Trải qua sự kiện này, Lý Dịch đã hiểu được trước kia mình thật sự quá ngây thơ, cũng từ chuyện tàn khốc tối đêm qua, khiến cho Lý Dịch nhận thức ra, thế giới này, thảm thiết mà điên cuồng, không đáng cho mình hy sinh tính mạng!
Giết chóc, bất kể là thân nhân, hoặc là bằng hữu hay người yêu, đều là bình thường!
Một đêm thảm lệ, khiến cho tâm tính Lý Dịch hoàn toàn thay đổi, trở nên cứng cỏi cùng lãnh lệ, lãnh huyết cùng tàn nhẫn tận cùng.
Nhìn muội muội âu yếm duy nhất của mình, chết ngay trước mặt mình, trái tim của Lý Dịch, đã nói không ra nỗi đau đến chết lặng.
Một khắc nọ, thậm chí hắn nghĩ mình sẽ điên cuồng!
“ Muội muội, nếu như trở lại một lần, ca ca nhất định sẽ không mắng muội vì đã hôn con chó nhỏ, ca ca nhất định sẽ không mắng muội không hiểu chuyện nữa, ca ca nhất định sẽ không mắng muội không chịu nghe lời nữa...”
Thân thể co quắp thật mạnh, nước mắt tuôn xuống, giờ khắc này Lý Dịch lại gắt gao nắm chặt bàn tay.
Đàn ông chảy máu không đổ lệ, kiếp trước, kiếp này, nước mắt có rơi cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng giờ khắc này, sự đau xót thật lớn, làm cho Lý Dịch phải rơi lệ không ngừng.
“ Thiếu gia...” Hai mắt Lý Nhưng giăng đầy tơ máu, trong ánh mắt tràn đầy mệt mỏi cùng lo lắng, mà ở lúc này hắn cũng không biết làm sao để an ủi.
Mọi người trong Lý gia, người duy nhất được Lý Dịch quan tâm nhất, chỉ có vị đại tiểu thư Lý Phù này, mà cũng chỉ có Lý Phù, mới thật tâm đối đãi Lý Dịch, Lý Phù vì Lý Dịch mà chết, mà hôm nay Lý Dịch trở thành như vậy, Lý Nhưng tự nhiên có thể hiểu được.
Mà đúng là vì có thể hiểu được, cho nên Lý Nhưng không tìm ra được lời để an ủi, bởi vì đã tận mắt nhìn thấy cái chết của Lý Phù, nếu là Lý Nhưng, cũng không thể không khổ sở cùng cực trong lòng.
“ Ân...Nhưng bá, sau này chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, nếu ngươi không chê, ta nhận ngươi làm nghĩa phụ a.” Lý Dịch biết Lý Nhưng thập phần lo lắng, nghĩ hết thảy những chuyện hai ngày nay, trong lòng Lý Dịch thập phần khó chịu, nhưng vẫn nhịn xuống không có điên cuồng.
Nhìn vẻ tang thương với thân ảnh già nua của Lý Nhưng, nhìn ánh mắt uể oải giăng đầy tơ máu, Lý Dịch cũng cảm thấy đau lòng, lúc này liền nói như vậy.
“ Thiếu gia, ngài, ngài đừng nói giỡn với lão nô, lão nô không xứng...” Trong hai mắt Lý Nhưng tràn đầy kích động, nhưng trong kích động có vẻ bi thương cùng bất lực.
“ Lão nô chỉ là một người không có thân phận và địa vị, chỉ là một quản gia nô phó mà thôi, thiếu gia là...”
“ Khả bá bá, ngươi cho rằng chuyện này trọng yếu sao? Quan trọng là...thâm tình chân chính, nguyên lai vị phụ thân kia của ta đúng là danh chính ngôn thuận, nhưng ngươi xem xem bộ dáng chật vật bây giờ của ta đi! Hổ độc không ăn thịt con mình, Lý Duyên này, cũng xứng làm một người cha sao?” Lý Dịch cả giận nói.
“ Thiếu gia, ngài, ngài không thể đối đãi lão gia như vậy, mặc dù lần này...Ai, dù sao lão nô cảm giác được, lão gia hẳn không phải là người như thế, có lẽ có hiểu lầm...” Lý Nhưng giải thích, nhưng lời giải thích này, thật sự có vẻ tái nhợt vô lực.
Vô luận là Lý Kiền được Lý Dịch làm lộ rõ thân phận, nhưng câu cuối cùng khi Lý Phù chạy đến nói ra, chính là chứng minh tốt nhất, Lý Duyên đã động sát khí!
Đây là sự thật, nhưng xem cách làm người của Lý Duyên, Lý Nhưng lại có vài phần không tin.
Nhưng mắt thấy là thật, tận mắt nhìn thấy, Lý Nhưng chỉ có thể thở dài.
Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm( vẽ cọp vẽ được da không vẽ được xương, biết người biết mặt mà không biết lòng), có lẽ, thật sự cũng là như vậy, giang hồ hiểm ác, lòng người khó đoán...
Lý Nhưng cũng không nói thêm nữa, mà trầm trầm thở dài, nhìn vẻ cười lạnh khinh thường của Lý Dịch, hắn rốt cuộc đành cúi đầu.
“ Dịch nhi, cậu cùng người trong giang hồ cũng không giống nhau, ta biết rõ cá tính của cậu, cho nên ta cũng sẽ không quan tâm thân phận địa vị gì nữa, đứa con như cậu, Lý Nhưng ta nhận rồi!”
Lý Nhưng đột nhiên tăng cao khí thế, tựa hồ nghĩ thấu triệt ra điều gì, tựa hồ trong nháy mắt tràn đầy sinh lực như tuổi trẻ.
“ Ân, con bái kiến nghĩa phụ.” Lúc này Lý Dịch khom người nói.
Giờ phút này, hai người đang ở trên cây, Lý Dịch không tiện quỳ xuống, liền lạy thật sâu ba lần, ra vẻ tôn kính.
Mà Lý Nhưng, cũng thản nhiên tiếp nhận.
Hành lễ xong, Lý Nhưng như già đi, thở dài nói: “ Dịch nhi, ta nửa đời này không có gì đáng để cao hứng, duy nhất chỉ có được đứa con như con, nếu ta có chết, cũng nhắm mắt được!”
“ Nghĩa phụ, không được nói lời không may mắn như vậy, con sẽ bảo vệ cho nghĩa phụ, đợi đến khi nghĩa phụ có thể đạt được cảnh giới trường sinh bất lão!” Lý Dịch nghe được Lý Nhưng nhắc đến cái chết, tâm lý cũng liền run lên, một cỗ cảm giác không hay liền điên cuồng dâng cao.
Cảm giác như vậy, rất chán ghét, thật sự rất chán ghét!
Lý Dịch thập phần chán ghét cái cảm giác này!
“ A a, Dịch nhi, ai cũng sẽ chết cả, mặc dù là Vũ Thánh, cũng sẽ chết, mà muốn được trường sinh bất lão, mặc dù đạt được tới tam hoa tụ đỉnh, ngũ khí triều nguyên, thậm chí là cảnh giới cực cao của Vũ Thánh như hư thất sanh liên đẳng, cũng sẽ chết thôi, truyền thuyết tiên nhân có thể phi thiên độn địa cũng chỉ có thể gặp mà không thể cầu, con có tâm ý như vậy, nghĩa phụ đã rất thỏa mãn rồi.” Lý Nhưng hiền lành ôn hòa cười nói, giờ khắc này, hai người nói chuyện mang theo thâm tình ấm áp vô cùng, tâm tình khổ sở và phẫn nộ, đã từ từ chìm sâu vào trong tâm linh.
“ Dù sao, con không cho phép bất luận kẻ nào làm thương tổn nghĩa phụ, con nhất định bảo vệ nghĩa phụ, nhất định sẽ làm cho nghĩa phụ đạt được tới cảnh giới trong truyền thuyết đó!” Ánh mắt Lý Dịch sâm sâm, cố chấp nói.
“ Ân, nghĩa phụ tin tưởng con, nghĩa phụ cũng sẽ cố gắng tu luyện, bảo vệ cho con, nhìn sự phát triển của con! A a, yên tâm, trong khoảng thời gian ngắn, không có tận mắt chứng kiến đứa cháu bảo bối của ta ra đời, ta sẽ không chết được đâu.” Lý Nhưng sờ soạng chòm râu có chút trắng bệch, cười nói.
Gương mặt lãnh lệ của Lý Dịch, cũng rốt cuộc giãn ra, lộ ra vẻ tươi cười vui mừng.
“ Thiếu...Dịch nhi, nghĩa phụ cho rằng, nha đầu Hoàn nhi kia, cuối cùng có thể bảo vệ được Phù nhi, rất có thể đại tiểu thư còn chưa chết! Nghĩa phụ phân tích một chút, lấy động tác của Hoàn nhi phát sinh ở tình huống cuối cùng, vừa tiến lên đã ôm Phù nhi rơi xuống đất, trong lúc này lực xuyên thấu của cung tiễn sẽ gặp cản trở, mà lúc rơi, tình hình đại tiểu thư có thể trúng cung tiễn càng thấp.”
“ Cha muốn nói...” Mắt Lý Dịch sáng lên, rồi đột nhiên, trong óc như bị điện quang chớp lên, nghĩ tới lúc Lý Hoàn Nhi ôm lấy Lý Phù, sau đó quay cuồng rơi xuống đất, trong lúc nhất thời, ánh mắt Lý Dịch lộ ra tinh duệ quang mang.
Dưới ánh nắng mặt trời sáng rỡ chiếu xuống, băng tuyết bắt đầu hòa tan, từng đợt khí lạnh không ngừng bay lên, khiến cho sự sáng rỡ chói mắt này, có vẻ vài phần trắng bệch.
Nước tuyết tan rã dần dần, cùng vách tường bị cháy đen kết hợp, mặt đất có vẻ tán loạn không thể chịu nổi.
Ngẫu nhiên, có dòng máu màu đỏ nhạt từ từ chảy ra, máu tươi cũng đã trở nên nhạt đi.
Không khí thanh tân, phối hợp với bùn đất cùng mùi vị cháy khét, đồng loạt khuếch tán, trong mùi vị có chút chua khét dị thường.
Mùi vị quỷ dị như vậy, theo từng đợt lạnh lẽo, kích thích vào thân thể Lý Phù, trong cơn hôn mê, ngón tay trắng bệch bị ngâm nước nhẹ nhàng run rẩy một chút.
Tốc độ chân khí tự vận chuyển trong cơ thể đã chậm chạp đến cực hạn, cơ hồ không thể nghe thấy, Lý Phù cơ hồ trong thời khắc hẳn phải chết chắc này, dựa vào tín niệm muốn sống sót đến mãnh liệt, cố gắng chống đỡ.
Trước khi ý thức mất đi, Lý Phù liền nói với chính mình: “ Lý Phù, ngươi muốn tiếp tục sống, ngươi nhất định phải sống sót! Ngươi không thể làm cho ca ca thương tâm!”
Với tín niệm như vậy, giờ khắc này, cơ hồ đang ở trong trạng thái chết lặng vô tri vô giác của toàn thân, Lý Phù run rẩy đứng thẳng lên.
Tóc nàng bị lửa thiêu mất phần lớn, mà phần tóc còn lại cũng khô quắt không chịu nổi, trên mặt còn dính vài lớp băng mỏng, dưới ánh mặt trời, phát ra quang mang trắng bệch.
Tóc dán sát vào da đầu, quần áo trên người cũng không còn hình dáng, dán sát vào thân thể, nhưng giọt nước không ngừng chảy xuống, mà trên quần áo cũng đọng một lớp băng.
Đầu choáng váng trầm trọng vô cùng, hai mắt linh động cùng với quang mang thuần khiết đã sớm mất đi, hôm nay, trong đôi mắt thật to này, chỉ còn lại vẻ cô độc, hờ hững cùng kiên quyết.
Gian nan bước đi từng bước, dưới chân đau xót run lên, đảo người một cái, cơ hồ lần nữa rơi vào trong vũng nước.
Trường kiếm khó khăn chống đỡ thân thể tập tễnh, Lý Phù cắn chặt hàm răng ngọc, hai mắt bắn ra quang mang lãnh nghị, cố gắng rời khỏi vũng nước này.
Vũng nước chỉ là một đường rãnh cho nước chảy thông, rất cạn, nếu không vì vậy, Lý Phù giờ phút này, cũng đã hương tiêu ngọc vẫn.
Từng bước tập tễnh, khó khăn tìm đến chỗ lầu các, giờ phút này, lầu các tuy còn, nhưng phần lớn cũng đã biến thành phế khu.
Lý Phù tìm được một chỗ bên dưới cột trụ sụp đổ, khó khăn ngồi xuống, sau đó khoanh chân lại, cũng bất chấp giờ phút này mình chật vật và vô lực, bắt đầu cố gắng tu luyện.
Lý gia tương truyền công quyết ( Bích Dương đao quyết) cùng ( Thu Thủy kiếm quyết), Bích Dương đao quyết chỉ truyền nam, không truyền nữ, mà Thu Thủy kiếm quyết, nam nữ đều có thể tập luyện.
Giờ phút này, Lý Phù tu luyện chính là Thu Thủy kiếm quyết.
Thu Thủy kiếm, kiếm như nước mùa thu, vốn tương đối thích hợp cho nữ tu luyện, mặc dù tu luyện tới đại thành, nhưng cũng không hơn được tu luyện đao quyết, nhưng kiếm chiêu cũng linh động phi thường, quỹ tích phiêu dật, hơn nữa trọng yếu nhất là nhẹ xảo mà hoa lệ, thập phần thích hợp cho nữ tu luyện.
Trước đây Lý Phù cũng nghĩ như vậy, mà hôm nay tu luyện lần nữa, hoàn toàn không giống như ý nghĩ tu luyện của dĩ vãng, không muốn tu luyện thì dừng lại ngay, mà hôm nay lại cố gắng nhập định, chịu đựng sự đau nhức toàn thân, cơ hồ là liều mạng khởi động chân khí cạn kiệt của mình.
Thân thể của hôm nay, đã rất là yếu nhược, mà Lý Phù tu luyện như vậy, lại khiến cho sắc mặt nàng trắng bệch cực kỳ.
Mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống, gương mặt tái nhợt như tờ giấy, lại tràn đầy vẻ tuyệt nhiên.
Đối với sự thống khổ tột cùng này, bất tri bất giác, thân thể của Lý Phù chợt run rẩy, đang không ngừng cố gắng.
Vừa phải khôi phục thân thể, vừa để tăng lên thực lực!
Giờ khắc này, Lý Phù cảm giác được, thực lực, thật sự rất trọng yếu!
Thân thể run rẩy, từ từ bình hòa xuống, Lý Phù cũng chầm chậm cảm ứng được chân khí trong cơ thể bắt đầu lưu động trong phạm vi lớn, thân thể nóng sốt cùng phiền táo muốn ói cũng lập tức từ từ biến mất, cảm giác vô lực cũng đang từ từ biến mất, một chút tin tưởng, bắt đầu tụ tập lại.
Như vậy, ước chừng tu luyện một canh giờ, kinh mạch cả người đã không cách nào thừa nhận, sự đau đớn như lửa thiêu, chân khí chảy qua, giống như ngọn lửa thiêu qua một lần!
Lúc này Lý Phù cũng biết mình đã đạt tới cực hạn, nếu tiếp tục tu luyện, chỉ sợ là sẽ phản tác dụng, như vậy nàng đành dừng lại, đứng thẳng lên.
Quần áo trên người, mái tóc rối bời, sớm đã bị nội lực làm khô lại, nhưng lại trở nên tàn phá không chịu nổi.
Nhưng giờ khắc này, Lý Phù chỉ nhàn nhạt nhìn thân thể mình một cái, rồi không hề chú ý tới.
Lý Phù mới mười một tuổi, nhưng ở một khắc này, nàng cũng đã hiểu, những năm tuổi thơ sung sướng, từ sự giết chóc tối hôm qua bắt đầu, liền đã mất đi mãi mãi.
Ngôi nhà kia, có trở về hay không, cũng không còn quan trọng nữa.
Ca ca, mục đích của mình, nếu tìm được ca ca, sau đó cùng ca ca nương tựa nhau tiếp tục mà sống.
Trong lòng Lý Phù quyết định, trên gương mặt non nớt cũng tràn đầy vẻ kiên nghị.
Khẽ nâng trường kiếm, dưới chân phát lực, thân ảnh Lý Phù cơ hồ trong nháy mắt bắn ra, khinh công của Thu Thủy kiếm pháp, Thu Thủy Vô Ngân hiển xuất, thân thể Lý Phù cực nhanh hướng theo phương hướng tối hôm qua Lý Dịch ly khai chạy đi.
Biết được tin tức Lý Phù có thể không chết, Lý Dịch nắm chặt thanh trường kiếm trong tay, trường kiếm cũng một trận run rẩy.
Tu luyện Kiếm Hồn Đạo, Lý Dịch biết, chính mình chỉ có thực lực của tam lưu cao thủ, nhưng bởi vì hiểu được kiếm, hiểu được kiếm ý, bởi vậy tới một mức độ nào đó, đối với thanh kiếm nắm trong tay, đã có thể so với trình độ của kiếm khách nhất lưu.
Lý Dịch vốn định đem chính mình tu luyện thành phi kiếm, mà đem linh hồn của mình tu luyện thành kiếm linh trong truyền thuyết, cho nên đối với phương diện phi kiếm, hắn rất tự tin.
Phần tự tin này, hơn nữa tốc độ hắn sử dụng, chỉ cần tâm ý nhất động, kiếm có cảm ứng, sát ý khởi lên, thân kiếm chấn chiến.
Kiếm ý, là sát ý!
“ Nghĩa phụ, chúng ta về Thiên Thủy sơn trang.” Lý Dịch có chút đạm mạc nói, ánh mắt u thâm, gợn sóng không sợ hãi.
“ Ân...tốt a, Phù nhi, nàng hẳn là không có việc gì đâu, con đừng lo lắng.” Thanh âm Lý Nhưng có chút trầm trọng cùng tang thương.
Hai người chỉ nói vài câu, rồi cùng trầm mặc.
Lý Dịch nhìn phương vị của Thiên Thủy sơn trang, lúc này dưới chân có chút dùng sức, cả thân thể liền phóng ra cực nhanh.
Lý Nhưng, cũng dễ dàng đi theo phía sau, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía, trường kiếm trong tay gắt gao nắm chặt, tựa hồ có động tịnh gì khác thường, sẽ liều chết bảo vệ cho Lý Dịch.
Hai người không hề để ý đến thể lực tiêu hao, lấy tốc độ nhanh nhất không ngừng chạy vội, mặc dù sử dụng khinh công Đạp Tuyết Vô Ngân, nhưng ở trên con đường lầy lội thế này mà chạy nhanh, cũng khiến cho toàn thân hai người lấm lem dơ bẩn.
Nhưng hai người, vẫn không có để ý.
Rất nhanh, hai người đã đi tới Thiên Thủy sơn trang mà bây giờ đã biến thành phế khu.
Trang viện lớn như vậy, giờ phút này, ngoại trừ những vách tường ám khói bị sụp đổ ở ngoài, chỉ còn lại một ít bông tuyết đang đóng băng trên thi thể người chết, dưới ánh sáng trắng bệch, bắn ra phản quang sâm nhiên.
Nơi này, rất tĩnh, rất tử tịch.
Trong lòng dấy lên từng đợt lo lắng, mi mắt cũng từng đợt nhảy nhanh, cả thần kinh của Lý Dịch đều cực kỳ khẩn trương.
“ Phù nhi, muội không thể có gì a! Lão Thiên, nếu ông thật có mắt, phải nhất định phù hộ Phù nhi, phù hộ nàng bình an vô sự, hãy đem hết thảy khó khăn gian khổ, phủ xuống trên người ta, ta có chết cũng không oán!” Lý Dịch trong lòng run rẩy cầu khẩn ông trời.
....
Bước từng bước, run rẩy đi tới cái sân hôm qua chiến mã đã ngã xuống.
Giờ phút này, bên trong sân, đã tràn đầy nước, vốn hoa cỏ đang mọc thẳng hàng xinh đẹp, giờ phút này xơ xác rối loạn ngã rạp, bên trên bao phủ lớp băng mỏng, bên cạnh đám hoa cỏ, có một con ngựa đã chết, toàn thân kết băng cứng ngắc, đang nằm ở nơi đó.
Phía trước thân hình con ngựa màu trắng, vết máu tinh hồng đã được đông kết, hình thành một lộ tuyến như ẩn như hiện, chỉ về phương hướng phía trước.
Ở phía trước, Lý Hoàn Nhi vừa lúc ngã vào trong vũng nước, sắc mặt an tường, hai mắt nhắm nhẹ, nhưng thân thể không hề cứng ngắc, ngược lại có vài phần mềm mại.
Liên tưởng đến một khắc cuối cùng nọ, Lý Hoàn Nhi ngã xuống, trái tim trong lòng Lý Dịch dường như lại đập nhanh hơn.
Tựa hồ có chút hy vọng.
Suy nghĩ thật kỹ lưỡng, nhanh chóng phân tích chuyện có thể xảy ra, trái tim Lý Dịch rốt cuộc chợt nhẹ hơn một chút.
“ Dịch nhi, Phù nhi nàng không ở nơi này.” Lý Nhưng chỉ ngây ngốc chốc lát, liền triển khai ánh mắt sắc bén, bắn ra bốn phía quan sát, cũng không phát hiện ra bóng dáng Lý Phù.
“ Ân, chỉ có một khả năng duy nhất, nếu Phù nhi không có chuyện gì, hẳn là đã tự đi.” Thanh âm Lý Dịch rất kiên định nói.
“ Vì sao như vậy?” Lý Nhưng nghi hoặc nói, mặc dù có tin tức này, nhưng tâm của hắn cũng nhẹ hơn không ít, nhưng dựa vào điều gì có thể khẳng định như vậy?”
“ Nghĩa phụ, cha xem Lý Hoàn Nhi, một khắc cuối cùng khi nàng chết đi, ta tận mắt nhìn thấy, hai mắt nàng trợn tròn, đôi mắt kia tụ tập sự không cam lòng cùng hối hận, mà giờ phút này, nàng lại an tường như vậy, bình thản như vậy, thân thể cũng đã mềm mại xuống, có thể thấy được, nàng chết đã nhắm mắt.”
“ Ân, quả thật như thế, nhưng điều này có thể chứng minh cái gì?” Lý Nhưng hỏi, nhưng kỳ thật đã từ trong lời của Lý Dịch, đoán được chuyện phát triển kế tiếp.
Hai người đi ra ngoài viện và giữa viện, liền đã thấy được thi thể của Lý Nhị Nhi và Lý Châu Nhi, hai người cùng chết không nhắm mắt.
Cho nên theo kinh nghiệm lâu năm của Lý Nhưng, hắn đã đoán ra, mười phần hết tám chín, Lý Phù đã vô sự.
Nhưng tính từ điểm này, nhưng cần phải có tâm trạng thật tỉnh táo, lối suy nghĩ cẩn thận, cùng kinh nghiệm tuyệt đối!
Mà ba điều này, đang xuất hiện ở một thiếu niên mới mười ba tuổi, nhưng lại mãnh liệt bộc lộ ra, Lý Nhưng không biết là điều tốt hay là không tốt.
Lý Dịch càng biểu hiện đột xuất, Lý Nhưng tự nhiên càng vui mừng, nhưng cứ như vậy, Lý Nhưng cũng rất lo lắng.
Chỉ là một đứa bé, ở trong giang hồ thảm lệ này, một thiếu niên mười ba tuổi, mà đã hiểu hết sự tàn khốc của nhân sinh như thế, tâm của Lý Nhưng, cũng run rẩy lên một trận.
Lý Dịch nhàn nhạt nhìn Lý Nhưng một cái, ánh mắt tỉnh táo vừa nhìn, nhất thời trong lòng Lý Nhưng bỗng sinh ra một nỗi sợ hãi, giống như ánh mắt như vậy tự nhiên lại có một cỗ khí phách cùng uy nghiêm.
“ Đứa nhỏ này, trưởng thành.” Trong lòng Lý Nhưng thở dài nói, cũng không lẩn tránh ánh mắt của Lý Dịch.
“ Nghĩa phụ, Hoàn nhi vì Phù nhi, xả thân cứu giúp, hai người đều trúng tên, Phù nhi hẳn là vết thương nhẹ, hoặc là vốn không bị thương, chỉ là bị cỗ lực nọ áp bức quá mạnh, và thêm ban đêm bôn ba mệt nhọc, bởi vậy ngất đi.
Cha xem vũng nước này, rõ ràng có vết kiếm, hơn nữa cắm vào rất sâu, nơi này có những vết rách của quần áo cùng băng tuyết bị vỡ, điều này nói rõ, Phù nhi hẳn là nằm lại trong nước một đêm, sau đó buổi sáng dựa vào trường kiếm chống đỡ mà đứng lên, sau đó nói chút lời nào đó, làm cho Hoàn nhi vốn chết không nhắm mắt mà yên tâm rời đi, nói như vậy, tự nhiên không ngoài câu nói: “ ta cùng ca ca nhất định sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ ngươi...” những lời như vậy, bởi vì trong lòng nàng có lẽ sự phản bội ta là điểm hối hận lớn nhất, mà điểm hối hận này một khi biến mất, nàng sẽ được an tâm nhắm mắt, sau đó rời đi....Một đường những giọt nước này cùng với băng vỡ, rõ ràng còn có bùn đất với vết tay, còn có vết kiếm, điều này nói rõ, Phù nhi hẳn là từ nơi này bỏ đi, chỉ là Phù nhi chỉ mới mười một tuổi, mà cả đêm nằm trong băng tuyết, thân thể vốn mỏng manh, chỉ sợ là cũng không ổn.”
Sự phân tích tỉnh táo như vậy, lạnh nhạt giống như là một người ngoài đang nói chuyện, khiến cho trong lòng Lý Nhưng cũng phát sinh hàn ý, hắn biết, bề ngoài là vậy, giống như không thèm để ý, trong lòng mới càng để ý.
Hắn hiểu được Lý Dịch, cho nên Lý Nhưng cũng chỉ trầm trọng thở dài một tiếng, nói: “ Dịch nhi, chúng ta mau đi tìm cứu Phù nhi a.”
“ Ân, được, mặc dù Phù nhi rất thông minh, nhưng là...ân, có người tới! Chúng ta rút lui!” Lý Dịch lúc này áp thấp thanh âm, nhìn Lý Nhưng một cái, hai người khom người xuống, sau đó nhất thời dưới chân phát lực, cực nhanh lẻn qua một bên, tìm một chỗ phế khu, hai người trốn vào trong, sau đó khai mở một chỗ tuyết đọng, nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài, là một đám hắc y nhân vừa tới, bất quá trong động tác khác hẳn đám người đêm qua.
Mặc dù Lý Dịch không dám nói là chính mình khi gặp qua là không quên được, nhưng vẫn có được trí nhớ siêu cường, đây là rất hiển nhiên!
Đối với hắc y nhân đã giết chết ba người Lý Châu Nhi, mỗi một hình dáng, Lý Dịch đều khắc sâu vào trong tim óc, không có một tia lãng quên, cũng như thế, một nhóm hôm nay, Lý Dịch có thể khẳng định, không phải đám người đêm qua!
“ Lục soát!” Một tiếng hạ lệnh khàn khàn, khiến cho gần hai mươi hắc y sát thủ nhất thời đồng loạt lục soát, mà bộ phận lục soát chính là giới hạn trong lầu các đã biến thành than kia.
Nhưng người đó, thân thể nhẹ nhàng, từ xa nhìn lại, Lý Dịch thậm chí có thể nhìn thấy cả ngón tay cái, ngón trỏ, cùng ngón giữa của hai bàn tay đều lớn hơn bình thường, cứng rắn mà to tròn, nghi ngờ có hiện ra ánh đen, lại hòa lẫn màu vàng pha trộn.
“ Nhưng người này là hạng người sử dụng ám khí có độc, thời gian lâu dài, ngón tay đều thành như vậy!” Trong lòng Lý Dịch có chút trầm ngâm, một ý nghĩ đáng sợ tiến vào trong óc – Đường môn sát thủ, Đường môn đã xen vào chuyện này!
Người Đường môn, nếu chuyên lấy việc sử dụng ám khí làm việc chính, lấy đao làm phụ, đúng là đối với chuyện như vậy rất quen thuộc, cho nên chỉ cẩn thận phân tích một chút, Lý Dịch liền cho ra, đám người này đến từ Đường môn.
Lý Dịch và Lý Nhưng nhìn nhau, nhất thời đều nhìn ra sự khiếp sợ và phức tạp trong ánh mắt đối phương.
Đương Môn, cũng sấm vào được, bọn họ, đang tìm vật gì vậy?
Giờ khắc này sắc mặt Lý Dịch lạnh như băng, thậm chí còn có chút biến thành màu đen.
Trong lòng hắn hiểu, chính mình trời sanh phế tài, lại đột nhiên trở thành “ nhị lưu cao thủ”, hẳn là đã truyền ra, mà nhóm người ngoài biết được tin tức này, dĩ nhiên lại không chuyện ác nào không làm, âm ác độc lạt – Đường môn!
Điều này ít nhất nói rõ, Lý gia, có người âm thầm cấu kết cùng Đường Môn, hoặc là nói, Lý gia, có nằm vùng của Đường Môn!
Mà lần này, một nhóm người tới nơi này, căn bản không có khả năng vì chuyện khác, tất nhiên là vì chuyện thứ công quyết có thể làm cho phế tài trở thành cao thủ, công quyết như vậy, chỉ sợ là người có trí thông minh, đều có thể nghĩ đến, là công quyết cực kỳ cao thâm!
Giờ phút này, trong lòng Lý Dịch xúc động to lớn, quả thật tột đỉnh, có lẽ người khác không thể nào biết, công quyết này, chính là Kiếm Hồn Đạo, nhưng uy danh của Lý Ngạo Thiên, mặc dù đã bị người của Lý gia sớm quên đi, nếu không có quyền cao chức trọng, không thể nào biết, nhưng một ít người giang hồ thực lực cao cường, cũng đối với vị cao thủ Lý gia có thể đánh bại khắp thiên hạ anh hùng vô địch, có sự hiểu rõ thật sâu.
Lý Ngạo Thiên, Lý gia gia chủ thứ bảy, nghe đồn khi đạt tới cảnh giới võ học vũ tu thành thánh cực kỳ cao thâm, đánh bại khắp thiên hạ vô số anh hùng...
Mặc dù hôm nay Lý gia đã phát triển hơn bốn mươi ba đời, đến đời này của Lý Dịch, đều là bốn mươi bốn, nhưng biết rõ quá khứ những trưởng lão gia tộc, vị kiếm khách đao khách đại danh đỉnh đỉnh trong giang hồ, đối với Lý Ngạo Thiên, cũng là không người không biết, không người không hiểu.
Lý Dịch tại Lý gia không biết, đó là bởi vì, hắn biết, đã có một ít người, còn chưa có tư cách biết!
Cũng đang là như vậy, trong lòng Lý Dịch rất là trầm trọng, những người này tìm được nơi này, chỉ sợ là vì công quyết vô danh có thể làm cho phế tài trở thành cao thủ!
Chủ thượng của nhóm người tới đây, liền đã đoán được, công quyết nọ, rất mạnh đại, hẳn là công quyết do Lý Ngạo Thiên tu luyện.
Vô luận là Lý Kiền, hay là Lý Khôn, đều là từ ba tuổi tập võ, hơn mười năm tu luyện, mới đạt tới cảnh giới nhị lưu cao thủ, nhưng Lý Dịch, người Lý gia, đại bộ phận đều biết, ít nhất tại năm năm trước, lúc rời đi Lý gia, cũng không có chút võ công, hơn nữa, thân thể yếu nhược, cả ngày chỉ cầm sách, không chết không sống.
Như vậy tính ra, thời gian luyện võ dài nhất, cũng chỉ là năm năm!
Hơn nữa, mặc dù là đủ năm năm, có thể tu luyện đến cảnh giới nhị lưu cao thủ, còn có thể một chiêu chém giết cao thủ như Lý Chấn, thực lực này, thật sự làm cho người ta sợ hãi.
Không ai có thể nghĩ đến Lý Dịch có tư chất thiên tài, bởi vì, võ học phế tài, trời sanh tuyệt mạch, tại sao lại có tư chất gì mà nói!
Cũng không ai có thể nghĩ đến Lý Địch đối với chính mình có thủ đoạn tàn nhẫn phi thường, một lần lại một lần hành hạ thân thể mình khổ tu, bởi vì, tiên thiên thể chất yếu nhược, còn có lời nào nói là cố gắng cần tu khổ luyện?
Cho nên, mọi người biết tin tức này, bắt đầu không có xâm nhập phân tích, đều cũng không như thế nào, đợi khi xâm nhập phân tích, đều là nghĩ tới, công quyết tu luyện này, tất nhiên là có thể đứng đầu trong võ học công quyết! Lý Dịch phân tích hết thảy chuyện này, đối với nó, cũng trong nháy mắt lý giải thấu triệt, đối với mục đích những người này tới đây, cũng sớm vừa xem là hiểu ngay.
Giờ phút này hắn rất muốn lao ra, đem những người này giết sạch hầu như không còn, nhưng hắn biết thực lực của chính mình, mặc dù có thể đối phó một người trong số họ, nhưng ám khí quỷ dị của Đường Môn, ám khí đầy chất độc, căn bản thực lực đồng đẳng không thể đo lường được!
Cho nên, Lý Dịch chỉ có thể nhẫn, chỉ có thể gắng sức quyền súc thân thể, sau đó cố gắng làm cho thân thể của chính mình cứng ngắc lên, ở một khắc này, nếu tra lại đây, duy nhất có thể tránh thoát sự tìm tòi, có lẽ chỉ có – giả chết!
Giả chết, đây là biện pháp bất đắc dĩ, muốn sống tiếp tục, muốn đi đến Lý gia tìm câu trả lời, mạng này, không thể nhét vào nơi này!
Lý Nhưng giờ phút này sắc mặt ngưng trọng, trường kiếm trong tay cũng gắt gao, tựa hồ hết sức căng thẳng.
Nhìn thoáng qua Lý Dịch, đã thấy ánh mắt tỉnh táo của hắn, du trường mà thâm viễn, tựa hồ không có một điểm lo lắng, thậm chí thân thể còn có chút cứng ngắc.
Cảm giác được ánh mắt của Lý Nhưng, Lý Dịch quay đầu lại, ánh mắt ngắn ngủi trao đổi một chút, sau đó nhẹ nhàng bái khai trường kiếm, nhẹ nhàng hoa một cái, lúc này ngay cổ tay, máu tươi nhất thời liền chảy ra.
Nhìn động tác của Lý Dịch, Lý Nhưng đột nhiên hiểu ra, liền dồn chỉ, Lý Dịch đã bay nhanh điểm huyệt đạo, sau đó dùng bộ phận máu tươi trên tay mình hướng trên mặt trên cổ Lý Nhưng rưới qua, sau đó chuẩn bị một chút băng lăng dán vào vết thương.
Trong ánh mắt Lý Dịch, lúc này Lý Nhưng hiểu ra ngã xuống, trường kiếm trong tay đưa tới.
Lý Dịch lấy máu trong tay, đem trường kiếm xoa một cái, sau đó lưng dựa vào người Lý Nhưng, trường kiếm của mình cũng áp xuống thân.
Trong tay có chút phát lực, nhất thời trường kiếm từ bên ngực xuyên thấu qua quần áo, máu tươi trên tay trái lập tức tuôn vào quần áo cùng thân kiếm.
Sau đó, ở ngay bộ ngực chính mình, nơi cổ đem máu, Kiếm Hồn Đạo đệ nhất trọng, kiếm ý khải động, trong cơ thể chân khí cổ động ra, trên mặt da tay trong nháy mắt cứng ngắc lên, trong nháy mắt đã trở nên tái nhợt mà lạnh như băng.
Tay trái nhẹ nhàng buông xuống, giờ khắc này, bị buộc bất đắc dĩ, hai người đành phải giả chết.
Đám người kia đã tìm tòi rất nhanh tiến lại, một gã hắc y nhân bay ra mấy cỗ thi thể, tựa hồ vẫn như cũ không thu hoạch được gì.
Đi tới phiến phế khu này trước, hắc y nhân nọ cúi đầu nhìn thoáng qua, mày nhăn lại, nhìn bức tường đổ bên này một chút, tựa hồ rất khó đi vào, lúc này, người này rất phẫn nộ hừ lạnh một tiếng, hung hăng đá mạnh một cước lên khu phòng của phế khư.
“ Oanh..”
Ầm ầm một tiếng, phòng trụ thô chừng một thước nhất thời ngã xuống, hung hăng đập bể địa phương chỗ hai người.
Giờ khắc này, chân khí trong cơ thể Lý Dịch một trận cổ đãng, toàn thân cơ thể kịch liệt co rút lại, cũng không nhúc nhích như trước.
“ Oanh!” Phòng trụ sụp đổ, bị bám bông tuyết băng lăng một mảnh, nước đen cũng văng lên khắp nơi.
Một gã hắc y khác cũng trùng hợp đi qua, nghe tiếng nhất thời căm tức tên hắc y nhân kia, âm thanh lạnh lùng nói: “ Tìm chết!”
Đây là một thanh âm rất nữ tính, với nhĩ lực( tai) của Lý Dịch, đúng là không cách nào nhận ra thanh âm này rốt cuộc là nam hay nữ!
Hắc y nhân nọ nhất thời run lên, dưới chân run lên, tựa hồ rất là e ngại, liền lúc này bước nhanh đi qua.
Mặt khác một gã hắc y nhân nhìn phế khu một cái, mặt nạ màu đen tựa hồ có chút nhúc nhích, sau đó, hắn cũng lập tức rời khỏi phế khu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, thanh âm tìm tòi bên ngoài cũng từ từ nhỏ dần.
Tiếp theo, cách đó không xa truyền đến một thanh âm: " Xem ra đã bị người nhanh chân đến trước, rút lui!"
Theo một tiếng ra lệnh này, nhất thời, thanh âm dần dần đi xa, giữa sân nhất thời từ từ tĩnh mật xuống.
Lý Dịch ngã vào trên người Lý Nhưng, cũng vận công vào hai tai, cẩn thận cảm ứng hết thảy bên ngoài, đợi cho quả thật không có gì dị động, liền chuẩn bị đứng thẳng lên.
Đúng lúc này thì tay phải Lý Nhưng khẽ chuyển, giống như một cây kềm nắm chặt lấy cánh tay Lý Dịch, ánh mắt ý bảo Lý Dịch không được coi thường vọng động.
Lý Dịch tâm lý hơi kinh hãi, lúc này cũng không hề nhúc nhích.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, nửa canh giờ sau.
" Di? Chẳng lẽ thật sự chỉ là hai cỗ thi thể?" Một thanh âm nữ tính yêu dị nhẹ giọng truyền đến, sau đó, " ba ba" hai tiếng khinh công đạp nước, nhất thời, một thân ảnh màu đen xuất hiện bên cạnh phế khu.
Một cước đá văng cây trụ cao, trường kiếm chĩa vào cổ Lý Dịch, hắc y nhân âm thanh lạnh lùng nói: " Đứng lên, đừng giả bộ nữa, lúc ngươi cổ động chân khí, bản nhân liền cảm ứng, trình độ chân khí bạc nhược của ngươi chỉ ở mức tam lưu cao thủ, không ngờ có thể dùng công quyết để giả chết, chắc chắn là công quyết trong truyền thuyết!
Mà ngươi, hừ hừ, Lý gia tam thiếu gia phế tài, nga, không đúng, bây giờ ngươi đã không còn là phế tài tam thiếu gia, mà là " võ học kỳ tài" rồi!
Giao ra công quyết tu luyện, tha cho ngươi không chết!"
Khoảng cách gần như thế, cảm thụ sát ý lạnh lẽo của trường kiếm nọ, Lý Dịch hoàn toàn cảm ứng được người nọ căn bản là không phải đang nói đùa.
Người như vậy, thủ đoạn tàn nhẫn, chỉ đạt mục đích, không từ thủ đoạn, đừng nói giết người, nếu là hủy thi diệt tích, cũng là chuyện thường.
Nhưng thanh âm người này cố tình áp thấp, cùng với mùi hương nhàn nhạt như ẩn như hiện, hơn nữa với thanh trường kiếm trong tay, Lý Dịch cũng có thể đoán ra, đây là một nữ nhân.
Thậm chí, đây là một người thực lực cao cường, ít nhất là một người đàn bà đã đạt nhất lưu cao thủ hiểu được lực sát thương rất mạnh mẽ lại am hiểu ám khí thối độc!
" Còn không đứng lên? Chẳng lẽ ngươi không biết, mặc dù ngươi giả bộ không có một tia sơ hở, nhưng người chết dưới thân ngươi đâu? Đứng lên, chúng ta từ từ nói chuyện!" Hắc y nhân hiện ra vẻ kiên nhẫn rất tốt, lạnh nhạt nói.
Nhưng trong ngữ khí lạnh nhạt này, không cách nào ẩn nặc một cỗ sát ý nghiêm nghị.
Lý Dịch cũng hơi kinh hãi, nhất thời liền biết, trong lòng Lý Nhưng đúng là có sát ý, cho nên người đàn bà này lại xác định được phán đoán của cô ta.
Cổ động chân khí, thân thể nhất thời phục hồi như cũ, không nhìn trường kiếm lãnh lệ đang chĩa vào cổ, Lý Dịch khom người đi ra khỏi phế khu, cứ như vậy đứng thẳng lên, đồng thời tùy ý hoạt động thân thể, bộ ngực bị cây trụ đập trúng đau đớn, giờ khắc này cũng kích thích Lý Dịch thật sâu, phối hợp hàn khí, khiến cho hắn thoáng rùng mình.
Giờ khắc này, Lý Nhưng tự nhiên cũng đi ra, đương nhiên, hắn tự nhiên là nắm chặt trường kiếm, gắt gao nhìn chằm chằm hắc y nhân kia.
" Người thật ra lại không sợ chết, dưới trường kiếm, còn tỉnh táo như vậy, bản nhân bội phục cực kỳ." Hắc y nhân nọ nói: " Bây giờ giao ra công quyết đi?"
" Công quyết, có thể giao cho ngươi, nhưng là có một việc, ta phải cần hiểu rõ, nếu không, cho dù chết, ta cũng sẽ không cho ngươi biết ta tu luyện công quyết gì!" Lý Dịch trầm giọng nói.
" Thiếu gia…" Trước mặt người bên ngoài, Lý Nhưng vẫn gọi Lý Dịch là thiếu gia.
Lý Dịch nhìn Lý Nhưng một cái, trong mắt tràn đầy tự tin.
Chứng kiến ánh mắt như vậy, Lý Nhưng nhất thời liền có chút yên tâm.
" Ngươi muốn biết cái gì?"
" Ngươi hẳn là Đường môn một trong ba vị tiểu thư, điều này ngươi không cần phủ nhận, chỉ là, rốt cuộc Lý gia người nào có liên lạc với Đường môn các ngươi, nhanh như vậy, các ngươi lại có được tin tức?" Lý Dịch lãnh lệ nói.
Hắc y nhân sửng sốt, theo sau lại cười khúc khích, thanh âm cũng khôi phục trạng thái vốn có, thanh âm này, cũng giống như tiếng chim ríu rít động lòng người.
" Lạc, lạc, lạc, ngươi người này, thật đúng là có điểm ý nghĩa, nếu có ý nghĩ như vậy, Lý gia vốn không thể buông tha một nhân tài như ngươi, chỉ là, a a, ngươi nếu biết thân phận của ta thì như thế nào, không ngại nói cho ngươi, sau này, rất có thể ta là thê tử của đại ca ngươi, bất quá, nếu là tiến triển thuận lợi, hai nhà phải đám hỏi mới thành, bây giờ sao, ngươi thông minh như vậy, tự nhiên đoán xong, là người nào là người truyền ra tin tức như vậy."
Sắc mặt Lý Dịch có chút phát lạnh, theo lần này xem ra, Lý Kiền ít nhất không có ngu như vậy đem tin tức nói cho Đường môn, nhưng chỉ có một loại khả năng, đó là nằm vùng của Lý gia, bán đứng tin tức này.
Nhưng từ điểm này, Lý Dịch cũng đoán ra, Lý Kiền, tất nhiên cùng Đường môn, có liên hệ.
Trong tính toán, sắc mặt Lý Dịch không thay đổi, nói: " Nếu Đường đại tiểu thư nói vậy, tại hạ cũng không làm kiêu, công quyết tại hạ tu luyện, chỉ là tìm hiểu ra một điểm quyết khiếu, mà công pháp, cũng mới hiểu được có đệ nhất trọng, liền đem ghi chép chi tiết cho biết, mong răng Đường đại tiểu thư buông tha cho nghĩa phụ ta Lý Nhưng." Lý Dịch vừa nói, ánh mắt ở chỗ sâu trong tựa hồ như hiện lên một tia sát ý không thôi.
Mà cả người Lý Nhưng giờ phút này run lên, nói: " Không, Dịch nhi, ngươi không thể như vậy, Đường đại tiểu thư, ngươi cứ giết ta, cho thiếu gia của ta rời đi, lão nô có làm thân trâu ngựa…"
" Yên tâm, chỉ cần các ngươi giữ lời, hai người các ngươi, ta cũng không giết." Hắc y nhân nọ tựa hồ cười cười, thanh âm nói rất rõ ràng.
" Ân, như vậy, ân tình của Đường đại tiểu thư, tại hạ cũng không dám báo đáp, đây là một quyển công quyết đơn giản, còn mời Đường đại tiểu thư cười thu nạp…" Lý Dịch vừa nói, từ bên trong ngực lấy ra một quyển sách trắng, trên quyển sách quả nhiên chữ viết tràn đầy.
Tay đưa qua, hắc y nhân nọ tiếp nhận, lúc này nhanh chóng mở ra một trang, liền thấy ba chữ to " Phách Kiếm Đạo" nhất thời, khăn che mặt tựa hồ lộ ra vài phần phất phới, đây là vẻ tươi cười vui mừng lẫn sợ hãi.
Nhưng ở một khắc này, sát ý trong lòng Lý Dịch đột nhiên tụ khởi, năng lực phi kiếm của Phách Kiếm Đạo trong nháy mắt thúc giục kịch liệt, áp lực trong tâm từ lâu, chiếm tới cực hạn phóng thích.
Một tiếng gầm lên, vô số nhiệt huyết sôi trào chạy vội lưu động, trong cơ thể tăng vọt xuất ra một cỗ lực lượng cực đoan kinh khủng.
Ở dưới lực lượng này, kiếm ý của Phách Kiếm Đạo đệ nhất trọng, trực tiếp tồi động thanh trường kiếm phía sau lưng.
" Ông…"
Một tiếng kiếm vang thanh duyệt, huyền thiết kiếm như là có linh khí, đột nhiên từ sau lưng bắn ra, trải qua hai tay Lý Dịch, nhất thời thân kiếm hợp nhất, lấy tốc độ cực hạn, hướng hắc y nữ tử nọ chém tới.
" Hưu…!"
Không gian khí thể một trận bén nhọn bạo vang, tốc độ cực hạn, công kích như tia chớp, tâm linh cùng kiếm hoàn toàn dung hợp sát ý, kiếm ý khải động…
Trường kiếm, dùng lôi đình vạn quân chi thế, trong nháy mắt đâm thẳng vào thân thể hắc y nhân.
" Phốc..!"
Máu tươi phi sái, phun ra.
Ở trước mắt khẩn cấp này, thân thể mềm mại của hắc y nhân chợt lóe, cũng vẫn như cũ không cách nào tránh khỏi mũi nhọn lãnh lệ của trường kiếm!
" Ngươi…" Trong mắt hắc y nhân bắn ra tia phẫn nộ vì bị lừa gạt đến cực đoan, một lời không thể nói ra, bởi vì chân khí toàn bộ phún bạc, cái lồng che mặt nhất thời vỡ vụn ra, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ.
Lý Dịch hoàn toàn không nhìn dung nhan tuyệt mỹ này, trường kiếm từ ngực trái kia lôi kéo hướng ra, sau đó hung hăng dùng sức, vừa kéo một cái, hắc y nhân lại một tiếng kêu thảm, cuống quýt phun ra một ngụm máu tươi.