Sau khi hắn suất lĩnh Thân quân Thái Tử đi vào Ngân Thành Phường, thì bắt đầu tiến hành nghỉ ngơi và chỉnh đốn.
Chỉ có điều, bất giác năm mới đã đến, làm hắn trào lên nỗi nhớ nhà vô cùng. Năm kia ta còn trên đường chạy tới Hàng Châu, năm ngoái ta giao chiến với Lỗ tặc. Nhoáng cái đã ba năm qua rồi, ta cũng thành gia lập nghiệp, cũng có hai đứa con gái. Nhưng, nhưng lại chưa bao giờ được đoàn tụ cùng gia đình, thật sự là tiếc nuối.
Cũng không biết Cửu Nhi tỷ và Kim Liên đang làm gì?
Nghĩ tới Yến Nô và Dương Kim Liên, suy nghĩ Ngọc Doãn lập tức rối loạn.
Trong đầu bỗng nhiên thoáng hiện ra hình bóng xinh đẹp Da Luật Dư Lý Diễn, lại bỗng nhiên hiện ra má lúm đồng tiên của Triệu Phúc Kim và Triệu Đa Phúc...Đáng chết, sao lúc này ta lại nghĩ đến những thứ này chứ! Ngọc Doãn nhíu chặt mày, ra sức lắc đầu, thở dài.
Đúng lúc này, ngoài viện truyền đến tiếng bước chân.
La Đức vội vàng đi vào đình viện, đi đến trước mặt Ngọc Doãn, khom mình thi lễ:
- Lang quân, bên ngoài đến một đội nghĩa dũng, nói là theo mệnh của Tiểu Chủng tướng công đến đây.
Nghĩa dũng?
Ngọc Doãn ngẩn ra, gãi đầu nói:
- Theo ta đi xem một chút.
Hai người đi ra lại gặp Dương Tái Hưng đến, Ngọc Doãn liền kêu Dương Tái Hưng cùng đi ra ngoài thành.
Sau khi ra khỏi thành, chỉ thấy một đội binh mã áo đơn thủng lỗ chỗ chờ ở ngoài thành. Cầm đầu là hai thanh niên trai tráng, một ước chừng hơn bốn mươi, người kia nhìn qua thì hơn hai mươi tuổi. Hai người vốn đều khoác áo bông cũ nát ngồi dưới đất, thấy đám người Ngọc Doãn tiến đến, vội vàng đứng lên, cũng quay đầu lớn tiếng trách cứ, bảo những người khác đứng dậy hết.
- Tiểu nhân Chung Tương Vũ Lăng, nghe nói Lang quân ở Yến Sơn phu giao phong với Lỗ tặc, cho nên dẫn bà con tiến đến sẵn sàng góp sức.
Không ngờ trên đường gặp trận tuyết lớn, chậm trễ lộ trình...Khi đến Yến Sơn phủ thì đại chiến đã chấm dứt. Tiểu Chủng tướng công thấy chúng ta trung nghĩa, cho nên mệnh chúng ta tiến đến báo danh với Thân quân Thái Tử. Xin hỏi ai là đại quan nhân? Có thể giới thiệu với Ngọc lang quân không?
Chung Tương?
Ngọc Doãn ngẩn ra, cảm thấy tên này có chút quen tai.
- Ta là Ngọc Doãn, hai người các ngươi có công văn của Tiểu Chủng tướng công không?
- A...
Hai thanh niên to cao được nghe, vội vàng nạp đầu lạy:
- Không biết mặt Lang quân, Chung Tương thất lễ, còn xin thứ tội.
Nói xong, Chung Tương kia lấy ra một bản công văn đưa cho Ngọc Doãn.
Chung Tương, Dương Yêu...
Ngọc Doãn đột nhiên giật nảy:
- Hai người các ngươi là đến từ Động Đình?
- Ồ, sao Lang quân lại biết lai lịch chúng ta vậy? Tiểu nhân tuy không phải đến từ Động Đình. Nhưng Vũ Lăng lại cách Động Đình không xa.
Quả nhiên là bọn họ!
Ngọc Doãn không khỏi thấy kỳ lạ trong lòng, hai người này chính là phản tặc đại danh đỉnh đỉnh trong lịch sử.
Trong đó nổi danh nhất là Dương Yêu, quan quân mấy lần bao vây tiễu trừ, lại rơi vào thất bại thảm hại, cuối cùng bị Nhạc Phi Ngưu Cao giết chết.
Trong Thuyết Nhạc, Dương Yêu từng phái Vương Tá đi du thuyết Nhạc Phi nhưng không thành công.
Tuy nhiên Ngọc Doãn biết, đó chỉ là truyền thuyết. Đích thật trong lịch sử thật sự có một người tên là Vương Tá, cũng là danh thần Nam Tống, chưa từng dựa vào Dương Yêu, càng không ra khổ nhục kế, chiêu hàng Lục Văn Long. Nghĩ đến đây, Ngọc Doãn không khỏi nheo mắt lại, đánh giá người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh Chung Tương. Thằng nhãi này là Dương Yêu, sao lại chạy tới Yến Sơn đầu nhập mình?
Ha ha, lịch sử này cũng thật sự là trở nên lung tung lộn xộn.
Hắn mở công văn, đọc lướt qua, hiểu lai lịch của Chung Tương.
Chủng Sư Trung này cũng nói không sai, đã muốn tám ngàn binh mã của ta rồi, lại trả lại cho ta một đám như này cho đủ số.
Nhìn đám nghĩa dũng xanh xao vàng vọt, nhếch nhác này, Ngọc Doãn muốn cự tuyệt nhưng lại không hạ được quyết tâm.
- Nếu là Chủng công sai phái, vậy ở lại đây đi.
Chung Tương, Dương Yêu, theo ta vào thành. Những người còn lại giao cho Đại Lang phân việc, tạm thời làm việc ở Truy trọng doanh trước.
Chung Tương đã mang đến hơn sáu trăm người.
Dựa theo cách nói của gã, gã theo Lão gia bắc tiến, tổng cộng hơn một ngàn người đi theo.
Nhưng từ Vũ Lăng đến Yến Sơn phủ ngàn dặm xa xôi, dọc đường đi gặp đủ loại gian nan, khí hậu không quen, băng tuyết ngăn đường, lương thảo không đủ...Thế cho nên chờ bọn gã đến Yến Sơn phủ thì không còn nửa số người. Hơn nửa tất cả đều mệt mỏi, bệnh tật cả. Ngọc Doãn vốn không muốn nhưng những người này trung nghĩa, khiến hắn khó có thể cự tuyệt.
La Đức đáp ứng một tiếng, liền dẫn người đi.
Ngọc Doãn thì dẫn Chung Tương và Dương Yêu chuẩn bị vào thành, nào biết được Dương Yêu nói nhỏ bên tai Chung Tương gì đó, Chung Tương như nhớ ra điều gì, vội gọi Ngọc Doãn.
- Lang quân, tiểu nhân có một chuyện bẩm báo.
- Ồ?
- Tiểu nhân ở trên đường, gặp được một người, từ người hắn tìm ra một phong thư...Hình như là sứ giả Lỗ tặc phải đến Khai Phong trước.
Lời này thật trùng hợp, gặp được một người!
Ngọc Doãn không khỏi mỉm cười, trên đại thể hắn đã đoán ra manh mối, chắc là đám người Chung Tương này trên đường thật sự là chịu không được, nên đã làm cái việc mua bán không vốn kia rồi.
Tuy nhiên, hắn cũng không nói toạc ra, chỉ tỏ vẻ hiếu kỳ:
- Là thư gì?
Chung Tương lấy ra một phong thư rất bẩn, nhàu nhĩ, còn dính vết máu cẩn thận đưa cho Ngọc Doãn.
Mở thư ra, Ngọc Doãn đọc lướt qua, lập tức chau mày lại.
- Đây là văn tự gì?
Hắn gãi gãi đầu, nói với Dương Tái Hưng:
- Đi tìm La Đức, bảo hắn quay lại.
Ngươi thay hắn đưa những người này đến Truy trọng doanh, bảo nha nội an bài thỏa đáng. Nhìn qua, hình như là chữ Hán.
Chỉ trong chốc lát, La Đức đã trở lại!
Y cầm thư đọc qua, rồi hạ giọng nói:
- Lang quân, đây là Khiết Đan văn.
- Đại Lang biết Khiết Đan văn?
La Đức lập tức mỉm cười, ưỡn ngực nói:
- Khi ta ở Thái Nguyên, từng giao tiếp nhiều người người Liêu, người Nữ Chân còn có người Tây Hạ. Hai năm qua, bất kể là Khiết Đan văn hay là Tây Hạ văn, cũng rõ làu làu. Sao ta không biết chứ.
- Ừ, về soái phủ rồi nói chuyện.
Ngọc Doãn và La Đức dẫn Chung Tương và Dương Yêu trở về soái phủ.
Sau khi trở lại soái phủ, hắn gọi hai gã thân binh, bảo họ dẫn Chung Tương và Dương Yêu đi xuống rửa mặt chải đầu, đổi một bộ quần áo.
Không đổi cũng không được!
Nhìn hai người này quá nhếch nhác đi.
Bên ngoài nhìn còn đỡ, nhưng vào đại sảnh thì khó chấp nhận được.
Rồi sau đó, Ngọc Doãn lại cho người chuẩn bị rượu và thức ăn, đợi hai người Chung Tương quay lại. Tranh thủ thời gian, La Đức đọc lại phong thư kia một lần nữa, sắc mặt lập tức trở nên có chút âm trầm.
- Đại Lang, trên đó viết gì?
La Đức hạ giọng nói:
- Lang quân, nội dung bên trong rất cổ quái.
- Chỉ giáo cho?
- Bên trên nói, lương thực tại Lâm Hoàng phủ giá tăng cao, lương thực thiếu nhiều.
Muốn một người tên là Dư Đô Cô tại Khai Phong mua nhiều lương thực một chút trở về. Còn nói, việc này không nên chậm trễ, cần càng sớm càng tốt.
Ngọc Doãn nghi hoặc nói:
- Cái này cổ quái sao?
- Nhưng theo ta được biết, giá lương thực ở Lâm Hoàng phủ nay vẫn rất ổn định.
- Hả?
- Trong này còn có một câu, nếu tiểu quan nhân không chịu đồng ý, vậy lão quan nhân nói tốt cho người.
Ngọc Doãn vẫn mờ mịt chẳng hiểu, nhìn La Đức.
La Đức hạ giọng nói:
- Lang quân có biết, biệt danh của Da Luật Dư Đổ chính là Dư Đô Cô không?
- Ồ?
- Bề ngoài nhìn phong thư này có vẻ không vấn đề gì, nhưng ngẫm kỹ, rất có huyền diệu trong đó.
Giá lương thực Lâm Hoàng phủ tăng cao, có phải là nói thế cục Lỗ tặc nguy cấp không? Cái gọi là mua lương thực, thật ra chính là khơi mào nội loạn Đại Tống ta? Lang quân cũng biết Thái Thượng Đạo Quân và quan gia bất hòa, hơn nữa từ lúc Thái Thượng Đạo Quân về đô, vẫn tranh đấu không ngớt.
Ngọc Doãn giật nảy mình, ngây người ra.
La Đức vừa phân tích như vậy, nghe đúng là có việc như vậy...
Tiểu quan nhân chỉ Triệu Hoàn, lão quan nhân là chỉ Triệu Cát? Lần này Triệu Hoàn chắc chắn sẽ không dễ dàng cúi đầu; mà lão quan nhân...
Chỉ có điều, đây đều là suy đoán của La Đức, cũng không có bất kỳ chứng cớ nào.
Ngọc Doãn cầm thư, bồi hồi trong phòng.
Một lúc lâu sau, hắn đột nhiên nói với La Đức:
- Đại Lang, ta nghĩ phải về Khai Phong.
- Vậy ở đây...
Ngọc Doãn gãi gãi đầu, cũng cảm thấy vô cùng đau đầu.
Lúc này, Chung Tương và Dương Yêu rửa mặt xong trở lại, Ngọc Doãn liền tạm thời gác chuyện này sang một bên.
Đêm đó, hắn ở soái phủ thiết yến khoản đãi hai người Chung Tương và Dương Yêu, cũng an bài hai người ở dưới trướng Ngô Giới. Trong lòng Ngọc Doãn có việc, ăn uống xong liền tiễn Chung Tương và Dương Yêu, rồi đi ngủ sớm. Sáng sớm hôm sau, hắn đang định đi tìm La Đức tiếp tục nói chuyện, lại không ngờ bên ngoài có người thông bẩm, nói là Tích Tân phủ có người tới, Chủng Sư Trung mời Ngọc Doãn tức khắc đến đó.
Ngọc Doãn thấy Chủng Sư Trung thúc giục gấp, đành phải tạm thời đem chuyện lá thư gác qua một bên, dẫn theo Cao Sủng, Hà Nguyên Khánh đi Tích Tân phủ.
Lên đường gấp gáp nên không nói năng rườm rà.
Ngày thứ ba, Ngọc Doãn đến Tích Tân phủ thì cảm thấy có chút không ổn.
Trên dưới Tích Tân phủ đều mặc áo tang, bao phủ trong bầu không khí bi thương.
- Chủng công, xảy ra chuyện gì vậy?
Mới mười ngày mà nhìn Chủng Sư Trung vô cùng tiều tụy.
Thấy Ngọc Doãn đã đến, ông dẫn Ngọc Doãn tới thư phòng. Trong thư phòng còn có một thanh niên, Ngọc Doãn liếc mắt một cái là nhận ra, đó là Chủng Ngạn Sùng, trưởng tôn của Chủng Sư Đạo.
Chủng Ngạn Sùng đốt giấy để tang, vẻ mặt bi thương.
Thấy Ngọc Doãn đến, y vội vàng khom người thi lễ.
- Tiểu lang quân, ngươi đây là...
Chủng Ngạn Sùng nghe Ngọc Doãn hỏi, lập tức nước mắt rơi như mưa:
- Ngọc Lang Quân, ông ông...Ông ông...Đi rồi!
Chủng Sư Đạo trong lịch sử chết vào cuối năm Tĩnh Khang.
Lúc thành Thái Nguyên bị phá, đại quân hai lộ đông tây Nữ Chân nam hạ tiến quân thần tốc. Có lần quân Tây Lộ tiến công dưới thành Lạc Dương, Chủng Sư Đao vốn là cơ thể không khỏe, nghe tin Nữ Chân nam hạ, bệnh tình càng thêm nghiêm trọng, mới vừa vào đông liền mất.
Mà bây giờ Chủng Sư Đạo mới chính là chết.
So với lịch sử trễ ba tháng...
Dựa theo cách nói của Chủng Ngạn Sùng, ông mỉm cười đi, không có tiếc nuối gì!
Đúng vậy, ông ta còn gì tiếc nuối!
Cuộc chiến Nữ Chân ở Yến Sơn đại bại, tinh anh nước Kim gần như chết một nửa, có thể nói nguyên khí đại thương. Mà quan trọng nhất chính là sự xuất hiện của Tây Liêu, Da Luật Dư Lý Diễn vô cùng quyết đoán, suất bộ binh tiến Mạc Bắc, hình thành cục diện giằng co với Nữ Chân.
Đại Tống, hai mươi năm có thể không lo.
Nói lời thật tâm, Ngọc Doãn cũng không có cảm tình lắm với Chủng Sư Đạo.
Chủ yếu là mỗi lần nói chuyện với Chủng Sư Đạo, đều bị Chủng Sư Đạo chặn trước, cũng làm hắn cảm thấy không thoải mái.
Nhưng dù như vậy, lúc Ngọc Doãn nhận được tin Chủng Sư Đạo sắp chết, cũng ngây ngẩn ra!
Chủng Sư Đạo chết rồi...
Cũng có nghĩa là một Ngũ Đại vọng tộc hùng cứ Bắc Tống bắt đầu xuống dốc. Chủng Sư Trung tuy có chút tài cán, nhưng so với Chủng Sư Đạo rõ ràng không bằng. Về phần Chủng Định Quốc con trai của Chủng Sư Đạo thủ thành có thừa, vào triều đình, lại có vẻ tài năng không đủ. Còn Chủng Ngạn Sùng và Chủng Ngạn Tung đều còn trẻ, tương lai là phát triển thế nào, cũng khó nói rõ.
Tâm tình của Ngọc Doãn lập tức trở nên vô cùng sa sút.
Trong đầu không tự chủ luôn hiện ra khuôn mặt của Chủng Sư Đạo nở nụ cười cáo già, lúc này lại là hết sức thân thiết.
- Nhị Lang đã tới Khai Phong báo tang với triều đình.
- Nghĩ là Quan gia không lâu sẽ có ân sủng ban thưởng, gia phụ bảo ta đến thỉnh giáo thúc tổ, sắp xếp thế nào?
Nhị Lang, đó là Chủng Ngạn Tung.
Lúc trước vì Chủng Sư Đạo thân thể không khỏe, cho nên Chủng Ngạn Sùng và Chủng Ngạn Tung hai người liền trở về nhà cũ Lạc Dương chăm sóc Chủng Sư Đạo.
Loại nhân vật giống như Chủng Sư Đạo, sau khi chết đi tất nhiên là phong quang đại táng.
Tuy ông là Huy Tông Triệu Cát một tay đề bạt lên, nhưng đối với Triệu Hoàn cũng là trung thành và tận tâm. Lão nhân là người rất thông minh, trên triều đình mọi việc đều thuận lợi, mãi tới cuối cùng mới biểu lộ lập trường của lão. Tuy sau đó Triệu Hoàn bãi miễn chức vụ Xu Mật viện sứ của Chủng Sư Đạo, càng nhiều là vì một loại cân bằng trên triều đường, mà không phải là bất mãn với Chủng Sư Đạo.
Cho nên, ban thưởng tuyệt không thể thiếu.
Nhưng Chủng Sư Đạo vừa chết, Chủng gia phải có người chống đỡ. Chủng Sư Trung thuận lý thành chương thay vị trí của Chủng Sư Đạo trở thành chủ của Chủng gia.
Chủng Định Quốc phái Chủng Ngạn Sùng đến cũng là vì xin Chủng Sư Trung chỉ thị làm sao tiếp nhận Quan gia ban thưởng.
Những cái này vốn là chuyện của Chủng gia, không có liên quan với Ngọc Doãn.
Nhưng Ngọc Doãn lại lóe lên đột nhiên sinh ra một ý niệm trong đầu:
- Chủng công, Thân quân Thái tử xuất chinh đã mấy tháng, mà nay chiến sự phủ Yến Sơn bình ổn, mọi thứ không có chuyện lớn lắm. Cho nên, mạt tướng cũng chuẩn bị suất bộ về kinh, một là tiến hành nghỉ ngơi và chỉnh đốn, hai cũng là muốn ăn nói với Thái tử...lại không biết Chủng công thấy thế nào?
- Tiểu Ất muốn trở về sao?
Chủng Sư Trung chau mày, lộ ra vẻ do dự.
Đối với sắp xếp của Thân quân Thái tử, Chủng Sư Trung cũng có chút đau đầu.
Ngọc Doãn cũng không phải quan quân y trị hạ, có thể không nghe theo sai phái, thủy chung là một loại phiền toái. Luận sức chiến đấu, Chủng Sư Trung tự nhiên xem trọng Thân quân Thái tử, cuộc chiến Yến Sơn lần này, Thân quân Thái tử có thể nói là ghi công đầu, toàn bộ Úy Châu, gần như là Thân quân Thái tử một tay đánh hạ, mấy chục ngàn quân Kim cũng có hơn nữa chết trong tay của Thân quân Thái tử, tuyệt đối là sức chiến kinh người.
Nhưng vấn đề là, tình hình của Thân quân Thái tử quá mức đặc biệt.
Cho dù là Chủng Sư Trung lòng dạ rộng rãi, cũng không thể tha thứ một đội binh mã dưới trị hạ của y không nghe theo y sai phái.
Mà bây giờ Chủng Sư Trung và Ngọc Doãn hợp tác rất thân, cũng không có xung đột gì.
Ai có thể bảo đảm, sau này vẫn có thể bình an vô sự?
Ở Chủng Sư Trung thấy, Ngọc Doãn tuổi trẻ khí thịnh, lại có Thái tử làm chỗ dựa vững chắc, liên tiếp đại thắng, rất có thể làm y quên hết tất cả ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh. Trước đây Ngọc Doãn tập kích núi Kê Minh, thì đã lộ ra manh mối, may mắn Chủng Sư Trung lệnh Ngọc Doãn kịp thời rút khỏi, nếu không phải gây ra chiến sự lớn hơn. Đây là một con dao hai lưỡi, làm không tốt sẽ làm tổn thương mình.
Chủng Sư Trung tuy không thất vọng với chiến lực Thân quân Thái tử, lại không thể dễ dàng tha thứ binh mã như vậy dưới trị hạ của y.
Cũng may, hỏa khí doanh xây dựng ở phủ Yến Sơn, Chủng Sư Trung ngược lại không cần lo lắng thiếu hỏa khí. Thế là sau khi suy nghĩ kỹ, Chủng Sư Trung liền đồng ý thỉnh cầu của Ngọc Doãn.
- Nếu Tiểu Ất có lòng về kinh, lão phu không ngăn cản.
- Chỉ là đại quân xuất phát, nhất định phải thông báo các châu phủ, thượng tấu triều đình. Tiểu Ất tốt nhất là suất bộ trú ở trại Túc Ninh trước, đợi triều đình thông báo. Cứ vậy đi, ta liền phái người tấu báo với triều đình, Tiểu Ất cũng có thể thỉnh chỉ với triều đình.
Ngọc Doãn nghe thấy, lập tức mỉm cười.
Hắn liên tục gật đầu, tỏ ý tán thành, liền cáo từ Chủng Sư Đạo.
Sau khi trở về thành Ngân, Ngọc Doãn lập tức tìm đến Trần Đông, bảo y thượng tấu Xu Mật viện, khẩn xin trở về Khai Phong.
Đồng thời, lại viết một bức mật thư, bảo Cao Thế Quang mang mật thư về Khai Phong, bảo Chu Huyến chuyển cho Chu Liễn và Thái tử.
Hắn rất lo lắng Xu Mật viện sẽ thu giữ thư của hắn.
Tuy nói không rõ nguyên nhân nhưng Ngọc Doãn lại mơ hồ có một loại trực giác, Khai Phong sắp có chuyện lớn xảy ra...
Đếm đi đếm lại, ít nhất cần thời gian một tháng.
Ngọc Doãn thật sự cũng không rãnh rỗi, lập tức hạ lệnh Thân quân Thái tử chuẩn bị xuất phát, lui về trại Túc Ninh.
Chính binh thêm tạp binh, hơn mười ngàn người xuất phát, không phải là chuyện nhỏ...Từ phủ Yến Sơn đến trại Túc Ninh, nhất định phải qua quân Quảng Tín và phủ Chấn Định. Chủng Sư Trung cũng không có làm khó, trực tiếp đưa ra công hàm, phái người chuyển tới Vương Uyên tổng quản Chân Định.
Lúc này, đã là mùng 6 tháng giêng, tết Nguyên Tiêu sắp đến.
Ngọc Doãn lệnh Trương Kỳ và Phó Tuyển làm tiên phong, suất bộ xuất phát trước, đến Tiền Tiêu trại Túc Ninh. Sau đó hắn lại tìm đến Ngô Giới, bảo Ngô Giới chỉnh đốn binh mã, ba ngày sau xuất phát. Sau khi sắp xếp tất cả thỏa đáng, Ngọc Doãn lại triệu bốn người Ngô Giới, Trần Đông, La Đức và Cao Nghiêu Khánh đến.
- Ta chuẩn bị đi Khai Phong.
- Hả?
Bốn người Ngô Giới ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Lang quân không phải nói về trại Túc Ninh, sao đột nhiên muốn trở về Khai Phong.
Ngọc Doãn đưa bức thư cho mọi người, sau đó bảo La Đức nói rõ một lượt suy đoán của hắn.
- Ta cảm thấy, chuyện này không phải là nhỏ.
- Nếu Đại Lang đoán không sai, sợ là không bao lâu sau Đông Kinh sẽ có chuyện xảy ra. Ta định bảo Thập Nhị Lang và Địch Lôi, suất năm trăm bối ngôi theo ta về kinh. Sau khi ta rời khỏi, Thân quân Thái tử sẽ giao cho Tấn Khanh coi giữ.
- Sau khi các người đóng trú ở trại Túc Ninh, lệnh Trương Kỳ, Phó Tuyển và Dương Tái Hưng ba người mỗi người lĩnh một đội binh mã, lần lượt trú đóng ở hai chỗ sông Hô Đà và núi Phong Long, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát. Vừa chờ triều đình có chỉ ý đến, liền lập tức động thân, dùng tốc độ nhanh nhất đến Đông Kinh. Trên đường nếu gặp phiền phức gì, thì xin Chu Quế Nạp phủ Đại Doanh và phó soái phủ Nguyên soái binh mã Hà Bắc là Trương Sở giúp đỡ...Tóm lại, phải làm tất cả chuẩn bị, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chiến sự.
Đám người Ngô Giới ngơ ngác nhìn nhau.
Sau một lúc, Cao Nghiêu Khanh đột nhiên nói:
- Tiểu Ất dẫn năm trăm người, mục tiêu quá rõ ràng.
- Thời gian trước ta nhận được tin gia phụ trọng bệnh, vừa lúc nhân cơ hội này về kinh thăm. Lợi dụng danh tiếng của ta, che dấu hành tung Tiểu Ất. Chỉ là phải ủy khuất Tiểu Ất một chút, tạm thời làm hộ vệ của ta, như vậy có tiện không?
- Nha nội nói có chút có lý.
Trần Đông nói:
- Tốt nhất dẫn theo Đại Lang, có huynh ấy gặp chuyện cũng có thể có người thương lượng.
Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một chút, liền gật đầu nhận lời.
Có La Đức đi theo, quả thật có thể giải quyết khó khăn cho hắn.
- Lang quân, ngài đi chuyến này, nếu có người hỏi đến, phải nói thế nào?
Ngọc Doãn ngẫm nghĩ một lát, hạ giọng nói:
- Thì nói ta cơ thể không khỏe, phải tịnh dưỡng...Ta đã phải người thông báo Lý Đại Lang, huynh ấy sẽ giúp che dấu. Hơn nữa ta đoán, thời gian gần nhất cũng sẽ không có người đến cửa. Phủ Yến Sơn đại thắng, tất cả mọi người đều đang bận kiểm thu chiến quả, làm gì có tin thần đến gây phiền phức cho ta? Cho nên Tấn Khanh đối với cái này không cần lo lắng.
Mấy người bàn bạc một lát, sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện.
Theo sau đó, Ngọc Doãn lại lần lượt triệu kiến đám người Dương Tái Hưng, Trương Kỳ, bảo bọn họ cố gắng phối hợp hành động của Ngô Giới.
Cuộc chiến Yến Sơn, mọi người đã có tình nghĩa sâu nặng.
Đối với sắp xếp của Ngọc Doãn, mấy người Trương Kỳ, tự nhiên cũng sẽ không phản đối, liền khom người lãnh mệnh.
Ngày hôm sau, Trương Khởi suất bộ xuất phát, trực tiếp đến trại Túc Ninh.
Còn Cao Nghiêu Khanh lại dẫn một đội binh mã hộ tống Trương Kỳ rời khỏi phường Ngân Thành.
Chủng Sư Trung nhận được tin tức cũng không để tâm.
Chỉ là ha ha cười nói với người bênh cạnh:
- Tiểu Ất này cũng quá gấp gáp, vốn định bày tiệc tiễn hắn, nhưng đã đi rồi.
- Như vậy, phái người thông bảo các châu phủ, nói Thân quân Thái tử trở về trại Túc Ninh, không được ngăn cản.
- Ngoài ra bảo người đưa 50 vò rượu đến, nói là tặng cho Ngọc Lang quân...trước đây luôn cảm thấy Thân quân Thái tử ở đây là phiền phức, nhưng bọn họ sắp đi, lại có chút không nỡ.
Chủng Sư Trung nói xong, liền gác chuyện này qua một bên
Chiến sự phủ Yến Sơn tuy đã bình ổn, nhưng y lại rất rõ, ngày tháng tiếp theo sẽ đặc biệt bận rộn.
Thân quân Thái tử trở về trại Túc Ninh, cũng không phải là chuyện tốt. Tháng giêng năm thứ hai Tĩnh Khang, lang chủ Kim quốc Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi lại phái sứ đoàn mang rất nhiều lễ vật và vàng bạc đến Khai Phong phối hợp cùng Da Luật Dư Đổ nghị hòa với Đại Tống.
Đồng thời Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi có lệnh Hoàn Nhan Đồ Mẫu làm Tả quân nguyên soái, xuất phủ Đại Đồng trấn Tây Kinh.
Lúc Tống Kim giao chiến, liên quân Tây Liêu đánh bại bộ tộc người Niêm Bát Cát. Người Niêm Bát Cát vội vàng trở về, gặp phải Tây Liêu phục kích ở Ngư Dương lĩnh, tiểu vương Niêm Bát Cát chết chiến ở Ngư Dương lĩnh, làm Mạc Bắc rời vào chấn động. Người Niêm Bát Cát liền phái người cầu viện Nữ Chân, đồng thời bỏ ra số bạc lớn khẩn cầu người Bạch Đạt Đán xuất binh hiệp trợ, hy vọng người Bạch Đạt Đán có thể ngăn cản Tây Liêu.
Cuộc chiến núi Trục Lộc, Nữ Chân đại bại.
Sau khi Hoàn Nhan Đồ Mãi tới Tây Kinh, vẫn chưa xuất binh cứu viện người Niêm Bát Cát mà phái sứ giả đến Tây Hạ, thăm viếng Lý Thừa Càn.
Mùng 6 tháng giêng, Tây Liêu đột nhiên ngừng chiến sự ở Mạc Bắc.
Nguyên do trong đó không thể biết, nhưng có người nói, là Lý Thừa Càn Tây Hạ phái người gửi thông điệp cho Da Luật Dư Lý Diễn, bảo cô ngừng tấn công.
Tây Liêu có thể sống yên ổn, khả năng lớn là dựa vào Tây Hạ.
Lý Thừa Càn bảo Tây Liêu đình chiến, Da Luật Dư Lý Diễn cho dù bất mãn cũng không thể cự tuyệt.
Nhưng, Tây Liêu tuy ngưng chiến, người Niêm Bát Cát cũng nguyên khí đại thương...Cùng lúc đó, Mã Nhĩ Hốt Tư ở Mạc Bắc liên lạc được nhóm tộc nhân này, nhanh chóng hình thành một nguồn lực lượng cực lớn, phát động tấn công ngườ Niêm Bát Cát. Chỉ là so sánh, lợi hại của nhóm người này gây cho người Niêm Bát Cát thua xa Tây Liêu, chỉ có thể ở phía sau làm chệch lướng binh lực Niêm Bát.
Trong thời gian ngắn, Mạc Bắc thay đổi bất ngờ
16 tháng giêng, một đội quân từ thành Khả Đôn ra, chậm rãi đi về hướng nam.
Trong đội xe, một chiếc xe ngựa thoạt nhìn cực kỳ đơn sơ, một thiếu nữ vừa qua tuổi đôi mươi, tư thế hiên ngang vén màn xe lên, không có chút lưu luyến nhìn lại thành Khả Đôn sau lưng.
- Oán ca, đi lần này, không biết lúc nào mới có thể trở về.
Trong xe ngựa truyền ra một tiếng thở dài sâu kín.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥hcmutransmt06a♥
Đã gần giữa xuân, phủ Khai Phong chìm trong ánh mặt trời rực rỡ.
Triệu Cấu vội vàng đi vào cung Long Đức, liền thấy Triệu Kham đâm đầu đi tới
- Cửu thúc đến thỉnh an ông ông sao?
Triệu Kham hành lễ với Triệu Cấu, thoạt nhìn có chút thân thiết hỏi.
Chỉ là trong lời nói có vẻ thân thiết nhưng trong thái độ lại lộ ra một loại bất mãn. Chỉ là Triệu Cấu trong lòng có chuyện, vẫn chưa cảm thấy.
Y cười ha ha hỏi:
- Tiểu ca lại đến học vẽ với Đạo quân à?
Triệu Kham vội nói:
- Phải...hôm qua vẽ một bức tranh, muốn xin ông ông chỉ giáo.
- Chỉ là ông ông cơ thể không khỏe lắm, cho nên chưa dám quấy rầy...Nếu Cửu thúc đến thỉnh an ông ông, cháu không dám chậm trễ Cửu thúc.
- Như vậy, tiểu ca tự nhiên.
Triệu Cấu vội vàng muốn gặp Triệu Cát, cũng không muốn nán lại với Triệu Kham.
Thấy Triệu Kham muốn đi, y cũng không có giữ lại, chỉ khách khí hai câu, liền rời khỏi Triệu Kham.
Nhìn bóng lưng của Triệu Kham, Triệu Cấu trong lòng rất phẫn hận. Nhớ lúc trước, chức Đại Nguyên soái binh mã Hà Bắc là của y, nhưng không biết thế nào rơi vào đầu Triệu Kham. Bằng không, cuộc chiến Yến Sơn lần này, y thế nào cũng có chút công lao. Nhưng bây giờ, cả đường phố đều bàn tán thắng lợi huy hoàng của cuộc chiến Yến Sơn đã không ai nhớ đến Tề quốc công y.
Số mạng thật tốt!
Triệu Cấu trong lòng thầm mắng một câu, liền vội vàng đi vào cung Long Đức.
Triệu Cát thoạt nhìn tinh thần có chút uể oải, ngồi trong lương đình bên bờ sông, ngơ ngác nhìn cảnh trí trên bờ.
Triệu Cấu vội vàng đi lên, kiến lễ Triệu Cát:
- Đạo quân sao ngồi ngẩn người ở đây?
Triệu Cát ngẩn ra, quay lại nhìn.
Thấy là Triệu Cấu, y khẽ mỉm cười:
- Cửu ca đến rồi, thì ngồi ở đây với ta nhé.
Triệu Cát thấy Triệu Cát vẻ mặt cô đơn, trong lòng có chút kỳ quái. Thế là đi tới bên cạnh Triệu Cát ngồi xuống, tò mò hỏi Triệu Cát.
- Kỳ thật Quan gia làm không kém.
- Hả?
Triệu Cát trầm mặc một chút, đột nhiên hạ giọng nói:
- Chính là ta, sợ không làm được tốt như Quan gia...Đại Tống ta bây giờ là đang lúc hưng thịnh, nếu lúc này ta đoạt lại hoàng vị, cho dù thành công chỉ sợ cho đại cuộc, cũng không có chỗ tốt gì.
- Nếu vì cái này hỏng đại sự, thì làm sao đi gặp liệt tổ liệt tông?
Triệu Cấu hơi sửng sốt, trong lòng nhất thời bối rối lên.
Thấy tình hình của Triệu Cát, hình như là muốn rút lui, không tranh đoạt hoàng vị với Triệu Hoàn nữa.
Vậy làm sao là tốt, nếu Triệu Cát không tranh hoàng vị, vậy tất cả mọi nổ lực trước đây làm sợ phải trôi sông đổ biển.
Cái này cũng thôi đi, nếu chẳng may để lộ phong thanh, bị Triệu Hoàn biết mình làm giở trò trong này, làm gì có quả tốt mà ăn?
Nghĩ đến đây, Triệu Cấu không khỏi đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt cũng lập tức trở nên trắng bệch, nhìn Triệu Cát, một lúc lâu không lên tiếng.
Triệu Cát tuy nói dục vọng quyền lực rất mạnh, cũng là người biết tốt xấu.
Mà Đại Tống bây giờ cục diện rất tốt, là Triệu Hoàn một tay tạo ra...
Mặc kệ Triệu Hoàn khai chiến với Nữ Chân là xuất phát từ mục đích gì, nhưng y đánh thắng rồi, càng đánh làm Nữ Chân dâng thư cầu hòa, thậm chí muốn cùng Đại Tống kết thành huynh đệ chi bang. Từ khai Đại Tống lập quốc đến nay, cuộc chiến Yến Sơn sợ là lần thắng lợi lớn nhất đối với Hồ tộc phương Bắc.
Có thể tưởng tượng, Triệu Hoàn nhờ Yến Sơn đại thắng rất uy, tất nhiên có thể cũng cố triều đình, làm Đại Tống hưng thịnh trở lại.
Triệu Cát tuy là hôn quân, nhưng cũng không ngu ngốc.
Lúc này lại tranh giành hoàng vị với Triệu Hoàn, không có lợi ích gì với y.
Và cuối cùng phụ tử trở mặt, chi bằng bây giờ dừng tay, ít nhất Triệu Hoàn cũng sẽ không tiếp tục làm khó y, cớ sao mà không làm?
Nhưng Triệu Cấu lại không thể buông xuống.
Chỉ là y không biết nên khuyên bảo Triệu Cát thế nào, đồng thời cũng có chút không biết làm sao.
Sau khi ngồi với Triệu Cát một chút, Triệu Cấu liền vội vàng rời khỏi. Triệu Cát không có nói gì thêm, vẫn ngơ ngác ngồi trong lương đình, nhìn cảnh sắc trước mắt, cả người bừng tỉnh lại, lúc nên buông, cuối cùng phải buông tay mới được!
Hai ngày trước, một cơ hội ngẫu nhiên gặp được hồng nhan năm xưa ở Quan Âm viện, nhưng đã trở thành sư.
Cái này làm Triệu Cát sinh ra rất nhiều cảm khái, thậm chí sinh ra lòng né tránh đời. Cộng thêm sau khi Yến Sơn đại thắng, Triệu Hoàn binh quyền thêm mạnh, cũng làm Triệu Cát sinh lòng thối lui.
Chỉ mong Cửu ca có thể hiểu tâm tư này của ta...Từ hoàng cung ra, Triệu Cấu đi thẳng đến phường Trấn An.
Mới vào cửa nhà, thì liền gọi nội thị Lam Khuê:
- Lập tức đi tìm Thập Cửu ca, nói ta có chuyện tìm nó thương lượng.
Lam Khuê này là tâm phúc của Triệu Cấu.
Trước đây Triệu Cấu làm Khang Vương, làm Đô giám phủ Khang Vương, chủ quản cơ nghi văn tự.
Còn bây giờ Triệu Cấu bị bãi miễn chức vị Khang Vương, cách chức Tề quốc công, nhưng trong phủ tất cả trang bị, lại chưa từng giảm bớt. Triệu Hoàn trong lòng có hổ thẹn, cũng không có quá mức làm khó Triệu Cấu. Dù sao nghi thức bây giờ của Triệu Cấu không hợp lễ nghi, cũng nhiều là mắt nhắm, mắt mở, không rảnh để ý đến.
Lam Khuê thấy Triệu Cấu căn dặn gấp gáp hoang mang, cũng không dám chậm trễ.
Vội vàng lãnh mệnh rời khỏi, Triệu Cấu đích thân đến lầu Túy Hạnh.
Y ở trong lầu Túy Hạnh bồi hồi không ngừng, chợt đứng lên đi qua đi lại, chợt ngồi xuống than thở. Nhìn dáng vẻ của y, những nội thị hạ nhân đó cũng biết Triệu Cấu tâm tình không tốt, cho nên tránh rất xa, để không bị tai bay vạ gió.
Bất tri bất giác, trời đã tối.
Thị thiếp Triệu Cấu là Ngô Kim Nô lệnh người đốt đèn lên, không ngờ Đông Kinh lớn một chút, phiền nhiễu suy nghĩ của Triệu Cấu, lại bị Triệu Cấu trách mắng một trận, khóc chạy ra lầu Túy Hạnh.
Ngô Kim Nô vừa đi, Triệu Thục Hướng liền đến!
Vừa vào cửa, Triệu Thúc Hướng liền cười nói:
- Cửu ca hôm nay sao thế, quá nóng giận vậy?
- Thập Cửu ca, làm huynh chê cười.
Triệu Cấu nhìn thấy Triệu Thúc Hướng, giống như gặp được người thân, vội vàng tiến lên kéo tay Triệu Thúc Hướng, nhẹ giọng nói:
- Xảy ra chuyện rồi!
- Ừ?
Triệu Thúc Hướng ngẩn ra, chợt liếc mắt một cái.
Triệu Cấu là thất kinh hoảng hốt, cho nên mới làm ra hành động thất thố.
Thấy Triệu Thúc Hướng nháy mắt, y lập tức hiểu ra, hạ lệnh bảo chúng hạ nhân trong lầu lui xuống, lại căn dặn Lam Khuê dẫn người, canh giữ nghiêm mật ngoài lầu Túy Hạnh. Kéo tay Triệu Thúc Hướng, hai người liền lên tầng hai lầu các ngồi.
- Thập Cửu ca, Đạo quân nói có chút hối hận.
Triệu Thúc Hướng nghe thấy, ánh mắt không khỏi nhíu lại, hiện lên một chút ánh sáng lạnh lẽo.
- Cửu ca, chớ sốt ruột, từ từ nói.
Triệu Cấu hít sâu một hơi, cố gắng kìm chế bối rối trong lòng, nói ra đầu đuôi rõ ràng chuyện hôm nay đi cung Đức Long thăm viếng Triệu Cát qua một lượt.
Cuối cùng, y rung giọng nói:
- Nếu Đạo quân thật sự đổi ý, ta và huynh chỉ sợ sẽ có lo lắng tính mạng.
- Chuyện làm phải làm thế nào mới tốt? Chẳng lẽ chúng ta dừng lại sao? Quan gia biết rồi, tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ.
Triệu Thúc Hướng rõ ràng cũng không có nghĩ tới trận biến cố thế này, không khỏi nhíu chặt mày.
- Thập Cửu ca nói thế nào?
- Ta...ta đã mất bình tĩnh, không biết làm thế nào mới tốt.
Triệu Thúc Hướng đứng lên, bước dạo trong lầu các.
Sau một lúc lâu, lão hạ giọng nói:
- Lúc nãy Cửu ca cũng nói rồi, chuyện này tuyệt không thể dừng.
- Nhưng...
- Đạo quân đổi ý, cũng không lo ngại.
- Quan trọng là lúc này ngươi và ta càng phải cẩn thận, tuyệt không thể loạn lòng. Ngươi nói không sai, chuyện này nếu bị lộ phong thanh...không, nhất định sẽ để lộ phong thanh. Cảnh Trọng Nam Đường Khác...không thể tin tưởng, bọn họ có thể đầu nhập chúng ta một lần, thì có thể quay đầu lại hung hăng cắn chúng ta một cái. Xảy ra chuyện, Đạo quân sẽ không có nguy hiểm gì, Quan gia cho dù lòng dạ lang sói hơn nữa, dù sao là phụ tử, hắn cũng không thể dùng thủ đoạn gì với Đạo quân.
- Quan gia có thể bắt tay hòa giải với Đạo quân, nhưng sẽ không bắt tay hòa giải với chúng ta.
- Chờ Quan gia biết những chuyện chúng ta làm ở bên trong...ha ha, cho dù Quan gia trọng sinh lại, cũng sẽ không nhân từ nương tay.
- Nhớ lúc trước, Thái Tông xua đuổi Ngụy vương đi tây nam, làm Phù Lăng quận công.
- Chẳng lẽ hôm nay, Cửu ca cũng muốn noi theo ngày đó, lưu lạc hoang dã, không chỉ là Cửu ca buồn bực thất bại, cả con cháu dẫn theo cũng phải chịu ức hiếp?
Triệu Hướng lấy chuyện của Triệu Quang Mỹ tổ tiên gã làm ví dụ, làm Triệu Cấu sắc mặt thay đổi lớn.
Đúng vậy, chẳng lẽ mình phải là Phù lăng quận công thứ hai sao?
Ở người ngoài thấy, Thái Tông tuy trục xuất Triệu Quang Mỹ, nhưng dù sao là tình thủ túc, tuy trục xuất cũng có chút hậu đãi.
Nhưng Triệu Cấu lại rõ, Thái Tông sau này qua nhiều thế hệ đế vương vẫn luôn chèn ép Phù lăng quận công.
Hơn trăm năm sau, nhất mạch Phù lăng quận công có thể nói điêu linh, hoàn toàn không thể vào triều đường. Đồng thời, qua nhiều thế hệ đế vương vẫn luôn giữ cảnh giác với nhất mạch Phù lăng quận công. Cho dù là Phù lăng quận công nhất mạch không tham chính nữa, cũng sẽ càng thêm đề phòng, khi xảy ra chuyện, liền cường lực trấn áp. Cho nên, Phù lăng quận công vừa tới thời Triệu Thúc Hướng, nhìn giống như phong quang vô cùng, trên thực tế đã nghèo túng cực điểm...
Triệu Cấu trầm mặt hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu, chăm chú nhìn Triệu Thúc Hướng.
- Thập Cửu ca, ngươi nói nên làm thế nào mới tốt?
Triệu Thúc Hướng đứng ở bên lan can, nhìn cảnh sắc đào hạnh tranh xuân trong viện, vẫn chưa có lập tức trả lời.
Thật lâu sau, gã xoay người lại
Ánh nến trong lầu các chớp động, chiếu lên khuôn mặt của gã, lộ ra mấy phần nham hiểm.
- Cửu ca, chuyện tới nước này, ngươi và ta đã không có đường lui
- Lui thì chết, tiến thì...có lẽ còn có một con đường sống. Đạo quân lấy đại cuộc làm trọng, cho nên mới quyết định buông tay. Nhưng ngươi và ta còn có những đồng minh trong triều, lại không thể lui được, lui chính là chết! Cho nên, chúng ta chỉ có đi tiếp mới được.
- Nhưng Đạo quân đã đổi ý rồi!
- Thì có sao đâu?
Giọng Triệu Thúc Hướng đột nhiên cất cao:
- Nhớ năm đó lúc Thái Tổ ở Trần Kiều, không phải là được bá quân khoác hoàng bào, bất đắc dĩ mới khởi binh bình loạn, đánh hạ giang sơn Đại Tống ta. Bây giờ huynh và ta cũng chỉ có làm theo năm đó, khoác hoàng bào cho Đạo quân.
- Chỉ cần có thể trục xuất Quan gia, Đạo quân đăng cơ trở lại, nắm giữ triều đình...ta và ngươi mới có con đường sống.
Triệu Cấu nghe thấy, càng hoảng sợ
Y nghĩ qua đủ loại cách ứng phó, duy nhất không có nghĩ qua dùng thủ đoạn kịch liệt như vậy.
Nhớ trước đây binh biến Trần Kiều, được khoác hoàng bào...
Đây là cách nói dễ nghe, khó nghe một chút đó chính là tạo phản!
Thành công còn tốt, nếu thất bại rồi, vậy chết không có chỗ chôn thân.
Triệu Cấu ánh mắt lóe lên, có chút không biết làm sao.
Tuy không tán thành chủ ý này của Triệu Thúc Hướng lắm, nhưng y cũng không thể không thừa nhận, trước mắt mà nói đây là con đường ra duy nhất.
Nuốt nước bọt vào trong, sắc mặt Triệu Cấu trắng bệch.
- Thập Cửu ca, chẳng lẽ không có cách khác sao?
Triệu Thúc Hướng hừ lạnh một tiếng:
- Nếu có cách khác, kính xin Cửu ca dạy ta.
- Nhưng...
- Cửu ca, thời khắc bây giờ là ranh giới của sinh tử tồn vong.
- Lúc nãy ta cũng nói rồi. tiến thì sống, lùi thì chết...Mà cục diện bây giờ đã không phải ngươi và ta nói buông tay thì có thể buông tay, thật sự là có chút bất đắc dĩ.
- Ta biết, ta biết!
- Triệu Cấu trong lòng đã loạn thành một vòng, bồi hồi trong phòng.
- Nếu đã như vậy, ngươi còn do dự gì?
- Năm đó Thái tổ khoác hoàng bào, có bá quan ủng hộ.
- Nhưng bây giờ, ngươi và ta nếu muốn noi theo Thái Tổ, lại có ai có thể tán đồng?
- Cái này à...
Triệu Thúc Hướng trầm ngâm một lát, đột nhiên nói:
- Nếu phải hành sự, Điện Tiền Tư là chướng ngại lớn nhất.
- Thằng khốn Vương Tông Trụ đó xưa nay nghe theo Quan gia, cho nên muốn làm theo năm đó, thì nhất định phải khống chế tam nha cấm quân...Ta có một kế, có thể điều đi Diêu Bình Trọng và Trương Bá Phấn, nhưng Vương Tông Trụ...lại cần Cửu ca ra mặt, khống chế y.
- Khống chế?
Triệu Cấu trước là ngẩn ra, liền chợt hiểu hàm ý trong lời nói của Triệu Thúc Hướng.
- Nếu chỉ là như vậy, ngược lại cũng không khó.
Triệu Cấu nói:
- Nhưng cho dù là khống chế Vương Tông Trụ, cũng vô lực khống chế Khai Phong.
- Cái này...ta tự có chủ ý.
Triệu Thúc Hướng nói tới mức này, Triệu Cấu hoàn toàn không thể từ chối.
Y ngẫm nghĩ một chút, liền gật đầu nói:
- Nếu đã như vậy, vậy lúc nào động thủ tốt nhất?
Triệu Thúc Hướng nói:
- Chuyện này còn phải tìm người thương lượng lại, sau đó mới có thể đưa ra quyết định. Nhưng phải càng nhanh càng tốt...Ta nghe người ta nói, Thân quân Thái tử đã trình báo Xu Mật viện chuẩn bị trở về Đông Kinh. Một khi chờ Thân quân Thái tử trở về, Quan gia trong tay liền khống chế một đội lực lượng mà ta và ngươi hoàn toàn không thể khống chế. Tới lúc đó muốn động thủ nữa chỉ sợ sẽ trở nên rất phiền phức.
- Cho nên, nhất định phải động thủ trước khi Thân quân Thái tử trở về, bằng không ngươi và ta kết quả chỉ có rơi đầu xuống đất.
Triệu Cấu nghe tim đập mạnh khiếp vía, liên tục gật đầu.
Quả thực nếu Thân quân Thái tử trở về Đông Kinh, nhất định sẽ làm thế cục trở nên càng thêm phức tạp.
Đây là một đội binh mã nghe theo Thái tử Triệu Kham điều khiển, cũng có thể nói, đây là đội tinh nhuệ hoàn toàn trung thành với Triệu Hoàn.
Cấm quân Đông Kinh tuy xưng là binh mã tinh nhuệ nhất Đại Tống, nhưng trên thực tế, võ vị lỏng lẻo, sức chiến đấu thấp kém.
Cao Cầu trước đây cũng tốt, Vương Tông Trụ bây giờ cũng thế, cũng không phải người thông hiểu chiến sự. Nếu chỉ là đối phó Vương Tông Trụ, Triệu Cấu ngược lại có chút nắm chắc, nhưng Thân quân Thái tử...vừa rồi đại bại Lỗ Tặc ở Yến sơn, sức chiến đấu này tuyệt không phải cấm quân có thể so sánh. Một đội binh mã tinh nhuệ như vậy nếu đóng trú Khai Phong, hoàng vị Triệu Hoàn cũng sẽ trở nên thêm vững chắc.
Nghĩ đi nghĩ lại, nhất định phải động thủ trước khi Thân quân Thái tử trở về.
Tới lúc đại cuộc đã định, Thân quân Thái tử không có đối tượng trung thành, chỉ cần thêm một chút trấn an lôi kéo, tự có thể quy thuận...
Triệu Cấu nghĩ đến đây, trong lòng bình tĩnh nhiều.
- Thập Cửu ca, có chuyện gì, cần ta giúp không?
Triệu Thúc Hướng khẽ mỉm cười, nói với Triệu Cấu:
- Cửu ca không cần sốt ruột, nếu lúc cần Cửu ca ra sức, ta tự sẽ khách khí với Cửu ca.
- Hai ngày này, Cửu ca thường xuyên đi cung yến kiến Đạo quân.
- Tuy kế hoạch của chúng ta không thể cho Đạo quân biết, chẳng may Đạo quân không đồng ý, chính là lúc chúng ta đầu rơi xuống đất.
- Ta phải đi sắp xếp, nhanh chóng đưa ra quyết định, kính xin Cửu ca kiên nhẫn chờ đợi hai ngày.
Triệu Thúc Hướng trấn an một phen, cuối cùng là bảo Triệu Cấu yên tâm.
Thấy sắc trời đã không còn sớm, Triệu Thúc Hướng liền cáo từ Triệu Cấu, rời khỏi phường Trấn An.
Đi ra cổng phủ Tề quốc công, nụ cười trên mặt của Triệu Thúc Hướng đột nhiên không thấy, thay vào đó là một vẻ hung ác.
- Quận công, chúng ta trở về không?
Một gã tùy tùng tiến lên, nhẹ giọng hỏi.
Triệu Thúc Hướng lắc đầu, trầm ngâm một chút nói:
- Đi lầu Khánh Phong, thuận tiện thông báo xuống dưới, bảo bọn họ chuẩn bị cho tốt.
Nhưng Triệu Thúc Hướng nói, thời gian của bọn họ quả thật là không nhiều.
Tấu chương của Thân quân Thái tử thỉnh cầu về kinh đã trình Xu Mật viện, tuy bị Cảnh Trọng Nam giữ lại, nhưng không kéo dài được lâu.
Triệu Thúc Hướng và Triệu Cấu cũng đều rõ, nếu Thân quân Thái tử về kinh, ngoại trừ tấu sớ Xu Mật viện ra, Đông cung tất có báo cáo. Dù sao Thân quân Thái tử là cấm quân của Thái tử, nhất cử nhất động đều báo cáo Thái tử. Một khi Thái tử nhận được tin tức, mà nếu Xu Mật viện chậm trễ không có thượng tấu, chuyện này tất nhiên trở nên lớn, làm chuyện không tốt sẽ đưa tới trước mặt Triệu Hoàn.
Ai cũng biết, cuộc chiến Yến Sơn đánh tới bây giờ, Triệu Hoàn đã không muốn đánh nữa!
Cho nên điều động Thân quân Thái tử trở về, ở thế tất phải làm, bất cứ ai cũng không thể ngăn cản...
Lầu Khánh Phong thuộc mái hiên hữu nhị thành ngoài Khai Phong, quy mô chỉ thuộc trung đẳng trong thành Khai Phong.
Theo cuộc chiến Tống Kim, thái độ của Triệu Hoàn đối với Nữ Chân càng thêm cứng rắn, đãi ngộ mà sứ đoàn Nữ Chân nhận được cũng từ từ giảm dần.
Cửa hàng chính Cao Dương từ mới bắt đầu tới bây giờ là lầu Khánh Phong hai mái hiên quả thật không thể giống ngày xưa.
Nhưng, sứ giả Nữ Chân Da Luật Dư Đổ không có quan tâm lắm, vẫn mỗi ngày lui tới trong phố xá Khai Phong, tích cực tìm kiếm con đường cầu hòa Đại Tống. Thời gian ngắn ngủi hai tháng, Da Luật Dư Đổ gần như đi thăm hỏi các danh sĩ thân danh lưu cả Khai Phong, nhưng đáp án nhận được cũng không làm y lạc quan.
Da Luật Dư Đổ không nổi giận, càng không từ bỏ hy vọng nghị hòa, chờ đợi thời cơ đến.
Ngàn 15 tháng giêng, cuối cùng chuyện xảy ra chuyển biến.
Hoàn Nhan Ngô Khất Mãi quyết tâm muốn hòa đàm với Đại Tống, thậm chí không tiếc bỏ ra một số thứ, mục đích chính là vùng vẫy ra khỏi vũng bùn ở cuộc chiến Tống Kim. Mà Triệu Hoàn tựa hồ cũng cảm thấy phiền chán với cuộc chiến kéo dài hai tháng này, muốn kết thúc chiến sự, một là không thể đánh tiếp, một là không muốn đánh nữa. Ngày 22 tháng giêng, nghị hòa Tống Kim cuối cùng đưa lên mặt bàn, Da Luật Dư Đổ cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, cùng sứ giả Đại Tống là Yến Mô bắt đầu đàm phán khó khăn.
Khó khăn!
Da Luật Dư Đổ trải qua lưỡng triều Liêu Tống, chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
Cuộc chiến Yến Sơn cho triều Đại Tống quá nhiều lo lắng, lúc đàm phán, cũng tỏ ra đặc biệt cứng rắn.
Thậm chí có lúc Da Luật Dư Đổ muốn ngừng nghị hòa, không đàm phán tiếp...Nhưng y cũng rõ, Kim quốc đã không thể chịu được thêm một cuộc đại chiến nữa.
Tia sáng mờ mờ trong phòng, Da Luật Dư Đổ ngồi trên ghế, trầm ngâm không nói.
Đang đối diện y còn có hai người.
Một ngồi, một đứng, có vẻ vô cùng nặng nề.
- Di trượng, còn chưa quyết định sao?
Nói lại là một nữ nhân, Dư Đổ lập tức ngẩng đầu lên, nhìn cô gái đang ngồi ở chỗ tối:
- Thục Quốc, làm như vậy có lợi ích gì với người?
- Ít nhất ta có thể giải thoát.
Cô gái nói chuyện rõ ràng là Da Luật Dư Lý Diễn.
Lúc đang hỗn loạn như vậy, bất cứ ai cũng không ngờ đường đường quốc chủ Tây Liêu, có Thiên mệnh nữ vương tên là Da Luật Dư Lý Diễn, lại xuất hiện ở Đông Kinh.
Cho dù là Da Luật Dư Đổ lần đầu tiên nhìn thấy Dư Lê Yến cũng là chấn động.
Dư Lê Yến vẫn phong thái như trước, gió cát Tây Vực cũng không hủy đi dung nhân của cô, ngược lại trong hiên ngang đó tăng thêm một chút mỹ diễm dày dặn.
Cô hạ giọng nói:
- Lần này ta mạo hiểm đến Đông Kinh cũng chính là nói chuyện này với di trượng.
- Nhớ ngày trước, ta một lòng muốn noi theo Thừa Thiên hoàng Thái hậu làm một chuyện lớn cho Đại Liêu...Nhưng dù sao ta cũng là nữ nhân.
- Làm vua của Tây Liêu mới biết Thừa Thiên Hoàng Thái hậu năm đó bỏ ra bao nhiêu tâm huyết. Thừa Thiên hoàng Thái hậu có Da Luật Tà Căng và Hàn Đức Nhượng, nhưng bên cạnh ta lại không có người thật sự phó thác. Hai năm nay, ta ở Tây Châu tuy gây dựng nên một mảnh cơ nghiệp, nhưng theo binh xuất Mạc Bắc, áp lực nhận được cũng trở nên càng ngày càng lớn...
- Đồng tông của Bát Lạt Sa, tự thành một phái. Những hoàng thân quốc thích đó lưu vong đến, ai ai cũng ngang ngược kiêu ngạo.
- Lý Thừa Càn Tây Hạ từng bước ép sát ta, lần này nếu không phải bọn họ phái người uy hiếp, ta sao có thể bỏ qua cơ hội tốt tiêu diệt Niêm Bát Cát.
- Nói một ngàn đến một vạn, ta là nữ nhân.
- Những người này trong tư tưởng, chính là xem thường ta, cho dù ta làm tốt hơn nữa cũng không có lợi ích gì...
Dư Lê Yến nói xong, đôi mắt đỏ lên.
Cô ngẩng đầu nhìn Da Luật Dư Đổ:
- Di trượng, Đại Liêu ta nếu muốn hưng thịnh, nhất định phải có người mạnh mẽ tọa trấn mới được.
- Ta cũng là nghe được phong thanh, những Phiên tử đó định thả Da Luật Định trở về Đại Liêu...Da Luật Định là người thế nào, di trượng nghĩ cũng rõ. Nếu y trở về Mạc Bắc, những quyền thần hậu duệ quý tộc đó nhất định sẽ nghe theo căn dặn của y. Tới lúc đó giang sơn ta vất vả cực khổ đánh hạ, sợ phải đổ sông đổ biển, ta sao có thể ngồi yên không lo?
- Cho nên, ta nghĩ đi nghĩ lại, duy có truyền ngôi cho di trượng.
- Năm đó di trượng đầu nhập Phiên Tử, cũng chính là có chút bất đắc dĩ, văn võ trong triều cũng đều biết rõ khổ trung của di trượng. Huống hồ di trượng tài cán trác tuyệt, đối với sự vụ Mạc Bắc cũng rõ như lòng bàn tay, nếu di trượng kế vị, ta cũng có thể yên tâm nhường vương vị.
Da Luật Dư Đổ mở to hai mắt, hồi lâu không nói.
Những lời của nói của Da Luật Dư Lý Diễn, thật sự nằm người dự liệu của y.
- Truyền ngôi!
Thục Quốc lại muốn giao giang sơn người vất vả gây dựng nên cho ta xử lý sao?
Da Luật Dư Đổ có chút không biết làm sao, há miệng, hồi lâu không nói ra một câu. Trên thực tế, Da Luật Dư Đổ tuy bên ngoài thừa nhận Dư Lê Yến, nhưng trong lòng...nếu không y làm sao có thể gọi Dư Lê Yến là Thục Quốc mà không phải Vương thượng!
Nói tới cùng, y vẫn không thừa nhận Dư Lê Yến có thể đại diện cho Đại Liêu quốc tộ.
Cô là nữ nhân, đường đường Đại Liêu sao có thể lấy nữ nhân làm chủ? Cho dù là năm đó Thừa Thiên hoàng Thái hậu Tiêu Yến Yến thống trị Đại Liệu, cũng không dám ngông tự xưng vương. Dư Lê Yến gây dựng nên Tây Liêu, duy trì Đại Liêu quốc tộ không sai, nhưng vẫn chưa đủ chấp chưởng Đại Liêu.
Da Luật Dư Đổ động tâm rồi!
Chính như Dư Lê Yến nói, y tuy đầu nhập Nữ Chân, nhưng chưa từng bị người Liêu thù ghét.
Năm đó y phản bội Thiên Tộ Đế, cũng là có chút bất đắc dĩ, vợ con của y bị Tiêu Phụng Tiên làm hại, nếu không phản bội, chỉ có một con đường chết. Da Luật Dư Đổ ở Đại Liêu, ở Mạc Bắc, tự có danh vọng của y. Nhớ năm đó đường đường Kim Ngô Vệ đại tướng quân cũng không phải là hư danh, cho dù là Lý Thừa Càn Tây Hạ gặp được y cũng không dám có chút lòng chậm trễ với y.
Nữ nhân chung quy cũng không thể làm hùng chủ chân chính.
Nội bộ Tây Liêu phe phái san sát, giống như Dư Lê Yến nói cũng chính là đấu tranh gay gắt.
Đồng tông người Liêu Bác Lạt Sa, ban đầu tuy đầu nhập Dư Lê Yến nhưng theo lớn mạnh của Tây Liêu, tự nhiên sinh lòng riêng.
Về phần những quyền thần hậu duệ quý tộc này lưu vong đi, sao có thể chân chính thần phục Dư Lê Yến.
Công chúa Đại Liêu?
Nghe ra danh tiếng rất to.
Nhưng trên thực tế, trong mắt những người này không có chút chỗ tốt.
Càng đừng nói là Lý Thừa Càn Tây Hạ, cũng sẽ không ngồi nhìn Tây Liêu lớn mạnh.
Da Luật Dư Lý Diễn là một nữ nhân, ở trong xã hội lấy nam nhân làm tôn kính, bản thân không có bất kỳ ưu thế gì.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của ♥hcmutransmt06a♥