Nhìn thấy Hàn Lập nổi giận, Lệ Phi Vũ cũng không bực mình nữa, nhưng trên khuôn mặt vẫn bất cần.
Hắn cúi đầu xuống, đem ngón tay út chọc chọc vào trong lỗ tai, chuyên tâm ngoáy ngoáy, thần tình đã sẵn sàng đối mặt với mọi thứ.
Hàn Lập sau khi tính tình loạn phát, thấy da mặt Lệ Phi Vũ dày như thành tường, tựa hồ cái gì cũng không có nghe thấy, trở lại trạng thái lãnh tĩnh, cảm giác được chuyện này có cái gì đó kỳ quặc.
‘Ngươi không phải là người thiếu suy nghĩ, cũng không phải là người hoang tưởng tự đại, làm ra việc không muốn sống như vậy, chắc chắn là có lý do trong đó.’ Sau khi thanh tỉnh Hàn Lập hỏi.
Lệ Phi Vũ thấy đối phương tức giận biến mất nhanh như vậy, lại lần nữa khôi phục tính tình trước kia, trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng trên mặt lại giả bộ ủy khuất đáng thương, luôn miệng kêu réo:
‘Trời ơi, ta thật đúng là oan uổng a! Vừa rồi thật ra ta muốn giải thích cho ngươi một chút, nhưng ngươi không cho ta cơ hội mở miệng a! Bây giờ lại còn oán trách ta, ta đâu phải là loại người không nói lý a!’
Loại giọng điệu kêu réo với bộ dáng ủy khuất này rất là giả dối, làm cho người ta liếc mắt một cái là có thể thấy rõ bản chất, có một loại cảm giác lừa bịp.
Hàn Lập cũng có chút không nhịn được, muốn đi lên trước, đá mạnh hắn một cái như đá con chó đang nằm gặm xương.
‘Định đùa với ta sao, mau giải thích cho ta đi. Ngươi bộ dáng vô lại thế này, cũng không sợ bị các sư đệ sùng bái ngươi nhìn thấy, muốn cho bọn hắn thấy bộ dáng này sao, trước kia ngươi cố tạo hình tượng tiêu sái, lãnh khốc sát thủ, bây giờ không phải đều sẽ tan biến không còn một mống sao.’ Hàn Lập chưa cấp cho hắn mặt mũi, đã chế nhạo hắn một chút.
Hàn Lập hiện tại không có tâm tình cũng đối phương đùa giỡn, chuyện này nếu xử lý không tốt, hai người bọn hắn đều sẽ gặp phiền phức lớn.
Lệ Phi Vũ hình như cũng hiểu rõ ràng Hàn Lập lúc này suy nghĩ gì đó, đối với hắn không nhạo báng nữa, rồi uể oải đi tới cái bọc trước mặt, thân mình cúi xuống, nhặt lên một quyển bí tịch.
Sau khi nghiêm túc lại, trên mặt Lệ Phi Vũ mang một tia thần bí đặc biệt, tự tiếu phi tiếu, đem quyển sách trao cho Hàn Lập, sau đó dụng ánh mắt ý bảo hắn mở bìa sách ra liếc mắt qua một chút.
Hàn Lập thuận tay nhận lấy quyển bí tịch mỏng này, nghi hoặc liếc mắt nhìn đối phương một cái.
Hắn có điểm không thể hiểu được, Lệ Phi Vũ sẽ lại có chủ ý quỷ quái gì nữa
‘Mở ra nhìn xem một chút, ngươi sẽ hoàn toàn hiểu rõ ràng.’ Lệ Phi Vũ dùng một loại giọng điệu làm như trọng yếu lắm nhưng đích xác giả dối, dẫn dụ hắn nói:
‘Trực tiếp nói được mà, lại làm ra vẻ thần thần bí bí sao?’
Hàn Lập mặc dù trên mặt có ý không vui, nhưng vẫn đưa tay giở bí tịch ra.
Trang bìa vừa được mở ra, lộ ra một tờ giấy trắng, trên mặt có bốn chữ màu đen lớn, rõ rõ ràng ràng viết “Trát nhãn kiếm phổ”
“Ái dà!” Hàn Lập thoáng có chút kinh ngạc.
Lệ Phi Vũ tiện tay đưa cho hắn một quyển bí tịch,chính xác là Lệ Phi Vũ muốn làm cho Hàn Lập kinh ngạc.
‘Đừng giật mình, lại xem thêm mấy quyển bí tịch này nữa.’ Lệ Phi Vũ ngay sau đó liên tiếp vứt thêm bốn cuốn cho Hàn Lập.
Hàn Lập nhất nhất nhận lấy, sau đó nhanh chóng mở ra xem một lần, cả người kinh ngạc đến ngây dại.
Các quyển bí tịch này, mặt trước mỗi quyển đều viết rõ ràng, minh bạch mấy chữ to màu đen “Trát nhãn kiếm phổ.”
Ngẩn người trong chốc lát, Hàn Lập mới đem ánh mắt từ trong mấy quyển bí tịch rời đi.
Hắn ngẩng đầu, dùng ngón tay chỉ đống bí tịch trên mặt đất, lắp bắp đứt quãng hỏi:
‘Ngươi…ngươi ngàn vạn lần đừng nói cho ta biết toàn bộ đống này đều là ‘Trát nhãn kiếm phổ’!’
‘Thật đáng tiếc, Hàn sư đệ, ngươi đã đoán trúng rồi.’ Đối phương nhún vai, hai tay giang ra thất vọng, thể hiện một bộ dáng không thể tránh khỏi.
Chỉ là hắn khóe miệng có chút khẽ nhếch lên, trong giọng nói có chút hả hê, hoàn toàn cùng bộ dáng hắn không phù hợp.
‘Không có khả năng này, nơi này ước chừng có khoảng trăm quyển bí tịch, tại sao đều là ‘Trát nhãn kiếm phổ’ được?’ Hàn Lập căn bản bất chấp lời của đối phương, liền đem những điều khó tin ra chất vấn.
‘Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây?’
‘Tại trong góc thư khố, ta đột nhiên nhìn thấy một đống bí tịch cùng tên như thế này, ta còn giật mình không nhỏ đấy chứ!’ Lệ Phi Vũ nhướng mắt lên, trong miệng lầm bầm nói với mình, biểu hiện ra bộ dáng trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Sau đó hắn thấy được Hàn Lập ngốc ngốc ngơ ngác không nói gì, cũng không nhịn được cười ha hả.
Đối với Lệ Phi Vũ mà nói, loại khuôn mặt của Hàn Lập bị hù dọa đến giật mình như thế này thật đúng là kỳ quan khó gặp.
Bình thường Hàn Lập ở trước mặt hắn biểu hiện một bộ dáng thong dong, không vội vàng, có trí tuệ, phảng phất “giật mình” hai chữ này tựu sẽ không xuất hiện trên người hắn.
Mà lúc này Hàn Lập lại ngây ngốc biểu hiện ra, làm cho Lệ Phi Vũ hiểu được rằng sự khổ cực mấy ngày này không có uổng phí, hoàn toàn xứng đáng.
Sau một lúc lâu, Hàn Lập cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Hắn trong tay nhanh chóng cầm lấy mấy quyển bí tịch nọ, cúi đầu suy nghĩ chốc lát, sau đó mặt ngẩng lên, không nhanh không chậm mở miệng nói:
‘Ngươi đã kiểm tra qua mấy quyển bí tịch này chưa?’
‘Tổng cộng có bao nhiêu?’
‘Ta đương nhiên đã kiểm tra qua hết, không chỉ một lần, tổng cộng có bảy mươi bốn quyển có cùng tên.’ Lệ Phi Vũ lập tức tiếp lời nói, không chậm trễ nói ra chuẩn xác từng chữ.
‘Không biết rõ số lượng những quyển bí tịch này, nếu trở về, bỏ sót một, hai quyển thì có vấn đề lớn đó.’ Hắn vừa đi theo, vừa thoáng giải thích qua một chút.
Ngón tay nhẹ nhàng mở những trang sách đã ố vàng, Hàn Lập chậm rãi, cẩn thận xem quyển bí tịch cầm trên tay.
Âm thanh lật các trang giấy ‘xoạt xoạt’ thanh thúy mà lại dễ nghe.
Nhưng Lệ Phi Vũ đối với loại âm thanh này cực kỳ chán ghét.
Hắn không để ý tới Hàn Lập đang cắm cúi đầu óc nghiên cứu, tự mình chạy trở lại bên bờ đầm nước, rút ra trường đao cắm trong bùn đất, tự mình bắt đầu ngắm nghía nó.
Hàn Lập liếc mắt nhìn Lệ Phi Vũ một cái , nhìn hắn tràn đầy tinh lực, liền không để ý đến cử động của hắn nữa, đem tâm thần quay trở lại bí tịch trong tay.
‘Nhất mục thập hành (*)’ sợ rằng chỉ có Hàn Lập là người đọc loại sách này với tốc độ kinh nhân, một quyển sách dày rất nhanh đã được hắn xem xong, hắn cúi đầu xuống, cũng không thèm nhìn tới, tiện tay lấy một quyển khác, lật xem không ngừng.
Hai mắt Hàn Lập nhíu nhíu lại, trong quá trình đọc sách, thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt đang suy nghĩ điều gì đó, ánh mắt nhìn chòng chọc vào cuốn bí tịch, một khắc cũng không muốn rời đi, đầu theo ánh mắt di động qua lại nhịp nhàng, rất có phong thái của người đọc sách gật gù khi hài lòng.
Thời gian trôi đi rất nhanh, một quyển “Trát nhãn kiếm phổ” cũng bị Hàn Lập nhanh chóng xem qua một lần.
Lúc Hàn Lập xem quyển bí tịch thứ mười một, đột nhiên tự mình dừng không đọc nữa, bí tịch mới vừa rồi xem xong, cũng bị hắn lôi ra lại từ trong đống đồ.
Hắn nhắm hai mắt lại, dưỡng thần một chút.
Chờ sau khi tinh thần hồi phục một chút, hắn ngồi xuống khoanh chân tại chỗ, vận dụng Trường xuân công, đem những điều vừa đọc được trong mười quyển bí tịch, tại trong đầu diễn luyện lại.
Chỉ chốc lát sau, trên mặt Hàn Lập trở nên biến hóa phong phú, khi thì hưng phấn không thôi, khi thì trầm tư cau mày, khi thì hoàn toàn uể oải, đau đớn.
Chẳng biết qua bao lâu, Hàn Lập cuối cùng hai mắt cũng mở ra, trước mắt bị cái gì đó rất to làm cho giật mình.
Đầu của Lệ Phi Vũ, không biết khi nào đã đưa tới dưới mắt hắn, cơ hồ xảy ra tình huống hai chóp mũi đụng nhau.
‘Ngươi đang làm gì đó? Người không phải đang luyện tập đao pháp sao?’
‘Hàn sư đệ, đây là lúc nào rồi? Ngươi còn hỏi vấn đề ngớ ngẩn như vậy.’ Lệ Phi Vũ đem thân thể rụt về bĩu môi.
