Ghi chú đến thành viên
Ðề tài đã khoá
 
Ðiều Chỉnh
  #76  
Old 16-07-2008, 09:36 AM
haitc's Avatar
haitc haitc is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 548
Thời gian online: 1 ngày 15 giờ 54 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 191 Times in 137 Posts
Chương 73
Cuộc Chiến Nam Sơn


Đức Uy cau mày không nói.
Cô gái hỏi Tạ Gia Phúc:
- Cậu, tin người của mình chắc hay không?
Tạ Gia Phúc đáp:
- Tin đó có cùng theo mấy việc. Họ thấy có người âm thầm khiêng bao khiêng rượu đi Nam Nguyên Sơn, nhận biết bọn vệ sĩ, chết như chúng lại không mặc áo vàng, như thế, có thể tin nầy xác thực.
Co gái ngó Đức Uy:
- Lý đại ca, hai tin đó ra sao?
Đức Uy nói:
- Đúng hay không, chuyện đến Nam Sơn là cần thiết chỗ đông thành có đến, có nhiều người gác chỉ là chỗ khoa trương.
Tạ Gia Phúc cau mày:
- Lý gia thấy có cần làm một cuộc xác định cho thật chắc nữa không?
- Không có phương pháp xác định, không khéo lại lộ thêm lần nữa, tôi phải đến Nam Sơn ngay.
Tạ Gia Phúc hỏi:
- Mạc tướng có nên đi cùng với Lý gia chăng?
Đức Uy lắc đầu:
- Tướng quân cần ở lại đây, chẳng hay nổi lửa từ Nam Sơn ở đây có thấy không?
Tạ Gia Phúc đáp:
- Ban ngày thì chắc không thấy, nhưng ban đêm thì thấy rõ.
Đức Uy nói:
- Tôi xin ước hẹn với tướng quân, lấy lửa làm hiệu, khi tướng quân thấy lửa nổi lên ở Nam Sơn, thì tướng quân hãy tùy khả năng mà hành động... Hành động như thế nào, thì tướng quân đã bao nhiêu năm cầm binh, từng dự nhiều trận, từng gặp khó khăn, từng chuyển bại thành thắng, tôi không thể nói trước được điều chi cả.
Tạ Gia Phúc vòng tay:
- Mạc tướng sẽ kiến cơ nhi tác... nhưng nếu Nam Sơn không có lửa?
- Như thế là chuyện làm của tôi không thành, tướng quân tạm thời đừng hành động gì cả, hãy ân nhẫn mà chờ cơ hội khác.
Tạ Gia Phúc làm thinh, nhưng cô gái thì hình như cảm thấy trong câu nói có gì bất bình thường, cô ta nhăm mặt lêu lên:
- Còn Lý đại cạ..
Đức Uy nhìn nàng nhếch cười:
- Tôi cũng... chờ cơ hội khác...
Hắn dợm đi, nhưng vụt ngưng lại nhìn cô gái rồi nói với Tạ Gia Phúc:
- Bất cứ trong trường hợp nào, hành động được hay không được, tướng quân cũng nên cho cô nương đây một chỗ đi ổn thỏa, nếu có thể thì nên sớm trở về với lịnh đường.
Hắn nhìn nhanh cô gái một lần nữa rồi nhún chơn tung mình về hướng Nam, chỉ thoáng cái, hắn đã mất hút vào đêm tối.
Tạ Gia Phúc rúng động:
- Thân pháp thật là kinh khủng...
Cô gái cười gằn:
- Y bát truyền nhơn của Bố Y Hầu mà... Chính vì thế nên chẳng trách gì khi thấy Ngư Trường Kiếm là những tên tướng của Vương huynh tái mặt.
Tạ Gia Phúc cười nịnh:
- Chính Quận Chúa mới là nhứt thiên tài, phen này thì cho hắn có bảy mươi hai phép biến cũng phải bó tay.
Chỉ trong khoảnh khắc, vẻ mặt của cô gái đã hoàn toàn thay đổi, nếu bây giờ mà Đức Uy nhìn thấy, chắc hắn sẽ tưởng đâu rằng hai cô gái khác nhau, bây giờ thì mắt nàng long lên, sát khí bừng bừng.
Nàng nói:
- Hắn là một chướng ngại cho sự tiến binh của Vương huynh bằng cách nào, ta cũng phải trừ hắn.
Thoáng nhìn vẻ mặt của cô gái mà mình đã gọi là “cháu” nãy giờ, Tạ Gia Phúc như ớn lạnh, hắn vòng tay cúi mọp:
- Bây giờ Quận Chúa...
Quận Chúa họ Lý nhún vai:
- Ta đến Nam Sơn ngay. Để hắn sẩy lần này thì vô cùng nguy hiểm.
Tạ Gia Phúc “nâng” thêm câu nữa:
- Không làm sao thoát được đâu, vì Vương gia và Quận Chúa hồng phúc bằng trời...
Quận Chúa bĩu môi:
- Và nhứt định là do công lớn của ngươi.
Tạ Gia Phúc ngán luôn, bèn nín thinh lùi ra phía ngoài.
Quận Chúa bước ra.
Tạ Gia Phúc vội khúm núm:
- Bẩm Quận Chúa, thuộc hạ có việc xin...
Quận Chúa quay lại:
- Việc gì?
Tạ Gia Phúc đáp:
- Bẩm Quận Chúa, vừa rồi Tần Lâm đến đây, hắn bảo phụng lịnh Vương gia đi tìm Quận Chúa.
Quận Chúa cau mặt:
- Ngươi có nói ta bận việc hay không?
Tạ Gia Phúc cúi đầu:
- Thuộc hạ có nói, nhưng hắn không nghe, hắn cứ xông vào, thuộc hạ sợ lỡ việc của Quận Chúa nên tạm thời khống chế huyệt đạo của hắn.
Quận Chúa lóe mắt:
- Hắn đâu?
Tạ Gia Phúc đáp:
- Thuộc hạ tạm giữ hắn tại tiền việc, chờ Quận Chúa...
Quận Chúa lạnh lùng:
- Chém!
Nàng quay phắt mình đi thẳng Tạ Gia Phúc vẫn vòng tay cúi mọp:
- Thuộc hạ xin tuân lệnh!
* * * Lý Ịức Uy đi thẳng một hơi đã ngoài mười dặm.
Hắn thấy trái núi thấp là là trước mặt.
Đáng lý gọi đây là đồi, nhưng có lẽ hơi cao nên người ta gọi luôn là núi.
Địa thế khá rộng, nhưng thế dốc lài lài, vì thế bên dưới rộng mà bên trên cũng rộng.
Trên núi có ánh nến.
Những ánh đèn nhỏ quá, so với vùng núi mênh mông, chính vì thế nên từ xa nhìn lại giống y như con đom đóm đưa chập chờn giữa khu rừng đen đặc.
Ngoài ánh đèn mồ côi trên đó, ai cũng có thể hoài nghi tin tức của Tạ Gia Phúc không chính xác, nhưng Đức Uy không hề do dự, hắn tung mình vượt thẳng lên.
Khéo léo luồn theo những tàng cây bụi rậm, hắn nhìn thật nhanh, xác định thật nhanh, hắn đi một mạch đến phía Bắc cửa Nam Sơn.
Từ phía Bắc, hắn lại ngược về Đông rồi vượt thẳng lên đỉnh đó là lối đi hết sức khó khăn nhưng lại là lối đi dễ dàng che mắt nhứt, bằng vào kinh nghiệm vượt núi, Đức Uy chỉ đảo ba vòng rồi vượt thẳng lên đỉnh.
Từ trên cao nhìn xuống, hắn thấy được bốn bean.
Vừa đứng yên lại để nhìn, Đức Uy vụt trầm mình xuống và nhanh như một con thỏ, hắn chùi mình vào đám rừng hơi rậm ở sát bên.
Hắn thấy một người.
Một người đứng cao hơn hắn.
Từ trên tàng cây, Đức Uy vẹt lá nhìn ngược lên, hắn chiếu tia mắt như cú ăn đêm về hướng đó, hắn nhận ra không khó một gã áo vàng.
Tên áo vàng đứng quay lưng về phía hắn, không thấy được mặt chỉ thấy vóc người tầm thước, đeo thanh kiếm bên hông, bằng vào kinh nghiệm, Đức Uy nhận ra ngay đó là một người nội lực khá cao, cao vượt tất cả những tên áo vàng mà hắn đã gặp trong thành Chương Đức.
Tư thế của tên án vàng là tư thế “cử cao lâm hạ” đứng chỗ hắn có thể quan sát động tĩnh khắp nơi, chỉ tiếc là các đi của Đức Uy khôn quỉ, hắn không làm sao thấy được.
Hắn đứng chỗ đất bằng cheo leo bên sườn núi, gió núi về đêm càng cao càng mạnh, tên áo vàng đứng thật ổn, cho đến khi tà áo của hắn cũng không bị gió hất cao, không phải quên vì rừng núi mà đó là nội lực.
Chỉ bằng một điểm đó thôi, Đức Uy dễ dàng nhận thấy con người đó không phải tầm thường.
Sự tin tường của Đức Uy càng manh, nếu không phải là Lý Tự Thành có mặt ở nơi này, thì giữa đêm không cần phải có cao thủ tuần hành như thế.
Nhìn sau lưng của tên áo vàng, Đức Uy tính toán thật nhanh.
Ngôi nhà mà Lý Tự Thành đang ở, nhứt định phải tại hướng nầy, và nhứt định phải là phía dưới tên án vàng, chỗ đứng của tên áo vàng nhìn thấy rất rõ ngôi nhà đó.
Vùng núi mênh mông, không thừa người đâu để án ngự một chỗ không cần thiết.
Muốn vào ngôi nhà, có thể dưới chân tên áo vàng đó, chỉ có cách duy nhứt là phải “nhổ” hắn đi, bằng không, chắc chắn không có ngõ vào đến được, bởi vì bên dưới chơn hắn lùm bụi tuy có um tùm, nhưng đứng trên nhìn xuống thì những thứ đó không hề cản ngại, và lại ngay bây giờ, chỉ là sự ước định, chớ Đức Uy vẫn chưa nắm chắc chỗ nào là chỗ nào cả, cần phải xuống đó quan sát lại mà muốn thế thì vẫn phải lo chuyện tên áo vàng đứng trên kia.
Đức Uy bứt nhẹ mấy chiếc lá, vận công ném xuống bên dưới những chiếc lá nhẹ từ nơi tay bắn ném ra, trở thành những mảnh thép, cành cây phía dưới bị tiện rơi thành tiếng động.
Tên áo vàng quay mình lại, dáng cách hắn chậm chạp, nhưng tia mắt hắn thật lanh, có lẽ thính giác của hắn cũng không thể kém.
Hắn nhìn dưới, chân hắn nhích tới.
Đức Uy thủ sẵn thanh Ngư Trường Kiếm, chỉ cần hắn nhích tới thêm vài bước là hắn sẽ tấn công, cố nhiên, phải là một cú đánh sấm sét, chỗ nầy không cho phép để đối phương có thì giờ báo động.
Thế nhưng tên áo vàng lại không nhích tới, không nhích tới mà hắn lại còn lùi thêm một bước xa, hắn ngẩng mặt lên, môi hắn nhếch nhếch, hình như hắn cười khinh khỉnh.
Quả là cao thủ, hắn có quá nhiều kinh nghiệm.
Hắn biết người không có dưới, không có chỗ gây tiếng động, hắn biết người đang ở trên mấy tầng cây.
Đức Uy cau mày...
Tên áo vàng vùng cười lạt:
- Bằng hữu, xuống đi chớ!
Thật là lợi hại. Đúng như Đức Uy đã nhận định, hắn không phải hạng tầm thường.
Đức Uy cắn răng ngồi im.
Tên áo vàng lại cười:
- Sao? Bây giờ là chắc phải mời...
Đức Uy thấy hắn đưa tay lên miệng tay hắn có cái còi.
Thật là nguy hiểm, chỉ cần hắn báo động cái là coi như công trình thả trôi theo dòng nước.
Đức Uy nghiến răng, hắn búng tay, thanh Ngư Trường kiếm bay ra và hắn cũng bay theo.
Trừ những ngọn “liễu diệp phi đao”, nghĩa là, trừ những thứ dùng làm ám khí ra, các linh khí khác, như thanh Ngư Trường Kiếm, thuộc về vật “Bất Ly Thân”, khó cho nói khỏi bàn tay thì phải là đòn tối hậu, nhưng đây là cú đánh dắt đầu.
Ngón đòn thật độc mà cũng thật là nguy hiểm. “Độc” cho người bị đánh, “nguy hiểm” cho kẻ ra tay thông thường người ta rất tối kỵ lối đánh này.
Nhưng trường hợp của Lý Đức Uy thật là đặc biệt, đối phương công lực thâm hậu phải đánh một cú đầy, cũng phải là cú chót, phải là cho không có tiếng động phải làm cho hắn không kịp báo động.
Tên áo vàng vừa đưa cái còi báo động lên miệng là lấy ra ngay, hắn thấy bóng người từ tàng cây lao tới.
Tay hắn đặc lên dốc kiếm, nhưng hắn không vội rút ra.
Đó là một thói quen, thanh kiếm ra khỏi vỏ là có máu, hắn không khi nào rút kiếm để đợi chờ.
Hắn chờ cái bóng lao tới thật gần có thể chờ đối phương ra chiêu rồi thanh kiếm hắn rút ra cũng được, vì khi rút thanh kiếm ra là hắn đã có chiêu.
Bóng Đức Uy gần đúng tầm tay, những ngón tay của tên áo vàng siết chặt vào dốc kiếm...
Nhưng hắn vụt nghe ngực hắn nhói lên, ngay nơi trái tim hắn nhói lean.
Hắn chỉ thấy đúng hơn là hắn chỉ chú ý bóng của Đức Uy mà không ngờ, không kịp chú ý cái gì bay trước bóng người.
Thanh Ngư Trường Kiếm quá mỏng, quá ngắn.
Giá như chỉ phóng thanh kiếm không thò đầu mỏng, đầu ngắn, tên áo vàng cũng phát giác được ngay, nhưng đằng này Đức Uy vừa phóng kiếm, vừa lao người, người lớn hơn, rõ hơn thanh kiếm. Tên áo vàng chỉ nhìn thấy và cân khoảng cách mà không chú ý vậy bay tới trước.
Khi hắn nghe ngực mình nhói lên thì mũi Ngư Trường Kiếm đã xuyên thủng ra sau lưng hắn.
Mắt hắn vẫn mở trừng trừng, nhưng hắn không há miệng được.
Tim hắn được thanh trường kiếm mỏng xỏ ngang nhưng hắn vẫn còn đứng sững.
Thanh kiếm đi ngọt quá.
Bóng Đức Uy đã tới, không biết tên áo vàng còn thấy hay không.
Bàn tay đặt sẵn trên dốc kiếm của hắn tuột nhẹ hơi giò vì đà lao tới của Đức Uy đẩy người tên áo vàng bàn tay hắn tuột khỏi dốc kiếm thì thân hắn cũng đổ theo.
Đức Uy sà xuống ngay cạnh tên áo vàng, chân hắn giữ cho cái xác đừng lăn xuống, hắn giữ không cho tiếng động.
Dùng chân đầy nhẹ cái xác tên áo vàng xích vào chỗ đất bằng, Đức Uy cúi xuống nắm cán kiếm và lao nhanh xuống phía dưới như một chiếc lá rơi.
Thanh kiếm được rút ra, một vòi máu từ ngực tên áo vàng bắn vọt lên, nhưng máu chỉ tưới lên cây rời nhểu trở xuống mình hắn, Đức Uy đã xuống tới dưới rồi.
Toà nhà bên sườn núi, ngay phía dưới chỗ tên áo vàng vừa cheat.
Ngôi nhà không lớn lắm, nhưng chung quanh vòng tường khá rộng, bên trong, vườn thủy tại vườn hoa, những con đường lát đá trắng quanh co dưới tàng cây rậm um tùm.
Phía trước là tiền đình, có tòa “bát giác” ló ra, đằng sau là hành lang dẫn vào đại sảnh qua sân lột thiên nho nhỏ là đến dãy phòng không rộng lắm nhưng trang nhã.
Đại sảnh trống không.
Phía sau sân lộ thiên, gian phòng đầu khá rộng, gần bằng đại sảnh, bên trong đèn thật sáng, hơi rượu, tiếng cười từ trong đó hắt ra.
Tiếng cười nằng nặc khàn khàn giữ nguyên vị trì, tiếng cười run rúc, khúc khích, thánh thót luân chuyển trong phòng như đang xoay quanh, đang nhảy nhót, uốn éo, tiếng cười này trộn nhiều giọng, nhiều người.
Gian phòng này, một góc ăn liền với đại sảnh, một mặt lồi ra một mặt thụt vào, lối kiến trúc có vẻ cầu kỳ, nhưng chính vì thế khiến cho tuy càng ăn liền với nhau, nhưng phương vị của nó có phần độc lập, không như những gian phòng khác.
Đó gian phòng trang hoàng rực rỡ, dưới nền, một tấm thảm đó, thứ thảm sản xuất từ nước Ba Tư, tấm thảm che kín không thấy gạch Trên nóc, tám ngọn đèn lưu ly, thêm một dòng pha lê bọc ở bên ngoài khiến cho đèn thật sáng, nhưng mát dịu Chính giữa phòng, một chiếc giường rộng, nệm cao, người ngồi trên đó, khi nói, khi cười, có thể thấy mặt nệm nhún lên nhún xuống và trước chiếc giường có cái bàn thấp, trên bàn, rượu, nho, lê, táo, lớp nằm trong đĩa sứ, lớp lăn lóc ngoài bàn, ngổn ngang.
Trên giường, một người đàn ông mặc áo gấm, cao lớn, mắt tròn, râu ngắn như bó quanh hàm, nước da bánh mật, hồng hào...
Chung quanh, trước mặt, trong lòng hắn, những cô thiếu nữ, nửa kín nửa hở, nhiều cô chỉ có mỗi mảnh lụa quấn hở ngang ngực, mảnh lụa quá nhỏ, quá mỏng, không che được cái gì, toàn thân trên và từ đùi trở xuống da trần, mềm mại, mịn màng.
Họ đùa cợt, họ lả lơi.
Những trái nho bóng lưỡng, đầy nước, như những bờ môi mộng đỏ, được bàn tay ngà ngọc rứt ra cho vào miệng gã đàn ông, những vòng tay như cái vòi bạch tuột vươn lên cuộn lại quấn quit.
Bằng vào cách hưởng thụ đó, bằng vào cách nghiêm phòng đó, người đàn ông chắc chắn là Lý Tự Thành, thế nhưng Lý Đức Uy chửa từng gặp mặt Lý Tự Thành, hắn chưa dám xác định.
Đức Uy nghe sợ sệt, hắn không sợ giặc, hắn cũng không sợ giết lầm, đó không phải là Lý Tự Thành thì cũng là một tên giặc tay chân của hắn, Đức Uy chỉ sợ động ổ, chỉ sợ làm sẩy tên đầu não.
Bám chặt thân kèo khuất bơi cây xà ngang, Đức Uy ép mình sát vào như con thằn lằn, hắn nín hơi.
Phải cần một cái gì xác định.
Cánh cửa hông vụt hé ra, một cô gái ăn vận chỉnh tề bước vào phục xuống:
- Khải hầu Vương gia, Tể Tướng xin bái kiến.
Đúng rồi, hắn là Lý Tự Thành.
Tên giặc hại dân hại nước Lý Tự Thành.
Tên cầm đầu bọn giặc khuấy rối triều đình, tàn sát sanh linh Lý Tự Thành.
Đức Uy nghiến răng nắm chặt thanh Ngư Trường Kiếm...
Lý Tự Thành bỏ chân xuống đất, giọng hắn vùng vằng:
- Giờ này mà bái kiến chuyện gì? Đúng là khuấy rối!
Hắn gạt cô gái đang đeo bên tay hắn và hắn đứng lên.
Dồn tất cả sinh lực trong người lên cả chân tay, Lý Đức Uy bắn mình vọt xuống thật nha, thật mạnh...
Trong khi Lý Tự Thành hãy còn chưa phát giác kịp, thì tay trái của Đức Uy đã nắm cứng vào ngực hắn, mũi Ngư Trường Kiếm bên tay phải cũng đã lún vào da hắn ngay chỗ trái tim.
Đức Uy cất giọng thật cao:
- Ngày mồng ba, tháng ba, năm thứ mười bảy niên hiệu Sùng Trinh nhà Đại Minh, thảo dân Lý Đức Uy giết Lý Tự Thành để cáo thiên địa quỉ thần...
Thanh Ngư Trường kiếm ấn vô và rút ra thật lạ, một vòi máu phún ra một lượt với ánh thép nhoáng lên, cái đầu của Lý Tự Thành đã nằm gọn trong tay của Lý Đức Uy.
Cái thây không đầu cao lớn dình dàng của Lý Tự Thành bây giờ đổ xuống, ngã chồng lên cái bàn thấp, rượu, lê, táo, chén, dĩa văng xuống tấm thảm đổ ngổn ngang.
Hai vòi máu từ trước ngực từ cổ của Lý Tự Thành bắn vào người của Lý Đức Uy những giọt máu nóng hổi chưa lạnh.
Hắn quay mình là và hắn vô cùng sửng sốt.
* * * Trên chiến trường, trong chỗ loạn quân, chuyện chết chóc là một chuyện thường có thể có những cô gái vì thấy quá nhiều vì quá sợ, nên không còn... sợ nữa.
Có thể, có nhiều cô gái trong trường hợp đó, không còn chạy nổi, chỉ đứng há hốc miệng, hoặc ngã xuống bất tỉnh, hoặc bỏ chạy tán loạn, đó là chuyện thông thường.
Nhưng cái sự trong những trường hợp là cái sợ có chừng hạn, thứ nhứt là chuyện xảy ra có báo hiệu, có sự chuẩn bị tinh thần, còn trong trường hợp đang hưởng lạc, đang vui trong phòng kín, chuyện chết người quả là chuyện bất thường, cái sợ Ở đây, đối với những cô gái phải được nhân lên gấp trăm lần.
Họ có thể xỉu, có thể chết luôn.
Nhưng khi Đức Uy quay lại nhìn quanh thì không phải thế.
Tất cả những cô gái hãy còn đứng đó, họ có đừng nép vào tường, nhưng họ không xanh mặt, họ không há hốc mà họ đang nhìn Đức Uy mà... khúc khích.
Đức Uy rúng động.
Nhưng hắn chưa kịp nghĩ nhiều thì một cô gái đứng đối diện với hắn lên tiếng:
- Tiểu hầu gia, ngươi cho rằng ngươi đã giết ai thế?
Đức Uy nhìn coi vào mặt cô ta, giọng bèn trầm xuống:
- Sấm tặc Lý Tự Thành.
Cô gái sặc cười, cô ta đưa tay bụm miệng.
Tất cả những cô gái khác trong phòng bây giờ mới run lên, mới khom mình, mới ngồi bệt xuống, mới càn trên thảm...
Không phải vì họ sợ, mà là họ đang cười.
Họ cười nghiêng ngã, cười lăn chiên, cười văng cả những nho, những táo mà lúc nãy họ chưa kịp nuốt.
Đức Uy phát run khan.
Có lẽ đây là thứ nhứt, hắn run.
Cô gái đứng trước mặt Lý Đức Uy buông tay che miệng xuống nàng nói:
- Hắn là tên Mã phu của Vương gia, bây giờ thì Vương gia đang độ binh tiến kinh rồi.
Y như bị một trái chùy ngàn cân đập ngay vào ngực, mắt Ịức Uy tối xầm, hai dòng máu rỉ ra khoé miệng.
Bao nhiêu tâm trì, bao nhiêu công phu khí lực hắn đã dồn hết vào một trận, bây giờ thân xác hắn bỗng như con diều giấy.
Nhưng Ịức Uy nghiến răng trấn tĩnh, hắn nói:
- Ta không tin.
Cô gái không cười nữa, có lẽ cô cũng thức thời, cô ta biết cái cười bây giờ là dại, cô ta nói:
- Không tin thì cũng không biết làm sao, nhưng rồi đây sẽ thấy hiệu ký trong thành Bắc Kinh đổi khác.
Da mặt Đức Uy xanh xám, hắn hơi lảo đảo, đôi mắt hắn vụt đỏ ngầu, hắn nắm cái đầu trên tay vào góc tường và lao mình ra cửa.
Nhưng đám thiếu nữ vụt bao quanh, thân pháp của họ thật nhanh họ vây Đức Uy vào giữa.
Đức Uy trầm giọng:
- Bao vây phải không?
Cô gái khi nãy đáp:
- Chúng tôi không dám, đã là lịnh của Quận Chúa, người bảo ca vũ cho Lý gia đỡ cơn buồn bực.
Đức Uy cau mặt:
- Ai là Quận Chúa?
Cô gái đáp:
- Quận Chúa của chúng tôi, tức là hoàng muội của Vương gia.
Đức Uy hỏi:
- Người ấy ở đâu?
Cô gái đáp:
- Lý gia sẽ gặp, nhưng Lý gia chờ cho chúng tôi ca vũ xong là Quận Chúa sẽ đến ngaỵ..
Đức Uy trừng mắt, thanh Ngư Trường Kiếm nhấc lên...
Nhưng ngay lúc đó, hắn chợt nhận ra chuyện lạ.
Một chiếc định trầm đặt trong phòng mà khi vào đây hắn không để ý, bây giờ hắn thấy là vì từ trong lư trầm ấy, khói bay tỏa khắp phòng, hương trầm thơm phưng phức.
Những cô gái bắt đầu nhảy múa, tiếng hát cất lên.
Những thân hình uốn éo dịu dàng, giọng ca dìu dặt.
Đức Uy chợt thấy những cô gái chân gần như không còn chấm đất, họ xoay quanh, họ là đà, chập chờn, thoang thoáng...
Tiếng hát của họ càng lúc càng cao, cao vút, xoáy lên không như chụm chụm, quay tròn...
Tiếng hát không còn rõ nữa, nó chỉ còn là âm hưởng, rập ràng, khi gần, khi xa, lâng dâng...
Hương trầm càng lúc càng nồng, không khí theo, mùi hương nặng xuống, trầm xuống, hai mắt của Đức Uy trầm theo, chân tay nhẹ hẫng Hắn không còn nghe tiếng hát, hắn chỉ nghe âm hưởng trôi trên không như tiếng nhạc xa xa, mắt hắn không nhìn thấy từng người, họ xoay quanh, lờn vờn, những mảnh da như mây trôi, bồng bềnh, thân hình Đức Uy như bị cuốn theo, quay theo...
Và sau đó là tối xầm.
Thể lực hắn như cái bóng bị xẹp hơi, nhưng thần trí hắn vẫn còn nhớ rõ, hắn biết là bị “tán hồn hương”, hắn biết không thể ngủ tại đây, hắn không thể gục tại đây, hắn phải vùng lên, hắn phải thoát đi bằng mọi cách, hắn phải cứu kinh sư, hắn phải ngăn không cho Lý Tự Thành công hãm, không cho hắn cắm lá cờ phản loạn lên mặt thành Bắc Kinh, hắn phải đi ngay, hắn tung mình lên, hắn nghe có tiếng cười nho nhỏ...
tiếng cười như sát vào mặt hắn... hắn nghe có hơi thở nóng... hắn thấy gương mặt đầy xon phấn của những cô gái chập chờn...
Hắn không thấy nữa, hắn không nghe nữa, thân thể hắn như trôi đi, nhẹ nhàng, mất mát.
Tài sản của haitc

  #77  
Old 16-07-2008, 09:50 AM
haitc's Avatar
haitc haitc is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 548
Thời gian online: 1 ngày 15 giờ 54 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 191 Times in 137 Posts
Chương 74
Trong Cái Lồng Son


Cảm giác đầu tiên của Đức Uy là cái giường nệm cao, tấm trải giường bằng nhung mịn. Cảm giác thứ hai vật gì man mát, lành lạnh, mềm mại như một con rắn bò lên mặt hắn, hắn giật mình mở mắt, hắn thoáng thấy một bàn tay, nhưng chỉ thoáng qua rồi mất.
Kế đến là hắn thấy một người.
Người đó ngồi bên mép giường, đáng lý phải nói người đo ngồi sát bên mình hắn.
Nhưng phải nói “bên mép giường” vì người ấy chỉ ngồi một bên mông, hai chân thông xuống đất, ngồi một bên mông vì trong nửa là thân hắn, không thể ngồi vô được nữa, một bên mông người ấy đã sạt năng vào người hắn.
Tia mắt Đức Uy dời qua phía khác.
Đây là một gian phòng nhỏ trong một ngôi nhà nhỏ, trang trí thanh khiết, hoa lệ bằng vào sự bày trí trong phòng, nơi này phải là một chỗ sang trọng. Không dưới bậc vương hầu.
Xế về phía trước, một cái bàn nhỏ trên bàn có mấy quyển sách dầy, có bút nghiên, có một lư trầm.
Đức Uy giật mình.
Hắn nhớ lại trong phòng của tên Lý Tự Thành, sau khi giết Lý Tự Thành giả, hắn phát hiện đỉnh trầm hương thanh thoảng. Nhẹ nhàng, dịu dàng, không nồng nực như mùi hương trầm đã làm hắn hôn mê.
Tia mắt hắn trở lại bên mình hắn, trở lại người ngồi bên hắn.
Đó là một cô gái, tuổi nhỏ, chót mũi hơi cong nhỏ, com mắt to, tròng đen như hột nhãn, hai hàng mi hớt ngược, cô gái họ Lý, cô gái xưng là cháu của Tạ Gia Phúc, cô gái đã sắp đặt chuyện tên phản tướng “trở về”...
Vẫn là nàng, nhưng nụ cười, vẻ mặt ngây thơ bây giờ không còn nữa, bây giờ là vẻ mặt đoan trang nghiêm nghị, nghiêm nghị đến lành lùng.
Đức Uy ngỡ mình hoa mắt, hắn cau mặt gọi:
- Cô nương...
Cô gái lạnh lùng:
- Bây giờ thì có lẽ phải gọi là Quận Chúa.
Đức Uy sửng sốt, nhưng rồi hắn hiểu ngay.
Hắn muốn mình ngồi dậy, nhưng tứ chi bất lực, y như một người bị chết đuối vừa tỉnh lại, bao nhiêu sức lực đã đem ra vùng vẫy, bây giờ gân cốt rã rời.
Nhưng ngoài chuyện khí lực ra tinh thần vẫn tỉnh táo, trí óc vẫn sáng suốt, sự cảm giác vẫn như thường.
Đức Uy không động nữa, hắn nằm yen một lúc thật lâu, cô gái làm thinh.
Hắn nói:
- Cô nương cao minh, thời vận của tôi đã hết rồi.
Cô gái vẫn lạnh băng băng:
- Phải nói là thời vận nhà họ Chu đã hết, họ Lý đang hưng.
Đức Uy cố ẩn nhẫn, hắn cười nhẹ:
- Từ xưa đến nay, giặc không làm được chuyện đó.
Cô gái cau mặt gắt:
- Các hạ đang là một tên tù mà lại lớn lối nữa à? Được là vua, thua là giặc. Nhà họ Lý tóm thấu thiên hạm họ Chu trở thành tặc khấu...
Đức Uy nói:
- Đừng nên bày trò đó với tôi, nếu sợ chết thì không khi nào tôi dám đến thành Chương Đức, tôi chỉ tiếc chưa trừ được Lý Tự Thành, tôi chỉ tiếc chết chưa đáng chết, không giết được Lý Tự Thành mà lại trúng kế gian của cô.
Co gái nhún vai:
- Sao gọi là kế gian? Dụng binh là phải lừa địch, đối địch, gạt địch, đó là cách dụng binh cao.
Đức Uy gật đầu nói:
- Đúng, đáng trách là tôi quá hồ đồ, quá tin người... xông pha núi kiếm rừng tên mà lại chết vì một mảnh thép vụn, chỉ hận vì ta không thể hoành kiếm tự tử để tạ tội với thiên ha.....
Co gái quay lại, giọng nàng hơi dịu xuống:
- Cục diện đã an bài rồi, các hạ còn nói đến những lời ấy làm chi.
Đức Uy tái mặt làm thinh.
Qua khẩu khí của cô gái, hắn kinh cảm một cái gì...
Nếu quả thật là đại cuộc đã không còn cơ cứu vãn ngay trước mắt, thân hắn có nát thành tro bụi cũng vẫn là vô ích.
Vành môi lạnh lùng ẩn đầy sát khí của cô gái bỗng tiêu đâu mất, thay vào đó một cái gì như thành khẩn, như van lơn, ánh mắt nàng dịu giọng nàng nhỏ lại:
- Tạm thời, tôi không thể thả các hạ mà có thả các hạ cũng không thể làm sao. Có giận cũng thế, tất cả đều vô ích. Đã như thế, tại sao chúng ta lại không thể giữ hòa khí như bằng hữu để nói chuyện với nhau.
Đức Uy cười lạt:
- Có chuyện gì để nói đâu?
Cô gái nói:
- Bên ngoài có chiến sự, nhưng ở đây thì không, chúng ta có thể nói chuyện bằng đầu đề khác.
Trầm ngâm thật lâu, Đức Uy nói:
- Bình tâm hòa khí thì tôi làm được, nhưng giữa nghĩa sĩ vì dân với giặc cướp hại dân mà coi như bằng hữu thì tôi không làm được.
Cô gái hơi dửng chân mày, nhưng rồi cô dịu lại ngay:
- Tôi không ngờ các hạ lại là người cố chấp như thế ấy.
Đức Uy nói:
- Đứng trên miếng đất thiện lương để mà cố chấp thì đâu có không phải.
Co gái lắc đầu:
- Tôi không tranh biện với các hạ, cũng không ép buộc các hạ gì cả, chỉ cần các hạ giữ được hòa khí thì thôi, xem giống như bằng hữu hay không cũng không sao...
Ngưng một chút, nàng nói:
- Tôi tên là Lý Quỳnh.
Đức Uy làm thinh.
Lý Quỳnh nói:
- Sự thật thì ca ca của tôi không có tại Chương Đức, cánh quân ở Chương Đức do tôi chỉ huy. Vì đề phòng người mưu sát, nên có tạo ra cái tin ca ca tôi ở tại Chương Đức thế thôi.
Đức Uy mím miệng làm thinh.
Trên đời có nhiều chuyện lầm lẫn, nhưng lầm lẫn như thế này thì không được, “sai một ly, đi một dặm”...
Lý Quỳnh nói tiếp:
- Tôi có việc đi ra ngoài, khi trở về thì thấy các hạ cùng với Hạ Vân đạo sĩ vào thành. Ban đầu tôi thấy hai người có vẻ lạ, sau đó nghe nói người đạo sĩ là phe tôi, các hạ thì không phải, tôi càng nghi ngờ hơn nữa. Vì thế, tôi theo dõi, tôi bố trí, nhất cử nhất động của các hạ tôi đều biết hết. Nhưng vì sợ các hạ phát giác ca ca tôi không có tại Chương Đức, nên tôi chỉ đánh lừa để tạo cách giữ các hạ lại. Mỗi người mỗi chủ khác nhau, chuyện tôi làm là vạn đất đắc dĩ, mong các hạ rộng lượng.
Đức Uy nói:
- Tôi thấy cô nương không cần phải nói như thế. Đúng như cô đã nói, mỗi người mỗi chủ khác nhau...
Lý Quỳnh chớp mắt:
- Nghĩa là các hạ không trách gì tôi?
Đức Uy đáp:
- Tôi đâu có trách ai, tôi trách tôi thôi chớ.
Lý Quỳnh nói:
- Các hạ cũng không tự trách mình, các hạ không có hưởng lộc triều đình, các hạ làm như thế là đã qua đủ rồi.
Đức Uy lắc đầy:
- Không có vấn đề hưởng lộc hay không, “quốc gia hưng vong thất phu hữu trách”.
Tôi không vì triều đình mà tôi hành động vì nghĩa vụ của tôi.
Lý Quỳnh nói:
- Các hạ muốn nói như thế nào cũng được, nhưng chuyện như thế này, có tự trách cách mấy đi nữa cũng vẫn không có ích lợi gì.
Đúng là nàng chịu thua, nàng trách không muốn tranh luận.
Đức Uy lại làm thinh.
Lý Quỳnh nói:
- Chắc các hạ có chuyện muốn hỏi, tôi nói, không phải vì hơi hương trong phòng không mà trong hai lần ăn, tôi có cho độc dược, đáng lý dùng thuốc mê cho tiện, nhưng thuốc mê thất bại, chén trà lần đầu đã bị các hạ khám phá, tôi biết chỉ có thứ thuốc phát tác chậm, thứ vô hình vô vị mới lừa được các hạ thôi, tự nhiên thứ đó chậm lắm, chậm đến mức tôi phải dùng Ẫ tán hồn hương Ữ phụ lực, nếu chỉ Ẫ tán hồn hương Ữ không, tôi cũng không làm cho các hạ ngã nổi. Nhưng bây giờ thì lại khác nữa, vì khi các hạ bị ngất, tôi đã cho uống thêm một thứ thuốc, nó là độc môn, tôi sẽ giải, nhưng không phải bây giờ...
Đức Uy hỏi:
- Tại sao cô nương phải làm như thế?
Lý Quỳnh đáp:
- Tại vì tôi không thể để các hạ làm cản ngại hành động của anh tôi.
Đức Uy hỏi:
- Giết có phải hay hơn không?
Lý Quỳnh nhìn bằng tia mắt như trách móc:
- Tôi không tự tay giết người lần nào cả, nhưng tôi giết rất nhiều, tôi giết đám thuộc hạ quá ác của anh tôi, tại các hạ không chứng kiến nên không biết, tôi đã hạ lịnh mà không bao giờ ngại miệng. Nhưng tôi không giết các hạ, cũng như tôi đã không giết một số người...
Đức Uy cau mày, hắn nghe thấy cô gái này có cái gì là lạ, nhưng hắn làm thinh...
Lý Quỳnh nói tiếp:
- Tôi chỉ giữ các hạ lại đây để anh tôi rảnh rang điều quân đánh phá Bắc Kinh.
Đức Uy nhếch môi:
- Tại Kinh Sư, văn có lương thần, võ có hổ tướng, thêm tôi hay thiếu tôi đâu có quyết định được vấn đề.
Lý Quỳnh nói:
- Như vậy thì xin các hạ cứ yên lòng an dưỡng tại đây ít lâu...
Đức Uy làm thinh, lòng hắn đau như vắt, nhưng hắn không muốn cho ai thấy hết.
Hơn ai hết, hắn biết tình hình Kinh Sư nguy ngập, binh sĩ không còn có thể tác chiến, triều đình đang chuẩn bị thiên đô về Nam, tất cả đều nghĩ về đi làm sao có thể còn tinh thần chiến đấu, trong khi đó quân của Lý Tự Thành đang hăng cuồng, một khi hãm thế lợi nghiêng về giặc...
Nhưng đồng thời hắn cũng hiểu rằng bây giờ đã hoàn toàn bất lực, bây giờ có nôn nao cách mấy cũng chẳng ít lợi cho ai!
Hiểu thì hiểu, trấn tĩnh thì trấn tĩnh, nhưng con người đâu có ai có thể hoàn toàn yên tĩnh được, khi đã biết cái mình đang lo sợ đã thật sự đáng sợ quá rồi...
Lý Quỳnh nói:
- Các hạ hãy yên lòng, tôi không giữ mãi ở đây đâu, khi nào ca ca tôi lấy được Bắc Kinh rồi thì tôi sẽ để các hạ ra thong thả. Có thể đới với các hạ như thế là quá muộn nhưng đâu có biết làm sao tôi là người của Lý gia, tôi phải giúp anh tôi...
Đức Uy cố nín mà không nín được, hắn hỏi:
- Các người chắc thắng lắm hay sao?
Lý Quỳnh mấp máy đôi môi, nhưng rồi nàng lại lắc đầu:
- Quân cơ thật là khó nói, nhưng tình thế thì có thể thấy rõ ràng nếu đừng có xảy ra bất ngờ... Anh tôi muốn làm hoàng Đế.
Đức Uy nói:
- Lý Tự Thành làm phản là chỉ vì muốn làm hoàng đế.
Trầm ngâm một lúc, Lý Quỳnh nói:
- Tôi là đứa con gái út nhà họ Lý, tôi được nhiều may mắn hơn anh tôi, không những tôi được học võ mà tôi còn được học văn, tôi không hơn những người giỏi, nhưng tôi có thể hơn những trang lứa của tôi... Tôi biết, trên danh nghĩa, anh tôi là phản loạn, nhưng trên thực tế, anh tôi làm được việc... Có thể dân chúng không ưa gì anh tôi, nhưng người ta đang bất mãn triều đình, bất mãn bọn quan nịnh chuyên quyền đàn áp hiếp bức, bóc lột lê thứ, muốn kêu ca cũng không biết kêu vào đâu, dân chúng đang mong có cái gì mới lạ, có cái gì thay đổi hơn cái đang thối nát... Tôi biết có người không tiếc lời thống mạ anh tôi, nhưng tôi lấy làm tiếc không ai thống mạ triều đình, thống mạ bọn sâu dân mọt nước...
Đức Uy nói:
- Từ xưa đến nay, không có triều đình nào mà không có gian thần, nhưng gian thần không bao giờ tồn tại, không thể dựa vào một sự việc tất nhiên đó mà tạo phản.
Lý Quỳnh nói:
- Tôi hết sức thắc mắc về chuyện những bậc hiền tài Ẫ cáo lão từ quan Ữ, xin lỗi tôi không dám ám chỉ Bố Y Hầu, vì tôi kính những hạn người như thế, nhưng tôi nghĩ tôi có quyền thắc mắc tại sao? Phải chăng những vị ấy chỉ nghĩ đến “Tiên bảo kỳ thân”? “Minh triết bảo thân”, tôi không dám chê, nhưng tôi không thoa? mãn. Cá nhân nói ra thì sợ chết, huy động mọi người thì sợ mang tiếng phản, biết mà không nói, biết mà không làm, như vậy có phải là “minh triết” hay không...
Đức Uy quắc mắt và Lý Quỳnh vội cười:
- Xin lỗi tôi đã nguyện với lòng là không nói trước mặt các hạ nhưng vì ấm ức.
Cái dịu dàng bất chợt của nàng, thái độ như sợ mất lòng của nàng khiến cho Đức Uy cảm thấy mình cũng hơi nóng nảy, hắn nói:
- Tôi không trách về ý nghĩ của công nương nhưng tôi thấy rằng hiện nay lê thứ điêu linh, phải chăng đó là hậu quả của sự loạn lạc cướp phá? Và bằng vào hành động cô đồ như thế, có làm nên đại cuộc được chăng?
Lý Quỳnh thở nhẹ:
- Sở Hạng Vương thất bại là sau khi đánh tần rồi lại thay đổi một nhà Tần, sự thay đồi chủ có khi còn làm cho dân chúng khổ hơn cả đời Tần, vì thế cho nên mới có chuyện, chớ thật sự thì khi cử binh phạt Tần, họ Hạng Vương ai cũng đều được thiên hạ tán thành, phù trơ.....
Đức Uy cười lạt:
- Lý Tự Thành có thể so với Sở Bá Vương...
Lý Quỳnh vừa cười vừa nói, nàng nói một cách hết sức tự nhiên:
- Nếu tệ hơn Sở Bá Vương thì sự dấy binh đánh về đông đất thục lại có sớm hơn và triều đại Ẫ thay thế nhà Tần Ữ lại càng mau sụp đổ...
Đức Uy hỏi:
- Nghĩa là cô cũng không nhận chuyện làm của anh cô là đúng?
Lý Quỳnh lắc đầu, mắt nàng chiếu sáng:
- Không tôi không biết chuyện về sau, nhưng tôi bằng lòng chuyện bây giờ, tôi nói rõ là tôi bằng lòng chuyện triều đại nhà Minh cáo chung, tôi không bao giờ phải chối bỏ một việc gì, nhưng tôi nói thật là tôi không có ý muốn là “Hoàng Muội”, nhưng tôi không muốn nhà Minh tồn tại...
Nàng vụt nhìn Lý Đức Uy rồi cười nói:
- Mà thôi, tôi quên hoài, tôi không tranh luận về chuyện đó với các hạ vì tranh luận một hồi thì các hạ sẽ đúng và tôi bị gọi là sai.
Đức Uy gặn lại:
- Cô nương sợ lời lẽ phải, sợ lời lẽ chánh đáng phải không?
Lý Quỳnh lắc đầu:
- Không tôi không sợ gì cả, tôi có thể tranh luận về vấn đề này với bất cứ một ai, trừ các hạ và Bố Y Hầu không ăn lộc triều đình, lại dám giết kẻ gian nịnh hại dân, tôi không tranh luận với hạng người này là vì tôn kính...
Nàng vụt cười:
- Mà thôi, tôi lại cứ nói hoài, tại sao chúng ta không thể nhắc tới để lòng được an bình thanh thản...
Đức Uy nói:
- Triều đình đang nghiêng ngửa, bá tánh đang điêu linh, tôi không thể thả để lòng thanh thản được.
Lý Quỳnh nói:
- Không được thì không biết phải làm sao, bây giờ các hạ tư lự cách mấy đi nữa cũng chỉ làm cho mình thêm tiều tụy chớ chẳng ích lợi chi.
Đức Uy nói:
- Đó là chuyện của tôi...
Lý Quỳnh nói:
- Nhưng tôi biết tâm tình của các hạ không đến nỗi trầm trọng như các hạ đã nói...
Đức Uy cau mặt:
- Sao? Cô nương muốn nói...
Lý Quỳnh cười:
- Cứ theo tôi biết thì các hạ có hai vị “Hồng Phấn Tri Kỷ”, các hạ đối với nhị vị ấy thật là tốt, tôi nghĩ nếu tâm tình mà quá trầm trọng thì chắc các hạ không làm sao còn có thì giờ để nghĩ về chuyện đo.ù Đức Uy hơi sửng sốt nhưng rồi hắn nghiêm mặt:
- Cô nương đã hiểu lầm, họ là những người chiến hữu vì nước của tôi.
Lý Quỳnh cười:
- Các hạ khéo nói quá.
Đức Uy nói:
- Tin hay không là quyền của cô nương vả lại chuyện đó cũng không có gì quan trọng.
Lý Quỳnh nói:
- Tôi chỉ tin phân nửa, các hạ có hiểu ý tôi nói đó không?
Đức Uy lắc đầu:
- Không hiểu.
Lý Quỳnh nói:
- Tôi giải thích chuyện “tin phân nửa” đó. Tôi tin nhị vị ấy là chiến hữu của các hạ nhưng tôi không tin ngoài ra không có thứ tình nào khác, nam nữ gần nhau lâu nhất là những người đồng chí hướng làm sao lại không thể có tình, mà đó cũng là chuyện tự nhiên, chuyện chính đáng của con người...
Đức Uy nói:
- Tôi không tranh luận với cô nương về chuyện đó.
Lý Quỳnh cười:
- Nghĩa là các hạ thừa nhận phải không?
Đức Uy nói:
- Tôi bây giờ không có tâm tình để nói chuyện đó, vả lại chuyện đó cũng không quan hệ đến cô.
Lý Quỳnh cười:
- Không quan hệt thì thôi...
Trầm ngâm một chút, nàng lại cười:
- Ở đời có nhiều chuyện cũng ngộ, tôi hỏi các hạ nghe, lúc tôi giả bộ cô gái đi tìm cậu, các hạ có thấy thương hại cho tôi không?
Đức Uy nói:
- Tôi thương tất cả những người khốn khổ trong cuộc loạn lạc này.
Lý Quỳnh cười:
- Lúc đó tôi đã gọi các hạ bằng Ký huynh, bây giờ gọi các hạ nghe kỳ quá.
Đức Uy nói:
- Không có gì kỳ, lúc đó khác, bây giờ khác.
Lý Quỳnh hỏi:
- Nhưng đã quen miệng rồi, bây giờ tôi gọi các hạ, tôi nói chuyện rất tự nhiên.
Đức Uy làm thinh...
Lý Quỳnh lại cười:
- Thôi thì cứ gọi là “Lý huynh” như cũ nghe.
Đức Uy nói:
- Tôi sợ e không hợp lý.
Lý Quỳnh nói:
- Không tôi cứ gọi là Lý huynh. Mà có gì không hợp lý, còn nhiều chuyện không hợp lý mà cuối cùng vẫn hợp lý như thường.
Đức Uy hỏi:
- Chẳng hạn như chuyện gì?
Lý Quỳnh nói:
- Chẳng hạn như Lý huynh và tôi ở hai giới tuyến khác nhau, coi nhau như thù địch, thế mà bắt được Lý huynh tôi lại không giết, Lý huynh có biết sao không?
Đức Uy lắc đầu:
- Không. À, hình như cô nương đã có nói.
Lý Quỳnh nói:
- Tôi có nói rồi, nhưng chỉ nói phân nửa, tôi nói điều này chắc Lý huynh hơi lạ, nhưng với tôi thì không lạ. Từ nhỏ, tôi đã theo anh tôi đi khắp hết mọi nơi, tôi chỉ có bạn trai, chớ không có bạn gái, tánh tôi hơi giống con trai, tôi không e lệ rụt rè như những cô gái khác, tôi nói thẳng lắm, tôi không bao giờ tôi giấu những chuyện trong lòng tôi, lần thứ nhất tôi nói không thật với Lý huynh về chuyện tại thành Chương Đức, bây giờ tôi nói thật, tôi đã nghe về con người của Lý huynh lâu rồi, tôi rất muốn gặp và khi tôi gặp Lý huynh, chỉ lần đầu là tôi đã yêu rồi...
Đức Uy rúng động nhưng hắn vẫn làm mặt lạnh:
- Đa tạ cô nương, riêng tôi thì không dám nhận.
Lý Quỳnh như không để ý đếm thái độ của hắn, nàng nói:
- Tôi biết, Lý huynh xem tôi là tên giặc, là kẻ địch, như Lý huynh mới nói vừa rồi, nghĩa sĩ và giặc cướp không thể đứng chung, chính tôi cũng tự biết như thế, tôi biết tình yêu đơn phương của tôi sẽ không có ngày kết quả, tôi không thể làm vợ Lý huynh, mà Lý huynh cũng không khi nào chịu như thế...
Đức Uy nói:
- Cô có cái sáng suốt của cô.
Lý Quỳnh nói:
- Tôi có sáng suốt phần tôi, nhưng Lý huynh cũng nên có sự sáng suốt như thế, bây giờ Lý huynh đã lọt vào tay tôi, tất cả đều phải nghe tôi, hay nói cách khác là phải ngoan ngoãn nghe lời.
Đức Uy cười:
- Làm sao được như thế, tình là vấn đề không thể ép buộc, cô nương có thể bắt giữ con người của tôi nhưng cô nương không thể bắt giữ trái tim tôi.
Lý Quỳnh cũng cười:
- Sao lại không, Lý huynh, không nhớ sai, trong đêm đó tôi đã gọi tên tục của Lý huynh, tôi đã gọi “Tiểu Hắc” và chính “Tiểu Hắc” đã phải nghe lời tôi.
Đức Uy có nghiêm mấy cũng phải bật cười:
- Đáng lý cô phản sanh làm con trai, cô quá quắc lắm, cô dám lấy tên tôi mà đặt cho con lừa nhỏ của cô, tôi thật vô ý, lúc đó không hiểu sao tôi lại không nghĩ ra.
Lý Quỳnh cười thật tươi:
- Dữ hôn, bây giờ mới thấy Lý huynh cười thật tình, tôi thích như thế lắm...
Nhưng rồi nàng vụt tắt nụ cười ngay, nàng không buồn nhưng nàng không còn vui nữa, nàng nói:
- Tôi biết, vừa rồi tôi đã nói, tôi không thể làm vợ Lý huynh được, Lý huynh cũng không yêu tôi. Lý huynh đã có sẵn ý nghĩ chánh tà lưỡng lập, nghĩa sĩ và giặc cướp không thể đứng chuyện thì làm sao lại có tình với tôi, phải không? Tôi cũng nói thẳng với huynh là tôi cũng không có hy vọng đó, tôi cũng không bảo Lý huynh phải yêu tôi, tôi chỉ cần sống với Lý huynh trong những ngày Lý huynh còn ở tại đây ăn chung mâm, ngủ chung giường, giả như vậy là đủ rồi.
Đức Uy hoảng hốt, thế nhưng mặt hắn cố giữ thản nhiên, hắn nói:
- Tôi sợ không làm được chuyện đó.
Lý Quỳnh nhướng mắt:
- Ai nói? Bây giờ anh nắm giường của tôi, tôi ngồi bên cạnh anh, anh không bằng lòng mà được à? Anh chống cự được à?
Đức Uy hoảng hốt thực sự, nhưng cũng biết không làm sao hơn được, hắn nói:
- Cô nương phải tự trọng.
Lý Quỳnh cười khan:
- Tự trọng? Tôi yêu cầu Lý huynh chuyện đó đâu phải là cái tội? Vả lại, một tên nửa tướng cướp mà tự trọng cái gì? Phải không? Cái thứ nữ tướng cướp của chúng tôi bộc lộ mà sự yêu thương không giống như những cô con gái “nhà lành”, có phải thế không?
Đức Uy hoảng đến mức đâm ra tức tối, hắn cau mặt:
- Đúng là...
Lý Quỳnh hỏi tiếp ngay:
- Đúng là cái thứ vô sỉ chớ gì, đâu có sao, nói đi, mắng đi, hay là anh cứ làm thinh để tôi mắng thế giùm cho, người như anh chắc không biết chửi đâu, bọn ăn cướp thì chửi mới hay chớ phải không? Mà thật thì anh cũng lạ đời đối với cướp mà đi nói chuyện kiêm sĩ, nghe có tức không?
Đúng quá, nàng nói thật đúng, quả là chuyện tức cười khi đi nói chuyện liêm sỉ với một tên cướp!
Đức Uy biết nàng đang mượn cớ để bắt chẹt cho hắn lúng túng chơi thế nhưng hắn cũng không biết phải làm sao nói lại.
Lý Quỳnh vụt nhìn quay vào mặt Đức Uy ánh mắt của nàng thật lạ, thật khó đoán được nàng đang nghĩ gì, nàng nói:
- Thật không hiểu tại sao, tôi bỗng có cái ý nghĩ kỳ lắm, tôi muốn hun anh quá!
Bây giờ thì không còn hoảng hốt nữa, phải nói là Ẫ bay hồn lạc phách Ữ mới đúng, hắn vội nói:
- Cô nương... đừng làm thề... chẳng thà cô cứ giết tôi đị..
Lý Quỳnh lắc đầu:
- Tôi không giết Lý huynh, mà tôi cũng không nỡ giết, giết sao đành, nếu giết thì làm sao nãy giờ anh lại có ở nay.
Nói thì nói bằng miệng, tự nhiên những phần khác trong thân thể vẫn... Ơ không chính vì thế nên vừa nói, nàng vừa nghiêng mình xuống, mặt nàng nhắm về mặt hắn...
