"Sợ cái con khỉ." Bị Hoàng Hậu khích tướng, Lãnh Dạ nổi máu anh hùng, cầm súng nói: "Cùng lắm thì liều mạng với bọn họ, giết được một người là hòa vốn, giết được hai người là có lời. Đúng không, Thiên Táng?"
Thiên Táng đang trốn sau tảng đá bĩu môi nói: “Liều mình bồi tuấn tử.”
“Là liều mình bồi quân tử.” Lãnh Dạ cười mắng: “Tên nước ngoài đáng chết, học tiếng thôi mà cũng không học cho tốt.”
“Tốt cái con khỉ.” Thiên Táng tức giận nói: “Nếu không phải thủ lĩnh của chúng ta là người Trung Quốc thì ta chả thèm học tiếng Trung.”
“Mẹ nó, ngươi còn có lý?”
“Đừng cãi nhau.” Hoàng Hậu cắt ngang: “Đại đội Hoàng Phong là một trong bảy đội đánh thuê tinh nhuệ nhất của Ma Quỷ, tất cả họ đều rất tinh nhuệ. Khi còn ở Hoàng Phong Hầu Tử cũng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, từ đó có thể thấy được sự tinh nhuệ của Hoàng Phong, chúng ta không đủ sức đối đầu trực diện với chúng.”
Lãnh Dạ cười khổ nói: “Này Nguyệt Dung, ta vừa mới hạ quyết tâm liều mạng, sao ngươi lại nói những lời làm nhụt chí ta?”
“Ta đang nhắc nhở ngươi, nếu đối đầu chính diện thì chúng ta cầm chắc cái chết.”
Hai tay Lãnh Dạ xòe ra, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Đánh thì chết, không đánh cũng chết, ngươi nói xem chúng ta nên làm gì đây?”
“Dụ bọn họ đến khu rừng chúng ta đã băng qua khi nãy.” Hoàng Hậu một tay ôm Tiểu Bạch, một tay lấy kính bảo vệ mắt ra đeo lên, sau đó lấy ra hai quả lựu đạn chói, nói: “Khi ta quăng lựu đạn, các ngươi cố tự bảo vệ, chọn đúng thời cơ để lao ra, nhớ đề phòng tay bắn tỉa của bọn họ.”
Lãnh Dạ chậc chậc hai tiếng, nói:” Không hổ là trúc thượng trúc diệp thanh, hoàng phong vĩ hậu châm*.”
“Có ý gì?” Thiên Táng hỏi.
Lãnh Dạ ra hiệu cho Walker đeo kính bảo hộ lên, chính hắn cũng đeo, sau đó hắn mới tiếp tục thì thầm: “Lưỡng giả giai bất độc, tối độc phụ nhân tâm.”
Trong tai nghe vang lên tiếng hừ lạnh của Hoàng Hậu, Lãnh Dạ cười nói: “Không phải ta đang khen ngươi sao.”
Hoàng Hậu không thèm đôi co với hắn, hít sâu một hơi, sau đó nàng nhảy ra từ sau thân cây, ném hai quả lựu đạn chói đi rồi lại nhanh chóng nấp sau thân cây. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc nàng lao ra đã có không dưới mười viên đạn bắn về phía nàng, may mà
Hoàng Hậu không chần chừ chút nào, nếu nàng chỉ chậm một chút thôi thì e rằng lúc này đã bị bắn thủng như tổ ong vò vẽ.
“Lựu đạn.” Bên đội Hoàng Phong đột nhiên có người hét lớn bằng tiếng Anh. Nhất thời phân nửa số người giương súng lên xả đạn vào hai quả lựu đạn chói, tiếng súng vang lên đinh tai nhức óc.
Hai quả lựu đạn nhanh chóng bị bắn nổ giữa không trung, khi hai tiếng bang bang vang lên thì khu rừng đang tăm tối thoáng chốc trở nên sang như ban ngày, đội Hoàng Phong không lường được chuyện này, vô số tiếng kêu thảm vang lên.
“Chạy.” Hoàng Hậu khẽ quát một tiếng, nhảy ra khỏi thân cây đầu tiên, nhanh chóng chạy đi theo đường cũ. Thiên Táng cũng không chậm, hắn đã lao ra khỏi tảng đá từ trước khi Hoàng Hậu lên tiếng nhắc nhở. Lãnh Dạ vì phải giúp Walker nên hơi chậm một chút.
Bốn người vừa lao ra khỏi chỗ nấp thì tiếng súng liên tục vang lên từ phía đội Hoàng Phong.
“Mẹ nó!” Lãnh Dạ vội vàng đẩy Walker nằm xuống, Thiên Táng nhanh chóng nấp lại sau tảng đá, Hoàng Hậu lăn hai vòng trên mặt đất sau đó nấp sau một cây cổ thụ.
Lãnh Dạ phun cỏ dại và bùn đất dính vào mồm ra, lớn tiếng kêu: “Bọn họ cũng có người đeo kính bảo hộ.”
“Đoàng.” Lãnh Dạ vừa mới dứt lời thì phía sau hắn đã vang lên tiếng súng SVD, không cần nói cũng biết phát súng này là Thiên Táng bắn. Thiên Táng bắn một phát sau đó lại nấp sau tảng đá ngay, ngay sau đó những viên đạn bắn như mưa vào tảng đá kia, làm bắn ra tia lửa chói mắt.
Thiên Táng ôm súng nấp sau tảng đá, lớn tiếng kêu: “Đi mau.”
Trong long Lãnh Dạ run lên, Thiên Táng đang cố tình thu hút hỏa lực về phía mình, tạo cơ hội cho bọn họ chạy trốn. Khóe miệng hắn run run, tên yêu quái tóc bạc này…
Tuy rất muốn ở lại song vai chiến đấu cùng Thiên Táng nhưng Lãnh Dạ biết nếu làm vậy thì tất cả mọi người sẽ phải chết ở đây. Vậy nên cách tốt nhất chính là hy sinh một người để giữ an toàn cho những người khác. Nhưng thật không ngờ Thiên Táng lại tự nguyện ở lại vì những kẻ chẳng mấy thân quen như bọn họ.
Lãnh Dạ nghiến chặt rang, gằn từng chữ: “Tên nước ngoài kia, ngươi đừng có chết đấy.”
“Cút mau.” Thiên Táng gào lên.
Lãnh Dạ không chần chừ nữa, nắm tay Walker dắt hắn cúi người chạy. Nhưng họ vừa mới chạy được vài bước thì Lãnh Dạ lại nhào vào người Walker, đè hắn xuống đất. Ngay sau đó, một loạt đạn bay qua đầu bọn họ, nếu không phải Lãnh Dạ phản ứng nhanh thì lúc này hai người đều đã bỏ mạng.
“Khốn kiếp.” Lãnh Dạ tức giận chửi, chắc chắn bên đội Hoàng Phong có không ít người đeo kính bảo hộ, chỉ có như vậy chúng mới có thể không bị ảnh hưởng bởi lựu đạn chói mà có thể quan sát hành động của bọn họ. Tuy số người đeo kính chắc cũng không nhiều lắm nhưng cũng đủ để cầm chân bọn họ cho đến khi những người khác khôi phục thị lực, đến lúc đó thì không ai trong bốn người có thể trốn thoát.
“Đoàng.” Phía sau lại vang lên tiếng súng SVD, Thiên Táng không thèm để ý đến an nguy của bản thân, phát súng này của hắn nhằm vào những người vừa tấn công Lãnh Dạ và Walker, muốn dùng mạng của mình tạo cơ hội cho bọn họ chạy trốn.
Thiên Táng mạo hiểm như vậy không phải không có chút tác dụng nào, ít nhất hắn đã tạo cho Hoàng Hậu một chút cơ hội. Ngay khi Thiên Táng nổ súng, Hoàng Hậu cũng nhảy ra từ phía sau thân cây, ném một quả lựu đạn và một quả đạn chói về phía đội Hoàng Phong. Sau đó nàng không chút chần chừ vọt tới cạnh Lãnh Dạ, cầm lấy tay Walker, kéo hắn chạy.
“Đoàng.” Khu rừng lại trở nên sáng rực, sau đó một tiếng nổ chát chúa vang lên bên phía đội Hoàng Phong. Lần này bọn họ không thể chặn được lựu đạn và đạn chói, phải hứng chịu tổn thất không nhỏ. Hơn nữa lần này Hoàng Hậu nhắm vào những người đeo kính bảo hộ mà ném nên sau khi tiếng nổ dứt thì tiếng súng vang lên từ phía đội Hoàng Phong đã ngớt đi không ít.
Hoàng Hậu và Lãnh Dạ lợi dụng cơ hội hiếm có này dẫn Walker cắm đầu cắm cổ chạy, dù Walker rất muốn quay đầu xem Thiên Táng thế nào nhưng hắn biết chỉ cần mình hơi chần chừ thì sẽ gây nguy hiểm cho Lãnh Dạ và Hoàng Hậu. Vậy nên hắn chỉ có thể đỏ mắt, nghiến chặt rang, im lặng chạy về phía trước, cảm thấy hối hận vì đã không đưa áo chống đạn trên người cho Thiên Táng, nếu vậy thì Thiên Táng có thểm chút cơ hội giữ mạng, nhưng giờ thì hối hận cũng đã muộn.
