Kim quang tỏa sáng khắp đường phố, đám đông vây xem tức thì bị chấn kinh. Đối với những người này mà nói, cả đời bọn họ nhiều nhất cũng chỉ chứng kiến võ tướng kỹ lục sắc hoặc hồng sắc, đã lúc nào gặp qua văn thần võ tướng đỉnh cấp kim sắc đâu?
Khi “Lý Nam” bắn ra kim quang bốn phía, mấy nghìn người vây quanh đều choáng ngợp.
"Là võ tướng kỹ kim sắc!"
"Trời ạ, 'Tâm toán' của Lý Nam được 'Vượng phu' của Mi Trinh bién thành ‘Thần toán’ kim sắc rồi."
"Vượng phu thật mạnh!"
"Tam tiểu thư Mi gia mới là tài năng đích thực."
"A? Trước đây ai nói mi gia tam tiểu thư là phế vật? Lão tử cho hắn một cái bạt tai."
"Quá lợi hại rồi, vượng phu thật là thần kỹ ."
Trong nháy mắt dư luận đều hướng về phái Mi Trinh. Nghe thấy tiếng hoan hô dưới lầu, khuôn mặt xinh đẹp có chút trắng bạch của Mi Trinh rốt cục ửng hồng, hiện tại nàng đã hiểu rõ kế hoạch củaTôn Vũ. Thì ra Tôn Vũ cố ý chậm hơn Mi Trúc một nửa, sau đó tính đến bản thứ năm thì đột nhiên bắt chước hiệu quả của "Vượng phu", tạo ra chấn động mạnh mẽ cho mọi người.
Thấy tác dụng đáng kinh ngạc của "Vượng phu" trong cuộc tỷ thí, sau này sẽ không bao giờ có người nói Mi Trinh là phế vật nữa, có khi nàng còn được nâng lên thành thiên tài không chừng. Điều này là sự cảm tạ của Tôn Vũ với nàng vì đã đề cao thực lực của chính mình, nên mới dặc biệt chuẩn bị vở tuồng này.
Kỳ thực Tôn Vũ cũng lưỡng lự một hồi. Ban đầu hắn định tạo thành hiệu quả ám kim sắc, lấy tên gọi "Tinh đả tế toán" (Tính toán tỉ mỉ), sau lại suy nghĩ một chút, ám kim sắc thì quá kinh thế hãi tục rồi. Vì vậy lại nghĩ chuyển "Tinh đả tế toán" thành lam sắc, nhưng hiệu quẩ chấn động của lam sắc khẳng định không bằng kim sắc, với năng lực giải toán năng của NM01 tại thế giới này thì cấp kim sắc cũng không quá phận.
Vì vậy Tôn Vũ để cho NM01 biểu thị "Thần toán" kim sắc.
Lần này quả nhiên kỹ kinh tứ tòa, không riêng gì quần chúng vây xem, ngay cả quan viên văn võ Từ Châu đều xem trọng hắn thêm vài phần. Đây chính là nhân tài nội chính hạng nhất, ánh mắt Tào Tung lẫn Tào Đức đích đều híp lại như sợi chỉ, hóa ra toàn gia Tào gia đều là meo meo mắt. Tào Tung thấp giọng nói với Tào Đức: "Đi về mang hai rương vàng tới đây! Không, hai rương không đủ, ngươi mang năm rương tới. Hiện tại tỷ tỷ ngươi cầu hiền như khát nước, nhân tài như vậy không thể bỏ qua."
Lão bà Đào Khiêm thì có chút đờ đẫn nhìn Tôn Vũ, lại nhìn Mi Trinh sau lưng Tôn Vũ, trong lòng chán nản nghĩ: "Thảm rồi, con dâu ta lại bị người khác đoạt đi mất, còn tạo ra danh tiếng lớn như thế, xem ra nàng dâu này không về nhà ta được rồi."
Mọi người ồn ào náo động một trận, chỉ có một mình Mi Trúc không quan tâm đến sự tình xung quanh, vẫn chăm chú tính toán. Lúc này nàng vừa vặn hoàn thành bản tính thứ sáu, đưa tay ra lấy bản tiếp theo.
Trong lòng Tôn Vũ lại tăng thêm hảo cảm với vị tiểu thư Mi gia này. Mặc kệ bên cạnh trời long đất lở cũng không ảnh hưởng đến nàng, chỉ làm tốt công việc của mình. Loại người này kể cả có thắng cũng không được thất lễ, bởi vì nàng dù bại cũng không lấy làm nhục nhã.
Hiện tại cũng tới lúc ta nên biểu diễn mộ chút rồi!
Tôn Vũ ôm một đống sổ bạc, dùng tốc độ nhanh nhất lật trang, NM01 trong nháy mắt quét qua nội dung trên trang giấy. Nó quét xong cũng không vội vã tính toán mà lập tức quét trang tiếp theo, tại quét trang sau đồng thời tính toán trang trước... Điều này là công năng xử lý đa nhiệm đơn giản nhất, ở đời sau tùy ý một cái máy vi tính cũ xì cũng có thể làm được. NM01 là kết tinh của khoa học hiện đại, xử lý nhiều nhiệm vụ một lúc đơn giản như một bữa ăn sáng.
Tôn Vũ lật sổ cực nhanh, NM01 cũng mau chóng tính toán, chỉ chớp mắt đã tính xong một cuốn. Tôn Vũ ghi đáp số lên giấy, lúc này Mi Trúc ở bên cạnh mới tính được vài trang của cuốn thứ bảy.
Vì thể diện của Mi Trinh, ta phải có lỗi với nàng vậy, Mi đại tiểu thư. Tôn Vũ cầm lấy cuốn tiếp theo, diên cuồng lật trang, chỉ trong chốc lát đã giải quyết xông toàn bộ mười quyển sổ bạc.
Đám đông vây xem hiện tại ngay cả hoan hô hay mắng chửi đều đã quên, tất cả đều ngây ngốc nhìn Tôn Vũ tính toán. Tốc độ kia... Khí chất kia... Những động tác kia, không điều gì không làm người khác chấn động.
"Trời ạ, tính toán có thể tính nhanh như vậy được sao? Kể cả việc buôn bán nhà hắn rải khắp thiên hạ, hắn cũng có thể xử lý gọn gàng được, thương nghiệp còn không phất lên như diều gặp gió?" Một tiểu thương ngây người nói.
Một thương nhân bên cạnh lập tức cho hắn cái cốc đầu, mắng: "Ngươi ngốc à? Làm ăn còn phải có tầm nhìn, phải hiểu được nắm được mặt hàng đang nóng, không phải chỉ tính sổ sách nhanh là được."
Khoảng một nén hương sau khi Tôn Vũ tính toán xong, Mi Trúc hoàn thành mười cuốn sổ. Nàng nhấc bút viết lên trên giấy đáp số, sau đó biếng nhác vươn vai. Lúc này nàng mới ngẩng đầu lên, quan sát tình huống xung quanh.
Chỉ thấy những người ủng hộ Mi gia đều ỉu xìu nhìn nàng, nhất là Mi Phương, khuôn mặt đầy vẻ ủy khuất, bộ dạng hận không thể nhảy dựng lên cắn người. Mi Trúc chỉ nhìn bọn họ cũng biết mình hơn phân nửa là thua rồi, có điều nàng không chút nào để ý, uyển chuyển đứng dậy vén áo thi lễ với Tôn Vũ: "Sơ Kỳ tiên sinh chê cười..."
"A?" Mi Trúc còn chưa dứt lời, đột nhiên hai mắt trợn tròn, mặt hiện lên vẻ vui mừng. Nàng cất bước chạy đến phía sau Tôn Vũ, ôm lấy Mi Trinh đang đứng đó: "Tam muội, là tam muội! Tỷ tỷ tìm muội thật khổ sở! Trở về là tốt rồi, ư ư ư..."
Ồ? Cô nàng này thua cuộc không hề phản ứng, nhưng vừa nhìn thấy tam muội Mi Trinh thì lại khóc nấc lên. Tôn Vũ thở dài một tiếng, nghĩ thầm: nàng là một người tốt, ta dùng âm mưu quỷ kế tới làm mất mạt nàng thật là tội lỗi.
Lúc này tiên sinh thu chi của đối chiếu lầu Bá Vương đã đối chiếu xong kết quả tính toán của hai người, lớn tiếng tuyên bố: "Hai mươi cuốn sổ bạc đều hoàn toàn chính xác! Nhưng cự thương Hà Bắc Lý Nam hoàn thành sớm hơn một nén hương, người thắng là Lý Nam."
"Oa!" Đám đông vây xem tuy rằng biết rõ kết quả khẳng định là như thế này, nhưng chính tai nghe đến vẫn nhịn không được rộ lên. Phú hào đứng đầu thành Từ Châu, thiên tài kinh thương Mi gia đã bại trận.
Dưới đài nhất thời liền hỗn loạn, một số dân cờ bạc đặt cửa Mi gia hộc một tiếng té ngã trên mặt đất, nằm im bất động. Có người đặt cửa Tôn Vũ thắng khoản kim tiền lớn thì cười toe toét. Những người thắng tiền hét lớn: "Lý Nam vô địch! Mi tam tiểu thư vô địch!"
Reo hò hoan hô xong, những người này lập tức vội vã đi về đổ phường ở đông thành lĩnh bạc thắng cược.
Xem hết náo nhiệt, mọi người cũng bắt đầu tản đi. Lần này câu chuyện "Mi Trinh vượng phu đánh bại đại tỷ" chỉ sợ lưu truyền ở Từ Châu một đoạn thời gian dài rồi. Mặc dù Lý Nam là nhân vật chính nhưng dù sao thắng lợi mấu chốt là do "Vượng phu" của Mi Trinh mang đến. Kết quả Tôn Vũ muốn chính là như vậy!
"Tam muội, muội cuối cùng cũng trở về rồi. Mấy ngày nay muội chạy đi nơi nào? Hại đại tỷ lo lắng muốn chết! Muội không muốn gả vào Đào gia hả? Không sao, đại tỷ sẽ theo ý muội, chúng ta qua xin lỗi Đào đại nhân là được." Mi Trúc kéo tay Mi Trinh thì thầm nói, chuyện đánh cuộc thắng thua không hề quan trọng với nàng.
"Đại tỷ... Muội đã lập gia đình rồi." Mi Trinh không hợp với nhị tỷ, nhưng luôn luôn tôn kính đại tỷ, hướng về phía Tôn Vũ nói: "Xin lỗi đại tỷ, tướng công của muội lại đối đầu với tỷ... Chàng... Chàng chỉ muốn chứng minh muội không phải phế vật mới làm thành như vậy, không phải cố ý trêu chọc đại tỷ đâu."
Mi Trúc không chút nào để ý những việc này, nàng đâu thèm quan tâm cái gì đối đầu với không đối đầu, lôi kéo Mi Trinh đi về phía Đào Khiêm, vừa đi vừa đạo: "Tam muội, đi! Muội phải gả người nào cũng được, tỷ không ngăn cản, nhưng mà muội đừng bỏ nhà đi nữa, tỷ tỷ rất lo lắng! Chúng ta đi xin lỗi Đào đại nhân trước."
Bên kia Đào Khiêm đã sớm run rẩy đi tới, vừa đi vừa phiền muộn nói: "Trinh nhi sao đã lập gia đình rồi?" Đào Khiêm là người nhân hậu, thật ra không bởi vì Mi Trinh hủy hôn mà cảm thấy khó chịu, chỉ là có chút tiếc nuối mình tự nhiên mất không một nàng dâu tốt như thế, thằng con ăn hại của mình lại phải tìm mối khác rồi.
Nhân vật chính ở đây không phải là ta nữa mà là Mi Trinh. Tôn Vũ cười hì hì, nói với Trương Bạch Kỵ, Thái Sử Từ, Từ Hoảng: "Đi, chúng ta cũng đi đổ phường thành đông lấy tiền thắng cược. Một ăn năm, ta đặt ba mươi kim, lần này thu được một trăm năm mươi kim. Ha ha ha, ta phát tài rồi!" Hắn lại tự nghĩ trong lòng: nhiều vàng như vậy chắc cũng đủ phí mời Hoa Đà xem bệnh cho mình. Khà khà, vấn đề duy nhất bây giờ là tìm được cô nàng Hoa Đà này.
Từ Hoảng hừ lạnh một tiếng, nói: "Không phải chỉ một trăm năm mươi kim thôi sao? Chút tiền mọn ấy không đủ lọt vào mắt ta."
Ặc ặc! Từ Công Minh, ban nãy cô còn phải bò lên nóc nhà bán chỗ ngồi, bây giờ còn nói cái gì khinh thường một trăm năm mươi kim. Chỉ sợ cô đỏ mắt đến phát khóc đi, lại cứ khăng khăng mạnh miệng.
Thái Sử Từ cười hì hì nói: "Một trăm năm mươi kim, nhiều tiền quá! Có thể mua được rất nhiều trẻ con!"
Ặc, tiểu la lỵ Thái Sử Từ, ngươi thật coi ta là kẻ buôn người sao! Mặt Tôn Vũ đen như đit nồi, vội vàng mang mấy cô nàng này chuồn khỏi đây cho đỡ mất mặt. Trước khi đi còn không quên nói với Mi Trinh: "Phu nhân cứ ôn chuyện cùng các tỷ tỷ, chúng ta về khách sạn trước chờ nàng."
Kỳ thực Tôn Vũ cũng không yên tâm lắm khi để Mi Trinh ở lại chỗ này, nhưng tỷ muội các nàng gặp mặt chắc phải kể rõ ràng mọi chuyện, chỉ sợ nói dông dài nửa ngày không xong. Mình ngồi mốc ở đây không hề thú vị chút nào, huống hồ có một số chuyện các nàng cũng không tiện nói trước mặt mình. Nhất là mình lại đoạt đi con dâu của Đào Khiêm, nhỡ đâu bà cố nội này đánh tới cửa khóc nháo hay dọa thắt cổ thì phiền to.
Hơn nữa Đào Khiêm dù sao cũng là bậc trưởng giả hiền hậu, trong sử sách cũng là người hiền lành, không cần phải lo lắng bà ta làm khó Mi Trinh. Mình còn có thân phận quân nghị giáo của Công Tôn gia, mà Đào Khiêm có quan hệ liên minh với Công Tôn Toản, nếu có tình huống gì xảy ra mình sẽ để lộ thân phận, Đào Khiêm chắc không dám làm khó mình và phu nhân, không thì xảy ra vấn đề ngoại giao rồi.
"Chúng ta đi!" Tôn Vũ nhấc chân định bước đi.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Tôn Vũ vừa định đi, đột nhiên có một tên mắt ti hí mặc quần áo hoa lệ đi đến trước mặt, thì ra là Tào Đức! Tào Đức ôm quyền nói: “Lý tiên sinh, ta tên là Tào Đức, trên đường đến đây chúng ta đã từng gặp qua… Lúc đó đường xá chật hẹp, dường như có chút bất tiện, có điều việc nhỏ ấy tiên sinh không cần lo lắng, ta muốn nói vài lời cùng tiên sinh, không biết có được không?”
Hơ, Tào gia đã cử người đến rồi. Haizz, Tào gia các ngươi có thể sáng ý hơn được hay không, lúc đầu đại tỷ meo meo mắt của ngươi muốn chiêu lấy ta, hiện tại lại đến ngươi, có để ta yên được hay không?
Tôn Vũ ngiêng người ôm quyền trả lời: “Xin lỗi, hiện tại ta không có hứng thú nói chuyện. Ta phải đi đến đổ phường thành đông để lĩnh vàng thắng được.”
Tào Đức bĩu môi xem thường nói: “Chút vàng đó có đáng gì? Tiên sinh hãy xem ta mang cho ngài bao nhiêu đây!” Tào Đức vỗ tay, mấy người hầu từ phía sau đi ra. Bọn họ khiêng năm chiếc hòm lớn, mỗi chiếc hòm đều đã được mở, chỉ thấy ánh vàng lưu động, trong năm chiếc hòm đều xếp đầy hoàng kim, tất cả chỗ này chỉ sợ phải đến ngàn kim.
Tính cách Tào Đức cũng thích khoe khoang giống như tỷ tỷ hắn. Lúc này hắn đi ra trong ánh sáng chói lọi, đứng giữa những rương vàng với văn bào ngũ sắc, đắc ý nói: “Tiên sinh về Tào gia ta thì những hòm vàng này đều thuộc về tiên sinh, ha ha ha!”
Trời ạ, đồ ngốc này, tỷ tỷ Tào Tháo của ngươi thích khoe mẽ nhưng còn có chút thực học. Võ tướng kỹ kim sắc "Kiêu hùng" xuất ra tự nhiên chấn nhiếp quần hùng, người ta không dám làm trái lại nàng. Nhưng mà Tào Đức ngươi có đức gì? Tưởng đứng giữa đống vàng là hành vi nghệ thuật sao, cẩn thận người khác thấy tiền nổi máu tham giết người cướp của bây giờ.
Nghĩ tới đây, Tôn Vũ nhịn không được quay đầu lại đảo mắt nhìn trong đám người. Quả nhiên đô úy Trương Khải cũng đang nhìn chằm chằm vào mấy cái rương vàng của Tào Đức, mặt toát lên vẻ tham lam. Trong “Tam Quốc Diễn Nghĩa” ghi lại Trương Khải thấy hơi tiền nổi máu tham, giết Tào Đức, Tào Tung cùng toàn bộ người nhà Tào gia, cướp tiền rồi nghênh ngang bỏ đi, thì ra chính là cái thằng ngốc Tào Đức này rước họa vào thân.
Ta nên tránh tiếp xúc với tên ngốc này, không cẩn thận lại bị kéo xuống cùng đẳng cấp với hắn. Tuy tiền của ngươi rất nhiều nhưng ta là nhà khoa học có tiết tháo, tiền chỉ có thể do mình kiếm chứ không thể nhận bố thí của người khác. Tôn Vũ ôm quyền nói: "Tào tiểu đệ mau thu hồi vàng của ngươi nhanh đi, tiền của ta cũng đủ dùng rồi."
Nói xong cũng chẳng để ý Tào Đức nhăn nhó mặt mày, đi lướt qua người hắn ra ngoài. Tôn Vũ không có dự định đến Tào gia, sau này chờ đoàn xe Tào gia ra khỏi thành thì mình âm thầm theo bảo hộ một đoạn đường là được.
Lúc này đám đông bên ngoài Bá Vương lâu đã tản đi quá nửa, những người còn lại thấy Tôn Vũ đi ra liền dồn dập quỳ gối xuống đất: "Lý Sơ Kỳ tiên sinh quả đại tài, lấy lại mặt mũi cho nam nhân chúng ta, hãy nhận của ta một lạy."
Tôn Vũ đổ mồ hôi, thầm nghĩ: thân phận hiện tại của ta tựa như Mộc Quế Anh trong thế giới nam tôn nữ ti. Khục khục, nói không chừng như là Hoa Mộc Lan. Khục khục, dù sao không phải Mạnh Khương Nữ là được! Mộc Quế Anh hay Hoa Mộc Lan đều được lưu danh trong sử sách, trở thành một đóa kỳ hoa, xem ra ta trong mắt mọi người cũng là một đóa kỳ hoa rồi!
Đứng giữa đám người đang quỳ lạy, Tôn Vũ hỏi đường đến đổ phường thành đông. Đổ phường quả thật rất lớn, đại sảnh rộng rãi, một hàng nhân viên thu chi đang ngồi ở sau bàn kiểm tra đối chiếu từng tờ biên lai của dân cờ bạc.
Không đến đây thì không biết con bạc đặt cửa cho mình nhiều thế nào. Lúc này cả đại sảnh chật ních người. Những người này đương nhiên đều đặt Tôn Vũ thắng, bởi vì người đặt Mi gia thắng bây giờ hẳn là đang trốn trong góc nào đó khóc ròng rồi, nào có nhàn rỗi chạy đến đổ phường xem người thắng lĩnh tiền.
Một phú thương ôm rương vàng cười hì hì chạy đi ra ngoài, lớn tiếng nói: "Ha ha ha, ta đã biết Lý Nam sẽ thắng mà, may mà ta đặt toàn bộ gia sản của mình, lần này kiếm lớn rồi."
Một chàng trai nghèo giơ xâu tiền lên, khóe miệng mỉm cười nói: "Thắng một xâu tiền, lần này có thể mua chút đồ ăn ngon rồi. Nương tử, ta sắp trở về! Chờ vi phu làm món ngon cho nàng ăn." Ặc, hóa ra tên này làm nội trợ trong nhà. Tôn Vũ thở vài hơi, thầm nghĩ: nữ tôn nam ti, nam nhân làm cơm là rất bình thường, ta phải bình tĩnh.
Một đại hán râu ria xồm xoàm cầm hai đĩnh vàng từ đổ phường chạy ra ngoài, miệng cười như nở hoa. Hắn nhét vàng vào trong ngực rồi lấy ra một chiếc quạt tròn thêu hoa, xâu kim chỉ bắt đầu thêu, nói: "Có tiền rồi mua mấy cuộn chỉ, lại có thể thêu thêm mấy đóa hoa rồi."
Phụt, Tôn Vũ thiếu chút nữa ộc máu ngã xuống đất. Mẹ nó! Dù nữ tôn nam ti ngươi cũng đừng chạy đi thêu hoa chứ, cái này con mẹ nó nhìn rất giống Đông Phương Bất Bại, ngươi muốn hù chết ta à.
Rất nhanh có người nhận ra Tôn Vũ. Mọi người liền tránh ra nhường cho hắn lối đi, hơn nữa không ngừng khen ngợi hắn, tung hô lên trời. Điều này cũng đúng thôi, ngươi giúp người thắng tiền, đó cũng như cha mẹ tái sinh, không khen ngươi thì khen ai?
Một lão đầu thấp lùn từ trong đổ phường đi ra, chính là ông chủ đổ phường đã nhận tiền cược của Tôn Vũ ở Bá Vương lâu. Hai tay lão nâng một cái rương nhỏ đưa cho Tôn Vũ, cười nói: "Lý Sơ Kỳ tiên sinh, đây là một trăm năm mươi kim của ngài."
Tôn Vũ trong lòng rất vui, có điều trên mặt vẫn phải giả dạng cự thương Hà Bắc, không thể tít mắt với một chút vàng nho nhỏ ấy được. Hắn ừ một tiếng nói: "Chút tiền nhỏ mà thôi, không đáng gì. Bạch Kỵ, cô tới nhận lấy!"
Trương Bạch Kỵ tiến lên nhận lấy cái rương. Nhưng một kim chính là một cân, một trăm năm mươi cân, cô nàng này làm sao nhấc được. Trương Bạch Kỵ lay lay vài lần, cái rương không chút nào động đậy.
"Khụ! Công Minh! Cô giúp cô ấy đi." Tôn Vũ vừa nói ra, vội vàng sửa lời: "Mời cô giúp cô ấy."
Từ Hoảng hừ một tiếng, đi tới nhẹ nhàng nhấc cái rương lên, một trăm năm mươi cân nhấc lên như không. Cô nàng này tuy rằng tính tình cổ quái kỳ quặc nhưng sức lực không tệ, là có thực tài.
Trong đám đông vốn có mấy người vốn khi dễ hắn là người nơi khác tới, dự định theo đuôi Tôn Vũ đến chỗ vắng vẻ ra tay cướp vàng, lúc này thấy thần lực của Từ Hoảng cùng với cây đại phủ của nàng thì ngoan ngoãn lùi ra phía sau.
Một tên ăn mày còn trẻ tuổi từ trong đám người chui ra. Hắn khá cao nhưng ăn uống có vẻ không tốt lắm, quần áo rộng thùng thình, người gầy giơ xương. Hắn đưa biên lai cho nhân viên thu chi: "Ta đặt năm văn tiền. Ta tới lĩnh tiền thắng cược."
Mọi người nghe vậy liền cười to, có người chế nhạo: "Không thấyLý tiên sinh mới thắng một trăm năm mươi kim sao, tên ăn mày nhà ngươi mới thắng hai mươi lăm văn tiền chạy tới xem náo nhiệt cái gì?"
Tên ăn mày đáng thuong nhận hai mươi lăm văn tiền từ nhân viên thu chi để vào trong người, xoay người muốn rời đi. Nhưng nhìn thấy Tôn Vũ, tên ăn mày lại không vội đi, hắn quỳ xuống đất dập đầu với Tôn Vũ: "Tạ ơn Lý Sơ Kỳ tiên sinh, không có ngài thì ngay cả hai mươi văn tiền ta cũng kiếm không đến. Mấy ngày này lại có bánh bao ăn rồi."
Tôn Vũ tâm tình rất tốt, huống hồ đây là fan hâm mộ của mình, liền cười hỏi: "Huynh đệ sao lại đi ăn mày chứ? Ta xem dáng người đầy đặn, cốt cách thanh kỳ, là một trang hảo hán..."
Hắn vốn thuận miệng nói linh tinh, không ngờ tên ăn mày khóc òa lên nói: "Tiểu nhân tên là Quách Bảo, vốn là một xa phu đánh xe. Nửa năm trước giặc khăn vàng làm loạn, sơn tặc cướp xe ngựa của tiểu nhân, làm hại tiểu nhân không nghề nghiệp, bây giờ đành phải hành khất sinh sống."
Ồ, xa phu! Hai mắt Tôn Vũ sáng ngời. Mấy ngày gần đây đều là Thái Sử Từ đánh xe, tuy rằng vững tay hơn so với Tôn Vũ nhưng vẫn xóc nảy làm người ngồi bên trong choáng váng đầu óc. Trương Bạch Kỵ và Mi Trinh xuất thân từ gia đình giàu có, đi xe kiểu này đều sắp phát điên rồi. Bây giờ lại có xa phu đến tận cửa, quả là ý trời.
Tôn Vũ vui vẻ nói: "Ngươi đánh được xe tám ngựa không?"
Quách Bảo nghe lời này, trong lòng vui vẻ, đoán được Tôn Vũ muốn thu hắn, vội vàng nói: "Đánh được, tiểu nhân học đánh xe từ nhỏ, điều khiển xe rất vững vàng, cho dù đường núi gập ghềnh thế nào cũng như đi đất bằng."
Khà khà! Tôn Vũ vỗ vai hắn cười nói: "Vậy thì theo ta đi, sẽ không sợ thiếu ăn nữa."
Quách Bảo rất vui, vội vàng chạy theo phía sau Tôn Vũ. Có điều quàn áo của hắn rách nát, vừa đen vừa bẩn, Trương Bạch Kỵ nhịn không được nhíu nhíu mày, Từ Hoảng cũng nhấc váy tránh ra vài bước, chỉ có Thái Sử Từ không để tâm chuyện này, dù sao trước đây nàng cũng là dân nghèo.
Tôn Vũ lấy ra một khối vàng đưa cho Quách Bảo nói: "Đi tắm rửa mua bộ quần áo mới mặc vào, sau đó đến khách sạn đối diện Bá Vương lâu tìm ta. Chúng ta có nhiều nữ quyến, bụi bẩn như vậy cẩn thận các nàng đánh văng ngươi đi."
Đoàn người chậm rãi trở về khách sạn. Lúc này "Lý Nam" đã thành nhân vật nổi nhất Từ Châu. Tiên sinh kể chuyện Tần Thọ trong khách điếm đang kể cho những người không chứng kiến được chuyện buổi trưa. Lúc này hắn đang giảng đến: "Lại nói Lý Nam kia thân thể khẽ run, một luồng kim quang bắn ra... Oa oa oa... Thì ra hắn được 'Vượng phu' của Mi Trinh biến thành võ tướng kỹ đỉnh cấp kim sắc... Mi Phương tiểu thư sợ đến mặt cắt không còn giọt máu!"
Phì, thật rỗi việc! Tôn Vũ lắc đầu, tên nào tên nầy đều chém gió lên trời. Hắn trở về phòng đã thấy Mi Trinh về rồi, Mi Trúc cũng đang ngồi cùng nàng.
Mi Trúc chậm rãi đứng dậy, vén áo thi lễ với Tôn Vũ, rất có lễ tiết của hế gia vọng tộc. Nàng mỉm cười nói: "Đa tạ Lý tiên sinh đã chăm sóc tam muội. Nếu không có ngài cứu giúp thì tam muội đã chết trong hắc điếm rồi."
Thì ra Mi Trinh đã kể mọi chuyện cho đại tỷ nghe, có điều vẫn còn che giấu thân phận của Tôn Vũ, bỏ qua trận đánh ở thành Bắc Hải, chỉ nói Tôn Vũ giỏi toán học, không nói hắn biết chiến đấu gì.
Tỷ tỷ của lão bà, cũng chính là chị vợ, khục, hơn nữa Tôn Vũ rất có ấn tượng với nàng, vì vậy hắn đáp lễ, ngồi xuống nói chuyện phiếm.
Hóa ra sau khi Tôn Vũ rời đi, tỷ muội Mi gia thỉnh tội với Đào Khiêm. Đào Khiêm quả thật rất rộng lượng, chỉ nói con mình không có phúc phận lấy Mi Trinh làm vợ, lại nói Mi Trinh gả đúng người rồi, nếu là thực sự gả cho con trai của bà, võ tướng kỹ "Vượng phu" này coi như phế đi. Bây giờ Mi Trinh nở mày nở mặt, Đào Khiêm không hề buồn bực chút nào, còn nhận Mi Trinh làm nghĩa nữ, coi như trước đây chưa có chuyện gì xảy ra.
Tôn Vũ nghe vậy trong lòng cũng an tâm. Hắn kỳ thực có chút lo lắng Đào Khiêm không giống trong truyện của thế giới kia, ngộ nhỡ Đào Khiêm là người độc ác, không để ý thân phận Tôn Vũ là quân nghị giáo úy cua Công Tôn gia, hạ thủ hoặc phái binh đến cướp đoạt Mi Trinh thì việc hỏng to rồi. Đến lúc đó nói không chừng chỉ có thể dựa vào vũ lực của mình và Từ Hoảng chạy ra khỏi Từ Châu. Bây giờ Đào Khiêm xác thực là người quân tử, tảng đá đè nặng trong lòng cũng được bỏ đi.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Mọi người hàn huyên một hồi, Mi Trúc cẩn thận quan sát "Lý Nam". Nàng thấy người này dáng người tầm thước, ngũ quan đoan chính, điểm khó coi duy nhất chính là hàng râu mép trông như đồ giả kia, không biết vì sao hắn muốn để râu khó coi như thế. Nhìn trái nhìn phải cũng không tồi, lại có võ tướng kỹ, thật sự là tuấn tài trong đám nam nhân.
Mi Trúc tức thì cao hứng thay cho muội muội, nhưng nghĩ đến muội muội phải gả ra bên ngoài mà không phải để người này lại ở rể, trong lòng lại có chút thương tiếc. Phải nghĩ biện pháp nào để cột nam nhân ưu tú này vào Mi gia mới được!
Mi Trúc tuy không phải là người thích bày mưu tính kế nhưng dù sao nàng cũng là gia chủ Mi gia, dù sao cũng phải suy nghĩ cho gia tộc. Người có "Thần toán" kim sắc trong mắt bất kì thương nhân nào cũng là một miếng thịt béo bở. Nàng nhịn không được hỏi: "Sơ Kỳ tiên sinh, nghe nói huynh là cự thương Hà Bắc, không biết gia nghiệp thế nào?"
Nàng hỏi lời này có ý tứ muốn thăm dò trong nhà Tôn Vũ có bao nhiêu tiền, nếu như Lý gia còn lớn hơn Mi gia thì hiển nhiên phải bó ý định để hắn ở rể, người ta đời nào chịu bỏ gia sản lớn như thế để theo mình? Nhưng nếu Lý gia không được như Mi gia thì vẫn còn đường tính toán.
Tôn Vũ lắc lư đầu, gia nghiệp thế nào? Đổ mồ hôi! Ta có gia nghiệp cái gì. Tính toán cẩn thận thì gia nghiệp trước đây của mình là hai mươi lăm kim, thêm một trăm năm mươi kim vừa kiếm được tổng cộng có một trăm bảy mươi lăm kim. Số này nếu như báo ra khéo làm Mi gia người ta cười đến sái quai hàm. Phải biết rằng Mi gia là siêu cấp phú thương, sau lại bỏ vốn trợ giúp Lưu Bị khởi binh, thực sự là phú khả địch quốc.
Hắn đành bối rối cười nói: "Không nhiều, không nhiều..."
Mi Trúc nghe lời này liền vui vẻ trong lòng, có hi vọng rồi! Kỳ thực ở rể hay cưới vợ trong mắt thương nhân mà nói cũng là một giao dịch. Mi Trúc thầm tính trong lòng, tuy nàng là người tốt nhưng cũng phải cân đo đong đếm. Nghĩ một hồi lâu, Mi Trúc nói thẳng: "Lý tiên sinh, ta không biết tam muội nghĩ như thế nào. Tam muội cứ dễ dàng như vậy vào Lý gia tất có liên quan đến việc nhị muội bức nàng lập gia đình. Từ đáy lòng ta cũng không hy vọng tam muội lập gia đình, mà hy vọng nàng có thể vì Mi gia kén được một người có thể ở rể."
Tôn Vũ đổ mồ hôi lạnh!
Mi Trúc tiếp tục nói: "Hiện tại tam muội đã gả cho tiên sinh rồi, ta cũng không nên nói thêm cái gì nữa."
Tôn Vũ thở ra một hơi, cô nàng này vừa mở miệng đã dọa người. Tôn Vũ phiền muộn thầm nghĩ: tuy rằng ta và Mi Trinh còn chưa có cảm tình gì nhưng ta đã thừa nhận nàng là phu nhân của ta. Đó chính là người một nhà rồi, nhất định cần phải bảo vệ nàng rồi. Nếu như Mi đại tỷ phản đối thì sự tình quả thật là phiền phức.
Chỉ nghe Mi Trúc tiếp tục nói: "Tuy rằng chuyện tam muội gả cho tiên sinh không cần phải nhắc lại nữa, nhưng... Lý tiên sinh có hứng thú kết thân một lần nữa không..."
"Cái gì?" Tôn Vũ ngây người ra, còn muốn nhét cho ta một người nữa? Chẳng lẽ Mi Trúc cũng muốn gả cho ta? Hắn chăm chú quan sát lại Mi Trúc. Nàng lớn hơn Tôn Vũ bốn tuổi, so với nhuyễn muội tử Công Tôn Toản còn hơn hai tuổi, tính cách nàng ôn nhu uyển chuyển, ngũ quan tinh xảo, lời nói dịu dàng. Một tiểu thư khuê các như vậy quả thực là tri tâm thi kỷ lí tưởng trong lòng nam nhân. Tri tâm đại tỷ như vậy lại gả cho ta? Tôn Vũ nuốt nuốt nước miếng, nghĩ thầm: không tồi, có thể cân nhắc một chút.
Trông thấy Tôn Vũ có vẻ động tâm, Mi Trúc ôn nhu cười, nói: "Tiên sinh xem nhị muội Mi Phương nhà ta thế nào? Tiên sinh đến ở rể Mi gia, tam muội coi như là đi chơi một vòng lại trở về nhà. Lý tiên sinh yên tâm, tương lai việc làm ăn của Mi gia cũng do huynh quyết định. Ta có thể giao toàn bộ sổ sách Mi gia cho huynh làm chủ, dù sao năng lực tính toán của huynh mạnh hơn ta nhiều..."
Khục! Tôn Vũ suýt chút nữa ho ra máu, mồ hôi đổ ra đầm đìa. Chuyện đùa gì thế này! Loại con gái như Mi Phương khác gì khủng long trong nữa giới, tặng kèm ta còn không dám nhận, lại còn đòi tới ở rể? Tôn Vũ sợ đến thiếu chút nữa tè ra quần.
Mi Trinh ở bên cạnh vội vàng nói với Mi Trúc: "Tỷ tỷ... Tướng công muội sẽ không đồng ý ở rể... Ở Hà Bắc còn có chính thể chờ huynh ấy. Muội... Muội chỉ làm thiếp của chàng."
"Hả? Làm thiếp?" Lần này tới lượt Mi Trúc kinh hãi. Nàng cho rằng tam muội nhà mình tuy rằng không có kén được Lý Nam làm rể nhưng Lý Nam hẳn là để tam muội làm đại phu nhân mới phải, nào có lý gì lại làm thiếp. Chuyện này không phải rối loạn nam nữ tôn ti hay sao?
Mi Trúc há to miệng, à nha một hồi không nói ra được chữ nào, trái lại Mi Trinh thản nhiên nói: “Tướng công muội vô cùng xuất chúng, văn võ song toàn. Huynh ấy không chie biết số học mà còn là một vị tướng quân trên sa trường... Anh hùng hảo hán như vậy thành tựu ở tương lai thật khó dò, nạp thiếp cũng là chuyện bình thường. Kỳ thực 'Vượng phu' của muội không có bao nhiêu tác dụng với Vũ ca. Màn kịch trong lúc tỷ thí không biết huynh ấy làm thế nào để bày ra?"
Mi Trúc ngồi ngây như phỗng, không biết nói gì.
Đúng lúc này thì cửa thì bị đập rầm rầm, có người ở ngoài kêu lên: “Tiểu thư, đã xảy ra chuyện rồi!”
Gọi tiểu thư ở đây đích thị là Mi Trúc. Từ Hoảng ở gần cửa tiện tay mở cửa ra, một gia đinh Mi phủ vội vàng chạy vào, nói: “Tiểu thư, không tốt rồi! Nhị tiểu thư… bỏ nhà đi rồi!”
"Hả? Tam muội vừa mới về, nhị muội lại bỏ đi?" Mi Trúc nghe lời này liền hoảng sợ, khẩn trương hỏi: "Có chuyện gì xảy ra?"
Gia đinh kia nửa quỳ trên mặt đất nói: “Sau khi tỷ thí ở Bá Vương lâu kết thúc, Tào Đức bị Lý Nam lão gia làm mất mặt nên không muốn ở lại Từ châu nữa. Hắn cùng lão thái quân Tào Tung rời thành đi về phía Duyện châu. Thái thú Đào đại nhân sợ bọn họ gặp chuyện nên phái đô úy Trương Khải dẫn năm trăm binh sĩ theo hộ tống…”
Trong lòng Tôn Vũ khẽ động, nghĩ thầm: Thảm rồi! Ta còn đang nghĩ âm thầm bảo hộ đoàn xe Tào gia, không ngờ bọn họ đi vội vàng như thế. Phen này già trẻ Tào gia chết chắc rồi! Trương Khải rất có khả năng đồ sát cả nhà Tào gia để cướp của. Thế giới này tuy có nhiều chỗ khác với thế giới của ta nhưng loại chuyện này tám chín phần mười sẽ diễn ra.
Gia đinh tiếp tục nói: "Nhị tiểu thư nhìn thấy đoàn xe Tào gia đi, chủ động yêu cầu đi theo. Nàng nói đã không còn mặt mũi nào ở lại Từ Châu nữa, vừa lúc Tào gia đang mời chào nhân tài, Nhị tiểu thư có 'Châu toán' là hảo thủ trong việc hành chính, Tào gia hãy mang theo nàng cùng đi Duyện châu."
"Cái gì?" Tôn Vũ đổ mồ hôi! Oa, Mi Phương, cô lần này chết chắc rồi. Đi theo ai không đi, lại đi theo đoàn xe Tào gia về phía địa ngục.
Mi Trúc không kinh hoảng như Tôn Vũ, nàng lấy lại bình tĩnh nói: "Nhị muội theo Tào gia? Vậy thì tốt rôi! Nếu một mình rời nhà chạy đi thì quá không an toàn. Nếu đã theo Tào gia thì sau này chúng ta đến Duyện châu đưa nhị muội về nhà là được."
Cô tìm được trở về mới là lạ. Tôn Vũ trong lòng thầm nghĩ: thứ tìm được về chỉ sợ là thân thể đã bị Trương Khải tiền dâm hậu sát? À, gian không được! Trương Khải cũng biến thành nữ nhân rồi, phỏng chừng là chém thành mười bảy mười tám đoạn. Việc này ta nên mặc kệ hay không đây?
Lúc ban đầu, hắn rất không ưa Mi Phương, thậm chí có ý nghĩ trong lòng ngươi chết liên quan gì đến ta. Nhưng mà... Bàng quã xem một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân chết thảm, hơn nữa cô gái này chính là chị vợ mình thì không ổn rồi. Tuy rằng chuyện này cũng không có người đổ vạ lên đầu mình bởi không ai đoán được Trương Khải muốn giết người, nhưng lương tâm không thanh thản chút nào. Nếu Mi Phương thực sự chết, mình ngủ yên được sao? Có tiếc nuối và tự trách suốt đời hay không?
Mẹ nó, vì sao cái thời tam quốc này mọi người đều là nữ? Đứng nhìn một thiếu nữ yểu điểu đi vào chỗ chết không phải là tác phong của ta! Tôn Vũ thở dài một hơi, hắn đột nhiên đứng lên, nói với đám người Mi Trinh: "Các nàng cứ nghỉ ngời ở khách điếm, ta đi mang Mi nhị tiểu thư trở về."
Mi Trinh nhìn sắc trời sắp tối: "Đã trễ thế này... Đi đường sợ tiện. Dù sao nhị tỷ đã theo đoàn xe Tào gia, ngày mai chàng đi cũng không trễ."
"Không được, phải đuổi tới trước đêm nay." Tôn Vũ lắc đầu nói: "Các nàng ở khách điếm chờ tin tức của ta."
Nói xong Tôn Vũ xoay người lại, nói với Từ Hoảng: "Công Minh, mời cô theo ta cùng đi một chuyến!"
"A? Muốn mời Công Minh muội muội cùng đi?" Mi Trinh đột nhiên căng thẳng trong lòng. Nàng bắt đầu cảm giác được không bình thường rồi, đuổi một người vì sao muốn mời Công Minh? Trừ phi tướng công dự cảm có sự tình không hay phát sinh nên muốn mang theo đại tướng Từ Công Minh.
"Tướng công... Chàng phải cẩn thận bảo trọng." Mi Trinh đầy nhu tình nói: "Nhị tỷ tuy rằng tính khí không tốt nhưng rốt cuộc vẫn là thân nhân của thiếp, xin tướng công bảo vệ nàng chu toàn."
Thái Sử Từ ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “ Nhị tỷ cua cô bị bon buôn người bắt đi à?”
Khục! Mọi người trong nhà thiếu chút nữa bị Thái Sử Từ làm cho hôn mê bất tỉnh.
Tôn Vũ gật đầu với Mi Trinh, mang theo Từ Hoảng đi ra khách sạn. Hai người nhảy lên chiến mã, Tôn Vũ treo thiết thương bên lưng ngựa, trên lưng đeo ngũ thạch đại cung, bên hông gắn hai túi tên. Từ Hoảng thấy hắn thận trọng như thế, nhịn không được cười lạnh nói: "Truy một cô ả điêu ngoa mà thôi, phải quan trọng hóa như thế sao?"
Tôn Vũ lắc đầu nói: "Chúng ta rất có khả năng phải đánh nhau với năm trăm sơn phỉ!"
Từ Hoảng cười nhạt, ngửa mặt lên trời nói mà nói: "Nếu không có ngự binh kỹ tương trợ thì hai nghìn năm trăm tên cũng không thành vấn đề, huống hồ chỉ là năm trăm tên!" Lời này quả thật không cường điệu, với võ tướng kỹ kim sắc "Phủ vương" của nàng đối phó tạp binh dễ như cắt rau thái dưa vậy.
"Ha ha! Tốt! Công Minh muội tử, trở về thành ta lại mời cô ăn cái gì ngũ vị kê kia." Tôn Vũ cười hì hì giục ngựa phóng về tây môn thành Từ Châu.
Từ Hoảng hừ lạnh: "Từ Công Minh ta lạ gì cái món ngũ vị kê? Nói không phải cười! Có sơn hào hải vị nào ta chưa ăn qua..." Nàng vừa nói vừa lau nước miếng đang chảy xuống, chiếc tay áo trắng tinh thấm đầy nước. Nhìn thấy ngựa Tôn Vũ đã chạy xa, Từ Hoảng cũng vỗ ngựa đuổi theo. Nàng vẫn ngồi kiểu hai chân để một bên bụng ngựa. Cặp chân trắng như tuyết lay qua lay lại trông rất đẹp mắt.
Chỉ được cái mạnh miệng! Thích ăn thì cứ việc nói thẳng là thích ăn, cô nói trái lòng mình hoài như vậy không chết mệt à? Tôn Vũ cười khổ. Mặt trời đang hạ dần về phía tây. Lúc trời tắ nắng cũng chính là lúc Trương Khải ra tay. Không biết mình có thể kịp cứu nha đầu kỳ quặc Mi Phương này hay không.
Khụ, vì sao thế giới này tất cả đều là một đám nữ nhân kỳ quặc chứ?
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Duyện châu ở phía tây bắc Từ châu nên Tôn Vũ và Từ Hoảng đi về phía tây thành. Lúc này sắc trời sắp tối, cửa thành chỉ cho ra, không cho ai vào.
Tôn Vũ và Từ Hoảng ra khỏi hành tất nhiên là không có trở ngại. Thủ vệ cửa thành còn nhận ra Tôn Vũ, lớn tiếng kêu lên: “Nhìn kìa, là Lý Nam Lý Sơ Kỳ tiên sinh!” Y vừa kêu lên thì ánh mắt mọi người liền tập trung tới cửa thành.
“Ồ! Lý Sơ Kỳ tiên sinh cầm giáo cưỡi ngựa. Ngài ấy muốn làm chuyện gì vậy?” Quần chúng hô lên.
Tôn Vũ không để ý đến đám đông đang ồn ào, hắn hỏi thủ vệ cửa thành: “Đoàn xe Tào gia đi ra ngoài đã bao lâu rồi?”
Thủ vệ cười nói: “Đã khá lâu rồi, ít nhất cũng phải hai canh giờ.” Thời đại này không có đồng hồ, muốn xem thời gian khá khó khăn. Đại đa số bọn họ chỉ dựa vào cảm giác, chuyện này quả thực không chuẩn xác lắm.
Tôn Vũ thò tay vào trong ngực, lấy ra nửa xâu tiền ném cho thủ vệ, nói: “Cảm ơn!”
Thủ vệ rất vui. Quả đúng là cự thương Hà Bắc, vừa ra tay đã là nửa xâu tiền, tối nay có thể mua thêm đồ ăn, còn mua cho vợ một cây trâm mạ bạc được nữa. Hắn ngẩng đầu muốn nói câu cảm tạ thì đã thấy hai người phóng ngựa xa xa về hướng tây, chỉ để lại sau lưng một đám bụi mù.
Đoàn xe Tào gia tổng cộng có hơn trăm chiếc. Hơn nữa vì muốn náo động, những chiếc xe này được trang trí đủ loại màu sắc, hình thù kỳ quái. Đoàn xe như vậy không thể đi nhanh được, Ton Vũ và Từ Hoảng cưỡi chiến mã muốn đuổi theo cũng không khó. Tôn Vũ thầm tính cùng lắm mất độ bốn năm canh giờ là có thể đuổi kịp.
Lúc này trên bầu trời mây đen kéo tới, mưa bắt đầu lất phất bay.
"NM01, nguồn điện có đủ không?" Tôn Vũ lo lắng hỏi.
“Dư thừa!” NM01 lập tức đáp: “Buổi chiều trên sân thi đấu ta đã nạp đủ năng lượng mặt trời.”
"Khà khà, vậy là tốt rồi! Chỉ cần gặp đoàn xe Tào gia trước khi xảy ra chuyện là OK." Tôn Vũ nhìn con đường phía trước, dấu bánh xe lằn trên mặt đường, theo những dấu này đi tìm thì tuyệt đối không thành vấn đề.
Đoàn xe Tào gia lúc này đã cách Từ châu khá xa. Sắc trời trở tối, trời đột nhiên lại mưa.
Tào Đức đi phía trước ngẩng đầu nhìn trời, nói với xa phu bên cạnh: “A Vinh, ngươi đi lên trước tìm một nơi nghỉ chân. Trời tối lại mưa thế này không thể đi tiếp được. Chúng ta phải tìm nơi qua đêm rồi.”
Xa phu A Vinh hành lễ, phóng lên trước đoàn xe tìm đường. Hắn đi một đoạn đã thấy một ngôi chùa cổ ở pía trươc không xa. Phương viên mấy chục dặm quanh ngôi chùa này không có nhà dân nào, duy trì nó toàn bộ dựa vào tiền dầu đèn của lữ khách.
Tào Đức mang theo đoàn xe tiến vào chùa, có tri khách tăng ra nghênh tiếp. Ngôi chùa này không lớn, không chứa được nhiều người. Đoàn xe Tào gia có hơn trăm chiếc, chỉ xa phu đã có hơn một trăm người. Hơn nữa người nhà Tào gia già trẻ lớn bé hơn bốn mươi người, tổng cộng khoảng một trăm năm mươi người, ngôi chùa nhỏ không thể chứa hết được.
Tào Đức ra lệnh một tiếng, xa phu tạp dịch đều lên xe ngựa nghỉ ngơi, trong chùa chỉ còn lại gia quyến Tào gia, cùng với Mi Phương đi theo. Về phần Trương Khải phụng mệnh bảo vệ và năm trăm binh sĩ mang theo thì đều hạ trại ngoài chùa. Năm trăm binh dựng bảy tám mươi doanh trướng vây xung quanh ngôi chùa.
Bố trí ổn thỏa xong lãi thai quân Tào Tung nói với Mi Phương: “ Kỹ năng ‘Châu toán’ của Mi nhị tiểu thư thật tuyệt diệu. Lão thân cam đoan tiểu thư sau khi đến Duyện châu sẽ được con gái của ta trọng dụng.”
Mi Phương vẫn còn chưa hết giận Lý Nam, nàng không quan tâm về sau mình có được trọng dụng hay không, căm tức nói: "Tào lão phu nhân, Lý Nam kia thực không biết nặng nhẹ. Khi dễ ta không nói, lại còn không để mặt mũi cho Tào tiểu đệ. Hắn đáng bị sơn tặc chém chết!"
Tào Đức ở bên cạnh cũng hăng hái phụ họa: “Tên kia sơm muộn gì cũng bị sơn tặc một đao đoạt mệnh, ha ha!”
Mấy người đang nói giỡn trong phòng, lại không biết ngoài phòng Trương Khải đã động sát cơ. Trương Khải vốn là dư đảng giặc khăn vàng, năm trăm binh sĩ ả mang đến đều là bộ hạ cũ, không hề có binh sĩ gốc Từ Châu. Lúc này ngôi chùa bị Tào gia chiếm lấy nghỉ ngơi, để binh lính và xa phu ở ngoài.
Mưa tuôn phần phật, y giáp đều ẩm ướt, rất nhiều binh bất mãn. Quân doanh nhốn nháo ầm ầm, đều nói người Tào gia không có nhân phẩm.
Trương Khải tuần tra một vòng doanh trại, thấy thủ hạ đều oán hận Tào gia thì thầm tính trong lòng. Ả gọi mấy đầu mục tâm phúc vào trướng, hạ giọng thương nghị: "Chúng ta vốn là dư đảng Hoàng Cân, bây giờ miễn cưỡng quy hàng Đào Khiêm, cũng không được trọng dụng, chỉ có thể làm mấy việc thấp kém như hộ vệ, vĩnh viễn không ngóc đầu lên được. Nhìn ngựa xe của Tào gia vô số, tiền tài chất đầy rương, chúng ta muốn phát tài thì phải nhờ Tào gia rồi."
Trương Khải cười nói: "Canh ba tối nay chúng ta thừa dịp mưa gió yên lặng giết hết đám xa phu bên ngoài, sau đó vào chùa đồ sát chó gà không tha, lấy tài vật của Tào gia vào rừng làm thảo khấu, mọi người thấy thế nào?"
Đám thủ hạ lập tức gật đầu đồng ý.
Canh ba đêm đó, mưa gió vẫn còn vần vũ. Trời đất một màu thăm thẳm, chỉ có tiếng mưa xối ào ào không ngớt. Thanh âm này vừa lúc giúp Trương Khải làm ác. Ả triệu tập lên năm trăm quân sĩ, nhẹ nhàng tiến đến gần đoàn xe Tào gia. Tiếng kêu rên vang lên liên miên hòa lẫn với tiếng mưa. Đám tặc binh mò bên người xa phu đan ngủ say, tay trái bịt miệng, tay phải cứa một đao trên cổ, hơn trăm người xa phu liền xong đời.
Chỉ có xa phu A Vinh đêm nay lại mất ngủ. Khi một tặc binh mò đến bên cạnh hắn đang muốn ra tay thì A Vinh vừa lúc mở mắt. Hắn nhìn thấy một binh sĩ cầm đao hướng về phía hắn sợ điếng người. A Vinh lăn từ trên xe ngựa xuống bụi cỏ, hét lớn: "Có trộm..." Tiếng hét đến đây thì ngừng, hai gã binh sĩ vọt tới chém A Vinh thành ba đoạn.
Một tiếng kêu cứu cuối cùng này đã kinh động đến người Tào gia trong chùa Tào Đức cầm thanh bảo kiếm chạy ra cửa xem, vừa lúc đụng phải Trương Khải.
Hồng quang trên thân Trương Khải chợt lóe, hai chữ "Sơn tặc" bay ra, một đao chém chết Tào Đức ngay trước cửa chùa. Thì ra ngôi chùa này nằm bên cạnh một ngọn núi nhỏ, thuộc về phạm vi rừng núi, vừa lúc thuận lợi cho Trương Khải phát huy võ tướng kỹ "Sơn tặc". Tào Đức chỉ là nam nhân, hơn nữa còn là thiếu niên, căn bản không phải ;à đói thủ của Trương Khải biết võ tướng kỹ, một chiêu cũng không đỡ được liền đã xong đời.
"Ha ha ha! Giết sạch tất cả cho ta." Trương Khải lớn tiếng cười nói: "Ồ, chờ một chút… Đừng giết Mi nhị tiểu thư! Nàng cùng là Từ Châu đi ra, ta cùng nàng còn có chút giao tình."
Trương Khải ầm ĩ như thế làm người trong chùa nháo nhào sợ hãi. Hơn bốn mươi người Tào gia thất kinh, ôm nhau thành một đám run cầm cập. Mi Phương cũng bị dọa chết khiếp, nhưng nàng muốn tìm người để ôm đều không được. Xung quanh đều là người Tào gia, không hề quen thuộc với Mi nhị tiểu thư. Hơn nữa Mi Phương bình thường ngang ngược, tuy ở chung cùng người Tào gia không lâu nhưng mọi người cũng không thích nàng. Về phần sư sãi trong chùa đã sớm trốn vào mấy nhà kho chứa củi, không dám nhúc nhích.
Trương Khải vung tay, năm trăm tặc binh tiến lên, gặp người là chém, chỉ chốc lát giết cả nhà Tào gia kêu khóc thảm thiết. Mi Phương muốn leo tường chạy trốn nhưng ngôi chùa bị vây bốn mặt, làm gì có chỗ nào chạy được ra ngoài. Nàng theo một tăng nhân chạy đến hậu viện, mới leo đến nửa tường thì một tặc binh xông lại đây, phất tay chém một đao bay đầu tăng nhân kia, máu phun ra nuốm đỏ toàn thân Mi Phương. Mùi máu tanh nồng làm Mi Phương sợ đến té ngã không đứng dậy nổi.
Mấy tên binh sĩ trói tay chân Mi Phương lại kéo vào trong chùa, ném vào trong đại đường. Lúc này Trương Khải đang ngồi trên đại đường, chỉ huy binh sĩ tỏa ra các nơi giết người cướp của.
"Trương Khải tướng quân!" Mi Phương nhìn thấy Trương Khải, nhịn không được kêu lên: "Ngài là tướng quân Từ Châu, tỷ tỷ của ta là quan văn Từ Châu, hai người là đồng liêu, có thể xem tình cảm trước kia thả cho ta một con đường được không?"
"Hì hì! Mi Phương ngoa ngoắt đâu rồi? Không phải bình thường ngươi rất to mồm hay sao?" Trương Khải ngoan độc nói: "Nếu ở tại Từ Châu ngươi nó tốt với ta đôi lời thì chúng ta còn có chút giao tình, bây giờ còn có thể thả ngươi một con đường, ta chỉ mang tài vật Tào gia đi thôi. Nhưng bình thường ngươi chua ngoa đanh đá, rất vô lễ với ta, bây giờ ta sẽ dạy cho ngươi một bài học làm người!"
Mi Phương sợ đến không dám nhúc nhích, nào dám cãi lại.
Trương Khải bĩu môi, nói với ba tên binh sĩ vô cùng xấu xí: "Ả đàn à này cho các ngươi hưởng dụng. Đừng đùa giỡn chết từ đầu, trước khi chết cho ả biết phải lễ độ với người khác, nếu đắc tội với người thì kết quả rất là đáng sợ! Ha ha ha."
"A... Không được." Mi Phương nghe những lời này sợ hãi hét lớn lên. Trước đây tại Từ châu Mi Phương ỷ vào danh tiếng Mi gia gây sự khắp nơi, già trẻ lớn bé tại Từ Châu đều đắc tội. Ngay cả muội muội Mi Trinh cũng bị nàng mắng là phế vật, thừa dịp Mi Trúc không ở nhà tự mình tùy tiện quyết định gả nàng cho Đào Khiêm.
Ngay cả muội muội đều mang ra đùa bỡn thì đừng nói tới người khác rồi. Trương Khải là hàng tướng, trước đây lại làm giặc khăn vàng nên Mi Phương đã nhiều lần nhục mạ ả. Hiện tại người ta trả thù nàng mới biết được kết quả việc vô duyên vô cớ đắc tội với người khác. Nhưng bây giờ hối hận thì đã muộn, ba tên binh sĩ xấu xí này chắc chắn sẽ tiền dâm hậu sát nàng, sau khi chết không biết có được toàn thây hay không.
Hai mắt Mi Phương đỏ lên, cười thảm một tiếng, hai hàng nước mắt chảy xuống.
Ba tên kia tiến lại gần, một tên thì mi lệch mắt lé, một tên méo miệng, một tên gù lưng gập quá nửa người, thật là xấu đến mức người ta quay mặt đi không muốn nhìn. Ba tên đều chảy dãi, đối với những người như họ thì được cùng một lần với Mi Phương vừa tôn quý vừa xinh đẹp như vậy chẳng khác gì giấc mộng. Huống hồ họ có thể tùy ý đùa giỡn cô nàng này, ngay cả quyền lợi phản kháng cũng không có. Ba tên trong lòng mừng như nở hoa, thầm may mắn mình sống không uổng phí.
Ba tên vừa cười vừa đưa tay lên định lột quần áo Mi Phương. Mấy bàn tay đầy bùn đất sắp chạm đến ngực nàng…
Ôi, kiếp sau.. ta muốn làm người tốt, không đi gây sự khắp nơi nữa. Mi Phương cam chịu nhắm mắt lại.
Đúng lúc này, một mũi tên kèm theo kim quang xuyên qua màn mưa trùng điệp từ ngoài chùa bay tới. Mũi tên mang sức mạnh như thần tiễn vút một cái bay vào trong chùa.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Theo sau đó có chất lỏng nhỏ giọt trên mặt của nàng. Nàng tưởng là nước miếng của ba nam nhân xấu xí kia, không khỏi ghê tớm đến độ thiếu chút nữa nôn mửa. Song một mùi máu tươi nồng nặc xộc vào mũi nàng, nàng cảm giác được thứ nhỏ trên mặt hình như không phải nước miếng, mà là máu.
Mi Phương mở to mắt nhìn thử, một mũi tên dài có ánh vàng bắn ba nam nhân xấu xí thành chuỗi chết ở trước người của nàng, đuôi tên còn đang khẽ rung động, mũi tên này đâm qua từ má trái nam nhân xấu xí đầu tiên, xuyên ra má phải, lại từ má trái nam nhân xấu xí thứ hai đâm qua, xuyên ra má phải, lại bắn thủng huyệt Thái Dương nam nhân xấu xí thứ ba ... đem đầu ba nam nhân xấu xí đều xuyên ở trên tên!
Người nào mạnh như thế? Một mũi tên xuyên ba người? Vậy phải cường cung lợi hại bao nhiêu mới có thể bắn ra mũi tên khủng bố như thế nhỉ? Mi Phương thầm chấn động, ai? Là ai tới cứu ta? Chẳng lẽ là Đại tướng Tào gia, Hạ Hầu Uyên nổi tiếng dùng cung?
Chỉ nghe bên ngoài chùa truyền đến một tiếng rống to:
- Trương Khải, ông nội Lý Nam nhà ngươi tới đây, còn không mau thả chị thứ hai của ta ra, sau đó tới nhận lấy cái chết!
Trong lòng Mi Phương kinh hãi: Lý Nam đến đây? Hắn tại sao phải cứu ta? Ta không phải là làm bẽ mặt hắn, hắn nên rất chán ghét ta mới đúng chứ? Hơn nữa ... mũi tên này là sao nhỉ? Đây cũng không phải là tướng lãnh bình thường có thể bắn ra, ít nhất cũng phải tướng lãnh đỉnh cấp màu vàng mới có uy lực như thế.
Vừa nghĩ tới đây, Mi Phương liền thấy trên người Tôn Vũ phát ra ánh sáng màu vàng, trên đầu nhảy lên hai chữ to màu vàng "Thương vương", vượt qua cửa chính chùa cổ đi vào trong đại sảnh. Ánh vàng rực rỡ sáng tất cả mặt tặc nhân trong chùa, mặt Trương Khải giống như bị người ta đánh thẳng một quyền vào mặt, mặt mũi đã biến thành xanh mét. Nhưng mặt xanh mét này lại bị ánh vàng của Tôn Vũ phả một tầng màu vàng, giống như một Bồ Tát si ngốc.
Hóa ra Tôn Vũ cùng Từ Hoảng sau khi ra khỏi Từ Châu, theo dấu vết bánh xe trên quan đạo một mạch đuổi theo. Bởi vì chiến mã không chịu đường dài, Tôn Vũ lại không mua chiến mã dư thừa cùng đi theo, bởi vậy đuổi cũng không nhanh. Chạy chạy ngừng ngừng, mãi đến lúc khuya mới đuổi kịp đoàn xe Tào gia. May nhờ đoàn xe Tào gia lòe loẹt giống nấm độc sinh trưởng ở ven đường, lúc này mới không bị bỏ qua trong bóng đêm.
Tôn Vũ cùng Từ Hoảng thấy phu xe Tào gia đã bị giết, vội xông vào chùa, hắn nhờ trợ giúp của NM01, xa xa liền thấy được Mi Phương trong hành lang chùa cổ chịu vũ nhục, vì vậy cầm đại cung năm thạch trên lưng, đem "Cự lực" cùng "Tất trúng" hợp thành một kỹ năng "Cung vương" màu vàng, bắn vào một mũi tên.
Một mũi tên này trải qua tính toán chính xác của NM01, từ góc độ hoàn mỹ nhất phóng tới, bắn chết toàn bộ ba nam nhân xấu xí, một mũi tên trúng ba tên, quả nhiên là lợi hại vô cùng! Một mũi tên oai dọa Trương Khải sợ tới mức vội quay đầu qua xem là thần thánh phương nào, Mi Phương cũng mừng đến suýt nữa khóc lên.
Sau khi bắn ra một mũi tên, Tôn Vũ giắt đại cung trở lại trên lưng, lại cầm thẳng trường thương giết thẳng vào chùa cổ, tới cửa chùa rồi, hắn mời Từ Hoảng giết sạch tặc binh, mình thì xuống ngựa mang theo trường thương, đỉnh đầu hai chữ "Thương Vương" màu vàng chậm rãi đi vào đại sảnh chùa cổ.
Tôn Vũ vừa đi, vừa tiện tay vung trường thương, tặc binh chắn ở trước mặt ngã trái ngã phải, không ai địch nổi một thương của hắn:
- Trương Khải, vốn ta định tha cho ngươi một mạng ...
Tôn Vũ vừa giết người, vừa học bộ dạng trâu bò của Từ Hoảng nói:
- Nhưng ngươi không ngờ muốn phái người cưỡng gian rồi giết chết chị thứ hai của vợ ta, tính tình của nàng dù xấu thế nào đi nữa cũng là người nhà của ta, ai đụng đến người nhà của ta - chỉ có chết!
Đời người thật là quả báo nhãn tiền, vừa rồi còn đang hung hăng mà nói lời tương tự với Mi Phương, bây giờ lập tức đã bị người khác nói lại, nghĩ trong lòng nàng chắc chắn rất khó chịu.
- Ngươi ... ngươi không phải là "Thần toán" màu vàng sao - Trương Khải chỉ là "Sơn tặc" màu đỏ, luôn không nghĩ tới mình có thể là đối thủ võ tướng đỉnh cấp màu vàng, nàng hoàn toàn không dám đánh lại, sợ tới mức răng va vào nhau côm cốp, giọng run rẩy nói:
- Ngươi rõ ràng là một nam nhân, rõ ràng võ tướng kỹ là thần toán, sao đột nhiên biến thành "Thương Vương"? Ta không tin ... Không tin!"
- Sự thật thắng mọi lời nói!
Tôn Vũ trầm giọng nói:
- Có nhiều thứ, ngươi không tin cũng phải tin cho ta!
- Giả, nhất định là giả - Vết đao trên mặt Trương Khải trở nên dữ tợn dị thường, nàng hét lớn một tiếng, xách một thanh đại đao đánh về phía Tôn Vũ, ánh đỏ nhấp nhoáng, võ tướng kỹ "Sơn tặc" của nàng ở trước mặt "Thương vương" của Tôn Vũ lộ vẻ yếu đuối cực kỳ.
Tôn Vũ tiện tay một thương liền hất văng đại đao trên tay Trương Khải, võ tướng màu đỏ bây giờ ở trước mặt Tôn Vũ quả thực không chịu nổi một kích. Trương Khải sợ tới mức tè ra quần, còn chưa kịp xoay người, Tôn Vũ lại đâm một thương trúng tay phải nàng:
- Ngươi cũng là nữ nhân, không ngờ lại ủng hộ bộ hạ của mình cưỡng gian rồi giết chết nữ nhân, sao trên thế giới lại có nữ nhân ghê tởm như ngươi chứ?
Trên tay phải Trương Khải máu chảy như trút nước, nàng bị đau nhức khiến thiếu chút nữa nổi điên, nhịn không được hét lớn:
- Bởi vì nữ nhân Mi Phương này khiến người ta quá chán ghét, cho nên ta muốn đùa bỡn nàng đến chết ...
- Ngươi đã độc ác như thế, liền chớ trách tôi cũng muốn đùa chết ngươi!
Tôn Vũ lại đâm một thương vào tay trái Trương Khải, phế hết hai tay nàng:
- Ngươi phái ba nam nhân cưỡng gian rồi giết chết chị thứ hai của vợ ta, cho nên ta đâm ngươi ba thương, bây giờ hai thương rồi, thương cuối cho ngươi thống khoái!
Trong mắt Trương Khải bắn ra vẻ hoảng sợ, nàng không ngờ xoay người muốn chạy trốn, Tôn Vũ hừ lạnh nói:
- Thương thứ ba đến đây!
Nói xong đưa tay đâm một thương, ở giữa cổ họng Trương Khải, máu tươi đỏ sẫm phun mạnh.
Nhưng Trương Khải không ngờ còn chưa chết ngay, nàng bụm lấy cổ họng lui hai bước, đột nhiên quay người lại nhào tới người Mi Phương, máu tươi cổ họng bắn tung tóe lên cả người Mi Phương:
- Mi Phương ... Ngươi ... nữ nhân ... khốn kiếp này ... ngươi ỷ có chị gái tốt mà ngang ngược ... Hiện giờ lại có em rể tốt ... Chỉ bằng tính tình xấu xa như ngươi ... Sớm muộn gì cũng giống ta ...
Nói đến đây, đầu Trương Khải giật một cái, ngoẹo sang. Mặc dù nàng đã chết, máu tươi cổ họng vẫn còn tuôn ra ngoài, theo người Mi Phương chảy xuống phía dưới, Mi Phương sợ tới mức ngay cả không dám cử động một chút nào.
Tôn Vũ thở dài, một cước đá văng thi thể Trương Khải ra, thở dài nói với thi thể:
- Người ta đắc tội ngươi, ngươi liền giết người ta, đây gọi là trả thù thái quá hiểu chứ? Nhưng ta giết ngươi ở lúc ngươi giết người cướp bóc, đây lại gọi là thế thiên hành đạo, biểu dương chính nghĩa, khụ khụ! Kiếp sau làm người tốt đi.
Lúc này Trương Khải mặc dù chết, nhưng tặc binh dưới tay nàng cũng không biết, còn đang tán loạn khắp nơi trong chùa cổ, nhìn thấy người Tào gia liền vung đao chém, giết đến độ trong chùa cổ kêu khóc cả đêm, cả đám tặc binh giết sạch người Tào gia giữ rương ở trong hậu viện, đang cướp bóc vàng của Tào gia. Tôn Vũ đã tới đây, đương nhiên cũng phải cứu người nhà Tào gia, cũng không có lẽ nào thấy chết mà không cứu. Vì vậy hắn vác Mi Phương lên lưng, xách trường thương lên, lại giết ra sau chùa.
Từ Hoảng cũng vung búa lớn, ở trong chùa cổ gặp người liền chém.
Sự tham chiến của hai tướng lãnh màu vàng, nhanh chóng khiến tặc binh sợ tới mức không dám làm loạn nữa, chỉ nghe chúng tặc binh hô to một tiếng, như chim thú tản đi khắp nơi, không biết chạy lên núi vào rừng nào làm cướp làm tặc nữa. Những binh tôm tướng tép này Tôn Vũ cũng không có hứng thú đi bắt về định tội cướp bóc của bọn chúng, trên thực tế chỉ bằng hai người Tôn Vũ cùng Từ Hoảng muốn bắt về gần năm trăm người chạy tản bốn phương tám hướng, là hoàn toàn không có khả năng.
Tôn Vũ đành phải thu võ tướng kỹ, cùng Từ Hoảng từ từ trở lại trong chùa cổ, nhìn xem tình huống thương vong người Tào gia, Hơn trăm tên phu xa phục dịch Tào gia bị giết toàn bộ, gia quyến Tào gia chết hơn hai mươi người, trong đó kể cả đệ đệ của Tào Tháo làTào Đức.
Tào lão thái quân Tào Tung núp ở trong nhà xí nên thoát được một mạng, mặt khác còn có hơn hai mươi gia quyến núp ở dưới giường, trong tủ, trong góc tường đủ loại mà thoát chết. Rương vàng Tào gia thì bị loạn binh tranh cướp sạch, có thể nói là gia tài trống rỗng.
Lúc này tất cả mọi người Tào gia vào trong đại sảnh, thay phiên hành lễ với Tôn Vũ cùng Từ Hoảng, tạ ơn ân cứu mạng của hai người. Hai người Tào gia đỡ Tào Tung, quyết dập đầu Tôn Vũ một cái, Tôn Vũ sợ tới mức vội lách mình sang bên cạnh, lão thái bà già như vậy hành lễ cũng không thể thu loạn.
Tào Tung khóc ròng nói:
- Đa tạ ân công cứu giúp, nếu không cả nhà bọn ta đều chết. Bây giờ có thể sống được hai mươi mấy người, đều là công lao của ân công
Bà ta vốn định lấy chút tài vật ra tạ ơn cứu mạng của Tôn Vũ, tiếc rằng tài vật đều bị loạn binh cướp đi, bây giờ người Tào gia đều biến thành hai tay trống trơn, cũng không cầm gì ra được.
Tào lão thái quân nghiêng đầu nói:
- Ân công hay là theo chúng ta đi Duyện Châu một chuyến, ta bảo con gái Tào Tháo tạ hậu ngài.
Ngươi toán thật khéo, muốn để ta tiễn ngươi đi Duyễn Châu cứ việc nói thẳng ra, ngất! Trong lòng Tôn Vũ thầm chán ghét, thầm nghĩ: Quả nhiên gừng càng già càng cay, lão thái bà này mặc dù không biết võ tướng kỹ, nhưng bụng dạ rất thâm trầm. Mới gặp đại biến, lập tức đã nghĩ đến cột ta vào bên cạnh bà ta, vậy đi Duyện Châu sẽ có hai hộ vệ có võ tướng kỹ màu vàng. Tôn Vũ ta là người tham chút tạ ơn này của ngươi sao? Khụ, mặc dù ta quả thật cũng hơi ham.
Tôn Vũ ôm quyền, chỉ chỉ Mi Phương mình vác trên lưng nói:
- Chị thứ hai của vợ ta trải qua lần đại biến này, bây giờ còn là bộ dáng một người máu, ta phải đưa nàng về Từ Châu trước, không thể đi Duyện Châu.
Tào Tung nghe xong lời này, trong lòng cực kỳ thất vọng, Bà buồn bực nói:
- Ân công, ngươi nhìn hai mươi mấy người còn sống sót của Tào gia ta, đều là người thường tay trói gà không chặt, làm sao lái được trăm chiếc xe ngựa trở về Duyện Châu?
- Ta ngất, chuyện nhà ngươi liên quan quái gì ta?
Tôn Vũ nghĩ thầm: Ta cũng không phải là những hiệp khách trong tiểu thuyết võ hiệp, bên đường gặp cụ bà sẽ ngàn dặm hộ tống lão thái bà đi tìm con, loại tinh thần hiệp khách bệnh tự thỏa mãn mình kia, trong ta một tí xíu cũng không có, chỉ là tới đón chị thứ hai của vợ ta về thôi.
Tôn Vũ cố tình nói một câu hung ác rồi nghênh ngang bỏ đi, nhưng hắn vẫn còn thiện lương, sau khi nghĩ một lát, Tôn Vũ gọi Từ Hoảng tới, nhỏ giọng dặn dò:
- Em gái Công Minh, mời ngươi trở về Từ Châu một chuyến, đem tình huống tại đây nói cho Mi đại tiểu thư, bảo nàng báo cho Đào Khiêm đại nhân mau phái quân đội chính quy một chút tới hộ tống Tào gia, đừng có lại phái tướng lãnh xuất thân sơn tặc, ta ở lại chỗ này bảo vệ người Tào gia một thời gian. Chuyện này ... ta thấy Tào gia cũng đáng thương.
Từ Hoảng nhẹ gật đầu, đánh ngựa đi. Tôn Vũ vốn định để Từ Hoảng mang Mi Phương về luôn, nhưng Mi Phương ôm cổ Tôn Vũ, dứt khoát không chịu dời, xem ra là quá sợ rồi, bây giờ còn chưa có tỉnh lại, cũng đành để tùy ý nàng như vậy.
Tôn Vũ nhìn theo Từ Hoảng trở về Từ Châu, bản thân thì ở lại, tạm thời coi như là bảo vệ chút gia quyến còn sót lại của Tào gia.
Tào Tung thấy hắn chịu lưu lại bảo vệ người một nhà mình, coi như là hết tình người, càng thêm cảm kích với hắn, miệng cứ gọi ân công không ngừng, chỉ còn thiếu việc chưa gả con gái cho hắn thôi, nếu đổi lại là thế giới nam sang nữ hèn, nói không chừng Tào Tung thật gả con gái cho hắn. Có điều thế giới này cũng không giống, con gái Tào Tung - Tào Tháo đó là chư hầu một phương, tuyệt không thể gả bậy cho người ta, đành phải miệng nói cảm tạ, hứa hẹn chút vàng bạc châu báu.
Có điều Tào Tung cũng không chịu để Đào Khiêm phái binh tới hộ tống đoàn người mình nữa, nàng kêu một đứa cháu thân thể coi như tráng kiện trong đám người Tào gia, bảo hắn gở hai con ngựa từ trên xe ven đường ra rồi ra roi thúc ngựa chạy về Duyện Châu gọi viện binh.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của dohongnhung