Chương 65: Người Côn Luân tới.
Nhóm dịch: Hany
Nguồn: Mê truyện
- Lạc Bắc sư đệ! Chúng ta là sư huynh của ngươi? Tại sao ngươi không hiểu được một chút sự tôn...
Tằng Nhất Thành còn chưa nói hết đã bị Lạc Bắc ngắt lời:
- Các ngơi có phải thấy tu luyện Tử Huyền khí quyết tới tầng thứ ba cho nên có thể ức hiếp được ta đúng không?
- Thì sao? - Mạnh Thục hừ lạnh một tiếng, ánh mắt càng thêm tàn nhẫn:
- Phế vật.
Lạc Bắc hơi ngẩng đầu nhìn hai người chằm chằm rồi cười lạnh:
- Niệm tình các ngươi nhập môn sớm hơn, ta để cho các ngươi đánh trước ba quyền.
- Ha ha ha.
Mạnh Thục liền cất lên tiếng cười ha hả rồi quay đầu nhìn Tằng Nhất Thành:
- Người có thấy tên phế vật này còn nói để cho chúng ta...
Nhưng tiếng cười của y chợt giống như con vịt bị người ta bóp cổ mà tắc nghẹn trong cổ họng.
Còn chưa kịp quay đầu lại, y đã thấy trước mặt hoa đi một cái, Lạc Bắc đã xuất hiện gần như dí sát mặt vào mình.
Những sợi lông trên người Mạnh Thục gần như dựng đứng. Nguyên khí của Tử Huyền khí tự nhiên lưu chuyển tràn ra ngoài.
Tốc độ tu vi của Mạnh Thục trong số đám đệ tử mới vào của Kinh Thần nhất mạch chỉ thua đám người Tông Chấn nhưng cũng gần đột phá tầng thứ ba mà đạt tới tầng thứ tư.
Cảm nhận được sự nguy hiểm, chân nguyên của tử Huyền khí trong nháy mắt lưu chuyển rồi sau đó, y liền vọt ra ngoài năm, sáu trượng.
Nhưng y vừa mới hạ xuống đất thì Lạc Bắc đã tới trước mặt mình, cũng giống như vừa rồi, thậm chí y còn cảm thấy hơi thở của Lạc Bắc phà vào người.
- Tên phế vật này tại sao lại nhanh như vậy?
Những lỗ chân lông trên người Mạnh Thục đều lộ ra hàn khí. Y không nhịn được rống to một tiếng sau đó lui lại rồi tống một quyền về phía Lạc Bắc.
Một tiếng động vang lên. Dưới một quyền đó, cảnh tay của Mạnh Thục tản ra ánh sáng màu tím của Tử Huyền khí, đồng thời tiếng xương cốt bùng nổ cũng vang lên.
“ Luận về tốc độ và sức lực cơ bản ta không hề kém. Hiện tại bọn chúng cũng chưa biết thuật pháp nên cơ bản không phải là đối thủ của ta.”
Lạc Bắc nhìn thẳng vào nắm tay của Mạnh Thục đang phóng tới người mà nheo mắt. Hắn hơi lùi lại liền tránh được một quyền của Mạnh Thục.
Đồng tử trong mắt Mạnh Thục co lại. Chỉ một đòn đó, y liền nhận ra tốc độ và cả kình lực của Lạc Bắc hơn xa mình.
“ Đánh lén sau lưng ta?”
Nhưng còn chưa chạm xuống đất, Lạc Bắc đã cảm nhận được sau lưng có gió ập tới.
Lạc Bắc uốn người, trong tích tắc cũng nhận thấy Tằng Nhất Thành đang vung nắm tay đánh vào mình. Nhưng cánh tay của Tằng Nhất Thành chợt run lên rồi giống như một sợi dây chợt chuyển hướng mà nện vào lưng Lạc Bắc. “ Bốp” Lạc Bắc bị đánh bay ra chỗ khác.
“ Tằng Nhất Thành có lẽ đã học qua quyền pháp.”
“ Một quyền toàn lực của y không dưới hai trăm cân sức, chẳng hề nương tay. Nếu thân thể ta không cứng cỏi, tu vi thật sự thấp kém thì lần này đã bị thương.”
Trong đầu Lạc Bắc xuất hiện suy nghĩ như vậy.
- Thế nào? Đó mới là quyền thứ nhất của ta.
Sau khi đánh bay Lạc Bắc, Tằng Nhất Thành cười lạnh.
“ Một quyền đó không làm cho ta bị thương. Xem ra ta luyện hóa được một nửa nội đan của Ô Cầu thì những thứ lực này rất khó làm ta bị ảnh hưởng.”
“ Quên đi. Đỡ phải mất thời gian giằng co. Cứ để cho họ ba quyền.”
Từ sau trận chiến sinh tử với Ô Cầu, bỏ chạy như điên trong rừng, thân thể của Lạc Bắc đã trở nên vô cùng nhanh nhẹn. Mắt thấy người sắp rơi xuống bên đường, Lạc Bắc khẽ chống hai tay rồi giống như một con tôm bật dậy. Tiếng cười của Tằng Nhất Thành còn chưa dứt, Lạc Bắc đã xuất hiện trước mặt y.
- Sao có thể như vậy? Không ngờ một quyền của ta không làm cho y bị thương.
Trong đầu Tằng Nhất Thành vừa mới xuất hiện suy nghĩ đó, đồng thời nắm tay cũng theo bản năng chém xuống cũng là lúc Lạc Bắc chạm đất.
Vừa mới chạm đất, Lạc Bắc liền giơ tay đón lấy nắm tay của Tằng Nhất Thành.
Trên y phục của Lạc Bắc và Tằng Nhất Thành vang lên tiếng không khí nổ chẳng khác gì hai sợ dây thừng lớn bị hai luồng sức mạnh kéo căng.
Chỉ mới kéo một cái, Tằng Nhất Thành đã bị Lạc Bắc kéo ngã rồi hất văng về phía Mạnh Thục.
Mạnh Thục đang ở trong không trung thì thấy Tằng Nhất Thành lao về phía mình liền cố hết sức để đỡ lấy. Tuy nhiên dưới chân không có điểm tựa nên chẳng những không đỡ được mà toàn thân còn chấn động rồi cả hai nện mạnh xuống đất.
Sức nặng của hai người lại thêm sức mạnh liền đập nát chân nguyên hộ thể của Mạnh Thục khiến cho y thở cũng không thở được, mặt tím tái mà phun ra một ngụm máu tươi.
Tằng Nhất Thành bị Mạnh Thục đỡ lại có thân thể y làm tấm đệm nên không bị thương nặng. Vừa mới nhảy lên, còn chưa kịp làm động tác gì thì y đã bị Lạc Bắc kéo lấy áo.
Ngay khi hai người rơi xuống đất, Lạc Bắc gần như đã đứng bên cạnh cả hai. Cú nhảy của Lạc Bắc không ngờ có tốc độ còn nhanh hơn bọn họ.
“ Roạt” đạo bào của Tằng Nhất Thành bền như vậy mà còn bị xé rách hơn nửa. Còn y thì giống như một cái bao tải bị Lạc Bắc ném đi.
Vừa mới đứng dậy còn chưa kịp có động tác gì, Tằng Nhất Thành đã bị Lạc Bắc ném đi bảy, tám trượng.
- Ngươi...
Phía sau, Mạnh Thục loạng choạng đứng dậy. Mặc dù Lạc Bắc vẫn đứng yên nhưng với những việc vừa mới diễn ra khiến cho y không dám ra tay nữa.
Trên người Lạc Bắc có một thứ uy áp khiến cho thân thể và tinh thần của y chấn động.
Ngoài bảy, tám trượng, Tằng Nhất Thành cũng cố gắng đứng dậy.
“ Người lấn ta một tấc, ta lấn người một thước.”
Lạc Bắc nhìn cả hai người bị thương nặng mà trong lòng có cảm giác hãnh diện.
“ Có điều nếu ta cũng giống như họ mà xuất toàn lực thì có khả năng lục phủ ngũ tạng của họ cũng bị phá nát, đánh mất tình đồng môn. Nhưng sau này mà còn tiếp tục thì ta cũng không nương tay.”
Trong lòng nghĩ như vậy, Lạc Bắc cũng chẳng thèm nhìn hai người mà đi dọc theo sơn đạo về phía núi Thiên Hạo.
- Cái gì kia?
Lạc Bắc vừa mới theo sơn đạo vòng qua nửa đỉnh núi thì chợt thấy nơi sườn bắc có một vầng ánh sáng xanh biếc vọt về phía Thục Sơn giống như một ngôi sao chổi kéo theo một cái đuôi thật đẹp.
“ Có người dùng pháp bảo phi hành!”
- Trác Trầm Đạo và Nam Ly Việt cầu kiến tiền bối Vũ Nhược Trần.”
Trong đầu Lạc Bắc vừa mới xuất hiện ý nghĩ đó thì âm thanh như sấm rền đã từ trên cao vọng xuống.
“ Ai mà kiêu ngạo không kiêng nể gì như vậy?”
Âm thanh và ánh sáng của pháp bảo không chút che giấu khiến cho Lạc Bắc cảm nhận người tới rất kiêu ngạo.
- Là ai?
Toàn bộ Thục Sơn liền chấn động. Hơn mười đạo kiếm quang từ trong các ngọn núi bay lên, hiển nhiên là đệ tử phụ trách tuần sơn.
- Đệ tử của Huyền Viên và Huống Vô Tâm?
Trong núi Trường Sinh, một tia sáng bản mệnh kiếm nguyên màu tím của Vũ Nhược Trần lao ra, tạo thành một lối đi xuyên qua pháp trận phòng ngự.
- Hiện tại họ tới đây có việc gì? Đan Lăng Sinh! Ngươi dẫn họ tới núi Thiên Hương gặp ta.
- Vũ Nhược Trần tiền bối. Khi ta ở Côn Luân nghe nói Thục Sơn muôn hình vạn trạng với ngàn ngọn núi nguy nga. Hôm nay nhìn thấy đúng là danh bất hư truyền.
Trên đỉnh Thiên Hương có một ngôi lầu cao năm tầng. Trong một gian phòng, một nam tử mặc trường bào màu hồng cười nói với Vũ Nhược Trần.
Ngồi bên cạnh y là một người mặc đạo bào màu lam, mái tóc được búi lại. Y có gương mặt giống như ngọc, trong mắt thi thoảng lại có ánh sáng màu tím lóe lên. Đó chính là Trác Trầm Đạo tu luyện Đạo tàng chân nguyên quyết.
Mà nam tử mặc áo dài màu đỏ cũng là Nam Ly Việt, đệ tử của Huống Vô Tâm.
Hiện tại mặc dù câu nói của y giống như khen ngợi với Vũ Nhược Trần nhưng nét mặt lại kiêu căng cho thấy nói một đằng còn nghĩ một nẻo.
Có điều Vũ Nhược Trần cũng không hề để ý chỉ cười nhạt:
- Cảnh tượng Thục Sơn của ta làm sao có thể sánh được với Côn Luân. Không biết lần này hai vị tới đây có chuyện gì?
- Lần này chúng ta tới đây là có việc muốn cầu với tiền bối.
Nam Ly Việt nở nụ cười còn Trác Trầm Đạo vẫn không nói gì. Hiển nhiên là địa vị của Nam Ly Việt còn trên cả y.
Trong cái nhìn đó của Nam Ly Việt không ngờ có một chút sát khí.
“ Chẳng trách sư phụ nói bản mệnh kiếm nguyên của y lợi hại, không thể coi thường.”
Tuy nhiên thân thể của y trong nháy mắt ớn lạnh bởi vì khi Vũ Nhược Trần liếc mắt, y liền cảm giác của mình giống như bị kiếm quang đâm phải.
- Tu vi của tiền bối đúng là khiến cho người ta phải thán phục.
Nhưng Nam Ly Việt vẫn thản nhiên nở nụ cười:
- Không dám giấu. Lần này chúng ta tới đây là muốn mời tiền bối giúp chặn giết một tên yên nhân.
Sau khi dừng lại một chút, Nam Ly Việt lại nói:
- Vốn tên yêu nhân này đã bị thương nặng, nhưng chúng ta biết được y đã bỏ chạy tới Bắc Mang. Phi kiếm của Thục Sơn có một không hai trên thiên hạ. Nếu như được Thục Sơn giúp sức thì Côn Luân và Thục Sơn cùng hành động, yêu ma ở phương Bắc sẽ không dám vọng động.
- Yêu mà ở Bắc Câu và núi Chiêu Diêu? Cái này đúng là hơi khó giải quyết. - Vũ Nhược Trần mỉm cười rồi nói:
- Hai vị cứ nghỉ ngơi. Đợi ta để cho đám người Đan Lăng Sinh tới Bắc Mang.
.....
- Sư thúc! Hai người Côn Luân dám tới tận cửa mà lớn tiếng gọi chứng tỏ không coi chúng ta vào đâu. Nếu người đồng ý chẳng lẽ định nghe theo họ?
Trên đỉnh Thiên Hương, đám người Đan Lăng Sinh và Đoạn Thiên Nhai đứng bên cạnh Vũ Nhược Trần, nét mặt không giấu được sự lạnh lùng.
- Yêu nhân? - Vũ Nhược Trần nhìn hai người:
- Yêu nhân mà hai người đó nói cũng chính là người hầu Nghiệp Triệu Nam bên cạnh Nguyên Thiên Y.
- Là y?
- Nơi La Phù truyền thụ kinh có pháp trận hòa nhạp với linh mạch của La Phù. Nếu như phá trận thì tất cả sẽ bị hủy mà không được gì. Hiện tại Nghiệp Triệu Nam có khả năng biết được phương pháp mở cửa nơi truyền thụ kinh điển của La Phù, hơn nữa La Phù đã có truyền nhân. Vì vậy mà Côn Luân mới không tiếc tất cả muốn giết y.
Vũ Nhược Trần khẽ thở dài:
- Nếu Nghiệp Triệu Nam bỏ mình thì không sao. Nhưng nếu bị Côn Luân bắt giữ, để cho họ có được sự truyền thừa ngàn năm của La Phù thì Thục Sơn chúng ta hoàn toàn lép vế. Bọn họ tới đây cũng chỉ là muốn xem thái độ của Thục Sơn chúng ta thế nào. Các ngươi có đi thì cứ hành sự theo hoàn cảnh. Nếu Nghiệp Triệu Nam bị Côn Luân bắt được thì đúng là sống không bằng chết.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Chương 66: Bắc Mang huyết kiển.
Nhóm dịch: Hany
Nguồn: Mê truyện
Sáu đạo kiếm quang phi hành trên bầu trời với tốc độ cực nhanh
Sáu người đó nhận lệnh của Vũ Nhược Trần tới Bắc Mang bao gồm Đan Lăng Sinh, Ngao Hoàng, Tiêu Phong...
Trên nét mặt sáu người đều có một sự nghiêm túc.
Hiện tại Côn Luân quyền nghiêng thiên hạ, đệ tử môn hạ đều cao ngạo, không coi đệ tử các môn phái khác vào đâu. Nam Ly Việt và Trác Trầm Đạo trên danh nghĩa là tới Thục Sơn xin giúp đỡ nhưng cũng có ý là ra lệnh cho Thục Sơn.
Đệ tử Thục Sơn có mấy ngàn chủ yếu tu luyện pháp quyết phi kiếm nên có khí thế bất khuất.
Môn phái như vậy làm sao chấp nhận để cho người ta sai khiến.
Vì vậy cho dù Vũ Nhược Trần không nói thì đám người Đan Lăng Sinh cũng có cảm giác quan hệ cả hai phái đã tới trạng thái bạt kiếm giương cung.
Mà câu nói của Vũ Nhược Trần cũng khiến cho Đan Lăng Sinh hiểu rõ:
- Cùng với việc để Nghiệp Triệu Nam bị Côn Luân bắt giữ còn không bằng đánh chết.
- Mới mười năm không tới Bắc Mang không ngờ nơi đây chuyển biến thế này. Số mệnh trời đất thay đổi không ngờ tới mức đó.
Trước mắt sáu người nhanh chóng xuất hiện mỗi dải rừng núi kéo dài tới mấy trăm dặm. Chỉ mới nhìn thoáng qua, Đan Lăng Sinh đã có ý nghĩ như vậy.
Nơi Bắc Mang, những ngọn núi kéo dài bốn năm trăm dặm. Mấy ngàn năm qua rất nhiều hoàng đế vương gia đều có một chôn ở đây. Vì vậy mà âm khí của nó rất dày. Nhưng mười mấy năm trước, Đan Lăng Sinh đã tới Bắc Mang khi nói nguyên khí nơi đây vẫn vô cùng đầy đủ. Trong ngàn dặm có rất nhiều môn phái tu đạo. Mà nổi danh nhất ở Bắc Mang chính là Câu Trần Thiên đạo và Hà Gian phái.
Nhưng hiện giờ từ xa nhìn lại trong những ngọn núi đều có quỷ khí bốc lên. Quỷ khí bốc hẳn lên tới trăm thước, che đi ánh nắng mặt trời khiến cho toàn bộ những dãy núi đều trở nên ảm đạm.
- Đến Bắc Mang, âm khí mạnh thật.
Đám người Ngao Hoàng đứng bên cạnh Đan Lăng Sinh cũng đều tập trung tinh thần quan sát.
Trong ngàn dặm hoang vu, nơi nào cũng có thể thấy những cái mộ bị người ta bới lên với những đám gỗ mục nát cùng với đầu lâu. Thậm chí trong đó còn lẫn cả hài cốt của trâu ngựa. Chỉ thấy trong đám âm khí bao phủ những mô đất đó thi thoảng có ánh ma trơi lóe lên.
Giữa ban ngày mà có thể có ma trơi lóe lê thì chỉ có âm hồn quỷ khí lâu ngày tới một mức độ nhất định mới có thể sinh ra lân hỏa màu xanh.
Trong sách cổ có ghi chép, khi mặt trời khuất bóng, những nơi có thể sinh ra lân hỏa đó chính là quỷ vực.
- Nhìn tình hình thì không phải chỉ có một hai người trộm mộ mà có rất nhiều người. Thiên hạ rối loạn, chinh chiến mấy chục năm khiến cho giặt cướp hoành hành. Chỉ sợ ngay cả đám lưu dân cũng như ong vỡ tổ mà đào bới mộ tìm kiếm những thứ đáng giá.
Cả ngàn vạn ngôi một bên dưới đều bị đào bới trơ cả xương trắng khiến cho âm hồn quỷ khí bốc lên. Đám người dừng lại quan sát cũng hiểu được tại sao nơi này lại hình thành quỷ vực.
- Lân hỏa màu xanh có lể làm bẩn chân nguyên phi kiếm. Bắc Mang là nơi Tán tu tập trung. Nếu đi vào sâu phải cẩn thận.
Đan Lăng Sinh vừa mới nói câu đó thì đột nhiên một đám mây đỏ to hơn mười trượng từ trong một ngọn núi phóng lên cao như muốn xuyên thủng trời đất.
Trong đám mây đỏ mơ hồ có thể thấy được vô số tia điện màu tím.
Rồi sau đó là những tiếng nổ vang, vô số những làn sóng không khí theo mây đỏ tản ra.
- Tu vi cao thật. Chúng ta tới đó đi.
Đám người Đan Lăng Sinh dốc hết sức ngự kiếm với tốc độ nhanh hơn lúc trước gấp đôi lao đi. Khi tới cách đám mây đỏ chừng ba mươi dặm có thể thấy đám mây đỏ kia là do những ngọn lửa bao phủ, từ bên trong ánh sáng của nó chiếu ra bốn phía khiến cho trời đất như rung chuyển.
Vô số pháp lực dao động cực mạnh tản ra xung quanh. Không biết có người nào đang sử dụng pháp thuật nhưng cũng có thể thấy được có bốn, năm người trong số đó không hề kém so với đám người của Thục Sơn.
Một vầng ánh sáng đỏ như máu từ trong sơn cốc đó lao ra rồi tản ra, hóa thành sương mù dày đặc, không ngờ khiến cho toàn bộ khu vực mười dặm xung quanh đều lung lay. Từ xay nhìn lại giống như trong núi rừng Bắc Mang xuất hiện một cái kén đỏ như máu.
Ngọn núi bị cái kén bao phủ giống như biến mất. Trong đó ánh sáng không thể nào truyền ra được chỉ có thể thấy bên trong cái kén dường như có ngàn vạn con quái vật đang bay tán loạn.
- Diễm Ma Thiên La chung! Đây chính là pháp bảo của chưởng giáo Thích Như Ý phái Hà Gian.
Đan Lăng Sinh đột nhiên cả kinh rồi một làn ánh sáng màu xanh bọc lấy hai người vọt ra.
Đó là một cái lá cây có phần sau xoắn ốc giống như một cái thuyền nhỏ đang vừa bay vừa xoay tròn với tốc độ cực nhanh.
- Bích Vân Trùng.
Đan Lăng Sinh liếc mắt thì phát hiện ra đó là pháp bảo nổi danh Bích Vân trùng của Côn Luân. Mà hai người trên đó chính là Nam Ly Việt và Trác Trầm Đạo.
- Ha ha!
Đám người Đan Lăng Sinh còn chưa có phản ứng, Nam Ly Việt đã cười ha hả:
- Thích Như Ý! Thục Sơn và Côn Luân ta tới đây ngươi còn không bó tay chịu trói?
- Câm mồm! Chỉ mấy tên hậu bối mà cũng dám ngông cuồng trước mặt ta? Cho dù là Thập đại kim tiên của Côn Luân hay Vũ Nhược Trần và Yến Kinh Tà có đích thân đến thì cũng làm gì được ta?
Từ trong cái kén màu đỏ một tiếng gầm vang lên. Sau tiếng gầm đó mấy trăm con quái vật đỏ như máu, toàn thân khoác áo giáp sáng bóng với đôi cánh rộng che phủ trời đất vọt về đám người Đan Lăng Sinh.
Đây là phi thiên thi do Ma Thiên La chung luyện xuất. Mặc dù không phải là pháp thuật công kích nhưng mỗi một con đều có thân thể cứng hơn kim cương và sức lực vô cùng mạnh.
- Tiền bối khoan hãy ra tay.
Đám người Đan Lăng Sinh đến đây vốn hành sự theo hoàn cảnh, hơn nữa cũng chỉ giả vờ giúp Côn Luân chặn giết Nghiệp Triệu Nam. Giờ phút này lại đụng phải Thích Như Ý của phái Hà Gian đột nhiên nổi giận, Đan Lăng Sinh đột nhiên cảm nhận có gì đó không ổn.
Tuy nhiên Thích Như Ý lại không có ý dừng tay. Mấy trăm con Phi Thiên thi đang bay tới từ bốn phương tám hướng đều nhằm vào họ.
Không thể tránh được, sáu đạo kiếm quang đồng loại xuất hiện giống như một cái bánh xe quay tròn trong không trung cắt nát mười con phi thiên thi đang bay tới gần thành những mảnh nhỏ.
- Kiếm quyết của Thục Sơn quả nhiên không tầm thường. Vậy các ngươi hãy đón một kiếm của ta thử xem.
Một vầng sáng màu trắng chợt xoắn về phía Đan Lăng Sinh với âm khí dày đặc.
- Bỉ Ngạn vô thường kiếm?
Ánh mắt của Đan Lăng Sinh trở nên lạnh lùng. Kiếm quang màu đen đột nhiên biến mất trước mặt hắn. Mà khi nó vừa mới biến mất, một đạo kiếm quang màu đen tản ra hơi thở hủy diệt cũng va chạm với đạo kiếm quang màu trắng đang lao tới.
Ngay lập tức những cơn gió trong suốt như lưu ly xuất hiện đồng thời Bỉ Ngạn vô thường kiếm cũng quay trở về kèm theo tiếng kêu đau đón.
- Bản Mệnh kiếm nguyên? Không thể ngờ được một tên hậu bối mà đã tu luyện bản mệnh kiếm nguyên tới mức độ này.
- Tiền bối! Khoan động thủ. Hãy nói cho rõ trước đã.
Vừa rồi, bản mệnh kiếm nguyên của Đan Lăng Sinh dường như chiếm thượng phong nhưng y không hề có lấy một chút đắc ý mà quay đầu nhìn Nam Ly Việt và Trác Trầm Đạo:
- Tại sao các ngươi lại giao thủ với phái Hà Gian?
- Phái Hà Gian tu luyện yêu thuật, không nghe lệnh của Côn Luân ta, lại còn cấu kết với núi Chiêu Diêu. Cho nên hôm nay rước lấy họa diệt môn.
Nam Ly Việt lớn tiếng nói.
- Kiêu ngạo ngông cuồng. Muốn tiêu diệt phái ta? Trước tiên ta tiêu diệt hai tên tiểu nhi ngông cuồng các ngươi.
Một âm thanh nổi giận vang lên trong cái kén. Rồi một cái kính màu xanh đồng từ trong đó bay ra, chiếu thẳng vào Nam Ly Việt và Trác Trầm Đạo trên Bích Vân Trùng.
- Ngũ Âm Thần Lôi giám.
Ngũ Âm Thần lôi giám và Diễm Ma Thiên La chung cùng với Bỉ Ngạn Vô Thường kiếm là ba bảo vật của phái Hà gian. Mà trong ba bảo đó thì Ngũ Âm thần Lôi giám có uy lực mạnh nhất. Ánh sáng của nó tản ra tới mức khiến cho năm loại âm lôi nổ tung đúng là khó chắn.
- Cẩn thận bị ánh sáng chạm phải sẽ làm cho Âm Lôi nổ tung.
Quay sang đám người Ngao Hoàng nói xong, kiếm quang của Đan Lăng Sinh cũng dừng lại lấp lánh.
Thích Như Ý phóng cả ba loại chí bảo của phái hà gian hiển nhiên là đã nổi giận. Nam Ly Việt và Trác Trầm Đạo cũng không phải là đối thủ của y. Nếu như Thục Sơn không ra tay thì hai người có thể bị Thích Như Ý đánh chết. Nhưng nếu ra tay thì đúng là biến thành con rối để cho Côn Luân sai khiến.
“ có lẽ Côn Luân muốn cho Thục Sơn chúng ta và Hà Gian phái khiêu chiến với nhau. Nếu không thỉ chỉ với hai người bọn họ làm sao dám tới tiêu diệt phái Hà Gian?”
Bỗng nhiên, Đan Lăng Sinh quay đầu nhìn thì thấy nét mặt của Nam Ly Việt và Trác Trầm Đạo đều không hề có lấy một chút kinh hãi.
“ Không ổn!”
Huyệt Thái Dương của Đan Lăng Sinh đập thình thịch, còn chưa kịp thốt lên thì huyết vân từ trong Ngũ Âm Thần lôi giám xoay chuyển hướng về phía họ.
- Ha ha!
Cái kén to cũng đột nhiên xoay chuyển.
“ Uỳnh!” Vô số âm lôi nổ tung xung quanh người bọn Đan Lăng Sinh. Trong sáu người Minh Triết có tu vi thấp nhất không tránh kịp liền bị âm lôi nổ cho toàn thân chảy máu mà rơi xuống.
Nhưng y còn chưa kịp rơi xuống đã bị một đạo lôi quang màu tím lao tới khiến cho nổ tung.
- Côn Luân các ngươi muốn khai chiến với Thục Sơn chúng ta?
Bản mạng kiếm nguyên của Đan Lăng Sinh nổ vang trong không trung.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
- Cơ nghiệp Thục Sơn các ngươi có cả ngàn năm, nếu muốn khai chiến, Côn Luân chúng ta khó thắng được dễ dàng. Làm sao chúng ta có thể khai chiến với Thục Sơn các ngươi.
Nam Ly Việt cười cười cũng không giao đấu với bản mệnh kiếm nguyên của Đan Lăng Sinh mà chỉ dốc sức điều khiển Bích Vân trùng tránh một đòn dưới cơn thịnh nộ của đối phương.
- Chỉ cần không một ai trong số các ngươi thoát được thì Côn Luân chúng ta và Thục Sơn các ngươi vẫn cũng một chí khí chống chọi với yêu ma. Đan Lăng Sinh! Nghe nói ngươi và Đoạn Thiên Nhai là trụ cột của Thục Sơn là đệ tử được Vũ Nhược Trần coi trọng. Lão còn sử dụng Huyết Xá lợi để nâng cao tu vi của ác ngươi không biết có thật hay không?
“ Muốn giết người diệt khẩu?”
Nếu bọn họ biết mất tất cả ở Bắc Mang thì Côn Luân cũng có thể từ chối trách nhiệm hoặc đổ lên đầu người khác.
Lúc này đám người Đan Lăng Sinh đã biết Nam Ly Việt và Trác Trầm Đạo định làm gì.
- Vậy các ngươi thử giữ tất cả chúng ta lại xem.
Đám người Đan Lăng Sinh và Minh Triết cùng nhau nhập môn, hiện tại thấy Minh Triết bỏ mạng, lại nghe Nam Ly Việt nói vậy nên giận quá hóa cười.
Hành động của đám người Nam Ly Việt chứng tỏ đã chuẩn bị từ trước, định làm suy yếu thực lực của Thục Sơn.
Mà suy yếu thực lực của Thục Sơn cũng là ý đồ với cả Thục Sơn.
Cái loại hành động này đã làm phải triệt để, chỉ cần đám người Đan Lăng Sinh có một người chạy trốn thì chắc chắn sẽ nổ ra một trận đại chiến giữa Thục Sơn và Côn Luân khiến cho thiên hạ đại biến.
Cho dù trong lòng tràn ngập cơn giận nhưng Đan Lăng Sinh vẫn không thể tin nổi được rằng Côn Luân lại có cái suy nghĩ đó.
Tuy nhiên bản mệnh kiếm nguyên còn chưa phóng ra thì từ trong cái kén màu đỏ có hàng ngàn, hàng vạn ngọn lửa màu trắng lao về phía đám người Đan Lăng Sinh.
- Đan Lăng Sinh sư huynh. Huynh và Tiêu Phong sư huynh đối phó với hai tên môn đồ vô sỉ của Côn Luân để chúng ta đối phó với người phái Hà Gian.
Ngao Hoàng rung tay lên liền ném ra ba mươi sáu lá bùa đỏ thắm. Tất cả những lá bùa nổ tung hóa thành một vầng lửa khiến cho cả ngàn, vạn ngọn lửa màu trắng cũng nổ theo.
Thục Sơn chủ tu phi kiếm nhưng cũng có những pháp quyết khác. Ngao Hoàng liếc mắt liền nhận ra những tia lửa đang lao tới chính là Hỏa Lân tiễn của phái Hà Gian. Chỉ cần trúng một mũi tên sẽ khiến cho máu huyết toàn thân khô kiệt mà chết. Vì vậy mà y ném ra ba mươi sau tấm Thiên Cương hỏa lôi phù khiến cho tất cả Bạch Cốt hỏa lân tiễn nổ tung.
Mắt thấy Ngao Hoàng làm nổ tung Bạch Cốt hỏa lân tiễn, Đan Lăng Sinh và Tiêu Phong liền phóng ra kiếm nguyên bản mệnh và phi kiếm chém về phía Trác Trầm Đạo và Nam Ly việt trong Bích Vân trùng.
Hai mắt của Trác Trầm Đạo biến thành màu tím rồi một tia chớp màu tím lao xuống đánh với phi kiếm và kiếm nguyên bản mệnh của Đan Lăng Sinh cùng với Tiêu Phong khiến cho một tiếng nổ vang lên. Trong tích tắc bị ngăn cản, từ trong đám Bạch Cốt Hỏa lân tiễn lại có một cái bóng trắng lao ra. Kiếm quang màu trắng giao thủ với kiếm quang của đám người Ngao Hoàng rồi một người mặc quần áo màu trắng quấn lấy y.
Trong nháy mắt, Ngao Hoàng kêu lên một tiếng thảm thiết, toàn thân bốc lên một ngọn lửa màu trắng rồi cháy thành tro. Ngay cả phi kiếm của y mất đi sự khống chế rồi bị bóng người kia bắt lấy.
- Thích Như ý! Thục Sơn ta nhất định diệt cả phái ngươi.
Tiêu Phong có bản tính đôn hậu nhưng nhìn thấy cảnh tượng đó cũng gào lên điên cuồng.
- Đan Lăng Sinh! Ngươi đi mau. Để cho sư tôn và sư thúc báo thù cho chúng ta.
Trong tiếng gào điên cuồng của Tiêu Phong, con mắt của Đan Lăng Sinh gần như nứt toác, chảy ra máu. Nhưng y không nói một câu, cũng không hề dừng lại dốc sức điều khiển kiếm nguyên bản mệnh khiến cho cả người như hóa thành một thanh thần binh tuyệt thế mà lao đi.
Cái bóng người màu trắng kia chính là chưởng giáo Thích Như Ý của phái Hà Gian. Mặc dù Ngao Hoàng có đạo pháp tinh thân phá được cả vạn mũi Bạch Cốt hỏa lân tiễn của phái Hà Gian, nhưng y cũng ẩn nấp trong đó rồi liều mạng hứng chịu Thiên Cương lôi hỏa nổ tung mà vọt tới bên cạnh Ngao Hoàng sau đó sử dụng Thất tu ly hỏa bào quấn lấy đối phương.
Đấu pháp sinh tử này khiến cho Ngao Hoàng trở tay không kịp mà bị Thích Như Ý đánh chết.
Tu vi của Thích Như Ý cao tuyệt, hơn nữa tâm tính tàn nhân kèm thêm rất nhiều pháp bảo. Cho dù Đan Lăng Sinh cũng chưa chắc có thể đánh chết y. Hơn nữa, sau khi Thích Như Ý đánh chết Ngao Hoàng, trong không trung cũng đột nhiên xuất hiện một lão đạo cầm trong tay bạch cốt trường phiên và một người mặc áo bào đen cưỡi trên một con dị thú.
Hai người đó đều là chưởng giáo Khuất Đạo Tử của Bắc Mang phái và chưởng giáo Hắc Phong thượng nhân của Câu Trần thiên đạo. Tu vi của hai người cũng không hề kém Thích Như Ý.
Đan Lăng Sinh biết mình mà đi thì đám người Tiêu Phong nhất định không thể may mắn sống sót.
Nhưng bây giờ y cũng không thể ở lại.
Hành động của Côn Luân hiển nhiên là muốn tiêu diệt Thục Sơn. Nếu không bỏ chạy, thì không thể nhắn cái tin này tới cho đám người Vũ Nhược Trần, để cho Côn Luân từ từ tiêu diệt thực lực của Thục Sơn. Đến lúc Thục Sơn thật sự biết được âm mưu của Côn Luân thì cũng không còn kịp nữa.
- Còn định chạy? Không dễ thế đâu. Ta thật sự muốn xem kiếm nguyên bản mệnh của Thục Sơn các ngươi với kiếm nguyên bản mệnh từ nhất mạch của sư thúc Vấn Thiên cái nào mạnh hơn.
Nam Ly Việt híp mắt cười, điều khiển Bích Vân Trùng bay ngược lại. Hai tay y điểm vào hư không khiến cho bầu trời trở nên tối đen, giống như tinh không sa xuống. Tất cả những ngôi sao trong bầu trời đều xoay tròn đè xuống trước mặt Đan Lăng Sinh tạo thành một cái lốc xoáy tinh hà.
Âm dương sinh tử đạo! Âm dương tinh không tuyền.
Trong nháy mắt làm cho trời đất thay đổi, mặc dù chỉ là ảo giác, không ai có thể thực sự làm cho trời đất vận chuyển nhưng Âm Dương tinh không tuyền tản ra pháp lực khiến cho phi kiếm của Tiêu Phong cũng bị nó cuốn vào rồi vò nát trong lốc xoáy.
Tu vi của Nam Ly Việt hiển nhiên là Tiêu Phong không thể sánh được, thậm chí cả Thích Như Ý cũng còn cao hơn rất nhiều.
Nhưng kiếm quang phóng đi khiến cho tinh không xuất hiện một cái khe. Mà toàn bộ lốc xoáy tinh hà cũng bị phá nát.
Trong cơn bi phẫn, kiếm nguyên bản mạng của Đan Lăng Sinh đã phát ra uy lực vượt qua cực hạn đạt tới một mức độ không thể tưởng tượng.
Uy lực của một đòn đó thậm chí so với một đòn Vấn Thiên đánh với Nguyên Thiên Y cũng không kém hơn nhiều.
- Tu vi hậu bối của Thục Sơn không ngờ đạt tới mức độ này. Chỉ sợ ta cũng không phải là địch thủ của y.
Một kiếm đó mặc dù không đâm về phía mình nhưng uy lực của nó cũng khiến cho Thích Như ý phải chui lại trong cái kén đỏ như máu.
- Bốn trăm năm trước, đồng đạo trong thiên hạ tập trung ở Kim Đỉnh cùng với Côn Luân các ngươi chống lại U Minh huyết ma nên các ngươi mới có được như ngày hôm nay. Hiện tại các ngươi lại giết hại đồng đạo. Thục Sơn ta cho dù không bằng Côn Luân các ngươi cũng khiến cho các ngươi ngọc đá đều nát.
Sau khi đánh tan Âm Dương tinh không tuyền của Nam Ly việt, bóng của Đan Lăng Sinh đã vượt xa hơn mười dặm. Âm thanh của y đầy lạnh lùng vọng lại phía sau.
Vọt ra hơn mười dặm, Đan Lăng Sinh lấy kiếm nguyên bản mệnh mà phi độn. Mắt thấy đám người Nam Ly Việt và Trác Trầm Đạo không thể đuổi kịp, nếu không thì Đan Lăng Sinh cũng không nói như vậy.
- Kiếm nguyên bản mệnh của Thục Sơn đúng là độc bộ thiên hạ. So với kiếm nguyên bản mệnh của Vấn Thiên còn mạnh hơn.
Nhưng đúng vào lúc này, không trung tối sầm lại. Huống Vô Tâm như từ trong hư không bước ra. Hai sợi dây màu trắng, đen đột nhiên xuất hiện trói lấy Đan Lăng Sinh.
- Huống Vô Tâm.
Đồng từ trong mắt Đan Lăng Sinh co lại:
- Phá!
Trong phút chốc, toàn bộ tinh thần của hắn tập trung lên kiếm nguyên bản mệnh mà chém về phía trước.
Nhưng một đòn của hắn chỉ như xẹt qua hư không, hai sợi dây mà đen và trắng đã bao quanh người Đan Lăng SInh.
- Đây là pháp bảo gì mà ngay cả kiếm nguyên bản mệnh cũng không thể làm gì được?
Đám người Thích Như Ý cảm thấy ớn lạnh. Cùng lúc đó một con lốc xoáy màu bạc cũng xuất hiện trên đầu Đan Lăng Sinh. Mà Đan Lăng Sinh cũng không thể trốn thoát nên rống lên:
- Trời đất có mắt. Các ngươi nghĩ làm việc này không ai có thể biết được đúng không?
Âm thanh của Đan Lăng Sinh còn chưa biến mất, lốc xoáy màu bạc đã hạ xuống. Vố số tia sáng bạc trong nháy mắt cắt tinh thần và tâm niệm cùng với thân thể Đan Lăng Sinh thành tro.
- Hồng phấn khô lâu. Mất đi chân nguyên và thần phách thì cho dù kiếm nguyên của ngươi có lợi hại tới mấy cũng chỉ là một khối sắt vụn.
Huống Vô Tâm đứng cách Đan Lăng Sinh chỉ có vài chục trượng. Y khẽ vươn tay liền bắt lấy thanh trường kiếm màu đen đang rơi xuống. Sau khi liếc mắt nhìn, y miết nhẹ tay, thanh trường kiếm màu đen từ từ biến thành chất lỏng mà nhỏ giọt xuống dưới.
Đám người Thích Như Ý cũng đánh chết đám người Tiêu Phong trong nháy mắt. Nhưng nhìn thấy cảnh tượng đó tất cả đều kinh hoàng.
Mặc dù Đan Lăng Sinh đã chết. Nhưng hắn đã tu luyện được kiếm nguyên bản mệnh thì thanh phi kiếm này cũng đã được chân nguyên của Đan Lăng Sinh tẩm bổ không hề thua kém gì những pháp bảo phi kiếm nổi danh trên thế gian. Nhưng Huống Vô Tâm chỉ miết tay một cái đã phá hủy nó.
Đám người Thích Như Ý kinh hãi nhìn về phía Đan Lăng Sinh biến mất. Huống Vô Tâm chợt nở nụ cười:
- Ông trời có mắt. Các ngươi lại không thể nhìn thấy. Cứ cho các ngươi đoán được đó là do Côn Luân gây ra thì sao? Chưởng giáo của Côn Luân là Hoàng Vô Thần chứ không phải là ta.
- Hoàng Vô Thần! Hiện tại ta muốn thử xem sau khi ta luyện hóa xong Huyết xá lợi thì tu vi còn chênh lệch với ngươi bao nhiêu. Hư không sinh tử tác cho dù là bản mệnh kiếm nguyên cũng không ngăn được xem ra chỉ có lực lượng phá toái hư không mới phá dược nó. Cho dù Vô Sắc định đại hoa luân của ngươi tu luyện tới cảnh giới Phá Toái hư không thì Hư Không sinh tử tác có lẽ cũng có thể ngăn được ngươi.
- Chuyện nơi đây không thể để cho những nời còn lại, nhất là Kỳ Liên Liên Thành biết.
Huống Vô Tâm liếc mắt nhìn mọi người:
- Các ngươi đi theo ta. Chờ khi ta có được Côn Luân và thiên hạ trong tay, nhất định sẽ giúp các ngươi hùng cứ một phương, nắm trong tay quyền sinh quyền sát.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Chương 68: Tầng thứ tư.
Nhóm dịch: Hany
Nguồn: Mê truyện
Dưới ánh nắng giữa trưa, một thiếu nữ mặc bộ quần áo vàng nhạt đang xem mấy cuộn sách lụa chăm chú.
Đôi mắt của nàng cũng không phải là to nhưng sóng mắt mềm mại giống như một dòng suối nhỏ. Đồng thời ngũ quan của nàng hết sức tinh tế, hài hòa. Ánh nắng chiếu qua tán cây xuống người khiến cho sắc mặt nàng lại càng thêm trắng.
Cách đó trăm trượng, tiếng bước chân mặc dù gần như không có âm thanh, đồng thời hơi thở được che giấu nhưng do trời sinh khiến cho nàng có cảm nhận với xung quanh vì vậy mà vẫn phát hiện ra hơi thở của người đó.
- Hôm nay sao ngươi lại tới đây?
Âm thanh của thiếu nữ vừa mới vang lên thì Lạc Bắc mặc thanh sam cũng từ trong rừng xuyên qua. Mũi chân hắn điểm nhẹ vào một gốc cây rồi từ từ hạ xuống bên cạnh nàng, trên mặt hắn nở một nụ cười:
- Tiểu Trà! Không thể ngờ được là bị ngươi phát hiện ra nhanh như vậy.
- Ngươi bị phạt tới đây đốn củi?
Thấy trên người Lạc Bắc có sợi dây thừng và cây búa, tiểu Trà hơi cong môi:
- Ngươi lại đội sổ từ dưới lên?
Nhìn thấy tiểu Trà không còn nói lắp, Lạc Bắc hơi cười cười rồi lấy trong người ra một quyển sách lụa rồi đưa cho nàng:
- Chẳng có cách nào khác. Xem ra tạm thời bây giờ họ có thể an tâm bởi vì không cần phải lo lắng đếm ngược từ số một.
- Ngươi mang quyển sách này cho ta để đọc và biết chữ, lại còn giảng đạo lý và điển cố. Ta vẫn chưa xem xong. Đây là cái gì vậy? - Tiểu Trà liếc mắt nhìn:
- Chữ trên quyển sách này sao lại khó coi như thế?
- Cái này...
Lạc Bắc ngượng ngùng gãi đầu:
- Chữ trên này là do ta viết.
- A!
Tiểu Trà bật cười, nét mặt hơi ửng Hồng:
- Viết cái gì đây?
- Đây là Cốc Thần huyền nguyên quyết mà ta hỏi Thái Thúc.
Lạc Bắc nhìn tiểu Trà rồi nói:
- Đây là pháp quyết mà cha mẹ của cô ấy đã để cho cô ấy tu luyện từ rất sớm. Thái Thúc nói mặc dù nó không phải là pháp quyết cao thâm không thể so được với Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết nhưng hai loại pháp quyết mà ta tu luyện lại không thể truyền ra ngoài. Vì vậy mà ngươi thử xem nó có tác dụng không.
- Thái Thúc... Lạn Hàng... Thật ra ta muốn được gặp những người bằng hữu của ngươi xem thế nào.
- Ta cũng hơi do dự, không biết có nên nói chuyện của ngươi cho họ biết không. - Lạc Bắc nhìn tiểu Trà rồi lắc đầu:
- Hay là thôi. Thái Thúc và Lạn Hàng mặc dù cũng sẽ coi ngươi là bạn tốt nhưng nếu chúng ta kéo tới đây đông thì cũng dễ bị người ta phát hiện. Đợi sau này khi nào ra khỏi Thục Sơn thì sẽ có cơ hội gặp mặt.
Nhìn nét chữ xiêu vẹo trên tấm lụa, tưởng tượng cảnh Lạc Bắc cố gắng viết, tiểu Trà gật đầu:
- Mặc dù ta không hiểu lễ nghi nhưng cũng biết pháp quyết huyền môn đối với chúng ta có ý nghĩ rất nhiều. Ngươi cấp cho ta một bộ pháp quyết tu luyện như vậy, đối với ta đúng là có đại ân. Ngươi lại còn có ân cứu mạng đối với ta, ta còn chưa trả xong.
Sau khi gật đầu một cái, tiểu Trà lấy ra một cái túi nhỏ màu lục:
- Ta cũng có một thứ cho ngươi.
- Đây là cái gì?
Lạc Bắc ngửi thấy mùi hương rồi lại nhìn thấy thấy trong cái túi thấp thoáng là một viên gì đó màu tím sẫm.
- Đây là rễ của Bảo mạn chu quả có chứa rất nhiều dược lực. Sau khi ngươi nuốt rồi luyện hóa nó có tác dụng gia tăng tu vi của ngươi rất nhiều.
- Bảo Mãn chu quả?
Lạc Bắc ngẩn người. Trước đó vài ngày, hắn có xem trong sách cổ thấy có loại linh dược như vậy. Sở dĩ nó nổi danh là vì đây là một loại trái cây mà thần thú Kỳ Lân từ thời thượng cổ rất thích. Nhưng hiện tại Kỳ Lân và thứ trái cây đó đã biến mất từ lâu, không ngờ lại có thể nhìn thấy nó ở Thục Sơn.
Nhìn thấy Lạc Bắc ngẩn người, tiểu Trà lại hỏi Lạc Bắc:
- Ba tháng nữa có phải chính là lần thử thách sau hai năm của đệ tử mới vào Thục Sơn như các ngươi không? Qua lần này hình như các ngươi có thể có được một thanh kiếm thai thích hợp cho mình đúng không?
- Đúng vậy. - Lạc Bắc gật đầu.
Kiếm thai của pháp bảo phi kiếm.
Cái này đối với Lạc Bắc không chỉ là một thanh pháp bảo đầu đời mà nó còn có một ý nghĩa gần thêm một bước tới cái nơi mà hắn vẫn luôn trông ngóng.
- Vậy ngươi phải cẩn thận một chút. - Tiểu Trà nói với Lạc Bắc:
- Dược lực của Bảo Mạn chu quả chủ yếu tập trung vào quả của nó. Cái cây này sinh trưởng trong núi Thiên Thương không lộ ra khí tức, mãi cho tới nửa tháng trước khi nó sắp chín ta mới phát hiện ra. Hôm trước khi Bảo Mạn chu quả chín, ta chuẩn bị hái thì đệ tử của Thục Sơn các ngươi lại phát hiện ra mà hái đi quả của nó. Chỉ có điều người đó cũng không biết rằng gốc của Bảo Mãn chu quả cũng ẩn chứa dược lực nên không lấy. Vốn ta không định đào nó lên nhưng nghĩ nếu người đó lấy được quả rồi để sư trưởng của Thục Sơn phát hiện ra thì cũng sẽ tới đào. Vì vậy mà ta liền đào nó cho ngươi.
dừng lại một chút, tiểu Trà nói tiếp:
- Ta nhìn y phục của người đó thì hình như là đệ tử mới vào của Kinh Thần. Dược lực của Bảo Mạn chu quả tương đương với một nửa viên nội đan của Ô Cầu. Nếu như người đó luyện hóa thì tu vi chắc chắn sẽ tiến nhanh.
- Đấy là cơ duyên.
Lạc Bắc hơi trầm ngâm. Thứ linh dược như Bảo Mạn chu quả cho dù là ở Thiên Chúc cũng chưa chắc đã tìm được cây thứ hai. Loại dược thảo này có thể tương đương với nhân sâm ngàn năm trong trời đất. Mà trong mắt của các vị sư trưởng Thục Sơn chắc chắn là bảo vật hiếm có. Nhưng không ngờ một cái cây như vậy lại lớn lên ở núi Thiên Thương không có ai để ý. Nếu không người ta đã biết được trên núi Thiên Thương có tiểu Trà. Mà cái cây đó sau khi bị tiểu Trà phát hiện lại bị một tên đệ tử của Thục Sơn gặp phải rồi hái lúc nó chín.
- Có điều ngươi cũng không cần phải lo lắng.
Biết được cơ duyên tu đạo không thể cưỡng cầu, Lạc Bắc rất thoải mái nên cười cười:
- Dù sao thì trong thí luyện cũng không phải là trận đấu sinh tử nên nguy hiểm không nhiều. Đúng rồi, tiểu Ô Cầu đâu?
- Nó không có ở đây. Nó cố ý trốn tránh để chơi đùa với ngươi. - Tiểu Trà cười cười rồi nhìn xuống cái hố sâu trong dòng suối nhỏ.
- A?
Lạc Bắc đảo mắt nhìn thì thấy trong dòng suối đột nhiên có ánh kim quang lóe lên. Trong lúc hắn đang tập trung thì trong dòng suối chợt có một dòng nước vọt lên, rồi một con rắn nhỏ dài ba xích có hoa văn màu vàng lao thẳng vào trong lòng Lạc Bắc khiến cho nước bắn cả lên mặt hắn.
- Tiểu tử này càng lúc càng nghịch, có điều sức lực dường như cũng lớn hơn nhiều.
Lạc Bắc trừng mắt rồi không nhịn được cười, đồng thời trong đầu cũng xuất hiện suy nghĩ đó.
Khoảng cách từ cái hồ kia tới chỗ hắn cũng phải hai trượng, vậy mà tiểu Ô Cầu có thể lao thẳng từ trong đó ra mà tới tận ngực hắn.
- A? Tại sao lớn lên lại có hình dạng như thế này?
Lạc Bắc nhìn lại thì thấy đôi mắt của tiểu Ô Cầu giống như bảo thạch, đồng thời hoa văn trên người nó càng đậm, giống như những áng mây. Hơn nữa trên trán nó không ngờ lại có hai cái sừng nhỏ màu vàng nhạt.
- Do từ nhỏ nó được hưởng một phần long tức từ nội đan của Ô Cầu cho nên thoát thai hoán cốt. Một thời gian nữa nó có thể một bước lên trời, hóa thành Giao long.
Lạc Bắc ngẩn người nhìn tiểu Trà một lúc rồi mới có phản ứng.
- Nếu một ngày tên tiểu tử này mà có thể hóa thành Giao long bay lượn trên chín tầng trời thì cũng coi như đại Ô Cầu toại nguyện.
Lạc Bắc đưa bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tiểu Ô cầu mà nghĩ thầm. Sau đó, ánh mắt hắn lại nhìn xuống cái hồ sâu.
Lạc Bắc lẳng lặng cảm giác, thần thức của hắn giống như những cái vòi xâm nhập vào trong đầm nước mà cảm nhận áp lực của nó. Càng xuống sâu, Lạc Bắc càng thấy khó xâm nhập. Cuối cùng được chừng bốn, năm thước, Lạc Bắc không còn cảm nhận được nữa.
“ Tiểu Trà có sự cảm ứng đối với núi rừng. Điểm này ta kém cô ấy. Nếu như chơi trò trốn tìm với cô ấy thì ta thua.”
“ Tu vi càng cao, cảm giác của thần thức càng mạnh. Hiện tại nếu ta đối địch với người khác mà địch nhân nấp sâu trong đầm thì ta không cảm nhận được. Có điều nếu tu vi của ta đột phát thêm một tầng, phạm vi cảm nhận của thần thức chắc chắn mở rộng. Giống như sư phụ, chỉ cần thần thức đảo qua có tới mấy trăm dặm, thậm chí là những ự thay đổi rất nhỏ cũng không tránh khỏi. Chỉ có điều, tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh đúng là thật sự quá khó khăn. Nhưng tiểu Trà cho ta rễ của Bảo Mạn chu quả, có thể khiến cho Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh của ta đạt tới tầng thứ tư.”
Phần lớn người tu đạo vào lúc tu luyện đều không tự chủ trầm mê vào việc học pháp thuật mới, say mê nghiên cứu uy lực của pháp thuật. Nhưng còn Lạc Bắc thì trong lòng hắn chỉ nghĩ làm thế nào sử dụng pháp thuật khi đối địch với người khác.
Bởi vì quy tắc của La Phù đó là cá lớn nuốt cá bé.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Chương 69.1: Tân đệ tử vào chiến trường.
Nhóm dịch: Hany
Nguồn: Mê truyện
Dưới ánh trăng vằng vặc...
Tiểu Trà chỉ thấy làn da của Lạc Bắc tản ra ánh sáng màu vàng.
Dường như có vô số dòng khí xoáy màu vàng đang hút vào rồi xả ra dưới làn da của hắn. Từng giọt mồ hôi cuồn cuộn chảy xuống trên cơ thể của Lạc Bắc mà đôi mày của hắn cũng đang nhíu lại. Dưới ánh trăng, tiểu Trà có thể tưởng tượng được vào lúc này hắn đang chịu đựng chân nguyên tẩy rửa đau khổ đến mức độ nào.
Tiểu Trà cũng không biết Lạc Bắc tu luyện công pháp gì, nàng cũng không biết tại sao Lạc Bắc lại phải tu luyện thứ công pháp đó. Hắn chưa từng nói với nàng cho nên nàng cũng không hỏi.
Nhưng nét mặt vững vàng của hắn khiến cho tiểu Trà cảm thấy yên tâm.
Sau khi thở ra một làn hơi cùng với long tức màu vàng khiến cho người ta sợ hãi, Lạc Bắc mở mắt ra, gần như kiệt sức cố gắng nở nụ cười với tiểu Trà.
Tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh vô cùng khó khăn, người bình thường không thể tưởng tượng được. Sau khi Lạc Bắc luyện hóa hơn nửa nội đan liền nhanh chóng tự mình đột phá tầng thứ ba. Nhưng mấy tháng qua đi, cho tới hiện giờ sau khi luyện hóa rễ cây Mạn Bảo chu quả, Lạc Bắc mới có thể đột phá được tầng thứ ba của Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh mà đạt tới tầng thứ tư.
Bên trong Thức Hải, hai cái lốc xoáy màu vàng đã có thêm nhiều điểm sáng đồng thời cô đọng lại như thật giống như hai cái ngân hà.
Cùng với đó, Lạc Bắc cũng cảm nhận được trong thân thể của mình có nhiều chỗ trước giờ không thể cảm nhận thì dường như thấp thoáng ẩn hiện hàng vạn điểm sáng.
Trong nháy mắt, thậm chí còn cảm nhận được một ít chân nguyên mà Nguyên Thiên Y đưa vào trong cơ thể của hắn.
một ít chân nguyên đó ẩn giấu trong chỗ mà trước đây hắn không thể cảm nhận, bên trong những điểm sáng kia.
Những điểm sáng như ẩn như hiện đó mang tới cho Lạc Bắc cái cảm giác giống như một cái thế giới nho nhỏ. Mà mỗi điểm sáng đều tồn trữ rất nhiều chân nguyên.
Vào lúc này, Lạc Bắc dường như nắm được một chút chân nguyên của Nguyên Thiên Y mà cảm thấy vui mừng.
- Sư phụ! Người có cảm nhận được con đã đột phá Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh tới tầng thứ tư không?
Mặc dù chỉ trong một cái nháy mắt, cái cảm giác đó liền biến mất. Những điểm sáng và không gian đó cũng biến mất toàn bộ. Nhưng chỉ cần một chút đó cũng đủ khiến cho Lạc Bắc lâng lâng.
Ngân hà chân nguyên bên trong Thức Hải của hắn giống như vào lúc Lạc Bắc cảm nhận được những điểm sáng đó mà xuất hiện những dao động giống như liên hệ.
Lạc Bắc hít một hơi thật sâu, thể nghiệm cái cảm giác của tiểu thế giới trong đại thế giới liền nhìn thấy tiểu Ô Cầu đang lẳng lẳng ngồi một bên mà phun ra nuốt vào ánh trăng.
Lạc Bắc rõ ràng nếu như bản thân luyện hóa nốt chỗ nội đan còn lại thì cũng đạt tới cảnh giới bây giờ. Nhưng nhìn tiểu Trà và tiểu Ô Cầu ở bên cạnh, hắn không có có lấy một chút hối hận.
“ Làm việc theo tâm của mình, không cẩn phải để ý tới dục vọng thì ra là vậy. Chỉ có như thế mới khiến cho bản tâm không có sự ràng buộc càng thêm vững vàng, có thể tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh tới chỗ cao thâm.”
Lạc Bắc khoanh tay đứng đó. Lúc hắn hiểu được cái điều kia thì không ngờ trên người hắn thấp thoáng chút phong độ của một vị tông sư.
“ Sư phụ! Không biết lần thử thách này con có thể có được một thanh kiếm thai thuận lợi cho mình không?”
Chỉ có điều Lạc Bắc không biết rằng trong lúc mình đang nghĩ như vậy thì tại một cái khe núi bên trong dãy Kinh Thần, Tằng Nhất Thành mặc áo đen, nét mặt vô cùng tàn nhẫn.
Chỉ thấy hai tay hắn bắt một cái pháp quyết, rồi một tia chớp bỗng nhiên nổ tung trong khe núi.
“ Lạc Bắc! Ta không biết ngươi có sức mạnh như thế nào. Nhưng ngươi có ngờ rằng ta có được sự may mắn này không?”
Bị Lạc Bắc ném đi như một cái bao tải trên sơn đạo, Tằng Nhất Thành căm hận nhìn ánh sáng màu tím trên tay mình:
- Hiện tại ta đã tu luyện Tử Huyền khí tới tầng thứ tư, lại tu được Ngũ Lôi kim quang quyết. Ngươi tốt nhất không nên rơi vào tay ta.
Trong tiếng sấm nổ vang, cơn mưa ngừng rơi.
Trận mưa to phải tới ba ngày ba đêm mới tạnh khiến cho cả Thục Sơn như được gột rửa, bầu không khí trở nên hết sức trong lành.
Sáng sớm, trời còn chưa sáng hẳn, bên ngoài vẫn còn tối đen nhưng trên núi Thiêu Hỏa của Thục Sơn đã bốc lên ánh lửa.
Trong mười mấy cái chảo lớn, nước sôi ùng ục.
Lạc Bắc cũng rời khỏi giường, chỉnh đốn lại quần áo của mình.
Từ khi tới Thục Sơn tới nay đã hai năm, Lạc Bắc đã cao hơn trước một nửa cái đầu, từ một đứa bé trở thành một thiếu niên trầm tĩnh. Mà hôm nay cũng là một ngày quan trọng của thực
.
Đại hội nhận kiếm cũng là một cái thử thách đối với tân đệ tử mới nhập môn của Thục Sơn.
Bất cứ đệ tử nào có thể vượt qua thử thách đều có thể vào trong cấm địa Thiên Kiếm của Thục Sơn để tìm một thanh kiếm thai hữu duyên với mình.
Thục Sơn lấy tu luyện pháp quyết phi kiếm làm chính. Cho dù là đệ tử của núi Thiên Chú cũng phải có một thanh phi kiếm cho mình. Bởi vì một kẻ có dùng kiếm thì mới biết được thanh kiếm thế nào là tốt để luyện chế.
Vì vậy, chỉ có thể tiến vào trong núi Thiên Kiếm, tới kiếm tháp có được kiếm thai thì mới coi như là đệ tử thực sự của Thục Sơn, mới có được tư cách tiếp xúc với những pháp quyết cao thâm.
Còn chuyện đám người Lạc Bắc được tiếp nhận Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết là trường hợp ngoại lệ. Trước đây, những đệ tử mới nhiều nhất chỉ được trao cho pháp quyết tương đương với Tử Huyền khí quyết. Nếu không có được kiếm thai thì cơ bản không được tiếp xúc với Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết.
Còn như đám người Lạc Bắc bây giờ, cho dù tu luyện Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết tới cảnh giới cao cũng giống như chỉ trông thấy một đống tiền mà không được dùng. Bởi vì Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết cũng không có pháp quyết công kích, chẳng khác gì một võ sĩ trong thế gian, cho dù có tu luyện nội công nhưng không biết quyền cước mà không biết cách đã thương người cũng uổng công.
Người sáng chế ra Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết có lẽ cũng chỉ nghĩ tới việc dưỡng sinh, cầu trường sinh mà thôi. Nhưng hiện giờ người tu đạo có ai mà không muốn phải có trong tay pháp thuật có sức sát thương lớn?
Chỉ cần tu luyện Đại Đạo Trực chỉ thúy hư quyết tới tầng thứ tư, phối hợp với kiếm quyết của Thục Sơn là có thể đạt tới cảnh giới ngự kiếm thô thiển nhất, trong vòng trăm bước giết người. Mà lực sát thương so với quyền cước cũng tăng lên không biết bao nhiêu lần.
Chưa nói tới kiếm tháp trong núi Thiên Kiếm không chỉ có phi kiếm do đệ tử ra ngoài rèn luyện có được và do Thục Sơn luyện chế ra mà còn có rất nhiều pháp bảo phi kiếm do tiền bối của Thục Sơn sau khi qua đời để lại. Có một vài vị tiền bối của Thục Sơn còn để lại pháp quyết phi kiếm mà mình am hiểu nhất trong phi kiếm cho hậu bối có duyên của Thục Sơn.
Có một vài pháp quyết do tiền bối Thục Sơn để lại trong đó còn cao hơn pháp quyết mạnh nhất hiện nay mà Thục Sơn có.
Con đường tu đạo rất coi trọng chữ duyên. Mà điều đó cho tới ngày nay Thục Sơn vẫn rất tôn trọng. Bởi vì phi kiếm đối với người Thục Sơn nó còn là một cái sinh mệnh thứ hai. Hơn nữa tới ngày nay, tất cả đệ tử tham gia thí luyện cũng chẳng biết ai có thể lấy được ra thứ bảo vật gì. Cũng không một ai biết được trong số họ có người nào nhận được cơ duyên mà kế thừa được thứ gì đó đã mất đi theo năm tháng cùng với tiền bối của Thục Sơn.
Trong những ngày như thế này mà quần áo không chỉnh tề và tới muộn là sự bất kính, hủy luôn tư cách tham gia thí luyện.
- Thái Thúc! Lạn Hàng! Hai người cũng không ngủ được?
Lạc Bắc đi tới điện Dưỡng Tâm trên ngọn Thiên Ngu thì thấy ngoài trừ Huyền Vô Kỳ ra tất cả những người khác đều có mặt đầy đủ. Mà Lạc Bắc vừa mới bắt chuyện với Thái Thúc và Lạn Hàng thì Huyền Vô Kỳ cũng đã bước qua cánh cửa.
- Nếu tất cả đã tới đông đủ thì chúng ta xuất phát tới núi Thiên Kình. Hôm nay sẽ tốn rất nhiều sức lực. Trước khi đi các ngươi đã ăn no chưa?
Minh Hạo liếc mắt nhìn thấy nét mặt của tất cả đều hưng phấn và nôn nóng liền nói:
- Nếu chưa ăn thì cũng chẳng có ích gì. Nếu không vượt qua thí luyện thì cũng không trách được người khác.
- Hôm nay sư thúc Minh Hạo làm sao vậy? Chẳng lẽ tu luyện có chuyện gì sao?
Lạc Bắc đi bên cạnh Thái Thúc mà nói thầm:
- Những câu nói kia, bình thường sư thúc không bao giờ nói vậy.
Hôm nay Thái Thúc cũng ăn mặc giống như ngày đầu tiên khi giúp Lạc Bắc quét phòng. Tuy nhiên hai năm trôi qua, cái cổ của Thái Thúc cũng thon dài hơn, ngực cũng phồng lên hoàn toàn khác trước.
Liếc Thái Thúc một cái, Lạc Bắc cười cười không nói chuyện. Còn Công Dương Bạch Cẩm ở phía sau vụng trộm xen vào:
- Hôm qua ta nghe mấy vị sư huynh nói rằng đám người Đan Lăng Sinh sư thúc rời núi vẫn chưa về. Vài ngày trước có tin báo, bọn họ có thể bị Chiêu Diêu Sơn mau phục. Minh Hạo sư thúc có thể vì việc này mà lo lắng cho đám sư thúc Đan Lăng Sinh nên mới như vậy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc