Cầu thang bằng đá rất dốc. Thở hổn hển, cực nhọc lao lên rừng bậc thang, ba thám tử trẻ bước theo Rudy. Chẳng bao lâu, cả bọn gặp một cánh cửa đồ sộ chắn ngang đường. Cửa mở ra tiếng kêu cọt kẹt như để phản đối.
Khi tất cả bước ra rồi, Rudy kéo cái khóa sắt không lồ lại.
– Để làm cho bọn rượt theo ta bị chậm trễ lại. Rudy nói. Thời xưa, nhà thờ cũng không phải là nơi thiêng liêng đối với lính. Khi cần thiết, các linh mục có thể trú ẩn vào tháp chuông, rồi khóa cửa lại. Ta sẽ còn gặp hai cánh cửa y như vậy nữa ...
Nhóm chạy trốn vừa mới khóa xong cửa thứ nhì, thì lính gác xuất hiện ở dưới tháp chuông, ngước mắt lên, nhìn thấy con mồi, và lao lên cầu thang. Cánh cửa đầu tiên chặn chúng lại. Chúng cố làm lung lay cánh cửa, nhưng không có kết quả. Rồi bọn cúng kêu gọi những tên lính ở dưới tìm dụng cụ để phá cánh cửa.
– Còn lâu lắm, chúng mới lên được! Hannibal vừa đánh giá vừa hổn hển tiếp tục leo. Vậy ta còn một ít thời gian trước mắt!
Sau khi leo nữa, bốn bạn ra được ngay phía trên mái vòm nhà thờ Saint – Aldrik. Từ nơi đó, bốn bạn có thể nhìn thấy người và xe cộ đi lại dưới đường, ở một tỉ lệ rất nhỏ. Trong thành phố, mọi thứ có vẻ bình thường. Nhưng trên đây, trong tháp đang diễn ra một tấn bi kịch thật sự ....
Cuối cùng, nhóm chạy trốn trên được đến đỉnh tháp chuông và đứng trước cái chuông hoàng thân Paul to tướng, treo ở những cây xà lớn, dưới cái nóc nhọn. Một cánh cửa thứ ba bảo vệ phòng chuông. Rudy đóng cửa lại phía sau lưng, và khóa lại. Những chú chim bồ câu, hoảng sợ khi nghe tiếng động, vỗ cánh bay đi.
Bốn bạn đứng yên để lấy lại nhịp thở ...Xa ở phía dưới, lính cận vệ đang tấn công cánh cửa thứ nhất. Chúng gây ồn ào điếc tai, nhưng dường như không có kết quả gì.
– Cánh cửa có lợp sắt, Rudy giải thích. Bọn chúng sẽ buộc phải gọi đến thợ chuyên nghiệp để cắt cánh cửa. Thôi! Đã đến lúc hành động. Nhưng ta sẽ làm thế nào để gõ chuông đây? Trước hết, tôi nghĩ nên kéo sợi dây lên! Sợ bọn lính nảy ra sáng kiến leo từ dưới lên ...
Sàn nhà căn phòng trên không, nơi có chuông, có đục lỗ ngay trung tâm. Sợi dây lọt qua đó. Rudy nắm lấy dây và tiến hành kéo dây lên. Peter và Hannibal cũng giúp sức. Sợi dây rất nặng. Cuối cùng, bốn bạn cũng kéo nó lên được:
sợi dây nằm đó, như một con rắn khổng lồ đã chết, trên sàn nhà đầy bụi. Tất nhiên là lính cận vệ phát hiện thao tác kéo dây. Nhưng khi định can thiệp, thì đã quá trễ:
đầu dây đã vượt khỏi tầm tay chúng!
Khi sợi dây được an toán, bốn bạn xem xét cái chuông. Chuông có kích thước đang kinh ngạc và có những dòng chữ bằng tiếng la-tinh bên hông. Sợi dây chạy quanh một cái bánh xe, đặt gần chuông. Khi quay bánh xe, chuông lắc để đến gõ vào quả đấm chuông. Cách bố trí như vậy làm cho ba thám tử rất ngạc nhiên, vì từ trước đến nay, ba bạn chỉ thấy những cái chuông nhỏ, gõ nhờ một quả đấm tương đối nhẹ, chứ không nặng nề và đồ sộ như quả đấm này!
– Úi chà! Peter nói khẽ và nhìn cái chuông quái dị. E rằng chúng ta sẽ không thể nào làm cho chuông kêu nổi.
– Nghĩa là ta sẽ không bao giờ làm được nếu áp dụng phương pháp cổ điển, Hannibal đáp. Từ đây, không thể nào nghĩ đến cách làm như thế! Ta phải bắt đầu làm cho chuông nghiêng sang một bên. Rồi ta sẽ cột quả đấm vào đây và buộc nó đến gõ vào chính cái chuông. Mình nghĩ là sẽ làm được ...
Bốn bạn nắm lấy sợi dây chuông và kéo dây cùng lúc. Chuông lắc lư. Chẳng bao lâu, hông chuông nằm không xa quả đấm.
Khi đó, Rudy mắc chặt dây bằng cách cột vào một xà ngang. Khi đã cố định chuông trong tư thế thất thường xong, bốn bạn hết hơi đành phải nghĩ một lát.
Mặt trời đang lên cao trên bầu trời. Một cơn gió nhẹ thổi qua tháp chuông thoáng. Nhiều chú chim bồ câu đáp xuống các gờ đá gần đó. Rồi bay đi để đậu xa hơn một chút.
– Mấy giờ rồi? Hannibal hỏi.
– Tám giờ kém hai mươi, Rudy trả lời sau khi xem đồng hồ. Hai mươi phút nữa, Thủ tướng sẽ đọc diễn văn ở đài phát thanh và đài truyền hình. Ta phải làm nhanh!
Rudy lấy sợi dây làm bằng chăn giường hầm giam và cột một đầu vào quả đấm chuông. Rồi Rudy ra hiệu cho Peter, khoẻ nhất trong bộ ba. Hai anh em nắm chặt đầu dây bên kia, kéo về phía mình. Quả đấm động đậy và điến đập vào cái chuông bất động.
Một tiếng rung trầm và vàng lên trời, làm điếc tai cả bọn. Bob nhìn xuống dưới thấy người ta ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn tháp chuông – Sợ tiếng động này làm rách mang nhỉ chúng ta, Hannibal tuyên bố. Rất tiếc là chúng ta không có bông nhét vào tai! ....Bob, Peter, các cậu có khăn tay không?
Trong nháy mắt, mấy chiếc khăn tay được xé ra và biến thành giẻ thô. Bốn bạn nhét vào tai. Sau đó, bốn bạn tiến hành gõ vào chuông truyền thuyết của hoàng thân Paul.
Peter và Rudy xoay sở tất tốt. Kéo quả đấm về phía mình, rồi thả ra, hai anh em tạo thành một loạt nối trầm và nhanh hơn so với nếu chuông gõ bình thường.
Sau một phút tiếng chuông báo động liên hồi kiểu mới này, ba bạn dừng lại để thở, rồi lại làm tiếp. Bây giờ, chuông hoàng thân Paul gõ mạnh đến nổi có lẽ ở đâu bên kia nước Varanie cũng nghe thấy. Dương như âm thanh không đồng đều cuả chuông kêu:
“Báo động! Báo động!”.
Nhóm người bốn bạn không còn nghe tiếng lính cận vệ ....Tại bốn bạn bị điếc đi, bất chấp những mẫu giẻ bịt lại.
Bob liếc mình xuống đường. Đám đông đã tập hợp quanh nhà thờ và ngước mặt nhìn lên trời. Có những người mới liên tục bước ra từ các đường hẻm, lân cận đến gia tăng thêm đám đông hiếu kỳ. Chuông hoàng thân không ngừng phát đi thông điệp báo động. Nhưng những người đứng ở dưới có hiểu ra rằng thái tử Djaro đang gặp nguy hiểm và yêu cầu mọi người cứu giúp không?
Hannibal ra xem cùng Bob. Đột nhiên, Hannibal dùng ngón tay chỉ một cái gì đó. Một sự chuyển biến vừa mới làm náo nhiệt đám đông bất động. Dường như một số người đang la hét và chỉ về cung điện ở xa. Đám đông đột ngột chạy về ngôi nhà hoàng gia.
Lính cận vệ, dễ nhận ra bộ y phục đỏ, đang cố tìm đường đi trong đám đông.
Nhưng đám đông xô đẩy lính ngược lại. Đám người càng lúc càng đông thêm.
Dân Varanie chạy về cung điện đông dần.
Dường như mọi người đã hiểu bức thông điệp khẩn cấp của tiếng chuông!
Rồi đột nhiên chuông gần gõ! Peter và Rudy ra cùng Bob và Hannibal để nhìn đám đông ồ ạt. Rudy đang cầm chiếc đài trong tay. Anh quay nút đài.
Trong nháy mắt bốn bạn tháo dẻ ra khỏi tai. Một giọng nói oan oan phát ra từ cái máy. Tất nhiên là nói bằng tiếng Varanie.
– Đó là thủ tướng, Rudy giải thích. Ông thông báo rằng một cụ âm mưu nghiêm trọng chống lại Varanie vừa mới được phát hiện. Lễ đăng quan thái tử Djaro đã được hoản lại. Công tước Stefan vẫn giữ quyền lãnh đạo. Thái tử Djaro bị quản thúc ...vì lợi ích của chính thái tử, công tước nói rõ. Cuối cùng công tước gọi toàn dân tuân thủ pháp luật và giữ trật tự.
– Hừm! Coi bộ không ổn rồi! Peter nói. Bài diễn văn nhỏ này, Tuy là một mớ những chuyện bịa đặt, nhưng nghe giống thật quá.
– Nhưng đâu có ai nghe! Rudy vui mừng reo lên. Mọi người dân Denzo đã nghe tiếng chuông và đã ra đường để xem có chuyện gì. Nhìn đám đông kìa!
Mọi người đang chạy về cung điện. Tôi rất tiếc là không thể xem chuyện gì đã diễn ra ở đó!
– Báo động! Hannibal đột nhiên la lên. Lính cận vệ đã đến cửa! em nghe bọn chúng lên!
Bốn bạn lao vào cầu thang. Lính cận vệ đang leo những bậc thang cuối cùng.
Chúng dừng lại trước cánh cửa thứ ba, bảo vệ lối voà phòng chuông, rồi dộng thật mạnh vào cửa:
– Mở cửa ra, nhân danh quan nhiếp chính! một sĩ quan ra lệnh. Tất cả các người đã bị bắt!
– Vậy thì bắt đi! Rudy thác thức đáp. Đi, Peter ơi! Ta hãy tiếp tục gõ chuông cho đến khi nào bọn chúng vào được!
Peter và Rudy lại nắm lấy sợi dây và kéo quả đấm nặng nề. Một lần nữa, chuông hoàng thân Paul phát lên thành phố tín hiệu báo động, tiếng này dường như thôi thúc từng người dân Varanie hành động.
Phía sau cửa, lính cận vệ ra sức dùng búa và thanh sắt.
Suốt năm phút dài, tiếng chuông trầm và mạnh vang lên toàn thành phố. Sau đó, với tiếng kêu rắc rùng rợn, cánh cửa tháp chuông ngã sập và lính cận vệ lao đến nhóm chạy trốn.
– Bây giờ, viên trung uý nói sau khi chế ngự được bốn tù nhân, các ngươi sẽ biết cái giá phải trả khi dám chống lại Công tước Stefan!
Lần này, có chống cự cũng vô ích. Nếu bốn bạn thụ động để cho đám lính lôi ra cầu thang. Đến dưới, nhiều lính bao vây lấy nhóm tù nhân đẩy ra ngoài.
Ngoài đường, mặc dù phần lớn đám đông đã chạy ra cung điện, nhưng vẫn còn nhiều kẻ hiếu kỳ để xem bốn tù nhân trẻ tuổi.
Lính cận vệ dẫn bốn bạn đi qua ba khu nhà, đến một toà nhà cao rộng, nới có hai sĩ quan cảnh sát mặc quân phục xanh đón nhận.
– Tôi dẫn những tội phạm quốc gia tới đây! Trung uý cận vệ thông báo. Các anh hãy bỏ chúng vào tù, trong khi chờ Công tước Stefan quyết định số phận chúng!
Cảnh sát do dự.
– Tiếng chuông hoàng thân Paul ...một cảnh sát bắt đầu nói.
– Lệnh của quan nhiếp chính! Viên trung uý hét lên. Tuân lệnh đi!
Cảnh sát nhượng bộ. Tù nhân được dẫn xuống hầm, nơi có nhiều xà lim với cửa song sắt. Peter và Rudy bị đẩy vào một xà lim, Hannibal và Bob bị đẩy vào một xà lim khác đối diện. Cánh cửa được đóng lại.
– Đừng để chúng thoát! Trung uý cận vệ căn dặn bằng một giọng hăm doạ.
Bây giờ, tôi phải trở về cung điện để báo cáo quan nhiếp chính.
Bốn bạn còn lại một mình, Rudy nằm xuống giường.
– Thế là ta đã bị bắt, anh nói bằng một giọng mệt mỏi. Không biết điều gì đang xảy ra tại cung điện.
Trong xà liêm đối diện, Hannibal nói. Sự khôn ngoan ra lệnh ta phải nghỉ ngơi một chút và kiên nhẫn chờ đợi. Dù sao, chuông đã gõ báo động và ...
Hannibal không nói tiếp nữa, cậu dụi mắt, ngáp. Bob đã ngủ rồi. Bên kia hành lang. Rudy và Peter cũng không còn nghe nữa. Cả hai cũng đã ngủ.
Nhưng, khi đã bắt đầu một câu, Hannibal thường thích nói cho hết câu. Nên Hannibal kết thúc câu, mặc dù không còn ai nghe cậu nó nữa.
– Tiếng chuông đã báo động và đã được nghe thấy. Chuông nàyb xưa nhiều thế kỉ rồi. Xưa hơn đài truyền hình và đài phát thanh rất nhiều. Ở Constantinople, khi dân Thổ Nhĩ Kỳ chiếm thành phố năm 1453, tuyệt đối cấm dùng chuông, khi chuông gõ, là để lôi kéo dân nổi loạn và..và ...
Nhưng lần này Hannibal buột phải dừng trước khi nói hết. Hannibal đột ngột ngưng nói, vì một lý do chính đáng:
chính Hannibal cũng vừa mới thiếp đi! Bob mơ thấy mình đang đi dưới cái đường cóng Denzo. Đột nhiên, có ai nắm lấy Bob lay dữ dội. Rồi giọng nói của Hannibal vang đến tai Bob, còn xa xôi:
– Bob! Ê! Bob ơi!
Bob đấu tranh để tỉnh dậy. Bob ngồi dậy. Bob không còn nằm mơ nữa. Đúng là có ai đang lay cậu. Rồi giọng nói của Hannibal, lần này oang oang, hét vào tai cậu:
– Ê! Bob! Dậy đi!
Bob đang chớp mắt, cố chống lại con buồn ngủ không chịu buông tha. Bob nhìn thấy Hannibal mỉm cười đang cuối xuống mặt mình.
– Bob ơi chúng ta có khách! Nhìn xem ai tới kìa!
Hannibal bước sang một bên. Khi đó Bob nhận ra nhân vật đang bước tới:
Đó là Robert Young, nét mặt cũng hớn hở như thám tử trưởng.
– Gỉoi lắm Bob à! Xin chúc mừng! Robert Young nói và bắt tay Bob. Các bạn đã thực hiện công việc tuyệt vời! Anh đã rất lính quýnh khi không nhận được tin các em nữa. Chúng tôi không làm gì được để giúp các em và chúng tôi rất lấy làm phiền. Nhưng dường như các em đã tự xoay sở lấy một mình rất giỏi! Xin chút mừng!
Bob hơi chửng hửng nhìn khách. Rồi cậu rụt rè hỏi:
– Còn thái tử Djaro? Djaro bình an vô sự chứ?
– Thái tử rất khoẻ mạnh, thái tử đang trên đường đi tới đây gặp chúng ta.Công tước Stefan ,thủ tướng và tất cả những tên lính cận vệ tay sai của quan nhiếp chính đã bị bắt. Cha của Rudy đã được thả và nhận lại chức thủ tướng.
Nhưng có lẽ các em muốn biết chuyện gì đã xảy ra sau khi các em gõ chuông báo động phải không?
Các bạn chỉ chờ có bấy nhiêu. Rudy và Peter đã dang cùng Bob và Hannibal.
Các sĩ quan cảnh sát đứng phía sau, nét mặt vui mừng. Không còn hai tên lính cận vệ cung điện nào xung quanh nữa.
Robert Young nhanh chóng tóm tắt các sự kiện mới nhất. Suốt buổi sáng – Bây giờ đang là giữ chiều – anh đã đến cung điện cùng đại sứ Hoa Kỳ để hỏi thăm tin Hannibal, Bob và Peter. Hai người thấy cổng cung điện đóng kín và không được phép vào.
Hai người đang tranh luận với lính cận vệ thì chuông hoàng thân Paul bắt đầu phát ta tín hiệu báo động. Âm thanh đồng mạnh khoẻ đã làm cho mọi người kinh ngạc. Rồi, vì chuông vẫn tiếp tục gõ, đám đông đã nhanh chóng tập hợp xung cung điện.
Chẳng bao lâu, cung điện bị bao vây hoàn toàn bởi một đám người la lối đòi gặp thái tử Djaro. Lính cận vệ bức lực không đẩy lùi được đám người biểu tình, cũng không ngăn được một người hùng bịên tự biên tự diễn leo lên cột móc và diễn thuyết hô hào quần chúng. Người đàn ông này la lên rằng tiếng chuông hoàng thân Paul chỉ có thể có nghĩa:
thái tử Djaro đang lâm nguy và nhờ thần dân trung thành đến cứu giúp.
– Khi đó anh đã xong vào, Robert Young mỉm cười nói tiếp. Anh nói được tiếng Varanie cũng khá. Nên anh cũng la hét:
“ hãy cứu lấy thái tử Djaro! đả đảo Công tước Stefan!” và một vài câu khác đại loại như vậy. Khi ấy, đám đông bị kích động. Khi ấy đám đông bị kích động lao đến cổng, đập cửa xông vào gây ồn ào khủng khiếp. Sau đó đám người cuối cùng đi theo. Anh tiếp xúc được với người đàn ông đã diễn thuyết hô hào quần chúng. Anh ta cho biết thuốc đảng Những Người Hát Rong.
“Bên trong cung điện, đám đông quét lính cận vệ đi như những cọng rơm.
Anh bạn đồng hành của anh tên là Lonzo ...”.
– Đó là anh tôi! Rudy tự hào ngắt lời. Vậy là anh Lonzo cũng chạy trốn được!
– Phải. Anh ấy biết đường và hướng dẫn anh đi đến chỗ thái tử Djaro. Phía sau lưng chúng tôi, dám đông phụ trách việc dẹp các lính cận vệ đi chỗ khác.
Phải nói là phần lớn lính không chống cự gì. Thậm chí có một số lớn hoà nhập cùng đám đông. Phần mình, chúng tôi giải thoát cho thái tử Djaro. Y như một ông hoàng thứ thiệt, thái tử nắm tình thế vào tay ngay lập tức! thái tử ra lệnh cho lệnh cho lính cận vệ bắt giữ Công tước Stefan và Thủ tướng. Hai tên phản bội này định trốn, nhưng chúng bị phát hiện nhanh chóng.
Tất nhiên là phải mất một thời gian để chế ngự đám lính cận vệ bướng bỉnh, nhưng cuối cùng đám đông được những người lính trung thành với thái tử Djaro giúp đỡ. Thái tử phải mất nhiều công để kiểm tra xem mọi kẻ thù của mình đã bị bắt chưa. Nhưng thái tử sắp đến thôi ...À ...các em có biết rằng vụ tai nạn làm cho các em được gặp Djaro ở Hoa Kỳ là không phải do ngẩu nhiên không?
Đúng là một vụ mưu sát thái tử!
Nhưng tiếng hoan hô ở cuối hành lang ngắt lời Robert Young.
– Thái tử! người ta la hét. Thái tử muôn năm!
Rồi Djaro xuất hiện. Thái tử xanh xao, nhưng mắt sáng rỡ. Thái tử bước vào xà lim. Mọi người tránh ra nhường đường cho thái tử.
– Các bạn ơi! Thái tử la lên và bước đến ba thám tử.
Thái tử ôm hôn từng thám tử một, rồi nói tiếp:
– Các bạn đã cứu Quốc gia! Đúng là phải có thiện cảm các cậu mới gõ chuông hoàng thân Paul! Làm thế nào các bạn lại nghĩ đến?
– Đó là sáng kiến của Hannibal, anh của Elena trả lời. Người Varanie nghĩ rằng chỉ có báo chí, đài phát thanh và đài truyền hình mới là phương tiện liên lạc với dân chúng và chúng tôi không bao giờ nghĩ đến việc dùng chuông.
Hannibal mỉm cười với Djaro.
– Chính thái tử làm cho tôi có ý đó, Hannibal giải thích. Thái tử đã kể là vào năm 1675 tổ tiên thái tử, hoàng thân Paul, đã dùng chuông để báo động cho thần dân. Từ đó đến nay chuông chỉ dùng vào những dịp hoàng gia. Tôi tự chủ chuông cũng có thể dùng để báo động một lần nữa. Dù sao, chuông vẫn xưa hơn đài truyền hình , đài phát thanh và thậm chí xưa hơn báo trí. Suốt các thời đại, chuông đã luôn dùng để báo tin về nguy hiểm, mời dân chúng tập hợp lại. Cho nên ...
Djaro không để cho Hannibal nói hết. Thái tử phá lên cười vui vẻ và thân thiện vỗ vai Hannibal.
– Bạn thật là tuyệt! thái tử la lên. Chính hoàng thân Paul cũng sẽ khen bạn.
Công tước Stefan đang nằm trong hầm giam có lính canh giữ, còn vụ âm mưu – nghiêm trọng hơn tôi tưởng nhiều – đã bị phá tan. Tôi vừa mới ra lệnh gõ chuông hoàng thân Paul cho đến chiều, để mừng chiến thắng. Như thế, mọi thứ đều hoàn hảo, cả nếu như con nhện bạc bị mât mãi mãi.
– Ủa, ủa! Hannibal nói khẽ với chính mình. Chuông sẽ gõ mừng chiến thắng ...Đúng y như già Anton dự đoán ...nhưng công tước Stefan lầm khi tưởng là chiến thắng của mình! Bây giờ mình hiểu ra nụ cười tinh ranh của ông già gitan ...
Rồi Hannibal tỉnh lại và lại chú ý đến câu nói cuối cùng của thái tử Djaro.
– Vậy, khi đó Hannibal nói, dương như tôi biết con nhện Varanie ở đâu rồi.
Theo tôi, ta nên về cung điện ngay để tim con nhện ...
Một lúc sau, ba thám tử đi qua thành phố Denzo cùng thái tử Djraro, trên xe hoàng gia. Trên đường xe chạy qua, đám đông reo hò vui vẻ. Djaro vẩy tay chào, mỉm cười. Cuối cùng cũng đến cung điện. Thái tử và ba thám tử đến thẳng phòng ba cậu.
– Xem nào, Hannibal nói, nếu mình suy luận đúng ...Mình không nghĩ mình lầm, bởi vì chúng ta đã tìm khắp chỗ mà hoài công. Nơi duy nhất mà con nhện bạc có thể có là ...
Hannibal ngưng nói để bước vào góc phòng gần giường Bob. Đến đó, Hannibal ngồi xuống đất, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người. Hannibal bò từ từ về hướng mạnh nhện, vẫn còn nguyên vẹn trong góc. Khi thấy Hannibal, một con nhện đen vàng to tướng thụt lùi, rồi biến mất trong khe, giữa sàn và ván chân tường. Núp ngay bờ cùng với khe đó, một con nhện thứ nhì, giống hệt, nhưng ít sợ sệt hơn, đang nhìn Hannibal tiến đến gần.
Hannibal thận trọng thò tay tới. Rồi cậu đưa tay nhẹ nhàng dưới tấm mạng nhện, chỉ làm đứt có hai sợi tơ.
Djaro, Peter và Bob nhìn, không hiểu. Cả ba nghĩ con nhện thứ nhì sẽ chạy trốn y như con đầu. Nhưng không! Ngón tay Hannibal chụp lấy nó mà nó không hề động đậy. Hannibal lôi con nhện ra khỏi hang. Sau đó, cậu đứng dậy và đưa con vật bắt được cho thái tử!
– Nhìn này – Con nhện bạc! Djaro kêu và cầm lấy món nữ trang. Vậy là đã tìm con nhện!
– Tôi đã đoán ra con nhện ở đâu! lúc lính cận vệ đến bắt chúng tôi và lúc chúng tôi chuẩn bị chạy trốn cùng Rudy, Bob đã có một cảm hứng thiên tài!
– Mình hả? Bob chưng hửng nói. Mình vẫn không nhớ ra gì hết!
– Có thể! Nhưng lúc đó, cậu đã có những phản ứng xuất sắc. Cậu có nghĩ rằng nơi duy nhất mà không ai nghĩ tìm con nhện là ...hang ổ của một con nhện thật. Nên cậu đã nhét món nữ trang sau mạng nhện. Mỗi chúng ta đều đã nhìn thấy nó khi lục soát căn phòng, nhưng không ai chú ý đến. Tuy nhiên, đáng lẽ mình phải nghĩ rằng hai con nhện không bao giờ chịu chia sẽ với nhau cùng một tầm mạng nhện!
– Borjas, Bob! Hay quá! Djaro kêu lên và bắt tay Bob. Ôi! các bạn ơi! Không có các bạn, không biết tôi làm thế nào nữa!
Hannibal nói tiếp:
– Chính anh. Djaro à, đã gián tiếp mách cho tôi ý nghĩ về chỗ giấu. Khi anh tuyên bố rằng sẽ gõ chuông mừng chiến thắng! ....Thật vậy, đêm qua, già Anton, chúa tể của dân gitan, đã phát biểu hai nhận xét kỳ lạ. Ông đã nói với Công tước Stefan rằng ông nghe tiếng chuông gõ mừng chiến thắng và đồng thời ông cũng nói rằng con nhện Varanie, dù sao, cũng chỉ là con nhện mà thôi ...Tôi không biết quyền lực của ông già Anton thế nào, nhưng rõ ràng ông ta biết nhiều hơn ông ta chịu nói ra. Paul mừng chiến thắng của thái tử! Khi hiểu ra điều này, tôi nhớ lại những gì ông Anton nói về con nhện Varanie. Nếu nó chỉ là “một con nhện”, thì ta phải tỉm nó nơi có nhện:gần tấm mạng nhện!
Lần này, không ai ngắt lời Hannibal. Khi giải thích xong, Hannibal khiêm tốn kết luận:
– Djaro à, anh thấy không, tôi không xứng đáng với lời khen của anh. Câu đố có lời giải quá dễ!
Nhưng thái tử không thống nhất với ý kiến này. Sau khi bọc con nhện bạc vào khăn tay, thái tử tuyên bố:
– Đây không phải lúc, cũng không phải nơi tỏ lòng biết ơn cũng các bạn, nhưng tôi sẽ chứng tỏ mình không phải là kẻ vô ơn bạc nghĩa!
Thái tử lấy ra khỏi túi ba sợi dây chuyền bạc đeo vào cổ ba cậu bé Mỹ. Đầu mỗi sợi dây có tòn ten một bản sao con nhện Varanie.
– Tôi tặng các bạn huân chương Con Nhện Bạc, thái tử tuyên bố. Đây là sự ưu đãi cao nhất. Chúng tôi chỉ trao cho những ai đã có công lao hết sức đặc biệt cho nước Varanie. Sau này, tôi sẽ cho các bạn làm công dân danh dự ở nước tôi.
Tôi rất muốn biết điều gì làm cho các bạn hài lòng nữa. Xem nào! Các bạn đừng ngại, hãy nói thành thật ...
– Thì ...Hannibal bắt đầu nói.
Nhưng Peter, thay mặt mọi người, ngắt lời bạn.
– Chúng tôi rất muốn, Peter nói, được ăn miếng gì!
Không còn gì nhiều để nói thêm về câu chuyện ba thám tử và con nhện bạc Varanie. Thái tử Djaro đường đăng quang trong niềm hân hoan chung và nắm quyền lãnh đạo đất nước ngay, không chờ những buổi lễ nghi thức chính thức tiếp sau đó. Thái tử đề cao hạnh phúc của nhân dân trên hết.
Công tước Stefan và đồng bọn đã vào tù. Bạn tù chúng là những tên cướp nước ngoài đã âm mưu biết đất nước thành sào huyệt cờ bạc.
Việc Hannibal, Peter và Bob tham gia vào các sự kiện của nước Varanie không được công bố cho công chúng, vì nguyên tắc ngoại giao. Ba bạn tham dự buổi lễ đăng quang, rồi thầm lặng trở về nhà, ở Californie. Trước khi đi, Djaro mời các bạn quay lại thăm khi nào muốn.
Ba thám tủ hối tiếc vì không được mang theo máy ảnh giả. Nhưng ba bạn được giữ Huân Chương Con Nhện Bạc tuyệt đẹp.
Sau cuộc phiêu lưu này, cả ba có thái độ mới đối với loại nhện, phần lớn là những con vật cần cù và khiêm nhường, khá có ích vì chúng huỷ diệt nhiều côn trùng có hại.
Hiện giờ, Hannibal, Bob và Peter đang theo đội thư từ hằng ngày. Ba bạn rất hy vọng thư từ sẽ mang đến một vụ bí ẩn mới để giải quyết!
Phần mình, tôi tin chắc rằng điều này sắp xảy ra. Nhưng tôi cũng không biết ba thám tử sẽ phải làm sáng tỏ một vụ thể loại như thế nào. Nhưng tôi có thể bảo đảm một điều: vụ đó sẽ vô cùng hồi hộp hấp dẫn!