“Lăng, chàng nói xem, đến lúc Tần Viêm phát hiện ra Vong Linh Tháp đã bị lấy mất sẽ có biểu hiện như thế nào?”
“Lăng, nếu ta độ kiếp thất bại, liệu chàng có còn ở bên cạnh ta không?”
“Lăng, chỉ cần chàng đồng ý, ta sẽ mãi mãi bên cạnh chàng…”
Từng lời nói ngọt ngào không ngừng vang lên trong tiềm thức của hắn. Mỗi một câu, một chữ đều mang theo tình ý dạt dào. Nhưng chủ nhân của tiếng nói này, lại không phải là Minh Nguyệt mà là một bạch y nữ tử. Hình bóng của nàng hiện lên trong tâm trí của hắn hết sức mơ hồ. Dù cho hắn dùng cách nào cũng không thể thấy rõ được gương mặt nàng.
Minh Nguyệt cũng xuất hiện trong đoạn ký ức mới kia của hắn. Nàng của kiếp trước giống y hệt với kiếp này, từ dáng điệu, cử chỉ cho tới ngoại hình. Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là thái độ của nàng với hắn. Kiếp trước, nàng đối với hắn vô cùng lạnh nhạt. Nàng không bao giờ trả lời những câu hỏi của hắn, cũng không bao giờ chủ động bắt chuyện. Câu nói rõ ràng nhất của nàng với hắn kiếp trước là:
- Ta với ngươi, vĩnh viễn không thể nào bước chung một con đường!
Kiếp trước, có lẽ hắn đã giết rất nhiều người. Khung cảnh xác người chất cao như núi, máu chảy thành sông xuất hiện qua lại không biết bao nhiêu lần. Mà tác giả tạo nên cảnh tượng kia, lại chính là hắn.
…………………
Ngọc Thiên Lăng bừng tỉnh, phát hiện người đã đẫm mồ hôi từ lúc nào. Hắn cũng đã quay trở lại hình dáng cũ, trần truồng ngồi trong trại. Nhận ra thời gian không còn sớm, hắn vội vàng mặc lại y phục chỉnh tề như cũ. Chẳng may bọn đệ tử kia về trại mà nhìn thấy cảnh hắn đang khỏa thân, cho dù hắn có nhảy xuống biển cũng không rửa sạch được nỗi nhục này.
Mặc y phục xong xuôi rồi, hắn bỗng dưng lại muốn ở một mình, cẩn thận suy nghĩ về đoạn ký ức kia.
…………….
Rừng trúc cách địa phận Ngọc gia một dặm.
Ngọc Thiên Lăng ngồi trên một phiến đá, hai tay chống ra phía sau, ngẩng mặt nhìn bầu trời đêm.
Hắn không phải người kế vị Tử Thần, mà chính là Tử Thần năm xưa. Đại lục này cũng không phải là thế giới ban đầu của hắn. Nơi mà hắn ở trước kia được gọi là Ma Thú đại lục. Ở đó, nhân loại coi trọng việc thu phục ma thú làm chiến thú hơn là tu luyện. Họ chiến đấu thông qua chiến thú, hoàn toàn không sử dụng đến thiên lực. Nhưng rồi một biến cố xảy ra. Thế giới của Ma Thú đại lục đứng trước bờ vực sụp đổ. Không gian bị vặn vẹo, linh khí giảm sút,…Đứng trước tình cảnh đó, thông đạo liên kết với một không gian khác được hình thành. Mà không gian khác kia, chính là thế giới hiện tại của hắn. Để tạo nên thông đạo cần hao phí một lượng lớn thiên lực, hơn nữa thời gian tồn tại của thông đạo lại cực kỳ ngắn. Ma Thú đại lục không coi trọng tu luyện, thiên lực của tu chân giả yếu cũng là điều dễ hiểu . Vậy nên ngàn trăm năm trước, 7 tu chân giả tu vi cao cường nhất của Ma Thú đại lục cùng hợp sức mở ra thông đạo kia. Bảy người đó, phân biệt là Tử Thần, Sinh Mệnh Thần, Long Thần, Dương Thần, Băng Đế, Phong Đế và Hắc Ám Chi Hoàng. Sau khi 7 người bọn họ đến được thế giới này, thông đạo lập tức khép lại. Đoàn người phía sau không kịp tiến vào, đành phải ở lại Ma Thú đại lục.
Còn Minh Nguyệt, kiếp trước nàng chính là Sinh Mệnh chi thần.
Đoạn ký ức này của hắn, phần lớn là liên quan đến thông đạo liên kết giữa hai thế giới, những thứ khác đều hết sức mơ hồ. Tỷ như chuyện của Minh Nguyệt. Hắn biết nàng là Sinh Mệnh chi thần bởi vì kiếp trước, hắn gọi nàng là Sinh Mệnh. Hắn cũng chỉ nhớ duy nhất một câu nói của nàng.
Bảy người bọn họ đến được thế giới này nhưng ngay sau đó lại bị thiên kiếp ép phải luân hồi. Luân hồi hay nói cách khác chính là đầu thai. Tử Thần không cam tâm, dùng thần khí của mình là Vong Linh Tháp chia linh hồn làm 3 mảnh, nhốt 2 mảnh cùng ký ức vào bảo tháp, chỉ để 1 mảnh tham gia vào vòng luân hồi. Trước khi chia cắt linh hồn, hắn còn ra lệnh cho thú sủng Huyết Long theo sát mảnh linh hồn luân hồi kia, bằng mọi cách phải để hắn đầu thai vào một gia tộc có địa vị. Còn nữa, nếu Huyết Long có thể làm cho tên kiếp sau của hắn là Ngọc Thiên Lăng, hắn hứa sau khi lấy lại toàn bộ ký ức sẽ giúp nó giải khai khế ước.
Ký ức kiếp trước làm tâm trạng Ngọc Thiên Lăng có phần nặng nề. Hắn đưa tay trái tới trước mặt, chăm chú nhìn vết ấn ký đang chầm chậm biến đổi. Dung hợp linh hồn xong, không chỉ có linh hồn hắn mạnh lên mà ngay cả tu vi cũng có chút biến hóa, trực tiếp vọt từ trung cấp Nhị Tước lên cao cấp Tam Tước.
Ấn ký trên tay đã không còn rõ ràng như lúc trước, hắn cũng không thể tùy ý khiến nó ẩn hiện theo ý mình. Ấn ký màu đen tuyền ban đầu nay mơ hồ ánh lên chút đỏ, nếu không nhìn kỹ khó lòng phát hiện được. Quan trọng hơn, từ trong đoạn ký ức kia, hắn đã được tận mắt chứng kiến uy lực thực sự của Vong Linh tháp: Lấy 1 địch 10, bách chiến bách thắng! Cách hắn sử dụng bảo tháp này hiện tại chỉ đơn thuần là lấy số lượng lớn khô lâu áp chế đối thủ, hoàn toàn không hề sử dụng đến những hiệu quả đặc biệt của từng tầng. Nói cách khác, uy lực chân chính của Vong Linh tháp còn chưa hiển lộ.
Hắn cứ như vậy ngồi đó suy nghĩ vẩn vơ, chẳng hề để ý rằng sắc trời đã sáng lên.
………………….
Ngọc Thiên Lăng vừa đặt chân vào trung tâm địa phận liền nghe thấy giọng nói uy nghiêm của phụ thân vang lên dặn dò mọi người. Đại khái phụ thân chỉ nhấn mạnh lần này Ngọc gia tiến vào mục đích chính là để trợ giúp Thiên Linh tông, không phải truy bắt thần thú, vậy nên không cần gây hiềm khích cùng các đại gia tộc, môn phái khác, tránh ảnh hưởng tới nhân lực sau này,…
Hắn đang miên man suy nghĩ chợt nghe thấy tiếng xé gió đằng sau lưng, cũng không hề ngoảnh đầu lại mà chỉ hơi nghiêng người, hoàn hảo tránh khỏi đạo linh lực kia, thậm chí còn thuận tay đẩy ra sau một đạo lôi tiễn. Đến khi hắn ý thức được hành động vô thức vừa rồi của mình mới giật mình quay người lại, muốn xem xem người vừa tấn công mình là ai.
Thiên Linh ngạc nhiên nhìn hắn, còn mẫu thân lại nhíu mày.
Thiên Kiều nhìn chằm chặp nhi tử trước mặt. Tại sao chỉ qua một đêm lại có cảm giác như nó đã trưởng thành lên rất nhiều!? Còn nữa, đạo lôi tiễn lúc nãy dường như có mang theo chút sát khí!? Đây là địa phận của Ngọc gia, tất cả đều là đệ tử Ngọc gia, Thiên Lăng ra tay sao lại mang theo cả sát khí?
Ngọc Thiên Lăng mấp máy môi định nói gì đó, mắt đột nhiên hoa lên, thân hình lảo đảo không vững. Từ ấn ký trên mu bàn tay trái, từng đạo cổ văn ấn chú lần lượt xuất hiện, xâm lấn hết lòng bàn tay, dần dần chạy ngược lên dọc theo cánh tay. Những đạo cổ văn ấn chú này thoạt nhìn giống hệt như những ký tự, chữ cái cổ xưa được sắp xếp theo một trình tự xác định chậm rãi di chuyển. Chỉ là màu sắc của ấn chú liên tục thay đổi: lúc thì đen tuyền, lúc thì đen ánh đỏ,…
Thiên Kiều đã sớm nhận ra nhi tử có điểm khác lạ, nhanh chóng tiến lên vài bước đỡ lấy thân hình lảo đảo của hắn, lo lắng cất giọng hỏi:
- Thiên Lăng, con sao thế?
Ánh mắt vừa chạm đến cổ văn chằng chịt trên tay trái hắn liền trở nên kinh hãi.
Mãi đến khi cổ văn ấn chú ngừng di chuyển, hắn mới khôi phục lại được thần trí, tỉnh táo trở lại.
- Con không sao.
Ngọc Thiên Lăng gắng gượng đứng thẳng người dậy, lấy tay day day huyệt thái dương.
- Nhị ca, huynh không sao thật chứ?
- Không sao đâu, đừng lo.
………………………
Ngọc gia và Thiên Linh tông sát cánh cùng nhau tiến vào Thần Lăng động, dựa theo vị trí bản đồ mà tìm kiếm Viên linh thảo. Các đại gia tộc, môn phái khác đều đã đi đến vị trí hồi sinh của Khổng Tước nên đường đi vô cùng thuận lợi, không xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.
Ngọc Thiên Lăng nắm tay Minh Nguyệt đi theo, suốt dọc đường đi không hề nói một câu nào.
- Mọi người mau chia nhau ra tìm.
- Mọi người mau chia nhau ra tìm.
Minh Phong và Ngọc Quân Vũ đồng thời ra lệnh cho bọn đệ tử. Cả đoàn hơn nghìn người lập tức phân tán ra khắp nơi tìm kiếm, không chừa lại bất kỳ ngóc ngách nào.
Trong không gian yên tĩnh bỗng vang lên một giọng nói khàn khàn, khó nghe:
- Đã… lâu… không… gặp…
Thanh âm đứt quãng, gượng gạo, giống như người nào đó lâu lắm rồi mới nói chuyện trở lại.
Ngọc Quân Vũ kinh hãi nhìn lão giả đầu tóc bạc phơ bước ra từ trong góc khuất của hang động. Vừa rồi rõ ràng ông không hề cảm nhận được một chút dao động linh lực nào xung quanh đây, chẳng lẽ người này là….Thất Linh tu chân giả!?
Ngọc Quân Vũ quay người hướng về phía lão giả kia, ôm quyền:
- Tiền bối có gì chỉ dạy?
Lão giả dường như không chú ý lắm đến lời nói của Ngọc Quân Vũ, đảo mắt quan sát xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Ngọc Thiên Lăng:
- Cố nhân gặp mặt, phải hay không nên chào hỏi một câu?
Ngọc Thiên Lăng buông tay Minh Nguyệt, bước lên phía trước, đứng hiên ngang trước mặt lão giả trong sự sững sờ của mọi người.
Lão giả trước mặt chính là 1 trong 6 người năm xưa đã cùng hắn mở ra thông đạo: Dương Thần! Kiếp trước, hắn và lão ta có mối thù cực kỳ sâu sắc, mỗi lần gặp nhau đều xảy ra đại chiến, kết quả lần nào cũng là lưỡng bại câu thương. Nếu không phải việc mở ra thông đạo ảnh hưởng đến sự tồn vong của cả nhân loại, hắn và lão mãi mãi cũng sẽ không đứng cùng một chiến tuyến.
Toàn bộ đệ tử hai bên đã ngừng tìm kiếm, chăm chú theo dõi động tĩnh của lão giả.
- Tử Thần, bổn tọa thực sự hi vọng kiếp này ngươi sẽ là một con người hoàn toàn khác, đừng phạm phải những tội nghiệt giống như ngàn năm trước…
Hắc khí quanh thân đại thịnh, sát ý không chút giấu diếm hiển lộ rõ ràng trong đồng tử. Hắn không đợi lão giả trước mặt dứt lời, lưỡi hái trên tay đã hóa thành hư ảnh, chém về phía trước.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥Tartarus♥
Dương Thần thở dài, nhẹ nhàng phất tay hóa giải chiêu thức kia.
- Đi thôi, tới giúp bọn họ mở thông đạo.
Lão nói xong cũng không đợi hắn trả lời, trực tiếp quay đầu đi thẳng.
Ngọc Thiên Lăng bị dư chấn đánh bật trở lại đến hơn 4,5 bước, lấy lại thế cân bằng rồi thản nhiên đứng đó, phủi đi lớp bụi trên y phục:
- Tại sao ta phải giúp ngươi?
Dương Thần dường như bị câu trả lời của hắn làm cho ngạc nhiên, thân hình đột nhiên khựng lại:
- Chẳng lẽ ngươi đã quên Diệp Ly?
- Diệp Ly!?
Dương Thần nghe giọng điệu mơ mơ hồ hồ của hắn thì lại tiếp tục thở dài, ngao ngán lắc đầu:
- Thì ra cho đến cuối cùng…. ngươi vẫn chọn quên đi nàng ta?
Hắn không trả lời, hay nói đúng hơn là không biết nên trả lời như thế nào. Diệp Ly có lẽ chính là bạch y nữ tử trong đoạn ký ức mờ nhạt kia. Hắn không nhớ kiếp trước hắn đối với nàng như thế nào, nhưng chắc chắn hắn có tình cảm với nàng, bởi vì mỗi khi bóng hình nàng hiện về, tim hắn đều không tự chủ được đập nhanh lên, ước muốn được ôm nàng vào lòng cũng ngày càng trở nên da diết, mãnh liệt,….
Năm xưa hắn phải chia linh hồn thành 3 mảnh khác nhau nên ký ức cũng theo đó mà chia làm 3 phần, trong đó một phần ký ức đi cùng linh hồn vào vòng luân hồi sẽ mất đi. Chẳng lẽ đoạn ký ức hắn chọn mất đi là liên quan đến bạch y nữ tử kia?
- Chuyện Tam Tinh chống lại thiên kiếp ngàn năm trước đã ảnh hưởng đến sự luân chuyển linh khí giữa các thế giới khác nhau, nhờ đó mà Ma Thú đại lục mới duy trì được tận đến bây giờ. Nhưng chính chuyện đó cũng đã ảnh hưởng đến vòng luân hồi, khiến việc chuyển thế của bát thập ngũ (85) phụ thần còn lại xảy ra vấn đề…
Tương truyền rằng thế giới tu luyện được tạo ra là nhờ có 9 vị chủ thần cùng với 86 vị phụ thần. Cả 95 người bọn họ đều là những cường giả đỉnh thiên lập địa, một mình có thể chống lại hàng vạn ma thú. Chính bọn họ đã sáng tạo ra công pháp, khẩu quyết, cách hấp thu, chuyển hóa thiên địa linh khí,… rồi truyền lại cho thế hệ sau. Khi 94 người bọn họ qua đời, linh hồn rời khỏi thể xác, đi vào vòng luân hồi, ký ức bị xóa sạch, mọi vấn vương kiếp trước bị cắt đứt nhưng có một thứ vẫn được tồn tại cùng với linh hồn: hồn chủ. Hồn chủ chứa đựng toàn bộ sức mạnh của chủ thần, phụ thần lúc sinh thời. Và người được linh hồn, hồn chủ lựa chọn để tái sinh sẽ kế thừa khối sức mạnh đó. Trong quá trình đi tìm kiếm chủ nhân mới, có 4 hồn chủ của phụ thần bị vỡ nát, phân tán thành nhiều mảnh. Những mảnh nhỏ này hóa thành những hồn chủ không hoàn chỉnh khác nhau, tách khỏi linh hồn gốc, phân tán khắp nơi trong vòng luân hồi, cuối cùng hợp nhất với một số linh hồn khác. Chính vì thế, sức mạnh của những hồn chủ không hoàn chỉnh này yếu hơn rất nhiều so với các hồn chủ hoàn chỉnh khác.
Dương Thần bất quá cũng chỉ là 1 trong số 86 phụ thần.
Thiên địa thuở sơ khai có tổng cộng 3 thế giới cùng tồn tại song song với nhau: Ma Thú giới, Nhân Sinh giới, Thượng Tiên giới. Ma Thú giới chỉ có duy nhất một đại lục nên còn được gọi là Ma Thú đại lục. Nhân Sinh giới chính là thế giới hiện tại của hắn, gồm 6 đại lục khác nhau. Thượng Tiên giới có diện tích lớn nhất, có đến hơn 36 đại lục to nhỏ khác nhau. 3 thế giới này, mỗi nơi có một kiểu tu luyện, cách sinh sống, các chủng tộc,… khác nhau. Tỷ như Ma Thú đại lục có vô vàn chủng tộc ma thú, thậm chí số lượng ma thú gấp hàng chục, hàng trăm lần loài người. Nhân loại ở đây vì thế không tập trung tu luyện nhiều mà chỉ chú trọng việc thu phục ma thú làm chiến thú. Chiến thú càng mạnh, càng nhiều thì tu chân giả đó càng được trọng vọng, kính nể,…Ở Nhân Sinh giới thì số lượng người lại áp đảo so với ma thú, cách tu luyện chủ yếu là hấp thụ thiên địa linh khí chuyển hóa thành thiên lực của bản thân. Thượng Tiên giới được coi là thế giới hòa bình nhất bởi ở đó không hề có sự xuất hiện của ma thú cũng như chiến tranh. Vì không có ma thú nên con người không cần tu luyện để đấu tranh. Công pháp, khẩu quyết cứ thế thất truyền dần, kết quả là nhân loại ở đó dần mất đi khả năng tu luyện, sống một cuộc sống an nhàn, bình ổn đến hết đời.
9 vị chủ thần cùng 86 vị phụ thần chia nhau sinh sống tại 2 thế giới là Nhân Sinh giới và Ma Thú giới. Thời gian qua đi, 95 người bọn họ cuối cùng tạ thế, linh hồn tiến vào vòng luân hồi. Mỗi người bọn họ có một thời gian luân hồi, chuyển thế khác nhau, vì thế mà suốt ngàn năm qua, chưa bao giờ cả 95 người bọn họ cùng đồng thời có mặt trên thế giới này.
Dương Thần không hề quay người lại, tiếp tục giải thích:
- Ba trăm năm trước, 85 phụ thần còn lại đã cùng lúc đầu thai, hiện tại đều đã kế thừa khối sức mạnh năm xưa. Trong đó có 47 người ở Ma Thú đại lục, 38 người ở Nhân Sinh giới. Lần này mở ra thông đạo là nhờ có sự hợp tác của cả 47 người ở Ma Thú địa lục. Nhưng mà hẳn ngươi cũng biết, đến Tam Tinh là 3 vị chủ thần cường đại mà cũng chỉ mở ra được thông đạo trong chưa đến 1 phút….
Ngọc Thiên Lăng nghe đến đây trực tiếp cắt lời lão:
- Không có hứng.
Nói dông dài một hồi, mục đích cuối cùng của lão ta vẫn chỉ là thuyết phục hắn giúp một tay.
Chuyện về 9 vị chủ thần và 86 vị phụ thần trong mắt nhân loại Nhân Sinh giới chỉ là một truyền thuyết không biết thực hư. Rất ít tu chân giả tin vào truyền thuyết này.
Thiên Kiều chăm chú nhìn nhi tử, cuối cùng nhịn không được lên tiếng:
- Thiên Lăng, quay lại đây.
Từ khi nào nhi tử của bà lại quen biết với một lão quái vật như vậy? Hơn nữa, cuộc đối thoại của hai người vô cùng mơ hồ. Nhưng nghe giọng điệu của Thiên Lăng và lão già kia, hẳn quan hệ giữa bọn họ không được tốt cho lắm. Lão già kia tu vi chắc cũng đã đạt đến Thất Linh, nếu thực sự ra tay động thủ chỉ sợ Thiên Lăng không đỡ nổi.
Ngọc Thiên Lăng nghe giọng điệu lo lắng của mẫu thân, thở hắt một tiếng, tâm trạng bình ổn lại không ít. Hắn vừa định quay người đi về phía sau, âm thanh giận dữ của Dương Thần đã truyền lại:
- Rượu mời không uống muốn uống rượt phạt!
Lời vừa dứt, một cột nước khổng lồ từ phía lão hiện ra, bổ nhào về phía Ngọc Thiên Lăng.
Ngọc Quân Vũ vốn chú ý từng động tĩnh của Dương Thần, nay thấy lão thực sự động thủ liền phi thân tới chắn trước mặt nhi tử, tường đất nhanh chóng hiện lên, cản lại đòn công kích kia.
Phụ thần yếu nhất tính ra cũng đã đạt tới Bát Linh mà Ngọc Quân Vũ mới chỉ dừng lại ở trung cấp Lục Linh, hơn kém nhau tới gần một bậc. Tuy nói thủy hệ thiên về phòng thủ nhưng một khi cảnh giới đã đạt đến cấp độ Thất Linh trở lên, dù là phòng thủ hay công kích của thủy nguyên tố đều hết sức hãi nhân!
Uỳnh!
Rắc! Rắc!
Ngọc Quân Vũ kinh hãi nhìn tường đất cao đến hơn 5m trước mặt xuất hiện vết nứt. Phòng thủ của thổ hệ tính ra là cao nhất trong các hệ nguyên tố, vậy mà cư nhiên bị một chiêu này của thủy hệ phá tan?
Từng luồng sát khí hãi nhân từ người hắn không ngừng tỏa ra. Ánh mắt vừa bình ổn được chút nay đã bừng bừng lửa giận, trừng lên, đồng tử nhìn chằm chặp về phía bức tường đất kia, thi thoảng lại ánh lên sắc tím quỷ dị. Cổ văn ấn chú trên tay trái hóa đỏ hoàn toàn, lập ló dưới tay áo rộng thùng thình. Tay trái hắn chậm rãi đưa thẳng tới trước mặt, miệng lẩm nhẩm đọc lên câu khẩu quyết quen thuộc từ ngàn năm trước:
“Thiên địa nguyên tố
Hắc ám độc tôn
Thao túng vạn vật
Thổ hệ đổi chủ”
Tường đất màu nâu trước mặt bị một luồng hắc lực nhanh chóng bao phủ toàn bộ. Đợi khi tường đất thực sự chuyển hóa thành màu đen, từng mảng từng mảng lần lượt tách khỏi bức tường lớn ban đầu, lơ lửng trong không trung, tập trung thành từng cụm xung quanh người hắn.
Dương Thần nghe được đoạn khẩu quyết kia, thân hình gầy gòm, hốc hác tức tốc quay lại phía sau, tạo ra thủ thế vững chắc.
Tử Thần ba ngàn năm trước đơn thân độc chiến chống lại hai vạn cao thủ Thất Linh, chỉ nhờ một câu khẩu quyết này mà có thể sống sót trở về, hơn nữa còn giết chết hơn 1 vạn 8000 người chỉ trong khoảng thời gian một chén trà! Hai vạn người, chết 1 vạn 8, bị phế bỏ tu vi 1500, chỉ còn 500 người may mắn sống sót, nhưng phải mang theo thương thế suốt đời: cụt chân, cụt tay,…Sau cuộc huyết chiến ấy, dị tượng ở Ma Thú đại lục mới xuất hiện. Nếu là trước khi cuộc huyết chiến xảy ra, nói không chừng toàn bộ tu chân giả Ma Thú đại lục hợp sức lại đã có thể mở ra thông đạo trong hơn 8 tiếng, quá đủ để toàn bộ dân cư, nhân loại đi vào. Chỉ tiếc là trời không theo ý người, năm đó lại xảy ra cuộc huyết chiến gây tổn hại nặng nề đến lực lượng toàn đại lục.
Ngọc Thiên Lăng nhìn động tác thủ thế của Dương Thần, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh miệt:
- Chẳng phải năm xưa ngươi vẫn hỏi ta câu khẩu quyết này có ý nghĩa như thế nào sao? Hiện tại để ta giải thích cho ngươi!
Từng mảng đất màu đen thay phiên nhau lao về phía Dương Thần với tốc độ kinh hoàng.
- “Thiên địa nguyên tố/Hắc ám độc tôn” ý nói hắc ám là loại nguyên tố ĐỨNG ĐẦU trong các hệ nguyên tố, là vua của các nguyên tố. Chỉ khi thức tỉnh được Hắc Vân chi lực, tu chân giả mới chân chính sở hữu, chứng kiến được sức mạnh của nó…
Giọng nói của hắn đều đều, chậm rãi, không hề có nửa điểm tức giận, gấp gấp.
- Còn cái gọi là “Thao túng vạn vật/Thổ hệ đổi chủ” chính là khẩu quyết để điều khiển thiên lực của người khác theo ý muốn của bản thân, miễn là thiên lực đó đang hiện hữu trong không gian.
Dương Thần một mặt chăm chú nghe hắn giải thích, một mặt lại liên tục khu động thủy hệ thiên lực chống đỡ.
Ý cười trên miệng Ngọc Thiên Lăng ngày một hiện rõ:
- Tuy rằng ta hiện tại không đủ sức đánh ngang tay với ngươi, nhưng ngươi cản trở đến đó chắc không thành vấn đề!
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ♥Tartarus♥
“Thiên địa nguyên tố
Hắc ám độc tôn
Thao túng vạn vật
Thủy hệ đổi chủ”
Khẩu quyết vừa dứt, từng cột nước quanh người Dương Thần vốn đang ở chế độ phòng thủ liền bị một luồng hắc lực nhanh chóng bao phủ, y hệt như bức tường đất lúc trước. Mắt nhìn dị tượng xuất hiện trên thiên lực của bản thân, lão thầm kêu một tiếng “không ổn” rồi lướt về phía sau một quãng xa.
- Năm xưa khi đấu với ngươi ta không dùng chiêu này bởi vì ta muốn tự tay dùng thực lực của bản thân giết ngươi. Không lẽ ngươi thực sự cho rằng ngươi có thể đánh tay đôi với ta? Dương Thần à Dương Thần, chẳng phải ngươi vẫn tò mò Tam Tinh năm xưa là ai hay sao?
Hai ngàn năm trước khi 7 người bọn họ mở ra thông đạo, trên đồ hình của thông đạo có hiện lên 3 biểu tượng thượng cổ- tượng trưng cho 3 vị chủ thần - cùng với 4 số khác nhau, lần lượt là 14, 38, 74 và 75. Chủ thần hay phụ thần dù sao cũng vẫn là tu chân giả, vẫn sẽ có thiên phú nguyên tố của riêng mình. 95 vị thần nhưng chỉ có 9 hệ nguyên tố, việc trùng lặp nhau tất khó tránh khỏi. Chính vì thế mà khi biết hồn chủ của mình mang thiên phú nguyên tố gì, tu chân giả cũng chỉ có thể thu hẹp phạm vi rồi đoán xem mình là ai trong số 95 vị thần thuở sơ khai mà thôi!
Ngọc Thiên Lăng thấy Dương Thần không còn ý định động thủ mới thu hồi lại hắc ám thiên lực, hạ ống tay áo xuống che đi cổ văn ấn chú, lơ đãng nói một câu:
- Sinh Mệnh, nàng hẳn đã nhớ lại mọi chuyện?
Vừa rồi hắn có quay mặt lại nhìn nàng. Trong ánh mắt nàng nhìn hắn lúc hắn đọc khẩu quyết kia, có vui, có buồn, có tiếc nuối, hối hận,…Hắn biết trong lòng nàng hiện tại vô cùng rối bời.
Minh Nguyệt nhìn nam tử đang hiên ngang đứng đó, trong lòng ngũ vị tạp trần, đủ loại tư vị khác nhau đồng thời hiện hữu. Kiếp trước, nàng thấy hắn lần đầu tiên ở thác nước phía bờ đông. Lúc đó thân hình hắn ngập trong nước, máu tươi liên tục chảy ra từ miệng vết thương, hòa cùng chỗ nước xung quanh tạo thành một mảng đỏ ửng. Mắt hắn nhắm nghiền, lộ rõ vẻ đau đớn. Nàng cứu hắn một mạng. Một năm sau đó, hắn ở lại bên cạnh nàng, ngày ngày nói chuyện cùng nàng. Nàng vốn lãnh đạm, trước sau đều chỉ hờ hững trước những câu hỏi của hắn. Hắn dần dần hiểu rõ nàng, cuối cùng chỉ kể chuyện cho nàng nghe, không hỏi nàng bất cứ điều gì nữa. Khi nàng cứu người, hắn sẽ im lặng đứng yên cạnh nàng. Khi nàng đi dạo, hắn sẽ đi sau kể chuyện cho nàng. Khi nàng nấu cơm, hắn sẽ phụ giúp nàng. Khi nàng có chuyện không vui, hắn làm mọi trò để nàng trở nên vui vẻ. Lúc đó, thực sự nàng đã có ý muốn sống một cuộc sống như vậy đến hết đời. Khi nàng định thú thực tình cảm lòng mình với hắn, nàng mới biết hắn là Tử Thần, trên tay đã từng nhuốm máu không biết bao nhiêu người. Nàng cả đời cứu người, đấu tranh từng giờ từng phút để cướp lại sinh mệnh của bọn họ từ tay thần chết, còn hắn? Nàng đuổi hắn đi. Bảy năm trôi qua, không một ngày nào nàng sống vui vẻ, lúc nào cũng đau khổ nhớ tới bóng hình hắn. Nàng từng khuyên nhủ những người phụ nữ đau khổ vì tình yêu, bảo rằng những nam tử kia không đáng để bọn họ tự phá hoại cuộc đời mình như vậy. Đến khi bản thân rơi vào cảnh tương tư khổ sở ấy, nàng mới thực sự hiểu được ý nghĩa của hai từ “tình yêu”. Sau đó nàng nghe tin hắn đã có nữ nhân mới, tên Diệp Ly. Hắn có đến tìm nàng nhưng nàng lại tuyệt tình đuổi hắn đi. Rồi tiếp đó, nữ nhân Diệp Ly kia đến tìm nàng, cầu xin nàng đi cùng nàng ta cứu người. Nàng vốn cho rằng là Tử Thần bày trò nên kiên quyết không đồng ý, chỉ khi Diệp Ly quỳ xuống, thề độc rằng không liên quan đến hắn nàng mới chịu đi cùng nàng ta. Người mà Diệp Ly muốn nàng cứu, không ngờ lại là hài tử của hắn trong bụng một nữ nhân khác! Có trời mới biết lúc đó nàng đau khổ, chua xót đến thế nào. Cuối cùng, hài tử không giữ được, nữ nhân kia gào thét đòi giết nàng. Nàng không phản kháng, giết người đền mạng, đó là lẽ thường. Kiếm của nữ nhân kia còn chưa tới cổ, hắn đã xuất hiện, một chiêu giết chết nàng ta. Nàng sững sờ, hết nhìn hắn lại nhìn nữ tử đang nằm trên vũng máu, cuối cùng gằn giọng nói với hắn một câu:
- Ta với ngươi, vĩnh viễn không thể nào bước chung một con đường!
Nàng bỏ đi. Mãi đến gần 20 năm sau mới có cơ hội gặp lại hắn. Hắn và nàng tựa như hai người không quen biết, lẳng lặng làm theo lời Long Thần để mở ra thông đạo. Sang đến Nhân Sinh giới, thiên kiếp ép 7 người bọn họ phải luân hồi. Trong thời điểm cận kề cái chết ấy, nàng mới hối hận rằng lúc đó đã đuổi hắn đi. Nếu như lúc đó nàng không đuổi hắn đi, bỏ qua miệng lưỡi thế gian, bọn họ đã có thể sống bên nhau. Nếu như nàng không vì hai tiếng “Tử Thần” mà ghét bỏ hắn, hắn sẽ mãi như vậy bên cạnh nàng, không giết người, không tranh đoạt bất cứ thứ gì,…Bao nhiêu khổ đau, hối hận cuối cùng cũng chỉ có thể thốt lên qua câu nói “Nếu như…”.
Nàng hối hận đã đối xử với hắn như vậy. Khi thấy hắn bất chấp tất cả chống lại thiên kiếp, nàng tiến tới cạnh hắn, giúp hắn thực hiện việc chia cắt linh hồn. Khi thiên kiếp tiến về phía nàng, trong lòng nàng bỗng nổi lên ý muốn phản kháng. Nàng muốn gặp lại hắn, muốn nói với hắn rất nhiều thứ,…Nàng cuối cùng quyết định dùng thượng cổ khẩu quyết, bất chấp cả việc linh hồn có thể vỡ vụn, mãi mãi không thể siêu sinh để tạo nên một màng chắn xung quanh linh hồn của mình. Có màng chắn này rồi, ký ức của nàng sẽ được bảo vệ. Chuyển thế lần này, nàng giống như chỉ là đi hoán đổi thân xác bởi vì mọi tình cảm, lưu luyến lúc trước đều sẽ được giữ lại!
Kiếp này, nàng là Minh Nguyệt – nữ nhi duy nhất của Thiên Linh tông tông chủ. Ngàn năm khổ sở tương tư trong vòng luân hồi, nàng dần hiểu rõ được thứ gọi là “hữu duyên vô phận”. Đến khi được đầu thai rồi, bao nhiêu ước muốn lúc trước lại trở nên phai mờ. Nàng tự thôi miên bản thân, nói rằng kiếp này nếu không gặp lại hắn, nàng có thể sẽ sống một cuộc đời mới. Rồi nàng được định hôn ước với Ngọc Thiên Lăng. Năm nàng 14 tuổi, hắn và nàng gặp nhau lần đầu. Nhìn dáng vẻ ngây ngốc có phần trẻ con của hắn, nàng không nhịn được bật cười. Từ đó, ngày nào hắn cũng chạy sang Thiên Linh tông với nàng. Sau này, hắn còn vì nàng mà chạy ngược xuôi suốt dọc Ngạo Thiên đại lục suốt mấy năm dài đằng đẵng. Nàng cho rằng bản thân đã gặp được nam tử mà mình có thể dựa dẫm cả đời. Đến cuối cùng, hóa ra nam tử mà nàng yêu kiếp này lại vẫn là Tử Thần!
…………………………
Câu hỏi của hắn với nàng đã gián tiếp khẳng định 1 trong 3 vị chủ thần năm xưa là Sinh Mệnh.
Dương Thần dường như không tin vào câu trả lời của hắn, ngờ vực lên tiếng:
- Không thể nào! Sinh Mệnh năm xưa mới chỉ đạt đến trung cấp Cửu Linh, dù trở thành phụ thần cũng đã có chút miễn cưỡng, sao có thể….
- Ngươi cho rằng việc phân chia chủ thần – phụ thần là dựa vào tu vi?
- Không phải vậy sao?
Ngọc Thiên Lăng không trả lời câu hỏi của lão, chỉ nhàn nhạt nói tiếp:
- Hai người còn lại, lần lượt là Băng Đế và Long Thần!
Hắn vừa định tiếp tục nói gì đó đã bị tiếng hét “Cẩn thận!” từ phía sau truyền lại làm giật mình, thân thể theo phản xạ né sang một bên.
Phong tiễn lướt qua má trái của hắn, tạo nên một vết rách dài chừng 7cm, rươm rướm máu.
- Thập Tứ, Thất Thập Tứ, đã lâu không gặp!
Kèm theo giọng nói ẻo lả kia, một nam tử nước da trắng nhợt thong thả bước đến, trên mặt treo lên một nụ cười giả tạo. Chiếc quạt trong tay nhẹ nhàng rung động, cố tạo ra dáng vẻ tiêu soái.
Ngọc Thiên Lăng vừa liếc qua liền nhận ra nam tử vừa đến là ai. Tay trái đưa lên quệt đi vết máu đang nhỏ xuống.
- Tam Thập Bát.
Phụ thần số 14 hiện tại: Ngọc Thiên Lăng.
Phụ thần số 38 hiện tại: Phong Đế.
Phụ thần số 74 hiện tại: Dương Thần.
Phong Đế chỉ chào hỏi hai người một câu, sau đó trực tiếp lướt qua, đi đến trước mặt Minh Nguyệt.
Ngọc Thiên Lăng sao có thể không thấy rõ ý định của Phong Đế? Hắn lập tức dùng Di Ảnh thuật đứng chắn giữa hai người, không khách khí phun ra một câu:
- Cút!
Phong Đế thấy biểu hiện của hắn như vậy chỉ cười, phe phẩy chiết phiến trước ngực.
- Thập Tứ, trước mặt đông người như vậy vẫn là nên cho bổn tọa chút mặt mũi mới phải!
Trong loại tình huống này, cho dù là Ngọc Quân Vũ, Minh Phong, Thiên Kiều hay trưởng lão hai bên đều không dám vọng động, chỉ đứng lặng yên quan sát. Tận mắt chứng kiến sức mạnh hãi nhân của Dương Thần và biểu hiện khác thường của Thiên Lăng, bọn họ đã sớm biết chuyện này không hề đơn giản.
Phong Đế nghiêng đầu nhìn hắn, sau đó chép miệng nhận xét:
- Mới kế thừa được 2 phần thực lực năm xưa mà đã hống hách như vậy? Bổn tọa nhắc nhở ngươi một chút: khi nào có được 8 phần còn lại hẵng khiêu chiến bổn tọa. À, còn nữa. Nếu bổn tọa suy đoán không sai, với tu vi của ngươi bây giờ hẳn cũng chỉ có thể sử dụng câu khẩu quyết kia 1 lần nữa mà thôi?
Khóe miệng hắn một lần nữa nhếch lên nụ cười khinh miệt:
- Không lẽ ngươi cho rằng ta vẫn là Tử Thần của ngàn năm trước, bất chấp mọi thứ đơn thân độc mã chiến đấu chống lại mấy chục người?
Hắn hơi ngừng lại một chút, quay người nhìn về phía mẫu thân đang đứng ở phía bên tay trái.
- Câu khẩu quyết vừa rồi, chỉ cần là người thức tỉnh được Hắc Vân chi lực đều có thể sử dụng. Mẫu thân, người làm thử đi!
Hắc ám nguyên tố trong không gian đột ngột tập trung dưới lòng bàn tay trái của Ngọc Thiên Lăng, vô thanh vô tức tập kích một đòn ngay giữa ngực Phong Đế.
Phong Đế tất nhiên không ngờ được rằng Ngọc Thiên Lăng sẽ tập kích mình, theo phản xạ huy động thiên lực phong hệ chống đỡ.
“ Thiên địa nguyên tố
Hắc ám độc tôn
Thao túng vạn vật….”
Ngọc Thiên Lăng nghe giọng mẫu thân đọc khẩu quyết, thấy bà hơi ngừng lại một chút, đang định lên tiếng nhắc nhở liền nghe được câu tiếp theo:
“Phong hệ đổi chủ”
Hắn ngạc nhiên nhìn mẫu thân, nhanh như vậy đã nắm được yếu quyết?
Thực tế, đoạn khẩu quyết này của Tử Thần năm xưa cốt yếu chỉ nằm ở câu cuối cùng. Muốn điều khiển hỏa hệ thì là “Hỏa hệ đổi chủ”, thủy hệ thì là “Thủy hệ đổi chủ”, phong hệ thì là “Phong hệ đổi chủ”,….
Không ngờ mẫu thân chỉ nghe hắn đọc khẩu quyết hai lần đã có thể nắm được cốt yếu vấn đề?
Phong hệ thiên lực màu trong suốt của Phong Đế cũng giống như bức tường đất và cột nước lúc trước, nhanh chóng bị hắc lực bao phủ.
Ngọc Thiên Lăng nhân cơ hội Phong Đế chưa kịp trở tay, kéo Minh Nguyệt lùi về phía sau mấy bước, đứng hòa lẫn trong đám đệ tử. Hiện tại ngoại trừ hắn và Phong Đế, vẫn chưa có ai biết Minh Nguyệt chính là Sinh Mệnh chi thần năm xưa.
Chủ thần hồn chủ sau khi tái sinh, chỉ cần chưa hiển lộ thực lực chân chính, tuyệt nhiên sẽ không bị phát hiện. Nhưng phụ thần hồn chủ thì khác. Một khi được kế thừa sức mạnh, thân thể lập tức xảy ra biến hóa, rất dễ bị các phụ thần khác phát hiện.
Sở dĩ Phong Đế biết được điều này là do kiếp trước hắn từng có cơ may nhìn thấy chân diện mục của Sinh Mệnh một lần.
Kiếp trước lúc nào Sinh Mệnh cũng mang theo mạng che mặt. Chỉ khi nàng ở phủ đệ của bản thân, hơn nữa còn là lúc không có người, nàng mới miễn cưỡng tháo nó xuống. Đến cả Tử Thần đã ở lại phủ đệ của nàng hơn một năm cũng chỉ thấy được dung mạo của nàng vài lần.
Minh Nguyệt bị Ngọc Thiên Lăng ôm lấy lùi về phía sau, thân hình thoáng chốc trở nên cứng nhắc. Một khắc hắn chạm vào tay nàng kia, nàng đã thấy được toàn bộ linh hồn, ký ức hiện tại của hắn.
Thì ra trong ký ức của hắn không hề có khoảng thời gian lúc hắn ở trong phủ đệ của nàng. Hắn không nhớ bất cứ điều gì về nàng, ngoại trừ diện mạo và câu nói tuyệt tình kia. Hắn nhận ra nàng cũng chỉ nhờ đoạn ký ức liên quan đến thông đạo kia…
Ngọc Thiên Lăng đương nhiên cảm nhận được sự biến hóa thân thể của nữ nhân trong lòng, khẽ cúi đầu, ghé sát vào tai nàng thì thầm:
- Sao thế?
Ngọc Quân Vũ và Thiên Kiều thấy nhi tử lùi lại liền ngay lập tức hiểu ý, lướt đến đứng chắn phía trước hắn.
Phong hệ thiên lực bị hắc hóa lúc trước rất nhanh đã bị Phong Đế phá hủy.
- Không cần gấp gáp như vậy. Lần này đến đây là muốn chào hỏi chút thôi. Đợi khi toàn bộ chủ thần - phụ thần đều tập trung ở thế giới này rồi, lúc đó kịch hay mới bắt đầu, không phải sao? Nếu kịch chưa mở màn đã chết mất một nhân vật, chẳng phải sẽ nhàm chán sao?
Phong Đế giữ nụ cười giả lả trên mặt, phe phẩy chiết phiến, cực kỳ hứng thú trả lời.
- “Chi thần hội tụ, thiên hạ ắt loạn”. Bổn tọa thực mong chờ câu nói này thành sự thật!
Phong Đế cảm thán một câu, rốt cuộc quay đầu đi về hướng đông, mới đi được mấy bước liền khựng lại, nói vọng ra phía sau:
- Khổng Tước xuất thế chỉ là mồi câu để các cường giả tụ tập lại một chỗ mà thôi. 47 phụ thần bên phía Ma Thú đại lục muốn “mượn” thiên lực của bọn họ dùng một chút mới nghĩ ra cách lan truyền tin đồn này. Dù sao cũng phải tế luyện 2,3 người, Thập Tứ, ngươi muốn giết ai, bổn tọa liền “tác động” một chút, giúp bọn họ nhanh quay về vòng luân hồi?
- Không cần!
- Vậy bổn tọa tùy tiện chọn 2,3 người là được. Xong việc nhớ sang đó một chút, biết đâu lại có bất ngờ cho ngươi?
Phong Đế để lại một câu đầy ẩn ý rồi biến mất tại chỗ. Dương Thần cũng theo chân Phong Đế rời đi.
Ngọc Quân Vũ là người đầu tiên khôi phục lại tinh thần, ra lệnh cho đệ tử:
- Tiếp tục tìm kiếm!
Vết thương ở má trái của Ngọc Thiên Lăng dưới sự chữa trị của Minh Nguyệt đã ngừng chảy máu, khép lại, để lại dấu vết hơi mờ mờ, phỏng chừng mấy ngày nữa sẽ mất hẳn.
Lúc này có rất nhiều người muốn hỏi hắn chuyện gì vừa xảy ra nhưng lại không ai lên tiếng. Đến ngay cả phụ mẫu hắn và Minh Phong thúc cũng làm như chưa có chuyện gì xảy ra, tiếp tục tìm kiếm Viên linh thảo. Mãi một lúc lâu sau mới có tiếng hô lên đầy vui vẻ:
- Ở đây! Viên linh thảo ở đây!
Cả đoàn người tức tốc chạy lại tập trung ở chỗ tên đệ tử vừa lên tiếng. Sau khi Minh Phong tông chủ xác thực đó là Viên linh thảo, toàn bộ tinh anh đệ tử, trưởng lão 2 bên liền lùi về phía sau, tạo thành một vòng tròn bảo vệ luyện đan. Mạc Y dưới sự bảo vệ của hai trưởng lão Tứ Linh tiến về chỗ Viên linh thảo, bắt đầu việc luyện đan.
Ngọc Thiên Lăng để một ngọn hắc hỏa bùng lên trước mặt Mạc Y, sau đó liền rơi vào trạng thái trầm mặc, không hề để ý đến xung quanh. Mọi việc hắn có thể làm đều đã làm rồi, bây giờ tất cả đều chỉ có thể phó mặc cho Mạc Y. Hắn tìm một vị trí khuất trong góc động, ngồi xếp bằng nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn thực sự không biết hiện tại bản thân nên làm gì. Mọi chuyện dường như đã vượt quá tầm kiểm soát của hắn. Kiếp trước hắn là Tử Thần, gây thù chuốc oán với không biết bao nhiêu người. Còn kiếp này, hắn không làm gì, phiền phức cũng tự kéo đến. Dương Thần, Phong Đế, rồi cả Sinh Mệnh. Cố nhân cứ lần lượt xuất hiện. Với ký ức không đầy đủ hiện tại của hắn, liệu có thể tiếp tục chống đỡ trong bao lâu? Sắp tới thông đạo được mở ra, toàn bộ dân cư của Ma Thú đại lục đều tràn sang Nhân Sinh giới, lúc đó chắc chắn sẽ xảy ra chiến sự! 86 phụ thần cùng ở một thế giới, việc cạnh tranh, chém giết nhau là khó có thể tránh khỏi…
Càng suy nghĩ đầu óc hắn càng trở nên rối rắm, mờ mịt.
Cảm thấy có người ngồi xuống cạnh mình, hắn mới mở mắt ra, vô lực lên tiếng:
- Ba năm qua có lẽ con đã trải qua rất nhiều chuyện?
Hắn ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng đem toàn bộ mọi chuyện kể cho mẫu thân nghe. Kiếp này, hắn có gia đình, có phụ mẫu, có tỷ tỷ, muội muội, không còn là người tứ cố vô thân như ngàn năm trước. Hắn không muốn giấu bọn họ bất cứ thứ gì, kể cả con người tàn ác của hắn ở kiếp trước!
Trái ngược hoàn toàn với dự định của hắn, mẫu thân nghe xong không hề ngạc nhiên, hỏi hắn điều này điều kia mà chỉ nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập yêu thương, đưa tay vén sợi tóc đang lòa xòa trước mặt hắn:
- Mặc kệ kiếp trước con là ai, làm những việc gì, mẫu thân chỉ biết kiếp này, con là nhi tử của ta. Đó là điều không thể thay đổi.
Cổ họng hắn bỗng chốc trở nên nghẹn ngào, không nói nên lời.
Thiên Kiều vỗ vai hắn, tiếp tục nói:
- Nếu đã không thể suy tính tiếp theo nên làm gì, vậy cứ để nó thuận theo tự nhiên thôi.
Hắn cười khổ một tiếng, gật đầu.
- Mẫu thân, con qua đó một lúc. Luyện đan xong mọi người cứ rời đi trước, không cần đợi con.
Đã không thể trốn tránh, vậy chỉ còn cách đành trực tiếp đối mặt mà thôi!
Thiên Kiều chỉ “ừ” một tiếng, không hề có ý định cản hắn lại.
……………………………..
Ngọc Thiên Lăng dựa theo bản đồ lấy được từ chỗ Minh Phong tông chủ, nhanh chóng tìm được địa điểm thông đạo mở ra. Vừa nhìn thấy khung cảnh trước mặt, lông mày hắn bất giác nhíu chặt lại, lộ ra vẻ chán ghét.
Xác người chồng chất, máu chảy lênh láng. Mùi hôi thối, tanh tưởi không ngừng bốc lên, xộc vào mũi. Tiếng kêu rên, cầu xin tha mạng vang lên chồng chéo nhau…
Hắn đảo mắt qua một lượt liền xác định được vị trí của Thiên gia, dùng Di Ảnh thuật biến tới trước mặt Thiên Không, lễ phép gọi một tiếng “Ngoại công”.
- Thập Tứ, giải quyết mọi chuyện nhanh vậy sao?
Phong Đế nhìn thấy bóng dáng của Ngọc Thiên Lăng, vui vẻ lên tiếng.
- Lão ta là ngoại công của ngươi? Thật may quá! Nếu ngươi đến chậm chút nữa, ta còn định lấy lão ta làm vật tế.
Nói đoạn lại quay về phía mấy nam tử đằng sau, phẩy tay:
- Đều là người một nhà, không nên làm khó nhau!
Ngọc Thiên Lăng nào có tâm trí để ý đến mấy lời hoa ngôn loạn ngữ của Phong Đế? Ánh mắt hắn đã sớm bị thu hút bởi đồ hình nằm chính giữa trung tâm khu vực.
- Thế nào? Có phải cảm thấy tốc độ làm việc của bổn tọa rất nhanh không?
- Không có đủ thiên lực, dù có nhanh nữa cũng vô dụng.
Đồ hình màu đỏ, chứng tỏ phía bên Ma Thú đại lục đã bắt đầu hành động, chỉ tiếc lượng thiên lực tác động vào chưa đủ, không thể khiến thông đạo mở ra.
- Từ từ, còn một vị chủ thần chưa ra tay.
- Chủ thần?
- Phải. Cô ta mới thức tỉnh được hồn chủ cách đây chục năm thôi, chắc giờ đang là Chi Thần cấp một.
- Sao ngươi biết được chuyện bên phía Ma Thú đại lục?
- Là Đệ Lục nói cho ta.
Phụ thần số 6 nắm giữ ma pháp không gian, không chỉ có khả năng thấy được những chuyện xảy ra ở thế giới khác mà còn có thể truyền tin cho một người bất kỳ cách xa hàng vạn dặm.
- À phải rồi, vị chủ thần kia có lẽ ngươi cũng biết!?
- Những người ta quen ngàn năm trước, bây giờ liệu còn lại ai?
Phong Đế chưa kịp trả lời, đồ hình đã lại xảy ra dị biến. Ánh sáng màu đỏ lúc trước bỗng chốc bừng lên rồi nhạt dần, nhạt dần, hóa thành ánh vàng kim. Trên đồ hình cũng lần lượt hiện lên các con số.
Sau khi một loạt số xuất hiện, hai biểu tượng thượng cổ màu xanh lam và tím nhạt mới nổi lên ngay chính giữa trung tâm đồ hình, phát ra quang mang quỷ dị.
Bình chọn/Góp ý/Like để ủng hộ truyện ra nhanh hơn!
Thiên Không nghe cuộc đối thoại giữa ngoại tôn và tên nam tử mặt trắng kia, trong lòng bất giác dâng lên một nỗi sợ hãi.
Thiên gia cũng giống như bao đại môn phái, gia tộc khác, tiến vào Thần Lăng động với mục đích thu phục Khổng Tước kỳ thú. Dù biết cơ hội có được thần thú là rất nhỏ nhưng ông vẫn muốn đánh cược một phen. Nếu Thiên gia thực sự có được sự hỗ trợ của Khổng Tước, vị trí số một trong bảng thập lục đại gia tộc của Ngạo Thiên đại lục sẽ không còn trở nên quá xa vời. Mọi chuyện vẫn diễn ra theo đúng những gì ông dự liệu cho đến khi nam tử mặt trắng kia xuất hiện.
Nam tử vừa xuất hiện liền ra tay giết chết 3 trưởng lão Ngũ Linh kỳ bên phía Âm Huyền tông, thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người. Y không nói một câu nào, chỉ lặng lẽ tiến đến vị trí trung tâm của hang động. Tu chân giả ở đây mặc dù tính ra ai cũng là cường giả một phương nhưng chứng kiến sức mạnh khủng bố của nam tử kia, mấy ai còn dám chọc giận y? Kết quả là cả đám người đứng dẹp hết về 1 phía hang động, không ai nhúc nhích. Mãi đến khi một lão tiền bối nào đó lên tiếng phản kháng, thảm cảnh mới thực sự bắt đầu.
Ban đầu, nam tử không hề để ý đến lão già kia, chỉ cặm cụi chỉ đạo thuộc hạ vẽ đồ hình lên đất. Một đám tu chân giả thấy vậy, cho rằng y dù khỏe đến đâu cũng không chống lại được mấy nghìn người vây công một lúc nên mới nhân cơ hội thừa nước đục thả câu, hùa theo lão già kia. Số người phản kháng càng lúc càng đông, nam tử dĩ nhiên không thể phớt lờ được nữa. Y để bọn thuộc hạ tiếp tục công việc, một mình tiến lên nghênh chiến với hơn 300 cường giả.
Một khắc sau, máu chảy thành sông!
Đầu của hơn 300 người không hẹn mà cùng lúc rơi xuống.
Nam tử thản nhiên phất tay, đem xác của đám người kia hất ra một góc, hờ hững nói một câu:
- Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết!
………………………… “ Đến lúc rồi, nếu tỷ còn không chịu phá bỏ phong ấn thì không kịp đâu.”
Minh Nguyệt nghe được lời truyền âm kia, ánh mắt đột nhiên trở nên mông lung, khó xác định. “Người bình thường mong được trở thành chủ thần còn không kịp, hà cớ gì tỷ lại chần chừ đến vậy?”
“Là do tỷ không muốn phải đối mặt với trách nhiệm của chủ thần, không muốn giết người, hay đơn giản chỉ vì không muốn nhớ lại hồi ức kiếp trước với hắn?”
“Trốn tránh cũng vô dụng. Phong Đế đã biết thân phận thực sự của tỷ, tỷ cho rằng hắn sẽ buông tha tỷ hay sao?”
Gương mặt nàng thoáng chốc trở nên buồn bã, âm thanh ảm đạm lặng lẽ truyền đến tai người kia:
“Đệ từng nói với ta, người chiến thắng cuối cùng của chi thần hỗn chiến là Diệp Ly. Vậy chàng…sẽ sống, phải không?”
“Đường tỷ, điều này đệ thực sự không nhìn thấy được. Đệ chỉ biết chi thần hỗn chiến lần này, đến cuối cùng chỉ có 20 phụ thần cùng 5 chủ thần sống sót.”
“…”
“Nếu Thập Tứ được định sẵn sẽ chết, tỷ định làm gì?”
“….”
“Đừng suy nghĩ nữa. Tỷ chỉ có 2 lựa chọn thôi. Một là nhìn hắn chết. Hai là cùng hắn chiến đấu đến chết!”
“Những điều đệ muốn nói đã nói hết rồi. Tỷ tự mình suy nghĩ cho kỹ.”
………………………..
Ngọc Thiên Lăng nhìn 47 con số trên đồ hình, nhíu mày hỏi Phong Đế:
- Không phải có 4 phụ thần hồn chủ bị vỡ rồi sao? Chẳng lẽ cả 4 hồn chủ đó đều ở Nhân Sinh giới?
Phong Đế gật đầu.
Không gian bỗng chốc trở nên vặn vẹo. Thiên địa nguyên tố dường như bị đồ hình hút lấy, không ngừng tụ hợp lại, tạo thành một vòng xoáy. Vòng xoáy cứ như thế lớn dần, đến khi tạo thành một hình tròn có đường kính gần 3m mới dần ổn định trở lại.
- Thập Tứ, ngươi đoán xem ai sẽ là người đầu tiên bước sang?
Câu hỏi của Phong Đế vừa dứt, từ trung tâm của vòng xoáy đã hiện ra một bóng người.
- Tam Thập Bát, để ngươi chờ lâu rồi!
- Tiểu đệ hoan nghênh Lục ca!
(từ đây xin phép gọi tên các phụ thần bằng con số)
Đệ Lục nhìn đám người của Nhân Sinh giới đang vây quanh đồ hình, nhướng mày:
- Đi ra chỗ khác.
Tam Thập Bát vô cùng phối hợp, ra lệnh cho bọn thuộc hạ đuổi hết đám người đi.
Đệ Lục rất nhanh liền nhận ra sự có mặt của Ngọc Thiên Lăng, tiến đến chìa tay trước mặt hắn:
- Thập Tứ, hợp tác chứ?
Ý tứ rõ ràng là muốn mời hắn gia nhập liên minh của y.
Hắn không hề do dự lắc đầu, quay người bước đi.
- Ngươi chắc chắn không hối hận?
- Tuyệt đối không!
- Đừng rời đi sớm như vậy, có người đang rất mong được gặp ngươi…
Ngọc Thiên Lăng không đợi Đệ Lục nói hết câu, trực tiếp ngắt lời:
- Ta tới đây, mục đích chính chỉ là muốn nói 1 câu với Tam Thập Bát mà thôi. Chi thần hỗn chiến lần này, ta sẽ không tham gia. Vậy nên các ngươi cũng không cần lo lắng việc ta gia nhập liên minh khác.
- Ngươi có tham gia hay không đâu phải bản thân ngươi quyết định là được? Nếu các phụ thần khác thực sự làm khó ngươi, lẽ nào ngươi chịu để yên hay sao? Nhưng mà Thập Tứ ngươi yên tâm, Đệ Lục ta tuyệt đối không gây khó dễ cho ngươi. Bù lại, nếu sau này ngươi tham gia hỗn chiến, đừng tìm ta kiếm chuyện. Được chứ?
- Được!
- Đã không muốn tham gia, vậy tốt nhất ngươi nên nhanh chóng rời đi, tránh để những người khác phát hiện.
………………………………
Một năm sau.
Bạch Linh đế quốc, Phủ Sơn thành.
Trong thư phòng, Ngọc Quân Vũ tay chắp sau lưng, chăm chú nhìn tấm bản đồ da dê đang treo phía trước mặt.
Từ sau sự kiện cách đây một năm, tình hình chiến sự ở Nhân Sinh giới ngày càng trở nên căng thẳng, tệ hại. Hàng nghìn tu chân giả Linh Kỳ đột nhiên xuất hiện đã ảnh hưởng không nhỏ đến trật tự vốn có của thế giới này. Cuộc chiến tranh giành thế lực, địa vị nhanh chóng xảy ra.
47 vị phụ thần từ Ma Thú đại lục sang đây đã bắt đầu hình thành thế lực riêng, cai quản vùng đất của riêng mình. Các phụ thần còn lại ở Nhân Sinh giới cũng dần dần lộ diện, công khai ủng hộ một gia tộc hay môn phái nào đó.
Chỉ riêng một năm này, Ngọc gia đã mất đến 14 tòa thành, gồm 4 tòa ở các quốc gia tầm trung và 10 tòa thành ở Bạch Linh đế quốc. Hiện tại, số lượng thành trì thuộc sở hữu Ngọc gia chỉ còn vỏn vẹn 14 tòa. Vị trí của gia tộc trong bảng xếp hạng vì thế mà bị đẩy xuống thứ 19.
Đúng lúc này, Thiên Kiều đẩy cửa bước vào, để lên bàn ông một bức phong thư.
Ngọc Quân Vũ không hề quay người lại, cất tiếng hỏi:
- Là thư của Nhị Thập?
Chi thần hỗn chiến xảy ra, mỗi một thế lực, môn phái, gia tộc đều phải công khai ủng hộ một chi thần nào đó. Ngọc gia cũng không ngoại lệ.
Người mà Ngọc gia ủng hộ là chi thần số 20: Nhị Thập Tần Viêm!
Một năm trước, đích thân Tần Viêm đi tới Ngọc gia, bày tỏ ý muốn hợp tác. Ngọc Quân Vũ tất nhiên khổng thể từ chối lời mời này của cao cấp Cửu Linh tu chân giả, miễn cưỡng chấp thuận.
- Phải. Y nói sắp tới Ngũ Thập Nhất sẽ tiến công đánh chiếm tòa thành của Ngọc gia ở phía Tây Bạch Linh, dặn chúng ta cẩn thận.
- Để Khắc nhi và Thiên Tâm qua đó trước, đợi ta cùng lão Phong bàn bạc kỹ lưỡng rồi đưa ra chiến lược sau.
Thiên Linh tông mặc dù cũng được coi là một môn phái có thực lực nhưng vẫn là không đủ sức chống chọi trong chi thần hỗn chiến, miễn cưỡng duy trì được đến ngày hôm nay phần lớn là do sự giúp đỡ từ Ngọc gia.
- Y còn nói….
Ngọc Quân Vũ nghe giọng điệu ấp úng của Thiên Kiều, thở dài lắc đầu:
- Đừng lôi Thiên Lăng vào chuyện này!
Chuyện Thiên Lăng chính là Tử Thần năm xưa ông đã biết.
Thiên Lăng không muốn tham gia chi thần hỗn chiến, ông cực kỳ ủng hộ. Mặc dù nhi tử của ông sau này sẽ kế vị Ngọc gia, hành động trốn tránh như vậy có chút không thỏa đáng nhưng thà vậy còn hơn để Thiên Lăng rơi vào vòng xoáy tranh đoạt, suốt ngày giết người. Ông không muốn nhi tử của mình một lần nữa lại phải trải qua số phận giống như kiếp trước.
Nhưng dường như Tần Viêm lại rất muốn lôi Thiên Lăng vào cuộc chiến này, hết lần này đến lần khác thuyết phục ông để Thiên Lăng tham chiến.
- Không phải muội có ý muốn lôi nó vào chuyện này, chỉ là hiện nay Ngọc gia đang trong hoàn cảnh khó khăn, nó thân là thiếu chủ ít nhất cũng nên làm chút việc gì đó.
- Đến khi nào ta còn chống đỡ được, nó không cần phải làm gì cả!
Bình chọn/Góp ý/Tks để ủng hộ truyện ra nhanh hơn!