Tác giả: La Sâm
Dịch: anhhungvole
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
Tháng 07 năm 56g theo lịch Valentino. Trong thành tự do Shangri- La.
Trong lòng hắn sợ hãi.
Thân là nhân tài trong thế gia Hoa Tự với biệt danh Danh Kiếm Phong Lưu, trong vài năm gần đây, Hoa Phong Lưu chưa bao giờ biết sợ ai.
Từ khi đặt chân vào giang hồ, hắn đã trải qua hơn mười trận chỉến lớn nhỏ. Mấy tháng trước hắn dùng một thanh kiếm tiêu diệt Cuồng phong thập ngũ kỵ. Lần đó tuy ngưy hiểm nhưng tâm trạng hắn không hề kích động mấy.
Nhưng hiện tại, lòng bàn tay hắn đổ đầy mồ hôi lạnh. Tất cả bất an là do hình bóng trước mặt hắn.
Mái tóc dài màu bạch ngân tung bay theo gió, bả vai không rộng, thân hình có chút gầy yếu. Đây đúng là vóc dáng điển hình của một văn nhân. Nhưng hiện tại trong mắt của hắn, bóng dáng này đầy vẻ lãnh ngạo, khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Hoa Phong Lưu đã nghe quá nhiều truyền thuyết về người này. Tuổi của người này xấp xỉ với hắn, một thân võ công được xưng là Tam Đại Thần Kiếm, là ác mộng của Valentino. Một năm trước, trong trận huyết chỉến Tân Hoài, người này bị nhiều thế lực mai phục, một mình chống lại ba nghìn một trăm hai mươi sáu cao thủ. Thế nhưng sau trận chỉến, số người còn sống sót không đủ một thành (10%).
Trong trận chỉến đó, nghe nói kiếm pháp của hắn đạt tới trình độ khó tin. Mỗi một kiếm chém ra đều ẩn chứa vô số kiếm khí. Máu của những người chết đọng lại khiến nước sông Tân Hoài đỏ hồng cả ba tháng.
Những kiếm giả (người sử dụng kiếm), trong đó có bản thân hắn khi nghe những lời đồn này chỉ cười nhạt, cho rằng truyền ngôn phóng đại quá mức. Với chừng đó máu tươi, cho dù có cường hóa gắp trăm lần cũng không thể sinh ra thần tích như thế được?
Nhưng hắn biết mình đã sai lầm, biết kiến thức của mình nông cạn, trên đời thực sự có tuyệt thế thần kiếm!
Không lâu sau, tổ chức "Thần Sát" phát lệnh truy sát người này. Thần Sát tuy không sánh bằng Đại Tuyết Sơn nhưng là tổ chức sát thủ nổi tiếng trên đại lục Phong. Tham dự lần hành động này có một trăm người. Có bảy người có võ công bằng hắn và ba người mạnh hơn hắn.
Đội hình mạnh mẽ này kết hợp với nhiều loại ám khí, độc vật thì cho dù cao thủ cường đại cũng phải nhượng bộ.
Nhưng mọi người đều sai lầm. Bởi vì khi ngón trỏ của người đó giơ lên.
Ngón trỏ!
Lấy ngón trỏ làm kiếm!
Hắn lăng không vận khí, ngón trỏ của hắn phát ra vô số kiếm khí. Những nơi mà kiếm khí đi qua đều bị nghiền nát, không có ai ngăn được một kiếm này.
Độc khí, ám khí chạm phải kiếm khí biến thành những đốm lửa trên không trung. Cương đao, kiếm quang tiếp xúc với kiếm khí lập tức vỡ tan.
Thậm chí rất nhiều người vừa mới xông lên đã bị chém thành hai mảnh, thây phơi trên mặt đất.
Hắn bình thản uống trà, ngón trỏ vô ý huy động, mặc cho có bao nhiêu người, ngay cả máu cũng không thể lại gần hắn .
Hoa Phong Lưu kinh hãi ẩn nấp trong một góc. Công lực của người đó khiến hắn sợ hãi nhưng kiếm kỹ của người đó còn khiến hắn sợ hãi hơn .
Mỗi một kiếm của người đó đều đạt tới đỉnh cao. Từng góc độ, từng biến hóa đều đạt tới mức tinh xảo khiến nội lực phát huy lực sát thương to lớn nhất.
Trên đời có thần kiếm cỡ này sao? Trước thần kiếm này, ai có thể ngăn cản được.
Đơn giản là một phương giết hại. Tổ chức Thần Sát hoàn toàn thất bại, tháo chạy về bốn phía. Nhưng dù bỏ chạy xa mười thước, kiếm khí vẫn như cũ không chịu ảnh hưởng của khoảng cách, phát huy lực sát thương khủng bố.
Cuối cùng hai thủ lĩnh của tổ chức Thần Sát dưới sự yểm hộ của thủ hạ, dựa vào khinh công bỏ chạy ra xa hơn mười trượng. Sau khi xác định bản thân an toàn, mới dám nói.
- Họ Lý, ngươi nhớ cho kỹ, ta nhất định đòi lại nợ máu ngày hôm nay.
- Ngươi quấy nhiễu ta dùng cơm, hôm nay chắc chắn ngươi phải chết.
Giọng nói bình thản truyền ra xa:
- Hôm nay còn không giữ được mạng thì nói gì đến ngày sau?
Sau khi nói xong, một kiếm cuối cùng của hắn phát ra.
Thủ lĩnh Thần Sát cẩn thận đề phòng. Cách xa hơn mười trượng, bóng người chỉ là một điểm nhỏ mơ hồ. Nhưng đối thủ có võ công rất cao, nói không chừng vẫn có thể dùng ám khí để đã thương.
Đầu ngón tay của hắn lại cử động.
Khoảng cách hơn mười trượng không hề tồn tại, bóng người ẩn thân chưa kịp trả lời đã nổ tung.
Thấy cảnh này, trong lòng Hoa Phong Lưu cảm thấy run sợ. Đối mặt với thần kiếm này, mình có nửa phần cơ hội sao?
Nhưng huynh trưởng và mình có tình nghĩa sâu đậm. Thù giết huynh, có thể không báo sao?
- Lý Dục!
Hoa Phong Lưu bước ra. Cho dù biết rõ không có phần thắng, nhưng kiếm thủ có khí phách của mình.
Người trước mắt không có nhiều phản ứng đối với tiếng quát của hắn , chỉ nghiêng đầu thoáng nhìn, sau đó quay đầu đi.
Hoa Phong Lưu muốn rút kiếm ra khỏi vỏ nhưng không biết vì sao tay hắn cảm thấy nặng. Trường kiếm giống như bị khóa cứng. Hắn rút được nửa tấc, sau đó không thể rút ra được nữa. Mặt hắn đỏ bừng tạo nên một cảnh tượng xấu hổ.
- Ngươi tên là Hoa Phong Lưu đúng không nhỉ! Nghe nói trong vài năm gần đây, ngươi được coi là nhân vật, số một trong đám người dùng kiếm. Người mạo phạm ta nhất định phải chết nhưng đối mặt với ta, ngươi có thể rút được nửa tấc kiếm, xem ra có vài phần bản lĩnh. Thấy cảnh ta giết người vẫn dám đứng ra khiêu chiến, quả thực có vài phần khí phách.
Giọng nói của hắn dừng lại, kiếm của Hoa Phong Lưu giống như bị lực lượng vô hình đánh trúng. "Bang" một tiếng, cắt thành hai đoạn.
- Rất lâu rồi ta chưa phóng sinh, vận khí của ngươi rất tốt. Ta tha cho ngươi một lần.
Hoa Phong Lưu nhìn đoạn kiếm trong tay, cố dùng hết dùng khí, quyết không nhận thua trước mặt người này.
Dù bị cho là hữu dũng vô mưu, Hoa Phong Lưu vẫn giữ vững ý chí ban đầu, huy động đoạn kiếm, chạy về phía trước.
- Lý Dục! Ngươi chết đi.
Tháng 02 năm 566 lịch Valentino. Hoàng cung Cid Raines.
Lia cẩn thận xem quyển sách trước mặt.
Quyển sách pha nhiều màu sắc, chứng tỏ có lịch sử lâu đời. Chất liệu cổ quái giống như tơ tằm. Trên quyển sách có một loại văn tự.
Thiên ma kinh, Thiên Vũ thánh điển, hoàng cực kinh thế thư là những bí kíp võ học mạnh nhất trên đời. Bên trong Thiên Ma kinh có ghi lại thần công trấn tộc của Ma tộc, Thiên Ma công và các bí kỹ ma pháp ảo diệu.
Ngoài trừ trang đầu có văn tự khế ước, cả bộ Thiên Ma kinh do ma chú viết thành. Chỉ có người thừa kế chính thống, sau khi ký khế ước mới có thể khám phá bí mật trong đó. Nếu rơi vào tay người ngoài, quyển sách chẳng khác gì tờ giấy trắng .
Vì thế ngoài người kế thừa chính thống, trong thiên hạ này, chỉ có nàng mới đọc được nội dung.
Không chỉ dùng mắt, nàng còn dùng linh giác để "đọc " nội dung.
Bàn tay đặt trên trang sách, tâm thần tập trung, Thiên ma kinh chậm rãi phát ra hắc quang. Nàng tiện đà lật sang trang khác. Trong quá trình này, văn tự và bản vẽ truyền vào trong đầu nàng.
Nàng không phải người toàn năng. Nhưng dựa vào trí tuệ độc nhất vô nhị và huyết thống xuất sắc của mình, những chuyện có liên quan tới ma pháp không hề huyền bí với nàng.
Nhờ có năng lực này nên nàng có thể vừa đảm nhiệm chức nữ vương, vừa có thể đảm nhiệm vị trí cao trong ma pháp công hội.
Một phút sau, hắc khí trên Thiên ma kinh biến mất. Nàng thu tay nghỉ ngơi, khuôn mặt xinh đẹp không giấu được vẻ mệt mỏi.
Rời khỏi bí thất, bên ngoài đã có người chờ sẵn. Đó là huynh trưởng của nàng, người nổi tiếng ăn chơi trong cung, gia chủ của Bạch Tự thế gia, Bạch Vô Kỵ
- Tham kiếm nữ vương bệ hạ! Nhị ca có lễ!
Bạch Vô Kỵ cười hỏi:
- Lão muội, sắc mặt của muội không tốt! Gặp phải phiền toái gì sao?
- Thiên ma kinh là ma tộc chí bảo. Tuy chỉ có nửa cuốn nhưng cho tới giờ muội mới chỉ dịch được hai thành
Nàng nói:
- Đúng rồi, chuyện đã chuẩn bị tốt chưa?
- Rồi! Đoạn thời gian muội trốn tới Xiêm La, cao tầng trong nước nghĩ muội tới Kỳ Tinh tháp để cầu khẩn. Không có ai biết nữ vương vĩ đại trốn đi đâu.
- Ừ! Vậy là tốt rồi. Lần này tuyển chọn hộ vệ vi hành, nhờ nhị ca mời Ngụy Tố Dũng trở về từ Kejia!
- Lão muội, không được đâu. Không dùng người khác được sao?
- Không được phản đối, nhị ca đừng quên, còn có một vụ án treo trên đầu đó!
Nàng tươi cười nói chuyện, hoàn toàn không để ý tới sắc mặt như chuột bị giẫm phải đuôi của huynh trưởng.
- Quên đi, tùy muội thôi! Tuy nhiên muội tới Xiêm La để làm gì?
- Tới xem người nắm giữ nửa cuốn thiên ma kinh, xem trong khoảng thời gian này hắn có tiến bộ khiến muội vừa lòng không.
Mười năm, một thanh thần binh giáng thế, uy chấn thiên địa.
Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
Trong không gian rộng lớn bao la vô hạn, có đủ các loại thế giới nhiều đến mức không đếm được, trong đó, có một thế giới rất thú vị tên là "Côn Lôn".
Côn Lôn, do Viêm (lửa), Phong, Thủy, Địa bốn khối đại lục tạo thành, ở giữa là biển khơi ngăn cách, khó lòng qua lại.
Phong đại lục, cũng như ba khối đại lục kia, là một vùng đất nhiều năm qua không ngừng hỗn loạn.
Từ sau khi thời đại thần thoại kết thúc, rất nhiều chủng tộc trên đại lục do nhân loại cầm đầu phát triển cái gọi là văn minh. Mặc dù từng bị Ma tộc xâm lấn, dẫn đến hạo kiếp, bùng nổ trận chiến Cửu Châu, nhưng dưới sự hợp sức của rất nhiều anh kiệt chi sĩ, cuối cùng cùng có thể đánh lui kẻ thù đến từ bên ngoài, một lần nữa dựng lên thời thịnh thế.
Hiện tại, các thế lực trên đại lục, do Valentino, Võ Luyện và Cid Raines Thielen cầm đầu. Ba nước thành thế chân vạc, xen giữa có mấy nước nhỏ. Quan hệ giữa ba nước nhìn như hòa hợp nhưng lại có dòng nước ngầm không tầm thường đang chảy.
Còn chuyện này là một chuyện xưa phát sinh trong Valentino, một chuyện xưa nho nhỏ.
*************
Năm 565 Valentino lịch, vương quốc Valentino, ngoại ô thành Hàng Châu.
Ở một vùng núi hoang vắng, không một bóng người, chỉ có chim kêu vượn hót, thánh thót vang vọng, gió nhẹ thổi qua khu rừng, mơn man từng cành cây cọng cỏ, tạo thành một bức tranh núi rừng an nhàn vô cùng xinh đẹp.
Bỗng dưng, một tiếng nổ vang vọng tới tận mây xanh, chim thú đều hoảng sợ bỏ chạy, ở đâu đó sâu trong ngọn núi xảy ra một vụ nổ lớn, khói đen bốc lên cuồn cuộn, không ngừng bay lên trời.
- Tiểu tử thối, có gan thì đừng chạy!
- Lão già chết tiệt, chúng ta hẹn ngày gặp lại nha! Ngươi ngàn vạn lần đường tưởng niệm ta nha! Ha ha ha ha...
Một giọng nói có chút già nua hòa lẫn với giọng nói khác của một thanh niên, chửi mắng lần nhau.
Sau đó, một bóng người nhanh như tuấn mã từ sâu trong rừng lao ra, dừng lại, thở hồng hộc.
Nhìn làn khói đen dần dần không bốc lên nưa, hắn bật cười, vỗ vỗ tay. Hắn vỗ tay cầu khẩn:
- Sư phụ đê tiện, vô sỉ, hạ lưu, dơ bẩn, lòng dạ hiểm độc và dâm tiện, lão nhân gia người cứ ngủ cho ngon nhé! Đồ nhi sẽ cố hết sức nhanh chóng quên ngài đi, bắt đầu sống một cuộc sống mới.
Trong tiếng cười lớn, thanh niên chạy vội đi, rời khỏi núi hoang vắng vẻ, hướng về thị trấn dưới chân núi.
Từ hồi bốn tuổi bị lão nhân chết tiệt bắt lên núi đến nay đã là mười lăm năm. Trong khoảng thời gian này, cuộc sống như địa ngục, hoàn toàn cách biệt với nhân thế. Hôm nay trải bao vất vả cũng đợi được cơ hội đến, thừa dịp lão quỷ đang luyện công đánh lén sau lưng, mới có cơ hội trốn đi.
Hít một ngụm không khí trong lành, cũng như bao kẻ vừa thoát khỏi nhà giam khác, mùi vị của tự do thật là rất tốt. Dồn thêm sức xuống chân làm mỗi bước chạy là bụi bay mù mịt, chạy xuống chân núi. Hắn muốn bù đắp lại những tháng ngày thiếu thốn.
Năm 565 Valentino lịch, vương quốc Valentino, Tây Hồ, Hàng Châu. Gió thu nhẹ đưa, dương liễu nhẹ nhàng lay động, từng làn hương sen hòa vào gió, thoang thoảng lan ra bốn phương.
Hàng Châu Tây Hồ là thị trấn quan trọng về đường thủy của đế quốc Valentino, thương khách qua lại đều ở nơi đây xem xét và xử lý hàng hóa, khiến cho Hàng Châu trở thành thành thị to lớn và phồn hoa bậc nhất đương thời.
Chỉ có điều, so với những đô thị tự do buôn bán hưng thịnh, nơi đây còn có thêm những nét văn hóa đặc trưng.
Cảnh đẹp Tây Hồ lừng danh thiên hạ. Từ xưa đến nay có vô số tao nhân mặc khách (CBRO: thi nhân tao nhã) đến đây ngâm vịnh làm đối, giao lưu phong nhã. "Sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu, Tây Hồ ca vũ kỷ thi hưu" (l) đó là hai câu thơ chính xác nhất để tả nơi này.
1.Đề Lâm An để (Lâm Thăng)
Sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu.
Tây Hồ ca vũ kỷ thời hưu?
Noãn phong huân đắc du nhân túy,
Trực bả Hàng Châu tác Biện Châu.
Đề nhà trạm Lâm An (Người dịch: Nam Trân)
Lớp lớp non xanh, lớp lớp lầu
Tây Hồ múa hát đến bao lâu ?
Gió êm đã ngắm say lòng khách
Dám bảo Hàng Châu cũng Biện Châu
Nguồn: thivien.net
Sắp tới chính ngọ, trước một tấm vải hồng ở góc thành phía tây, một đám thợ săn kiếm tiền thưởng nhìn nhiệm vụ vừa mới công bố trên tấm vải, bàn tán xôn xao.
Miếng vải hồng đó gọi là hồng tường. Đó là nơi quan lại địa phương công bố mọi thứ. Nói như vậy nghĩa là tìm người, tìm vật, tróc nã tội phạm quan trọng... Tất cả sẽ theo mức độ khó dễ của từng chuyện mà có thù lao khác nhau. Nếu có thể hoàn thành yêu cầu công bố ở đây, ngoại trừ tiền thưởng như ước định, còn được khen ngợi công khai.
Cũng bởi vì có đủ loại chỗ tốt, cho nên con đường này được xem như con đường tắt mà cả đám thợ săn kiếm tiền thưởng, những người trẻ tuổi mới vào giang hồ, muốn trở nên nổi bật đều đổ xô nhau kéo vào. Trên thực tế, quả thực cũng có không hề ít anh hùng thành danh là từ hồng tường đi lên.
- Gần đây có làm ăn được gì không?
- Không! Đây là mùa ế hàng, không làm ăn được gì cả!
- Hừ, đều là do đội tuần tra không tốt, phòng tra làm gì mà nghiêm cẩn quá vậy, khiến trong thành một đào phạm cũng không có!
- Ha ha! Đừng oán giận, hòa bình chính là phúc mà!
Dưới ánh mặt trời mọi người mồm năm miệng mười bàn tán.
Một thanh niên áo vải khoanh tay, bước đi thong thả đến gần hồng tường, ngắm tới ngắm lui.
- Giải thường loại truy nã, hạng nhất, tướng cướp của Cid Raines, Liễu Nhất Đao, một trăm huyền hồng kim tệ. Ây da, nhiệm vụ này thoạt nhìn dường như nguy hiểm quá. Hay là đổi cái khác đi vậy!
Lắc đầu, hắn chuyển ánh mắt qua mục tìm nhân loại, nhìn chằm chằm vào nhiệm vụ số một mà ngẩn người ra.
Đó là một nhiệm vụ tìm người, người ra nhiệm vụ chính là triều đình Cid Raines, là vụ án trưởng công chúa của đế quốc mất tích án, là một trong những tin tức chấn động nhất trên đại lục suốt mấy tháng qua.
- Một ngàn huyền hồng kim tệ, chậc chậc, cũng thật không ít. Cid Raines thật là giàu. Nhưng mà, ngay cả hình vẽ cũng không có một tấm, làm sao mà tìm người? Đám quan lại quý tộc chẳng những làm việc hồ đồ, ngay cả đầu óc cũng không còn dùng được nữa rồi.
Hắn tiếp tục nhìn nhiệm vụ khác rồi xoay người rời đi, hòa vào dòng người nườm nượp trên đại lộ.
Thần sắc tò mò, nhìn khắp xung quanh, dường như đối với mọi thứ trước mắt đều mới mẻ chưa thấy bao giờ.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý
Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
Thân thể hắn vốn lực lưỡng, lại vận một bộ y phục của nho sĩ trắng toát, nhìn rất cứng nhắc, rất không cân đối.
Người qua lại trên đường thấy một kẻ quái dị như vậy không ngừng chỉ trỏ, xì xào to nhỏ.
- Nhìn cái gì? Có gì hay đâu mà nhìn?
Một tiếng hét to, dọa lui những ánh mắt khác thường của đám người xung quanh, trong bụng người thanh niên chửi ầm lên.
- Chỉ tại con heo ngu ngốc chết tiệt kia. Mặc quần áo gì mà bó sát vào người, làm bổn đại gia toàn thân chật muốn chết.
Mười lăm năm sống nơi rừng rú, chưa bao giờ thay đối quần áo, vải dệt đã sớm mục. Bộ đồ hiện tại đang mặc là khi vừa mới xuống núi, trên đường cướp của người đi đường.
Cướp quần áo xong, chẳng những không vừa người, lại thêm không rõ cách mặc quần áo, đai lưng mặc sai, quần áo mặc ngược, ống tay trái rách toạc, loạn cào cào một mớ. Đầu thì rối bời như cỏ tự mọc không ai chăm xóc, rất giống một lãng tử người Đông Doanh, làm rát nhiều người để ý.
Cũng may trong thành Hàng Châu, vốn là có một đám tự cho là văn nhân thế hệ mới, thường thường mặc quần áo trái, hình thức quỷ dị, pha chút vẻ của người tiến hóa chưa hết, mọi người thấy nhưng không kinh sợ, cũng không có lấy làm kỳ dị.
Đang thầm căm tức, không để ý chung quanh, bị người ta đụng mạnh một cái vào ngực.
- Thứ hỗn đản gì vậy...
- A! Xin lỗi!
Người đụng hắn là một chú bé con, thân thể gầy yếu lạ thường gió thổi cũng ngã. Quần áo trên người thủng lỗ chỗ, vá chằng chịt, đến làm giẻ lau cũng ngại nó rách mất. Mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi làm người ta nhíu mày. Trên khuôn mặt đầy những vết bụi bẩn, thấy không rõ bộ mặt, cũng không biết bao lâu rồi không tắm rửa. Xem ra là một gã ăn mày điển hình.
Vội vàng nói xin lỗi, chú bé đang muốn rời đi thì một cánh tay mạnh mẽ cường tráng chụp lấy vai nó. Nó quay đầu lại thấy người vừa mới bị hại mang vẻ mặt giận dữ. Quần áo vốn trắng toát từ trên xuống dưới xuất hiện một vết bẩn to.
- Tiểu quỷ thối, cứ như vậy mà chuồn mất sao?
- - Vừa rồi ta đã nói xin lỗi rồi mà!
- Nếu xin lỗi có thể giải quyết hét thảy, vậy không cần nha môn nữa rồi.
Người thanh niên mặc nho phục chỉ vào vết bẩn trên quần áo, tức giận nói:
- Đền quần áo cho ta!
- Ta... Ta không có tiền...
Dường như bị hắn nổi giận làm kinh sợ, nam hài sợ tới mức lui về sau hai bước.
- Không có tiền, ngươi muốn lừa ta à! Mau lấy ra nhanh lên.
- Ta thật sự... Thật sự không có tiền!
Nhìn thấy gương mặt dữ tợn như thế, chú bé gần như phát khóc.
- Làm bẩn quần áo người khác mà một chút hối lỗi cũng không có sao? Mau đền đi.
- Ngươi... Ngươi là đồ ăn cướp! Có thế mà cũng ép người ta đưa tiền.
- Hừ! Nếu ngươi không đền cho ta, bổn đại gia còn muốn nguy hiểm hơn so với kẻ cướp đó!
- Ngươi... Ngươi muốn làm cái gi? Oa! Mau dừng tay!
Một tay túm chú bé lên cao, tay còn lại dùng sức lay động, chỉ nghe trên mặt đất vang lên mấy tiếng leng keng, mấy miếng tiền đồng bị lắc rơi xuống đất.
Tiểu tử đáng thương kia sau khi được thả xuống thì do bị lắc quá mạnh mà đầu váng mắt hoa, đứng không vững.
Hắn đếm số lượng tiền đồng, cảm thấy vừa lòng.
- Một, hai, ba, bốn, năm... Hả?
Ánh mắt hắn dừng lại ở một bao bố nho nhỏ. Bao bố này thoạt nhìn có chút bụi bặm, có chút cổ xưa, lại được bao bọc cẩn thận không kẽ hở, hiển nhiên đối với chủ của nó thì vật này vô cùng quan trọng.
Mà quan trọng là, nửa khắc trước, cái thứ này còn nằm trong ngực mình.
Nhìn mấy bao tiền khác rơi rụng chung quanh, hắn rốt cục hiểu được, chuyện gì đang xảy ra.
Nhìn lại, thấy chú bé đang rón ra rón rén, đang muốn chạy trốn.
- Tiểu quỷ thối!
Hắn giận dữ quát một tiếng như đất bằng nổi sấm sét, một bước nhào về phía trước, như bắt con gà con, hung hăng đè nghiến người kia xuống.
- Đồ của bổn đại gia, ngươi cùng dám trộm à.
- Oa! Thực xin lỗi…
- Làm ăn trộm đã đủ đáng ghét rồi, không ngờ ngươi còn làm một tên trộm không có mắt. Hôm nay bổn đại gia sẽ cho ngươi biết, thế nào gọi là người xấu.
Cánh tay trái nhấc cả người thằng bé lên, cánh tay phải giơ lên cao, bắt đầu đánh xuống.
Người qua lại trên đường nhìn thấy cảnh tượng này, đều ra vẻ không thấy gì cả. Trong thành phố lớn, loại chuyện như vậy, mỗi ngày diễn đi diễn lại không biết bao nhiêu lần, muốn quản cũng quản không xuể. Những chuyện như vậy ai cũng thấy nhiều đến mức cũng chẳng có gì là lạ, chẳng hơi đâu để ý tới, chỉ cần mình không có việc gì, còn thì ai chết mặc ai.
Thấy nắm tay lão đại vung lên trước mắt, chú bé "Oa!" một tiếng, bị dọa đến nỗi cất tiếng khóc lớn.
Thấy đối phương khóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem, hắn lại cảm thấy sửng sốt.
Hồi còn sống trong núi sâu, mỗi lần luyện công, bị sư phụ đánh cho dở sống dở chết, hắn chưa từng tỏ ra yếu thế, luôn mồm liều mạng chửi lại" Lão già chết tiệt, lão già thối!".
Không thể tưởng được, người ở đây lại chịu đòn kém như thế.
Nghĩ đến đây, niềm hưng phấn biến đi đâu mất. Nhìn lại đối phương cũng quần áo tả tơi, bụi đất đầy người, nhìn người không ra người chó không ra chó, lập tức, nổi lòng đồng bệnh tương liên.
- Bỏ đi, tha cho ngươi một lần, về sau mắt mũi cẩn thận một chút, đừng tái phạm nữa!
Tiện tay buông hắn ra, nhặt mấy đồng tiền xu vương vãi đầy đất, nhét vào tay chú bé gầy đét, quay người muốn bỏ đi.
Cũng không biết do kinh hoảng quá độ, hay là như thế nào, thằng bé đứng không vững, ngã vào lòng hắn, từ người hắn vang lên những tiếng ùng ục kì quái, dường như là tiếng gào thét của một cái bao tử đã đói khát quá lâu rồi.
- Đói bụng quá...
Hắn ngây người ra, không thể tưởng được mình sẽ gặp chuyện như thể này. Vốn định đi rồi, lại phát hiện thằng bé đang nắm chặt tay áo hắn. Ý thức tuy rằng đã sắp hôn mê, nhưng bàn tay nhỏ bé lại thần kỳ làm sao rất có lực, hắn dứt tay mấy cái mà dứt không được.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý
Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
- Con mẹ nó... Con mẹ nó... Thực con mẹ nó... Bổn đại gia sao lại dính vào chuyện này...
Sau vài tiếng than thở hắn vác thằng bé lên lưng, đi về phía tiệm cơm ở góc đường.
- Chẳng biết tiểu quỷ này ăn cái gì mà lớn. Ngay một chút sức nặng cũng không có...
Phát hiện trên lưng gần như không có cảm giác gì cả, hắn không khỏi cảm thấy hơi kỳ quái.
Đi được vài bước thì cảm giác được sau lưng có chuyển động, người trên lưng đã tỉnh rồi.
- Tiểu quỷ, ngươi tỉnh rồi hả?
- A ... Bổn Đại Gia tiên sinh.
- Cái gì mà Bổn Đại Gia tiên sinh, nói bậy bạ gì đó?
Hắn đột nhiên gầm lên làm kẻ sau lưng bị dọa sợ đến co rúm mình lại, không dám hó hé tiếng nào. Mãi một lúc lâu sau mới rụt rè, thắp giọng nói:
- Ngài không phải họ Bổn, tên là Đại Gia sao?
- Ta đánh ngươi bây giờ... Tên của bổn đại gia vừa có tính nghệ thuật vừa rất thực tế, tao nhã khí phái, hùng tráng uy vũ, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, tên là Lancelot. Tuy nhiên, hạng người ẻo lả như ngươi đương nhiên là không có khả năng hiểu được chuyện này.
Trong khi tự biên tự diễn hình như hắn cũng không nghĩ tới chuyện "tao nhã khí phái" và "hùng tráng uy vũ" hoàn toàn là hai chuyện ngược nhau, còn "hoa nhường nguyệt thẹn", "chim sa cá lặn" kia cũng không phải dùng để hình dung tên một người.
Cái tên Lancelot là tên của một kỵ sĩ thời cổ đại rất nổi danh, võ dũng hơn người, chí hướng cao thượng cũng là một cái tên rất phổ biến trên đại lục, chỉ có điều... Thăng bé nhìn hắn một cái đây hồ nghi, nam tử này tuyệt đối không xứng với cái tên này.
Thả người xuống, Lancelot loẹt xoẹt đi vào tiệm cơm, cũng không nhìn thực đơn, tùy tiện chỉ vào mấy món đăng trên tưởng chọn vài món.
Tiểu nhị phụ trách chiêu đãi thấy thằng bé dơ bẩn đầy người, lập tức nhíu mày, nhưng nhìn đến vẻ mặt hung ác của Lancelot, cũng không dám chậm trễ.
Lại đảo mắt đánh giá qua Lancelot, thấy quần áo trên người hắn tuy rằng hình dáng cổ quái, nhưng chất liệu cũng là tơ lụa thượng đẳng, hẳn không phải cái loại ác khách ăn không trả tiền, liền thoải mái đi thu xếp mọi thứ.
Đương nhiên, đây chính là một quyết định kỳ quái và sai lầm nhất của hắn.
Hai người tìm một bàn ngồi xuống, Lancelot vênh mặt lên nói:
- Tiểu quỷ, lần này là tâm tình bổn đại gia tốt, xem như vận khí của ngươi cũng không tồi!
- Đúng vậy... Cảm ơn Lancelot tiên sinh.
- Cái gì mà tiên sinh, phải kêu là đại gia.
- Vâng... Cảm ơn Lancelot đại gia.
- Ừm... Cũng không tệ lắm, khá dễ nghe.
Lancelot gật gật đầu, nói:
- Nếu là một thằng bé thì phải có bộ dạng của một thằng bé. Cứ động một chút là lại khóc sướt mướt, còn ra thể thống gì nữa.
Nàng nghe xong thiếu chút nữa ngã nhào từ trên ghế xuống. Không thể tưởng được, không ngờ có người coi nàng như một thằng bé, đành cúi đầu tự nhìn lại mình.
Quần áo rách nát, bốc mùi thum thủm, lại bởi vì liên tục chịu đói, thân thể gầy đến độ chỉ còn lai có da bọc xương.
Cổ tay vốn dĩ đã mảnh khảnh, bây giờ chẳng khác nào que củi, nước da mịn màng thì bị bụi đất che đi, thoạt nhìn chẳng khác nào ghẻ lở dơ dáy, khó trách bị nhìn nhầm là thằng bé.
- Này! Tiểu quỷ ẻo lả, ngươi không phải là không có tên chứ hả!
- Ta tên là Lia... À không, tên của ta là Tiểu Thảo.
Dường như là đang thề thốt gì đó, nàng ngẩng đầu xưng tên.
- Tiểu Thảo? Cái tên chẳng có gì mới mẻ cả!
Lancelot cười to nói:
- Nghe tên là biết người không làm chuyện lớn được! Chuyện lớn, chuyện lớn...
Từ đáy lòng Tiểu Thảo bất giác vang lên một tiếng than nhẹ. Vì sao mọi người bên cạnh mình đều chỉ muốn làm chuyện lớn, chẳng lẽ không ép mình làm chuyện lớn thì không được sao?
- Lancelot tiên sinh!
- Cái gì mà tiên sinh? Một chút cấp bậc lễ nghĩa cũng không hiểu! Phải kêu là đại gia!
Người nói những lời này duờng như không hề biết rằng kẻ mà đang ép người khác gọi mình là đại gia như hắn căn bản là không có tư cách nói chuyện cấp bậc lễ nghĩa với người ta.
- Lan... Lancelot đại gia, nghe giọng nói của ngài dường như không phải người địa phưong.
- Hắc! Cái này thì ngươi đã đoán sai. Từ năm lên bốn bổn đại gia đã ở khu vực cách phía Đông thành ba dặm.
Thấy điệu bộ vô cùng kiêu ngạo của Lancelot, Tiểu Thảo trái lại rất sửng sốt. Phía đông thành toàn là rừng rậm nguyên thủy bạt ngàn, núi sâu thăm thẳm, hoang tàn vắng vẻ, làm sao lại có người sống ở đó chứ! Nhưng nghĩ lại những hành động và lời nói cổ quái của Lancelot, chẳng khác nào lần đầu mới tới nhân gian, không khỏi trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ: không ngờ mình gặp phải yêu quái trên núi rồi!
- Này! Ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì.
Lancelot ngẩn ra một lúc sau đó bực mình nói:
- Tiểu tử đừng nghĩ bậy. Bổn đại gia ở trong núi, là để tu luyện tuyệt thế võ công.
- Vì sao tu luyện tuyệt thế võ công không thể không ở trong núi?
- Hỏi như vậy, chứng tỏ ngươi chưa hiểu sự đời.
Ra vẻ ta đây lão luyện giang hồ, Lancelot ngạo nghễ nói:
- Từ xưa đến nay, hễ là anh hùng làm chuyện lớn, lập nghiệp lớn, đều là ở trong núi luyện thành tuyệt thế võ công.
Trong thời nhiễu nhương, bất kể bình dân quý tộc, muốn trở nên nổi trội hơn mọi người thì phải tinh thông một nghề nào đó. Còn ở thời kì chiến tranh loạn lạc, chủ nghĩa quân phiệt thịnh hành, cách thăng tiến nhanh nhất chính là tập võ nhập ngũ.
Hầu hết các quốc gia đều có quy định, không có chiến công không được hưởng phú quý. Cho nên trên đại lục, tác phong thượng võ rất thịnh, còn Valentino đế quốc, thực lực quốc gia đang lúc cường thịnh, trong triều cao thủ vô số, dân gian cũng bị ảnh hường, ai cũng tìm kiếm danh sư, ra sức học tập, hình thành cả một trào lưu xã hội.
Những thanh niên như Lancelot đếm không hết. Hắn bất quá chỉ là một hạt muối giữa biển cả mà thôi.
Tiểu Thảo nghiêng đầu, thầm đánh giá hắn. Trong mười mấy năm sinh sống, nàng cũng từng gặp qua không ít nhân vật có thể xem như là cao thủ, nhưng chưa từng có "cao thủ" nào mà ngay trước mặt người khác, khoe khoang rằng mình đã luyện tuyệt thế võ công. Một chút phong độ của cao thủ cũng không có, chỉ có láo lếu xấc xược mà thôi.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý
Tác giả: La Sâm
Dịch: sucbro
Nguồn: Nhóm dịch Tepga
Đả tự: vugiang02 - Lương Sơn Bạc
Người trước mắt này, thật sự là kỳ quái.
Vừa định hỏi lại, người của quán cơm đã mang đồ ăn lên. Tuy rằng là kết quả của việc Lancelot chỉ loạn cả lên, nhưng bởi vì trình độ của tiệm cơm cao, nhưng tất cả đều ngon lành bắt mắt, làm ngón áp út của ai cũng rung loạn cả lên. (CBRO: ngón áp út là thực chỉ, có ăn là máy động)
Mùi vịt áp chảo bốc lên thơm phức. Đây là thịt vịt mới cắt tiết, ướp bảy thứ gia vị chế biến thành, một bát canh quả phật thủ cùng với rất nhiều thứ rau chỉ mọc trên núi, dùng cành cây hắc tùng làm củi, dùng lửa nhỏ nấu khô, bốc mùi thơm lừng khắp bốn phía, một chén chè Thiên Hương Nhất Phẩm, dùng nhiều loại hoa quả cắt nhỏ ra, trộn lăn lộn và mật ong, tinh chất của hoa, hương liệu, làm nên vị ngọt ngào khó quên.
Những thứ còn lại như xíu mại, há cảo, bánh bột lọc, muôn màu muôn vẻ, đua nhau tòa hương, chỉ cần nhìn cũng biết là kiệt tác do đầu bếp bỏ không ít tâm tư tạo nên.
Lancelot nhìn muốn rớt con mắt. Hắn ở trong núi mười mấy năm, chưa từng thấy món nào ngon mắt như thế.
Bình thường ăn uống, toàn bộ đều do mình thu xếp, ngẫu nhiên bắt được heo rừng, thỏ hoang là có thể cao hứng cả buổi. Nếu liên tục vài ngày không thấy bóng dáng bất kỳ động vật nào thì cũng đành lấy quả dại, rau rừng ăn cho no bụng. Cũng có đôi khi ăn phải thứ có độc, nếu không có sư phụ cấp cứu kịp thời thì đã sớm đi đời nhà ma rồi.
Động tác của Tiểu Thảo ung dung hơn nhiều. Tuy rằng đã chịu đói liên tục mấy ngày, bao tử đã sôi ùng ục, nhưng nhất cử nhất động vẫn rất nhã nhặn thanh tú.
Hai đôi đũa bay qua múa lại, thoáng cái đã dùng tốc độ mà mắt thường khó có thể nhìn rõ dọn sạch mọi thức ăn trên bàn vào dạ dày, cẩn thận quan sát thì thấy tuy rằng cùng là sói nhai hổ nuốt, nhưng cách ăn của hai người lại khác nhau rất xa, Tiểu Thảo luôn ăn một miếng thức ăn rồi uống một ngụm trà, lại lấy khăn ăn lau lau miệng, dường như từng được dạy dỗ cực kỳ cẩn thận. Còn Lancelot thì dùng cả hai tay, nước miếng văng tung tóe, tư thế cực kì bất lịch sự, khăn ăn dơ hơn mấy chục lần so với trước khi ăn. Chủ quán quan trông thấy cũng nhíu mày.
Khi ăn đã tương đôi no, Tiểu Thảo bông nhiên nhớ ra, Lancelot nói, đã mười mấy năm qua, vẫn ở trên núi. Nói cách khác, hôm nay là ngày đầu tiên hắn xuống núi!
Như vậy, bữa tiệc này tiền cơm đắt đỏ, hắn lấy đâu ra tiền?
- Lan ... Lancelot đại gia, ngài có tiền trả không?
- Nói cái gi? Nghi ngờ bổn đại gia không có tiền trả sao?
Lancelot móc một bao bố nhỏ trong ngực ra, chính là cái bao bố khi nãy bị Tiểu Thảo trộm đi.
- Vận may của ngươi không tệ! Hôm nay cho ngươi mở rộng tầm mắt.
Nói xong, Lancelot mở bao bố ra, chủ nhân cũ của cái bao bố hiển nhiên tương đối coi trọng món đồ trong bao bố, dùng vải bông quấn đến mấy lớp, Lancelot tốn không ít sức lực mới cởi được hết ra.
- A! Quả nhiên... Ta biết mà, hôm nay thảm rồi!
Sau khi thấy rõ món đồ trong bao bố, Tiểu Thảo thầm thở dài đầy chua xót.
Trong bao bố chỉ có một cục đá, to cỡ bàn tay, chất liệu đá thấp kém, nhìn qua nặng trịch, cũng không có gì đặc sắc. Nói cách khác, cục đá này căn bản là không đáng một đồng.
Thấy sắc mặt Tiểu Thảo, Lancelot cũng là thất thần. Cục đá này là vật bên người lão già chết tiệt. Ngày thường vẫn xem như bảo bối, hắn âm thầm rình xem, đoán rằng vật ấy tất là vô giá, cho nên lần này chuồn đi, đặc biệt nghĩ cách trộm nó theo làm tiền đi đường.
- Không thể nào! Thứ này... Thật sự không đáng giá sao?
Tiểu Thảo buồn bã gật gật đầu, ở nhà nàng từng thấy qua vô số đồ vật hiếm quý, đối với việc giám định và đánh giá đá cũng có hiểu biết nhất định, biết bất kể đánh giá từ góc độ nào thì đây cũng chỉ là một cục đá chẳng có chút giá trị nào cả.
- Lần này thì nguy rồi, lát nữa làm sao trả tiền cơm đây? Hay là lén chuồn êm đi thôi!
Lancelot vừa nghĩ thế đã thấy Tiểu nhị phụ trách chiêu đãi, sắc mặt xanh mét, ngăn ở trước bàn, trầm giọng nói:
- Khách nhân! Các ngươi không phải muốn ăn cơm chùa đó chứ!
- Ha ha ... Ha ha ... Bổn đại gia là loại người như thế nào mà lại đi làm chuyện như vậy chứ?
Một mặt Lancelot cười to, một mặt đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, trù tính biện pháp thoát thân. Chỉ chốc lát sau, ánh mắt hắn chuyển hướng nhìn về phía Tiểu Thảo, nhìn từ trên xuống dưới không có chút ý tốt đẹp nào.
Tiểu Thảo bị hắn nhìn mà trong lòng sợ hãi, mơ hồ đoán được, Lancelot muốn bán mình lai làm tiền cơm.
Đô thành lớn như thành Hàng Châu, chuyện buôn lậu người tất nhiên không ít, biện pháp này quả thật có thể làm được.
- Bây giờ bị bắt, nhất định sẽ bị đưa trở về, không được... Không được... Tuyệt đối không được...
Nghĩ đến hậu quả, Tiểu Thảo quyết định thật nhanh, quát to một tiếng, ném cả đống chén dĩa trên bàn về phía tiểu nhị.
Tiểu nhị đáng thương kia bị bất ngờ không kịp đề phòng, bị ném đến đầu rơi máu chảy, nước canh đầm đìa, ngã xuống đất kêu la oai oái.
Tiểu Thảo không làm thì thôi, đã làm không dừng, thuận tay đạp đổ cái bàn, nhất thời trên lầu đại loạn, khách nhân nghĩ đã xảy ra đánh nhau báo thù, đều lo chạy trốn. Trong cảnh hỗn loạn, tất nhiên là không thiếu được chuyện ngươi giẫm lên ta, ta giẫm lên ngươi. Chỉ nghe được lầu trên lầu dưới kêu la ầm ĩ, nhất thời loạn cả lên.
Tiểu Thảo thừa dịp hỗn loạn, đang muốn trốn, lại bị một gã tiểu nhị nhéo tai. Nàng liều mạng giãy dụa, đấm đá loạn cào cào. Tuy nhiên tiểu nhị kia rất khỏe, hung hăng đánh cho nàng một bạt tai, đánh cho Tiểu Thảo trời đất quay cuồng, mắt nổ đom đóm.
- Ngay trước mặt của ta, ngươi dám đánh hắn?
Cũng không biết là do đồng bệnh tương liên, hay là sớm đã hẹn trước, trong nháy mắt thấy Tiểu Thảo bị đánh, Lancelot chỉ cảm thấy một cỗ tức giận xông thẳng lên đỉnh đầu, không thể áp chế.
Dưới cơn thịnh nộ một quyền đấm ra, đánh bay tên tiểu nhị kia ra ngoài, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Thảo, vung tay múa chân, đánh đông dẹp bắc, đánh ngã từng đợt từng đạt tiểu nhị xông tới. Hai người thừa dịp hỗn loạn liền xông ra ngoài. Vì sợ tiệm cơm báo quan, sẽ có nha dịch đuổi theo, Lancelot kéo Tiểu Thảo, chạy suốt nửa dặm đường, chạy đến Tây Hồ, chạy thẳng lên Đoạn Kiều.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Lý