Nửa tháng sau, Trần Hạo Minh đã trở về Tiên Loan quốc, đi cùng hắn chính là hoàng đế của Võ Phong quốc cùng một đoàn tuỳ tùng khoảng ba trăm người.
Việc Võ Phong quốc gia nhập Đông Tiên giáo Trần Hạo Minh đã dùng ngọc giản truyền tin để báo về cho “phụ hoàng”, làm cho Trần Thiên Đức cùng sau vị hoàng đế khác đều ngạc nhiên vì từ trước tới nay Võ Phong quốc vẫn luôn từ chối gia nhập Đông Tiên liên minh của họ, nhưng lần này sao lại đồng ý.
Họ đâu có biết rằng trước đây Đông Tiên liên minh thân mình lo chưa xong thì còn cái quái gì tư cách chiêu nạp Võ Phong quốc, bây giờ Đông Tiên giáo có người chống lưng thì mới đảm bảo được cho Võ Phong quốc được.
Còn ba ngày nữa là đến ngày tiến hành đại điển, hôm nay, tám vị hoàng đế cùng Trần Hạo Minh đã giả trang thành “hồn tôn” cùng ngồi quanh một cái bàn rất lớn. Đó là do Trần Hạo Minh dặn bọn họ làm riêng ra để “ngồi họp”.
- Các vị, bây giờ mọi người đều đã đến đầy đủ, ta cho gọi mọi người tới đây cũng là vì việc Đông Tiên giáo chúng ta
sau này sẽ phát triển thế nào.
Trần Hạo Minh nhàn nhạt cất tiếng.
- Xin Trần tôn giả chỉ giáo. – Mọi người thừa biết hắn đã có chủ ý, chờ hắn đưa ra ý kiến xem sao đã rồi mới nói.
Trần Hạo Minh cũng gật đầu, nói ra ý kiến của mình.
- Mọi người cũng biết là liên minh với nhau lại thì vấn đề quan trọng nhất là lợi ích, lợi ích có bình đẳng thì mới có thể hòa hợp. Nhưng bây giờ nếu mỗi người lại có một quyết định của riêng mình, sau đó xảy ra chuyện lại tự mình gánh vác thì không còn gọi là một tập thể nữa. Chính vì vậy mà ta muốn thành lập một thứ gọi là “chính phủ”, sẽ do tám người đứng đầu, mọi chuyện trong giáo thì sẽ do tám người cùng quyết định. Nếu trong trường hợp không thống nhất được ý kiến thì tám người sẽ biểu quyết để quyết định, thiểu số phải phục tùng đa số. Hơn nữa để đảm bảo tính công bằng thì sự việc cần giải quyết xảy ra ở khu vực của người nào trước đây thì sự đồng ý của người đó sẽ bằng hai lần những người còn lại.
Còn ta, như ta đã nói là ta sẽ không quản nhiều chuyện của các ngươi mà sẽ chỉ đưa ra các ý kiến để các ngươi thảo luận và tự quyết định, thấy hợp lý thì làm theo, không thì thôi. Ta sẽ chỉ làm một cái trụ vững chắc chống đỡ cái giáo này, không cho các thế lực khác chèn ép mà thôi.
Sau khi nghe hắn nói, mọi người cũng hiểu được tám chín phần, trước đây ở trong Đông Tiên liên minh cũng là mọi người cùng nhau giải quyết vấn đề nên như bây giờ cũng không có gì khúc mắc nhiều.
Thấy mọi người đều đã hiểu, Trần Hạo Minh lại cất tiếng:
- Bây giờ thì “chính phủ” đã chính thức hình thành, vấn đề đầu tiên mà ta muốn đề cập đến là các đường lối trị quốc của chúng ta sau này. Từ trước tới nay, tiêu chí của hoàng thất tám nước vẫn luôn là đi vào lòng dân, đảm bảo cho họ cuộc sống ấm no. Nhưng các ngươi lại không quan tâm nhiều lắm đến vấn đề nhận thức của dân chúng, chính vì thế mà bọn họ mới dễ dàng hoàn toàn tin theo mấy thứ giáo lý kia để mà rởi bỏ các ngươi. Cũng may là đời sống của người dân tại tám nước các ngươi tốt hơn so với ở năm nước lớn đôi chút nên mới chưa tới mức sụp đổ.
- Trần tôn giả, như người nói là chúng ta phải tập trung nhiều hơn về việc giáo dục dân chúng sao? Chẳng phải là dân chúng càng ngu đần thì càng dễ cai trị sao? – Người thắc mắc là Trần Thiên Đức.
Trần Hạo Minh nghe thế thì hơi thất vọng, những người này thực ra vẫn chỉ là quan tâm tới tầng lớp quý tộc tu chân, không muốn theo đạo của các thánh nhân chứ chưa hề chân chính quan tâm tới lực lượng không lồ của phàm nhân, họ không biết là một giáo phái tồn tại là dựa vào tu sĩ nhưng một quốc gia tồn tại lại phụ thuộc vào người dân hay sao?
- Các ngươi nếu cho rằng ngu dân mới dễ trị thì các ngươi đúng là bất tài. Người xưa có nói “làm tớ người tài còn hơn làm thầy thằng ngu”. Nếu các ngươi áp dụng chính sách ngu dân thì đất nước sẽ chỉ còn toàn lại một lũ ngu đần, cuộc sống cũng chỉ tồn tại với một cái hiện trạng mấy gian nhà tranh, vài con gia súc và mấy cái cày đi làm ruộng. Vậy thì đất nước của các ngươi cũng có khác gì với năm nước lớn kia chứ.
Ta hiểu, các ngươi muốn nói là họ có nhận thức, có đời sống cao thì lại càng dễ truy tìm mấy thứ “đạo” cao thâm kia phải không? Nhưng các ngươi nhầm, nhầm to rồi, người như thế chắc chắn sẽ có nhưng các ngươi có thể khống chế được. Ta đã nói là các ngươi nâng cao nhận thức của dân chúng, các ngươi nâng cao về cái gì thì họ biết về cái đó. Hừ, ta không tin là những kiến thức mà ta đưa ra lại thua mấy thứ giáo lý của thánh nhân kia.
Trần Hạo Minh nói thế cũng không hề ngông cuồng. Nên nhớ đạo giáo và nho giáo có thời kỳ hưng thịnh là do nhà nước tuyên truyền và làm theo, dùng đó làm chuẩn mực xã hội. Ở thời hiện đại của hắn người ta lấy bằng cấp về y học, sinh học, vật lý chứ có thằng điên nào mà ra ngoài đường rêu rao “đạo khả đạo phi thường đạo” đi xin việc không?
Còn về vấn đề những thứ đúng đắn như về đạo đức, lễ nghĩa, v.v… những điều đúng đắn trong giáo lý của những thánh nhân kia thì hắn cũng không định bỏ qua mà đem nó áp dụng vào “pháp luật”. Còn rất nhiều thứ lễ nghi, tư tưởng cổ hủ trong quan niệm của mấy người này thì hắn vứt luôn vào sọt rác, hắn xưa nay cũng chưa bao giờ ham hố mấy thứ vô bổ như cái lệ thủ tiết hay là đàn bà vô tài mới là đức…
Sau đó Trần Hạo Minh gọi ba người Lâm Thành Nhân, Cơ Quan và Mộc Diệp vào, chỉ vào ba người họ và giới thiệu:
- Đây là những người mà ta rất tin tưởng. Tên thư sinh này là Lâm Thành Nhân, tuy hắn chẳng hiểu gì về tu chân hay võ học nhưng lại rất giỏi trong việc trị quốc, làm lợi cho đời sống dân chúng. Hắn cũng đã được ta chỉ dạy rất nhiều về việc đối xử với dân chúng, về sau ta sẽ để hắn làm cố vấn cho mấy người. Những việc như làm sao để nâng cao đời sống cho dân chúng, giáo dục bọn họ thế nào thì ý kiến của hắn đưa ra sẽ cực kỳ có ích đối với các người.
- Tên trông như xác khô này là Cơ Quan, hắn được ta truyền cho về các cách chế tạo ra công cụ nâng cao đời sống của con người. Những thứ hắn đưa ra chắc chắn sẽ đều là thứ cực kỳ hữu ích.
- Còn tên trùm kín mít này là một cao thủ, ừ chỉ là cao thủ thôi. Không có tác dụng gì nhiều trong việc trị quốc nhưng hắn sẽ có ích rất nhiều trong việc giải quyết giúp các ngươi mấy chuyện gián điệp hay là kẻ địch xâm nhập, v.v…
- Còn một việc cuối cùng, ta đề nghị các ngươi sau khi giúp đời sống của nhân dân tăng cao thì ngay lập tức phải thành lập học đường để dạy chữ và nâng cao hiểu biết của dân chúng. Ta muốn các ngươi làm được việc này trong một năm. Một năm sau, ta muốn người dân phải nhận thức được mình là người của Đông Tiên quốc và Đông Tiên quốc cho họ những gì, họ cần phải làm gì.
- Vậy thôi, ta cũng chỉ muốn nói từng đó, còn rất nhiều việc chi tiết thì tám vị đều phải tự giải quyết, những ý kiến ta đưa ra mọi người cũng nên thảo luận nhiều hơn, chỗ nào không hiểu thì hỏi Thành Nhân.
Nói xong Trần Hạo Minh cũng đứng dậy đi ra ngoài, bỏ lại tám vị hoàng đế đang cúi đầu suy ngẫm.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:40 PM.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Trần Hạo Minh đi rồi, trong phòng chỉ còn lại tám vị hoàng đế, mà không, bây giờ họ không còn là hoàng đế nữa mà là "chính phủ" của Đông Tiên quốc, giáo đồ Đông Tiên giáo, bây giờ họ đều được gọi là chưởng giáo.
Sau một hồi trầm ngâm, Võ Phong chưởng giáo lên tiếng:
- Lâm tiên sinh, ta vẫn không hiểu tại sao mà Trần tôn giả lại tập trung phát triển vào bình dân chứ không phải lực lượng quý tộc, chẳng phải là các giáo phái khác đều thế sao? Mà nếu tập trung phát triển cho bình dân thì phải làm như thế nào.
Lâm Thành Nhân hơn nửa tháng nay đã đọc rất nhiều sách trị quốc mà Trần Hạo Minh đưa cho nên có khá nhiều kiến giải, hắn nói:
- Về vấn đề cao tầng tranh đấu trực tiếp với thánh nhân, chúng ta không có khả năng quan tâm đến vì đối thủ của chúng ta là năm nước lớn. Tại hạ bây giờ chỉ nói đến vấn đề trị quốc, quan hệ giữa bình dân và quý tộc mà thôi.
Muốn xã hội đi lên thì phải có càng nhiều người đi lên. Quý tộc mà được tập trung phát triển thì sẽ chỉ làm cho khoảng cách giữa các tầng lớp thêm lớn, từ đó sinh ra bất mãn của càng nhiều dân chúng. Dân chúng không thể làm gì được các người nhưng họ có thể đi theo các nước lớn khác đó, đến lúc đó thì mất cả người lẫn đất thì khóc cũng không kịp.
Ta nói rằng tầng lớp quý tộc luôn muốn ăn trên ngồi chốc nhưng rất nhiều kẻ đều là kẻ bất tài ăn hại của tổ tiên. Chúng ta tập trung phát triển bình dân làm họ cảm thấy có nguy cơ bị bình dân đuổi kịp thì sẽ phải tìm cách mà tự nâng mình lên mà thôi.
Cũng không thể không nghĩ đến vấn đề quý tộc sẽ nổi lên phản kháng, đòi chúng ta cũng phải quan tâm đến họ v.v… nhưng chúng ta có thể đề ra chính sách trả theo tài sản. Nông dân bây giờ hầu hết là không có gì nên chúng ta có lấy sạch tài sản của họ thì cùng lắm cũng chỉ là vài đồng, bù lại họ được trợ cấp ruộng đất, nhà ở và đồ ăn trong thời gian đầu. Lũ quý tộc đó toàn là một lũ chết nhát, tên nào dám phản kháng thì cứ bảo Mộc Diệp giết vài con gà để dọa khỉ.
Những việc như thế này thì đều phải quy định vào trong luật pháp thật kỹ càng, ta tin là mọi người có thể cùng làm để đưa ra chính sách tốt nhất.
Sau đó Lâm Thành Nhân lại nói thêm vài vấn đề như xoa bỏ chế độ nông nô, bán thân suốt đời mà thay vào đó là chế độ “hợp đồng”, làm việc cho một tổ chức nào đó trong một thời gian mà thôi.
Đến lượt Cơ Quan thì hắn đưa ra hàng loạt mô hình cổ quái của những thứ máy móc như là máy cày, máy tuốt lúa, cho đến cái hệ thống phát thanh lắp quanh vùng nông thôn để người dân có thể được thông báo những sự việc chính quyền mới quyết định, đèn sáng không cần lửa… Đặc biệt là những thứ này đều không hề sử dụng pháp lực để điều động mà chỉ dùng một thứ năng lượng gọi là “điện”. Cách tạo ra điện bằng cách xây một cái đập, vừa để tích trữ, cung cấp nước cho tưới tiêu luôn càng làm cho tám vị chưởng giáo hứng thú.
Còn tên trùm mặt kín mít Mộc Diệp thì chỉ nói rằng hắn sẽ đào tạo một tổ chức tình báo. Về việc có gián điệp trong giáo trong thời gian này là không thể tránh khỏi. Việc tình báo lúc này cũng trở nên vô cùng quan trọng.
Những việc này muốn thực hiện được phần nào thì cũng cần tới mười năm. Vì thế trong thời gian này thì mọi việc họ thực hiện đều phải cẩn thận hết sức.
Hai ngày sau thì đại điển thành lập Đông Tiên giáo cũng diễn ra.
Cả sáu vị thánh nhân đều tới để tham dự, sự ra đời của một giáo phái mới có thể tranh đoạt với họ sau này thì không phải là việc nhỏ. Nếu không phải là do quy tắc Hồng Quân lão tổ định ra là không được ra tay trực tiếp phá hoại giáo phái người khác thì bọn họ đã không kiềm chế được rồi, ít ra với Nguyên Thủy Thiên Tôn là như thế.
Sau khi nói ngắn gọn về “giáo nghĩa” của Đông Tiên giáo, Trần Hạo Minh cũng lớn tiếng tuyên cáo Đông Tiên giáo ra đời, âm thanh của hắn tuy không phải tiếng sấm sét gì nhưng đều truyền tới tai mọi người trong ít nhất một vạn dặm xung quanh.
Lịch sử của Đông Tiên đại lục cũng đánh dấu mốc này, thời điểm mà thế lực thứ sáu ra đời chính thức tranh đoạt khí vận.
Sau khi đại điển kết thúc thuận lợi thì Trần Hạo Minh cũng mời mấy vị thánh nhân ở lại để tiện “luận đạo”, chỉ có Nguyên Thủy Thiên Tôn là hắn chẳng thèm nhìn đến lý do là vì hắn rất ghét nho giáo, hơn nữa việc xích mích giữa hắn và Nguyên Thủy cũng không phải lần một lần hai.
Người đầu tiên mà hắn muốn nói chuyện chính là Thông Thiên Giáo Chủ.
Không hề nghi ngờ rằng quan hệ giữa hắn và Thông Thiên Giáo Chủ coi như là tốt nhất trong số quan hệ với các thánh nhân, sau đó là đến Nữ Oa nương nương, rồi đến hai vị Phật thánh.
Quan hệ tốt với Thông Thiên là do bọn họ trên cơ bản không có xung đột về lợi ích, ngược lại thì Đông Tiên giáo ra đời còn giúp Thông Thiên Giáo Chủ chèn ép Tiên Nho quốc của Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Hơn nữa đạo của Thông Thiên là đạo hải nạp bách xuyên, ai có ý muốn tu đạo thì đều truyền đạo cho, khá là hợp với tính cách không “phân biệt chủng tộc” của Trần Hạo Minh.
Nhưng “giáo lý” của Trần Hạo Minh là để cho người ta tự ngộ đạo của họ rồi chỉ giáo cho họ, còn Thông Thiên giáo chủ là thu đồ đệ từ đầu, để họ ngộ đạo trên cơ sở đạo của ông ta nên vẫn hơi có sự khác biệt nhỏ.
Sau khi chào hỏi khách sáo, hai người ngồi xuống bồ đoàn, cái này cũng là Trần Hạo Minh chuẩn bị vì hắn biết mấy thánh nhân này thích ngồi thiền nói chuyện.
- Trần tôn giả, chúc mừng Đông Tiên giáo đã được thành lập. Ta hi vọng sau này Tiên Dung quốc của ta và Đông Tiên quốc sẽ là bạn hữu, vĩnh viễn không trở thành thù.
Thông Thiên Giáo Chủ nói thẳng ý định của mình, hắn cũng nhận thấy xích mích giữa Trần Hạo Minh và Nguyên Thủy nên hi vọng có thể cùng hắn chèn ép Tiên Nho quốc.
- Cám ơn giáo chủ đã ưu ái, tiểu đệ cũng chỉ là kẻ mới thành đạo, không dám xưng cái gì mà Trần tôn giả, nếu Thông Thiên đại ca không chê thì gọi một tiếng Trần lão đệ là được. Còn về việc giữa hai nước thì ta cũng có cùng ý kiến với huynh. Thôi, hôm nay không nói đến mấy chuyện đó nữa, chẳng phải Thông Thiên đại ca hôm nay muốn luận đạo với ta sao?
- Được, Trần lão đệ đã sảng khoái như vậy thì ta cũng không từ chối, hôm nay chúng ta thoải mái luận đạo.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:41 PM.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
- Luận đạo, hay là nói ta thỉnh giáo Thông Thiên đại ca về đạo đi. Từ trước tới nay ta chưa từng tu đạo, chưa từng tìm hiểu về đạo nên cũng không dám khoác lác nhiều gì với đại ca cả.
Trần Hạo Minh khiêm tốn lên tiếng
- Được, đã vậy ta cũng nói ra quan điểm của ta về đạo để Trần lão đệ nhận xét. - Thông Thiên giáo chủ cũng chẳng thèm giấu hắn, cơ hội giảng đạo cho một người có thể sánh ngang với mình cũng rất khó có nha.
Đạo là từ tự nhiên mà sinh ra, đạo là tự nhiên, tự nhiên là đạo. Thiên đạo coi chúng sinh đều bình đẳng như nhau, vì vậy quan niệm của giáo ta cũng là công bình như vậy. Ta luôn muốn ai ai cũng có thể học đạo, vì thế nên mới truyền đạo cho tất cả những người muốn đi theo ta thụ đạo. Nhưng hai sư huynh của ta lại không nghĩ vậy nên xảy ra mâu thuẫn từ suốt thời đại thái cổ tới nay.
Trần Hạo Minh nghe đến đó thì động tâm, thời đại thái cổ? Hắn lần đầu tiên nghe thấy thứ này ở thế giới này. Có thể nơi đó ẩn chứa bí mật gì hay không mà trong những điển tịch mà hắn đã đọc không hề nhắc tới.
- Thời đại thái cổ? Thông Thiên đại ca, đó rốt cục là thời đại nào?
Thông Thiên Giáo Chủ lại không trả lời rõ ràng:
- Ài! Lúc đó đã xảy ra một trận đại hạo kiếp, ta cùng năm thánh còn lại cũng đều bị tổn thất nặng, bọn ta cũng đã cam kết không nói ra nữa. Lão đệ cũng đừng trách.
Trần Hạo Minh nghe tới đó thì không gặng hỏi gì thêm nữa mà chuyển sang vấn đề khác.
- Thông Thiên đại ca có quan điểm bình đẳng cho chúng sinh như thế ta rất khâm phục nhưng có lẽ là quan điểm của huynh như thế vẫn chưa được đúng cho lắm.
- Lão đệ có gì chỉ giáo? – Thông Thiên giáo chủ cũng không vội vã mà từ tốn nhấp một ngụm trà rồi hỏi lại.
- Thực ra coi chúng sinh bình đẳng cũng không có gì sai nhưng nếu ai cũng truyền đạo là cực kỳ sai lầm. Đạo có duyên, duyên chỉ đến với người xứng đáng. Cái mà ta nói xứng đáng không phải thiên tư, chủng loài mà và tố chất, phẩm chất. Người có tâm tính thiện lương thì nên được truyền thụ cái tài để giúp người, kẻ tâm tính hung ác thì nên mặc kệ hắn vì nếu hắn có tài thì sẽ chỉ là tai họa. Ta đã từng nghe người ta nói “tài và đức một cái cũng không thể thiếu, thiếu một trong hai thì cũng đều chỉ là sâu mọt ăn hại xã hội mà thôi”. Đại ca chỉ chuyên tâm truyền đạo mà không quan tâm đến điều này nên không ít lần tạo ra ma đầu, chính thế Tiên Nho quốc mới lấy đó làm cớ để chỉ trích đại ca.
- Vậy thì lão đệ khuyên ta nên làm sao?
- Thực sự thì tiểu đệ cũng không tu đạo, nhưng nói không có y bát thì không ai tin. Người mà muốn được truyền thụ y bát của đệ thì nhất thiết là phải có cái đức. Đệ không phải người tốt nhưng không bao giờ muốn gây hại gì cho người khác cả. Còn về tư chất, đệ xin nói thẳng là với thánh nhân các người thì tư chất còn quan trọng sao, quan trọng là ngộ tính về đạo mà thôi. Đồ đệ của các thánh nhân hầu hết không còn nhân tính mà chỉ còn lại thiên tính, gặp cái gì cũng tất cả là ý trời, đệ nghe không hiểu, mà cũng không muốn hiểu. Người tu đạo càng cao thì thiên tính sẽ càng lấn át nhân tính, quên đi bản nguyên rồi đến cảnh giới cuối cùng mới phản phác quy chân, lấy lại được chút nhân tính nên mới gọi là thánh “nhân”, nhưng có mấy ai ngộ ra được đây.
Đệ thì khác, người tu luyện theo cách của đệ không cần quên đi bản tâm ban đầu của mình, từ đầu đến cuối vẫn luôn tồn tại nhân tính, những gì thấy vừa mắt thì giúp đỡ, chướng mắt thì phá hoại, thích thì làm, không thì thôi, không quan tâm cái gì mà ý trời cả. Chính vì thế mà người đi theo đệ cần nhất là cái đức, thích làm việc thiện, người ta vẫn nói đến hai chữ “đạo đức” nhưng mấy ai hiểu được rằng “đạo” và “đức” là hai con đường khác nhau đâu.
Còn đại ca hỏi đệ phải làm sao? Đệ không biết? Thực sự không biết vì chính đệ chưa thu môn nhân bao giờ. Đạo của đại ca vấn luôn thuận theo thiên đạo nên đối với thứ mà đệ nói có thể không hiểu, nhưng đó là quan điểm mà cả đời tiểu đệ đúc kết ra, mong đại ca đừng chê trách.
Thông Thiên Giáo Chủ nghe xong thì trầm ngâm về những gì hắn nói, tuy nói là đạo bất đồng bất tương vi mưu nhưng những gì hắn nói đối với Thông Thiên Giáo Chủ đúng là rất có tính học hỏi. Đặc biệt là quan niệm về cái “đức”, đúng là từ trước đến nay Thông Thiên Giáo Chủ thu nhận đồ đệ không quan tâm đến vấn đề này vì ông vẫn cho rằng người tu đạo đã theo thiên đạo thì luôn lấy ý của thiên đạo làm đầu. Nhưng thực sự thì người có đức dù đã có nhiều “thiên tính” thì vẫn luôn cố gắng giúp đỡ người gặp nạn không phải chịu tai nạn quá lớn, còn kẻ hung ác thì luôn đổ thêm dầu vào lửa để chiếm lợi ích cho riêng mình. Mà kẻ hung ác như thế thì không ít người đi theo ông.
Đang trầm tư thì lại thấy Trần Hạo Minh đổi hẳn khuôn mặt, còn đâu cái vẻ chính khí bừng bừng lúc nãy, giờ đây ở trước mặt Thông Thiên Giáo Chủ là một tên vô lại đang đảo đảo tròng mắt nở nụ cười thật bỉ ổi.
- Nè, Thông Thiên lão đại, nãy giờ chúng ta nói về đạo cũng nhiều rồi, nói vấn đề khác được không?
Thông Thiên Giáo Chủ nói hắn cứ việc chỉ giáo, sau khi nghe xong thì thiếu chút nữa ngã bổ chửng, đầu đập vào bàn đá. Chỉ thấy hắn cười hắc hắc nói:
- Thông Thiên lão đại, người và Nữ Oa nương nương làm đạo hữu cũng đã cả vạn năm, huynh nói dáng người của nàng thế nào?
Thông Thiên Giáo Chủ khuôn mặt đen thui, trán đầy mồ hôi mà trợn tròn mắt nhìn hắn như gặp quỷ, Trần Hạo Minh lại thao thao bất tuyệt.
- Dáng người của nàng thực là cực phẩm trong cực phẩm nha, ta nhìn thấy mà chỉ muốn chạm vào một cái. Khuôn mặt của nàng thì khỏi cần nói, có truyền thuyết cho rằng nàng tạo ra loài người, thế thì có người nào đẹp hơn nàng được nữa chứ. Mặc dù có mấy thứ bậy bạ cho rằng nàng cùng với anh trai nàng làm vợ chồng nhưng ta biết điều đó trên cơ bản là không thể. Chính nàng còn giáo dục loài người không được loạn luân nữa thì làm sao có thể xảy ra chuyện đó được…
Khuôn mặt của Thông Thiên Giáo Chủ càng ngày càng đen, sau đó thì chuyển sang đỏ bừng như đang nhịn cái gì đó, nhìn chằm chằm vào sau lưng của Trần Hạo Minh.
Trần Hạo Minh cũng động tâm mà quay lại, chưa kịp thấy gì thì đã thấy trời đất tối sầm, người bay ra cả vài mét đập rầm xuống đất, sau đó là một trận quyền đấm cước đá không chút lưu tình.
Một khắc sau, Trần Hạo Minh với cái đầu heo đã nghiêm trang ngồi lại trên bồ đoàn, hắn cũng không thèm chữa trị mà cứ để nguyên đó để tự cảnh cáo mình. Ngồi trước mặt hắn là Thông Thiên Giáo Chủ cười “đểu” và “nhân vật chính” trong câu chuyện vừa rồi: Nữ Oa nương nương với một khuôn mặt như sắp phát hỏa.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:41 PM.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Nàng biết thân phận của Trần Hạo Minh, cũng biết loại người như hắn có lẽ không thích tranh đấu làm gì nhưng phải làm theo quy tắc của một thánh nhân, không cưỡng lại được.
Nhưng nàng không rõ là hắn có biết mục đích thực sự của việc tranh đấu này hay không? Hay chỉ là máy móc làm theo, nếu hắn không biết thì nàng sẽ nói cho hắn biết để hắn cùng nàng và Thông Thiên Giáo Chủ trở thành đồng minh trong cuộc tranh đoạt này.
Thế mà vừa đến chưa kịp hỏi han gì thì đã nghe được những lời như thế từ miệng Trần Hạo Minh, các thánh nhân khác từ trước tới nay đều rất tôn trọng nàng, đâu có ai mở miệng khinh bạc như hắn.
Tức thì tức, nhưng Nữ Oa nương nương phải kiềm lại để thực hiện mục đích nàng đến đây, sự xuất hiện của Trần Hạo Minh làm thế cục Tiên Linh đại lục có sự biến đổi.
Thế cục hiện nay trên Tiên Linh đại lục rất rõ ràng chia thành ba phe, một phe là của Nguyên Thủy Thiên Tôn và Lão Tử, luôn luôn coi loài người là cao quý nhất, phẩm chất tốt nhất nên chỉ chủ yếu truyền đạo cho con người.
Phe còn lại của Thông Thiên Giáo Chủ và Nữ Oa nương nương. Người của Oa Hoàng cung toàn bộ đều là yêu tu, còn người của Bích Du cung thì lại bao hàm rất nhiều chủng tộc khác nhau nên có xung đột khá lớn với quan điểm của hai giáo kia.
Còn phe còn lại chính là Phật giáo luôn luôn thanh tịnh, ca ngợi lòng từ bi nên không hề phân tranh nhiều, đến bây giờ cũng chỉ dùng lòng từ bi mà cảm hóa chúng sinh, không tham gia nhiều vào việc tranh đoạt. Hai phe còn lại đều rất tôn trọng Phật giáo nên không cố ý xúc phạm đến bọn họ.
Nếu bây giờ Trần Hạo Minh gia nhập vào phe nào thì sẽ là lợi thế rất lớn cho phe đó.
Tình thế bây giờ mọi người đều biết là Trần Hạo Minh cùng Nguyên Thủy Thiên Tôn có xích mích, không lôi kéo hắn bây giờ thì để lúc nào?
Trần Hạo Minh là người phá vỡ trầm mặc:
- Khụ, Nữ Oa nương nương có gì chỉ giáo? Khụ khụ, ý ta là nương nương tới đây với mục đích gì?
Nghe thấy hai từ “chỉ giáo” Nữ Oa lại chuẩn bị phát hỏa nên Trần Hạo Minh phải đổi ngay cách nói.
Nữ Oa nương nương lạnh lùng nói:
- Ta tới đây là vì muốn hỏi Trần tôn giả biết được những gì về cuộc tranh đoạt khí vận này? Nhưng không ngờ…
Trần Hạo Minh ngắt lời ngay lập tức:
- Ặc! Tranh đoạt khí vận không phải là vì thực hiện theo quy tắc, nhằm hòa nhập những người có đại số mệnh như chúng ta vào số mệnh của đại lục này hay sao?
Hai thánh nhân đều gật đầu, Thông Thiên Giáo Chủ tiếp lời:
- Đúng! Nhưng chưa đủ, mục đích của việc tranh đoạt này thực ra không chỉ có thế.
Việc này làm nổi lên hứng thú của Trần Hạo Minh, hắn vội hỏi lại, Thông Thiên Giáo Chủ lại hỏi một câu khá không liên quan:
- Ngươi biết các kiểu tu luyện trên thế gian này chứ?
Trần Hạo Minh nghi hoặc nhưng vẫn trả lời:
- Thế giới này chia làm hai đại lục, Tiên Linh và Thần Linh. Tiên Linh đại lục tu luyện theo “khí”, khí mạnh thì thân mạnh, khí mạnh đến mức nhất định có thể cải tạo thân thể, hình thành tiên thể mà đắc đạo. Thần Linh đại lục thì lại tu luyện theo “thân”, tu thân thể mạnh hơn thì có thể thu hút nguyên tố tạo thành “đấu khí”, ma pháp sư tăng cường tinh thần lực bằng cách khai phá tiềm năng của não bộ, làm cho não bộ trở nên cường đại. Nên có thể nói rằng người của Thần Linh đại lục là “tu thân dưỡng khí”, còn Tiên Linh đại lục là “tu khí cải thể”. Còn nhiều trường phái tu luyện khác nữa nhưng rất ít người tu luyện nên ta không nhắc lại.
Thông Thiên giáo chủ cũng thầm gật đầu, kiến thức của người này về việc tu luyện cũng không hề kém cỏi chút nào, nói ra được điểm mấu chốt của cả hai trường phái tu luyện lớn nhất.
- Trần lão đệ nói về hai trường phái này không sai, nhưng lão đệ có biết là chúng xuất phát ra từ đâu không? – Thông Thiên Giáo Chủ hỏi tiếp.
- Chẳng phải là do vị Hồng Quân cũng “phụ thần” của Thần Linh đại lục truyền lại sao?
- Đúng vậy! Nhưng thực ra hai trường phái này là họ được truyền lại từ thời hồng hoang, lúc mới hình thành thế giới. Theo như họ nói thì lúc “Bàn Cổ”, cũng là “Sáng thế thần” của Thần Linh tự bạo để tạo ra vũ trụ này thì có để lại ba nguồn sức mạnh. Lúc mà Hồng Quân lão sư còn mới được sinh ra thì trời đất vẫn còn cực kỳ gần nhau, giơ tay là chạm đến. Vì thế mà người cùng với “phụ thần” đã lấy được hai nguồn sức mạnh, tạo thành hai kiểu tu luyện hiện nay.
- Khoan đã, chẳng phải là có ba nguồn sức mạnh sao? Vậy người thứ ba đâu? – Trần Hạo Minh thắc mắc, hắn cũng chẳng thèm quan tâm đến việc "Bàn Cổ" và "Sáng Thế thần" là một.
- Đó chính là mục đích mà chúng ta tranh đoạt với nhau, thực sự thì vì các chủng tộc khác được sinh ra sau khá lâu nên khi ấy nguồn sức mạnh ấy đã bay lên tận trời rồi tự phong ấn mình vào một không gian, người lấy được nó sẽ trở thành người nắm giữ trường phái tu luyện thứ ba, và cũng trở thành tồn tại thứ ba sánh ngang với lão sư. Đó cũng là di nguyện được lưu lại trong hai nguồn sức mạnh kia nên lão sư và phụ thần đều mong muốn tìm được người đó. Chúng ta tranh đoạt cũng là mong muốn có được cơ hội vạn năm một lần này.
- Vậy muốn đi vào thì phải tranh đoạt sao?
- Đúng vậy, vì một vạn năm phong ấn mới mở ra để cho năm người được vào, hai mươi lăm năm sau là thời điểm đó. Những người như chúng ta thì lại có tới chín người, bây giờ là mười người rồi. Chính vì thế nên mới phải tranh đoạt, ai xuất sắc hơn sẽ được hai vị kia đồng ý cho vào.
- Khoan đã, Thông Thiên đại ca, Tiên Linh đại lục có bảy người chúng ta, Thần Linh có hai người, vậy sao lại là mười?
- Ồ, lão đệ không biết sao? Chủ của đại dương là Hải Mẫu cũng là một thế lực, sức mạnh của nàng không hề kém chúng ta, vì hải cung của nàng ở gần Thần Linh đại lục hơn nên tính là thế lực của Thần Linh đại lục. Bọn ta vì đảm bảo công bằng nên tranh đoạt lẫn nhau trên Tiên Linh đại lục để tìm được ba thế lực xuất sắc nhất ra thi đấu với Thần Linh đại lục, sau đó thì bên thắng được vào ba người, bên thua chỉ được vào hai người. Cũng vì phải tranh đấu với Thần Linh đại lục nên bọn ta luôn tránh làm tổn thương lực lượng của nhau là vì thế, chỉ tranh đoạt khí vận thôi.
Bây giờ thì Trần Hạo Minh mới hiểu ra, tất cả những việc tranh đoạt, nhẫn nhịn, quy tắc này chỉ vì sức mạnh, nguồn sức mạnh tối thượng của thế giới này mà thôi.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:42 PM.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Sau khi Trần Hạo Minh nghe được những lời của Thông Thiên Giáo Chủ thì lại chìm trong suy nghĩ.
Trước đây hắn vẫn luôn băn khoăn về việc phải tham gia tranh đoạt cùng với các thánh nhân, nhưng bây giờ thì hắn lại hoàn toàn cam tâm tình nguyện tham gia vào đó.
Đơn giản là hắn cũng muốn có cơ hội để đoạt được nguồn sức mạnh kia, để trở thành một tồn tại ngang với Hồng Quân Đạo Tổ, để không bị ông khống chế nữa.
Lúc đó hắn có thể chân chính tiêu diêu tự tại đứng trên đỉnh thế giới này, không bị ai ước thúc, chèn ép cả.
Đang định hỏi về thế lực của các giáo phái kia thì Nữ Oa nương nương lại nói:
- Thực ra theo suy nghĩ của bọn ta thì trường phái tu luyện thứ ba là để dành cho người của Vô Thần đại lục.
- Vô Thần đại lục? - Trần Hạo Minh sửng sốt, trên thế giới này còn có một đại lục thứ ba sao?
- Đúng vậy, đó là một đại lục hơi nhỏ hơn so với Thần Linh và Tiên Linh đại lục, ban đầu thì ở đó chỉ có một chủng tộc, chủng tộc đó không thể tu luyện bất cứ thứ gì nên mới tồn tại trên cái đại lục đó. Vô Thần đại lục là một đại lục có pháp tắc cực mạnh, người nào chỉ cần có một chút tu vi đến đó thì sẽ bị giáng địa kiếp, thiên kiếp xuống liên miên. Chỉ có thánh nhân như chúng ta mới không bị như vậy. Cũng chính vì thế mà nơi đó không thể tồn tại bất cứ một tu sĩ nào.
Về sau ở Thần Linh đại lục và Tiên Linh đại lục đều có một chủng tộc không thể tu luyện nên bị chèn ép quá nhiều. Họ không chịu nổi nữa và di cư, đến khi tìm được Vô Thần đại lục thì có thể nói đó là thiên đường của bọn họ vì tất cả đều chỉ là phàm nhân, không hề gặp phải những sự uy hiếp khủng khiếp từ thần tiên nữa. Cũng vì thế mà từ đó trên Vô Thần đại lục tồn tại ba chủng tộc khác nhau. Nhưng theo chúng ta thì cách tu luyện thứ ba rất có thể là dành cho những người đó và địa điểm tu luyện tốt nhất chính là Vô Thần đại lục.
Trần Hạo Minh nghe thế thì rung động trong lòng, thiên kiếp địa kiếp liên miên không phải là điều kiện tốt nhất để hồn giả tu luyện hay sao? Nhưng mà năm xưa hắn cũng phải đến độ kiếp kỳ mới đủ sức mạnh để chịu được lôi kiếp, họ là người thường thì chịu đựng sao được những thứ đó để tu luyện đây. Vì thế hắn cũng không suy nghĩ thêm nữa.
Trần Hạo Minh thay đổi chủ đề nói:
- Được rồi, hai người nói với ta những chuyện đó để làm gì chứ?
Thông Thiên giáo chủ nói thẳng:
- Ta cũng không dám giấu, ta muốn cùng lão đệ liên hợp để cùng tranh đoạt khí vận, bây giờ thế lực của bọn ta tuy không sợ Tiên Nho môn và Tiên Đạo môn nhưng lại bao hàm những chủng tộc không phải loài người. Muốn tranh đoạt khí vận trong nhân gian với hai giáo đó là rất khó khăn. Nhưng ta nghĩ là lão đệ thì có thể làm được điều đó, còn về việc thế lực cao tầng thì ta sẽ giúp lão đệ kiềm chế.
Trần Hạo Minh nghe thế thì động tâm. Bây giờ thế lực của hắn đúng là cũng khá lớn nhưng chỉ là tranh đoạt trong nhân gian. Thế lực của Nguyên Thủy Thiên Tôn trong thế gian là toàn bộ kim tiên và chân tiên, việc này thì Đông Tiên giáo có thể chống lại không hề có vấn đề. Nhưng những người được chân truyền của thánh nhân đều là Huyền Tiên, hắn chưa có thế lực lớn đến như thế.
Chính vì vậy mà đề nghị của Thông Thiên giáo chủ và Nữ Oa nương nương làm hắn cực kỳ động tâm. Nhưng hắn vẫn bình tĩnh nói:
- Được, điều kiện của hai người ta không có gì phải từ chối. Nhưng ta cũng muốn biết về thực lực các truyền nhân của năm giáo.
- Cái này thì không có gì là bí mật, ta sẽ nói. - Người lên tiếng là Thông Thiên giáo chủ.
Phật giáo của Bồ Đề và Tiếp Dẫn nhị phật là có lực lượng lớn nhất. Có hai bồ tát đều là Huyền Tiên thượng giai, một vị cổ phật Huyền Tiên trung giai và tám kim cương la hán Huyền Tiên sơ giai. Nhưng trên cơ bản thì họ chỉ truyền bá về lòng từ bi và phổ độ chúng sinh chứ không tham gia tranh đoạt cùng bọn ta, nên thế lực của bọn họ không có gì đáng ngại cả.
Nho giáo của nhị sư huynh có sáu truyền nhân thì có một tên Huyền Tiên thượng giai, năm tên còn lại lần lượt là Nhân, Lễ, Nghĩa, Chí, Tín đều là Huyền Tiên sơ giai.
Đạo giáo của đại sư huynh vì đạo pháp quá ảo diệu, lại vô vi ít để ý thế gian nên chỉ có hai truyền nhân là Huyền Đô đại pháp sư huyền tiên thượng giai và Vô Tiếu đồng tử huyền tiên sơ giai.
Giáo ta thì có một huyền tiên thượng giai, ba huyền tiên trung giai, một sơ giai. Còn yêu tộc của Nữ Oa nương nương thì cũng chỉ có bốn huyền tiên trung giai.
Xét về tổng thể thì hai phe có số huyền tiên gần bằng nhau nhưng phe của hai vị sư huynh có tới hai huyền tiên thượng giai nên bọn ta cũng khá bất lợi.
Trần Hạo Minh nghe tới đó thì lại hỏi:
- Vậy thế lực của Thiên Đình thì sao?
Trần Hạo Minh còn đang nghĩ kiếm thêm thế lực từ thiên đình thì Thông Thiên giáo chủ nhắc ngay:
- Trần lão đệ, đừng có tâm tư gì với thế lực của thiên đình. Thiên Đình được Hồng Quân lão sư cho phép có thể thu nhận chúng tiên phi thăng, tập trung họ lại rồi giao cho những người xứng đáng việc thích hợp. Những người còn lại thì tạo thành một tập thể mà không ai được động vào trừ thiên đình.
Trần Hạo Minh không phục:
- Vậy thiên đình làm những gì chứ?
- Thiên đình được Hồng Quân lão sư giao cho quản tam giới. Âm giới thì quản việc sổ sách sinh tử của bách tính, vạn dân. Nhân giới thì quản việc nắng mưa, lũ lụt và hạn hán. Còn trên tiên giới chính là cai quản chúng tiên không cho họ đi làm bậy, trở thành yêu quái hại nhân gian.
Trần Hạo Minh nghe thế thì uể oải, cứ động đến Hồng Quân là hắn trở nên vô lực, hắn còn chưa dám động đến mấy thứ lão quy định.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:42 PM.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart