Sau khi bị Trần Hạo Minh "dạy dỗ", quả nhiên Lạc Hoàng Yến không dám mở miệng ra tranh cãi với hắn nữa, chỉ dám trừng đôi mắt lên nhìn hắn, biểu lộ sự tức giận cực độ của nàng. Lạc Tuyết Nhan cũng không ngờ tên này dám khinh bạc muội muội mình, nên nhớ cơ thể con gái trên Tiên Linh đại lục này chỉ có trượng phu mới được động vào. Trước đây nghe hắn toàn đi trêu chọc khuê nữ nhà lành, nàng cũng rất tức giận, nhưng sau khi sống với hắn, nàng cũng dần dần bỏ qua chuyện đó, nhưng hôm nay nàng không ngờ hắn lại làm thế với em gái nàng.
Thế là Lạc Tuyết Nhan quyết định hôm nay mặc kệ hắn, nàng sẽ cùng ngủ với Lạc Hoàng Yến, mục đích cũng là để an ủi em gái, đồng thời biểu lộ sự tức giận với người nào đó.
Tên kia nghe xong cũng chỉ gãi gãi đầu nở nụ cười hối lỗi, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì nên đành đem tâm trạng buồn bực đi dạo đêm trong thành, thực hiện hành vi "tay nhặt lá, chân đá ống bơ" để phát tiết sự buồn bực.
Đến bây giờ hắn cũng chưa biết hắn sai cái gì, chẳng phải chỉ là dạy dỗ con bé không biết điều kia một tý hay sao, ngày xưa trong kinh thành hắn dạy dỗ vài tên không vừa mắt thì cũng phải cho tên đó nằm giường 1 tháng là ít.
Cũng không trách Trần Hạo Minh được, kiếp trước lúc hắn là tu sĩ, sau đó là hồn giả thì cũng chưa từng trải qua mấy chuyện trai gái này nên chẳng biết gì. Lục hoàng tử thì cũng thường xuyên đi làm mấy chuyện khi nam phách nữ có thấy hậu quả nghiêm trọng gì đâu, thế nên hắn thấy việc này chẳng có gì nghiêm trọng cả.
Đáng thương cho Lạc Hoàng Yến, nàng trước nay đều sống trong sự tôn trọng, nịnh nọt của mọi người. Ở Tiên Hạc môn, là môn phái đào tạo cao thủ tu chân cho Tiên Hạc quốc thì nàng cũng là một tồn tại cao cao tại thượng trong đám đồng lứa, đâu có bao giờ chịu ủy khuất như bây giờ chứ, nhưng hết lần này đến lần khác lại không làm gì được hắn, đánh thì không lại mà hô hoán thì lo danh dự của tỷ tỷ, việc nàng có thể làm là tố khổ với tỷ tỷ để Lạc Tuyết Nhan đi lấy lại công đạo cho nàng.
Đi dạo qua mấy khu chợ đêm, mấy khu thanh lâu, tâm tình của Trần Hạo Minh cũng dần thư thái lại, hắn quyết định về nghỉ để hôm sau còn đi viếng mộ của mẹ 2 nàng Tuyết Nhan và Hoàng Yến. Nhưng đúng lúc này hắn dường như cảm nhận được cái gì đó, tâm niệm xoay chuyển hắn nhanh chóng chuyển hướng đi ra khỏi khu vực ngoại thành.
- Các hạ theo ta cũng lâu rồi, không thấy mệt sao? Chi bằng ra đây cùng ta uống chén rượu làm quen. - Trần Hạo Minh châm chọc.
- Ngươi phát hiện ra ta? Chẳng trách tên phế vật Bạch Vân vì thực hiện việc ám sát ngươi mà mất mạng. Chậc chậc, có ai ngờ tên lục hoàng tử rác rưởi trong mắt người thiên hạ lại là một tuyệt thế thiên tài như vậy chứ. Rượu của thiên tài ngươi, ta không dám nhận, nếu ngươi có lòng tốt thì cho ta xin một bát huyết, khặc khặc. - Một nhân ảnh màu đen hiện ra dưới ánh trăng đêm lập lòe, khung cảnh có đôi chút tà dị.
- Ngươi cũng là người của Tiên Nho quốc?
- Đúng, mà cũng không đúng, bây giờ ta là quốc sư của Tiên Hạc quốc.
Trần Hạo Minh trong lòng máy động, Tiên Nho quốc, thế lực của chúng cũng quá rộng chứ, gián điệp nơi nào cũng có, chức vụ còn không thấp.
- Ngươi tới giết ta? Không sợ số phận ngươi giống tên Bạch Vân kia sao?
- Khặc khặc, tên Bạch Vân kia ngu ngốc, chắc chắn là bị ngươi toán kế mà chết thảm, ngươi mới có 19 tuổi, dù ngươi có là thiên tài thì cũng chỉ mới đến kim đan trung kỳ, sức ngươi chưa đủ chính diện giết hắn, còn ta thì ngươi đừng mơ toán kế.
Lực lượng của Trần Hạo Minh tất cả đều thu liễm vào linh hồn, vì thế năng lượng dao động trên cơ thể hắn cũng chỉ ở mức kim đan trung kỳ, cũng không trách tên quốc sư kia nhìn nhầm.
- Tại sao?
