Mắt thấy tam tướng đánh với tam tướng thật náo nhiệt, quân Ô Hoàn cũng điều ra tất cả đại tướng, tướng lĩnh thủ hạ của Công Tôn Toản cũng đã phái ra toàn bộ.
Công Tôn Toản cắn môi, nàng e sợ các đại tướng dưới tay mình sẽ bị thất thủ, nghĩ thầm:
- Võ tướng đã liều mạng xông ra bất phân thắng bại, dứt khoát xua quân đánh lén, dù sao ta có “Bạch Mã”, Bạch Mã Nghĩa Tòng cũng không thể bại dưới tay đám ô hợp này.
Công Tôn Toản giơ cao thiết mâu trên đầu, trên người dần hiện ra lam quang khí phách, trên đỉnh đầu hiện ra hai chữ lam sắc “Bạch Mã”, ánh lam sáng trên người nàng chiếu sáng vạn trượng, trong nháy mắt liền bao trùm toàn bộ năm nghìn Bạch Mã Nghĩa Tòng vào trong.
“Bạch Mã” vừa xuất, sĩ khí toàn quân Công Tôn Toản lập tức lên như cầu vồng, năm nghìn người Bạch Mã Nghĩa Tòng đều cảm giác được khí huyết dâng cao.
Công Tôn Toản mỉm cười, trong tay cầm thiết mâu vung lên, lớn tiếng nói:
- Giữ vững thế trận “Phong thỉ”, xông lên!
Nàng vừa dứt lời, phía sau lưng đột nhiên có một giọng nam gầm nhẹ:
- Xông lên!
Sau khi tiếng gầm này vang lên, một thanh trường mâu đột nhiên từ phía sau lưng đâm vào bên hông Công Tôn Toản, sau lưng nàng có một lỗ thủng hình cá, sau đó trường mâu thoáng cái rút về, máu tươi lập tức từ miệng vết thương tung tóe ra.
Công Tôn Toản cố nhịn đau bên hông, đau đớn quay đầu, thấy Vương Môn đội trưởng Bạch Mã Nghĩa Tòng, tay cầm một trường mâu nhuốm máu oán hận nhìn nàng.
- Vì sao?
Lam quang trên người Công Tôn Toản dần dần nhạt đi, hai chữ “Bạch Mã” trên đỉnh đầu cũng như khói bay đi, nàng không thể tin được nhìn Vương Môn, trong mắt đều là hoài nghi.
Ánh mắt Vương Môn trở nên ngoan lệ, hắn hét lớn:
- Viên Thiệu đã sớm bí mật tìm ta, chỉ cần ta đi theo nàng, nàng nguyện ý cho ta tiền tài, phá lệ đề bạt ta một nam nhân làm đại quan. Nhưng là … Ta vẫn trung thành và tận tâm đi theo ngươi, không chút để ý tới Viên Thiệu, cũng bởi vì ta thích ngươi.
Hắn dùng hết sức kêu lên:
- Nhưng ngươi thì sao? Chỉ vì một tên lính mới như Tôn Vũ. Ngươi thay lòng đổi dạ, không quan tâm ta. Ta không chiếm được, ai cũng đừng hòng có được, ha ha, ha ha!
Công Tôn Toản chậm rãi rơi từ trên lưng ngựa, nàng thở dài một tiếng nói:
- Ta không hề đổi tâm, bởi vì ta chưa từng yêu mến ngươi, cho nên … Ta thích ai cũng không coi là phản bội ngươi. Ngươi … Ngươi thật là điên khùng…
Nàng nói xong, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Lúc này quân Bạch Mã Nghĩa Tòng chung quanh từ biến đổi lớn này bỗng giật mình tỉnh lại, vài chục thanh trường mâu cùng hướng về phía Vương Môn đâm tới, Vương Môn không hề né tránh, cười to nói:
- Ta không chiếm được, ai cũng đừng hòng chiếm được.
“Phác … phác … phác”
Một loạt trường mâu đồng thời đâm vào, Vương Môn thân trúng hơn mười vết thương, trong nháy mắt tử vong.
Lúc này Tôn Vũ, Điền Dự, Nghiêm Cương đang chiến đấu phía trước cũng chú ý tới Công Tôn Toản bị Vương Môn ám toán ngã ngựa, tam tướng cùng kinh hãi, ghìm ngựa lui về phía sau.
Đại vương Ô Hoàn Trương Thuần tận dụng thời cơ, quân kỳ vung lên, đại quân Ô Hoàn lập tức vọt lên.
Bạch Mã Nghĩa Tòng lập tức sợ hãi loạn cả lên, bọn họ sớm có thói quen có kỹ năng “Bạch Mã” phụ trợ chiến đấu, lúc này mất đi “Bạch Mã”, đại quân không đánh tự loạn, sĩ khí trong khoảnh khắc mất hoàn toàn, đại quân Hà Bắc danh tiếng Bạch Mã Nghĩa Tòng nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.
Tôn Vũ trong lòng cũng rối loạn, nhưng kiếp trước hắn là nhà khoa học, gặp chuyện cũng vẫn giữ vững tinh thần tỉnh táo ung dung. Mỉm cười bình tĩnh, thầm nghĩ: làm sao bây giờ? Công Tôn Toản phát lương cho ta, cũng không thể để nàng chết. Nếu nàng chết, ta lại phải đi tìm việc khác, phiền toái như vậy, huống chi “gái ngoan” này đối xử với mình cũng rất tốt, làm người luôn ân oán rõ ràng.
Tôn Vũ cắn răng, thúc ngựa chạy vọt tới nơi Công Tôn Toản ngã ngựa, khom lưng cúi xuống ẵm Công Tôn Toản lên chiến mã của mình, phóng vượt lên phía trước. Làm sao bây giờ? Không có Công Tôn Toản, Bạch Mã Nghĩa Tòng biến thành phế vật, nếu là chạy trốn, có thể chạy được bao xa? Không tranh thủ thời gian cứu chữa chậm trễ, nhuyễn muội tử nhất định sẽ mất máu quá nhiều mà chết.
Hắn đột nhiên nhớ tới Quản Tử thành. Trong tình hình này, trước tiên đành phải đưa Bạch Mã Nghĩa Tòng vào trong Quản Tử thành, dựa vào tường thành tử thủ, chữa trị cho Công Tôn Toản, chấn hưng sĩ khí Bạch Mã Nghĩa Tòng mới là quan trọng nhất.
Tôn Vũ giơ soái kỳ của Công Tôn Toản lên cao, thúc ngựa chạy về phía Nam, Bạch Mã Nghĩa Tòng tuy tan tác nhưng dùng mắt vẫn nhìn thấy soái kỳ, vừa thấy soái kỳ hướng về phía Nam, Bạch Mã Nghĩa Tòng cũng quay đầu ngựa hướng về phía Nam. Điền Dự và Nghiêm Cương cản ở phía sau, đánh giết tơi bời, mau chóng chạy về phía Quản Tử thành.
Đại quân Ô Hoàn theo sát phía sau, truy kích Bạch Mã Nghĩa Tòng rất ráo riết, không chịu buông tha. Thỉnh thoảng có người tụt lại phía sau bị giết, thỉnh thoảng có người lại bị tiễn bắn trúng ngã ngựa, sau đó bị dìm ngập trong đại quân Ô Hoàn. Bình thường Bạch Mã Nghĩa Tòng một có thể chọi ba hoặc một chọi bốn, lúc này một chọi một cũng không xong.
- Cái này gọi là binh bại như núi đổ.
Tôn Vũ rốt cục hiểu rõ, trong cái thế giới toàn chiến tranh này, võ tướng chính là một linh hồn của đại quân, quả thực quân lích chẳng có tác dụng gì.
Hai đội kỵ binh một đuổi một chạy, chạy được hai dặm, phía trước liền xuất hiện một tòa thành nhỏ. Tòa thành này tường thành còn thấp hơn tường thành trong Trác huyện, nhiều lắm chỉ khoảng một trượng năm xích, khoảng 4 đến 5 thước thời đó (khoảng 2m), cửa thành rất đơn giản, chỉ là hai khối ván gỗ mỏng.
Tòa thành nhỏ này chính là Liêu Tây Quản Tử thành, phía trên có mấy binh sĩ Hán quân canh gác. Mấy người lính này nhìn thấy một đại đội kỵ binh từ thảo nguyên phương Bắc vọt đến, sắc mặt tất cả đều trắng bệch.
- Gõ mõ! Kêu người đưa tin đi cầu viện binh!
Binh lính trên Quản Tử thành lập tức liều mạng gõ mõ, “Cốc … Cốc … Cốc” thanh âm khôngtrong không gian, từ cửa nam có một con khoái mã chạy ra, chạy vội về hướng Bắc Bình đi cầu viện binh.
Tôn Vũ ôm Công Tôn Toản trước ngực, đằng sau lưng là Triệu Vân, cả ngươi đều là là máu vọt tới Quản Tử thành, hét lớn với quân binh trên thành:
- Mau chóng mở thành, mở cửa cho ta đi vào, đằng sau có đại quân Ô Hoàn đuổi theo.
- Ngươi là ai?
Binh sĩ trên đầu thành không dám mở thành.
Lúc này Nghiêm Cương cũng phóng ngựa tới, binh sĩ trên đầu thành nhận ra Nghiêm Cương, tranh thủ thời gian mở cửa thành, để Bạch Mã Nghĩa Tòng vào trong Quản Tử thành, sau đó đóng chặt cửa thành, dùng tảng đá lớn chặn phía sau cửa thành.
Tôn Vũ tranh thủ thời gian xuống ngựa, ôm Công Tôn Toản vào một phòng nhỏ, đặt nàng nằm ngang trên giường nằm sấp, lộ ra miệng vết thương sau lưng. Sau lưng Công Tôn Toản phía trái có một vết thương tròn to, máu còn đang chảy ồ ồ.
Tôn Vũ cũng không nghĩ gì đến thân phận nam nữ, hắn tự tay cởi toàn bộ thiết giáp của Công Tôn Toản xuống, lại đem quần áo của nàng cởi ra, lộ ra vòng eo thon nhỏ. Một vòng eo thon, bên hông lại có một lỗ máu đáng sợ. Thiết mâu của Vương Môn đâm trúng ổ bụng của nàng, nếu như dùng kỹ thuật chữa bệnh thời đại này, loại vết thương này rất dễ dàng tạo thành uốn ván, hoặc là xuất huyết trong, dẫn tới tử vong.
Lúc này Điền Dự mang theo một lão thầy thuốc đi vào phòng, vội vã nói:
- Đây là thấy thuốc ta tìm trong thành, nhanh để cho nàng xem cho chủ công!
Nàng liếc nhìn vết thương trên lưng Công Tôn Toản, lập tức kinh hoảng.
Lão thầy thuốc vội vàng ngồi xuống bên ngươi Công Tôn Toản, nhìn miệng vết thương, thở dài:
- Loại vết thương này lão cũng không mười phần nắm chắc, tóm lại trước rửa sạch vết thương, cầm máu …
- Rửa sạch miệng vết thương?
Tôn Vũ kinh hoảng, lúc này muốn rửa sạch miệng vết thương, không phải trực tiếp dùng nước suối hoặc nước giếng rửa sao? Vậy nhất định sẽ bị uốn ván, thế giới này có lẽ không có rượu cồn trừ độc, nhưng ít ra cũng nên dùng nước đun sôi để rửa. Hắn tranh thủ thời gian nói:
- Tử Long, đi đun một bình nước sôi, đem nước sôi để nguội bớt rồi rửa miệng vết thương, không thể trực tiếp dùng nước lạnh rửa.
Hắn vừa nói xong câu này, nhìn thấy trên mặt thầy thuốc có chút khó coi, tranh thủ thời gian nói với thầy thuốc:
- Vị đại phu này, đắc tội, chúa công thích sạch sẽ, muốn dùng nước đã đun sôi, không phải ta có ý kiến với y thuật của ngươi.
Thầy thuốc kia nghe thấy thế sắc mặt mới dễ nhìn một chút.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe
Lúc này ngoài phòng có người kêu to:
- Quân Ô Hoàn đuổi tới rồi, Điền tướng quân, Tôn tướng quân, mau ra thủ thành.
Tôn Vũ và Điền Dự cùng đi ra khỏi phòng, thấy Nghiêm Cương đang chỉ huy Bạch Mã Nghĩa Tòng cùng 500 quân trong thành phòng thủ trên mặt thành, hơn nữa cũng điều động các hương dũng trong thành, bắt đầu vận chuyển gỗ và đá lên tường thành.
Bên cạnh Nghiêm Cương là một phụ nữ trung niên, tướng mạo tháo vát, mặc trang phục văn sĩ, có vẻ giống như là người phụ trách Quản Tử thành.
Tôn Vũ và Điền Dự đi tới bên cạnh Nghiêm Cương, Nghiêm Cương nhìn chằm chằm vào thảo nguyên phương Bắc nói:
- Ta vừa đếm lại quân số, trải qua đợt chạy trốn vừa rồi, Bạch Mã Nghĩa Tòng chúng ta tổn thất không ít, hiện tại chỉ còn lại bốn ngàn ba trăm kỵ. Mặt khác, đã phái người đi Bắc Bình cầu viện binh, đứng bên cạnh ta chính là thành chủ Quản Tử thành Ngụy Du đại nhân, Tôn tướng quân hẳn là chưa biết.
NM01 tranh thủ thời gian báo cáo:
- Ngụy Du, là thủ hạ làm việc dưới Lưu Ngu, khi Lưu Ngu muốn công kích Công Tôn Toản, Ngụy Du đã khuyên hắn nhẫn nại, là một ngươi hòa nhã, về sau bệnh chết.
Tôn Vũ chắp tay với Ngụy Du, xem như kết bạn.
Lúc này trên thảo nguyên phương Bắc kỵ binh Ô Hoàn tràn tới như một dòng thác lớn, bốn vạn đại quân hung hổ xông tới, thanh thế vô cùng lớn. Các binh sỹ trong Quản Tử thành tất cả đều sợ tới mức mặt không còn chút máu, mất đi Công Tôn Toản, Bạch Mã Nghĩa Tòng nội tâm cũng hoảng loạn, sĩ khí tại Quản Tử thành giảm xuống nhanh chóng.
Việc này thật đúng là phiền toái, Tôn Vũ nghĩ thầm, võ tướng đối võ tướng không thể thăngs, binh lính lại ít hơn quá nhiều, cuộc chiến này không còn cách nào xoay chuyển được sao?.
Đại quân Ô Hoàn đuổi tới dưới thành, cũng không nói năng gì, mấy ngàn người cưỡi ngựa phía trước liền giương cung lên cài tên bắn thẳng lên mặt thành. Bạch Mã Nghĩa Tòng và quân sỹ đóng trong Quản Tử thành lập tức dùng cung tiễn đánh trả.
Song phương đều không chịu thua kém, náo nhiệt một hồi, cũng không có ý nghĩa gì, đại quân Ô Hoàn thừa dịp này phân tán ra bốn cửa thành Đông Tây Nam Bắc, đem Quản Tử thành bao vây lại. Tứ phía tường thành đều bị vây quanh, không có nơi nào yên ổn cả.
- Quân địch đông hơn gấp bội, tứ phía cùng công thành, sĩ khí Bạch Mã Nghĩa Tòng lại mất hoàn toàn, sợ là thủ thành không được nửa ngày.
Tôn Vũ lo lắng nói.
Điền Dự và Nghiêm Cương hai người cũng lo lắng.
Lúc này Ngụy Du đang đứng bên người Nghiêm Cương đột nhiên tiến lên một bước, thấp giọng nói:
- Trong quân Ô Hoàn có quân sư không?”
Điền Dự, Nghiêm Cương cùng nhau lắc đầu nói:
- Tất cả đều là võ tướng, không có quân sư, Ô Hoàn toàn là những tên ngu ngốc lấy đâu ra quân sư.”
Ngụy Du mỉm cười nói:
- Nếu quân địch không có quân sư, vậy hãy xem chiêu của ta.
Nàng mang theo vài vị tướng quân, chạy đông chạy tây trong thành, chốc lát sau liền đi tới nơi cao nhất trong Quản Tử thành.
Đây là một tòa lầu quan sát ở rất cao, từ lầu quan sát có thể chứng kiến tình hình chiến đấu trong bốn phía tường thành.
Ngụy Du trèo lên trên lầu quan sát, cười nói với nhóm người Tôn Vũ:
- Hãy xem quân sư kỹ của ta.
Thân thể nàng run lên, phát ra một tia hồng quang, đỉnh đầu nhảy ra hai chữ lớn “Miễn chiến”, hai chữ này ở giữa không trung bắn ra hồng quang, ánh sáng ôn hòa hướng về bốn phía quân địch đang đánh nhau. Phàm là những binh sĩ bị hồng quang lướt qua, bất luận địch hay ta đều cùng buông vũ khí xuống.
Đại quân Ô Hoàn tứ phía đều rút lui như thủy triều.
Tôn Vũ toát mồ hôi, chóng mặt, đây là kỹ năng gì? Sao có thể như vậy?
Ngụy Du dùng một chiêu quân sư kỹ “Miễn chiến” đẩy lui bốn vạn quân địch, khi thấy quân địch lui bước, nàng thu lại hồng quang trên ngươi, lung la lung lay từ lầu quan sát đi xuống, thân thể mềm nhũn ngã xuống trên người Nghiêm Cương, thở dốc nói:
“Quân địch số lượng hơi nhiều, hại ta hao tổn nguyên khí lớn quá, ta phải nghỉ ngơi trong chốc lát.”
Tôn Vũ không thể tin được nói:
- Ngụy đại nhân, kỹ năng này của ngươi quá mạnh mẽ, kỹ năng mạnh như vậy sao chỉ là hồng sắc võ tướng kỹ trung cấp?
Ngụy Du khẽ mỉm cười nói:
- Ta mệt quá, cần nghỉ ngơi một lát, ngươi … hỏi Điền Dự đại nhân đi.
Nghiêm Cương vội vàng đỡ Ngụy Du đi vào trong phòng nghỉ ngơi, Điền Dự thấy Tôn Vũ vẫn ngẩn ngơ, tranh thủ thời gian giải thích với hắn:
- Võ tướng kỹ của Ngụy Du đại nhân thuộc về hệ quân sư võ tướng kỹ, khác hệ võ tướng chúng ta. Quân sư kỹ có thể đối phó với binh sĩ quân địch và võ tướng trên diện rộng, khiến cho đối phương rơi vào thế yếu. Tuy nhiên … quân sư kỹ nếu khi sử dụng mà gặp phải quân sư của quân địch, rất dễ dàng bị quân địch phá vỡ, mất hết uy lực.
Tôn Vũ nghe xong, trong lòng lại toát mồ hôi, sao mà cảm thấy thời tam quốc này lại giống như một trò chơi vậy.
Điền Dự tiếp tục nói:
- Tuy quân sư kỹ có uy lực lớn, có thể thay đổi chiến cuộc, nhưng lại gây ra tổn thương lớn cho bản thân người sử dụng, vì thế không thể liên tục sử dụng. Chúng ta dựa vào Ngụy Du đại nhân gắng gượng qua được hôm nay, nhưng ngày mai, ngày kia … cũng không thể một mực trông cậy vào Ngụy đại nhân, nàng nhiều nhất chỉ có thể sử dụng quân sư kỹ trong ba ngày liên tục, sau ba ngày đó sẽ hao tổn tinh lực quá độ mà ngất xỉu.
Tôn Vũ thầm nghĩ, hiện giờ ta đã thấy được bốn hệ võ tướng kỹ.
Nội chính hệ: dùng để xử lý chính vụ.
Võ tướng hệ: dùng để tăng cường chiến lực võ tướng cho bản thân.
Ngự binh hệ: dùng đệ tăng cường chiến lực quân đội.
Quân sư hệ: hệ này có chút kỳ quái, dường như uy lực rất lớn, nhưng hạn chế cũng nhiều, hơn nữa nghe nói có thể bị phá vỡ.
Không biết còn có võ tướng kỹ kỳ quái nào nữa. Thế giới này có rất nhiều điều kỳ quái, khiến cho Tôn Vũ thân là một nhà khoa học cũng vô cùng tò mò.
Lúc này binh lính Ô Hoàn bên ngoài thành đều đã lui binh, dựng doanh trại cách thành khoảng một dặm, quân sư kỹ có thời gian ảnh hưởng rất lâu, tối thiểu phải tới ngày mai bọn họ mới lại sinh ra ý chí chiến đấu. Dưới thành chỉ còn lại ba viên võ tướng, Trương Thuần, Trương Cử, Khâu Lực Cư, không biết vì sao bọn họ không bị quân sư kỹ ảnh hưởng, cho nên ba người bọn họ không hề rút lui.
Trương Thuần đứng dưới thành mắng to:
- Người Hán các ngươi quá giảo hoạt, tự nhiên lại dùng võ tướng kỹ hạ lưu như vậy. Không biết là cái thứ gì. Có bản lĩnh ra khỏi thành đánh một trận với ta.
Không có ai để ý đến hắn.
Trương Thuần tức giận, giương cung lên, nhưng hắn biết rõ trong thành có Tôn Vũ, cho dù hắn bắn ai cũng không chết được, việc này khiến hắn buồn bực vô cùng, mắng vài tiếng xong đành phải phẫn nộ trở về.
Tôn Vũ nhìn quân lính Ô Hoàn ngoài thành, hiểu rõ tình hình đã được khống chế, vì thế tranh thủ thời gian quay lại xem Công Tôn Toản. Lúc này Triệu Vân đã giúp Công Tôn Toản rửa sạch miệng vết thương, thầy thuốc đang bôi ít thảo dược lên vết thương của nàng, máu đã tạm thời ngừng chảy, Công Tôn Toản đang an tĩnh ngủ.
Vài viên đại tướng đang đứng trước giường Công Tôn Toản, im lặng không nói.
Tôn Vũ thầm nghĩ, vừa rồi Điền Dự nói, quân sư kỹ của Ngụy Du nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ trong ba ngày, sau đó Ngụy Du sẽ bởi vì hao tổn sức lực quá độ mà hôn mê, đến lúc đó thành nhỏ này sẽ rất khó thủ vững, nếu như viện quân không đến kịp.
Trước mắt tốt nhất là Công Tôn Toản có thể khỏi, chỉ cần nàng có thể xuất ra “Bạch Mã” như vậy sẽ có thể đanh lui đại quân Ô Hoàn. Tuy nhiên thương thế trên lưng lại bị nặng như vậy, trong vòng vài ngày căn bản không thể khỏi, cho dù Công Tôn Toản tỉnh lại, nàng cũng không có khí lực leo lên chiến mã, càng không thể sử dụng tuyệt kỹ độc môn của mình.
Trong phòng đột nhiên có tiếng khóc rất nhỏ, mọi người đều nhìn theo hướng phát ra tiếng khóc, hóa ra là tiểu la lỵ Triệu Vân. Từ sau khi nàng giúp Công Tôn Toản rửa miệng vết thương, tay đầy máu tươi, lúc này mới sợ hãi mà khóc.
- Chúng ta … sẽ chết sao?
Triệu Vân tội nghiệp nói:
- Ta sợ chết, ta không muốn chết.
Tôn Vũ quàng tay ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng nói:
- Yên tâm, sẽ không chết được, ngoan ngoãn chăm sóc chúa công tỷ tỷ cho tốt, ta sẽ cứu các ngươi.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe
Ngày hôm sau, khi đại quân Ô Hoàn chuẩn bị công thành, Ngụy Du thân hình mệt mỏi leo lên trên lầu quan sát, phóng ra quân sư kỹ “Miễn chiến”, đại quân Ô Hoàn lại một lần nữa bị ép phải lui binh. Trương Thuần tức giận đứng ngoài cửa thành vung loạn “Bôn xạ”. Tuy nhiên trên đầu thành một quân lính trông coi cũng không có, “Bôn xạ” của nàng đành phải bắn vào đá trên tường thành.
Tuy nhiên lúc này Ngụy Du đi xuống lầu quan sát, thân hình lung lay sắp đổ, sắc mặt trắng bệnh, nàng duỗi một ngón tay ra nói:
- Còn … có… một … ngày…Qua … ngày mai, ta sẽ … không thể dùng … quân sư kỹ nữa.
Làm sao đây? Viện quân từ Bắc Bình tới cũng phải mất vài ngày, nếu như “Miễn chiến” chỉ còn dùng được một ngày nữa, ngày sau Ô Hoàn bắt đầu công thành, Quản Tử thành nho nhỏ này chỉ sợ không cần đến nửa ngày đã bị hạ.
Ngày thứ ba, Ngụy Du sử dụng xong “Miễn Chiến” liền té xỉu luôn trên lầu quan sát, Nghiêm Cương cõng nàng từ lầu quan sát xuống, sắc mặt Ngụy Du đã vàng bệch, tinh lực của nàng đã tiêu hao đến khô kiệt, ít nhất phải nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng mới có thể khôi phục lại.
Lần này quân đội Công Tôn đã bị rơi vào tuyệt cảnh, ngày mai nhất định sẽ phải đối mặt với đợt tổng công kích của Ô Hoàn.
- Tôn tướng quân, Điền tướng quân, Nghiêm tướng quân … Chúa công tỉnh rồi!
Một binh lính chạy lên đầu tường, hưng phấn hô to với ba người.
Tôn Vũ mừng rỡ, Công Tôn Toản tỉnh, thực là tốt a.
Vài viên đại tướng tranh thủ thời gian đi vào phòng bệnh của Công Tôn Toản, thấy Công Tôn Toản sắc mặt tái nhợt, tinh thần rất kém, nhưng hai mắt nàng mở to, còn đang uống từng ngụm cháo loãng Triệu Vân đút cho.
- Chúa công!
Điền Dự và Nghiêm Cương chảy nước mắt, cùng nhau quỳ sát trước giường.
Tôn Vũ cũng nhẹ nhàng thở ra, Công Tôn Toản mệnh tốt, một thương này rõ ràng không giết chết được nàng. Ồ! Chẳng lẽ Vương Môn chọc một thương này cũng hạ thủ lưu tình sao? Dù sao đây cũng là nữ nhân hắn yêu mến, mặc dù ra tay hiểm ác, nhưng cũng không muốn lấy mạng nàng.
- Tình hình bây giờ thế nào?
Công Tôn Toản yếu ớt hỏi.
Tôn Vũ vội vàng nói rõ chi tiết tình hình đại quân cho Công Tôn Toản biết.
Nghe xong, Công Tôn Toản thấp giọng nói:
- Chúa công vô dụng, không dùng đúng người, hại chư quân lâm vào hiểm cảnh, tình hình này ta sợ không qua nổi ngày mai, nếu viện quân không đến kịp, chư quân hãy dùng võ tướng kỹ tự mở đường máu cầu sinh.
Mọi người nghe xong đều cảm thấy áp lực.
Nghiêm Cương luôn đối với Công Tôn Toản trung thành và tận tâm, nàng hạ giọng nói:
- Mạt tướng sẽ dùng thiết thương, liều chết bảo hộ chúa công ra khỏi vòng vây.
Công Tôn Toản lắc đầu nói:
- Bạch Mã Nghĩa Tòng vì ta bị thương mà mất hết sĩ khí, đã không đủ sức chiến đấu. Đối phương có “Kỵ tướng” Trương Cử, nếu so về khoái mã, chúng ta sẽ không thể vượt qua nàng, Trương Cử tất nhiên sẽ theo sát ngươi liều chết chiến đấu, ngươi không thể thoát thân được, như vậy sẽ bị quân địch vây khốn, tốt nhất chư quân hãy tự mình chạy đi.
Vừa nói tới Bạch Mã Nghĩa Tòng, một vài đại tướng sắc mặt đều biến đổi, đây luôn được coi là trụ cột của Công Tôn gia, không nghĩ tới một lần Công Tôn Toản ngã xuống, Bạch Mã Nghĩa Tòng lại không có can đảm chiến đấu nữa.
Tôn Vũ chấn động, kỳ thật mấu chốt là ở trên đại quân Bạch Mã Nghĩa Tòng, chỉ cần Bạch Mã Nghĩa Tòng có thể phát huy chiến lực như bình thường, dù không có kỹ năng “Bạch Mã” của Công Tôn Toản, cũng là đại quân mạnh mẽ hiếm có. Tuy không thể dùng năm nghìn địch lại bốn vạn, nhưng một hai vạn chắc chắn là không có vấn đề gì.
Mấu chốt là ở hai chữ sĩ khí.
Sĩ khí là từ nội tâm, đây là một loại lực lượng có từ trong nội tâm.
Khi lực lượng nội tâm mạnh mẽ, sĩ khí sẽ dâng cao, cho dù là một quân đội nhỏ cũng có thể trở nên mạnh mẽ. Khi nội tâm mềm yếu, sĩ khí sẽ xuống thấp, lúc ấy cho dù là sức lực đại Hán cũng có thể bị một tiểu hài tử đánh ngã.
Muốn cho Bạch Mã Nghĩa Tòng khôi phục sĩ khí, ngoại trừ việc Công Tôn Toản xuất ra “Bạch Mã” thì không còn biện pháp nào khác.
Tôn Vũ nghĩ thầm, chỉ cần để cho Công Tôn Toản sử dụng “Bạch Mã”, mọi việc sẽ giải quyết dễ dàng … chi bằng …
Tâm niệm vừa lóe lên, trong đầu hắn liền có một kế sách tuyệt diệu.
Màn đêm buông xuống, tất cả mọi người đều đang ngủ, Tôn Vũ lén lút đi tới phòng Công Tôn Toản.
Ánh trăng nhu hòa, Triệu Vân đang ghé vào trên đầu giường Công Tôn Toản im lặng ngủ, ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệnh đáng thương. Ba ngày nay nàng luôn đi theo Tôn Vũ, bỏi vì Tôn Vũ đã nói với nàng, nhất định phải chiếu cố kỹ lướng chúa công tỷ tỷ, cho nàng ăn no. Kết quả Triệu Vân quả thực luôn ngoan ngoãn ở trong phòng trông coi Công Tôn Toản trong ba ngày.
Tôn Vũ nhẹ nhàng ôm Triệu Vân ra, sau đó ngồi xuống bên người Công Tôn Toản, hắn duỗi tay ra nhẹ nhàng lắc lắc bả vai Công Tôn Toản, thấp giọng nói:
- Chúa công, tỉnh, ta có việc cần nói với ngươi.
Công Tôn Toản mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy Tôn Vũ ngồi ở đầu giường, sắc mặt nàng ửng hồng, trong lòng thầm nói: hắn đêm hôm khuya khoắt tới đầu giường ta làm gì? Chẳng lẽ ngày mai phải quyết chiến, hắn đến cùng ta chia tay sinh ly tử biệt?
Nàng nghĩ tới ngày mai có lẽ sẽ chết, trong lòng không biết lấy đâu ra dũng khí, tinh thần hưng phấn, dịu dàng nói với Tôn Vũ:
- Tôn tiên sinh, ngươi không cần luôn miệng gọi ta chúa công, ngày mai chúng ta đều sẽ chết, người cứ kêu tên chữ của ta đi,tên ta gọi là Bá Khuê.
- Ách.
Tôn Vũ đến từ hậu thế, không có chú ý nhiều, mọi người đều gọi Bá Khuê, hắn tự nhiên cũng nghe theo đa số, nói khẽ:
- Bá Khuê, ta muốn nói với ngươi một chuyện, ngươi nghe cho rõ …
Công Tôn Toản nhẹ nhàng gật đầu, nghĩ thầm, ngày mai phải chết, ngươi lúc này là tới muốn nói với ta “ngươi yêu ta” sao? Ta tuy rất cao hứng, nhưng việc này lại không kéo dài tới một ngày, haizz, sao ngươi không tới nói sớm hơn một chút?
Tôn Vũ nói với nàng:
- Bá Khuê, ngày mai cùng ta cưỡi chung ngựa, ngồi trong lòng ta…
- Aiii
Công Tôn Toản tim đập loạn, khí huyết tăng vọt, miệng vết thương vô cùng đau nhức, nàng than nhẹ một tiếng, nghĩ thầm: trên chiến trường còn lãng mạn như vậy. Cũng được, được chết trong lòng người yêu mến, so với chết ở nơi khác tốt hơn.
Tôn Vũ tiếp tục nói:
- Sau đó, ta sẽ thay Bá Khuê xuất ra “Bạch Mã”
- A?
Công Tôn Toản nhất thời không kịp nghĩ
- Ngươi đang nói cái gì?
Tôn Vũ thấp giọng nói:
- Mạt tướng tuy không thể xuất “Bạch Mã”, nhưng có thể tự phóng ra lam quang, hơn nữa trên đỉnh đầu có thể mô phỏng hai chữ này, ngày mai Bá Khuê ngồi trong lòng ta, trên đỉnh đầu ta xuất ra hai chữ lam sắc “Bạch Mã”, người chung quanh sẽ tưởng là Bá Khuê phóng, sĩ khí của Bạch Mã Nghĩa Tòng có thể khôi phục.
Tôn Vũ tiếp tục nói:
- Một khi Bạch Mã Nghĩa Tòng khôi phục sĩ khí, chúng ta có thể từ cửa nam xông ra, quân địch chia nhau bao vây bốn cổng, từng cổng chỉ có khoảng một vạn quân bao vây, Bạch Mã Nghĩa Tòng chúng ta chỉ cần khôi phục sĩ khí, đánh úp quân địch, giết một vạn quân là hoàn toàn có thể, như vậy sẽ có thể chạy thoát.
- A…
Công Tôn Toản không nghĩ tới Tôn Vũ đêm hôm khuya khoắt lại tới nói với nàng việc này, trong lòng không khỏi cảm thấy thật thất vọng, nàng thở dài nói:
- Hóa ra Tôn tiên sinh tới là để nói việc này.
Thấy Công Tôn Toản dường như không vui, Tôn Vũ thấy rất kỳ lạ. Ách … Lòng của nữ nhân, quả là như kim đáy biển. Ta rõ ràng tới là muốn đưa ra diệu kế giúp nàng chạy thoát, tại sao nàng lại có bộ dáng không vui vẻ gì? Thực là kỳ quái.
Công Tôn Toản xoay cổ cứng ngắc, lạnh lùng nói:
- Nếu Tôn tướng quân tới chỉ để nói việc này, bây giờ nói xong rồi ngươi có thể đi đi.
Lần này không thèm gọi Tôn tiên sinh nữa, trực tiếp gọi luôn thành Tôn tướng quân.
Trong lòng Tôn Vũ đổ mồ hôi, hắn vừa muốn nhấc chân đi, đột nhiên lại đứng lại, ôn nhu nói:
- Bá Khuê.
- Bá Khuê là để cho ngươi gọi sao?
Công Tôn Toản cả giận nói:
- Gọi ta chúa công.
- Ách .. Chúa công.
Tôn Vũ vẫn nhẹ nhàng nói:
- Ngươi vẫn luôn đối xử tốt với ta, ta cũng vậy. Ngày mai người chỉ cần ngồi yên trong lòng ta, không nên lộn xộn, ta sẽ sắp xếp tất cả, nhất định sẽ bảo vệ người chạy thoát.
Công Tôn Toản vừa nghe xong, lập tức đổi giận thành vui, hóa ra trong lòng hắn vẫn có ta.
- Hay là, ngươi vẫn nên gọi ta Bá Khuê đi.
Công Tôn Toản đỏ mặt, xấu hổ nói:
- Ngày mai … Tất cả nhờ Tôn tiên sinh.
Hắc, vừa mới gọi là Tôn tướng quân, giờ lại biến thành Tôn tiên sinh.
Tôn Vũ lắc đầu nghĩ thầm, nữ nhân quả là kỳ lạ, không thể hiểu nổi, hoặc là không muốn cho người khác hiểu được. Hắn xoay người đi ra ngoài, vừa đi được hai bước, liền gặp Triệu Vân đang nằm sấp một bên thân thể run run, trượt dần trên mặt đất.
- Tiểu la lỵ đáng thương.
Tôn Vũ ôm nàng đặt lên một chiếc giường khác, ta rõ ràng là một nhà khoa học lý trí tỉnh táo, gặp phải loại chuyện phiền toái này, hẳn là nên tìm cách tự mình chạy trốn thì dễ hơn, nhưng mà em gái này lại khiến ta cảm thấy thật đáng thương.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe
Sáng sớm ngày thứ hai, Tôn Vũ đi tới trước cửa phòng Công Tôn Toản.
Phía Đông vừa hé lên ánh sáng, gió thổi tới mang theo hương vị khắc nghiệt, ngoài thành kỵ binh Ô Hoàn đã chuẩn bị tổng tiến công, bốn vạn kỵ binh sát khí phát ra mạnh mẽ, khiến cho vạn vật chìm trong cảnh vắng vẻ tiêu điều.
Khi Tôn Vũ đi vào phòng Công Tôn Toản, Công Tôn Toản đã tỉnh, hông nàng đang quấn vài vòng vải trắng dầy, trên người mặc khôi giáp, dùng hai đầu thiết mâu chống đỡ trọng lượng cơ thể, nàng đang ngồi trên đầu giường.
- Ngươi tới rồi!
Thấy Tôn Vũ tới, Công Tôn Toản mỉm cười ôn nhu, vì mất máu quá nhiều khiến cho gương mặt tái nhợt nay vì thẹn thùng mà có chút đỏ ửng.
- Đi thôi, chúa công!
Tôn Vũ bế nàng lên một con ngựa trắng, sau đó lại kéo Triệu Vân lên, ba người một ngựa, may mắn là ba người đều không nặng lắm, đây lại là bảo mã của Công Tôn Toản, nên áp lực cũng không lớn.
Nắng sớm vừa lên, Công Tôn Toản ngồi trong lòng Tôn Vũ, cảm thấy toàn thân ấm áp. Nàng ngẩng đầu nghiêm khắc hạ lệnh:
- Gọi tất cả Bạch Mã Nghĩa Tòng tới cửa Nam tập hợp, ta có chuyện muốn nói với bọn họ.
Nghiêm Cương kỳ quái nhìn Tôn Vũ đang ôm Công Tôn Toản, tuy nhiên nàng cũng không thấy có gì lạ, ngay cả Vương Môn kia cũng biết chúa công có ý với Tôn Vũ, lúc này thấy bọn họ ngồi chung một ngựa, cũng không thấy có gì là lạ.
Không lâu sau, năm nghìn Bạch Mã Nghĩa Tòng đi tới cửa nam, đội ngũ sắp xếp chỉnh tề, đợi Công Tôn Toản lên tiếng. Tinh thần bọn họ còn chưa được khôi phục, người người đều ủ rũ gục đầu, bộ dáng hữu khí vô lực
Khi Tôn Vũ ôm Công Tôn Toản đi tới trước mặt chư quân, không ít binh lính nghĩ thầm: chúa công không thể tự mình cưỡi ngựa, còn phải để người khác ôm mới cưỡi được ngựa, chúng ta nhất định là không sống được lâu nữa rồi.
Thấy Bạch Mã Nghĩa Tòng mất hết sĩ khí, Công Tôn Toản trong lòng cũng lo lắng, Tôn Vũ thấp giọng nói bên tai nàng:
- Bá Khuê, ngươi nói với bọn họ, thương thế của ngươi đã tốt hơn phân nửa, có thể sử dụng “Bạch Mã” chúng ta hôm nay sẽ xông ra ngoài.
Công Tôn Toản ngồi trong lòng hắn, cảm giác được nhịp đập của tim hắn và nhiệt độ cơ thể, đầu vang lên một tiếng, sau đó nói với Bạch Mã Nghĩa Tòng:
- Chư quân nghe lệnh, thương thế của bổn tướng quân đã không đáng ngại, hiện tại có thể xuất ra “Bạch Mã”, lát nữa chúng ta sẽ mở cửa Nam xông ra ngoài thành, đi thẳng về Bắc Bình. Chư quân tướng sĩ phải dũng mãnh giết địch, như vậy có thể thoát ra tìm được đường sống.
Nàng nói xong những lời đó, vì dùng sức quá mạnh, miệng vết thương lại đau đớn, nhịn không được mà căng cứng người.
Bạch Mã Nghĩa Tòng làm sao có thể tin thương thế của nàng có thể tốt lên, ai ai cũng đều có vẻ do dự.
Tôn Vũ tận dụng thời cơ, hừ lạnh một tiếng, NM01 lập tức từ người hắn phát ra lam quang. Bởi vì hắn đang ôm Công Tôn Toản nên lam quang này cuối cùng là Tôn Vũ phát ra hay Công Tôn Toản phát ra đều không nhìn rõ được.
Lam quang cùng hai chữ “Bạch Mã” hiện ra trên đầu Công Tôn Toản khiến cho năm nghìn quân sĩ Bạch Mã đều trợn tròn mắt.
- Oa, chúa công đã khôi phục rồi!
- Bạch Mã!
- Chúng ta được cứu rồi! Là Bạch Mã!
- Ha ha ha, đột nhiên ta thấy toàn thân tràn đầy sinh lực.
- Hiện giờ ta ít nhất có thể đánh được mười tên địch, ha ha!
Bạch Mã Nghĩa Tòng nhìn thấy hai chữ “Bạch Mã” liền vỗ tay hoan hô vang trời, dũng khí thất lạc trong nháy mắt đã quay lại, bàn tay đang mềm nhũn liền lập tức nổi gân xanh, mạch máu căng lên.
Đây là sự bộc phát sau khi đè nén đã lâu, mấy ngày qua mất đi sự lãnh đạo của Công Tôn Toản, bọn họ giống như chuột chạy qua đường. Bây giờ có “Bạch Mã”, bọn họ lại từ chuột biến thành mãnh hổ, sát khí so với bình thường càng thêm cuồng bạo.
Tôn Vũ thở dài trong lòng, những người này, haiz, sĩ khí cứ vậy ngày càng dâng cao. Nếu họ biết “Bạch Mã” chỉ là cái thùng rỗng, không thể tăng cường lực lượng cho bọn họ, không biết khi đó bọn họ sẽ biến thành bộ dáng gì.
Công Tôn Toản thấy sĩ khí Bạch Mã Nghĩa Tòng khôi phục, trong lòng không khỏi vui vẻ, nàng nhẹ nhàng uốn éo trong ngực Tôn Vũ, thở dài:
- Tôn tiên sinh, ngươi quả là người thần bí, đột nhiên còn có võ tướng kỹ như vậy … Ta thật không biết ngươi làm thế nào.
Quá khen, ta chỉ là tiểu đạo, kỹ năng “Bạch Mã” kia của người mới là chính đạo, ta còn không hiểu ngươi làm sao mà biết được, Tôn Vũ miên man suy nghĩ trong lòng.
Lúc này ngoài thành quân Ô Hoàn cũng bị kinh động bởi tiếng hoan hô của Bạch Mã Nghĩa Tòng, bốn phía ngoài thành đều vang lên tiếng kèn “Ô ô ô”, bốn vạn đại quân Ô Hoàn bắt đầu xuất kích, hôm nay công thành được coi là điểm mấu chốt của Ô Hoàn. Nếu như có thể dẹp được Công Tôn Toản, cả U Châu sẽ rơi vào tay Ô Hoàn.
Tôn Vũ lớn tiếng ra lệnh:
- Mở cửa Nam, toàn quân chuẩn bị đột kích!
- Cánh quân bên trái Điền Dự đã chuẩn bị xong
- Cánh quân bên phải Nghiêm Cương đã chuẩn bị xong.
- Tốt! Chúng ta xông lên.
“Bính” Cửa Nam mở rộng, Bạch Mã Nghĩa Tòng giống như một dải mây trắng, ồ ạt xông ra từ phía Nam. Năm nghìn ngựa trắng, năm nghìn quân sĩ áo choàng trắng, tạo nên một con sóng lớn màu trắng cuồn cuộn.
Tôn Vũ thì thào nói:
- NM01, lấy hết khả năng của ngươi, lam quang, phát ra thật nhiều lam quang.
“Bạch Mã”
Hai vòng tròn lớn màu lam hiện lên trên đỉnh đầu Công Tôn Toản và Tôn Vũ, lam quang bay xa vạn trượng, từng đợt ánh sáng bắn tới trên người Bạch Mã Nghĩa Tòng, tuy nhiên những lam quang này không phải là võ tướng kỹ, đây là do NM01 tỏa ra ánh sáng bình thường, nhưng lại có tác dụng tâm lý khiến cho Bạch Mã Nghĩa Tòng cảm thấy bản thân mình trở nên lớn mạnh vô cùng, tinh thần hết sức phấn chấn.
- Giết!
Không biết ai hô một câu, sau đó năm nghìn Bạch Mã Nghĩa Tòng đồng loạt hét lớn:
- Giết
Thanh âm vang vọng khắp nơi, sát khí tràn ngập.
Phụ trách tấn công cổng phía Nam của Ô Hoàn là “Kỵ tướng” Trương Cử, lúc này nàng trừng mắt nhìn, năm nghìn Bạch Mã Nghĩa Tòng giống như mãnh hổ ngẩng cao đầu, sĩ khí vang dội không có bất kỳ đội quân nào có thể chống lại được. Trong quân lam quang nhấp nháy, hai chữ “Bạch Mã” cách xa từ một dặm cũng có thể thấy rõ ràng. Hỡn nữa hai ánh hồng quang chớp động, Nghiêm Cương và Điền Dự đang dẫn đầu công kích.
Trương Cử trong lòng run sợ, mất hết khí lực, nàng không dám tiến lên nghênh địch, đành ghìm ngựa bỏ chạy.
Triệu Vân bị Tôn Vũ dùng một đoạn vải trắng buộc phía sau lưng, hắn một tay ôm chặt Công Tôn Toản, một tay cầm đại chùy, đánh ngửa xông thẳng về phía trước, bên người là hàng loạt quân sĩ áo choàng trắng của Bạch Mã Nghĩa Tòng.
Lần công kích này giống như thiên binh thiên tướng xuống phàm trần, kỵ binh Ô Hoàn ở cửa Nam bị giết kêu khóc, sau một lúc người ngựa ngã xuống, Bạch Mã Nghĩa Tòng từ trong một vạn kỵ binh Ô Hoàn tạo một đường máu xông ra, xuyên thủng đám quân Ô Hoàn.
Từ trong vòng vây của kỵ binh Ô Hoàn quân của Bạch Mã Nghĩa Tòng đã mở một đường máu xông ra, trên đường không có bất kỳ sinh vật nào chắn ngang, nếu có ai can đảm đứng ra can đường đều sẽ bị dẫm nát dưới vó ngựa, máu tươi cùng các bộ phận của thân thể trải đầy trên mặt đất.
Vừa lao ra khỏi trận địa của quân địch, Bạch Mã Nghĩa Tòng sĩ khí giảm đi hẳn.
Có người ngạc nhiên nói:
- Ồ! Không đúng, khí lực của ta dường như không còn lớn như bình thường.
- Cảm giác khí lực không lớn lắm.
- Bạch Mã thật sự hữu hiệu sao?
- Không đúng, dường như ta không cảm giác được uy lực của Bạch Mã.
Đội quân Bạch Mã Nghĩa Tòng dù sao cũng đã chiến đấu dưới trướng Công Tôn Toản đã lâu, đối với sự trợ lực của “Bạch Mã” và không có sự trợ lực của “Bạch Mã” bọn họ đều có thể phân biệt được. Sau khi xông ra khỏi thế trận quân Ô Hoàn, bọn họ mới giật mình, trên người căn bản không cảm nhận được sự trợ lực của “Bạch Mã”. Sát khí giết địch toàn bộ dựa vào tác dụng tâm lý.
Chư quân đều kỳ quái nhìn về phía Công Tôn Toản.
Tôn Vũ tranh thủ thời gian thấp giọng nói bên tai Công Tôn Toản:
- Bá Khuê, mau giả bộ bất tỉnh.
Công Tôn Toản dùng thủ đoạn lừa dối thủ hạ, cũng không còn mặt mũi nhìn người khác, dứt khoát nhắm hai mắt “ngất” luôn.
Tôn Vũ lập tức lớn tiếng kêu:
- Không tốt rồi, chúa công lại hôn mê, chúng ta tranh thủ thời gian chạy về phía Nam, nếu quân địch đuổi tới thì gay to.
Chư quân trong lòng khẩn trương, bây giờ mới nhớ ra là mình đang trong tình huống thế nào, tranh thủ thời gian ghìm ngựa bỏ chạy về phía Nam. Trải qua việc này, sự tin tưởng của bọn họ lại khôi phục chút ít, dù không có sự lãnh đạo của Công Tôn Toản, bản thân cũng tự nhận ra sức chiến đấu của mình. Tuy sĩ khí không còn dâng cao như lúc đầu nữa, nhưng cũng không bị mất đi hoàn toàn, muốn bỏ chạy cũng không phải khó khăn gì.
Công Tôn Toản nhắm mắt thở dài:
- Chúng ta cứ chạy như vậy, Quản Tử thành làm sao bây giờ? Nguy Du còn ở trong thành, còn có binh sĩ và dân chúng trong thành.
Tôn Vũ thấp giọng nói bên tai nàng:
- Yên tâm, mục tiêu của quân địch là ngươi, chúng ta bỏ chạy, bọn chúng sẽ đuổi theo, nếu ngươi cứ ở trong Quản Tử thành không đi, như vậy Quản Tử thành mới thực sự gặp nguy.
- Ai … Bỏ chạy thôi.
Công Tôn Toản không nói, nhắm mắt lại hưởng thụ sự ôm ấp của Tôn Vũ.
Tôn Vũ “thay mặt chúa công ra lệnh cho tam quân” cưỡi ngựa dẫn Bạch Mã Nghĩa Tòng chạy thẳng về phía Nam, cắm đầu bỏ chạy.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe
Tác giả: 32++
Chương 20: Nụ hôn đầu của nhuyễn muội tử
Nhóm dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
“Kỵ tướng” Trương Cử bị Bạch Mã Nghĩa Tòng đột kích đành phải chạy trối chết, một vạn đại quân Ô Hoàn loạn cào cào, thế trận tan vỡ. Trương Cử lùi lại một bên, tập trung binh sỹ, tổ chức lại đội hình.
Nàng cảm thấy rất buồn bực, Công Tôn Toản đang bị thương sao có thể khỏi nhanh như vậy?
Vừa nghĩ tới đây, nàng lại nhìn thấy Bạch Mã Nghĩa Tòng cưỡi ngựa chạy về phía Nam. Trương Cử giật mình, mau chóng hạ lệnh thổi kèn, đồng thời phái lính liên lạc tới ba cửa thành còn lại thông báo cho đại quân Ô Hoàn: “Công Tôn Toản đã chạy thoát theo phía Nam.”
Tin tức này vừa đưa tới, Trương Thuần, Khâu Lực Cư cũng tranh thủ thời gian chỉ huy đội quân đuổi theo phía Nam, Quản Tử thành chỉ là một thành nhỏ, trong mắt họ hoàn toàn không đáng là gì, đánh hay không đánh cũng không sao cả.
- Quân địch đang đuổi tới.
Tôn Vũ ôm chặt Công Tôn Toản trước ngực, thấp giọng nói:
- Bá Khuê, chúng ta cần phải thúc ngựa chạy nhanh hơn, ngồi trên lưng ngựa rất xóc nảy, miệng vết thương của ngươi nếu quá đau hãy chịu khó nín nhịn.
Công Tôn Toản cười yếu ớt, nàng dựa hoàn toàn vào trong ngực Tôn Vũ, không nhúc nhích cười nói:
- Đừng nhìn ta yếu ớt thế này, dù sao ta cũng là Chúa công Công Tôn gia, một chút đau đớn cũng không nhịn được làm sao khiến kẻ dưới phục tùng?
Lúc này Nghiêm Cương đang ở bên cạnh, nàng lớn tiếng nói:
- Chúa công, ta cùng Điền Dự tướng quân sẽ cản ở phía sau, Tôn tiên sinh hãy bảo hộ chúa công đi trước.
Rất nhanh sau đó, Nghiêm Cương và Điền Dự hai người dẫn theo một ngàn người lui lại phía sau, Tôn Vũ và Công Tôn Toản dẫn ba nghìn Bạch Mã Nghĩa Tòng chạy như bay về phía Nam.
Phía sau truyền đến tiếng kêu giết kịch liệt, hồng quang nhấp nhoáng, võ tướng kỹ bay loạn đầy trời, đại quân Ô Hoàn gào thét điên cuồng, vó ngựa ầm ầm từ phía Bắc truyền đến, mặt đất rung chuyển.
Tôn Vũ lo lắng nhìn thoáng qua trận chiến phía sau, vừa vặn nhìn thấy Điền Dự dùng mũi thương giết chết một kỵ binh Ô Hoàn, sau đó quay lại hô lớn với các thủ hạ Bạch Mã Nghĩa Tòng:
- Vừa đánh vừa lui về phía Nam.
Lúc này phía sau liền xuất hiện ánh hồng quang sáng chói, Trương Cử dùng “Kỵ tướng” chạy tới giết chết một binh sĩ Bạch Mã Nghĩa Tòng, thương ảnh múa một vòng, bốn năm người Bạch Mã Nghĩa Tòng kêu thảm thiết ngã khỏi ngựa. Trương Cử từ xa liếc thấy Tôn Vũ và Công Tôn Toản, hét lớn:
- Công Tôn Toản chớ có chạy.
Kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng vô cùng tốt, ghìm ngựa lại rồi lại thúc ngựa đuổi theo, con ngựa kia dưới tác dụng võ tướng kỹ của nàng bước đi như bay, xuyên qua từng lớp từng lớp tuyến phòng ngự của Bạch Mã Nghĩa Tòng, chạy thẳng về hướng Tôn Vũ. Hơn mười binh lính Bạch Mã Nghĩa Tòng bao vây quanh Trương Cử, tuy nhiên kỹ thuật cưỡi ngựa của Trương Cử vô cùng giỏi, nàng luôn có thể phóng ra khỏi phòng tuyến vòng vây kia, cuối cùng tiến thẳng về phía điểm yếu của quân Công Tôn.
Do nàng làm đảo loạn trận thế của Bạch Mã Nghĩa Tòng, đại quân Ô Hoàn phía sau cũng ít nhiều có lợi thế, chúng theo sát Trương Cử dần dần phá vỡ từng phòng tuyến của Bạch Mã Nghĩa Tòng.
Tôn Vũ trong lòng quýnh lên, nếu để Trương Cử bám sát mình, không những không thể bỏ chạy còn bị đại quân Ô Hoàn truy kích. Đúng lúc này, Nghiêm Cương dùng “Thương Tương” chạy tới, một thương múa lên như hoa bay, cuốn lấy từng cử động của Trương Cử.
Nghiêm Cương và Trương Cử đều sử dụng thương, khi đánh cùng nhau, “Thương Tướng” và “Kỵ tướng” thật sự là một đôi oan gia, đánh túi bụi. Không có Trương Cử dẫn dắt, truy binh Ô Hoàn lại tạm thời bị Bạch Mã Nghĩa Tòng kéo lại.
Tôn Vũ trong lòng hơi yên tâm, tiếp tục quất ngựa chạy như điên.
Toàn quân Công Tôn chạy trốn về phía Nam, tuy Bạch Mã Nghĩa Tòng đều dùng khoái mã, nhưng đội quân phía sau lại bị Trương Cử quấn lấy, làm thế nào cũng không thoát được sự dây dưa của Trương Cử.
NM01 đột nhiên hồi báo nói:
- Chủ nhân, đội quân do Trương Thuần, Khâu Lực Cư suất lĩnh đang chạy về phía trước, chặn lại đường chạy trốn của quân ta.
Tôn Vũ trong lòng lo lắng, đội Bạch Mã Nghĩa Tòng phía sau bị Trương Cử quấn lấy, hiện tại toàn quân đều chạy không nhanh. Nếu quân địch dùng hai cánh quân vây kín, như vậy quả thực là phiền toái rất lớn. Trừ phi bỏ lại đội quân phía sau, tự mình liều mạng chạy trốn, như vậy sẽ không bị đuổi kịp.
Bỏ qua đội quân phía sau một mình chạy trốn? Chuyện này nếu xét về góc độ tình cảm, chỉ có người điên mới làm như vậy, còn không thì chẳng ai làm thế. Tuy nhiên … nếu dùng lý trí tỉnh táo mà phân tích, bỏ qua đội quân của Nghiêm Cương, Điền Dự phía sau chỉ tổn thất hai nghìn người. Nếu toàn quân đều bị vây, sẽ tổn thất năm nghìn người. Với kết quả đó, bỏ qua đội quân phía sau mới là lý trí.
Hắn cắn răng, chuẩn bị hạ lệnh.
Lúc này Công Tôn Toản lại đột nhiên nói:
- Tôn tiên sinh, ta muốn tự mình cưỡi ngựa rời khỏi đội quân, chạy về hướng Tây.
- A?
Tôn Vũ trong lòng kinh ngạc, hỏi lại:
- Để làm gì?
Công Tôn Toản cắn răng nói:
- Bởi vì có ta, quân địch mới quyết tâm truy đuổi toàn quân, Bạch Mã Nghĩa Tòng đều không thể chạy trốn. Nếu ta đơn phương cưỡi ngựa rời khỏi đội, Bạch Mã Nghĩa Tòng có thể chạy về tứ phía, Nghiêm Cương, Điền Dự hai vị tướng quân cũng không phải chiến đấu quyết liệt làm gì. Chỉ với hai võ tướng kỹ của bọn họ, muốn giết địch tự bảo vệ mình cũng không gặp khó khăn.
Ách, ngươi muốn dùng bản thân để đổi lấy toàn quân? Tôn Vũ kinh ngạc, Công Tôn Toản thật là một cô nương tốt.
Công Tôn Toản ôn nhu nói:
- Ngươi đưa ta lên một con ngựa khác, tự mình chạy về hướng Tây đi. Đại quân Ô Hoàn nhất định sẽ đuổi theo ta, cho dù không phải toàn quân đuổi theo một mình ta, cũng có thể dụ ra phần lớn đội quân. Ngươi nhân cơ hội đó mang theo Bạch Mã Nghĩa Tòng đi về hướng Bắc, tìm nhị muội Công Tôn Việt của ta, xin nàng báo với đô đốc, báo thù cho ta.
- Như vậy sao được…
Tôn Vũ kinh hãi
- Sao lại không được.
Vẻ mặt Công Tôn Toản đột nhiên thẹn thùng, nàng cố gắng dùng hết sức lực, ngẩng lên gần mặt Tôn Vũ, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng in lại trên mặt Tôn Vũ một nụ hôn, đây rõ ràng là một cái hôn ngượng ngùng.
- Tôn Vũ .. ta sợ ta sắp chết, cho nên để ta tùy hứng một lần. Ta vốn định kêu ngươi ở rể Công Tôn gia … Hiện giờ … chỉ e là không còn cơ hội.
A? Tôn Vũ bị nụ hôn của nàng làm cho cả người cứng ngắc, sau đó lại nghe thấy hai chữ ở rể. Đầu hắn như bị bưng kín, đang có chuyện gì xảy ra vậy? Nữ nhân … Ngươi có thể đừng nói những chuyện này trong thời điểm đao thương trận mạc thế này không? Chẳng lẽ đây là thời điểm để nói chuyện yêu đương sao?
Công Tôn Toản bất chấp vẻ mặt khiếp sợ của Tôn Vũ, tiếp tục nói:
- Tôn Vũ … Ngươi là người đầu tiên ta yêu …”
Thực buồn bực, yêu từ lúc nào vậy, cô có thể im miệng hay không. Tôn Vũ hung hăng cắn răng, bản thân mình còn đang mang bệnh nan y, chỉ có thể sống mười năm, chẳng khác gì với một ông già. Để một nữ nhân tuổi trẻ thanh xuân vì cứu mình mà hi sinh, coi sao được?
Hắn ôm chặt lấy Công Tôn Toản nói:
- Đừng nói nữa, ta và ngươi cùng chạy về hướng Tây, hiện nay ngươi đã thế này, ngay cả cưỡi ngựa cũng chẳng còn khí lực, làm sao mà chạy trốn được?
Công Tôn Toản nghe xong trong lòng liền cảm thấy vui vẻ, nhưng sau đó lại thấy buồn bã, nói:
- Ta không muốn liên lụy tới ngươi.
- Im miệng, bây giờ phải nghe lời ta.
Tôn Vũ hung dữ nói:
- Nói cho ngươi biết, thế giới này của các ngươi mặc dù là nữ tôn nam ti, nhưng trong thôn ta sống, nữ nhân đều phải nghe lời nam nhân, vậy nên ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời ta, bây giờ ta sẽ mang ngươi chạy về hướng Tây.
Tôn Vũ quơ quơ áo choàng trắng, định chạy về hướng Tây, đột nhiên lại nhớ đến Triệu Vân còn đang ngồi phía sau, hắn quay đầu ôn nhu nói với tiểu la lỵ Triệu Vân:
- Tử Long, bây giờ ta và chúa công tỷ tỷ phải đi làm một việc rất nguy hiểm, ngươi đi theo các Bạch Mã Nghĩa Tòng khác chạy về hướng Nam nhé.
- Không được, ta muốn đi theo tiên sinh.
Triệu Vân lắc đầu.
Tôn Vũ buồn bực nói:
- Rất nguy hiểm, có thể mất mạng đó.
- Không sao, đi theo tiên sinh nhất định sẽ an toàn.
Triệu Vân hoảng hốt nói:
- Nếu không có tiên sinh, nhất định ta sẽ bị chết đói.
Thực đau đầu, nha đầu kia cứ như cái dây leo, vì sao Triệu Tử Long đại danh đỉnh đỉnh Thường Sơn lại thành thế này? Tôn Vũ không có cách nào nói lại nàng, đành phải thúc vào bụng ngựa, tách ra phóng về hướng Tây.
Nhóm người Bạch Mã Nghĩa Tòng chung quanh hơi bối rối, không rõ hắn có ý gì.
Công Tôn Toản lập tức ra lệnh:
- Bây giờ ta lệnh cho các ngươi chạy trốn về hướng Nam, đi tới Bắc Bình tìm nhị muội Công Tôn Việt của ta, không được đi theo ta nữa.
Bạch Mã Nghĩa Tòng nghe xong liền kinh ngạc.
Tôn Vũ một tay ôm chặt Công Tôn Toản, một tay cầm soái kỳ “Công Tôn”, cưỡi ngựa xuyên qua đám quân chạy thẳng về hướng Tây. Soái kỳ bay phần phật trong gió, Tôn Vũ thầm nghĩ:
- Thực oan ức, ta là một nhà khoa học danh tiếng, hiện giờ lại biến thành anh hùng cứu mỹ nhân. Hơn nữa trong ngực ôm một mỹ nhân, sau lưng lại cõng thêm một người.
“Ồ!”
Đại quân Ô Hoàn đột nhiên ồn ào, có người hét lớn:
- Công Tôn Toản bỏ chạy về hướng Tây rồi!
- Giết Công Tôn Toản.
- Công Tôn Toản không được chạy.
Mấy vạn người cùng nhau hô lên.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe