Hắn vừa mới bắt mạch, xem qua lưỡi và đồng tử, cũng sơ bộ phán đoán được loại độc này và loại độc ‘Triền hương ti’ lúc trước hắn sử dụng tương tự nhau, đều là hỗn hợp độc dược. Muốn khu trừ từng loại độc tố bên trong một cách hoàn toàn, Hàn Lập vẫn chưa có bản sự đó, hắn hiện giờ chỉ có ‘thanh linh tán’ và một số phương pháp giải độc đặc biệt mà thôi.
Nghĩ tới đây, Hàn Lập âm thầm mắng chửi đám đại phu kia, không dám giải độc, mà bỏ nan đề này lại cho hắn. Tuy vậy, bề ngoài, khuôn mặt hắn vẫn lộ ra dáng vẻ trầm tư nghiên cứu.
Một lát sau, Triệu trưởng lão không nhịn được mở lời nói:
‘Tiểu oa tử ngươi! Ngươi rốt cục có hay không cứu được Lý trưởng lão? Nói xem nào!’
‘Triệu trưởng lão, ngươi cũng nóng nảy quá rồi, không thấy Hàn tiểu đại phu đang nghĩ biện pháp sao? Kiên nhẫn chút đi!’ Hàn Lập chưa trả lời, Mã phó môn chủ đứng một bên đã làm vẻ người tốt, nhạo báng luôn Triệu trưởng lão.
Triệu trưởng lão trợn trừng mắt, đang định há mồm ra nói cái gì, nhưng Hàn Lập không có đợi lão kịp mở miệng, đã kho khan nhẹ một tiếng, cắt đứt ý đồ phản kích của lão.
Hắn vừa ho khan một tiếng đã khiến cho tất cả mọi người trong phòng đều kinh ngạc nhìn, lúc này Hàn Lập mới nghĩ ra, tuổi mình mới chỉ hơn mười tuổi đầu, nhưng lại học bộ dáng lão nhân ho khan, hình như có chút buồn cười a! Bất quá, mục địch đạt được rồi, hắn cũng không muốn nghĩ tới việc phải nghe tranh chấp giữa hai bên.
‘Loại độc này là loại độc hỗn hợp, giải độc nó hết sức phiền toái, ta không dám cam đoan chắc chắn mười phần có thể giải được loại độc này, nhưng cũng có thể thử một lần. Trong quá trình giải độc có chút nguy hiểm, có thể nguy cấp tới tính mạng của Lý trưởng lão, chẳng biết mấy vị ở đây có muốn ta động thủ?’ Hàn Lập ra vẻ khó khăn, nói ra mấy câu.
Đối với Hàn Lập mà nói, không phải đi giải độc thì tốt hơn bởi vì hắn không thực sự nắm chắc.
Những lời này của Hàn Lập, làm cho mọi người phải nhìn nhau, ai cũng không dám để Hàn Lập động thủ giải độc, nhưng ngoại trừ Hàn Lập ra, những tên đại phu khác tựa hồ càng không được.
Một lúc lâu sau, vị Lý thị, phu nhân của Lý trưởng lão đột nhiên mở miệng nói:
‘Chẳng biết Hàn đại phu đối với cứu trị gia phu ta có mấy phần nắm chắc?’
‘Năm thành’ Hàn Lập không chút do dự nói.
‘Vậy được rồi, Hàn thần y cứ việc ra tay cứu người. Nếu phu quân ta xảy ra bất trắc, ta tuyệt không oán hận Hàn đại phu, có lẽ đó là thiên ý.’ Lý thị lộ ra thần sắc dứt khoát, hạ quyết tâm. Điều này nằm ngoài ý liệu của Hàn Lập.
‘Đệ muội, ngươi sao không suy nghĩ kỹ? Tên tiểu tử này tuổi còn nhỏ a, ta xem không đáng tin cậy!’ Triệu trưởng lão có chút nóng nảy, vội vàng khuyên can Lý thị đang nhất thời xúc động.
‘Ta nghĩ kỹ rồi, nếu không để Hàn đại phu giải độc, phu quân ta sợ rằng không sống nổi qua đêm nay, đổi lại, không bằng mạo hiểm một lần, còn có nửa phần hi vọng có thể cứu được.’ Lý thị có chút thương cảm, cúi đầu nhẹ giọng nói.
‘Vậy…’ Triệu trưởng lão á khẩu không nói được gì.
Hàn Lập nhìn mấy người còn lại, hình như cũng không có phản đối quyết định của Lý thị, liền nhanh chóng lấy từ trong túi thuốc đem theo một cái bình nhỏ màu xanh, từ bên trong lấy ra một viên dược hoàn màu đỏ.
‘Ai đó lấy cho ta một cốc nước ấm, hòa viên dược hoàn này vào trong rồi cho Lý trưởng lão uống vào.’
‘Để ta’ Hàn Lập còn chưa dứt lời, một thanh âm thanh thúy, rõ ràng truyền tới.
Trương Tụ Nhi mắt sưng đỏ, vốn đang đứng ở gần đó bỗng lên tiếng, liền sau đó đi ra khỏi phòng.
Lệ Phi Vũ bỗng ngẩn người ra một lúc, sau đó liền theo ra ngoài. Hàn Lập thấy vậy trong lòng không nhịn được xỉ vả Lệ Phi Vũ một phen.
Chỉ một lát sau, Trương Tụ Nhi vẻ mặt bất đắc dĩ đi vào, hai tay trống trơn, mà Lệ Phi Vũ đang cẩn thận bê một cốc nước, đi sát theo sau.
Mọi người trong phòng nhìn thấy cảnh tượng tốt này, đều không nhịn được vui vẻ lên chút, trong ánh mắt lộ ra vẻ cười cười, điều này làm cho Trương Tụ Nhi mặt đỏ ửng, tay chân thất thố, lộ ra thần thái thiếu nữ trong chốn khuê phòng.
Bất quá việc này làm cho không khí khẩn trương trong phòng giảm đi không ít, làm cho tâm tình mọi người cũng giảm bớt, nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Lệ Phi Vũ ngoan ngoãn cầm chén bưng đến cho Lý thị.
‘Hàn đại phu, ngươi xem chén nước đã được đun sôi này có dùng được không?’ Lý thị chuyển ánh mắt sáng hỏi ý kiến Hàn Lập.
‘Có thể được.’
Hàn Lập sớm đã nhìn qua cốc nước, gật đầu rồi tiếp lấy quai cốc. Hắn bỏ viên dược hoàn kia vào trong nước, cả chén nước trong chớp mắt bỗng hóa thành màu hồng.
‘Cho Lý trưởng lão uống hết là được, nữ nhân các người vốn tinh tế cẩn thận, ngươi tới làm việc này đi.’ Hàn Lập lấy tay đưa chén thuốc cho đối phương.
Lý thị vội vàng đáp ứng, không có từ chối.
Đối với nàng mà nói, mỗi câu nói của Hàn Lập đều liên quan đến tính mạng của phu quân, như thế nào mà không nghe cho được.
‘Đây rốt cuộc là thuốc gì?’ Lý thị nhìn vào chén thuốc, sau đó cẩn thận đem chén thuốc màu đỏ này bón vào miệng Lý trưởng lão, Triệu trưởng lão có chút không nhẫn lại được, liền hỏi ngay vấn đề mà mọi người trong phòng đều muốn biết.
‘Là một loại thuốc giải độc ta tự chế, hi vọng sẽ có chút hiệu quả.’ Hàn Lập lãnh đạm trả lời.
Hắn không muốn mọi người biết đến ‘Thanh linh tán’, ai biết loại thánh dược giải độc này có đem lại phiền toái cho hắn hay không, dù sao cẩn thận vẫn tốt.
Một lúc lâu sau khi cho Lý trưởng lão uống thuốc, nét mặt già nua đầy hắc khí của Lý trưởng lão bắt đầu trở lên nhạt dần, độc ban trên người cung từ từ chuyển biến, bắt đầu thu nhỏ lại.
Loại biến hóa có thể quan sát này, cho dù là kẻ chẳng hiểu biết gì cũng biết được độc trên thân Lý trưởng lão đang được khu trừ dần dần. Sự tình đang theo chiều hướng tốt mà phát triển.
Chứng kiến hết thảy sự tình, mọi người trong phòng không nhịn được đã bắt đầu vui vẻ ra mặt, ánh mắt nhìn Hàn Lập đã không còn như lúc đầu. Chỉ có Triệu trưởng lão mặt mũi vẫn như cũ, dùng cái mũi hừ nhẹ một tiếng, bất quá, thần sắc lão cũng hòa hoãn đi không ít.
Thấy mình còn chưa thi triển thủ pháp giải độc mà độc tố bắt đầu biến mất, Hàn Lập cũng có chút giật mình.
‘Thanh linh tán’ lại có hiệu quả như vậy, đúng là nằm ngoài dự liệu của hắn. Có lẽ loại độc này cũng không có cái gì quá lợi hại, trong lòng hắn không khỏi nghĩ như vậy.
Mắt thấy sự tình đang phát triển theo chiều hướng có lợi, Hàn Lập đã có chút buồn bực. Nguyên nhân căn bản có hai nguyên nhân: Thứ nhất, là vừa rồi khi giải độc hắn có nói qua, quá trình giải độc có chút nguy hiểm, nhưng nếu độc tính cứ thế này mà dễ dàng bị khu trừ, chẳng phải chính hắn đã nói dối sao, làm cho người khác nghĩ rằng hắn cố ý dấu diếm, không muốn giải độc?
Thứ hai, ‘Thanh linh tán’ đối với độc của kẻ khác thì lại có tác dụng như vậy, tại sao lại không có tác dụng với loại độc trên cơ thể mình cơ chứ? Loại độc tiềm tàng trong cơ thể này đã làm cho Hàn Lập vẫn luôn lo lắng cho tới nay.
Hàn Lập âm thầm ấm ức, nhưng vì để bảo trì hình tượng thần y của mình, hắn phải làm ra vẻ mọi việc đều nằm trong dự liệu, bộ dạng mỉm cười, không nói.
Ánh mắt Hàn Lập trấn tĩnh, đã lừa phỉnh mọi người nơi đây tưởng rằng công hiệu của dược hoàn là đã nằm trong dự liệu của hắn, cho nên đối với hắn càng khâm phục hơn.
Mã phó môn chủ cười rất khoan khoái, mà trên nét mặt còn vương một tia đắc ý, tựa hồ Hàn Lập như đã là người của phe hắn. Có lẽ hắn cho rằng, hiện giờ hắn chính là người duy nhất có thể thu nạp được Hàn Lập, nên mới sảng khoái mà cười như vậy.
Nhưng không bao lâu, tình huống đột nhiên phát sinh biến hóa.
‘Bất hảo!’ Trương Tụ Nhi kêu lên một tiếng.
‘Di phụ trên mặt hắc khí hình như lại nổi lên.’
Lời này làm cho mọi người trở nên kinh hãi, mấy người không bình tĩnh vội vàng tiến tới xem, trong đó có cả vị Triệu trưởng lão.
Hàn Lập nghe xong, trong lòng có chút sửng sốt, nhưng cũng không có chen vào trong ngay vẫn mà đứng ngoài.
Nhưng Lý thị cũng là người có tâm cơ, có tầm nhìn, nàng vội vàng ngăn hai tên tiểu bối lại, để cho bọn họ xuống giường lấy chỗ trống cho Hàn thần y tới chuẩn đoán.
Hàn Lập thấy phía trước có khoảng trống, mới từ từ đi tới, cẩn thận mà quan sát.
Ước chừng sau nửa tuần hương, Hàn Lập cuối cùng khẳng định, đó không phải là hắc khí phát triển thêm, mà chỉ là do độc tính không hoàn toàn bị khu trừ sạch sẽ, cho nên trên mặt mới còn sót lại vài tia hắc khí như vậy thôi.
Hàn Lập sau khi kết luận xong, khẽ liếc mắt về phía Trương Tụ Nhi, hiểu rằng nàng ta có chút lo lắng thái quá.
Ánh mắt Hàn Lập có chứa ít trách móc thần sắc nhưng không bị mọi người phát giác, chỉ có Lê Phi Vũ vốn luôn ở cạnh Trương Tụ Nhi nhìn thấy mà thôi, hắn trừng mắt nhìn Hàn Lập một cái, hiển nhiên là vì Hàn Lập dám mạo phạm nữ thần trong lòng hắn.
Hàn Lập á khẩu luôn, xem ra Lệ Phi Vũ sau khi rơi vào võng tình, đã biến thành trọng sắc khinh bạn mất rồi.
Hắn không muốn cùng tên bị nữ sắc làm cho hôn ám đầu óc kia dây dưa, mà phục hồi tinh thần lại, tiếp tục suy nghĩ về tình trạng của Lý trưởng lão.
Lý trưởng lão ngoại trừ hắc khí không có tan hết trên mặt, độc ban trên người cũng không có tiêu thất đi, mà lúc này nhỏ như hạt đậu. Xem ra thân thể không có tỉnh lại là do dư độc vẫn còn tồn lại trên người.
Xem đến đây, Hàn Lập biết rằng, thủ pháp giải độc mà mình đã chuẩn bị trước, xem ra phải đem ra dùng rồi. Cũng không cần phải rầu rĩ vì những chuyện mình đã suy nghĩ, biểu hiện vừa rồi xem như đúng trong dự liệu của mình.
‘Đi tìm một chậu nước tới đây, nhớ đổ đầy nước vào trong đó.’ Hàn Lập không khách khí lên giọng sai bảo.
Lần này không có phiền đến Trương Tụ Nhi làm, Mã Vinh ứng thanh một tiếng rồi chạy ra ngoài.
Hàn Lập quay đầu lại, trịnh trọng nói với Tiễn trưởng lão và Mã phó môn chủ:
‘Sau đây cần hai vị giúp một tay, dùng nội lực đem độc dược còn nằm lại trong người Lý trưởng lão bức ra ngoài qua mấy huyệt đạo, sau đó ta sẽ dùng kim châm phóng huyệt để giải độc, đem huyết độc giải khai, không biết hai vị có làm được không?’
Mã phó môn chủ ánh mắt lóe lên không ngừng, nhưng vẫn đáp ứng. Tiễn trưởng lão thì chỉ lạnh lùng gật đầu, đáp ứng một cách dứt khoát.
‘Tại sao phải tìm bọn họ hai người, chẳng lẽ ta không làm được sao?’ Triệu trưởng lão có ý không vui, cảm giác Hàn Lập xem nhẹ hắn.
Hàn Lập âm thầm thở dài, xem ra cần phải giải thích rõ ràng cho lão gia hỏa cố chấp này mới được.
‘Triệu trưởng lão luyện Hỗn viên chưởng, vốn là ngoại công. Bàn về nội lực tinh thuần, ta nghĩ bọn hai người Mã phó môn chủ thích hợp hơn.’ Hàn Lập không gắt gỏng hay tức giận, nhẹ nhàng nói.
‘Này…’
Đối phương bị Hàn Lập nói cho lời này liền không còn nói được gì nữa.
Hàn Lập không có để ý tới lão hồ đồ cao ngạo này nữa, quay ra nhìn những người khác trong phòng ra lệnh:
‘Trừ Mã phó môn chủ hai người ra, tất cả những người khác đều đi ra ngoài, tiếp theo ta dùng thủ pháp giải độc, không muốn cho mọi người quan sát, hơn nữa trong quá trình giải độc, tuyệt đối cần thanh tĩnh, kiêng kỵ bị người khác quấy rầy.’
Hàn Lập vừa nói xong, mọi người trong phòng có chút ngẩn ra, nhưng rất nhanh Lý thị đã tiếp nhận, nàng cung kính thi lễ nói: ‘Phu quân ta làm phiền mấy vị rồi.’ Sau đó rất nhanh đi ra khỏi phòng trước.
Có Lý thị dẫn đầu đi ra, những người khác mặc kệ có nguyện ý hay vui vẻ không, đều không làm gì được hơn là theo chân Lý thị đi ra phòng khách.
Đợi sau khi Mã Vinh bê chậu nước vào, Hàn Lập liền lập tức đuổi ra, sau đó đóng chặt cửa phòng ngủ, chỉ để lại mọi người bên ngoài đang ngơ ngác nhìn nhau.
Thời gian trôi qua một cách chậm chạp, từng phút, từng phút một. Cũng không biết đã trải qua bao lâu, cách cửa phòng ngủ vẫn chưa mở ra, mà từ trong phòng ngủ, cũng không có tiếng động nào truyền ra cả.
Loại yên lặng đến khác thường này làm cho mọi người đang đợi tin tức trở nên bất an, một bóng ma vô thanh vô tức hiện lên trong lòng mọi người, mà ngay Lý thị sắc mặt vốn bình tĩnh cũng đã bắt đầu đứng ngồi không yên, chứ chưa nói tới vị Triệu trưởng lão nóng tính kia, sớm đã đi lại lòng vòng trong phòng khách không biết bao nhiêu vòng rồi.
Cho đến lúc mọi người trong phòng khách gần như mất hết kiên nhẫn thì ‘cạch’ một tiếng, cánh cửa phòng ngủ được mở ra từ bên trong.
Mọi người đều hướng ánh mắt về nơi âm thanh phát ra, trên nét mặt mọi người phảng phất đều rất hồi hộp, ngưng trọng.
Hàn Lập vẻ mặt mệt mỏi từ trong phòng bước ra, hắn thấy vẻ mặt ngưng trọng của mọi người liền mỉm cười nói:
‘Không có việc gì nữa rồi, dư độc đã hoàn toàn bị khu trừ sạch sẽ, Lý trưởng lão chỉ cần nghỉ ngơi nốt đêm nay, sáng mai sẽ tự động tỉnh lại.’
Hàn Lập nói những lời này rất tự tin, trên thực tế, hắn cũng không có nghĩ tới lần thanh trừ dư độc này lại tiến hành thuận lợi như thế, một điểm bất trắc cũng không có xảy ra.
Lý thị nghe xong những lời đó liền mừng ra mặt, nguyên tâm tình buồn bực trước đó bổng biến mất. Mà mấy vị tính tình khẩn trương vội vàng sấn tới xem, Hàn Lập liền đưa một tay lên cản bọn họ lại.
‘Lý trưởng lão hiện thân thể rất yếu, cần tránh bị làm phiền, mà Mã phó môn chủ hai người vì khu độc mà nguyên khí đại thương, đang điều tức trong đó. Ta xem, càng ít người vào càng tốt, mà tốt nhất thì chỉ nên để một mình Lý phu nhân vào là được.’ Hàn Lập trịnh trọng nói với Lý phu nhân.
