Phong Khí Quan Trường Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 6: Tiền thế - Đời nay.
Dịch: Manhhungc600
Nguồn: Mê Truyện
Thẩm Hoài dừng xe lại dưới một bóng cây trên đường Đào Ô.
Hắn biết rằng, hắn là một “người xa lạ” không chút quen biết. Nếu biểu hiện quá quan tâm, quá thân thiết với tiểu Lê ngược lại sẽ phản tác dụng, dẫn tới phản cảm và bài xích không cần thiết.
Có điều, trong tâm trí hắn lúc ấy không cách nào yên tâm về em gái. Thực khó mà tưởng tượng, tiểu Lê làm sao có thể vượt qua đả kích khi người anh trai “bất hạnh chết sớm”.
Đường về thị trấn Mai Khê sẽ đi qua đường Đào Ô, trước đây hắn đi làm việc ở xưởng thép đều qua đoạn đường này. Nơi đây với hắn quá thân thuộc. Với hắn bây giờ, dù chỉ được thoáng nhìn qua tiểu Lê cũng khiến nội tâm an ủi không ít.
Lại không biết Cát Vĩnh Thu có đem chuyện vừa nãy chọc đến chỗ Trần Minh Đức hay không nữa.
Thẩm Hoài biết, nếu thật chọc đến chỗ Trần Minh Đức, cho dù Trần thị trưởng có muốn bênh vực chí ít cũng phải đương chúng mắng hắn một trận cẩu huyết dầm đầu, nhằm biểu thị sự công tâm. Nói không chừng còn phải nhận kỷ luật, thậm chí công khai xin lỗi Chu to mồm để tiêu trừ ảnh hưởng.
Tâm lý Thẩm Hoài thầm suy tính, thay bằng đến thị ủy, bị động chờ bị mắng, còn không bằng đợi Trần Minh Đức gọi điện tới…
Nói đến cùng, Thẩm Hoài còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để tiến vào nhân sinh và thế giới của người khác.
Với Thẩm Hoài trước kia, tuy ý thức của hắn đã tan biến cùng vụ tai nạn mấy ngày trước, nhưng đại đa số ký ức vẫn được bảo lưu lại trong trí nhớ.
Những đoạn ký ức này phảng phất như phim ảnh được tàng trữ lại, có thể tùy thời hiện ra trong đầu, nhưng rốt cuộc những thứ đó là ký ức của một Thẩm Hoài khác, không phải Thẩm Hoài bây giờ.
Tuy có thể dùng thân phận mới tiến vào một cuộc sống xa lạ, nhưng cũng chính cảm giác xa lạ đó khiến hắn khó mà thích ứng, chí ít chỉ qua ba bốn ngày qua là không thể tiêu trừ sạch được.
Đến Đông Hoa đã hơn nửa năm, Thẩm Hoài và Cát Vĩnh Thu tiếp xúc với nhau không nhiều, thế nên biểu hiện của hắn trước mặt Cát Vĩnh Thu sẽ không quá bỡ ngỡ.
Mặc dù vậy, biểu hiện hôm nay của hắn vẫn khiến Cát Vĩnh Thu vừa kinh vừa nghi, cuối cùng thành hiểu lầm, nghĩ lệch sang chỗ khác. Nhưng hắn phải làm thế nào để đối mặt với người càng hiểu rõ, càng quen thuộc hắn như Trần Minh Đức?
Người khác chỉ biết trước đây Thẩm Hoài từng công tác hơn một năm ở học viện kinh tế tỉnh, “danh tiếng” hắn để lại ở học viện cũng không tốt thế kia, đến sau theo Trần Minh Đức điều tới Đông Hoa làm thư ký phủ thị chính.
Nhưng sau khi chiếm cứ thân thể này, thân thế phức tạp cùng kinh lịch quá vãng của Thẩm Hoài trước kia lại khiến hắn phải chấn kinh không thôi.
Người khác tuyệt khó nắm Thẩm Hoài với một trong những hào môn chính trị có số có má của quốc nội như Tống gia liên hệ lại với nhau.
Tuy nói Tống lão gia tử Tống Hoa đã không còn đảm nhiệm chức vụ nguyên thủ quốc gia, nhưng quan trọng rằng ông ta còn sống, sức ảnh hưởng vẫn tồn tại. Tống lão gia tử trước sau lấy hai đời vợ, có tất cả bốn nam ba nữ tổng cộng 7 người, đều đảm nhiệm yếu chức trong các ban ngành TW hoặc tập đoàn kinh tế nhà nước.
Môn sinh cố lại của Tống gia lại càng bố rộng khắp trung ương lẫn địa phương.
Dạng hào môn chính trị như Tống gia, cả đất nước chỉ đếm không qua tầm 20 nhà.
Thẩm Hoài là con một của người con thứ ba Tống Bính Sinh, mẹ mang họ Thẩm.
Lúc nhỏ cha mẹ vì chia rẽ tình cảm mà ly hôn, bởi một mực sinh hoạt bên cạnh gia đình họ ngoại nên trong tư liệu về hắn có rất ít liên hệ tới Tống gia.
Tuy nói đại đa số con cháu đời thứ hai nhà họ Tống còn được tính là an phận giữ mình. Nhưng sang đời thứ ba, chịu ảnh hưởng của làn sóng cải cách mở cửa, liền ít nhiều có một bộ phận chịu không nổi tịch mịch, sa đọa hủ hóa, biến thành tình trạng lành xấu không đều, trong đó Thẩm Hoài là ví dụ tiêu biểu nhất.
Dưới cái nhìn của Thẩm Hoài thì Thẩm Hoài trước kia hoàn toàn là con ký sinh trùng sống nhờ cơ thể hào môn chính trị, nhân phẩm phóng túng bại hoại đến một trình độ mà người từ nhỏ được gia giáo nghiêm khắc như hắn không cách nào tưởng tượng nổi.
Tuy trước đây Thẩm Hoài kia có hành vi đùa giỡn nữ sinh học viện kinh tế tỉnh, khiến người khác nghe rất là vô sỉ, nhưng so với những việc hắn từng làm ở Bắc Kinh hay ở hải ngoại thì hành vi tại học viện kia có thể được xếp vào hành động ngoan hiền…
Trong thời gian lưu học ở hải ngoại, sau một lần say rượi, thậm chí hắn còn có ý đồ bất chính với con gái riêng của mẹ kế.
Chính việc này đã khiến cha hắn Tống Bính Sinh nổi giận lôi đình, cũng triệt để thất vọng về đứa con trai, sau khi triệu hồi hắn về nước liền đuổi đến Hoài Hải, mặc hắn tự sinh tự diệt.
May mà còn cô ruột sợ hắn ở bên ngoài gây chuyện rước họa vào thân, bèn ngầm phó thác bạn học đang công tác ở Hoài Hải là Trần Minh Đức chăm lo chiếu cố giùm.
Trần Minh Đức là thư ký của Tống lão gia tử lúc ông chủ trì công tác ủy ban kinh tế kế hoạch nhà nước (quốc kế ủy). Tống lão gia tuy đã sớm rời khỏi vũ đài chính trị song vẫn một mực chiếu cố đến Trần Minh Đức, bởi thế đường sĩ đồ của Trần Minh Đức khá là thuận lợi.
Trần Minh Đức từ cán bộ phổ thông ở ủy ban kinh tế kế hoạch nhà nước, đến phó chủ nhiệm ủy ban kinh tế kế hoạch tỉnh Hoài Hải, rồi đến thường ủy phó thị trưởng thành phố Đông Hoa, mỗi bậc thềm trên đường hoạn lộ đó đều có quan hệ trực tiếp với sức ảnh hưởng của Tống gia.
Tuy Thẩm Hoài là đồ vứt đi ở Tống gia, nhưng là đồ bỏ thì cũng là con cháu nhà họ Tống.
Đúng là hành vi của Thẩm Hoài khiến người khác rất khinh thường, song Trần Minh Đức vẫn một mực quan tâm chiếu cố, dù phải đến nhận chức ở thành phố Đông Hoa thì cũng không quên mang theo kẻ “thanh danh lang tạ” ở học viện kinh tế như Thẩm Hoài bên người, không cho hắn có cơ hội gây họa chuốc nhục.
Hơn nữa Thẩm Hoài và thành phố Đông Hoa còn có một chút liên hệ.
Mẹ hắn – người mất khi hắn 12 tuổi họ Thẩm, tên Quế Tú. Chính là cháu ruột của nhà tư bản dân tộc nổi tiếng ở thành phố Đông Hoa thời tiền giải phóng – Thẩm Diệu Đình.
Trước ngày giải phóng, Tôn Diệu Đình di cư người nhà ra hải ngoại, duy có con gái thứ, con rể và cháu ruột Thẩm Quế Tú lưu lại trong nước.
Với lý lịch như Thẩm Quế Tú và cha mẹ của nàng, thì vào thập niên 60 khó tránh khỏi bị xung kích. Trong thời gian đó nàng ngẫu nhiên quen với Tống Bính Sinh cũng bị đẩy xuống nông thôn rèn luyện, hai người kết hợp và sinh hạ Thẩm Hoài.
Có điều đoạn hôn nhân hữu thực vô danh này không duy trì được bao lâu, đến giữa thập niên 70, Tống lão gia tử được xét lại, trở về công tác ở TW. Tống Bính Sinh vì tiền đồ bèn rời mẹ con Thẩm Hoài quay về Bắc Kinh.
Thẩm Hoài cùng mẹ mình một mực sinh hoạt trong nông trường. Đến khi được 12 tuổi, mẹ hắn nhiễm phải ác tật, không được chữa trị mà sớm qua đời.
Thẩm Hoài cho rằng nguyên do cái chết của mẹ không thể không kể đến sự vô trách nhiệm khi ném bỏ vợ con của Tống Bính Sinh. Tuy sau khi mẹ qua đời hắn được tiếp về nhà họ Tống, song từ ấy bèn trở nên cực kỳ phản nghịch, thế nên trong hồ sơ, phần họ tên người giám hộ hắn không nhắc đến Tống gia dù chỉ một chữ…
Có lẽ từ nhỏ trong tâm hồn Thẩm Hoài đã được gieo mầm nhân tố phá hoại…. Bắt đầu từ khi 12 tuổi, tựa hồ mục đích nhân sinh của hắn chính là khiến cho nhân sinh của cha ruột, và sau này là cả mẹ kế từ ấy trở nên không thống khoái.
Đương nhiên, đối với chỉnh thể đại gia tộc Tống thị, kẻ như Thẩm Hoài đương nhiên không được hoan nghênh. Không có gia tộc nào lại ưa nổi con cháu mình là kẻ bất học vô thuật, phẩm tính ác liệt, phản nghịch hoang đường như vậy.
Bản thân năng lực của cha đẻ hắn – Tống Bính Sinh khá là bình thường, lại gánh phải đứa con trời đánh bất học vô thuật, phản nghịch đến trình độ có thể tùy thời gây họa cấp Tống gia, khiến cho địa vị của hắn trong gia tộc cũng dần bị đẩy ra mép biên.
Sống đến trung niên song Tống Bính Sinh chỉ vét được đến cái ghế phó cục trưởng cục nhân sự bộ Cơ giới Nông nghiệp. Còn xa mới đến ngưỡng nhân sinh đắc chí, thậm chí không bì được với ba người cô khác của Thẩm Hoài.
Mất mẹ từ lúc còn niên thiếu khiến ông bà ngoại lúc đó đang ở hải ngoại cực kỳ đau xót. Dù biết rằng tính tình đứa cháu ngoại này ngoan liệt, song khi chính sách cho phép liền đem hắn tiếp ra nước ngoài.
Sau khi tới hải ngoại, tính cách điên cuồng trong con người hắn càng được bạo lộ triệt để, bài bạc, đánh lộn, gái gú… đủ loại tệ nạn mà đám con ông cháu cha nên có hắn đều tận có.
May phúc nhờ bối cảnh hơn 30 năm ở hải ngoại của Thẩm gia nên trong hồ sơ hắn không bị dính cú “phốt” nào, nhưng những hành vi của hắn cũng khiến ông bà ngoại tuổi già sức yếu đau thấu tim.
Sau khi chuyện say rượi cưỡng dâm phát sinh, ông bà ngoại Thẩm Hoài cũng buông bỏ hy vọng đối với đứa cháu ngoại này, đem hắn đuổi về quốc nội, thậm chí còn thay đổi di chúc, bác đoạt quyền thừa kế di sản của hắn….
Thẩm Hoài vô lực gục mặt lên vô lăng, tâm lý thầm mắng: Mẹ nó chứ, thằng oắt này xuất thân hào môn, nhưng mới tý tuổi đầu đã hủy hoại bản thân đến trình độ này, đúng thật là chúng phản thân ly, cũng mẹ nó quá có bản sự!
Lần ngoài ý này khiến Thẩm Hoài mất một lúc lâu vẫn chưa thích ứng lại được. Lúc đầu hắn còn ngấm ngầm mừng trộm vì từ nay mình có thể làm con ông cháu cha nữa cơ chứ!
Đợi khi chỉnh lý xong ký ức của nguyên chủ nhân hắn liền hối hận không kịp, thật là lão thiên trêu ngươi mà, khăng khăng lại để hắn nhập vào loại chúng phản thân ly, thanh danh bại hoại thế này.
Then chốt là hắn không cách nào vứt bỏ đi đống trách nhiệm mà tên Thẩm Hoài trước kia để lại.
Nếu từ thời khắc kia hắn đã thành Thẩm Hoài, mà bí mật đó không cách nào nói được với ai. Vậy nhân sinh mục nát của Thẩm Hoài trước kia là món nợ mà hắn tất phải gánh vác.
“Cút mẹ mày đi, tổ cha nó chứ….!”
Thẩm Hoài phát hận nện hai quyền xuống vô lăng, phát tiết cảm giác ức chế trong lòng.
Được rồi, nhân sinh của Thẩm Hoài trước đây đúng là mục nát thông thiên, còn lưu lại một đống cặn bã. Nhưng tốt xấu gì mình cũng phải mượn thân thể của hắn để sống tiếp, thực tại không có tư cách gì để oán trách cả…
Nói đi thì phải nói lại, có thằng con nhà bình thường nào mới ăn tàn phá hại ba năm đã leo lên đến cấp chính khoa?
Cho dù là đồ bỏ của nhà họ Tống cũng mạnh hơn người bình thường đâu chỉ trăm bội!!!
Một khắc kia, Thẩm Hoài cũng nghĩ thông: Không quản thế nào, từ nay về sau hắn tất phải lấy thân phận Thẩm Hoài, con cháu Tống gia, thư ký Trần Minh Đức để sống tiếp.
Cho dù nhân sinh dĩ vãng có mục nát hơn nữa, sa đọa hơn nữa cũng không phải không có cơ hội làm lại từ đầu. Chí ít Trần Minh Đức niệm lấy ân tài bồi của Tống gia, còn chưa buông bỏ hy vọng với hắn…
Nghĩ thông hết thảy, Thẩm Hoài xốc lại tinh thần, ngấm ngầm cảnh cáo chính mình: Nên cáo biệt nhân sinh trước đây được rồi, từ khắc này, cố gắng mà sống với cái tên Thẩm Hoài thôi!!!
*********************
Ngay khi Thẩm Hoài đang chỉnh lý những ký ức còn lưu lại trong đầu, một chiếc xe bus quẹo vào đường Đào Ô.
“Này, chị Trần Đan, chị nhìn bên kia kìa!”
Trần Đan còn đang vì chuyện xảy ra trên xưởng hôm nay mà thất thần, nghe thấy tiểu Lê lên tiếng nhắc nhở mới ngẩng đầu nhìn lại.
Giữa trời trưa, trên đường về thị trấn Mai Khê thưa thớt bóng người, Trần Đan và tiểu Lê một trước một sau ngồi trên hàng ghế gần cửa ra vào, tiểu Lê dí sát trán vào gương xe, dõi mắt quan sát bên ngoài.
Trần Đan cũng đưa mắt nhìn theo, bỗng phát hiện chiếc xe con mà Thẩm Hoài tiễn các nàng đến trạm xe bus đang dừng ở bên cạnh. Thấu qua cửa kính, nàng nhìn rõ Thẩm Hoài gục mặt xuống vô lăng, cũng không biết hắn đang làm gì, hay chờ đợi ai.
Đúng lúc xe bus chuẩn bị vượt lên Thẩm Hoài chợt quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Bất thần nhìn nhau khiến Trần Đan hơi hoảng hốt. Vốn nàng tưởng mỉm cười gật đầu, nhưng cảm giác hoảng loạn khiến nàng vô thức tránh khỏi ánh mắt của Thẩm Hoài… Chỉ là khi ánh mắt chuyển dời đi, nàng lại nhìn thấy ven đường, chỗ xe Thẩm Hoài đang dừng, là một quán cắt tóc gội đầu…
Bên trong tiệm có ba bốn cô gái ăn mặc hở hang chính đang niềm nở mời chào khách.
Phút chốc Trần Đan nghĩ đến vì sao Thẩm Hoài dừng xe ở nơi này, sắc mặt chuyển hồng, mắng nhẹ một tiếng: “Đàn ông thật không có thứ gì tốt đẹp cả!”
Trần Đan vén mấy sợi tóc bị gió thổi loạn, quay đầu không thèm nhìn Thẩm Hoài nữa.
“Hả?” Tiểu Lê tâm tư đơn thuần hơn nhiều, tịnh không biết cái tiệm hớt tóc gội đầu kia mang ý nghĩa gì đằng sau, thấy đột nhiên Trần Đan nói một câu như vậy, kinh ngạc chuyển người nhìn nàng….
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Phong Khí Quan Trường Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 7: Lần đầu gặp mặt chị dâu.
Dịch: Manhhungc600
Nguồn: Mê Truyện
Thẩm Hoài tịnh không biết rằng chỉ qua một nháy đối thị kia, không ngờ chịu oan uổng lưu lại ấn tượng không tốt với Trần Đan.
Tuy Trần Đan là chị dâu hắn nhưng tuổi so “hắn” lại nhỏ hơn nhiều. Cho dù so với Thẩm Hoài lúc này cũng nhỏ hơn một tuổi.
Cuộc hôn nhân giữa Trần Đan với anh họ là sự kết hợp khá truyền thống, do cha mẹ định đoạt cả.
Lần thứ nhất hỏi cưới Thẩm Hoài hắn cũng đi bồi theo, đến nay vẫn lưu lại ấn tượng rất sâu đậm về lần gặp mặt đầu tiên kia. Có lẽ đó là do sự thanh thuần và rực rỡ phút ban đầu của Trần Đan cảm nhiễm đến hắn. Cũng hệt như tiểu Lê bây giờ, vẻ ngây thơ trong sáng khiến người ta vừa nhìn liền không thể nào quên.
Đương thời Thẩm Hoài cảm thấy Trần Đan gả cho người chỉ cậy nhà có chút của, không có chí cầu tiến như anh họ, đúng là hơi oan cho nàng.
Người khác cũng cười nói: Cô gái xinh đẹp thế này phải gả cho người như hắn mới tính là trai tài gái sắc.
Nhưng mà đời là vậy, “bông hoa nhài cắm bãi *** trâu” mới là hiện thực, còn chuyện hoa thắm trăng tròn, trai tài gái sắc, đó chỉ là chuyện trên phim ảnh.
Tuy trong xưởng Thẩm Hoài bị trù dập, nhưng trình độ chuyên môn của hắn rất cao.
Tuy nói trình độ quản trị của xí nghiệp nhà nước bị xơ cứng nghiêm trọng, có xu hướng quan liêu hóa rất nặng. Song quan liêu cũng có chỗ tốt của quan liêu, chính là quy tắc ở mặt sáng mọi người đều sẽ không dễ dàng đi phá hoại.
Tiền công kỹ thuật cho Thẩm Hoài cao hơn công nhân phổ thông hai ba lần, còn cao hơn nhiều cán bộ quản lý trung hạ tầng. Đám người Cố Đồng, Chu to mồm trù dập Thẩm Hoài đến đâu cũng không thể công khai thít chặt cấp bậc tiền công của hắn được.
Mỗi tháng, cộng thêm tiền làm thêm bên ngoài Thẩm Hoài cũng có hơn 1000, có khi gần 2000 đồng. Vào những năm 93, 94 thu nhập tài chính của Đông Hoa sa vào khốn cảnh, ngay cả tiền lương cho giáo viên cũng phát không đều, trừ đám quan viên có thể tham, có thể vét kia ra, nhân viên bình thường làm việc trong cơ quan chính phủ mỗi tháng cũng chỉ kiếm được tầm 3 – 400 đồng, vừa đủ nuôi mấy miệng ăn trong nhà.
Có điều đương thời cha hắn mới qua đời không lâu, mẹ lại bệnh nặng. Thu nhập của hắn nhìn qua có vẻ cao, nhưng thực ra còn chưa đủ cho mẹ chữa bệnh, thêm em gái chưa thành niên, hắn nào có tâm tư đi lập gia đình?
Mãi đến lúc chết, 29 tuổi đầu vẫn chưa một lần yêu đương nghiêm chỉnh.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hoài cảm giác bản thân mình thật đúng là oan uổng, chốc lát lại cười khanh khách. Nói đến cùng, ai may bằng hắn: chết rồi còn có thể ký sinh vào thân thể người khác để sống tiếp.
Khắc này, Thẩm Hoài mới nhận ra, được mất của nhân sinh trước kia thật không có trọng yếu thế kia. Cái đã qua thì cũng qua rồi, quan trọng là phải trân quý, nắm chắc lấy những điều trước mắt.
Bản thân mình bây giờ tuy là “đồ bỏ” của Tống gia, bạn bè không thương, cha mẹ không yêu, đối với những con ông cháu cha khác mà nói thì tình cảnh đúng thật là quá bi thảm, ngay cả một chiếc xe của riêng mình cũng không có. Nhưng đưa mắt nhìn cả cái thành phố Đông Hoa ba khu sáu huyện này mà xem, thử thử đếm xem có bao nhiêu kẻ mới 24 tuổi đã lên đến cấp chính khoa.
Thật không biết như thế nào là đủ.
Xe bus rất nhanh quẹo ra khỏi đường Đào Ô, Thẩm Hoài cũng thu hồi nhãn thần, lặng lẽ hy vọng em gái có thể kiên cường sống qua giai đoạn gian nan trước mắt. Đồng thời trong lòng chợt nảy sinh một cảm giác thấp thỏm khó hiểu về chị dâu Trần Đan.
Không nghĩ đến mới hai năm không gặp mà Trần Đan đã lột đi lớp vỏ thanh thuần hôm nào, ngược lại toát lên vẻ thành thục quyến rũ đầy nữ tính. Nghĩ đến chỗ này, Thẩm Hoài sờ sờ mũi, thầm nghĩ, có tiếc thì cũng chỉ có thể giấu trong lòng mà thôi?
Cũng đúng lúc này, Thẩm Hoài mới chú ý đến tiệm hớt tóc gội đầu bên đường, lại nhớ đến thần sắc quái dị của Trần Đan khi hai người đối mắt, thầm nói: “Chẳng lẽ nàng nghĩ nhầm?”
Là thành thị cải cách đổi mới khá sớm, tuy những năm nay kinh tế của Đông Hoa không có gì khởi sắc, nhưng phong khí xã hội sớm đã biến dạng, hai bên đường Đào Ô phảng phất chỉ trong một đêm mọc lên đầy rẫy những tiệm hớt tóc kiểu thế này.
Nhìn đến chiếc xe con đỗ mãi ven đường, đám “gái” mãi không có ân khách đến chiếu cố sớm đã tỉnh thần, “tút” lại nhan sắc chuẩn bị câu khách.
Đầu năm nay lĩnh vực giải trí này còn chưa phân cấp rõ ràng, tiệm nhỏ ven đường song không thiếu gái trẻ xinh mê người.
Các nàng bạo dạn lộ ra cánh tay lẫn bắp đùi trắng tóat, bộ ngực tròn trịa, căng mẩy được thít chặt. Thẩm Hoài liếc mắt nhìn qua, thầm nói, những cô gái này tuy làm cái nghề dơ bẩn nhưng vẫn không che nổi hơi thở thanh xuân đầy sức sống trên người.
Thấy người trong xe không có hành động gì cả, có cô gái lớn mật thậm chí chủ động tách mở đùi ra, lộ ra một góc quần chip trong bộ váy ngắn, đám lông đen nhánh kia cứ như ẩn như hiện, lại thêm khom người khiến bộ ngực vốn quy mô không nhỏ trễ xuống, nhìn cực kỳ gợi cảm, ngón tay cầm điếu thuốc đặt hờ hững lên môi, ánh mắt ưng ửng nước đầy dụ hoặc…
Thẩm Hoài không bị cảnh tượng bên phố nhiễu loạn, hắn chỉ đặt tay lên vô lăng, ngả người suy ngẫm về tình cảnh bản thân lúc này.
Chờ mãi vẫn không thấy điện thoại gọi tới, có vẻ như Cát Vĩnh Thu không hề đem chuyện xảy ra ở xưởng thép hôm nay ra báo cáo với Trần Minh Đức.
Lúc này Thẩm Hoài cũng chưa tính toán về phủ thị chính đi đối mặt trực tiếp với Trần Minh Đức. Hắn còn cần thêm một thời gian để điều chỉnh tâm thái, làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý cái đã.
Thẩm Hoài xoay vô lăng, quay đầu trực tiếp đi đến bệnh viện thành phố, hắn hoàn toàn có thể mượn cớ vết thương trên vai trái chưa lành hẳn, ở lại bệnh viện thêm mấy ngày, tránh miễn phải đối mặt với Trần Minh Đức quá sớm…
******************
Thẩm Hoài về bệnh viện ngủ bù, còn Cát Vĩnh Thu phải ngồi trong phòng làm việc ban an toàn sx xưởng thép cả trưa.
Mấy tên phó xưởng trưởng đều mượn cớ chuồn đi cả rồi, chết sống gì cũng không chịu lộ mặt, khiến trong bụng hắn ổ một đoàn tà hỏa, muốn tìm người phát tiết mà không được.
Đợi không kịp Cố Đồng từ Tân Tân trở về, Chu to mồm thấy anh rể ở mãi trong xưởng chịu tức cũng không phải biện pháp hay, bèn ưỡn mặt nói: “Hay chúng ta đi Nam viên? Em biết một đôi chị em song sinh ở Anh Hoàng, có thể mời các nàng cùng ăn cơm.”
Nhìn khuôn mặt ung thũng như mặt heo của cậu em vợ Cát Vĩnh Thu cũng phiền, nhưng trực tiếp về thị ủy lại không tốt, lỡ không may đụng phải thằng súc sinh kia ở cơ quan, mặt lạnh không phải, mà không mặt lạnh càng không phải, cuối cùng người khó chịu vẫn là mình.
Khách sạn quốc tế Anh Hoàng là chỗ ăn chơi đùa vui số một số hai ở Đông Hoa, tuy cũng chu đáo kín kẽ, lại nhiều chiêu trò phục vụ, rất được mọi người khen ngợi. Song tính cách Cát Vĩnh Thu vốn cẩn thận, không muốn giữa ban ngày ban mặt đi tuyên dâm, vạn nhất đụng phải lãnh đạo nào đó của thị ủy, ảnh hưởng sẽ không tốt.
Có điều trong lòng lại nghĩ hôm nay trên thị cũng không có chuyện gì đặc biệt, đi Nam viên nghỉ một buổi chiều cũng là lựa chọn không tồi.
Nghe em vợ nói muốn đem hai chị em song sinh ở quốc tế Anh Hoàng tới ăn cơm, Cát Vĩnh Thu chỉ khẽ “hừ” một tiếng: “Trước mặt chị cậu nhớ giữ chắc mồm mép chút…”
Cát Vĩnh Thu làm chánh văn phòng phủ thị chính, đồng thời còn là chủ nhiệm ban chiêu đãi, còn Nam viên tân quán là nhà khách của phủ thị chính, do hắn trực tiếp phân quản. Nếu ở chỗ khác nhìn thấy “bé” nào hợp ý, Cát Vĩnh Thu thường thường đều dẫn tới Nam viên vui đùa.
Vừa chạy đến Nam viên, giám đốc Nam viên tân quán, đồng thời là phó chủ nhiệm ban chiêu đãi Bành Dũng liền vội sang báo cáo, nói là giữa trưa nay phó thị trưởng thường ủy Trần Minh Đức vừa về Nam viên nghỉ ngơi, dặn dò nhân viên công tác đừng làm phiền hắn.
Trần Minh Đức tới Đông Hoa nhận chức không hề mang theo gia thuộc. Mà quỹ biệt thự thường ủy lại không còn chỗ, thế nên đến đây nhận chức đã nửa năm thì cả nửa năm Trần Minh Đức đều ăn ở trong Nam viên tân quán.
Cũng không biết Thẩm Hoài có đem phần báo cáo điều tra sự cố của xưởng thép cho Trần Minh Đức nhìn hay không? Lúc này Cát Vĩnh Thu trốn Trần Minh Đức còn không kịp, tất nhiên sẽ không đi dây với tôn thần này làm gì.
Tiền thân của Nam viên tân quán là một hệ thống biệt thự thời kỳ Dân Quốc, sau khi giải phóng được khoanh lại thành nhà khách phủ thị chính.
Tuy tòa lầu cao nhất ở đây, cũng là tòa chủ lâu Nam viên tân quán có 20 tầng, được xây từ cuối thập niên 80. Song tinh hoa của Nam viên vẫn nằm ở mười mấy ngôi biệt thự để lại từ thời Dân Quốc kia.
Mười mấy ngôi biệt thự đó dần dần trở thành chỗ chuyên dụng cho lãnh đạo thành phố tạm nghỉ ngơi hoặc làm việc, tiếp khách. Ở đây cũng quen lấy tên biệt thự số 1, biệt thự số 2 … để chỉ biệt thự này thuộc về bí thư, còn đây là địa bàn của thị trưởng…vv..
Cát Vĩnh Thu không phải thị trưởng, nhưng làm chủ nhiệm ban chiêu đãi, tất nhiên hắn cũng vét chút chỗ tốt cho bản thân, thế nên có biệt thự riêng ở Nam viên không có gì là quá ngạc nhiên.
Cát Vĩnh Thu với em vợ bước vào biệt thự số 17, đuổi nhân viên trực ban ở trong ra ngoài, rồi mới để tài xế xưởng thép tới Quốc tế Anh Hoàng đem hai chị em song sinh kia qua đây…
Rất nhanh hai chị em sinh đôi kia được dẫn tới, vừa nhìn Cát Vĩnh Thu liền cảm giác được ánh mắt cậu em vợ đúng là không sai. Tướng mạo nhìn qua không quá có nét, then chốt là da dẻ trắng bóng, trơn nhẵn, mát lạnh, vừa bóp liền có cảm giác như ra nước vậy.
Tự Cát Vĩnh Thu cảm thấy mình đã qua cái tuổi chăm chăm nhìn vào khuôn mặt đàn bà. Sờ lên cơ da như nước, cảm nhận sức sống thanh xuân từ các em tươi trẻ mới có thể nhận ra tâm tình mình chưa có già… Loại cảm giác này đối với Cát Vĩnh Thu bây giờ mới càng trọng yếu.
Ăn uống no đủ, nằm trên giường hưởng thụ sự phục vụ của hai chị em song sinh. Đến lúc này những uất khí mà lúc trưa phải chịu mới giảm nhẹ đi một chút.
Làm xong chuyện, Cát Vĩnh Thu lại cùng em vợ ngồi trong phòng nghỉ ngơi.
Trên mặt Chu to mồm còn quấn băng, gò má, hốc mắt còn thâm tím, lúc này Cát Vĩnh Thu càng không thể đuổi hắn về nhà. Vạn nhất để bà vợ già biết em trai bị người đánh, mà hắn đứng ở bên cạnh không giúp đỡ, chắc chắn trong nhà gà chó không yên… Đối với bà vợ ở nhà, trong lòng Cát Vĩnh Thu vẫn có chút ít kính sợ.
Đôi chị em kia không chỉ xinh đẹp mà còn ngoan ngoãn ôn thuận, phục vụ xong còn nhẫn nại đứng sau lưng hai người nắn bóp bả vai, thủ pháp cực kỳ chuyên nghiệp…
Cát Vĩnh Thu chính đang hưởng thụ thì bỗng có tiếng bước chân gấp gáp truyền tới, đứng dậy bèn thấy giám đốc Nam viên tân quán Bành Dũng xồng xộc đâm thẳng tới: “Trần thị trưởng, ông ấy…” Nhìn thấy trong nhà còn có hai cô gái chỉ mặc quần cộc, áo ngực, Bành Dũng vội kịp thời ngậm mồm.
Cát Vĩnh Thu thấy bộ dạng kinh hoàng bất định của Bành Dũng liền biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó khẩn cấp.
Hắn hơi trấn định lại, gọi em vợ mang hai chị em kia rời đi trước, rồi mới để Bành Dũng tiếp tục nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nghe Bành Dũng kể xong, Cát Vĩnh Thu cũng đại kinh thất sắc, chuyển niệm nghĩ một lát mới phân phó:
“Cậu gọi xe cứu hộ qua trước đi, mặc kệ có tác dụng hay không, dù kịp hay không kịp đều bảo bệnh viện phái chuyên gia y học tốt nhất tới Nam viên cấp cứu. Bên phía thị ủy thị chính phủ để tôi báo cáo, không cần cậu quản. Nhớ lập tức khống chế nhân viên trực ban ở biệt thự Tây Thúy lại, đừng để bọn họ rời đi, càng không để bọn họ nói lung tung…”
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Phong Khí Quan Trường Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 8: Người đẹp phó chánh văn phòng
Dịch: Manhhungc600
Nguồn: Mê Truyện
Thẩm Hoài làm thư ký của phó thị trưởng thường ủy, vốn phải lưu viện theo dõi, hôm qua đột nhiên bỏ ra viện, hôm nay lại chạy trở về yêu cầu được nằm lại, phía bệnh viện tất nhiên không sao cả, cho hắn một phòng riêng là được.
Thẩm Hoài ở trong phòng bệnh đánh chén một trận, ngủ một mạch đến xế chiều hơn 2h mới tỉnh lại.
Tuy sâu trong nội tâm Thẩm Hoài còn cực lực tránh miễn tiếp xúc quá sớm với Trần Minh Đức, nhưng đến lúc này Trần Minh Đức vẫn chưa gọi điện thoại đến lần nào không khỏi khiến hắn cảm giác thấy kỳ quái.
Mặc dù từ chiều hôm qua đến giờ mình không chủ động báo cáo hành tung cho Trần Minh Đức, nhưng nghe ngữ khí lúc trưa của Cát Vĩnh Thu thì hẳn Trần Minh Đức đã biết sớm qua hắn rời khỏi bệnh viện, hôm nay cũng sẽ cùng Cát Vĩnh Thu tới xưởng thép thành phố.
Đến lúc này Trần Minh Đức còn không nghĩ tìm hắn, cũng không phân phó người liên hệ, điều này rõ ràng có hơi khác với bình thường.
Càng nghĩ càng kỳ quái, Thẩm Hoài cứ nhấp nhổm mãi không yên. Cuối cùng bèn thu thập đồ đạc, lái xe về phủ thị chính xem xem, trong đầu thầm nghĩ: Thứ nên đối mặt, cuối cùng rồi cũng phải đối mặt, trốn mãi không phải là biện pháp hay; lại nói, giờ cuộc sống của hắn cần phải bắt đầu lại, mà rốt cuộc chỉ có thể đem hy vọng ký thác trên thân Trần Minh Đức được thôi.
Không chỉ không thể trốn Trần Minh Đức, còn cần thay đổi cách nhìn của ông ta với mình, sau đó mới có khả năng cùng Tống gia hòa giải, tìm cơ hội phát triển sĩ đồ, đi tranh thủ càng nhiều sự ủng hộ của Tống gia…
Trên đường Thẩm Hoài suy ngẫm về chuyện làm sao để hòa giải được với Tống gia, với thế lực ủng hộ mạnh mẽ như Tống gia, hắn nhất định phải tranh thủ cho bằng được. Có vậy bản thân mới có khả năng làm được những chuyện trước kia không dám nghĩ, mới có thể đạt đến độ cao mà dĩ vãng có mơ cũng không mơ tới.
Vừa lái xe vào quảng trường phủ thị chính, từ xa xa Thẩm Hoài đã nhìn thấy thượng cấp trực tiếp – phó chánh văn phòng phủ thị chính Chu Dụ đang đứng trước cửa văn phòng.
Chu Dụ nôn nóng bước xuống bậc thang, bầu ngực run run vì kích động, phảng phất như từng gợn sóng phật phồng cực có tiết tấu.
Nhìn đến tình cảnh này, Thẩm Hoài không khó lý giải vì sao ”hắn” trước kia lại mải mê theo đuổi Chu Dụ đến vậy.
Buổi trưa đầu thu, khí trời khá mát mẻ, nhưng trên gò má Chu Dụ lại lấm tấm đầy mồ hôi.
Cảm giác hốt hoảng bất an khiến trên khuôn mặt trắng nõn của nàng như được đắp lên một tầng phấn hồng, ánh mắt cũng không có được vẻ thong dong như trước đây. Tựa hồ đã xảy ra chuyện gì đó cực quan trọng.
“Chu bí thư trưởng, trong cơ quan có chuyện ư?” Thẩm Hoài đánh xe tới, hạ cửa kính hỏi.
Chu Dụ chợt nhìn thấy khuôn mặt xám trắng của Thẩm Hoài cũng bị dọa hết hồn, vô thức nhíu mày lại.
Tuy kẻ trước mặt này nhìn mặt mũi còn được tính là anh tuấn, nhưng sắc mặt lại trắng bệch do tửu sắc quá độ, khiến người nhìn cực độ chán ghét. Đặc biệt là trong tròng mắt trống rỗng vô thần kia có một loại tà khí mà nàng không cách nào định nghĩa rõ ràng – đây là những ấn tượng trực tiếp mà từ nửa năm trước khi tới Đông Hoa Thẩm Hoài để lại trong lòng Chu Dụ, chính ấn tượng đó khiến nàng không cách nào ưa thích kẻ này.
Trong hơn nửa năm vừa qua, Thẩm Hoài ngoài sáng trong tối theo đuổi quấy rối nàng, phong cách lại trực tiếp nóng nảy, trong mắt không người càng khiến Chu Dụ chán ghét từ tận tâm can.
Đổi lại trước đây, Chu Dụ rất có thể sẽ mặt lạnh không thèm để ý, song lúc này vừa thấy Thẩm Hoài xuất hiện liền nôn nóng hỏi: “Cậu vừa đi nơi nào, Cát bí thư trưởng nói cậu đã về thị ủy lúc trưa rồi mà?”
“Trên đường trở về từ xưởng thép, vai trái tôi đột nhiên bị đau trở lại, mới đi bệnh viện một chuyến.” Thẩm Hoài soạn bậy ra một cái lý do, bảy phần thật ba phần giả, cũng không sợ người khác đi tra hành tung của mình, liền hỏi lại: “Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?”
“Cậu không cần hỏi nhiều, cứ lái xe đi, chở tôi đến Nam viên.” Chu Dụ mở cửa xe, trực tiếp chui vào trong xe.
“Chu bí thư trưởng, Chu bí thư trưởng…”
Phía sau có người gọi Chu Dụ, Thẩm Hoài ló đầu nhìn qua, thấy là tài xế của thị trưởng Cao Thiên Hà từ trong văn phòng đuổi chạy tới.
Một chân Chu Dụ đã đặt lên sàn, thân người vừa cúi xuống bên cửa, quay người nói với tài xế của thị trưởng Cao Thiên Hà: “Anh ở lại đây, xem Cao thị trưởng có cần dùng xe hay không, tôi đi xe của Thẩm thư ký đến Nam viên là được rồi…”
Nếu quả có xe khác để điều, Chu Dụ tuyệt sẽ không ngồi xe của mình, Thẩm Hoài càng khẳng định chắc chắn trong Nam viên đã xảy ra chuyện gì đó hệ trọng.
Có lẽ trong vô thức hắn vẫn nhận rằng, những chuyện trong thị ủy đều là chuyện người khác, không liên quan gì đến mình, thế nên Thẩm Hoài không có cảm giác quá mức căng thẳng, ngược lại chú ý lực đều bị phân tán lên thân hình hấp dẫn của Chu Dụ.
***********************
Từ góc độ của Thẩm Hoài, vừa đúng nhìn thấy Chu Dụ một chân đạp lên sàn xe, trọn nửa người trên quay mặt lại, cái tư thế này khiến chiếc quần dài màu cà phê nàng mặc hôm nay càng căng chặt lấy bờ mông căng mẩy.
Bộ mông phong mãn tròn trịa, không chút tỳ vết của Chu Dụ đập thẳng vào mắt Thẩm Hoài… khiến bất kỳ thằng đàn ông nào nhìn thấy cũng đều phải có phản ứng.
Con gái TQ tuy cũng chú trọng thân hình, song thường thường đều ít vận động, thế nên bộ mông cơ hồ khá nhỏ, từ bờ eo đến mông thiếu mất hiệu ứng nhu hòa mà phong mỹ của những đường cong.
Khuyết điểm này hoàn toàn không áp dụng được khi đặt lên người Chu Dụ.
Hôm nay nàng mặc một chiếc sơ mi trắng, tuy nửa thân trên quay mặt lại bên cửa xe nhưng Thẩm Hoài vẫn có thể nhìn thấy mép biên của bộ ngực căng lớn tròn trịa, áo sơ mi được gài chặt đến tận eo, khiến từ ngực đến eo triển hiện ra một đường cong hoàn mỹ đầy vẻ thành thục nữ tính.
Khiến người nào nhìn vào cũng hiểu được: Chỉ cần dùng đầu ngón tay ấn nhẹ vào nhất định sẽ cảm nhận được sức đàn hồi đủ mười.
Tuy Chu Dụ đối với ăn mặc quần áo có yêu cầu rất nghiêm cách, ánh mắt có khi khắc ý lăng lệ, thậm chí còn cố ý đeo một chiếc kính râm đồi mồi, song thân hình bốc lửa, khuôn mặt minh diễm và nước da trắng bóc như thiếu nữ đều nghiêm trọng tước yếu hình tượng nữ quan viên của nàng.
Thẩm Hoài thầm nghĩ: Thẩm Hoài trước đây tuy sống rất khốn nạn nhưng ánh mắt chọn đàn bà đúng là không sai.
Chu Dụ ngồi lên xe, nhận thấy Thẩm Hoài đang nhìn lén chính mình, tâm lý càng không vui, mày ngài nhăn lại.
Gia thế của nàng khiến nàng ở trong quan trường không cần phải làm bộ đi chiều sắc mặt những nam nhân kia, càng không cần phải dùng thân thể đi trao đổi gì cả.
Nàng cũng biết rằng, những quan viên bề ngoài nghiêm túc kia, trong đầu óc không thiếu ý nghĩ dơ bẩn, ánh mắt cũng dâm tà. Nhưng không quản đầu óc chúng nghĩ sự tình dơ bẩn đến đâu, hoặc giả sinh hoạt bình thời còn lâu mới tính được nghiêm túc, nhưng ít ra sẽ không phá hoại một số quy tắc ngầm, không dám công khai quấy rối nàng.
Duy có tên Thẩm Hoài này khiến người khác cực độ chán ghét, chưa nói trong mắt không người, hắn thậm chí còn lớn mất mượn cớ ngủ gật mò đùi mình, khiến Chu Dụ cảm thấy có đôi lúc cũng hết cách với loại vô lại thế này. Chỉ cần hắn không quá phận, cũng chỉ trốn hắn xa xa cho yên chuyện.
Rốt cuộc Trần Minh Đức có ba phần là do trong tỉnh phái tới để thay thế thị trưởng Cao Thiên Hà. Nếu không bắt được chứng cớ quấy rối, náo đi ra, chỉ tổ làm trò cười cho người khác.
Chu Dụ thúc Thẩm Hoài nhanh lái xe tới Nam viên, có ý không gấp nói thực tình cho hắn, trong lòng thầm nghĩ: Để xem thằng oắt này có dám động tay động chân với mình không, bà này sẽ băm nhỏ “tiểu kê” của ngươi cho chó ăn…
********************
Lúc xe đến Nam viên, Thẩm Hoài liền nhìn thấy chuyên xe số 1 thị ủy vừa sớm một bước quẹo vào.
Cửa xe số 1 mở ra, khuôn mặt âm trầm của bí thư thị ủy Ngô Hải Phong lộ ra, ánh mắt sắc nhọn dị thường liếc về phía Thẩm Hoài.
Tâm thần Thẩm Hoài hơi lạnh, giờ mới chợt nhớ đến có khi việc lớn xảy ra ở Nam viên có liên hệ với mình. Không như vậy một bí thư thị ủy, bình thường không động chạm đến nhân viên công tác của phủ thị chính, chắc chắn sẽ không dùng ánh mắt châm chích như thế nhìn mình.
Xe ngừng lại trước căn biệt thự số 6 hồ Lâm Thúy, trước lầu đã đậu sẵn một xe cảnh sát, một xe cứu thương. Thẩm Hoài cùng Chu Dụ bước xuống, còn thư ký thị ủy Ngô Hải Phong xuống trước một bước thì đứng trước bậc thềm biệt thự chờ bọn hắn.
Ngô Hải Phong khá mập mạp, có điều thân người khôi ngô, vốn da dẻ hơn xám màu, lúc này mặt đen lên, thêm cả sắc chiều dần nồng, khiến cả người hắn nhìn qua như sắp muốn nổi giận lôi đình.
Ngô Hải Phong nhìn Thẩm Hoài và Chu Dụ chạy tới, vừa bắt đầu đã lệ thanh quát mắng Thẩm Hoài: “Bọn ngươi làm thư ký kiểu gì đấy? Công việc chính là thời thời khắc khắc theo bên thân phục vụ lãnh đạo, sao khi chuyện xảy ra không thấy ai trong Nam viên?”
Làm đại lão bản ở thành phố Đông Hoa, tuy nói nhãn giới bí thư thị ủy cao lắm, song vẫn nhận ra được những người bên thân mấy thường vụ thị ủy.
Xưởng thép thành phố làm xí nghiệp quốc doanh lớn nhất thành phố Đông Hoa, quan hệ đan chéo cực phức tạp, không hề thua kém phủ thị chính nửa phần, nhân sinh ấm lạnh lẫn đủ loại hiện tượng, Thẩm Hoài đều nhìn rõ ràng.
Hơn nữa, Thẩm Hoài trước đây cũng là kẻ trong mắt không người. Nhân tố gia tộc khiến ánh mắt hắn cực cao; gặp qua lãnh đạo trung ương nổi giận mắng người, liền cảm giác bí thư thị ủy mắng người như trò trẻ con, có thể cảm nhận được không khí sai biệt rất lớn.
Thẩm Hoài không đến nỗi bị trận mắng dập đầu của Ngô Hải Phong hù sợ, hắn hơi ngây người, không biết cuối cùng phó thị trưởng Trần Minh Đức đã xảy ra chuyện gì?
Tuy Chu Dụ cực không ưa thích Thẩm Hoài, nhưng không thể đem trách nhiệm chuyện xảy ra trước mắt đổ lên đầu Thẩm Hoài. Lúc này không thay Thẩm Hoài giải thích, đợi đến sau Ngô Hải Phong hiểu rõ sự việc, ngược lại sẽ khiến hắn hiểu nhầm mình cố ý gài bẫy Thẩm Hoài.
Chu Dụ rất háo thắng, tất nhiên không muốn lưu lại ấn tượng không tốt trong đầu Ngô Hải Phong, liền lau mồ hôi trán, mở miệng giải thích thay Thẩm Hoài:
“Bốn ngày trước lúc Trần thị trưởng dẫn đội thị sát xưởng thép thành phố gặp phải sự cố phát sinh trong xưởng, Thẩm thư ký không may bị công nhân từ trên cao rơi xuống va phải, vai trái bị tuột khớp. Trần thị trưởng đặc ý để Thẩm thư ký ở lại bệnh viện theo dõi mấy ngày. Thế nên lúc chuyện hôm nay xảy ra, Thẩm thư ký không ở bên người Trần thị trưởng. Tôi cũng vừa nhìn thấy Thẩm thư ký, còn chưa kịp nói chuyện ở Nam viên với cậu ấy…”
“À” Ngô Hải Phong lành lạnh hừ một tiếng, mặt già vẫn nghiêm lại, cứ thế mang theo thư ký bước vào biệt thự.
“….” Thẩm Hoài sững người, chôn chân trên mặt đất.
Chu Dụ thấy Thẩm Hoài cứng lại, ép thấp giọng nói: “Giữa trưa Trần thị trưởng về Nam viên nghỉ ngơi, bệnh tim lại phát tác. Đến lúc phát hiện đã không kịp cứu chữa…” Nói xong lời này, ánh mắt nàng quét qua mặt Thẩm Hoài, rồi nhấc chân bước vào biệt thự trước.
Thẩm Hoài phảng phất như bị sét đánh, hy vọng làm lại cuộc đời của hắn đều gửi gắm hết lên người Trần Minh Đức, cả buổi chiều đều suy ngẫm chuyện này, ai ngờ đả kích lại đến nhanh vậy… Trần Minh Đức bệnh tim phát tác, chết rồi?
Cái chó đẻ gì thế này?
Thẩm Hoài sững một lúc lâu, thẳng đến khi Chu Dụ vào trong sảnh quay đầu lại, hắn mới hồi thần bước theo.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Phong Khí Quan Trường Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 9: Cố ý lấy phỏng đoán xấu nhất!
Dịch: Manhhungc600
Nguồn: Mê Truyện
Trần Minh Đức đến Đông Hoa mới được hơn nửa năm, gia thuộc ở lại trong tỉnh chứ không đi theo, việc ăn ở của hắn đều tại Nam viên. Ngược lại Thẩm Hoài sợ bị Trần Minh Đức quản quá chặt, liền không trú tại Nam viên mà “chịu khó chịu khổ” trú ở trong túc xá phủ thị chính.
Trước cửa có hai cảnh sát đứng canh, trong sảnh là hai bác sỹ cùng hai cô gái chuyên làm nhân viên phục vụ ở biệt thự số 6… Lúc ấy hai nàng mặt trắng bệch, không chút huyết sắc, tựa hồ bị sự tình vừa xảy ra hù sợ.
Nội tâm Thẩm Hoài cũng bị chấn kinh, thầm nói: “Đúng là cái số trời đánh, nhà dột gặp mưa, chó cắn áo rách.”
Buổi trưa đánh em vợ Cát Vĩnh Thu một trận nên thân, nói trắng ra là cậy có Trần Minh Đức chống lưng, có thể khiến Cát Vĩnh Thu và em vợ làm kẻ câm ăn hoàng liên, có khổ nói không ra. Ai ngờ được chiều nay ô dù của mình lại đi tong rồi…
Ông trời này cũng thật con mẹ nó quá bất công!
Thẩm Hoài theo Chu Dụ bước lên lầu, cũng vô tâm nhìn đôi chân thon dài no mắt của nàng.
Trên lầu hai là phòng ngủ và làm việc, qua cánh cửa khép hờ có thể nhìn thấy Trần Minh Đức nằm thẳng cẳng trên giường, chiếc chăn mỏng úp kín từ mặt đến chân, đúng là đã qua đời.
Thẩm Hoài lúc ấy không có cảm tình gì đặc biệt với Trần Minh Đức, nhưng nhìn thấy tình cảnh trước mặt vẫn không tránh khỏi ngây người.
Trưa hôm trước Trần Minh Đức còn gọi điện hỏi dò thương thế của hắn, không ngờ được hôm nay đến lượt ông ta nằm thẳng cẳng trên giường, nhân sinh đúng là biến hóa khôn lường.
Bí thư thị ủy Ngô Hải Phong tay chống nạnh, đứng bên ngoài phòng ngủ, mặt mũi âm trầm, bộ dáng như sắp nổi cơn tam bành, khiến người xung quanh vô thức tránh ra xa.
Cát Vĩnh Thu và giám đốc nhà khách Bành Dũng, cùng với bác sỹ và đội cấp cứu đều đứng ở đó, báo cáo với Ngô Hải Phong tình hình cấp cứu lúc nãy.
“Mấy người chiếu cố lãnh đạo kiểu gì đấy, buổi trưa Trần thị trưởng về nghỉ ngơi, mấy người sao có thể không chăm sóc cho cẩn thận? Để xảy ra chuyện thế này, mấy người bảo ta làm sao ăn nói với trong tỉnh?”
Tiếng Ngô Hải Phong quát mắng không lớn, nhưng nội tâm có vẻ rất kích động, lúc nói chuyện ngón tay thiếu chút nữa chọc vào mặt Cát Vĩnh Thu và Bành Dũng.
“Còn nữa, giữa trưa có những ai ra vào biệt thự, các ngươi nhất định phải báo cáo cho chính xác, không được hàm hồ…”
Cát Vĩnh Thu, Bành Dũ làm chánh, phó chủ nhiệm ban chiêu đãi, để xảy ra chuyện lớn thế này, tất nhiên kẻ đầu tiên cần truy cứu trách nhiệm là bọn hắn.
Xưa nay kẻ làm lãnh đạo đều khó chiều, Ngô Hải Phong mắng người cũng rất ít khi hạ thủ lưu tình.
“Trần thị trưởng vừa trở về liền đặc ý phân phó không cho người khác làm phiền…”
Sắc mặt Bành Dũng rất kém, tuy nói trong ngày thường hắn cũng diễu võ giương oai, lại sớm chuẩn bị tốt câu trả lời, nhưng dưới cơn thịnh nộ của đại lão bản, lúc trả lời vẫn không tránh khỏi lắp ba lắp bắp.
“Đến hơn hai giờ chiều mà vẫn chưa thấy Trần thị trưởng đi ra bèn tới xem qua thế nào. Đây là sai lầm của tôi, Ngô bí thư mắng tôi thế nào cũng được. Có điều không ai nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện thế này, trước đây cũng không ai nhắc đến Trần thị trưởng có vấn đề về tim. Còn về giữa trưa có người ra vào biệt thự hay không, đúng là không có ai để ý kỹ. Hai nhân viên phụ trách công tác ở đây nghe Trần thị trưởng phân phó đừng làm phiền liền đi nghỉ, không ở trong biệt thự…”
“Hồ đồ! Mấy người nhanh khống chế chắc thông tin, đừng để mặt ngoài bàn luận lung tung.” Ngô Hải Phong thịnh nộ quát một câu, sau đó tay chống lấy cằm, yên lặng suy nghĩ.
Cuộc đối thoại giữa bí thư thị ủy và Bành Dũng khiến Thẩm Hoài ngửi ra vị cổ quái.
Hắn không phải Thẩm Hoài trước đây, khi ở xưởng thép hắn cũng từng có quãng thời gian huy hoàng, đến sau lại bị ngườ trù dập giẫm dưới chân. Ngăn ngắn mấy năm, nhân sinh đã trải qua đủ nóng lạnh khiến hiểu biết của hắn về lòng người khắc sâu hơn kẻ bình thường nhiều. Khi nhìn nhận vấn đề cũng thấu triệt hơn người khác.
Thẩm Hoài và Chu Dụ đứng bên cửa, thấy người khác không chú ý, hắn bèn nghiêng người tiến vào trong phòng, vén chăn lên quan sát thi thể Trần Minh Đức.
Vừa nhìn đã khiến Thẩm Hoài nhảy dựng, mặt xanh lét, dưới lớp chăn, thi thể của Trần Minh Đức không mặc một mảnh quần áo nào…
Thẩm Hoài chấn kinh ngây người, thường ủy thị ủy, phó thị trưởng lõa thể chết bệnh trong phòng ngủ. Tin tức này đối với thành phố Đông Hoa thật sự là sự kiện chính trị quá kinh thế hãi tục!
Khó trách Ngô Hải Phong một mực âm trầm truy hỏi trước đó có ai ra vào biệt thự hay không.
“Thẩm Hoài, cậu vào đây làm gì?” Lúc này Ngô Hải Phong mới chú ý đến Thẩm Hoài đang ở trong phòng ngủ, thanh âm thình lình bén nhọn quát dừng lại, gọi hắn đi ra.
Thẩm Hoài có thể cảm nhận được sự không tín nhiệm trong ngữ điệu của Ngô Hải Phong. Ánh mắt mọi người đều đổ về khiến hắn hơi ngượng ngập, nhưng trước khi ra khỏi phòng vẫn kịp chú ý đến trong ngách phòng tắm có một vũng nước đọng không quá hiển rõ, trên nền đất cũng dính nước, chẳng lẽ Trần Minh Đức đang tắm nước lạnh thì bệnh tim phát tác?
Trần Minh Đức có tiền sử bệnh tim, lại có tật thích tắm nước mát. Bác sỹ từng nhắc hắn khi trời lạnh tắm nước mát dễ khiến tim bị kích thích, nhưng hắn vẫn không quá để ý. Nếu không có điểm khả nghi nào khác, thì đây là câu trả lời hợp lý nhất giải thích cho cái chết trong tư thế lõa thể của Trần Minh Đức.
Nói cho cùng cũng do tên thư ký là Thẩm Hoài trước đây không tận chức.
Đã không tùy thời nhắc nhở Trần Minh Đức bỏ hẳn thói quen tắm nước lạnh, cũng không đem chuyện Trần Minh Đức có tiền sử bệnh tim thông báo cho thị ủy, càng không nhắc nhở nhà khách Nam viên sẵn sàng chuẩn bị nước nóng cho biệt thự…
Có điều khi Thẩm Hoài ra khỏi phòng ngủ, liếc mắt qua gian rửa mặt thấy bên trong khá ngăn nắp, tâm lý lại nổi lên nghi hoặc: “Chẳng lẽ đúng là chết trên bụng đàn bà?”
Không thể nào, hắn và Trần Minh Đức đến Đông Hoa đã hơn nửa năm nhưng không thấy Trần Minh Đức có quan hệ với ai cả! Chẳng lẽ Trần Minh Đức cảm thấy hắn không đáng tin, có một số chuyện dấu diếm hắn?
********************
“Nếu mấy ngày trước cậu đã bị thương trong xưởng thép, vậy đi về dưỡng thương cho tốt. Chuyện xử lý hậu sự cho Trần thị trưởng không cần cậu bận tâm, thị ủy sẽ phái người phụ trách…”
Trần Minh Đức là cán bộ do tỉnh quản lý, bởi bệnh mà vong, cái chết lại kỳ quặc, xử lý hậu sự chắc chắn không đơn giản, trong tỉnh cũng sẽ phái người tới Đông Hoa nhanh nhất có thể.
Thẩm Hoài làm thư ký cho Trần Minh Đức, đáng lẽ nên có tư cách tham dự việc này. Nhưng Ngô Hải Phong có nghe qua về tác phong của Thẩm Hoài ở trong tỉnh trước đây cũng như ở Đông Hoa mấy tháng qua, đối với hắn rất không tín nhiệm, lập tức vỗ bàn quyết định đem hắn đá sang một bên.
Hai ngày nay những chuyện đại kinh đại biến đã nếm đủ nhiều rồi, cũng khiến thần kinh Thẩm Hoài cứng rắn hơn, nghe Ngô Hải Phong nói vậy, cũng không cất tiếng, cất bước đi ra ngoài.
Đến bậc thang, Chu Dụ đưa mắt nhìn qua, trong đôi con ngươi sáng ngời như ẩn chứa mấy phần hạnh tai nhạc họa.
Con đàn bà thối tha! Thẩm Hoài thầm rủa một tiếng, lúc xuống lầu cố ý hoãn chậm bước chân.
Qua một hồi chỉ nghe thấy tiếng Chu Dụ truyền tới: “Có lẽ là lúc Trần thị trưởng đang tắm thì bệnh tim phát tác, quay lại giường lấy thuốc, chưa kịp lấy thì bị…”
“Trong biệt thự không cung ứng nước nóng, cái này Trần thị trưởng cũng biết, vì việc này còn góp ý hai lần với ban chiêu đãi, những điều này đều có ghi chép. Tôi còn tính qua hai ngày nữa sẽ lắp máy nóng lạnh riêng cho biệt thự, không nghĩ đến…” Bành Dũng cố ý áp thấp giọng, nhưng Thẩm Hoài cố ý đứng khuất người dưới chân cầu thang nên vẫn nghe rõ ràng.
Tâm lý Thẩm Hoài cả kinh, lời Bành Dũng chợt khiến hắn nổi lên nghi ngờ:
Nếu đúng là Trần Minh Đức vì bệnh tim phát tác mà chết, như vậy chết lúc đang tắm rửa là lời giải thích có lợi cho mọi người nhất.
Bành Dũng là kẻ tiến vào phòng đầu tiên, cho dù hắn không nhìn thấy vũng nước đọng trong ngách phòng tắm nhưng cũng không nên gấp gáp phủ nhận khả năng Trần Minh Đức phát bệnh chết trong lúc đang tắm rửa chứ?
Trong phòng chỉ nghe được tiếng nói chuyện của Bành Dũng và Chu Dụ, cũng chỉ đối đáp giản đơn 2 câu liền ngừng lại. Đám người Ngô Hải Phong và Cát Vĩnh Thu đều trầm mặc, phảng phất chết lặng trước mưa bão…
Đổi lại là Thẩm Hoài trước đây tuyệt đối không cách nào ngửi ra “mùi” khác lạ từ hai câu tưởng như vô hại của Chu Dụ và Bành Dũng. Nhưng đối với Thẩm Hoài của hiện tại, từ mấy câu không nhiều trên lầu cũng có thể nghe ra đầy đủ nghi điểm
Trần Minh Đức lõa thể, phát tác bệnh tim chết trong phòng ngủ, có nhiều loại khả năng để giải thích.
Khả năng thứ nhất, phát bệnh trong lúc tắm, lấy thuốc nhưng không kịp, để lỡ mà chết. Khả năng còn lại thì ái muội, dơ bẩn hơn nhiều…
Cho dù hai loại khả năng trên đều không có chứng cớ chứng minh đủ vững, song xem xét từ phương diện thu thập toàn cục thì hẳn nên hướng đến khả năng thứ nhất.
Trần Minh Đức chết vì bệnh tim lúc đang tắm, đợi gia đình và đặc phái viên trong tỉnh tới, cứ án chiếu trình tự tổ chức đám tang truy điệu là được. Như thế đối với Đông Hoa, cho dù không có kết quả tốt cũng không lưu lại di chứng.
Chu Dụ không vào phòng ngủ hay gian rửa mặt, nhưng đứng bên ngoài nàng cũng trực tiếp đoán ra khả năng Trần Minh Đức đột ngột chết khi đang tắm. Có thể nói tuy phận đàn bà, nhưng vẫn hiểu và tuân thủ quy tắc quan trọng bậc nhất trên quan trường “việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, không để sinh thị phi”
Ý đồ trong những lời của Bành Dũng thì quá hiển rõ rồi, muốn trực tiếp phủ định khả năng Trần Minh Đức chết vì phát tác bệnh lúc đang tắm.
Nếu không phải phát bệnh lúc đang tắm, vậy vì sao Trần Minh Đức sẽ lõa thể chết trong phòng ngủ?
Điều này quá có thể kích thích trí tưởng tượng của kẻ khác.
Đánh chết Thẩm Hoài cũng không tin Bành Dũng nói những lời kia thực sự xuất phát từ tinh thần cầu thị.
Xưởng thép thành phố là tập đoàn nhà nước có tiếng tăm, có thể hình dung như một phiên bản thu nhỏ của hệ thống quan trường, minh tranh ám đấu, người lừa ta gạt, một cái đều không ít, cũng từ đây Thẩm Hoài học đủ sự hiểm ác của nhân tính…. Cơ hồ trong vô thức Thẩm Hoài đã đoán định: Bành Dũng nói vậy là cố ý đem nước quấy đục.
Vì sao Bành Dũng muốn đem nước quấy đục?
Vì sao Ngô Hải Phong lại tỏ vẻ trầm mặc?
Khoan nói căn bản không có chứng cứ tỏ rõ cái chết của Trần Minh Đức dính đến đàn bà, cho dù thật sự Trần Minh Đức chết vì đàn bà, kẻ làm bí thư thành phố Đông Hoa như hắn cũng nên cực lực giấu diếm mới đúng.
Đổi lại Thẩm Hoài không tim không phổi trước kia, Trần Minh Đức chết thì cũng chết rồi, dù sao ông ta chết hắn cũng phải bán xới khỏi Đông Hoa, quản Trần Minh Đức chết khi đang tắm hay đang nằm trên bụng đàn bà làm gì?
Trần Minh Đức là thư ký của ông nội, tính là quan viên thuộc Tống hệ, nếu hắn thực sự chết trên bụng bàn bà, đối với thanh danh Tống gia cũng như sự phát triển của con cháu Tống gia và môn sinh cố lại đều sẽ bị ảnh hưởng… Nếu là Thẩm Hoài trước kia, có khi chỉ cầu mong như vậy.
Nhưng linh hồn trong thân thể này giờ đã khác, Thẩm Hoài bây giờ thậm chí chỉ mong tìm được cơ hội để Tống gia tha thứ, hòng tìm chỗ che chở hóng mát. Như vậy không thể mắt trừng trừng nhìn cục diện phát triển dần theo phương hướng này được.
Đương nhiên họ sẽ không trực tiếp nói Trần Minh Đức chết trên bụng đàn bà, rốt cuộc có tồn tại con đàn bà đó hay không còn chưa biết, chứng cứ lại không đủ… Nhưng chỉ cần bọn hắn kiên trì nói giữa trưa Trần Minh Đức lõa thể chết bệnh trong phòng, thế là đủ rồi.
Thế nhân luôn có thói quen lấy phỏng đoán xấu nhất ác ý nhất đổ lên đầu người khác, chỉ vậy cũng đủ để đem nhân phẩm danh dự Trần Minh Đức hủy sạch.
Nhưng làm thế, Bành Dũng, Ngô Hải Phong sẽ được gì?
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Phong Khí Quan Trường Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 10: Âm mưu dơ bẩn
Dịch: Manhhungc600
Nguồn: Mê Truyện
Tuy bị bí thư thị ủy đá đi, nhưng Thẩm Hoài biết rằng lúc này không thể ảo não bỏ đi. Cho dù mặt dày mày dạn lưu lại, tiếp tục theo dõi sự việc phát triển cũng tốt hơn vỗ vỗ mông đít rời đi.
Ổ mấy năm trong xưởng thép khiến Thẩm Hoài khắc sâu nhận thức, có đôi lúc phải đặt tự tôn sang một bên, đi tìm cơ hội xoay chuyển tình thế mới là trọng yếu.
Hai bác sỹ chạy tới cấp cứu và hai phục vụ viên được nhà khách Nam viên chỉ định làm việc trong biệt thự đều đang còn đứng dưới khách sảnh lầu một.
Hai cô gái kia đều xinh xắn, có điều bị chuyện hôm nay dọa sợ, ngay cả ghế cũng không dám ngồi, mặt mũi trắng bệch, hoảng loạn bất an.
Thẩm Hoài ngồi xuống, nhìn bộ dáng im thin thít của các nàng, tưởng muốn bắt chuyện liền an ủi:
“Trần thị trưởng lỡ mất cơ hội cấp cứu, rất bất hạnh. Có điều cũng không thể trách hai cô. Lúc Trần thị trưởng nghỉ ngơi, tôi mà gọi điện thoại đến không khéo cũng bị mắng một trận nên thân, hai cô không cần quá tự trách…”
“Đúng a, chính Trần thị trưởng phân phó chúng tôi không được làm phiền ông ấy ngủ trưa. Thế là giữa trưa chúng tôi ra ngoài một lát, ai biết lại xảy ra chuyện tày đình thế này? Ngay cả Cát bí thư trưởng cũng ở Nam viên, nhưng không phải xe cấp cứu cũng tới chậm ư?”
Cô gái tóc đuôi ngựa nhanh nhẩu đáp lời, câu trả lời của nàng khiến Thẩm Hoài giật thột: Lúc Trần Minh Đức phát bệnh, Cát Vĩnh Thu cũng ở Nam viên?
Thẩm Hoài nắm chặt nắm đấm, bất động thanh sắc ra khỏi khách sảnh.
Biệt thự số 6 nằm kề hồ Lâm Thúy, đối diện là lầu chính của nhà khách. Lúc ấy nắng chiều hắt xuống, vẩy lấp lánh ánh bạc lên mặt hồ, duy có bóng lầu chính nhà khách trong mặt hồ phảng phất một phiến mây đen.
Ai có thể tưởng tượng, trong hoàng hôn nhìn tựa ấm áp mà tĩnh mịch này ẩn tàng dòng ngầm hung hiểm thế kia.
Thẩm Hoài thầm tự suy tính, trước đó hắn không rõ vì sao chủ nhiệm ban chiêu đãi, giám đốc nhà khách Nam viên cố ý đem nước quấy đục. Nhưng sau khi được biết lúc Trần Minh Đức phát bệnh Cát Vĩnh Thu cũng ở Nam viên liền hơi hơi hiểu ra.
****************
Thẩm Hoài không bỏ đi chỗ khác mà chuyển đầu đi ra bãi đỗ xe, lúc này chỉ có thể ngồi trong xe suy ngẫm vấn đề.
Đến hạ tuần tháng chin, trời rất nhanh tối, bất tri bất giác sắc trời đã chuyển đen, rất lâu vẫn không thấy có người từ trong biệt thự đi ra.
Bốn năm ngày nay tâm lực Thẩm Hoài tiều tụy, mệt nhọc vô cùng, ngồi trong xe oải hết cả người, liền ôm đầu nằm xuống vừa nghỉ vừa suy tư. Cũng không biết qua bao lâu, chợt nghe có tiếng bước chân chạy tới.
Thẩm Hoài vừa muốn ngồi dậy, liền nhìn thấy ánh mắt Cát Vĩnh Thu quét qua, tựa hồ muốn nhìn trong xe có người hay không.
Cát Vĩnh Thu cũng chỉ vội vàng quét mắt qua xem có người hay không, lại không ngờ được Thẩm Hoài đang ngồi co rúm ở ghế sau.
Thần sắc cẩn trọng đáng ngờ của Cát Vĩnh Thu khiến Thẩm Hoài chú ý, liền yên lặng nằm xuống không động đậy, kín đáo nhìn Cát Vĩnh Thu đứng ở ngoài xe, cầm “cục gạch” gác tay lên mái xe gọi điện thoại.
Chỉ nghe thấy tiếng Cát Vĩnh Thu nói với đầu dây bên kia.
“… Người đầu tiên đến hiện trường là Bành Dũng, không có nhân viên nào khác cả. Mà đúng là Trần Minh Đức nằm chết lõa thể trong phòng ngủ, quần áo đều cởi hết. Hai cô gái kia đến sau mới lên lầu, nhưng đều hoảng loạn, không chú ý kỹ chi tiết trong phòng. Tôi đã sắp xếp lại gian rửa mặt, vết tích tắm nước lạnh cũng không hiển rõ. Trên tỉnh sẽ phái người xuống, chỉ cần bên này kiên trì nói Trần Minh Đức rất có ý kiến vì chuyện giữa trưa Nam viên không cung ứng nước nóng… điều này có chứng cứ xác thực… ai cũng không cãi được.”
“Ừ, ừ…” Cát Vĩnh Thu liên tục “ừ” mấy câu, lại tiếp tục nói: “Nam viên còn chưa lắp đặt camera, tuy trong biệt thự có nhân viên trực ban nhưng giữa trưa đều nghỉ cả, nghỉ tầm khoảng 1h. Còn chuyện giữa trưa có nhân viên ra vào hay không, có thể xác định không ai dám khẳng định rõ ràng. Then chốt là Ngô bí thư vẫn chưa đưa ra quyết định, chắc ông ấy nhìn ra gì đó. Ông ta ở một mình trong phòng, đang báo cáo với trong tỉnh, sợ ông ta muốn việc lớn hóa nhỏ…”
“Đúng đúng, ngài nói không sai, Ngô bí thư muốn việc lớn hóa nhỏ hẳn sẽ thống nhất lời khai trước. Ông ta không làm thế, chắc cũng có ý kiến khi trong tỉnh phái Trần Minh Đức đến Đông Hoa. Giờ có phải là lúc thả ra phong thanh không?” Cát Vĩnh Thu lại nói liền mấy tiếng “được, được”: “Được…. chúng ta bên này tạm thời án binh bất động!”
Bỗng nhiên Thẩm Hoài nghĩ ra người ở đầu dây bên kia là ai.
Cát Vĩnh Thu đang nói chuyện với phó bí thư thị ủy, thị trưởng Cao Thiên Hà.
Trời thu, khí trời khá mát mẻ, nhưng Thẩm Hoài nằm trong xe lại cảm thấy vô cùng ngột ngạt, vừa oi vừa nóng, cơ hồ khiến hắn không thở nổi.
Hắn cũng vừa nghĩ đến Cát Vĩnh Thu có vấn đề, nhưng chính tai nghe Cát Vĩnh Thu với thị trưởng Cao Thiên Hà muốn dựa vào cái chết của Trần Minh Đức làm văn chương, vẫn khiến hắn chấn kinh không thôi.
Tuy cái chết của Trần Minh Đức không liên quan đến đám Cao Thiên Hà. Nhưng mượn cái chết của người ta, thực hiện âm mưu dơ bẩn của bản thân, điều này tuyệt đối chẳng sạch sẽ hơn trực tiếp mưu sát Trần Minh Đức là bao.
Những lời kia của Bành Dũng hoàn toàn là do Cát Vĩnh Thu sắp xếp, thậm chí bọn hắn còn chủ động dọn dẹp lại gian rửa mặt, khiến hiện trường nhìn qua càng giống Trần Minh Đức lõa thể chết trong phòng, nhằm dẫn dắt trí tưởng tượng của người khác…
Cái bọn hắn muốn là mưu sát danh dự Trần Minh Đức, nhằm đạt được mục đích đen tối của bản thân!
*******************
Cát Vĩnh Thu gọi điện xong liền quay về biệt thự, Thẩm Hoài cũng không dám ngồi lại trong xe, sợ Cát Vĩnh Thu phát giác ra vừa rồi bị người nghe trộm.
Thẩm Hoài cúi người đi xuống, chạy đến trước lầu chính, xác nhận không có ai nhìn thấy vừa rồi mình ở trong bãi đỗ xe mới thở dài một hơi, nhưng rồi lại nghĩ: Cho dù mình có thể trí thân ngoài việc, tình cảnh lại có thể tốt hơn đến đâu?
Từng trận gió mát bên hồ Lâm Thúy thổi tới, Thẩm Hoài rét run, giờ mới phát hiện sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào, hắn cố gắng bình tĩnh, thử suy xét tiền nhân hậu quả của sự việc.
Đối với tình hình phát triển kinh tế lạc hậu của Đông Hoa mấy năm nay trong tỉnh khá là bất mãn, phái Trần Minh Đức đến Đông Hoa đảm nhiệm thường ủy phó thị trưởng là hy vọng đầm nước chết Đông Hoa có khả năng vươn lên.
Trần Minh Đức học vấn cao, tình tính ương ngạnh, làm người chú ý hiệu suất, không hợp với tác phong công tác của thị ủy Đông Hoa, lại cầm trong tay thượng phương bảo kiếm của tỉnh ủy, vừa đến liền giơ đại đao chỉnh đốn công tác kinh tế Đông Hoa, tất nhiên sẽ gây ra xung đột cực mạnh với thế lực địa phương, mới hơn nửa năm mà đã đắc tội với không ít người.
Mâu thuẫn giữa Trần Minh Đức với đại biểu thế lực địa phương như Ngô Hải Phong, Cao Thiên Hà là rất dễ thấy.
Chẳng qua, mâu thuẫn sâu nhất vẫn là mâu thuẫn giữa Trần Minh Đức và Cao Thiên Hà.
Ở thị ủy Đông Hoa, người hơi có nhãn lực cơ hồ đều nhìn ra Trần Minh Đức đến Đông Hoa quá nửa là ngắm chuẩn cái ghế thị trưởng của Cao Thiên Hà.
Trên quan trường, thù đoạt vị còn hơn cả sát phụ, đoạt thê.
Đối mặt với uy hiếp từ Trần Minh Đức, một hệ nhân mã quanh Cao Thiên Hà hơn nửa năm qua đều án binh bất động. Thậm chí hôm nay Thẩm Hoài ra tay đánh lớn trong xưởng thép Cát Vĩnh Thu vẫn có thể nhẫn khí thôn thanh, không đem sự tình chọc đến trước mặt Trần Minh Đức.
Nói đến cùng bọn họ vẫn sợ kẻ có ô dù trong tỉnh là Trần Minh Đức tìm ra sơ hở của bản thân.
Theo lý thuyết, Trần Minh Đức vì bệnh mà vong, uy hiếp thực tế đối với ghế phó bí thư thị ủy và thị trưởng đã bị tiêu trừ, bọn hắn vốn không cần giở thêm thủ đoạn, mạo hiểm đi bôi đen danh dự Trần Minh Đức.
Tình hình thực tế lại không phải vậy, Trần Minh Đức bởi bệnh mà vong, trong tỉnh hoàn toàn có thể phái “Trương Minh Đức”, “Cát Minh Đức” khác tới Đông Hoa, thay thế Cao Thiên Hà nắm giữ toàn diện công tác kinh tế ở đây.
Nguy cơ mà Cao Thiên Hà đang đối mặt sẽ không bởi cái chết của Trần Minh Đức mà được giải trừ.
Đám Cao Thiên Hà, Cát Vĩnh Thu làm to chuyện cái chết của Trần Minh Đức, đối tượng chúng hướng tới là tỉnh ủy tỉnh chính phủ.
***************
Trần Minh Đức chết, tin tức công khai ra bên ngoài nhất định là chết bệnh khi đang công tác, nhưng thứ chân chính nắm giữ thế giới này vĩnh viễn đều là những quy tắc ngầm tồn tại trong bóng tối.
Định tính sau lưng về cái chết của Trần Minh Đức mới quyết định bản chất sự kiện.
Đối với định tính công khai cần có chứng cứ vững chắc, còn định tính sau lưng thì không, chỉ cần khiến mọi người tin tưởng chuyện đó đã xảy ra là được.
Cho dù không tồn tại người đàn bà kia, nhưng Trần Minh Đức vì sao lại lõa thể chết trong phòng ngủ ngay giữa trưa, ai có thể tin tưởng hắn trong sạch?
Vì giấu diếm chuyện ô uế bị nặn tạo ra này, trong tỉnh sẽ khắc ý tránh không đi sâu điều tra. Nhưng nước bẩn hắt lên thân Trần Minh Đức sẽ vĩnh viễn không được tẩy sạch..
Sự kiện Trần Minh Đức chết có liên quan đến quan hệ nam nữ, vậy đương nhiên lãnh đạo tỉnh ủy trước đây ủng hộ Trần Minh Đức đến Đông Hoa công tác sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí phải vì đó gánh vác trách nhiệm sơ sót khi tiến cử.
Về sau tỉnh ủy tỉnh chính phủ còn muốn ngang nhiên can dự sự vụ của Đông Hoa tất phải băn khoăn cẩn thận. Cho dù phái tiếp quan viên đến Đông Hoa thì những quan viên ấy cũng sẽ bị bó tay bó chân, khó làm nên chuyện lớn.
Mục đích của Cao Thiên Hà và Cát Vĩnh Thu chính là đây. Bọn hắn xem Đông Hoa là địa bàn kinh doanh của mình, không muốn thấy người khác nhúng tay vào!
Trước đây Thẩm Hoài không tiếp xúc với thị trưởng Cao Thiên Hà, nhưng nghĩ rõ ràng một số then khớp trong vụ này hắn không khỏi rét lạnh vì sự ngoan lạt của y: Thật là một nhân vật lợi hại a!
Vốn Ngô Hải Phong mới là đại lão bản ở Đông Hoa, định tính về cái chết của Trần Minh Đức, ông ta có tiếng nói quan trọng nhất.
Thẩm Hoài tin, Ngô Hải Phong chắc đã nhìn ra một số nghi điểm. Nhưng chiếu theo xu thế phát triển trước mắt, Ngô Hải Phong cũng không vẫy thoát được ràng buộc lợi ích với thế lực địa phương, đối với thái độ can thiệp vào sự vụ Đông Hoa của tỉnh ủy khá là bất mãn.
Thậm chí có khả năng Ngô Hải Phong cố ý để Cát Vĩnh Thu và Bành Dũng dắt mũi.
Đây mới là quan trường thực sự, dơ bẩn và tâm ngoan thủ lạt.
So sánh với dòng ngầm hung hiểm đằng sau vụ việc, Thẩm Hoài mới nhận ra trước đây mình bị trù dập ở xưởng thép thật đúng như trò trẻ con.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương