Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 26: Lạc hồng
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Tiến vào phòng ngủ, Trần Đấu nhẹ nhàng bế Tiểu Liên lên giường, Tiểu Tiên không nói lời nào, thân thể khẽ run rẫy, tựa hồ quá mức hồi hộp. Kỳ thật Trần Đấu đấu cũng không khá hơn là bao, trái tim hắn đang đập liên hồi trong lồng ngực, cơ hồ nghe rõ cả tiếng “Bình bịch…”. Hắn tự cho mình là tay lão luyện tình trường, nhưng lúc này lại thất thố như vậy, tự cảm thấy rất không hài lòng vì mình.
Trần Đấu ngồi ở mép giường, bắt đầu cởi y phục Tiểu Liên ra, nàng khẩn trương vô cùng, dùng sức nắm chặt lấy tay hắn, móng tay cơ hồ đâm vào thịt. Trần Đấu cảm thấy áy náy, không đành lòng thô bạo với nàng, cúi xuống khẽ hôn lên môi nàng, một lúc sau Tiểu Liên bình tĩnh lại, tựa hồ cũng có chút phản ứng, bắt đầu đáp trả lại hắn.
Lúc này tay của hắn lại bắt đầu không thành thật, sờ loạn trên người Tiểu Liên, từ vai rồi xuống vòng eo, lại mơn man lên trên bộ ngực. Tiểu Liên khẽ “Ư” lên một tiếng, cực kỳ dụ hoặc. Trần Đấu trong lòng như có ngọn lửa, lại vòng tay qua cởi y phục của nàng. Tuy Tiểu Liên vẫn nắm lấy chặt tay hắn, nhưng chỉ chiếu lệ mà thôi, lúc này nàng như mất hết sức lực, đành để hắn mặc sức khinh bạc. Không bao lâu sau áo của nàng bị hắn cởi ra, để lộ bờ vai tuyết trắng cùng chiếc yếm đỏ, càng làm tôn thêm làn da mịn màng của nàng.Tiểu Liên không giữ tay hắn nữa mà dùng hai tay che lấy mặt, hô hấp dồn dập, bộ ngực lấp ló sau giải yếm cũng phập phồng rung động theo..
Thế này thật là muốn lấy mạng hắn mà, Trần Đấu tính cởi luôn chiếc yếm ra nhưng hắn kiếp trước chỉ quen cởi áo ngực của phụ nữ hiện đại, nào đã thấy “kết cấu” của chiếc yếm bao giờ? Sợi dây của chiếc yếm buộc ở sau lưng, nếu hắn muốn cởi thì phải xoay nàng sang 1 bên, Đang tính đi tìm vật gì đó cắt phăng cái yếm đáng ghét này ra…Nhưng nghĩ lại thấy không ổn, khó khăn lắm mới dụ được nàng, thêm chút thời gian để nàng thanh tỉnh lại há chẳng phải miếng ăn đưa đến miệng lại đánh rớt ư? Đang lúng túng, linh quang chợt lóe. Hắn học võ công lâu như vậy, tốt xấu gì cũng có chút khí lực, chỉ cần dụng sức kéo nút thắt của chiếc yếm sau lưng nàng là được. Thế là hắn theo đúng khẩu quyết, khí tụ đan điền, đem nội lực chuyển đến hai tay, hơi dùng sức một chút…Roẹt một tiếng, vạt áo bị xé làm 2 mảnh. Hắn đắc ý nghĩ thầm, nội lực mà Hải Đại Phú dạy quả thực phi thường có ích… Hắc hắc, nếu lão có linh thiêng, thấy hắn dùng tuyệt học của Thiếu Lâm Tự xé nội y, chỉ sợ là tức giận đến chết đi sống lại.
Hắc từ từ kéo chiếc yếm ra, một cổ hương thơm xử nữ ập vào mũi, trước mắt là một mảnh trắng bóc, đôi gò bồng đảo tuy không lớn lắm nhưng thanh tân mơn mởn. Làm hại Trần Đấu một phen đầu váng mắt hoa, không thể kiềm chế nổi nữa, định tiến tới…
Đang trong lúc ý loạn tình mê, Tiểu Liên đột nhiên mở mắt nói:" Chờ muội một chút..." Hắn ngẩn ngơ, không biết nàng định làm gì.
Chỉ thấy Tiểu Liên xoay người qua lấy ra một chiếc khăn trắng, đặt phía dưới hông, sau đó kéo chăn qua, trùm kín cả người. Miếng vải trắng này hắn đã từng thấy qua, mấy lần khi vào phòng nàng, nhưng không biết dùng để làm gì, lúc này mới vỡ lẽ. Không thể chờ đợi được nữa, hắn vội vàng cởi y phục, chui vào trong chăn. Chỉ thấy một khối mềm mại nhu nhuyễn, mịn màng như nước, không khỏi ý loạn tình mê, từ trên xuống dưới sờ sờ vuốt vuốt mấy lượt, cảm thấy như đang vuốt lên một tấm lụa thượng hạng. Thân thể hai người nóng như lửa đốt. Trần Đấu ôm chặt lấy nàng, từ từ tiến vào cơ thể nàng…
Cũng không biết qua bao lâu, Hắn xoay người thò đầu ra khỏi chăn, hít thở không khí trong lành, thấy trên người đầy mồ hôi. Lại nhìn Tiểu Liên, nàng đang nhắm chặt 2 mắt, suối tóc trải dài, vài sợi còn đượm những hạt mồ hồi, lệ ở khóe mắt vẫn chưa khô. Trần Đấu đoán được nàng vẫn còn đau nhức, không khỏi đau lòng, đem nàng ôm vào ngực, nhẹ giọng hỏi:" Đau không?" Tiểu Liên vẩn không mở mắt, gật đầu, rồi lại lắc đầu. Hắn lại ôm chặt nàng thêm 1 chút, vỗ nhẹ lên lưng, nàng… Không bao lâu hô hấp của nàng bình ổn trở lại, dần dần ngủ thiếp đi, Trần Đấu cũng vì mệt mỏi quá độ nên cũng ôm nàng, cùng nhau đi vào giấc mộng..
Ngày hôm sau, khi thức dậy Trần Đấu cảm thấy toàn thân đau nhức, hai chân rã rời, miễn cưỡng cũng không đứng dậy nổi, nhìn qua lại không thấy Tiểu Liên ở đâu, nha đầu kia sao lại dậy sớm như vậy chứ? Đang tự hỏi hắn bỗng phát hiện mảnh vải trắng hôm qua đang để ở trên đầu giường, trên mảnh vải còn có vết đỏ tươi, không khỏi ngây dại một hồi.
Khi hắn còn đang ngẩn người, đã thấy Tiểu Liên bưng thau nước ấm đi vào, thấy hắn đã tỉnh, đang chăm chăm nhìn mảnh vải trắng, mặt nàng đỏ lên, buông thau nước xuống, xoay người chạy ra ngoài, không dám ngoảnh đầu lại. Nhưng chỉ một chốc sau, lại thấy nàng lén lén trở lại, cúi đầu hầu hạ hắn mặc quần áo, thủy chung không dám nhìn hắn một cái. Trần Đấu để ý thấy Tiểu Liên đã vén tóc lên, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, vòng tay ôm lấy nàng:" Tiểu nương tử, nàng thật đẹp..." Tiểu Liên càng đỏ mặt, xoay đầu qua 1 bên. Trần Đấu cố ý trêu, hôn nhẹ lên mặt nàng 1 cái, cười cười:" Thật là thơm a." Nàng cố sức giãy khỏi tay hắn sau đó chạy ra ngoài.
Trần Đấu cười cười, chỉnh chu lại quần áo, rồi đi ra đại sảnh, lười biếng duỗi lưng, Mấy tiểu a hoàn đi tới, cười nói:" Công tử, xin cung hỉ…." Hắn thấy mấy nàng miệng thì một điều cung hỉ, hai điều cung hỉ nhưng sau đó lại cúi đầu cười trộm, không khỏi có chút xấu hổ, ngừng lại 1 chút rồi nói:" Um…hôm nay trời thật đẹp, mọi người cũng cực khổ rồi, hôm nay ta phát cho mỗi người 1 bao lì xì." Nói xong lấy ra vài thỏi bạc đưa cho mỗi người 1 thỏi. Mấy nàng tức thì hưng phấn, không ngừng tạ ơn, sau đó lại vội vàng đi tìm Tiểu Liên chúc mừng.
Trần Đấu ngó lại, thấy đã quá giờ, không khỏi giật mình cuống lên. Hôm nay hắn phải đi tịch biên gia sản của Ngao Bái, chậm 1 chút thì sẽ bị đám người tham lam kia chiếm hết tiện nghi, đây là vụ làm ăn lên tới hơn 10 vạn lượng bạc, tổn thất rất lớn a. Người xưa có câu “Xuân Tiêu 1 khắc đáng ngàn vàng”, con bà nó, tính ra thì ta bị lỗ mất gần 100 lần rồi. Nghĩ tới đây, hắn nhanh chóng vào cung, đến thượng thư phòng, thì thở không ra hơi. Trong thượng thư phòng, triều thần đã sớm rời khỏi, chỉ còn Khang Hi và Sách Ngạch Đồ đang ngồi nói chuyện. Khang Hi thấy hắn lò dò đến, cau mày hỏi:" Sao bây giờ mới đến?" Trần Đấu chỉ còn cách nói dối:" Bẩm hoàng thượng, nô tài hôm qua bị đau thắt lưng, hôm nay đi đứng có chút khó khăn...." Khang Hi lo lắng:" Đau lưng? Bệnh này không nhẹ a, ta sẽ tìm ngự y xem bệnh cho ngươi. Ừm, vốn định cho ngươi cùng Sách Ngạch đồ đến nhà Ngao Bái tịch biên gia sản, nếu thân thể ngươi không khỏe thì trở về nghĩ ngơi đi." Hắn giật thót mình, kinh hãi nói:" Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, nô tài thân thể không đáng ngại, đại sự quốc gia làm trọng, nô tài vẫn còn cố được!" Khang Hi cười, vỗ vỗ vai hắn: " Các ngươi đi đi, làm việc phải cẩn thận đó. Thái hậu nghe nói Ngao Bái có quyển Tứ Thập Nhị chân kinh, muốn xem qua chút , các ngươi cẩn thận tìm kiếm, nếu tìm được thì đem về đưa cho ta."
Trần Đấu cùng Sách Ngạch Đồ vâng dạ rồi cùng nhau đến nhà Ngai Bái. Dọc đường, Sách Ngạch Đồ gợi chuyện:" Quế công công, Hoàng thượng đối với ngài thật tốt " Trần Đấu ngạc nhiên hỏi lại: " Sao Sách đại nhân lại nói vậy?" Sách Ngạch Đồ cười cười:" Quế công công mới vào cung chưa lâu, có một số việc còn chưa biết. Ngao Bái nắm quyền đã lâu, gia sản quả thật khổng lồ, không sao kể xiết. Chuyến này hai ta cùng đi, tất thu được lợi ích không nhỏ. Ngài đến muộn, nhưng Hoàng thượng vẫn cố lấn ná, mãi tới khi ngài đến thì mới ra lệnh cho 2 ta đi xét nhà, đây chẳng phải Hoàng thượng muốn quá sủng ái ngài còn gì?”.
Sách Ngạch Đồ được truyền tụng là có con mắt thứ 3, quả nhiên không sai, thằng cha này xem xét mọi sự thật tỉ mỉ, xem ra mình còn cần hắn ta giúp đỡ nhiều. Nghĩ đến đây, Trần Đấu giả bộ khiêm nhường: " Hoàng thượng để cho Sách đại nhân chủ trì, ta còn ngài giúp đở nhiều." Sách Ngạch Đồ cười thân thiện:" Đại nhân thì ta không dám nhận, Quế huynh đệ nếu để mắt đến ta, thì cứ gọi ta là đại ca là được rồi." Trần Đấu đấu nghe vậy cười rộ lên:" Sách đại ca, tiểu đệ xin ra mắt."
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 27: xét nhà
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Bước vào nội viên của Ngao Bái, Sách Ngạch Đồ nói:" Quế huynh đệ, đến đây rồi chúng ta không cần khách khí làm gì, thấy thứ gì vừa ý thì cứ lấy." Trần Đấu cười phụ họa theo: " Sách huynh nói phải, huynh lo chuyện của huynh, đệ tìm thú vui của đệ… "
Ngao Bái quả là tên tham quan có cỡ, trong phủ lão khắp nơi đều là kỳ trân đị bảo, chỉ riêng về đồ cổ, mỗi món đều vô cùng xa xỉ, nếu quy ra ngân lượng cũng lên tới một con số khổng lồ. Bất quá Trần Đấu đang ở thời cổ đại, mấy thứ đồ cổ này hắn không để vào mắt, đầu óc hắn chỉ chăm chăm đi tìm trân châu phỉ thúy, định bụng sẽ mang một mớ về cho Tiểu Liên. Hơn nữa, còn phải để dành một ít, sau này còn phải câu dẫn mỹ nữ nữa chứ.
Chẳng mấy chốc, túi đồ của hắn đã chứa đầy trân trâu, phỉ thúy, dương chi bạch ngọc và các loại đồ trang sức dành cho nữ nhân, không thể nhét thêm được nữa. Loay hoay một hồi, hắn lại vén vạt áo, nhét tiếp vào trong người, bên ngoài nhìn vào không thấy có gì khác thường, hắn cũng yên tâm, vừa đi vừa hát.
Được một chốc lại thấy Sách Ngạch Đồ tới gọi: " Quế huynh đệ, mấy tên thuộc hạ của ta vừa tìm được một mật thất trong phòng ngủ của Ngao Bái, chắc chắn là nơi cất chứa bảo vật, chúng ta cùng vào trong xem sao " . Nghe hắn nói vậy, trái tim Trần Đấu nảy lên một cái, hắn đang đợi chính là cái bảo khố này đây, vội kéo Sách Ngạch Đồ đến phòng của Ngao Bái, vừa đi vừa cười rộ lên:" Hắc hắc… Không ngờ lão tặc Ngao Bái này lại cất giữ nhiều báu vật như vậy, giờ lại còn thêm 1 cái bảo khố nữa chứ, 2 huynh đệ chúng ta phát tài rồi!" Sách Ngạch Đồ cũng không giấu nổi vẻ sung sướng: " tất cả đều là nhờ phúc khí của Quế huynh đệ, ca ca lần này cũng được hưởng lây." Trần Đấu cũng không chịu kém, lên tiếng phụ họa:" Ca ca sao lại nói vậy, 2 huynh đệ chúng ta có phúc cùng hưởng có họa cùng chia mà, có tài tất cả cùng phát, những thứ này đều là do Ngao Bái thay chúng ta cướp đoạt..." Nói xong hai tên tham ô nhìn nhau, cười rộ lên.
Tới phòng của Ngao Bái, đã thấy đám quan binh đang lụi hụi mở bảo khố, Sách Ngạch Đồ nói:" Đem tất cả mọi thứ ra, nhanh lên chút!" Hai gã quan binh nhảy xuống, đốt nến lên, khệ nệ khiêng từng món vật phẩm ra.
Sách Ngạch Đồ cười nói:" Bảo khố của Ngao Bái, chắc chắn không thiếu đồ tốt, Quế đệ cứ tùy ý lựa chọn đi." Trần Đấu giả bộ khiêm nhường: " Đại ca không nên khách khí, hai huynh đệ chúng ta cứ thế mà lấy thôi" . Sách ngạch đồ cũng không khách khí, cúi xuống đào đào bới bới. Lúc này Trần Đấu không hề để ý tới vàng bạc châu báu nữa, trong đầu hắn chỉ nghĩ đến Nhuyễn Tằm Ti và thanh trủy thủ chém sắt như chém bùn, trong truyện hai vật này không biết đã cứu mạng Vi Tiểu Bảo bao nhiêu lần.
Tìm được một lát, bỗng thấy trong đám đồ cũ có một vệt sáng, xanh như lưu thủy. Hắn vội vàng bới lên, quả nhiên là thanh trủy thủ kia, hít nhẹ một hơi, từ từ rút ra, chỉ thấy hàn khí lạnh lẽo ghê người, quả không hổ danh tuyệt thế bảo vật. Trần Đấu cũng không quản nhiều, đem trủy thủ tra vào vỏ, kín đáo nhét vào ống quần.
Tìm được Trủy thủ rồi, hắn bắt đầu tính đến Tứ Thập Nhị chân kinh, nghĩ thầm chắc ở phía dưới đống châu báu. Hắn quay qua bới tung đống châu báu lên, định bụng tìm vài món trân bảo hi hữu nữa. Bỗng thấy 1 chiếc hộp nhỏ vô cùng tinh xảo, tạo thành từ ngà voi, phía trên lại được mạ một lớp vàng bạc, lóng lánh đẹp mắt vô cùng. Trần Đấu mở chiếc hộp ra, không ngờ bên trong chiếc hộp tinh xảo vậy lại chỉ có một chiếc thiết nhẫn màu đen sẫm, thập phần tầm thường, hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái. Nhưng nghĩ lại , có thể được Ngao Bái cất vào trong bảo khố, lại trân trọng lưu giữ như vậy, vật này chắc là không tầm thường, nghĩ đoạn liền đem chiếc nhẫn đeo vào ngón trỏ tay trái.
Một lát sau hắn lại tìm được một chiếc áo lót, thử cầm lên tay, vật này không biết do cái gì làm thành, vừa nhẹ lại vừa mềm. Chắc chắn đây là Tơ Tằm Y rồi, hắn vội cởi áo ngoài ra, mặc vào. Ngó lại thấy Sách Ngạch Đồ đang kỳ quái nhìn mình, liền cười cho qua chuyện:" Chiếc áo này do tơ tằm làm thành, đệ chưa từng thấy cái nào đẹp như vậy… " Sách Ngạch Đồ không khỏi cười khổ, nói:" Đệ đệ thật biết nói đùa, ngày mai huynh bảo người đến may cho đệ 100 bộ quần áo như vậy, mỗi ngày thay một cái mặc cả năm luôn. Sau này thiếu cái gì cứ nói với huynh.Trần Đấu cười nói:" Vậy thì đệ sẽ không khách khí nữa, đa tạ đại ca!"
Hắn lại lấy thêm một ít trân châu mã não, trang sức nữa nhét vào người, cảm giác cũng đã đủ rồi, nghĩ thầm nên tìm cho Khang Hi mấy thứ, tránh hắn lại trách tội mình tham ô. Tìm hồi lâu cũng không có cái gì đặc biệt, đang chán nản bỗng hắn nhìn thấy một chiếc nghiêng mực, màu trắng muốt như bạch ngọc, đúng là thứ ngọc thượng phẩm, đồ vật này chắc chắn Khang Hi sẽ thích, liền nhét luôn vào trong áo.
Trần Đấu đứng dậy, cảm thấy người mỏi nhừ, nghĩ thầm ra là đi nhặt tiền cũng mệt nhọc như vậy, liền vươn vai mấy cái thư giãn, ngó thấy Sách Ngạch Đồ đang nhét châu báu vào người, đã chật ních rồi vẫn tham lam cố nhét thêm nhiều hơn 1 chút, không khỏi thầm cảm thấy buồn cười, hỏi:" Ca ca có thấy qua quyển Tứ Thập Nhị chân kinh không?" Sách Ngạch Đồ ngẩn ra, châu báu trong tay áo rớt ra loảng xoảng, giật mình kêu lên:" Đáng chết, việc này sao huynh lại quên mất chứ?." Trần Đấu cười nói:" Huynh không cần phải sốt ruột, hai ta cứ từ từ tìm kiếm thôi, thời gian còn nhiều mà…" Chỉ một lát sau hắn đã thấy chiếc hộp làm bằng bạch ngọc nằm trong đống châu báu, mở hộp ra quả bên trongcó 1 quyển sách, trên đó là mấy chữ Tứ Thập Nhị chân kinh. Trần Đấu gọi Sách Ngạch Đồ lại:" Đại ca, hình như đây là thứ Thái Hậu muốn có?" Sách Ngạch Đồ chạy tới, thấy kinh thư bên trong, mừng rỡ kêu lên:" Đúng là nó, đây quả thật là quyển Tứ Thập Nhị chân kinh." Sau đó hắn xoay qua dặn dò đám quan binh:" tìm cho ta 1 cái hộp bạch ngọc khác giống thế này" Đám quan binh lui ra, không lâu sau đem tới 1 cái hộp khác, Sách Ngạch Đồ cười nói:" Huynh đệ chúng ta đã tìm được kinh thư, Thái Hậu nhất định rất vui mừng, nói không chừng còn có ban thưởng nữa." Trong lòng Trần Đấu thầm khinh bỉ tên tham tiền này, hôm nay ngươi kiếm còn chưa đủ hay sao?
Đã tìm được kinh thư, Sách Ngạch Đồ không để ý gì nữa, lại bắt đầu bới móc đám châu báu. Trần Đấu nhàm chán đi dạo xung quanh. Qua hồi lâu, Sách Ngạch Đồ có lẽ không nhét thêm được nữa nên cũng đành bỏ qua, chạy đi tìm hắn, nói: " đệ đệ, tài sản của Ngao Bái huynh đã kiểm kê qua rồi, tổng cộng là 237 vạn lượng, đệ định báo lên cho Hoàng Thượng bao nhiêu?" Trong lòng Trần Đấu biết thừa tên tham tiền này đang tính toán gì, cười cười nói:" Hết thảy do đại ca làm chủ." Sách Ngạch Đồ lẩm nhẩm một hồi, sau đó nói:" chúng ta báo lên 170 vạn lượng còn lại 100 vạn lượng 2 chúng ta chia đôi." Trần Đấu bật cười:" Đại ca đã nói vậy, đệ cũng xin nghe theo, chỉ là năm mươi vạn lượng này nhiều quá, xài thế nà cho hết đây? " Sách Ngạch Đồ cười gian, nói:" Nếu đệ sợ xài không hết, huynh sẽ xài giúp đệ một tay."
Kiểm kê xong, hai người quay về Hoàng Cung phục mệnh, Khang Hi thấy hắn đã tìm được kinh thư thì vô cùng mừng rỡ, mang theo Trần Đấu cùng đi gặp Thái Hậu, Sách Ngạch Đồ cũng muốn đi theo nhưng không thấy Khang Hi nói gì đến mình, đành phải ở lại.
Trên đường đi Trần Đấu lấy ra chiếc nghiên ngọc, đưa cho Khang Hi: " lão tặc Ngao Bái quả thật cất giấu vô số bảo vật, ta thấy cái này đẹp, lại nghĩ ngươi ngày ngày phải phê tấu chương, có lẽ thứ này sẽ có ích chẳng?" Khang Hi đón lấy, ngắm ngía 1 lát, cười nói:" Tiểu tử ngươi thật tốt, phát tài rồi mà còn nhớ đến ta, khai ra mau, trong phủ Ngao Bái có bao nhiêu ngân lượng, ngươi lấy bao nhiêu."
Trần Đấu làm vẻ thật thà:" Sách đại nhân đã kiểm kê qua, tổng cộng là một trăm ba mươi bảy vạn lượng, ta chỉ lấy vài món thôi." Vừa nói vừa vỗ vỗ túi đồ trong người. Khang Hi nhìn thoáng qua, cười:" Ngươi cũng tính là người thành thật, lấy cũng không nhiều lắm, ta thấy Sách Ngạch đồ quần áo sắp rách ra luôn rồi, tiểu tử ngươi so với hắn còn thành thật hơn nhiều." . Trần Đấu cố nén cười, nghĩ thầm:" Thành thật? Nếu ngươi phát hiện ta cất toàn là bảo vật, chỉ sợ là đem ta ra đánh 1 trận nhừ tử đó chứ."
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 28: Vũ Tình.
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Trần Đấu cùng Khang Hi hai người Tiến vào Trữ cung, dâng cho Thái hậu quyển Tứ Thập Nhị chân kinh, nàng ta vui mừng khôn xiết, không nén được tò mò lật qua lật lại xem. Bí mật của Tứ Thập nhị chân kinh là nằm trong tấm da dê ở bìa sách, Thái Hậu làm sao mà biết được? Trần Đấu cũng không ngu gì mà nói ra, âm thầm tìm cơ hội sau này chiếm đoạt lại.
Thái hậu tìm một hồi cũng không thấy được gì, đàng cất vào ngọc hạp, nói:" Tiểu Quế Tử, ngươi làm việc nhanh nhẹn, lại rất hiệu quả… Công lao quả thật không nhỏ." Trần Đấu vội nói:" Đó là nhờ phúc khí của Hoàng Thượng và Thái Hậu, nô tài vốn không có công lao gì." Thái Hậu mỉm cười:" Đứa nhỏ này thật ngoan, ai gia rất thích..." Đoạn phân phó cho cung nữ phía sau: " Vũ tình, ngươi đưa Tiểu Quế Tử ra đằng sau, tìm thứ gì đó thưởng cho hắn."
Trần Đấu âm thầm kinh ngạc, lần trước là một tiểu cung nữ, bây giờ lại thay người mới. Cung nữ này khoảng chừng 20 tuổi, khuôn mặt xinh đẹp khả ái, hơn nữa gần đây hắn toàn tiếp xúc với những tiểu cô nương 13,14 tuổi, nay lại gặp nàng này, nhất thời có một tư vị khó tả.
Hắn cũng không dám nghĩ nhiều, vội vàng dập đầu xuống sàn thi lễ:" Tạ ơn Thái hậu ban thưởng, tạ ơn Hoàng thượng ban thưởng." Khang Hi cười nói:" Ngươi nhận thưởng rồi hãy tự mình trở về đi, ta ở đây bồi tiếp Mẫu Hậu."
Trần Đấu vâng vâng dạ dạ, đoạn theo Vũ Tình vào nội đường, đi tới một gian phòng nhỏ.
Vũ Tình lấy ra 2 viên kẹo đường, cười cười: " Tiểu Quế Tử , ngươi thích ăn gì nào?."
Trần Đấu cũng không trả lời nàng, lại hỏi:" Vũ Tình tỷ tỷ, ở đây không phải có 1 tiểu cung nữ hay sao." Vũ tình đáp:" à, hồi nãy đứng bên cạnh ta." Trần Đấu nhớ mang máng phia sau Thái Hậu còn có 1 tiểu cung nữ nhưng có Thái Hậu và Hoàng thượng, hắn cũng không có dũng khí nhìn thử.
Vũ Tình tựa hồ có chút mất hứng:" Ngươi nói vậy là sao? ta hầu hạ ngươi, ngươi còn không vui sao? Trước giờ ta chỉ hầu hạ 1 mình Thái Hậu, Hoàng thượng cũng chưa có phúc khí này." Hắn vội nói:" Tỷ tỷ, đừng nóng giận… Là đệ sai rồi.. để đệ hầu hạ tỉ vậy nha?." Vũ Tình bật cười khúc khích:" Ngươi cái tên tiểu hầu tử này, miệng mép thật ngọt, chẳng trách Thái Hậu lại thích ngươi đến vậy…."
Thấy nàng nhoẻn cười, tựa như hàm tiếu mai hoa, chợt nhớ tới đêm hoang đường ngày hôm qua, hắn không khỏi rung động trong lòng. Vũ Tình thành thục phong mãn, tướng mạo xinh xắn, hơn nữa trong cung tịch mịch, nàng lại đang tuổi động tình, làm hắn nhìn mà ngây ngẫn cả người.
Trần Đấu cười lấy lòng:" Tỷ tỷ thích ăn gì, để đệ đút cho tỉ ăn." Vũ Tình nói:" Đây là phần thưởng Thái Hậu ban cho ngươi, ta nào dám ăn." Hắn vội chớp lấy cơ hội : " Để đệ kiếm 1 ít kẹo hồ lô, hai chúng ta cùng nhau ăn…."
Vũ Tình lắc lắc đầu:" Mấy thứ này quá ngọt, ta không muốn ăn rồi lại lên cân, ngươi tự ăn 1 mình đi. "
Trần Đấu tham thầm: “Nữ nhân trưởng thành có khác, không thể tùy tiện dùng 1 ít thức ăn mà lừa được, con mụ Thái Hậu chết tiệt, sao không kêu một tiểu cung nữ tới hầu hạ ta chứ?”
Hắn nhất thời mất hứng, cũng không còn hứng thú ăn uống gì nữa, có ăn hắn cũng phải ăn Vũ Tình cơ, bèn đứng dậy vỗ vỗ y phục tính rời khỏi. “Long coong…” bỗng chạm phải đống châu báu trong y phục, hắn này ra một chủ ý. Hắc hắc…Tiểu cô nương thích đường quả, đại cô nương tự nhiên là thích châu báu rồi… không tin là không dụ dỗ được nàng.
Trần Đấu cười cười:" Nếu tỉ không thích ăn đường quả thì thôi vậy, hôm nay đệ phụng mệnh đi tịch biên tài sản của Ngao Bái, thuận tay lấy được 1 ít trang sức. Ài... Tỷ tỷ dù gì cũng mất công đưa đệ đến đây, để đệ tặng tỷ ít trang sức vậy. " Chiêu này quả nhiên linh nghiệm, Vũ Tình vừa nghe đến hai chữ trang sức, tinh thần lập tức tỉnh táo, cười nói:" Ngươi có lòng như thế, tỷ tỷ ta đây đành nhận lấy vậy." Vừa nói vừa xòe tay ra.
Hắn cũng định đưa cho nàng chút châu báu nhưng lại cảm thấy không ổn. Nếu nha đầu này nhận đồ rồi chuồn béng đi mất, há chẳng phải ngu sao lắm sao?. Nghĩ tới đây, hắn cười nói:" Đồ quý như vậy, đệ nào dám mang trên người, đệ vốn cất ở trong phòng Hải Đại Phú, tỷ muội chúng mình cùng nhau đi lấy, thế nào?"
Vũ Tình cười mắng:" Tên tiểuhầu tử này, lại âm mưu gì đây? Ta hầu hạ Thái Hậu đến tận nửa đêm, sao có thể đi được." Hắn nghe được 2 chữ nửa đêm, lại nghĩ đến chuyện tối qua, trong bụng ngứa như mèo cào: " Đêm khuya càng tốt, đệ sẽ chờ tỷ dưới trăng, hắc hắc, tỷ đệ chúng ta tha hồ mà tâm sự. "
Vũ Tình sẳng giọng:" Ngươi đừng có nói loạn, nếu để cho Thái Hậu nghe được thì chỉ có chết."
Trần Đấu vội nói:" Là đệ nói lung tung…Tỷ tỷ đừng để ý… Tối nay đệ chờ tỷ ở trong phòng Hải Công Công, lão ấy hôm qua đã qua đời rồi , chỉ còn mình đệ thôi."
Vũ Tình mặt đỏ lên, mắng:" Ngươi đúng là 1 tên tiểu quỷ gian trá, đến tột cùng là đang có âm mưu gì? Hừ , để ta đi bẩm báo với Thái hậu là ngươi tịch biên gia sản của Ngao Bái đã chiếm dụng châu báu làm của riêng , để xem Thái Hậu xử trí ngươi như thế nào." Trần Đấu nào sợ nàng hù dọa, cười cười: " Đệ có lấy vài thứ, cũng chỉ muốn tặng cho tỷ thôi… Tỷ tỷ thương đệ, chắc chắn sẽ không đi bẩm báo đâu..."
Vũ Tình che miệng, e thẹn nói:" Tiểu quỷ, tối nay ta sẽ đến."
Rời khỏi Trữ Cung, Trần Đấu rất là hưng phấn, hắn cảm thấy cuộc sống này thật thú vị. Vũ Tình mặc dù chỉ là 1 cung nữ, nhưng phàm là người hầu hạ bên cạnh Thái Hậu, nhu thuận mỹ miều khỏi cần nói, lại tràng ngập nét phong tình của phụ nữ trưởng thành, chỉ sợ so với Thái hậu cũng không kém, thật khiến người ta nổi tà tâm mà. Tiểu Liên hôm qua mới bị hắn phá thân, phải nghĩ ngơi vài ngày, tạm thời không thể bồi tiếp hắn.
Trở về phòng, hắn đem tất cả châu báu trên người bỏ lên bàn, lựa chọn 1 vài món lộng lẫy đoạn lấy ra 1 cái rương, đem những thứ còn thừa đem cất đi.
Bước đầu tiên trên cơ bản đã hoàn thành, Vũ Tình đáp ứng tối nay sẽ đến đây, nhưng mà làm sao để tiến hành bước tiếp theo chứ?. Nàng lại không biết hắn là một tên thái giám giả, cho dù là biết thì đã sao? Quy củ trong cung thập phần nghiêm khắc, nàng cũng không dám làm gì. Ài, đành phải từ từ khơi dậy dục vọng của nàng, đợi nàng không thể cưỡng lại nữa, hắn sẽ làm liều một phen.
Nghĩ tới đây, hắn nảy ra một chủ ý, bèn cất bước tới Luyện Võ Đường.
Gặp Trương Đức Biểu, không đợi hắn mở miệng Trần Đấu vội vàng nói:" Trương huynh, đệ chuyện gấp cần huynh hỗ trợ." Trương Đức Biểu nói:" Đệ có việc gì? Chỉ cần có thể ta sẽ toàn lực đi làm" Trần Đấu cũng có chút khó nói, trầm ngâm chốc lát, đoạng ngập ngừng mở lời: " Trương huynh, là đệ.…..Là đệ …..."
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 29: Xuân cung đồ
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Ngừng một lát, hắn mới ấp úng nói : “Đệ…là đệ muốn tìm Xuân cung đồ…”
Trương Đức Biểu nghe hắn nói muốn tìm Xuân cung đồ , nhất thời há to miệng, kinh ngạc nói không ra lời, hơn nữa ngày mới lắp bắp hỏi:" Huynh đệ ngươi nói ngươi muốn tìm Xuân cung đồ ?" Trần Đấu nhăn nhó gật đầu.
Trương Đức Biểu mặt đỏ bừng, phỏng chừng là muốn cười nhưng lại cố nhịn , rốt cục không nhịn được nữa cười rộ lên, sau đó như sợ hắn nổi giận vội vàng ngừng lại:" Đệ đệ, ngươi đừng để ý, huynh chỉ là không rõ, đệ là… Đệ là … thì làm sao có thể….." Trần Đấu thừa hiểu hắn nghĩ gì, hừ, ta có phải thái giám thật đâu mà ngươi lo này lo nọ? " Huynh đừng hỏi nữa, đệ đang gấp, rốt cuộc huynh có cho hay không?" Trương Đức Biểu thấy hắn phát hỏa lên, vội nói:" Trong cung huynh có mấy cái, đệ đừng sốt ruột, huynh đi lấy cho đệ ngay đây, chắc chắn sẽ làm đệ hài lòng." Trần Đấu lúc này mới cao hứng cười:" Vậy làm phiền đại ca rồi." . Nói đoạn, lấy ra 1 khối phỉ thúy nhét vào tay Trương Đức Biểu, cười nói:" Hôm nay xiết nhà Ngao Bái, có chút quà mọn, đệ thuận tay cầm đến hiếu kính ca ca." Khối phỉ thúy này toàn thân xanh biếc không chút tạp sắc, ít nhất cũng đáng giá 1000 lượng. Trương Đức Biểu trợn mắt há mồm, cuống quít nói:" Đệ thật là, vật quý vậy mà cũng cho huynh… quý giá quá … sao lại khách khí thế." Nói vậy nhưng hắn vội nhét khối phỉ thúy vào người , bộ dáng như sợ Trần Đấu muốn đòi lại vậy.
Trần Đấu khoát khoát tay:" Cũng đâu có gì, sao đệ có thể quên đại ca được chứ… Hắc hắc… Có tiền chúng ta cùng phát tài mà." Trương Đức Biểu cũng cười rộ lên: " Đệ quan tâm đến ta như thế, ca ca ta xin nhận mối nhân tình này… Ừm, để ca đi kiếm đồ cho ngươi đã." Nói xong liền chạy ra ngoài.
Hắn cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng, vừa đi vừa hát, hướng ngự thư phòng đi đến. Dọc đường, lúc thì nhớ Tiểu Liên, khi thì nghĩ tới Vũ Tình, chốc lát lại nghĩ tới 50 vạn lượng bạc sắp tới tay, thật sự là sung sướng. Nhưng mà làm sao để sử dụng số tiền này lại làm hắn phát sầu, không biết tiêu sao cho hết nữa, chi bằng chuẩn bị buôn bán, đầu tư, phụ thân Tiểu Liên dù sao cũng là người buôn bán , biết đâu nàng cũng thành thạo thì sao? Chỉ là bây giờ không biết là nên buôn bán cái gì, thôi, quên đi không suy nghĩ nữa, lát nữa khi về sẽ hỏi Tiểu Liên sau.
Trong lòng hắn suy nghĩ linh tinh, bất tri bất giác đã đi vào ngự thiện phòng, trong phòng có mấy tiểu thái giám. Vừa nhìn thấy hắn, tên thái giám quản sư đã chạy đến cất giọng nịnh nọt:" Quế Công Công cát tường… Tiểu nhân là quản sự ở nơi đây, tiểu nhân là Lý Phú Quý, hôm nay được ngài ghé qua chổ này là phúc phận của bọn tiểu nhân. Mọi người đều biết ngài bây giờ là hồng nhân bên cạnh Hoàng thượng và Thái hậu, có gì xin ngài cứ phân phó." Trần Đấu cười đáp lễ, nói:" Thái hậu cùng Hoàng thượng coi trọng thì ta không dám nhận, chỉ là cố gắng làm việc, không phụ ơn của Hoàng thượng và Thái hậu mà thôi." Lý Phú Quý gật đầu lia lịa:" Đúng, đúng, chúng ta cùng cố gắng phục vụ thái hậu và hoàng thượng , không phụ hoàng ân."
Trần Đấu cười cười:" Khách sáo thế là được rồi, dẫn ta đi xem xung quanh một chút."
Lý Phú Quý cúi đầu làm ra động tác mời:" Mời Công Công." Đoạn xun xoe đi trước dẫn đường sau đó thuận tiện cùng hắn nói chuyện phiếm.
Trần Đấu hỏi:" Ngự Thiện phòng có bao nhiêu người?" Lý Phú Quý đáp:" Bọn nô tài gồm bảy thái giám quản sự, bốn mươi hai thái giám truyền tin, 127 ngự trù, tạp dịch và những người khác có hơn 50 người." Trần Đấu có đôi chút bất ngờ, 1 cái phòng ăn như vậy lại có hơn trăm người, Hắc hắc, lão tử bây giờ quản lý hơn trăm người đó nha. Nghĩ vậy, ta trong đầu có 1 ý niệm, nhất thời rất là hưng phấn. Liền hỏi:" Ngự trù ở nơi nào, mang ta đi gặp." Lý Phú Quý nói:" Hôm nay có hơn 40 vị ngự trù, này họ mới vừa làm xong buổi tối, bây giờ chắc là đang ở trong phòng bếp, công công xin đi theo ta."
Vào ngự thiện phòng, Lý Phú Quý kêu lên:" Tất cả dừng tay, tập hợp lại, gặp mặt tân chủ quản của chúng ta." đám ngự trù nghe vậy đều ngừng tay lại, chăm chú lắng nghe. Lý Phú Quý nói tiếp:" Đây là tân chủ quản của chúng ta Quế Công Công, được Hoàng thượng và Thái hậu giao nhiệm vụ đến làm chủ quản nơi này, mọi người sau này phải nghe lời Quế Công Công." Tất cả ngự trù đồng thanh nói:" Ra mắt Quế Công Công." Trần Đấu khoát khoát tay, nói:" Thái hậu và Hoàng thượng cho ta làm chủ sự Ngự Thiện Phòng, rất đặt niềm tin nơi ta, chúng ta càng phải tận tâm làm việc, làm ra những món ăn ngon nhất, mới không phụ tâm ý của Hoàng Thượng. Ta mới đến đây, vẫn chưa biết kỹ thuật của các ngươi…." Hắn ngừng một chút, ánh mắt quét một vòng, nói tiếp:" Hôm nay ta có 1 khảo hạch đối với mọi người, mỗi người các ngươi làm 1 món mà mình sở trường, ta nếm thử, món nào ngon nhất, có thưởng; món nào không ngon thì…. Lý công công, ngươi nói phải thế nào?Lý Phú Quý vội nói:" Toàn bộ đều nghe Quế Công Công phân phó." Ta gật đầu, nói:" Vậy thì tốt, nế món nào khộng ngon thì sẽ bị duổi ra khỏi hoàng cung."
Tất cả ngự trù đề bị hù dọa cho tái mặt, thì thầm to nhỏ. Thấy bộ dáng sợ hãi của bọn chúng, hắn âm thầm cảm thấy buồn cười, nói tiếp:" Các ngươi bây giờ bắt đầu chuẩn bị đi, trước canh 2 đêm nay phải hoàng thành." Sau đó hắn quay qua Lý Phú Quý nói tiếp:" Lý công công phụ trách ghi chéo món ăn và ngự trù lại, sau hi làm xong thì mang vào để ta nếm thử." Lý Phúc Quý đáp:" Vâng, tiểu nhân nhất định sẽ hoàng thành tốt yêu cầu của ngài."
Trần Đấu khoát tay: " Được rồi, mọi người bắt đầu làm việc đi." Nói đoạn xoay người bước ra ngoài, sau lưng đám ngự trù bắt đầu cuống quý nấu ăn, sợ chậm trễ e rằng sẽ bị đuổi khỏi nơi này.
Bước ra khỏi Ngự thiện phòng, hắn cao hứng cười rộ lên… “Ha ha. kỳ thật ta có 1 mục đích trọng yếu, vốn đang rầu rĩ không biết nên buôn bán cái gì, lần này thật là tốt, lão tử bây giờ chưởng quản Ngự Thư phòng, có loại thức ăn nào mà không làm được, Vương công đại thần chỉ sợ cũng không thường xuyên được ăn những món do ngự thiện phòng nấu, nếu ta mở 1 quán cơm, tìm mấy ngự trù đến làm bếp, không muốn phát tài e cũng khó”.
Càng nghĩ hắn càng đắc ý, cước bộ trở nên nhẹ nhàng, đi một hồi mà chưa phát giác đã trở về nơi mình ở. Trương Đức Biểu đang đứng cạnh cửa chờ đợi, bên cạnh còn có mấy tên võ sĩ đệ tử. nhìn thấy Trần Đấu, hắn vội vàng chạy tới, ra bộ dạng thần bí nói:" Quế đệ, mọi chuyện đã ổn cả." Trần Đấu mừng rỡ, vội vàng đóng cửa lại, đưa hắn vào trong phòng, vẫn không quên quay đầu dặn dò với mấy tên võ sĩ:" Vị huynh đệ này cứ đến Ngự Thư Phòng, nói cho quản sự ở đó làm cho vài món ăn ngon đi." Mấy tên võ sỉ cao hứng rời đi.
Chờ bọn võ sĩ rời khỏi , Trương Đức Biểu lấy ra 1 quyển sách nhỏ bằng tơ tằm, hai tay đưa cho hắn. Trần Đấu mở ra, chỉ thấy bên trong một mảnh hương diễm, nhân vật trong tranh đầy đặn, tràn ngập linh khí, xảo diệu bậc này quyết không là người thường có thể vẽ được được. Hắn lật đến tờ cuối cùng, thấy có ghi 4 chữ, “Giang Nam Tứ Đại Tài Tử”… Ài… khó trách lại tinh xảo như vậy.
Đem quyển sách cất đi, Trần Đấu nói:" Ca ca thật sự là cao thủ mà, nhanh như vậy đã tìm được." Trương Đức Biểu hết sức đắc ý, cười:" Không có gì, sau này có việc gì cần đệ cứ nói. Trong Hoàng cung thật nhàm chán, lại không có cách nào kiếm được bạc, haiz… Được làm việc cho đệ thật là tốt." Nghe hắn nói như thế, lòng Trần Đấu vừa khẽ động, lại nảy ra một chủ ý…
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Minh Huệ
Tân Lộc Đỉnh Ký
Tác giả: Khoái Nhãn Khán Thư
Quyển I
Chương 30 : Kiếm tiền ai mà không muốn.
Nhóm dịch: Tu Chân Các
Nguồn: Tu Chân Giới
Trần Đấu đang ngồi nói chuyện cùng Trương Đức Biểu thì đám võ sĩ cùng mấy tên thái giám cung kính bước vào, mang theo mấy mâm thức ăn tinh mĩ.
Đợi đám võ sĩ yên vị, cả bọn bắt đầu đánh chén. Trong bữa tiệc hắn cùng Trương Đức Biểu liên tục bị mời rượu, không bao lâu sau cả hai đã chếnh choáng say. Trần Đấu cười cười :
- Trương ca, đệ còn có một chuyện muốn nhờ ca hỗ trợ.
Trương Đức Biểu ngà ngà say, vỗ ngực lớn tiếng nói:
- Chúng ta đã là huynh đệ một nhà, có chuyện gì đệ cứ tự nhiên phân phó.
Trần Đấu gật đầu:
- Trương ca, đệ muốn tìm một chỗ thích hợp ở kinh thành, ý định mở một tửu lâu nho nhỏ.
Trương Đức Biểu giật mình:
- Chuyện này cũng không có gì khó, nhưng ca thấy đệ vốn đang sống rất tốt trong hoàng cung, cần gì đi ra ngoài mở tửu lâu cho mệt?.
Trần Đấu cười ha hả:
- Đệ hiện giờ làm quản sự ở Ngự Trù Phòng, nếu có mở một tửu lâu, lại điều mấy trù sư ra đó làm, với tài năng của họ, chẳng phải cả kinh thành khó có thể kiếm được cái thứ hai ư?
Trương Đức Biểu trợn mắt nói:
- Vậy cũng được sao ?.
Rồi lại thở dài cảm thán:
- Vn số của đệ tốt thật, chẳng bù cho lão ca ta một chút.
Giọng nói của hắn có đôi phần chán nản.
Thấy hắn chán nản như vậy, Trần Đấu lấy làm khó hiểu, hỏi:
- Trương ca thân là thủ lĩnh của Luyện võ đường, không biết một năm kiếm được bao nhiêu?
Trương Đức Biểu thở dài:
- Quế lão đệ không biết đó thôi, lão ca ở Luyện võ đường , nghe qua thì rất oai phong nhưng thực ra so với đệ thua kém nhiều lắm. Mang danh là quan thất phẩm đấy, nhưng cũng không có bất kỳ một chút quyền lực nào, hàng năm chỉ được hưởng mấy chục lượng bạc .Người Bái Tràng chúng ta vốn thích hư vinh, bên ngoài nhìn thì phong quang lắm, kỳ thật chỉ là một đám nghèo rớt mùng tơi.
Trần Đấu cau mày hỏi :
- Nếu đã như vậy, sao ca không ra bên ngoài tìm việc gì đó làm , kiếm thêm chút thu nhập?.
Trương Đức Biểu ngửa đầu uống cạn chén rượu, thở dài:
- Ca cũng đã nghĩ tới việc đó, nhưng chúng ta ngoại trừ đánh nhau ra, còn lại chỉ biết đánh bạc, chơi gái…làm quái gì có nghề ngỗng nào tử tế?
Trần Đấu nhân cơ hội nói:
- Trương ca, đệ có một chủ ý, không biết ca có hứng thú không….
- Đệ có ý định mở sòng bạc, chuyện kinh doanh thì giao cho lão ca, lợi nhuận thì đệ sáu thành, ca bốn thành… ca thấy sao?
Trương Đức Biểu nghe vậy mừng rỡ, cười ha hả:
- Mở sòng bạc? Hắc hắc, sao ca lại không nghĩ ra nhỉ? huynh đệ chúng ta chuyện gì thì không dám chắc, chứ đánh bạc chơi gái thì không gì tinh thông hơn. Có điều lão đệ là người bỏ vốn, chúng ta chiếm những bốn thành, có nhiều quá không?
Trần Đấu cười nói:
- Huynh đệ chúng ta là người một nhà, tính toán chi li như vậy làm gì?
Trương Đức Biểu vỗ ngực hùng hổ nói:
- Quế đệ tin tưởng như vậy, lão ca ta quyết không để đệ thất vọng, mấy ngày nữa huynh đệ Luyện võ đường chúng ta sẽ ra ngoài tìm nơi thích hợp để mở sòng bạc….
Mọi người càng thêm hứng chí, thi nhau cạn chén, uống một hồi Trần Đấu cũng có chút men say, lại quay qua hỏi Trương Đức Biểu:
- Lần này tiêu diệt được phản tặc Ngao Bái, các huynh đệ ở Luyện võ đường cũng góp công lớn trong đó,không biết được ban thưởng những gì?.
Trương Đức Biểu nhất thời nổi giận, hét ầm lên:
- Quế đệ không biết đó thôi, Luyện võ đường vì giao đấu với Ngao Bái, đã hi sinh ba huynh đệ, nhưng đến bây giờ một quan tiền cũng chưa có. Hoàng Thượng giao cho Khang thân vương xử trí việc này, lão ta nghĩ thế nào lại thưởng cho huynh đệ chúng ta ba mươi nha hoàn…
Nói đoạn lại chỉ một tên võ sĩ bên cạnh nói:
- Hắn ngày đó cũng tham gia vây bắt Ngao Bái , gia cảnh còn thiếu thốn hơn cả ca, đệ xem, đưa cho hắn mấy chục nha hoàn… Hắn nuôi thế quái nào được? Còn ba huynh đệ đã chiến tử kia nữa, người nhà họ đã mất đi trụ cột thì thôi, nay thêm một đám nha hoàn, để phục vụ ai? Tiền đâu mà nuôi dưỡng chúng?"
Trần Đấu cũng âm thầm nhịn cười. Thằng cha Khang thân vương này cũng thật là quá đáng đi. Hắn húng hắng ho mấy tiếng, hỏi lại:
- Vậy Trương ca định làm gì bây giờ?
Trương Đức Biểu hừ lạnh:
- Còn có thể làm sao bây giờ, ca tính đem bán toàn bộ vào kỹ viện, chắc cũng được mấy trăm lượng bạc.
Nghe hắn nói vậy, Trần Đấu chợt nảy ra một chủ ý, giật mình hô lên:
- Lão ca, không được bán a….
Trương Đức Biểu ngạc nhiên nói:
- Có gì bán không được, đám nam nhân bên đó đều bị sung quân , lão ca không lo có người trả thù.
Trần Đấu lắc đầu:
- Ý đệ không phải vậy, chẳng qua đám nha hoàn này có chỗ hữu dụng với đệ. Vậy đi, các huynh có sáu người, mỗi người được thưởng ba mươi nha hoàn, vị chi sáu người là một trăm tám mươi nha hoàn, đệ mua mỗi nàng với giá năm mươi lượng bạc, mua toàn bộ luôn.
Trương Đức Biểu nghe vậy mừng như bắt được vàng:
- Thật sao, đệ muốn mua thật sao? Vậy ca thay mặt các huynh đệ ở Luyện võ đường cảm ơn đệ trước. Mà đệ mua đám nữ nhân đó về làm gì vậy?
Trần Đấu cười thần bí:
- Một thời gian sau, ca tự nhiên sẽ biết.
Chè chén một hồi nữa, cuối cùng đám người Trương Đức Biểu chân nam đá chân chiêu, loạng choạng rời đi . Một lát sau, Lý Phúc Quý ở ngoài cửa khẽ cất giọng:
- Quế công công, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, đã mang lên được chưa?.
Trần Đấu mở cánh cửa, nói:
- Được rồi, mang vào hết đi.
Tức thì mười mấy tên thái giám bưng thức ăn nối tiếp nhau bước vào, lại kê thêm ba chiếc bàn nữa mới chứa đủ thức ăn. Sắp xếp xong xuôi, đám thái giám cúi đầu lui ra ngoài. Lý Phúc Quý nói:
- Công công, nơi này tổng cộng là bốn mươi hai món ăn, mỗi món nô tài đều có ghi số hiệu, tương ứng với các ngự trù trong danh sách, thỉnh công công bình luận.
Xem ra tên Lý Phúc Quý này cũng là một nhân tài, làm việc vô cùng nhanh gọn. Trần Đấu phi thường vừa lòng, gật gù khen:
- Lý công công làm việc cẩn thận, liệu sự chu toàn. Có cơ hội ta nhất định sẽ đề bạt công công.
Lý Phúc Quý vội vàng quỳ sụp xuống, kích động đến cả người run run:
- Tạ công công khích lệ, tiểu nhân nguyện đem thân khuyển mã, một lòng vì công công mà làm việc.
Đợi Lý Phúc Quý đi rồi, Trần Đấu đóng cửa phòng lại, mang mấy tấm xuân cung đồ trong ngực ra, đặt cạnh đống châu báu trên bàn. Sắp xếp xong xuôi, hắn ngồi yên chờ Vũ Tình đến .
Ngồi đợi một hồi, cảm thấy buồn chán vô cùng, hắn liền lật danh sách, tìm mấy lão đầu bếp lớn tuổi, dựa theo số hiệu trên đồ ăn mà nếm thử. Hương vị quả nhiên ngon hơn hẳn, không hổ là lão trù sư có kinh nghiệm. Cứ vậy chốc lát đã chọn được hơn mười người,lấy bút cẩn thận đánh dấu vào.
Những người này tuổi đã lớn, hắn chỉ cần tìm một cớ nhỏ, đuổi bọn bọn họ ra ngoài cung, sau đó âm thầm chiêu dụ đến tửu lâu. Sau này cho cho dù bị phát hiện, hắn cũng có thể lấy lý do bọn họ niên kỉ kỷ cao, không thể làm việc được nữa. Mới lại, hắn đang là tâm phúc bên cạnh hoàng thượng, hoàng thượng cũng sẽ không vì việc nhỏ này mà khiển trách hắn.
Đang lúc cao hứng, chợt nghe có tiếng gõ cửa, lại có tiếng gọi khẽ:
- Tiểu quế tử…Tiểu quế tử….
Đúng là thanh âm của Vũ Tình.
Trần Đấu vội vàng chạy ra mở cửa, đã thấy Vũ Tình đang đứng bên ngoài cười khanh khách:
- Tiểu hầu tử , tỷ tỷ tới rồi này… Đang nghĩ đến tỷ tỷ sao?...
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Nô