Đường Tiêu khó khăn lắm mới né qua hai đội Ngự lâm quân kia, lại tránh đi những cung nữ thái giám, trực tiếp hướng tẩm cung của công chúa trong Dực Thai cung vọt tới.
Dực Thai công chúa vốn chuẩn bị đi tắm, kết quả trong Hoàng cung xuất hiện thích khách, cữu cữu Phương Kích của nàng đặc biệt tăng bốn đội Ngự lâm quân ở chỗ này, hai đội canh giữ ở ngoài cung, hai đội thủ trong cung bảo hộ an toàn cho Dực Thai công chúa.
Sau khi thấy tình hình không có chuyện gì, Dực Thai công chúa đi vào phòng tắm, giờ phút này đang được hai cung nữ phục thị ở trong bồn tắm cực lớn, lúc này muốn đứng dậy quay trở lại tẩm cung để đi ngủ.
Dực Thai công chúa đang nhắm mắt nằm ở trong bồn tắm, đột nhiên hai cung nữ bên người cùng một chỗ hét lên, Dực Thai công chúa mở mắt, phát hiện một gã thích khách che mặt xuất hiện ở trước thùng tắm của nàng, Dực Thai công chúa sợ hãi kêu lên một cái, vội vàng chuẩn bị đi theo các cung nữ kêu to, thích khách che mặt kia cũng đã đem mặt nạ tháo xuống, cùng nàng nói một câu:
- Cái này đã trộm được, tặng cho ngươi.
Sau đó ngã lăn quay trên mặt đất.
Hai đội Ngự lâm quân ở bên ngoài chấp hành tuần tra, nghe được tiếng thét chói tai, vội vàng hướng bên này lao đến, cân nhắc đến việc công chúa đang tắm, không dám xông tới, mà ở bên ngoài hô lớn một tiếng:
- Công chúa, có chuyện gì không?
- Không có chuyện gì, chuột… đã chạy rồi, các ngươi không nên vào, ta đang tắm.
Dực Thai công chúa kinh hồn chưa định mà nhìn Đường Tiêu cực độ suy yếu té trên mặt đất, hướng Ngự lâm quân bên ngoài nói một câu.
- Thật sự không có chuyện gì sao?
Tiểu đội trưởng Ngự lâm quân kia hỏi lại một câu, hắn có chút hoài nghi công chúa có phải là bị người bắt cóc rồi hay không, cho nên không dám nói thật.
- Công chúa không có việc gì, là bị con chuột dọa, chúng ta vừa rồi đã đem nó đuổi ra cửa sổ rồi, các ngươi tiếp tục tuần tra đi.
Một cung nữ mười bảy, mười tám tuổi từ bên trong đi ra, sắc mặt bình tĩnh cùng binh sĩ tuần tra nói vài lời, sau đó lại lui trở về.
- Chuột?
Tiểu đội trưởng của Ngự lâm quân trong nội tâm có chút hoài nghi, trong nội cung đã lâu không có chuột náo lọan rồi, làm sao lại xuất hiện chuột nữa?
Tiểu đội trưởng Ngự lâm quân tuy lui trở về, nhưng mà lập tức đem lời truyền ra ngoài, rất nhanh có vài nữ Ngự lâm quân hướng Dực Thai cung phi tốc chạy tới, cũng không hướng Dực Thai công chúa xin chỉ thị, trực tiếp xâm nhập gian phòng tắm rửa của nàng.
- Các ngươi làm gì?
Phát hiện những nữ Ngự lâm quân này không nói một tiếng trực tiếp xông vào, Dực Thai công chúa toàn thân đứng ở trong bồn tắm lập tức giận dữ, vội vàng ngụp xuống che kín toàn thân.
Đường Tiêu giả bộ hôn mê bị Dực Thai công chúa và hai cung nữ hợp lực mang tới trong thùng tắm, trong đáy lòng mắng to, ca hôm nay đã rất suy yếu rồi, Dực Thai ngươi không có chỗ ngồi sao, lại lấy mông ngồi lên mặt ta? Muốn đem ca buồn chết sao?
- Thực xin lỗi, trong nội cung lùng bắt thích khách, chuyện này cũng là vì an toàn cho các vị hoàng tử, công chúa.
Nữ Ngự lâm quân vừa nói, một bên đánh giá chung quanh một phen, đối với việc công chúa phẫn nộ, so với an toàn của Dực Thai công chúa, đối với các nàng mà nói là trọng yếu hơn.
Hai cung nữ đang nằm rạp trên mặt đất lau cái gì đó, thời điểm nữ Ngự lâm quân nhìn qua, các nàng vừa vặn đứng lên, trên mặt đất sạch sẽ, không có gì dị thường.
Lại bốn phía tìm tòi một phen, trong phòng tắm Dực Thai công chúa căn bản không có khả năng giấu người, vài tên nữ Ngự lâm quân không ngớt lời hướng Dực Thai công chúa xin lỗi, sau đó thối lui ra khỏi gian phòng.
Sau khi nữ Ngự lâm quân lui ra ngoài, Dực Thai công chúa vội vàng đem Đường Tiêu “ hôn mê” từ trong thùng tắm vịn lên. Nàng tuyệt đối không nghĩ tới, đêm nay đem tình thế huyên náo lớn như vậy, thích khách lại là Đường Tiêu!
Vấn đề là lúc tiến Đường Tiêu xông vào, trong tay rõ ràng còn cầm một lọ Địa Nguyên đan! Là đan dược mà Đại hoàng tử bị mất trộm, hắn trước khi hôn mê, còn nói với nàng là trộm đến đưa cho nàng, cái này làm cho Dực Thai công chúa lộ vẻ do dự.
Lúc ban ngày, trong xe ngựa Đường Tiêu đúng là đã nói muốn trộm Địa Nguyên đan cho nàng, còn nói giúp nàng làm nữ Hoàng đế, giết quay trở lại Cửu Châu đại lục phục quốc kia mà.
Không nghĩ tới hắn lại rất nghiêm túc!
Nhưng hắn là vì nàng mới làm thích khách! Vì nàng bản thân mới bị trọng thương! Dưới tình huống này bán rẻ hắn, cái này làm cho tính cách cảnh trực, trọng tình thủ nghĩa như Dực Thai công chúa làm sao chịu nổi?
Tự tiện xông vào Tử Cấm thành, bị bắt là phải trảm quyết!
Khi binh sĩ bên ngoài hỏi thăm tình huống, Dực Thai công chúa ma xui quỷ khiến mà nói câu con chuột, thay Đường Tiêu giấu diếm. Bất quá cái kia cũng chỉ là nàng dưới tình thế cấp bách làm quyết định, về phần làm như vậy là đúng hay sai, nàng tạm thời còn không rõ ràng lắm, trong nội tâm hơn nữa là sợ hãi.
Còn thừa một chút sức lực, hai mắt Đường Tiêu híp lại, phát hiện toàn thân công chúa, vẻ mặt lo lắng mà nhìn mình, vội vàng đem con mắt lại nhắm lại.
Xem ra gian kế thực hiện được, đáng thương Chu Huyền Nhi lần nữa bị lừa.
Địa Nguyên đan, Đường Tiêu đương nhiên không phải đưa cho Dực Thai công chúa, vừa rồi là không có biện pháp, bất đắc dĩ bỏ xe bảo vệ soái, dù sao ngọc hồ lô từ trong tẩm cung hoàng đế lén lấy ra mới quý giá nhất.
Về phần Địa Nguyên đan, chỉ cần Dực Thai công chúa trong thời gian ngắn không đến được Nhân Nguyên Cấp lục giai, Đường Tiêu tin tưởng hắn về sau khẳng định có biện pháp tìm được một lý do lừa gạt về.
- Công chúa, làm sao bây giờ?
Hai cung nữ nhỏ giọng hướng Dực Thai công chúa xin chỉ thị thoáng một phát.
- Ta cũng không biết ah!
Dực Thai công chúa tâm loạn như ma, những nữ Ngự lâm quân kia tùy thời đều có thể xông tới lần nữa.
- Ta ra nói cho các nàng, công chúa muốn ngủ, không cho phép tự xâm nhập tẩm cung công chúa, để tránh ồn ào đến công chúa nghỉ ngơi, công chúa cảm thấy như thế nào?
Một cung nữ lớn tuổi hơn một ít hướng Dực Thai công chúa đề nghị.
- Được rồi.
Dực Thai công chúa mờ mịt gật gật đầu.
Một lát sau, cung nữ đi trở về, nói cho công chúa những Ngự lâm quân kia hướng công chúa tỏ vẻ áy náy, nói sẽ không đi vào quấy rầy công chúa nghỉ ngơi nữa.
Dực Thai công chúa thở phào nhẹ nhỏm, lúc này mới đi ra thùng tắm, lại để cho hai cung nữ giúp nàng lau khô thân thể, đổi lại một bộ áo ngủ màu trắng.
Đường Tiêu cảm thấy hắn dưới loại tình huống này, tiếp tục giả bộ hôn mê so với tỉnh lại thì tốt hơn, nếu không dùng tính cách của Dực Thai, có khi nàng sẽ thừa dịp lúc hắn suy yếu móc xuống hai con mắt của hắn.
- Tiểu hầu gia làm sao bây giờ?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cung nữ lại hướng Dực Thai công chúa xin chỉ thị, các nàng đương nhiên cũng biết vị tiểu hầu gia gặp rắc rối này là vị hôn phu tương lai của công chúa, cũng là chủ nhân tương lai của các nàng.
- Đem thân thể hắn lau sạch sẽ, sau đó. . .
Dực Thai công chúa nói không được nữa.
- Sau đó đặt trên giường công chúa?
Cung nữ nhỏ giọng hỏi lần nữa.
- Ngoài cửa có hai đội Ngự lâm quân trông coi, còn có thể đem hắn dấu đi nơi nào sao?
Dực Thai công chúa một bụng bực mình, lúc này có chút hối hận vì đã cứu Đường Tiêu.
Có nên đem hắn giao cho Đại hoàng tử hay không?
Dực Thai công chúa từ trước đến nay cùng Thất hoàng tử Chu Vũ quan hệ rất tốt, đối với Đại hoàng tử ưa thích đùa bỡn tâm cơ không có cảm tình gì, nếu như lần này mất trộm chính là Thất hoàng tử, Dực Thai công chúa nói không chừng sẽ đem Đường Tiêu giao ra, thế nhưng mà Đại hoàng tử…
- Ah!
Một cung nữ thấp giọng hô một tiếng, vội vàng che lại âm thanh.
Dực Thai công chúa nhìn lại, nguyên lai là hai cung nữ chưa bao giờ phụng thị qua nam nhân, muốn giúp Đường Tiêu lau rửa sạch sẽ thân thể. Sau khi đem y phục của hắn lột sạch, phát hiện thân thể của hắn cùng các nàng không đồng dạng, có một thứ rất dài, như xà như quy, lại lớn lên rất nhanh, mới lên tiếng kinh hô.
- Nhanh che lại ah!
Dực Thai nhìn thoáng qua, vừa thẹn vừa xấu hổ mà quay đầu đi, chạy trốn về tới trong tẩm cung.
Hai cung nữ đem Đường Tiêu lau sạch sẽ, dùng cung sa quấn lại, sau đó chín trâu hai hổ đem Đường Tiêu lôi vào tẩm cung công chúa, công chúa cũng đi tới hỗ trợ, ba người cùng một chỗ hợp lực, cuối cùng đem Đường Tiêu đặt lên giường của công chúa.
- Tiểu hầu gia sắc mặt trắng bệch, khí tức càng ngày càng yếu, đoán chừng bị nội thương rất nặng, trì hoãn ở chỗ này chỉ sợ sẽ có nguy hiểm.
Cung nữ lớn tuổi lo lắng hướng công chúa nói.
- Còn có thể làm sao? Chúng ta lưu hắn đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, hắn có thể sống sót hay không, chỉ có thể dựa vào chính hắn rồi.
Dực Thai công chúa ngồi ở bên giường, thần sắc mỏi mệt cùng lo lắng tới cực điểm.
Nàng có chút không rõ tại sao mình ngay từ đầu chán ghét hắn như vậy, nhưng bây giờ muốn ra tay cứu hắn, hơn nữa biết rõ cứu hắn sẽ có phong hiểm rất lớn, rất có thể mình cũng góp đi vào.
Đường Tiêu giả bộ hôn mê nằm ở trên giường Dực Thai công chúa, giờ phút này cũng đang cùng tử vong tiến hành liều chết chống lại, cho dù hắn không muốn hôn mê, sợ mình một khi đã ngủ là không bao giờ tỉnh lại nữa, nhưng sự tình không bằng người nguyện, hắn rất nhanh đã hôn mê rồi.
- Gọi thái y a, bằng không thì hắn chết chắc rồi.
Cung nữ nhỏ hơn khoảng mười lăm, mười sáu tuổi hiểu một ít y thuật, cảm giác Đường Tiêu mạch đập càng ngày càng yếu, ngẫu nhiên còn dừng lại.
- Gọi thái y còn không bằng đem hắn giao cho Đại hoàng tử.
Cung nữ lớn tuổi lập tức phản bác cung nữ tuổi nhỏ.
- Công chúa, sắc mặt hắn trắng như vậy, hẳn là mất máu nghiêm trọng, lúc trước người không phải đi tìm nương nương xin một ít Bổ Huyết đan sao? Không bằng cho hắn phục dụng một ít?
Cung nữ tuổi nhỏ lúc này rốt cục chó ngáp phải ruồi, đoán được nguyên nhân làm Đường Tiêu hôn mê.
- Ngươi đi lấy thử xem.
Dực Thai công chúa mặt lạnh nói, trong đầu càng ngày càng loạn.
Cung nữ lớn tuổi đi tới thấp giọng khuyên Dực Thai công chúa vài câu, bảo nàng cũng nằm xuống nghỉ ngơi một chút, Dực Thai công chúa do dự sau nửa ngày, cuối cùng miễn cưỡng nghiêng thân thể nằm xuống.
Cung nữ nhỏ tuổi đem Bổ Huyết đan lấy qua, thử cho Đường Tiêu ăn một viên, sau đó lại thăm dò mạch đập của hắn thoáng một phát, phát hiện so với vừa rồi ổn định hơn một ít, vì vậy cho hắn ăn thêm mấy viên nữa, cuối cùng đem mạch đập của hắn ổn định lại.
. . . . . .
Dược hiệu của Hoàng gia Bổ Huyết đan quả nhiên phi phàm, thời điểm sáng ngày thứ hai, trên mặt trắng bệch như tờ giấy của Đường Tiêu đã có chút ít huyết sắc, bất quá Bổ Huyết đan trong nội cung Dực Thai đã bị hắn ăn hết sạch.
- Phải nghĩ biện pháp đem hắn đưa ra ngoài cung, đưa về Đường phủ sẽ không có chuyện của chúng ta nữa, Trấn quốc Hầu nhất định sẽ nghĩ biện pháp dọn dẹp những chuyện này.
Cung nữ lớn tuổi hướng Dực Thai công chúa đề nghị thoáng một phát.
- Hiện bên ngoài tình huống như thế nào? Có thể xuất cung sao? Ngươi trước đi tìm hiểu thoáng một chút.
Dực Thai công chúa lo lắng mà cùng cung nữ kia nói một tiếng.
Cung nữ ra tìm hiểu một chút, trở về nói tin tức tạm thời không quá lạc quan, Đại hoàng tử đem Hoàng cung hoàn toàn giới nghiêm, thậm chí toàn bộ Kinh thành cũng bị Đại hoàng tử ra lệnh giới nghiêm, nói muốn duy trì trạng thái này cho đến khi Hoàng thượng trở về mới thôi.
Khi cung nữ lại tiếp tục ra ngoài tìm hiểu, Đường Tiêu hôn mê suốt cả đêm vào lúc đó tỉnh lại.
- Cẩu nô tài! Ngươi rốt cục cũng tỉnh!
Dực Thai công chúa thấy Đường Tiêu mở to mắt, liền có chút kích động, bị hắn làm hại lo lắng mấy đêm, còn hắn thì ngủ rất ngon.
Đường Tiêu không có mở miệng nói chuyện, hướng Dực Thai công chúa dựng thẳng ngón giữa ra, ý tứ kia rất rõ ràng, ngươi mắng ta cẩu nô tài, ngươi là đồ chó hoang.
Dực Thai công chúa giận đến muốn tìm một viên gạch đập chết Đường Tiêu, cuối cùng vẫn là cố nén, sau khi tỉnh táo lại còn cảm thấy là mình không đúng, về sau không nên gọi hắn là “cẩu nô tài”, bằng không thì chẳng khác nào là chửi chính mình.
Đồ chó hoang, tựa hồ so với cẩu nô tài càng khó nghe hơn.
- Nhanh đưa ta trở về! Nếu không bị người khác bắt được, tội chứa chấp thích khách, ngươi cũng là tử tội.
Đường Tiêu uy hiếp Dực Thai công chúa một câu. Trong Hoàng cung ở lâu một giây, tình cảnh của hắn sẽ càng thêm nguy hiểm, dù sao Dực Thai công chúa cũng nhúng chàm rồi, dứt khoát đi nhanh một chút.
- Ta đem ngươi đưat cho đại hoàng huynh! Nói ngươi trộm Địa Nguyên đan của hắn, còn uy hiếp ta suốt cả đêm, đại hoàng huynh còn phải thưởng ta có công bắt giặc đấy chứ!
Dực Thai công chúa rất khinh thường mà hừ một tiếng, Đường Tiêu lúc này rõ ràng còn dám uy hiếp nàng, quả thực là muốn chết.
- Được rồi, ngươi cứ đem ta đưa qua, ta sẽ thành thực cung khai ra. Sự tình đại hoàng huynh ngươi có được Địa Nguyên đan là ngươi nói cho ta biết, ta đi trộm Địa Nguyên đan cũng là ngươi sai, ngươi còn muốn phế bỏ Thái tử, soán quyền đoạt vị để mình làm nữ hoàng đế, ngươi nói ta tội chết, ngươi có phải càng thêm tử tội hay không?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Đường Tiêu lập tức chụp mũ cho Dực Thai công chúa.
- Ta nào có?
Dực Thai công chúa lại càng hoảng sợ, chuyện này làm sao lại biến thành nàng sai chứ?
- Nếu như ta bị bọn hắn gia hình tra tấn, khẳng định vu oan giá hoạ đem ngươi kéo xuống nước, bằng không thì ta là một đệ tử quần là áo lượt, không có chuyện cùng những hoàng tử hay công chúa các ngươi phân tranh cái gì? Khẳng định phía sau màn có người sai sử mới được a?
Đường Tiêu dương dương đắc ý mà nhìn Dực Thai công chúa, một bộ đoán chừng nàng sẽ xuống nước.
- Ngươi!
Dực Thai công chúa giận đến phổi muốn nổ tung, sau đó nàng hung dữ mà trừng mắt nhìn Đường Tiêu, phát ra lời thề mà nàng cho rằng là độc nhất:
- Lần sau ta nếu lại cứu ngươi, ta. . . Ta. . . Ta chính là đồ chó hoang!
Sau khi nói xong, Dực Thai công chúa cảm giác rất không minh bạch, vì vậy học theo Đường Tiêu, cũng dựng thẳng ngón giữa cho hắn.
- Ngươi vốn chính là đồ chó hoang.
Đường Tiêu cười sáng lạn như hoa, trong nội tâm ngược lại là suy nghĩ Chu Huyền Nhi ngươi quá khôi hài rồi, không có vật kia, dựng thẳng ngón giữa hữu dụng sao?
Kết quả Dực Thai công chúa một đầu gối đánh tới, đáng thương tiểu hầu gia khó khăn lắm mới tìm được đường sống trong chỗ chết, lại xém bị Dực Thai công chúa đánh một cái lên đường.
. . . . . .
- Công chúa, Nhị hoàng tử cùng Thất hoàng tử muốn xuất cung, kết quả bị Đại hoàng tử an bài người ngăn ở cửa cung, hai bên đang cãi nhau, có rất nhiều Hoàng tử công chúa ở đó xem náo nhiệt!
Cung nữ đi ra ngoài dò xét lại chạy trở về.
- Cơ hội tốt, có thể đem ôn thần này đưa đi.
Dực Thai công chúa vội vàng gọi người đưa xe ngựa đến.
Đường Tiêu ăn nhiều Bổ Huyết đan, lại ngủ một giấc say sưa, hiện tại trên người đã có chút khí lực. Hắn cất kỹ đồ đạc của mình, sau đó cải trang thành tiểu thái giám giúp Dực Thai công chúa dẫn ngựa, một bên chạy chậm đi theo cạnh xe ngựa. Đoàn người gấp gáp chạy tới cửa cung tham gia náo nhiệt.
Nhị hoàng tử Chu Hoằng cùng Thất hoàng tử Chu Vũ ngày thường cùng với Đại hoàng tử Chu Kình không hòa hợp. Lúc này Đại hoàng tử Chu Kình vì chuyện Ngũ hoàng tử Chu Bác làm mất Địa Nguyên đan, trong hoàng cung trắng trợn lùng bắt, thích khách lại không bắt được, khiến cho toàn bộ hoàng cung người người oán trách, gà bay chó chạy.
Đặc biệt là tẩm cung của Nhị hoàng tử Chu Hoằng cùng Thất hoàng tử Chu Vũ, bị Đại hoàng tử Chu Kình phái người tới tra xét. Đại hoàng tử Chu Kình hiển nhiên là đem trọng điểm hoài nghi tập trung lên hai người bọn họ.
Nhị hoàng tử Chu Hoằng cùng Thất hoàng tử Chu Vũ nhẫn nhịn một bụng oán khí không có nơi trút giận, đương nhiên muốn mượn cơ hội này làm ồn ào, đem Đại hoàng tử Chu Kình từ trong nhóm hoàng tử công chúa triệt để cô lập.
- Bổn cung hôm nay hẹn người, có chuyện rất trọng yếu muốn ra ngoài! Nếu không mở cửa, đừng trách ta mạnh mẽ xông tới!
Nhị hoàng tử rất phẫn nộ nói.
Thất hoàng tử Chu Vũ mỉm cười theo sát đằng sau Nhị hoàng tử, cũng không chủ động xuất đầu.
Nhị hoàng tử Chu Hoằng ngày thường cao lớn thô kệch, tu vi cùng Đại hoàng tử chênh lệch không nhiều lắm, cũng là Địa Nguyên Cấp cường giả, thích cùng các cường giả tông phái ở Áo Bỉ đảo kết giao. Chu Hi hoàng đế đối với hắn rất thưởng thức, nói võ học của hắn tương lai hẳn là nhân tài kiệt xuất nhất trong tất cả hoàng tử.
Ban ngày ở đấu giá hội, Nhị hoàng tử cùng Thất hoàng tử đều đi, Đại hoàng tử lúc ấy cũng có chút hoài nghi, đem một quả Địa Nguyên đan trị giá tám vạn hai nâng lên mười một vạn năm ngàn lượng, nhất định là Nhị hoàng tử cùng Thất hoàng tử gây nên.
Nhị hoàng tử Chu Hoằng cũng là người rất có lực cạnh tranh vị trí Thái tử, cho nên Đại hoàng tử lần này bị mất trộm Địa Nguyên đan, mục tiêu hoài nghi hàng đầu chính là hắn, căn cứ Đại hoàng tử suy đoán, Nhị hoàng tử ban ngày không mua được Địa Nguyên đan, hơn phân nửa là ghi hận trong lòng. Đêm qua, thích khách hơn phân nửa là cao thủ tông phái do Nhị hoàng tử tìm đến gây nên. Mục đích là đánh cắp Địa Nguyên đan mà hắn cho Ngũ hoàng tử, đưa cho Thất hoàng tử để lôi kéo cùng giao hảo.
Thất hoàng tử Chu Vũ hào hoa phong nhã, văn võ kiêm tu, chỉ số thông minh cực cao, lúc còn rất nhỏ đã lộ ra trí tuệ nhất đẳng, đối xử với mọi người cũng cực kỳ khiêm tốn, được đương kim hoàng thượng Chu Hi yêu thích, nói hắn là người thông minh nhất trong tất cả hoàng tử, nhân ái nhất, cũng có thể hiểu được tâm tư đế vương nhất.
Trước mắt, Thất hoàng tử Chu Vũ mới mười chín tuổi, tu vi đã đạt tới Nhân Nguyên Cấp ngũ giai, đồng dạng có thực lực tranh đoạt vị trí Thái tử, ở phương diện võ học, không qua hai năm là có thể trùng kích Địa Nguyên Cấp, cộng thêm cùng Nhị hoàng tử giao hảo, cho nên hắn cũng là đối tượng trọng điểm mà Đại hoàng tử hoài nghi.
- Đại hoàng tử có lệnh, trước khi Hoàng Thượng chưa hồi cung, cấm tất cả cung tần, hoàng tử công chúa xuất cung.
Thống lĩnh ngũ doanh của Ngự lâm quân tự mình canh giữ ở trước cửa hoàng cung, không ngừng hướng các vị hoàng tử công chúa giải thích.
- Nực cười! Hắn là hoàng tử, ta cũng là hoàng tử? Hay là các ngươi hoài nghi bổn cung là thích khách?
Nhị hoàng tử cảm xúc càng ngày càng kịch liệt.
Phương Kích Thân là Đại thống lĩnh Ngự lâm quân, giờ phút này mượn cớ ốm tránh về trong phủ, thủ hạ ngũ doanh thống lĩnh của hắn lúc này rất khó xử. Đại thống lĩnh không có ở đây, Đại hoàng tử có lệnh, hơn nữa thích khách còn chưa bắt được, xác thực không dám đơn giản để người xuất cung, giờ phút này tuy khó xử, nhưng vẫn không chịu mở cửa cung.
- Các ngươi đi! Đem cửa cung mở ra cho ta! Ta ngược lại muốn nhìn ai dám ngăn cản!
Nhị hoàng tử vung tay lên, lệnh mấy tiểu thái giám đi theo lên trước mở cửa Tử Cấm thành.
Thái giám của Thất hoàng tử cùng một ít tiểu hoàng tử công chúa cũng đều đi lên giúp một tay, Đường Tiêu đương nhiên cũng chạy tới tham gia náo nhiệt, xen lẫn trong đám thái giám, cùng những Ngự lâm quân kia xô đẩy, những ngự lâm quân kia vốn ý chí thủ vệ không kiên định, bị bọn người Đường Tiêu xô đẩy trong chốc lát, mượn bậc thang này trốn qua một bên.
Hoàng Thượng Chu Hi chưa về, Đại thống lĩnh Phương Kích không có ở đây, mấy vị hoàng tử không ai nhường ai, những Ngự lâm quân này sao dám xé rách da mặt?
- Nhị hoàng tử, mở cửa cung, trước mặt Đại hoàng tử chúng ta không có biện pháp bàn giao ah!
Năm vị thống lĩnh vẻ mặt khó xử, đương nhiên, hiện tại đang ở trước mặt đám hoàng tử công chúa, nhất định phải diễn đủ, để tránh Đại hoàng tử trách phạt bọn hắn.
- Ngươi nói với hắn, là ta cường hành mở cửa cung! Hắn muốn gây chuyện, thì đến chỗ ta nói chuyện!
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Sau khi Nhị hoàng tử hướng năm vị thống lĩnh nói một câu, thúc xe ngựa chạy ra khỏi cửa cung.
Thất hoàng tử cũng hướng năm vị thống lĩnh chắp tay, đi theo phía sau Nhị hoàng tử chạy ra khỏi cửa cung, có vài tên hoàng tử công chúa khác cũng đi theo xuất cung, tràng diện trong khoảng thời gian ngắn trở nên có chút hỗn loạn.
Bất quá những xe ngựa của hoàng gia này đi ra ngoài không được bao lâu, vừa qua Củng Long kiều, trước mặt có một đội Ngự lâm quân cưỡi ngựa từ trên quan đạo Kinh thành lao đến, hơn nữa hô lớn một tiếng:
- Hoàng Thượng khẩu dụ! Tất cả hoàng tử công chúa trước khi Hoàng Thượng chưa hồi cung, không được rời khỏi Tử Cấm thành!
Dực Thai công chúa bởi vì chột dạ nên không lao ra cửa cung, xe ngựa của nàng một mực ngưng lại trong cung. Khi đám người Nhị hoàng tử, Thất hoàng tử cùng các hoàng tử công chúa quay trở lại, nàng vội vàng hướng bốn phía xem xét một vòng, phát hiện Đường Tiêu đã không thấy bóng dáng, lúc này mới yên lòng một chút.
. . . . . .
Đường Tiêu theo xe ngựa của Nhị hoàng tử cùng Thất hoàng tử chạy ra khỏi Tử Cấm thành, vừa qua khỏi Củng Long kiều, xe ngựa của Nhị hoàng tử cùng Thất hoàng tử đã bị khẩu dụ hoàng thượng ngăn cản trở về. Đường Tiêu thừa dịp không có người chú ý hắn, nhanh chóng hướng trong Kinh thành chạy như điên, không ngờ trong Kinh thành giới nghiêm, phụ cận Tử Cấm thành không có người nào, Đường Tiêu chạy như điên như vậy, lập tức làm binh sĩ tuần tra chú ý, lớn tiếng kêu la đuổi theo hắn.
Đường Tiêu thầm kêu không ổn một tiếng, trong Kinh thành không dùng được Lôi Chấn Tử, nếu không chuyện tình càng náo càng lớn, hắn không dám dừng lại, lập tức chạy như điên chui vào một hẻm nhỏ phụ cận, nhưng không bao lâu, Đường Tiêu vì thiếu máu nghiêm trọng, thể lực nhanh chóng hạ thấp, thần trí cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, nếu như tiếp tục chạy, hắn tùy thời có thể hôn mê.
Đằng sau có vài đội tuần tra nghe âm thanh kêu la đều đuổi theo, lúc Đường Tiêu tháo chạy qua một đầu đường tắt, trước mặt xuất hiện một đội xe ngựa của hoàng gia, mấy chiếc xe ngựa to lớn triệt để đem đường đi của hắn chắn hết rồi, trên cờ xí của xe ngựa hoàng gia viết một chữ “Vương”.
Mấy đội tuần tra trong chốc lát sẽ chạy trốn, tai họa sẽ buông xuống, phía trước đã không đường có thể trốn, Đường Tiêu đầu có chút choáng váng thở dài một tiếng, khó khăn mới thoát khỏi hoàng cung, không ngờ lại bị bắt ở chỗ này, thật sự là không cam lòng ah!
Đang lúc Đường Tiêu chuẩn bị mạnh mẽ xông qua, đoàn xe ngựa phía trước, có một chiếc rèm cửa mở ra, bên trong có người trẻ tuổi một bận bạch bào thò ra nửa thân thể, hướng Đường Tiêu vẫy vẫy tay, ý bảo hắn lên xe. Đường Tiêu trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng hắn lúc này cũng đã không có lựa chọn, chỉ do dự nửa giây, hắn thả người nhảy vào trong xe ngựa kia.
- Hầu gia! Có nhìn thấy một tiểu thái giám từ nơi này chạy qua không? Hắn có thể là đồng đảng thích khách tối hôm qua!
Tiểu đội trưởng đội tuần tra của Ngự lâm quân vọt tới trước xe ngựa của hoàng gia, hướng chủ nhân của xe ngựa lớn tiếng hỏi thăm.
Định Dung Hầu Vương Lâm khẽ vén rèm cửa lên hướng ra phía ngoài nhìn nhìn, vẻ mặt lạnh nhạt:
- Nhị hoàng tử hẹn bản Hầu ở chỗ này gặp nói chuyện, bản Hầu một mực không có ly khai xe ngựa, ở đâu nhìn thấy thái giám thích khách?
- Không có ý tứ, quấy rầy Hầu gia rồi!
Mấy đội Ngự lâm quân tuần tra lập tức tách ra mấy đường, vượt qua xe ngựa của hoàng gia hướng phụ cận tìm tòi.
. . . . . .
- Vì cái gì cứu ta?
Đường Tiêu nhìn người trẻ tuổi áo bào trắng trước mặt, trong nội tâm có chút kỳ quái, Chu Kiền trước kia không có đề cập tới Đường Tiêu từng có một bằng hữu Hầu gia, hơn nữa còn là Hầu gia trẻ như vậy.
Định Dung Hầu Vương Lâm giờ phút này rất hứng thú mà nhìn Đường Tiêu, ngày hôm qua hắn xác thực hẹn Nhị hoàng tử Chu Hoằng buổi sáng hôm nay ở chỗ này gặp mặt nói chuyện, nhưng kỳ thật là vì Tử Nguyệt chân nhân bảo hắn thủ ở chỗ này, mục đích là đợi cứu Bắc Đẩu Thất Tinh trốn chạy.
Định Dung Hầu lúc ấy hỏi qua Tử Nguyệt chân nhân, Bắc Đẩu ngày đó đến cùng là người nào. Để hắn lúc ấy không có nhận lầm người, kết quả Tử Nguyệt chân nhân chỉ nói là có một tiểu thái giám chạy thục mạng, người nọ sẽ đụng vào xe của hắn, Định Dung Hầu muốn hỏi vài câu nữa, Tử Nguyệt chân nhân lập tức đem Lục Tự Chân Ngôn phóng ra, khiến cho Định Dung Hầu rất phiền muộn.
Sáng sớm chạy tới, Định Dung Hầu nóng lòng muốn biết thân phận thật sự của Bắc Đẩu Thất Tinh, trong nội tâm rất chờ mong, nhiều ngày như vậy, đáp án thần bí cuối cùng cũng được công bố, chỉ là hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, Bắc Đẩu Thất Tinh lại là vị Trấn quốc Hầu phủ Đường Tiêu Đường thiếu gia!
Thời điểm Bắc Đẩu Thất Tinh hiện thân, cũng không phải là ngày vị Đường thiếu gia này sinh ra, nói như vậy, vị Đường thiếu gia này sao lại là Bắc Đẩu Thất Tinh?
Thấy vị Hầu gia họ Vương tuổi còn trẻ này nhìn mình cười mỉm mà không nói lời nào, ngay cả câu hỏi của mình cũng không trả lời, trong nội tâm Đường Tiêu có chút sợ hãi, cái này choáng nha, không phải là đồng tính đó chứ? Cho dù ta lớn lên rất đẹp trai, cũng không cần xem ta như vậy a?
- Muốn biết ta vì sao cứu ngươi không?
Định Dung Hầu cuối cùng mở miệng, sau khi phát hiện mình thất thố, vội vàng thu liễm ánh mắt trở về.
- Vì cái gì?
Đường Tiêu vội vàng hỏi một câu.
- Ah ha ha ha ha ha ha. . . . . . Ah ha ha ha ha ha ha. . . . . . Thiên cơ bất khả lộ!
Định Dung Hầu cuồng tiếu một phen, sau khi nói ra năm chữ này, lập tức sảng khoái tinh thần, cảm giác rất hãnh diện, không dễ dàng ah! Rốt cuộc tìm được một đối tượng có thể lừa dối.
- Ah, không muốn nói thì đừng nói, ngươi biết ta là ai, vậy nhanh đưa ta hồi phủ.
Đường Tiêu nói xong cũng nhắm mắt lại tựa vào thành xe, tựa hồ đối với chân tướng sự tình không thèm để ý.
Nghe được Đường Tiêu trả lời, Định Dung Hầu lập tức nhíu mày, cái này choáng nha, đối với Lục Tự Chân Ngôn không phản ứng chút nào? Chẳng lẽ hắn một chút cũng không cảm thấy hiếu kỳ?
Sao kết quả phiền muộn vẫn là ta?
Thời điểm Đường Tiêu ở kiếp trước làm nhiệm vụ cửu tử nhất sinh, thường xuyên sẽ bất ngờ xuất hiện một ít người thần bí xuất thủ cứu giúp, cũng thường xuyên nhận được nhiệm vụ canh giữ ở một chỗ chờ cứu đồng đội, xuất phát từ quy tắc đặc thù như vậy, nên sau khi cứu giúp, lẫn nhau chưa bao giờ hỏi qua thân phận đối phương, cho nên vừa rồi sau khi hắn hỏi qua, Định Dung Hầu không chịu nói, hắn tự nhiên sẽ không hỏi lại lần thứ hai.
Định Dung Hầu miệng lệch ra mấy phân, đúng là không hỏi thêm gì nữa thật rồi, vén rèm xe lên truyền lời nói đi ra ngoài, cho đoàn xe khởi giá tiến về phụ cận Trấn quốc Hầu phủ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Chương 60: Thế ngoại cao nhân, vân đạm phong thanh.
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Mục Thương cả đêm không dám ngủ, ngày hôm qua nhận được mệnh lệnh của Đường Tiêu giao cho, Mục Thương chỉ nghe hắn nói đi tìm Dực Thai công chúa, không nghĩ rằng về sau hoàng cung cùng Kinh thành có động tĩnh lớn như vậy, cũng không biết có phải là cùng thiếu gia có quan hệ hay không.
Thấy Đường Tiêu bình an trở về, Mục Thương mới thở phào nhẹ nhỏm, Đường Tiêu cũng không nói cho hắn chuyện phát sinh tối hôm qua, chỉ nói trong nội cung có thích khách, hắn bị trì hoãn ở trong tẩm cung của Dực Thai công chúa không cách nào thoát thân.
- Sắc mặt thiếu gia sao trắng bệch như vậy?
Mục Thương rất lo lắng nhìn Đường Tiêu.
- Cái này. . . Đều là do Dực Thai công chúa kia. . .
Đường Tiêu nói đến đây thì ngừng lại, cảm giác lời này có chút không đúng lắm.
- Nha.
Mục Thương ý vị thâm trường liếc nhìn Đường Tiêu, sau khi cười cười thì không có hỏi lại.
Chỉ đáng thương Dực Thai công chúa, bị người ta hiểu lầm.
- Trong Kinh thành có một vị Hầu gia họ Vương nào hơn hai mươi tuổi không?
Đường Tiêu nhớ tới người trẻ tuổi áo bào trắng cứu hắn, liền thuận miệng hỏi Mục Thương một câu.
- Ngươi nói là Định Dung Hầu Vương Lâm? Hắn là đài Hầu gia trẻ tuổi nhất trong Kinh thành, đương kim hoàng thượng Chu Hi tự mình tứ phong.
Mục Thương lập tức đoán được Đường Tiêu nói tới ai, bởi vì trong Kinh thành hơn hai mươi tuổi được phong hầu, trước mắt cũng chỉ có một vị này thôi.
- Người này. . . trước kia là thuộc hạ cha ta sao?
Đường Tiêu hỏi tiếp một câu.
- Không phải.
Mục Thương lắc đầu:
- Về lai lịch của người này, trong Kinh thành có thể thăm dò được không nhiều lắm, chỉ biết hắn tuy tuổi còn trẻ, tu vi võ học lại vô cùng cao, cao đến thâm bất khả trắc, thậm chí có thể suy diễn thiên cơ, cho nên ngay cả đương kim hoàng thượng cũng kính hắn ba phần. Ngày bình thường hắn rất ít cùng người khác kết giao, luôn lộ ra bộ dáng thế ngoại cao nhân, vân đạm phong thanh.
- Thế ngoại cao nhân, vân đạm phong thanh? Ta xem là cố ý diễn trò?
Đường Tiêu lắc đầu, xem ra Mục Thương là nghe ngóng không ra lai lịch của vị Định Dung Hầu kia, bất quá hắn đã ra tay cứu mình, bên trong nhất định sẽ có một ít nguyên nhân, về phần nguyên nhân này là cái gì, chỉ có thể về sau nghĩ biện pháp khác tìm hiểu.
Đường Tiêu nghe Mục Thương nói vị Định Dung Hầu kia tu vi võ học thâm bất khả trắc, trong lòng hắn nổi lên một ý niệm, về sau võ công đại thành, nhất định phải tìm vị Định Dung Hầu này tỷ thí một chút, đánh cho mặt mũi hắn bầm dập, nhìn xem hắn thâm bất khả trắc đến cỡ nào a.
- Ngươi an bài cho người mua về một ít Bổ Huyết đan, không nên quá mức lộ liễu, đừng làm cho người khác nghi ngờ.
Sau khi Đường Tiêu nằm trên giường, lại hướng Mục Thương nói một tiếng.
- Bổ Huyết đan? Cái kia không quan trọng, mỗi tiệm thuốc ở bên trong Kinh thành đều có bán, hơn nữa người mua rất nhiều, ta an bài một ít hạ nhân chia nhau đi mua là được.
Mục Thương hướng Đường Tiêu nhẹ gật đầu, tuy trong lòng của hắn rất kỳ quái, thiếu gia rốt cuộc là mất máu như thế nào, nhưng thiếu gia không nói, hắn tự nhiên sẽ không hỏi nhiều.
Sau khi đuổi Mục Thương đi, trong nội tâm Đường Tiêu có chút nghĩ mà sợ, chuyện vừa rồi quả thật quá nguy hiểm, xém chút nữa là chết ở trong hoàng cung rồi, bất kể là nói như thế nào, cũng coi như thiếu Dực Thai công chúa một phần nhân tình.
Địa Nguyên đan hắn lấy theo trở về, cũng không phải Đường Tiêu keo kiệt không chịu đưa cho Dực Thai công chúa, mà là nàng không muốn. Đường Tiêu ngược lại cũng biết nguyên nhân nàng không muốn, một là nàng tạm thời không cần, hai là bên trong những ngày này, nhất định sẽ tiếp tục điều tra thích khách, vật kia ở trong cung Dực Thai, vạn nhất bị người phát hiện, Dực Thai công chúa xem như nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Đem toàn bộ nha hoàn đuổi ra khỏi phòng, Đường Tiêu thử vận chân khí, dùng thần thức lấy ra Ngọc Hồ Lô từ trong đan điền mà có được không dễ, sau khi cầm trong tay, hắn rất kinh ngạc phát hiện, vốn là Ngọc Hồ Lô hấp huyết biến thành màu đỏ như máu, trải qua một đêm lại lần nữa khôi phục xanh ngọc trong suốt, ngay cả một đường tơ máu cũng tìm không thấy.
Đường Tiêu nghĩ nửa ngày cũng không hiểu nguyên lý của Ngọc Hồ Lô này, nhưng mà hắn cũng biết rõ, Ngọc Hồ Lô này ẩn sâu trong bí thất của tẩm cung hoàng đế, tất nhiên quan hệ trọng đại, không cẩn thận có khả năng nhận tai ương diệt môn, tuyệt không thể đơn giản để cho người thứ hai biết, cho nên cũng không có tìm Mục Thương tới hỏi.
Tự mình chậm rãi lục lọi, thời gian tới thế giới này lâu rồi, Đường Tiêu cũng đã hiểu được một chút về thế giới này, đợi sau này tu vi võ giả càng ngày càng cao, nhất định có thể tự hành lục lọi ra tác dụng của Ngọc Hồ Lô này.
Bởi vì Ngọc Hồ Lô này xém chút nữa hút khô máu của Đường Tiêu, cho nên Đường Tiêu tạm thời đặt cho nó cái tên là “ Hấp huyết Hồ Lô”.
Vốn tên Hấp huyết Hồ Lô do Đường Tiêu đặt cùng tên của nó căn bản không liên quan nhau, Hấp huyết Hồ Lô tên là Luyện Yêu Thối Ma Hồ. Là một thần bí Bảo Hồ Lô từ thời đại Tam Hoàng Ngũ Đế, truyền thừa qua nhiều triều đại mới tới tay hoàng đế Chu Hi, một mực ẩn sâu trong phòng Thần Minh Thiết. Nghe nói tu vi phải vượt qua Thiên Nguyên Cấp, hoặc là có chút cơ duyên xảo hợp, mới có thể bài trừ cấm chế của nó, khiến nó nhận chủ.
Phụ hoàng của Chu Hi dùng cả đời, cũng không có thể cùng Luyện Yêu Thối Ma Hồ kết duyên, dùng tu vi hiện tại của Chu Hi, căn bản ngay cả cấm chế bên ngoài của nó cũng đột phá không được, cho nên hắn cũng một mực đem Luyện Yêu Thối Ma Hồ này để sâu trong mật thất.
Cơ duyên xảo hợp, linh hồn cứng cỏi của Đường Tiêu không chỉ đột phá cấm chế của Luyện Yêu Thối Ma Hồ, còn nhờ Thuỷ tổ trợ giúp, dùng hơn phân nửa máu huyết của hắn làm cho Luyện Yêu Thối Ma Hồ nhận chủ, trong lúc mơ hồ đã thu phục được Ngọc Hồ Lô thần bí này. Vốn lấy tu vi hiện tại của Đường Tiêu, căn bản không cách nào khởi động lực lượng thần bí trong Ngọc Hồ Lô.
Vuốt vuốt nghiên cứu một hồi lâu, Đường Tiêu đem Ngọc Hồ Lô thu lại trong đan điền, hiện tại máu huyết toàn thân hắn chưa đủ, cộng thêm ăn vào mấy viên dược hoàn “thuốc kích thích” không biết tên, đối với thân thể tổn thương thật lớn, những ngày này cũng không cách nào luyện võ, chỉ có thể nằm ở trên giường nuốt Bổ Huyết đan tiến hành tĩnh dưỡng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina