Thuận Minh
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
-----oo0oo-----
Chương 351: Không hạ được thành-cảm giác vô lực-bắt tới hỏi(1)
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự : Bảo Ngọc + nomore8x --- 4vn.eu
Sưu tầm By iceteazz --- 4vn.eu
Tiếng địa phương của Phúc Kiến và tiếng phổ thông của phương bắc khác nhau rất lớn. đệ tử của Trịnh gia đều là dân bản xứ ở Phúc Kiến, những tử đệ Sơn Đông được phái tới Ma cao căn bản là hai mắt như bị bôi đen, không hiểu đối phương nói gì.
Những thủy thủ Phúc Kiến ở trên thuyền cũng biết đối phương nghe không hiểu, cho nên cũng nói chuyện với nhau chẳng chút kiêng dè, những người Sơn Đông này phần lớn chỉ biết tiếng phổ thông, nói bằng tiếng quê mình, nghe đám người Phúc Kiến ríu rít nói tiếng địa phương, nhìn bộ dạng người nghe không hiểu, cho nên ta đây thích gì nói đấy của bọn chúng thì rất là bực tức, mỗi lần thấy đối phương nói chuyện là liền tránh ra xa.
Có điều đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma trong hơn chục người nước ngoài theo thuyền, còn có một người biết tiếng địa phương Phúc Kiến, trong mắt bọn thủy thù Phúc Kiến này. người nước ngoài không phải là hiếm thấy, người nước ngoài biết tiếng Hán cũng không hiếm, nhưng đánh chết bọn họ cũng không tin rằng lại có người nước ngoài hiểu tiếng địa phương Phúc Kiến.
Nói chuyện căn bản là không chút kỵ húy, kết quả là có những lời chẳng may lọt vào tai người hữu tâm.
Hôm nay tên nước ngoài được thủ bị Giao châu dẫn tới, cũng là một trong hơn chục người nước ngoài mà cha cố Phí Đức Lặc từ phía nam dẫn tới, có điều người này quả thật là khá thú vị.
Hắn làm lễ chào hỏi Lý Mạnh, quy củ rất đầy đủ, tiếng phổ thông nói cũng rõ ràng, lúc tự giới thiệu, tên cũng rất thú vị, gọi là “Trương Lập Phổ”.
Tây Ban Nha vào thời đại này là một đế quốc ở các nơi trên thế giới đều có thuộc địa của họ, người da trắng từ Tây Ban Nha tới, nô lệ da đen họ mang tới cùng với dân bản xứ, những người này thông hôn với nhau, sinh ra các loại con lai, Tây Ban Nha lúc đó áp dụng một loại thủ đoạn khến người ta khinh bỉ để phân biệt.
Án chiếu theo huyết thống da trắng trên người là bao nhiêu để phân biệt giai cấp cao thấp của con lai, loại giống người nào sinh ra đã là cao quý, loại giống người nào sau khi sinh ra lập tức là đê tiện.
Trương Lập Phổ chính là hậu đại của một thương nhân Tây Ban Nha lưu lại ở Ma cao. Năm đó xảy ra cố sự gì thì người khác không biết, có điều dạng con lai như hắn đoàn thể người da trắng sẽ không tiếp nhận người Hán cũng không tiếp nhận hắn từ nhỏ đã trơ trọi kiếm ăn ở Quảng Đông Phúc Kiến và các nơi ở Nam Dương.
Có lẽ là có được thiên phú trong ngôn ngữ, hoặc là bị cuộc sống bức bách, tiếng Tây Ban Nha và tiếng Hán của Trương Lập Phổ này trôi chảy thì không nói, nhưng ngay cả tiếng Phúc Kiến, tiếng Quảng Đông cũng tinh thông.
Lần này Phí Đức Lặc chiêu mộ người nước ngoài tới, mặc dù tình huống cụ thể thì Lý Mạnh không biết, nhưng từ nhân số chiêu mộ có thể thấy rõ ràng không phải là thuận lợi như vậy.
Trương Lập Phổ tinh thông tiếng địa phương các nơi, lúc ở trên thuyền, lúc thì dùng tiếng phổ thông nói chuyện với người Hán, lúc dùng tiếng Tây Ban Nha nói chuyện với người nước ngoài. Thủy thủ trên thuyền lại không phải là nhân vật cẩn thận gì, nói chuyện cũng không kị húy, nên bị tên Trương Lập Phổ này nghe thấy hết.
Trương Lập Phổ từ nhỏ đã lớn lên ở Đại Minh , cũng biết nặng nhẹ, tất nhiên biết rằng thương thuyền của Trịnh gia là bắc thượng Thanh quốc, chuyện này dù lớn hay nhỏ thì cũng là cơ hội để mình tiến thân.
Kết quả khi sắp xuống thuyền, lại nói chuyện với những người cùng lên thuyền, sau khi xuống thuyền nhân viên làm việc trong những người này lại vội vàng đem những lời này truyền tới thành Giao Châu.
Vẻ mặt của Lý Mạnh vẫn thản nhiên như không, chỉ nhìn sang thủ bị thành Giao châu đứng ở bên cạnh, Trịnh gia bất kể là thế nào thì cũng là minh hữu của Giao châu doanh, chỉ bằng vào những lời nói phiến diện của tên nước ngoài này, thực sự là không thể nào khiến người ta tin được.
Tên thủ bị đó thấy Lý Mạnh nhìn mình, vội vàng cúi người bẩm báo: “Ti chức đã gửi thư tới phía Dương Thủy doanh rồi, dùng khoái mã đưa đi. Phía cảng tư Giao châu cũng an bài ngư thuyền ra biển, nhưng tin tức phía Đăng châu thì không biết thế nào, có điều ngư thuyền hồi báo, nói là Trịnh gia quả thật có thuyền hàng sau khi rời cảng lại tiến về mặt bắc.”
Tiến về mặt bắc. quả thật là có một đường biển tới Nhật Bàn, nhựng trong lòng Lý Mạnh lại hiểu đại khái rằng Trịnh gia khẳng định là cấu kết với Thanh quốc rồi, loại thế gia vọng tộc mang sắc thái cát cứ địa phương này không bao giờ có khái niệm dân tộc và quốc gia gì cả, Trịnh gia làm ăn với Thát Tử, lợi nhuận khẳng định là hậu hĩnh.
Hơn nữa đối với Trịnh Chi Long mà nói, quan hệ với Mãn Thanh Thát Tử cũng là một loại đánh bạc và đầu cơ, tương lai bất kể là thiên hạ biến hóa như thế nào thì hắn vẫn có một phần dư địa.
Sấm doanh thì chắc là không giành được hải cảng hoặc là hải khẩu, bằng không Trịnh Chi Long chắc không thể không liên hệ.
Lý Mạnh thở dài một hơi, sau khi tới thời đại này, luôn có một loại cảm giác bất lực, năm đó hắn hiểu được thuyết pháp Hoa Hạ, man di, còn cho rằng cái này cũng giống như khái niệm dân tộc của hậu thế, thông qua kích thích huyết tính của dân tộc mà khơi dậy và tạo nên một số thứ.
Nhưng ở thời gian ở thời đại này càng lâu, Lý Mạnh càng hiểu rằng, khái niệm Hoa Hạ và Man di rốt cuộc là cái gì, man di sống ở Hoa Hạ thì là Hoa Hạ, bất kể là là dạng dân tộc dã man nào, bất kể ngươi sau khi vào quan ải thì sẽ làm xằng làm bậy như thế nào, chỉ cần ngươi chiếm cứ được Hoa Hạ rồi thì chính là Hoa Hạ.
Ví dụ nhự. Mông Nguyên nhập chủ thiên hạ, Trung Nguyên vốn là nơi giàu có và đông đúc nhất trong thiên hạ, nhưng sau khi bị Mông Nguyên phá hỏng hệ thống tưới tiêu, liền bắt đầu suy nhược từng bước.
Lại còn phân người thiên hạ ra làm bốn loại, không coi Hán nhân là người, cùng với các loại chính sách ức vạn dân thiên hạ phụng dưỡng trăm vạn người Mông Cổ, đầy rẫy các loại thủ đoạn cùng hung cực ác.
Thát Tử chính là như vậy, truyền quốc cũng đã hơn trăm năm, còn được xưng là chính thống, cũng là người Hoa Hạ, đế quốc Đại Minh cũng phải sửa nguyên sử cho chúng và thừa nhận địa vị của chúng, đồng dạng bọn người Mông Cổ, bị đuổi ra khỏi Trung Nguyên sau khi quay về thảo nguyên lại trở thành man di cầm thú.
Dưới dạng quan niệm như vậy, điều mà Lý Mạnh suy nghĩ trong lòng, điều mà Lý Mạnh muốn sử dụng quân triệt, trên thực tế là thứ hoàn toàn không hợp với thời đại này.
Vào thời đại này, thế lực trong thiên hạ không có ai coi Mãn Thanh Thát Tử ở quan ngoại là uy hiếp đáng sợ gì cả, đối với bọn họ mà nói, đây chẳng qua là một nhánh thế lực cũng đang tranh đoạt thiên hạ mà thôi, chẳng có gì khác biệt với triều đình Đại Minh , với Lý Sấm cả, phàm là thế lực hào cường có tư cách đầu cơ, những gì mà bọn họ muốn làm, không gì ngoài lựa chọn một nhà trong đó mà quyết định gia nhập, hoặc là mình gia nhập vào trong cuộc tranh đoạt thiên hạ mà thôi.
Người của thời đại này không sai, bọn họ không biết ba trăm năm kế tiếp sẽ xảy ra cái gì và sau ba trăm năm sẽ phát sinh cái gì.
Mãn Thanh Thát Lỗ để duy trì sự thống trị của mình, duy trì sự thống trị một dân tộc vốn còn nhiều hơn bọn chúng đến cả trăm cả ngàn lần sẽ áp dụng chính sách đàn áp và ngu dân như thế nào, sẽ tạo thành sự đen tối cho Hoa Hạ như thế nào.
Quả thật là khiến người ta cảm thấy rất mệt mỏi, Tôn Truyền Đình, Lô Tượng Thăng là đại biểu cho các sĩ đại phu, tuy ý thức được quân lính của Mãn Thanh ở quan ngoại là tâm phúc đại hoạ của Đại Minh , nhưng nhận thức của họ cũng chỉ đến thế mà thôi bọn họ không ngờ được rằng, chiến tranh lúc này có lẽ chính là giữa hai dân tộc. giữa văn minh và dã man là trận chiến tranh đoạt vận khí chủ đạo của mấy trăm nay tiếp theo, càng là một cuộc chiến quyết định Hoa Hạ trong rừng dân tộc thế giới sẽ có thể bước tới vị trí nào
Có điều chuyện này, tuy khiến người ta bất lực, nhưng vẫn chưa tới trình độ xấu nhất, vẫn có thể giải quyết được.
Tên người nước ngoài quỳ ở trước mặt Lý Mạnh khiến hắn cảm thấy có chút thú vị, với kiến thức tiền thế của hắn cũng đã từng thấy người Trung Quốc nói lưu loát tiếng nước ngoài, cử chỉ dáng điệu không có gì khác biệt với đám quỷ nước ngoài, những kẻ đó, nhìn thấy người trong nước thì mắt nghếch lên trời, thấy người nước ngoài thì khúm núm nịnh bợ.
Nhưng tên Trương Lập Phổ ở trước mắt thì gần như là ngược lại, tuy nói là có bộ dạng người nước ngoài, nhưng miệng lại nói lưu loát tiếng phổ thông của Đại Minh , trong cử chỉ nhìn không ra một chút dáng điệu của người ngoại quốc nào.
Nếu người này ở thời hiện đại, e rằng chỉ cần nói ra một câu Hán ngữ cũng khiến người ta kinh ngạc. Nhưng ở thời đại này lại hoàn toàn khác hẳn Đại Minh và Châu Âu ở thời đại này, tuy đã hơi chênh lệch nhau, nhưng vẫn chưa phân chính phụ, trong mắt người phương tây, đế quốc Đại Minh là đại biểu của phương Đông, vẫn là tượng trưng của sự văn minh.
Có lẽ là có chút khó hiểu, nhìn thấy đứa con lai khách khách khí khí hoàn toàn Hán hóa này, Lý Mạnh không ngờ lại cả thấy trọng trách của mình như càng nặng hơn.
Có điều, nếu suy nghĩ theo hướng khác, dạng quân phiệt cát cứ một phương làm buôn bán mất đầu như Trịnh Chi Long này và Lý Mạnh hắn làm ăn với Mãn Thanh Thát Lỗ cũng không phải là gì kỳ quái cả.
“Trương Lập Phổ, ngươi coi mình là người nước ngoài hay coi mình là người Đại Minh ?”
Trương Lập Phổ xem ra cũng không hiểu máy móc chuyên nghiệp hoặc là kỹ thuật quân sự gì cả, nhưng loại nhân vật thông minh khéo léo như thế này chính là dạng nhân vật mà Linh Sơn thương hành của nhà mình đang thiếu. Hầu Sơn cũng khá, chường quỹ và hỏa kế ở bên dưới cũng khá, nhưng làm việc lại quá nề nếp, rõ ràng là thương nhân mà lại làm việc giống như là quân nhân đứa con lai này vẫn phải mời chào.
Nghe Lý Mạnh hỏi vậy, Trương Lập Phổ quả nhiên là thông minh, ở dưới đất dập đầu mấy cái, mở miệng trả lời: “Đại soái coi tiểu nhân là người Đại Minh thì tiểu nhân chính là người Đại Minh , đại soái coi tiểu nhân là người nước ngoài thì tiểu nhân chính là người nước ngoài!”
Câu trả lời này của hắn khiến Lý Mạnh bật cười ha hả, phất tay bảo thủ bị Giao Châu dẫn người xuống, Trương Lập Phổ này đúng là thích hợp với Linh Sơn thương hành.
Đợi khi thủ bị Giao châu và Trương Lập Phổ ra khỏi phòng, sắc mặt của Lý Mạnh đã biến thành lạnh băng, có điều từ đầu tới cuối, Tôn Truyền Đình ngồi ở bên cạnh thủy chung vẫn thản nhiên uống trà đọc sách, căn bản là không hề để ý những chuyện xảy ra ở đây. Trịnh Chi Long và Mãn Thanh có qua lại cấu kết, đây vốn là chuyện trong dự liệu rồi.
ở Sơn Đông có thể cung cấp bến càng cho thuyền lớn đỗ, cũng chính là ở hai nơi phủ thành Đăng Châu và cảng tư Linh Sơn của Giao Châu, mấy bến cảng khác đều đang ở vào thời gian cấm hải để đề phòng giặc Oa phá hoại.
Hải cảng của phủ thành Đăng châu và cảng tư của Linh Sơn đều có xây pháo đài phòng thủ bờ biển, hơn nữa có binh mã đóng quân bằng vào sức chiến đấu của thủy quân Trịnh gia thì căn bản là không thể công phá được.
Đã không có gì xâm hại, thủy doanh Tín Dương tuy nhân số và trang bị đều còn xa mới bằng được thủy quân của Trịnh gia, nhưng phòng ngự trong bến cảng, phối hợp với pháo đài thì vẫn không có vấn đề gì cả.
Hơn nữa thuyền đội chủ lực của Trịnh gia đều hoạt động ở phương nam, căn cơ cũng đều ở Phúc Kiến, cũng không thể nào tùy tiện dồn lực lượng lớn tới Sơn Đông được, như vậy căn bản là được không bằng mất, năng lực lục chiến của Trịnh gia trên thực tế chỉ là trò cười, khi bắn giết với hải tặc Quảng Đông, còn phải dùng lãng nhân của Oa quốc.
Trịnh gia cho dù là câu thông với Mãn Thanh, tối đa cũng chỉ là kẻ thông báo tin tức, còn sự uy hiếp trên thực tế thì không đáng kể, nhưng có thông báo được tin tức thì cũng không thể là tin tức có giá trị, Giao châu doanh ở Sơn Đông có chế độ bảo giáp nghiêm mật (chế độ biên chế hộ tịch ngày xưa để quản lý nhân dân theo nhiều tầng. Một số nhà hợp thành một giáp, một số giáp hợp thành một bảo, giáp có giáp trưởng, mỗi bảo có một bảo trưởng), lại phân ra cấm khu quân sự ở các nơi, phòng bị sâm nghiêm, muốn nghe ngóng hay nhìn thấy được gì đó thì quả thật là khó hơn lên trời.
Kết hợp các loại nguyên nhân, Trịnh gia cấu kết với Mãn Thanh, đối với Sơn Đông thì cũng chẳng có nguy hại gì cả, Tôn Truyền Đình tất nhiên là thờ ở thản nhiên.
Chuyện không phải là đại sự, nhưng tâm tình của Lý Mạnh lại không tốt, không bao lâu, thống lĩnh Hoàng Bình của diêm bang Sơn Đông vội vàng chạy tới, Lý Mạnh sai thân binh triệu kiến thì tất nhiên phải tới cho nhanh, có điều lại vừa hay có quân báo khẩn cấp từ Hà Nam.
Chia nặng và nhẹ, thong thả và cấp bách, chuyện ở khu vực Chu Tiên trấn của Hà Nam đương nhiên phải gọi là đại sự hàng đầu, Tôn Truyền Đình cũng cầm mặt nạ sắt lên, từ phía bàn uống tra quay lại cùng lắng nghe. -o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thuận Minh
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
-----oo0oo-----
Chương 351: Không hạ được thành-cảm giác vô lực-bắt tới hỏi(2)
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự : Bảo Ngọc + nomore8x --- 4vn.eu
Sưu tầm By iceteazz --- 4vn.eu
Tin tức này có thể nói là có chút không tưởng tượng được, cũng có chút nghe rợn cả người. Năm vạn binh mã sấm doanh mà Viên Tông Đệ và Điền Kiến Tú suất lĩnh sau khi lượn một vòng, xuất hiện ở phía sau quan binh Chu Tiên trấn.
Nghe cứ giống như là đang chặt đứt hậu lộ của quan binh, nhưng chuyện mà năm vạn binh mã sấm doanh làm lại là đào chiến hào, loại chiến hào vừa sâu lại vừa rộng đã rơi vào thì không thể bò ra, xem ra giống như là muốn nhốt bốn mươi vạn quan binh vậy, đoạn tuyệt tiếp viện nguồn nước và lương thảo.
Từ lúc bắt đầu đào chiến hào, binh mã của sấm doanh ở phía sau không ngừng đi tới, Sấm doanh của Lý Tự Thành lấy “thiện công” để nổi tiếng thiên hạ, cái gọi là thiện công chính là giỏi công thành nhổ trại.
Sĩ tốt Sấm doanh giỏi công trình thổ mộc. trong đó có rất nhiều thợ mỏ, đối với loại việc nhưđào bới xây dựng thì càng am hiểu. nghe nói trong một ngày đã có quy mô rồi.
Từ lúc bắt đầu đào bới, binh mã ở phía sau không ngừng xuất hiện, chiến hào cũng càng đào càng dài, dạng chiến hào này, nếu muốn vượt qua, e rằng chỉ có bắc thang mây công thành thì may ra mới qua được, mà bắc thang mây, chịu trọng lực cũng là một vấn đề, hơn nữa những binh mã này của Chu Tiên trấn lấy đâu ra nhiều thang mây như vậy.
Nhưng tin tức từ Hà Nam truyền tới, cho dù là Lý Mạnh hiện giờ tâm tình đang cực xấu vẫn không nhịn được mà bật cười, bốn mươi vạn quân Minh của Chu Tiên trấn, chỉ có tổng binh Dương Quốc Chính dẫn ba ngàn binh mã công đánh một lần, kết quả mới vừa giao thủ thì bị binh mã của sấm doanh đánh cho đại bại, ba ngàn binh mã lập tức tan tác, tổng binh Dương Quốc Chính thì dẫn mấy thân vệ gia đinh chật vật chạy trốn.
Tiếp theo không ngờ lại không có một nhánh quan binh nào tới công đánh, tất cả chỉ đều chui rúc trong quân doanh, trơ mắt nhìn chiến hào ở bên ngoài càng lúc càng được đào dài, dần dần bao vây quan binh lại.
Đây quả thực là chuyện cười, giống như là một đám thỏ rừng, trơ mắt nhìn thợ săn lấy hàng rào gỗ từ từ nhốt chúng lại. Bọn họ biết sau khi hoàn toàn bị vây thì chỉ có một đường chết, vận mệnh đang đợi đám thỏ rừng chính là bị giết chết ăn thịt, nhưng đám thỏ rừng này lại không động đậy, cứ ở đó mà đợi.
Nếu thật sự có thỏ rừng, còn có nhảy nhót được vài cái, chỉ là không biết đám người của Tả Lương Ngọc có biết nhảy không, trước mắt phía tây Chu Tiên trấn là liên quân của Lý, La, mặc bắc là thành Khai Phong cửa thành đóng chặt và Hoàng Hà, mặt đông thì là chiến hào càng lúc càng dài, muốn bao vây bọn họ.
Chu Tiên trấn trước mắt sắp thành tuyệt cảnh rồi, nhưng cho tới khi diêm bang Giao Châu doanh đưa tin tức về, đám người Đinh Khải Duệ, Tả Lương Ngọc vẫn không có một chút động tĩnh nào cả.
Sau khi cười xong, Lý Mạnh quả thực là phát sầu, loại quan binh giống như thịt nát này, sau khi đánh tới, làm sao mà tạo thành một chút thương hại nào cho quân đội lưu dân hội binh sau khi đại bại và cấp dưỡng ngược lại sẽ khiến quân đội lưu dân lớn mạnh hơn, cái gọi là hai hổ tranh đấu, tất có một con bị thương, khả năng lưỡng bại câu thường còn lớn hơn.
Có điều nhìn cục diện trước mắt, quan binh là dê tặng cho lão hổ là quân đội lưu dân ăn. sau khi ăn xong, khẳng định là sẽ còn mạnh mẽ hơn, cũng càng phiền phức hơn.
Bố trí lớn như vậy, tất phải là các nơi đồng thời phát động, nếu năm vạn đại quân lưu dân của Lý Tự Thành và La Nhữ Tài dễ dàng đánh bại bốn mươi vạn quan binh ở Chu Tiên trấn, hơn nữa còn theo đó mà lớn gan hơn, các loại bố trí trước đó e rằng đều sẽ trở thành vô dụng rồi.
Tình huống của liên quân Lý, La có biến, Nam Trực Đãi đồng dạng không thể phát động.
Thật đúng như Tôn Truyền Đình đã nói việc bên ngoài ra sao, không phải do lòng người nghĩ ra, không phải là kế hoạch của ngươi khéo là ngươi khác sẽ đi theo kế hoạch của ngươi.
Đọc tin tức mà phía Hà Nam gửi về, Lý Mạnh ngồi ở đó một lúc lâu không nói gì. Tôn Truyền Đình do dự một chút rồi nói khẽ: “Đại soái, phải chăng là nên rút một ít binh mã về từ phía Mã tướng quân nếu lưu tặc đánh bại binh mã của Chu Tiên trấn, chúng ta cũng phải có đủ binh mã để an bài ở Bắc Trực Đãi mới được.”
Lý Mạnh lại im lặng một lúc mới lắc đầu nói: “Không tới Bắc Trực Đãi nữa, chốn kinh kỳ còn có một ít gánh hát lưu động mà triều đình tập họp, cứ cho bọn họ đi quấy rối, chúng ta cứ thủ tốt địa bàn trước mắt, tùy cơ ứng biến là được.”
Nói xong, quay đầu gọi chủ bộ Viên Văn Hoành đang đợi ở bên ngoài vào, nói: “Truyền lệnh cho đại doanh Tế Nam, quân Đăng châu. Đại doanh Tế Nam toàn lực thủ tốt nơi giáp giới giữa phủ Tế Nam, phủ Đông Xương cùng với Bắc Trực Đãi, toàn quân giới bị, quân Đăng châu cùng nhau phòng thủ khu vực Thanh châu, đồng thời phòng vệ tốt các hải cảng Sơn Đông, tuần tra nghiêm ngặt, không được để người khả nghi từ bến cảng trà trộn vào Sơn Đông, truyền lệnh cho Thanh châu Mã Cương, quân Thanh châu rút binh tập trung ở bắc bộ phủ Hoài An phải chiếu ứng lẫn nhau với Sơn Đông Duyện châu và Thanh châu.
Lý Mạnh nhẹ nhàng gõ bàn lại nói tiếp: “Truyền lệnh cho Hoài Dương quân Trần Lục, bảo hắn cứ nán lại trấn Chính Dương, địa bàn của Nam Trực Đãi lớn như vậy, binh mã Sơn Đông theo lý nên gánh vách nhiều trách nhiệm hơn, đồng thời gửi thư cho Phương Nhị ở Dương Châu, bảo hắn giúp đỡ thu xếp quân nhu tiếp viện của quân Hoài Dương, cụ thể như thế nào thì để người của Linh Sơn thương hành đi nói chuyện''
Viên Văn Hoành đứng ở chiếc bàn dài mà ghi chép, Lý Mạnh nói xong, hắn cũng viết xong, cầm giấy lên thổi mấy hơi cho khô mực rồi đưa cho Lý Mạnh xác nhận. Nếu xác nhận thì sẽ hình thành công văn, sau khi đóng dấu thì sai tín sứ đưa đi các quân, lúc Lý Mạnh hạ lệnh, Tôn Truyền Đình ở bên cạnh một mực chăm chú lắng nghe.
Phía Lý Mạnh sắp sửa gửi công văn đi thì Tôn Truyền Đình trầm giọng nói: “Đại soái trước mắt chỉ là hình thế, vẫn chưa có kết quả chính xác, đại quân đã đi bố trí rồi, ngại gì mà không đợi một chút, không có hại gì đâu.”
Lý Mạnh làm việc, vô luận làm gì cũng đều tốt, có điều trên một số tiểu tiết thì luôn lộ ra vẻ hấp tấp, điều này khiến cho loại nhân vật xuất thân từ trọng thần đốc phủ như Tôn Truyền Đình rất không hiểu, vì sao làm tới quy mô như thế này rồi mà trên một số tiểu tiết vẫn giống như là có chút tính trẻ con, nguyên nhân cũng bởi vì hắn là người từ hiện đại tới, có chút nhịp điệu trong nhất thời không thay đổi được.
Lời nói của Tôn Truyền Đình đánh trúng yếu điểm, bố trí của đại quân đã được triển khai, trước mắt có biến động gì, đột nhiên tiêu hao lương thảo phí dụng, khó tránh khỏi quá không cần thiết.
Phía chủ mưu vừa nói, Lý Mạnh hơi suy nghĩ một chút liền minh bạch ý tứ bên trong, lập tức mở miệng nói: “Hai vạn binh mã của quân Thanh châu đóng quân tại chỗ, năm ngàn binh mã của thống lĩnh Cao Khoa quay về phủ Hoài An. binh mã của Trần Lục cũng không phải tử thủ ở trấn Chính Dương, cứ tạo áp lực về phía Trương Hiến Trung một cách họp lý!”
Nói là chủ bộ, không bằng nói là thư ký cao cấp nhất bên cạnh Lỵ Mạnh, có điều Viên Văn Hoành lại không oán hận gì. văn nhân của Sơn Đông, không biết có bao nhiêu người hâm mộ vận khí tốt của hắn.
Bên này vừa thay đổi mệnh lệnh, Viên Văn Hoành cũng rất nghiêm túc. lập tức ghi lại mệnh lệnh xuống các trang giấy, từng tờ được Lý Mạnh xác nhận sau đó tất nhiên là có thân binh cầm ấn đóng dấu lên, cho vào phong thư rồi dùng xi gắn lại.
Bên ngoài tửu lâu mà Lý Mạnh đang ở, khoái mã và tín sư kỵ binh truyền tin ở đều tùy thời chuẩn bị tốt, ba ban thay nhau trực, mệnh lệnh vừa được phát xuống, lập tức có người tiếp nhận, vội vàng chạy xuống, một lát sau, có thể nghe thấy tiếng vó ngựa gấp gáp vang lên ở bên ngoài.
Cái có thể dự kiến là những ngày tiếp theo vẫn rất nhàn rỗi, nhưng Lý Mạnh lại không hề có một chút tâm tình hưởng thụ nào, cũng có thể dự kiến được, bàn cờ này của hắn anh kiệt thiên hạ sẽ không dựa theo bố trí của hắn mà đi, nói một cách chuẩn xác hơn là sự yếu đuối và vô năng của quan binh Chu Tiên trấn thực sự vượt quá dự liệu của hắn.
Sau khi bẩm báo xong tin tức, người không phận sự đều lui xuống, Hoàng Bình cũng nhìn thấy vẻ mặt của Lý Mạnh không được tốt. cũng không muốn ở lại đây để tự chuốc lấy xui xẻo.
Hắn vừa định cúi người hành lễ lui xuống thì nghe thấy Lý Mạnh mở miệng nói: “Bắt người của Trịnh gia tới, phải là nhân vật gần đây vừa ra biển, biết một số nội tình, đừng để người của Trịnh gia biết, bọn họ hỏi thì bảo là chúng ta không biết.”
Mệnh lệnh này vừa được đưa xuống, chính là công việc của phía Hoàng Bình, hắn vội vàng đáp ứng, quay người ra hỏi phòng đi làm việc, mọi người đi hết, trong phòng lại yên tĩnh, Lý Mạnh mặt trầm như nước, nhìn phong cảnh ở bên ngoài đến phát ngốc, rõ ràng là có chút bực bội, Tôn Truyền Đình cười thầm, vị đại soái này cũng vào lúc này mới lộ ra biểu hiện tương xứng với tuổi tác của hắn.
Tôn Truyền Đình bước tới trước mặt Lý Mạnh, nghiêm mặt vái một cái, mở miệng nói với giọng rất ôn hòa: “Đại soái, không việc gì phải hối hận cả, tình hình thời nay vốn khó đoán, lần này không thành thì chúng ta lại mưu tính lần sau, nói một câu kiểu chợ búa là Sơn Đông chúng ta đợi được.”
Lý Mạnh chậm rãi hít thở mấy lần trả lời: “Đa tạ Tôn tiên sinh khuyên bảo, Lý mỗ quả thật là quá nóng lòng, đại cục đã như vậy, cũng không cần phải ở lại Tế Ninh này nữa, chúng ta về Tế Nam!”
Trấn Phùng Mãnh trước mắt là một địa phương rất tuyệt vời, nó là trung tâm của trạm thuế muối Sơn Đông, cũng là trấn đầu tiên mà cảng tư Sơn Đông dựa vào, càng đừng nhắc đến nó là nơi mà Trấn Đông tướng quân, tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh khởi nghiệp.
Sự có mặt các loại nhân vật phát tài tử diêm thương, hải thương và muối tư, còn có phân hào của những cửa hàng lớn của Sơn Đông Nam Trực Đãi, khiến trấn Phùng Mãnh trở nên phồn vinh vô cùng. Những chỗ tiêu tiền như tửu lâu, thanh lâu, đổ phương mà chỉ thấy ở những thành lớn toàn bộ đều có thể nhìn thấy ở đây.
Còn có cả nữ nhân Cao Lệ, Tây Dương, Nam Dương, Oa quốc từ hải thương chuyển vào, càng khiến nơi này có dáng vẻ xa hoa lãng phí mà chỉ Giang Nam mới có.
Hơn nữa có một điểm rất quan trọng, ở đây có Giao châu doanh đảm bảo an toàn hơn nữa không có bất kỳ sai dịch thuế lại quấy rầy, như thế chẳng khác nào nơi này là thành thị dựa vào cảng tự do, hơn nữa còn có sự an toàn tuyệt đối.
Linh Sơn thương hành sớm đã kiếm đủ tiền ở trạm thu thuế muối và mậu dịch trên biển, những lợi nhuận trên công thương nghiệp này cũng chẳng buồn để ý, hơn nữa, rất nhiều cửa hàng ở mặt đường vốn có cổ phần của Linh Sơn thường hành ở bên trong.
Như vậy, kết quả là ở trấn Phùng Mãnh, trừ diêm thương, hải thương cùng với người có liên quan ra, còn có rất nhiều con cháu của gia đình giàu có ở Sơn Đông, đặc biệt là hào thương của khu vực Châu Tế Ninh , đều nguyện ý tới đây ăn tiêu phung phí, nơi này tất cả đều không thua Giang Nam thì không nói, mà vị đạo dị quốc như có như không đó của nó càng hấp dẫn người khác.
Một cái trấn nghèo khổ nho nhỏ, không tới mười năm đã thành nơi phồn hoa nhất trong cảnh nội Sơn Đông, rất nhiều người cũng đều bay vọt lên trời theo.
Lúc Lý Mạnh còn buôn bán muối tư, có quen biết với lão bản của đổ trường, chính là Trương đồ tể trước mặt thì kiêu ngạo phía sau thì cung kính.
Trương đồ tể này hiện giờ cũng là nhân vật không tầm thường, cũng là một trong những nhân vật lớn trong trấn Phùng Mãnh, gia tài vạn quân (Vạn quân = bạc triệu), có hai cái thanh lâu, ba đổ trường lớn, người trong trấn thấy hắn cũng phải khách khí gọi Trương gia, Trương viên ngoại, ngay cả chủ thuyền, các thủy thù chạy đi chạy lại ở cảng tư Linh Sơn cũng biết rằng đánh bạc trong đổ trường Trương viên ngoại này không sợ bị người ta lừa, không sợ bị người ta chơi bịp, mà cũng không có ai dám gây chuyện cả.
Đổ trường của Trương đồ tể chẳng phân biệt ngày đêm. lúc nào cũng ầm ĩ tiếng người, đèn đuốc sáng choang, ở bên trong có rèm cửa, đó là nơi mà các quản sự của đổ phường ở, người bình thường không được tới gần.
Hiện tại rèm cửa hơi được vén lên, Trương viên ngoại giữ rèm. Trương đồ tể năm đó giờ trên mặt toàn là thần sắc siểm nịnh, chỉ vào một người ở bên ngoài rồi nói khẽ: “Đại nhân hắn chính là một chủ thuyền của Trịnh gia, mấy ngày trước vừa xuống thuyền.” -o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thuận Minh
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
-----oo0oo-----
Chương 352: Tóm đầu lưỡi-tin tức bất ngờ(1 + 2)
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự : Bảo Ngọc + nomore8x --- 4vn.eu
Sưu tầm By iceteazz --- 4vn.eu
Loại chuyện như đi thuyền trên biển, sống chết không phải do mình làm chủ, không biết được lúc nào thì bị hải long vương thu nhận, kiếm được tiền thì lập tức mau chóng mang đi huởng thụ khoái hoạt mới là việc đúng đắn.
Những tên quản sự làm việc ở trên thuỵền của Trịnh gia đều là những nhân vật sống kiểu khoái hoạt được ngày nào thì hay ngày nấy. ở Phúc Kiến, phủ đệ của bản thân Trịnh Chi Long thì phú lệ đường hoàng, nhưng kiến thiết của bên dưới thì lại làm rất tồi, người bên duới có tiền cũng không có chỗ để tiêu, trấn Phùng Mãnh của Sơn Đông này vừa hay họp với sở thích của họ.
Bất kể là kiếm được bạo nhiêu, sau khi xuống thuyền, ở trong trấn điên cuồng đánh bạc, một văn tiền cũng không để lại.
Trong đổ trường và thanh lâu mà vị Trương đồ tể này mở, ở đâu cũng đều là loại nhân vật như vậy, có người của Trịnh gia, có người là hải thương của các nơi khác, đều là hạng hành vi phóng đãng.
Tên chủ thuyền của Trịnh gia bị Trương đồ tể chỉ trỏ đó, cũng không biết nên nói là vận khí hôm nay tốt hay không tốt, bình thường đều ở trong đổ phường thua sạch cả túi, hôm nay lại đại sát tứ phương thắng được một mở lớn, thỏa mãn đi ra khỏi đổ phường.
Trong tay có bạc, vậy thì cái phải suy nghĩ tiếp theo là làm thế nào để tiêu hết chỗ tiền nảy, hắn cao hứng bừng bừng bước đi trên đường, lúc này đã là hừng đông, tuy rất nhiều cửa hàng ở mặt đựờng đèn đuốc vẫn sáng choang, tiếng cười đùa vang vọng, có điều người đi đường thì lại rất thưa thớt, gần như là không nhìn thấy ai.
Còn có mấy chiếc xe ngựa chở củi rơm đi qua, không biết là đưa tới tòa lâu nào để dùng, củi rơm trên xe chất đống như một ngọn núi nhỏ vậy.
Chủ thuyền của Trịnh gia cầm túi tiền, bên trong đều là ngân lượng mới thắng được, lách mình qua chiếc xe chờ củi rơm đó, nếu có người nhìn tên chủ thuyền của Trịnh gia đó, sẽ phát hiện ra một chuyện rất quỷ dị, lúc hắn và chiếc xe chở củi rơm đó đi qua nhau, lại không hề từ bên kia đi ra nữa.
Đống củi rơm chất trên xe cao như vậy, cho dù đút thứ gì vào thì căn bản cũng không nhìn ra được.
“Các ngươi mù mắt à, không ngờ lại dám động thủ ở trấn Phùng Mãnh, đám cẩu nô tài các ngươi không sợ Lý nhị lang giết cả chín họ các ngươi ư!”
Tên chủ thuyền của Trịnh gia bị trói trên ghế, đầu thì bị chùm vải, hoàn toàn không biết bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết mình bị người la đánh ngất, sau khi tỉnh lại thì đã ở chỗ nảy, lờ mờ nghe thấy xung quanh có tiếng sóng vỗ, nhưng lại là ở trong thành thị, người xung quanh đi tới đi lui, nhưng không biết là bị người nào bắt đi, loại trạng thái bị che mắt này càng khiến hắn sợ hãi, hắn dám cầm một túi tiền lớn, nghênh ngang đi giữa đêm khuya, chính là bởi vì trấn Phùng Mãnh có Lý Mạnh đảm bảo an toàn tuyệt đối, vốn cho rằng sẽ vô sự, ai ngờ lại gặp phải chuyện này.
Tên chủ thuyền của Trịnh gia cũng là thuyền lão đại, là hải tặc, cũng tính là hạng vong mệnh, gặp phải cục diện này, phản ứng đầu tiên không phải là cầu xin mà là lớn tiếng mắng chửi uy hiếp.
Ai ngờ mình vừa dọa xong, một chậu nước đổ tới, nước rất nóng nhưng vẫn không đến mức làm người ta bị thương, đổ lên người cực kỳ không dễ chịu, tiếng mắng chửi của tên chủ thuyền lập tức nhỏ đi không ít, lại nghe thấy có một người hậm hực nói: “Con mẹ nó còn hét một tiếng nữa thôi lão tử sẽ đùng nước sôi giội lên người ngươi, để ngươi thành lợn luộc đấy.”
Sự đe dọa này quả thật là đáng sợ, tên chủ thuyền cửa Trịnh gia lập tức ngậm miệng không dám nói gì nữa. Nghe thấy người ở trong nhà vẫn tiếp tục làm việc, lờ mờ có thể nghe thấy ở gian bên cạnh quả thật là đang đun nước, còn nghe thấy tiếng đồ sắt chạm nhau, quả thật không phải là dấu hiệu gì tốt, hơn nữa người mới nói vừa rồi, khẩu âm là tiếng Quan thoại kinh sư chính gốc.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra được người phía kinh sư và Sơn Đông có quan hệ gì, chủ thuyền của Trịnh gia một lúc sau mới rụt rè nói: “Mấy vị hảo hán, tiểu nhân ở đồ phường của Trương gia cũng thắng được ít tiền, vẫn còn mang theo người đây, nếu không chê thì hảo hán cứ cầm hết đi.”
Vừa mở miệng nói liền nghe thấy phía đối diện trở nên yên tĩnh, chủ thuyền này trong lòng cảm thấy có cửa rồi, lại khách khí nói: “Tiểu nhân là người đi thuyền trên biển, tới trấn Phùng Mãnh cũng chỉ là muốn tìm khoái hoạt, khẳng định là không có oán cừu gì với mấy vị hảo hán, phiền các vị lại một gậy đánh ngất tiểu nhân rồi ném ra ngoài là được.”
Tên chủ thuyền này đúng là thông minh, cục diện trước mắt cũng chỉ cầu sao giữ được tính mạng của mình, tiền tài là vật ngoài thân, hơn nữa chủ thuyền của Trịnh gia cũng hiểu rõ, cho dù là muốn báo thù thì cũng không tìm được kẻ thù, chỉ có thể đi nói với quan binh Giao châu của trấn Phùng Mãnh mà thôi, đợi bọn họ trút giận giúp mình.
Yên tĩnh một lúc mới nghe thấy phía đối diện có mấy người cười hắc hắc, có một người cao giọng nói: “Thằng nam man này cũng hiểu biết gớm, có điều lần này các đại gia không phải là tới cướp bóc, Trịnh lão tam, chuyện của ngươi bị phát hiện rồi!”
Trịnh thị nhất tộc ở Phúc Kiến là hàng ngàn hàng vạn người, Trịnh lão tam và Trịnh Chi Báo đó chẳng có quan hệ gì, chẳng qua là thứ tự trong nhà mà thôi, người sinh ra trong gia đình nghèo, không có tên cũng là chuyện bình thường.
Vừa nghe thấy bị đối phương gọi ra là Trịnh lão tam, tên chủ thuyền này lập tức cả người run bắn lên, ngữ điệu của đối phương hắn đã nghe ra đại khái rồi, đây rõ ràng là khẩu khí của quan sai nha môn. Trịnh gia tuy nói là hiện tại có thân phận quan phương, nhưng hành vi nếu nghiên cứu sâu xa thì đã mắc tội diệt tộc tịch biên.
“Chúng ta là người mà trấn phủ ti ở kinh sư phái đi làm việc...”
Nói xong câu này, thấy Trịnh lão tam ngay cả một chút phản ứng cũng không có, người ở đối diện lại cười gằn rồi giải thích: “Tên này ngươi không biết à, vậy cái tên Cẩm Y Vệ chắc ngươi biết chứ, mấy người chúng ta chính là Cẩm Y Vệ sai ra ngoài làm việc!”
Cái tên Cẩm Y Vệ quả thật là như sấm bên tai, lão bách tính Đại Minh cho dù là người ở rìa biên cương cũng nghe qua uy danh hiển hách của nha môn này, nó đáng sợ như là quái thú ăn người vậy. Mấy người này lại nói tiếng Quan thoại kinh sư, Trịnh lão tam càng sợ hãi hơn, mặc dù danh từ nha môn mà mấy người này nói ra có chút sơ hở và sai lầm, nhưng hắn làm sao mà nghe ra được.
“Tiểu nhân là thuộc hạ của Trịnh quan nhân, hải phòng du kích Phúc Kiến, cũng là quan lại cả, cũng là quan lại cả, mấy vị đại gia. chuyện này khẳng định là hiểu lầm, hiểu lầm rồi.”
Vừa nói ra mấy câu này thì bị người ta một cước đá trúng bụng, đau muốn chết luôn lại còn bị trói nên không co người lại được, chỉ há to miệng thở hổn hển, lại nghe thấy người ở đối diện âm trầm nói: “Đừng có nói những lời chỉ lừa được kẻ ngốc với chúng ta nữa. Trịnh lão tam, chuyện tên cẩu nô tài ngươi cấu kết với Thát Tử đã có người tố giác rồi, chúng ta là từ kinh sư đặc ý tới Sơn Đông bắt ngươi đó.”
Khó khăn lắm mới hổn hển thờ được vài hơi, nghe thấy câu này, đột nhiên lại bị sặc. trong nhất thời không biết nên nói gì, ho khan mấy tiếng liên tục, tới Kim châu và Triều Tiên giao dịch mậu dịch, đây vốn là phương châm và chính sách mà đại đương gia của Trịnh gia là Trịnh Chi Long quyết định, hạng làm trâu làm ngựa như hắn làm sao mà dám nói gì.
Quan sai Cẩm Y Vệ thần thông quảng đại này theo dõi mình, chắc là có chứng cứ xác thực, mình nếu chối thì cũng không thể thoát được tội, nhưng không thể nói đây là chủ ý của long đầu chúng ta được, già trẻ lớn bé trong nhà đều ở Phúc Kiến, nếu lời nói của mình bị truyền ra ngoài, một nhà già trẻ lớn bé đừng hòng được sống yên ổn qua ngày.
“Mấy vị đại gia, tiểu nhân quả thực là có tới Triều Tiên và Liêu trấn, có điều là bán hàng hóa thủ công của phía nam thôi tiền bạc thì dẫu sao cũng vẫn phải kiếm mà, Trịnh gia đi kiếm cũng là chuyện bình thường. Mấy vị đại gia, tiểu nhân chỉ là một chủ thuyền quản thuyền thôi, bên trên phân phó gì thì phải ngoan ngoãn mà làm theo, những chuyện như thế này bản thân cũng không dám có chủ ý gì!”
Tiếng Quan thoại xen lẫn khẩu âm Phúc Kiến của Trịnh lão tam khiến người ta phải cố gắng lắm mới nghe được, có điều ý tứ đại khái đều biểu đạt được rõ ràng, mấy vị Cẩm Y Vệ lại trầm mặc một lát rồi mới nói: “Trịnh Tam, cũng biết ngươi chẳng qua là hạng nhân vật bị người ta sai bảo, không làm khó ngươi làm gì, vậy ngươi nói những gì mà ngươi biết ra đi, chúng ta đi bắt tên chủ sự.”
“Mấy vị đại gia, tiểu nhân trong nhả còn có người già và trẻ em, quan lại và quý nhân của Thát Tử thích hàng hóa tinh tế của phía nam, bình thường đều là một đám người Sơn Tây chọn mua ở phía nam, sau đó thấy để bọn họ đi kiếm tiền thì không bắng mình trực tiếp đi buôn bán kiếm tiền!”
Hắn vừa hổn hển nói xong, trong gian phòng khác lại có người hô lên: “Nước sôi rồi...”
Trịnh Tam nghe thấy câu này thì lại run bắn lên, lại nghe thấy trong phòng có người cười lạnh, nói: “ Trịnh Tam, ngươi nói chuyện đừng không thật thà như vậy, xem ra phải dội ít nước sôi cho ngươi tắm rửa rồi, không chừng có thể tỉnh táo hơn đó.”
Nghe thấy câu này, Trịnh Tam ngồi trên ghế liều mạng giãy dụa, nhưng không động đậy được tí nào, nghe thấy tiếng nước chảy ở phòng bên cạnh, có người đi về phía này, sau đó có thể cảm giác được hơi nước nóng bỏng phả vào mặt, trong lòng hắn đã sợ hãi tới cực điểm rồi, bèn khóc lóc cầu xin: “Quan gia. quan gia. tiểu nhân thì biết được gì chứ, ngài cho dù thật sự dội nước sôi lên người tiểu nhân, tiểu nhân cũng không biết nói gì thêm cả. Chỉ biết rằng thuyền tới chỗ Thát Tử từ năm ngoái đã bắt đầu đi rồi, đều là hàng hóa tinh tế của bọn quỷ nước ngoài và Giang Nam, khi quay về bình thường đều chở các loại thổ sản và dược liệu.”
Có điều cho dù là hắn hét lớn như vậy, đối phương lại không có ý dừng tay. mấy giọt nước từ trong thùng tí tách chảy lên đùi hắn quả thật là đau đớn vô cùng.
Tình thần của Trịnh Tam cuối cùng cũng sụp đổ rồi, khóc lóc thảm thiết nói: “Tiểu nhân quả thật là không biết, không bằng ngài đại phát từ bi một đao giết chết tiểu nhân đi, đừng bắt tiểu nhân chịu tội sống như vậy, cầu xin ngài mà.”
Chậu nước nóng quả thật là cách hắn xa một chút, Trịnh Tam lúc này mới thở phào môt hơi, cả người giống như là hư thoát vậy, chỉ ngồi đó khóc than.
Hoàng Bình đứng ở đối diện hắn. mặt mày lạnh lùng nhìn mấy thủ hạ ở bên cạnh, ai cũng đều cảm thấy thất vọng, từ trong miệng tên Trịnh Tam này chỉ có thể xác nhận được Trịnh gia ở Phúc Kiến quả thật có làm ăn với Thát Tử, nhưng loại gia tộc quyền thế như Trịnh gia, nếu nói là chỉ làm ăn không thôi thì ai mà tin được.
Thấy từ miệng tên Trịnh Tam này cũng chỉ có thể moi ra được chừng ấy, ở khu vực Giao Châu, diêm bang Sơn Đông và mấy nha môn khác liên hợp hiệp tra, quả thật là không phát hiện có người thuận theo bến cảng này tiến vào lục địa để do thám tin tức. nhưng liệu có chuyện khác hay không, hoặc là có buôn bán quân giới hay không, hoặc Trịnh gia có thông qua con đường khác để cung cấp tình báo cho Thát Tử hay không thì trước mắt vẫn chưa biết được.
Trịnh gia ở trong thành Giao châu và Tế Ninh đều có nhân viên cấp bậc khá cao, phía Tế Ninh, Trịnh Sa chủ trì sinh ý Sơn Đông và Nam Trực Đãi cũng thường tới.
Nhưng những người này lại không thể bắt được, nếu bắt cũng rất khó ăn nói, nghĩ tới đây, Hoàng Bình lại có chút chán nản thầm nghĩ mình gia nhập Giao châu doanh, vốn là muốn ra trận tác chiến, ai ngờ vẫn làm nghề cũ được truyền thừa trong nhà, làm việc này xem ra thật là phiền muộn.
Có điều làm đại thống lĩnh của diêm bang Sơn Đông, địa vị cũng rất hiển hách, kể ra thì cũng đáng.
Đã không moi ra được tin tức gì, người này cũng không thể cứ vậy ném về trong dân cư của Linh Sơn vệ sở được, phải xử trí hắn. Vừa định hạ lệnh thì tiếng khóc của Trịnh Tam có chút mệt mỏi hư thoát, người vừa hư thoát, tinh thần liền thả lỏng, lẩm bẩm oán giận chửi mắng, không đầu không đũa.
“Bách tính chúng ta đi thuyền trên biển không để ý tới tính mạng, cực khổ lắm mới kiếm được chút tiền mà phải gánh tội lớn như vậy, đại quan triều đình thì phái người tới chỗ Thát Tử cầu hòa đấy, các ngươi có...”
Trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, Trịnh Tam này cũng ý thức được mà ngậm miệng lại. Mấy người bọn Hoàng Bình quay sang nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy sự hưng phấn không kiềm chế nổi, đại soái nhà mình cần tin tình báo gì, người ở bên dưới như bọn họ đại khái đều hiểu được, những gì mà tên chủ thuyền này vừa nói chắc chính là loại tình báo mà đại soái của mình thích nhất.
Chuyện không liên quan tới Trịnh gia, Trịnh Tam tinh thần lại lên lên xuống xuống, hơn nữa dẫu sao cũng là nói ra khỏi miệng. Trịnh Tam đối với vấn đề này không có kỵ húy gì cả, hắn có thể cũng không cảm thấy những lời này sẽ mang tới hậu quả gì.
Sưu tập tình báo lẫn nhau giữa Đại Minh và Mãn Thanh cực kỳ không đồng đều, Thát Tử ở phía bắc Trung Quốc có các loại người do thám tin tức, mà Đại Minh đối với phía Mãn Thanh Thát Lỗ có tình huống gì thì hoàn toàn không rõ.
Chuyện binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp phái sứ giả ra quan ngoại đi liên hệ nghị hòa, trong quan nội thì được giấu diếm rất kỹ, nhưng ở địa giới quan ngoại Mãn Thanh thì lại xôn xao.
Án chiếu theo gợi ý của hoàng đế Sùng Trinh, giới hạn hòa đàm trên thực tế là vô cùng lớn, Đại Minh trong lịch sử không có kinh nghiệm hòa đàm với man tộc ngoại vực, lần này mật sứ Mã Thiệu Du xuất quan đàm phán hoàn toàn là dựa theo cách của Tống Liêu, Tống Kim. Tống Nguyên năm xưa mà nói.
Khi Mã Thiệu Du xuất hiện ở quan phương Mãn Thanh, tạo cho người ta cảm giác quả thật là nghẹn họng nhìn trân trối, khiến Mãn Thanh trên dưới chấn kinh vô cùng, bất kể là trên quân sự giành được đại thắng gì, người Mãn đối với người Hán thủy chung vẫn có một loại cảm giác tự ti, loại cảm giác tự ti này đã kéo dài nhiều năm rồi, từ trên văn hóa, từ trên quốc gia, từ trên các loại phương diện mà nói thì đều là như vậy.
Phạm Văn Trình, Ninh Hoàn Ngã chẳng qua là hạng văn nhân hèn kém xuất thân học trò, tú tài, nhưng ở Mãn Thanh lại có quan chức cao, Nỗ Nhi Cáp Xích năm xưa đồ sát người Hán cũng đều có liên quan tới loại cảm giác tự ti này, đây cũng là nguyên nhân mà các quan cao huân quý, nhân vật phú quý của Mãn Thanh thích bắt chước y quan của người Hán thích các loại hưởng thụ xa hoa của Đại Minh .
Thương nhân Sơn Tây, còn bao gồm cả thương nhân phương nam như Trịnh gia làm ăn được với hạng tù trưởng địa vị cao quý của Mãn Châu cũng chính là bởi vì nguyên nhân này.
Mãn Thanh trước mắt có ưu thế quân sự trước Đại Minh , nhưng lại do dự không phát động tổng tấn công, mà chỉ hết lần này đến lần khác nhập quan quấy rối cướp bóc, Đại Minh lúc này đã sắp bị các đại quân lưu dân phá hủy căn cơ rồi, đế quốc Đại Minh giờ hư nhược như vậy. Mãn Thanh hiện tại đang ở thời kỳ đỉnh phong lại không có động tác gì lớn.
Điều đó gần như là có liên quan tới tâm thái tự ti, cảm giác luôn phải ngước nhìn người khác.
Nhưng đột nhiên, đế quốc Đại Minh được mình ngước nhìn nhiều năm lại phái mật sứ tới hòa đàm, hơn nữa còn dùng một tư thái thấp kém.
Tất cả những người Mãn biết chuyện này, vào thời khắc này đột nhiên tràn đầy lòng tin, hình tượng trông thì rất to lớn của đế quốc Đại Minh ở trong lòng bọn họ đột nhiên sụp đổ, ý nghĩa của chuyện này thậm chí còn vượt qua cả cuộc chiến Tùng Sơn thì ra đối phương lại không kham nổi một kích như vậy, hoàn toàn là một con hổ giấy.
Mặc dù mật sứ Mã Thiệu Du tới hòa đàm đã yêu cầu đối phương bảo mật, nhưng tin tức lại vô ý mà như cố ý bị truyền ra ngoài, từ thân vương bối lặc tới giáp đinh, nô bộc ở bên dưới, ai ai cũng biết tin tức Đại Minh tới cầu hòa, xưng thần, cống nạp, ai ai cũng phấn chấn, trực tiếp đem chuyện này ra làm đề tài đàm tiếu.
Xưng thần cống nạp, cái này không tính là gì. Đại Minh làm ra loại tư thái thấp kém như vậy, ngược lại khiến Mãn Thanh càng nhìn rõ sự yếu đuối ở bên trong Đại Minh , kim ngân ức vạn, nữ tử súc vật, tới lúc đó dựa vào cung mã xông vào quan nội, tự mình đi lấy cũng được, chút tiền mà ngươi xưng thần cống nạp thì tính là gì.
Các nhân vật huân quý Mãn Thanh vốn không định hòa đàm nghiêm túc, nếu không thì tin tức cũng sẽ không bị truyền ra ngoài nhanh như vậy, thuyền đội của Trịnh gia khi tới Kim châu dỡ hàng, lúc rảnh rỗi thường nói chuyện phiếm với người ở trên bờ, bất kể là nói thế nào thì Trịnh gia và những thương nhân từ phía nam tới cũng đều là người Hán những người Mãn ở trên bến tàu lúc trước còn có mấy phần khách khí lúc thì lại khí phách hiên ngang, lúc nói chuyện còn chế nhạo những thủy thù nhà đò.
Những thủy thù và chủ sự của Trịnh gia có quan niệm dân tộc quốc gia rất mờ nhạt, ngược lại còn nghĩ, chúng ta làm sinh ý thì tính là gì, triều đình còn phái người tới hòa đàm cơ mà, một chút áy náy như có như không có trong lòng lập tức biến mất.
Ngoài ra, tổng đốc Kế Liêu Hồng Thừa Trù đang bị vây cũng biết được tin tức này, Mãn Thanh một mực không buông bỏ ý định chiêu hàng hắn tin tức này sẽ mang tới tác dụng gì thì thật sự là khiến người ta phải nghiền ngẫm.
Người nào giật dây, người nào tới hòa đàm, nội dung hòa đàm như thế nào, những việc này đều bị người hữu tâm bên phía Mãn Thanh loan tin đi khắp cả thiên hạ, nghe rất chân thực đáng tin, có lẽ đây cũng là người Mãn Thanh cố ý bố trí.
Chỉ là tên sứ giả đáng thương xuất quan đi cầu hòa đó, chịu biết bao sự cười nhạo và lừa gạt của Thát tử, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ ở đó hòa đàm, trở thành một kẻ ngu ngốc trong mắt người khác, là nỗi sỉ nhục và trò cười trong mắt người thiên hạ.
Trịnh Tam là một kẻ thô lỗ, nói chuyện phiếm với những người ở trên bờ thì cũng nói rồi, không nhớ rõ ràng lắm. nhưng hắn biết những tin tức này đã là đủ nhiều rồi.
Ví dụ như nói hắn nhớ không rõ ràng, đại lão trong triều phái người tới hòa đàm đó họ Trần và một vị văn quan nào đó họ Mã, có những cái họ này cũng đã dù rồi.
Lúc mấy người bọn Hoàng Bình ghi chép cũng rất bình tĩnh, trong đầu cấp tốc vận chuyển, kết hợp đối chiếu với những tin tức triều đình mà mình nắm trong tay, bọn họ là thuộc hạ của Sơn Đông, bất tri bất giác đã có cảm giác xa cách với Đại Minh , lờ mờ còn có chút cảm giác khinh thường và vui mừng trước sự đau khổ của người khác.
Còn những gì mà Hoàng Bình nghĩ thì nhiều hơn người bên dưới một chút, cái mà hắn nghĩ là tin tức này nếu truyền tới tai đại soái, không biết sẽ dẫn tới cơn giận lôi đình như thế nào.
Ghi chép những tin tức này lại xong, trên mặt Trịnh Tam đã xám xịt, mặc dù hắn không biết những gì mà mình nói rốt cuộc có ý nghĩa gì, nhưng Cẩm Y Vệ bắt mình tới lại không có ý tứ lưu lại người sống.
Sau khi hỏi xong, Hoàng Bình từ trên ghế đứng dậy. lắc lắc tay, thực sự là ghi chép mệt quá, một thuộc hạ ở bên cạnh bước tới, chỉ vào Trịnh Tam bị che mặt. giơ tay lên cổ vạch một cái, ý tứ rất rõ ràng, hỏi là có diệt người diệt khẩu hay không.
Hoàng Bình trầm ngâm một lát, khóe miệng nở một nụ cười, xua xua tay.
Trong phòng trở nên yên tĩnh, Trịnh Tam trong lòng đã hoàn toàn tuyệt vọng rồi, thầm nghĩ đối phương cũng nên đến lúc diệt khẩu rồi, có điều trong lòng cũng có chút nhẹ nhõm, bởi vì tất cả những gì mà ngày hôm nay mình nói ra, nếu bị long đầu Trịnh Chi Long nhà mình biết, e rằng chết còn thảm hơn.
Những người như vậy ở Trịnh gia đều bị đục mấy cái lỗ nhỏ ở trên chân, sau đó trực tiếp dùng dây thừng buộc bên mạn thuyền, đi trên biển không bao lâu, mùi máu sẽ hấp dẫn cá mập tới, bị cá mập xé từng khúc thịt, thế nhưng lại vẫn chưa chết được, đó mới chính là địa ngục, so với lăng trì còn tàn khốc hơn nghĩ thôi mà đã rùng mình sợ hãi rồi, thà chết một cách nhanh gọn như thế này, già trẻ trong nhà còn không bị bạc đãi.
Vào lúc đang suy nghĩ lung tung thì vải đen trùm đầu bị người ta kéo xuống, trong phòng cũng khá tối cho nên mắt của Trịnh Tam rất nhanh liền thích ứng được với ánh sáng.
Mấy hán từ tráng kiện mặc bào phục Cẩm Y Vệ đứng ở trước mặt, đều là những khuôn mặt xa lạ, trước giờ từng gặp, đang lạnh lùng nhìn hắn có một thợ cả cầm kim và dao kéo bước vào, Trịnh Tam này giật nảy mình, còn cho rằng là đối phương sắp động thủ giết người, ai ngờ lại xăm đồ án lên cánh tay của hắn nhân lúc máu chưa khô, một Cẩm Y Vệ cầm một tờ giấy viết đầy chữ ấn lên chỗ máu của hắn in lại cái đồ án đó.
“Trịnh huynh đệ. đây là bản khai của ngươi, đồ án trên cánh tay của ngươi cũng giống như đồ án trên cung trạng, nếu đưa tới chỗ long đầu của các người, ngươi sẽ có kết cục gì thì chắc là người còn biết rõ hơn chúng ta!”
Những kẻ này quá độc ác rồi, Trịnh Tam vốn đã có quyết tâm chịu chết, nhưng nếu như vậy, già trẻ lớn bé trong nhà mình cũng sẽ gặp tai ương xui xẻo theo, hắn liều mạng giãy dụa, vừa muốn mở miệng mắng chửi thì một người khác cầm một cái túi lên, cái túi này chính là cái túi bạc mà hắn mới thắng tối qua.
Cẩm Y Vệ đó lại thản nhiên nói: “Bạc bên trong cái túi này ta đã đổi thành vàng rồi.”
Vàng! Đây chính là gấp gần tám lần đột nhiên có người tặng cho một mở gia tài như vậy, Trịnh Tam há hốc miệng nhìn những Cẩm Y Vệ ở trước mặt. hoàn toàn hồ đồ rồi, Cẩm Y Vệ đó lạnh lùng nói tiếp: “Trịnh huynh đệ, chúng ta sau này còn phải thường xuyên qua lại đó...” -o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thuận Minh
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
-----oo0oo-----
Chương 353: Chu Tiên trấn đại bại-Thương nghị-Nội trạch(1)
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự : Bảo Ngọc + nomore8x --- 4vn.eu
Sưu tầm By iceteazz --- 4vn.eu
Ngày hai mươi ba tháng sáu, bốn mươi vạn quan quân ở Chu Tiên trấn phía nam thành Khai Phong, sau khi làm đã điểu trong thời gian đài, cuối cùng cũng phát hiện, hoặc là nói cuối cùng cũng thừa nhận rằng mình đã rơi vào ruyệt cành.
Mấy ngày nay mọi người chui rúc ở doanh trại trong thành trấn, căn bản ngay cả trạm gác cũng không dựng, trinh sát cũng không đi. chi ở trong trại tự thôi miên mình. Sáng sớm ngày hôm nay, sĩ tốt ra ngoài múc nước quay về nói rằng đã không còn nước để lấy nữa rồi, các doanh quan dưới cơn tức dận đánh cho những tên gia hỏa lười biếng đó một trận, mấy doanh quan nóng tính còn trực tiếp còn chặt đầu treo lên. mấy người có tính khí tốt hơn một chút thì bợp tai cho những tên tiểu tử này mấy cái rồi kéo vào trong doanh bắt đi tuần tra. Đại quân áp cảnh, tâm tình của mấy doanh quan này đều phải chịu áp lực rất lớn. vậy mà đám binh tốt hỗn đản này không ngờ lại dám lười biếng, không dùng quân pháp vậy thì còn quân kỷ gì nữa?
Có điều, ngày hôm sau lại phái người đi lấy nước, cũng quay về nói là không còn nước nữa rồi, chuyện khác thường như vậy, các doanh quan cũng không tiện chuyên quyền, đương nhiên là càng không dám tự mình phái người đi thám thính, cũng chỉ đành báo lại cho đại soái và tổng đốc đại nhân. Lề mề lần mần mãi. đại soái gia và tổng đốc đại nhân mới từ trong trấn tiêu và đốc tiêu của mình miễn cưỡng rút ra hơn trăm tiên phong, phát tiền thưởng, bào bọn họ ra ngoài liều mình trinh sát.
Đương nhiên, liều mình trinh sát thì cũng chỉ ra ngoài được một dặm rồi lại đánh ngựa quay về báo tin. Dòng sông mà đại quân lấy nước đã bị công trình gỗ của sấm doanh chặn đứng rồi, mà xung quanh phàm là những nơi có thể rút lui đều bị sấm doanh đào chiến hào vừa sâu lại vừa rộng, đại quân đã thành cá trong chậu rồi.
ở gần mặt đông nhất là doanh trại của tổng đốc Bảo Định Dương Văn Nhạc, cũng là gần quân lính mạnh nhất của sấm quân, sấm doanh ở ngay trước mặt thì xây dựng mấy tòa pháo đài, đặt đại pháo ở trên pháo đài, mỗi ngày đều oanh kích quân doanh của quan binh.
Binh mã trong tay tổng đốc Bảo Định Dương Văn Nhạc, có thực lực mạnh nhất chính là xa pháo doanh, hỏa khí nổi danh là cường đại, trong những ngày này cũng dựa vào xa pháo doanh để nã pháo với sấm doanh, nhưng trong lần chiến đầu này, tệ nạn kéo dài trước kia lúc này đã lộ ra rõ ràng, ví dụ như nói quân địch còn ở ngoài tầm bắn mà thần kinh mẫn cảm quá nên bắt đầu xạ kích, hơn nữa khai hỏa bừa bãi cho tới khi đạn dược trên trận địa cạn sạch mới dừng lại.
Nhưng kết quả của hành động đó chỉ chẳng qua là lãng phí đạn dược mà thôi, vào ngày hai mươi mốt tháng sáu. đạn dược của xa pháo doanh đã tiêu hao hết sạch.
Loại bỏ được sự uy hiếp về sau, hỏa pháo của sấm doanh bắt đầu không chút cố kỵ mà khai hỏa tới doanh trại quân đội của Dương Văn Nhạc, bộ hạ của Dương Văn Nhạc tử thương thảm trọng, ngoại trừ rút lui ra thì cũng không còn biện pháp nào khác.
Nhưng đại quân hào xưng bốn mươi vạn lại chen chúc trong khu vực chật hẹp này, binh mã Bảo Định của Dương Văn Nhạc muốn động thì cũng chẳng có không gian cho hẤn Động, cả trận địa đều bắt đầu hỗn loạn, trong lòng rất nhiều binh sĩ. thường thường là chỉ hi vọng Sấm quân đánh vào cho xong hết mọi chuyện, còn hơn là chịu tội không sống không chết như thế này.
Ngày hai mươi hai tháng sáu, khoái mã dọc đường cứ ba mươi dặm lại thay ngựa khẩn cấp truyền tin tức binh mã Sơn Đông không có dị động gì từ phủ Quy Đức tới đại doanh của Sấm quân tại mặt tây Chu Tiên trấn.
Sấm vương Lý Tự Thành cùng với Táo Tháo La Nhữ Tài nhận được tin tức này, cuối cùng cũng yên tâm, phát ra từng đạo mệnh lệnh, quyết chiến ngay trong ngày hôm nay, binh mã trong vòng mấy chục dặm rầm rĩ. Mấy chục vạn đại quân không ngừng điều động tới vị trí tác chiến đã định trước, mà trong quân tiên phong tấn công quân địch đầu tiên có sự góp mặt đề doanh thủ tổng Lưu Tông Mẫn đứng đầu trong võ tướng của sấm doanh và Tứ Thái Bảo Dương Thừa Tổ trong Tào Tháo doanh giỏi đánh nhau nhất suất lĩnh binh mã cốt cán chạy tới trước trận. Đây cũng là tập đoàn quân sự mới phát triển, một lòng dám đánh, cùng với tập đoàn đã già nua yếu ớt ở trước mặt hình thành sự đối lập rõ ràng.
Ngày hai mươi ba tháng sáu, quan binh Đại Minh tụ tập hết ở mặt đông Chu Tiên trấn, bốn mươi vạn quan binh khiến hoàng đế Sùng Trinh cơ hồ là dốc hết binh lực của dĩ bắc Hoài Hà. ngồi không ăn cấp dưỡng, ở địa bàn Trung Châu chiếm cứ gần nửa năm, bốn mươi vạn quan binh hào xưng là phái quyết chiến với lưu dân gần như chưa hề đánh một trận nào với Sấm doanh, cứ đờ ra đó để mặc cho đại quân lưu dân tung hoành ngang đọc. ung dung bố trí ở Hà Nam.
Tới sau cùng tuy là quan binh lựa chọn chiến trường Chu Tiên trấn này, nhưng lại để liên quân Lý, La lựa chọn thời gian và phương hướng thích hợp nhất để bắt đầu chiến đấu.
Chuẩn bị trước trận chiến, quan quân Đại Minh làm ra những hành động còn ngu hơn lợn, chi tiến công mang tính chất thăm dò mấy lần sau đó để mặc cho đối phương chặt đứt nguồn nước, đào chiến hào dài, xây công sự kiên cố, để đối phương ung dung vây mình ở trong Chu Tiên trấn, nơi đây đã biến thành tử địa thật rồi.
Trừ binh mã Sơn Đông ra, triều đình đã không điều động được một chút viện binh nào nữa rồi, binh mã Sơn Đông thì lại dùng các loại lý do để không xuất binh.
Ngày hai mươi ba tháng sáu, quan quân bị vây trong tran Chu Tiên có phản ứng giống như lúc chiến đấu ở Tùng Sơn, bị quân Thát Lỗ vây kín.
Quân tâm hoang mang, sáng sớm ngày hai mươi ba tháng sáu, Bình Tặc tướng quân Tả Lương Ngọc dẫn quân chạy trước, tiếp theo là hai quân lính của tổng binh Dương Quốc Chính, tổng binh Hồ Đại Uy cũng tán loạn theo, binh mã của đốc sư Đinh Khải Duệ cũng tan tác.
Nửa đêm trong doanh ầm ĩ vốn là điều đại kỵ, huống chỉ là bỏ chạy quên mạng như vậy, đại quân lính quân Minh hào xung bốn mươi vạn trong nháy mắt đã tan tác.
Lúc này mặt trời mới vừa nhú, liên quân Lý, La nghe thấy động tĩnh ở đối diện, cái mà bọn họ chuẩn bị là đại chiến, quyết chiến, huyết chiến, nhưng đột nhiên giành được thắng lợi như vậy quả thấy khiến mọi người đều giật mình, thậm chí còn lo lắng là quan quân dùng kế dụ địch. Nhưng mọi người đều là những kẻ thạo việc quân, liếc một cái đã nhìn ra chắc chắn không phải là giả. trong soái trướng vang lên tiếng hạ lệnh, quân lính sớm đã chuẩn bị xuất phát trực tiếp ùa ra, kỵ binh của sấm doanh đi trước đại đội theo sau. giống như là sóng lớn trên biển, ập về phía quan binh Đại Minh ở đối diện.
Quan quân Đại Minh vốn đã hoảng loạn dị thường làm sao mà chịu được áp lực giống như là trời long đất lở của sấm doanh ở đằng sau. càng không chống đỡ nổi, hoàn toàn sụp đổ, giống như là một mảng cát vụn.
Quân lính của Bình Tặc tướng quân Tả Lương Ngọc chạy sớm nhất và nhanh nhất, tới phía trước cái hào sâu trước tiên, các kỵ binh lần lượt xuống ngựa, chuẩn bị leo qua hào sâu.
Nhưng người còn chưa bò được bao nhiêu, quân lính chạy sau lại xông tới, lúc này thế công của sấm doanh đã được phát động, quân lính quan binh ở phía sau đã kinh hồn táng đảm, đội ngũ trận hình gì cũng đều không còn tồn tại, kết quả người phía trước ở trong hào còn chưa kịp bò ra thì đã bị người phía sau ập tới, đại quân giẫm đạp lẫn nhau, các sĩ tốt rút vũ khí ra chém giết người ở xung quanh mình, để tránh bị người ta đạp cho thành thị băm. Nhưng, tất cả đều công dã tràng...
Người ở phía sau lại bị người ở phía sau nữa lấp ở trong rãnh, bất lực chịu chết, cái chiến hào cùng lắm là sâu mấy trượng, rộng mấy trượng rất nhanh liền bị thi thể của người ngựa lấp đầy, người ở phía sau cũng chẳng buồn để ý tình đồng liêu đồng bào gì, cứ giẫm lên xác người chết mà đi qua chiến hào. nhưng phía trước bị chặn đường, phía sau có truy binh, quan binh hoàn toàn chẳng còn chút chiến ý nào, đội ngũ tán loạn cũng chỉ có thể trở thành dê lợn cho Sấm doanh tùy ý đồ sát.
Bình tặc tướng quân Tả Lương Ngọc dưới sự hộ vệ của ba bốn thân binh, một mạch chạy về phía nam, cờ xí ấn tín toàn bộ đều mất hết, đám quan viên văn võ Đinh Khải Duệ và Dương Văn Nhạc. Hồ Đại Uy. Dương Quốc Chính cũng đều dẫn theo mấy tùy tòng chạy thục mạng về nam bộ Hà Nam.
Liên quân Lý, La đuổi theo sau đánh giết, từ Chu Tiên trấn một mực đuổi theo về phía nam mấy trăm dặm, triệt để đánh tan bốn mươi vạn quan binh.
Tới cuối tháng sau, liên quân Lý, La tổng cộng đoạt được hơn một vạn hai ngàn thớt ngựa, truy trọng quân tư thì nhiều vô số kể, lại còn có rất nhiều sĩ tốt của quan binh trực tiếp đầu hàng trước liên quân Lý, La. Đột nhiên, đại quân lưu dân đã từ một trăm vạn trước lúc đại chiến tăng lên thành một trăm hai mươi vạn.
Triều đình vốn mong chờ trận chiến này sẽ ổn định cục thế của thiên hạ, cho dù không giành được thắng lợi có tính quyết định thì cũng phải kiềm chế khí thế càng lúc càng hung mãnh của quân đội lưu dân.
Đối với Lý Mạnh mà nói, trăm vạn đại quân lưu dân hay là bốn mươi vạn quan binh, bất kể là sức chiến đấu như thế nào đi nữa thì cũng đều là phiền phức cả, trước tiên phải để hai nỗi phiền phức này triệt tiêu lẫn nhau, mình ở bên cạnh chiếm tiện nghi là được, trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, đây mới là một cuộc buôn bán có lời.
Nói thực ra, cho dù không biết hoàng thái cực ở quan ngoại có nghĩ vậy hay không, nhưng chắc cũng có suy nghĩ tương tự thôi.
Nhưng hiện tại xem ra, quyết chiến ở Chu Tiên trấn hoàn toàn là trò cười, biểu hiện của quan quân Đại Minh càng là trò cười hơn, hoàn toàn là tự coi mình là dê bò bị vây trong hàng rào đợi người ta làm thịt.
Sau trận chiến này, thực lực của liên quân Lý, La không những không suy giảm chút nào, ngược lại còn bởi vì chiếm được quân tư và ngựa của quân Minh , cùng với một lượng lớn lão tốt của quan binh Đại Minh gia nhập mà thực lực tăng mạnh.
Những lão tốt của Đại Minh này ở trong quan quân thực sự giống như là gà đất chó rơm vậy, đó là bởi vì không có lương không có gạo. gia nhập vào quân doanh của sấm doanh và Tảo Tháo doanh, nhờ vào kỹ thuật và kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ, đều có thể giành được đãi ngộ tốt hơn nhiều so với ở trong quan quân, đồng thời cũng phát huy được sức chiến đấu mạnh hơn.
Nghĩ xem vào thời loạn thế như thế này, mọi người bán mạng đánh nhau rốt cuộc là vì cái gì. chẳng phải là vì muốn được no bụng, kiếm mấy đồng tiền lương ư. Quan quân làm không được, tất nhiên là bọn họ không có chút sức chiến đấu nào. sấm doanh miễn cưỡng làm được, hiển nhiên là phải bán mạng đánh trận rồi.
“Hoàng đế bốn ngày trước đã hạ chỉ, xá tội cho tiền bộ hộ thượng thư Hầu Tuân đang ở trong chiếu ngục, phong hắn làm đốc sư, thay thế vị trí của Đinh Khải Duệ hiện giờ đang ở thành Nhữ Ninh, điều tổng binh Sơn Tây Hứa Định Quốc, ba vạn binh mã của kinh doanh cùng tới Hà Nam cứu viện, đồng thời phái khâm sai bắt Đinh Khải Duệ vào ngục, tổng đốc Bảo Định Dương Văn Nhạc thì bị cách chức đợi vạch tội, tổng binh Dương Quốc Chính thì chém đầu thị chúng.”
Thành Tế Nam vào thượng tuần tháng bảy đã hơi nóng nực, Lý Mạnh mỗi ngày sau khi luyện binh ở ngoại thành xong, đều xử lý chính vụ ở trong thủy các ven hồ Đại Minh , tận dụng sự mát lạnh của nơi này.
Sau khi kinh sư hạ chỉ, công báo, đường báo bởi vì hệ thống dịch trạm của Đại Minh đã bị bỏ hoang cho nên không thể kịp thời đưa đến các nơi, vì thế Sơn Đông lấy danh nghĩa của Linh Sơn thương hành ở giữa Tế Nam và kinh sư đã xây dựng một hệ thống truyền tin lấy cửa hàng và xa mã điếm làm địa điểm, nhằm đảm bảo tin tức của kinh sư của có thể truyền tới tay Lý Mạnh ở thành Tế Nam một cách nhanh nhất.
Dựa nước đón gió, đình đài thủy tạ, bên ngoài tuy nóng, có điều trong thủy các vẫn có chút dễ chịu, nhưng mấy người đang ngồi thì đều chẳng có vẻ thoải mái, ai ai cũng ngưng trọng nghe Viên Văn Hoành đọc công báo. -o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thuận Minh
Tác giả: Đặc Biệt Bạch
-----oo0oo-----
Chương 353: Chu Tiên trấn đại bại-Thương nghị-Nội trạch(2)
Nhóm dịch: Huntercd
Đả Tự : Bảo Ngọc + nomore8x --- 4vn.eu
Sưu tầm By iceteazz --- 4vn.eu
Đọc công báo cũng là một trong những kỹ năng cơ bản của một văn sĩ, Viên Văn Hoành giọng nói cao vút, đọc rất rõ ràng, trong phòng trừ Lý Mạnh và Tôn Truyền Đình mang mặt nạ sắt ra, Vương Hải và Thang Nhị, hai viên đại tướng thân tín cũng ở đây.
“Đại Minh xong rồi” câu này không biết đã nói bao nhiêu lần, tới hiện tại, Tôn Truyền Đình đã luyện được bĩnh tinh, chỉ ở đó lặng lẽ lắng nghe.
Tâm tình của Lý Mạnh hiện tại không còn buồn nản như hôm đó nữa, chỉ là nghe thấy khoái báo về chiến cục và kết quả xử lý, vẫn không nhịn được mà nở một nụ cười lạnh, hờ hững nói: “Đúng là phế vật vô dụng, uổng cho bản soái từ đầu đến cuối đều kỳ vọng vào quan binh của Chu Tiên trấn cao như vậy, kết quả không ngờ chưa đánh mà đã chạy, nực cười, đúng là nực cười.”
Những lời này ở Sơn Đông trên dưới cũng chỉ có hắn là có thể nói mà thôi, những người khác chỉ lắng nghe, dẫu sao thì văn quan võ tướng của Giao châu doanh là trung thành với Sơn Đông chứ không phải là với triều đình.
Nhưng trước mắt dẫu sao vẫn mang cái hàm quan quân, nghe thấy bên mình đại bại như vậy, chung quy vẫn có chút cảm giác thỏ chết cáo buồn, lại cũng hơi cảm thấy thú vị.
Sau khi Lý Mạnh nói xong, nhìn trong phòng một lượt, hắn cũng chẳng qua là cảm xúc bột phát mà thôi, từ sau khi khoái mã từ Hà Nam đưa cấp báo tới Sơn Đông, tác chiến giữa trăm vạn lưu dân và bốn mươi vạn quan binh mà mình chờ đợi đã không còn chút ý nghĩa, trước mắt liên quân Lý, La bành trướng tới mức này, thực sự là phiền phức.
Phiền phức này cũng có liên quan tới mình, nếu mình xuống tay đả kích mạnh, quân lính của Sấm doanh và Tào Tháo tuyệt đối không có quy mô như ngày hôm nay.
Đợi khi Lý Mạnh nói xong, thống lĩnh mã đội Thang Nhị thấy Lý Mạnh nhìn tới, vội vàng ôm quyền bước lên, nói: “Đại soái, chỗ biên cảnh không có gì dị thường, hiện tại mã đội của Giao châu đã được điều động toàn bộ rồi. ở các nơi đều bố trí trạm gác, phàm là là nơi giáp giới với Sơn Đông cùng với Quy Đức, Từ châu, binh mã của lưu tặc đều cẩn thận né tránh.”
Viên Văn Hoành lập tức tiếp lời: “Binh mã lưu tặc của Lý sấm và Tào Tháo trước mặt đều đóng ở ngoài thành Khai Phong ba mươi dặm, cửa thành Khai Phong đã không dám mở, nhưng lưu tặc gần đây án binh bất động, không biết bước tiếp theo chúng sẽ có hành động gì.”
Lý Mạnh vỗ vỗ trán, từ trên ghế đứng dậy bước tới cạnh cửa sổ, có chút buồn bực nhìn hồ Đại Minh , lạnh lùng nói: “Vẫn phải đợi, có điều chuyện lần này, xem ra trong thiên hạ không còn chuyện tiện nghi như vậy đợi chúng ta chiếm nữa rồi. Khí lực nên bỏ ra, một phân một hào cũng không thể tiết kiệm. Viên Văn Hoành, ghi lại, tham tướng Trần Lục của quân Hoài Dương dẫn quân xuất kích, phải sát thương lưu tặc ở trước mắt, không được lưu thủ, lát nữa an bài khoái mã đưa đi thật nhanh!”
Sau khi bên đó viết xong, Tôn Truyền Đình đọc lướt qua, sau khi Lý Mạnh đóng dấu, Viên Văn Hoành vội vàng cầm ra ngoài, Tôn Truyền Đình ở phía sau trầm giọng nói: “Đại soái, thành Khai Phong không thể mất, tặc binh đóng ở ngoài thành ba mươi dặm, cũng là muốn xem tình hình, binh mã Sơn Đông chúng ta lúc này nên có biểu hiện, ra tay uy hiếp chúng, nếu lưu tặc này ngu đần, trận chiến này cũng không phải là chuyện gì xấu, dẫu sao thì vẫn tốt hơn là so với tương lai không thể khống chế!”
Lý Mạnh gật gật đầu, quay lại nói với Vương Hải: “Tiểu Hải, ngươi hiện tại phái ngươi tới cục chế tạo binh khí hỏi thăm, bảo bọn họ kiểm tra kiểm kê lại tất cả những thuyền mua và thuyền chế tạo trong thời gian gần đây, tùy thời có thể dùng.”
Nhận được mệnh lệnh, Vương Hải cũng bước ra khỏi cửa, dẫu sao thì cũng là đại soái truyền lệnh, những quân tướng cấp cao này vội vàng chạy đi làm cũng là bình thường. Tôn Truyền Đình một mực nhẹ nhàng gõ lên chồng giấy ở trước mặt, chậm rãi mở miệng nói: “Đại soái, binh mã của Nam Trực Đãi chưa chắc đã co về, khu vực Giang Bắc Lưỡng Hoài là hậu phương của Sơn Đông chúng ta, vẫn phải tổ chức thật tốt mới được.”
Lý Mạnh nói: “Phía Mã Cương đã đi rồi thì không thể quay về, quân Thanh châu cùng với quân Hoài Dương cũng đủ tung hoành ở cả Nam Trực Đãi rồi, ở chỗ đó khẳng định là phải hành động, có điều phía này vẫn phải đợi, bọn họ đều bị tản ra rồi, lúc này Sơn Đông chỉ có bảy vạn binh mã, trừ mức độ thấp nhất đề trấn thủ địa phương ra, năm vạn binh cũng chỉ có thể chống được một hướng.”
Theo phân tích và tính toán, tâm tình của Lý Mạnh cũng dần dần bình phục, hắn lại ngồi xuống ghế, nói: “Nhân lúc thu nhập nhờ vận chuyển trên biển khiến tài chính dư dả hơn nhiều, Sơn Đông năm nay vẫn phải chiêu binh thêm ba vạn, có như vậy, quân Thanh châu ở Hoài Dương mới không cần mỗi thời mỗi khắc phải chuẩn bị về chi viện.”
Đang nói tới đây thì nghe thấy một thân binh ở bên ngoài cao giọng thông báo: “Đại soái, có người cầu kiến!”
Phàm là bên ngoài thông báo, nói là “có người cầu kiến” mà không nói ra thân phận danh tính, cũng chỉ có mấy người của Sơn Đông diêm bang đến thì mới bẩm báo như vậy, đây cũng là bởi vì để tránh trong nhà có người ngoài.
Từ lúc Lý Mạnh phái người đi bắt người tra hỏi, thời gian đã gần một tháng rồi, Lý Mạnh đối với chuyện này cũng chẳng qua là muốn xác nhận mà thôi, cũng không có gì gấp gáp cả.
Mệnh lệnh được phát ra, diêm đinh vũ trang các nơi, hào môn đại tộc thân cận và cơ cấu Linh Sơn thương hành, Sơn Đông diêm bang ở khắp nơi đều đưa tin tức về, từ sau mấy lần kiểm tra giống như kéo lưới, không có ai từ bến cảng trà trộn vào địa giới Sơn Đông để hoạt động.
Đặc biệt là loại địa phương nghèo khổ như Sơn Đông, trừ mấy loại địa phương trù phú như Châu Tế Ninh và phủ thành Tế Nam, Lâm Thanh ra, căn bản không là không có người phương nam tới, muốn trà trộn vào cũng thì sẽ khá là gây chú ý, rất dễ bị người khác phân biệt được.
Đã không có ai làm gian tế trà trộn vào. vậy thì chuyện làm ăn giữa Trịnh gia và Thát Lỗ cũng không cấp bách, lực lượng của Giao châu doanh ở trên biển là rất yếu. cũng không ngăn cấm được Trịnh gia làm ăn trên biển, hơn nữa song phương còn có khoản buôn bán muối tư rất lớn, cho dù phải thu thập thì không phải là ngay lúc này.
Hoàng Bình cầm tin tức nghe ngóng được bước vào trong nhà, sở dĩ tới muộn như vậy, hơn nữa còn tự mình mang tới là bởi vì tin tức nghe được thực sự là quá khiến người ta kinh hãi không thể tùy tiện báo lên được, phái thông qua các loại phương diện, sau khi xác nhận rõ ràng thì mới báo cáo lên.
Trịnh Tam đó không phải là nhân vật tam trinh cửu liệt gì, đối phương một mặt cầm vật chứng để uy hiếp, một mặt lại dùng kim ngân câu dẫn lựa chọn như thế nào thì hắn cũng nghĩ rất rõ ràng.
Sơn Đông diêm bang ở cảng tư Linh Sơn cũng kinh doanh nhiều năm, trên thuyền dưới thuyền cũng có chút quan hệ khác, để Trịnh Tam này lên thuyền nghe ngóng tiếp, hơn nữa vận dụng quan hệ để thám thính. Tin tức qua gần mười ngày sưu tập, hơn nữa còn có người đặc biệt chỉnh lý một lượt, sau khi xác định không thể có tin tức mới nữa thì mới do Hoàng Bình tự mình đưa tới cho Lý Mạnh.
“Keng” một tiếng, Tôn Truyền Đình đột nhiên đánh rơi chén trà trong tay, nghe Hoàng Bình kể lại một loạt tin tức báo mới nhận được gần đây, ban đầu còn không cảm thấy gì, về sau nghe tới chuyện triều đình phái người đi nghị hòa, sự tức giận của Tôn Truyền Đình càng lúc càng không khống chế được.
Tới cuối cùng, người trước đây luôn chú trọng khí độ như hắn cũng không áp chế được lửa giận trong lòng, mặc kệ Lý Mạnh ở bên cạnh, tức đến nỗi ném chén trà trong tay đi.
Hắn đứng bật dậy nghiến răng nghiến lợi mắng: “Hồ đồ, hồ đồ, bọn Thát Lỗ đó căn bản là hổ lang, cắt máu thịt của mình cho cầm thú ăn vậy thì cũng chỉ để chúng ăn no được một ngày. Trần Tân Giáp này là gian thần, là gian thần, bên trên... bên trên...”
Câu “bên trên...bên trên” cuối cùng của Tôn Truyền Đình lắp bắp cả nửa ngày vẫn chưa nói ra được, rồi chán nản ngồi lại xuống ghế. Không ngờ cũng chẳng buồn để ý trong phòng còn có người ngoài trực tiếp bỏ mặt nạ xuống, dùng hai tay ôm mặt, ngẩng đầu lên thở dài một tiếng, hồi lâu vẫn không nói gì.
Vị đại thần họ Trần nào đó phái sứ giả Mã Thiệu Du đi cầu hòa, đại thần họ Trần có thể phái sứ giả đi hòa đàm ở trong triều không cần phải nói cũng biết chỉ có binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp, với thể chế của Đại Minh , loại chuyện hòa đàm ba trăm năm chưa từng có này, há lại có thể là binh bộ thượng thư này có thể làm chủ được, tất nhiên là có người sai khiến.
Người sai khiến là ai, trừ hoàng đế Sùng Trinh ra thì còn có thể là ai nữa.
Tôn Truyền Đình bất kể là kinh doanh trù tính ở Sơn Đông như thế nào, hắn dẫu sao cũng là thần tử mấy chục năm hiệu trung với triều đình Đại Minh , trong lòng hắn hoàng đế Sùng Trinh là chí cao vô thượng, cho dù là biết người ở sau lưng sai khiến chỉ bảo rốt cuộc là ai thì vẫn khó mà mắng ra ngoài miệng được.
Mấy ngàn năm truyền thừa, bất kể là thế cục thiên hạ như thế nào, bất kể là hỗn loạn thiệt hại như thế nào, hoàng đế rất ít khi phải chịu trách nhiệm, trước giờ đều là trách nhiệm của gian thần nắm quyền tiểu nhân hoành hành, yêu nghiệt trùng sinh.
Triệu Cấu giết Nhạc Phi, đó là sàm ngôn và gian kế của Tần cối, Kiến Văn Đế tước phiên kích khởi chiến tranh khó dẹp, đó là sàm ngôn của hoàng tử và bọn thuần nho Tề Thái, Anh Tông gây biến cố Thổ Mộc Bảo. đó là bởi vì đại thái giám Vương Chấn thao túng, Chính Đức hoàng đế gây loạn đó là Bát Hổ và Tiền Trữ làm ác, Gia Tĩnh hoàng đế hồ đồ. đó là Nghiêm Tung thao túng, còn Thiên Khải hoàng đế, đó là do Ngụy Trung Hiền thao túng, còn những năm Sùng Trinh, Ôn Thể Nhân, Tiền Khiêm ích, Tiết Quốc Quan đều là gian thần có số má trong mắt thiên hạ, nếu không có chúng, thánh minh hoàng đế độc tài, thiên hạ sớm đã thái bình, trời yên biển lặng rồi.
Chung quy là hoàng đế không có trách nhiệm, giống như là trong “Thủy Hử” huynh đệ họ Nguyễn lái thuyền ra, chỉ hô chém dầu gian thần đưa cho Triệu vương gia.
Bất kể thế cục như thế nào, bất kể làm như thế nào, hoàng đế chung quy vẫn vô tội, tối đa là chọn người không đúng, nhưng hoàng đế thân là thù lĩnh tối cao của cả đế quốc, đại biểu cho quyền lực lớn nhất, ông ta phải chịu trách nhiệm với tất cả những gì ở bên dưới, bao gồm cả hành vi của các thần tử của ông ta.
Trong thiên hạ, chỗ nào chả là đất của vua. người mà nào mà chả là bề tôi của vua. hoàng đế hưởng thụ quyền lợi lớn như vậy, đồng dạng ông ta cũng phải gánh trách nhiệm lớn như vậy.
Chỉ cần ngồi lên vị trí của hoàng đế. ông ta không có lý do gì để thoái thác, ông ta phải có trách nhiệm với thân dân của ông ta, nếu như không làm được điều đó, nội bộ đế quốc của ông ta sẽ hỗn loạn, bị ngoại địch xâm lấn đó chính là trách nhiệm của ông tạ, đừng có nói cái gì mà mệnh trời đã vậy, gian tà lộng quyền, đó chính là nực cười.
Đạo lý tuy là vậy, nhưng quan nhiệm hoàng quyền chí cao vô thượng đã ngấm sâu vào nhân tâm, hoàng đế Đường Hi Tông thời Đường Mạt là nhân vật hoang dâm vô đạo như vậy, nhưng trong Đường thư vẫn có một lời bình là “Dung mạo rất khá”.
Đừng nói loại hoàng đế vẫn có danh hiệu là “cần cù” như Sùng Trinh, sau từ “bên trên” mà Tôn Truyền Đình nói chắc chắn chính là “hôn quân”, nhưng vô luận là như thế nào cũng không nói ra ngoài miệng được.
Không chỉ người của thời đại này như Tôn Truyền Đình là vậy, ngay cã Lý Mạnh tới thời đại này nhiều năm cũng như vậy, lúc ban đầu đối với hoàng đế và hoàng quyền vẫn còn mang lòng kính sợ.
Từ lúc làm diêm phiên tử, có sự che chở của thái giám trấn thù Nam Kinh, từng bước đi lên, bò tới vị trí tham tướng phân thủ bốn phủ, đây đều là ở trong thế chế giành được tiện nghi, giành được lợi ích, tất nhiên làm một đại tướng được hưởng phú quý thái bình lâu dài cũng không phải là tồi. -o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào