Phàm Nhân Tu Tiên Truyện - Tác Giả: Vong Ngữ
Quyển 11: CHÂN TIÊN HÀNG LÂM
Chương 2421 : Uy lực của tỷ ấn
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn: bachngocsach.com
Lúc này, mùi máu tươi trên chiếc ấn màu máu cực lớn cuốn xuống, quá nửa những người vừa ngửi thấy đều chợt cảm thấy tức ngực, rất váng đầu hoa mắt.
Trong sự kinh sợ tột độ, nhóm Đại Thừa này cũng chẳng quan tâm đến việc thoát đi nữa mà vội vàng tăng mạnh linh quang hộ thể, thả ra các loại bảo vật phòng ngựđể cách ly luồng hơi máu này ra xa.
“Các vịđạo hữu còn chờ gì nữa, giờ có thủ đoạn gì thì thi triển hết cả ra đi! Với thần thông của đối phương, nếu chúng ta không đánh mà chạy thì sẽ bị hắn đuổi theo giết chết dễ dàng.” Minh Tôn vẫn đứng bất động ở chỗ cũ, thấy tình hình Cực Nhạc Phạm Hà Giới mà mình ỷ lại bị phá đơn giản như thế, sắc mặt lão khó coi vô cùng, nhưng vẫn còn có thể bảo trì vài phần trấn định mà quát lớn.
Vừa dứt lời, lão liền ngẩng đầu lên há miệng phun ra một luồng hào quang năm màu, từđó hiện ra một quyển trục trắng nõn như ngọc.
Tiếp theo hai tay lão nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, dồn dập điểm chỉ lên không trung.
“Bụp” một tiếng, quyển trục chẫm rãi mở ra thành một bức tranh cổ xưa, từđó phun ra vô số văn tự màu bạc, chúng quay tít một vòng rồi biến thành một tấm lưới khổng lồ màu bạc, chụp về phía ấn máu trên không.
Hai thứ vừa tiếp xúc nhau đã tạo ra tiếng nổ ‘ầm ầm’, vô số tia sáng bạc nổ tóe ra!
Chiếc lưới bạc nhìn có vẻ rất mảnh mai kia chỉ khẽ run lên chứ không vỡ vụn ra ngay, khiến cho thế rơi của ấn máu cực lớn thoáng chững lại một chút!
“Ngân Quân Thiên Thư, quảđúng là Huyền Thiên Chi Bảo này!”
Ngân Cương Tử vừa thấy rõ cảnh này liền hô lên thất thanh, thần sắc trên mặt dù có xấu đi nhưng trong lòng vẫn cắn răng thúc dục một loại pháp quyết nào đó.
Lập tức trong cơ thể gã vang lên tiếng nổ đùng đùng, từng đám mây bạc tuôn ra, thân hình lớn phổng lên biến thành một người khổng lồ màu bạc, tóc xanh khoác áo choàng, miệng hổ mắt trâu cao hơn mười trượng. Hai cánh tay gã chợt vung lên liền biến thành vô số quyền ảnh cực lớn, điên cuồng lao về phía cái ấn màu máu.
Mỗi một quyền đánh ra đều khiến không trung phát ra tiếng nổ như sấm, phảng phất mỗi đòn đều có sức mạnh của thần lôi.
Đây chính là Tạo Hóa Chi Thân của bộ tộc gã.
Ô Linh Phu Nhân lúc này cũng đang lẩm nhẩm trong miệng, ánh sáng đen hiện lên sau lưng, bất chợt hiện ra hư ảnh của một quái vật màu đen đầu heo thân vượn.
Con quái vật này ngẩng đầu thét dài một tiếng rồi ngoác miệng ra.
Cả bầu trời bỗng u ám, một cái miệng đầy máu lớn vô biên xuất hiện phía trên ấn máu, đồng thời từ từ cắn xuống phía dưới, có vẻ như một ngụm sẽ nuốt trọn ấn máu vào trong, thật sự rất khủng bố!
Nữ tử mặc cung trang bị thương kia cắn răng một cái rồi ra tay với thanh thế không thấp hơn đám Minh Tôn, Ô Linh phu nhân chút nào. Nàng giơ một tay lên, bóng một chiếc búa lớn bảy màu dài hơn ngàn trượng liền lóe lên hiện ra ở trên cao như cột chống trời, lạnh lùng xông thẳng chém về phía ấn máu.
Về phần gã đầu trọc cùng các cường giảĐại Thừa khác cũng thi triển thần thông điên cuồng tấn công về phía cái ấn máu, hoặc một mạch thả ra mấy chục thanh phi đao, hoặc một tay trảo mạnh một cái thành một bàn tay ánh sáng cực lớn chụp xuống, còn không thì cũng lập tức thi triển thần thông Pháp Tướng lao thẳng vào không trung.
Bọn họ nhìn như ra tay không đồng loạt nhưng trên thực tế chỉ là chuyện xảy ra trong một nhịp hít thở, tất cảđòn tấn công nháy mắt đã tới chỗ ấn máu.
Mã Lương thấy vậy hừ lạnh một tiếng, người khổng lồ màu vàng do hắn biến thành khẽ điểm về phía ấn máu trong không trung một cái, miệng thốt lên một chữ : “Định”.
Chiếc ấn màu máu vang lên âm thanh ‘vù vù’, lớp sương máu bên ngoài chợt chấn động, từng vòng sóng địa chấn vô hình tỏa ra, cuốn lấy toàn bộ công kích xung quanh vào trong.
Một cảnh không thể tưởng tượng nổi xuất hiện.
Tấm lưới khổng lồ màu bạc, quyền ảnh, búa lớn ngàn trượng, cái miệng đầy máu vừa mới tiếp xúc với sóng chấn động thì toàn bộ đều sững lại trên bầu trời. Còn những bảo vật khác bị sóng chấn động cuốn lấy mấy cái liền lặng yên hóa thành tro bụi.
Về phần Pháp Tướng do mấy tên cường giảĐại Thừa thi triển, sau khi bị sóng chấn động cuốn qua một cái liền vỡ vụn ra từng khúc.
Sức mạnh khủng bố như thế khiến ngay cả Minh Tôn cũng không nhịn được phải hít sâu một hơi, rồi vội vàng há miệng phun ra một búm máu vào bức tranh trắng mịt mờ trước người.
Lại có mười kí hiệu màu bạc lấp lánh cực lớn từđó lao ra, rồi lập tức lớn phổng như thổi, biến thành mười cái quang trận chói lọi ánh bạc.
Những quang trận này chồng lên nhau một cái liền chợt biến thành một tòa tháp ánh sáng màu bạc, nó lập tức lớn vụt lên đến độ cao bảy, tám trăm trượng.
Sau một tiếng “Phanh”, quang tháp chống vào ấn lớn màu máu, nó khẽ run lên rồi mạnh mẽ đứng vững.
Nhưng ngay lập tức, sương máu bên ngoài chiếc ấn cuộn một cái liền ép sụp đỉnh ngọn tháp và khiến nó sụp xuống hơn một trượng.
Khi ngọn quang tháp đã thoáng mờ nhạt đi thì ở phía đỉnh lại có hơn một trượng nổ tung vỡ vụn, để cho ấn máu một lần nữa hạ xuống ...
Cứ như thế, dừng một lát lại hạ xuống!
Dù rằng tháp bạc rõ ràng đã có xu thế không thể chống đỡ nổi nhưng vẫn khiến tốc độ rơi xuống của ấn lớn màu máu giảm mạnh.
Sắc mặt Ô Linh phu nhân tái nhợt, đột nhiên lại trao đổi ánh mắt với Ngân Cương Tử mắt hổ bên cạnh, sau đó hai tay nàng ta liền bấm niệm pháp quyết, Pháp Tướng màu đen sau lưng lại hiện ra, hơn nữa sau khi lắc vai một cái đã chui thẳng mất dạng vào trong người.
Sau một khắc, gương mặt nàng này vặn vẹo một trận, sau khi ánh sáng màu đen bên ngoài cơ thể bay vọt cuồn cuộn, cũng liền biến thành một quái vật khổng lồ cao vài chục trượng.
Cũng là đầu heo thân vượn giống hệt bộ dạng Pháp Tướng lúc nãy, có điều trên cơ thể khổng lồ bất chợt có khoác thêm một bộ giáp xương màu trắng xám, hai cánh tay lông lá to lớn đều nắm một thanh kiếm khổng lồ màu vàng.
Nó gầm lên giận dữ!
Hai thanh kiếm màu vàng trong tay quái vật do Ô Linh phu nhân biến thành liền hung hăng chém về phía xa xa.
“Bụp” “Bụp” hai vầng trăng cong màu vàng lớn hơn trăm trượng đồng thời lao ra từ trên cự kiếm, lao thẳng về phía đối diện.
Người khổng lồ màu bạc do Ngân Cương Tử biến thành ở phía bên kia cũng tru lên một tiếng trong trẻo, bên ngoài thân bỗng nhiên có một tầng lôi điện mày bạc mênh mông hiện ra, sau một hồi chớp lóe liền biến thành lôi hỏa màu bạc rậm rạp.
“Đi.”
Ngân Cương Tử quát khẽ một tiếng, tất cả lôi hỏa nổ ầm ầm điên cuồng đánh về phía trước.
Cùng một thời gian, một tiếng rồng ngâm vang lên!
Một con Ngũ Trảo Kim Long dài vài chục trượng chợt từ một chỗ cạnh đó xông ra, giương nanh múa vuốt lao thẳng đến người khổng lồ màu vàng ở đối diện. Đó chính là do lão già nắm gậy vàng đã ném gậy trong tay ra, biến thành hư ảnh Chân Long lao đi.
Bóng một chiếc búa lớn ngàn trượng, tơ xanh rậm rạp chằng chịt, hơn mười cái đầu quỷ lớn như bánh xe bay ra, những Đại Thừa khác vừa bị quét sạch lại tiếp tục gia nhập tấn công.
“Muốn chết!”
Người khổng lồ màu vàng do Mã Lương biến thành nhìn thấy tất cả những điều này liền rống lên như sấm rền, tiếp đó hắn hít sâu một hơi rồi đột ngột phun ra vô số kí hiệu màu vàng như sóng cuộn.
Tiếng ầm ầm nổi lên!
Một cơn lốc màu vàng mờ mịt chợt nổi lên phía trước người khổng lồ màu vàng, đồng thời hình thành một tấm màn gió phóng thẳng lên trời.
Kiếm quang màu vàng, lôi hỏa màu bạc, Chân Long màu vàng vừa xông vào trong màn gió màu vàng đều gào lên một tiếng mà tan biến. Về phần tất cả những thứ còn lại như búa lớn hay các sợi tơ xanh, đầu quỷ thì ngay cả màn gió kia cũng không tiếp cận được mà bị luồng sức mạnh vô hình từ trong đó tuôn ra chắn luôn ở bên ngoài, chỉ có thể quay cuồng chuyển động không ngừng xung quanh, chẳng thể nào đến gần.
Lần này thì tất cả các Đại Thừa đều xanh cả mặt rồi.
“Bốn vịđạo hữu vì sao vẫn không ra tay, định thất hứa hay sao?” Gương mặt Minh Tôn trầm như nước, chợt quay đầu về một chỗ không gian bên cạnh hỏi.
“Thất hứa? Lúc đầu Minh huynh chưa nói với huynh đệ chúng ta rằng lần này cần đối phó là một vị Tiên nhân nhỉ?” Không gian phía đó chấn động, bốn gã thanh niên mặc giáp đen có khuôn mặt tương tự nhau lóe lên hiện ra, một người lớn tuổi nhất trong đó lạnh lùng trả lời.
Xem từ hơi thở trên người thì rõ ràng bọn họ chính là bốn con Hắc Nghê Thú đã lặng lẽ trốn đi sau khi Mã Lương biến thân kia, chỉ có điều giờ lại biến thành hình người mà thôi.
“Ở trong khế ước năm xưa bổn minh kí kết cùng bốn vịđạo hữu cũng không hề có điều khoản nói đụng phải Tiên nhân là có thể lùi bước. Nếu không thì vì sao năm xưa bổn minh phải chịu trả một cái giá lớn vì khế ước đó như vậy. Chư vị không sợ nếu thực sự vi phạm khế ước sẽ chịu cắn trả của nó khiến tu vị bị giảm mạnh sao?” Minh Tôn nhíu hàng lông mày lại, ý tứ có vài phần chất vấn.
“Hừ, kể cả là thực lực giảm mạnh cũng còn tốt hơn mất mạng ở đây chán.” Sắc mặt gã thanh niên mặc giáp đen cầm đầu sầm xuống, nghiêm nghị trả lời.
“Mất mạng? Hắc hắc, bổn tọa sao lại để cho bốn vịđạo hữu nhận kết cục đó được. Thế này đi, lát nữa chỉ cần bốn vịđạo hữu dùng thần thông bổn mạng chân hỏa toàn lực tấn công một lần thì ta liền coi như các ngươi đã hoàn thành khế ước đó, để cho các ngươi rời khỏi giới này, như thế nào?” Sau khi cười hắc hắc, Minh Tôn chợt chuyển sang truyền âm nói.
“Chuyện này là thật?” Người thanh niên cầm đầu khẽ giật mình, nhưng ngay lập tức hỏi ngược lại với vẻ không tin.
“Sao tại hạ có thể lừa lọc về loại chuyện như thế này chứ, tại hạ nguyện ý phát thề với tâm ma.” Minh Tôn trả lời mà chẳng đổi sắc.
“Tốt, nếu đã như thế thì huynh đệ chúng ta có thể giúp ngươi một lần. Đạo hữu không cần thề gì, nhưng sau khi ra tay, mặc kệ kết quả thế nào, chúng ta cũng sẽ lập tức rời đi ngay.” Người thanh niên kia sau khi tiếp tục trao đổi ánh mắt với ba người khác một chút rốt cục gật đầu đáp ứng.
“Vậy làm phiền bốn vịđạo hữu lát nữa sau khi nghe ta dặn dò rồi ra tay là được rồi.” Minh Tôn khẽ thở dài một hơi, vẻ mặt cũng buông lỏng một chút.
Ngay khi bọn hắn nói chuyện với nhau, người khổng lồ màu vàng do Mã Lương biến thành ở đối diện đã lại lần nữa lẩm nhẩm trong miệng, sau khi ánh sáng màu máu mờ mờ lóe lên giữ hai đầu lông mày, một giọt máu màu vàng ngưng tụ ra, sau khi lóe lên chợt biến thành một luồng ánh sáng màu vàng kim bắn vào trong chiếc ấn máu cực lớn kia.
Trong ấn máu phát ra âm thanh cực lớn, sau khi lớp sương máu mặt ngoài cuồn cuộn cuốn lên, từ trong bỗng nhiên phun ra vô số tia sáng màu máu, chằng chịt chừng gần triệu tia lập tức xuyên thủng không gian bắn vọt ra bốn phương tám hướng.
“Không ổn!”
Minh Tôn kinh hãi, vội vàng điểm một cái vào quyển trục màu bạc trước người. Lúc này, quyển trục này chớp lên một cái, biến thẳng thành một màn sáng màu bạc che chắn Minh Tôn và ba người Ô Linh phu nhân, Ngân Cương Tử và nữ tử mặc cung trang xanh nhạt ở gần đó vào trong.
Các Đại Thừa khác tái mặt đi, không kịp chạy trốn đến dưới sự che chắn của màn sáng của Minh Tôn nên mỗi người đều chỉ có thể dốc sức liều mạng trút pháp lực vào trong bảo vật phòng ngự của mình, đồng thời từng tầng linh quang hộ thể vội vã được tỏa ra.
Vô số tơ máu chợt lóe lên rồi gần như xuyên thủng mỗi tấc không gian, đồng thời có mấy tiếng kêu thảm thiết phát ra!
Tháp nhọn màu bạc ở gần nhất bị xuyên thủng trăm ngàn lỗ thủng, có vẻ lung lay sắp đổ. Về các cường giảĐại Thừa khác như gã đầu trọc thì sau khi ánh sáng màu máu hiện ra, tất cả bảo vật phòng ngự cùng linh quang hộ thểđều tới tấp lóe lên tan vỡ, trên người đều bỗng có thêm gần trăm cái lỗ máu.
Các Đại Thừa này chỉ vừa kịp cúi đầu liếc nhìn cơ thể mình một cái thì từ trong những cái lỗ chợt có một luồng ánh sáng màu máu chói lọi phun ra, lập tức biến những người này thành một ngọn lửa màu xanh, ngay cả Nguyên Anh cũng không kịp làm phép chạy ra.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của codon.trai
Phàm Nhân Tu Tiên Truyện - Tác Giả: Vong Ngữ
Quyển 11: CHÂN TIÊN HÀNG LÂM
Chương 2422: Cửu Kiếp Hiện
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn: bachngocsach.com
Vài tên cường giả tiếng tăm lừng lẫy Phong Nguyên Đại lục này vậy mà không kịp kêu lên một tiếng đã đồng thời chết hết.
Riêng về phần mấy người Minh Tôn được Ngân Quân Thiên Thư che chở bên trong mới may mắn tránh được một kiếp.
Vô số tơ máu đánh vào màn sáng do bảo vật này biến hóa ra chỉ làm cho nó chớp động không ngừng, trở nên ảm đạm nhưng vẫn không xuyên qua được tầng phòng hộ này.
Nhưng như vậy cũng đã làm cho sắc mặt của đám người Ngân Cương Tử trở nên tái nhợt vô cùng.
Sắc mặt Minh tôn âm trầm, đưa mắt thật nhanh nhìn lướt về hướng Hắc Nghê Thú.
Chỉ thấy bốn đầu thú này biến hình thành thanh niên mặc giáp đen, bàn tay mỗi người đều đang bấm pháp quyết, đang tránh phía sau một màn lửa màu đen, cũng thoát khỏi đợt công kích vừa rồi của màn tơ máu.
Mã Lương đang biến thân thành Cự nhân ở phía xa thấy còn nhiều người sống sót như vậy, khuôn mặt không khỏi lộ ra vài phần bất ngờ, nhưng sau đó lập tức hiện ra vẻ giữ tợn, hai tay rất nhanh bấm pháp quyết điểm một cái vào huyết ấn khổng lồ trên không trung lần nữa.
Âm thanh ầm ầm vang lên.
Lập tức, huyết ấn khổng lồ hơi trầm xuống ép cho màn sáng giống như quang tháp phía dưới nát bấy, sụp đổ xuống.
Không còn bất cứ thứ gì ngăn cản, bảo vật này giống như Thái Sơn áp đỉnh đè xuống đám người Minh Tôn phía dưới, thoáng cái hư không xung quanh lại bị lực lượng khủng bố bao phủ, mùi máu tanh biến mất lúc trước lại xuất hiện trở lại.
“Minh huynh, làm sao bây giờ ?” Ngân Cương Tử đang biến thân thành cự nhân thấy vậy khẽ quát hỏi.
“Ngoài liều mạng ra thì còn có thể làm gì được nữa. Các vị đạo hữu không cần lo lắng quá mức, loại công kích khủng bố như vừa rồi khẳng định là sẽ tiêu hao cực kỳ nhiều chân nguyên, chắc chắn đối phương không thể sử dụng thêm được lần thứ hai. Ô Linh đạo hữu, Ngân huynh, hai người các ngươi cố gắng hết sức chống đỡ bảo vật này một chút, giành thời gian cho ta chuẩn bị một loại bí thuật đối phó với hắn, để xem có thể thừa dịp pháp lực của hắn đang cực kỳ hao tổn mà phong ấn lại được không. Bốn vị đạo hữu, các ngươi cũng dùng bản mạng thần thông toàn lực phối hợp với ta công kích hắn một lần.” Sắc mặt Minh tôn ngưng trọng vạn phần, không lưỡng lự truyền âm cho ba người Ngân Cương Tử cùng bốn đầu Hắc Nghê Thú.
“Minh huynh có mấy phần nắm chắc phong ấn được đối phương?” Ô Linh phu nhân có vài phần chần chờ hỏi.
Đại hán đầu trọc cùng vài tên Đại thừa cùng giai chết một cách dễ dàng trước mắt khiến cho trong nội tâm nữ tử này có vài phần sợ hãi.
“Yên tâm, ta thi triển một loại bí thuật Tiên Giới bỏ đi một phần tinh hồn của bản thân cùng với tiêu hao cực kỳ nhiều lực lượng bổn nguyên, ít nhất có một nửa khả năng thành công.” Minh Tôn lại có vài phần tự tin truyền âm trả lời.
“Tốt, thiếp thân lại tin tưởng ngươi một lần nữa vậy. Ngân đạo hữu, chúng ta đồng loạt ra tay.” Ô Linh phu nhân ngẩng đầu nhìn huyết ấn khổng lồ mang theo thanh thế kinh người trên không trung, tự nhủ dưới uy áp của nó hoàn toàn không có khả năng chạy thoát, chỉ có thể cắn răng nói vậy.
Ngân Cương Tử biến thân thành cự nhân không một chút do dự gật đầu, giận dữ gầm lên một tiếng, thân hình lại một lần nữa trở nên lớn hơn, bên ngoài cơ thể tuôn ra vô số phù văn thô to màu bạc, vô số phù văn này mơ hồ chớp động không ngừng. Hai cánh tay càng biến hóa lớn hơn một vòng, hai bàn tay khổng lồ nắm chặt đấm mạnh vào hư không.
Mà Ô Linh phu nhân biến thân thành quái vật đầu heo thân vượn thì ngẩng đầu hét dài một tiếng, đột nhiên hai thanh cự kiếm trong tay hợp lại trước người, gần như hóa thành một thanh Lang Nha Bổng màu vàng nhạt, khẽ vung nhẹ lên phía trước biến thành một cơn gió lốc màu vàng bay thẳng lên không trung.
Nữ tử mặc cung trang màu xanh bên kia trước sau đều không có mở miệng, nhưng sau khi thấy Ngân Cương Tử và Ô Linh phu nhân đều ra tay, cũng không nói hai lời đưa một tay sờ lên trên búi tóc rút ra một cái ngọc trâm nhìn rất bình thường, bên trên khảm nạm ba viên ngọc trai màu lam bạc ném lên trời.
“Phốc phốc phốc” ba tiếng!
Ngọc trâm nổ tung ra hóa thành một đoàn linh quang, ba viên ngọc trai màu lam bạc bay lên trên không trung, sau khi lắc lư đón gió đột nhiên biến thành ba quả cầu ánh sáng, mặt ngoài hiện lên ánh sáng màu lam nhưng lại trông không thu hút chút nào.
Mã Lương biến thân thành cự nhân màu vàng thấy vậy liền cười lạnh một tiếng, lần nữa thúc dục Tiên linh lực bên trong cơ thể.
Lập tức huyết vụ của tỷ ấn trên không trung đại thịnh, bên trong phát ra tiếng nổ lớn “xuy xuy”, từ đó bay vụt ra rất nhiều xúc tu màu máu thô to, lập tức hóa thành vô số trường thương màu máu bay vọt xuống phía dưới.
“Ầm ầm” tiếng nổ lớn.
Hai nắm tay Ngân Cương Tử trở nên mơ hồ hóa thành vô số quyền ảnh màu bạc, cường ngạnh đánh nát bấy tất cả các huyết thương phóng tới.
Ô Linh phu nhân thúc dục Lang Nha Bổng biến thành cơn lốc màu vàng nhao nhao cuốn hết tất cả các huyết thương bắn tới vào trong, sau khi cuồng chớp lên cũng cường ngạnh phá nát tất cả.
Ba quả cầu ánh sáng màu lam lại giống như vô hình, không nhanh không chậm từ từ bay lên trời, những huyết thương kia tiếp xúc với nó lại trực tiếp xuyên qua, trông như không bị ảnh hưởng một chút nào.
Ngay sau đó, vô số quyền ảnh cùng với Lang Nha Bổng mạnh mẽ nện vào tỷ ấn phía trên.
Không trung vang lên những tiếng động ầm ĩ, ánh sáng màu bạc, màu vàng, dòng sông máu chớp động đan xem vào nhau!
Huyết ẩn khổng lồ chỉ hơi lay động một chút nhưng vẫn tiếp tục đè xuống phía dưới.
Nhất thời, sắc mặt của Ngân Cương Tử và Ô Linh Phu nhân đều đại biến, nhưng một trong hai người đột nhiên dẫm chân mạnh vào hư không, thân mình hơi lùi về sau một chút, hai bàn tay đột ngột xòe ra nâng lên trên đầu, một người khác thì ném Lang Nha Bổng đang cầm trong tay ra, miệng lẩm nhầm từng hồi âm thanh pháp quyết.
Vài tiếng nổ lớn kinh Thiên động Địa phát ra.
Hai cái bàn tay màu bạc khổng lồ to gần một mẫu xuất hiện ngay phía dưới huyết ấn, mười ngón tay dang rộng đỡ lấy huyết ấn.
Cùng lúc đó, ánh sáng vàng chớp động, Lang Nha Bổng khổng lồ như Thần binh chống trời cùng thoáng cái phóng đến, đầu gậy thô to hung hăng chống đỡ không cho huyết ấn tiếp tục hạ xuống.
Toàn bộ vùng hư không nơi này bởi vậy mà bị rung động!
Huyết ấn trông như một tòa núi khổng lồ hơi chút chậm lại, rút cuộc cũng bị ngăn lại dừng giữa không trung.
Hai bàn tay màu bạc cùng với Lang Nha Bổng khổng lồ lập tức khẽ kêu, không ngừng run, xem như không còn cách nào có thể chống đỡ được nữa.
Ngân Cương Tử và Ô Linh phu nhân thấy vậy, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Lúc này pháp lực của hai người gần như dồn hết vào bên trong đôi bàn tay cùng với Lang Nha Bổng khổng lồ rồi, thực sự là không còn một chút lực lượng nào để tiếp tục chống đỡ huyết tỷ được nữa.
Nhưng vào lúc này, ba quả cầu ánh sáng màu lam kia cuối cùng cũng đã bay tới bên cạnh huyết ấn, ngay khi vừa tiếp xúc với huyết vụ thì lập tức nổ tung.
Một cỗ lực lượng băng hàn gần như có thể làm cho linh hồn của người ta trở nên đông cứng lập tức tuôn ra.
Cùng với đóa hoa băng lam đường kính vài chục trượng là mênh mông hàn khí tuôn ra, sau khi quay tít một vòng lập tức phun ra ba cột sáng óng ánh bắn thẳng vào huyết ấn.
Âm thanh “xì xì” vang lên, một tầng hàn băng màu xanh đậm bỗng nhiên ngưng kết lại phía dưới huyết ấn, lại lan nhanh ra xung quanh với một tốc độ không thể tưởng tượng nổi, cơ hồ chỉ qua nháy mắt đã đóng băng một nửa huyết ấn.
Một màn này, chẳng những làm cho Ngân Cương Tử cùng Ô Linh phu nhân nhìn đến trợn mắt há mồm, ngay cả Minh Tôn, trong mắt cũng phải hiện lên nét kinh ngạc.
“A, vậy mà lại là hạt giống Băng Đàm Hoa! Không ngờ được rằng ở cái hạ giới này mà lại có được hạt giống của kỳ hoa này. Chẳng qua thủ đoạn như vậy thì sao có thể thật sự vây khốn được Vạn Linh Huyết Tỷ.” Mã Lương đang biến thân thành cự nhân trên mặt cũng đồng dạng hiện ra một chút kinh ngạc, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, đột nhiên hé miệng thổi về phía ấn tỷ ở phía xa.
“Phù” một tiếng, hư không xung quanh tỷ ấn xuất hiện từng điểm hào quang màu vàng, sau một cái chớp động lập tức bám vào hàn băng màu lam như giòi bám vào xương, cùng lúc bộc phát ra từng tràng âm thanh quái dị.
Cùng lúc đó, bản thân tỷ ấn khổng lồ cũng vang lên một tiếng ầm vang, một tầng huyết diễm cuồn cuộn tỏa ra.
Hàn băng màu lam bị trong ngoài giáp công lập tức bị hòa tan ra rất nhanh.
“Minh huynh, sao còn chưa động thủ. Chúng ta không thể kiên trì thêm được nữa đâu.” Nữ tử mặc cung trang sớm đã ngồi xếp bằng liều mạng thúc dục ba đóa hoa băng màu lam trì hoãn bị hòa tan quay sang nói với Minh Tôn.
“Ba vị đạo hữu yên tâm, lão phu đã ra tay.” Minh Tôn nghe được lời nói của nữ tử mặc cung trang liền hít sâu một hơi nói.
Nghe thấy vậy, ba người nữ tử mặc cung trang, Ngân Cương Tử cùng với Ô Linh phu nhân đều trở nên ngơ ngác.
Mà ngay sau đó, trên đỉnh đầu cự nhân do Mã Lương biến thân bỗng nhiên chấn động, một tiểu nhân cao gần một tấc hư không hiện ra, khuôn mặt là một mảng sáng lấp lánh căn bản không thể nhìn rõ, nhưng hai tay đang cầm một chiếc đèn cổ màu đen còn lốm đốm rỉ sét.
Mã Lương biến thân thành cự nhân không lưỡng lự ngẩng đầu phun ra một luồng hỏa diễm màu vàng kim.
Sau khi hỏa diễm này đón gió phình to lên, thoáng cái hóa thành một biển lửa màu vàng kim cuốn thẳng đến thân hình tiểu nhân.
Nơi nào mà hỏa diễm màu vàng kim đi hoa, hư không xung quanh đều trở nên mơ hồ vặn vẹo giống như là trực tiếp bị nhiệt độ cao xuyên thủng hòa tan vậy.
Nhưng tiểu nhân trên không trung lại thong thả đưa đèn cổ trong tay ra, hướng biển lửa phía dưới lay động một chút.
“Phốc” một tiếng.
Một màn không thể tưởng tượng nổi xuất hiện.
Mặt ngoài đèn cổ màu đen chỉ hơi chớp lên ánh sáng u ám, vô số phù văn màu xám trắng từ trong bay ra, hỏa diễm màu vàng kim phía dưới đang cuốn lên đụng phải lại giống như gặp phải khắc tinh, điên cuồng bị thu hết vào trong đèn cổ. Trong nháy mắt bị thu nạp không còn chút gì.
Cho dù đến là Mã Lương nhìn thấy cảnh trên không trung này cũng không khỏi trở nên ngẩn ngơ.
Lúc này, tiểu nhân lại đột nhiên lại ném chiếc đèn cổ xuống phía dưới, đồng thời thả người bay xuống, thoáng cái hóa thành một đoàn ánh sáng xanh bám vào trên đèn cổ, lấy thân mình làm bấc đèn để đốt đèn cháy.
Một ngọn lửa màu xám trắng hiện ra trên đèn cổ.
Cùng lúc đó, Minh Tôn đứng ở phía xa sắc mặt trở nên trắng nhợt, thân mình đang đứng thẳng bỗng khuỵu xuống loạng choạng không vững.
Đèn cổ ở phía xa thì vang lên từng tiếng “ông ông”, mặt ngoài mơ hồ xuất hiện một tầng hào quang màu xám trắng, thoáng cái hóa thành khổng lồ gấp vô số lần, bao trọn cả một nửa không trung.
Khoảnh khắc Mã Lương biến thân thành cự nhân tại bị hào quang màu xám trắng bao phủ, đột nhiên cảm thấy tiên linh lực bên trong cơ thể ngưng đọng lại, kim quang hộ thể biến mất, không thể thi triển ra bất luận bí thuật nào nữa.
Ngay trong khoảnh khắc này, xung quanh chỗ cự nhân màu vàng lại một lần nữa chấn động, bốn đầu Hắc Nghê Thú đột nhiên nhào ra từ trong hư không, đồng thời từng đầu đều mở miệng lớn phun ra một đoàn hỏa cầu màu đen cuồn cuộn bắn thẳng vào cự nhân.
“Muốn chết!”
Mã Lương trong lòng cả kinh, cự nhân do hắn biến thân quát lớn một tiếng, hai tay nắm chặt thành quyền, “vù vù” bốn quyền đánh thẳng vào bốn quả cầu lửa màu đen đang đánh tới.
“Oanh” “Oanh” “Oanh” ba tiếng, khoảnh khắc ba quả cầu lửa màu đen vừa tiếp xúc với nắm đấm của cự nhân lập tức nổ tung hóa thành từng điểm ánh sáng màu đen.
Nhưng một quả cầu lửa còn lại đột nhiên vặn vẹo hóa thành một bóng đen tránh khỏi nắm tay, sau khi chớp động một cái lập tức tiến sát đến người cự nhân, hiện rõ một nam tử mặc áo bào xám có khuôn mặt bình thường.
“Cửu Kiếp Diệt Linh Đại Pháp!” Nam tử mặc áo bào xám nâng một cánh tay lên, bàn tay không một tiếng động đạt vào hông của cự nhân, miệng băng hàn thấu xương nói.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của codon.trai
Phàm Nhân Tu Tiên Truyện - Tác Giả: Vong Ngữ
Quyển 11: CHÂN TIÊN HÀNG LÂM
Chương 2423: Quần cường vẫn lạc
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn: bachngocsach.com
Đột nhiên một luồng khí đen từ trên người nam tử áo bào xám bộc phát ra, lộ ra cánh tay vốn vô cùng cường tráng nhưng chỉ trong chớp mắt đã khô quắt lại. Đồng thời trên cánh tay bỗng nhiên cùng lúc bộc phát ra chín loại pháp tắc khác nhau, càng quỷ dị hơn là chúng lại hoàn toàn dung hợp vào nhau.
"Phốc" một tiếng.
Cánh tay khô héo như thúc gỗ mục kia đã đâm xuyên qua phần eo của Kim Sắc Cự nhân, ngay khi đâm xuyên vào thân thể cự nhân nó đã tự bạo liệt nổ ra.
Tức thì một ngọn lửa chín màu bay vọt ra, trong nháy mắt đã cuốn phân nửa thân hình Kim Sắc cự nhân vào trong, biến hắn thành một tên Hỏa Nhân khổng lồ.
Cự nhân màu vàng rên lên vô cùng thống khổ, từng phần, từng phần huyết nhục của hắn bên trong ngọn lửa chín màu nhanh chóng bị thiêu đốt thành tro bụi.
Lúc này sắc thái của ngọn lửa chín màu trở nên vô cùng rõ ràng, nhưng lại hòa thành một khối, trong đó ẩn chứa đồng thời chín loại lực lượng pháp tắc hoàn toàn khác nhau.
"Ha ha. Chân Tiên thì sao chứ! Căn bản không chịu nổi một kích Cửu Kiếp đại pháp của ta.” Hiên Cửu Linh ngay sau khi một kích đắc thủ, thân hình lập tức biến mất tại chỗ, trong chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Minh Tôn, cười lớn nói.
Hắn mặc dù phải tự bạo một cánh tay, nhưng có thể dựa vào đó mà đánh chết một gã Chân Tiên cường đại, thì đó cũng là chuyện mà hắn vô cùng mong chờ.
Lúc này, ngọn lửa chín màu vốn đang bao phủ Kim Sắc Cự nhân rốt cuộc cũng chợt lóe lên rồi tán loạn mà hoàn toàn tiêu tán.
Về phần cây đèn màu đen đang trôi nổi ở phía trên, chợt “Phanh” một tiếng rồi hóa thành từng điểm linh quang mà bạo liệt.
Vật ấy là bảo vật tiêu hao chỉ có thể dùng duy nhất một lần, khi trước đã đem nó ra sử dụng, tự nhiên là không thể sử dụng thêm lần nữa.
Ngân Cương Tử và bọn Ô Linh phu nhân nhìn thấy cảnh này, đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đồng bọn vẻ vui mừng khôn xiết, như vừa trải qua được một đại kiếp nạn sinh tử.
Minh Tôn nhìn thấy Kim Sắc Cự nhân rốt cuộc cũng bị biến thành một tên Hỏa Nhân, cũng không khỏi thở ra một hơi dài, vẻ âm trầm trên mặt cũng đã được thay bằng vẻ tươi cười.
Cái này thật đúng là Cửu Kiếp Chân Diễm, chiêu thức lợi hại nhất của Cửu Kiếp Diệt Linh đại pháp.
Chân Diễm này ẩn chứa chín loại hỏa thuộc tính của chín loại Chân Linh bổn mạng chi hỏa khác nhau, thêm vào đó thông qua những phương pháp khác dung nạp vào đó chín loại lực lượng pháp tắc khác nhau, chỉ cần một giọt cũng đủ để nấu biển dung núi.
Đừng nói là một gã Chân Tiên, cho dù những cường giả đỉnh cấp của Tiên giới, một khi đã bị nó cuốn vào thì cũng không thể toàn thân mà trở ra.
Xem ra những biện pháp khác chuẩn bị lúc trước, cũng không nhất thiết phải dùng đến nữa.
Minh Tôn âm thầm đánh giá.
Lúc này, ở phía trước, miệng của Hỏa Nhân đang mở thật lớn nhưng lại không có bất kì âm thanh nào được phát ra từ đó, bởi lúc này huyết nhục toàn thân của hắn đã tiêu tán hết, chỉ còn trơ lại ở đó một bộ khung xương màu vàng kim rực rỡ vô cùng lớn đứng im tại đó.
Nhìn thấy một màn như vậy, chúng tu sĩ càng thêm thả lỏng tinh thần.
"Không đúng, uy lực của Vạn Linh Huyết Tỷ không suy yếu chút nào, tên Chân Tiên này vẫn chưa chết.” Vị nữ tử mặc cung trang đang ngồi xếp bằng, đầu đầy mồ hôi, đột nhiên quát to một tiếng.
Một câu này hét lên, khiến cho tất cả bọn Ngân Cương Tử và Minh Tôn đều giật mình hoảng sợ không thôi, không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời phía trên.
Chỉ thấy trên bầu trời, Vạn Linh Huyết Tỷ vốn đang bị phong ấn, hai loại Lam Băng ở phía bên ngoài dưới tác dụng của 2 loại hỏa diễm đang nhanh chóng bị hòa tan, phía trên lúc này chỉ còn một tầng mỏng manh vẫn đang cố gắng bám trụ.
"Không xong rồi, tên kia quả nhiên vẫn chưa chết. Mau mau tiếp tục công kích !" Sắc mặt của Minh Tôn thoáng một cái đã trở nên cực kỳ khó coi, quát lên một tiếng.
Đồng thời, hai tay liên tiếp đánh ra những đạo pháp quyết, miệng không ngừng đọc đọc những chú ngữ khó hiểu, một chiếc phi đao dài chừng vài tấc cũng theo đó mà từ miệng của hắn bay ra, sau khi lắc lư một cái liền biến thành một đạo cầu vồng dài vài chục trượng hung hăng chém tới khung xương màu vàng kim.
Đang đứng bên cạnh Minh Tôn lúc này, trên mặt Hiên Cửu Linh đồng dạng cũng hiện lên một tia không thể tin được, nhưng cũng không hề chậm trễ chút nào, tay áo lập tức run lên, tức thì trên trăm đạo tia sáng gai bạc lóe lên phá toái hư không đến bên cạnh khung xương màu vàng kim kia, rồi hóa thành gần trăm thanh phi kiếm màu bạc, tất cả đều chém xuống khung xương màu vàng kim.
"PHỐC" một tiếng.
Trên người khung xương màu vàng kim, bỗng nhiên được bao bọc bởi một kiện chiến giáp tinh xảo như thủy tinh, đồng thời thanh âm ‘ông ông’ không ngừng vang lên, mặt ngoài lập tức hiện ra vô số phù văn màu tím vàng, hơn trăm thanh phi kiếm màu bạc cùng những đạo phù văn tím vàng lao vào chém giết, tức thì "Phanh phanh" lên một tiếng rồi trực tiếp bị bắn ngược lại, căn bản không thể gây ra chút thương tổn nào cho những đạo phù văn này.
Bốn đầu trước mắt Hắc Nghê thú thấy tình hình như vậy, cũng nảy sinh cảm giác không ổn, lúc này bất chấp cái gì như giao ước xuất thủ một lần, một lần nữa cùng há mồm phun ra một quả cầu lửa đen sì, đồng thời thân hình khẽ động, lập tức chạy ngược lại phía sau.
Quả cầu lửa màu đen lập tức đánh vào vào phù văn màu tím vàng, mặc dù nổ tung hóa thành luồng lửa màu đen, nhưng đồng dạng cũng bị chặn ở bên ngoài.
Khung xương màu vàng kim lúc này đã khép miệng lại nhưng lại phát ra một trận cười cạc cạc vô cùng quỷ dị, đột nhiên đầu lâu khổng lồ há miệng phun ra một cái bình nhỏ cỡ bàn tay màu xanh sẫm, điểm thẳng vào hư không, tức thì không một tiếng động liền mơ hồ biến mất.
Sau một khắc, trên đỉnh đầu của khung xương màu vàng kim thoáng chấn động một cái, hư ảnh một chiếc bình cực lớn cỡ gần một mẫu lăng không hiện ra.
Hư ảnh này khẽ đảo ngược một cái, một tiếng nổ vang lên trong miệng bình, theo đó một cỗ chất lỏng màu lục như thủy triều bay vọt ra, lập tức đón gió tán ra như một cơn mưa rơi xuống khắp bầu trời.
Cơn mưa này màu xanh nhạt, nhìn dày đặc chi chít, rơi xuống không ngừng, nhưng chỉ lấy khung xương màu vàng kim làm trung tâm bao mà phủ một khu vực nhỏ.
Mà khung xương màu vàng kim căn bản không hề để tâm tới hơm trăm thanh phi kiếm màu bạc và phi đao màu lam đang không ngừng điên cuồng công kích ở bên ngoài, chỉ thấy hắn gầm nhẹ lên một tiếng, hai tay đột nhiên mở ra, bộ dáng như muốn đem toàn bộ thân thể mở rộng ra.
Kế tiếp xuất hiện một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi được cơn mưa màu xanh tưới lên thân thể trong chớp mắt khung xương màu vàng kim nổi lên một lớp linh quang xanh nhạt, cùng với đó là tia máu bỗng từ đâu xuất hiện trên khung xương, chỉ thấy lập loè vài cái, rồi từng khối, từng khối huyết nhục một lần nữa ngưng tụ ra.
Chẳng qua sau mấy nhịp thở, cự nhân màu vàng kim vốn huyết nhục toàn thân đã biến mất lại một lần nữa khôi phục như lúc ban đầu, hai mắt vốn đang khép chặt lúc này đột nhiên trợn mắt mở ra.
Gai nhọn màu vàng kim và hỏa diễm màu lam cũng một lần nữa từ trong mắt của cự nhân bay vọt ra, đồng thời hắn khẽ nhếch mép cười nhạt một tiếng, một bàn tay to đột nhiên đánh một trảo nhắm vào hư không trước mặt.
Ánh sáng màu xanh lục chợt lóe lên, chiếc lục bình nhỏ bị ném ra lúc trước giờ đây đã nằm gọn trong tay hắn.
Một nổ lớn tiếng vang lên!
Hư ảnh trên không trung của chiếc bình biến mất không còn thấy tăm hơi, cơn mưa kia cũng tiêu tan không còn một giọt.
"Rất tốt, không ngờ tới Liên Cấm Nguyên Đăng và Cửu Kiếp Diệt Linh đại pháp đều xuất hiện. Xem ra bổn Tiên lúc trước đúng là có vài phần xem thường các ngươi rồi. Chẳng qua cũng vì vậy mà các ngươi cũng đã hoàn toàn chọc giận ta. Tiếp theo ta tuyệt sẽ không không cho các ngươi bất luận một tia cơ hội nào nữa. Hôm nay phàm là kẻ nào dám xuất hiện ở đây, toàn bộ đều phải chết, không có bất cứ kẻ được phép thể sống sót mà ra khỏi đây" Cự nhân màu vàng kim tức giận nói, một tay bấm niệm pháp quyết, đồng thời há phun ra dày đặc chi chít phù văn màu tím vàng, chúng nhanh chóng phát tán ra hư không phụ cận.
Cùng lúc đó, trên bầu trời ánh sáng kim sắc đại phóng, từng cái đầu lâu hoặc lớn hoặc nhỏ từ trong quang cầu kim sắc lăng không tuôn đi ra, hơn nữa hai tay cự nhân không ngừng bấm niệm pháp quyết một cách điên cuồng.
Cùng lúc đó, mặt đất phía dưới nguyên bản vốn bất động lúc này những ngọn núi lửa màu vàng không ngừng bộc phát, một dòng dung nham màu vàng cam theo đó phun ra xối xả, cơ hồ che kín bầu trời.
Lúc này, cơ hồ ánh sáng màu vàng che khắp thiên địa, hung hăng cuốn tới chúng tu sĩ.
"Linh vực, hắn phát động Linh vực công kích. Chạy mau!" Minh Tôn vừa nhìn thấy tình hình quỷ dị như vậy, quát to một tiếng, dưới chân đột nhiên giẫm mạnh vào hư không, một luồng ánh sáng màu lam chói mắt cao tầm vài thước hiện ra bên cạnh hắn, lập tức hóa thành một đạo cầu vồng màu lam chạy mất dạng.
Bốn đầu Hắc Nghê thú vốn chạy sớm hơn một bước lúc này đã hóa thành bốn quả cầu ánh sáng màu đen đang không ngừng chạy trối chết.
Hiên Cửu Linh cắn răng một cái về, thân hình thoáng biến đổi, biến hoá thành một hư ảnh mờ mờ, thân hình biến mất tại chỗ.
Ngân Cương Tử và Ô Linh phu nhân nhìn thấy tình hình trước mắt trong lòng rét lạnh không thôi, tự nhiên không dám do dự chút nào, đồng dạng cũng co giò chạy trối chết.
Chỉ thấy bàn tay lớn màu bạc cùng Lang Nha Bổng thật lớn đã không còn thấy đâu nữa, một người liền biến thành cự nhân màu bạc, đột nhiên thân hình như lưu tinh rơi xuống, trực tiếp đập thẳng lên mặt đất, sau một hồi chớp động, liền thi triển bí thuật trực tiếp chui vào lòng đất mà tẩu thoát.
Một người khác thì biến thành một quái vật đầu heo mình vượn, ánh sáng sau lưng màu đen chợt lóe lên, liền biến thành một đôi cánh dơi màu xám, đôi cánh đập mạnh về phía sau một cái, lập tức một cơn gió quỷ dị màu trắng cuồn cuộn nổi lên, đưa thân hình hắn mau chóng tẩu thoát.
Chỉ có vị nữ tử mặc cung trang đang ngồi xếp bằng, lúc này đồng dạng vô cùng kinh hãi cũng muốn thi pháp mà trốn, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của codon.trai
Phàm Nhân Tu Tiên Truyện - Tác Giả: Vong Ngữ
Quyển 11: CHÂN TIÊN HÀNG LÂM
Chương 2424: Huyết Tế
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn: bachngocsach.com
Trong mắt Kim Đồng đột nhiên lóe sáng, hai đạo hàn quang mịt mờ bay thẳng từ giữa ra, sau khi chớp lên một cái lập tức chém đứt mấy ngón tay màu vàng kim đang bắt lấy nó, tiếp theo tung người nhảy lên, hóa thành một đạo kinh hồng bay thẳng về phía xa.
"Quá diệu kỳ! không thể ngờ được rằng ở hạ giới mà Phệ Kim Tiên lại có thể tu luyện được đến trình độ này, nếu như thu phục mang về Tiên Giới thì chẳng phải là về sau ta lại có thêm một cánh tay đắc lực nữa ư?"
Mã Lương biến thân thành cự nhân lộ ra vẻ kinh hỉ, một cánh tay giơ lên điểm nhẹ vào hư không về hướng đạo kinh hồng phía xa, tức thì tại vị trí đó có vô số điểm kim quang ngưng tụ lại, biến thành một bàn tay khổng lồ màu vàng kim trảo xuống, đồng thời cùng với nó là một cỗ lực lượng pháp tắc cũng chùm lên.
Bên trong đạo kinh hồng phát ra một tiếng tiêm minh, sau khi quay một vòng, đột nhiên nổi lên từng tiếng “Xuy xuy”, từ trong đó bắn ra vô số đạo kiếm khí vô hình, ngàn vạn tia điên cuồng bắn ra bốn phương tám hướng.
Sau một tiếng nổ lớn, bàn tay khổng lồ màu vàng kim bị kiếm khí ào ào chém cho nát vụn, thế nhưng bàn tay khổng lồ lại liên tiếp xuất hiện ở phụ cận xung quanh.
Cùng lúc đó, bên trong đạo kinh hồng, thân hình Kim Đồng bỗng nhiên trầm xuống, lực lượng pháp tắc ập đến làm cho độn tốc thoáng cái trở nên vô cùng chậm chạp.
Trên mặt đất, những ngọn núi lửa màu vàng kim kia sau một hồi ầm ầm nổ mạnh, kim quang chớp động một cái cũng lập tức hóa thành mười mấy tên giáp sĩ màu vàng kim vô cùng cao lớn.
Tiếng xé gió vang lên, những tên giáp sĩ này mặt không chút biểu cảm đều cùng lao thẳng về phía đạo kinh hồng.
Gặp phải tình hình như vậy, khả năng chạy thoát của Phệ Kim Trùng Vương hầu như là hoàn toàn không có.
Mã Lương biến thân thành cự nhân ở phía xa thấy vậy, khuôn mặt không nén nổi hiện ra vẻ tươi cười, nhưng khí tức trên thân rõ ràng là đã suy yếu đi rất nhiều, hiển nhiên là do lúc trước liên tục thi triển đại thần thông đã chịu thụ thương không nhỏ, tiên linh lực cũng tiêu hao rất nhiều, không thể so với lúc đầu tiên được nữa.
. . .
"Quả thật không sai biệt lắm."
Trên tế đàn cách đó không biết bao nhiêu vạn dặm, Hàn Lập đang nhìn vào một mặt kính màu xanh trôi nổi trước người, đột nhiên thần sắc trở nên kỳ quái rồi tự nói một câu.
Trên mặt kính hiện ra hình ảnh rõ ràng Phệ Kim Trùng Vương đang hóa thân thành một con quái trùng khổng lồ dài chừng mười trượng, giữa trán phun ra từng đạo tinh quang chiến đấu với đám giáp sĩ khổng lồ màu vàng kim .
Sở dĩ Phệ Kim Trùng Vương xuất hiện ở đó cũng là do Hàn Lập âm thầm phân phó.
Chỉ có như vậy thì hắn mới có thể nắm rõ tình hình bên kia, để tránh có chuyện bất chợt phát sinh ngoài ý muốn.
. . .
"Cần phải ra tay thôi! Không thể ngờ được rằng là vẫn phải sử dụng đến thủ đoạn cuối cùng này, sau trận chiến kinh điển này, xem như là Phong Nguyên Đại Lục đã đại thương nguyên khí, nhưng vì toàn bộ Linh giới, không thể không làm làm như vậy được."
Thiên Ngoại Thiên ! Một bóng người đang ngồi ngay ngắn trên một tòa pháp trận rất lớn bên trong đại điện u ám vắng vẻ, miệng lẩm bẩm tự than thở một tiếng, cổ tay khẽ run lên đã có một pháp bàn màu bạc tỏa sáng xuất hiện trên bàn tay, vô số phù văn màu bạc từ đó tuôn ra bay xuống nhập vào pháp trận phía dưới.
Bên trong ánh sáng màu bạc chói mắt, khuôn mặt của bóng người bị chiếu sáng rõ ràng lại là một gã Minh Tôn khác.
. . .
Hai gã Đại Thừa Vâm Đạm, Nguyệt Sơ vốn đang ngồi xếp bằng nhắm mắt tại mắt trận phụ trách, đột nhiên cảm thấy thiên đại nguyên khí xung quanh biến động, tế đàn khổng lồ cùng với tám cái trụ cực lớn bộc phát ra một cỗ lực lượng pháp tắc chấn động kinh khủng.
Hai người đều thất kinh, cùng đồng thời mở hai mắt .
Hơn một ngàn thên vệ sĩ Thương Minh ở gần đó cũng phát giác ra có chuyện không ổn, lập tức trở nên hỗn loạn, đa số đều lộ ra vẻ sợ hãi.
"Nguyên khí ở nơi này sao tự nhiên lại trở nên cuồng bạo như thế này!" Vân Đạm thoáng cái đã đứng dậy, kinh nghi bất định nói.
"Chẳng lẽ Lưỡng Nghi Diệt Trần trận này xảy ra vấn đề gì rồi" Nguyệt Sơ lộ ra vài phần lưỡng lự.
"Tình hình có chút bất thường, tại sao luồng lực lượng pháp tắc này lại ngưng tụ trên đầu chúng ta, giống như là đặc biệt nhằm vào chúng ta vậy. Mau đi nhanh!" Có vẻ là kiến thức của Vân Đạm cao hơn một bậc, ánh mắt quét nhanh vài lần lên không trung, sắc mặt bỗng đại biến nói.
Hai người vốn là huynh muội, từ trước tới nay tất nhiên là Nguyệt Sơ đều tin lời của Vân Đạm, sau khi nghe thấy vậy liền cả kinh, không chút do dự nâng tay áo lên bắn ra một chùm ánh sáng màu đen, sau khi quay tít một vòng liền hóa thành một chiếc phi xa trước mặt hai người.
Cả phi xa toàn một màu đen thui, hai bên trang bị tất cả là ba cặp cánh màu bạc, trông hoàn toàn khác với bình thường.
Nhưng hai người Vân Đạm còn chưa kịp lên phi xa thì tế đàn cùng với tám cây cột trụ đã run lên, từ đó phun ra một cột sáng năm màu thẳng lên trên bầu trời .
Một tiếng sét đánh giữa trời quang.
Chấn động pháp tắc trên bầu trời ngưng tụ lại, bỗng nhiên hiện ra một cái quang trận cực lớn đường kính lên đến hơn mười dặm.
Quang trận này phát ra tiếng kêu “ Ông ông”, lập tức ở trung tâm quang trận xuất hiện một vòng xoáy, bên trong phát ra tiếng nổ ầm ầm, tiếp theo từ đó phun ra một vòng hào quang màu máu diễm lệ thẳng xuống phía dưới mắt trận .
Sau khi hào quang màu máu lóe lên, một màn sáng hình bán nguyệt bỗng nhiên được hình thành, nhìn giống như là một cái bát úp ngược khổng lồ vây hết tất cả đám vệ sĩ Thương Minh cùng Vân Đạm Nguyệt Sơ lại một chỗ.
Cùng lúc đó, một cỗ lực lượng pháp tắc tuôn ra ngập tràn bên trong màn sáng màu máu.
Hai người Vân Đạm Nguyệt Sơ chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, pháp lực bên trong thân thể không thể ngưng tụ lại được.
"Không hay rồi, mau đi xuống phía dưới." Vân Đạm gầm nhẹ một tiếng, một tay kéo lấy Nguyệt sơ, mơ hồ một cái cả hai người đã cùng xuất hiện bên trong phi xa.
Nguyệt Sơ cuống quít bấm pháp quyết, phi xa lập tức hóa thành một đoàn ánh sáng màu đen bay thẳng xuống phía dưới mặt đất.
"Phanh" một tiếng.
Mặt đất lặng lẽ hiện ra một tầng ánh sáng màu xanh làm cho đoàn ánh sáng màu đen bị bắn ngược trở lại, phi xa lại một lần nữa hiện nguyên hình trên không trung.
Vân Đạm gầm lên một tiếng, cánh tay khé đảo, đột nhiên trong tay xuất hiện một chiếc giáo dài gần một trượng màu vàng óng. Hắn vận sức vung lên, lập tức hóa thành một đạo ánh sáng màu vàng kim hung hăng đâm thẳng xuống mặt đất.
“Oanhhh” Một tiếng động thật lớn vang lên.
Đoàn ánh sáng màu vàng kim nổ tung trên mặt đất, sóng khí tỏa ra bốn phía làm cho một ít vệ sĩ Thương Minh ở gần đó ngả nghiêng, không thể định trụ được thân mình.
Nhưng khi Vân Đạm vẫy cánh tay thu hồi lại chiếc giáo, đoàn ánh sáng màu vàng kim trên mặt đất cũng thu hồi lại, mặt đất chỗ đó phù văn màu xanh chớp động không ngừng, nhưng lại hoàn hảo không bị tổn hại chút nào hết.
"Sao lại như vậy được ! Linh Quang Qua của đại ca là vật không gì không thể phá." Nguyệt Sơ trông thấy như vậy thoáng cái thất thanh nói .
"Vẫn chưa hiểu rõ sao, Chúng ta đều đã rơi vào đại kế hoạch của gã Minh Tôn kia rồi. Nơi này đâu phải là trận nhãn gì, rõ ràng là chuyên môn thiết lập tuyệt địa cho huynh muội chúng ta." Vân Đạm gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt đất đang ẩn hiện ánh sáng màu xanh, sắc mặt khó coi dị thường nói.
"Vì sao hắn phải làm như vậy, vây chúng ta ở chỗ này thì có thể có được chỗ tốt gì cơ chứ? Hơn nữa mặc dù cấm chế này lợi hại, nhưng có thể vây khốn được huynh muội chúng ta sao." Nguyệt Sơ đầu tiên ngơ ngác, nhưng lập tức nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cấm chế này không cần phải thực sự vây khốn chúng ta, chỉ cần làm cho hai người chúng ta không lập tức rời đi được là được, còn lý do tại sao thì. . . ."
Tinh quang trong hai mắt Vân Đạm chớp lên, đột nhiên cánh tay trở nên mơ hồ một lần nữa, lại ném cây giáo về phía tế đàn.
Một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa vang lên.
Ánh sáng màu vàng lại lóe lên trên tế đàn rồi nổ tung, vô số đá vụn bắn tung tóe, tại chỗ chỉ còn lưu lại một hố sâu cực lớn mà thôi.
"Đây là. . ." Nguyệt Sơ chằm chằm vào hố to, có vài phần bất ngờ.
"Căn bản là Minh Tôn kia không có để lại đây Huyền Thiên Chi bảo gì hết. Chỉ sợ rằng hắn muốn đem huynh muội chúng ra làm vật thay thế cho huyền Thiên Chi Bảo!" Vân Đạm nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng nói.
"Hắn thật dám làm như vậy! Đã như vậy, nhất định huynh muội ta không thể ở lại nơi này, phải lập tức rời đi mới được. ." Nguyệt Sơ quá sợ hãi nói.
"Không cần sợ. Tuy rằng ta không biết Minh Tôn bố trí cạm bẫy này, nhưng đã dám mang ngươi tham gia Đại Chiến Diệt Tiên lần này thì tất nhiên cũng phải chuẩn bị một ít hậu thủ"
Vừa dứt lời, Vân Đạm hé miệng phun ra một viên hạt châu màu đen nhạt.
Một tay hắn bắt lấy hạt châu, trên mặt hiện vẻ dữ tợn, lập tức ném hạt châu về phía màn sáng ở gần đó.
Cơ hồ cùng một thời gian, màn sáng chớp lên một cái, đột nhiên bên trong đó xuất hiện một cỗ ánh sáng màu máu chập chờn, nơi nào mà nó đi qua thì đám vệ sĩ Thương Minh ở nơi đó ào ào nổ tung thành huyết vụ.
Mà viên hạt châu màu đen kia còn chưa tới kịp đánh lên trền màn sáng, cũng đã bị cỗ ánh sáng màu máu cuốn luôn vào trong.
"Phốc" một tiếng, hạt châu màu đen chỉ xoay tròn được hai vòng đã lập tức biến trành làn khói đen tiêu tán đi mất.
"Không có khả năng!"
Vân Đạm trông thấy cảnh này, sắc mặt thoáng cái trở nên không còn giọt máu, không còn có thể bảo trì vẻ trấn định được nữa.
Nguyệt Sơ thì dưới sự kinh hãi, hai tay vung ra liên tiếp, lập tức bắn ra bốn phương tám hướng mấy chục kiện bảo vật, nhưng chúng vừa mới bay ra không được bao xa cũng đã đồng dạng bị nổ tung.
Lúc này, tất cả đám vệ sĩ Thương Minh ở địa phương khác cũng đã đều hóa hết thành huyết vụ, cỗ chấn động quỷ dị kia theo bốn phương tám hướng cuốn về phía hai người.
Vân Đạm Nguyệt Sơ sau khi nhìn lẫn nhau một cái, đều thấy được một tia tuyệt vọng ở trong mắt đối phương.
Nếu là vảo thời điểm thực lực của bọn họ hoàn hảo, cũng chưa chắc đã không có thủ đoạn để ứng phó với công kích quỷ dị này, nhưng bây giờ quả thật chỉ có thể thúc thủ vô sách.
Hai người cắn răng một cái, một hơi phóng ra tất cả các loại bảo vật, đồng thời thúc dục tất cả pháp lực còn sót lại trong cơ thể quán trú vào trong linh quang hộ thể.
Ánh sáng màu máu chớp lên một cái, hai người đã chìm vào bên trong chấn động quỷ dị đó.
Kết quả chỉ một lát sau về sau, bên trong màn máu vang lên hai tiếng “Phanh phanh” trầm đục, sau khi huyết vụ bên trong cuồn cuộn ngưng tụ lại đều bị vòng xoáy trên không trung hấp thụ hết.
. . .
Ở mắt trận bên kia, toàn thân Hàn Lập ở trong một màn sáng ngăn cách lại trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên quang trận rất lớn đang “Ông ông” trên trời cao, thần sắc ngưng trọng vạn phần.
Nơi này ngoại trừ hắn ra, tất cả vệ sĩ Thương Minh khác cũng đều hóa thành huyết vụ rồi bị vòng xoáy trên không trung hấp thụ hầu như không còn gì.
"Phốc" một tiếng.
Quang trận trên không trung chớp lên một cái rồi biến mất vào hư không.
. . .
Kim Đồng bị vài tên giáp sĩ khổng lồ màu vàng ép lại, cùng lúc trong hư không xuất hiện vài tia ánh sáng màu tím vàng, từng đạo bay đến bên người cuốn xung quanh quanh.
"Ha ha, ta đang ở bên trong Linh Vực, cho dù bây giờ ngươi có thiên đại bản sự cũng vô dụng mà thôi, bây giờ xem ngươi có thể chạy được đi đâu." Mã Lương biến thân thành cự nhân, cười ha ha bay thẳng về phía Kim Đồng.
Mà đúng lúc này, ở phía dưới bỗng nhiên chấn động, một cái siêu cấp quang trận cơ hồ phân bố hơn nửa Minh Sát Chi Địa hiện lên trên mặt đất, vừa vặn lấy nơi cự nhân màu vàng làm trung tâm.
"Không tốt "
Mã Lương rùng mình, thần niệm vừa mới đảo qua quang trận trên mặt đất, lập tức sắc mặt trở nên đại biến thất thanh nói.
Cơ hồ cùng một thời gian, trung tâm quang trận phía dưới bắn ra một tia sáng lóng lánh, sau khi chớp động một cái lập tức xuyên qua hư không xuyên suốt toàn bộ trời đất.
Mã Lương nhìn thấy ánh sáng này, đồng tử đột nhiên co rụt lại hệt như rắn rết, không chút do dự hiện lên độn quang, hóa thành một đoàn kim quang bắn thẳng về phía sau.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của codon.trai
Phàm Nhân Tu Tiên Truyện - Tác Giả: Vong Ngữ
Quyển 11: CHÂN TIÊN HÀNG LÂM
Chương 2425: Chưởng Thiên Bình
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Nguồn: bachngocsach.com
Sau một khắc, sợi tơ óng ánh lóe lên rồi lập tức hóa thành một cột ánh sáng màu trắng chói mắt, nó cháy lên rừng rực rồi nổ tung ra.
Trong tiếng nổ “Oanh long long” rất lớn, ánh sáng màu trắng cuồn cuộn lan tràn ra bốn phương tám hướng, lập tức che khuất mọi vật trong phạm vi ngàn dặm xung quanh.
Cùng lúc khi ánh sáng màu trắng lóe lên thì những giáp sĩ màu vàng đang ở bên trong đó liên tiếp bị tiêu diệt. Lúc này tiểu nhân màu vàng cũng bị vây ở trong quầng ánh sáng trắng kia, lập tức xoay tròn một vòng tại chỗ, lần nữa hiện ra bản thể là một con bọ cánh cứng cực lớn, đồng thời thân hình biến ảo một cái đã biến thành một viên cầu ánh vàng rực rỡ, bên ngoài thân hiện ra từng đám linh văn màu tím vàng.
Mà Mã Lương đang đang biến thân thành cự nhân mới chỉ chạy ra được một khoảng không xa đã bị ánh sáng màu trắng nuốt gọn vào bên trong, mặt tràn đầy hoảng sợ.
...
“Phanh” một tiếng.
Cổ kính màu xanh đang trôi nổi trước mặt Hàn Lập thoáng cái vỡ tung ra, thế nhưng hình ảnh ánh sáng trắng chói mắt lúc trước mà nó truyền về lại dường như vẫn còn đang chớp lóe không dứt ở trước mặt .
Sắc mặt Hàn Lập trở nên ngưng trọng, ngẩng đầu nhìn về phía trung tâm Minh Sát Chi Địa, chỉ thấy bầu trời phía xa xa mơ hồ có ánh sáng màu trắng đang chớp động không ngừng, vang lên từng tiếng nổ ầm ầm.
Từng trận chấn động cũng từ nơi đó truyền đến, khiến cho Hàn Lập sau khi cảm ứng một chút thì sắc mặt trở nên âm tình bất định.
"Lưỡng Nghi Vi Trần Trận thật là lợi hại! Nếu như trước đó không có đề phòng thì chỉ sợ bản thân ta cũng rất khó thoát được một kiếp này." Hàn Lập bỗng nhiên thở dài một hơi nói.
"Nếu như đúng là Lưỡng Nghi Vi Trần Trận nguyên bản, thì đạo hữu hoàn toàn không có cách nào ngăn cản uy lực tự bạo của pháp trận này. Nhưng bởi vì nó đã bị thay đổi cho nên uy năng hiện tại của nó chỉ bằng một phần mười mà thôi, bằng vào thần thông của Hàn huynh thì tỷ lệ giữ được mạng sống vẫn là rất lớn đấy." Bên tai Hàn Lập truyền đến thanh âm nhàn nhạt của Giải Đạo Nhân .
Lời vừa dứt thì sau lưng Hàn Lập lóe lên điện quang màu bạc, thân hình của Giải Đạo Nhân hiện ra.
"Vậy ư, ngay cả ta cũng có thể giữ được tánh mạng, vậy khả năng gã Chân Tiên này có thể tìm được đường sống chẳng phải là càng lớn hơn sao?" Hàn Lập cũng không quay đầu lại nói.
"Đúng là như thế!" Mặt Giải Đạo Nhân không chút biểu tình trả lời.
"Đạo hữu hãy thử dự đoán xem nếu như gã Chân Tiên này thoát được, thì thực lực có thể còn được mấy phần?" Hàn Lập vừa sờ cằm vừa suy nghĩ hỏi.
"Chuyện khác thì ta không dám phán đoán, nhưng mà thân thể Chân Tiên của hắn lúc này chỉ sợ không có cách nào bảo trì được nữa, tám chín phần mười sẽ bị đánh về nguyên hình, đồng thời nhất định cũng sẽ phải gánh chịu phản phệ. Tuy không biết là hắn dùng loại bí thuật nào mà có thể đột phá được lực lượng pháp tắc áp chế của giới diện, nhưng hiện tại bản thân hắn nhất định là không cách nào tránh khỏi bị trọng thương!" Giải Đạo Nhân nhàn nhạt nói.
"Nói vậy thì Giải huynh cũng có cùng phán đoán như ta rồi." Hàn Lập chậm rãi nói.
"Giống hay không thì bản thân Hàn huynh có thể tự suy xét. Nhưng mà bởi vì đối phương không phải là kẻ tầm thường, cho nên khả năng ở trong người có mang theo Chân Hồn Đan cũng rất lớn, nếu như đạo hữu có thể chiếm được một viên thì khi độ kiếp phi thăng cũng sẽ có thêm một chút cơ hội đấy." Sau khi Giải Đạo Nhân trầm ngâm một chút thì nói vậy.
"Theo lời của đạo hữu, vậy lần này không mạo hiểm một chút thì không được rồi. Cũng may với tình hình hiện tại của hắn, cho dù là ta không địch lại thì vẫn dư sức mà bình an thoát thân." Hàn Lập cười hắc hắc một tiếng, tay áo run lên, lập tức bên ngoài thân lóe lên từng đạo điện quang, đồng thời dưới chân vang lên những tiếng nổ rung trời, rồi một tòa lôi trận màu bạc nhạt hiện ra.
Sau khi điện quang trong lôi trận lóe sáng lên một cái, thân hình Hàn Lập và Giải Đạo Nhân cũng đồng thời biến mất.
-------
Trung tâm Minh Sát Chi Địa.
Sau khi bạch quang biến mất, trong khu vực vạn dặm xung quanh đó mọi thứ cũng đều trở nên thấp hơn trước kia vài chục trượng, nhìn vào giống như một cái thung lũng cực kỳ lớn. Bề mặt thung lũng trơn nhẵn như gương, không hề có một chút lồi lõm nào, bầu trời ở trên trung tâm thung lũng vẫn còn hai vật thể lơ lửng bất động.
Một quả cầu màu vàng rực rỡ cực lớn, nhưng tầng vỏ cứng bên ngoài đã chuyển thành màu ngăm đen, hơn nữa mơ hồ tản mát ra một mùi khét lẹt, dường như đã bị nướng chín.
Một cái tinh thể cực lớn màu tím vàng tỏa ra ánh sáng mờ mịt, dường như đang bao bọc một bóng người mơ hồ bên trong.
"Phanh" một tiếng.
Tinh thể cực lớn kia vỡ ra trước tiên, Mã Lương hiện ra trong tình trạng không một mảnh vải che thân. Lúc này hắn chẳng những khôi phục hình dáng bình thường, toàn thân không một mảnh vải, mà sắc mặt lại càng vô cùng tái nhợt trông gần như không còn giọt máu, ánh mắt hắn chậm rãi quét nhìn về bốn phía, thần sắc cực kỳ khó coi.
"Lưỡng Nghi Vi Trần Trận, không ngờ lại là cái bí trận Tiên Giới này, khó trách lại có uy năng như thế. Hắc hắc, đáng tiếc chỉ là một cái phế phẩm, nếu không thì..."
Mã Lương đang tự nói chưa dứt câu thì đột nhiên thần sắc khẽ động, ánh mắt rơi vào viên cầu màu vàng.
Chỉ thấy sau khi viên cầu màu vàng khẽ run lên thì lớp vỏ ngoài xuất hiện từng vết rách màu hồng phấn, tiếp đó từng khối thịt bị nướng chín nối tiếp nhau rơi xuống, hiện ra một con bọ cánh cứng ánh vàng rực rỡ lớn hơn một trượng.
"Ve sầu thoát xác! Không thể tưởng được một con Phệ Kim Tiên nơi Hạ giới vậy mà cũng tu thành thần thông bực này. Hắc hắc, tuyệt vời ! Tư chất con trùng này còn hơn xa dự đoán của ta." Mã Lương nhìn thấy cảnh này, vốn là khẽ giật mình, nhưng lập tức vỗ tay cười to tiếp đó phất tay một cái, trong tay bỗng hiện ra một tờ phù lục màu bạc nhạt định ném về phía con bọ cánh cứng màu vàng kia.
Khí tức trên thân thể Phệ Kim Trùng Vương so với trước cũng suy yếu hơn phân nửa, nhưng vừa thấy cảnh này thì vẻ hung dữ trong mắt lóe lên, chuẩn bị giương cánh xông tới. Nhưng đúng lúc này, trên bầu trời vang lên một trận tiếng sét đánh, vô số hồ quang điện màu bạc từ trong hư không nổ tung ra, rồi lập tức đan vào nhau tạo thành một tòa lôi trận màu bạc lớn mấy trượng.
Mã Lương biến sắc, không nói hai lời, cổ tay khẽ động lập tức quăng phù lục màu bạc về phía lôi trận.
"Phốc" một tiếng.
Sau một cái chớp động, phù lục màu bạc bỗng hóa thành một cái Cự Phủ màu bạc lớn vài chục trượng, hung hăng chém về phía lôi trận.
Cự Phủ này chưa thật sự chém xuống mà một đạo khí tức lạnh lẽo sắc bén đã phóng đến trước.
Điện quang trong lôi trận lượn lờ một chút rồi trong tiếng nổ vang mơ hồ hiện ra hai bóng người, một người trong đó sau khi nhìn lướt qua Cự Phủ màu bạc đang chém tới thì giơ tay lên, một đạo kiếm quang màu xanh óng ánh lập tức xuất hiện nghênh đón.
"Oanh" một tiếng.
Kiếm quang màu xanh và Cự Phủ màu bạc sau khi va chạm với nhau thì đồng thời bay ngược về phía sau. Cự Phủ màu bạc sau khi lóe lên liền biến thành từng điểm linh quang tiêu tán mất. Kiếm quang màu xanh thì sau khi xoay quanh một cái hóa thành một cái tiểu kiếm dài gần một tấc rồi bay về tay bóng người kia.
Người xuất hiện trong lôi trận dĩ nhiên là Hàn Lập cùng Giải Đạo Nhân, người vừa ra tay thì là Hàn Lập.
"Hừ, lại là vài tên không biết sống chết! Ồ, một cỗ Ngụy Tiên Khôi lỗi còn nguyên vẹn, thật là hiếm thấy!" Mã Lương vừa nhìn rõ ràng Hàn Lập cùng Giải Đạo Nhân, sau khi hừ một tiếng rồi nhìn kỹ lại, nhận ra lai lịch Giải Đạo Nhân thì trên mặt hiện ra một tia kinh ngạc.
"Không hổ là người trên Tiên Giới, nhìn ra thân phận Giải huynh một cách rất dễ dàng. Bất quá nhìn bộ dáng các hạ hiện tại thì cũng phải chịu lực phản phệ của Linh Giới không nhẹ a, hiện tại đạo hữu còn có thể phát huy được bao nhiêu phần thực lực?" Sau khi Hàn Lập đánh giá Mã Lương một chút thì mỉm cười nói.
Lúc này hai cánh con bọ cánh cứng màu vàng run lên, "Vèo" một tiếng, hóa thành một đoàn kim quang phóng nhanh đi, sau một cái chớp động đã nhập vào trong tay áo Hàn Lập biến mất.
"Xem ra chuyện giao diện phản phệ là do kiện Ngụy Tiên Khôi Lỗi này nói cho ngươi biết, nhưng dù là hiện tại ta chỉ còn lại có một phần thực lực thì giết chết hai người các ngươi cũng là chuyện dễ dàng. Bất quá nếu như chịu đem Phệ Kim Tiên hai tay dâng lên mà nói thì ta cũng có thể tha cho ngươi một mạng." Mã Lương gặp tình hình này, ánh mắt lóe lên, trong miệng lại cười ha ha nói.
"Phệ Kim Tiên, ngươi nói là đầu Phệ Kim Trùng Vương này của ta ư?. Hắc hắc, cái này thứ cho tại hạ khó tuân mệnh được rồi." Hàn Lập ngáp một cái trả lời.
"Nếu thế thì bổn tiên đành phải tốn thêm chút khí lực vậy. Đợi sau khi tiêu diệt ngươi xong rồi lại thu phục đầu Phệ Kim Tiên kia." Mã Lương nhe răng cười một tiếng, giơ tay chộp vào hư không một cái, sau khi huyết quang trong tay lóe lên thì một cái tỷ ấn màu đỏ như máu mịt mờ hiện ra.
Hàn Lập thấy vậy sắc mặt trầm xuống, không thấy tay chân có cử động gì mà sau lưng kim quang đã lóe lên, Phạm Thánh Pháp Tướng ba đầu sáu tay hiện ra, đồng thời trong cơ thể vang lên âm thanh "Xuy xuy", từng đạo kiếm quang màu xanh bỗng dưng xuất hiện, ước chừng hơn một ngàn đạo, hóa thành một biển kiếm quang bảo hộ bên ngoài.
Giải Đạo Nhân đứng bên cạnh thì trên người cũng vang lên từng tiếng nổ đùng đùng, từng đạo hồ quang điện màu bạc xuất hiện lượn lờ khắp toàn thân, giống như đã hóa thành một pho tượng Lôi Thần.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Hàn Lập cảm thấy trước ngực nóng lên, một đoàn ánh sáng màu xanh mờ nhạt có hình dạng cái bình nhỏ xuyên thủng quần áo hiện ra, đồng thời cũng tuôn ra một tràng tiếng kêu thanh minh, bay thẳng lên chín từng mây.
Hầu như cùng một lúc, trong tay áo của Mã Lương đang ở đối diện cũng có ánh sáng màu xanh lóe lên, một cái bình nhỏ màu xanh sẫm từ đó bay thật nhanh ra, sau khi khẽ run lên thì phát ra âm thanh vù vù, đang muốn bay về phía Hàn Lập.
"Phanh" một tiếng.
Mã Lương hầu như theo bản năng, phất tay áo một cái, cái bình nhỏ màu xanh sẫm đã bị nắm ở trong tay. Tiếp đó sau khi quay nhìn ánh sáng màu xanh có hình dáng tiểu bình trước ngực Hàn Lập, thì trên mặt Mã Lương lập tức hiện ra vẻ khó có thể tin và mừng như điên.
"Chưởng Thiên Bình! Bình này vậy mà nằm trong tay ngươi. Hắc hắc, đây thật là tìm hoài mà chẳng thấy, đúng là hoàn toàn không uổng phí công phu. Ta chẳng cần phải đi tìm tên phản đồ kia nữa rồi! Hiện tại đã tìm thấy bảo vật này, nếu như mang về lại cho Thủy Tổ lão nhân gia, thật không biết sẽ được ban bao nhiêu thưởng đây?" Mã Lương nhìn bình nhỏ màu xanh sẫm trong tay mình, rồi lại nhìn ánh sáng màu xanh trước ngực Hàn Lập, sau đó cười to lên một cách điên cuồng.
"Chưởng Thiên Bình? Ngươi đang nói cái gì!" Hàn Lập sắc mặt thoáng cái đại biến, nhìn chằm chằm vào bình nhỏ màu xanh sẫm trong tay đối phương, ánh mắt hiện lên vẻ lạnh như băng.
"Hừ, không chỉ nói ngươi không thể có loại bình nhỏ giống như vậy, mà kiện Ngụy Thiên Bình của ta đây mặc dù chỉ là vật phỏng chế từ Chưởng Thiên Bình, nhưng về mặt cảm ứng lẫn nhau thì tuyệt đối không thể sai được." Nét mặt Mã Lương lạnh lẽo nói.
"Ngươi nói là vật này ư?" Sắc mặt Hàn Lập biến hóa mấy lần, sau đó đưa tay chộp một cái ở chỗ trước ngực, một cái bình nhỏ khác có màu xanh dịu dàng bỗng dưng hiện ra.
Bất kể là kiểu dáng hay ngoại hình, bình này rõ ràng giống hoàn toàn với chiếc bình nhỏ màu xanh sẫm của Mã Lương, chẳng qua là màu sắc hơi nhạt hơn một chút, nhìn thoáng qua rất khó phân biệt.
"Đúng, chính nó... Ồ, không đúng. Trong tay ngươi hình như chỉ là một cái vỏ ngoài, không có bình linh. Người đem bình linh giấu ở nơi nào?" Sau khi Mã Lương nhìn vào chiếc bình nhỏ màu xanh nhạt trong tay Hàn Lập rồi cúi đầu nhìn vào chiếc bình nhỏ màu xanh sẫm trong tay mình, phát hiện hai cái không có biến hóa thêm chút nào nữa thì nét mặt lại trở nên đại biến.
"Bình linh! Là cái gì?" Hàn Lập nhìn gã Chân Tiên ở phía đối diện, hai mắt nhíu lại vẻ khó hiểu.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của codon.trai