- Băng Trúc Quân! Đã tới nơi này, mọi người đều biết nó nguy hiểm. Hơn nữa sau khi ra, chúng ta cùng đối đầu với Côn Luân, có thêm một người là thêm một phần sức mạnh. - Trần Thanh Đế nhìn Băng Trúc Quân rồi nói:
- Ngươi cũng không cần phải băng khoăn.
- Đúng thế.
Sắc mặt của Thao Sinh Nguyên xuất hiện một sự âm độc:
- Chúng ta đều giết đệ tử Côn Luân, cho dù là Hoàng Vô Thần cũng không tể bỏ qua sự sống chết của đệ tử. Nếu ai có lòng khác, chúng ta chỉ cần nói chuyện này ra khắp cả giới tu đạo. Vì thể diện Hoàng Vô Thần chắc chắn sẽ ra tay với kẻ đó. Hơn nữa chúng ta lại biết Tử Kim hư không mà không nói cho y, lén đi vào đây. Một khi y mà biết thì chắc chắn sẽ càng làm cho y e ngại, chắc chắn không chấp nhận chúng ta. Chúng ta cùng trên một cont huyền, nếu như ai còn có vấn đề khác thì ta sẽ là người đầu tiên liều mạng với kẻ đó. Băng Trúc Quân! Chỉ cần chính ngươi không âm mưu với ta, ta sẽ đứng về phía ngươi.
- Nếu mọi người đều nghĩ như vậy thì đúng là rất tốt. Nếu không cho dù ta không phải là đối thủ của tất cả những cũng có thể tự sát hoặc cho Nguyên Anh bỏ chạy. Cũng lắm thì tất cả cùng chết trong Tử Kim hư không.
Trong lúc Băng Trúc Quân nói chuyện, Cống Dát Kiên Tán vẫn chắp hai tay lại. Cái pháp bảo hình củ lạc lơ lửng sau lưng y chợt mở ra rồi từ bên trong chợt phóng ra ba bóng người.
Trong ba người đó thì có một người với vóc dáng yểu điệu, tràn ngập hơi thở cao quý. Chính là Hoài Ngọc - Đệ tử của Côn Luân ngày đó đã tới hòa đàm với Lạc Bắc rồi dựa vào pháp thuật của mình mà lấy một chút hơi thở của hắn. Còn hai người khác là hai tên đệ tử không biết của Côn Luân.
Ngoại trừ Hoài Ngọc ra, pháp lực dao động của hai tên đệ tử kia cũng không hề yếu, ít nhất cũng phải có tu vi Kim Đan hậu kỳ. Hiển nhiên cũng là đệ tử có cấp bậc không phải nhỏ trong Côn Luân.
Hiện tại sắc mặt của hai gã đệ tử kia và Hoài Ngọc đều trắng bệch, ánh mắt không giấu được sự kinh hãi và tức giận. Mặc dù pháp lực dao động trên người họ rất bình thường nhưng vào lúc này sau khi được thả ra khỏi cái pháp bảo giam cầm, cả ba đều cúi đầu không có động tác gì. Hiển nhiên là trên người cũng bị hạ một thứ cấm chế độc đáo.
- Các ngươi nhìn xem nơi này chính là Tử Kim hư không. - Sau khi ba người xuất hiện, Băng Trúc Quân cười lạnh:
- Nếu các ngươi không ngoan ngoãn hợp tác, cho dù Côn Luân có lợi hại tới đâu thì giết các ngươi cũng chẳng ai biết tới. Hơn nữa, chúng ta đã giết mấy tên thì cũng chẳng ngại gì mà không thêm ba đưa các ngươi.
- Các ngươi giết chúng ta đi.
Băng Trúc Quân vừa dứt lời, Hoài Ngọc vẫn im lặng nhưng tên đệ tử Côn Luân trẻ tuổi mặt trường bào màu vàng nhạt lại cười lạnh:
- Các ngươi không giết chúng ta, lại đưa tới đây là muốn để cho chúng ta thăm dò những nơi nguy hiểm trước cho các ngươi đúng không? Cho dù chúng ta may mắn dò đường không bị chết, các ngươi lấy được bảo vật như ý thì cũng sẽ giết chúng ta để bị miệng. Bây giờ còn muốn lợi dụng chúng ta thì đúng là si tâm vọng tưởng.
- Thật ra ta rất muốn giết các ngươi. Dù sao giết các ngươi rồi luyện thành vật thi luyện cũng không khác nhiều lắm. - Băng Trúc Quân nheo mày nhìn ba người rồi cười nói:
- Chỉ có điều Vân Hạc Tử không muốn mất thời gian, hơn nữa y lại thương hương tiếc ngọc, không muốn giết Hoài Ngọc, bảo ta cho các ngươi một cơ hội. Chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn hợp tác, sau khi chúng ta có được bảo vật sẽ không giết các ngươi, chỉ để các ngươi ở lại đây. Các ngươi có thể dựa vào may mắn, không chừng có thể ở đây đột phá tu vi mà tu tới Độ Kiếp chân tiên cũng được. Các ngươi là đệ tử Côn Luân nên cũng biết trong Tử Kim hư không đã mấy ngàn năm không có người tu đạo đi vào, thiên tài địa bảo có thể nói là rất nhiều. Hơn nữa, không chừng ở đây còn rất nhiều di tích sót lại. Nếu may mắn thì các ngươi tu luyện ở đây còn nhanh hơn ở Côn Luân nhiều.
- Lấy gì để chúng ta tin tưởng các ngươi? - Tên đệ tử Côn Luân mặc áo vàng vẫn cười lạnh mà nói.
- Các ngươi không có sự lựa chọn nào khác. - Băng Trúc Quân cười lạnh rồi nói:
- Ta vẫn có một chút trình độ đối với luyện khí. Nếu các ngươi không đồng ý, ta sẽ lập tức bỏ mấy cái cấm chế lên người các ngươi rồi giết chết. Chỉ mất thêm một chút thời gian là có thể biến các ngươi thành vật thi luyện.
Băng Trúc Quân vừa mới dứt lời, hai tên đệ tử Côn Luân cùng với Hoài Ngọc đều rùng mình một cái. Đối với ba người họ mà nói thì chết cũng chẳng có gì đáng sợ nhưng bị biến thành vật thi luyện, để cho người ta sử dụng thì đúng là đáng sợ. Hơn nữa cả ba đều biết Băng Trúc Quân là đại sư luyện khí, đúng là có khả năng đó chứ không phải chỉ đe dọa không.
Nghĩ tới sau khi bị biến thành vật thi luyện vẫn không tránh được cái kết quả bị sử dụng để dò đường, chẳng bằng bây giờ đồng ý rồi tới lúc đó tùy cơ ứng biến, không chừng có khả năng còn đường sống. Cả ba tên đệ tử Côn Luân liếc mắt nhìn nhau rồi sau đó tên đệ tử Côn Luân mặc trường bào màu vàng cắn răng gật đầu nói:
- Được! Chúng ta đồng ý với điều kiện của các ngươi.
- Thế mới đúng là người thông minh.
Băng Trúc Quân liếc mắt nhìn ba người rồi cười nhạt sau đó lấy ra một viên ngọc thành màu tím. Lão phất tay một cái, từ viên ngọc thạch lập tức tản ra những vầng sáng màu tím thể hiện một cái bản đồ lập thể.
