Boom nhân kỷ niệm 2 năm ngày ta bắt đầu dịch nào . Ngày 23/3 nhớ mãi không quên
Cám ơn ốc tỷ đã tặng quà nhá
Quả thứ 13:
Gió tuyết khắp trời, ngay cả Thành Vệ Quân cũng núp trong thành lâu, vừa hơ lửa, vừa uống rượu hàn huyên.
- Thời tiết chết tiệt, sao lại đến đúng lúc phiên chúng ta phải đi gác chứ?
Lúc này gã đội trưởng của đám Thành Vệ Quân canh gác tên là Đỗ Thọ không ngừng lầm bầm, những ngày như thế này thương đội cũng không hề có, bọn họ đương nhiên là không có được mùi mẫm gì.
- Đội trưởng, đừng tức giận, chúng ta uống rượu đã, đợi thay ca rồi các huynh đệ sẽ đưa ngài đi Túy Phượng Lâu sung sướng một chút.
Một gã tiểu lâu la nịnh nọt nói. Vừa nhắc đến Túy Phượng Lâu, sắc mặt của Đỗ Thọ liền tốt hơn hẳn, nhớ tới lần trước điên cường trong Túy Phương Lâu cùng cô nương da trắng, eo thon, mông căng, ngực bự khiến cho hắn không khỏi cảm thấy nóng người.
- Tới, uống rượu nào, đi theo Đỗ Thọ ta thì các huynh đệ cũng không thiếu chỗ tốt.
Đỗ Thọ vỗ ngực nói.
- Đúng thế, người nào mà không biết Đỗ đội trưởng chẳng sớm thì muộn sẽ thành em vợ của Hỏa Lang tướng quân, chuyện thăng chức hoàn toàn trong tầm tay.
Nhất thời một đám lâu la liền phụ họa. Đỗ Thọ nhất thời cảm thấy lâng lâng, Thủy Linh muội tử vài ngày trước đó được Hỏa Lang tướng quân nhìn trúng, muốn thu nàng vào phòng, bất quá muội tử quá mức bướng bỉnh, khiến cho hắn mấy ngày qua đều một mực khuyên răn, hiển nhiên việc có thể ôm chân Hỏa Lang tướng quân thì bất cứ ai cũng đều muốn.
- Đội trưởng, có dê béo tới.
Đúng lúc ấy đột nhiên có một gã Thành Vệ Quân hưng phấn vọt vào báo cáo.
- Ha ha, xem ra hôm nay lão tử vận khí không kém a, thời tiết chó má như vậy lại có dê béo tới cửa, các huynh đệ, nhất định phải cạo xuống vài chục kim tệ mới được cho đi.
Đỗ Thọ ném chén rượu trong tay đi, cầm lấy song nhận đao rồi nhấc bước đi. Hắn mang theo hai mươi thủ hạ ra bên ngoài, liền thấy trong gió tuyết một thương đội quy mô trung đẳng đang chậm rãi đi tới. Đỗ Thọ cẩn thận nhìn một chút mới nhận thấy người dẫn đầu là Độc Nhãn, làm chân mày hắn không khỏi nhíu lại. Độc Nhãn mấy năm này rất hay lui tới địa giới Tây Bắc, có thực lực Chiến sĩ trung cấp hơn nữa lại là một kẻ không cần sống chết, ở thành Tây Linh cũng có quan hệ với vài tiểu thế lực. Nếu bình thường, Đỗ Thọ cũng sẽ cho chút mặt mũi, bất quá hôm nay lại không như vậy, nếu để chi thương đội này cứ thế vào thành thì hắn có chút không cam lòng.
Lúc này nhóm người Tề Bắc hóa trang thành thương đội người Ca Đặc đã đi tới dưới chân cửa thành Tây Linh. Đỗ Thọ dẫn đám thủ thành vệ quân đến, xếp thành một hàng ngăn ở cửa thành. Độc Nhãn sảng lảng cười đi về phía trước, nói:
- Đỗ đội trưởng, chỉ một thời gian không gặp đã không nhận ra huynh đệ rồi sao?
Đỗ Thọ ngoài cười nhưng trong không cười thản nhiên nói:
- Nguyên lai là Độc Nhãn đoàn trưởng, nếu đã là người quen thì bổn đội trưởng cũng không làm khó dễ.
- Như vậy thật đa tạ, chờ khi ta làm xong nhiệm vụ nhất định sẽ mời Đỗ đội trưởng hảo hảo uống vài chén.
Độc Nhãn cười nói.
- Nếu chỉ vài kim tệ thì bổn đội trưởng cũng không tính toán, bất quá các huynh đệ đằng sau đây cũng có chút cực khổ a.
Đỗ Thọ ngay sau đó liền nói. Nụ cười trên mặt Độc Nhãn nhất thời cứng lại, ánh mắt sắc nhọn nhìn Đỗ Thọ. Hắn hộ tống thương đội tới thành Tây Linh chưa từng bị bắt trả phí, hắn chỉ còn một con mắt cũng bởi vì lần đầu tiên tới thành Tây Linh liền cùng đám thành vệ quân xung đột đến nỗi bị thương, lúc ấy hắn phế đi mười mấy người nhưng cũng bị mất một con mắt từ đó mỗi lần tiến vào thành Tây Linh hắn liền khong bị nộp phí vào thành. Thành Tây Linh mặc dù hỗn loạn nhưng vẫn có quy tắc ngầm. Thành Vệ Quân là người của ba thế lực lớn nhất thành, vì thế ngoại trừ người của tam đại thế lực ra, thì những thương đội lữ khách khác đến đều bị bọn họ hỏi thăm. Bất quá nếu gặp phải những thương đội rắn, tiền không được còn được tẩm quất miễn thì chỉ cần nhân số của đối phương không cao hơn Thành Vệ Quân thì đám thượng tầng cũng sẽ không vì bọn họ mà ra mặt, nếu không còn có ai dám tới thành Tây Linh này làm giao dịch, tam đại thế lực cũng không đến nỗi làm chuyện ngu xuẩn như thế.
- Đỗ đội trưởng, ngươi như vậy là không cho Độc Nhãn ta chút mặt mũi nào rồi.
Con mắt còn sót lại của Độc Nhãn tràn ngập sát khí, đây là lần đầu tiên làm nhiệm vụ từ khi gia nhập vào thương đội của Tề Bắc, nếu không thể đem Tước gia vào thành thì thể diện của hắn ở đâu? Sau này chắc chắn sẽ khiến cho Tước gia coi thường hắn, đó chẳng phải là sẽ hủy đi tiền đồ của hắn sao?
- Độc Nhãn, đừng kiếm chuyện, chẳng lẽ ngươi muốn mù nốt con mắt kia hay sao?
Đỗ Thọ trong lòng có chút e ngại, bất quá sau khi nhìn gã thanh niên ít nói ở trong đám Thành Vệ Quân trong lòng lo lắng liền tan biến không ít, tên tiểu tử này mặc dù trẻ tuổi nhưng thực lực cũng rất cường hãn, có hắn ở đây không tin đánh không lại Độc Nhãn. Tề Bắc vén mành cửa xe nhìn, khẽ cau mày, xem ra nói thành Tây Linh này hỗn loạn quả nhiên không phải là giả.
- Hỏa Liệt, Thiết Đầu, đi giúp Độc Nhãn một tay, dạy dỗ đám người kia một chút.
Tề Bắc thản nhiên nói.
- Vâng, tước gia.
Hai người hưng phấn nói.
- Thiếu gia, tiểu nhân…
Kim Cương nóng lòng sốt ruột nói, hắn cũng muốn được đánh người.
- Kim Cương, ngươi không cần đi, chẳng qua chỉ là đám tôm tép nhỏ thôi, tới cá lớn sẽ cho ngươi lên.
Tề Bắc nói. Kim Cương vẻ mặt buồn bực, hâm mộ nhìn Hỏa Liệt và Thiết Đầu xông lên. Bên kia, Độc Nhãn đã nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó liền động thủ. Hai gã Thành Vệ Quân lập tức kêu thảm bay ra ngoài, Độc Nhãn lật lại tay đánh thẳng tới cổ họng Đỗ Thọ. Đỗ Thọ bất quá chỉ là Chiến sĩ sơ cấp, căn bản không phải đối thủ của Độc Nhãn, lập tức hét lớn một tiếng:
- Dịch Thập Bát, còn không mau động thủ.
Gã thanh thành vệ trầm mặc ít nói kia bỗng nhiên giẫm chân một cái, thân hình vọt đi, đánh một quyền mang theo tiếng xé gió hướng tới bàn tay to lớn của Độc Nhãn. Đôi mắt Độc Nhãn co rụt lại, nhanh chóng rút tay lại, ngả lưng nhấc chân tung một cước về phía gã thanh niên Thành Vệ Quân, mũi chân mang theo Hỏa Hồng đấu khí đánh đến cổ gã. Thân hình gã thanh niên Thành Vệ Quân nhún xuống, cùng lúc đó hai tay khẽ chống xuống đất, hai chân sut thẳng đến đũng quần Độc Nhãn, mũi chân mang theo cũng là một tầng kim mang sắc bén. Đúng lúc này Hỏa Liệt và Thiếu Đầu chạy đến, một tả một hữu ngăn lại một kích của gã thanh niên Thành Vệ Quân.
- Độc Nhãn, ngươi đi đối phó với đám tôm tép kia, để hai chúng ta xử lý gã tiểu tử này.
- Cám ơn.
Hạ bộ Độc Nhãn vẫn còn cảm giác lạnh lẽo, thầm rủa: “con mẹ nó thiếu chút nữa thì của quý của lão tử bị phế”, bụng đầy một lửa giận bèn đem phát tiết lên người đám Thành Vệ Quân khác. Hỏa Liệt cùng Thiết Đầu mỗi người một bên, giằng co cùng gã thành vệ.
- Chiến sĩ Thánh Á của liên minh Đao Phong lại luân lạc tới tình trạng này sao?
Hỏa Liệt đột nhiên mở miệng nói. Gã thanh niên Thành Vệ Quân chợt ngẩng cao đầu, gắt gao nhìn Hỏa Liệt.
- Tất cả mọi người đều cùng một loại người, ngươi nên đi theo chúng ta, ở nơi này ngươi cũng chỉ biết khuất nhục, nếu đi theo chủ tử nhà ta nhất định được hưởng vinh quang.
Thiết Đầu nhẹ nhàng khuyên bảo. Gã thanh niên không nói gì, những tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng tựa như không hề đáng để gã chú ý, đột nhiên hắn xoay người chạy vào trong thành.
- Này, ngươi…
Thiết đầu có chút không cam lòng kêu lên.
- Quên đi, nếu làm hư kế hoạch của Tước gia thì cho dù ngươi có mười cái đầu cũng không đủ để chém.
Hỏa Liệt gõ lên cái đầu trọc của Thiết Đầu một cái nói. Lúc này hai mươi tên thành vệ toàn bộ đã bị đánh gục, mà gã đội trưởng Đỗ Thọ lại là người bị đánh thê thảm nhất. Mà lúc này, một gã thương nhân Ca Đặc đột nhiên đi tới, vênh váo tự đắc tát một cái vào mặt Đỗ Thọ đã sớm bị biến thành đầu heo.
- Ngươi….
Đỗ Thọ không nhịn được, liền rút đao ra. Gã thương nhân Ca Đặc kia lúc này liền mở một cuộn da dê ra trước mặt Đỗ Thọ khiến cho gã khi vừa nhìn thấy liền lập tức không dám có một cử động nhỏ nào. Trên mảnh da cừu, rõ ràng là khế ước giữa thương đội Ca Đặc và Huyết Lang. Đỗ Thọ nhìn thương đội biến mất ở thành Tây Linh, gã “phì” một tiếng phun ra một búng vừa máu vừa nước bọt mắng:
- Mẹ nó, không ngờ chúng lại có chủ tâm đùa bỡn lão tử!
Bóng dêm dần buông xuống thành Tây Linh lộ ra vẻ tiêu điều, trên phố lác đác vài người qua lại, các cửa tiệm đều đã buông rèm đóng cửa. Không ai nguyện ý đi ra ngoài vào thời đểm tuyết rơi dày đặc như lúc này, bất quá, tại các tửu quán trong các tửu điếm thì không khí có vẻ trái ngược, các tân khách ngồi đầy các bàn trong bầu không khí nóng ấm. Đoàn người Tề Bắc xuyên qua màn tuyết hướng về phía tổng bộ Huyết Lang phía tây thành, dựa theo lời của ba tên thương nhân Ca Đặc thì chỉ cần trong tay họ có khế ước giao dịch là sẽ được Huyết Lang khoản đãi một cách nhiệt tình. Tại thời đểm tuyết rơi dày đặc như thế này chỉ sợ các lữ điếm đều đã chật ních người, nếu như đi tới tổng bộ Huyết Lang thì chắc chắn sẽ có người an bài tốt tất cả cho bọn họ. Tổng bộ Huyết Lang là một tòa nhà cao năm tầng, toàn bộ từ trên xuống dười đều được sơn màu huyết hồng, ở ngay trung ương là một bức tượng Lang Đầu với cái hàm mở to lộ ra hàm răng bén nhọn cùng với ánh mắt hung tàn tràn ngập huyết quang làm cho người ta khi nhìn thấy không rét mà run
Tề Bắc nắm bàn tay nhỏ bé của Huyễn Ảnh, mang theo Hỏa Liệt và Thiết Đầu đi vào tổng bộ Huyết Lang. Tầng thứ nhất của tổng bộ Huyết Lang là đại sảnh tiếp đãi khách, bất quá nó chứa đầy các hình vẽ Đồ Đằng vặn vẹo làm cho người khác có cảm giác bị đè nén. Trong đại sảnh có các Lang Vệ khoác áo choàng Huyết Lang đi qua đi lại, đại bộ phận đều làngười sói, mặc dù đều có hình dạng giống người nhưng các đặc điểm trên đầu của người sói đều thể hiện hết sức rõ ràng, tỷ như cái miệng rộng cùng với hàm răng bén nhọn, bộ mặt thô cứng với đầy lông sói thể hiện ra đây là những người sói cấp thấp. Thật ra thì đều này cũng là bình thường, Huyết Lang Vương tại Huyết Lang chính là thủ lĩnh của bộ tộc Huyết Lang thuộc thú nhân tộc, dưới trướng hắn tự nhiên có rất nhiều bộ tộc người sói. Những tên Lang Vệ này nhìn tướng mạo có vẻ hung ác nhưng đối đãi với mọi người lại rất hiền hòa, Tề Bắc vừa đưa ra khế ước giao dịch với Huyết Lang liền có một gã Lang Vệ chạy lên lầu báo cáo. Không bao lâu, một gã người sói thân hình cao lớn đi xuống. Tên người sói này vừa nhìn thì biết là người sói cao cấp, bộ mặt căn bản không khác gì nhân loại, cổ thô dài được bao phủ một vòng bởi lớp lông màu đỏ lửa.
- Ta là Hỏa Lang, các ngươi tới thật không đúng lúc, mười lăm tửu lâu của Huyết Lang ta ở thành Tây Linh đều đã đầy người. Như vậy đi, một thuộc hạ của ta có một khoảng sân tương đối rộng rãi, ta sẽ cho người dẫn đường, các ngươi cứ tạm thời đặt chân ở đó.
Giọng nói Hỏa Lang tràn ngập hòa khí, nhưng một đôi mắt sói đang cẩn thận đánh giá Tề Bắc và với Huyễn Ảnh đang hóa trang thành vợ chồng người Ca Đặc.
- Làm phiền rồi, trong cái thời tiết chết tiệt này thì có một chỗ đặt chân cũng đã khiến chúng ta rất hài lòng rồi.
Tề Bắc bất động thanh sắc cười nói.
…
…
- Linh Linh nhẹ một chút, nhẹ một chút.
Đỗ Thọ đang kêu đau liên tục, trước mặt hắn là một cô gái có tướng mạo khá xinh đẹp đang thay hắn bôi thuốc.
- Biết đau rùi à? Biết đau sao lại đi gây chuyện khắp nơi, tựu có một ngày cả cái mạng nhỏ cũng không còn.
Thiếu nữ mặc dù lắm mồm, nhưng trong ánh mắt không ngừng toát lên vẻ đau lòng. Một hồi lâu sau, thiếu nữ đã bôi thuốc cho Đỗ Thọ xong, định bưng bồn thuốc lên xoay người ra ngoài.
- Linh Linh, việc kia.... việc kia, muội nghĩ như thế nào?
Đỗ Thọ rụt cổ lại hỏi, hai chân co lại làm ra động tác tùy thời chạy trốn. Quả thật, thiếu nữ gọi là Linh Linh không nói hai lời, cầm bồn thuốc trong tay trực tiếp đập tới, mắt ứa lệ.
- Đỗ Thọ, huynh trả lời cho muội, huynh có còn là người không? Muội có phải là thân muội muội của huynh không? Trên đời sao có ca ca nào mà lại nhẫn tâm đẩy muội muội mình vào hố lửa như huynh?
Đỗ Linh vừa nói vừa cầm lấy tất cả những gì vớ được mà quăng vào Đỗ Thọ.
- Linh Linh, muội nghe ca ca nói nha, ca ca cũng chỉ là muốn tốt cho muội thôi, muội có biết Hỏa Lang tướng quân ở Huyết Lang có địa vị gì không? Tướng mạo lại không tồi, lại có hảo cảm đối với muội, muội đi theo hắn sẽ an nhàn mà hưởng lạc, đại ca của muội cũng sẽ nhờ vậy mà thăng quan tiến chức, điều đó có gì mà không tốt?
Đỗ Thọ một bên né tránh, một bên khuyên nhủ.
- A...
Đỗ Linh thét một tiếng chói tai, làm cho Đỗ Thọ sợ hết hồn, động tác né tránh hơi chậm lại, nhất thời bị một cái bình hoa đập trúng đầu.
- Muội không muốn! Nếu huynh mà ép muội nữa, muội sẽ tự sát trước mặt huynh ngay.
Đỗ Linh gằn từng chữ, trên gương mặt thanh thuần tràn đầy vẻ quyết liệt.
- Đừng...Linh Linh, ca không nói nữa, ca không nói nữa không được sao?
Đỗ Thọ sợ hết hồn hết vía, hắn biết rõ sự bướng bỉnh trong lòng của muội muội. Chẳng qua là hắn vẫn không rõ, một việc tốt đẹp vẹn toàn cả hai bên như vậy tại sao nang lại không muốn chứ. Đúng lúc này thì cửa nhà của Đỗ Thọ lại bị đạp văng ra đánh cái “Rầm” một tiếng.
- Khốn khiếp, kẻ nào dám đạp cửa nhà lão tử...
Đỗ Thọ vừa mắng vừa xông ra ngoài. Bất quá, đến khi hắn thấy rõ người cầm đầu thì lờ nói liền bị nén trở về, cúi đầu khom lưng nói:
- Hỏa Lang đại nhân sao ngài có thời gian rảnh mà viếng thăm hàn xá.
- Tránh ra tránh ra, nhà ngươi rộng rãi như vậy liền cho bổn đại gia mượn dùng vài ngày.
Hỏa Lang không hề để ý đến Đỗ Thọ, phất phất tay đuổi hắn tránh ra. Khi thấy đoàn người Tề Bắc lục tục đi vào, hơn nữa lại là thương đội đã phát sinh xung đột với hắn, vẻ mặt Đỗ Thọ liền dại ra. Lúc này, Đỗ Linh lại đi ra, nàng muốn nhìn xem rốt cục là chuyện gì xảy ra, bất quá khi vừa nhìn thấy Hỏa Lang thì nụ cười trên mặt liền trở nên lạnh lẽo, nàng liền xoay người hướng hậu viện mà đi. Hỏa Lang móc ra hai kim tệ, ném cho Đỗ Thọ rồi nói;
- Cầm lấy, đi tới tửu lâu phụ cận mua chút rượu cùng thức ăn lại đây, để ta chiêu đãi khách quý của Huyết Lang chúng ta.
- Này...
Đỗ Thọ há hốc mồm cứng lưỡi, nhất thời không biết nói gì cho tốt.
- Còn không mau đi.
Ánh mắt Hỏa Lang trở nên lạnh lẽo, lớn tiếng quát.
- Dạ, dạ, tiểu nhân đi tiểu nhân đi liền.
Ánh mắt Đỗ Thọ có chút lo lắng nhìn về phía hậu viện một cái liền vội vã chạy ra ngoài.
- Các người cứ tự nhiên như ở nhà mình là được, Huyết Lang chúng ta không bao giờ bạc đãi đối với bằng hữu.
Hỏa Lang cười cười nói vời Tề Bắc, rồi xoay người bước vào hậu viện. Tề Bắc nhướng mày, hắn tất nhiên nhìn ra Hỏa Lang có ý đồ không tốt đối với cô gái lúc nãy.
- Thiếu gia, chúng ta giúp nàng một chút có được không?
Huyễn Ảnh tóm lấy chéo áo của Tề Bắc, ánh mắt mang theo một tia khẩn cầu. Nghe vây, trong lòng Tề Bắc không khỏi rối loạn, bây giờ bọn họ đang phải ngụy trang thành thương đội người Ca Đặc cùng tiến hành giao dịch với Huyết Lang, nếu như tùy tiện xuất thủ, chỉ sợ là sẽ đả thảo kinh xà. Chỉ là đứng trước việc một thiếu nữ sắp sửa bị làm nhục, nếu bảo hắn khoanh tay bỏ mặc, hắn thật sự không làm được Cùng lúc đó thì Đỗ Thọ vừa ra ngoài liền vội vàng trở lại, xông thẳng vào hậu viện. Tề Bắc cũng đứng dậy đi vào hậu viện.
- Đừng... ngươi buông...
Trong một gian phòng gần đó truyền đến tiếng thét tức gian65 chói tai của Đỗ Linh.
- Haha, lang đại gia ta hôm nay coi trọng ngươi, sẽ cho ngươi nếm thử hương vị dục tiên dục tử.
Hỏa Lang cuồng cười sau đó xé quần áo nàng ra.
- Không....A...Ca ca cứu muội, cứu muội.....
Thanh âm kêu khóc thảm thiết của Đỗ Linh truyền ra. Đỗ Thọ đang đứng ở ngoài phòng, vẻ mặt tràn đầy phức tạp, vài lần hắn muốn xông vào nhưng lại thiếu một tia dũng khí.
- Tiểu Cửu, vào xem một chút, đừng để tên súc sinh chà đạp cô nương kia.
Tề Bắc nhẹ giọng nói.
- Vâng, chủ nhân.
Tiểu Cửu đáp lại một tiếng rồi lặng yên không tiếng động.
- Ca...ca
Đỗ Linh kêu khóc tràn đầy vẻ tuyệt vọng. Cả người Đỗ Thọ run rẩy, hắn nhớ lại cuộc sống nương tựa lẫn nhau của hai huynh muội những năm gần đây, Đỗ Linh vẫn luôn là người chiếu cố hắn, thay hắn thu thập những vụ rối rắm mà hắn tạo nên.
- A....Con mẹ thằng Hỏa Lang khốn kiếp, buông muội muội ta ra.
Đỗ Thọ điên cuồng hét lên một tiếng liền xông thẳng cửa phòng mà vào. Bất quá, Đỗ Thọ lại bị văng ra ngoài với tốc độ còn nhanh hơn. Sau đó, Hỏa Lang hùng hùng hổ hổ bước ra ngoài, muốn một cước đạp nát đầu Đỗ Thọ. Đúng lúc đó, Hỏa Lang cảm giác được nguy hiểm, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Tề Bắc đang đứng đó nhìn hắn cười cười. Hỏa Lang vừa muốn mở miệng cười theo liền cảm giác có một trận đau nhức trong đầu, sau đó cả thân thể khôi ngô liền ầm ầm ngã xuống.
Những chậu than đỏ rực đang được đốt cháy hừng hực trong đại sảnh phòng khách làm cho cả căn phòng ấm áp hẳn lên. Tề Bắc ngồi tại thượng vị, huynh muội Kim Cương, Huyễn Ảnh đứng phía sau hắn, còn Thiết Đầu, Hỏa Liệt và Độc Nhãn đứng hai bên. Hỏa Lang đang nằm hôn mê tại chính giữa đại sảnh, hai tay hai chân đều bị trói lại như đòn bánh.
- Tước gia, kệ con mẹ tụi nó, chúng ta cứ xông thẳng vào tổng bộ của Huyết Lang, mượn đi cái đầu của Huyết Lang Vương thử xem ai dám phản đối người.
Thiết Đầu lớn tiếng nói.
- Câm miệng, ngươi có biết nếu dùng sức để cường công thì chúng ta sẽ tổn thất bao nhiêu nhân mạng không? Nhân lực của chúng ta có hạn, tổn thất một người là thiếu đi một người, ngươi coi sinh mạng của các huynh đệ như cỏ rác vậy sao?
Tề Bắc quát lên.
Thiết Đầu tự vả miệng mình một cái rồi dứt khoát ngậm miệng lại.
- Muốn giết Huyết Lang Vương kì thật không khó, hắn chỉ là một cường giả Vương phẩm, mấu chốt chính là sau khi giết hắn chúng ta làm sao trấn trụ thế cục sau đó.
Ánh mắt của Tề Bắc đảo qua Hỏa Lang đang hôn mê có chút do dự. Một lúc lâu sau, ánh mắt của Tề Bắc đột nhiên trở nên kiên quyết, hắn không thể quản được nhiều như vậy rồi, vốn hắn suy nghĩ nàng công chúa Ca Đặc chỉ giả trang để ngấm ngầm giao dịch với Huyết Lang Vương, và để có thể giao dịch được với công chúa Ca Đặc thì sẽ phải có một thế lực nào khác ủng hộ cho cả Huyết Lang nữa. Cho nên hắn mới tính toán giả mạo làm Ca Đặc thương đội nhằm dò xét thế lực của Huyết Lang, sau đó lại đi tìm Tinh Chủ của Tinh Thần, cùng hợp tác với Tinh Thần đem toàn bộ thế lực của Huyết Lang ở thành Tây Linh hủy diệt triệt để, rồi mới quay trở lại mà đối phó với Mị Ảnh. Nhưng là người tính không bằng trời, hành sự không tránh khỏi có chuyện ngoài ý muốn, kế hoạch không khỏi phải thay đổi, hơn nữa, nếu như bây giờ mà hợp tác với Tinh Thần chỉ sợ sau này phải cha quyền tiếp quản với Tinh Thần. Đến khi đó, nếu muốn đối phó với Tinh Thần thì càng trở nên bị động.
- Cứu tỉnh Hỏa Lang.
Tề Bắc thản nhiên nói. Một chậu nước lạnh được tưới lên đầu Hỏa Lang, hắn run rẩy một trận rồi từ từ mở mắt. Nhìn thấy đám người Tề Bắc, mặt liền trở nên dữ tợn, ánh mắt lóe lên hung quang, quát lớn:
- Các ngươi thật to gan! Huyết Lang bọn ta nhất định sẽ đem bọn ngươi băm thây vạn đoạn.
Kim Cương đang đứng sau Tề Bắc nhảy ra trước mặt Hỏa Lang hung hăng giương tay tát.
“Bốp” một tiếng, Hỏa Lang trực tiếp bay ra ngoài, miệng phun đầy máu tươi cùng với vài cái răng bén nhọn. Sắc mặt Hỏa Lang tràn đầy oán giận nhưng bị Kim Cương tát cho một cái hắn cũng đã thanh tỉnh hơn đôi chút, cái mạng nhỏ của hắn hiện đang nằm trong tay Tề Bắc, cố chống đối chỉ tổ thiệt thân.
- Dưới trướng Huyết Lang Vương có năm Lang Tướng, nghe nói Hỏa Lang nguơi là người yếu nhất, thường xuyên bị bốn Lang Tướng khác chế giễu.
Tề Bắc chầm chậm nói. Gương mặt Hỏa Lang co quắp lại, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ và khuất nhục.
- Hôm nay bổn thiếu gia ban cho ngươi một cơ hội giúp ngươi trở thành Lang Vương, chỉ có điều không biết ngươi có nắm bắt được không.
Tề Bắc vừa gõ thành ghế vừa thản nhiên nói.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Hỏa Lang hỏi, chỉ số thông minh của thú nhân tộc không được coi là cao nhưng điều này không bao gồm Lang Nhân, Lang vốn lấy hung ác và xảo trá để nổi danh, người sói cũng giống như thế.
- Nặc Đức Tề Bắc, chủ nhân của thành Tây Linh này! Chắc hẳn ngươi cũng đã nghe qua tên của ta.
Tề Bắc đứng lên, đi tới trước mặt Hỏa Lang, lấy khí thế cao cao tại thượng mà nhìn hắn. Con ngươi Hỏa Lang co rút lại, gắt gao nhìn chằm chằm Tề Bắc, một hồi lâu cũng không nói lên lời.
- Hợp tác cùng ta, ta sẽ giúp ngươi trở thành Lang Vương, tất cả những kẻ xem thường ngươi trước kia sẽ đều phải nhìn vào sắc mặt của ngươi mà hành sự. Tất nhiên ngươi cũng có thể từ chối hợp tác cùng ta, cùng lắm thì ta sẽ chọn một kẻ khác..
Tề Bắc đe dọa nhìn Hỏa Lang con ngươi dần dần nổi lên một tia kim mang. Hai đồng tử Hỏa Lang bỗng cảm thấy một trận bỏng rát, một cỗ khí tức làm hắn sợ hãi vô cùng phủ lên người hắn, làm cho hắn cảm giác như quả tim đang đập cũng đã đột ngột dừng lại. Cỗ khí tức này mặc dù yếu ớt, nhưng lại làm cho linh hồn của Hỏa Lang run rẩy, trong nháy mắt hắn thấy mình thật sự nhỏ bé, hèn mọn, trong đầu không thể sinh ra một tia phản kháng nào.
- Ta nguyện ý.
Hỏa Lang buột miệng nói ra, sau đó hắn liền khiếp đảm, bởi sự lo lắng trong lòng đã biến mất không còn tung tích, thay vào đó là sự kích động, đôi khi nhân tâm thay đổi chỉ đơn giản như vậy. Tề Bắc xòe bàn tay ra, đánh ra một đạo nội lực kim sắc tại mi tâm của Hỏa Lang
- Ta đã có một con chó biết cắn người, hiện tại ta cần một con sói biết ăn thịt người.
Tề Bắc bắn ra một chỉ, khai giải trói buộc trên người Hỏa Lang. Hỏa Lang nhe răng, ánh mắt lập lòe quang mang dọa người.
…
…
Ở ngoài thành Tây Linh, Huyết Lang Vương còn sở hữu một tòa thành nhỏ, tòa thành này ẩn trong một cánh rừng có địa thế cực kỳ u tĩnh. Lúc này, tuyết vẫn còn rơi, ngoài bìa rừng, hơn hai trăm Hắc Giáp Quân ẩn thân một cách lặng lẽ bên dưới lớp tuyết dày đặc. Hỏa Lang mang theo Tề Bắc và Kim Cương nghênh ngang đi về phía tòa thành nhỏ.
- Tòa lâu đài này quả thật không tệ, sau này nó sẽ trở thành phủ đệ của ta.
Tề Bắc lần đầu tiên nhìn thấy tòa thành này, thấy rõ địa thế của nó liền mặc nhận nó thuộc quyền sở hữu của mình. Tòa thành này có hơn ba trăm tên lang vệ thủ hộ một cách nghiêm cẩn, chỉ bất quá khi thấy đám người Hỏa Lang thì không có tên thủ vệ nào tiến lên kiểm tra, nói vậy thì chắc hẳn cả năm Lang Tướng đều có thể tự do ra vào tòa thành này. Tiến vào bên trong tòa thành, Tề Bắc liền cảm thấy nó có chút âm trầm vì tất cả các cửa sổ đều được đóng kín, chỉ có mỗi một ngọn ma pháp đăng là đang phát sáng ở giữa. Hỏa Lang mang theo Tề Bắc đi tới cầu thang, vào một căn phòng bên tay phải. Đây là một cánh cửa mở từ hai bên (chắc là loại cửa có hai cánh để đẩy vào khi mở) toàn bộ đều được làm từ bí kim, tại trung tâm cửa được khảm đầy các huyết ngọc điêu khắc hình đầu sói. “Rầm rầm rầm” Hỏa Lang đập mạnh lên cửa.
- Vào đi.
Một âm thanh hung hậu truyền ra từ bên trong. Hỏa Lang dùng sức đẩy, đại môn nặng nề chậm rãi mở ra hai bên. Đây là một gian phòng không hề có bất kỳ đồ trang trí nào, bốn phía là những bức tường thô kệch, một nam nhân với mái tóc màu huyết hồng đang ngồi đưa lưng về phía cửa, bên cạnh là một chiếc chùy lớn lấp léo quang mang nhàn nhạt. Hỏa Lang hơi hạ mi mắt xuống, vẻ khẩn trương dần biến mất.
- Hỏa Lang, ngươi lui ra đi.
Huyết Lang Vương đột nhiên mở miệng nói. Hỏa Lang nghe vậy hơi sửng sốt. Còn trong mắt Tề Bắc thoáng hiện lên một tia dị sắc, hắn ra một thủ thế với Hỏa Lang, ý bảo cứ lui ra ngoài.
- Vâng, đại nhân.
Hỏa Lang cung kính trả lời sau đó liền lui ra ngoài, mà đại môn làm bằng bí kim tự động đóng lại. Huyết Lang Vương đứng lên, so với Kim Cương thì hắn cao hơn nửa cái đầu, làm cho người ta có một cảm giác bị áp chế. Hắn chậm rãi xoay người qua, lộ ra một khuôn mặt thô kệch, hai tròng mắt đỏ như màu máu khiến người khác khi nhìn vào có cảm giác lạc vào biển máu. Huyết Lang Vương nhìn về phía Tề Bắc, hai hàng lông mày rậm nhíu lại, nói:
- Làm sao chỉ có mình ngươi? Không phải còn có công chúa của các ngươi nữa sao?
- Công chúa thân thể không khỏe, ta đến đây xem tình hình trước.
- Các ngươi không tin bổn vương?
Huyết Lang Vương hừ lạnh một tiếng. Nghe được câu này, Tề Bắc đã đại khái đoán được một chút tình huống. Thì ra trước kia Huyết Lang Vương chưa có gặp qua đám người Ca Đặc, lần này tới thành Tây Linh quả đúng như dự đoán của hắn. Hiện tại tốt nhất hắn vẫn nên giả dạng là Mật Mật Tư để cho Huyết Lang Vương không hoài nghi thân phận của hắn.
- Lần đầu gặp mặt, không thể nói chuyện tín nhiệm hay không, chữ tín chưa thể nói đến bây giờ.
Khí thế Huyết Lang Vương đột nhiên sắc nhọn, cánh tay lớn nắm chặt chuôi cái chùy lớn. Trong lòng Tề Bắc nhảy lên một cái. “Chẳng lẽ Huyết Lang Vương lại phát hiện ra sơ hở gì?” Nhưng ngoài mặt hắn vẫn bình thường, ngược lại khoé miệng cười lạnh Huyết Lang Vương.
- Hừ, tên người Ca Đặc tham lam. Nếu không phải nể mặt Vu Thần, bổn vương sẽ đập ngươi thành bánh thịt.
Huyết Lang Vương tựa hồ có điều kiêng kỵ. Cuối cùng chẳng qua là hừ lạnh một tiếng, đe một câu rồi thu sát khí lại. Nhưng ngay sau đó, Huyết Lang Vương cầm chiếc chùy lớn gõ một cái. Bỗng nhiên thấy vách tường ở bên trong cùng lóe ra nhiều tia huyết quang. Thình Lình, bức tường bị chia làm hai mảnh, bên trong lộ ra một cái hòm trong suốt. Trong hòm có chứa một bộ giáp cổ bị tàn phá, trên mảnh giáp khanh đặt mười mảnh ngọc vỡ.
“Hai thứ đồ rách nát này chính là thứ người Ca Đặc muốn giao dịch? Chúng có hứng thú đi khảo cổ à?” Trong lòng Tề Bắc nói thầm nhưng trên mặt lại giả kích động.
- Đây là khôi giáp và khay ngọc do văn minh Địa Tinh lưu lại. Vu Thần nói đây chính là vật phẩm cao cấp nhất, là bảo vật vô giá nhất của Địa Tinh văn minh. Đồ đã cho ngươi xem rồi, nếu các ngươi muốn, liền kêu công chúa hãy mang theo thứ ta muốn tới đây giao dịch.
Huyết Lang Vương nói.
- Mở ra cho ta xem chút. Ta phải phân biệt đồ vật này là thật hay giả?
Tề Bắc nói.
- Hừ, đúng là người Ca Đặc, được voi đòi tiên.
Huyết Lang Vương lạnh lùng nói.
- Chỉ cần để ta đến gần xem một chút là được. Chẳng lẽ ngươi sợ cướp mất đồ ngay trước mặt ngươi sao?
Ánh mắt Tề Bắc chợt loé, thản nhiên nói.
- Ngươi có thể đến gần nhưng đừng trách bổn vương không có nhắc nhở. Phía trên đã bị Vu thần khia triển đoạt mệnh vu thuật, nếu ngươi tự tiện đụng vào, sẽ phải bỏ mạng.
Huyết Lang Vương có chút không kiên nhẫn nói.
Tề Bắc đến gần cái hòm, nhìn kỹ khôi giáp và khay ngọc vỡ vụn bên trong. Trên mặt khôi giáp có rất nhiều hoa văn phức tạp, cùng với mấy lỗ thủng xung quanh. Có thể đó là chổ để gắn tinh thạch cung cấp năng lượng. Tề Bắc khẳng định đây là kết tinh của nền văn minh Địa Tinh. Tâm niệm vừa động, Tề Bắc chộp lấy cái hòm nhanh như chớp.
- Ngươi dám!
Huyết Lang Vương nheo mắt, vung tay ném chiếc chùy lớn đến đầu Tề Bắc. Nhưng bỗng một bức tường ma pháp màu vàng đột nhiên dâng lên, chặn chiếc chùy lớn của Huyết Lang Vương lại. Cùng lúc đó, một thanh trọng kiếm như độc xà đâm về hướng cổ của hắn. Chỉ trong nháy mắt, hòm trnog suốt đã bị Tề Bắc đưa vào trong Khong Gian Giới Chỉ. Huyết Lang Vương rống lên liên tục, bị Tiểu Cửu và Thập Tâm đột nhiên xuất hiện áp chế khiến hắn không còn lực hoàn thủ. Chỉ là phòng này quá kín, vô luận hét to như thế nào, bên ngoài cũng nghe không thấy gì. Tề Bắc đứng ở góc phòng, nhìn Huyết Lang Vương lâm vào vũng bùn của Tiểu Cửu, là rõ thắng bại đã định. Hai đại cường giả Vương phẩm phi phàm đánh hợp sức đánh một cường giả Vương phẩm ở trong một căn phòng kín như thế này, nên kết quả không hề làm người ta kinh ngạc. Quả thật, không đầy một khắc sau, trọng kiếm của Thập Tam đã đâm vào trái tim của Huyết Lang Vương. Huyết Lang Vương há miệng, ánh mắt gắt gao trừ mặt nhìn Tề Bắc, ngẹo đầu rồi tắt thở.
- Chúng ta đi!
Tề Bắc vừa nói, vừa muốn đẩy ra đại môn bí kim, nhưng phát hiện đại môn này không nhúc nhích, hắn nhất thời thấy bất an. Đột nhiên, trong phòng phong kín thổi qua một luồng âm phong, khiến trái tim của Tề Bắc như rơi vào hầm băng, cảm giác nguy hiểm cực độ. Thân hình của Tiểu Cửu và Thập Tam nháy mắt xuất hiện che ở hai bên của Tề Bắc. Đúng lúc này, Huyết Lang Vương đã tắt thở đột nhiên mở mắt, chỉ bất quá đôi mắt màu đồng đã biến thành xám xịt, nhìn đến Tề Bắc.
- Ngươi không phải là ngươi Ca Đặc.
Huyết Lang Vương mở miệng nói, thanh âm chói tai.
- Ngươi không phải là Huyết Lang Vương.
Tề Bắc cũng lên tiếng nói, toàn thân căng thẳng, nội lực bên trong đan điền sôi trào.
- Không người nào có thể đụng vào đồ của bổn thần. Bổn thần muốn rút linh hồn của ba con tiểu kiến hôi các ngươi, trở thành vu trùng của bồn thần.
Huyết Lang Vương cười nói chói tai. Trong miệng máu tươi đang chảy xuống, lộ ra vẻ vô cùng quỷ dị. Tề Bắc cười to, mạnh mẽ đuổi cảm giác sợ hãi sau khi thấy Huyết Lang Vương sống lại, thân thể nhanh như chớp lướt lên. Hắc trường kiếm mang theo kim mang chói mắt đâm thằng vào mi tâm của Huyết Lang Vương.
“Phụt!”
Hắc trường kiếm xuyên qua đầu của Huyết Lang Vương, trên thân kiếm còn mang theo nội lực chấn đầu nát như tương. Nhưng cổ họng Huyết Lang Vương phát ra thanh âm tê tê, Bỗng nhiên giơ tay lên bóp lấy cổ Tề Bắc, rất nhiều tia quang mang màu xám tro phóng tới cư thể hắn. Đúng lúc này, Tiểu Cửu và Thập Tam đều công kích lên người Huyết Lang Vương, bất quá không hề tạo lên chút thương tổn cho hắn. Quang mang màu xám vừa tiền vào cơ thể Tề Bắc, liền nhanh chóng hấp thu sinh cơ của Tề Bắc. Hai mắt Tề Bắc trợn lên, nội lực điên cuồng vận chuyển, những tquang mang màu xám kia bị tấn công bởi quang mang màu vàng của nội lực Thần Long quyết, liền rối loạn, bắt đầu biến mất. Huyết Lang Vương ở dưới công kích của Tiểu Cửu và Thập Tam vẫn bất động như núi. Nhưng khi hắn cảm giác được hôi mang bị tan rã, liền lộ ra dáng vẻ hoảng sợ không dám tin.
- Chân Long khí…
Huyết Lang Vương khàn giọng kêu lên, hai mắt chợt loé hôi mang, chiếc chùy lớn nhất thời bay đến người Tề Bắc.
- Chủ nhân.
Tiểu Cửu và Thập Tam cả kinh kêu lên một tiêng, chuyển sang công kích chiếc chùy lớn đỏ lòm. Khó khắn lắm mới ngăn được chiếc chùy, nhưng sau đó hôi mang tỏa ra, đánh văng cả Tiểu Cửu lẫn Thập Tam. Chiếc chùy không bị ngăn cản, tiếp tục bay về phía Tề Bắc. Con ngươi Tề Bắc đột nhiên co lại, tâm niệm vừa động, trên người nhất thời nổi lên một tầng hắc quang. Trong phút chốc, khí tức hắc ám nồng nặc tràn đầy ra khắp nơi. Cùng lúc này, chiếc chùy nện đến người bị bắn ra.
- Hắc Ám Chi Thuẫn! Ngươi rốt cuộc là ai?
Hôi mang quanh người Huyết Lang Vương dao động kịch liệt. Đây là vòng tay để phong ấn hắc ám ma pháp mà Tề Bắc lấy được từ trên người của Vô Thiên Tôn Giả. Không chỉ có ma pháp phòng ngự mà còn có ma pháp công kích cường đại vô cùng. Nhưng hắn vẫn không dám dùng, sợ lúc dùng, hắn không có cách nào kiểm soát thì sẽ gây ra tai hoạ. Nhưng nguy cơ sinh tử tồn vong trước mắt, hắn cũng không thể quản nhiều như vậy.
- Chết đi!
Tề Bắc điên cuồng hét lên một tiếng. Hai tay bắt đầu long hoá, biến thành một đôi long trảo màu vàng, hung hăng đánh xuống người Huyết Lang Vương. Cả người Huyết Lang Vương bị chấn nát như quả dưa hấu, cơ thể dần dần tan rã thành bụi rồi biến mất.
- Ngươi chưa giết được bổn thần đâu. Ngươi mặc dù có Chân Long huyết mạch nhưng mới chỉ có thức tỉnh một phần, thần hồn bổn thần xâm nhập vào cơ thể người, để xem Chân Long quyết của ngươi cản bổn thần thế nào đây?
Sương mù màu xám chợt biến ảo, đột nhiên xông về phía Tề Bắc. Mà Hắc Ám Chi Thuẫn trên người Tề Bắc cũng không thể ngăn cản được đám sương mù màu xám, tất cả chúng đều nháy mắt chui vào người Tề Bắc. Thần Long quyết trong cơ thể Tề Bắc bị áp chế liên tiếp bại lui. Mặc dù nó với sương mù màu xám có tác dụng khắc chế, nhưng thực lực hai người có chêch lệch quá lớn.
- Ha ha ha …
Tròng mắt Tề Bắc bao phủ một tầng hôi mang, trong miệng phát ra tiếng cười chói tai.
Tề Bắc một bên cười quái dị một bên giơ lên hai long trảo màu vàng. Bỗng tiếng cười của Tề Bắc đột nhiên dừng lại, trong mắt xuất hiện hôi mang và kim quang xen kẽ, cả khuôn mặt tuấn tú thống khổ vặn vẹo.
- Bổn thần không cách nào hoàn toàn khống chế ngươi. Vậy thì ta sẽ để ngươi chết trong ta chính mình.
Tề Bắc lớn tiến nói, Long trảo bên trái nhắm ngay trái tim, một tấc một tấc tới gần.
- Đại địa Thúc Phượng.
Lúc này, Tiểu Cửu vung ma trượng lên, một ma pháp khồng chế thuộc thổ hệ xuất hiện trên người Tề Bắc, còn Thập Tam thì dùng trọng kiếm chặn long trảo của Tề Bắc lại, liều mạng ngăn cản nó đánh vào trái tim của Tề Bắc.
- Không có tác dụng đâu, ma pháp và đấu khí bình thường không thể ngăn cản được bổn thần.
Trong miệng Tề Bắc phát ra âm thanh chói tai. Hôi mang chợt loé trên người, nhất thời ma pháp thổ hệ của Tiểu Cửu bị tan rã, đồng thời chấn bay trong kiếm của Thập Tam. Long trảo tiếp tục đi về phía trước, đâm rách xiêm y của Tề Bắc, móng vuốt vô cùng sắc bén tiếp xúc với da thịt của hắn.
- Ha ha, chính mình tự móc trái tim của mình ra. Cảm giác thật quá tuyệt vời.
Tề Bắc cười quái dị, Long trảo từ từ đâm vào.
- Đừng …
Tiểu Cửu và Thập Tam sợ hãi kêu lên, lao tới. Giờ khắc này, Tiểu Cửu hét bằng dọng nữ thanh thúy dễ nghe. Long trảo của Tề Bắc vào được nửa tấc, đột nhiên dừng lại, Thần Long ấn ký lóe sáng, sau đó bắn ra một đạo kim quang vào thẳng Hôi mang nồng nặc, ở giữa không trung hiện lên vô số ký hiệu thần bí.
- Khủng cụ chi chương…Không…
Tề Bắc hoảng sợ kêu to, nhiều tia sương mù màu xám từ cơ thể hắn thoát ra, bị ký hiệu thần bí này hút vào trong. Khi tất cả đám sương mù xám bị hút hết, những ký hiệu thần bí này lại trở về Thần Long ấn ký ở bàn tay trái của Tề Bắc. Lúc này, hôi mang trong mắt Tề Bắc đã hoàn toàn biến mất, Long trảo biến trở lại thành hai cánh tay, hai chân hắn mềm nhũn, ngồi co quắp trên mặt đất thở từng ngụm hổn hển.
- Chủ nhân, ngài không sao chứ?
Tiểu Cửu và Thập Tam tiến lên, lo lắng hỏi.
- Không Sao nữa rồi.
Tề Bắc cười một tiếng, đột nhiên ánh mắt nhìn chằm chằm Tiểu Cửu, nói:
- Tiểu Cửu à! Thanh âm ngươi vốn rất dễ nghe, thế nên đừng có nguỵ trang nữa đi.
Tiểu Cửu cúi đầu, một lúc lâu mới dùng giọng nữ nói:
- Vâng, chủ nhân.
- Những chuyện hôm nay các ngươi thấy, giấu kỹ trong lòng.
Tề Bắc thản nhiên nói.
- Rõ, chủ nhân. Chúng tiểu nhân tuyệt không lộ ra nửa chữ, kể cả gia chủ.
Thập Tam nói. Tề Bắc gật đầu, phất phất tay. Tiều Cửu lại nhanh chóng biến mất. Ngồi dưới đất hồi lâu, Tề Bắc cảm giác trạng thái cơ thể của mình đã sắp khôi phục, liền đứng lên. Lần này, Tề Bắc không có tốn nhiều khí lực, đại môn bí kim đã được mở ra.
- Tước gia.
Hoả Lang vẫn âm thầm canh giữ ở cửa, lập tức kêu lên, ánh mắt nhìn vào bên trong.
- Huyết Lang Vương đã chết!
Hoả Lang thấy thi thể không trọn vẻn của Huyết Lang Vương, thân thể hơi run rẩy lên, con mắt loé ra quang mang hưng phấn. Mà trong lòng Hoả Lang, thì càng thêm sợ hãi đối với Tề Bắc. Huyết Lang Vương là Chiến sĩ Vương phẩm, thế nhưng lại bị chết thê thảm như thế, còn Tề Bắc thì hoàn toàn bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Đủ thấy thực lực của ahứn mạnh nhường nào.
- Từ này về sau, ngươi chính là Lang Vương.
Tề Bắc vỗ vỗ bả vai của Hoả Lang.
- Tạ ớn Tước gia. Từ bây giờ tiểu nhân sẽ thành một ác lang bên cạnh Tước gia. Ai dám chống lại ngài, tiểu nhân liền cắn hắn.
Hoả Lang lập tức tỏ vẻ trung thành. Trên thực tế, dù không biểu lộ thái độ, thì tính mạng của hắn vẫn bị khống chế trong tay của Tề Bắc. Tề Bắc chắp tay đi xuống lầu, ra khỏi thành bảo, lúc này bên ngoài tuyết rơi càng ngày càng lớn. Hoả Lang quát to lên:
- Tất cả lang vệ tập hợp ở phía trước thành.
Không lâu sau, năm trăm tên lang vệ đã tụ tập ở trước toà thanh, nghi hoặc nhìn Hoả Lang.
- Các ngươi nghe kỹ cho ta. Huyết Lang bởi vì khinh nhờn Thú thần vĩ đại nên đã bị Thú thần giáng phàm trừng phạt, xử tử hắn. Và ngài đã chọn ta là Lang Vương mới. Từ nay về sau, các ngươi phải nghe lệnh bổn vương.
Hoả Lang lạnh lùng nói. Vừa mới dứt lời, thi thể không trọn vẹn của Huyết Lang từ giữa không trung rơi xuống ‘Phịch’ một tiếng giữa đám tuyết. Năm trăm lang vệ lặng đi trong phút chốc. Nhưng rất nhanh liền có người tức giận, đứng lên cổ vũ:
- Các huynh đệ, là Hoả Lang giết Lang Vương soán vị. Chúng ta cùng nhau xông lên giết hắn.
Huyết Lanh chủ trì mảng làm ăn cho bộ tộc người sói nhiều năm, có không ít thủ hạ trung thành. Đám Lang vệ thủ hộ toà thanh này hơn phân nửa là tâm phúc, thân vệ của hắn.
- Người không phục, chết!
Hoả Lang điên cuồng hét lên, hai bàn tay bùng ngọn lửa để, nhanh chóng bắn vào người mấy tên thủ hạ trung thành nhất, hóa thành tro tàn. Cùng lúc đó, bên ngoài toà thành xuất hiện hơn hai trăm Hắc Giáp Quân, giơ vũ khí ma pháp nhắm vào đám lang vệ, sát khí nồng đậm tràn ngập trong gió tuyết. Trong nháy mắt, âm thanh không phục bị cái chết uy hiếp, đè ép xuống.
- Tham kiến Hoả Lang Vương.
Rốt cục, một gã lang vệ xưa nay đi cùng Hoả Lang lớn tiếng nói, cả người quỳ rạp trên tuyết.
- Tham kiến Hoả Lang Vương.
Tất cả lang vệ còn lại như lây bệnh, quỳ rạp xuống khuất phục. Cuối cùng chỉ còn có mười tám tên Lang Vệ vẫn đứng đó, đôimắt trừng trừng tàn bạo nhìn Hỏa Lang Vương. Tề Bắc thật có chút bội phục mười tam tên Lang Vệ này, nhưng cũng có chút tiếc nuối, nếu một ngày mình rơi vào kết quả như vậy. Bên cạnh hắn còn có thể còn bao nhiêu người đến chết cũng không đổi? Bất quá, bội phục thì bội phục, nhưng thực tế dẫu sao cũng rất tàn khốc, hắn không thể để chính mình vào nơi nguy hiểm. Tề Bắc làm một thủ thế, nhất thời chi chít bắn tới những mũi tên ma pháp, trực tiếp biến mười tám tên Lang vệ này thành nhím.
- Hoả Lang, chuẩn bị cho bốn con đại lang còn lại đi theo luôn đi. Làm thế nào thì không cần ta dạy cho ngươi phải không?
Tề Bắc thản nhiên nói.
- Tước gia yên tâm, chuyện nhỏ như thế này nếu làm không được, ta chả còn tư cách gì để làm Lang Vương.
Hoả Lang tràn đầy tự tin, con mắt hiện lên hung quang. Chỉ lát sau, bốn lang tướng khác của Huyết Lang là Thổ Lang, Phong Lang, Thuỷ Lang và Kim Lang cùng đến thành của Huyết Lang Vương. Hiện tại vết máu ở thành ngoài đã sớm thanh trừ, không có bất kỳ dị thường.
- Đang gió lớn tuyết lớn, sao Huyết Lang Vương lại đột nhiên triệu kiến mấy người chúng ta?
Thổ Lang mới bò dậy từ người một bà vợ bé thơm ngát, trong lòng rất khó chịu.
- Ai biết được, hai ngày trước Huyết Lang Vương nói mấy ngày này không có chuyện gì.
Kim Lang nói.
- Nghe nói Kim Diệp hoàng triều sắp xếp thành Tây Linh thành đất phong cho con trai trưởng của Nặc Đức gia tộc. Chẳng lẽ bởi vì sự kiện này sao?
Thuỷ Lang suy đoán nói.
- Hừ! Mảnh đất Tây Linh thành này cho hắn mười lá gan cũng không dám tới lấy.
Thuỷ Lang hừ lạnh một tiếng. Bốn Đại Lang vừa đi vừa nói, từ từ tiến vào tòa thành, không nhận ra chút gì bất thường. Vừa tiến vào toà thành, bốn đại lang đều biến sắc, cơ hồ đồng thời muốn xoay người chạy đi. Nhưng đã muộn! Lưới Ma pháp của Hắc giáp quân đã biến bãi đất xung quanh họ thành một cái lồng lớn.
- Ha ha ha, 4 vị huynh đệ, mấy ngày qua nghỉ ngơi sảng khoái không?
Hoả Lang cười lớn xuất hiện, trong lòng rất đắc ý. Mấy ngày qua tuyết lớn, bốn vị đại lang này đều vùi vào người người hoa thiên tửu địa tìm thú vui, và bắt hắn lưu lại đây chịu trách nhiệm chuyện tình của Huyết Lang Vương. Bắt đầu từ hôm nay, tình hướng đã bị đảo ngược hoàn toàn rồi, Hoả Lang hắn đang đứng ở vị trí cao cao tại thượng nhìn họ.