Giờ này cách đây 20 ngày, mình đang ngồi chết lặng trên chiếc máy bay giá rẻ đến nỗi không có cả dây bảo hiểm ấy. Vậy là đã 20 ngày… Phải đến tận cuối tháng này mình mới vào thăm hai mẹ con được, không biết ông bà ngoại Chip có thường xuyên ra coi sóc không nữa.
Bệnh mất ngủ dai dảng quá, làm mấy bao tải thuốc an thần rồi cả thuốc ngủ nữa. Chẳng ăn thua gì cả. Câu “thức đêm mới biết đêm dài, thử thách mới biết những ai yêu mình” quả nhiên chẳng sai. Mệt mỏi! Cũng may, mấy đêm nay còn có Jin để trò chuyện, để chat chit, để vơi đi những đớn đau và cả uất ức nữa. Tính tình trẻ con, hiếu thắng nhưng được cái thẳng thắn, thật thà. Ít lâu trước còn ghét cay ghét đắng, tự nhiên giờ lại thấy thân thân, sao vậy nhỉ? Mà chết thật, mình hình như lại tin người. Đã không biết bao lần tự nhủ đừng bao giờ đặt lòng tin một cách bừa bãi nữa cơ mà. Cuộc đời mình đã bị cái vòng quay quỷ quái đó xoay cho tơi tả rồi, thế mà vẫn chưa chừa, khốn nạn thật! Mai phải chạy ra chợ Trời tìm mua lại cái CD “Tôi không tin” của thằng cu Ưng Hoàng Phúc mới được.
N báo lại đã sang đến Pháp, lại còn cảm ơn mình nữa chứ. Khách sáo thế là cùng. Phụ nữ thật là kỳ lạ. Khi họ có váy mới thì không bao giờ mặc cái váy cũ nữa, nhưng cũng chẳng vứt nó đi, khó hiểu!!
Lại sắp trải qua một đêm dài nữa. Hôm nay phải lang thang dạo đêm mới được. Hy vọng có sao băng. Biết đâu được đấy, có thể lắm chứ…
Suốt cả buổi sáng hì hục chọc ngoáy mãi mới sửa được cái wifi. Mấy hôm nay không online được làm mình lại nảy ra ý tưởng điên khùng là viết hồi kí. Mà cũng hay, mười hay hai mươi năm sau, khi mà đã ở một chặng khác của đời người, mình xem lại hồi kí bản thân thì thú vị đấy chứ. Tuy nghe vẻ hơi hâm hấp nhưng cũng là cách hay để giết thời gian và định tâm lại.
Hôm nay, mẹ dù vẫn nhăn nhó với chứng đau dạ dày vẫn cứ nhắc mãi chuyện chụp ảnh cháu nội ở NY rồi gửi về. Mình biết làm sao bây giờ, ứa nước mắt. Tàn nhẫn và bất công quá, tại sao cái lưỡi hái không nhằm vào mình đi cơ chứ, mình mới là kẻ có tội cơ mà. Mình đúng là thằng con bất hiếu, đã làm khổ hai cụ quá rồi…
Chiều, chỉ im lặng. Mình muốn “xét nghiệm” lại chính bản thân. Kết quả thật bất ngờ. Chẳng lẽ đã rơi mất hoặc vỡ tan tành vào hôm 0802 XĐ hoặc 1402 TĐ mất rồi? Ôi, sức hủy diệt của SPB thật ghê gớm, mình căm thù nó. Biết đâu sau này chỉ là sự luyến tiếc cho một điều đẹp đẽ nhưng sớm lụi tàn? Dù sao nếu có kiếp sau, mong rằng ông trời cho mình lại…
Vậy là mình đã quyết định được rồi, tuy không thật lớn lao nhưng lại rất quan trọng. Hy vọng mọi sự sẽ ổn.
Ngày mai mình sẽ gặp khách hàng. Ngày mai mình sẽ đi sinh nhật J. Ngày mai mình sẽ về sớm nấu cơm cho hai cụ. Ngày mai TQT sẽ trở lại với mọi người.
Lời em nói trong nhật kí sai rồi, Susu ạ. Em hãy luôn kề bên tiếp thêm sức mạnh cho anh nhé!
Hôm nay mới 7h đã dậy, vẫn sốt. Đêm qua mệt quá ngủ thiếp đi. Đang nhắn tin dở mà ngủ lúc nào không hay. Vẫn hâm hấp sốt, gượng mãi mới xuống giường được. Buổi sáng thật may mắn, gặp mấy đối tác đều xuôn xẻ cả, lâu rồi mọi thứ mới trôi chảy như vậy, mừng. Từ giờ trở đi mình sẽ lại đặt công việc lên trên hết, mình sẽ phải thật nỗ lực để thành công, để làm hài lòng những người thân đang trông chờ ở mình. Chai yo!!!
Trưa đang ngồi bần thần ở hồ Tây thì thằng Motorola lại gào lại, giật nảy người. Đợt vừa rồi, liên tiếp nhận được những tin xấu, những cú shock trí mạng đều qua điện thoại nên mình giờ cứ nghe thấy chuông báo là lại thấp thỏm, hoảng hốt, chắc thần kinh có vấn đề rồi… Từ chối mãi không được, đành dẫn địch đi Hàng Dầu mua giày dép, chẳng là con SH của địch mới bị Hugo vồ ngày hôm qua nên mình đóng vai xe ôm bất đắc dĩ vậy. Lòng vòng mãi, sau hơn hai tiếng hành xác mới chốt hạ xong, một đôi guốc điệu đà với giá chẳng rẻ chút nào: năm lít rưỡi. Haizzz, cũng may đòi quà sinh nhật là thứ này chứ lại đòi Iphone 4 thì chắc mình phải trốn quá. Địch bất ngờ làm mình cảm động ghê, tự nhiên thấy ấm áp. Với độ tuổi non nớt của địch mà có được hành động như vậy thật đáng trân trọng. Cảm ơn LA…
Nhắn tin lại xong cho HL, mình thấy bồi hồi. Cuối cùng mình cũng hiểu ra và chấp nhận thực tế đó, hãy bay đi và đừng nhìn lại. Mình sẽ vĩnh viễn không thể nào quên và ngừng...Ôi… Nếu…