THeo mình, những nhân vật chính hiện chưa phải là anh hùng gì. Đa phần có xuất thân khá thấp, đã làm nên đại sự gì đâu mà có thể gọi là anh hùng. Có chăng là mang trên thân ước vọng, chí khí trở thành anh hùng. Rơi lệ là để thể hiện cho sự yếu đuối, bất lực cùng cô đơn, tủi hổ...Nói chung tác giả xây dựng theo một phong cách hình tượng mới. Không hẳn là anh hùng thép, rơi máu mà không rơi lệ như các tác phẩm trước kia. Cũng như xã hội bây giờ. Cho dù người giàu có thành đạt đến cỡ nào. Trên con đường đi đến thành công, có ai dám khẳng định bản thân họ không từng rơi lệ một lần.
Thực ra rơi lệ thì cũng không phải vấn đề gì, vấn đề là họ liên tục rơi lệ. Điều đó khiến người đọc cảm thấy không được thực tế lắm và hơi nhàm chán. Truyện rất hay nhưng những chi tiết như vậy lại là vết gợn của truyện.
Thực ra rơi lệ thì cũng không phải vấn đề gì, vấn đề là họ liên tục rơi lệ. Điều đó khiến người đọc cảm thấy không được thực tế lắm và hơi nhàm chán. Truyện rất hay nhưng những chi tiết như vậy lại là vết gợn của truyện.
Công nhận mới đọc thì cũng thấy ko quen, nhưng mình nghĩ tác giả có ý như thế để nhấn mạnh thêm nét yếu đuối của một số nv. Liên tục rơi lệ là liên tục có cảm giác bất lực. Là một chỗ khác biệt chứ nói thực tế thì con người bây giờ và ngày xưa khác biệt lắm. Chắc là con người bây giờ ít rơi lệ hơn xưa.
Đọc đến hồi mới nhất thì thấy 9/10 thân phận của Tần Trọng Hải là đứa bé năm xưa của Vũ Đức Hầu rồi. Dù mới xuất hiện nhưng nhân vật này gây ấn tượng vs mình rất mạnh: ngang tàng khí phách, đỉnh thiên lập địa, mang hoài bão lớn nữa. Lư Vân mặc dù đc xem như kì tài văn võ song toàn nhưng mình thấy sao hơi...nhu nhược, hy vọng sau khi bộ đôi Hải-Vân kết hợp thì Lư Vân sẽ quyết đoán và khí phách hơn. Tình tiết truyện càng lúc càng dồn dập và hấp dẫn, thanks dịch giả rất nhìu:D