Đức Uy quýnh quáng:
- Cô nương... tôi sẽ... cắn lưỡi.
Lý Quỳnh bật cười:
- Giống con gái ghê hôn. Doa. ai chớ sao lại đem chuyện chết ra mà dọa một tên cướp? Ai chớ tôi thì tôi không sợ chuyện ấy đâu, không sợ vì tôi biết Lý huynh không bao giờ lại đi chết... lãng như thế ấy, tấm thân hữu dụng của Lý huynh còn nhiều gánh nặng, đâu có “khinh sanh tử như hồng mao” như thế.
Mình nàng cứ khom lần theo câu nói, mặt nàng và mặt hắn cùng lúc khoảng cách càng thâu ngắn lại.
Cho dầu thế nào, vóc thân của nàng, gương mặt của nàng, phong thái của nàng quả đã cũng đã dễ làm động lòng người, nhất là tình này, cảnh này.
Cái gối của Đức Uy nắm quả đúng là cái gối của nàng, hơi hương mà hắn nghe từ nãy giờ đã đậm hơn, vì khi nàng cúi mặt xuống hơi hương từ cái gối, hơi hương từ mặt nàng, tóc nàng hợp với nhau thành một...
Đức Uy nghe tim đập thình lình, mồ hôi dược ra trán hắn, muốn tránh cũng không làm sao tránh được.
Bỗng nhiên, hắn chợt nhớ lại người con gái khi chưa phải là Lý Quỳnh. Khi nàng còn là cô gái bơ vơ tại thành Chương Đức, lúc đó nàng ngây thơ, liếng sáo, dễ thương...
Hắn chợt thấy rằng cô gái này đang trêu chọc mình, đang đùa cợt với mình, chắc chắc nàng không dám làm chuyện that.
Đức Uy chợt thấy nhẹ nhõm khi hắn nghĩ ra điều ấy, thế nhưng hắn “nhẹ” không được bao lâu thì mặt nàng cứ hạ xuống lần, hắn đã cảm nghe hơi thở của nàng lên mặt hắn.
Đối với Đức Uy, đây quả là một sự “uy hiếp” năng nề.
Hắn vùng nhắm mắt, nhưng giá như hắn cứ mở mắt, cứ nhìn chầm chập vào mặt nàng thì có lẽ tình hình sẽ đỡ hơn, vì khi hắn vừa nhắm mắt lại thì hắn cảm giác ngay một cái gì thơm thơm, man mác, mềm mềm dính ngay vào môi hắn, hắn cảm nghe vật ấy run run và chỉ dính vào rồi dang ra, chỉ phớt qua rồi bay mất...
Lý Đức Uy cũng phát run... Từ khi lớn lên đến giờ, lần đầu tiên hắn có một cảm giác lạ kỳ, hắn nghe nhiệt huyết căng lên và chạy khắp châu thân, không có một chỗ nào là không nghe nóng, nóng bừng không phải nóng ngoài da mà là thứ nóng từ trong xông ra lan tràn làm cho toàn thân run rẩy...
Hắn mở tròn đôi mắt, mắt hắn đỏ ngầu...
Hắn bực dọc, hắn tức tối, hắn chiếu tia mắt thật dữ dằn, thế nhưng hắn không tìm ra Ẫ đối tượng Ữ, vì không biết tự bao giờ, nàng quay mặt ra ngoài, quay lưng vế phía hắn.
Bây giờ thì hắn chỉ thấy phía sau ót của nàng, thấy vành tai của nàng, vành tai thật trắng, ửng hồng...
Bất luận một cô gái như thế nào, hình ảnh đó quả đủ làm cho người rúng động.
Đức Uy bỗng sững sờ.
Hắn cảm nghe như chiếc giường đang run rẩy.
Thật lâu, hắn định thần, thế nhưng... hắn “không dám làm kinh động”.
Tại sao? Tại sao mới vừa giận dữ, mới vừa tức tối mà bây giờ hắn lại có ý nghĩ “không dám làm kinh động đến nàng”?
Thật lâu, vành tai của nàng mới lần lần bớt đỏ, chiếc giường củng đã bớt rung, vòng khoen ngọc nơi trái tai của nàng cũng không còn lay động, thế nhưng nàng vẫn không quay lại, chỉ nghe nàng nói:
- Có phải tôi lớn gan hơn những cô gái khác hay không?
Đức Uy vùng nhắm mắt lại hắn không biết phải nói làm sao, hắn cảm thấy lời nào bây giờ cũng năng, hắn không nỡ...
Lạ chưa? Hắn thật cũng không hiểu tại làm sao hắn lại không nỡ...
Mới đây, mới ràng ràng đây, hắn đã coi thường, hắn khinh miệt, thế sao bây giờ hắn bỗng thấy mềm lòng.
Hắn nhắm mắt nhưng hắn vẫn cảm giác rằng Lý Quỳnh đã quay mình lại, thật chậm, thật chậm...
Hắn cảm giác được rằng đôi mắt có ít nhiều sợ sệt pha lẫn khẩn cầu của Lý Quỳnh đang đậu trên mặt hắn và hắn bỗng cảm thấy bất an...
Nàng hỏi:
- Sao lại không nói?
Giọng của nàng như phớt qua trong hơi thở, dịu dàng, ấm áp.
Đức Uy không hạ giọng nhưng tự nhiên tiếng hắn cũng không lớn như lúc bình thường.
- Tôi không có gì để nói.
Hắn cố trấn tĩnh, cố thản nhiên, nhưng hắn hoàn toàn thất bại.
Lý Quỳnh hỏi:
- Trong lòng anh tức lắm, giận lắm, phải không?
Đức Uy muốn nói phải, thế nhưng hắn chuyên ý, hắn cười, hắn cố ý làm cho cái cười thật tự nhiên, thật nhẹ nhàng:
-Tức? Giận? tại làm sao tôi lại tức giận chớ?
Lý Quỳnh hơi khựng, nhưng rồi vành môi nàng vụt nhếch cười:
- A, như vậy là tôi lầm, anh đã không tức giận mà lại còn thích thú, rất thích thú, phải không?
Đức Uy đáp:
- Tự nhiên, có được một người con gái dựa vào lòng mình, môi áp môi mình, chuyện tưởng dễ kiếm lắm sao?
Lý Quỳnh nhướng mắt cười:
- Chuyện có vẻ nhự.. không cầu mà được, phải không?
Đức Uy gật đầu:
- Cũng có chút chút.
Đôi má của Lý Quỳnh vụt hơi ửng đỏ, nhưng nàng nói thật tự nhiên:
- Không biết anh có phải lần đầu không, chớ tôi mới biết đó, ngồ ngộ chớ phải không, làm lại coi nghe.
Bây giờ thì Đức Uy không còn làm bộ trấn tĩnh nữa được, hắn mở choàng đôi mắt.
Tài sản của haitc

  #78  
Old 16-07-2008, 10:14 AM
haitc's Avatar
haitc haitc is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 548
Thời gian online: 1 ngày 15 giờ 54 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 191 Times in 137 Posts
Chương 75
Bóng Hồng Bay Bổng


Nhưng Lý Đức Uy ý thức ngay rằng hắn đã mắc bẫy nàng.
Nàng vẫn ngồi yên, nàng nhìn hắn và cười lên khoé mắt, cái cười ranh mãnh.
Hắn đã mắc mưu nàng, nhưng bây giờ thì không nhắm mắt lại được nữa, hắn vừa giận vì mình vô ý để cho nàng bắt trọn, nhưng cũng vừa tức cười, thật cô gái này quá quắt.
Nhưng mặt của Lý Quỳnh chợt ửng hồng, nàng nghiêng qua phía khác như không muốn cho hắn thấy mặt nàng.
- Xem chừng thì gan Lý huynh cũng không lớn bằng tôi đâu, không có thanh Ngư Trường Kiếm ttrong tay anh chưa chắc đã hơn tôi.
Nói đến Ngư Trường Kiếm, Lý Đức Uy giật mình:
- Thanh Ngư Trường Kiếm của tôi đâu?
Lý Quỳnh nói:
- Tôi thích nó quá, tôi lấy rồi.
Lý Đức Uy hoảng hốt:
- Cô nương...
Lý Quỳnh nói:
- Người còn chưa lo được, thanh kiếm có đáng lắm sao?
Đức Uy khựng lại.
Nàng nói đúng, thân hắn bây giờ chưa biết sẽ ra sao, đừng nói đến Ngư Trường Kiếm.
Một lúc thật lâu, Đức Uy hỏi:
- Cô nương định xử trí với tôi làm sao?
Lỳ Quỳnh nói:
- Tôi đã nói rồi, còn phải nói lại bao nhiêu lần nữa?
Nàng đã nói rồi.
Nàng giữ hán lại đây một thời gian, khi Lý Tự Thành nhập Kinh đô lên ngôi Hoàng Đế rồi nàng thả hắn.
Đức Uy tháo mồ hôi:
- Cô nương, cô nương bây giờ hãy thả tôi ra, trọn đời tôi cảm kích...
Lý Quỳnh quay lại:
- Lý huynh cầu tôi đó phải không?
Đức Uy cắn răng và bật nói:
- Có thể nói như thế.
Lý Quỳnh ngồi lặng một lúc lâu, nàng nói:
- Tôi yêu anh, Lý huynh, anh không thấy gì cả. Tôi không bao giờ dùng tình để dụ Lý huynh về với anh tôi, chuyện đó làm được hay không, tôi không cần biết, nhưng tôi không làm. Không dụ mà không giết, đối với anh tôi, tôi làm như thế phải lắm sao?
Tôi lại không có một mảy may hy vọng gì về chuyện tình giữa tôi và Lý huynh, vậy thì tôi muốn gì?
Nàng gục mặt vào lòng bàn tay thật lâu, rồi ngẩng lên, nàng nhìn Đức Uy bằng con mắt dịu dàng nhưng cương quyết.
- Lý huynh hãy yên lòng, tôi sẽ tha Lý huynh đi, nhưng bây giờ thì chưa được.
Đức Uy cau mặt:
- Cô nương...
Lý Quỳnh lắc đầu:
- Không được đâu, bây giờ tôi không thể thả Lý huynh, bây giờ tôi thả Lý huynh là tôi đã đem mạng tôi mà...
Đức Uy vội nói:
- Cô nương, tôi xin đảm bảo rằng không bao giờ sát hại cô nương.
Lý Quỳnh hé nụ cười có pha nhiều cay đắng:
- Lý huynh hiểu lầm câu nói của tôi... Mà cũng được, cho rằng như vậy đi, và nếu như vậy thì tôi không tin ai cả, ngoài anh tôi ra, tôi không tin ai cả.
Đức Uy nói:
- Có thể cô nương không nên tin ai, nhưng cô nương hãy tin tôi, vì tôi là người lăn mình vào chổ chết cứu kẻ thiện lương...
Lý Quỳnh nhìn thẳng vào mặt Đức Uy, ánh mắt của nàng thật lạ lùng, hồi lâu, nàng hơi chồm tới giọng nàng cũng thật lạ lùng:
- Lý huynh nè, tôi hỏi thật nghe, trong triều đại nhà Minh còn thanh trị, anh đã làm gì? Anh có thấy được mấy người tham quan ô lại, cường hào ác bá, đàn bà bị hãm hiếp hay không? Vá nếu thấy, thì anh cứu được mấy người?
Đức Uy làm thinh.
Không phải hắn không có lý do để nói, nhưng hắn thấy nói chuyện với cô gái này thật khó...
Hắn biết sự phẫn uất trong lòng nàng, hắn biết sự phẫn uất đó là đúng, nhưng nếu vì phẫn uất mà nổi lên làm giặc, khiến cho nước nhà nghiêng ngửa, khiến cho dân chúng lần than thì hắn không thể tán thành.
Lý Quỳnh vẫn không rời mặt hắn, nàng nói:
- Đô Đốc Dương Tông Luân chết vì âm mưu thâm độc của Tào Hoá Thuần, một tên hoạn quan được nhà vua sủng ái, tôi nói, tên Tào Hoá Thuần đâu phải mới hãm hại một Dương Tông Luân, nhưng tại sao đến vụ Dương Tông Luân, Lý huynh mới liều mình đi cứu, còn bao nhiêu người đã chết về tay tên Tào Hoá Thuần, và một trăm, một ngàn, một vạn tên Tào Hoá Thuần khác nữa thì sao? Ai cứu họ? Hay là cứ để cho họ tiếp tục chết hoài?
Đức Uy mới hé môi thì nàng đã đưa tay chận lại:
- Nhứt định Lý huynh sẽ bảo vì Dương Tông Luân là vị đại thần “thác thổ phong cương”, vì ông ta là “rường cột của triều đình” phải không? Được, nếu Lý huynh nói thế thì tốt, vậy thì hãy để cho bọn nào được “thác thổ phong cương”, bọn nào thuộc về rường cột của triều đình ra gánh, đội, vác cái giang sơn của nhà họ Chu, còn tôi, còn những thứ chó ghẻ chết không ai biết này... làm giặc.
Đức Uy làm thinh.
Không phải nàng nói không đúng, đã biết bao nhiêu người đã tán gia bại sản, chết oan chết ức vì bọn tham quan ô lại, càng xa kinh kỳ bao nhiêu, dân lành càng bị hại nhiều và càng không ai lưu ý đến tiếng oán than cũng đã quá nhiều, nhưng hắn không làm sao nuốt nổi lập luận của nàng, mỗi người đều có một mạng sống như nhau, nhưng có một cương vị khác nhau, một vị đại thần không thể như một người dân dã...
Lý Quỳnh càng nhìn sâu vào mắt Đức Uy, nàng cười:
- Nhưng thôi, Lý huynh, vua là vua, giặc là giặc, lời lẽ của anh cuối cùng rồi vẫn đúng, vì lời lẽ của anh đó được nở hoa trên miếng đất “triều đình”, còn lời lẽ của tôi, cuối cùng rồi cũng là lời lẽ của tên giặc cướp, ngày mai, nếu nhà Minh sụp đổ thì từ cái “nền” của triều đình sẽ dựng dậy một câu “thời trời đã khiến”, “ách nước nạn dân”, còn nếu ngày mai mà anh tôi thất bại thì ngàn đời sau, tên giặc Lý Tự Thành sẽ thành “thiên cổ tội nhơn”...
Nàng đứng lên và nhoẻn miệng cười:
- Thôi, đừng nói về chuyện đó nữa, đói quá rồi, Lý huynh cũng đã đói quá rồi, tôi bảo chúng dọn cơm...
Nàng kéo mền đắp cho Đức Uy và đi thẳng ra ngoài.
Bao nhiêu sự việc dồn dập chạy vòng trong óc của Đức Uy, hắn đưa mắt nhìn Lý Quỳnh đi ra mà không nói một lời nào.
Phải làm sao? Hắn phải làm sao?
Không lẽ cứ để cho nàng cầm mãi nơi đây cho đến khi Lý Tự Thành chiếm Kinh Sư?
Sau một trận hôn mê, hôn mê đến cả ngày đêm trôi qua cũng không hay biết.
Không hiểu hôm nay là đã mấy rồi, không biết Sấm tặc đã công hãm Kinh Sư hay chưa?
Đức Uy nhắm mắt lại, hắn tập trung tất cả sự thông minh để làm một bài toán thoát thân...
Thình lình, hắn giật mình nghiêng tai...
Có tiếng bước chân nhè nhẹ thoáng qua trước cửa và có tiếng bước gấp rút nằng nặng từ xa đi lại, tiếp theo là có giọng trầm trầm:
- Quận chúa, có tin cấp báo.
Tiếng Lý Quỳnh hỏi:
- Chuyện gì?
Tiếng người đàn ông:
- Vương gia đã cho khoái mã trở về...
Không biết do Lý Quỳnh ra hiệu, hay là do cảnh giác, người đàn ông vùng thấp giọng, họ nói rầm rì...
Cũng may, thể lực tuy bị liệt, nhưng thính giác tuyệt cao của Đức Uy chưa hoàn toàn bị mất, hắn cố nghe...
Nhưng không làm sao nghe hết được, vì họ chỉ xầm xì...
Thỉnh thoảng... hắn gnhê được mấy câu:
“Cáo cấp”... “Ngô Tam Quế cứu viện”...
“Binh từ quan ngoại đã về”... “thỉnh Quận Chúa tăng binh”...
Không cần nghe đủ, bao nhiêu đó cũng đã biết rõ tình hình.
Chuyện thật bất ngờ, “Tổng Đốc Tô Liêu” Ngô Tam Quế đã cứu viện Kinh Sư, Lý Tự Thành thất lợi, đặc sai khoái mã bay về gọi Lý Quỳnh xua quân tiếp viện... thật rất rõ ràng.
Tim của Đức Uy đập loạn, thật không còn sự vui sướng nào bằng.
Trước đây triều đình đã có ý định gọi Ngô Tam Quế, nhưng vì sự quan trọng ở biên cương nên hoãn lại, bây giờ nếu Ngô Tam Quế kéo binh về, cho dầu kinh sư bị công hãm, thì trong một thời gian ngắn dã tâm của Lý Tư Thành cũng phải tiêu tan. Chỉ cần một cái tin đó thôi, dân tâm sẽ an định, sĩ khí sẽ đề cao, Đức Uy nằm đây mà cảm nghe nôn nả khôn cùng.
Bây giờ thì không có gì phải gấp nữa rồi.
Công việc chính mà hắn có thể làm được là tề mũi nhọn của địch bằng cách chặt đầu Lý Tự Thành, bây giờ binh giặc đã phạm Kinh, chiến sự đã diễn ra, binh Ngô Tam Quế đã về, sự thất bại của Lý Tự Thành đã nói như chuyện thời gian, chuyện mưu sát hắn không thành vấn đề nữa.
Hắn cố nghe bên ngoài động tịnh, nhưng không nghe thêm gì được nữa, một lúc sau tiếng bước chân lại vội vã đi ra.
Cửa mở.
Lý Quỳnh bước vào.
Đức Uy cố không cho nàng biết mình dò xét, hắn âm thầm nhìn thần sắc của nàng, không thấy vẻ lo âu sợ sệt, chỉ thấy thoáng hiện vẻ bất thường là lạ.
Đủ rồi, đối với cô gái này phải có cái nhìn đặc biệt, sự diễn biến tâm trạng và sắc diện của nàng không giống người thường.
Đó là đặc điểm của Lý Quỳnh.
Chưa bao giờ thấy nàng bộc lộ sắc diện đúng theo tâm trạng.
Nhưng không cần nhiều nữa, chỉ cần thấy một điểm lạ trên mặt nàng là quá đủ rồi.
Một điểm nhỏ lộ phớt qua mặt nàng đủ để báo rằng trong lòng nàng đang... có chuyện.
Kinh nghiệm về cô gái này, cho Đức Uy biết như thế.
Sự xác định đó càng làm cho hắn thêm mừng, hắn cố trấn tỉnh, cố không lộ ra cho nàng bắt gặp.
Lý Quỳnh bước lại bên giường nói:
- Có đói lắm không, cơm sắp dọn lên bây giờ.
Nàng vẫn phớt nụ cười, nhưng Đức Uy biết ngay đó là nụ cười cố gắng.
Và hắn bổng thấy... thương hại cô gái.
Lòng người khi đã vui thì thường tăng thêm phần rộng rãi, chuyện vui đưa đến, lòng tha thứ cũng có rất dể dàng.
Dầu sao, nàng cũng là gái, một người con gái tầm thường mang nhiều bất mãn với triều đình xuyên qua hành động của bọn tham quan ô lại, qua tâm trạng của nàng bộc bạch và đối với thực tế phủ phàng do bọn chuyên quyền gây ra, nàng không phải là con người đáng trách.
Đức Uy bỗng có một sự so sánh. Hắn may mắn gặp được người nghĩa phụ, hắn được làm y bát truyền nhơn và được chấp chưởng “Ngân Bài Lịnh”, thêm vào đó, hắn được một trình độ võ công cao tuyệt, hắn đã làm được nhiều việc cần làm, nhưng giá hắn chỉ là một người tầm thường như bao nhiêu người khác thì hắn sẽ làm sao?
Nhập vào quân ngũ của triều đình để là một tên lính trận, làm một chức quan nho nhỏ, để chịu sự chi phối của đấm nịnh thần, để rập đầu nghe theo chúng, làm theo lịnh chúng? Hay là cãi lại để bị gán cho là “phản loạn” để bị xử hình? Hay là bất mãn rồi ra làm giặc?
Nghĩa sĩ có nhiều, chẳng hạn như anh em “Cùng Gia Bang”, nhưng đâu có phải tất cả đều có thể ngang nhiên như hắn? Họ đâu có “Ngân Bài Lịnh” để có quyền giết bọn tham quan mãi quốc cầu vinh? Họ đâu có quyền trừ bọn “Đông Xưởng”? Nếu họ làm đúng theo lẽ phải nhưng họ không có Ngân Bài Lịnh, họ sẽ bị ghép ngay vào tội “nối tay cho giặc”...
Những ý nghĩ về thực tế thoáng qua, Đức Uy bỗng nghe một sự cảm thông sâu sắc đối với người con gái có nhiều điểm thiện lương này.
Hắn nhận ra nàng không phải là đùa cợt, không, nàng chỉ làm như đùa cợt cho bớt e thẹn sỗ sàng của nàng đối với hắn, chớ lòng nàng thật tình thương hắn, nếu không, hoặc giết, hoặc bỏ xó vào khám lạnh chớ chuyện chi nàng phải cực nhọc như thế này?
Hắn cảm thấy rằng không nên có những lời nói nặng nề, không nên có cử chỉ khinh khi mà tội nghiệp cho nàng.
Đã đành con đường của nàng đi là không đúng, nhưng nàng chỉ là một đứa em sống theo anh từ nhỏ, tất cả đều nương tựa vào anh, nhứt là một người con gái, không, nàng không đáng trách.
Đức Uy dịu giọng:
- Đa tạ cô nương, tôi cũng chưa đói lắm.
Lý Quỳnh nói:
- “Chưa đói lắm” nghĩa là cũng đói, hiện tại Lý huynh ở nơi này, tôi là chủ nhà, để cho Lý huynh không no thì tôi làm sao an lòng được, mà không chừng còn bị người ta gọi là vô nhân đạo.
Đức Uy thở ra:
- Đói một vài ngày đối với tôi không sao cả, ngoài đường biết bao nhiêu người phơi thây đói khát...
Lý Quỳnh ngồi xuống mép giường chắc lưỡi:
- Chúng ta đừng bàn đến những chuyện bên ngoài nữa không được sao?
Không hiểu vì nguyên nhân nào, Đức Uy cảm nghe lời lẽ và giọng điệu của Lý Quỳnh bỗng như nàng đã lớn hẳn lên, nhứt là trong âm hưởng của nàng, hắn nghe như có một cái gì thê thảm...
Nàng đã sợ rồi chăng? Không, Đức Uy rất biết tánh tình của nàng là một cô gái ương ngạnh, không gì làm cho nàng sợ được, vả lại, cứ theo lời cấp báo, có thể có cơ nguy, chớ Lý Tự Thành cũng đâu đã bại binh?
Như vậy tại sao nàng buồn? Phải chăng nàng sắp ra đi? Phải chăng nàng lưu luyến?
Đức Uy lắc đầu nhè nhẹ, hắn không muốn nghĩ về điều đó, hắn là con người thường hay bất nhẫn trước nhiều sự việc, nhứt là đối với nàng hắn cũng đã hơn một lần bất nhẫn...
Lý Quỳnh nhìn gần vào mặt hắn:
- Sao anh lắc đầu?
Đức Uy nhếch môi nhưng hắn không cười, hắn nói:
- Không, tôi muốn nói là tôi cũng không muốn nghĩ gì về bên ngoài cả, nhưng không hiểu sao trong lòng tôi cứ thấy xót xa...
Lý Quỳnh nghiêm mặt:
- Xót xa cho ai? Cho anh hay cho tôi? Có bao giờ Lý huynh bỏ một chút thiện tâm để xót xa cho một đứa con gái bất hạnh như tôi không?
Ngưng một chút, hình như nàng hỏi đêå mà hỏi chớ không phải mong Đức Uy trả lời, vì thế nàng nói tiếp:
- Tôi không tọc mạch, như ngỡ gần anh tôi, tôi vẫn phải nghe biết “đối phương” anh cũng là... đối phương phải không? Vì Lý huynh cũng là đối phương thành ra tôi biết, tôi biết hai vị “hồng phấn tri kỷ” của anh là Dương Mẫn Tuệ và Tổ Thiên Hương, xứng lắm, phải không anh? Hai người đó xứng với anh lắm, một người là con quan đại thần, bạn của công chúa, một người là tiểu thơ đài các vàng ngọc đầy mình... Tôi chưa biết mặt, nhưng sanh trưởng trong những gia đình như thế, chắc chắn phải là đẹp và thông minh lắm, khôn ngoan lắm... còn tôi, một đứa con gái bần dân mồ côi cha mẹ, sống dưới sự bảo bọc của một người anh, người anh đó lại lận đận trên đường sự nghiệp, đầu quân nơi này, nơi khác, có tài trở thành vô dụng, vì bản sắc ngang tàng nên “quan lớn” không ưa, để cuối cùng trở thành tên giặc cướp, và nay mai sẽ trở thành “thiên cổ tội nhân”...
Đức Uy thở ra nhè nhẹ:
- Thôi, đừng nói những chuyện bên ngoài...
Lý Quỳnh nhoẻn miệng cười:
- Thì tôi đã nói rồi mà Lý huynh không chịu, mình hãy gác những chuyện bên ngoài để sống với nhau ngày nào hay ngày nấy... Lý huynh nè, tại sao không để cho lòng mình thanh thản một đôi ngày, hãy... giả đò làm vợ chồng với nhau một đôi ngày trong khoảng thời gian ngắn ngủn ấy, tôi sẽ tận lực làm cho Lý huynh bớt đi nỗi nhọc mệt vì những chuyện lớn lao, cố làm cho Lý huynh thanh thản, lòng thanh thản nó sẽ giúp cho người tăng thọ đó, Lý huynh biết không?
Đức Uy làm thinh, Lý Quỳnh cũng lặng thinh...
Không khí chợt như nằng nặng.
Gương mặt liến thoắng của một cô gái ranh mãnh bây giờ bỗng biến đi đâu mất, nó nhường lại cho một sự ưu tư...
Mới hồi nãy đây, trông vào mặt nàng người ta như cảm thấy số tuổi tự nhiên sụt hơn nhiều lắm, nàng khoảng chừng mười chín hai mươi gì đó, nhưng chính khi giáp mặt lần đầu cho tới lúc ở đây, Đức Uy mường tượng như nàng là cô gái bé, chỉ chừng đôi mươi thôi nhưng bây giờ khác hẳn rồi, bây giờ trông nàng như một cô gái đã ngoài lứa tuổi đôi mươi.
Cái gì đã làm cho nàng biến đổi... nhanh như thế?
Vì sự bất lợi về quân tình của anh nàng hay là vì gì nữa?
Đức Uy bổng thấy lòng ái ngại...
Hắn e ngại cho nàng, một sự e ngại chừng như vô lý, nhưng hắn cũng không thể phân tích nổi lòng hắn được.
Thật lâu, Lý Quỳnh bỗng cúi mặt thở dài:
- Tôi có việc phải đi...
Nàng lại làm thinh, nhưng chỉ thoáng qua rồi nàng lại ngẩng mặt, đôi mắt nghiêng nghiêng nhìn thẳng vào mặt Đức Uy, nàng nhoẻn miệng cười, nụ cười thật tươi, nhưng không hiểu sao, Đức Uy như cảm thấy trong đó có một nổi buồn ray rức...
Nàng nói:
- Tôi sẽ bảo tỳ nữ lo lắng cơm nước cho Lý huynh, chúng nó sẽ mang lên và sẽ cẩn thận phụng đãi anh...
Đức Uy chớp mắt:
- Đi xa phải không?
Lý Quỳnh nhìn sâu vào mắt hắn:
- Sao vậy? Lý huynh sẽ nhớ tôi phải không? Có không?
Đức Uy trả lời thật nhẹ, hắn nói mà hình như hắn cũng không kiểm soát được lời nói của mình:
- Cũng có...
Lý Quỳnh mím môi:
- Coi chừng Lý huynh đã bắt đầu có... cảm tình của tôi rồi đó, nhưng có sao mình đã gần gũi nhau, dầu gì mình cũng đã...
Hai má nàng hơi ửng đỏ, giọng nàng trầm nặng:
- Nhớ thương là một chuyện đoạn trường, không chắc Lý huynh sẽ nhớ, vì bên mình Lý huynh... Thôi, à không, riêng tôi thì tôi nhớ, tôi đi rồi tôi về mà... Lý huynh, phải ăn uống nghe, phải ngủ để mai lấy sức, biết không? Phải nghe lời nghe không?
Cử chỉ của nàng, ánh mắt của nàng, giọng nói của nàng, lời lẽ của nàng y hệt như người vợ hiền săn sóc cho chồng, hình như lòng nàng đang ray rức u buồn khi phải đi ra...
Đức Uy làm thinh.
Lý Quỳnh làm thinh.
Mắt nàng vẫn nhìn vào mắt hắn.
Đức Uy bỗng rùng mình, hắn thấy bờ mắt nàng ửng đỏ...
Hắn vội liếc vào trong, không hiểu tại sao hắn lại không dám nhìn nàng...
Nhưng, nhanh như chớp, khi ánh mắt Đức Uy vừa rời khỏi mắt nàng, thân nàng vụt ngã...
Nàng ngã sấp lên mình hắn, vành môi nàng áp vào vành môi hắn, không phải lướt qua như lần trước mà là thật mạnh, hai tay nàng ôm lấy đầu hắn, nàng lắc mạnh, mặt nàng và mặt hắn chà sát vào nhau...
Nhưng, thật nhanh, nàng đã ngồi bật lên, Đức Uy chỉ kịp thấy khoé mắt đẩm ướt của nàng là nàng đã đứng xuống, nàng đã ra đến cửa, nàng đã khuất ngoài cánh cửa...
Nàng đã đi rồi.
Đức Uy biết nàng sẽ điều động cánh quân này đi tiếp viện cho anh nàng đang nguy tại Kinh sư.
Cầu cho nàng thành công hay mong cho nàng thất bại?
Thành công là anh em nàng sẽ ngự tại Kinh sư, thất bại thì...
Đức Uy không dám nghĩ nữa.
Cả hai điều hắn không dám nghĩ tới điều nào cả, hắn đang nghĩ đến thái độ hấp tấp vội vàng của nàng, hắn đang nghĩ tới khuôn mặt của nàng, hắn đang nghĩ tới đôi mắt đẫm ướt của nàng và hắn vụt nghĩ đến người con gái có vóc thân nhỏ thó ấy đang phi ngựa giữa sa trường bụi cuốn máu rơi...
Cánh cửa phòng xịch mở.
Một cô gái áo vàng.
Cô gái lạ hoắc.
Tay nàng bưng một cái mâm nhỏ bằng gỗ đen mun, trên mâm một cái chén sứ Giang Tây, hơi nóng bốc lên miệng chén.
Nàng bước lại bên giường, môi nàng điểm nhẹ nụ cười.
Đặt cái mâm xuống, nàng nhìn Đức Uy nói:
- Lý gia, lúc đi, Quận Chúa có dặn phải hầu hạ Lý gia cho chu đáo, Quận Chúa nói Lý gia mệt mõi, không thể ăn chất khô, người bảo nấu canh thịt dâng cho Lý gia dùng.
Đức Uy nói:
- Đa tạ cô nương.
Cô gái áo vàng nói:
- Sao Lý gia lại nói như thế, phụng sự Lý gia là bổn phận của tỳ nữ và xin Lý gia đừng gọi cô nương, tỳ nữ tên Thúy Ngọc.
Đức Uy mỉm cười:
- Thúy Ngọc...
Thúy Ngọc ngồi xuống mép giường, nàng cười:
- Xin Lý gia cứ tự nhiên, tỳ nữ đã vâng mạng của Quận Chúa, tỳ nữ có bổn phận hầu hạ Lý gia, cũng như một tỳ nữ hầu hạ chủ nhân...
Cô gái có vẻ ngây thơ mà cũng ra chiều thân thiết, cũng có thể nàng biết thái độ của chủ nhân đối với khách như thế nào rồi, nên nàng vừa lễ phép mà cũng vừa thân thiết.
Đức Uy cười dễ dãi:
- Thúy Ngọc có biết Quận Chúa đi đâu không?
Thúy Ngọc chớp chớp mắt:
- Quận Chúa không có nói với Lý gia sao?
Đức Uy nói:
- Vì gấp nên nàng chỉ nói phớt thôi.
Thúy Ngọc nói:
- Tỳ nữ cũng không được biết rõ ràng, khi đi, Quận Chúa chỉ nói là có việc đi vài ba ngày, dặn tỳ nữ phải hết sức lo lắng cho Lý gia, nếu khi về mà có gì phật ý Lý gia thì tỳ nữ phải quỳ ngoài hiên ba ngày đêm để chịu lỗi...
Đức Uy biết cô nàng không dám nói, hắn cười:
- Có gì mà nghiêm trọng quá vậy?
Thúy Ngọc nhướng mắt:
- Lý gia không biết đó, Quận Chúa nghiêm lắm, nghiêm còn hơn Vương Gia nữa, nhiều thuộc hạ sợ Quận Chúa hơn Vương Gia nữa, những lỗi lầm bên ngoài, Quận Chúa biết được là chết.
Đức Uy nói:
- Cô nương an tâm, bao giờ Quận Chúa về, tôi sẽ nói ở nhà cô nương lo lắng cho tôi chu đáo lắm.
Thúy Ngọc nói nhanh:
- Đa tạ Lý gia... Lý gia tốt quá, tỳ nữ trọn đời ghi nhớ...
Và nàng vụt giựt mình, nàng nói:
- Trời ơi, mãi nói chuyện mà quên, canh nguội rồi còn gì, để tỳ nữ đỡ Lý gia ngồi dậy.
Không biết đó là thứ thuốc gì, nói độc dược thì không đúng, vì ngoài chuyện không cử động được, Đức Uy hoàn toàn không nghe trong mình khó chịu gì cả, cảm giác cũng như lúc bình thường, trí tuệ vẫn sáng suốt, hắn định hỏi Lý Quỳnh nhưng chưa kịp hỏi.
Bây giờ thì Thúy Ngọc phải đỡ hắn ngồi lên, hắn ngồi dựa vào lòng nàng, một tay nàng vòng qua ngực hắn, một tay nàng cầm muỗng đút canh cho hắn.
Bây giờ hắn thấy rõ không phải chén mà là tô, tô lớn quá và canh đầy ăm ắp.
Mùi thật thơm, vị thật ngọt, nhưng Đức Uy không có thì giờ thưởng thức mùi vị của tô canh, hắn đang bị... bâng khuâng.
Nàng là tỳ nữ, nhưng nàng vẫn là cô gái mơn mởn đào tơ, hắn dựa như thế là đã dựa hẳn vào lòng nàng, hơi thở của nàng nóng bên mang tai hắn, hình như người con gái nào cũng có hơi hương làm động lòng người.
Là một thanh niên đã được hưởng một nền giáo dục nghiêm minh, cuộc sống nặng nề nghĩa vụ hơn là tình cảm, sự giao du tiếp xúc cũng trên đà đó.
Đức Uy tuy đã hứa hôn với Thiên Hương và Mẫn Tuệ, nhưng chưa bao giờ có chuyện gần gũi với nhau, lần thứ nhất trong đời, hắn va chạm gần như đầy tánh cách vợ chồng với Lý Quỳnh và lần thứ nhất hắn được một nàng con gái nâng đỡ gần như ôm ấp...
Hắn nghe rõ tiếng tim của Thúy Ngọc, có thể nàng giữ đúng thân phận nữ tỳ, có thể nàng có tà tâm, nhưng dầu gì nàng vẫn là con gái.
Hắn nghe hơi thở nóng của nàng, hắn thấy cánh tay vịn hắn và bàn tay cầm muỗng của nàng hơi run.
Hắn cố trấn áp và nói lảng ra:
- Thúy Ngọc, canh nhiều quá vậy?
Thúy Ngọc như giựt mình, không hiểu nãy giờ đang nghĩ chuyện gì, nàng nói lắp bắp:
- Quận Chúa... bảo phải hầu Lý gia như thế... Quận Chúa dặn Lý gia phải ăn cho nhiều, ăn hết tô canh này thì Lý gia sẽ khoẻ ngay.
Đức Uy không còn tâm trí để nói chuyện gì khác, hắn đang trấn áp về sự đụng chạm, miệng hắn bây giờ như cái máy, hắn ăn hết tô canh mà hắn vẫn chưa hay.