Lý thị nghe được tin tốt như vậy, làm sao còn có ý kiến gì khác, vội vàng gật đầu đáp ứng, mà cũng quên cảm tạ Hàn Lập, liền vội vàng đi vào phòng ngủ.
Lý thị vừa vào đến trong phòng thì ngửi thấy một cỗ xú khí chi vị bốc ra, sau đó chỉ thấy Mã phó môn chủ cùng Tiễn trưởng lão đang ngồi khoanh chân trước giường, nhắm mắt điều tức.
Trên mặt đất, nằm giữa hai người bọn họ có một chậu máu đen ngòm, cỗ xú khí tinh huyết là từ đó mà ra.
Bọn họ hai người sắc mặt tái nhợt, xem ra những lời Hàn Lập vừa nói không sai, bọn họ đã hao phí không ít công lực.
Lý thị nhất thời trong lòng xuất hiện vài phần cảm kích đối với bọn họ.
Nàng tuy không biết võ công, những do tiếp xúc với giới giang hồ lâu năm nên cũng biết rằng, vào lúc này không nên quấy rầy hai người bọn họ, nên vội vàng đi chậm lại, nhẹ nhàng đi tới trước giường, chăm chú nhìn người đang nằm trên đó.
Chỉ thấy Lý trưởng lão đang nằm ngủ một cách ngon lành, những thống khổ ban đầu đã vô ảnh vô tung biến mất. Tuy nói sắc mặt vẫn còn tái xanh, vàng vọt nhưng hắc khí trên mặt đã hoàn toàn biến mất, độc ban trên người cũng chỉ còn là vết mờ mờ, làm cho người nhìn lướt qua sẽ không nhận ra được.
Xem ra độc tính đã hoàn toàn được giải trừ, Lý thị nhịn không được vui sướng vô cùng.
Qua một lúc lâu sau, nàng khẽ lấy tay lau đi ngấn lệ trên mắt, lúc này nàng mới nghĩ ra mình còn cần phải cảm tạ Hàn Lập mới đúng. Vì vậy, nhẹ nhàng quay người trở về phòng khách, nhưng vừa ra đến cửa, liền bị mọi người vây lấy, hỏi thăm không ngừng, và cũng không thấy Hàn Lập còn ở đó.
Nàng có chút kinh ngạc, vội hỏi bọn Mã Vinh vẫn đứng ngoài vài câu.
Nghe bọn họ trả lời xong, Lý thị mới biết được, Hàn Lập sau khi kê một phương thuốc dưỡng thân bồi khí xong, liền cáo từ ra về, mà cũng không có ở lại thêm nửa khắc.
Lý thị nghe xong, hồi lâu không nói được câu gì, nhưng trong lòng đã có quyết định, đợi sau khi Lý trưởng lão thân thể khang phục, vợ chồng hai người nhất định sẽ tìm tới đáp tạ ơn cứu mạng của Hàn Lập.
Lý thị cũng không có phát giác, trong phòng không chỉ có Hàn thần y biến mất mà còn có thêm một người nữa, đó chính là kẻ vốn không rời Trương Tụ Nhi một bước, Lệ Phi Vũ.
Bên cạnh một con đường nhỏ heo hút, dưới bóng cây đại thụ rậm rạp, có một người đang nằm trên thảm cỏ, đang nhàm chán đếm số lượng lá xanh phía trên đầu, đó chính là Hàn Lập mới từ chỗ Lý trưởng lão đi ra.
Khi hắn đếm lá xanh gần tới con số hàng nghìn, một bóng đen từ trên không bỗng xuất hiện, tư thế như lão ưng tróc kê (chim ưng vồ gà) đánh tới, thoạt nhìn khí thế vô cùng hung hẵn, phảng phất như có thầm cừu đại hận vậy.
‘Uy! Đừng làm loạn, mỗi lần thấy mặt ta, người như thế nào lại muốn động thủ cước, mà ta cũng đâu phải cô nương Trương Tụ Nhi kia đâu chứ!’
Hàn Lập vừa nói những lời này, bóng đen kia tại không trung linh động xoay người lại, nhẹ nhàng phiêu phù xuống bên cạnh Hàn Lập, tư thế cực kỳ mĩ diệu, đúng là Lệ Phi Vũ vừa đuổi theo tới.
‘Hàn Lập, bộ dáng đen xì của ngươi mà cũng đòi so với Trương Tụ Nhi cô nương sao? Này không phải là hạ thấp giá trị con nhà người ta sao?’
Lệ Phi Vũ vừa nghe thấy thế, không có tức giận mà nhẹ nhàng dùng chân đá thẳng vào mông Hàn Lập, coi như là trừng trị.
Hàn Lập nghe xong, liền trợn tròn mắt, sau đó giống như con cá quẫy nước, bật đứng dậy.
‘Xem ra, Lệ đại sư huynh của chúng ta đúng là trọng sắc khinh bạn rồi, ta thật sự là chọn bạn không cẩn thận!’
‘Đừng nhiều lời lung tung, ngươi rốt cục bảo ta tới đây làm gì? Phải biết rằng, ta thật vất vả mới tìm được cơ hội đến gần Trương cô nương, sao có thể lãng phí như vậy, nếu không nói rõ nguyên nhân, ngươi đừng mơ tưởng thoát đi.’ Lệ Phi Vũ hiển nhiên rất bực tức, đối với lần ước hẹn không rõ nguyên nhân này, thật sự là thâm ác đến cùng cực.
‘Ta có ước hẹn ngươi ra đây sao? Ta thế nào lại không biết nhỉ, chính miệng ta nói ra à?’ Hàn Lập cố ý làm ra vẻ thất kinh, phi thường khoa trương.
‘Lúc ngươi đi ra, đã nháy mắt với ta, trừ phi người mù không thấy gì, chứ không mọi người đều biết là ngươi ra hiệu. Đừng nháo nữa, có chuyện gì thì nói mau, không ta trở về đây.’ Lệ Phi Vũ xoay người như muốn đi, làm Hàn Lập nhìn không ra hắn là đùa hay là thật.
Hàn Lập không muốn tiếp tục trêu đùa đối phương, thần sắc đột nhiên biến đổi, nghiêm nghị nói với Lệ Phi Vũ:
‘Đừng trách ta lắm miệng, lấy thân phận bằng hữu ta muốn hỏi ngươi một câu, Trương Tụ Nhi kia có biết ngươi uống Trừu tủy hoàn, chỉ còn sống được mấy năm?’
Lệ Phi Vũ vừa nghe thấy thế, thoắt một cái, khuôn mặt hắn trở nên nhợt nhạt vô cùng, không một tia huyết sắc, một hồi lâu không nói câu gì.
Hàn Lập khẽ thở dài, chẳng cần phải hỏi nữa, vẻ mặt đối phương đã làm sáng tỏ mọi việc rồi.
‘Ngươi cần gì phải kéo ta ra khỏi giấc mộng đẹp cơ chứ!’ Lệ Phi Vũ ánh mắt đau xót, một hồi lâu mới nói được một câu.
Hàn Lập không có trả lời chất vấn của Lệ Phi Vũ mà vỗ vỗ nhẹ lên đối phương, an ủi.
‘Ngươi hẳn là đã nghe qua, tình cảm là thứ gì đó, ngươi vì nó càng nhiều, nó càng làm cho ngươi thống khổ.’ Hàn Lập rốt cục thấy tâm tình đối phương đã hơi có chút vững vàng, liền nói ra một câu triết lý, làm cho Lệ Phi Vũ nghe thấy phải sửng sốt.
‘Nhân dịp ngươi còn chưa bị vùi lấp trong đó, ta đem ngươi cứu ra, cũng là vì để sau này người bớt thống khổ đi một ít.’ Hàn Lập chậm rãi bổ sung thêm một câu.
Lệ Phi Vũ ngơ ngác nhìn Hàn Lập, thần sắc có chút kỳ quái.
‘Sao nào? Có vấn đề gì sao?’ Hàn Lập bị ánh mắt của Lệ Phi Vũ dọa cho sợ hãi, vội vàng nhìn lại toàn thân mình.
‘Tên tiểu tử ngươi giỏi lắm nhỉ? Được nhiêu tuổi rồi mà nhìn trần thế như những lão già giống nhau, chẳng lẽ ngươi cũng đã trải qua nam hoan nữ ái?’ Lệ Phi Vũ đột nhiên mở miệng hỏi.
‘Đương nhiên là chưa, nhưng lời này là ta hiểu được từ khi xem sách, nó rất có đạo lý, ta mượn những lời này để giải khai cho ngươi thôi.’
‘Nga! Nguyên lai là như vậy, ta nói cho nghe này, bằng vào bộ dáng tiêu sái ngọc thụ lâm phong của ta, như thế nào lại có thể kém ngươi ở phương diện này, mà ngươi nói to tát như vậy, hóa ra chỉ là nói trên sách vở mà thôi!’ Lệ Phi Vũ thở dài một cái, vỗ vỗ ngực mình, phảng phất như hắn vừa bị dọa không ít.
Hàn Lập á khẩu luôn, tên tiểu tử này khôi phục cũng nhanh quá, vừa rồi bộ dáng còn giống như không muốn sống, chớp mắt cái lại biến thành tươi cười, thật là một tên tâm tình biến hóa.
Bất quá, Hàn Lập vẫn làm bộ dạng nhất định phải làm rõ, truy hỏi đến cùng, tiếp tục hỏi:’ Người thực sự nhẫn tâm với Trương Tụ Nhi cô nương sao? Nhìn thấy người ta lao vào vòng tay người khác ngươi cũng không có động tâm?’
Lệ Phi Vũ khuôn mặt vốn đang cười cười, lập tức trở nên lãnh khốc vô tình, tràn ngập sát khí lạnh lùng nói: ‘Ai dám động vào Trương Tụ Nhi, ta tựu chặt hết tay chân của hắn.’
‘Sau khi ta chết, ta có muốn quản cũng không thể, nhưng trong lúc ta con sống, Trương Tụ Nhi cô nương sẽ chỉ là của riêng mình ta.’ Lời nói của hắn như thể làm cho người nghe lạnh cả người.
Hàn Lập nhìn khuôn mặt Lệ Phi Vũ trở nên có chút tức giận, một lời bất phát, hắn cũng không biết nên nói thế nào thì tốt.
Đột nhiên, khí thế trên người Lệ Phi Vũ thu lại, bộ mặt cười cợt lại xuất hiện, hắn nháy nháy hai mắt, hắc hắc cười lớn nói:
‘Thế nào, khí thế vừa rồi của ta rất khá đúng không! Có đúng không rất có khí phách, có bản sắc kiều hùng, làm cho người đối với ta sinh ra bội phục, muốn ngay lập tức đầu phục.’
Hàn Lập bị những lời lung tung này làm cho cười khổ, mới nói được mấy câu cảm động, nhưng ngay sau đó đã lại lộ ngay bản chất.
Hàn Lập hung hăng từng mắt nhìn hắn một hồi lâu, cắn răng nghiến lợi nói: ‘Kiêu hùng? Ta thấy giống cẩu hùng thì đúng hơn!’
Lệ Phi Vũ ‘ha ha’ cười một cách bất cần, hắn cười phi thường sảng khoái, tựa hồ hắn vì có thể nhất thời trấn áp Hàn Lập mà cảm thấy cao hứng.
Hàn Lập dần dần khôi phục lại bình tĩnh, yên lặng. Trong lúc đối phương đang cười, đột nhiên thản nhiên nói:
‘Lúc trước ta đã nhắc ngươi rồi, ngươi nắm rõ ràng tình cảnh của ngươi, ta hôm nay nói thêm một lần nữa, nếu như ngươi tán công, ta còn có thể giúp ngươi sống lâu hơn, cứ như vậy ngươi có thể cùng Trương cô nương sống với nhau lâu hơn, mà ngươi cũng sẽ không cần phải lo lắng thêm gì nữa.’
Lệ Phi Vũ ngừng cười đùa, sắc mặt hắn trầm xuống, trong mắt bạo phát vài tia tinh quang bắn thẳng về phía Hàn Lập, cũng không có đáp lời.
Nhưng Hàn Lập sắc mặt như thường, một chút biến đổi cũng không có, chỉ dùng ánh mắt bình thản nhìn đối phương.
Một khoảng thời gian ngắn sau, Lệ Phi Vũ mới đem thần quang trong mắt thu liễm lại, sắc mặt cũng dễ coi hơn chút.
‘Hàn Lập ngươi không phải là không biết, ta tuyệt sẽ không nghĩ đến việc tán công. Ta biết ngươi là tốt với ta, nhưng từ nay về sau đừng nhắc tới việc này nữa, có được không?’ Hắn miễn cưỡng cười nói, trong thanh âm hắn có chứa vài phần khẩn cầu.
‘Hơn nữa, ngươi cho rằng khi ta trở thành một kẻ bình thường, trói gà không chặt thì Trương cô nương còn có thể để ý tới ta sao?’ Nhưng lời này của Lệ Phi Vũ mang theo chút âm hưởng tự giễu.
Hàn Lập im lặng, quay đầu qua một bên, dọc theo hướng mà Lệ Phi Vũ đã đi tới, lặng lặng một lúc, sau đó mới trầm giọng nói:
‘Nếu ngươi đã có quyết định rồi, ta sau này cũng không khuyên can nữa, ngươi trở về đi, hi vọng ngươi cùng Trương Tụ Nhi cô nương thật sự có thể đến với nhau.’
Lệ Phi Vũ nghe được Hàn Lập nói thế, lập tức vui vẻ ra mặt, hắn dùng sức vỗ vào bả vai Hàn Lập mấy cái.
‘Hảo huynh đệ, hôm nay nghe được mấy câu đó, thật sự là rất cao hứng, vậy ta đi trước nhé.’
Thân hình hình trồi lên sụp xuống mấy lần đã biến mất tại cuối con đường, không còn thấy tăm hơi.
‘Đau thật a!’ Đầu vai Hàn Lập đột nhiên đau nhói, vừa rồi Lệ Phi Vũ vỗ vỗ mấy cái, xem ra đã lén sử dụng nội kình, để làm cho bây giờ bả vai hắn lồi lên, u một cục như cái bánh bao nhỏ, thật sự là rất đau.
‘Tên tiểu tử thối này, để trả thù ta vì đã bới lỗi đau của hắn ra, dĩ nhiên dùng phương pháp này trả thù ta.’ Hàn Lập một bên nghĩ tới, một bên luống cuống móc bình thuốc chữa thương trong ngực ra, cởi áo ra, lộ ra bờ vai.
‘Khái, vất vả lắm mới làm việc thiện một lần, vậy mà lại có kết quả như vậy, xem ra mình không hợp để làm việc tốt cho lắm! Tốt hơn là về lĩnh ngộ pháp thuật thôi! Lần ám toán này, lần gặp mặt tới đòi lại sau vậy!’ Hàn Lập có chút không cam lòng, nghĩ thầm như vậy.
Thời gian dần trôi qua, lại thêm một quãng thời gian dài nữa, lúc này Hàn Lập đã mười tám tuổi rồi.
Trong lúc này, Thất huyền môn và Dã Lang bang không ngừng ám đấu, rốt cuộc chính thức tuyên chiến.
Từ đó về sau, hai cỗ thế lực liên tục pháp ra những cuộc xung đột lớn nhỏ. Làm không ít những kẻ cùng tiến sơn với Hàn Lập phải táng thân, làm cho Hàn Lập cảm khái không thôi.
Chuông lớn ngoài cốc khẩu, cũng bởi vì số lượng thương vong tăng lên mà bị gõ nhiều hơn, việc này làm cho Hàn Lập có không ít cơ hội luyện tập các loại kỹ xảo cứu trị, làm cho y thuật của hắn có những bước tiến bộ thật lớn.
Bất quá, mặc dù Hàn Lập đúng là diệu thủ hồi xuân, nhưng vẫn có không ít người, ngay cả các nhân vật thuộc trung, cao tầng phải chết, bọn họ hoặc là chết tại tràng đấu, hoặc là do thương thế quá nặng mà chết trên đường về, ngay cả cho Hàn Lập cơ hội cứu trị cũng không có.
Nhưng cũng vì thế, song phương đều bắt đầu lộ ra không ít thanh niên cao thủ, ngồi vào vị trí của những kẻ đã vẫn lạc.
Tỷ như, Ngũ sát Tam ưng Nhị báo của Dã lang bang, hay Thất kiệt Song hùng của Thất huyền môn. Mà trong đám đó, nổi danh nhất lại là Lệ Phi Vũ, một trong Song hùng của Thất huyền môn. Hắn giết chết một tên tử y chưởng kỳ sứ, đạt được ngôi vị phó đường chủ Ngoại nhận đường, có thể nói trên thì quyền cao chức trọng, mà cảm tình của hắn và Trương Tụ Nhi cũng phát triển rất nhanh, có lẽ đã tới bước đàm hôn luận giá rồi.
Hàn Lập sau khi biết việc này, chỉ có thể khẽ thở dài. Hắn không biết Lệ Phi Vũ làm thế là đúng hay sai. Dù sao hắn cũng không phải là Lệ Phi Vũ, không có rơi vào hoàn cảnh đó, cũng không thể nào phán đoán được sự việc đúng sai.
Bất quá, nếu như đổi lại là hắn, để hắn phải trơ mắt nhìn người yêu đầu hoài tống bão trong tay kẻ khác, Hàn Lập tự hỏi chắc hắn không làm nổi. Nhưng biết rõ mình sẽ chết đi, mà còn muốn lấy đối phương, hắn không đủ can đảm để làm vậy.
Bởi vậy, Hàn Lập cũng chỉ có thể giả câm giả điếc, dù sao hắn cũng là kẻ gần gũi mình nhất. Lệ Phi Vũ đúng là hảo hữu của mình, đương nhiên phải thiên lệch về hắn một chút, Hàn Lập lúc này tâm lý cũng an tĩnh xuống một chút.
Mặt khác, gần đây xảy ra một sự kiện trọng yếu khác, làm hắn mất nhiều tâm lực, nhưng cũng làm cho hắn không thể phân tâm được.
Trải qua vố số lần thất bại, cuối cùng Hàn Lập đã học được cách sử dụng môn pháp thuật ‘Ngự phong quyết’.
‘Ngự phong quyết’ cũng giống như ‘Thiên nhãn thuật’, đều là môn pháp thuật phụ trợ, chỉ có thể sử dụng trên thần mình, không thể làm phép lên thân người khác. Bất quá, công dụng của nó so với ‘Thiên nhãn thuật’ thì lớn hơn nhiều.
Sau khi thi triển ‘Ngự Phong Quyết’ Hàn Lập cảm thấy thân mình nhẹ bẫng, mũi chân nhẹ nhàng khẽ điểm một cái, liền dễ dàng có thể bay ra xa mấy trượng mà không uổng tí lực nào, tư vị chạy trên đất bằng với tốc độc cao như thế thật tuyệt vời, cảm giác như vất bỏ hết thảy mọi thứ ở phía sau. Làm cho Hàn Lập mỗi ngày phải chạy trong cốc như điên hơn năm, sáu lần mới bỏ qua. Làm cho hắn trở thành kẻ cuồng khinh công cao thủ.
Đương nhiên loại hiệu quả gia tốc này và ‘La yên bộ’ khác xa nhau. ‘La yên bộ’ là môn bí thuật rất khó luyện được, nó có thể biến cái không thể thành có thể, trong cự ly ngắn, hao phí một lượng lớn thể lực dùng để gia tốc. Bộ pháp này mà được thi triển trong địa phương nhỏ hẹp thì vô cùng kỳ diệu.
Mà ‘Ngự phong quyết’ khi thi triển thì bất đồng, ngoại trừ không ngừng tiêu hao pháp lực thì không mất một ít thể lực nào cả, có thể mặc ý chạy như điên, tuyệt sẽ không xuất hiện hiện tượng mất sức. Loại gia tốc hiệu quả này vẫn phải dùng pháp lực để duy trì, một khi không còn phép lực thì ‘Ngự phong quyết’ mới ngừng lại mà thôi. Bởi vậy, ‘Ngự phong quyết’ thường được tu tiên giả cấp thấp sử dụng để đi đường dài hoặc chạy khi cần thiết. Có thể nói đây là một môn pháp thuật bắt buộc phải học của hầu hết tu tiên giả cấp thấp.
Hàn Lập từ sau khi học được ‘Ngự phong quyết’, hứng thú đối với hai loại pháp thuật ‘Định thần phù’ và ‘Khu vật thuật’ càng gia tăng nhiều, gã tổn hao một lượng lớn thời gian và tinh lực lên trên chúng, hi vọng có một ngày giống như ‘Ngự phong thuật’ kia đột nhiên có thể triệt để lĩnh ngộ được.
Nhưng trải qua rất nhiều lần nghiên cứu sâu, Hàn Lập vô tình phát hiện, không cách nào thi triển được hai loại pháp thuật này, có lẽ không hẳn nguyên nhân là do bản thân gã, mà khả năng là do điều kiện bên ngoài khi thi triển không đầy đủ.
Theo như sách nói ‘Định thần phù’ là một loại phù chú, điều kiện cần khi sử dụng là phải chuẩn bị trước pháp phù. Do trước kia Hàn Lập vẫn hay dùng giấy vàng mua từ thị trấn gần đó, rồi chiếu theo đồ hình phù hiệu ghi trên sách, dùng bút vẽ ra cái gọi là pháp phù.
Mặc dù trong sách tịnh không có nói muốn chế tạo pháp phù thì cần dùng loại sơn nào, nhưng gã nhớ lại tấm pháp phù có màu bạc của Mặc đại phu, tự nhiên sử dụng loại xa xỉ phẩm - bột bạc. Loại nguyên liệu này có hiệu quả hay không, Hàn Lập không hề biết, nhưng ít nhất xét từ bề ngoài mà nói, mấy tấm pháp phù tự tạo này cùng với thí dụ mẫu ở trong sách hoàn toàn giống nhau.
Đáng tiếc, chỉ là bề ngoài giống nhau thì vẫn chưa được.
Khi Hàn Lập dùng chú ngữ để thôi động pháp phù, phù hiệu trên mặt pháp phù tịnh không giống như lúc Mặc đại phu sử dụng, phát ra ngân quang chói mắt, cũng không có hiện tượng kì dị nào khác phát sinh, có thể nói cách thi triển của hắn đã triệt để thất bại, khiến cho hắn hãm vào quẫn cảnh, tiến thối đều khó. Bởi vì gã không biết, thất bại của cách thi triển là do chú ngữ hoặc nhầm lẫn tư thế khi bấm quyết, hay là do chế tạo pháp phù không thành công.
Nhưng trải qua lần nghiên cứu này, sự việc đã khác.
Thông qua tra cứu sâu các loại tư liệu có liên quan và các loai thư tịch có nói tới truyền thuyết pháp thuật, Hàn Lập cuối cùng đã phát hiện, pháp phù mà các tu tiên giả sử dụng, chắc chắn không phải dùng loại giấy bình thường và loại sơn tuỳ tiện mà mấy người phàm vẫn dùng để chế tạo ra, mà chính là do những vật liệu có ở chỗ các tu tiên giả chế ra, nói không chừng trong lúc chế tác còn cần những phương pháp đặc biệt. Chính vậy nên gã có tận lực thủ thế, đọc chú ngữ, nhưng thi triển vẫn là không thể thành công.
Về phần ‘Khu vật thuật’ cũng là đạo lí đồng dạng.
Trước kia Hàn Lập cho rằng, thi triển ‘Khu vật thuật’ thì tuỳ tiện lấy một vật bất kì ra làm bia, cho nên đối tượng để bấm quyết niệm chú khu sử đều là vật dụng gia đình hoặc là các loại đao kiếm thường thấy, đương nhiên không có tí hiệu quả nào cả.
Nhưng hôm nay bị chuyện về lá bùa đề tỉnh, gã mới hiểu rõ, vật để khu sử của ‘Khu vật thuật’ khẳng định không phải là đồ vật bình thường, mà nên là vật phẩm đặc biệt được các tu tiên giả sử dụng.
Do đó Hàn Lập đem những đồ vật hi kỳ cổ quái lấy được từ chỗ Mặc đại phu, bao gồm cả ‘Dẫn hồn chung’ và bảy thanh dao nhọn dùng khi thi triển ‘Thất quỷ phệ hồn đại pháp’, tất cả đem làm đối tượng khu sử của ‘ Khu vật thuật’, thử nghiệm một chuyến, đáng tiếc vẫn là không giống đồ vật có thể thi triển thành công. Việc này khiến cho Hàn Lập thất vọng ghê gớm, xem ra đồ khu sử của ‘Khu vật thuật’ cũng không phải là những pháp khí này, chính xác là cần loại đồ vật khác.
Do đã biết căn nguyên vấn đề nằm ở đâu, hiểu rõ không có vật phẩm tương ứng thì không thể thi triển ‘Định thân phù’ và ‘Khu vật thuật’, Hàn Lập liền đem sự chú ý chuyển sang việc khác, nảy ra chủ ý mới đó là đem võ học bí thuật và vài loại pháp thuật tương ứng kết hợp lại, dự định dựa vào đó nhanh chóng đề cao thực lực của bản thân, trong một thời gian ngắn làm cho bản thân tăng thêm một tầng.
Có được suy nghĩ hêt sức kì cục này xong, Hàn Lập liền bắt đầu quá trình rèn luyện một cách gian khổ, rất nhanh liền có được chút thành tựu.
Trải qua một chuyến thử nghiệm, gã cuối cùng đã đem ‘La yên bộ’ và ‘Ngự phong quyết’ dung hợp lại với nhau.
Nói là dung hợp, kì thực chẳng qua chỉ là trước tiên thi triển ‘Ngự phong quyết‘, sau đó là vận dụng ‘La yên bộ’ mà thôi, nhưng sự nhịp nhàng và phối hợp của hai loại đó đòi hỏi cần biết khống chế tốt, nếu không rất dễ dàng gây ra lỗi, chính thế đã làm cho Hàn Lập phải phí không ít tinh thần và công phu.
Nhưng cứ như vậy, gã đem những khuyết điểm như lúc trước khi thi triển ‘Ngự phong quyết’ không hề biết xê dịch xoay chuyển và ‘La yên bộ’ – khi vận dụng phải hao phí rất nhiều sức lực, dần dần hoàn thiện, hơn nữa khiến gã trong lúc di động hoán đổi vị trí không khác gì điện quang lôi hoả, chỉ kiến kỳ ảnh bất kiến kỳ nhân, thân pháp càng thêm phần xuất quỷ nhập thần.
Không lâu sau đó, đối với sử dụng ‘Hoả đạn thuật’ Hàn Lập cũng có sáng tạo độc đáo của bản thân.
Nguyên bản là sau khi tiểu hoả cầu của ‘Hoả đạn thuật’ xuất hiện, người thi triển thuật phải dựa vào pháp lực của mình thôi động hoả cầu bắn về phía mục tiêu, để sát tử địch nhân, đây chính là phương pháp sử dụng nguyên bản, nhưng Hàn Lập cảm thấy đây chưa đúng.
Hàn Lập cho rằng tốc độ của tiểu hoả cầu khi dựa vào pháp lực để bắn là quá chậm, cao thủ về khinh công rất dễ dàng tránh được, điều này khiến cho khi nó chém giết tại giang hồ nhận được không ít hạn chế, thể hiện sự phung phí. Bởi vậy khi sử dụng ‘Hoả đạn thuật’ gã dứt khoát chỉ thi triển một nửa, khi hoả cầu xuất hiện liền không đem nó bắn ra, mà là lợi dụng đặc tính khó huỷ của nó, đem nó biến thành một thanh thần binh lợi khí ngắn, khống chế trên tay, tăng thêm phần sử dụng.
Cứ như vậy, dựa vào việc gã cải tiến cực hạn thân pháp và hoả cầu nóng bỏng trong tay gã, Hàn Lập hiện tại tự tin, gã có thể dễ dàng kích sát bất kì cao thủ nào.
Có được những thứ ỷ trượng này xong, Hàn Lập cuối cùng có thể thở phào một hơi, không cần lại vì thực lực bản thân mà phát rầu, hiện tại gã có thể mười phần an tâm đi Lam châu giải độc rồi.
Lúc này ‘Trường xuân công’ của Hàn Lập, do mỗi ngày đều đem linh dược làm lương thực để ăn, cũng lặng lẽ tiến nhập vào đệ bát tầng, khiến cho pháp lực của gã lại tiến dài một đoạn.
Nói về độ thâm sâu nông cạn của pháp lực, Hàn Lập lúc này đã vượt qua nhục thân ban đầu khi còn sống của Dư Tử Đồng, nhưng nói về ít nhiều nắm vững pháp thuật và kĩ xão chiến đấu thực tế, gã vẫn còn chưa theo kịp được đuôi Dư Tử Đồng của lúc trước. Dù sao lúc Dư Tử Đồng tu luyện pháp thuật tại gia tộc, trên thì có trưởng bối chỉ điểm, dưới thì có đồng môn cùng nhau bàn luận, mạnh hơn nhiều so với loại chỉ biết nửa vời như Hàn Lập.
Hàn Lập thì không biết hết thảy tình huống như vậy, cho dù có biết cũng không để trong lòng, gã vốn dĩ cũng không tự đại đến nỗi cho rằng học được một hai loại pháp thuật thô thiển liền có thể đối kháng với những tu tiên giả chân chính, địch nhân hiện tại của gã vẫn chủ yếu là người trong giang hồ thế tục.
Bởi vậy, tâm tình của Hàn Lập đích thực không tồi, trong lúc gã đang nghênh ngang đắc ý, chuẩn bị tìm cái cớ để hạ sơn ly khai Thất huyền môn, thì Dã lang bang đột nhiên đề xuất yêu cầu hoà đàm cùng Thất huyền môn.
Tin tức này vừa truyền đến một cái, khiến cho bên Thất huyền môn ngạc nhiên, nên biết rằng trong thời gian ngắn gần đây, trong mối xung đột của hai bên đều là Dã lang bang đang chiếm thế thượng phong, một mực áp chế Thất huyền môn, tại tình huống có lợi như vậy, đối phương tại sao lại muốn hoà đàm đây? Phải chăng là có quỷ kế gì trong đó? Nó khiến cho rất nhiều người hoài nghi.
Trong thời gian ngắn, các ý kiến đồng ý hoà đàm cho đến không đồng ý hoà đàm đều vang lên ở trong Thất huyền môn, tầng lớp thượng tầng cũng đều có các cách nhìn riêng của mình. Lệ Phi Vũ là một trong số những người kiên quyết phản đối.
Do thanh thế của những người đồng ý và phản đối không sai biệt nhiều lắm, không cách nào bàn luận được, cuối cùng vẫn do Vương môn chủ đập bàn quyết định, đầu tiên cùng đối phương bàn luận rồi mới quyết, nếu như điều kiện không quá đáng thì bắt tay làm hoà, còn như quá hà khắc thì tiếp tục tranh đấu.
Cái loại phương án nước đôi này tuy không làm cho đôi bên hài lòng, nhưng cũng là phương pháp duy nhất trong lúc này, mà cũng chỉ có thể như thế.