Đã một tháng trôi qua, Tiểu Linh cũng sớm quen thuộc với nơi này. Nơi đây, ngoài vị đại thúc kia ra còn có vài người đi theo hầu hạ hắn, toàn nam nhân nên hơi buồn chán một chút, không có ai là con gái để trò chuyện cho đỡ buồn.
Sáng nay Tiểu Linh đậy sớm, chạy lòng vòng quanh hậu viện tập thể dục cho thoải mái, dãn gân cốt sau bao ngày nằm trên giường không vận động được, hoạt động bù vào những ngày trước đó.
Tiểu Linh thoáng nghe thấy tiếng binh khí va chạm vào nhau vang lên tiếng keng, keng rất lớn. Nàng chỉ nghĩ sao hôm nay đại thúc nhàn rỗi thế giống nàng sao tập thể dục à, nhưng không phải, nàng nghe thấy rất nhiều tiếng động rất lạ như: " Bao vây hắn, đừng để hắn thoát", " Sát",,, đó là nhửng thứ mà nàng nghe thấy được,, rồi sau đó im bặt thay vào lại là tiếng binh khí vang lên.
Tiểu Linh phát hoảng, hay là đại thúc chọc ghẹo ai nên người ta đến trả thù, nhưng không thể nào cả tháng nay nàng đâu có thấy thúc ấy xuống núi kia chứ, không xuống núi thì làm sao đắt tội người. Khó hiểu quá nàng đi vòng về phía phát ra tiếng động kia định nhìn xem thực hư thế nào, Tiểu Linh loáng thoáng nghe thấy.
"Chiến Tịch Lâm, hôm nay sẽ là tử kỳ của ngươi, ngươi có gì nói trước khi chết hay không, hahahaha..". Đó là tiếng của một người vận trang phục bạch y với mái tóc dài tha thước, trong tay đang cầm một chiếc quạt sắt, trong có vẻ rất thư sinh nhưng Tiểu Linh cảm giác được trên người hắn tràn đầy sát khí.
Con mắt ti hí của hắn đang nhìn về phía đại thúc đầy nộ hỏa, chắc hắn hận đại thúc nhiều lắm, con người khi cừu hận nhau họ sẽ dành cho nhau những cái nhìn rất cai nghiệt, đầy ác độc chua ngoa, đến nổi con mắt hắn hằn lên những tia máu đỏ tươi.
" Chết, chết ư, hahahaha ta đã chết cách đây rất lâu rổi kia mà, không phải là ngươi đã ép ta hay sao". Là giọng của đại thúc vẩn trầm lắng như ngày nào nhưng không mang theo một tia ấm áp mà thay vào đó là nhiệt lượng hàn băng đang tỏa ra lạnh lẽo.
Tiểu Linh không hiểu gì cả cứ đứng trời tròng nơi ấy ép vào hòn non bộ phía xa nhìn lại nơi này.
"Được, nếu ngươi không còn gì để nói thì để ta tiễn ngươi cho ngươi sớm được giải thoát".
Nói xong câu ấy người vận bạch y kia phát ra công kích đánh vè phía đại thúc, nàng giật mình, trời họ giỏi thật, cách xa nhau như vậy mà cũng đánh được, họ không giống với nàng ở thế giới hiện đại gần kề mới công kích nhau được, chứ cách xa nhau vài mươi mét thì làm sao mà đánh.
Họ không dư thừa lời nào lại sáp vào nhau đánh giết. Không những đại thúc bị vây hãm mà những thuộc hạ theo hầu hắn cũng bị như vậy, chà.... chà... vị đại bá thường ngày vẫn nấu ăn cho nàng thế mà võ công cao thế không biết, chỉ thấy ông ta vung kiếm lên là lại thấy máu đổ ra không ngớt.
Theo sát đại bá là vài người lạ mặt mà Tiểu Linh chưa thấy qua bao giờ nhưng hình như họ cùng một phe với đại thúc thì phải, mỗi người đều vận hắc y bên ống tay trái có thêu một đóa hoa đào rất sặc sỡ, đó hình như là ký hiệu của họ , nó giống với ký hiệu trên ống tay áo của vị đại bá nấu bếp kia, có lẻ là người một nhà.
Tiểu Linh thấy vậy cũng đỡ lo hơn một phần, dù sao bên đại thúc cũng có đồng minh, mặc dù là hơi thưa người vẻn vẹn có hơn mười người cả đại thúc cũng tính vào đó.
Tiểu Linh len lén quay về phòng mình lục tung chiếc balo cũ và lôi ra một cây súng, là súng thật nhé, là một người bạn bên Anh đã mua cho nàng khi nàng đến Anh được hai ngày, anh ta là người bạn duy nhất mà nàng có được bên ấy và cũng vì anh ấy nên nàng mới sang Anh du học cho qua những ngày tháng buồn tủi.
Cây súng màu bạc trông rất đẹp, nó chỉ có thể chứa sáu viên đạn, nhưng chắc suốt đời này nàng cũng sẽ không dùng nhưng hôm nay nàng quyết định dùng đến nó để bảo vệ người đã cứu nàng kia.
Nạp đạn xong xuôi, Tiểu Linh thay lại bộ đồ thời hiện đại, một chiếc quần Jean rách rưới và một chiếc áo ba lỗ màu đen khoác bên ngoài là chiếc áo khoác da cùng màu. Mặc như vậy để dễ hoạt động vì nàng chưa quen lắm trong việc mặc váy áo dài lê thê mà đại thúc đã chuẩn bị. Mang vào đôi giày Nike màu xanh ngọc, cột chặt dây tránh tuột khỏi chân khi vận động, chảy lại mái tóc dài rồi cột thật cao kiểu đuôi ngựa, trông nàng thật khác hoàn toàn hằng ngày với vẻ ngoài là một con nhỏ nhát gan, bây giờ trong có vẻ ngầu hơn tí rồi.
Đi về phía nơi diễn ra cuộc chiến mà Tiểu Linh nàng không biết lý do, họ vẫn còn đang giao đấu kịch liệt, nhưng phía đại thúc có vẻ yếu thế hơn, chắc do lực lượng mỏng. Đến nơi nàng chỉ nghe thấy:
" Ngươi thật bỉ ỏi, dám hạ độc....khụ..khụ".
Đó là tiếng vị đại bá nấu bếp, rồi im bặt, nàng rón rén tiến lại hòn non bộ chỗ vừa nãy nàng đứng nhìn thì, đại thúc bị một vết thương rất dài nơi cánh tay trái, máu ra rất nhiều hình như nặng lắm, còn mọi người còn lại khóe miệng họ tiết ra từng tia máu tươi thảm hại.
Đại thúc không nói chỉ lặng yên như pho tượng sống. Tiểu Linh thấy rất lạ sao đại thúc không tự cứu mình trước đi thoát được người nào hay người đó có cơ hội quay lại trả thù xưa.
Tiểu Linh bắt đầu kéo chốt an toàn và ngắm về phía người thanh niên vận bạch y với chiếc quạt sắt nơi tay mà bóp cò, tiếng đạn xé gió lao đi trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, không ai chú ý tới nàng nên nàng có cơ hội ra tay rất thuận lợi, viên đạn chệch hướng không trúng tim hắn mà chỉ bị thương ở ngực, hắn thật may khi tránh được nó rơi vào yếu điểm.
Bọn thuộc hạ của hắn quá bất ngờ không làm gì được vội vã chạy đến đỡ hắn qua một bên, xem xét vết thương. Tiểu Linh xuất hiện với cây súng trong tay vẫn còn nghi ngút mùi đạn khét, nhìn họ trân trân, người vận bạch y tái mặt hắn không ngờ người ám toán hắn lại là một con nhóc như nàng, hình hài và trang phục của nàng cũng khác người nên nhìn hắn hoang mang lắm.
Khẽ khàng đến bên dìu đại thúc dứng dậy, Tiểu Linh chỉa súng vào người vận bạch y gần kề nàng nhất lên tiếng quát:
"Muốn hắn sống thì hãy đưa thuốc giải ngay, ta không có thời gian đâu".
Bọn thuộc hạ hắn rối rích tìm thuốc cầm máu cho hắn nên quên bén nàng đi nên nàng có cơ hôi tiếp cận và bắt hắn làm con mồi của mình. Đó là việc làm to gan nhất trong đời nàng khi nàng lớn đến giờ.Hắn lên tiếng bảo bọn thuộc hạ:
"Mau đưa cho cô ta". Nói được nhiêu đó hắn không nói được lời nào trực tiếp ngất đi.
Tiểu Linh nhận lấy được thuốc giải lay hoay không biết làm sao, còn bọn người kia đã mang chủ nhân hắn rời đi trong cơn tức giận xông thiên mà không làm gì được nàng hết. Giải độc cho mọi người xong thì cũng là lúc đại thúc ngất đi.
Đại thúc ngất đi làm Tiểu Linh hoảng hốt, kể cả cận vệ của hắn cũng vậy, nguyên một đoàn người rơi vào hoang mang. Họ đưa đại thúc vào phòng xem xét vết thương nàng cũng cùngchen chân theo vào, do nàng có học sơ qua băng bó cùng đông y từ bé nên nàng tự đi vào xem có giúp ích gì hay không.
Đại thúc bị thương nơi tay trái vết thương rất sâu và máu cứ chảy ra không ngừng mặc cho họ cứ cố làm nó ngừng chảy.Tiểu Linh nói chen vào:
"Đại bá, bá có thể cho người đun nước sôi lên được không, tôi có thể giúp đại thúc cầm máu".
Nghe nàng nói có thể làm ngừng máu chảy, vị đại bá kia cho người đi đun nước sôi ngay, nàng còn bảo họ tìm cho nàng một chiếc kim khâu, chỉ tằm và bang gạc thật sạch.
Khi bị một vết thương chảy máu, cần phải nhanh chóng tìm mọi cách làm ngưng chảy máu, để hạn chế mất máu nhiều có thể gây choáng nặng dẫn đến tử vong. Trước hết cần nâng cao phần bị thương lên, dùng khăn sạch hoặc dùng tay (nếu không có khăn) ấn chặt ngay vào vết thương cho đến khi máu ngừng chảy, hoặc dùng các loại thuốc cầm máu vào vết thương và băng ép lại thật chặt.
Tiểu Linh dùng tam thất đã giã nhỏ rắc lên vết thương cho máu ngưng lại tránh chảy ra quá nhiều. Khi máu có tốc độ ngừng lại nàng dùng nước nóng lau qua miệng vết thương dùng kim khâu lại vết thương đang rỉ máu, khâu xong xuôi nàng lại đắp lên một lần nữa rắc thuốc cầm máu lên cho kín vết thương, đặt vải sạch lên vết thương, băng ép chặt lại.
Khi thấy vết thương đã được sơ cứu xong họ mói thở phào nhẹ nhõm, giờ thì họ tự trị thương cho mình mỗi người chia nhau ra một khu vực để diều tức khí huyết sau khi trúng độc.
Có lẽ giờ đây nàng là người khỏe nhất nhưng cũng là người khổ nhất, vì phải chăm cho một tốp người kia. Giờ nàng là người không đau bệnh nên việc nấu nướng là phần của nàng, tìm trong bếp vẫn còn nguyên liệu để nấu Tiểu Linh bắt nồi lên và nấu một nồi cháo gà thật lớn, làm vài món ăn lót dạ.
Riêng cháo Tiểu Linh dành một phần thật ngon cho đại thúc vì hắn là ân nhân và là người bệnh của nàng bây giờ. Chia phần và lo cho mọi người xong, nàng bê to cháo nóng hoi hỏi vào phòng hắn. Đẩy của bước vào Tiểu Linh thấy hắn đã tỉnh lại, đang định bước xuống giường, nàng đặt vội chén cháo xuống và nhào đến bên người hắn:
" Này, có việc gì sao không gọi tôi, tôi giúp được mà".
Giọng Tiểu Linh đấy trách móc, không biết vì sao nàng lại như thế, thật khó ký giải.Hắn ân cần nói với nàng:
"Ta đâu có sao, Tiểu Linh cô nương quá lo lắng thôi, thấy không ta chỉ muốn uống nước thôi mà".
Hắn đứng còn không nổi mà lại bày đặt khỏe mạnh trước mặt nàng làm gì, chứng tỏ mình mạnh mẽ sao, đâu cần thiết, ai thì cũng có lúc đau bệnh mà. Tiểu Linh đưa cho hắn cốc nước, thấy bộ dạng hắn bây giờ như vậy nàng đành giúp một tay, giúp hắn uống từng miếng như một đứa trẻ.
"Đại thúc này, tôi nấu cháo cho thúc rồi này, ngồi xuống tôi giúp thúc một tay".
Nói xong Tiểu Linh ngồi kề vào đỡ hắn dựa hẳn vào tường rồi đúc hắn như ngày đầu tiên hắn đúc cho nàng ăn vậy. Nhìn hắn ăn ngon lành như một đứa trẻ long nàng đột nhiên thấy vui lắm, lạ lắm. Trong hắn lúc đó như trẻ ra không già như bản thân nàng nghĩ.
Buổi tối trời không trăng, ánh sáng rực rỡ lóe lên khắp nơi trên đường giăng đèn kết hoa,đèn lồng đỏ thẫm lung lay theo gió, áng chiều đỏ rực khiến cho bóng đêm càng tăng thêm vài phần mỹ lệ một cách lạ thường.
Y quốc là một trong bốn cường quốc lớn của Bạch Oải Đại Lục, dân giàu nước mạnh, tài nguyên dồi dào đứng giữa bốn nước lớn cũng xem như là vang danh lừng lẫy.
Ngoài Y quốc còn có ba vương triều lớn khác như: Thát Bạt, Trác Nhĩ và Phong Linh. Bốn nước đứng ở thế chân vạc, đương nhiên sẽ có điều sóng gió nhưng chỉ ngầm bên trong mà thôi bề ngoài sẽ không dễ dàng phát hiện nên có vẻ rất tĩnh lặng.
Tiểu Linh cầm mấy cái bánh màn thầu trong tay, không nhanh không chậm bước đi trên đường, cước bộ thật thoải mái tự nhiên, vô cùng dễ chịu. Đôi mắt to tròn như ngọc đen lay láy đang không ngừng quan sát xung quanh, trong lòng cảm thấy có chút gì đó bùi ngùi xúc động.
Quán trọ Túy Sinh Mộng Tử náo nhiệt xôn xao vô cùng, mặc dù đang là ban đêm nhưng vẫn có nhiều người tấp nập ra vào.
Tiểu Linh đem mấy cái bánh màn thầu nhét vào trong lòng, chuẩn bị thu dọn hành lý, đợi khi trời sáng sẽ rời khỏi nơi này. Nàng đã xuống núi được ba ngày để mua đầy đủ thuốc thang cho việc điều trị vết thương của đại thúc, sẵn tiện mua vài thứ nàng cần nữa. Tiểu Linh xuống núi chung với Dịch Phong, hắn là thuộc hạ của đại thúc nhưng do khác biệt về cách ăn ở nên nàng chọn ở riêng mặc dù trước khi đi đại thúc căn dặn nàng không được rời khỏi Dịch Phong, phải đi chung ở chung với hắn, Tiểu Linh thấy không dễ chịu mấy nên đã quên bén lời dặn của hắn trước khi xuống núi.
Sáng hôm sau nàng và Dịch Phong tức tốc lên ngựa trở về núi, nơi mà nơi đó có người đang đợi chúng tôi.
Thoáng cái lại nữa tháng trôi qua, vết thương của đại thúc xem như ổn thõa. Tiểu Linh có dịp rảnh rỗi dạo chơi trong phủ không lo ngày tháng. Chín đoạn hành lang gấp khúc, những dây leo dài phủ đầy lan can, hương hoa cỏ ngập tràn bốn phía, thấm vào lòng người, trong Chiến Vương phủ, mọi thứ đều xinh đẹp như vậy, ngoại trừ tính tình thất thường của đại thúc.
"Tiểu Linh, ngươi.... cái nha đầu này! Ngươi dám đem học đồ của ta mang đi đốt! Ngươi....ngươi cũng biết nó là báu vật, là thư vô cùng quan trọng với ta!"
Là thứ quan trọng, báu vật. Cái này, cùng lắm chì xem là một bức tranh không có màu sắc rực rỡ, chỉ có vài đường cong loằng ngoằn, nàng còn tưởng là tranh phế phẩm đấy chứ.
Lại một lúc...
"Tiểu Linh! Ngươi....ngươi...ngươi đáng giận! Ngươi dám đốt thư phòng của ta! Ngươi.... Ngươi...ta muốn làm thịt ngươi!"
Lại một lúc sau.....
"Tiểu Linh! Ngươi... Mang bức tranh Mạc cô nương trả lại cho ta mau lên...ngươi muốn làm ta tức chết sao!"
Trời ạ! Đó chỉ là bức tranh của một cô gái thôi mà có gì to tát đâu mà đại thúc cứ làm quá lên. Cũng lạ, bức tranh chỉ vẽ được bóng lưng của một cô gái, nhưng y phục trên người thì lại giống với y phục của nàng lắm nha. Trên bức họa có đề một chữ Mạc rất lớn. Chắc là họ của cô ta, sao trùng hợp vậy nhỉ, nàng cũng họ Mạc mà.
Trong mật thất có biết bao nhiêu thứ quý giá nhưng mà thứ hắn cẩn thận trông nom nhất vẫn là bức tranh kia.
Aaaaa..... Đại họa lại đến nữa rồi! Nhất thời không nắm chắc, vậy mà lại làm cháy cả thư phòng của đại thúc! Lại còn lấy trộm bức tranh thúc ấy để trong mật thất đem về phòng mình nghiên cứu. Trong long nàng nhất thời cảm thấy hoảng hốt vội vàng chuẩn bị chạy trốn.
"Muốn chạy sao? Trở về đây cho ta!" Chiến Tịch Lâm rống to lên, Chiến Tịch Lâm là tên của mỗ đại thúc.
"Ưm, ai thèm quan tâm ngươi nha, ngươi bảo ta không chạy ta sẽ không chạy sao? Ta cũng không phải kẻ ngốc!" Giọng Tiểu Linh từ xa truyền đến, không biết dạo này nàng ăn gì mà to gan lớn mật như vậy.
Tức giận! Chiến Tịch Lâm phẫn nộ, tuấn nhan như điêu khắc đang bừng bừng lửa giận, bộng nhiên hắn vươn tay, chợp lấy một cây cung bên cạnh, héo căng dây.
"Ta đếm đến ba! Một, hai.."
Tiểu Linh quay đầu liếc mắt một cái, ngay lập tức ba hồn bảy vía cảm thấy khiếp sợ, hắn....hắn...hắn sẽ không làm thật chứ?
" Ba".
Tiếng gió rít gào, mũi tên nhọn đột nhiên phóng tới, lao thẳng một đường đến chỗ nàng. Nhắm mắt, hạ quyết tâm, nàng yên lặng chờ đợi mũi tên kia lao tới.
"Đinh".
Tiểu Linh chỉ nghe một tiếng đinh vang lên, chờ mãi mà không thấy cảm giác đau đớn, nàng hơi nâng mí mắt, chỉ thấy một bóng dáng cao lớn nhưng lạnh lùng đang đứng chắn ở trước người mình, vững vàng đỡ lấy mũi tên.
"Đại ca, đao tên không có mắt, phải cẩn thận!"
Chiến Tiết Báo, là huynh đệ ruột với đại thúc đến đây là lúc hai tháng trước, sau ngày đại thúc bị truy sát. Ở lại nơi này được nữa tháng rồi rời đi. Tiết Báo một thân huyền y, đôi con ngươi trong veo, lạnh lùng mà cao ngạo, tóc mai phất phơ trong gió, nước da trắng nõn, gương mặt tuấn tú để lộ ra một nét cương nghị, lạnh lẽo.
"Tiết Báo?"
Tầm mắt Chiến Tịch Lâm dừng lại trên gương mặt anh tuấn kia, đôi con ngươi thâm sâu như nước, càng lúc lại càng thêm sâu sắc. Tiểu Linh mở đôi mắt đang nhắm chặt ra và hét toán lên vui sướng:
"Này...này...tứ ca huynh đã đến!"
Lại nhìn đến tay của hắn, rõ ràng là nắm mũi tên với khí thế bức người kia, là hắn đã cứu mình sao? Tiểu Linh nhẫy cẫn lên.
" Hahahahaha...tứ ca...cuối cùng huynh đến rồi!" Vừa nói Tiểu Linh vừa phi thân lên ôm lấy cổ hắn, đánh đu tòn ten như một đứa trẻ, mặc cho vẻ mặc thúi của đại thúc ngày một đen hơn, đứng nhìn trân trối tại chỗ.
Chẳng qua mấy tháng trước, Tiểu Linh đã vô tình gặp và chơi khá thân với Tiết Báo và gọi hắn là tứ ca, giống như đại thúc gọi hắn là tứ đệ vậy. Ở đây ngoài Dịch Phong thân với nàng nhất kế đến là Tiết Báo và cuối cùng là đại thúc.
"Linh Nhi, mấy ngày không gặp muội thật là quậy phá."
Nói đoạn, hắn ôm nàng vào lòng xoa đầu như một đứa trẻ. Xoay sang đại thúc Tiết Báo vui vẻ nói;
"Đại ca, hôm nay hãy nể mặt đệ tha cho muội ấy được không?"
Tiểu Linh thoáng nhìn trộm qua đại thúc, thấy sắc mặt hắn thúi vô cùng, có vẻ như đang giận dỗi ai đó. Thấy hắn không nói gì, nàng biết hắn chả thèm quan tâm đến việc nàng làm nữa nên vội vàng kéo Tiết Báo về phía hậu viện. Không quên ném trả bức tranh cũ xì đã lấy của đại thúc trước đó.
Tiểu Linh dắt Tiết Báo ra sau hậu hoa viên chơi đùa rất vui vẻ, vườn hoa đào thơ mộng của của đại thúc mang lại cảm giác an toàn hơn khi nàng ở đó mà không sợ ai làm phiền đến. Hôm nay nàng thấy Tiết Báo cò vẻ gì lạ lắm không như thường ngày, giọng nói và cử chĩ của hắn hơi mất tự nhiên.
Tiểu Linh hơi tò mò về bức tranh nên đánh liều hỏi Tiết Báo.
"Tứ ca, huynh có biết gì về bức tranh lúc nãy của đại thúc hay không?"
Thật lâu sau, Tiết Báo mới từ từ lên tiếng:
"Đó là người trong mộng của đại ca. Huynh ấy thường mơ thấy nàng ấy trong mỗi giấc mơ buổi tối và từ đó huynh ấy có cảm giác mãnh liệt hơn với nàng ấy, mặc dù chưa bao giờ gặp mặt, huynh ấy chỉ thấy bóng lưng của người con gái ấy. Có phải muội đến đây đã được bốn tháng rồi không Linh Nhi?" đôt nhiên huynh ấy hỏi lại nàng.
"Hình như là vậy, đã bốn tháng rồi, mà tứ ca huynh hỏi muội chuyện đó làm gì, nó có liên quan gì à?"
Giọng hắn lại trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên:
"Khoảng hai năm trước, đại ca liên tục mơ gặp cô gái trong tranh, cho mãi đến hơn bốn tháng trước, nàng ấy báo mộng cho đại ca hãy đến Tiên Thiên Lĩnh cứu nàng ấy. Đại ca đinh ninh chuyện đó và quyết định đến đó và sau đó huynh ấy gặp muội nên đã đưa muội về đây. Sự xuất hiện của muội làm nổi lên sự tò mò của huynh ấy liệu muội có quan hệ gì với cô gái trong tranh hay không? Tiểu Linh muội họ gì vậy?"
Đột nhiên Tiết Báo hỏi đến họ của nàng, làm nàng thấy lạ. Nhưng nàng vẫn trả lời:
"Họ Mạc".
"Đúng, người con gái trong tranh cũng họ Mạc, tên gọi Mạc Tiểu Linh."
"Mạc Tiểu Linh. Mạc Tiểu Linh." Nàng khẽ lặp lại cái tên ấy, sao nó giống tên nàng vậy nhỉ, trùng hợp sao, không ngờ đực chuyện gì cả.
Khi nghe xong câu chuyện của Tiết Báo, Tiểu Linh thấy mình cảm giác được sự lo sợ khi gặp và đối diện với đại thúc hơn. Nàng quyết định tránh xa hắn nếu có thể để an toàn hơn, mặc dù còn mơ hồ nhiểu chuyện lắm.