Tài sản của haitc

  #79  
Old 16-07-2008, 10:26 AM
haitc's Avatar
haitc haitc is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 548
Thời gian online: 1 ngày 15 giờ 54 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 191 Times in 137 Posts
Chương 76
Tô Canh Để Giã Biệt Chàng


Tiếng chim ríu rít ngoài vườn làm cho Lý Đức Uy giựt mình thức dậy.
Chàng ngủ một giấc thật say.
Sau khi ăn xong, Thúy Ngọc đặt hắn nằm xuống, nàng đi dọn mâm, nàng mang nước vào cho hắn, nàng dọn dẹp lại vật dụng trong phòng.
Nàng vừa làm vừa nói chuyện với hắn, nhưng cơn buồn ngủ kéo mắt chàng sụp xuống, hắn chỉ nghe chớ không nói nữa.
Hắn nhớ mang máng là Thúy Ngọc nói chuyện lu bù, nói nói cười, cười, có lúc nàng ngưng tay đi lại đứng sát bên chàng, nàng cười thật tươi, nàng nói thật dịu.
Lý Đức Uy nhớ nàng kéo mền đắp cho hắn cẩn thận, bàn tay mát lạnh của nàng vuốt tóc cho hắn, bàn tay nàng ngừng lại thật lâu bên má hắn.
Hắn nhớ nàng cúi xuống thật thấp, thật thấp, hắn nghe hơi thở nong nóng của nàng... hắn nhớ môi hắn đụng cái gì mềm mềm ấm ấm.. và cuối cùng, hắn ngủ thiếp trong giấc mộng êm đềm.
Bây giờ thức dậy thì trời đã sáng rồi.
Lý Đức Uy mỉm cười, lần thứ nhất trong đời hắn có một giấc ngủ ngon như thế.
Nhưng hắn tắt nụ cười ngay. Một chuyện lạ mà hắn vừa phát giác.
Hắn nhớ sau khi ăn xong, uống xong, Thúy Ngọc đặt hắn nằm xuống, hắn nhìn lên nóc màn, hắn nằm ngửa.
Đó là thói quen của hắn mà trong trường hợp này hắn lại càng luôn nằm như thế vì hắn không cử động được...
Thế nhưng bây giờ thì khác, bây giờ mặt hắn ngó ra ngoài, hắn nằm nghiêng.
Hắn nhớ rất rõ ràng, hắn nhớ đến phút cuối cùng... nhớ Thúy Ngọc đứng sát bên hắn, tay nàng ngừng bên má hắn, mặt nàng cúi xuống, thấp xuống, hắn nhớ sự va chạm vành môi, tuy mơ hồ nhưng chắc chắn, vì hắn vẫn còn nghe thấy mặt nàng nóng rang, mặt hắn nóng rang... lúc đó, hắn vẫn còn nằm ngữa.
Thế sao bây giờ hắn lại nằm nghiêng?
Hắn không cử động được, không lẽ trongkhi hắn ngủ, Thúy Ngọc lại sửa thế nằm cho hắn?
Không, hắn đã ngủ ngon, Thúy Ngọc không có lý do gì phải sửa.
Hắn thử nằm nghiêng trở lại.
Hắn đã cử động được rồi.
Hắn ngồi bật lên thật nhanh.
Hắn hoàn toàn cử động được rồi!
Tại sao?
Ai? Ai đã cho hắn uống thuốc giải?
Uống hồi nào?
Bây giờ thì hắn không nghe trong người hắn có gì lạ cả, trái lại rất khỏe, rất mạnh.
Điều đó phải là do thuốc giải, không thể có cái gì khác được.
Sau khi hắn ngủ, Thúy Ngọc lén cho hắn uống thuốc giải?
Không, hắn chỉ không cử động được, nhưng chân khí của hắn chưa hề bị mất, chỉ cần một cái động nhẹ là hắn biết ngay, muốn cho uống thuốc là phải vạch miệng điều đó không thể giấu hắn được.
Tô canh.
Đúng rồi, chỉ có tô canh. Trong đó có thuốc giải, hơn nữa, trong đó có chất làm mau hồi phục thể lực.
Đã hơn một ngày đêm không ăn, tại sao bây giờ nghe khỏe mạnh như thường.
Tô canh, nhứt định là tô canh.
Lý Đức Uy chợt nhớ đến chuyện buồn ngủ lạ kỳ của hắn, chưa bao giờ hắn lại có chuyện buồn ngủ như thế cả, kể luôn những khi mệt mỏi nhứt cũng không.
Hắn nhớ sau khi ăn xong tô canh, hắn chỉ còn nói chuyện với Thúy Ngọc thêm mấy câu, rồi sau đó là mơ mơ màng màng chỉ nghe nàng nói chớ không đủ sức nói với nàng...
Và sau đó nữa là ngủ một giấc cho đến bây giờ.
Không thể nào lầm lẫn, đúng là trong tô canh có thuốc giải.
Nhưng tại làm sao Lý Quỳnh vừa mới đi là Thúy Ngọc đã cho hắn uống thuốc giải ngay?
Đây là do lịnh của Lý Quỳnh hay là do Thúy Ngọc muốn cứu hắn?
Lý Đức Uy bước xuống xỏ chân vào giày, hắn bước ra cửa.
Nhưng hắn vùng khựng lại.
Trên cái bàn nhỏ, hắn phát hiện ra hai vật.
Thanh Ngư Trường Kiếm, dưới thanh kiếm có dằn một phong thơ.
Bao thơ không đề chữ bên ngoài, nhưng niêm kín.
Lý Đức Uy cầm lấy cả hai.
Hắn xé thơ, bên trong một mảnh giấy thật trắng còn thoang thoảng hơi hướng người con gái và nét chữ dịu dàng:
"Lý huynh, Xin Lý huynh hãy để tôi gọi tiếng thân yêu này thêm lần nữa, có lẽ là lần cuối cùng tôi sẽ không bao giờ gọi nữa mà chắc Lý huynh cũng không bao giờ cho tôi gọi nữa...
Tôi đi rồi, Lý huynh, nhưng không phải mang binh đi cứu viện, như Lý huynh đã lóng nghe. Vì muốn cho Lý huynh được yên lòng tôi bày đặt chuyện như thế thôi, bây giờ thì anh tôi đã an ổn trong thành Bắc Kinh do sự nội ứng đắc lực của Toà Hóa Thuần, Lý huynh đã từng tha thứ. Tuy Lý huynh không nói ra, nhưng tôi đã bắt gặp sự tha thứ ấy, đó là điều mà trọn đời bạc phận, Lý Quỳnh này coi như được một điều an ủi vô biên.
Tôi không dám cản Lý huynh nhưng tôi muốn nói là đại cuộc đã an bày, Lý huynh cũng đã làm hết sức mình cho triều đình họ Chu.
Ân nghĩa cũng đã phân minh.
Lý huynh, tôi không còn mong tái ngộ, cũng không mong được gì về Lý huynh cả, phận tôi mỏng lắm. Tôi đã đưa Thúy Ngọc thuốc giải cho Lý huynh và gởi trả thanh Ngư trường kiếm.
Khi cầm tới thanh kiếm báu này, tôi muốn dặn nó sau này đừng bao giờ xuyên vào tim tôi, đừng bao giờ xuyên vào tim đứa con gái bạc phước này, nhưng khốn thay, nó là vật vô tri vô giác.
Lý huynh, gắng mà bảo trọng, xa rồi, hết rồi, tôi coi như đã làm tròn bổn phận của một người vợ đối với chồng, về sau, khi phải chết với thanh Ngư trường kiếm, tôi sẽ cười để mang theo những kỷ niệm êm đềm của một ngày bên cạnh Lý huynh.
Tôi đi – Lý Quỳnh " Lý Đức Uy chết sững.
Không có chuyện Ngô Tam Quế đưa binh quan ngoài về cứu viện.
Tào Hoá Thuần đã mở cửa rước giặc vào thành.
Lý Tự Thành đã chiếm Bắc Kinh...
Cả bức thơ, chàng chỉ chú ý vào ba việc đó.
Chàng run bắn tay chân, nhún mình lao ra cửa, lao về phướng bắc như tên bắn.
Chương Đức.
Gia phân nữa thành trống rỗng, tặc binh của Lý Tự Thành không còn một tên nào.
Rải rác, những cánh cửa he hé, bá tánh thụt ra thụt vào trông thật là thê thảm.
Các con đường trống không, vắng như đất chết.
Da mặt Lý Đức Uy trắng bệt, chàng cắn môi rướm máu, chàng băng mình đi như gió, thẳng một mạch đến Bắc Kinh.
Cửa thành Bắc Kinh, chân thành Bắc Kinh, trong nhà Bắc Kinh có người. Người chết, người sống, tiếng ngựa hí, tiếng người kêu hỗn loạn.
Lý Đức Uy không còn thấy gì nữa, không còn nghe gì nữa, chàng lao càn vào cửa thành, lao thẳng vào cung cấm.
Tuy là nghĩa tử của Bố Y hầu, tuy là người chấp chưởng Ngân Bài lịnh của Hoàng gia, nhưng đây là lần thứ nhất chàng vào cung cấm, cả một khu vực minh mông đồ sộ, tường ngã nhà sập, lửa cháy, thây người, dấu máu, màn trướng ngổn ngang.
Đổ ruột, bay đầu, đứt làm hai, nát từng khúc, treo cổ, đàn ông, đàn bà, con nít...
chết hết, chết hết.
Thây người đã xanh, máu đã khô quánh, mùi tanh đã xông lên.
Lý Đức Uy chết sững, hắn xông thẳng vào một cung.
Vừa vào nội cung, hắn thấy được người sống thứ nhất, một người cung nữ.
Nàng co mình sau cột điện chạm rồng, bụi bám đầy mặt, nước mắt chàm ngoàm, nhưng không nghe tiếng khóc, chỉ thấy miệng nàng ngáp ngáp...
Cách chỗ đó không xa, bên phải, bên trái, trước mặt, sau lưng, chỗ nào cũng có thây người, ngang dọc sắp lớp lên nhau.
Ngay trước mặt của người cung nữ còn sống, có thấy một người trung niên thiếu phụ, ăn vận hoa gấm, những vết đao ngang dọc cả thân mình.
Bên cạnh thây người thiếu phụ là một thanh đao còn dấu máu đọng lại trên lưỡi thép, cạnh thanh đao có một cánh tay, nhìn qua biết ngay đó là cánh tay người con gái, nhưng không thấy thây, chỉ có cánh tay không.
Lý Đức Uy bước tới nắm lấy người cung nữ:
- Thánh thượng đâu?
Vành môi tím ngắt của người cung nữ run run, giọng của nàng đã khàn:
- Ngự lâm quân bảo hộ xuất cung.
Lý Đức Uy hỏi:
- Nhị vị thái tử và công chúa đâu?
Người cung nữ chảy nước mắt thêm:
- Nhị vị Điện hạ đã bị đưa đi, Trưởng công chúa bị thánh thượng chặt một cánh tay và được một ni cô cứu đi rồi.
Lý Đức Uy cau mặt:
- Ni cô? Vị ni cô nào?
Người cung nữ nói:
- Một vị ni cô trẻ tuổi, rất trẻ, tục gia họ Tổ.
Lý Đức Uy rúng động:
- Họ Tổ? Biết đưa công chúa đi đâu không?
Người cung nữ lắc đầu:
- Không biết, người không có nói, tôi không có hỏi.
Lý Đức Uy chỉ thây người thiếu phụ áo gấm.
- Ai?
Người cung nữ bật khóc:
- Viên quí phị. Thánh thượng sợ bị giặc lăng nhục nên...
Nàng nín ngang và nhìn sững Lý Đức Uy:
- Ông là...
Lý Đức Uy đáp nhanh:
- Ta họ Lý...
Người cung nữ mở tròn đôi mắt:
- Là Tiểu hầu gia...
nàng vụt nói lớn:
- Đúng rồi, vị ni cô họ Tổ nói biết Tiểu hầu gia, người dặn là nếu Tiểu hầu gia có đến thì nói rằng người đã cứu Trưởng công chúa đi rồi.
Lý Đức Uy không còn tâm tình nào để nghĩ nhiều hơn, chàng hỏi:
- Có thấy lão hầu gia không?
Người cung nữ lắc đầu:
- Không thấy, mấy ngày rồi không thấy Lão hầu gia tiến cung.
Lý Đức Uy nói:
- Không thể ở đây được, cô nương hãy tìm chỗ lánh thân, ta còn phải đi tìm thánh thượng...
Không đợi người cung nữ nói gì thêm, Lý Đức Uy lao mình đi thẳng.
Cả nội cung mênh mông, nhưng lạ là không thấy một tên giặc nào cả, nhưng khi ra khỏi cửa cung là thấy mười mấy tên áo vàng đang vây cứng một người, người cụt tay cầm Tử Kim Đao!
La Hán!
Không kêu một tiếng, không nói một lời, thanh Ngư trường kiếm nhoáng lên.
Lòng đau đớn tăng thêm căm hận, bao nhiêu căm hận dồn lên thanh kiếm. Lý Đức Uy lao vào vòng vây như một con cọp dữ thấy bầy dê.
Nhiều tiếng rú nổi lên, máu tưới như hoa rải. Thây ngưòi ngã xấp lên nhau...
Tử Kim Đao thêm Ngư Trường kiếm, chỉ thấy mấy cái chớp nhoáng lên, đám áo vàng rạp xuống, chỉ còn lại hai tên lạng quạng như kẻ mất hồn.
Đôi mắt của Lý Đức Uy đỏ ngầu, thanh Ngư trường kiếm lại chớp lên, tên áo vàng chấp chới hai tay, mũi kiếm xuyên đúng vào tim hắn, mũi kiếm trỏ thấu ra sau lưng, tên áo vàng run run hai chân, hai tay hắn vẫn cứ bơi bơi trong gió.
Còn lại một tên buông thanh đao nhưng không chạy được, hai chân hắn hình như quýnh lại, Lý Đức Uy chĩa ngang bàn tay trái vào hông hắn.
Bàn tay đi thật ngon, chỉ nghe một tiếng "bụp" là máu đã xổi xuống bàn chân của hắn, Lý Đức Uy rút bàn tay ra một lượt với thanh kiếm, hai tên áo vàng ập vào nhau.
Lý Đức Uy quay lại hỏi nhanh:
- La Hán, anh đến bao giờ?
La Hán mím miệng, giọng hắn nghẹn ngào:
- Mới vừa tới...trễ quá rồi.
Lý Đức Uy dậm chân:
- Chúng ta đều trễ...
La Hán vụt nói:
- Đức Uy, tôi quên, người cứu Trưởng công chúa là Tổ Thiên Hương, hôm nọ nàng được Manh đại sư cứu sống...
Lý Đức Uy gật đầu:
- Tôi nghe cung nữ nói và cũng đoán như thế, Nghê Thường, Mẫn Tuệ đâu? Mông lão đâu?
La Hán lắc đầu:
- Không biết... Bây giờ tôi cũng không còn tâm tình nào cả, nghe nói thánh thượng đến Môi Sơn, anh hãy đến đó đi, tôi phải giết hết bọn giặc này nếu không chết, hai ngày sau gặp lại...
Hắn lao mình vào phía Tây Cung, thanh Tử Kim Đao nhoáng lên như một chiếc mống dài...
Môi Sơn.
Phía bắc "Thần Võ Môn" chừng trăm bộ, có một hòn núi nhỏ Môi Sơn.
Môi Sơn là một hòn núi thấp, chu vi rộng chừng hai dặm, Lý Đức Uy vượt thẳng lên đỉnh đứng trên cao dòm xuống.
Bốn bên trống rỗng vì là một hòn núi nhiều than đá, tuy không hẳn là núi trọc nhưng cây cối rất là thưa thớt, đứng trên cao thấy bốn phía rất rõ ràng...
Tia mắt của Lý Đức Uy vụt dừng lại nơi triền phía Đông Nam.
Từ dưới triền núi, một người vặn áo xanh vừa đi vừa bò, té lên té xuống...
Lý Đức Uy lao xuống.
Hắn càn lên cả những tàng cây, áo hắn sướt mất nhiều mảnh, nhưng hắn không hay biết.
Người áo xanh dừng lại, khi thấy Lý Đức Uy.
Nhìn qua phục sức, Lý Đức Uy biết ngay là Thái Giám.
Hai tay viên thái giám già cuốn vạt áo trước ôm cứng vào lòng, toàn thân lão run như phải rét...
Lý Đức Uy hỏi nhanh:
- Ông là nội thị?
Viên Thái giám già trấn tĩnh, nhìn thẳng vào mặt chàng:
- Người là...
Lý Đức Uy nói nhanh:
- Lý Đức Uy, nghĩa tử Bố Y Hầu.
Viên thái giám vùng thụp xuống, ông ta nói trong tiếng khóc:
- Tiểu hầu gia... hết rồi... Tiểu hầu gia... già là Vương Thừa Ân.
Lý Đức Uy hỏi:
- Thánh Thượng đâu?
Vương Thừa Ân run rẩy buông hai tay ra, trong bọc áo ông ta là mảnh hoàng bào.
Mảnh Hoàng Bào có mấy dòng chữa máu:
- Ta là Sùng Trinh, bạc đức kém tài, không giữ nổi giang sơn để lọt vào tay giặc, ta mượn sợi dây oan nghiệt để đổi lấy sự an toàn cho bá tánh, ngôi báu ta nhường đó, xin đừng tàn hại sanh linh." Lý Đức Uy phục xuống, hắn ôm mảnh hoàng bào vào lòng, nước mắt trào ra.
Vương Thừa Ân vừa khóc vừa nói:
- Tiểu hầu gia, già theo không kịp, sau cùng chỉ nghe rằng Thánh Thượng đã trao mình tại Môi Sơn, già theo đến đây chỉ tìm được mảnh Hoàng Bào, già đã cào nát từng gốc cỏ tại Môi Sơn này nhưng không thấy gì nữa cả...
Lý Đức Uy nghiến răng:
- Lý Tự Thành đạp phá giang sơn, bức tử thánh thượng, hắn phải được bầm thây vạn đoạn...
Vương Thừa Ân khóc:
- Tiểu hầu gia, muôn việc đều do tên Tào Hoá Thuần, nửa đêm nó mở cửa Chương Nghi, rước giặc vào thành...
Lý Đức Uy hỏi:
- Có biết Lão Hầu gia đâu không?
Vương Thừa Ân khóc rống:
- Nghe nói Lão Hầu gia đã liều mình theo thánh thượng...
Chết lặng đi một lúc, Lý Đức Uy nghiến răng:
- Tào Hoá Thuần đâu?
Vương Thừa Ân lắc đầu:
- Giặc vào thành thì già không thấy hắn đâu nữa, chắc đã đi theo chúng rồi.
Lý Đức Uy mím môi:
- Không sao, chân trời góc biển, hắn cũng không làm sao trốn thoát.
Vương Thừa Ân nói:
- Tiểu hầu gia, xin người hày lùng giặc, già sẽ ở lại đây cho đến bao giờ nghe được di thể của thánh thượng và Lão Hầu gia, già sẽ tìm cách báo tin...
Lý Đức Uy gật đầu lao mình xuống núi...
Thành Bắc Kinh không phải là lớn lắm, Lý Đức Uy đã quần nát như chồng lên mấy chục đường bừa thế nhưng không làm sao tìm được Lý Tự Thành, cả Tào Hoá Thuần cũng không thấy tăm hơi.
Không phải là một con người bằng sắt, cuối cùng chàng đã không còn gượng nổi, sự đói khát, mệt mỏi đã làm cho chàng gục.
Chàng gục trong một cái miếu hoang ở phía nam thành.
Chàng đã rán đi đến đó, cũng định vào đó để nghỉ một chút thôi, nhưng không ngờ chàng lại không còn đi nổi nữa.
Ban đầu chàng chỉ nghe thấy choáng váng, sau đó chàng lại buồn nôn, triệu chứng của con người kiệt sức, và cuối cùng là chàng quỵ luôn.
Bây giờ thì chẳng những chàng không còn giết giặc được nữa, trái lại, một tên quân tầm thường, một tên quân giữ ngựa của giặc đến đây cũng sẽ giết chàng một cách dễ dàng.
Trời đã tối rồi.
Tinh thần cũng như thể lực, chàng đã quá mức chịu đựng rồi, chàng hôn mê...
Không biết bao lâu, Lý Đức Uy lần lần có cảm giác.
Chàng biết mình đã tỉnh.
Chàng nghe trong mình hơi dễ chịu.
Chàng mở mắt ra, vẫn còn nằm y trong tòa miếu hoang.
Nhưng không biết bao giờ, Lý Đức Uy thấy mình không phải nằm trên nền đất như lúc ban đầu, bây giờ chàng nằm trên đống cỏ khô, trên bàn thờ lại có ngọn đèn.
Bên cạnh có một người con gái.
Lý Đức Uy thảng thốt kêu lên:
- Tiểu Hỷ!
Đúng rồi, đó là cô nữ tỳ của Thất Cách Cách.
Bàn tay đang đặt trên người chàng được rút về thật lẹ. Tiểu Hỷ vừa giựt mình vừa mừng rỡ:
- Lý gia, người đã tỉnh rồi...
nàng đưa tay đè lên ngực mình vừa cười vừa nói:
- Tiểu tỳ hết hồn...
Cố nhiên đó là câu nói có thật tình mà cũng có chửa thẹn vì bàn tay nàng đặt lên mình Lý Đức Uy khi nãy.
Nàng không có tà tâm gì cả và nàng cũng không sao dám thế, nhưng bản tánh tự nhiên của người con gái, khiến cho nàng e thẹn.
Lý Đức Uy trở mình ngồi dậy, ngoài việc nghe hơi mệt, chàng nghe trong người không có gì nguy hiểm, chàng hỏi:
- Sao cô nương lại có ở đây?
Tiểu Hỷ cười, bây giờ thì cô ta đã tự nhiên trở lại:
- Chỗ này chỉ cho Lý gia đến chớ không cho chúng tôi được đến hay sao?
Lý Đức Uy cười:
- Tiểu Hỷ, tôi muốn nói...
Tiểy Hỷ chận ngang:
- Lý gia hãy để cho tiểu tỳ nói, tỳ nữ đến đây với Thất Cách Cách mà.
Lý Đức Uy nhướng mắt:
- Sao? Có Thất Cách Cách...
Tiểu Hỷ gật đầu:
- Vâng, thật không ngờ, lúc tại cửa Đô Đốc phủ ở Trường An, khi bái biệt Lý gia, tỳ nữ cứ ngỡ rằng kiếp này không còn mong gặp lại, chẳng dè chỉ mấy tháng sau và bây giờ...
Nàng cười thật tươi và nói tiếp:
- Lý gia cùng chúng tôi quả bôn truyền...
Lý Đức Uy hỏi:
- Tiểu Hỷ cứu tôi phải không?
Tiểu Hỷ lắc đầu:
- Không phải tiểu tỳ, do là Thất Cách Cách, tỳ nữ chỉ hầu Lý gia thôi.
Lý Đức Uy liếc quanh:
- Thất Cách Cách đâu?
Tiểu Hỷ đáp:
- Thất Cách Cách có việc đi một chút, người có dặn xin Lý gia hãy đợi người. Và cho tỳ nữ ở lại hầu Lý gia.
Lý Đức Uy nói:
- Đa tạ Hỷ cô nương, thật tình tôi không dám thế. Chẳng hay Thất Cách Cách đi đâu?
Tiểu Hỷ nở nụ cười bí mật:
- Tỳ nữ không biết rõ, có lẽ lát nữa Lý gia hỏi Thất Cách Cách là biết.
Chàng biết cô ta không chịu nói, chàng tin chắc rằng quân Mãn Châu sẽ lợi dụng cơ hội này để tấn công.
Ngưng một lúc, Lý Đức Uy hỏi nhóng:
- Hình như Thất Cách Cách dạo này rỗi việc lắm phải không?
Hắn muốn hỏi một câu để biết luôn hai việc, thứ nhất là chuyện Thất Cách Cách bị tội, ngưng chức và bị giam lúc trước, thứ hai hắn muốn nhóng xem hiện tạ nàng có trọng trách trong chuyến điều binh thuận theo thế loạn để tấn công hay không.
Nhưng Tiểy Hỷ chỉ thõa mãn hắn ý đầu, nàng nói:
- Đa tạ Lý gia, Thất Cách Cách không bị khó khăn gì cả, thật cũng may, cái vị Cửu vương gia của chúng tôi là người rất khó dung thuộc cấp, nếu không được khỏi tội thì chắc chúng tôi không có mặt ở đây hôm nay đâu.
Lý Đức Uy lại nhóng thêm:
- Chắc có lẽ ông ta còn phải dùng Thất Cách Cách trong nhiệm vụ quan trọng?
Tiểu Hỷ nhướng măùt và cô ta vụt cười:
- Lý gia, thật Lý gia quả đúng như lời Thất Cách Cách đã nói, quả là người thông minh, không việc gì mà Lý gia không biết, "biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng", bằng vào một điểm ấy không thôi, chúng tôi quyết không phải là đối thủ của Lý gia rồi.
Lý Đức Uy làm thinh.
Hắn đã đoán đúng rồi, quả thật Mãn Châu đã không bỏ lỡ cơ hội...
Tiểu Hỷ nói tiếp:
- Thật ra thì tình hình bây giờ đã đổi khác rồi, chỗ nhắm chúng tôi không phải là Đại Minh, chỗ nhắm của Lý Gia cũng đâu phải là Mãn Châu nữa, đáng lý chúng ta phải đổi địch thành bạn, hơn lên là nên hợp tác...
Lý Đức Uy nhìn chăm vào mặt Tiểu Hỷ:
- Sao đó, Hỷ cô nương, cả cô nương bây giờ cũng định làm du thuyết nữa phải không?
Tiểu Hỷ vội nói:
- Trời ơi, Lý gia, lại nghi oan cho tiểu tỳ, nếu quả tiểu tỳ có ý đó thì đối với ai chớ làm sao dám đối với Lý gia? Nhưng vì là phận tôi đòi, được Thất Cách Cách thương như thân thích và vì mến nghĩa của Lý gia, tiểu tỳ chỉ mong sao cho sự ngang trái sớm được vẹn toàn.
Lý Đức Uy trầm ngâm:
- Cũng có thể là tại tôi nghĩ hơi xa. Nhưng Hỷ cô nương, chắc cô nương cũng phải thấy rằng, nếu ngày nào mà quí tộc còn lăm le dòm ngó Trung Nguyên thì ngày đó tôi và Thất Cách Cách rất khó mong gì hơn nữa...
Tiểu Hỷ nói:
- Lý gia, vừa rồi tiểu tỳ có nói, bây giờ tình hình đã quá rõ ràng, Mãn Châu chúng tôi đâu còn nhắm vào Đại Minh triều nữa.
Lý Đức Uy gật đầu:
- Ý của cô nương, tôi biết, nhưng Minh triều đâu đã diệt vong? Chỉ cần thiên vạn ức thần tử của nhà Minh còn sống thì Minh triều khong bao giờ bị diệt.
Tiểu Hỷ chớp mắt:
- Như Lý gia nói thì ức vạn con người vẫn mãi mãi không bao giờ...
Lý Đức Uy gật đầu:
- Đúng, đó cũng là để nói với quí quốc, nói với cô nương, nói với bất cứ người nào, Đại Minh triều mãi mãi không bao giờ bị diệt.
Tiểu Hỷ cúi mặt làm thinh.
Thật lâu cô ta mới thở dài:
- Lý gia, sự gánh chịu của Lý gia, tâm tình của Lý gia, tiểu tỳ biết rất rõ, nhưng một mình Lý gia, sức của một người có hạn, một cây không thể chống được tòa nhà đang đổ, tiểu tỳ xin Lý gia đừng nên để cho mình phải khổ nhiều.
Lòng của Lý Đức Uy nghe như dao cắt, câu nói của cô gái không phải là vô lý, nhưng chàng vẫn giữ vẻ thản nhiên, chàng nói:
- Đa tạ Hỷ cô nương, không sao đâu, tôi không phải một mình, thật ra hoàng thượng tuy đã qui thiên, nhưng vẫn còn một vị thái tử, vẫn còn đám trung thần, Minh triều sẽ còn có cơ đứng dậy.
Tiểu Hỷ nhìn thẳng vào mặt Lý Đức Uy:
- Lý gia nghĩ như thế sao?
Lý Đức Uy đáp:
- Không phải chỉ một mình tôi nghĩ như thế, phàm ai là con dân nhà Minh cũng đều nghĩ như thế và quí quốc đáng lý cũng nên nhận đó là sự thật.
Tiểu Hỷ nói:
- Lý gia, số đại thần của Minh triều như Trần Diễn, Ngụy Tháo Đức, Trương Nhược Kỳ, Lương Triệu Dương... cũng đã thay đổi ý chí đã ngã về với giặc...
Lý Đức Uy nhướng mắt:
- Bằng vào những loạn thần tặc tử ấy làm sao có thể đại biểu cho Đại Minh triều văn võ? Cô nương nên nhớ rằng trung thần hãy còn nhiêu như Viên Sùng Hoán...Sử Khả Pháp chẳng hạn.
Tiểu Hỷ nói:
- Tiểu tỳ cũng biết Viên Sùng Hoán là một đại tướng. Sử Khả Pháp là một trung thần thế nhưng...
Nàng nín ngang và vụt nói sang chuyện khác:
- Lý gia, vừa rồi Lý gia có nói đến vị thái tử...
Lý Đức Uy lắc đầu:
- Vì mới vào kinh nên tôi chưa biết rõ, nhưng có biết cũng không tiện nói với cô nương...
Tiểu Hỷ lắc đầu:
- Không phải thế, không phải tiểu tỳ muốn nghe ngóng đâu, tiểu tỳ chỉ sợ vị Thái Tử ấy đã lọt vào tay Lý Tự Thành...
Lý Đức Uy nói:
- Không đâu, trời cao không bao giờ đoạn tuyệt như thế.
Tiểu Hỷ chưa kịp nói thì chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân.
Cô ta nhìn ra ngoài và nói:
- Cách Cách đã trở lại...
Nàng đứng dậy bước ra.
Tài sản của haitc

  #80  
Old 16-07-2008, 11:01 AM
haitc's Avatar
haitc haitc is offline
Tiếp Nhập Ma Đạo
 
Tham gia: May 2008
Bài gởi: 548
Thời gian online: 1 ngày 15 giờ 54 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 191 Times in 137 Posts
Chương 77
Nước Mắt Rơi Trong Rượu


Là một con người trầm tĩnh, nhưng bây giờ Đức Uy vẫn phải nghe hồi hộp lạ thường.
Thật tình trong lòng hắn không hề có một chút hy vọng, vì lập trường đôi bên đã quá rõ ràng.
Hắn không thể làm một tên phản quê hương dân tộc còn nàng lại là Hoàng Tộc Mãn Châu. Giá như nàng là một cô gái trong dân dã, bằng vào thân phận của một người con gái, bằng vào lý lẽ “bất tương xâm” nàng có thể về với hắn không khó khăn lắm, thế nhưng nàng lại không phải một người dân.
Nàng không thể về với hắn, mặc dù nàng biết chuyện xâm lấn Trung Hoa là chuyện không phải, nàng vẫn phải hành động theo đường lối nước nàng, có thể nàng còn phải hành động tích cực vì nàng là Hoàng Tộc.
Chính vì thế mà cả hai không ai còn có một hy vọng nào cả.
Nhất là sau ngày chia tay có tính cách “vĩnh biệt” tại Đô Đốc Phủ thì hy vọng lại hoàn toàn tiêu tan.
Nhưng cũng chính vì sự “vĩnh biệt” ấy mà hôm nay hắn không còn trầm tĩnh được khi biết rằng sẽ gặp lại nàng.
Bất cứ một việc gì, khi mà người ta không còn hy vọng, khi mà đã biết là “vĩnh biệt” rồi thình lình tái ngộ thì không một ai có thể trầm tĩnh được.
Đức Uy nhìn Thất Cách Cách bước vào bằng đôi mắt không còn trầm tĩnh đó.
Theo sau nàng là ba cô tỳ nữ quen thuộc, cho dầu đêm tối, Đức Uy cũng thấy được một cách rõ ràng.
Nàng vận áo chẹt, bên ngoài phủ chiếc áo choàng đen, hắn thấy rõ ràng nàng gầy nhiều hơn trước.
Đức Uy chợt cảm nghe lòng mình xao xuyến, bâng khuâng, nhưng chính hắn cũng không làm sao hiểu được nguyên nhân của sự xao xuyến ấy.
Hắn đứng lên.
Thất Cách Cách bước vào.
Hai người đứng khá gần, hai mặt nhìn nhau.
Giá như một trong hai người lên tiếng ngay, thì không khí có lẽ sẽ nhẹ nhàng nhưng cũng có thể là vô vị, đằng này không một ai lên tiếng, họ đang để tiếng lòng nói chuyện với nhau.
Nàng nhìn trân trân vào mặt hắn, hình như nàng đang muốn kiếm một cái gì...
Đức Uy nghe lòng bất an, nhưng cũng không làm sao dời mắt sang hướng khác, thật lâu, hắn nhẹ cúi đầu:
- Thất Cách Cách.
Vành môi của nàng mấp máy run run cũng phải thật lâu mới bật ra thành tiếng:
- Lý huynh...
Đức Uy thấp giọng:
- Đa tạ Thất Cách Cách...
Như đã lấy lại cung cách bình thường. Thất Cách Cách cười:
- Lâu ghê, bây giờ gặp lại Lý huynh cũng mãi giọng khách sao, ngồi xuống đi.
Nàng ngồi xuống trước.
Lời lẽ nàng vừa thân thiết vừa pha chút đùa, cử chỉ nàng thật hết sức tự nhiên, nhưng dưới con mắt của Đức Uy, tất cả những thứ đó đều là phải dùng nhiều nghị lực.
Nàng cố hết sức để che kín những gì đang xúc động.
Hai người cùng ngồi xuống, ngồi trên đống cỏ khô.
Thất Cách Cách nhìn vào mặt Đức Uy:
- Lý huynh đã khỏe rồi phải không?
Đức Uy gật đầu:
- Đã khỏe như thường, tôi còn chưa tạ Ơn Thất Cách Cách.
Thất Cách Cách nhìn hắn mỉm cười và hắn giật mình.
Hắn đã nói tạ Ơn rồi, khi hai người chưa ngôi xuống, thế mà bây giờ hắn bảo là chưa có, chuyện đó tố cáo rằng câu nói khi nãy là câu nói không chủ động, câu nói để khỏa lấp sự nôn nả trong lòng.
Cái cười đầy thông cẩm sâu xa của nàng làm cho hắn nhớ ngay.
Nhưng hắn không đính chính.
Hắn biết làm thinh là phủ nhận, còn đính chính là cố che đậy nữa. Hắn không muốn che đậy, vì nàng đã thấy cả rồi. Đã thấy cả lòng nhau rồi.
Che đậy với người khác chớ còn gì mà phải che đậy với nhau.
Thất Cách Cách nhích mình qua, nàng dựa ra sau, dựa vào cây cột miếu, nàng chọn một cách ngồi thoải mái, có lẽ nàng đã định ngồi lâu.
Nàng cười:
- Tôi đã nói rồi, Lý huynh vẫn còn khách sao. Nếu Lý huynh thấy tôi bị ngất giữa miếu hoang này, Lý huynh có bỏ tôi không? Vả lại tôi nợ anh nhiều quá, nếu muốn nói đó là nợ, mà tôi đâu đã tạ Ơn.
Đức Uy làm thinh.
Hắn đành phải nói với nàng bằng mắt.
Thất Cách Cách vụt nói:
- Thật là vui và lạ quá phải không?
Đức Uy ngập ngừng:
- Thất Cách Cách muốn nói...
Nàng đưa mấy ngón tay thon nhỏ và hơi xanh lên vuốt mái tóc lòa xòa trước trán, nàng nhìn hắn bằng đôi mắt nghiêng:
- Từ khi biết nhau tại Trường An, chắc Lý huynh đâu có nghĩ rằng mình gặp lại, chính tôi càng thấy thật khó mà gặp lại, thế nhưng bây giơ mình ngồi đâu mặt nhau đây, Lý huynh thấy có phải vui mà lạ nữa không?
Đức Uy nói:
- Vui thì có mà lạ thì không.
Thất Cách Cách làm thinh, nàng đang kiếm cái nghĩa khác trong câu nói đó của người đối diện.
Lạ thì không, có nghĩa là hắn nghĩ nhất định còn gặp lại và gặp lại là một lẽ tất nhiên.
Tại sao? Tại vì nhất định nàng còn phải trở lại Trung Nguyên? Mà trở lại để làm gì?
Tình riêng hay là vì công vụ?
Nhưng Đức Uy lại nói:
- Mà quả thật trên đời có nhiều việc không làm sao biết trước.
Thấy hắn muốn đánh trống lảng, nàng cũng tránh luôn:
- Quên, gặp Lý huynh mắc mừng mà quên hỏi thăm Dương thư thư và Tổ thư thự..
Đức Uy muốn nói một câu dài cho đủ nghĩa, nhưng không hiểu sao hắn chỉ đáp xuôi:
- Đa tạ Thất Cách Cách, cả hai đều mạnh.
Thất Cách Cách hỏi:
- Nhị vị thư thư cũng đều đã đến Bắc Kinh?
Đức Uy lắc đầu:
- Không, nhưng chắc rồi cũng đến ngay.
Thất Cách Cách gật đầu:
- Lý huynh ở đây, thêm vào đó quý triều đinh vừa lâm đại biến, chắc chắn nhị vị thư thư không thể không đến nhưng nếu không đến thì có lẽ tốt hơn, nơi này không là chỗ yên lành.
Đức Uy gật đầu:
- Tự nhiên là như thế, Lý Tự Thành bội thiên nghịch địa không làm sao yên lành trường cửu.
Thất Cách Cách chớp chớp mắt:
- Không, tôi muốn nói... Nhưng thôi, đừng bàn chuyện đó nữa, Tiểu Hỷ, hãy dọn rượu thịt ra đây, để ta cùng Lý gia chuốc chén tẩy trần.
Nàng nhìn Đức Uy, nàng nói nhanh:
- Tôi biết Lý huynh đang có nhiều chuyện gấp bên mình, nhưng gấp cũng không phải gấp nhất thời, phương chi, chúng ta gặp lại lần nay cũng rất khó khắn...
Đức Uy tặc lưỡi...
Hắn vốn là con người nhạy cảm với những kẻ yêu nhau lại còn nhạy cảm nhiều hơn, câu nói của nàng đã làm cho hắn biết cả rồi.
“Gặp nhau lần này cũng rất khó khăn”.
“Gặp rất khó khăn” là không phải chuyện tình cờ.
Trừ số quan binh nhà Minh, Đức Uy được coi là người cầm đầu nghĩa sĩ chống giặc trong nước, tuy không hình thành tổ chức, nhưng về phương tiện tinh thần, hắn là đầu não. Thành Bắc Kinh bị mất, hoàng đế mông trần, chỉ trừ khi hắn đã chết chớ không làm sao hắn vắng mặt được, không làm sao hắn có thể ở một nơi nào khác.
Ai biết qua Đức Uy và am hiểu tình hình cũng đều có thể thấy rõ như thế và bất cứ ai, đến một cô tỳ nữ Tiểu Hỷ cũng có thể thấy như thế thì Thất Cách Cách lại càng thấy rõ hơn như thế.
Và, gặp được nhau là chuyện khó khăn, phải chăng nàng đã đi vào vùng nguy hiểm, nàng đã dấn thân vào giữa loạn quân là để kiếm Đức Uy, không phải chỉ kiếm để gặp mặt, để thăm nhau, vì chuyện đó có thể làm bất cứ lúc nào khác, nàng đi vào nguy hiểm vì nàng biết hắn đang lâm nguy hiểm...
Nàng đoán không sai và nàng làm thật đúng, đúng theo dự đoán và đúng lúc.
Không cần hỏi mà cũng không cần ai nói, Đức Uy phải thấy biết như thế đó.
Hắn bùi ngùi cúi mặt.
Không phải cần người mang ơn, cũng không phải làm để mong gì được về sau, nhưng bất cứ một người nào, khi đã vì người yêu của mình mà hành động, không một ai không muốn cho người yêu của mình biết chuyện mình làm, vì đó là hành động nói lên sự thương yêu, Thất Cách Cách đã thấy Đức Uy biết rõ, nàng cũng đâu muốn giấu...
Nàng nhoẻn miệng cười, nụ cười chua xót mà cũng thật là thỏa mãn. Đức Uy đã nói khi Mãn Châu đòi giao Thiên Hương tại Trường An. “Hắn không thể thỏa mãn để gỡ rối cho Thất Cách Cách, nhưng nếu Thất Cách Cách lâm nguy, thì bất cứ bằng một giá nào, hắn nhất định sẽ đưa Thất Cách Cách ra khỏi vòng nguy hiểm”, hắn nói như thế là hắn đã là gần như đánh đổi sinh mạng hắn.
Bây giờ, nàng lại tìm hắn, đón hắn, cứu hắn giữa hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm và không biết nàng đã làm bằng một giá nào.
Nàng nói:
- Nếu không phải mạng tôi quá lớn, thì lần chia tay tại Trường An đã thành vĩnh biệt, làm sao còn gặp lại đây, cho nên dầu việc gì gấp, chúng ta cũng uống với nhau đôi chén.
Đức Uy mỉm cười, hắn nhìn nàng bằng đôi mắt trĩu niềm ân nghĩa và cũng là đôi mắt xót xạ..
Thức ăn là gà nước và bánh bao.
Thành bị phá, dân ùn ùn chạy loạn, có được thức ăn thế này quả thật là đế vương.
Nhưng người tìm ra nó thật là cả một vấn đề.
Có lẽ, chỉ có vị Hoàng tộc Mãn Châu chớ không ai tìm nổi.
Rượu có một bầu nhưng không có chén, có lẽ đây là dụng ý, chớ đã có được rượu thì muốn có chén dâu phải chuyện khó hơn.
Thất Cách Cách cầm bầu rượu uống thật tự nhiên, nàng không dùng khăn lau miệng bầu như có nhiều người đã làm khi uống chung, nàng cứ để nguyên như thế mà trao cho Đức Uy.
Nàng cười, không biết trong lòng nàng nghĩ gì, nhưng mặt nàng rất tự nhiên.
Đức Uy có vẻ bất an, nhưng hắn quyết định thật nhanh, hắn cầm bầu rượu và đưa lên miệng.
Vẻ tự nhiên của Thất Cách Cách tan ngay.
Má nàng ửng đỏ khi Đức Uy kề miệng bầu rượu vào môi.
Đức Uy đã thấy ngay, hắn thấy má nàng ửng đỏ không phải vì men rượu.
Hắn nuốt hớp rượu, hắn nghe thấy hơi hương, tự nhiên, không phải hơi hương men rượu, mà đó là hương trinh nữ từ làn môi của người con gái.
Hắn cúi mặt thở dài.
Cái thở dài của hắn làm cho Thất Cách Cách vội lấy lại vẻ tự nhiên cố hữu, nàng cười:
- Trao bầu rượu lại cho tôi chứ, đâu có ăn gian như thế được.
Ai cũng có thể thấy đó là một câu nói để khỏa lấp, không phải khỏa lấp sự e thẹn của nàng mà là để khỏa lấp tiếng thở dài của hắn, khỏa lấp một niềm đau.
Họ đã cận kề bên nhau trong hiểm nguy, họ đã bồng ẵm nhau trong hoạn nạn, họ đã cùng uống chung một vật, họ đã bước ngang qua nghi thức vợ chồng, và họ đã yêu nhau hơn mức vợ chồng thế mà họ vẫn không thể... cùng nhau.
Một niềm đau không vết tính mà trái tim ướt máu.
Cái bầu được chuyền tay không ngớt nhưng không ai nói một tiếng nào.
Họ làm thinh để uống và để lắng nghe.
Thất Cách Cách hỏi:
- Lý huynh thấy tôi ốm hay mập hơn trước?
Đức Uy giật mình.
Hắn vừa trao bầu rượu cho nàng, hắn hơi lúng túng nhưng rồi hắn bình tĩnh được, hắn nhìn nàng thật sâu và nói:
- Thất Cách Cách ốm hơn lúc trước.
Đôi mắt Thất Cách Cách chợt long lanh nhưng nàng đã hết sức cố gắng ép cản dòng nước mắt chảy ngược trở vào, nàng không muốn nó rơi...
Nàng nhếch môi chua xót:
- Mệt nhọc quá nhiều.
Nàng sút sức đi vì mệt nhọc như nàng nói hay là vì cái gì khác nữa?
Chỉ có nàng biết, bốn cô tỳ nữ thân tình biết và có lẽ bây giờ thì Đức Uy cũng biết.
Đức Uy không thể mà cũng không dám để kéo dài, hắn lảng sang chuyện khác:
Thất Cách Cách đến Bắc Kinh lần này còn có chuyện gì nữa không?
Có lẽ Đức Uy không phải đã lựa lời, hắn nói theo lòng hắn và cũng hết sức tự nhiên, câu nói của nàng.
“Gặp nhau lần này quả khó khăn” “Còn có chuyện gì khác nữa không”.
Nghĩa là mục đích đến đây, hắn đã biết rồi, hắn chỉ muốn hỏi xem còn có chuyện gì khác kèm theo đó hay không.
Thất Cách Cách chớp mắt:
- Tôi muốn chúng ta nên nói với nhau về những chuyện riêng tư.
Đức Uy gật đầu:
- Vâng, có lẽ nên như thế.
Thất Cách Cách vội cười:
- Bao giờ thì Lý huynh và nhị vị thư thư cho tôi uống rượu mừng?
Đức Uy cười, cái cười miễn cưỡng:
- Chắc phải còn lâu lắm, bây giờ làm sao nói chuyện đó được.
Thất Cách Cách lắc đầu:
- Không, tôi cũng không gấp, nhưng đến lúc ấy, đừng hà tiện với tôi một tấm thiệp hồng nghe Lý huynh.
Hai người lặng thinh.
Thật lâu, Thất Cách Cách vụt nói:
- Những cái gì quá khứ, nay đã thành quá khứ, tôi không muốn nói, không muốn nhắc, nhưng tôi cũng không muốn mình uống rượu buồn, uống trong lặng lẽ, vậy thì tôi đề nghị với Lý huynh, mình cứ nói chuyện gì, nghĩ sao nói thế, nói một cách bàng quan, nói cho vui.
Đức Uy gật đầu:
- Đúng rồi, Cách Cách.
Thất Cách Cách nói:
- Tôi nhận thấy hoàn cảnh bây giờ đã đặt Lý huynh vào con đường thật quá gian nan và nguy hiểm.
Đức Uy nói:
- Đó là giai đoạn nguy khốn từ xưa đến nay, triều đình nào cũng có gian thần, cơ nghiệp nào cũng có lúc nguy nan, chỉ có điều là sự chịu đựng, sự chống chọi, ý chí đó sẽ giúp cho người ta vượt qua tất cả.
Thất Cách Cách nói:
- Xin Lý huynh cho tôi nói thẳng, lòng tự tin là một điều tốt, nhưng cũng phải nhìn vào thực tế cho dầu đây chỉ là giai đoạn, nhưng liệu có vượt qua để lập lại thế ổn định được chăng?
Đức Uy nói:
- Tôi tin chắc sẽ được như thế, vừa rồi, tôi có nói với Hỷ cô nương, Trung Nguyên hãy còn trung thần nghĩa sỹ, hãy còn bá tánh, Đại Minh Triều không thể diệt vong.
Thất Cách Cách nói:
- Tôi không có ý muốn đánh ngã lòng tự tin của Lý huynh, tôi không có ý muốn làm cho Lý huynh nhụt chí, nhưng thật thì đối với tình hình hiện tại, Lý huynh không thấy hết, giá như Lý huynh thấy thật rõ ràng tôi chắc chắn Lý huynh sẽ không bao giờ nói thế.
Đức Uy cau mặt:
- Cuộc diện cũng khã rõ đó chứ, Thất Cách Cách, Lý Tự Thành bội phản, đó là nghịch với lẽ phải, nên chúng chỉ tạm thời...
Thất Cách Cách lắc đầu:
- Tôi không kể Lý Tự Thành, cái đám giặc cướp ô hợp đó đâu có đáng cho một trận, tôi nói đây là binh hùng thiện chiến của Mãn Châu rầm rộ từ biên giới, không biết lúc nào cũng đều có thể tràn ngập Trung Nguyên. Bằng vào lực lượng binh cường mã tráng, bằng vào đạo binh ô hợp của Lý Tự Thành cộng với tàn dư của Minh Triều, Lý huynh không thấy là nguy hiểm hay sao?
Đức Uy rúng động, đó là một chuyện mà không thể không thừa nhận. Nó là chuyện thật chứ không còn là vấn đề hăm dọa.
Lý Tự Thành thật không đáng sợ, hắn không thể kéo dài, Mãn Châu mới chính là mối nguy.
Từ lâu, sở dĩ còn chống được ở biên cương là nhờ vào binh triều còn mạnh, sự liên lạc từ kinh sư đến biên trấn hãy còn chặt chẽ, bây giờ thì đạo quân địa đầu giới tuyến đã không còn chỗ dựa, Kinh sư đã mất, Lý Tự Thành không làm được việc chống ngoại xâm.
Thật lâu, Đức Uy nói:
- Sơn Hải quan hãy còn đạo binh của Ngô Tam Quế...
Thất Cách Cách nói:
- Tôi biết Ngô Tam Quế mạnh, nhưng Lý huynh có biết tâm tình của ông ta hiện giờ ra sao không? Phụ thân của ông ta và ái thiếp của ông ta là Trần Viên Viên đã bị Lý Tự Thành bắt giữ, có thể sẽ ngộ hại, chuyện trừ Lý Tự Thành của ông ta bây giờ không còn vì nước mà vì thù nhà. Chắc Lý huynh thừa biết, một khi đôïng cơ đã khác thì hành động phải khác. Làm sao Ngô Tam Quế có thể giữ được lòng trung với triều đình, khi mà triều đình không còn nữa, khi mà sau lưng ông ta bị Lý Tự Thành đâm tới...
Đức Uy cau mặt:
- Thất Cách Cách muốn nói Ngô Tam Quế sẽ...
Thất Cách Cách chận nói:
- Tôi không dám nói như thế nào cả, tôi chỉ nhận định tình hình khó khăn của ông ta, triều đình mất, Lý Tự Thành đánh thốc sau lưng và nhất là mối thù nhà, tôi nghĩ rằng ông ta sẽ tiêu diệt cho kỳ được Lý Tự Thành bằng bất cứ giá nào.
Đức Uy trầm ngâm:
- Ngô Tam Quế là một đại thần, không đến nỗi không nhìn vào đại cuộc.
Thất Cách Cách mỉm cười:
- Cũng mong như thế.
Đức Uy nói:
- Là một vị tổng đốc Liêu Tô, ông ta là người chịu ân nặng của triều đình, tôi nghĩ ông ta không thể vì chuyện riêng ta mà không lo đại nghĩa.
Thất Cách Cách làm thinh, hồi lâu nàng thất vọng:
- Lý huynh, tôi có nghe tin dữ là lệnh sư tuẫn quốc...
Đức Uy nghe nhói trong tim, hắn cố giữ cho được tự nhiên mà nói với nàng:
- Có, nghĩa phụ tôi và Hoàng Thượng.
Thất Cách Cách thở ra:
- Lý huynh, người có sinh có tử, lão nhân gia nhân nghĩa cũng đã vẹn toàn, xin Lý huynh cố nén cơn bi thảm để mà bảo trọng sức mình...
Đức Uy cúi đầu:
- Đa tạ Cách Cách...
Làm thinh một lúc, Thất Cách Cách chợt hỏi:
- Nghe nói Lý huynh có quen với vị muội muội của Lý Tự Thành phải không?
Đức Uy giật mình, hắn nói:
- Tin tức của Thất Cách Cách thật nhanh và cũng thật chính xác.
Thất Cách Cách lắc đầu:
- Không phải tin nào cũng nhanh như thế đâu...
Đức Uy không muốn giấu, hắn thuật lại chuyện gặp gỡ Lý Quỳnh và sự thất bại của hắn vừa quạ..
Thất Cách Cách chép miệng:
- Lý Quỳnh là người tài trí, chỉ tiếc là nàng ở trong một hoàn cảnh không hay.
Và nàng cười hỏi:
- Lúc vào cung, Lý huynh đã có gặp lại nàng chưa?
Đức Uy lắc đầu:
- Cho đến bây giờ vẫn không gặp.
Thất Cách Cách hỏi:
- Lý huynh có muốn gặp nàng không?
Đức Uy nhíu mày:
- Thất Cách Cách muốn nói...
Thất Cách Cách nói:
- Đừng có hỏi lại, có muốn gặp nàng không?
Một sự bén nhạy về tình cảm thoáng nhanh trong óc, Đức Uy vội lắc đầu:
- Không, đâu có gì cần gặp.
Thất Cách Cách chớp mắt:
- Thật à?
Đức Uy hỏi lại:
- Sao Cách Cách cứ hỏi chuyện như thế làm gì?
Thất Cách Cách hỏi:
- Lý huynh không định kiếm Lý Tự Thành sao?
Thật tình thì Đức Uy cũng đang nghĩ về chuyện Lý Tự Thành, nhưng không hiểu sao qua câu hỏi và cách nói của Thất Cách Cách làm cho hắn suy nghĩ lại, hắn nói:
- Thật ra Lý Tự Thành là kẻ mà bất cứ một thần tử nào của Minh triều đều cũng muốn moi gan mổ mật, nhưng bây giờ thì tôi thấy chưa vội lắm, vì thực lực của Minh triều đang bị tổn thương, giết hắn không khác nào giúp cho quí quốc dễ dàng xâm nhập.
Thất Cách Cách cười:
- Một con người mang nặng trong người một nghĩa vụ, thường hay hiểu vấn đề qua nghĩa vụ đó, tôi đang nói chuyện tâm tình với Lý huynh đây mà.
Đức Uy thở ra:
- Tôi cũng biết như thế, nhưng có một việc mà tôi không nói ra không được.
Thất Cách Cách nói:
- Lý huynh cứ nói đi.
Đức Uy nói:
- Trong lúc Trung Nguyên như thế này, tôi mong quí quốc đừng nên thừa gió bẻ măng...
Thất Cách Cách nhìn hắn khá lâu:
- Lý huynh, chuyện quân tình nơi biên giới, chắc Lý huynh thừa biết là không phải chuyện của tôi.
Đức Uy gật đầu:
- Tôi biết, và cũng chỉ muốn nói chuyện ở đây, vì chuyện chiến sự biên cương cũng không phải chuyện của tôi.
Thất Cách Cách nhìn Đức Uy, nàng nhìn thật lâu và nàng chợt cười, nụ cười vui vẻ chứ không phải là gượng gạo.
Tài sản của haitc

Ðề tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
cầu bại vnthuquan, cổ long vn thu quan, co gai man chau 4vn, co long vnthuquan, giámsung vangdanh, , vnthuquan, vntq.co gai man chau, ,


©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™