Có điều Walker không thấy khi tiếng lựu đạn vang lên Thiên Táng cũng nhanh chóng nhảy ra, chạy về một hướng khác. Tên tóc trắng này tuy luôn bị Lục Đạo chê là ngu ngốc nhưng kinh nghiệm chiến đấu của hắn cũng vô cùng dày dạn, có cơ hội tốt như vậy mà còn không chạy thì thật sự là kẻ ngu rồi.
Sau khi Hoàng Hậu, Lãnh Dạ, Walker và Thiên Táng chia thành hai đường chạy trốn thì đội Hoàng Phong cũng nhanh chóng khôi phục sau ảnh hưởng của đạn chói.
Trong rừng cây rậm rạp đứng đầy những chiến sỹ được trang bị đến tận răng, hai gã đàn ông và một người phụ nữ dẫn đội đều đeo kính bảo hộ, lạnh lùng nhìn đám Thiên Táng và Hoàng Hậu phân hai đường chạy trốn.
“Hồng Bối.” Người lớn tuổi nhất trong ba người mở miệng nói: “Ngươi dẫn tổ bảy, tổ tám đuổi theo người của Vận Mệnh.”
Danh hiệu Hồng Bối này là lấy từ con nhện độc lưng đỏ, gã đàn ông trẻ tuổi hơn có danh hiệu là Hồng Bối khẽ gật đầu, dẫn gần hai mươi người đuổi theo Thiên Táng
“Dạ U.” Người đàn ông kia lại gọi.
Dạ U là một người phụ nữ da đen, nàng ngẩng đầu nhìn vào cặp mắt lạnh như bang của hắn, thấy được ẩn ý trong mắt hắn liền khẽ gật đầu, ý bảo mình đã hiểu.
Người đàn ông trung niên kia không quan tâm đến nàng nữa, lớn tiếng kêu lên: “Dạ U ở lại thống kê thương vong sau đó mong chóng đuổi theo hội họp, những người còn lại theo ta đuổi theo phản đồ.” Dứt lời hắn vung tay lên, dẫn hơn bốn mươi chiến sẽ Hoàng Phong bị đạn chói làm sung đỏ cả mắt, nước mắt chảy không ngừng đuổi theo đám Hoàng Hậu.
Nơi này chỉ còn lại Dạ U và chưa đến mười người, tính cả hai người bị thương nặng và ba người khác bị thương nhẹ do lựu đạn của Hoàng Hậu. Hai chiến sỹ bị thương nặng đã mất đi sức chiến đấu, trong ba người bị thương nhẹ có một người đen đủi bị mảnh vụn xuyên thấu xương đùi, một chân tạm thời không thể hoạt động, vết thương của hai người còn lại không đáng ngại, chỉ cần lấy mảnh vụn lựu đạn ra là có thể tiếp tục chiến đấu.
Dạ U lạnh lùng nhìn năm người này, vung tay lên, ra lệnh: “Giết.”
“Tạch tạch tạch tạch...” Tiếng súng vang lên trong rừng. Khi tiếng súng dứt, hai người bị thương nặng và người bị thương ở đùi đều đã tắt thở nằm trong vũng máu.
“Ực…” Hai chiến sỹ chỉ bị thương nhẹ nên may mắn giữ được mạng cứng cả người, nuốt nước miếng không dám nói tiếng nào, không dám có hành động gì. Đến tận khi ánh mắt lạnh lùng của Dạ U rời khỏi bọn họ hai người mới dám thở phào nhẹ nhõm đồng thời phát hiện cả người mình đã đẫm mồ hôi.
“Đi.” Dạ U khẽ phất tay, dẫn chưa đến mười chiến sỹ đuổi theo đại đội Hoàng Phong, để lại bat thi thể lạnh như bang. Đáng thương cho những chiến sỹ thân kinh bách chiến này, không chết trong tay kẻ địch mà lại chết trong tay đồng đội vì đã mất đi tác dụng.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Bích Ngọc Long
Khi đám Hoàng Hậu đang phá vòng vây thì Mười Một cũng đã chạy đến chỗ DK vừa nổ súng. Không phải hắn không biết đám Hoàng Hậu bị đại đội Hoàng Phong vây nhưng hắn không thể quay lại giúp bởi vì vẫn còn có DK đang rình rập bên cạnh. Kẻ giết người vô hình như DK còn nguy hiểm hơn đại đội Hoàng Phong nhiều, vì thế nếu không giải quyết hắn trước thì bọn họ có giết hết đại đội Hoàng Phong cũng vô dụng. Mà muốn giết DK thì không thể làm được từ xa, ưu thế duy nhất của Mười Một là cận thân chiến đấu với hắn, vì thế hắn không thể không bỏ lại đám người Hoàng Hậu, một mình lao tới.
Khi đến thân cây DK vừa ẩn nấp, Mười Một nhanh chóng liếc mắt sau đó tiếp tục chạy sâu vào trong rừng. Ý đồ của DK rất giống sách lược hắn dùng khi đối đầu với Đại Đầu, đều là chiến thuật binh đấu binh, tướng đấu tướng, dù là Đại Đầu lúc trước hay Mười Một bây giờ cũng không thể không ra tay, bởi vì bọn họ không có lựa chọn nào khác.
Khi Mười Một vừa mới chạy được mấy bước thì sâu trong rừng bỗng lóe lên một ánh lửa, ánh lửa đột ngột này rất bắt mắt. Trong khoảnh khắc ánh lửa xuất hiện, phản ứng của Mười Một còn nhanh hơn tốc độ tư duy, mà dù có muốn cũng không kịp suy nghĩ, thân thể đã vô thức làm ra phản ứng chính xác. Thân thể hắn vặn vẹo một cách quỷ dị, cả người đã di chuyển sang bên cạnh, lúc này tiếng súng mới truyền đến, một viên đạn bay sượt qua bả vai.
"Sáu trăm mét." Mười Một nhanh chóng tính toán ra khoảng cách và vị trí nổ súng của DK, hai chân hơi ngừng lại, lộn một vòng sau đõ gỡ khẩu AK47 đang đeo trên lưng xuống, giương súng về phía DK vừa nổ súng sau đó bóp cò, hai phát liên tiếp. Sau khi bắn hai phát Mười Một tiếp tục cầm AK lao về phía trước.
AK có uy lực rất lớn, tầm bắn rất xa, thế nhưng khuyết điểm cũng rất rõ, sức giật lớn, độ chính xác thấp. Cách xa tới sáu trăm mét, căn bản là không thể bắn chính xác. Vì thế Mười Một chỉ bắn hai phát mà không phải bắn từng loạt, bắn kiểu đó chỉ lãng phí đạn.
Sâu trong rừng, DK bắn một phát về phía Mười Một sau đó lập tức nhảy từ trên cây xuống, khi hai chân hắn chưa chạm đất thì hai phát súng của Mười Một đã tới. Có điều hai phát súng này một phát là nhắm vào tán cây, phát còn lại là nhắm vào gốc cây, đáng tiếc DK nhảy xuống mặt sau của cây, vì thế hai phát súng này không làm gì được hắn.
Hai chân chạm đất, DK liếc một cái về phía Mười Một, nở nụ cười tà mị, lè lưỡi liếm môi, trong cặp mắt xanh thẳm lộ ra vẻ hưng phấn.
Chiến đấu như vậy mới là hưởng thụ.
DK không hề chần chừ, chạy càng sâu vào trong rừng.
Cùng lúc đó, thời gian tổng tiến công mà Lục Đạo, Kê Đạt và Tra Tra hẹn trước đã đến.
Cách đó cực xa có hai cái trại, hai cái trại này nằm trong phạm vi thế lực của Ngõa Khả, trong đó có một cái gần địa bàn của Tra Tra, một trại khác thì ngăn cách với Kê Đạt bằng một thế lực cỡ trung. Lúc này quân của Kê Đạt vượt qua địa bàn của thế lực cỡ trung kia mà không gặp chút trở ngại nào, xuất hiện ngoài rìa địa bàn của Ngõa Khả.
Lúc này ở phần địa bàn đó đã có rất nhiều quân mai phục, trong rừng kín đặc bóng người, quân số có lẽ phải đến hơn một nghìn. Trong đám này chỉ có khoảng hai trăm người là quân gốc của Kê Đạt, còn lại đều là quân của các thế lực loại trung loại nhỏ mà Kê Đạt nắm giữ đến trợ giúp. Đương nhiên không phải bọn họ làm mà không được lợi gì, nếu muốn người khác bán mạng cho ngươi thì cũng phải cho bọn họ chút lợi lộc. Kê Đạt đã hứa nếu chiếm được địa bàn của Ngõa Khả thì hắn chỉ chiếm phân nửa, còn lại sẽ chia cho các thế lực nhỏ này theo công lao lúc chiến đấu. Danh tiếng của Kê Đạt luôn rất tốt, chí ít chưa từng nghe đến việc hắn nuốt lời, bởi vậy Kê Đạt vừa mới hứa thì các thế lực cỡ trung và nhỏ dựa vào hắn đều đến bán mạng, dốc hết lực lượng để có thể thu được lợi ích lớn nhất từ lần tranh đoạt địa bàn này.
Có đều thế lực của Mông Sai nằm giữa địa bàn của Kê Đạt và Ngõa Khả lại không thuộc thế lực của Kê Đạt, bình thường Mông Sai vẫn nghiêng về Ngõa Khả nhiều hơn. Nhưng cũng không sao, trên đời này có thứ gì mà tiền không mua được? Chỉ cần có đủ lợi lộc để dụ dỗ thì lòng trung thành cũng có thể bị vứt bỏ, huống hồ Mông Sai và Ngõa Khả chỉ là hợp tác, không có chuyện trung thành ở đây. Bởi vậy Kê Đạt bỏ ra một mỏ vàng và hai mỏ đồng là đã mua chuộc được Mông Sai. Thậm chí để có được nhiều lợi lộc trong lần tranh đoạt này Mông Sai còn phái rất nhiều quân tới tham gia vào trong đội quân của Kê Đạt.
Lúc này đã là tám rưỡi tối, đây là thời gian tổng tiến công Kê Đạt, Tra Tra và Lục Đạo đã hẹn trước. Kê Đạt quay đầu nhìn các chiến sỹ đông nghìn nghịt đang rục rịch ở phía sau, Kê Đạt nổi hào khí, vung tay về phía trước: "Công."
"Giết." Lời của hắn vừa dứt thì trong rừng vang lên những tiếng giết ầm ầm như sấm nổ, vang vọng đinh tai nhức óc, dường như mặt đất cũng phải rung lên. Ngay sau đó, khoảng hơn một nghìn chiến sỹ đầy đủ võ trang tràn ra từ khu rừng như một đàn kiến khổng lồ, người trước ngã xuống thì người sau tiến lên, lao thẳng về phía trại.
Chiến đấu bắt đầu.
Cùng lúc đó, trại của Ngõa Khả ở gần thế lực của Tra Tra cũng đã bị tấn công dữ dội. Sau khi Tra Tra hạ lệnh, đội quân hơn một nghìn người tấn công vào khu trại không lớn với khí thế như chẻ tre. Trong trại chỉ có khoảng hai ba trăm người, trong đó phần lớn lại là phụ nữ, người già và trẻ nhỏ, những người đàn ông có thể cầm súng đánh trả chưa đến một phần tư. Thế nhưng khi bị Tra Tra đánh lén những người trong trại không chút sợ hãi, thậm chí đứa trẻ chưa được mười tuổi cũng dũng cảm cầm súng theo chân đàn anh giết địch. Qua đó phần nào có thể thấy được sự mạnh mẽ của dân chúng trong khu vực Tam Giác Vàng, đứa trẻ chưa đến mười tuổi mà cũng biết nổ súng giết người, vậy các chiến sỹ chân chính sẽ có sức chiến đấu ghê gớm tới mức nào? Cũng có thể hiểu tại sao ba nước Thái, Việt và Lào muốn tiêu diệt Tam Giác Vàng nhưng dù thiệt hại rất nhiều mà vẫn không làm gì được bọn họ.
Có điều sự bất lợi về nhân số khó lòng san lấp được, cho dù trẻ em và phụ nữ cũng tham gia chiến đấu nhưng hai trăm người đối đầu với hơn một nghìn người đánh úp, chỉ riêng khí thế cũng yếu hơn rất nhiều. Huống hồ trẻ con dù sao cũng chỉ là trẻ con, tuổi nhỏ sức yếu làm cho chúng không thể dũng mãnh bằng người lớn, mới bắn vài phát đã bị sức giật của súng làm đau vai, khó có thể chiến đấu một cách hiệu quả. Còn phụ nữ thì lại càng không cần phải nói, trong Tam Giác Vàng phụ nữ chỉ phụ thuộc vào đàn ông, là công cụ nối dõi tông đường và sức lao động miễn phí, trong chiến tranh họ cũng không trông đợi gì vào những phụ nữ này. Vì thế dù lớn lên trong máu lửa nhưng phụ nữ ở Tam Giác Vàng nhưng chưa bao giờ cầm súng giết người, đối mặt với cảnh chiến đấu máu me như thế này chưa bắn được phát nào thì đã run chân run tay rồi.
Đối mặt với đội quân hơn một nghìn người, đội quân yếu ớt trong trại không đủ sức chống cự, chỉ sau một đợt xung phong mà đối phương đã công được vào trong trại, tiếp theo đó chính là một cuộc tàn sát.
Người già giữ lại cũng chỉ phí lương thực, giết.
Đàn ông không nghe lời cũng không cần, giết.
Trẻ con giữ lại là mầm họa, giết.
Dưới bàn tay tàn bạo của Tra Tra, trong trại khắp nơi đều là tiếng súng, tiếng nổ, tiếng khóc, tiếng la, tiếng chém giết long trời lở đất. Khắp nơi đều là bóng người, máu tươi dần dần nhuốm đẫm mặt đất.
Tiếng khóc tiếng thét không thể ngăn cản thú tính của những người này. Những phụ nữ còn sống, thậm chí là những bé gái đều bị những binh sỹ dâm dục xé nát quần áo, đè xuống đất cưỡng hiếp.
Đây là một thế giới đầy máu tanh, tràn ngập bạo lực và dục vọng.
Vào giờ khắc này, nhân tính được thể hiện một cách rõ ràng.
Đây mà một thế giới mạnh được yếu thua, vận động theo quy luật của tự nhiên, nhân tính không đáng một xu, ai mạnh thì kẻ đó có quyền, kẻ đó là nhân tính. Chỉ có kẻ mạnh mới có thể nở nụ cười, kẻ yếu sẽ bị tiêu diệt, bị xóa đi khỏi thế gian này, không để lại chút dấu vết gì.
Vụ tàn sát tới nhanh, đi cũng nhanh, chỉ hơn mười phút sau những người nên giết đều bị giết, nên bắt đã bị bắt, người già, trẻ con và những người đàn ông chống cự đến cùng đều bị giết sạch, còn lại chỉ là những người đàn ông chịu đầu hàng và những phụ nữ, bé gái bị chà đạp nhưng vẫn muốn sống tiếp.
Tra Tra để lại vài người canh giữ những tù binh này sau đó vung tay, dẫn quân tiến về trại khác của Ngõa Khả với khí thế như dời non lấp bể.
Chiến tranh tàn khốc, đáng buồn như vậy. Sau tối nay, sẽ có bao nhiêu người bị xóa khỏi thế gian này, không để lại chút dấu vết?
Cùng lúc đó, tại chỗ của Đại Quyển trong Tam Giác Vàng.
Xung quanh trại của Đại Quyển, nhiều chiến sỹ toàn thân ngập mùi máu tươi lặng lẽ xuất hiện. Ở đây có hai trong bảy đại đội lính đánh thuê chủ lực của Ma Quỷ, đại đội Kình Thiên và đại đội Cuồng Mãng. Kình Thiên, Cuồng Mãng và Hoàng Phong mà Hầu Tử từng ở trong đều là những đại đội lính đánh thuê chủ lực của Ma Quỷ, là vũ khí lợi hại trong tay Ma Quỷ. Lần này Ma Quỷ đầu tư rất lớn, bí mật phái ba đại đội Hoàng Phong, Cuồng Mãng và Kình Thiên đến.
Hơn nữa ngoài Kình Thiên và Cuồng Mãng còn có rất nhiều đoàn lính đánh thuê dưới trướng Ma Quỷ tham gia. Ma Quỷ định giải quyết Đại Quyển, đối thủ làm cho bọn họ ăn không ngon ngủ không yên. Không thể không nói họ chọn thời cơ rất tốt, làm cho người ta không thể không nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Lục Đạo.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Tiếng la hét kinh thiên động địa vang lên, mấy chục viên hỏa tiễn, đạn cối, thậm chí còn xen lẫn vài viên đạn khinh khí bắn về phía căn cứ của Đại Quyển, nhất thời tiếng nổ ầm ầm vang lên liên tục. Những căn phòng, những kiến trúc phòng ngự quân sự nhanh chóng bị biến thành một đống đổ nát bốc cháy. Dù trước đó Đại Quyển cũng đã chuẩn bị nhưng ai mà biết Ma Quỷ lại có thể mang theo nhiều ống phóng rốc két và súng cối, thậm chí cả đạn khinh khí như vậy, Đại Quyển nhanh chóng bị những vũ khí hạng nặng này đánh cho tối tăm mặt mũi, mỗi lần tiếng nổ vang lên là lại có vài người bị sức ép của vụ nổ thổi văng.
Nhưng Đại Quyển dù sao cũng là Đại Quyển, những binh sĩ bình thường chẳng thể nào sánh được với họ, đối mặt với sự tấn công dữ dội của Ma Quỷ, Đại Quyển chỉ hơi rối loạn môt chút sau đó nhanh chóng thủ chắc trận tuyến, đánh trả một cách mãnh liệt. Ống phóng rốc két, súng cối, thậm chí ngay cả dàn hỏa tiễn học cũng lôi ra, hai bên đánh qua đánh lại, khói lửa tán loạn, tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên, mặt đất rung động, trận chiến cực kỳ khốc liệt. Khu vực xung quanh Đại Quyển bị đạn phá mìn bắn cho khô cằn nứt nẻ, những kiến trúc trong căn cứ của Đại Quyển cũng bị những đòn tấn công của Ma Quỷ biến thành một đống gạch vụn. May mà trước đó Đại Quyển đã có chuẩn bị, người già, phụ nữ và trẻ em, những người không thuộc bộ phận chiến đấu đều đã được đưa xuống hầm trú ẩn đưới đất để tránh nạn, nếu không chỉ trong đợt tấn công đầu tiên này sẽ có không ít người của Đại Quyển bị thiệt mạng.
Trận chiến vừa mới bắt đầu vừa mới bắt đầu mà tổng quân số thương vong của cả hai bên đã lên đến ba bốn mươi người. Dù sao nơi này cũng là căn cứ của Đại Quyển. có kiến trúc phòng ngự kiên cố, đạn dược đầy đủ, đủ để họ đánh một trận chiến dài. Đại Quyển có thể làm vậy nhưng Ma Quỷ thì không, dù sao bọn họ cũng chỉ là thế lực đến từ bên ngoài, đạn dược mang theo chỉ có hạn, mới đánh một lúc mà rốc két, đạn cối, đạn dược các loại của Ma Hủy đã tiêu hao gần hết. Có điều Ma Quỷ cũng đã đoán trước được điều này, hơn nữa từ đầu họ đã không có ý định đánh một trận chiến dài với Đại Quyển, họ muốn tốc chiến tốc thắng, đầu tiên dùng hỏa lực mạnh phá hủy những kiến trúc phòng ngự sau đó lao vào doanh trại của Đại Quyển chiến đấu trong cự ly ngắn, đó chính là sách lược của Ma Quỷ. Tuy rằng kiểu đánh đó sẽ làm Ma Quỷ tổn thất nặng nhưng bọn họ lại càng không thể đánh lâu vì không đủ đạn dược, do đó chiến thuật đó là lựa chọn duy nhất. Hơn nữa chỉ cần đặt chân vào được sào huyệt của Đại Quyển thì tổn thất nhiều hơn cũng đáng.
Dưới sự yểm hộ của rốc két và đạn cối, Ma Quỷ bắt đầu thực hiện xung phong liều chết, mấy trăm chiến sỹ đồng thời xông lên dưới mưa bom bão đạn, hét lên "xông lên", "giết" không chút sợ hãi, lao đến từ bốn phương tám hướng.
Ánh lửa lóe lên trên tháp canh của Đại Quyển nhưng nhanh chóng có một phát hỏa tiễn bắn đến, tiếng nổ vang lên chát chúa. mấy chiến sỹ và mấy khẩu súng máy hạng nặng trong tháp canh của Đại Quyển bị vụ nổ thổi văng, gạch đá vụn bắn tung tóe cho thấy sự khốc liệt của trận chiến này.
Đám người Ma Quỷ xung phong không ngừng có người ngã xuống nhưng phía Đại Quyển cũng chịu thương vong không ngừng. Khi khoảng cách giữa hai bên gần lại, đạn cháy, lựu đạn và các loại bom khác nhanh chóng được ném qua ném lại, tiếng nổ ầm ầm vang lên liên miên không dứt, mọi người trừ tiếng nổ ra thì không còn nghe được âm thanh nào khác.
Trên chiến trường, tiếng súng rít lên, khói lửa tán loạn.
Nơi đây mạng người thậm chí chẳng bằng giun dế.
Khi Đại Quyển và Ma Quỷ đang đánh khó phân thắng bại thì hai đội quân đầy đủ vũ trang của Thanh bang và Hồng môn đã đến gần khu vực Tam Giác Vàng, vội vàng tiến về phía Đại Quyển để trợ giúp. Từ trước tới giờ Thanh bang., Hồng môn và Đại Quyển và ba trụ cột trong trận chiến chống lại Ma Quỷ ở phương đông, tuy bình thường cũng có chút xích mích nhưng một khi đối mặt với sự tấn công của Ma Quỷ thì ba thế lực lớn này lập tức trở nên đoàn kết. Điểm có cũng có chút giống với những thế lực trong Tam Giác Vàng, bình thường các thế lực không ngừng tranh đấu nhưng khi có thế lực từ bên ngoài xâm lấn họ sẽ đoàn kết với nhau đối đầu với kẻ địch từ bên ngoài. Đây cũn chính là lí do tại sao Thái Lan, Việt Nam và Lào tuy rất muốn nhưng vẫn không thể nào tiêu diệt được Tam Giác Vàng.
Khi trận chiến trong Tam Giác Vàng đi đến giai đoạn quyết liệt nhất thì Thái, Việt, Lào cũng đã tập trung quân ở biên giới, chỉ cần có hiệu lệnh, quân đội ba nước sẽ đồng thời phát động, tấn công Tam Giác Vàng từ ba phía. Binh lực của ba nước tổng cộng lên đến mấy ngàn người, trong đó quân của Thái nhiều nhất, Việt nhiều thứ hai còn quân của Lào là ít nhất, cũng đành chịu, vì Lào nghèo nhất, không thể nuôi được quân đội hùng hậu. Có điều số quân của Việt cũng không hơn Lào là bao, tổng số quân của hai nước này thậm chí còn chưa bằng số quân của Thái. Tuy rằng đội quân chính quy mấy ngàn người đã là một con số khả quan, nhưng lúc bình thường chỉ bằng số người này vẫn không đủ để tấn công vào Tam Giác Vàng. Có điều lúc này ba thế lực vũ trang chính trong Tam Giác Vàng đang đấu với nhau, thậm chí ngọn lửa chiến tranh đã lan đến tất cả các thế lực trong Tam Giác Vàng, giờ họ tự lo thân mình còn chưa xong, đây chính là cơ hội tốt cho ba nước. Có điều nó cũng chỉ là cơ hội mà thôi, kết quả cuối cùng thế nào thì họ cũng chỉ biết làm hết sức mình sau đó trông vào ý trời. Thái Lan luôn nuôi tham vọng thôn tính Tam Giác Vàng, còn Việt và Lào thì cũng không quá mặn mà với chuyện này. Tam Giác Vàng là một miếng bánh ga tô mọc đầy gai, nhìn thì ngon nhưng muốn ăn thì không dễ, muốn ăn được nó thì trước hết miệng mình phải có gai. Miếng bánh ga tô này vừa lúc đặt cạnh đầu giường của ba nước, dẫn tới một ít rắn rết côn trùng, vì thế dù Việt và Lào không mặn mà nhưng nếu có cơ hội thì họ không thể không diệt cái miếng bánh ga tô này đi.
Khi ba nước tập trung quân tại biên giới thì thì bộ đội Nhật Sơ đến từ nhật và bộ đội Vinh Diệu đến từ Indonesia đã lẻn vào Tam Giác Vàng qua biên giới Thái Lan.
Bộ đọi Nhật Sơ và bộ đội Vinh Quang khá giống nhau, đều là bộ đội võ trang bí mật mà quốc gia chọn ra những chiến sỹ tinh nhuệ nhất để tạo thành, chuyên đảm nhận những nhiệm vụ nguy hiểm nhất. Hàng năm họ sẽ tuyển những chiến sỹ giỏi nhất trong các đội quân tinh nhuệ khắp cả nước, sau đó huấn luyện một cách vô cùng khắc nghiệt, những người có thể sống sót sau khi huấn luyện mới được gia nhập vào bộ đội Nhật Sơ và bộ đội Vinh Diệu. Cách tuyển chọn như vậy rất hà khắc, hàng năm chỉ có nhiều nhất hai, ba người đạt tiêu chuẩn, thậm chí mấy năm không có người mới nào cũng là bình thường. Chính vì vậy quân số bộ đội Nhật Sơ của Nhật Bản và bộ đội Vinh Diệu của Indonesia đều rất ít, nhưng năng lực chiến đấu của các chiến sỹ đều cực cao. Loại bộ đội này tuy gọi là bí mật nhưng thực ra cũng không phải hoàn toàn bí mật, bởi vì hầu như nước nào cũng sẽ thành lập ít thì một đội, nhiều thì vài đội quân tinh nhuệ như vậy để xử lý một ít chuyện bí mật hay thực hiện những nhiệm vụ quá nguy hiểm. Trung Quốc có ba đội quân tinh nhuệ bán công khai là Viêm Hoàng, Long Nha và Hùng Sư, điều kiện tuyển chọn của ba đội quân này cũng ha khắc như bộ đội Nhật Sơ và bộ đội Vinh Diệu. Cha của Lãnh Dạ từng là tay súng bắn tỉa chủ lực của Viêm Hoàng.
Mục đích của hai đội quân này khi tiến vào Tam Giác Vàng chỉ có một: đuổi giết Hắc Ám Thập Tự. Lý do rất đơn giản, đó là thù nước thù nhà. Khi Hắc Ám Thập Tự vẫn chưa bị tiêu diệt thì Nhật Bản và Indonesia sẽ không bỏ cuộc.
Mười Một có thù lớn với hai nước Nhật Bản và Indonesia, đầu tiên hắn phá hủy cứ số hai của Nhật Bản làm những sinh vật sinh hóa ở trong xổng ra, sau đó lại phá hủy Trùng Võng, làm nổ Siêu Não, gây ra vụ bạo động ở Nhật Bản, Huyết Mân Côi mà Nhật Bản tốn công gây dựng gần trăm năm cũng bị hắn tiêu diệt, chưa nói đến chuyện hắn chiếm căn cứ của Nhật Bản ở Đông Hải. Có thể nói hai lần Nhật Bản nghiêm cứu chiến sỹ gien đều bị hắn phá hỏng một cách trực tiếp và gián tiếp, với những việc như vậy thì với Nhật Bản nó đã trở thành hận nước thù nhà. Còn Indonesia bị Mười Một phá hỏng kế hoạch về chiến sỹ Vô Úy của bọn họ, sau đó hắn còn độc ác làm nổ tung căn cứ của Tử Thần Liêm Đao rồi còn xâp nhập tổng bộ đại náo một trận, thù hận của hai bên đã đến mức ngươi sống ta chết. Vì thế khi vừa nhận được tin về Hắc Ám Thập Tự, Nhật Bản và Indonesia lập tức phái bộ đội Nhật Sơ và bộ đội Vinh Diệu tới Tam Giác Vàng để tiêu diệt Hắc Ám Thập Tự.
Lúc này, trận chiến giữa các thế lực trong Tam Giác Vàng đã bước vào giai đoạn gay cấn nhất. Sau khi liên tiếp đánh hạ mấy trại thì quân của Kê Đạt và Tra Tra mới gặp quân chủ lực của Ngõa Khả, cuộc chiến chuyển sang thế trận giằng co, hai bên đều bị thương vong lớn như tạm thời không thể phân thắng bại. Có Kê Đạt và Tra Tra dẫn đầu, các thế lực không tham dự chuyện này
cũng tranh thủ thực hiện chiến tranh để chiếm địa bàn, thế lực lớn tấn công thế lực trung bình, thế lực trung bình tấn công thế lực nhỏ, nhất thời chiến tranh nổ ra khắp Tam Giác Vàng, khói lửa ngập trời, sự chết chóc, tiếng kêu la xuất hiện khắp nơi.
Trận chiến giữa Đại Quyển và Ma Quỷ cũng tạm thời khó phân thắng bại, chiến sỹ hai bên đều rất tinh nhuệ, kỷ luật hai bên đều rất nghiêm minh, dù chịu khá nhiều thương vong nhưng Ma Quỷ vẫn chưa đánh vào được, Đại Quyển cũng không thể đẩy lùi được Ma Quỷ. Nhưng quân của Thanh bang và Hồng môn đang nhanh chóng tới đây, đợi đến khi bọn họ đến thì Ma Quỷ sẽ lý trí lui lại hay liều chết chiến đấu thì không ai biết được. Nhưng có thể đoán trước, qua hôm nay Đại Quyển sẽ cần một thời gian rất dài để khôi phục lại.
Ở nơi khác, Hắc Ám Thập Tự và đội đội Hoàng Phong của Ma Quỷ mà DK dẫn đầu cũng đang chiến đấu kịch liệt, bọn họ không hề biết rằng bộ đội Nhật Sơ của Nhật Bản và bộ đội Vinh Diệu của Indonesia đang tiến về phía bọn họ. Nếu bốn thế lực này đụng đầu với nhau thì chỉ có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Mặt khác, quân đội của Thái, Việt, Lào đã tập kết xong, sẵn sàng lao vào chiến dịch khoáng thế này trong thời khắc quan trọng.
Mấy cú điện thoại của Lục Đạo đã làm cho Hắc Ám Thập Tự, Ma Quỷ, Đại Quyển, Thanh bang, Hồng môn, Nhật Bản, Indonesia, Thái Lan, Việt Nam, Lào và tất cả các thế lực trong Tam Giác Vàng lao vào một cuộc hỗn chiến vô tiền khoáng hậu. Trong trận chiến có hàng vạn người tham gia này, rốt cuộc ai sẽ có thể mỉm cười sau cùng?
Đêm nay, nhất định sẽ là một đêm không ngủ.
Một đêm này, bóng tối bao trùm tất cả.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của DoctorCrazy
Nhân Gian Băng Khí
THẬP NHẤT HIỆU TRUYỆN Tác giả :Khát Trí -----oo0oo-----
Quyển mười: Bí mật phủ đầy bụi
Chương 853: Tai họa trong rừng. (thượng)
Dịch: Zhu Xian
Nguồn: TTV
Đêm nay là một đêm không trăng, giơ tay lên cũng chẳng thể thấy năm ngón tay của mình.
Khắp Tam Giác Vàng đâu đâu cũng có tiếng súng đạn, tiếng la hét, ánh lửa ngút trời, máu nhuộm đầy đất, chẳng khác gì ngày tận thế vậy, khiến mọi người phải chạy trốn để giữ mạng, thấp thỏm lo âu.
Những đứa trẻ khóc nỉ non, phụ nữ kêu cứu, từng âm thanh vang lên rồi tắt đi, tạo thành một tổ khúc tàn khốc.
Nhưng rất bất đắc dĩ, chúng ta chỉ là những phàm nhân nhỏ yếu hèn mọn, trong hồng trần mênh mông này chúng ta cũng chỉ giống như giun dế, nhỏ yếu đến mức không đủ sức phản kháng. Chỉ có thể mặc cho dòng đời cuốn trôi, mặc cho ông trời trêu đùa.
Trời, đang cười.
Lục Đạo luân hồi nắm giữ vạn vật chúng sinh, không ai có thể trốn thoát.
Chẳng biết từ lúc nào mùi máu tanh nồng nặc đã tràn ngập khắp Tam Giác Vàng.
Chẳng biết từ lúc nào vầng trăng sáng trên bầu trời kia đã biến mất không còn tăm hơi.
Phảng phất như trăng sáng cũng không đành lòng nhìn cảnh này, lúc này sự ghê tởm, ích kỷ của con người đã được thể hiện hoàn toàn. Nhân gian tang thương, thói đời ấm lạnh, sau trăm ngàn năm luân hồi, nhân tính vẫn chẳng hề thay đổi. Rốt cuộc vầng trăng đau lòng, lặng lẽ trốn sau những áng mây, che mặt lại, khép trái tim lại, không đành lòng nhìn cái nhân gian tàn khốc kia.
Ánh trăng không chiếu lên mặt đất.
Tất cả bị bóng tối bao phủ.
Di chuyển trong rừng rậm nguyên thủy tối tăm là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, khi không nhìn thấy gì không ai có thể đoán trước mình sắp đi tới nơi nào, có lẽ sẽ lao thẳng vào miệng mãnh thú nào đó, cũng có thể sẽ dâng mình cho cây ăn thịt nào đó, họ không thể biết chắc vị trí của mình hiện tại, chỉ có thể chạy càng xa, càng xa, mãi cho đến tận khi chẳng cách nào quay lại nữa.
Giờ phút này, trong một rừng rậm nguyên thủy trong Tam Giác Vàng, các chiến sỹ trong đội đội Hoàng Phong của Ma Quỷ đang cẩn thận truy tìm tung tích đám người Hoàng Hậu và Lãnh Dạ. Có điều dường như hôm nay ông trời không đứng về phía họ, ngay chút ánh trăng cũng biến mất. Không có ánh trăng soi sáng, những người này giống như người mù, chỉ có thể dựa vào tiểu đội có trang bị kính hồng ngoại dẫn đường. Cũng may bọn họ đông người, chỉ cần nghe tiếng cũng biết những người khác đang ở đâu, không cần lo bình bị tách khỏi đội hình.
Vũ khí chiến lược mà Ma Quỷ mang đến cũng có hạn, những trang bị như kính hồng ngoại hầu hết đã bị Kình Thiên và Cuồng Mãng mang đi, dù sao chỗ bọn họ mới là chiến trường chính, số kính hồng ngoại cho đại đội Hoàng Phong cũng chỉ đủ ghép thành một tiểu đội. Vốn việc này cũng không là gì nhưng không ngờ học lại gặp phải sắc trời xấu, hơn nữa họ lại bị Hoàng Hậu và Lãnh Dạ dụ đến khu rừng rậm rạp nguyên thủy này, đừng nói là không có ánh trăng, cho dù có thì ánh sáng cũng bị những tán cây dày đặc kia chắn hết, vậy nên đại đội đội Hoàng Phong đang phải đứng trước tình cảnh khó khăn. Càng rắc rối là, bây giờ bọn họ không thể dùng đèn pin vì làm thế chẳng khác nào báo cho đám Hoàng Hậu vị trí của mình, chẳng khác nào nói với kẻ địch: "Đến đây đi, nổ súng về phía ta." Những người có chút kinh nghiệm chiến đấu trong rừng đều biết làm thế là cực kỳ ngu xuẩn. Vì thế dù không muốn nhưng họ cũng không thể chấp nhận hiện thực, một đống người nối đuôi nhau, cẩn thận từng chút một đi theo tiểu đội có kính hồng ngoại kia, sợ rằng mình sẽ bị bỏ lại.
Ở gần các chiến sĩ Hoàng Phong, một bầy muỗi vằn bay vòng vòng, tuy rằng trước đó những người này đã bôi thuốc chống côn trùng khiến cho chúng không dám tới quá gần nhưng đám muỗi vằn này không muốn từ bỏ món ngon như vậy, vẫn bay vòng vòng gần đó để chờ gặp được một kẻ không bôi thứ thuốc của nhân loại mà nó phải tránh né kia để chúng có thể ăn một bữa no nê.
Những người trong đại đội Hoàng Phong chẳng hề để tâm đến chuyện này, thứ thuốc mà họ sử dụng chính là thuốc đặc chế của Ma Quỷ, cho dù là muỗi vằn thì cũng không dám đến gần. Mà quả thật thuốc của họ rất hiệu quả, những con muỗi vằn kia chỉ dám bay vòng vòng ở phía xa chứ không có con nào dám bay lại gần.
Trong đội Hoàng Phong không ai chú ý đến chuyện này, sau khi bọn họ tiến thêm một đoạn nữa thì xung quanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh, thậm chí đám muỗi vằn khi nãy còn bay lượn ong ong cũng bay đi hết, không một con nào dám ở lại. Bởi ngay cả những con muỗi cũng biết nơi này là chỗ chúng nó không thể và cũng không dám xâm lấn.
"Ối!" trong đám người đang mò mẫm đi tới đột nhiên có người kêu lên một tiếng, lập tức gây ra phản ứng dây chuyền. Tiếng kéo súng răng rắc vang lên đồng loạt, mấy chục nòng súng nhắm thẳng về phía này.
" Chuyện gì xảy ra vậy?" Đại đội trưởng đại đội Hoàng Phong đẩy người đang đứng trước mặt hắn ra, nghiêm khắc hét lên.
Người trước đó vừa phát ra âm thanh bưng mũi nói: "Báo cáo chỉ huy, có người đánh ta một cái."
Ánh mắt sắc bén sau lớp kính hồng ngoại của đại đội trưởng quét qua đám người một lần, trầm giọng hét lên: "Là ai?"
Lúc này bên cạnh chiến sỹ vừa bị đánh vào mũi có người lên tiếng: "Báo cáo chỉ huy, vừa rồi có thứ gì đó rơi vào đầu ta, ta muốn tránh. Nhưng hắn đứng gần ta quá nên không cẩn thận va phải."
Đội trưởng đang định mở miệng nói thì hai chiến sỹ bên cạnh hắn đồng thời run lên, đội trưởng trừng mắt khiển trách bọn họ: "Các ngươi làm gì vậy?"
"Báo cáo chỉ huy." Hai người này đồng loạt nói: "Có thứ gì đó rơi xuống người chúng ta."
"Là cái gì?"
Một người nói: "Không biết."
Người còn lại thì nói: "Giống như là con sên." Nói xong hắn đưa tay về phía ống quần chùi chùi. Đây là chất nhầy bị dính vào trên tay từ thứ vừa rơi xuống, thứ đó giống như là một sinh vật thân mềm, tuy rằng không thấy rõ nó là cái gì nhưng bằng kinh nghiệm, trực giác, hắn cảm thấy đây là một loại động vật giống sên,
"Sên?" Đại đội trưởng nghe vậy thì hơi ngẩn ra, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên tán cây. Trong tầm nhìn màu xanh của kính hồng ngoại, hắn thấy rõ ràng trên những cành cành cây trên đỉnh đầu bám đầy những con sên, số lượng nhiều tới mức làm người ta lạnh gáy.
Đúng lúc này một tiếng vỗ "độp" vang lên bên tai hắn. Đội trưởng quay sang nhìn thì thấy một con sên rơi xuống mặt một chiến sỹ Hoàng Phong, chiến sỹ này đập một phát vào mặt mình, đập chết con sên sau đó tỉnh bỡ gỡ con sên đang bám trên mặt ra ném xuống rồi chùi chùi tay vào ống quần, đứng đó như chưa có chuyện gì xảy ra.
Có điều đây mới chỉ là bắt đầu, chỉ trong chốc lát lại có vài con sên rơi từ trên cây xuống, gây một chút rối loạn nho nhỏ trong đám người. Đội trưởng cảm thấy có chút không ổn, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên, vừa nhìn hắn đã phải nghẹn họng nhìn trân trối.
Những con sên vừa bò trên cây lúc này đang rớt xuống như mưa, số lượng và phạm vi bao phủ làm cho người ta phải rợn tóc gáy. Sên rơi xuống rất nhiều, đám người bắt đầu rối loạn, ngay cả đội trưởng cũng không tránh được nạn. Một lượng lớn sinh vật nhỏ mang theo chất nhầy dính dính rơi như mưa xuống đầu hắn, trên mặt, trên người, toàn thân hắn nhanh chóng bị những sinh vật này bao phủ, nhìn từ xa như một cái kén thịt khổng lồ. Nếu nơi này có ánh sáng và hắn không đeo kính hồng ngoại thì hắn có thể thấy rõ nhưng con sên nhỏ màu đỏ ghê tởm đang bao lấy người mình. Kính hồng ngoại đeo trên mắt cũng nhanh chóng bị những con sên này bao phủ, trước mắt trở nên tối đen, không thể thấy thứ gì. Tai nghe được những tiếng "tạch tạch tạch" liên tiếp như là có những viên đá nhỏ liên tục rơi lên người. Kinh khủng hơn là những con sên này vừa bám vào người hắn đã há cái miệng tam giác nhỏ, cắn vào da thịt hắn, cảm nhận được sự đau đớn trên thân thể, đội tưởng lập tức ý thức được những thứ này không phải là sên mà là một loại sinh vật thân mềm giống sên chưa từng nghe nói.
Hắn lúng túng phủi đi mấy con sên ở trên người, nhưng số mà hắn phủi ra chẳng đáng gì so với số rơi xuống, hắn mới phủi xuống một con thì có hai, ba thậm chí càng nhiều hơn con khác rơi xuống. Hơn nữa những con sên này vẫn cứ rơi liên miên bất tận, không hề có dấu hiệu dừng lại.
Đội trưởng không tính toán nhiều, gạt con sên bò trên miệng hắn ra, hét lớn: "Chạy mau." Nhưng vừa mới há mồm thì đã có hai con sên rơi vào mồm hắn.
Các chiến sĩ trong đội Hoàng Phong đã bắt đầu hoảng loạn, bọn họ không sợ chết, thế nhưng thử nghĩ xem, nếu như có vô số con sên bò lên người ngươi, cắn xé da thịt ngươi, thậm chí chui vào miệng, tai, mũi của ngươi thì dù là ai cũng sẽ kinh hoảng. Cho dù tố chất tâm lý tốt đến đâu cũng chỉ là người bình thường, sẽ có tình cảm của con người. Sự khủng hoảng như một thứ bệnh đáng sợ, trong nháy mắt đã lan tràn, những chiến sỹ ở đây đến miệng cũng không dám mở vì sợ những con sên ghê tởm này chui vào trong miệng, vì thế ai cũng ngâm chặt miệng, điên cuồng phủi những con sên rơi xuống như mưa trên người mình.
Nơi này rất nhiều người, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu khi hai người va vào nhau, không ai biết mình nên chạy đến nơi nào. Bốn phương tám hướng đều có những con sên không ngừng rơi xuống, tất cả họ đều mất đi cảm giác về phương hướng, huống chi trong rừng rậm tối tăm này mắt họ không thể thấy được gì. Những người đeo kính hồng ngoại thì khá hơn một chút, tuy kính bị những con sên này che kín chẳng thấy được gì nhưng ít ra bọn họ có thứ để bảo vệ cho đôi mắt. Những người không có kính hồng ngoại thì thảm, những con sên này sẽ dùng hàm răng sắc bén cắt rách mí mắt học sau đó cắn vào nhãn cầu.
Rốt cục cũng có người đầu tiên phải hét thảm, đây là người đầu tiên phải mở miệng phát ra âm thanh. Khi nghe thấy âm thanh này thì trong lòng tất cả mọi người đều run lên, bọn họ biết người này tiêu rồi. Đúng như dự đoán, người này ngã xuống lăn lộn trên mặt đất tràn ngập sên đỏ nhưng chẳng thể làm gì được, trên người càng lúc lại càng nhiều sên. Những con sên nhỏ cắn cho hắn toàn thân be bét máu thịt, chúng còn chui vào thân thể từ những lỗ máu đã bị đục ra, thậm chí có những con chui vào yết hầu qua cái miệng đang mở lớn của hắn. Tiếng kêu của hắn càng ngày càng yếu, cuối cùng im bặt, thân thể của hắn trở thành bữa tối ngon lành cho những con sên này.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Nhân Gian Băng Khí
THẬP NHẤT HIỆU TRUYỆN Tác giả :Khát Trí -----oo0oo-----
Quyển mười: Bí mật phủ đầy bụi
Chương 854: Tai họa trong rừng. (hạ)
Dịch: Zhu Xian
Nguồn: TTV
Thứ có thể lây lan không chỉ có kinh hoảng và sợ hãi, ngay cả tiếng hét cũng sẽ truyền nhiễm. Sau tiếng kêu chết chóc lần đầu tiên thì nhanh chóng có tiếng kêu thứ hai, thứ ba... Càng ngày càng có nhiều người kêu la. Những âm thanh này giống như tiếng chuông nghênh tiếp đến từ cửu u hoàng tuyền, trừ một số người vẫn giữ được bình tĩnh thì tất cả đều phát cuồng, lăn lộn va đập khắp nơi, bất kể phía trước là người hay là cây thì họ đều húc thẳng vào. Khắp nơi đều là bóng người chạy loạn, ai cũng không biết vị trí của mình, cũng không ai biết nên chạy đi đâu, thậm chí còn có người chạy vòng tròn tại chỗ nhưng vẫn nghĩ rằng mình chạy về phía trước. Khi cảm giác sợ hãi tràn ngập tâm trí, khả năng tư duy và phán đoán của họ kém đi rất nhiều.
Những con sên đỏ rơi từ trên cây xuống bắt đầu ít dần, nhưng trên mặt đất lại có một biển sên đỏ, nhung nhúc nhung nhúc, không thể tính được số lượng, phạm vi bao phủ lên đến vài mẫu. Chỉ cần nhắm mắt lại bước bừa một bước cũng có thể giẫm chết một đống sên. Nhưng cũng may có những người bị sên bò đầy mặt nên không thấy cảnh này, nếu không chắc hẳn họ sẽ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Những con sên bám vào trên người họ đang không ngừng cắn, trườn, nhúc nhích, còn những con sên rơi xuống đất cũng như phát cuồng, con trước vừa chết thì con sau đã nối đuôi bò về phía người. Những con sên nhúc nhích, bò nhìn giống như những cơn sóng màu đỏ, từng đợt, từng đợt một cuốn về phía đội Hoàng Phong. Mỗi người trong đội Hoàng Phong đều bị sên đỏ bám kín từ đầu đến chân, nhìn qua giống như mỗi người bị một kén thịt màu đỏ bao lấy, nhìn rất tởm lợm. Dù bọn họ đều mặc trang phục chiến đấu và giày chiến nhưng mặt, cổ, những chỗ hở ở tay đều trở thành món ngon cho những con sên này. Cũng có không ít sên chui vào bên trong qua cổ áo, thấy thịt là cắn, làm cho người ta đau đớn vô cùng nhưng lại không thể làm gì được bọn nó.
Không chỉ như vậy, kinh khủng nhất là một số con sên sẽ chui vào từ tai, lỗ mũi, nếu không có lỗ nào để chui thì chúng sẽ tự mình đục ra những lỗ trên mặt. Đối mặt với những con sên không đâu mà không chui vào được này, dù cho người trong đội Hoàng Phong có bản lãnh đến đâu cũng không thể làm được gì.
Ở một bụi cỏ cách nơi đó cực xa, Lãnh Dạ nhịn không được rùng mình một cái, sờ sờ da gà nổi lên ở trên người, sợ hãi nói: "Những thứ này cũng quá kinh khủng đi? Có phải lúc trước chúng ta rất may?"
Hoàng Hậu chỉ nhíu mày, hai mắt giấu sau kính hồng ngoại lộ ra vẻ vui mừng khi sống sót sau tai nạn. Nghe Lãnh Dạ nói vậy, nàng ôn hòa nói: "Là nhờ Sở Nguyên kịp thời bảo chúng ta chạy."
Ngẫm lại cũng đúng, lúc trước Mười Một vừa phát hiện ra vài con sên liền lập tức bảo bọn họ chạy, may là mấy người bọn họ không hề hoài nghi mệnh lệnh của Mười Một, quyết đoán chạy ngay lập tức, vừa lúc tránh khỏi đợt tấn công kinh khủng của đám sên đỏ. Còn người của Ma Quỷ không tốt số như họ, nguyên nhân chính là do đội trưởng của bọn họ. Có câu tính cách quyết định vận mệnh, câu nói này quả là hoàn toàn chính xác. Chính sự quyết đoán của Mười Một đã cứu mạng bọn họ, còn đội trưởng đội Hoàng Phong sau khi phát hiện sên đỏ thì ngây ra một lúc, không đưa ra quyết định ngay, cái ngẩn người này đã quyết định vận mệnh của đội Hoàng Phong. Vì thế, trên chiến trường, một người lãnh đạo có năng lực là then chốt để quyết định thắng bại của một trận chiến. Mười Một chính là một vị lãnh đạo vô cùng xuất sắc, đây cũng chính là nguyên nhân tất cả thành viên của Hắc Ám Thập Tự tin phục hắn một cách mù quáng, quyết một lòng. Nếu như lúc đó người hô là Thiên Táng, Lãnh Dạ thậm chí là Hoàng Hậu thì những người khác sẽ ngây ra một chút, không thể có hiệu quả như khi Mười Một lên tiếng.
Đúng lúc này, từ phía xa lại truyền đến một tiếng rên la thê lương, đã là người thứ mười ba. Walter rùng mình, ghì chặt Tiểu Bạch vào ngực mình.
Lãnh Dạ vỗ vỗ lưng Walter, ý bảo hắn yên tâm. Đồng thời hắn nói với vẻ vui mừng: "Giờ mới biết, thì ra số của chúng ta cũng đủ đỏ." Khi nói câu này, Lãnh Dạ lại không nhịn được run cả người, đến bây giờ nghĩ lại hắn vẫn cảm thấy sợ, lúc trước bọn họ vô cùng gan dạ, muốn lợi dụng những con sên đỏ này. Lúc trước học không biết sự đáng sợ của những con sên này, nếu bây giờ cho hắn làm thêm lần nữa thì có chết hắn cũng không dám đến khu rừng này. Bây giờ nghĩ lại, Lãnh Dạ cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, sao mình lại nghĩ đến việc quay lại? Nghĩ đến việc này, hắn nhịn không được nghi hoặc hỏi: "Kỳ lạ, vì sao lúc nãy ba người chúng ta qua đó những con sên đỏ lại không tấn công chúng ta?"
Hoàng Hậu liếc nhìn hắn, chà chà nước bùn màu đen đã khô lại và nứt ra trên tay, nói: "Có thể là do những thứ này át đi mùi của chúng ta." Thứ bùn đất này là do Mười Một chế ra lúc trước để chống lại đám muỗi vằn, sau khi ra khỏi rừng rậm mọi người vội vã đến chỗ trại của Ngõa Khả nên vẫn chưa kịp lau đi. Việc Hoàng Hậu đoán loại nước bùn màu đen này đã cứu mạng họ cũng không phải không có lý, cách chế ra loại nước bùn này chính là phương pháp cổ của thổ dân trong rừng Amazone, Mười Một và Hoàng Hậu đều học nó ở trại huấn luyện của Ma Quỷ, có điều không ngờ giải pháp tạm thời này lại cứu mạng họ trong thời khắc mấu chốt, có lẽ ngay cả Ma Quỷ cũng không biết phương pháp phối chế cổ xưa này lại có hiệu quả tốt như vậy.
Lãnh Dạ nhìn Tiểu Bạch đã cầm được máu, gãi gãi đầu, có nhiều chỗ hắn không hiểu, rốt cuộc những con sên này dựa vào cái gì để phán đoán sau đó đồng thời tấn công những người đi ngang qua? Dựa vào âm thanh? Có lẽ không phải, khi bọn họ quay lại cũng gây ra tiếng động nhưng không có con sên nào rơi xuống. Máu tanh cũng không phải, Tiểu Bạch được Walker ôm vào trong ngực đang bị thương, mùi máu tanh còn nồng nặc hơn đám người của đại đội Hoàng Phong. Nghĩ đi nghĩ lại, Lãnh Dạ chỉ có thể nhận định những con sên thông qua mùi của cơ thể để nhận diện con mồi, nếu không thì khó có thể giải thích được việc lần trước họ đi qua đây thì bị tấn công mà khi dụ đại đội Hoàng Phong của Ma Quỷ đến đây lại không bị tấn công. Cũng may là khi quay lại bọn họ không để cho những con sên này phát hiện không thì bẫy người không được lại tự bẫy mình thì đúng là oan uổng. Nghĩ tới đó, Lãnh Dạ không khỏi lau trán, vận may, hắn thực sự quá may.
Thực ra Hoàng Hậu và Lãnh Dạ đoán cũng đúng tám chín phần mười, quả thật những con sên này thông qua mùi để nhận diện con mồi, dù người trong đại đội Hoàng Phong đều đã bôi thuốc chống côn trùng nhưng cái mùi gay mũi đó không thể tạo thành ảnh hưởng với những con sên kinh khủng này, thậm chí còn nhắc cho chúng nó phía dưới có con mồi đi qua. Còn Hoàng Hậu, Lãnh Dạ và Walker đều bôi nước bùn lên toàn thân bao trùm mùi của bọn họ, làm cho đám sên không thể nhận ra sự tồn tại của bọn họ. Nhưng bọn họ không để ý đến một điều, tại sao Tiểu Bạch không bôi nước bùn mà đám sên không tấn công nó? Mặt khác lúc trước đám muỗi vằn cũng chỉ bay quanh mấy người chứ không hề tấn công Tiểu Bạch, nguyên nhân của chuyện này e rằng chỉ có tiến sỹ điên mới biết.
Khi Lãnh Dạ còn đang cảm thán số mình may thì phía trước đột nhiên vang lên tiếng nổ mạnh, trong đại đội Hoàng Phong bắt đầu có người không thể chịu đựng nổi áp lực trong lòng, kích nổ lựu đạn trên người mình để chết cùng lũ động vật ghê tởm này. Tiếng nổ mạnh vang lên, máu thịt bắn tung tóe, làm cho những con sên đỏ quanh đó lại càng gặm nhấm điên cuồng. Những con sên này không chỉ gặm nhấm máu thịt của nhân loại mà còn không buông tha cho những đồng loại bị thương của mình, những con sên bị lựu đạn làm đứt đoạn thân thể đã trở thành đồ ăn cho những con sên khác. Có điều ngẫm lại cũng đúng, động vật quanh đấy nếu không phải chạy trốn thì cũng bị chúng nó ăn sạch, nếu như chúng không giết lẫn nhau thì sao có thể tiếp tục sống? Ở trong thế giới tự nhiên, những loài động vật ăn cả đồng loại mình đều cực kỳ hung tàn, ví như cổ trùng làm cho người ta nghe đến đã phải biến sắc, chúng được tạo ra bằng cách này.
Tiếng nổ này như một hồi chuông thức tỉnh mọi người , những chiến sỹ Hoàng Phong bị đám sên cắn cho đau đớn đến mức không muốn sống như bị cảm nhiễm, từng người từng người lần lượt kích nổ lựu đạn trên người mình. Tiếng nổ ầm ầm không ngừng vang lên, không ai có thể ngăn cản hành động tự sát điên cuồng của bọn họ. Thế giới như cũng trở nên điên cuồng hơn, tất cả những con sên nhúc nhích ngọ ngoạy, tiến về phía máu thịt đã bị nổ vụn. Mỗi một lần tiếng nổ vang lên nhất định sẽ có một kén thịt màu đỏ ngã xuống, giờ phút này dù là tự sát hay vẫn ôm chút hi vọng không muốn tự sát cũng đều không tránh khỏi sự ảnh hưởng.
Điên cuồng, thế giới này hoàn toàn điên cuồng rồi.
Lúc này, Walker đang nấp trong bụi cây ở phía xa lặng lẽ nuốt nước miếng, khuỷu tay khẽ huých vào sườn Lãnh Dạ. Lãnh Dạ quay sang thì thấy Walker chỉ chỉ vào mấy người số tốt, dù bị che mắt không nhìn thấy gì vẫn có thể chạy ra khỏi phạm vi của đàn sên. Lãnh Dạ biết ý của hắn, nhưng vẫn lắc đầu. Tuy bây giờ có vẻ là cơ hội tuyệt hảo để đánh lén nhưng hắn không thể mạo hiểm. Hiện giờ nổ súng đánh lén tất nhiên là có thể giết được mấy người may mắn chạy ra, thế nhưng tiếng súng vang lên sẽ giống như ngọn hải đăng trong đếm tối, những chiến sỹ Hoàng Phong chỉ có thể giãy giụa cầu sinh, không tìm được lối thoát nhất định sẽ liều lĩnh tiến về phía tiếng súng vang lên, vậy chẳng khác nào họ giúp các chiến sỹ Hoàng Phong thoát khỏi vùng biển đỏ này. Hơn nữa tuy rằng mấy người kia chạy ra khỏi được vùng biển đỏ nhưng họ bị sên bám đầy người, có lẽ không cần hắn nổ súng họ cũng chẳng sống được bao lâu.
Thấy Lãnh Dạ lắc đầu, Walker liền không nói gì nữa, một tay ôm Tiểu Bạch, một tay ôm lấy thân thể đang run run của mình, co mình lại.
Hoàng Hậu và Lãnh Dạ vẫn chăm chú quan sát, dù hình ảnh trước mắt làm cho người ta buồn nôn, nhưng dù sao tố chất tâm lý của hai người bọn họ cũng tương đối cao, cảnh tượng như vậy vẫn nằm trong khả năng chịu đựng của họ. Nhưng nếu bị đặt vào trong hoàn cảnh đó tin rằng dù là Hoàng Hậu cũng sẽ tự sát để được giải thoát, tránh bị những con sên này hành hạ tới chết. Nghĩ tới đây, bọn họ không khỏi càng thêm vui mừng vì sự quyết đoán của Mười Một khi đó nếu không thì người gặp xui xẻo chính là bọn họ.
Tiếng nổ mạnh và tiếng kêu thảm thiết đã dần dần ít đi, cuối cùng chỉ còn lưa thưa. Trong hơn bốn mươi chiến sỹ Hoàng Phong thì đến lúc này đã có hơn ba mươi người vĩnh viễn nằm lại ở đại dương màu đỏ, thân thể bị sên bu kín cả trong lẫn ngoài, không còn thấy dấu hiệu gì của con người. Chỉ còn gần mười người có tố chất tâm lý và thân thể khá cao vẫn đang giãy giụa trên bờ vực sống chết để cầu sinh, có điều những con sên bao trùm lên họ càng lúc càng nhiều, tin rằng chỉ trong thời gian ngắn mấy người này đến chân cũng không thể nhấc lên nổi.
Còn những người may mắn chạy ra được phạm vi của đại dương sên đỏ kia, đúng như Lãnh Dạ phán đoán, e rằng khả năng sống sót cũng rất nhỏ. Dù họ đã chạy ra khỏi khu vực tấn công của đám sên nhưng vẫn có rất nhiều sên bám trên người bọn họ, không làm sao mà gỡ ra hết được. Thậm chí có hai người trong đó còn tưởng mình vẫn ở trong phạm vi tấn công của bầy sên, tuyệt vọng kích nổ lựu đạn để tự tử, vụ nổ còn gây ảnh hưởng đến những đồng đội ở bên cạnh. Trong mấy người này, có ba người vừa điên cuồng đập đám sên vừa chạy đi, cho đến tận khi bóng dáng tan vào trong bóng đêm, không ai có thể biết họ sẽ có kết cục thế nào. Có thể họ sẽ may mắn giữ được mạng, cũng có thể vẫn trở thành món ăn của đám sên, cũng có thể sẽ trở thành đồ ăn của đám dã thú khác, thế nhưng ai thèm quan tâm đến kết cục của họ? Còn những người khác, cuối cùng cũng sẽ bị những con sên này lấy mạng một cách từ từ.
Trần ai lạc định.
Hoàng Hậu và Lãnh Dạ liếc nhìn nhau, trong mắt ngoài một chút sợ hãi ra thì là vẻ vui mừng. Bọn họ vốn định dụ những người này đến đây, trước hết để cho đàn sên tấn công làm cho bọn họ hỗn loạn, Lãnh Dạ và Hoàng Hậu sẽ tận dụng cơ hội để đánh lén. Nhưng ai ngờ những con sên này đáng sợ hơn họ tưởng rất nhiều, tạo thành một kết quả hài hước như thế này, thậm chí từ đầu tới cuối Hoàng Hậu và Lãnh Dạ không cần bắn một phát súng nào đã giải quyết xong, trước đó Lãnh Dạ và Hoàng Hậu không thể ngờ kết quả sẽ như thế này.
Hoàng Hậu khẽ thở dài, dường như cảm xúc của nàng có chút phức tạp: "Đại đội Hoàng Phong tiêu rồi."
"Ừm." Lãnh Dạ ngơ ngẩn gật đầu một cái, lau mồ hôi lạnh, rốt cuộc những con sên này là thứ gì? Quá đáng sợ.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế