Dịch giả: hhnmthvn
Biên tập: One_God
Nguồn: bachngocsach.com
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, sau nửa tháng, khi ngôi nhà của Đoan Mộc Vũ vừa mới hoàn thành, Tác Ly và Trình Nguyệt lại xuống núi tiếp tục cuộc lữ trình ba năm vẫn còn đang dang dở.
Bọn họ đi lịch lãm, thật ra cũng bao gồm cả việc quay trở lại thăm gia đình nơi thế tục. Dù sao từ nhỏ bọn họ đã phải rời khỏi gia đình, suốt mười mấy năm không hề gặp lại, nên trong lòng luôn tưởng niệm. Phù Vân Sơn cũng không có quá nhiều quy củ nhưng cái yêu cầu duy nhất bắt buộc phải thực hiện là môn hạ đệ tử không được liên lạc với thế giới phàm tục. Thực chất quy củ này ngoại trừ không cho người tu đạo can thiệp làm thay đổi hoàng quyền của thế gian hay tranh đấu giữa các thế lực ra thì còn lại đều có thể. Đương nhiên chuyện ỷ vào thần thông tu hành mà tùy ý lừa gạt khinh người là chuyện tuyệt đối không được phép rồi.
Gia tộc của Tác Ly ở Tề Châu. Sau khi biết được chuyện này, Đoan Mộc Vũ cố ý hối lộ cho nhóc mập, dùng ba con cá nướng đổi lấy ba miếng tàn đan do Khô Mộc luyện chế ra từ trong tay nó. Đối với đám người đã đả thông kinh mạch như thằng nhóc này, hơn nữa đã phục dụng Bồi Nguyên Đan thượng phẩm thì tàn đan này cùng lắm chỉ có thể coi như đồ ăn vặt để ăn. Hoặc một số kẻ tự cho là thông minh thì ném vào trong nồi canh rau dại để thay gia vị mà thôi.
Nhưng đối với người bình thường mà nói thì nó chẳng kém gì linh đan diệu dược. Đoan Mộc Vũ nhớ rõ, thân thể của Diêu đại tẩu không được tốt cho lắm nên hắn đã nhờ Tác Ly đem ba miếng tàn đan này tặng cho Diêu đại tẩu. Dù ban đầu hắn có ra sao thì phần nhân tình này nhất định phải trả, bởi vì đây chính là điểm khởi đầu của hắn. Chính là khi hắn tỉnh lại từ trong cơn mê, nếu không phải có Diêu đại tẩu cứu giúp, chỉ sợ hiện tại hắn đã bước chân lên con đường luân hồi không có điểm cuối rồi.
Trước thỉnh cầu của Đoan Mộc Vũ, Tác Ly và Trình Nguyệt cũng hơi bối rối. Bọn họ cho rằng ba miếng tàn đan có vẻ không xứng đáng lắm, đang muốn giúp đỡ đổi thành tiểu Bồi Nguyên Đan, nhưng lại bị Đoan Mộc Vũ ngăn lại. Hai người bọn họ vẫn còn thiếu kinh nghiệm lịch lãm nhiều lắm. Tuy hiện tại Đoan Mộc Vũ có vẻ hơi nghèo túng, nhưng nếu bắt buộc phải nghĩ biện pháp thì cũng không phải hắn không thể luyện chế ra mấy viên tiểu Bồi Nguyên Đan. Nhưng hắn biết tốt quá đâm dở, ba miếng tàn đan đối với một người phàm như Diêu đại tẩu là chuyện tốt, đủ để cho người tăng thêm mười năm tuổi thọ. Nhưng nếu đổi thành ba miếng tiểu Bồi Nguyên Đan, thì e rằng người sẽ bị lâm vào cảnh tan cửa nát nhà! Thất phu vô tội, hoài bích có tội!
Sau khi Tác Ly và Trình Nguyệt đi rồi, dường như Phù Vân Sơn trở lên an tĩnh rất nhiều. Nhị sư huynh Anh Nhược vốn là người vô cùng nghiêm khắc nên không ai dám làm càn. Bao gồm cả cái tên nhóc Lý Dật Phong có da mặt rất dày, trong bụng đầy chủ ý xấu nhưng cũng bị Anh Nhược dạy dỗ tới nơi tới chốn. Khiến nó mỗi lần nhìn thấy Anh Nhược dù ở phía xa cũng bị dọa đến mức không dám thở mạnh.
Đoan Mộc Vũ thì bình thường, đại khái bởi vì thân phận đệ tử gác cổng của hắn. Mặc dù lúc Anh Nhược truyền thụ tâm đắc tu luyện cho hắn không hề có chút giấu diếm, nhưng yêu cầu về mọi mặt lại không hề nghiêm khắc. Chắc cũng do tinh lực của Anh Nhược đã tiêu hao trên người nhóc mập Lý Dật Phong rồi. Quả thật nó đúng là một của hiếm, nếu đổi lại là Đoan Mộc Vũ tới giám sát thì e rằng cũng phải đau đầu mà chết mất thôi.
Ngôi nhà đã xây xong, cũng chẳng cần chờ ngày hoàng đạo để nhập trạch (lễ về ngày mới), Đoan Mộc Vũ trực tiếp bước vào. Đã bước trên con đường tu hành thì không hề quan tâm đến những chuyện như thế này. Hơn nữa, hắn tự tin rằng trong khắp thế gian này, nếu không tính đến những động phủ của những cao nhân tu hành đang ở, ngôi nhà này của hắn có thể coi như là một bảo địa dưỡng sinh tốt nhất. Bất kể là ai chỉ cần tiến vào đây sinh sống, thì đảm bảo thân thể sẽ luôn khoẻ mạnh, thần thanh khí sảng, sống thọ thêm hai mươi ba mươi năm cũng chẳng phải là nói khoác.
Nền của ngôi nhà là ba trăm sáu mươi khối ngọc thạch được xếp với nhau, hơn nữa quy tắc sắp xếp không bàn mà hợp thành với thiên địa chí lý. Nếu không phải lo lắng nó sẽ làm kinh thế hãi tục, hay làm cho Thương Minh Tử nhìn ra một chút manh mối gì đó, thì hắn đã bố trí hẳn một tòa Thông Linh Đại Trận rồi. Nhưng cho dù như vậy, trong phạm vi năm mươi trượng xung quanh ngôi nhà, Linh Khí lúc nào tràn đầy. Mặc dù mức độ không bằng vòng xoáy Linh Khí trên Phù Vân Sơn, nhưng lại nhỉnh hơn ở mặt ổn định, hơn nữa cũng không cần dầm mưa dãi nắng bên ngoài để tu luyện.
Ngôi nhà phân ra làm ba tầng. Tầng một được dùng làm phòng khách. Tầng hai là tĩnh thất tu luyện của Đoan Mộc Vũ. Tầng ba được xây dựng như một thiên thai bán lộ thiên, mỗi khi ánh trăng chiếu xuống, không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng, có thể ở trên thiên thai này đón gió đêm, phẩm rượu ngon, suy nghĩ những việc trọng đại!
Đối với khu vực xung quanh ngôi nhà, Đoan Mộc Vũ cũng đã tính toán định mở thêm một căn gian nhà nhỏ khác, sau đó sẽ dẫn nước từ thác nước tới đây, tiếp đó là khai khẩn mấy khoảng dược điền. Trong khoảng thời gian này hắn phát hiện ra ở trên Phù Vân Sơn có rất nhiều linh dược hoang dại, cũng không biết do gia sản đám thầy trò Thương Minh Tử quá giàu có, hay vì nhân số quá ít mà không ai đến thu thập đám linh dược này!
Nếu đã như vậy thì đương nhiên hắn sẽ không khách khí. Chỉ cần lựa chọn những loại có giá trị, sau đó nhổ cả gốc đem về trồng lại ở đây. Cầu người không bằng cầu mình, chờ đến khi đám linh dược này từ từ lớn lên, thì có lẽ cũng là lúc hắn đánh sâu vào Động Huyền Kỳ rồi. Đến lúc đó luyện chế cho mình mấy viên Động Huyền Đan, bất kể là lưu lại cho mình dùng hay là lấy ra tặng người khác cũng là điều tốt.
Trong lòng thầm tính toán, Đoan Mộc Vũ bỗng cảm thấy có cảm giác thoải mái và tự tại mà trước nay hắn chưa từng có. Có lẽ, cuộc sống như thế cũng là không tồi!
"Đoan Mộc sư huynh, Đoan Mộc sư huynh!"
Vào buổi chiều một ngày nọ, Đoan Mộc Vũ đang dọn dẹp cỏ dại xung quanh gian nhà nhỏ để chuẩn bị làm dược viên, thì bỗng truyền từ xa truyề đến tiếng cười quái dị vô cùng đặc biệt của nhóc mập Lý Dật Phong, còn có cả thanh âm của Lam Mị nữa. Kể từ lúc hắn xây xong ngôi nhà này thì mê hoặc mấy đứa trẻ đó tới mê muội, gần như ngày nào chúng cũng tới đây một lần. Thậm chí cái thằng nhóc gian thương mập mạp này còn tự cho mình là thông minh, lấy mấy miếng tàn đan hối lộ Đoan Mộc Vũ, để cho nó dời từ trong cái căn phòng nhỏ vừa đen vừa xấu qua đây. Nhưng tiếc là bị Đoan Mộc Vũ cự tuyệt không chút lưu tình.
Chẳng biết hôm nay tên tiểu tử này lại muốn giở trò gì nữa đây?
"Đoan Mộc sư huynh, Nhị sư huynh vừa mới dạy cho chúng ta một pháp thuật, huynh có muốn xem hay không?" Nhóc mập dương dương đắc ý nói một cách đầy huyền bí, nếu như lúc này mà sau mông nó có một cái đuôi thì ắt hẳn Đoan Mộc Vũ sẽ cho rằng nhất định nó là một con rắn thành tinh.
"Thật đó, Đoan Mộc sư huynh! Đúng là chúng ta mới học xong pháp thuật nhan!" Lam Mị cũng rất hưng phấn nói, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo ửng đỏ cả lên. Xem ra bọn chúng nói thật rồi. Ít nhất, Lam Mị khả ái luôn thành thật sẽ không nói dối hắn đâu.
"Ồ!" Đoan Mộc Vũ khẽ gật đầu, rồi dừng việc đang làm. Lại nói, đúng là những thiên tài tu luyện được tuyển chọn cẩn thận như bọn nhóc này quả nhiên không giống bình thường. Mới chỉ qua một tháng, mà trong cơ thể thằng nhóc mập và Lam Mị đã ngưng tụ được một tia pháp lực. Chắc vì thế nên Anh Nhược truyền thụ cho hai người bọn chúng pháp thuật cơ sở. Đây cũng là điều dễ hiểu mà thôi.
"Pháp thuật mà ta vừa học xong chính là “gọi gió”. Đoan Mộc sư huynh, ngươi cẩn thận này!" Nhóc mập nói xong liền lăng xăng đứng thế trung bình tấn, hai cánh tay mập mạp như hai cái chày gỗ nhỏ điên cuồng dao động. Một lúc lâu sau, nó mệt đến nỗi thở không ra hơi thì mới cảm thấy màn biểu diễn ban đầu thế là có đủ uy phong. Sau đó nó mới thích thú mà bấm pháp quyết, điên cuồng thét to: "Thiên thanh địa trọc, nhị khí đồng nguyên, thanh phong tá lai, phù trần ------- tẩu!”
Theo thanh âm quái dị của nhóc mập, một luồng gió nhẹ tới mức nếu không chú ý thì không thể nào phát hiện ra bắt đầu xuất hiện. Nhưng chỉ đảo mắt một cái liền biến mất không còn tăm tích, Đoan Mộc Vũ thấy một màn này không nhịn được mà lắc đầu liên tục. Thật ra pháp thuật gọi gió chính là pháp thuật phong hệ mà Tác Ly thi triển trong sa mạc ngày trước. Nhưng lúc Tác Ly thi triển ra, nó là một trận cuồng phong dù cách ngàn trượng vẫn có thể thổi tan Hắc Toàn Phong. Nhưng còn pháp thuật gọi gió của nhóc mập này thì... còn chẳng bằng hắn nhảy nhót một hồi rồi thở dốc vài cái.
Đương nhiên mới vừa học xong mà đã có thể phóng ra một luồng gió nhẹ, cũng đã là thiên tài hiếm có rồi.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cưa Gái Toàn Miss
Dịch giả: hhnmthvn
Biên tập: One_God
Nguồn: bachngocsach.com
"Khá lắm!"
Đoan Mộc Vũ vỗ vỗ cái đầu tròn tròn của nhóc mập, coi đó như là khích lệ.
"Đoan Mộc sư huynh, Đoan Mộc sư huynh, còn có cả ta nữa. Ta đã học xong pháp thuật “Hoán Vũ” rồi. Nhị sư huynh nói, đợi đến khi pháp lực của ta gia tăng thêm chút nữa thì có thể dạy thêm pháp thuật “Ngưng Băng”!"
Lam Mị đứng một bên cũng rối rít khoe thành tích. Dù sao thì nó vẫn chỉ là một đứa trẻ nên luôn muốn được người khác khen ngợi, chẳng hề e ngại bộ mặt từ trước đến nay luôn giữ nguyên một vẻ của Đoan Mộc Vũ.
"Tốt!" Đoan Mộc Vũ gật đầu nói. Mặc dù chỉ có một chữ thôi, nhưng cũng khiến cho Lam Mị cực kỳ hưng phấn. Tuy nó chỉ mới bảy tuổi nhưng trải qua một thời gian tiếp xúc cũng đủ thông minh để biết rằng muốn làm vị sư huynh này mở miệng nói chuyện là rất khó. Vì thế chỉ cần hắn mở miệng khen ngợi một từ thôi, dường như cũng là một chuyện rất vinh hạnh rồi!
"Cảm ơn huynh!"
Lam Mị trịnh trọng gật đầu, nhưng ngay sau đó lại hơi ngượng ngùng. Đứa nhỏ này không lớn lối tự tin đến mức mù quáng, coi mình là đệ nhất thiên hạ, duy ngã độc tôn như thằng mập bên cạnh.
Sắc mặt hồng hồng hơi do dự một chút, Lam Mị mới khẽ nhắm hai mắt lại. Hai cánh tay nhỏ bé chập với nhau tạo thành hình chữ thập, đôi môi khẽ mấp máy. Sau đó hai cánh tay mở ra như hoa sen, chỉ thấy từ trong lòng bàn tay nàng xuất hiện một luồng sương mù màu trắng mờ ảo như ẩn như hiện. Tuy rằng hết sức mỏng manh nhưng không hề bị gián đoạn. Rất mau sau, làn sương đó liền tụ thành một đoàn lớn cỡ nắm tay, hơn nữa còn không ngừng xoay tròn!
Dần dần, đoàn sương mù này được thực chất hóa, dần trở nên trong suốt, cuối cùng biến thành một thủy cầu trong suốt be bé! Lam Mị hưng phấn chỉ lên bầu trời, lập tức phương viên trong vòng mấy trượng nổi lên cơn mưa phùn nhè nhẹ.
"Tốt lắm!" Nhìn thấy cảnh tượng này, Đoan Mộc Vũ không thể không nói lời khen ngợi. Chỉ từ một pháp thuật này cũng có thể thấy được thành tựu tu hành trong tương lai của Lam Mị sẽ như thế nào. So với thằng mập này thì ít nhất cũng phải gấp đôi, hơn nữa càng hiếm có hơn chính là nàng thi triển pháp thuật trụ cột thủy hệ đơn giản nhất này chẳng những thuần thục, mà còn mang theo một loại linh tính vô cùng hiếm thấy. Chẳng trách Anh Nhược lại đồng ý dạy cho nàng pháp thuật băng hệ. Đứa bé gái này đúng là một thiên tài lu luyện rồi!
"Cảm ơn Đoan Mộc sư huynh!"
Nhận được khích lệ hiếm thấy này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Mị càng thêm đỏ bừng. Trong đôi mắt to trong suốt đầy vẻ hưng phấn, làm cho nhóc mập phải ghen tỵ một phen, thế nhưng chỉ chớp mắt sau đó tên tiểu tử này bỗng nhiên làm ra cái bộ mặt lấy lòng hỏi: "Đoan Mộc sư huynh, người có biết pháp thuật gì không? Cho chúng ta xem một chút có được hay không?"
Nhìn qua nhóc mập một cái, Đoan Mộc Vũ khẽ lắc đầu không trả lời. Hiện tại hắn không có chút pháp lực nào, sao có thể thi triển được pháp thuật chứ? Nhưng cho dù có pháp lực đi chăng nữa, hắn cũng chẳng có hứng thú biểu diễn trước mặt mấy đứa nhóc này.
Thế nhưng thằng mập một bụng đầy chủ ý xấu này chẳng chờ Đoan Mộc Vũ biểu hiện thái độ như nào, đã dùng hình tượng trái ngược hẳn cái hình tượng hèn mọn hàng ngày, vỗ vỗ ngực, đảm bảo nói: "Không có vấn đề gì, Đoan Mộc sư huynh. Huynh không cần phải thất vọng, ta đã học xong pháp thuật, ta sẽ bảo vệ ngươi. Chờ đến khi ta trưởng thành, ta sẽ che chở cho huynh!"
"Đúng vậy, đúng vậy, Đoan Mộc sư huynh. Mị Nhi cũng sẽ bảo vệ huynh, sẽ không để cho huynh bị người khác ức hiếp!" Lam Mị cũng ngẩng cái đầu nhỏ trịnh trọng nói, ánh mắt nàng trong suốt làm cho trong lòng Đoan Mộc Vũ cảm thấy hơi cảm động. Nhưng mà còn chưa chờ hắn thật sự cảm động, thì cái thằng mập này đã giấu đầu lòi đuôi, ngẩng đầu lên nói.
"Đoan Mộc sư huynh! Chúng ta bảo vệ huynh, có phải nên nộp cho chúng ta chút phí bảo hộ hay không! Nói thí dụ như..." Thằng mập dùng ngón tay chỉ vào gian nhà vẻ mặt đầy hèn mọn. Thì ra cái tên trời đánh này đánh chủ ý lên căn nhà của hắn!
Đoan Mộc Vũ dở khóc dở cười, rốt cục không thể nào nhịn được nữa, đá một cước vào cái mông của nhóc mập! Phí bảo hộ? Đi gặp quỷ đi! Rốt cuộc trong cái đầu của ngươi chứa những thứ linh tinh gì đây?
Song cuối cùng Đoan Mộc Vũ bất đắc dĩ mà lắc đầu, thở dài nói: "Cả hai cùng tới đi, thế nhưng ngươi chỉ có thể ở tầng một. Mị Nhi, muội và Thục Nguyệt sẽ ở lầu hai!"
Nói xong, Đoan Mộc Vũ liếc nhìn gốc cổ mộc phía xa ở đằng sau, ở đó có hai bóng người đang lén lén lút lút. Cảm thấy nhức đầu vô cùng, nên hắn đành ngoắc ngoắc ngón tay về phía ấy, trầm giọng quát: "Còn hai tên ngụy quân tử các ngươi nữa! Hành Vân, Hành Không, mau chui ra đây cho ta! Tưởng núp ở phía sau thân cây, thì ta sẽ nhìn không thấy các ngươi sao? Thân là tiểu sư huynh, sao không có ý thức tự giác để làm gương cho các tiểu sư đệ? Trốn ở phía sau để bàn tính là chuyện mà đại trượng phu lên làm hay sao?"
Bị Đoan Mộc Vũ khiển trách một trận, Hành Vân và Hành Không cũng tự biết mình đuối lý, nên đành thò đầu chui ra.
"Tốt, chuyện này cũng không có gì! Nếu các ngươi cũng muốn đến ở thì ở cùng với nhóc mập dưới tầng một, dù sao tầng một cũng rất rộng. Nhưng mà mấy chuyện như thế này ta không muốn nhìn thấy lần thứ hai. Thân là sư huynh sẽ phải hướng về phía trước, làm tấm gương tốt, bảo vệ sư đệ sư muội, nghe rõ chưa?"
"Đa tạ Đoan Mộc sư huynh! Chúng ta biết rồi!"
Rốt cuộc Đoan Mộc Vũ cũng không có lực chấn nhiếp kinh khủng như Anh Nhược, nên Hành Vân và Hành Không này vẫn cứ đàng hoàng trả lời một tiếng, sau đó vội vàng reo lên hoan hô. Dù sao bọn chúng vẫn còn nhỏ!
Nhìn ba người Hành Vân, Hành Không, nhóc mập đều xuất ra đủ mọi thủ đoạn, giao đấu kịch liệt để tranh giành vị trí có lợi cho mình ở tầng một của căn nhà, Đoan Mộc Vũ không nhịn được phải bật cười thành tiếng!
――――――――――――
Thời tiết càng ngày càng mát mẻ, gió thu nổi lên khiến lá vàng rơi, Phù Vân Sơn cũng trở nên đầy màu sắc. Tuy lá cây bị sương phủ lên không còn xanh tươi nữa, nhưng so với hoa tươi còn đẹp đẽ hơn.
Quá trình ổn định và rèn luyện ba giai đoạn ‘khí huyết, gân cốt, kinh mạch’ của Đoan Mộc Vũ rốt cục cũng đã hoàn thành. Vào thời khắc này, bất kể là nhìn trên phương diện nào cũng chẳng thể tìm ra mối liên hệ hắn với vị thiếu niên gầy yếu như bệnh nặng mới khỏi, sắc mặt tái nhợt, nguyên khí tổn hao của ba tháng trước. Giống như hắn đã hoàn toàn biến thành một con người khác rồi vậy. Lúc này thân thể hắn cũng đã cao đến ba tấc, bả vai rộng hơn một chút, nếu như lúc này mà để cho lão Trần nhìn thấy thì bảo đảm lão sẽ không thể nào nhận ra được.
Mà tiếp theo đó, Đoan Mộc Vũ cũng bắt đầu chính thức tu hành sau ba ngàn năm. Khác hẳn với lúc trước chuyên tâm vào cô đọng khí huyết, gân cốt và kinh mạch toàn thân, lần này hắn có thể tạo ra chút pháp lực ở trong người.
Đương nhiên đối với Đoan Mộc Vũ cái cấp bậc này chỉ cũng chỉ là nhập môn tu hành, cho nên đương nhiên là hắn không hề gặp chút khó khăn nào rồi. Nếu cứ dựa theo tình huống bình thường, tuy tư chất của hắn không bằng Lam Mị và Thục Nguyệt, nhưng hắn lại có kinh nghiệm vô cùng phong phú, nên tổng số pháp lực mà hắn tu hành được trong một tháng tuyệt đối vượt qua hai tiểu tử kia rất nhiều.
Nhưng lúc này trong lòng Đoan Mộc Vũ lại có một tính toán khác, ba ngàn năm nay, hắn đã hao phí rất nhiều thời gian nhưng vẫn không thể nào tu luyện được công pháp lúc trước, làm cho hắn không thể ngóc đầu lên nổi! Lúc này trong lòng hắn đã bình tĩnh trở lại, lại cảm thấy mặc dù chuyện này không thể nào cưỡng cầu, nhưng chưa chắc đã không thể nếm thử.
Bởi vì khác biệt lớn nhất giữa nhân loại và Yêu tộc là độ mạnh của thân thể, vì thế bất kể là khí huyết, gân cốt hay là kinh mạch, đều không thể nào thừa nhận được lực lượng lớn đánh sâu vào. Công pháp ban đầu mà hắn tu hành quá bá đạo, một khi loài người mà tu hành nó nhất định sẽ bạo thể mà chết.
Nhưng nếu như hắn có thể khiến cho thân thể của mình mạnh mẽ đến một trình độ nhất định, thì không biết có thể tu hành công pháp vô cùng bá đạo kia không nhỉ?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện đã hấp dẫn Đoan Mộc Vũ. Tuy hiện tại mấy chuyện như tìm kiếm đám khốn kiếp lúc trước đã phản bội hắn để báo thù, hay đi tìm Thiên Đế để đòi một cái công đạo, đã không chiếm quá nhiều tâm tư của hắn, nhưng dù sao hắn không thể cự tuyệt nổi khát vọng đối với lực lượng cường đại.
Cho nên, sau khi suy nghĩ liên tục Đoan Mộc Vũ quyết định, bắt đầu từ lúc hắn tu luyện, cứ mỗi khi hắn tu hành ra một luồng pháp lực thì sẽ chia nó ra làm ba phần, một phần để lưu lại trong kinh mạch dùng để thi triển các loại pháp thuật, còn hai phần còn lại chia ra dùng để rèn luyện gân cốt và khí huyết!
Như vậy pháp lực phân phối trên cơ thể hắn sẽ làm cho người tu hành bình thường không thể tưởng tượng nổi, bởi vì thực lực của bọn họ có cường đại hay không đều liên quan đến pháp lực, ngay cả lúc bình thường thi triển các loại thần thông pháp thuật cũng sử dụng pháp lực, như thế pháp lực còn chẳng đủ dùng, làm gì có mà lãng phí cơ chứ?
Nhưng Đoan Mộc Vũ lại hoàn toàn không cần, pháp lực thấp càng dễ che dấu tốc độ tu hành của hắn, đồng thời cũng làm cho hắn không đến nỗi bị người khác quá chú ý, còn thân thể cường hãn và năng lực bộc phát có thể bất ngờ đưa địch nhân vào chỗ chết giống như lúc trước!
Hơn nữa, dù cho hắn có nếm thử thất bại thì đã sao? Tóm lại, một khi sợi bát hoang nghiệp hỏa này vẫn còn tồn tại, thì chắc chắn hắn sẽ không bị hồn phi phách tán đâu, cùng lắm thì lại chuyển thế làm lại từ đầu là được!
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cưa Gái Toàn Miss
Dịch giả: hhnmthvn
Biên tập: One_God
Nguồn: bachngocsach.com
Đối với những biến hóa của Đoan Mộc Vũ, năm đứa trẻ con Hành Vân, Hành Không lại coi như không có gì. Mặc dù bọn chúng ở chung một chỗ từ sáng đến chiều với Đoan Mộc Vũ nhưng cho rằng đó là điều đương nhiên, nên căn bản chúng chẳng chú ý làm gì. Nhưng điều này lại làm Anh Nhược cảm thấy rất kinh ngạc, bởi vì việc dựa vào sức lực của bản thân để điều trị hết thương thế từ trong ra ngoài đến mức hoàn hảo chỉ trong thời gian có ba tháng ngắn ngủi, thật sự rất khó có được!
Nhưng cho dù có ngạc nhiên, thì Anh Nhược cũng sẽ không quá ngạc nhiên. Bởi vì tư chất tu hành của Đoan Mộc Vũ hiện tại cũng phải miễn cưỡng lắm mới so được với nhóc mập Lý Dật Phong. Mà bài kiểm tra sau ba tháng như lời hắn đã nói trước kia, cuối cùng đã tới kỳ hạn.
Trong rừng trúc, Anh Nhược đứng yên như một bức tượng, chắp hai tay ở sau lưng. Gió thu thổi qua, cuốn lá trúc khô vàng bay đầy trời, Trường bào của hắn bay phần phật, mang tới cho người ta cảm giác có chút xơ xác tiêu điều.
Ngay cả nhóc mập Lý Dật Phong - kẻ có lá gan lớn nhất, ý nghĩ xấu xa nhiều nhất, da mặt dày nhất cũng không dám có nửa điểm càn rỡ vào giờ khắc này. Nó đàng hoàng nâng cao cái bụng nhỏ lên, cùng Hành Vân, Hành Không, Lam Mị đứng chung một chỗ. Bộ dáng ủy khuất giống như nàng dâu nhỏ bị khi dễ, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Đoan Mộc Vũ cũng đứng ở một bên nhưng sắc mặt cực kỳ bình tĩnh. Trong ba tháng qua, hắn phát hiện ra hắn đã bắt đầu dung hợp vào cuộc sống bình thản mà thú vị này, không còn ôm cái thái độ hờ hững như người đứng xem nữa. Có đôi khi hắn lại cùng với đám nhóc mập và mấy đứa trẻ kia đấu trí hay so dũng khí, thỉnh thoảng lại quên đi thân phận trước đây của mình và cơn ác mộng đã kéo dài ba ngàn năm qua!
Dĩ nhiên, ở dưới một số tình huống vẫn không thể thiếu cái tâm thái của một người đứng ngoài cuộc, ví dụ như giờ phút này chẳng hạn. Mặc dù Đoan Mộc Vũ có thể cùng với nhóc mập và mấy đứa con nít còn chưa mọc đủ lông này ở chung hòa thuận, nhưng như vậy không có nghĩa là hắn lại nơm nớp lo sợ Anh Nhược kiểm tra. Trên thực tế, đừng nói là Anh Nhược mà kể cả Thương Ngô Tử có đích thân đến đây thì hắn cũng không hề cảm thấy sợ chút nào. Thế gian này làm gì có người đủ tư cách để kiểm tra hắn cơ chứ.
"Đoan Mộc Vũ, ngươi thân là sư huynh vậy thì bắt đầu từ ngươi đi!"
Rốt cuộc thanh âm đặc biệt đầy sắt đá của Anh Nhược cũng vang lên. Ở trong rừng trúc hoang vắng, thanh âm truyền đi rất xa, khiến người khác có ý nghĩ rằng chỉ cần thanh âm của hắn cao thêm một chút nữa thôi thì sẽ biến thành một lưỡi dao sắc bén, quét ngang hết thảy.
Thế nhưng thanh âm này lọt vào trong lỗ tai mấy người Hành Vân, Hành Không và nhóc mập lại trở lên êm ái dễ nghe như tiên nhạc. Tất cả bọn chúng gần như đều thở phào nhẹ nhõm cùng một lúc. Điều này cũng khó có thể trách bọn chúng, bởi Anh Nhược mang đến áp lực vô hình. Mặc dù hắn chỉ đứng yên ở đó thôi cũng đã giống như một tòa núi lớn, ép cho bọn chúng không thể nào thở nổi. Nếu ở trong trạng thái này bọn chúng có thể phát huy ra ba thành trình độ ngày thường cũng đã không tệ rồi. Lúc này, nếu như Đoan Mộc Vũ là người đi đầu, mặc dù có chút ý vị “đạo hữu chết chứ không chết bần đạo”, nhưng dù sao cũng đã chia sẻ với bọn chúng ít nhất một nửa áp lực. Thậm chí cái thằng mập chết bầm còn dám nhân cơ hội này hướng về phía Đoan Mộc Vũ nháy mắt một cái. Bộ dáng hèn mọn này, quả thật hèn hạ đến mức không thể tả được!
"Ngươi rất tốt, đã ngoài dự tính của ta!"
Anh Nhược nhìn Đoan Mộc Vũ, nhưng không hề có ý định kiểm tra, mà chậm rãi nói: "Ta đã nghe Tứ sư đệ và Ngũ sư muội miêu tả về ngươi, cũng biết sư bá đánh giá ngươi là “người đại hung”. Nói thật, ta thật sự rất tò mò về quá khứ của ngươi, cũng rất muốn biết tại sao chỉ bằng thân thể suy nhược mà ngươi lại có thể bộc phát ra thực lực có thể so với cảnh giới Tàng Phong? Nhất là ba tháng vừa qua, ngươi lại có thể dùng sức của bản thân, thành công làm cho nhục thể của mình cô đọng đến trạng thái tốt nhất, rất giỏi!"
"Cho nên, lần kiểm tra này không còn ý nghĩa gì nữa. Nhưng thực lực là thực lực, mặc dù ngươi chỉ là một đệ tử canh cổng, nhưng trong mắt bọn ta điều đó cũng chẳng khác biệt gì. Hiện tại nhân số của bổn môn quá đơn bạc, mà trong khi hết lần này tới lần khác vũng nước đục trong tu hành giới đã bắt đầu khởi động. Yêu ma khắp nơi không ngừng xuất thế, thời thế càng lúc càng khó khăn, vì thế Phù Vân Môn chúng ta càng phải đoàn kết một lòng, hỗ trợ lẫn nhau trừ yêu. Nếu không như vậy,sao có thể làm cho Phù Vân Tông chúng ta trường tồn đứng vững vàng trong tu hành giới? Khối hàn thiết trăm năm này, là một trong những tài liệu để chế tạo kiếm khí, ta tặng cho ngươi coi như phần thưởng cho lần kiểm tra này!"
Nói tới đây, Anh Nhược tiện tay lấy ra một vật thể lớn cỡ nắm tay, toàn thân đều màu đen xen lẫn một chút vân sáng đưa tới.
Tuy những lời nói này của Anh Nhược khiến cho Đoan Mộc Vũ rất bất ngờ, nhưng hắn vẫn không nói năng gì. Chẳng qua lẳng lặng nhận lấy mảnh hàn thiết trăm năm nhỏ này, sau đó lui về vị trí ban đầu. Có một số việc, không cần phải tỏ thái độ hay nói quá nhiều.
Mắt thấy Đoan Mộc Vũ dễ dàng thông qua kiểm tra như vậy, trên mặt đám Hành Vân, Hành Không, nhóc mập vừa đầy vẻ ghen tỵ, đồng thời cũng hơi buông lỏng một chút. Nghĩ đi nghĩ lại, dù sao bọn họ cũng không phải kẻ quá vô dụng a!
Ý nghĩ này mới vừa xuất hiện thì tiếng quát của Anh Nhược đã vang lên.
"Dật Phong sư đệ, pháp thuật “Hô Phong” của ngươi tu luyện đến mức nào rồi? Trong mảnh rừng trúc có chiều dài ba trăm bước, chiều rộng là năm mươi bước, có tổng cộng một nghìn hai trăm ba mươi gốc hoàng trúc. Lúc này ta muốn ngươi dùng pháp thuật “Hô Phong” thổi rụng toàn bộ những lá trúc héo vàng, thời hạn là một canh giờ!"
"Phốc xuy!"
Anh Nhược còn chưa nói xong, hai chân nhóc mập Lý Dật Phong đã mềm nhũn, ngã xóng xoài trên mặt đất, thiếu chút nữa thì miệng sùi bọt mép, kêu rên nói: "Sư huynh, tha mạng a! Ta không dám ném rắn độc vào trong phòng của ngươi nữa, không dám trộm phù của ngươi nữa, cũng không dám nhổ nước miếng vào trong linh trà của ngươi nữa. Ta, ta sai rồi!"
Vốn vừa nãy nghe thấy yêu cầu kiểm tra của Anh Nhược có chút quá đáng, nhưng sau khi nghe nhóc mập tự thú tất cả tội trạng của hắn, trong lòng Đoan Mộc Vũ không nhịn được mà lắc đầu liên tục. Như vậy mới đáng đời, lá gan của tiểu tử này quả là lớn, không coi Anh Nhược vào đâu, làm ra cái loại chuyện này. Thật là quá hèn hạ rồi!
"Phải không?" Anh Nhược xanh cả mặt, trầm giọng nói. Ba tháng vừa qua hắn đã bỏ ra hơn phân nửa tinh lực để thu thập tên tiểu tử mập mạp trơn trượt giống như cá trạch, một bụng ý nghĩ xấu, mặt dày vô cùng này. Quả thật tên tiểu tử này so với mấy lão yêu quái có đạo hạnh cao thâm còn khó đối phó hơn a!
"Đúng vậy, đúng vậy sư huynh. Đệ không dám nữa đâu! Cầu xin huynh rủ lòng từ bi, bỏ qua cho đệ đi!" Nhóc mập nước mắt giàn giụa nói, bộ dáng muốn bao nhiêu thương tâm thì có bấy nhiêu thương tâm. Nhưng mà tất cả mọi người có mặt ở đây, bao gồm cả tiểu Lam Mị thiện lương và đơn thuần nhất cũng tuyệt đối không tin tưởng lời nó nói.
"Rất tốt, biết sai thì có thể thay đổi, biết sửa là tốt. Nếu như vậy thì ta sẽ đổi lại một chút, thời gian một canh giờ đúng là quá ngắn, ba năm thì sao. Ba năm sau tính từ hôm nay, nếu như ngươi không thể làm đến mức trong nháy mắt đem tất cả lá cây trên hoàng trúc thổi rơi, thì trừng phạt của hôm nay sẽ nhân lên gấp mười lần!" Anh Nhược hời hợt nói, còn nhóc mập cũng hoàn toàn ngây cả người. Như vậy chẳng phải bắt hắn trong vòng ba năm phải liên tục khổ luyện pháp thuật “Hô Phong” hay sao! Chẳng qua lúc này hắn tính ăn quịt cũng chỉ vô dụng mà thôi.
Kế tiếp là Hành Vân, Hành Không, và Lam Mị bị kiểm tra. Mặc dù Anh Nhược rất nghiêm nghị, nhưng có thể căn cứ vào cảnh giới tu hành của ba người bọn họ để đưa ra bài kiểm tra tương ứng, chỉ cần phát huy ở mức bình thường thì có thể dễ dàng thông qua.
Kiểm tra xong, Anh Nhược vung tay giải tán. Lập tức đám người Hành Vân, Hành Không, nhóc mập bỏ trốn mất dạng, chỉ còn Đoan Mộc Vũ lưu lại.
"Đoan Mộc Vũ, ta có chuyện cần phải thương lượng với ngươi!"
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cưa Gái Toàn Miss
Dịch giả: hhnmthvn
Biên tập: One_God
Nguồn: bachngocsach.com
Sắc mặt Anh Nhược có vẻ hơi do dự, điều này làm cho Đoan Mộc Vũ cảm thấy rất lạ. Bởi vì từ trước đến nay vị sư huynh này dường như sát phạt quyết đoán! Sao lúc này lại trở nên do dự như vậy, chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc từ phía tây hay sao?
"Anh Nhược sư huynh, mời nói!" Đoan Mộc Vũ vẫn bình tĩnh nói.
"Chuyện này, đúng là có chút khó nói! Ngươi còn nhớ chuyện ba tháng trước ta xuống núi đi tới Tích Nguyệt Hồ đánh chết thủy yêu không?" Đôi mày kiếm trên mặt Anh Nhược nhíu chặt lại dường như đang phân vân chuyện gì đó. Một lúc lâu sau, hắn mới thở dài một tiếng, nhớ lại nói: "Hôm đó, vốn thủy yêu không hề xuất hiện. Chính vì thế ta nhất thời nóng lòng liền sử dụng pháp thuật, tạo một cơn sóng lớn trong Tích Nguyệt Hồ định lùa thủy yêu kia ra để tru diệt. Nhưng không ngờ lúc ấy ở trong Tích Nguyệt Hồ vẫn còn có một chiếc thuyền đánh cá. Ta tưởng rằng có thủy yêu tác quái lên không còn người nào dám đến gần Tích Nguyệt Hồ này nữa, cho nên... "
"Thuyền đánh cá đơn bạc yếu đuối, làm sao có thể thừa nhận được được cơn sóng gió động trời do ta dùng pháp thuật tạo nên. Vì thế chỉ trong nháy mắt nó đã bị đánh chìm, may mà ta phát hiện kịp thời, vội vàng đến cứu viện, nhưng ngay lúc này đột nhiên thủy yêu lại xuất hiện rồi triển khai công kích mãnh liệt về phía ta. Thời gian quá cấp bách cho nên ta chỉ kịp cứu một người trên thuyền đánh cá này, đến khi ta đem thủy yêu tru diệt xong cũng thì quay lại đi tìm người còn lại trên thuyền đánh cá, nhưng đã không kịp nữa rồi. người này... đã chết!"
Nói tới đây, Anh Nhược lắc đầu đầy cay đắng nói: "Vốn chủ nhân của thuyền đánh cá này là một đôi cha con, sở dĩ mạo hiểm bất chấp việc có thể bị thủy yêu cắn nuốt vẫn cứ tiến vào trong Tích Nguyệt Hồ đánh cá cũng bởi vì cuộc sống quá nghèo khó nên chẳng có cách nào để nuôi sống gia đình. Cũng bởi vì ta nhất thời lỗ mãng nên một người đã chết trên tay ta, nhưng hết lần này tới lần khác vị nữ tử kia lại cho rằng ta là ân nhân cứu mạng của nàng. Còn cái chết của cha nàng là do thủy yêu tác quái, nên không hề trách tội ta ... "
Nghe đến đây, Đoan Mộc Vũ cũng đã hiểu ra mọi chuyện. Thì ra chuyện này làm Anh Nhược cảm thấy đau lòng. Nói thật, thái độ làm việc của ba người Anh Nhược, Tác Ly và Trình Nguyệt không làm cho hắn thích chút nào. Nếu mà dùng tiêu chuẩn năm đó của hắn để đánh giá, thì đó chính là cổ hủ, cực kỳ cổ hủ là khác!
Thế nhưng cũng chính vì cái tính cổ hủ này, mới khiến cho Đoan Mộc Vũ cảm thấy rất yên lòng và nguyện ý giao thiệp cùng với bọn họ. Thậm chí còn rất thích làm bằng hữu với bọn họ. Bởi vì ở cùng bọn họ hoàn toàn không sợ bị phản bội hay bị bán đứng! Chỉ cần bọn họ không chết thì vĩnh viễn bọn họ sẽ không bao giờ để sau lưng ngươi có chút sơ hở nào, dù chỉ là một chút! Quả thật bọn họ có thể dùng sinh mệnh để làm tốt hai chữ “tín nhiệm” này.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu nhất khiến hắn đã lựa chọn theo Tác Ly và Trình Nguyệt tới Phù Vân Sơn khi ở trong sa mạc!
"Ta hiểu rồi, Anh Nhược sư huynh! Huynh muốn giúp đỡ cô con gái của chủ thuyền đánh cá kia sao? Chuyện này nếu ngươi thấy không tiện ra mặt, vậy thì cứ để ta đi làm là được! Bảo đảm sẽ an bài tốt để nửa sau cuộc đời nàng không còn phải lo đến chuyện cơm áo cơm gạo tiền. Còn nữa, sư huynh cũng không cần phải tự trách mình quá mức làm gì. Nếu bọn họ đã biết rõ trong Tích Nguyệt Hồ có thủy yêu xuất hiện nhưng vẫn ra đó đánh cá chứng tỏ bọn họ đã chấp nhận khả năng có thể bị thủy yêu giết. Từ điểm này mà nói, tuy sư huynh làm việc lỗ mãng đương nhiên sai, nhưng bọn họ cũng phải gánh chịu hậu quả nhất định do sai lầm của mình!"
Đoan Mộc Vũ suy nghĩ một lúc rồi nói, người đánh cá đã chết chính là sự thật đã định không thể vãn hồi. Nhưng nếu vì vậy mà để cho Anh Nhược phải gánh chịu toàn bộ tội lỗi thì hoàn toàn không công bằng. Lúc này điều cần làm là cố gắng khuyên bảo, giải khai khúc mắc trong lòng của hắn. Sau đó tận tâm bồi thường cho con gái người ngư dân kia mới là quan trọng.
"Ách!" Anh Nhược ngớ người trong giây lát, hiển nhiên là vẫn chưa quen với việc một kẻ luôn trầm mặc ít nói như Đoan Mộc Vũ tự nhiên lại nói nhiều như thế. Hơn nữa suy nghĩ rõ ràng chu đáo, không hề có chút tuyệt tình nào!
Nhìn qua Đoan Mộc Vũ một cái, sau đó Anh Nhược lại buồn bã lắc đầu.
"Đoan Mộc Vũ, không thể nói như vậy được. Đúng là đúng, mà sai là sai. Cho dù chỉ có một chút tội lỗi vẫn cứ là sai. Chuyện này ta đã bẩm báo với sư tôn, chờ Tam sư muội trở lại, ta sẽ diện bích hai mươi năm để tự phạt. Hiện tại tâm nguyện lớn nhất của ta chính là tận lực đền bù cho con gái người ngư dân kia. Ngày đó bởi vì ta vội vã trở về núi phục mệnh nên chỉ kịp sửa lại những điểm tổn hại của thuyền đánh cá, nhưng đối với cô nhi như nàng mà nói, như vậy cuộc sống vẫn cứ khó khăn như cũ."
"Nhưng hiện tại Đại sư huynh không có ở đây, còn kinh nghiệm của Tứ sư đệ và Ngũ sư muội vẫn còn quá ít nên không thể nào xử lý thích đáng chuyện này được. Mà ta phải trấn thủ sơn môn lên không thể nào xuống núi được.Những việc mà ngươi làm trong thời gian qua làm ta rất hài lòng, cho nên ta mới đem việc này phó thác cho ngươi! Ta là người tu hành, trong tay không có kim ngân của thế tục, thôi thì một lọ tiểu Bồi Nguyên Đan này là thứ do ta luyện chế. Ngươi cứ cầm đi tìm người thế tục nào đó giàu sang thì bán đi, nghĩ biện pháp kiếm chút ít kim ngân, rồi tận lực đem con gái người ngư dân kia an bài cho thỏa đáng. Còn nữa, hiện tại ngươi tu hành cũng coi như là có chút thành tựu, nên không được tùy ý làm bậy ở trong thế tục, hay làm bại lộ thân phận người tu hành. Phải biết rằng thế gian này có vô số cao nhân, giống như trước kia có vô số Yêu tộc rất cường đại ẩn thân ở thế gian. Bọn họ đều là những người mà ngươi không thể đối phó được, cho nên làm việc phải cẩn thận và kiềm chế, mới có thể bảo đảm cho mình bình an vô sự."
Nghe xong những lời này của Anh Nhược, Đoan Mộc Vũ gật đầu đáp ứng, chẳng qua chỉ là xử lý một chuyện ở thế tục mà thôi, cũng đơn giản thôi mà. Mà đúng theo như lời của Anh Nhược đã nói, trong tất cả những người có mặt trên Phù Vân Sơn lúc này, hắn chính là chọn lựa thích hợp nhất. Thế nhưng đối với việc Anh Nhược quyết định diện bích hai mươi năm, hắn không thể ủng hộ cho được. Nhưng hắn cũng biết có khuyên nhiều hơn cũng vô dụng, vì thế đành trở lại nhà mình thu thập vài thứ rồi lập tức lên đường rời khỏi Phù Vân Sơn.
Tích Nguyệt Hồ nằm ở phía tây nam của Phù Vân Sơn, cách chừng ba nghìn dặm. Nếu Anh Nhược ngự kiếm phi hành thì chỉ cần một ngày một đêm là có thể vừa đi vừa về nhưng Đoan Mộc Vũ lại không làm được như vậy. Mặc dù hiện tại hắn cũng có một chút pháp lực nhưng rất yếu ớt ,chỉ có thể thúc dục đám mây trôi tạo thành thang, lên xuống Phù Vân Sơn mà thôi.
Thế nhưng dù có là như vậy thì Đoan Mộc Vũ của ngày hôm nay đã khác biệt một trời một vực với ba tháng trước rồi. Sau khi đem tam trọng khí huyết, gân cốt, kinh mạch trong thân thể cô đọng xong, cường độ nhục thể của hắn không phải người bình thường trong thế tục có thể so sánh được. Ví dụ như nói về sức mạnh chẳng hạn, hiện tại hắn có thể dễ dàng nâng một vật nặng tới mấy trăm cân. Hay nói về tốc độ, thì một ngày một đêm chuyện chạy ba trăm dặm đường cũng chỉ là điều đơn giản!
Lộ trình ba nghìn dặm mặc dù rất xa, nhưng hắn cũng chỉ cần nửa tháng là đã tới nơi rồi!
Tuy nhiên, nếu như có hai đầu Hắc Phong Kỵ để luân phiên cưỡi thì quãng đường này chẳng những dễ dàng thoải mái hơn mà thời gian cũng sẽ rút ngắn được ba bốn ngày. Chẳng qua Đoan Mộc Vũ chẳng thèm để ý tới mấy chuyện này, càng không để ý đến lời dặn dò của Anh Nhược là dọc đường phải chọn đường đi phồn hoa một chút.
Nhưng hắn cứ chọn đúng hướng rồi thẳng đường mà đi. Gặp núi thì vượt núi, gặp sông thì vượt sông, một đường đi thẳng. Đừng nói đến đường thành trấn mà đến cả thôn xóm cũng chẳng có, xung quanh chỗ nào cũng là vùng rừng núi hoang dã hoang tàn vắng vẻ.
Vào lúc hoàng hôn của một ngày nọ, Đoan Mộc Vũ vừa đi ra từ trong núi rừng rậm rạp đã thấy trước mặt là một khe núi cao chót vót, ở giữa là một con sông lớn chảy qua, e rằng chẳng thể vượt qua được trong khoảng thời gian ngắn. Hơn nữa lúc này hắn cũng đã đi liên tục mười mấy canh giờ nên hắn cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, nên quyết định ở tạm nơi này nghỉ ngơi một đêm, đợi sáng ngày mai sẽ vượt sông đi về phía trước.
Việc kiếm thứ gì để bỏ bụng không cần phải lo lắng, bởi dọc đường đi hắn thường xuyên nhìn thấy dã thú ở trong rừng. Với thực lực hiện tại của Đoan Mộc Vũ thì việc săn giết vài con cũng chỉ đơn giản như ăn một bữa ăn sáng mà thôi. Thế nhưng hắn không hề gặp phải loại yêu thú nào cường đại hơn, điều này khiến hắn cảm thấy rất tiếc nuối.
Bởi vì Đoan Mộc Vũ hiện nay mới chỉ chính thức bắt đầu tu hành, nên pháp lực vẫn còn thấp kém. Hơn nữa hắn còn đem pháp lực chia làm ba phần khiến con đường tu luyện của hắn trở nên rất dài. Vì thế ngay cả sử dụng thanh kiếm cường đại của Tác Ly còn chả được, chứ nói gì đến việc đi rèn luyện hàn thiết trăm năm đây.
Vì thế hắn đành chuẩn bị một món binh khí thích hợp tạm chấp nhận được để xài, mà trong rất nhiều loại binh khí, cung tên mang tới cho hắn ấn tượng khá tốt. Dù sao dưới tình huống không có quá nhiều pháp lực hỗ trợ, lực sát thương của một cây cung và một mũi tên sẽ mạnh hơn nhiều. Hơn nữa vào thời điểm mấu chốt hắn còn có thể dùng phương pháp huyết tế để tăng cường uy lực của một tên nữa chứ!
Có thể nói, chỉ cần trong tay hắn có một cây Cường Cung thì ngay cả khi phải đối mặt một người tu hành Tàng Phong hậu kỳ cũng không làm cho hắn sợ hãi!
Nhưng cường cung trong thế tục không làm thỏa mãn Đoan Mộc Vũ. Nếu không ngày trước hắn đã không cự tuyệt đại thương đầu biếu tặng một cái Đà cung thượng phẩm, bởi lúc đó hắn chỉ coi thứ này như là đồ chơi của trẻ con mà thôi.
Cường Cung chân chính thích hợp để hắn sử dụng phải là loại dùng gân trên lưng đại yêu thú cường đại làm dây cung, lấy mộc tâm của Cầu Mộc đã sinh trưởng trăm năm thậm chí là ngàn năm làm thân cung. Một cây cung như thế, phối hợp với mũi tên được đặc chế sẽ có lực sát thương không thua gì một cao thủ thi triển ngự kiếm thuật. Nhất là nó được nằm trong tay Đoan Mộc Vũ thì tuyệt đối sẽ biến thành một vũ khí có lực sát thương vô cùng kinh khủng.
Đó cũng là lý do mà dọc đường đi Đoan Mộc Vũ chuyên môn tìm những nơi sơn dã hoang vắng để đi. Một mặt hắn muốn tìm kiếm Cầu Mộc cực kỳ khan hiếm, một mặt hắn cũng hi vọng gặp phải một con yêu thú cấp Thanh Mục hoặc là cấp Xích Mục cũng được.
Nhưng mấy ngày nay, ngoại trừ phát hiện ra một gốc Thiết Mộc ngàn năm ra, hai thứ kia hắn chẳng thu hoạch được cái nào!
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cưa Gái Toàn Miss
Dịch giả: hhnmthvn
Biên tập: One_God
Nguồn: bachngocsach.com
Sau khi chọn một vị trí có tầm nhìn xa, lại tương đối cản gió, Đoan Mộc Vũ thuần thục đốt một đống lửa trại. Hắn tranh thủ vừa nướng một con thỏ hoang úc núc vừa dùng một thanh chủy thủ lột da một con hổ có màu sắc rực rỡ. Tuy thanh chủy thủ này được chế tạo hết sức đơn giản, cũng không hề có bất kỳ họa tiết trang trí nào nhưng ưu điểm của nó là lưỡi dao cực kỳ sắc bén.
Thực chất đây chính là khối hàn thiết trăm năm lớn cỡ nắm tay mà Anh Nhược tặng cho hắn. Mặc dù nó có phẩm chất rất tốt nhưng số lượng thật sự quá ít, cho nên Đoan Mộc Vũ tranh thủ lúc rảnh rỗi trên đường chế tạo nó thành một thanh chủy thủ để mang theo bên người. Tuy trông nó có vẻ đơn giản nhưng mấy thanh thần binh trong thế tục không thể nào sánh bằng.
Sau khi lột da hổ xong, hắn liền vứt xác hổ sang một bên. Phía trên tấm da không hề có một vết thương nào. Một tấm da hổ thượng đẳng như vậy nếu ở thế tục có thể bán được giá tiền cực lớn. Điều này tất nhiên Đoan Mộc Vũ hiểu rõ.
Thực ra không phải là hắn ham gì chút tiền tài này, mà hắn tính toán cho con gái người ngư dân kia. Mặc dù Anh Nhược cho hắn một lọ tiểu Bồi Nguyên Đan để hắn tìm người nào đó giàu sang để bán, nhưng hắn lại cho rằng không cần thiết phải làm như vậy. Người ta sống ở trên đời, mặc dù giàu sang là chuyện tốt, nhưng có đôi khi cách sống như vậy cũng không phải là thích hợp với mỗi người. Như con gái người ngư dân kia chẳng hạn, thường ngày ngay cả việc làm sao để no bụng đối với nàng cũng đã là rất khó rồi. Nếu bất chợt nhận được một đống tiền tài sẽ khiến cho nửa đời còn lại của nàng chưa chắc đã có thể an tĩnh mà hưởng vinh hoa phú quý, mà có khi như vậy sẽ hại nàng. Tiền tài vật chất có bao giờ được gọi là đủ đâu cơ chứ!
Trên đường đi, Đoan Mộc Vũ đã săn giết vài con mãnh hổ và một số mãnh thú khác. Chỉ cần dựa vào những tấm da trân quý này thôi, cũng đủ cho cô gái kia mua một cửa hàng nho nhỏ, sau đó gom góp thêm chút ít, mua một tòa nhà trong thành Ngô Châu. Cuộc sống như vậy cũng rất thoải mái rồi. À mà quên, tương lai có lẽ còn cần thêm một người chồng lương thiện phúc hậu nữa chứ. Tất nhiên Đoan Mộc Vũ sẽ thường xuyên chú ý đến mấy chuyện này. Nếu đã đáp ứng Anh Nhược, thì đương nhiên là hắn sẽ xử lí tất cả từ đầu tới đuôi rồi!
Sau khi lột xong da con hổ, Đoan Mộc Vũ cẩn thận lấy bốn chiếc răng nanh sắc bén của con hổ xuống, đây chính là nguyên liệu dùng để làm Hổ Nha Tiễn. Mặc dù hiện tại hắn vẫn chưa tìm ra được Cầu Mộc và yêu thú cường đại khác, nhưng điều đó cũng không ngăn cản việc hắn chế luyện một thanh Hổ Cốt Cung trước tiên. Dù sao thì thực lực của hắn hiện tại vẫn còn rất yếu. Nếu cứ tiếp tục đi qua những vùng hoang lĩnh sơn dã, rất khó đảm bảo không gặp phải yêu thú. Khi đó nếu chỉ dựa vào một thanh chủy thủ để phòng thân, xem ra không thỏa đáng cho lắm.
Ở trong thế tục, muốn chế tạo xong một cây Đà Cung thượng hạng ít nhất cũng cần gần hai năm. Nhưng đối với Đoan Mộc Vũ thì mấy cái việc này vẫn chưa được tính là việc khó. Hắn chỉ cần lấy pháp lực đem xương của ba con mãnh hổ cô đọng lại, sau đó dùng máu huyết của mãnh hổ làm vật dẫn, lại thêm chút hàn thiết trăm năm lúc chế tạo chủy thủ còn sót lại và một khối vỏ cây thiết mộc. Chỉ ngắn ngủn một canh giờ đã luyện ra một thân cung sáng như bạch ngọc, hình dáng tinh mỹ. Còn tính đàn hồi tốt là điều không thể thiếu rồi!
Mặc dù thanh Hổ Cốt Cung này còn xa mới đạt tới tiêu chuẩn mà Đoan Mộc Vũ cần, nhưng so với mấy thanh Đà Cung một hai thạch cũng đã mạnh hơn rất nhiều. Ít nhất nó cũng là cây cung bảy thạch trở lên.
(B: 1 thạch tương ứng với 59,2 kg )
Chỉ tiếc rằng do nó dùng da hổ để chế thành dây cung nên quá yếu, hơn nữa trong tay Đoan Mộc Vũ lại không có tài liệu nào khác, nên thanh Hổ Cốt Cung này cùng lắm cũng chỉ phát huy được uy lực của cung năm thạch. Nhưng nếu như sử dụng phương pháp Huyết Tế thì đó lại là chuyện khác.
Cẩn thận cất bốn cái răng nanh sắc bén lại, Đoan Mộc Vũ tiện tay cầm lấy một khối thiết mộc to cỡ nắm tay, dài khoảng ba xích. Đây chính là khối thiết mộc mà hôm trước hắn chặt được ở trong rừng rậm, số lượng khối gỗ vừa đủ hai mươi cây, có thể chế luyện thành hai mươi mũi tên.
Sau khi dùng thiết mộc chế Hổ Nha Tiễn thì nó sẽ dài đến ba xích cộng thêm cả đầu mũi tên, thì ít nhất nó cũng nặng cỡ ba cân. Lực sát thương của nó tuyệt đối kinh người, lại phối hợp với phương pháp huyết tế của Đoan Mộc Vũ thì chuyện một kích bắn chết một con yêu thú cấp Thanh Mục cũng dễ dàng như ăn bữa sáng mà thôi!
Trong tương lai, nếu có thể tìm được Cầu Mộc và da lưng yêu thú cường đại hơn, thậm chí Đoan Mộc Vũ còn định dùng hàn thiết trăm năm để làm đầu mũi tên. Ngoài ra ở phía trên còn phụ thêm các loại pháp thuật thần thông. Khi đó lực sát thương sẽ càng thêm kinh người và đáng sợ!
Khối thiết mộc lớn cỡ nắm tay phải chế luyện thành một mũi tên lớn bằng ngón cái. Không những thế tất cả đều phải hợp cách, quá trình luyện chế này chính là thứ mà ngay cả các đại sư chế mũi tên ưu tú nhất trong thế tục cũng phải nhức đầu đấy.
Nhưng đối với Đoan Mộc Vũ quá trình này là một loại hưởng thụ khó mà có được. Hắn cũng không cần phải dùng mắt để nhìn, tay trái cầm thiết mộc, tay phải cầm chủy thủ nhanh chóng cắt xuống. Từng đao từng đao không nhanh không chậm, vị trí hạ đao cũng không lệch một phân nào. Cho đến khi cây thiết mộc chỉ còn nhỏ bằng ngón cái, toàn thân bóng loáng thì trên thân không hề thấy có một vết đao nhỏ nào. Dù vẫn chưa lắp răng nanh làm đầu mũi tên, nhưng trên thân mũi tên đã tản mát ra một loại khí thế tựa như muốn bắn thủng trời xanh!
Một hơi tạo ra ba mũi tên thiết mộc, Đoan Mộc Vũ liền thu tay lại. Trên mặt hắn hiện lên vẻ mệt mỏi, bởi vì quá trình hắn chế luyện mũi tên này không đơn giản chỉ dùng chủy thủ gọt, mà cả quá trình phải ngưng kết tinh khí thần của hắn ở bên trong. Cho nên mũi tên được chế thành mới có vẻ đặc biệt như vậy. Hai ngày vừa qua, hắn cũng chỉ chế tạo được chín mũi tên. Trong đó có ba mũi tên đã được chế thành Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn.
Lúc này không gian lan tỏa mùi thịt thơm lừng, con thỏ nướng đã chuyển sang màu vàng đượm. Cất ba mũi tên thiết mộc đi rồi cắt xuống một cái chân thỏ, Đoan Mộc Vũ khoan khoái cắn một miếng, sau đó hớp vài ngụm rượu ngon. Gió đêm mát mẻ tạo cảm giác thật thoải mái!
Sau khi ăn xong một bữa no say, màn đêm cũng đã buông xuống. Trên trời là vô số ánh sao tỏa sáng, không gian yên tĩnh chỉ có tiếng côn trùng rả rích liên miên. Đoan Mộc Vũ đang định khoanh chân đả tọa bắt đầu tu luyện thì bỗng nhiên trong lòng khẽ động, lập tức quay đầu nhìn về phía ngọn núi xa xa. Chỉ thấy trong đêm tối dường như có một điểm sáng lóng lánh ánh lên bên trong khe núi! Nếu như không cẩn thận quan sát thì rất dễ bỏ qua, bởi vì điểm sáng ấy thật sự quá yếu ớt. Nếu không phải hai mắt của hắn được bát hoang nghiệp hỏa làm ảnh hưởng, có thể nhìn thấu rất nhiều thứ hư vô và bóng đêm tối đen, thì đúng là khó có thể phát hiện ra được .
Cẩn thận nhìn điểm ánh sáng một lúc lâu, Đoan Mộc Vũ mới từ từ đứng dậy. Sau khi phủi tay và dập tắt đống lửa, hắn mới thu hồi chủy thủ, đeo cây Hổ Cốt Cung và ba mũi Thiết Mộc Hổ Nha Tiễn đã chế luyện xong ra sau lưng, rồi như một con mèo hoang, lẳng lặng không một tiếng động tiến về phía ánh sáng nhạt đang lấp lóe trong khe núi.
Khe núi này cách chỗ tạm trú lúc trước của Đoan Mộc Vũ rất xa, khoảng cách ước chừng ít nhất là hai ba dặm, không những không có đường đi mà ở giữa còn có hai hạp cốc rộng cỡ mười trượng. Nếu đổi lại là người bình thường thì đừng tưởng cái cự ly thẳng tắp này chỉ có hai ba dặm là ngắn, mà muốn đến nơi ít nhất cũng phải đi tới khi mặt trời mọc mới tới được đích.
Nhưng đối với Đoan Mộc Vũ thì điều này không mang lại cho hắn chút khó khăn nào, hắn chỉ cần nhẹ nhàng nhảy là có thể phóng qua hạp cốc rộng hơn mười trượng. Hơn nữa nhờ vào năng lực nhìn trong ban đêm nên chỉ gần nửa canh giờ sau hắn đã vô thanh vô tức tới trên khe núi nơi có ánh sáng lóe lên rồi.
Khi đi đến gần, tuy không nhìn thấy ánh sáng nhạt này, nhưng Đoan Mộc Vũ cũng không nóng vội, mà nằm ở trên một tảng đá lớn, yên lặng lắng nghe một lúc lâu không hề nhúc nhích. Dường như hắn đã dung hòa với bóng đêm nồng đậm xung quanh thành một thể vậy.
Mặc dù không đi tìm kiếm, nhưng thông qua những gì lắng nghe được, địa hình xung quanh khe núi này cũng hiện lên rõ mồn một trong đầu Đoan Mộc Vũ. Nếu như lúc này mà là ban ngày lại có người nào đó nhìn thấy hình vẽ trong đầu hắn thì hẳn sẽ rất ngạc nhiên. Bởi bức họa trong đầu của hắn giống hệt khe núi này, không có một chút khác biệt nào. Thậm chí ngay cả hình dáng nước chảy róc rách dưới núi, hay tiết tấu của nước vỗ vào mặt đá, cũng giống nhau y hệt không hề có một chút khác biệt!
Nhưng Đoan Mộc Vũ vẫn nằm yên như cũ, không hề nhúc nhích, tựa như hắn đã quên mất cả mục đích khi đến đây rồi thì phải. Thời gian hai canh giờ đã trôi qua, ánh trăng bắt đầu chiếu xuống, ánh sao lấp lóe trên trời cao đã sáng hơn, thì trong mặt nước dưới khe núi mới chậm rãi hiện ra một luồng quang mang nhu hòa. Tia sáng ấy vô cùng tinh tế, không hề có chút cảm giác chói mắt nào, mà hoàn toàn ngược lại, dường như nó rất nhút nhát. Nó giống như một cô bé ngây thơ không biết đến thế sự đang cẩn thẩn tò mò nhìn khung cảnh xung quanh, e rằng chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay, cũng đủ dọa nàng sợ hãi mà chạy mất dạng rồi!
Tất cả dường như rất bình yên. Rốt cuộc khi ánh sáng nhạt kia hoàn toàn xuất hiện một lần nữa, chỉ trong nháy mắt Đoan Mộc Vũ đã động. Thân hình của hắn giống như một con chim to lăng không phi xuống, trực tiếp nhảy từ trên cự thạch hướng về phía khe núi sâu hơn hai mươi trượng này!
Truyện được copy từ diễn đàn banlong.us
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cưa Gái Toàn Miss