Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
-----oo0oo-----
Chương 26: Tin tức tốt
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê Truyện
Buổi chiều đi làm, Hàn Đông rõ ràng cảm nhận được thái độ của đám cán bộ trong cục thống kê với mình đã biến đổi khá nhiều.
Sau khi điều chỉnh công tác của Hoàng Tùng và Triệu Nhân Thuận thì tất cả cán bộ trung tầng của cục thống kê thấy Hàn Đông đều cười hớn hở chào hỏi, thái độ cung kính và nhiệt tình. Nhưng bây giờ bọn họ thấy Hàn Đông từ xa thì vội vàng tránh né, dù không kịp bỏ đi cũng miễn cưỡng chào hỏi và kiếm cớ rời đi, giống như Hàn Đông mang theo bệnh dịch, không chú ý là sẽ bị lây bệnh ngay.
Mà lúc này Hoàng Tùng cũng bắt đầu lớn lối, đi lại các phòng ban, lớn tiếng nói chuyện.
- Cục trưởng...
Trâu Cương đi vào phòng làm việc của Hàn Đông, mở miệng muốn nói lại thôi.
- Ngồi đi.
Hàn Đông ném cho Trâu Cương một điếu thuốc:
- Có chuyện gì không?
Trâu Cương lấy ra bật lửa châm thuốc cho Hàn Đông, sau đó châm thuốc cho mình, dùng sức hít vào một hơi giống như hạ quyết tâm, sau đó nói:
- Cục trưởng, tối nay anh có rảnh không, tôi muốn mời anh một bữa cơm.
Hàn Đông khẽ cười, trong lòng khá vui:
- À, tối thì không được, đã có hẹn, để chiều mai nhé.
- Vâng, vâng, chiều mai.
Trâu Cương lúc đầu còn tưởng Hàn Đông muốn từ chối, sau đó thấy lãnh đạo hẹn sang chiều ngày mai thì chợt mừng rỡ.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Được rồi, cố gắng an tâm công tác.
Tuy Trâu Cương không nói gì nhưng lại tỏ ra thái độ quyết tâm muốn đi theo Hàn Đông, lúc này hắn có thể đứng ra bày tỏ lập trường, điều này làm ch Hàn Đông có chút cảm động. Vì vậy bắt đầu từ lúc này Hàn Đông đã thật lòng tiếp nhận Trâu Cương là bộ hạ, coi đối phương là người một nhà.
- Trâu Cương này không lớn tuổi, làm việc bền chắc, nên cố gắng bồi dưỡng, sẽ là một thủ hạ tốt.
Trâu Cương quay lại phòng làm việc của mình, hắn không biết vận mệnh của mình đã vô tình biến đổi.
Vì Trâu Cương đã hoàn toàn đắc tội với Hoàng Tùng, vì thế trong cục thống kê chỉ có thể dựa vào Hàn Đông. Sau khi sự kiện bài viết của Hàn Đông đăng báo được bùng nổ, Trâu Cương đã do dự khá lâu, cuối cùng cũng cắn răng quyết định lòng trung thành. Dù lần này Hàn Đông bị đánh ngã nhưng biết đâu hắn sẽ có cơ hội động vào Thẩm Tòng Phi, vì hắn thấy dù sao cũng không phải là mình viết bài lên báo, ăn một bữa cơm với Hàn Đông cũng không có ảnh hưởng quá lớn.
Sau nhiều năm chìm nổi, Trâu Cương biết muốn phát triển cho tốt thì trên cơ bản không thể nào không có người ở tuyến trên, nhưng hắn cũng không có cơ hội động lên Hoàng Tùng, vì vậy Hàn Đông đến công tác ở cục thống kê thì hắn đã nhanh chóng tiếp cận. Tất nhiên trong lòng hắn cũng rất bội phục Hàn Đông, cảm thấy Hàn Đông đến công tác là cơ hộ tốt của mình.
Mãi đến lúc tan tầm thì hàn đông cũng không nhận được bất kỳ thông báo nào, cũng không biết hội nghị thường ủy trong huyện đã mở chưa.
Giống như tất cả đều chỉ là quá khứ.
- Có lẽ đây là khoảng lặng trước cơn giông bão.
Hàn Đông thầm nghĩ, hắn lặng lẽ đi về phía trước trong gió lạnh thấu xương.
- Hàn Đông, cậu rõ ràng ném một tảng đá làm bùng lên sóng dữ.
Trần Dân Tuyển uống một ngụm rượu nói:
- Nhưng cậu cũng rất may mắn, nghe nói trong hội nghị thường ủy chiều nay, vốn chủ tịch Phương đại biểu truyền đi chỉ thị của bí thư Dương, muốn khai trừ cậu, kết quả là bí thư Hoàng không đồng ý, hội nghị tranh chấp rất căng thẳng.
- Kết quả là thế nào?
Chu Chính dùng giọng lo lắng hỏi.
Trần Dân Tuyển mỉm cười nói:
- Kết quả thì tất cả nằm dưới sự lãnh đạo của đảng.
- Như vậy thì tốt quá.
Chu Chính hiểu được vấn đề, hắn hưng phấn nói:
- Anh Đông, tôi mời anh một ly.
Hàn Đông nâng ly cụng ly với Chu Chính, trong lòng cũng có chút hưng phấn, bão tố còn chưa thật sự tiến đến.
Trần Dân Tuyển lại nói:
- Hàn Đông, cậu biết trưởng phòng Mao của huyện đội không?
- Trưởng phòng Mao? Tôi không biết.
Hàn Đông dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Trần Dân Tuyển:
- Trưởng phòng Trần, có gì xảy ra sao?
Trần Dân Tuyển lắc đầu:
- Tôi cũng không biết, chỉ nghe nói trong hội nghị thường ủy hôm nay, vốn chủ tịch Phương dựa theo chỉ thị của bí thư Dương mà đưa ra đề nghị, kết quả là vì trưởng phòng Mao và trưởng phòng Vương phòng tuyên truyền lên tiếng giúp đỡ bí thư Hoàng nên mới không thành công. Hai vị thường ủy này trước kia của phái trung lập, hôm nay bọn họ đứng về phía bí thư Hoàng, nghe nói chủ tịch Phương cũng bị điều này làm cho chọc tức.
Ba người Hàn Đông đã có quan hệ rất thân, vì vậy Trần Dân Tuyển cũng nói rất trực tiếp, cũng không đi đường vòng.
- Vậy à?
Hàn Đông cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân của tình huống biển êm sóng lặng, nhưng hắn không hiểu tại sao. Nếu xét về trưởng phòng Mao thì còn dễ nói, có thể là Lý Đại Dũng đã bắt chuyện với đối phương, nhưng trưởng phòng Vương của phòng tuyên truyền là có chuyện gì?
Trần Dân Tuyển lại nói:
- Nhưng Hàn Đông cậu cũng không được chủ quan, sự việc vẫn chưa hết, nghe nói thị ủy vẫn đang níu kéo chuyện này.
Chu Chính cười hì hì, hắn híp mắt nói:
- Không có gì là tốt, điều này nói rõ anh Đông được ủng hộ, chúng ta cụng ly.
Trần Dân Tuyển chợt mỉm cười nhìn Chu Chính:
- Hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy? Tiểu Chu muốn uống sao?
Chu Chính cười ngượng ngùng:
- Hì hì, đâu có, vì anh Đông không có chuyện gì, nên tôi cảm thấy khá vui.
- Phải vậy không đấy?
Trần Dân Tuyển cười nhạt một tiếng, sau đó nâng ly:
- Chúc mừng cậu, Chu Chính.
- Sao?
Hàn Đông dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Trần Dân Tuyển, đối phương có ý gì?
Chu Chính cười nói:
- Trưởng phòng Trần nghĩ sai rồi, phải chúc mừng anh Đông mới đúng.
Hàn Đông nói:
- Trưởng phòng Trần, anh có gì cứ nói, tiểu tử này có chuyện tốt gì sao?
Trần Dân Tuyển nói:
- Đúng là không có biện pháp, người ta muốn giữ bí mật.
Hàn Đông nhìn về phía Chu Chính:
- Sắp thăng quan sao?
- Thăng quan cái gì? Chỉ là phó đồn trưởng mà thôi, còn cách anh Đông rất xa.
Chu Chính gắp một miếng thức ăn:
- Còn vài ngày nữa tôi sẽ được điều đến đồn công an thị trấn Triệu Hoa.
Hàn Đông vỗ tay nói:
- Đây là chuyện tốt, cậu che giấu làm gì? Tốt, tối nay chúng ta phải uống vài ly.
Tuy phó đồn trưởng đồn công an thị trấn chí là cấp phó ban, căn bản không tính là lãnh đạo, nhưng điều này đối với Chu Chính thì hoàn toàn là một bước dài.
Liên tiếp nhận được hai tin tức tốt, điều này làm cho tâm tình của Hàn Đông rất tốt, cũng quên luôn quyết định chỉ uống ba ly của mình, vì thế mà uống đến khi choáng váng mới quay về. Ngày hôm sau hắn tỉnh lại, trong miệng đắng chát, đầu đau như búa bổ, sau khi thức dậy lại quyết định, sau này không uống quá ba ly.
Hàn Đông ăn sáng ở quán trước ký túc xá, sau đó chậm rãi đi đến cục thống kê, hít thở bầu không khi quạnh quẽ, tâm tình có chút trầm trọng. Hôm nay là thời điểm quan trọng, nước Nga giải thể, áp lực của mình sẽ càng lớn.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
-----oo0oo-----
Chương 27: Nghiêm túc xử lý
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê Truyện
Ngày hai mươi lăm tháng mười hai năm một chín chín mốt, hôm nay vốn là một ngày bình thường, nhưng đây lại là ngày nước Nga giải thể, Trung Quốc là một nước anh em, cũng bùng lên những con sóng lớn.
Lúc tan việc vào giờ chiều, tất cả cán bộ nhân viên ban ngành của huyện Phú Nghĩa đều dựa theo thông báo của văn phòng thị ủy, yêu cầu tất cả mọi người phải xem chương trình thời sự của đài truyền hình trung ương.
Lần này trên bản tin thời sự của đài truyền hình trung ương đang tiếp sóng bài phát biểu của tổng bí thư nước Nga, đang tuyên bố chuyển giao quyền lực cho Liên Bang Nga, sau đó siêu cường quốc là nước Nga xô viết đã là lịch sử.
Sau khi hết chương trình tiếp sóng chính là tiết mục phân tích tình thế trong nước và quốc tế của chuyên gia trong nước, tất nhiên cũng liên quan đến sự nghiệp cải cách và phát triển của Trung Quốc. Những chuyên gia đều thống nhất ý kiến, cho rằng Trung Quốc phải nhất định lấy nước Nga làm gương, phải coi việc ổn định quốc gia là công tác cực kỳ quan trọng cần nắm bắt.
Lúc tan việc, Hàn Đông nhận được điện thoại của văn phòng huyện, yêu cầu hắn đến tham gia hội nghị văn phòng chủ tịch .
Hàn Đông biết hội nghị này chắc chắn không có gì tốt lành, hắn thở dài một hơi, sau đó nói với Trâu Cương:
- Hôm nay coi như xong, tôi tiếp nhận tâm ý của anh.
Trâu Cương nói:
- Không có gì, cục trưởng cứ đi họp, tôi sẽ chờ anh.
Hàn Đông vỗ vỗ vai của Trâu Cương rồi nói:
- Thôi, để qua giai đoạn này rồi tính.
Trâu Cương biểu hiện rất tốt, tuy Hàn Đông biết mình sẽ không có việc gì, nhưng bây giờ hắn nhiều lắm cũng chỉ có thể bảo vệ chính mình, nếu Trâu Cương vì đi theo mình mà bị người ta đâm dao, như vậy là không cần, hiện tại hắn còn chưa có năng lực bảo vệ cho đối phương.
Hàn Đông đi vào văn phòng huyện ủy, nữ nhân viên công tác vốn cười tủm tỉm khi biết hắn là Hàn Đông thì mặt mũi âm trầm trong nháy mắt, ánh mắt vốn sáng rực cũng u tối, nàng ngồi xuống, cụp mắt, dùng giọng không mặn không nhạt nói:
- Đến phòng họp chờ.
Nhân viên công tác nói xong cũng không thèm quan tâm Hàn Đông, nàng cầm báo tập trung tinh thần xem xét, giống như trên báo đang có một anh chàng cực kỳ đẹp trai vậy.
Hàn Đông cảm thấy khó thở, nhưng hắn vẫn cố gắng nhẫn nhịn, không thèm so đo với loại phụ nữ này, hắn chậm rãi nói:
- Làm phiền cô cho tôi biết, phòng họp ở đâu được không?
Người phụ nữ này không ngẩng đầu lên:
- Đi thẳng rẽ trái.
Người phụ nữ nói rất đơn giản, giống như Hàn Đông là không khí vậy.
Hàn Đông hận không thể cho đối phương một tát, hắn hít vào một hơi, xoay người đi ra ngoài, sau lưng còn vang lên tiếng hừ lạnh của đối phương, thầm nghĩ đừng để rơi vào trong tay tôi.
- Ha ha, mình làm sao vậy, cần gì phải so đo với một người như vậy.
Hàn Đông cười khổ một cái, cảm thấy tâm tình có chút dễ chịu hơn, hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm Tòng Phi đang từ hành lang đi đến, vì vậy tranh thủ tiến lên vài bước rồi cung kính nói:
- Chào chủ tịch Thẩm.
Thẩm Tòng Phi khẽ gật đầu, vẻ mặt không chút biểu cảm.
Hàn Đông rớt lại phía sau một bước, đi theo sau lưng Thẩm Tòng Phi đến phòng họp.
Trong phòng họp đã có ba người ngồi, đều là những người mà Hàn Đông không biết, bọn họ thấy Thẩm Tòng Phi tiến đến thì đều khách khí chào hỏi.
Đây là một phòng họp nhỏ, một chiếc bàn gỗ màu đỏ đặt giữa phòng, vị trí chủ tịch bỏ trống là của Phương Trung, Thẩm Tòng Phi ngồi bên phải ghế chủ vị, bên trái là phó chủ tịch thường vụ Hàn Văn Học.
Hàn Đông nhanh chóng đưa mắt nhìn một lượt, khi thấy vẻ mặt mọi người đều cực kỳ nghiêm túc, không ai thèm mời mình ngồi xuống thì trong lòng rất khó chịu, nhưng hắn thật sự không có cách nào khac.
Lúc này Thẩm Tòng Phi ngẩng đầu lên nói:
- Hàn Đông, ngồi xuống trước đi.
- Vâng, cám ơn chủ tịch Thẩm.
Hàn Đông cảm kích nói, hắn ngồi xuống chiếc ghế ở cạnh cửa.
Một lát sau Phương Trung và một người đàn ông cao lớn đi vào phòng họp, mội người đều đứng lên chào.
Hàn Đông cũng đứng lên, phân biệt chào hỏi Phương Trung và Hàn Văn Học.
- Mọi người ngồi xuống đi.
Phương Trung ngồi xuống vị trí chủ vị, hắn khoát tay cho mọi người ngồi xuống, khi ngẩng đầu thấy Hàn Đông cũng ngồi xuống theo thì có hơi nhíu mày.
- Hì hì, tôi cũng không khách khí.
Hàn Đông cố ý giả vờ như không thấy vẻ mặt của Phương Trung, hắn biết rõ nếu mình không chủ động bỏ ra chút lời, chỉ sợ Phương Trung sẽ không cho mình ngồi xuống. Hắn cũng không muốn bị phạt, vì vậy ngồi xuống theo lời của Phương Trung với mọi người.
- Hôm nay tổ chức hội nghị văn phòng chủ yếu là thảo luận về vấn đề của cục trưởng Hàn Đông cục thống kê.
Phương Trung nói, ánh mắt bùng ra hai luồng hàn quang chĩa vào người Hàn Đông:
- Căn cứ vào chỉ thị của lãnh đạo, cần phải nghiêm túc xử lý những đồng chí vô tổ chức kỷ luật.
Sau khi xem xong bản tin thời sự của đài truyền hình trung ương thì Dương Lâm Sâm lại điện thoại cho Phương Trung, yêu cầu xử phạt Hàn Đông. Hơn nữa dù lúc này hội nghị thường ủy của huyện Phú Nghĩa không đạt thành ý kiến xử phạt, thì khối chính quyền huyện hoàn toàn có thể hành động trước.
- Cục thống kê không phải là một trong những ban ngành của khối chính quyền sao? Cậu là chủ tịch huyện, cậu phải gánh một phần trách nhiệm.
Dương Lâm Sâm nói lời không tốt đẹp gì, hắn rất bất mãn với Phương Trung, một chút chuyện cỏn con như vậy cũng không làm xong, còn phải tự mình năm lần bảy lượt gọi điện thoại, năng lực nắm toàn cục của đối phương rõ ràng co vấn đề.
Phương Trung cũng bốc hỏa, ngày hôm qua mở hội nghị thường ủy thất bại, nhắc đến Vương Hòa Bình cũng không có vấn đề, vì người này trước kia tuy tỏ ý trung lập nhưng cũng thường hay giúp đỡ Hoàng Văn Vận. Nhưng trưởng phòng Mao Siêu của huyện đội trước kia thường không tham gia thảo luận ở hội nghị thường ủy và bỏ quyền biểu quyết, bây giờ lại tham gia và giúp đỡ cho Hoàng Văn Vận, tình huống này có ý nghĩa rất sâu xa, chẳng lẽ Hoàng Văn Vận đã vô tình lôi kéo được đối phương.
- Chủ tịch Thẩm, cục thống kê là ban ngành nằm dưới phạm vị công tác của anh.
Phương Trung dùng giọng lạnh lùng nói, trong vài vị phó chủ tịch huyện, chỉ có Thẩm Tòng Phi là một người không cùng lòng với hắn, nếu không thì hắn ở hội nghị thường ủy cũng không bị động như vậy.
Thẩm Tòng Phi hắng giọng một cái rồi nói:
- Về vấn đề của đồng chí Hàn Đông, hôm qua hội nghị thường ủy đã thảo luận, tôi biết chúng ta đều phải phục tùng quyết định của hội nghị thường ủy. Tất nhiên một vài lời phát biểu của đồng chí Hàn Đông là không thích hợp, nhưng chúng ta lấy phê bình giáo dục là chính, dù sao đồng chí Hàn Đông cũng không vi phạm tính nguyên tắc.
Hàn Văn Học cười lạnh một tiếng, cất cao giọng nói:
- Tôi cho rằng thái độ của chủ tịch Thẩm là không ổn, ngày hôm qua đã mở hội nghị thường ủy, nhưng tình huống hôm nay thì khác, ai cũng đã xem qua chương trình thời sự, những lời phát biểu của đồng chí Hàn Đông hoàn toàn trái ngược với vấn đề ổn định đại cục. Đây rõ ràng là bôi đen bộ mặt của huyện Phú Nghĩa chúng ta, là bôi đen thành phố Vinh Châu, hành vi như vậy không xử lý nghiêm túc sao?
Người đàn ông cắt tóc ba phân ngồi dưới tay Thẩm Tòng Phi cũng nói:
- Đúng vậy, sự thật đã chứng minh, lời phát biểu của Hàn Đông là cực kỳ sai lầm, là một đảng viên, là một nhân viên chính quyền, phải phụ trách những lời phát biểu của mình.
Một vị phó chủ tịch khác tiếp lời;
- Đúng vậy, tôi thấy phải nghiêm túc xử lý.
Lúc này một người đàn ông ngồi cạnh cửa đưa tay đẩy kính nói:
- Tôi đồng ý với đề nghị của chủ tịch Hàn, cần phải nghiêm túc xử lý những kẻ có hành vi vô kỷ luật như vậy.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
-----oo0oo-----
Chương 28: Cho hắn đắc ý
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê Truyện
Ngoài Hàn Đông thì có tổng cộng sáu người tham gia hội nghị văn phòng chủ tịch, gồm chủ tịch huyện, bốn phó chủ tịch, chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền, trong số này chỉ có Thẩm Tòng Phi bảo vệ Hàn Đông, tất cả đều yêu cầu nghiêm trị Hàn Đông.
Hàn Đông nhìn đám người kia phát biểu ý kiến của mình mà trong lòng vẫn rất bình tĩnh, không bao lâu sau bọn họ sẽ cúi đầu vì hành vi của mình.
Thẩm Tòng Phi lúc này đang bị đám người vây công, thật sự không có lời nào để nói, tuy hắn không thích Hàn Đông, nhưng hắn lại là người của Hoàng Văn Vận, cần phải có tư thái rõ ràng.
Phương Trung dùng ánh mắt lạnh lùng quét một vòng, hắn nói:
- À, nếu như mọi người đều đã thống nhất ý kiến, như vậy sẽ quyết định ngay lúc này. Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngầy Hàn Đông đều phải làm kiểm điểm với khối chính quyền, mãi đến khi hội nghị văn phòng chủ tịch cho thông qua, công tác ở cục thống kê sẽ do phó cục trưởng Hoàng Tùng chủ trì, các anh có ý kiến gì không?
- Không!
Đám người Hàn Văn Học cùng lên tiếng.
Thành phố nói:
- Tôi phục tùng quyết định của hội nghị văn phòng chủ tịch, nhưng xin được giữ lại ý kiến cá nhân.
- Được rồi, cứ quyết định như vậy.
Phương Trung vuốt mái tóc bóng mượt:
- Chủ nhiệm Lô, anh phụ trách chấm công cho Hàn Đông, cũng là người làm thẩm tra sơ bộ về những bản kiểm điểm của anh ấy, nếu phù hợp thì đề nghị hội nghị văn phòng chủ tịch để thảo luận lại.
- Vâng!
Chủ nhiệm Lô Kim Nguyên của văn phòng khối chính quyền ngồi bên cạnh Hàn Đông chợt lên tiếng.
Phương Trung nhìn Thẩm Tòng Phi, hắn mỉm cười nói:
- Chủ tịch Thẩm, công tác ở cục thống kê do anh quản lý, ngày mai anh sẽ phải khổ cực đi xuống tuyên bố quyết định của hội nghị văn phòng chủ tịch.
Thẩm Tòng Phi khẽ gật đầu, trên mặt không có chút biểu cảm:
- Đi thôi.
Từ đầu đến cuối Hàn Đông giống như một kẻ rãnh rổi, dù mọi người thảo luận về vấn đề của hắn, nhưng hắn cũng không thèm nhìn, càng không thèm lên tiếng.
Hàn Đông cảm thấy mình phải nói hai câu, vì vậy hắn nhịn không được phải giơ tay lên, nhưng Phương Trung đưa mắt nhìn, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng, hắn khoát tay nói:
- Tan họp.
- Thời gian sẽ chứng minh sự sai lầm của các anh.
Hàn Đông bình tĩnh nói, sau đó đứng lên rời khỏi phòng họp.
- Anh làm gì vậy? Quay lại.
Chủ nhiệm Lô Kim Nguyên trầm giọng nói.
Hàn Đông quay đầu thản nhiên nói:
- Không phải giải tán sao? Tôi tan tầm, ngày mai gặp lại.
Tuy lúc này hội nghị văn phòng chủ tịch đã quyết định để cho Hàn Đông viết kiểm điểm cho văn phòng khối chính quyền, nhưng cũng không miễn chức của hắn, vì muốn miễn chức của hắn cũng không phải hội nghị văn phòng chủ tịch có thể quyết định được. Nếu bọn họ đã không khách khí thì Hàn Đông cũng bày tỏ rõ ràng ý kiến của mình.
Khi thấy Hàn Đông không thèm quan tâm, Phương Trung tức giận đến mức muốn vỗ bàn, nhưng hắn cũng kịp nhịn, vì phong độ của một vị chủ tịch cũng cần phải giữ gìn. Nếu không phải Hoàng Văn Vận lên tiếng, nhất định phải trục xuất tiểu tử kia ra khỏi khối chính quyền, nhưng ngay sau đó thị ủy sẽ có động tác, Hoàng Văn Vận kia sẽ chẳng chống đỡ được bao lâu nữa.
Ngày hôm sau Hàn Đông cũng không đến công tác ở cục thống kê, hắn dựa theo yêu cầu của hội nghị văn phòng chủ tịch, trực tiếp đến văn phòng khối chính quyền. Tất nhiên hắn đến nơi cũng vừa vặn tám giờ, vì không có vị trí chuyên môn nên chỉ trực tiếp ngồi hút thuốc trên ghế sa lông mà thôi.
Người phụ nữ có thái độ ác liệt hôm qua chợt bất mãn nói:
- Anh đến đây làm gì?
Hàn Đông thở ra một hơi thuốc, nghiêng đầu, không quan tâm.
Người phụ nữ kia tức đến mức trừng mắt, đúng lúc này chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền Lô Kim Nguyên đi đến, trên mặt nàng nhanh chóng nặn ra nụ cười:
- Chào chủ nhiệm!
Hàn Đông nghe được âm thanh chán ngán như vậy thì chợt cảm thấy buồn nôn.
Hàn Đông không đứng lên, tuy Lô Kim Nguyên là chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền nhưng chỉ là cấp chính khoa, hai người là đồng cấp, hơn nữa ngày hôm qua người này còn dám lớn lối với hắn, vì vậy hắn căn bản không cần khách khí.
Ánh mắt Lô Kim Nguyên xuyên qua kính mắt nhìn Hàn Đông, thấy đối phương bất động thì trầm giọng nói:
- Hàn Đông, từ hôm nay trở đi, anh ở đây viết kiểm điểm, viết xong đưa cho tôi xem, khi làm tốt, tôi sẽ chuyển cáo cho chủ tịch Phương.
Lô Kim Nguyên đã nói rất rõ ràng, chính là Hàn Đông làm kiểm điểm phải đưa cho hắn xem qua, như vậy mới được đưa cho chủ tịch, cuối cùng mới mở hội nghị văn phòng chủ tịch, tất nhiên muốn Hàn Đông thành thật hơn.
Hàn Đông nhếch miệng:
- Tôi sẽ nộp lúc tan tầm.
Dù viết kiểm điểm tốt thì đám người Phương Trung cũng không tha cho Hàn Đông, vì vậy hắn không cần phí sức.
Nhân viên công tác ở trong văn phòng khối chính quyền hiểu có chuyện gì xảy ra, ai cũng dùng ánh mắt hả hê nhìn Hàn Đông, mà người phụ nữ kia lại tỏ ra cực kỳ vui vẻ, trên mặt đầy vẻ đắc ý, giống như đó là thắng lợi của nàng vậy.
- Các người không có việc gì làm sao?
Lô Kim Nguyên trầm mặt nói, hắn không làm gì được Hàn Đông, vì vậy mới chuyển lên đám nhân viên công tác.
Vì thế mà đám nhân viên công tác mới chạy về cương vị của mình, trong tay giả cầm giấy bút, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn đông nhìn tây. Đợi sau khi Lô Kim Nguyên đi ra ngoài thì cả đám lại chẳng kiêng nể gì mà nhìn về phía Hàn Đông.
Trong phòng họp của cục thống kê, Thẩm Tòng Phi đang tuyên bố quyết định của hội nghị văn phòng chủ tịch với vẻ mặt không biểu cảm, trong lòng rất khó chịu, tất cả đều do Hàn Đông gây ra, nếu không hắn sẽ chẳng bị động như vậy.
Hoàng Tùng cố nén kích động trong lòng, hắn nhìn xe của Thẩm Tòng Phi chạy ra khỏi cục thống kê, lại cười tủm tỉm rút ra một điếu thuốc đưa cho Cát Văn Quốc:
- Cục trưởng Cát, sau này chúng ta nên làm tốt công tác phối hợp.
- Gần đây có chút nóng trong người, không hút thuốc lá.
Cát Văn Quốc khoát tay nó:
- Cục trưởng Hoàng yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác của mình.
Cát Văn Quốc nói xong thì xoay người đi lên lầu.
Hoàng Tùng trừng mắt nhìn bóng lưng của Cát Văn Quốc, sau đó hung hăng nói:
- Chờ xem.
Khi lên lầu, Hoàng Tùng đi vào phòng họp, hắn nói với Triệu Nhân Thuận:
- Chủ nhiệm Triệu, thông báo họp cán bộ trung tầng vào lúc mười giờ rưỡi.
Mọi người nhanh chóng tụ tập đúng giờ, Hoàng Tùng hớn hở nói với Cát Văn Quốc:
- Cục trưởng Cát, hay anh tuyên bố đi.
Cát Văn Quốc khẽ gật đầu:
- Vừa rồi chủ tịch Thẩm đến thông báo quyết định của hội nghị văn phòng chủ tịch, trong thời gian cục trưởng Hàn không có mặt, tạm thời cục trưởng Hoàng sẽ chủ trì công tác cục thống kê.
- Ồ!
Đám cán bộ trung tầng chợt hô lên kinh ngạc, khi bọn họ đọc được bài viết trên nhật báo Tây Xuyên, bọn họ đã đoán được Hàn Đông sẽ gặp chuyện không may, nhưng không ngờ sẽ nhanh như vậy, đồng thời Hoàng Tùng còn là người chủ trì công tác. Trước đây ngoài Triệu Nhân Thuận thì thỉnh thoảng cũng có người tìm báo cáo công tác với Hàn Đông, dần dần cho Hoàng Tùng ra rìa, chỉ sợ đối phương sẽ tính sổ.
Trâu Cương xiết chặt cây bút, thầm nghĩ, dù đổi vị trí cục trưởng, tốt nhất cũng đừng nên theo Hoàng Tùng, nếu không tương lai sau này đừng hòng phát triển.
Hoàng Tùng nói nhảm một hơi, để mọi người sau này ủng hộ công tác của mình, sau đó cười nói với Cát Văn Quốc:
- Cục trưởng Cát, công tác trong cục không thuận lợi, không bằng chúng ta điều chỉnh lại nhé?
Cát Văn Quốc khẽ gật đầu:
- Cũng đúng, đợi đến khi cục trưởng quay về, chúng ta sẽ tổ chức hội nghị đảng ủy để thảo luận.
Hoàng Tùng chợn bị mắc nghẹn, trong mắt lóe lên hào quang âm trầm, hắn khua tay nói:
- Được rồi, tam họp, mọi người cố gắng làm tốt công tác.
Đến trưa, Trâu Cương điện thoại cho Hàn Đông, hắn nói:
- Cục trưởng Hàn, khi không có anh, Hoàng Tùng lại đắc ý, tôi thấy hắn ta muốn trả nợ cũ. Sáng nay hắn ta muốn điều chỉnh công tác văn phòng, nhưng cục trưởng Cát không đồng ý.
Hàn Đông cười cười nói:
- Không có gì, cứ cho anh ta đắc ý vài ngày, anh chỉ cần làm tốt công tác của mình, không nên bị hắn chụp được.
Hàn Đông cúp điện thoại và lấy giấy bút ra, viết ra một bản thảo mới với tiêu đề: "Xem xét mối quan hệ giữ cải cách, phát triển và ổn định".
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
-----oo0oo-----
Chương 29: Bí thư Hoàng triệu kiến
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê Truyện
Hàn Đông ngồi ở văn phòng khối chính quyền không có việc gì làm, chỉ hết xem báo rồi hút thuốc, thời gian cũng trôi qua khá nhanh, bây giờ hắn cũng không làm gì, chỉ chú ý nghỉ ngơi mà thôi. Lô Kim Nguyên đã đến xem xét vài lần, khi thấy Hàn Đông không có ý muốn động bút viết kiểm điểm thì ngoài tức giận cũng có chút kỳ quái, tiểu tử kia rốt cuộc có chỗ dựa gì, thật sự không muốn công tác nữa sao?
Ngày hai mươi tám tháng hai, bài viết thứ hai của Hàn Đông có tiêu đề: "Động lực mạnh nhất để mở rộng cải cách" được đăng trên nhật báo Tây Xuyên, cũng không phải trang đầu mà ở trang thứ hai, tất nhiên ngoài lần đó ra thì tất cả đều chỉ là phát biểu của những người trường phái bảo thủ.
Thường ủy thị ủy, phó bí thư, phó chủ tịch thường vụ Dương Lâm Sâm bị chọc tức, hắn cảm thấy Hàn Đông thật sự hướng về phía mình, đây là khiêu khích uy nghiêm của mình. Vì vậy hắn trao đổi ý kiến với vài vị lãnh đạo thị ủy, sau đó ra nghiêm lệnh với đảng ủy chính quyền huyện Phú Nghĩa, phải nhanh chóng xử lý nghiêm Hàn Đông.
Bí thư huyện ủy huyện Phú Nghĩa là Hoàng Văn Vận chịu áp lực rất lớn, hắn là người ủng hộ rất lớn cho phái cải cách, ngay từ sau bài viết thứ nhất của Hàn Đông được đăng báo thì đã mở hội nghị thường ủy huyện Phú Nghĩa, vài vị thường ủy lấy bí thư làm chủ đạo đã biến chuyện của Hàn Đông từ lớn thành nhỏ, từ nhỏ thành không. Nhưng bây giờ Hàn Đông đã cho ra bài viết thứ hai, vài vị lãnh đạo thị ủy đã điện thoại đến, yêu cầu hắn tiến hành phê bình nghiêm khắc và nghiêm trị Hàn Đông, hơn nữa Hoàng Văn Vận cũng cảm thấy, vốn có vài thường ủy giúp đỡ mình, cũng dần có chút xao động.
- Tiểu tử này...
Hoàng Văn Vận bất đắc dĩ phải vứt tờ nhật báo Tây Xuyên xuống, sau đó cười khổ một tiếng:
- Sao lại phải chọn lúc này?
Khi thư ký Trương Trường Hà đến rót nước, Hoàng Văn Vận nói:
- Trường Hà, cậu gọi Hàn Đông đến đây một chuyến.
- Vâng, bí thư.
Trương Trường Hà khẽ nói, những ngày nay bí thư luôn quan tâm đến chuyện của Hàn Đông, cũng vì nó mà chịu áp lực rất lớn, hắn cũng rất muốn gặp tên Hàn Đông to gan lớn mật kia.
Sau khi nhận được điện thoại của Trương Trường Hà, Hàn Đông có chút vui vẻ, dù Hoàng Văn Vận gọi mình đến làm gì, nhưng đối phương đã chủ động tiếp mình, điều này là một chuyển biến tốt.
- Anh đi đâu vậy?
Lô Kim Nguyên đi đến cửa thì thấy Hàn Đông đi xuống lầu, vì vậy mới cau mày hỏi, tiểu tử này rõ ràng không thèm quan tâm đến mình.
Hàn Đông cười nói:
- Bí thư Hoàng muốn gặp tôi, thế nào, chủ nhiệm Lô có gì sao?
- Không!
Lô Kim Nguyên khoát tay rồi cười lạnh một tiếng, dù là bí thư Hoàng cũng không giữ được tiểu tử này, cứ để cho đối phương vui vẻ hai ngày thì có vấn đề gì.
Hàn Đông đi đến ngoài phòng làm việc của Hoàng Văn Vận, hắn thấy một người đàn ông cắt tóc ngắn đang cúi đầu ghi chép, dù Hàn Đông chưa từng gặp mặt nhưng cũng biết đó nhất định là thư ký Trương Trường Hà của Hoàng Văn Vận. Hắn khẽ gõ cửa, đợi đến khi Trương Trường Hà ngẩng đầu lên thì nói:
- Trưởng khoa Trương, tôi là Hàn Đông...
Trương Trường Hà chợt sững sờ, sau đó hắn mỉm cười nói:
- Anh là Hàn Đông sao? Anh chờ một chút, tôi đi thông báo với bí thư Hoàng...
- Trường Hà, Hàn Đông đến rồi à, cho vào đi.
Âm thanh của Hoàng Văn Vận từ bên trong phòng truyền ra.
- Vâng!
Trương Trường Hà trả lời một tiếng, sau đó nói với Hàn Đông:
- Anh vào đi.
- Cám ơn trưởng khoa Trương!
Hàn Đông lễ phép nói, sau đó đi đến gõ cửa.
- Vào đi.
Hoàng Văn Vận ngẩng đầu lên nói, khi thấy Hàn Đông còn trẻ như vậy thì không nhịn được có chút sững sốt, trong lòng thầm than, đúng là có chí mà không lớn tuổi, khi mình ở vào độ tuổi của đối phương, chỉ là một khoa viên bình thường, rõ ràng là kém quá xa.
Hàn Đông tiến lên vài bước rồi cung kính nói:
- Chào bí thư Hoàng, tôi là Hàn Đông...
- Ha ha, Hàn Đông, tên cậu thật sự là như sấm bên tai.
Hoàng Văn Vận nở nụ cười đứng lên rồi nói:
- Qua kia ngồi.
Hoàng Văn Vận trực tiếp đi đến ngồi lên ghế sa lông phía trước, hắn ngồi xuống rồi mỉm cười nói:
- Ngồi đi.
Lúc này Trương Trường Hà bưng một ly trà nóng hổi đến, mùi hương bùng lên thơm ngát. Hàn Đông lên tiếng cảm ơn, đặt ly trà trong tay xuống bàn trà, biểu hiện đoan chính, ánh mắt nhìn thẳng vào Hoàng Văn Vận.
Hoàng Văn Vận hỏi:
- Những ngày qua cậu ở trong văn phòng khối chính quyền sao?
Hàn Đông khẽ gật đầu nói:
- Đúng vậy, ở lại trong văn phòng để làm kiểm điểm.
- À, nên làm kiểm điểm.
Hoàng Văn Vận nói với vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu cũng nặng lên một chút:
- Cậu có biết không, bài viết của cậu làm cho công tác của đảng ủy chính quyền huyện rất bị động?
- Bí thư Hoàng, tôi...
- Được rồi, không cần cầu giải thích, cậu có ý nghĩ gì với thế cục trước mắt?
Hoàng Tùng thầm nghĩ, ý kiến của mình về vấn đề cải cách, phát triển và ổn định đã được ghi rõ, bây giờ không cần nhiều lời, nhân tiện nói:
- Bí thư Hoàng, tôi nghĩ thế này, sau khi nước Nga giải thể, đất nước chúng ta có nên tiến thêm một bước trong công tác cải cách hay không? Đây chỉ là chuyện bình thường. Tiếp nhận chân lý cũng cần phải có một quá trình, nhưng chỉ cần nhìn vào những thành tích cải cách vài chục năm qua, chúng ta có thể vững tin, chỉ có cải cách phát triển kinh tế, tăng cường thực lực của quốc gia, đề cao hiệu quả cuộc sống của nhân dân mới là phương án đảm bảo tính ổn định. Vì vậy tôi tin tưởng, đảng và quốc gia nhất định sẽ cho ra lựa chọn chính xác, cải cách là thế phải làm, không chỉ tiếp tục, thậm chí còn tiến lên một bước rộng hơn.
- Chỉ có tiến hành cải cách mới có thể phát triển, mới có thể giữ vững tính ổn định.
Hàn Đông dùng giọng kiên quyết nói.
Hoàng Văn Vận nghe xong những lời của Hàn Đông thì hút vào từng hơi thuốc, nửa ngày sau cũng không nói gì. Tiểu tử này nhìn có vẻ còn kiên quyết hơn mình, rốt cuộc đối phương có bằng chứng gì? Nếu như vì những lý do mà hắn đã nói thì ai mà chẳng biết, nhưng đó cũng không phải là lý do để hắn to gan như thế.
Từ Thẩm Tòng Phi mà Hoàng Văn Vận biết Hàn Đông có quan hệ với phó chủ nhiệm hội đồng nhân dân thành phố Vinh Châu là Ngô Giải Toàn, lẽ ra đây chẳng là con đường gì đặc thù, hơn nữa Ngô Giải Toàn lại là người có chủ trương lấy ổn định làm việc chính.
Hàn Đông có gương mặt trắng nõn, nhìn có vẻ non nớt nhưng ánh mắt lại lóe lên cái nhìn kiên nghị:
- Bí thư Hoàng, tôi biết rõ hai bài viết kia lúc này có vẻ lỗi thời, nhưng tôi tin không bao lâu nữa sự thật sẽ chứng minh những gì mình nói là chính xác.
- Ha ha...
Hoàng Văn Vận nở nụ cười;
- Cậu cũng rất có lòng tin, cậu cũng có biết huyện ủy chịu bao nhiêu áp lực không? Chẳng những chỉ có lãnh đạo thị ủy đang nhìn, ngay cả lãnh đạo tỉnh ủy cũng vì hai bài viết của cậu mà chú ý đến huyện Phú Nghĩa chúng ta, cậu nói tôi nên xử lý cậu thế nào đây?
- Tôi tin tưởng tổ chức.
Hàn Đông bình tĩnh nói, Hoàng Văn Vận chịu phải áp lực lớn cũng rất bình thường, nhưng hắn chỉ cần gắng gượng vượt qua thời gian này, chắc chắn sẽ tìm được lợi ích rất lớn.
- Tin tưởng tổ chức...
Hoàng Văn Vận mỉm cười nhưng trong lòng có chút khổ sở, hắn đứng lên nói:
- Được, nói đến đây thôi...
Khi Hàn Đông đứng lên, Hoàng Văn Vận cũng đứng lên khẽ vỗ lên vai hắn hai cái, sau đó dùng giọng thấm thía nói:
- Công tác cho tốt.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lôi Đế
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
-----oo0oo-----
Chương 30: Bùng nổ tranh luận lớn
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê Truyện
Ngày 30/12, một ngày cuối tuần, trời đông giá rét bao phủ khắp không gian.
Huyện phú nghĩa có một trận tuyết đầu tiên vào đầu mùa đông, trên nóc nhà, mặt đường, trên cây, khắp nơi đều chỉ là một màu trắng xóa.
Hàn Đông chậm rãi đi trên con đường quạnh quẽ, thỉnh thoảng lại chà xát hai tay, bây giờ với thế cục của huyện Phú Nghĩa thì cũng giống như khí trời, cực kỳ lạnh lẽo.
Hôm trước Hoàng Văn Vận đã cùng nói chuyện với Hàn Đông thì hôm sau tổ chức hội nghị thường ủy, trên hội nghị thường ủy thì Hàn Đông trở thành một đề tài được thảo luận đặc biệt. Vì áp lực từ tỉnh đến thành phố, dù Hoàng Văn Vận cực lực giúp đỡ Hàn Đông thì hội nghị vẫn thông qua quyết định xử phạt.
Xét thấy hàn đông có phát biểu làm ảnh hưởng đến ngôn luận, huyện ủy quyết định triệt tiêu chức vụ bí thư đảng ủy và cục trưởng cục thống kê, đồng thời đưa ra quyết định xử phạt lớn về hành chính.
Lúc này mỗi ngày Hàn Đông đều phải đến làm bản kiểm điểm ở văn phòng khối chính quyền huyện, mãi đến khi vượt qua kiểm tra mới được về công tác ở cục thống kê. Mà bây giờ thân phận của hắn chỉ là một nhân viên công tác bình thường ở cục thống kê mà thôi.
Hôm qua chủ nhật là ngày nghỉ, sáng sớm hôm nay Hàn Đông dựa theo yêu cầu mà chuẩn bị đến cục thống kê làm công tác giao tiếp. Sau khi hắn bị mất chức thì Hoàng Tùng còn chưa chuyển lên làm cục trưởng, chỉ là tạm thời chủ trì công tác mà thôi.
Khi lên lầu, có hai nhân viên công tác vừa vặn đi qua bên cạnh, khi thấy Hàn Đông thì vẻ mặt cả hai chợt biến đổi, ánh mắt đảo đi ngay lập tức, giống như không nhìn thấy gì.
Hàn Đông cười nhạt, lòng người dễ đổi, đây là chuyện bình thường, cũng không có gì cần phải so đo với đám tiểu nhân viên này.
Hàn Đông mở cửa phòng làm việc, bên trong quét dọn sạch sẽ, hắn cầm lấy ấm trà, vẫn cảm thấy ấm nóng.
Trâu Cương gõ cửa tiến vào, vẻ mặt hắn có chút âm trầm, hắn khẽ nói:
- Cục trưởng Hàn, đây là Lưu Thúy Phân pha trà.
Hàn Đông cảm thấy trong lòng có chút ấm áp, hắn mỉm cười nói:
- Bắt đầu từ bây giờ tôi cũng không còn là cục trưởng, sau này anh cứ gọi tên tôi là được.
Trâu Cương đã biết được tin tức từ miệng Hoàng Tùng, hắn khẽ thở dài:
- Tất cả sẽ tốt.
Hàn Đông vỗ vài cái lên vai Trâu Cương, hắn nói:
- Đúng vậy, anh làm rất tốt, trời sẽ không sập xuống.
- Tôi biết.
Cảm xúc của Trâu Cương chợt hạ thấp, hy vọng trong lòng dần tan biến, cũng không biết khi nào mình sẽ bị đày thành nhân viên bình thường.
Mười giờ, tất cả cán bộ trung tầng của cục thống kê ngồi trong phòng họp, ai cũng nhìn về phía hoàng tùng với nụ cười rực rỡ trên môi ngồi trên đài, nhiều người đang xem xét, nên làm sao để xử lý tốt mối quan hệ với lãnh đạo.
Cát Văn Quốc vẫn rất thành thật, hắn ngồi trên đài, cầm bút ghi chép.
- Các đồng chí, hôm nay tôi tiếp nhận ủy thác của huyện ủy, tuyên bố quyết định xử lý đồng chí Hàn Đông...
Hôm nay đến tuyên bố quyết định của huyện ủy chính là thường ủy huyện ủy, trưởng phòng tổ chức Tôn Nghĩa Phương. Người này có gương mặt vuông vức, mày rậm mắt to, vẻ mặt chính khí, hắn đại biểu cho huyện ủy phê bình Hàn Đông, đồng thời cũng yêu cầu phải chỉnh đốn lại công tác ở cục thống kê, phải dựng lên bầu không khí tốt đẹp.
Hàn Đông lặng lẽ ngồi dưới đất, hắn không thèm quan tâm đến ánh mắt đắc ý của Hoàng Tùng. Lúc này hắn không còn là cục trưởng, tất nhiên sẽ không có tư cách ngồi trên đài, thật ra nếu như không phải hôm nay hắn có vài lời phải nói, thì với thân phận một nhân viên bình thường vào lúc này, hắn căn bản không có tư cách tham gia hội nghị.
Sau khi tan họp thì Hoàng Tùng cười tủm tỉm tiễn chân Tôn Nghĩa Phương xuống lầu, Cát Văn Quốc lặng lẽ đi theo sau lưng, những cán bộ trung tầng khác đều có biểu hiện khác biệt, ai về phòng nấy.
Hàn Đông tìm được Trâu Cương, hắn lấy ra một chiếc chìa khóa đưa đến:
- Đây là chìa khóa phòng làm việc của tôi, anh giao cho Hoàng Tùng, tôi đến văn phòng khối chính quyền đây.
Trâu Cương yên lặng tiếp nhận chìa khóa, đang định nói gì đó, há miệng lại thôi. Hắn bắt đầu lo lăng cho vận mệnh của mình, có lẽ bây giờ cũng đừng hòng làm phó chủ nhiệm văn phòng cục thống kê nữa rồi.
Khi xuống lầu thì Hàn Đông gặp Hoàng Tùng, lúc này Hoàng Tùng cười ha hả nhìn hắn rồi bĩu môi nói:
- Này, anh đi đâu vậy?
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Tôi đã giao chìa khóa cho Trâu Cương, tất cả mọi thứ đều ở bên trong, chính anh đi xem, phó phòng Hoàng. À, không, phải là chủ trì Hoàng, ha ha...
- Anh...
Hoàng Tùng chợt bực bội:
- Giờ làm việc mà anh đi đâu?
Hàn Đông cười lạnh một tiếng:
- Tôi đến văn phòng khối chính quyền làm kiểm điểm, anh cũng muốn đi sao?
Hoàng Tùng hất tay lên, tức giận chạy lên lầu.
Hàn Đông cười cười, tiểu tử này cho rằng đã thắng rồi sao? Dù mình không phải là cục trưởng thì đó chỉ là tạm thời, hơn nữa cũng không phải là đối phương làm ra.
Sắp sang năm 1992, trong trí nhớ của Hàn Đông thì ông lão cơ trí kia sẽ có một loạt lời phát biểu, dung trí tuệ lớn, quyết tâm lớn để đẩy con tàu đi đúng hướng.
Vì vậy Hàn Đông không cần lo lắng, bây giờ chỉ tạm thời vứt bỏ chức vụ, xử phạt một chút mà thôi, chỉ cần nhịn hơn nửa tháng sẽ xong. Tất nhiên hắn cũng biết mình sở dĩ không bị khai trừ công chức, chắc chắn có liên quan đến bí thư Hoàng Văn Vận, vì thế mà trong lòng thầm cảm kích.
Một ngày cuối tuần tháng một năm 1992.
Hôm nay là tết nguyên đán, đầu năm mới.
Trên báo Trung Quốc được xưng là báo lớn nhất nước, đồng thời đưa ra ba bài viết của cùng một người, đây thật sự là chuyện đầu tiên phát sinh.
Ba bài viết này theo thứ tự là "Cơ sở của cải cách, ổn định sự phát triển của xã hội, ổn định sự phát triển và hòa bình lâu dài của quốc gia", "Động lực mạnh nhất để mở rộng cải cách" và "Luận bàn quan hệ giữa cải cách, phát triển và ổn định", mà hai bài phát biểu trước đó đã đăng trên nhật báo Tây Xuyên.
Tác giả của ba bài viết kia đều là Hàn Đông, hắn vốn nghĩ nếu gửi đến cho nhật báo Tây Xuyên thì sợ rằng sẽ chẳng được đăng, vì thế quyế định gửi cho nhật báo Trung Quốc.
Nhưng Hàn Đông không ngờ nhật báo Trung Quốc không những đăng bài viết thứ ba, còn đăng cả hai bài viết trước đó, đồng thời còn đặt nó vào vị trí trang đầu.
Hàn Đông nhìn tò báo mà có chút chóng mặt, sự việc đã phát triển quá lớn, hắn sắp nổi tiếng.
Trên nhật báo Trung Quốc đang triển khai nhiều tranh luận, giúp đỡ, phản đối, đả kích, ngôn từ dữ dội, cùng nhau tấn công, giống như có ngàn quân vạn mã đang chém giết.
Chỉ trong chốc lát thì Hàn Đông đã thầm nghĩ:
- Đây thật sự là tranh luận lớn.
Chuông điện thoại vang lên đồn dập, nữ nhân viên công tác cầm lấy micro, nàng lười biếng alo một tiếng, sau đó vẻ mặt tràn đầy nụ cười, trong miệng nói vài tiếng vâng dạ. Sau đó nàng cúp điện thoại trừng mắt nhìn Hàn Đông rồi tức giận nói:
- Bí thư Hoàng gọi sang.
Hàn Đông không quan tâm đến đối phương, hắn buông báo đi ra, hắn đã ghi tạc nữ nhân viên Hào Mai này vào trong lòng, có cơ hội sẽ cho đối phương biết tay. Tuy nàng không đáng hận, nhưng nếu cứ năm lần bảy lượt khiêu khích, như vậy hắn phải cho nàng biết rõ lợi hại.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Lôi Đế