Quyển 6: Chiếm Núi Xưng Vương
Chương 16: Vấn đề về bạn gái
Dịch & Biên:†Ares†
Nguồn: 4vn.eu
oOo
- Long tiểu thư, lần sau cô có thể lên tiếng trước khi xuất hiện được không, suýt nữa thì kẻ hèn này bị cô hù chết rồi! Kẻ hèn này không muốn tráng niên mất sớm đâu!
Đại Nhiệt thực khách khí "mời" Long Hải Thanh tới toa tàu vắng vẻ bên cạnh để "khóc lóc bắt đền" một phen.
Long Hải Thanh thản nhiên nói:
- Không phải tại tớ, là do vừa rồi hai người quá nhập tâm ấy chứ. Dù sao cũng xin lỗi vì đã quấy rầy.
Cái đệch, nếu ngại ngùng vì đã quấy rầy thì sao còn nhét quả chuối vào giữa? Nụ hôn đầu tiên hiến cho ‘quả chuối’ to tướng, đây là ký ức "đáng sợ" cỡ nào với một nam nhân "cực kỳ thuần khiết" như Đại Nhiệt?
Mà cũng phải nói, vừa rồi Long Hải Thanh xuất hiện thật sự quá chuẩn xác, cơ hồ không sai dù chỉ một giây.
Đại Nhiệt mặt khó tin mà nhìn nàng, hai mắt đầy dấu chấm hỏi:
- Này, cậu là người hay nhỉ thế hả? Xuất quỷ nhập thần, dường như một mực theo dõi tớ, thật sự là chịu thua cậu rồi!
Long Hải Thanh hừ một tiếng:
- Bớt nói bậy đi! Có ma mới thèm theo dõi cậu! Nếu không phải ai kia cầu xin tớ hỗ trợ thì còn lâu tớ mới xuất hiện. Cậu còn chưa cảm tạ tớ đấy!
*Giơ ngón giữa*! Cảm tạ cô em còn không bằng cảm tạ quả chuối iêu kia! Ít nhất nó còn cho ca cắn!
- Nhưng mà tình huống giờ hơi khác…
Đại Nhiệt vội vàng biện bạch.
- Tớ mặc kệ! Dù sao tớ đã đáp ứng chuyện gì thì nhất định sẽ làm!
Long Hải Thanh biểu hiện vẻ “nhất định sẽ chịu trách nhiệm”!
Đại Nhiệt liếc trộm dáng người có lồi có lõm của nàng, nuốt vài ngụm nước miếng, nghĩ thầm nếu lúc ấy muốn nàng "lấy thân báo đáp" thay vì giả làm bạn gái không biết nàng có làm được không? Bất quá hiện tại hết thảy đã không cách nào cứu vãn, vẫn là thỏa mãn hiếu kỳ trước mắt đã:
- Này, rốt cuộc cậu làm thế nào vậy? Tìm ra chỗ ở của tớ, rồi thi thoảng đột nhiên xuất hiện rất chính xác thời điểm? Tớ thật sự rất rất muốn biết, nếu không sẽ trằn trọc khó ngủ, thậm chí do mất ngủ dẫn tới suy nhược thần kinh mất.
- Ha ha! Cậu thông minh như vậy, nhất định có thể nghĩ ra, chậm rãi nghĩ đi!
Long Hải Thanh không để ý tới hắn, bỏ xuống một câu "rất vô trách nhiệm" rồi lắc lư cái eo nhỏ đi trở về chỗ ngồi.
Trời ạ! Thật sự là gậy ông đập lưng ông!
Đại Nhiệt có chút choáng váng đầu óc, rồi lại nghĩ tới toa bên kia đang có hai cô gái cực phẩm rất có thể sẽ vì mình mà vung quyền động cước, choáng lập tức chuyển thành đau.Tại thời khắc nhạy cảm này, hắn buộc phải suy ngẫm thêm về việc hoàng đế cổ đại có ba cung sáu viện bảy mươi hai phi tần liệu sướng hay khổ đây, hẳn vế sau nhiều hơn vế trước!
Lắc lắc đầu cho bớt nghĩ bậy, Đại Nhiệt nhanh chân chạy về hiện trường để sẵn sàng “cứu hỏa” bất cứ lúc nào.
Nhưng khi hắn trở lại chỗ ngồi thì lại thấy Yêu Yêu cùng Long Hải Thanh đang chuyện trò vui vẻ, cười đùa ríu rít không ngừng, không khí hòa hợp tựa như một đôi chị em ruột.
Lẽ nào đây là "sự yên lặn trước cơn bão" mà người ta vẫn nói?
Đại Nhiệt không dám xem thường, vừa ngồi xuống đã vội cất hết những đồ vật sắc nhọn gần đó đi, phòng ngừa nếu có chiến tranh xảy ra cũng không xuất hiện “tai nạn đổ máu”.
- Tiểu ca, thật quá là mất mặt mà, anh lại nghĩ ra cách ngu ngốc nhường này, nhờ chị Hải Thanh đóng giả làm bạn gái mình!
- Chị Hải Thanh?
Đại Nhiệt cơ hồ cho là tai mình có vấn đề — hai cô nàng này quen nhau từ bao giờ vậy?
- Em còn tưởng anh chỉ nói để đối phó với bác trai thôi, ai ngờ lại chuẩn bị sẵn sàng gớm nhỉ.
Yêu Yêu nói, giọng hơi phiền muộn, có chút hối hận mình không tới gặp mặt Đại Nhiệt sớm hơn, như vậy thì hẳn Đại Nhiệt đã không nhờ Long Hải Thanh giả làm bạn gái.
Đại Nhiệt ngượng ngùng cười nói:
- Em biết tính tình của cha anh rồi đấy, không làm tử tế một chút thì nhất định ông ấy sẽ nổi trận lôi đình.
Long Hải Thanh hỏi:
- Cha cậu rất hung dữ sao?
Yêu Yêu vội nói:
- Chị Hải Thanh, đừng nghe tiểu ca nói lung tung, bác trai rất là nhã nhặn đó.
- Vậy chị an tâm rồi! Yêu Yêu này, đến lúc đó có chuyện gì nhớ sớm nhắc chị nhé!
Hai nàng nói năng khách sáo khiến Đại Nhiệt có chút sởn da gà. Hắn nghi hoặc nhìn Yêu Yêu, lại nhìn Long Hải Thanh, cố gắng từ trên mặt các nàng tìm được một đáp án thích hợp.
Có điều hai nàng căn bản không đưa ra giải thích gì, ngược lại ngồi túm tụm một chỗ, nói hết chuyện sơn móng tay màu gì đẹp tới dùng sữa tắm hãng gì, liên tục không ngừng.
Nam nhân vật chính của chúng ta hoàn toàn lưu lạc thành một kẻ không ai thèm đếm xỉa — hắn lúc này rốt cuộc hiểu được, lý giải của mình về phụ nữ mới nông cạn làm sao!
Đại Nhiệt tự thấy xấu hổ không còn mặt mũi nào ngồi lại, chui ra ghế trống phía sau mà lăn ra nằm, dứt khoát lấy ngủ lánh đời — dù sao toa xe hiện tại cũng ngồi chưa hết 30% ghế, chỗ trống khắp nơi. Còn hai cô gái kia có thể phát triển quan hệ tới trình độ nào thì tùy duyên đi.
Vừa đặt lưng cái đã ngủ được ngay, Đại Nhiệt thậm chí còn mơ một giấc mộng đẹp, trong đó hắn trái ôm Yêu Yêu, phải ôm Long Hải Thanh, tiếp đến vì xe lửa xuyên qua đường hầm thời gian mà trở về thời đại nguyên thủy, sau đó cải biến toàn bộ lịch sử thế giới v.v…
Mộng nào rồi cũng phải tỉnh, mộng sướng thì hiện thực sẽ khổ, Đại Nhiệt hóa thân làm “lính tốt”, dùng thân hình “gầy yếu” phụ trách xách toàn bộ hành lý tới tận cửa nhà.
Ông Trần vừa lúc ở nhà, thấy con trai vác bao lớn bao nhỏ, vừa đi vừa thở hồng hộc như trâu, phía sau lại có hai cô gái trẻ tuổi thì không khỏi chấn động — hiểu con không ai bằng cha, kỹ thuật tán gái của Đại Nhiệt ra sao ông biết thừa, lúc hắn nói có bạn gái ông đã xác định 100% chỉ là lừa gạt, bởi vậy cùng bạn già thương lượng đặt hướng về Yêu Yêu. Ai ngờ hôm nay hắn thật sự mang một cô gái về, không kể bề ngoài khí chất đều là cực phẩm, càng không tưởng tượng nổi là cô bé này lại có vẻ như rất quen thuộc với Yêu Yêu, nhìn qua rất hòa hợp — chẳng lẽ là vật cực tất phản, con trai mình thay đổi cách thức tán gái, giờ biến thành “ngựa đực” sao?
Ông Trần vội vàng kéo Đại Nhiệt ra riêng một góc hỏi:
- Nói mau, chuyện gì xảy ra đây?
- Chuyện gì là chuyện gì ạ?
Đại Nhiệt có chút mờ mịt.
- Cô gái tên Long Hải Thanh kia là thế nào với mày?
- Là bạn gái của con, chính ba đã nói con nhất định phải mang người về cho ba gặp còn gì!
- Thật sự?
Ông Trần không thể tin được sự thật này.
Đại Nhiệt cười khổ nói:
- Có gì khó tin đâu ạ!
Ông Trần nhìn dáng vẻ của hắn không giống nói dối, nhất thời cảm thấy vấn đề khó khăn tới rồi: nếu Long Hải Thanh là bạn gái của con mình, vậy Yêu Yêu làm sao bây giờ?
Quyển 6: Chiếm Núi Xưng Vương
Chương 17: Ta đã trở về
Dịch & Biên:†Ares†
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Con trai mình đã không biết xử lý vấn đề tình cảm, hai ông bà già còn có thể làm cái gì bây giờ?
Mặc dù Yêu Yêu là lựa chọn con dâu số 1, thế nhưng Long Hải Thanh lại xuất sắc như vậy, hòa nhã khéo léo, vừa thấy mặt đã ân cần chào hỏi, vừa nhiệt tình vừa lễ phép, mà nhìn qua cũng biết là con nhà khuê các được giáo dưỡng đàng hoàng — biểu hiện của Long Hải Thanh từ lúc bước vào cửa nhà cũng làm Đại Nhiệt giật mình không thôi, không tưởng tượng nổi nàng còn có một mặt hiền thục đảm đang như thế.
Yêu tinh! Quả thật là một yêu tinh biết biến hóa muôn hình vạn trạng!
Tình huống như vậy, hai ông bà cũng lười quản, dứt khoát mặc kệ, chuyện của người trẻ để tự người trẻ xử lý. Về phần Đại Nhiệt cuối cùng lựa chọn ai, đó chính là vấn đề của hắn.
Chỉ có tới khi đến giờ đi ngủ, vào phòng riêng, ông Trần mới nói giỡn với vợ:
- Đều tốt như vậy, không bằng cho con trai chúng ta lấy cả hai đi!
Sau đó ông lập tức bị bạn đời cho là "già mà không nên nết", một cước đá xuống giường, ngủ cả đêm trên sàn nhà.
Có phụ nữ trong nhà việc gì cũng dễ xử lý.
Yêu Yêu cùng Long Hải Thanh tuy rằng hoà hợp êm thấm bên ngoài, thế nhưng lại ẩn ẩn mà so tài ăn nói, nội trợ, sắp xếp mọi việc đâu ra đấy, làm cho Đại Nhiệt không khỏi cảm thán:
- Vậy mới biết người xưa khôn, ai cũng thích ba vợ bốn nàng hầu! Chẳng thể trách hiện tại nhiều người mơ xuyên việt như vậy, hóa ra có nguyên nhân cả!
Hai ngày mừng thọ của ông Trần trôi qua trong khí thế ngất trời, người xe nườm nượp. Bận rộn không lúc nào dứt ra được, Đại Nhiệt không khỏi có chút nhớ Tây Du Nhất Mộng, nhớ đến Yến Cuồng Đồ cùng Cuồng Nhiệt Trại và lão bà trong trò chơi của mình! Tình thế hiện giờ chỉ cần một mồi lửa sẽ thành một màn gió tanh mưa máu, hắn thân là đại đương gia lại không cách nào cống hiến một phần sức lực, thật là vừa sốt ruột vừa ái ngại.
Nhưng đây là cuộc sống, game chỉ là một bộ phận của trong đó, bạn cũng không thể vì thích game mà cả ngày chìm đắm bên vào nó không còn biết gì tới xung quanh.
Hai ngày bơi ra mà tiếp khách với dọn dẹp, buổi tối đó cả nhà mới có thời gian ngồi trong sân uống trà nói chuyện phiếm, không khí vô cùng thoải mái ấm áp — đúng là cuộc sống mà Đại Nhiệt luôn mong đợi, không có cãi cọ, không có mưu mô, chỉ nói những câu chuyện nhẹ nhàng êm ả.
Tại hoàn cảnh này đúng là sân khấu của cô nàng hoạt bát Yêu Yêu, mồm mép liến láu làm ai cũng vui vẻ. Long Hải Thanh lại an tĩnh dị thường, ngồi ở một bên mà nhìn Đại Nhiệt tán phét với Yêu Yêu, đôi mắt sáng ngời thi thoảng lại lóng lánh lên, như ẩn chứa ngàn lời muốn nói.
Khi nào ngẫu nhiên chạm phải ánh mắt của Đại Nhiệt, nàng lại lập tức che giấu đi bằng động tác uống trà.
Đủ loại hành động khác thường của nàng làm cho Đại Nhiệt không thể không hoài nghi: hay là cô ấy thích mình rồi?
Đây là một vấn đề đáng để Đại Nhiệt dành cả đời mà nghiền ngẫm, nhưng có vẻ như bây giờ còn chưa phải thời cơ mở miệng hỏi.
Cuối cùng hai ngày cũng xong, đám người Đại Nhiệt cũng phải khởi hành trở lại trường học. Hai ông bà Trần đưa tiễn cả ba tới tận nhà ga. Trước khi lên tàu, ông Trần kéo Đại Nhiệt ra một chỗ, dặn dò thât nghiêm túc:
- Yêu Yêu cùng Hải Thanh đều là cô gái tốt, mày đừng có phụ bạc tụi nó đấy!
Đại Nhiệt thiếu chút nữa ngã ngửa, ngập ngừng hỏi:
- Ba, vậy ý của ba là đồng ý cho con tán cả hai sao?
Ông Trần cười mắng:
- Mày tham lắm con ạ!
Nhìn tóc cha mình đã chuyển hết thành hoa râm, Đại Nhiệt bỗng cảm giác xưa nay mình thật là bất hiếu, mắt hơi cay, nói thật chậm rãi:
- Ba, bọn con phải đi đây, ba mẹ ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!
- Con cũng vậy! Một mình ở bên ngoài, làm gì cũng chú ý đấy!
Hai bên vẫy tay từ biệt, đoàn tàu chuyển động, bóng hai ông bà ngày một xa dần…
Long Hải Thanh ngồi đối diện Đại Nhiệt, nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang bận suy nghĩ gì mà chẳng nói lời nào.
Đại Nhiệt nói với nàng:
- Cảm ơn cậu, Long Hải Thanh
Long Hải Thanh lạnh nhạt nói:
- Không cần khách sáo.
Đại Nhiệt mỉm cười nói:
- Để cậu phải tới tận đây rồi lo lắng vất vả suốt hai ngày như vậy, thật sự tớ thấy có chút xấu hổ rồi.
- Ha ha, việc tớ cũng đang rảnh đến phát chán, vừa lúc tìm được việc giải sầu. Kỳ thật hẳn là tớ phải cảm ơn cậu mới đúng! Đã lâu lắm rồi tớ mới lại cảm nhận được không khí gia đình đầm ấm đến thế.
Long Hải Thanh nói, vẻ mặt có chút buồn bã.
Đại Nhiệt cũng chỉ biết “ừ” một tiếng — thân thế Long Hải Thanh hắn có nghe qua, biết nàng xuất thân từ một gia tộc giàu có, từ nhỏ đã chẳng thiếu bất cứ thứ gì. Thế nhưng phàm là loại gia đình này đều có điểm giống nhau, chính là tiền rất nhiều, nhưng người trong nhà thì rất bận, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, bởi vậy rất dễ xuất hiện cảnh chơi bời phá phách của đời sau.
Tính cách ương bướng khó chiều của Long Hải Thanh cũng chính là kết quả của hoàn cảnh như thế — chẳng thể trách lúc ở nhà Đại Nhiệt nàng lại như một con người khác, hẳn là bởi vì khát vọng trường kỳ được sống dưới mái nhà đầm ấm yên vui bộc phát mà làm ra phản ứng đặc biệt.
Nghĩ đến điểm này, Đại Nhiệt có chút mất mát, vốn tưởng rằng Long Hải Thanh vì hắn mới như vậy, ai ngờ tự mình đa tình, cảm giác thật khó chịu.
Yêu Yêu ngồi bên cạnh nhìn đôi này cứ cảm ơn qua lại bèn xen lời:
- Hai người sao cứ khách sáo như vậy chứ, đều là người một nhà mà.
Đại Nhiệt lập tức hùa theo lời nàng mà tiếp:
- Đúng! Ha ha, đều là người một nhà, là anh quá khách sáo rồi.
Long Hải Thanh vốn định phản bác "ai là người một nhà với cậu?" – Nhưng nhìn nụ cười rạng rỡ pha lẫn chút gian xảo của Đại Nhiệt thì câu kia vừa đến miệng lại nuốt trở vào.
Một đường đi cứ thế bình an trôi qua, thẳng tới lúc trở lại bên dưới căn phòng trọ nhỏ của Đại Nhiệt.
Đại Nhiệt hỏi Long Hải Thanh:
- Tiểu Long Nữ, đi lên ngồi chơi một lát chứ?
Long Hải Thanh lắc đầu nói:
- Thôi lúc khác, tớ còn phải chạy lên trường nữa.
Đại Nhiệt kì quái:
- Cậu lên trường làm gì?
- À, quên chưa nói, từ giờ tớ sẽ ở trong trường, chuẩn bị thi cao học giống cậu!
Lần này Đại Nhiệt không thể không nghĩ ngợi, rất nhiều ý niệm bốc lên — Tiểu Long Nữ đột nhiên xuất hiện, thích mượn giường của hắn ngủ, đáp ứng giả làm bạn gái hắn v.v… tất cả tựa như đều có liên hệ, nhưng lại không đủ rõ ràng, cũng không thể xâu chuỗi lại thành một.
Bên kia, Long Hải Thanh đã đi xa rồi.
Yêu Yêu thấy bộ dạng ngơ ngác không vui của hắn, ấm ức mấy ngày liên tiếp rốt cuộc bạo phát, nắm lấy thịt mềm ở eo Đại Nhiệt, dùng sức mà véo. Đại Nhiệt lập tức đau đớn kêu lên:
- Ái, Yêu Yêu, sao em lại véo anh?
- Hừ! Tại sao tự anh biết!
Yêu Yêu nổi giận đùng đùng đi trước lên tầng.
Haiz, phụ nữ quả nhiên là “hũ giấm”! Không có thì buồn, có nhiều lại hóa sầu! Dùng gì để giải sầu? Chỉ có game!
Đại Nhiệt cũng hấp tấp chạy lên phòng, một tay ném hành ly ra một góc, một tay vớ thiết bị online — nghỉ chơi vài ngày giờ phải tiến vào cho thỏa. Hắn lập tức đăng nhập rồi pm cho Yến Cuồng Đồ:
- Em đã trở về!
Quyển 6: Chiếm Núi Xưng Vương
Chương 18: Trình diễn vở kịch hay
Dịch & Biên:†Ares†
Nguồn: 4vn.eu
oOo
- Ha ha, may quá, hiền đệ mà đến chậm tí nữa thôi là bỏ mất kịch hay rồi!
Yến Cuồng Đồ cười lớn, tâm tình tựa hồ rất tốt.
- Sao thế ạ?
Yến Cuồng Đồ nói:
- Trong ba ngày qua, Cuồng Nhiệt Trại chúng ta đã đánh với Thiên Hạ Hội mười sáu lần, với Bắc Phương Gia Viên chín lần, với Thiết Huyết Minh bảy lần, trận nào cũng tưng bừng khói lửa, có thắng có bại!
Đại Nhiệt cố ý hét lên:
- Sao không đợi em! Anh biết rõ em muốn thay đổi hình tượng, làm một ngôi sao võ thuật, vậy mà nhiều trận PK lớn như vậy lại rình em đi vắng mà phát động là thế nào hả!
Yến Cuồng Đồ cười nói:
- Đừng có gấp, nhất định sẽ có cơ hội. Hiện tại Cuồng Nhiệt Trại của chúng ta đã full thành viên rồi, không cần ngán ai cả. Ha ha ha, mấy ngày nay giết đến thống khoái mà!
Quả thật Yến Cuồng Đồ là một nhân tài quản lý, cộng thêm tính cách khí phách hào hùng rất dễ hấp dẫn người khác đi theo. Nhất là trong trò chơi thì người chơi tự do chiếm đại đa số, bọn họ cũng đều muốn có một tổ chức tập thể để vừa vui vẻ vừa an tâm phát triển. Mà có nhân số đại biểu có thực lực, xem ra Cuồng Nhiệt Trại dưới sự quản lý của Yến Cuồng Đồ đã nhanh chóng bước lên con đường phát triển đúng đắn, thậm chí còn chiếm một vị trí sinh tồn giữa quần thể những game thủ chuyên nghiệp.
Đại Nhiệt nói:
- Vậy em an tâm rồi!
Hắn suy nghĩ, bỗng nhiên nói:
- Nếu hiện tại sơn trại đã có quy mô, không bằng em chuyển nhượng sơn trại cho anh nhé, em vẫn cảm thấy anh làm đại đương gia là thích hợp nhất.
- Đệch! Chú có ý gì? Muốn trốn tránh trách nhiệm hả? Không có cửa đâu!
Yến Cuồng Đồ giống như mèo bị dẫm phải đuôi, gầm lên, có vẻ rất kích động.
Đại Nhiệt vội nói:
- Em không có ý đó.
- Vậy chú có ý gì? Đã nói cùng nhau tranh đấu giành thiên hạ, cùng nhau bảo vệ giang sơn, giờ chú muốn lâm trận bỏ chạy sao?
Yến Cuồng Đồ hùng hổ doạ người.
Đại Nhiệt cười khổ nói:
- Ý em là anh làm đại đương gia, còn em làm cái khác…
Yến Cuồng Đồ lớn tiếng nói:
- Không phải ý đó thì ý gì? Tín vật sơn trại chú có, tiền xây dựng chú xuất, phần thưởng quả Nhân Sâm cũng là của chú, đương nhiên chú làm lão đại, anh làm lão nhị…
- Huynh đệ chúng ta, ai làm lão đại ai làm lão nhị không phải đều giống nhau sao!
Yến Cuồng Đồ lập tức vặn lại lời Đại Nhiệt:
- Nếu đều giống nhau thì chú còn tính toán cái gì? Không chuyển chiếc gì hết, vớ va vớ vẩn!
Đại Nhiệt biện bạch nói:
- Chỉ là em cảm thấy chúng ta đổi vị trí sẽ có lợi cho sự phát triển của sơn trại trong tương lai!
- Đừng nói linh tinh! Cứ như bây giờ là có lợi nhất cho sự phát triển của sơn trại rồi, chú làm đại đương gia, làm nhân vật biểu tượng cho Cuồng Nhiệt Trại, làm lãnh tụ tinh thần! Chú không biết có bao nhiêu người vì mộ danh chú mà chọn gia nhập Cuồng Nhiệt Trại đâu. Ở trong lòng rất nhiều người chú đã trở thành một biểu tượng không gì không làm được rồi!
Bố tổ sư, mới có ba ngày ca không vào, hình tượng bốc hơi hay sao mà nhanh tăng level như thế? Cái gì mà nhân vật biểu tượng, lãnh tụ tinh thần, nói còn hay hơn cả hát!
Đại Nhiệt nửa tin nửa ngờ:
- Yến đại ca, đừng có bốc em lên tận mây xanh!
- Fu.ck! Anh giống dạng thích nịnh hót lắm hả? Chú làm những gì thì tự mình biết chứ. Dù sao vừa rồi chú nói gì anh sẽ coi như không nghe thấy, sau này cũng đừng nhắc lại nữa, nếu không thì khỏi anh em gì cả!
Yến Cuồng Đồ nói rất nghiêm túc, không một chút đùa giỡn!
Đại Nhiệt cảm thấy vừa bực mình lại vừa cảm động — tại thời đại suy thoái cả về kinh tế lẫn đạo đức này, bằng hữu trọng tình trọng nghĩa đã hiếm như lá xanh mùa thu mất rồi.
Đã nói đến thế, còn đùn đẩy quả thật rất khó coi, Đại Nhiệt đành thành thành thật thật mà tiếp tục làm đại đương gia oai phong lẫm liệt đi! Kỳ thật Yến Cuồng Đồ nói rất có lý, trong bất kỳ một tổ chức nào đều cần một đại nhân vật mạnh mẽ khoác lên mình một tầng sắc thái thần bí mới khiến tổ chức đó càng có tính bảo đảm và gắn kết. Cũng giống như câu: có thần bí mới có sức hút, có thực lực mới được sùng bái.
- Yến đại ca, vậy giờ có chương trình gì không? Em ngứa tay lắm rồi, muốn tìm đối thủ tôi luyện một chút!
Yến Cuồng Đồ trả lời:
- Tạm thời không có. Nhưng nghe nói Thiên Hạ Hội đang tổ chức nhân lực đi bao vây tiễu trừ thần thú Kỳ Lân tại chân núi Côn Lôn. Có điều chỗ đó hơi xa cho nên chúng ta không đi tham gia được.
Đại Nhiệt cười nói:
- Ha ha, bọn hắn rất nóng lòng xây dựng sơn trại thứ hai trong Trường An rồi đấy… Ừm, núi Côn Lôn cách thành Trường An tới vạn dặm, đích xác là không cách nào dẫn đại đội ngũ đi làm việc, xem ra lại cần tới anh hùng đơn độc là ca đây xuất tràng rồi, hố hố!
Yến Cuồng Đồ hỏi:
- Chú lại định tới núi Côn Lôn diễn vai khách mời đặc biệt đấy hả?
- Chuẩn rồi anh, thân là đại đương gia Cuồng Nhiệt Trại, há em có thể bỏ qua cơ hội tốt để cống hiến cho sơn trại thế này?
Thấy hắn tự xác nhận thân phận, Yến Cuồng Đồ nhất thời thoải mái, vỗ tay hoan nghênh mà khen:
- Không tồi! Đã có tiểu JJ là phải dùng, cần ra tay sẽ ra tay, đây mới là hảo hiền đệ của ca!
Hai người trao đổi thêm vài kế hoạch, sau đó Đại Nhiệt khởi hành ra khỏi Cao Lão Trang. Tới bên ngoài, giờ lượng người chơi đã nhiều tới mức chỗ vốn heo hút này cũng thấy vô số bóng dáng đi tới đi lui, có vẻ sinh khí bừng bừng, mà những người này cũng rất tò mò với Cao Lão Trang, biết nơi này đã là động phủ của người thì càng chỉ chỏ bình luận không thôi.
Đại Nhiệt bèn triệu hoán Lôi Kiếm Tử ra.
Từ lúc ăn xong một quả Nhân Sâm, tốc độ trưởng thành của Lôi Kiếm Tử tăng lên rất nhiều, nhưng bởi vì không được triệu hoán ra cho nên không được tính thời gian để trưởng thành, vì thế nó dùng giọng thanh thuần của trẻ nhỏ đề nghị:
- Đại đương gia, ngài nhớ cho con ra ngoài nhiều hơn nhé, con muốn chóng lớn!
Đại Nhiệt trêu ghẹo nói:
- Tiểu Lôi, muốn lớn nhanh để làm gì, chuẩn bị kiếm lão bà sao?
Lôi Kiếm Tử lại có chút không rõ, tò mò hỏi:
- Lão bà là cái gì ạ? Ăn có ngon không?
Đại Nhiệt dở khóc dở cười, đúng lúc ngẩng đầu lên thì bỗng thấy cạnh gốc cây ven đường có một người đang đứng, đôi mắt oán độc như bốc lửa nhìn chòng chọc về phía hắn, như là muốn dùng ánh mắt để thiêu đốt giết chết hắn vậy.
Vì thế Đại Nhiệt cười giải thích nói:
- Lão bà đương nhiên ăn rất ngon, mà cũng vì thế nên thường xuyên có nhiều người muốn cướp của ngươi!
Lôi Kiếm Tử lập tức nắm chặt nắm tay nhỏ, mặt tức giận, giọng lên gân, dũng mãnh nói:
- Ai dám cướp của con, con sẽ xử lý kẻ đó!
Đại Nhiệt cười ha ha, rồi vẫy vẫy tay xem như tiếp đón người đứng cạnh gốc cây kia:
- Long Quyển Phong đại hiệp, anh đang đợi tôi sao?
Quyển 6: Chiếm Núi Xưng Vương
Chương 19: Nam nhân đấu nam nhân (1)
Dịch & Biên:†Ares†
Nguồn: 4vn.eu
oOo
Long Quyển Phong nhìn vẫn không có gì thay đổi, chân đi Đằng Vân Ngoa, thân mặc Tỏa Tử Hoàng Kim Giáp, đầu đội Xích Kim Quan, bên ngoài khoác thêm chiếc Hổ Bì Phi Phong màu vàng trúc, mỗi khi có gió thổi tới, chiếc áo choàng kia lại bay lên, kết hợp với bộ lông màu vàng đặc trưng của class Tôn Ngộ Không và trang bị hoàng kim, tất cả lóng lánh lên… tựa như một đống phân vừa mới được sản xuất!
Đối với hạng người kiêu ngạo lại không hề nói lý lẽ này, Đại Nhiệt luôn không ưa, trực tiếp đưa hắn ta vào hàng ngũ người chơi xấu xa chỉ biết bắt nạt kẻ yếu. Bởi vậy cho dù Long Quyển Phong có ăn mặc cực phẩm thêm nữa thì cũng đừng mong được Đại Nhiệt tán thưởng nửa câu.
Lại nói, mấy ngày nay Long Quyển Phong vẫn luôn canh giữ ngoài cửa Cao Lão Trang, chỉ đợi Đại Nhiệt xuất hiện để tiến hành một lần quyết đấu sinh tử! Vừa xong đột nhiên thấy một người áo đen chạy ra, còn chưa dám xác nhận, ai ngờ Đại Nhiệt lại tự mình lên tiếng.
Thời gian gần đây, Trư Bát Giới chết tiệt này cứ nổi bần bật, xây dựng sơn trại đầu tiên, đấu giá quả Nhân Sâm, mỗi việc đều ngoài dự đoán của mọi người, náo động toàn thành. Mà càng khiến Long Quyển Phong không thể chấp nhận là Tiểu Long Nữ lại kết hôn trong game với Đại Nhiệt. Khi nàng tuyên bố chuyện này trong gia tộc, Long Quyển Phong tựa như mất đi linh hồn, chỉ còn lại một cái xác đầy đố kỵ cùng thù hận.
Có một câu rất hay trong phim: “ai cũng có thể trở nên rất đáng sợ, chỉ cần trong lòng người đó bắt đầu đố kỵ”. Mà cũng từ đó, Long Quyển Phong đã coi "tiêu diệt Đại Nhiệt" là mục tiêu nhất định phải hoàn thành, bất kể phải trả giá đến đâu.
Trong lòng đồng dạng tràn ngập đố kỵ còn có Long Nhi, cô nàng đố kỵ với Tiểu Long Nữ, cho rằng tại sao Tiểu Long Nữ không cần trả giá bất cứ thứ gì lại có thể hút mất hồn của Long Quyển Phong, còn chính mình nguyện trả giá toàn bộ lại cái gì cũng không chiếm được?
Cô ả thật sự nghĩ mãi mà không rõ!
Long Nhi gắt gao theo sát phía sau Long Quyển Phong, như một cái bóng của hắn vậy, đồng dạng dùng ánh mắt cay độc nhìn chằm chằm Đại Nhiệt!
Bị đôi cẩu nam nữ này nhìn "mê đắm", Đại Nhiệt cũng có chút mất tự nhiên, pha trò nói:
- Nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây, không tan chợ mất!
Long Quyển Phong trầm giọng nói:
- Ta muốn quyết đấu với ngươi!
Đại Nhiệt giật mình:
- Quyết đấu? Cần gì chứ? Hiện tại thời tiết nắng ráo, ngàn dặm không mây, không bằng chúng ta thổi tiêu, gảy đàn, ngâm thơ, chứ cứ đánh đánh giết giết thật sự là phí phạm khung cảnh!
- Ít nói nhảm!
Long Quyển Phong không kiên nhẫn:
- Nếu ngươi còn là một nam nhân thì quyết đấu với ta!
Đại Nhiệt thở dài:
- Anh đã có thành ý như vậy thì cũng đành! Cách thức thế nào!
Long Quyển Phong hừ một tiếng:
- Ta kính ngươi là đệ nhất đại đương gia của Trường An, đủ tư cách, nên ta muốn quyết đấu với ngươi theo cách của nam nhân. Cuộc chiến hôm nay không chết không ngừng!
Đại Nhiệt vẫn giữ nguyên mặt cười:
- Đã quyết đấu thì sẽ có tiền đặt cược chứ nhỉ!
- Đúng vậy!
Long Quyển Phong lập tức nói ra ý đồ:
- Người thắng làm vua kẻ bại thành giặc cướp! Nếu ngươi thua, ngươi xóa acc, từ nay về sau không được tiến vào trò chơi này nửa bước! Ta thua cũng tương tự như thế.
Haiz, xem ra đúng là cuộc chiến sinh tử!
Đại Nhiệt nheo mắt lại, đánh giá Long Quyển Phong, chậm rãi nói:
- Chúng ta cũng không phải thù oán không đội trời chung gì, cớ sao phải đặt mạng?
Long Quyển Phong cất tiếng cười to, cười đến bộ mặt anh tuấn cũng bị vặn vẹo:
- Bởi vì mi không nên kết hôn cùng cô ấy.
À! Thì ra là thế! Vì ái sinh hận thường thường sẽ mất đi lý trì mà. Vấn đề là bên cạnh hắn rõ ràng có một người tình nguyện theo sau, sao còn cứ cố chấp, nhất định phải trái ôm phải ấp? Hay là căm tức ca cản trở con đường ngựa đực của hắn nên muốn khử ca cho thống khoái?
Đại Nhiệt lười nghĩ sâu, thân là nam tử hán đại trượng phu, bị nam nhân khác đánh tận cửa đòi cướp lão bà, nhịn nổi sao? Vì thế thống khoái mà nói:
- Vậy quyết đấu đi! Có pháp bảo gì cứ việc khoe ra!
Long Quyển Phong hắc hắc cười lạnh, lật tay, trên bàn tay đã nhiều hơn một cái hồ lô lớn màu vàng. Hồ lô này vừa hiện, nhất thời tản mát ra hàng trăm luồng kim quang, ánh sáng chói mắt đến độ Đại Nhiệt không thể nhìn thẳng tới.
Hắn theo bản năng lùi về sau ba mét.
Long Quyển Phong không che giấu được đắc ý, lớn tiếng nói:
- Không ngại nói cho ngươi biết, đây là Kim Cương Hồ Lô, pháp bảo ngũ phẩm, do ta dùng một số tiền lớn mua tại từ tay Thiên Hạ Hội. Một khi bảo vật này được tế ra sẽ phóng lớn lên gấp ngàn lần, hút kẻ địch vào bên trong, sau đó chỉ cần qua 24 tiếng thì kẻ đó sẽ hóa thành nước mủ mà chết!
Thật sự là thứ tốt! Đại Nhiệt kêu lên:
- Đệch! Quả nhiên đến có chuẩn bị! Nhưng mà ngươi có pháp bảo, ta lại tay không tấc sắt, quá không công bằng!
Long Quyển Phong cười nhạt:
- Đừng nói hai chữ “công bằng” với ta ở trong trò chơi! Chúng ta một chọi một, dựa vào trang bị định thắng bại!
Thời điểm còn ở Tân Thủ Thôn, Long Quyển Phong xách gậy theo kiếm người mà đánh, có từng nói qua đạo lý chưa? Giờ còn biết khoe khoang nói thêm vài lời với Đại Nhiệt cũng xem như có tiến bộ rồi. Kỳ thật hắn làm như vậy đơn giản là muốn từ góc độ tâm lý hung hăng ngược đãi Đại Nhiệt một phen, phát tiết mối hận trong lòng.
Đại Nhiệt nhìn cái hồ lô kim quang lóng lánh, hỏi:
- Đồ chơi này thực sự lợi hại như vậy sao?
Long Quyển Phong ngạo nghễ nói:
- Ta sẽ lập tức chứng minh cho ngươi xem…
Nói xong, hắn muốn niệm luôn thần chú.
Đại Nhiệt vội vàng kêu to:
- Chậm đã!
Long Quyển Phong dừng lại, dương dương tự đắc:
- Sợ rồi sao?
Đại Nhiệt thần sắc bi tráng, nói:
- Xem ra lần này ta chạy trời không khỏi nắng, xin cho ta nói mấy lời cùng bằng hữu!
Long Quyển Phong cười lạnh nói:
- Chiến trường vô tình nghĩa, đừng phí lời nữa.
Sau đó hắn lại tiếp tục niệm…
- Chậm đã!
Đại Nhiệt lại hét lớn một tiếng.
- Ngươi lại muốn thế nào?
Long Quyển Phong bực mình hỏi.
Đại Nhiệt lớn tiếng nói:
- Ta muốn đi WC!
Long Quyển Phong thiếu chút nữa ngã ngửa — Trư Bát Giới khốn khiếp, chết đến nơi rồi mà vẫn còn thích đùa giỡn, đợi lát nữa cho ngươi đẹp mặt. Để tránh phân tâm, hắn dứt khoát nhắm mắt lại, tế Kim Cương Hồ Lô. Trong tiếng niệm chú, thân hình hồ lô bắt đầu lớn dần lên, kim quang đại thịnh.
Đại Nhiệt lại hô to:
- Chậm đã! Đã là quyết đấu giữa nam nhân thì cũng nên bắt tay đã chứ!
Vừa nói hắn lại vừa chạy lại.
Long Quyển Phong nghĩ thầm: ta tiếp tục để ý tới ngươi ta chính là cháu chắt của Trư Bát Giới! Hắn chỉ lo niệm chú, mặc kệ Đại Nhiệt bày trò — trước đó Long Quyển Phong đã tự thêm cho mình mấy lá bùa phòng ngự, bởi vậy không sợ Đại Nhiệt bất ngờ công kích, mà chỉ cần Kim Cương Hồ Lô chính thức phát uy thì Đại Nhiệt nhất định chết không có chỗ chôn.
Kỳ thật Kim Cương Hồ Lô kia tuy rằng lợi hại, nhưng cũng có nhược điểm chí mạng — tổng cộng chỉ có thể sử dụng ba lượt, hơn nữa mỗi lần sử dụng đều mất tới 60 giây để phát động. Ở trong trò chơi, thời gian chính là sinh mệnh, phát động chậm tức là mất đi tiên cơ. Cho nên hắn ra đến 500 vạn đồng làm cho Thiên Hạ Hội cảm thấy rất bất ngờ, hoàn toàn là quá lời so với giá trị thực.
Nhưng vì đối phó Đại Nhiệt, Long Quyển Phong cũng chẳng thèm để ý nhiều — có lẽ bởi tính tình nóng nảy hấp tấp, pháp thuật chiến đấu của hắn vẫn chỉ dừng lại ở trung cấp, vẫn chưa đột phá lên được, bởi vậy chỉ có thể dựa vào pháp bảo thủ thắng! Hắn nghĩ chỉ cần đỡ được công kích của Đại Nhiệt trong 60 giây kia thì đại sự sẽ thành.
Đại Nhiệt lúc này đã xông lên, bàn tay xuất hiện một viên gạch lớn có khói xanh quấn quanh, dùng một động tác rất ư là trái với “nam nhân”: tát mạnh bằng viên gạch lên khuôn mặt anh tuấn của Long Quyển Phong…
Quyển 6: Chiếm Núi Xưng Vương
Chương 20: Nam nhân đấu nam nhân (2)
Dịch & Biên:†Ares†
Nguồn: 4vn.eu
oOo
- Đê tiện!
Người đầu tiên mắng ra hai chữ này chính là Long Nhi đang ở một bên quan chiến — Trư Bát Giới này thật âm độc, lại lấy gạch nện lên mặt người thương của cô nàng — bất kể là hiện thực hay trò chơi, Long Quyển Phong luôn tự kiêu ngạo vì tướng mạo anh tuấn của mình, yêu quý vô cùng. Giờ bị dính một dấu ấn bằng gạch này quả thực khiến hắn còn khó chịu hơn bị giết.
-Vô sỉ!
Bị đánh đến choáng váng đầu óc, Long Quyển Phong mất thăng bằng ngã ngồi trên mặt đất, lập tức chửi ầm lên — thiên tính vạn toán, lại tính không đến sở học của Đại Nhiệt lại là con đường ẩn thứ ba: lấy võ nhập đạo! (Long Quyển Phong dùng bùa phòng ngự nhưng chỉ tác dụng với pháp thuật, còn bằng sức mạnh đánh tới thì vẫn ăn đòn. Hiểu nôm na là kháng phép nhưng không kháng được sát thương vật lý)
Võ là gì? Kỳ thật "Võ" cùng "Lực" là liên hệ chặt chẽ cùng một chỗ, không thể tách ra, bất kể là sử dụng tự thân lực lượng hay mượn lực từ bên ngoài thì đều không ly khai phạm trù "Lực". Mặt khác, sử dụng vũ lực còn có một đặc điểm rõ rệt, chính là cần người sử dụng tác chiến tại cự ly gần.
"Lấy võ nhập đạo" tu luyện tới cuối cùng có thể đạt tới cảnh giới vô thượng "Vượt ra ngũ hành", cao hơn một cấp bậc so với Phật đạo Tiên đạo. Nhưng có lợi nhất định có hại, như vậy mới khiến trò chơi cân bằng. Điểm cực đoan của võ lực là cần phương thức cận chiến (đương nhiên, người chơi mất đi hồn phách mới tu được võ lực, từ đó không thể dùng pháp bảo hoặc học tập pháp thuật phụ trợ, đây cũng là tổn thất lớn nhất).
Phải biết rằng, pháp thuật Tiên Phật đều có cự ly trung hoặc xa, khoảng cách dài nhất có thể đạt tới 30 mét, mà Võ lực lại hạn chế trong vòng 3 mét, điều này sẽ xuất hiện cục diện "đánh không đến người, mà bị người đánh". Muốn tránh cục diện này phát sinh cần người chơi vận dụng linh hoạt hoàn cảnh, nắm chắc thời cơ.
Ví dụ như Đại Nhiệt hiện tại — giả vờ như tiến tới bắt tay nhưng thực chất là lên đáp gạch, tuy rằng có chút đáng khinh, nhưng đáng khinh thường lại là biện pháp giải quyết vấn đề tốt nhất.
Long Quyển Phong không thể tưởng được Đại Nhiệt lại có thể dùng phương thức công kích vật lý giống khi còn ở Tân Thủ Thôn như thế, có điều uy lực lại kinh người, bị nện mặt mũi bầm dập không nói, ngay cả Nhiếp Thân Quang hộ thể cũng gần như vỡ tan.
Nhưng lợi hại nhất vẫn là Ngũ Hành Chi Độc kia!
Năm class để người chơi lựa chọn trong Tây Du Nhất Mộng được xây dựng qua hình tượng năm thầy trò Đường Tam Tạng, cũng tuân theo học thuyết Ngũ Hành, hơn nữa có đủ hiệu quả sát thương đặc sắc theo riêng, trong đó thuộc tính Kim kèm theo sát thương mê muội, thuộc tính Mộc kèm theo sát thương độc, thuộc tính Thủy kèm theo sát thương đóng băng, thuộc tính Hỏa kèm theo sát thương tê liệt, thuộc tính Thổ kèm theo sát thương phiền muộn (1). Những hiệu quả này đều cần pháp thuật chiến đấu của người chơi đạt tới đỉnh cấp mới có thể mở ra.
Có điều Thái Cực Đạo của Đại Nhiệt có chút đặc thù, vốn đã là đỉnh cấp nhưng thăng lên cảnh giới thứ hai "Điểm Thiết Thành Kim, Hóa Hủ Hủ Vi Thần Kỳ" mới có sát thương độc của thuộc tính Mộc. Tuy hơi chậm một chút, nhưng hiện tại pháp thuật cao cấp trong trò chơi cũng chưa bao nhiêu người có, mà đạt đỉnh cấp như Đại Nhiệt không thể nghi ngờ là hạc trong bầy gà.
Kém một cái cấp bậc, chính là kém một cái thiên địa; khác biệt ở giữa triệu phú cùng tỷ phú cũng không phải lấy tiền ra là đo lường được, mà quan trọng nhất là ở lĩnh ngộ được những gì.
Ngũ Hành Chi Độc phát tác rất nhanh, Long Quyển Phong cắn thuốc còn không kịp chứ đừng nói phân tâm để tiếp tục phát động Kim Cương Hồ Lô.
Long Nhi nổi giận, rốt cuộc chẳng quan tâm đây là quyết đấu giữa nam nhân với nam nhân, phi thân tới, vung tay tung ra một kiện pháp bảo về phía Đại Nhiệt.
Đây là một sợi dây thừng màu trắng, dài chừng một mét, vừa rời tay chủ nhân thì bất ngờ duỗi dài, làm thành một vòng sáng đường kính chừng ba mét, từ cao trên ập xuống.
Cái tiên sư nó chứ, tại sao đều là pháp bảo cực phẩm, chẳng lẽ đây là độc quyền của kẻ có tiền?
Đại Nhiệt vội vàng lách người né về hướng Long Quyển Phong còn đang xây xẩm mặt mày vì độc phát tác.
Long Quyển Phong phản ứng thật nhanh, giây phút sinh tử rốt cuộc bất chấp hình tượng mà lăn một vòng trên đất, chật vật tránh né Đại Nhiệt truy kích.
Mà bên kia, cái dây thừng như là tên lửa tầm nhiệt đã định vị xong Đại Nhiệt mà đuổi mãi không buông.
Thời khắc mấu chốt, người hầu Lôi Kiếm Tử nhảy ra, rất trung thành mà dùng thân hình nhỏ bé của mình chui vào thòng lọng làm vật cản!
Sợi dây trói chặt lại, tức thì gói nó thành một cái bánh tét lớn, rầm một cái ngã trên mặt đất.
Hảo huynh đệ! Không uổng quả Nhân Sâm của ca!
Đại Nhiệt rất tán thưởng giơ ngón cái về tùy tùng "anh dũng hiến thân"Lôi Kiếm Tử, động tác lại không dừng một chút nào, lướt tới bên người Long Nhi, gạch đập xuống — ha ha, ngượng ngùng, lại đáp lên mặt!
Phòng ngự của Long Nhi thấp hơn hẳn Long Quyển Phong, Ngũ Hành Chi Độc phát tác, chống đỡ không đến 20 giây, liền kêu thảm một tiếng, hóa thành một luồng sáng trắng bay về thành đầu thai. Đáng tiếc không rơi ra đồ vật gì, mà cái pháp bảo dây thừng kia mất đi khống chế của chủ nhân bỗng hóa hư vô, hẳn là thu hồi trở về bên người chủ nhân.
Lôi Kiếm Tử theo đó được giải thoát, nhưng cũng bị trói thiếu chút nữa ngạt thở, nhất thời không đứng dậy nổi, nằm trên mặt đất mà lầm bầm kêu đau.
Trận đấu chỉ mới qua chốc lát mà giờ đã kết thúc.
Đại Nhiệt vác theo viên gạch nhìn Long Quyển Phong, cười nói:
- Long huynh, có vẻ trận quyết đấu này anh thua rồi!
Long Quyển Phong toàn thân chuyển sang màu xanh đen, gần đất xa trời, Kim Cương Hồ Lô cũng không còn trong tay nữa – hắn đã vô lực phát động nên dứt khoát thu về. Hắn cắn răng, sầu thảm nói:
- Không sai! Đúng là ta đã thua! Hóa ra ngươi đã tu luyện pháp thuật đến đỉnh cấp… Chẳng trách cô ấy nói ta không phải là đối thủ của ngươi… Ta thua không còn biện bạch nào cả!
Đại Nhiệt không phản bác, nói:
- Tôi may mắn một chút thôi.
Long Quyển Phong nói:
- Yên tâm, ta sẽ tuân thủ hứa hẹn, xóa acc, về sau tuyệt đối không chơi lại trò chơi này!
Lúc này Đại Nhiệt thật sự thay đổi cách nhìn với Long Quyển Phong, dù sao một người có thể nói được là làm được cũng không nhiều, dù bình thường kẻ đó hành sự có chút bá đạo thì vẫn đáng được người khác cho một phần tôn trọng. Vì thế Đại Nhiệt nói:
- Thắng bại vốn là chuyện thường của binh gia, tôi không ngại cho anh thêm một cơ hội báo thù đâu!
Long Quyển Phong cười thảm nói:
- Cảm ơn! Ai mạc đại vu tâm tử (2)! Tâm đã tử, ở lại trong trò chơi còn có ý nghĩa gì? Người giết chết ta cũng không phải ngươi, mà là cô ấy!
Hắn không ăn thêm Tiểu Hoàn Đan nữa, chỉ chốc lát thân thể đã hóa thành một luồng sáng trắng rồi biến mất!
Tiếng loảng xoảng vang lên, Xích Kim Khôi rớt ra, đáng tiếc Kim Cương Hồ Lô kia không có trở thành chiến lợi phẩm.
- Không ngờ Long Quyển Phong này cũng là một hảo hán tử! Hắn và Hồ Ly là có chuyện gì nhỉ? Nhìn vẻ mặt ai oán muốn chết của hắn có vẻ như là động chân tình với Hồ Ly, thật đúng là phức tạp… Sau này có cơ hội hỏi cô nàng sau vậy!
Không biết tại sao, dù đã thắng quyết đấu nhưng Đại Nhiệt lại chẳng mấy vui…
-----oo0oo-----
Chú thích:
- (1) Sát thương phiền muộn (depression): có thể khiến nhân vật không muốn hay không thể phản kích khi bị tấn công
- (2) Ai mạc đại vu tâm tử: Câu này trích từ sách Trang Tử, thiên Điền Tử Phương: “Phù ai mạc đại vu tử tâm, nhi nhân tử diệc thứ chi” (Buồn không gì lớn lao bằng cõi lòng đã chết, ngay cả cái chết của con người cũng chẳng bằng)