Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 6: Quỷ Hải Phong
-----oo0oo-----
Chương 630: Khánh cung
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Hàn Mạc dĩ nhiên không phải cố ý khoe tài văn chương. Đêm qua, ở yến hội, hắn đọc bài từ chỉ đơn giản muốn đè bẹp vẻ kiêu căng ngạo mạn của người Khánh Quốc, để bọn họ không làm càn quá mà thôi. Có điều, hắn không ngờ chỉ một câu “Minh nguyệt kỷ thì hữu” (Rằng trăng sáng những khi nào) kia lại khiến Đường Thục Hổ xúc động đến ngần ấy.
Cũng chính vì vậy, Hàn Mạc lại có suy nghĩ khác.
Văn nhân Khánh Quốc luôn nổi tiếng tài danh, danh sĩ tài tử rất nhiều, nếu thật sự có thể tung ra vài bài thơ từ mà lấy được uy tín trên văn đàn Khánh Quốc thì cũng không phải chuyện gì xấu.
Dù sao ở thời đại này, danh tiếng chắc chắn là một phần thiết yếu hình thành nên thế lực của một người.
Hắn vốn là người vượt thời gian, từ nhỏ đến lớn, đều đã nghe không biết bao nhiêu Đường thi Tống từ. Tất cả đều là những bài thi từ đã được lưu truyền từ mấy trăm năm đến hơn một ngàn năm, đều là những tuyệt tác trong thiên hạ.
Có được nguồn tài nguyên như vậy mà không tận dụng thì đúng là không phải phong cách của Hàn Mạc.
Tục ngữ có một câu rất hay, muốn dẹp giặc thì phải bắt tướng giặc trước. Có được cơ hội này, muốn chiếm một vị trí nhỏ ở văn đàn giờ rất đơn giản. Chỉ cần chinh phục đường đệ nhất văn nhân Đường Thục hổ, chắc chắn hắn có thể nổi danh trong giới văn nhân.
Một bài từ đêm qua đã khiến Đường Thục Hổ ngạc nhiên như thế rồi, rèn sắt tốt nhất là rèn khi còn nóng. Hôm nay, hắn đọc ra bài “Niệm nô kiều” này nữa, chính là muốn dùng hai bài từ này làm cho Đường Thục Hổ xúc động, nhân cơ hội nổi danh chốn văn đàn.
Chỉ có điều, hắn thật không ngờ, hắn vừa đọc xong hai bài từ này, Đường Thục Hổ đã có lòng muốn bái sư. Chuyện này với Hàn Mạc mà nói không những hoang đường mà còn không thể nào tin nổi.
…
Tính tình Đường Thục Hổ trời sinh đã vậy. Y lại sống trong thời văn đàn Khánh Quốc biến chất, sa đoạ, khiến y luôn bi thương, cảm thấy khí tìm được người tri kỷ, cũng khó có thể tìm được người trong văn đàn khiến y kính phục. Cũng chính vì như thế, thường ngày y hay có những hành vi cử chỉ phóng đãng khiến người khác nhìn vào luôn thấy chướng mắt.
Một bài từ của Hàn Mạc đêm qua, chỉ một câu “Cao xứ bất thắng hàn” đã có thể làm cho Đường Thục Hổ sinh lòng tri kỷ, khâm phục tài năng của hắn. Chính vì vậy, hôm nay, y mới đến đây hỏi thăm, thật ra là muốn biết vị cao nhân nào đã chỉ dạy cho Hàn Mạc.
Nghe Hàn Mạc nói không theo trường lớp nào, Đường Thục Hổ quả có thất vọng đôi chút. Nhưng thấy Hàn Mạc ngâm bài “Niệm nô kiều”, y cảm nhận ngay được từng câu từng chữ tinh tuý, tựa như châu ngọc. Bất giác y sinh lòng khâm phục Hàn Mạc.
Ngày thường y vốn luôn hành sự theo ý mình, không theo quy củ, lề thói nào, chính vì vậy, sau khi thưởng thức điểm tuyệt diệu của bài từ này, y quyết định xin bái Hàn Mạc làm vi sư không chút do dự.
Hàn Mạc hiểu rất rõ năng lực bản thân. Hắn tuy rằng thi từ đầy bụng nhưng văn thơ chân chính còn lâu với sánh kịp với vị tài tử trước mặt này.
Hắn nhanh chóng bước lên, đỡ lấy Đường Thục Hổ, cười nói:
-Đường huynh làm gì vậy?
Đường Thục Hổ cung kính nói:
-Hàn huynh, Thục Hổ không có ý gì khác, chỉ muốn bái huynh làm vi sư, thường xuyên chỉ bảo cho. Mong rằng huynh có thể thu nhận ta làm đồ đệ!
-Đường huynh nói sai rồi!
Hàn Mạc đỡ Đường Thục hổ ngồi xuống, cười nói:
-Bằng vào khả năng của ta thật sự không dám nhận Đường huynh làm đồ đệ!
Đường Thục Hổ thất vọng, lại nghe Hàn Mạc nói tiếp:
-Thật ra, Hàn Mạc đã nói rồi. Những thi từ này chỉ là do nhất thời có cảm hứng mà viết lên, không phải do ta có tài văn chương cao hơn Đường huynh. Đường huynh cũng có thể sáng tạo ra những thi từ tầm này thôi!
Đường Thục Hổ lắc đầu, nói:
-E rằng cả đời này ta không có bản lĩnh đó!
Hàn Mạc nghĩ ngợi, cuối cùng nói:
-Đường huynh có muốn đi chu du không?
-Chu du?
-Không sai!
Hàn Mạc gật đầu, nói:
-Đường huynh nếu thật sự muốn thấu hiểu được những lời văn ý thơ kia, muốn làm gia một kiệt tác khiến người người phải yêu thích, có thể thử phương pháp này xem sao!
Đường Thục Hổ vội vàng ngồi thẳng dậy, chắp tay nói:
-Mời Hàn huynh chỉ giáo cho!
Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, rồi nói:
-Thật ra danh tiếng của Đường huynh có thể vang đi khắp thiên hạ, dĩ nhiên bản lĩnh văn chương của ngươi đã đạt đến trình độ rất cao rồi. Nhưng nếu muốn vượt qua giới hạn này, tiến đến một cảnh giới khác, nhất định ngươi phải có một cuộc sống khác, chỉ có trải nghiệm một cuộc sống mới, ngươi mới càng có nguồn cảm hứng mãnh liệt!
Đường Thục Hổ nghe vậy, gật đầu nói:
-Lời Hàn huynh nói đúng lắm. Nhưng không biết cái gì gọi là cuộc sống mới, làm sao để có được?
Hàn Mạc mỉm cười nói:
-Đường huynh, Hàn Mạc mạo muội hỏi một câu. Mấy năm nay, cuộc sống của ngươi như thế nào?
Đường Thục Hổ cười nói:
-Người đời đều biết Đường Thục Hổ ta sống buông thả, phóng đãng. Đêm nào cũng ca múa, uống rượu, thưởng mỹ nhân. Giai nhân bên người được hai ba ngày lại thay đổi. Cuộc sống xa hoa truỵ lạc, đắm chìm trong vàng son!
-Cuộc sống như vậy, dĩ nhiên là tự do, tiêu sái, chỉ có điều quá hạn hẹp mà thôi.
Hàn Mạc chậm rãi nói:
-Chìm đắm trong cả trăm thứ hoa như thế, lúc nào cũng ngập trong vàng son, dĩ nhiên huynh cũng có thể có sự giác ngộ. Nhưng Đường huynh không thể không thừa nhận rằng, bằng vào năng lực của huynh, cuộc sống xuân sắc tươi đẹp như vậy dễ như trở bàn tay. Nhưng nếu muốn có một cuộc sống sôi nổi, thì lại có chút thiếu sót a!
Đường Thục Hổ nghiêm mặt nói:
-Hàn huynh nói đúng.
-Một khi đã như vậy, sao Đường huynh không bắt đầu một cuộc sống mới?
Hàn Mạc chăm chú nhìn Đường Thục Hổ, bình tĩnh nói:
-Đi đến rừng rậm, đi xuyên sa mạc, lên núi cao, vượt biển rộng, hoà vào cuộc sống bình dân. Chu du khắp thiên hạ, rời xa những nơi hào nhoáng…Đó đều là cuộc sống. Cao xử bất thắng hàn. Không trải qua nhiều cung bậc của cuộc sống làm sao huynh hiểu được nơi cao lạnh giá là như thế nào? Nếu nơi cao lạnh giá, sao không đến những nơi thấp hơn, trải nghiệm cái ấm áp cùng lạnh giá của nhân sinh, cảm nhận những điều mới mẻ?
Dừng một chút, hắn cười, nói thêm:
-Đây đều là ý kiến nông cạn của Hàn Mạc mà thôi. Mọi chuyện như thế nào còn phải do Đường huynh tự mình lĩnh ngộ!
Đường Thục Hổ nhắm mắt lại, nhất thời không nói gì.
Hàn Mạc nâng chung trà, nhấp hai ngụm, đã thấy Đường Thục Hổ mở bừng mắt. Y đứng dậy, đến trước mặt Hàn mạc, thi lễ thật sâu, nói:
-Lời Hàn huynh nói ngày hôm nay chẳng khác nào người vi sư chỉ dạy cho Đường Thục Hổ ta.
Hàn Mạc vội vàng đứng dậy, chắp tay đáp lễ.
-Một lời của Hàn huynh khiến ta như người say chợt tỉnh mộng vậy.
Đường Thục Hổ nghiêm mặt, nói:
-Hôm nay, ta thực đã hiểu rõ vì sao Hàn huynh có thể có được kiệt tác ngần này. Có thể đi khắp nơi, từ nơi cao sang đến tầm thường, cách nhìn nhận, trí tuệ của Hàn huynh không còn chút câu nệ, ngoan cố, đám danh sĩ văn nhân thực không thể sánh bằng.
Y lại thi lễ, nói tiếp:
-Hôm nay đã được thụ giáo, ta không dám làm phiền đến Hàn huynh nữa. Ta xin bái biệt!
Y không nói nhiều, dường như đã lĩnh ngộ được rất sâu, rất nhiều, khom người đi ra.
Nhìn theo Đường Thục Hổ rời đi, Hàn Mạc bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Hắn chỉ là nhất thời hứng lên mà nói ra như vậy thôi, vị tài tử này chắc sẽ không thật sự thu dọn hành lý chu du thiên hạ chứ.
…
Hai ngày sau, đúng khi sứ đoàn bắt đầu mất kiên nhẫn, thiếu khanh Lưu San của Hồng Lư tự rốt cuộc cũng mang đến ý chỉ trong cung, tuyên đọc thánh chỉ của Khánh Đế.
Ý chỉ rất rõ ràng, đơn giản là ngày hôm sau trong buổi thượng triều của Khánh Quốc, chính sứ và phó sứ của Yến Quốc sẽ được triệu kiến.
Ngày hôm sau, mới tờ mờ sáng, Lưu San đã sắp xếp bữa sáng, chờ đợi bọn Tào Ân dùng bữa xong. Vân Thương Lan đã mấy ngày không xuất hiện cũng đến đây.
Vân Thương Lan hành lễ, cười nói:
-Ta phụng mệnh Thánh thượng đến đón Hầu gia và Hàn tướng quân vào triều!
-Thánh thượng thật có lòng!
Tào Ân cười nói.
Bên ngoài biệt viện hoàng gia đã chuẩn bị xe ngựa cẩn thận. Tuy rằng chưa đến giờ lên triều ở Khánh Quốc nhưng từ biệt viện hoàng gia tới Khánh cung, hoàng cung của Khánh Quốc còn cả một chặng đường, cho nên bọn họ phải đi sớm một chút.
Vân Thương Lan dẫn mấy người đi ra khỏi biệt viện. Khi tới cạnh Hàn Mạc, gã cười nói:
-Hàn tướng quân đại tài, Thương Lan thật không có mắt nhìn người rồi!
Hàn Mạc ngạc nhiên nói:
-Vân đại nhân nói vậy là có ý gì?
-Xa xôi ngàn dặm cầu mong
Cho người được mãi theo trăng trường tồn.
Vân Thương Lan nhẹ giọng ngâm, rồi nói:
-Câu thơ hay như thế, đã rất nhiều năm rồi Thương Lan chưa được nghe thấy!
Hàn Mạc giờ mới hiểu được gã nói đến chuyện ở yến hội tiếp khách mấy ngày trước, liền cười nói:
-Vân đại nhân quá khen rồi.
Vân Thương Lan cười nói:
-Có lẽ Hàn tướng quân còn chưa biết, hiện giờ khắp cả kinh thành ai ai cũng đều biết đến bài từ này a. Trong thuyền hoa của hồ Khổng tước cũng xướng lên bài từ khúc này!
-Hồ Khổng tước?
-Đúng vậy.
Vân Thương Lan mỉm cười, gật đầu nói:
-Đó là nơi các văn nhân nhã sĩ tụ tập, ngồi thuyền hoa du ngoạn hồ, đèn đỏ nến thơm, ca khúc “Minh nguyệt kỷ thì hữu” (Rằng trăng sáng những khi nào), khiến người ta lưu luyến không thôi!
Hàn Mạc cười ha ha, thấp giọng nói:
-Nếu là như thế, mấy ngày nay không thấy Vân đại nhân, hoá ra là ngài đều ở hồ Khổng tước lưu luyến không nỡ rời đi sao?
Vân Thương Lan xấu hổ, cười khổ nói:
-Hiện giờ tình hình quân sự ở tiền tuyến khẩn cấp, người Nguỵ Quốc tuy rằng liên tiếp thất bại ở Nam Dương quan, nhưng có lúc bại rồi sẽ có lúc thắng. Binh lực và vật tư ở Nam Dương quan đã tổn hao rất nhiều, đâu phải thành đồng vách sắt. Thánh Tương lo lắng cho tình hình chiến sự ở tiền tuyến, nên mới khuyên bảo Thánh thượng, sớm ngày triệu kiến các ngươi, nhanh chóng cho thái tử và công chúa thành hôn. Thánh Tương cũng có thể chuyên tâm đối phó với kẻ địch nơi tiền tuyến!
-Nếu nói vậy, nếu không có Thánh Tương khuyên bảo quân chủ quý quốc, quân chủ quý quốc chắc vẫn còn chưa muốn gặp mặt chúng ta?
Hàn Mạc liếc mắt nhìn Vân Thương Lan, thản nhiên hỏi.
Vân Thương Lan thở dài, không nói thêm câu gì.
Bên ngoài biệt viện, cạnh xe ngựa, có hơn mười tên Hổ dũng do Vân Thương Lan mang đến cùng hơn hai mươi tên hộ vệ Ngự lâm kỵ binh của Yến Quốc đứng chờ sẵn. Đoàn người liền tiến vào Khánh cung.
Dọc đường đi, xe ngựa rất yên tĩnh, vòng vèo qua vài con phố. Cũng may đây là buổi sáng sớm, người đi đường cũng không nhiều lắm. Càng đến gần Khánh cung, càng có nhiều xe ngựa xa hoa đi lại, Hàn Mạc nhìn qua khe hở của bức màn che nhìn ra, thầm hiểu chủ nhân của những chiếc xe ngựa này có lẽ đều là quan viên Khánh Quốc cũng đang tiến vào Khánh cung.
Không biết qua bao lâu, xe ngựa dừng lại ở ngoài cửa cung của Khánh cung. Đoạn đường kế tiếp mọi người phải đi bộ vào.
Bọn Tào Ân xuống xe ngựa, liền nhìn thấy phía trước có một cánh cổng tò vò rất dày. Cửa cung đã mở ra, thiếu khanh Hồng Lư tự và Vân Thương Lan dẫn đường, hai bên có Hổ dũng và Ngự lâm quân hộ vệ, đoàn người tiến vào cửa cung. Mọi người đi qua đoạn cửa cung dài tối tăm, không gian trước mặt lại sáng sủa trở lại. Dưới ánh bình minh, khung cảnh thật hùng vĩ, hàng nghìn hàng vạn cung điện xuất hiện, phần lớn Khánh cung đều được xây theo màu vàng. Ánh mặt trời buổi sớm chiếu rọi, cả Khánh cung sáng rực rỡ chói mắt, xứng danh thiên hạ đệ nhất cung xa hoa, quý phái.
Hoàng cung Khánh Quốc và hoàng cung Yến Quốc không giống nhau.
Diện tích Hoàng cung Yến Quốc không nhỏ, nhưng xây dựng bên trong lại rất chú trọng đến khí thế, giữa các cung điện luôn luôn có không gian rộng lớn. Nhưng hoàng cung Khánh Quốc không những vượt xa hoàng cung Yến Quốc, mà còn xây dựng tầng tầng lớp lớp, san sát lẫn nhau, nhưng vẫn không hề chật chội. Điều đáng chú ý nữa là ở đằng xa kia có một cung điện nhìn hơi khác lạ, có mái cong khắc hình rồng, chỉ riêng bên ngoài thôi đã dát rất nhiều vàng ngọc, rạng rỡ huy hoàng.
Hàn Mạc nhìn vô số cung điện trước mắt, chỉ biết cảm khái, Khánh Quốc được xưng tụng là chính tông của thiên hạ, là quốc gia mạnh nhất đương thời, quả không sai.
Vân Thương Lan không đưa bọn Tào Ân vào điện ngay. Thái giám phụ trách đang chờ đợi sứ đoàn Yến Quốc, thấy bọn họ vừa đến, liền đưa bọn họ đến một tiểu các bằng gỗ bên cạnh hoàng cung, dùng trà trước.
Chưa được bao lâu, một hồi chuông gióng lên khắp hoàng cung. Một lát sau, một gã thái giám đi tới, cung kính nói:
-Thánh thượng triệu kiến sứ đoàn Yến Quốc vào triều yết kiến!
Bọn Tào Ân sửa sang lại chút ít, rồi rời khỏi tiểu các, đi đến chính điện bái kiến. Đám Hổ dũng và Ngự lâm quân không được phép theo vào cung, chỉ có thể ở đây chờ đợi.
Không biết đã qua bao lâu, bọn họ đi qua dãy hành lang nhỏ, dài, xây bằng ngọc thạch, vượt qua một cây cầu nữa rồi mới nhìn thấy một cung điện to lớn, nguy nga. Thềm đá cẩm thạch ở hai bên có chín chín tám mươi mốt bậc, hộ vệ trước điện mặc y giáp sáng choang, lưng đeo bội đao và trường thương. Cả đám hộ vệ này mặt mày nghiêm nghị, cao lớn, uy mãnh, tựa như được điêu khắc bằng đá vậy.
Nhiều ngày qua, Hàn Mạc cũng tìm hiểu được một chút chuyện ở Khánh Quốc, biết được những hộ vệ này không thuộc lực lượng canh gác của kinh thành, mà được gọi là “Cung trung vệ”, chuyên phụ trách công tác hộ vệ hoàng cung.
Nghe nói đội hộ vệ này có đến hơn ngàn người, rải rác khắp trong hoàng cung, bảo vệ sự an toàn cho hoàng tộc Khánh Quốc. Nhưng chuyện mỉa may nhất chính là, thống lĩnh đội hộ vệ này dường như là người của hậu đảng.
Theo thềm đá đi lên, vừa nhìn rõ chính điện của Khánh cung, Hàn Mạc kinh ngạc nhận ra tấm biển trước điện viết ba chữ “Thừa thiên điện”.
Nhận mệnh của trời, chỉ riêng tên của chính điện của Khánh Quốc thôi đã đủ để thấy bọn họ luôn coi mình là dòng chính thống rồi.
Hai bên phải trái ngoài cửa chính điện Thừa Thiên là hai nhóm Cung trung vệ, tất cả điều nghiêm nghị, thể hiện khí thế của đội cận vệ hoàng gia.
Cửa điện mở rộng. Ở nơi cao nhất trên bậc thềm đá, hai bên phải trái đều có khắc một con rồng lớn bằng ngọc thạch đang giương nanh múa vuốt, khí phách kinh người. Bên cạnh con rồng lớn bên trái có một lão thái giám đang khom người, chờ đợi.
Đợi Tào Ân dẫn mấy người đến bậc thềm đá cuối cùng, đứng ở quảng trường bằng đá cẩm thạch trước điện, lão thái giám mới liếc mắt nhìn sứ thần từ phương đông tới, vung phất trần trong tay, cất giọng khàn như vịt đực hô lớn:
-Sứ thần Đông Yến đến!
Trung cung vệ hai bên cửa điện nhấc trường thương trong tay, vung lên rồi hạ xuống hai lần, rồi cùng nhau cất tiếng hô vang dội:
-Uy!
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 6: Quỷ Hải Phong
-----oo0oo-----
Chương 631: Khánh đế
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Điện Thừa Thiên của nước Khánh nguy nga rộng lớn, vô cùng rực rỡ, đó là cảm giác trong lòng ba người.
Vào trong điện, Hàn Mạc cảm thấy nó cực kỳ rộng, với tầm nhìn của hắn mà chỉ có thể nhìn thấy long đàn từ phía xa phát ra hào quang huy hoàng, trên long tọa dường như có một người đang ngồi trên đó nhưng không thấy mặt mũi vì quá xa. Từ đại môn đến long đàn cách vài trăm mét.
Hai bên đường các trụ lớn được làm bằng ngọc, hai bên có chừng mười ngọc trụ đỡ cho kim đính, bên trên ngọc trụ sơn màu đen, bên ngoài sơn son thiếp vàng, mỗi ngọc trụ đều dùng chất liệu đặc biệt điêu khắc rồng phượng trên mây, nhìn đẹp đẽ vô cùng.
Một chiếc thảm dài nối đại môn tới long đàn, hai bên còn có hai cái ao lớn.
Chiếc thảm xa hoa, trên đó dùng chỉ vàng thêu các họa tiết, bên trong ao nước phun ra hướng bên ngoài như bay lên chín tầng mây.
Quan sát khung cảnh hai bên một hồi, có thể nói là cực kỳ mãn nhãn.
Không một ai có thể tưởng tượng trong điện còn có thiết kế như vậy, người nước Khánh thật phong nhã, quả nhiên là danh không giả.
Nước ao trong suốt, cá vàng bơi lượn không ngừng, mặt nước hoa sen nở rộ, cũng không biết người nước Khánh làm như thế nào mà thiết kế sen nở trong hồ xinh đẹp như vậy. Cá vàng bơi qua bơi lại tạo thành gợn sóng lăn tăn, hoa sen thơm ngát, làm cho đại điện uy nghi có thêm phần mơ mộng.
Hàn Mạc theo sau Tào Ân suy nghĩ: “Khí tượng như vậy biểu hiện một là phú quý hai là mất nước”.
Tới gần long đàn, quan viên nước Khánh tập trung gần đó.
Vân Thương Lan và Lưu San đi trước quỳ xuống cung kính nói:
- Hoàng thượng vạn tuế, sứ giả nước Yến cầu kiến.
Trên mặt Tào Ân dường như hơi mỉm cười. Hàn Mạc và Tống Thế Thanh một phải một trái đi theo bên cạnh, tới gần Hàn Mạc nhìn thấy người ngồi trên long đàn.
Sùng Nhân Đế mặc kim bào, đầu đội kim quan, tuổi ngoài bốn mươi, thoạt nhìn có chút gầy yếu, dưới cằm có chòm râu dài, nếu bỏ kim quan xuống trông giống như vị tiên sinh đáng kính, nhìn toàn thân người này không thấy vương giả khí thế, so với Yến Đế thâm trầm uy mãnh còn có một khoảng cách.
Tào Ân đứng trước đoàn sứ giả chắp tay nói:
- Sứ thần nước Yến Tào Ân bái kiến Hoàng đế bệ hạ.
Hàn Mạc và Tống Thế Thanh cũng chắp tay thi lễ.
Trên long đàn một thái giám cao giọng nói:
- Tham kiến Hoàng thượng vì sao không quỳ xuống?
Tào Ân bình tĩnh nói:
- Chúng ta không phải thần dân của quý quốc tất nhiên khi gặp Hoàng thượng quý quốc không cần quỳ xuống.
Vừa lúc bên văn thần có một người bước lên cao giọng nói:
- Khải bẩm Thánh Thượng, sứ thần nước Yến không biết lễ nghi, trong mắt không có Thánh thượng xin Thánh thượng trách phạt.
Hàn Mạc liếc hắn nhận ra người này tại bữa tiệc đêm đó bị mình chế nhạo: Ngự sử đài Tiền Trung Thừa, người nay thấy có cơ hội liền ra tay trả thù.
Khánh Đế ngáp một cái hỏi:
- Đúng vậy, các người thấy trẫm vì sao không quỳ xuống? Thiên hạ này ai gặp trẫm dám không quỳ xuống?
Tào Ân bình tĩnh nói:
- Thần là thần tử của nước Yến mà không phải thần tử nước Khánh. Hoàng đế bệ hạ không phải Hoàng thượng của chúng ta, cho nên không cần quỳ lạy.
Khánh Đế ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Các người nói có đạo lý, đúng là không cần lạy trẫm!
Tiền Trung Thừa vẫn không từ bỏ ý định:
- Khởi bẩm Thánh thượng, họ tuy là thần tử nước Yến nhưng nước Yến chính là nước chư hầu nhỏ, nước Khánh chúng ta chưa hề thừa nhận, cho nên bây giờ họ ở đây không hướng Thánh thượng quỳ lạy là không đặt nước Khánh chúng ta trong mắt, tội này sao có thể tha?
Khánh Đế lập tức gật đầu nói:
- Đúng vậy đúng vậy, sứ thần nước Yến các người chỉ là một nước chưa hầu nhỏ, nơi này là triều đình nước Khánh, các người không quỳ lạy trẫm là xem thường nước Khánh.
Vẫn quỳ phía trước Vân Thương Lan chắp tay nói:
- Thánh thượng, lần này sứ thần nước Yến đến là vì liên minh giữa hai nước, họ đưa Công chúa nước Yến đến thành thân, nước ta là chủ nhà phải lấy lễ nghĩa tiếp đãi.
Khánh Đế trầm ngâm một chút vuốt cằm nói:
- Vân ái khanh nói cũng đúng, sứ thần nước Yến đến đây vì liên minh hai nước, không thể vô lễ, nếu không sẽ mất khí độ của thượng quốc… uhm, không quỳ lạy thì thôi.
Tiền Trung Thừa như còn muốn nói them, ánh mắt Vân Thương Lan như điện nhìn hắn, cười lạnh nói:
- Tiền đại nhân, tiền tuyến binh nguy, hai nước kết minh đều có lợi, ngươi bây giờ cố ý cản trở châm ngòi hai nước mâu thuẫn, cuối cùng là muốn làm gì?
Y bị Vân Thương Lan liếc một cái, dường như rất kiêng kị Vân Thương Lan, muốn nói lại thôi, hừ lạnh một tiếng rồi không nói thêm gì.
Trong triều rất yên tĩnh. Tào Ân nhìn Tống Thế Thanh một cái, Tống Thế Thanh ra hiệu hiểu ý, tiến lên hai bước trình lên quốc thư, đây là lễ tiết cần thiết, thân là Lễ bộ Thị lang Tống Thế Thanh có trách nhiệm đọc thư này.
Tống Thế Thanh mở thư ra, phong độ đĩnh đạc, đọc vang trong đại điện nước Khánh.
Quốc thư các nước đều giống nhau, dựa theo trình tự làm việc, nói đơn giản là hô to hai nước kết minh thân như huynh đệ, hỗ trợ lẫn nhau… những nội dung giả dối này không ai nghe mà phản đối, mà sứ thần cứ như vậy đọc đến hết.
Hàn Mạc cười nhạt, trong lòng cảm thấy chuyện thế gian rất là kỳ diệu, những từ ngữ hài hòa xinh đẹp như vậy đều là dối trá vô cùng, không ai tin nó cả nhưng trên mặt đều tỏ ra tin tưởng vô cùng.
Bất kể là nội dung quốc thư hay vẻ mặt của tất cả mọi người đều giả dối cực kỳ.
…
Hàn Mạc lần đầu hướng lên Long tọa nhìn Khánh Đế, từ lúc Tống Thế Thanh đọc quốc thu đến giờ vị hoàng đế này đều nhắm mắt, dường như là chăm chú lắng nghe, nhìn như khí định thần nhàn, gợn sóng bất kinh.
Nhìn biểu hiện như vậy so với vừa rồi quả quyết là cực kỳ tương phản.
Nhất thời Hàn Mạc không nhìn ra tâm địa của vị hoàng đế này, không hiểu người này là người như thế nào. Hàn Mạc nghe không ít chuyện của người này, như háo sắc, cực kỳ xa hoa, hơn nữa cực kỳ sợ hãi Khánh hậu, thuộc loại nhát gan sợ chuyện, dựa theo tiêu chuẩn mà nói thì đó chính là hôn quân.
Quốc thư dài dòng, Hàn Mạc cảm giác cả người không thoải mái, hắn dường như thấy tất cả con mắt trong triều đều nhìn về phái mình, nhiều ánh mắt như thế nhìn về một phía đúng là làm cho người ta khó chịu.
Kỳ thật Hàn Mạc không biết đêm đó mình làm bài từ “Bao giờ thì có trăng” bị truyền ra bên ngoài, thậm chí có cao thủ âm luật phổ nhạc cho bài từ này, trở thành các ca khúc yêu thích được xướng khắp nơi, cũng là ca khúc được hoan nghênh nhất hai ngày nay.
Văn đàn nước Khánh hưng thịnh, tác phẩm xuất sắc một chút rất nhanh được mọi người biết đến.
Hơn nữa mọi người còn mơ hồ biết được bài từ này do một vị Phó sứ nước Yến sáng tác.
Làm quan trong triều đều là người có tin tức linh thông, hiển nhiên biết bài từ đang được đông đảo mọi người yêu thích, và họ càng tò mò về người sáng tác ra nó là người như thế nào.
Yến hội hôm đó có không ít quan viên tới dự, nhưng trong triều có không ít người khác tỏ ra hứng thú.
Cho nên mọi người đều khó kìm chế nhìn về phía Hàn Mạc. Họ không ngờ người sáng tác ra bài từ lại là người trẻ tuổi như vậy, trong lòng không khỏi cảm thán trường giang sóng sau đè sóng trước, hậu sinh khả úy, còn có một số người tỏ vẻ hoài nghi trong lòng, trẻ như vậy làm sao có khả năng sáng tác ra bài từ như vậy?
Trong lúc triều thần nước Khánh đang tò mò đánh giá Hàn Mạc thì bản thân hắn cũng không nhàn rỗi, con mắt bắt đầu đánh giá các nhân vật nổi tiếng của nước Khánh, như Thánh tướng Chung Ly, hay là Lão thừa tướng người không có nhiều quyền lực nhưng uy vọng không ít, chỉ chưa có cơ hội nhìn thấy Khánh hậu phong hoa tuyệt đại.
Trước mặt văn thần, Hàn Mạc thấy một vị lão giả mặc bào tử hướng về long đàn, còn chưa thấy người này dung mạo nhưng Hàn Mạc có thể đoán được để có tư cách đứng ở vị trí này chính là vị Lão thừa tướng kia, cũng chính là cha của Hoàng hậu trước bị chết cháy kia.
Phía sau Thừa tướng là Quốc cữu Lỗ Thượng Đức, đứng hàng thứ hai trong triều quyền thế không thường chút nào.
Nhìn kỹ mọi người rồi chuyển qua bên quan võ, họ đều mặc giáp trụ toàn thân, so với văn thần nho nhã thì họ càng uy vũ.
Không kể đến năng lực của họ như thế nào ít nhất trên mặt và khí thế họ thể hiện đều là tiêu chuẩn võ tướng, không giống quan văn nho nhã tiêu chí nước Khánh.
Hàn Mạc nhìn võ tướng đứng đầu.
Như núi!
Tuy không thấy mặt nhưng thần thái người này khiến cho người khác cực kỳ trọng thị, phảng phất như ngọn núi cao trước mặt, tóc người này đã hoa bạch nhưng thân hình của lão tướng như cây tùng thẳng đứng.
Đây là khí phách kinh nghiệm qua sa trường tích lũy mà thành.
Hàn Mạc biết có một nhân vật như vậy chống đỡ cho giang sơn nước Khánh, nước Yến cũng có Tiêu Hoài Ngọc, hai đại danh tướng này đều dùng thực lực của mình bảo vệ quốc gia bình an.
Rốt cục Tống Thế Thanh đọc xong quốc thư, kế tiếp chính là nước Khánh trả lời, quan viên Lễ bộ khách sáo với Tống Thế Thanh, sau đó là một phen huyên náo.
Hàn Mạc thu hồi ánh mắt một lần nữa nhìn Khánh đế.
Chỉ thấy Khánh đế ngồi ngay ngắn trên long tọa, hai tay chắp ở phía trước mắt nhắm lại giống như vị cao tăng khí định thần nhàn.
Hàn Mạc không khỏi khâm phục kiên nhẫn của vị Hoàng đế này xem ra ngày thường ngồi thiền không ít, nếu không sao có thể duy trì lâu như vậy.
Đợi cho quan viên Lễ bộ nước Khánh đọc xong, trong điện yên tĩnh chờ Hoàng đế nói chuyện.
Chỉ là nửa ngày cũng không thấy Hoàng đế nói chuyện, không có phản ứng gì Tào Ân và Hàn Mạc nhíu mày tại vì họ rõ ràng nghe được một tiếng mà đáng ra không nên nghe thấy!
Tiếng ngáy!
Hoàng đế nước Khánh vào lúc này ngủ gật trên long đàn.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 6: Quỷ Hải Phong
-----oo0oo-----
Chương 632 : Hôn quân
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Tiếng ngáy của Khánh Đế không quá vang, nhưng trên triều đình rộng lớn này, có lẽ không gian rất tốt, có lẽ cũng đủ im lặng, phần lớn người trong triều nghe thấy rất rõ ràng, ba người nước Yến ở gần long đàn, tự nhiên nghe rất rõ ràng.
Tiếng ngáy muốn mạng người này, khiế quan viên văn võ trên triều đình nước Khánh trở nên biến sắc.
Không phải họ không biết tính tình Hoàng đế, trò hề cũng thường xuyên xuất hiện trước mắt bao người trên triều đình, nhưng ngay trước mặt người nước Yến, trong tràng cảnh cực kỳ quan trọng này, lại ngáy ngủ trên ghế rồng, đây là chuyện thật sự xấu hổ mở miệng, không ít thần tử đã cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ.
Chỉ tiếc Khánh đế thật sự không hiểu phong tình, quốc thư đọc xong, triều đình yên tĩnh, tiếng ngáy của hắn quả thật lúc trầm lúc bổng rất có tiết tấu, rất có xu thế ngày càng vang.
Ba người nước Yến hiện giờ vẫn duy trì thần sắc bình tĩnh, đều không có lộ ra vẻ chê cười.
-
Nhưng vào lúc này, lại nghe một giọng nói âm trầm như sấm:
- Thánh thượng!
Giọng nói rất có lực, cực kỳ thâm trầm, mấy trăm quan viên trong điện nghe thấy rành mạch, phát ra giọng nói này đúng là lão tướng đứng ở phía trước.
Tiếng gọi như sấm sét này, cuối cùng làm Khánh Đế bừng tỉnh.
-
Khánh Đế hơi kích động mà mở to mắt, trong nhất thời mơ mơ màng màng, nhưng nhìn thấy sứ thần nước Yến đứng dưới điện, dường như biết mình thất thố, vội nâng tay nói:
- Ừ, liền xử lý theo ý tứ Thánh tướng và Quốc cữu đi, ừ, cứ làm như vậy.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, phần lớn cúi đầu, Hoàng đế làm mất hết thể diện trước mặt người Yến, điều này khiến cho đám thần tử cảm thấy vô cùng nhục nhã.
-
Quốc cữu thân là Lễ bộ thượng thư rốt cục bước ra khỏi hàng nói:
- Khởi bẩm Thánh thượng, hôm nay bàn luận chủ yếu là chuyện hôn sự của Thái tử và Công chúa nước Yến. Hiện giờ Công chúa nước Yến tạm ở Biệt viện hoàng gia, chỉ chờ Thánh thượng hạ ý chỉ, xác định ngày thành hôn, đều đã chuẩn bị tốt!
-
Hoàng đế "a" một tiếng, vẻ mặt mờ mịt, dĩ nhiên hỏi lại:
- Sắp đại hôn sao? Thái tử đại hôn với ai?
-
Quốc cữu bình tĩnh nói:
- Hồi bẩm Thánh thượng, Thái tử đại hôn với Công chúa nước Yến. Lần trước Hoàng đế nước Yến đưa quốc thư tới, nguyện kết chuyện tốt Tần Tấn với nước Khánh ta, đưa Công chúa nước Khánh tới đại hôn với Thái tử!
-
"Ồ!" Hoàng đế ngẫm nghĩ một chút, rốt cục nói:
- Trẫm nhớ ra rồi. Ồ, Công chúa nước Yến đã tới rồi sao? Vậy rất tốt, trẫm cũng chuẩn bị để Thái tử chọn một Thái tử phi, sớm ngày thành hôn. Nếu là Công chúa nước Yến, chuyện này… rất hợp ý trẫm. Quốc cữu, ngài hãy đi xử lý, bạc từ Hộ bộ, hôn sự phải làm cực kỳ náo nhiệt… !
-
Quốc cữu cung kính nói:
- Thần tuân chỉ. Tuy nhiên còn xin bệ hạ chỉ ra, xác định ngày đại hôn!
-
Hoàng đế ngáp một cái nói:
- Ngày đại hôn? Còn chưa định ra sao? Quốc cữu, mọi người thương lượng một chút, cảm thấy ngày nào tốt, định ra là được, việc này… trẫm cũng không biết ngày nào tốt. Nếu không đợi trẫm đi hỏi Hoàng hậu…!
-
Tào Ân rốt cục chắp tay nói:
- Hoàng đế bệ hạ, lúc trước quý quốc nhiều lần thúc giục nước Yến ta sớm ngày đưa Công chúa tới, hiện giờ nước Yến chúng ta cố gắng tới nhanh chóng, chỉ chờ tại Biệt viện hoàng gia. Theo ý của ngoại thần, trên triều hôm nay, có thể định ra ngày đại hôn, hai nước ta cũng dễ chuẩn bị trước thời gian.
-
Hoàng đế gật đầu nói:
- Ồ, nói rất đúng. Quốc cữu, ngài là Lễ bộ thượng thư, nắm việc lễ nghi, có biết gần đây có ngày lành gì?
-
Quốc cữu chắp tay nói:
- Hồi bẩm Thánh thượng, Lễ bộ và Thái Thường Tự đã từng trao đổi, trong hai tháng này, cũng không có ngày nào thích hợp hoàng gia đại hôn… Lễ nghi hoàng gia không giống với dân chúng bình thường, phải chọn ngày đại cát đại lợi mới có thể tổ chức việc vui.
-
Hoàng đế nhíu mày, nhìn qua hơi phiền muộn, nói:
- Vậy làm sao bây giờ? Có phải đợi hai tháng sau lại thành hôn hay không?
-
Quốc cữu nghiêm mặt nói:
- Nếu theo lễ chế của nước Khánh ta, cũn phải đợi hơn hai tháng!
-
- Không được!
Giọng Thánh tướng lại vang lên mạnh mẽ, lão bước ra khỏi hàng, tiến lên khom người nói:
- Thánh thượng, nước Yến thành tâm kết chuyện tốt Tần Tấn với nước Khánh ta, sứ đoàn hiện giờ đều ở kinh thành chờ thành hôn, sao có thể để Công chúa và sứ đoàn nước Yến chờ hơn hai tháng? Nếu thật như vậy, tin tức rơi vào tay nước Yến, chỉ sợ nước Yến trên dưới cho rằng nước Khánh ta cố ý làm khó dễ, đó trái lại là phá hủy quan hệ hữu hảo giữa hai nước!
-
Quốc cữu không đợi Hoàng đế nói chuyện, lập tức nói:
- Thánh tướng nói đúng.
Hắn dừng một chút, lại thở dài:
- Chỉ có điều… nước Khánh ta từ khi lập nước tới nay, dùng lễ trị quốc, chẳng lẽ… Phải từ bỏ quy định của tổ tiên, vi phạm lễ chế hoàng gia sao?
-
Hoàng đế kêu lên nói:
- Lễ chế không thể bỏ, đây là thứ các tổ tông truyền xuống, không bỏ được!
- Thánh thượng anh minh!
-
- Chỉ có điều Thánh tướng nói cũng có đạo lý.
Hoàng đế hơi khó xử nói:
- Nếu nước Yến thành tâm kết minh với nước Khánh ta, trẫm cũng không thể khinh thị nước Yến. Ồ, việc này hơi khó xử.
Hắn chuyển mắt, ánh mắt sáng ngời, lớn tiếng nói:
- Trẫm nghĩ tới một chủ ý!
Chúng thần lập tức đều nhìn về phía Khánh đế!
Khánh đế đắc ý nói:
-
- Quốc cữu, ngài muốn giữ lễ chế, hai tháng sau mới để Thái tử thành hôn với Công chúa. Thánh tướng vì tình nghĩa hai nước, không thể khinh thị nước Yến, cần phải thành hôn nhanh một chút. Hai người đều có đạo lý, hiện giờ trẫm có một biện pháp, thật ra có thể dễ dàng giải quyết chuyện này!
- Khẩn cầu thánh thượng chỉ đạo!
Quốc cữu vẫn vô cùng khiêm cung nói.
Khánh đế cười lớn:
-
- Bốc thăm. Quốc cữu, ngài và Thánh tướng bốc thăm để quyết định xử lý việc này, ai thắng, liền xử lý theo ý tứ người đó, biện pháp này chẳng phải tốt lắm sao?
Quốc cữu lập tức thán phục:
- Thánh thượng anh minh!
-
Thánh tướng Thương Chung Ly lại trầm giọng nói:
- Thánh thượng, đây là chuyện lớn quốc gia, há phải trò đùa!
-
Khánh đế ngẩn ra, vẻ mặt đau khổ nói:
- Không bốc thăm? Vậy… làm sao bây giờ?
