Đại Việt là một đất nước nhiều bí ẩn...
Một nền văn minh cường thịnh...
Những chiến công lừng lẫy của dân tộc...
những linh vật...
những kỳ tích của nước non Đại Việt đang dần hé lộ trên con đường thuật pháp của nhân vật chính.
Đề tự:
Đề tự:
Hắn là một sinh viên khoa công nghệ năm thứ ba và biệt danh của hắn là “ lão già”. Cái biệt danh “lão già” được bạn bè đặt cho từ hồi trung học không phải do hắn nhiều tuổi hơn bạn bè mà vì hắn luôn luôn có cách suy nghĩ lớn hơn so với cùng lứa tuổi. Khi còn học tiểu học cu cậu đã nghĩ tới mơ mộng yêu đương và đương nhiên là có… thất tình.
Lên trung học cơ sở thì hắn tính toán kinh doanh cho có lãi phụ giúp cha mẹ, vẽ vời ra đủ thứ kế hoạch. Cha của hắn xem qua chí nói một câu: “Chưa khả thi lắm con à, chưa học qua kinh doanh làm được như vầy đã là tốt rồi”. Nghe cha khen tặng như thế làm hắn sướng điên, nhưng chỉ được một lúc vì lúc sau hắn tình cờ nghe cha hắn rủ rỉ vởi mẹ hắn: “May mà tui xem qua kế hoạch của nó chứ nghe theo lời bà đầu tư vào mấy cái ý tưởng ấy có mà… phá sản”.
Lên cấp ba thì cái biệt danh “lão già” của hắn vang danh “thiên hạ”. Bạn bè nhận xét là gần hắn cực kỳ “nguy hiểm”. Không biết lão già sưu tầm đâu một quyển dày đặc các loại triết lý,các câu danh ngôn và tình huống trên lớp của lão già thường thường là:
- Trời! Các cụ xưa có câu rằng “ cái răng cái tóc là góc con người”. Bạn trông bộ dạng của bạn xem! Chậc chậc…
Hay đại loại như:
- Ngày xưa khi kháng chiến chống pháp, chống mỹ quân và dân ta đã “máu trộn bùn non, nằm gai nếm mật” để giữ gìn tự do cho dân tộc, cho con cháu mai sau. Thế mà bạn đến trồng cây trong dịp lễ cũng không thèm đi là sao?
Bạn bè thì xa trừng nào tốt trừng ấy nhưng thầy cô thì than thở “ cực phẩm a, đúng là cực phẩm”.
Bước vào cánh cổng đại học thì suy nghĩ của lão già thực là “thảm”. Lão già chợt nhận ra con người sinh ra chỉ để “mím môi mím lợi” học hành rồi kiếm tiền, lập gia đình, sinh con, nuôi con,sau đó…chết. Vòng đời người nào cũng vậy a! Thật chẳng có gì thú vị!
Hắn sống trở nên trầm lặng, tìm kiếm mục đích của mình và rồi đâm nghiện truyện kiếm hiệp, truyện tiên hiệp hay các tiểu thuyết huyền ảo.
Phiêu lưu theo những cuộc mạo hiểm của các nhân vật chính, hắn gặp nhiều trải nhiệm các quy tắc, phong tục và triết lý cuộc đời nhiều hơn so với những bạn học cùng lớp vẫn miệt mài sách vở!
Một hôm hắn lôi đâu ra một câu triết lý mà theo hắn suy nghĩ là “kinh người” trên diễn đàn truyện kiếm hiệp:
- Vạn sự trên đời tồn tại đều có lý do của nó!
“Thật sự tồn tại đều có lý do sao? Cây, uhm cây có quá nhiều tác dụng, lấy gỗ, thực phẩm, thuốc nam y... Biển thì sao? Chứa nước à? Người? Người tồn tại chỉ để trải qua “sinh lão bệnh tử” thôi sao? A! thế còn ta tồn tại đến nay có lý do gì? Thật nhức đầu quá đi…Còn nữa tại sao Việt Nam tồn tại bao đời nay là do đâu? Quốc gia nào cũng có các thế lực thần bí để duy trì sự tồn tại cho quốc gia đó. Mỹ có Dracula, Trung Quốc có Long Tổ, Nhật Bản có Nhẫn Giả, vậy Việt Nam có tổ chức gì mà tồn tại bao đời này mà chưa bị thôn tính? Nhất định có gì đó đặc biệt rồi.”
- A! Tý nữa thì “ tẩu hỏa nhập ma”. Thần kinh có vấn đề, nghĩ lung tung quá đi. Thân thể ta nhiều bệnh, quá yếu nên thể xác không theo kịp tinh thần rối, ngủ thôi mai còn có tiết kiểm tra!
- A! Phản rồi! Phản rồi! Sao lại ném thủng nhà trọ của tôi thế này?
Văn Lục đang ngủ ngon lành bỗng choàng tỉnh, ánh nắng chiếu từ lỗ thủng trên nóc phòng xuống tấm gỗ to nằm trên giữa sàn.
- Đây không phải là tấm gỗ lót để đổ bê tông sao? Ai rỗi hơi ném thủng nhà thế này? Xét thấy mình không gây thù oán gì với ai thì phải?
Thuê nhà đã được năm tháng, Văn Lục cảm thấy rất may mắn vì giá căn phòng rẻ hơn so với các phòng khác. Nhưng “cái không may” của Văn Lục đã đến từ hai tháng trước khi căn nhà bên cạnh bị đập đi để xây nhà nghỉ cao năm tầng gì đó. Mỗi ngày ầm ầm tới tận khuya làm hắn suốt ngày phải tự nhủ “Nghe hòa tấu thôi, chỉ là nghe hòa tấu thôi không phiền gi”.
- Tấm bro xi măng lợp nhà này đắt chứ chẳng chơi! Những ba tấm bị vỡ cơ à?
Vừa lẩm bẩm vừa ra mở cửa Văn Lục thấy có một anh công nhân đứng xun xoe, hai tay rối rít lên bắt tay Văn Lục:
- Thật sự xin lỗi! Chúng tôi thật sự xin lỗi đã làm hỏng nhà của em, do công nhân bất cẩn để trượt tấm gỗ từ tầng ba xuống. Hì hì may mà em không sao. Xí nghiệp chúng tôi sẽ sửa lại mái nhà và đển bù thỏa đáng.
- Đền bù? Đây là mưu sát nha!
Văn Lục thái độ kênh kênh nói với anh công nhân, trong lòng thầm nghĩ “ Hừm! Làm ta giật mình? Không kiếm thêm ít lợi ích vụ này không xong”.
- A! Rất xin lỗi. Mong em bỏ quá cho, công nhân họ sơ ý thôi mà, đến nhà khoa học còn đổ nhầm thuốc từ bình này sang bình nọ nữa là công nhân bọn anh! Đây là năm trăm ngàn em cầm ăn sáng, còn phòng để đấy lát anh sửa lại được không em?
Làm ra vẻ nhổ nhổ vài cọng râu suy nghĩ cuối cùng Văn Lục thở dài đưa tay nhận lấy tiền:
- Thôi được rùi coi như là em nhận tiền đền bù tổn thất tinh thần vậy. Ba em cũng là công nhân nên em cũng thông cảm giùm mấy anh.
Vừa định quay vào phòng Văn Lục lại quay lại:
- À mai anh lại để anh công nhân nào đó “lỡ tay” để trượt xuống phòng em nhé! Hơ cũng không phải xui cho lắm!
Anh công nhân ngẩn ngơ “ lỡ tay để trượt” nữa? Muốn sạt nghiệp sao? Nằm mơ đi! Không phải đúng dịp lễ một ngàn năm Thăng Long, đại ca dặn phải “ngoan” thì một cắc cũng không có đâu em, tưởng tiền dễ kiếm lắm sao? hừ.
Văn Lục vừa thu sách vở vào túi vừa thầm nghĩ. “Năm trăm ngàn a, một phần ba tháng lương làm thêm của mình, cứ thế này chẳng mấy chốc mà giàu, khà khà… Chuẩn bị đi học là vừa”
Học khoa công nghệ thông tin đã ba năm, ngoài thời gian trên lớp thường nói truyện với bạn bè còn làm thêm ở một tiệm đĩa cd nhỏ nên dù ở một mình nhưng tính cách bề ngoài của Văn Lục cũng thoải mái so với vẻ trầm lặng khi một mình. Những người sống giữa hai cuộc sống ảo và thực không muốn già trước tuổi cũng khó. Người yêu là hai từ xa xỉ đối với Văn Lục. Trên lớp ngồi máy, chiều về ngồi máy cửa hàng cd, tối ngồi máy ở phòng. “Vậy ra suốt ngày vùi đầu vào máy tính thì còn thời gian đâu mà yêu”. Đang mơ mộng vẩn vơ thì bỗng nhiên “pang”.
- Thàm rồi! Thảm rồi! Sao lại nổ săm giờ này? Hôm nay kiểm tra hết môn đấy, trời ạ không lẽ tính lấy hết năm trăm của ta mới hả lòng hả dạ sao?
Gần một tiếng sau:
- Làm ơn tránh giùm, tránh giùm, có nước sôi, tránh giùm đi ông ơi!
- Tiểu tử… à …à không phải, là cậu nhỏ mới đúng. Cậu nhỏ làm phước bố chí cho lão hủ ít tiền mua cơm. Từ hôm kia tới giờ lão chưa được hạt nào vào bụng.
Văn Lục nhìn lão già từ trên xuống dưới rồi lại nhìn từ dưới lên trên. Ông lão đầu tóc rối bù, nhưng cái áo này kỳ lạ nha, giống áo của các cô gái trẻ hay mặc thì phải. Tay ông lão cầm cái hồ lô thường bán ngoài của hàng để đựng rượu cúng. A, nhưng tổng thể đều là đồ mới. Văn Lục nhìn xung quanh cổng trường một lượt có mỗi ông già đứng chắn cái cổng nhỏ ra chẳng còn ai khả nghi là quay phim hay đạo diễn. Trò gì vậy?
- Các cụ xưa có câu “kính lão đắc thọ”, nhưng mà phải là lão như thế nào mới được “kính” a. Cái áo này còn mới vầy bán đi cũng được kha khá tiền đấy. Cụ đừng lừa con a!
- Cái áo này lão vừa nhặt được đấy. Lão không lừa “cậu nhỏ” đâu.
Nhặt được hàng hiệu? Văn Lục thoáng sửng sốt:
- Ông nhặt được ở đâu chỉ cho con với!
Đến phiên cụ già ngạc nhiên. Cụ già đang đơ người ra thì Văn Lục đã vẫy tay cho một cậu sinh viên gần đó lại gần:
- Cụ ơi cụ tâm sự với anh này nhé! Con có tý việc. hi`…
Cụ già chưa hiểu làm sao thì Văn Lục đã chạy vội vào trường. “Xém tý thì muộn, lão già quái dị”.
Tan học Văn Lục vừa đi vừa tán dóc với bạn bè. Đề kiểm tra không khó lắm, hầu nh ư rập khuôn như sách giáo khoa, không bắt tư duy nhiều giống như đào tạo ra siêu robot. Thế nhưng lạ một điều là điểm của Văn Lục luôn luôn trên trung bình thôi, chẳng bao giờ được điểm cao. Không hiểu sao khi kiểm tra Văn Lục hay viết nhầm một số chỗ, mà theo giáo trình toàn lý thuyết thì nhầm một chỗ cũng đủ khỏi được điểm cao rồi. Văn Lục thầm nghĩ “Sửa hoài không được là sao?”
Ngẩng lên nhìn ra cổng trường vẫn thấy cụ già hồi sáng. Cụ già vẫn đang miệt mài “sứ nghiệp cao cả” đối với các sinh viên đang ra khỏi trường.
“Tránh đi, về sớm ăn trưa còn đi làm”. Văn Lục vừa nghĩ vừa bước vội ra bãi gửi xe nhưng vừa dắt xe ra khỏi bải thì lại thấy cụ già đứng chìa tay ra trước mặt:
- Cậu nhỏ, làm bơn bố chí cho lão ít tiền ăn cơm. Lão đói từ hôm trước hôm kia tới giờ vẫn chưa có hạt cơm nào vào cái bụng a!
- Làm ơn bố thí chứ không phải “làm bơn bố chí”. Cụ là người tàu hả?
- Tàu là thằng nào? Lão không có quen thằng “tàu” nào? Mẫy lão thợ thuyền thì lão biết mấy vị. Nhớ ngày xưa...
- Ặc! hết cách với cụ. Vừa nãy cụ bảo đói từ hôm kia sao bây giờ lại đổi thành đói từ trước hôm kia rồi?
- A! lão thấy nói là đói từ hôm kia không có cái tính thuyết phục nào “bo” nên…lão sửa chút chút ít.
- Chút chút là được rồi! Con có ít tiền cụ cầm lấy sang quan cơm kia ăn nhé!
Văn Lục vừa nói vừa rút tờ hai mươn ngàn đưa cho cụ già nhưng cụ già lại rụt tay lại. Văn Lục ngạc nhiên:
- Sao thế cụ? Không lẽ ít quá?
- Ây da! Không phải “nhế”, là lão không biết dùng cái này.
Văn Lục chỉ vào cái áo của cụ già hỏi.
- Không biết dùng cái này? Thế cái áo này cụ mua thế nào?
- Cái xiêm… a cái áo này lão nhặt được ở trong một cái “dinh” lớn lớn có hai gã quái dị đội cái mũ quái dị! Hai gã đó mặc cái áo lạ lùng có cái dây vòng qua vai vầy nè! Nhưng mà thị lực quá kém, lão đi qua đi lại mà không biết!
“Quái dị đã bằng lão chưa?” Văn Lục vừa nghĩ trong lòng vừa gật gù “Không tệ! Không tệ! lão này chắc đang tập kịch, giống y mấy lão già cầm quyển sách “cổ” trong game show chinajoy a”. Văn Lục đành phải mời lão sang quán ăn bên kia cổng trường. Ăn xong lão tặc lưỡi:
- Ai nấu thức ăn gì mà kém quá! Nấu không bằng đầu bếp trong phủ tướng chứ chưa nói đến đầu bếp phủ soái a.
Văn Lục ngẩng đầu lên nhìn lão với ánh mắt tán thưởng. “Cao thủ a! Bất cứ chi tiết nào cũng giống trong phim. Lão luyện đến lô hỏa thuần thanh rồi. May mà mình đọc nhiều truyện kiếm hiệp cũng luyện tới cảnh giới tâm tĩnh rồi nếu không khổ với cụ”.
- Con đã mời cụ ăn cơm coi như con kính biếu tiền cụ rồi nhé! Giờ con có việc cụ đừng “hứng thú” với con.
- Hứng thú? Có nghĩa là thích ấy hả? Khà khà, ta hứng thú với thế giới của con cơ.
- Thế giới của con? Sáng đi học, chiều về đi làm, tối đi ngủ ấy hả cụ?
Cụ già nhìn chằm chằm vào Văn Lục, tâm mắt trở nên trong suốt. Văn Lục bỗng nhiên cảm thấy hết thảy đều phơi bày trước mắt cụ già. Cụ cười và nói:
- Khà khà! Cái thế giới mà ta hứng thú chính là cái thế giới có căn nhà trúc bên cạnh cái thác đó! Bên trong có một cô bé, à cô bé tên là Vi Nhi phải không?
- Ông …ông làm sao mà biết được?
Văn Lục có cảm giác có cơn lạnh buốt từ đốt sống cuối lên đỉnh đầu. Bí mật đó không ai biết, mà có nói ra cũng không ai tin. Từ sau khi “thất tình” hồi cuối tiểu học trong tư tưởng của Văn Lục có một hình ảnh rất rõ ràng. Hình ảnh phản ánh chân thật một ngôi nhà trước cánh rừng trúc bên cạnh thác nước, thậm chí từng bọt nước bắn lên cũng được hiển thị rõ nét trong tư tưởng của Văn Lục. Có một cô bé cùng độ tuổi với Văn Lục ở trong căn nhà trúc đó và luôn luôn gọi: “Lục đại ca, muội nhớ đại ca nhiều nhiều lắm, sao dạo này ít tới thăm muội rồi?”.
Cái kiểu gọi giống như nàng bắt chước trong phim "chưởng" khiến hắn có nhiều cảm xúc khó tả, hạnh phúc tới bủn rủn chân tay. Lúc đầu Văn Lục chỉ nghĩ đó là do mình thương tâm mà tưởng tượng ra nhưng hôm nay cụ già lại nhìn thấy mấy hình ảnh đó làm sao hắn không sợ hãi cho được. “Tĩnh tâm, phải tĩnh tâm”. Thì thào một hồi Văn Lục ngẩng lên nhìn cụ già:
Cụ già vuốt mát tóc rối sang hai bên để lộ ra một khuôn mặt cương nghị nhưng nhìn kĩ người ta dễ dàng nhận ra nét tang thương nào đó trong ánh mắt. Cụ nhấp một ngụm trà, để cái chén lên giữa cái bàn rồi mới ngẩng lên mỉm cười với Văn Lục:
- Vì cái gì “lão già quái dị” ta phải nói cho con biết?
“Đọc tâm thuật?”. Văn Lục rùng mình chần chừ một thoáng rồi vui mừng quỳ xuống:
- Xin cụ nhận con làm đệ tử.
Từ cái cách mà lão xưng hô từ “cậu nhỏ” chuyển sang con cũng thấy lão đã thành ý thế nào. Văn Lục chẳng lẽ còn không biết tốt xấu mà cầu khẩn thì đúng là đồ bỏ đi rồi. Cụ già gật gù tán thưởng “Không tệ! Không tệ! Nắm bắt được cơ hội của mình cũng là một đường tu luyện a. May mà lão bất tử “Trai già” vận mệnh chưa tóm được hắn trước. Khà khà”. Văn Lục thấy lão gật gù thì vội lạy đủ ba lạy cho chắc rùi mới ngẩng lên nói:
- Cụ gật liền mấy cái con cũng lạy lễ bái sư rồi, hiện tại con là để tử của cụ. Hì hì!
- A! Tên láu cá, cái ba lạy đó là lễ bái sư hả? Ngươi học đâu ra cái đó? Ở Văn…văn… à tý quên ở Việt Nam ta lễ bái sư phải đủ mười hai lạy tương ứng với mười hai cấp bậc của Long Quân hoàng đế.
“Nhiều vậy? Mười hai lạy?” Văn Lục mắt tròn mắt dẹt nhìn cụ già. Sau đó quỳ xuống lạy đủ chín lạy còn lại. Cụ già tặc lưỡi “Đúng là mười hai cái, được lắm tiểu tử ngươi”. Người qua đường khi nhìn thấy thì xì xào bàn tán: “Sao lại để hai tên trong bệnh viện thần kinh trốn ra thế này?”
Đợi cho Văn Lục lạy đủ mười hai cái cụ già mới đủng đỉnh đứng dậy nói:
- Ở đây không tiện con đưa ta về nhà của con!
- Cụ nói chuẩn hơn vừa nãy rồi!
- Haha! Ta là thiên tài của thiên tài mà! Cái ngôn ngữ mới này ăn nhằm gì, sử dụng đọc tâm thuật một buổi sáng!
Đưa cụ già về nhà trọ Văn Lục tiện tay lấy di động gọi cho sếp thông báo chiều nay nghỉ làm, rồi hắn xun xoe lấy nước pha trả cho cụ già.
- Cụ ơi…
Cụ già phất tay nói:
- Ta còn trẻ, gọi cách khác đi!
Văn Lục sửng sốt “cụ còn trẻ a, vậy ta tính là con nít sao?”.
- Thế con gọi cụ là lão sư.
- Lão sư? Là ông sư già hả? Không không ta không thể đánh đồng với mấy lão đầu trọc ấy, suốt năm suốt tháng gõ gõ cái gỗ mục chẳng có gì thú vị…A ý con là sư phụ ấy hả? Các con dạo này lai tạp quá nhiều từ của Trung Nguyên cổ, thảo nào bọn nhóc yếu đi nhiều!
Văn Lục ngạc nhiên hỏi:
- Người mà sư phụ nói yếu đi là ai vậy a?
- Là bọn nhóc thánh nhân mới sinh dạo này thôi. Khà khà...
Văn Lục “dạ” một tiếng rồi ngồi gật gù, bỗng nhiên sửng sốt “ Tý thì quên việc chính”.
- A! Sư phụ lúc trước có nói cái trong tinh thần của con là thế giới, chuyện này là thế nào a?
Cụ vuốt tóc sang hai bên rồi nói:
- Uhm! Cái đó gọi là “mầm thế giới” đó! Mỗi người mang dòng máu Việt Nam đều có. Khi đến một mức nhất định "Mầm Thế Giới" mới thức tỉnh. Tất nhiên không phải ai thức tỉnh "Mầm Thế Giới" đều có thể có khả năng siêu việt này nọ. Họ phải được mấy lão bất tử truyền thụ thuật tu luyện mới đạt được thành tựu nhất định. Khà khà…
"Mầm Thế Giới, a cái của ta là mầm thế giới” Văn Lục thầm nhủ trong lòng, cụ già lại nói:
- Ta nghe nói rằng dạo này ở đây hay xuất hiện trường hợp học sinh ham học hay bị tâm thần lắm hả? Cũng phải thôi, khi mà tư duy quá nhiều dẫn đến có hai trường hợp xảy ra. Thứ nhất là tinh thần quá lớn dẫn đến thể xác “quá tải”, ý ta là bộ não đó không được cung cấp đủ máu dẫn đến hỏng dây thần kinh và kết quả là… tâm thần. khà khà… Trường hợp thứ hai là "Mầm Thế Giới" thức tỉnh, khi một người ham học mà lại phát hiện ra một thứ thú vị hơn việc học, con nói xem sẽ thế nào?
Văn Lục làm bộ dáng nhổ nhổ râu rồi thủng thẳng đáp:
- Người ta sẽ tưởng hắn thần kinh! Hồi trước con cũng hay bị nói thế, cứ ngồi lẩm bẩm một mình rồi nói ra những điều không tưởng tượng được. Khà khà…
- Ta gõ chết ngươi, dám bắt trước ta?
Cụ già không biết kiếm đâu ra cây “gỗ mục” phang lên đầu Văn Lục. “oong” một tiếng chân tay Văn Lục bủn rủn y như bị sét đánh, mãi một lúc sau mới hồi thần lại được.
- Sư phụ! Đệ tử không giống người thì giống ai? Sư phụ gõ làm con ngu đi đấy.
- Khà khà… Cũng có lý, lần sau ta gõ nhẹ hơn.
“Thàm rồi, thảm rồi” Văn Lục vừa xoa đầu vửa than thở. Suốt cả buổi chiều cụ già giải thích rất nhiều về "Mầm Thế Giới". Đại loại "Mầm Thế Giới" gần như là đặc điểm riêng của mỗi con người mang dòng máu Việt. Khi bị kích thích ở một mức độ nào đó "Mầm Thế Giới" sẽ thức tỉnh. Mỗi người có mỗi dạng "Mầm Thế Giới" khác nhau và có ích trong từng lĩnh vực cụ thể. Ví dụ như "Mầm Thế Giới" mà bên trong toàn nước được gọi là Mầm thủy và có khả năng tu luyện thuật pháp hệ thủy. Mầm cũng được chia làm mười hai cấp bậc. Người mà có "Mầm Thế Giới" từ cấp chín trở lên thường được gọi là thiên tài, tu luyện thuật pháp nhanh hơn rất nhiều so với người khác.
"Mầm Thế Giới" rất đa dạng, Mầm ngũ hành gồm có Mầm thủy, Mầm thổ, kim, hỏa, mộc. Ngoài ra còn có các Mầm khác như Mầm quỷ mà theo lời cụ già giải thích đó là mầm thuộc dạng đặc biệt, trong nó là cả biển hắc ám tùy theo từng loại như biển máu, biển hắc khí…Tương ứng với mỗi "Mầm Thế Giới" lại thường có một loại thuật pháp tu luyện đi kèm do các tiền bối đời trước sáng tạo ra. Thiết nghĩ cũng không có gì lạ, Việt Nam có đa dân tộc, mỗi dân tộc trăm năm đản sinh ra một vị thiên tài cũng là bình thường. Các thiên tài thường được những người mà cụ già gọi là “lão bất tử” tìm về và truyền công pháp. Đời sau củng cố, phát triển hay nghiên cứu thêm nhiều thuật pháp tương ứng với mỗi "Mầm Thế Giới".
Văn Lục nghe cụ già nói về "Mầm Thế Giới" lại sinh ra thắc mắc:
- Cái "Mầm Thế Giới" của con thuộc loại nào a? Nghe nãy giờ mà chẳng có cái nào giống!
Cụ già gật đầu nói:
- Kể cũng lạ, bao nhiêu năm nay đây cũng là lần đầu tiên ta gặp. "Mầm Thế Giới" của con có đủ Mầm ngũ hành lẫn cả Mầm hắc ám. Chậc chậc… còn có cả con người nữa. Theo ta thì cả cô gái vẫn chưa thức tỉnh nên chưa biết cụ thể mình là ai! A! "Mầm Thế Giới" đã thức tỉnh nhưng người trong "Mầm Thế Giới" chưa thức tỉnh, không lẽ còn có những “thức tỉnh” sau nữa. Thật kỳ quái, kỳ quái a… Để ta về bàn bạc với mấy lão bất tử.
Nói xong cụ định đi ngay, Văn Lục vội giữ lấy:
- Sư phụ a sư phụ! Người còn chưa truyền công pháp tu tiên sao đã vội bỏ đi a?
- Tu tiên sao? Tu tiên là cách bọn Trung Hoa cổ hay tu luyện theo, mà con tu làm gì? Thuật pháp Việt ta còn kém chúng sao? Con làm ta tức chết mà. Ta gõ!
“Oong” một tiếng đã thấy Văn Lục sụi lơ trên đất, đầu óc mụ mẫm một hồi. “Không có tu tiên? Chẳng lẽ tu thần sao?”. Cụ già đứng bên cạnh nhìn cái mặt của Văn Lục đoán ra liền thở dài.
- Ta nói cho con biết, người Việt chúng ta có cách tu luyện riêng không phân cao thấp với bất kỳ phương pháp tu luyện nào trên vũ trụ này! Chúng ta tu luyện dựa trên công pháp tương ứng với "Mầm Thế Giới" của chính mình.
- Thế tu xong sẽ thành tiên phải không sư phụ!
Cụ già lắc đầu:
- Tiên là bước tiếp theo trong con đường tu luyện của người Trung Hoa cổ. Chúng ta cũng có bước đó nhưng chúng ta gọi là “Bụt”. Trên bụt là các “Táo”, con hiểu chứ?
Văn Lục vừa gật gật sau lại lắc lắc cái đầu tỏ vẻ chưa hiểu? Cụ già ngồi xuống bàn, nhấp một ngụm trà, đặt một chén trà vào giữa cái bàn rồi mới thở dài nói:
- Để ta kể cho con một truyền thuyết về tổ tiên người Việt. Con phải nghe cho rõ, dân tộc ta có lịch sử đáng tự hào và con phải biết trân trọng diều đó.
Trên lãnh thổ Đại Việt xa xưa tồn tại hai bộ tộc cường đại Âu và Lạc. Giữa hơn trăm bộ lạc mà được coi là hùng mạnh chắc chắn hai bộ lạc phải có điều đặc biệt. Bộ tộc đại Âu là những người cường đại về mặt linh hồn, họ tu luyện chủ yếu là tăng cường sức mạnh cho linh hồn mà đỉnh cao là linh hồn công kích và linh hồn điều khiển. Linh hồn hùng mạnh thì thân thể tất nhiên sẽ là nhược điểm của họ.
Trong khi đó bộ tộc đại Lạc thì có thân thể theo truyền thuyết là thân thể của rồng. Các pháp môn tu luyện đều tăng cường thân thể mà đỉnh cao của họ là Thiên Nhân. Điều kinh khủng của Thiên Nhân là họ có thể lấy vật chất tự nhiên trong thiên địa để hình thành thân thể của mình. Thử tưởng tượng xem khi đang trong nước người chém hắn một nhát mất tay, hắn trong nháy mắt đã lấy nước hình thành lên cánh tay mới.
Nhưng nhược điểm của họ cũng chính là linh hồn, và lẽ dĩ nhiên hai bộ lạc cường đại ở trong tình thế kiềm chế nhau như vậy năm tháng qua đi xích mích là không thể tránh khỏi.
Vào năm nọ, hai bộ lạc cùng lúc đản sinh ra hai tuyệt thế thiên tài. Bộ tộc đại Lạc, tộc trưởng có người con trai đặt tên là Lạc Long Quân. Lạc Long Quân tư chất tuyệt đỉnh tu luyện công pháp của gia tộc ngày tiến ngàn dặm. Tuy nhiên tộc trưởng bộ tộc đại Âu cũng cùng năm đó sinh ra một cô gái đặt tên là Âu Cơ. Âu Cơ tu chất cũng không chút nào thua kém Lạc Long Quân, hơn nữa nàng được người ta nhận xét là “bông hoa đẹp nhất bách bộ”. Hai người đều cao ngạo không phục nhau, luôn tìm nhau so tài, kết quả là hai người yêu nhau lúc nào không biết.
Lạc Long Quân và Âu Cơ kết hôn dẫn đến sự đoàn kết của cả hai bộ lạc cường đại, thống trị bách bộ trở thành bộ tộc hùng mạnh trên cõi Nam.
Âu Cơ hoài thai mười hai tháng thì mười hai tháng đó trong “thế giới” linh hồn bà có một bọc trứng lớn mạnh. Và sau đó bọc trứng vỡ ra sinh ra một trăm người con. Khi một trăm người con trưởng thành thì nạn lớn của “bách bộ” ập đến, thiên tai rổi phương bắc đe dọa thôn tính. Lạc Long Quân và Âu Cơ đành phải ngậm ngùi chia tay để hưng mạnh lãnh thổ. Âu Cơ dẫn năm mươi người con đi lên vùng núi để giúp phát triển các bộ lạc vùng núi, truyền cho họ công pháp để dân tộc thêm cường đại.
Lạc Long Quân dẫn năm mươi người con xuống vùng châu thổ, vùng đồng bằng và các vùng biển. Vì lo cho Âu Cơ nên cùng với việc giúp các bộ lạc miền đồng bằng lớn mạnh, Lạc Long Quân còn thống nhất các bộ lạc thành lập nên đất nước, phong cho con trưởng làm vua tự xưng là Hùng Vương. Hùng Vương lên ngôi đặt tên nước là Văn Lang thay Lạc Long Quân quản lý các công việc giang sơn để Lạc Long Quân có thời gian tu luyện.
Theo cha truyền con nối chín đời vua Hùng đầu tiên xây dựng nên một dân tộc đoàn kết và cường đại. Đến đời vua Hùng thứ mười hai cả Lạc Long Quân và Âu Cơ tu luyện đại thành gặp mặt nhau và liên thủ tạo ra không gian rộng lớn tên là Văn Lang Thiên để đón nhận các thành viên tuyện thế thiên tài làm công việc bảo vệ giang sơn Văn Lang.
Lạc Long Quân lên làm đế và sắc phong các Táo cai quản việc dưới nhân gian. Cho đến khi tới đời vua Hùng thứ mười tám Lạc Long Quân lĩnh ngộ thiên đạo phán xuống rằng: “Mọi sự đều có thịnh tất có suy” nên triệu hồi con cháu Hùng Vương về Văn Lang Thiên.
Cụ già kể xong truyền thuyết thở dài cảm khái. “Có thịnh ắt có xuy nha”.
- Ra là thế? Thảo nào con nghe nói mười tám đời vua Hùng vương nếu theo các mốc lịch sử chia ra, mỗi đời sẽ cầm quyền một trăm bốn mươi sáu năm thì là điều không tưởng tượng được. Nhưng là con cháu của Lạc Long Quân sống ngàn năm cũng được nói chi là hơn một trăm năm a.
- Khà khà… con phải gọi là Long Quân Thiên Đế, đừng có gọi tên húy của ngài, đó là phạm thượng nghe không?
Văn Lục gật đầu: “Dạ” rồi lại thắc mắc: “ Thế cái "Mầm Thế Giới" này xuất hiện từ bao giờ vậy nhỉ?” Cụ già chỉ vuốt râu nhìn Văn Lục. Văn Lục chợt tỉnh, “Không lẽ từ lúc Long Quân Thiên Đế lấy Thiên Hậu Âu Cơ sao?”.
- Tiểu tử khá lắm! khà khà…
- Thế còn công pháp của con thưa sư phụ?
- Người Việt ta gọi nó là Thuật pháp, đừng có tiên pháp, thần pháp này nọ ta gõ!
Văn Lục vội bưng tay che đầu kêu lớn:
- A! Sư phụ đừng gõ, đừng gõ! Con muốn thuật pháp tương ứng "Mầm Thế Giới" của con.
- Ách! Đúng rồi, con làm ta quên mất việc chính. Để ta về hỏi xem nên cho con thuật pháp nào.
Cụ già nói xong thì trong phòng cũng tiêu thất bóng dáng. Văn Lục bĩu môi “Đến công pháp của con còn không đưa ra được, thất vọng, thất vọng quá!”. Vừa nghĩ xong bỗng nhiên Văn Lục nghe thấy tiếng cụ già vọng lại “Tiểu tử kia! Dám nói xấu sư phụ sao! Tức chết ta mà! Ta gõ!
*******
- Nè nè! Tỉnh tỉnh dậy nè anh Lục… có sao không?
- Ài! Sư phụ có cái gõ kinh khủng lắm Vi Nhi à.
- Anh Lục coi nè! Hôm nay nó lớn hơn rồi đấy!
- Cái kia của em lớn mới tốt, cái cây rau này lớn có ích chi đâu?
- A! Anh Lục xấu, Anh lục là đồ.. đồ háo sắc, là đồ dâm tặc, dê xồm! Không thèm chơi với anh nữa.
- Oan cho ta a! Ta đã đụng được vào em đâu a? Coi kìa sao mặt đỏ bừng thế kia.
- Anh Văn Lục xấu, của người ta cũng lớn rồi chứ bộ!
Sáng hôm sau, Văn Lục đang yên giấc nồng bỗng nhiên toàn thân bủn rủn, tê liệt. Văn Lục choàng dậy rên rỉ:
- A! Phản rồi… phản rồi! Ai đánh ta…ui da!
Cụ già trợn mắt, dựng râu lên gõ cho Văn Lục một cái rồi mới quát:
- Dám nói ta phản, ngươi còn không mau mau dậy!
Văn Lục rối rít vùng dậy xin lỗi rồi cười cười:
- Sư phụ đã quay lại, vậy thuật pháp của con đâu? À còn nữa con đã bái sư thì sư phụ cũng phải có quà cho con chứ? Hôm qua sư phụ chạy nhanh quá đi!
Cụ già lườm Văn Lục một cái rồi mới rút trong lòng ra một cái lọ đổ ra lòng bàn tay viên thuốc đỏ đỏ cỡ quả bóng bàn.
- Sư phụ a! Chết người thật đấy, cái này không nuốt được đâu.Sư phụ có thể cho con đập vỡ ra rồi mới uống không?
Cụ già trợn mắt, dựng râu lên quát:
- Ngươi làm ta tức chết mà! Ta bảo ngươi ăn thì ngươi cứ ăn. Không ăn ta gõ chết ngươi bây giờ. Khối người muốn còn không được, ngươi thật không biết tốt xấu là gì.
Văn Lục vội lủi ra bỏ viên đỏ đỏ vào miệng. Viên thuốc vừa chạm đầu lưỡi liền tan thành nước chảy xuống cổ họng. Một lúc sau Văn Lục thấy toàn thân thư thái, cảm giác mỗi lúc mỗi nhạy bén lên. Văn Lục vội chạy ra sân đi một bài “thái cực quyền”. Cụ già ngồi ở bàn uống trà ngạc nhiên thấy Văn Lục “múa may quay cuồng” ở ngoài, lúc sau mỉm cười lắc đầu: “Tiểu tử tưởng múa vậy thuốc sẽ tốt hơn à, nằm mơ, cứ múa đi cho ngươi mệt chết, khà khà…”.
Văn Lục “múa” càng lúc càng hăng. Ngoài da chảy ra một lớp nhầy nhầy, Văn Lục thầm nghĩ: “ Cái này chẳng phải tẩy tủy đan trong truyện tiên hiệp sao? Múa thái cực quyền sẽ giúp thuốc lưu thông nhanh hơn a. Tẩy tủy đan thôi, thế mà sư phụ “tinh vi” khối người muốn còn không được. Thuốc phổ thông thôi!”.
Không biết cụ già đang trầm ngâm nghĩ gì chứ nếu lúc này để cụ dụng "đọc tâm thuật" mà xem chắc tức chết. Thuốc mà vừa chữa mọi bệnh tật, tăng cường cả thể chất lẫn linh hồn lại đem so với tẩy tủy đan thì cụ không gõ cho mấy cái có mà lạ. Ngoài ra viên thuốc còn có tác dụng thức tỉnh "Mầm Thế Giới", các gia tộc ẩn cư tu luyện thuật pháp tranh đoạt đỏ mắt a.
Sau khi tắm, Văn Lục ra gặp cụ già hắn lại vẫn bài cũ: “Thuật pháp của con đâu? Con nóng lòng lắm rồi.” Cụ giả chỉ lườm hắn một cái rồi thốt:
- Không có!
“ A, chết rồi, không lẽ mình làm sư phụ giận?” Văn Lục thầm nghĩ. Văn Lục liền đứng nhìn về sư phụ với ánh mắt đáng thương giống như bé đòi quà mẹ về trợ. Cụ già liếc Văn Lục rồi phá lên cười:
- Ha ha! Ngươi đúng là nóng vội a! Giống y mấy lão bất tử có Hỏa thế giới kia. Thật ra… "Mầm Thế Giới" của ngươi đúng là không có thuật pháp phù hợp. Ta tính từ từ nghiên cứu cho ngươi nhưng thời gian không còn nhiều nên ta lấy cho người hai bộ để người tu luyện. Khi mạnh lên biết đâu ngươi tìm thấy đường đi cho mình.
Văn Lục ngẩn ngơ:
- Sư phụ nói sao cơ? Thời gian không còn nhiều là sao? Con mới gặp sư phụ thôi, sư phụ cũng nỡ lòng nào bỏ con chứ?
- Ngươi đang rủa ta chết đấy hả? Nằm mơ đi! Ta nói không còn nhiều thời gian ý ta…
Cụ già chợt dừng lại, trầm tư.Văn Lục vội hỏi:
- Là sao thưa sư phụ?
- Chuyện này con chưa có thực lực nên chưa thể biết được. Ta sẽ truyền cho con hai bộ thuật pháp hồn thuật và thể thuật. Con nhắm mắt lại và tĩnh tâm.
Chỉ thấy cụ già đưa ngón trỏ lên mi tâm của Văn Lục. Ngon tay chớp chớp sáng lên hai lần rồi trở lại bình thường. Cụ rút tay lại và đứng quan sát. Văn Lục nhíu nhíu đôi mày, trong đầu có hai dòng thông tin tràn vào làm hắn cảm giác “ăn không tiêu”. Quá nhiều thông tin, sau một hồi tổng kết lại thông tin được chia làm hai bộ thuật pháp gồm một bộ mang tên thể thuật, còn một bộ mang tên hồn thuật.
Hồn thuật chia làm mười hai cấp bậc, và tương tự thể thuật cũng chia làm mười hai cấp bậc. Một bộ rèn luyện thân thể còn một bộ rèn luyện linh hồn. Cụ già đợi cho Văn Lục mở mắt ra bèn nói:
- Con coi ta luyện qua bộ thể thuật từ tầng một tới tầng sáu một lần còn sáu tầng sau là con phải tự lĩnh ngộ theo thông tin ta đưa cho con.
Nói xong cụ bước ra trước và đứng cong cong người: “Long sao?” Văn Lục sửng sốt, thức đầu tiên cụ đứng đã tạo ra hình ảnh một con rồng mở ảo theo thế đứng cong cong đó. Đứng ra long khí? Mới cấp một đã phải đứng ra long khí? Cái thuật pháp này cũng quá biến thái rồi, tu luyện sao được. Văn Lục đang mải suy nghĩ cụ già đã chuyển thế hai, ba, bốn rồi năm, long khí mỗi thế một rõ nét và mang theo một cỗ áp lực lớn dần lên. Cho đến khi cụ diễn đến thế thứ sáu thì mơ màng trong óc Văn Lục vang lên một tiếng “ầm” đánh sâu vào mọi ngõ ngách, khiến cho tóc Văn Lục dựng đứng và mất cảm giác đối với thân thể. Văn Lục kinh hãi: “Vậy…vậy không phải cứ đứng yên cho người ta chém giết sao?”. Đạt đến tầng thứ sáu của thể pháp, long khí hiện rõ một con rồng uốn lượn quanh người cụ già, con rồng màu vàng. Phải mất tới năm phút sau Văn Lục mới có lại cảm giác với thân thể, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cụ già đang đứng ở giữa sân với ánh mắt sùng bái.
- Sư phụ lợi hại a. Mới tầng thứ sáu đã làm con người ta không thể nhúc nhích, lợi hại…
- Con thì biết gì! Ta tu luyện chủ yếu là hồn thuật nên thân thể thuật chỉ là phụ trợ thôi, do vậy không phát huy được hết sức mạnh của bộ thể thuật này. Sau này gặp người tu luyện chủ tu thể thuật con sẽ biết.
Văn Lục mặt ngẩn ra: “Chưa phát huy hết sức mạnh của tầng sáu sao? Vậy phát huy hết không lẽ con rồng sẽ to vài mét chứ không chỉ có đường kính một mét như của sư phụ. A vừa nãy thấy con rồng của sư phụ là hoàng kim a, kỳ quái thật”.
Cụ già tiếp tục nói:
Bộ tu luyện hồn thuật nếu được thể thuật hỗ trợ thì mới gọi là kinh khủng, con cứ theo phương pháp ta truyền cho con, mỗi khi đột phá một tầng ngoài việc tinh thần tăng cao và "Mầm Thế Giới" lớn lên con sẽ phát hiện ra một kỹ năng mới. Khà khà… kỹ năng này khá thú vị đấy!