- Tại sao? Hỏi rất hay, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, nếu lục hoàng tử của Tiên Loan chết vào ngày đầu tiên vừa bước chân vào kinh đô Tiên Hạc thì quan hệ hai nước sẽ sao nhỉ? Hắc hắc... ta nghĩ là tác dụng không nhiều nhưng cái mạng rẻ tiền của ngươi cũng chỉ làm được như vậy. Nhưng bây giờ ta nghĩ lại, ngươi ẩn giấu thực lực mình như vậy, đúng là một kẻ nguy hiểm, ta cũng nên sớm diệt ngươi trừ đi hậu họa.
- Tiên Nho quốc của ngươi toàn kẻ như ngươi vậy sao?
- Hừ! Đạo Nho chính thống của bọn ta cần phải được phát dương quang đại, bọn tiểu quốc các ngươi không theo chính đạo còn dám phản kháng, bọn ta cũng không cần phải khách khí với các ngươi làm gì.
Trần Hạo Minh cười gằn. Đạo Nho? Chính đạo? Con mẹ nó, kiếp trước hắn cũng ghét nhất mấy thằng hủ nho óc bã đậu, suốt ngày tuyên dương tinh thần mà chẳng giúp được cái mẹ gì. Bây giờ mấy tên này có được lực lượng lại dám làm mấy việc bỉ ổi như thế này, thế mà cũng đòi nhận là chính đạo. Ta khinh!
Hắn cũng chẳng thèm nói nhiều thêm với loại tiểu tốt này. Mục đích của hắn khi dụ tên này ra đây cũng chỉ là thử thực lực của mình, dù tên này hơi yếu nhưng không quan trọng, hắn chỉ cần xem uy lực chiêu thức thế nào.
Nghĩ đoạn, hắn tích tụ 9 thành lực lượng vào bàn tay, xuất ra mật chiêu "Phạt Ma Thủ" đơn giản, một luồng uy áp khủng khiếp từ người hắn phát ra làm cho các tu chân giả trong kinh đô bàng hoàng. Kẻ bế quan mở bừng mắt, mấy tên đang song tu cũng bị dọa tới mức nguyên dương bị đứt đoạn, suýt thì tinh tẫn thân vong, những kẻ tu vi yếu thì đến cử động cũng không dám, tất cả đều toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Quốc sư là người đối diện với chiêu thức kia càng kinh hoàng, đứng trước uy áp như thái sơn áp đỉnh thế này hắn đến cử động cũng không nổi chứ đừng nói đến né tránh, thủ ấn mang theo lực lượng kinh khủng tiến đến người hắn làm hắn trở nên tuyệt vọng.
Lúc này, ở trên bầu trời kinh đô Tiên Hạc quốc có một bóng trắng phi hành với tốc độ kinh khủng. Bỗng nhiên, bóng trắng đó dừng lại rất đột ngột, lông mày nhíu lại, trải thần thức ra cảm nhận một chút, bóng trắng vẻ mặt biến đổi rồi nhanh chóng biến mất trên bầu trời.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:17 PM.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Lúc này, bị thất kinh không chỉ là các tu chân giả hay là tên quốc sư đứng đối diện Trần Hạo Minh, mà chính hắn cũng đang vã ra một thân mồ hôi lạnh.
Không phải là hắn gặp nguy hiểm mà là cả cái kinh đô kia đang bị nguy hiểm.
Ặc, cũng phải nói rằng là do lần đầu thử sức mạnh sau khi dung hợp được bất tử hồn thể, Trần Hạo Minh lại sử dụng tới 9 thành lực lượng, dù lực lượng của hắn cũng chỉ mới hồi phục được 8 phần, nhưng mà cái lực lượng khủng khiếp ấy cũng không phải là một tên tu sĩ độ kiếp kỳ hay một nơi như kinh đô này chịu được.
Bây giờ hắn rất là hối hận, vô cùng hối hận là tại sao lúc nãy xuất chưởng lại hướng về đúng phía trong thành cơ chứ. Một chưởng này của hắn thừa sức hủy diệt cả kinh đô, hủy diệt luôn cả thê tử mà hắn đã hứa bảo vệ.
Hắn đang tính bất chấp hậu quả để nghịch chuyển lực lượng đã phát ra thì dị biến nổi lên.
Một bóng người màu trắng không biết từ lúc nào đã đứng trên cổng thành, bóng hình màu trắng ấy rất nhanh, xuất hiện ở đó mà cứ như từ hư không bước ra, tốc độ ấy làm cho Trần Hạo Minh cũng phải giật mình.
Bóng trắng ấy hét lên một tiếng yêu kiều, một luồng lực lượng kinh khủng không kém gì lực lượng mà hắn xuất ra nhanh chóng xuất hiện trên hai bàn tay nàng. Hai luồng lực lượng gặp nhau không xung kích ngay mà luồng lực lượng của bóng trắng kia lại làm chệch hướng lực lượng của hắn, cả 2 cỗ khí lưu quấn nhau đổi hướng lên trên trời. Sau một khoảng thời gian ngắn, hai cỗ lực lượng cũng xung kích vào nhau mà bạo tạc mạnh, tỏa ra ánh sáng chói lòa chiếu sáng cả bầu trời đêm. Ánh sáng phát ra chia làm hai khu vực, một khu vực có 5 màu, còn một khu vực chỉ thuần một màu lục nhạt.
Sau khi lau đi mồ hôi trên trán, Trần Hạo Minh bắt đầu quan sát bóng trắng kia. Hắn thấy đứng ở đó một cô gái rất trẻ tuổi, trông cũng chỉ chừng trên dưới 20 tuổi mà thôi. Khuôn mặt của nàng tuy rằng mờ ảo, như trong mộng cảnh nhưng hắn cũng có thể nhìn ra một khuôn mặt tuyệt sắc. Hắn dám khẳng định cả 2 kiếp tu luyện, hắn chưa thấy cô gái, hay tiên tử nào kiều diễm như cô gái trước mặt hắn. Hắn thấy hai hàng mi lá liễu của nàng đang nhíu chặt vào nhau như đang nghi hoặc điều gì đó, thần thái toát ra một vẻ trí tuệ như được tích súc ngàn vạn năm, như hút hồn người ta vào đó. Bất tri bất giác hắn cũng ngây người vài giây.
- Xin hỏi phía trước là vị đạo huynh nào? Chẳng phải chúng ta vừa chia tay tại Bích Du cung của Thông Thiên đạo huynh sao? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này xuất thủ nặng tay như vậy chứ?
Bích Du cung? Thông Thiên đạo huynh? Sao lại nghe giống như thánh nhân ở thế giới trước kia? Chẳng phải là Thông Thiên giáo chủ sao? Vậy thì thánh nhân của cái thế giới này đúng là giống hệt kiếp trước, cô gái kia gọi đạo huynh, chẳng lẽ cũng là thánh nhân? Là Nữ Oa nương nương sao?
- Phía trước có phải Nữ Oa đạo hữu?
- Đúng vậy? Đạo hữu là...? - Nữ Oa nương nương giờ phút này đang cực kỳ kinh ngạc, thực lực của người trước mặt vừa nãy phát ra kinh khủng vượt quá mức mà thánh nhân dám sử dụng ở trên đại lục. Cũng may nàng hao phí công sức đẩy nó lên trời mới không gây tổn hại nặng, nếu không giờ này, khoảng 1000 dặm sau lưng nàng đã thành bình địa rồi. Nàng đang rất nghi hoặc, người trước mặt là ai mà lại mang thực lực kinh khủng như vậy?
- Vừa rồi tạ ơn đạo hữu đã giúp ta ngăn cản chưởng vừa rồi, cũng là tại ta bất cẩn, sử dụng quá nhiều lực lượng suýt nữa thì hại chết bao nhiêu người vô tội, hại cả thê tử của mình. - Trần Hạo Minh cũng chưa trả lời nàng mà lại mở lời cảm ơn.
Nữ Oa nương nương thất kinh, tên này nói vậy chứng tỏ hắn không phải là lục đại thánh nhân. Nhưng Tiên Linh đại lục xuất hiện thêm một thánh nhân nữa khi nào? Lúc đầu nàng chỉ nghĩ đây là hóa thân của một vị thánh nhân nào đó mà thôi.
- Nói vậy ngươi là người thứ 7 thành tựu hỗn nguyên đại đạo trên Tiên Linh đại lục này? Rốt cuộc ngươi là ai?
Tâm trạng của Nữ Oa nương nương bây giờ rất nặng nề. Các thánh nhân đều đã có hiệp định với nhau là không tùy tiện ra tay với tiên nhân và tu sĩ, mới đây 6 người lại thương lượng lại về tình hình thiên đạo biến đổi trong khoảng nửa năm nay. Bây giờ lại xuất hiện thêm một tên thánh nhân nữa, chẳng lẽ là đại kiếp nạn sắp giáng xuống sao. Vì theo nàng nghĩ, một thánh nhân mới đồng nghĩa với việc một giáo phái mới sẽ ra đời, việc tranh đoạt giáo chúng của 5 giáo đã căng thẳng lắm rồi, bây giờ thêm hắn chẳng phải càng loạn sao?
- Ta là lục hoàng tử của Tiên Loan quốc, tên là Trần Hạo Minh, cám ơn đạo hữu đã vừa giúp đỡ ta, xin cáo từ.
Nữ Oa nương nương đã thấy mặt của hắn, với thần thông của nàng thì chẳng khó để biết được hắn là ai, nên hắn cũng không giấu. Mặt khác hắn lại không muốn dây dưa với các thánh nhân. Lý tưởng của hắn bây giờ chịu ảnh hưởng rất nhiều từ lục hoàng tử lúc trước, hắn chỉ muốn sống thật vui vẻ, kiếm vài lão bà thật là xinh đẹp, giúp các nàng trường sinh cùng với hắn, sống vui vẻ đến nhau. Tên nào hống hách làm hắn ngứa mắt thì cứ tẩn cho một trận là xong, chứ hắn cũng chẳng muốn dây dưa gì với mấy người đứng trên đỉnh thế giới này cả.
Nhưng Nữ Oa nương nương lại không nghĩ vậy, nàng cất tiếng:
- Đạo hữu chờ một chút! Ta không biết đạo hữu thực sự là ai, lục hoàng tử của một quốc gia không thể nào đạt đến tu vi như đạo hữu được, ta cũng không quan tâm. Nhưng ta muốn đạo hữu đáp ứng với ta, không được tùy tiện xuất thủ với bất cứ ai, đại lục này cơ bản không chịu nổi sức phá hoại của thánh nhân chúng ta.
Sắc mặt Trần Hạo Minh hơi trầm xuống, mấy tên mà hắn động thủ đều là những kẻ tự tìm đến hắn, chẳng lẽ hắn khi dễ đến người bên cạnh mình mà cũng không được xuất thủ à, nằm mơ. Hắn cũng không biết các thánh nhân truyền đạo nhưng không hề xuất thủ bảo vệ đệ tử, cùng lắm chỉ cho họ pháp bảo để bảo mệnh mà thôi.
Trần Hạo Minh dứt khoát từ chối làm cho Nữ Oa nương nương càng thêm lo lắng hắn sẽ xuất thủ bậy bạ, làm thay đổi cả thế cục đại lục. Nàng lạnh giọng nói:
- Đạo hữu nên biết thánh nhân chúng ta ai cũng như vậy, không thể tùy tiện động thủ.
- Chẳng nhẽ có kẻ động đến lão bà của ta mà cũng không được trút giận à? Ngươi có bị điên không? Huống chi ta cũng không phải là thánh nhân.
Trần Hạo Minh mất hết kiên nhẫn nói. Sắc mặt Nữ Oa cũng biến đổi, nàng quyết định thật nhanh:
- Ngươi có dám ra ngoài 33 tầng trời đánh với ta một trận, nếu ngươi thua thì phải đáp ứng điều kiện của ta.
Nghe lời này, Trần Hạo Minh cũng chiến ý hừng hực, tuy lực lượng của hắn mới chỉ đạt 8 phần, nhưng nếu dùng pháp bảo thì hắn nắm chắc 5 phần có thể đánh bại Nữ Oa lúc nàng chưa đề phòng.
- Được! Nếu ta thắng thì ta mong đạo hữu không được nói với ai về sự tồn tại của ta, được chứ? Ta biết đạo hữu nghĩ cái gì, ta hứa với đạo hữu dù thắng hay thua, từ nay về sau ta cũng chỉ động thủ với những kẻ dám động đến ta, ra tay cũng sẽ kiếm chế sức tổn hại. Hơn nữa đạo hữu cũng nên biết ta không hy vọng tranh đoạt cái gì trên Tiên Linh đại lục này cả.
- Được, cứ quyết định như vậy.
Sau khi đáp ứng, hai bóng người một trắng một lam nhanh chóng biết mất khỏi mặt đất.
Đã có bạn góp ý mình tình tiết quá nhanh , nhưng mà mình cũng xin nói trước với các bạn là không hề nhanh tí nào. Cu nvc tuy bá đạo nhưng sẽ có trùm cuối quản chế nó, không cho đánh đấm bậy bạ nên thằng bé phải đấu trí, đấu lực cùng với các thánh nhân. Ý mình là nvc sẽ chỉ đấu với boss, còn mấy thằng nhỏ nhỏ thì phải dựa vào các nhân vật khác, và những nv xuất hiện sau như thế nào thì còn tùy thuộc vào nhân phẩm của nvc
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:18 PM.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Bây giờ tâm trạng của Trần Hạo Minh đang rất kích động, vô cùng kích động.
Kiếp trước, hắn đã đạt đến sức mạnh thuộc tầng cao nhất của thế giới nhưng lại không được thi triển nhiều, còn gặp thánh nhân, hắn cũng chỉ có đường nhanh chân chạy trốn, thâm tâm luôn luôn tồn tại tâm lý kính sợ với những tồn tại đỉnh cao này.
Khi mà hắn tu luyện được hỗn nguyên lực, khi mà hắn vui mừng vì có thể chống lại được những tồn tại lúc trước thì lại bị đưa đến dị giới này. Hắn nghĩ, sẽ không bao giờ được đấu một trận mơ ước nữa.
Kiếp này, lục hoàng tử cũng chỉ là một phàm nhân, đừng nói đến thánh nhân mà ngay cả mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ hắn cũng không dám tùy tiện mà trêu trọc, nên khi dung hợp linh hồn, biết mình mạnh mẽ thế nào thì hắn càng mong có ngày mà mình ngẩng cao đầu đứng trước những tồn tại cao cao tại thượng ấy.
Bây giờ thì hắn đang đối mặt với Nữ Oa nương nương, một thánh nhân chân chính.
Hắn đang rất nóng lòng muốn biết thực lực của mình đã đến mức nào.
Kiếp trước, hắn cũng biết được Nữ Oa nương nương sử dụng pháp bảo là Sơn hà xã tắc đồ, nếu bị hút vào đó thì thực lực sẽ bị yếu đi nhiều lần, mất đi lợi thế, chưa kể thực lực của hắn cũng chỉ có 8 phần mà thôi, nếu bị hút vào thì thua chắc.
Vì thế hắn nhanh chóng quyết định tiên hạ thủ vi cường, tung ra một chiêu "Long hồn thức tỉnh".
"Long hồn ngũ thức", đó là tinh hoa cả một kiếp hồn giả của hắn sáng tạo ra. Sử dụng hoàn toàn là linh hồn lực, sức mạnh của ngũ thức này chính là đả thương trực tiếp tới linh hồn, và cả nguyên thần của các tu chân giả cùng tiên nhân. Kiếp trước, hắn đã từng dùng một chiêu trong Long hồn ngũ thức này để chấn nát thần hồn của hơn 10 tên thiên tướng của thiên đình lúc hắn đi xem trộm bí kíp, đan phương.
Hỗn nguyên thánh nhân, cái cách mà họ ngộ ra được đại đạo, là trong lúc cảm ngộ thiên đạo, cơ thể, linh hồn cùng dung nhập vào trong thiên địa, dung nhập hỗn nguyên lực, thân thể và linh hồn vào một khối, hình thành nên bất diệt hỗn độn thể.
Vì vậy, "Long hồn ngũ thức" của Trần Hạo Minh đánh vào người thánh nhân thì chẳng khác gì muối bỏ biển, vì thân thể của họ lúc này đã là bất diệt, không thể dễ dàng bị tổn thương bởi một chiêu như thế.
