Đảo mắt qua một chút sau đó rót vào chút Chân nguyên, Lạc Bắc lập tức mừng rỡ. Hiện tại Thúc Anh hắc vân nang vẫn còn bị quấn một ít tia sáng màu bạc. Dưới sự bao phủ của nó, Lạc Bắc có thể cảm nhận được pháp lực từ trận pháp trong Thúc Anh hắc vân nang đều bị khống chế. Tuy nhiên với tốc độ từ từ tan biến của ánh sáng bạc, chỉ cần chưa tới nửa canh giờ nữa, Thúc Anh hắc vân nang sẽ trở lại bình thường.
- Cái thứ này tại sao không giống như nội đan?
Cảm nhận Thúc Anh hắc vân nang không sao, Lạc Bắc liền cầm hạt châu màu bạc lên quan sát.
Thoáng cái hắn liền hơi nhíu mày, hút toàn bộ những cái vẩy còn lại rồi lật lên xem. truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com
Sở dĩ Lạc Bắc làm như vậy là bởi vì hạt châu to bằng nắm tay rất lạ. Bên trong dường như ngưng tụ rất nhiều chân nguyên nhìn không khác lắm so với nội đan nhưng ngoại trừ điều đó ra nó còn có một thứ pháp lực dao động và khí kim thiết như có như không khiến cho Lạc Bắc cảm giác được nó như một cái pháp bảo che giấu khí tức.
Tập trung quan sát, Lạc Bắc phát hiện bên trong hạt châu màu bạc còn có vô số những ký hiệu nhỏ như con kiến nhìn không được rõ lắm. Nhưng hiện tại sao khi xem qua toàn bộ những cái vẩy, Lạc Bắc không phát hiện ra một thứ gì khác, ngay cả nội đan cũng vậy.
- Chẳng lẽ con dị thú này hấp thu một cái pháp bảo nào đó rồi để cho nội đan của mình dung hợp tạo thành một thứ như thế này? - Trong đầu Lạc Bắc chợt xuất hiện một cái suy nghĩ như thế.
Dung hợp pháp bảo với nội đan là chuyện mà Lạc Bắc chưa bao giờ nghe nói tới.
Tuy nhiên căn cứ vào thực lực của con dị thú vừa thể hiện thì không thể nào không có được nội đan.
Bởi vì bất kể ánh sáng mà nó phóng ra hay hút vô số những tảng đá vây bọc quanh người tạo thành lực phòng ngự độc đáo có uy lực không thua gì pháp thuật của người tu đạo Nguyên Anh kỳ.
Sau khi do dự một chút, Lạc Bắc liền sử dụng Thúc Anh hắc vân nang bao phủ lấy bản thân rồi thử thấm một chút chân nguyên vào trong hạt châu màu bạc.
Sở dĩ Lạc Bắc làm như vậy là vì hạt châu mang tới cho hắn cảm giác giống như cái pháp bảo Thúc Anh hắc vân nang kia vậy.
Cũng giống như Thúc Anh hắc vân nang, một khi cầm ở trong tay nó đều có cảm giác nối liền với hơi thở của mình, dường như muốn tự động hấp thu chân nguyên của hắn.
- A?
Giống như sử dụng Thúc Anh hắc vân nang, sau khi một tia chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh tiến vào đó, ánh mắt của Lạc Bắc không giấu được sự mừng rỡ. Chỉ thấy hắn vẫn không hề dừng lại tiếp tục để chân nguyên tiến vào trong hạt châu. Trong nháy mắt, hạt châu màu bạc liền tản ra một vầng sáng.
Vầng sáng đó liên tục thay đổi thành mấy hình dạng, có khi nó biến thành một làn ánh sáng bao phủ phạm vi trăm trượng có khi lại thu thành một cột sáng màu bạc.
Lạc Bắc nhướng mày, cột sáng từ hạt châu màu bạc đột nhiên di chuyển bắn về phía mặt đất trên núi đá. Cột sáng lập tức co lại nhìn như cái tảng đá nặng trăm cân kia bị nó hút về theo.
- Không thể ngờ được vô tình ta lại có được một cái pháp bảo như thế này.
Ánh mắt của Lạc Bắc không giấu được sự vui mừng quá đỗi.
Sau khi cho một đạo chân nguyên đầu tiên vào, Lạc Bắc liền cảm giác được cái hạt châu màu bạc không giống như Thúc Anh hắc vân nang. Càng thêm nhiều chân nguyên, Lạc Bắc phát hiện mình có thể trực tiếp điều khiển hạt châu, hơn nữa còn cảm nhận được bên trong nó có rất nhiều đại trận kỳ lạ. Đồng thời chân nguyên của dị thú ở bên trong dường như tăng thêm uy lực của nó.
Có thể nói cái hạt châu màu bạc là một cái pháp bảo kỳ lạ mà con dị thú may mắn lấy được sau đó dung hợp với nội đan chẳng khác nào một cái pháp bảo bản mệnh làm cho uy lực của nó tăng thêm.
Hiện tại với ánh sáng từ hạt châu tản ra, Lạc Bắc cảm giác được nó có cùng loại với Tinh cầu chân từ xạ tuyến. Nó không chỉ có tác dụng làm chậm thần thức của đối phương mà còn có thể chấn động tới hơi thở kim thiết và có sức hút. Hơn nữa còn có thể khống chế được lực hút đó để hút thứ đồ kia lại, cũng có thể ném nó sang một bên.
Sở dĩ Thúc Anh hắc vân nang của Lạc Bắc vừa mới đối mặt đã bị hạt châu màu bạc hút mất đó là vì bên trong nó có rất nhiều tinh kim, cho nên tia sáng của hạt châu chỉ cần chạm phải đủ khiến cho nhiều trận pháp trên bề mặt mất đi hiệu lực, đồng thời do có lực hút nên mới bị nó hút về.
Ngoại trừ một ít pháp bảo chỉ dùng ngọc thạch tinh thạch và gỗ để luyện chế ra thì phần lớn pháp bảo đều tăng thêm rất nhiều tinh kim để tránh cho phôi của nó dễ bị phá hủy. Hơn nữa hiện nay rất nhiều pháp bảo khi kết hợp với chân nguyên, khi trận pháp trên bề mặt mất đi hiệu lực còn có thể phát huy được một phần uy lực. Nhưng đối với thứ pháp bảo như Thúc Anh hắc vân nang ngay từ đầu sử dụng chân nguyên để kích thích, sau đó chỉ thuần túy dựa vảo trận pháp của nó thì cái hạt châu này đúng là khắc tinh. Tác dụng của nó so với Khổng tước bảo giám của Thái Thúc còn mạnh hơn.
Bởi vì Khổng tước bảo giám của Thái Thúc chỉ có tác dụng giữ pháp bảo của đối phương còn hạt châu này trong lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng có thể hút được.
Hơn nữa, hiện tại quan trọng hơn là Lạc Bắc có thể dựa vào lực từ của hạt châu làm chậm lại tốc độ Thiên thạch bay trong không gian loạn lưu. Như vậy không chỉ có thể vượt qua, làm giảm uy lực của thiên thạch mà thậm chí còn có thể phối hợp với lực lượng chân nguyên để thu lấy Tinh kim, ngọc thạch có trong thiên thạch.
Như vậy đối với việc Lạc Bắc tìm kiếm thiên thần tinh thạch mà nói tương đương với việc đột nhiên có thêm một thứ bảo vật.
Cầm hạt châu trong tay nhìn ngắm một lúc, Lạc Bắc liền góp nhặt gần như toàn bộ những cái vảy của con dị thú lại rồi đặt Tử Tiêu Lôi thạch vào trong một cái hố.
Vào lúc này, mấy trăm cái vảy cứng đối với Lạc Bắc cũng không có tác dụng, cũng không thể mang về. Nhưng lớp vỏ cứng của nó ngay cả Kiếm cương Phá Thiên Liệt toàn lực tấn công cũng không phá hủy được thì đã tương đương với một cái pháp bảo phòng ngự cực mạnh. Thứ đồ này đối với cao thủ luyện khí mà nói thì đúng là nguyên liệu tuyệt vời, nên Lạc Bắc cũng luyến tiếc khi vất bỏ.
Sau khi xử lý xong đám vảy màu xám, Lạc Bắc liền thi triển pháp thuật trong Chân Linh bảo điển đưa một số cây xuống dưới hố rồi mới phi thân tìm kiếm khắp ngọn núi. Sau khi thấy không còn có dấu hiệu gì khác, hắn mới bay khỏi nơi này.
....
- Nơi này cho dù không phải đất phong của Hoàng Thiên tông thì cũng là một chỗ của đại phái số một, số hai thời thượng cổ.
Ngay khi Lạc Bắc bay ra khỏi ngọn núi màu đỏ, Xích Đồng thiên thành đang tản ra khí Xích đồng nồng nặc lại lơ lửng trên một vầng sáng màu lam. Mà trong Xích Đồng thiên thành, trên cái Tự Tại ngọc bai, đám người Trần thanh Đế, Vân Hạc Tử, Cống Dát Kiên Tán đều không giấu được sự khiếp sợ.
Đất phong là nơi mà các tông môn thời cổ sử dụng một vài trận pháp, cấm chế để không cho tông môn khác đi vào.
Cái này tương đương với ở bên ngoài tông môn lại vạch một cái khu vực nói là địa bàn của mình. Hiện tại trong giới tu đạo, các nơi linh khí đầy đủ đều bị các tông môn chiếm lĩnh, hoặc có những nơi không thích hợp lập môn phái thì tất cả các tông môn đều có thể đi vào, tìm được thứ gì là do may mắn. Vì vậy mà ngoại trừ các khu vực ở gần với sơn môn ra còn lại rất ít đất phong. Mà trong giới tu đạo thượng cổ có tư cách vạch đất phong cũng chỉ có một vài môn phái thế lực. Bởi vì đất phong sẽ thương xuyên dẫn tới tông môn chém giết nhau trên quy mô lớn.
Mà nhìn pháp lực dao động tản ra từ vầng sáng màu lam, đám người Trần Thanh Đế dễ dàng đoán ra được nó là cấm chế do người ta bố trí chứ không phải tự nhiên hình thành trong Tử Kim hư không.
Tuy nhiên phạm vi bao phủ của vầng sáng đó khá lớn không ngờ tới cả vạn dặm.
Cho dù một cái trận pháp hộ sơn bao phủ một khu vực vạn dặm cũng là đã cực kỳ kinh người.
Hơn nữa đối với một tông môn mà nói tông môn là gốc rễ cuối cùng. Việc bố trí ở tông môn so với đất phong còn phải lớn hơn nữa. Có thể bố trí một cái cấm chế ở nơi đất phong thế này thì cấm chế ở sơn môn lại càng thêm to, càng thêm lợi hại. Cho thấy thực lực của tông môn vạch ra một cái địa bàn trong Tử Kim hư không đúng là khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng được.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Bởi vậy có thể thấy được vào thời kỳ thịnh vượng các thế lực môn phái lớn còn vượt xa cả Côn Luân bây giờ.
- Thứ cấm chế này rất giống với Liệt Khuyết lam quang trận của Hoàng Thiên tông trong điển tịch. Cho nên ta mới nói rất có thể nó là đất phong của Hoàng Thiên tông.
Nhìn ánh sáng màu lam bao phủ cả vạ dặm, Băng Trúc Quân cũng không hề khiếp sợ mà chỉ đưa tay về phía vầng sáng nói với đám người Trần Thanh Đế:
- Lần trước ta đã điều tra cẩn thận biết được chỗ này yếu nhất có thể phá vỡ.
- Liệt khuyết lam quang trận? - Một tia sáng lóe lên trong mắt Vân Hạc Tử, nét mặt của y cũng bình tĩnh lại:
- Nghe ngươi nói vậy thì biết cách phá vỡ trận pháp này?
Băng Trúc Quân gật đầu:
- Ngoại trừ tại vị trí mắt trận có thể khống chế được nó ra thì trong tình hình không có ai điều khiển chỉ có thể dùng sức phá vỡ lớp ánh sáng này mới có thể đi vào. - Ngừng một chút, Băng Trúc Quân lại nói:
- Cái cấm chế Liệt Khuyết lam quang trận đặc biệt ở chỗ nó như một cái vỏ trứng, đánh vỡ chỗ này chỗ khác không bị đổ.
- Chỉ có dùng sức phá trận? - Trần Thanh Đế liếc nhìn Băng Trúc Quân.
- Đúng vậy. - Băng Trúc Quân gật đầu, không nói gì thêm nhìn ba tên đệ tử Côn Luân mà nói:
- Các ngươi đã tới đây thì hãy dốc hết sức mà tấn công cái vầng sáng này.
Hai tên đệ tử Côn Luân và Hoài Ngọc từ từ đi tới gần màn sáng màu lam còn Xích Đồng thiên thành lại bay ngược ra sau gần trăm trượng.
Nhìn Xích Đồng Thiên thành bay ra như thế, sắc mặt Hoài Ngọc hơi tái nhợt của hai tên đệ tử Côn Luân khác thì đầy sự oán độc.
Bọn họ đều biết rõ mặc dù Băng Trúc Quân nói đây là Liệt Khuyết lam quan trận nhưng chắc chắn cũng chưa dám khẳng định. Hơn nữa cho dù biết đó là Liệt Khuyết lam quang trận thì ai có thể biết được sau nó có còn cái cấm chế nào khác phản kích lại không? Đám người Băng Trúc Quân chắc chắn có suy nghĩ như vậy cho nên mới lấy họ ra để thử.
Mặc dù hiểu rõ điều đó nhưng thân bị trúng cấm chế, trước mặt bọn họ cũng không thề làm gì khác vì vậy mà khi bay tới trước vầng sáng màu lam chừng năm mươi trượng. Tên đệ tử áo vàng cắn răng rồi một vầng sáng màu xanh trào ra trên đỉnh đầu của y, trong nháy mắt hóa thành hình dạng con mãnh hổ kéo theo những cơn gió mà lao thẳng vào vầng sáng màu lam.
Oành!
Vầng sáng có hình dạng con mãnh hổ như hình thành từ trận gió tuy nhiên khi chạm vào làn ánh sáng màu lam lại vô cùng nặng nề. Hơn nữa cú va chạm như húc phải một tấm sắt không thể tiến lên mà bị phản lực làm cho vỡ nát. Nó lập tức hóa thành mấy trăm cơn lốc xoáy tiếp tục tấn công lên vầng sáng màu lam.
Tuy nhiên vầng sáng màu lam lưu chuyển giống như làn nước chỉ hơi lõm xuống rồi trở lại như bình thường ngăn cản đòn tấn công của tên đệ tử Côn Luân.
Vừa nhìn thấy tên đệ tử Côn Luân ra tay, Hoài Ngọc và một tên đệ tử khác mặc trang phục của Kiếm ti cũng vung tay lên bắn ra mười cột lửa màu trắng, cùng lúc đó trước mặt Hoài Ngọc cũng xuất hiện một cái quả cầu màu bạc giáng thẳng lên trên vầng sáng màu lam.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Cột lửa màu trắng lao tới trước khiến cho không khí xung quanh đó xoay động tản ra những ngọn lửa màu lam. Còn bên trong quả cầu màu trắng của Hoài Ngọc thì lại có âm thanh giống như chưa đầy thủy ngân với thanh thế kinh người.
Tuy nhiên ánh sáng màu lam cũng chỉ lóe lên rồi hơi lõm xuống.
Ánh mắt của Băng Trúc Quân chợt xuất hiện sự vui mừng. Màn hào quang màu lam thể hiện đặc tính của nó hoàn toàn giống hệt với những gì miêu tả về Liệt Khuyết Lam quang trận. Tuy nhiên ánh mắt của lão lập tức trở nên âm độc, lên tiếng:
- Tại sao các ngươi vẫn không dốc hết sức? Chẳng lẽ phải để cho ta động tới cấm chế trên người các ngươi hay sao?
Nghe thấy âm thanh của Băng Trúc Quân, ánh mắt của tên đệ tử Côn Luân đầy sự oán độc nhưng y cũng không dám phản kháng mà chỉ thấy một vầng sáng có hình dạng thanh long xuất hiện trước mặt y rồi đồng thời trong tay cũng có một cái pháp bảo màu xanh có hình cây quạt.
Cây quạt hơi phe phẩy một cái khiến cho không trung trước mặt y lập tức xuất hiện hơn trăm đạo kiếm quang.
Cùng lúc đó, tên đệ tử Kiếm Ti còn lại cũng há mồm phun ra một tia sáng màu hồng. Đó là một thanh đao dài tới hai thước, đỏ như máu. Cán đao có hình đầu sói, lưỡi đao rất mỏng nhìn vô cùng sắc bén.
Còn Hoài Ngọc cũng hóa ra một vầng sáng màu bạc cong như nửa vầng trăng. Vầng sáng mà nàng hóa ra trong ba người có phấn không đáng xem nhưng sau khi phóng ra, pháp lực dao động trên người lại yếu đi rất nhiều dường như chân nguyên lập tức mất đi non nửa.
- Rắc rắc
Dưới một đòn liên thủ của ba người, không gian xung quanh vang lên tiếng giống như sứ vỡ rồi một vòng sóng khí phun ra khiến cho một ít bụi xung quanh đó cũng rung chuyển theo.
Lần này cuối cùng thì màn ánh sáng màu lam cũng bị tác động hơi tản ra một chút.
- Tiếp tục! Không được dừng tay. - Băng Trúc Quân lập tức hét lên một tiếng chói tai.
Cả ba người dốc hết toàn lực. Tấn công như thế này chân nguyên mất đi rất nhanh không thể tiếp tục được. Nhưng vào lúc này nghe Băng Trúc Quân quát lên cả ba người không hề dám làm trái chỉ biết cắn răng tiếp tục phóng pháp thuật và pháp bảo liên tục tấn công màn ánh sáng màu lam. Nhưng cho dù màn ánh sáng đó có dao động như thế nào thì mãi vẫn không hề có cái khe nào xuất hiện.
- Nhìn thế này thì đúng là Liệt Khuyết Lam quang trận.
Trong tiếng nổ rầm rầm, Băng Trúc Quân híp mắt quay đầu nhìn đám người Trần Thanh Đế:
- Với tu vi của ba người đó cho dù có hết chân nguyên cũng không thể phá được cấm chế. Tiếp theo ba người này còn có tác dụng. Trần cung chủ! Hiện tại làm phiền các ngươi giúp chúng một chút.
- Các vị đồng loạt ra tay đi. - Trần Thanh Đế vẫn đứng yên, chỉ quay sang liếc nhìn đám người Vân Hạc Tử.
Vân Hạc Tử thầm cười lạnh trong lòng. Y biết Trần Thanh Đế vẫn còn sợ có cấm chế khác lạ, sợ là người tấn công đầu tiên sẽ bị phản kích cho nên mới bảo mọi người cùng ra tay để chịu phản kích đồng loạt. Tuy nhiên mặc dù cười trong lòng như nét mặt của Vân Hạc Tử vẫn thản nhiên chỉ gật gật đầu, nói:
- Thoáng nhìn thì cái cấm chế này khó đánh vỡ, mọi người không cần phải lãng phí chân nguyên chỉ dốc hết toàn lực xem có thể đánh tan nó được không.
- Ra tay.
Trần Thanh Đế im lặng liếc mắt nhìn Vân Hạc Tử một cái. Rồi theo hai chữ lạnh lùng thốt ra khỏi miệng, Hoài Ngọc đã kiệt quệ hơn nửa chân nguyên chỉ cảm thấy một làn pháp lực dao động khủng bố từ phía sau truyền đến. Khi nàng không nhịn được quay đầu lại nhìn thì một điểm sáng chói mắt đã xẹt qua đỉnh đầu nàng mà nện lên trên vầng sáng màu lam.
Rầm!
Như có một thứ gì đó đột nhiên nổ tung. Hoài Ngọc chỉ cảm thấy thân thể bắn lên theo sự chấn động của không gian đồng thời trên màn sáng màu lam cũng xuất hiện cái khe dài tới mấy trượng.
- Linh khí trời đất nhiều thật. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Khi cái khe nứt vừa mới xuất hiện, Hoài Ngọc cũng chỉ cảm thấy một làn linh khí trời đất bùng lên. Mức độ nồng đậm của linh khí mặc dù không thể sánh với mấy vòng đảo của Côn Luân nhưng cũng gần với vòng đảo thứ nhất. Theo những gì trong điển tịch ghi lại thì linh khí trong không gian loạn lưu rất loãng, bây giờ nó có thể đạt tới mức độ này đã là chuyện hết sức kinh người.
Nhưng đúng vào lúc này, sau khi linh khí trời đất phun mạnh ra qua cái khe trên vầng sáng. Lam quang cũng nhanh chóng hội tụ lại thành một vầng sáng sắc như dao mà lao về phía trước với tốc độ kinh người.
Đối diện với vầng sáng sắc như dao đó chính là tên đệ tử Côn Luân mặc áo vàng. Chỉ thấy tốc độ của vầng sáng màu lam cực nhanh, tên đệ tử Côn Luân mới chỉ kịp điều khiển cái pháp bảo hình cây quạt bắn ra mấy trăm tia sáng ở trước mặt. Tuy nhiên ánh mắt của y mới xuất hiện sự kinh hãi, vầng sáng sắc như dao đó đã lướt qua cắt toàn bộ thân thể y và cái pháp bảo màu xanh ra thành hai nửa.
Bỏ mặt cột máu phun lên cao, vầng sáng màu lam vẫn tiếp tục lao thẳng tới Xích Đồng Thiên Thành mới nổ tung hóa thành những ngọn lửa màu lam.
Hoài Ngọc và tên đệ tử Côn Luân còn lại đứng cách tên đệ tử mới bị giết chỉ có mấy trượng. Lúc này sắc mặt cả hai đều trở nên trắng bệch.
Với tu vi của hai người nếu vầng sáng màu lam đó mà lướt về phía họ thì cơ bản cả hai cũng chẳng chặn được mà bị giết chết ngay lập tức.
- Quả nhiên là cấm chế độc môn của Hoàng Thiên tông - Liệt Khuyết lam quang trận.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Băng Trúc Quân lại cất tiếng cười ha hả.
- Băng Trúc Quân! Ngươi đã biết một khi đánh tan Liệt Khuyết lam quang trận liền có chuyện đó đúng không? Ngươi đúng là cái đồ vô sỉ, đê tiện. - Nghe thấy tiếng cười đắc ý của Băng Trúc Quân, tên đệ tử Kiếm Ti của Côn Luân lập tức hiểu ra mà hét lên.
- Biết thì sao? - Ánh mắt của Băng Trúc Quân trở nên lạnh lùng, nói:
- Đừng nói là vừa rồi ta chưa xác định được nó có phải là cái cấm chế đó không. Cho dù ta đã biết thì dưới sự phản kích của nó, với tu vi của các ngươi cho dù có chuẩn bị trước cũng không tránh được thì có khác gì đâu? Hơn nữa ngươi đừng quên rằng sinh tử của ngươi đang nằm trong tay ta. Ta muốn ngươi sống thì sống, muốn ngươi chết thì chết. Nếu còn nói nữa ta sẽ biến ngươi thành vật thi luyện.
Tên đệ tử Kiếm Ti của Côn Luân nắm chặt tay lay, thân thể hơi run run cho thấy đang vô cùng tức giận. Nhưng sau một lát y vẫn xoay người đi và cúi đầu xuống.
Đối mặt với Băng Trúc Quân có tu vi cao hơn mình quá nhiều, cho dù liều mạng thì cơ bản cũng chẳng có tác dụng.
Nhìn thấy tên đệ tử Côn Luân chịu khuất phục trước uy phong của mình, ánh mắt của Băng Trúc Quân không giấu được sự đắc ý. Y quay đầu liếc mắt nhìn Vân Hạc Tử một cái. Vân Hạc Tử cũng hiểu ý liền điều khiển Xích Đồng Thiên thành bay thẳng tới chỗ vỡ trên màn sáng màu lam.
Hiện tại các trận pháp trong giới tu đạo tạo thành lớp ánh sáng phòng ngự như thế này, chỉ cần có vết nứt là trận pháp sẽ bị phá hủy. Hoặc chỉ cần công kích của đối phương dừng lại, bên trong trận pháp vẫn nguyên vẹn thì vầng sáng sẽ tự động hồi phục. Nhưng lúc này, cái khe trên màn sáng vẫn còn nguyên không hề nhúc nhích mà màn sáng cũng chẳng có gì thay đổi. Hơn nữa, sau cú phản kích từ màn sáng, vào lúc này Băng Trúc Quân có thể khẳng định được đây chính là Liệt Khuyết Lam quang trận của Hoàng Thiên tông.
Từ trong cái khe dài tới mấy trượng, linh khí vẫn tiếp tục phun ra nhưng bên trong lại toàn là sương trắng, không nhìn thấy rõ cảnh tượng.
Băng Trúc Quân vẫn đúng yên ngưng thần tập trung quan sát. Lão lại lấy ra một lá cờ nhỏ màu trắng có mấy mặt tản ra ánh sáng trắng. Ánh sáng chiếu vào làn sương mù dày đặc tạo ra một quầng sáng trong suốt.
Nhìn thấy tầng tầng những quầng sáng xuất hiện, Băng Trúc Quân lập tức thu lá cờ nhỏ lại rồi quay đầu nhìn đám người Trần Thanh Đế, nói:
- Không biết chư vị có người nào biết thần thông bài trừ ảo trận không? Thanh Ẩn đăng của ta đã rơi vào tay Lạc Bắc. Cái pháp bảo này của ta vô dụng đối với ảo trận nên việc phá nó ta bất lực.
- Để cho ta thử một chút.
Cống Dát Kiên Tán gật đầu rồi đưa tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu. Một viên Xá Lợi tử màu trắng như từ dưới nước nổi lên, thả ra trên đỉnh đầu của y một làn hào quang rực rỡ. Ánh sáng của nó đi tới đâu, sương mù liền tách sang hai bên để lộ hai cái cầu ngọc dài không biết dẫn tới nơi nào.
- Cái này không phải là ảo trận bình thường mà hình như là Lưỡng Nghi sinh tử trận. - Trần Thanh Đế vừa nhìn thấy hai con đường bên trong làn sương mù lập tức nhíu mày.
- Đúng là Lưỡng Nghi sinh tử trận. - Băng Trúc Quân nheo mắt qua sát một lúc rồi quay sang nhìn tên đệ tử Kiếm Ti của Côn Luân mà nói:
- Lần này đừng nói là ta không nói trước. Đối với Lưỡng nghi sinh từ trận có hai sự lựa chọn. Một đường đi vào không sao, còn một đường đi vào là đường chết. Hai con đường đó, ngươi hãy chọn một đi.
Tên đệ tử Kiếm Ti của Côn Luân thấy không còn đường nào khác cũng chẳng nói nhiều chỉ cắn rằng rồi lướt qua cái khe trên màn sáng màn sáng màu lam và sau đó theo cái cầu màu trắng phía bên phải đi vào trong làn sương mù dày đặc.
Chỉ trong một lát, từ trong làn sương mù màu trắng dường như có tiếng kêu thảm thiết như có như không rồi không gian trở nên im phăng phắc.
Trên cái ngọc phù màu trắng trong tay Băng Trúc Quân vốn ở giữa như có hai ngọn lửa màu xanh dao động nhưng sau tiếng kêu thảm thiết kia vọng ra, một ngọn lửa màu xanh đột nhiên biến mất.
Sắc mặt của Hoài Ngọc trắng bệch, thân thể hơi run rẩy. Nàng hiểu rõ ngọn lửa màu xanh biến mất có ý nghĩa như thế nào. Nhưng Băng Trúc QUân cũng chẳng thèm để ý mà chỉ cười lạnh, nói:
- Xem ra ngươi đúng là đen đủi. Hai con đường mà ngươi cố tình chọn con đường chết.
Nghe thấy tiếng cười lạnh của Băng Trúc Quân, sắc mặt của Hoài Ngọc lại càng trắng thêm. Ánh mắt của Vân Hạc Tử nhìn nàng có chút gì đó như thương hương tiếc ngọc. Thấy ánh mắt đó của Vân Hạc Tử, Trần Thanh Đế hơi cười lạnh một chút.
Trần Thanh Đế thấy thiên phú, tâm cơ của Vân Hạc Tử không hề kém... Nếu không với thân phận tán tu của y cũng không có được tu vi như vậy. Nhưng nếu không loại bỏ được cái chuyện háo sắc thì đó như có thêm sợi dây buộc chân. Trần Thanh Đế thầy sau nà không thể nào đuổi kịp được mình. xem chương mới tại tunghoanh(.)com
- Đi thôi.
Thầm cười lạnh trong lòng, Trần Thanh Đế cũng không nói thêm gì mà chỉ tay một cái. Tự Tại ngọc bia lập tức thu nhỏ chỉ còn dài tới một trượng lơ lửng trước mặt. Trần Thanh Đế bám sát theo phía sau xuyên qua cái khe trên màn sáng bay về phía cái cầu bên trái.
Vân Hạc Tử cũng không nói nhiều thu Xích Đồng Thiên Thành lại chỉ còn tới hai thước mà hút nó lơ lửng trên tay. Đoàn người nối đuôi nhau đi vào theo trần Thanh Đế.
- Giới tu đạo thượng cổ và giới tu đạo chúng ta hiện nay đúng là một người một vẻ, rất nhiều cách thức còn hơn hẳn chúng ta. Trong cái trận Lưỡng Nghi sinh tử này không ngờ còn đặt một cái ảo trận khác.
Mới đi được trên cây cầu chừng hai mươi trượng, từ trong làn sương mù màu trắng ở hai bên đột nhiên vang lên tiếng động thánh thót, tản ra rất nhiều những bông sen trắng và những đoàn người. Tất cả những người đó là những người vô cùng quan trọng trong cuộc đời của đám người Trần Thanh Đế. Có vài người là bạn thời thơ ấu, người thân, sư huynh đệ mới nhập môn. Tuy nhiên nhìn thấy những người đó vừa mới xuất hiện, sắc mặt Trần Thanh Đế vẫn bình thản mà nói vậy.
- Đi!
Cống Dát Kiên Tán cũng như không nhìn thấy chỉ cúi đầu cụp mắt xuống. Viên xá lợi màu trắng tản ra hàng ngàn tia sáng tới đâu những người đó lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng.
Cái ảo trận vừa bị phá vỡ khiến cho trên đường đi không còn có một chút trở ngại. Chỉ chừng một nén hương, sương mù dày đặc hai bên đã từ từ biến mất, cái cầu trắng cũng tới cuối. Trước mặt đoàn người là một khoảng sáng sủa.
- Giỏi thật! Khu Đất phong này có thể còn hơn cả Thục Sơn hiện tại. truyện tại bàn long hội.
Dõi mắt theo vầng sáng, tất cả mọi người cho dù là cả Băng Trúc Quân cũng đầy sự ngạc nhiên vui mừng và khiếp sợ.
Cảnh tượng trước mắt của họ là quang cảnh thật sự của khu Đất phong này.
Chỉ thấy trên hư không lơ lửng hơn một ngàn ngọn núi.
Không gian rộng tới cả vạn dặm có màu xanh sáng bóng nhìn như một cái hồ nước. Mà trong cả ngàn ngọn núi đang lơ lửng thì thu hút tầm mắt mọi người chính là một ngọn tháp lớn màu vàng ở giữa.
Cái ngọn tháp đó vô cùng khổng lồ có tổng cộng chín tầng, độ cao mỗi tầng phải tới hơn hai trăm trượng. Ngọn tháp lơ lửng trên không trung còn to hơn cả mấy ngọn núi lớn. Cả ngọn tháp nhìn không hề có khe hở như được điêu khắc thành từ một ngọn núi. Toàn thể ngọn tháp có ánh sáng màu vàng lượn quan khiến cho người ta cảm thấy áp lực.
Xung quanh ngọn tháp này còn có mười chín ngọn núi khác cũng lớn như vậy, bên trên có xây dựng cung điện lầu các. Từ xa nhìn lại giống như có mười chín cái đài sen xoay xung quanh ngọn tháp kia.
Bên ngoài mười chín ngọn núi đó lơ lửng chừng trăm cái cột trụ bằng ngọc màu trắng. Mặc dù cách nhau tới mấy ngàn dặm, chỉ thấp thoáng thấy được bóng dáng của chúng nhưng đám người Băng Trúc Quân vẫn có thể cảm giác được rằng trên trụ ngọc đều bố trí trận pháp khiến cho linh khí của trời đất liên tục tập trung vào trong những cây cột đó.
Thứ trận pháp này là Tụ Linh trận mà hiện tại chỉ có một số ít tông môn có thể bố trí được. Cùng ở trong khu vực đất phong này, tu luyện trên những cây cột đó chắc chắn phải nhanh hơn những chỗ khác nhiều.
Vào lúc này nhìn mấy cây cột trụ màu trắng, đám người Băng Trúc Quân và Trần Thanh Đế liền tưởng tưởng tới cảnh khi tông môn còn đang thịnh, có cả trăm đệ tử cùng tu luyện trên những cây cột màu trắng đó.
Quan trọng nhất là vào lúc này nhìn qua, toàn bộ đất phong đầy đủ linh khí, những cái kiến trúc trên ngọn núi vẫn được bảo tồn nguyên vẹn, không hề có dấu vết đấu pháp hay bị hủy hoại.
Mặc dù sau đó trong điển tịch ghi lại giới tu đạo thượng cổ nảy sinh mấy trận đại chiến cuốn gần như toàn bộ các tông môn vào đó nhưng lại không ghi rõ Hoàng Thiên tông và các môn phái lớn có thể tiến vào được trong Tử Kim hư không làm sao mà biến mất. Nhưng hiển nhiên là thứ đất phong không trải qua đại chiến này giữ được thì càng còn nhiều thứ tốt.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
- Cái ngọn tháp này nhìn qua phải là nơi rất quan trọng. Băng Trúc Quân! Ý của ngươi thế nào? Chúng ta có nên tìm hiểu ngọn tháp này trước không?
Trần Thanh Đế nhìn ngôi đất phong có thanh thế còn to lớn hơn cả Thục Sơn rồi đột nhiên quay đầu lại hỏi Băng Trúc Quân. Từ sau khi bị Lạc Bắc đánh nát thân thể, tu vi của Băng Trúc Quân chỉ còn là Nguyên Anh trung kỳ nhưng y lại hiểu rõ về Tử Kim hư không nhất. Hơn nữa trận pháp mở Tử Kim hư không cũng bị y thay đổi, cách thức sử dụng cũng chỉ có một mình y biết. Vì vậy mà lúc này trong tất cả mọi người Băng Trúc Quân lại trở thành một nhân vật tối quan trọng.
- Chúng ta đã vào được tới đây cũng không cần phải vội vã. - Nghe thấy Trần Thanh Đế hỏi mình, một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Băng Trúc Quân:
- Càng là nơi quan trọng thì càng có cấm chế lợi hại. Hơn nữa khu đất phong này rộng lớn như vậy, không chừng những nơi khác còn có các thứ đồ tốt nữa. Chúng ta nên đi thăm qua một chút, nói không chừng có thể tìm được thứ hữu dụng.
- Khu ruộng thuốc này đã bị hái hết.
- Đây là đan phòng...nơi đây dùng làm chỗ luyện khí...
Càng đi xem, sắc mặt của đám người Băng Trúc Quân càng lúc càng khó coi.
Sự bố trí ở nơi đây rất giống như trong điển tịch ghi lại. Khu vực đất phong của Hoàng Thiên Tông được chia ra thành các khu vực. Có khu chuyên để trồng linh dược, có chỗ chuyên để luyện khí, có nhiều chỗ để luyện đan dược, pháp bảo.
Nhưng cái chỗ này thì nhìn quy mô rất rộng lớn, dựa theo một vài dấu hiện cũng có thể phán đoán ra được cho dù ở trong Tử Kim hư không thì Hoàng Thiên tông ít nhất cũng phải tới bảy, tám ngàn đệ tử.
Nhưng sau khi xem xét nhiều nơi như vậy đám người Băng Trúc Quân cũng chẳng tìm được một cái gì. Gần như toàn bộ những nơi họ đi qua đều trống không như đã bị cướp sạch. Chỉ có trong mấy ngọn núi luyện đan vẫn còn có đan dược đang luyện chưa mang đi. Tuy nhiên số đan dược đó do liên quan tới ngọn lửa và thời gian nên đã không còn tác dụng.
Đương nhiên với mỗi một cái lò luyện đan kia số lượng ít nhất phải cả ngàn viên. Vào lúc đó mà nói thì đó đúng là bảo vật hiếm có. Nhưng quan trọng là phương pháp luyện đan dược thời cổ đã không còn. Hơn nữa không có số lượng linh dược nhiều như thế, nguyên liệu không đồng đều những cái lò luyện đan này cũng chỉ là đồ vất đi.
- Hiện tại cũng chỉ còn đi vào nơi đó để xem có thứ gì khác hay không. Một nơi như vậy để ta xây dựng lại Đại Tự Tại cung cũng được. Nhưng đối với vài người chúng ta lại vô dụng.
Đi qua cả gần ngàn ngọn núi không tìm thấy thứ gì, Trần Thanh Đế bình tĩnh nói câu đó. Lúc này, ánh mắt của y và đám người Băng Trúc Quân đều tập trung về phía ngọn tháp lớn màu vàng đứng sừng sững trong khu đất phong.
- Đi!
- A! Đó là?
Sắc mặt của Vân Hạc Tử cũng vô cùng âm trầm. Trần Thanh Đế vừa nói xong, Xích Đồng thiên thành lập tức ù ù bay về phía ngọn tháp lớn màu vàng. Đối với Vân Hạc Tử mà nói nếu không tìm được trong Tử Kim hư không thứ gì để đối đầu với Lạc Bắc thì tương đương với việc tính mạng của y không được bảo đảm chứ đừng nói tới việc làm bá chủ một phương.
Mà Xích đồng Thiên thành vừa tới gần một cái trụ ngọc màu trắng đám người Trần Thanh Đế lập tức nhìn thấy trên cây cột có một bộ hài cốt đang ngồi xếp bằng.
- Cái pháp y này dường như có chút khác thường.
Khi tới gần, Vân Hạc Tử hơi sáng mắt lên. Bộ hài cốt đó không hề có vết thương nhìn như là chết do hết tuổi thọ, không có gì khác biệt. Nhưng bộ pháp y mà người đó mặc lại liên tục tản ra những hoa văn, thấp thoáng có hơi thở cực mạnh. Chỉ với thứ hơi thở đó cũng đủ khiến cho Vân Hạc Tử kết luận nó không phải là vật tầm thường.
Vù! Nhưng đúng vào lúc này, Băng Trúc Quân chợt vung tay lên hút cái pháp y vào tay.
Nhìn thấy động tác của Băng Trúc Quân như vậy ánh mắt của đám người Trần Thanh Đế, Vân Hạc Tử có phần khác lạ nhưng cũng không nói gì. Bởi vì trước khi tiến vào Tử Kim hư không, bọn họ đã đưa ra nhiều quy định. Trên đường đi lấy được cái gì sẽ do Băng Trúc Quân bảo quản sau đó thống nhất phân phối tránh việc tranh giành nhau.
Bên trong cái pháp y màu trắng đó còn có một cái túi nhỏ màu đen. Hình dạng của nó so với cái Thúc Anh hắc vân nang của Lạc Bắc giống nhau tới bảy, tám phần. Tuy nhiên chất liệu của nó lại được làm bằng da, hình như là da của một con yêu thú nào đó. Trên bề mặt của cái túi còn được thêu một vài thứ đồ lục huyền ảo bằng tơ vàng, nhìn như đóa hoa hướng dương.
Băng Trúc Quân vung tay lên, cái túi màu đỏ lập tức rơi ra khỏi tấm áo. Nhìn thấy cái túi đen, cho dù là Băng Trúc Quân hay đám người Trần Thanh Đế cũng đều chớp mắt. Nhưng Băng Trúc Quân không vội chỉ hút cái túi vào tay rồi trước tiên choàng tấm pháp y lên người.
Cũng giống như sử dụng cổ bảo khác, Băng Trúc Quân sử dụng chân nguyên đưa vào trong pháp y. Theo chân nguyên dồn vào, chiếc pháp y màu bạc đột nhiên xuất hiện những tia chớp tạo thành một cái lưới điện màu trắng chói mắt nhìn như một quả cầu màu bạc bao phủ lấy Băng Trúc Quân.
Vù! Một tia chớp màu bạc từ vầng sáng chợt bắn ra như một mũi thương bay về phía trước chừng mười dặm, ánh sáng của nó mới lóe lên rồi biến mất.
- Cái pháp y này có thể công có thể thủ. Tia chớp của nó có uy lực cũng được, ít nhất tương đương với một cái pháp bảo cấp kim tiên. Hơn nữa phương pháp sử dụng pháp bảo của Hoàng Thiên tông rất đơn giản, chỉ cần đưa chân nguyên vào là có thể tấn công, sử dụng cũng không cần tiêu hao chân nguyên. Nếu ai không có một cái pháp y ưng ý thì có thể ưu tiên lựa chọn.
Khi Băng Trúc Quân lên tiếng, vầng ánh sáng màu bạc cũng từ từ biến mất. Tuy nhiên lão vẫn chưa dừng tay lại bắt đầu đưa một làn chân nguyên vào trong cái túi.
Chỉ trong thời gian chừng hơi thở, chân nguyên để kích hoạt so với cái pháp y còn ít hơn nhiều. Cái túi nhỏ màu đen vốn đang buộc chặt miệng chợt mở ra, tản một làn ánh sáng màu đen.
Một cái ngọc phù hình chữ nhật màu xanh, một cái pháp bảo có hình như cái mác bằng đồng, hai bình đan dược màu đỏ và một cái lệnh bài màu đen lẳng lặng lơ lửng trong vầng sáng.
- Đúng là túi Như Ý.
Cho dù là những người có tâm cơ âm trầm nhất nhưng nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt đám người Vân hạc Tử, Băng Trúc Quân và Trần Thanh Đế cũng không giấu được sự vui mừng.
Túi Như Ý Bách Bảo ở trong giới tu đạo thượng cổ ẩn chứa cả một cái thế giới nhỏ. Nó đứng hàng thứ hai trong loại pháp bảo như thế này. Mặc dù nó còn kém so với Tu Di giới tử của Đại Thừa giáo nhưng cũng có thể đựng được mấy vạn cân, so với pháp bảo trữ vật bình thường không biết nhiều hơn bao nhiêu lần. Bộ hài cốt có được cái túi Như Ý bách bảo ở trong tay thì khi còn sống chắc chắn là đệ tử cao cấp của Hoàng Thiên tông.
- Cái này là Ký Sự thanh phù.
- Thì ra là vậy.
Nhìn thấy cái ngọc phù màu xanh, Băng Trúc Quân chớp mắt rồi chộp lấy nó. Theo làn chân nguyên của lão đưa vào đó, từ cái ngọc phù tản ra một vầng ánh sáng rồi phát ra những dòng chữ.
Băng Trúc Quân thực sự không nhìn lầm. Cái ngọc phù màu xanh chính là Thanh phù dùng để ghi chép tin tức từ thởi cổ. Bên trong cái ngọc phù này ghi lại chuyện có liên quan tới người chỉ còn hài cốt và Hoàng Thiên tông.
Người này tên là Chung Vân là đệ tử Hoàng THiên Bộ của Hoàng Thiên tông. Còn về phần ngày đó Hoàng Thiên tông chia ra thành bao nhiêu bộ thì Chung Vân cũng không có ghi lại trong tấm phù cho nên đám người Băng Trúc Quân và Trần Thanh Đế cũng không biết.
Bên trong cái ngọc phù đó chỉ nói là Hoàng Thiên tông mất hơn thời gian trăm năm mới có thể tạo ra được ở Tử kim hư không một khu đất phong như thế này. Y cũng là nhóm đệ tử đầu tiên của Hoàng Thiên tông tiến vào Tử Kim hư không.
Sao đó vì Âm Nguyên tông và Hắc Sát giáo đánh nhau kéo theo cả Hoàng Thiên tông và một vài phái lớn vào trong vòng xoáy.
Sau hơn năm mươi năm chiến đấu, Hoàng thiên tông và mấy phái lớn kia bắt đầu rơi vào hoàn cảnh xấu. Sau đó đối phương còn tập trung lực lượng định giáng một đòn trí mạng định tiêu diệt Hoàng Thiên tông. Nhưng tin tức này bị bên của Hoàng thiên tông biết cho nên bọn họ cũng tương kế tựu kế, tập trung lực lượng để mai phục.
Do dự tính tới mức độ thảm khốc liên quan tới sự tồn vong của tông môn, cho nên Hoàng Thiên tông đã cho đưa toàn bộ đệ tử, linh dược, đan dược... Từ trong Tử Kim hư không đi. Chỉ có Chung Vân là người duy nhất được Hoàng Thiên tông để lại đây trấn thủ khu đất phong này.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Nhưng ý của Chung Vân nói trên tấm ngọc phù là rất có thể Hoàng Thiên tông đã thua. Bởi vì sau đó y phát hiện ra ngay cả trận pháp truyền tống của họ cũng bị phá hủy. Mà trong vòng hai trăm năm tiếp theo không hề có đệ tử Hoàng Thiên tông nào còn quay lại Tử Kim hư không nữa.
Trong vòng thời gian trăm năm, y cũng tìm được trận pháp truyền tống của một tông môn khác nhưng trên người lại không có pháp tinh, không thể khởi động trận pháp đó được. Mà Tử Kim hư không lại không có pháp tinh. Vì vậy mà tương đương với việc y bị nhốt lại ở đây. Trong hai trăm năm tiếp, mặc dù y có được một vài may mắn nhưng chỉ với một mình nên không bằng được cả tán tu. Bởi vì tán tu ở trong cuộc sống còn có cơ hội giao lưu với người tu đạo khác, để có được thứ gì đó mà mình muốn. Còn y ở trong Hoàng Thiên tông lại không biết phương pháp luyện đan dược và pháp khí cho nên mặc dù có tìm được một vài thứ linh dược hiếm cũng không thể luyện ra được đan dược. Vì vậy mà trong hoàn cảnh không có sự giúp đỡ, tu vi của y không thể đột phá mà chết ở đây.
Mục đích của y để lại cái ngọc phù màu xanh này trước khi chết là bởi vì Chung Vân biết mình mà chết có khả năng toàn bộ Hoàng Thiên tông sẽ biến mất trên thế gian. Ôm mộng để cho Hoàng Thiên tông được truyền lại, y cầu khẩn nếu có người tu đạo tiến vào khu đất phong này, phát hiện được cái ngọc phù của mình thì giúp Hoàng Thiên tông thu một tên đệ tử rồi truyền lại mấy thứ pháp thuật ghi trong Hoàng Thiên thần tháp cho tên đệ tử đó. Để tỏ lòng đáp tạ, bùa chú và pháp bảo có trên tầng thứ hai và thứ ba của Hoàng Thiên thần tháp, người đó cứ lấy mà dùng.
Ngoại trừ việc đó ra, Chung Vân còn viết lại rất nhiều chuyện về Hoàng Thiên thần tháp. Đại khái nói rằng ở tầng thứ nhất của Hoàng Thiên thần tháp có ghi lại một ý pháp thuật của Hoàng Thiên tông. Tầng thứ hai đặt một ít bùa và đan dược. Còn tầng thứ ba là để pháp bảo. Đệ tử của Hoàng Thiên tông lập công trong Tử kim hư không liền được ban thưởng, phân biệt đưa vào từng tầng một. Có thể lựa chọn pháp thuật, pháp bảo hoặc là đan dược. Nhưng sau khi rút hết toàn bộ đệ tử từ Tử Kim hư không để quyết chiến, tất cả đan dược trong đó đã được đưa đi. Mà đệ tử của Hoàng Thiên tông rất đông, nhưng phương pháp luyện pháp bảo của họ mất rất nhiều thời gian. Vì vậy mà bùa và pháp bảo trong Hoàng Thiên tông rất quý. Ngoại trừ một ít đệ tử thân truyền có tương lai rực rỡ và trưởng lão ra thì tất cả đệ tử chỉ có thể mang một cái pháp bảo công và thủ. Nếu như có nhiều pháp bảo sẽ phải cống hiến.
Sở dĩ có quy định như vậy cũng là vì pháp bảo thì ít mà đệ tử có quá nhiều. Tránh cho rất nhiều đệ tử không có pháp bảo sử dụng. Đồng thời để cho đệ tử của Hoàng Thiên tông khi có được một thứ pháp bảo lợi hại hơn liền thay thế cái pháp bảo yếu kém trước đó cho đệ tử khác sử dụng. Như vậy sẽ giúp cho lực lượng của những đệ tử còn lại tăng lên và thực lực tông môn sẽ mạnh thêm.
Cho nên ở tầng thứ hai và thứ ba khi xây dựng được mấy vị đại trưởng lão đặt thêm cấm chế khiến cho mỗi người chỉ có thể lấy được một cái pháp bảo. Hơn nữa trước khi xảy ra trận đại chiến, toàn bộ pháp bảo của Hoàng Thiên tông cũng đều có chưởng lão đặt thêm ấn ký. Vì vậy mà mỗi đệ tử của Hoàng Thiên tông tiến vào trong thần tháp nếu thấy thích cái pháp bảo này thì phải để một cái pháp bảo khác vào trong cấm chế nếu không thì không thể lấy được cái pháp bảo kia.
Chung Vân còn nói rằng từ tầng thứ tư trở lên là cấm đại đối với đệ tử Hoàng Thiên tông, chỉ có những nhân vật cấp trưởng lão và đệ tử thân truyền mới có thể ra vào. Ngay cả y cũng không được vào đó. Hơn nữa ở đó có rất nhiều cấm chế lợi hại, hy vọng người tu đạo nhìn thấy cái thanh phù này chỉ dừng lại ở tầng thứ ba, không nên tiếp tục xông lên nếu không sẽ gặp họa.
Đoạn chữ cuối cùng cũng là cách mà Chung Vân chỉ để ra vào Hoàng Thiên thần tháp.
....
- Trong truyền thuyết nói do phương pháp luyện khí hạn chế nên số lượng pháp bảo trong giới tu đạo thượng cổ cũng không nhiều nhưng uy lực đều rất cao. Bây giờ xem ra điều đó là đúng. Lúc ấy, Hoàng thiên tông đứng thứ hai vậy mà pháp bảo cho đệ tử còn ít như thế, chỉ cho mỗi người mang hai cái, nhiều hơn thì phải cống hiến.
Sau khi xem những gì ghi lại trên ngọc phù, Thao Sinh Nguyên híp mắt nhìn ngọn tháp uy nghi ở kia mà nói. Y và toàn bộ những người có mặt đều hiểu cái ngọn tháp màu vàng kia rõ ràng là Hoàng thiên thần tháp mà Chung Vân nhắc tới trong ngọc phù.
- Làm vậy thật ra rất hữu dụng. - Trần Thanh Đế chớp mắt. Y nghĩ nếu làm như vậy sẽ quyết định không có một cá nhân nào có nhiều pháp bảo. Hơn nữa đối với đệ tử cấp thấp cũng có thể có được hy vọng có được một cái pháp bảo tốt mà cố gắng vì tông môn. Tuy nhiên ánh mắt của y lại trở nên vô cùng lạnh lùng khi nghĩ tới Đại Tự tại cung bị phá hủy trong tay Lạc Bắc. Bây giờ y muốn xây dựng lại Đại Tự tại cung với một quy mô như thế thì cần không biết bao nhiêu thời gian?
- Hữu dụng thì hữu dụng. Nhưng sở dĩ phần lớn các tông môn thượng cổ bị xóa sổ cũng là vì bọn họ không có qua lại giao dịch mà cứ tự mình một phương khiến cho trong tay không có đủ thứ lại càng dễ để cho người tu đạo cướp đoạt mới dẫn tới trận đại chiến kia. Hiện tại về mặt này giới tu đạo của chúng ta đã tiến bộ hơn nhiều. - Băng Trúc Quân không để ý tới nét mặt của Trần Thanh Đế mà chỉ liếc nhìn bộ hài cốt rồi nói:
- Chỉ có điều Chung Vân vẫn đoán sai một chút. Trận đại chiến lần trước có lẽ không phải bên Hoàng Thiên tông thua mà cả hai bên đều thương nặng khiến cho phần lớn tông môn xóa sổ. Nếu không khi đó tiến vào được Tử Kim hư không có tới bảy, tám tông môn mà làm sao sau đó lại mai danh ẩn tích toàn bộ, không còn ai đi vào khiến cho nó như bị bỏ hoang thế này?
- Không ai vào mới tốt.
Thiên Ngô Hầu nhìn Hoàng Thiên thần tháp với ánh mắt tham lam.
- Nếu như có ai vào đây thì chúng ta còn lấy được cái gì nữa? Theo người này nói thì khi chúng ta vào nhiều lắm chỉ có thể lấy được hai cái pháp bảo một công một thử đúng không?
- Đi vào xem sẽ biết. - Băng Trúc Quân cười cười:
- Có điều không biết các vị có muốn giúp Hoàng Thiên tông thu đệ tử hay không?
- Thu một tên thì có làm sao. - Vân Hạc Tử cũng cười cười:
- Đối với chúng ta cũng chẳng làm sao. Có điều phải để chúng ta xem xong ở trong kia rồi nói. Nếu không có gì hữu dụng thì chẳng lẽ đi phí sức để giúp cái xác chết cả mấy ngàn năm này hay sao?
...
Một lát sau, Băng Trúc Quân lấy miếng lệnh bài màu đen trong Bách Bảo như ý đánh vào đại môn cao tới năm mươi trượng của Hoàng Thiên thần tháp. Theo dòng chân nguyên tiền vào từ lệnh bài, cái cửa to cũng bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu vàng.
Nhưng đúng vào lúc này, cách đám người Băng Trúc Quân chừng mấy trăm dặm trong một đám thiên thạch, Lạc Bắc dưới sự bao phủ của đám mây đen đang xuyên qua đó.
Trong bãi thiên thạch đó có đầy sao băng và bụi sao di chuyển với tốc độ khác nhau khiến cho người ta có cảm giác một cái tinh cầu bị đánh nát nhưng lại không tản ra mà chỉ tập trung trong một phạm vi nhất định từ từ di chuyển về một hướng.
Khí sắt thép bên trong sao băng rất nhiều. Vào lúc này, trong đám mây của Lạc Bắc đã có rất nhiều tinh kim và tinh thạch.
Hạt châu màu bạc to bằng nắm tay đang nằm trong tay Lạc Bắc. Dựa vào nó trong nửa giờ qua, Lạc Bắc đã lấy được rất nhiều tinh kim và tinh thạch đưa vào trong đám mây đen do Thúc Anh hắc vân nang biến thành.
Với lực hút độc đáo của hạt châu màu bạc, Lạc Bắc có thể hoàn toàn hút tinh kim từ trong sao băng. Nhưng lấy nhiều cũng sẽ làm giảm lực lượng trận pháp trong Thúc Anh hắc vân nang vì vậy mà Lạc Bắc cũng phải lựa chọn lấy những thứ có phẩm chất cao, thích hợp luyện chế pháp bảo.
Bất ngờ, đang ở trong đám thiên thạch, Lạc Bắc chợt cảm giác có một đám mây màu đỏ ập xuống từ trên đỉnh đầu. Một chút kinh ngạc chỉ kịp lóe lên trong mắt rồi Thúc Anh hắc vân nang lập tức đưa hắn bay ra ngoài.
Xuyên qua đám bụi ra ngoài, Lạc Bắc chỉ thấy trên đỉnh đầu đã biến thành một màu đỏ thẫm.
Giống như trên không trung xuất hiện một cái lỗ thủng rồi từ đó tản ra rất nhiều những dải lửa nhìn giống như đuôi của con phượng hoàng. Hàng ngàn hàng vạn vầng lửa không biết xuất hiện từ bao giờ đang bay tới với một tốc độ cực nhanh.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555