Vào lúc này, cái tinh đồ mà lão lấy ra cũng gần giống với tinh đồ của Lạc Bắc. Hơn nữa phạm vi của nó so với cái tinh đồ mà Lạc Bắc có còn rộng hơn nhiều, thể hiện rất nhiều khu vực khác nhau. Hơn nữa, tấm tinh đồ này cũng bị hư hại, rất nhiều chỗ còn mơ hồ, không nhìn ra được ở đó có ghi chú cái gì.
- Căn cứ vào cái trận pháp truyền tống này thì ở đây tương ứng với vị trí của Thiên thọ tông. Vào thời thượng cổ, Thiên Thọ tông cũng là một danh phái lớn. Hay là chúng ta tìm xung quanh ngọn núi này, không chừng phát hiện ra được cái gì đó.
Sau khi nhìn tấm tinh đồ của Băng Trúc Quân, Thiên Ngô Hầu liền lên tiếng.
- Cái đó không cần. - Trần Thanh Đế cười lạnh rồi liếc mắt nhìn Băng Trúc Quân:
- Cho dù có thì cũng đã bị Băng trúc Quân đạo hữu lấy hết rồi.
- Đúng thế.
Băng Trúc Quân cũng chẳng hề e ngại, gật đầu nhìn mọi người nói:
- Trong phạm vi mấy trăm dặm quanh đây ta đã tra xét một lượt. Có điều Tử Kim hư không rất rộng, chẳng lo gì thiếu đồ. Cơ bản chúng ta không cần phải tìm kỹ, lãng phí thời gian. Lần này, nơi chúng ta cần tìm chính là mảnh đất của Hoàng Thiên tông.
- Cái gì? Mảnh đất của Hoàng Thiên tông?
Lúc trước Băng Trúc Quân chỉ nói là tới một chút di tích của một tông môn còn sót lại. Nhưng bây giờ khi lão vừa mới dứt lời, đừng nói là Vân Hạc Tử, Thiên Ngô Hầu mà ngay cả đám người Trần Thanh Đế cũng đều xuất hiện một tia sáng kỳ lạ trong mắt.
Có thời điểm ở giới tu đạo thượng cổ, Hoàng Thiên Tông là một phái lớn đứng thứ hai sau Huyền Thiên tông. nguồn tunghoanh.com
Một phái lớn như vậy có để lại cái gì thì chắc chắn là cấp bậc không hề thấp.
- Các vị đều biết rằng vào thời thượng cổ Hoàng Thiên tông là một môn phái như thế nào. Ta cũng không cần phải nói nữa, chúng ta lập tức tới đó. - Băng Trúc Quân nhìn đám người Trần Thanh Đế rồi nói:
- Mặc dù ta có tấm tinh đồ này, lần trước cũng đã tới xem qua một lần nhưng do bản thân tinh đồ không được đầy đủ hơn nữa trong hư không loạn lưu có quá nhiều rủi ro. Xin Trần cung chủ hãy lấy Tự Tại ngọc bi và Vân Hạc Tử lấy XÍch Đồng Thiên thành ra trước.
Sau khi dừng một chút, Băng Trúc Quân như vẫn chưa yên tâm lại bổ sung thêm một câu:
- Bên trong không gian loạn lưu có rất nhiều hố đen và Xạ tuyến... Những thứ đó, pháp bảo không thể cản được. Cho nên chư vị phải hết sức cẩn thận.
Trần Thanh Đế và Vân Hạc Tử cũng hiểu rõ sự nguy hiểm của Tử kim hư không cho nên liền gật đầu, không nói nhiều. Cả hai cùng rung tay một cái rồi một vầng ánh sáng màu tím by lên trong nháy mắt hóa thành một cái thành trì khổng lồ. Còn từ trên đỉnh đầu của Trần Thanh Đế một tia sáng màu vàng nhạt bay ra rồi hóa thành một cái bia ngọc trong suốt tản ra ánh sáng màu vàng nhạt bao phủ lấy mọt người. Ánh sáng của nó hơi lay động một chút lập tức xuất hiện bên trong Xích Đồng thiên thành.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Bản thân Xích Đồng thiên thành của Vân Hạc Tử là do Xích Nguyên tông thời thượng cổ vào trong không gian loạn lưu tìm kiếm vật liệu mà luyện chế ra. Nhìn qua thì nó do từng làn khí Xích đồng ngưng kết lại nhưng bên trong cũng giống như Thúc Anh hắc vân nang có chứa rất nhiều trận pháp.
Tự Tại ngọc bi và XÍch Đồng thiên thành công lại có sức phòng ngự không hề kém gì Yêu vương liên thai. Mà trong không gian loạn lưu, cả hai cái pháp bảo đó kết hợp với nhau thậm chí còn hơn Yêu vương liên thai nhiều.
Nhưng Xích Đồng thiên thành vừa mới bay lên không thì Băng Trúc Quân cũng lấy ra một miếng ngọc màu tím to bằng lòng bàn tay tỏa ra từng làn ánh sáng màu tim. Nó nhanh chóng tạo thành một vầng hào quang bên ngoài Xích Đồng thiên thành.
- Băng Trúc quân! Cái cổ bảo của ngươi tên là gì?
Cái pháp bảo như thế này rất hiếm thấy lại thêm những ký hiệu bên trên nó hoàn toàn khác lạ cho nên Trần Thanh Đế liếc mắt nhìn một cái là biết đó là một thứ cổ bảo.
- Đây là Thiên Mệnh ngọc bản. - Mới nghe Trần Thanh Đế hỏi mình, sắc mặt của Băng Trúc Quân không giấu được sự tức giận:
- Cái pháp bảo này có thể phát hiện được một vài cái lỗ đen ơ xung quanh... Lúc trước, ta tìm được nó tại di chỉ của Thiên Thọ tông, phối hợp với Thanh Ẩn đăng đi lại trong không gian loạn lưu đúng là tuyệt vời. Có hai cái pháp bảo này, chúng ta hành sự càng thêm an toàn. Chỉ có điều lần trước do ta bị thua dưới tay Lạc Bắc cho nên Thanh Ẩn đăng đã rơi vào tay hắn.
- Có thể phát hiện được một chút nguy hiểm thì có cái pháp bảo này cũng không sợ. - Trần Thanh Đế gật đầu nói:
- Còn về một vài ảo trận, cấm chế nếu không có gì quá lợi hại, với năng lực của đám người chúng ta đối đầu với chúng cũng dư sức.
Băng Trúc Quân híp mắt rồi gật đầu. Lão cũng không nhiều lời sau khi chỉ một hướng lập tức Xích Đồng Thiên Thành liền tản ra khí sắt thép rồi di chuyển. Chỉ sau một lát, nó liền biến mất giữa vô số thiên thạch, tinh vân và ánh sáng kỳ lạ trong hư không.
Mà vào lúc Xích Đồng Thiên thành biến mất ở chỗ cái trận pháp của Thiên Thọ cung. Tại một không gian về phía nam của Tử Kim hư không, từ trong một cái vầng sáng giống như thác nước màu tím đột nhiên có ánh sáng lao ra giống như những cái giọt nước.
- Tử Kim Vẫn tinh đái thật đúng là có thể sánh với một cái kiếm trận cực cao. Người tu đạo nguyên anh kỳ trở xuống cho dù có pháp bảo cấp kim tiên bên người chỉ sợ cũng không thể vượt qua được.
Chút ánh sáng nhỏ nhoi so với Tử Kim vẫn tinh đái đang chia hư không ra làm hai nửa nhìn chẳng khác nào một hạt bụi. Ánh sáng từ từ biến mất để lộ ra một đám mây đen, bên trong đám mây, pháp lực dao động của Lạc Bắc cũng rất mạnh như vừa trải qua một trận đấu pháp kịch liệt, chân nguyên tiêu hao rất nhiều. Vừa xông ra khỏi tử kim vẫn tinh đái, Lạc Bắc ở trong đám mây đen vội vàng lấy mấy viên đan dược để bổ sung chút chân nguyên.
Đúng như những gì ghi lại trong tấm tinh đồ mà Lạc Bắc có được, mỗi một tảng thiên thạch trong Tử Kim vẫn tinh đái có uy lực tương đương với một đạo bản mệnh kiếm nguyên. Hơn nữa sự kinh khủng của nó đó là tốc độ của nó cực kỳ nhanh, không thể diễn tả bằng lời.
Vừa mới bắt đầu tiến vào Tử Kim vẫn tinh đái còn tốt. Tốc độ thiên thạch tương đối chậm, số lượng cũng còn chưa nhiều nên Lạc Bắc có thể tránh né. Nhưng khi tiến vào tới giữa, tốc độ của mỗi một viên tinh thạch có bản nhanh tới mức không thể nhìn thấy rõ hình ảnh, chỉ thấy vô số điểm sáng màu tím lao tới.
Cái tốc độ đó khiến cho Lạc Bắc không kịp né tránh mà chỉ biết cứng rắn chống chọi.
Trong khu vực trung tâm dài tới vài dặm của Tử kim vẫn tinh đái, mật độ thiên thạch rất cao, gần như cứ đi được mấy chục trượng lại có mấy đạo thiên thạch lao tới. Cái này tương đương với bất cứ lực nào cũng có mấy đạo bản mệnh kiếm nguyên tấn công mình.
Hơn nữa tại khu trung tâm của Tử Kim vẫn tinh đái còn có rất nhiều bụi do thiên thạch vỡ vụn để lại. Đám bụi đó có lực cản rất lớn khiến cho người ta phi độn giống như đi trong cát cơ bản rất khó vượt qua nhanh được. Mà thường trong mười đạo thiên thạch thi thoảng lại có một đạo Tử Kim xạ lưu bắn ra. Tử kim xạ lưu là do Thiên thạch va chạm với nhau, tinh kim bên trong thiên thạch dưới sự va chạm ở nhiệt độ cao mà bị nung chảy khiến cho Tử kim xạ lưu tương đương với một đạo bản mệnh kiếm nguyên được ngâm trong nước lâu ngày khiến cho Thúc Anh hắc vân nang cũng không chống được.
Hơn nữa khi sử dụng Thúc Anh hắc vân nang, Lạc Bắc phát hiện ra thứ cổ bảo đó so với nhiều loại pháp bảo bây giờ có những điểm thiếu hụt. Hiện tại những pháp bảo phòng ngự lợi hại đều dựa vào phôi pháp bảo mà phóng ra ánh sáng phòng ngự. Sau khi ánh sáng bị đánh tan, phôi pháp bảo cũng không bị tổn thương. Còn thứ pháp bảo thượng cổ như Thúc Anh hắc vân nang thì ngay cả bản thể của nó cũng hóa thành đám mây đen giống như biến thành một cái trận pháp. Chỉ cần công kích xuyên qua trận pháp là tương đương đánh thẳng vào bản thể của pháp bảo, hơn nữa còn công kích trực tiếp vào bên trong của nó.
Có thể nói so với một vài thứ pháp bảo hiện này thì cổ bảo có uy lực mạnh hơn, sử dụng cũng không cần nhiều chân nguyên, nhưng lại dễ bị đối thủ phá hủy. Mà có lẽ trong giới tu đạo hiện tại, cổ bảo tồn tại rất ít, chỉ có trong tay người tu đạo Kim đan hậu kỳ may ra mới có thể xuất hiện.
Chỉ cần cái Thúc Anh hắc vân nang bị phá hủy một chút là cái phân thân của Lạc Bắc không thể xuyên qua được Tử Kim vẫn tinh đái. Vì thế là trên đường, Lạc Bắc liên tục phải phóng ra pháp thuật phối hợp với Thúc Anh hắc vân nang.
Hiện tại mặc dù Lạc Bắc bình yên vượt qua tới đây nhưng nếu Tử Kim vẫn tinh đái dài thêm một chút thì có lẽ cái phân thân của Lạc Bắc sẽ nằm lại ở đó, chấm dứt lần đầu tiên vào đây tìm kiếm.
....
Vào lúc này, từ vị trí Lạc Bắc đứng chứng kiến quang cảnh có sự khác biệt rất nhiều so với nơi mà đám người Băng Trúc Quân truyền tống đến.
Từ chỗ của Lạc Bắc quan sát xung quanh thì thấy gần mình nhất có một ngọn núi đỏ hồng và ba vầng sáng cực kỳ lớn.
Ba vầng sáng đó được phân bố từ trên xuống dưới tuy nhiên thực tế chúng lại cách nhau ít nhất cả trăm dặm. Khoảng cách của Lạc Bắc gần như là vầng sáng màu xanh đen, thấp thoáng có những tia sáng tản ra. Còn cách Lạc Bắc xa nhất là một quầng sáng màu bạc, còn vầng sáng ở giữ có màng vàng đất.
Theo những gì trên tấm tinh đồ của Lạc Bắc chỉ thì vầng sáng màu xanh đen đó là do vô số thiên phong ngưng tụ lại thành. Còn vầng sáng màu bạc kéo dài cả ngàn dặm bên trong ẩn chứa rất nhiều Tinh thần thực từ xạ tuyến, nếu vô tình lạc vào đó thì gần như toàn bộ pháp bảo đều không còn có tác dụng. Cả hai vầng sáng đó đều rất nguy hiểm. Chỉ có vầng sáng màu vàng đất là do nguyên khí hệ Thổ hình thành, cho dù có đi vào cũng tương đối an toàn.
Lạc Bắc vừa chờ dược lực chuyển hóa thành chân nguyên vừa quan sát tấm tinh đồ. Ngọn núi màu đỏ hồng ở phía sau ba vầng sáng đó không hề có sự chỉ dẫn, xem ra trong mấy ngàn năm qua nó từ đâu bay tới đó.
- Quầng sáng màu vàng đất đã bị do thám từ trước, trong mấy ngàn năm qua cũng không có thay đổi. Cho dù có nhiều thiên tài địa bảo thì cũng bị lấy gần hết. Tuy nhiên cái ngọn núi đỏ hồng kia dường như có thể tìm tòi một chút.
Vốn Lạc Bắc định đi tìm nơi có khí kim thiết cao một chút như sao băng có tốc độ cao hơn cả tốc độ Thiên thạch trong tử kim vẫn tinh đái. Bởi vì chỉ có trên sao băng số lượng tinh kim và ngọc thạch hi hữu mới là nhiều nhất, mới có thể tìm được Thiên thần tinh thạch. Nhưng vào lúc này nhìn thấy ngọn núi màu hồng không có trên tinh đò, Lạc Bắc lập tức bay về phía ngọn núi.
- Trong tử kim hư không quả nhiên là mỗi bước đầy nguy hiểm. Chẳng trách mà thời thượng cổ mặc dù người tu đạo có trận pháp tới được nơi này nhưng hàng năm vẫn có rất nhiều cao thủ bị chết ở đây.
Bởi vì trên tinh đồ có đánh dấu cho nên trong lúc phi độn tới ngọn núi màu hồng kia, Lạc Bắc cố ý tránh được vầng sáng màu xanh đen do thiên phong hình thành và vầng sáng màu bạc do Tinh thần thực từ xạ tuyến tạo ta. Mặc dù đã bay cách quầng sáng do Tinh thần thực từ xạ tuyến tạo thành tới cả năm sáu trăm trượng nhưng Thúc Anh hắc vân nang của Lạc Bắc vẫn có cảm giác run run như mất đi sự khống chế mà bị hút vào trong vầng sáng màu bạc. Điều này khiến cho Lạc Bắc cả kinh vội vàng điều khiển Thúc Anh hắc vân nang bay xa khỏi nó.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Hiện tại mặc dù không có Thần Kiêu pháp giới trên người nhưng cái áo do Thần Kiêu pháp giới hóa ra chợt chấn động mạnh như cảm nhận được sự thay đổi nguyên khí kinh người.
Sắc mặt của Lạc Bắc trở nên hết sức nghiêm trọng. Một tia chớp màu tím từ đầu ngón tay hắn bay ra lao về phía trước. Nhìn thì như không có vật gì nhưng khi lượn tới cách trước mặt Lạc Bắc không xa lắm, tia chớp màu tím lập tức bị cắt thành mấy khúc. Do dính mấy tia chớp khiến cho có mấy tia sáng khác xuất hiện. Nhưng sau khi ánh sáng màu tím biến mất chúng lại trở nên trong suốt cơ bản không biết ở khu vực đó những tia sáng như vậy lan ra tới đâu.
Thứ tia sáng này không được đánh dấu trên tinh đồ rõ ràng là được hình thành trong mấy ngàn năm qua. Nhưng nó cũng hết sức cổ quái, không phải do không gian sụp đổ tạo thành những vất nứt, cũng không phải là xạ tuyến nhưng uy lực lại dường như không kém so với không gian sụp đổ là mấy. Lạc Bắc cảm giác được nếu như mình không phát hiện ra cho dù có Thúc Anh hắc vân nang cũng khó có thể ngăn cản được mấy tia sáng đó cắt đứt.
Lại mấy tia chớp nhỏ màu tím bay ra khỏi tay Lạc Bắc. Theo những tia chớp đó, Lạc Bắc có thể thấy rõ tổng cộng có tất cả bảy tia sáng từ trên cao chiếu xuống không biết là xa bao nhiêu. Nhưng nhìn t hình thì dường như chúng không di động cho nên trong nháy mắt khi những quang tia đó hiện ra, Lạc Bắc nhân lúc còn nhìn rõ lập tức điều khiển Thúc Anh hắc vân nang mà lách đi.
- Cái kia hình như là Tử Tiêu lôi thạch?
Lạc Bắc vừa mới lướt qua nhưng cái quang tia đó thì thấy có hơn mười viên đá rộng tới cả mười trượng màu hồng tía bay qua trước mặt mình. Trên những viên đá đó tản ra một làn hơi thở lôi hỏa rất đạm rõ ràng là Tử Tiêu lôi thạch tinh khiết.
Bản thân Tử Tiêu lôi thạch va chạm hoặc bị cái gì đó động phải sẽ nổ tung. Có thể dùng nó để chế thành một thứ pháp khí không cần chân nguyên vẫn thi triển được. Thứ pháp khí này ở một nơi như Nam Thiên môn có tác dụng rất quan trọng. Ngoại trừ điều đó ra thì Tử Tiêu lôi thạch có khả năng kết hợp rất tốt với khí lôi cương, là nguyên liệu cao cấp để luyện chế bùa Lôi hỏa.
Lạc Bắc lập tức điều khiển cho Thúc Anh hắc vân nang hóa thành một đám mây chợt tách ra một đám bao phủ toàn bộ Tử Tiêu lôi thạch rồi quấn vào trong đám mây đang bảo phủ quanh người Lạc Bắc.
Thứ Tử Tiêu lôi thạch mặc dù không phải vật hãn hữu nhưng cũng rất khó gặp. Mà có được kích thước to vào độ tinh khiết như thế này lại có hiếm. Hơn nữa trong số người tu đạo từ Kim đan trung kỳ trở xuống rất hoan nghênh tử tiêu lôi thạch. Hiện tại Lạc Bắc cần phải tác động qua thị trường để lay động căn cơ của Côn Luân. Hơn nữa bây giờ có thể tác động tới giao dịch vật liệu trong chợ, hắn lại càng không thể bỏ qua.
Lần này Lạc Bắc đi vào trong Tử Kim hư không không mang theo động phủ của Thần Kiêu vương cho nên không thể mang được số lượng lớn Tử Tiêu lôi thạch như thế trở về. Nhưng Lạc Bắc có thể thấy được ngọn núi màu đỏ hồng ở kia cũng không xa lắm, thậm chí khó có gì thay đổi. Cho nên hắn nảy sinh ý định lấy đó làm điểm dừng chân tạm thời. Sau này có tìm được nguyên liệu gì thì cứ để ở đó. Lần sau khi vào đây, hắn sẽ mang chúng đi.
- A?
Gần như khi mấy viên Tử Tiêu lôi thạch vừa mới chui vào, Lạc Bắc liền nhìn thấy có mấy quả lôi cầu cũng nhẹ nhàng bay về phía mình.
- Đáng tiếc.
Lạc Bắc lập tức nhận ra những quả lôi cầu đó là do khí lôi cương ngưng tụ thành. Bởi vì nó chỉ toàn là khí lôi cương cho nên lôi cầu rất nhẹ nên khi có vật thể lớn di động kéo theo dòng khí nó sẽ tự động bị kéo theo. Trong hư không loạn lưu, khí lôi cương được Tinh thần chân hỏa...rèn luyện mà ở dưới đất không có. Cũng giống như khi trước Hoài Ngọc lấy ra cho Lạc Bắc Chân hỏa huyền lôi mà chỉ khi độ kiếp mới có thể dẫn nó xuống được. Bình thường chúng toàn ở trên cả cương phong, cơ bản không thể lấy được chúng. Uy lực của thứ khí lôi cương này so với khí lôi cương bình thường mạnh hơn rất nhiều. Hơn nữa người tu luyện pháp quyết lôi cương sau khi luyện hóa thứ này thì khi tới lúc độ thiên kiếp bởi vì trong chân nguyên có thứ khí lôi cương như thế khiến cho nguyên khí dao động ảnh hưởng tới trời đất sẽ nhỏ hơn nhiều và uy lực thiên kiếp cũng giảm đi. Cho nên lúc này mấy quả lôi cầu đó đối với người tu luyện pháp quyết hệ lôi từ nguyên anh kỳ trở nên mà nói thì đúng là chí bảo khó kiếp. Nhưng bây giờ trong tay Lạc Bắc lại không có pháp bảo có thể hút được khí lôi cương. Mà Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu của hắn tu luyện lại không đầy đủ, không có pháp quyết hấp thu được khí lôi cương khiến cho bây giờ nhìn thấy mấy quả lôi cầu, Lạc Bắc cũng chỉ biết than thở. Quả lôi cầu kia không còn dòng khí lưu động nên không tiếp tục bay về phía Lạc Bắc mà từ từ bay sang hướng khác cho tới khi khuất khỏi tầm mắt của hắn.
....
Sau khi phi độn được chừng nửa canh giờ, Lạc Bắc tới gần được ngọn núi màu đỏ hồng.
- Nguyên khí hệ Hỏa mạnh thật.
Lạc Bắc có thể cảm giác được hết sức nhanh chóng từ trên ngọn núi màu đỏ hồng có những dòng nhiệt cao hơn trên đất rất nhiều, khí hệ hỏa cũng rất mạnh. Rất nhiều chỗ giống như một cái ao nổi lên từng cái bong bóng nhìn giống như dung nham. Tuy nhiên chất lỏng trên bề mặt lại không phải là dung nham mà giống như một thứ chất ăn mòn cực mạnh.
Mà ít nhất trong phạm vi trăm trượng trên ngọn núi đều có mọc rất nhiều thứ cây cối màu đỏ cao tới mười trượng. Những loại cây này rất kỳ lạ nhìn qua đều vô cùng cứng rắn nhưng lại không hề có chạc cây. Những cái lá cây được mọc thẳng ra từ thân cây to như lá sen.
Lạc Bắc cũng biết các tinh cầu bên trên bầu trời hoàn toàn khác biệt. Bất luận ngọn núi hay những mảnh nhỏ thiên thạch đầu là do tinh cầu va chạm với nhau tạo ra. Ngọn núi màu đỏ hồng này mặc dù cách Tử kim vẫn tinh đái không xa nhưng trên đường đi hắn cũng thấy đủ loại thiên thạch có cái hừng hực ánh lửa có cái thì bề mặt toàn là băng. Cho nên vào lúc này hắn cũng chẳng ngạc nhiên cho lắm mà chỉ đi tới gần ngọn núi mà quan sát mặt đất toàn lửa, chất lỏng ăn mòn và loại cây cối kỳ lạ.
Không hề có một chút pháp lực dao động nhưng khi còn cách ngọn núi chừng ba trăm trượng, từ trong hơn mười cái cây khổng lồ màu đỏ đột nhiên có tiếng gầm rồi chúng như những vật sống mà đỉnh cây thay đổi phương hướng chĩa về phía Lạc Bắc. Ngay sau đó những tiếng động xé gió vang lên. Từ mỗi một cái lỗ thủng trên đỉnh cây đột nhiên bắn ra ánh sáng màu đỏ vàng về phía hắn.
- Kỳ diệu thật?
Lạc Bắc vô cùng kinh ngạc. Khi những cột sáng màu đỏ đó phun ra, nhìn kỹ thì ra là một thứ chất lỏng. Tuy nhiên sau khi được phun ra, chúng lập tức ngưng kết lại giống như những cây trường thương. Lạc Bắc không dám coi thường, điều khiển đám mây đen làm cho nó xuất hiện mấy vầng ánh sáng đỏ như mặt trời. Mấy thứ chất lỏng từ đám cây khổng lồ phun ra trúng vào những vầng mặt trời lập tức khiến cho nó rung chuyển.
Uy lực của mỗi một cái gai màu vàng đó không ngờ không hề kém phi kiếm tu vi Kiếm cương.
Sau mấy lần công kích, những cây gỗ to không ngờ vẫn không dừng lại mà tiếp tục gầm lên lại phun ra một dải sáng màu vàng đỏ.
Lạc Bắc nhíu mày điều khiển Thúc Anh hắc vân nang bay ra xa mười trượng mới khiến cho đám cây đó yên tĩnh trở lại.
Lạc Bắc tập trung nhìn. Lần này hắn phát hiện ra trong thân cây dường như có một ít hài cốt đã mục nát. Ngay lập tức Lạc Bắc có thể khẳng định được mấy cây gỗ này cũng giống như thứ cây cỏ trên thế gian có thể bắt được côn trùng. Nó cảm nhận được có khí huyết tới gần sẽ tự động tấn công. Chỉ có điều sự cảm nhận của chúng chỉ trong phạm vi ba trăm trượng.
Với lực lượng của Lạc Bắc muốn cắt đứt một cây cũng không phải là khó. Có điều bây giờ hắn chưa muốn lãng phí chân nguyên. Chợt nảy ra một suy nghĩ, Lạc Bắc lập tức bắt pháp quyết rồi trên người hắn liền tản ra một thứ mùi thơm giống như của cây cỏ.
- Quả nhiên là có thể.
Chỉ thấy lần này Lạc Bắc tiến vào những những cái cây đó không hề có phản ứng. Khi Lạc Bắc hạ xuống bên cạnh một cái cây, chỉ thấy hắn khẽ vươn tay bắn ra một tia sáng màu lục vào gốc đây đó. Bên trên cái cây gỗ cũng xuất hiện một thứ ký hiệu kỳ lạ rồi nhanh chóng biến mất. Ngay lập tức, cáy cây gỗ hơi run nhẹ, rồi theo tâm niệm của Lạc Bắc tiếng ù ù bên trong thân cây lại vang lên rồi bắn lên không trung một cột sáng màu vàng đỏ.
Lần này, Lạc Bắc sử dụng pháp thuật trong Chân linh bảo điển. Không ngờ nó cũng có thể sử dụng được với cả thực vật trong không gian loạn lưu.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
- Nếu như đem mấy cái cây này trồng trong giới Niết Bàn hoặc là Nam Thiên môn thì chắc chắn rất hữu dụng.
Chân Linh Bảo điển do hoa linh Trữ Song sáng tạo ra. Trong đó không chỉ có nhiều pháp thuật với uy lực không tầm thường mà còn có thuật hồn phách ảnh hưởng tới tinh nguyên. Mức độ huyền diệu của chúng không hề kém Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu. Hiện tại thấy pháp thuật trong Chân Linh bảo điển có tác dụng cả với thực vật trong không gian loạn lưu, Lạc Bắc lập tức nghĩ như vậy.
Những cây gỗ sinh trưởng ở trên ngọn núi đầy nguyên khí hệ Hỏa và những chất dịch ăn mòn cũng phải tới cả vạn cây. Mà khoảng cách công kích của chúng xa tới cả ba trăm trượng. Lạc Bắc sử dụng pháp thuật trong Chân Linh bảo điển khống chế cái cây kia có thể cảm giác được rằng khi thứ chất lỏng trong nó được tích súc đầy đủ thì ít nhất có thể bắn ra được hai, ba mươi lần tấn công.
Cả vạn cái cây màu đỏ cùng đồng thời tấn công thì uy lực chẳng hề thua gì một cái kiếm trận khổng lồ. Đối với người tu đạo Nguyên Anh kỳ không có pháp bảo phòng ngự trong tay có sự uy hiếp rất mạnh. Nhất là trong trận đấu phép với quy mô lớn nó lại càng có lực sát thương mạnh hơn.
Nhưng Lạc Bắc lập tức gạt bỏ cái suy nghĩ đó. Bởi vì không gian bên trong động phủ của Thần Kiêu vương mặc dù không phải là nhỏ, có thể chứ được rất nhiều nhưng cửa ra vào của nó cũng không lớn. Cho dù là mấy tảng Tử Tiêu Lôi thạch Lạc Bắc mới lấy được cũng phải cắt đi mới có thể cho vào. Mấy cái cây này to như vậy, trừ khi cắt thành từng đoạn mới thì mới có thể đưa vào trong không gian đó. Cho dù có thể mang đi, cái loại gỗ này chắc chắn chỉ có thể sinh sống được trên ngọn núi này, đưa tới nơi khác khó mà sống được.
Trải qua mấy ngàn năm bị đóng cửa, hiện tại Tử Kim hư không đối với người tu đạo chính là một cái kho báu khổng lồ. Lạc Bắc biết những gì mà mình nhìn thấy từ khi vào đây tới giờ cho dù là Thiên phong và Chân Từ xạ tuyến cũng đều có thể là vật liệu luyện khí nhưng không có pháp bảo và phương pháp thu thập mà cái gì hắn cũng muốn thì đúng là vọng tưởng.
Tử Tiêu Lôi thạch chỉ cần nóng tới một mức độ nhất định sẽ nổ tung. Nhìn những cơn địa chấn rung rung dưới chân, Lạc Bắc cũng không dám đặt Tử Tiêu Lôi thạch xuống đó. Hắn đi dọc theo sườn núi chừng nửa canh giờ mới dừng lại.
Cách trước mặt hắn không xa có một cái hố sâu rộng tới mấy trăm trượng.
Cái hố đó sâu chừng hơn năm mươi trượng, bốn mặt bóng loáng không giống như do tự nhiên hình thành.
Sau khi nhảy xuống cái hố đó, ánh mắt của Lạc Bắc có chút khiếp sợ. Bởi vì từ dưới đáy hố nhìn lên trên có rất nhiều dấu vết bùng nổ. Hơn nữa trong phạm vi mấy trăm trượng xung quanh cái hố rất mát, không hề có lấy một chút hơi nóng. Cái hố này rõ ràng không phải do thiên thạch va chạm tạo thành mà là do pháp thuật đánh trúng sinh ra. Khí hệ Hỏa trong phạm vi mấy trăm trượng xung quanh bị lực lượng pháp thuật làm cho hoàn toàn biến mất.
Nhìn dấu vết bị thời gian bào mòn dưới hố thì ít nhất nó cũng phải tới một ngàn năm. Chắc chắn là do người tu đạo thượng cổ thi pháp tạo ra. Nhìn hiệu quả của nó đủ khiến cho Lạc Bắc phải run sợ đồng thời cảm nhận được pháp thuật và pháp bảo ngày trước có uy lực tới mức nào. Cảm nhận nơi này đặt Tử Tiêu Hỏa thạch rất tốt, Lạc Bắc liền thả chúng xuống cái hố.
Nhưng vào lúc này, cái áo cà sa do Thần Kiêu pháp giới hóa ra trên người Lạc Bắc chợt rung động.
Ở một nơi vô cùng nguy hiểm như Tử Kim hư không, Lạc Bắc làm sao dám coi thường. Hắn lập tức để cho Thúc Anh hắc vân nang hóa thành đám mây đen bao quanh mình. Trong nháy mắt khi đám mây đen vừa mới bao phủ Lạc Bắc, bên trái cái hố sâu chợt bốc lên những làn sương mù màu xám đồng thời mặt đất có những tiếng nứt vỡ.
Theo những tiếng nứt vang lên, Lạc Bắc đột nhiên nhìn thấy ở bên trái có ngân quang xuất hiện. Hắn còn chưa kịp có động tác gì Thúc Anh hắc vân nang đang bao phủ quanh người chợt rung mạnh rồi lập tức bị thứ ánh sáng bạc đó hút đi.
Chỉ một tiếng động vang lên, toàn bộ Thúc Anh hắc vân nang lập tức biến mất trong làn sương mù màu xám.
Một vầng sáng màu vàng sẫm cũng từ trong làn sương mù màu xám phun ra về phía Lạc Bắc.
Từ khi phải đối đầu với kẻ địch cho tới nay, Lạc Bắc chưa bao giờ mới gặp mặt đã bị đối thủ lấy mất pháp bảo. Hắn biến sắc lập tức bay vút lên trên sườn núi đồng thời xung quanh người cũng lập tức ngưng tụ thành một cái thuẫn bằng lôi điện.
- Cái gì vậy?
Lạc Bắc bay vọt lên trên, chỉ thấy trong làn sương màu xám có vô số những tảng đá đỏ bay lượn tạo thành một cái bóng khổng lồ. Lạc Bắc hơi cảm giác được thể hình và pháp lực dao động của cái bóng đó rất mạnh, chắc chắn không phải là một người tu đạo. Nhưng nếu là dị thú thì tại sao một chút khí huyết cũng không có khiến cho những cây gỗ xung quanh không phát hiện ra mà tấn công nó.
Oành!
Cái vầng sáng màu vàng sẫm kia bay qua người Lạc Bắc đánh cho mấy cái cây đổ gục. Rồi một làn tinh khí hệ Thổ tràn ngập trong phạm vi mấy trăm trượng. Hiển nhiên thứ ánh sáng màu vàng đó cũng là do khí tức hệ Thổ ngưng tụ thành.
Vừa tránh thứ ánh sáng màu vàng đó, một đám Diệt Tuyệt Lôi vân lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu lạc bắc. Vô số những tia chớp từ trong đám may bay ra lao thẳng về phía cái bóng khổng lồ đó.
Lôi quang lướt qua khiến cho làn sương mù màu xám tản sang hai bên. Những tảng đá to màu đỏ xung quanh cái bóng đó cũng bị đánh thành bột phấn. Tuy nhiên xung quanh lại có những tảng đá khác bay lên khiến cho Diệt tuyệt lôi vân mặc dù có uy lực kinh người vẫn không phá hết được chúng.
Lạc Bắc thấy Diệt Tuyệt Lôi vân không tạo được sự uy hiếp với đối phương liền lập tức bay vọt lên cao. Bởi vì vẫn còn đang trong phạm vi ngọn núi cho nên Lạc Bắc lúc nào cũng phải sử dụng pháp thuật trong Chân Linh bảo điển để cho khí tức trên người biến thành hệ Mộc tránh để cho mấy cái cây kia tấn công. Vì vậy mà Lạc Bắc thi triển pháp thuật cũng bị bó chân bó, tay không phát huy được hết thực lực.
Nhưng Lạc Bắc vừa mới cử động, từ trong cái bóng màu đỏ đột nhiên bắn ra một tia sáng bạc. Tia sáng đó xuyên qua vô số những tia chớp mà không hề gặp chút cản trở. Nhìn thấy uy thế của nó như vậy, Lạc Bắc lập tức dừng lại khiến cho tia sáng bạc đó xẹt qua đỉnh đầu. Cùng lúc đó, cái bóng cao lớn cũng ngẩng đầu lên nhìn Lạc Bắc.
Lạc Bắc cảm thấy ớn lạnh phóng ra chín đạo kiếm cương Phá Thiên Liệt trong suốt tấn công. Chỉ thấy cái bóng mảu đỏ đó không ngăn cản được bị kiếm cương xuyên thủng thành năm sáu cái lỗ rộng tới một trượng.
Lạc Bắc có thể nhìn thấy rõ ràng từ trong cái bóng bụi khí phun ra rất mạnh. Bóng dáng của nó có bốn cái trảo cao tới sáu bảy trượng, nhìn hơi giống giao long nhưng trên người phủ kín một lớp vảy màu xám. Trên lưng nó còn có một đôi cánh bằng thịt. Trên mặt cái miệng rộng chiếm tới hơn nửa để lộ những cái răng nanh sắc bén nhưng không thấy đầu lưỡi. Cổ họng của nó như một cái động đen cực sâu. Hai mắt của nó có màu vàng đất. Theo từng làn pháp lực dao động màu xám tản ra, chỗ Kiếm cương Phá Thiên Liệt đánh trúng cũng xuất hiện những đám mây bụi khiến cho chín đạo kiếm cương Phá Thiên Liệt chạm phải thân thể của nó chỉ để lại một vết thương mờ nhạt mà không bị nhiều tổn thương.
Nhìn thấy chín đạo Kiếm cương Phá Thiên Liệt của mình không gây được tổn thương mạnh, Lạc Bắc như con chim sợ cành cong lập tức lướt đi. Trong nháy mắt khi hắn mới dịch chuyển, một cột sáng màu vàng sẫm cũng xoẹt qua chỗ vừa mới đứng đánh thẳng lên mặt đất khiến cho đất đá trong phạm vi trăm trượng bắn lên tung tóe.
Gần như đồng thời, một hạt châu màu bạc to bằng nắm tay cũng xuất hiện trong miệng con dị thú. Lần này, hạt châu màu bạc tản ra ánh sáng rực rỡ bao phủ phạm vi mấy trăm trượng, ngay cả Lạc Bắc cũng ở bên trong.
Lần này Lạc Bắc chỉ cảm thấy thân mình trầm xuống thì hết sức hoảng sợ. Bản thân hắn dường như bị ngân quang vô hình bao bọc khiến cho ngoại trừ việc thân thể cảm thấy nóng bỏng ra không còn cảm giác nào khác nhưng tốc độ suy nghĩ và phản ứng của hắn cũng chậm đi nhiều.
Bất cứ người tu đạo theo tu vi tăng lên thì thần thức cũng mạnh theo, suy nghĩ và phản ứng sẽ tăng nhanh. Nhất là người tu đạo tới Nguyên Anh kỳ thì cảm ứng đối với nguyên khí trong trời đất lại càng nhạy bén, tốc độ thi triển pháp thuật so với người tu đạo Kim đan kỳ nhanh hơn mấy lần. Đó cũng chính là nguyên nhân bình thường một người tu đạo nguyên anh kỳ có thể đối đầu được với mấy người tu đạo Kim đan kỳ.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Tu vi tăng lên không chỉ đại diện cho lực lượng chân nguyên mạnh theo mà còn ở tốc độ thi triển pháp thuật. Hiện tại lực lượng chân nguyên của Lạc Bắc còn hơn một nửa nhưng thần thức lại như rơi vào một vũng bùn khiến cho phản ứng và tốc độ thi triển pháp thuật chậm đi nhiều.
Trong nháy mắt vầng sáng màu vàng sẫm lao tới. Do phản ứng chậm chạp, cơ bản Lạc Bắc không kịp có phản ứng. Một tiếng nổ vang lên, cái hộ thuẫn bảo vệ quanh người Lạc Bắc bị đánh nát thành năm, sáu mảnh.
- Chẳng lẽ cái phân thân của ta lại bị mất trong tay con dị thú này?
Lạc Bắc vừa mới xuất hiện ý nghĩ đó thì đột nhiên nghe thấy tiếng động xé gió rồi một vầng hào quang màu vàng bắn thẳng vào bóng con dị thủ bao bọc trong những tảng đá màu đỏ.
Hóa ra trong khoảng khắc đó, con dị thú và Lạc Bắc đuổi nhau đã tới gần chỗ cái cây mà lúc trước Lạc Bắc thi triển pháp thuật. Cái cây đó bị Lạc Bắc thi triển pháp thuật giống như là thủ vệ của hắn. Cho nên lúc này, thấy Lạc Bắc bị nguy hiểm nó lập tức cử động. Một đòn kia mặc dù giống như Diệt Tuyệt lôi vân không xuyên qua được lớp đá bảo vệ con dị thú nhưng cũng khiến cho vô số tảng đá bị đánh vỡ. Con dị thú ngẩn người không hiểu tại sao cái cây đó lại tấn công mình. Sửng sốt một chút, nó liền phun ra hạt châu màu bạc to bằng nắm tay có ánh sáng bạc. Chân nguyên của Lạc Bắc bắt đầu khởi động dồn vào trong mấy cái cây xung quanh.
Cùng với cái cây gỗ đầu tiên, sáu cái cây quanh đó cũng lập tức phun ra những vầng sáng không thua gì kiếm cương khiến cho như có năm sáu người tu đạo có tu vi Kiếm cương cùng tấn công con dị thú.
Đôi mắt của con dị thú ngơ ngác chớp chớp, trên người cũng tản ra rất nhiều ánh sáng màu xám như bao phủ nó càng chặt chẽ thêm.
Nó làm như vậy cũng không phải là do e ngại công kích của cự mộc mà là vì viên nội đan của con dị thú mặc dù quái dị nhưng thần trí của nó không được mạnh, không hiểu tại sao mấy cái cây kia lại tấn công minh.
Lạc Bắc cũng không hề dừng lại, nhân lúc con dị thú còn đang ngơ ngác không tấn công mình, hắn không hề bỏ chạy mà bắn ra mười tia sáng màu lục vào hơn mười cái cây xung quanh.
Hơn mười cái cây đó cũng lập tức cử động khiến cho trong phạm vi trăm trượng xung quanh xuất hiện những vầng sáng mảu đỏ vàng như một tấm võng khiến cho lớp đá tảng bao bọc xung quanh còn dị thí bị đánh nát hơn nửa, để lộ rất nhiều lỗ hổng.
Thấy tình cảnh đó, một làn pháp lực dao động từ trên người Lạc Bắc lập tức tản ra.
Một tia lôi cương có anh sáng màu tím ngưng tụ lại thành một hạt châu to bằng quả trùng đột nhiên xuyên thẳng qua lỗ thủng rồi nổ tung ở cổ của con dị thú.
Đạo pháp thuật đó có tên là Lôi Tiêu đạo quả. Đó là một trong pháp thuật có uy lực giống như Lôi Tiêu đạo tôn mà Lạc Bắc biết được trong Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu. Mặc dù phạm vi bao phủ của nó không bằng Lôi Tiêu đạo tôn nhưng lực phá hoại tập trung lại mạnh hơn.
Vào lúc này, Lôi Tiêu đạo quả nổ tung chỉ nghe con dị thú kêu lên một tiếng đau đớn. Ánh sáng màu xám nơi phần cổ của nó bị đánh cho bay mất, trên lớp vảy cũng xuất hiện những vết thương gồ ghề.
Gần như đồng thời khi Lôi Tiêu đạo quả nổ tung, chín đạo kiếm cương Phá Thiên Liệt cũng lập tức lao thẳng vào chỗ nó vừa mới nổ.
Lần này chín đạo kiếm cương Phá Thiên Liệt dưới sự điều khiển của Lạc Bắc không cùng nhau đánh trúng mà từng đạo một như những cái đinh đóng lên cũng một vị trí.
Dưới lực xung kích kinh người, toàn bộ nửa thân trên của con dị thú bị đánh cho bật ngửa lên.
- Ngay cả chín đạo Kiếm cương Phá Thiên Liệt liên kích của ta cũng không đánh vỡ được lớp vảy của nó?
Tuy nhiên Lạc Bắc lại không thể tin nổi vào mắt mình.
Cho dù là pháp bảo cấp Kim tiên khi bị hắn dốc hết sức sử dụng Lôi tiêu đạo quả và chín đạo kiếm cương Phá Thiên Liệt va chạm chỉ sợ phôi của nó cũng bị tổn thương. Nhưng vào lúc này, khi đạo kiếm cương Phá Thiên Liệt thứ tám đánh trúng, lớp vảy của con dị thú mới có chút rạn nứt. Tuy nhiên khi đạo kiếm cương thứ chín của hắn xông lên, cái vảy đầy những vết rạn vẫn còn nguyên.
Chỉ có điều do yết hầu không chịu nổi lực xung kích khiến cho con dị thú phải há miệng mà phun ra một làn sương máu.
Theo làn sương máu tuôn ra đã làm cho con dị thú nổi giận thật sự. Cái hạt châu màu bạc tản ra ánh sáng rực rỡ tạo thành một vầng hào quang bao phủ Lạc Bắc vào bên trong.
- Không ổn.
Lạc Bắc lập tức cảm giác được tốc độ suy nghĩ và phản ứng của mình so với vừa rồi còn chậm hơn mấy lần. Với tốc độ như vậy khiến cho khả năng thi triển pháp thuật còn kém cả người tu đạo tu vi Kim đan sơ kỳ.
Nhưng đúng vào lúc này, Lạc Bắc đột nhiên nghe thấy những âm thanh cuồn cuộn đinh tai nhức óc ập tới. Không khí trong phạm vi mấy trăm trượng quanh người hắn như bị xé nát. Với tốc độ và phản ứng của Lạc Bắc bây giờ cơ bản nghĩ mãi mà chưa hiểu có chuyện gì xảy ra. Nhưng con dị thú kia lại như hiểu ra điều gì đó mà trong mắt xuất hiện sự kinh hãi.
Chỉ trong một cái chớp mắt, cả trăm vầng sáng màu vàng đỏ che rợp trời bắn trúng người con dị thú. Có mấy chục đạo đánh thẳng vào đầu và cổ của nó.
Những vầng sáng còn lại bắn vào vị trí khác trên người nó đều tản ra mà không thể tiến vào. Nhưng hơn mười đạo ánh sáng tấn công trúng vào cổ khiến cho cái vẩy đầy những vết rạn không chịu nổi nữa mà vỡ vụn. Hơn mười dải sáng màu vàng liền đâm xuyên qua.
Ánh sáng màu bạc của hạt châu to bằng nắm tay cũng biến mất. Con dị thú bốn chân rơi thẳng xuống đất khiến cho bụi đất bay lên mù mịt. Dường như nó muốn chui vào trong lòng đất nhưng cả trăm dải ánh sáng màu vàng đỏ như một cơn mưa phủ xuống người khiến cho thân thể không còn lớp đá bảo vệ bây giờ như bị một ngọn núi khổng lồ đè lên mà trầm xuống. truyện copy từ tunghoanh.com
Vào lúc này, Lạc Bắc cũng hiểu ra sở dĩ lúc trước nó không bị mấy cái cây này tấn công là nhờ có thứ sương mù màu xám che phủ khí huyết. Nhưng bây giờ, bị Lạc Bắc đánh cho chảy máu...khí huyết không che giấu được nữa nên nó mới bị toàn bộ những cái cây xung quanh tấn công. Mà con dị thú có lớp vẩy bảo vệ rất mạnh, lại biết pháp quyết hệ Thổ nhưng chưa bao giờ bị thương vì vậy mà khi đám cây vây công, nó hoảng hốt khiến cho không chống đỡ nổi
Con dị thú như có bản lĩnh độn thổ. Vì vậy để cho chắc chắn, Lạc Bắc đã kịp phản ứng thì sao có thể để cho nó mang theo Thúc Anh hắc vân nang của mình mà xuống đất.
Ngay lập tức chín đạo kiếm cương Phá Thiên Liệt lập tức xuyên thẳng vào nơi vết thương ở cổ của con dị thú.
Lần này Lạc Bắc cảm giác được, máu thịt của nó cũng không có sức phòng ngự mạnh mẽ. Khi chín đạo kiếm cương Phá Thiên Liệt lao tới, toàn bộ máu thịt ở phần cổ và đầu của con dị thú bị băm nát khiến cho ánh mắt của nó từ từ tối dần rồi toàn thân mất đi sức lực, chẳng khác nào một khúc gỗ gục xuống đất.
- Kia là rễ của mấy cái cây này?
Khi con dị thú quỵ xuống, máu tươi và thịt của nó phun ra qua vết thương. Mấy cái cây quanh đó như hết sức hưng phấn mà rung động rồi ngay lập tức mặt đất ở âm thanh vỡ vụn sau đó một cái rễ dài giống như vật sống liền vươn thẳng vào trong cơ thể của con dị thú qua vết thương.
Phía trên cái rễ cây dó nhanh chóng chảy ra chất dịch ăn mòn màu vàng nhạt. Dưới sự ăn mòn của nó, máu tươi và thịt của con dị thú nhanh chóng biến thành một thứ nước vào rồi bị cái rễ cây kia hút lấy.
Chỉ trong vòng khoảng một nén hương, con dị thú khổng lồ đã biến thành một cái vỏ rỗng. Ngay cả xương cốt của nó cũng không còn sót lấy một cái. Chỉ có những cái vẩy màu xám bên ngoài là vẫn còn nguyên, nhưng do mất đi chỗ bám mà rơi đầy trên đất.
Lạc Bắc hạ xuống sử dụng chân nguyên hút sáu, bảy cái vảy lên xem rồi sắc mặt lập tức trở nên mừng rỡ.
Mà cái hạt châu màu bạc nhìn giống như viên nội đan vừa rồi lại nằm gần với một cái vẩy ở ngay vị trí cổ. Bên dưới mấy cái vẩy phía sau có ánh sáng màu đen lóe lên chính là cái Thúc Anh hắc vân nang bị con dị thú hút mất.
- A?
Hiện tại Thúc Anh hắc vân nang là cái pháp bảo duy nhất mà Lạc Bắc có. Nếu không có nó, cái phân thân của Lạc Bắc cho dù có tìm được Thiên thần tinh thạch thì cũng không vượt qua nổi Tử Kim vẫn tinh đái để về. Nhiều lắm bắt buộc chờ cho tới khi bản tôn của Lạc Bắc tới đón. Cho nên vào lúc này, sự chú ý của Lạc Bắc liền tập trung vào cái pháp bảo kia.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555