Hàn Lập lúc này mới phát hiện ánh sáng bốn phía xung quanh đã trở nên hôn ám.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, sắc trời đã biến thành mờ mờ tối, đêm đã đến rồi.
‘Ai da! Thời gian qua thật là nhanh, ta một điểm cũng không chú ý rằng thời gian đã lâu như vậy.’
Hàn Lập đứng lên, hoạt động tay chân mình.
‘Thế nào, từ trên bí tịch tìm ra được cái gì thú vị sao?’ Lệ Phi Vũ ánh mắt sốt sắng nhìn kỹ hắn, hy vọng từ trong miệng của hắn sẽ biết được kết quả cuối cùng.
‘Ừ, cũng không tệ lắm, rất thích hợp với ta.’
‘Cái gì kêu là không tệ lắm? Nói ra điểm gì đó thực tế một chút.’ Lệ Phi Vũ có chút bất mãn nói.
‘Cụ thể mà nói, cái bí tịch này đúng là một mớ hỗn tạp, không có cái gì là hoàn chỉnh, đông cóp tây nhặt tập hợp mà thành.’ Hàn Lập chậm rãi nói.
‘Vậy Trát nhãn kiếm pháp đúng là có sự thú vị, thật sự có loại kiếm pháp này sao? Tại sao lại kêu bằng cái tên quái dị như vậy.’ Lệ Phi Vũ vẫn chưa hài lòng, tiếp tục hỏi tới.
‘Trát nhãn kiếm pháp thật sự là có tồn tại, chỉ bất quá nó là một phần hỗn tạp, những bí tịch ở đây chỉ là một chút nhỏ trong tổng thể.’ Hàn Lập nhẫn nại nói
‘Về phần tại sao có cái tên này cũng có đạo lý của nó.’
‘Có đạo lý gì? Ngươi không thể một hơi nói tất cả ra sao, đừng có từng câu từng câu nói ra như vậy, học đòi theo bộ dáng như lão phu tử nói chuyện vậy.’ Lệ Phi Vũ trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, đối với cái kiểu thong thả của Hàn Lập thật sự là không quen nhìn.
Hàn Lập thật sự là không thể có cách nào với đối phương, không thể nào làm khác hơn là giải thích nhanh hơn.
‘Loại kiếm pháp này theo như trên bí tịch nói đúng là lợi dụng các loại ánh sáng cùng sự sai lầm của thị giác khắc địch chế thắng, thường thường làm cho địch nhân trong nháy mắt tựu mất đi tính mạng, cho nên mới kêu là “Trát nhãn kiếm pháp”.’
‘Cũng có một loại kiếm pháp quái dị như vậy sao? Trên đời kỳ nhân thật đúng là không ít a!’ Lệ Phi Vũ sau khi nghe xong, cảm thấy hứng thú nhưng lập tức bởi vì một câu nói cuối cùng của Hàn Lập mà ngừng ồn ào.
‘Loại kiếm pháp này có ba điều không thể luyện, chân khí nếu có chút thành tựu – không thể luyện, không có nghị lực lớn – không thể luyện, không có thiên phú – không thể luyện.’
Lệ Phi Vũ sau khi nghe điều thứ nhất, lập tức bỏ đi sự quan tâm đối với nó, nội gia chân khí của hắn đã có hỏa hậu không ít, không thể phế đi công lực của chính mình, đi học cái loại kiếm pháp mà uy lực còn không biết ra sao này.
Theo đó Lệ Phi Vũ đối với cái bí tịch này hoàn toàn mất đi hứng thú, hắn không muốn tiếp tục ở tại đây nữa.
Hắn đứng dậy chuẩn bị cáo từ trở về, trước khi đi hắn dặn dò Hàn Lập: Mau mau đem bí tịch này sao lục lại, lần sau gặp nhau, hắn phải đem tất cả mang về, phải biết rằng bí tịch này mặc dù người khác không trọng thị nhưng nếu một đống này bị mất trong thời gian dài cũng sẽ khiến cho người khác chú ý.
Lệ Phi Vũ rời đi không lâu, Hàn Lập cũng ly biệt nơi này.
Khắp núi non khoác một tầng sương mù bàng bạc, có chút ảm đạm, tại hai bên sơn đạo chật hẹp này sinh trưởng tạo thành một rừng tùng bách, sau khi một trận gió núi thổi qua, phát ra tiếng vang ‘Hoa lạp lạp’, những nhánh cây hai bên cũng theo đó mà trở nên yêu dị, giương nanh múa vuốt.
Hàn Lập ở trên sơn đạo có chút quỷ dị này, lập tức vội vã hướng phương hướng thần thủ cốc chạy tới.
Bởi vì thời gian trở về có chút quá muộn nên tại nửa đường thì sắc trời đã trở nên hoàn toàn tối đen.
Nếu không có Trường xuân công trong người, ban đêm làm cho hai mắt càng thêm nhạy cảm, Hàn Lập tuyệt sẽ không trong hoàn cảnh hôn ám như vậy mà chạy, phải biết rằng đường nhỏ này không dễ đi, trên đoạn đường này khi thì quẹo trái, khi thì rẽ phải, đích xác là một chỗ hiểm yếu, nếu không để tâm sẽ phát sinh sự việc ngoài ý muốn, theo đó mà đi tong cái mạng nhỏ.
Đi ở trong rừng tăm tối, Hàn Lập cảnh giác nên mở hết giác quan của mình, trong mắt người bình thường thì sơn đạo này mơ hồ, không rõ nhưng đối với hắn mà nói lại giống như ban ngày vậy, có thể nhìn một cách rõ ràng được.
Hắn cẩn thận như thế, không phải đề phòng dã thú trong rừng, mà là một loại phản ứng bản năng đã luyện thành.
Phải biết rằng từ khi Thất Huyền môn chuyển đến Thải Hà sơn, trong núi rừng vốn không nhiều động vật lắm, sớm đã dần dần bị thanh tảo không còn nữa, đừng nói là mãnh thú, ngay cả các loại độc xà cũng đều ở trong bụng của đông đảo đệ tử.
Sự cẩn thận hết sức này, trong hoàn cảnh không rõ, tùy thời bảo trì tai thính mắt sáng chính là không phải hắn trời sanh mà có, mà là lần trước sau khi từ trong tay Mặc đại phu thoát thân, trải qua quá nhiều lo lắng, nên sau này cố ý hình thành tập tính tốt này. Chính nó giúp cho hắn sau này trong nhiều hành động tránh khỏi không ít phiền phức phát sinh ngoài ý muốn, đem nguy hiểm giảm xuống mức thấp nhất.
Gió núi tựa hồ càng thổi càng lớn, từng trận liên tiếp “ô ô” vang lên, làm cho người ta có chút sởn tóc gáy.
Hàn Lập xa xa cảm thấy, chính mình đã nhanh đi ra khỏi bờ rừng.
Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, ở trong rừng rậm đen thui hành tẩu một mình, làm cho hắn có không ít áp lực trong lòng.
Hàn Lập bước chân so với lúc trước càng lớn hơn, tựa hồ muốn phải đi ra khỏi rừng cây này nhanh hơn một chút.
Đột nhiên, một trận gió núi mãnh liệt thổi thốc ngược tới.
Khi gió núi đã đi qua, Hàn Lập đột nhiên cước bộ ngừng lại, tựa hồ phát hiện một điều gì đó dị thường, hắn nhăn mặt nhíu mày, sau đó lắng nghe.
Một lát sau, thần sắc Hàn Lập tư từ trở nên ngưng trọng, bên tai loáng thoáng truyền đến tiếng bước chân, mặc dù tiếng cước bộ của chủ nhân rất nhẹ, cách Hàn Lập cũng rất xa nhưng chính xác là hai người đang hướng về phía hắn đi tới, hơn nữa cách hắn càng ngày càng gần.
Thân thể nhẹ nhàng chợt lóe, Hàn Lập như linh miêu ẩn vào trong rừng rậm hai bên đường, nhanh nhẹn mà lặng yên không tiếng động.
Khi cách đường nhỏ vài chục trượng, sau một cây đại thụ, thân ảnh hắn ngừng lại, cả thân thể co nhỏ lại, che dấu phía sau thân cây, từ phía trước đại thụ nhìn lại cũng không thấy được thân hình hắn.
Sau khi tìm được chỗ ẩn thân tốt, Hàn Lập mới an tâm một chút.
Không phải hắn mẫn cảm quá mức, mà là ở địa phương hẻo lánh này, cộng thêm đêm đen gió lớn, có hai người đi đến nơi đây, thật có chút không hợp với lẽ thường, tám chín phần là có sự tình không thể lộ ra.
Hắn cũng không hy vọng, vì biết được ẩn tình của người khác mà phát sinh sát khí, bị người đuổi giết diệt khẩu.
Bất quá nếu như tự thân bình an, không việc gì, dưới tình huống không có nguy hiểm thì đi nghe một chút bí mật của người khác Hàn Lập cũng rất thích. Hắn không phải là loại ngụy quân tử cứng nhắc, loại chuyện tốt này tống tiễn tới trước cửa nhà, tất sẽ không đóng cửa lại rồi.
“…xuống núi…an bài tốt…thời gian…bang chủ…người…”
Từng đoạn từng đoạn lời nói yếu đi, đứt quãng từ chỗ xa xa truyền tới, lúc này trên núi gió thổi rất lớn, đại bộ phận lời nói đều bị cuồng phong cuốn đi thất tán, chỉ có một ít truyền vào trong tai hắn.
Hàn Lập ngạc nhiên, không nghĩ tới đúng là nghe được bí mật to lớn, trong phương viên mấy trăm dặm tại địa phương này, có thể được xưng là bang chủ đích xác cũng chỉ có Dã Lang bang bang chủ “Kim lang” Cổ Thiên Long, là một đại địch của bổn môn, ở chỗ này nghe được, thật sự có chút làm người ta suy nghĩ.
Cổ Thiên Long người này, trong mắt Thất Huyền môn đệ tử, hoàn toàn là một đại ma đầu tắm máu. Nghe đồn hắn cao to và vạm vỡ, dữ tợn như ác quỷ, tính tình bạo ngược, một ngày ba bữa phải ăn thịt, uống huyết người sống, thật không phải là một người bình thường, thật sự là một hung thần hù dọa không ít nội môn đệ tử tuổi còn trẻ.
Bất quá theo Lệ Phi Vũ nói, thực tế tình huống cũng không phải là như thế. Cổ Thiên Long người này, chẳng những không cao lớn dọa người, thêm nữa còn gầy yếu tuấn tú, tuổi cũng không lớn, mới khoảng ba mươi, hoàn toàn trái ngược với lời đồn. Nhưng hắn động cái là giết người, đáng sợ giống như truyền thuyết, nếu không với tướng mạo của hắn, như thế nào mới trấn áp được bọn bang chúng xuất thân từ mã tặc.
Hàn Lập hồi tưởng một chút ký ức có liên quan đến Cổ Thiên Long, trong lòng đảo một ngụm lương khí, vội vàng đem thân thể cuộn súc lại thêm một chút, hô hấp cũng trở nên trì hoãn.
“…lần này đây…lén trộm…danh sách phải…xuống tay…”
Lại một trận âm thanh nói nhỏ, loáng thoáng truyền tới, so với vừa rồi rõ ràng hơn rất nhiều, lúc này hai người hẳn là cách Hàn Lập gần hơn nhiều.
Hàn Lập không dám phát ra tiếng động lớn, tự biết nếu mình bị phát giác, chỉ có một đường chết, hai người này khẳng định là do Dã Lang bang phái tới làm gian tế, tuyệt sẽ không để cho người thứ ba còn sống biết bí mật của bọn họ.
‘…kế hoạch… phải… không... mau chóng…’
Thanh âm hai người nói chuyện với nhau một cách chậm rãi, càng ngày càng nhỏ hơn, xem bộ dáng đã nói tới hạch tâm của sự tình.
Qua thêm một chút, thanh âm lại phát ra lớn hơn một ít, nhưng những điều tiếp theo cũng nghe không rõ ràng lắm, chỉ có mơ hồ theo tiếng gió bay ngang qua tai, bọn họ dĩ nhiên đã đi qua sơn đạo trước mặt Hàn Lập, thân ảnh dần dần cách xa.
Nhất thời nửa khắc, Hàn Lập vẫn ở phía sau cây đại thụ, không dám lộn xộn, dùng Trường xuân công xác định đích xác trong vòng mười trượng không có người thứ hai, mới chậm rãi đứng lên.
Lần này hắn xem như là lượm được trở về cái mạng nhỏ, may mắn là đã phát hiện động tĩnh của hai gã gian tế trước, nếu không sẽ đâm đầu đụng tới chúng. Nếu đối phương hỏi tới thân phận, chính tự mình khẳng định kết quả sau cùng sẽ bị diệt khẩu, đáng buồn hơn nữa chính là với thân thủ của mình mà nói ngay cả một tia hy vọng chạy đi cũng không có.
Hàn Lập đứng tại chỗ không động tĩnh, dùng ngón tay nhẹ nhàng khe khẽ xoa cằm, ngưng ánh mắt nhìn phương hướng hai người kia biến mất, ánh mắt có điều suy tư.
Từ nội dung nói chuyện không hoàn chỉnh của bọn họ mà phán đoán, đối phương hình như trong thời gian gần tới đây, muốn ra tay hành động bất lợi đối với Thất Huyền môn, mà hành động này cùng với danh sách kia có quan hệ không nhỏ.
Còn có một việc ngoài ý muốn của Hàn Lập, cho dù không có chứng kiến hình dáng cụ thể của hai người nọ, nhưng thanh âm của một người trong đó bị hắn nhận ra.
Mặc dù chỉ nói chuyện với nhau một hai lần, nhưng bằng vào trí nhớ vượt xa người thường, hắn đem người nói chuyện kia với vị đại quản sự phòng bếp tầm thường ở trên núi liên hệ với nhau.
Vị quản sự trù phòng này khi bán con thỏ cho hắn, để lại ấn tượng tốt trong lòng hắn, ông ta có bộ râu chữ bát, vẻ mặt đích thị là loại người buôn bán, nhưng lại là gian tế Dã Lang bang phái tới, thật đúng là làm cho thần kinh Hàn Lập có đợt khảo nghiệm thật lớn.
Bất quá suy nghĩ ngược lại một chút cũng không phải có cái gì ngoài dự đoán của mọi người, chỉ có thân phận như vậy, mới có thể thường xuyên lên xuống núi truyền tin tức thì sẽ không khiến cho người khác chú ý.
Thanh âm của gã gian tế còn lại kia, Hàn Lập cảm thấy rất xa lạ, hẳn là chưa bao giờ gặp qua người này, bất quá từ âm thanh phán đoán thì gã này tương đối trẻ, ước chừng khoảng hai mươi mấy tuổi.
Đáng tiếc Hàn Lập vì muốn tự bảo, không đủ dũng cảm len lén trộm nhìn một cái, sợ hai người này công lực tinh thuần, có thể cảm ứng được ánh mắt giám sát của mình, nếu bị bọn họ phát giác có ngoại nhân đang ở phụ cận thì không phải là hỏng mất hay sao.
Sau khi kinh lịch qua chuyện này, sau này khi đi đường cần phải rất yên lặng.
Sau khi cơm chiều đã qua rất lâu, Hàn Lập rút cuộc mới trở về chỗ ở.
Giống như lúc trước, Mặc đại phu đối với việc Hàn Lập thần bí trở về, ngay cả liếc mắt nhìn cũng không có hứng thú, bình thường trừ khi đưa cho hắn dược vật tốt, Mặc đại phu đối với hết thảy cử chỉ, hành vi của Hàn Lập đều hoàn toàn để cho hắn tự do.
Hàn Lập nếu không phải nhìn thấy Mặc đại phu đưa tới dược vật, được phối chế từ những dược liệu quý thu thập được khi ông ta xuống núi, còn tưởng rằng đối phương đã bỏ quên hy vọng đối với hắn, thêm nữa còn chuẩn bị quỷ kế độc ác gì đó.
Hàn Lập bây giờ đối với việc Mặc đại phu đưa tới dược vật trân quý, hoàn toàn ghét cay ghét đắng nhưng vì không thể để cho đối phương nghi ngờ, hắn phải bịt mũi mà ăn.
Hắn không sợ dược vật đưa tới có chứa chất độc, đối phương bây giờ hại hắn, cũng giống như tự hại chính mình.
Đối với việc nửa đường gặp được đám gian tế của Dã Lang bang, Hàn Lập trên đường trở về nghĩ tới một biện pháp ứng phó cho thật tốt.
Hắn tự mình đối với Thất Huyền môn không có cảm tình quá sâu, nhưng cuối cùng cũng là bán nội môn đệ tử, như thế nào lại trơ mắt nhìn sự việc nguy hại đến Thất Huyền môn phát sinh mà mặc kệ không hỏi.
Huống chi hắn sớm tự mình đã chọn được người có thể xử lý chuyện này tốt nhất – Lệ Phi Vũ – Lệ đại sư huynh.
Theo Hàn Lập quan sát, có lẽ duyên cớ ăn “Trừu tủy hoàn” của Lệ Phi Vũ chính là trong lòng hắn danh lợi so với người bình thường được xem trọng hơn rất nhiều, hắn có dã tâm không nhỏ, hắn vẫn mộng tưởng tiến vào cao tầng của Thất Huyền môn, trở thành tiêu điểm được chú ý của mọi người.
Hàn Lập từng nghĩ rằng, đối phương đại khái muốn trong thời gian cuối cùng, làm cho mình càng thêm điên cuồng, càng thêm huy hoàng.
Hôm nay chính tự mình tống tiễn tới cửa nhà hắn một đại công lao như vậy, tất sẽ làm hắn nhảy nhót vui sướng không thôi, coi như là báo đáp lại ân tình về kiếm phổ mà Hàn Lập đã nhận lấy.
Vừa nghĩ đến “Trát nhãn kiếm pháp”, Hàn Lập trong lòng lại kích động một trận không thôi.
Đối với sự việc có liên quan đến “Trát nhãn kiếm pháp”, hắn đối với bạn tốt cũng không có nói xạo, kiếm phổ này đích xác là không thích hợp cho đối phương tu luyện, nhưng có không ít chi tiết liên quan mà Hàn Lập không có thổ lộ.
Đối với Hàn Lập mà nói, bất luận trước mặt kẻ nào cũng phải giữ lại một chút ít bí mật, chính là cách duy nhất để hắn sinh tồn.
Cho dù đối phương thoạt nhìn cùng với chính mình thân thiết, không có gian dối, nhưng cũng không phải là ngoại lệ.
Bất quá những gì trên bí tịch ghi lại cùng với võ học bình thường thật đúng là khác xa nhau.
Theo ý Hàn Lập, gọi là kiếm pháp không bằng gọi là kiếm kỹ dường như thích hợp hơn, bí tịch này hoàn toàn là một loại tổng hợp thiên thời, địa lợi, nhân hòa cùng các loại nhân tố ám sát bí thuật, đúng là hết sức hiếm thấy, kiếm xuất ra thuần túy là kỹ thuật giết người.
Trong những bí tịch này miêu tả dưới những hoàn cảnh khác nhau, những thời điểm khác nhau, lợi dụng sự tự thân khổ luyện quỷ bí kiếm kỹ, khi đối địch một kiếm tất sát phải dùng đủ loại kỹ xảo.
Bí tịch dạy cho người học kiếm kỹ này, mượn vị trí địa thế của mỗi nhành cây ngọn cỏ cùng các góc độ khác nhau của ánh sáng mạnh yếu, làm cho thị giác đối thủ bị sai lầm, trong nháy mắt chộp lấy nhược điểm, sơ hở, trong giây lát giết chết địch nhân.
Đây là một loại bí kỹ với các kĩ xảo phi thường khó khăn, không có một điểm thiên phú đúng là không có khả năng lĩnh ngộ, hiểu thấu nó.
Cho nên người luyện bí kỹ này phải là một người có ngũ quan, thị lực, thính giác đều phải hơn người bình thường rất nhiều, mới có hi vọng luyện thành.
Nếu chỉ đơn thuần vượt qua những điều kiện kia, thì ít nhất cũng đã có một số đệ tử vì tham lam uy lực của nó mà tập luyện rồi.
Nhưng quá đáng chính là có thêm một điều kiện càng hà khắc, yêu cầu người tu luyện bí kỹ không thể có nội lực tinh thuần ở trong người, nếu không người tập cùng với kỹ xảo vận kình phát lực sẽ mâu thuẫn nhau, muốn tu luyện được thì khó khăn vạn phần.
Cho dù may mắn thành công vượt qua, trong thực chiến cùng với chân khí tràn đầy trong cơ thể, kiếm chiêu đột nhiên bất tri bất giác sinh ra biến đổi thì sẽ giúp cho đối thủ thấy được sơ hở không nhỏ, từ đó sẽ đem lại đại họa sát thân.
Một cái điều kiện như vậy cơ bản đã đoạn tuyệt đại bộ phận người có ý đồ tu luyện, phải biết rằng trên giang hồ có câu tục ngữ “Luyện quyền không luyện công, cuối cùng cũng như không”.
Đối với bọn họ mà nói, không tu luyện nội công đúng là một điều kiêng kỵ rất lớn, nếu luyện kiếm pháp mà tự mình từ bỏ tu hành chân khí, vậy thật sự trở thành trò cười lớn trên giang hồ rồi.
Cứ như vậy, có thể còn lại bao nhiêu người tiếp tục tu luyện đây.
Những người này cho dù có thiên phú đi nữa, về phương diện chân khí cũng không thành vấn đề, còn có thêm một cửa ải cuối cùng khó khăn, phức tạp nữa, hoàn toàn làm bọn họ bỏ đi ý niệm trong đầu dây dưa với nó.
Đó chính là loại kiếm kỹ này có chiêu thức vô cùng phức tạp, điều kiện áp dụng vô cùng chi tiết,tỉ mỉ.
Nhìn xem một chút trong cái bọc đồ với một đống bí tịch, người bình thường đã bị sợ hãi rồi.
Trên cơ bản, mỗi kiếm phổ đều đại biểu cho một chiêu kiếm, mà từng chiêu kiếm này lại phân chia thành hàng trăm phân thức kiếm, mỗi một phân thức kiếm giảng giải dưới hoàn cảnh, thiên thời khác nhau, khi thi triển đúng là đủ loại kỹ xảo bất đồng.
Số lượng kiếm kỹ khổng lồ như thế, không nói là tu luyện, chính là nhìn xem cũng sẽ làm cho người ta đau đầu không thôi, càng không muốn nói phải đem toàn bộ nhớ kỹ, lại thêm phải tự hành lĩnh ngộ thực tế.
Ngoài điều kiện tu tập biến thái, đệ tử có lòng học bộ kiếm pháp này không biết còn gặp bao nhiêu trở ngại nên bọn họ đối với trưởng lão sáng tạo ra tuyệt kỹ này, trong lòng thầm mắng không thôi.
Theo thời gian trôi qua, cao thấp, trên dưới Thất Huyền môn đối với loại kiếm pháp này mất đi hứng thú, cho rằng không có khả năng ai đó sẽ luyện thành môn võ công này, đại khái là vị trưởng lão kia trước khi chết, suy nghĩ lung tung tạo thành, nếu không tại sao lại có những điều kiện tu luyện kỳ cục như vậy chứ? Rõ ràng là làm khó dễ đệ tử tham thấu nó, vì vậy bí tịch đã bị quẳng sang một bên, không ai dòm ngó, hỏi han tới nữa.
Những người hay oán trách cũng không biết rằng vị trưởng lão sáng lập kiếm kỹ này, kỳ thực có một thân công lực cao thâm, khi còn tráng niên trong một lần chém giết trên giang hồ, trong lúc vô ý bị đối thủ phế bỏ võ công, sau này cũng vô pháp tu luyện lại nội gia chân khí.
Vì sợ hãi địa vị của mình tại môn nội bị sụp đổ tan tành nên vị trưởng lão kia cũng không hướng người khác thổ lộ chuyện này, ngược lại từ đó trở đi hoàn thành một bộ võ công với cử động cao thâm khó lường, giấu giếm tất cả trên dưới mọi người.
Nhưng công lực của hắn từ nay về sau đã không còn, đó là một sự thật không thể thay đổi, từ đó trở đi, hắn vẫn luôn luôn cẩn thận, dựa vào cơ trí hơn người, dĩ nhiên không bị người khác phát hiện.
Thời kỳ đó chính là lúc mà Thất Huyền môn toàn thịnh, xưng bá Kính Châu.
Vị trưởng lão này khi phát giác công lực xác thật là không có cách nào khôi phục, dưới hoàn cảnh tuyệt vọng, lợi dụng quyền lợi trong tay, lặng lẽ giấu giếm tin tức, không nói cho người ở trên biết, phái kẻ dưới tay đánh lén rất nhiều người của các môn phái nhỏ biết được bí ẩn này.
Từ trong môn phái hắn tham lam cưỡng đoạt rất nhiều bí tịch võ học quý hiếm, cố gắng tìm ra một loại không dùng nội lực, lại có khả năng xuất ra võ công tuyệt đỉnh.
Kết quả, trải qua hơn một năm lục soát, hắn đích xác tìm ra rất nhiều bí kỹ tuyệt đỉnh, nhưng trong đó không có loại nào thích hợp có thể sử dụng.
Hắn thất vọng.
Vị trưởng lão này cũng là một người tài cao thiên phú, là hạng người tâm trí tuyệt đỉnh. Khi tâm tàn ý lạnh, nghĩ đến việc có thể lợi dụng nhiều loại bí kỹ có trong tay, về sau tự mình sáng tạo ra một loại tuyệt học.
Cái ý niệm gợi lên trong đầu đã làm cho hắn kích động không thôi, có thể sáng lập một môn võ học độc đáo, đúng là giấc mộng cả đời của mỗi một võ giả, từ đó về sau hắn một lòng một dạ tập trung giải quyết nan đề này, tự mình nghiên cứu thực tế các loại ý nghĩ. Cuối cùng, vì sợ vướng bận vào chuyện thế tục, hắn thậm chí hoàn toàn bế quan, tranh chấp của môn phái với ngoại giới cũng không có hỏi qua.
Sáng tạo một môn võ học đích thực là một việc phi thường khó khăn. Huống chi hắn còn muốn tạo nên môn võ học có giới hạn lớn như vậy, vừa phải là loại không có chân khí có thể sử dụng, vừa phải hàm chứa nhiều bí kỹ, trở thành một môn võ công cao thâm tuyệt đỉnh.
Quá trình sáng tạo nên vũ kỹ, trước đó chưa từng có bao giờ, thật khó khăn, vượt xa sự tưởng tượng của hắn, nhưng hắn cũng là một người có nghị lực rất lớn, trải qua nửa đời người làm việc toàn tâm toàn ý, sau quá trình hơn mười năm dài thu thập kinh nghiệm, cuối cùng “Trát Nhãn kiếp pháp” đã xuất thế.
Vị trưởng lão này hưng phấn vạn phần, vội vàng hướng đến những người khác bên trong môn phái báo tin mừng về võ công mới đại thành của hắn, thì phát hiện việc ngoài ý muốn, Thất Huyền môn đã hoàn toàn suy bại. Cả môn phái đang bị đông đảo các bang phái lớn nhỏ trên giang hồ vây công, tùy thời đều có thể phát sinh nguy hiểm toàn môn bị diệt vong.
Năm đó, vị trưởng lão đã hoa giáp (sáu mươi tuổi), vừa sợ vừa giận, tại thời khác nguy cấp, lợi dụng kiếm kỹ quỷ dị mà mình vừa mới luyện thành, đại triển thần uy, liên tiếp giết chết nhiều cường địch, chấp nhiếp đông đảo các cao thủ còn lại, giúp Thất Huyền môn từ trong vòng vây trùng trùng, mở một đường máu xông ra ngoài, giúp Thất Huyền môn tiếp tục duy trì sau này, lập được đại công di thiên*
Đáng tiếc chính là, sau khi vừa mới thoát được nguy hiểm, vị trưởng lão này lại gặp đại hạn, chỉ kịp để lại di chúc đem kiếm phổ tâm huyết của mình để vào Thất Tuyệt đường, liền nhắm mắt xuôi tay.
Càng làm cho người khác tiếc nuối thêm nữa là trong những năm tháng sau đó, hậu bối đệ tử trước thời Hàn Lập, chưa có người nào thử tu luyện công pháp này, làm cho minh châu nhuốm bụi, bất kiến thiên nhật**.
Hàn Lập đối với những việc quá khứ phát sinh, hoàn toàn không biết gì cả, nhưng thật ra cho dù biết, hắn cũng sẽ không có động tâm. Đối với hắn mà nói, cái môn kiếm kỹ này thích hợp dành cho hắn tu luyện, có khả năng giúp hắn bảo trụ tiểu mệnh đang nằm trong tay Mặc đại phu, vậy là được rồi. Về phần nó lai lịch ra sao? Là ai sáng tạo? Hàn Lập một điểm hứng thú cũng không có, hắn là người rất chú trọng thực tế, không có chút lợi ích nào, hắn sẽ không phí tâm đi tìm hiểu rõ.
Trong phòng của mình, Hàn Lập thắp lên ngọn đèn, nằm bò trên mặt bàn gỗ, dưới ánh đèn hôn ám, tiếp tục đọc bí tịch.
Hắn thực chất không có ý định sao chép bí tịch, mà chuẩn bị bằng vào trí nhớ vượt xa người thường của mình, kiên quyết đem hết toàn bộ ghi tạc trong đầu, cứ như vậy vừa an toàn, không sợ thất lạc, cũng không cần lo lắng lộ ra điều bí mật rất nguy hiểm này.
Phải biết rằng, đối với Mặc đại phu, hắn vẫn bảo trì sự cảnh giác cực cao, sẽ không phải ngu xuẩn cho rằng đối phương một điểm cũng không giám thị mình, nếu trong phòng xuất hiện nhiều bản sao bí tịch như vậy, chẳng phải là tất cả đều lộ liễu ra hết ư, làm cho Mặc đại phu đối với mình sẽ có đề phòng.
Ánh lửa đèn màu vàng, “Phốc” một tiếng, bạo phát ra một cái hoa lửa nhỏ nhỏ, nhắc nhở Hàn Lập thời gian đã qua thật lâu, tất nhiên phải sớm đi nghỉ ngơi.
Nhưng Hàn Lập hoàn toàn không thèm để ý đến, cả người đều chìm ngập vào thế giới trong bí tịch, vào các kỹ xảo kỳ dị trong sách, tâm thần hắn hoàn toàn bị hấp dẫn không thể dứt ra được.
Hoa lửa từng cái từng cái nổ lách tách, thân ảnh bị phản chiếu trên vách tường cũng tùy thời theo đó mà chớp lên không thôi, lớn nhỏ bất định. Mà bản thân Hàn Hập vẫn ngồi tại chỗ, một chút cũng không động, nhất động nhất tĩnh, một người một bóng, hình thành nên một sự tương phản yêu dị, làm cho người bên ngoài có cảm giác khác lạ nhưng hài hòa vô cùng.
Thời gian từng khắc, từng khắc trôi qua, bóng dáng sau lưng Hàn Lập từ rõ ràng từ từ biến thành mơ hồ, lại từ mơ hồ từ từ biến thành không, sắc trời bên ngoài đã sáng rồi.
Hàn Lập đã bất tri bất giác si mê đọc cả buổi tối.
“Ba” một tiếng, một cái hoa lửa cuối cùng bạo nổ, ngọn đèn cũng tùy thời hoàn toàn phụt tắt, Hàn Lập rút cuộc từ trong bí tịch bị đánh thức.
Hắn ngẩng đầu nhìn xuống ngọn đèn, lại đưa mắt xem xét ánh sáng ngoài cửa sổ, trong lòng cười khổ một trận.
Không nghĩ tới chính mình cũng có một ngày nghiên cứu kỹ xảo giết người một cách si mê như thế. Tự bản thân hiện nay và trước kia thật khác xa nhau.
Hàn Lập cảm khái một trận, mới đứng dậy, quay quay cổ, hoạt động tay chân, khiến cho các khớp toàn thân phát ra “ba ba” tiếng động. Sau đó chuyển thân, đẩy cửa đi ra ngoài, lấy một chậu nước lạnh từ trong giếng phụ cận, cẩn thận rửa mặt, chấn chỉnh tinh thần của mình, vận dụng Trường Xuân công tuần hoàn một vòng trong cơ thể, ủ rũ cả đêm tựu đều biến mất vô ảnh vô tung.
Trải qua một đêm đọc và nghiên cứu, Hàn Lập đã biết rằng nếu muốn đem loại võ học này thấu hiểu một cách triệt để, không mất tám năm, mười năm khổ luyện thì cũng đừng có nghĩ đến, cho dù mình ở phương diện thiên phú hơn người, thì cũng phải mất hai, ba năm thời gian mới có thể có chút thành tựu.
Nhưng thời gian không đợi người a!
*di thiên: ý nói công đức rộng lớn như trời biển.
**bất kiến thiên nhật: không thấy mặt trời