Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng – Chương 6 – Phần 3: Tôi muốn thấy thành ý của cô.
Tác giả: an tầm
Nguồn: vficland
Sưu tầm: linh đang xung.
Câu lạc bộ Kali Ci.
Sau khi màn đêm phủ xuống, Paris tỏa ra vẻ mê người, giống như một người phụ nữ lộng lẫy, trong yên tĩnh rực rỡ lan tỏa từng luồng hương nước hoa, nơi này là một vùng đất xa hoa, bởi vậy, khắp nơi đều hiển hiện không khí xa hoa.
Câu lạc bộ ở trên cao nhìn xuống, bên ngoài cửa kính trong suốt là phong cảnh sông Seine mỹ lệ, giữa dòng sông là các tàu thuyền sáng ánh đèn, xa hơn chính là tòa tháp Eiffel bằng sắt. Đưa tầm mắt kéo về Ngọn đồi Montparnasse và Tu viện Sacré Coeur, tu viện Sacré Coeur này có hơn 300 bậc cầu thang đặc biệt tráng lệ.
Phía dưới câu lạc bộ chính là quảng trường hình ngôi sao, là điểm giao nhau của 12 con đường, cùng với cảnh đẹp Khải Hoàn Môn và đại lộ Champs Elysees, ban đêm ngồi ở nơi đây thưởng thức cảnh đêm đỉnh cao của thế giới, quả thực là sự hưởng thụ không tệ.
Lúc Lạc Tranh đi vào câu lạc bộ, liền nhìn thấy Thương Nghiêu đang ngồi bên cửa sổ sát sàn uống rượu vang đỏ, bộ dạng hắn dường như rất có khẩu vị, một bàn thức ăn ngon, dĩ nhiên, phải kể đến món trứng cá muối Beluga thơm ngon và đắt đỏ, chỉ có điều, thơm ngon cũng chỉ là để trang trí mà thôi.
Cả câu lạc bộ rất yrn tĩnh, chắc là hắn đã bao toàn bộ rồi, thì mới không có những khách khác quấy rầy như vậy.
Lạc Tranh hít sâu một hơi, nhẹ nhàng tao nhã bước từng bước tiến lên.
Không có bất kỳ sự ngăn cản, cũng không có những trở ngại khó có thể đến gần nào như trong tưởng tượng!
“Thương Nghiêu tiên sinh, thật xin lỗi đã quấy rầy ngài dùng cơm.” Cô mở miệng, giọng nói lễ phép đúng mực và êm dịu.
Đối với cuộc viếng thăm bất ngờ của Lạc Tranh, Thương Nghiêu hình như cũng không kinh ngạc, chỉ là đặt ly rượu xuống, sau đó đưa tay lên “Lạc Tiểu thư, mời ngồi.”
Lạc Tranh liền giật mình một chút, nhưng nhanh chóng liền bình tĩnh lại, sau khi ngồi xuống, nhìn thấy trước mặt là một bộ đồ ăn và một ly rượu đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, cô ngước mắt lên nhìn hắn ——
“Thương Nghiêu tiên sinh hình như đã sớm đoán trước là tôi sẽ tới.”
“Lạc tiểu thư là luật sư tiếng tăm lừng lẫy, muốn tra ra hành tung của một người cũng không khó.” Thương Nghiêu nhếch môi cầm lấy chai rượu, tự mình chậm rãi rót cho cô một ly rượu vang đỏ, “Huống hồ theo như tính cách của Lạc tiểu thư, nếu không sớm bàn bạc xong xuôi chuyện hợp tác, làm sao lại an tâm ngủ được đây?”
Chiếc ly thủy tinh trong suốt tỏa ra trận trận hương rượu vang thơm nồng tinh khiết, lượn lờ vào trong lòng Lạc Tranh, sau khi nghe vậy, môi cô nhếch lên, ý tán thưởng, “Thương Nghiêu tiên sinh quả nhiên am hiểu rất rõ lòng người.”
“Lạc tiểu thư không phải cũng đáng khen sao?” Thương Nghiêu đặt chai rượu xuống, ngước mắt nhìn cô một cái, sắc bén mang theo một tia cười, “Có thể nghe được ra ngầm ý của tôi thì quả thực là không đơn giản! Chỉ là tốc độ tìm đến của Lạc tiểu thư so với tôi tưởng tượng thì chậm hơn một chút, chai rượu vang đỏ này đã mở được hai giờ rồi.”
Lạc Tranh nghe ra ý nói bóng gió trong câu nói của hắn, hơi nhếch miệng, “Rượu vang Chateau Pétrus năm 1961, sau khi mở hơn hai giờ thì hương vị càng nồng đậm hơn mới phải.”
“Ồ?” Lông mày của Thương Nghiêu nhướng lên, vẻ hứng thú dạt dào tà mị cũng lan sang tận đuôi mày, đáy mắt mang theo khen ngợi, “Nhìn dáng dấp của Lạc tiểu thư chắc hẳn là cao thủ rượu vang, thậm chí không cần uống thử cũng có thể kết luận đây là một chai rượu vang Chateau Pétrus năm 1961.”
“Thương Nghiêu tiên sinh quá khen, chẳng qua là hiểu sơ qua một hai điều thôi. Rượu vang Chateau Pétrus năm 1961 mùi vị nồng đậm, đưa ly lên cao, ngay cả mủi rượu cũng đã tỏa ra một mùi thơm ngọt ngào, tôi chỉ là trùng hợp hiểu rõ một chút về loại rượu vang lâu năm này thôi, không may mắn được thưởng thức giống như Thương Nghiêu tiên sinh, dù sao chai rượu vang này không đơn thuần chỉ là giá trị cao quý đơn giản như vậy mà là số lượng khan hiếm của nó.” Giọng nói dịu dàng của Lạc Tranh lộ ra sự hiểu biết, không chỉ khôi phục lại mặt mũi cho bản thân, mà còn nâng cao đối phương.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Mrlinh900
Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng – Chương 6 – Phần 4: Tôi muốn thấy thành ý của cô.
Tác giả: an tầm
Nguồn: vficland
Sưu tầm: linh đang xung.
Bộp bộp bộp! Người đàn ông ngồi đối diện vỗ tay, trên khuôn mặt cương nghị nổi lên ba phần tà khí, khoanh tay trước ngực, ngay cả đôi môi mỏng ung dung tự đắc cũng nổi lên nụ cười khó dò, “Lạc tiểu thư chẳng qua chỉ là bâng quơ mà đã nói ra đặc điểm đặc biệt của chai rượu vang, quả thực không đơn giản, đã như vậy, chi bằng nếm thử xem có phù hợp với khẩu vị của Lạc tiểu thư.”
Lạc Tranh khẽ mỉm cười, thong dong trang nhã khẽ cầm ly rượu lên, cực kỳ tao nhã khẽ nhấp một ngụm rượu, tức khắc, mùi thơm ngào ngạt tinh khiết lan tỏa trong khoang miệng, từ từ hòa tan trong từng tế bào máu…
“Mùi rượu thơm thuần, đúng là tinh phẩm. Hôm nay rốt cuộc tôi cũng đã biết được vì sao những người yêu thích rượu vang lại tình hữu độc chung* đối với chai rượu vang Chateau Pétrus này, tranh nhau tìm mua.” (*ý nói muốn độc chiếm thành của riêng)
“Tranh nhau tìm mua đối với tôi mà nói thì thật là khoa trương, nhưng mà, tình hữu độc chung ——” Trên khuôn mặt tuấn mỹ mà tà ác của Thương Nghiêu lúc này chứa đựng vẻ mỉm cười không câu nệ, tròng mắt đen u ám thâm sâu phóng ra sự táo bạo và trực tiếp không chút nào che giấu ——
“Tôi càng tình nguyện đem bốn chữ này dùng ở trên người Lạc tiểu thư.”
Trái tim Lạc Tranh theo sau câu nói này của hắn mà đập loạn một cái, lại lần nữa đưa ly rượu lên môi, dùng động tác uống rượu để che giấu vẻ hơi hoảng hốt trong lòng, đây là tại sao? Từ lúc đi làm đến nay, đàn ông theo đuổi cô không đếm xuể, đàn ông ăn nói táo bạo hơn hắn cũng có khối người, nhưng cho tới giờ không có người nào làm cho cô cảm thấy luống cuống tay chân như lần này.
Hương vị thơm thuần của rượu vang nhè nhẹ kéo lại lý trí và sự bình tĩnh của cô, cuối cùng cô ngước mắt lên, khôi phục tỉnh táo cùng vẻ lạnh nhạt vốn có, bờ môi mềm mại nổi lên nụ cười thanh nhã xinh đẹp lấp lánh.
“Thương Nghiêu tiên sinh cứ nói đùa, mỹ nữ quay xung quanh Thương Nghiêu tiên sinh nhiều như mây, người bình thường như tôi đây nào có may mắn nhận được bốn chữ ‘tình hữu độc chung’ này? Chắc rằng đối với Thương Nghiêu tiên sinh, tình hữu độc chung chẳng qua chỉ là trong hoàn cảnh này mà thôi.”
Trong cặp mắt đen của Thương Nghiêu lóe lên ánh cười, trên môi nụ cười càng đậm ….. Người đàn bà này thật thông minh! Nếu là người phụ nữ khác, sớm đã ngượng ngùng không thôi hoặc là ra vẻ ngây thơ, nhưng còn cô ta, có thể bình tĩnh phản bác lời hắn, biến lời nói vốn hàm ý ám muội của hắn hoàn toàn bị lật ngược lại trở nên rất là có ý nghĩa!
“Tối nay, đúng là tú sắc khả cơm*!” Một câu nói hai nghĩa, hắn trầm giọng cười nhạt, “Không biết Lạc tiểu thư có vui vẻ hay không?” (*ý này nghĩa đen là nói về bữa ăn ngon mắt, nghĩa bóng để nói về người đẹp “ngon mắt”)
Trong lòng Lạc Tranh khẽ run lên một cái, người đàn ông nguy hiểm này đang tán tỉnh cô! Cô không ngờ hắn lại trắng trợn như thế. Sau hai giây yên lặng, cô rất nhanh lại cười cười, “Thật sự là tôi rất vui.”
Thấy người nụ cười trên môi của người đàn ông đối diện càng lúc càng đậm, cô cũng nhếch miệng, đề tài cuộc nói chuyện đến đây đột nhiên quay ngoắt đi ——
“Tôi nghĩ Húc Khiên cũng sẽ thích chỗ này, hôm nào tôi cùng Húc Khiên sẽ đứng ra mời, đích thân ở đây đáp tạ lại sự tiếp đãi nồng hậu của Thương Nghiêu tiên sinh!
Nụ cười trên môi Thương Nghiêu hơi ngưng trệ một chút, cặp mắt đen sau một khắc lóe lên ánh sáng càng thêm phần thâm trầm khó hiểu, nhưng chỉ trong nháy mắt liền che giấu dưới đầm sâu không đáy, nhếch miệng cười, “Lạc tiểu thư nói quá lời, Húc Khiên cùng tôi là bạn thân nhiều năm, mà cô lại là bạn gái của anh ta, ‘chiếu cố’ cô —— là việc tôi phải làm.”
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘Chiếu cố’, cho dù là người đàn bà ngu ngốc hơn nữa cũng có thể nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn.
Lạc Tranh càng là người thông minh, chỉ cười nhạt, “Thương Nghiêu tiên sinh quá khách khí rồi, có điều, giống như Thương Nghiêu tiên sinh nói, tình bạn là tình bạn, hợp tác là hợp tác. Thương Nghiêu tiên sinh, tôi nghĩ tiếp theo có phải là nên bàn một chút chuyện hợp tác hay không?”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Mrlinh900
Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng – Chương 7 – Phần 1: Thành ý là phải thể hiện ra.
Tác giả: an tầm
Nguồn: vficland
Sưu tầm: linh đang xung.
Thương Nghiêu nghe vậy, đôi mắt đen thâm sâu u tối hơi nheo lại, nhìn thẳng vào đáy mắt cô, đôi môi quyến rũ hơi mím lại, nhếch lên vẻ ma mị, đột nhiên giọng nói trầm thấp êm tai cất lên: “Nếu Lạc tiểu thư đã chuyển chủ đề đến chuyện hợp tác thì chúng ta sẽ bàn tới chuyện hợp tác. Húc Khiên là bạn tốt của tôi, tôi đương nhiên sẽ ưu tiên cho anh ta hơn.”
Nói tới đây, hắn cố ý tạm dừng, nhìn về phía cô, ánh mắt sáng lên một phần hứng thú.
Sắc mặt Lạc Tranh vẫn bình tĩnh như trước, bờ môi cũng khẽ cong lên thản nhiên, ngay cả đôi mắt cũng lộ vẻ không dao động sợ hãi, cô không chủ động lên tiếng, chỉ tựa thân mình dựa vào lưng ghế xô pha, nhìn thẳng vào mắt của hắn, không chớp, không hề lẩn tránh.
Cô là luật sư, chính là dựa vào kỹ xảo nói chuyện, rất hiển nhiên, đối với kỹ xảo nói chuyện mà người đàn ông này đang dùng để vờn cô, cô đương nhiên muốn chơi với hắn đến cùng.
Cô biết hắn cố ý tạm dừng lại, chỉ là hàm ý muốn thử phản ứng của cô thôi, nếu chỉ bởi nghe thấy hắn nói như vậy mà đã bắt đầu biểu hiện kích động hoặc là có dáng vẻ hưng phấn, vậy thì cô nhất định sẽ là người thua cuộc rồi. Mặc dù cô không phải là thương nhân, nhưng nhiều năm bào chữa tại tòa án thương nghiệp, cô đương nhiên am hiểu trong lời nói sâu xa hàm ý gì.
Cho nên cô sẽ không chủ động nói tiếp, cô phải đợi, hơn nữa còn phải kiên nhẫn, bình tĩnh chờ hắn chủ động mở miệng nói tiếp. Bởi vì cô biết người đàn ông này sẽ không dễ dàng như vậy mà đáp ứng việc hợp tác, hắn nhất định sẽ có điều kiện gì đấy, nhất định là vậy!
Không khí yên lặng như chết.
Thương Nghiêu chăm chú nhìn thẳng vào Lạc Tranh, nụ cười nghiền ngẫm trên môi càng đậm, tia tán thưởng không đổi hòa lẫn với mong muốn chinh phục và khống chế trời sinh càng bốc lên dữ dội hơn trong mắt hắn———— Người phụ nữ này thật sự quá thông minh!
Nếu là những người phụ nữ bình thường khác, khi nghe hắn nói câu đó, thì phản ứng đầu tiên chính là sẽ hưng phấn. Dù rằng biểu hiện của cô không đến nỗi quá mức rõ ràng, và người hiểu thấu lòng người như hắn cũng tất nhiên sẽ nhìn ra được biến hóa nhỏ nhoi nhất của vẻ mặt đối phương, thế nhưng, cô lại bình tĩnh, kiên nhẫn như vậy nhìn hắn, chờ hắn chủ động nói tiếp thì thật không đơn giản!
Trò chơi này hắn ngày càng thích rồi!
Hắn sinh ra chính là ác ma hủy diệt thiên sứ, sự âm u tiềm ẩn trong cơ thể khiến cho hắn khi đối diện với người nào hoặc vật nào tốt đẹp thuần khiết, thì đều có một loại thôi thúc là muốn phá hủy nó.
Mà người phụ nữ thông minh này lại có thể dễ dàng dấy lên ý chí chiến đấu trong hắn, một cảm giác hưng phấn, cuồng nhiệt trong ngực hắn như muốn nổ tung ra! Hắn muốn có cảm giác chinh phục! Chinh phục sự khiêu chiến.
“Chỉ là…” Thương Nghiêu rốt cục đã chủ động mở miệng, lười biếng tựa vào ghế salon, đôi mày rậm anh tuấn hơi nhướng lên, như là một loại quyến rũ ma quỷ, “Tôi cũng có nói qua, tôi thích giao tiếp với người có thành ý, Húc Khiên là bạn thân của tôi, điều này không sai, nhưng tôi cũng muốn xác định lại một điểm.”
Lạc Tranh nhẹ nhàng nở nụ cười, đôi mắt long lanh như một dòng sông xuân, quyến rũ, đa tình nhưng lại có vẻ thông minh nhanh trí, không cho người khác dò xét được mình, đôi môi mọng đỏ xinh đẹp hé mở, “Ý của Thương Nghiêu tiên sinh là…”
“Rất đơn giản, tôi chỉ muốn xem thành ý của cô!” Đôi mắt đen của Thương Nghiêu không hề chớp, khóa chặt cặp mắt sáng của cô, ngón tay nhẹ nhàng mơn man ly rượu, mang theo vẻ mê hoặc ám muội, giống như là đang di chuyển trên thân thể nõn nà thơm mịn của một người phụ nữ…
Trong lòng Lạc Tranh chợt bùng lên một cảm xúc khó tả, cảm nhận được ý tứ trong lời nói của hắn, vừa muốn mở miệng đã thấy điện thoại của hắn rung lên liên hồi.
“Xin lỗi.” Thương Nghiêu cười, cầm lấy điện thoại, đi đến cửa sổ sát sàn cách đó ko xa.
Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng – Chương 7 – Phần 2: Thành ý là phải thể hiện ra.
Tác giả: an tầm
Edit: Rubylin
Chỉnh dịch: T.B.Vân charon
Sưu tầm: linh đang xung.
Lạc Tranh nhân cơ hội hắn tiếp điện thoại âm thầm thở dài, có trời mới biết đây là cuộc nói chuyện mệt nhất từ xưa đến nay của cô! Cặp mắt của người đàn ông này giống như là tia X – quang, cô mà không sớm đề phòng thì hắn có thể nhìn xuyên thấu hết thẩy! Trước nay cô vốn nghĩ rằng nam nhân dù là tinh anh cỡ nào cũng đều có cách đối phó, thế nhưng cuộc nói chuyện ngắn ngủi đêm nay chỉ mới diễn ra mười phút mà đã tiêu hao hết sức lực của cô rồi.
Từ lúc cô ngồi xuống đối diện cùng hắn, cô luôn đề cao cảnh giác dù một chút cũng không dám buông lỏng.
Chỉ là…
Trái tim Lạc Tranh bắt đầu loạn nhịp, mơ hồ cảm nhận được có điểm bất an nhưng muốn xem rốt cục thành ý mà hắn ám chỉ ở đây có ý nghĩa gì?
Âm thầm hít sâu một hơi để lấy lại tinh thần, dời ánh mắt sáng như sao ấy chuyển đến bóng lưng của người đàn ông cách đó không xa.— Hắn đang đứng trước bệ cửa sổ đó tiếp điện thoại, dáng người Thương Nghiêu rắn chắc, tư thế vững chãi, hắn đứng ở nơi tầng cao này mà nhìn qua cửa sổ trước mắt xuống màn đêm bên ngoài, khí thế bức người, tư thái cứ như là vua của mọi vật, ngạo chủ nắm cả thiên hạ.
Vóc người hắn cao lớn, ngay cả bóng lưng cũng tạo cho người ta có một cảm giác như có một áp lực vô hình nào đấy.
Trong lòng Lạc Tranh chợt trầm xuống, cô cố gắng động đậy thân mình một chút, quyết không để khí phách của hắn đánh bại mình.
Đang nghĩ đến Thương Nghiêu, cũng là vừa lúc hắn kết thúc cuộc gọi, xoay thân người cao lớn gần như che khuất ráng chiều bên ngoài, ánh mắt sắc bén như mang theo tia lửa nóng chậm rãi quét lên người cô, từ trên xuống dưới.
Dù Lạc Tranh không trang điểm, trên người là bộ váy âu phục công sở thường ngày, vẫn không làm giảm đi vẻ đẹp của cô. Cô như một ngôi sao nhỏ tỏa sáng, đôi mắt đen nhánh long lanh vô cùng xinh đẹp, làn da trắng mịn, dáng người thon thả hiện rõ những đường cong gợi cảm, cứ như là kiệt tác của Thượng đế tạo ra vậy.
Thương Nghiêu phải chăng đang quyến rũ cô.
“Thương Nghiêu tiên sinh,xin mời tiếp tục nói ra yêu cầu của ngài.” Đơi hắn ngồi xuống Lạc Tranh nhẹ giọng mở miệng, mặc dù có thể thấy được ánh mắt hắn không có lấy một tia tốt đẹp gì nhưng cô vẫn muốn kiên trì đến cùng.
“Yêu cầu của tôi rất đơn giản, nếu như Lạc tiểu thư muốn hợp tác, thì nhất định phải làm cho tôi hài lòng mới được, như vậy mới đủ thành ý.” Sự mỉa mai trong mắt hắn không giảm chút nào, mặt hắn trở nên sáng rực, sắc bén.
“Thương Nghiêu tiên sinh muốn tôi làm việc gì?” Lạc Tranh nghiêng khuôn mặt xinh đẹp, đôi môi anh đào hồng nhuận khẽ hé mở, cố gắng kiềm chế bản thân để không mất đi ý thức vào lúc này.
Thương Nghiêu tà mị liếc nhìn cô, “Nếu như Lạc tiểu thư có thành ý thì theo tôi đến một nơi.”
“Đi đâu?” Lạc Tranh vô thức buột miệng hỏi lại.
Thương Nghiêu lười biếng đứng dậy, hai bàn tay to chống lên bàn, hơn phân nửa thân thể hắn hướng đến cô, hành động đột ngột của hắn làm cô bất ngờ không kịp phòng bị, khuôn mặt cương nghị của hắn tiến đến gần sát vào mặt cô, thật gần, đủ để cô cảm nhận được mùi thuốc lá thơm mát trên người hắn, người đàn ông này trời sinh đã có khả năng chinh phục phụ nữ trong nháy mắt, cảm giác bị chinh phục giống như là bùa mê, làm người ta mê mẩn, mất đi ý thức nhưng lại không muốn tỉnh lại, một khi nhận ra thì cũng đã muộn rồi, hoàn toàn bị chinh phục mà không có cách nào cưỡng lại được.
Trái tim Lạc Tranh có chút hoảng hốt.
“Đi, đến chỗ người có thể nhìn thấy được thành ý của cô!” Tiếng nói trầm thấp của hắn khẽ vang bên tai, ánh mắt nóng rực xâm chiếm lấy cô.
Ánh mắt Lạc Tranh vô thức nổi lên ý niệm cảnh giác, ở góc độ này, côcơ bản không có cách nào lẩn trốn, chỉ có thể đối diện với đôi đồng tử đen ấy, ánh mắt ấy rõ ràng đang dọa người thậm chí còn mang theo âm mưu, ý đồ trêu chọc cô.
Hồi 2: Bông hoa lạnh lùng – Chương 8: Bằng hữu thê tùy tiện cưỡi
Tác giả: an tầm
Edit: Rubylin
Chỉnh dịch: T.B.Vân charon
Sưu tầm: linh đang xung.
Buổi tiệc xa hoa vô độ.
Tiệc rượu của giới thượng lưu.
Cố nặn ra nụ cười cứng ngắc, đưa ly rượu cho Thương Nghiêu, Lạc Tranh thì thầm: “Thật không ngờ anh lại đưa tôi tới những nơi như thế này, việc này để thư kí của anh làm chẳng phải tốt hơn sao?.”
Cái tên khốn chết tiệt này không ngờ lại biến cô trở thành tiếp viên hầu rượu.
Thương Nghiêu nhìn cô với vẻ thích thú: “Là cố vấn pháp luật của công ty, tôi cho rằng cô phải hiểu tường tận mọi việc của nó, giao tiếp đối với cô mà nói chỉ có lợi không hại đâu.”
Lạc Tranh âm thầm nghiến răng, nghiến lợi, ngụy biện, ngụy biện mà! Nhưng phải cố giữ bình tĩnh, liếc nhìn cặp mắt đen cười cười đang cố trêu tức kia, “Anh nói đúng.”
Nụ cười bên môi Thương Nghiêu càng hằn sâu hơn nữa, vui vẻ chuyện trò cùng mấy đối tác làm ăn.
Còn nụ cười trên môi Lạc Tranh ngày càng nhạt đi, chỉ mình cô biết rằng cười giả tạo vốn đáng ghét thế nào.
Thương trường, tiệc tùng bia rượu vốn là thế giới của đàn ông, ở nơi đó phụ nữ đóng vai trò làm công cụ gây sự nổi bật, chú ý, mọi thứ ở đây thật giống như vậy, chỉ khác duy nhất một điều, ngồi bên cạnh Thương Nghiêu là một luật sư, còn những người khác bên cạnh thể nào cũng là thư ký, người mẫu, hay minh tinh điện ảnh nào đấy.
“Cô thật đẹp, xin hỏi cô nguyên là —–“ một gã thương nhân tay đang ôm một cô gái õng ẹo trước ngực, đôi mắt đắm đuối, say mê nhìn cô. Cũng khó trách hắn , Lạc Tranh quả nhiên gây chú ý cho nhiều người ở đây, diện mạo vốn xinh đẹp, hơn nữa bộ trang phục hôm nay càng làm toát ra khí chất thông minh, trí tuệ hơn người của cô, thật khác biệt so với những người phụ nữ khác.
“Tôi là…”
“Cô ta là người yêu của bạn tôi.” Thương Nghiêu bất ngờ chen ngang, thản nhiên trả lời, Lạc Tranh thật không đoán ra được hắn đang nghĩ gì.
Người yêu của bạn! Mấy gã đang ngồi gần đấy nghe vậy đều cười, giơ tay ám hiệu ủng hộ! Thật là tài nha! Chỉ cần là đàn bà đều không thể nào thoát được sự hấp dẫn của Thương Nghiêu.
“Mọi người hiểu lầm rồi. Bằng hữu thê không thể khi (*khi dễ, ức hiếp).” Nói tới đây hắn quay lại nhìn về phía Lạc Tranh, giọng nói lộ vẻ chế nhạo, “Có phải nước ta có một câu nói như vậy không Lạc tiểu thư?”
Tay Lạc Tranh khẽ vuốt ve ly rượu, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy xấu hổ, không dám nhìn hắn, chỉ thản nhiên trả lời, “Trình độ tiếng Trung của ngài thật tốt.”
“Tôi chỉ nghe người ta nói mà thôi.” Thương Nghiêu khẽ cong miệng, giọng đùa cợt, thân hình cao lớn của hắn tiến tới gần cô hơn, thật mờ ám, khẽ nhíu mày hắn nói: “Tôi còn một câu nữa không biết cô có muốn nghe không?”
“Câu gì?” Lạc Tranh lùi về phía sau một chút, cố giữ khoảng cách với hắn, trong lúc nhất thời không đề phòng, cô thật hối hận đã thốt ra câu hỏi ấy.
Quả nhiên không ngoài dự kiến, nụ cười tà mị bên môi Thương Nghiêu càng đậm, cặp mắt đen ấy lộ ra một tia hung ác, hắn hoàn toàn không để tâm cô đang hơi né tránh chút nào, ngược lại càng tiến gần tới cô, gần đến đủ để nhìn thấy vẻ cảnh giác trong mắt cô, giọng nói mang theo sự nóng rực thiêu cháy lòng người—–
“Chính là ——-bằng hữu thê, tùy tiện cưỡi!”
“Anh…” Trái tim Lạc Tranh run lên, ánh mắt tỏa sáng phút chốc trở nên lạnh thấu xương, cô nhìn ra ánh cười cợt và trêu tức càng nồng đậm hơn trong mắt hắn.
Cô hận rằng ngay lúc này không thể đem nguyên ly rượu trên tay mà tạt vào khuôn mặt khả ố kia.