Ghi chú đến thành viên
Ðề tài đã khoá
 
Ðiều Chỉnh
  #11  
Old 01-06-2008, 06:07 PM
ngocnd321's Avatar
ngocnd321 ngocnd321 is offline

Hàn Lâm Học Sỹ
 
Tham gia: May 2008
Đến từ: Nam Định city
Bài gởi: 445
Thời gian online: 6 giờ 17 phút 4 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
Hồi 21 Quyết không hối hận



Tại sao con người ham sống? Phải chăng vì họ còn muốn làm một số việc mà họ nghĩ là đáng làm? Nếu một người biết có chuyện rất đáng làm mà không làm được, thì sống có ý nghĩa gì nữa?
Phía trên miệng giếng là khoảng sân, bây giờ mặt trời vừa lên. Ánh dương quang soi lấp lánh sắc máu. Máu của kẻ khác cũng có, máu của Thiết Chấn Thiên và Thiết Toàn Nghĩa cũng có. Lúc Thiết Chấn Thiên xông lên, có một thanh cương đao bổ đến, y một tay chộp lấy cổ tay kẻ cầm đao, tay kia bấu vào vai của kẻ ấy, hét lớn một tiếng, thì cánh tay của kẻ kia đã bị y bẻ gãy. Rất tiếc người ấy chẳng phải Tuyệt đại sư, cũng không phải Bằng Siêu Phàm.
Bên ngoài căn bếp có để hai cái ghế, Tuyệt đại sư và Bằng Siêu Phàm chễm chệ ngồi, lạnh lùng nhìn quang cảnh trước mặt. Họ dẫn một số người đến đây, những kẻ này thay họ động thủ trước, vì với thân phận của họ, tại sao phải đích thân xuất thủ đối phó với một kẻ đã thụ thương?
Chẳng ai ngờ dưới giếng còn một người thứ ba xông lên, bất kỳ ai gặp chuyện bất ngờ cũng khó tránh sơ suất. Mã Như Long muốn nhân cơ hội này phát chưởng trí mạng để hạ một trong hai người. Chỉ cần hạ được một, thì y có hy vọng đấu với người kia. Đáng tiếc thay, lúc Mã Như Long xông lên Tuyệt đại sư và Bằng Siêu Phàm đều ở cách xa mấy trượng. Y vẫn nhào đến không do dự. Đã quyết định làm như thế, không quản thành bại, y cũng không hối tiếc.
Mã Như Long mình mặc y phục bằng vải thô màu đen, tấm khăn đen che mặt không biết từ lúc nào đã bị y kéo xuống, có thể là lúc y xuống giếng. Từ trước đến nay y chưa bao giờ có cảm giác không dám nhìn người bằng chân diện mục của mình, cũng không có thói quen che giấu.
Tuy nhiên gương mặt hiện tại của y không phải gương mặt Tuyệt đại sư đã từng thấy qua.
Anh hùng hào kiệt khắp thiên hạ cũng chưa từng thấy qua diện mạo này. Kỳ thực Mã Như Long chưa phải thuộc hạng tuyệt đỉnh cao thủ trong giang hồ, nhưng cũng từng luyện võ từ thuở nhỏ. Võ công của y có thể không sánh bằng những môn phái có nguồn gốc sâu xa, lịch sử lâu đời như Thiếu Lâm, Võ Đương, nhưng võ công của Thiên Mã Đường cũng có chỗ độc đáo.
Mỗi một người có thể thành công, thành danh và tồn tại, chắc chắn phải có chỗ độc đáo, nhất là về khinh công. Khinh công Thiên Mã Đường tung hoành xa rộng, như thiên mã hành không, từ trên không tung chưởng xuống càng đáng sợ hơn.
Một kẻ mặc y phục vải thô, nhìn quê mùa chất phác, một khuôn mặt lạ chưa ai gặp qua, đột nhiên xông lên từ lòng giếng mà ai cũng tưởng chẳng còn người bên dưới, phóng đến trước mặt với thân pháp nhanh không ngờ. Bất luận ai trong tình huống này đều khó tránh khỏi giựt mình, mà lần này không chỉ một người lao đến.
Lúc ấy Thiết Chấn Thiên vội lao theo Mã Như Long, giơ đôi thiết thủ ra. Mục tiêu của y không phải Tuyệt đại sư, cũng chẳng phải Bằng Siêu Phàm. Y đột nhiên ôm ngang hông Mã Như Long, ngón trỏ và ngón giữa bấm vào huyệt bên hông, gầm lên một tiếng, y nhấc bổng Mã Như Long ném qua đầu ngược ra phía sau lưng y.
Thiết Chấn Thiên nhất quyết phải ngăn chận Mã Như Long, bởi y nhìn thấy đôi tay như móng vuốt chim ưng của Tuyệt đại sư đã biến từ màu tái xanh sang đỏ sậm. Cả những đường gân trên tay cũng đổi sang sắc đỏ, như màu đỏ ảm đạm của mặt trời lặn lúc hoàng hôn. Chẳng ai biết rõ mức đáng sợ của Tam Dương Tuyệt Hộ Thủ hơn Thiết Chấn Thiên, bản thân y cũng đã có kinh nghiệm đau đớn ấy. Y không thể để Mã Như Long mạo hiểm!
Tuyệt đại sư vốn đã dợm đứng lên, lại từ từ ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Thiết Chấn Thiên và Mã Như Long :
- Người này là ai?
- Là một bằng hữu.
- Chẳng ngờ ngươi cũng còn có bằng hữu.
Thiết Chấn Thiên cất tiếng cười cuồng dại :
- Thiết mỗ tuy giết người không đếm xuể, kết thù vô số, nhưng bè bạn không ít hơn lão trọc ngươi đâu, loại bằng hữu như thế, lão chẳng có được lấy một người!
Tuyệt đại sư lạnh lùng trừng trừng nhìn y khá lâu, mới quay sang Mã Như Long, lúc này vừa đứng dậy :
- Thí chủ quả thật là bạn của hắn ư?
- Phải!
- Thí chủ liều mạng vì hắn?
Mã Như Long nói :
- Ta liều mạng của ta, ta còn một mạng có thể liều được.
Y không cố ý thay đổi giọng nói, nhưng thanh âm của y đã biến đổi.
Tuyệt đại sư không nhận ra giọng của Mã Như Long, thế nên lại hỏi :
- Thí chủ có biết vì sao bần tăng nhất định truy sát hắn chăng?
Mã Như Long không biết.
Tuyệt đại sư lại hỏi :
- Thí chủ có biết Dương gia Tam Huynh Đệ có tiếng “Huynh hữu đệ cung, hiếu nghĩa vô song” chăng?
Mã Như Long chắc chắn biết. Ba anh em Dương gia thuộc võ lâm đại hào kiệt vùng Hà Đông, cả ba đều giống nhau, giàu có, nổi danh, tính tình hào sảng, nghĩa khí, hiếu thuận. Họ cùng ngụ tại một trang viện, luân lưu phụng dưỡng song thân.
Tuyệt đại sư thần sắc trầm trọng, lại nói :
- Thí chủ có biết là cả nhà Dương gia lớn nhỏ hai mươi chín nam nhân đều chết dưới đao của Thiết Chấn Thiên chăng? Mười bảy nữ nhân đều bị hắn bán ra biên cương làm nô tỳ trong trại lính.
Thiết Toàn Nghĩa vụt kêu lớn :
- Lão có biết tại sao đại ca ta phải làm như vậy chăng?
Giọng của y trở nên thê lương :
- Lão có biết ba anh em họ Dương đã dùng cách gì đối phó với cha mẹ vợ con của ta chăng?
Tuyệt đại sư cười nhạt :
- Đó là báo ứng của ngươi!
Thiết Chấn Thiên chen vào :
- Đó cũng là báo ứng cho nhà họ Dương. Nam nhân nhà họ Dương do Thiết mỗ giết, nữ nhân do mỗ bán, không can dự đến người khác.
Y đưa tay chỉ những người theo Tuyệt đại sư đến đây, những người đang trợn mắt chờ đoạt mạng y :
- Đám người này đương nhiên là thân thích bằng hữu của Dương gia, đều biết ta đã bị trúng chưởng của lão, họ càng biết rõ là nếu giết được ta thì coi như họ đã làm được một việc nghĩa đáng hãnh diện. Còn lão không tranh với họ chỉ vì đã nổi danh đại hiệp, nên ra vẻ rộng rãi.
Tuyệt đại sư không phủ nhận.
Thiết Chấn Thiên gằn giọng nói tiếp :
- Nhưng Thiết mỗ chưa chết, bọn chúng muốn lấy mạng Thiết mỗ chẳng phải dễ, chí ít mỗ cũng lấy được thủ cấp của dăm ba mạng!
Tuyệt đại sư đáp :
- Họ chỉ muốn đòi lại công đạo, nếu vì bạn báo thù mà chết cũng không oán than, ta chẳng thể ngăn cản họ, cũng bất tất phải làm thế.
Thiết Chấn Thiên hỏi :
- Hòa thượng có muốn ta giúp bọn chúng toại nguyện chăng?
Y đưa tay chỉ vào Mã Như Long :
- Việc ta làm không liên hệ đến người này, chỉ cần lão để cho y đi, thì tùy ý lão kêu ai đến lấy đầu ta, ta cũng không đánh trả.
Tuyệt đại sư lạnh lùng nhìn Thiết Chấn Thiên rất lâu, mới chuyển sang Mã Như Long :
- Trước ngày hôm nay, dường như bần tăng chưa từng gặp thí chủ, xem ra thí chủ không giống kẻ ác.
Mã Như Long chỉ nghe mà không nói gì, không hỏi cũng không phủ nhận.
- Thí chủ quen Thiết Chấn Thiên từ lúc nào?
Mã Như Long đáp :
- Không lâu lắm.
- Không lâu là bao lâu?
Thiết Chấn Thiên lại chen vào :
- Y quen Thiết mỗ chưa đến một ngày.
Tuyệt đại sư thở dài :
- Mới quen được chưa đầy một ngày mà dám liều mạng vì bạn, hạng người này thật không có nhiều.
Ông bỗng nhiên phất tay bảo Mã Như Long :
- Thí chủ đi đi.
Mã Như Long đứng đấy, không cử động. Tuyệt đại sư cũng chăm chú nhìn y một buổi, bèn hỏi :
- Thí chủ không đi?
Mã Như Long nói chắc như đinh đóng cột :
- Ta không đi, nhất quyết không đi!
Thiết Chấn Thiên lại la lớn :
- Y đi mà, y sẽ đi liền.
Giọng nói Mã Như Long trở nên rất bình tĩnh, kiên quyết :
- Muốn ta đi chỉ có một cách, giết ta rồi khiên đi!
Tuyệt đại sư lạnh nhạt nói :
- Muốn giết thí chủ không khó, lúc nãy nếu không có người kéo thí chủ lại, thì bây giờ hẳn đã được khiên đi!
- Ta biết.
- Thí chủ nhất định muốn người khiên đi à?
- Nhất định!
- Tại sao?
- Chẳng vì sao cả!
Câu trả lời này không đúng lắm. Một người có thể muốn kết bạn “chẳng vì sao cả”, chẳng tính toán lợi hại, không hỏi hậu quả, cũng không có mục đích. Tuy nhiên khi đã quen rồi, thì những gì mình làm cho bạn đã không còn là “chẳng vì sao cả”, mà vì một tình cảm khó diễn tả được. Vì lòng can đảm và nghĩa khí, biết chuyện phải làm mà quyết không hối hận; vì lương tri của chính mình, để nửa đêm thức giấc không bị mất ngủ. Vì muốn sống sao cho tự vấn lương tâm không hổ thẹn, muốn chết cũng chết sao cho lòng không hối tiếc.
Chẳng vì sao à? Vì cái gì? Thành thì sao? Bại thì sao? Sống ra sao? Chết thế nào? Dù thành hoặc bại cũng không hối tiếc!
Sinh dã bất hồi đầu, tử dã bất hồi đầu!
Bất hồi đầu, cũng không cuối đầu!

Xem tiếp hồi hai mươi hai
Bích Huyết Tẩy Ngân Thương


Nguyên tác : Cổ Long

Hồi 21

Quyết không hối hận


Tại sao con người ham sống? Phải chăng vì họ còn muốn làm một số việc mà họ nghĩ là đáng làm? Nếu một người biết có chuyện rất đáng làm mà không làm được, thì sống có ý nghĩa gì nữa?
Phía trên miệng giếng là khoảng sân, bây giờ mặt trời vừa lên. Ánh dương quang soi lấp lánh sắc máu. Máu của kẻ khác cũng có, máu của Thiết Chấn Thiên và Thiết Toàn Nghĩa cũng có. Lúc Thiết Chấn Thiên xông lên, có một thanh cương đao bổ đến, y một tay chộp lấy cổ tay kẻ cầm đao, tay kia bấu vào vai của kẻ ấy, hét lớn một tiếng, thì cánh tay của kẻ kia đã bị y bẻ gãy. Rất tiếc người ấy chẳng phải Tuyệt đại sư, cũng không phải Bằng Siêu Phàm.
Bên ngoài căn bếp có để hai cái ghế, Tuyệt đại sư và Bằng Siêu Phàm chễm chệ ngồi, lạnh lùng nhìn quang cảnh trước mặt. Họ dẫn một số người đến đây, những kẻ này thay họ động thủ trước, vì với thân phận của họ, tại sao phải đích thân xuất thủ đối phó với một kẻ đã thụ thương?
Chẳng ai ngờ dưới giếng còn một người thứ ba xông lên, bất kỳ ai gặp chuyện bất ngờ cũng khó tránh sơ suất. Mã Như Long muốn nhân cơ hội này phát chưởng trí mạng để hạ một trong hai người. Chỉ cần hạ được một, thì y có hy vọng đấu với người kia. Đáng tiếc thay, lúc Mã Như Long xông lên Tuyệt đại sư và Bằng Siêu Phàm đều ở cách xa mấy trượng. Y vẫn nhào đến không do dự. Đã quyết định làm như thế, không quản thành bại, y cũng không hối tiếc.
Mã Như Long mình mặc y phục bằng vải thô màu đen, tấm khăn đen che mặt không biết từ lúc nào đã bị y kéo xuống, có thể là lúc y xuống giếng. Từ trước đến nay y chưa bao giờ có cảm giác không dám nhìn người bằng chân diện mục của mình, cũng không có thói quen che giấu.
Tuy nhiên gương mặt hiện tại của y không phải gương mặt Tuyệt đại sư đã từng thấy qua.
Anh hùng hào kiệt khắp thiên hạ cũng chưa từng thấy qua diện mạo này. Kỳ thực Mã Như Long chưa phải thuộc hạng tuyệt đỉnh cao thủ trong giang hồ, nhưng cũng từng luyện võ từ thuở nhỏ. Võ công của y có thể không sánh bằng những môn phái có nguồn gốc sâu xa, lịch sử lâu đời như Thiếu Lâm, Võ Đương, nhưng võ công của Thiên Mã Đường cũng có chỗ độc đáo.
Mỗi một người có thể thành công, thành danh và tồn tại, chắc chắn phải có chỗ độc đáo, nhất là về khinh công. Khinh công Thiên Mã Đường tung hoành xa rộng, như thiên mã hành không, từ trên không tung chưởng xuống càng đáng sợ hơn.
Một kẻ mặc y phục vải thô, nhìn quê mùa chất phác, một khuôn mặt lạ chưa ai gặp qua, đột nhiên xông lên từ lòng giếng mà ai cũng tưởng chẳng còn người bên dưới, phóng đến trước mặt với thân pháp nhanh không ngờ. Bất luận ai trong tình huống này đều khó tránh khỏi giựt mình, mà lần này không chỉ một người lao đến.
Lúc ấy Thiết Chấn Thiên vội lao theo Mã Như Long, giơ đôi thiết thủ ra. Mục tiêu của y không phải Tuyệt đại sư, cũng chẳng phải Bằng Siêu Phàm. Y đột nhiên ôm ngang hông Mã Như Long, ngón trỏ và ngón giữa bấm vào huyệt bên hông, gầm lên một tiếng, y nhấc bổng Mã Như Long ném qua đầu ngược ra phía sau lưng y.
Thiết Chấn Thiên nhất quyết phải ngăn chận Mã Như Long, bởi y nhìn thấy đôi tay như móng vuốt chim ưng của Tuyệt đại sư đã biến từ màu tái xanh sang đỏ sậm. Cả những đường gân trên tay cũng đổi sang sắc đỏ, như màu đỏ ảm đạm của mặt trời lặn lúc hoàng hôn. Chẳng ai biết rõ mức đáng sợ của Tam Dương Tuyệt Hộ Thủ hơn Thiết Chấn Thiên, bản thân y cũng đã có kinh nghiệm đau đớn ấy. Y không thể để Mã Như Long mạo hiểm!
Tuyệt đại sư vốn đã dợm đứng lên, lại từ từ ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Thiết Chấn Thiên và Mã Như Long :
- Người này là ai?
- Là một bằng hữu.
- Chẳng ngờ ngươi cũng còn có bằng hữu.
Thiết Chấn Thiên cất tiếng cười cuồng dại :
- Thiết mỗ tuy giết người không đếm xuể, kết thù vô số, nhưng bè bạn không ít hơn lão trọc ngươi đâu, loại bằng hữu như thế, lão chẳng có được lấy một người!
Tuyệt đại sư lạnh lùng trừng trừng nhìn y khá lâu, mới quay sang Mã Như Long, lúc này vừa đứng dậy :
- Thí chủ quả thật là bạn của hắn ư?
- Phải!
- Thí chủ liều mạng vì hắn?
Mã Như Long nói :
- Ta liều mạng của ta, ta còn một mạng có thể liều được.
Y không cố ý thay đổi giọng nói, nhưng thanh âm của y đã biến đổi.
Tuyệt đại sư không nhận ra giọng của Mã Như Long, thế nên lại hỏi :
- Thí chủ có biết vì sao bần tăng nhất định truy sát hắn chăng?
Mã Như Long không biết.
Tuyệt đại sư lại hỏi :
- Thí chủ có biết Dương gia Tam Huynh Đệ có tiếng “Huynh hữu đệ cung, hiếu nghĩa vô song” chăng?
Mã Như Long chắc chắn biết. Ba anh em Dương gia thuộc võ lâm đại hào kiệt vùng Hà Đông, cả ba đều giống nhau, giàu có, nổi danh, tính tình hào sảng, nghĩa khí, hiếu thuận. Họ cùng ngụ tại một trang viện, luân lưu phụng dưỡng song thân.
Tuyệt đại sư thần sắc trầm trọng, lại nói :
- Thí chủ có biết là cả nhà Dương gia lớn nhỏ hai mươi chín nam nhân đều chết dưới đao của Thiết Chấn Thiên chăng? Mười bảy nữ nhân đều bị hắn bán ra biên cương làm nô tỳ trong trại lính.
Thiết Toàn Nghĩa vụt kêu lớn :
- Lão có biết tại sao đại ca ta phải làm như vậy chăng?
Giọng của y trở nên thê lương :
- Lão có biết ba anh em họ Dương đã dùng cách gì đối phó với cha mẹ vợ con của ta chăng?
Tuyệt đại sư cười nhạt :
- Đó là báo ứng của ngươi!
Thiết Chấn Thiên chen vào :
- Đó cũng là báo ứng cho nhà họ Dương. Nam nhân nhà họ Dương do Thiết mỗ giết, nữ nhân do mỗ bán, không can dự đến người khác.
Y đưa tay chỉ những người theo Tuyệt đại sư đến đây, những người đang trợn mắt chờ đoạt mạng y :
- Đám người này đương nhiên là thân thích bằng hữu của Dương gia, đều biết ta đã bị trúng chưởng của lão, họ càng biết rõ là nếu giết được ta thì coi như họ đã làm được một việc nghĩa đáng hãnh diện. Còn lão không tranh với họ chỉ vì đã nổi danh đại hiệp, nên ra vẻ rộng rãi.
Tuyệt đại sư không phủ nhận.
Thiết Chấn Thiên gằn giọng nói tiếp :
- Nhưng Thiết mỗ chưa chết, bọn chúng muốn lấy mạng Thiết mỗ chẳng phải dễ, chí ít mỗ cũng lấy được thủ cấp của dăm ba mạng!
Tuyệt đại sư đáp :
- Họ chỉ muốn đòi lại công đạo, nếu vì bạn báo thù mà chết cũng không oán than, ta chẳng thể ngăn cản họ, cũng bất tất phải làm thế.
Thiết Chấn Thiên hỏi :
- Hòa thượng có muốn ta giúp bọn chúng toại nguyện chăng?
Y đưa tay chỉ vào Mã Như Long :
- Việc ta làm không liên hệ đến người này, chỉ cần lão để cho y đi, thì tùy ý lão kêu ai đến lấy đầu ta, ta cũng không đánh trả.
Tuyệt đại sư lạnh lùng nhìn Thiết Chấn Thiên rất lâu, mới chuyển sang Mã Như Long :
- Trước ngày hôm nay, dường như bần tăng chưa từng gặp thí chủ, xem ra thí chủ không giống kẻ ác.
Mã Như Long chỉ nghe mà không nói gì, không hỏi cũng không phủ nhận.
- Thí chủ quen Thiết Chấn Thiên từ lúc nào?
Mã Như Long đáp :
- Không lâu lắm.
- Không lâu là bao lâu?
Thiết Chấn Thiên lại chen vào :
- Y quen Thiết mỗ chưa đến một ngày.
Tuyệt đại sư thở dài :
- Mới quen được chưa đầy một ngày mà dám liều mạng vì bạn, hạng người này thật không có nhiều.
Ông bỗng nhiên phất tay bảo Mã Như Long :
- Thí chủ đi đi.
Mã Như Long đứng đấy, không cử động. Tuyệt đại sư cũng chăm chú nhìn y một buổi, bèn hỏi :
- Thí chủ không đi?
Mã Như Long nói chắc như đinh đóng cột :
- Ta không đi, nhất quyết không đi!
Thiết Chấn Thiên lại la lớn :
- Y đi mà, y sẽ đi liền.
Giọng nói Mã Như Long trở nên rất bình tĩnh, kiên quyết :
- Muốn ta đi chỉ có một cách, giết ta rồi khiên đi!
Tuyệt đại sư lạnh nhạt nói :
- Muốn giết thí chủ không khó, lúc nãy nếu không có người kéo thí chủ lại, thì bây giờ hẳn đã được khiên đi!
- Ta biết.
- Thí chủ nhất định muốn người khiên đi à?
- Nhất định!
- Tại sao?
- Chẳng vì sao cả!
Câu trả lời này không đúng lắm. Một người có thể muốn kết bạn “chẳng vì sao cả”, chẳng tính toán lợi hại, không hỏi hậu quả, cũng không có mục đích. Tuy nhiên khi đã quen rồi, thì những gì mình làm cho bạn đã không còn là “chẳng vì sao cả”, mà vì một tình cảm khó diễn tả được. Vì lòng can đảm và nghĩa khí, biết chuyện phải làm mà quyết không hối hận; vì lương tri của chính mình, để nửa đêm thức giấc không bị mất ngủ. Vì muốn sống sao cho tự vấn lương tâm không hổ thẹn, muốn chết cũng chết sao cho lòng không hối tiếc.
Chẳng vì sao à? Vì cái gì? Thành thì sao? Bại thì sao? Sống ra sao? Chết thế nào? Dù thành hoặc bại cũng không hối tiếc!
Sinh dã bất hồi đầu, tử dã bất hồi đầu!
Bất hồi đầu, cũng không cuối đầu!

Hồi 22 Tựa như sương biếc



Mã Như Long ngửng đầu lên, ánh nắng chiếu vào mặt y, gương mặt này tuy không còn là mặt của một mỹ nam tử, chẳng đủ sức quyến rũ các thiếu nữ, nhưng bất luận ai nhìn y trong lúc này cũng sẽ tỏ ra tôn kính nghiêm trang.
Thiết Chấn Thiên đang nhìn Mã Như Long :
- Giao kèo vốn đã xong, mà bây giờ lại không xong, tại sao lão đệ không đồng ý?
Mã Như Long đáp :
- Bởi vì đệ cũng muốn thương lượng với họ, điều kiện của đệ còn ngon hơn nữa.
Tuyệt đại sư hỏi :
- Thí chủ muốn thương lượng cái gì? Còn điều kiện nào tốt hơn cái hắn đưa ra nữa?
Mã Như Long mỉm cười :
- Thiết huynh muốn dùng hai mạng họ Thiết đổi lấy một mạng của ta, làm ăn như vậy lỗ vốn, ta không làm đâu.
- Vậy điều kiện của thí chủ thì sao?
- Dùng một mạng đổi lấy hai mạng của họ.
Tuyệt đại sư cười nhạt :
- Như vậy cũng không được.
- Tại sao?
- Chẳng ai có thể dùng một mạng đổi lấy hai mạng họ Thiết kia, chẳng có mạng người nào đáng giá đó cả.
- Có một mạng, ta biết ít nhất có một mạng.
- Ai?
- Mã Như Long!
Nghe đến cái tên này, Tuyệt đại sư nheo mắt, đôi ngươi thu nhỏ lại. Đôi ngươi trong mắt Mã Như Long cũng thu nhỏ lại.
- Ta biết người các vị muốn truy tầm nhất không phải Thiết Chấn Thiên, mà là Mã Như Long.
Tuyệt đại sư thừa nhận điều này.
- Dùng một mạng Mã Như Long đổi lấy hai mạng họ Thiết có được chăng?
Tuyệt đại sư cố hết sức kiềm chế chính mình :
- Được! Đáng tiếc rằng không ai tìm ra Mã Như Long cả.
- Có một người tìm được, ít nhất có một người có thể tìm được.
- Ai?
- Ta!
Mã Như Long cũng cố hết sức giữ bình tĩnh :
- Chỉ cần các vị thả cho họ đi, ta bảo đảm sẽ đem Mã Như Long trao cho các vị.
Thiết Chấn Thiên đột nhiên cười ha hả :
- Đệ quả là hảo bằng hữu, cuộc thương lượng này cũng đáng giá, nhưng rất tiếc không xong được, bởi vì chẳng ai tin nổi lời của đệ.
Tuyệt đại sư không để ý đến Thiết Chấn Thiên, Mã Như Long cũng không trả lời. Cả hai mặt đối mặt, chăm chú nhìn nhau, đôi ngươi của hai bên càng thu nhỏ xíu.
Mã Như Long nói từng chữ một :
- Đại sư phải nhận ra là ta không nói đùa.
Tuyệt đại sư quả quyết :
- Bần tăng nhận ra điều đó, nhưng không thể để cho anh em họ Thiết đi trước.
- Đại sư không tin ta?
- Thí chủ đem Mã Như Long trao ra, thì bần tăng lập tức thả hai người kia.
Bằng Siêu Phàm liền ứng tiếng phụ họa :
- Ta làm chứng đảm bảo.
Mã Như Long cười nhạt :
- Các vị không tin tưởng ta, tại sao ta phải tin các vị?
- Bởi vì ta là Bằng Siêu Phàm, y là Tuyệt đại sư, còn các hạ chẳng qua là một kẻ lạ mặt chẳng ai rõ lai lịch.
Câu nói này vốn chẳng phải câu trả lời đúng nghĩa, nhưng lại là câu trả lời hay nhất.
Tuyệt đại sư nói :
- Thí chủ muốn thương lượng xong chuyện này, chỉ có cách làm theo lời chúng ta. Bằng không chúng ta sẽ giết họ Thiết trước, rồi thanh toán thí chủ sau.
Lời của ông quả quá tuyệt. Ông vốn là một người tâm tuyệt, tình tuyệt, truy tận sát tuyệt!
Mã Như Long không còn cách chọn lựa nào khác, y thu chặt nắm tay :
- Được, ta tin đại sư! Ta chính là người các vị muốn tìm.
- Thí chủ là Mã Như Long?
- Chính là ta!
Mã Như Long tự đem thân nạp mạng. Nếu có ai hỏi y :
“Tại sao?” Chính y cũng không trả lời được, vì y không thể lập lại câu “chẳng vì sao cả”.
Nhưng chính y quả tình cũng không biết rõ là vì sao? Bồng bột nhất thời chăng? Vì lòng nhiệt huyết tràn đầy ư? Hay vì một thứ nghĩa khí và dũng khí không ai diễn tả được?
Mã Như Long vẫn cất cao đầu, ánh nắng vẫn chiếu trên mặt y :
- Các vị không nhận ra ta, vì dung mạo ta đã được người dùng dịch dung thuật sửa đổi. Ta ẩn thân chốn này với thân phận chủ tiệm tạp hóa đã khá lâu.
Y không thể đem chân diện mục cho bọn họ xem, bởi y cũng không biết làm sao khôi phục lại diện mạo vốn có của mình. Y không thể kể Ngọc Linh Lung đã sửa đổi mặt y ra sao, vì y không thể liên lụy đến người khác. Nhưng những lời y nói là sự thật, câu nào cũng thế.
Do đó Mã Như Long hỏi :
- Bây giờ phải chăng các vị nên thả anh em họ Thiết?
Tuyệt đại sư nhìn Bằng Siêu Phàm, Bằng Siêu Phàm nhìn Tuyệt đại sư. Trên mặt hai người hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc gì cả.
Tuyệt đại sư hỏi :
- Bằng thí chủ nghĩ sao?
Bằng Siêu Phàm hỏi lại :
- Đại sư nghĩ sao? Nếu hắn quả thật là Mã Như Long, thì hắn có lý do gì phải nạp mạng thế cho Thiết Chấn Thiên?
Tuyệt đại sư đáp :
- Chẳng có lý do gì cả, hoàn toàn vô lý!
Thiết Chấn Thiên cả cười :
- Ta đã biết trước lão đệ không lừa được bọn họ đâu, ta đã biết trước chẳng ai tin lời nói xàm của đệ.
Y cười đến độ thở không ra hơi. Mã Như Long cũng muốn cười, muốn cười lớn một trận cho hả, nhưng y cũng không cười nổi!
Những lời y nói chẳng phải nói láo, đều là sự thật, nhưng chẳng ai tin! Chuyện này chẳng đáng cười hay sao? Cười ra nước mắt đi chứ!
Thiết Chấn Thiên vẫn còn cười, tựa như sắp cười đến ứa nước mắt :
- Lão đệ chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, lai lịch bất minh, còn ta là đại đạo Thiết Chấn Thiên, cho dù đệ có mười mạng cũng không đổi được một mạng của ta, còn không mau đi ngay!
Mã Như Long không đi. Tiếng cười của Thiết Chấn Thiên đột nhiên kết thúc, y bỗng la lên :
- Việc thương lượng của ngươi đã bất thành, tại sao ngươi không mau đi đi?
Tuyệt đại sư lạnh lùng đáp :
- Bởi vì y là bạn của ngươi, bạn của ngươi đều là hảo bằng hữu cả mà, cho nên y đã quyết tâm cùng chết với ngươi tại đây.
Thiết Chấn Thiên bỗng quay sang nhìn Tuyệt đại sư trừng trừng, trong mắt lộ vẻ phẩn nộ, kinh sợ cùng cực :
- Lão đã nói hắn có thể đi được.
- Ta có nói.
- Sao bây giờ lão không cho hắn đi?
- Chẳng phải ta không cho y đi, mà là chính y không chịu đi. Ta chẳng bao giờ ép buộc kẻ khác, cho nên chẳng ai ép y đi được, nếu có ai nhất định ép y bỏ đi, thì ta giết kẻ đó trước.
Thiết Chấn Thiên nhìn Tuyệt đại sư, khóe mắt như muốn toét ra :
- Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi! Giờ ta đã hiểu ra.
- Ngươi hiểu cái gì?
Thiết Chấn Thiên nghiến răng, siết quả đấm tay :
- Lòng dạ ngươi hẹp hòi, hạ thủ độc địa, song ta vẫn xem ngươi là người; ngươi chẳng phân thị phi, giết oan vô cớ, song ta vẫn xem ngươi là người, nhưng đến bây giờ ta mới rõ, ngươi không phải là người!
Tuyệt đại sư lạnh nhạt lắng nghe, bất chợt ông hỏi :
- Ngươi muốn nhìn bạn ngươi chết trước? Hay muốn để bạn ngươi nhìn ngươi chết trước?
Thiết Chấn Thiên giận dữ gầm lớn, thân hình bỗng phóng lên nhào đến phía Tuyệt đại sư.
Sức y đã yếu, nhưng thế tấn công này vẫn đủ uy.
Ngay lúc ấy, trong sân đột nhiên vang lên một giọng cười nói trong trẻo :
- Mọi người còn sống lâu được, tại sao cứ đòi chết?
Giữa tiếng cười nói, bên ngoài tường một màn khói sương nhạt lan vào trong sân, nhìn phảng phất như có màu xanh biếc, mang mùi hoa nhài. Màn sương mỗi lúc một dầy đặc thêm, mù như khói bếp, xanh như ngọc bích. Không phải khói, cũng chẳng phải sương. Càng không có loại sương nào mang màu xanh biếc, nhưng quả thật nhìn rất giống như màn sương. Cũng như Mã Như Long rõ ràng là Mã Như Long, nhưng nhìn thì không phải Mã Như Long.

Xem tiếp hồi hai mươi ba
Bích Huyết Tẩy Ngân Thương


Nguyên tác : Cổ Long

Hồi 22

Tựa như sương biếc


Mã Như Long ngửng đầu lên, ánh nắng chiếu vào mặt y, gương mặt này tuy không còn là mặt của một mỹ nam tử, chẳng đủ sức quyến rũ các thiếu nữ, nhưng bất luận ai nhìn y trong lúc này cũng sẽ tỏ ra tôn kính nghiêm trang.
Thiết Chấn Thiên đang nhìn Mã Như Long :
- Giao kèo vốn đã xong, mà bây giờ lại không xong, tại sao lão đệ không đồng ý?
Mã Như Long đáp :
- Bởi vì đệ cũng muốn thương lượng với họ, điều kiện của đệ còn ngon hơn nữa.
Tuyệt đại sư hỏi :
- Thí chủ muốn thương lượng cái gì? Còn điều kiện nào tốt hơn cái hắn đưa ra nữa?
Mã Như Long mỉm cười :
- Thiết huynh muốn dùng hai mạng họ Thiết đổi lấy một mạng của ta, làm ăn như vậy lỗ vốn, ta không làm đâu.
- Vậy điều kiện của thí chủ thì sao?
- Dùng một mạng đổi lấy hai mạng của họ.
Tuyệt đại sư cười nhạt :
- Như vậy cũng không được.
- Tại sao?
- Chẳng ai có thể dùng một mạng đổi lấy hai mạng họ Thiết kia, chẳng có mạng người nào đáng giá đó cả.
- Có một mạng, ta biết ít nhất có một mạng.
- Ai?
- Mã Như Long!
Nghe đến cái tên này, Tuyệt đại sư nheo mắt, đôi ngươi thu nhỏ lại. Đôi ngươi trong mắt Mã Như Long cũng thu nhỏ lại.
- Ta biết người các vị muốn truy tầm nhất không phải Thiết Chấn Thiên, mà là Mã Như Long.
Tuyệt đại sư thừa nhận điều này.
- Dùng một mạng Mã Như Long đổi lấy hai mạng họ Thiết có được chăng?
Tuyệt đại sư cố hết sức kiềm chế chính mình :
- Được! Đáng tiếc rằng không ai tìm ra Mã Như Long cả.
- Có một người tìm được, ít nhất có một người có thể tìm được.
- Ai?
- Ta!
Mã Như Long cũng cố hết sức giữ bình tĩnh :
- Chỉ cần các vị thả cho họ đi, ta bảo đảm sẽ đem Mã Như Long trao cho các vị.
Thiết Chấn Thiên đột nhiên cười ha hả :
- Đệ quả là hảo bằng hữu, cuộc thương lượng này cũng đáng giá, nhưng rất tiếc không xong được, bởi vì chẳng ai tin nổi lời của đệ.
Tuyệt đại sư không để ý đến Thiết Chấn Thiên, Mã Như Long cũng không trả lời. Cả hai mặt đối mặt, chăm chú nhìn nhau, đôi ngươi của hai bên càng thu nhỏ xíu.
Mã Như Long nói từng chữ một :
- Đại sư phải nhận ra là ta không nói đùa.
Tuyệt đại sư quả quyết :
- Bần tăng nhận ra điều đó, nhưng không thể để cho anh em họ Thiết đi trước.
- Đại sư không tin ta?
- Thí chủ đem Mã Như Long trao ra, thì bần tăng lập tức thả hai người kia.
Bằng Siêu Phàm liền ứng tiếng phụ họa :
- Ta làm chứng đảm bảo.
Mã Như Long cười nhạt :
- Các vị không tin tưởng ta, tại sao ta phải tin các vị?
- Bởi vì ta là Bằng Siêu Phàm, y là Tuyệt đại sư, còn các hạ chẳng qua là một kẻ lạ mặt chẳng ai rõ lai lịch.
Câu nói này vốn chẳng phải câu trả lời đúng nghĩa, nhưng lại là câu trả lời hay nhất.
Tuyệt đại sư nói :
- Thí chủ muốn thương lượng xong chuyện này, chỉ có cách làm theo lời chúng ta. Bằng không chúng ta sẽ giết họ Thiết trước, rồi thanh toán thí chủ sau.
Lời của ông quả quá tuyệt. Ông vốn là một người tâm tuyệt, tình tuyệt, truy tận sát tuyệt!
Mã Như Long không còn cách chọn lựa nào khác, y thu chặt nắm tay :
- Được, ta tin đại sư! Ta chính là người các vị muốn tìm.
- Thí chủ là Mã Như Long?
- Chính là ta!
Mã Như Long tự đem thân nạp mạng. Nếu có ai hỏi y :
“Tại sao?” Chính y cũng không trả lời được, vì y không thể lập lại câu “chẳng vì sao cả”.
Nhưng chính y quả tình cũng không biết rõ là vì sao? Bồng bột nhất thời chăng? Vì lòng nhiệt huyết tràn đầy ư? Hay vì một thứ nghĩa khí và dũng khí không ai diễn tả được?
Mã Như Long vẫn cất cao đầu, ánh nắng vẫn chiếu trên mặt y :
- Các vị không nhận ra ta, vì dung mạo ta đã được người dùng dịch dung thuật sửa đổi. Ta ẩn thân chốn này với thân phận chủ tiệm tạp hóa đã khá lâu.
Y không thể đem chân diện mục cho bọn họ xem, bởi y cũng không biết làm sao khôi phục lại diện mạo vốn có của mình. Y không thể kể Ngọc Linh Lung đã sửa đổi mặt y ra sao, vì y không thể liên lụy đến người khác. Nhưng những lời y nói là sự thật, câu nào cũng thế.
Do đó Mã Như Long hỏi :
- Bây giờ phải chăng các vị nên thả anh em họ Thiết?
Tuyệt đại sư nhìn Bằng Siêu Phàm, Bằng Siêu Phàm nhìn Tuyệt đại sư. Trên mặt hai người hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc gì cả.
Tuyệt đại sư hỏi :
- Bằng thí chủ nghĩ sao?
Bằng Siêu Phàm hỏi lại :
- Đại sư nghĩ sao? Nếu hắn quả thật là Mã Như Long, thì hắn có lý do gì phải nạp mạng thế cho Thiết Chấn Thiên?
Tuyệt đại sư đáp :
- Chẳng có lý do gì cả, hoàn toàn vô lý!
Thiết Chấn Thiên cả cười :
- Ta đã biết trước lão đệ không lừa được bọn họ đâu, ta đã biết trước chẳng ai tin lời nói xàm của đệ.
Y cười đến độ thở không ra hơi. Mã Như Long cũng muốn cười, muốn cười lớn một trận cho hả, nhưng y cũng không cười nổi!
Những lời y nói chẳng phải nói láo, đều là sự thật, nhưng chẳng ai tin! Chuyện này chẳng đáng cười hay sao? Cười ra nước mắt đi chứ!
Thiết Chấn Thiên vẫn còn cười, tựa như sắp cười đến ứa nước mắt :
- Lão đệ chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, lai lịch bất minh, còn ta là đại đạo Thiết Chấn Thiên, cho dù đệ có mười mạng cũng không đổi được một mạng của ta, còn không mau đi ngay!
Mã Như Long không đi. Tiếng cười của Thiết Chấn Thiên đột nhiên kết thúc, y bỗng la lên :
- Việc thương lượng của ngươi đã bất thành, tại sao ngươi không mau đi đi?
Tuyệt đại sư lạnh lùng đáp :
- Bởi vì y là bạn của ngươi, bạn của ngươi đều là hảo bằng hữu cả mà, cho nên y đã quyết tâm cùng chết với ngươi tại đây.
Thiết Chấn Thiên bỗng quay sang nhìn Tuyệt đại sư trừng trừng, trong mắt lộ vẻ phẩn nộ, kinh sợ cùng cực :
- Lão đã nói hắn có thể đi được.
- Ta có nói.
- Sao bây giờ lão không cho hắn đi?
- Chẳng phải ta không cho y đi, mà là chính y không chịu đi. Ta chẳng bao giờ ép buộc kẻ khác, cho nên chẳng ai ép y đi được, nếu có ai nhất định ép y bỏ đi, thì ta giết kẻ đó trước.
Thiết Chấn Thiên nhìn Tuyệt đại sư, khóe mắt như muốn toét ra :
- Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi! Giờ ta đã hiểu ra.
- Ngươi hiểu cái gì?
Thiết Chấn Thiên nghiến răng, siết quả đấm tay :
- Lòng dạ ngươi hẹp hòi, hạ thủ độc địa, song ta vẫn xem ngươi là người; ngươi chẳng phân thị phi, giết oan vô cớ, song ta vẫn xem ngươi là người, nhưng đến bây giờ ta mới rõ, ngươi không phải là người!
Tuyệt đại sư lạnh nhạt lắng nghe, bất chợt ông hỏi :
- Ngươi muốn nhìn bạn ngươi chết trước? Hay muốn để bạn ngươi nhìn ngươi chết trước?
Thiết Chấn Thiên giận dữ gầm lớn, thân hình bỗng phóng lên nhào đến phía Tuyệt đại sư.
Sức y đã yếu, nhưng thế tấn công này vẫn đủ uy.
Ngay lúc ấy, trong sân đột nhiên vang lên một giọng cười nói trong trẻo :
- Mọi người còn sống lâu được, tại sao cứ đòi chết?
Giữa tiếng cười nói, bên ngoài tường một màn khói sương nhạt lan vào trong sân, nhìn phảng phất như có màu xanh biếc, mang mùi hoa nhài. Màn sương mỗi lúc một dầy đặc thêm, mù như khói bếp, xanh như ngọc bích. Không phải khói, cũng chẳng phải sương. Càng không có loại sương nào mang màu xanh biếc, nhưng quả thật nhìn rất giống như màn sương. Cũng như Mã Như Long rõ ràng là Mã Như Long, nhưng nhìn thì không phải Mã Như Long.
Tài sản của ngocnd321

  #12  
Old 01-06-2008, 06:10 PM
ngocnd321's Avatar
ngocnd321 ngocnd321 is offline

Hàn Lâm Học Sỹ
 
Tham gia: May 2008
Đến từ: Nam Định city
Bài gởi: 445
Thời gian online: 6 giờ 17 phút 4 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
Hồi 23 Người thật thà mà chẳng thành thật



Thiết Chấn Thiên vốn đã quyết liều chết, thu hết sức lực nhào qua phía Tuyệt đại sư để xuất chưởng cuối cùng. Nhưng y không chết, bởi vì lần này Mã Như Long ôm ngang hông y kéo lại.
Tuyệt đại sư vốn chuẩn bị nghinh chiến, nhưng cũng không xuất thủ. Tiếng cười vừa vang lên, sương biếc tỏa lan khắp nơi, khiến Tuyệt đại sư ngưng cử động, khuôn mặt lạnh lùng bỗng lộ ra một vẻ rất kỳ lạ. Sau đó ông chẳng còn nhìn thấy Thiết Chấn Thiên.
Màn sương biếc như lan ra từ miệng quỷ, trong phút chốc đã che phủ cả khoảng sân, không ai nhìn thấy được thứ gì cả. Ngay lúc ấy Mã Như Long kéo Thiết Chấn Thiên chạy trở về tiệm tạp hóa.
Nhóm Tuyệt đại sư không thấy gì chung quanh cả, Mã Như Long đương nhiên cũng không thấy. Nhưng dù sao y cũng ở tại khu này vài tháng, đã thuộc đường đến nhà Đào Bảo Nghĩa. Mã Như Long cũng không úy kỵ bằng nhóm Tuyệt đại sư, y chẳng sợ bị ám toán, bởi một người đã chuẩn bị chết, còn sợ gì nữa? Bởi thế, y lại trở về tiệm tạp hóa.
Kẻ ngủ sớm thường dạy sớm. Những nhà hàng xóm gần đấy đều ngủ sớm dạy sớm, thông thường đến lúc này tiệm tạp hóa cũng đã mở cửa. Tuy nhiên hôm nay thì khác. Mã Như Long dẫn Thiết Chấn Thiên vào một con hẻm nhỏ dắt đến phía sau tiệm tạp hóa, và nhảy qua tường vào sân sau.
Thiết Chấn Thiên tỏ ra khá suy yếu, một chưởng lúc nãy tuy chưa đánh ra, song y đã vận toàn khí lực xuất ra, do đó y rất mỏi mệt. Mã Như Long kéo y đi, y chỉ có nước bước theo, nhưng y không quên huynh đệ của y. Thiết Toàn Nghĩa tuy không phải anh em ruột, nhưng bao nhiêu năm nay cả hai đã cùng vào sinh ra tử, nên tình cảm giữa hai người càng sâu đậm hơn cả liên hệ huyết thống.
Thiết Chấn Thiên nói :
- Ta không thể bỏ mặc Thiết Toàn Nghĩa, chúng ta nhất định phải quay trở lại đem y đi.
Bây giờ quay trở lại e không kịp nữa.
Mã Như Long nói :
- Họ muốn bắt huynh chứ không phải Thiết Toàn Nghĩa, huynh chưa lọt vào tay họ, thì họ chưa giết Thiết Toàn Nghĩa đâu.
Sân sau tiệm tạp hóa cũng giống như hậu viên Đào gia, chỉ không có cái giếng, mà có thêm một căn phòng, là phòng của lão Trương thật thà. Cửa phòng đang mở, lão Trương thật thà không có mặt trong phòng, cũng không thấy bóng dáng trong nhà bếp. Tạ Ngọc Luân vẫn có mặt, dường như đang ngủ, Mã Như Long đẩy nhẹ cửa rón rén bước vào, không muốn làm kinh động đến cô.
Mã Như Long để Thiết Chấn Thiên ngồi xuống cái ghế tre cũ mà y thường ngồi, sau đó y ra phía trước lấy một thùng muối và một rổ trứng gà sống đem vào phòng. Lão Trương thật thà cũng không có mặt trong tiệm.
Thiết Chấn Thiên ăn xong một vốc muối lớn và hai cái trứng, bèn hỏi :
- Đây là tiệm tạp hóa của lão đệ?
- Phải.
- Nữ nhân nằm trên giường là ai? Vợ của lão đệ chăng?
Mã Như Long không trả lời được. Y không muốn dối Thiết Chấn Thiên, nhưng y cũng không biết nên thừa nhận hay phủ nhận. Trong nhất thời y không biết trả lời ra sao.
Thiết Chấn Thiên không hỏi tiếp, bất chợt y thở dài :
- Lão đệ không nên đem ta về đây, chắc chắn không nên.
- Đệ nhất định phải đem huynh về đây.
- Tại sao?
- Tại vì nơi đây có một người không chừng có thể chữa lành thương thế của huynh.
Mắt Thiết Chấn Thiên sáng lên. Y không khỏi cảm thấy vui mừng, chỉ cần có người chữa được thương thế của y, thì y có hy vọng đối phó Tuyệt đại sư. Lúc trước y vì quá tự tin mới đấu chưởng lực cùng Tuyệt đại sư, nhưng bây giờ y sẽ không phạm lỗi lầm đó nữa.
Thiết Chấn Thiên muốn hỏi “Ai có thể chữa lành thương thế của ta?” Y chưa kịp hỏi, thì Tạ Ngọc Luân nãy giờ vẫn ngủ say, bỗng lên tiếng :
- Ngươi quả thật không nên đem y về đây, nơi đây chẳng có ai có thể chữa lành thương thế của y, trừ người của Tạ gia, không ai khác chữa được.
- Nhưng mà cô...
Tạ Ngọc Luân bỗng mở mắt ra nhìn Mã Như Long :
- Ta không phải người của Tạ gia, ta chẳng qua chỉ là bà chủ tiệm tạp hóa.
Vẫn cùng một giọng nói, cùng một hàm ý. Tạ Ngọc Luân biết đây là cơ hội duy nhất mà cô có thể ép Mã Như Long nói sự thật, dĩ nhiên cô không bỏ qua. Thiết Chấn Thiên đột nhiên đứng dậy, lại nuốt một vốc muối, hai cái trứng, rồi nói :
- Ta đi đây!
Y bỏ đi thật. Y tung hoành giang hồ đã hai mươi năm, dĩ nhiên nhận ra vụ này còn có ẩn tình, nhưng y không muốn làm khó Mã Như Long.
Tạ Ngọc Luân không để Mã Như Long mở miệng, đáp liền :
- Ngươi nên đi từ sớm.
Chẳng ngờ Thiết Chấn Thiên lại ngồi xuống :
- Ta không đi được.
- Tại sao?
Người hỏi là Tạ Ngọc Luân, nhưng Thiết Chấn Thiên trả lời cho Mã Như Long nghe :
- Ta ở lại đây, chờ bọn người kia đến kiếm lão đệ, ta còn có thể giúp lão đệ liều với bọn họ một phen.
Mã Như Long hỏi :
- Tìm đệ? Bọn họ sẽ đến tìm đệ ư?
- Bây giờ người họ muốn tìm nhất là lão đệ.
Mã Như Long không hiểu. Thiết Chấn Thiên lại thở dài :
- Thế lão đệ tưởng là họ không tin lời đệ nói sao?
- Huynh nghĩ là họ tin lời đệ à?
- Chắc chắn.
- Nếu tin sao không thừa nhận?
- Bởi vì nếu họ thừa nhận lão đệ nói thật, công nhận đệ là Mã Như Long, thì họ phải thả cho ta đi.
Thiết Chấn Thiên cười nhạt nói tiếp :
- Chúng ta đã lọt vào tay bọn họ, chẳng ai trốn được, do đó họ cần gì phải thừa nhận, tại sao phải thả cho ta đi?
Mã Như Long chưng hửng. Bây giờ y không cười nổi nữa, bây giờ y mới biết lòng người giang hồ hiểm hóc hơn y tưởng nhiều lắm. Tạ Ngọc Luân nãy giờ vẫn chăm chú nhìn Mã Như Long, bỗng cô thu hết sức ngồi dậy.
- Ngươi là Mã Như Long? Ngươi là tên Mã Như Long âm hiểm ác độc, chuyện gì cũng dám làm đó ư?
Giọng Tạ Ngọc Luân nghẹn ngào.
Mã Như Long cảm thấy hơi nóng tràn lồng ngực, là huyết khí xen lẫn nộ khí. Giọng của y cũng uất nghẹn :
- Phải, ta là Mã Như Long. Ta chính là tên Mã Như Long âm hiểm ác độc, chuyện gì cũng dám làm!
Thiết Chấn Thiên cũng chưng hửng. Gần đây trong giang hồ có nhiều chuyện khiến y kinh ngạc, nhưng chuyện này quả lạ lùng. Nữ nhân này rõ ràng là vợ Mã Như Long, tại sao lại không biết y là Mã Như Long?
Tạ Ngọc Luân dường như cũng chưng hửng, qua một lúc sau, cô mới thở dài :
- Ngươi không phải tên Mã Như Long đó.
- Ta là Mã Như Long.
- Ngươi không phải, tuyệt đối chẳng phải. Tên Mã Như Long đó âm hiểm độc ác, chuyện gì cũng dám làm.
Giọng của Tạ Ngọc Luân bỗng dịu lại :
- Nhưng ta ở chung với ngươi đã ba tháng hai mươi mốt ngày, ta nhìn ra được ngươi quyết chẳng phải người xấu.
Mã Như Long không trả lời. Y không nói nên lời, bởi cổ họng như bị nghẹn lại. Y đã quen bị người khinh rẻ, vu oan, bây giờ có người thông cảm, thương hại y, càng làm cho y khó chịu.
Đúng lúc ấy, phía ngoài phòng bỗng có tiếng động. Mã Như Long chừng như không muốn đối thoại với Tạ Ngọc Luân nên lập tức phóng ra ngoài. Lão Trương thật thà đang sắp xếp hàng tạp hóa, chuẩn bị mở cửa tiệm.
Mã Như Long nhìn y chăm chú, và nói :
- Lão về rồi đấy à?
Lão Trương thật thà đáp :
- Tôi đâu có đ đâu mà về, tôi chẳng hề rời tiệm, làm sao nói trở về!
Có thật là y chẳng hề rời tiệm? Lúc nãy rõ ràng là y không có mặt trong phòng y, cũng không có mặt trong nhà bếp và trong tiệm.
Lão Trương thật thà lại nói :
- Lúc nãy tôi đi nhà xí.
Lúc nãy y không có đi nhà xí, vì thông thường y sẽ khóa cửa nhà xí từ bên trong, mà khi nãy cửa nhà xí được khóa phía ngoài.
Mã Như Long đã học cách lưu ý tiểu tiết, bởi vì y đã biết, có quá nhiều chuyện tìm ra manh mối nhờ quan sát những chi tiết nhỏ. Y bỗng cảm thấy con người thật thà này bây giờ chẳng thành thật chút nào.

Xem tiếp hồi hai mươi bốn
Bích Huyết Tẩy Ngân Thương


Nguyên tác : Cổ Long

Hồi 23

Người thật thà mà chẳng thành thật


Thiết Chấn Thiên vốn đã quyết liều chết, thu hết sức lực nhào qua phía Tuyệt đại sư để xuất chưởng cuối cùng. Nhưng y không chết, bởi vì lần này Mã Như Long ôm ngang hông y kéo lại.
Tuyệt đại sư vốn chuẩn bị nghinh chiến, nhưng cũng không xuất thủ. Tiếng cười vừa vang lên, sương biếc tỏa lan khắp nơi, khiến Tuyệt đại sư ngưng cử động, khuôn mặt lạnh lùng bỗng lộ ra một vẻ rất kỳ lạ. Sau đó ông chẳng còn nhìn thấy Thiết Chấn Thiên.
Màn sương biếc như lan ra từ miệng quỷ, trong phút chốc đã che phủ cả khoảng sân, không ai nhìn thấy được thứ gì cả. Ngay lúc ấy Mã Như Long kéo Thiết Chấn Thiên chạy trở về tiệm tạp hóa.
Nhóm Tuyệt đại sư không thấy gì chung quanh cả, Mã Như Long đương nhiên cũng không thấy. Nhưng dù sao y cũng ở tại khu này vài tháng, đã thuộc đường đến nhà Đào Bảo Nghĩa. Mã Như Long cũng không úy kỵ bằng nhóm Tuyệt đại sư, y chẳng sợ bị ám toán, bởi một người đã chuẩn bị chết, còn sợ gì nữa? Bởi thế, y lại trở về tiệm tạp hóa.
Kẻ ngủ sớm thường dạy sớm. Những nhà hàng xóm gần đấy đều ngủ sớm dạy sớm, thông thường đến lúc này tiệm tạp hóa cũng đã mở cửa. Tuy nhiên hôm nay thì khác. Mã Như Long dẫn Thiết Chấn Thiên vào một con hẻm nhỏ dắt đến phía sau tiệm tạp hóa, và nhảy qua tường vào sân sau.
Thiết Chấn Thiên tỏ ra khá suy yếu, một chưởng lúc nãy tuy chưa đánh ra, song y đã vận toàn khí lực xuất ra, do đó y rất mỏi mệt. Mã Như Long kéo y đi, y chỉ có nước bước theo, nhưng y không quên huynh đệ của y. Thiết Toàn Nghĩa tuy không phải anh em ruột, nhưng bao nhiêu năm nay cả hai đã cùng vào sinh ra tử, nên tình cảm giữa hai người càng sâu đậm hơn cả liên hệ huyết thống.
Thiết Chấn Thiên nói :
- Ta không thể bỏ mặc Thiết Toàn Nghĩa, chúng ta nhất định phải quay trở lại đem y đi.
Bây giờ quay trở lại e không kịp nữa.
Mã Như Long nói :
- Họ muốn bắt huynh chứ không phải Thiết Toàn Nghĩa, huynh chưa lọt vào tay họ, thì họ chưa giết Thiết Toàn Nghĩa đâu.
Sân sau tiệm tạp hóa cũng giống như hậu viên Đào gia, chỉ không có cái giếng, mà có thêm một căn phòng, là phòng của lão Trương thật thà. Cửa phòng đang mở, lão Trương thật thà không có mặt trong phòng, cũng không thấy bóng dáng trong nhà bếp. Tạ Ngọc Luân vẫn có mặt, dường như đang ngủ, Mã Như Long đẩy nhẹ cửa rón rén bước vào, không muốn làm kinh động đến cô.
Mã Như Long để Thiết Chấn Thiên ngồi xuống cái ghế tre cũ mà y thường ngồi, sau đó y ra phía trước lấy một thùng muối và một rổ trứng gà sống đem vào phòng. Lão Trương thật thà cũng không có mặt trong tiệm.
Thiết Chấn Thiên ăn xong một vốc muối lớn và hai cái trứng, bèn hỏi :
- Đây là tiệm tạp hóa của lão đệ?
- Phải.
- Nữ nhân nằm trên giường là ai? Vợ của lão đệ chăng?
Mã Như Long không trả lời được. Y không muốn dối Thiết Chấn Thiên, nhưng y cũng không biết nên thừa nhận hay phủ nhận. Trong nhất thời y không biết trả lời ra sao.
Thiết Chấn Thiên không hỏi tiếp, bất chợt y thở dài :
- Lão đệ không nên đem ta về đây, chắc chắn không nên.
- Đệ nhất định phải đem huynh về đây.
- Tại sao?
- Tại vì nơi đây có một người không chừng có thể chữa lành thương thế của huynh.
Mắt Thiết Chấn Thiên sáng lên. Y không khỏi cảm thấy vui mừng, chỉ cần có người chữa được thương thế của y, thì y có hy vọng đối phó Tuyệt đại sư. Lúc trước y vì quá tự tin mới đấu chưởng lực cùng Tuyệt đại sư, nhưng bây giờ y sẽ không phạm lỗi lầm đó nữa.
Thiết Chấn Thiên muốn hỏi “Ai có thể chữa lành thương thế của ta?” Y chưa kịp hỏi, thì Tạ Ngọc Luân nãy giờ vẫn ngủ say, bỗng lên tiếng :
- Ngươi quả thật không nên đem y về đây, nơi đây chẳng có ai có thể chữa lành thương thế của y, trừ người của Tạ gia, không ai khác chữa được.
- Nhưng mà cô...
Tạ Ngọc Luân bỗng mở mắt ra nhìn Mã Như Long :
- Ta không phải người của Tạ gia, ta chẳng qua chỉ là bà chủ tiệm tạp hóa.
Vẫn cùng một giọng nói, cùng một hàm ý. Tạ Ngọc Luân biết đây là cơ hội duy nhất mà cô có thể ép Mã Như Long nói sự thật, dĩ nhiên cô không bỏ qua. Thiết Chấn Thiên đột nhiên đứng dậy, lại nuốt một vốc muối, hai cái trứng, rồi nói :
- Ta đi đây!
Y bỏ đi thật. Y tung hoành giang hồ đã hai mươi năm, dĩ nhiên nhận ra vụ này còn có ẩn tình, nhưng y không muốn làm khó Mã Như Long.
Tạ Ngọc Luân không để Mã Như Long mở miệng, đáp liền :
- Ngươi nên đi từ sớm.
Chẳng ngờ Thiết Chấn Thiên lại ngồi xuống :
- Ta không đi được.
- Tại sao?
Người hỏi là Tạ Ngọc Luân, nhưng Thiết Chấn Thiên trả lời cho Mã Như Long nghe :
- Ta ở lại đây, chờ bọn người kia đến kiếm lão đệ, ta còn có thể giúp lão đệ liều với bọn họ một phen.
Mã Như Long hỏi :
- Tìm đệ? Bọn họ sẽ đến tìm đệ ư?
- Bây giờ người họ muốn tìm nhất là lão đệ.
Mã Như Long không hiểu. Thiết Chấn Thiên lại thở dài :
- Thế lão đệ tưởng là họ không tin lời đệ nói sao?
- Huynh nghĩ là họ tin lời đệ à?
- Chắc chắn.
- Nếu tin sao không thừa nhận?
- Bởi vì nếu họ thừa nhận lão đệ nói thật, công nhận đệ là Mã Như Long, thì họ phải thả cho ta đi.
Thiết Chấn Thiên cười nhạt nói tiếp :
- Chúng ta đã lọt vào tay bọn họ, chẳng ai trốn được, do đó họ cần gì phải thừa nhận, tại sao phải thả cho ta đi?
Mã Như Long chưng hửng. Bây giờ y không cười nổi nữa, bây giờ y mới biết lòng người giang hồ hiểm hóc hơn y tưởng nhiều lắm. Tạ Ngọc Luân nãy giờ vẫn chăm chú nhìn Mã Như Long, bỗng cô thu hết sức ngồi dậy.
- Ngươi là Mã Như Long? Ngươi là tên Mã Như Long âm hiểm ác độc, chuyện gì cũng dám làm đó ư?
Giọng Tạ Ngọc Luân nghẹn ngào.
Mã Như Long cảm thấy hơi nóng tràn lồng ngực, là huyết khí xen lẫn nộ khí. Giọng của y cũng uất nghẹn :
- Phải, ta là Mã Như Long. Ta chính là tên Mã Như Long âm hiểm ác độc, chuyện gì cũng dám làm!
Thiết Chấn Thiên cũng chưng hửng. Gần đây trong giang hồ có nhiều chuyện khiến y kinh ngạc, nhưng chuyện này quả lạ lùng. Nữ nhân này rõ ràng là vợ Mã Như Long, tại sao lại không biết y là Mã Như Long?
Tạ Ngọc Luân dường như cũng chưng hửng, qua một lúc sau, cô mới thở dài :
- Ngươi không phải tên Mã Như Long đó.
- Ta là Mã Như Long.
- Ngươi không phải, tuyệt đối chẳng phải. Tên Mã Như Long đó âm hiểm độc ác, chuyện gì cũng dám làm.
Giọng của Tạ Ngọc Luân bỗng dịu lại :
- Nhưng ta ở chung với ngươi đã ba tháng hai mươi mốt ngày, ta nhìn ra được ngươi quyết chẳng phải người xấu.
Mã Như Long không trả lời. Y không nói nên lời, bởi cổ họng như bị nghẹn lại. Y đã quen bị người khinh rẻ, vu oan, bây giờ có người thông cảm, thương hại y, càng làm cho y khó chịu.
Đúng lúc ấy, phía ngoài phòng bỗng có tiếng động. Mã Như Long chừng như không muốn đối thoại với Tạ Ngọc Luân nên lập tức phóng ra ngoài. Lão Trương thật thà đang sắp xếp hàng tạp hóa, chuẩn bị mở cửa tiệm.
Mã Như Long nhìn y chăm chú, và nói :
- Lão về rồi đấy à?
Lão Trương thật thà đáp :
- Tôi đâu có đ đâu mà về, tôi chẳng hề rời tiệm, làm sao nói trở về!
Có thật là y chẳng hề rời tiệm? Lúc nãy rõ ràng là y không có mặt trong phòng y, cũng không có mặt trong nhà bếp và trong tiệm.
Lão Trương thật thà lại nói :
- Lúc nãy tôi đi nhà xí.
Lúc nãy y không có đi nhà xí, vì thông thường y sẽ khóa cửa nhà xí từ bên trong, mà khi nãy cửa nhà xí được khóa phía ngoài.
Mã Như Long đã học cách lưu ý tiểu tiết, bởi vì y đã biết, có quá nhiều chuyện tìm ra manh mối nhờ quan sát những chi tiết nhỏ. Y bỗng cảm thấy con người thật thà này bây giờ chẳng thành thật chút nào.


Hồi 24 Khách quen và khách sộp



Một tiệm tạp hóa trước giờ mở cửa, thường có rất nhiều việc linh tinh phải thu xếp, nhiều hàng hóa phải duyệt qua. Lão Trương thật thà đang làm công việc này. Một người trông coi tiệm tạp hóa đã mười tám năm,chắc chắn phải biết nếu trong tiệm tự nhiên hụt mất một thùng muối lớn và một rổ trứng gà. Lão Trương thật thà dường như chẳng hay biết gì cả.
Chiều hôm qua trời mưa, nước bùn đọng trong hẻm chưa khô. Trên chân lão Trương thật thà cũng lấm bùn, cũng chưa khô hẳn. Lúc nãy phải chăng lão có đi ra ngoài? Mà đi đâu?
Tại sao lão không chịu thừa nhận? Mã Như Long bất chợt phát hiện ra y chẳng những không thật thà, mà còn rất thần bí, kỳ lạ.
Lão Trương thật thà chuẩn bị mở cửa tiệm. Lão vừa định giỡ cây gỗ cài cửa, Mã Như Long đột nhiên bảo :
- Hôm nay nghĩ một ngày.
Lão Trương thật thà cuối đầu suy nghĩ rồi hỏi :
- Hôm nay có phải nhằm ngày tết?
- Không phải!
- Hay nhà ta hôm nay có hỷ sự?
- Cũng không có!
- Vậy tại sao hôm nay không mở cửa?
Mã Như Long không thể nói rõ lý do, cũng không nghĩ ra lý do khác, y không quen nói dối. Do đó y bảo :
- Tại vì ta là chủ tiệm, ta nói hôm nay không mở cửa là không mở.
Lão Trương thật thà lại gục đầu ngẫm nghĩ, lý do này tuy chẳng phải lý do, nhưng lão không thể không chấp nhận. Thế nhưng ở phòng trong có người phản đối.
- Hôm nay ta cứ mở cửa như thường lệ, lời của ông chủ nói không tính.
Là giọng của Tạ Ngọc Luân.
Mã Như Long quay ngược vào phòng trong, hơi giận dữ nói :
- Lời tôi nói không tính à? Tại sao nàng lại chen vào chuyện của tôi?
- Chẳng phải ta muốn, mà là vị bằng hữu của ngươi muốn thế.
Thiết Chấn Thiên nói :
- Tiệm tạp hóa của lão đệ hôm nay nhất định phải mở cửa, không thể không mở.
Mã Như Long chưa hiểu :
- Bây giờ bọn họ đã biết đệ là Mã Như Long, là chủ tiệm tạp hóa, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm đệ, tại sao đệ phải mở cửa cho họ vào chứ?
- Chính vì bọn chúng biết lão đệ Ở đây, cho nên lão đệ không thể không mở cửa.
- Tại sao?
- Nếu không mở cửa, thì nhất định họ sẽ phá cửa xông vào; chi bằng ta mở cửa rộng lớn, thì ngược lại sẽ khiến bọn chúng chẳng rõ hư thực, sẽ không dám vọng động.
Tạ Ngọc Luân lạnh lùng nói :
- Xem ra ở đây người nào cũng suy tính chu đáo hơn người nhiều.
Mã Như Long chỉ có nước ngậm miệng. Y không thể không thừa nhận, Tạ Ngọc Luân và Thiết Chấn Thiên suy tính chu đáo hơn y nhiều, nhưng lão Trương thật thà thì sao? Chẳng lẽ con người thật thà chưa từng đi lại trên giang hồ này cũng nghĩ đến điểm đó sao?
Tiệm đã mở cưa, lão Trương thật thà đang cầm chổi quét cho sạch khoảng đất phía ngoài cửa tiệm, chừng như lão biết sẽ có khách quý giá lâm nên đặc biệt dọn dẹp sạch sẽ. Trong hẻm không nghe tiếng động nào cả.
Thiết Chấn Thiên bỗng hỏi :
- Người quét nhà phía ngoài, là người thu ngân cho ngươi à?
- Phải.
- Y là một người như thế nào?
- Là một kẻ thật thà.
Mã Như Long càng nói càng cảm thấy như đang lừa dối chính mình :
- Mọi người gọi lão là lão Trương thật thà.
Mắt Thiết Chấn Thiên sáng lên, giọng y nói như có hàm ý riêng :
- Ta thích người thành thật, chỉ có người thành thật mới lừa được những kẻ nham hiểm, đa nghi, lắm mưu kế.
Y lại cười nhạt :
- Vị Tuyệt đại sư nổi tiếng chính nhân quân tử kia là một trong những kẻ ấy.
Mã Như Long hiểu nỗi phẫn nộ của Thiết Chấn Thiên.
Thiết Chấn Thiên nói tiếp :
- Tuyệt đại sư tin rằng lão đệ là Mã Như Long, lão có thể giết ta trước rồi thanh toán lão đệ sau. Nếu lão dám làm như vậy thì ta còn bội phục lão. Nhưng thật sự lão không dám, bởi vì lão không dám làm chuyện thực ngôn bội tín trước mặt kẻ khác, lão muốn cho cả thiên hạ đều tin rằng lão là một quân tử chính trực, ghét kẻ ác như kẻ thù.
Thiết Chấn Thiên thu chặt hai tay thành quả đấm :
- Ta chỉ hận chẳng thể giết sạch bọn quân tử ấy.
Tạ Ngọc Luân bỗng thở dài :
- Đáng tiếc là ngươi chẳng giết nổi một quân tử như thế, mà chính ngươi đã sắp đến cửa tử.
Đây là sự thật không ai thay đổi được. Tạ Ngọc Luân lại nói :
- Cho dù bọn họ không rõ thực hư của chỗ này nên chưa dám vọng động, nhưng nhất định họ đã bao vây tiệm tạp hóa này, các ngươi chớ hòng mong thoát khỏi nơi đây.
Giọng nói của Tạ Ngọc Luân hàm ý kỳ quặc, chẳng hiểu là thương hại, đau buồn, hay mỉa mai?
- Cho nên các ngươi chỉ có cách chờ đợi, ta cũng chỉ có nước chờ theo các ngươi. Sớm muộn gì bọn họ cũng đến đây, không chừng bây giờ họ đã chuẩn bị phái người đến thăm dò thực hư. Muốn thăm dò chỗ này đâu có gì khó, bởi đây là tiệm tạp hóa, ai cũng đến mua đồ được mà.
Tạ Ngọc Luân điềm nhiên nói tiếp :
- Chờ bọn họ tìm đến nơi, xem ra ta cũng chỉ có nước chết theo các ngươi.
Đây là sự thật chẳng thể chối cãi được. Tạ Ngọc Luân trừng trừng nhìn Mã Như Long :
- Ta mặc kệ lúc trước ngươi có làm những chuyện ác đó hay không, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu.
Câu hỏi của Tạ Ngọc Luân giống như một ngọn roi :
- Ngươi để cho ta chết theo ngươi một cách thiếu minh bạch như thế, ngươi tự vấn trong tâm ngươi không hổ thẹn à?
Câu hỏi như một ngọn roi quất lên mình Mã Như Long. Y chẳng thể không hổ thẹn!
Mã Như Long đáp :
- Tôi có thể bảo họ rằng nàng không dính dự đến chuyện này, tôi có thể đưa nàng đi trước.
Tạ Ngọc Luân lạnh nhạt hỏi :
- Ngươi có thể đem ta đi đâu? Bọn họ làm sao tin rằng ta không liên hệ? Ngươi muốn để bọn họ bắt ta như bắt một con chó hoang, tha hồ đánh đập tra khảo hay sao?
Mã Như Long có cảm tưởng như chính y đang bị tra khảo :
- Nàng muốn tôi phải làm sao?
- Ta chỉ muốn ngươi trả lại cho ta mấy thứ.
- Trả lại cho nàng thứ gì?
- Trả lại dung mạo thật của ta, trả lại võ công của ta.
Giọng Tạ Ngọc Luân bỗng trở nên kích động, xen lẫn phẫn nộ :
- Ta không biết ngươi đã dùng cách gì làm ta mất đi những thứ ấy, nếu ngươi còn một chút lương tâm thì hãy trả lại mọi thứ cho ta.
Mã Như Long chẳng có cách gì trả cho Tạ Ngọc Luân. Y không dám nhìn cô, không dám ngững mặt lên, y có cảm tưởng mình giống như một kẻ ti tiện. Y hy vọng trong tay Tạ Ngọc Luân có cầm cây roi thật sự, bởi y thà bị khổ hình trên thân xác, còn hơn bị lương tâm dày vò.
Ngay lúc ấy, Thiết Chấn Thiên bỗng trầm giọng nói :
- Xem ra có khách đến tiệm kìa.
Ngày hôm nay, mỗi người khách đến tiệm tạp hóa đều có thể là người của Tuyệt đại sư phái đến dò xét. Trên trán Thiết Chấn Thiên nổi gân xanh, y bảo :
- Lão đệ ra xem thử khách đến mua gì? Có phải mua hàng thật hay muốn mua mạng của chúng ta?
Khách là thiếu phụ mang thai. Mã Như Long đã nghe ra giọng cười của thiếu phụ, nàng chẳng những là kẻ thích tò mò nhất trong xóm, mà còn là kẻ rất thích cười. Nàng cười là bởi vì tâm tình vui vẻ, nàng vui là vì trong bụng nàng đã có một sinh mạng mới.
Mã Như Long không bước ra xem, y rất an tâm đối với người khách này :
- Đấy là khách quen, ngày nào cũng đến.
- Ngày nào cũng đến? Đến mua thứ gì?
- Nàng mua đường đen, vì nàng cho rằng đường đen cũng như nhân sâm, chẳng những tẩm bổ mà còn có thể trị bách bệnh.
Kẻ không tiền mua nổi nhân sâm thì đành mua đường đen, hai thứ đều có tác dụng tâm lý đối với người dùng, cũng tựa như có người tin phật, có kẻ tin thần.
Thế nhưng hôm nay thiếu phụ lại không mua đường đen, Mã Như Long nghe nàng nói với lão Trương thật thà :
- Tôi biết lão sẽ rất ngạc nhiên.
Nàng cười khanh khách :
- Bởi vì bữa nay tôi không mua đường.
Lão Trương thật thà hỏi :
- Thím muốn mua gì?
- Mua muối.
Tiệm tạp hóa bán muối, nhà nhà đều cần dùng muối, ngày nào cũng có người đến mua muối, chuyện này chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
Lão Trương thật thà lại hỏi :
- Thím muốn mua bao nhiêu muối?
- Bữa nay nhà tôi làm thịt muối, muối càng mặn càng giữ mùi vị lâu.
Thiếu phụ mang thai dường như cố ý đặc biệt giải thích lý do mua muối :
- Tôi cần mua ba mươi cân muối.
Tiệm tạp hóa tuy ngày ngày có người đến mua muối, nhưng hiếm có ai cùng một lúc mua ba mươi cân muối. Thông thường trong tiệm chứa nhiều lắm cũng không quá ba, bốn mươi cân.
Lằn gân xanh càng hiện rõ trên trán Thiết Chấn Thiên. Y hạ giọng nói :
- Ngươi bảo nàng ấy vào đây. Nếu không chịu vào thì lôi vào.
Mã Như Long bất động.
- Tại sao ngươi không đi?
Mã Như Long đáp :
- Nàng đang mang bụng bầu to lớn, đệ chẳng thể đối xử nặng tay với một thiếu phụ mang thai.
- Dù ngươi biết rõ nàng ta được bọn ngụy quân tử kia phái đến đây, ngươi cũng không bắt à?
- Đệ không thể làm được.
Bất kể dưới tình huống nào y cũng không làm, có chết cũng không.
Thiết Chấn Thiên nhìn Mã Như Long trừng trừng, bỗng thở dài thườn thượt :
- Lão đệ quả là một người tốt bụng, ta chưa bao giờ gặp qua người như lão đệ, loại người như vậy bây giờ chẳng còn bao nhiêu.
Tạ Ngọc Luân bất chợt cũng khẽ thở dài :
- Người như hắn ta cũng chưa gặp qua.
Phía bên ngoài, lão Trương thật thà trả lời thiếu phụ :
- Muối trong tiệm bán hết sạch rồi, tốt nhất là tối nay thím ghé lại chắc có.
Thiếu phụ vừa đi vừa cười, tiệm tạp hóa mà hết muối bán, quả thật là chuyện đáng cười.
Thiết Chấn Thiên bảo :
- Ngươi để cho thiếu phụ đi, chẳng khác nào nói cho Tuyệt đại sư biết ta ở chỗ này, bởi thế mới đem hết muối để dành cho ta.
Mã Như Long cũng biết điều này.
- Bởi thế ta bảo đảm hôm nay tiệm này sẽ có nhiều mối, chẳng bao lâu lại có khách đến cho xem.
Thiết Chấn Thiên nói không sai, chẳng bao lâu sau đó, người khách thứ hai lại đến.
Người khách này là một vị khách sộp, vừa bước vào cửa tiệm đã nói :
- Ta muốn mua ít đồ.
Giọng của y khàn khàn, rất trầm :
- Tiệm ngươi có thứ gì, ta mua hết.
- Thứ gì cũng mua hết à?
- Thứ gì ta cũng mua, toàn bộ mua hết.

Xem tiếp hồi hai mươi lăm
Bích Huyết Tẩy Ngân Thương


Nguyên tác : Cổ Long

Hồi 24

Khách quen và khách sộp


Một tiệm tạp hóa trước giờ mở cửa, thường có rất nhiều việc linh tinh phải thu xếp, nhiều hàng hóa phải duyệt qua. Lão Trương thật thà đang làm công việc này. Một người trông coi tiệm tạp hóa đã mười tám năm,chắc chắn phải biết nếu trong tiệm tự nhiên hụt mất một thùng muối lớn và một rổ trứng gà. Lão Trương thật thà dường như chẳng hay biết gì cả.
Chiều hôm qua trời mưa, nước bùn đọng trong hẻm chưa khô. Trên chân lão Trương thật thà cũng lấm bùn, cũng chưa khô hẳn. Lúc nãy phải chăng lão có đi ra ngoài? Mà đi đâu?
Tại sao lão không chịu thừa nhận? Mã Như Long bất chợt phát hiện ra y chẳng những không thật thà, mà còn rất thần bí, kỳ lạ.
Lão Trương thật thà chuẩn bị mở cửa tiệm. Lão vừa định giỡ cây gỗ cài cửa, Mã Như Long đột nhiên bảo :
- Hôm nay nghĩ một ngày.
Lão Trương thật thà cuối đầu suy nghĩ rồi hỏi :
- Hôm nay có phải nhằm ngày tết?
- Không phải!
- Hay nhà ta hôm nay có hỷ sự?
- Cũng không có!
- Vậy tại sao hôm nay không mở cửa?
Mã Như Long không thể nói rõ lý do, cũng không nghĩ ra lý do khác, y không quen nói dối. Do đó y bảo :
- Tại vì ta là chủ tiệm, ta nói hôm nay không mở cửa là không mở.
Lão Trương thật thà lại gục đầu ngẫm nghĩ, lý do này tuy chẳng phải lý do, nhưng lão không thể không chấp nhận. Thế nhưng ở phòng trong có người phản đối.
- Hôm nay ta cứ mở cửa như thường lệ, lời của ông chủ nói không tính.
Là giọng của Tạ Ngọc Luân.
Mã Như Long quay ngược vào phòng trong, hơi giận dữ nói :
- Lời tôi nói không tính à? Tại sao nàng lại chen vào chuyện của tôi?
- Chẳng phải ta muốn, mà là vị bằng hữu của ngươi muốn thế.
Thiết Chấn Thiên nói :
- Tiệm tạp hóa của lão đệ hôm nay nhất định phải mở cửa, không thể không mở.
Mã Như Long chưa hiểu :
- Bây giờ bọn họ đã biết đệ là Mã Như Long, là chủ tiệm tạp hóa, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm đệ, tại sao đệ phải mở cửa cho họ vào chứ?
- Chính vì bọn chúng biết lão đệ Ở đây, cho nên lão đệ không thể không mở cửa.
- Tại sao?
- Nếu không mở cửa, thì nhất định họ sẽ phá cửa xông vào; chi bằng ta mở cửa rộng lớn, thì ngược lại sẽ khiến bọn chúng chẳng rõ hư thực, sẽ không dám vọng động.
Tạ Ngọc Luân lạnh lùng nói :
- Xem ra ở đây người nào cũng suy tính chu đáo hơn người nhiều.
Mã Như Long chỉ có nước ngậm miệng. Y không thể không thừa nhận, Tạ Ngọc Luân và Thiết Chấn Thiên suy tính chu đáo hơn y nhiều, nhưng lão Trương thật thà thì sao? Chẳng lẽ con người thật thà chưa từng đi lại trên giang hồ này cũng nghĩ đến điểm đó sao?
Tiệm đã mở cưa, lão Trương thật thà đang cầm chổi quét cho sạch khoảng đất phía ngoài cửa tiệm, chừng như lão biết sẽ có khách quý giá lâm nên đặc biệt dọn dẹp sạch sẽ. Trong hẻm không nghe tiếng động nào cả.
Thiết Chấn Thiên bỗng hỏi :
- Người quét nhà phía ngoài, là người thu ngân cho ngươi à?
- Phải.
- Y là một người như thế nào?
- Là một kẻ thật thà.
Mã Như Long càng nói càng cảm thấy như đang lừa dối chính mình :
- Mọi người gọi lão là lão Trương thật thà.
Mắt Thiết Chấn Thiên sáng lên, giọng y nói như có hàm ý riêng :
- Ta thích người thành thật, chỉ có người thành thật mới lừa được những kẻ nham hiểm, đa nghi, lắm mưu kế.
Y lại cười nhạt :
- Vị Tuyệt đại sư nổi tiếng chính nhân quân tử kia là một trong những kẻ ấy.
Mã Như Long hiểu nỗi phẫn nộ của Thiết Chấn Thiên.
Thiết Chấn Thiên nói tiếp :
- Tuyệt đại sư tin rằng lão đệ là Mã Như Long, lão có thể giết ta trước rồi thanh toán lão đệ sau. Nếu lão dám làm như vậy thì ta còn bội phục lão. Nhưng thật sự lão không dám, bởi vì lão không dám làm chuyện thực ngôn bội tín trước mặt kẻ khác, lão muốn cho cả thiên hạ đều tin rằng lão là một quân tử chính trực, ghét kẻ ác như kẻ thù.
Thiết Chấn Thiên thu chặt hai tay thành quả đấm :
- Ta chỉ hận chẳng thể giết sạch bọn quân tử ấy.
Tạ Ngọc Luân bỗng thở dài :
- Đáng tiếc là ngươi chẳng giết nổi một quân tử như thế, mà chính ngươi đã sắp đến cửa tử.
Đây là sự thật không ai thay đổi được. Tạ Ngọc Luân lại nói :
- Cho dù bọn họ không rõ thực hư của chỗ này nên chưa dám vọng động, nhưng nhất định họ đã bao vây tiệm tạp hóa này, các ngươi chớ hòng mong thoát khỏi nơi đây.
Giọng nói của Tạ Ngọc Luân hàm ý kỳ quặc, chẳng hiểu là thương hại, đau buồn, hay mỉa mai?
- Cho nên các ngươi chỉ có cách chờ đợi, ta cũng chỉ có nước chờ theo các ngươi. Sớm muộn gì bọn họ cũng đến đây, không chừng bây giờ họ đã chuẩn bị phái người đến thăm dò thực hư. Muốn thăm dò chỗ này đâu có gì khó, bởi đây là tiệm tạp hóa, ai cũng đến mua đồ được mà.
Tạ Ngọc Luân điềm nhiên nói tiếp :
- Chờ bọn họ tìm đến nơi, xem ra ta cũng chỉ có nước chết theo các ngươi.
Đây là sự thật chẳng thể chối cãi được. Tạ Ngọc Luân trừng trừng nhìn Mã Như Long :
- Ta mặc kệ lúc trước ngươi có làm những chuyện ác đó hay không, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu.
Câu hỏi của Tạ Ngọc Luân giống như một ngọn roi :
- Ngươi để cho ta chết theo ngươi một cách thiếu minh bạch như thế, ngươi tự vấn trong tâm ngươi không hổ thẹn à?
Câu hỏi như một ngọn roi quất lên mình Mã Như Long. Y chẳng thể không hổ thẹn!
Mã Như Long đáp :
- Tôi có thể bảo họ rằng nàng không dính dự đến chuyện này, tôi có thể đưa nàng đi trước.
Tạ Ngọc Luân lạnh nhạt hỏi :
- Ngươi có thể đem ta đi đâu? Bọn họ làm sao tin rằng ta không liên hệ? Ngươi muốn để bọn họ bắt ta như bắt một con chó hoang, tha hồ đánh đập tra khảo hay sao?
Mã Như Long có cảm tưởng như chính y đang bị tra khảo :
- Nàng muốn tôi phải làm sao?
- Ta chỉ muốn ngươi trả lại cho ta mấy thứ.
- Trả lại cho nàng thứ gì?
- Trả lại dung mạo thật của ta, trả lại võ công của ta.
Giọng Tạ Ngọc Luân bỗng trở nên kích động, xen lẫn phẫn nộ :
- Ta không biết ngươi đã dùng cách gì làm ta mất đi những thứ ấy, nếu ngươi còn một chút lương tâm thì hãy trả lại mọi thứ cho ta.
Mã Như Long chẳng có cách gì trả cho Tạ Ngọc Luân. Y không dám nhìn cô, không dám ngững mặt lên, y có cảm tưởng mình giống như một kẻ ti tiện. Y hy vọng trong tay Tạ Ngọc Luân có cầm cây roi thật sự, bởi y thà bị khổ hình trên thân xác, còn hơn bị lương tâm dày vò.
Ngay lúc ấy, Thiết Chấn Thiên bỗng trầm giọng nói :
- Xem ra có khách đến tiệm kìa.
Ngày hôm nay, mỗi người khách đến tiệm tạp hóa đều có thể là người của Tuyệt đại sư phái đến dò xét. Trên trán Thiết Chấn Thiên nổi gân xanh, y bảo :
- Lão đệ ra xem thử khách đến mua gì? Có phải mua hàng thật hay muốn mua mạng của chúng ta?
Khách là thiếu phụ mang thai. Mã Như Long đã nghe ra giọng cười của thiếu phụ, nàng chẳng những là kẻ thích tò mò nhất trong xóm, mà còn là kẻ rất thích cười. Nàng cười là bởi vì tâm tình vui vẻ, nàng vui là vì trong bụng nàng đã có một sinh mạng mới.
Mã Như Long không bước ra xem, y rất an tâm đối với người khách này :
- Đấy là khách quen, ngày nào cũng đến.
- Ngày nào cũng đến? Đến mua thứ gì?
- Nàng mua đường đen, vì nàng cho rằng đường đen cũng như nhân sâm, chẳng những tẩm bổ mà còn có thể trị bách bệnh.
Kẻ không tiền mua nổi nhân sâm thì đành mua đường đen, hai thứ đều có tác dụng tâm lý đối với người dùng, cũng tựa như có người tin phật, có kẻ tin thần.
Thế nhưng hôm nay thiếu phụ lại không mua đường đen, Mã Như Long nghe nàng nói với lão Trương thật thà :
- Tôi biết lão sẽ rất ngạc nhiên.
Nàng cười khanh khách :
- Bởi vì bữa nay tôi không mua đường.
Lão Trương thật thà hỏi :
- Thím muốn mua gì?
- Mua muối.
Tiệm tạp hóa bán muối, nhà nhà đều cần dùng muối, ngày nào cũng có người đến mua muối, chuyện này chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
Lão Trương thật thà lại hỏi :
- Thím muốn mua bao nhiêu muối?
- Bữa nay nhà tôi làm thịt muối, muối càng mặn càng giữ mùi vị lâu.
Thiếu phụ mang thai dường như cố ý đặc biệt giải thích lý do mua muối :
- Tôi cần mua ba mươi cân muối.
Tiệm tạp hóa tuy ngày ngày có người đến mua muối, nhưng hiếm có ai cùng một lúc mua ba mươi cân muối. Thông thường trong tiệm chứa nhiều lắm cũng không quá ba, bốn mươi cân.
Lằn gân xanh càng hiện rõ trên trán Thiết Chấn Thiên. Y hạ giọng nói :
- Ngươi bảo nàng ấy vào đây. Nếu không chịu vào thì lôi vào.
Mã Như Long bất động.
- Tại sao ngươi không đi?
Mã Như Long đáp :
- Nàng đang mang bụng bầu to lớn, đệ chẳng thể đối xử nặng tay với một thiếu phụ mang thai.
- Dù ngươi biết rõ nàng ta được bọn ngụy quân tử kia phái đến đây, ngươi cũng không bắt à?
- Đệ không thể làm được.
Bất kể dưới tình huống nào y cũng không làm, có chết cũng không.
Thiết Chấn Thiên nhìn Mã Như Long trừng trừng, bỗng thở dài thườn thượt :
- Lão đệ quả là một người tốt bụng, ta chưa bao giờ gặp qua người như lão đệ, loại người như vậy bây giờ chẳng còn bao nhiêu.
Tạ Ngọc Luân bất chợt cũng khẽ thở dài :
- Người như hắn ta cũng chưa gặp qua.
Phía bên ngoài, lão Trương thật thà trả lời thiếu phụ :
- Muối trong tiệm bán hết sạch rồi, tốt nhất là tối nay thím ghé lại chắc có.
Thiếu phụ vừa đi vừa cười, tiệm tạp hóa mà hết muối bán, quả thật là chuyện đáng cười.
Thiết Chấn Thiên bảo :
- Ngươi để cho thiếu phụ đi, chẳng khác nào nói cho Tuyệt đại sư biết ta ở chỗ này, bởi thế mới đem hết muối để dành cho ta.
Mã Như Long cũng biết điều này.
- Bởi thế ta bảo đảm hôm nay tiệm này sẽ có nhiều mối, chẳng bao lâu lại có khách đến cho xem.
Thiết Chấn Thiên nói không sai, chẳng bao lâu sau đó, người khách thứ hai lại đến.
Người khách này là một vị khách sộp, vừa bước vào cửa tiệm đã nói :
- Ta muốn mua ít đồ.
Giọng của y khàn khàn, rất trầm :
- Tiệm ngươi có thứ gì, ta mua hết.
- Thứ gì cũng mua hết à?
- Thứ gì ta cũng mua, toàn bộ mua hết.
Tài sản của ngocnd321

  #13  
Old 01-06-2008, 06:14 PM
ngocnd321's Avatar
ngocnd321 ngocnd321 is offline

Hàn Lâm Học Sỹ
 
Tham gia: May 2008
Đến từ: Nam Định city
Bài gởi: 445
Thời gian online: 6 giờ 17 phút 4 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
Hồi 25 Hẻm chết



Người này quả là khách sộp, mua hàng thật nhiều. Hễ có hàng bán, tất có khách mua, khách mua bao nhiêu thì phải bán bấy nhiêu. Mã Như Long nhìn thấy sắc mặt Thiết Chấn Thiên đã biến hẳn. Y nghĩ chắc sắc diện mình cũng thay đổi, chỉ tiếc là không nhìn thấy sắc diện của lão Trương thật thà, chỉ nghe tiếng lão đáp :
- Tiệm tạp hóa của chúng tôi tuy không lớn, nhưng cũng không nhỏ lắm, hàng hóa cũng không phải là ít, một mình đại nhân dọn đi hết chăng?
Khách đáp :
- Ta có thể kêu người đến khiên đồ, ngươi chỉ cần ra giá ta sẽ trả đủ.
Kêu người đến khiên đồ? Kêu ai? Có phải đến khiên đồ thật sự? Hay đến đòi mạng?
Mã Như Long không xông ra đối phó với vị khách này, y bỗng có cảm giác kỳ quặc, là lão Trương thật thà nhất định có cách đối phó với vị khách.
Lão Trương thật thà đáp :
- Tiểu nhân chỉ là kẻ thu tiền của tiệm, việc mua bán nhiều như vầy, tiểu nhân không tự quyết định được.
- Vậy ai mới quyết định được?
- Ông chủ tiệm.
- Chủ tiệm ngươi có đây chăng?
- Có, ở bên trong, đại nhân có thể bước vô hỏi thử.
- Ta không vào đâu, ngươi kêu y ra đây.
- Tại sao đại nhân không vào?
- Tại sao không kêu y ra đây?
Thái độ của vị khách chẳng nhường.
Lão Trương thật thà cũng không vừa :
- Bởi vì chủ là chủ, bất kể là ông chủ lớn hay ông chủ nhỏ, ít nhiều gì cũng có kiểu cách riêng.
Khách dường như hết hứng :
- Chủ không ra, thì ta không mua nữa.
Đột nhiên lão Trương thật thà bồi một câu rất nặng :
- Bây giờ đại nhân không muốn mua cũng không được, bởi vậy nhất định phải vào trong.
Thiết Chấn Thiên nãy giờ chuyên tâm lắng nghe cuộc đối thoại, trong mắt dường như đang suy nghĩ. Tiếng nói của cả hai không nhỏ lắm, ở phòng trong có thể nghe rõ từng chữ, y đâu cần phải chuyên chú lắng nghe.
Mã Như Long thầm nghĩ chắc Thiết Chấn Thiên đang cố nhận giọng nói của người khách kia. Đang muốn hỏi phải chăng Thiết Chấn Thiên đã biết lai lịch người khách, thì y đã nói :
- Vương Vạn Võ ư?
Giọng Thiết Chấn Thiên tỏ vẻ hồi hộp :
- Coi chừng hai cánh tay của lão Trương thật thà.
Trong võ lâm chỉ có một Vương Vạn Võ, “Phân Cân Thố Cốt Thủ” Đại Lực Ưng Trảo Công của y độc bộ giang hồ; y tâm độc tay hiểm, một khi xuất thủ là nhắm vào các khớp quan trọng trên thân thể, cho nên kẻ cùng y giao đấu, không chết cũng bị tàn phế.
Lúc này Vương Vạn Võ đã xuất thủ, Thiết Chấn Thiên nói đã quá trễ, vì Mã Như Long đã nghe thấy tiếng xương bể. Tiếng động rất khẽ nhưng nghe đến lạnh người.
Mã Như Long chỉ cảm thấy ruột thắt lại, bất kể lão Trương thật thà có thành thật hay chăng, y cũng đã cùng lão chung sống hết ba tháng hai mươi mốt ngày.
Điều kỳ lạ là Mã Như Long chỉ nghe tiếng xương vỡ chứ không hề nghe tiếng người kêu.
Chỉ có hai loại người có thể chịu đau không phát ra tiếng, một là người cứng cỏi khác thường, hai là kẻ đã chết, hoặc đã ngất đi và sắp chết.
Mã Như Long muốn xông ra, Thiết Chấn Thiên cũng muốn xông ra, nhưng chưa kịp dời bước thì bên ngoài đã có người vào. Người này lui ngược vào phòng, cả hai cánh tay đều bị bể khớp. Y đang cố gắng chịu đau không kêu la, đến độ mặt mày thân thể toát mồ hôi như tắm.
Y quả là một thiết hán. Chẳng thể ngờ được một Vương Vạn Võ nỗi danh giang hồ với thuật “Phân Cân Thố Cốt Thủ” lại bị một kẻ thu ngân trong tiệm tạp hóa đánh vỡ khớp xương tay! Y có chết cũng không tin được điều này, Thiết Chấn Thiên và Mã Như Long cũng không thể tin nổi!
Trên mặt Vương Vạn Võ hằn vẻ kinh ngạc và đau đớn, xen lẫn sợ hãi. Trong đời y chưa bao giờ sợ như lần này, nhưng lối xuất thủ của kẻ thu tiền trong tiệm tạp hóa đã làm y hoảng sợ thật sự! Chỉ trong một chiêu y đã bị đánh bại, không đường thoái lui, y chỉ có nước lui dần từng bước, lui tuốt vào phòng trong.
Tấm màn cửa lại buông xuống, Vương Vạn Võ không còn nhìn thấy lão Trương thật thà tầm thường kia, nhưng y cũng không nhìn thấy những người trong phòng. Bởi mắt của y tràn đầy nỗi kinh hãi, đau khổ, nên đã không nhìn thấy gì khác nữa. Thiết Chấn Thiên bỗng đứng dậy kéo y ấn ngồi xuống chiếc ghế cũ. Vương Vạn Võ lẽ ra phải nhận ra Thiết Chấn Thiên, bởi cả hai đã từng là bạn, sau đó trở thành kẻ tử địch. Nhưng bây giờ y cũng không nhận ra Thiết Chấn Thiên, y vẫn còn đổ mồ hôi.
- Hắn là ai? Hắn là ai?
Giọng của Vương Vạn Võ như đang trong cơn ác mộng.
Thiết Chấn Thiên cũng rất muốn biết câu trả lời, y quay qua hỏi Mã Như Long :
- Người thu tiền kia thật sự là ai?
Mã Như Long không có cách gì trả lời. Y chỉ biết ông ta được gọi là lão Trương thật thà, là một người chất phác thành thật, không có quá khứ huy hoàng, cũng không có tương lai lớn lao, như thể chỉ sống cho qua ngày trong tiệm tạp hóa này. Một người như vậy làm thế nào có thể trong một chiêu đã khống chế một Vương Vạn Võ nổi tiếng võ lâm? Chủ tiệm nơi đây chẳng phải chủ tiệm ngày xưa, thì người thu ngân cũng có thể không phải người của ngày xưa.
Mã Như Long cũng nghĩ đến điểm này, nhưng y không nghĩ ra người này là ai.
Vương Vạn Võ vẫn tháo mồ hôi, miệng lẩm nhẩm hỏi đi hỏi lại cùng một câu hỏi. Thiết Chấn Thiên đột nhiên tát một bạt tai vào mặt Vương Vạn Võ. Y như trong cơn mơ chợt tỉnh, cuối cùng đã nhìn thấy Thiết Chấn Thiên, y lấp bấp :
- Là ngươi... ngươi ở đây...
- Phải. Ngươi chắc chắn phải biết ta trốn ở đây.
Vương Vạn Võ nhìn Thiết Chấn Thiên, trong mắt lộ vẻ đau khổ :
- Ta biết ngươi ở đây, ta đến đây là để lấy mạng ngươi, bởi vì ta đã từng bán rẻ ngươi, do đó ta càng hận ngươi hơn nữa.
- Ta biết!
- Ngươi đã biết tại sao không giết ta đi? Lúc ấy nếu ngươi giết chết ta, thì ta đã không có ngày hôm nay!
Vương Vạn Võ nói thật. Nếu chết dưới tay đại đạo Thiết Chấn Thiên, ít ra cũng đỡ hơn chết dưới tay một tên thu ngân của tiệm tạp hóa. Y đã bại quá thê thảm, quá đau đớn.
Bên ngoài đã lâu không có tiếng động nào, tựa như chẳng hề xảy ra chuyện gì. Lão Trương thật thà không vào phòng, có lẽ lúc này lão cũng giống như một người thật thà, đang ngồi trước tiệm. Vẫn không ai nhận ra lão là một cao thủ mang tuyệt kỹ trong người. Lão là ai? Tại sao lại cùng Mã Như Long trốn trong tiệm tạp hóa này? Mã Như Long bỗng nhào ra khỏi phòng, y còn sốt ruột hơn Thiết Chấn Thiên, muốn biết câu trả lời.
Lão Trương thật thà quả nhiên vẫn ngồi chỗ lão vẫn thường ngồi, tiệm tạp hóa trông không có gì khác thường.
Thế nhưng bên ngoài tiệm hình như có gì khác thường. Thông thường đến lúc này, trong hẻm đã ồn ào náo nhiệt, nào là những phụ nữ phơi y phục, những trẻ nít ham chơi, những chó mèo đi hoang phóng uế bừa bãi. Con hẻm này tuy nghèo nàn dơ bẩn, nhưng lúc nào cũng có tiếng người, có sinh khí. Nhưng lúc này trong hẻm lại chẳng có một người nào cả. Không người, không tiếng động. Con hẻm tràn trề sinh khí bây giờ dường như đã biến thành con hẻm chết.

Xem tiếp hồi hai mươi sáu
Bích Huyết Tẩy Ngân Thương


Nguyên tác : Cổ Long

Hồi 25

Hẻm chết


Người này quả là khách sộp, mua hàng thật nhiều. Hễ có hàng bán, tất có khách mua, khách mua bao nhiêu thì phải bán bấy nhiêu. Mã Như Long nhìn thấy sắc mặt Thiết Chấn Thiên đã biến hẳn. Y nghĩ chắc sắc diện mình cũng thay đổi, chỉ tiếc là không nhìn thấy sắc diện của lão Trương thật thà, chỉ nghe tiếng lão đáp :
- Tiệm tạp hóa của chúng tôi tuy không lớn, nhưng cũng không nhỏ lắm, hàng hóa cũng không phải là ít, một mình đại nhân dọn đi hết chăng?
Khách đáp :
- Ta có thể kêu người đến khiên đồ, ngươi chỉ cần ra giá ta sẽ trả đủ.
Kêu người đến khiên đồ? Kêu ai? Có phải đến khiên đồ thật sự? Hay đến đòi mạng?
Mã Như Long không xông ra đối phó với vị khách này, y bỗng có cảm giác kỳ quặc, là lão Trương thật thà nhất định có cách đối phó với vị khách.
Lão Trương thật thà đáp :
- Tiểu nhân chỉ là kẻ thu tiền của tiệm, việc mua bán nhiều như vầy, tiểu nhân không tự quyết định được.
- Vậy ai mới quyết định được?
- Ông chủ tiệm.
- Chủ tiệm ngươi có đây chăng?
- Có, ở bên trong, đại nhân có thể bước vô hỏi thử.
- Ta không vào đâu, ngươi kêu y ra đây.
- Tại sao đại nhân không vào?
- Tại sao không kêu y ra đây?
Thái độ của vị khách chẳng nhường.
Lão Trương thật thà cũng không vừa :
- Bởi vì chủ là chủ, bất kể là ông chủ lớn hay ông chủ nhỏ, ít nhiều gì cũng có kiểu cách riêng.
Khách dường như hết hứng :
- Chủ không ra, thì ta không mua nữa.
Đột nhiên lão Trương thật thà bồi một câu rất nặng :
- Bây giờ đại nhân không muốn mua cũng không được, bởi vậy nhất định phải vào trong.
Thiết Chấn Thiên nãy giờ chuyên tâm lắng nghe cuộc đối thoại, trong mắt dường như đang suy nghĩ. Tiếng nói của cả hai không nhỏ lắm, ở phòng trong có thể nghe rõ từng chữ, y đâu cần phải chuyên chú lắng nghe.
Mã Như Long thầm nghĩ chắc Thiết Chấn Thiên đang cố nhận giọng nói của người khách kia. Đang muốn hỏi phải chăng Thiết Chấn Thiên đã biết lai lịch người khách, thì y đã nói :
- Vương Vạn Võ ư?
Giọng Thiết Chấn Thiên tỏ vẻ hồi hộp :
- Coi chừng hai cánh tay của lão Trương thật thà.
Trong võ lâm chỉ có một Vương Vạn Võ, “Phân Cân Thố Cốt Thủ” Đại Lực Ưng Trảo Công của y độc bộ giang hồ; y tâm độc tay hiểm, một khi xuất thủ là nhắm vào các khớp quan trọng trên thân thể, cho nên kẻ cùng y giao đấu, không chết cũng bị tàn phế.
Lúc này Vương Vạn Võ đã xuất thủ, Thiết Chấn Thiên nói đã quá trễ, vì Mã Như Long đã nghe thấy tiếng xương bể. Tiếng động rất khẽ nhưng nghe đến lạnh người.
Mã Như Long chỉ cảm thấy ruột thắt lại, bất kể lão Trương thật thà có thành thật hay chăng, y cũng đã cùng lão chung sống hết ba tháng hai mươi mốt ngày.
Điều kỳ lạ là Mã Như Long chỉ nghe tiếng xương vỡ chứ không hề nghe tiếng người kêu.
Chỉ có hai loại người có thể chịu đau không phát ra tiếng, một là người cứng cỏi khác thường, hai là kẻ đã chết, hoặc đã ngất đi và sắp chết.
Mã Như Long muốn xông ra, Thiết Chấn Thiên cũng muốn xông ra, nhưng chưa kịp dời bước thì bên ngoài đã có người vào. Người này lui ngược vào phòng, cả hai cánh tay đều bị bể khớp. Y đang cố gắng chịu đau không kêu la, đến độ mặt mày thân thể toát mồ hôi như tắm.
Y quả là một thiết hán. Chẳng thể ngờ được một Vương Vạn Võ nỗi danh giang hồ với thuật “Phân Cân Thố Cốt Thủ” lại bị một kẻ thu ngân trong tiệm tạp hóa đánh vỡ khớp xương tay! Y có chết cũng không tin được điều này, Thiết Chấn Thiên và Mã Như Long cũng không thể tin nổi!
Trên mặt Vương Vạn Võ hằn vẻ kinh ngạc và đau đớn, xen lẫn sợ hãi. Trong đời y chưa bao giờ sợ như lần này, nhưng lối xuất thủ của kẻ thu tiền trong tiệm tạp hóa đã làm y hoảng sợ thật sự! Chỉ trong một chiêu y đã bị đánh bại, không đường thoái lui, y chỉ có nước lui dần từng bước, lui tuốt vào phòng trong.
Tấm màn cửa lại buông xuống, Vương Vạn Võ không còn nhìn thấy lão Trương thật thà tầm thường kia, nhưng y cũng không nhìn thấy những người trong phòng. Bởi mắt của y tràn đầy nỗi kinh hãi, đau khổ, nên đã không nhìn thấy gì khác nữa. Thiết Chấn Thiên bỗng đứng dậy kéo y ấn ngồi xuống chiếc ghế cũ. Vương Vạn Võ lẽ ra phải nhận ra Thiết Chấn Thiên, bởi cả hai đã từng là bạn, sau đó trở thành kẻ tử địch. Nhưng bây giờ y cũng không nhận ra Thiết Chấn Thiên, y vẫn còn đổ mồ hôi.
- Hắn là ai? Hắn là ai?
Giọng của Vương Vạn Võ như đang trong cơn ác mộng.
Thiết Chấn Thiên cũng rất muốn biết câu trả lời, y quay qua hỏi Mã Như Long :
- Người thu tiền kia thật sự là ai?
Mã Như Long không có cách gì trả lời. Y chỉ biết ông ta được gọi là lão Trương thật thà, là một người chất phác thành thật, không có quá khứ huy hoàng, cũng không có tương lai lớn lao, như thể chỉ sống cho qua ngày trong tiệm tạp hóa này. Một người như vậy làm thế nào có thể trong một chiêu đã khống chế một Vương Vạn Võ nổi tiếng võ lâm? Chủ tiệm nơi đây chẳng phải chủ tiệm ngày xưa, thì người thu ngân cũng có thể không phải người của ngày xưa.
Mã Như Long cũng nghĩ đến điểm này, nhưng y không nghĩ ra người này là ai.
Vương Vạn Võ vẫn tháo mồ hôi, miệng lẩm nhẩm hỏi đi hỏi lại cùng một câu hỏi. Thiết Chấn Thiên đột nhiên tát một bạt tai vào mặt Vương Vạn Võ. Y như trong cơn mơ chợt tỉnh, cuối cùng đã nhìn thấy Thiết Chấn Thiên, y lấp bấp :
- Là ngươi... ngươi ở đây...
- Phải. Ngươi chắc chắn phải biết ta trốn ở đây.
Vương Vạn Võ nhìn Thiết Chấn Thiên, trong mắt lộ vẻ đau khổ :
- Ta biết ngươi ở đây, ta đến đây là để lấy mạng ngươi, bởi vì ta đã từng bán rẻ ngươi, do đó ta càng hận ngươi hơn nữa.
- Ta biết!
- Ngươi đã biết tại sao không giết ta đi? Lúc ấy nếu ngươi giết chết ta, thì ta đã không có ngày hôm nay!
Vương Vạn Võ nói thật. Nếu chết dưới tay đại đạo Thiết Chấn Thiên, ít ra cũng đỡ hơn chết dưới tay một tên thu ngân của tiệm tạp hóa. Y đã bại quá thê thảm, quá đau đớn.
Bên ngoài đã lâu không có tiếng động nào, tựa như chẳng hề xảy ra chuyện gì. Lão Trương thật thà không vào phòng, có lẽ lúc này lão cũng giống như một người thật thà, đang ngồi trước tiệm. Vẫn không ai nhận ra lão là một cao thủ mang tuyệt kỹ trong người. Lão là ai? Tại sao lại cùng Mã Như Long trốn trong tiệm tạp hóa này? Mã Như Long bỗng nhào ra khỏi phòng, y còn sốt ruột hơn Thiết Chấn Thiên, muốn biết câu trả lời.
Lão Trương thật thà quả nhiên vẫn ngồi chỗ lão vẫn thường ngồi, tiệm tạp hóa trông không có gì khác thường.
Thế nhưng bên ngoài tiệm hình như có gì khác thường. Thông thường đến lúc này, trong hẻm đã ồn ào náo nhiệt, nào là những phụ nữ phơi y phục, những trẻ nít ham chơi, những chó mèo đi hoang phóng uế bừa bãi. Con hẻm này tuy nghèo nàn dơ bẩn, nhưng lúc nào cũng có tiếng người, có sinh khí. Nhưng lúc này trong hẻm lại chẳng có một người nào cả. Không người, không tiếng động. Con hẻm tràn trề sinh khí bây giờ dường như đã biến thành con hẻm chết.

Hồi 26 Tử địa



Tiệm tạp hóa chẳng có lấy một quầy thu tiền, chỉ thế bằng một cái bàn cũ, bên trên có để một hộp đựng tiền và một quyển sổ mỏng. Mã Như Long ngồi xuống chiếc ghế gỗ cạnh bàn, đưa mắt nhìn lão Trương thật thà.
Lão Trương thật thà vốn là một người trơ gỗ, trên mặt rất ít khi biểu lộ cảm giác gì.
Bây giờ cũng thế. Nếu có ai bảo lão Trương vừa khi nãy trong một chiêu đánh bại Hoài Nam đệ nhất cao thủ Vương Vạn Võ, thì chẳng ai tin nổi.
Gương mặt kia phải chăng cũng từng được hóa phép dưới thuật dịch dung của Linh Lung Ngọc Thủ? Lão Trương vốn là ai? Có mấy người có khả năng đả bại Vương Vạn Võ như thế?
Mã Như Long nhìn y một lúc thật lâu, đột nhiên thốt ra tên một người :
- Đại Uyển.
Lão Trương thật thà trên mặt chẳng chút tơ hào khác lạ :
- Chén lớn? Ông chủ cần chén lớn à? Chén để hết trong bếp, ông chủ muốn tôi đi lấy đem lên chăng?
- Ta muốn nói đến một người tên Đại Uyển.
- Hả?
- Ngươi có gặp Đại Uyển chưa?
- Đại Uyển mà tôi từng thấy là chén, chứ không phải là người.
Mã Như Long thở ra, từ từ đứng dậy, bỗng giơ hai ngón tay đâm thẳng vào đôi mắt của lão Trương.
Lão Trương thật thà nhắm mắt lại. Đó là phản ứng duy nhất, trừ đôi mắt ra toàn thân y không có động tác nào khác. Mã Như Long dĩ nhiên không thật tình hạ thủ, cho nên y bỗng cảm thấy mình thật ngu. Lão Trương thật thà dù có thành thật đi nữa, cũng biết y không cố tình hạ độc thủ, do đó dùng cách này đương nhiên không thử được võ công của lão. Hỏi không ra, thử không xong, phải làm sao đây?
Mã Như Long đang phân vân không biết tính sao, thì lại có khách đến tiệm.
Cộc... cộc... cộc, tiếng gậy gỗ điểm xuống mặt đất vang lên, từ xa đã nghe được.
Khách đến là hai kẻ què chống nạng, nhìn chỉ phần thân trên thì cả hai giống hệt nhau, cùng một kiểu áo, cùng một dung mạo, thần thái, y như đúc từ một khuôn ra. Cả hai người đều bị dị tật, một chân cong queo teo rút không phát triển đeo lủng lẳng một bên, giống như có ai cắt bỏ một phần chân của họ, rồi lấy chân em bé gắn vào, trông thật quái đản.
Thế nhưng nét mặt của cả hai người đầy tự tin. Điểm bất đồng duy nhất của hai người là một kẻ khuyết chân trái, một kẻ khuyết chân phải. Mã Như Long lập tức nghĩ đến một câu chuyện lưu truyền đã lâu trong võ lâm, nói về hai nhân vật đã gần như trở thành huyền thoại.
Ở biển Tinh Túc vùng cực Bắc, có một cặp anh em song sinh bị tàn phế bẩm sinh, một vị tên Thiên Tàn, một vị tên Địa Khuyết. Tính tình của họ cực đoan kỳ lạ, võ công cũng quái dị không kém, những người được họ thu nhận làm đệ tử cũng là các cặp sinh đôi mang khuyết tật bẩm sinh giống như họ.
Trong giang hồ đa số ai cũng biết họ, nhưng rất hiếm ai đã gặp. Môn đồ Tinh Túc Hải vốn rất ít nhúng tay vào chuyện giang hồ, gần như chưa từng có người nào đến Giang Nam.
Tương truyền môn hạ Tinh Túc Hải thường ăn mặc rất hoa lệ quái dị, thậm chí có kẻ mặc áo đính đầy trân châu, tựa như một cách dùng báu vật che lấp mặc cảm tự ti.
Điểm khác biệt với lời lưu truyền ở đây là hai người khách này ăn mặc giản dị, chẳng khác người bình thường bao nhiêu.
Môn đồ Tinh Túc Hải đều phải luyện thành tài mới được nhập giang hồ, thông thường phải chờ đến lúc các bậc sư trưởng nhận xét họ đủ khả năng không bị bại.
Người tàn phế luyện võ vốn khó hơn người thường, nên những môn đệ Tinh Túc Hải đến khi được nhập giang hồ thì tuổi tác đã không nhỏ.
Tuy thế, hai người khách này lại là hai người trẻ tuổi, tối đa là cỡ hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi. Lẽ nào mới chừng ấy tuổi mà họ đã luyện thành độc môn tuyệt kỹ của Tinh Tú Hải?
Đã cầm chắc không bị đánh bại?
Những điều này tuy chỉ là truyền thuyết, nhưng đã thâm nhập nhân tâm như một huyền thoại thâm căn cố đế. Tiếng nạng gỗ lộc cộc đã ngưng, khách đã vào tiệm tạp hóa. Mã Như Long quay ra đối diện với họ, trong bụng đã đoán chắc họ là môn hạ Tinh Tú Hải, song ngoài mặt vẫn hỏi :
- Hai vị đến mua gì?
Người khuyết chân trái mở miệng trước :
- Chúng tôi không mua gì cả.
Người khuyết chân phải tiếp lời :
- Chúng tôi chỉ muốn đến xem các hạ là người như thế nào, mà có thể cầm chân Vương Vạn Võ, dùng cách gì giữ lại?
Hai người nói chuyện rất đứng đắn, không tỏ vẻ phách lối, giả vờ gì cả.
Người khuyết chân trái giới thiệu :
- Tôi tên Tôn Tảo, còn đây là người anh em song sinh, tên Tôn Trì.
Người khuyết chân phải tiếp câu :
- Tại vì tôi ra đời chậm hơn đại ca một chút, nên gọi là Trì.
Tên của họ cũng rất bình thường, không giống như lời đồn rằng môn đệ Tinh Tú Hải thích làm ra vẻ thần bí, bày nhiều trò huyễn hoặc.
Tôn Tảo nói :
- Chúng tôi là anh em song sinh, lại bị dị dạng bẩm sinh, những kẻ giống như chúng tôi thường thích giả danh làm môn hạ Tinh Túc Hải.
Tôn Trì tiếp lời :
- Cho nên các hạ chắc cũng cho rằng chúng tôi là môn hạ Tinh Túc Hải.
Tôn Tảo nói :
- Nhưng các hạ lầm rồi, chúng tôi không phải có liên hệ gì đến Tinh Túc Hải.
Tôn Trì tiếp :
- Mười năm trước chúng tôi đã từng đến Tinh Túc Hải một lần, cũng muốn tìm vị dị nhân trong truyền thuyết, muốn xin truyền thụ một vài tuyệt nghệ để khả dĩ vô địch thiên hạ.
- Nhưng chúng tôi đã thất vọng, vì nơi ấy chỉ là một vùng đất hoang vu không người ở, mùa hạ nóng bức, mùa đông rét buốt, bất kỳ ai cũng rất khó sinh tồn nơi ấy.
- Chúng tôi kể chuyện này cho các hạ nghe, chẳng qua chỉ muốn cho các hạ biết, võ công của chúng tôi đều do tự mình khổ luyện. Do đó nếu các hạ cũng muốn giữ chân chúng tôi, không cần phải úy kỵ gì cả.
Mã Như Long làm thinh nghe cặp song sinh kể hết, trong lòng bỗng trổi dậy nhiều cảm xúc. Anh em họ Tôn đều là những người trẻ tuổi. Họ không kiểu cách giả tạo, không khoe khoang, không làm phách, không kiêu kỳ, họ chỉ muốn tự lực tạo danh cho mình, không nhờ ai cả. Tuy cả hai bị tàn tật, nhưng không chút tự ti, cũng không sa ngã buông thả.
Mã Như Long không muốn đối địch với hai người khách trẻ tuổi này. Y nói :
- Ta không muốn giữ hai vị, hai vị muốn đi thì tùy ý.
Cặp song sinh chưa đi, họ nhìn Mã Như Long bằng một ánh mắt kỳ lạ, Tôn Tảo lên tiếng :
- Chúng tôi nhìn ra được các hạ không muốn xem chúng tôi như kẻ thù, nếu các hạ là kẻ khác, không chừng chúng ta đã kết thành bạn.
Tôn Trì tiếp lời :
- Các hạ thật chẳng phải một tiểu nhân nham hiểm, nhưng rất tiếc các hạ là Mã Như Long.
Cặp song sinh cùng thở dài, đoạn quay mình chống nạng gỗ “cạch” xuống đất, chuẩn bị đi ra. Họ có vẻ như cũng không muốn đối địch với Mã Như Long, thế nhưng hai người không bước ra được.
Thân hình họ vừa di động, nạng gỗ vừa điểm xuống đất, lão Trương thật thà đột nhiên vung tay lên. Mã Như Long chỉ nghe tiếng gió rít rất nhỏ, hai cây nạng gỗ bỗng gẫy ngay khúc giữa, có hai vật rơi xuống, thì ra là hai quả đậu phộng.
Lão Trương thật thà thích uống rượu. Đậu phộng là một trong những thức nhắm rượu phổ thông nhất. Trên bàn lão Trương lúc nào cũng có một mớ đậu phộng, nhưng từ trước giờ không ai ngờ y có thể dùng đậu đánh gẫy cây gỗ.
Anh em Tôn Tảo cũng không ngờ đến, họ chưa ngã xuống, mà đứng rất vững trên một chân, tuy nhiên đã biến sắc mặt.
Mã Như Long cũng biến sắc :
- Ngươi tính làm gì?
Lão Trương thật thà vẫn không biểu lộ chút tình cảm :
- Ông chủ không muốn giữ họ, nhưng tôi muốn.
Mã Như Long không nói thêm gì nữa, bởi ngay lúc ấy y bỗng cảm thấy đầu ngón tay, ngón chân, mép miệng, khóe mắt, tất cả những nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể đều thay đổi một cách kỳ lạ, bỗng trở nên tê cứng.
Cũng ngay lúc đó, Tôn Tảo huynh đệ đột nhiên tung mình phóng ra cửa, tuy họ tàn phế nhưng tư thế tung mình trông rất ngoạn mục, khinh công của họ xem ra cũng ít kẻ bì kịp trong giang hồ.
Nhưng khi cặp song sinh rơi xuống thì vẫn còn nằm trong tiệm tạp hóa, họ không đứng lên được vì trên thân mình có ít nhất bốn nơi huyệt đạo bị điểm trúng.
Có tám, chín quả đậu phộng cùng rơi xuống đất chỗ Tôn Tảo huynh đệ té xuống.
Một nội gia cao thủ chân chính thì dùng hoa lá cũng có thể đả thương người, do đó đương nhiên cũng có thể dùng đậu phộng cách không điểm huyệt. Chỉ có điều từ trước đến nay chẳng ai nhận ra lão Trương thật thà là một cao thủ nội gia, chẳng ai từng nghĩ đến điều đó.
Lão Trương thật thà xuất thủ ra sao mà khiến Tôn Tảo huynh đệ ngã xuống? Mã Như Long không nhìn thấy, bởi lúc ấy mắt y đã mờ, cả thân mình trở nên chậm chạp, tay chân tê cứng. Y cũng không thấy lão Trương thật thà bước đến, lục trong mình Tôn Tảo lấy ra một bình thuốc.
Mãi đến khi lão Trương thật thà nhét thuốc vào miệng Mã Như Long, y mới dần dần tỉnh táo. Lão Trương vẫn như thường, nét mặt không chút tình cảm, chỉ điềm nhiên hỏi :
- Bây giờ ông chủ có phải đã biết tại sao tôi muốn giữ chúng lại?
Mã Như Long đã biết. Có những chuyện tuy y không nhìn thấy nhưng đã biết, vì trên đời này vẫn có rất nhiều điều không tận mắt thấy mà ta vẫn biết được. Mã Như Long biết mình đã trúng độc của Tôn Tảo huynh đệ, một loại độc vô hình vô ảnh, không thể nhìn thấy, cũng khó cảm nhận được.
Những lời nói của Tôn Tảo huynh đệ có thể là lời nói thật, vì chỉ có lời thật mới làm người khác tin tưởng mà biến thành sơ ý. Để ngay lúc Mã Như Long không còn ý đối địch nữa, thì họ hạ chất độc vô hình ảnh này, cũng giống như một số người sau khi đã nhận kẻ mình quen là bạn, thì lại bị bạn mình bán đứng.
Mã Như Long không phải hoàn toàn không hiểu việc này, nhưng đến lúc y mở miệng lên tiếng được, câu đầu tiên y nói là :
- Để cho họ đi đi.
Lão Trương thật thà không nhịn được hỏi lại :
- Tại sao?
- Tại vì ta là Mã Như Long, vì họ bất quá chỉ là những người trẻ tuổi muốn thành danh.
Tôn Tảo huynh đệ bỏ đi một nước, không quay đầu lại, cũng không nhìn đến Mã Như Long. Y cũng không nhìn họ, chỉ quay qua hỏi lão Trương :
- Có thật ngươi chưa bao giờ gặp Đại Uyển, cũng không biết cô ấy là ai sao?
Ngươi từ trước đến nay vẫn là người thu tiền của tiệm tạp hóa này sao?
Lão Trương thật thà không trả lời, cúi mình xuống nhặt từng quả đậu, bóc vỏ, cho từng hạt đậu vào miệng. Y nhấm nháp một lúc, mới thở dài lẩm bẩm :
- Việc đáng hỏi thì không hỏi, người đáng hỏi cũng không hỏi, lại đi hỏi mình những chuyện vớ vẩn.
Mã Như Long nói :
- Ta biết ta nên đi hỏi Vương Vạn Võ, lần này bọn họ thật sự có bao nhiêu người sắp đến? Là những ai?
- Tại sao ông chủ không đi hỏi?
- Vì bây giờ việc ta muốn hỏi rất quan trọng.
Lão Trương thật thà thở dài :
- Quan trọng? Có gì là quan trọng? Tôi có gặp qua Đại Uyển thì đã sao? Chưa gặp thì sao? Tại sao ông chủ cứ nhất định muốn biết?
Mã Như Long trả lời rất kiên quyết :
- Bởi vì ta muốn biết cô ấy bây giờ ở đâu? Ta nhất định phải biết.
- Đại Uyển ở đâu, thì có liên hệ gì đến ông chủ?
Mã Như Long nhìn thẳng vào mắt lão Trương :
- Dĩ nhiên có quan hệ! Nếu ngươi đã từng tưởng nhớ đến người khác, thì ngươi sẽ hiểu.
Mặt lão Trương thật thà vẫn không cảm xúc, nhưng đậu phộng trên tay bỗng rơi cả xuống đất! Y lại cúi mình nhặt đậu, tựa như cố ý tránh né ánh mắt nóng bỏng của Mã Như Long.
Đúng lúc ấy, từ phòng trong bỗng vọng ra tiếng Tạ Ngọc Luân nói lớn :
- Ngươi muốn biết chuyện Đại Uyển, tại sao không hỏi ta?
Mã Như Long lập tức đi vào phòng trong. Ngay lúc y quay mình vén màn bước vào trong, đột nhiên một đoàn người rảo bước vào hẻm.
Một đoàn hai mươi tám người thanh niên cường tráng, cử động nhanh nhẹn, động tác rất chính xác. Trên thân hai mươi tám người này đều mặc áo màu đen cùng một kiểu bó sát thân, chân quấn vải cột dây bắt chéo, trong tay cầm những túi vải màu đen có hình dạng và kích thước giống hệt nhau.
Trong túi vải chứa thứ gì? Hai mươi tám dại hán này đến đây làm gì? Nếu như đa số kẻ khác hẳn đã tò mò, nán lại xem họ làm gì. Mã Như Long không lưu lại, y chỉ khựng lại nhìn một chút rồi bước vào phòng. Trừ Đại Uyển ra, người khác, chuyện khác dường như không gây hứng thú cho y.
Tạ Ngọc Luân đã gắng gượng ngồi dậy, ánh mắt biểu lộ một tình cảm phức tạp kỳ lạ, chẳng biết là đau khổ hay phẫn nộ bi thương? Có lẽ tất cả đều có một ít pha lẫn.
Cô đăm đăm nhìn Mã Như Long :
- Ngươi biết Đại Uyển à? Việc này là do hai ngươi âm mưu hại ta phải chăng?
Mã Như Long không phủ nhận. Y không muốn phủ nhận, bây giờ cũng không thể phủ nhận. Đôi tay khẳng khiu của Tạ Ngọc Luân bám chặt góc mền, nhưng vẫn run không ngớt :
- Ngươi vẫn tưởng nhớ Đại Uyển ư?
Giọng Tạ Ngọc Luân bỗng trở lên nghẹn uất :
- Ngày ngày ngươi ở cạnh ta, nhưng mỗi ngày đều nhớ đến nó ư?
Mã Như Long cũng không chối, điều này y càng không muốn chối bỏ.
Đôi tay Tạ Ngọc Luân càng run rẫy hơn :
- Tại sao ngươi phải nhớ nó? Không lý ngươi thích con quỷ xấu xí ấy sao?
Đây cũng chính là điều Mã Như Long thường tự hỏi.
“Tại sao ta lại nhớ cô ấy nhiều như thế? Có phải ta đã thật thích cô ấy? Không phải thích, mà là yêu”.
Chỉ có tình yêu mới da diết, mãnh liệt như thế! Nhưng điều này Mã Như Long càng không dám nghĩ đến, đến chính y cũng không dám tin.
Tạ Ngọc Luân bỗng cười nhạt :
- Ngươi muốn biết cô ả là ai chăng?
- Tôi muốn biết.
- Nếu ngươi biết cô ả là ai, không chừng sẽ thất vọng lắm.
Mã Như Long trả lời rất cương quyết rõ ràng :
- Không bao giờ, quyết không bao giờ, bất kể cô ấy là ai cũng vậy.
Tạ Ngọc Luân dường như đang gào lên :
- Được, ta cho ngươi hay, cô ả chẳng qua chỉ là một a hoàn của ta.
Thái độ của Mã Như Long rất bình tĩnh :
- Cô là đại tiểu thư, cô ấy là a hoàn, cô là mỹ nhân, cô ấy là quỷ xấu xí, bất kể cô là ai, cô ấy là ai, tôi cũng vẫn nhớ cô ấy.
Nói dứt lời, Mã Như Long bỏ đi ra ngoài.
Tạ Ngọc Luân kêu lên :
- Ngươi trở lại đây, ta còn có chuyện muốn nói.
Mã Như Long không trở lại, cũng không quay đầu lại, bất kể cô nói gì, y cũng không muốn nghe. Tạ Ngọc Luân bỗng ngã lăn ra, chun xuống dưới gối. Cô quả là một vị đại tiểu thư, so với công chúa có lẽ còn kiêu kỳ hơn, chưa ai từng thấy cô rơi lệ cả.
Không lẽ bây giờ cô đang rơi lệ? “Trương Vinh Phát” chỉ bất quá là một chủ tiệm tạp hóa, “Mã Như Long” bất quá chỉ là một ác tặc dám làm bất cứ chuyện gì, dù là ai cũng không đáng cho cô phải rơi lệ kia mà?
Thiết Chấn Thiên và Vương Vạn Võ nãy giờ lạnh lùng nhìn hai người, lúc này Thiết Chấn Thiên bỗng thở dài :
- Ta là một kẻ háo sắc, trong đời ta đã gặp không ít nữ nhân.
Vương Vạn Võ đáp :
- Ta cũng thế.
- Nhưng trước sau ta vẫn không hiểu được nữ nhân, cả đời cũng không cách chi hiểu nổi.
- Ta cũng vậy.
Mã Như Long không nghe thấy những lời họ nói. Y bước ra ngoài, liền giật mình vì những biến đổi của quan cảnh bên ngoài, y không ngờ con hẻm này lại có những biến hóa ghê gớm như thế.
Lão Trương thật thà không thay đổi, dường như đã say, trên bàn còn bình trống, rượu đã vào bụng lão. Phục mình trên bàn, chẳng biết lão Trương tỉnh hay ngủ? Đang sầu hay đang say? Thường thấy lão Trương như vậy, chẳng phải lần đầu, biến đổi bên ngoài chẳng phải trong tiệm mà là trong con hẻm nghèo khổ tầm thường.
Ngoài cửa vốn đã không thấy người lai vãng, chẳng biết những cư dân đã đi đâu, bây giờ đến những căn nhà lụp sụp của họ cũng biến mất. Chỉ trong chốc lát, tất cả nhà cửa đã bị phá sạch dẹp đi, bị hai mươi tám đại hán mặc áo đen dọn sạch. Trong túi vải của họ chứa những dụng cụ phá sập nhà cửa rất hữu hiệu.
Ngói trên mái nhà bị hất xuống, phản gỗ bị chẻ ra, đinh bị móc lên, mọi thứ được chuyền đi rất nhanh chóng. Những đồ đạc lỉnh kỉnh trong nhà như áo quần, chén bát, đồ chơi con trẻ đều bị khiêng đi hết.
Con hẻm này tuy nghèo khổ tầm thường, nhưng đối với một số cư dân lại là tổ ấm tránh mưa gió lạnh giá, vì nơi đây là nhà của họ. Thế nhưng bây giờ nhà đã biến mất, phòng ốc cũng không thấy nữa. Con hẻm này đã không còn là con hẻm, bởi trừ tiệm tạp hóa ra, tất cả mọi nhà đã bị giật sập dọn đi cả. Con hẻm bỗng biến thành một bãi đất bùn trống trải, xấu xí.
Đất trống, như một vùng đất hoang vắng không có gì cả, một tử địa!
Tài sản của ngocnd321

  #14  
Old 01-06-2008, 06:18 PM
ngocnd321's Avatar
ngocnd321 ngocnd321 is offline

Hàn Lâm Học Sỹ
 
Tham gia: May 2008
Đến từ: Nam Định city
Bài gởi: 445
Thời gian online: 6 giờ 17 phút 4 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
Hồi 27 Hắc thạch



Trời vẫn trong xanh, có mây trắng nắng tươi, xa xa vẫn vọng lại tiếng lao xao của chốn thị tứ, nhưng tất cả những thứ này không thuộc về thế giới của Mã Như Long, như thể cách xa rất xa. Trong mắt Mã Như Long lúc này, chỉ thấy một khoảng tử địa. Y kinh hãi nhìn quanh, không suy ra được điều gì.
Rất may Mã Như Long vừa quay đầu lại thì lão Trương thật thà cũng vừa thức tỉnh, chẳng biết tỉnh giấc ngủ, tỉnh giấc sầu, hay tỉnh giấc say? Có lúc tỉnh táo không bằng ngủ vùi hay say khướt, bởi vừa mở mắt ra lão Trương cũng tỏ ra kinh ngạc.
Mã Như Long lập tức hỏi y :
- Ngươi có thấy gì không?
- Ta chẳng thấy gì cả.
“Không thấy gì cả”, chắc chắn so với “thấy được bất cứ thứ gì” đều đáng sợ hơn, con người luôn luôn hãi sợ những thứ không hiểu, không cảm nhận được.
Mã Như Long lại nói :
- Cho dù bọn họ muốn dìm chết chúng ta tại đây, cũng đâu cần dọn nhà cửa chung quanh sạch cả, họ có thể dùng những căn nhà chung quanh đây để ẩn thân.
Mã Như Long không nghĩ ra tại sao bao nhiêu căn nhà bị phá sạch, y hy vọng lão Trương thật thà có thể giải đáp. Lão Trương chưa kịp mở miệng trả lời, lại có hai mươi tám đại hán nhẹ bước lướt nhanh vào hẻm.
Mã Như Long nhận ra họ chẳng phải hai mươi tám người lúc nãy, nhưng cũng cùng một cỡ trai tráng, mặc cùng loại áo bó sát thân. Tuy nhiên trong tay họ không phải cầm túi vải, mà là giỏ tre, trong giỏ chứa đầy những viên đá tròn đen tuyền, trơn bóng, đen láy như những viên hắc châu.
Mã Như Long chưa bao giờ thấy qua loại đá này, cũng không nhận ra những đại hán kia là thuộc hạ của ai. Loại hắc thạch này không phải dễ có được, muốn tìm một vài viên đã không dễ. Cũng như huấn luyện được một đội ngũ thuộc hạ như nhóm đại hán kia cũng không phải chuyện tầm thường. Điều kỳ quái là họ đều đặt những viên hắc thạch kia xuống đất xếp kế nhau.
Mọi cử động của các đại hán rất chính xác, nhanh nhẹn, đều tay, chẳng mấy chốc khoảng đất trống bùn lầy đã được lấp bằng đá đen. Hai mươi tám chiếc giỏ tre đã trống không, nhóm đại hán nhanh chóng phóng bước lướt ra. Lập tức lại có hai mươi tám thanh niên trang phục giống hệt như nhóm trước, cũng mang cùng một loại hắc thạch lướt vào. Mã Như Long định hỏi lão Trương xem y có biết chủ nhân của họ là ai?
Đang làm trò gì?
Mã Như Long chưa hỏi thì bỗng phát hiện ra mặt lão Trương thật thà đã thay đổi khác thường, đôi mắt vô hồn giờ đã biểu lộ sự khiếp sợ cùng cực. Lão Trương bỗng xông ra kéo cửa tiệm đóng sầm lại, sau đó kéo Mã Như Long chạy ngược vào phòng trong.
Bên trong phòng rất mù mờ, ba người trong phòng xem ra càng tiều tụy, mệt mỏi hơn lúc nãy. Lão Trương lấy trong áo ra một bình nhỏ bằng gỗ đen đưa cho Thiết Chấn Thiên, giọng nói rất cấp bách :
- Cái này cho ngươi dùng, hãy nhai nuốt lấy một nửa, còn một nửa giữ lại.
Thiết Chấn Thiên vội hỏi :
- Đây là thứ gì?
- Đây là Bích Ngọc Châu. Trong vòng nửa tiếng, thương thế của ngươi sẽ bớt được phân nửa, chờ đến hoàng hôn ngươi dùng nửa phần còn lại, thì có thể hồi phục tám phần mười khí lực.
Lão Trương bỗng thở dài nói thêm :
- Chỉ hy vọng ngươi có thể sống đến lúc ấy.
Đôi mắt Thiết Chấn Thiên sáng rực lên. Y cầm trong tay linh dược duy nhất trong thiên hạ có thể cứu được mình, cũng là thứ thuốc quý nhất nhì trên đời. Nhưng y không vội nuốt ngay, bởi y muốn hỏi cho rõ một chuyện :
- Các hạ là ai? Tại sao lại có Bích Ngọc Châu?
- Điều đó không liên hệ đến ngươi.
Thiết Chấn Thiên đáp gằn từng chữ :
- Rất có liên can chứ. Trong đời Thiết mỗ chưa từng chịu ơn ai mà không biết rõ ngọn ngành. Nếu Thiết mỗ không biết các hạ là ai, làm sao có thể nhận linh dược?
Y là một nam tử hán ân oán phân minh, thà chết chứ không đổi tính.
Mã Như Long đột nhiên xen vào :
- Thiết huynh cứ lấy thuốc của lão Trương, cứ chịu ơn y mà không cần báo đáp.
- Tại sao?
- Vì y là bạn của đệ, Thiết huynh cũng vậy. Giữa bằng hữu với nhau chuyện giúp đỡ không cần nói đến hai chữ “báo đáp”.
Thiết Chấn Thiên không nói thêm chữ nào, mở bình lấy nửa phần thuốc nhai nuốt.
Vương Vạn Võ bỗng nhiên thở dài nói :
- Thiết Chấn Thiên, bây giờ ngươi có giết ta, ta chết cũng không tiếc.
Đó là vì bây giờ họ Vương đã biết người đánh bại y lúc nãy chẳng phải hạng vô danh tiểu tốt. Chỉ có môn hạ của Bích Ngọc sơn trang mới có Bích Ngọc Châu. Y bại dưới tay môn hạ Bích Ngọc sơn trang cũng chẳng phải chuyện đáng xấu hổ, đã bại thì chết cũng không oán than.
Những điều này tuy Vương Vạn Võ không nói ra, song Thiết Chấn Thiên đã thấu hiểu.
Bây giờ mọi người đều tin rằng lão Trương là môn hạ của Bích Ngọc sơn trang.
Mấy trăm năm nay, môn hạ Bích Ngọc sơn trang chẳng hề có nam đệ tử, lão Trương thật thà chắc chắn cũng là một nữ nhân cải nam trang.
Mã Như Long chăm chú nhìn lão Trương, nói từng chữ một :
- Bây giờ phải chăng đã đến lúc cô chịu thừa nhận?
- Thừa nhận gì?
- Thừa nhận mình là Đại Uyển?
Lão Trương cuối cùng thở dài nhè nhẹ, nói :
- Đúng vậy, tôi chính là Đại Uyển.
Lão Trương thật thà quả nhiên là Đại Uyển, một Đại Uyển bằng xương bằng thịt, dám nói dám làm, một Đại Uyển mà Mã Như Long vẫn ngày đêm nhớ nhung. Chẳng hiểu cô có nhớ Mã Như Long chăng?
Nếu cả hai cùng nhớ nhau, tại sao Đại Uyển không cho Mã Như Long biết cô chính là người y đang tưởng nhớ?
Mã Như Long không hiểu được. Tâm tư nữ nhân, nam nhân chẳng thể hiểu nổi.
Đại Uyển đưa tay ra, đầu ngón tay khẽ chạm vào tay Mã Như Long thì vội thu về.
Không ai tự kiềm chế tình cảm của mình bằng Đại Uyển.
Cô lạnh lùng nói :
- Khí lực của Thiết Chấn Thiên sắp hồi phục, Vương Vạn Võ không đáng chết, công tử cũng không cần chết. Chỉ cần có một cơ hội thì các người đều vượt ra được.
Mã Như Long cũng gắng hết sức khống chế chính mình, song cũng không nhịn được vụt hỏi :
- Còn cô?
- Tôi...
Tạ Ngọc Luân bất chợt kêu lớn :
- Tại sao các người không hỏi ta? Còn ta phải làm sao?
Đại Uyển rốt cuộc quay sang nhìn Tạ Ngọc Luân, trong mắt Tạ tiểu thư chứa đầy niềm phẫn nộ, oán hận, xen lẫn khiếp sợ.
Tạ Ngọc Luân giận dữ nói :
- Tại sao ngươi hại ta biến dạng như thế này?
Đại Uyển đáp :
- Tôi thật đối xử không phải với tiểu thư, nhưng tiểu thư phải nhất định tin tôi, tôi quyết không cố ý hại tiểu thư.
- Tại sao ngươi phải làm như vậy?
- Tại vì tôi không thể để cho tiểu thư về làm vợ Khưu Phụng Thành.
Đại Uyển tiếp tục nói :
- Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tôi quyết không thể để tiểu thư lấy phải một kẻ âm trầm độc ác như thế.
Mã Như Long thất thanh hỏi :
- Cô ấy là con gái Bích Ngọc phu nhân sao?
- Đúng vậy. Tạ phu nhân triệu Tứ công tử đến Hàn Mai cốc để kén chọn chồng tốt cho tiểu thư.
- Hôm đó cô cũng có mặt?
Đại Uyển gật đầu :
- Hôm đó chẳng những tôi có mặt, mà còn tận mắt nhìn thấy mọi diễn tiến. Bất luận ai chứng kiến mọi việc xảy ra hôm ấy, hẳn đều cho là Mã Như Long chính là hung thủ.
Đại Uyển nói tiếp :
- Nhưng tôi nhận thấy bên trong tất phải có cơ mưu khác, vì có quá nhiều sự trùng hợp. Huyệt mộ dưới đất, miếng ngọc của Tiểu Uyển, mũi thương của Kim Chấn Lâm đâm trúng ngay miếng ngọc, sự xuất hiện đúng lúc của Tuyệt đại sư và Bành Thiên Bá... tất cả đều là những trùng hợp quá khéo. Quá nhiều việc tấu xảo, thường là đã có người đặc biệt an bày.
- Tạ phu nhân bảo tôi đến Hàn Mai cốc là để giúp phu nhân chọn rể, việc này quan hệ đến việc chung thân đại sự, hạnh phúc cả đời của tiểu thư. Tôi không thể quyết định hời hợt được.
Đại Uyển chăm chú nhìn Mã Như Long :
- Do đó, tôi cố để cho công tử trốn thoát, để thử công tử là người thế nào?
Thử thách đầu tiên của Đại Uyển là cố tình vùi mình trong tuyết đưa một tay ra.
- Nếu lúc ấy công tử không dừng lại cứu tôi, thì công tử hẳn đã chết dưới tay tôi.
Một hung thủ chạy trốn, chắc chắn không mạo hiểm dừng lại để cứu một cô gái lạ mặt.
Sau đó Đại Uyển vẫn tiếp tục thử thách và quan sát Mã Như Long.
- Sau nhiều lần thử thách, tôi mới tin công tử quyết chẳng phải kẻ âm hiểm độc ác, lúc ấy tôi bắt đầu nghi ngờ Khưu Phụng Thành. Chỉ tiếc là kế hoạch này quá kín đáo khéo léo, tôi không bắt được chút sơ hở nào của họ Khưu. Tuy biết công tử bị hàm oan, cũng chẳng có cách nào giải tội.
Đại Uyển khẽ thở dài :
- Bởi vì tôi hoàn toàn không có chứng cớ, nếu muốn Tạ phu nhân tin rằng công tử vô can, nhất định phải có bằng chứng.
Mã Như Long gượng cười :
- Cho dù Bích Ngọc phu nhân chịu tin ta, thì nhóm Tuyệt đại sư cũng không bỏ qua cho ta.
Một kẻ đã bị các bậc trọng vọng trên giang hồ nhận diện là hung thủ, làm sao có thể trở thành rể đông sàng của Bích Ngọc sơn trang.
Đại Uyển nói :
- Về sau tôi mới biết, ngay lúc tôi còn đi chung với công tử, thì Tạ phu nhân đã quyết định chọn Khưu Phụng Thành làm rể, thậm chí đã chọn ngày hôn lễ.
Vương Vạn Võ bất chợt xen vào :
- Việc này hình như tôi có nghe qua.
- Tạ phu nhân đã quyết định làm việc gì thì rất hiếm khi đổi ý. Trừ phi tôi tìm được bằng chứng chỉ rõ âm mưu của họ Khưu.
Đại Uyển không tìm được. Khưu Phụng Thành xếp đặt mọi việc không chỗ sơ hở.
Điểm khéo nhất là rõ ràng họ Khưu đã kể cho Mã Như Long nghe mọi việc, nhưng nếu Mã Như Long nói ra thì chẳng có ai tin. Chẳng những không tin, mà không chừng còn cho rằng y cố tình gia hại Khưu Phụng Thành, đâm ra lại càng tin rằng y chính là hung thủ. Khưu Phụng Thành đặt mình vào chỗ chết, sau đó thoát thân một cách khéo léo, cũng bởi hắn hiểu rõ tâm lý con người.
Đại Uyển lại than dài :
- Kế hoạch của họ Khưu quá chu mật, đến tôi cũng không thể không bội phục hắn, nhưng tôi không cam tâm đứng nhìn hắn cưới đại tiểu thư.
Tạ Ngọc Luân cũng bất giác thở dài :
- Lúc đó ta đã xuất trang, chẳng phải đi tìm Khưu Phụng Thành, mà là đi tìm ngươi.
Đại Uyển dịu giọng :
- Tôi biết, bất kể miệng tiểu thư nói gì, trong bụng tiểu thư vẫn coi tôi như tỉ muội.
Tạ Ngọc Luân gượng cười :
- Nhưng ta thật không ngờ ngươi lại xuất thủ khống chế ta.
- Tôi chỉ có cách đó.
Bởi Đại Uyển cần thời gian tìm chứng cớ, cô phải làm lỡ hôn kỳ mà Tạ phu nhân đã quyết định. Nếu tân nương đột nhiên thất tung, hôn lễ đương nhiên chẳng thể cử hành.
- Tôi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cách tốt nhất là đem cả tiểu thư và Mã công tử giấu kín, để kẻ khác không tìm ra, cũng để tiểu thư dần dần thấu hiểu Mã công tử là người ra sao.
Dừng một chút, Đại Uyển giải thích :
- Tôi cố ý để cho y biết tiểu thư là một cô gái xinh đẹp, chính là một kế thử thách y, trong lúc tắt đèn, y có cầm lòng được chăng.
Tạ Ngọc Luân tiếp lời :
- Do đó ngươi cũng đến ở chung với chúng ta, bởi vì ngươi vẫn chưa an tâm.
Đại Uyển thừa nhận :
- Nếu y dám động đến tiểu thư, thì tôi cũng không để y sống đến bây giờ.
Tạ Ngọc Luân lại khẽ thở dài, giọng nói dịu xuống :
- Ngươi không nhìn lầm y đâu, y đích thực không phải kẻ xấu!
Mã Như Long vẫn im lặng lắng nghe, những mấu chốt trong câu chuyện, đến lúc này y mới biết rõ.
Thiết Chấn Thiên bỗng thở dài thườn thượt :
- Hắn vốn là người tốt, việc này vốn cũng là điều tốt, chỉ tiếc hắn đã chọn phải bạn xấu.
Mã Như Long đáp :
- Bạn là bạn, không phân biệt xấu tốt, bởi vì bạn chỉ có một hạng, nếu Thiết huynh đối xử không phải với đệ, bán rẻ đệ, thì huynh vốn đã không phải bằng hữu của đệ, không xứng dùng hai chữ ấy.
Thái độ của Mã Như Long rất trang trọng :
- Đệ không tin thần phật, chỉ tin bằng hữu.
Thiết Chấn Thiên nói :
- Ta hiểu ý lão đệ, nhưng nếu lão đệ chẳng kết phải một bằng hữu như ta, thì đã không bị lộ hình, bất kể thế nào thì ta cũng đã liên lụy đến lão đệ.
Mã Như Long hỏi :
- Thiết huynh phải chăng hối hận đã quen đệ, hay là muốn đệ phải hối hận quen huynh?
- Ta không hối hận, ta biết lão đệ cũng vậy.
Trong tình bạn vốn không có hai chữ hối hận.
Vương Vạn Võ đột nhiên thở dài :
- Nhìn thấy các vị như vầy, ta mới biết cả đời ta chưa thực sự có một người bạn.
Bí mật của Mã Như Long quả thật vì Thiết Chấn Thiên mà bị bại lộ, còn Đại Uyển thì sao? Nếu chẳng phải vì Mã Như Long, thì có ai biết lão Trương thật thà là cô? Có ai biết cô là môn hạ Bích Ngọc sơn trang? Nếu chẳng phải tại Mã Như Long, thì kế hoạch của cô tại sao phải bỏ dở nửa chừng? Nhưng cô không trách móc, cũng không hối hận. Nếu không có Mã Như Long, thì cô đã không phải làm tất cả những việc này.
Mã Như Long lại hỏi Đại Uyển :
- Lúc bọn tại hạ bị vây hãm, màn sương xanh kia hẳn là do cô tung ra?
Đại Uyển giải thích :
- Đấy chẳng phải là sương, mà là “Thúy Hàn Yên” của Bích Ngọc sơn trang, dày đặc hơn cả sương, nhưng cũng tỏa mau hơn sương, Hàn yên vừa tản ra thì chẳng thể thấy thứ gì cả.
- Cô thả Thúy Hàn Yên, cho nên bọn họ mới biết có người của Bích Ngọc sơn trang tại đây.
- Cũng vì họ biết có có người của Bích Ngọc sơn trang tại đây, cho nên chẳng dám vọng động.
Đại Uyển lại nói thêm :
- Họ án binh bất động, thì chỉ cần chờ thêm một chút là chúng ta có thể có cơ hội, rất tiếc bây giờ tình thế đã thay đổi, chúng đã hết cơ hội an toàn thoát thân.
Mã Như Long hỏi :
- Vì sao?
Đại Uyển hỏi lại :
- Lúc nãy công tử thấy gì?
- Có sáu, bảy chục người mặc đồ đen.
- Còn có gì nữa?
- Còn thấy một đống đá đen tuyền.

Xem tiếp hồi hai mươi tám
Bích Huyết Tẩy Ngân Thương


Nguyên tác : Cổ Long

Hồi 27

Hắc thạch


Trời vẫn trong xanh, có mây trắng nắng tươi, xa xa vẫn vọng lại tiếng lao xao của chốn thị tứ, nhưng tất cả những thứ này không thuộc về thế giới của Mã Như Long, như thể cách xa rất xa. Trong mắt Mã Như Long lúc này, chỉ thấy một khoảng tử địa. Y kinh hãi nhìn quanh, không suy ra được điều gì.
Rất may Mã Như Long vừa quay đầu lại thì lão Trương thật thà cũng vừa thức tỉnh, chẳng biết tỉnh giấc ngủ, tỉnh giấc sầu, hay tỉnh giấc say? Có lúc tỉnh táo không bằng ngủ vùi hay say khướt, bởi vừa mở mắt ra lão Trương cũng tỏ ra kinh ngạc.
Mã Như Long lập tức hỏi y :
- Ngươi có thấy gì không?
- Ta chẳng thấy gì cả.
“Không thấy gì cả”, chắc chắn so với “thấy được bất cứ thứ gì” đều đáng sợ hơn, con người luôn luôn hãi sợ những thứ không hiểu, không cảm nhận được.
Mã Như Long lại nói :
- Cho dù bọn họ muốn dìm chết chúng ta tại đây, cũng đâu cần dọn nhà cửa chung quanh sạch cả, họ có thể dùng những căn nhà chung quanh đây để ẩn thân.
Mã Như Long không nghĩ ra tại sao bao nhiêu căn nhà bị phá sạch, y hy vọng lão Trương thật thà có thể giải đáp. Lão Trương chưa kịp mở miệng trả lời, lại có hai mươi tám đại hán nhẹ bước lướt nhanh vào hẻm.
Mã Như Long nhận ra họ chẳng phải hai mươi tám người lúc nãy, nhưng cũng cùng một cỡ trai tráng, mặc cùng loại áo bó sát thân. Tuy nhiên trong tay họ không phải cầm túi vải, mà là giỏ tre, trong giỏ chứa đầy những viên đá tròn đen tuyền, trơn bóng, đen láy như những viên hắc châu.
Mã Như Long chưa bao giờ thấy qua loại đá này, cũng không nhận ra những đại hán kia là thuộc hạ của ai. Loại hắc thạch này không phải dễ có được, muốn tìm một vài viên đã không dễ. Cũng như huấn luyện được một đội ngũ thuộc hạ như nhóm đại hán kia cũng không phải chuyện tầm thường. Điều kỳ quái là họ đều đặt những viên hắc thạch kia xuống đất xếp kế nhau.
Mọi cử động của các đại hán rất chính xác, nhanh nhẹn, đều tay, chẳng mấy chốc khoảng đất trống bùn lầy đã được lấp bằng đá đen. Hai mươi tám chiếc giỏ tre đã trống không, nhóm đại hán nhanh chóng phóng bước lướt ra. Lập tức lại có hai mươi tám thanh niên trang phục giống hệt như nhóm trước, cũng mang cùng một loại hắc thạch lướt vào. Mã Như Long định hỏi lão Trương xem y có biết chủ nhân của họ là ai?
Đang làm trò gì?
Mã Như Long chưa hỏi thì bỗng phát hiện ra mặt lão Trương thật thà đã thay đổi khác thường, đôi mắt vô hồn giờ đã biểu lộ sự khiếp sợ cùng cực. Lão Trương bỗng xông ra kéo cửa tiệm đóng sầm lại, sau đó kéo Mã Như Long chạy ngược vào phòng trong.
Bên trong phòng rất mù mờ, ba người trong phòng xem ra càng tiều tụy, mệt mỏi hơn lúc nãy. Lão Trương lấy trong áo ra một bình nhỏ bằng gỗ đen đưa cho Thiết Chấn Thiên, giọng nói rất cấp bách :
- Cái này cho ngươi dùng, hãy nhai nuốt lấy một nửa, còn một nửa giữ lại.
Thiết Chấn Thiên vội hỏi :
- Đây là thứ gì?
- Đây là Bích Ngọc Châu. Trong vòng nửa tiếng, thương thế của ngươi sẽ bớt được phân nửa, chờ đến hoàng hôn ngươi dùng nửa phần còn lại, thì có thể hồi phục tám phần mười khí lực.
Lão Trương bỗng thở dài nói thêm :
- Chỉ hy vọng ngươi có thể sống đến lúc ấy.
Đôi mắt Thiết Chấn Thiên sáng rực lên. Y cầm trong tay linh dược duy nhất trong thiên hạ có thể cứu được mình, cũng là thứ thuốc quý nhất nhì trên đời. Nhưng y không vội nuốt ngay, bởi y muốn hỏi cho rõ một chuyện :
- Các hạ là ai? Tại sao lại có Bích Ngọc Châu?
- Điều đó không liên hệ đến ngươi.
Thiết Chấn Thiên đáp gằn từng chữ :
- Rất có liên can chứ. Trong đời Thiết mỗ chưa từng chịu ơn ai mà không biết rõ ngọn ngành. Nếu Thiết mỗ không biết các hạ là ai, làm sao có thể nhận linh dược?
Y là một nam tử hán ân oán phân minh, thà chết chứ không đổi tính.
Mã Như Long đột nhiên xen vào :
- Thiết huynh cứ lấy thuốc của lão Trương, cứ chịu ơn y mà không cần báo đáp.
- Tại sao?
- Vì y là bạn của đệ, Thiết huynh cũng vậy. Giữa bằng hữu với nhau chuyện giúp đỡ không cần nói đến hai chữ “báo đáp”.
Thiết Chấn Thiên không nói thêm chữ nào, mở bình lấy nửa phần thuốc nhai nuốt.
Vương Vạn Võ bỗng nhiên thở dài nói :
- Thiết Chấn Thiên, bây giờ ngươi có giết ta, ta chết cũng không tiếc.
Đó là vì bây giờ họ Vương đã biết người đánh bại y lúc nãy chẳng phải hạng vô danh tiểu tốt. Chỉ có môn hạ của Bích Ngọc sơn trang mới có Bích Ngọc Châu. Y bại dưới tay môn hạ Bích Ngọc sơn trang cũng chẳng phải chuyện đáng xấu hổ, đã bại thì chết cũng không oán than.
Những điều này tuy Vương Vạn Võ không nói ra, song Thiết Chấn Thiên đã thấu hiểu.
Bây giờ mọi người đều tin rằng lão Trương là môn hạ của Bích Ngọc sơn trang.
Mấy trăm năm nay, môn hạ Bích Ngọc sơn trang chẳng hề có nam đệ tử, lão Trương thật thà chắc chắn cũng là một nữ nhân cải nam trang.
Mã Như Long chăm chú nhìn lão Trương, nói từng chữ một :
- Bây giờ phải chăng đã đến lúc cô chịu thừa nhận?
- Thừa nhận gì?
- Thừa nhận mình là Đại Uyển?
Lão Trương cuối cùng thở dài nhè nhẹ, nói :
- Đúng vậy, tôi chính là Đại Uyển.
Lão Trương thật thà quả nhiên là Đại Uyển, một Đại Uyển bằng xương bằng thịt, dám nói dám làm, một Đại Uyển mà Mã Như Long vẫn ngày đêm nhớ nhung. Chẳng hiểu cô có nhớ Mã Như Long chăng?
Nếu cả hai cùng nhớ nhau, tại sao Đại Uyển không cho Mã Như Long biết cô chính là người y đang tưởng nhớ?
Mã Như Long không hiểu được. Tâm tư nữ nhân, nam nhân chẳng thể hiểu nổi.
Đại Uyển đưa tay ra, đầu ngón tay khẽ chạm vào tay Mã Như Long thì vội thu về.
Không ai tự kiềm chế tình cảm của mình bằng Đại Uyển.
Cô lạnh lùng nói :
- Khí lực của Thiết Chấn Thiên sắp hồi phục, Vương Vạn Võ không đáng chết, công tử cũng không cần chết. Chỉ cần có một cơ hội thì các người đều vượt ra được.
Mã Như Long cũng gắng hết sức khống chế chính mình, song cũng không nhịn được vụt hỏi :
- Còn cô?
- Tôi...
Tạ Ngọc Luân bất chợt kêu lớn :
- Tại sao các người không hỏi ta? Còn ta phải làm sao?
Đại Uyển rốt cuộc quay sang nhìn Tạ Ngọc Luân, trong mắt Tạ tiểu thư chứa đầy niềm phẫn nộ, oán hận, xen lẫn khiếp sợ.
Tạ Ngọc Luân giận dữ nói :
- Tại sao ngươi hại ta biến dạng như thế này?
Đại Uyển đáp :
- Tôi thật đối xử không phải với tiểu thư, nhưng tiểu thư phải nhất định tin tôi, tôi quyết không cố ý hại tiểu thư.
- Tại sao ngươi phải làm như vậy?
- Tại vì tôi không thể để cho tiểu thư về làm vợ Khưu Phụng Thành.
Đại Uyển tiếp tục nói :
- Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tôi quyết không thể để tiểu thư lấy phải một kẻ âm trầm độc ác như thế.
Mã Như Long thất thanh hỏi :
- Cô ấy là con gái Bích Ngọc phu nhân sao?
- Đúng vậy. Tạ phu nhân triệu Tứ công tử đến Hàn Mai cốc để kén chọn chồng tốt cho tiểu thư.
- Hôm đó cô cũng có mặt?
Đại Uyển gật đầu :
- Hôm đó chẳng những tôi có mặt, mà còn tận mắt nhìn thấy mọi diễn tiến. Bất luận ai chứng kiến mọi việc xảy ra hôm ấy, hẳn đều cho là Mã Như Long chính là hung thủ.
Đại Uyển nói tiếp :
- Nhưng tôi nhận thấy bên trong tất phải có cơ mưu khác, vì có quá nhiều sự trùng hợp. Huyệt mộ dưới đất, miếng ngọc của Tiểu Uyển, mũi thương của Kim Chấn Lâm đâm trúng ngay miếng ngọc, sự xuất hiện đúng lúc của Tuyệt đại sư và Bành Thiên Bá... tất cả đều là những trùng hợp quá khéo. Quá nhiều việc tấu xảo, thường là đã có người đặc biệt an bày.
- Tạ phu nhân bảo tôi đến Hàn Mai cốc là để giúp phu nhân chọn rể, việc này quan hệ đến việc chung thân đại sự, hạnh phúc cả đời của tiểu thư. Tôi không thể quyết định hời hợt được.
Đại Uyển chăm chú nhìn Mã Như Long :
- Do đó, tôi cố để cho công tử trốn thoát, để thử công tử là người thế nào?
Thử thách đầu tiên của Đại Uyển là cố tình vùi mình trong tuyết đưa một tay ra.
- Nếu lúc ấy công tử không dừng lại cứu tôi, thì công tử hẳn đã chết dưới tay tôi.
Một hung thủ chạy trốn, chắc chắn không mạo hiểm dừng lại để cứu một cô gái lạ mặt.
Sau đó Đại Uyển vẫn tiếp tục thử thách và quan sát Mã Như Long.
- Sau nhiều lần thử thách, tôi mới tin công tử quyết chẳng phải kẻ âm hiểm độc ác, lúc ấy tôi bắt đầu nghi ngờ Khưu Phụng Thành. Chỉ tiếc là kế hoạch này quá kín đáo khéo léo, tôi không bắt được chút sơ hở nào của họ Khưu. Tuy biết công tử bị hàm oan, cũng chẳng có cách nào giải tội.
Đại Uyển khẽ thở dài :
- Bởi vì tôi hoàn toàn không có chứng cớ, nếu muốn Tạ phu nhân tin rằng công tử vô can, nhất định phải có bằng chứng.
Mã Như Long gượng cười :
- Cho dù Bích Ngọc phu nhân chịu tin ta, thì nhóm Tuyệt đại sư cũng không bỏ qua cho ta.
Một kẻ đã bị các bậc trọng vọng trên giang hồ nhận diện là hung thủ, làm sao có thể trở thành rể đông sàng của Bích Ngọc sơn trang.
Đại Uyển nói :
- Về sau tôi mới biết, ngay lúc tôi còn đi chung với công tử, thì Tạ phu nhân đã quyết định chọn Khưu Phụng Thành làm rể, thậm chí đã chọn ngày hôn lễ.
Vương Vạn Võ bất chợt xen vào :
- Việc này hình như tôi có nghe qua.
- Tạ phu nhân đã quyết định làm việc gì thì rất hiếm khi đổi ý. Trừ phi tôi tìm được bằng chứng chỉ rõ âm mưu của họ Khưu.
Đại Uyển không tìm được. Khưu Phụng Thành xếp đặt mọi việc không chỗ sơ hở.
Điểm khéo nhất là rõ ràng họ Khưu đã kể cho Mã Như Long nghe mọi việc, nhưng nếu Mã Như Long nói ra thì chẳng có ai tin. Chẳng những không tin, mà không chừng còn cho rằng y cố tình gia hại Khưu Phụng Thành, đâm ra lại càng tin rằng y chính là hung thủ. Khưu Phụng Thành đặt mình vào chỗ chết, sau đó thoát thân một cách khéo léo, cũng bởi hắn hiểu rõ tâm lý con người.
Đại Uyển lại than dài :
- Kế hoạch của họ Khưu quá chu mật, đến tôi cũng không thể không bội phục hắn, nhưng tôi không cam tâm đứng nhìn hắn cưới đại tiểu thư.
Tạ Ngọc Luân cũng bất giác thở dài :
- Lúc đó ta đã xuất trang, chẳng phải đi tìm Khưu Phụng Thành, mà là đi tìm ngươi.
Đại Uyển dịu giọng :
- Tôi biết, bất kể miệng tiểu thư nói gì, trong bụng tiểu thư vẫn coi tôi như tỉ muội.
Tạ Ngọc Luân gượng cười :
- Nhưng ta thật không ngờ ngươi lại xuất thủ khống chế ta.
- Tôi chỉ có cách đó.
Bởi Đại Uyển cần thời gian tìm chứng cớ, cô phải làm lỡ hôn kỳ mà Tạ phu nhân đã quyết định. Nếu tân nương đột nhiên thất tung, hôn lễ đương nhiên chẳng thể cử hành.
- Tôi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cách tốt nhất là đem cả tiểu thư và Mã công tử giấu kín, để kẻ khác không tìm ra, cũng để tiểu thư dần dần thấu hiểu Mã công tử là người ra sao.
Dừng một chút, Đại Uyển giải thích :
- Tôi cố ý để cho y biết tiểu thư là một cô gái xinh đẹp, chính là một kế thử thách y, trong lúc tắt đèn, y có cầm lòng được chăng.
Tạ Ngọc Luân tiếp lời :
- Do đó ngươi cũng đến ở chung với chúng ta, bởi vì ngươi vẫn chưa an tâm.
Đại Uyển thừa nhận :
- Nếu y dám động đến tiểu thư, thì tôi cũng không để y sống đến bây giờ.
Tạ Ngọc Luân lại khẽ thở dài, giọng nói dịu xuống :
- Ngươi không nhìn lầm y đâu, y đích thực không phải kẻ xấu!
Mã Như Long vẫn im lặng lắng nghe, những mấu chốt trong câu chuyện, đến lúc này y mới biết rõ.
Thiết Chấn Thiên bỗng thở dài thườn thượt :
- Hắn vốn là người tốt, việc này vốn cũng là điều tốt, chỉ tiếc hắn đã chọn phải bạn xấu.
Mã Như Long đáp :
- Bạn là bạn, không phân biệt xấu tốt, bởi vì bạn chỉ có một hạng, nếu Thiết huynh đối xử không phải với đệ, bán rẻ đệ, thì huynh vốn đã không phải bằng hữu của đệ, không xứng dùng hai chữ ấy.
Thái độ của Mã Như Long rất trang trọng :
- Đệ không tin thần phật, chỉ tin bằng hữu.
Thiết Chấn Thiên nói :
- Ta hiểu ý lão đệ, nhưng nếu lão đệ chẳng kết phải một bằng hữu như ta, thì đã không bị lộ hình, bất kể thế nào thì ta cũng đã liên lụy đến lão đệ.
Mã Như Long hỏi :
- Thiết huynh phải chăng hối hận đã quen đệ, hay là muốn đệ phải hối hận quen huynh?
- Ta không hối hận, ta biết lão đệ cũng vậy.
Trong tình bạn vốn không có hai chữ hối hận.
Vương Vạn Võ đột nhiên thở dài :
- Nhìn thấy các vị như vầy, ta mới biết cả đời ta chưa thực sự có một người bạn.
Bí mật của Mã Như Long quả thật vì Thiết Chấn Thiên mà bị bại lộ, còn Đại Uyển thì sao? Nếu chẳng phải vì Mã Như Long, thì có ai biết lão Trương thật thà là cô? Có ai biết cô là môn hạ Bích Ngọc sơn trang? Nếu chẳng phải tại Mã Như Long, thì kế hoạch của cô tại sao phải bỏ dở nửa chừng? Nhưng cô không trách móc, cũng không hối hận. Nếu không có Mã Như Long, thì cô đã không phải làm tất cả những việc này.
Mã Như Long lại hỏi Đại Uyển :
- Lúc bọn tại hạ bị vây hãm, màn sương xanh kia hẳn là do cô tung ra?
Đại Uyển giải thích :
- Đấy chẳng phải là sương, mà là “Thúy Hàn Yên” của Bích Ngọc sơn trang, dày đặc hơn cả sương, nhưng cũng tỏa mau hơn sương, Hàn yên vừa tản ra thì chẳng thể thấy thứ gì cả.
- Cô thả Thúy Hàn Yên, cho nên bọn họ mới biết có người của Bích Ngọc sơn trang tại đây.
- Cũng vì họ biết có có người của Bích Ngọc sơn trang tại đây, cho nên chẳng dám vọng động.
Đại Uyển lại nói thêm :
- Họ án binh bất động, thì chỉ cần chờ thêm một chút là chúng ta có thể có cơ hội, rất tiếc bây giờ tình thế đã thay đổi, chúng đã hết cơ hội an toàn thoát thân.
Mã Như Long hỏi :
- Vì sao?
Đại Uyển hỏi lại :
- Lúc nãy công tử thấy gì?
- Có sáu, bảy chục người mặc đồ đen.
- Còn có gì nữa?
- Còn thấy một đống đá đen tuyền.


Hồi 28 Tử cốc truyền kỳ



Hắc thạch có gì đáng sợ? Nếu không ai bắt ta nuốt đá, cũng không ai dùng đá đánh vỡ đầu ta, thì bất luận đá màu trắng, đỏ, xanh, vàng, hay đen gì cũng không đáng sợ. Điều kỳ quái là chẳng những Đại Uyển dường như rất ghê sợ những viên hắc thạch kia, mà Tạ Ngọc Luân nghe xong cũng tỏ ra sợ hãi.
Tạ Ngọc Luân bỗng hỏi :
- Những viên đá ngươi nhìn thấy, có phải chúng rất tròn trịa, mang màu đen bóng?
- Phải.
- Ngươi nhìn thấy hắc thạch ở đâu?
Mã Như Long đáp :
- Trong tay nhóm người áo đen, mỗi người đều mang một giỏ tre chứa hắc thạch.
- Rồi sau đó họ làm gì?
- Họ đem hắc thạch xếp trên mặt đất.
Tạ Ngọc Luân im lặng không hỏi thêm, trong mắt cô lộ vẻ khiếp sợ cùng cực tựa như vẻ mặt Đại Uyển, cũng như một đứa trẻ đột nhiên phát giác ra những ma quỷ vốn chỉ hiện ra trong mộng đã đến trước mặt! Tại sao cả hai phải kinh sợ những viên đá này?
Thiết Chấn Thiên động tâm hiếu kỳ, không dằn được liền hỏi :
- Quanh đây có loại đá này chăng?
Mã Như Long đáp :
- Không có, dù có cũng chỉ vài viên, không thể nào có nhiều như thế.
Vương Vạn Võ xen vào giải thích thêm :
- Lúc tại hạđến đây, đã xem xét vùng phụ cận trong vòng mấy trăm dặm, nơi đây loại đá nào cũng có, duy chỉ có loại vừa tròn vừa đen láy thì chẳng thấy viên nào cả.
- Do đó loại đá đó nhất định được đem đến đây từ chỗ cách xa hơn vài trăm dặm.
- Nhất định là vậy.
Thiết Chấn Thiên càng cảm thấy kỳ lạ :
- Tại sao có người phải vận chuyển đá từng xa ngoài mấy trăm dặm đến xếp trên mặt đất ở đây?
Y hỏi mà không chắc có người đáp được, thế nhưng Tạ Ngọc Luân đã trả lời :
- Bởi vì hắn là một gã điên.
Đại Uyển cũng tiếp lời :
- Kẻ điên thật sự không đáng sợ, đáng sợ là những kẻ bề ngoài trông bình thường hơn ai hết, nhưng kỳ thực bên trong mới thật điên rồ. Thường nhật thì đàng hoàng, nhưng đến lúc lên cơn điên thì chuyện gì cũng dám làm.
Điểm nguy hiểm nhất là chẳng ai biết những kẻ ấy sẽ phát điên, lại càng không rõ khi nào kẻ ấy nổi điên, do đó ít ai phòng bị, đến lúc bị hại thì đã quá trễ.
Thiết Chấn Thiên hỏi :
- Cô nương đã gặp người này?
Đại Uyển đáp :
- Tôi chưa gặp, cứ tưởng sẽ chẳng bao giờ thấy mặt y!
Đại Uyển lại thở dài :
- Rất tiếc bây giờ thì sắp phải nhìn thấy đây!
Tạ Ngọc Luân bỗng nắm chặt tay Đại Uyển, hỏi :
- Y có đến thật chăng?
Đại Uyển đáp :
- Nhất định y sẽ đến, do Thúy Hàn Yên dẫn đến.
Mã Như Long hỏi :
- Cô nhìn bãi hắc thạch kia là biết y sẽ đến sao?
- Đúng thế, chỉ có chỗ y ở mới có loại hắc thạch này.
- Nơi đấy là đâu?
- Tại Tử cốc, một nơi không có gì cả, chỉ toàn là hắc thạch.
Đại Uyển chậm rãi nói tiếp :
- Nơi ấy không dấu chân người, hiếm chim chóc bay qua, là một nơi rất khó sinh tồn, nhưng không ngờ y lại sống được, không đến nỗi nào.
- Tại sao y phải ở một nơi như vậy?
- Chẳng phải y muốn đến đó, mà là bị người bức xuống đó.
- Bị ai bắt buộc?
- Trên đời này chỉ có một người đánh bại y được, do đó chỉ có một người có thể buộc y là chuyện y không muốn.
Đại Uyển bất chợt hỏi lại :
- Các vị có biết ba mươi năm trước trên giang hồ có một nhân vật được gọi là “Vô Thập Tam” chăng?
- Ngô Thập Tam?
- Chẳng phải họ Ngô, mà là chữ “vô” của “hư vô”.
- Tại sao lại gọi là “Vô Thập Tam”?
- Tại vì y tự cho rằng y là một người không có mười ba thứ, đó là vô danh tính, vô phụ mẫu, vô huynh đệ, vô tỉ muội, vô tử nữ, vô thê, và vô bằng hữu.
Mã Như Long hỏi :
- Tính ra chỉ có mười hai thứ, còn một thứ “vô” nữa là gì?
- Vô địch.
Mã Như Long không tin :
- Thực sự vô địch ư?
- Ba mươi năm trước, lúc ấy y mới hai mươi ba tuổi đã tung hoành giang hồ, vô địch thiên hạ.
Mã Như Long vẫn chưa tin :
- Chuyện ba mươi năm trước cũng chưa quá xưa cũ, tại sao bây giờ chẳng còn ai biết đến y?
Thiết Chấn Thiên bỗng xen vào, y khẳng định rõ rệt :
- Có huynh biết. Năm ấy là năm Canh Tý, huynh mới mười chín tuổi, ngay nhằm ngày tết Trùng cửu tháng chín, huynh mới nghe người nói đến tên của y.
- Lão huynh nhớ rõ nhỉ!
- Bởi hôm ấy nhằm sinh nhật của huynh, cũng bởi trong ngày hôm đó y đã đánh bại Liên Sơn Vân.
Liên Sơn Vân đương thời là một tuyệt đĩnh cao thủ, danh chấn giang hồ với bốn mươi chín đường kiếm Hoành Vân Già Nhật (mây che mặt trời), kiếm thuật của họ Liên không thua pho kiếm pháp “Phong Vũ Lưu” do Cố đạo nhân tại Ba Sơn sáng chế.
Thiết Chấn Thiên nói tiếp :
- Bốn mươi chín thế kiếm của họ Liên chưa kịp xuất thủ thì đã bị đả bại, bị một thanh niên mới nhập giang hồ dùng tay không đoạt kiếm.
Mã Như Long hỏi :
- Thanh niên ấy là Vô Thập Tam?
- Lúc ấy huynh cũng biết trước đó đã có một vị kiếm khách nổi danh là Yến Thập Tam, nhưng nội trong ba tháng sau trận đấu với họ Liên, thì chỉ nghe toàn là tên Vô Thập Tam mà thôi. Chỉ trong chín mươi ngày sau đó.
- Tại sao chỉ có chín mươi ngày?
- Bởi trong khoảng thời gian đó, y đã đánh bại hết bốn mươi ba cao thủ khét tiếng nhất lúc bấy giờ. Vị danh thủ bị bại cuối cùng là Chưởng môn nhân Thiết Kiếm môn.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó thì chẳng còn ai thấy Vô Thập Tam đâu nữa, từ đấy về sau trên giang hồ chẳng còn nghe đến tên ấy nữa.
- Không ai biết y đã đi đâu sao?
- Chẳng ai biết cả!
Đại Uyển lên tiếng :
- Ta biết!
Những chuyện Đại Uyển biết được, người trên giang hồ chưa từng nghe đến. Sau lần đắc thắng đó, chẳng biết dùng cách nào Vô Thập Tam đã tìm đến Bích Ngọc sơn trang, và đã cùng Bích Ngọc phu nhân quyết đấu tại gò Phỉ Thúy phía ngoài sơn trang vào đêm trừ tịch năm ấy. Kẻ chiến bại là Vô Thập Tam.
Điều kỳ lạ là Bích Ngọc phu nhân không dồn y vào chỗ chết, chỉ giam y vào Tử cốc, buột y thề vĩnh viễn không bước ra khỏi cốc. Tử cốc khô cằn hoang vu tựa như Tinh Túc Hải ở vùng cực bắc, chẳng ai sống nổi. Do đó từ đấy chẳng còn hình bóng Vô Thập Tam trên giang hồ, và mọi người cũng mau chóng quên đi nhân vật này.
Đại Uyển nói :
- Nhưng chúng tôi vẫn không quên y, bởi phu nhân thường nói, nếu trên đời này có kẻ sinh tồn được trong Tử cốc, thì chắc chắn phải là Vô Thập Tam. Ngày nào y còn sống, nhất định sẽ chờ đến khi y cảm thấy mình nắm vững khả năng phục thù, và sẽ nuốt lời mà trốn khỏi cốc.
Mã Như Long hỏi :
- Tử cốc chỉ có một mình y ở thôi sao?
Đại Uyển đáp :
- Chỉ một mình y mà thôi.
- Nhưng bây giờ y có ít nhất cũng là tám mươi tư thuộc hạ.
Đại Uyển thở dài đáp :
- Chỉ e rằng cả phu nhân cũng không nghĩ ra được làm thế nào y sinh tồn trong Tử cốc, càng không rõ số người kia từ đâu đến. Tuy nhiên phu nhân cũng có nói rằng y hay làm chuyện bất ngờ khó lường trước được.
Phía ngoài tiệm tạp hóa vốn vô cùng tĩnh lặng, lúc này bỗng nhiên một tràng cười khanh khách truyền lại, một giọng nói cực kỳ nhã nhặn vang lên :
- Rất cảm kích Tạ tiểu thư cùng cô nương quan tâm, thật ra những chuyện này ta vốn cũng làm chẳng được, chẳng qua nhờ vận may đặc biệt.
Người nói chuyện cách căn phòng này một khoảng không gần lắm, nhưng mọi người trong phòng đều nghe rất rõ những lời y thốt ra, do đó những gì người trong phòng nói, dĩ nhiên y cũng nghe được dễ dàng.
Đại Uyển vụt hỏi :
- Các hạ là Vô Thập Tam?
Giọng của cô không lớn lắm nhưng người bên ngoài vẫn nghe được.
- Chính là ta.
Đại Uyển cố ý thở dài :
- Nhĩ lực của các hạ khá tinh tường, nhạy bén hơn thỏ nữa.
Hiển nhiên Đại Uyển cố tình chọc giận Vô Thập Tam để dụ y một mình vào, song người khách bên ngoài cười thoải mái :
- Khả năng ấy là do luyện tập, ta sống đơn độc trong Tử cốc nhiều năm, chẳng nghe được âm thanh nào cả, thật chán đến phát điên lên được, đành nghĩ ra cách để nghe những tiếng động mà kẻ khác không nghe được.
- Là tiếng động gì?
- Tiếng độc xà giao hợp dưới đất, tiếng côn trùng bò trên mặt đất, tiếng rắn bắt trùng, tiếng trùng ăn dòi, tiếng rùa đẻ trứng.
Vô Thập Tam mỉm cười hỏi :
- Các vị có bao giờ nghe qua những âm thanh ấy chưa?
Chưa, chưa có ai nghe qua.
- Thế mà ta đã nghe qua, lại nghe rất rõ.
Nếu những âm thanh ấy y cũng nghe rõ, thì còn có loại âm thanh nào y không nghe thấy?
Vô Thập Tam nói tiếp :
- Rất may bây giờ ta không còn phải nghe những thứ tiếng động ấy! Bởi vì năm năm sau đó, ta đã tìm được nhiều người nói chuyện với ta. Nơi Tử cốc không có tiếng người, bây giờ đã có tám trăm hai mươi bốn người theo ta hầu chuyện, ta bảo bọn chúng nói gì thì chúng nói nấy, ta muốn nói gì thì bọn chúng nghe nấy.
Đại Uyển hỏi :
- Làm thế nào các hạ tìm được nhiều người như thế để theo hầu chuyện cùng các hạ?
Vô Thập Tam cười đáp :
- Bởi vận may của ta khá tốt, trong Tử cốc ngoài hắc thạch ra, còn có một thứ khác.
- Là thứ gì?
Vô Thập Tam càng cười sảng khoái hơn :
- Đó là vàng. Ta bảo đảm các vị cả đời cũng chưa từng thấy qua nhiều vàng như thế!
Có nhiều vàng như thế, thì còn chuyện gì mà không làm được.
Vô Thập Tam lại nói :
- Do đó cuộc sống của ta ngày càng sung sướng, võ công cũng tiến thêm một bước, bởi thế ta muốn ra ngoài đi lại, quan trọng nhất đương nhiên là muốn đến gặp Tạ phu nhân và đại tiểu thư của phu nhân, nếu không nhờ phu nhân, làm sao ta có ngày hôm nay?
Đại Uyển không dằn được lại hỏi :
- Các hạ làm thế nào biết được Tạ đại tiểu thư đang ở đây?
Vô Thập Tam cười :
- Dĩ nhiên ta biết, một người có nhiều vàng như thế, thì những điều còn chưa biết cũng ít đi rất nhiều.
- Sao các hạ không vào thăm tiểu thư?
- Ta không gấp, đã chờ hơn hai mươi năm, thì ráng đợi thêm vài ngày có thấm gì?
- Các hạ chờ gì?
Vô Thập Tam cười lớn :
- Ta đã phái người đi lựa mua gấm lụa, đi mời thợ may giỏi nhất trong vùng đến để đo may áo cho Tạ tiểu thư, và đặc biệt đem lại một số đồ trang sức từ Bảo Thạch Lâu tại kinh thành. Chờ Tạ tiểu thư chải tóc điểm trang thay áo xong, dĩ nhiên ta sẽ đến cầu kiến.
Y lại mỉm cười nói thêm :
- Bây giờ ta chưa vội, bởi ta không thích nữ nhân thiếu sạch sẽ.
Tiếng cười của Vô Thập Tam nghe khá dễ chịu, y cũng không phát ra ngôn từ khiếm nhã nào. Đại Uyển cảm thấy tim mình rơi hụt xuống, cô đã nghe ra hàm ý đáng sợ trong câu nói của Vô Thập Tam.
Thiết Chấn Thiên đương nhiên cũng hiểu Vô Thập Tam chuẩn bị làm gì, nên đột nhiên y hỏi :
- Hắn có phải là người chăng?
Đại Uyển đáp :
- Hình như là vậy.
Thiết Chấn Thiên nói :
- Vậy thì tốt quá! Hắn là người, ta cũng là người, tại sao ta không bước ra gặp hắn được?
Phía ngoài, Vô Thập Tam lập tức nói :
- Mời ra, xin mời mau ra, ta đã bày yến tiệc thịnh soạn ngoài đây, chờ các vị cùng nhập cuộc.
Thiết Chấn Thiên cả cười :
- Thiết mỗ đang muốn ăn một bữa cho thống khoái đây.
Đột nhiên y quay sang hỏi Vương Vạn Võ :
- Ngươi có muốn ăn tiệc chăng?
Vương Vạn Võ đứng lên đáp :
- Ta cũng muốn chết đi được.

Xem tiếp hồi hai mươi chín
Bích Huyết Tẩy Ngân Thương


Nguyên tác : Cổ Long

Hồi 28

Tử cốc truyền kỳ


Hắc thạch có gì đáng sợ? Nếu không ai bắt ta nuốt đá, cũng không ai dùng đá đánh vỡ đầu ta, thì bất luận đá màu trắng, đỏ, xanh, vàng, hay đen gì cũng không đáng sợ. Điều kỳ quái là chẳng những Đại Uyển dường như rất ghê sợ những viên hắc thạch kia, mà Tạ Ngọc Luân nghe xong cũng tỏ ra sợ hãi.
Tạ Ngọc Luân bỗng hỏi :
- Những viên đá ngươi nhìn thấy, có phải chúng rất tròn trịa, mang màu đen bóng?
- Phải.
- Ngươi nhìn thấy hắc thạch ở đâu?
Mã Như Long đáp :
- Trong tay nhóm người áo đen, mỗi người đều mang một giỏ tre chứa hắc thạch.
- Rồi sau đó họ làm gì?
- Họ đem hắc thạch xếp trên mặt đất.
Tạ Ngọc Luân im lặng không hỏi thêm, trong mắt cô lộ vẻ khiếp sợ cùng cực tựa như vẻ mặt Đại Uyển, cũng như một đứa trẻ đột nhiên phát giác ra những ma quỷ vốn chỉ hiện ra trong mộng đã đến trước mặt! Tại sao cả hai phải kinh sợ những viên đá này?
Thiết Chấn Thiên động tâm hiếu kỳ, không dằn được liền hỏi :
- Quanh đây có loại đá này chăng?
Mã Như Long đáp :
- Không có, dù có cũng chỉ vài viên, không thể nào có nhiều như thế.
Vương Vạn Võ xen vào giải thích thêm :
- Lúc tại hạđến đây, đã xem xét vùng phụ cận trong vòng mấy trăm dặm, nơi đây loại đá nào cũng có, duy chỉ có loại vừa tròn vừa đen láy thì chẳng thấy viên nào cả.
- Do đó loại đá đó nhất định được đem đến đây từ chỗ cách xa hơn vài trăm dặm.
- Nhất định là vậy.
Thiết Chấn Thiên càng cảm thấy kỳ lạ :
- Tại sao có người phải vận chuyển đá từng xa ngoài mấy trăm dặm đến xếp trên mặt đất ở đây?
Y hỏi mà không chắc có người đáp được, thế nhưng Tạ Ngọc Luân đã trả lời :
- Bởi vì hắn là một gã điên.
Đại Uyển cũng tiếp lời :
- Kẻ điên thật sự không đáng sợ, đáng sợ là những kẻ bề ngoài trông bình thường hơn ai hết, nhưng kỳ thực bên trong mới thật điên rồ. Thường nhật thì đàng hoàng, nhưng đến lúc lên cơn điên thì chuyện gì cũng dám làm.
Điểm nguy hiểm nhất là chẳng ai biết những kẻ ấy sẽ phát điên, lại càng không rõ khi nào kẻ ấy nổi điên, do đó ít ai phòng bị, đến lúc bị hại thì đã quá trễ.
Thiết Chấn Thiên hỏi :
- Cô nương đã gặp người này?
Đại Uyển đáp :
- Tôi chưa gặp, cứ tưởng sẽ chẳng bao giờ thấy mặt y!
Đại Uyển lại thở dài :
- Rất tiếc bây giờ thì sắp phải nhìn thấy đây!
Tạ Ngọc Luân bỗng nắm chặt tay Đại Uyển, hỏi :
- Y có đến thật chăng?
Đại Uyển đáp :
- Nhất định y sẽ đến, do Thúy Hàn Yên dẫn đến.
Mã Như Long hỏi :
- Cô nhìn bãi hắc thạch kia là biết y sẽ đến sao?
- Đúng thế, chỉ có chỗ y ở mới có loại hắc thạch này.
- Nơi đấy là đâu?
- Tại Tử cốc, một nơi không có gì cả, chỉ toàn là hắc thạch.
Đại Uyển chậm rãi nói tiếp :
- Nơi ấy không dấu chân người, hiếm chim chóc bay qua, là một nơi rất khó sinh tồn, nhưng không ngờ y lại sống được, không đến nỗi nào.
- Tại sao y phải ở một nơi như vậy?
- Chẳng phải y muốn đến đó, mà là bị người bức xuống đó.
- Bị ai bắt buộc?
- Trên đời này chỉ có một người đánh bại y được, do đó chỉ có một người có thể buộc y là chuyện y không muốn.
Đại Uyển bất chợt hỏi lại :
- Các vị có biết ba mươi năm trước trên giang hồ có một nhân vật được gọi là “Vô Thập Tam” chăng?
- Ngô Thập Tam?
- Chẳng phải họ Ngô, mà là chữ “vô” của “hư vô”.
- Tại sao lại gọi là “Vô Thập Tam”?
- Tại vì y tự cho rằng y là một người không có mười ba thứ, đó là vô danh tính, vô phụ mẫu, vô huynh đệ, vô tỉ muội, vô tử nữ, vô thê, và vô bằng hữu.
Mã Như Long hỏi :
- Tính ra chỉ có mười hai thứ, còn một thứ “vô” nữa là gì?
- Vô địch.
Mã Như Long không tin :
- Thực sự vô địch ư?
- Ba mươi năm trước, lúc ấy y mới hai mươi ba tuổi đã tung hoành giang hồ, vô địch thiên hạ.
Mã Như Long vẫn chưa tin :
- Chuyện ba mươi năm trước cũng chưa quá xưa cũ, tại sao bây giờ chẳng còn ai biết đến y?
Thiết Chấn Thiên bỗng xen vào, y khẳng định rõ rệt :
- Có huynh biết. Năm ấy là năm Canh Tý, huynh mới mười chín tuổi, ngay nhằm ngày tết Trùng cửu tháng chín, huynh mới nghe người nói đến tên của y.
- Lão huynh nhớ rõ nhỉ!
- Bởi hôm ấy nhằm sinh nhật của huynh, cũng bởi trong ngày hôm đó y đã đánh bại Liên Sơn Vân.
Liên Sơn Vân đương thời là một tuyệt đĩnh cao thủ, danh chấn giang hồ với bốn mươi chín đường kiếm Hoành Vân Già Nhật (mây che mặt trời), kiếm thuật của họ Liên không thua pho kiếm pháp “Phong Vũ Lưu” do Cố đạo nhân tại Ba Sơn sáng chế.
Thiết Chấn Thiên nói tiếp :
- Bốn mươi chín thế kiếm của họ Liên chưa kịp xuất thủ thì đã bị đả bại, bị một thanh niên mới nhập giang hồ dùng tay không đoạt kiếm.
Mã Như Long hỏi :
- Thanh niên ấy là Vô Thập Tam?
- Lúc ấy huynh cũng biết trước đó đã có một vị kiếm khách nổi danh là Yến Thập Tam, nhưng nội trong ba tháng sau trận đấu với họ Liên, thì chỉ nghe toàn là tên Vô Thập Tam mà thôi. Chỉ trong chín mươi ngày sau đó.
- Tại sao chỉ có chín mươi ngày?
- Bởi trong khoảng thời gian đó, y đã đánh bại hết bốn mươi ba cao thủ khét tiếng nhất lúc bấy giờ. Vị danh thủ bị bại cuối cùng là Chưởng môn nhân Thiết Kiếm môn.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó thì chẳng còn ai thấy Vô Thập Tam đâu nữa, từ đấy về sau trên giang hồ chẳng còn nghe đến tên ấy nữa.
- Không ai biết y đã đi đâu sao?
- Chẳng ai biết cả!
Đại Uyển lên tiếng :
- Ta biết!
Những chuyện Đại Uyển biết được, người trên giang hồ chưa từng nghe đến. Sau lần đắc thắng đó, chẳng biết dùng cách nào Vô Thập Tam đã tìm đến Bích Ngọc sơn trang, và đã cùng Bích Ngọc phu nhân quyết đấu tại gò Phỉ Thúy phía ngoài sơn trang vào đêm trừ tịch năm ấy. Kẻ chiến bại là Vô Thập Tam.
Điều kỳ lạ là Bích Ngọc phu nhân không dồn y vào chỗ chết, chỉ giam y vào Tử cốc, buột y thề vĩnh viễn không bước ra khỏi cốc. Tử cốc khô cằn hoang vu tựa như Tinh Túc Hải ở vùng cực bắc, chẳng ai sống nổi. Do đó từ đấy chẳng còn hình bóng Vô Thập Tam trên giang hồ, và mọi người cũng mau chóng quên đi nhân vật này.
Đại Uyển nói :
- Nhưng chúng tôi vẫn không quên y, bởi phu nhân thường nói, nếu trên đời này có kẻ sinh tồn được trong Tử cốc, thì chắc chắn phải là Vô Thập Tam. Ngày nào y còn sống, nhất định sẽ chờ đến khi y cảm thấy mình nắm vững khả năng phục thù, và sẽ nuốt lời mà trốn khỏi cốc.
Mã Như Long hỏi :
- Tử cốc chỉ có một mình y ở thôi sao?
Đại Uyển đáp :
- Chỉ một mình y mà thôi.
- Nhưng bây giờ y có ít nhất cũng là tám mươi tư thuộc hạ.
Đại Uyển thở dài đáp :
- Chỉ e rằng cả phu nhân cũng không nghĩ ra được làm thế nào y sinh tồn trong Tử cốc, càng không rõ số người kia từ đâu đến. Tuy nhiên phu nhân cũng có nói rằng y hay làm chuyện bất ngờ khó lường trước được.
Phía ngoài tiệm tạp hóa vốn vô cùng tĩnh lặng, lúc này bỗng nhiên một tràng cười khanh khách truyền lại, một giọng nói cực kỳ nhã nhặn vang lên :
- Rất cảm kích Tạ tiểu thư cùng cô nương quan tâm, thật ra những chuyện này ta vốn cũng làm chẳng được, chẳng qua nhờ vận may đặc biệt.
Người nói chuyện cách căn phòng này một khoảng không gần lắm, nhưng mọi người trong phòng đều nghe rất rõ những lời y thốt ra, do đó những gì người trong phòng nói, dĩ nhiên y cũng nghe được dễ dàng.
Đại Uyển vụt hỏi :
- Các hạ là Vô Thập Tam?
Giọng của cô không lớn lắm nhưng người bên ngoài vẫn nghe được.
- Chính là ta.
Đại Uyển cố ý thở dài :
- Nhĩ lực của các hạ khá tinh tường, nhạy bén hơn thỏ nữa.
Hiển nhiên Đại Uyển cố tình chọc giận Vô Thập Tam để dụ y một mình vào, song người khách bên ngoài cười thoải mái :
- Khả năng ấy là do luyện tập, ta sống đơn độc trong Tử cốc nhiều năm, chẳng nghe được âm thanh nào cả, thật chán đến phát điên lên được, đành nghĩ ra cách để nghe những tiếng động mà kẻ khác không nghe được.
- Là tiếng động gì?
- Tiếng độc xà giao hợp dưới đất, tiếng côn trùng bò trên mặt đất, tiếng rắn bắt trùng, tiếng trùng ăn dòi, tiếng rùa đẻ trứng.
Vô Thập Tam mỉm cười hỏi :
- Các vị có bao giờ nghe qua những âm thanh ấy chưa?
Chưa, chưa có ai nghe qua.
- Thế mà ta đã nghe qua, lại nghe rất rõ.
Nếu những âm thanh ấy y cũng nghe rõ, thì còn có loại âm thanh nào y không nghe thấy?
Vô Thập Tam nói tiếp :
- Rất may bây giờ ta không còn phải nghe những thứ tiếng động ấy! Bởi vì năm năm sau đó, ta đã tìm được nhiều người nói chuyện với ta. Nơi Tử cốc không có tiếng người, bây giờ đã có tám trăm hai mươi bốn người theo ta hầu chuyện, ta bảo bọn chúng nói gì thì chúng nói nấy, ta muốn nói gì thì bọn chúng nghe nấy.
Đại Uyển hỏi :
- Làm thế nào các hạ tìm được nhiều người như thế để theo hầu chuyện cùng các hạ?
Vô Thập Tam cười đáp :
- Bởi vận may của ta khá tốt, trong Tử cốc ngoài hắc thạch ra, còn có một thứ khác.
- Là thứ gì?
Vô Thập Tam càng cười sảng khoái hơn :
- Đó là vàng. Ta bảo đảm các vị cả đời cũng chưa từng thấy qua nhiều vàng như thế!
Có nhiều vàng như thế, thì còn chuyện gì mà không làm được.
Vô Thập Tam lại nói :
- Do đó cuộc sống của ta ngày càng sung sướng, võ công cũng tiến thêm một bước, bởi thế ta muốn ra ngoài đi lại, quan trọng nhất đương nhiên là muốn đến gặp Tạ phu nhân và đại tiểu thư của phu nhân, nếu không nhờ phu nhân, làm sao ta có ngày hôm nay?
Đại Uyển không dằn được lại hỏi :
- Các hạ làm thế nào biết được Tạ đại tiểu thư đang ở đây?
Vô Thập Tam cười :
- Dĩ nhiên ta biết, một người có nhiều vàng như thế, thì những điều còn chưa biết cũng ít đi rất nhiều.
- Sao các hạ không vào thăm tiểu thư?
- Ta không gấp, đã chờ hơn hai mươi năm, thì ráng đợi thêm vài ngày có thấm gì?
- Các hạ chờ gì?
Vô Thập Tam cười lớn :
- Ta đã phái người đi lựa mua gấm lụa, đi mời thợ may giỏi nhất trong vùng đến để đo may áo cho Tạ tiểu thư, và đặc biệt đem lại một số đồ trang sức từ Bảo Thạch Lâu tại kinh thành. Chờ Tạ tiểu thư chải tóc điểm trang thay áo xong, dĩ nhiên ta sẽ đến cầu kiến.
Y lại mỉm cười nói thêm :
- Bây giờ ta chưa vội, bởi ta không thích nữ nhân thiếu sạch sẽ.
Tiếng cười của Vô Thập Tam nghe khá dễ chịu, y cũng không phát ra ngôn từ khiếm nhã nào. Đại Uyển cảm thấy tim mình rơi hụt xuống, cô đã nghe ra hàm ý đáng sợ trong câu nói của Vô Thập Tam.
Thiết Chấn Thiên đương nhiên cũng hiểu Vô Thập Tam chuẩn bị làm gì, nên đột nhiên y hỏi :
- Hắn có phải là người chăng?
Đại Uyển đáp :
- Hình như là vậy.
Thiết Chấn Thiên nói :
- Vậy thì tốt quá! Hắn là người, ta cũng là người, tại sao ta không bước ra gặp hắn được?
Phía ngoài, Vô Thập Tam lập tức nói :
- Mời ra, xin mời mau ra, ta đã bày yến tiệc thịnh soạn ngoài đây, chờ các vị cùng nhập cuộc.
Thiết Chấn Thiên cả cười :
- Thiết mỗ đang muốn ăn một bữa cho thống khoái đây.
Đột nhiên y quay sang hỏi Vương Vạn Võ :
- Ngươi có muốn ăn tiệc chăng?
Vương Vạn Võ đứng lên đáp :
- Ta cũng muốn chết đi được.
Tài sản của ngocnd321

  #15  
Old 01-06-2008, 06:23 PM
ngocnd321's Avatar
ngocnd321 ngocnd321 is offline

Hàn Lâm Học Sỹ
 
Tham gia: May 2008
Đến từ: Nam Định city
Bài gởi: 445
Thời gian online: 6 giờ 17 phút 4 giây
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 37 Times in 28 Posts
Hồi 29 Thạch yến



Yến tiệc chưa bắt đầu, chỉ thấy trên bãi đất bùn trống trải xếp đầy những viên hắc thạch tròn bóng láng, nhưng có để một cái giường bằng gỗ loại cực hảo, có đường nét chạm trổ tinh kỳ. Phía sau giường một tấm màn trắng treo trên cao rũ xuống, có một kẻ hầu người Ba Tư đứng nghiêm. Y có râu ria xồm xàm, mắt xanh biếc, đầu đội mũ màu đỏ tươi có cột dây tơ màu xanh, mình mặc trường bào màu đen thêu chỉ vàng cùng sợi thắt lưng đỏ, tay chống thanh đao cong.
Vô Thập Tam đang ngồi trên chiếc giường này. Trông y chắc chắn không giống một cô nhi không cha mẹ, không tên họ, lại càng không giống kẻ điên. Sắc mặt của y trắng bệch nhưng nhìn khá anh tuấn, thái độ của y ôn hòa văn nhã. Bởi sắc diện trắng nhạt nên khó đoán tuổi thật của y, lại thêm nụ cười lịch sự, trang phục hoa lệ quý phái, càng khiến người ít chú ý đến tuổi tác của y.
Tiệc chưa khai mạc, nhưng không ít khách đã đến, nhóm Tuyệt đại sư cũng có mặt, và cũng như những người khách khác, tất cả đều đứng trước giường của Vô Thập Tam. Trừ chiếc giường này ra, nơi đây không có bàn ghế gì khác, cũng không có chỗ bằng phẳng khả dĩ ngồi xuống được.
Thế nhưng khi Thiết Chấn Thiên cùng Vương Vạn Võ bước ra, Vô Thập Tam tỏ ra rất lịch sự, mời cả hai “ngồi xuống”.
Vô Thập Tam hỏi kẻ hầu người Ba Tư :
- Ngươi xem thử còn khách nào khác đến chăng?
- Nô tài thấy không còn ai khác đến nữa.
Vô Thập Tam lập tức vòng tay chào mọi người, miệng mỉm nụ cười chẳng có vẻ giả tạo gì cả :
- Mời ngồi, xin mời chư vị ngồi xuống nhập tiệc.
Người đầu tiên “ngồi xuống” lại là Tuyệt đại sư, ông ngồi trên một cái ghế không có thật, trên mặt vẫn không chút cảm giác. Ông ngồi giữa khoảng không, tưởng chừng như phía dưới có một cái ghế thật. Các khách khác cũng lục tục “ngồi” xuống, chỉ có Thiết Chấn Thiên vẫn còn đứng đấy.
Vô Thập Tam hỏi :
- Tại sao các hạ không ngồi?
Thiết Chấn Thiên trả lời rất khéo :
- Ta thích đứng ăn hơn, đứng mới ăn được nhiều hơn chút.
Vô Thập Tam đưa tay lên mỉm cười nói :
- Hữu lý! Hôm nay chư vị nhất định phải ăn nhiều vào, ta chuẩn bị các món đặc biệt, như cá lóc Đông Hải, vi cá Bắc Hải, ổ yến và tôm hùm Nam Hải, dê con hầm và vịt quay kinh thành, cá chua và cua hấp Giang Nam, còn có bò nướng nguyên con, đủ để các vị tha hồ tận hưởng.
Những món ăn đặc sản mà Vô Thập Tam liệt kê thật sự chẳng thấy đâu cả, nhưng y lại tỏ ra rất ân cần mời khách “ăn nhiều vào”. Y còn bảo làm riêng đồ chay cho Tuyệt đại sư.
Người đầu tiên bắt đầu ăn là Tuyệt đại sư, đến như ông cũng “ăn”, đương nhiên kẻ khác cũng chỉ noi theo mà “ăn”. Thực khách hầu như đại đa số là hào kiệt võ lâm uy trấn một phương hoặc cũng đáng xưng giang hồ hảo hán, nhưng lúc này tất cả đều như những đứa trẻ chơi trò ăn uống, mỗi người cầm lấy một đôi đũa vô hình, ngồi trên cái ghế vô hình, và bắt đầu nhấm nháp những thức ăn chẳng có trước mắt. Chỗ khác với trẻ con là những người này không cảm thấy thích thú với trò chơi này. Động tác của họ nhìn giống như đang ăn thật, nhưng sắc mặt vô cùng trầm trọng.
Ngoại trừ Tuyệt đại sư, thần sắc của mỗi người trông giống như có một đôi tay vô hình đang bóp nghẹt yết hầu. Chỉ có Tuyệt đại sư vẫn không biểu lộ một cảm giác nào, từng đũa một chậm rãi gắp “thức ăn” cho vào miệng nhai, chẳng biết đang nhai nỗi phẫn nộ, hay khiếp sợ? Hay đang cố nuốt mật đắng? Từ ngày ông thành danh đến nay, chưa từng phải làm chuyện mất mặt như thế trước mặt kẻ khác. Nhưng lúc này ông đã đem cả thanh danh mà chính mình cực khổ bấy lâu mới có được, nhập cùng với những đồ ăn vô hình kia, từng miếng từng miếng nhai nuốt xuống bụng!
Thiết Chấn Thiên đứng nhìn quang cảnh trước mắt, toàn thân bỗng nổi da gà. Y không hiểu tại sao Tuyệt đại sư lại làm như vậy? Tại sao ông lại sợ gã điên kia? Tuy thế y đã rõ Vô Thập Tam là một gã điên như thế nào.
Mặc dù Đại Uyển đã kể qua cho Thiết Chấn Thiên nghe, nhưng bây giờ y mới hiểu mức đáng sợ của sự điên khùng này. Vô Thập Tam cũng đang trừng trừng nhìn Thiết Chấn Thiên, chỉ có mình y là chưa cầm đũa.
Vô Thập Tam hỏi :
- Sao các hạ không ăn một chút?
Thiết Chấn Thiên hỏi lại :
- Ăn cái gì?
- Dê con, cá chua mùi vị cũng ngon, còn vịt quay nữa, phải ăn lúc nóng mới ngon.
- Vịt quay đâu? Cá đâu?
- Bày trên bàn đây này.
- Ta không thấy.
- Người khác đều nhìn thấy, sao các hạ không thấy?
Thiết Chấn Thiên đáp :
- Ta không thông minh bằng họ, những món ăn các hạ nhắc đến, nhất định chỉ có người thông minh mới nhìn thấy được.
Vô Thập Tam chăm chú nhìn Thiết Chấn Thiên một lúc, đột nhiên cả cười :
- Thì ra các hạ là một chàng ngốc, đồ ăn ngon như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới không thấy.
Vô Thập Tam bỗng im bặt, sắc mặt lộ vẻ giận dữ cùng cực, y quay qua trừng mắt nhìn Bằng Siêu Phàm, gằn giọng hỏi :
- Ngươi nỡ lòng nào làm chuyện đó.
Bằng Siêu Phàm giựt mình ngẩn người :
- Tôi làm chuyện gì?
- Biết bao nhiêu thức ăn ngon ngươi không ăn, tại sao lại ăn con chó nhỏ của ta?
Bằng Siêu Phàm không hiểu gì cả :
- Chó của các hạ? Ở đâu?
- Lúc nãy còn nằm đây, bây giờ bị ngươi nuốt cả vào bụng rồi!
Vô Thập Tam tỏ ra vừa giận vừa buồn :
- Con chó này ta nuôi đã nhiều năm, thương như con đẻ vậy, tại sao ngươi lại ăn mất nó?
Sao ngươi tàn nhẫn thế?
Bằng Siêu Phàm biến sắc, “Phụng Thiên đại hiệp” Bằng Siêu Phàm thành danh đã ba mươi năm với đôi Hỗn Nguyên Thiết Bài nặng sáu mươi ba cân, ông tung hoành khắp chốn, từng kinh qua lắm chuyện. Dĩ nhiên ông biết Vô Thập Tam cố ý làm khó mình, trong lòng đang mong Tuyệt đại sư có thể trợ lực, cùng gã điên kia quyết đấu một phen. Bằng Siêu Phàm và Tuyệt đại sư là hảo bằng hữu lâu năm, Tuyệt đại sư chí ít cũng nên biện bạch dùm ông!
Chẳng ngờ người lên tiếng dùm Bằng Siêu Phàm trước nhất chẳng phải hảo bằng hữu của ông, mà là người ông ghét cay ghét đắng, đại đạo Thiết Chấn Thiên.
Thiết Chấn Thiên xen vào :
- Nơi đây chẳng có con chó nào cả, chó lớn chó nhỏ gì cũng không có!
Vô Thập Tam nói :
- Ngươi là đồ ngốc, dĩ nhiên không thấy, ta thấy tận mắt, không thể nào là giả được!
- Lần này chắc các hạ nhầm rồi.
- Ngươi cả quyết nơi đây không có chó à?
- Chắc chắn là không.
- Nhưng ta nói là có, mà con chó đã bị tên kia nuốt cả vào bụng!
Trên mặt Vô Thập Tam bỗng lộ ra một nụ cười thần bí, y nói từng chữ một :
- Ngươi có muốn đánh cá với ta chăng?
- Đánh cá kiểu nào?
Vô Thập Tam cười khúc khích :
- Đánh cá xem con chó nhỏ có phải nằm trong bụng hắn chăng, dùng cái đầu của ngươi ra đặt.
Thiết Chấn Thiên bỗng cảm thấy lạnh cả tay chân, y đã hiểu gã điên này muốn làm trò gì. Bằng Siêu Phàm hiển nhiên cũng đoán ra được, đột nhiên ông gầm lên và nhào đến trước mặt Vô Thập Tam. Hổ Trảo Công và Hỗn Nguyên Thiết Bài của ông đều là tuyệt nghệ trong võ lâm.
Tuyệt đại sư biến sắc, vội gằn giọng nói lớn :
- Dừng tay! Mau dừng tay!
Ông lên tiếng thì đã chậm một bước, thân hình Bằng Siêu Phàm đã phóng lên, kẻ hầu người Ba Tư đứng sau lưng Vô Thập Tam cũng xuất đao khỏi vỏ.
Ánh đao lóe lên, máu tưới bắn ra như mưa. Chỉ có một cách xét xem trong bụng người có chó hay chăng, đó là một cách dã man tàn ác nhất, chỉ có kẻ điên mới dám làm. Một Bằng Siêu Phàm tung hoành giang hồ đã ba mươi năm, mà vẫn không tránh khỏi đường đao này, một đường đao mổ bụng.
Mọi người đều biến sắc mặt, có kẻ không dằn được nôn mửa, có kẻ bỏ chạy ra xa, có kẻ lại xông đến phía trước! Vô Thập Tam vẫn cười thích thú, giọng cười cuồng dại tàn khốc, ai nghe qua một lần cũng không quên được.
Ánh đao vẫn không ngừng chuyển động, một đao là một mạng. Chẳng ai tránh khỏi đường đao của tên hầu Ba Tư, bởi vì khi hắn đưa đao đến kẻ nào, thì đã có một viên hắc thạch bay đến trước, từ tay của Vô Thập Tam bay ra.
Vô Thập Tam dùng tay búng hắc thạch ra, viên đá xé gió bay đến điểm vào huyệt đối phương. Chỉ có Tuyệt đại sư và Thiết Chấn Thiên là tránh né được, nhưng cả hai đều không có cách gì đến sát bên giường, bởi ánh đao và ánh máu đã che mắt họ. Cả hai cơ hồ không nhìn thấy Vô Thập Tam đâu cả. Đúng lúc ấy, họ nhìn thấy Mã Như Long.
Mã Như Long xông vào giữa những đường đao và máu đổ, chẳng phải ra chịu chết, mà là đi cứu người, mặc dù y không chắc mình có thể an toàn rút lui, nhưng vẫn phải mạo hiểm.
Không ai cản y được, Mã Như Long thà chết chứ không thể ngồi ngoài xem cuộc tàn sát này tiếp tục, y nhất định phải vào, cứu được ai thì cứu. Ngay khoảnh khắc ấy, y không hề đặt nặng sự sống chết của mình.
Mã Như Long không chết, y biết mình chưa chết, mà còn cứu được vài người trở lại.
Nhưng lúc y quay trở vào tiệm tạp hóa thì đã kiệt lực, nên vừa vào cửa là ngã xuống! Y liều mạng xông ra cứu về được những ai?

Xem tiếp hồi ba mươi
Bích Huyết Tẩy Ngân Thương


Nguyên tác : Cổ Long

Hồi 29

Thạch yến


Yến tiệc chưa bắt đầu, chỉ thấy trên bãi đất bùn trống trải xếp đầy những viên hắc thạch tròn bóng láng, nhưng có để một cái giường bằng gỗ loại cực hảo, có đường nét chạm trổ tinh kỳ. Phía sau giường một tấm màn trắng treo trên cao rũ xuống, có một kẻ hầu người Ba Tư đứng nghiêm. Y có râu ria xồm xàm, mắt xanh biếc, đầu đội mũ màu đỏ tươi có cột dây tơ màu xanh, mình mặc trường bào màu đen thêu chỉ vàng cùng sợi thắt lưng đỏ, tay chống thanh đao cong.
Vô Thập Tam đang ngồi trên chiếc giường này. Trông y chắc chắn không giống một cô nhi không cha mẹ, không tên họ, lại càng không giống kẻ điên. Sắc mặt của y trắng bệch nhưng nhìn khá anh tuấn, thái độ của y ôn hòa văn nhã. Bởi sắc diện trắng nhạt nên khó đoán tuổi thật của y, lại thêm nụ cười lịch sự, trang phục hoa lệ quý phái, càng khiến người ít chú ý đến tuổi tác của y.
Tiệc chưa khai mạc, nhưng không ít khách đã đến, nhóm Tuyệt đại sư cũng có mặt, và cũng như những người khách khác, tất cả đều đứng trước giường của Vô Thập Tam. Trừ chiếc giường này ra, nơi đây không có bàn ghế gì khác, cũng không có chỗ bằng phẳng khả dĩ ngồi xuống được.
Thế nhưng khi Thiết Chấn Thiên cùng Vương Vạn Võ bước ra, Vô Thập Tam tỏ ra rất lịch sự, mời cả hai “ngồi xuống”.
Vô Thập Tam hỏi kẻ hầu người Ba Tư :
- Ngươi xem thử còn khách nào khác đến chăng?
- Nô tài thấy không còn ai khác đến nữa.
Vô Thập Tam lập tức vòng tay chào mọi người, miệng mỉm nụ cười chẳng có vẻ giả tạo gì cả :
- Mời ngồi, xin mời chư vị ngồi xuống nhập tiệc.
Người đầu tiên “ngồi xuống” lại là Tuyệt đại sư, ông ngồi trên một cái ghế không có thật, trên mặt vẫn không chút cảm giác. Ông ngồi giữa khoảng không, tưởng chừng như phía dưới có một cái ghế thật. Các khách khác cũng lục tục “ngồi” xuống, chỉ có Thiết Chấn Thiên vẫn còn đứng đấy.
Vô Thập Tam hỏi :
- Tại sao các hạ không ngồi?
Thiết Chấn Thiên trả lời rất khéo :
- Ta thích đứng ăn hơn, đứng mới ăn được nhiều hơn chút.
Vô Thập Tam đưa tay lên mỉm cười nói :
- Hữu lý! Hôm nay chư vị nhất định phải ăn nhiều vào, ta chuẩn bị các món đặc biệt, như cá lóc Đông Hải, vi cá Bắc Hải, ổ yến và tôm hùm Nam Hải, dê con hầm và vịt quay kinh thành, cá chua và cua hấp Giang Nam, còn có bò nướng nguyên con, đủ để các vị tha hồ tận hưởng.
Những món ăn đặc sản mà Vô Thập Tam liệt kê thật sự chẳng thấy đâu cả, nhưng y lại tỏ ra rất ân cần mời khách “ăn nhiều vào”. Y còn bảo làm riêng đồ chay cho Tuyệt đại sư.
Người đầu tiên bắt đầu ăn là Tuyệt đại sư, đến như ông cũng “ăn”, đương nhiên kẻ khác cũng chỉ noi theo mà “ăn”. Thực khách hầu như đại đa số là hào kiệt võ lâm uy trấn một phương hoặc cũng đáng xưng giang hồ hảo hán, nhưng lúc này tất cả đều như những đứa trẻ chơi trò ăn uống, mỗi người cầm lấy một đôi đũa vô hình, ngồi trên cái ghế vô hình, và bắt đầu nhấm nháp những thức ăn chẳng có trước mắt. Chỗ khác với trẻ con là những người này không cảm thấy thích thú với trò chơi này. Động tác của họ nhìn giống như đang ăn thật, nhưng sắc mặt vô cùng trầm trọng.
Ngoại trừ Tuyệt đại sư, thần sắc của mỗi người trông giống như có một đôi tay vô hình đang bóp nghẹt yết hầu. Chỉ có Tuyệt đại sư vẫn không biểu lộ một cảm giác nào, từng đũa một chậm rãi gắp “thức ăn” cho vào miệng nhai, chẳng biết đang nhai nỗi phẫn nộ, hay khiếp sợ? Hay đang cố nuốt mật đắng? Từ ngày ông thành danh đến nay, chưa từng phải làm chuyện mất mặt như thế trước mặt kẻ khác. Nhưng lúc này ông đã đem cả thanh danh mà chính mình cực khổ bấy lâu mới có được, nhập cùng với những đồ ăn vô hình kia, từng miếng từng miếng nhai nuốt xuống bụng!
Thiết Chấn Thiên đứng nhìn quang cảnh trước mắt, toàn thân bỗng nổi da gà. Y không hiểu tại sao Tuyệt đại sư lại làm như vậy? Tại sao ông lại sợ gã điên kia? Tuy thế y đã rõ Vô Thập Tam là một gã điên như thế nào.
Mặc dù Đại Uyển đã kể qua cho Thiết Chấn Thiên nghe, nhưng bây giờ y mới hiểu mức đáng sợ của sự điên khùng này. Vô Thập Tam cũng đang trừng trừng nhìn Thiết Chấn Thiên, chỉ có mình y là chưa cầm đũa.
Vô Thập Tam hỏi :
- Sao các hạ không ăn một chút?
Thiết Chấn Thiên hỏi lại :
- Ăn cái gì?
- Dê con, cá chua mùi vị cũng ngon, còn vịt quay nữa, phải ăn lúc nóng mới ngon.
- Vịt quay đâu? Cá đâu?
- Bày trên bàn đây này.
- Ta không thấy.
- Người khác đều nhìn thấy, sao các hạ không thấy?
Thiết Chấn Thiên đáp :
- Ta không thông minh bằng họ, những món ăn các hạ nhắc đến, nhất định chỉ có người thông minh mới nhìn thấy được.
Vô Thập Tam chăm chú nhìn Thiết Chấn Thiên một lúc, đột nhiên cả cười :
- Thì ra các hạ là một chàng ngốc, đồ ăn ngon như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới không thấy.
Vô Thập Tam bỗng im bặt, sắc mặt lộ vẻ giận dữ cùng cực, y quay qua trừng mắt nhìn Bằng Siêu Phàm, gằn giọng hỏi :
- Ngươi nỡ lòng nào làm chuyện đó.
Bằng Siêu Phàm giựt mình ngẩn người :
- Tôi làm chuyện gì?
- Biết bao nhiêu thức ăn ngon ngươi không ăn, tại sao lại ăn con chó nhỏ của ta?
Bằng Siêu Phàm không hiểu gì cả :
- Chó của các hạ? Ở đâu?
- Lúc nãy còn nằm đây, bây giờ bị ngươi nuốt cả vào bụng rồi!
Vô Thập Tam tỏ ra vừa giận vừa buồn :
- Con chó này ta nuôi đã nhiều năm, thương như con đẻ vậy, tại sao ngươi lại ăn mất nó?
Sao ngươi tàn nhẫn thế?
Bằng Siêu Phàm biến sắc, “Phụng Thiên đại hiệp” Bằng Siêu Phàm thành danh đã ba mươi năm với đôi Hỗn Nguyên Thiết Bài nặng sáu mươi ba cân, ông tung hoành khắp chốn, từng kinh qua lắm chuyện. Dĩ nhiên ông biết Vô Thập Tam cố ý làm khó mình, trong lòng đang mong Tuyệt đại sư có thể trợ lực, cùng gã điên kia quyết đấu một phen. Bằng Siêu Phàm và Tuyệt đại sư là hảo bằng hữu lâu năm, Tuyệt đại sư chí ít cũng nên biện bạch dùm ông!
Chẳng ngờ người lên tiếng dùm Bằng Siêu Phàm trước nhất chẳng phải hảo bằng hữu của ông, mà là người ông ghét cay ghét đắng, đại đạo Thiết Chấn Thiên.
Thiết Chấn Thiên xen vào :
- Nơi đây chẳng có con chó nào cả, chó lớn chó nhỏ gì cũng không có!
Vô Thập Tam nói :
- Ngươi là đồ ngốc, dĩ nhiên không thấy, ta thấy tận mắt, không thể nào là giả được!
- Lần này chắc các hạ nhầm rồi.
- Ngươi cả quyết nơi đây không có chó à?
- Chắc chắn là không.
- Nhưng ta nói là có, mà con chó đã bị tên kia nuốt cả vào bụng!
Trên mặt Vô Thập Tam bỗng lộ ra một nụ cười thần bí, y nói từng chữ một :
- Ngươi có muốn đánh cá với ta chăng?
- Đánh cá kiểu nào?
Vô Thập Tam cười khúc khích :
- Đánh cá xem con chó nhỏ có phải nằm trong bụng hắn chăng, dùng cái đầu của ngươi ra đặt.
Thiết Chấn Thiên bỗng cảm thấy lạnh cả tay chân, y đã hiểu gã điên này muốn làm trò gì. Bằng Siêu Phàm hiển nhiên cũng đoán ra được, đột nhiên ông gầm lên và nhào đến trước mặt Vô Thập Tam. Hổ Trảo Công và Hỗn Nguyên Thiết Bài của ông đều là tuyệt nghệ trong võ lâm.
Tuyệt đại sư biến sắc, vội gằn giọng nói lớn :
- Dừng tay! Mau dừng tay!
Ông lên tiếng thì đã chậm một bước, thân hình Bằng Siêu Phàm đã phóng lên, kẻ hầu người Ba Tư đứng sau lưng Vô Thập Tam cũng xuất đao khỏi vỏ.
Ánh đao lóe lên, máu tưới bắn ra như mưa. Chỉ có một cách xét xem trong bụng người có chó hay chăng, đó là một cách dã man tàn ác nhất, chỉ có kẻ điên mới dám làm. Một Bằng Siêu Phàm tung hoành giang hồ đã ba mươi năm, mà vẫn không tránh khỏi đường đao này, một đường đao mổ bụng.
Mọi người đều biến sắc mặt, có kẻ không dằn được nôn mửa, có kẻ bỏ chạy ra xa, có kẻ lại xông đến phía trước! Vô Thập Tam vẫn cười thích thú, giọng cười cuồng dại tàn khốc, ai nghe qua một lần cũng không quên được.
Ánh đao vẫn không ngừng chuyển động, một đao là một mạng. Chẳng ai tránh khỏi đường đao của tên hầu Ba Tư, bởi vì khi hắn đưa đao đến kẻ nào, thì đã có một viên hắc thạch bay đến trước, từ tay của Vô Thập Tam bay ra.
Vô Thập Tam dùng tay búng hắc thạch ra, viên đá xé gió bay đến điểm vào huyệt đối phương. Chỉ có Tuyệt đại sư và Thiết Chấn Thiên là tránh né được, nhưng cả hai đều không có cách gì đến sát bên giường, bởi ánh đao và ánh máu đã che mắt họ. Cả hai cơ hồ không nhìn thấy Vô Thập Tam đâu cả. Đúng lúc ấy, họ nhìn thấy Mã Như Long.
Mã Như Long xông vào giữa những đường đao và máu đổ, chẳng phải ra chịu chết, mà là đi cứu người, mặc dù y không chắc mình có thể an toàn rút lui, nhưng vẫn phải mạo hiểm.
Không ai cản y được, Mã Như Long thà chết chứ không thể ngồi ngoài xem cuộc tàn sát này tiếp tục, y nhất định phải vào, cứu được ai thì cứu. Ngay khoảnh khắc ấy, y không hề đặt nặng sự sống chết của mình.
Mã Như Long không chết, y biết mình chưa chết, mà còn cứu được vài người trở lại.
Nhưng lúc y quay trở vào tiệm tạp hóa thì đã kiệt lực, nên vừa vào cửa là ngã xuống! Y liều mạng xông ra cứu về được những ai?

Hồi 30 Thợ may



Lúc Mã Như Long tỉnh lại, mọi âm thanh đã ngưng, im lặng như bao trùm cả không gian.
Mã Như Long được khiêng vào phòng đặt nằm trên chiếc giường duy nhất trong phòng. Đây là lần đầu tiên y nằm trên chiếc giường này.
Tạ Ngọc Luân đang ở cạnh Mã Như Long, trong phòng chỉ có hai người. Mã Như Long gượng cười nhìn cô và hỏi :
- Người đâu?
- Người nào?
- Những người tôi cứu về.
Tạ Ngọc Luân không trả lời mà hỏi ngược lại :
- Ngươi có biết những người đó là ai không?
- Tôi biết, Thiết Chấn Thiên cùng tôi trở vào.
- Ngoài y ra còn ai nữa?
Thái độ của Mã Như Long rất bình tĩnh :
- Còn có Tuyệt đại sư.
Tạ Ngọc Luân tỏ ra kích động, cô hỏi dồn :
- Chính ngươi cũng biết mình đã cứu Tuyệt đại sư?
Mã Như Long khẽ cười :
- Làm sao tôi không biết được?
Y còn cười được, đúng lúc này chẳng đáng cười mà y cũng cười được ư?
- Ngươi biết à? Ông ấy đã bức bách ngươi không còn đường trốn, lúc nào cũng chực lấy mạng ngươi, mà ngươi còn muốn cứu ông ấy à?
- Tôi đi cứu người, chỉ cần biết ông ấy cũng là người thì chẳng thể bỏ mặc ông trong tay gã điên kia, dù ông có là bạn hay thù cũng thế.
Tạ Ngọc Luân nhìn Mã Như Long bằng ánh mắt khác lạ, qua một lúc sau mới hỏi :
- Ngươi nói thật ư? Hay chỉ làm để cho ta thấy?
Mã Như Long không đáp, y không muốn trả lời.
Tạ Ngọc Luân bỗng thở dài :
- Ta vốn không thể tin được ngươi là một người tốt bụng như vậy, nhưng bây giờ chẳng thể không tin.
Tuyệt đại sư vẫn im lặng đứng trong góc tiệm tạp hóa bên cạnh một giá gỗ, từ lúc vào tiệm ông vẫn đứng đấy bất động, không nói gì, cũng không nhìn ai khác. Trên mình ông có vết máu, áo bị rách, chứng tỏ ông cũng bị thương, nhưng ông vẫn bình tĩnh trấn định.
Cùng trở vào tiệm tạp hóa với Tuyệt đại sư, ngoài Thiết Chấn Thiên ra còn có hai người nữa, hình như là cùng nhóm với ông. Nhưng hai người này làm ra vẻ như không thấy Tuyệt đại sư đứng đấy, họ đứng cách xa xa, như sợ bị lây một căn bệnh chết người. Hẳn họ cũng biết những người trong tiệm tạp hóa này đều là tử địch của Tuyệt đại sư, nên không muốn bị liên lụy. Tuyệt đại sư cũng chẳng thèm nhìn họ, đôi mắt ông như vô hồn không nhìn thấy ai cả.
Người lên tiếng đầu tiên là Đại Uyển :
- Tôi biết đại sư lưu lại đây hẳn rất khó chịu, nhưng chỉ cần đại sư chịu ở lại thì chúng tôi cũng không ép đại sư trở ra ngoài.
Tuyệt đại sư im lặng.
Đại Uyển lại nói :
- Đại sư phải chăng có chuyện muốn nói?
Ông đột nhiên lên tiếng :
- Phải, nhưng điều ta muốn nói chỉ có thể nói với một người.
- Ai?
- Mã Như Long.
Căn phòng nhỏ trông bừa bộn nghèo nàn, Mã Như Long đã ở nơi đây gần bốn tháng. Lúc này trong phòng chỉ có hai người, Tuyệt đại sư cuối cùng đã gặp riêng Mã Như Long.
Ông lên tiếng :
- Lần này nhờ thí chủ cứu bần đạo, nếu không cũng chưa chắc ta an toàn thoát khỏi loạn đao trận. Nhưng bần đạo quyết không vì việc này mà bỏ qua thí chủ đâu, nếu ta còn sống và thí chủ còn sống, thì ta vẫn không buông tha thí chủ được.
Mã Như Long nở nụ cười, điềm đạm nói :
- Tại hạ cứu đại sư chẳng phải vì muốn đại sư tha cho tại hạ, nếu không thì cần gì phải cứu đại sư?
Y bỗng thở dài :
- Tuy vậy, chỉ e rằng tất cả chúng ta không sống còn được đến sáng mai.
Tuyệt đại sư nói :
- Nhưng bây giờ chúng ta vẫn chưa chết, thợ may chưa đến, đồ điểm trang chưa đưa, thì gã điên kia tạm thời sẽ không xông vào đây.
- Cũng mong là như vậy.
- Nhất định là thế, bần đạo biết tính gã điên ấy, hắn đã xem chúng ta như cá trong lưới, không vội gì lấy mạng chúng ta.
Ông lại nói thêm :
- Do đó không chừng chúng ta hãy còn cơ hội trốn ra, cho nên điều bần đạo muốn nói với thí chủ là bất luận mai sau giữa hai ta có là bạn hay thù, thì trong lúc này ta đồng ý để thí chủ quyết định mọi việc. Trong đời bần đạo chưa từng phải nghe lệnh của ai, lần này là ngoại lệ.
Mã Như Long chăm chú nhìn Tuyệt đại sư, lâu lắm mới lên tiếng :
- Đây là điều đại sư muốn nói với tại hạ?
- Phải.
Cùng Mã Như Long trở vào, ngoài Thiết Chấn Thiên và Tuyệt đại sư, còn có hai người.
Một trong hai người đó là Vương Vạn Võ. Một bên vai của y bị gãy, nhưng y lại không mất mạng dưới đường đao cong chết người kia.
Lúc Đại Uyển dẫn Tuyệt đại sư vào gặp Mã Như Long, Vương Vạn Võ bỗng hỏi Thiết Chấn Thiên :
- Ta biết người huynh đệ của ngươi đã rơi vào tay Tuyệt đại sư, không lẽ ngươi không muốn biết y sống chết ra sao ư?
- Muốn chứ.
- Vậy sao ngươi không hỏi?
- Ta không thể hỏi, mà cũng không muốn hỏi. Ta e rằng huynh đệ của ta đã chết trong tay lão trọc ấy.
Nếu Thiết Toàn Nghĩa đã chết dưới tay Tuyệt đại sư, nhất định Thiết Chấn Thiên sẽ không bỏ qua.
Y nói :
- Nhưng ta không thể giết lão trọc, Mã lão đệ đã cứu lão ấy trở vô, thì ta đâu thể sát hại lão lần nữa.
Lúc này Đại Uyển đã trở ra ngoài phòng, Vương Vạn Võ đột nhiên nói với cô :
- Tôi cũng muốn gặp riêng Mã Như Long.
Đại Uyển hỏi :
- Ngươi cũng có chuyện chỉ nói riêng với Mã công tử thôi à?
Vương Vạn Võ gật đầu. Y vừa gật đầu, mắt vừa nhìn Thiết Chấn Thiên, bởi y biết Thiết Chấn Thiên sẽ lên tiếng.
Thiết Chấn Thiên quả nhiên hỏi :
- Ngươi có biết nhờ đâu mà ngươi không bị chết chăng?
Vương Vạn Võ đáp :
- Ta không chết là nhờ ngươi bảo vệ, tuy lúc trước chúng ta đối đầu, nhưng bây giờ ngươi chừng như đã xem ta là bạn.
- Nhưng những điều ngươi muốn nói, chỉ có thể kể cho Mã Như Long nghe, tại sao không nói cho ta nghe được? Hiển nhiên ngươi không tín nhiệm ta.
- Ta tin ngươi, nhưng ta tin Mã Như Long hơn, bởi vì Tuyệt đại sư cũng tin y, mà Tuyệt đại sư đâu phải bạn của y. Nếu cả bạn lẫn thù đều tin tưởng Mã Như Long, người khác làm sao không tín nhiệm y?
Thiết Chấn Thiên bất chợt phá cười lớn, y vỗ mạnh vào vai Vương Vạn Võ :
- Được, ngươi nói hay lắm, ngươi vào đi.
Mã Như Long cũng không ngờ Vương Vạn Võ lại muốn gặp riêng mình, càng không ngờ câu đầu tiên y thố lộ là một bí mật không tưởng tượng được.
Vương Vạn Võ thì thầm :
- Tôi còn sống chẳng phải nhờ Thiết Chấn Thiên bảo vệ, mà vì Vô Thập Tam không muốn giết tôi. Đàn Chỉ thần công “Phi Thạch Đả Huyệt” của Vô Thập Tam tuy đã luyện đến mức khó ai bì kịp, tên hầu Ba Tư của y lại xuất thủ thần tốc, nhưng thật ra những người bị giết không phải hoàn toàn do đá bắn ra và đao cong chém xuống.
- Không phải sao?
- Những người ấy bị chết, là vì ít nhất đến phân nửa nhóm đã bị mua chuộc rồi.
Ví dụ như Trương Tam và Lý Tứ là bạn, nhưng Trương Tam đã bị mua chuộc mà Lý Tứ không hề hay biết. Khi đao cong chém tới, Lý Tứ chết dưới đường đao, người khác chỉ cho rằng Lý Tứ không tránh nổi đường đao ấy, phải chăng?
- Phải!
- Lại có người nhìn thấy Vô Thập Tam búng hắc thạch ra, hẳn cho rằng Lý Tứ chết vì bị Vô Thập Tam dùng thuật cách không điểm huyệt nên không tránh khỏi bị đao chém, phải không?
- Đúng vậy.
- Thực sự không phải thế, Lý Tứ chẳng phải chết vì bị đá điểm trúng huyệt, mà vì bị Trương Tam thừa cơ hỗn loạn điểm huyệt khống chế.
Vương Vạn Võ nói thêm :
- Tôi nói cho các hạ nghe chuyện này, vì không muốn các hạ đánh giá thấp võ công của Vô Thập Tam, nhưng cũng không nên xem y như thần nhân.
Mã Như Long hỏi :
- Làm thế nào các hạ biết được bí mật này?
Vương Vạn Võ cười gượng gạo :
- Vì tôi cũng bị Vô Thập Tam mua chuộc, cho nên tôi không chết.
- Tại sao các hạ nói cho ta nghe bí mật này?
- Vì tôi tin các hạ, bây giờ tôi đã biết chắc các hạ sẽ không bán rẻ bất cứ ai.
Cùng nhóm Mã Như Long trở vào tiệm tạp hóa, còn có một người. Nhìn y tuổi tác không lớn, cũng không nhỏ lắm, tướng mạo trung bình, không anh tuấn cũng không khó nhìn. Y phục của người này cũng vừa phải, không quá sang trọng, cũng không quá nghèo nàn. Hạng người này mỗi ngày ai cũng gặp không biết bao nhiêu người.
Lúc này y vẫn còn sống, rất có thể vì ngoại hình của y nhìn quá tầm thường. Chỉ có một số ít người mới hiểu được “tầm thường” đôi lúc là một tấm mộc che chở rất tốt, đôi lúc hiệu lực còn quá mức bình thường nữa.
Đại Uyển là một trong số ít người nhận ra điều này, cô vẫn chú ý đến kẻ “tầm thường” này, bỗng nhiên cô hỏi y :
- Xin hỏi quý danh?
Kẻ “tầm thường” khẽ cười, gật đầu chào, rồi lại lắc lắc đầu.
Đại Uyển lại hỏi :
- Các hạ không nghe được lời tôi nói, hay không nói được?
Người kia vẫn trả lời cùng một cách, lại cười, gật đầu, rồi lắc đầu.
Chẳng ai rõ ý của người này, Đại Uyển cũng không hiểu. Hay ý của y là làm cho người khác không hiểu?
Đại Uyển bỗng nở nụ cười :
- Dĩ nhiên các hạ không phải điếc, cũng không phải bị câm, chỉ là không muốn xưng danh tánh ra đây. Tôi hỏi, các hạ có thể không nói, nhưng chờ đến người khác hỏi, thì lúc ấy muốn không nói cũng khó đấy.
Kẻ “tầm thường” đột nhiên hỏi lại Đại Uyển :
- Các vị có phải đang chờ một người chăng?
- Chờ ai?
- Chờ một thợ may mà Vô Thập Tam gửi đến để may áo mới cho một vị cô nương họ Tạ.
Đại Uyển chăm chú nhìn y :
- Làm thế nào các hạ biết Vô Thập Tam muốn gửi thợ may đến đây?
- Tiểu nhân biết chứ, còn biết là thợ may đã đến rồi, chẳng những đem đủ hàng gấm lụa cùng trang sức đến, mà còn đem đến kiệu hoa nữa.
- Người thợ may ấy đang ở đâu?
Kẻ “tầm thường” bỗng nở một nụ cười không bình thường lắm :
- Thì ở đây, tiểu nhân chính là người thợ may ấy?

Xem tiếp hồi ba mươi mốt
Bích Huyết Tẩy Ngân Thương


Nguyên tác : Cổ Long

Hồi 30

Thợ may


Lúc Mã Như Long tỉnh lại, mọi âm thanh đã ngưng, im lặng như bao trùm cả không gian.
Mã Như Long được khiêng vào phòng đặt nằm trên chiếc giường duy nhất trong phòng. Đây là lần đầu tiên y nằm trên chiếc giường này.
Tạ Ngọc Luân đang ở cạnh Mã Như Long, trong phòng chỉ có hai người. Mã Như Long gượng cười nhìn cô và hỏi :
- Người đâu?
- Người nào?
- Những người tôi cứu về.
Tạ Ngọc Luân không trả lời mà hỏi ngược lại :
- Ngươi có biết những người đó là ai không?
- Tôi biết, Thiết Chấn Thiên cùng tôi trở vào.
- Ngoài y ra còn ai nữa?
Thái độ của Mã Như Long rất bình tĩnh :
- Còn có Tuyệt đại sư.
Tạ Ngọc Luân tỏ ra kích động, cô hỏi dồn :
- Chính ngươi cũng biết mình đã cứu Tuyệt đại sư?
Mã Như Long khẽ cười :
- Làm sao tôi không biết được?
Y còn cười được, đúng lúc này chẳng đáng cười mà y cũng cười được ư?
- Ngươi biết à? Ông ấy đã bức bách ngươi không còn đường trốn, lúc nào cũng chực lấy mạng ngươi, mà ngươi còn muốn cứu ông ấy à?
- Tôi đi cứu người, chỉ cần biết ông ấy cũng là người thì chẳng thể bỏ mặc ông trong tay gã điên kia, dù ông có là bạn hay thù cũng thế.
Tạ Ngọc Luân nhìn Mã Như Long bằng ánh mắt khác lạ, qua một lúc sau mới hỏi :
- Ngươi nói thật ư? Hay chỉ làm để cho ta thấy?
Mã Như Long không đáp, y không muốn trả lời.
Tạ Ngọc Luân bỗng thở dài :
- Ta vốn không thể tin được ngươi là một người tốt bụng như vậy, nhưng bây giờ chẳng thể không tin.
Tuyệt đại sư vẫn im lặng đứng trong góc tiệm tạp hóa bên cạnh một giá gỗ, từ lúc vào tiệm ông vẫn đứng đấy bất động, không nói gì, cũng không nhìn ai khác. Trên mình ông có vết máu, áo bị rách, chứng tỏ ông cũng bị thương, nhưng ông vẫn bình tĩnh trấn định.
Cùng trở vào tiệm tạp hóa với Tuyệt đại sư, ngoài Thiết Chấn Thiên ra còn có hai người nữa, hình như là cùng nhóm với ông. Nhưng hai người này làm ra vẻ như không thấy Tuyệt đại sư đứng đấy, họ đứng cách xa xa, như sợ bị lây một căn bệnh chết người. Hẳn họ cũng biết những người trong tiệm tạp hóa này đều là tử địch của Tuyệt đại sư, nên không muốn bị liên lụy. Tuyệt đại sư cũng chẳng thèm nhìn họ, đôi mắt ông như vô hồn không nhìn thấy ai cả.
Người lên tiếng đầu tiên là Đại Uyển :
- Tôi biết đại sư lưu lại đây hẳn rất khó chịu, nhưng chỉ cần đại sư chịu ở lại thì chúng tôi cũng không ép đại sư trở ra ngoài.
Tuyệt đại sư im lặng.
Đại Uyển lại nói :
- Đại sư phải chăng có chuyện muốn nói?
Ông đột nhiên lên tiếng :
- Phải, nhưng điều ta muốn nói chỉ có thể nói với một người.
- Ai?
- Mã Như Long.
Căn phòng nhỏ trông bừa bộn nghèo nàn, Mã Như Long đã ở nơi đây gần bốn tháng. Lúc này trong phòng chỉ có hai người, Tuyệt đại sư cuối cùng đã gặp riêng Mã Như Long.
Ông lên tiếng :
- Lần này nhờ thí chủ cứu bần đạo, nếu không cũng chưa chắc ta an toàn thoát khỏi loạn đao trận. Nhưng bần đạo quyết không vì việc này mà bỏ qua thí chủ đâu, nếu ta còn sống và thí chủ còn sống, thì ta vẫn không buông tha thí chủ được.
Mã Như Long nở nụ cười, điềm đạm nói :
- Tại hạ cứu đại sư chẳng phải vì muốn đại sư tha cho tại hạ, nếu không thì cần gì phải cứu đại sư?
Y bỗng thở dài :
- Tuy vậy, chỉ e rằng tất cả chúng ta không sống còn được đến sáng mai.
Tuyệt đại sư nói :
- Nhưng bây giờ chúng ta vẫn chưa chết, thợ may chưa đến, đồ điểm trang chưa đưa, thì gã điên kia tạm thời sẽ không xông vào đây.
- Cũng mong là như vậy.
- Nhất định là thế, bần đạo biết tính gã điên ấy, hắn đã xem chúng ta như cá trong lưới, không vội gì lấy mạng chúng ta.
Ông lại nói thêm :
- Do đó không chừng chúng ta hãy còn cơ hội trốn ra, cho nên điều bần đạo muốn nói với thí chủ là bất luận mai sau giữa hai ta có là bạn hay thù, thì trong lúc này ta đồng ý để thí chủ quyết định mọi việc. Trong đời bần đạo chưa từng phải nghe lệnh của ai, lần này là ngoại lệ.
Mã Như Long chăm chú nhìn Tuyệt đại sư, lâu lắm mới lên tiếng :
- Đây là điều đại sư muốn nói với tại hạ?
- Phải.
Cùng Mã Như Long trở vào, ngoài Thiết Chấn Thiên và Tuyệt đại sư, còn có hai người.
Một trong hai người đó là Vương Vạn Võ. Một bên vai của y bị gãy, nhưng y lại không mất mạng dưới đường đao cong chết người kia.
Lúc Đại Uyển dẫn Tuyệt đại sư vào gặp Mã Như Long, Vương Vạn Võ bỗng hỏi Thiết Chấn Thiên :
- Ta biết người huynh đệ của ngươi đã rơi vào tay Tuyệt đại sư, không lẽ ngươi không muốn biết y sống chết ra sao ư?
- Muốn chứ.
- Vậy sao ngươi không hỏi?
- Ta không thể hỏi, mà cũng không muốn hỏi. Ta e rằng huynh đệ của ta đã chết trong tay lão trọc ấy.
Nếu Thiết Toàn Nghĩa đã chết dưới tay Tuyệt đại sư, nhất định Thiết Chấn Thiên sẽ không bỏ qua.
Y nói :
- Nhưng ta không thể giết lão trọc, Mã lão đệ đã cứu lão ấy trở vô, thì ta đâu thể sát hại lão lần nữa.
Lúc này Đại Uyển đã trở ra ngoài phòng, Vương Vạn Võ đột nhiên nói với cô :
- Tôi cũng muốn gặp riêng Mã Như Long.
Đại Uyển hỏi :
- Ngươi cũng có chuyện chỉ nói riêng với Mã công tử thôi à?
Vương Vạn Võ gật đầu. Y vừa gật đầu, mắt vừa nhìn Thiết Chấn Thiên, bởi y biết Thiết Chấn Thiên sẽ lên tiếng.
Thiết Chấn Thiên quả nhiên hỏi :
- Ngươi có biết nhờ đâu mà ngươi không bị chết chăng?
Vương Vạn Võ đáp :
- Ta không chết là nhờ ngươi bảo vệ, tuy lúc trước chúng ta đối đầu, nhưng bây giờ ngươi chừng như đã xem ta là bạn.
- Nhưng những điều ngươi muốn nói, chỉ có thể kể cho Mã Như Long nghe, tại sao không nói cho ta nghe được? Hiển nhiên ngươi không tín nhiệm ta.
- Ta tin ngươi, nhưng ta tin Mã Như Long hơn, bởi vì Tuyệt đại sư cũng tin y, mà Tuyệt đại sư đâu phải bạn của y. Nếu cả bạn lẫn thù đều tin tưởng Mã Như Long, người khác làm sao không tín nhiệm y?
Thiết Chấn Thiên bất chợt phá cười lớn, y vỗ mạnh vào vai Vương Vạn Võ :
- Được, ngươi nói hay lắm, ngươi vào đi.
Mã Như Long cũng không ngờ Vương Vạn Võ lại muốn gặp riêng mình, càng không ngờ câu đầu tiên y thố lộ là một bí mật không tưởng tượng được.
Vương Vạn Võ thì thầm :
- Tôi còn sống chẳng phải nhờ Thiết Chấn Thiên bảo vệ, mà vì Vô Thập Tam không muốn giết tôi. Đàn Chỉ thần công “Phi Thạch Đả Huyệt” của Vô Thập Tam tuy đã luyện đến mức khó ai bì kịp, tên hầu Ba Tư của y lại xuất thủ thần tốc, nhưng thật ra những người bị giết không phải hoàn toàn do đá bắn ra và đao cong chém xuống.
- Không phải sao?
- Những người ấy bị chết, là vì ít nhất đến phân nửa nhóm đã bị mua chuộc rồi.
Ví dụ như Trương Tam và Lý Tứ là bạn, nhưng Trương Tam đã bị mua chuộc mà Lý Tứ không hề hay biết. Khi đao cong chém tới, Lý Tứ chết dưới đường đao, người khác chỉ cho rằng Lý Tứ không tránh nổi đường đao ấy, phải chăng?
- Phải!
- Lại có người nhìn thấy Vô Thập Tam búng hắc thạch ra, hẳn cho rằng Lý Tứ chết vì bị Vô Thập Tam dùng thuật cách không điểm huyệt nên không tránh khỏi bị đao chém, phải không?
- Đúng vậy.
- Thực sự không phải thế, Lý Tứ chẳng phải chết vì bị đá điểm trúng huyệt, mà vì bị Trương Tam thừa cơ hỗn loạn điểm huyệt khống chế.
Vương Vạn Võ nói thêm :
- Tôi nói cho các hạ nghe chuyện này, vì không muốn các hạ đánh giá thấp võ công của Vô Thập Tam, nhưng cũng không nên xem y như thần nhân.
Mã Như Long hỏi :
- Làm thế nào các hạ biết được bí mật này?
Vương Vạn Võ cười gượng gạo :
- Vì tôi cũng bị Vô Thập Tam mua chuộc, cho nên tôi không chết.
- Tại sao các hạ nói cho ta nghe bí mật này?
- Vì tôi tin các hạ, bây giờ tôi đã biết chắc các hạ sẽ không bán rẻ bất cứ ai.
Cùng nhóm Mã Như Long trở vào tiệm tạp hóa, còn có một người. Nhìn y tuổi tác không lớn, cũng không nhỏ lắm, tướng mạo trung bình, không anh tuấn cũng không khó nhìn. Y phục của người này cũng vừa phải, không quá sang trọng, cũng không quá nghèo nàn. Hạng người này mỗi ngày ai cũng gặp không biết bao nhiêu người.
Lúc này y vẫn còn sống, rất có thể vì ngoại hình của y nhìn quá tầm thường. Chỉ có một số ít người mới hiểu được “tầm thường” đôi lúc là một tấm mộc che chở rất tốt, đôi lúc hiệu lực còn quá mức bình thường nữa.
Đại Uyển là một trong số ít người nhận ra điều này, cô vẫn chú ý đến kẻ “tầm thường” này, bỗng nhiên cô hỏi y :
- Xin hỏi quý danh?
Kẻ “tầm thường” khẽ cười, gật đầu chào, rồi lại lắc lắc đầu.
Đại Uyển lại hỏi :
- Các hạ không nghe được lời tôi nói, hay không nói được?
Người kia vẫn trả lời cùng một cách, lại cười, gật đầu, rồi lắc đầu.
Chẳng ai rõ ý của người này, Đại Uyển cũng không hiểu. Hay ý của y là làm cho người khác không hiểu?
Đại Uyển bỗng nở nụ cười :
- Dĩ nhiên các hạ không phải điếc, cũng không phải bị câm, chỉ là không muốn xưng danh tánh ra đây. Tôi hỏi, các hạ có thể không nói, nhưng chờ đến người khác hỏi, thì lúc ấy muốn không nói cũng khó đấy.
Kẻ “tầm thường” đột nhiên hỏi lại Đại Uyển :
- Các vị có phải đang chờ một người chăng?
- Chờ ai?
- Chờ một thợ may mà Vô Thập Tam gửi đến để may áo mới cho một vị cô nương họ Tạ.
Đại Uyển chăm chú nhìn y :
- Làm thế nào các hạ biết Vô Thập Tam muốn gửi thợ may đến đây?
- Tiểu nhân biết chứ, còn biết là thợ may đã đến rồi, chẳng những đem đủ hàng gấm lụa cùng trang sức đến, mà còn đem đến kiệu hoa nữa.
- Người thợ may ấy đang ở đâu?
Kẻ “tầm thường” bỗng nở một nụ cười không bình thường lắm :
- Thì ở đây, tiểu nhân chính là người thợ may ấy?
Tài sản của ngocnd321

Ðề tài đã khoá
Ðiều Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™