-
Thương Chung Ly giọng như chuông đồng, lớn tiếng nói:
- Thánh thượng, nước Ngụy lòng muông dạ thú, binh tới dưới thành, tấn công quy mô với Nam Dương Quan chúng ta, tiền phương quân tình khẩn cẩn, đây là thời điểm đặc biệt. Lễ chế tất nhiên không thể bỏ, nhưng lúc đặc biệt, cũng phải làm theo kế đặc biệt. Tổ tien định ra lễ chế hoàng gia, chính là dùng điều này để biểu lộ uy nghi của hoàng gia, quân lâm thiên hạ. Lúc thái binh, tự nhiên phải làm theo lễ chế hoàng gia, nhưng hiện giờ đã không phải lúc thái bình, tất nhiên không thể câu nệ lễ chế. Thần khẩn cầu Thánh thượng nhanh chóng tổ chức hôn sự cho Thái tử và Công chúa, đại hôn vừa qua, thần liền thân tới tiến tuyền, ngăn cản quân Ngụy tiến công!
-
Khánh đế muốn gật đầu, Quốc cữu đã nói:
- Thánh tướng, tiền phương chiến sự căng thẳng, ngài hãy sớm ngày đi tới tiền tuyến, chuyện đại hôn này, Lễ bộ ta và Thái Thường Tự tất có thể lo liệu. Tiền tuyến không có Thánh tướng, trong lòng chúng ta cũng bất an!
-
Thánh tướng nói như đinh đóng cột:
- Không được, Thái tử và Công chúa một ngày chưa thành hôn, thần một ngày không thể đi tiền tuyến!
Thái độ của lão cực kỳ cứng rắn, mạnh mẽ, nói chuyện tràn đầy sự thẳng thắn và quyết đoán của quân nhân.
-
Quốc cữu thản nhiên nói:
- Thánh tướng nói vậy, bản quan lại nghe không hiểu. Tiền tuyến căng thẳng, Thánh tướng thân là Thống soái cao nhất của quân đội, không đi tới biên quan chỉ huy nghênh chiến, lại lưu ở kinh thành nhúng tay chuyện hôn sự của Thái tử, đây là vì sao? Lễ bộ ta phụ trách lễ nghi, Thái Thường Tự phụ trách chuyện tông miếu, có hai nha môn lớn này xử lý chuyện thành hôn của Thái tử, Thánh tướng có gì lo lắng?
-
Thương Chung Ly cười ha ha, giọng như chuông đồng, lập tức lạnh lùng nói:
- Quốc cữu ba phen mấy bận giục bản tướng đi tiền tuyến, là vì nguyên nhân gì?
-
- Thánh tướng trước mắt là Thống soái quân đội, địch quốc xâm lấn, tất nhiên phải đi tới tiền tuyến trấn thủ, việc này cần gì hỏi nguyên nhân?
Quốc cữu thản nhiên nói:
- Ăn lộc vua, làm việc trung quân, bản quan giúp đỡ Thái tử thành hôn, chính là việc trung quân, Thánh tướng đi tới biên quan trấn thủ, tự nhiên cũng là việc trung quân. Thánh tướng nhúng ta chuyện Thái tử thành hôn, trái lại là không hợp lý đi?
-
Thương Chung Ly trầm giọng nói:
- Hay cho không hợp lý. Quốc Cữu, ngài đã nắm giữ Lễ bộ, như vậy bản sao đi tới biên ban ra sao lại là quân vụ, nắm giữ Lễ bộ lại hỏi tới quân vụ, lại là đạo lý ở đâu?
Hàn Mạc thấy trong mắt, chỉ cảm thấy tranh đấ triều đình nước Khánh thật sự không thua gì cuộc chiến thế gia nước Yến.
Quốc cữu dám đối chọi gay gắt với tướng lãnh số một của quân đội, điều này có thể thấy thực lực của Hậu đảng nước Khánh quả thật rất lớn, thực lực đủ để chống lại Thương Chung Ly, nếu không chắc chắn sẽ phải thu liễm.
Quốc cữu hừ lạnh không nói gì.
-
Thương Chung Ly cũng không nói nhiều với Quốc cữu, chỉ chắp tay nói với Khánh đế:
- Thánh thượng, thần đã mời người tra qua, mười ngày sau, chính là một ngày may mắn, có thể xử lý hôn sự!
Khánh Đế vội hỏi:
- Mười ngày sau?
-
Thương Chung Ly nói:
- Đúng vậy. Thật ra không ít hôn nhân trong kinh thành đã chọn ngày đó, còn xin Thánh thượng hạ chỉ, định kỳ đại hôn cho Thái tử, định ở mười ngày sau!
Khánh Đế nhìn Quốc cữu, hơi do dự.
Tào Ân chớp lấy thời cơ, chắp tay nói:
- Hoàng Đế bệ hạ, nước Yến hi vọng hôn lễ được tổ chức càng sớm càng tốt.
Lão thừa tướng vẫn không nói gì rốt cục run rẩy đứng ra:
- Thánh thượng, cổ nhân cũng có xuất hiện, lễ ở người chắc chắn phải trả lễ. Lại xuất hiện, lúc đặc biệt thì làm chuyện đặc biệt. Đại hôn của Thái tử, không phải lễ nghi của một nước ta, cho dù hôn lễ liên minh hai nước Yến Khánh, cũng phải để ý tới lễ chế hai bên, Yến sú nói nhanh chóng thành hôn, là phù hợp lễ chế nước Yến, nước Khánh ta là nước Lễ nghi, tự nhiên phải tận lễ với người. Giống như lời Thánh tướng nói, người Ngụy lòng muông dạ thú, binh lực tập trung viên quan, sớm ngày thành hôn, cũng sớm kết chuyện tốt Tần Tấn, Thánh tướng sẽ an lòng tới biên quan ngăn địch… Hết thay còn xin Thánh thượng nghĩ lại!
-
Khánh đế nghĩ một chút, lại nhìn Thương Chung Ly, rốt cục nói:
- Một khi đã như vậy, liền theo ý Thánh tướng, nhanh chóng thành hôn!
Quốc cữu nhíu mày nhưng không nói gì thêm.
Thánh tướng khom người nói:
- Thánh Thượng anh minh!
Mọi người đều quỳ xuống hô to:
- Thánh Thượng anh minh!
Khánh đế ngáp một cái, phất tay ra hiệu mọi người đứng dậy nói:
- Chứ quyết định như vậy. Ồ, thân thể trẫm hơi không khỏe, trong triều có việc, mọi người thay trẫm xử lý. Trẫm… trẫm trước bãi triều!
Hắn cũng không nói nhiều, đứng lên, một gã thái giám bên cạnh lập tức tiến tới giúp đỡ Khánh đế, các cung nư giơ quạt tròn, vây quanh vị Hoàng đế dễ dàng mệt nhọc này rời đi theo cửa hông.
Khánh đế rời đi, Quốc cữu liếc Thương Chung Ly, cười lạnh lùng, sửa sang quần áo, lúc này mới từ cầu ngọc trên ao, tới trước mặt Tào Ân, chắp tay cười nói:
- Hầu gia, nếu định ra ngày, mấy ngày này bản quan gấp rút chẩn bị, nhất định khiến hôn sự của Thái tử và Công chúa vô cùng náo nhiệt!
Hắn lại chắp tay với Hàn Mạc và Tống Thế Thanh, lúc này mới nghênh ngang rời đi.
Quốc cữu vừa đi, đám quan văn lập tức có không ít người lập tức theo sau.
Lúc này, Thương Chung Ly chậm rãi xoay người lại, gương mặt già nua mà uy nghiêm lập tức bày ra trước mặt người Yến.
Ánh mắt Hàn Mạc và Thương Chung Ly vừa tiếp xúc nhau, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, mà Thương Chung Ly nhìn thấy Hàn Mạc bên người Tào Ân, cũng hơi run một chút, lập tức khuôn mặt tràn đầy uy nghiêm lộ ra tươi cười.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 6: Quỷ Hải Phong
-----oo0oo-----
Chương 633: Thánh tướng
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Hàn Mạc tin tưởng bản thân mình không nhìn lầm, hắn cũng tin tưởng đây cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy vị Thánh tướng Thượng Kinh trong truyền thuyết này.
Trên đường tới Phong Quốc, trong một nhà trọ rất bình thường, đó là lần gặp gỡ đầu tiên, thậm chí Hàn Mạc nhớ rõ, màn đêm buông xuống vị lão tướng quân này còn mời mình uống rượu mạnh.
Trong thung lũng hoang vắng ở Phong Quốc, vị lão tướng quân này lại hiện thân một lần nữa, thể hiện võ công mạnh mẽ, Hắc Mộc Địch cùng bộ hạ của hắn thậm chí không qua được ba hiệp dưới tay vị lão tướng quân này.
Lúc ấy Hàn Mạc thậm chí cảm thấy ông lão này giống một yêu quái.
Đây cũng là điều hắn vạn lần không ngờ, ông lão bị mình coi là yêu quái, không ngờ chính là Thống soái cao nhất của quân đội nước Khánh, không ngờ là Thương Chung Ly một trong thập phương danh tướng!
Lúc trước cũng không phải hắn chưa từng đoán thân phận của Thương Chung Ly, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới Thánh tướng, dù sao hắn cũng khó tin tưởng, thân là Thống soái quân đội nước Khánh, lúc biên quan căng thẳng, không ngờ quần áo đơn giản bước vào Phong Quốc.
Ông lão này đi Phong Quốc, có mục đích gì?
Hàn Mạc suy nghĩ trong lòng, Thương Chung Ly lúc này cũng đã đi đến trước mặt Tào Ân, bước chân hắn rất có lực, lộ ra tác phong cường tráng của quân nhân, chắp tay cười nói:
- Hầu gia, vốn muốn tới Biệt viện hoàng gia bái kiến, chỉ có điều đã nhiều ngày nay lão phu quá nhiều quân vụ, trong nhất thời không có thời gian, còn xin Hầu gia chớ trách!
Đối mặt với Thương Chung Ly một trong thập phương danh tướng, trên mặt Tào Ân cũng lộ ra vẻ khâm phục, quả thật thi lễ thật sâu:
- Thánh tướng lòng lo quân vụ, Tào Ân sao dám trách tội. Lão tướng qân bảo trọng thân thể nhiều hơn mới đúng!
Thương Chung Ly cười ha ha nói:
- Công chúa quý quốc sắp thành hôn với thái tử nước ta, hai nước chúng ta cũng là liên minh huynh đệ, nếu sau này Hầu gia trở về Yến Kinh, còn xin truyền đạt tấm lòng nguyện cùng chung vinh nhục của nước Khánh ta tới Hoàng đế và con dân nước Yến!
Tào Ân chắp tay nói:
- Nhất định nhất định. Sứ đoàn nước Yến ta tiến tới Thượng kinh, vốn chính là vì vinh nhục của hai nước, lão tướng quân tận tâm hết mình vì tình hình hai nước. Đại Yến ta trên dưới đều rõ ràng, cũng đều khâm phục lão tướng quân nhìn xa trông rộng!
Thương Cung Ly lại cười ha ha nói:
- Lão phu đưa Hầu gia rời cung!
Lập tức Thương Chung Ly tự mình đưa đoàn người Tào Ân rời Thừa Thiên điện, vừa đi dọc theo bậc thang cẩm thạch vừa nói:
- Có lẽ Hầu gia đã biết, người Ngụy đã liên tục mấy lần phát động công kích Nam Dương quan, hai bên địch ta đều tổn hao không nhỏ. Lão phu mạnh mẽ lưu lại kinh, chính là lo lắng hôn sự có biến, nếu có người phá hỏng hôn sự của thái tử và công chúa từ giữa, Thương Chung Ly ta tuyệt đối không đáp ứng!
Thương Chung Ly quả nhiên không hổ là quân nhân, nói chuyện với Tào Ân cũng vô cùng thoải mái.
Tào Ân thấy chung quanh cũng không còn quan viên khác của nước Khánh, mới mỉm cười nói:
- Hôm nay còn phải cảm tạ lão tướng quân nói thẳng trên điện. Tào Ân cả gan nói một câu, nếu quý quốc kiên trì hai tháng sau mới thành hôn, chuyện này quả thật không dễ làm!
Thương Chung Ly gật đầu nói:
- Hầu gia yên tâm, lão phu cũng sẽ lập tức đi gặp mặt Thánh thượng, hôm nay sẽ đưa ý chỉ hôn kỳ tới tay Hầu gia, lại chiếu khắp thiên hạ, để người trong thiên hạ đều biết rằng, thái tử nước Khánh và công chúa nước Yến, sẽ đại hôn mười ngày sau!
- Hết thảy làm phiền lão tướng quân!
Thương Chung Ly rốt cục quăng ánh mắt lên người Hàn Mạc, đánh giá một phen, thở dài:
- Anh hùng xuất thiếu niên, Hàn tướng quân, lão phu cũng từng nghe qua thanh danh của ngài, chỉ có điều không ngờ lại là nam nhi tuấn tú như thế!
Hàn Mạc thấy Thương Chung Ly không nhắc tới chuyện xưa, bản thân tự nhiên cũng sẽ không nhắc tới, khom người thi lễ:
- Lão tướng quân quá khen, nếu có cơ hội, còn muốn lão tướng quân dạy bảo nhiều hơn!
Dùng lòng mà nói, Hàn Mạc vẫn phát ra khâm phục từ trong lòng đối với ông lão trước mắt này.
Thương Chung Ly lại cất tiếng cười, lập tức thở dài:
- Những thiếu niên anh kiệt các ngươi, cuối cùng sẽ có nơi dùng võ. Làm người lòng muông dạ thú, chính là loại không biết thân biết phận nhất thiên hạ, những lão già chúng ta nếu không thể diệt Ngụy, sẽ chờ các ngươi thi triển thân thủ rồi.
Hắn lập tức cười nói với Tào Ân:
- Hầu gia, quý quốc cũng có Đại tướng phương đông, có vô số tướng sĩ dũng mãnh gan dạ, nếu có thể liên binh phạt ngụy với nước Khánh ta, hai nước chúng ta có thể khuếch trương lãnh thổ, phúc ấm vạn dân!
Tào Ân khẽ mỉm cười, hắn biết Thương Chung Ly muốn mượn cơ hội này khuyên bảo nước Yến và nước Khánh kết thành đông minh quân sự chân chính, cùng đối phó nước Ngụy.
Chẳng qua hoàng tộc nước Yến hao tổn tâm tư tư, bỏ Ngụy liên Khánh, chính là không muốn cuốn vào trận chiến này, do đó làm cục diện chính trị trong nước Yến không xong, phá hỏng trạng thái chính trị trước mắt của nước Yến.
Hoàng tộc nước Yến đương nhiên ngụy ý xem ba phái thế gia nước Yến giằng co đối lập hiện giờ, từ giữa mưu lợi cho mình, để nước Yến cuốn vào chiến tranh, phá hỏng cục diện có lợi với hoàng tộc, nước Yến đương nhiên không muốn.
Nếu không người nước Yến muốn chiến, tất nhiên sẽ liên kết với người Ngụy có quân lực hùng mạnh tấn công Khánh, ít nhất trong lòng người Yến, người Khánh có thể dễ đối phó hơn người Ngụy nhiều lắm, hơn nữa lãnh thổ người Khánh cũng hấp dẫn người Yến hơn.
- Lão tướng quân, Yến chủ ta thương cảm lê dân, thật không muốn ổ ra chuyện binh đao.
Tào Ân cười nói:
- Nước Yến ta chỉ hy vọng lão tướng quân có thể dẫn quân Khánh ngăn cản người Ngụy tấn công, để người Ngụy trở ra chật vật, duy trì thiên hạ hòa bình mới là hợp lý!
Thương Chung Lý cười ha ha nói:
- Hầu gia nói có đạo lý, lão phu nói lỡ!
Đưa tới dưới bậc thang, Tào Ân liền khuyên Thương Chung Ly không cần tiễn nữa, dù sao Thương Chung Ly cũng nhiều quân vụ, liền sai hai gã thái giám đưa sứ thần nước Yến rời cung, tới Đắc Thiên điện hội hợp Ngự lâm quân chờ ở đó, mọi người nước Yến liền rời cung.
Trải qua cánh cửa tối mờ, Tào Ân ghé lại gần Hàn Mạc, thấp giọng nói:
- Thương Chung Ly vừa chết, nước Khánh tất vong!
…
Hoàng hôn hôm đó, Quốc cữu Lỗ Thượng Đức lại tự mình tới Biệt viện hoàng gia, lại mang ý chỉ Hoàng đế tới, xác định ngày đại hôn. Dựa theo tính toán của Yến lịch, định vào ngày hai mươi lăm tháng tám năm Bình Quang thứ chín, mặc dù không phải ngày tốt nhất trong lễ chế hoàng thất nước Khánh, nhưng cũng là ngày may mắn.
Tuyên xong ý chỉ, sau khi ngồi xuống, Quốc cữu mới lại cười nói:
- Hầu gia, trên triều hôm nay, ngài có biết vì sao ta phải cố gắng để Thánh thượng tổ chức hôn sự hai tháng sau không?
Tào Ân thầm nghĩ trong lòng:
- Đơn giản là muốn dùng điều này chọc giận thần dân nước Yến ta, phá hỏng hòa thân mà thôi, còn có tâm tư gì?
Nhưng trên mặt hắn lại nở ra nụ cười:
- Chắc Quốc cữu có thâm ý?
Quốc cữu thở dài:
- Thái tử và Công chúa, đều là hậu duệ hoàng tộc, hôn sự của họ cũng là chuyện lớn của đất nước, không thể không thận trọng, càng không thể thành hôn qua loa. Lựa chọn ngày may mắn lập gia đình, đó là vì hạnh phúc của Thái tử và Công chúa, cũng là vì sự hưng thịnh của hai nước ta. Ta nắm giữ Lễ bộ, coi trọng việc xem ngày tốt này… !
Tào Ân cười nói:
- Quốc cữu có lòng.
- Tuy nhiên nếu Thánh thượng hạ chỉ, nhanh chóng thành hôn, ta tự nhiên là phụng chỉ làm việc.
Quốc cữu mỉm cười nói:
- Thời gian tuy vội vàng, sẽ không chút chậm trễ!
Lập tức lại nói vài chuyện phiếm, dường như Quốc cữu cũng không có dấu hiệu muốn rời khỏi.
Tào Ân và Hàn Mạc bên cạnh thản nhiên liếc nhau, biết hôm nay Quốc cữu đến, chưa chắc chỉ đơn giản tuyên chỉ như vậy, nếu không tùy tiện phái một quan viện thậm chí là một Thông sự xá nhân tuyên chỉ là được.
Quả nhiên, quanh co lòng vòng một hồi, Quốc cữu rốt cuộc nói:
- Đúng rồi, không biết Hầu gia thẩm vấn ra khẩu cung gì trên người Tần Tư không? Kẻ gian tặc lớn như vậy, nhất định phải bắt được đồng lõa của hắn!
Trong mắt Hàn Mạc xẹt qua ý cười, đúng như mình dự đoán, tuy rằng An Quân Sứ Tần Tư chỉ là một phế nhân, nhưng quả thật vẫn còn người nhớ hắn.
Tào Ân bình tĩnh cười nói:
- Việc này bản hầu quả thật không quá rõ ràng, chuyện thẩm vấn, đều do Hàn tướng quân phụ trách.
Quốc cữu đưa mắt chuyên tới Hàn Mạc, mỉm cười nói:
- Hàn tướng quân có thu hoạch gì không? Có chỗ nào cần ta hỗ trợ không?
Hàn Mạc chưa trả lời, dường như Tào Ân nhớ tới cái gì, nói:
- Ai nha, Quốc cữu, thật không phải, bản Hầu còn có một chuyện cần xử lý, ngài trước tiên trao đổi với Hàn tướng quân, bản Hầu đi một chút sẽ trở lại!
Khóe mắt Quốc cữu nhảy nhảy, nhưng vẫn cười nói:
- Hầu gia có việc đi trước!
Đợi cho Tào Ân rời khỏi, Hàn Mạc mới ra vẻ phẫn nộ nói:
- Tần Tư ý đồ ám sát Công chúa, đại nghịch bất đạo, kẻ lòng muông dạ thú như thế, dù lột da hắn cũng phải hỏi ra kẻ đứng sau lưng hắn. Hàn Mạc phụ trách bảo vệ Công chúa, nếu không thể tra ra người sau màn, thật sự không thể giải thích với Thánh thượng và Công chúa!
Quốc cữu xấu hổ cười nói:
- Hàn tướng quân nói rất đúng.
Hắn dừng một chút, ghé sát lại thấp giọng hỏi:
- Hàn tướng quân, không biết… hai ngày này Vân đại nhân có đề cập tới Tần Tư hay không?
Hàn Mạc cố ý sửng sốt, lập tức cũng thấp giọng nói:
- Sao Quốc cữu biết Vân đại nhân cũng nóng lòng việc này?
Sắc mặt Quốc cữu thay đổi:
- Hàn tướng quân, ý của ngài là, Vân Thương Lan thật sự… cũng nhúng tay vào chuyện thẩm vấn Tần Tư?
Hàn Mạc trầm mặc một hồi, dường như nghĩ tới cái gì, sau một lúc lâu mới thấp giọng nói:
- Quốc cữu, sứ đoàn nước Yến ta vào kinh, Quốc cữu chiếu cố khắp nơi, Hàn Mạc cảm kích trong lòng. Nếu là người khác, Hàn Mạc tất không nhiều lời, nhưng nếu Quốc cữu hỏi… !
Khuôn mặt Quốc cữu lập tức lộ ra nụ cười, chắp tay cười nói:
- Không dối gạt Hàn tướng quân, mới gặp tướng quân, tư thế oai hùng, ta cực kỳ yêu thích, chỉ cảm thấy dường như hai chúng ta rất có duyên, giống như người một nhà vậy. Đối với sứ đoàn nước Yến cũng chưa nói tới chiếu cố cái gì, nhưng ta quả thật phân phó Lưu San, nếu Hàn tướng quân ở Biệt viện hoàng gia này cần cái gì, phải toàn lực cung cấp, nếu có một chút sai lầm, ta sẽ hỏi tội hắn!
- Quốc cữu thịnh tình, Hàn Mạc vô cùng cảm kích!
Hàn Mạc làm ra vẻ cảm kích.
Quốc cữu thấy Hàn Mạc làm bộ làm tịch, trong lòng rốt cục hiểu được, người thanh niên trước mắt quả thật không phải kẻ tuổi trẻ nóng vội, xem nụ cười trên mặt, người thanh niên này quả thật có vài phần bộ dáng tiểu hồ ly.
Hàn Mạc nhìn chung quanh, mới thấp giọng nói:
- Quốc cữu, không gạt ngài, Vân đại nhân chẳng những tham dự thẩm vấn, lại vài lần đề xuất muốn mang Tần Tư đi, công bố Cảnh Bị doanh bọn họ có phương pháp thẩm vấn chuyên môn, chỉ cần ta giao Tần Tư cho bọn họ, bọn họ nhất định có thể tra ra hung thủ sau màn.
Hắn dừng một chút, khẽ mỉm cười nói:
- Ý Vân đại nhân, đó là phía sau Tần Tư tất có chủ mưu, Cảnh Bị doanh bọn họ có thể nương theo vụ án Tần Tư, bắt ra một đám người!
Trong mắt Quốc cữu lóe ra vẻ khẩn trương, vội vàng nói:
- Hàn tướng quân, Tần Tư kia… hiện giờ còn ở trong tay tướng quân?
Tròng mắt Hàn Mạc chuyển vòng vo, lập tức thấp giọng nói:
- Quốc cữu, Vân đại nhân là Tổng chế sử Cảnh Bị doanh Thượng Kinh, ba phen mấy bận yêu cầu giao người cho hắn… Sứ đoàn chúng ta chậm chạp không thẩm tra ra kết quả, áp lực rất nặng, ý của Hầu gia, nếu Vân Thương Lan nhắc lại muốn người, chúng ta sẽ giao Tần Tư cho Cảnh bị doanh. Giao người cho bọn họ, cuối cùng bọn họ sẽ cho chúng ta một lời giải thích… !
Quốc cữu thất thanh nói:
- Tuyệt đối không thể!
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Quyền Thần
Tác giả: Sa Mạc
Quyển 6: Quỷ Hải Phong
-----oo0oo-----
Chương 634: Sách nhiễu Quốc cữu
Nhóm dịch: BachKhiet
Sưu Tầm by nguoibantot8 --- 4vn.eu
Hàn Mạc ra vẻ kinh ngạc nói:
- Vì sao không thể? Quốc cữu, Vân đại nhân nói rằng bọn họ là Cảnh Bị Doanh rất giỏi về thẩm vấn, cái này ... chẳng lẽ là giả? Nếu bọn họ thật sự giỏi về thẩm vấn, có thể từ miệng Tần Tư moi ra một chút thông tin có giá trị nào đó, thì cũng không phải là không thể đem người giao cho bọn họ.
Hắn cố ý nhấn mạnh vào mấy chữ: “không tin có giá trị”.
Quốc cữu nghe mấy từ này, quả nhiên lông mày nháy nháy.
Kỳ thực trong lòng Quốc cữu hiểu rất rõ, Tần Tư rơi vào tay phái Thương Chung Ly, đối với bản thân Khánh hậu không chắc có sự đả kích, nhưng Tần Tư thuộc sự quản lý của An Quân Bộ, lần này quân đội nhất định vì Tần Tư phá lệnh, kiểm soát tất cả An Quan Bộ. Y biết thủ đoạn của Thương Chung Ly, nếu quả thực Thương Chung Ly nắm trong tay nhược điểm có thể trị được An Quân Bộ, An Quân Bộ mặc dù không bị thủ tiêu, cũng sẽ thương cân động cốt, cuối cùng chẳng khác nào Hậu đảng chịu đả kích.
Quốc cữu liền đổi ngay sắc mặt tươi cười, hạ giọng nói:
- Hàn tướng quân, ngươi đối với ta thẳng thắn thành khẩn, ta cũng không có gì giấu diếm ngươi. Thực ra Cảnh Bị Doanh đúng là không am hiểu thẩm vấn bức cung, đem người giao cho bọn chúng, tuyệt nhiên sẽ không có kết quả. Cuối cùng bọn chúng sẽ lại tùy tiện tìm một kẻ chết thay, bàn giao lại công việc cho xong.
Hàn Mạc nhíu mày nói:
- Không thể nào? Lúc Vân đại nhân nói, lại đầy tự tin.
Quốc cữu thở dài :
- Hàn tướng quân, Vân đại nhân tuy là quan viên Khánh quốc ta, nhưng ta với Hàn tướng quân lại hợp ý, có một số việc hay là hay là nói cho Hàn tướng quân. Vân Thương mang Tần Tư đi, đó là có rắp tâm khác.
Hàn Mạc cố ý tỏ ra kinh ngạc nói:
- Xin chỉ giáo?
- Ám sát công chúa, đó là tội chết.
Vẻ mặt Quốc cữu thật nghiêm túc :
- Tần Tư thuộc An Quan Bộ, chính là người của quân đội. Một khi truy cứu, quân đội sợ trách nhiệm sẽ rơi xuống đầu họ. Vân Thương Lan là người của quân đội, đó là muốn đem Tần Tư trong tay Hàn tướng quân mang đi, nếu quả thực như vậy, thì chẳng khác nào đem một đội quân có người uy hiếp đoạt từ tay Hàn tương quân.
Hạ giọng nói:
- Hàn tướng quân, ta dám cam đoan, Tần Tư rơi vào trong tay bọn chúng sẽ không có ngày ra, bởi vì sẽ bị mất mạng mà không rõ nguyên cớ!
Hàn Mạc trong lòng cười khẩy. Quốc cữu gia này thật là đổi trắng thay đen, trâng tráo. Tần Tư rõ ràng là người Hậu đảng, lại bị y nói thành là người của quân đội. Ta mà bị kẻ này lừa, thật đúng là đứa trẻ lên ba.
Chẳng qua Hàn Mạc che giấu cực kì khéo léo, thậm chí lại còn ra vẻ giật mình:
- Quốc cữu, thật sự… thật sự là như vậy sao?
Quốc cữu gật đầu thở dài:
- Ta đây là xem Hàn tướng quân như người một nhà, không muốn ngài bị tên nhóc Vân Thương Lan kia lừa.
- Như thế xem ra người này đúng là không thể giao đi.
Hàn Mạc tay nắm lại nói:
- Chỉ có điều Hầu gia bên kia, dường như không nghĩ việc này sẽ lưu lại phiền toái, hơn nữa….!
Hắn cố ý nhìn ngó xung quanh, rồi mới sát vào nói:
-Có điều quốc cữu không biết, Vân Thương Lan dường như… ha ha, đưa ra không ít điều kiện, nguyện đem Tần Tư ra đổi… bản lĩnh của bọn họ …cũng không nhỏ đâu!
Quốc cữu nhíu mày, khẽ gật đầu:
- Hàn tướng quân chân thành vì người khác, chỉ có điều…Tần Tư quả thật không thể bị rơi vào tay bọn Vân Thương Lan…!
Hàn Mạc cười ha hả nói:
- Bọn chúng có thật sự trở về giết Tần Tư, ta cũng không quản, đó là chuyện của quân đội, Yến quốc chúng ta xen vào không hay.
Quốc cữu cũng nhìn ngó xung quanh, cuối cùng nói:
- Nếu Hàn tướng quân tin tưởng, chi bằng hay là đem Tần Tư giao cho ta?
Hàn Mạc ngẩn ra,nhìn chằm chằm quốc cữu, ngạc nhiên nói:
- Quốc cữu cũng muốn có Tần Tư?
- Hàn tướng quân chớ vội hiểu lầm.
Quốc cữu vội vàng xua tay nói:
- Thực ra cũng chỉ là muốn giúp Hàn tướng quân một tay mà thôi. Không dám giấu Hàn tướng quân, trong những bộ hạ của ta có một số là cao thủ điều tra thẩm vấn. Công chúa gặp chuyện, chuyện lớn như vậy,nếu không điều tra ra kẻ chủ mưu đứng đằng sau, chẳng những Hàn tướng quân không có công lao, Khánh quốc ta cũng khó ăn nói với quý quốc!
Hàn Mạc nháy mắt,cười nói:
- Quốc cữu là Thượng hư bộ lễ, không quản Bộ Hình... Thuộc hạ sao có cao thủ thẩm vấn?
Quốc cữu cười ha hả, cao giọng nói:
- Người đâu!
Giọng y vừa cất lên, thì từ ngoài cửa tiến vào một người, trong tay ôm hộp lễ, đặt ở trên bàn cạnh quốc cữu. Quốc cữu đưa mắt một cái, người kia lập tức hiểu ý mà lui ra, lúc ra ngoài thuận tay đóng cửa lại.
- Hàn tướng quân, chút lòng thành, không được kính ý, xin vui lòng nhận cho!
Quốc cữu đẩy hộp lễ vật về phía Hàn Mạc, lại thản nhiên hơi mở nắp hộp ra, để lộ một khe hở. Hàn Mạc cảm thấy chói mắt, từ chỗ khe hở chiếu ra một ánh hào quang, lướt mắt nhìn qua, cũng thấy rõ ràng, bên trong hộp lễ vật, không ngờ là một viên dạ minh châu.
Thời kỳ này có nhiều vật phẩm tự nhiên quý hiếm, nhưng khó có được nhất, chính là dạ minh châu. Ngoài trừ quý tộc quyền thế thực sự, dân gian gần như không có lưu truyền dạ minh châu, giá trị của nó cũng là một con số khó có thể tưởng tượng được.
Một viên dạ minh châu, không dưới một vạn lượng bạc.
Lúc trước người Khánh quốc vì mong muốn hai nước kết thành đồng minh, Tây Hà Vương gia từng đưa cho Hàn gia một số viên dạ minh châu, đó là lấy danh nghĩa vì nước mà tặng đi, tự mình tặng dạ minh châu, đó là việc cực kì hiếm thấy, không phải vạn bất đắc dĩ, quyết không ra tay.
Hàn Mạc lập tức nghiêm mặt nói:
- Quốc cữu, ngài đây là…!
- Chúng ta rất hợp nhau, trong lòng ta từ lâu đã muốn tặng món quà nhỏ.
Quốc cữu cười nói:
- Xem là quà gặp mặt với Hàn tướng quân, Hàn tướng quân vạn không thể chối từ, mời vui lòng nhận cho!
Hàn Mạc mặt nghiêm nghị,đẩy hộp lễ vật lại, lắc đầu nói:
- Quốc cữu, vô công bất thụ lộc, món lễ vật này vô cùng quý giá, Hàn Mạc không dám nhận.
Quốc cữu cố ý sa sầm mặt lại, tỏ vẻ không hài lòng nói:
- Hàn tướng quân, ngươi đây là xem thường ta!
Hàn Mạc lắc đầu nói:
- Quốc cữu đừng hiểu lầm, Hàn Mạc đối với quốc cữu tôn kính vô cùng, nhưng lễ vật này quá quý giá, ta quyết không thể nhận!
- Nếu như vậy,ta xin mạo muội có một yêu cầu.
Quốc mặt nở nụ cười hòa nhã:
- Hàn tướng quân nói vô công bất thụ lôc, vậy giơ tay, đem Tần Tư giao cho ta, ta nhất định sẽ mau chóng điều tra ra hung thủ thật sự đứng đằng sau. Như vậy, cũng chẳng khác nào Hàn tướng quân tìm ra hung thủ, tóm lại luôn là người hưởng công!
Vừa nói vừa cười, đẩy hộp lễ vật qua.
Hàn Mạc vẫn không có ý nhận lấy, ngồi dựa trên ghế, vuốt cằm, thản nhiên nói:
- Quốc cữu đem người giao cho ngài, Hầu gia bên kia… thật khó ăn nói!
Quốc cữu nhíu mày, thấy Hàn Mạc như thế, nhất thời không đoán ra tâm tư của hắn.
Lại thấy Hàn Mạc hình như cũng không để mắt đến hộp lễ vật, rốt cuộc Quốc cữu hiểu ra cái gì, hạ giọng cười nói:
- Ôi cái đầu ta… Hàn tướng quân, chút nữa ta sẽ cho người mang đến một viên nữa…!
Hàn Mạc thở dài:
- Quốc cữu, người hiểu lầm rồi. Hàn Mạc không phải là kẻ ham tiền, chẳng qua…Tần Tư ở trong tay ta, lại là hung thủ ám sát Công chúa, chưa tìm ra chủ mưu, cứ như vậy giao cho quốc cữu, chỉ sợ các tướng sĩ dưới trướng không phục. Sau khi về nước, chủ ta hỏi, Hàn Mạc lúc đó thật không biết trả lời thế nào!
Vừa nói, Hàn Mạc thản nhiên lé mắt nhìn hộp lễ vật, dường như sợ Quốc cữu nhìn thấy, lại dường như cố ý cho Quốc cữu nhìn thấy, độ đó cùng với sự biểu hiện của sắc mặt thật quá xuất sắc.
Quốc cữu trong lòng có chút kinh ngạc, nhìn bộ dạng của Hàn Mạc, không thể không nghi ngờ tiểu tử này còn ngại lễ vật không đủ hậu!
Hai viên dạ minh châu giá cũng phải gần tám vạn lượng, đó không phải là một số tiền nhỏ.
Thử nghĩ đến việc tìm một tiểu nha đầu xinh đẹp, đắt một chút cũng chỉ hai mươi lạng bạc, hai viên dạ minh châu đó đủ để đổi lấy hơn một ngàn nha đầu, cái giá như vậy để đổi lấy một Tần Tư, chẳng nhẽ còn không đủ?
Quốc cữu liếc Hàn Mạc một cái, thấy hắn nghiêm túc, lại còn bưng chén trà ở trên bàn, trong lòng rốt cuộc hiểu ra, hôm nay gặp phải một tiểu hồ li ăn tươi nuốt sống người!
Sở thích của tiểu hồ ly này, so với mình còn lớn hơn.
Bằng tâm mà nói, bản thân Tần Tư thật sự không đáng giá, nhưng rơi vào tay của Vân Thương Lan,thì lại có giá trị rất lớn. Nếu như quân đội thi hành án tử với Tần Tư, như vậy Hậu đảng tổn thất, điều đó không thể dùng tiền mà so sánh. Nếu sự việc diễn biến phức tạp, trong quân của Hậu đảng sẽ bị lẫn những “hạt cát”, rất có thể sẽ gặp phải những nguy cơ mới lớn hơn.
Đối thủ của Khánh hậu chưa bao giờ khuyết thiếu thực lực, nếu bọn họ tìm được nhược điểm của Hậu đảng, cũng không bao giờ nương tay.
Yên lặng một lát,Quốc cữu rốt cục nói:
- Hàn tướng quân, cái gọi là lễ song phân, lát nữa ta sẽ cho người mang đến hai viên dạ minh châu nữa, một viên tùy Hàn tướng quân tặng cho Hầu gia, còn lại hai viên coi như làm lễ vật song phân. Hàn tướng quân tự mình nhận lấy, ngươi xem được không?
Hàn Mạc vẫn như vậy, dùng cái nắp gạt gạt mặt trà, cũng không nhìn đến Quốc cữu, chỉ bình tĩnh nói:
- Quốc cữu, ngài … ai, ngài thật sự hiểu lầm ý của ta. Đem người giao cho ngài, trở về nếu Vân đai nhân lại đây hỏi, chúng ta thật khó trả lời cho thỏa đáng. Trước Vân đại nhân muốn có người, chúng ta không giao. Quốc cữu muốn có người, chúng ta lại giao, đến lúc đó Vân đại nhân sẽ nghĩ gì?
Trong mắt Quốc cữu lóe lên tia nhìn lạnh lùng, nhưng trên mặt vẫn mang vẻ ôn hòa tươi cười, thấp giọng nói:
- Hàn tướng quân, chi bằng ngươi nói con số ra? Ta làm việc xưa nay rất thoải mái, nếu đã định đoạt việc phải đưa lễ gặp mặt, thì sẽ được viên mãn!
Hàn Mạc quay đầu liếc nhìn Quốc cữu một cái, rốt cục cũng buông chén trà trong tay xuống, rất dứt khoát nói:
- Mười viên dạ minh châu, ta lập tức giao người cho ngươi!
Mặc dù Quốc cữu giàu sang vô cùng, nhưng nghe những lời này của Hàn Mạc thì cũng phải thất kinh, mặt mày biến sắc.
Người thanh niên này, lòng tham vô đáy. Lá gan cũng thực không nhỏ, không ngờ lại đưa ra một cái giá như vậy.
- Ham muốn của Hàn tướng quân ... có phải đã đi quá xa hay không?
Nếu Hàn Mạc đã ngửa bài, Quốc cữu cũng không cố làm ra vẻ huyền bí, thản nhiên cười, trên mặt hiện ra vẻ bất mãn.
Hàn Mạc bình tĩnh nói:
- Quốc cữu, không gạt ngươi, Vân đại nhân ra giá, cũng không thấp hơn cái giá này bao nhiêu. Ngài cũng biết vì sao ta chần chừ chưa chịu giao người cho y chứ?
Quốc cữu lạnh lùng cười, nâng chung trà lên, nhấp một ngụm, rồi mới thản nhiên nói:
- Muốn thỉnh giáo Hàn tướng quân!
Hàn Mạc nói:
- Chính như theo lời Quốc cữu, Tần Tư là người của quân đội. Lúc trước ta thật sự không lo lắng việc quân đội sẽ giết chết Tần Tư, chỉ có điều cảm thấy giao Tần Tư ra, nếu đều là người của quân đội, chỉ sợ Vân Thương Lan sẽ bao che Tần Tư, thì không có khả năng tìm ra hung thủ thật sự đứng đằng sau.
Liếc Quốc cữu một cái, bình tĩnh nói:
- Chỉ có điều nếu Quốc cữu muốn Tần Tư, ta vui vẻ giao ra, nhưng... giao ra hung thủ ám sát Công chúa, ta thật sự không gánh nổi trách nhiệm quas lớn này, những việc sau đó lại chưa có sự chuẩn bị gì, cho nên... ai, Quốc cữu, Hàn Mạc thật sự không phải kẻ hám tài!
Quố cữu cười như không:
- Ta hiểu, Hàn tướng quân quả thật không ham tài.
- Quốc cữu nếu không muốn có người, như vậy Vân Thương Lan nhất định muốn.
Hàn Mac nhắc nhở:
- Vân Thương Lan đáp ứng yêu cầu của Hầu gia, cũng rất hậu trọng, cho nên... Hàn Mạc không dám cam đoan là lúc Vân Thương Lan đến muốn có người, Hầu gia có hạ lệnh đem Tần Tư giao cho Vân Thương Lan hay không...!
Quốc cữu trầm ngâm hồi lấu, cắn răng một cái, cuối cùng thản nhiên cười nói:
-Hàn tướng quân quả nhiên là thiếu niên anh hùng, mười viên dạ minh châu, lát nữa sẽ có người đưa lên!
- Sảng khoái!
Hàn Mạc cười nói:
- Quốc cữu buổi tối đến nhận người, lúc đó ta xin cung kính đợi ngài xa giá!
Quốc cữu tuy rằng giàu có vô cùng, sau lưng là sản nghiệp to lớn quy mô, nhưng vì bảo vệ An Quân Bộ, cắn răng cho đi mười viên dạ minh châu, cũng là có chút đau đớn, trong lòng đối với tên oắt con xảo trá vơ vét tài sản này oán hận vô cùng. Nhưng trên mặt lại vẫn duy trì được vẻ bình tĩnh, đứng dậy, chắp tay, đôi mắt lộ vẻ u ám, cứ thế rời đi.
Hàn Mạc đợi Quốc cữu rời đi khỏi,lúc này mới mở hộp lễ vật ra, cẩn thận lấy ra viên dạ minh châu nắm ở trong lòng bàn tay, nhìn ánh hào quang êm dịu, khẽ thở dài:
- Thật sự là thứ tốt!
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào