Tác giả: Tô Phái Dịch Giả: Nhoclaunam Biên Tập: Hùng Bá Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Xào xạc.
Tân Thiên hét lớn một tiếng, ngay sau đó mạnh mẽ bổ đao vào đầu sói yêu phía trước.
Bành!
Tần Thiên có cảm giác như đao của mình đụng vào một bộ áo giáp sắt. Những tia lửa bắn ra xung quanh. Đao chém vào sói yêu nhưng lại không gây ra một tí tổn thương nào cho nó. Bất quá, khí lực của Tần Thiên cũng hất văng con sói ra ngoài.
Nhưng ngay sau đó, những con sói khác cũng đã đánh tới. Bốn đầu sói đồng thời lao tới Tân Thiên.
Tân Thiên suy nghĩ không muốn trực tiếp lấy cứng đối cứng, nên liền thuấn di nhanh chóng tránh công kích của bốn đầu sói. Ngay sau đó, chạy sang một bên. Lúc này cần phải nhanh chóng rời khỏi đây. Nhiều sói như vậy thì tỉ lệ lên bàn thờ tới chín mươi chín phần trăm.
- NGAO….OOO!
Ngay khi Tần Thiên chuẩn bị đột phá vòng vây, đột nhiên từ lỗ hổng vừa mới mở ra được, xuất hiện mười mấy đầu Sói chặn đường thoát của Tần Thiên lại. Tần Thiên lúc này quyết đoán dùng dị năng ẩn hình, cả người biến mất trong nháy mắt, nhanh chóng chạy đi.
Nhưng chẳng qua bầy sói sững sờ chưa tới hai giây, rồi dựa vào sự nhạy cảm của khứu giác nhanh chóng lao đến. Tốc độ rất nhanh, một đầu đón một đầu đánh tới Tần Thiên.
Trong rừng rậm quá nhiều cỏ dại, Tần Thiên khi hành động trở ngại cực lớn. Chạy trốn lâu dài thì không phải đối thủ của bầy sói yêu. Chưa tới hai lần thuấn di, Tần Thiên đã bị bao vây.
Tần Thiên bất đắc dĩ phải hủy bỏ ẩn hình dị năng. Hắn cũng không có nhiều năng lượng để tiêu hao như vậy.
Tần Thiên vừa hiện ra, lập tức bầy sói liền bổ nhào tới giết hắn.
- Đê ka mờ, trốn không được, lão tử liền chém chết các ngươi.
Tần Thiên tức giận gào lên, cầm chắc khảm đao. Trên địa cầu đều nói bọn sói đầu đồng đuôi sắt eo ếch. Eo ếch là nhược điểm lớn nhất của bọn chúng. Ở đây sói yêu trên eo có phủ một lớp lân phiến. Nhưng Tần Thiên muốn thử một lần coi có giống trên địa cầu hay không.
- KIA…AAA!
Tần Thiên giận dữ quát một tiếng, khảm đao mạnh mẽ chém tới. Nhưng không phải là lưỡi đao mà là sống đao rất dày. Tần Thiên chuẩn bị dùng sống đao để nện đứt eo của Sói Yêu.
- NGAO…OOO!
Một đầu sói bạc nhanh chóng vọt tới trước mặt Tần Thiên. Thân thể hắn chợt lóe, tránh được đòn công kích của nó. Ngay sau đó, khảm đao mạnh mẽ chém về eo nó.
Bành!
- NGAO…OOO!
Trong nháy mắt, một trận hỏa tinh văng khắp nơi. Nhưng con sói lại kêu lên thảm thiết, nằm gục trên mặt đất. Thân thể không ngừng run lên, móng vuốt liều mạng cào lên mặt đất. Phần sau giống như bị tê liệt, không thể nào cử động được. Tần Thiên vừa nhìn thấy, nhất thời mừng rỡ.
- Quả nhiên hữu dụng.
Tần Thiên hét lớn. Ngay sau đó, nhanh chóng tránh công kích của vài con sói yêu. Vận dụng dị năng thuấn di để chiếm ưu thế, vọt đến bên cạnh con sói bạc, chém tiếp về eo nó.
- NGAO…OOO!
Lại thêm một tiếng kêu thảm thiết, thế là chị ơi rụng bông hoa gạo…à quên một con nữa mất đi lực chiến đấu, nằm trên mặt đất. Tần Thiên nhìn lại, trên bụng con sói này không có lân phiến. Chỉ là thịt bình thường mà thôi, nhất thời vui lại thêm vui.
- Húu…uuuu! (giống Tarzan quá )
Một tiếng rống mạnh mẽ xuất phát từ đầu sói bự. Tần Thiên hạ gục hai đầu sói đã chọc giận nó. Sau tiếng rống, càng nhiều sói yêu tấn công Tần Thiên.
Hưu!
Tần Thiên phát hiện nhược điểm của bầy sói, không còn sợ hãi như trước nữa. Một lần nữa chém qua, chủ động công kích bầy sói yêu.
Hưu!
Hưu!
Tần Thiên vận dụng thuấn di, di chuyển trong bầy sói nhanh như tia chớp. Thừa dịp bọn nó còn chưa kịp phản ứng, nhanh chóng ra tay. Trong nháy mắt, khảm đao đã chém vỡ bụng hai đầu sói yêu. Nội tạng trong bụng rớt xuống đầy đất, máu phun xối xả như mưa. Bụng bị xé ra, không kêu được mấy tiếng đã lăn ra đất tắt thở.
- Thật tốt quá!
Tần Thiên nhìn thấy cảnh tượng đó, cực kỳ hưng phấn. Lại dùng thuấn di, khảm đao trong tay chém giết tới tấp. Bầy sói này thực lực chẳng qua trên dưới một sao, nhược điểm bại lộ liền bị Tần Thiên đồ sát.
Hưu!
Hưu!
Hưu!
...
Trong nháy mắt, trong rừng liên tiếp vang lên những tiếng kêu thảm thiết. Máu đỏ trên mặt đất văng khắp nơi nhiễm đỏ một mảng cỏ dại lớn. Nơi nào cũng là máu, là nội tạng tung tóe. Nhìn thấy mà muốn buồn nôn.
Tần Thiên qua một phút chém trái chặt phải đồ sát hơn ba mươi con sói yêu. Toàn bộ đều bị một đao mất mạng, căn bản không có sức phản kháng.
- Hô…!
Tần Thiên đồ sát một trận, năng lượng tiêu hao mất hai phần ba, có thể nói là cực kỳ lớn. Những con sói yêu còn lại, nhìn thấy đồng bạn của mình, trong một thời gian ngắn như vậy đều bị đánh gục càng thêm tức giận. Nhưng lại không có con nào xông lên. Bọn chúng vẫn là động vật, chết nhiều đồng bạn như vậy, bản năng khiến chúng thấy sợ hãi.
Tần Thiên nhìn bọn chúng nhất thời không dám công kích. Ngay lập tức huy động khảm đao, dùng hết sức đập bể đầu sói đã chết. Đập bảy tám lần mới đập bể được một cái đầu. Tay cầm bộ não đưa ra trước mặt, khuấy động mấy cái. Móc ra một viên nội đan như một viên pha lê lớn. Không được to và sáng giống như viên lần trước. Nhưng bên trong vẫn chứa một lượng lớn năng lượng. Tần Thiên không chút nghĩ ngợi, liền vận dụng công pháp nhanh chóng hút năng lượng dần dần chuyển thành năng lượng của mình.
- Húuuu….!
Đầu sói vương kia ngược lại vô cùng tức giận. Tên sinh vật kỳ quái đã đánh chết đồng loại lại còn lấy nội đan ra tu luyện. Quả thực, không thể tha thứ. Mạnh mẽ gầm lên một tiếng. Sau đó, nó tự mình lao tới Tần Thiên.
Thình Thịch!
Sói Vương há mồm phun ra hai đạo băng cầu cỡ nắm tay, bay nhanh tới Tần Thiên.
Tần Thiên vừa nhìn thấy, lập tức tránh qua. Hai băng cầu đánh lên mặt đất, nhất thời nổ tung tạo thành hai cái hố nhỏ, nhưng sau đó mặt đất bắt đầu bị đóng băng rồi lan rộng ra xung quanh. Cỏ cây, hoa lá bị đóng băng lại một mảnh rộng.
Ầm!
Sau một khắc, những thứ bị đóng băng mạnh mẽ nổ tung. Trong nháy mắt biến thành bụi bay tứ tán.
- Vũ khí sinh học a, sao lại khủng bố như vậy!
Tần Thiên hô lớn, may là vừa rồi không bị đánh trúng. Nếu không mấy chục ký thịt của mình cũng hóa thành tro bụi tại đây.
- GAO…OOO!
Sói Vương một kích không trúng, cực kỳ tức giận. Một lần nữa bổ nhào tới Tần Thiên. Từ trong miệng bắn ra bảy tám viên băng cầu phong tỏa bốn phía quanh Tần Thiên.
- Đi mua mì!
Tần Thiên kêu to, nhanh chóng dùng thuấn di cùng ẩn hình. Cả người liền biến mất trước mặt sói vương, đi vòng sang bên kia.
Rầm Rầm!
Trong nháy mắt, băng cầu đánh lên mặt đất. Những thi thể của sói yêu bị đánh trúng, ngay sau đó liền hóa thành bụi phấn.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Tuyển quân tham gia nhóm Nòng nọc tại đây
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hùng Bá
Tác giả: Tô Phái Dịch Giả: nhoclaunam Biên Tập: Hâm Đơ Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Chương: 234: Sát! (05)
Tần Thiên nhìn lại thầm nghĩ.:
- Mẹ nó, đi trước để chiếm Huyết Lan hoa còn quan trọng hơn so với việc cùng nó liều mạng để đi tìm chết.
Ngay sau đó, liền quay đầu lại thuấn di hướng Huyết Lan hoa bên kia vọt tới. Khảm đao trong tay liên tục huy động. Trên đường đi con Lang Yêu nào ngăn cản đều một kích giết chết
- GAO…OOO!
Lang vương nhìn thấy Tần Thiên hướng tới Huyêt Lan hoa, liền rống lên một tiếng. Bầy Lang như nhận được chỉ thị, liên tiếp tấn công Tần Thiên. Thân hình lóe lên như tia chớp, từng đạo ngân quang lập lòe trong rừng rậm. Một con chết, lập tức có con khác lao tới công kích Tân Thiên.
- GAO…OOO!
Gầm lên một cách giận dữ. Lang Vương hướng Tần Thiên bổ nhào tới. Tần Thiên quay đầu nhìn lại, liền hướng một bên lao đi. Lúc này đây, toàn bộ bầy Lang Yêu lao đến.
- Đê ka mờ, lũ chúng mày không sợ chết. Lão tử liền hóa kiếp cho chúng mày.
Tần Thiên tức giận nói, xiết chặt khảm đao trong tay. Mạnh mẽ hướng đến con Lang nào liều chết lao đến.
- Hưu hưu…!
Trong nháy mắt, những tiếng khảm đao găm vào thịt, những tiếng kêu thảm thiết. Cảnh tượng máu bắn tung tóe, ruột gan rơi đầy đất liên tục diễn ra. Không ngừng có Ngân Lang ngã xuống đồng thời có rất nhiều Ngân Lang nữa lao đến.
- Sá…t!
Tần Thiên hét lên giận dữ, tiếng hét vừa dứt thì có vài đầu Lang cũng nằm xuống.
- Sá…t!
Tần Thiên lại một lần nữa hét lên.
- Hưu!
- Hưu!
Tiếng khảm đao xé gió chém vào thịt không ngừng vang lên.
Tần Thiên liên tục chém giết, không dừng lại một giây nào. Cả người tiến vào trạng thái điên cuồng chém giết lúc nào không hay. Giết càng nhiều, Tần Thiên lại càng cảm thấy hưng phấn. Dần dần tiến tới một cảm giác khoái cảm khi giết chóc. Nội tâm tiến tới loại cảm giác này giống như được ăn chất kích thích vậy. Làm cho hắn càng trở nên mạnh mẽ. Chỉ cần đao chém ra, một đầu Ngân Lang liền thăng thiên.
Bất quá, mấy phút đồng hồ trôi qua. Trên mặt đất la liệt thi thể của Ngân Lang. Ba bốn mươi đầu Lang lăn ra đất, số còn lại cũng không còn nhiều. Vì vậy mà không con nào tiếp tục lao lên nữa. Tần Thiên cũng không hướng số còn lại lao đến, sau đó mới dần thanh tỉnh trở lại. Trên thân thể hắn khắp nơi đều là vết thương. Tay cầm khảm đao cũng rỉ máu. Đôi mắt lạnh lùng hướng về phía Lang Vương
Giờ phút này, trong đan điền Tần Thiên chỉ còn lại một thành năng lượng. Mới vừa rồi liên tục giết chóc, làm cho hắn tiêu hao quá nhiều năng lượng. Hiện tại, chỉ có hắn giết Lang Vương, hoặc Lang Vương giết hắn. Không còn chọn lựa nào khác. Không phải là người chết chính là ta lên bàn thờ
- Tao chém chết mẹ mày!
Tần Thiên học theo mấy anh VN hét lớn. Mới vừa rồi khoái cảm trong giết chóc vẫn còn đọng lại, làm cho nhiệt huyết trong người hắn một trận sôi trào. Y thức bắt đầu có chút mơ hồ, mượn khoái cảm trong giết chóc để xua đi nỗi sợ hãi đối với Lang Vương. Hai mắt lóe lên một mảnh hồng sắc quang mang rồi vụt tắt. Thân thể lao nhanh hướng đến Lang Vương.
- GAO…OOO!
Tôn nghiêm của vương giả không được phép xâm phạm. Tần Thiên giết gần hết đồng loại của nó. Bây giờ lại hướng tới nó công kích. Gầm to một tiếng, trong miệng Lang Vương bắn ra mười mấy băng cầu. Hường Tần Thiên công kích tới.
- Sá…aat!
Tần Thiên hét lớn, trong mắt phát ra một mảng hồng sắc quang mang. Nhìn không khác gì so với ma quỷ. Sử dụng thuấn di cùng với ẩn hình, vòng qua bên hông Lang Vương mà công kích tới.
- Bành!
Trong nháy mắt, Lang Vương lập tức xoay người. Một cú đập như trời giáng, trực tiếp đánh lên người Tần Thiên.
Tần Thiên không thể ngờ Lang Vương lại phản ứng nhanh đến thế. Thân thể như diều đứt dây bay ra ngoài. Đụng phải mặt đất tạo thành khe rãnh dài hơn mười thước. Toàn thân đau nhức.
- GAO…OOO!
Lang Vương một chiêu đắc thủ. liên lập tứchướng Tần Thiên lao nhanh tới. Trong miệng lần nữa bắn ra một loạt băng cầu.
Tần Thiên nhìn thấy vậy, liền từ mặt đất nhảy lên. Tránh được loạt băng cầu đánh tới. Như có dự liệu từ trước, Lang Vương liền lao theo Tần Thiên. Tốc độ nhanh như thiểm điện, so với thuấn di của Tần Thiên cũng không hề kém bao nhiêu.
- Bành!
Tần Thiên lại một lần nữa bị đánh bay, bay thẳng ra phía xa. Kêu thảm một tiếng, máu từ trong miệng trào ra. Toàn thân truyền đên một cảm giác đau đớn. Lang Vương cũng không dừng lại một giây nào. Lần nữa hướng Tần Thiên công kích tới.
- Ầm!
Mới vừa đứng lên, Tần Thiên liền bị một cú húc nữa của Lang Vương đánh bay ra ngoài, sau đó Lang Vương há to cái miệng đỏ lòm, răng nanh sắc nhọn nhe ra, hướng đầu Tần Thiên mà cắn tới
Tần Thiên thấy Lang Vương lao đến. Ngay lập tức vận dụng thuấn di tránh né.
- Hưu!
Tần Thiên hiện ra ở một nơi khác. Không kịp đứng vững, ngã khụy trên mặt đất miệng phun ra một bụm máu. Mắt không ngừng phát ra quang mang đỏ như mầu máu. Liên tục vận dụng thuấn di, năng lượng dần cạn kiệt tới số không. Tần Thiên cả người không còn chút sức lực nào, cơ hồ đứng không vững. Mũi đao trên tay chống xuống, một chân quỳ trên đất. Cả người run rẩy
- GAO…OOO!
Lang Vương thấy bộ dạng của Tần Thiên. Nhất thời cực kỳ hưng phấn, liên tục rống lên. Thanh âm vang rội núi rừng. Nhưng ngay sau đó, lại hướng Tần Thiên lao tới. Miệng rộng há to, răng nanh nhe ra lởm chởm. Hướng đầu Tần Thiên chuẩn bị một nhát cắn đứt
- AAA…! Chết chính là ngươi!
Tần Thiên giận dữ hét lớn. Quang mang trong mắt càng trở nên đỏ hơn. Một cỗ huyết tinh trong người Tần Thiên bộc phát, làm cho người ta hít thở không thông.Hắn cảm giác trong người mình có một nguồn sức mạnh kỳ dị, giúp hắn bắn nhanh tới Lang Vương.
Lang Vương cảm nhận từ cơ thể Tần Thiên, truyền đến một cỗ huyết tinh nồng đậm. Nhất thời, trong mắt hiện lên một nỗi khiếp sợ. Phảng phất như có cái gì đó rất đáng sợ. Động tác vì vậy mà hơi dừng lại trong giây lát.
- Hưu!
Tần Thiên nhanh tróng lao qua, thân thể lách dưới bụng của Lang Vương. Khảm đao trong tay chém mạnh . Sau đó, ngã vật ra đất bất tỉnh nhân sự.
Mà Lang Vương, vẫn đứng vững trên mặt đất. Sau đó, hét thảm một tiếng. Bụng toác ra, máu tươi cùng nội tạng bắt ra lòi ra.Thân thể co giật mấy cái rồi nằm im bất động.
Tiền Thiên nằm trên mặt đất, lúc này xung quanh hắn đột nhiên có nhiều xương mù đỏ như máu dần hội tụ lại. Càng ngày càng nhiều, rất nhanh đã bao phủ hoàn toàn thân thể . Một cỗ huyết tinh nồng đậm từ trong xương mù toát ra, phảng phất như núi thây biển máu.
nhưng cũng rất nhanh liền bị hút vào trong thân thể Tần Thiên…
Luận đàm và báo lỗi tại đây Tuyển quân tham gia nhóm Nòng nọc tại đây[/QUOTE]
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hâm Đơ
Tác giả: Tô Phái Dịch Giả: nhoclaunam Biên Tập: Hâm Đơ Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Không biết qua bao lâu, Tần Thiên cũng tỉnh lại. Cảm giác cả người một trận đau nhức. Đầu choáng váng rồi lại ngã xuống. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, khắp nơi là thi thể của bầy Lang Yêu. Nằm trong số đó có một đầu Lang to lớn nổi trội hơn cả. Chính là đầu Lang Vương đã chết
Tần Thiên kiểm tra một chút tình trạng của mình. Thân thể bị chút nội thương, trong đan điền năng lượng đã khô cạn. Cơ hồ không còn sức để đứng dậy.
- Mẹ kiếp, ta lại đem bọn chúng chém chết hết a!
Tần Thiên nhìn thi thể Lang Yêu ở xung quanh lầu bầu nói. Trong trí nhớ của mình, hắn chỉ biết mình lao vào bầy Lang này liều mạng một trận. Còn cụ thể như thế nào thì hắn không tài nào nhớ được. Khi đó ý thức như bị cái gì đó thao túng, trong đầu chỉ nghĩ tới giết chóc. Thấy máu tươi vô cùng hưng phấn. Tần Thiên lúc đó giống như đã trở thành một người khác vậy.
Hắn suy nghĩ một chút rồi sau đó bắt đầu tu luyện. Đồng thời hấp thu linh khí trong thiên địa vào cơ thể mình. Ước chừng nửa giờ trôi qua, thân thể dần dần bớt đau nhức. Nhưng vẫn không khôi phục được tới trạng thái ban đầu. Bất quá, giờ thì hoạt động, đi lại ngon rồi.
Tần Thiên đứng lên, cầm khảm đao hướng tới Lang Vương. Tần Thiên cầm đao rạch từ miệng nó, men theo khóe miệng mở tung đầu nó ra. Sau đó, moi từ trong đầu nó ra một viên nội đan to bằng quả trứng gà. Viên nội đan này so với viên nội đan lần trước hắn lấy được, không sai biệt lắm. Trên viên nội đan có ngân quang tỏa sáng
Cầm lấy nội đan rồi ngồi xuống, bắt đầu hấp thu năng lượng trong nội đan. Mất khoảng một canh giờ, đem năng lượng trong nội đan hấp thu hết. Nội đan cũng biến thành phấn vụn theo gió bay đi. Tần Thiên cũng vì thế mà trở lại thời kỳ đỉnh phong, cơ hồ có cảm giác sắp đột phá
- Hô! Thật là thoải mái a!
Tần Thiên thở ra một hơi, nhìn lại vết thương trên người toàn bộ cũng biến mất không dấu vết. Hấp thu nội đan của Lang Vương giúp cho hắn khôi phục rất nhanh.
- Đúng rồi, ta nghĩ nên đi lấy Huyết Lang hoa rồi.
Tần Thiên nghĩ tới Huyết Lang hoa trong hồ, cho nên liền xoay người hướng hồ nhỏ bên kia chạy tới. Ở trong đó, Huyết Lang hoa đã hoàn toàn nở ra. Cánh hoa một màu đỏ kiều diễm mà ướt át.
Tần Thiên nhìn hồ nước thầm nghĩ
- Mẹ nó, nơi này có hay không có quỷ ẩn núp. Phải thử mới được.
. Quay đầu, tay nắm lấy một thi thể Lang Yêu ném xuống. Xem một chút nơi này có xuất hiên điều gì khác lạ hay không.
Thi thể của Lang Yêu rất nhanh chìm xuống hồ, qua một phút cũng không có điều gì bất thường xảy ra. Tần Thiên yên lòng, lập tức xuống nước hướng tới Huyết Lang hoa. Tới gần, hắn liền giơ tay ngắt lấy. Sau đó, xoay người bơi trở lại bờ.
Cầm Huyết Lang hoa trong tay, Tần Thiên thầm nghĩ.
- Mùi thơm quá, đối với tu luyện của ta có trợ giúp rất lơn a!
Cảm giác có một cỗ lức lượng kỳ dị từ Huyết Lang hoa tản mát ra. Tần Thiên thử hấp thu một chút, liền nhận thấy có thể trực tiếp hấp thu chuyển hóa thành năng lượng. Bất quá, Tần Thiền chỉ hấp thu một chút chứ không tiếp tục, sợ nó lại giống như nội đan yêu thú hóa thành tro bụi thì thật phiền toái.
- Tốt, trước tiên lão tử đem tất cả nội đan cho vào túi đã.
Tần Thiên lầu bầu nói, đem Huyết Lang hoa để qua một bên. Sau đó, liền cầm lấy khảm đao bắt đầu moi nội đan ra.
Tất cả đầu Lang Yêu đều bị Tần Thiên đập nát. Nội đan được lấy đem cất cùng chỗ với Huyết Lang hoa. Tính sơ sơ cũng lấy được khoảng chín mươi bốn viên.
- Mẹ nó, đây thật giống Dạ Minh Châu a, nếu đem đi bán thì kiếm bội tiền.tha hồ mà mua iphone sh tán gái
Đưa mắt nhìn một đống lớn ngân quang chói mắt. Tần Thiên đem chiếc áo T-shirt cởi ra làm cái túi. Đem toàn bộ nội đan cùng Huyết Lang hoa bỏ vào trong đó. Đang định quay trở về hắn liền nhớ tới mấy bác nòng nọc thích ăn nhất là thịt cầy, mà loại cầy thành tinh thì thịt thôi rồi. Hắn quay lại sách theo con Lang Vương. Hắn nghĩ lần này hiếu kính với mấy bác nòng nọc quả này kiểu gì các bác chả cho được ăn bom. Sau đó, trở về truyền tống trận, cầm tinh thạch bóp nát. Vài giây sau, không gian một vặn vẹo mang theo tên mặt giặc tt biến mất
Sau một khắc, Tần Thiên lại một lần nữa xuất hiện trên đỉnh núi.
- Ba Ba Ca, ta đã làm xong rồi.
Tần Thiên cầm trong tay Huyết Lang hoa, hướng phía Ba Ba Ca giơ lên. Thuận tiện đem một đống lớn nội đan bỏ ra, làm nó rơi đầy đất.
- Chúc mừng chủ nhân, thành công thông qua khảo hạch lần thứ nhất. Lại còn kiếm được một số lượng lớn nội đan. A! còn có thịt cầy ngon thế.
Ba Ba Ca nói.
- Ừ,con cầy này hiếu kính với mấy bác nòng nọc đấy. Không có phần của chú đâu. Ta ra ngoài trước.
Tần Thiên đem Huyết Lang hoa cùng nội đan lưu lại trên mặt đất. Ngay sau đó, tâm vừa động liền biến mất ngay tại chỗ. Một khắc sau, liền trở lại bên trong phòng mình.
Trời cũng đã gần sáng hẳn, Tần Thiên tìm quần áo đi tắm. Còn quần áo bẩn thì bỏ vào máy giặt. Còn con cầy thì định bụng lúc nữa trời sáng sẽ mang đi biếu mấy bác nòng nọc.(biên : chém kinh vãi cả dg)
Tắm rửa xong, Tần Thiên thấy còn thời gian liền đi chuẩn bị bữa sáng cho hai người Tiêu Du cùng Lý Phỉ Nhi ăn. Ánh mắt vô tình lướt qua cửa phòng của Triệu Chỉ Nhược. Hắn nhìn thấy cửa phòng khép hờ. Tần Thiên đang nhớ lại chuyện buổi tối hôm qua, cho nên liền hướng phòng Triệu Chỉ Nhược đi tới, xem một chút nàng trở lại chưa.
- cốc cốc. Có ai trong đó không?
Tần Thiên gõ nhẹ cửa hỏi.
Bên trong không có thanh âm hồi đáp. Tần Thiên cầm cửa đẩy nhẹ ra, hướng bên trong phòng nhìn một chút. Vừa nhìn, nhất thời kinh hãi, trong phòng đồ đạc không còn một cái nào. Chăn đệp được gấp chỉnh tề. Hành lý cùng quần áo của Triệu Chỉ Nhược không lưu lại cái nào. Thật giống như căn phòng chưa bao giờ có người ở qua. Bất quá, bên trong vẫn còn lưu lại mùi thơm trên người Triệu Chỉ Nhược.
- Cô nàng này đã rời đi rồi sao?
Tần Thiên thầm nghĩ, sau đó đi vào nhìn chung quanh một lần. Nhìn trong tủ quần áo một chút, không thấy cái gì củaTriệu Chỉ Nhược.
- Chuyện gì xảy ra?
Tần Thiên có chút nghi ngờ. Nhưng lại nhìn thấy dưới chiếc đèn bàn có kẹp một phong thư. Cầm lên nhìn, bên ngoài viết “Gửi Tần Thiên”. Hắn mở ra, bên trong có một trang giấy viết mấy dòng cho hắn.
Trang thư viết rất đơn giản, chỉ nói cho Tần Thiên biết. Hắn không cần nàng, nàng liền rời đi. Nhưng nhìn lại phía trên chữ có chút nước đọng. Giống như nàng vừa viết vừa khóc vậy.
- Cô nàng này làm cái gì vậy a?
Tần Thiên nhìn thư, hoàn toàn không giải thích được. Triệu Chỉ Nhược tìm tới đây vẫn chưa đạt được mục đích mà đã vội vàng rời đi. Tần Thiên có cảm giác mình thật có lỗi với cô ấy. Lần trước, hai người ở trong phong cùng nhau. Tần Thiên đã được nhìn toàn bộ hàng của nàng. Tần Thiên trong lòng vẫn còn cảnh giác với nàng, nhưng nàng cứ vậy mà đi lại làm cho hắn có cảm giác như mất một thứ gì đó quý giá
----------oOo----------
Chương 236: Tìm Triệu Chỉ Nhược.
Chương 236: Tìm Triệu Chỉ Nhược.
Tần Thiên xem xong thư, nhìn ngày gửi, thì ra Triệu Chỉ Nhược đã đi chừng mấy ngày rồi. Chính là đêm hôm mình cùng nàng làm chuyện mờ ám ở trên giường.
Triệu Chỉ Nhược không từ mà biệt, chính mình không biết có muốn tìm nàng ta hay không nữa ? Tần Thiên suy nghĩ một chút, người thì không biết chạy đi đâu, vậy thì tìm làm sao được.
Mang thư cất đi, tình cờ nhìn thấy bên cạnh chiếc giường có một chiếc vòng cổ màu bạc. Hắn cúi người nhặt lên, chiếc vòng cổ này là của Triệu Chỉ Nhược. Từ lúc mình gặp nàng, đều thấy nàng đeo nó trên người, không nghĩ tới lại đánh rơi ở chỗ này. Tần Thiên nhìn một chút, đem nó thu vào túi, ngay lập tức đi ra ngoài.
Ra cửa, Tần Thiên đi xuống lầu mua bữa sáng. Mua một ít bánh quẩy cùng sữa đậu nành ở nhà bên cạnh, sau đó vào bếp định làm bữa sáng. Nhìn trong tủ lạnh còn chút thịt nạc, liền băm ra rồi thái ít hành, nấu một nồi cháo thịt nạc thơm ngào ngạt.
Lý Phỉ Nhi mở cửa phòng ra liền hỏi
- Thơm quá đi, Tiêu Du, chị làm bữa sáng à ?
Mùi thơm từ phòng bếp đã bay tới. Lại thấy đó là Tần Thiên, giật hết cả mình.
- Như thế nào ? có muốn ăn không, để anh còn làm ?
Tần Thiên nhìn Lý Phỉ Nhi bộ dạng tham ăn, lập tức đắc ý nói.
- Anh làm ? Không phải là mua về à ?
Lý Phỉ Nhi không tin nói.
- Đương nhiên là anh làm, anh là một siêu cấp đầu bếp đó.
trù nghệ của hắn đã được Tiêu Du huấn luyện qua. Bình thường những món ăn dân dã thì không thành vấn đề. Chỉ là hắn lười không muốn nấu ăn mà thôi.
Tiêu Du từ bên trong phòng đi ra, nhìn Tần Thiên cười nói
- Oa, tài nấu nướng của em lại tiến bộ nữa rồi Tiểu Thiên. Chị quyết định, từ nay về sau, chuyện nấu cơm sẽ giao cho em hết.
. Tần Thiên nghe xong, nhất thời buồn bực.
- Hắc hắc, chị à, trù nghệ của em kém chị cả vạn dặm, loại vinh quang này nên giao cho chị đi.
.
- Không có gì, cứ quyết định như vậy đi.
Tiêu Du nhìn Tần Thiên cười xấu xa , rồi đi tới phòng vệ sinh.
- Hắc hắc, lưu manh, sau này nhớ hảo hảo nấu ăn nha.
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên vẻ mặt buồn bực, nhất thời cao hứng trêu chọc. Rồi lại đi tới phòng vệ sinh.
- Mẹ nó, ta đây chọc phải thằng cha nào vậy.
Tần Thiên nhất thời buồn bực
- Đúng rồi, chị à, Triệu Chỉ Nhược bỏ đi rồi.
- Cái gì ? Chỉ Nhược bỏ đi rồi ? Trời, em còn muốn hỏi nàng có phải tên trộm áo lót hay không mà ?
Lý Phỉ Nhi giật mình nói. Ngay lập tức đứng lên, lao tới phòng của Triệu Chỉ Nhược, đẩy cửa ra. Vừa nhìn bên trong, tất cả đã được thu dọn sạch sẽ.
- Tiểu Thiên, em đi tìm nàng về đi.
Tiêu Du một bên uống cháo, một bên nhìn Tần Thiên nói. Không bởi vì Triệu Chỉ Nhược bỏ đi mà cảm thấy kinh ngạc, giống như đã biết trước vậy.
- Tìm về ? Em tìm nàng về làm gì ?
- Nhưng nàng dù sao cũng là vị hôn thê của em, hơn nữa cũng là một đại mỹ nhân đó. Sắc lang như em mà cũng để cho nàng rơi vào tay kẻ khác sao ?
Tiêu Du nhìn Tần Thiên cười/ đầy thâm ý . Tần Thiên vừa nghe, nhất thời kinh hãi.
- Vị hôn thê ? Chỉ Nhược là vị hôn thê của anh ?
Lý Phỉ Nhi nghe Tiêu Du nói Triệu Chỉ Nhược là hôn thê của Tần Thiên, nhất thời giật mình. Đồng thời lòng cũng có chút không thoải mái.
Tần Thiên nghi hoặc nhìn Tiêu Du hỏi.
- Chị, sao chị biết Triệu Chỉ Nhược là vị hôn thê của em, chuyện này đã từ lâu rồi. Chỉ có ba mẹ và gia gia biết, không có người thứ năm biết chứ ?
- Trước kia mẹ em lúc nói chuyện phiếm với chị, nàng đã nói cho chị biết đó.
- Thật sao ?
Tần Thiên có chút nghi ngờ, cảm thấy có gì đó không đúng. Nhưng lạ ở chỗ nào, hắn cũng không rõ.
- Tiêu Du, Chỉ Nhược sao lại là vị hôn thê của Tần Thiên ?
Lý Phỉ Nhi có chút gấp gáp hỏi, hiển nhiên, đối với chuyện này, nàng rất quan tâm. Nàng thích Tần Thiên, tự nhiên hi vọng Tần Thiên sẽ cưới nàng. Mặc dù Tần Thiên có rất nhiều nữ nhân, nhưng tất cả đều bình đẳng, cũng chỉ là bạn gái của hắn mà thôi. Nhưng hiện tại, lại lòi đâu ra một cô vợ chưa cưới, làm cho nàng có chút bất an.
- Phỉ Nhi, chuyện này chị sẽ nói cho em sau.
Tiêu Du nhìn Lý Phỉ Nhi nói, rồi sau đó nói với Tần Thiên:
- Trước hết không cần lo nhiều như vậy, em nói cho chị biết, em có muốn tìm nàng hay không ?
- Tìm nàng, em tại sao lại muốn tìm nàng, nàng đối với em có mục đích. Em tìm nàng làm gì ? hơn nữa, nàng đi chừng mấy ngày rồi, cũng không biết đã đi đâu. Em đến tìm nàng ở đâu đây ?
Tần Thiên nói, thật ra rất muốn tìm Triệu Chỉ Nhược, muốn hỏi nàng rốt cuộc nàng có mục đích gì với mình. Đồng thời, lần trước ở trên giường an ủi lẫn nhau, làm cho Tần Thiên sinh ra chút tình ý với Triệu Chỉ Nhược. Lúc trước không có cảm giác với Triệu Chỉ Nhược, nhưng hiện tại nàng bỏ đi, hắn tự nhiên cảm thấy có chút mất mát.
- Em yên tâm đi, nàng sẽ không hại em đâu, cái này chị có thể đảm bảo. Nếu em muốn đi tìm nàng, chị có thể cho em địa chỉ của nàng, chị biết nàng đang ở chỗ nào.
- Nàng đang ở đâu ?
Tần Thiên lập tức hỏi.
- Em đem thư nàng viết lật lại đằng sau, chắc chắn là có địa chỉ đó.
Tiêu Du nhìn Tần Thiên khẽ nói.
- Thư sao?
Tần Thiên lập tức đem phong thư trong túi áo lấy ra. Lật phía sau nhìn, quả nhiên có một địa chỉ.
- Nàng biết em sẽ tìm nàng, nên cố ý lưu lại sao ?
Tần Thiên lầu bầu nói.
- Không phải, chị bắt nàng lưu lại đó, nàng cố ý muốn đi, chị sợ tên tiểu tử em hối hận, liền bắt nàng ở chỗ đó vài ngày, cho em một cơ hội. Em mau đi đi, buổi trưa nay, mười giờ thì nàng sẽ lên phi cơ, hiện tại là 8 giờ 5 rồi, mau đuổi theo đi, còn kịp đó.
- Ừm, em đi xe một chút, hai người từ từ ăn đi.
Tần Thiên thản nhiên nói. Ngay lập tức đứng dậy, đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, Tần Thiên thần sắc đại biến, khuôn mặt lo lắng trái ngược với vẻ bình tĩnh vừa rồi.
Tần Thiên lập tức hướng dưới lầu chạy đi. Mẹ nó, nơi này lại ở tít thành Tây, từ nhà hắn đi đến nhanh nhất cũng phải mất nửa giờ. Hơn nữa, bây giờ còn là giờ cao điểm, vạn nhất gặp phải kẹt xe, như vậy thảm cmnr.
- Tiêu Du, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy ?
Nhìn Tần Thiên rời đi, Lý Phỉ Nhi lập tức hỏi.
- Ha ha, Phỉ Nhi, chuyện là như vầy…
Luận đàm và báo lỗi tại đây Tuyển quân tham gia nhóm Nòng nọc tại đây
Last edited by Hâm Đơ; 04-10-2014 at 07:21 PM.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hâm Đơ
Tác giả: Tô Phái Dịch Giả:
Tiểu Cường Biên Tập: Hâm Đơ Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
- Đại ca, đi tới chỗ này nhanh lên, nửa giờ phải chạy tới, số tiền này sẽ là của ngươi.
Tần Thiên hướng về phía tài xế taxi nói. Trực tiếp quảng một xấp tiền cho hắn, ít nhất phải đến một ngàn đồng.
- Không thành vấn đề.
Gương mặt tài xế trực tiếp nở nụ cười. Một tay lấy tiền thu vào, ngay lập tức khởi động xe, theo địa chỉ Tần Thiên nói, nhanh chóng phóng tới thành Tây.
Dọc dường đi, bởi vì Tần Thiên cấp nhiều tiền, tài xế trực tiếp vượt đèn đỏ, lao như tên về hướng thành tây. Rất nhanh, đã có cảnh sát giao thông đuổi theo phía sau, muốn chặn đường để tài xế dừng xe. Tên tài xế cũng chú ý đến phía sau, vội vàng nhẫm chân ga, vọt hướng thành tây.
Rất nhanh, xe đi tới thành Tây, dừng ở của một khu nhà cao cấp. Tần Thiên xuống xe, trực tiếp hướng bên trong đi vào. Dựa theo địa chỉ, nhanh chóng đi đến một căn nhà ba tầng. Đối chiếu với địa chỉ, phát hiện không sai hắn liền gõ cửa.
- Bang bang ! Triệu Chỉ Nhược, mau mở cửa, là tôi.
Tần Thiên một bên gõ cửa, một bên hướng bên trong hô lớn.
Rất nhanh, bên trong liền truyền đến tiếng bước chân. Sau đó, cửa mở ra, Triệu Chỉ Nhược cả người mặc đồ ngủ xuất hiện trước mắt Tần Thiên.
- Là anh, đồ khốn khiếp. Tôi muốn đánh chết anh.
Triệu Chỉ Nhược nhìn thấy Tần Thiên, liền giận giữ đá một cước vào Tần Thiên.
- Móa. Nội y đạo tặc.
Tần Thiên hét lớn, lập tức đưa tay lên, trực tiếp bắt được chân nàng. Làm cho nàng đá không tới mình.
- Cô rốt cuộc là ai ? Triệu Chỉ Nhược đâu ?
Tần Thiên nhìn người trước mặt giống y như đúc với Triệu Chỉ Nhược, lên tiếng hỏi.
- Tôi là ai, mắc mớ gì tới anh ? khốn khiếp, mau buông ra, nếu không tôi sẽ giết anh.
Nữ nhân nhìn Tần Thiên cả giận nói, Tần Thiên liền thả chân nàng ra.
Nữ nhân nhất thời hét lớn một tiếng, không kịp phản ứng, cả người liền lao vào ngực Tần Thiên. Lập tức, có một cánh tay bóp chặt cổ nàng, làm cho nàng không thể nào thở được.
- Nói, cô rốt cuộc là ai ? Triệu Chỉ Nhược đâu ? nếu không nói, tôi sẽ giết cô.
Lười cùng nàng nói chuyện, trực tiếp dùng bạo lực để giải quyết.
- Khụ khụ… Tôi là em gái của nàng, chị ấy đi tới sân bay rồi.
Nữ nhân có chút khó khăn nói.
- Hừ !
Tần Thiên nghe xong, lập tức ném nữ nhân kia xuống đất. Ngay lập tức hướng dưới lầu phóng đi. Hiện tại là 8h40, đi tới sân bay có khả năng sẽ hơn 9h, hẳn là vẫn kịp.
Vừa lao xuống lầu, liền thấy chiếc taxi vừa rồi bị xe cảnh sát bao vây. Tên tài xế kia đã bị cảnh sát bắt, hắn
lập tức vọt tới, đem chứng nhận sĩ quan của mình lấy ra.
- Tôi là Đại Tá quân khu Quang Châu, anh tài này là tôi tạm thời trưng dụng để phối hợp điều cha, hi vọng các người có thể thả hắn. Giờ tôi có chuyện trọng yếu phải làm, nếu các người làm trì hoãn thời gian của tôi, cục trưởng Lương Đồng cũng không đảm đương nổi trách nhiệm đâu.
Tần Thiên cầm giấy chứng nhận trong tay hướng về phía cảnh sát giao thông nói, lời này hắn học được trong mấy bộ phim.
Cảnh sát giao thông vừa nghe thấy lời Tần Thiên, rồi nhìn giấy chứng nhận trong tay hắn, lập tức cho đi. Đồng thời còn kính một lễ với nghi thức quân đội.
- Ừ, tôi sẽ hướng cục trưởng để khen thưởng cho các người.
Tần Thiên nhìn hai cảnh sát giao thông nói, lập tức lên xe, phân phó tài xế đi tới sân bay.
Nhìn Tần Thiên đã đi được một lúc, một tên cảnh sát mới hồi phục tinh thần, nhìn tên kia hỏi.
- Hắn biết chúng ta là ai hả? Làm sao khen thưởng cho chúng ta đây ?
- Đúng vậy, còn có, cục trưởng của chúng ta không phải Lương Đồng mà.
- Không tốt, bị gạt rồi, mau đuổi theo.
Lập tức hai cảnh sát giao thông nhanh chóng lên xe, đuổi theo Tần Thiên. Đáng tiếc, Tần Thiên đã sớm chạy đi mất hút, bọn họ muốn đuổi cũng không kịp nữa, bởi vì không biết Tần Thiên đi tới chỗ nào.
Sân bay quốc tế Quang Châu, phía sau đại sảnh.
Triệu Chỉ Nhược cầm hành lý trong tay, chờ ở đó. Chỉ còn một giờ nửa là phi cơ cất cánh, Triệu Chỉ Nhược ngồi tại vị trí trước, vẻ mặt có chút phiền não. Vẻ mị hoặc thường ngày đã không còn nữa, thay vào đó là một loại thần sắc mất mát.
- Ai !!
Triệu Chỉ Nhược nhẹ nhàng thở dài, nhìn số điện thoại di động của Tần Thiên một chút. Trong đầu không khỏi nhớ lại bộ dáng của hắn, lại nhớ tới mục đích của mình tới nơi này.
Nàng vốn là đại tiểu thư của Triệu gia trong Thất đại gia tộc. Một tháng trước, phụ thân nàng cùng gia tộc cãi nhau mà trở mặt. Gia đình nàng bị đuổi ra khỏi gia tộc, rồi sau đó bị những người trong gia tộc đả kích, trong nhất thời, việc làm ăn của phụ thân bị phá sản. Hơn nữa còn không ngừng phát sinh những chuyện rắc rối khác.
Cha của nàng không cam lòng, nghĩ muốn trả thù những người đả kích hắn. Nhưng lại không có thực lực để trả thù, điều này làm cho phụ thân nàng rất phiền não.
Không nghĩ tới, tình cờ thấy mảnh ngọc bội trên cổ Triệu Chỉ Nhược, nhất thời nhớ tới con gái mình cùng với siêu cấp đại gia tộc Tần gia còn có đám hỏi. Hơn nửa, hiện tại người thừa kế của Tần gia đã bị phát hiện, mặc dù chính Tần Thiên cũng không biết là mình. Nhưng tất cả những gia tộc ở Hoa Hạ đều đã biết. Phụ thân Triệu Chỉ Nhược linh cơ vừa động, suy nghĩ sách lược, đem con gái mình gả cho Tần Thiên thì chắc chắn mình cũng sẽ được dựa hơi vào Tần gia. Cứ như vậy, chính mình cũng không phải lo bị đè ép, còn có thể trả thù lại.
Nghĩ được biện pháp này, phụ thân Triệu Chỉ Nhược liền để cho nàng tìm Tần Thiên. Triệu Chỉ Nhược tự nhiên không chịu gả cho người mà mình chưa từng gặp mặt. Cho nên khi lần đầu tiên gặp Tần Thiên trong cửa hàng nội y, nàng nổi lên sát ý với Tần Thiên.
Nhưng tiếc là lại không làm gì được hắn, hiện tại trong nhà đang trong thời kỳ khó khăn. Triệu Chỉ Nhược không thể giết Tần Thiên, không thể làm gì hơn là phải để Tần Thiên sờ mó, dụ dỗ Tần Thiên phát sinh quan hệ với mình, để mình trở thành nữ nhân của hắn. Nhưng trong lòng cũng không thích Tần Thiên, vì hắn thực quá hoa tâm.
Nhưng kể từ mấy ngày trước phát sinh chuyện ở trên giường với Tần Thiên, Triệu Chỉ Nhược phát hiện mình có chút thích Tần Thiên vậy. Nhưng thái độ của Tần Thiên làm cho nàng vô cùng thương tâm. Nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ, vậy thì rời đi là tốt nhất.
Không nghĩ tới lại bị Tiêu Du tìm được. Bắt nàng ở lại mấy ngày, còn nói Tần Thiên nhất định sẽ đi tìm nàng. Nhưng đến hôm nay, đến cả cái bóng của hắn cũng không thấy. Nàng chỉ còn cách về nhà.
- Ai!!!
Triệu Chỉ Nhược thở dài lần nữa,. Tâm tình bực bội, liền xóa luôn số đt, đem những gì còn lại của hắn biến mất trên người nàng, để mình hoàn toàn quên đi.
Triệu Chỉ Nhược xóa xong, liền nhận được một cuộc gọi khác.
- Uẩy, tia (cha), con không làm được…
Luận đàm và báo lỗi tại đây Tuyển quân tham gia nhóm Nòng nọc tại đây
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hâm Đơ
Tác giả: Tô Phái Dịch Giả:
Tiểu Cường Biên Tập: Hâm Đơ Nhóm Dịch: Nòng Nọc Nguồn: 4vn.eu
Tần Thiên đang trên đường đi tới sân bay tuy tài xế lái xe rất nhanh nhưng Tần Thiên nhìn thời gian đã sắp đến 9 rưỡi rồi nên vội thúc giục tài xế. Nếu đến 9 rưỡi thì phi cơ sẽ bay mất.
- Phiền bác tài nhanh lên một chút.
- ok
Tài xế nói rồi mạnh mẽ nhấn chân ga. Xe lao nhanh về phía trước, Tần Thiên nhìn thời gian, thần sắc ngày càng lo lắng. Biết rõ không thể nào nhanh hơn, nhưng vẫn thúc giục tài xế.
Phi trường.
Nhìn thời gian sắp tới chín rưỡi. Triệu Chỉ Nhược đứng lên, kéo hành lý tới cửa lên máy máy bay, theo dòng người đi vào trong mà chầm chầm đi, mắt thấy sắp đến mình, Triệu Chỉ Nhược có chút khẩn trương, quay đầu lại nhìn phía sau, không có ai đuổi theo. Trong lòng nhất thời thất vọng.
- Tiểu thư, chào cô, xin xuất trình thể căn cước.
Nhân viên làm việc nhìn Triệu Chỉ Nhược nói. Triệu Chỉ Nhược lập tức hồi phục tinh thần, trình ra thẻ căn cước.
- Tốt, xin cám ơn, mời vào.
Nhân viên làm việc nói.
Triệu Chỉ Nhược gật đầu, quay lại nhìn lần nữa. Tần Thiên vẫn chưa tới, lập tức đi vào bên trong.
- Đợi một chút.
Đột nhiên, một tiếng vang từ phía sau truyền đến, khiến tất cả mọi người nhìn lại phía sau. Triệu Chỉ Nhược cả người chấn động, âm thanh này thật quen thuộc, là giọng nói của Tần Thiên. Triệu Chỉ Nhược lập tức quay đầu lại nhìn, thấy bộ dạng chật vật của Tần Thiên, đang nhanh chóng chạy về phía mình.
Cô không khỏi bật cười, những giọt nước mắt trong suốt không ngừng rơi. Tâm tình vô cùng phức tạp.
- Đi theo anh về.
Tần Thiên đi tới trước mặt Triệu Chỉ Nhược nói, bắt lấy cánh tay của nàng, kéo ra ngoài. Trong lòng thầm nghĩ, may mắn là không đến muộn.
- Buông ra, tôi tại sao phải trở về với anh ?
Triệu Chỉ Nhược khóc lóc nói, tránh thoát khỏi tay Tần Thiên, nhưng lại bị hắn nắm lại.
- Em là vị hôn thê của anh, là nữ nhân của tôi, dĩ nhiên là phải cùng tôi trở về.
Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược bá đạo nói, nắm lấy nàng kéo đi.
- Ô ô…
Triệu Chỉ Nhược nghe lời Tần Thiên nói, nhất thời khóc rống lên, nhưng trên mặt lại mang theo vẻ tươi cười. Thoại nhìn không biết nàng đang cao hứng hay thương tâm nữa. Làm cho những người xem náo nhiệt không biết đâu mà lần.
- Thôi mà, đừng khóc nữa, về cùng anh đi.
Triệu Chỉ Nhược buông hành lý ra, lao vào ngực Tần Thiên. Từ khi Tần Thiên nhìn thấy thân thể nàng, nàng đã tự nhủ mình là nữ nhân của Tần Thiên, dù hắn có thích nàng hay không. Cũng không phải bởi vì Tần Thiên nhìn thấy thân thể nàng, mà còn bởi có một chút tình ý không rõ ràng. Giống như câu nói ‘thích một người, không hẳn phải có lý do’.
- Anh không phải nói em muốn hại anh sao? Tại sao còn muốn em trở về.
Triệu Chỉ Nhược ôm Tần Thiên, vừa khóc vừa nói. Tay ở phía sau lưng Tần Thiên vuốt loạn lên.
- Bởi vì, anh phát hiện, em căn bản không phải đối thủ của anh. Muốn hại anh thì còn kém xa, cho nên anh không sợ.
Tần Thiên cười nói.
- Hừ ! Ai nói thế? Cứ chờ đó.
Triệu Chỉ Nhược không phục nói, nhưng nghe lại thấy giống như làm nũng. Nói xong, tay ở bên hông Tần Thiên bẹo một phát.
- A!!! Đau quá, tại sao nữ nhân trên thế giới này đều biết chiêu này vậy? có phải cùng học một sư phụ hay không?
Tần Thiên hô lớn, đau đến méo mồm. Triệu Chỉ Nhược nghe thấy thế, cực kỳ vui vẻ.
- Hừ!! Còn dám nói em không phải đối thủ của anh nữa không?
Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên có chút đắc ý
- Được… Coi như em lợi hại, mau buông tay ra, đau quá!
- Hừ! Xem anh lần sau còn dám nói như thế hay không?
Ní xong lập tức buông tay ra, rời khỏi ngực Tần Thiên, vội vàng lau khô nước mặt.
- Được rồi, đừng khóc, chúng ta đi thôi.
Tần thiên một tay kéo hành lý của nàng, một tay nắm bàn tay của Triệu Chỉ Nhược kéo đi. Triệu Chỉ Nhược có chút ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên Tần Thiên nắm tay nàng, làm cho nàng cảm giác một loại hạnh phúc không nói nên lời, không khỏi tựa sát vào người Tần Thiên. Vẻ mị hoặc ngày thường cũng tan biến, thay vào đó là bộ dạng của một cô gái đơn thuần. Thật ra thì, Triệu Chỉ Nhược cũng không phải là một con ả lẳng lơ, chỉ vì muốn hấp dẫn Tần Thiên nên mới bày ra bộ mặt đó mà thôi.
- Đúng rồi, có phải em có một cô em gái sinh đôi đúng không?
Tần Thiên vừa đi vừa nói.
- Đúng vậy, làm sao anh biết?
Triệu Chỉ Nhược hỏi.
- Anh ở nhà em đã nhìn thấy qua, anh còn tưởng đó là em nữa.
Tần Thiên nói.
- Nga, em quên mất, nàng và em cùng ở một chỗ, đó là nhà nàng, không phải nhà em.
.
- Em gái em thật là biến thái, em có biết không? Nàng ở trong tiểu khu trộm nội y, bị anh bắt được, anh còn tưởng đó là em nữa chứ.
Tần Thiên nói.
- Cái gì? Nàng trộm nội y hả?
Triệu Chỉ Nhược nghe lời Tần Thiên nói, lập tức đứng lại, cực kỳ giật mình. Đồng thời trên mặt hiện lên tia giận giữ.
- Sao vậy? Chẳng lẽ nàng đã từng làm vậy sao?
Tần Thiên nhìn vẻ mặt Triệu Chỉ Nhược càng thêm giật mình, không ngờ em gái lại là một người như vậy.
- Ừm.
Triệu Chỉ Nhược gật đầu, lộ vẻ ngượng ngùng. Một lúc sau lại nói tiếp:
- Em gái em từ nhỏ từng bị bắt cóc, thiếu chút nửa bị cưỡng gian. Cho nên trong lòng lưu lại một bóng ma lớn, có một thời gian, khi nàng nhìn thấy nam nhân thì nàng đều bỏ chạy hoặc dứt khoát cầm dao tới chém. Sau đó, nhà em tìm bác sĩ tới chữa trị, nàng mới từ từ bình phục. nhưng từ đó về sau, nàng không thích nam nhân mà lại trở thành một người đồng tính. Hơn nữa, dần dần nàng còn có sở thích trộm đồ lót của phụ nữ. Về sau bị cha em phát hiện, dạy dỗ nhiều lần mới không thấy nàng làm như vậy nữa. Không nghĩ tới, mới tới Quang Châu không quá nửa tháng, lại bắt đầu rồi. Thật tức chết mất.
- Không được, em phải về giáo dục nàng một chút mới được.
Triệu Chỉ Nhược nói, nhanh chóng lôi Tần Thiên đi tìm taxi. Sau đó đi tới nhà mình.
Rất nhanh, Tần Thiên cùng Triệu Chỉ Nhược đi tới căn hộ của em nàng. Hai người nhanh chóng lên lầu, đi tới cửa nhà Triệu Chỉ Nhược, nàng liền hung hăng gõ cửa.
- Chỉ Vân, mở cửa nhanh.
Triệu Chỉ Nhược hướng bên trong hô lớn. Rất nhanh, bên trong truyền tới tiếng bước chân dồn dập. Lập tức cửa được mở ra, em gái Triệu Chỉ Nhược, Triệu Chỉ Vân đứng sau cửa, vẫn mặc bộ đồ ngủ kia, nhưng lại không ngay ngắn, trên mặt còn vết ửng đỏ, thở hổn hển.
- Chị không phải đi về nhà sao? Tại sao lại trở về?
Triệu Chỉ Vân nhìn Triệu Chỉ Nhược nghi hoặc hỏi. Lại thấy Tần Thiên đứng đằng sau, nhất thời giận dữ.
- Chị, làm sao chị lại về cùng tên vương bát đản này, tên này vừa nãy đã khi dễ em, còn suýt chút nữa giết em. Chị mau giúp em dạy dỗ hắn đi.
Triệu Chỉ Vân lập tức hướng phía Triệu Chỉ Nhược nói, ánh mắt hung hăng nhìn Tần Thiên.
- Hừ. Theo chị đi vào, chị hỏi em, có phải em vừa đi trộm đồ lót của người ta hay không hả?
Triệu Chỉ Vân vừa nghe, nhất thời sắc mặt đại biến.
- Không có mà. Chị không nên nghe tên khốn khiếp kia nói nhảm, em không có đi trộm, là hắn cố ý hãm hại em đó.
- Hừ! Chị còn chưa nói là Tần Thiên kể cho chị biết, làm sao mà em biết trước vậy?
Triệu Chỉ Nhược nhìn Triệu Chỉ Vân lạnh lùng nói.
- A… Chị, thực ra là ta đoán ý mà.
- Hừ!
Triệu Chỉ Nhược lạnh lùng hừ một tiếng. Ngay lập tức đứng lên, đi tới phòng của Triệu Chỉ Vân. Triệu Chỉ Vân vừa nhìn, trong nháy mắt, sắc mặt đại biến, nhanh chóng đứng lên.
- Chị, không nên.
Triệu Chỉ Vân khẩn trương hô lớn, nhưng không kịp nữa. Triệu Chỉ Nhược đã chạy tới cửa, Tần Thiên cũng theo sau, vừa mở ra, trong nháy mắt, hai người liền choáng váng.
Chỉ thấy trên cái giường lớn trong phòng, đều là những nội y màu sắc rực rở của nữ nhân. Có quyến rũ, có bảo thủ, có cao quý… Đủ loại kiểu dáng, làm cho người xem hoa cả mắt. Có thể mở được một cửa tiệm rồi.
Triệu Chỉ Nhược quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Triệu Chỉ Vân nói.
- Đây là cái gì?
- Cái này… cái này là em mua cho mình mặc mà.
Triệu Chỉ Vân không thừa nhận nói.
- Thật sao? Nhỏ như vậy mà em cũng mặc được hả?
Triệu Chỉ Nhược đi tới, cầm một chiếc áo ngực rất nhỏ, nhìn Triệu Chỉ Vân nói.
- Em… Em mặc cho xem.
- Ba!
- A!
Triệu Chỉ Vân vừa nói xong, ngay lập tức, Triệu Chỉ Nhược hung hăng tát một cái vào mặt Triệu Chỉ Vân. Trên mặt nàng xuất hiện năm vết ngón tay đỏ ửng. Tần Thiên ở bên cạnh nhìn thấy, giật nảy mình, thầm nghĩ, Triệu Chỉ Nhược hạ thủ thật quá tàn nhẫn rồi. Dứt khoát tát một phát vào mặt em gái như vậy.
- Chị nói với em bao nhiêu lần rồi? tại sao em không chịu thay đổi hả? chẳng lẽ em thật muốn có một ngày trở thành một người điên loạn, chuyên đi ăn trộm nội y sao?
.
- Ô ô… Em hận chị!
Triệu Chỉ Vân bụm mặt chạy ra ngoài ô ô khóc. Triệu Chỉ Nhược nhìn thấy vậy, muốn đuổi theo nàng, nhưng lại bị TầnThiên giữ lại.
- Hay là cho nàng yên tĩnh một chút. Đánh cũng không có tác dụng gì đâu.
- Ai!
Triệu Chỉ Nhược bất đắc dĩ thở dài, ngồi trên ghế salon. Nàng thật không muốn em gái mình biến thành một người biến thoái, bởi vì bác sĩ đã từng nói qua, em gái nàng có loại ham mê này càng ngày càng nghiêm trọng, nếu không ngăn kịp thời, tương lại Triệu Chỉ Vân có thể sẽ không có khả năng phục hồi lại. Triệu Chỉ Nhược thực sự rất lo lắng, nhưng lại không tìm được biện pháp nào, nàng chỉ có thể lo lắng suông mà thôi.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Tuyển quân tham gia nhóm Nòng nọc tại đây
Last edited by Hâm Đơ; 30-09-2014 at 08:05 PM.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hâm Đơ