Nữ Oa nương nương cũng chẳng thèm tránh, chỉ hời hợt phất tay đã hóa giải chiêu thức của hắn làm cho Trần Hạo Minh buồn bực không thôi.
Dù sao lực lượng của Trần Hạo Minh có kém thì cũng không kém một thánh nhân bao nhiêu, thấy chiêu thức không hiệu quả, hắn nhanh chóng chuyển sang sử dụng đại thần thông. Chiêu thức "hồn trường" lúc trước dùng để đối phó với sát thủ Bạch Vân nhanh chóng được sử ra. Do linh hồn của hắn đã dung hợp làm một với cơ thể, hơn nữa sức mạnh còn mang theo tiên thiên lôi từ hình thành từ thời hỗn độn, nên thần thông của hắn bây giờ đã biên đổi thành "hỗn nguyên lực trường", vực trường nhanh chóng áp súc không gian lại, hỗn nguyên lực càng ngày càng tích súc mạnh tác động lên người của Nữ Oa nương nương.
Áp lực từ vực trường tỏa ra cũng chấn vỡ vài tiểu hành tinh trong không gian xung quanh hắn.
Thấy hắn sử ra chiêu thức này, Nữ Oa hơi biến sắc, nhưng cũng không hề kinh hoàng, chỉ thấy hỗn nguyên lực từ cơ thể của nàng tràn ra, bảo vệ cơ thể nàng khỏi vực trường kia đè ép, sau đó nàng nhanh chóng di chuyển, áp sát người của Trần Hạo Minh và tung một chưởng vào ngực hắn.
Một chưởng rất nhẹ nhàng của nàng nhưng lại mang theo lực lượng đủ để chấn vỡ thân thể của bất cứ một tiên nhân nào. Cũng may Trần Hạo Minh đã thành bất tử hồn thể nên cũng chỉ cảm thấy khí tức trong người nhộn nhạo cả lên, ngực hắn bị lõm vào sâu tới hơn 5cm, nhưng rất nhanh cũng đã hồi phục như cũ.
- Ngươi thua! - Nữ Oa nương nương nhàn nhạt lên tiếng. Đối với thánh nhân so tài thì cũng chỉ bị trúng chiêu thì đã là phân định thắng thua rồi.
- Chờ đã, ta còn chưa dùng pháp bảo cơ mà! Nãy giờ ta cũng chỉ mới là thử chiêu, đạo hữu đừng quên ta mới chỉ vừa đạt được sức mạnh này, còn chưa thể khống chế hoàn mỹ nên mới làm quen một chút mà thôi.
Trần Hạo Minh chưa nhận thua, cất giọng nêu ra một lý do rất vô sỉ.
- Được! - Kỳ lạ là Nữ Oa lại đáp ứng ngay lập tức. Thực ra nàng cũng muốn hắn lộ ra càng nhiều thực lực càng tốt, bởi vì tồn tại của hắn, trong tương lai sẽ có ảnh hưởng rất lớn tới thế cuộc hiện nay.
Trần Hạo Minh cũng chỉ gật gật đầu, lấy ra pháp bảo của mình, chuẩn bị cho Nữ Oa nương nương một chút bất ngờ nho nhỏ.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:18 PM.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Trần Hạo Minh biết trận đấu này dù có điều kiện nhưng vẫn diễn ra theo quy tắc điểm tới là dừng, không phải là đại chiến làm tổn hao nguyên khí.
Vì vậy hắn không cần thiết lấy ra tiên thiên chí bảo mạnh mẽ như địa sát, hay là khẩu súng Blue Rose, cái hắn cần bây giờ không phải là một thứ có uy lực cực mạnh mà là một thứ thích hợp để tiến hành ra tay bất ngờ trong trường hợp này.
Vì vậy, hắn lấy ra cái ấn "Ức biến", vốn là vật chỉ có sức mạnh bằng 1/3 những thứ còn lại. Ức biến, nó vốn là bảo vật bỏ qua lực lượng để biến ra muôn hình vạn trạng. Chính vì khi Trần Hạo Minh đi du ngoạn trong thế giới hiện đại, vì thấy khá nhiều thứ làm hắn hứng thú, mà lại không thể chế tạo ra nhiều đồ vật như vậy nên mới luyện chế ra đồ vật này. Ban đầu hắn chỉ gọi nó là "Bách biến" vì nó chỉ có thể hóa ra được trăm thứ nhưng sau khi qua tiên thiên lôi tẩy lễ, tác dụng của cái ấn này đã tăng mạnh, nên mới đổi tên là "Ức biến".
Giờ phút này hắn đang nghĩ đến một loại kiếm pháp mà hắn cảm thấy cực kỳ lợi hại.
Iaijutsu, thuật rút kiếm của các samurai Nhật.
Mặc dù chẳng ưa gì người Nhật nhưng Trần Hạo Minh kiếp trước lại thấy cực kỳ hứng thú với thuật rút kiếm được họ sáng tạo ra.
Không chỉ vì thuật này nhìn qua rất đẹp mắt, mà hắn phát hiện, khi sử dụng lực lượng để xuất ra kiếm khí thì Iaijutsu đúng là cực kỳ lợi hại so với các loại kiếm thuật khác.
Bình thường khi một tu sĩ xuất ra kiếm khí, lực lượng được tích tụ phải đi qua chuôi kiếm, sau đó mới truyền tới thân kiếm, từ đó khí tức tỏa ra sẽ làm cho đối thủ biết được tu sĩ sắp xuất chiêu. Trong chiến đấu đồng cấp, bị đoán trước lúc xuất kiếm sẽ rất dễ bị né tránh, hoặc bị đón đỡ.
Nhưng Iaijutsu được Trần Hạo Minh cải tiến thì kiếm khí sẽ hoàn toàn bị bao kiếm che dấu, hơn nữa lực lượng tạo thành kiếm khí luôn luôn được dồn trước vào bao kiếm, khi tra kiếm vào vỏ thì lực lượng cũng theo đó trực tiếp tiến vào trên lưỡi kiếm, sẽ tích tụ được kiếm khí mạnh hơn rất nhiều so với những loại kiếm pháp vừa xuất chiêu, vừa bổ sung kiếm khí.
Kiếm khí bị che dấu, rất dễ để ra tay bất ngờ, điều mà hắn cần bây giờ chính là cái bất ngờ trong giây lát đó.
Khẽ động tâm niệm, "Ức biến" ngay lập tức biên hóa hình dạng, trở thành một thanh Katana có khắc hình một con ngũ trảo kim long trên bao kiếm. Dù dùng kiếm pháp của Nhật nhưng Trần Hạo Minh vẫn muốn mang theo đó chút dấu ấn của dân tộc mình.
Tay phải cầm kiếm, tay trái án lên chuôi kiếm, hơi chùng người xuống, Trần Hạo Minh âm thầm tích tụ lực lượng để xuất ra một kiếm chớp nhoáng.
Nữ Oa nương nương ở phía đối diện cũng thấy rất nghi hoặc về thứ kiếm pháp mà hắn sử dụng, bởi vì nàng chưa nhìn thấy cái tư thế chiến đấu kỳ lạ như thế bao giờ.
Nữ Oa cũng lấy từ trong người ra một cái sáo ngọc, đây là một pháp bảo do tự nàng luyện chế, gọi là "Sáo vô ưu" năm xưa cũng từ pháp bảo này mà nàng dạy cho loài người làm ra nhạc cụ sáo, giúp loài người được vui để quên đi nỗi sợ hãi đối với những tai họa.
Khẽ kề cây sáo lên môi, nàng khẽ thổi một tiếng. Sóng âm hình thành từ hỗn độn lực còn chưa kịp phát ra khỏi ống sáo thì bỗng nhiên bị chặt đứt, nổ mạnh làm cho Nữ Oa nương nương phải liên tục lùi lại phía sau.
Vẻ mặt của nàng bây giờ đang cực kỳ ngạc nhiên, nàng không thấy hắn điều động lực lượng, nhưng kiếm chiêu xuất ra lại cực mạnh và nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng, làm cho nàng không kịp phản ứng. Khi nàng nhìn lại thì đã thấy tên kia vừa tra kiếm vào vỏ xong.
Còn chưa kịp tiếp tục xuất chiêu, nàng lại thấy một luồng khí tức nhanh và sắc bén tới cực điểm lại đang tiến về phía nàng. Tuy nàng cũng đã có sự đề phòng nhưng cũng chỉ kịp tránh né để kiếm khí không chém vào chính diện, cổ tay cầm sáo của nàng vẫn bị trúng một kiếm làm tan nát nơi cổ tay của y phục, trên cánh tay cũng hằn lên một vết thương nhỏ đang nhanh chóng liền lại.
- Lần này thì đạo hữu thua rồi nhé! - Khẽ mỉm cười, Trần Hạo Minh lên tiếng.
Nữ Oa nương nương cũng không trả lời mà chỉ nhìn chằm chằm hắn, giống như muốn bổ hắn ra để xem hắn còn giấu cái gì. Lục đại thánh nhân luôn hiểu khá rõ về sức mạnh, pháp bảo của nhau, còn về thế lực của giáo phái thì cũng biết phần nào. Nhưng tên trước mặt nàng cứ như từ dưới đất chui lên, không rõ chiến lực, thế lực của hắn.
- Ta không thua! Chúng ta hòa. - Nữ Oa nương nương cũng nhớ rất rõ hắn trúng một chưởng của nàng.
Hơi suy ngẫm, Trần Hạo Minh khẽ đáp:
- Được! Chúng ta hòa, ta hứa với đạo hữu sẽ không tùy tiện xuất thủ, trừ phi là có kẻ chủ động chọc vào ta, mà nếu xuất thủ ta cũng sẽ áp chế lực lượng của mình, không làm tổn hại quá nặng đến đại lục này. Đạo hữu cũng phải đáp ứng điều kiện của ta, không được nói về việc của ta cho ai biết. Cũng không được làm phiền cuộc sống của ta.
Do dự trong chốc lát, Nữ Oa nhanh chóng quyết định:
- Được! Một lời nói ra, quyết không thay đổi.
Việc xuất hiện một "thánh nhân" mới thế này, sớm muộn thì cũng sẽ lộ ra ngoài ánh sáng, thà nhờ đó mà tạm thời áp chế Trần Hạo Minh, không cho hắn làm rối loạn thế cục là hơn. Vì thế Nữ Oa nương nương nhanh chóng làm ra quyết định của mình.
- Quyết không thay đổi.
Khẽ trả lời, sau đó Trần Hạo Minh nhanh chóng xoay người, biến mất khỏi không gian bao la. Chỉ còn lại Nữ Oa nương nương đứng đó nhìn theo với anh mắt phức tạp, nghi hoặc, và nhiều hơn là lo lắng.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:19 PM.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Khi Trần Hạo Minh về tới dịch quán thì thời gian cũng đã là gian cũng đã là giữa canh tư.
Lẳng lặng lẻn vào phòng của Tuyết Nhan thì thấy nàng đang ôm Lạc Hoàng Yến ngủ. Cô bé rúc vào lòng Tuyết Nhan giống như một con chim non tìm được về bên chim mẹ vậy.
Thấy thế, Trần Hạo Minh cũng chỉ cười khổ một tiếng, đi sang một căn phòng khác, nghỉ ngơi một chút sau khi chiến đấu rồi suy ngẫm về cuộc chiến vừa nãy.
Rõ ràng những chiêu thức công kích thẳng vào linh hồn của hắn trước kia không hề tác dụng với thánh nhân, điều này làm hắn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Ngược lại những chiêu thức sở học trước kia hắn ít dùng như kiếm pháp, chưởng, quyền pháp và các đại thần thông hủy thiên diệt địa mới lĩnh ngộ được mới có thể tác động mạnh đến thánh nhân được.
Vì thế hắn biết được con đường mà hắn đi trước kia, có lẽ chỉ có tác dụng mạnh và khắc chế địch thủ cao khi chưa có thành tựu hỗn nguyên mà thôi. Cũng may trước khi trở thành hồn giả, hắn cũng đã từng là một tu chân giả, vì thế những chuyện chiêu thức cũng không làm khó được hắn, chỉ cần chút thời gian, hắn có thể cải tiến được những chiêu thức trước kia của mình sang sử dụng hỗn độn lực, sẽ có khắc chế nhất định với hỗn độn thể của thánh nhân.
Đặc biệt hắn còn ba kiện tiên thiên chí bảo chưa dùng, mặc dù chỉ có 2 kiện có thể chiến đấu.
Không nghĩ nhiều nữa, hắn ngồi xếp bằng điều tức một chút chờ trời sáng, sẽ cùng 2 chị em Tuyết Nhan đi thăm mộ của nhạc mẫu.
Sáng hôm sau, theo như kế hoạch, hai chị em Lạc Tuyết Nhan tỉnh dậy khá sớm. Hai mắt của Lạc Hoàng Yến hơi đỏ, có lẽ hôm qua nàng khóc khá nhiều. Ánh mắt của nàng nhìn Trần Hạo Minh vẫn cực kỳ giận dữ, nhưng lại không dám mở miệng ra, hôm qua hắn "dạy dỗ" nàng làm cho mông nàng bây giờ vẫn còn rất đau.
Nghĩa trang ở kinh đô Tiên Hạc quốc cũng không phải chỉ dành cho hoàng gia và quý tộc. Nghĩa trang rất lớn, theo ước tính của Trần Hạo Minh thì nghĩa trang này cũng phải rộng bằng nửa đảo Hải Nam kiếp trước. Nghĩa trang chia làm 3 khu, khu bình dân, khu quý tộc, và khu hoàng thất, theo thứ tự từ ngoài vào trong của nghĩa trang.
Khu bình dân là rộng nhất, phải chiếm đến 7 phần diện tích nghĩa trang, khi 3 người đi qua đó thì thấy một chuyện khá kỳ lạ.
Ở giữa khu đất đầy rẫy bia mộ này, xuất hiện một cái gò đất cao khoảng gần 2m, có dấu hiệu mới đắp, xung quanh đó có mấy bia mộ bị đổ rạp, trông như một mớ lộn xộn. Hai chị em Lạc Tuyết Nhan đang vừa đi vừa nói chuyện với nhau, nào là mẹ hồi trước thế này thế nọ, xinh đẹp ra sao, những chuyện này hai nàng đã nói với nhau không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn muốn nói lại, vì thế mà cả hai nàng đều không chú ý đến cái gò đất kỳ lạ kia. Trần Hạo Minh cũng chẳng quan tâm lắm, hắn không phải là mấy tên hay tuyên dương đạo đức, làm mấy chuyện không ảnh hưởng tới mình.
3 người vẫn tiếp tục đi, khi đến trước mộ của mẹ, hai nàng lập tức quỳ xuống, khấu đầu 3 cái, Trần Hạo Minh cũng chẳng hề khó chịu mà cũng quỳ xuống, vái bia mộ đơn giản trước mặt 3 cái theo. Dù gì thì người ta cũng sinh cho ngươi một lão bà rất là nhu thuận,... mặc dù ban đầu hơi lãnh đạm nhưng mà sống với nhau lâu như vậy, Tuyết Nhan ở bên người hắn đúng là cực kỳ nhu thuận, đáng yêu.
Hai nàng cũng khóc sướt mướt, Lạc Tuyết Nhan càng khóc thương tâm hơn, từ nhỏ, cũng chỉ có mẹ chăm sóc, yêu thương nàng, lại cho nàng công pháp tu chân, từ khi mẹ mất, nàng toàn sống trong sự ghẻ lạnh của những người gọi là "thân thích".
Tuyết Nhan cũng kéo Trần Hạo Minh lại, nói với mẹ nàng đây là phu quân của nàng, hắn đối với nàng rất tốt, nàng đang rất hạnh phúc rồi.
Còn Lạc Hoàng Yến thì vừa khóc vừa nghiến răng lợi, thầm cầu khẩn mẹ làm cho tên này sớm bị người ta đập cho thành đầu heo, nàng cũng không dám nghĩ quá độc ác, dù sao hắn cũng là "tỷ phu" của nàng.
Sau một hồi khóc lóc, Trần Hạo Minh cũng 2 chị em Lạc Tuyết Nhan thắp cho mẫu thân vài nén hương, đốt chút tiền vàng, lại khấn vái một lúc rồi ra về.
Khi đi qua, cái gò đất kia, Trần Hạo Minh vốn muốn đi thẳng nhưng Lạc Hoàng Yến lại thấy rất tò mò, mấy tháng trước nàng cũng đi con đường này tới tế bái mẫu thân mà không hề thấy nó ở đây. Vì thế Trần Hạo Minh cũng đành chiều nàng, đi qua đó xem sao.
Nhưng đến khi lại gần cái gò, Trần Hạo Minh lại sửng sốt.
Ở đằng sau cái gò đất ấy, có một cô gái mặc áo màu hồng nhạt đang nằm trên mặt đất run rẩy, khí tức trong người nàng làm Trần Hạo Minh biết nàng có thể là tu chân giả nhưng khí tức ấy đang tán loạn, có thể đứt sinh cơ bất cứ lúc nào.
Lạc Hoàng Yến chạy lại đỡ nàng dậy, lắc lắc nàng một chút, nhưng không có phản ứng gì. Lạc Hoàng Yến cuống lên, truyền vào người nàng một chút chân nguyên, Trần Hạo Minh định ngăn cản nhưng cũng không kịp. Sau một lúc, người con gái áo hồng tỉnh lại, mở đôi mắt mờ mịt ra, khi nhìn thấy 3 người Trần Hạo Minh thì hơi ngạc nhiên, sau đó cất giọng nói:
- Là 3 người cứu tỉnh tôi?
Trần Hạo Minh lắc lắc đầu, chỉ chỉ vào Lạc Hoàng Yến:
- Là nàng ta.
Cô gái nhìn Lạc Hoàng Yến cất giọng:
- Cám ơn! Nhưng cũng vô dụng thôi, nếu các người có lòng tốt thì giúp tôi 1 việc.
- Cô nói đi! - Lạc Hoàng Yến hơi thương cảm cho cô gái trước mặt, có vẻ nàng đang rất thương tâm.
- Sau khi tôi chết, chôn tôi ở cạnh cái gò đất này, cái tên trên gò đất là của mẹ tôi, trên mộ của tôi ghi con gái bà là được rồi.
- Cố gắng lên! Cô sẽ không chết!
- Vô ích! - Nói đoạn, cô gái áo hồng nhắm mắt lại, sinh cơ đã dứt.
- Này! Này! - Lạc Hoàng Yến lay lay, nàng thấy thương cảm cho cô gái trước mặt, hồng nhan thường bạc mệnh hay sao, chị nàng cũng vậy, cô gái kia cũng vậy.
- Đừng lay nữa! Cô ta chết rồi! Lúc nãy khi cô ta khí tức tán loạn, nếu như ta giúp tụ lại khí lực thì còn sống được, mấy thứ công lực bé tý xíu của tiểu di tử ngươi mà cũng học đòi, miễn cưỡng tụ lại cho cô ta chút sinh cơ rồi lại tiêu tán ngay lập tức. Đúng là kiến thức ngắn hại chết người a. - Trần Hạo Minh không thương tiếc cất giọng châm chọc.
- Ngươi... giờ là lúc nào rồi còn châm chọc ta, ta chỉ có lòng tốt thôi mà. - Vừa nói, mắt nàng lại rưng rưng. Nàng muốn khóc quá, cứu người không được lại còn bị châm chọc, nàng cũng chỉ là có lòng tốt mà thôi.
- Ặc! Thôi được rồi, đừng khóc, đừng khóc, ta sợ nhất là con gái khóc. Hoàng Yến ngoan, đừng khóc, nghe lời anh rể, nín đi thì anh rể cứu cô ta giúp muội là được chứ gì?
Trần Hạo Minh thực ra ngay cả cầm thú cũng không bằng. Khi vừa nhìn thấy cô gái kia, hắn thấy nàng tuy chật vật nhưng khuôn mặt xinh đẹp vẫn không bị che dấu đi, khuôn mặt trái xoan, môi anh đào, mắt phượng mày ngài, mái tóc đen nhánh dài đến chấm lưng, đặc biệt là dáng người của nàng có phần tuyệt hơn cả Lạc Tuyết Nhan, nói máu cầm thú của hắn không nổi lên là nói dối.
Cũng vì Trần Hạo Minh còn còn quá thiếu kinh nghiệm, tuy kiếp trước cũng hiểu khá thấu đáo về nhân tình, bây giờ vừa mới dung hợp nên tính cách vô ưu vô lo của lục hoàng tử vẫn là chủ đạo, vì vậy thấy mỹ nữ là hắn rất khó kiềm chế nổi mình, hơn nữa cô gái trước mặt trông cũng rất đáng thương, hắn chưa thấy nàng có gì nguy hiểm nên máu cầm thú mới hơi át đi lý trí.
Nghe thế, Lạc Hoàng Yến chưa nín khóc mà nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ, hắn vừa nói cô gái kia đã chết, sao giờ lại dám nói là cứu được. Nhưng nàng cũng không giúp được gì nên chỉ đành tạm tin hắn, giúp hắn đưa cô gái kia về dịch quán.
Last edited by Hóng Heart; 12-02-2013 at 03:19 PM.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart