Ghi chú đến thành viên
Go Back   4vn.eu > Truyện dịch - 4vn.eu >

Tàng Thư Lâu

> Truyện dịch - SÆ°u Tầm > Truyện Kiếm Hiệp > Kiếm hiệp truyá»n thống > Truyện Cổ Long
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #6  
Old 19-04-2008, 09:27 PM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Hồi 6

Kiếm và côn


Côn là cái thứ mà không ai ưa hết. Thế nhưng cây côn lại rất là hữu dụng.
Cây côn có nhiá»u lợi thế hÆ¡n cây kiếm, lúc mà nó đánh xuống, luôn luôn xem trÆ°á»›c rằng chá»— đó là cái gì? Mục tiêu của nó là giống chi?
Kiếm thì má»™t khi tuốt ra khá»i vá» là chỉ để giết ngÆ°á»i. Nói má»™t cách khác hÆ¡n là nó luôn luôn nhằm vào chá»— nhược của con ngÆ°á»i.
Thanh kiếm của tên áo đen lại hơn lên một chút, lúc nó rút ra là phải có giá và khi thu vào vỠcũng phải có giá.
Giá của khi rút ra là tiá»n, giá của lúc thu vào là máu.



Gần hÆ¡n má»™t tiếng đồng hồ đã trôi qua, Kim SÆ° Tá»­ và ngÆ°á»i áo Ä‘en vẫn ngồi y má»™t chá»—.
Bá»n Kim SÆ° Tá»­ chắc có thể chá» má»™t chuyện gì đó.
Bon Quách Äại Lá»™ thì không.
NhÆ°ng há» cÅ©ng vẫn không Ä‘i được vì Ä‘i thì phải trả tiá»n. Tiá»n thì chỉ má»™t mình Quách Äại Lá»™ có trong túi nhÆ°ng móc ra không nổi trÆ°á»›c mặt bá»n thám tá»­ mà nếu xòe nén vàng ròng ra trong trÆ°á»ng hợp này không khác nào gào lên: “Ông Æ¡i con ở bụi nàyâ€.
Bởi vì Ä‘Æ°a ra má»™t nén vàng nặng cân nhÆ° thế, Ä‘Æ°a ra trong trÆ°á»ng hợp có má»™t vụ trá»™m lá»›n ở đây thì quá là đã la lá»›n vá»›i má»i ngÆ°á»i rằng ta đây là tên trá»™m.
Hiệp Côn trở vào và bây giá» Quách Äại Lá»™ má»›i nhìn rõ mặt hắn.
Mặt hắn giống nhÆ° chỉ có da bá»c xÆ°Æ¡ng, lạnh ngắt, không có thịt.
Kim SÆ° há»i :
- Sao?
Hiệp Côn đáp :
- Hắn không phải há» Cao mà là há» Tống, hắn là quản lý của hiệu buôn bò ngá»±a của lão há» TrÆ°Æ¡ng tận Liêu Äông. Hắn đã trá»™m của chủ má»™t số tiá»n trốn tuốt lên đây, vì thế hắn không dám phô trÆ°Æ¡ng.
Kim SÆ° cÆ°á»i nhạt :
- Như vậy thủ đoạn của hắn cũng y như cũ, hắn nắm cho chắc chắn cái cán của đối phương rồi mới ra tay.
Hiệp Côn nói :
- Thêm vào đó, cái án gây ra cũng giống y như trước không khác trước gì cho mấy, hắn lấy sạch sành sanh, cửa sổ cũng bay đi mất hết.
Kim SÆ° há»i :
- Chuyện xảy ra vào giỠnào?
Hiệp Côn đáp :
- Hồi hôm này Kim SÆ° nói: “Cứ má»—i bận hắn ra tay là ít nhất cÅ©ng trên mÆ°á»i vụ. Äó là thói quen của hắn.â€
Hiệp Côn nói :
- Ngoài há» Tống ra, tôi còn Ä‘iá»u tra được năm nhà.
Kim SÆ° há»i :
- Năm nhà ấy có phải cũng mang của trộm từ nơi khác vỠđây chăng?
Hiệp Côn nói :
- Äúng nhÆ° thế, trong năm nhà ấy có má»™t tiểu đầu mục thuá»™c hạ của Lục Thượng Long VÆ°Æ¡ng thuở chÆ°a giải nghiệp, bây giá» hắn đã cÆ°á»›i vợ và đã có con.
Kim Sư nói :
- Bá»n này gặp hắn thì quả đúng là trá»™m mang vá» cho cÆ°á»›p.
Hiệp Côn không nói nữa. Hắn cứ nhìn xuống tay mình cÆ°á»i nhạt.
Kim SÆ° cÅ©ng cÆ°á»i :
- Tôi biết không khi nào anh chịu buông tha, cứ phải dÆ° đảng của Lục Thượng Long VÆ°Æ¡ng mà gặp tay anh thì nhất định anh tính cho hắn xong rồi. NhÆ°ng tôi khuyên anh cÅ©ng nên thận trá»ng. Nếu gặp đúng Lục Thượng Long VÆ°Æ¡ng và cái con rắn Ä‘á»™c kia thì coi chừng cái xui xẻo lại vá» phần anh đấy nhé.
Hiệp Côn vẫn cÆ°á»i chứ không nói tiếng nào.
Kim Sư nói tiếp :
- Bất luận ra sao, tin tức chúng ta nhận được quả thật cũng là nên thuốc lắm, mấy năm nay quả thật hắn tạo dựng sào huyệt ở chỗ này.
Hiệp Côn nói :
- Cái ngÆ°á»i trao tin tức đấy cho tôi thật thì cÅ©ng chÆ°a hoàn toàn chắc chắn, nếu không thì không ai lại chịu Ä‘i tốn của bao giá».
Kim Sư cau mặt :
- Nhưng hắn đã lập nghiệp tại đây đã bảy tám năm nay rồi, đã yên ổn rồi thì tại làm sao bỗng nhiên hắn lại ra tay?
Hiệp Côn nói :
- Quen nghỠthì tự nhiên lâu lâu cũng ngứa tay chứ sao không?
Há» nói chuyện vá»›i nhau hoàn toàn không sợ ai nghe thấy, tá»± nhiên Quách Äại Lá»™ không bá» sót câu nào. Hắn cÅ©ng phải chịu rằng cái tay Hiệp Côn này quả nhiên lợi hại.
NhÆ°ng bá»n Quách Äại Lá»™ vẫn cùng thắc mắc há» không hiểu cái tiếng “hắn†trong câu chuyện của Kim SÆ° là ám chỉ ai?
Hiệp Côn lại cÆ°á»i vẫn giòng cÆ°á»i lạnh nhÆ° băng của hắn :
- Hắn đã làm thêm vụ án tại đây hồi hôm này thì rõ ràng sào huyệt của hắn ở đây. Sáng sá»›m hôm nay những kẻ ra khá»i thành tôi đã cho xét thật cẩn thận, trừ mấy tên giang hồ mãi võ ra còn thì Ä‘á»u là những ngÆ°á»i làm ăn chân chính.
Kim SÆ° há»i :
- Liệu xem hắn có thể cho bá»n giang hồ mãi võ mang tang vật ra khá»i thành không?
Hiệp Côn lắc đầu :
- Không có chuyện ấy, bá»n đó từ chân tá»›i đầu hãy còn cát bụi, hành lý của bá»n nó không quá mÆ°á»i lạng bạc.
Kim SÆ° liá»n nở má»™t nụ cÆ°á»i Ä‘anh ác :
- Cứ như thế này thì nhất định hắn vẫn còn ở trong thành.
Nghe đến đây bá»—ng dÆ°ng Quách Äại Lá»™ muốn há»i :
“Tại sao hắn lại không lén trốn bằng con Ä‘Æ°á»ng ngõ hẹp? Chắc gì hắn phải ra bằng ngả cá»­a thành và biết đâu bây giá» chính là lúc hắn thoát Ä‘i?â€
CÅ©ng may mà hắn chÆ°a vá»™i há»i và cÅ©ng may Hiệp Côn đã há»i ngay.
Kim Sư nói :
- Nhất định hắn không chịu nhả ra những thứ mà hắn đã nuốt vào, con ngÆ°á»i coi đồng tiá»n còn hÆ¡n sinh mạng. Hắn có thể nuốt luôn cả da lẫn xÆ°Æ¡ng mà không khi nào chịu nhả.
Hiệp Côn cÆ°á»i khẩy :
- Äó là cái tật của hắn, tôi đã biết trÆ°á»›c cái tật đấy có ngày sẽ làm hại luôn cái mạng của hắn.
Kim Sư nói :
- Nhưng hắn vốn là tay giảo hoạt, hắn lại có thể rùn xương nếu thân hình muốn thấp, muốn khòm, muốn gù gì cũng chẳng chút khó khăn, chúng ta cần phải tìm cho ra sào huyệt của hắn mới được.
Hiệp Côn vội vỗ bàn tay cái đốp :
- Lần này nếu mà hắn còn chạy thoát thì tôi thỠsẽ cải hỠđổi tên.
Kim SÆ° há»i :
- Anh đã tìm được mối rồi à?
Hiệp Côn nói :
- Tôi sẽ làm má»™t cuá»™c truy vấn, cho dầu phải há»i luôn ba bốn tháng cÅ©ng quyết moi cho ra sào huyệt của hắn.
Kim SÆ° nhìn ngÆ°á»i áo Ä‘en, hình nhÆ° lão có vẻ cau mày và há»i lại :
- Anh định há»i hết từng ngÆ°á»i má»™t trong thành này à?
- Tôi cÅ©ng biết đấy là má»™t phÆ°Æ¡ng cách ngu đần nhất, thế nhÆ°ng tôi lại biết má»™t phÆ°Æ¡ng pháp càng ngu đần càng có hiệu quả bất ngá».
Kim Sư thở dài :
- Anh định bắt đầu từ nơi đâu?
Hiệp Côn nói :
- Bất cứ nơi đâu.
Tia mắt của hắn dá»i ngay đến bàn của Quách Äại Lá»™ sau câu há»i ấy.
Giá nhÆ° đổi lại là ngÆ°á»i khác trong bụng có tật nhÆ° bá»n Quách Äại Lá»™ mà bị cái nhìn của Hiệp Côn thì nhất định tim sẽ đập thình thịch và sắc mặt cÅ©ng sẽ đổi ra màu khác.
Bởi vì Hiệp Côn vẫn là Hiệp Côn, hắn là con ngÆ°á»i khi đã há»i đến ai, ngÆ°á»i đó đừng mong không nói chuyện thật trong lòng mình. Thế nhÆ°ng Quách Äại Lá»™ vẫn cÆ°á»i.
Hắn không đổi tý nào. Hình như hắn không xem cái nhìn hữu hiệu của Hiệp Côn là cái gì cả.
Hắn vốn là con ngÆ°á»i không xem chuyện nào là quan trá»ng cả. Huống chi bây giá» trong bụng của hắn lÆ°ng lá»­ng món Trúc Diệp Thanh thì hắn lại càng không coi trá»i đất vào đâu.
Gương mặt của Hiệp Côn vẫn trơ như chết, mắt hắn y như là thứ mắt cá ươn.
Bằng đôi mắt trắng dã không lá»™ má»™t chút gì tâm ý của hắn. Hiệp Côn bÆ°á»›c lại bàn của Quách Äại Lá»™. Vá»›i cặp mắt Hiệp Côn, ngÆ°á»i nào lá gan hÆ¡i nhá» khi dòm vào nhất định sẽ... té đái trong quần.
Con ngÆ°á»i này không nên gá»i là Hiệp Côn mà có lẽ nên gá»i là “tá»­ thi†sẽ đúng hÆ¡n.
Riêng bá»n VÆ°Æ¡ng Äá»™ng thì cÅ©ng không có gì làm lạ cái tính tình của hắn. Ai đã làm bạn vá»›i hắn rồi thì khi cùng vá»›i hắn Ä‘i uống rượu tốt hÆ¡n hết là nên sẵn sàng trong tÆ° thế đánh lá»™n là vừa.
“Äánh lá»™n†đối vá»›i bá»n hắn cÅ©ng không có gì là quan trá»ng.
Kể cả Lâm Thái Bình cÅ©ng không ra ngoài cái lẽ ấy. Äối vá»›i Lâm Thái Bình thì bây giá» có phần khó chịu vì Hiệp Côn không ngó tá»›i hắn nhÆ°ng hắn thì ngó chăm bẫm ngÆ°á»i ta.
Cứ theo tình thế này thì cho dầu Quách Äại Lá»™ nói hở má»™t câu hoặc Hiệp Côn há»i má»™t câu không phải, lập tức chuyện đánh nhau sẽ xảy ra ngay.
Không ngỠKim Sư vụt nói :
- Những ngÆ°á»i ấy không cần phải há»i.
Hiệp Côn quay lại :
- Tại sao thế?
Kim SÆ° cÆ°á»i :
- Nếu trong bụng há» có tật thì nhất định há» không thể không nhúc nhích, há» không cÆ°á»i nói thế ấy đâu.
Và hắn nói liá»n theo :
- Nhất là hỠkhông thể nào dám bàn đến cái lỗ mũi của tôi.
À, thì ra chẳng những mũi của Kim Sư rất thính mà cả hai tai của hắn cũng thính chẳng kém gì.
Quách Äại Lá»™ bật cÆ°á»i :
- Tôn huynh đã nghe rồi à?
Kim Sư nói :
- Làm cái công việc của bá»n này chẳng những phải nhìn xem tứ phía mà tai còn phải nghe rõ tám phÆ°Æ¡ng.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Thế mà lại không giận à?
Kim Sư nói :
- Tại sao lại giận chứ? Lá»— mÅ©i lá»›n tá»± nhiên là hÆ¡i khó coi nhÆ°ng nó cÅ©ng không đến ná»—i làm mất mặt con ngÆ°á»i kia mà?
Äối vá»›i vá»›i con ngÆ°á»i này ấn tượng có phần hÆ¡i tốt rồi, Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i nói :
- Chẳng những không làm mất mặt con ngÆ°á»i mà không có gì khó coi cả. Äàn ông lá»— mÅ©i càng phải lá»›n. Càng lá»›n càng tốt. Những ngÆ°á»i đàn bà biết chuyện nhất định rất thích những ngÆ°á»i mÅ©i lá»›n.
Kim SÆ° cÆ°á»i ha hả :
- Mũi của anh cũng không nhỠđấy nghe.
Mò mò lá»— mÅ©i của mình, Quách Äại Lá»™ cÅ©ng cÆ°á»i theo :
- Khà khà, cũng kha khá thôi.
Kim SÆ° há»i :
- Các anh ở thành này chứ?
Quách Äại Lá»™ lắc đầu :
- Không có ở trong thành, ở trên núi.
Kim SÆ° há»i :
- Trên núi có ngÆ°á»i đông không?
Quách Äại Lá»™ đáp :
- NgÆ°á»i sống thì chỉ có bốn, còn ngÆ°á»i chết thì đông.
Kim Sư nhướng mắt :
- NgÆ°á»i chết?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Bá»n này ở sát bên bãi tha ma đầy những mồ mả, nÆ¡i đó là Phú Quí SÆ¡n Trang.
Lúc nào có rảnh má»i bạn đến chÆ¡i để cùng nhau nhâm nhi đôi chén.
Kim Sư nói mau :
- Tự nhiên, tự nhiên, nhất định là phải đến thăm rồi.
Và hắn vụt đứng lên :
- Trưởng quầy, tính tiá»n Ä‘i, luôn cả bàn bên bốn vị kia đấy nhé.
Quách Äại Lá»™ nhảy dá»±ng lên :
- Coi? Sao tôn huynh lại nói thế? Bá»n này là thổ địa mà, hãy nhÆ°á»ng cho chúng tôi má»i bữa tiệc này má»›i phải chứ.
Hắn là con ngÆ°á»i không những thích bằng hữu mà còn thích luôn cả việc má»i khách khứa nữa.
Từ trÆ°á»›c đến nay, con ngÆ°á»i của hắn vẫn là nhÆ° thế.
Trong Ä‘á»i không ai kết bạn mau bằng hắn. Trong tiệc rượu không ai móc túi mau bằng hắn.
Hắn là con ngÆ°á»i mau mắn, đó là đức tính cÅ©ng khá tốt. NhÆ°ng trong trÆ°á»ng hợp này thì lại hÆ¡i bất ổn. Vì hắn không muốn móc nén vàng “tang vật†ra trÆ°á»›c mặt má»i ngÆ°á»i.
Khốn ná»—i gặp Kim SÆ° là con ngÆ°á»i biết chuyện. Hắn là kẻ đã từng nổi trôi đây đó.
Hắn rất biết tính kiểu cách cÅ©ng nhÆ° sÄ© diện của những tay “thổ địaâ€.
Vì thế khi nghe Quách Äại Lá»™ dành trả tiá»n là hắn không nài thêm má»™t tiếng nào.
- Äã thế đệ cÅ©ng không dám vô lá»…, cung kính không bằng tòng mệnh. Äệ xin chí thành cảm tạ.
Hiệp Côn vá»— vai Quách Äại Lá»™ :
- Má»™t vài ngày tá»›i đây trong thành có nhiá»u chuyện lá»™n xá»™n. Nếu không có chuyện gì cần thiết lắm thì tốt hÆ¡n hết là nên nghỉ ở nhà cho khoẻ để tránh sá»± phiá»n hà.
Hắn đã tá» ra là ngÆ°á»i lịch thiệp. Hắn không đợi cho Quách Äại Lá»™ nói. Hắn ấn vào vai Quách Äại Lá»™ và nói luôn :
- Thôi, xin kiếu, không dám làm phiá»n chÆ° vị nhân huynh tÆ°Æ¡ng tống, xin chÆ° vị cứ ngồi dùng rượu.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i hi hi :
- Ngồi đã lâu rồi, đứng một chút cho dãn gân.
Hắn cÆ°á»i nói nhÆ° không trong khi Hiệp Côn đã dùng đến tám thành công lá»±c trong cái ấn vai. Chuyện đó hình nhÆ° làm cho tên thám tá»­ có danh hÆ¡i ngạc nhiên.
Hắn không nói thêm tiếng nào và bỠđi luôn ra cửa.
Kim SÆ° vụt nhìn luôn ra Ä‘Æ°á»ng và há»i :
- Cái ông lão đó chắc các anh biết chứ?
Từ bên kia Ä‘Æ°á»ng của dãy phố đối diện, má»™t ông lão tóc bạc tay xách thùng nÆ°á»›c tạt dá»™i ra Ä‘Æ°á»ng.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Biết chứ, ông ta là chủ tiệm cầm đồ Lợi Nguyên, chúng tôi gá»i ông ta là “Lão Lá»™t Daâ€.
Kim SÆ° nhìn chăm chăm vào lão già cho đến khi ông ta khuất vào cánh cá»­a hắn má»›i cÆ°á»i khì :
- Xin các vị cứ ngồi tiếp, chúng tôi xin cáo biệt.
Hắn Ä‘i nhanh theo kịp Hiệp Côn, hai ngÆ°á»i nói nhá» vá»›i nhau mấy câu và Ä‘i thẳng qua phía tiệm cầm đồ.
NgÆ°á»i áo Ä‘en bây giá» má»›i chầm chậm đứng lên, hắn chầm chậm Ä‘i ngang qua bàn của bá»n Quách Äại Lá»™.
Bá»n Quách Äại Lá»™ cấm đầu uống rượu, há» không muốn nhìn ngÆ°á»i áo Ä‘en vì khi nhìn đến con ngÆ°á»i này hình nhÆ° cả bá»n cùng có cảm tưởng nhÆ° nhìn con rắn Ä‘á»™c.
NgÆ°á»i áo Ä‘en vẫn bÆ°á»›c Ä‘á»u chứ không dừng lại, nhÆ°ng miệng hắn lại nói :
- Hoàng Ngá»c NhÆ°, mạnh giá»i.
Bá»n Quách Äại Lá»™ sững sá», há» không biết hắn nói vá»›i ai.
NgÆ°á»i áo Ä‘en bÆ°á»›c ra khá»i quán.
Quách Ịại Lộ lắc đầu lẩm bẩm :
- Hình như hắn khật khùng.
Lâm Thái Bình cứ nhìn sững vào thanh kiếm đó :
- Ãt nhất nó cÅ©ng phải bốn thÆ°á»›c bảy...
Yến Thất nói :
- Nhãn lực của anh kể cũng khá lắm, chắc anh cũng hay dùng kiếm?
NhÆ° không nghe thấy câu há»i của Yến Thất, Lâm Thái Bình vẫn cứ lầm thầm :
- Cứ theo tôi biết thì trong võ lâm, có thể sá»­ dụng thanh trÆ°á»ng kiếm nhÆ° thế chỉ có ba ngÆ°á»i.
Quách Ịại Lộ nhướng mắt :
- Ba ngÆ°á»i nào?
Lâm Thái Bình nói :
- Má»™t ngÆ°á»i là Äinh Dật Lang, nghe nói hắn là con của Phù Tang Lãng Tá»­ Xích Má»™c Tam Thái Lang và Quan SÆ¡n Nữ Kiếm Khách Äinh Lệ, kiếm pháp hắn là sá»± phối hợp giữa Quan SÆ¡n và Phù Tang Kiếm pháp.
Yến Thất nhìn sững Lâm Thái Bình :
- A... không ngỠanh lại cũng rành những chuyện bí mật võ lâm dữ he.
Lâm Thái Bình ấp úng :
- À... à... thì tôi cÅ©ng nghe ngÆ°á»i ta nói thế thôi...
Quách Ịại Lá»™ há»i :
- Thế còn hai ngÆ°á»i nữa là ai?
Lâm Thái Bình nói :
- NgÆ°á»i thứ hai là kẻ truyá»n nhân duy nhất của Cung TrÆ°á»ng Hồng mỹ danh là Cung Hồng Phấn.
Quách Ịại Lộ nhướng mày :
- Cung Hồng Phấn? Hình như là tên của... đàn bà?
Yến Thất nói :
- Tự nhiên là đàn bà, nhưng anh nghĩ đàn bà không thiện kiếm hay sao?
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Không, tôi nghĩ cái lão áo đen khi nãy tuyệt đối không phải là đàn bà.
Lâm Thái Bình nói :
- Nghe nói Äinh Dật Lang gần đây đã trá»±c chỉ Phù Tang, nghe nói hắn Ä‘i tìm phụ thân của hắn vì thế cho nên cái tên áo Ä‘en này nhất định cÅ©ng không phải há» Äinh.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Còn tên thứ ba?
Lâm Thái Bình nói :
- NgÆ°á»i ấy gá»i là “Kiếm Äể Du Hồn†Nam Cung Xú.
Quách Äại Lá»™ cau mặt :
- Kiếm Äể Du Hồn? Hừ, hình nhÆ° đó là danh tiếng của ngÆ°á»i. Sao hắn lại chá»n danh xÆ°ng nhÆ° thế nhỉ?
Lâm Thái Bình nói :
- Mấy năm trÆ°á»›c, cách đây khá lâu trong giang hồ loan truyá»n rằng có má»™t quái nhân gá»i là “Phong Cuồng Thập Tá»± Kiếm†bất cứ má»™t ai cứ gặp hắn là không làm sao thoát khá»i thanh kiế? dị thÆ°á»ng của hắn. Vì thế gã há» Nam Cung nầy má»›i đắc ý và chá»n cho mình má»™t danh hiệu nhÆ° thế, ý nói là “má»™t linh hồn đã thoát khá»i dÆ°á»›i thanh kiếm dữâ€...
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Thoát được có nghÄ©a là để bị bại dÆ°á»›i kiếm của ngÆ°á»i ta thế mà lại cho đó là việc đắc ý nhất và lấy đó làm danh hiệu nữa sao?
Lâm Thái Bình nói :
- À, con ngÆ°á»i ấy phải nói là kỳ cục đến mức ngán hắn luôn.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Sao thế?
Lâm Thái Bình nói :
- Nghe nói hắn rất thích giết ngÆ°á»i. Có lúc vì cao hứng mà giết, có lúc lại vì tiá»n mà giết. Thêm nữa hắn tuy may mắn mà thoát khá»i dÆ°á»›i thanh “Thập Tá»± Kiếm†nhÆ°ng mặt hắn vẫn bị rạch đến mÆ°á»i dấu chữ thập và chính vì thế nên hắn không bao giá» thích để mặt thật cho ngÆ°á»i khác nhìn thấy.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Cứ như thế thì tên áo đỠnhất định là hắn rồi.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng lên tiếng :
- Cũng chưa chắc.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Sao còn chưa chắc?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Tại sao anh lại chắc chắn hắn không phải là con gái? Tại sao hắn không phải là Cung Hồng Phấn?
Quách Äại Lá»™ nhún vai :
- Tự nhiên không thể là Cung Hông Phấn được.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÆ°á»i nhẹ :
- Tại làm sao lại không thể được? Anh đã thấy mặt thật hắn rồi à? Anh đã thấy được da chân da tay của hắn chÆ°a? Äã không thấy được má»™t chút da nào chỉ thấy toàn má»™t má»› vải Ä‘en mà đã vá»™i phán Ä‘oán. Äàn ông ăn vận nhÆ° thế chứ đàn bà không thể ăn vận nhÆ° thế được sao?
Quách Äại Lá»™ hÆ¡i lừng khừng, má»™t hÆ¡i lâu hắn bật cÆ°á»i :
- Nếu hắn là đàn bà thì kể ra rất có nhiá»u thú vị, tôi rất muốn xem hắn có dáng vẻ ra sao...
Yến Thât nói giá»ng lÆ¡ đãng :
- Chỉ cần hắn là đàn bà thì đủ cho anh thích thú.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Äại Ä‘a số đàn bà vốn là hạng dá»… thích thú hÆ¡n đàn ông, luôn cả ngÆ°á»i vợ xấu nhất cÅ©ng không ngoại lệ ấy.
Yến Thất thở ra :
- Cái con ngÆ°á»i của anh nếu không dùng tiếng háo sắc thì không biết phải dùng tiếng gì cho đúng.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng ngáp dài :
- Tôi cảm thấy rằng tôi có lúc cũng “háo†lắm.
Yến Thất há»i :
- “Háo†cái gì mới được chứ?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- “Háo lên giÆ°á»ngâ€, “háo†được đánh má»™t giấc thật say.



GiÆ°á»ng.
Cái giÆ°á»ng của VÆ°Æ¡ng Ịộng.
Năm chiếc rÆ°Æ¡ng má»›i tinh, năm chiếc rÆ°Æ¡ng đầy vàng ngá»c nằm kín dÆ°á»›i giÆ°á»ng đấy.
Cho dù kẻ giàu có nhất trong thiên hạ cÅ©ng không làm sao có nổi năm rÆ°Æ¡ng vàng ngá»c đầy ắp nhÆ° thế được, nhất là má»™t trang trại vốn đã trống rá»—ng ruá»™t gan nhÆ° thế ấy mà làm sao lại có nổi số tài vật quá lá»›n lao?
Äúng, quả đây là chuyện... cổ kim hy hữu.
Thế tại sao lại không thể dấu nó dÆ°á»›i giÆ°á»ng này?
Yế? Thất đã nói nhÆ° thế, thế nhÆ°ng chỉ má»—i má»™t mình VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÆ°Æ¡ng quyết phản đối.
Hắn không phản đối chuyện đặt năm rÆ°Æ¡ng vàng ngá»c dÆ°á»›i giÆ°á»ng, hắn chỉ phản đối chuyện phải đào đất dÆ°á»›i giÆ°á»ng để chôn dấu mà thôi.
Hắn nói :
- Chuyện chi phải mất công cá»±c khổ đào chôn rồi trong vài ba hôm lại phải cá»±c khổ moi lên? Mà đã phải moi lên thì chuyện chi cần chôn làm gì cho nhá»c?
Lý luận của kẻ lÆ°á»i luôn luôn là chí lý.
Và luận cứ của VÆ°Æ¡ng Äá»™ng xem chừng vững chắc.
Bây giá» thì hắn đã tót lên giÆ°á»ng chá»ng cẳng.
Quách Ịại Lá»™ Ä‘ang khổ luyện môn chổng đầu uống rượu. Hắn bảo có nghe nói nhiá»u vá» cách uống rượu và hắn quyết định chá»n cách “điếu ẩmâ€.
“Äiếu†là treo, hắn treo dá»™ng đầu uống rượu. Trên Ä‘á»i này giả nhÆ° có ngÆ°á»i dùng con mắt để mà uống rượu thì chắc chỉ có má»—i má»™t ngÆ°á»i, mà giả nhÆ° có má»™t ngÆ°á»i làm được chuyện đó chác Quách Äại Lá»™ cÅ©ng sẽ để trá»n má»™t Ä‘á»i để tập cho bằng được.
Lâm Thái Bình ngồi trên bệ thá»m Ä‘i trÆ°á»›c cá»­a, hai tay hắn bao vòng lên đầu, không biết hắn Ä‘ang lo nghÄ© đến chuyện chi.
Tuổi tác hắn nhỠhơn hết, nhưng hình như tâm sự của hắn nặng nỠhơn hết.
Yến Thất thì không biết đi đâu.
Cái con ngÆ°á»i này hành tung có vẻ hÆ¡i bí mật, thÆ°á»ng thÆ°á»ng hắn lẻn Ä‘i má»™t mình không ai biết hắn Ä‘i làm gì cả.
Äêm hình nhÆ° đã khuya lắm rồi, nhÆ°ng cảnh vật lại có vẻ hãy còn quá sá»›m.
Có ngÆ°á»i bảo : “Thá»i gian là chúa tể của vạn vật, chỉ có thá»i gian má»›i miên trÆ°á»ng, còn lại tất cả Ä‘á»u tạm Ä‘oảnâ€.
Câu nói đó không biết có đúng không nhÆ°ng riêng vá»›i những ngÆ°á»i tại Phú Quí SÆ¡n Trang thì hình nhÆ° hoàn toàn không chính xác.



Quách Äại Lá»™ khi đã uống xong ba chén thì Lâm Thái Bình vụt đứng lên.
Dáng sắc của hắn thật là hứng khởi mà cÅ©ng rất là nghiêm chỉnh. Trông qua y nhÆ° má»™t viên đại tÆ°á»›ng Ä‘ang chuẩn bị hiểu dụ ba quân tham trận cá»±c kỳ trá»ng đại.
Chỉ có Ä‘iá»u là bất cứ má»™t con ngÆ°á»i nào càng có dáng cách trang nghiêm bao nhiêu, nhìn má»™t cách nào đó nhất định cÅ©ng có vẻ... khôi hài. Vì thế khi nhìn thấy dáng cách của Lâm Thái Bình, ngụm rượu trong miệng của Quách Äại Lá»™ thiếu chút nữa đã phun ra ngoài.
Lâm Thái Bình vẫn nghiêm trang :
- Tôi có chuyện muốn nói.
Quác Äại Lá»™ cố nín cÆ°á»i :
- Tôi đã thấy rồi.
Lâm Thái Bình nói :
- Trong thành này có má»™t con ngÆ°á»i chẳng những võ công cao mà lại còn giá»i vá» thuật cải trang, thu rút hình dáng. Hắn đã từng gây những vụ án làm quan binh phải Ä‘iên đầu.
Quách Äại Lá»™ háy háy mắt :
- Chuyện đó hình như không phải một mình anh biết, hình như tôi cũng có nghe qua.
Lâm Thái Bình vẫn thản nhiên :
- Chẳng nhưng anh nghe qua mà luôn cả Toan Mai Thang với tên đó nữa.
Quách Äại Lá»™ chồm tá»›i :
- Sao?
Lâm Thái Bình vẫn cứ bằng má»™t giá»ng Ä‘á»u Ä‘á»u :
- Chẳng những biết mà hình như nàng lại còn có thù với tên đó nữa.
Quách Äại Lá»™ gặn lại :
- Có thù oán?
Lâm Thái Bình nói :
- Chỉ có Ä‘iá»u nàng cÅ©ng nhÆ° bá»n mình, chỉ biết rằng con ngÆ°á»i ấy tàng ẩn trong thành này, thế nhÆ°ng không ai biết hắn Ä‘ang cải dạng ngÆ°á»i gì. Nàng tuy rất muốn tìm hắn để báo thù nhÆ°ng lại không làm sao tìm được. Vì thế cho nên...
Quách Äại Lá»™ chợt thấy cái gã Lâm Thái Bình này không đáng cho mình tức cÆ°á»i nhÆ° vừa rồi, hắn lật đật há»i dồn :
- Cho thế nào?
Lâm Thái Bình nói :
- Cho nên nàng má»›i nghÄ© ra cách làm cho ngÆ°á»i khác thay nàng mà tìm hắn.
Quách Äại Lá»™ gật gù :
- Tá»± nhiên nàng rất biết trong thiên hạ kẻ tìm tá»™i phạm giá»i nhất là Hiệp Côn và Kim SÆ° Cẩu.
Lâm Thái Bình nói :
- Nàng còn có mặt gần nÆ¡i đây nên má»›i tìm cách bắn tin cho hai ngÆ°á»i ấy biết rằng cái tên trá»™m nghỠấy Ä‘ang ẩn trong thành này.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Sau đó nàng lại đến thành này trong má»™t đêm làm luôn mấy vụ án, lại còn cố ý bắt chÆ°á»›c hành Ä‘á»™ng theo thói quen của cái tay trá»™m khét tiếng ấy để Hiệp Côn và Kim SÆ° Cẩu quyết Ä‘oán rằng những vụ án đó Ä‘á»u do tên ấy làm ra.
Lâm Thái Bình nói :
- Äó cÅ©ng chÆ°a phải là Ä‘iá»u trá»ng yếu.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Chứ cái gì má»›i là trá»ng yếu?
Lâm Thái Bình nói :
- Nàng làm nhÆ° thế là để Hiệp Côn và Kim SÆ° Cẩu quyết chắc là tên trá»™m khét tiếng ấy quả có mặt trong thành này, nhÆ° thế há» má»›i bá» công tìm kiếm bởi vì hai cái tên này nhất định không thể vì má»™t tin vu vÆ¡ mà chịu thân tá»± Ä‘iá»u tra đâu.
Quách Äại Lá»™ nhÆ°á»›ng mắt :
- Thế nhÆ°ng nàng hãy còn có vấn Ä‘á»...
Lâm Thái Bình nói :
- Vấn Ä‘á» của nàng là tài vật đã vào tay rồi mà không thể mang ra khá»i thành ngay, bởi vì nàng biết Hiệp Côn và SÆ° Tá»­ Cẩu đã đến rồi.
Quách Äại Lá»™ gật đầu :
- Äúng, cái thứ dá»… bị ngÆ°á»i nhìn thấy rất quí báu nhÆ° thế có muốn tìm chá»— dấu cÅ©ng không phải dá»….
Lâm Thái Bình nói :
- Chẳng nhÆ°ng không dá»… mà lại còn phí rất nhiá»u công vì thế...
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i nhăn nhó :
- Vì thế nàng lại nghÄ© ra cách tìm ngÆ°á»i thay thế nàng lo liệu chuyện tàng chữ tài vật, thế nhÆ°ng tại sao nàng lại không chịu tìm ai mà lại tìm bá»n ta chứ?
Lâm Thái Bình nói :
- Tự nhiên nàng biết anh ở lại chỗ này, biết rõ chỗ này không quỉ ma nào thèm tới nên đem tài vật mà “gởi†tại đây thì như là....
Nằm im trên giÆ°á»ng từ nãy giá», VÆ°Æ¡ng Äá»™ng vụt nói :
-... NhÆ° là Ä‘em rượu mà cất vô trong bụng, không còn cách nào an toàn hÆ¡n nữa nhÆ°ng nhÆ° thế vẫn chÆ°a phải là nguyên nhân trá»ng yếu.
Quách Äại Lá»™ quay mặt lại :
- Sao?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Äiá»u trá»ng yếu hÆ¡n hết là cái ngÆ°á»i mà nàng tìm để làm công chuyện ấy phải là ngÆ°á»i khẳng khái, là ngÆ°á»i hiếu bạn, bất cứ mèo thấy chó gì cÅ©ng nhào tá»›i... giao tình.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng chẳng những là con ngÆ°á»i thÆ°á»ng... bất Ä‘á»™ng mà luôn cả lá»i nói hắn cÅ©ng rất hà tiện, nhÆ°ng má»—i khi hắn nói lại thÆ°á»ng là câu... kết luận.
Quách Äại Lá»™ nhún nhún vai :
- Thấy chó thấy mèo cÅ©ng nhào tá»›i giao tình cÅ©ng không có gì đáng nói, chỉ có những ngÆ°á»i thấy gái đẹp mà vẫn nằm yên, đó má»›i quả thá»±c là... bất lá»±c.
Lâm Thái Bình trừng mắt :
- Anh định nói ai vậy?
Quách Äại Lá»™ chỉ vào mÅ©i mình :
- Tôi nói tôi chứ còn nói ai!



Thật ra thì Quách Äại Lá»™ cÅ©ng chÆ°a đến ná»—i hồ đồ nhÆ° VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đã nói, chỉ có Ä‘iá»u rất nhiá»u chuyện hắn lÆ°á»i suy nghÄ© chứ má»™t khi hắn chịu suy nghÄ© thì cÅ©ng nhận thấy sá»›m nhÆ° ai.
Lâm Thái Bình vụt nói :
- Anh làm sai một chuyện.
Quách Äại Lá»™ thở ra :
- Quách tiên sinh mà làm chuyện sai thì đâu còn gì là làm lạ. Chỉ khi nghe làm chuyên đúng mớ? kỳ dị thôi chứ?
Lâm Thái Bình nói :
- Äáng lý vừa rồi anh không nên dùng nén vàng ấy mà nhậu ở quán đó má»›i phải.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Không dùng nén vàng ấy để trả tiá»n chẳng lẽ tôi lại... thế thân tôi à? Anh nên nhá»› khi nãy anh uống cÅ©ng không phải ít đấy nhé.
Lâm Thái Bình nói :
- Hiệp Côn và SÆ° Tá»­ Cẩu nếu biết chúng ta trả bằng nén vàng ấy nhất định há» sẽ lấy làm lạ không hiểu tại sao cái bá»n nghèo rá»›t mồng tÆ¡i này lại đào đâu ra được số vàng nhÆ° thế? Và khi ấy chính là lúc cái phiá»n sẽ đến chá»— mình.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Bây giỠanh có muốn tôi nói anh nghe mấy chuyện lạ không nào?
Lâm Thái Bình nói :
- Hay lắm chứ, nói đi.
Quách Ịại Lộ nói :
- Thứ nhất cái tên SÆ° Tá»­ Cẩu nhất định không bao giá» biết chuyện mình ăn quán trả tiá»n bằng má»™t nén vàng vì lão Mạch mà tôi biết từ trÆ°á»›c đến giá» vốn không phải ngÆ°á»i thẻo lẻo.
Lâm Thái Bình gật đầu :
- Nhưng đã có chuyện thứ nhất thì có chuyện thứ hai chứ?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Thứ hai là Quách Tiên Sinh này có má»™t vài nén vàng ròng trong mình cÅ©ng không phải là chuyện quá lạ trong cõi Ä‘á»i này. Vả lại nén vàng ấy vốn không có dấu hiệu gì cả. Việc đó thì tôi cÅ©ng đã xem xét kỹ càng rồi thế thì ai dám bảo đó là của trá»™m? Kẻ nào dám nói nhÆ° thế, Quách tiên sinh này sẽ không tiếc gì vá»›i hắn mấy tát tai.
Lâm Thái Bình há»i :
- Còn nữa chứ?
Quách Äại Lá»™ gật đầu :
- Còn. Má»—i con ngÆ°á»i ai cÅ©ng phải cần ăn. Vậy thì chúng ta cần phải ăn. Mà nếu cần ăn thì tá»± nhiên không thể không dùng đến nén vàng ấy để trả cho chủ quán.
Chợt có tiếng nói vang vào :
- Có Ä‘iểm này má»›i là trá»ng yếu, ngÆ°á»i mà Toàn Mai Thang cần tìm để nhá» công việc, ngÆ°á»i đó phải có đủ Ä‘iá»u kiện không những chỉ hồ đồ háo sắc mà còn phải là má»™t tên kiết xác đói nghèo.
Câu nói đó có tính cách kết luận.
NhÆ°ng kết luận này không phải của VÆ°Æ¡ng Äá»™ng mà là của Yến Thất.
Tài sản của XuyVuu

Chữ ký của XuyVuu
[CENTER][SIZE="3"]Vợ là địch, bồ là ta
Chiến sự xảy ra,Ta vỠvới địch
Nằm trong lòng địch,Vẫn hướng vỠta
[/SIZE][/CENTER]
[CENTER][URL="http://4vn.eu/forum/showthread.php?t=4790"]Thông báo link die[/URL][/CENTER]
Viện Chủ Lạc Hương Viện
[CENTER][IMG]http://www.upanh.com/images/ydir029ew97ax0ih43sy.gif[/IMG][/CENTER]
  #7  
Old 19-04-2008, 09:28 PM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Hồi 7

Tên trộm khét tiếng

Má»—i lần Yến Thất xuất hiện cÅ©ng y nhÆ° những lần hắn lẻn Ä‘i, nó là chuyện bất thình lình ngÆ°á»i không hay... chó cÅ©ng không há» sủa.
Quách Äại Lá»™ lắc đầu :
- Cái tên này nói chuyện với ai xem chừng cũng khá là... văn nhã, nhưng không hiểu tại sao hắn lại cứ nhắm vào tôi mà “xói†nhứ thế cũng lạ!
Yến Thất cÆ°á»i :
- Nếu anh không phải là bằng hữu của tôi thì có yêu cầu tôi, tôi cũng chẳng “xói†đâu.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÅ©ng là bằng hữu của anh sao anh không bao giỠ“xói†hắn?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÆ°á»i :
- NhÆ°ng cái xấu vá» tôi, anh đã nói mẹ nó hết rồi thì ngÆ°á»i khác lấy gì mà nói nữa chứ?
Quách Äại Lá»™ cÅ©ng bật cÆ°á»i bÆ°á»›c lại vá»— vá»— vào vai Yến Thất :
- Chuyến này anh mò đến cái lỗ nào thế?
Yến Thất nhún vai :
- Thì... cÅ©ng Ä‘i chÆ¡i bá»i bậy vậy mà.
Hình nhÆ° hắn không muốn ai tò mò vá» những chuyến Ä‘i của hắn. Má»—i lần Quách Äại Lá»™ đả Ä‘á»™ng tá»›i thì y nhÆ° hắn không khoái chút nào. CÅ©ng có thẻ vì ngoài Quách Äại Lá»™ ra không còn ai há»i vá» hắn cả.
Quách Äại Lá»™ hình nhÆ° biết thế, nhÆ°ng hắn cÅ©ng cứ há»i :
- Äi chÆ¡i đâu thế?
Yến Thất trả lá»i dặt má»™t :
- Dưới núi, trong thành
Quách Äại Lá»™ không chịu buông :
- Ở đó có gì mà chơi?
Yến Thất gặn lại :
- Ai nói không có gì?
Quách Äại Lá»™ nhÆ°á»›ng mặt :
- Thế thì có à?
Yến Thất nói :
- Tối hôm qua anh thấy ngÆ°á»i đẹp xách hai cái giá»...
Quách Äại Lá»™ cau mặt :
- Thế nhưng đêm nay thấy cái gì?
Yến Thất nói :
- Thấy giết ngÆ°á»i.
Quách Äại Lá»™ chồm tá»›i :
- Giết ngÆ°á»i? NhÆ°ng ai giết?
Yến Thất đáp :
- Côn Tử.
Quách Äại Lá»™ càng chồm tá»›i hÆ¡n má»™t chút nữa :
- Côn Tá»­ giết ngÆ°á»i? NhÆ°ng hắn giết ai?
Yến Thất nói :
- NgÆ°á»i thuá»™c loại hồ nghi.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- NgÆ°á»i nào thuá»™c loại hồ nghi? Mà hồ nghi cái gì má»›i được chứ?
Yến Thất nói :
- NgÆ°á»i mà Côn Tá»­ định tìm là má»™t ngÆ°á»i đàn ông khoảng ngoài năm mÆ°Æ¡i tuổi.
NgÆ°á»i ấy đã đến đây khoảng mÆ°á»i năm vá» trÆ°á»›c vì thế cho nên bất cứ ai thuá»™c vá»... đàn ông mà khoảng năm mÆ°Æ¡i vá» trÆ°á»›c Ä‘á»u bị liệt vào... hồ nghi vì ngÆ°á»i nhÆ° thế rất có thể là Phượng Thê Ngô.
Quách Äại Lá»™ cau mặt :
- Mà Phượng Thê Ngô là ngÆ°á»i mà Côn Tá»­ định tìm?
Lâm Thái Bình vụt há»i :
- Phượng Thê Ngô mà anh nói có phải là ngÆ°á»i có biệt danh “Kê Khuyển Bất LÆ°u†đó không?
Yến Thất gật đầu :
- Hắn đấy.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Con ngÆ°á»i có tên phong nhã nhÆ° thế mà tại sao lại chá»n má»™t ngoại hiệu nghe chối tai vậy?
Yến Thất nói :
- Bởi hắn là má»™t tên trá»™m khét tiếng. Khi hắn đã viếng nhà nào thì kể nhÆ° nhà ấy không còn má»™t mống nào cả. Có ngÆ°á»i đã bị hắn trá»™m má»™t mẻ là tán gia bại sản, có ngÆ°á»i sau khi bị hắn trá»™m đã phải treo cổ lên xà nhà. Vì thế tuy hắn chÆ°a từng giết ngÆ°á»i nhÆ°ng ngÆ°á»i bị hắ? bức tá»­ cÅ©ng không phải ít.
Lâm Thái Bình nói :
- Nghe nói con ngÆ°á»i ấy lòng dạ Ä‘á»™c ác mà cÅ©ng là tay xem tiá»n hÆ¡n mạng sống cho đến tiá»n trá»™m được cÅ©ng rặn từng đồng má»™t.
Yến Thất nói :
- Con ngÆ°á»i ấy trong Ä‘á»i chuyện gì cÅ©ng làm cả, chỉ có chuyện tốt là hắn luôn từ chối.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Thế thì tiá»n hắn bá» vào đâu hết?
Yến Thất nhún vai :
- Ai mà biết nổi cái chuyện đó.
Trầm ngâm má»™t lúc, Quách Äại Lá»™ há»i :
- Trong thành có bao nhiêu ngÆ°á»i bị hồ nghi?
Yến Thất nói :
- Vốn thật thì không nhiá»u lắm và bây giá» lại càng ít hÆ¡n.
Quách Äại Lá»™ lại há»i :
- Côn Tá»­ giết hết bao nhiêu ngÆ°á»i rồi?
Yến Thất nói :
- Năm sáu ngÆ°á»i, sáu bảy ngÆ°á»i.
Quách Äại Lá»™ trừng mắt :
- Hắn giết ngÆ°á»i còn anh thì đứng xem phải không?
Yến Thất nói :
- Bây giỠchuyện xem tôi cũng đã chán luôn.
Quách Äại Lá»™ cứ trừng mắt nhìn Yến Thất rồi hắn vụt phóng chạy ra ngoài cá»­a...
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng thở ra nhÆ° nói má»™t mình :
- Không hiểu sao từ ngày quen biết với hắn rồi tôi cứ phải “động†luôn như thế này thật cũng lạ.
Quách Äại Lá»™ tuy không hoàn toàn hồ đồ trong việc làm nhÆ°ng hắn vốn là má»™t con ngÆ°á»i rất dá»… dàng xung Ä‘á»™ng.
Äáng lý hắn phải há»i Yến Thất xem Côn Tá»­ giết những ngÆ°á»i thế nào. Thế nhÆ°ng hắn lại không chịu há»i vì hắn thừa biết Côn Tá»­ giết những ngÆ°á»i nhất định không phải là hạng tốt.
Hắn hiểu rõ ràng như thế nhưng hắn lại không thể ngăn cản sự xung động của mình.
Tuy đó không phải là một thói quen cần thiết nhưng so với những kẻ lạnh lùng, không nhân không nghĩa thì vẫn còn hơn.



Con ngÆ°á»i áo Ä‘en có má»™t thói quen.
Thói quen của hắn là không khi nào bằng lòng đi trước bất cứ một ai.
Tá»± nhiên đó không phải là má»™t thái Ä‘á»™ khiêm cung, mà vì hắn chỉ bằng lòng lấy mắt nhìn ngÆ°á»i chứ không bằng lòng Ä‘Æ°a lÆ°ng lại thiên hạ.
Thói quen. Bất cứ thói quen nào cũng không phải là chuyện tốt, nhất là cái thói quen không chịu quay lưng vỠphía kẻ khác. Thế nhưng thói quen đó cũng giúp hắn sống được lâu hơn.
Bây giỠthì hắn đang đi sau lưng của Kim Sư Cẩu và Côn Tử.
Kim SÆ° Cẩu và Côn Tá»­ hình nhÆ° rất yên lòng đối vá»›i hắn bởi vì há» biết tiếng của hắn không khi nào đâm từ phía sau lÆ°ng ngÆ°á»i ta.
Tuy hắn dùng khăn Ä‘en bịt mặt nhÆ°ng hắn lại trông thể diện hÆ¡n ai hết. Con Ä‘Æ°á»ng phố của thị trấn vùng sÆ¡n cÆ°á»›c thật là vắng lặng và cÅ©ng khá dài, chỉ có chừng vài ba cái cá»­a sổ của má»™t vài cái nhà hãy còn ánh đèn le lói, còn thì im lặng nhÆ° tá».
Äi đến nhà thứ tÆ° ven Ä‘Æ°á»ng bên trái bá»n há» dừng chân lại.
Gian nhà ấy cÅ©ng nhÆ° bao nhiêu gian nhà khác trong phố xây cất theo lối chắc chắn tá»± nhiên : cá»­a hẹp mà ván thật dầy, cá»­a sổ nhá» mà cao, ánh đèn bên trong vàng vá»t nhÆ° không muốn cho sáng hÆ¡n vì sợ tốn dầu.
Cá»­a sổ và cá»­a cái Ä‘á»u đóng chặt.
Kim SÆ° trầm giá»ng :
- Nhà này đây phải không?
Côn Tử gật đầu...
Hình nhÆ° hắn chỉ nói khi cần há»i ai má»™t chuyện gì đó thôi.
Kim Sư vụt phóng mình lên.
Hắn có má»™t vóc ngÆ°á»i cao lá»›n nhÆ°ng hành Ä‘á»™ng của hắn lại rất nhanh nhẹn.
Khinh công của hắn tỠra đã đạt tới mức cao siêu. Hắn chỉ cần ấn nhẹ mũi chân là thân hình đã đứng lên trên nóc nhà.
Và khi lên đến nóc nhà rồi, hắn cử động nhẹ một cái thì bóng hắn biến mất vào đêm tối.
Côn Tá»­ quay ngÆ°á»i lại nhìn ngÆ°á»i áo Ä‘en và cất cao giá»ng :
- Äây là lệnh tra xét án tình của quan nha, dân chúng hãy đóng cá»­a ở trong nhà.
Ai ra ngoài sẽ bị sử chém.
Tiếng hắn còn chÆ°a dứt thì tất cả đèn Ä‘uốc trong các ngôi nhà cả thẩy Ä‘á»u tắt hết.
Và tiếp theo ngay gian nhà có tiếng Ä‘á»™ng phía sau, tiếng Ä‘á»™ng của ngÆ°á»i tông cá»­a sổ.
Chỉ tiếc là Kim Sư đã có phòng bị.
Má»™t tiếng rú lên tiếp theo là giá»ng của Kim SÆ° :
- Chạy đi đâu?
Và tiếp theo nữa là bóng ngÆ°á»i hiện lên trên nóc nhà. Khinh công của ngÆ°á»i này không kém Kim SÆ°.
Bóng đen nhỠthó, hắn nhìn quanh bốn phía và nhún mình vút qua phía đông nam.
Côn Tử vẫn đứng yên.
NgÆ°á»i áo Ä‘en cÅ©ng đứng yên.
Nhưng chỉ thoáng một cái, hắn vút lên như một con én. Hắn chặn ngang trước mặt bóng đen khi nãy. Bóng đen giật mình, hai tay cùng tung ra một lượt.
NgÆ°á»i áo Ä‘en đứng yên...
Nhưng cũng như lúc còn ở dưới đất, hình như hắn không nhúch nhích nhưng chỉ thoáng một cái, bóng đen vừa vung tay đánh hắn thì đã ngã lăn từ trên nóc nhà xuống y như cái trục.
Bây giỠCôn Tử mới chậm chạp bước lại, hai tay hắn chắp sau lưng cúi xuống nhìn bóng đen mới rơi từ trên nóc nhà xuống.
Gió lạnh phất qua từng chập, khung cảnh vỠđêm trong thị trấn thật là xơ xác.
Hai con mắt của Côn Tử y như hai mũi dùi mà hai mũi dùi này đã được bó chặt bằng băng giá...
Quách Ịại Lá»™ đứng bên góc Ä‘Æ°á»ng nhìn vào khung cảnh ấy khá lâu.
Hắn vốn muốn xông vào lâu nhưng hắn vẫn cảm thấy mơ hồ không biết xông lại để làm gì?
Tự hắn thật tình cũng không biết phải làm gì?
Nếu quả thật Côn Tử đã bắt đúng một tên trộm tàn ác thì chẳng lẽ hắn lại đi giúp tên trộm ấy hay sao?
Chẳng lẽ hắn lại Ä‘i giúp bá»n trá»™m cÆ°á»›p để chống lại quan nha?
Từ trên núi chạy nhÆ° bay xuống đây hứng vào mặt những ngá»n gió lạnh thấy xÆ°Æ¡ng hình nhÆ° bao nhiêu ngá»n lá»­a trong lòng hắn cÅ©ng bị ngá»n gió lạnh làm nguá»™i bá»›t khá nhiá»u.
Vì thế nên hắn vẫn cứ đứng mãi trong chỗ khúc quanh mà nhìn chầm chập...



Cái bóng đen rơi từ trên nóc nhà xuống vẫn co rút dưới đất không động đậy.
Côn Tử nắm cổ áo hắn kéo dựng lên.
Hai tay xé banh thân áo trÆ°á»›c của bóng Ä‘en ấy. Côn Tá»­ cất giá»ng quát :
- Hãy nhìn vào mặt ta đây.
Con ngÆ°á»i ấy tuy đã đứng thẳng nhÆ°ng đầu hắn vẫn cúi gầm xuống.
Côn Tá»­ buông tay phải ra và tát luôn vào mặt ngÆ°á»i ấy mÆ°á»i mấy cái bạt tai.
Máu tÆ°Æ¡i bắn đầu rỉ ra hai bên mép, thế nhÆ°ng ngÆ°á»i ấy vẫn cứ cắn răng không nói má»™t lá»i.
Côn Tá»­ cÆ°á»i gằn :
- Giá»i, khá đấy.
Äầu gối phải của hắn dá»™ng ngược lên...
Má»™t tiếng há»± nghe đến lạnh mình. Con ngÆ°á»i ấy uốn quặn ngÆ°á»i xuống nhÆ°ng bàn tay trái của Côn Tá»­ vẫn còn sau lÆ°ng hắn không gập mình xuống được. Hắn chỉ co rút ngÆ°á»i lại và toàn thân cứ dính theo trên cánh tay của Côn Tá»­.
Con ngÆ°á»i ấy bây giá» nhÆ° con gà bị đập đầu, toàn thân lẩy bẩy, con nhÆ° gân cốt không còn co giãn được.
Côn Tử nói thật chậm :
- Äối phó vá»›i hạng ngÆ°á»i không biết nghe lá»i, ta vốn có rất nhiá»u phÆ°Æ¡ng pháp, đây là má»™t trong những phÆ°Æ¡ng pháp Ä‘Æ¡n giản nhất. NgÆ°Æ¡i có muốn thá»­ đến phÆ°Æ¡ng pháp kế tiếp không?
Con ngÆ°á»i ấy bây giá» má»›i ngẩng mặt lên nhìn Côn Tá»­ bằng con mắt cá»±c kỳ oán hận.
Côn Tá»­ chợt nhÆ° có phần đổi sắc, giá»ng hắn cÅ©ng hÆ¡i dịu lại :
- Ngươi không phải là Phương Thê Ngô?
NgÆ°á»i ấy nghiến răng kèn kẹt :
- Äã biết rõ ta là không phải thế sao ngÆ°Æ¡i còn đối xá»­ vá»›i ra nhÆ° thế?
Côn Tử nói :
- Bởi ta chÆ°a thể xác định, trừ phi ngÆ°Æ¡i phải nói cho ta biết ngÆ°Æ¡i là ai thì ta má»›i chứng thá»±c được ngÆ°á»i không phải là PhÆ°Æ¡ng Thê Ngô.
NgÆ°á»i ấy nói :
- Ta không phải là ai hết, ta là kẻ buôn bán sống ở trong thành này.
Côn Tá»­ cÆ°á»i nhạt :
- Nếu ngÆ°Æ¡i không phải là “ngÆ°á»i nào khác†thì ta chỉ còn có cách cho ngÆ°Æ¡i la Phượng Thê Ngô.
NgÆ°á»i ấy run giá»ng :
- NgÆ°Æ¡i sợ bắt lầm ngÆ°á»i, ngÆ°Æ¡i sợ cấp trên quở phạt vì thế mặc dầu biết ta không phải là Phượng Thê Ngô nhÆ°ng cÅ©ng không chịu buông tha. Thủ Ä‘oạn của ngÆ°Æ¡i ta biết quá rõ rồi.
Sắc mặt Côn Tử hơi hòa hoãn, hắn nói :
- NgÆ°Æ¡i đã lầm. Lần này ta chỉ tìm Phượng Thê Ngô. Những ngÆ°á»i khác không quan hệ gì cả. Chỉ cần ngÆ°Æ¡i nói thật lai lịch của ngÆ°Æ¡i, ta sẽ thả ngÆ°Æ¡i.
NgÆ°á»i ấy há»i bằng giá»ng hÆ¡i tin :
- Thả ta? Ngươi bằng lòng thả ta?
Côn Tử nói :
- Tại sao ta lại không bằng lòng? Cho dù ngươi có án ở địa phương nào khác đi nữa thì có can hệ gì đến ta chứ? Chuyện chi ta lại đi gánh bàn độc mướn cho mệt cái thân?
Suy nghÄ© má»™t hồi lâu, ngÆ°á»i ấy cắn răng bật nói :
- Ta hỠHàn, biệt hiệu là Nhất Trận Phong.
Côn Tá»­ há»i :
- Nhất Trận Phong? Có phải ngươi đã giết Hoàng viên ngoại tại Trương Gia Phủ hồi mùa xuân năm trước không?
Nhất Trận Phong đáp :
- Ngươi đã nói lúc nãy chỉ cần ta không phải là Phượng Thê Ngô thì ngươi sẽ thả ta, còn những chuyện khác thì ngươi không cần biết cơ mà?
Côn Tử nói :
- Tự nhiên ta không cần biết tới nhưng ta làm sao có thể biết chắc ngươi là Nhất Trận Phong mà không phải là Phương Thê Ngô?
Nhất Trận Phong nói :
- Dấu xăm trong mình ta...
Gã tự xé toạc thân áo ngực ra. Qua nhiên ngực hắn có xăm một con rồng uốn khúc...
Äúng là dấu hiệu đặc biệt của Nhất Trụ Phong.
Côn Tá»­ nói bằng má»™t giá»ng chậm rãi :
- Nhất Trụ Phong không thể giả mạo Phương Thê Ngô nhưng Phương Thê Ngô thì có thể giả mạo Nhất Trụ Phong.
Nhất Trụ Phong há»i :
- Ngươi cần như thế nào mới có thể tin?
Côn Tử trầm ngâm :
- Nghe nói Hoàng viên ngoại bị ngÆ°á»i ta giết bằng mấy nhát kiếm phải không?
Nhất Trụ Phong lắc đầu :
- Không, từ trước tới đến nay ta không khi nào xử dụng kiếm.
Côn Tá»­ há»i :
- Thế Hoàng viên ngoại chết bằng cách nào?
Nhất Trụ Phong nói :
- Trước hết ta đầu độc cho lão chết rồi ta ném lão xuống giếng.
Côn Tá»­ cÆ°á»i cÆ°á»i :
- Như thế thì ngươi quả đúng là Nhất Trụ Phong.
Nhất Trụ Phong nói :
- Ta vốn là ta thì làm sao lại không thật?
Côn Tử gật gù :
- Tốt... tốt lắm.
Vừa nói hắn vừa dựng đứng bàn tay chặt mạnh xuống Nhất Trụ Phong...
Thân thể Nhất Trụ Phong biến ngay thành đống thịt.
Hắn tuy đã chết nhÆ°ng đôi mắt vẫn trừng trừng, tròng mắt hắn từ từ lòi ra ngoài trong dáng sắc cá»±c kì oán hận. Trông vào đôi mắt ấy ngÆ°á»i ta cá cảm tưởng nhÆ° hắn Ä‘ang há»i : “NgÆ°Æ¡i đã bảo rằng sẽ thả ta ra tại sao lại nuốt lá»i?â€
Côn Tá»­ không nói ra lá»i nhÆ°ng ánh mắt của hắn đã nhÆ° hồi đáp...
Ãnh mắt của hắn lá»™ vẻ đắc ý, hình nhÆ° nói rằng :
“Äó chính là thủ Ä‘oạn của ta. Ta không tin ngÆ°Æ¡i thì tại sao ngÆ°Æ¡i lại ngây thÆ¡ Ä‘i tin vào nhÆ° thế?â€



Phía bên kia góc Ä‘Æ°á»ng, mắt của Quách Ịại Lá»™ đã bắn ra những tia lá»­a.
Thế nhưng hắn vẫn đứng nhìn vì Nhất Trận Phong quả thật đáng chết.
Quan nha trừ trá»™m đạo đó là chuyện chính đáng nhất trong Ä‘á»i.
Ngay lúc đó chợt có tiếng vá»ng lên :
- NhÆ° vậy, lúc hắn giết ngÆ°á»i anh cÅ©ng chỉ đứng lấy mắt mà nhìn.
Không cần quay đầu lại, Quách Äại Lá»™ vẫn biết câu nói ấy phát ra từ của miệng của Yến Thất.
Hắn đứng yên và thở nhẹ :
- Nhưng tôi còn cần xem nữa.
Yến Thất há»i :
- Anh thích xem hắn giết ngÆ°á»i à?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Tôi còn chá» xem hắn giết lầm ngÆ°á»i.
Yến Thất gặn lại :
- Tại sao?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Vì lúc đấy tôi mới có đủ lý do giết hắn.
Yến Thất gặn lại một lần nữa :
- Anh cần giết hắn?
Quách Äại Lá»™ :
- Nhất Trận Phong đáng chết nhưng hắn cũng đáng chết.
Yến Thất há»i :
- Anh cho rằng hắn hành động sai lầm?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Chuyện hắn làm không ai có thể bảo là sai lầm, nhưng thủ đoạn của hắn quá hèn hạ ti tiện.
Yến Thất há»i :
- NhÆ°ng nếu hắn luôn luôn không giết lầm ngÆ°á»i thì sao?
Quách Äại Lá»™ hÆ¡i lá»±ng khá»±ng...
Yến Thất cÆ°á»i :
- Trên Ä‘á»i này có những chuyện mà bất cứ ai cÅ©ng không nên can thiệp, huống chi Côn Tá»­ tuy có ác nhÆ°ng hắn lại là con ngÆ°á»i hữu dụng. Có những hạng ngÆ°á»i mà rất cần bàn tay của hắn đối phó.
Quách Äại Lá»™ cÅ©ng bật cÆ°á»i :
- Anh cho rằng con ngÆ°á»i của hắn rất khó có ngÆ°á»i đối phó lắm à?
Yến Thất gặn lại :
- Ai có thể đối phó với hắn? Anh ấy à?
Quách Äại Lá»™ nói :
- CÅ©ng có thể là tôi, mà cÅ©ng có thể là ngÆ°á»i khác. Bất luận là ai, Ä‘iá»u đó không quan hệ, tôi chỉ thấy rằng thiên lý tuần hoàn, ác lai ác báo. Sá»›m muá»™n gì hắn nhất định cÅ©ng có ngÆ°á»i đối phó vá»›i hắn.
Äó chính là cái mà cho Quách Äại Lá»™ thành... Quách Äại Lá»™.
Chẳng những đối vá»›i con ngÆ°á»i, hắn có lối đối xá»­ đặc biệt theo quan niệm của hắn mà hắn lại còn có cả má»™t niá»m tin.
Hắn tin rằng chân lý là bất biến, sá»± công bằng trong cõi Ä‘á»i này luôn luôn tồn tại.
Hắn tin chắc rằng chính nghÄ©a phải thắng. Chính phải thắng tà, bất luận cuá»™c Ä‘á»i có thay đổi ra sao cÅ©ng không thể làm lay chuyển nổi lòng tin của hắn.



Kim SÆ° Tá»­ vá»— vai Côn Tá»­ cÆ°á»i cÆ°á»i :
- Cung hỉ, cung hỉ... lại thêm một đại án nữa bị khám phá. Trong một buổi tối mà khám phá luôn bảy vụ án, trừ anh ra không ai có thể làm nổi một kỳ công như thế.
Côn Tử nói :
- Có.
Kim SÆ° Tá»­ há»i :
- Ai?
Côn Tử nói :
- Anh.
Kim SÆ° Tá»­ cÆ°á»i :
- Không được, tôi không làm được vì bụng tôi không được độc bằng anh cho nên cái “chén cơm†đó không làm sao nuốt trôi được.
Sắc mặt Côn Tá»­ hÆ¡i tái, hắn làm thinh không nói Kim SÆ° há»i :
- Nhà kế tiếp nữa là nhà nào nhỉ?
Côn Tử hất mặt nhìn vào tấm bảng hiệu.
Tấm bảng ná»n Ä‘en viết chữ vàng. Tiệm cầm đồ “Lợi Nguyênâ€.



Chủ hiệu cầm đồ Lợi Nguyên tuy gá»i là lão lá»™t da, thứ ăn thịt không nhai xÆ°Æ¡ng, đã chẳng nhai xÆ°Æ¡ng mà lại còn chừa ở chá»— xÆ°Æ¡ng má»™t ít thịt cho ngÆ°á»i khác.
Äối vá»›i lão ta, Quách Äại Lá»™ từ trÆ°á»›c đến nay vẫn có má»™t ấn tượng tÆ°Æ¡ng đối tốt.
Hắn thấy bá»n Côn Tá»­ sang bên ấy thì hắn dợm bÆ°á»›c theo.
Äứng yên sau lÆ°ng hắn khá lâu, bây giá» VÆ°Æ¡ng Äá»™ng má»›i lên tiếng :
- Äừng có Ä‘i.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Tôi không phải là VÆ°Æ¡ng Äá»™ng thì tại sao lại không cho Ä‘á»™ng?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Bây giá» nếu Ä‘á»™ng má»™t cái là có chuyện phiá»n hà.
Quách Ịại Lộ nghiêng đầu :
- Anh đã biết sợ chuyện phiá»n hà bao giá» thế?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Ngay lúc này đây và rất sợ cái chuyện phiá»n này.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Anh đừng quên tiệm cầm đồ Lợi Nguyên vốn là giòng hỠngoại của mình. Bất cứ lúc nào mình cũng cần tìm đến nó nghen.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Không có cái giòng hỠngoại... xa xa như thế cũng chẳng sao, chứ nếu không có tổ tiên thì hơi khó đấy.
Quách Äại Lá»™ nhÆ°á»›ng mắt :
- Sao gá»i là không có tổ tiên?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Giòng hỠngoại lỡ có tên trộm nằm trong nhà mà mình lại đi giúp hỠchẳng hóa ra mình chửi cả tổ tiên?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Anh không cần phải đi, tôi đi.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng thở ra :
- Nếu tôi có thể để anh đi một mình thì tội gì tôi lại phải dầm sương đến đây?
Giá» này nằm trên giÆ°á»ng chá»ng cẳng có sÆ°á»›ng hÆ¡n không?
Quách Äại Lá»™ quay lại nhìn hắn.
Nhìn cặp mắt lạnh băng băng của VÆ°Æ¡ng Äá»™ng, bá»™ mặt nhÆ° nÆ°á»›c đá của hắn trong bụng của Quách Äại Lá»™ chợt nghe ấm áp.
Quách Äại Lá»™ là má»™t con ngÆ°á»i khi mà muốn làm chuyện gì thì không bao ai có ngăn. Ngăn được hắn chỉ là bằng hữu.
Bây giỠKim Sư Tử và Côn Tử đã đến gần cửa hiệu cầm đồ Lợi Nguyên.
Vì cánh cửa vùng mở hé.
Bá»n Quách Äại Lá»™ nhìn sang cÅ©ng giật mình...
Tài sản của XuyVuu

  #8  
Old 19-04-2008, 09:29 PM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Hồi 8

NgÆ°á»i khách bất đắc dÄ©

Từ bên trong hiệu cầm đồ Lợi Nguyên, má»™t cái đầu thò ra há»i :
- Tôi biết ba vị nhất định đến đây nên thức để chá». Xin má»i, xin má»i vào.
Kim Sư Tử và Côn Tử nhìn nhau thật nhanh và bước thẳng vào.
NgÆ°á»i áo Ä‘en bÆ°á»›c tá»›i đứng sát bên cánh cá»­a.
Quách Äại Lá»™ mím miệng lầm bầm :
- Không biết bá»n Côn Tá»­ dùng đến thủ Ä‘oạn nào... Phải đến xem má»›i được...
NhÆ°ng hắn khá»i mất công vì Kim SÆ° Tá»­ và Côn Tá»­ đã quay ra.
Tiếng của lão “Lá»™t Da†từ trong vá»ng ra :
- Tam vị lên Ä‘Æ°á»ng, xin thứ cho lão không tiện Ä‘Æ°a xa.
Kim SÆ° Tá»­ cÆ°á»i cÆ°á»i và khẽ vòng tay :
- Vâng vâng, không nên khách sáo.
Quách Äại Lá»™ thắc mắc :
- Thế nhưng cái lão “Lột Da†ấy là ai? Bằng vào cái gì mà lão buộc được hai tên ấy phải lễ độ với hắn như thế chứ?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng trầm ngâm :
- Có thể lão ta không phải là... ai hết cho nên chúng lá»… Ä‘á»™ thông thÆ°á»ng nhÆ° thế thôi.
Quách Äại Lá»™ nghÄ© mãi vẫn không thấy đúng.
NhÆ°ng hắn không còn đủ thì giá» suy nghÄ© thêm nữa vì bá»n Côn Tá»­ Ä‘ang Ä‘i vá» mục tiêu khác bắt buá»™c hắn phải theo dõi.
HỠđang nhắm ngay cửa hiệu của lão Mạch.
Quách Äại Lá»™ cau mày :
- Ủa, cả cái lão thịt quay này mà chúng cũng không tha nữa à? Tại sao mà chúng đa nghi quá thế nhỉ?
Yến Thất nói :
- Lần này thì anh khá»i phải lo lắng. Lão Mạch nhất định không có cái tật gì để cho chúng có thể moi ra đâu.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Tôi thì thật không lo lắng gì cả. Nếu có thì cũng không phải nguyên nhân như anh nói.
Yến Thất hất mặt :
- Chứ tại sao?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Há» cÅ©ng là ngÆ°á»i, há» phải ăn cÆ¡m nhÆ° vậy nếu không có lão Mạch thì ngày mai há» sẽ ăn ở đâu?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng vá»t miệng :
- Không có thì ăn... ***.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i nhÆ°ng khi vừa nhếch mép thì nụ cÆ°á»i tắt hẳn...
Từ trong quán của lão Mạch chợt có tiếng kêu thảng thốt. Tiếng kêu đó lại đúng là tiếng kêu của lão Mạch.
Tiếp theo là tiếng quát của Côn Tử :
- Nén vàng này ở đâu mà có? Nói mau.
Vừa nghe hai tiếng “nén vàng†thì Quách Äại Lá»™ chạy nhÆ° bay vào cá»­a.
Lần này thì cả VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÅ©ng không ngăn cản.
Từ nhà sau, Côn Tử xách hông lão Mạch y như lão ta xách một con gà quay.
Con gà quay vốn có nhiá»u mỡ, lão Mạch không có mỡ nhÆ°ng mồ hôi từ trán lão chảy ròng ròng.
DÆ°á»›i ánh đèn, trông những giá»t mồ hôi của lão Mạch chảy dài trên mặt, chảy Æ°á»›t cả thân áo, thật không khác má»™t con gà chết nÆ°á»›c.
Toàn thân lão run bắn, run đến mức nói không còn ra tiếng.
Côn Tử thét vào tai lão :
- Nói hay không? Nén vàng đó ở đâu?
Lần này thì không cần lão Mạch nói vì Quách Äại Lá»™ đã chạy vào tá»›i.
Hắn nói thật lớn :
- Vàng của tôi trao cho ông ấy cộng chung mua hết ba mươi cân thịt, bốn mươi cân rượu thêm bảy con gà và tám con vịt quay.
Côn Tá»­ chầm chậm buông lão Mạch xuống, chầm chậm quay lại nhìn thắng vào mặt Quách Äại Lá»™.
Hình nhÆ° hắn nhìn thấy Quách Äại Lá»™ không... giống hạng ngÆ°á»i có được nén vàng nhÆ° thế để trả tiá»n quán...
Hắn há»i :
- Vàng đó của anh?
Quách Äại Lá»™ gật đầu.
Côn Tá»­ há»i tiếp :
- Vàng đó từ đâu mà có?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Má»™t ngÆ°á»i có má»™t nén vàng nếu cho là má»™t chuyện phạm pháp thì trong thiên hạ biết bao nhiêu ngÆ°á»i phạm pháp. Sợ e rằng cả hai vị cÅ©ng phạm pháp luôn.
Tuy vẻ mặt không bá»™c lá»™ cho ngÆ°á»i ta thấy, hay Ä‘oán sá»± diá»…n biến ná»™i tâm nhÆ°ng đôi mắt Côn Tá»­ hình nhÆ° hÆ¡i nhở lại...
Thình lình hắn vụt thò tay. Hắn là con ngÆ°á»i cao nghá»u. Chẳng những thân hắn cao mà tay hắn lại dài...
Tay hắn dài quá mức bình thÆ°á»ng, đã thế bàn tay của hắn còn kinh khiếp hÆ¡n nữa. Năm ngón tay hắn nhÆ° năm cái móc sắt.
Thế nhÆ°ng Quách Äại Lá»™ lại muốn đụng thá»­ vào bàn tay đó.
Hắn không tránh né mà cÅ©ng chẳng ra chiêu kỳ lạ nào. Hai tay hắn nắm lại tung thẳng vào hai ngá»n trảo của Côn Tá»­.
Lối đánh đặc sệt của một tay ngang.
Nhưng chính vì lối đánh đó chẳng những làm cho Côn Tử giật mình mà luôn cả Kim Sư Tử cũng kinh hãi nốt.
Hai bàn tay của Côn Tá»­ đã nổi danh là “Thiết Trảo†là má»™t loại công phu mệnh danh “Ưng Trảo côngâ€.
Má»™t khi ngá»n trảo của hắn Ä‘Æ°a ra cho dù kẻ mù lòa cÅ©ng cảm nhận phần lợi hại nhÆ°ng chính vì cái quá lợi hại đó nên khi thấy Quách Äại Lá»™ đánh ra làm cho Côn Tá»­ hoảng hồn.
Nếu đối phÆ°Æ¡ng không có công lá»±c hÆ¡n gã thì hắn có thật khùng cÅ©ng không khi nào làm cái chuyện liá»u lÄ©nh nhÆ° thế ấy.
Thật ra thì ná»™i lá»±c của Quách Äại Lá»™ không đến ná»—i kinh ngÆ°á»i nhÆ° bá»n Côn Tá»­ đã nghÄ©. Chẳng qua bẩm sinh của hắn vốn là con ngÆ°á»i “đại lá»™â€. Chẳng những ăn xài “đại lá»™â€, làm việc “đại lộ†mà cả võ công cÅ©ng theo chiá»u hÆ°á»›ng “đại lộ†nốt.
Tung ra hai ngá»n quyá»n, phải chăng sẽ đánh gãy hai ngá»n trảo của đối phÆ°Æ¡ng, hay sẽ bị bấu nát tay mình? Cái đó đối vá»›i Quách Äại Lá»™ không thành vấn Ä‘á»... phải suy nghÄ©.
Vốn hắn không xem chuyện gì ra chuyện gì cả.
Chỉ khi cần mà hắn cao hứng thì tất cả chuyện gì đối vá»›i hắn cÅ©ng không quan trá»ng.
Thế nhÆ°ng trong quan niệm ngÆ°á»i khác thì không thể có chuyện “đại lộ†nhÆ° thế được, nhất là chuyện võ công. Bởi vì nói đến võ công là phải nói đến chiêu thức biến hóa cao thấp, ná»™i công thâm hậu hay không. Nếu không phải trÆ°á»ng hợp bất đắc dÄ© thì không má»™t ai làm cái chuyện cùng vá»›i đối phÆ°Æ¡ng chÆ¡i trò sinh tá»­.
Hai ngá»n quyá»n của Quách Ịại Lá»™ vừa tung ra thì chiêu thức của Côn Tá»­ biến hóa ngay. Năm ngón tay nhÆ° móc sắt của hắn thẳng ra chặt đúng vào cổ tay của Quách Äại Lá»™.
Thế nhÆ°ng hình nhÆ° Quách Äại Lá»™ chẳng bao giá» chú ý đến biến hóa của đối phÆ°Æ¡ng. Chiêu thế của hắn cứ trÆ°á»›c sau nhÆ° má»™t.
“DÄ© bất biến ứng vạn biếnâ€, cái không bao giá» thay đổi của Quách Äại Lá»™ lại đúng vào chá»— kỳ diệu của võ công.
ChÆ°a chạm trúng đối phÆ°Æ¡ng, Côn Tá»­ đã phải bắn mình nhảy vá»t ra sau, thiếu chút nữa thân hình của hắn va vào vách tÆ°á»ng phía trái.
Có thể nói chÆ°a đánh hết chiêu mà Quách Äại Lá»™ đã làm lui được má»™t cao thủ nhất nhì trong thiên hạ.
NhÆ° vậy là thá»a mãn đối vá»›i hắn rồi. Hắn không thèm truy kích.
“Thừa thắng xông lênâ€, cái câu nói đó không phải là Quách Äại Lá»™ không biết, nhÆ°ng đối phÆ°Æ¡ng đã thấy mình yếu thế chịu thua thì con ngÆ°á»i của hắn phải tá» ra “đại lá»™â€.
“Không đánh kẻ đã thuaâ€, con ngÆ°á»i của Quách Äại Lá»™ từ đến nay là nhÆ° thế.
Hắn đứng lại một chỗ, mắt không đổi sắc.
Kim SÆ° đằng hắn luôn mấy tiếng, bÆ°á»›c tá»›i mỉm cÆ°á»i :
- Ông bạn trẻ, có gì thì để thong thả nói chuyện với nhau chứ có chi mà giận dữ thế?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Ầy, chính là hắn nổi giận chứ tôi có giận dữ chi đâu? Hắn nhảy tới đánh tôi mà.
Kim Sư giả lả :
- á»’, toàn chuyện hiểu lầm. Tất cả Ä‘á»u là hiểu lầm thôi.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Thế nhÆ°ng hắn há»i tôi cÅ©ng đã nhiá»u, bầy giá» tôi cÅ©ng cần há»i hắn má»™t câu.
Kim Sư gật đầu :
- Vâng vâng... Xin cứ há»i.
Quách Äại Lá»™ nhÆ°á»›ng mắt :
- Má»™t con ngÆ°á»i mang vàng Ä‘i mua rượu thịt vá» nhậu chÆ¡i nhÆ° thế có phải là phạm pháp không?
Kim SÆ° cÆ°á»i cÆ°á»i nói há»›t :
- Hừ, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên là không có gì phạm pháp, chính tôi cÅ©ng đã thÆ°á»ng dùng vàng để thanh toán tiá»n trá», tiá»n ăn kia mà.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Äã không phạm pháp thì xin các vị hãy buông tha lão Mạch và nhân tiện cÅ©ng buông tha dùm bá»n này.
Kim Sư nói nhanh :
- Tự nhiên, tự nhiên.
Hắn nhìn bá»n Yến Thất, VÆ°Æ¡ng Äá»™ng và Lâm Thái Bình Ä‘ang đứng ngoài cá»­a và nói tiếp :
- Ngày mai, khoảng chiá»u chiá»u, bá»n này xin được đến viếng chÆ° vị để xin được uống vài chén, còn đêm nay thì xin phép kẻ này bao má»™t tiệc.
Quách Äại Lá»™ trầm ngâm.
Thật tình hắn không muốn ăn của thiên hạ, nhÆ°ng câu má»i có kèm theo cái hậu là sẽ đến viếng nhà mình. Cái đó làm cho hắn hÆ¡i lúng túng.
Nếu cá»± tuyệt lá»i má»i thì hóa ra mình không muốn ngÆ°á»i ta đến nhà sao.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Bây giá» thì tôi không thích gì cả, chỉ muốn ngay lÆ°ng trên giÆ°á»ng thôi.
Kim SÆ° cÆ°á»i :
- Như thế này có lẽ tiện hơn hết. Bây giỠchúng tôi xin được đến viếng trước chư vị để mình uống với nhau một đêm, chẳng hay ý của chư vị thế nào?
Câu nói này thì VÆ°Æ¡ng Äá»™ng cÅ©ng không làm sao từ chối.
Quan nha có lệnh truy án, hỠmuốn đến nhà ai, vào giỠnào có ai dám không cho?
Huống chi “viếng nhà†này lại từ chối?
Vả lại, nếu hỠđến Phú Quí sơn trang thì trong thành này sẽ được một đêm yên tĩnh.
Cái đó là ý muốn hÆ¡n hết của Quách Äại Lá»™.



Những ngÆ°á»i khách bất đắc dÄ© đã đến Phú Quí sÆ¡n trang.
Bất cứ ai nghe đến tên Phú Quí sơn trang và có đến đó nhìn tận mắt thì lại càng giật mình.
Má»™t sÆ¡n trang “Phú Quí†nhÆ° thế ấy thật là trên Ä‘á»i ít có.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i nói :
- Nơi đây vốn không hỠcó đèn mà thật thì trong hũ cũng chẳng khi nào có dầu để đốt. Cũng may hôm nay tôi mua mấy cây đèn cầy, nếu không chúng mình chắc chắn sẽ nhậu thầm.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Nhậu thầm cũng có cái thú của nó, chỉ sợ đụng nhầm lỗ mũi thì hơi kỳ đấy thôi.
Chạm đến cái “lá»— mÅ©i†là chạm ngay vào mặt Kim SÆ° nhÆ°ng hắn vẫn cÆ°á»i xoà.
Riêng VÆ°Æ¡ng Äá»™ng thì khi vỠđến nhà là thấy ngay Ä‘iá»u bất tiện.
Má»i bận khi vỠđến nhà chuyện thứ nhất là hắn lá»™t giầy rồi nhảy tót lên giÆ°á»ng, nhÆ°ng hôm nay hắn lại không làm thế. Hắn ngồi xa xa chiếc giÆ°á»ng và nói :
- Chư vị nếu không chê thì quây quần lại đây cho vui.
Quây quần lại đây có nghĩa là cùng với hắn ngồi xỠxuống đất.
Kim SÆ° cÆ°á»i cÆ°á»i :
- á»’, đây là thú phong nhã của ngÆ°á»i... thá»i xÆ°a mà. Tổ tông của mình ăn nhậu gì cÅ©ng ngồi trên đất chứ có cần chi bàn ghế.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Chúng tôi có tinh thần tồn cổ hơn ai hết. Luôn cả đến ngủ, chúng tôi cũng nằm dưới đất thôi.
Kim Sư nhướng mày :
- Thế còn giÆ°á»ng này?
Không má»™t ai bằng lòng cho há» Ä‘á» cập chiếc giÆ°á»ng, nhÆ°ng bất cứ ai bÆ°á»›c vào Phú Quí sÆ¡n trang cÅ©ng không làm sao không thấy chiếc giÆ°á»ng trÆ°á»›c nhất.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đáp nhanh :
- Chiếc giÆ°á»ng đó chỉ riêng má»™t mình tôi nằm.
Quách Äại Lá»™ nói thêm :
- Thật thì không phải anh ấy làm theo lối hẹp hòi của ông chủ nhà, nhÆ°ng đối vá»›i chúng tôi vì ngán chiếc giÆ°á»ng ấy dÆ¡ quá.
Từ đầu đến giá» chỉ có ba ngÆ°á»i nói chuyện.
Lâm Thái Bình, Yên Thất và Côn Tử làm thinh.
Riêng ngÆ°á»i áo Ä‘en thì không há» bÆ°á»›c qua khá»i cá»­a. Hắn chắp tay sau đít và đứng trÆ°á»›c hành lang.
Bóng tối trầm trầm, hành lang vắng lặng đã hòa cùng con ngÆ°á»i hắn.
Trong nhà Kim SÆ° há»i tiếp :
- Ông bạn trẻ đây võ công cao nhÆ° thế chẳng hay là truyá»n nhân của vị cao nhân nào thế?
TÆ° nhiên, hắn Ä‘á»™t ngá»™t chuyển Ä‘á» tài từ chiếc giÆ°á»ng sang thân thế và tá»± nhiên những tay ở Phú Quí sÆ¡n trang ai cÅ©ng mong nhÆ° thế.
Quách Äại Lá»™ trả lá»i :
- SÆ° truyá»n của tôi thật không ít, thế nhÆ°ng há» truyá»n dạy đồ đệ thì Ä‘á»™c có mình tôi.
Kim Sư gặn lại :
- Chẳng hay nhưng vị đó là ai?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Thứ nhất là ân sÆ° “Thần Quyá»n Thái Äầu†LÆ°u Hổ lão gia, thứ hai là “Vô Äịch Äao†VÆ°Æ¡ng Võ lão gia, thứ ba là “Nhất ThÆ°Æ¡ng Thích Cá»­u Long†Triệu Khoán lão gia, thứ tÆ° là “Thần Äao Thiết Tý†Hồ Äắc DÆ°Æ¡ng lão gia...
Kim SÆ° mở tròn đôi mắt nhìn nghe. Quách Äại Lá»™ càng kể tin, mắt của Kim SÆ° càng to hÆ¡n nữa.
Bao nhiêu tên ấy hắn chưa từng nghe một tên nào.
Trong võ lâm có má»™t chuyện ngá»™ ngá»™ là bất cứ ngÆ°á»i nào ngoại hiệu càng “kêu†thì võ công càng tầm thÆ°á»ng. HÆ¡n nữa “Nhất ThÆ°Æ¡ng Thích Longâ€, “Thần Äao Thiết Týâ€... những quái hiệu ấy giống bá»n... mãi võ giang hồ, chứ nếu chính tông võ lâm, nhân vật có ngoại hiệu nhÆ° thế thì quả là má»™t trò cÆ°á»i cho thiên hạ.
Hình nhÆ° Quách Äại Lá»™ khó khăn lắm má»›i nói ra được những cái danh “kêu†nhÆ° thế và khi kể xong hắn cÆ°á»i há»i :
- Số gia sư của tôi chẳng hay anh đã có nghe?
Kim Sư đằng hắn :
- Cửu ngưỡng, cửu ngưỡng... à à... nghe danh đã lâu.
Hắn nói một câu coi như là thứ thông dụng nhất trong “xã giao†của giới giang hồ, dáng điệu hắn không che được vẻ lúng túng.
Hắn nói xong vụt phóng ngÆ°á»i lên nhảy phóc lại chiếc giÆ°á»ng, hai tay hắn nắm mép giÆ°á»ng và dÆ¡ cao lên...
Năm chiếc rÆ°Æ¡ng dÆ°á»›i giÆ°á»ng nếu bị bá»n Kim SÆ° phát giác thì cho dù đêm nay há» có chống nổi ngá»n Ä‘ao của Kim SÆ°, ngá»n trảo của Côn Tá»­ và thanh kiếm của ngÆ°á»i áo Ä‘en, nghÄ©a là cho dù há» thắng được, thì cái tiếng “trá»™m đạo†nhất định há» cÅ©ng bị mang luôn.
Cái danh nhơ nhớp đó cho dù nước sông Hoàng Hà thì cũng không mong rửa sạch được.
Há» toàn là những ngÆ°á»i tuổi trẻ, nếu lỡ mang lên đầu cái “nón†không đẹp ấy thì nhất định suốt Ä‘á»i há» không sao ngẩng mặt lên được nữa...
Thế nhÆ°ng không ai ngá» năm chiếc rÆ°Æ¡ng dÆ°á»›i gầm giÆ°á»ng biến mất. DÆ°á»›i giÆ°á»ng không còn má»™t món gì, nếu đáng kể thì chỉ kể được những khúc xÆ°Æ¡ng của VÆ°Æ¡ng Äá»™ng gặm rồi thuận tay quăng xuống và đống *** chuá»™t tồn trữ lâu ngày.
Thiếu chút nữa Quách Äại Lá»™ kêu lên thảng thốt.
Kim SÆ° cÅ©ng sá»­ng sốt, hắn từ từ buông mép giÆ°á»ng xuống, gượng cÆ°á»i :
- Vừa rồi tôi thấy dÆ°á»›i gầm giÆ°á»ng có con chuá»™t thật to, thế mà không biết nó phóng Ä‘i đâu mất.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng lạnh lùng :
- Chẳng hay chuột trắng hay chuột đen thế nhỉ?
Kim Sư ấp úng :
- Cái... cái đó thật tình thôi không nhìn rõ.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Chuá»™t bạch là phát tài. Chá»— nào cất dấu vàng bạc thì chá»— đó thÆ°á»ng có chuá»™t trắng xuất hiện. Sáng mai tôi nhất định đào chá»— đó lên má»›i được, không chừng bên dÆ°á»›i có năm ba rÆ°Æ¡ng vàng.
Hắn nói thế mà vẻ mặt lạnh băng.
Quách Äại Lá»™ khẽ Ä‘Æ°a mắt lừ hắn nhÆ°ng rồi lại nói theo luôn :
- Nếu Kim huynh bằng lòng ở lại thì chắc chắn cũng có được phát tài chút ít nếu đào xong khoản đất này.
Kim SÆ° cÆ°á»i gượng :
- Cảm Æ¡n, con ngÆ°á»i của tôi vốn khó có chuyện phát tài.



Gian nhà tuy cÅ© nhÆ°ng dá»±ng lên thật tráng lệ, tá»± nhiên nó được trang hoàng kiên cố. Ná»n được lát bằng đá xanh thứ tốt, bây giá» những cổ giáp mi của ná»n đá đã đóng rêu chồng chất lâu Ä‘á»i.
Bất cứ ai nhìn vào ná»n đá ấy cho dù ngÆ°á»i không thông thạo kiến trúc, không hiểu gì vá» vật lý cÅ©ng biết được rõ ràng ná»n đá đấy đã có hÆ¡n mÆ°á»i năm rồi, không ai Ä‘á»™ng tá»›i. Cho đến việc quét dá»n sạch sẽ cÅ©ng chắc ít có ai làm.
Côn Tử vụt đứng lên :
- A a... tôi đã say quá chén rồi.
Rõ ràng hắn không uống má»™t giá»t rượu nào cả thế mà bây giá» lại bảo là say. Hắn nói bằng trạng của con ngÆ°á»i tỉnh khô chứ không phải vì buồn ngủ.
Ai cũng biết hắn nói dối, nhưng ai cũng biết câu nói đó hắn thốt ra thật đúng lúc.
Không phải đến đây để “viếng†những ngÆ°á»i bạn má»›i quen, bá»n hắn đâu có thì giỠđể nghÄ© vá» chuyện đấy?
Tự nhiên hỠđến đây với mục đích vỠnghỠnghiệp.
Nghá» nghiệp của há» là để Ä‘iá»u tra, khám xét nhÆ°ng bây giá» thì chuyện đó không còn ý nghÄ©a nữa.
Toàn nhà chỉ có dÆ°á»›i gầm giÆ°á»ng là chá»— có thể dấu đồ gian mà gầm giÆ°á»ng được dở lên rồi.
Câu nói của Côn Tử ai cũng hiểu và ai cũng biết rằng đó là câu nói để rút lui.



Côn Tá»­ và Kim SÆ° Ä‘i lâu rồi bây giá» Quách Äại Lá»™ má»›i thở má»™t cái phì cÆ°á»i nói :
- Äúng là tổ tông của chúng ta... không, tổ tông của nhà há» VÆ°Æ¡ng còn nhá»› đến anh, nếu hôm nay há» không mang những cái rÆ°Æ¡ng khốn khổ ấy Ä‘i có lẽ chúng ta phải xấu mặt rồi.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- HỠVương nào?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Thì hỠVương của anh chứ còn hỠVương nào nữa?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Anh cho rằng tôi đã dá»i những chiếc rÆ°Æ¡ng ấy Ä‘i à?
Quách Äại Lá»™ sững sá»...
Hắn nghÄ© chuyện này là do VÆ°Æ¡ng Äá»™ng làm nhÆ°ng há» VÆ°Æ¡ng há»i nhÆ° thế thì có nghÄ©a là sao?
Quách Äại Lá»™ cau mặt :
- Anh không rá»i những chiếc rÆ°Æ¡ng đó thì là ai?
Hắn vừa há»i vừa quay qua nhìn Yến Thất.
Yến Thất nhún vai :
- Tôi không khi nào rớ tới.
Lâm Thái Bình xoè ngửa hai bàn tay :
- Tôi ngán làm chuyện đó một mình lắm.
Hai bàn tay của hắn thật trắng, thật nõn y nhÆ° bàn tay con gái. Chắc hắn không làm và nếu có ý làm thì chắc chắn hắn cÅ©ng chỉ nói cho ngÆ°á»i khác làm.
Quách Äại Lá»™ vò muốn tróc da đầu :
- Các anh không dá»i dấu thì chẳng lẽ năm chiếc rÆ°Æ¡ng má»c cánh mà bay?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng thản nhiên :
- RÆ°Æ¡ng không có cánh nhÆ°ng Toan Mai Thang nhất định có chân và cặp chân ấy Ä‘i giá»i lắm.
Lá»i nói của VÆ°Æ¡ng Äá»™ng luôn là kết luận.
Ngoài Toan Mai Thang ra, há» không còn nghÄ© ra ai là ngÆ°á»i biết nÆ¡i đây có mấy cái rÆ°Æ¡ng vàng ngá»c.
Nhất định không ai khác có thể đến đây để lấy những chiếc rương đó đi.
Không qua ba canh giá» khi bá»n Quách Äại Lá»™ kéo nhau xuống núi vào thành lại có ngÆ°á»i lẻn đến rinh năm chiếc rÆ°Æ¡ng Ä‘i. Ngoài Toan Mai Thang ra không ai có thể làm được chuyện ấy.
Yến Thất nói :
- Bây giỠthì mục địch của cô ta đã đạt rồi, không có lý do gì cần lưu mấy cái rương ấy lại đây lâu nữa.
Lâm Thái Bình nói :
- Vì thế nên thừa lúc chúng ta xuống núi nàng lẻn đến, mang đi.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng khẽ uốn mình :
- Mang Ä‘i là chuyện tốt, nếu không nằm trên giÆ°á»ng tôi cứ nghe ngứa ngáy.
Lâm Thái Bình nói :
- Tôi chỉ thắc mắc là trong chúng ta không má»™t ai liếc ngó dÆ°á»›i gầm giÆ°á»ng thế tại sao cái tên Kim SÆ° Cẩu lại hồ nghi?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Có thể chính vì chúng ta không ai nhìn vào chiếc giÆ°á»ng ấy nên hắn má»›i tỠý hồ nghi nhÆ° thế.
Câu nói đó cũng là câu kết luận!



Càng tá» ra không quan tâm đến vật gì càng chứng tá» rằng mình Ä‘ang nghÄ© nhiá»u vá» nó.
Äàn ông thì không hẳn tất cả Ä‘á»u nhÆ° thế, chứ đàn bà, nhất là má»™t cô gái má»™t khi đối vá»›i má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u tá» ra ân cần hòa khí mà chỉ riêng má»™t ngÆ°á»i không ngó ngàng gì tá»›i hay nếu có mà qua loa thì hãy coi chừng.
Vì rất có thể trong lòng của cô ta không chú ý đến ai cả và đặc biệt chỉ nghÄ© vá» cái ngÆ°á»i mà cô ta không má»™t chút quan tâm.
Lâm Thái Bình thở ra :
- Xem nhÆ° thế thì Kim SÆ° Cẩu quả là má»™t con ngÆ°á»i lợi hại.
Yến Thất nói :
- Hắn nổi danh là má»™t cáo già, trong con ngÆ°á»i của hắn luôn chứa gÆ°Æ¡m dao, so vá»›i Côn Tá»­ hắn lợi hại hÆ¡n nhiá»u.
Quách Äại Lá»™ vụt nói :
- Nhất định không phải Toan Mai Thang mang những chiếc rương ấy đi.
Yên Thất nhướng mắt :
- Không phải thì là ai?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Nếu hôm nay nàng mang đi thì tối hôm qua không cần gởi lại.
Yến Thất gặn :
- Tại sao?
Quách Ịại Lộ nói :
- Nếu muốn dá»i những chiếc rÆ°Æ¡ng đấy ra thành thì hôm nay khó khăn hÆ¡n hôm qua nhiá»u. Chẳng lẽ cô ta lại khật khùng đến ná»—i không thông được chuyện tầm thÆ°á»ng này?
Yến Thất cÆ°á»i nhạt :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên nàng không bao phải là thứ khật khùng mà chính tôi má»›i là khật khùng vì thế nên tôi nghÄ© không ra là ai đến đây rinh mấy chiếc rÆ°Æ¡ng đó Ä‘i.
Quách Äại Lá»™ bật cÆ°á»i :
- Tại sao cứ hễ tôi nói đến nàng Toan Mai Thang thì anh lại nổi giận lên như thế?
Chẳng lẽ anh cÅ©ng đã âm thầm “nhắm†vào cô ta rồi à? Tôi nhÆ°á»ng cho anh đấy, đừng có làm dữ nữa.
Yên Thất háy háy mắt :
- Tại làm sao lại phải nhÆ°á»ng? Chẳng lẽ nàng là của anh rồi à?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng có ý thở ra :
- Cái “món†Toan Mai Thang của các anh hãy còn chưa tới miệng thế mà đã nổi cơn ghen, tội quá!
Yến Thất bật cÆ°á»i...
Hắn cÆ°á»i thật đặc biệt, nụ cÆ°á»i của hắn trông thật Æ°a nhìn.
NgÆ°á»i khác, khi sá»­a soạn cÆ°á»i có lúc cái cÆ°á»i lá»™ trÆ°á»›c trên ánh mắt, có lúc nụ cÆ°á»i nở trên môi, nhÆ°ng nhÆ° hắn thì khác.
Khi sá»­a soạn cÆ°á»i thì lá»— mÅ©i của hắn là nhiệm vụ báo hiệu. Lá»— mÅ©i hắn khẽ nhăn nhăn, sau đó hai bên má lần lần lá»™ rõ hai núm đồng tiá»n.
Quách Äại Lá»™ nhìn châm vào mặt hắn thì thầm :
- Giá nhÆ° tiểu tá»­ này không phải là con ngÆ°á»i nhÆ° thế thì chắc chắn tôi coi rằng hắn là con gái mất rồi.
Yến Thất nhướng mắt :
- Nếu như tôi là con gái thì chắc anh là... lại cái.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Tôi biết anh tuyệt không phải là con gái nhÆ°ng lúc anh cÆ°á»i lúm đồng tiá»n...
Yến Thất cau mặt :
- Cái lúm đồng tiá»n thì sao? Lúm đồng tiá»n ngÆ°á»›i ta còn gá»i là “tá»­u oaâ€, anh có biết không? Nó biểu hiện là ngÆ°á»i biết... uống rượu.
Quách Äại Lá»™ vụt nắm tay Yến Thất kéo lên :
- Äi, chúng mình Ä‘i uống rượu.
Yến Thất há»i :
- Uống rượu ở đâu?
Quách Ịại Lộ nói :
- Dưới núi.
Yến Thất nói :
- Rượu ở đây uống còn chưa hết, tại sao lại phải xuống núi uống nữa?
Quách Äại Lá»™ háy háy mắt :
- Nghe nói lão Mạch luôn luôn quay thịt vào lúc nửa đêm, tôi bây giỠmuốn một miếng thịt quay sốt dẻo lắm.
Yến Thất lắc đầu :
-Tôi không có như anh, vậy anh cứ tự nhiên đi một mình.
Quách Äại Lá»™ hất mặt :
- Anh biết tôi từ trước đến giỠkhông uống rượu một mình đấy chứ?
Yến Thất nói :
- Nếu thế thì anh hãy rủ lão Vương đi với.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Bây giá» có ai cầm dao cứa cổ hắn, nhất định hắn cÅ©ng không chịu xuống giÆ°á»ng.
Yến Thất nói :
- Hắn không đi, tôi cũng không đi.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Anh không phải là con gái thì làm sao đi với tôi anh lại chẳng an lòng?
Hình như Yến Thất hơi ửng mặt :
- Nói không đi là không đi, làm gì mà anh cứ lôi kéo tôi mãi như thế?
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Tôi cứ kéo anh đi, không cần biết anh là trai hay gai, nhất định tôi đã “nhắm†đúng anh rồi.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng thở ra :
- Tôi thấy anh nên theo hắn là hÆ¡n. Gặp con ngÆ°á»i nhÆ° hắn thì đừng mong được yên thân. Äáng trách là anh chá»n bạn không cẩn thận. Nếu anh không Ä‘i thì có lẽ tôi không sao nằm yên được.
Yến Thất cũng thở ra :
- Cũng may tôi là đàn ông, nếu không tôi là con gái thì...
Quách Äại Lá»™ chận ngang :
- Nếu là con gái thì chắc tôi không chịu nổi.
Tài sản của XuyVuu

  #9  
Old 19-04-2008, 09:30 PM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Hồi 9

Lò quay của lão Mạch

Gặp má»™t ngÆ°á»i nhÆ° Quách Äại Lá»™ quả thật hết Ä‘Æ°á»ng chịu nổi.
Cuối cùng thì Yến Thất vẫn bị hắn lôi đi.
NhÆ°ng khi vừa ra khá»i cá»­a thì cả hai cùng khá»±ng lại.
Äêm đã quá khuya, ngÆ°á»i trong thành đáng lý đã ngủ say vùi, có ai bận công chuyện làm ăn không chừng hỠđã dậy lo cÆ¡m sá»›m.
Thế nhưng nhìn xuống, quang cảnh không phải như thế. Quang cảnh trong thành không phải như đêm trước, không phải như những đêm từ thuở nào.
Không phải quang cảnh im lìm chỉ má»™t vài ánh đèn nhắp nháy của những kẻ lo dậy sá»›m. Äã lâu rồi, chÆ°a bao giá» Quách Äại Lá»™ thấy quang cảnh trong thành vá» khuya mà lại nhÆ° thế bao giá».
Y nhÆ° ngày tết. Trong thành đốt đèn Ä‘uốc sáng ngá»i.
Quách Äại Lá»™ há»i bâng quÆ¡ :
- Ủa, bộ đến tết rồi sao cà?
Yến Thất cÅ©ng trả lá»i lÆ¡ đãng :
- Hình như chưa đến.
Quách Äại Lá»™ nhÆ°á»›ng mắt :
- Không phải tết thế sao hỠtưng bừng như thế?
Yến Thất lẩm bẩm :
- Tết ở đây cũng chưa chắc đã náo nhiệt như thế này.
Quách Äại Lá»™ kéo tay Yến Thất :
- Äi xuống mau coi há» làm gì thế.
Yến Thất dục dặt :
- Bộ tôi không đi được sao mà nắm tay nắm chân như thế?
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i hì hì :
- Không chịu tôi nắm tay thì... nắm tay tôi đi.
Yến Thất thở dài :
- Cứ như thế này chắc tôi phải sửa tên...
Quách Ịại Lá»™ há»i :
- Äịnh sá»­a thế nào?
Yến Thất sụi lơ :
- Thành Yến Bát.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Tại sao thế?
Yến Thất đáp :
- Gặp má»™t ngÆ°á»i nhÆ° anh chắc chắn tôi phải chết thêm lần nữa.



Trong thành, nÆ¡i thị trấn miá»n sÆ¡n cÆ°á»›c này chỉ khoảng hÆ¡n ba trăm nóc nhà.
Bây giỠthì nhà nào cũng đèn đuốc sáng choang, cửa mở toát hoát, y như hỠđang đón giao thừa.
Chỉ có Ä‘iá»u nếu biết rõ thì há» không phải nghinh tiếp “tài thần†mà lại là cuá»™c nghinh tiếp “ôn thầnâ€.
Mấy ngÆ°á»i ăn vận theo lối quan lại, lÆ°ng giắt khoái Ä‘ao, cẩn thẩn giàn thế lục soát từng nhà má»™t.
Quách Äại Lá»™ và Yến Thất vừa xuống núi thì gặp ngay Kim SÆ° Cẩu Ä‘ang đứng chắp tay sau đít quát y nhÆ° má»™t võ tÆ°á»›ng lâm đại chiến.
Quách Äại Lá»™ bÆ°á»›c tá»›i cÆ°á»i cÆ°á»i :
- Kim tÆ°á»›ng quân định biến nÆ¡i đây thành bãi chiến trÆ°á»ng đấy à?
Kim SÆ° vốn mang má»™t bá»™ mặt lạnh băng nhÆ°ng khi thấy Quách Äại Lá»™ thì hắn cÅ©ng nhếch miệng cÆ°á»i.
- Vạn bất đắc dĩ, vạn bất đắc dĩ đấy thôi. Nếu không cần lắm thì chúng tôi không dám kinh động đến lương dân như thế.
Yến Thất há»i :
- Äã biết là “lÆ°Æ¡ng dân†thì tại làm sao lại làm kinh Ä‘á»™ng?
Kim Sư thở ra :
- Chúng tôi biết rằng tang vật còn Ä‘ang tại trong thành này chứ chÆ°a chuyển ra ngoài, thế nhÆ°ng lại không biết chắc hiện ở tại đâu. Vì thế cho nên đành phải huy Ä‘á»™ng sai nha mÆ°á»i tám huyện gần đây để mở cuá»™c lục soát.
Hắn cÆ°á»i nói tiếp :
- Chỉ cần tra ra số tang vật này là Phương Thê Ngô phen này không lám sao thoát được.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Cứ như thế thì chắc không vào thành được nhỉ?
Kim Sư chớp mắt :
- Äêm đã khuya thế này, hai vị còn vào thành có chuyện chi?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Uống rượu.
Kim SÆ° há»i :
- Äến tiệm của lão Mạch à?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Rượu trên nhà đã hết rồi mà cÆ¡n nghiá»n của bá»n này chÆ°a đã.
Kim SÆ° cÆ°á»i :
- Nơi đó hồi hôm chúng tôi đã sưu tra chỉ được một nén vàng, vậy nhị vị cứ đi không sao cả.
Hắn vừa nói vừa ra hiệu cho bá»n nha sai và tá»± mình đứng nép qua để tránh Ä‘Æ°á»ng.
Äi được má»™t khúc Ä‘Æ°á»ng, Yến Thất chợt cÆ°á»i :
- Coi bộ hắn nể mặt anh dữ rồi đấy nhé.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Ầy bởi vì cái đuôi của tôi hắn mò không thấy.
Yến Thất há»i :
- Những cái tên, danh hiệu kinh ngÆ°á»i đó có phải thật là những vị sÆ° phụ của anh không?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Hoàn toàn không giả một chút nào cả.
Yến Thất nói :
- Võ công của anh tuy chưa đến mức tuyệt đỉnh nhưng hỠlàm sao dạy nổi anh như thế?
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Tôi há»c là há»c toàn những sở Ä‘oản của há» thôi.
Yến Thất nhướng mắt :
- Sở đoản là như thế nào?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Tôi cứ xem những chiêu thế của há» có chá»— nào sÆ¡ hở là chá»™p ngay chá»— ấy đẻ luyện cách tránh Ä‘i. Äó là tôi theo cái câu: “Tam nhân đồng hành, tất hữu ngả sÆ°â€.
Theo cách ấy bất cứ ngÆ°á»i nào dở đến đâu ta cÅ©ng có thể há»c và Ä‘á»u có thể gá»i là thầy.
Yến Thất nhìn châm châm :
- Xem anh thấy lá»™ cái gì gá»i là há»c vấn...
Quách Äại Lá»™ nghiêng mặt :
- Äối vá»›i anh tôi cÅ©ng không có gì phải khiêm cung. Nói thật cho anh biết trình Ä‘á»™ há»c vấn của tôi cÅ©ng khá lắm đó nghe.
Yến Thất bật cÆ°á»i :
- Sở Ä‘oản thì thế, còn sở trÆ°á»ng thì anh há»c ở đâu?
Quách Äại Lá»™ nhÆ°á»›ng mắt :
- Anh nhá»› xem tôi có há»i anh vá» chuyện cái đế giày của anh không? Có há»i tại sao anh lại phải chết đến bảy lần không nhỉ?
Yến Thất lắc đầu :
- Không.
Quách Äại Lá»™ nhún vai :
- Tôi không há»i anh vá» những chuyện lạ nhÆ° thế thì tại sao anh lại há»i tôi?
Yến Thất ngó chăm băm vào mặt Quách Ịại Lộ, hắn cảm thầy hình như bạn của hắn toàn những tay kỳ cục.
Nhưng hắn lại nghĩ có lẽ chính vì những chuyện kỳ cục như vậy mà hắn và hỠnên bạn với nhau...
Có lẽ chỉ có má»™t tiệm của lão Mạch là trên Ä‘á»i có má»™t.
Từ lối trang trí đến chuyện làm ăn Ä‘á»u khác vá»›i những cái quán thông thÆ°á»ng.
Quán của lão gồm có bốn gian, nÆ¡i trá»ng yếu hÆ¡n hết là cái gian sau cùng, cái gian lão dùng làm lò quay thịt.
Gian này luôn luôn đóng cá»­a, bởi vì lão Mạch rất kỳ. Lão không muốn cho bất cứ ai nhìn vào phòng đấy. Lão sợ ngÆ°á»i ta ăn cắp cái nghá» quay thịt nổi tiếng của lão.
“Thà cho vàng chứ không ai dẫn đàng Ä‘i buônâ€. Äó là câu từ ngàn xÆ°a và đối vá»›i lão Mạch là câu kinh nhập tụng.
Ở đây, nÆ¡i vùng thị trấn sÆ¡n cÆ° hẻo lánh này nếu có má»™t ngÆ°á»i nào đó cÅ©ng có má»™t kỹ thuật quay thịt ngon nhÆ° lão thì kể nhÆ° chén cÆ¡m của lão không còn.
Lúc Yến Thất và Quách Äại Lá»™ đến chính là lúc lão Mách Ä‘ang quay thịt.
Từ trong gian phòng “lò quay†của lão, mùi thơm bay ra ngạt mũi.
Quách Äại Lá»™ nuốt nÆ°á»›c bá»t kêu lên :
- Mỗ đã đến mà còn chưa chịu lấy bạc à? Lão Mách...
Qua một lúc, lão Mạch từ trong lò quay bước ra.
Toàn thân của lão toàn là mỡ.
Nhìn vào mỡ và mồ hôi tÆ°Æ¡m trên mình lão, ngÆ°á»i ta có cảm tưởng nhÆ° Ä‘ang đứng trÆ°á»›c má»™t thá»›t heo quay.
Nhìn qua vẻ mặt của Quách Äại Lá»™, lão Mạch bất giác cÆ°á»i :
- Äêm nay không ai ngủ được cả, sáng mai nhất định trúng mối. Vì thế suốt đêm tôi phải ráng làm cho xong mấy mÆ°Æ¡i con vịt mập để sáng ngày đủ cung ứng cho khách hàng.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Lão Mạch, má»™t mình ông không có con trai, cÅ©ng không có con gái, cÅ©ng chẳng có lão bà, bản thân ông cÅ©ng tằng tiện luôn cả quần ông cÅ©ng thật Ä‘Æ¡n giản, làm quá nhÆ° thế tiá»n bạc để đâu cho hết?
Lão Mạch đáp :
- Suốt ngày lăn trong đống mỡ mà lo quần áo tốt làm chi? Vả lại có ai mà sợ có nhiá»u tiá»n? Có càng nhiá»u càng tốt chứ sao đâu?
Yến Thất cÆ°á»i :
- Lão Mạch quả là ngÆ°á»i trung thá»±c.
Lão Mạch nói :
- NgÆ°á»i trung thá»±c thì lá»i nói cÅ©ng toàn trung thá»±c.
Quách Äại Lá»™ gật đầu :
- Lão Mạch đúng là con ngÆ°á»i trung thá»±c. Nghe nói lão đến đây đã mÆ°á»i mấy năm rồi, luôn cả hẻm Thạch Äầu cÅ©ng chÆ°a hỠđặt chân đến đó.
Yến Thất há»i :
- Hẻm Thạch Äầu là chá»— nào nhỉ?
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Không biết hẻm Thạch Äầu à? Sao mà hiá»n lành thế? TrÆ°á»›c hẻm có má»™t tấm bảng Ä‘á» tặng “Quả Phụ Trinh Tiết Bài†của gia đình há» Triệu. Bên trong hẻm có gái đẹp... lại biết chiá»u chuá»™ng khách.
Yến Thất nheo mắt :
- Thế anh đã đến viếng rồi à?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Khi tỉnh thì không thấy hứng thú, chỉ còn chỠlúc có rượu vào. Nhưng khốn nỗi khi có hơi men thì lại quên cha nó chuyện đó.
Yến Thất há»i :
- Lúc tỉnh sao không có hứng?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Nói không có hứng thì không đúng. Phải nói là tại vì không dám.
Yến Thất nhăn mặt :
- Tại sao không dám?
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Tôi sợ cái đám con gái ấy thấy tôi là một trang tu my nam tử rồi hỠđeo riết không chịu buông.
Yế? Thất bật cÆ°á»i :
- Cái chỗ như thế mà lại nhè đem ngay dưới tấm bảng “Trinh Tiết Khả Phong†ấy thật có thể làm cho thiên hạ tức chết luôn.
Lão Mạch thấy chuyện không ăn nhập gì đến lão nên vá»™i vàng kéo trở lại chính Ä‘á».
- Äêm đã khuya nhÆ° thế này hai vị còn muốn uống rượu à?
Yến Thất đáp :
- Hắn muốn ăn thịt quay sốt dẻo đấy.
Lão Mạch gật đầu :
- Äược rồi, tôi sẽ vào chá»n cho nhị vị vài con vịt thật mập.
Lão xoay ngÆ°á»i bÆ°á»›c vá»™i vào trong.
Quách Äại Lá»™ bÆ°á»›c theo :
- Cho tôi vào xem thử mới...
Lão Mạ?h dừng chân lại :
- Trong đó dầu mỡ hôi hám, có gì đáng xem đâu?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Tôi không sợ dơ, vì cái thân tôi nó đã quá mức dơ rồi.
Yến Thất thở ra :
- Hắn một khi đã muốn đi thì ông nên để cho hắn đi là tốt hơn. Vì nếu không thì cho dù đến ngày mai ngày mốt hắn cũng nhất định đi cho kỳ được.
Lão Mạch vụt cÆ°á»i :
- Tốt lắm, có đi thì hãy đi cho cẩn thận.
Quách Äại Lá»™ làm thinh bám theo.



Gian nhà sau quả nhiên tối om.
Từ trước đi ra phải qua một hành lang. Nói là hành lang cho có vẻ chứ thật sự đó chỉ là một cái “hẻm†trong nhà. Hẻm tối bưng bưng và cái phòng lò quay cũng tối như thế.
Lão Mạch lần dò từng bước chân xiêu xiêu.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Xem cách ông Ä‘i giống nhÆ° ngÆ°á»i nhậu đã rồi đấy nghe.
Lão Mạch nói :
- Hồi hôm uống hết mấy cân, hình như đã hơi choáng váng...
Nói chưa dứt thì chân hưu đã đá chân chiêu gần như muốn té.
Quách Äại Lá»™ chồm tá»›i sá»­a soạn đỡ thì lão Mạch vùng quay lại...
Như giao long dưới nước, như cánh én giữa không trung, chân của lão Mạch vùng biến đổi một cách cực kỳ nhanh nhẹn đến mức không thể hình dung...
Tay của Quách Äại Lá»™ vừa Ä‘Æ°a ra dợm đỡ thì đã bị lão chá»™p đúng vào uyển mạch.
Thật y nhÆ° nằm má»™ng, Yến Thất không ngá» má»™t lão già lá»m khá»m nhÆ° lão Mạnh mà vụt biến nhanh nhÆ° thế. Hắn hoảng hồn dợm chân nhảy tá»›i...
Lão Mách trầm giá»ng :
- Äứng lại nếu không ta sẽ thâu mạng hắn.
Äúng là giá»ng nói của ngÆ°á»i phÆ°Æ¡ng bắc. Cái lối nói kiểu Quảng Äông của lão từ trÆ°á»›c đến nay cÅ©ng đã mất luôn.
Yến Thất thảng thốt kêu lên :
- Ngươi là...
Quách Äại Lá»™ tuy bị đối phÆ°Æ¡ng nắm cứng mạch môn nhÆ°ng hắn vẫn cÆ°á»i :
- Hắn là PhÆ°Æ¡ng Thế Ngô, cÅ©ng là ngÆ°á»i đã rinh mấy chiếc nÆ¡i nhà mình Ä‘i, chẳng lẽ anh không biết hay sao?
Thật là kỳ cục, đúng là con ngÆ°á»ii không xem chuyện nào là quan trá»ng. Bị ngÆ°á»i chế ngá»± mạch môn, cái chết chỉ trong Ä‘Æ°á»ng tÆ¡ kẽ tóc thế mà hắn vẫn cÆ°á»i nói nhÆ° thÆ°á»ng.
Lão Mạch lạnh lùng :
- Äúng, ta là PhÆ°Æ¡ng Thê Ngô. NhÆ°ng tại sao ngÆ°Æ¡i biết?
Quách Äại Lá»™ lạnh lùng nhÆ° lão :
- Thật tình thì ta cÅ©ng chỉ Ä‘oán mò bởi vì trừ Kim SÆ° Cẩu, Côn Tá»­ và bốn ngÆ°á»i bá»n ta ra chỉ có lão là ngÆ°á»i biết bá»n ta có vàng. Chỉ có lão má»›i có thể thừa cÆ¡ há»™i lẻn lên núi rinh mấy chiếc rÆ°Æ¡ng ấy mà thôi.
PhÆ°Æ¡ng Thê Ngô cÆ°á»i sằng sặc.
Quách Äại Lá»™ nói tiếp :
- Thêm nữa, lão đã bị bá»n Côn Tá»­ nghi oan tá»± nhiên há» chẳng bao giỠđể ý đến lão nữa. Mang mấy chiếc rÆ°Æ¡ng vá» dấu nÆ¡i này thì không còn đâu chắc hÆ¡n nữa.
PhÆ°Æ¡ng Thê Ngô há»i :
- Còn gì nữa không?
Quách Äại Lá»™ :
- Kim SÆ° Tá»­ có cái lá»— mÅ©i thính lắm. Hắn đã gặp lão thì mùi vị trong con ngÆ°á»i của lão không làm sao cho hắn mất hÆ¡i được. VÃŒ thế nên lão cố ý hành nghá» bán vịt quay này.
Hắn nhún vai hít hít trong không khí :
- Bất luận là kẻ nào có mùi vị đặc biệt cách nào nếu gặp cái món vịt quay này nó bám vô thì nhất định cũng phải “bán mũi†một cách dễ dàng. Luôn cả hương vị của đàn bà mà làm cái nghỠquay thịt này thì cũng thành heo quay nốt.
PhÆ°Æ¡ng Thê Ngô há»i :
- Còn hay hết?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Còn, nghe nói PhÆ°Æ¡ng Thê Ngô là má»™t con quỉ quịt chúa. Äúng hiệu Ngô Công cho dầu là tiá»n ăn trá»™m hắn cÅ©ng không khi nào dám nghÄ© tá»›i... Trên Ä‘á»i tôi chÆ°a bao giá» gặp con ngÆ°á»i rít róng hÆ¡n lão. Rượu không dám uống, thịt không dám ăn, chỉ chuyên ăn những thứ thừa lại của thá»±c khách.
Hắn vụt cÆ°á»i và nói tiếp :
- Bây giá» thì tôi má»›i cảm nhận thấy cái tên “PhÆ°Æ¡ng Thê Ngô†của lão thật là xác đáng. Vì Lâm Phủ thì “Mai Thê Hát Tử†còn lão thì “Thê Ngôâ€... đúng là tên keo kiệt nhất trên thế gian này.
Hắn cÆ°á»i mà giá»ng cÆ°á»i của hắn nhÆ° tiếng khóc. Có lẽ hắn cảm xúc vì cuá»™c Ä‘á»i keo kiệt của PhÆ°Æ¡ng Thê Ngô...
PhÆ°Æ¡ng Thê Ngô nhìn hắn bằng đôi mắt thật lạnh lùng, chá» cho hắn cÆ°á»i xong lão má»›i há»i :
- Hết chưa?
Quách Äại Lá»™ lắc đầu :
- Hết, bấy nhiêu đó cÅ©ng quá đủ, quá nhiá»u rồi. Bao nhiêu đó dồn lại má»™t đã quá đủ để nói rằng PhÆ°Æ¡ng Thê Ngô tức là lão Mạch và lão Mạnh chính là PhÆ°Æ¡ng Thê Ngô.
Phương Thê Ngô nói :
- Khá, thật không ngỠmột tên giang hồ còn “hôi sữa†như ngươi mà lại cũng thông minh như thế.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Cho dầu ngÆ°á»i ngu dốt thế nào trong Ä‘á»i há» chắc cÅ©ng có má»™t lần thông minh.
Huống chi ta là một thiên tài, chỉ vì muốn làm bộ mù mỠđôi lúc chơi thế thôi đấy chứ.
PhÆ°Æ¡ng Thê Ngô há»i :
- Ngươi muốn đến lò quay thịt của ta lắm phải không?
Quách Äại Lá»™ gật đầu :
- Vốn có muốn như thế.
Phương Thê Ngô lạnh lùng :
- Vậy thì đi.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Vốn có muốn nhưng bây giỠthì không muốn bởi vì ta không muốn bị ngươi treo lên làm một con... heo quay.
PhÆ°Æ¡ng Thê Ngô cÆ°á»i nhạt :
- Rất tiếc là bây giỠthì quá muộn, bây giỠđi hay không cũng không còn do ngươi nữa.
Yến Thất kêu lên :
- NgÆ°Æ¡i có giết hắn cÅ©ng chẳng có ích gì vì cho dù hắn có chết thì hãy còn ta. Ta nhất định sẽ Ä‘em cái bí mật của ngÆ°Æ¡i loan ra ngoài cho má»i ngÆ°á»i biết.
PhÆ°Æ¡ng Thê Ngô cÆ°á»i :
- Hắn Ä‘i rồi tá»± nhiên ngÆ°Æ¡i cÅ©ng vô theo bởi vì ngÆ°Æ¡i không bao giá» chịu bá» không cứu bằng hữu. Ta sống suốt năm mÆ°Æ¡i năm rồi nên Ä‘iá»u đó ta biết hÆ¡n ngÆ°Æ¡i.
Yến Thất nghiến răng, mắt đỠhoe.
Hắn không nói ra nhÆ°ng ai cÅ©ng có thể biết hắn Ä‘ang lo quýnh lên vì sinh mạng ngÆ°á»i bạn hắn Ä‘ang nằm trong tay kẻ địch.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i lá»›n :
- NgÆ°á»i Ä‘á»i có má»™t tri kỉ cho dù có chết cÅ©ng vui lòng nhắm mắt. Có được má»™t bằng hữu tốt nhÆ° thế thì vấn Ä‘á» chết sống không còn quan hệ. Chỉ có Ä‘iá»u...
PhÆ°Æ¡ng Thê Ngô há»i :
- Äiá»u gì?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Bởi vì nếu ngươi giết hết hai đứa ta cũng không có ích lợi gì hết.
Phương Thê Ngô nhướng mắt :
- Sao?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Chẳng những VÆ°Æ¡ng Äá»™ng biết bá»n ta đến đây mà luôn cả Kim SÆ° Cẩu cÅ©ng biết chuyện ấy. Nếu bá»n ta Ä‘á»™t nhiên mất tích, há» tá»± nhiên sẽ hoài nghi.
Phương Thê Ngô lạnh lùng :
- Äó là chuyện vá» sau.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Nếu ngươi không coi chuyện đó vào đâu thì tại sao bây giỠkhông chịu ra tay?
Phương Thê Ngô nói :
- Nơi này không một ai đi đến, ta cũng không có chuyện gì phải gấp.
Quách Äại Lá»™ nói :
- NgÆ°Æ¡i chÆ°a ra tay là vì còn chÆ°a quyết định. TrÆ°á»›c đến nay ngÆ°Æ¡i vốn là con ngÆ°á»i thận trá»ng. Nếu chuyện chÆ°a nắm chắc mÆ°á»i phần thì ngÆ°Æ¡i quyết không làm.
Yến Thất nối :
- Chỉ cần ngươi buông tha hắn thì chúng ta quyết sẽ giữ bí mật cho ngươi.
Phương Thê Ngô chớp chớp mắt, trông hắn quả đúng là con cáo già.
Äã là cáo già thì luôn luôn Ä‘a nghi. Chẳng những hoài nghi ngÆ°á»i khác mà còn hoài nghi chính bản thân.
Quách Äại Lá»™ nói bằng má»™t giá»ng thản nhiên :
- NgÆ°Æ¡i biết đối vá»›i chuyện bắt trá»™m thì ta không thích má»™t tý nào cả, nhÆ°ng ta cÅ©ng không thích bị ngÆ°á»i ta lừa gạt.
Chợt nghe có giá»ng cÆ°á»i :
- Ai cÅ©ng không thích bị ngÆ°á»i lừa gạt cả.
Äúng là giá»ng nói của Kim SÆ° Cẩu.
Cùng má»™t lượt vá»›i tiếng nói, Kim SÆ°, Côn Tá»­ và ngÆ°á»i áo Ä‘en xuất hiện. Há» chầm chậm bÆ°á»›c vào.
Và cÅ©ng ngay lúc đó bốn phía vách tÆ°á»ng ánh Ä‘uốc vụt rá»±c lên, bá»n nha sai vung Ä‘ao sáng chói vay tròn gian nhà sau.
Da mặt của Phương Thê Ngô bóng lưỡng. Không biết đấy là do mỡ hay là mồ hôi của hắn đổ ra và thình lình hắn vụt cuốn tay lên.
Khối thịt gần trăm cân nặng của Quách Äại Lá»™ bị hắn đỡ bổng lên quăng mạnh vào Kim SÆ° và ngÆ°á»i áo Ä‘en.
Con ngÆ°á»i của PhÆ°Æ¡ng Thê Ngô chợt biết thành má»™t mÅ©i tên, má»™t mÅ©i tên xé gió bay lên nóc nhà. Chỉ trong chá»›p mắt hắn đã Ä‘oạt hai thanh Ä‘ao của hai tên nha sai đứng trên mái ngói.
Äúng là hắn thi triển thế “Phượng Hoàng Triển Dá»±câ€.
Ãnh thép nhoáng lên hai lượt, hai tên nha sai từ trên nóc nhà lăn xuống và Phượng Thế Ngô đã cách đó hÆ¡n ba trượng.
Äã mấy mÆ°Æ¡i năm lăn lóc giang hồ, đã chính tay làm ra vô số vụ trá»™m to tát, quả thật hắn đã có má»™t phản ứng tuyệt luân. má»™t phản ứng không ai bì kịp.
Chẳng những khinh công hắn tuyệt đỉnh, phản ứng nhanh nhẹn mà còn nắm chắc cÆ¡ há»™i má»™t cách vững vàng chÆ° không phải là làm liá»u.
Và đây là cơ hội duy nhất, cơ hội cuối cùng.
NgÆ°á»i áo Ä‘en và Kim SÆ° cÅ©ng không phải là hạng khinh công kém cá»i nhÆ°ng bị khối thịt Quách Äại Lá»™ làm chÆ°á»›ng ngại vật nên không tài nào theo kịp hắn.
Phía sau nóc nhà chợt xuất hiện hai bóng ngÆ°á»i.
Hai bóng ngÆ°á»i cản lối thoát của Phượng Thê Ngô.
Má»™t trong hai ngÆ°á»i hình nhÆ° có vẩy tay, chỉ thấy thoáng chứ không nhìn rõ nhÆ°ng Phượng Thê Ngô vùng lảo đảo thụt lùi.
Rào... rào.....
Tự trên nóc nhà cao, hắn trượt chân và rơi tõm xuống đất. May làm sao hắn rơi đúng trên mình của hai tên nha sai vừa rơi khi nãy.
Trên nóc nhà, hai bóng ngÆ°á»i nhè nhẹ nhảy xuống theo.
Má»™t ngÆ°á»i mặt lạnh băng, má»™t ngÆ°á»i nhÆ° thÆ° sinh yểu Ä‘iệu.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng và Lâm Thái Bình.
Quách Äại Lá»™ bị Phượng Thê Ngô ném má»™t cái quá mạnh. Hắn xiển niểng mấy cái và vừa má»›i đứng yên thì đã vá»™i vá»— tay :
- Vương lão đại chúng tôi quả có những ngón nghỠđặc biệt.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Không phải tôi.
Không phải hắn thì là Lâm Thái Bình?
Cái con ngÆ°á»i dáng Ä‘iệu nhÆ° má»™t cô gái nhá» mà lại hành Ä‘á»™ng bản lÄ©nh thế hay sao?
Không ai tin cả, không ai có thể tin nhưng không thể không tin.
Bây giỠthì Phương Thế Ngô đã bị trói như đòn bánh tét.
Kim Sư ngửa mặt thở phào :
- Tầm nã suốt hai năm nay, bây giỠmới chắc chắn là trói được con cáo già này.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Tang vật hiện chắc chắn là dấu trong lò quay thịt.
Kim SÆ° cÆ°á»i :
- Cả ngÆ°á»i, cả tang vật Ä‘á»u chá»›p được, đúng là công đức của quí vị đã vô cùng viên mãn.
Quách Äại Lá»™ nói :
- Anh cÅ©ng khá»i cần phải cảm tạ chúng tôi, nếu muốn tạ thì hãy tạ ngÆ°á»i ấy đấy.
Hắn chỉ thẳng vào Lâm Thái Bình và cÆ°á»i nói tiếp :
- Vì bằng hữu của tôi đây tuy tướng mạo yểu điệu như thế nhưng uống rượu một lần là cả ché đấy.
Kim Sư ngó Côn Tử :
- Chúng ta thật phải cảm tạ các vị đây. Chẳng hay anh thấy nên cảm tạ bằng cách nào nhỉ?
Côn Tử trầm ngâm :
- Bắt hết.
Quách Äại Lá»™ gần muốn nhảy dá»±ng lên :
- Sao? Anh bảo sao?
Côn Tử lạnh lùng :
- Bốn ngÆ°á»i này thông đồng vá»›i trá»™m, chứa dấu tang vật. Cho dù không phải là đồng đảng của PhÆ°Æ¡ng Thế Ngô thì cÅ©ng là bá»n đầu trá»™m Ä‘uôi cÆ°á»›p giang hồ. Cứ trói quách chúng Ä‘em vá» rồi bằng vào nghá» ngón của tôi nhất định chúng sẽ phải cung chiêu.
Quách Äại Lá»™ tức gần bể bụng, thế nhÆ°ng giận quá bá»—ng bật cÆ°á»i :
- Ta cũng thử xem kẻ nào dám đụng đến mình ta cho biết.
Côn Tá»­ rít giá»ng :
- Ngươi dám cự với nha sai à?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Äâu dám?
Côn Tử lừ mắt :
- Äã không dám thì sao chÆ°a chịu bó tay?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Chúng ta không dám cá»± vá»›i quan sai nhÆ°ng chỉ tiếc vì ngÆ°Æ¡i không phải là quan sai mà là cÆ°á»ng đạo.
Yến Thất chêm theo :
- Còn dữ hÆ¡n cÆ°á»ng đạo má»™t bậc nữa ấy chứ.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói luôn :
- Các ngÆ°Æ¡i đã gian khổ theo dõi Phượng Thê Ngô, căn bản của việc theo dõi đó không phải là dốc kiếm ngÆ°á»i mà là dốc kiếm tiá»n.
Yến Thất nói :
- Má»™t tên thám tá»­ lÆ°Æ¡ng tháng có là bao? Làm sao nó đủ đẻ mà phung phí? Bằng vào bá»™ quần áo sang trá»ng của Kim đại gia đây luôn cả má»™t vị tÆ°á»›ng quân cÅ©ng không sắm nổi chứ đừng nói đến mấy tên thám tá»­ tầm thÆ°á»ng.
Vương Ịộng tiếp :
- Huống chi, mÆ°á»›n thuê vị áo Ä‘en chuyên việc giết ngÆ°á»i đây, tiá»n công tính từng giá» má»™t nhÆ° thế ấy...
Yến Thất nói :
- Thế nhÆ°ng tang vật thì lại quá nhiá»u mà trong thiên hạ chá»— nào lại không có trá»™m? Cứ lấy tang vật mà xài thì trá»n Ä‘á»i không làm sao tiêu hết.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Những tên trá»™m vặt, những tên trá»™m nhá» nhoi, những tên trá»™m mà tang vật chẳng có gì nhÆ° má»™t con gà, vài đấu gạo chẳng hạn, cứ mang cả ngÆ°á»i lẫn tang vật vá» báo ghi công. Còn trừ tên trá»™m khét tiếng nhÆ° Phượng Thê Ngô thì cứ lấy tang vật cho ăn chắc.
Yến Thất nói :
- Những tên trộm nghỠnhư thế, bắt được một tên lấy tang vật xài ít nhất cũng vài ba năm cũng chưa hết chứ cần gì lương bổng.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng gật đầu :
- Vì thế cho nên nếu để cho bá»n mình thong dong thì cÆ¡ mÆ°u có ngày bại lá»™, chi bằng giết hết để bịt miệng là xong.
Yến Thất cũng gật đầu :
- Các ngÆ°Æ¡i hành Ä‘á»™ng so vá»›i cÆ°á»ng đạo còn hung ác gấp vạn lầ. Thế nhÆ°ng các ngÆ°Æ¡i không bao giá» phạm pháp. Cái đó quả là tuyệt diệu.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói :
- Tôi đã từng nói “cá lá»›n nuốt cá béâ€, nó là má»™t chuyện có nhiá»u thú vị. Chỉ ngán ná»—i ăn riết rồi “xá»±c†luôn tá»›i cái lá»— mÅ©i của mình.
Hai ngÆ°á»i cứ anh má»™t câu, tôi má»™t câu luôn cả Lâm Thái Bình và Quách Äại Lá»™ nghe riết rồi cÅ©ng đâm sá»­ng sốt. Những câu chuyện má» mỠám ám nhÆ° thế, những cái chuyện chuyên ăn trá»™m đầu cha thiên hạ nhÆ° thế quả thậ? hai ngÆ°á»i hiểu biết không bằng Yến Thất và VÆ°Æ¡ng Äá»™ng.
Tài sản của XuyVuu

  #10  
Old 19-04-2008, 09:30 PM
XuyVuu's Avatar
XuyVuu XuyVuu is offline
Tiếp Nhập Ma Äạo
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 451
Thá»i gian online: 3 tuần 4 ngày 16 giá»
Xu: 0
Thanks: 453
Thanked 24 Times in 13 Posts
Hồi 10

Thanh kiếm của ngÆ°á»i áo Ä‘en

Tự nhiên Côn Tử đâu có thể làm thinh để cho hỠnói hoài như thế, nhưng mỗi lần hắn định lên tiếng thì Kim Sư đã ngăn lại.
Chá» cho Yến Thất và VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói dứt, Kim SÆ° má»›i cÆ°á»i cÆ°á»i :
- Các ngươi nói hoàn toàn đúng. Chuyện đó ta thừa nhận.
Hắn chỉ Côn Tá»­ cÆ°á»i và nói tiếp :
- NgÆ°á»i này tại Khai Phong, Lạc DÆ°Æ¡ng, Tế Nam, Thiên Tân,... bất cứ thành nào cÅ©ng có má»™t cái nhà. Má»—i nhà Ä‘á»u có má»™t vợ. Bằng vào lÆ°Æ¡ng má»™t thám tá»­ không thôi thì sao có đủ mà nuôi?
Côn Tử lạnh lùng :
- Tôi nhá»› hình nhÆ° anh cÅ©ng có nhiá»u vợ lắm đấy chứ?
Quách Äại Lá»™ chặn ngang :
- Chỉ tiếc là những ngÆ°á»i đàn bà gần trở thành góa phụ.
Kim Sư nói :
- Các ngươi có biết tại sao tôi lại kể nhưng chuyện đấy cho các ngươi nghe không?
Hắn không đợi ai trả lá»i, hắn chỉ chỉ lên đầu tÆ°á»ng và nói tiếp :
- NÆ¡i này có ba mÆ°Æ¡i cung thủ, bốn mÆ°Æ¡i khoái Ä‘ao. Những ngÆ°á»i ấy Ä‘á»u là những ngÆ°á»i bạn sinh tá»­ của tôi. Há» nhất định không bao giỠđể cho các ngÆ°á»i chạy thoát.
Côn Tử lạnh lùng nói :
- Loạn tiễn xuyên tâm, cái món đó chắc chắn là khó chịu lắm.
Kim SÆ° cÆ°á»i :
- Huống chi, bên cạnh đấy có ngÆ°á»i bạn áo Ä‘en mà ta không tiếc vàng để thỉnh đến đây nữa.
Hắn cÆ°á»i cÆ°á»i nói nói :
- Các ngÆ°á»i nên nhá»› rằng vị nhân huynh đây ít nói lắm. Thanh kiếm trong tay ngÆ°á»i ấy có thể kết liá»…u má»™t lượt vài ba ngÆ°á»i, nhÆ° bá»n các vị tốt hÆ¡n hết là nên ngoan ngoãn tuân lệnh để nếu cần ta sẽ cho các ngÆ°á»i má»™t cái chết êm ái.
Quách Äại Lá»™ giận dữ :
- Cái mốc xì, thứ đồ láo lếu.
Kim Sư biến sắc :
- Hãy giết tên đó trước để làm gương.
NgÆ°á»i áo đên giá» má»›i lên tiếng :
- Ai giết?
Kim Sư hất mặt :
- Tự nhiên là ông bạn rồi chứ còn ai vào đây.
Côn Tá»­ tiếp liá»n :
- Giết má»™t tên trong bá»n đó tặng thêm ba trăm lượng.
NgÆ°á»i áo Ä‘en nói :
- Tốt!
Hắn chỉ nói tiếng một và thanh kiếm được tuốt ra.
Má»i ngÆ°á»i chÆ°a ai kịp phản ứng thì mÅ©i kiếm của hắn ghim đúng vào bả vai Kim SÆ°.
Nó không phải thanh trÆ°á»ng kiếm mà là Ä‘oản kiếm.
Cái vỠgần sải rưỡi, thế nhưng thanh kiếm chỉ độ ba gan.
Kim SÆ° vốn không phải là tay dá»… đối phó, thế nhÆ°ng trong phút Ä‘á»™t ngá»™t và vì thanh kiếm ngắn quá, ngÆ°á»i áo Ä‘en ra tay nhanh quá làm hắn không kịp trở tay.
Côn Tử hoảng hồn la lớn :
- Bắn!
Vừa thét hắn vừa nhảy vút lên.
NhÆ°ng những ngÆ°á»i khác đâu có để cho hắn tá»± do hành Ä‘á»™ng?
Quách Äại Lá»™ và Yến Thất hai ngÆ°á»i khép lại, Côn Tá»­ bị kẹp lại ngay.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng vốn là bất Ä‘á»™ng nhÆ°ng bây giá» hắn Ä‘á»™ng. Hắn đã Ä‘á»™ng rồi thì khó mà thấy hắn làm gì.
Chỉ thấy má»™t bóng thoáng lên, Côn Tá»­ thấy mắt mình hoa lên nhÆ° muôn ngàn sao xẹt thì không biết bằng cách nào VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đã khóa cứng hai tay của hắn lại bằng khóa sắt.
Trên đầu tÆ°á»ng nhiá»u tiếng la hÆ¡ hải, lá»›p bá» cung, lá»›p bá» Ä‘ao chỉ nháy mắt, bao nhiêu sai nha chạy sạch không còn má»™t mống.



Bao nhiêu con mắt đổ vá» phía ngÆ°á»i áo Ä‘en, không ai biết hắn định làm gì.
Nhất là tia mắt của Kim Sư, tia mắt của hắn như có lửa. Hắn nghiến răng trèo trẹo :
- Vàng của ta ngÆ°Æ¡i lấy, thế mà ngÆ°Æ¡i trở lại cắn ta. Con ngÆ°á»i ngÆ°Æ¡i thật không bằng con chó.
NgÆ°á»i áo Ä‘en thản nhiên :
- Ta sinh ra vốn không phải la chó.
Kim Sư nói :
- Từ lâu, ta nghe danh “Kiếm Äổ Du Hồn†Nam Cung Xú là má»™t tay hảo hán nói má»™t là má»™t, hai là hai. Vì thế nên ta không tiếc mất vàng để thỉnh tá»›i đây, không dè ta lại bị chó cắn chá»™m.
NgÆ°á»i áo Ä‘en nói :
- Các ngươi là những tên đui.
Kim Sư nhướng mắt :
- Ngươi... ngươi không phải là...
NgÆ°á»i áo Ä‘en vặn lại :
- Ngươi cho rằng ta thật là Nam Cung Xú?
Kim Sư nói như thét :
- Ngươi không phải là Nam Cung Xú? Vậy ngươi là ai?
NgÆ°á»i áo Ä‘en nói :
- Ta là ngÆ°á»i chuyên tìm thiên hạ để khuấy đảo và lần này thì ta quyết tìm đến các ngÆ°Æ¡i.
Kim SÆ° gằn giá»ng :
- Nhưng ngươi là ai?
NgÆ°á»i áo Ä‘en nói :
- Cấp trên của ngÆ°Æ¡i là Äá» Äốc lão gia đã biết các ngÆ°Æ¡i vốn có cái tật rất lá»›n, vì thế cho nên đặc biệt má»i ta theo để Ä‘iá»u tra tại chá»— vá» sá»± bê bối trong khi hành sá»± của các ngÆ°Æ¡i...
Hắn cÆ°á»i gằn và nói tiếp :
- Bây giá» chính miệng các ngÆ°Æ¡i đã cung khai tá»™i trạng và chắc là các ngÆ°Æ¡i đã thấm thía cái câu “trá»™m và tang vật đã thu toànâ€, nhÆ° vậy là công đức đã mỹ mãn rồi đấy chứ.
Kim SÆ° trừng trừng đôi mắt nhÆ°ng hắn cứng há»ng.
NgÆ°á»i áo Ä‘en quay qua phía Quách Äại Lá»™ vòng tay cÆ°á»i :
- Bất cứ trong giá»›i nào cÅ©ng không tránh khá»i có ngÆ°á»i chẳng ra gì, ngay cả cá»­a quan cÅ©ng thế. Vậy mong chÆ° vị khi gặp anh em sai nha nào khác cÅ©ng đừng cho rằng há» cùng má»™t giống nhÆ° nhau.
Quách Äại Lá»™ mỉm cÆ°á»i :
- Thật chẳng dấu gì chính tôi cũng đã gần như từng làm sai nha đó mà.
Yến Thất cÅ©ng cÆ°á»i :
- Nếu hắn mà sai nha thám tá»­ thật thì chắc hạnh vận của bá»n cÆ°á»ng đạo đã tá»›i rồi.
NgÆ°á»i áo Ä‘en nói :
- Chuyện hôm nay Ä‘á»u nhá» vào sá»± tiếp viện của quí vị. Ba ngÆ°á»i này tôi phải mang vá» phục mệnh.
Yến Thất nói :
- Xin nhân huynh cứ tự nhiên.
Quách Äại Lá»™ chợt vá»— vai Phượng Thê Ngô cÆ°á»i nói :
- Thật ra vào trong ngục thì cũng có thể nói là thư thả khoan khoái hơn. Vào đó sẽ chẳng có tốn một xu nào cả.
Phượng Thê Ngô trừng đôi mắt...
Äúng ra hắn có tức đến há»™c máu cÅ©ng không biết làm sao. Hắn chỉ còn cách trừng mắt cho đỡ tức.
NgÆ°á»i áo Ä‘en nói :
- Còn số tang vật này...
Quách Äại Lá»™ há»›t lá»i :
- Tự nhiên nhập vào công khố quốc gia.
NgÆ°á»i áo Ä‘en nói :
- Äúng ra thì vụ án này là do bốn vị khám phá. Trên tình trên lý tang vật này các vị được thưởng má»™t phần ba. Chỉ xin phiá»n các vị hãy quá bá»™ vá»›i tôi vá» phủ...
Hắn nói dứt lá»i thì VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đã khoát tay :
- Khá»i, khá»i... Äiá»u đấy không cần thiết.
Con ngÆ°á»i của VÆ°Æ¡ng Äá»™ng là nhÆ° thế. Nếu chỉ vì má»™t số vàng mà bắt hắn phải nuốt khoảng Ä‘Æ°á»ng xa thì hắn luôn chắp tay lại sẵn sàng nhÆ°á»ng cho kẻ khác.
Và má»™t khi hắn không làm nhÆ° thế thù nhất định Yến Thất, Quách Äại Lá»™ và Lâm Thái Bình cÅ©ng chẳng thèm làm.
DÆ°á»›i con mắt của há» trên Ä‘á»i này còn có nhiá»u Ä‘iá»u quan trá»ng hÆ¡n là vàng bạc.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i nói :
- Cái số vàng ngá»c này ngoài việc mang đến cho chúng tôi nhiá»u phiá»n phức còn thì chẳng có cái lợi gì cả. Nếu các hạ có lòng mang mấy con vịt quay trong lò này trao lại cho chúng tôi gá»i là thù lao thì chúng tôi xin cảm Æ¡n mà nhận lÄ©nh.
Trá»i đã hừng đông.
Thị trấn hẻo lánh ấy lạo trở vỠyên tĩnh.
Gió vẫn cứ thổi và tuyết hãy còn rơi.
Có nhiá»u sá»± vật trên này vốn ít thay đổi.
Có nhiá»u ngÆ°á»i cÅ©ng thế ấy.
Chẳng hạn nhÆ° bá»n Quách Äại Lá»™.
Nếu chẳng có những chuyện trá»i long đất lở thì có lẽ cuá»™c Ä‘á»i của há» cứ thế mà lặng lẽ trôi Ä‘i.



Những con vịt quay bây giá» má»›i là đúng lúc vàng và má»m.
Quách Äại Lá»™ xé má»™t cái đùi cho vào miệng.
NhÆ°ng hắn vừa xé thì nhiá»u viên ngá»c bằng đầu ngón tay từ bụng vịt đổ ra.
Tám con mắt của bá»n Quách Äại Lá»™ tròn xoe.
Há» xé thêm con nữa, lại nhiá»u viên ngá»c đổ ra.
Bốn năm con vịt Ä‘á»u nhÆ° thế cả.
Yến Thất gục gặc đầu :
- Tôi biết chuyện này rồi.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Anh biết cái gì?
Yến Thất nói :
- Phượng Thê Ngô muốn dồn những thứ đáng tiá»n vào bụng vịt để dá»… di tản, che mắt thiên hạ. NhÆ°ng vì bá»n ta vào bất ngá» trong lúc hắn chỉ nhét được có mấy con.
Quách Äại Lá»™ gật đầu :
- Có lý.
Yến Thất cÆ°á»i :
- Äừng làm bá»™ mù má». Chuyện này anh đã biết trÆ°á»›c rồi. Biết trÆ°á»›c hÆ¡n ai hết.
Quách Äại Lá»™ nháy mắt :
- Anh bảo tôi biết trước à?
Yến Thất nói :
- Nếu không sao anh lại xin ngÆ°á»i ta để cho mấy con vịt quay này chứ?
Quách Äại Lá»™ thở ra :
- Nếu anh nói thế thì tôi cũng không biết nói làm sao.
Và hắn vụt cÆ°á»i :
- Vả lại “vá» tình lý†hắn phải để thù lao cho mình má»™t phần ba tang vật. Äó là nguyên tắc bất cứ ai bắt được trá»™m cho quan phủ, vì thế nên chúng ta không xài cÅ©ng phí.
Yến Thất nhìn sững Quách Äại Lá»™ lắc đầu :
- Có nhiá»u lúc tôi thật không Ä‘oán nổi anh.
Quách Äại Lá»™ háy háy mắt :
- Sao?
Yến Thất nói :
- Tôi không làm sao đoán nổi anh là hạng thông minh hay là khật khùng nữa.
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng nói lững lá» :
- Lúc nào anh bảo hắn khật khùng thì lúc đó chính là lúc mà hắn thông minh nhất trên Ä‘á»i. Còn lúc nào anh bảo hắn thông minh nhất trên Ä‘á»i thì chính là hắn khật khùng khật khưởng...
Äó là câu kết luận.
Tiá»n là thứ mà ta không thể thiếu, đàn ông hay đàn bà cÅ©ng thế.
Nếu bảo tiá»n là thứ dá»… kéo há»a tá»›i cho mình thì đàn bà còn hÆ¡n thế nữa.
Ngoài chân lý ấy ra, tiá»n và đàn bà còn có má»™t chân lý khác rất giống nhau “đến rất dá»… mà ra Ä‘i cÅ©ng không khó mấyâ€.



Quách Äại Lá»™ từ xÆ°a đến nay cho mình là con ngÆ°á»i sống có nguyên tắc.
Nguyên tắc... ăn vịt ăn gà của hắn là khi có thịt thì tuyệt đối không gặm xương, khi còn da thì tuyệt đối không ăn thịt.
Bây giá» thì da con vịt quay đã bị lá»™t trần trông không mấy thích mà còn có chá»— tức cÆ°á»i.
Vì thế cho nên ít có khi ai trông thấy con vịt lột da mà liên tưởng đến đàn bà.
NhÆ°ng Quách Äại Lá»™ thì khác. Hắn có thể liên tưởng đến nhÆ° thế.
Rượu đã uống vào đầy bao tá»­ của hắn, tiá»n đã có bỠđầy túi, đến cái lúc đó thì bất cứ trên má»™t vật gì hắn cÅ©ng có thể nghÄ© đến đàn bà.
Bây giá» thì rượu đã vào đầy đủ, ngá»n thạch thì cÅ©ng chia ra làm bốn phần hẳn hoi. Quách Äại Lá»™ há»i :
- Các anh tính sao đây?
Tính cái gì? Không có ai tính cái gì cả. Chỉ có hắn.
Yến Thất lừ mắt :
- Chẳng lẽ anh đã... tính rồi à?
Äôi mắt Quách Äại Lá»™ lại nhìn vào con vật tá»™i nghiệp bị lá»™t hết da, hắn nói :
- Tất cả bá»n mình Ä‘á»u đã... luống xÆ°Æ¡ng khá lâu rồi. Hôm nay cÅ©ng hoạt Ä‘á»™ng đôi chút cho rãn gân cốt, để không khéo khá»›p xÆ°Æ¡ng nó sét thì nguy.
Yến Thất nói :
- Xương của chúng tôi không giống như xương của anh. Không phải thử có chút hơi đồng trong túi là nó ngứa ngáy lên như thế đâu.
Quách Äại Lá»™ thở ra nhÆ°ng rồi hắn lại cÆ°á»i :
- Cho dầu tôi là ngÆ°á»i thế nào Ä‘i nữa nhÆ°ng tôi thấy rằng đến lúc này cÅ©ng nên có chút gì gá»i là hoạt Ä‘á»™ng.
Yến Thất há»i :
- Hoạt động một mình?
Quách Äại Lá»™ Æ° Æ° trong miệng chứ không nói ra thành tiếng.
Yến Thất cÆ°á»i :
- Tôi biết có má»™t số ngÆ°á»i chỉ khi nghèp xác má»›i cần đến bạn bè, nhÆ°ng má»™t khi đã có tiá»n rồi thì lập tức có chuyện xảy ra.
Quách Äại Lá»™ trừng mắt :
- Chứ anh không từng đã... hoạt động một mình đấy à?
Yến Thất nhún vai :
- Anh muốn đi thì cứ đi, không ai cản anh đâu.
Quách Äại Lá»™ đứng lên nhÆ°ng rồi hắn lại ngòi xuống cÆ°á»i :
- Thật ra thì tôi chỉ luôn hoạt động một mình chừng một đêm một ngày gì đó thôi.
Cùng lắm là đến tối mai thì mình gặp lại mà.
Không ai thèm nói lá»i nào vá»›i hắn.
Hắn xoa xoa tay cÆ°á»i nói tiếp :
- Lão Mạch đã bị tóm rồi, ở đây không còn đáng nhấm nháp nữa cả. Tôi biết huyện thành có má»™t cái tiệm gá»i là Khuê Nguyên quán. NÆ¡i đó rượu và thức nhắm Ä‘á»u hảo hạng. Vả lại từ đây đến huyện thành cÅ©ng không xa gì mấy. Ngày mai tôi hẹn vá»›i các anh tại đó, chẳng hay các anh có vui lòng đến hay không? Tôi má»i mà.
Vẫn không ai trả lá»i.
Quách Äại Lá»™ nói nhanh :
- Chẳng lẽ tôi đơn độc hoạt động một ngày cũng không nên nữa sao?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng bây giá» má»›i lừ mắt trắng dã :
- Ai bảo không được bao gi�
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Thế thì chuyện tôi má»i anh có chịu không? Sáng mai?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng há»i :
- Anh không thể mang rượu và thức ăn từ Khuê Nguyên quán vỠđây à?
Quách Äại Lá»™ nài nỉ :
- Tôi van anh, anh đừng có lÆ°á»i quá mức nhÆ° thế. Tôi thấy anh cÅ©ng cần sắm má»™t bá»™ quần áo khác nếu cứ mặc bá»™ trong mình anh nhÆ° thế coi chừng da thịt anh nó làm Ä‘á»™c bây giá».
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng vụt đứng lên chầm chậm bÆ°á»›c ra ngoài.
Quách Äại Lá»™ há»i :
- Anh đi đâu thế?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng đáp :
- Äến cái giÆ°á»ng của lão Mạch.
Quách Äại Lá»™ cau mặt :
- Äến đó làm gì?
VÆ°Æ¡ng Äá»™ng thở ra :
- Äến chiếc giÆ°á»ng thì còn làm giống gì nữa? Chẳng lẽ trèo lên giÆ°á»ng rồi ngồi trên đó mà gụt lên gụt xuống chÆ¡i sao?
Hắn đứng lên và cÆ°á»i nói tiếp :
- Vả lại ngày mai còn phải đến Huyện thành, bây giỠngủ sớm để mai đủ sức dậy sớm chứ.
Quách Äại Lá»™ cÆ°á»i :
- Như thế đã bằng lòng rồi đấy nhé.
Quách Äại Lá»™ nhìn Yến Thất và Lâm Thái Bình :
- Ngày mai cùng đi với Vương lão đại chứ?
Lâm Thái Bình gật đầu.
Yến Thất thì cÆ°á»i cÆ°á»i :
- Tôi thì cùng Ä‘i vá»›i anh bây giá».
Quách Äại Lá»™ nhÆ°á»›ng nhÆ°á»›ng mắt :
- NhÆ°ng... nhÆ°ng...
Yến Thất trừng mắt :
- NhÆ°ng sao? Có tiá»n rồi không cần đến bạn thật à?
Quách Äại Lá»™ đứng lên lắc đầu thở ra.
Yến Thất bám riết theo.
Äi được má»™t hồi, hắn há»i :
- Anh làm sao thế? Nghe trong mình khó chịu chỗ nào thế?
Quách Äại Lá»™ xụ mặt :
- Hình nhÆ° ăn nhiá»u quá nên... bao tá»­ đâm ra khó chịu.
Yến Thất nói :
- Sợ rằng chỗ khó chịu của anh không phải là... bao tử.
Hắn cÆ°á»i và nói luôn :
- Thật ra thì cái chỗ khó chịu của anh tôi biết rất rõ ràng.
Quách Äại Lá»™ nhÆ°á»›ng mắt :
- Biết rõ ràng?
Yến Thất nói :
- Có má»™t câu nói mà ai ai có kinh nghiệm Ä‘á»u biết đó là “cá» bạc cần hai, kiếm gái thích má»™tâ€. Anh bây giá» khoái Ä‘i má»™t mình lắm.
Quách Äại Lá»™ làm thinh má»™t lúc rồi bật cÆ°á»i :
- Anh tưởng tôi “xé†lẻ là đi tìm gái đấy à?
Yến Thất nhướng mắt :
- Ủa, thế không phải vậy sao?
Quách Äại Lá»™ làm thinh...
Yến Thất nói bông lông :
- Thật ra thì đó cÅ©ng đâu phải chuyện xấu hổ gì? Äàn ông có tiá»n là Ä‘i kiếm đàn bà chứ có gì khó chịu? Trên Ä‘á»i này có mấy ngÆ°á»i đàn ông không thích đàn bà đâu chứ?
Hắn tặc lưỡi và nói tiếp cÅ©ng bằng giá»ng lững lá» nhÆ° thế :
- Thật ra thì chính tôi cÅ©ng thế và vì lẽ đó cho nên tôi má»›i theo anh. Tôi nghÄ© anh sẽ biết nhiá»u chá»— tốt và kinh nghiệm hÆ¡n tôi vá» chuyện đó.
Quách Äại Lá»™ hừ hừ trong cổ và hắn vụt ôm bụng ho khan.
Yến Thất nói :
- Con ngÆ°á»i hào hoa có dáng cách phong lÆ°u công tá»­ nhÆ° anh cÅ©ng nên thật tình chỉ bảo cho tôi vá» cái chuyện đó.
Quách Äại Lá»™ hÆ¡i á»­ng mặt, hắn ấp úng :
- Tự nhiên... tự nhiên...
Yến Thất há»i :
- Thế thì mình nên đi đâu nhỉ?
Quách Äại Lá»™ nói :
- Äi vào thành rồi hắn hay.
Yến Thất cÆ°á»i :
- Äáng lý ra anh cÅ©ng nên má»i lão VÆ°Æ¡ng và lão Lâm cùng Ä‘i má»™t thể. CÅ©ng cần cho há» mở mắt ra... tôi không hiểu sao anh lại Ä‘i dấu há»?
Quách Äai Lá»™ thật sá»± cÅ©ng không muốn dấu ai cả.
Hắn vốn thÆ°á»ng nghÄ© rằng chuyện Ä‘i kiếm gái không phải là chuyện xấu hổ gì mà ngược lại những ngÆ°á»i không thể tìm được gái má»›i đáng xấu hổ.
Sở dĩ hắn phải dấu là vì thật tình hắn cũng chưa biết phải đi kiếm gái ở đâu?
Hắn chưa biết tìm gái ở đâu và theo ý hắn không tìm được gái mới đáng xấu hổ vì thế nên hắn dấu...



Trong lòng cứ phập phồng lo ngại nên con Ä‘Æ°á»ng tá»›i huyện thành bá»—ng đâm ra gần xịch.
Vào thành, Yến Thất há»i ngay :
- Bây giỠmình đến đâu?
Quách Äại Lá»™ ầm á» :
- Äi đâu... cÅ©ng vậy...
Yến Thất nhướng mắt :
- Äâu cÅ©ng vậy à?
Quách Äại Lá»™ nói bừa :
- Con Ä‘Æ°á»ng nào cÅ©ng có... gái cả.
Yến Thất cÆ°á»i :
- Tôi cÅ©ng biết con Ä‘Æ°á»ng nào cÅ©ng Ä‘á»u có gái, thế nhÆ°ng gái lại có nhiá»u, cho nên vấn đỠđặt ra là cần phải tìm con Ä‘Æ°á»ng nào cho có cái hạng gái mà mình muốn kiếm đây kìa.
Quách Äại Lá»™ gạt mồ hôi trán và hắn vụt nhá»› ra má»™t kế. Hắn chỉ má»™t trà quán ở giữa Ä‘Æ°á»ng và nói vá»›i Yến Thất :
- Anh vào đó đợi tôi, một chút nữa tôi sẽ tìm ra ngay.
Yến Thất hấp háy mắt :
- Tại sao lại phải đợi ở đây? Mình không thể cùng đi được một lượt à?
Quách Äại Lá»™ cố làm mặt nghiêm :
- Anh không hiểu. Cái chá»— càng bí mật thì lại càng có nhiá»u cô hấp dẫ. Nếu anh là ngÆ°á»i lạ mà cùng Ä‘i thì há» không dám tiếp đâu.
Yến Thất thở ra :
- Thôi được rồi, anh đã quen nước quen cái thì tôi đành phải nghe theo anh vậy.
Chá» cho Yến Thất vào trà quán rồi, Quách Äại Lá»™ má»›i thở ra sÆ°á»n sượt. Hắn cảm thấy bây giá» má»›i đúng là... leo lên lÆ°ng cá»p.
Không ngỠYến Thất vụt ngoái đầu lại nói lớn :
- Tôi đợi ở đây đừng quên nhé.
Quách Äại Lá»™ gật gật :
- Quên sao được mà quên...
Thật thì hắn không bao giỠmuốn kiếm chuyện lẻn đi nhưng hắn muốn dò la cho biết rõ tình hình để hướng dẫn Yến Thất, cốt làm cho Yến Thất thấy hắn không phải tay mơ...
Hắn nhá»› đến lá»i Yến Thất nói hồi nãy, y bảo mình là bậc hào phóng phong lÆ°u, chẳng lẽ mình lại để cái ngÆ¡ ngÆ¡ của mình ra sao?
Hắn rẽ vào một ngã quanh thật lẹ và trong bụng nghĩ :
“Äã có trà quán, đã có đàn ông thì phải có món kia chứ. Chẳng lẽ lại không?â€
Hắn bắt đầu để ý đến từng ngÆ°á»i đàn bà má»™t, nhÆ°ng hắn ngỡ ngàng...
Sao hắn thấy ngÆ°á»i nào ngÆ°á»i nấy cÅ©ng đàng hoàng, không bá»™c lá»™ cái gá»i là thứ hắn Ä‘ang tìm kiếm.
Hắn đâm ra tức mình ngang.
Tại làm sao cái nghỠđó của hỠlại không chịu treo bảng hiệu ngay trước ngực có phải tiện cho thiên hạ không?
Quách Äại Lá»™ đứng lá»› ngá»› bên vỉa hè và hắn đâm ra cả quyết :
“Có tiá»n là cái món đó có ngay chứ chứ việc gì mà phải sợ?â€
Hắn định vào tiệm giặt quần áo sắm má»™t bá»™ đồ cho thật sang. “Phật phết vàng, ngÆ°á»i quấn lụaâ€, cái câu ấy không biết hắn nghe thấy ở đâu, nhÆ°ng bây giá» thì nó nhập vào hắn má»™t cách linh diệu.
Mặc vào mình một bộ đồ sang nhất định chiếm được đôi ba phần tiện lợi.
Äó là qui luật, má»™t qui luật mà đến bây giá» Quách Äại Lá»™ má»›i sá»±c nghÄ© ra.
Thế mà quái lạ chưa?
Cái hiệu bán quần áo ấy sao mà lại cũng khó tìm thế nhỉ?
Gần tháo mồ hôi, Quách Äại Lá»™ má»›i mò ra má»™t hiệu.
Thình lình, hắn thấy trong hiệu có má»™t ngÆ°á»i Ä‘ang đứng chá»n quần áo. Yến Thất!
Lạ nhỉ, sao hắn không ở tại quán trà đợi mình?
Yến Thất cÆ°á»i nói vá»›i chủ tiệm :
- Chá»n cho tôi má»™t bá»™ thật tốt nghe. Giá có cao hÆ¡n đôi chút cÅ©ng không quan hệ vì hôm nay tôi có hẹn vá»›i ngÆ°á»i đẹp ấy mà.
Quách Äại Lá»™ cau mày :
“Chẳng nhẽ cái tên tiểu tá»­ này lại tìm ra được trÆ°á»›c mình?â€
Äứng ngoài Ä‘Æ°á»ng nhìn vào thấy bá»™ mặt rạng rỡ của Yến Thất, Quách Äại Lá»™ vừa tức mà cÅ©ng vừa buồn cÆ°á»i.
“Hừ†- Quách Äại Lá»™ nói thầm - “NgÆ°Æ¡i đã cố muốn làm hÆ¡n ta thì ta cho ngÆ°Æ¡i hố luôn...â€
Hắn quyết định không thèm mua quần áo, hắn quyết định bỠYến Thất lớ ngớ cho bõ ghét.
Con gái Æ°a ngÆ°á»i hào phóng, nhiá»u tiá»n... Cần gì đến cái thứ quần áo lòe loẹt ấy chứ?
Tài sản của XuyVuu

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
giang ho tu quai 4vn, íèæíèé
Ãiá»u Chỉnh


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™