp tà u ô trá»c và có tiếng thủy thủ đồng reo lá»›n.
– Tà u giặc khách hết đạn rồi!
Rồi tiếng lão hà nh khất truyá»n lệnh:
– Cứ cho thuyá»n vượt lên! Ra hiệu “Không lên đấu sẽ bị tấn côngâ€. Quay hà ng đại pháo và o chiếc tà u sau.
Lúc đó chiếc hải thuyá»n đã tá»›i vừa tầm súng tà u sau. Hiệu vừa lên đã thấy trên ngá»n cá»™t buồm tà u đó, lá cá» vụt tung bay trÆ°á»›c gió.
Lão hà nh khất cau mà y Ä‘Æ°a viá»…n kÃnh lên quan sát, thấy tà u sau cÅ©ng vẫn vừa bắn vừa áp lên gần tà u trÆ°á»›c và hiệu kỳ tà u trÆ°á»›c đã cháy ra tro cùng má»™t thân buồm lá»›n nên sức chạy yếu hẳn Ä‘i. Phượng Kiá»u chú y quan sát mãi vẫn chÆ°a nhìn rõ dấu hiệu cây cá» xanh nÆ°á»›c biển, chỉ thấy loáng thoáng những nét Ä‘á» khắc nhÆ° Hán tá»±. Chợt nà ng định thần trông thấy dÆ°á»›i biển, có rất nhiá»u đốm Ä‘en di Ä‘á»™ng, nhìn kỹ má»›i hay tà u sau Ä‘ang thả xuồng tiến đánh tà u trÆ°á»›c.
Äằng kia Ä‘oà n xuồng đã lÆ°á»›t tá»›i bên tà u hải tặc. Äứng xa, Phượng Kiá»u thấy lố nhố nhiá»u bóng ngÆ°á»i vừa bắn vừa áp xuống sát sÆ°á»n tà u, quẳng dây lèo lên nhanh nhÆ° cắt. Tiếng súng dá»™i hẳn lên rồi ngừng bặt. Trên cá»™t buồm tà u giặc, mảnh cá» trắng đã bay phất phÆ¡.
Thủy thủ trên hải thuyá»n nhất loạt reo lên:
– Giặc khách hà ng rồi!
Vũ Sinh đứng trên ca nô phất cây cỠhiệu, chỉ huy đoà n ca nô, dà n hà ng, chĩa súng cả lên rồi khoa tay lên miệng hô lớn:
– Ta muốn gặp thuyá»n trưởng!
LÆ°Æ¡ng lá»± mấy khắc, gã vạm vỡ quay phắt tay cho má»™t chiếc xuồng lui vá» phÃa mạn tà u, báo cho chủ soái. VÅ© Sinh đứng đợi không lâu, đã thấy má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông đứng tuổi, mặt mà y dữ tợn, mắt diá»u hâu, râu quai nón, đầu chÃt khăn chữ nhân, quần áo chẽn, bÆ°á»›c ra, bên cạnh có mấy ngÆ°á»i cao lá»›n.
Vừa trông thấy rõ mặt ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông râu xồm, VÅ© Sinh đã ngá» ngợ, vá»™i là m mặt nghiêm trang há»i:
– Sếnh sáng là thuyá»n trưởng?
NgÆ°á»i Ä‘Ã n ông nheo mắt nhìn VÅ© Sinh, Ä‘oạn nhếch mép cÆ°á»i nhạt, trá» tay lên nóc cá»™t buồm:
– Không nháºn được hiệu kỳ của Hải SÆ¡n VÆ°Æ¡ng, chắc các ngÆ°á»i ở phÆ°Æ¡ng xa nà o chăng?
VÅ© Sinh báºt lên:
– Hải SÆ¡n VÆ°Æ¡ng Äa Sát miá»n Bắc Hải?
Biết rõ Ä‘Ãch Voòng Lầu rồi, VÅ© Sinh liá»n cất tiếng cÆ°á»i ngất toan quay vá», chợt thấy má»™t viên đầu mục của Voòng tiến đến trÆ°á»›c chủ tÆ°á»›ng, trá» tay vá» nẻo tà u giặc trÆ°á»›c, nói những gì không rõ. Chỉ thấy Voòng Lầu vùng đảo mắt nhìn bá»n VÅ© Sinh, có vẻ nghi ngá», miệng nói lá»›n:
– À thì ra chÃnh bá»n chuyên bắt cóc Ä‘Ã n bà con gái Việt bán ra nÆ°á»›c ngoà i. ÄÆ°a cả đám Ä‘Ã n bà sang để ta chở há» vá» bản quán! Và hãy đốt tà u ô ném bá»n đó và o đống lá»a cho ta!
Äám thủ hạ Voòng Lầu dạ ran, quay Ä‘i, thoáng cái đã đáp tà u ô lại sát mạn tà u hải tặc, dẫn những ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà con gái sang. VÅ© Sinh nảy óc tò mò, quay bảo thuá»™c hạ:
– Hay lắm! Tình cá» gặp cánh tay mặt của Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng, ta muốn biết hắn vượt biển là m gì. Các ngÆ°á»i hay Ä‘áºu xuống đấy, để ta lên tà u hắn, tiện thể xem tà i hắn thế nà o dám xÆ°ng vÆ°Æ¡ng biển Bắc, không thèm đáp hiệu lão sÆ° phụ ta!
Äoạn chà ng phất tay ra hiệu cho thuá»™c hạ tiến ca nô lên.
– Dừng lại không ta bắn nát xuồng!
Viên đầu mục chỉ huy Ä‘oà n xuồng chÄ©a súng và o ca nô quát lá»›n nhÆ° sấm, nhÆ°ng chà ng trai há» VÅ© vẫn Ä‘iá»m nhiên nhÆ° không nghe tiếng, cứ đứng trên mÅ©i ca nô lao thẳng và o giữa Ä‘oà n thuyá»n. Mấy chục tay súng của Voòng nhả đạn. NhÆ° chiếc pháo thăng thiên, chà ng tuổi trẻ thình lình cất mình vá»t lên cao tránh loạt đạn ác liệt, thân hình còn lÆ¡ lá»ng trên mÅ©i ca nô, hai tay súng đã vẫy tứ tung, tá»›i khi chân chạm sà n, chà ng đã lăn tròn Ä‘i mấy vòng vừa tránh đạn, vừa bắn lên nhanh nhÆ° chá»›p. Nháy mắt đã có năm, sáu khẩu súng rá»i khá»i tay đám thủ hạ Voòng.
– Hảo lớ!
Äám thủ hạ khác toan chÄ©a súng bắn tiếp thì Voòng đã báºt lá»i khen, xua tay quát lá»›n:
– Ngừng bắn cả! Gã kia muốn gì?
VÅ© Sinh đã đứng thẳng lên mui. Äám thủ hạ Voòng cắm súng và o bao, nhất tỠáp xuồng lại. Mặc, ca nô vẫn rẽ sóng vượt lên, lao và o giữa Ä‘oà n xuồng. Má»i ngÆ°á»i Ä‘inh ninh thế nà o canô cÅ©ng đâm và o nhau tan tà nh, nhÆ°ng ngay khi mÅ©i ca nô cách xuồng hÆ¡n thÆ°á»›c, bất ngá» rẽ ngang, và chà ng tuổi trẻ đã cất mình nhảy vá»t sang chiếc xuồng gần, đạp mạnh chân và o mạn, tên đứng đầu chiếc xuồng gần nhất còn Ä‘ang lảo đảo theo nhịp xuồng chòng chà nh, đã bị chà ng ta lê chân gạt lăn lòm xuống biển. Rồi không cháºm má»™t giây, chà ng ta lại cất mình vá»t sang xuồng khác, đạp mạnh mạn xuồng, gạt mÆ°á»i mấy ngÆ°á»i xuống biển, rồi lại cất mình vá»t lên mÅ©i ca nô cất tiếng cÆ°á»i ròn tan. Voòng Lầu cùng mấy ngÆ°á»i dáng thủ lãnh vẫn đứng im xem VÅ© Sinh tung hoà nh. Bất giác Vòng giÆ¡ tay vuốt là m râu quai nón, cÆ°á»i khan:
– Chà ! Gã nà y bản lÄ©nh không thÆ°á»ng! Tiếp hắn mấy Ä‘Æ°á»ng quyá»n chắc không uổng sức!
Miệng nói, tay phất mạnh bên sÆ°á»n má»™t cái, Äa Sát Hải SÆ¡n VÆ°Æ¡ng nhún mình nhảy vụt xuống nóc ca nô, thân hình cao lá»›n buông nhẹ nhÆ° chiếc lá rÆ¡i. NhÆ°ng, ngay lúc Voòng nhảy xuống, VÅ© Sinh đã cất mình nhảy vá»t lên tà u, cất tiếng cÆ°á»i khanh khách. Vòng Lầu cÅ©ng tung mình nhảy lên, cứ thế chao lên, chao xuống đến mấy lần, khiến má»i ngÆ°á»i đứng cùng Voòng nổi giáºn mắng lá»›n:
– Gã kia! Tà i phi thân bất quá hÆ¡n loà i đạo chÃch phi thiá»m tẩu bÃch, sao mải múa may? Coi đây! Ta bắt cho coi!
Dứt lá»i, ngÆ°á»i đó toan nhảy thốc tá»›i, nhÆ°ng Voòng Lầu đã xua tay:
– Bất tất phải Ä‘á»™ng thủ! Äể Voòng nà y trị hắn đủ rồi!
Nói Ä‘oạn, Hải SÆ¡n VÆ°Æ¡ng cháºm chạp tiến lại trÆ°á»›c VÅ© Sinh. Lần nà y, chà ng trai không chạy nữa, cÅ©ng đứng yên, chá» Voòng. Hai con mãnh hổ xông và o nhau, quyá»n cÆ°á»›c, tung ra vùn vụt. ChÆ°a đầy má»™t hiệp, thình lình Voòng Lầu nhảy lui lại, đăm đăm nhìn VÅ© Sinh. VÅ© Sinh chá»™t dạ vì cái nhìn soi mói của tay thủ túc Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng, liá»n đảo mắt quan sát địa thế, băng mình vá» phÃa cuối tà u, luồn ngay xuống phÃa dÆ°á»›i. Voòng Lầu láºp tức Ä‘uổi theo quát lá»›n:
– Gã kia sao dám tự tiện xông xáo khắp tà u ta! Khôn hồn đứng lại!
Không cháºm trá»… VÅ© Sinh nhảy và o khoang tà u tối má». Giữa có má»™t lối Ä‘i tun hút, hai bên chồng chất toà n những rÆ°Æ¡ng lá»›n sÆ¡n Ä‘en xám, ngoà i có tấm biển “nguy hiểm chết ngÆ°á»i†bằng chữ Hán. Ngoái lại sau đã thấy Voòng Lầu cùng mấy gã đồng bá»n chạy tá»›i, chÄ©a súng cả và o.
– Äứng lại!
Nghe tiếng quát, chà ng trai há» VÅ© cất tiếng cÆ°á»i khanh khách:
– ChÃnh các sếnh sáng phải đứng im ngoà i đó! BÆ°á»›c thêm bÆ°á»›c nữa, ta sẽ cho tà u nổ tung!
Nói xong, chà ng ta ung dung nhấc chiếc đèn bão treo trên trần, soi qua mặt rÆ°Æ¡ng gáºt gù lẩm bẩm:
– À ra thế! Súng đạn tải ngầm và o cho Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng! Chà !
Hồng LÄ©nh định vá» cố quốc dá»c ngang lâu dà i chắc! SÆ° phụ mình Ä‘oán quả không sai.
Chà ng ta treo đèn và o chá»— cÅ©, và băng mình theo lối Ä‘i giữa khoang trên, má»™t khung cá»a hiện ra, trà n đầy ánh nắng. VÅ© Sinh nhảy vá»t lên khung cá»a, Ä‘u tung mình lên lao luôn tá»›i cánh cá»™t buồm giữa, thoăn thoắt leo lên. Hà ng chục mÅ©i súng láºp tức chÄ©a lên toan nhả đạn, nhÆ°ng Voòng Lầu đã giÆ¡ tay là rn hiệu.
– Äể xem hắn còn giở trò gì!
Lá»i Voòng vừa buông ra, thì VÅ© Sinh đã lên tá»›i ngá»n cá»™t buồm cao vút.
– Hải Sơn Vương! Xin giã từ, hẹn có ngà y tái ngộ, a Voòng!
Voòng Lầu cùng đồng bá»n còn Ä‘ang ngạc nhiên chÆ°a rõ chà ng ta Ä‘i lối nà o thì chà ng trai trẻ đã vụt quà i tay lên trên đầu, giáºt phăng lá cá» hiệu Ä‘ang bay phấp phá»›i. Voòng Lầu giáºt nảy mình, máu giáºn bốc lên không kìm nổi nữa, liá»n đánh tay xuống sÆ°á»n, vẩy phăng ngá»n súng lên. Äoà ng! Phát đạn thần xạ của Hải SÆ¡n VÆ°Æ¡ng vừa nổ, đã thấy VÅ© Sinh ngáºm lá cá» hiệu tung mình Ä‘i xa mấy thÆ°á»›c, bám lÆ¡ lá»ng và o chiếc thang dây cá»™t buồm gần đấy, cất tiếng cÆ°á»i khanh khách. Ngá»n súng Vòng Lầu vừa quay sang, chà ng ta đã Ä‘u mình sang cá»™t buồm khác và bất ngá», tung vá»t Ä‘i nhÆ° mÅ©i tên lao. Và nhÆ° đã có hiệu sẵn, Ä‘oà n xuồng máy cÅ©ng láºp tức quay mÅ©i rẽ sóng chạy nhÆ° bay vá» phÃa hải thuyá»n.
Hải SÆ¡n VÆ°Æ¡ng đứng sững ngó theo. MÆ°á»i giây sau Voòng má»›i quay lại.
– Chuyển má»i thứ sang, đốt tà u giặc và quay mÅ©i cho mau! Ta sang “đáp lễ†bá»n trên thuyá»n!
Xa xa, Ä‘oà n xuồng máy Ä‘ang chạy chợt má»™t chiếc hãm tốc thình lình, rồi từ dÆ°á»›i biển, má»™t bóng ngÆ°á»i Ä‘u mình lên giữa tiếng hoan hô vang dáºy của Ä‘oà n thủy thủ.
– Ta sai mi Ä‘i thám thÃnh, sao dám khoe khoang là m lá»™ng, giáºt cả hiệu kỳ của tà u ngÆ°á»i? Mi đã biết cá» hiệu của tay chân thằng Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng, sao còn muốn khÃch cho nó tá»›i đây để con gái há» Trần nó biết? Mau ra lệnh vá» Nam!
Chà ng trai cúi đầu vâng lệnh sÆ° phụ, chạy ra truyá»n cho hải thuyá»n Ä‘i ngay. NhÆ°ng mấy cánh buồm lá»›n vừa căng phồng, hải thuyá»n Ä‘i má»›i được mấy trăm sải đã thấy tà u ô Voòng Lầu Ä‘ang lÆ°á»›t gió tá»›i. Má»i ngÆ°á»i chiếu viá»…n kÃnh, thấy há» Voòng đứng trên boong tà u, luôn tay phất là m hiệu cho thủ hạ. Chà ng há» VÅ© liá»n bÆ°á»›c lại trÆ°á»›c Phượng Kiá»u, mỉm cÆ°á»i:
– Tà u ô muốn đánh thi tà i. SÆ° khụ không muốn cô nÆ°Æ¡ng phải nhá»c lòng! Xin lui vá» phòng yên nghỉ!
Phượng Kiá»u hÆ¡i cau mà y liá»…u, toan cất lá»i, thì chà ng tuổi trẻ đã rút trong túi ra má»™t chiếc khăn tay thuốc mê chụp luôn và o mặt nà ng, chỉ thoáng chốc, cô gái há» Trần mê man không còn kịp chống cá»± gì nữa. Hai thiếu nữ gần đấy chạy lại, đỡ lấy thân hình nà ng, mang Ä‘i luôn. VÅ© Sinh quay ra phÃa sÆ° phụ đã thấy tà u Voòng phăng phăng rẽ sóng chạy lá»›i. Thình lình, từ phÃa tà u Voòng, từng loạt đại pháo gầm lên, rung chuyển cả mặt biển.
VÅ© Sinh nhanh giá»ng:
– Tà u nó có cả đại pháo! Chà ! Không ngỠthằng hỠVòng dám là m lộng đến thế!
Liá»n mấy phát nữa lại nổ vang. Lão hà nh khất vẫn đứng im không nhúc thÃch, cặp mắt Ä‘iện nhÆ° dán vá» phÃa tà u Voòng. Chợt nÆ°á»›c tung tóe lên giữa khoảng hai chiếc thuyá»n biển. Lão cháºm chạp quay bảo VÅ© Sinh:
– Không phải đại pháo tà u Vòng bắn lên! Tà u nó bị tấn công.
VÅ© Sinh chiếu viá»…n kÃnh, quả nhiên thấy Voòng đã đứng xoay lÆ°ng lại phÃa hải thuyá»n, chỉ trá» ra lệnh cho thủy thủ có vẻ khác thÆ°á»ng. Chà ng trai vá»™i chạy lên viá»…n vá»ng Ä‘Ã i, thoáng cái trở xuống.
– Bẩm, phÃa xa có bóng tà u chiến Ä‘ang chạy tá»›i! ChÆ°a rõ tà u nÆ°á»›c nà o.
Lão hà nh khất lặng lẽ ra hiệu cho hải thuyá»n vượt lên, Ä‘oạn chiếu viá»…n kÃnh quan sát.
– Tuần dương hạm của quan binh.
– Chà ! Sao nó lại ra khá»i vịnh Bắc Bá»™? Chắc sục sạo chi đây!
Cho nó biết mùi đại pháo thuyá»n buồm.
Mặt bên cuá»™n sóng, bá»t nÆ°á»›c bốc lên tung tóe. Súng rá»n nhÆ° sấm Ä‘á»™ng biển đông.
Phượng Kiá»u tỉnh dáºy thấy mình nằm trong phòng cÅ©, bên tai còn nghe tiếng súng rá»n vang. Chá»›p mắt, ngó quanh không thấy ai, ra giáºt cá»a, cá»a khoá trái, lần đến lối ngầm, lối cÅ©ng khóa nốt, còn Ä‘ang bá»±c bá»™i, đã thấy cá»a ra và o hé mở, VÅ© Sinh bÆ°á»›c và o, thấy Phượng Kiá»u đã tỉnh, liá»n nghiêng mình tạ lá»—i luôn:
– Buộc phải dùng thuốc mê để cô nương đi nghỉ, mong cô nương miễn trách.
Phượng Kiá»u cau mà y giáºn dữ:
– Tôi đã hứa vẫn giữ lá»i không là m rá»™n. Giá» lại chÃnh các ông sai lá»i. Chuyện đánh nhau có chi quan hệ, sao các ông phải lừa Ä‘Æ°a tôi và o cho khuất mắt?
Vũ Sinh lắc đầu, là m mặt thản nhiên:
– Chẳng có Ä‘iá»u chi cả. NhÆ°ng sÆ° phụ không muốn cô nÆ°Æ¡ng... ở nÆ¡i đó.
Phượng Kiá»u vốn thông minh, thoáng ngay vẻ lạnh lùng hoà i nghi, nhÆ°ng suy nghÄ© mãi vẫn không ra. Bên ngoà i xa, tiếng súng vẫn Ä‘Æ°a và o, có tiếng nổ ngay gần sát mạn hải thuyá»n.
Phượng Kiá»u hÆ¡i cau mà y, há»i VÅ© Sinh:
– Hình như đôi bên vẫn giao chiến?
VÅ© Sinh mỉm cÆ°á»i, lắc đầu:
– Xong rồi! GiỠchúng bắn theo đó!
– Chiếc tà u ô ban nãy?
– Tà u chiến quan binh!
Phượng Kiá»u ngạc nhiên:
– Thế còn bá»n tà u ô? Mà hải thuyá»n các ông giao chiến vá»›i tà u binh?
Vũ Sinh thản nhiên:
– Sư phụ tôi đánh tà u binh để cho tà u ô chạy thoát!
Phượng Kiá»u không giấu được vẻ lạ lùng, nà ng liá»n lại bên cá»a sổ trông ra thấy mặt biển chói chang ánh nắng, tÃt xa xa chỉ thấy lá» má» bóng cá»™t buồm tà u ô Ä‘ang chìm dần trong biển nắng. Bất thình lình, má»™t phát đại pháo từ phÃa nà o bắn tá»›i, nổ rầm, tung tóe nÆ°á»›c bắn cả lên cá»a sổ. Phượng Kiá»u vá»™i lui và o, lau mấy giá»t nÆ°á»›c trên rán, há»i VÅ© Sinh:
– Hải thuyá»n chÆ°a rút khá»i tầm súng?
Chà ng trai gáºt đầu:
– Vâng, chúng vừa Ä‘uổi vừa bắn riết. Còn khá lâu nữa ta má»›i ra ngoà i tầm, vì chÃnh sÆ° phụ tôi muốn thế.
Không để nà ng ngạc nhiên thêm, chà ng ta vui vẻ kể sÆ¡ lại chuyện vừa qua, nhÆ°ng giấu hẳn chuyện gặp Voòng Lầu, chỉ nói thác đó là tà u của má»™t tay giang hồ Ä‘ang Ä‘uổi tà u giặc buôn Ä‘Ã n bà con gái. Lượng sức tà u đó khó chạy thoái được tà u binh nên sÆ° phụ tôi muốn nhá» cho tà u binh quay lại rượt hải thuyá»n để tà u ô kia thoát đó. Giá» cô cứ ngồi chá» nghe tiếng súng cho đỡ buồn, hay muốn lên lên boong xem tà u binh Ä‘uổi bắn, tôi xin Ä‘Æ°a lên.
– Tôi muốn lên boong!
Chà ng trai há» VÅ© láºp tức Ä‘Æ°a Phượng Kiá»u lên, trao cả ống viá»…n kÃnh cho nà ng. Phượng Kiá»u đứng quan sát thấy đạn tà u binh bắn theo tung tóe quanh hai thuyá»n. Thoạt đầu, nà ng không khá»i ngạc nhiên, sau má»›i thấy vững dạ vì thấy chiếc hải thuyá»n bá»c gió chạy vèo vèo theo hình chữ chi tránh đạn nhÆ° bỡn. Má»™t lát sau, nhìn phÃa tả thấy cá»™t buồm tà u ô đã biến dạng hẳn, VÅ© Sinh liá»n quay bảo Phượng Kiá»u:
– GiỠđã đến lúc rút ra khá»i tầm súng tà u binh rồi!
Dứt lá»i, chà ng tuổi trẻ tiến vá» phÃa cuối tà u. Chỉ lát sau đã thấy chiếc hải thuyá»n gia tăng tốc lá»±c, rẽ nÆ°á»›c chạy mau hẳn lên. Tiếng đại pháo đã lui hẳn vá» phÃa sau rồi im bặt. Hình dáng chiếc tà u binh cÅ©ng hút chìm hẳn giữa mặt biển nắng chói. Bên tai Phượng Kiá»u, chỉ còn tiếng gió đại lÆ°Æ¡ng thổi vù vù, cô gái há» Trần bất giác ngó vá» miá»n đất quê hÆ°Æ¡ng khuất xa sau vùng biển gió mông mênh, lòng má»—i lúc cà ng thêm thất vá»ng vì đã nháºn rõ bản lãnh gá»›m ghê của thầy trò lão hà nh khất dị kỳ. Hung cát khó lÆ°á»ng, nà ng Ä‘Ã nh tá»± nhủ lòng, phó thác cho hoà n cảnh xô đẩy, tá»›i đâu sẽ liệu đấy.
Vá» phòng nghỉ đêm, nhìn qua khung cá»a cổ xem sao biển, Phượng Kiá»u hết sức ngạc nhiên vì chiếc hải thuyá»n Ä‘ang chạy vá» hÆ°á»›ng cá»±c Nam. Lúc vừa ra khá»i vịnh Bắc Bá»™, thấy thuyá»n trá»±c chỉ hÆ°á»›ng Äông Bắc, nà ng vẫn Ä‘inh ninh lão hà nh khất Ä‘Æ°a mình vá» mạn Bắc Hải, Phúc Kiến gì đó, không ngá» tá»›i chuyện vá» phÆ°Æ¡ng Nam. Xem biển chán, lại và o phòng nằm, nhÆ° thế suốt mấy đêm ngà y, chiếc hải thuyá»n vẫn bá»c gió vá» phÆ°Æ¡ng Nam. TÃnh sức buồm hải thuyá»n đã vượt há»i Nam Kỳ rồi nhÆ°ng lạ thay vẫn Ä‘i vùn vụt giữa vùng biển khÆ¡i, bốn bên tuyệt không thấy dạng đất ná»n và cÅ©ng chẳng thấy hải thuyá»n ghé tạm bến nà o cả. Rồi lại mấy ngà y đêm nữa qua, hải thuyá»n vẫn chạy giữa đại dÆ°Æ¡ng lá»™ng gió. Trông sao, Phượng Kiá»u cà ng ngạc nhiên vì thuyá»n đã bá» hÆ°á»›ng Nam, chạy vá» nẻo Äông Nam. Va cảnh biển khÆ¡i nhÆ° cÅ©ng bắt đầu đổi khác, từng Ä‘Ã n hải âu bay lượn quanh hải thuyá»n, mặt nÆ°á»›c cÅ©ng nhÆ° xanh thêm, phẳng nhÆ° tấm gÆ°Æ¡ng phản chiếu mây trá»i đẹp nhÆ° hoa gấm.
Sá»±c nhá»› tá»›i những cuốn sách vá» hải dÆ°Æ¡ng há»c đã Ä‘á»c qua, Phượng Kiá»u Ä‘i tìm gặp VÅ© Sinh, nhÆ°ng vẫn không thấy bóng. Má»™t đêm vá» phòng riêng, vừa lên giÆ°á»ng định nằm nghỉ, chợt nghe tiếng gõ cá»a, rồi có tiếng VÅ© Sinh gá»i. Phượng Kiá»u không lưỡng lá»±, ra mở cá»a luôn. Chà ng trai há» VÅ© bÆ°á»›c và o, nà ng há»i ngay:
– HÆ¡n tuần nay muốn gặp ông, không gặp. Phải chăng hải thuyá»n dang tá»›i miá»n Tân Thế Giá»›i?
– Chắc cô ngạc nhiên lắm nhỉ? Cô nÆ°Æ¡ng muốn nói miá»n Tân Äảo hay miá»n quần đảo phÃa Nam?
Và không đợi nà ng lên tiếng, chà ng ta tiếp luôn:
– Hải thuyá»n sẽ Ä‘i qua vùng đó!
Phượng Kiá»u mở to mắt không giấu được nét ngạc nhiên:
– Qua miá»n Tân Thế Giá»›i? Các ông định Ä‘Æ°a tôi xuống miên quần đảo Salomon?
Chà ng trai trẻ nhìn cô gái giây lâu, có vẻ lưỡng lự, đoạn ôn tồn:
– ChÃnh ra thì cô không nên biết là hÆ¡n, vì cô có thể lại nóng ruá»™t hÆ¡n nữa. Chiếc hải thuyá»n nà y còn chạy ngoà i biển... ná»a tuần trăng không chừng!
– Ná»a tuần trăng?
– Vâng, vì nhiá»u khi phải Ä‘i theo Ä‘Æ°á»ng riêng, không dùng hải đạo của tà u buôn, tà u chiến, tránh những cuá»™c chạm súng vô Ãch, nhất là khi gần những hải pháºn quần đảo lạ.
Phượng Kiá»u nhăn mặt:
– Ná»a tuần trăng? Lâu quá. NhÆ°ng các ông Ä‘i tá»›i mãi xứ nà o?
VÅ© Sinh mỉm cÆ°á»i:
– Rồi cô sẽ biết. Giá» cô nÆ°Æ¡ng chỉ rõ là thuyá»n Ä‘ang và o miá»n Úc Châu.
Phượng Kiá»u còn muốn há»i nữa, nhÆ°ng VÅ© Sinh đã nghiêng mình chà o, lui ra. Tá»›i cá»a, chợt chà ng dừng lại, đăm đăm nhìn Phượng Kiá»u và ôn tồn:
– Hà nh trình cÅ©ng còn khá lâu, nếu cô nÆ°Æ¡ng muốn có bạn thỉnh thoảng trò chuyện cho khuây khá»a, để tôi bảo sÆ° muá»™i tôi tá»›i?
Phượng Kiá»u cả mừng, gáºt đầu vui vẻ:
– Hay lắm! ChÃnh tôi đã nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u đó, nếu được váºy, còn gì bằng nữa!
Quả nhiên, sá»›m sau Ä‘ang đứng trên boong ngắm cảnh bình minh, Phượng Kiá»u thấy má»™t thiếu nữ xinh xắn bÆ°á»›c đến bên, nhoẻn miệng cÆ°á»i tÆ°Æ¡i:
– Em là Yến Phi, nhiá»u lúc muốn tá»›i thăm chị, nhÆ°ng báºn chút việc riêng, chÆ°a tá»›i được. Chị thứ lá»—i cho.
Thấy cô gái ân cần lá»… Ä‘á»™, Phượng Kiá»u có cảm tình ngay, cÅ©ng cúi chà o vui vẻ, là m thân. Hai ngÆ°á»i vừa ngắm phong cảnh vừa trò truyện, Phượng Kiá»u thấy cô gái nói tiếng Việt lÆ¡ lá»› há»i ra má»›i rõ nà ng ta chÃnh ngÆ°á»i Việt nhÆ°ng xa quê hÆ°Æ¡ng từ buổi còn để chá»m, trông qua đã Ä‘oán được là ngÆ°á»i có bản lãnh không thÆ°á»ng. Từ đó, Phượng Kiá»u cÅ©ng đỡ buồn, nhá» Yến Phi năng đến chÆ¡i trò chuyện.
Má»™t buổi, nà ng Ä‘ang ngồi trong phòng, thì cô gái tá»›i. Yến Phi nói vá»›i Phượng Kiá»u:
– Rồi chị sẽ được thấy những miá»n lạ lùng khó tả! ChÆ°a biết chừng rồi chị sẽ không muốn trở lại đất liá»n nữa!
Phượng Kiá»u nghe nói tá»›i đất liá»n, chạnh tưởng tá»›i Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng, tá»± nhiên thở dà i. Yến Phi khẽ há»i:
– Chị buồn sao? Cảnh đẹp thế nà ỵ..
Phượng Kiá»u ngắt lá»i:
– Vui sao được! Nếu em biết được tâm sự chị....
Cô gái cÆ°á»i ròn tan:
– Chà ! Chị nói chẳng khác má»™t thiếu nữ suốt Ä‘á»i chÆ°a bÆ°á»›c chân ra khá»i phòng the! Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng nghe chị nói chắc phải buồn cÆ°á»i!
– Em cÅ©ng biết Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng?
Cô gái long lanh mắt, cÆ°á»i khó hiểu:
– Anh chà ng tÆ°á»›ng lạc thảo miá»n Vân Nam, ai mà chả biết!
Hải thuyá»n qua vùng san hô, chạy mãi vá» hÆ°á»›ng Nam chếch.
Có lúc Phượng Kiá»u chỉ thấy mênh mông má»™t nÆ°á»›c má»™t trá»i, nhÆ°ng có khi cÅ©ng thấy bóng đất liá»n má» nổi phÃa xa, thỉnh thoảng cÅ©ng thấy bóng những thuyá»n buồm, hoặc tà u chiến sừng sững dÆ°á»›i trá»i mây, có khi chỉ cách chừng và i hải lý.
NhÆ°ng tuyệt không có cuá»™c chạm súng nà o cả. Lạ nữa là cà ng xuống Nam thỉnh thoảng hải thuyá»n lại áp và o bá», lão hà nh khất lại cùng má»™t số thuá»™c hạ chèo xuồng lên đảo, có khi đến ná»a buổi má»›i vá». Lại có lắm khi chợt thấy từng toán xuồng thổ dân chèo ra, reo hò ầm Ä© nhÆ° chà o mừng thượng khách. Cà ng ngà y, mà n bà máºt cà ng bao trùm chiếc hải thuyá»n cùng thầy trò lão hà nh khất quái dị. Phượng Kiá»u không thể nà o Ä‘oán nổi lão là hải tặc hay má»™t thủ lãnh đảng phái bà máºt, nhất là không thể nà o Ä‘oán nổi vì lẽ gì lão Ä‘Ã n ông luống tuổi từ đâu thình lình “hiện†vá» bắt mình chở tá»›i má»™t nÆ¡i xa xôi, cách lục địa Việt Nam hà ng bao ngà n hải lý, vượt qua cả miá»n Äại DÆ°Æ¡ng Châu và nhÆ° còn Ä‘i mãi tá»›i chân trá»i xa lạ nà o nữa. Má»™t đêm Phượng Kiá»u lần lên boong, ngạc nhiên thấy mặt biển đêm sáng hẳn lên, những hình thù cao ngất nhÆ° núi cháºp chá»n phÃa xa, định thần trông kỹ má»›i hay chÃnh là những tảng băng bá»nh bồng trên mặt nÆ°á»›c. Phượng Kiá»u sá»ng sốt:
– Nam cá»±c! Trá»i!
Nà ng rùng mình, cái lạnh đại dương ngấm và o cơ thể.
– Vâng, thÆ°a cô, hải thuyá»n Ä‘ang và o sâu miá»n Nam Băng DÆ°Æ¡ng, tá»›i tiên cảnh củạ.. Chúng ta!
Từ lúc nà o chà ng tuổi trẻ hỠVũ đã đứng bên nà ng, lặng lẽ như một cái bóng, cặp mắt long lanh nhìn nà ng. Chà ng cầm một chiếc áo lông thú trắng như tuyết khoác luôn lên vai nà ng.
– Cô đứng ngoà i nà y không lạnh sao?
Äịnh nói lá»i cảm Æ¡n xã giao, chợt bắt gặp ánh mắt ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông dÆ°á»›i trăng má», Phượng Kiá»u thoáng chá»™t dạ, lấy vẻ Ä‘iá»m nhiên há»i:
– Ông ra từ lúc nà o? Tôi mải ngắm tảng băng nổi phÃa xa, không biết. Hải thuyá»n đã tá»›i miá»n Nam Băng DÆ°Æ¡ng sao?
VÅ© Sinh gáºt đầu:
– Ngà y mai nó sẽ tá»›i miá»n tiên cảnh của chúng ta!
Tiếng “Chúng taâ€, chà ng nói trầm hẳn xuống, thiết tha. Phượng Kiá»u cÆ°á»i thản nhiên:
– Của riêng các ông chứ! NhÆ°ng đất đẹp đến thế nà o mà ông gá»i là tiên cảnh?
– Tiên cảnh vì xa cách hẳn giống ngÆ°á»i trần tục bon chen, vì nhÆ°ng rừng Ä‘Ã o hoa nở thÆ¡m quanh năm, trái ăn thÆ¡m ngá»t có thể thay thịt cá, tinh thần thêm minh mẫn. ChÃnh sÆ° phụ tôi mấy năm nay chỉ dùng Ä‘Ã o thay cÆ¡m thịt và chúng tôi nhá» Ä‘Ã o quÃ, Ä‘ang táºp trÆ°á»ng chay. NhÆ°ng nếu cô chÆ°a quen ở đó vẫn có đủ má»i thức ăn theo sở thÃch cô nÆ°Æ¡ng. Và miá»n tiên cảnh đó là của chúng ta, vì cô nÆ°Æ¡ng sẽ sống ở đó cùng chúng tôi!
Phượng Kiá»u nghe VÅ© Sinhh tả miá»n đất liá»n sắp đến chẳng khác nÆ¡i tiên cảnh, liá»n Ä‘Æ°a mắt nhìn chà ng ta xem nói đùa hay thá»±c, thấy vẻ mặt chà ng ta vẫn nghiêm chỉnh, bất giác nà ng mỉm cÆ°á»i tinh nghịch:
– Chà ! Nghe ông tả, tôi đã tưởng tượng các ông sắp đưa và o đất tu tiên, đủ cả chẳng thiếu chi.
VÅ© Sinh chòng chá»c nhìn Phượng Kiá»u, giá»ng nói nhÆ° trong má»™ng:
– Không... nơi tiên cảnh đó chưa đủ, còn thiếu một thứ nữa, thiếu ái tình!
Phượng Kiá»u choáng váng cả mặt mà y vì “nhát búa†của chà ng trai hạ xuống bất ngá». NhÆ°ng cô gái thông minh đã trấn tÄ©nh ngay được tinh thần, cất tiếng cÆ°á»i:
– Chắc ông lầm đấy! Chỉ thiếu cà phê và Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng Thần Xạ vá» kiếm má»›i được!
Dứt lá»i, nà ng chà o VÅ© Sinh, xuống thẳng boong, tâm thần còn kinh sợ. Cô gái cảm thấy Ä‘iá»u lo lắng đã dần thà nh sá»± thá»±c.
Suốt đêm không ngủ, hôm sau nà ng vùi đầu trong phòng, lúc thức dáºy nhìn qua khung cá»a, vô cùng kinh ngạc vì những tảng băng nối Ä‘uôi nhau chạy vùn vụt bên ngoà i, qua sát mạn hải thuyá»n nhÆ° sắp lao và o ép tan tà nh trong chá»›p mắt. Gió vẫn thổi vù, từng dãy núi băng bồng bá»nh vụt qua khung cá»a sổ khiến nà ng muốn chóng mặt.
Lại thêm ánh nắng chiá»u hôm loang loáng trên mặt băng, cháºp chá»n ma quái, cảnh kỳ dị hiện trÆ°á»›c nhãn quan, khiến nà ng giụi mắt luôn mấy cái, tưởng mình mê ngủ. Tuy hồi sang du há»c bên Âu, nà ng chÆ°a có dịp tá»›i miá»n Bắc Băng DÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng đã xem sách và nghe nhiá»u kẻ Ä‘i miá»n Bắc kể rõ cảnh nguy hiểm của những tảng băng trôi.
Phượng Kiá»u khoác vá»™i áo, lần lên boong xem cho rõ cảnh lạ lùng hiếm có. Vừa lên hết cầu thang, nà ng đã có cảm giác nhÆ° vừa rÆ¡i và o má»™t thế giá»›i dị kỳ không còn dÃnh lÃu gì tá»›i cảnh sống ngÅ© châu hiện tại nữa. Vì những cÆ¡n gió biển đã lui vá» dÄ© vãng rất mau, trên ba thân cá»™t buồm cao chót vót, ba cánh buồm rá»™ng được hạ xuống từ lúc nà o rồi, mất dạng, nhÆ°ng chiếc hải thuyá»n cổ quái vẫn trôi Ä‘i băng băng nhÆ° chịu má»™t sức đẩy vô hình kỳ dị nà o. Cố lắng tai nghe, không thấy má»™t tiếng Ä‘á»™ng nhá» của đông cÆ¡. Hết sức ngạc nhiên nà ng liá»n lên hẳn boong, ra mạn thuyá»n Ä‘Æ°a mắt ngó quanh. Băng tảng vẫn trôi quanh thuyá»n trùng trùng Ä‘iệp Ä‘iệp. Và lúc đó nà ng má»›i kịp nháºn ra cái lạnh băng giá đã biến dần, trong ngÆ°á»i vụt thấy ấm dần nhÆ° Ä‘ang Ä‘i và o giữa gió xuân. Có tiếng kêu lạ tại đâu đây, thứ tiếng chÆ°a bao giá» nà ng từng nghe. ÄÆ°a mắt tìm quanh thấy trên mấy tảng băng cao, phÃa tả, từng Ä‘Ã n chim “panh guanh†đứng xoè cánh giÆ°Æ¡ng mắt nhìn hải thuyá»n trông chẳng khác thứ chim là m bằng bông bán trong các tiệm đồ chÆ¡i trẻ em. Kế phÃa dÆ°á»›i băng thấp, má»™t bầy hải cẩu Ä‘ang đùa giỡn, kêu lên những tiếng lạ lùng.
Phượng Kiá»u nghe tiếng Ä‘á»™ng quay sang, thấy VÅ© Sinh từ phÃa cuối tà u tá»›i, cặp mắt vẫn chứa cả má»™t trá»i âu yếm.
– Cô nÆ°Æ¡ng chắc Ä‘ang lấy là m lạ cảnh thuyá»n không buồm, máy chạy giữa biển băng?
– Ông Ä‘á»c được cả ý nghÄ© trong óc tôi sao?
– Vâng. Vì đó là sá»± ngạc nhiên chung của tất cả những ngÆ°á»i nà o lần đầu thấy cảnh đó trên Nam Băng DÆ°Æ¡ng. Cô thá» nhìn xuống biển, ngay bên mạn thuyá»n sẽ rõ.
Phượng Kiá»u lẳng lặng cúi xuống, chú ý quan sát má»›i nháºn ra phÃa dÆ°á»›i có má»™t nguồn nÆ°á»›c trôi xiết giữa biển băng và nhÆ° có má»™t cái gì vô hình ngăn không cho băng trà n và o. Phượng Kiá»u ngẩng nhìn VÅ© Sinh. Chà ng trẻ tuổi mỉm cÆ°á»i:
– Äó là dòng hải lÆ°u kỳ dị nhất Băng DÆ°Æ¡ng. Tà u thuyá»n nà o gặp hải lÆ°u cứ việc trôi theo chiá»u nÆ°á»›c lạ.
Phượng Kiá»u Ä‘Æ°a mắt ngó khắp cảnh biển băng lá»›p lá»›p bồng bá»nh trắng xoá nhÆ° tuyết:
– NhÆ°ng các nhà hà ng hải Äông Tây Ä‘i thám hiểm Nam Băng DÆ°Æ¡ng chÆ°a thấy ai nói đã gặp luồng nÆ°á»›c kỳ dị nà y!
VÅ© Sinh mỉm cÆ°á»t lắc đầu:
– Nếu ai cÅ©ng gặp dòng hải lÆ°u nà y, miá»n đất phÃa cuối hải lÆ°u còn chi là tiên cảnh nữa? ChÃnh sÆ° phụ tôi nhá» duyên trá»i Ä‘Æ°a tá»›i, đắm tà u, ngÆ°á»i ôm mảnh ván trôi bạt phong, tình cá» và o được nguồn lÆ°u thủy lạ lùng nà y má»›i tá»›i được đảo thần tiên, chốn Bồng Lai của những kẻ đã chán miá»n trần tục!
– Và của ngÆ°á»i không may thất thế... bị lÆ°u đầy! Thôi, đứng ngoà i nà y lâu quá, xin phép ông, tôi muốn và o phòng nằm nghỉ má»™t chút, lúc nà o tá»›i đảo Thần Tiên xin ông nhá»› cho gá»i ngay nhé!
Dứt lá»i, nà ng nghiêng mình chà o, quay và o ngay, vì thấy cặp mắt chà ng trai há» VÅ© đã chứa chan vẻ khác thÆ°á»ng. Và o phòng, nà ng đóng chặt cá»a, nhất định không ra ngoà i nữa.
Nà ng tỉnh dáºy giữa lúc cồng khua, tù và rúc, ngÆ°á»i ngÆ°á»i hò vang dá»™i từ phÃa trÆ°á»›c trà n và o. Hé cá»a sổ trông ra, vẫn thấy băng nổi bồng bá»nh, nhÆ°ng hải thuyá»n hình nhÆ° đã ngừng trôi hẳn. Còn Ä‘ang ngạc nhiên, đã nghe những phát đại pháo nổ và ng đến nhức óc, rồi tiếng ngÆ°á»i hô, cồng thúc lại nổi lên inh á»i. Không nén được tò mò, nà ng liá»n mở cá»a, ra ngoà i, lần lên boong. Trá»i đã hoà ng hôn. DÆ°á»›i ánh nắng mà u và ng diệp, má»™t hòn đảo đã hiện ra lung linh giữa biển băng nhÆ° má»™t hình ảnh trong cõi má»™ng. Mấy ngá»n núi tuyết trắng xóa nhô lên xa xa, óng ánh nhÆ° dát và ng. Cô gái lên hẳn boong, Ä‘Æ°a mắt nhìn quanh, má»›i hay hải thuyá»n đã neo và o má»™t dãy núi, và dòng thủy lÆ°u đã cuốn thẳng và o chân núi, chạy theo hình cánh cung ôm lấy đảo. Từ ná»™i địa, thổ dân Ä‘ang há»›n hở chạy ra. Ngay chá»— thuyá»n Ä‘áºu đã có đông dân tụ táºp, hò reo, có mấy toán quân nam, nữ dà n hà ng rất uy nghi, lạ mắt. Vì đám thổ dân lạ, ăn mặc sặc sỡ muôn mà u, không giống bất cứ thổ dân nà o. Trông qua, thấy đủ má»i mà u da. Cả tiếng reo hò, Phượng Kiá»u nghe cÅ©ng không hiểu há» nói thứ tiếng nÆ°á»›c nà o nữa.
Trên hải thuyá»n, đám thủy thủ của ông già quái dị cÅ©ng đã dà n ngang, nhÆ° chỠđợi má»™t cái gì nghiêm trá»ng. Phượng Kiá»u bÆ°á»›c tá»›i sau đám đông thủy thủ, Ä‘Æ°a mắt ngó quanh, không thấy ông già quái dị đâu. Chợt Yến Phi từ phÃa bên kia mạn thuyá»n bÆ°á»›c tá»›i, tÆ°Æ¡i cÆ°á»i:
– Chị thấy quang cảnh thể nà o? Chắc chị lấy là m lạ sao lại có một hòn đảo nổi giữa biển băng lạnh lẽo nhỉ?
Phượng Kiá»u chăm chú ngó cô gái, thấy nà ng ta chiá»u nay đã trút bá» bá»™ quần áo lục địa, giá» xiêm y cÅ©ng sặc sỡ nhÆ° đám thổ dân tạp chủng dÆ°á»›i kia.
– Äã tá»›i đảo Thần Tiên đây sao? Cảnh trông lạ mắt tháºt. Mà lạ nhất sao ở đây có lắm giống ngÆ°á»i thế?
Yến Phi ngó vá» phÃa thổ dân, và quay bảo Phượng Kiá»u:
– Vâng, đây đã tá»›i miá»n đất của lão sÆ° rồi, nhÆ°ng chÆ°a phải là Thần Tiên Äảo! Hải thuyá»n còn phải xuôi giòng lÆ°u thủy nữa!
Phượng Kiá»u ngạc nhiên chÆ°a kịp cất lá»i há»i, Yến Phi đã nhanh giá»ng:
– SÆ° phụ đã ra kìa! Thôi chà o chị, em phải Ä‘i hầu ngÆ°á»i đây!
Vừa nói, cô gái vừa chạy ra chá»— đám đông. Phượng Kiá»u tò mò cÅ©ng vá»™i tiến lên theo, đã thấy má»™t toán thanh niên, thiếu nữ y phục sặc sỡ từ tầng dÆ°á»›i lên phò ông già quái dị giữa hà ng gÆ°Æ¡m súng, xuống khá»i hải thuyá»n. Phượng Kiá»u chỉ thấy được phÃa sau, nhÆ°ng cÅ©ng nháºn được dáng VÅ© Sinh Ä‘i sát má»™t bên sÆ° phụ. Và nà ng không khá»i lấy là m lạ vì ông già quái dị không còn hình dáng lão hà nh khất trên lục địa nữa, mà là má»™t ngÆ°á»i có dáng dấp uy nghi trong bá»™ quần áo Ä‘á» tÃa bằng vóc đại hồng y hệt phẩm phục bá»±c đại quan thá»i cổ. Lão có còn giống lão hà nh khất chăng, là trên tay lão vẫn cầm chiếc gáºy trúc kỳ khôi Nà ng định băng mình theo thì má»™t gã cao lá»›n vạm vỡ đã lù lù tiến lại, cúi đầu, giÆ¡ tay cản lại, má»™t tay trá» vá» phÃa cuối hải thuyá»n. Nà ng cau mà y toan buông lá»i cá»±, nhÆ°ng nghÄ© mình là tù nhân, có nói cÅ©ng bằng thừa, liá»n lẳng lặng lá»™n vá» phòng.
CÆ¡m chiá»u xong, Phượng Kiá»u định lần lên boong chÆ¡i, lạ thay, thấy mi mắt cứ nặng trÄ©u xuống, buồn ngủ vô cùng. Nà ng cố chống cá»±, nhÆ°ng chỉ được mấy phút, thân thể rã rá»i quá, Ä‘Ã nh lên giÆ°á»ng, kéo chăn đắp và ngủ má»™t giấc ngon là nh, không còn biết trá»i đất gì nữa. Tỉnh dáºy, trông ra, ánh nắng chan hòa phòng vắng. Không rõ mình đã ngủ bao lâu, nà ng bÆ°á»›c tớà bên cá»a sổ, má»›i rõ chiếc hải thuyá»n lại Ä‘ang trôi giữa dòng lÆ°u thủy giữa biển băng trắng xóa.
Cảnh trá»i nÆ°á»›c, đảo khÆ¡i êm Ä‘á»m giữa gió xuân khiến nà ng có cảm giác cháºp chá»n nhÆ° Ä‘ang lÆ°á»›t dần và o miá»n non Bồng nÆ°á»›c Nhược má»™ng mÆ¡.
Trên boong, không má»™t bóng ngÆ°á»i. Phượng Kiá»u Ä‘i quanh mãi, không gặp ai, lại vá» phòng nằm. Lúc cô gái hầu nhá» bÆ°ng cÆ¡m và o, nà ng má»›i biết đã sáu, bảy giá» tố. Bụng đói cồn cà o, ăn xong, nhìn ra cá»a sổ vẫn thấy ánh sáng chan hòa, lấy là m lạ. nà ng lại lần lên boong, trông vá» phÆ°Æ¡ng Tây, lúc đó má»›i giáºt mình vỡ lẽ, trÆ°á»›c cảnh lạ trÆ°á»›c mắt. Nà ng đã tá»›i miá»n mặt trá»i không lặn nữa. Hay nói rõ hÆ¡n, chỉ sáu tháng mặt trá»i lặn có má»™t lần, để sáu tháng qua, má»›i có má»™t buổi rạng đông. Lần đầu tiên đến nÆ¡i “ánh sáng vô táºn†cô gái miá»n lục địa không khá»i sững sá», tuy nà ng đã được Ä‘á»c thấy trong sách đã nhiá»u.
– Trá»i ? Chúng đã Ä‘Æ°a ta tá»›i mãi chá»m địa cầu.
VÅ© Sinh từ đâu tiến lại, cÆ°á»i cÆ°á»i nói nói, khoát tay chỉ khắp vùng biển lạ bao la:
– Kia! Äảo Thần Tiên của chúng ta đã hiện ra rồi!
Phượng Kiá»u lặng lẽ chăm chú trông theo ngón tay VÅ© Sinh trá», quả nhiên thấy dáng đất liá»n nổi lên phÃa trÆ°á»›c, cuối ngá»n hải lÆ°u, chỉ cách và i hải lý. Hải thuyá»n vẫn êm Ä‘á»m lÆ°á»›t Ä‘i nhÆ° tên. Gió xuân hây hây thổi mấy sợi tóc mây của nà ng lòa xoà xuống trán. Hòn đảo kỳ dị hiện rõ dần, má»™t hải đảo chÆ°a hỠđược vẽ trên bản đồ hà ng hải.
|
07-06-2008, 01:27 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Tháºp vạn Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng
Hồi 15
Äá»™ng Chủ Phản Tây Phà n (tiếp theo)
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng láºp lức lá»™n và o máºt thất, thấy đám con gái đã chạy đâu cả, đảo mắt nhìn quanh thấy sau cánh rèm hữu có tiếng Ä‘á»™ng, bèn bÆ°á»›c đến, vén trông và o, thấy đám con gái nấp cả và o đó, chà ng liá»n lách luôn và o. Äám con gái thoát y vừa thẹn vừa sợ lùi sát và o tÆ°á»ng, Cô gái có vẻ Ä‘Ã n chị hÆ¡n cả, chắp tay vái lia lịa:
– Trăm lạy đại vÆ°Æ¡ng tha tá»™i, chúng em Ä‘á»u bị....
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng thấy đám con gái sợ hãi, ái ngại giÆ¡ tay là m hiệu ngắt lá»i, Ä‘oạn cắm súng và o bao, nghiêm nghị bảo:
– Các nà ng đừng sợ. Ta đã biết các nà ng Ä‘á»u bị lão tặc Tây Phà n cưỡng hiếp. Ta tá»›i đây để trừ con quá»· sống. Nó chạy trốn đâu rồi?
Äám con gái ngÆ¡ ngác nhìn nhau. Cô có vẻ Ä‘Ã n chị trá» sang phÃa tả, khẽ nói:
– Bên đó có nhiá»u nÆ¡i bà hiểm, có Ä‘Æ°á»ng riêng chạy Ä‘i các ngả.
Em ở đây đã hà ng năm nhưng cũng không được biết.
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng vá»™i quay há»i cô gái Ä‘Ã n chị:
– Äây còn lối thông ra?
Cô gái gáºt đầu lá»… phép:
– Dạ.... em có biết một lối, nhưng không kịp nữa rồi!
– Sao?
– Vách hang sẽ mở ra và chúng... sẽ tới ngay.
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng trông ra. Quả nhiên đã thấy bóng lÅ© sÆ¡n tặc in rõ trên rèm, chÄ©a súng dò tìm từng bÆ°á»›c. Tiến thoái lưỡng nan, không còn cách gì hÆ¡n, chà ng Ä‘Ã nh chÄ©a súng ra quyết tá». NhÆ°ng bất ngá», cô gái Ä‘Ã n chị đã xông tá»›i nắm phăng lấy cánh tay chà ng tuổi, khẽ nhanh giá»ng:
– Chúng đông lắm... Chớ bắn!
Dứt lá»i, cô gái nhanh nhẹn kéo luôn chà ng vô nẻo sau và đẩy luôn chà ng và o giữa đám con gái thoát y! Chà ng tuổi trẻ toan vùng ra, thì ngoà i kia, liá»n mấy bà n tay đã vén cánh rèm và đám con gái đã nhanh trà đứng vây cả lấy chà ng kÃn nhÆ° bÆ°ng. Trong nháy mắt, chà ng tÆ°á»›ng Tháºp Vạn Äại SÆ¡n đã lá»t và o giữa những pho tượng thần Vệ Nữ cháºt nhÆ° nêm cối. Biết chà ng tÆ°á»›ng núi khó chịu muốn thoát ra, má»™t cô gái đứng phÃa sau khẽ thá» thẻ:
– Äại VÆ°Æ¡ng chịu khó đứng chút thôi! Chúng và o đó!
Lá»i vừa dứt, đã nghe có tiếng Ä‘Ã n ông giáºt mình báºt kêu sá»ng sốt:
– Uý trá»i! kìa!
– Ấy chết!
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng hé mắt trông ra, thấy mấy cái đầu giặc vừa thò và o vá»™i giáºt ra nhÆ° bị Ä‘iện giáºt. Cô gái Ä‘Ã n chị vá» là m vẻ thẹn, cá»± luôn:
– Kìa! Các chú... sao lại và o đây? Có ra ngay không?
Má»™t tên dáng Ä‘á»™i trưởng nhe răng cÆ°á»i:
– Anh em chúng tôi tìm thÃch khách! Phiá»n các cô nÆ°Æ¡ng chút...
Cả đám con gái nhất loạt xua tay, nhao nhao cả lên. Cô gái đà n chị phất vải lụa vội và ng:
– Äây là m gì có ai. Buồng chỉ có chị em chúng tôi chúng tôi mà .
ThÃch khách thoát lÆ°á»›i nó chạy cả ra lối đó rồi mà !
Miệng nói, tay quÆ¡ xiên y ném tung và o đám con gái. Mấy gian tặc Ä‘Æ°a mắt ngó khắp gian phòng trống trải, trÆ°á»›c khi quay ra, tên Ä‘á»™i trưởng còn vá» lần chần há»i đùa:
– Tháºt nó không có đây à ? Hay các cô nÆ°Æ¡ng lại giữ nó là m của riêng đó?
Dứt lá»t, hắn nhe răng cÆ°á»i, tiếc rẻ vẫy đồng bá»n Ä‘i ra. Äám con gái láºp tức đứng giạt ra. Chà ng tÆ°á»›ng núi thở phà o, xẵng giá»ng:
– Äâu tÆ°á»›ng hầu đâu?
Cô gái đã chỉnh tỠxiêm áo, nói như tạ lỗi:
– Tháºt vạn bất đắc dÄ©. Chị em tôi tháºt thất lẽ vá»›i Äại VÆ°Æ¡ng. Giá» xin Ä‘Æ°a ngÆ°á»i ra!
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng bÆ°á»›c theo, cô gái vừa toan giáºt mối, cho vách liá»n lại, chợt có tiếng đồng bá»n nói vá»ng và o gấp gấp:
– Lão động chủ sắp và o!
Cô gái giáºt mình, quay nhìn Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng:
– Thân chúng em có thác cÅ©ng không còn gì luyến tiếc, chỉ e nó và o thấy, sẽ... nguy cho Äại VÆ°Æ¡ng...
Äại sÆ¡n VÆ°Æ¡ng vá»™i bảo:
– Nà ng có thể trở ra. NhÆ°ng Ä‘Æ°á»ng nà ỵ..
– Sẽ Ä‘Æ°a thẳng tá»›i ngục Hủi Cụt, nếu cứ tay phải mà đi, và phải men sát và o vách trái, tá»›i ngã ba phải nhảy qua má»›i được! Và Äại VÆ°Æ¡ng phải Ä‘á» phòng quân canh!
Thấy nói Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°a tá»›i ngục, Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng cả mừng liá»n phất nhẹ tay, dịu dà ng:
– Nà ng khá trở gót. Xong việc, ta sẽ trở lại Ä‘Æ°a các nà ng ra khá»i địa ngục Si Pan!
Chà ng tÆ°á»›ng núi tiếp tục men vách Ä‘i, cứ dăm chục bÆ°á»›c, lại gấp ngã ba, cứ thế Ä‘i chừng mấy phút, chợt thấy nẻo trÆ°á»›c có ánh lá»a le lói tháºn trá»ng lần tá»›i, thấy má»™t bóng ngÆ°á»i cầm súng đứng trấn ngã ba, lÆ°ng dá»±a và o vách. Lượng không thể qua êm được, chà ng tÆ°á»›ng núi liá»n rút dao phóng trúng yết hầu tên giặc. Lạ thay, hắn vẫn đứng trÆ¡ trÆ¡, ngạc nhiên tá»›i gần má»›i biết, hắn đã chết từ lúc nà o rồi, bị trói và o thạch nhÅ©. Chợt thấy Ä‘Æ°á»ng quen quen, định thần quan sát má»›i hay đã tá»›i khu nhà giam. Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng cả mừng liá»n phóng thẳng tá»›i phòng Hủi Cụt, thấy cá»a hé mở, nhìn và o không thấy hắn đâu, vừa toan tiến lên đã thấy hình thù cao lêu nghêu của con quá»· sống xuất hiện ngay trÆ°á»›c cá»a, Ä‘ang tấp tểnh xách súng Ä‘i lại, sau lÆ°ng có hai tên nữa. Không chá»— rút, bà quá chà ng tÆ°á»›ng núi liá»n lách luôn và o phòng Hủi Cụt, ẩn bên cá»a. Tiếng bÆ°á»›c chân má»—i lúc má»™t gần. Hủi Cụt hiện ngay giữa khung cá»a. Vụt. Cánh tay tÆ°á»›ng núi đánh ra, bà n tay xoè chém trúng cổ con quá»·. Con quá»· không kịp trở, trÆ°á»›c cú thần tốc, gục xuống. Hai tên Ä‘i sau đã kịp thấy tay vung sau cá»a, liá»n đứng phắt lại, quay ngá»n súng. NhÆ°ng tÆ°á»›ng núi đã xông ra, nắm hai cây súng dìm xuống, đồng thá»i tung luôn hai ngá»n cÆ°á»›c và o hạ bá»™. Hai thân hình đạo tặc dụi luôn không kịp kêu má»™t tiếng. Cúi xuống lần chùm chìa khoá trong mình Hủi Cụt, ngÆ°á»i tÆ°á»›ng núi tá»›i phòng giam.
DÆ°á»›i ánh lá»a cháºp chá»n, Trần Tắc dá»±a lÆ°ng và o vách, đầu cúi gục, tay chân xiá»ng xÃch, cổ gông, nhÆ° bóng u hồn trong há»a ngục.
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng lẳng lặng tiến lại bên Trần Tắc, mở xÃch, đỡ há» Trần dáºy. Bị hà nh hạ đầy ải gá»›m ghê, Trần Tắc hom hem lảo đảo, cuồng cẳng mãi không đứng vững.
– Ông cố gượng đi được chăng?
Trần Tắc giÆ°á»ng mắt lá» Ä‘á» nhìn kẻ lạ, run giá»ng:
– Ông định cứu Trần nà y ra khá»i đây sao?
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng khẽ giục:
– Thôi ta đi thôi, ở đây thêm bất lợị..
Trần Tắc cố gượng bÆ°á»›c Ä‘i nhÆ°ng được mấy bÆ°á»›c, Ä‘uối sức quá, bÆ°á»›c không nổi, dụi xuống. Biết há» Trần đã kiệt sức vì bị tra tấn, Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng liá»n cúi xuống xốc phăng Trần Tắc lên vai, nhanh nhẹn bÆ°á»›c ra khá»i nhà ngục. Vừa đặt chân tá»›i ngoà i, chà ng tÆ°á»›ng núi đã nghiêng đầu lắng tai nghe phÃa đại sảnh, hình nhÆ° vẫn vẳng tiếng khèn lau nổi chìm trong thanh vắng mÆ¡ hồ, nhÆ° không há» biết chuyện gì vừa xảy ra giữa ruá»™t núi, ngay lòng dinh Ä‘á»™ng chúa Si Pan.
Nhá»› tá»›i Phượng Kiá»u, chà ng tuổi trẻ vá»™i dùng thuáºt dạ hà nh, băng mình trong đêm tối, cố lẩn tránh những cặp mắt soi mói của quân giặc. Qua chá»— cá»a hầm trÆ°á»›c, chà ng lấy là m lạ vì cảnh váºt im lặng, nhÆ° không, cá»a hầm vẫn đóng, bốn bá» tuyệt không thấy bóng ngÆ°á»i. Äoán có lẽ Khách Giang Hồ cùng thiếu nữ lạ đã ra ngoà i, và lão Ä‘á»™ng chủ không muốn khuấy Ä‘á»™ng phÃa quân ngoà i, chà ng liá»n vác Trần Tắc vòng xuống sÆ°á»n ngang, Ä‘i miết. Tá»›i vùng đại sảnh, vẫn nghe có tiếng khèn vá»ng ra, lẫn tiếng cÆ°á»i đùa, chà ng cà ng lấy là m lạ, linh lÃnh nhÆ° báo có sá»± chẳng là nh xảy đến cho ngÆ°á»i yêu, chà ng vá»™i dung thuáºt phi hà nh băng vá» chá»— Phượng Kiá»u.
Tá»›i cá»a hang, nhìn và o, vẫn thấy ánh lá»a hắt hiu, áp má xuống đất nghe không có gì lạ, chà ng liá»n đặt Trần Tắc ngồi dá»±a và o má»™t mô đá khuất, Ä‘oạn tiến đến trÆ°á»›c cá»a.
Cá»a khép há». Má»™t hÆ¡i gió đêm thoảng lùa, cánh cá»a mở toang ra kêu két két.
– Phượng Kiá»u! Em!
Chà ng tÆ°á»›ng núi lách và o đứng sững, bà ng hoà ng giữa căn phòng trống. NgÆ°á»i đẹp Phượng Kiá»u đã vắng bóng, đồ váºt trong phòng bị ngổn ngang, ngay bên cá»a, còn nằm váºt hai xác ngÆ°á»i lá»±c lưỡng. Láºt lên coi, thấy dấu hiệu giặc Tây Phà n. “Xắc†hà nh lý dầu giÆ°á»ng cÅ©ng không còn nữa!
– Cháºm quá rồi? Chúng đã kịp tá»›i bắt nà ng giam đâu?
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng trừng mắt nhìn thoi nhá»±a trám lắt lay, Ä‘oạn quay phắt ra ngoà i, xốc Trần Tắc lên vai, lá»™n lại khu sảnh.
– Ông mệt hãy ngồi đây, tôi còn chút việc báºn, mấy phút sẽ quay lại đón!
Äặt Trần Tắc và o bụi khuất, chà ng nÆ°Æ¡ng bóng tối, lần và o. Bên trong, ánh sáng ảo huyá»n, bá»n sÆ¡n tặc Ä‘ang quay cuồng xoè múa. Äể ý trông, không thấy bóng lão Ä‘á»™ng chủ cùng hai cô gái đâu cả. Còn Ä‘ang suy tÃnh, chợt thấy má»™t gã tùy tÆ°á»›ng táºp tá»…nh từ căn bên ra, vừa Ä‘i vừa buá»™c băng, theo sau có má»™t sÆ¡n nữ, dáng Ä‘iệu vá»™i vã. Tá»›i gần chá»— Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng, tên tuỳ tÆ°á»›ng bảo sÆ¡n nữ:
– Lát nữa, anh sẽ vỠngay. GiỠphải dẫn quân đi gấp đã.
Dứt lá»i, hắn táºp tá»…nh Ä‘i luôn. Lần theo, thấy hắn men ra lối sÆ°á»n hang, đã có hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i kẻ túc trá»±c ở đó, ná»a Ä‘Ã n ông, ná»a Ä‘Ã n bà .
– Nhanh lên! Nhị cô nÆ°Æ¡ng Ä‘ang chá». Cháºm, khéo nó thoát mất!
Miệng nói, tay vẫy đám kia, chạy xuống núi. Vừa nghe tiếng, Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng nghÄ© ngay tá»›i Phượng Kiá»u, toan băng mình theo, nhÆ°ng nghÄ© tá»›i Trần Tắc, chà ng liá»n quay lại bụi ráºm. Trần Tắc cả mừng đứng lên, thấy chà ng định cúi xốc lên vai, vá»™i nói:
– Tôi đã thấy hơi hồi sức! Ân nhân cứ để tôi đi cũng được!
Há» Trần lảo đảo bÆ°á»›c, được mấy thÆ°á»›c, thấy hắn còn yếu cháºm quá, chà ng tuổi trẻ liá»n xốc phăng Trần Tắc lên vai, băng theo đám sÆ¡n tặc. Xuống tá»›i chân núi đã nghe tiếng súng đì đẹt, thấp thoáng trong đêm má», có bóng ngá»±a sÆ¡n tặc bao quanh má»™t khoảng rừng ráºm, hình nhÆ° Ä‘ang lá»±a thế bắt ngÆ°á»i bên trong.
Thấy sắp chạm mặt hai nữ tặc há» Cầm, Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng liá»n lặng lẽ rẽ ngá»±a, ẩn và o chá»— khuất. Nữ Thủy VÆ°Æ¡ng Hồ Ba Bể chỉ huy má»™t toán nữ binh ngay chân núi, thấy viện binh sÆ¡n tặc tá»›i liá»n hô lá»›n:
– NÆ°Æ¡ng thân cây xiết chặt vòng vây và o. Tá»›i gần, xuống ngá»±a, cố bắt sống nó cho ta! PhÃa bên kia đã có Cầm Lình cô nÆ°Æ¡ng rồi!
SÆ¡n tặc dạ ran, nhất tá» xông tá»›i. Bên trong rừng ráºm, trông không thấy bóng ngÆ°á»i. Muốn liên lạc vá»›i bên trong, lại vÆ°á»›ng vòng vây sÆ¡n tặc, muốn đánh thốc và o lại chÆ°a biết chắc có thá»±c Phượng Kiá»u không? Chợt nẩy ra ý định táo bạo, chà ng bèn kiếm chá»— kÃn ngoà i vòng giấu Trần Tắc kỹ, rồi tiến ngá»±a lên tá»›i gần vòng vây, xuống ngá»±a, tìm thế luồn rừng lách và o.
Vòng vây sÆ¡n tặc má»—i lúc thêm thắt chặt. Äám sÆ¡n tặc nhất tá» nổ súng. Lợi dụng lúc loạn xạ, chà ng tÆ°á»›ng núi liá»n khum tay lên miệng, hú lên mấy tiếng. Tiếng hú vừa dứt, đã nghe có tiếng đáp lại, rõ rà ng tiếng thanh quen thuá»™c của Phượng Kiá»u. Chà ng liá»n hú lại thá», nhÆ°ng lần nà y tuyệt không tiếng đáp. Còn Ä‘ang ngẫm nghÄ©, thình lình phÃa sau sÆ¡n tặc, có từng loạt súng nổi lên. Tiếp theo nhiá»u tiếng vó ngá»±a khua mạnh trên lá rụng. Äám sÆ¡n tặc Ä‘ang tiến ngừng cả lại.
– Hãy Ä‘á» phòng có địch Ä‘ang táºp háºu!
Tiếng quát của Nữ Thủy VÆ°Æ¡ng vừa báºt lên, Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng đã thấy nhiá»u bóng ngá»±a trong đêm má» lÆ°á»›t tá»›i sau lÆ°ng sÆ¡n tặc. Biết bá»n kia đã Ä‘Æ°a kẻ bị vây ra, Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng chạy vụt tá»›i, cố định thần nhìn kỹ, chỉ thấy loáng thoáng bá»n Ä‘Ã n ông vá»t Ä‘i rất nhanh giữa đám má». Nhanh nhẹn, chà ng liá»n ẩn sau má»™t thân cây, chiếu vá»™i đèn bấm lê luồng sáng trên mình đám ngÆ°á»i lạ, chợt suýt báºt kêu lên vừa mừng vừa giáºn, vì thoáng thấy bóng dáng Phượng Kiá»u ngồi trên lÆ°ng ngá»±a cùng má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông lạ.
Äoà n ngÆ°á»i ngá»±a vá»t Ä‘i nhÆ° gió, má»™t và i kẻ bị đạn ngã nhà o.
Äám sÆ¡n tặc nhất tá» lên ngá»±a Ä‘uổi theo. Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng cÅ©ng nhân lá»™n xá»™n, nhảy phắt lên má»™t con ngá»±a vô chủ, phóng theo. Äám lạ vừa chạy vừa bắn ngược lại, sÆ¡n tặc vừa Ä‘uổi vừa bắn vãi lên.
Biết sức ngá»±a thÆ°á»ng khó bắt kịp, chà ng sá»±c nghÄ© tá»›i Hắc Phong Câu, liá»n hú lên má»™t trà ng lá»›n. Vẫn không thấy gì. Chà ng cứ rạp mình, vừa chạy ngá»±a vừa hú liên hồi, vang vá»ng đêm khuya. Ngá»±a trên má»—i khắc thêm xa. Rồi mất hút nẻo rừng phÃa trÆ°á»›c, chỉ còn thấy bóng sÆ¡n tặc Phản Tây Phà n.
Giữa lúc Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng thất vá»ng, thình lình nghe bên tai có tiếng ngá»±a hà vang lừng. Nháy mắt, đã thấy dáng Hắc Phong Câu tung bá»m bay tá»›i, kèm ngay má»™t bên, dáng hà há»ng mừng chủ tÆ°á»›ng.
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng cả mừng, nhảy phắt sang lÆ°ng linh váºt, vá»— luôn mấy cái:
– Hắc Phong Câu mi thÃnh tai lắm! Mau Ä‘Æ°a ta Ä‘i cứu nữ chủ lần nữa!
Con váºt khôn ngoan cất tiếng hà nhÆ° đáp lá»i, chồm vó lao Ä‘i nhÆ° tên, thoáng cái, đã bắt kịp háºu quân sÆ¡n tặc. Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng Ä‘ang cho ngá»±a tiến thẳng, chợt thấy đám sÆ¡n tặc dừng cả lại, giữa những tiếng nổ chát chúa. Biết sÆ¡n tặc bị đánh bên hông, Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng liá»n rẽ ngá»±a chạy theo hình cánh cung vòng ra ngoà i khu chiến.
Äi được má»™t quãng, quả nhiên đã thấy nhiá»u bóng ngÆ°á»i ngá»±a lố nhố giữa cây lạ, đám quân lạ phục đánh thốc và o sÆ°á»n giặc Phản Tây Phà n, cố ý cản bÆ°á»›c tiến của địch. Chà ng liá»n bá» mặc, thúc ngá»±a vá»t lên, được má»™t quãng khá xa, nhìn nẻo trÆ°á»›c không thấy bóng ngÆ°á»i, còn Ä‘ang định thần tìm kiếm, chợt thấy phÃa hữu có má»™t bóng ngá»±a xiên ngang, chà ng cả mừng, vá»™i thúc ngá»±a bay lên. Cách mấy chục thÆ°á»›c, chà ng liá»n hú lên mấy tiếng báo hiệu, không thấy tiếng đáp lại, chà ng liá»n thúc ngá»±a sải vó thêm gấp gấp.
– Kẻ nà o đi trước, dừng lại, không ta bắn nát óc!
Tiếng quát theo gió bay lên, chợt thấy ngá»±a trÆ°á»›c quay ngang, ẩn luôn sau má»™t thân cây. DÆ°á»›i đêm má», chà ng thoáng thấy trên lÆ°ng ngá»±a chỉ có má»™t bóng ngÆ°á»i. Ngạc nhiên, chà ng cứ thốc lên. Äoà ng!
Má»™t phát đạn từ sau thân xẹt sát mang tai Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng. Chà ng tÆ°á»›ng núi cả giáºn lao vá»t ngá»±a sang, vẩy luôn ngá»n súng thần xạ.
Bóng ngÆ°á»i nhà o luôn xuống ngá»±a. Xốc lên, chiếu đèn thấy chỉ là má»™t tên hoà n toà n lạ mặt. Bá»±c tức, chà ng Ä‘Ã nh lên ngá»±a, vá»t Ä‘i. Äược hÆ¡n trăm thÆ°á»›c, Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng thấy rõ có hai bóng ngÆ°á»i ngồi trên ngá»±a, Ä‘oán có lẽ có cả Phượng Kiá»u nữa, bèn vá»— Hắc Phong Câu quát lá»›n:
– Biết Ä‘iá»u dừng lại! Có Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng tá»›i đây!
Äoà ng... Ä‘oà ng... liá»n hai phát đạn bắn ngược lại. Nếu không nhanh trÃ, lòn xuống hông ngá»±a, đạn đã xói trúng ngá»±c rồi. Biết kẻ lạ là tay súng giá»i, Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng bèn rạp mình, cứ thế vượt lên, bóng ngá»±a trÆ°á»›c vá»t Ä‘i ngay. Chạy tá»›i chá»— ngá»±a trÆ°á»›c dừng, chà ng tÆ°á»›ng núi nghe có tiếng ầm ầm nhÆ° sấm chuyển, tiến thêm Ä‘oạn nữa đã thấy thấp thoáng bóng con thác đổ trắng xóa. Bị thác chắn Ä‘Æ°á»ng, ngá»±a trÆ°á»›c lại quay ngang, tần ngần mấy giây, má»›i chạy dá»c theo con thác. Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng cả mừng xả hết lốc lá»±c Ä‘uổi riết. Äạn từ trÆ°á»›c vẫn bắn xả lại sau. Chà ng tÆ°á»›ng núi cho ngá»±a chạy chữ chi, tránh đạn, muốn bắn lên, e phạm phải Phượng Kiá»u, Ä‘Ã nh cứ vừa tránh vừa xông lên tháºt gần.
Vừa vặn, bóng trÆ°á»›c quà i tay bắn lại sau, chà ng tÆ°á»›ng lạc thảo liá»n đánh tay xuống sÆ°á»n nhanh nhÆ° máy. “Äoà ngâ€. Chà ng thấy rõ cánh tay bóng trÆ°á»›c chá»›i tá»›i giữa đêm má». Vẩy luôn phát nữa, má»™t bóng nhà o từ lÆ°ng ngá»±a xuống đất, lăn nhÆ° trái cầu. Hắc Phong Câu chồm lên, lia đèn quét đất. Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng còn thấy rõ bóng ngÆ°á»i lăn tòm xuống dòng thác cuá»™n, nÆ°á»›c ầm ầm lồng lá»™n cuốn chìm nghỉm mất tăm.
– Em... may quá! Suýt nữa không kịp...
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng áp ngá»±a lại, quà i tay ôm bồng Phượng Kiá»u sang lÆ°ng Hắc Phong Câu, giáºt chiếc khăn bịt miệng nà ng ra.
– Anh... trá»i!....
Thiếu nữ ôm chầm lấy ngÆ°á»i yêu.
– Em là m anh vất vả quá. Nó rơi xuống thác rồi sao?
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng lia đèn xuống mặt thác cuá»™n, âu yếm nói nhÆ° tạ lá»—i:
– Anh trở lại hÆ¡i cháºm, suýt lỡ cả! Bá»n nà o đây?
– Lạ lắm anh ạ! Chúng đến giữa lúc mấy con nữ tặc Tây Phà n lại bắt em. Tưởng chúng giúp, em cùng chiến đấu hạ Tây Phà n, chạy ra khá»i, thình lình chúng quay ra bắt em. Em nghi kẻ cầm đầu là tên có dáng nho sÄ© hồi chiá»u. Thằng kèm em cÅ©ng có bản lãnh lắm, nhiá»u phen định hạ, không được.
Chợt nhá»› ra, Phượng Kiá»u khẽ há»i:
– Thế... thầy em ra sao?
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng trá» tay vá» phÃa chân núi Fan Si Pan.
– Anh đã cứu ra để chỗ khuất để đi tìm em. GiỠcó thể lộn lại.
Tá»›i nÆ¡i, không thấy bóng Trấn Tắc đâu, cả hai ngạc nhiên sục tìm, mãi má»›i thấy xa xa có bóng ngÆ°á»i thất thểu Ä‘i vá» cánh rừng hÆ°Æ¡ng Sa Pa, lại gần cả mừng. Nguyên Trần Tắc nghe tiếng súng gần quá, thấy kẻ cứu Ä‘i mãi không trở lại, vừa sốt ruá»™t, vừa sợ, không đợi được, lại thấy trong mình đã khá, liá»n lần tránh xa vùng súng nổ.
Phượng Kiá»u nhảy từ lÆ°ng ngá»±a xuống, ôm chầm lấy cha, nức nở:
– Thầỵ.. trá»i Æ¡i! Thầy biến đổi đến thế nà y Æ°? Giặc Tây Phà n hà nh hạ thầy đến thế nà y Æ°? Thầỵ..
Gặp mặt con quá bất ngá», Trần Tắc cảm Ä‘á»™ng quá, mãi má»›i nói nên lá»i:
– Con... Con đây sao? Thầy mê hay tỉnh thế nà y?
– Con đâỵ.. Thầỵ..
Hai cha con xúc Ä‘á»™ng nghẹn ngà o. Cảnh phụ tá» tÆ°Æ¡ng phùng khiến Tháºp Vạn Äại SÆ¡n bất giác cảm Ä‘á»™ng lây, cháºm chạp quay mặt Ä‘i, tá»± nhiên khẽ thở dà i. Qua giây phút xúc Ä‘á»™ng, chợt Trần Tắc vùng nhá»› ra:
– Ân nhân đâu? NgÆ°á»i là ai mà ...
Phượng Kiá»u dìu cha tá»›i trÆ°á»›c Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng. Lúc đó chà ng tÆ°á»›ng núi vẫn Ä‘á»™i lốt Võ Long, vá»™i Ä‘Æ°a mắt cho Phượng Kiá»u, khẽ giục:
– Äây vẫn trong vòng giặc dữ Tây Phà n. Cô nÆ°Æ¡ng nên dìu thân phụ lên ngá»±a, Ä‘i khá»i ngay cho tiện!
Biết ngÆ°á»i yêu muốn giấu, Phượng Kiá»u nghÄ© mấy khắc, định xốc cha lên yên. Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng Ä‘i trÆ°á»›c mở dÆ°á»ng, cứ thẳng hÆ°á»›ng Sa Pa tế ngá»±a. Äi gần tá»›i thị trấn, chợt thấy bóng ngá»±a quan binh, chà ng vá»™i Ä‘Æ°a cha con Phượng Kiá»u ẩn và o cánh rừng bên. Trông ra, thấy đám tiá»n đạo quan binh Ä‘i vừa khá»i, đã thấy quan binh trùng trùng lá»›p lá»›p kéo tá»›i, vừa bá»™ vừa ngá»±a đông có tá»›i hÆ¡n ngà n. NhỠánh má», chà ng nháºn rõ được cả tÆ°á»›ng Roux cùng đại tá Gilbert Ä‘i lẫn giữa hà ng quân. Qua khá»i chá»— Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng, Ä‘oà n quan binh chia là m mấy cánh tiến thẳng vá» phÃa chân núi Fan Si Pan. Ngó qua đã rõ ngay là má»™t cuá»™c hà nh binh tác chiến. Trần Tắc vừa trông thấy bóng tÆ°á»›ng Roux, Gilbert, đã báºt lên:
– Quan binh đến đánh Tây Phà n! Ta lộn lại cùng quan binh...
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng đứng cạnh vá»™i Ä‘Æ°a mắt cho Phượng Kiá»u gạt Ä‘i:
– Thấy còn mệt lắm. Hãy vỠtìm nơi nghỉ cho lại sức đã... sau sẽ liệu.
Dứt lá»i, nà ng giáºt cÆ°Æ¡ng theo Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng Ä‘i liá»n. Chẳng mấy chốc đã tá»›i Sa Pa. Miá»n thị trấn cao nguyên Ä‘ang đắm chìm trong giấc ngủ. Thiếu nữ chạy lại bên Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng khẽ bảo.
– Äêm đã khuya rồị.. Anh hãy và o nghỉ kẻá».. sÆ°Æ¡ng lạnh...
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng đăm đăm nhìn ngÆ°á»i yêu, Ä‘oạn ngó lên trá»i:
– Em hãy săn sóc thầy em. Nơi nà y gần sà o huyệt giặc, nán lại e không tiện. Mai khá đưa ngay thầy em vỠLà o Cai, xuôi vỠHà Nội thuốc thang. Chuyện gì sau sẽ liệu. Anh phải đi đây!
Phượng Kiá»u mở lo mắt ngạc nhiên chÆ°a kịp lên tiếng thì Trần Tắc đã nói:
– Ân nhân hãy nán lại cho Trần nà y hầu chuyện... Kìa saá»..
Äang nói, chợt thấy vẻ khác thÆ°á»ng giữa con gái vá»›i ân nhân, Trần Tắc ngây ra nhìn, chợt nhÆ° vùng nghÄ© ra, Trần Tắc báºt kêu lên:
– Trá»á»‹.. Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng...
Phượng Kiá»u đứng im nhìn hai ngÆ°á»i, không biết nói sao. Chà ng tÆ°á»›ng Tháºp Vạn Äại SÆ¡n quay mặt Ä‘i, khẽ thở dà i. Äoạn khẽ bảo Phượng Kiá»u:
– Em khá nhá»› lá»›i anh dặn, bảo trá»ng lấy thân. Chá»› nóng nảy lần lên sà o huyệt. Rồi đâỵ..
NhÆ° nghẹn lá»i, chà ng tuổi trẻ quay phắt ngá»±a đị. – Kìạ.. nhÆ°ng anh Ä‘i đâu bây giá»...
Lá»i Phượng Kiá»u chÆ°a dứt, bóng Hắc Phong Câu đã lao đầu và o đêm má», gió lạnh. Không ai ngá» rằng ngay lúc bá» Ä‘i chà ng tÆ°á»›ng núi phóng ngá»±a thẳng vá» mạn Phòng Tô Bát Sát, tìm nhà thổ dân tạm nghỉ, sá»›m má»›i thay lốt và o thẳng châu lỵ. Tá»›i nÆ¡i má»›i hay lão Châu Cầm chỉ là lão Châu giả ngồi tại công Ä‘Æ°á»ng, còn Châu tháºt vẫn nằm lại lÆ°ng chừng Fan Si Pan cá»± địch vá»›i quan binh. Chà ng tÆ°á»›ng núi phân vân mãi, sau quyết định lá»™n lại sà o huyệt con quá»· sống. Tá»›i chân núi đã thấy quan binh lục tục kéo Ä‘i, tiếng súng đã ngừng bặt sau má»™t ngà y đánh phá. Tần ngần mấy khắc, chà ng tÆ°á»›ng núi lần tá»›i má»™t vùng khá rá»™ng nữa, chá»— nà o đêm trÆ°á»›c có cá»a hang, nay Ä‘á»u bị đá đổ lấp hết, trông hoà n toà n hoang phế nhÆ° má»™t miá»n xÆ°a nay không dấu chân ngÆ°á»i.
– Hừ! Giặc già gá»›m tháºt! Giá» nà y chúng đã kéo Ä‘i nÆ¡i khác hay lấp hang rút và o ruá»™t núi.
Suy nghÄ© giây lâu chà ng trẻ tuổi lên tiến vá» phÃa nhà giam Trần Tắc. Qua cá»a hang bà máºt thẳng và o ruá»™t núi, chà ng cả mừng thấy quang cảnh vẫn nhÆ° xÆ°a, liá»n xăm xăm bÆ°á»›c tá»›i. Cách vách núi chừng mấy thÆ°á»›c chợt nghe có tiếng gió lạ sau gáy, chà ng tÆ°á»›ng núi thụp vá»™i đầu xuống. Pháºp. Má»™t mÅ©i tên bay vù qua đầu, cắm mạnh và o thân cây trÆ°á»›c mặt. Quay lÆ°ng chiếu thẳng hÆ°á»›ng tên bay, nhìn lại chỉ thấy má»™t vùng núi non quạnh vắng, vÆ°á»›ng vất sÆ°Æ¡ng má», tuyệt không bụi ráºm. Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng bèn vá»›i tay nhổ mÅ©i tên, soi bóng má», thấy tên cánh trÄ© có buá»™c mảnh giãy nhá». ÄÆ°a mắt nhìn chỉ thấy hai chữ Hán “Äịa Lôi†nét thảo sắc nhÆ° cắt. Bẻ mÅ©i tên ném và o bụi ráºm, chà ng Ä‘Æ°a mắt trông lên vách đá cheo leo, nghÄ© mấy giây, Ä‘oạn cúi mình nhấc má»™t phiến đá lên bằng viên gạch hoa, dùng táºn lá»±c ném mạnh và o cá»a hang ngầm. Chỉ thấy “rầm†má»™t cái, tảng đá Ä‘áºp và o vách núi, bụi cây, rÆ¡i rà o rà o, rồi im bặt. Chà ng tặc lưỡi tiến lên.
Äược hai bÆ°á»›c, chợt dừng lại, nhấc má»™t viên đá nữa, tung lên cao cho rÆ¡i ngay phÃa mặt đá trÆ°á»›c gần cá»a hang. “Rầmâ€. Tảng đá vừa rÆ¡i xuống, chà ng chợt thấy dÆ°á»›i chân khe chuyển rung, chá»™t dạ, vá»™i cất nhảy vá»t ra xa. Chân vừa cất khá»i mặt đá, đã thấy dÆ°á»›i chân, ná»n núi tụt luôn xuống thà nh má»™t vá»±c thẳm sâu, tiếp liá»n má»™t tiếng nổ long trá»i, vách đá cheo leo trên núi đổ áºp xuống. Chà ng tÆ°á»›ng núi đã kịp thá»i cất mình nhảy luôn đợt nữa, nằm sau má»™t mô đá khá lá»›n.
Vách đá đánh xuống nhÆ° rung chuyển cả má»™t vùng, cây cối gãy răng rắc, những phiến đá to nhá» bay tứ phÃa, nấp sau mô đá, Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng thấy đá vụn rÆ¡i lả tả xuống mình tá»›i tấp, đến mÆ°Æ¡i giây má»›i dứt.
Thì ra ban sá»›m tÆ°á»›ng Roux đã tiến binh lên táºn sÆ°á»n non, định dùng đại quân quét sạch giặc Si Pan, bắt lại cha con Phượng Kiá»u, sau khi nhá» tÆ°á»›ng xạ phang mua thất bại. NhÆ°ng không ngá» lão tặc Si Pan đã dá»± liệu trÆ°á»›c cả, vừa đánh vừa rút và o hang núi và dùng địa lôi lấp tất cả lối và o rồi. Còn Ä‘ang ngẫm nghÄ©, chợt thấy phÃa dÆ°á»›i thấp thoáng có bóng váºt gì bay giữa khoảng không má» tối nhÆ° má»™t con chim lá»›n. Rồi lại hai, ba con nữa, nối nhau từ chá»m núi dÆ°á»›i bay thẳng và o vách núi trên cao ngay phÃa tay tả chà ng, chỉ chừng mấy chục thÆ°á»›c.
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng lấy là m lạ, vá»™i men ra sát bá» núi cao. Phục áp hẳn má xuống, bám đá nhìn ngang. PhÃa trÆ°á»›c mây trắng, trông rõ ná»n trá»i, chà ng tÆ°á»›ng núi ngạc nhiên thấy rõ không phải bóng chim núi, mà chÃnh là bóng ngÆ°á»i bay vèo qua ná»n trá»i, nhÆ°ng chà ng đã định thần ngó, giữa ná»n trá»i má» nhạt, tuyệt không thấy vệt dây nà o.
Lạ nữa là coi hình mấy cái “bóng bayâ€, rõ rà ng không phải trong thế khom mình bám dây Ä‘u, mà bóng nà o lao đầu Ä‘i trÆ°á»›c, hai cánh tay dang rá»™ng, chân duá»—i thẳng, cong, chẳng khác hình ngÆ°á»i nhà o nÆ°á»›c, chỉ khác là bay van vát từ dÆ°á»›i chếch lên, lao thẳng tá»›i vách núi, là mất dạng. Nhá» trá»›i không tối mấy, chà ng tÆ°á»›ng núi còn phân biệt được, cả bóng Ä‘Ã n ông, lẫn bóng Ä‘Ã n bà .
Mấy cái bóng lạ bay và o vách núi biến mất dạng khá lâu rồi, chà ng còn nằm xem Ä‘á»™ng tÄ©nh. Chá»— chá»m núi thấp lại tối sẫm, không thấy váºt gì, định chiếu đèn lại ngại lá»™ tung tÃch, chà ng liá»n đứng lên, ngá»a mặt trông lên vách núi, lượng chiá»u cao, kiếm chá»— ném dây.
NhÆ°ng vách núi cao quá, phải có pháo há»a má»›i bắn dây móc lên được, trong mình lại không có, còn Ä‘ang suy tÃnh, chợt thấy từ phÃa chá»m núi thấp có tiếng cú rúc mÆ¡ hồ. Rồi ngay chá»— chà ng nấp, lại có tiếng cú rúc đáp lại. Vốn quen nghá» dạ hà nh, Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng phân biệt ngay tiếng cú giả ám hiệu, chà ng liá»n áp lÆ°ng dá»±a và o vách đá, Ä‘Æ°a mắt trông ra, chỠđợi.
Quả nhiên, dứt tiếng cú rúc phÃa nà y, láºp tức từ chá»— tối núi thấp, có má»™t váºt bay vèo chếch lên, giữa ná»n trá»i, chà ng nháºn ra chÃnh má»™t mÅ©i lao dà i tá»›i hai thÆ°á»›c, phÃa sau có váºt vòng vèo giãy giụa nhÆ° con rắn.
Vút. MÅ©i lao bay qua mặt Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng, chà ng vừa kịp Ä‘Æ°a mắt theo đã thấy từ trong bóng tối sau má»™t mô đá gần đấy má»™t dáng ngÆ°á»i nhá» nhắn lao ra sát bỠđèo, quà i tay bắt ngay lấy mÅ©i lao dÃnh nhÆ° nhá»±a. Bóng đó khuất sau cây lá. Chà ng tÆ°á»›ng núi chỉ thấy thấp thoáng hình con gái thoăn thoắt kéo lần mÅ©i dao, trông ra, má»›i hay là có buá»™c dây, thoáng cái, sợi dây đã được căng thẳng từ chá»— thiếu nữ tá»›i phÃa núi thấp kia, chÆ¡i vÆ¡i giữa không gian cao vút nhÆ° sợi dây cáp vắt ngang trá»i. Tiếng cú hiệu lại nổi lên. Dây thừng rung mạnh, rồi từ phÃa núi thấp, má»™t bóng ngÆ°á»i xuất hiện bám dây thừng thoăn thoắt sải sang. Khoảng cách lÆ°ng trá»i đến mấy chục thÆ°á»›c xa, hình dáng leo dây giữa đêm má» khiến Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng không khá»i thầm lo cho kẻ lạ, chỉ sẩy tay, Ä‘uối sức má»™t chút, là rÆ¡i từ lÆ°ng trá»i cao xuống lá»›p vá»±c dÆ°á»›i tan xác. Dây chạy chếch trÆ°á»›c mặt, nên chà ng thấy rõ dáng ngÆ°á»i leo cÅ©ng là má»™t cô gái, thoáng cái đã ká» bỠđá. Cô gái nhanh nhẹn tung mình má»™t cái, buông tay thừng, chá»›p mắt đã thấy đứng bên thiếu nữ bên đầu dây nà y.
– Cô gái đêm qua!
Vừa thoáng thấy khuôn mặt cô gái má»›i leo sang, Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng đã nháºn ra ngay cô gái kiá»u mị thấy trong máºt thất lão Ä‘á»™ng chủ vá»›i Khách Giang Hồ.
Cô gái kiá»u mị khẽ bảo cô kia:
– Chị đã tìm được lối và o bà máºt của chúng rồi! Thằng giặc già quả lợi hại, hắn đã rút và o ruá»™t núi ngay từ lúc quan binh đánh và o sà o huyệt! Chị đã hạ tên canh núi rồi. Em khá sang trÆ°á»›c, để chị trấn đầu dây bên nà y cho! Cá»a hang chúng mãi lÆ°ng chừng vách núi bên nà y!
– Chị định và o sà o huyệt ngay đêm nay? Hay ta vỠhuy động thêm.
– Không cần! Vả thù nà y chị quyết chÃnh tay hạ nó, nếu cháºm trá»… rất có thể nó không còn trên Ä‘á»i nữa. Chị nghe có viên tÆ°á»›ng Tháºp Vạn Äại SÆ¡n tìm hắn rá»a thù nhà . Và ngÆ°á»i đó là tay thần xạ.
Thôị.. em hãy sang đi!
Cô gái kiá»u mị Ä‘Æ°a mắt nhìn quanh, Ä‘oạn tiến đến nắm dây Ä‘u mình vút Ä‘i. Thân hình thanh nhá» theo bánh xe vừa lÆ°á»›t tá»›i ra khá»i đầu dây mấy thÆ°á»›c thì bất ngá» từ xó tối, má»™t bóng sÆ¡n tặc phóng ra, vung lưỡi dao rừng sang loáng, cÆ°á»i ghê rợn:
– Cô nà ng! Ta theo lệnh động chủ chỠđây quả không uổng.
Äã lÆ°á»›t Ä‘i, chợt nghe tiếng cÆ°á»i, cô gái kiá»u mị giáºt mình ghìm phắt lại, kinh hoà ng tiến thoái lưỡng nan. Trong khắc vạn nạn, nà ng còn đủ bình tÄ©nh buông luôn má»™t tay, phóng ngược lại má»™t lưỡi dao trúng luôn bả vai trái sÆ¡n tặc. Hắn Ä‘au Ä‘á»›n nghiến răng rú lên má»™t tiếng, vung ngay thanh dao rừng, chém mạnh xuống dây thừng. Lưỡi dao loáng lên, giữa lúc cô gái còn lÆ¡ lá»ng lÆ°ng trá»i. Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng toan đánh liá»u hạ tay xuống sÆ°á»n đã nghe má»™t tiếng rú thất thanh, ngá»n dao rá»i tay sÆ¡n tặc, từ phÃa hắn, má»™t bóng Ä‘Ã n ông lao vút tá»›i, vừa vặn gạt thân xác gã sÆ¡n tặc xuống vá»±c sâu hun hút. Khách Giang Hồ.
– Lạị.. thủ lĩnh Cầu Mây! Anh chà ng mặt xanh tới sà o huyệt Si Pan là m gì đây?
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng dừng tay, hÆ¡i cau mà y ngó ngÆ°á»i bạn má»›i. Khách Giang Hồ đã giÆ¡ tay vẫy cô gái lạ. Hình nhÆ° chÆ°a nháºn rõ ngÆ°á»i nhÆ°ng cô gái đã kịp thấy kẻ chặt dây rÆ¡i xuống vá»±c nên vá»™i chuyá»n mình Ä‘u mạnh vá» phÃa đầu bên kia. Bóng dáng cô nà ng vừa khuất, Khách Giang Hồ đã đặt chân lên sợi dây thừng và trÆ°á»›c cặp mắt kinh ngạc của Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng, viên thủ lãnh mặt xanh khoa mạnh hai cánh tay và cứ thế rảo bÆ°á»›c trên dây thoăn thoắt, thân hình ngả nghiêng lÆ°ng trá»i má» tối, dÆ°á»›i chân vá»±c thẳm muôn trùng.
– Trá»á»‹.. bạn ta Ä‘iên rồi!
Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng vẫn bình tÄ©nh, bất ngá» thấy bạn Ä‘i trên dây nhÆ° con sóc, bất giác lạnh ngÆ°á»i muốn xông ra giữ lại, nhÆ°ng không kịp nữa. NgÆ°á»i thủ lãnh Cầu Mây đã ra tá»›i giữa nhÆ° không. Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng nÃn thở đăm đăm trông theo, vừa yên dạ được chút, chợt “vútâ€, từ phÃa vách đá bên trái, má»™t mÅ©i tên lá»a xé mà n đêm, bay thẳng đến mình Khách Giang Hồ. Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng nghe rõ có tiếng thất thanh báºt lên kinh hoảng từ đầu dây bên kia, viên thủ lãnh Cầu Mây đã khoa tay gạt luôn được mÅ©i tên lá»a. Vù vù liá»n mấy mÅ©i nữa đã bay ra. Khách Giang Hồ co má»™t chân lên vừa đá mÅ©i tên, đã thấy liá»n hai, ba mÅ©i cắm pháºp và o dây thừng, cách Khách Giang Hồ chừng và i thÆ°á»›c, trÆ°á»›c sau bắt cháy phừng phừng.
Sá»± việc diá»…n ra quá nhanh, khiến Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng phải nắm chặt lấy mô đá, muốn cứu bạn, không còn cách cứu, vừa nghe bên vách có tiếng cÆ°á»i khanh khách hắt ra, đã thấy giây thừng đứt phá»±t, thân hình Khách Giang Hồ nhà o giữa không trung và lao vùn vụt xuống vá»±c thẳm muôn trùng nhÆ° trong cÆ¡n ác má»™ng... Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng chạy vá»™i ra bám mép đá trợn mắt trông xuống vá»±c sâu ngà n trượng, kinh hoà ng chỉ nghe tiếng gió gà o, thác rú ghê ngÆ°á»i, Thân hình ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông phong trần gieo mạnh xuống vá»›i tiếng thất thanh hút chìm mau, rồi im bặt...
|
07-06-2008, 01:32 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Tháºp Van Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng
Hồi 16
Lão già quái dị
Tá»›i Là o Cai, Phượng Kiá»u đánh Ä‘iện vá» Cao Bằng cho Hai Cao, và đưa cha xuôi tà u vá» thẳng vá» Hà Ná»™i. Muốn để cha nằm tại biệt thá»± riêng gần ga Hà ng Cá», lại e tai mắt kẻ thù dòm ngó, suy tÃnh mãi, nà ng bèn Ä‘Æ°a cha vá» thẳng bệnh viện Äặng VÅ© Lạc, chá»n buồng khuất mái cuối dãy để cha nằm tÄ©nh dưỡng.
Hai hôm sau đã thấy Hai Cao cùng năm, sáu tay súng từ Cao Bằng xuống. Hai Cao nói với cô chủ:
– Bắt được Ä‘iện tÃn, mừng quá định xuôi ngay, nhÆ°ng phải cắt đặt má»i việc cho xong má»›i Ä‘i được. Trá»i ! Mấy hôm cô Ba bị bắt, bá»n tôi lo quá, chia nhau tìm kiếm khắp nÆ¡i không thấy tung tÃch. Cụ đâu?
Phượng Kiá»u Ä‘Æ°a Hai Cao và o phòng khẽ giÆ¡ tay là m hiệu.
– Cụ Ä‘ang lên cÆ¡n sốt vừa ngủ được má»™t lát đó! Các chú ngồi đây, để tôi Ä‘i Ä‘iá»u đình lấy mấy buồng chung quanh, là m chá»— canh gác kÃn má»›i được.
Hai Cao rón rén lại gần nhìn chủ nhân, vừa thấy mặt đã giáºt mình bÆ°á»›c theo Phượng Kiá»u:
– Cô Ba! Trá»i sao cụ gầy quá thế ? Hay vì...
Phượng Kiá»u liếc nhìn cha, khẽ thở dà i:
– Thì bao nhiêu hôm bị chúng hà nh hạ còn gì ? Nếu không được Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng cứu thoát, tÃnh mạng khéo nguy mất rồi !
– Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng?
Tiếng Hai Cao ngạc nhiên báºt lên hÆ¡i to khiến Trần Tắc giáºt mình, mở choà ng mắt ra:
– Ai như Hai Cao đó hả?
Bá»n Hai Cao cùng tiến lại cúi chà o kÃnh cẩn:
– Bá»n tôi vừa tá»›i. Bẩm... Cụ thấy dá»… chịu chÆ°a?
Cặp mắt lá» Ä‘á» của há» Trần vụt long lên, Trần định chống tay ngồi dáºy, thở hổn hển:
– Hai Cao, các chú xuống... hay lắm. Ta mong mãi. Sá»a soạn Ä‘Æ°a ta vá» Cao Bằng, dẫn quân Ä‘i đánh thằng giặc há» Cầm...
Trần Tắc thở mạnh, máu uất bốc lên muốn nghẹn há»ng. Má»i ngÆ°á»i phải xúm và o kiếm lá»i an ủi mãi má»›i chịu nằm, nhÆ°ng cÆ¡n sốt lại lên, há» Trần lảm nhảm mê sảng, luôn miệng mắng lão tặc Si Pan.
Phượng Kiá»u căn dặn Hai Cao ở lại trông nom, Ä‘oạn ra Ä‘iá»u đình lấy mấy căn buồng xung quanh cho bá»n Hai Cao.
Suốt mấy ngà y đêm, Phượng Kiá»u vừa lo cha yếu nặng, vừa nhá»› Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng tưởng tá»›i dây oan hai nhà không Ä‘Æ°á»ng gỡ, lòng nà ng vò xé xót xa, biếng ăn, biếng ngủ, đêm ngà y bối rối không yên. Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng tuy nặng lòng quân tá», nhÆ°ng vốn ngÆ°á»i già u tâm huyết khi nà o quên được thù nhà . Trăm ngà n ý nghÄ© giằng co trái ngược đảo lá»™n trong đầu. Phượng Kiá»u dồn hết tâm trà và o việc săn sóc cha già má»›i khuây khá»a được đôi chút. Có khi nhiá»u ngà y liá»n, nà ng không bÆ°á»›c chân ra phố, chỉ ở liá»n trong bệnh viện. Má»™t tối. Phượng Kiá»u ra phố, tình cá» qua bá» Hồ Hoà n Kiếm, sá»±c nhá»› lá»›i ngà y bị quân thù theo hại, được Äại sÆ¡n VÆ°Æ¡ng cứu thoát, ná»—i buồn nhá»› chà ng lại nổi lên, nà ng liá»n lái xe lên Hà ng Buồm, tá»›i ngã ba Hà ng Äà o, Hà ng Bông, chợt thấy má»™t bóng dáng quen quen ngồi trên xe vượt qua.
Ngạc nhiên, nà ng lao vá»t xe theo, thấy chiết xe dừng trÆ°á»›c má»™t tiệm ăn, ngÆ°á»i trên xe bÆ°á»›c xuống có vẻ vá»™i và ng, và o ngay tiệm, lên lầu.
Phượng Kiá»u cÅ©ng vá»™i dừng xe và o theo luôn. Lên gác, gặp, má»›i hay chÃnh Nguyệt Tú.
– Trá»i tưởng ai hoá chị ! Chị xuống đây bao giá»?
Phượng Kiá»u nắm tay cô em gái thủ lÄ©nh thác Cầu Mây, mừng rỡ tÆ°Æ¡i hẳn nét mặt nhÆ°ng nà ng kinh ngạc khi thấy mặt cô gái phá» phạc, u buồn khác hẳn trÆ°á»›c, vá»™i giáºt nhẹ tay khẽ há»i luôn.
– Kìạ.. Chị sao thế?...
Nguyệt Tú đăm đăm nhìn Phượng Kiá»u, Ä‘oạn buồn rầu trá» và o mình, cÆ°á»i xót xa:
– Chị chÆ°a hay tin gì sao? Anh em ngá»™ nạn bất ngá»...
Phượng Kiá»u giáºt nẩy mình, trố mắt coi, lúc đó má»›i nháºn ra ngÆ°á»i bạn gái có mang băng tang.
– Trá»i! Chị bảo sao? Anh Khách Giang Hồ...
Nguyệt Tú gáºt đầu, Ä‘au Ä‘á»›n, khẽ thở dà i, trầm giá»ng:
– Anh ấy ngã từ lưng chừng núi Tây Phà n xuống vực, mất xác!
Em vừa từ miá»n ngược vá» hồm qua, được biết chị đã vá» Hà Nộị..
Phượng Kiá»u thở mạnh, bà ng hoà ng, mãi má»›i lẩm bẩm:
– Tháºt không ngá»! NhÆ°ng lúc đó, chị có ở đó không?
– ChÃnh em đã nhìn táºn mắt. Nếu không có ngÆ°á»i giữ lại, em đã nhảy xuống theo. Äêm đó hình nhÆ° có cả Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng chứng kiến.
Tháºt không ngá»...
Nguyệt Tú kéo Phượng Kiá»u và o má»™t phòng ăn nhá», kể lại việc qua, Phượng Kiá»u suy nghÄ© giây lát. khẽ há»i:
– Chuyện mất xác khả nghi lắm. Dầu sao chị cÅ©ng đừng vá»™i phát tang, hãy chá» it lâu đã. À, chị đã gặp... Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng chÆ°a?
Nguyệt Tú lắc đầu:
– Em cũng muốn gặp anh ấy, nhưng không thấy. Sau đêm đó, hình như anh ấy có và o ruột núi kiếm lão động chủ nhưng hắn đã đi đâu mất rồi, chỉ còn tên động chủ giả. Em có việc cần xuôi gấp, không nán ở vùng Sa Pa được!
Äang nói, nà ng chợt ngừng lại, vì có tiếng gõ cá»a. Rồi mấy ngÆ°á»i vừa Ä‘Ã n ông, Ä‘Ã n bà đẩy cá»a phòng ăn bÆ°á»›c và o, cúi đầu chà o.
Nguyệt Tú khẽ hất hà m:
– Sao? Cứ nói! Äây chÃnh cô nÆ°Æ¡ng Phượng Kiá»u.
– ThÆ°a, đã báo cho các căn cứ miá»n xuôi rồi. NhÆ°ng...ngoà i Ä‘Æ°á»ng có nhiá»u tên lạ mặt khả nghi lắm! Tôi đã cá» anh em canh chừng.
Nguyệt Tú hơi cau mà y liễu:
– Máºt thám à ?
– ChÆ°a rõ hẳn. Trong bá»n hình nhÆ° có đứa miá»n núi má»›i vá».
Giầy còn bám cả đất Ä‘á».
Ngẫm nghĩ mấy khắc, Nguyệt Tú phất nhẹ tay bảo tùy tướng:
– Anh chị em xuống cả phòng dÆ°á»›i! Cứ dùng bữa nhÆ° thÆ°á»ng. Có gì lạ báo lên đây!
Cả bá»n cúi chà o lui xuống, ăn uống xong, Nguyệt Tú cùng Phượng Kiá»u dắt tay nhau xuống lầu, ung Ä‘ung vẫy thuá»™c hạ ra thẳng ngoà i.
Vừa thoáng thấy mặt bá»n lạ, Phượng Kiá»u đã bảo Nguyệt Tú:
– Bá»n giặc trên Si Pan! Chắc chúng theo em!
Nguyệt Tú dừng lại Ä‘Æ°a mắt nhìn mấy tên lạ mặt mỉm cÆ°á»i:
– Chị tÃnh sao ? Hạ thủ chứ?
– Mấy tên đầu mục... Äược để chúng cho em liệu. Chắc thế nà o cÅ©ng có tên trùm còn ẩn mặt. Không khéo lại còn nữ tặc há» Cầm!
– Chị có cần đi đâu không, lại em chơi!
– Em có chút việc, xong, tối em sẽ lại. NhÆ°ng chị nên cẩn tháºn.
Chúng có thể chặn giữa Ä‘Æ°á»ng!
Phượng Kiá»u mỉm cÆ°á»i, chia tay Nguyệt Tú, Ä‘oạn khoan thai bÆ°á»›c lên xe, rồ máy Ä‘i thẳng. Quả nhiên, phÃa sau có xe rượt theo liá»n.
Nhìn kÃnh chiếu háºu thấy thấp thoáng bốn tên, Phượng Kiá»u bèn cho xe cháy tháºt nhanh vòng thẳng ra mạn bá» sông. Nếu vá» nhà riêng chúng sẽ biết chá»— ở ngay. Nà ng muốn đánh lạc hÆ°á»›ng nhÆ°ng không nổi, nên cứ lao thẳng lối cầu Dốc Gạch. Äược má»™t quãng, quay lại, không thay xe theo nữa, còn Ä‘ang ngạc nhiên đã nghe tiếng còi inh á»i, rồi má»™t chiếc xe xả hết tốc lá»±c vá»t lên, nhìn sang chÃnh Nguyện Tú giÆ¡ tay vẫy.
– Thôi! Chị cứ quay vá» chá»— ở! Em cho cháºn lối chúng rồị..
Phượng Kiá»u vừa giÆ¡ tay, chÆ°a kịp nói thì Nguyệt Tú đã rẽ Ä‘Æ°á»ng nganh Ä‘i mất. Nà ng liá»n rẽ theo, vá» thẳng nhà riêng. Nhìn lại sau, không thấy kẻ nà o khả nghi, nà ng liá»n cho xe và o thẳng Ga ra. Bà quản gia vừa thấy bóng nà ng, đã chạy ra khẽ bảo:
– Cô Ba! Chú Hai Cao vừa cho ngÆ°á»i đến muốn thÆ°a gì vá»›i cô, còn ngồi đợi trên phòng khách đấy!
Phượng Kiá»u hÆ¡i nhÃu mà y:
– Quái! Việc gì nhỉ! Tôi vừa ở bệnh viện mà !
Nà ng nhanh nhẹn bÆ°á»›c và o, vừa thấy bóng gia nhân đả há»i ngay:
– Có chuyện gì đó, chú?
Gã gia nhân đứng vội lên:
– May quá! Tưởng cô ba Ä‘i lâu má»›i vá». Bác Hai sai tôi vá» dặn cô nên lÆ°u ý Ä‘á» phòng, có nhiá»u kẻ lạ mặt lảng vảng ngoà i cá»a bệnnh viện lắm. Và xin cô Ba cho lệnh đối phó vá»›i chúng.
Phượng Kiá»u nhìn ra ngoà i cá»a, lẩm lầm:
– Quái! Bá»n chúng vừa theo ta trên Hà ng Buồm mà ! Chẳng lẽ chúng vỠđây đông thế?
Quay phắt lại thiếu nữ buông gá»n:
– Tới bảo Hai Cao lựa thế bắt ngay một hai kẻ lạ mặt cho ta xét xem. Nhớ đừng là m náo động phố xá đấy!
– Dạ.
Gia nhân cúi chà o, Ä‘i ngay. Phượng Kiá»u lên gác, và o buồng riêng, hé cá»a sổ nhìn ra Ä‘Æ°á»ng. Gã gia nhân Ä‘i được mấy phút thì nà ng thấy bên kia Ä‘Æ°á»ng có mấy kẻ lạ mặt lảng vảng qua lại, nếu sÆ¡ ý có thể tưởng là khách bá»™ hà nh. Ngay lúc đó, chợt có má»™t lão hà nh khất áo quần rách rÆ°á»›i chống gáºy Ä‘i tá»›i, dừng lại ngay trÆ°á»›c cá»a nhà nà ng. Mấy con chó lá»›n từ trong xồ ra sủa, nhÆ°ng lão hà nh khất nhÆ° nặng tai không thấy gì cứ đứng ngoà i cổng kêu xin. Bà quản gia nghe tiếng chó sủa, chạy ra thấy ông già hà nh khất, liá»n và o lấy má»™t đồng xu ra cho. NhÆ°ng lão lắc đầu từ chối, trá» tay và o miệng. Bà quản gia vốn thÆ°Æ¡ng ngÆ°á»i, vá»™i và o lấy gạo cho. NhÆ°ng lão vẫn lắc đầu, để tay lên miệng, ngá»a cổ là m hiệu xin rượu uống. Bà quản gia phát bá»±c, liá»n đặt cả gạo lẫn tiá»n cạnh lão, quay và o. Lão hà nh khất liá»n tiến đến sát cổng, cổng khóa, nhÆ°ng loay hoay thế nà o mà lão mở ngay ra được, táºp tá»…nh chống gáºy và o thẳng trong.
Äứng trên gác, Phượng Kiá»u lấy là m lạ vì thái Ä‘á»™ của lão hà nh khất, nhÆ°ng nà ng cứ đứng xem lão ta là m gì. Và o được mấy thÆ°á»›c, lão đứng lại láºt nón, ngồi phệt xuống gốc cây, ngó và o trong. Äà n chó lại xồ ra sủa quanh. Lão vẫn thản nhiên nhÆ° không thèm lÆ°u ý tá»›i, thò tay và o bị lấy ra má»™t náºm rượu dốc uống. NhÆ°ng rượu chỉ còn dÃnh be, lão cau mà y, giÆ¡ cao náºm, ú á»› gá»i. Lúc đó má»›i thiết lão ta câm. Phượng Kiá»u cà ng sinh nghi, suy nghÄ© mấy giây, Ä‘oạn bÆ°á»›cxuống nhà dÆ°á»›i, ra phòng khách, coi xem. Vừa trông rõ lão ăn mà y, nà ng đã chá»™t dạ vì vẻ cổ quái khác thÆ°á»ng trên mặt lão. Mặt sần sùi nhÆ° hủi, có từng nhÅ© thịt nổi lên, da Ä‘en Ä‘en Ä‘á» Ä‘á» nham nhở, lông mà y sâu róm, đặc biệt cặp mắt sáng nhÆ° Ä‘iện.
Tinh ý Phượng Kiá»u biết ngay đó chỉ là má»™t lão ăn mà y giả hiệu.
Äà n chó sủa mãi vẫn thấy lão ngồi Ä‘iá»m nhiên nhÆ° không, má»™t con nổi xung chồm luôn và o mặt lão cắn. Phượng Kiá»u đứng trong nhìn ra, chỉ kịp chá»›p mắt má»™t cái, đã thấy lão ăn mà y quái dị nắm cổ con chó lá»›n giÆ¡ lên, nhÆ° giÆ¡ má»™t con chó giấy. Con chó kêu ăng ẳng, chân vùng vẫy chá»›i vá»›i được mấy cái, chợt má»m nhÅ©n ra, bất Ä‘á»™ng. Lão ăn mà y liá»n đặt con chó xuống, nhìn Ä‘Ã n chó, cÆ°á»i khanh khách. Äà n chó thấy bạn nằm thẳng cẳng cả sợ, vừa lùi vừa sủa ran. Lão giÆ¡ tay vá»— nhẹ và o mình con váºt má»m nhÅ©n má»™t cái, tá»± nhiên con váºt ngồi ngay dáºy, nhá»›n nhác nhìn lão, rồi cúp Ä‘uôi chạy mất. Phượng Kiá»u giáºt mình muốn toát mồ hôi, ngay lúc đó, lão từ từ ngá»a mặt lên, “phù†má»™t cái, chai rượu láºp tức bay bổng lên sát cà nh cây, cổ chai dốc ngược xuống, vừa lúc lão ta hé miệng ra. Từ trên chai rượu má»™t vòi rượu chảy dòng xuống miệng lão, cho tá»›i lúc cổ chai lao dÃnh và o hai hà m răng lão. Cứ thế mấy lần bay lên rÆ¡i xuống, lão đã nốc cạn sạch rượu. Phượng Kiá»u kinh ngạc trố mắt coi trò uống rượu kỳ dị, thình lình thấy lão liếc mắt nhìn và o chá»— nà ng đứng, miệng “phù†má»™t cái. Chai rượu bay vụt à o nhÆ° bị má»™t sức đẩy tháºt mạnh. Lão ăn mà y chợt cất tiếng cÆ°á»i kỳ dị, rồi lấy gáºy chống, táºp tá»…nh tiến và o chá»— Phượng Kiá»u. Không do dá»±, nà ng vá»™i chÄ©a súng, nghiêm giá»ng quát:
– Äứng lại! BÆ°á»›c nữa ta hạ liá»n! Lão muốn Ä‘iá»u chi?
Lão hà nh khất thấy mÅ©i súng từ khe cá»a chÄ©a ra, vẫn Ä‘iá»m nhiên lÆ°á»›t tá»›i, hấp háy mắt ngó và o, bất ngá», báºt giá»ng:
– Con gái hỠTrần đấy ư?
Vẫn chÄ©a súng, Phượng Kiá»u xẵng giá»ng:
– Lão là ai? Tới đây có việc gì?
– Hà hà ! Mở cá»a ra chứ? Sợ má»™t lão ăn mà y rách rÆ°á»›i sao?
Dứt lá»i, lão liá»n táºp tá»…nh bÆ°á»›c lên báºc thá»m.
– Äứng lại! Tiến nữa chá»› trách.
Mặc. Lão ăn mà y quái dị cứ bÆ°á»›c lên. Äoà nh... Ä‘oà nh... Liá»n hai phát đạn bắn ra trúng giữa ngá»±c lão ăn mà y kỳ dị. Lạ thay, lão vẫn tiến tá»›i, bất thình lình vung mạnh chiếc gáºy trúc nhanh nhÆ° chá»›p, hất tung mÅ©i súng, lão đã lách vụt và o, đứng sừng sững trÆ°á»›c mặt Phượng Kiá»u. Cô gái lui lại, tay không khà giá»›i, quắc mắt ngó con ngÆ°á»i ghê gá»›m. NhÆ°ng lạ thay, lão vẫn không nhúc nhÃch, vừa trông thấy Phượng Kiá»u, lão thoáng cau mà y chăm chú nhìn nà ng từ đầu tá»›i chân, mấy khắc sau, má»›i lẩm bẩm nhÆ° nói má»™t mình:
– Nhan sắc trên Ä‘á»i hiếm có... trách nà o thằng Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng chẳng sanh lòng quyến luyến. Khó thay bên tình bên hiếu.
Phượng Kiá»u nhÃu mà y chÆ°a kịp nói, chợt nghe phÃa ngoà i có nhiá»u tiếng chân ngÆ°á»i rầm ráºp, lẫn tiếng gá»i nhau ồn à o, lão ăn mà y giở đầu gáºy gạt mở cánh cá»a nhìn ra, Ä‘oạn quay ngó Phượng Kiá»u nói nhÆ° truyá»n lệnh:
– Cô bé hãy sá»a soạn hà nh trang cho mau. Äêm nay lão lại đón đó!
Dứt lá»i, không chá» nà ng kịp nói, lão ăn mà y bÆ°á»›c ra, tay khép vụt cánh cá»a lại. Phượng Kiá»u cúi nhặt vá»™i khẩu súng, trông theo, đã thấy lão táºp tá»…nh ra gần cổng trÆ°á»›c, vừa lúc có bóng mấy ngÆ°á»i lÃnh cảnh sát từ ngoà i hấp tấp chạy và o. Thấy lão, mấy ngÆ°á»i lúm luôn lấy, chÆ°a kịp há»i, đã lăn quay má»—i ngÆ°á»i má»™t góc. Trong khi lão già cứ táºp tá»…nh chống gáºy thẳng ra khá»i cổng. Phượng Kiá»u chạy vụt ra, đã thấy lão đứng bên kia Ä‘Æ°á»ng, đảo mắt nhìn quanh. Mấy tên lạ mặt vẫn lảng vảng dÆ°á»›i bóng cây, thấy bóng Phượng Kiá»u trÆ°á»›c cổng, liá»n nhất loạt xông cả tá»›i. Lúc đó mấy ngÆ°á»i lÃnh cảnh sát đã chạy ra, định cất tiếng há»i thì nà ng đã gạt vá» sau, nhanh giá»ng:
– Nằm cả xuống!
Miệng nói, chân lùi nấp sau trụ cổng, chĩa súng ra quát lớn.
– Äứng lại, không ta bá»n nát óc!
Bá»n lạ đã nấp sau thân cây. Bá»—ng có má»™t cô gá xông tá»›i, quát:
– Tiến cả lên!
Phượng Kiá»u đã nháºn ra cô gái lạ chÃnh là nữ tặc há» Cầm. Ngá»n súng chÄ©a ra sắp lảy cò, chợt nà ng chá»™t dạ ngoảnh lại sau, thấy ngay mấy bóng lạ nhô trên mặt tÆ°á»ng sắp ùa tá»›i, nà ng liá»n đóng áºp cổng và o, má»™t tay vẫy ngá»n súng vá» phÃa sau, NhÆ°ng mấy tên đã tụt vá»™i xuống lẩn nhanh và o bóng tối. TrÆ°á»›c sau thụ địch, Phượng Kiá»u vẫn không nao núng. Nà ng khẽ bảo mấy tay cảnh sát:
– Các ông trấn mặt sau! Liệu thế rút và o đi! Quân gian nà y thạo súng lắm đó!
Giữa lúc đó, má»™t cánh tay vung lên phÃa sau, và má»™t ngá»n dao phóng trúng vai má»™t tay cảnh sát. Phượng Kiá»u vừa vẩy ngá»n súng vá» phÃa đó, ngoái lại đã thấy bóng lạ phÃa trÆ°á»›c lố nhố định xông và o, nà ng liá»n nhả đạn tiếp.
– Nhà o cả tá»›i chân dáºu!
Tiếng nữ tặc há» Cầm vừa dứt đã thấy bá»n gian lăn veo veo áºp tá»›i, khuất dạng. Vút, từ ngoà i, má»™t sợi thòng lá»ng quăng qua dáºu chụp lấy nà ng. Phượng Kiá»u nhanh mắt né kịp, biết còn đứng sau trụ cổng sẽ nguy, liá»n nhà o luôn tá»›i thá»m, bắn yểm trợ cho toán cảnh sát rút và o theo. Ngoà i cổng, dân phố kinh sợ chạy tán loạn. Chợt nghe có mấy tiếng rú báºt lên, rồi có tiếng ngÆ°á»Ã xa xa kêu vá»ng lại:
– Kìa! Kìa! Chúng chạy cả rồi!
– Chà ! Lão ăn mà y giá»i quá! Äứa nà o cÅ©ng què rồi.
Ngạc nhiên, Phượng Kiá»u liá»n bảo toán cảnh sát trấn phÃa sau, còn mình mở cá»a chạy ra cổng. Äể cảnh sát là m biên bản vá» xong, Phượng KÃá»u Kiá»n cùng mấy gia nhân thủ túc, tá»›i bệnh viện. Nà ng căn dặn Hai Cao lo việc canh phòng cẩn trá»ng xong cùng mấy tay súng trở lại biệt thá»±, suy nghÄ© miên man vá» lão ăn mà y quái dị, không sao Ä‘oán được manh mối. Rồ rà ng lão không cùng bá»n giặc Si Pan, nhÆ°ng xem tà i nghệ quả là gá»›m ghê trên Ä‘á»i hiếm có tay địch thủ.
Ná»a đêm trá»i tá»± nhiên đổ mÆ°a lá»›n, Phượng Kiá»u có đặt mấy tay súng phục trong bóng tối trên cây ráºm, Ä‘oạn yên trà đôi chút, liá»n lên phòng riêng đóng cá»a nằm chá». Thá»i gian khắc khoải, nặng ná» quay. Nóng ruá»™t, nà ng liá»n lấy sách ra xem. Bên ngoà i, lẫn tiếng gió rà o cà nh, và i quả bà ng rụng lá»™p bá»™p xuống ná»n nhá»±a Æ°á»›t át, tiếng rao hà ng buồn tênh lùi dần vá» nẻo xa xôi. Mi mắt cô gái khép lại từ lúc nà o không biết. Bất thần, Phượng Kiá»u mở choà ng mắt ra, quÆ¡ tay định nắm lấy khẩu súng để ở đầu giÆ°á»ng. Vì má»™t bóng ngÆ°á»i đã đứng bên giÆ°á»ng tá» lúc nà o rồi giÆ¡ tay vá»™i cản nà ng. Chá»›p vá»™i hà ng mi, Phượng Kiá»u cả mừng nháºn ra chÃnh Nguyệt Tú. Thiếu nữ Cầu Mây mỉm cÆ°á»i:
– Chị ngủ mệt thế? Em đã định gá»i nhÆ°ng lại thôi! Sao chÆ°a thấy tăm hÆ¡i sÆ¡n tặc?
Phượng Kiá»u sá»a lại mái tóc, cÆ°á»i há»i:
– Chị và o bao giỠđấy? Sao ngÆ°á»i nhà không báo thức em?
– Cũng mới mấy phút thôi! Nhưng em và o ngầm, gia nhân đâu có biết. Lối ban công!
Phượng Kiá»u giáºt mình mở to mắt:
– Chết tháºt! Canh phòng đến thế thì nguy rồi! Chúng nấp cả trên cây, góc tÆ°á»ng. Chị cÅ©ng và o êm được huống chi lão tặc!
Thấy mặt nà ng có vẻ lo lắng, Nguyệt Tú vá»™i há»i:
– Lão nà o? Phải thằng giặc Si Pan?
Phượng Kiá»u lắc đầu, kể lại má»i việc vừa qua cho Nguyệt Tú nghe, Ä‘oạn cháºm rãi:
– Xem tà i nghệ lão nà y ghê gá»›m khác thÆ°á»ng. Và i tay súng tháºt không đủ tin cáºy. Vá»›i bá»n Si Pan còn chÆ°a đáng ngại bằng lão đó.
Nguyệt Tú long lanh mắt có vẻ thÃch thú:
– Hay lắm! Váºy em đến chị cÅ©ng không thừa. Hiện bên ngoà i em đã cho mấy viên tùy tÆ°á»›ng phục sẵn rồi. Có gì em ở lại cả đêm vá»›i chị để xem lão ta có đủ ba đầu sáu tay không?
Äêm cÅ©ng khuya. Ngoà i Ä‘Æ°á»ng đã có tiếng rao hà ng Æ¡i á»›i. Nguyệt Tú cÆ°á»i bảo Phượng Kiá»u:
– Chúng không tới rồi! Sắp sáng còn gì.
Vẫn chÆ°a yên tâm, Phượng Kiá»u tần ngần nhìn lên chiếc đồng hồ quả lắc lẩm bẩm:
– Quái lạ! Lão ta bản lãnh chẳng thÆ°á»ng, lẽ nà o không dám tá»›i?
Chị mệt nên ngả lưng một chút!
Nguyệt Tú mỉm cÆ°á»i:
– Mấy đêm nay em đã ngủ nhiá»u rồi. Chị mải săn sóc cụ nhà , nên nghỉ Ä‘i. Äể mình em thức là được.
Mỉệng nói, tay kéo Phượng Kiá»u đến bên giÆ°á»ng, ép nằm xuống, Ä‘oạn tắt đèn sáng, chỉ để lại ngá»n đèn đêm nhá». Phượng Kiá»u nằm, yên trà có bạn rồi, mấy phút sau mệt quá, thiếp ngủ lúc nà o không biết. Còn mình Nguyệt Tú, cô gái Cầu Mây ngồi khuất sau ngá»n đèn đêm, nhìn ra phÃa cá»a ban công. Nguyệt Tú ngồi buồn vá»›i quyển sách xem dở, tá»± nhiên trên tÆ°á»ng tiếng đồng hồ thánh thót ngân nga nhịp đỉệu “đà n chai†trong vắt rồi dõng dạc buông ba tiếng vang âm. HÆ¡i gió lùa qua khe cá»a mang theo má»™t mùi hÆ°Æ¡ng kỳ dị. Cô gái ngẩng phắt lên, quắc mắt trông phÃa cá»a. DÆ°á»›i vùng ánh sáng đèn đêm xanh lÆ¡, nà ng thấy rõ má»™t luồng trắng xóa nhÆ° sÆ°Æ¡ng khói chảy qu khe cá»a cháºp chá»n uốn éo.
– Mê hồn hương!
Nguyệt Tú nÃn thở, nà ng nhón gót quay lại phÃa cá»a sổ sau, mở vá»™i cá»a kÃnh. Vừa toan mở nốt cá»a chá»›p, chợt nà ng lại ngá»i thấy mùi hÆ°Æ¡ng kỳ dị từ ngoà i bay và o và má»™t là n khói trắng tuôn qua khe chá»›p, chá»n vá»n. Biết nấn ná sẽ nguy, Nguyệt Tú rút phắt súng ra, tiến đến bên giÆ°á»ng lay mạnh Phượng Kiá»u.
Nhưng cô gái hỠTrần ú ớ mấy tiếng rồi lại nằm ngủ vùi luôn.
Còn Ä‘ang lưỡng lá»±, đã ngá»i thấy mùi hÆ°Æ¡ng từ phòng bên thốc sang.
Tứ chi muốn rÅ© liệt, Nguyệt Tú vá»™i váºn hết gân cốt, lách vụt sang căn bên, dá»±a lÆ°ng và o tÆ°á»ng, nÃn thở, định thần trông vá» phÃa cầu thang. Äá»™t nhiên nà ng dừng phắt lại, lăn tròn mấy vòng, nhả luôn mấy phát súng. Tiếng nổ xé rách không gian. Nguyệt Tú lần tá»›i má»™t góc phòng, thủ thế. Cô gái đã thấy tức thở, cố chá»›p hà ng mi. Rõ rà ng có váºt gì lù lù Ä‘en hÆ¡n bóng tối Ä‘ang tiến lại phÃa nà ng Không do dá»±, cô gái nhả luôn hai phát nữa. Trong bóng tối, chợt nổi lên mấy tiếng cÆ°á»i khanh khách, rồi có giá»ng nói vang âm:
– Con bé nà y gá»›m tháºt! Äịnh chống cá»± lại cả ta! Ha Ha!
Ãnh đèn bấm lóe lên mấy giấy rồi tắt phụt. Rồi có tiếng cà u nhà u:
– Con em gái thằng Khách Giang Hồ! Hừ!
Tiếp theo, có tiếng gáºy chống lốp cốp mặt sà n. Phượng Kiá»u choà ng thức giấc, gá»i khẽ:
– Chị Nguyệt Tú!
Thình lình, có tiếng nói nổi lên đâu đây, rá»n rợn.
– Cô bé đã tỉnh hẳn chÆ°a? Äi lấy hà nh lý theo ta mau! Gần sáng rồi!
Phượng Kiá»u đứng phắt lên, Ä‘Æ°a mắt nhìn quanh gian phòng tối, lá»›n tiếng:
– Ngươi là ai? Phải chăng...
Giá»ng nói ngừng nÆ¡i cổ nà ng, vì từ trong xó tối bất táºn, má»™t đốm lá»a Ä‘á» rá»±c nổi báºt lên, rồi hai đốm lá»a, chá»›p mắt đã từ từ tiến đến trÆ°á»›c mặt nà ng, rõ rà ng là đôi mắt lá»a giữa bóng tối, trừng trừng nhìn nà ng, tia mắt nóng bá»ng nhÆ° muốn đốt thịt da. Cặp mắt lá»a sáng quắc tiến đến cách nà ng chừng hai thÆ°á»›c, dừng lại. Vừa sá»±c nhá»› tá»›i phép thôi miên ghê gá»›m, Phượng Kiá»u toan nhún mình nhảy tá»›i đánh nhầụ.. Chợt cặp mắt rá»±c sáng hẳn lên, và có tiếng quát khẽ, vô cùng oai nghiêm nhÆ° tiếng lệnh truyá»n:
– Con gái há» Trần! Äứng im! Sá»a soạn theo ta. Thu xếp hà nh trang mau! Ta đợi!
NhÆ° đứa bé, Phượng Kiá»u ngoan ngoãn là m theo lá»i lão, thoáng cái, hà nh lý đã cầm tay. Lão gáºt gù có vẻ bằng lòng:
– Äược lắm. Thôi, Ä‘i ra!
Miệng nói, tay ném dây súng cho nà ng. NhÆ° mất hồn, Phượng Kiá»u theo lão xuống thang. Xuống dÆ°á»›i, lão dẫn nà ng ra lối cổng tiá»n.
– Cô chủ chúng mà y theo ta có việc! Hãy lên đánh thức cô gái Cầu Mây dáºy.
NhÆ° cái máy, Phượng Kiá»u phất tay cho mấy tay súng lui ra.
Äám gia tÆ°á»›ng ngÆ¡ ngác nhìn nhau, chÆ°a biết xá» trà ra cao. Có tiếng quát lanh lảnh từ trên lầu hắt xuống:
– Chá»› để hắn dùng tà thuáºt Ä‘Æ°a nữ cbủ các chú Ä‘i. TÆ°á»›ng lÄ©nh Cầu Mây đâu? Bắt lấy! Chá»› để hắn thoát!
Nguyệt Tú đã kịp trấn tÄ©nh tinh thần, Ä‘u mình xuống sân nhặt súng cùng thủ hạ chia nhau chạy vòng các ngả bổ vây. Ngay lúc đó, từ nẻo ga Hà ng Cá», má»™t chiếc xe hÆ¡i mui trần lao vụt tá»›i. Äang chạy giữa Ä‘Æ°á»ng, bất ngá» chiếc xe xẹt ngay sát vỉa hè, rồi dừng lại, trong nháy mắt Phượng Kiá»u đã bị đẩy và o trong xe, trÆ°á»›c những cặp mắt kinh dị của Nguyệt Tú cùng hai hà ng gia tÆ°á»›ng. Chiếc xe cứ thế, xả lốc lá»±c vá»t nhanh. Trông theo, còn thấy lão tặc đặt Phượng Kiá»u ngồi giữa, đầu gáºy chÄ©a thẳng lên trá»i, chá»›p mắt đã ngoắt Ä‘i, mất dạng.
Nguyệt Tú cùng đám gia tÆ°á»›ng chỉ còn biết giáºm chân tức giáºn ngó theo. Giữa lúc đó, Hai Cao cùng hai gia tÆ°á»›ng phóng xe từ bệnh viện Äặng VÅ© Lạc vá», thấy má»i ngÆ°á»i còn Ä‘ang ngÆ¡ ngác đứng bên hè, Hai Cao toan cất tiếng há»i, thì Nguyệt Tú đã nhanh giá»ng:
– Tên già quái dị vừa bắt Phượng Kiá»u cô nÆ°Æ¡ng Ä‘i rồi! Äuổi theo mau!
Không cháºm trá»…, Hai Cao vòng xe Ä‘uổi theo ngay, sau khi đỡ Nguyệt Tú lên xe. Xe chạy được má»™t quãng tá»›i khúc quẹo, Nguyệt Tú liá»n leo sang cầm lái, xả hết tốc lá»±c rút ngắn Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng. Chiếc xe, chÃnh xe riêng của Phượng Kiá»u má»›i mua thuá»™c loại tốt, chạy rất nhanh. Khá»i Gia Lâm, gặp má»™t chiếc xe hà ng ngược lại, há»i thăm, biết rõ có xe mui trần vừa chạy qua, Nguyệt Tú liá»n bắt luôn và o Ä‘Æ°á»ng số năm phóng miết. Quả nhiên, chỉ lát sau, đã thấy bóng chiếc xe mui trần Ä‘ang chạy bon bon phÃa trÆ°á»›c.
Nguyệt Tú vừa cho xe tá»›i gần đầu cầu bên nà y, vá»™i thắng két xe lại, vì xe trÆ°á»›c thình lình dừng phắt ngay đầu cầu bên kia. Má»™t bóng ngÆ°á»i từ trong xe khoan thai bÆ°á»›c xuống tiến lại dừng giữa đầu cầu, hai tay hai súng chÄ©a thẳng và o Nguyệt Tú.
– Phượng Kiá»u!
– Cô Ba!
Cả bá»n Ä‘ang ngạc nhiên đã nghe tiếng lão tặc ồ ồ hắt lại:
– Biết Ä‘iá»u lui mau! Ta cho mÆ°á»i giây suy nghÄ© đó! Nếu không, ta truvá»n Phượng Kiá»u bắn ngay!
Nguyệt Tú vẫn không rá»i tay lái. Cô gái Ä‘Æ°a mắt cho Hai Cao, lúc đó cùng mấy gia tÆ°á»›ng đã phục xuống sà n xe.
– Rút súng ra! Chỉ cần Hai Cao cùng má»™t chú bên Cầu Mây, thạo súng nhất. Hãy mở cá»a, ra nấp bên sÆ°á»n bắn cặp vá» sau của chúng.
Äể tôi liệu tÆ°á»›c súng Phượng Kiá»u!
Hai ngÆ°á»i vừa hé cá»a, chÆ°a kịp lách ra, đã nghe tiếng lão tặc:
truyá»n lệnh:
– Hết mÆ°á»i giây!
Lệnh quái ác vừa truyá»n, Phượng kiá»u vẫy luôn hai tay súng. Hai viên đạn xuyên trúng cá»a xe, Nguyệt Tú còn Ä‘ang lá»±a thế nghiêng bắn tung súng cô bạn gái cho khá»i phạm ngÆ°á»i, thì Phượng Kiá»u đã chÄ©a luôn mÅ©i súng và o Nguyệt Tú. Nguyệt Tú còn Ä‘ang lúng túng thì xe trÆ°á»›c rồ máy vá»t Ä‘i, bá» lại sau má»™t chuá»—i cÆ°á»i khanh khách.
Nguyệt Tú cả giáºn vẩy luôn ngá»n súng lên, nhÆ°ng đã muá»™n, xe trÆ°á»›c đã lao Ä‘i nhÆ° má»™t mÅ©i tên. Nà ng liá»n mở máy Ä‘uổi theo, nhÆ°ng chạy được mấy thÆ°á»›c má»›i rõ hai bánh trÆ°á»›c xe mình đã xì hÆ¡i, bẹp dÃ.
BỠđược xe Nguyệt Tú, “bá»n ăn mà y†truyá»n ngÆ°á»i tuổi trẻ lái xe thẳng Ä‘Æ°á»ng ra Äồ SÆ¡n. Phượng Kiá»u mệt quá, dá»±a lÆ°ng và o nệm xe ngủ lúc nà o không biết. Tỉnh dáºy, nghe tiếng sóng vá»— triá»n miên, Phượng Kiá»u tung mình ngồi lên, ngÆ¡ ngác nhÆ° vừa trải qua cÆ¡n má»™ng ảo lạ lùng. Nà ng chỉ còn lá» má» nhá»› lại việc vừa qua, cau mà y táºp trung ý nghÄ© nhÆ°ng không thế nà o kiểm Ä‘iểm được rõ rệt hà nh Ä‘á»™ng mình từ lúc thấy cặp mắt lá»a xuất hiện bên giÆ°á»ng, cả lúc lên xe ngồi giữa lão ăn mà y quái dị và ngÆ°á»i tuổi trẻ cầm tay lái. Biết chắc mình đã bị sức thôi miên ghê gá»›m chi phối, Phượng Kiá»u cau mà y Ä‘áºp mạnh tay và o trán. NghÄ© mấy giây, Phượng Kiá»u bÆ°á»›c đến bên cá»a ra và o. Cá»a đóng chặt phÃa ngoà i. Nà ng Ä‘Æ°a mắt quan sát kỹ lưỡng, Ä‘oạn áp tai và o vách nghe ngóng. Không má»™t tiếng Ä‘á»™ng ngoà i tiếng sóng gầm gió lá»™ng.
Sấm chá»›p liên hồi, rồi mÆ°a đêm đổ xuống nhÆ° thác. NhỠánh chá»›p, Phượng Kiá»u nháºn được khá tÆ°á»ng táºn địa hình địa váºt, sá» chấn song thấy bằng tre, cả mừng lÃá»n váºn gân bẻ gãy luôn. Phượng Kiá»u yên tâm, lượng chiá»u không cao mấy, liá»n lách mình qua khung cá»a, Ä‘u xuống nhÆ° con sóc. Chân vừa chạm mặt cát, nà ng đã theo Ä‘Ã lăn tròn Ä‘i mấy vòng, nằm áp tai nghe ngóng, chỉ thấy tiếng thủy triá»u cuốn ầm ầm, nà ng toan chống tay ngồi dáºy, chợt giáºt nẩy mình chá»›p mắt luôn mấy cái. Không hiểu sao, nà ng có cảm giác nhÆ° vừa chạm phải Ä‘iện, lăn luôn mấy vòng nữa và đứng phắt ên. NhÆ°ng má»™t bà n tay đã đặt lên bá» vai nà ng, và má»™t giá»ng nói rợn trầm nổi lên:
– Sao không nằm yên trong giÆ°á»ng lại ra ngoà i mÆ°a gió? Äịnh trốn đâu cho thoát tay ta?
Nháºn ra tiếng lão hà nh khất, Phượng Kiá»u liá»n mÃm chặt môi, thoi luôn má»™t quyá»n và o bụng lão địch thủ và bị lão thót bụng kẹp dÃnh lấy nắm tay nhÆ° nam châm hút sắt.
– Sao dám kháng lệnh ta?
Tiếng nói vừa buông, Phượng Kiá»u thấy má»™t chiếc khăn lông đã trùm khắp thân mình, cất bổng lên, nhÆ° bị kẹp chặt giữa gá»ng kìm thép. Chừng năm phút sau, có tiếng há»i xẵng:
– Sao? Chúng đã tới chưa?
Có tiếng ngÆ°á»i trẻ đáp lại có vẻ kÃnh cẩn.
– Bẩm sÆ° phụ, chÆ°a thấy báo hiệu ngoà i khÆ¡i! Có lẽ mÆ°a to gió lá»›n nên cháºm chăng? Bẩm, thế còn cô gái đó?
– Cô nà ng nhảy cá»a sổ định trốn! Äây! Mi Ä‘Æ°a cô nà ng và o thay y phục còn ra khÆ¡i cho kịp.
– Dạ.
Nằm trong chăn, Phượng Kiá»u thấy thân hình bi tung bổng lên, rồi có cánh tay khác đỡ lấy, vác Ä‘i. Giây lát thấy chân chạm đất rồi chăn được kéo ra, Phượng Kiá»u thấy mình đứng trong má»™t căn nhà chà i lụp sụp trÆ°á»›c má»™t chà ng tuổi trẻ, bảnh trai, thân hình rất tầm thÆ°á»›c. Phượng Kiá»u cau mà y, cÆ°á»i lạt há»i:
– Các ngÆ°á»i vô cá»› lừa bắt ta, Ä‘Æ°a ra vùng Äồ SÆ¡n nà y là m chi?
Phải chăng...?
Nà ng ngừng lại, khoé hạnh long lanh, nhÆ°ng ngÆ°á»i tuổi trẻ vẫn tÆ°Æ¡i cÆ°á»i nhÆ° không, từ tốn:
– Tiếc thay không thể cho cô nÆ°Æ¡ng biết được. NhÆ°ng dầu sao cô nÆ°Æ¡ng hãy chịu khó thay y phục Ä‘i rồi sẽ liệu. Hà nh lý cô nÆ°Æ¡ng chúng tôi đã mạn phép mang theo, để đầu giÆ°á»ng đó!
Dứt lá»i không chá» nà ng lên tiếng, ngÆ°á»i tuổi trẻ nghiêng mình chà o, lui ra, chép cá»a lại. Phượng Kiá»u đứng trông theo, Ä‘oạn quay gót vá» phÃa giÆ°á»ng, quả nhiên, thấy chiếc “xắc†quen thuá»™c của mình nằm đó từ lúc nà o rồi. Tần ngần giở ra, thấy đủ các thứ cần thiết lặt vặt trong đó, cả phấn sáp, lược, gÆ°Æ¡ng... Chẳng khác chÃnh tay nà ng chá»n để và o.
MÆ°a Æ°á»›t đầm mình, thấm lạnh, nà ng Ä‘Æ°a mắt ngó quanh, liá»n kiếm chá»— khuất thay xiêm y. Vừa xong, chợt có tiếng gõ cá»a:
– Cô nương... đã sẵn sà ng chưa?
– Cứ và o!
Nà ng vừa xẵng giá»ng nói vá»ng ra, đã thấy chà ng tuổi trẻ đẩy cá»a và o.
– Hải thuyá»n đã tá»›i đón. Cô nÆ°Æ¡ng nên thay y phục Ä‘i Ä‘Æ°á»ng cho tiện.
Miệng nói, chân hắn bÆ°á»›c nhanh ra Ä‘Æ°á»ng luôn. Nà ng vừa lách ra hiên, đã thấy bóng ngÆ°á»i rảo bÆ°á»›c tá»›i. Nhanh nhÆ° cắt, Phượng Kiá»u hoà nh thân, đánh luôn ra má»™t Ä‘Æ°á»ng quyá»n tuyệt hiểm. NhÆ°ng bóng ngÆ°á»i đã hụp mình tránh thoát, vung quyá»n đánh trả. Trá»i tối, Phượng Kiá»u chỉ thấy hình ngÆ°á»i Ä‘en di Ä‘á»™ng trÆ°á»›c mặt, nà ng cố định thần, vừa đánh vừa quan sát địa thế, kiếm lối thoát. Chợt có tiếng quát truyá»n lệnh:
– Dừng tay! Sư phụ tới.
Bóng Ä‘en nghe tiếng thoảng, vụt nhảy ra xa. Má»™t ánh đèn chá»›p loé lên, Phượng Kiá»u nhìn rõ chà ng thanh niên cầm đèn bão từ phÃa cuối hiên Ä‘i đến. Cách nà ng chừng hai thÆ°á»›c, hai ngÆ°á»i dừng lại.
Phượng Kiá»u còn Ä‘ang ngạc nhiên không thấy lão hà nh khất đâu.
Thình lình, má»™t chiếc khăn rá»™ng từ phÃa sau lÆ°ng đã quấn chặt lấy thân hình, khiến nà ng không kịp trở tay.
Tỉnh dáºy, Phượng Kiá»u thấy mình nằm trong căn buồng khá rá»™ng, trên chiếc hải thuyá»n bồng bá»nh giữa đại dÆ°Æ¡ng. Nhảy xuống sà n, nà ng chạy đến bên cá»a sổ, giáºt then ngang, nhìn ra. Biển cả mịt mùng, gió thổi lá»™ng vù, mÆ°a bay đầy và o khung cá»a sổ. Cô gái đứng nhìn ra đêm tối bão bùng, mặc cho mÆ°a bay Æ°á»›t mặt. Lát sau, nà ng má»›i quay và o, quan sát khắp phòng.
Trên giá có đủ sách vở bút má»±c, chiếc “xắc†của nà ng đã đặt cạnh đó, ngay gần cá»a ra và o khóa trái, có để sẵn mâm cÆ¡m. Tò mò mở nắp Ä‘áºy, thấy có rất nhiá»u món ăn tuy đã nguá»™i, nhÆ°ng khá sang.
Bụng đói nhÆ°ng nà ng nhất định không ăn. Lên giÆ°á»ng nằm nghÄ© miên man, không sao hiểu được hà nh tung thái Ä‘á»™ thầy trò lão hà nh khất. Còn Ä‘ang suy nghÄ© chợt có tiếng mở khóa ngoà i lách cách.
Phượng Kiá»u vá»› luôn bình nÆ°á»›c lăm lăm cầm tay, rón rén đến nấp bên cá»a. Chỉ mấy giây, cánh cá»a hé mở, má»™t bóng ngÆ°á»i lách vụt và o.
Nhanh thÆ° chà y máy, Phượng Kiá»u giáng luôn bình nÆ°á»›c uống đầu kẻ lạ. Xoảng. Bình nÆ°á»›c vỡ tung toé. Bóng lạ khoan thai lá»™t chiếc mÅ© sắt Ä‘á»™i đầu:
– Äoán có sai đâu! Thế nà o cÅ©ng bị giáng xuống đầu mà ! SÆ° phụ nói đúng, cô nÆ°Æ¡ng quả bÆ°á»›ng bỉnh hÆ¡n ngÆ°á»i.
Phượng Kiá»u vừa ngượng vừa giáºn vì đánh lầm phải mÅ© sắt, liá»n trừng mắt há»i:
– Ngươi muốn gì?
Thấy cô gái vẫn hùng hổ chủ định tấn công, chà ng tuổi trẻ đưa mắt nhìn mâm cơm nghiêm mặt bảo:
– Hà nh trình còn dà i, cô phải ăn uống cho khá»e sức má»›i được, nếu không, cô sẽ chết lả vì đói, rồi là m mồi cho cá theo tục Ä‘i thuyá»n trên biển cả. Và nếu được tin đó Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng Thần Xạ chắc cÅ©ng khóc và i hôm rồi vác súng Ä‘i tìm thân phụ cô. Tôi khuyên cô ăn uống cho Ä‘iá»u hòa.
Chà ng trai nói má»™t trà ng dà i khiến Phượng Kiá»u Ä‘ang bá»±c bá»™i cÅ©ng cảm thấy không khà đỡ căng thẳng:
– NhÆ°ng... tại sao các ngÆ°Æ¡i lại hà nh Ä‘á»™ng nhÆ° phÆ°á»ng gian tặc?
NgÆ°á»i trai lạ thoáng cau mà y lắc đầu mấy cái, rồi lặng lẽ bÆ°á»›c trở ra luôn. Phượng Kiá»u thấy cá»a chỉ khép há», lẳng lặng lách ra ngoà i, má»›i hay gian buồng mình ở phÃa cuối thuyá»n, có má»™t lối Ä‘i hun hút, hai bên còn nhiá»u buồng nữa. Trên trần Ä‘á»u có treo đèn bão lắc lÆ° theo nhịp thuyá»n vượt sóng. Thấy không có ngÆ°á»i, nà ng liá»n cứ thẳng phÃa trÆ°á»›c, Ä‘i vừa được mÆ°Æ¡i thÆ°á»›c đã thấy ngÆ°á»i trẻ tuổi từ đâu hiện ra, ngạc nhiên há»i.
– Kìa! Khuya lắm rồi, cô vẫn chưa đi nghỉ, sao lại ra đây?
Phượng Kiá»u thầm nghÄ© nếu cứ gây sá»± vá»›i hắn, sẽ khó tìm hiểu được hà nh tung lão hà nh khất lạ lùng, liá»n là m mặt tÆ°Æ¡i cÆ°á»i bảo:
– Không ngủ được, thấy cá»a không khoá trái, tÃnh ra hóng gió!
Có gì phiá»n phức cho các... ông không?
NgÆ°á»i trai trẻ ngẫm nghÄ© mấy giây, Ä‘oạn nhìn quanh há»i nà ng:
– GiỠnà y sư phụ tôi còn nghỉ. Tôi có thể để cô nương đi thăm một và i nơi, nhưng cô có thể lấy danh dự cam đoan sẽ không là m chi để sư phụ khiển trách tôi?
Phượng Kiá»u nghÄ© ngợi giây lát, Ä‘oạn gáºt đầu, rồi nói gá»n:
– Äược! Tôi chỉ cần Ä‘i lại má»™t chút cho đỡ tù túng chân thôi!
Chà ng trai tươi hẳn mặt lên:
– Váºy cô nÆ°Æ¡ng cứ tá»± tiện dạo quanh, tôi xin là m hÆ°á»›ng đạo.
– Và đồng thá»i canh chừng xem tôi có là m Ä‘iá»u gì bất lợi không?
Phượng Kiá»u nối lá»i, miệng nhếch cÆ°á»i nhÆ° đùa mỉa. Chà ng tuổi trẻ tảng lá» nhÆ° không nghe thấy tiếng. Cả hai lên boong. Gió thổi lá»™ng, Phượng Kiá»u toan bÆ°á»›c Ä‘i, chợt chà ng trai vá»™i bảo:
– MÆ°a to gió lá»›n cẩn tháºn không gió thổi bay xuống biển đó!
Nói Ä‘oạn, chà ng ta Ä‘Æ°a Phượng Kiá»u ngược vá» cuối thuyá»n, trên có mui che kỹ. Tá»›i khoang lái, chà ng ta dừng lại.
– Äứng đây tốt hÆ¡n! cô có thể xem suốt má»™t vùng biển Ä‘á»™ng.
Nhưng phải vịn cho chắc, không nguy hiểm đó!
Phượng Kiá»u ngó và o khoang, thấy mấy ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông vạm vỡ Ä‘ang Ä‘iá»u khiển hải thuyá»n, ngÆ°á»i nà o vẻ mặt cÅ©ng lầm lì, sạm nắng gió cả. NhỠánh sáng đèn bão, nà ng thấy chiếc hải thuyá»n khá lá»›n, chạy ba buồm, ná»a giống tà u ô, ná»a lại giống các chiến thuyá»n cổ xÆ°a.
DÆ°á»›i biển, sóng vẫn cuồn cuá»™n, Ä‘Æ°a hải thuyá»n nhô lên lao xuống, mấy cánh buồm no gió căng phồng đẩy thuyá»n chạy nhÆ° bay trên mặt biển Ä‘á»™ng. Äứng ngoà i chóng mặt, nà ng liá»n và o khoang lái, bắt chuyện vá»›i đám lái thuyá»n, nhÆ°ng há»i liá»n mấy thứ tiếng, cả bá»n chỉ nhe răng cÆ°á»i ngây ngô nhÆ° không hiểu gì cả.
Phượng Kiá»u tỉnh dáºy, giữa lúc ánh nắng đã chiếu tia sáng qua khe cá»a sổ. Vừa rá»a mặt xong đã nghe tiếng gõ cá»a, rồi má»™t cô gái nhá», tuổi trạc mÆ°á»i lăm bÆ°ng khay đồ ăn bÆ°á»›c và o. Phượng Kiá»u ngạc nhiên, chÆ°a kịp cất tiếng há»i, thì cô gái đã đặt khay thức ăn, lui ra ngay. Äã định không ăn nhÆ°ng nghÄ© muốn lá»±a thế thoát than, lúc nà o cÅ©ng cần cho khá»e khoắn má»›i được nà ng liá»n tặc lưỡi, đổi chiến thuáºt. Lát sau, đã thấy chà ng tuổi trẻ hôm trÆ°á»›c tá»›i. Thấy khay thức ăn đã vá»›i, chà ng ta tÆ°Æ¡i nét mặt ra vẻ bằng lòng:
– Hay lắm! Cô nÆ°Æ¡ng đã tiến bá»™ hÆ¡n nhiá»u. Có thế má»›i chịu Ä‘á»±ng nổi sóng gió đại dÆ°Æ¡ng chứ. Tôi là VÅ© Sinh, cô nÆ°Æ¡ng cÅ©ng nên biết để tiện gá»i. Sao? cô nÆ°Æ¡ng có thấy trong ngÆ°á»i khó chịu vì say sóng không ?
Phượng Kiá»u lắc đầu:
– Không sao! Nhưng tù túng chân tay khó chịu lắm. Ngồi mãi một nơi đâu chịu nổi. Tôi quen hoạt động hà ng ngà y rnà !
Chà ng tuổi trẻ vừa định nói gì , chợt má»™t gã Ä‘Ã n ông vạm vỡ tá»›i nói giá»ng lÆ¡ lá»›:
– Má»i ông tá»›i, lão sÆ° truyá»n gá»i!
Chà ng trai vẫy tay cho ngÆ°á»i thuá»™c hạ Ä‘i trÆ°á»›c, Ä‘oạn cÆ°á»I bảo Phượng Kiá»u:
– Tôi có việc phải lên boong, nếu cô muốn dạo chÆ¡i cho khuây khá»a, thì.. dÆ°á»›i sà n có má»™t lối thông bà máºt đó! NhÆ°ng cô nÆ°Æ¡ng chá»› là m rá»™n, nếu có gặp sÆ° phụ tôi, thì cứ là m nhÆ° chÃnh cô nÆ°Æ¡ng đã khám phá ra lối đó!
Nói xong, chà ng ta Ä‘i thẳng và khóa trái cá»a lại, Phượng Kiá»u nhìn theo gã rồi theo lối bà máºt lần ra cầu thang cách mặt sà n chừng má»™t thÆ°á»›c, cứ lần từng bÆ°á»›c má»™t xuống. Äá»™ mÆ°á»i báºc, sá» không thấy nữa, biết đã hết thang, nà ng cứ thẳng nẻo trÆ°á»›c, lần Ä‘i, được và i chục thÆ°á»›c, đã thấy ánh sáng lá» má» từ đâu hắt tá»›i, và lối Ä‘i cứ lên cao dần, Ä‘i chút nữa đã tá»›i tầng trên.
Buổi sá»›m ngoà i đại dÆ°Æ¡ng sáng chói. Gió thổi hiu. Hải thuyá»n lÆ°á»›t êm trên mặt nÆ°á»›c nhÆ° mÅ©i tên lao. Phượng Kiá»u vừa Ä‘i vừa để ý quan sát chiếc hải thuyá»n kỹ lưỡng, lấy là m ngạc nhiên vì nó không giống những chiếc thuyá»n Ä‘i biển nà ng thÆ°á»ng thấy. Thẳng ra mÅ©i thuyá»n, nà ng đã trông rõ má»™t đám thuá»· thủ Ä‘ang táºp bắn. Mục tiêu nhá» nhÆ° ngón tay treo phÃa mÅ©i thuyá»n, thủy thủ Ä‘ang thay phiên nhau bắn, tên nà o cÅ©ng nã trúng mục tiêu liá»n ba phát.
Chợt có tiếng nói lớn.
– Sang mục tiêu di Ä‘á»™ng! Äể ta bắn cho coi!
Lá»i vừa dứt, đã thấy thủy thủ mang ra má»™t hình ngÆ°á»Ã gá»— cưỡi ngá»±a, buá»™c dÃnh liá»n và o má»™t bánh xe đầu thuyá»n. Má»™t gã quay nhẹ bánh xe. Hình ngÆ°á»i gá»— nhấp nhô, quay lá»™n theo Ä‘Ã tay giáºt.
– Äứng lui cả ra! Và nhìn cho kỹ!
Tiếng ngÆ°á»i truyá»n lệnh vừa ra, đám thủy thủ láºp tức giãn xa, lúc đó Phượng Kiá»u má»›i trông rõ kế tay phải, có mấy chà ng thanh niên, hai ba thiếu nữ ăn mặc lạ mắt, ngồi sau lão hà nh khất quái dị.
Hô xong, chà ng ta từ từ tiến ra, trỠvà o một nấc thang cột buồm, dõng dạc:
– Lần nà y bắn mục tiêu di động! Ta sẽ vừa nhà o lộn vừa bắn!
Nên nhớ kỹ, khi thân hình lộn xuống, tay theo đà vẩy súng luôn, thân tới sẵn, vai đã đỡ lộn rồi!
Chà ng trai cất mình vá»t lên đứng co chân nhÆ° má»™t con đại bà ng sắp bay. Má»i ngÆ°á»i vừa kịp trông rõ hình dáng chà ng trai trên thang buồm, đã thấy chà ng ta lao vụt đầu xuống, miệng quát:
– Ta tước khẩu súng tay trái mộc nhân!
Ngay lúc đó, hình nhân má»™c đã được hãm lại, má»i ngÆ°á»i mở to mắt vì khẩu súng trong tay trái ngÆ°á»i gá»— đã rụng xuống sà n, gã thuá»· thủ chạy ra nhặt coi qua rồi ném ngay cho đồng bá»n.
Thình lình, từ trên Ä‘Ã i viá»…n vá»ng có tiếng tù và rúc liên hồi. VÅ© Sinh láºp tức giÆ¡ tay là m hiệu cho thuá»™c hạ, Ä‘oạn rẽ đám đông, leo thoăn thoắt lên Ä‘Ã i viá»…n vá»ng. Thoáng cái đã thấy chà ng ta lá»™n xuống, tiến đến trÆ°á»›c lão hà nh khất:
– Bẩm sÆ° phụ, có hai chiếc tà u ô phÃa trÆ°á»›c, thẳng hÆ°á»›ng hải thuyá»n ta. SÆ° phụ cho lệnh.
Lão hà nh khất đỡ lấy ống nhòm, tiến ra phÃa mÅ©i thuyá»n, quan sát giây lát, Ä‘oạn quay vá» phÃa thuá»™c hạ:
– HÃŒnh nhÆ° tà u ô bị bạt phong đêm qua! Rất có thể là tà u giặc khách từ nẻo Bắc Hải qua! Tất cả ai vá» chá»— đó, sá»a soạn ứng chiến bất ngá»! VÅ© Sinh, ra lệnh chạy thẳng vá» chá»— đó!
– Dạ.
Äám đông thuá»· thủ nhanh nhẹn phân tán, thoáng cái, giữa thuyá»n chỉ còn lại lão hà nh khất cùng mấy môn đồ thủ túc và Phượng Kiá»u. Cô gái chÆ°a kịp lẩn tránh, lão hà nh khất đã trông thấy, nghiêm mặt há»i:
– Äứa nà o cho con bé ra đây?
– Không ai Ä‘Æ°a cả! ChÃnh tôi đã tìm thấy lối thông ngầm ra ngoà i hóng gió! Tôi muốn đứng ngoà i nà y xem cảnh đấu chiến vá»›i tà u ô và xin hứa sẽ không là m chi cản trở bá»n ông đâu!
Lão ta dịu nét mặt, lẳng lặng vẫy bá»n môn đồ ra đầu thuyá»n.
Phượng Kiá»u cả mừng liá»n đứng vịn cá»™t trông vá» phÃa trÆ°á»›c. Chiếc hải thuyá»n vẫn vùn vụt chạy nhÆ° tên. Chỉ trong giây lát đã thấy hai chiếc tà u ô phÃa trÆ°á»›c hiện rõ dÆ°á»›i ánh nắng ban mai, và đang rẽ nÆ°á»›c lÆ°á»›t thẳng tá»›i phÃa trÆ°á»›c chiếc hải thuyá»n, VÅ© Sinh chiếu ống nhòm xem, Ä‘oạn quay sang, hÆ¡i nhanh giá»ng:
– Hiệu kỳ hải tặc!
Lão hà nh khất gáºt đầu, Ä‘iá»m nhiên:
– Sẵn sà ng nghênh chiến. VÅ© Sinh! Mi khá lên viá»…n vá»ng Ä‘Ã i chỉ huy.
Nhanh nhẹn, chà ng tuổi trẻ băng mình vụt Ä‘i, thoăn thoắt leo lên Ä‘Ã i cao. Chiếc hải thuyá»n rẽ vá» bên phải. Äứng dÆ°á»›i, lão hà nh khất truyá»n lệnh:
– Quân giữ cỠđâu! Ra hiệu cho tà u trước coi!
Cá» phất lên, nhÆ°ng bên kia vẫn không thấy dấu hiệu khác. Trên cá»™t buồm tà u ô, chiếc cỠđầu lâu, ống xÆ°Æ¡ng chéo của hải tặc vẫn bay phần pháºt trÆ°á»›c gió đại dÆ°Æ¡ng. Thình lình, chiếc tà u đó rẽ luôn vá» phÃa trái, nhÆ° muốn bá»c gió chạy thêm nhanh. PhÃa sau, chiếc tà u thứ hai cÅ©ng lÆ°á»›t lên, rẽ theo vun vút, thoáng cái đã tá»›i gần chiếc trÆ°á»›c. Rồi tiếng súng nổi lên, rá»™n rã, liên hồi. Äạn lá»a bay vèo giữa không trung. Hai chiếc tà u Ä‘á»u bốc khói, chỉ mấy phút sau đã thấy cánh buồm tà u trÆ°á»›c bốc lá»a Ä‘á» rá»±c... Và chiếc hải thuyá»n bá»c gió lá»™n chạy vá» hÆ°á»›ng cặp tà u lạ. Chỉ lát sau, chiếc hải thuyá»n đã bắt kịp, cách Ä‘á»™ ná»a hải lý liá»n chạy theo hình cung, cứ thế cặp ngang cặp tà u trÆ°á»›c, vượt lên.
– Kéo hiệu kỳ mau!
Äám thủy thủ dạ ran, chỉ trong nháy mắt, Phượng Kiá»u đã thấy hiệu kỳ bay phất phá»›i trên đỉnh cá»™t buồm chÃnh giữa. Ná»n cá» Ä‘á» chót gợn sóng, chú ý nhìn thấy có thêu má»™t hình quần sÆ¡n trông nhÆ° phủ tuyết, trên ngá»n núi có hình má»™t con đại bà ng xòe cánh, mắt Ä‘á» tÃa, miệng ngáºm má»™t chiếc vòng và ng.
Phượng Kiá»u đã từng được biết nhiá»u hiệu cá» của các tay giang hồ hải khấu, nhÆ°ng chÆ°a há» nghe ai nói tá»›i hiệu kỳ nà y, còn Ä‘ang ngạc nhiên, đã thấy chiếc hải thuyá»n chạy ngang tá»›i cặp tà u ô trá»c và có tiếng thủy thủ đồng reo lá»›n.
– Tà u giặc khách hết đạn rồi!
Rồi tiếng lão hà nh khất truyá»n lệnh:
– Cứ cho thuyá»n vượt lên! Ra hiệu “Không lên đấu sẽ bị tấn côngâ€. Quay hà ng đại pháo và o chiếc tà u sau.
Lúc đó chiếc hải thuyá»n đã tá»›i vừa tầm súng tà u sau. Hiệu vừa lên đã thấy trên ngá»n cá»™t buồm tà u đó, lá cá» vụt tung bay trÆ°á»›c gió.
Lão hà nh khất cau mà y Ä‘Æ°a viá»…n kÃnh lên quan sát, thấy tà u sau cÅ©ng vẫn vừa bắn vừa áp lên gần tà u trÆ°á»›c và hiệu kỳ tà u trÆ°á»›c đã cháy ra tro cùng má»™t thân buồm lá»›n nên sức chạy yếu hẳn Ä‘i. Phượng Kiá»u chú y quan sát mãi vẫn chÆ°a nhìn rõ dấu hiệu cây cá» xanh nÆ°á»›c biển, chỉ thấy loáng thoáng những nét Ä‘á» khắc nhÆ° Hán tá»±. Chợt nà ng định thần trông thấy dÆ°á»›i biển, có rất nhiá»u đốm Ä‘en di Ä‘á»™ng, nhìn kỹ má»›i hay tà u sau Ä‘ang thả xuồng tiến đánh tà u trÆ°á»›c.
Äằng kia Ä‘oà n xuồng đã lÆ°á»›t tá»›i bên tà u hải tặc. Äứng xa, Phượng Kiá»u thấy lố nhố nhiá»u bóng ngÆ°á»i vừa bắn vừa áp xuống sát sÆ°á»n tà u, quẳng dây lèo lên nhanh nhÆ° cắt. Tiếng súng dá»™i hẳn lên rồi ngừng bặt. Trên cá»™t buồm tà u giặc, mảnh cá» trắng đã bay phất phÆ¡.
Thủy thủ trên hải thuyá»n nhất loạt reo lên:
– Giặc khách hà ng rồi!
Vũ Sinh đứng trên ca nô phất cây cỠhiệu, chỉ huy đoà n ca nô, dà n hà ng, chĩa súng cả lên rồi khoa tay lên miệng hô lớn:
– Ta muốn gặp thuyá»n trưởng!
LÆ°Æ¡ng lá»± mấy khắc, gã vạm vỡ quay phắt tay cho má»™t chiếc xuồng lui vá» phÃa mạn tà u, báo cho chủ soái. VÅ© Sinh đứng đợi không lâu, đã thấy má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông đứng tuổi, mặt mà y dữ tợn, mắt diá»u hâu, râu quai nón, đầu chÃt khăn chữ nhân, quần áo chẽn, bÆ°á»›c ra, bên cạnh có mấy ngÆ°á»i cao lá»›n.
Vừa trông thấy rõ mặt ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông râu xồm, VÅ© Sinh đã ngá» ngợ, vá»™i là m mặt nghiêm trang há»i:
– Sếnh sáng là thuyá»n trưởng?
NgÆ°á»i Ä‘Ã n ông nheo mắt nhìn VÅ© Sinh, Ä‘oạn nhếch mép cÆ°á»i nhạt, trá» tay lên nóc cá»™t buồm:
– Không nháºn được hiệu kỳ của Hải SÆ¡n VÆ°Æ¡ng, chắc các ngÆ°á»i ở phÆ°Æ¡ng xa nà o chăng?
VÅ© Sinh báºt lên:
– Hải SÆ¡n VÆ°Æ¡ng Äa Sát miá»n Bắc Hải?
Biết rõ Ä‘Ãch Voòng Lầu rồi, VÅ© Sinh liá»n cất tiếng cÆ°á»i ngất toan quay vá», chợt thấy má»™t viên đầu mục của Voòng tiến đến trÆ°á»›c chủ tÆ°á»›ng, trá» tay vá» nẻo tà u giặc trÆ°á»›c, nói những gì không rõ. Chỉ thấy Voòng Lầu vùng đảo mắt nhìn bá»n VÅ© Sinh, có vẻ nghi ngá», miệng nói lá»›n:
– À thì ra chÃnh bá»n chuyên bắt cóc Ä‘Ã n bà con gái Việt bán ra nÆ°á»›c ngoà i. ÄÆ°a cả đám Ä‘Ã n bà sang để ta chở há» vá» bản quán! Và hãy đốt tà u ô ném bá»n đó và o đống lá»a cho ta!
Äám thủ hạ Voòng Lầu dạ ran, quay Ä‘i, thoáng cái đã đáp tà u ô lại sát mạn tà u hải tặc, dẫn những ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà con gái sang. VÅ© Sinh nảy óc tò mò, quay bảo thuá»™c hạ:
– Hay lắm! Tình cá» gặp cánh tay mặt của Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng, ta muốn biết hắn vượt biển là m gì. Các ngÆ°á»i hay Ä‘áºu xuống đấy, để ta lên tà u hắn, tiện thể xem tà i hắn thế nà o dám xÆ°ng vÆ°Æ¡ng biển Bắc, không thèm đáp hiệu lão sÆ° phụ ta!
Äoạn chà ng phất tay ra hiệu cho thuá»™c hạ tiến ca nô lên.
– Dừng lại không ta bắn nát xuồng!
Viên đầu mục chỉ huy Ä‘oà n xuồng chÄ©a súng và o ca nô quát lá»›n nhÆ° sấm, nhÆ°ng chà ng trai há» VÅ© vẫn Ä‘iá»m nhiên nhÆ° không nghe tiếng, cứ đứng trên mÅ©i ca nô lao thẳng và o giữa Ä‘oà n thuyá»n. Mấy chục tay súng của Voòng nhả đạn. NhÆ° chiếc pháo thăng thiên, chà ng tuổi trẻ thình lình cất mình vá»t lên cao tránh loạt đạn ác liệt, thân hình còn lÆ¡ lá»ng trên mÅ©i ca nô, hai tay súng đã vẫy tứ tung, tá»›i khi chân chạm sà n, chà ng đã lăn tròn Ä‘i mấy vòng vừa tránh đạn, vừa bắn lên nhanh nhÆ° chá»›p. Nháy mắt đã có năm, sáu khẩu súng rá»i khá»i tay đám thủ hạ Voòng.
– Hảo lớ!
Äám thủ hạ khác toan chÄ©a súng bắn tiếp thì Voòng đã báºt lá»i khen, xua tay quát lá»›n:
– Ngừng bắn cả! Gã kia muốn gì?
VÅ© Sinh đã đứng thẳng lên mui. Äám thủ hạ Voòng cắm súng và o bao, nhất tỠáp xuồng lại. Mặc, ca nô vẫn rẽ sóng vượt lên, lao và o giữa Ä‘oà n xuồng. Má»i ngÆ°á»i Ä‘inh ninh thế nà o canô cÅ©ng đâm và o nhau tan tà nh, nhÆ°ng ngay khi mÅ©i ca nô cách xuồng hÆ¡n thÆ°á»›c, bất ngá» rẽ ngang, và chà ng tuổi trẻ đã cất mình nhảy vá»t sang chiếc xuồng gần, đạp mạnh chân và o mạn, tên đứng đầu chiếc xuồng gần nhất còn Ä‘ang lảo đảo theo nhịp xuồng chòng chà nh, đã bị chà ng ta lê chân gạt lăn lòm xuống biển. Rồi không cháºm má»™t giây, chà ng ta lại cất mình vá»t sang xuồng khác, đạp mạnh mạn xuồng, gạt mÆ°á»i mấy ngÆ°á»i xuống biển, rồi lại cất mình vá»t lên mÅ©i ca nô cất tiếng cÆ°á»i ròn tan. Voòng Lầu cùng mấy ngÆ°á»i dáng thủ lãnh vẫn đứng im xem VÅ© Sinh tung hoà nh. Bất giác Vòng giÆ¡ tay vuốt là m râu quai nón, cÆ°á»i khan:
– Chà ! Gã nà y bản lÄ©nh không thÆ°á»ng! Tiếp hắn mấy Ä‘Æ°á»ng quyá»n chắc không uổng sức!
Miệng nói, tay phất mạnh bên sÆ°á»n má»™t cái, Äa Sát Hải SÆ¡n VÆ°Æ¡ng nhún mình nhảy vụt xuống nóc ca nô, thân hình cao lá»›n buông nhẹ nhÆ° chiếc lá rÆ¡i. NhÆ°ng, ngay lúc Voòng nhảy xuống, VÅ© Sinh đã cất mình nhảy vá»t lên tà u, cất tiếng cÆ°á»i khanh khách. Vòng Lầu cÅ©ng tung mình nhảy lên, cứ thế chao lên, chao xuống đến mấy lần, khiến má»i ngÆ°á»i đứng cùng Voòng nổi giáºn mắng lá»›n:
– Gã kia! Tà i phi thân bất quá hÆ¡n loà i đạo chÃch phi thiá»m tẩu bÃch, sao mải múa may? Coi đây! Ta bắt cho coi!
Dứt lá»i, ngÆ°á»i đó toan nhảy thốc tá»›i, nhÆ°ng Voòng Lầu đã xua tay:
– Bất tất phải Ä‘á»™ng thủ! Äể Voòng nà y trị hắn đủ rồi!
Nói Ä‘oạn, Hải SÆ¡n VÆ°Æ¡ng cháºm chạp tiến lại trÆ°á»›c VÅ© Sinh. Lần nà y, chà ng trai không chạy nữa, cÅ©ng đứng yên, chá» Voòng. Hai con mãnh hổ xông và o nhau, quyá»n cÆ°á»›c, tung ra vùn vụt. ChÆ°a đầy má»™t hiệp, thình lình Voòng Lầu nhảy lui lại, đăm đăm nhìn VÅ© Sinh. VÅ© Sinh chá»™t dạ vì cái nhìn soi mói của tay thủ túc Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng, liá»n đảo mắt quan sát địa thế, băng mình vá» phÃa cuối tà u, luồn ngay xuống phÃa dÆ°á»›i. Voòng Lầu láºp tức Ä‘uổi theo quát lá»›n:
– Gã kia sao dám tự tiện xông xáo khắp tà u ta! Khôn hồn đứng lại!
Không cháºm trá»… VÅ© Sinh nhảy và o khoang tà u tối má». Giữa có má»™t lối Ä‘i tun hút, hai bên chồng chất toà n những rÆ°Æ¡ng lá»›n sÆ¡n Ä‘en xám, ngoà i có tấm biển “nguy hiểm chết ngÆ°á»i†bằng chữ Hán. Ngoái lại sau đã thấy Voòng Lầu cùng mấy gã đồng bá»n chạy tá»›i, chÄ©a súng cả và o.
– Äứng lại!
Nghe tiếng quát, chà ng trai há» VÅ© cất tiếng cÆ°á»i khanh khách:
– ChÃnh các sếnh sáng phải đứng im ngoà i đó! BÆ°á»›c thêm bÆ°á»›c nữa, ta sẽ cho tà u nổ tung!
Nói xong, chà ng ta ung dung nhấc chiếc đèn bão treo trên trần, soi qua mặt rÆ°Æ¡ng gáºt gù lẩm bẩm:
– À ra thế! Súng đạn tải ngầm và o cho Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng! Chà !
Hồng LÄ©nh định vá» cố quốc dá»c ngang lâu dà i chắc! SÆ° phụ mình Ä‘oán quả không sai.
Chà ng ta treo đèn và o chá»— cÅ©, và băng mình theo lối Ä‘i giữa khoang trên, má»™t khung cá»a hiện ra, trà n đầy ánh nắng. VÅ© Sinh nhảy vá»t lên khung cá»a, Ä‘u tung mình lên lao luôn tá»›i cánh cá»™t buồm giữa, thoăn thoắt leo lên. Hà ng chục mÅ©i súng láºp tức chÄ©a lên toan nhả đạn, nhÆ°ng Voòng Lầu đã giÆ¡ tay là rn hiệu.
– Äể xem hắn còn giở trò gì!
Lá»i Voòng vừa buông ra, thì VÅ© Sinh đã lên tá»›i ngá»n cá»™t buồm cao vút.
– Hải Sơn Vương! Xin giã từ, hẹn có ngà y tái ngộ, a Voòng!
Voòng Lầu cùng đồng bá»n còn Ä‘ang ngạc nhiên chÆ°a rõ chà ng ta Ä‘i lối nà o thì chà ng trai trẻ đã vụt quà i tay lên trên đầu, giáºt phăng lá cá» hiệu Ä‘ang bay phấp phá»›i. Voòng Lầu giáºt nảy mình, máu giáºn bốc lên không kìm nổi nữa, liá»n đánh tay xuống sÆ°á»n, vẩy phăng ngá»n súng lên. Äoà ng! Phát đạn thần xạ của Hải SÆ¡n VÆ°Æ¡ng vừa nổ, đã thấy VÅ© Sinh ngáºm lá cá» hiệu tung mình Ä‘i xa mấy thÆ°á»›c, bám lÆ¡ lá»ng và o chiếc thang dây cá»™t buồm gần đấy, cất tiếng cÆ°á»i khanh khách. Ngá»n súng Vòng Lầu vừa quay sang, chà ng ta đã Ä‘u mình sang cá»™t buồm khác và bất ngá», tung vá»t Ä‘i nhÆ° mÅ©i tên lao. Và nhÆ° đã có hiệu sẵn, Ä‘oà n xuồng máy cÅ©ng láºp tức quay mÅ©i rẽ sóng chạy nhÆ° bay vá» phÃa hải thuyá»n.
Hải SÆ¡n VÆ°Æ¡ng đứng sững ngó theo. MÆ°á»i giây sau Voòng má»›i quay lại.
– Chuyển má»i thứ sang, đốt tà u giặc và quay mÅ©i cho mau! Ta sang “đáp lễ†bá»n trên thuyá»n!
Xa xa, Ä‘oà n xuồng máy Ä‘ang chạy chợt má»™t chiếc hãm tốc thình lình, rồi từ dÆ°á»›i biển, má»™t bóng ngÆ°á»i Ä‘u mình lên giữa tiếng hoan hô vang dáºy của Ä‘oà n thủy thủ.
– Ta sai mi Ä‘i thám thÃnh, sao dám khoe khoang là m lá»™ng, giáºt cả hiệu kỳ của tà u ngÆ°á»i? Mi đã biết cá» hiệu của tay chân thằng Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng, sao còn muốn khÃch cho nó tá»›i đây để con gái há» Trần nó biết? Mau ra lệnh vá» Nam!
Chà ng trai cúi đầu vâng lệnh sÆ° phụ, chạy ra truyá»n cho hải thuyá»n Ä‘i ngay. NhÆ°ng mấy cánh buồm lá»›n vừa căng phồng, hải thuyá»n Ä‘i má»›i được mấy trăm sải đã thấy tà u ô Voòng Lầu Ä‘ang lÆ°á»›t gió tá»›i. Má»i ngÆ°á»i chiếu viá»…n kÃnh, thấy há» Voòng đứng trên boong tà u, luôn tay phất là m hiệu cho thủ hạ. Chà ng há» VÅ© liá»n bÆ°á»›c lại trÆ°á»›c Phượng Kiá»u, mỉm cÆ°á»i:
– Tà u ô muốn đánh thi tà i. SÆ° khụ không muốn cô nÆ°Æ¡ng phải nhá»c lòng! Xin lui vá» phòng yên nghỉ!
Phượng Kiá»u hÆ¡i cau mà y liá»…u, toan cất lá»i, thì chà ng tuổi trẻ đã rút trong túi ra má»™t chiếc khăn tay thuốc mê chụp luôn và o mặt nà ng, chỉ thoáng chốc, cô gái há» Trần mê man không còn kịp chống cá»± gì nữa. Hai thiếu nữ gần đấy chạy lại, đỡ lấy thân hình nà ng, mang Ä‘i luôn. VÅ© Sinh quay ra phÃa sÆ° phụ đã thấy tà u Voòng phăng phăng rẽ sóng chạy lá»›i. Thình lình, từ phÃa tà u Voòng, từng loạt đại pháo gầm lên, rung chuyển cả mặt biển.
VÅ© Sinh nhanh giá»ng:
– Tà u nó có cả đại pháo! Chà ! Không ngỠthằng hỠVòng dám là m lộng đến thế!
Liá»n mấy phát nữa lại nổ vang. Lão hà nh khất vẫn đứng im không nhúc thÃch, cặp mắt Ä‘iện nhÆ° dán vá» phÃa tà u Voòng. Chợt nÆ°á»›c tung tóe lên giữa khoảng hai chiếc thuyá»n biển. Lão cháºm chạp quay bảo VÅ© Sinh:
– Không phải đại pháo tà u Vòng bắn lên! Tà u nó bị tấn công.
VÅ© Sinh chiếu viá»…n kÃnh, quả nhiên thấy Voòng đã đứng xoay lÆ°ng lại phÃa hải thuyá»n, chỉ trá» ra lệnh cho thủy thủ có vẻ khác thÆ°á»ng. Chà ng trai vá»™i chạy lên viá»…n vá»ng Ä‘Ã i, thoáng cái trở xuống.
– Bẩm, phÃa xa có bóng tà u chiến Ä‘ang chạy tá»›i! ChÆ°a rõ tà u nÆ°á»›c nà o.
Lão hà nh khất lặng lẽ ra hiệu cho hải thuyá»n vượt lên, Ä‘oạn chiếu viá»…n kÃnh quan sát.
– Tuần dương hạm của quan binh.
– Chà ! Sao nó lại ra khá»i vịnh Bắc Bá»™? Chắc sục sạo chi đây!
Cho nó biết mùi đại pháo thuyá»n buồm.
Mặt bên cuá»™n sóng, bá»t nÆ°á»›c bốc lên tung tóe. Súng rá»n nhÆ° sấm Ä‘á»™ng biển đông.
Phượng Kiá»u tỉnh dáºy thấy mình nằm trong phòng cÅ©, bên tai còn nghe tiếng súng rá»n vang. Chá»›p mắt, ngó quanh không thấy ai, ra giáºt cá»a, cá»a khoá trái, lần đến lối ngầm, lối cÅ©ng khóa nốt, còn Ä‘ang bá»±c bá»™i, đã thấy cá»a ra và o hé mở, VÅ© Sinh bÆ°á»›c và o, thấy Phượng Kiá»u đã tỉnh, liá»n nghiêng mình tạ lá»—i luôn:
– Buộc phải dùng thuốc mê để cô nương đi nghỉ, mong cô nương miễn trách.
Phượng Kiá»u cau mà y giáºn dữ:
– Tôi đã hứa vẫn giữ lá»i không là m rá»™n. Giá» lại chÃnh các ông sai lá»i. Chuyện đánh nhau có chi quan hệ, sao các ông phải lừa Ä‘Æ°a tôi và o cho khuất mắt?
Vũ Sinh lắc đầu, là m mặt thản nhiên:
– Chẳng có Ä‘iá»u chi cả. NhÆ°ng sÆ° phụ không muốn cô nÆ°Æ¡ng... ở nÆ¡i đó.
Phượng Kiá»u vốn thông minh, thoáng ngay vẻ lạnh lùng hoà i nghi, nhÆ°ng suy nghÄ© mãi vẫn không ra. Bên ngoà i xa, tiếng súng vẫn Ä‘Æ°a và o, có tiếng nổ ngay gần sát mạn hải thuyá»n.
Phượng Kiá»u hÆ¡i cau mà y, há»i VÅ© Sinh:
– Hình như đôi bên vẫn giao chiến?
VÅ© Sinh mỉm cÆ°á»i, lắc đầu:
– Xong rồi! GiỠchúng bắn theo đó!
– Chiếc tà u ô ban nãy?
– Tà u chiến quan binh!
Phượng Kiá»u ngạc nhiên:
– Thế còn bá»n tà u ô? Mà hải thuyá»n các ông giao chiến vá»›i tà u binh?
Vũ Sinh thản nhiên:
– Sư phụ tôi đánh tà u binh để cho tà u ô chạy thoát!
Phượng Kiá»u không giấu được vẻ lạ lùng, nà ng liá»n lại bên cá»a sổ trông ra thấy mặt biển chói chang ánh nắng, tÃt xa xa chỉ thấy lá» má» bóng cá»™t buồm tà u ô Ä‘ang chìm dần trong biển nắng. Bất thình lình, má»™t phát đại pháo từ phÃa nà o bắn tá»›i, nổ rầm, tung tóe nÆ°á»›c bắn cả lên cá»a sổ. Phượng Kiá»u vá»™i lui và o, lau mấy giá»t nÆ°á»›c trên rán, há»i VÅ© Sinh:
– Hải thuyá»n chÆ°a rút khá»i tầm súng?
Chà ng trai gáºt đầu:
– Vâng, chúng vừa Ä‘uổi vừa bắn riết. Còn khá lâu nữa ta má»›i ra ngoà i tầm, vì chÃnh sÆ° phụ tôi muốn thế.
Không để nà ng ngạc nhiên thêm, chà ng ta vui vẻ kể sÆ¡ lại chuyện vừa qua, nhÆ°ng giấu hẳn chuyện gặp Voòng Lầu, chỉ nói thác đó là tà u của má»™t tay giang hồ Ä‘ang Ä‘uổi tà u giặc buôn Ä‘Ã n bà con gái. Lượng sức tà u đó khó chạy thoái được tà u binh nên sÆ° phụ tôi muốn nhá» cho tà u binh quay lại rượt hải thuyá»n để tà u ô kia thoát đó. Giá» cô cứ ngồi chá» nghe tiếng súng cho đỡ buồn, hay muốn lên lên boong xem tà u binh Ä‘uổi bắn, tôi xin Ä‘Æ°a lên.
– Tôi muốn lên boong!
Chà ng trai há» VÅ© láºp tức Ä‘Æ°a Phượng Kiá»u lên, trao cả ống viá»…n kÃnh cho nà ng. Phượng Kiá»u đứng quan sát thấy đạn tà u binh bắn theo tung tóe quanh hai thuyá»n. Thoạt đầu, nà ng không khá»i ngạc nhiên, sau má»›i thấy vững dạ vì thấy chiếc hải thuyá»n bá»c gió chạy vèo vèo theo hình chữ chi tránh đạn nhÆ° bỡn. Má»™t lát sau, nhìn phÃa tả thấy cá»™t buồm tà u ô đã biến dạng hẳn, VÅ© Sinh liá»n quay bảo Phượng Kiá»u:
– GiỠđã đến lúc rút ra khá»i tầm súng tà u binh rồi!
Dứt lá»i, chà ng tuổi trẻ tiến vá» phÃa cuối tà u. Chỉ lát sau đã thấy chiếc hải thuyá»n gia tăng tốc lá»±c, rẽ nÆ°á»›c chạy mau hẳn lên. Tiếng đại pháo đã lui hẳn vá» phÃa sau rồi im bặt. Hình dáng chiếc tà u binh cÅ©ng hút chìm hẳn giữa mặt biển nắng chói. Bên tai Phượng Kiá»u, chỉ còn tiếng gió đại lÆ°Æ¡ng thổi vù vù, cô gái há» Trần bất giác ngó vá» miá»n đất quê hÆ°Æ¡ng khuất xa sau vùng biển gió mông mênh, lòng má»—i lúc cà ng thêm thất vá»ng vì đã nháºn rõ bản lãnh gá»›m ghê của thầy trò lão hà nh khất dị kỳ. Hung cát khó lÆ°á»ng, nà ng Ä‘Ã nh tá»± nhủ lòng, phó thác cho hoà n cảnh xô đẩy, tá»›i đâu sẽ liệu đấy.
Vá» phòng nghỉ đêm, nhìn qua khung cá»a cổ xem sao biển, Phượng Kiá»u hết sức ngạc nhiên vì chiếc hải thuyá»n Ä‘ang chạy vá» hÆ°á»›ng cá»±c Nam. Lúc vừa ra khá»i vịnh Bắc Bá»™, thấy thuyá»n trá»±c chỉ hÆ°á»›ng Äông Bắc, nà ng vẫn Ä‘inh ninh lão hà nh khất Ä‘Æ°a mình vá» mạn Bắc Hải, Phúc Kiến gì đó, không ngá» tá»›i chuyện vá» phÆ°Æ¡ng Nam. Xem biển chán, lại và o phòng nằm, nhÆ° thế suốt mấy đêm ngà y, chiếc hải thuyá»n vẫn bá»c gió vá» phÆ°Æ¡ng Nam. TÃnh sức buồm hải thuyá»n đã vượt há»i Nam Kỳ rồi nhÆ°ng lạ thay vẫn Ä‘i vùn vụt giữa vùng biển khÆ¡i, bốn bên tuyệt không thấy dạng đất ná»n và cÅ©ng chẳng thấy hải thuyá»n ghé tạm bến nà o cả. Rồi lại mấy ngà y đêm nữa qua, hải thuyá»n vẫn chạy giữa đại dÆ°Æ¡ng lá»™ng gió. Trông sao, Phượng Kiá»u cà ng ngạc nhiên vì thuyá»n đã bá» hÆ°á»›ng Nam, chạy vá» nẻo Äông Nam. Va cảnh biển khÆ¡i nhÆ° cÅ©ng bắt đầu đổi khác, từng Ä‘Ã n hải âu bay lượn quanh hải thuyá»n, mặt nÆ°á»›c cÅ©ng nhÆ° xanh thêm, phẳng nhÆ° tấm gÆ°Æ¡ng phản chiếu mây trá»i đẹp nhÆ° hoa gấm.
Sá»±c nhá»› tá»›i những cuốn sách vá» hải dÆ°Æ¡ng há»c đã Ä‘á»c qua, Phượng Kiá»u Ä‘i tìm gặp VÅ© Sinh, nhÆ°ng vẫn không thấy bóng. Má»™t đêm vá» phòng riêng, vừa lên giÆ°á»ng định nằm nghỉ, chợt nghe tiếng gõ cá»a, rồi có tiếng VÅ© Sinh gá»i. Phượng Kiá»u không lưỡng lá»±, ra mở cá»a luôn. Chà ng trai há» VÅ© bÆ°á»›c và o, nà ng há»i ngay:
– HÆ¡n tuần nay muốn gặp ông, không gặp. Phải chăng hải thuyá»n dang tá»›i miá»n Tân Thế Giá»›i?
– Chắc cô ngạc nhiên lắm nhỉ? Cô nÆ°Æ¡ng muốn nói miá»n Tân Äảo hay miá»n quần đảo phÃa Nam?
Và không đợi nà ng lên tiếng, chà ng ta tiếp luôn:
– Hải thuyá»n sẽ Ä‘i qua vùng đó!
Phượng Kiá»u mở to mắt không giấu được nét ngạc nhiên:
– Qua miá»n Tân Thế Giá»›i? Các ông định Ä‘Æ°a tôi xuống miên quần đảo Salomon?
Chà ng trai trẻ nhìn cô gái giây lâu, có vẻ lưỡng lự, đoạn ôn tồn:
– ChÃnh ra thì cô không nên biết là hÆ¡n, vì cô có thể lại nóng ruá»™t hÆ¡n nữa. Chiếc hải thuyá»n nà y còn chạy ngoà i biển... ná»a tuần trăng không chừng!
– Ná»a tuần trăng?
– Vâng, vì nhiá»u khi phải Ä‘i theo Ä‘Æ°á»ng riêng, không dùng hải đạo của tà u buôn, tà u chiến, tránh những cuá»™c chạm súng vô Ãch, nhất là khi gần những hải pháºn quần đảo lạ.
Phượng Kiá»u nhăn mặt:
– Ná»a tuần trăng? Lâu quá. NhÆ°ng các ông Ä‘i tá»›i mãi xứ nà o?
VÅ© Sinh mỉm cÆ°á»i:
– Rồi cô sẽ biết. Giá» cô nÆ°Æ¡ng chỉ rõ là thuyá»n Ä‘ang và o miá»n Úc Châu.
Phượng Kiá»u còn muốn há»i nữa, nhÆ°ng VÅ© Sinh đã nghiêng mình chà o, lui ra. Tá»›i cá»a, chợt chà ng dừng lại, đăm đăm nhìn Phượng Kiá»u và ôn tồn:
– Hà nh trình cÅ©ng còn khá lâu, nếu cô nÆ°Æ¡ng muốn có bạn thỉnh thoảng trò chuyện cho khuây khá»a, để tôi bảo sÆ° muá»™i tôi tá»›i?
Phượng Kiá»u cả mừng, gáºt đầu vui vẻ:
– Hay lắm! ChÃnh tôi đã nghÄ© tá»›i Ä‘iá»u đó, nếu được váºy, còn gì bằng nữa!
Quả nhiên, sá»›m sau Ä‘ang đứng trên boong ngắm cảnh bình minh, Phượng Kiá»u thấy má»™t thiếu nữ xinh xắn bÆ°á»›c đến bên, nhoẻn miệng cÆ°á»i tÆ°Æ¡i:
– Em là Yến Phi, nhiá»u lúc muốn tá»›i thăm chị, nhÆ°ng báºn chút việc riêng, chÆ°a tá»›i được. Chị thứ lá»—i cho.
Thấy cô gái ân cần lá»… Ä‘á»™, Phượng Kiá»u có cảm tình ngay, cÅ©ng cúi chà o vui vẻ, là m thân. Hai ngÆ°á»i vừa ngắm phong cảnh vừa trò truyện, Phượng Kiá»u thấy cô gái nói tiếng Việt lÆ¡ lá»› há»i ra má»›i rõ nà ng ta chÃnh ngÆ°á»i Việt nhÆ°ng xa quê hÆ°Æ¡ng từ buổi còn để chá»m, trông qua đã Ä‘oán được là ngÆ°á»i có bản lãnh không thÆ°á»ng. Từ đó, Phượng Kiá»u cÅ©ng đỡ buồn, nhá» Yến Phi năng đến chÆ¡i trò chuyện.
Má»™t buổi, nà ng Ä‘ang ngồi trong phòng, thì cô gái tá»›i. Yến Phi nói vá»›i Phượng Kiá»u:
– Rồi chị sẽ được thấy những miá»n lạ lùng khó tả! ChÆ°a biết chừng rồi chị sẽ không muốn trở lại đất liá»n nữa!
Phượng Kiá»u nghe nói tá»›i đất liá»n, chạnh tưởng tá»›i Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng, tá»± nhiên thở dà i. Yến Phi khẽ há»i:
– Chị buồn sao? Cảnh đẹp thế nà ỵ..
Phượng Kiá»u ngắt lá»i:
– Vui sao được! Nếu em biết được tâm sự chị....
Cô gái cÆ°á»i ròn tan:
– Chà ! Chị nói chẳng khác má»™t thiếu nữ suốt Ä‘á»i chÆ°a bÆ°á»›c chân ra khá»i phòng the! Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng nghe chị nói chắc phải buồn cÆ°á»i!
– Em cÅ©ng biết Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng?
Cô gái long lanh mắt, cÆ°á»i khó hiểu:
– Anh chà ng tÆ°á»›ng lạc thảo miá»n Vân Nam, ai mà chả biết!
Hải thuyá»n qua vùng san hô, chạy mãi vá» hÆ°á»›ng Nam chếch.
Có lúc Phượng Kiá»u chỉ thấy mênh mông má»™t nÆ°á»›c má»™t trá»i, nhÆ°ng có khi cÅ©ng thấy bóng đất liá»n má» nổi phÃa xa, thỉnh thoảng cÅ©ng thấy bóng những thuyá»n buồm, hoặc tà u chiến sừng sững dÆ°á»›i trá»i mây, có khi chỉ cách chừng và i hải lý.
NhÆ°ng tuyệt không có cuá»™c chạm súng nà o cả. Lạ nữa là cà ng xuống Nam thỉnh thoảng hải thuyá»n lại áp và o bá», lão hà nh khất lại cùng má»™t số thuá»™c hạ chèo xuồng lên đảo, có khi đến ná»a buổi má»›i vá». Lại có lắm khi chợt thấy từng toán xuồng thổ dân chèo ra, reo hò ầm Ä© nhÆ° chà o mừng thượng khách. Cà ng ngà y, mà n bà máºt cà ng bao trùm chiếc hải thuyá»n cùng thầy trò lão hà nh khất quái dị. Phượng Kiá»u không thể nà o Ä‘oán nổi lão là hải tặc hay má»™t thủ lãnh đảng phái bà máºt, nhất là không thể nà o Ä‘oán nổi vì lẽ gì lão Ä‘Ã n ông luống tuổi từ đâu thình lình “hiện†vá» bắt mình chở tá»›i má»™t nÆ¡i xa xôi, cách lục địa Việt Nam hà ng bao ngà n hải lý, vượt qua cả miá»n Äại DÆ°Æ¡ng Châu và nhÆ° còn Ä‘i mãi tá»›i chân trá»i xa lạ nà o nữa. Má»™t đêm Phượng Kiá»u lần lên boong, ngạc nhiên thấy mặt biển đêm sáng hẳn lên, những hình thù cao ngất nhÆ° núi cháºp chá»n phÃa xa, định thần trông kỹ má»›i hay chÃnh là những tảng băng bá»nh bồng trên mặt nÆ°á»›c. Phượng Kiá»u sá»ng sốt:
– Nam cá»±c! Trá»i!
Nà ng rùng mình, cái lạnh đại dương ngấm và o cơ thể.
– Vâng, thÆ°a cô, hải thuyá»n Ä‘ang và o sâu miá»n Nam Băng DÆ°Æ¡ng, tá»›i tiên cảnh củạ.. Chúng ta!
Từ lúc nà o chà ng tuổi trẻ hỠVũ đã đứng bên nà ng, lặng lẽ như một cái bóng, cặp mắt long lanh nhìn nà ng. Chà ng cầm một chiếc áo lông thú trắng như tuyết khoác luôn lên vai nà ng.
– Cô đứng ngoà i nà y không lạnh sao?
Äịnh nói lá»i cảm Æ¡n xã giao, chợt bắt gặp ánh mắt ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông dÆ°á»›i trăng má», Phượng Kiá»u thoáng chá»™t dạ, lấy vẻ Ä‘iá»m nhiên há»i:
– Ông ra từ lúc nà o? Tôi mải ngắm tảng băng nổi phÃa xa, không biết. Hải thuyá»n đã tá»›i miá»n Nam Băng DÆ°Æ¡ng sao?
VÅ© Sinh gáºt đầu:
– Ngà y mai nó sẽ tá»›i miá»n tiên cảnh của chúng ta!
Tiếng “Chúng taâ€, chà ng nói trầm hẳn xuống, thiết tha. Phượng Kiá»u cÆ°á»i thản nhiên:
– Của riêng các ông chứ! NhÆ°ng đất đẹp đến thế nà o mà ông gá»i là tiên cảnh?
– Tiên cảnh vì xa cách hẳn giống ngÆ°á»i trần tục bon chen, vì nhÆ°ng rừng Ä‘Ã o hoa nở thÆ¡m quanh năm, trái ăn thÆ¡m ngá»t có thể thay thịt cá, tinh thần thêm minh mẫn. ChÃnh sÆ° phụ tôi mấy năm nay chỉ dùng Ä‘Ã o thay cÆ¡m thịt và chúng tôi nhá» Ä‘Ã o quÃ, Ä‘ang táºp trÆ°á»ng chay. NhÆ°ng nếu cô chÆ°a quen ở đó vẫn có đủ má»i thức ăn theo sở thÃch cô nÆ°Æ¡ng. Và miá»n tiên cảnh đó là của chúng ta, vì cô nÆ°Æ¡ng sẽ sống ở đó cùng chúng tôi!
Phượng Kiá»u nghe VÅ© Sinhh tả miá»n đất liá»n sắp đến chẳng khác nÆ¡i tiên cảnh, liá»n Ä‘Æ°a mắt nhìn chà ng ta xem nói đùa hay thá»±c, thấy vẻ mặt chà ng ta vẫn nghiêm chỉnh, bất giác nà ng mỉm cÆ°á»i tinh nghịch:
– Chà ! Nghe ông tả, tôi đã tưởng tượng các ông sắp đưa và o đất tu tiên, đủ cả chẳng thiếu chi.
VÅ© Sinh chòng chá»c nhìn Phượng Kiá»u, giá»ng nói nhÆ° trong má»™ng:
– Không... nơi tiên cảnh đó chưa đủ, còn thiếu một thứ nữa, thiếu ái tình!
Phượng Kiá»u choáng váng cả mặt mà y vì “nhát búa†của chà ng trai hạ xuống bất ngá». NhÆ°ng cô gái thông minh đã trấn tÄ©nh ngay được tinh thần, cất tiếng cÆ°á»i:
– Chắc ông lầm đấy! Chỉ thiếu cà phê và Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng Thần Xạ vá» kiếm má»›i được!
Dứt lá»i, nà ng chà o VÅ© Sinh, xuống thẳng boong, tâm thần còn kinh sợ. Cô gái cảm thấy Ä‘iá»u lo lắng đã dần thà nh sá»± thá»±c.
Suốt đêm không ngủ, hôm sau nà ng vùi đầu trong phòng, lúc thức dáºy nhìn qua khung cá»a, vô cùng kinh ngạc vì những tảng băng nối Ä‘uôi nhau chạy vùn vụt bên ngoà i, qua sát mạn hải thuyá»n nhÆ° sắp lao và o ép tan tà nh trong chá»›p mắt. Gió vẫn thổi vù, từng dãy núi băng bồng bá»nh vụt qua khung cá»a sổ khiến nà ng muốn chóng mặt.
Lại thêm ánh nắng chiá»u hôm loang loáng trên mặt băng, cháºp chá»n ma quái, cảnh kỳ dị hiện trÆ°á»›c nhãn quan, khiến nà ng giụi mắt luôn mấy cái, tưởng mình mê ngủ. Tuy hồi sang du há»c bên Âu, nà ng chÆ°a có dịp tá»›i miá»n Bắc Băng DÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng đã xem sách và nghe nhiá»u kẻ Ä‘i miá»n Bắc kể rõ cảnh nguy hiểm của những tảng băng trôi.
Phượng Kiá»u khoác vá»™i áo, lần lên boong xem cho rõ cảnh lạ lùng hiếm có. Vừa lên hết cầu thang, nà ng đã có cảm giác nhÆ° vừa rÆ¡i và o má»™t thế giá»›i dị kỳ không còn dÃnh lÃu gì tá»›i cảnh sống ngÅ© châu hiện tại nữa. Vì những cÆ¡n gió biển đã lui vá» dÄ© vãng rất mau, trên ba thân cá»™t buồm cao chót vót, ba cánh buồm rá»™ng được hạ xuống từ lúc nà o rồi, mất dạng, nhÆ°ng chiếc hải thuyá»n cổ quái vẫn trôi Ä‘i băng băng nhÆ° chịu má»™t sức đẩy vô hình kỳ dị nà o. Cố lắng tai nghe, không thấy má»™t tiếng Ä‘á»™ng nhá» của đông cÆ¡. Hết sức ngạc nhiên nà ng liá»n lên hẳn boong, ra mạn thuyá»n Ä‘Æ°a mắt ngó quanh. Băng tảng vẫn trôi quanh thuyá»n trùng trùng Ä‘iệp Ä‘iệp. Và lúc đó nà ng má»›i kịp nháºn ra cái lạnh băng giá đã biến dần, trong ngÆ°á»i vụt thấy ấm dần nhÆ° Ä‘ang Ä‘i và o giữa gió xuân. Có tiếng kêu lạ tại đâu đây, thứ tiếng chÆ°a bao giá» nà ng từng nghe. ÄÆ°a mắt tìm quanh thấy trên mấy tảng băng cao, phÃa tả, từng Ä‘Ã n chim “panh guanh†đứng xoè cánh giÆ°Æ¡ng mắt nhìn hải thuyá»n trông chẳng khác thứ chim là m bằng bông bán trong các tiệm đồ chÆ¡i trẻ em. Kế phÃa dÆ°á»›i băng thấp, má»™t bầy hải cẩu Ä‘ang đùa giỡn, kêu lên những tiếng lạ lùng.
Phượng Kiá»u nghe tiếng Ä‘á»™ng quay sang, thấy VÅ© Sinh từ phÃa cuối tà u tá»›i, cặp mắt vẫn chứa cả má»™t trá»i âu yếm.
– Cô nÆ°Æ¡ng chắc Ä‘ang lấy là m lạ cảnh thuyá»n không buồm, máy chạy giữa biển băng?
– Ông Ä‘á»c được cả ý nghÄ© trong óc tôi sao?
– Vâng. Vì đó là sá»± ngạc nhiên chung của tất cả những ngÆ°á»i nà o lần đầu thấy cảnh đó trên Nam Băng DÆ°Æ¡ng. Cô thá» nhìn xuống biển, ngay bên mạn thuyá»n sẽ rõ.
Phượng Kiá»u lẳng lặng cúi xuống, chú ý quan sát má»›i nháºn ra phÃa dÆ°á»›i có má»™t nguồn nÆ°á»›c trôi xiết giữa biển băng và nhÆ° có má»™t cái gì vô hình ngăn không cho băng trà n và o. Phượng Kiá»u ngẩng nhìn VÅ© Sinh. Chà ng trẻ tuổi mỉm cÆ°á»i:
– Äó là dòng hải lÆ°u kỳ dị nhất Băng DÆ°Æ¡ng. Tà u thuyá»n nà o gặp hải lÆ°u cứ việc trôi theo chiá»u nÆ°á»›c lạ.
Phượng Kiá»u Ä‘Æ°a mắt ngó khắp cảnh biển băng lá»›p lá»›p bồng bá»nh trắng xoá nhÆ° tuyết:
– NhÆ°ng các nhà hà ng hải Äông Tây Ä‘i thám hiểm Nam Băng DÆ°Æ¡ng chÆ°a thấy ai nói đã gặp luồng nÆ°á»›c kỳ dị nà y!
VÅ© Sinh mỉm cÆ°á»t lắc đầu:
– Nếu ai cÅ©ng gặp dòng hải lÆ°u nà y, miá»n đất phÃa cuối hải lÆ°u còn chi là tiên cảnh nữa? ChÃnh sÆ° phụ tôi nhá» duyên trá»i Ä‘Æ°a tá»›i, đắm tà u, ngÆ°á»i ôm mảnh ván trôi bạt phong, tình cá» và o được nguồn lÆ°u thủy lạ lùng nà y má»›i tá»›i được đảo thần tiên, chốn Bồng Lai của những kẻ đã chán miá»n trần tục!
– Và của ngÆ°á»i không may thất thế... bị lÆ°u đầy! Thôi, đứng ngoà i nà y lâu quá, xin phép ông, tôi muốn và o phòng nằm nghỉ má»™t chút, lúc nà o tá»›i đảo Thần Tiên xin ông nhá»› cho gá»i ngay nhé!
Dứt lá»i, nà ng nghiêng mình chà o, quay và o ngay, vì thấy cặp mắt chà ng trai há» VÅ© đã chứa chan vẻ khác thÆ°á»ng. Và o phòng, nà ng đóng chặt cá»a, nhất định không ra ngoà i nữa.
Nà ng tỉnh dáºy giữa lúc cồng khua, tù và rúc, ngÆ°á»i ngÆ°á»i hò vang dá»™i từ phÃa trÆ°á»›c trà n và o. Hé cá»a sổ trông ra, vẫn thấy băng nổi bồng bá»nh, nhÆ°ng hải thuyá»n hình nhÆ° đã ngừng trôi hẳn. Còn Ä‘ang ngạc nhiên, đã nghe những phát đại pháo nổ và ng đến nhức óc, rồi tiếng ngÆ°á»i hô, cồng thúc lại nổi lên inh á»i. Không nén được tò mò, nà ng liá»n mở cá»a, ra ngoà i, lần lên boong. Trá»i đã hoà ng hôn. DÆ°á»›i ánh nắng mà u và ng diệp, má»™t hòn đảo đã hiện ra lung linh giữa biển băng nhÆ° má»™t hình ảnh trong cõi má»™ng. Mấy ngá»n núi tuyết trắng xóa nhô lên xa xa, óng ánh nhÆ° dát và ng. Cô gái lên hẳn boong, Ä‘Æ°a mắt nhìn quanh, má»›i hay hải thuyá»n đã neo và o má»™t dãy núi, và dòng thủy lÆ°u đã cuốn thẳng và o chân núi, chạy theo hình cánh cung ôm lấy đảo. Từ ná»™i địa, thổ dân Ä‘ang há»›n hở chạy ra. Ngay chá»— thuyá»n Ä‘áºu đã có đông dân tụ táºp, hò reo, có mấy toán quân nam, nữ dà n hà ng rất uy nghi, lạ mắt. Vì đám thổ dân lạ, ăn mặc sặc sỡ muôn mà u, không giống bất cứ thổ dân nà o. Trông qua, thấy đủ má»i mà u da. Cả tiếng reo hò, Phượng Kiá»u nghe cÅ©ng không hiểu há» nói thứ tiếng nÆ°á»›c nà o nữa.
Trên hải thuyá»n, đám thủy thủ của ông già quái dị cÅ©ng đã dà n ngang, nhÆ° chỠđợi má»™t cái gì nghiêm trá»ng. Phượng Kiá»u bÆ°á»›c tá»›i sau đám đông thủy thủ, Ä‘Æ°a mắt ngó quanh, không thấy ông già quái dị đâu. Chợt Yến Phi từ phÃa bên kia mạn thuyá»n bÆ°á»›c tá»›i, tÆ°Æ¡i cÆ°á»i:
– Chị thấy quang cảnh thể nà o? Chắc chị lấy là m lạ sao lại có một hòn đảo nổi giữa biển băng lạnh lẽo nhỉ?
Phượng Kiá»u chăm chú ngó cô gái, thấy nà ng ta chiá»u nay đã trút bá» bá»™ quần áo lục địa, giá» xiêm y cÅ©ng sặc sỡ nhÆ° đám thổ dân tạp chủng dÆ°á»›i kia.
– Äã tá»›i đảo Thần Tiên đây sao? Cảnh trông lạ mắt tháºt. Mà lạ nhất sao ở đây có lắm giống ngÆ°á»i thế?
Yến Phi ngó vá» phÃa thổ dân, và quay bảo Phượng Kiá»u:
– Vâng, đây đã tá»›i miá»n đất của lão sÆ° rồi, nhÆ°ng chÆ°a phải là Thần Tiên Äảo! Hải thuyá»n còn phải xuôi giòng lÆ°u thủy nữa!
Phượng Kiá»u ngạc nhiên chÆ°a kịp cất lá»i há»i, Yến Phi đã nhanh giá»ng:
– SÆ° phụ đã ra kìa! Thôi chà o chị, em phải Ä‘i hầu ngÆ°á»i đây!
Vừa nói, cô gái vừa chạy ra chá»— đám đông. Phượng Kiá»u tò mò cÅ©ng vá»™i tiến lên theo, đã thấy má»™t toán thanh niên, thiếu nữ y phục sặc sỡ từ tầng dÆ°á»›i lên phò ông già quái dị giữa hà ng gÆ°Æ¡m súng, xuống khá»i hải thuyá»n. Phượng Kiá»u chỉ thấy được phÃa sau, nhÆ°ng cÅ©ng nháºn được dáng VÅ© Sinh Ä‘i sát má»™t bên sÆ° phụ. Và nà ng không khá»i lấy là m lạ vì ông già quái dị không còn hình dáng lão hà nh khất trên lục địa nữa, mà là má»™t ngÆ°á»i có dáng dấp uy nghi trong bá»™ quần áo Ä‘á» tÃa bằng vóc đại hồng y hệt phẩm phục bá»±c đại quan thá»i cổ. Lão có còn giống lão hà nh khất chăng, là trên tay lão vẫn cầm chiếc gáºy trúc kỳ khôi Nà ng định băng mình theo thì má»™t gã cao lá»›n vạm vỡ đã lù lù tiến lại, cúi đầu, giÆ¡ tay cản lại, má»™t tay trá» vá» phÃa cuối hải thuyá»n. Nà ng cau mà y toan buông lá»i cá»±, nhÆ°ng nghÄ© mình là tù nhân, có nói cÅ©ng bằng thừa, liá»n lẳng lặng lá»™n vá» phòng.
CÆ¡m chiá»u xong, Phượng Kiá»u định lần lên boong chÆ¡i, lạ thay, thấy mi mắt cứ nặng trÄ©u xuống, buồn ngủ vô cùng. Nà ng cố chống cá»±, nhÆ°ng chỉ được mấy phút, thân thể rã rá»i quá, Ä‘Ã nh lên giÆ°á»ng, kéo chăn đắp và ngủ má»™t giấc ngon là nh, không còn biết trá»i đất gì nữa. Tỉnh dáºy, trông ra, ánh nắng chan hòa phòng vắng. Không rõ mình đã ngủ bao lâu, nà ng bÆ°á»›c tớà bên cá»a sổ, má»›i rõ chiếc hải thuyá»n lại Ä‘ang trôi giữa dòng lÆ°u thủy giữa biển băng trắng xóa.
Cảnh trá»i nÆ°á»›c, đảo khÆ¡i êm Ä‘á»m giữa gió xuân khiến nà ng có cảm giác cháºp chá»n nhÆ° Ä‘ang lÆ°á»›t dần và o miá»n non Bồng nÆ°á»›c Nhược má»™ng mÆ¡.
Trên boong, không má»™t bóng ngÆ°á»i. Phượng Kiá»u Ä‘i quanh mãi, không gặp ai, lại vá» phòng nằm. Lúc cô gái hầu nhá» bÆ°ng cÆ¡m và o, nà ng má»›i biết đã sáu, bảy giá» tố. Bụng đói cồn cà o, ăn xong, nhìn ra cá»a sổ vẫn thấy ánh sáng chan hòa, lấy là m lạ. nà ng lại lần lên boong, trông vá» phÆ°Æ¡ng Tây, lúc đó má»›i giáºt mình vỡ lẽ, trÆ°á»›c cảnh lạ trÆ°á»›c mắt. Nà ng đã tá»›i miá»n mặt trá»i không lặn nữa. Hay nói rõ hÆ¡n, chỉ sáu tháng mặt trá»i lặn có má»™t lần, để sáu tháng qua, má»›i có má»™t buổi rạng đông. Lần đầu tiên đến nÆ¡i “ánh sáng vô táºn†cô gái miá»n lục địa không khá»i sững sá», tuy nà ng đã được Ä‘á»c thấy trong sách đã nhiá»u.
– Trá»i ? Chúng đã Ä‘Æ°a ta tá»›i mãi chá»m địa cầu.
VÅ© Sinh từ đâu tiến lại, cÆ°á»i cÆ°á»i nói nói, khoát tay chỉ khắp vùng biển lạ bao la:
– Kia! Äảo Thần Tiên của chúng ta đã hiện ra rồi!
Phượng Kiá»u lặng lẽ chăm chú trông theo ngón tay VÅ© Sinh trá», quả nhiên thấy dáng đất liá»n nổi lên phÃa trÆ°á»›c, cuối ngá»n hải lÆ°u, chỉ cách và i hải lý. Hải thuyá»n vẫn êm Ä‘á»m lÆ°á»›t Ä‘i nhÆ° tên. Gió xuân hây hây thổi mấy sợi tóc mây của nà ng lòa xoà xuống trán. Hòn đảo kỳ dị hiện rõ dần, má»™t hải đảo chÆ°a hỠđược vẽ trên bản đồ hà ng hải.
|
07-06-2008, 01:36 PM
|
Guest
|
|
Bà i gởi: n/a
Thá»i gian online: 0 giây
|
|
Tháºp Vạn Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng
Hồi 17
Cuá»™c sống trên Äảo Thần Tiên
Phượng Kiá»u đặt chân lên hải đảo, sững sá» tưởng chừng Ä‘ang bÆ°á»›c và o má»™t thế giá»›i thần tiên. TrÆ°á»›c mặt nà ng, là cánh rừng chạy sâu mãi và o đất liá»n, đủ má»i kỳ hoa dị thảo. Xa xa, từng dãy núi sáng chói dÆ°á»›i ánh sáng mặt trá»i, bốn bỠđâu đâu cÅ©ng thấy tiếng chim kêu vượn hót véo von nhÆ° đón chà o khách lạ. Äi chừng quãng xa, đã thấy nhà cá»a rải rác ven rừng, mái nhà nà o cÅ©ng nhá»n hoắt, là m toà n bằng gá»— quÃ. Thỉnh thoảng lại gặp má»™t và i thổ dân nam nữ qua lại, cúi đầu chà o rất lá»… phép. Tiếng Ä‘Ã n sáo dáºp dìu từ trong những căn nhà đưa ra, trầm bổng êm Ä‘á»m. Còn Ä‘ang ngÆ¡ ngác ngắm cảnh lạ thÆ°á»ng, chợt thấy má»™t chiếc xe thấp lè tè có tám con chó trắng kéo từ phÃa trÆ°á»›c chạy tá»›i, dừng lại bên Ä‘Æ°á»ng. VÅ© Sinh buá»™c cÆ°Æ¡ng, nhanh nhẹn nhảy xuống tÆ°Æ¡i cÆ°á»i:
– Má»i cô nÆ°Æ¡ng và Yến Phi lên xe, chúng ta còn phải Ä‘i má»™t Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng khá dà i nữa! SÆ° phụ sai tôi ra đón cô nÆ°Æ¡ng!
Xe chạy êm không. Và o giữa rừng Ä‘Ã o, tá»›i má»™t con suối trong veo, có cầu gá»— bắc ngang, há» VÅ© cho xe dừng bên cầu, vá»›i tay bứt má»™t trái Ä‘Ã o từ má»™t cà nh rủ Ä‘Æ°a cho Phượng Kiá»u.
– Cô nương dùng thỠtrái đà o đặc biệt của Thần Tiên đảo.
Phượng Kiá»u đỡ lấy ngắm nghÃa, thấy trái Ä‘Ã o lá»›n hÆ¡n nắm tay, lông mịn nhÆ° nhung. Yến Phi cÅ©ng bứt luôn mấy trái ăn, giục:
– Chị cứ dùng thỠsẽ biết. Không có đà o ở đâu ngon bằng.
Phượng Kiá»u nếm thá» mấy miếng, quả nhiên thấy ngon mát lạ lùng, ăn xong má»™t trái, thấy trong mình tỉnh táo hẳn lên. Phượng Kiá»u nhìn xuống suối. Từng Ä‘Ã n cá lượn lững lá» giữa là n nÆ°á»›c trong veo nhÆ° nÆ°á»›c Ngá»c Tuyá»n. Và tá»± nhiên, cô gái lục địa khẽ thở dà i, bắt đầu sợ hãi khi nháºn ra tất cả sức quyến rÅ© gá»›m ghê của Thần Tiên Äảo. VÅ© Sinh cho xe qua cầu. Lối mòn thăm thẳm chạy giữa cánh rừng Ä‘Ã o đầy ánh sáng lÆ°u ly. Thỉnh thoảng lại gặp thổ dân Ä‘ang vui vẻ bứt trái Ä‘Ã o bá» lẵng Ä‘eo vai, miệng hát véo von nhÆ° không còn mảy may biết đến niá»m Ä‘au xót trần tục nữa. Trông nét mặt há», nháºn ra đủ má»i giống, từ da và ng, tá»›i da trắng da Ä‘en, không có vẻ gì là dân ở những miá»n băng giá cả.
Nà ng liá»n quay há»i Yến Phi:
– Sao nơi đây lại có đủ sắc dân?
Cô gái hải đảo nhìn "sư huynh":
– Vì đảo nà y không phải ai cÅ©ng tá»›i được. Dân trên đảo hầu hết Ä‘á»u từ khắp bốn phÆ°Æ¡ng trá»i Ä‘i tà u biển bị bão tố bạt phong, may trôi và o đúng nguồn lÆ°u thủy má»›i đặt chân lên mấy ngá»n đảo xa xăm nà y.
– Những ngÆ°á»i đó có khi nà o trở lại quê hÆ°Æ¡ng?
VÅ© Sinh mỉm cÆ°á»i úp mở.
– Äã tá»›i chốn nà y, là m gì còn có quê hÆ°Æ¡ng khác!
Phượng Kiá»u chá»™t dạ, hÆ¡i nhÃu mà y báºt há»i:
– Không có quê hương? Kể cả...
NhÆ° Ä‘oán được tÆ° tưởng nà ng, ngÆ°á»i trai hải đảo Ä‘iá»m nhiên.
– Cô nương! Vì cô nương đã đặt chân lên đảo và vì sư phụ tôi đã vượt hà ng bao nhiên hải lý vỠđưa cô nương đến đâỵ..
Buông xong lá»i úp mở nhÆ° dá»a nạt khéo, chà ng trai vụt ra roi, cất tiếng cÆ°á»i lá»›n:
– Kìa! Cô hãy trông xem! Nhà riêng cô đã hiện ra rồi. PhÃa tả rừng Ä‘Ã o, ngay bên ngá»n suối đó!
Äi thêm má»™t Ä‘oạn nữa, xe nhÆ° bÆ°á»›c và o huê viên, chá»— nà o cÅ©ng toà n hoa thÆ¡m cá» lạ muôn mà u rồi dừng lại trÆ°á»›c má»™t ngôi nhà xinh xắn. Cá»a khép há». VÅ© đẩy nhẹ, khoát tay trá» quanh:
– Nhà của cô đó! Trong nà y đã có đủ thứ. cô cứ tự nhiên. Lúc nà o buồn, có thể đi tản bộ quanh đây nhưng... không nên nói chuyện cùng ai cả. Và cô nương cũng chớ quên:
ở đảo Thần Tiên Nam Cá»±c nà y mặt trá»i còn lâu má»›i lặn!
Dứt lá»i, mặc Phượng Kiá»u ngÆ¡ ngác đứng giữa nhà , chÆ°a kịp há»i thăm ná»a lá»i, chà ng trai há» VÅ© láºp tức Ä‘Æ°a mắt cho Yến Phi, cả hai chà o nà ng, bÆ°á»›c ra ngay, Phượng Kiá»u tò mò quan sát quanh gian nhà , thấy đủ tiện nghi nhÆ° trên đại lục, bà n ghế ly tách, giÆ°á»ng trải da gấu trắng, trong chiếc tủ kÃnh góc phòng thấy có cả cà phê, kẹo ngá»t. Nhiá»u thứ lặt vặt có vẻ vừa mua ở đại lục vá». Äặc biệt là không có mà n và không thấy bóng dáng đèn dầu chi cả. May mắn lại có chiếc đồng hồ báo thức nhỠở đầu giÆ°á»ng. Phượng Kiá»u vừa ngồi xuống ghế, đã thấy từ cá»a sau má»™t cô gái nhá» tiến lên cúi đầu chà o.
Nháºn ra ngay cô hầu gái vẫn Ä‘em thức ăn tá»›i cho mình trên hải thuyá»n, Phượng Kiá»u mỉm cÆ°á»i, dùng tiếng Việt há»i:
– Em cũng ở đây sao? Lên bao giỠđó?
Thấy cô hầu có vẻ ngÆ¡ ngác, nang hiểu ngay cô ta không biết tiếng Việt, liá»n thá» chuyển sang tiếng Tà u Quan Há»a:
– Em cũng ở đây sao?
Cô hầu tươi ngay nét mặt:
– Cô nương cũng biết tiếng nước em sao?
Cả mừng Phượng Kiá»u đứng lên, đến gần cô ta:
– Chị thÆ°á»ng giao thiệp vá»›i ngÆ°á»i Tà u. Em ở đây từ bao giá»?
Không lưỡng lự, cô ta nói luôn:
– Từ ngà y mới sinh. Thưa cô nương, cha mẹ em ở đảo gần đây.
Em được lệnh theo hầu cô nương.
Thấy hà nh lý Phượng Kiá»u còn để giữa nhà , cô ta nhanh nhẩu xách để và o góc phòng, Ä‘oạn lá»… phép:
– Cô nÆ°Æ¡ng muốn chi cứ dạy. Ở đây, ai cÅ©ng chỉ dùng có má»™t buổi trÆ°a, còn hai bữa ăn trái cây. Cô nÆ°Æ¡ng má»›i đến, chÆ°a quen, muốn dùng mấy bữa cÅ©ng được. Äây cÅ©ng có mấy thứ thịt cá nhÆ° ở đại lục.
Äảo chủ Thần Tiên chúng em Ä‘ang gây giống cho đủ thứ. Váºy cô nÆ°Æ¡ng muốn thứ chi, em sẽ nấu cô nÆ°Æ¡ng dùng.
Mấy ngà y đầu, vì quen sinh hoạt ăn ngủ trên lục địa Phượng Kiá»u khó chịu lạ lùng vì ngà y dà i vô táºn, thÆ°á»ng ra ngó cảnh mặt trá»i không lặn, thèm nhá»› má»™t mà n đêm mịt mùng.
NhÆ°ng chỉ Ãt hôm đã quen dần, nà ng cứ trông đồng hồ, sinh hoạt, ăn ngủ, xem sách, đánh dà n, dạo chÆ¡i. Má»™t buổi cÆ¡m nÆ°á»›c xong, nà ng khoác áo lững thững Ä‘i và o rừng Ä‘Ã o, nhìn quanh không thấy bóng ngÆ°á»i, nhân lâu ngà y thèm hoạt Ä‘á»™ng, liá»n cởi bỠáo ngoà i, khoác lên cà nh Ä‘Ã o, dạo mấy Ä‘Æ°á»ng quyá»n cÆ°á»›c cho khuây khá»a. Dạo xong, ngÆ°á»i nóng bừng, nháºn thấy rừng Ä‘Ã o đẹp trÄ©u quả, cô gái liá»n Ä‘u chuyá»n cà nh bứt ăn, vui đùa má»™t lát, thấy nóng ná»±c, bèn chạy thẳng đến bên dòng suối trong, ngồi buông thõng chân xuống nÆ°á»›c khua chÆ¡i. Chân vừa chạm nÆ°á»›c, nà ng hết sức ngạc nhiên vì nÆ°á»›c ấm lạ. ThÃch chÃ, cô gái liá»n trút bá» xiêm y, nhảy luôn xuống vùng vẫy, ngụp lặn Ä‘uổi cá lượn bên khe. Giữa lúc đó, phÃa kế rừng bên, má»™t chiếc xe chó kéo chạy băng qua, trên xe, chà ng trẻ tuổi VÅ© Sinh vai Ä‘eo cung tên, mình khoác áo da thú, Ä‘ang mải miết ra roi. Qua rừng Ä‘Ã o, chợt thấy có chiếc áo vắt trên cà nh. Trái tim chà ng trẻ tuổi nhÆ° ngừng Ä‘áºp. Không hiểu sao chà ng tuổi trẻ giáºt mạnh tay cÆ°Æ¡ng, định lui êm. NhÆ°ng dÆ°á»›i suối, Phượng Kiá»u đã vô tình nhìn lên và giáºt nẩy mình nhÆ° chạm phải Ä‘iện. cô gái luống cuống hÆ¡i lùi phắt lại, nhanh tay vịn ngay được má»™t cà nh hoa rủ che trÆ°á»›c mặt. May sao trên bá», VÅ© Sinh đã quay mặt Ä‘i. Phượng Kiá»u nghe tiếng xe chạy đã xa, má»›i dám rá»i khá»i cà nh che, lần lên mặc vá»™i xiêm y, lòng vẫn còn bối rối. Mặc xong xiêm y, nà ng đã thấy VÅ© Sinh từ rặng Ä‘Ã o gần đấy bÆ°á»›c ra.
– Cô nương thứ lỗi, tôi đã vô tình là m cô nương phải một phen luống cuống.
Nghe giá»ng nói của chà ng trai không có gì lÆ¡i lả Phượng Kiá»u an tâm đôi chút, là m mặt thản nhiên:
– Không ngỠsuối ở đây lại ấm thế! Lâu không được vùng vẫy, nhớ quá. Ông đi đâu mà lại đeo cả cung tên thế?
VÅ© Sinh liếc nhìn cung Ä‘eo vai, mỉm cÆ°á»i:
– À, tôi Ä‘i săn hải cẩu. Äịnh rẽ qua thăm cô. Sao, cô ở đó có dá»… chịu không?
Phượng Kiá»u hÆ¡i cau mà y:
– Chắc ông thừa hiểu. NhÆ°ng dầu sao, tôi cÅ©ng cần nói để các ông rõ, từ phút thất thế bị sa tay các ông, tôi đã coi Ä‘á»i tôi không còn nữa.
Giá»ng phẫn uất của "nữ tù" không khiến VÅ© Sinh mất vẻ tÆ°Æ¡i cÆ°á»i, chà ng ta đăm đăm nhìn nà ng:
– Cô vẫn chÆ°a quen sống vá»›i hiện tại. À, cô nên Ä‘i săn hải cẩu để biết cái thú sông miá»n Nam cá»±c.
Phượng Kiá»u toan chối phắt Ä‘i, nhÆ°ng chợt thấy ánh mắt chà ng trai đắm Ä‘uối nhìn mình, "Bản năng nữ tÆ°á»›ng chủ Ä‘á»™ng" vụt nổi dáºy, nà ng nhếch miệng cÆ°á»i, gáºt đầu luôn:
– Còn gì hay bằng nữa!
Trông quanh xe chỉ thấy mấy ngá»n lao, nà ng vui vẻ há»i:
– Sao không có súng?
VÅ© Sinh giáºt cÆ°Æ¡ng cho xe chạy:
– Săn hải cẩu bằng súng còn thú gì nữa? Tôi nghe cô bắn cung cÅ©ng hay lắm mà ! Äể tôi kiếm thêm cái nữa cô dùng!
Nghe nói có cung tên cho mình, Phượng Kiá»u mừng thầm, Ä‘Æ°a mắt nhìn há» VÅ©, nói nhÆ° dò ý:
– Cám ơn ông đã không ngần ngại trao khà giới cho tôi!
Nhưng chà ng trai thản nhiên trao ngay cả cung đeo vai cho nà ng.
– Không sao.
Xe Ä‘i vá» phÃa cuối đảo. Qua mấy dãy rừng, há» VÅ© ngừng lại trÆ°á»›c má»™t căn nhà khá lá»›n, chạy và o lấy thêm má»™t cây cung, rồi lại tiếp tục Ä‘i. Äà n chó chạy nhanh nhÆ° ngá»±a, Ä‘Æ°a xe xuống mãi hÆ°á»›ng Nam cá»±c, chừng hÆ¡n giá» sau, đã thấy rừng cây, nhà cá»a thÆ°a dần, rồi xe chạy trên má»™t miá»n băng giá quạnh vắng, chung quanh chỉ toà n tuyết trắng xóa. VÅ© Sinh cho xe chạy qua hẻm núi, dừng lại.
– Äây đã tá»›i vùng dân Eskimo đảo. cô nÆ°Æ¡ng đã thấy gì thay đổi chÆ°a?
Phượng Kiá»u Ä‘Æ°a mắt nhìn quanh, cảm thấy ngay cái lạnh đại dÆ°Æ¡ng Nam cá»±c, khác hẳn miá»n rừng Ä‘Ã o.
– Lạ tháºt! Cùng má»™t nÆ¡i, sao khà háºu nhÆ° chia hai miá»n?
– NÆ¡i rừng Ä‘Ã o con có suối Ôn Tuyá»n, nÆ°á»›c ấm quanh năm vì nằm trong phạm vi luồng ôn tuyến thiên nhiên. Còn vùng nà y nằm ngoà i ôn tuyến!
Chợt có tiếng rúc nổi lên đâu đây, từng trà ng rất lạ tai. VÅ© Sinh chỉ vá» phÃa trÆ°á»›c:
– Hải cẩu Ä‘ang gá»i Ä‘Ã n! Hay lắm! Nà o chúng ta bắt đầu săn thôi.
Miệng nói, tay giáºt cÆ°Æ¡ng cho xe chó tiến thẳng ra gần biển.
Cạch má»™t quãng xa, VÅ© ngừng lại, ra hiệu cho Phượng Kiá»u cùng xuống. Trên băng nổi, má»™t con hải cẩu ngồi chồm hổm, Ä‘ang nhìn mấy con nữa vùng vẫy dÆ°á»›i nÆ°á»›c. VÅ© Sinh khẽ bảo Phượng Kiá»u:
– NhÆ°á»ng cô nÆ°Æ¡ng phát đầu tiên đó.
Phượng Kiá»u giÆ°Æ¡ng cung bắn luôn. Con váºt nhà o trên tảng băng.
Từ dÆ°á»›i nÆ°á»›c mấy con nữa nhảy vá»t lên. Nhanh nhÆ° cắt, Phượng Kiá»u buông luôn mấy phát tên, hạ luôn mấy con.
– Chà ! Cô nương bắn nhanh như nỠliên châu!
VÅ© đẩy xe Ä‘i, được má»™t quãng thấy mấy con khác ngồi trên băng nổi, VÅ© liá»n rút mấy ngá»n lao, cÆ°á»i bảo Phượng Kiá»u:
– Bắn hải cẩu phải dùng lao xÆ°Æ¡ng cá má»›i thÃch!
Vừa dứt lá»i, chà ng trai hải đảo phóng vụt ra biển liá»n mấy mÅ©i.
Chà ng ta phóng nhanh đến Ä‘á»™ Phượng Kiá»u chỉ thấy hai cánh tay vung lên nhÆ° máy, trông ra, lạ thay, vẫn thấy mấy con chó biển ngồi trầm ngâm nhÆ° cÅ©. Thì ra, chà ng ta đã phóng ghim con ná» và o con kìa, lao cắm nhÆ° Ä‘an chéo thân hình mấy con thú biển.
– Hay lắm. Ông ném lao có lẽ thạo hơn dân Eskimo đó!
Chá» cho cặp chó tha xác chúng và o, chất lên xe, hai ngÆ°á»i lại liếp tục cuá»™c săn. Chợt VÅ© Sinh trá» tay ra biển. Má»™t con hải cẩu ngồi trên băng láºp lá». Phượng Kiá»u đã lấy lao, vừa giÆ¡ lên, đã thấy con hải cẩu rúc lên má»™t trà ng rất lạ tai, láºp tức từ dÆ°á»›i biển, má»™t con nữa nhảy lên, hai con quấn quÃt lấy nhau, rúc rÃch không còn biết gì đến cái chết đã ká» bên. TrÆ°á»›c cảnh âu yếm của cặp vợ chồng hải cẩu, bất giác Phượng Kiá»u quay mặt Ä‘i, mặt á»ng Ä‘á», vì bắt gặp ánh mắt VÅ© Sinh. Chà ng trai nhìn đăm đăm và o đôi mắt nà ng, bà n tay VÅ© nhẹ nhà ng đặt lên vai nà ng. Biết chà ng ta không nén nổi nữa, Phượng Kiá»u bất giác liếc nhìn cảnh bãi băng quạnh vắng bản năng tá»± vệ khôn khéo bừng dáºy, thiếu nữ bá»—ng cất tiếng cÆ°á»i giòn, xoay mình nhẹ cho bà n tay VÅ© rÆ¡i giữa khoảng không.
– Bắn hải cẩu mãi chán rồi! Sao chúng ta không đi săn gấu trắng?
– Nếu cô nÆ°Æ¡ng muốn săn gấu trắng, giá» nà y chúng thÆ°á»ng ẩn trong ổ tuyết. Phải mất công tìm má»›i thấy!
– Cà ng hay!
Miệng nói, chân xăm xăm rảo bước. Vũ đà nh phải đẩy xe theo.
Tá»›i chân núi tuyết, VÅ© chăm chú nhìn mặt tuyết, thấy nhiá»u dấu chân thú, bảo Phượng Kiá»u.
– Có váºt vừa qua đây, để tôi săn kiểu Eskimo cho cô nÆ°Æ¡ng xem!
Äoạn chà ng ta để xe thú má»™t chá»—, dẫn Phượng Kiá»u Ä‘i dá»c theo chân núi. Tá»›i má»™t khe, chà ng ta nhìn quanh, Ä‘oạn trở lại xe lấy má»™t con dao dà i tẩm đẫm máu hải cẩu, Ä‘em tá»›i cắm ngược ngay miệng lá»— tuyết và cùng Phượng Kiá»u kiếm chá»— nấp gần đấy. cô gái lục địa ngạc nhiên chÆ°a hiểu chà ng ta là m gì, đã thấy VÅ© ghé lại:
– Nó sắp ra đấy! Gió Ä‘Æ°a hÆ¡i máu và o tổ. Nó thÃnh mÅ©i lắm và ưa máu hải cẩu lắm! Cô nÆ°Æ¡ng chịu khó chá» má»™t chút!
Quả nhiên chỉ ná»a phút sau đã thấy tuyết Ä‘á»™ng Ä‘áºy, rồi má»™t hình thù khá lá»›n Ä‘á»™i tuyết, từ lá»— chui lên, lắc lÆ° đầu nhÆ° đánh hÆ¡i, mÆ°Æ¡i khắc sau, đã lừ đừ tiến thẳng đến bên thanh dao máu. Äứng nấp cuối chiá»u gió cách mÆ°á»i thÆ°á»›c, Phượng Kiá»u thấy rõ hình thù gấu trắng, giống thú đặc biệt của những miá»n băng giá chá»m địa cầu. Con thú hếch mÅ©i ngá»i lưỡi dao và láºp tức lè lưỡi liếm xoèn xoẹt và o lưỡi dao bén máu, liếm cho đến khi lưỡi con váºt khát máu bị xẻ nát, ra hết máu trong ngÆ°á»i kiệt sức ngã khuỵu xuống. Lúc đó, VÅ© Sinh má»›i đến vác vá» xe. Phượng Kiá»u thấy lạ mắt liá»n cầm dao máu, Ä‘i tìm ổ gấu trắng, má»—i ngÆ°á»i Ä‘i dá»c má»™t phÃa núi. Phượng Kiá»u thấy bẫy được má»™t con nên cứ vui chân Ä‘i mãi, nhÆ°ng vẫn không thấy ổ gấu, Ä‘ang lưỡng lá»± muốn xuống phÃa dÆ°á»›i, chợt nghe có tiếng rú kỳ dị phÃa trên cao. Ngạc nhiên, nà ng ngẩng mặt ngó lên, giáºt nẩy mình vì má»™t ngÆ°á»i cao lá»›n dị thÆ°á»ng đứng sừng sững trên đỉnh núi, toà n thân trắng toát nhÆ° băng. Sá»± xuất hiện thình lình của "ngÆ°á»i khổng lồ" khiến nà ng kinh ngạc, chá»›p mắt tưởng mình mê ngủ, đứng im mấy giây, giÆ°Æ¡ng mắt nhìn, sau má»›i định thần, sá» lên vai còn thấy Ä‘eo cung tên, liá»n cắm pháºp ngá»n dao xuống tuyết, giÆ°Æ¡ng cung thủ thế.
NgÆ°á»i khổng lồ đã trông thấy cô gái phÃa dÆ°á»›i. Hắn rú lên những tiếng kỳ dị vang âm, từ từ tiến xuống. Cặp mắt ốc nhồi nhÆ° đèn pha chiếu thẳng và o nà ng. Phượng Kiá»u biết chạy không kịp, Ä‘Ã nh cứ đứng im, tay ghìm sẵn tên trên dây và nghÄ© ngay đến giống NgÆ°á»i Tuyết ở những miá»n băng giá. Chợt hắn giẫm thụt chân và o má»™t lá»— hổng ngầm.
Má»™t con gấu trắng Ä‘á»™i luyết, nhảy vá»t lên. Bà n tay khổng lồ quá» má»™t cái, nắm mình con gấu giÆ¡ lên, xé là m đôi nhÆ° xé con ngóe. Máu tÆ°Æ¡i rá» giòng trên mặt tuyết. Phượng Kiá»u bất giác rùng mình, vì sức khoẻ ghê ghá»›m của NgÆ°á»i Tuyết. Cô gái mÃm chặt và nh môi, buông mạnh dây cung. Pháºp. MÅ©i tên cắm luôn và o ngá»±c NgÆ°á»i Tuyết, cặp mắt lừ đừ chợt ngó xuống, tay NgÆ°á»i Tuyết quÆ¡ rút phắt mÅ©i tên, bẻ là m đôi ném Ä‘i, và cháºm chạp tiến lại. Hình thù phi nhân phi thú chỉ còn cách cô gái mấy chục bá»±c tuyết. Nà ng láºp tức bắn luôn mấy phát tên nữa, cắm và o NgÆ°á»i Tuyết nhÆ° lông nhÃm và vùng chạy xuống.
Phượng Kiá»u biết nguy cÆ¡ đã ká» vì tên bắn không cắm sâu được và o da thịt quái váºt, nà ng liá»n giÆ°Æ¡ng cung nhắm con mắt đèn pha bắn liá»n. Liá»n hai mÅ©i cắm trúng mắt quái váºt nhÆ°ng có lẽ nhá» linh tÃnh, con váºt đã chá»›p mắt kịp thá»i nên tên chỉ cắm và o là n da mà mắt. Hình nhÆ° tên xuyên qua da chạm tá»›i con ngÆ°Æ¡i, quái váºt Ä‘á»™t nhiên rú lên có vẻ Ä‘au Ä‘á»›n vung tay giáºt phắt tên ra và xông ngay lại. Phượng Kiá»u khoa luôn mấy Ä‘Æ°á»ng dao loang loáng, quái váºt phải đảo mắt nhìn theo và bất thình lình nhảy vá»t lên, chém má»™t nhát tháºt mạnh và o cầm cổ quái váºt. Không ngá» quái váºt gạt được thanh dao. Và quà i tay nắm ngay được ngang lÆ°ng nà ng, nhanh nhÆ° con cắt bắt gà con. Cô gái váºn hết sức bình sinh cố vùng vẫy, tay dao chém lia lịa và o mình quái váºt. Quái váºt giáºt dao, nhe nanh cắn bẻ cong veo, ném Ä‘i luôn và ghì nhặt lấy cổ nà ng, rú lên những tiếng kinh khủng, chạy bay lên đỉnh núi tuyết. Phượng Kiá»u nghe bên tai tiếng gió thổi vù vù cho đến lúc nghẹn thở, thiếp Ä‘i.
Tỉnh dáºy, mở choà ng mắt, cô gái ngạc nhiên tưởng vừa trải qua ác má»™ng, vì thấy mình nằm trong căn nhà cÅ© ven suối, nữ tỳ ngồi bên cạnh. Lắc lắc cổ thấy vẫn còn Ä‘au ê ẩm, nà ng mở to mắt há»i nữ tỳ:
– Em, sao ta lại ở chốn nà y?
Cô gái Tà u dịu dà ng ấn nhẹ cho nà ng nằm nguyên.
– Cô không thể cá» Ä‘á»™ng vá»™i. Äể thuốc ngấm hẳn đã! Ông VÅ© Sinh có dặn lát nữa sẽ trở lại.
Phượng Kiá»u nhÃu mà y, nhá»› lại việc kinh khủng vừa qua.
– Thế ai Ä‘Æ°a ta vỠđây? Ta đã bị quái váºt bắt Ä‘i mà ?
Nữ tỳ mỉm cÆ°á»i:
– Ban nãy thấy ông VÅ© Sinh Ä‘Æ°a cô nÆ°Æ¡ng vá», ông chỉ nói sÆ¡ là cứu cô nÆ°Æ¡ng từ trong hang quái váºt vá» thôi.
Hai ngÆ°á»i Ä‘ang nói chuyện, thì VÅ© Sinh và Yến Phi cùng tá»›i.
Thấy nà ng đã tỉnh, VÅ© cả mừng tiến đến bên giÆ°á»ng, khẽ há»i:
– Cô đã dễ chịu chưa?
Phượng Kiá»u hÆ¡i nhếch miệng cÆ°á»i khẽ gáºt đầu:
– Vẫn còn đau ê ẩm. Nhưng...
Hình như hiểu rõ nỗi thắc mắc trong lòng nà ng, Vũ Sinh dịu dà ng:
– Lúc đó, tôi ở phÃa núi khá xa, chợt nghe có tiếng rú vang âm, liá»n chạy đến, không thấy gì cả. NhÆ°ng nhìn thấy nhiá»u dấu chân trần mặt tuyết và những mÅ©i tên gẫy, tôi Ä‘oán ngay có chuyện gì đã xảy ra, vá»™i theo dấu vết Ä‘i tìm. May thay, tá»›i hang vừa kịp lúc nó đặt cô nÆ°Æ¡ng xuống nệm cá» khô và sắp sá»áº¡..
Chà ng trai ngừng lại, Phượng Kiá»u bất giác thở phà o:
– Không ngá» nÆ¡i hải đảo xa đăm nà y lại có loà i quái váºt ghê gá»›m. Thế... giá» nó đâu?
– Trốn rồi! Tôi đã nổ liá»n mấy phát súng và o chá»— phạm nên nó phải bá» chạy. Sợ nó còn có Ä‘Ã n, tôi phải vá»™i Ä‘Æ°a cô nÆ°Æ¡ng vá» chạy chữa đã!
Phượng Kiá»u đăm đăm nhìn VÅ© Sinh, giá»ng cảm kÃch:
– Không được ông giải cứu kịp, tôi đã nguy rồi! Æ n nà y xin suốt Ä‘á»i ghi tạc.
VÅ© lắc đầu, nhã nhặn cùng Yến Phi chuyển ngay sang chuyện khác, khuyên Phượng Kiá»u tÄ©nh dưỡng Ãt bữa cho an định tinh thần lại, và ra vá». Mấy bữa sau, VÅ© lại tá»›i thăm. Vì đã mang thêm cái Æ¡n cứu khá»i tay quái váºt, Phượng Kiá»u đối vá»›i VÅ© thêm phần thân máºt.
Nhân đứng bên suối, VÅ© ngáºp ngừng giây lát, Ä‘oạn thở dà i, tá» rõ cả tấm lòng yêu vụng nhá»› thầm nà ng từ khi gặp gỡ đến giá». Phượng Kiá»u cứ đứng im nghe, mặt bình thản nhÆ° không, chá» cho VÅ© Sinh nói hết, nà ng má»›i ngẩng lên đăm đăm trông thẳng và o cặp mắt chà ng trai, nghiêm trang ôn tồn:
– Cám Æ¡n ông đã có lòng tưởng tá»›i kẻ nữ tù thất thế nà y. Bấy lâu tôi vẫn thầm phục vì những cá» chỉ tao nhã của ông, nhất là từ buổi được ông cứu thoát. NhÆ°ng mong ông xét cho chá»—... khó hiểu của lòng ngÆ°á»i, suốt Ä‘á»i tôi chỉ còn có Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng, tôi chỉ má»™t lòng thá» Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng.
Giá»ng nói êm Ä‘á»m nhÆ°ng tháºp phần cÆ°Æ¡ng quyết của Phượng Kiá»u khiến VÅ© đứng im không nhúc nhÃch, rất lâu má»›i khẽ há»i:
– NhÆ°ng... mối tình của cô nÆ°Æ¡ng chỉ là má»™t mối tình tuyệt vá»ng.
Vì dây oan hai hỠthắt chặt rồị.. Cô nương mong sao sum hiệp cùng chà ng?
Phượng Kiá»u lắc đầu ái ngại, định nói gì lại thôi. MÆ°Æ¡i khắc sau má»›i dịu dà ng trầm giá»ng:
– Chuyện tâm hồn tưởng khá»i phải thÆ°a nhiá»u thêm báºn tâm ông. Dầu sao, tôi cÅ©ng có bổn pháºn nói rõ để các ông định liệu. Tôi sẵn sà ng chịu Ä‘á»±ng số pháºn của má»™t nữ tù , và sẵn sà ng chịu chết để giữ trá»n hình ảnh ngÆ°á»i tôi yêu kÃnh nhất Ä‘á»i. Mong ông lượng thứ cho!
Nói xong, nà ng cúi đầu chà o, vỠthẳng nhà riêng chỠđợi biến cố.
NhÆ°ng liá»n mấy bữa trôi qua, vẫn không thấy gì khác lạ. Há» VÅ© lại tá»›i thăm, không chút ngã lòng, chà ng ta vẫn không ngá»›t tìm cách Ä‘i và o trái tim nà ng. Rồi Yến Phi, rồi má»™t số nam nữ thanh niên môn đồ ông già cổ quái khác, tất cả nhÆ° Ä‘á»u ngầm tìm hết cách là m cho Phượng Kiá»u ngã lòng. NhÆ°ng cô Ä‘á»™c thất thế sa cÆ¡ giữa nÆ¡i hải đảo, bên đủ má»i thứ quyến rÅ© gá»›m ghê, Phượng Kiá»u vẫn không há» sa ngã. Cà ng ká» nguy hiểm, hồn nà ng cà ng rá»±c lên hình ảnh Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng.
Rồi má»™t buổi, Phượng Kiá»u đã thức giấc, chợt nghe tiếng gõ cá»a rất gấp. Nữ tỳ ra mở, thấy má»™t đám ngÆ°á»i mặt mà y dữ tợn bÆ°á»›c và o, súng gÆ°Æ¡m lạch cạch trừng trừng ngó nà ng. Gã cao lá»›n nhất phất tay ra hiệu cho Phượng Kiá»u, giá»ng Quan Há»a lÆ¡ lá»› khó nghe:
– Có lệnh Ä‘Æ°a cô Ä‘i ngay. Xe Ä‘ang chá».
Äoà n xe chó chạy vùn vụt khá»i rừng Ä‘Ã o, Ä‘i mãi vá» mạn cuối đảo.
Thoáng cái đã đến vùng bảng giá. Xe dừng trÆ°á»›c má»™t cá»a hang rá»™ng Gã Ä‘Ã n ông ra hiệu cho Phượng Kiá»u xuống xe, lặng lẽ trá» tay và o hang. Phượng Kiá»u không nói ná»a lá»i, tá»›i cá»a hang dừng lại mấy giây, Ä‘Æ°a mắt nhìn quanh và nhÆ° sẵn chủ định, Phượng Kiá»u nhếch cÆ°á»i lạnh lùng, bÆ°á»›c thẳng và o miệng hang. Äám Ä‘Ã n ông dữ tợn kèm sát hai bên, tay luôn luôn sỠđốc gÆ°Æ¡m báng súng.
Cà ng và o, hang cà ng tối. Lòng núi ăn rá»™ng giữa vùng ánh đèn sáng lét, nhiá»u hình thù đứng sừng sững, cao lá»›n, lÆ°ng trần, tay cầm võ khà dà n quân, chừa má»™t lối Ä‘i thăm thẳm, tÃt phÃa trong, có má»™t hình thù há»™ pháp ngồi trÆ°á»›c má»™t chiếc bà n tuyết khối. Trên bà n leo lét ngá»n đèn dầu cá váºt vá» hắt những cái bóng Ä‘en ngòm lên vách hang thà nh những hình ma quái lắc lÆ°.
Phượng Kiá»u Ä‘Æ°a mắt nhìn gã Ä‘i bên. Hắn chỉ khẽ hất hà m má»™t cái, Phượng Kiá»u đã xăm xăm tiến luôn giữa hà ng gÆ°Æ¡m súng tuốt trần, đến thẳng trÆ°á»›c bà n ngÆ°á»i lạ mặt.
– Nà ng hãy ngồi xuống, TrÆ°á»›c khi ra tay, ta có lá»i muốn nói.
Äá»™ng chủ muốn nà ng là m vợ VÅ© Sinh! Nếu không...
Hắn dừng lại, vá»— mạnh tay xuống bà n. Má»™t hình thù Ä‘Ã n ông ghê tởm táºp tá»…nh bÆ°á»›c ra, ngó Phượng Kiá»u nhe răng cÆ°á»i, trắng nhởn:
– Nếu nà ng dại dá»™t không thuáºn VÅ© Sinh thì ngÆ°á»i chồng trá»n kiếp của nà ng đứng đó!
Và nhÆ° thừa Ä‘oán được ý nghÄ© cô gái, hắn cÆ°á»i khẩy:
– Cô nà ng nghÄ© tá»›i cái chết Æ°? Không! Chá»› lầm ! Äá»™ng chủ có đủ phép mầu là m nà ng không chết nổi, nà ng phải sống trá»n Ä‘á»i nÆ¡i đây, vá»›i ngÆ°á»i chồng xấu xà để hối háºn vì đã chối bá» VÅ© Sinh.
Phượng Kiá»u tưởng vừa bị dá»™i má»™t gáo nÆ°á»›c lạnh và o tâm hồn, nà ng vụt nghÄ© tá»›i cặp mắt Ä‘iện thôi miên của lão hà nh khất quái dị và không khá»i ghê tởm vì cách ép buá»™c khôn ngoan của đám ngÆ°á»i lạ.
Nguy cÆ¡ đã ká», tâm trà vụt lóe lên má»™t quyết định, Phượng Kiá»u đảo mắt nhìn quanh và vùng cất tiếng cÆ°á»i ngạo mạn:
– Chúng mi nhầm rồi Ta nói tháºt cho hay, dừng mất công dá»a nạt, dụ dá»—. Dầu váºt đổi sao dá»i, lòng ta vẫn không thay đổi, hay chá»› hòng phạm tá»›i ngÆ°á»i ta!
Dứt lá»i, có gái há» Trần nhún mình, nhảy phắt tá»›i bên má»™t tên võ sÄ©, dùng luôn má»™t thế võ nhá»±t "Äiu Siu" đánh gục, cÆ°á»›p luôn được khẩu súng lục bên sÆ°á»n, nhả đạn luôn. NhÆ°ng tên ngồi bên bà n đã cất tiếng cÆ°á»i ngất vì súng... không đạn! Biết đã trúng kế, nà ng liá»n ném mạnh khẩu súng và o má»™t tên cầm gÆ°Æ¡m, và láºp tức nhảy vụt tá»›i bên. Hà ng loạt súng lên đạn nhất tá» chÄ©a cả và o cô gái.
– Bắt sống! Không được bắn!
Tiếng gã bên bà n vừa dứt, cả đám thủ hạ nhất tá» xông tá»›i, nhÆ°ng Phượng Kiá»u đã Ä‘oạt được má»™t thanh gÆ°Æ¡m, nhảy phắt và o má»™t góc hang.
– Khôn hồn đứng nguyên! Äứa nà o tiến lại, ta chém rÆ¡i đâu!
Mắt phượng long lanh, cô gái lục địa cầm ngang thanh gÆ°Æ¡m, dằn giá»ng:
– Ta nấn ná từ khi bị bắt là để xem thầy trò chúng mi định giở trò gì? Giá» má»›i rõ má»™t phÆ°á»ng đạo tặc đê hèn! Chỉ tiếc thay ta không gặp lão tặc cùng tên há» VÅ©!
Thấy nà ng liá»u mạng, cả bá»n dừng lại, tản quanh hang, lá»±a thế bao vây. Phượng Kiá»u trông ra lối cá»a hang, thấy có mấy tên trấn giữ chặt, bèn vung gÆ°Æ¡m đánh thốc ra phÃa đó. NhÆ°ng cả bá»n đã xông và o trợ chiến, nhất định không để hở má»™t lối thoát nhá».
Phượng Kiá»u cả giáºn múa tÃt thanh gÆ°Æ¡m, Ä‘em hết kỹ thuáºt chân truyá»n ra vẫn không đánh lui được địch, vì kiếm pháp của chúng Ä‘á»u có vẻ tinh thạo cả. Trong lòng hang má» sáng, kiếm thép quáºt và o nhau xoang xoảng, cô gái há» Trần đánh những Ä‘Æ°á»ng chà tá» cố mở vây, không được. Mấy chục địch thủ thay phiên nhau quần thảo, hình nhÆ° chỉ lá»±a thế bắt sống con mồi. Biết kéo dà i không xong, Phượng Kiá»u toan đánh quyết tá» cho mau, chợt có tiếng quát nổi lên:
– Lui cả ra Äể nà ng đó cho ta.
Cả bá»n dừng tay chÆ°a kịp giãn cả ra hai bên, đã thấy VÅ© Sinh từ phÃa ngoà i nhảy vá»t và o, chân vừa chấm đất đã bắn má»™t phát đạn tung luôn thanh gÆ°Æ¡m Phượng Kiá»u. Cô gái lục địa giáºt mình, dùng chạy đến nhặt gÆ°Æ¡m thì há» VÅ© đã nhanh chân chạy tá»›i chặn luôn chân lên, yên lặng ngó Phượng Kiá»u. Äá»™t nhiên, ánh lá»a má» phụt tắt.
Hang núi vụt tối om. Phượng Kiá»u biết thế nguy, liá»n nhẹ nhà ng ngồi xuống, lui dần vá» phÃa vách đá.
Hình ảnh ngÆ°á»i yêu hiện lên, đẹp nhÆ° má»™t bà i thÆ¡ ai oán. Cô gái cắn chặt hà m răng, lẩm bẩm nhÆ° trong cÆ¡n mê:
– Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng... em sẽ gặp anh... kiếp saụ..
Và váºn toà n lá»±c bình sinh, nà ng lao mạnh đầu và o vách đá.
NhÆ°ng... giữa lúc đó ánh sáng bừng lên nhÆ° ban ngà y. Phượng Kiá»u ngạc nhiên thấy lòng hang không má»™t bóng ngÆ°á»i, đầu nà ng vừa lao và o má»™t... tấm da căng thẳng êm không. Ngay lúc đó, từ ngoà i cá»a hang hiện ra má»™t ông già râu tóc bạc phÆ¡, chống gáºy trúc, mặc áo rá»™ng, khoan thai tiến và o:
– Phượng Kiá»u con. Ta có lá»i khen lòng trung trinh sắt đá của con, ẩn thân giữa nÆ¡i hải đảo Thần Tiên, vẫn má»™t lòng son sắt trÆ°á»›c những quyến rÅ© gá»›m ghê, má»™t thân liá»…u yếu giữa rừng súng gÆ°Æ¡m Ä‘e doạ vẫn chẳng sá»n gan, quyết má»™t chết giữ trá»n tình chung thủy vá»›i ngÆ°á»i yêu. Lòng cao khiết của con đã vượt trăm ngà n thá» thách, ta khá khen Äại SÆ¡n VÆ°Æ¡ng Hồng LÄ©nh đã khéo chá»n được ngÆ°á»i xứng đáng. Ta không đến ná»—i uổng công vượt trăm ngà n hải lý Ä‘Æ°a con từ lục địa vỠđây.
Ông già ngừng lá»i bÆ°á»›c đến, đặt nhẹ tay lên vai Phượng Kiá»u.
– Ngay bây giỠta cho con được là m lễ tôn sư.
Cô gái vẫn đứng im, ngÆ¡ ngác, bà ng hoà ng. Giá»ng nói dịu dà ng và cặp mắt dịu dà ng của ông già trên phong đạo cốt khiến nà ng nghÄ© ngay tá»›i lão hà nh khất quái dị. Phượng Kiá»u đứng trông nhÆ° ngÆ°á»i trong má»™ng.
Cô gái đi từ ngạc nhiên nà y tới ngạc nhiên khác, không sao đoán nổi hà nh động của đảo chủ Thần Tiên.
Mãi tá»›i khi hồi cồng dứt tiếng ngân nga trong thạch Ä‘á»™ng, ông già tiến đến bên bà n thá», Phượng Kiá»u má»›i nhÆ° cái máy, từ từ quỳ xuống bà ng hoà ng, nghẹn ngà o không nói nên lá»i.
|
|
|
| |