Chương 209: Giết người tới mức tay cũng rút gân. (Thượng)
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Bốn người lúc này đang rất tin tưởng có thể bắt sống Đường Phong, sau đó mang về cho phân đường chủ xử lí.
Ý định đến tận đây, bốn vị đại giai chỉ muốn bắt Đường Phong trở về tranh chút công danh.
Nhưng bọn họ vừa động, một thân ảnh bạch sắc nhỏ từ trên cây nhảy xuống.
Hai địa giai cao thủ của Lưu Vân Tông nhìn cũng chưa nhìn rõ trực tiếp bổ xuống một đao, nhưng đao phong vừa chạm đến trong nháy mắt bàn tay mình tê rần. đại đao trên tay cũng bay ra ngoài, đối diện với va chạm mãnh liệt như vậy, cả người có chút không xong.
ngay sau đó, thân ảnh bạch sắc đã vọt tới trước mặt hắn. hắn nhìn con chó nhỏ cả người tráng như tuyết đang giơ chân nhỏ phía trước lên phủi phủi bụi trên cổ.
Giống như chỉ nhẹ nhàng một chút đã khiến cương khí hộ thân của mình mai một. ngay sau đó cả thân thể một cổ đau đớn truyền tới. Hắn hai tay ôm lấy cổ, máu tươi như nước suối chảy ào ra bên ngoài, thân hình lắc lư một lúc sau rồi té trên mặt đất.
Đối với với địch nhân cảnh giới địa giai. Khiếu Thiên Lang không cần hiện nguyên hình, tuy rằng giữ nguyên hình dáng thì sức chiến đấu sẽ giâm nhưng dù thế cùng là thực lực thiên giai trung phẩm, chỉ là mấy địa giai sao chống đỡ nổi?
Đường Phong chưa kịp động thủ, Khiếu Thiên Lang chỉ tùy ý hoặc chụp hoặc chạm vài cái, mấy người này hoặc là trán hòm xuống, hoặc là trên ngực có mấy cái động lớn, chỉ trong nháy mắt bị giết sạch.
Nhìn thấy sáu cổ thi thể trước mặt. thần sắc Đường Phong vẫn không giao động. không bi không mừng. Này, đây chỉ mới là giai đoạn khởi đầu thôi, tối nay, nơi này nhất định sẽ khóc, sẽ chảy ra toàn máu tươi của địch nhân.
Xoay người dùng hóa thi thủy hóa điệu thi thể họ, tránh có người phát hiện ra.
Cẩn thận xem xét âm hồn của họ một phen, Đường Phong không khỏi châm biếm một tiếng.
Hai người Sở Phiêu Vân cùng Tiêu Hàm Trí trốn về đi lan tin tức rất tốt, vốn làm ra chuyện xấu xa tới miệng bọn họ lại biến thành chuyện đúng. ngược lại đạo nghĩa Thiên Tú trong chốc lát mất sạch, mà Đường Phong lại thành cái tên đê tiện vô sỉ, ở trong mắt đệ tử ba tông chẳng khác gì chuột chạy trên đường, mỗi người gặp liền đánh.
Sáu người này chẳng qua chỉ là đội ngũ tiên phong tinh nhuệ mà thôi, phía sau bọn họ còn có đại quân ba tông liên hợp đuổi theo.
ngàn người này, hiện tại ba tông đều có thể điều động lực lượng, còn có rất nhiều người phân tán trong các thành trị cách ngàn dặm. Dù sao đó cũng là thành do ba tông chiếm được, cũng cần lưu lại người để xử lí sự vụ.
Liền từ ngàn người này mà bắt đầu đi!
Lần trước một hơi tiêu diệt hai ngàn năm trăm người ở Cự Kiếm Môn thì cũng lâu rồi không có đánh đấm gì. Cự Kiếm Môn bị giết cũng không làm cho mấy tên không biết trời cao đất rộng này biết, như vậy, nếu ba tông môn bị Thiên Tú giết thì ngày sau sẽ không ai dám khi dễ người của Thiên Tú nữa.
người không thể yếu đuối, yếu đuối sẽ để người khác dễ dàng khi dễ ngươi. chỉ có kiên cường mới cho địch nhân biết được, hắn muốn đánh ngươi một quyền nhất định phải trả lại ngươi miếng thịt, hắn muốn lấy thịt của ngươi nhất định phải trả bằng sinh mệnh. Như vậy địch nhân mới không dám đánh ngươi.
Mà trong ngàn người truy đuổi cũng không có cao thủ địa giai. Địa giai của ba tông hoặc là còn vận công chữa thương, hoặc là đã chết trong tay Đường Phong cùng với Khiếu Thiên Lang. Cho nên đối mặt với đại quân ngàn người này Đường Phong cũng không có lo lắng.
Đi chưa tới một canh giờ, Đường Phong rốt cục đụng phải đại quân.
Đại quân này là do ba tông liên hợp lại, chẳng qua bọn hắn chia làm ba đợt. phân thành ba đội. Trong ba đội này, người của Lưu Vân Tông là nhiều nhất.
Lúc nhìn đám người này, Đường Phong ngừng lại, lẳng lặng chờ đối phương.
Không đến một lát, ngàn người cũng tới trước mặt Đường Phong. Lúc bọn hắn phát hiện, cước bộ cũng không dừng lại, vẫn hùng hổ tiến về phía trước, có người còn cao giọng hô:
- Bằng hữu phía trước là ngươi của tông môn nào?
Đường Phong từ trong Mị ảnh rút ra nhuyễn kiếm, kiếm phong hướng tới, lập tức cả người như gió xoáy xông đến trước mặt đại quân.
Chỉ đơn thương độc mã, mà dám hướng đại quân cả ngàn người khiêu chiến, như vậy là càn rỡ mức nào, hào khí bậc nào?
Dưới ánh trăng, nhuyễn kiếm bắn ra từng mũi băng lạnh, khiến hơi thở cũng khó khăn. những người phía trước lại cao giọng hô:
- Nếu không nói liền giết không tha!
Đường Phong vẫn không để ý đến, những người đó cùng cảm thấy kì quái, Đường Phong cầm theo vũ khí, một thân sát khí hướng đến, không cần biết là chuyện gì, chỉ biết người này tuyệt đối là địch nhân.
- Tiểu tử này muốn chết, sát!
- không biết ai hô to một tiếng, trong nhất thời những người này đồng loạt rút vũ khí, đằng đằng sát khí nhắm vào Đường Phong
Đang lúc vọt tới, tốc độ Đường Phong đột nhiên tăng thêm mấy bậc, thân thể cường đại mãnh liệt bùng nổ, trong nháy mắt đạp lên đỉnh đầu địch nhân tiến vào giữa.
Trong nháy mắt, tiếng kêu thảm thiết vang lên!
Trong các đệ tử của ba tông, thực lực cao nhất cũng chỉ là Huyền giai mà thôi, những người còn lại tất cả đều đang là Hoàng giai cùng Luyện Cương kì. Mà thực lực đệ tử Huyền giai bình thường đều dựa vào vị trí, bởi vì thực lực bọn họ cao, sức của chân cũng mạnh, chạy tự nhiên cũng nhanh hơn một tí.
Đường Phong nhảy xuống, trực tiếp tránh được địch nhân tinh nhuệ, nhảy vào trong đám người. Nhuyễn kiếm phóng ra ba thước, khí phách như mưa rền gió dữ thi triển ra.
Khí phách tuyệt luân, duy ngã độc tôn, ai hơn được ta, tung hoành tứ phương.... Tên chiêu của Bá Sát kiếm mặc dù không dễ nghe như vậy nhưng chiêu thức mười phần đều là sát khí.
Đoạn chi như phi vũ, máu tươi phun ra, dính khắp mặt hắn, trên quần áo cũng ướt đẫm, nhưng hắn không màng đến, chỉ thi triển chiêu thức sắc bén, từng bước lại từng bước giết sạch, mỗi lần tiến lên đều có mấy địch nhân ngã xuống.
Vây quanh Đường Phong đều là Hoàng giai cùng với Luyện Cương kì, cũng rất ít Huyền giai, nhưng lấy thực lực bọn họ sao có khả năng toàn mạng trên tay Đường Phong? Đường Phong thân thể đã qua rèn luyện, hàn toàn có thể nói là cấp độ khác thường, lực đạo cùng tốc bộ đều bộc phát, những người này căn bản không thể thoát được.
Thanh nhuyễn kiếm trong tay, địch nhân liên tục kêu thảm, máu chảy thành sông, thây chất thành đống.
Cho dù đại quân có hàng ngàn người nhưng khi trực tiếp vây Đường Phong, trực tiếp so chiêu với hắn cũng chỉ được một vòng. Nhiều lắm là mười mấy người, những người còn lại đều bị đồng môn ngăn cản. Tuy rằng thoạt nhìn tới ào ạt, sát khí mười phần nhưng không thể công kích Đường Phong.
Đây là nhược điểm của nhiều người, không có thống nhất điều động, không có thống nhất chỉ huy, chỉ có thể loạn thành một đoàn. Người xông lên trước mặt Đường Phong cũng có một ít người khiếp đảm bỏ chạy, nhưng bốn phương tám hướng đều là người, bọn họ vô luận thế nào cũng không trốn được, chỉ có thể làm vong hồn dưới kiếm.
Cương khí hộ thân cũng không chịu nổi một kích, căn bản không thể ngăn cản một chiêu của Đường Phong liền trực tiếp đánh tan, chỉ có thể dùng thân thể của mình ngăn nhuyễn kiếm của hắn.
Nếu chỉ có một mình Đường Phong thì không thể làm được, hắn tuy rằng là Huyền giai, tuy rằng thân thể cường đại vô cùng nhưng địch nhân cũng chẳng phải bánh bao, cũng không phải con rối chờ hắn tới chém, bốn phương tám hướng đều có công kích hướng đến.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 63 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Chương 209: Giết người tới mức tay cũng rút gân. (Hạ)
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Nhưng hắn chiến đấu không phải một người. bên người hắn còn có vương giả chi thú - Khiếu Thiên Lang cuồng sát!
Tốc độ giết người của Đường Phong rất nhanh, nhưng tốc độ của Khiếu Thiên Lang còn nhanh hơn, lúc nó nhào đến đều ẩn chứa uy lực không ai tưởng tượng được, mỗi lần địch nhân đụng phải nó đều mạc danh kì diệu ngã xuống đất mà chết. Vũ khí của bọn họ dù có thể đụng đến Khiếu Thiên Lang cũng trực tiếp gãy thành hai đoạn, yếu như đậu hũ.
Trong bóng đêm, thân mình Khiếu Thiên Lang khéo léo giống như bùa chú đòi mạng, nó tiến đến đâu thì nơi đó đều có người ngã xuống. Nó cũng không chạy loạn, chỉ gắt gao bảo hộ phía sau Đường Phong. Lúc Đường Phong ứng phó với địch nhân phía trước, nó đem mấy tên đánh lén phía sau xử lí hết.
Một người một thú, giống như chiến hữu khăng khít, giao phía sau của mình cho đối phương.
Nhưng không ai thấy rõ Khiếu Thiên Lang giết người thế nào, bởi vì nhìn được thì đều chết cả, hơn nửa tốc độ Khiếu Thiên Lang rất nhanh, đầu lại nhỏ, ngồi xổm trên đất. ai cũng không để ý nó, lấy thực lực của những người này, mắt thường căn bản không đuổi kịp tốc độ của nó. Địch nhân phía sau Đường Phong liền mê man, bởi vì Đường Phong rõ ràng không ngừng giết những người phía trước nhưng sau lưng hắn người không ngừng ngã xuống, loại cảm giác này giống như Đường Phong một kiếm chém phía trước, sát khí sau lưng cũng có thể đánh ra, chỉ càng khiến những người đó hoảng sợ vạn phần.
Trên người Đường Phong có Bất Phôi Giác bảo vệ, chỉ cần công kích của địch nhân không phải hạ thân cùng cổ, Đường Phong cũng lười ngăn cản. Dùng phương thức đồng quy vu tận, trực tiếp đánh địch nhân gục trên mặt đất.
Chẳng tới nửa nén hương; người chết trên tay Đường Phong cùng Khiếu Thiên Lang đã hơn trăm người, địch nhân giống như rơm rạ không ngừng ngã xuống. Đại quân ba tông liên hợp còn lại gắt gao vây Đường Phong bên trong, Đường Phong tiến lên đẩy bọn họ cũng đuổi kịp. Nhưng vòng vây lại dần mở rộng, không còn ai dám trực diện ngăn cản tiến công của Đường Phong, không ai ngăn cản hắn tiến bước.
- Cản ta thì chết!
Đường Phong khí trầm, nổi giận gầm lên một tiếng, giống như Câu Hồn sử giả từ địa ngục đến, cả người đầy máu tươi, đắng đằng sát khí, khuôn mặt tuấn tú giờ vặn vẹo, lại còn dính máu, muốn đáng sợ thì có bấy nhiêu đáng sợ.
Một tiếng gầm lên, đám địch nhân vây quanh đều hoảng sợ lui vài bước.
Bọn họ chưa bao giờ gặp qua địch nhân hung tàn thế này, bọn họ cũng chưa gặp qua Huyền giai mạnh đến vậy. Đây là một Huyền giai sao? Nói hắn thiên giai còn đúng hơn.
Bọn họ không dám vây Đường Phong nữa, Đường Phong cũng trực tiếp lẻn đến đám người. một lần nữa đại khai sát giới.
Giết người giết thủ rút gân. Máu tươi như mưa chảy xuống, đại quân ba tông không đến một canh giờ đều chết thảm thương, ít nhất cũng có hơn bốn trăm người té trên mặt đất. dưới tay Đường Phong cùng Khiếu Thiên Lang chưa bao giờ có người sống, tất cả đều là tử thi.
Đại quân ngàn người này, nếu có người lãnh đạo còn có thể có hiệu quả, nhưng lấy tâm trạng năm bè bảy mảng thế này, chỉ cần là Đường Phong thì có thể giết người. thêm Khiếu Thiên Lang từng khắc luôn đi theo bên mình, hai người đều có thể giết sạch đám này.
Đây là trạng thái lí tưởng nhất, trên thực tế vẫn không ngừng giết người, thời gian dài như vậy, Đường Phong cả ngườ đều mệt mỏi đến chịu không nổi, thở dốc, chiêu thức xuất ra cũng không tiếp nối được như trước, phía trước lực uy hiếp cùng sát thương cũng đã giảm.
Cương khí đan điền tiêu hao kịch liệt, cả người có chút chết lặng.
Một chiêu chém ngã người trước mặt, Đường Phong thân mình hơi lảo đảo một chút, có điều địch nhân vừa thấy thế không khỏi vui mừng: nói một tiếng:
- Hắn đã nỏ mạnh hết đà. các huynh đệ, giết hắn cho ta, vì các tử đệ báo thù!
Đường Phong lạnh lùng nhìn đám người. cương khí mạnh mẽ hét lớn:
- Cút.
Mấy tên liều chết tiến tới bị tiếng quát kiêu ngạo này làm cho dừng lại, tất cả đứng tại chỗ, những người nhát gan kìm lòng không đậu lui về phía sau vài bước.
- Ha ha ha ha !
Đường Phong một thân y phục dính máu như nắng chiều đỏ rực đứng một chỗ cuồng tiếu, nhìn đám người hèn mọn trước mặt nói:
- Một đám ngu ngốc, cư nhiên muốn lấy tính mạng của thiếu gia, các ngươi còn không đủ tư cách.
mắng xong, Đường Phong xoay người sang chỗ khác, triển khai kinh hồng lược ảnh, cũng không quay đầu hướng phía trước chạy đi
Một đám người đứng sửng sốt một hồi rồi mới hô to:
- Đuổi theo mau. Tiểu tử này đã không còn khí lực rồi!
Đường Phong tuy rằng chưa tới cực hạn nhưng không thể tiếp tục, một ngàn người không có khả năng giết sạch, giết hơn nửa cũng đủ rồi. Nơi này rất nguy hiểm, Đường Phong phải giữ thể lực cùng tinh thần để có thể đối phó với các tình huống phát sinh.
Giết người, bọn họ không phải đối thủ. Trốn chạy, bọn họ cũng không phải đối thủ.
Mặc dù có không ít Huyền giai đuổi theo phía sau nhưng dần dần khoảng cách ngày càng xa, mắt thấy sẽ không đuổi kịp nữa.
Một Huyền giai một bên thở một bên oán giận:
- Tên này rốt cuộc là ai vậy, chạy còn nhanh hơn cả thỏ!
Một người đột nhiên nhớ tới, giết hơn nửa ngày cư nhiên ngay cả địch nhân là ai cũng không biết. Nếu cứ vậy trở về còn không bị phân đường chủ chém chết, nghĩ đến đây hắn vội vàng đứng một bên cao giọng hô: Ta nói hắn là ai a, tốt xấu gì cũng để lại cái tên chứ!
Ngay cả tên cũng không có, trở về làm sao báo cáo lại đây?
Từ xa thanh âm Đường Phong truyền đến: Thiếu gia chính là Thiên Tú Đường Phong, đêm nay giết những người này chẳng qua là thu chút lợi tức mà thôi. Quay về nói với Sở Phiêu Vân cùng Tiêu Hàm Trí, nói bọn hắn hảo tẩy sạch cổ chờ thiếu gia tới chém, trong phạm vi ngàn dặm địa bàn này là của Đường Phong ta, ai dám nhúng tay tiến vào thiếu gia liền giết.
Bọn người các ngươi một nơi chưa đến hai mươi dặm cũng không buông tha, như vậy ta càng không để các ngươi chiếm được.
Một đám người liếc nhau, nghĩ rằng, này cũng càn rỡ quá đi. Bọn họ tự nhiên cũng không đem những lời này báo lại cho Sở Phiêu Vân cùng Tiêu Hàm Trí, nếu làm như vậy là tự đi tìm mắng rồi.
Nhưng hiện tại thì sao? Địch nhân giết hết mấy trăm huynh đệ, sau đó lại tự nhiên trốn chạy. Có đuổi cũng đuổi không kịp.
Bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Năm đệ tử mở miệng hỏi, còn lại mấy người này, cũng chỉ có bọn họ là thực lực cao nhất.
Trong đó một đệ tử Lưu Vân Tông nói:
- Đường chủ bảo chúng ta đi đuổi theo người Thiên Tú, mấy vị phó đường chủ cũng đã đi trước, hiện tại xảy ra chuyện này, chúng ta thế nào cũng không được chịu thua.
-Như vậy đi!
Một đệ tử Cúc Hoa Đường nói:
- Chúng ta đem người còn lại phân ra ba đường, nói vài người đi tìm mấy vị phó đường chủ, còn kêu vài người trở về báo tin. những người còn lại tiếp tục đuổi theo Đường Phong, nghe những lời hắn nói khẳng định là có ý gì đó, hắn chắn chắn còn tiếp tục lưu lại nơi này, chỉ cần hắn còn ở lại thì chúng ta có thể bắt được hắn.
Đề nghị này không tồi, một đám người vội vàng gật đầu.
Đệ tử Cúc Hoa Đường kia lại nói:
- Tiểu tử này quá lợi hại, chúng ta không có ai là đối thủ của hắn, cũng chỉ có thể thừa dịp hắn suy yếu mà bắt thôi.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 69 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Bom 20C mừng Lễ Quốc Khánh 2/9
Thừa dịp hắn suy yếu lấy luôn mệnh hắn. Đạo lí này ai cũng hiểu.
Nhưng mọi người không ai hiểu được, vì sao đám người sau lưng Đường Phong lại mạc danh kì diệu ngã xuống đất chết. Chẳng lẽ Đường Phong phóng rắm cũng có thể giết người? Kia chỉ có ngưu mới làm được.
Sau khi thương nghị, sáu trăm người rất nhanh liền chia làm ba đường, mười người đi tìm mấy vị phó đường chủ, mười người trở về phân đường báo tin yêu cầu tăng nhân số cùng cao thủ, những người còn lại đuổi theo hướng Đường Phong đã chạy trốn.
Sau khi thoát khỏi truy đuổi của những người kia, Đường Phong xem xét một chút kí ức của mấy âm hồn trước, sau đó chuyển hướng chạy về phía trước.
Phía trước không đến năm dặm là một thôn nhỏ gồm mấy chục hộ dân. Đường Phong cần đến đó tìm mua chút đồ dùng, lần nay đi quá mau, Mị ảnh chưa chuẩn bị, hơn nửa mình hiện tại một thân toàn là máu, bộ dáng rất đáng sợ, chỉ cần bị người phát hiện liền biết mình là Đường Phong.
Cự Kiếm Môn cùng khu quản hạt Thiên Tú cũng không mấy khác nhau. Đều có thành trì, có phú hào địa chủ cùng thôn xóm, chẳng qua mấy người ở đây đều là người thường, không có tu luyện qua, bọn họ chỉ là mặt trời lên thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, dựa vào trồng trọt hoặc làm chút việc cực khổ mà nuôi sống bản thân gia đình. Đối với bọn họ, tuy giang hồ ở cạnh bên nhưng chỉ là truyền thuyết xa xôi. Nếu gặp người tu luyện thành, bọn họ sẽ ngưỡng mộ, sẽ sùng bái.
Thì ra quản hạt địa phương này chưa bao giờ đi phiền nhiễu rối loạn người dân nơi đây!
Nhưng từ khi người của ba tông đến, vì chiếm được địa bàn, chia cắt lợi tức, thì rất nhiều dân thường bị quấy nhiễu. Người của ba tông mới đến, chủ yếu là ăn cơm, nhưng nhiều đệ tử ba tông tâm địa bất lương, chiếm đoạt của cải thức ăn khiến không ít người buông lời oán thán.
Đường Phong đến thôn xóm kia liền bị mấy đệ tử Lưu Vân Tông hỏi thăm, gia cầm trong thôn hầu như đã bị cướp hết sạch.
Hiện tại đã vào khuya, người trong thôn cũng sớm đi ngủ, bên ngoài có xảy ra chém giết đổ máu cũng không liên quan đến họ. Đời ngày mai trời sáng bọn họ vẫn tiếp tục cuộc sống giản đơn như vây.
Quay đầu nhìn lại, Đường Phong tìm được một nhà lớn nhất trong thôn liền đi dến đó.
Nói là lớn nhất nhưng nhà này cũng chỉ có tả hữu ba gian, tưởng cao vây quanh bên ngoài mà thôi. Cửa chính tuy rằng đóng chặt nhưng đối với Đường Phong vốn không chút tác dụng, chân đạp nhẹ xuống đất một cái, cả người bay lên đáp xuống trong viện.
Cẩn thận nghe ngóng động tĩnh một chút, từ tiếng hít thở cùng tiếng ngáy có thể đoán được nhà này có sáu người, đại khái là ba thế hệ trong cùng một nhà, mỗi phòng đều có hai người.
Rón ra rón rén đi đến trước một cửa phòng, rút ra Toái Tinh nhẹ nhàng mở cửa sau rồi nhẹ nhàng đi vào, chạm đến bên mép giường.
Trong phòng là đôi vợ chồng khoảng trên dưới ba mươi, tiếng ngáy của người chồng nghe như sấm dậy, thê tử gối đầu lên vai trượng phu, không hề bị tiếng ngáy kia ảnh hưởng.
Đường Phong vươn tay đến, điểm thụy huyệt trên cổ hai người khiến bọn họ ngủ càng sâu hơn.
Nếu người ta chỉ nghỉ ngơi hồi phục, Đường Phong tất không thể kinh động bọn họ, tuy bị phát hiện cũng không khiến Đường Phong lo lắng, cùng lắm là chạy trốn, bọn họ cũng không thể bắt được, nhưng truy binh của ba tông ở phía sau rất có khả năng liên lụy người vô tội. Có đôi khi, bí mật so với không bí mật vẫn tốt hơn nhiều.
Đi vào hai phòng khác, Đường Phong theo cách cũ điểm thụy huyệt của hai lão nhân cùng hai người con trai.
Cách này là cách tốt nhất, so với khói mê vẫn tốt hơn nhiều, tuy rằng trên tay Đường Phong cũng có khói mê nhưng dùng khói mê đối với thân thể bọn họ thật không tốt.
Làm xong Đường Phong mới nhẹ nhàng thở một hơi, rồi lại cười nhạo mình. Hắn tới bây giờ cũng không nghĩ đến, bản thân cũng có ngày làm một tên trộm, hơn nữa lại đi trộm một hộ dân bình thường.
Hiện tại tất cả mọi người đều ngủ say, ít nhất phải đến hừng đông mới tỉnh lại, cho dù bây giờ làm cái gì cũng không lo bị bọn họ phát hiện.
Đường Phong đầu tiên là trở lại một gian, từ trong phòng tìm một bộ y phục của nam nhân, dù ở đây chỉ có y phục thô sơ nhưng vẫn tốt hơn so với Đường Phong một thân toàn máu. Một bên tìm một bên nghĩ thầm, thiếu gia ta chắc phải mua thêm nhiều quần áo để trong Mị ảnh để dùng a, bằng không mỗi lần giết người xong, một thân máu tươi cũng không có gì để mặc.
Sau đó lại đến phòng bếp, đun một nồi nước ấm tắm rửa một chút.
Thay y phục bị dính máu ra. sau đó mặc lại y phục thô sơ vừa lấy được. Đường Phong cảm thấy cách ăn mặc của mình thật sự rất giống một nông phu, chỉ tiếc da thịt trắng bóc này không giống như người làm việc nặng.
Ở trong phòng bếp tìm chút gì lót dạ xong. Đường Phong liền ngồi xuống nghỉ ngơi.
Hai canh giờ nhanh chóng trôi qua. thân thể đã khôi phục lại như trước.
Rút ra một tờ ngân phiếu một trăm hai để lại phòng bếp, Đường Phong sửa sang lại quần áo rồi chạy ra ngoài.
Sau khi trời sáng, nếu bọn họ phát hiện trong nhà có tờ ngân phiếu một trăm hai chắc cũng không để ý đến chút y phục bị mất đi đâu nhỉ? Một trăm hai đối với họ mà nói là số tiền mà phải vất vả mấy năm mới kiếm được. Giàu nghèo thì ở nơi nào không giống nhau? Một trăm hai với kẻ có tiền mà nói có thể không đủ cho họ uống chén nước. Nhưng đối với dân thường cũng đủ để bọn họ phải cảm tạ ân đức trời ban. thắp hương bái Phật.
Còn hai canh giờ nữa trời sẽ sáng, đêm đã đi qua, tinh thần vì thế cũng thả lỏng hơn chút.
Đường Phong đi từ phía sau ra tự nhiên là có việc cần làm.
Trong các phân đường chủ của ba tông, Khúc Thập Bát đã chết, nhưng vẫn còn Sở Phiêu Vân cùng Tiêu Hàm Trí.
Ban ngày bọn họ trúng độc, dù là cao thủ thiên giai, có thể bức độc tố ra ngoài nhưng bọn họ hẳn còn suy yếu. Huống chi người của ba tông đều đã ra ngoài, người ở trong phân đường tuy không trúng độc nhưng thực lực không cao, Đường Phong cần thừa dịp đó diệt sạch phân đường, giết gà dọa khỉ!
Nếu không dọa một chút, sao có thể uy hiếp được địch nhân? Nếu đã muốn vậy, trong phạm vi ngàn dặm đều là họ Đường, ai còn dám nhúng tay can thiệp? Ai còn muốn chết?
Nơi này gần phân đường Vô Ảnh Môn nhất, đại khái không đến hai mươi dặm. Hiện tại Đường Phong đang muốn tìm Tiêu Hàm Trí hảo hảo tâm sự.
Triển khai thân pháp, bằng tốc độ nhanh nhất đi về phía phân đường Vô Ảnh Môn. dọc đường đi thật sự rất yên tĩnh, cũng không gặp phải kẻ nào, cũng không biết truy binh đi hướng nào, nhưng đối với Đường Phong đây cũng là chuyện tốt, hắn bây giờ cũng không còn hứng thú mà vờn chim bắt cá nữa.
Phân đường Vô Ảnh Môn cư ngụ chỉ là một thôn xóm. Vì thôn xóm này gần thành trì nên Vô Ảnh Môn đuổi hết cư dân ở đây đi rồi chuyển tới, sửa chửa một chút coi như thành phân đường tạm thời.
Tuy phân đường không có bộ dáng gì, nhìn qua cũng không khác mấy thôn kia là mấy nhưng thời gian dù sao cũng còn sớm, Tiêu hàm Trí cũng phải chuẩn bị giải quyết Thiên Tú.
Nếu có thể đoạt được tông môn Cự Kiếm môn thì phân đường còn không phải có sẵn hay sao? Căn bản không cần phải trách móc gì, đây cũng tính là chút công lao. Cho dù lúc đó không đoạt được thì ở trong này dựng lại phân đường cũng được.
Mặt khác ba tông môn cũng đã bàn tính trước, mấy phân đường hiện tại cũng không khác nhau lắm.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 42 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Từ xa nhìn đến, phân đường Vô Ảnh Môn hoàn toàn yên lặng, ngay cả một quỷ ảnh cũng không có.
Mấy phân đường của tông môn này, dù là buổi tối cũng vẫn có người canh gác. Vô Ảnh Môn quả thật cũng có, nhưng đệ tử phụ trách việc này cảnh giới không cao, hiện tại trời tối thì ai cũng mệt mỏi, tất cả đều đã ngủ.
Đường Phong cẩn thận từ cổng thôn tiến vào, căn bản cũng không cần điều tra, trực tiếp từ nơi phát ra tiếng ngáy bước qua hai đệ tử đang ngồi trước mặt. Hai người này gục xuống bàn ngủ vùi, bên cạnh còn có một vò rượu cùng với dĩa đậu phộng, đoán chừng hai người họ giữa khổ mua vui, tiêu bót thời gian rảnh rỗi.
Cho tới giờ bọn họ cũng không có phản ứng, vẫn nằm gục trên bàn ngủ như chết.
Đường Phong vốn định tha cho bọn họ, nhưng rồi lại rút ra nhuyễn kiếm, cho bọn họ hai nhát đao lạnh thấu tâm.
những người này, hiện tại nếu không giết ngày sau cũng thành địch nhân. Mình với ba tông vốn có thù oán, căn bản không thể cởi bỏ, chỉ có thể dùng cách nguyên thủy nhất giải quyết, không phải ngươi chết thì chính ta chết!
Sau khi giết xong, Đường Phong ngồi xuống, thấp giọng nói với Khiếu Thiên Lang:
- Tiểu Thiên, làm sao tìm được cao thủ địa giai? Dan ta đi đi!
Khiếu Thiên Lang nhẹ nhàng bước đi, cái mũi hít hít, vận hết khả năng của khứu giác tìm kiếm. Rất nhanh một lúc sau cả người lẫn thủ liền dừng trước cửa một gian phòng.
ở đây tuy cũng có cao thủ địa giai, nhưng tất cả đều bị trúng độc, bọn họ vẫn còn vận công bức độc ra ngoài, đối với bên ngoài cũng không mấy cảnh giác, huống chi ngoài cửa đã khóa, một chút động tĩnh nhỏ cũng đủ làm họ phát hiện ra.
Nhưng Đường Phong không phá cửa vào, hắn đến bên cửa sổ, nhanh tay đâm thủng ô cửa giấy, từ trong Mị ảnh không gian lấy ra một cái ống, kéo ra đầu ống, đặt bên bệ cửa bắt đầu thổi khí.
Xuy quản là loại ống chuyện dùng để thổi khói mê hoặc khói độc, trong tay Đường Phong cũng có một ít. Mấy cái này dùng để trộm đồ, hái hoa tuyệt đối là nhất phẩm, hoặc nếu rơi vào tay người có tâm bất lương, tác dụng còn tốt hơn nhiều.
Đường Phong thổi vào chính là khói độc.
Qua một lát sau, từ bên trong truyền đến tiếng người ngã xuống, một cao thủ địa giai đang ngồi bức độc không chút động tĩnh liền ngã xuống.
Theo chỉ dẫn của Khiếu Thiên Lang, Đường Phong dùng cách này xử lí gọn năm địa giai.
Ban ngày cũng chỉ có mười mấy địa giai trúng độc chạy trốn, vậy con số này cũng không nhiều lắm.
- Đi tìm Tiêu Hàm Trí!
Đường Phong nói với Khiếu Thiên Lang.
Nơi ở của Tiêu Hàm Trí tuy vẫn là gian phòng thô sơ nhưng vẫn là một nơi khá trang hoàng.
Gian phòng này là nơi rộng nhất, trên cửa còn treo hai đèn lồng.
Hai bên cửa cũng có hai người phụ trách canh gác, nhưng tất cả đều tựa vào cột cửa mà ngủ. Tiêu Hàm Trí tốt xấu gì cũng là một thiên giai, Đường Phong dùng cách để giết chết cao thủ địa giai, đối với hắn dĩ nhiên không có tác dụng. Cao thủ thiên giai năng lực nếu so với địa giai không chỉ mạnh hơn mười phần đâu.
Hơn nữa, Đường Phong cũng không định dùng khói độc giết hắn.
Đi đến hai tên trước cửa đang gật gù, vẫn như trước tặng bọn họ hai kiếm, nhuyễn kiếm đâm vào máu thịt vang lên một tiếng động nhỏ, làm kinh động đến Tiêu Hàm Trí bế quan bên trong, hắn mở mắt, trầm giọng quát:
- Ai đó?
Ngay sau đó, cửa phòng bị Đường Phong một cước đá văng, hắn đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn Tiêu Hàm Trí, bên khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc.
Đây là thời điểm tối nhất trong ngày, Tiêu Hàm Trí mặc dù là cao thủ thiên giai, cũng không thể thấy rõ diện mạo của Đường Phong, không khỏi nheo hai mắt, vỗ bàn đứng lên, phẫn nộ quát:
- Ngươi rốt cuộc là ai, lén lút giấu đầu lòi đuôi, mau xưng tên ra!
Đường Phong khẽ cười một tiếng, chậm rãi đi vào, lấy một cái ghể trong phòng ngồi xuống nhìn về phía Tiêu Hàm Trí, nói:
- Tiêu Đường chủ thật sự là quý nhân hay quên, mới xa nhau không đến một ngày, đã không nhận ra ta?
Nghe được thanh âm, Tiêu Hàm Trí biến sắc:
- Đường Phong?
- Đúng là bổn thiếu gia!
- Ngươi thật to gan!
Tiêu Hàm Trí trong mắt hiện lên nét phẫn nộ , thần sắc lại có chút mừng rỡ,
- Cư nhiên dám một thân một mình xông vào Vô Ảnh Môn của ta, ngươi muốn chết!
Nhớ tới Đường Phong hôm qua khiến hắn kinh hách, Tiêu Hàm Trí đương nhiên vô cùng phẫn nộ, vừa thẹn lại bực, đường đường là thiên giai, vô thượng âm công, lại bị một thiếu niên huyền giai khiến cho sợ tới mức tè ra quần, cái này đủ để hắn mất mặt.
Tiêu Hàm Trí đang lo tìm không thấy Đường Phong để báo đại cừu, không ngờ hắn cư nhiên một thân một mình chạy tới trước mặt mình, đây không phải là dê vào hang sói sao? Cái gì gọi là địa ngục không cửa ngươi lại xông tới? Chính là đây!
Tiêu Hàm Trí tự nhận là một thiên giai, cũng không muốn cùng một thiếu niên huyền giai so chiêu, dồn khí đan điền hô một tiếng:
- Người đâu!
Đường Phong cười tủm tỉm nhìn hắn, trong phòng hai ánh nến đỏ lay động không thôi, giống như hai luồng ma trơi.
- người đâu!
Tiêu Hàm Trí lại hô một tiếng, cẩn thận lắng nghe, toàn bộ nội đường không hề có động tĩnh gì, thậm chí thủ hạ của mình,đến hơi thở còn không phát hiện.
- A ôi ôi ôi...
Đường Phong ngồi ở ghế trên kỳ quái nở nụ cười,
- Kêu đi, kêu đi, dùng sức kêu đi, ngươi kêu cả ngày cũng không ai đến cứu ngươi, nơi này chỉ có hai ngườichúng ta thôi!
Tiêu Hàm Trí sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng hỏi:
- Ngươi giết hết bọn họ?
Đường Phong lạnh lùng, thản nhiên nói:
- Ai phạm ta thì sẽ chết, phạm Thiên Tú cũng sẽ chết!
- Được, được!
Tiêu Hàm Trí trên người cương khí mãnh liệt, lộ ra sát khí,
- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, nghé mới sinh không sợ cọp! Một huyền giai, cư nhiên cũng dám làm loạn phân đường của ta, giết đệ tử vô ảnh môn của ta! Bây giờ còn dám đứng trước bản đường chủ gọi như vậy, xem ra cha mẹ ngươi không dạy ngươi thực lực phân chia trên thế giới này rồi!
Tiêu Hàm Trí không rõ Đường Phong làm sao giết đệ tử ở phân đường, nhưng dựa vào thủ đoạn hạ độc và độc dược kịch liệt của hắn, có thể đoán hắn đã dùng cách này.
Chân chính luận về thực lực, huyền giai như hắn làm sao có thể không chút tiếng động mà giết cao thủ địa giai của phân đường?
Không nói tới chính mình còn là một thiên giai.
Nghe được lời nói của Tiêu Hàm Trí, Đường Phong nhướng mày, nói:
- Đường Phong ta không có cha mẹ!
Tiêu Hàm Trí cười ha ha:
- Thì ra là dã chủng! Như vậy thì để bản đường chủ trước giam giữ ngươi, sau giao cho môn chủ xử lí, lấy cái chết của ngươi cúng tế cho các đệ tử môn hạ!
Nghe xong những lời này, Đường Phong đột nhiên vỗ trán, trên trán gân xanh nổi lên, cả người xoát một tiếng nhanh chóng lướt đến trước mặt Tiêu Hàm Trí, trên tay vốn trống không nay đột nhiên xuất hiện thiên binh Toái Tinh. Toái Tinh nổ bắn ra nhiều tinh cương, Đường Phong nắm lấy Toái Tinh, vẽ ra một vòng cung duyên dáng, chĩa thẳng đến cổ Tiêu Hàm Trí.
Tiêu Hàm Trí cười lạnh một tiếng, một tay chưởng đến trước ngực Đường Phong, rầm một tiếng, cả người Đường Phong bị đánh bay ra ngoài, nhưng Toái Tinh vẫn còn ở trên cổ Tiêu Hàm Trí, cảm giác lạnh lẽo lan ra toàn thân, Tiêu Hàm Trí kinh ngạc sờ sờ cổ, trên tay vấy một chút máu.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 43 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Nhóm dịch Dungnhi
Sưu Tầm by Kyosaike --- 4vn.eu
Đả tự: Thụy An An - ************
Tuy rằng mình mới trúng độc không lâu, cũng đang lúc suy yếu, nhưng dù sao cũng là một thiên giai a, một thân cương khí dù là bậc địa giai đánh toàn lực cũng không thể đánh tan. nhưng thiếu niên huyền giai này cư nhiên chỉ một chiêu đã phá được, như vậy cần đến lực đạo cùng tốc độ, lại cần cương khí bùng nổ thế ngo? Xem ra vũ khí trên tay hắn cũng không tầm thường gì, nếu không cũng không thể làm được.
May mắn mình đã đánh hắn bay ra ngoài nếu không thêm một chút nữa, cổ mình chẳng phải lìa thân rồi sao? Nghĩ vậy, Tiêu Hàm Trí lạnh cả người.
Thế nhưng Đường Phong đã trúng một chưởng của mình, một thiếu niên huyền giai dù thế nào cũng không đứng lên nổi. nghĩ vậy, Tiêu Hàm Trí đi đến phía trước xem xét chùy thủ của Đường Phong cũng không ngờ một bóng trắng nhỏ thoáng hiện trước mặt, ngăn hắn bước tiếp.
Cúi đầu nhìn thấy là con chó nhỏ Đường Phong hay mang theo bên người, Tiêu Hàm Trí nhướn mày, chân đá Khiếu Thiên Lang, ngoài miệng mắng:
- Súc sinh cút ngay, coi chừng lão tử đem ngươi hầm ăn bây giờ!
Khiếu Thiên Lang không chút sứt mẻ, chậm rãi giơ một chân của mình lên, nhắm ngay xương đùi Tiêu Hàm Trí vỗ xuống.
Va chạm lần này liền một tiếng răng rắc giòn vang truyền tới, Khiếu Thiên Lang vẫn duy trì tư thế kia, nhưng Tiêu Hàm Trí chỉ cảm thấy xương đùi mình một trận đau đớn truyền đến, một chân bị đau, cả người không đứng vẫn, bộp một tiếng ngã xuống, âm thanh thảm thiết từ trong miệng hắn thốt ra, ôm lấy đùi mình lăn lăn vài cái, nhanh chóng thoát khỏi phạm vi tấn công của Khiếu Thiên Lang, sau lấy tốc độ nhanh chóng đứng lên, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, hoảng sợ nhìn chằm chằm con chó trắng trước mắt.
Tiêu Hàm Trí run run. nhanh chóng nhớ lại.
Hôm qua lúc chạy trốn, hắn cùng Sở Phiêu Vân chạy rất nhanh, không thấy được lúc Khiếu Thiên Lang cùng Khúc Thập Bát so chiêu, nên cũng không nghĩ con chó nhỏ này lợi hại, vốn không phải là loại mình không đối phó được.
Xương đùi bị chặt đứt, nơi va chạm thịt mở ra, không thể nào kéo dài hơn được, Tiêu Hàm Trí run sợ, hai hàm răng va vào nhau, nhìn chằm chằm Khiếu Thiên Lang.
Khiếu Thiên Lang khóe miệng nhếch lên, giống như trào phúng Tiêu Hàm Trí không biết lượng sức.
Một chuỗi tiếng động vang lên, Tiêu Hàm Trí ngẩng đầu vừa thấy sắc mặt càng thêm kinh ngạc, Đường Phong vốn trọng thương không dậy nổi lại chậm rãi đứng lên, vẻ mặt vân đạm phong khinh phủi bụi trên người, giống như chút đau đớn cũng không có.
Sao có thể vậy được? Một chưởng kia của mình là thực lực của cao thủ thiên giai, một huyền giai sao có thể chống cự được? Nhưng Đường Phong lại không thương tổn đến một cọng tóc.
Trong đêm đen. Đường Phong hai mắt đỏ như máu khiến người sợ hãi.
- Tiêu đường chủ!
Đường Phong tiến lên phía trước, ngữ khí bình thản:
- Đường Phong ta tuy chưa từng có cha mẹ, cũng không được bọn họ nuôi dưỡng, nhưng ta cũng không phải dã chủng!
Câu cuối là Đường Phong đè thấp âm thanh gằn giọng nói.
Vừa nói xong, cả người vọt đến trước mặt Tiêu Hàm Trí, bình hồ kiếm pháp triển khai, phối hợp với bộ liên hoa, Toái Tinh múa thành một quầng sáng, hướng Tiêu Hàm Trí bao lấy.
Tiêu Hàm Trí cố nén đau nhức nơi chân, vững vàng đứng một chỗ, song chương triển khai, đỡ lấy công kích của Đường Phong.
Tuy rằng là phòng ngự nhưng Tiêu Hàm Trí vẫn là thiên giai, cho dù Đường Phong có công kích thế nào cũng không đột phá được, mỗi lần va chạm, cương khí hai người đều nhanh chóng tiêu hao.
Cương khí mãnh liệt phát ra, chiếu sáng cả gian phòng, kiếm chiêu cùng chưởng pháp vô cùng hoa lệ, giống như rơi vào mộng ảo vô cùng xinh đẹp rồi lại mang hơi thở của chết chóc.
Tiêu Hàm Trí là một thiên giai, dù vẫn còn suy yếu do trúng độc, dù hắn bị Khiếu Thiên Lang đả thương nhưng cũng không phải Đường Phong muốn thắng là thắng.
Hắn vẫn còn cảnh giác Khiếu Thiên Lang, để ngừa chừng con chó nhỏ đánh lén. khi đối diện với Đường Phong thực lực chi phát huy được sáu bảy thành, nhưng sáu bảy thành này vẫn đối phó được với Đường Phong. Lúc hắn phòng ngự cùng thường phản kích một chút, mỗi lần phản kích đều có thể khiến Đường Phong luống cuống tay chân, nhiều khi không thể tránh chỉ có thể dùng ngực đỡ lấy tập kích của đối phương.
Khiếu Thiên Lang vẫn đứng nhìn ở một bên. cũng không nhúng tay tham chiến. Lấy bản tính của nó thì không thể làm như vậy, nó ước gì có thể xông tới một ngụm cắt đứt cổ đối phương. Nhưng Linh Khiếp Nhan có thể cảm nhận được Đường Phong hiện tại rất phẫn nộ, nàng có thể thấy được Đường Phong muốn tự tay giết chết tên này, cho nên nàng không để Khiếu Thiên Lang nhúng tay vào, chỉ ở một bên phối hợp tác chiến.
Gian phòng đang vốn êm đẹp rất nhanh bị hai người công kích làm sụp xuống, tro bụi bay tứ phía, ba thân ảnh từ phía trong thoát ra. Đường Phong cùng Tiêu Hàm Trí lại tiếp tục trận đánh.
Chênh lệch giữa thiên giai và huyền giai nhanh chóng lộ rõ, cho dù là Đường Phong, ngay lúc đối diện với thiên giai cũng là hữu tâm vô lực, càng đánh càng khó khăn, càng đánh càng đuối sức, nếu không phải có Bất phôi giáp hộ thân, Đường Phong đã sớm chết không biết bao nhiêu lần.
Thế nhưng cũng vì có bất phôi giáp, Đường Phong mới có thể tìm thiên giai liều mạng.
Bình hồ kiếm đột nhiên biến thành Bá sát kiếm, một chiêu bổ tới Tiêu Hàm Trí, Tiêu Hàm Trí đang muốn ngăn cản. Khiếu Thiên Lang ở bên gầm lên một tiếng.
Tiếng gầm rú này khiến Tiêu Hàm Trí sợ tới mức cả người run lên. vội vàng nhìn lại Khiếu Thiên Lang, cũng không ngờ nó chi kêu một tiếng, một chút động tĩnh cũng không có.
Một cỗ sát khí lạnh lẽo đánh tới, sát chiêu của Đường Phong đã tới gần rồi.
Tiêu Hàm Trí muốn ngăn cũng ngăn không được, chỉ có thể giơ tay ôm lấy ngực của mình.
Bóng kiếm xẹt qua. máu tươi phun ra. Đường Phong dù dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể dùng Toái tinh cắm trên bàn tay của đối phương, không thể chém đứt hai tay của hắn. Cương khí hộ thân của thiên giai quả nhiên là mạnh mẽ.
BỊ thương nặng, hơn nữa còn đang suy yếu. Tiêu Hàm Trí chỉ có thể dừng lại, oán giận trừng mắt nhìn Đường Phong, thu lại thực lực, xoay người định chạy trốn.
Khiếu Thiên Lang vẫn ngồi im bất động trên đất nay đột nhiên nhảy lên. trực tiếp nhảy đến cách Tiêu Hàm Trí mười trượng, ngay lập tức thân hình nhỏ của nó lớn hẳn lên, trở nên tròn như quả cầu. buồn cười vô cùng.
Ngay sau đó, Khiếu Thiên Lang há miệng ra. cái bụng tròn tròn nhanh chóng xẹp xuống, từ trong miệng nó một cỗ cuồng phong thoát ra. gào thét lạnh thấu xương, giống như mũi khoan nháy mắt bổ nhào đến trước mặt Tiêu Hàm Trí.
Tiêu Hàm Trí thấy được, hắn cũng muốn trốn, nhưng căn bản không thể tránh né.
Cuồng phong va chạm trên thân thể hắn. như vô số đao kiếm cắm trên thân, trực tiếp xé nát y phục của Tiêu Hàm Trí thành từng mảnh nhỏ, trên ngực huyết nhục mơ hồ, cả người như bị sét đánh, trong miệng phun ra toàn máu tươi, như con diều bay ngược, ngã xuống dưới chân Đường Phong.
Một mảnh tường ngả nghiêng, Đường Phong cúi đầu nhìn Tiêu Hàm Trí đang gần đất xa trời, chậm rãi cắm Toái Tinh xuống ngực hắn.
Tiêu Hàm Trí vô lực đảo mắt, mũi và miệng không ngừng phun ra máu tươi, vừa rồi một chiêu của Khiếu Thiên Lang trực tiếp đập nát lục phủ ngũ tạng của hắn. dù Đường Phong lúc này không giết hắn thì hắn cũng không thể sống quá nửa canh giờ.
Giương mắt nhìn chằm chằm Đường Phong, Tiêu Hàm Trí khó khăn hỏi:
- Đó là.... loại chó gì?
- Không phải chó, là lang .Cuồng sát Khiếu Thiên Lang.
Đường Phong đáp, tay nắm Toái Tinh dùng chút lực đâm xuống.
Chương 212: Đường Phong đến đây. (Hạ)
Khóe miệng Tiêu Hàm Trí lộ ra nét cười khổ, trước mắt tối dần, chậm rãi ngủ say. Thì ra là cuồng sát Khiếu Thiên Lang, thì ra là một vương giả chi thú, trách không được, trách không được mình không tránh nổi một chiêu của nó.
Rút Toái Tinh trong ngực Tiêu Hàm Trí ra, Đường Phong cô đọng lấy âm hồn của hắn, hít một hơi thật sâu, tâm tình bình phục trở lại.
không ai nguyện ý để người khác mắng là dã chủng, Đường Phong tuy chưa từng gặp cha mẹ, nhưng khi Tiêu Hàm Trí nói câu kia hắn giống như bị sỉ nhục nhục nhã.
Tình cảm của con người, quả thật rất kì quái. Đường Phong vốn nghĩ mình đối với cha mẹ không chút cảm giác gì, nhưng trong tiềm thức vẫn có chút chờ mong, nếu không sẽ không tức giận.
Phân đường Vô Ảnh môn bên này coi như xong rồi, phân đường chủ cùng các cao thủ địa giai đã bị diệt, dù còn ít đệ tử bên ngoài nhưng cũng không có việc gì.
Đường Phong cô đọng lại mấy âm hồn của các địa giai cao thủ bị mình hạ độc, rồi đốt sạch phân đường Vô Ảnh Môn, sau dùng máu tươi của Tiêu Hàm Trí để lại mấy chữ to.
Sắc trời đã dần sáng, Đường Phong xoay người đi đến chỗ khác, đến phân đường Cúc Hoa Đường, sau lưng ánh lửa thiêu đốt một khoảng trời.
Đường Phong vốn là muốn đi đến phân đường của Lưu Vân Tông, nhưng phân đường Cúc Hoa Đường cũng thuận đường này, nên tiện tay giải quyết luôn phân đường này.
Dọc trên đường đi, Đường Phong cũng không nói gì, chỉ chạy đi một mạch.
Trận chiến với Tiêu Hàm Trí đã làm cho Đường Phong suy nghĩ rất nhiều, thực lực của mình hiện tại còn thấp, căn bản không đủ uy hiếp cao thủ thiên giai, trong trận vừa rồi tưởng mình đã chiếm thượng phong nhưng kì thật đều dựa vào Khiếu Thiên Lang cùng Bất Phôi giáp trợ giúp. Nếu không có trợ giúp này, dù mình dùng hết mọi thủ đoạn cũng không giết nổi thiên giai, đương nhiên hạ độc không tính. Mà cuói cùng đánh chết Tiêu Hàm Trí cũng là nhờ vào Khiếu Thiên Lang mà thôi.
Xem ra mình phải tăng thực lực lên. Mà lúc này đại náo phân đường ba tông là cơ hội tốt nhất. Lần trước ở trong núi, mình đã ăn không ít đau, thực lực cũng tăng lên không ít, người quả nhiên là chết nhiều, chỉ có lúc đi đến đường cùng thì tiềm lực mới bộc phát.
Lúc đi đến phân đường Cúc Hoa Đường liền gặp phải đệ tử của Cúc Hoa Đường.
Tối hôm qua đại quân truy đuổi Đường Phong vốn đang tập hợp một chỗ cũng chỉ có thể tìm tìm cả một đêm cũng chẳng thấy gì. những người này không phải một đường nhân, năm bè bảy mảng sao có thể thành tưởng đồng vách sắt? Ai cũng không phục ai, không có chi huy thống nhất, nói bên này tìm bên kia, nói bên kia tìm bên này, không ai hợp ý, mỗi người mỗi ngả.
Sau khi tách ra, ai cũng không dám đi tìm Đường Phong, một ngàn người đã không có biện pháp thì một người sao có cách đây? Cho nên người của ba tông đều chuẩn bị quay về phân đường, báo cáo tình huống với đường chủ.
Mà lúc người của Vô Ảnh Môn trở lại phân đường thì phát hiện nơi đây đã thành phế tích, trên đó còn thân ảnh quen thuộc, tất cả đều bị cháy sạch. Đệ tử Vô Ảnh Môn tìm kiếm một hồi lúc sau phát hiện phân đường chủ Tiêu Hàm Trí rồi tới mấy cao thủ địa giai, còn có các huynh đệ trong phân đường, một người cũng không thoát chết.
- Là Đường Phong! Là Đường Phong giết phân đường chủ rồi đốt phân đường
Một đệ tử Vô Ảnh Môn phát hiện mấy chữ máu Đường Phong lưu lại, không khỏi hô to một tiếng, những người khác cũng nhanh chóng chạy lại, chỉ thấy trên mặt đất mấy chữ viết bằng máu tươi:
- người là do Đường Phong ta giết, không muốn chết liền cút nhanh!
Trong nhất thời, thanh âm mắng chửi cùng khóc rống vang lên, có khi là bị dọa, có khi là thống hận Đường Phong. Nhưng bọn họ cũng không nghĩ lại, nếu ba tông không tìm Thiên Tú gây phiền toái thì sao có chuyện như ngày hôm nay?
người Vô Ảnh Môn cũng không để ý lắm, chỉ còn lại người của Cúc Hoa Đường cùng Lưu Vân Tông, tất cả đều đang trên đường quay về phần đường.
Có điều người của Cúc Hoa Đường đi được nửa đường liền đụng đến Đường Phong.
Tối hôm qua cùng Đường Phong chém giết lâu như vậy, dù trời tối, dù Đường Phong đã thay đổi y phục nhưng cũng mở mở nhận ra hắn. Một đám đệ tử Cúc Hoa Đường gào to:
- Kia là Đường Phong!
Trong nháy mắt, gần hai trăm người giống như gặp phải khắc tinh, thần sắc sợ hãi tìm cách chạy trốn, có một số người chạy không ngừng, cũng không nhìn lại Đường Phong có đuổi theo hay không, kết quả là vấp cục đá dưới chân, ngã quỵ xuống đất, sau rồi đứng lên chạy tiếp.
Đường Phong cười khổ nhìn đám người này, hắn vừa rồi có chuẩn bị sát giới đâu, cũng không ngờ địch nhân lại thế này. Cũng do tối qua hắn quá mức đáng sợ, một người tiến vào đại quân nghìn người giết chết vài trăm người, cuối cùng còn không chút thương tổn chạy đi. Hiện tại nhân số bọn họ chỉ còn một phần năm, sao dám tới vuốt râu hùm?
Kì thật tối qua giết những người đó, Đường Phong chỉ đích thân xử lý một trăm người, còn lại đều là kiệt tác của Khiếu Thiên Lang.
Đám người này chạy được vài dặm mới kinh hồn ngừng lại, tất cả đều quay đầu nhìn lại, không nhìn thì chẳng có việc gì, nhìn rồi lại bị dọa cho nhảy dựng, Đường Phong cư nhiên đi đến chỗ bọn họ.
- Hắn đi như vậy... Không phải muốn tới phân đường của chúng ta chứ?
Một câu bừng tỉnh của đệ tử Cúc hoa Đường, tốc độ Đường Phong không nhanh, nhưng cũng không chậm, cũng không cố ý muốn đuổi theo đám người này, chứng tỏ đây không phải mục tiêu của hắn. Mà mục tiêu của hắn là phân đường Cúc Hoa Đường.
- không xong, Đường Phong là muốn đến phân đường, mau chạy về báo cho phân đường chủ.
Một câu vừa nói xong, liền có nhiều người chạy bạt mạt về phân đường.
Còn có mười mấy người lá gan lớn một chút, một bên nhìn chằm chằm Đường Phong, một bên chậm rãi rút lui. Bọn họ cũng không dám tìm Đường Phong gây phiền toái, chỉ là muốn nhìn mục đích của hắn rốt cuộc là cái gì, nên vẫn bảo trì khoảng cách vài dặm với Đường Phong.
cũng giống như dự đoán của bọn hắn, Đường Phong quả thật đi đến phân đường Cúc Hoa đường, càng lúc càng tới gần phân đường, mục đích càng lúc càng rõ ràng.
Mười mấy người cũng không tiếp tục quan sát hắn nữa, lập tức chạy nhanh đến phân đường, liên tục hô to:
- Đường Phong đến đây, Đường Phong đến đây!
nghe thanh âm hắn vô cùng hoảng sợ, như gặp phải ma vương.
Mấy cao thủ địa giai sắc mặt có chút tái nhợt, kêu đệ tử trước mặt, cho hắn ăn một cái tát:
- Hô to gọi nhỏ như vậy thì còn ra thể thống gì?
Đệ tử ôm mặt ủy khuất nói:
- Đường Phong đến đây!
- Hắn đến đây càng tốt!
Địa giai cao thủ hung tợn nói:
- Ta đang lo không tìm được hắn, hắn dám đưa lên tận cửa, chúng ta cũng có thể vì Khúc đường chủ báo thù rửa hận!
Phân đường của Cúc Hoa Đường hiện tại có thể nói là rắn mất đầu, phân đường chủ Khúc Thập Bát hôm qua bị Đường Phong giết trong Cự Kiếm Môn, tối hôm qua lại có không ít đệ tử chết trong tay hắn. hiện tại trong phân đường chỉ còn bốn năm cao thủ địa giai mà thôi, đều là những người trúng độc chạy về.
Thời gian đã qua lâu như vậy, bọn họ cũng bức độc tố ra ngoài, nhưng độc tính nhập thể, muốn khôi phục hoàn toàn cũng phải mất nửa tháng, cho nên sắc mặt mới có chút trắng bệch.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 45 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina