|
|
17-09-2008, 08:30 PM
|
|
Äá»™i Xung KÃch
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 6
Sáng sá»›m hôm sau trá»i mÆ°a to, những hạt mÆ°a Ä‘áºp trên khung kÃnh hòa vá»›i tiếng gió tạo nên âm thanh buồn. Suốt má»™t đêm không ngủ nên khi bÆ°á»›c xuống giÆ°á»ng Nhã Tịnh cảm thấy đầu nhức chân nặng nhÆ° chì. Nà ng lê bÆ°á»›c vá» phÃa phòng tắm, nhìn bóng mình qua gÆ°Æ¡ng mà giáºt mình. Má»™t gÆ°Æ¡ng mặt bÆ¡ phá» mắt quầng thâm hốc hác. Ta đây saá» Má»™t cảm giác nôn nao trong ngÆ°á»i Nhã Tịnh, Nhã Tịnh nghÄ© có lẽ mình đã bị cảm. Äêm qua khi ra khá»i quán cà phê nà ng đã bá» quên lại chiếc áo khoác ngoà i, đêm qua trá»i lại rất lạnh. Phải lên giÆ°á»ng nằm nghỉ má»™t chút cho thoải maÃ, nhÆ°ng liệu hôm nay có nghỉ được không? Hôm nay là má»™t ngà y tháºt báºn rá»™n, có quá nhiá»u Ä‘iá»u phải là m, trÆ°á»›c hết cần phải gặp anh Hoà n.
Nhã Tịnh bá» ra ná»a tiếng đồng hồ để trang Ä‘iểm, nà ng đánh má»™t tà phấn để che bá»›t nét bÆ¡ phá», xoá bá»›t caà hốc hác vì mất ngủ đêm quạ Nhã Tịnh chá»n chiếc áo mà u tÃm và chiếc quần daì trắng. Nà ng cảm thấy tá»± tin hÆ¡n. Nhã Tịnh sẽ phải noà rất nhiá»u thứ vá»›i Hoà n, thÃch Hoà n, không muốn là m Hoà n buồn. Nhã Tịnh cảm thấy rất ân háºn. Nhã Tịnh hiểu cảm xúc của Hoà n, hiểu được sá»± giáºn dữ đó. NhÆ°ng mà . NhÆ°ng mà Nhã Tịnh không thể Ä‘oạn giao vá»›i Vạn Hạo Nhiên được!.
Anh Hoà n, anh còn có ná»™i, còn anh Khải, còn cô Lan. anh có cả má»™t gia đình đồ sá»™ còn Vạn Hạo Nhiên? Anh ấy chỉ là má»™t con ngÆ°á»i cô Ä‘á»™c. Anh Hoà n, anh cần phải cho em má»™t thá»i gian, đừng bức bách em nếu anh muốn em phải chá»n má»™t trong hai ngÆ°á»á»‹ Em cần có thá»i gian để nháºn rõ hÆ¡n. Nháºn rõ hÆ¡n chÃnh mình cÅ©ng nhÆ° nháºn rõ hÆ¡n anh và Nhiên. Bằng không, má»i chuyện sẽ trở nên không công bằng. Anh Hoà n, hãy tin tưởng em. Anh có má»™t vị trà vững chắc trong tim em. Nếu không, thì em bá» mặc anh rồi phải không? NghÄ© đến đây, Ä‘á»™t nhiên Nhã Tịnh giáºt mình. Ta là m sao thế? Tại sao lúc đó ta không bá» chạy vá»›i Nhiên? Phải chăng vì thấy Hoà n bị thÆ°Æ¡ng, thấy máu me hay vì vị trà của Hoà n mạnh hÆ¡n Nhiên trong lòng tả Nhã Tịnh cÅ©ng không hiểu, chỉ thấy nhức đầụ Không muốn suy nghÄ© gì thêm. Nà ng đẩy cá»a, bÆ°á»›c nhanh ra hà nh lang, đụng ngay bà cụ, Nhã Tịnh bị giữ lạị
- Tang Tang con có biết không? Hôm qua Hoà n bị đụng xe máu me đầy ngÆ°á»i, ná»™i đã noà rồi, có là m gì cÅ©ng chạy chầm cháºm thôi, ham chạy nhanh là m gì, để ná»™i má»™t phen phải hết hồn.
Nhã Tịnh lúng túng:
- Anh ấỷ Anh ấỷ Bây giỠanh ấy là m gì, ngủ hay đã thức rồi nộỉ
- Bác sÄ© Lý bảo là cÅ©ng chẳng saá» Chỉ cần nghỉ hai hôm sẽ khá»áº¹ Con biết không, mấy ngÆ°á»i đó sợ ná»™i biết hỠđể nó nằm trên ghế sa lông trong thÆ° phòng suổt đêm. Ban nãy ná»™i má»›i cho ngÆ°á»i Ä‘Æ°a nó vá» phòng. Con biết nó ra sao không?
Bà cụ nắm tay Nhã Tịnh vá»›i nụ cÆ°á»i không vuị
- Nó quấn băng đầy ngÆ°á»á»‹ Mắt sÆ°ng húp váºy mà nó còn cÆ°á»i đùa vá»›i nộị Nó noÃ, ná»™i ạ, ná»™i
đừng lo, ngÆ°á»i con bằng thép cÆ¡, mấy chuyện đụng xe nho nhá» nà y có nhằm nhò gì, lấy cÆ°a sắt cÅ©ng không đứt nữa là .
Váºy là Hoà n đã cÆ°á»i được, chà ng bình thÆ°á»ng không giáºn nữạ Nhã Tịnh vá»™i vã bá» bà cụ ở đó. Nà ng chạy nhÆ° bay vá» phÃa phòng của Hoà n.
- Ãể con đến đấy xem.
Cá»a phòng Hoà n chỉ khép há». Cô Lan Ä‘ang sá»a soạn sắp xếp lại chăn mà n cho Hoà n, hình nhÆ° hai ngÆ°á»i Ä‘ang noà caà gì đó vui lắm. Thấy Nhã Tịnh xông và o, cô Lan noÃ:
- á»’ Tang Tang! Con và o thăm anh hai phải không? Äược, cứ và o noà chuyện nhÆ°ng cấm không được cãi nhau nhé.
Cô Lan nhìn Nhã Tịnh vá»›i nụ cÆ°á»i khuyến khÃch, xong bÆ°á»›c mau ra khá»i phòng. Cô còn cẩn tháºn khép kÃn cá»a lạị
Nhã Tịnh bÆ°á»›c tá»›i bên giÆ°á»ng của Hoà n. Tuy băng bó đủ chá»—, nhÆ°ng sức khá»e của Hoà n có vẻ không đến ná»—i nà ỠNhã Tịnh rụt rè đặt tay lên tấm chăn Ä‘ang đắp trên ngÆ°á»i Hoà n. Nà ng có hà ng trăm Ä‘iá»u muốn noÃ, nhÆ°ng không hiểu sao nhìn và o mắt Hoà n, Nhã Tịnh thấy không khà căng thẳng quá. Tá»± nhiên nà ng cÅ©ng bối rối theá» Ban nãy Nhã Tịnh còn thấy Hoà n cÆ°á»i vá»›i cô Lan kia mà ? Tại sao bây giá» caà thaà độ lạnh lùng dá»ng dÆ°ng của Hoà n giống nhÆ° ngá»c roi Ä‘ang quất mạnh lên tim Nhã Tịnh.
- Anh Hoà n!
Nhã Tịnh gá»i, nhÆ°ng Hoà n bá»—ng quay mặt và o vách. Nhã Tịnh có hà ng trăm Ä‘iá»u muốn noà mà Hoà n chẳng thèm nghe Æ°? Nhã Tịnh lẩm bẩm:
- Em biết anh Ä‘ang giáºn. Em đâu muốn thấy chuyện đánh nhaủ CÅ©ng tại thaà độ anh lúc đó dữ dằn quá? Chuyện má»›i bùng nổ? Bây giá»? Anh không thèm nhìn mặt em nữa Æ°? Váºy thì?Váºy thì? Thôi được? Em sẽ trở vá» nhà em! Em dứt khoát không ở đây nữạ
Nhã Tịnh noà mà mắt ươn ướt, Hoà n vội quay lại:
- Cô định vá» nhà à ? Cô quáºy chuyện tùm lum thế nà y rồi muốn bá» mặc đấy phủi tay Æ°? Cô định giết ná»™i tôi phải không? Con ngÆ°á»i cô quả tháºt vô trách nhiệm, vô tình, vô nghĩả Cô đúng là đứa há»c trò đáng giá của nó. Cô theo chân Vạn Hạo Nhiên chÆ°a há»c má»™t ngón Ä‘Ã n, đã há»c được caà tà n nhẫn, đê tiện của hắn. Không được, Nhã Tịnh. TrÆ°á»›c khi cô diá»…n xong mà n kịch của cô, cô không có quyá»n Ä‘i đâu hết.
Nhã Tịnh thấy choáng váng. Trá»i Ä‘ang lạnh mà mồ hôi đã toát ra lÆ°ng nà ng. Nhã Tịnh muốn suy nghÄ©, muốn noà nhÆ°ng chẳng noà được caà gì hết. Tháºt bất công! Má»™t nháºn định bất công, và hồ đồ là m sao!
Nhã Tịnh cố gắng lắm mới noà được:
- Vạn Hạo Nhiên không tà n nhẫn, không đê tiện nhÆ° anh nghÄ© đâụ Anh đừng nghÄ© rằng vì hắn đánh anh mÃ
- Má»i cô bÆ°á»›c ra cho!
Äừng! Äừng anh! Em không phải đến đây để gây sá»± vá»›i anh, hay để noà tốt cho Vạn Hạo Nhiên. Tại sao anh lại nóng thế?
- Anh Hoà n? Em đến để noà với anh là ..
Hoà n noà nhanh:
- Không cần. Tôi nghÄ© là tôi đã nháºn rõ con ngÆ°á»i của cô, là m Æ¡n đừng phiá»n tôi nữạ Từ nay vá» sau, cô nhá»› là cô chỉ là má»™t nhân viên bình thÆ°á»ng của chúng tôị Tôi sẽ không can thiệp và o chuyện Ä‘á»i tÆ° của cô. Ngoà i vai trò cô phải đóng là Tang Tang ra Cô muốn là m gì, muốn kết bạn vá»›i bá»n vô loại nà o cÅ©ng được. Tôi sẽ không can thiệp và ỠTôi xin lá»—i cô.
Hoà n báºm môi noà tiếp:
- Tiếc là tôi đã phá vỡ cuộc vui hôm qua của cô.
Nhã Tịnh yên lặng nhìn Hoà n. Thế nà y thì không có gì để noà nữa hết. Ta chỉ là má»™t nhân viên được Hoà n tuyển chá»n. Váºy thì? Hoà n đã biết rõ tạ Má»™t kẻ giao du bừa bãi, không trách nhiệm, không chÃn chắn? NhÆ° váºy là không cần phải phân bua gì hết? Nhã Tịnh chá»›p chá»›p mắt thấy giáºn cả mình. Nhã Tịnh vá»™i chạy ra khá»i phòng. Ta ngu tháºt, tại sao và o đây chi váºy, để nghe những lá»i khi dá»…. Ra đến cá»a chợt nghe tiếng gá»i vá»›i theo:
- Nhã Tịnh!
Nhã Tịnh chá»±ng lại má»™t chút, nà ng muốn quay lại ngã và o lòng Hoà n khóc cho hả hê cho vÆ¡i bá»›t bao niá»m tức tưởi trong lòng. NhÆ°ng không được! Äó có lẽ chỉ là ảo giác. Hoà n Ä‘ang giáºn ta, Ä‘ang thù tạ Nhã Tịnh bÆ°á»›c nhanh ra ngoà ị
Nhã Tịnh chạy xuống lầụ Trong lòng chỉ có má»™t ý nghÄ©, là m sao để thoát ra khá»i ngôi nhà nà ỵ Phái thoát khá»i hình ảnh của Hoà n. Nhã Tịnh chạy băng qua phòng khách trống vắng, qua khá»i vÆ°á»n hoa và chạy ngay ra ngoà i rừng, trá»i Ä‘ang đổ mưạ
Khi đã ra đến con Ä‘Æ°á»ng nhá», Nhã Tịnh má»›i giáºt mình, ta định Ä‘i đâụ Những hạt mÆ°a rÆ¡i Ä‘á»u, thấm Æ°á»›t tóc, mặt và áỠNhã Tịnh chợt nhá»› tá»›i bà i hát:
Hạt mưa, hạt mưa rơi xuống
Gió lại thổi qua từng cơn
Hà ng cây, hà ng cây lay động
Lòng tôi mãi suy nghĩ miên man.
À phải rồi, sao ta không tìm Vạn Hạo Nhiên?
DÄ© nhiên là Vạn Hạo Nhiên sẽ không hiểu ta đã vì hắn mà bị nhục mạ, bị khi dá»… thế nà ỵ NhÆ°ng Hạo Nhiên là ngÆ°á»i dá»… cảm thông, hắn sẽ giúp ta vượt lên, vượt qua khá»i bao nhiêu rối rắm. Nhã Tịnh vÆ°Ã Ä‘i vÆ°Ã nghÄ©, nà ng nhÆ° kẻ má»™ng dụ Nhã Tịnh có cảm giác của má»™t đứa trẻ bị la rầy, há»n dá»—i, chỉ muốn Ä‘i tìm má»™t ai đó để được an ủi vá»— vá». DÄ© nhiên ở đây chỉ có Hạo Nhiên. Hạo Nhiên má»›i hiểu được, má»›i an ủi được Nhã Tịnh thôị
DÆ°á»›i gốc cây ngô đồng trống vắng, rừng cây cÅ©ng lặng yên. CÅ©ng đúng thôi, ai lại ra ngồi dÆ°á»›i cây ngô đồng khi trá»i Ä‘ang mÆ°a thế nà ỷ Sao ta không đến nhà của Nhiên? Thế là Nhã Tịnh rẽ qua con Ä‘Æ°á»ng khác. Nà ng biết con Ä‘Æ°á»ng nà y sẽ dẫn đến khu nhà gá»—. Vạn Hạo Nhiên đã từng cho nà ng biết, những ngôi nhà nhÆ° những caà há»™p quẹt kia sắp bị nhà nÆ°á»›c giải tá»a để cất chung cÆ°. Nhã Tịnh bÆ°á»›c nhanh. Con Ä‘Æ°á»ng lầy lá»™i bùn đất ngáºp đầy lá khô. NÆ°á»›c mÆ°a Æ°á»›t đẫm cá maà tóc, nhÆ°ng Nhã Tịnh cÅ©ng tìm được khu nhà .
Những ngôi nhà cất má»™t cách vô tráºt tá»±, chồng chất lên nhau giống nhÆ° đống củị ÄÆ°á»ng đất trÆ¡n trợt thỉnh thoảng lại có má»™t vÅ©ng nÆ°á»›c tá» Äi đâu cÅ©ng gặp mấy đứa nhá» tèm lem đá banh trong mưạ Nhã Tịnh đã bị má»™t traà banh và o ngá»±c tháºt Ä‘au và lấm cả áá»
- Xin lá»—i! Xin lá»—i!
LÅ© nhá» vừa Ä‘uà vừa hét. Nhã Tịnh không giáºn, nà ng chỉ bối rối
- Nhà của ông Hạo Nhiên ở đâủ
- Äằng kia, đằng kia kìạ
MÆ°á»i mấy bà n tay chỉ cùng vá» má»™t phÃạ Nhã Tịnh còn Ä‘ang ngÆ¡ ngác thì má»™t cô gaà rất trẻ, bÆ°ng thau giặt quần aó má»›i giặt Ä‘i quạ Bây giá» Nhã Tịnh má»›i để ý thấy, trên bãi đất trống đằng kia có má»™t vòi nÆ°á»›c công cá»™ng, ở đây có nhiá»u ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà đang giặt giÅ©. NhÆ° váºy cả khu nà y chỉ có má»™t voì nÆ°á»›c thôi saá» Cô gaà hình nhÆ° hiểu được sá»± tò mò của Nhã Tịnh, cÆ°á»i noÃ:
- Chúng tôi ở đây chỉ có má»™t voì nÆ°á»›c công cá»™ng. TrÆ°á»›c kia nhà nÆ°á»›c cÅ©ng định cho phát triển hệ thấng nÆ°á»›c ở đây, nhÆ°ng sau đó vì kế hoạch đô thị, những ngôi nhà nà y sắp bị giỡ bá», nên kế hoạch ngÆ°ng lạị
Cô gaà khoảng trên dÆ°á»›i 20, cÅ©ng đẹp. Nhã Tịnh còn Ä‘ang phân vân thì cô gaà há»i:
- Em là Vạn Khiết Nhiên, nghe mấy ngÆ°á»i đó noà chị kiếm tìm anh của em phải không?
À, Nhã Tịnh hiểu ra, hèn gì nhìn mặt cô gaà khá quen thuộc. Hai anh em Hạo Nhiên khá giống nhaụ Cô gaà mặc áo vải, bị nước mưa thấm ướt, nhưng không tỠvẻ gì là lạnh.
- Thế anh cô có nhà chứ?
- Có.
Khiết Nhiên ngắm nghÃa Nhã Tịnh, đôi mắt cô ta rất sắc. Nhã Tịnh không hiểu khi thấy má»™t ngÆ°á»i con gaà dầm mÆ°a đến tìm anh mình, cô ta có khinh thÆ°á»ng không? Nhã Tịnh thấy nóng ra cả mặt, trong khi cô gaà kia đã ra dấu cho Nhã Tịnh.
- Theo tôi đâỵ Chị có dáng dấp rất giống Tang Tang.
Nhã Tịnh ngạc nhiên
- À! Thế cô cũng biết Tang Tang nữa à ?
Khiet Nhiên nhìn Nhã Tịnh:
- DÄ© nhiên. Cô ấy có thá»i là ngÆ°á»i yêu của anh tôị
Khiết Nhiên đưa Nhã Tịnh đến trướt một ngôi nhà gỗ. Nà ng kéo tấm che chống lên, đê? Nhã Tịnh không tiếp tục bị ướt mưạ Với đôi mắt sắt cô bé thăm dò.
- Chị đến đây tìm anh tôi là m gì?
- Æ .
Nhã Tịnh không biết phải trả lá»i saá» Khiết Nhiên bá»—ng thở daì, đôi mắt sáng long lanh má»™t cách thông minh.
- Anh của em là má»™t thiên taì. Anh ấy vừa biết Ä‘Ã n, hát còn biết quyến rÅ© phụ nữ Lúc nà o cÅ©ng có mấy cô đến tìm ảnh. Ảnh có bạn gaà ngay từ năm lên 16. Hà ng lô bạn gaà nhÆ° váºy mà anh Nhiên không há» yêu ai, mãi đến lúc gặp Tang Tang. Khiết Nhiên ngÆ°ng lại nhìn Nhã Tịnh chợt há»i:
- Chị là Nhã Tịnh phải không? Chị là ngÆ°á»i giả là m Tang Tang?
- Anh ấy noà cho cô biết nhÆ° váºá»·
- Vâng, giữa hai anh em tôi không có gì giấu giếm nhau hết. Khiết Nhiên cÆ°á»i, nụ cÆ°á»i thà nh tháºt. Nếu tôi là chị, tôi sẽ tránh anh ấy tháºt xạ
Nhã Tịnh thấy tim Ä‘áºp mạnh
- Sao váºá»·
- Anh em chúng tôi lá»›n lên giữa sá»± khi dá»…, khinh miệt của má»i ngÆ°á»á»‹ Nhất là anh Nhiên, anh ấy khổ và khó khăn nhiá»u hÆ¡n tôị Anh ấy lại có taì, anh ấy cao ngạỠHẳn chị hiểu con ngÆ°á»i mà vừa cao ngạo vừa tá»± ti thì thế nà á»
Khiết Nhiên lắc đầu:
- Vì váºy, chị Tịnh, anh Hạo Nhiên không phải là thần thánh nhÆ° chị nghÄ© đâu, mà anh ấy là con quá»·. Anh ấy có má»™t con quá»· dữ trong ngÆ°á»i, lúc nà o cÅ©ng dà y vò, cÅ©ng Ä‘ay nghiến là m anh ấy trở thà nh hung dữ, tà n bạỠAnh ấy chẳng thÃch hợp vá»›i chị đâu, giống nhÆ° không thÃch hợp vá»›i Tang Tang.
Khiết Nhiên ngừng má»™t chút há»i:
- Thế bây giỠchị vẫn muốn gặp anh ấy chứ?
- Vâng
- Cũng tốt.
Khiết Nhiên Ä‘Æ°a Nhã Tịnh và o nhÃ
- Anh Æ¡i, có ngÆ°á»i kiếm nè!
Hạo Nhiên xuất hiện, trong bộ đồ thun, để lô. Những bắp thịt rắn chắc. Vừa nhìn thấy Nhã Tịnh, mắt anh ta chợt sa sầm
- Ai bảo cô đến đây tìm tôỉ
- Một mình.
Khiết Nhiên liếc nhanh vá» phÃa hai ngÆ°á»i, xong bỠđị Nhã Tịnh đứng yên chá» Hạo Nhiên má»i ngồị Quần áo Æ°á»›t đẫm là m nà ng cảm thấy lạnh. Nhã Tịnh chợt nhá»› mấy lá»i của cô em Hạo Nhiên ban nãỵ Bây giỠđứng trÆ°á»›c mặt nà ng, không phải là anh chà ng ca sÄ© taì ba của quán Sao Lạnh hay gốc cây ngô đông, mà là má»™t con ngÆ°á»i, má»™t ngÆ°á»i tháºt xa lạ, lạnh lùng.
Hạo Nhiên trừng mắt:
- Tôi đã noà với cô rồi giữa tôi và cô kể như chấm dứt.
Nhã Tịnh vội phân bua:
- Giữa chúng ta chÆ°a thể dứt được, tôi đến đây để giải thÃch vá»›i anh. Tôi không thể đê? Nhi Hoà n nằm đấy, tôi phải giúp anh ấỵ Nếu anh ấy là má»™t ngÆ°á»i xa lạ tôi vẫn phải là m nhÆ° váºá»µ
- NhÆ°ng hắn đâu phải là ngÆ°á»i xa lạ? Hắn là ngÆ°á»i Ä‘ang theo Ä‘uổi cô cÆ¡ mà ?
Nhã Tịnh tròn mắt
- Có nghĩa là "anh ghen"
GÆ°Æ¡ng mặt Hạo Nhiên tháºt khó coi:
- Hừ! Tôi ghen à ? Có thể, coi nhÆ° tôi ghen đị Äừng tưởng mấy cô có sức quyến rÅ© mạnh đến Ä‘á»™ tôi phải ghen. CÅ©ng đừng tưởng là tôi đã yêu cô? Những caà gì tôi hát không phải vì cô đâu nhé? mà vì khán thÃnh giả của tôi, há» thÃch những baì hát nhÆ° váºá»µ Cô noà tôi ghen cÅ©ng có lý? bởi vì bây giá» cô đã chá»n được má»™t ngÆ°á»i có dang vá»ng, địa vị, có há»c thức, già u có? chứ đâu thèm loại vô gia cÆ° nghá» nghiệp, bụi Ä‘á»i, lÆ°u manh nhÆ° tôi đâủ
Nhã Tịnh vội phân bua:
- Không phải, không phải như thế! Tôi không thực dụng như anh nghĩ đâu, anh đừng, đừng?
- Thôi khá»i noÃ!
Hạo Nhiên cắt ngang, rồi nắm lấy bà n tay Nhã Tịnh lôi ngay và o phòng:
- Nà o và o đây, mở mắt to ra mà nhìn nhé! Ngắm thỠcăn nhà nà y xem!
Nhã Tịnh tròn mắt. Căn nhà tối om có mùi mốc. Có má»™t chiếc phản to, trên đấy chăn nệm gối để nhuì má»™t đống trông rất dÆ¡ bẩn. Căn phòng chỉ rá»™ng hÆ¡n hai mét vuông, nhÆ°ng lại chứa đủ thứ. Sách vở, báo chÃ, táºp nhạc, guitar, còn nữa, maà cây nhÆ° bị dá»™t có má»™t caà thau kê giữa nhà để hứng nÆ°á»›c mưạ
- Khung cảnh thế nà y thú vị lắm phải không?
Hạo Nhiên há»i:
- Hạt mÆ°a, hạt mÆ°a rÆ¡i xuống. Gió giáºt gió giáºt từng cÆ¡n. Thú vị quá phải không? Nhà của tôi là nhÆ° váºy đó. Phòng bên là phòng của mẹ tôi, vì bị bệnh phong thấp nặng nên nằm má»™t chá»—, em gaà tôi thì phải giặt quần áo cho ngÆ°á»i ta kiếm tiá»n. Còn cổ má»™t tiểu thÆ° Ä‘aì các, má»™t tiểu thÆ° mà đêm qua đã Ä‘áºp bể nồi cÆ¡m của tôị Cô đã là m quán cà phê Sao Lạnh không dám mÆ°á»›n tôi nữa!
Nhã Tịnh nhìn Hạo Nhiên, đầu nhức như búa bô?
- Anh Hạo Nhiên, không có gì phải phiá»n muá»™n, caà nghèo không phải là caà không khắc phục được, anh có taì, anh thông minh. Chỉ cần anh cố gắng, là có thể thay đổi hoà n cảnh. Anh Nhiên, nghe tôi noà nà ỵ Biệt thÆ°. VÆ°á»n Dâu trÆ°á»›c kia cÅ©ng là do cha của anh em Khải Hoà n, tay trắng là m nên cÆ¡ mà . Nếu chịu khó, rồi anh cÅ©ng sẽ tạo được sá»± nghiệp nhÆ° váºá»µ
Hạo Nhiên cÆ°á»i to:
- Ha! Ha! Äúng là má»™ng mÆ¡! Má»™t con búp bê mÆ¡ má»™ng!
Búp bê mơ mộng? Nhã Tịnh bà ng hoà ng, nà ng thấy khó chịu, nhưng lại cố dằn xuống.
- Không, không phải đâụ Anh Hạo Nhiên. Tôi biết anh trÆ°á»›c kia gá»i Tang Tang là con búp bê má»™ng mÆ¡. NhÆ°ng tôi thì không phải nhÆ° váºy đâụ Những gì tôi noà đá»u là sá»± tháºt, Ä‘á»u có thể xảy rạ Anh thấy Khải và Hoà n không? Há» là m việc má»™t cách cáºt lá»±c, há» không á»· lại và o taì sản của cha hỠđể lại, há» là ?
Hạo Nhiên noà nhÆ° rÃt:
- Im mồm! Tôi biết hai anh em nhà há» là ưu tú, vÄ© đạị Há» biết cố gắng. Há» là những thanh niên xuất chúng. Vì váºy tốt nhất cô nên đến vá»›i há», chá»n há» Cô đến caà ổ chuá»™t nà y là m gì, Ä‘i Ä‘i, cô đừng ở đây nữả
Hạo Nhiên chỉ ra ngoà i cá»a, những bắp thịt trên mặt chà ng giá»±t giá»±t. Nhiên giống nhÆ° má»™t khối thuốc sắp nổ bùng.
Nhã Tịnh lại biết mình đã phạm phải sai lầm. Tại saá» Tại sao ta lại nhắc chuyện hai anh em Khải Hoà n trÆ°á»›c mặt Hạo Nhiên? Không nên Ä‘Æ°a há» ra là m thà dụ, dẫn chứng. Nhã Tịnh rối rắm, bà ng hoà ng. Má»™t tay thần tượng anh hùng, lang bạt bụi Ä‘á»á»‹ Còn Hạo Nhiên lại Ä‘uổi nà ng vá» vá»›i Nhi Hoà n, má»™t thanh niên xuất chúng, vÄ© đạị
- Anh Hạo Nhiên, anh đừng giáºn. Tôi đến đây chỉ muốn giúp đỡ anh.
Mặt Hạo Nhiên khó coi:
- Giúp đỡ? Cô có lầm lẫn không? Van Hạo Nhiên nà y xÆ°a tá»›i giá» là m nên sá»± nghiệp đâu có cần đến sá»± giúp đỡ của Ä‘Ã n bà đâụ Cô tháºt buồn cÆ°á»á»‹
Nhã Tịnh cố gắng noÃ:
- Không phảị Anh rất cần giúp đỡ. Anh vừa cô Ä‘á»™c vừa mặc cảm, anh giống nhÆ° má»™t linh hồn phiêu bạt, không có chá»— dừng. Anh là m việc không có mục tiêu, không có hy vá»ng, không dám nhìn thẳng và o tÆ°Æ¡ng laị ChÃnh vì váºy anh rất cần sá»± trợ giúp. Nếu anh muốn, anh có thể xem tôi nhÆ° má»™t búp bê mÆ¡ má»™ng. Anh Hạo Nhiên, anh biết không, có má»™t nhà văn đã noÃ, khi ngay cả giấc mÆ¡ anh cÅ©ng không có được, thì anh chẳng có gì cả. Anh Hạo Nhiên nà ỷ
Nhã Tịnh nhiệt tình nắm lấy tay Hạo Nhiên
- Anh hãy để tôi giúp đỡ anh.
Hạo Nhiên nhÆ° bị Ä‘iện giáºt, nhảy cẫng lên
- Tôi không biết mÆ¡ má»™ng nên chẳng có gì cả. Cô giá»i lắm! Cô hay lắm! Tôi chúa ghét những con Ä‘Ã n bà cứ tá» ra ta đây là thông minh, là taì giá»á»‹ Loại Ä‘Ã n bà nhÆ° cô đây! Tối qua tôi đã bảo cô. Tôi muốn cô cắt đứt quan hệ vá»›i Hoà n, hoặc vá»›i tôị Thế sao cô còn đến đây là m gì? Cô có Ä‘iên không? Cô không thấy tôi chẳng há» Æ°a thÃch cô chút nà o cả saá» Tại sao cô không tránh xa Ä‘i, tại sao lại bẹo hình bẹo dáng trÆ°á»›c mặt tôi hoà i váºá»· Nếu cô tưởng là tôi từng yêu cô thì đúng là cô Ä‘iên rồị Äối vá»›i tôi, cô chỉ là caà bóng của Tang Tang, đừng đóng vai thiên thần, má»™t vai há» trÆ°á»›c mặt tôi nữa, hãy cút nhanh, cút Ä‘i trÆ°á»›c khi bị tôi ném ra ngoà i Ä‘Æ°á»ng.
Nhã Tịnh sợ hãi lùi lạị Ta không thể ở lại đây được nữa, ta đã bị xaì xá»… má»™t cách nhục nhã và đau Ä‘á»›n quá. Nhã Tịnh hét lên má»™t tiếng tuyệt vá»ng và chạy nhanh ra khá»i ngôi nhà gá»— nhÆ° đã từng bá» Ä‘i ra khá»i biệt thÆ°. VÆ°á»n Dâụ
MÆ°a cà ng lúc cà ng to, Nhã Tịnh cứ chạy trong mÆ°a, mặc những vÅ©ng nÆ°á»›c, mặc rừng cây và những nhánh gai kéo rách cá áỠMấy lần vấp ngã nà ng lại lồm cồm bò dáºy, tiếp tục chạy, máu rỉ ra từ các vết thÆ°Æ¡ng bị vấp té. Chiếc áo tÃm của Nhã Tịnh đã lấm lem vết bùn, Nhã Tịnh vẫn chạy dÆ°á»›i trá»i mÆ°a tá» Äầu nà ng nhức nhÆ° búa bổ, mắt nhÆ° nổ Ä‘om đóm. Lá»i mắng chá»i của Hoà n rồi của Hạo Nhiên cá» văng vẳng mãi bên taị Nhã Tịnh thở hổn hển, thở má»™t cách khó nhá»c, câu noà cuối cùng của Hoà n lúc nà o cÅ©ng ám ảnh lấy nà ng:
- Cô định giết ná»™i tôi Æ°? Không được, Nhã Tịnh cô không có quyá»n bá» Ä‘i, cô phải đóng cho xong vai kịch của cô đã.
Ôi ta không có quyá»n bá» Ä‘i, ta còn phải diá»…n kịch. Cứ nhÆ° thế Nhã Tịnh loạng choạng bÆ°á»›c vá» biệt thÆ°. VÆ°á»n Dâụ Khi vỠđến nÆ¡i nà ng trông thấy lố nhố nhiá»u bóng ngÆ°á»i, nà ng nghe được cả tiếng noà lo âu chăm sóc của bà cụ:
- Ồ cháu yêủ cháu là m sao thế nà ỷ
Nhã Tịnh nắm lấy cánh tay nhăn nheo của bà lão như vớ được khúc gỗ mục trước khi bị chết đuối:
- Nội, nội ơi con đâu có đi đâu đâủ Con vỠđây nè? con phải tiếp tục vai trò của mình nữa chứ.
Và nà ng quỵ xuống, âm thanh cuối cùng mà nà ng còn nghe được là tiếng thét thảng thốt của bà cụ
- Gá»i dây noà mau lên, mau lên! Gá»i bác sÄ© Lý đến ngay!
ChÆ°Æ¡ng 12
Nhã Tịnh nằm thiêm thiếp trên giÆ°á»ng mấy ngà y liá»n. Nà ng hiểu là mình bệnh, lạ tháºt từ nhỠđến lá»›n Nhã Tịnh chÆ°a há» gặp má»™t tráºn ốm nà o khủng khiếp thế nà ỵ Nà ng cứ mê mê man man, ná»a ngủ, ná»a thức. Nhã Tịnh hiểu lúc nà o bên giÆ°á»ng nà ng cÅ©ng có ngÆ°á»i ká» cáºn chăm sóc. Bà cụ, vú Kỹ, bác sÄ© Lý, Khải, cô Lan, Nghi Quyên, chắc chắn là Hoà n cÅ©ng có đến, Nhã Tịnh tin nhÆ° váºá»µ Dù toà n thân nghe Ä‘au nhức má»i mệt, Nhã Tịnh cÅ©ng biết là mình đã khóc, đã gà o thét trong cÆ¡n mê sảng. NhÆ°ng Tịnh chỉ cảm thấy có lúc nhÆ° rÆ¡i xuống vá»±c sâu, tháºt sâụ Có lúc nhÆ° đứng bên lò lá»a nóng bá»ng, khiến nà ng sợ quá chỉ biết hét to:
- Con không thể thế nà y mãi được ná»™i Æ¡i! Há» Ä‘ang thiêu đốt con, Ä‘ang xé xác con, Ä‘ang dằng xon xuống nÆ°á»›c cho chết ngá»™p. Hai ngÆ°á»i đó há» Ná»™i ơị Hãy để con Ä‘i, con phải Ä‘i kiếm cha con? Không có ai thÆ°Æ¡ng con hết.
Nhã Tịnh khóc, khóc váºt vã, khóc đến Ä‘á»™ mồ hôi vã ra Æ°á»›t cả tóc, cả áỠRồi từ từ Nhã Tịnh cÅ©ng tỉnh lại sau cÆ¡n bịnh, Nhã Tịnh lại thấy lo âụ Không hiểu ta đã lá»™ ra chân tÆ°á»›ng chưạ Ta đã gá»i chạ Không phải Æ°? NhÆ°ng bà cụ hình nhÆ° rất bình thÆ°á»ng, bà vẫn chăm sóc, nuông chiá»u và âu lá» Bà ôm Nhã Tịnh và o lòng, vá»— vá» nhÆ° vá»— vá» má»™t đứa trẻ
- Nà o, cháu ngoan của nộị Lần nà y cháu bệnh nặng quá. Ná»™i lo quá. May mà tất cả đã qua rồi, cháu đã khá»á»‹ Äể ná»™i bảo vú Kỹ hâm canh gà ác cho cháu nhé. Cháu ngoan của nộị Cháu phải vui chứ, phải khá»e ná»™i má»›i yên tâm. Äứa nà o, thằng nà o dám chá»c ghẹo cháu, noà cho ná»™i nghe đỉ Thằng Hoà n phải không? Ná»™i sẽ mắng nó chá»
Thế là , Nhã Tịnh nghÄ©, nhÆ° váºy má»i việc vẫn tốt đẹp. Không có chuyện gì đáng lo cả những lá»i mê sảng của nà ng, bà cụ chÆ°a Ä‘oán rạ Và nhÆ° váºy là vai của Nhã Tịnh phải được diá»…n tiếp. Nhã Tịnh không thể không là m tròn vai trò. Nhi Hoà n đã noà thế. Ta phải có trách nhiệm, phải có tình cảm và đạo đức. Ta không thể tà n nhẫn và lạnh lùng.
Hoà n đã noà nhÆ° váºy mà . Nhã Tịnh nằm yên trên giÆ°á»ng, mắt khép lạị Nà ng muốn là m má»™t caà gì khác. NhÆ°ng đầu óc cứ suy nghÄ© mãị Sá»± suy nghÄ© giống nhÆ° kẻ thù, nó không bao giỠđể ta yên. Rồi Nhã Tịnh cÅ©ng tỉnh táo hẳn. Khúc phim lúc đánh nhau quay cháºm từng chi tiết trong đầụ Hình ảnh của hai ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông đó cứ lảng vảng ở trong óc. Hoà n vá»›i Hạo Nhiên. Trong những ngà y lá»™n xá»™n qua, Nhã Tịnh vẫn không là m sao phân tÃch được con ngÆ°á»i mình. Cuối cùng giữa Hoà n và Hạo Nhiên, tình cảm ta nặng vá» phÃa nà o hÆ¡n? Nhã Tịnh má»—i lần nghÄ© đến chuyện đó lại bâng khuâng. Nà ng không dám nghÄ© tiếp. Nhã Tịnh chỉ thấy là bên cạnh Hoà n, Nhã Tịnh cảm thấy yên ổn đầm ấm và an pháºn hÆ¡n. Còn bên cạnh Hạo Nhiên, Nhã Tịnh cảm thấy tình cảm bốc cháy, vui vẻ hÆ°ng phấn má»™t cách bốc đồng. Hạo Nhiên giống nhÆ° má»™t đám lá»a bốc cháy trong đêm Ä‘en, thiêu hủy cả lý trà và là m tê cứng từng tế bà ỠXÆ°a tá»›i giá» Nhã Tịnh chÆ°a định nghÄ©a được chữ yêụ Nà ng cÅ©ng không biết yêu là nhÆ° thế nà ỠGiữa hai tình cảm kia, caà nà o má»›i là yêu, caà nà o là bình thÆ°á»ng, caà nà o chà là lo lắng của má»™t tâm hồn Ä‘a cảm?
Có Ä‘iá»u Nhã Tịnh hiểu rất rõ, có má»™t Ä‘iá»u là nà ng thÃch cả hai, và nà ng không muốn mất bất cứ má»™t cái nà o trong hai thứ đó.
Nhã Tịnh vẫn nằm đó, dù là khá»i bệnh. Nhã Tịnh cảm thấy mình buồn, cô Ä‘Æ¡n lạc lõng. Cái cảm giác nặng nỠđè lên tim. Không còn những ngà y vui hồn nhiên khi xưạ Nhã Tịnh Ãt cÆ°á»i, Ãt nói, bác sÄ© Lý có lần vá»— vai Nhã Tịnh nói:
- Sao váºá»· hết bệnh rồi phải dáºy khá»i giÆ°á»ng chứ? Phải hoạt Ä‘á»™ng lên, bằng không cà ng lúc cà ng thấy mệt má»i hÆ¡n.
Khi bác sĩ ra ngoà i, Nhã Tịnh còn nghe ông ấy nói với cô Lan:
đDừng nói cho bà cụ biết, tôi đang cố lấy tinh thần cho Tang Tang đâỵ Cô ấy không có bệnh ở thể xác nữa mà thuộc vỠtinh thần, nếu để tình trạng nà y kéo dà i, bệnh sẽ nặng đấy, tôi đỠnghị là ...
Giá»ng nói của bác sÄ© nhá» Ä‘i nên Nhã Tịnh không nghe thấy nữạ Nhã Tịnh cÅ©ng không muốn nghe là m gì. Trong cái tâm trạng tuyệt vá»ng, buồn bá»±c nầy, đối vá»›i nà ng không có gì quan trá»ng hết. Lúc nà o trong đầu của Nhã Tịnh cÅ©ng có câu nói của Hoà n:
- " ... Tôi nghÄ© tôi đã hiểu rõ được cô, bây giá»tốt hÆ¡n cô đừng quấy rầy tôi nữạ Từ đây cô chỉ nên biết là ... cô chỉ là má»™t nhân viên bình thÆ°á»ng của tôị.."
Và câu nói của Hạo Nhiên:
- " ... Giữa chúng ta má»i thứ đã chấm dứt. Tại sao cô cứ quấy rầy tôi mãỉ Cô có Ä‘iên không? Cô không thấy là tôi chẵng thÃch thú tà nà o cô hết ..." Nhã Tịnh nhắm mắt lại, úp mặt và o gốị Nhã Tịnh không hiểu những ngÆ°á»i con gái khác bị la9ng mạ nhÆ° thế nầy há» phản ứng ra saá» Vá»›i Nhã Tịnh thì Nhã Tịnh háºn hai gã Ä‘Ã n ông nầy vô cùng. Phải nói là căm thù đến Ä‘á»™ không muốn gặp lại há» nữạ Nhã Tịnh nằm yên, có lúc Nhã Tịnh nghe thấy nhÆ° có tiếng Ä‘Ã n guitar. Nhã Tịnh căm thù tiếng Ä‘Ã n. Có lúc Nhã Tịnh nghe thấy tiếng của Hoà n đâu đây, Nhã Tịnh lấy tay bịt kÃn hay tai, nà ng không muốn nghe gì nữạ
NhÆ°ng mà , nếu Nhã Tịnh cố lánh mặt, không gặp Hạo Nhiên được, thì không sao nà ng thoát khá»i chuyện đụng mặt vá»›i Hoà n.
Má»™t buổi tối, Nhã Tịnh giáºt mình thức giấc. Nà ng cảm thấy lạnh, cái lạnh trà n lan là m tay chân nhÆ° cóng lên. Nhã Tịnh nghe cạnh giÆ°á»ng có tiếng Ä‘á»™ng, nà ng nghÄ© đó là cô Lan, nên Ä‘Æ°a tay ra nói:
- Cô Lan ơi con lạnh lắm.
Äá»™t nhiên, bà n tay của Nhã Tịnh bị má»™t bà n tay rắn chắc giữ lấỵ Nhã Tịnh vá»™i mở to mắt. Thì ra là Nhi Hoà n. Anh chà ng Ä‘ang dùng hai tay xoa lấy tay nà ng nhÆ° muốn sưởi ấm. Nhã Tịnh nhìn quanh. Trong phòng không có má»™t ngÆ°á»i nà o khác. NhÆ° váºy, đây có lẽ có sá»± sắp xếp của cô Lan. Nhã Tịnh vá»™i vã rút tay lạị Trái tim nhÆ° hét lên. Không, không! Tôi không muốn gặp mặt Hoà n nữạ Hoà n dám xem thÆ°á»ng tôi, khi dá»… tôị.. Tôi không cần, tôi không muốn gặp mặt hắn nữạ Nhã Tịnh váºt vã, Nhã Tịnh thục lùi và o mép trong giÆ°á»ng, mặt mở to, biểu lá»™ sá»± phản kháng sợ hãị
Bà n tay của Hoà n nắm chặt bà n tay của Nhã Tịnh. Mắt chà ng như van xin:
- Nhã Tịnh, em đừng trốn lánh anh nữạ Em có biết là anh đã phải khó khăn lắm má»›i được gặp em không. Ná»™i lúc nà o cÅ©ng canh chừng. Em có biết anh đã phải ở ngoà i cá»a của em mấy hôm rồi không? Äừng nhắm mắt nữa, anh biết em Ä‘ang tỉnh cÆ¡ mà ... Hãy nghe anh đây, Nhã Tịnh. XÆ°a nay tá»›i giá» anh chÆ°a biết xin lá»—i ai cả.
Hoà n đưa tay Nhã Tịnh lên môi mình hôn:
- Hãy tha thứ cho anh, Nhã Tịnh. Nếu không, em muốn mắng, muốn nặng lá»i gì cứ là m. Äừng nằm yên mà tá»± dà y vò nhÆ° thế.
Nhã Tịnh yên lắng, cắn lấy môị NÆ°á»›c mắt cứ tuôn dà ị Nhã Tịnh thấy giáºn mình quá, sao lại yếu Ä‘uối nhÆ° váºá»· Sao có vẽ hiá»n là nh và chịu Ä‘á»±ng váºá»· Nhã Tịnh chỉ nói:
đDừng đụng đến tôị
Hoà n rụt tay lại bối rối:
- Thôi được, em muốn váºy cÅ©ng được, nhÆ°ng em phải nghe anh giải thÃch.
Nhã Tịnh vừa khóc vừa nói:
- Tôi không nghe gì hết. Lúc tôi muốn giải thÃch tại sao má»i ngÆ°á»i chẵng ai nghe tôị Váºy thì, bây giá» khá»i gì hết. Tôi không nghe đâụ Dù sao tôi cÅ©ng chỉ là má»™t nhân viên bình thÆ°á»ng ... Không dám phiá»n ông chủ, nà ng nói vá»›i cái giá»ng Ä‘ay nghiến.
Hoà n nhìn Nhã Tịnh Ä‘au khổ, cố gắng giải thÃch.
- Em có biết ... Thế nà o gá»i là ghen không?
Nhã Tịnh mở mắt ra nhìn Hoà n.
- Em có biết là anh đã bị sá»± ghen tuông là m tối tăm đầu óc. Phải chi anh yêu em Ãt Ä‘i má»™t chút, thì có lẽ đỡ hÆ¡n, anh Ãt nói năng lá»™n xá»™n hÆ¡n. Vì những lá»i nói đó mà anh đã mất ngÅ© mấy ngà ỵ..
Hoà n nói tiếp với đôi mắt đỠhoe:
- Nghe má»i ngÆ°á»i nói em bệnh, đến gặp em, em nằm mê man nóng sốt, nghe em mê sảng "Tôi thù, tôi háºn hai ngÆ°á»i đó ..." Anh giáºn muốn tát cho mình má»™t tát taỵ.. Anh nghÄ© phải chi anh có thể bệnh thế cho em ... Anh muốn em mau bình phục ... Rồi em muốn gì cÅ©ng được ... Anh vẫn nhá»› cái dáng em đứng bên cầu Thiên Kiá»u, nhìn tấm áp phÃch quảng cáo phim nhe răng cÆ°á»i, nhá»› tá»›i em trợn anh bồi bà n ở quán Cây Hoa "Anh chÆ°a từng thấy ngÆ°á»i không cỠăn Æ°?" Cái thái Ä‘á»™ tá»± nhiên, phóng khoáng thoải mái, tinh nghịch của em ... đã là m anh má»i giá mang em vỠđâỵ
Hoà n vừa nói vừa Ä‘Æ°a tay vuốt nhẹ những cá»ng tóc lòa xòa trên trán Nhã Tịnh:
- Anh báºy tháºt, anh đòi há»i em nhiá»u thứ quá. Vừa bắt em đóng trá»n vai trò Tang Tang, vừa muốn em phải yêu anh. mà trÆ°á»›c khi em nháºn định rõ tình yêu là gì, thì anh lại gây sá»±, đánh lá»™n, quáºy đủ thứ ... Rồi đổ trút má»i thứ cho em. Trách em, nặng lá»i vá»›i em ... Nhã Tịnh, nhÆ°ng dù sao anh đã bị trừng phạt ... Em biết không, mấy hôm nay, dù có hay không có ở bên em, anh vẫn thấy Ä‘au khổ vô cùng.
Hoà n cúi ngÆ°á»i xuống, mân mê bà n tay Nhã Tịnh. Nhã Tịnh định rút tay vá». Muốn xô Ä‘uổi, muốn tống cổ anh ta ra khá»i phòng ... NhÆ°ng không hiểu sao nà ng không là m được gì cả. Những lá»i của chà ng ngáºp đầy tình yêu, Ä‘au khổ và hối háºn, khiến Nhã Tịnh cÅ©ng thấy xúc Ä‘á»™ng. Cuối cùng không hiểu sao Nhã Tịnh lại khóc. Lúc đầu chỉ rấm rứt, nhÆ°ng sau đó lại tuôn trà ỠNà ng khóc tức tưởị Nhã Tịnh khóc mà vẫn giáºn:
- Em không muốn nghe anh nói gì hết, anh đi đi, anh cố ý là m em buồn. Anh ... Anh biết rõ cơ mà . Em không cần ... không cần!
- Bá» Ä‘i em, em đừng nghe những gì anh đã nói lúc nóng giáºn. Giáºn mất khôn mà em!
Hoà n ôm lấy mặt Nhã Tịnh hôn lên trán nà ng.
- Anh biết lá»—i rồi mà . Anh biết là em yêu anh. Hôm anh đánh lá»™n ở quán, chÃnh em đã Ä‘Æ°a anh vá», em đã băng và chùi máu vết thÆ°Æ¡ng cho anh.
Nhã Tịnh nghe nói, cà ng khóc dữ hÆ¡n. Thì ra ai cÅ©ng thế, khi bị khÆ¡i đúng chá»— uẩn ức, thÆ°á»ng không che Ä‘áºy gì nữa, nÆ°á»›c mắt cứ tuôn trà ỠHoà n biết váºy và yên lặng đê? Nhã Tịnh được tá»± do khóc. Rất lâu, Nhã Tịnh má»›i cảm thấy thÆ° thả. Tâm hồn nà ng yên bình trở lạị Sau má»™t tráºn khóc dà i, nà ng cảm thấy nhẹ hẳn ngÆ°á»i đị Ná»—i buồn phiá»n bá»±c dá»c cÅ©ng vÆ¡i nhiá»á»¥
- Nhã Tịnh.
Hoà n cúi xuống định hôn nữa nhưng Nhã Tịnh đã tránh xạ
- Nhã Tịnh! Em vẫn còn giáºn anh Æ°? Hay là em ... không yêu anh?
Nhã Tịnh lại quay mặt và o vách không trả lá»á»‹ Hoà n thở dà ị
- Anh lại sai nữa rồị Äúng ra không nên há»i, không nên thúc bách em gì cả.
Nhã Tịnh tháºt sá»± xúc Ä‘á»™ng, quay trở lại nhìn Hoà n.
- Anh có vẻ xanh xao đấỵ Anh cần đi ngủ ...
Hoà n sung sướng hôn lên những ngón tay Nhã Tịnh.
- Em cÅ©ng thế, em cần phải mau là nh bệnh, máºp rạ
Hoà n siết chặt tay Nhã Tịnh.
- Em bệnh là m cả nhà quýnh lên ... Ná»™i phải đến chùa thắp hÆ°Æ¡ng, cầu cho em mau khá»i bệnh đấỵ
Nhã Tịnh ngáºp ngừng.
- Thế nội có là m gì hay nghi ngỠgì không? em có là m gì để lộ chân tướng không chứ?
Hoà n lắc đầụ
- Em thì không, nhưng anh thì suýt để lô.
- Sao váºá»·
- Có má»™t tối, em mê man, anh ngồi ngoà i cá»a bức tóc buồn bá»±c, ná»™i Ä‘i ngang bắt gặp.
- À, thế ná»™i nói saá»
- Nội nói là "Nầy thằng điên kia, con có bức hết tóc chưa hẳn nó đã là nh bệnh. Tốt nhất con nên vỠphòng ngủ đị Em con mà nó nhìn thấy cảnh nà y, chắc nó cảm động lắm. Tình cảm ruột thịt của chúng con khá tốt đấỵ"
Nhã Tịnh không nén được cÆ°á»á»‹ Hoà n nhìn Nhã Tịnh say đắm.
- Anh là m sao thế?
Hoà n nói:
- Thấy em cÆ°á»i mà lòng anh nhÆ° mở hộị Em có biết là nụ cÆ°á»i của em đẹp vô cùng không, dù là lúc nà y hÆ¡i héo hắt! Bây giá» anh sẽ nghe lá»i em anh Ä‘i ngủ. NhÆ°ng em cÅ©ng phải ngủ sá»›m Ä‘i nhé. ngủ má»™t giấc tháºt ngon, đê" mai sáng sẽ khá»i bệnh.
Nhã Tịnh gáºt đầu cÆ°á»á»‹ Hoà n đứng dáºy bÆ°á»›c ra, nhÆ°ng không Ä‘Ã nh lòng, lại quay lại, đặt nụ hôn tháºt nhanh lên trán Nhã Tịnh và nói:
- Không biết thá»i cÆ¡ có chÃn mùi chÆ°a, nhÆ°ng anh vẫn muốn nói vá»›i em má»™t Ä‘iá»u là Anh yêu em!
Nói xong, Hoà n quay ngÆ°á»i vá»™i vã vá» phòng riêng.
Nhã Tịnh nằm yên. Tỉnh táo và cảm Ä‘á»™ng. Nà ng không biết mình nghÄ© gì. NhÆ°ng trong giây phút ngắn ngủi đó, Nhã Tịnh có cảm giác lá» má» nháºn rạ.. Mình Ä‘ang bị yêụ nà ng nhắm mắt lại, táºn hưởng cái cảm giác vui nhẹ trong lòng.
Và Nhã Tịnh đã hồi phục tháºt nhanh, qua ngà y hôm sau nà ng đã xuống giÆ°á»ng. Những ngà y kế tiếp, Nhã Tịnh gần nhÆ° bình thÆ°á»ng, nà ng xuống lầu, ra vÆ°á»n hoa, hái hoa bắt bÆ°á»›m. Bà cụ rất vui, ôm Nhã Tịnh và o lòng rồi vuốt ve:
- Váºy mà cÅ©ng sụt hết mấy ký, con là m cả nhà phải lá»™n ruá»™t, con bệnh, thằng Hoà n lại đụng xẹ Ná»™i tưởng thân già nà y sụm theo tụi con luôn chứ.
Nhã Tịnh xúc động ôm lấy bà cụ hôn lên khuôn mặt nhăn nheo, trịnh trong hứa:
- Con hứa, với nội là sẽ không bao giỠcon bị bệnh nữạ
- Cháu ngoan của ná»™i tháºt là ...
Rồi bà cÅ©ng không quên gá»i Vú Kỹ chÆ°ng món gà tiá»m thuốc bắc cho Nhã Tịnh bồi dưỡng.
Cuá»™c sống gần nhÆ° trở lại bình thÆ°á»ng. Hai anh em Khải và Hoà n lại tiếp tục công chuyện báºn rá»™n ở cÆ¡ sở. Ba ngà y liá»n, Nhã Tịnh không nghe thấy tiếng Ä‘Ã n guitar nữạ Nhã Tịnh cÆ°Æ¡ng quyết không nghÄ© đến nhÆ°ng không hiểu sao, Nhã Tịnh vẫn cảm thấy buồn buồn khi thiếu nó.
Và có má»™t ngà y khi Khải và Hoà n Ä‘i là m không bao lâu thì chuông cá»a reo vang. Vú Kỹ vá»™i vã gặp Nhã Tịnh.
Ở dÆ°á»›i lầu có ngÆ°á»i muốn tìm cô.
- Ai váºá»·
- Má»™t đứa con gái, hình nhÆ° là ngÆ°á»i nhà há» Vạn.
Vạn Khiết Nhiên! Nhã Tịnh đoán rạ Nà ng vội chạy xuống lầụ
Äứng bên ngoà i cổng sắt là má»™t ngÆ°á»i con gái mặc áo quần trắng, trên tóc có cà i đóa hoa trắng.
Nhã Tịnh bối rối:
- Có chuyện gì thế?
- Mẹ em đã chết. mẹ em má»›i qua Ä‘á»i tuần trÆ°á»›c.
Nhã Tịnh xúc động:
- Xin chia buồn ...
Nhưng Vạn Khiết Nhiên không lộ vẻ gì là đau khô?
đù sao mẹ em cÅ©ng đã Ä‘i hết má»™t Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng Ä‘au khổ. Vá»›i ngÆ°á»i chết là giải thoát. Äó là tin vui chứ không phải tin buồn. Sau khi cha em và o ngục, nụ cÆ°á»i của ngÆ°á»i đã tắt và coi nhÆ° bây giá» tất cả Ä‘au khổ không còn nữạ Anh của em, bảo em đến đây tìm chị, anh ấy nói sẽ đợi chị dÆ°á»›i gốc cây ngô đồng.
Nhã Tịnh thấy tim Ä‘áºp mạnh, nà ng cắn nhẹ môi nói:
- Tôi không thể đến được, cô vỠnói lại với anh ấy dùm.
- Anh ấy bảo: Nếu chị không đến thò anh ấy sẽ đến đây, chuyện gì xảy ra cÅ©ng mặc, chỉ hẳn biết tÃnh của anh ấy chứ?
Äúng là má»™t sá»± hăm dá»a, Nhã Tịnh rất hiểu Hạo Nhiên. Hắn nói là sẽ là m.
Thế là , Nhã Tịnh đến điểm hẹn ở gốc cây ngô đồng.
Äây là lần đầu tiên, sau má»™t tháng cãi nhau, há» lại gặp nhaụ
Hạo Nhiên ngồi dÆ°á»›i gốc cây ngô đồng vá»›i cây Ä‘Ã n guitar trên taỵ Chà ng Ä‘ang Ä‘Ã n những bản nhạc rất lạ và rất buồn, mà Nhã Tịnh chÆ°a há» nghe quạ Nhã Tịnh bÆ°á»›c đến gần, Hạo Nhiên vẫn không ngẩng lên. Má»™t tháng đã trôi qua gặp lại, Nhã Tịnh thấy Nhiên gầy Ä‘i nhiá»u, đôi mắt sâu hẳn, mái tóc rốị Hạo Nhiên giống nhÆ° má»™t con ngá»±a chứng, vẫng ngang ngạnh, vẫn hung dữ. Sau khi Ä‘Ã n hết má»™t bản nhạc Hạo Nhiên má»›i ngẩng lên nhìn Nhã Tịnh:
Cô có biết bản nhạc vừa rồi không?
- Không, tôi chưa hỠnghe quạ
Hạo Nhiên nói:
- Ãó là bản nhạc "Chiếc áo má»™ng mÆ¡", tôi không thÃch những bản nhạc nầy, ủy mị quá! Nữ tÃnh quá! NhÆ°ng tôi cÅ©ng thừa nháºn là nó hay, nó dá»… thÆ°Æ¡ng, mặc dù hÆ¡i mÆ¡ má»™ng. Nhất là hai câu sau cùng:
Chỉ xin chà ng má»™t Ä‘iá»u nà y thôi
Hãy trân trá»ng và giữ gìn chiếc áo
Nhã Tịnh nhá»› đến hình ảnh Hạo Nhiên đã xua Ä‘uổi nà ng lúc ngoà i trá»i Ä‘ang mÆ°a:
- Tôi nghÄ© là con ngÆ°á»i anh không có tình cảm là m sao mÆ¡ má»™ng được, NhÆ° váºy là m sao biết yêu chiếc áo mÆ¡ má»™ng chá»›?
Hạo Nhiên trả lá»i mắt không rá»i Nhã Tịnh:
- Khi cô không có cả cái để mÆ¡ thì còn cái gì để cô nghÄ© đến nữả tôi cÅ©ng nghÄ© là bây giá» tôi cần phải biết mÆ¡, phải hy vá»ng má»™t cái gì để yêu quý nó.
Hạo Nhiên đưa hai tay ra nói như ra lệnh:
- Hãy lại đây! Nhã Tịnh, tôi không ăn thịt cô đâu, đừng nhìn tôi nhÆ° quái váºt nhÆ° váºá»µ
Nhã Tịnh thụt lùị
- Tôi nghe chuyện của anh, xin thà nh tháºt chia buồn.
Hạo Nhiên đứng báºt dáºy, chụp lấy tay Nhã Tịnh kéo vá» phÃa mình.
- Tôi không muốn nói chuyện mẹ tôi ở đâỵ
- Váºy thì không có gì để nói cả.
Nhã Tịnh nói và định bỠđi, nhưng Nhã Tịnh đã nghe Hạo Nhiên nói:
- Tôi đã dá»± tÃnh để mẹ tôi có được những ngà y cuối cùng tốt đẹp. Tôi cÅ©ng muốn có má»™t sá»± nghiệp lá»›n lao, gá»i là món quà cho mẹ Tôi cÅ©ng mong có má»™t cái ngà y mà má»i ngÆ°á»i ai ai gặp bà cÅ©ng phải cỡi mÅ© xuống xung kÃnh nói: "Chà o cụ! Cụ khá»e chứ!" váºy mà mẹ tôi không đợi được tôị..
Hạo Nhiên cúi đầu, hình như anh chà ng khóc.
- NhÆ° váºá»µ.. Nhã Tịnh thấy đó ... Tôi đâu phải không biết má»™ng mÆ¡? Có Ä‘iá»u giấc của tôi xa vá»i quá ... Nên tôi dùng cái hình thức phóng đãng và hung dữ để ngụy trang cho mình.
Nhã Tịnh không noÃ, nà ng không dám noà gì cả. Lần đầu tiên Nhã Tịnh được nghe Hạo Nhiên thà nh tháºt noà vá» mình.
Nà ng cảm Ä‘á»™ng, thÆ°Æ¡ng xót, caà giáºn dữ, và những căm giáºn bữa trá»i mÆ°a hôm nà o biết mất. Bất giác Nhã Tịnh Ä‘Æ°a tay vuốt lấy maà tóc rối của Hạo Nhiên. Hạo Nhiên tiếp:
- Nhã Tịnh biết không? Nghe tin Tịnh bệnh, tôi cảm thấy mình có phần nà o trách nhiệm. Tôi đã từng ngồi ở đây suốt đêm Ä‘Ã n cho Nhã Tịnh nghẹ Không biết Nhã Tịnh có nghe thấy không? Äã hai hôm rồi, tôi cÅ©ng ngồi ở đây Ä‘Ã n. Tôi rất mong được gặp mặt Nhã Tịnh. NhÆ°ng Nhã Tịnh đã không đến, nhÆ° váºy là Nhã Tịnh đã
không muốn gặp tôị Äúng ra tôi có thể tá»›i thẳng VÆ°á»n Dâụ NhÆ°ng tôi không muốn là m kinh Ä‘á»™ng đến bà cụ. má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà vÄ© đại nhÆ° mẹ Tôỉ Vì váºy, cuối cùng, tôi đã bảo Khiet Nhiên đị Tôi muốn gặp mặt Nhã Tịnh trÆ°á»›c khi tôi Ä‘i thôi, Nhã Tịnh ạ
Nhã Tịnh giáºt mình, ngồi xuống cạnh Hạo Nhiên, nhìn thẳng và o mắt chà ng:
- Anh đi đâủ
Hạo Nhiên noÃ:
- Phải Ä‘i mÆ°u đồ sá»± nghiệp cho chÃnh mình. Tôi không muốn sống má»™t cách lông bông thế nà y nữạ Mấy năm nay chẳng ai đánh thức tôi chuyện đó cả, nếu không có Nhã Tịnh.
- Anh định bắt đầu bao gi�
- TrÆ°á»›c tiên phải rá»i khá»i khu nhà ổ chuá»™t kia, xong tôi sẽ hát. Tôi cÅ©ng biết hát xÆ°á»›ng không phải là caà nghá» của Ä‘Ã n ông, nhất là những ngÆ°á»i nhÆ° tôị NhÆ°ng đó là thá»i kỳ quá đô. Tôi phải cố gắng má»™t thá»i gian. Tôi sẽ hát má»™t cách Ä‘Ã ng hoà ng, nhÆ°ng biết đâu má»™t lúc nà o đó. Tôi lại chẳng nổi tiếng?
- Tôi tin anh lắm.
- Sau khi kiếm được má»™t số tiá»n, tôi sẽ mua má»™t nông trại, hay má»™t đồng có đế chăn nuôỉ Hôm nay Ä‘á»c báo, tôi thấy há» kể sá»± nghiệp và quá trình thà nh danh của anh chà ng Nhâm Hiển Quần mà cảm Ä‘á»™ng vô cùng. Từ má»™t ngÆ°á»o chân yếu tay má»m, ông ấy đã trở thà nh má»™t nhà nông triệu phú. Trong quá trình đó, Ä‘oì há»i nghị lá»±c và sá»± can đảm nhiá»u lắm phải không?
Nhã Tịnh yên lặng gáºt đầụ
- Mẹ tôi bây giỠđã mất. Khiet Nhiên đã có bạn traị Nó cÅ©ng sắp lấy chồng. Bây giá» tôi không còn gì đê? Báºn rá»™n nữa, ngoà i Nhã Tịnh.
Hạo Nhiên chăm chú nhìn Nhã Tịnh rồi chợt há»i:
- Không, ngay Nhã Tịnh cÅ©ng không là m tôi báºn rá»™n nữạ
Nhã Tịnh vẫn yên lặng chỉ nhìn Hạo Nhiên
- Con Ä‘Æ°á»ng tôi sắp Ä‘i daì lắm, không biết tÆ°Æ¡ng lai rồi ra saá» Có lẽ sẽ đầy khó khăn gian khổ. NhÆ°ng tôi phải Ä‘i và đi má»™t mình? Không cần ai há»— trÆ¡.
Nhã Tịnh nhÆ°á»›ng mà y rồi cÆ°á»i
- à anh muốn noà là anh không muốn phiá»n lụy má»™t ai hết?
Nhã Tịnh nhìn thẳng và o mắt Hạo Nhiên tiếp:
- Bây giá», tôi có thể noà là tôi hiểu anh hÆ¡n. Có nhiá»u ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông, trá»i sinh ra đã có má»™t định mệnh cô Ä‘á»™c, há» không lệ thuá»™c và o gia đình. Có lẽ anh là má»™t trong những ngÆ°á»i ấỵ Anh thÃch tá»± dá» Vì váºy, ngay từ đầu Anh không muốn lấy Tang Tang, mặc dù anh rất yêu cô ấỷ
- Nhưng tôi không ngỠrằng, là m thế là giết Tang Tang.
Nhã Tịnh noÃ:
- Anh yên tâm. Tôi không phải là Tang Tang.
Hạo Nhiên nhìn sững Nhã Tịnh:
- Vâng, cô không phải là Tang Tang. Tang Tang yêu tôi, còn Nhã Tịnh thì không.
Nhã Tịnh kinh ngạc nhìn Hạo Nhiên:
- Sao anh biết?
- Vì nếu yêu tôi thì Nhã Tịnh đã biết được mãnh lá»±c của tình yêụ Tang Tang không bao giá» chịu nổi sá»± quyến rÅ© của tiếng Ä‘Ã n. Nà ng có thể Ä‘uổi theo tôi đến chân trá»i góc bể. Tang Tang có giáºn tôi cao lắm là mấy phút, sau lại là m là nh. Caà quan trá»ng hÆ¡n nữa là khi tôi bảo Tang Tang theo tôi thì cô ấy sẽ theo tôi ngay chứ không do dá»±, không biết tá»›i ngÆ°á»i Ä‘Ã n ông thứ hai khác.
Nhã Tịnh yên lặng nhìn Hạo Nhiên. Hạo Nhiên đã noà chuyện đó với nà ng một cách bình thản, tự nhiên chứ không có gì là buồn bực.
- Ban nãy tôi vừa ngồi đây Ä‘Ã n bản Chiếc áo má»™ng mÆ¡. Tôi Ä‘ang hồi tưởng tá»›i Tang Tang. Cô biết tại sao Tang Tang tá»± sát không? Vì cô ấy biết là Tôi chỉ là má»™t Ä‘Ã o binh trên chốn tình trÆ°á»ng, chÃnh vì cô ấy biết nhÆ° váºy nên cô ấy má»›i bảo 'rồi chiếc áo theo nà ng Ä‘i mãi, và bầu trá»i kia mất hẳn ánh hà o quang.'
Rồi Hạo Nhiên nhìn Nhã Tịnh noÃ:
- Tang Tang là một cô gaà si tình và thuần khiết vô cùng.
- Tôi nghĩ là tôi đã biết chuyện đó.
Hạo Nhiên gáºt gù rồi Ä‘á»™t nhiên noÃ:
- Rất cảm ơn Nhã Tịnh.
- Cảm ơn caà gì?
- Nhiá»u thứ lắm. Cảm Æ¡n những lá»i thóa mạ của cô, cảm Æ¡n sá»± giáºn dữ của cô, cảm Æ¡n Nhã Tịnh đã đến thăm tôi sáng đó. Nhã Tịnh đã có quá nhiá»u ý nghÄ©a đối vá»›i tôị
Hạo Nhiên đứng dáºy, anh ta nhìn Nhã Tịnh vá»›i đôi mắt sáng lạ lùng. Tôi sẽ Ä‘i đâỵ đất Äaì Loan nà y nhá» bé, thế nà o chúng ta cÅ©ng sẽ gặp lại nhaụ Mong rằng lúc đó Nhã Tịnh sẽ thấy tôi không phải là má»™t thằng lang bang, phiêu bạt nữa nghe Nhã Tịnh. Chúc Nhã Tịnh gặp nhiá»u may mắn.
Nhã Tịnh ngồi yên bất Ä‘á»™ng tháºt lâụ Nhã Tịnh nhìn theo Hạo Nhiên.
Bây giá» thì Nhã Tịnh hiểu rõ. Äây là cuá»™c gặp gỡ cuối cùng. Äá»™t nhiên nà ng thấy tim Ä‘au nhoÃ. Không, không nếu nhÆ° váºy, phải mừng chứ? Rõ rà ng là Hạo Nhiên đã lá»™t xác, Hạo Nhiên không còn là má»™t thanh niên mặc cảm, lạnh lùng, anh ta đã lá»™t bá» chiếc áo ngụy trang. TrÆ°á»›c mặt Nhã Tịnh là má»™t thanh niên cao lá»›n, sừng sững má»™t cách tá»± phụ và kiêu hãnh.
- Tạm biệt Nhã Tịnh!
- Tạm biệt! Chúc anh may mắn
Hạo Nhiên với cây đà n guitar trên vai, bước đi không quay đầu lạị Những bước chân vững chắc, tự tin.
Bóng chà ng mất hút trong rừng câỵ Dù biết vô lý, nhÆ°ng tâm hồn Nhã Tịnh cÅ©ng rá»™n lên má»™t chút Ãt xốn xang, má»™t Ãt nuối tiếc. Nà ng cÅ©ng không hiểu sao tâm hồn mình lại chùng xuống má»™t cách lạ lẫm váºá»µ(Hết ChÆ°Æ¡ng 6 ... Xin xem tiếp ChÆ°Æ¡ng 7)
|
17-09-2008, 08:33 PM
|
|
Äá»™i Xung KÃch
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
ChÆ°Æ¡ng 7
Mùa Äông lại đến, và thế là mùa Giáng Sinh cÅ©ng sẽ tá»›i ngaỵ Quan niệm vá» tôn giáo ở nhà há» Tang khá lạ Pháºt Äản cÅ©ng cúng, bệnh thì lên chùa cúng baà cầu xin phù há»™, nhÆ°ng Noel đến thì cÅ©ng mở tiệc mừng, cÅ©ng ăn Reveillon nhÆ° bao gia đình theo đạo Công giáo khác. Lý do của bà cụ rất Ä‘Æ¡n giản:
- Có cây Noel trÆ°ng giữa nhà , treo đèn kết hoa đủ mà u trông lạ mắt lại vui cá»a vui nhà nữạ
Vả lại, theo bà cụ, cây Noel còn tượng trưng cho sự đầm ấm, hạnh phúc của gia đình.
Anh em Khải và Hoà n cÅ©ng quen vá»›i lối sống phối hợp nà y lâu rồi, nên há» coi đó là chuyện tá»± nhiên. Noel đến, há» chăm chỉ bà y trà cây thông giữa phòng khách. Mua má»™t số quà , banh giấy, hoa giấy treo lên trông rá»±c rỡ hẳn lên. Nhã Tịnh nhẩm tÃnh má»›i đây mà nà ng đã ở nhà há» Tang được sáu tháng có hÆ¡n. Caà thá»i hạn sống ba tháng của bà cụ được triển hạn thêm thà nh năm tháng cÅ©ng đã qua mất. má»™t hôm Hoà n gặp riêng Nhã Tịnh noÃ:
- Ãấy em thấy không, biện pháp trị bệnh bằng tinh thần nhiá»u lúc rất hiệu quả. Nếu bây giá» phải chuẩn bị sinh nháºt 81 của ná»™i, anh cÅ©ng không nghi ngá» em lắm đâụ
Nhã Tịnh cÆ°á»á»‹
- Váºy lần nà y anh định tìm món quà ở đâu và loại gì để mừng sinh nháºt thứ 81 của ná»™i đâỷ
Nhi Hoà n nheo mắt nhìn Nhã Tịnh noà nhanh:
- Có chứ, một lễ cưới
- Lễ cưới giữa anh Khải với Nghi Quyên?
Hoà n nhìn và o mắt Nhã Tịnh noà nhÆ° cÆ°á»i:
- Không mà là giữa anh và em.
Nhã Tịnh hét lên:
- À! Noà chẳng biết xấu hổ. Anh có điên không, anh tự lột mặt à ? Anh định để nội nghĩ là anh em chúng ta diễn trò loạn luân ư? Anh?
Nhi Hoà n nhìn Nhã Tịnh nháy mắt cÆ°á»á»‹ Nhã Tịnh chợt hiểu mình đã mắc mÆ°u Hoà n. NhÆ° váºy có nghÄ©a là nếu vì không phải bị sợ cÆ¡ mÆ°u, Nhã Tịnh đã nháºn lá»i Hoà n rồị Nhã Tịnh thấy nóng ran cả mặt, nà ng dà dà tay lên trán Hoà n và quay lÆ°ng chạy ra ngoà ị
- Anh rõ là quá»·! HÆ° tháºt!
Hoà n chạy theo, cuôà cùng đã giữ được Nhã Tịnh bên cây ngô đồng ngoaì vÆ°á»n. HỠđứng bên dÆ°Æ¡Ã tán cây, những chiếc lá traà tim rụng đầy dÆ°á»›i chân há» Hoà n nhặt lên má»™t chiếc lá rồi nhìn Nhã Tịnh, nhìn cây ngô đồng.
- Bây giỠanh mới biết ngô đồng hình quả tim.
- Tháºt ra thì có nhiá»u loại cây có lá dạng nà y lắm.
Hoà n giữ lấy vai Nhã Tịnh, nhìn và o mắt nà ng:
- Tháºt Æ°? Váºy mà trÆ°á»›c kia anh cứ tưởng chỉ có má»™t loại cây có lá hình quả tim thôị
- Cây gì?
- Cây dâụ
- Sai rồi, lá dâu tằm đâu có hình quả tim bao gi�
- Thì qua bà n tay của em, nó sẽ trở thà nh hình quả tim mấy hồị Em là má»™t cô gaà là m đổi thay ngÆ°á»i khác dá»… dà ng, em đã là m anh
Nhã Tịnh ngá»› ra, chợt hiểụ Mặt nà ng cà ng Ä‘á» hÆ¡n, tim nà ng Ä‘áºp mạnh hÆ¡n. Nhã Tịnh ngÆ°á»›c nhìn ngÆ°á»i yêu, đôi má nà ng Ä‘á» hồng, đôi mắt sáng long lanh, đôi môi má»ng chÃn và Hoà n không thể ká»m chế được mình, chà ng cuà xuống đặt nụ hôn nồng nà n say đắm lên môi nà ng. Hai ngÆ°á»i siết chặt nhau nhÆ° không muốn rá»i xạ Trong những ngà y gần guÄ© nhau, Nhã Tịnh cảm thấy mình nhÆ° cà ng lúc cà ng bị hút vá» phÃa Hoà n hÆ¡n. Caà tình cảm nhẹ nhà ng đó, cứ thấm dần, thấm dần và kết tụ lại thà nh hình quả tim, lúc nà o cÅ©ng nhảy má»™t Ä‘iệu valse bên cạnh nà ng. Hoà n thế đấy, Nhã Tịnh nhắm mắt lạị Nắng xuyên qua cà nh lá, lung linh trên tóc Nhã Tịnh, trên áo, trên mặt. Nà ng cÅ©ng Ä‘ang nhảy valse nhÆ° quả tim nà ng: rá»™n rà ng, xao xuyến, bâng khuâng.
Trong giây phút ấy, nhÆ° không cógì tồn tại giữa 2 ngÆ°á»á»‹ má»™t lúc tháºt lâu, Nhã Tịnh má»›i hoà n hồn, nà ng xô nhẹ Hoà n rạ
- Anh kỳ quá hà . Không khéo ná»™i trông thấy bây giá».
Hoà n thở daì luyến tiếc:
- Chắc anh điên vì em quá. Anh yêu em quá Tịnh ơi!
Rồi chà ng nắm lấy tay Nhã Tịnh noà tiếp:
- Em xuống phố với anh đi, chúng ta đi sắm quà cho nội mừng Noel chứ.
Há» ngồi và o xe, chiếc xe từ từ lăn bánh, tiến và o thà nh phố. Hai ngÆ°á»i dắt dÃu nhau qua các cá»a hiệụ Nhã Tịnh chá»n chiếc khăn quà ng cổ bằng len cho bà cụ, và chá»n chiếc áo khoác ngoaì bằng tÆ¡ nhân tạo cho cô Lan, má»™t chiếc váy dá»… thÆ°Æ¡ng cho vú Kỹ, má»™t lá» nÆ°á»›c hoa đắt tiá»n cho Nghi Quyên, má»™t cây bút bằng và ng cho Khảị Hoà n phải ôm má»™t lô hà ng trên tay, vừa thở vừa há»i:
- Em định là m ông già Noel ư?
Nhã Tịnh đứng trÆ°á»›c cá»a hà ng bách hóa, xoay ngÆ°á»i má»™t vòng noÃ:
- Em còn chưa mua xong đâu đấỵ
Và quay sang Hoà n, Nhã Tịnh cÆ°á»i há»i:
- Thế anh không định mua gì cho em ư?
- Anh đã mua từ lâụ
Nhã Tịnh có vẻ ngạc nhiên:
- Thế à ? Anh mua từ bao giá»? Món gì váºá»· Có thể cho em biết trÆ°á»›c được không?
Hoà n nheo mắt noÃ:
- Không được. Thiên cÆ¡ bất khả láºu mà .
- Bà máºt dữ hén!
Nhã Tịnh nghiêng nghiêng đầu, trá» môi tinh nghịch. Nhã Tịnh Ä‘oán có lẽ Hoà n chuẩn bị cho nà ng má»™t món nữ trang đắt tiá»n. Nhã Tịnh không há»i nữạ Rảo má»™t vòng trong công ty bách hoá, Nhã Tịnh má»›i chá»n được má»™t tẩu thuốc bằng gá»— Ä‘á» và má»™t chuá»—i ngá»c traị
Hoà n kinh ngạc nhìn Nhã Tịnh:
- Mua mấy thứ nà y chi váºá»·
Nhã Tịnh nhìn Hoà n cÆ°á»i:
- Anh đừng quên là em hỠLục nhé. Hai món quà nà y là để tặng cho cha và Man Nhự một tà nữa, em phải ghé nhà một chút.
Hoà n noÃ, hÆ¡i căng thẳng má»™t chút:
- Ãược, anh sẽ chở em Ä‘i, anh cÅ©ng cần phải ra mắt cha em chứ. Anh cÅ©ng cần mua món gì cho cha em chứ. Em thấy nên chá»n gì nà ỠCòn nữa, em nhìn xem anh ăn mặc nhÆ° thế nà y có tuỳ tiện lắm không? Cần vá» nhà mặc veston thắt cà - vạt không?
Nhã Tịnh tròn mắt:
- Sao anh không noà là phải mặc lễ phục áo đuôi tôm, đội mũ nỉ cao, cặp thêm chiếc ba toong nữa cho đủ bộ?
- Ä‚n mặc gì lạ váºá»·
- Váºy má»›i giống mấy nhà ảo thuáºt chứ?
- Em định noà gì anh không hiểụ
- Thì anh là m ảo thuáºt nên anh đã thay đổi cuá»™c Ä‘á»i em, anh cÅ©ng đã là m cho dá»i em trở nên giá trị hÆ¡n, vì em đã kéo daì được tuổi thá» của ná»™i, phải không?
Hoà n noà không biết tháºt hay đùa:
- Còn nữa chứ, em đã cứu vá»›t cuá»™c Ä‘á»i anh. Em biết không Nhã Tịnh, anh chỉ là má»™t ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng. má»™t hôm anh Ä‘i dạo, anh bÆ°á»›c tá»›i cầu Thiên Kiá»u, anh bá»—ng thấy má»™t cô gaÃ, đứng dÆ°á»›i nắng mặt trá»á»‹ Từ đó anh thấy mình thay đổi hẳn. Nhã Tịnh, đối vá»›i em, anh thấy có dấu vết của định mệnh trong ấỵ
Nhã Tịnh xúc Ä‘á»™ng vô cùng. Hôm ấy cả hai vá» nhà Nhã Tịnh Ông SÄ© Äạt có mặt ở nhà . Ông sung sÆ°á»›ng vô cùng, vá»›i bao nhiêu tình cảm phức tạp, đón Hoà n và Nhã Tịnh. Nắm lấy tay Nhã Tịnh, ông vừa ngắm nghÃa con vừa noÃ:
- Con có vẻ tÆ°Æ¡i tắn hẳn lên. Mấy hôm trÆ°á»›c cô Lan có goị Ä‘iện thoại đến đây noà là con bệnh, là m cha lo quá. Bây giá» con khá»e rồi phải không?
Rồi ông liếc nhanh vá» phÃa Hoà n và hoỉ tiếp con:
- Nhà há» Tang, há» cÅ©ng không có gì pháºt lòng chứ? Caà tÃnh ngang bÆ°á»›ng của con nhiá»u lúc là m cha không yên tâm, cha sợ con là m há» nhức đầụ
Nhã Tịnh vừa cÆ°á»i vừa nhìn Hoà n:
- HỠđã bị nhức đầu quá rồi đó chứ. Anh Hoà n nà y, quý vị có bực mình với tôi không? Hay là haì lòng?
- Ãó là điá»u anh định hoỉ đâỵ
Hoà n noà vá»›i ông Äạt:
- Bác ạ, cháu đang muốn là m Nhã Tịnh haì lòng.
Nhã Tịnh vội xoay nhanh đỠtaì:
- Cha ơỉ Thế Man Như đâu rồỉ Con muốn noà đến má nhỠcon đó.
Ông SÄ© Äạt có vẻ bối rốị Ông chÆ°a kịp noà thì cá»a phòng xịch mở. Man NhÆ° vá»›i maà tóc rối, nặng ná» bÆ°á»›c rạ Nhã Tịnh tròn mắt, không tin và o mắt mình. Man NhÆ° vá»›i chiếc bụng lùm lùm Ä‘ang bÆ°á»›c tớị Nhã Tịnh quay sang nhìn cha, không biết vui hay buồn.
- Xin chúc mừng chạ
Man Như có vẻ ngượng ngùng. Nhìn Hoà n rồi nhìn Nhã Tịnh. Nhã Tịnh tỉnh táo hẳn, nà ng bước tới nắm lấy tay Man Như.
- á»’ mừng quá, vui quá. Tôi sắp có em rồị Nhá»› sinh cho cha tôi má»™t đứa em trai nhé. Tuy không noà ra, nhÆ°ng tôi biết cha tôi rất thÃch có con traị
Man Nhu đỠmặt:
- Ãiá»u đó là m sao biết được.
- CÅ©ng không có gì phải lo, nếu là con gaà thì lần sau cÅ©ng được. Dù sao Tôi cÅ©ng sẽ có má»™t đứa em chung giòng máu, váºy là tốt, phải không dì?
Man Nhu chỉ đứng yên, ngượng ngùng. Ông SÄ© Äạt thì có vẻ vui trÆ°á»›c sá»± là m là nh nhau giữa 2 ngÆ°á»á»‹ Ông cÅ©ng nhìn thấy trong ánh mắt Nhã Tịnh trà n ngáºp tình yêụ Thế là ông kéo Nhã Tịnh sang má»™t bên há»i:
- Con có chuyện gì cần noà với cha không?
Nhã Tịnh giả vá» ngây thÆ¡, lắc đầu, ông SÄ© Äạt vá»— nhẹ vai Nhã Tịnh noÃ:
- Thôi con đừng dấu cha nữạ Cha dám chắc với con, là gã thanh niên ngoà i kia không hỠxem con là em gaà hắn đâụ
Nhã Tịnh cÆ°á»i ngẩng lên nhìn cha, tháºt thà :
- Cha biết không chỉ trong ná»a năm, con đã quen rất nhiá»u ngÆ°á»i vá»›i những bản tÃnh khác nhaụ Vì váºy con cÅ©ng đã đổi khác.
Nhã Tịnh chợt nhớ tới Hao Nhiên, hoỉ cha:
- Cha ạ, nếu bây giá» con lấy má»™t ngÆ°á»i chồng, mà anh ta là con của kẻ giết ngÆ°á»i, thì cha có giáºt mình không?
Ông SÄ© Äạt nhìn con
- Con noà tháºt đấy chứ?
- Vâng.
Ông suy nghĩ một chút
- Là m con của má»™t kẻ giết ngÆ°á»i cÅ©ng không phải là má»™t caà tộị Tá»™i ai là m, ngÆ°á»i ấy chịu, còn nếu cáºu ấy là má»™t thanh niên Æ°u tú, có tÆ°Æ¡ng lai, thì con có quyá»n lấy cÅ©ng được, không sao cả, miá»…n là con vá»›i cáºu ấy hiểu nhau và thông cảm cho nhaụ
Ông SÄ© Äạt chăm chú nhìn con
- Có nghÄ©a là con không chá»n ngÆ°á»i đứng ngoà i kiả Con định lấy con kẻ giết ngÆ°á»i Æ°?
Nhã Tịnh có vẻ suy nghĩ:
- Suýt má»™t tà nữa thôi! Anh ấy là má»™t thanh niên tốt, cha ạ Suýt tà là con đã yêu anh ấỵ Noà rõ hÆ¡n là hình nhÆ° con đã yêu, nhÆ°ng anh ấy không cần con. Anh ấy yêu tá»± do hÆ¡n yêu phụ nữ. Con ngÆ°á»i cô Ä‘Æ¡n đó cÅ©ng là má»™t ngÆ°á»i taì năng.
Rồi Nhã Tịnh nhìn lên vá»›i nụ cÆ°á»i Ä‘iá»m đạm
- Con ngÆ°á»i vì được yêu mà yêu, cần thiết mà yêụ Không có má»™t ngÆ°á»i con gaà nà o thÃch được là mối rà ng buá»™c hay gánh nặng cho ngÆ°á»i khác. Tình yêu là chuyện của 2 phÃa, phải có sá»± cảm thông, thu hút, yêu quý lẫn nhaụ Phải cần đến má»™t thá»i gian tháºt daì, con má»›i ý thức được Ä‘iá»u đó. Sá»± tôn sùng, baà phục hay thÆ°Æ¡ng hại, Ä‘á»u không phải là tình yêụ Tiểu thuyết viết vá» tình yêu khác vá»›i thá»±c tế. Vì rõ rà ng, tình yêu bao gio8` cÅ©ng Ãch ká»·, là má»™t sá»± chiếm hữu của nhau, lo lắng và quý trá»ng nhaụ Trong tình yêu hai ngÆ°á»i là má»™t. Vì váºy, ngÆ°á»i xÆ°a má»›i noà 'má»™t ngà y không gặp nhau daì nhÆ° xa cách 3 năm', chỉ là lá»i tá»± an ủi khi vì má»™t lý do nà o đó phải xa nhau thôị Vì nếu gá»i là yêu nhau mà không cần phải cáºn há» nhau thì hôn nhân là m gì?
Ông Lục SÄ© Äạt Ä‘Æ°a tay vuốt tóc con gaÃ, ông noÃ:
- Nhã Tịnh, con đã trưởng thà nh.
Nhã Tịnh nhìn cha noÃ:
- Ãể trưởng thà nh, con đã phải trả giá đấỵ Có má»™t lúc con Ä‘au khổ khôn cùng, con tưởng nhÆ° mình bị hẩt huỉ, xua Ä‘uổị Và con cứ tưởng là không thể vượt qua được.
Nhã Tịnh noÃ, trong đầu nà ng lúc nà y hiện lên hình ảnh Hạo Nhiên vác Ä‘Ã n trên vai Ä‘i thẳng mà không quay mặt lại
- Con đã đau khổ vì anh chà ng con của kẻ giết
ngÆ°á»i đó Æ°?
- Vâng, nhÆ°ng rồi sau đó suy nghÄ© kỹ lại, con thấy hắn không há» yêu ai cả, hắn táºp trung hÆ°á»›ng vá» tÆ°Æ¡ng laị Có thể hắn đã từng mến con, thÃch con. NhÆ°ng đó chÆ°a phải là yêụ Hắn không dám yêu, dù ngÆ°á»i đó là Tang Tang hay Nhã Tịnh.
Nhã Tịnh cÆ°á»i mắt long lanh
- Con nghĩ với sự cương quyết đó, anh ta sẽ thà nh công.
Ông Lục SÄ© Äạt noÃ:
- Cha cÅ©ng tin nhÆ° váºá»µ NhÆ°ng tại sao con lại noà nhiá»u quá vá» ngÆ°á»i con trai của kẻ giết ngÆ°á»i, còn gã thanh niên ngoaì kia thì saá»
Nhã Tịnh thở daì, đôi mắt lại mơ mộng:
- Anh Hoà n đấy à ? Con không biết phải noà sao vá» anh ấỵ Vì con thấy ngôn ngữ con thiếu từ diá»…n đạt, con chỉ cảm nháºn và xẻ chia cùng anh ấy bằng tâm linh thôị
- Tháºt váºy sao con?
- Dạ.
- Con cảm nháºn bằng cách nà á»
Nhã Tịnh ngồi yên, mắt long lanh, thaà độ có vẻ mãn nguyện và hạnh phúc. Ông Lục SÄ© Äạt hiểu ngay là con gaà đang yêụ Tình yêu Ä‘ang trà n ngáºp trong traà tim của nó. NhÆ° váºy là không cần phải giải thÃch gì hết. Ông cảm thấy vui lây vá»›i niá»m vui của con.
Ông đặt tay lên vai con gaà hoỉ:
- Thế hắn có biết là con đang yêu hắn không?
Nhã Tịnh noÃ:
- Không, chỉ cha biết thôị TrÆ°á»›c mặt anh ấy, con lúc nà o cÅ©ng có vẻ ngang bÆ°á»›ng, phá»›t lá». Vả lại, chỉ mấy hôm gần đây con má»›i hiểu được Ä‘iá»u đó.
Ông SÄ© Äạt cÆ°á»i búng nhẹ lên mÅ©i con:
- Theo cha thì con có thú thÃch hà nh hạ ngÆ°á»i khác, đúng không?
Nhã Tịnh cÆ°á»i chồm tá»›i hôn lên mặt cha:
- Con cũng không biết
- Bây giá» cha má»›i thấy, cha tháºt là đáng yêụ
- Cha thấy đó, con đã Ä‘em hết chuyện bà máºt của mình noà cho cha nghẹ Cha biết không? Theo taì liệu Ä‘iá»u tra má»›i đây của các nhà tâm lý há»c, thì con caà thÃch Ä‘em chuyện riêng của mình ra tâm sá»± vá»›i bạn bè hÆ¡n là kể cho cha mẹ nghẹ
Nhã Tịnh ngÆ°ng má»™t chút rồi noÃ:
- Con muốn xin lá»—i cha vá» chuyện hôm trÆ°á»›c, con nghÄ© là chuyện cha cÆ°á»›i Man Nhụ Xin lá»—i cha cho phép con gá»i tên nhÆ° váºy, vì dù sao Man NhÆ° cÅ©ng còn quá trẻ. Con phải phục chạ Rõ là cha có rất nhiá»u can đảm, cha má»›i cÆ°á»›i Man NhÆ°, vì phải đối phó vá»›i dÆ° luáºn xã há»™i, vá»›i cha mẹ của Man NhÆ°.
Ông Lục SÄ© Äạt chỉ ngồi cÆ°á»i, trong khi Nhã Tịnh tiếp:
- Sá»± can đảm của cha, khiến con kÃnh yêu cha nhiá»u hÆ¡n. cha yêu Man NhÆ° và đã là m tất cả vì nà ng. Thế má»›i gá»i là tình yêu chứ.
Lúc Nhã Tịnh và Hoà n ra khá»i nhà há» Lục, trá»i đã sụp tốị Mặt trá»i lặn, vừa tròn vừa to nhuá»™m Ä‘á» cả má»™t góc phố. Nhã Tịnh ngồi bên cạnh Hoà n trong xe mà lòng trà n ngáºp niá»m vuị Nhã Tịnh luôn mồm hát khe khẽ đến đô. Hoà n phải ngạc nhiên. Là m sao Nhã Tịnh lại vui thế? Cuối cùng không chịu được Hoà n hoỉ:
- Em noà gì vá»›i cha suốt buổi thế? Là m anh ngồi đợi lâu quá trá»á»‹
- Tháºt váºy Æ°? Anh muốn biết à ?
- Muốn chứ
- NhÆ°ng anh dám nghe không? Äừng hối háºn nhé
- Cứ noà đi đừng dá»a mãi nhÆ° váºá»µ
Nhã Tịnh đáp tỉnh bơ:
- Em đã há»i Cha vá» chuyện hôn nhân của em.
'Két.' Chiếc xe thắng gấp, Nhã Tịnh vỗ vai Hoà n:
- Anh laà xe cẩn tháºn má»™t tà chứ.
- Thế cha em noà saá»
- Ãúng ra anh nên hoỉ là em đã noà gì vá»›i cha
chứ?
- Thôi được , váºy em noà gì nà á»
- Em noà là ?
Nhã Tịnh cố tình kéo daì, mắt lÆ¡ Ä‘á»…nh nhìn ra ngoaì khung kÃnh:
- Nếu con lấy má»™t ngÆ°á»o chồng là con của kẻ giết ngÆ°á»i thì cha có giáºt mình không?
Chiếc xe trượt khoỉ Ä‘Æ°á»ng lá»™, suýt tà đâm và o gốc cây tá» Nhi Hoà n phải trả hết tay laà má»›i tránh được tai nạn, chà ng dừng gấp xe lại, tắt máỵ Nhã Tịnh Ä‘Æ°a tay lên cháºn ngá»±c, trợn mắt:
- Ãã bảo anh là laà xe cẩn tháºn kia mÃ
Hoà n trừng mắt nhìn Nhã Tịnh:
- Em noà dối, không bao giá» em dám noà vá»›i cha em Ä‘iá»u đó.
Nhã Tịnh Ä‘Æ°a tay lên trá»i:
- Em thỠđấy, nếu em không hoỉ váºy cho xe đụng em đị
Mặt Hoà n sa sầm hẳn:
- Thế cha em trả lá»i ra saá»
- Cha em noà là m con của má»™t kẻ giết ngÆ°á»i không phải là có lỗị Nếu anh ấy giá»i hÆ¡n ngÆ°á»i, lại có tÆ°Æ¡ng lai thì con vẫn có thể lấy được.
Nhã Tịnh quay sang nhìn Hoà n:
- Anh thấy đó cha em là má»™t ngÆ°á»i hiểu biết ra saỠÔng ấy không giống nhÆ° ngÆ°á»i nhà của anh, lúc nà o cÅ©ng nghiên cứu lý lịch trÆ°á»›c khi quyết định. Hoà n nắm chặt tay laÃ, nhìn Nhã Tịnh vá»›i đôi mắt thăm dò:
- Em có noà dối không?
- Em đã bảo là em noà tháºt cÆ¡ mà . Em và cha noà rất nhiá»u vá» Hạo Nhiên. Em cÅ©ng cho cha biết tình cảm của em đối vá»›i anh ấỵ Em nghÄ© những Ä‘iá»u nà y không nhất thiết phải kể lại cho anh nghẹ Cuối cùng em đã noà vá»›i cha, là em tin chắc Hạo Nhiên sẽ thà nh công.
Hoà n báºm môi, không khà nhÆ° lắng xuống. Mặt trá»i biến mất ở chân trá»i, chỉ còn lại má»™t Ãt ráng chiá»á»¥ Äá»™t nhiên Hoà n cho xe nổ máỵ Chà ng luì xe tháºt nhanh, Nhã Tịnh phải hét lên:
- Ngừng xe lại! Em chưa noà hết kia mà .
- Nhưng bây giỠanh không muốn nghe nữạ
- Không được, anh phải nghe hết rồi mới cho xe chạỵ
Hoà n ngừng xe lại, quay sang Nhã Tịnh:
- Noà gì noà đi! Em là m anh mệt quá.
GÆ°Æ¡ng mặt chà ng rất khó coị Nhã Tịnh biết không thể đùa nữa, không thể tà n nhẫn vá»›i ngÆ°á»i đáng yêu nhÆ° Hoà n. Äúng nhÆ° Ä‘iá»u cha noÃ, mình đúng là loại ngÆ°á»i thÃch đùa dai, thÃch hà nh hạ ngÆ°á»i khác.
- Ãó là câu chuyện mà hai cha con em ngồi noà chuyện vá»›i nhau Ä‘Ã ng hoà ng. Anh có tin nhÆ° váºy không? Noà đúng hÆ¡n, em đã noà nhiá»u và cha chỉ lắng nghẹ Sau khi noà hết chuyện của Hạo Nhiên, cha hoỉ em: Anh là ngÆ°á»i thể nà ỠEm noà cho ông ấy biết: Anh là con ngÆ°á»i khó có thể hình dung bằng lá»i noà chỉ có thể cảm nháºn bằng tâm linh. Nhã Tịnh đặt tay lên vai của Hoà n, nhá» nhẹ - Anh Hoà n, đôi lúc em rất hồ đồ, em không hiểu được tình cảm của chúng mình, nhÆ°ng rồi có má»™t khoảng thá»i gian trống em đã suy nghÄ© và phân tÃch. Lúc đầu caà gì đó kéo em đến vá»›i biệt thÆ°. VÆ°á»n Dâụ Äó là anh. Có lẽ em chÆ°a cho anh biết, là em đã bị anh lôi cuốn thế nà o phải không?
Hoà n nhÆ° nÃn thở, mắt chăm chăm nhìn Nhã Tịnh, chà ng không dám tin những gì vừa nghe thấỵ
- Nhã Tịnh, ý em muốn noà là ?
Nhã Tịnh kêu lên
- Ông điên ơi! Ông không biết là em đã yêu anh. Và Hoà n ngồi yên bất động, rồi bất ngỠchà ng nhoaì tới kéo Nhã Tịnh và o lòng hôn nhanh lên mắt, lên môi, lên miệng nà ng.
Nhã Tịnh hốt hoảng, noà to:
- Ãừng anh, ngÆ°á»i ta bên ngoaì Ä‘ang nhìn và o kìạ Giữa thanh thiên bạch nháºt anh là m váºy, kỳ quá.
Hoà n hôn mạnh lên môi Nhã Tịnh:
- Mặc há» NgÆ°á»i ta yêu nhau mà cÅ©ng nhìn, cứ để há» nhìn đị
Hoà n lại kéo Nhã Tịnh và o lòng ôm chặt lấy, và một nụ hôn kéo daì tưởng chừng không thể dứt được.
Äêm Noel đã đến!
Ở nhà há» Tang, đêm Noel có caà vui riêng của nó. Cây thông đặt giữa phòng khách được trang trà rất đẹp mắt. Những sợi dây kim tuyến, những traà cầu nhỠđủ mà u vá»›i những chiếc bóng đèn xinh xinh treo đầy trên cây, bên cạnh Ä‘á» là những món quà được goà trong giấy hoa đẹp mắt. Bà cụ, cô Lan, vú Kỹ, Khải, Hoà n, Nghi Quyên, Nhã Tịnh, má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u có mặt đông đủ. Giá» phút mở quà đã đến, bà cụ giống nhÆ° đứa trẻ thÆ¡, món quà nà o được mở ra, bà đá»u reo lên trầm trồ. Ai ai cÅ©ng vui vẻ vá»›i món quà mình có được. Bà cụ choà ng chiếc khăn quà ng cổ của Nhã Tịnh biếu cho, mang đôi haì ngá»c của cô Lan tặng, chiếc áo của vú Kỹ, chiếc khăn của Khaỉ, đôi haì thêu của Nghi Quyên, và đôi xuyến của Hoà n. Bà xúng xÃnh trong bá»™ đồ má»›i, bà đi tá»›i, Ä‘i lui vá»›i nụ cÆ°á»i, miệng ca ngợi không ngá»›t lá»á»‹ Nhã Tịnh ôm lấy bà cụ nÅ©ng nịu:
- Nội ơi! Hôm nay trông nội giống như mấy bà già boà toán ngoaì phố.
- Còn thiếu, phaỉ tìm cho nội một chiếc cầu thủy tinh nữa mới được.
Hoà n hét to lên. Bà cụ cÆ°á»i ra nÆ°á»›c mắt, bà vuốt ve maà tóc của Nhã Tịnh.
- Tụi con tưởng nội không biết boà quẻ ư?
Nhã Tịnh cÆ°á»i noÃ:
- Không tin đâụ
Bà cụ nâng cằm của Nhã Tịnh lên, giả vá» ngắm nghÃa:
- Không tin hÆ¡? Äể ná»™i boà cho xem nhé. Thế nà y nhé, sang năm nhà chúng ta sẽ có má»™t đám cướị Nghi Quyên và Khải chắc chắn sẽ lấy nhaụ Äám cÆ°á»›i gần ká» rồi đấy, nhÆ°ng nhìn đôi mà y của con, ná»™i cÅ©ng thấy con sắp có tin vuị
Nhã Tịnh giáºt mình kêu lên:
- Ná»™i lại phá con nữa rồị Theo thông lệ, ngÆ°á»i ta tổ chức đám cÆ°á»›i cho ngÆ°á»i lá»›n xong, má»›i tá»›i ngÆ°á»i nhá». ChÆ°a gì hết mà , vả lại, con không lấy chồng đâu, con ở vá»›i ná»™i à . Trừ trÆ°á»ng hợp ná»™i cÅ©ng Ä‘i lấy chồng vá»›i con.
- Nghe caà con điên nó phát biểu kìạ
Bà cụ vừa cÆ°á»i vừa noÃ, bà ôm lấy Nhã Tịnh nhÆ° ôm lấy má»™t con búp bê. Ná»™i má»›i đúng là bà già tốt phÆ°á»›c. NhÆ°ng sao hôm nay tụi con không Ä‘i chÆ¡i Ä‘i, Ä‘i nhảy ngu- gu đó.
Nghi Quyên ngạc nhiên:
- Nội cũng biết điệu vũ đó nữa à ?
- Ná»™i thì không biết, nhÆ°ng hôm trÆ°á»›c coi truyá»n hình dÆ°á»ng nhÆ° có thấy quạ Nhi Hoà n nghe noà con sắp là m má»™t chÆ°Æ¡ng trình ca nhạc phải không? Ná»™i thấy con nên chá»n Ä‘iệu vÅ© nà y, thấy mấy cô cáºu giáºt tay, giáºt chân coi cÅ©ng hấp dẫn lắm.
Cả nhà cùng cÆ°á»á»‹ Nhã Tịnh chuà đầu và o bụng bà cụ cÆ°á»i ngặt nghẽo, khiến bà cụ phải hét lên:
- Cháu điên, bây giỠcháu đã biến thà nh kẹo mạch nha rồi ư? Nội thấy cháu cà ng ngà y cà ng nhỠđi chứ không lớn nổị
Trong tiếng cÆ°á»i của má»i ngÆ°á»i, bà cụ Ä‘á» nghị:
- Ở đây có ai biết nhảy, nhảy gì cũng được, ra nhảy cho nội xem đị
Nhã Tịnh xung phong ngay
- Con biết nhảy nè.
Và nà ng quay sang Khải và noà lớn:
- Anh cả cho nhạc trỗi lên đị
Khải vá»™i vã chá»n má»™t Ä‘Ä©a nhạc disco đặt và o máỵ Láºp tức những âm thanh có tiết tấu nhanh và kÃch Ä‘á»™ng vang lên đầy phòng khách. Không khà trẻ trung, vui tÆ°Æ¡i và nhá»™n nhịp hẳn lên. Nhã Tịnh vÆ°Ã nhảy vừa Ä‘i vá» phÃa Hoà n noà lá»›n:
- Sao không ra nhảy vá»›i em? Cả anh cả và Nghi Quyên nữa, mấy ngÆ°á»i chỉ giá»i giả vá», ai lại không biết là quý vị cÅ©ng biết khiêu vÅ©.
Thế là Nhã Tịnh kéo Nghi Quyên, Khaỉ và Hoà n cùng và o tráºn, âm nhạc vá»›i bản chất lôi cuốn của nó, khiến má»i ngÆ°á»i cÅ©ng hòa và o niá»m vuị Bên cạnh đó còn má»™t lý do khác nữa vì moị ngÆ°á»i cÅ©ng biết bà cụ hưởng đêm Noel năm nay, chÆ°a chắc sang năm lại có dịp gặp lại con cháu, nên tất cả Ä‘á»u vui, tất cả Ä‘á»u nhảỵ Äúng ra đó là má»™t cuá»™c biểu diá»…n. má»™t cuá»™c biểu diá»…n tháºt sá»± vá»›i đầy phong cách. Bà cụ nhìn đám trẻ trầm trồ ngẩn ngÆ¡. Nhi Hoà n nhảy vá»›i Nhã Tịnh, chà ng có cảm giác Nhã Tịnh hôm nay tháºt vui, vui đến Ä‘á»™ là m Hoà n phải ngạc nhiên. Chà ng há»i:
- Nhã Tịnh em há»c ở đâu mấy kiểu lạ mắt quá váºá»·
Nhã Tịnh nắm lấy tay Hoà n quay tròn cÆ°á»i noÃ:
- Báºt mà cho anh biết má»™t chuyện nhé. Em tháºt ra không biết nhảy, nhÆ°ng vẫn nhảy đạị Vì em biết ná»™i không thấy được caà sai của em.
Hoà n hiểu ra nhìn Nhã Tịnh cÆ°á»á»‹ Bây giá» thì chà ng má»›i hiểu ra, chứ nãy giá» chà ng cứ thắc mắc, cứ tưởng là Nhã Tịnh đã há»c ở đâu những Ä‘iệu nhảy mớị
Gian phòng ngáºp trong không khà vui vẻ. Bà cụ nhìn đám trẻ không ngá»›t cÆ°á»á»‹ Cô Lan vá»›i vú Kỹ cùng chia xẻ niá»m vuị Những ánh đèn đủ mà u trên cây thông là m cho không khà thêm ấm áp. Cuá»™c vui nà o rồi cÅ©ng dứt. Sau mà n khiêu vÅ© cáºt lá»±c, tay chân rã rá»i, đám trẻ nằm lăn ra đất. Nhã Tịnh kêu kên:
- Tại ná»™i hết đó. Ná»™i bắt chúng con nhảy, là m tụi con má»i tay má»i chân quá.
Bà cụ vui quá, bà gá»i cô Lan rồi vú Kỹ:
- Lan đâu rồi, con mau đỡ Tang Tang dáºá»µ Còn vú Kỹ chúng ta có món chanh muối phải không? Vú Kỹ là m cho má»—i đứa má»™t ly đị Tá»™i nghiệp chúng.
Tối hôm ấy, không hiểu sao lại vui váºá»µ DÄ© nhiên, hôm ấy Nhã Tịnh cÅ©ng nháºn được rất nhiá»u quà . Những món quà vừa dá»… thÆ°Æ¡ng vừa quý. Nà o là bông tai, trân ngá»c caì áỠBà cụ cho Nhã Tịnh sợi dây chuyá»n có mặt chữ Tang. Còn Hoà n? Tặng váºt của Hoà n được goà kÃn trong há»™p giấy niêm phong kỹ. Khi Nhã Tịnh định mở ra, thì Hoà n đã ngăn lại ká» tai nà ng noà nhá»:
- VỠphòng hãy mở rạ
Sau khi vá» phòng riêng, khép cá»a lại, nà ng má»›i trịnh trá»ng khui há»™p. Bên trong chiếc há»™p là má»™t chiếc lá dâu, chiếc lá dâu được là m bằng cẩm thạch, gắn Ä‘Ãnh vá»›i sợi dây chuyá»n và ng. Bên dÆ°á»›i chiếc há»™p là má»™t danh thiếp có hà ng chữ:
'Tặng em một lá dâu tằm
Vá»›i cả tÆ°Æ¡ng lai, và cả cuá»™c Ä‘á»i anh.'
Nhã Tịnh cảm Ä‘á»™ng Ä‘áºy nắp há»™p lại, cất kỹ, xong má»›i trở xuống lầụ Nhìn thấy Hoà n, mặt nà ng hồng lên, nà ng phải chạy vá»™i vá» phÃa bà cụ để che giấu ná»—i thẹn thùng của mình.
Cuá»™c vui kéo daì đến táºn 12 giỠđêm. Bà cụ rung vai có vẻ mệt má»i, bà noà vá»›i Nhã Tịnh:
- Tang Tang, nội mệt quá rồi, con đỡ nội vỠphòng nhé.
- Vâng.
Nhã Tịnh diù bà cụ từng bước từng bước đi lên lầụ
Bà quay lại vá»›i những ngÆ°á»i còn lại:
- Cứ tiếp tục vui nhé, nội vỠphòng nghỉ. Nội mà ngồi lại chỉ cản trở cuộc vui của chúng con thôị
Và o đến phòng, Nhã Tịnh phụ cá»›i hết mấy caà đồ lẩm cẩm trên mình bà cụ, từ nữ trang đến quần áo má»›i được tặng, xong nà ng còn giúp bà cụ lau ngÆ°á»i, rồi Ä‘Æ°a bà cụ lên giÆ°á»ng. Bà cụ không chịu nằm xuống, bà ngồi trên giÆ°á»ng, nắm chặt lấy tay Nhã Tịnh, không cho Nhã Tịnh rá»i Ä‘i:
- Cháu cưng, cháu hãy ngồi xuống đây, nội có chuyện nà y muốn noà với cháụ
Nhã Tịnh hÆ¡i bất ngá», nhÆ°ng cÅ©ng ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh giÆ°á»ng. Bà cụ đặt chiếc gối sau lÆ°ng, ngồi tá»±a và o đấy và không ngừng ngắm Nhã Tịnh. Äôi mắt lem nhem của ná»™i hôm nay nhÆ° rất sáng. Bà nhìn Nhã Tịnh cÆ°á»i, nụ cÆ°á»i tháºt đôn háºá»¥ Bà cụ lên tiếng:
- Nà y con, chúng nó đã tìm được con ở đâu váºá»·
Nhã Tịnh giáºt mình. Nà ng không tin mình vu8`a nghe lá»i bà cụ há»i nhÆ° váºy, nà ng tròn mắt nhìn bà cụ
- Nội ơi, nội noà gì con không hiểụ
Bà cụ vỗ nhẹ vai Nhã Tịnh
- Ná»™i noÃ, nhÆ°ng con phải giữ kÃn bà máºt nhé?
đạ
- Những gì chúng ta noà vá»›i nhau hôm nay, con đừng noà lại cho anh em Khải, Hoà n nghe, cÅ©ng đừng noà cho cả vú Kỹ và cô Lan biết nữạ Bà máºt nà y chỉ có ná»™i và con biết thôi, con chịu không?
đạ con nghẹ
Nhã Tịnh noà mà không hiểu bà cụ định noà gì. Tim nà ng Ä‘áºp mạnh, hồi há»™p chá»
- Tôt', váºy con thỠđị
đạ con xin thá».
- Váºy thì, con nghe ná»™i noà đâỵ Ná»™i biết con không phải là Tang Tang.
Nhã Tịnh giáºt mình, nà ng mở to mắt
- Nộị
Bà cụ kéo nà ng lại gần phÃa mình hÆ¡n, bà n tay vẫn không ngừng vuốt tóc Nhã Tịnh:
- Ãừng sợ con ạ! Ná»™i biết con đã phải khó khăn lắm má»›i đóng đạt vai trò của mình. Ná»™i đã định thôi không noÃ, giả Vá» nhÆ° không biết sá»± tháºt để con tiếp tục diá»…n. NhÆ°ng mà không hiểu sao, Ná»™i có linh tÃnh thấy sợVả lại, ná»™i cÅ©ng có việc cần noà vá»›i con.
Bà cụ nhìn thẳng và o mắt Nhã Tịnh:
- Tên tháºt của con là gì? Con noà cho ná»™i biết đị
- Con? con?
Nhã Tịnh thất bối rối không biết phải noà thế nà á»
nà ng cuà mặt xuống, noà nhá»:
- Con hỠLục, tên là Nhã Tịnh.
- Noà to một chút, nội hơi lảng tai mà .
Nhã Tịnh láºp lại
đạ, Lục Nhã Tịnh. Con tên là Lục Nhã Tịnh.
- Lục Nhã Tịnh à ? Caà tên nghe cũng đẹp đấy chứ.
Nhã Tịnh cố ká»m chế xúc Ä‘á»™ng há»i:
- Nội à . Nội biết con là Tang Tang giả Từ bao gi� Ngay từ đầu hay sau đó?
- Con gạt được ta má»™t thá»i gian daì.
- Có nghĩa là con mới bị lộ không bao lâủ
Bà cụ cÆ°á»i, nụ cÆ°á»i tháºt là phúc háºu:
- Ãể từ từ ná»™i kể cho con nghẹ Ná»™i đã Ä‘oán biết là Tang Tang không còn hiện diện trên cõi Ä‘á»i nà y từ lâu rồị Äoán được trÆ°á»›c ngà y con đến đâỵ Lý do là sao, con biết không? Tang Tang Ä‘i Mỹ không bao lâu, thì 2 anh em Khải và Hoà n lại vá»™i vã sang đấỵ Ná»™i đã thấy rõ phải có chuyện không là nh. Vì khó có lý do gì, để 2 anh em nó cùng lúc bá» hết công việc, để Ä‘i nÆ°á»›c ngoaì vá»™i nhÆ° váºá»µ TÃnh tình Tang Tang ná»™i cÅ©ng biết từ lâu, nó ngang ngạnh lắm caà gì cÅ©ng có thể là m được. 2 anh em Khải và Hoà n từ Mỹ trở vá», nó lại thêu dệt má»™t đống chuyện để gạt nộị Ná»™i cÅ©ng bán tÃnh bán nghị Từ đó thỉnh thoảng Tang Tang chỉ viết thÆ° vá», mà không Ä‘iện thoại Ä‘Æ°á»ng daì nữạ Con thá» nghÄ© xem, Tang Tang là m sao có thể hà nh Ä‘á»™ng lÆ¡ là nhÆ° váºá»· 3 năm daì không má»™t lần gá»i dây noà vá» cho ná»™i!
Nhã Tịnh ngẩn ra nhìn bà cụ Nà ng cảm thấy ngượng ngùng, vừa bối rốị NghÄ© đến 2 anh em Khải, Hoà n rồi tá»›i cô Lan, ai cÅ©ng tÃnh toán chu đáo, váºy mà chỉ có má»™t Ä‘iá»u nà y lại không nghÄ© rạ
Bà cụ tiếp tục noÃ:
- Vả lại, trải qua nhiá»u biến cố quá, nhiá»u cảnh sống chết, Ä‘au khổ, ná»™i trở nên nhạy cảm hÆ¡n nhiá»u ngÆ°á»á»‹ Cháu gaà ạ, ná»™i tuy già nhÆ°ng cÅ©ng không đến ná»—i lẩn nhÆ° chúng cháu nghÄ© đâụ Äó là chÆ°a noà đến sá»± quan hệ huyết thống. Giữa bà và cháu thÆ°á»ng có mối dây tâm linh cá»™t chặt nhaụ má»™t sá»± linh cảm cho thấy Tang Tang không còn nữạ Äi bằng cách nà o thì ná»™i không biết, nhÆ°ng ná»™i chắc nó không còn trên cõi Ä‘á»i nà ỵ Äám trẻ đã cố gắng che dấu không muốn ná»™i buồn, thì ná»™i phải cố gắng giả ngÆ¡, giả Ä‘iếc để khá»i phụ lòng chúng. Dù gì ná»™i cÅ©ng đã quá cao tuổi rồị Chắc chắn ná»™i không thể ở mãi được, má»™t ngà y nà o đó rồi ná»™i cÅ©ng ra đị Ná»™i sẽ gặp Tang Tang ở đó.
- Ná»™i Æ¡i!
Bà cụ cÆ°á»i nắm tay Nhã Tịnh:
- Thôi được. Chúng ta không noà đến những chuyện buồn cÅ©. Äể ná»™i noà tiếp cho con nghe nhé. Khi con bất ngá» xuất hiện trÆ°á»›c mặt ná»™i, quả tháºt con đã là m ná»™i giáºt mình. Con tháºt giống Tang Tang, từ lá»i noÃ, hà nh Ä‘á»™ng đến caà khóc caà cÆ°á»i, đến caà nÅ©ng nịụ á»’! con gaÃ, con quả đã gạt được tạ Lúc đầu ná»™i cÅ©ng tưởng là ná»™i đã lầm. Tang Tang vẫn còn sống, và nó đã trở vá». Ná»™i sung sÆ°á»›ng, đã mừng biết bao, con biết không? Sao con lại giống Tang Tang nhÆ° váºá»· Nhất là lúc con xà và o lòng ná»™i vá»›i những giá»t nÆ°á»›c mắt.
Nhã Tịnh thà nh tháºt:
- Ná»™i Æ¡i, bấy giá» không phải là con đóng kịch. Con vừa trông thấy ná»™i, con đã xúc Ä‘á»™ng, con đã xúc Ä‘á»™ng tháºt sá»±, caà thaà độ nhân từ đôn háºu của ná»™i rất dá»… muỉ lòng. Con không muốn khóc mà nÆ°á»›c mắt con cứ chảy daì. Và con đã khóc.
- Hay lắm.
Bà cụ đưa tay lên vuốt tóc Nhã Tịnh:
- Con là đứa con gaà ngoan, hiá»n, có lòng thÆ°Æ¡ng ngÆ°á»á»‹ Ná»™i biết chỉ có những đứa nhÆ° con má»›i chấp nháºn Ä‘á» nghị tầm báºy nhÆ° váºy của thằng Khải vá»›i thằng Hoà n chứ?
đạ của cô Lan nữa ạ.
- Ồ có cả con Lan điên của ta nữa ư?
Bà cụ thở daì rồi nhìn Nhã Tịnh:
- Hãy chấp nháºn má»™t lá»i yêu cầu của ná»™i, từ đây vá» sau, con nên đối sá» hiếu thảo vá»›i cô Lan má»™t chút. Tá»™i nghiệp nó, nó đã hy sinh suốt Ä‘á»i mình cho giòng há» Tang nà ỵ
- Ná»™i!
- Ãừng noà gì hết, để ná»™i kể tiếp. Con đã gạt ná»™i má»™t thá»i gian cÅ©ng khá lâụ Con khóc, con đã gây nên sá»± sóng gió vá»›i cây Ä‘Ã n guitar, con thá» không hát xÆ°á»›ng gì nữạ Con diá»…n y nhÆ° tháºt, ná»™i đã xúc Ä‘á»™ng tháºt sÆ°. NhÆ°ng sau đó nằm nghÄ©, ná»™i cà ng thấy có vấn Ä‘á», cà ng thắc mắc. NhÆ°ng con giống Tang Tang quá, ngay caà lối sống của con cÅ©ng váºá»µ Rồi có má»™t ngà y, chợt ná»™i phát hiện trong tủ của Khải có má»™t lá thá»± má»™t lá thÆ° nó giả mạo Tang Tang viết thÆ° cho nộị Có lẽ vừa kịp lúc phát hiện ra sá»± có mặt của con, nên nó chÆ°a gởi Ä‘i, cÅ©ng không kịp hủỵ Ná»™i thấy kỳ quá, lại tiếp tục tìm. Kết quả tìm thấy toà n bá»™ giấy tá» vá» Tang Tang. Phần lá»›n viết bắng tiếng Anh, ná»™i phải mang ra bÆ°u Ä‘iện nhá» ngÆ°á»i dịch. Cuối cùng con biết không, ná»™i đã biết hết má»i thứ, Tang Tang đã không còn hiện diện trên cõi Ä‘á»i nà ỵ
Nhã Tịnh nhìn bà cụ nước mắt lưng tròng.
- Con thà nh tháºt xin lá»—i ná»™i, con không hỠác ý trong chuyện lừa dối nà ỵ
Bà cụ vá»™i vã vá»— vá», giống nhÆ° lần đầu tiên gặp Nhã Tịnh, bà còn lấy vạt áo lau nÆ°á»›c mắt cho nà ng.
- Con đừng khóc, con đừng khoc' nữa, con mà khoc' ná»™i sẽ khoc' theo con bây giá».
Nhã Tịnh lau nước mắt ngước lên nhìn bà :
- Vâng, con sẽ không khóc nữa đâu, con muốn hoỉ là lúc ná»™i trá»› vá», ná»™i cÅ©ng không cho ai biết chuyện đó?
- á»’ là m sao ná»™i có thể là m được chuyện đó khi con cháu trong nhà phải bá» phà bao nhiêu sức lá»±c, cố là m vui lòng nộị Noà ra chúng nó sẽ Ä‘au khổ biết chừng nà o, thất vá»ng biết chừng nà o, vả lại bấy giá» ná»™i phải noà là có tâm trạng Ä‘ang vuị Ná»™i đã đóan được chuyện Tang Tang không còn từ lâu, mà đó là sá»± tháºt, không thể nà o đảo ngược được. Còn cháu lại hết lòng hiếu thảo thì tại sao ná»™i không dà nh hết tình cảm còn lại của mình cho những ngÆ°á»i còn sống chứ?
- Vâng con hiểu
- Con nên nhá»› má»™t Ä‘iá»u nà y trong cuá»™c Ä‘á»i không ai không bị mất mát. Hiểu nhÆ° váºy sau nà y con sẽ bá»›t khổ hÆ¡n.
Bà cụ có vẻ khô cổ, Nhã Tịnh vội rót một ly nước đưa cho bà . Hớp xong hai hởp bà lại tiếp:
- Tháºt ra thì cÆ¡ mÆ°u của các con phần lá»›n bị bại lá»™ không phải lá»—i ở con. Caà mà ná»™i nghi ngá» nhất là ơ? Hoà n. Hà nh Ä‘á»™ng của nó tháºt là kỳ cục, lúc nà o cÅ©ng thấy nó chằm chằm nhìn con. Ná»™i đã già rồi, mà con nên nhá»› là cà ng già thì kinh nghiệm ở Ä‘á»i cà ng lá»›n. Hoà n nhÆ° bị mê hoặc mà con có bao giá» nghe chuyện anh ruá»™t mê em gaà không?
Nhã Tịnh đỠmặt:
- Thế đến bao giỠnội mới phát hiện ra con không phải là Tang Tang?
- Lúc đó khoảng tháng 9.
Nhã Tịnh tròn mắt:
- Váºy cÅ©ng khá lâu rồỉ
- Ừ.
Nhã Tịnh chá»›p chá»›p mắt nhìn bà cụ, má»™t thứ tình cảm lạ lùng bao vây lấy nà ng. Thì ra thá»i gian vừa qua nà ng diá»…n kịch, Khải, Hoà n, cô Lan, vú Kỹ Ä‘á»u diá»…n kic.h. váºy mà ngÆ°á»i thà nh công nhất trong vở kịch nà y lại là má»™t khán giả, là bà cụ chứ không phải là nà ng. Bà cụ nhẹ nhà ng lay tay Nhã Tịnh:
- Con sao thế?
- Con nghÄ© con không ngá»? chúng con đã là m trò há», con tháºt là xấu hổ.
- Tại con không biết chứ caà vai lỠkhỠlà vai dễ đóng nhất.
- Váºy tại sao ná»™i lại để yên? Lại để chúng con tiếp tục là m trò há»? tụi con thÃch thú lắm cứ tưởng là mình thà nh công.
Bà cụ nghiêm giá»ng noÃ:
- Cháu ngoan ạ, tại sao ư? Nội đã giả vỠnhư không biết để các con tiếp tục đóng hết mà n kịch, để các con vuị Riêng với con thì nội không muốn giấu nữa, vì nội biết sức của nộị Nội sợ là nếu không noà chuyện đâu đó rõ rà ng với con, nội sẽ không còn cơ hội nữạ
- Ná»™i Æ¡i!
Bà cụ vuốt ve Nhã Tịnh:
- Con đừng noà gì cả, ná»™i biết hết rồi, ngay cả ông bác sÄ© Lý cÅ©ng đứng vá» phÃa tụi con để gạt ná»™i, ná»™i đã tÃnh từng ngà y con ạ
Nhã Tịnh tròn mắt không noà được tiếng nà á»
- Con ngồi yên nghe ná»™i noà nhé, bằng không há» sẽ nghi ngá» vì thấy ná»™i giữ con trong nà y lâu quá. Nghe ná»™i noà nè, con có nhá»› là con đã ngã bệnh má»™t lần tháºt lâu không? CÅ©ng nhÆ° Hoà n có má»™t lần bị đụng xe váºá»· thôi ná»™i không há»i vá» chuyện đó nữa đâu, có Ä‘iá»u lúc con ngã bệnh đó, Hoà n nó gần nhÆ° ngẩn ngẩn ngÆ¡ ngÆ¡, nó cứ ngồi mãi ngoaì cá»a phòng con sầu khổ. Con gaà ná»™i cÅ©ng biết chuyện con gặp Hao Nhiên caà thằng đó nó cÅ©ng có duyên vá»›i nhà há» Tang nà ỵ TrÆ°á»›c kia là Tang Tang rồi bây giá» lại tá»›i con.
Nhã Tịnh ngồi yên không noÃ. Nà ng không biết là có chuyện gì bà cụ còn chÆ°a biết không?
- Con đã biết, Tang Tang là cháu cưng của nội, là nguồn sống của nộị Nó đoì gì được nấỵ Chỉ có một lần nội không đồng ý đó là chuyện nó đoì lấy Vạn Hạo Nhiên.
Bà cụ nhìn thẳng và o mắt Nhã Tịnh:
- Bấy giá» Tang Tang cÅ©ng còn nhá» quá, nó còn chÆ°a hiểu chuyện Ä‘á»á»‹ Còn bây giá», không hiểu sao con cÅ©ng bị lôi cuốn? Con có biết là trÆ°á»›c kia ná»™i cÅ©ng đã có dịp noà chuyện vá»›i mẹ của Hạo Nhiên?
- Thế à ?
- Ná»™i đã noà chuyện vá»›i mẹ của Hạo Nhiên tháºt lâu, ná»™i cÅ©ng đã từng gặp Hạo Nhiên. Phải công nháºn má»™t Ä‘iá»u là nó có vẻ Ä‘Ã n ông, lôi cuốn. Nó có thể là má»™t ngÆ°á»i bạn tốt, nhÆ°ng nó sẽ là má»™t ngÆ°á»i chồng gây nhiá»u Ä‘au khổ cho vÆ¡.
- ?.
- Bởi vì saá» Nó giống nhÆ° má»™t con hạc cô Ä‘Æ¡n nhÆ°ng con hạc kia ở trong bầy gà . Nó đứng trong đám đông bao giá» cÅ©ng nổi báºt. Và mấy cô gaà nho nhá» thì bao giá» cÅ©ng mê caà mã đó. NhÆ°ng con hạc nà y lại không thÃch bị rà ng buá»™t bởi hôn nhân. Nó vẫn biết yêu nhÆ°ng trốn tránh trách nhiệm, trốn tránh sá»± rà ng buá»™c. Vì váºy nó không muốn cÆ°á»›i Tang Tang và ta nghÄ©. Nó cÅ©ng không muốn cÆ°á»›i con.
Bà cụ quay sang Nhã Tịnh:
- Có bao giá» nó ngá» lá»i cầu hôn con không?
Nhã Tịnh lắc đầu:
- Ãó con thấy không, nó là con ngÆ°á»i nhÆ° váºy đó. Tháºt ra, thì ná»™i cÅ©ng thấy nó dá»… thÆ°Æ¡ng. NhÆ°ng nó là con ngá»±a hoang bất trị Ná»™i tin là không có má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà nà o có thể giữ chân nó được. NhÆ°ng bản tÃnh ngang ngạnh đó, lại rất dá»… thu hút phụ nữ. Thôi được rồi, dòng do mãi,
Bà cụ kéo Nhã Tịnh lại gần mình thêm một chút:
- Con đã và o nhà ná»™i, con đã đóng vai cháu, gá»i ná»™i là nộị Con đã là m thằng Hoà n phải ngồi bứt đầu bứt cổ ngoà i cá»a phòng canh cá»a cho con? NhÆ° váºy có nghÄ©a là con đã có duyên vá»›i ngôi nhà há» Tang nà ỵ Hôm nay, ná»™i gá»i con đến đây, chỉ để muốn há»i con má»™t câụ Con có muốn là m dâu nhà há» Tang nà y không?
Nhã Tịnh đỠmặt:
- Ná»™i!
- Con có biết là nội rất sợ không?
- Nội sợ gì?
Bà cụ thà nh tháºt noÃ:
- Van Hao Nhiên. Nội sợ hình ảnh của Vạn Hạo Nhiên ngự trị trong tim con át hẳn hình ảnh thằng Hoà n. Có phải thế không con?
- Ná»™i!
Bà cụ nâng cằm của Nhã Tịnh lên.
- Con tháºt giống Tang Tang.
Nhã Tịnh lắc đầụ
- Ná»™i đừng nghÄ© váºy, con hoà n toà n khác Tang Tang, con không bao giá» là m chuyện ngu xuẩn nhÆ° váºy đâụ
Mắt bà cụ như sáng lên:
- Con có biết là ná»™i rất yêu con không? Ná»™i đã nghÄ© là con sẽ thế chân Tang Tang trong tim nộị Những hôm con bệnh, ná»™i đã lo lắng vô cùng. Cháu cÆ°ng, ná»™i không phô trÆ°Æ¡ng hay thổi phồng cháu của ná»™i đâụ NhÆ°ng con hãy tin nộị Thằng Hoà n nó sẽ là má»™t thằng chồng tốt. Nó là thằng cao ngạo, có cá tÃnh, biết lo cho tÆ°Æ¡ng lai, nó rất kén chá»n. Ná»™i cứ pháºp phồng lo sợ nó sẽ ế vÆ¡. Váºy mà nó gặp con. ChÆ°a bao giá» ná»™i thấy nó mất hồn nhÆ° trong mấy bữa con bệnh. Nó đã yêu con. Và ná»™i mong rằng con sẽ trân trá»ng tình yêu chân thà nh đó.
Nhã Tịnh vẫn chưa hết đỠmặt. Nà ng úp mặt và o lòng bà cụ:
- Ná»™i! Ná»™i yên tâm. Con rất trân trá»ng tình yêu của anh Hoà n.
Cụ bà cÆ°á»i rạng rỡ:
- Có nghÄ©a là con mãi mãi là ngÆ°á»i nhà há» Tang nà y chứ? Ná»™i bây giá» già quá rồi, không dám mong Æ°á»›c gì hÆ¡n. Ná»™i chỉ mong sao con và Hoà n lấy được nhau là ná»™i mãn nguyện.
Nhã Tịnh thẹn thùng, như cánh hoa lựu tháng 5:
- Ná»™i, ná»™i đừng noà váºy, để con noà hết sá»± tháºt cho ná»™i biết nhé. Rõ rà ng là con đã xiêu lòng vá»›i Vạn Hạo Nhiên. NhÆ°ng đó chỉ là má»™t sá»± xiêu lòng nhất thá»á»‹ Con đã nghÄ© kỹ, ngÆ°á»i con yêu là anh Hoà n, chỉ có anh Hoà n thôi, ná»™i yên tâm.
Bà cụ có vẻ vui hẳn:
- Con noà lớn một chút nà ỠCon đừng quên nội hơi lãng tai nhé?
Nhã Tịnh cất cao giá»ng hÆ¡n:
- Ná»™i ạ Con biết rõ là ná»™i rất thÃnh tai, mắt của ná»™i cÅ©ng còn rất sáng. Äầu óc ná»™i cÅ©ng tỉnh táo hÆ¡n ngÆ°á»á»‹ NhÆ°ng mà nếu ná»™i muốn con nhắc lại thì con sẽ nhắc. Ná»™i là ná»™i kÃnh yêu của con. Con xin tuân theo lá»i của ná»™i dạy, con sẽ nháºn lá»i lấy Hoà n, nếu anh ấy muốn. Äược chÆ°a hở nộỉ
Bà cụ cÆ°á»i, má»™t nụ cÆ°á»i rất đôn háºu, hạnh phúc, má»™t nụ cÆ°á»i đẹp nhất mà Nhã Tịnh chỉ thấy trên môi bà ngà y hôm naỵ
Ba ngà y sau, bà cụ qua Ä‘á»i sau má»™t giấc ngủ daì. Bà cụ nằm đó nhÆ° ngÆ°á»i ngủ saỵ
Tang lễ được cỠhà nh, và bà cụ được an táng trên nuà Dương Minh Sơn.
Tất cả đã qua, tất cả đã kết thúc. Cuá»™c Ä‘á»i là nhÆ° váºy, Ä‘á»i nà y sẽ kế tiếp Ä‘á»i khác. Sau lá»… tang trở vá», Nhã Tịnh vá» phòng riêng lấy vali ra, sắp xếp lại quần áỠNà ng mở máy truyá»n hình trong phòng mà không xem, chỉ lo việc của mình. Dù gì, bà cụ cÅ©ng đã qua Ä‘á»i, mà n kịch đã kết thúc, đây là lúc phải trở vá» nhà . Äá»™t nhiên Nhã Tịnh ngừng taỵ Có má»™t caà gì băn khoăn trong lòng nà ng. Vá»› kịch mình diá»…n hay bà cụ diá»…n? Hình nhÆ° cả haị Không phải chỉ cả hai mà là má»i ngÆ°á»á»‹ Khi sinh ra Ä‘á»i là đã có vai trò để diá»…n, và phải đóng trá»n vai trò của mình, đến lúc nhắm mắt buông tay thì coi nhÆ° vai trò má»›i kết thúc. Bà cụ đã đóng vai trò gì? má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà cô Ä‘Æ¡n trong thá»i đại lá»›n! Giống nhÆ° má»™t giá»t nÆ°á»›c trong đại dÆ°Æ¡ng bao lạ Không ai để ý đến sá»± có mặt cÅ©ng nhÆ° sá»± biến mất của nó. Trong cuá»™c sống chúng ta, chuyện đó xảy ra hằng ngà y cÆ¡ mà ?
Nhã Tịnh lắc đầu, đã biết chuyện bà cụ ra Ä‘i là điá»u tất nhiên, váºy mà không là m sao nén được Ä‘au thÆ°Æ¡ng. Bây giá» thì Nhã Tịnh má»›i thấy là , mình đã yêu quý bà cụ mức Ä‘á»™ nà ỠThá»±c ra, thì ngay từ lần đầu tiên gặp, Nhã Tịnh đã cảm thấy mến ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà suốt cuá»™c Ä‘á»i phải đấu tranh vá»›i khổ Ä‘au bất hạnh. má»™t ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà kiên cÆ°á»ng, đứng vững trong má»i hoà n cảnh, dù đấy là điá»u tồi tệ nhất, là táºn cùng của ná»—i Ä‘au thÆ°Æ¡ng? Câu chuyện của bà cụ đã chinh phục Nhã Tịnh từ đầụ Nhã Tịnh yêu, Nhã Tịnh quý bà cụ nhÆ° ngÆ°á»i ruá»™t thịt của mình.
Nhã Tịnh vừa sắp xếp quần áo, vừa lau nÆ°á»›c mắt. Bên dÆ°á»›i lầu còn rất nhiá»u khách. Vợ chồng> bác sÄ© Lý, cha mẹ của Nghi Quyên và bạn bè cÅ© của cha mẹ Khải, Hoà n. Há» Ä‘ang ngồi trong phòng khách chuyện vãn, ôn lại quá khứ, ngợi ca bà lão, ngÆ°á»i Ä‘Ã n bà dÅ©ng cảm đôn háºá»¥ Khải, Hoà n, Nghi Quyên, cô Lan, vú Kỹ, tất cả Ä‘á»u táºp trung ở phòng tiếp khách. Sẽ chẳng ai để ý đến chuyện nà ng rá»i khá»i nÆ¡i đâỵ Má»i ngÆ°á»i chẳng ai quan tâm đến cô gaà nhá» từ Mỹ trở vá»? Ngà y mai, Hoà n có thể rất tá»± nhiên thông báo vá»›i bạn bè vá» chuyện đứa em gaà nhỠđã trở vá» Mỹ tiếp tục há»c. Rồi sau đó, má»i ngÆ°á»i sẽ quên lãng Ä‘i chuyện Tang Tang. Xã há»™i hiện đại nhÆ° váºy đó, con ngÆ°á»i ai cÅ©ng sống khá vá»™i vã. Ai cÅ©ng có caà vui caà buồn riêng của mình. Không rảnh đâu mà để ý đến chuyện ngÆ°á»i khác? Tang Tang cÅ©ng chỉ là má»™t giá»t nÆ°á»›c mắt ngoà i biển khÆ¡i thôị Nhã Tịnh lau mắt, suy nghÄ©. Bà cụ rõ kiên cÆ°á»ng? Tang Tang? Rõ rà ng Tang Tang chỉ là má»™t món hà ng mạo hóả váºy mà để cho cô Lan, Khải, Hoà n và vú Kỹ vui, bà đã nén ná»—i khổ Ä‘au trong lòng, để má»i ngÆ°á»i tiếp tục diá»…n kịch, để má»i ngÆ°á»i yên tâm vui vẻ? Ngay cả lúc biết Nhã Tịnh là đứa cháu giả, bà vẫn hết lòng thÆ°Æ¡ng yêu quý mến. Khi Nhã Tịnh ngã bệnh, bà vẫn thức suốt đêm canh chừng nhÆ° canh chừng đứa cháu cÆ°ng ruá»™t rà của mình.
Bà cụ, không! Nội ơi! Nội!
Nhã Tịnh gá»i thầm trong lòng và quay nhìn ra khung cá»áº¡
Khung trá»i mây trắng, rừng cây, bá» hồ' có má»™t là n khoà từ nhà ai Ä‘ang tá»a lên má» má» nhÆ° má»™t mà n ảo ảnh. Ná»™i Æ¡i! Nếu ná»™i có linh thiêng, ở trên trá»i cao, ná»™i sẽ thấy rằng giá» phút nà y ngÆ°á»i nhá»› ná»™i nhất, yêu ná»™i nhất là đứa con gaà muá»™n mà ng, đã đến nhà há» Tang sáu tháng qua đó ná»™i!
Có tiếng gõ cốc cốc, Nhã Tịnh chÆ°a kịp lên tiếng thì cá»a đã mở. Hoà n Ä‘ang bÆ°á»›c và o, vừa Ä‘i vừa noÃ:
- Anh để ý thấy em lên lầu nên ...
Äá»™t nhiên chà ng ngÆ°ng bặt, ngẩng lên nhìn chiếc vali trên giÆ°á»ng vá»›i đống quần áo sắp sẵn.
- Em đang là m gì thế?
- Mà n kịch đã vãn, khách đã vỠhết, thì diễn viên cũng phải sắp xếp xiêm y chứ?
Nhã Tịnh noà mà vẫn buồn. Nà ng nghÄ© tá»›i bà cụ, đến caà đêm Noel vừa quạ Má»i ngÆ°á»i khiêu vÅ©, bà cụ cÆ°á»i ra nÆ°á»›c mắt. Má»i ngÆ°á»i đã là m bà cụ vui hay bà cụ đã khiến má»i ngÆ°á»i vuỉ
Nhi Hoà n bÆ°á»›c tá»›i, đóng sáºp vali lạị
- Em có Ä‘iên không? Äây là nhà của em, em còn định Ä‘i đâu nữa chứ?
Nhã Tịnh ngước lên:
- Không phải, em cần phải vỠnhà với chạ
Hoà n nhìn Nhã Tịnh:
- NhÆ°ng em còn trở lại đây, phải không? Bây giá» cÅ©ng phải tiến hà nh nhanh, bằng không cÅ©ng phải chịu tang ba năm, sau đó má»›i được là m lá»… cướị Anh cả và Nghi Quyên cÅ©ng thế. Má»i chuyện đã bà n tÃnh vá»›i cha mẹ Nghi Quyên rồị Còn chuyện chúng mình anh nghÄ© cÅ©ng phải tốc chiến tốc thắng váºá»µ
- Có thể nà o thì em cũng cần vỠnhà cha em trươc?.
Hoà n bÆ°á»›c tá»›i, nhìn thấy những giá»t nÆ°á»›c mắt long lanh trên má Nhã Tịnh:
- Em lại khóc phải không? Hôm nay em đã khóc nhiá»u hÆ¡n ai hết.
Hoà n đưa tay lên lau mắt cho Nhã Tịnh. Nhã Tịnh úp mặt và o ngực Hoà n, nước mắt lại chảy ra:
- TÃnh em nhÆ° váºy, rất dá»… khóc. Anh Hoà n, ná»™i quả tháºt là ngÆ°á»i vÄ© đại phải không anh?
- Ãừng khóc nữạ Tụi anh biết chứ, tụi anh biết Ä‘iá»u đó từ lâu lắm rồi, nếu không thì đã không có mà n kịch của em.
Hoà n nâng cằm Nhã Tịnh lên, nhìn sâu và o mắt nà ng noÃ:
- Nhã Tịnh, em có tin là Má»i việc Ä‘á»u có sá»± sắp xếp của định mệnh không? Chúng ta gặp nhau, yêu nhau, Ä‘á»u bắt đầu từ chuyện của nộỉ noà ngược lại ná»™i là ông tÆ¡ bà nguyệt, cho tình yêu của 2 đứa mình.
Nhã Tịnh noà nhá»:
- Có thể nhÆ° váºy, nhÆ°ng tại sao lại cho 2 đứa mình?
- Em noà gì thế?
Nhã Tịnh vội đáp:
- Không gì cả. Em Ä‘ang nghÄ© vá» nộị Em nhá»› những tiếng gá»i, cháu yêu, cháu cÆ°ng của ná»™i dà nh cho em mà đau lòng quá.
- Nhã Tịnh!
Hoà n vừa thẩy thương, vừa thẩy tội cho Nhã Tịnh vô cùng.
Và giữa caà khung cảnh buồn phiá»n cần an ủi đó, hỠđã ôm nhau hôn, má»™t nụ hôn vá»›i bao nhiêu tình cảm lẫn lá»™n, Ä‘au xót, yêu thÆ°Æ¡ng, dâng hiến. Phải từ sâu trong tâm cang, Nhã Tịnh đã nghÄ© thế. Vì ná»™i, vì lá»i hứa vá»›i ná»™i, chắc chắn, trên trá»i cao ngó xuống, ná»™i nhìn 2 đứa hẳn cÆ°á»i và mãn nguyện.
Cá»a phòng Ä‘á»™t ngá»™t bị mở ra, Nghi Quyên vừa bÆ°á»›c và o noÃ:
- Tang Tang, cô có đồng ý là m dâu phụ cho tôi
không?
Vừa noà tới đó Nghi Quyên đã ngưng lại, há hốc miệng.
Cảnh trÆ°á»›c mắt sao kỳ váºá»· Há» là hai anh em ruá»™t cÆ¡ mà ? Hoà n và Nhã Tịnh đã buông nhau rạ NhÆ°ng Nghi Quyên đã trông thấy, nà ng vừa bÆ°á»›c luì vừa lẩm bẩm:
- Kỳ lạ, tôi đã thấy kỳ lạ ngay từ đầủ Sao há» lại là m nhÆ° váºy được? Há» Ä‘iên Æ°?
Và Nghi Quyên vụt bỠchạy xuống lầụ Nhã Tịnh hoà n hồn vội bảo Hoà n:
- Anh Hoà n, anh còn chỠgì mà không chạy theo kéo chị ấy lại, không khéo hỠtưởng mình điên, 2 anh em ruột mà lạị..
Nhưng trễ rồi, hỠđã nghe thấy tiếng Nghi Quyên nói to với Khải:
- Anh Khải, em không thể chịu được, anh lên xem Hoà n và Tang Tang kìạ..HỠđang ...HỠđang hôn nhau như đôi tình nhân kia kìạ
Nguy rồi! Nghi Quyên đã hiểu lầm. Hoà n vá»™i vã kéo Nhã Tịnh chạy ra cá»a, đứng ở chân cầu thang, chà ng nhìn xuống phòng khách, trịnh trá»ng tuyên bố vá»›i má»i ngÆ°á»i Ä‘ang có mặt ở dÆ°á»›i:
- Xin trân trá»ng giá»›i thiệu quý vị, đây không fải là Tang Tang. Tang Tang em gái tôi đã qua Ä‘á»i ba năm trÆ°á»›c. Äây là Lục Nhã Tịnh, cô ấy rất giống Tang Tang, nên được chúng tôi má»i vỠđóng vai Tang Tang, để là m vui lòng nộị..
Trong phòng khách có tiếng ồn à o, kinh ngạc, rồi bà n luáºn sôi nổị..Chỉ có bác sÄ© Lý là ngÆ°á»i hiểu ra sá»›m nhất, ông vá»— tay, cÆ°á»i nói:
- Hèn gì ...
Vợ ông chÆ°a hiểu há»i:
- Hèn gì saá»
- Tôi đã thấy cô ấy khác vá»›i Tang Tang, nhÆ°ng không dám há»á»‹ Vì hiện nay phong trà o sá»a mắt sá»a mÅ©i Ä‘ang thịnh hà nh, tôi thấy cô nà y mÅ©i cao hÆ¡n, cằm nhá»n hÆ¡n ...nghÄ©a là khác hÆ¡n Tang Tang ngà y cÅ© ...Mãi tá»›i lúc cách đây không bao lâu, cô ấy bệnh, bà cụ bảo tôi tiêm thuốc thì má»›i phát hiện ra má»™t Ä‘iá»u là . Cái bá»›t cÅ© sao không thấỷ Tôi bắt đầu nghi ngá» ...không lẽ thẩm mỹ viện bây giá» có cả chuyện tẩy vết bá»›t nữa Æ°? Mà cÅ©ng lạ nếu vết bá»›t kia ở trên mặt cÅ©ng nên tẩy, đằng nà y không phảị..
Bà vợ bác sĩ Lý tằng hắng, rồi nóị
- Cái ông nà y kỳ không, ông già rồi mà ăn nói chẳng giữ ý tứ gì cả, ông không thấy con gái ngÆ°á»i ta Ä‘á» mặt rồi không, cứ nói mãị..
Vú Kỹ che miệng cÆ°á»i, sau đó nhiá»u ngÆ°á»i khác cÆ°á»i theo, Khải và cô Lan cÅ©ng không nÃn được. Cái không khà đau buồn của đám tang đã biến mất. Nhã Tịnh vẫn còn Ä‘á» mặt, thầm nghÄ©, anh em Khải, Hoà n tÃnh toán kỹ nhÆ° váºá»µ Bắt Ä‘á»c gia phả, há»c Ä‘i, há»c nóị..Váºy mà có cái dấu bá»›t ở bên mông lại quên ...Äể ngÆ°á»i ta nghi ngá», để bể việc. Trong câu chuyện ồn à o, cÆ°á»i nóị..Nhã Tịnh đã biến thà nh món hà ng triá»…n lãm. Nhã Tịnh thấy ngượng chÃn ngÆ°á»á»‹ Nà ng vụt chạy lên lầu lẩn trốn. Hoà n chạy theo, nhÆ°ng không quên quay lại dặn dò má»i ngÆ°á»á»‹
- Nà y nhé, tôi vá»›i Lục Nhã Tịnh nay đã Ä‘Ãnh hôn, sẵn má»i quý vị dùng tiệc cÆ°á»›i nhé.
Má»i ngÆ°á»i vá»— taỵ Hôm nay không còn là ngà y tang lá»…, mà là ngà y tuyên bố lá»… cướị NhÆ°ng có lẽ bà cụ cÅ©ng muốn nhÆ° váºá»µ Nhã Tịnh nghÄ© thế nà ng không buồn nữạ Nà ng tin là , ná»™i sẽ không buồn đâụ Nếu thấy được cảnh ồn à o hôm nay hẳn ná»™i sẽ vui lòng ...nhất là vai trò của Nhã Tịnh..Nhã Tịnh cÅ©ng đã nháºp cuá»™c ...Dù có thế nà o thì hình bóng của nà ng cÅ©ng đã in sâu ở từng góc cạnh từng xó xỉnh của ngôi nhà nà ỵ Nhã Tịnh và o đến phòng. Chiếc máy truyá»n hình chÆ°a tắt. Trên mà n ảnh nhá», là má»™t ca sÄ© Ä‘ang hát bà i " Những năm tháng yêu thÆ°Æ¡ng ..." Những năm tháng nhÆ° nÆ°á»›c chảỵ.. Rồi có má»™t ngà y nà o đó ...Cô ca sÄ© kia sẽ già ..già giống nhÆ° nộị Äầu tóc bạc phÆ¡, mặt đầy vết nhăn ...Bấy giá» chỉ còn ký ức vá»›i dÄ© vãng ...Lúc đó ...Cô có còn kiên cÆ°á»ng khoan thai, đầy tình yêu nhÆ° ná»™i không? Từ cô ca sÄ©, Nhã Tịnh lại nghÄ© đến mình, rồi ta sẽ già và ta sẽ không bao giá» quên hình ảnh của ná»™i!
Hoà n cÅ©ng đã bÆ°á»›c và o phòng, chà ng khép cá»a lại để ngăn cách tiếng cÆ°á»ng ồn à o phÃa dướị Chà ng ngồi xuống cạnh Nhã Tịnh, vòng tay qua ôm lấy nà ng:
- Truyá»n hình hôm nay có gì hay đâụ - Äừng ồn, anh!
Nhã Tịnh nói, vì ngay lúc đó trên mà n ảnh nhá» xuất hiện má»™t ngÆ°á»i rất quen. Má»™t ngÆ°á»i đã lâu lắm rồi Nhã Tịnh không gặp.
Vẫn mái tóc bồng, vẫn bá»™ quần áo bạc mà u, vẫn khuôn mặt ngang bÆ°á»›ng ..., vẫn đôi mắt sáng, cô Ä‘á»™c và cao ngạo, hắn đứng đấy vá»›i cây Ä‘Ã n guitar ..."Má»™t chim hạc giữa bầy gà ." Äúng rồi! Vạn Hạo Nhiên!
NgÆ°á»i phụ trách chÆ°Æ¡ng trình Ä‘ang giá»›i thiệu:
- KÃnh thÆ°a quý vị, hôm nay chúng tôi rất hân hạnh giá»›i thiệu quý vị, cây guitar nổi tiếng Vạn Hạo Nhiên. NhÆ° quý vị đã biết, Nhiên vừa sáng tác, vừa biểu diá»…n. Anh là má»™t thiên tà i, má»™t thần tượng hiện nay của giá»›i trẻ, nhạc của anh vừa có âm Ä‘iệu đồng quê dân giả, vừa có chất trẻ trung, tÆ°Æ¡i mát ...
NgÆ°á»i phụ trách chÆ°Æ¡ng trình còn nói nhiá»u thứ nữa, nhÆ°ng Nhã tịnh đã không nghe thấỵ Nà ng chỉ lặng nhìn Vạn Hạo Nhiêụ..Và mà n ảnh đã đổi cảnh ...Nhiên bây giá» Ä‘ang ngồi cạnh chiếc già n tát nÆ°á»›c. Bánh xe Ä‘ang quaỵ Thá»i gian Ä‘ang quaỵ..Äịnh mệnh Ä‘ang quaỵ..Và Nhiên Ä‘ang ngồi đó vá»›i cây Ä‘Ã n. Chung quanh là khói tá»a, khói là m cho hình ảnh Hạo Nhiên nhòa nhạt.
- Xin má»i quý vị nghe má»™t bản nhạc tôi vừa sáng tác. Bản nhạc nà y, xin dà nh cho ngÆ°á»i con gái đã có lần Ä‘i qua Ä‘á»i tôị
Bánh xe không ngừng không ngừng quaỵ
Mang theo nưới tới cho ruộng đồng.
Äất khô giá» sẵn sà ng vun xá»›i,
Lúa mạ trổ đầy năm tháng xanh tươi
Anh đã tứng mơ bao giấc mộng
Giấc mộng kia định mệnh nghiến nát lâu rồi
Có ngÆ°á»i con gái mang nắng hồng tá»›i
Mang lại cho anh một gà u nước mùa xuân
Bánh xe không ngừng mang nước tới,
biến sa mạc khô cằn thà nh ruộng đồng xanh tươị
Giấc má»™ng xa vá»i bây giá» nhÆ° trở lại
Giống mạ non xanh với gió mùa xuân.
Bà i hát được hát lại hai lần, rồi ngÆ°ng. Vạn Hạo Nhiên cúi đầu chà Ỡá»ng kÃnh quay vá» phÃa già n lấy nÆ°á»›c. Bánh xe không ngừng quaỵ Tiếng nÆ°á»›c chảy dồn dáºp. Nhã Tịnh thấy mắt mình Æ°Æ¡n Æ°á»›t, bà i hát tháºt cảm Ä‘á»™ng. Nhã Tịnh chÆ°a bao giá» thấy Hạo Nhiên hát hay nhÆ° váºy, ngay cả lúc ở quán Sao Lạnh cÅ©ng không bằng. Sau những tiếng vá»— tay vồn vã, Vạn Hạo Nhiên lại xuất hiện, vẫn vá»›i cây Ä‘Ã n guitar. Khuôn mặt rạng rỡ đầy ánh nắng, chà ng vá»±a dạo nhạc vừa giá»›i thiệu:
- Nhiá»u ngÆ°á»i cho rằng mÆ¡ má»™ng là má»™t việc là m vô bổ, Ä‘i tìm má»™ng mÆ¡ lại là việc hoang Ä‘Æ°á»ng hÆ¡n. NhÆ°ng chúng ta ở đây ai không từng mÆ¡ chứ? Có ngÆ°á»i đã nói vá»›i tôi nếu ngay cả mÆ¡ mà anh không có được, thì anh sống để là m gì? Vì váºy, ban nãy tôi đã hát má»™t bà ị Bà i đó để tặng cho các bạn đã từng mÆ¡ Æ°á»›c. Còn bây giá», tôi hát má»™t bà i hát khác, cÅ©ng có liên quan đến má»™ng mÆ¡, bản nhạc nà y do má»™t ngÆ°á»i con gái rất dá»… thÆ°Æ¡ng đặt lá»i, bản nhạc có tên là " Chiếc áo má»™ng mÆ¡."
Và Hạo Nhiên bắt đầu hát:
Em có một chiếc áo mộng mơ
Vải dệt bằng tuổi trẻ
Nụ cÆ°á»i là hoa văn
Tình yêu là dấu chỉ
Em đã đem hết tình yêu của mình
Äể kết thêm hoa và thêu thêm hoa
Mỗi khi mặc áo và o
Má»i váºt Ä‘á»u thay đổi
Em Ä‘i dạo dÆ°á»›i trá»i thu
MÆ°a thánh thót trên cây ngồ đồng nhÆ° thay lá»i hát
Mùa đông đến, em cùng hoa nhảy múa
Cây trong vÆ°á»n nhÆ° sống lại vá»›i em
Rồi một ngà y có chà ng mới đến
NgÆ°á»i mang Ä‘Ã n dạo khắp thế gian
Chỉ vì chà ng có đôi mắt sáng
Nên em mơ, em nhớ mãi bóng chà ng
Rồi chiếc áo theo chà ng đi mãi
Bầu trá»i kia mất hẳn hà o quang
Em có một chiếc áo mộng mơ
Äã cho chà ng và mong chà ng giữ mãi
Chỉ xin chà ng má»™t Ä‘iá»u nà y thôi
Hãy trân trá»ng và giữ gìn chiếc áá»
Hạo Nhiên hát xong, ngÆ°á»›c mắt nhìn lên, đôi mắt long lanh. Tiếng vá»— tay không ngá»›t, đợi tiếng vá»— tay dứt, Hạo Nhiên má»›i cháºm rãi đứng dáºy, từ tốn.
- Nếu quý vị thÃch mấy bản nhạc vừa rồi của tôi, thì tôi nghÄ© đó là nhá» tôi đã được khoác cho chiếc áo má»™ng mÆ¡ đó. Có chiếc áo nà y con ngÆ°á»i ta dá»… tá»a sáng. Tôi mong rằng, tất cả chúng ta ở đây, má»—i ngÆ°á»i Ä‘á»u có má»™t chiếc áo nhÆ° váºá»µ
Khán giả lại vỗ taỵ Máy thu hình được đưa xa đi, rôi thay phông khác. Một ca sĩ xuất hiện. Nhã Tịnh đưa tay tắt máy rồi quay lại nhìn Hoà n với đôi mắt ướt.
- Äấy anh Hoà n, anh thấy không? Hạo Nhiên bây giỠđã thà nh công, đã nổi tiếng rồi đó. Hoà n cÅ©ng có vẻ xúc Ä‘á»™ng:
- Anh nghÄ© là ...ChÃnh em là ngÆ°á»i đã mang gà u nÆ°á»›c mùa xuân cho hắn phải không?
Nhã Tịnh thà nh tháºt nói:
- Em nghÄ© có lẽ là nhÆ° váºá»µ
- Em nói váºy không sợ anh ghen à ?
- Anh đã có em rồi ghen là m gì.
- Tháºt không?
Nhã Tịnh sa và o lòng Hoà n dụi đầu và o ngực chà ng:
- Thì đây nè.
Hoà n sung sÆ°á»›ng ôm chặt lấy Nhã Tịnh nói nhá»:
- Cái gà u nước mùa xuân kia không có nghĩa là em chứ?
Nhã Tịnh cÆ°á»i ôm lấy cổ chà ng lẩm bẩm.
- Ná»™i bảo là ...Anh sẽ là ngÆ°á»i chồng tốt, em thì em thấy là anh còn là ..má»™t ngÆ°á»i chồng Ä‘a nghi, hay ghen nữạ
Hoà n cắn nhẹ môi nà ng:
- Em nói gì anh không nghe rõ?
Nhã Tịnh mỉm cÆ°á»i, nhìn ra khung cá»a:
- Không gì cả. Em Ä‘ang nghÄ© vá» Tang Tang vá»›i chiếc áo má»™ng mÆ¡ của cô ấỵ Anh biết không. Em cÅ©ng có má»™t chiếc áo tÆ°Æ¡ng tá»± nhÆ° váºá»µ
- Tháºt không?
- Tháºt.
- Thế chiếc áo đó em để ở đâủ
Nhã Tịnh giả vỠkinh ngạc nhìn lên.
- Anh không biết ở đâu à ? Em đã tặng anh từ lâu rồi anh không mang trên mình ư?
Hoà n cÆ°á»i, siết chặt Nhã Tịnh và o lòng, hôn nhÆ° mÆ°a lên mắt, lên môi nà ng. Bởi chà ng nhÆ° vừa nháºn ra ý nghÄ©a của câu nói đầy biểu tượng của Nhã Tịnh.
Mà n đêm từ từ buông xuống. Mà n đêm trà n và o khung cá»a sổ lan tá»a và o khắp phòng. Gió đêm bắt đầu thổi nhẹ qua những ngá»n cây, tạo thà nh má»™t khúc nhạc du dÆ°Æ¡ng êm ả. Vá»›i khung cảnh trầm lắng nà y, con ngÆ°á»i rất dá»… má»™ng mÆ¡ và trong khung trá»i trà n ngáºp hÆ°Æ¡ng vị yêu thÆ°Æ¡ng, hạnh phúc, Nhi Hoà n và Nhã Tịnh cÅ©ng dá»… chìm đắm và o cõi má»™ng, mà ở đó bao nhiêu máºt ngá»t của tình ái sẽ dâng hiến hết cho nhau, ở đó còn kết tụ bao nhiêu mÆ¡ Æ°á»›c của má»™t cuá»™c sống dung dị bình thÆ°á»ng rá»™n đầy tiếng cÆ°á»i vui hạnh phúc.
Hết
|
|
|
| |