Tác giả: 32++
Chương 56: “Hịch văn thảo phạt Đổng Trác”
Nhóm dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
Vài ngày sau, tại Trác huyện.
Tôn Vũ tay cầm mấy miếng thịt lợn từ chợ chậm rãi đi về nhà. Gần đây anh chàng họ Tôn này tuy vẫn đi chợ mua sắm thức ăn như bình thường nhưng cái cô Trương Phi vẫn bán thịt lợn mọi khi thì không thấy đâu nữa cả.
Ai dà! Không biết ba chị em nhà Lưu – Quan - Trương lại bỏ Trác huyện này đi đâu rồi không biết, Tôn Vũ vốn cũng có giao tình với ba chị em họ, cho nên bây giờ cũng thấy nhớ các nàng ấy nên bất giác thở dài.
Lúc này Triệu Vân đang đi ngay sát theo sau lưng của Tôn Vũ. Nàng ta ngó nghiêng nhìn chủ nhân rồi nói:
- Hài! Đã lâu lắm rồi không được thấy gánh giày cỏ và bánh bao của đại tỷ rồi. Không biết vị đại tỷ ấy tên là gì nhỉ, hình như nghe nói tên là Lưu Bị thì phải.
Tôn Vũ trong lòng cũng cảm thấy buồn buồn, anh ta xoa xoa đầu Triệu Vân nói:
- Tử Long à, ngươi sau này muốn học ai thì học chứ đừng chứ đừng có học cái ba chị em nhà đó đấy nhé, tất cả đều là những kẻ quá ư là gàn dở.
Triệu Vân quay đầu lại dấm dẳng nói:
- Tại sao chứ? Muội cảm thấy Lưu Bị tỷ tỷ cũng rất tốt mà, Tử Long ta đây chỉ mong sau này có thể được như tỷ ấy là ta mãn nguyện lắm rồi.
Ặc ặc ! Nghe những lời này Tôn Vũ không khỏi bực mình, hắn kéo vội bàn tay nhỏ bé của Triệu Vân nói:
- Cái kiểu nũng nà nũng nịu của nàng ta muội tuyệt đối không thể học được. Từ giờ tới khuya muội phải tập tập đâm thương hai trăm lần, gạt thương hai trăm lần cho ta.
- Hả? Nhiều như vậy sao hả” Triệu Vân thấy chủ nhân vô lý quá nên cong cái miệng nhỏ nhắn mà chế giếu Tôn Vũ
Tôn Vũ từ sau khi biết được Triệu Vân muốn trở thành võ tướng xuất sắc cần phải có ba điều kiện tiên quyết, một mặt anh ta này cố gắng đưa ra các thử nghiệm để giúp Tử Long như cho sử dụng bạch mã, ngân giáp, rồi trường thương. Đem cả ba thứ này cho Triệu Vân sử dụng nhưng mãi mà Triệu Vân vẫn không làm nên cơm nên cháo gì cả. Ngoài ra Tôn Vũ còn lo cho nàng ăn cơm no, bắt nàng phải luyện tập chăm chỉ …Cho dù đã thử qua nhiều loại phương pháp nhưng từ đầu tới cuối Triệu Vân vẫn không có phản ứng gì cả.
Xem ra muốn tìm ra ba điểm mấu chốt để Triệu Vân “thoát xác” quả nhiên không phải là chuyện dễ gì cả.
Tôn Vũ và Triệu Vân mang xâu thịt heo vào trong nhà, thì gặp ngay hại chị em nhà Công Tôn đang ngồi tỉa tót buôn chuyện. Vốn dĩ Công Tôn Việt phải về Bắc Bình rồi, nhưng sau lần làm thí nghiệm trước, nàng ta quyết định không về nữa mà bắt Nghiêm Cương dẫn quân trở về Bắc Bình, còn hai tỷ muội bọn họ cứ thế cắm chốt trong nhà của Tôn Vũ. Nữ nhân ở cái thế giới này, nếu so với nữ nhân thời hiện đại sau này quả nhiên là hào sảng thoải mái quá chừng.
Tôn Vũ vừa mới đi vào tới sân thì đã nghe thấy tiến léo nhéo của hai chị em nhà Công Tôn:
- Tầm Chân à, chúng là nên xuôi nam tìm Hoa Đà đi thôi.
Tôn Vũ nghe vậy lấy làm kỳ lạ nên hỏi:
- Chúng ta chẳng phải đã thương lượng từ lâu rồi sao? Sao bây giờ lại vội vàng quyết định xuôi nam như vậy.
Thì ra là mấy ngày gần đây mấy người bọn họ đã thương lượng đi thương lượng lại, cuối cùng đã đi tới thống nhất: Nếu cứ tùy tiện mà xuôi nam để tìm kiếm thần y Hoa Đà thì thật là mù quáng, e rằng chỉ tốn công mà không có kết quả, điều cần làm bây giờ là cứ ở tại trấn Bắc Bình rồi huy động mạng lưới tình báo của Công Tôn gia để tìm kiếm tung tích của thần y Hoa Đà cái đã. Sau khi đã xác định rõ được bà ta đang ở đâu thì bọn họ mới xuất phát, còn nếu tùy tiện đi tìm thì một kẻ có hành tung bất định như ruồi kia thì cũng không dễ dàng mà tìm được đâu, ngược lại càng khiến cho mạng lưới tình báo thêm khó khăn trong việc báo cáo, cập nhật thông tin.
Hôm nay không biết có cơn gió độc nào thổi tới mà khiến hai chị em nhà Công Tôn lại quay ngoắt 180 độ cũng nhau đòi Tôn Vũ tiến hành việc xuôi nam lập tức.
Tôn Vũ vội vàng hỏi:
- Vậy ruốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra thế.
Công Tôn Toản sắc mặt rất nghiêm trọng, nàng ta lấy ra một phong thư, đưa cho Tôn Vũ và nói:
- Tình hình hiện nay đã có biến động rất lớn rồi, Đổng Trác đã soán quốc, hoàng thượng phải chạy trốn khỏi thành Lạc Dương, hiện tại sống chết thế nào chưa rõ. Mấy ngày trước đây Đổng Trác đã xưng hoàng đế, hơn nữa còn tự ý sửa lại niên hiệu nữa.
“Hả?” Tôn Vũ nghe Công Tôn Toản nói vậy vô cùng kinh ngạc và sửng sốt. Trong truyện “Tam quốc diễn nghĩa” của La Quán Trung không hề có sự việc này mà.
Tôn Vũ vội vàng hỏi lại:
- Mụ ta xưng đế ra sao, sửa lại niên hiệu như thế nào đấy.
Công Tôn Toản thở dài nói:
- Mụ ta tự xưng là Ma Nữ hoàng đế, đổi quốc hiệu thành “Ma”, niên hiệu là Phùng Ma nguyên niên.
“Phùng Ma nguyên niên?” Tôn Vũ nghe cái niên hiệu đó mà phát rét cả trong lòng. Không ổn rồi cái thế giới này loạn hết cả rồi. Trước đây khi nghe cái niên hiệu Trung Bình nguyên niên, Tôn Vũ còn đại khái có thể hiểu đó là năm 184 sau công nguyên, còn bây giờ niên hiệu lại là Phùng Ma nguyên niên, Tôn Vũ biết tìm ở đâu mà đối chiếu năm tháng đây hả?
Công Tôn Toản vừa nói vừa chỉ vào bức thư đó và nói:
- Tình hình hiện nay rất rối loạn, bởi vì sau khi Đổng Trác tự xưng hoàng đế đã phát hịch văn cho chư hầu toàn quốc, yêu cầu các chư hầu này phải cúi đầu xưng thần trước mụ ta, tôn xưng nàng ta là hoàng đế, nếu không nàng ta sẽ động binh thảo phạt không thương tiếc.
Nghe Công Tôn Toản nói vậy, Tôn Vũ cả kinh ngạc nhiên, hắn ta cảm thấy cả cái thế giới này đã đảo điên hết cả rồi. Hắn ta vội la lên: “ Muội muội yêu … À, Bá Khuê à, vậy Công Tôn gia chúng ta định tính toán thế nào đây? Công Tôn gia sẽ cúi đầu xưng thần hay liều mạng chống lại nàng ta đây.
Công Tôn Toản nghe Tôn Vũ nói bốn chữ: “Công Tôn gia chúng ta”, nghe những lời nói ấy khiến cho Công Tôn Toản cảm thấy ấm áp trong lòng, nàng nhẹ nhàng nói:
- Chuyện cúi đầu xưng thần là chuyện không bao giờ xảy ra cả, cho dù Công Tôn gia của ta có bị diệt thì ta cũng không bao giờ cúi đầu xưng thần tên quốc tặc đó. Còn nếu muốn ra mặt đối đầu với hắn thì chỉ e Công Tôn gia chúng ta chưa có đủ thực lực rồi. Bởi vì tất cả binh lực của Công Tôn gia ta hiện nay cùng lắm chỉ có năm vạn quân. Mà Đổng Trác hiện tại có tất cả hơn hai mươi vạn thiết kỵ Tây Lương quân. Rõ ràng Công Tôn gia không phải và không thể là đối thủ của nàng ta. Tầm Chân …huynh nói xem chúng ta phải làm sao bây giờ.
Chuyện này …Còn có thể làm thế nào đây? Tôn Vũ nghĩ thầm, không biết có thể trông cậy vào sự ra tay của Vương Doãn hay không đây. Trong “Tam quốc diễn nghĩa” của La Quán Trung, thì Vương Doãn sẽ sử dụng Điêu Thuyền để làm mê hoặc Lữ Bố, rồi dùng liên hoàn kế để Lữ Bố giết Đổng Trác. Không biết ở cái thế giới này kịch bản đó có xảy ra không đây? Tôn Vũ nghĩ lại và đoán rằng ở cái thế giới đảo điên này Lữ Bố chắc hẳn cũng là một nữ nhân, liệu có thể trông cậy vào nàng ta để lật đổ Đổng Trác được hay không?
Tôn Vũ nghĩ đi nghĩ lại đến cả nửa ngày tìm cách xử lý chuyện này, cuối cùng hắn ta cũng phải thở dài nói:
- Bá Khuê à, nếu như Công Tôn gia chúng ta không đủ sức đánh lại quân của Đổng Trác mà lại cũng không chịu khuất phục, xưng thần với mụ ta thì chỉ có một biện pháp đó là vận động và tổ chức một liên minh quân sự để chống lại Đổng Trác. Chúng ta sẽ tập hợp liên kết tất cả các chư hầu trong thiên hạ để cùng chung sức chống lại Đổng Trác.
Công Tôn Toản nghe như vậy liền vui vẻ nói:
- Quả thật phương pháp này rất hay đấy. Quả thật muội cũng không thể và không muốn cúi đầu xưng thần với Đổng Trác. Tại sao mụ ta lại tự xưng một cái tên ma quỷ như vậy chứ Phùng Ma Nguyên Niên. Tại sao mụ già ấy lại không chọn tên là Hoa Đào Nguyên Niên, Dương Liễu Nguyên Niên, Phiêu Tuyết Nguyên Niên… đằng này lại chọn cái tên quái vật đó. Nếu như mụ ta chọn mấy cái tên hiền lành thì muội còn có thể suy nghĩ lại.
Ối trời! Tôn Vũ nghe thấy thế thiếu chút nữa là hộc máu mồm mà ngất luôn mất thôi. Trời đất ơi! Cái cô em này tại sao lại lấy cái lý do vì ghét cái quốc hiệu của người ta mà không chịu cúi đầu xưng thần cơ chứ. Làm như vậy thật chả đúng với tư thế và tầm vóc của một chủ công tí nào cả.
Công Tôn Toản liền vỗ một cái chát xuống mặt bàn, lớn tiếng nói:
- Có ai không hả, mau cầm giấy bút ra đây cho ta, ta muốn viết hịch hiệu triệu chư hầu, hiệu triệu thiên hạ thảo phạt Đổng Trác đó.
Tôn Vũ vội vàng nhắc nhở thêm Công Tôn Toản:
- Để tập hợp liên quân chống lại Đổng Trác chứ.
Vị muội muội kia tươi cười nói:
- Đúng rồi, cùng nhau liên minh để thảo phạt diệt trừ Đồng Trác. Nhưng chỉ có điều muội không giỏi văn từ để viết hịch văn, làm sao bây giờ hả huynh?
Tôn Vũ cười khổ một tiếng và nói:
- Vậy thì để ta đọc cho muội viết nhé.
Nói rồi Tôn Vũ ra lện cho rô bốt thông minh NM01: “Chú mày mau chuẩn bị nội dung của tờ hịch văn chinh phạt Đổng Trác cho ta”
Rô bốt thông minh NM01 nhận lệnh của Tôn Vũ lập tức tìm trong bộ nhớ của mình một tờ hịch văn, nó thầm đọc tờ hịch văn ấy cho Tôn Vũ , còn Tôn Vũ thì đọc lại cho Công Tôn Toản viết:
- Toản đây xin kính cẩn viết hịch mà bố cáo với toàn thiên hạ: Đổng Trác phạm vào đạo trời nghĩa đất, soán quốc hành thích nhà vua, gây ra trò dâm loạn cung cấm, giết hại sinh linh vô tội. thật là bất nhân bất nghĩa, tội ác chất chồng. Nay Toản tôi vâng theo mật chỉ của hoàng thượng, viết hịch này kêu gọi anh hùng trong thiên hạ, triệu tập nghĩa binh, thề quét sạch phản tặc khỏi Thanh Hoa Hạ, diệt hết bầy lang sói. Mong rằng anh hùng trong thiên hạ vì đại nghĩa chính đạo, căm cái ác mà giúp đỡ vương thất cứu vớt lê dân bá tánh. Hịch văn này đến tay các vị mong các vị nhanh chóng thừa hành ngay.
Tôn Vũ đứng ở bên đọc cho Công Tôn Toản, còn cô nương này thì múa bút ghi chép lại. Khi viết xong, nàng ta đọc lại tỏ vẻ rất đắc ý và đưa cho Tôn Vũ xem lại :
- Tầm Chân! Huynh xem lại xem muội viết như thế đã được chưa.
Tôn Vũ cầm tờ hịch văn đó lên xem lại, chữ nghĩa nhìn cũng sáng sủa đọc được. Lúc này rô bốt thông minh NM01 mới “thú thật” với Tôn Vũ :
- Chủ nhân à, tờ hịch văn này chính là tờ hịch thảo phạt Đổng Trác của Tào Tháo trong “Tam quốc diễn nghĩa” của La Quán Trung đây, tôi đem chép lại chỉ thay có chữ Tháo thành chữ Toản mà thôi.
Ặc! Làm như vậy người ta gọi là ăn cắp bản quyền đấy. Tôn Vũ bất ngờ, giật cả mình nhưng thật sự nếu bảo anh ta viết thì anh ta cũng bó tay thôi, Tôn Vũ tặc lưỡi nói với Công Tôn Toản:
- Viết được lắm! rất có khí thế đấy.
Được Tôn Vũ khen một tiếng, Công Tôn Toản mừng rơn, nàng lập tức gọi một tên quan văn đến và dặn dò:
- Đem tờ hịch văn này sao lại thành mười mấy bản rồi đem phân phát dải khắp nơi cho ta.
Tờ hịch thảo phạt tên giặc Đổng Trác của Công Tôn Toản đã nhanh chóng được phát tán đi khắp cả nước từ bắc chí nam. Một ngày kia, tờ hịch ấy đến vùng Nam Bì (Chỗ của Viên Thiệu), Viên Thiệu mặc dù luôn mâu thuẫn và cũng chẳng ưa gì Công Tôn Toản nhưng mụ ta cũng nghĩ đây chính là cơ hội để mình diễu võ dương oai với thiên hạ cho nên mụ ta cũng hướng ứng hịch văn của Công Tôn Toản, đem gần mười vạn binh nhằm thẳng hướng Lạc Dương để cần vương.
Một thời gian ngắn sau đó, các chư hầu ở phía nam cũng nhận được hịch văn, bọn họ là chư hầu của Hán thất nên cũng đều đồng ý xuất binh cả.
Một ngày kia, tin tức cũng như tờ hịch văn ấy được người mang tới Trần Lưu, một tên tiểu tốt đem tờ hịch văn ấy vào trong phủ của Tào Tháo . Lúc này Tào Tháo cũng đang vùi đầu trên án thư để viết cái gì đó. Nghe nói có người mang hịch văn của Công Tôn Toản tới nên mụ ta cũng tò mò lấy xem qua.
Vừa mới đọc qua tờ hịch văn này Tào Tháo cả kinh rồi chuyển sang giận dữ, đến mức cây bút mà mụ đang cầm trên tay cũng bị ném đi một cách không thương tiếc:
- Tốt lắm, Cái con nhãi Công Tôn Toản này, lại dám đọat cả danh tiếng của ta .
Thì ra lúc này Tào Tháo cũng đang viết một tờ hịch văn, nội dung và lời lẽ trong đó cũng không khác lời lẽ và nội dung tờ hịch văn của Công Tôn Toản, chỉ có khác mỗi chứ Toản ở đầu bài hịch thôi.
Tào Tháo bình sinh thích làm chuyện náo động. Lần này Đổng Trác làm ra trò soán ngôi hành thích nhà vua. Nàng ta nghe cái tin tức ấy mừng rỡ lắm. Suốt mấy ngày qua, nàng ta đã vắt hết cả óc để cố tìm các từ ngữ hoa lệ, ngon nghẻ để viết ra một tờ hịch văn hiệu triệu thiên hạ diệt Đổng Trác, mong rằng nhân cơ hội đó mà vênh mặt với đời. Mụ ta không bao giờ nghĩ rằng tờ hịch văn của mình mới vừa viết xong, mực còn chưa ráo vậy mà tờ hịch văn của Công Tôn Toản đã tới rồi. Trong khi ấy hịch văn của con ** ấy lại giống hịch văn của mình như đúc ấy chứ.
Tào Tháo rủa thầm: Thật là khinh người quá đáng thật đấy. Muốn đoạt danh tiếng của ta hay sao, định giành lấy danh tiếng để đứng đầu thiên hạ này hay sao hả. Tào Tháo nghĩ vậy liền hướng về phía sân ngoài quát hỏi:
- Có ai không hả, mau gọi Hạ Hầu Uyên, Hạ Hầu Đôn, Tào Nhân, Tào Hồng, Vu Cấm, Lý Điển … khởi binh! Chúng ta phải thảo phạt Đổng Trác! Hừ ! Ta phải đánh cho Đổng Trác và Công Tôn Toản chết hết mới hả giận này được.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe
Tác giả: 32++
Chương 57: “Thảm kịch của nhà Trương Bạch Kỵ”
Nhóm dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
Công Tôn Toản đã phát ra hịch văn hiệu triệu toàn thiên hạ diệt Đổng Tặc. Lập tức tờ hịch văn đó đã dấy lên một làn sóng mạnh mẽ trong toàn thiên hạ, mười tám lộ chư hầu cùng nhau khởi binh. Bọn họ dùng tín thư để trao đổi thông tin cuối cùng đã đi đến thống nhất, tất cả sẽ cùng tới chỗ của Tào Tháo ở Trần Lưu để tụ họp, hợp binh thảo phạt Đổng Trác.
Thiên hạ phong vân đã bắt đầu nổi lên rồi. Chẳng bao lâu nữa sẽ lại xuất hiện một trường đại chiến mà thôi.
Tôn Vũ đã quyết định đào hai mươi lăm cân vàng mà anh ta đã chôn ở góc bếp lên, rồi gói ghém rất cẩn thận rồi bỏ vào trong một chiếc xe ngựa. Đây chính là số vàng mà Tôn Vũ chuẩn bị nộp tiền thuốc thang để Hoa Đà chữa cho, vì thế anh ta vô cùng cẩn thận đối với số vàng sinh mạng này như là mạng sống của mình vậy. Mặc dù Tôn Vũ có thể sử dụng tiền bạc của Công Tôn gia nhưng anh ta là nam nhân tất nhiên phải có sĩ diện của riêng mình, đâu có thể dầy mặt dùng tiền của nữ nhân được. Cái cảm giác ăn cơm, uống nước xài tiền nhà vợ chẳng bao giờ là dễ chịu với đàn ông cả, tốt nhất là sử dụng tiền bạc mà mình tự tay kiếm được cho nó lành.
Lần này mười tám lộ chư hầu hội binh để cùng thảo phạt Đổng Trác, Tôn Vũ quyết định nhân cơ hội này để đi theo xuống phía nam tìm kiếm Hoa Đà, hơn nữa khi ấy chư hầu trong thiên hạ cùng nhau tụ hội chắc chắn sẽ thu được không ít những tin tức, biết đâu lại nhờ đó mà lần tìm ra được tung tích của thần y Hoa Đà. Hơn nữa nhân tiện việc quân đội của Công Tôn gia xuôi nam , Tôn Vũ có thể đi lẫn vào trong quân, thứ nhất là sẽ an toàn đối với hai mươi lăm cân vàng, thứ hai sẽ anh ta sẽ không phải mất tiền để mua ngựa hay chiến mã gì cả. Thế là nhất cử lưỡng tiện, tiết kiệm được không ít tiền đâu.
Quả thật là nếu như muốn tìm kiếm Hoa Đà thì không có cơ hội nào tốt như lần này đâu.
Còn về chuyện thắng bại của liên quân trong cuộc thảo phạt Đổng Trác lần này, Tôn Vũ cũng chẳng mấy để tâm nghĩ ngợi làm gì cả. Mười tám lộ chư hầu quân tướng đông đảo, rất nhiều tinh anh tụ hội, nếu như muốn đánh bại Đổng Trác thì dễ như trở bàn tay. Trong “Tam quốc diễn nghĩa” của La Quán Trung, Đổng Trác đã bị liên quân 18 lộ chư hầu đánh cho tơi bời phải dời khỏi kinh đô Trường An, cho nên cuộc thảo phạt này chắc chắn sẽ thành công mà thôi. Đi theo những lớp người cuồn cuộn naỳ, có thêm chút hiểu biết về anh hùng trong thiên hạ, võ tướng cũng là một chuyện hay.
Tôn Vũ thu dọn xong số vàng của mình rồi, lập tức cùng Triệu Vân và Trương Bạch Kỵ lên xe.
Nhà của Trương Bạch Kỵ vốn ở huyện Cự Lộc, bây giờ cha mẹ của nàng vẫn ở đó, Tôn Vũ tính toán là nhân tiện trên đường đi về phía nam anh ta sẽ tranh thủ rẽ ngang, tạt ngửa một chút đưa Trương Bạch Kỵ trở lại nhà của mình. Nữ nhân này dịu dàng hiền thục , giống như những thiếu nữ khuê các quanh năm êm đềm trướng rủ màn che. Người con gái này nếu như không bị “Thái bình yếu thuật” chiếm hết thần trí thì cũng đúng là một cô nương tốt để lấy làm vợ. Sau này cô ta bị “Thái bình yếu thuật”nhập hồn khiến chiếm mất thần trí của nàng khiến nàng trở thành nữ nhân bất trị, mang lòng tạo phản.
Tôn Vũ suy nghĩ thầm trong lòng: nghe nói nàng ta khi bị “Thái bình yếu thuật” khống chế thần trí thì bản thân có thể vượt lên cấp ám kim võ tướng kĩ, có thể phóng điện chớp đầy trời, như vậy thì hãi quá.
Nhìn cái Tôn Vũ cứ ôm khư khư cái túi vàng kia, khiến cho Công Tôn Việt cũng bức xúc, nàng giục con ngựa trắng tiến lại gần chiếc xe ngựa của Tôn Vũ và nói:
- Tầm Chân, làm sao mà huynh lại cứ nhìn ngó, ôm khư khư cái túi vàng ấy thế hả. Công Tôn gia chúng ta có nhiều tiền mà, sao huynh không chịu dùng mà cứ khổ sở như thế.
- Cái này ... Tôn Vũ nghiêm túc nói:
- Ở thôn Bắc Kinh của chúng ta nam nhân không thể dùng tiền bạc của nữ nhân được, nếu không sẽ bị coi là kẻ núp váy vợ, là trai bao, cả đời sẽ không bao giờ có thể ngẩng mặt lên được. Cho nên ta chỉ có thể sử dụng tiền của mình. Dĩ nhiên việc đi theo ăn ở ké, với quân đội của nàng cũng không giống với việc làm trai bao, chỉ biết ngửa tay xin tiền của nữ nhân được.
- Muội thật không hiểu nổi cái quy củ ở làng quê của huynh ra đâu vào đâu nữa.
Công Tôn Việt bực bội nói:
- Ở trên đời này nữ nhân chúng ta chính là trụ cột là người nuôi sống gia đình của mình.
Nghe lời nói ấy Tôn Vũ chỉ còn biết lắc đầu, trong lòng ngán ngẩm không muốn đôi co với Công Tôn Việt nên vội rụt đầu vào trong xe.
Lúc này người muội muội dịu hiền của Tôn Vũ là Công Tôn Toản trong trang phục khôi giáp tướng quân cũng từ trong phòng bước ta, nàng ta mặc một bộ ngân giáp, khoác áo choàng màu trắng, trên mũ có những sợi tua màu trắng, trên lưng của nàng khoác một cây song đầu thiết mâu. Trông nàng ta rất hiên ngang uy vũ. Chỉ có điều nét mặt của Công Tôn Toản ôn nhu hiền lành, đôi má còn phơn phớt hồng nữa. Thật sự vẻ anh tú đó không hợp với bộ giáp phục nặng nề cục mịch mà nàng đang mặc.
Công Tôn Toản nhìn Công Tôn Việt rồi mỉm cười nói:
- Nhị muội à, lần này thảo phạt Đổng Tặc muội không nên đi cùng, anh hùng trong thiên hạ cùng tề tựu đông đủ, cho dù tỷ tỷ đây là võ tướng đạt đến cấp độ màu lam nhưng so với những võ tướng kĩ khác thì cũng chưa thể làm nên cơm cháo gì, mà muội mới là bạch mã tướng quân cấp độ màu đỏ của võ tướng kĩ, lại càng không có cơ hội thể hiện đâu. Ta nghĩ muội nên ở lại để giữ Bắc Bình cho thật tốt, đề phòng Ô Hoàn lợi dụng tình hình đến tập kích trong lúc chúng ta bỏ đi về phía nam.
- Nhưng muội muốn cùng Tầm Chân đi tìm Hoa Đà để chữa bệnh cho chàng.
Công Tôn Việt chu cái miệng nhỏ nhắn lên mà cãi lại.
- Nào, muội muội ngoan, nghe lời tỷ tỷ đi.Nhất định chúng ta sẽ tìm được Hoa Đà mà.
Công Tôn Toản âu yếm nhìn muội muội của mình mà mắng yêu một cái.
Lúc này đại quân của Công Tôn gia từ Bắc Bình cũng đã tập hợp, chuẩn bị sẵn sàng. Quân số là năm ngàn kỵ binh bạch mã quân và một vạn bộ binh. Như vậy tổng công quân đội của Công Tôn gia tham gia vào liên minh lần này là một vạn năm ngàn quân, chiếm một phần ba tổng số binh lực của Công Tôn gia. Số quân đội này được Công Tôn Toản suất lĩnh đi về phía nam để chinh phạt Đổng Trác, một nửa binh lực còn lại sẽ để lại để giữ thành U Châu, do Công Tôn Việt thống lĩnh đề phòng Ô Hoàn tập kích bất ngờ.
Cả Điền Dự, Nghiêm Cương cũng bị Công Tôn Toản cho ở lại để giữ nhà giữ cửa. Như vậy Công Tôn Toản chỉ đem theo có mấy ngàn quân mã và một mình Tôn Vũ đi về phía nam. Đây cũng là do Tôn Vũ đã hết lòng khuyên can và thuyết phục chị em nhà Công Tôn. Anh ta biết rằng, lần này mười tám lộ chư hầu cùng nhau hội tụ, mà các thủ hạ Công Tôn Toản mới chỉ là võ tướng đạt đến cấp độ trung cấp của cấp độ màu đỏ nên bọn họ có đi cũng không giải quyết được gì cả, mà nếu đi thì cũng không nên động thủ tùy tiện không lại lòi cái đuôi kém cỏi ra mất.
Đại quân chỉnh tề, Công Tôn Toản ra lệnh xuất phát, toàn quân lập tức chậm rãi xuất phát, năm ngàn kỵ binh bạch mã quân đi phía trước, một ngàn bộ binh đi ở phía sau, để cho một chiếc xe tám ngựa kéo kẹp vào giữa. Công Tôn Toản, Tôn Vũ, Triệu Vân và Trương Bạch Kỵ ngồi ở trong xe, chậm rãi tiến về phương nam.
Bởi vì Tôn Vũ đã có dự định là tiện đường nên bọn họ sẽ đưa Trương Bạch Kỵ trở về Trương gia, cho nên đại quân sẽ phải vòng qua huyện Cự Lộc một chút.
- Trương cô nương, nhà cô có tất cả bao nhiêu người . Ngồi trên xe ngựa mấy người như vậy mà cứ ngồi không thật là buồn tẻ cho nên Tôn Vũ mở màn tán gẫu với Trương Bạch Kỵ.
Trương Bạch Kỵ khẽ mỉm cười nói:
- Nhà muội có cha, mẹ và cậu … Cả nhà tổng cộng có ba mươi mấy miệng ăn, Trương gia ở Cự Lộc cũng có thể coi là nhà có chút của cải với trăm mẫu ruộng.
Tôn Vũ trong lòng thầm nghĩ: Bằng này tuổi đầu mà vẫn được cha mẹ chiều chuộng, cho đọc sách, học hành, có thể thấy trong nhà nhất định cũng phải là có dư dả, nếu là người nghèo thì lấy tiền đâu ra mà đi học chứ.
Và đại quân của Công Tôn Toản đã tới huyện Cự Lộc, chỉ thấy huyện Cự Lộc này chỉ đơn giản là môt tòa thành nhỏ bé, trông vô cùng tiêu điều xơ xác, cửa thành đổ nát, những tên lính gác trên tường thành cũng uể oải, lộ ra vè chán trường vô lực.
Đại quân cất tiếng thông báo một tiếng rằng có Thái Thú Bắc Bình Công Tôn Toản muốn vào trong thành, cho nên bọn thủ vệ cũng mau mắn mà mở cửa mời bọn họ vào thành. Khi tiến vào trong thành Tôn Vũ nhìn thấy rõ hơn về tòa thành này, vẻ ảm đạm của nó giống như một buổi chiều tà thê lương, nhà cửa có cái bị sụp đổ, có cái bị thiêu cháy nham nhở, còn có rất nhiều nhà cỏ cũng nằm ệp dưới đất rồi. Trên đường cái người qua kẻ lại cũng vô cùng thưa thớt, thỉnh thoảng mới có mấy người đi lại trên đường nhưng ai nấy cũng đều tỏ ra cẩn thẩn, rụt rè sợ hãi.
Tôn Vũ nhìn thấy cảnh tượng độ nên rất lấy làm kỳ lạ, anh ta không kiềm chế được sự tò mò nên cất tiếng hỏi Trương Bạch Kỵ:
- Trương cô nương à, tại sao những người ở huyện Cự Lộc này lại có bộ dạng như vậy .”
Trương Bạch Kỵ lúc này vẻ mặt thê lương, buồn bã vội la lên:
- Không phải mà, nơi này vốn dĩ rát phồn hoa náo nhiệt, không hiểu tại sao bây giờ lại biến thành ra như thế này nữa? Muội muốn về nhà ngay để hỏi thăm mẫu thân xem thế nào đây.
Công Tôn Toản liền gọi một tên lính liên lạc tới, bảo hắn đi tìm huyện lệnh xem thế nào:
- Ngươi mau chóng đi tìm Huyện lệnh của huyện Cự Lộc xem rốt cuộc tại sao nơi đây lại biến thành ra thế này.
Tên lính đó chạy đi tìm huyện lệnh, lát sau hắn mang câu trả lời tới, báo cáo:
- Bẩm báo chúa công, theo như lời của tên Huyện lệnh thì huyện thành Cự Lộc này vốn dĩ hết sức phồn hoa náo nhiệt, nhưng vào nửa năm trước đây tướng quân Trương Giác đã phất cờ khởi nghĩa từ đây, rồi tạo nên đội quân Hoàng Cân với thanh thế rất lớn. Sau đó quan quân triều đình đã nhiều lần tới đây để tiễu trừ, đã khiến cho huyện Cự Lộc này đổ nát như vậy. Mặc dù tình cảnh bây giờ đã thê lương như vậy nhưng huyện thành Cự Lộc vẫn không được yên ổn gì cả, bởi vì ở ngọn núi gần đây, tàn quân của Hoàng Cân đã chiếm cứ và thường xuyên vào đánh úp huyện thành để đánh cướp các thôn trang nhỏ ở gần đó, khiến cho dân chúng ở đây khổ cực rất nhiều.
Công Tôn Toản và Tôn Vũ nhìn nhau, rồi cùng nhau “À” lên một tiếng vẻ mặt vô cùng đắm chiêu.
Triệu Vân lúc này mới lên tiếng:
- Này! Chúng ta đã đi lâu như thế rồi, có dừng lại ở đây ăn cơm không, ta đói quá rồi. Nhà của Tử Long ta đây cũng thường xuyên bị cường đạo tới đánh cướp khiến cho cha mẹ nuôi của ta bị chết rồi, ta thề là phải chém chết hết bọn cường đạo đó.
- Ngoan nào! Tiên sinh sẽ không bỏ rơi ngươi đâu. Tôn Vũ xoa đầu Triệu Vân và nói:
- Thôi! không nên nhắc lại những chuyện buồn đó nữa.
Trương Bạch Kỵ ở bên cạnh, nghe thấy rõ lời thông báo của tên lính liên lạc thì thân thể lập tức rã rời, lảo đảo hết cả người chỉ trực ngã vật ra, nàng ta vội là lên:
- Nhà ta … Cha mẹ ta …
Tôn Vũ thở dài nghĩ thầm: Nhà của muội ấy đã là phú hộ giàu có như vậy, mà quân triều đình một khi tiễu trừ dư đảng của giặc Khăn Vàng thì làm sao nhà của nàng có thể yên ổn được chứ.
Nghĩ vậy Tôn Vũ liền bảo phu xe đánh xe theo sự chỉ dẫn của Trương Bạch Kỵ, chạy tới một góc của huyện thành. Không bao lâu sau đó, xe ngựa đã dừng lại trước một gò nhỏ tương đối im ắng, trên gò núi có một tòa nhà rất lớn, xem ra đây chính là nhà của Trương Bạch Kỵ rồi.
Tôn Vũ từ phía xa xa nhìn lại thấy cánh cổng lớn của tòa trang viện chẳng còn, không biết đã lưu lạc nơi nào rồi, còn trên nóc nhà cong cong kia cũng còn cắm chi chit những mũi tên … Sân nhà rất rộng.. Xem ra ở đây đã từng xảy ra một trận ác chiến dữ dội, chỉ sợ người ở trong đó không biết lành ít dữ nhiều ra sao rồi.
Trương Bạch Kỵ nhanh xuống xe ngựa, nàng ta vội vàng chạy vào trong nhà. Đán người của Tôn Vũ cũng chạy đuổi theo sát phía sau.
Chỉ thấy trong tòa đại viện đó bây giờ cỏ đã mọc um tùm chờm kín đi cả lối đi, xung quanh đó vứt đầy những cái cán thương, có lẽ sau khi những cây thương bị gãy thì người ta đã chặt lấy đầu thương mang đi rồi cho nên giờ chỉ còn lại cán mà thôi.
Trong tòa đại viện đó tất cả các gian phòng đều mở toang cửa. Trên mép cửa vẫn còn lưu lại dấu vết của vết dao chém, vết lửa thêu cháy. Có những cánh cửa bị chém toạc thành hai phần rồi. Còn cửa sổ của các gian phòng thì còn thảm hơn, tất cả đều đã nát tươm.
Như vậy rõ ràng là nơi này đã rất lâu mà không có người ở rồi.
Sắc mặt của Trương Bạch Kỵ ngày càng tái nhợt đi, nàng ta tiến vào hậu viện, chỉ thấy ở một góc của hậu viện là mọt đống xương cốt đã trắng xóa. Những bộ xương xẩu này được xếp chất chồng thành đống lên nhau. Chắc chắn là sau khi bị giết các thi thể nầy đã được hùng thủ xếp chồng chất lên nhau sau thời gian thịt máu phân hủy bây giờ thành một đống xương trắng như thế này đây. Có mấy bộ xương trắng là bên ngoài còn được mặc quần áo, những bộ y phục này đều có màu đỏ sẫm của máu …
Trương Bạch Kỵ nhìn vào mấy bộ xương trắng có mặc y phục kia nói:
- Cha mẹ …
Sau đó nàng ngã vật ra bất tỉnh nhân sự.
Ai dà! Đúng là thảm kịch của chốn nhân gian. Tôn Vũ thở dài rồi bế Trương Bạch Ky ra ngoài chỗ xe ngựa của mình … Anh ta thầm nghĩ: xem ra mình lại phải thu nhận một đứa nha hoàn nữa rồi. Thực ra, nói về việc Trương gia bị một trường sát kiếp như hiện nay thì bản thân Trương Bạch Kỵ cũng không thoát được tội lỗi, kết quả này chính là do vật chí bảo « Thái bình yếu thuật » kia đã biến nàng ta thành Trương Giác, phát động cuộc khởi nghĩa Hoàng Cân khiến cho huyện thành Cự Lộc lâm vào tình huống như hiện nay đây.
Vẫn biết là như thế nhưng quả thực là nàng cũng quá đáng thương rồi. Tôn Vũ thầm nghĩ trong lòng: Không thể cho Trương Bạch Kỵ biết rằng chính nàng đã biến thành Trương Giác rồi phát động cuộc khởi nghĩa Hoàng Cân. Nếu nàng ta biết bản thân tội lỗi như vậy thì không tự tử cũng đến phát điên mất”
Ngày hôm sau. Trương Bạch Kỵ mới tỉnh dậy. Tôn Vũ, Công Tôn Toản và Triệu Vân đã giúp Trương Bạch Kỵ thu dọn và chôn cất đống xương trắng kia. Bọn họ còn dựng mộ phần cẩn thận, rồi sau đó châm lửa thiêu cháy Trương gia.
Trương Bạch Kỵ thế là đã không còn nhà để về nữa rồi, cho nên nàng ta không thể không theo Tôn Vũ được và nàng ta cũng giống như Triệu Vân trở thành nha hoàn của Tôn Vũ.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe
Tác giả: 32++
Chương 58: “Quân liên minh chống Đổng Trác”
Nhóm dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
Trải qua mấy ngày hành trình cuối cùng đại quân của Công Tôn Toản cũng tới được Trần Lưu.
Đập vào mắt Công Tôn Toản và Tôn Vũ lúc này nhiều đội quân với số lượng cực kỳ hùng hậu đông như kiến cỏ vây xung quanh Trần Lưu thành. Tầng tầng lớp lớp quân đội chật như nêm tưởng như có thể làm cho thiên hôn địa ám. Người bình thường mà nhìn như vậy thì đúng là hoa hết cả mắt, không thể nào đếm nổi quân số là bao nhiêu nữa đây.
Công Tôn Toản hạ giọng nói với Tôn Vũ:
- Xem ra mười tám lộ chư hầu đã đến đông đủ cả chỉ có chúng ta là đến chậm chân nhất mà thôi.
Tôn Vũ gật đầu nói:
- Điều này cũng có thể lý giải được mà, Công Tôn gia chúng ta ở mãi tận phía bắc dĩ nhiên là không thể nhanh bằng các lộ chư hầu ở gần đây được rồi. Bọn họ đều nằm ở Trung Nguyên này cả mà.
Rô bốt thông minh NM01 lúc này đã bay lên trời cao để làm nhiệm vụ do thám thu thập dữ liệu, nó đem thu phóng và chụp lại bản đồ địa hình của vùng Trần Lưu này, sau đó quay trở lại báo cáo với Tôn Vũ:
- Chủ nhân , nơi này có ít nhất là bốn mươi vạn đại quân, bởi vì còn không ít quân tướng ở trong doanh trướng cho nên tôi đây không thể nào mà thống kê chính xác được.
Tôn Vũ nhún hai đầu vai nói:
- Không cần đếm nữa, cứ để đấy tất có người khác sẽ thống kê … ta nghĩ rằng Viên Thiệu chắc hẳn sẽ thích chuyện này lắm đây.
Công Tôn Toản cho đại quân của mình hạ trại ở bên ngoài cửa thành, ra lệnh cho binh lính bảo vệ thật tốt cho Triệu Vân và Trương Bạch Kỵ, còn bản thân nàng ta cùng với Tôn Vũ mang theo hơn mười lính hộ vệ chậm rãi đi vào trong thành Trần Lưu.
Tào Tháo mắt mèo sớm đã nhận được tin báo Công Tôn Toản mang binh đến hội quân cùng các chư hầu khác, khi nghe tin tức này đôi mắt của “nàng hồ ly” này nheo nheo chứa chất trong đó không biết mưu kế thâm hiểm nào đây. Nhưng Tào Tháo là ai chứ, một gian hùng của thời đại này, dù căm tức Công Tôn Toản lắm nhưng nàng ta vẫn tỏ vẻ hòa nhã đích thân ra nghênh đón. Tào Tháo mặc một bộ khôi giáp màu vàng, chiếc áo vải bên trong lại có màu ngũ sắc trông rất sặc sỡ. Nàng ta đứng giữa hai quân, mắt nhìn ra bốn phía. Tào Tháo đối với việc Công Tôn Toản “ăn cắp bản quyền” hịch văn kia quả thực vẫn còn có nhiều điểm nghi ngờ bởi vì không ai bảo ai mà lại viết giống nhau như đúc thế mới lạ chứ. , Tuy nhiên nàng ta vẫn tỏ ra hòa nhã cười nói đon đả:
- Bạch mã tướng quân đã tới đây rồi, chỉ còn thiếu mỗi tướng quân là liên quân phạt Đổng Trác của chúng ta sẽ đầy đủ đấy. Nào! Mời vào trong.
Nói xong, Tào Tháo liếc nhìn qua Tôn Vũ đang đi bên cạnh Công Tôn Toản và nói:
- Tôn tướng quân cũng tới nữa sao? Ha, ha. Rất tốt, rất tốt
Tôn Vũ trong lòng oán thầm cái nàng hồ ly này: Tốt cái con khỉ ấy. Trong “Tam quốc diễn nghĩa” của La Quán Trung, Tào Tháo là nhân vật nổi tiếng về sự đa nghi, xảo trá. Cho nên Tôn Vũ ngay từ đầu cũng chẳng có thiện cảm gì tốt đẹp với con nàng này tí nào cả, vừa mới nhìn cái mắt “ti hí mắt lươn” của nàng là Tôn Vũ đã ớn lắm rồi. (mắt mèo đẹp thế mà khi híp lại thành ti hí mắt lươn)
Công Tôn Toản cùng với Tào Tháo sánh vai nhau đi vào trong thành.
Tào Tháo giả lả cười nói với Công Tôn Toản:
- Công Tôn Tướng quân, lần này người viết hịch chinh phạt Đổng Trác thật là tài quá.
Ngoài miệng thì nói thế nhưng trong lòng nàng Tào Tháo này đang thầm nghĩ: Tại sao Công Tôn Toản lại viết giống ta như thế chứ, chuyện này cần phải hỏi cho rõ ràng nếu không lão nương ta sẽ ăn ngủ không yên mất.
Công Tôn Toản nghe Tào Tháo khen vậy thì đỏ mặt, nàng ta có vẻ ngượng ngùng, đáp:
- Thật ra thì đó không phải là ta mà đó là Tầm Chân … nhà ta viết đấy. Nàng chỉ tay về phía Tôn Vũ, nhẹ giọng nói tiếp:
- Tầm Chân nhà ta đúng là văn võ toàn tài, tờ hịch văn đó chính là do huynh ấy nghĩ ra ta chỉ có viết lại mà thôi.
Tôn Vũ nghe vậy giật mình, chấn động tâm thần nhiều lắm. Công Tôn Toản đã khen nhầm người mất rồi. Trong lòng Tôn Vũ hồi hộp, than thầm: Cái tờ hịch văn kia nào phải bản thân mình nghĩ ra đâu, mà chính là nhờ rô bốt thông minh NM01 sao chép lại tờ hịch văn của Tào Tháo đấy chứ. Vậy mà ở trước mặt Tào Tháo, Công Tôn Toản lại cứ thế mà khen mình tài giỏi, thế có khác nào ở trước mặt tác giả lại đi khen kẻ đạo văn của chính họ là tài giỏi không hả? Cái này …Cái này thật khiến cho mình khó xử quá đi thôi.
Tào Tháo nghe Công Tôn Toản nói vậy, lập tức ánh mắt chuyển sang phía Tôn Vũ, nàng ta nheo mắt nhìn anh chàng trẻ tuổi này bằng ánh mắt âm hiểm, giọng nói thì đầy vẻ mê hoặc:
- Ồ, thì ra đấy là do Tầm Chân tiên sinh viết ra hay sao, tiên sinh quả thật đúng là một nhân tài hiếm có.
Ngoài miệng thì thơn thớt như vậy nhưng trong nội tâm của nàng hồ ly này đang thầm rủa Tôn Vũ: Đáng lẽ cái vụ náo nhiệt này phải do lão nương đây đạo diễn vậy mà cuối cùng lại bị tên nam nhân này nẫng mất tay trên. Ngươi đúng là một tên nam nhân độc ác, lão nương ta nhất định phải xem ngươi như thế nào đây.
Tôn Vũ nghe Tào Tháo “khen đểu” như vậy trong lòng chỉ biết cười khổ chứ làm sao được nữa, rõ ràng Tào Tháo đã phát hiện ra mình đạo văn của nàng, giờ lại đứng ngay trước mặt của nàng ta, được nàng ta khen nữa chứ mình đúng là mặt dày lắm rồi. Tôn Vũ thực sự bối rối, không biết phải cư xử thế nào cho phải đây. Cuối cùng anh ta liền cung kính nói với Tào Tháo:
- Tào tướng quân đúng là quá lời rồi, ta thật sự không dám nhận lời khen này, văn tài võ nghệ của tôi thật không thể sánh được với Tào tướng quân đâu.
Tào Tháo trong lòng hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ: Tờ hịch văn đó ngươi không hề xem trộm mà viết giống ta y như đúc, vậy mà còn nói là văn tài không bằng ta, đúng là thằng đàn ông này đã quá khiêm nhường rồi. Cái tên nam nhân này, lão nương ta nhất định sẽ đùa bỡn ngươi một phen. Mà đùa bỡn thế nào đây? À! Đúng rồi ta sẽ dùng mỹ nhân kế, để cho hắn yêu ta rồi ta bỏ hắn hoặc là không chịu theo hắn, làm cho hắn đau khổ chết mẹ đi. Ừ! Phương án này quả thật rất hay.
Hai con mắt của Tào nữ vương lại nheo nheo như đang nhắm hờ vậy, không hiểu nàng ta đang toan tính gì nữa đây. Con người này lòng dạ thâm sâu nham hiểm khó lường. Mặc dù trong lòng đang nghĩ cách để hại người nhưng ngoài mặt thì lại hòa nhã, tươi tốt như gió xuân. Công Tôn Toản còn non kinh nghiệm nên nàng hoàn toàn bị Tào Tháo lừa gạt, nhưng Tôn Vũ là ai chứ, anh ta đã quá hiểu tính cách của nhân vật Tào Tháo trong tiểu thuyết của La Quán Trung cho nên đối với “nàng hồ ly” mắt ti hí mắt lươn kia, anh ta luôn có sự đề phòng.
Ba người cùng trò chuyện rồi tiến thẳng vào thành Trần Lưu. Chỉ thấy rằng Trần Lưu thành quả nhiên là vô cùng phồn hoa náo nhiệt. Cửa hàng quán xá ở hai bên đường vô cùng náo nhiệt, người buôn kẻ bán tập nập. Khuôn mặt của người nào người đấy cũng hồng hào, vui vẻ hiển nhiên là cuộc sống của họ ở đây cũng không tệ lắm. Những người bán hàng hai bên đường hò hét chào bán các loại rau dưa, thịt cá, trái cây … Ngựa, xe qua lại không ngớt.
Đây quả thật là một tòa thành có cuộc sống tốt đẹp và phát triển. Tôn Vũ nhìn thấy thế trong lòng cũng phải thầm công nhận: Trần Lưu quả nhiên không hổ danh là đất khởi nghiệp của Tào Tháo. Trong “Tam quốc diễn nghĩa” của La Quán Trung chẳng đã nói: Khả năng cai trị và quản lý cuả Tào Tháo đúng là đứng đầu thiên hạ, là một gian hùng thời loạn thế. Xem ra ở cái thời đại kỳ lạ này Tào Tháo vẫn giữ nguyên bản sắc, không khác trong tiểu thuyết bao nhiêu, nàng ta quản lý, cai trị quả nhiên có thành tựu.
Tôn Vũ ngẩng đầu lên trên bầu trời của Trần Lưu thấy có hai chữ lớn màu xanh lục ở đó, chính là hai chữ: “An dân”. Dĩ nhiên tác giả của cái trò này phải là một võ tướng kĩ nào đó thì mới có đủ khả năng duy trì con chữ đó trên bầu trời ở một khoảng không rộng lớn như vậy. Đây đúng là một tòa thành thú vị lắm.
Tào Tháo nhìn thấy Tôn Vũ đang chú ý đến hai chữ “An dân” ở trên cao kia nên nàng ta liền chỉ lên hai chữ đó và nói:
- Đó là tác phẩm của Thái Thú Trần Lưu, tên gọi là Trương Mạo, nàng ta đã sử dụng võ tướng kỹ mà làm nên. Trương Mạo và ta ngoài quan hệ cấp trên cấp dưới ra còn có quan hệ bạn bè thân thiết nữa.”
Rô bốt thông minh NM01 vội vàng cung cấp báo cáo trích ngang của Trương Mạo với Tôn Vũ: “ Trương Mạo, là một trong số các quần hùng thời Hán mạt này, nàng ta là Thái Thú của Trần Lưu, bởi vì Tào Tháo làm chức Duyệt Châu Châu Nàngc cho nên nàng là cấp dưới của Tào Tháo. Trương Mạo là con người chính trực, trọng nghĩa khinh tài. Nàng ta cùng với Tào Tháo, Viên Thiệu có quan hệ rất tốt với nhau.”
Vừa đi thêm được vài bước nữa, Tôn Vũ lại thấy trên bầu trời Trần Lưu xuất hiện thêm con chữ màu xanh biếc khác, anh ta định thần nhìn lại, thì thấy đó là hai chữ “Hưng thương”. Nhìn con chữ cũng có thể đoán ngay ra đây chính là việc Tào Tháo muốn đề cao thương nghiệp và các văn kỹ (Quan văn có trình độ). Tào Tháo rõ ràng là muốn thể hiện mình rất chú trọng đến dân chính. Quan văn cũng có nhiều người tài năng được xếp vào hàng “kĩ” (có trình độ) lắm đấy chứ.
Tào Tháo vừa đi vừa chỉ vào hai chữ “Hưng thương” rồi cười nói:
- Đây là do một phú thương của Trần Lưu, tên gọi Vệ Hoằng tạo ra, nàng ta cũng có một võ tướng kĩ, chính nàng ta đã giúp vốn cho ta khởi binh để có ngày hôm nay”
Ba người đi vào trung tâm của thành Trần Lưu, thì thấy ở nơi này đã có một quân trướng khổng lồ được dựng lên. Trong trướng có bày biện sẵn hai dãy bàn thấp, ngồi ở các bàn này là chủ tướng của các lộ chư hầu, phía sau các chủ tướng là những tướng lĩnh tùy tùng của bọn họ. Tôn Vũ thấy hầu hết các bàn đều đã có người ngồi, có thể thấy các lộ chư hầu đã đến đông đủ cả. Trong quân trướng lúc này đã chật ních hết cả người rồi.
Tào Tháo dẫn Công Tôn Toản đi vào trong đại trướng, rồi nàng ta cao giọng giới thiệu với mọi người:
- Thái Thú Bắc Bình Công Tôn Toản mang theo một vạn năm ngàn quân tới tham gia liên quân phản Đổng của chúng ta.
Mọi người ở trong đại trướng nghe thấy vậy liền lập tức đứng lên hành lễ, đồng thời tự giới thiệu về thân phân danh tính của mình.
Tổng cộng có mười tám chư hầu ở các lộ tham gia liên quân lần này, họ gồm có:
Lộ thứ nhất là Hậu tướng quân – Thái Thú Nam Dương - Viên Thuật.
Lộ thứ hai là Thứ Sử Kí Châu - Hàn Phức.
Lộ thứ ba là Thứ Sử Dự Châu – KhổngDo.
Lộ thứ tư là Thứ Sử Duyện Châu - Lưu Đại.
Lộ thứ năm là: Thái Thú của Hà Nội quận - Vương Khuông.
Lộ thứ sáu là: Thái Thú Trần Lưu - Trương Mạo.
Lộ thứ bảy là Thái Thú Đông quận - Kiều Mạo.
Lộ thứ tám là Thái Thú Sơn Dương – Viên Di.
Lộ thứ chín là Tế Bắc tướng - Bảo Tín
Lộ thứ mười là Thái Thú Bắc Hải – Khổng Dung.
Thứ mười một là Thái Thú Quảng Lăng – Trương Siêu.
Lộ thứ mười hai là Thứ Sử Từ Châu – Đào Khiêm.
Lộ thứ mười ba là Thái Thú Tây Lương – Mã Đằng
Lộ thứ mười bốn là Thái Thú Thượng Đảng -Trương Dương.
Lộ thứ mười lăm là Ô Trình Hầu – Thái Thú Trường Sa – Tôn Kiên
Lộ thứ mười sáu là Kỳ Hương hầu – Bột Hải thái thú Viên Thiệu.
Ngoài ra còn có:
Lộ thứ mười bảy là Thái Thú Bắc Bình – Công Tôn Toản.
Lộ thứ mười tám là Duyện Châu Châu Nàngc - Tào Tháo.
Công Tôn Toản ra mắt cúi chào từng người một đâu vào đấy. Những chư hầu này có người mang đến ba vạn quân có người mang đến năm vạn quân. Người có quân đội nhiều nhất là Viên Thiệu ở Hà Bắc, bà ta suất lĩnh cả đến mười vạn quân, quả nhiên là tài cao thế lớn. Công Tôn Toản chỉ có một vạn năm ngàn quân, có thể thấy đó là lực lượng ít ỏi nhất trong số các chư hầu tham chiến lần này, cho nên nàng và Tôn Vũ được xếp ngồi ở ghế cuối cùng.
Chỉ thấy người đang ngồi ở bàn chủ tọa kia là một người đàn bà tuổi trung niên, khoảng độ bốn mươi lăm bốn mươi sáu gì đó. Bà ta mặc áo giáp vàng, mũ trụ cũng màu vàng, duy chỉ có tấm áo choàng là màu lam mà thôi. Trông khí thế của bà ta quả là không tầm thường chút nào. Tôn Vũ nghĩ thầm: Người đàn bà kia chắc chắn là Viên Thiệu rồi, ta cứ tưởng đó phải là một cô gái xinh đẹp lắm chứ ai ngờ đã là một bà già thế kia chứ. Thất vọng quá! Khụ! Khụ!
Sau khi Công Tôn Toản đã yên vị thì Viên Thiệu cũng đã cất lời nói:
- Như vậy hiện nay vị chư hầu cuối cùng trong số mười tám chư hầu là Công Tôn Toản đã tới, chúng ta nên bàn bạc kế sách tiến binh đi thôi.
Tôn Vũ nghĩ thầm: Chư hầu hội họp khác nào quần long phong vân, Viên Thiệu là kẻ mang nhiều quân nhất trong số các chư hầu, có lẽ sẽ có ai đó đứng lên tôn bà ta làm minh chủ của đợt phạt Đổng Trác lần này chứ.
Tôn Vũ vừa mới nghĩ đến đây thì đã thấy một người phụ nữ trung niên khác đứng ra, ôm quyền thi lễ trình bày ý kiến. Người này chính là Thái Thú của Hà Nội quận -Vương Khuông:
- Nay chúng ta phụng đại nghĩa, tất phải cần có minh chủ. Tất cả mọi người sẽ nghe minh chủ ra lệnh, thống nhất chỉ huy.
- Đúng là thừa lời. Cái này đúng là một ý kiến vớ va vớ vẩn ai mà chẳng biết chứ.
Tôn Vũ thầm rủa cái bà già” Vương Khuông này.
Lúc này Tào Tháo ngồi ở một bàn gần đó, nãy giờ nàng ta cứ nheo mắt, nhắm hờ như người nhập định. Nàng ta đang nghĩ thầm: Nếu như bàn về thực lực, thì trong số mười tám chư hầu ở đây thì Viên Thiệu chính là người có thực lực mạnh nhất. Dĩ nhiên ngôi vị minh chủ ấy phải do Viên Thiệu cầm đầu rồi. Ta cũng cần phải biết thời biết thế một chút, cứ đề cử Viên Thiệu cái đã. Cho dù ta không được làm minh chủ, có mất đi một chút tiếng tăm nhưng nếu ta chủ động đề cử nàng ấy, như vậy mới thể hiện được Tào Mạnh Đức ta rộng lượng như thế nào chứ. Nhưng phải nói như thế nào để thuyết phục cái đám “đầu đất” kia nhỉ. Tào Tháo dự định trong đầu sẽ nói thế này:
- Gia tộc của Viên Bản Sơ vốn có bốn đời làm tam công trong triều, môn hạ trải khắp thiên hạ, hơn nữa lại là dòng dõi trung lương hết lòng vì Hán Triều nên chức minh chủ này xin Viên Công hãy đảm nhận cho.
Tào Tháo còn đang cân nhắc câu chữ đắn đo muốn lời lẽ của mình phải hùng hồn hoa lệ. Nàng ta muốn một khi mình nói ra là mọi người phải phục sát đất, không ai có thể phản bác được. Sau khi đã “chạy thử chương trình” Tào Tháo mới cười ha hả khiến áo giáp của nàng ta cũng rung bần bật rồi đứng lên ôm quyền thi lễ. Nàng ta đang định cất lời …
Thì đột nhiên người đứng sau Công Tôn Toản này giờ là Tôn Vũ đã lớn tiếng cướp lời nàng, nói với quần hùng: :
- Gia tộc của Viên Bản Sơ vốn có bốn đời làm tam công trong triều, môn hạ trải khắp thiên hạ, hơn nữa lại là dòng dõi trung lương hết lòng vì Hán Triều nên chức minh chủ này xin Viên Công hãy đảm nhận cho.
“Cái gì!” Nghe những lời của Tôn Vũ thiếu chút nữa là Táo Tháo bất ngờ và tức giận mà phọt cả máu mồm ra mất thôi. Trong lòng nàng ta thầm rủa:
- Tốt lắm, tốt lắm, cái tên Tôn Vũ này, lại muốn đoạt danh tiếng của ta nữa đây mà, hết lần này lần khác hắn nói giống hệt như ta … Ta hận ngươi…
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe
Tác giả: 32++
Chương 59: “ Đào viên tam tỷ muội đáo lai”
Nhóm dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
Thực ra thì Tôn Vũ chỉ muốn cố gắng tạo dựng một chút tiếng tăm trước mười tám lộ chư hầu, coi đó như một cách để ra mắt làm quen với bọn họ. Tôn Vũ định bụng sẽ dựa vào mười tám lộ chư hầu này để mà hỏi thăm tin tức của thần y Hoa Đà, chứ anh chàng này đâu có ngờ mình lại “ nẫng tay trên”, chọc tức Tào Tháo, khiến cho nàng ta suýt hộc cả máu mồm.
Viên Thiệu lúc đầu thấy Tôn Vũ là bộ hạ của Công Tôn Toản, mà Viên gia cùng Công Tôn gia từ trước tới nay quan hệ cũng không được tốt đẹp cho lắm, cũng chỉ là bằng mặt mà không bằng lòng nước sông không phạm nước giếng mà thôi, cho nên khi thấy Tôn Vũ đứng lên phát biểu ý kiến, Viên Thiệu cứ nghĩ rằng cái tên này sẽ nói những lời bất lợi cho mình, nhưng kết quả là người nam nhân đó lại nói tốt cho mình, ủng hộ cho lên làm minh chủ. Cho nên Viên Thiệu đối với Tôn Vũ tự nhiên sinh ra niềm hảo cảm rất lớn.
Mà các chư hầu có mặt trong đại trướng cũng đều là những kẻ tâm cơ, bọn họ ngấm ngầm suy nghĩ: Công Tôn gia lại phái một người đàn ông ra làm đại diện phát ngôn cho mình, xem ra người đàn ông này chắc hẳn là người đàn ông của Công Tôn Toản rồi. Và họ cho rằng Tôn Vũ cũng chỉ là một nam nhân tầm thường như bao gã đàn ông khác trong cái thế giới này. Nếu không lấy Công Tôn Toản kia thì cái loại nam nhân đê tiện này thì làm sao có thể yên trí mà lên mặt, tham gia vào cuộc họp quan trọng thế này.
Tôn Vũ vừa mới ngồi xuống thì Công Tôn Toản đã nhỏ nhẹ nói:
- Tầm Chân à, ngươi làm sao lại biết được gia cảnh của Viên Công như vậy.
“A ha!” Tôn Vũ than thầm: Đúng là mình đã nói nhiều quá rồi, nên quên mất điểm này mất rồi. Tôn Vũ nhanh trí vội vàng giải thích:
- Là ta nghe bọn lính nói như vậy thôi. Ha ha.
Công Tôn Toản đối với Tôn Vũ tuyệt đối không hề hoài nghi gì cả, mà ánh mắt của nàng luôn nhìn anh ta đầy sự ôn nhu hiền dịu.
Lúc này, đột nhiên ở bên ngoài có tên lính chạy vào trong bẩm báo:
- Bẩm minh chủ ở bên ngoài có ba nữ nhân, bọn họ tự xưng cái gì là ba chị em kết nghĩa đào viên gì gì đó, gồm có Lưu Bị, Quan Vũ, Trương Phi. Các nàng ấy nói rằng mình muốn được tham gia vào đội quân Cần Vương, cùng đi giết quốc tặc Đổng Trác.
Viên Thiệu nghe tên lính bẩm báo như vậy cũng lấy làm tò mò lắm:
- Thế ba người này có địa vị gì không .
Tên lính liên lạc đó trả lời:
- Bẩm minh chủ cũng không biết bọn chúng có địa vị hay không … Nhưng nhìn dáng dấp của chúng thì thật là không đáng tin cậy cho lắm.
Thì ra là tên lính liên lạc nhìn thấy Lưu Bị chân yếu tay mềm đến nỗi kiếm cầm còn không nổi còn Quan Vũ thì lại còn đeo râu giả nữa chứ, Trương Phi thì cầm hồ lô uống rượu say khướt cứ nửa tỉnh nửa mê, nói năng lảm nhảm. Nói chung là nhìn ba nàng ta không đáng tin cậy chút nào cho nên tên lính ấy cũng xem thường ba chị em họ lắm.
Tôn Vũ thầm nghĩ: Ô là la, “ba chị em giời đánh nhà này” cuối cùng cũng đã tới đây rồi vậy mà mình cứ lo lắng bọn họ bị lạc đường đi lang thang chỗ nào cơ chứ. Nghĩ thế, Tôn Vũ vội vàng đứng dậy, nói với Viên Thiệu:
- Bẩm minh chủ đại nhân, ba người này đều là bằng hữu của chúa công tôi đây. Trong ba người bọn họ thì chị cả là Lưu Bị vốn trước đây cùng học với chúa công của tôi, cùng bái thầy Lô Thực làm sư phụ, còn từng học danh sư Trình Huyền nữa. Nàng ta chính là hậu nhân của Trung Sơn Tĩnh Vương Lưu Thắng, mang trong mình dòng máu của Hán thất.
Viên Thiệu đối với Tôn Vũ vốn dĩ có chút hảo cảm, ấn tượng tốt đẹp cho nên sau khi nghe anh ta nói giới thiệu về Lưu Bị, liền cười nói:
- Nếu đã là hậu nhân của Trung Sơn Tĩnh Vương, mang dòng máu Hán thất vậy cứ để nàng ta vào trong đại trướng này đi. Người đâu mau ra ngoài đón dẫn các nàng ấy vào đây đi …
Chỉ chốc lát sau, tên lính liên lạc ấy đã dẫn ba chị em của Lưu Bị vào trong đại trướng. Quả thật ba chị em họ đã khiến cho các vị tướng lãnh có mặt ở đây phải chấn động không ít đâu. Lưu Bị trang phục màu xanh giống một tiểu thư khuê các, cũng không mặc khôi giáp gì cả, cứ thể chậm rãi yểu điệu bước tới chào mọi người.
Đi theo ngay sau Lưu Bị là Quan Vũ, người này tuy là nữ nhân nhưng lại gắn bộ râu giả rất dài. Quan Vũ mặc một bộ áo giáp sắt, bên ngoài khôi giáp lại khoác một tấm áo choàng rộng thùng thình kiểu văn nhân nữa. Trên tay của cô ta là binh khí Thanh Long Yển Nguyệt Đao, nhìn nàng ta hết sức oai phong.
Đi cuối cùng chính là Trương Phi, cô ta cắt tóc ngắn, tóc thì cứng thẳng như rễ tre. Trên tay cầm binh khí Trượng Bát Xà Mâu. Ở đầu mũi xà mâu có treo cả một cái hồ lô rượu. Lúc này cô ta đã uống say bí tỷ, bước đi cũng loạng choạng lắm rồi.
Nhìn thấy ba chị em Lưu – Quan – Trương cổ quái như vậy Tôn Vũ dù vốn có hảo cảm với họ cũng phải lắc đầu ngán ngẩm. Quân tướng của mười tám lộ chư hầu đều tự hỏi: Ba người này mà cũng được gọi là anh hùng hay sao? Ngoại hình và tác phong của bọn họ khiến cho mười tám lộ chư hầu đều cảm thấy khó coi, khó hiểu, khó chấp nhận. Cho nên ngay cả ghế ngồi cho ba chị em Lưu – Quan – Trương cũng chưa được mang lên.
Nhìn thái độ và cách chào đón của mười tám lộ chư hầu với ba chị em bọn họ đủ thấy cũng chẳng ai coi trọng họ cả. Tôn Vũ thở dài vội vàng lên tiếng:
- Lưu cô nương, Quan cô nương, Trương cô nương, các vị tới cùng ngồi với chúa công tôi đây này.
Lưu Quan Trương ba chị em cũng hiểu được thái độ của các chư hầu, nên khi nghe Tôn Vũ cất tiếng mời chào bọn họ lập tức bước đến chỗ Công Tôn Toản, cùng ngồi vây quanh chiếc bàn của Công Tôn cô nương. Trương Phi thấy ở trên bàn có rượu cho nên nhất thời mừng rỡ nói:
- Rượu của ta hết mất rồi, đang thèm quá đi thôi, không ngờ đến đây lại có rượu để uống như vậy. Thật là tốt quá rồi.
Quan Vũ không nói gì chỉ vuốt ve bộ râu dài của mình, mắt khép hờ, giả bộ thâm trầm, tỏ vẻ không muốn nói chuyện với ai cả.
Lưu Bị dịu dàng , nhẹ nhàng quay sang phía Công Tôn Toản từ tốn nói:
- Công Tôn tỷ tỷ, ta thật sự không nghĩ rằng tỷ cũng tới đây.
Công Tôn Toản và cả Tôn Vũ cũng thật sự lấy làm tò mò, không hiểu ba chị em nhà này taị sao lại chạy tới đây làm gì cơ chứ. Tôn Vũ hiếu kỳ liền hỏi:
- Không phải ba chị em các vị đang xuôi nam để chinh phạt bọn giặc Hoàng Cân ở trên núi Đại Hưng sao. Sao mới một thời gian không gặp mà bây giờ đã thấy ở đây nữa rồi.
Lưu Bị thở dài nói:
- Nhị muội nói rằng lần này nhất định muội ấy có thể tìm được bọn giặc Hoàng Cân đó, cho nên … Chúng ta cứ thế là đi theo muội ấy, cứ thế đi mãi, đi mãi. Trên đường đi chúng ta cũng chiêu tập được năm trăm hương dũng nhưng mãi mà chẳng thấy giặc Hoàng Cân đâu, đám lính tráng không chịu được hành trình vất vả cho nên đã bỏ về nhà hết cả. Không tìm được bọn giặc Hoàng Cân nên ba chị em chúng ta đến một cái thành nhỏ có tên là Bình Nguyên, tạm thời ở thành Bình Nguyên đó mấy ngày.
Tôn Vũ nghe vậy trong lòng cũng cảm thán cho bọn họ lắm. Ba con người này có biết bao nhiêu tài hoa vậy mà cứ mãi lận đận trên con đường lập thân lập danh như thế chứ.
Lưu Bị lại nói:
- Chúng ta ở thành Bình Nguyên được mấy ngày nay, thì nghe nói Đổng Trác khởi binh làm loạn cho nên Nhị muội liền đưa ra ý kiến góp sức bảo vệ Hán thất, muội ấy nhất quyết muốn được cùng tham gia liên quân chinh phạt Đổng Trác lần này. Ta cũng nghĩ rằng ở thành Bình Nguyên thật sự rất nhàm chán, cho nên ba chị em ta liền tới đây.
Tôn Vũ lại càng lấy làm bất ngờ và sửng sốt hơn nữa, anh ta vội vàng hỏi lại:
- Chỉ dựa vào ba người mà muốn giúp đỡ Hán thất hay sao.
Lưu Bị sắc mặt chuyển sang đỏ hồng vì xấu hổ, quả là bọn họ thân cô thế cô mà đòi làm nên đại nghiệp, sao có thể chứ. Nhưng nàng ta vẫn khá cứng rắn, tỏ vẻ không hài với Tôn Vũ cho lắm:
- Ta con cháu của Hán thất, chẳng lẽ ta còn muốn kêu gọi mọi người khuông phù Hán thất không được sao? Chứ đâu phải hạng người vừa ăn cướp vừa la làng chứ. Chuyện bất nghĩa như vậy ta làm sao có thể làm được chứ?
Tôn Vũ thầm nghĩ: Ta ngất mất thôi, đại tỷ à, người dùng sai hình dung từ rồi, cụm từ “vừa ăn cướp vừa la làng” là để dùng trong trường hợp này hay sao?. Tôn Vũ nghe cách chém gió ấy mà cũng thấy rét rét lắm.
Lúc này Trương Phi ở bên cạnh đã tự tiện uống hết hai ba bát rượu rồi. Nàng cười hì hì nhìn Lưu Bị, miệng lẩm bẩm nói:
- Uống rượu thật là thống khoái quá đi thôi, ai dà, ta phải đi ngủ trước đây … Hô … Hô …
Trong nháy mắt Trương Phi đã nhắm mắt ngáy khò khò, không còn biết trời đất là gì nữa.
Ba chị em Lưu – Quan – Trương trông hình dáng cổ quái, khiến cho quân tướng của mười tám lộ chư hầu ai nấy đều tranh thủ liếc trộm. Viên Thuật là em trai của Viên Thiệu đang ngồi ở chiếc bàn nằm bên tay trái( Tính theo vị trí của Viên Thiệu) nhìn thấy ba chị em kết nghĩa đào viên “quái đản” này thì nhíu mày khó chịu lắm, Viên Thuật xem chừng nhỏ tuổi hơn Viên Thiệu một chút, nhìn nàng ta cũng chỉ độ đến bốn mươi mấy là cùng. Viên Thuật trên người mặc giáp trụ, nhưng mặt mũ da dẻ lại trắng nõn, thoạt nhìn thì trông mụ ta giống với quan văn hơn, chẳng có chút khí thế của đại tướng tí nào cả. Nhìn chung Viên Thuật này cũng không xấu mà cũng chẳng đẹp, chỉ là một nữ nhân bình thường không có gì nổi bật lắm vậy mà hết lần này tới lần khác mặt nhăn như quả táo tầu đúng là càng xấu thêm chứ nước non gì.
Viên Thuật “ngứa mắt” với ba chị em nhà này lắm nên đứng dậy bước thẳng tới trước mặt bọn họ mà nói vỗ thẳng vào mặt Lưu Bị:
- Cái con Quan Vũ này đúng là một con dở người, đang là một nữ nhân xinh đẹp như thế mà lại đi đua đòi học theo đám nam nhân dính râu nữa chứ, thật là nam không ra nam nữ không ra nữ chẳng ra cái thể thống gì cả”
Viên Thuật tự cho rằng mình có thân phận cao quý là muội muội của minh chủ cho nên mụ ta tự cho mình quyền mạt sát làm mình làm mẩy với người khác, trong lời nói đầy sự kênh kiệu mục hạ vô nhân không coi ai ra gì cả. Mụ ta cố ý nói to để Quan Vũ nghe thấy.
Trong lòng Tôn Vũ cùng cả kinh, anh ta nhớ rằng đã từng có người nói: Bất cứ ai mà động đến bộ râu của Quan Vũ thì cô gái này sẽ rất tức giận, khi ấy hậu quả đúng là khôn lường rồi.
Tôn Vũ vội vàng nhìn về phía Quan Vũ, trong lòng anh chàng này thầm nghĩ: Cô nương à, cô ngàn vạn lần không nên làm loạn ở đây. Hai chữ “Chiến thần” màu vàng của cô một khi đã bộc phát thì cái đám chư hầu này chắc chắn sẽ bị cô dọa cho đến chết mất.
Tôn Vũ trong lòng rất lo lắng, mắt cứ dán vào Quan Vũ lo chuyện xấu sẽ xảy ra nhưng ánh mắt của Quan Vũ vẫn khép hờ, cô ta đối với những lời mắng chửi của Viên Thuật vô cùng hững hờ, không thèm để ý tới. Tôn Vũ rất lấy làm lạ bởi vì Viên Thuật đã mạt sát, chê bai bộ râu ấy như thế mà sao Quan Vũ lại không tức giận nhỉ?
Nhìn kỹ lại … Thì thấy mắt của Quan Vũ vẫn nhắm hờ như vậy, dường như cô ta không nghe thấy Viên Thuật nói gì cả. Thì ra nàng ta đã ngủ tự bao giờ.
Tôn Vũ quan sát thấy điều đó thì giật cả mình, anh ta phải thừa nhận rằng Quan Vũ quả nhiên là có bản lãnh. Đứng nghiêm trang như thế, trên tay lại cầm Thanh Long Yển Nguyệt Đao mà lại có thể ngủ được, quả nhiên là quá phi thường rồi. Với bản lãnh này nếu so sánh với “Chiến thần” thì còn kinh khủng hơn nữa. Tôn Vũ thiếu chút nữa là bất ngờ mà ngất luôn.
Lúc này, vị minh chủ đang ngồi chủ tọa hội nghị chư hầu là Viên Thiệu đứng lên, cao giọng nói:
- Tế cờ! Tuyên thệ trước lúc xuất quân.
Các tướng lĩnh của các lộ quân đội theo Viên Thiệu đi ra khỏi thành. Binh lính đã đắp sẵn ở ngoài thành một cái đài cao bằng đất nện gồm có ba tầng, và tạm được đặt tên là “điểm tướng đài”. Ở bốn xung quanh của đài này có cắm cờ hiệu của mười tám lộ chư hầu. “Điểm tướng đài” chính là nơi sẽ diễn ra nghi lễ tế cờ. Trên đài tế có cắm sẵn cờ bạch mao (trên cán cờ có cắm lông đuôi bò) và búa vàng (Một loại vũ khí thời xưa, giống cái búa lớn, làm bằng kim loại, thường dùng trong lễ nghi, tượng trưng cho uy quyền của đế vương), ngoài ra còn có binh phù và ấn quan. Viên Thiệu sửa sang lại y phục, hông đeo bảo kiếm, nghiêm trang tiến lên đài cao dâng hương bái lạy. Sau đó bà ta lớn tiếng tuyên bố: “Hán thất bất hạnh, kỉ cương triều đình mất đi sự thống nhất. Tên gian thần Đổng Trác phụ ơn xã tắc đem quân làm phản, dám uy hiếp cả đấng quân vương, tàn bạo sát hãi dân chúng. Thiệu tôi vì đạo trung thần, lo cho an nguy của Hán triều nên đã tập hợp nghĩa binh, quyết thảo phạt tên nghịch thần Đổng Trác. Các lộ chư hầu đã gia nhập liên minh phạt Đổng thì cần phải đồng tâm hiệp lực, quyết giữ lòng trung, tuyệt đối không một dạ hai lòng. Nếu kẻ nào gian dối làm trái lời thề thì trời tru đất diệt mãi mãi không được siêu sinh. Hoàng thiên hậu thổ, tổ tông anh linh xin hãy chứng giám”
Sauk hi Viên Thiệu đọc xong một thôi một hồi, thì mười tám lộ chư hầu cùng nhau chuyển sang phần uống máu ăn thề. Tôn Vũ nhìn thấy cái đám chư hầu kia từng người từng người một chích ngón tay rồi nhỏ máu vào chén, trong lòng anh ta thầm nghĩ: “Những nữ nhân này thật là dũng cảm, rất giống với cách làm của đám nhân ở thời đại của mình”
Trong số mười mấy vị chủ soái của các đội quân chư hầu có một người phụ nữ trung niên bước ra. Người phụ nữ này mày sáng mắt sao, anh tư hào sảng, bà ta lên tiếng nói:
- Tại hạ Tôn Kiên nguyện làm mũi tiên phong đi trước. Thì ra người phụ nữ ấy chính là Thái Thú Trường Sa - Tôn Kiên.
Viên Thiệu mừng rỡ nói:
- Tôn Văn Đài huynh đệ quả nhiên dũng mãnh quả cảm, có thể đảm nhiệm chức vụ tiên phong của liên quân chúng ta.
Thế là Viên Thiệu lệnh cho Tôn Kiên suất lĩnh quân bản bộ tiến thẳng tới Tỵ Thủy quan.
Còn ở bên phía Công Tôn gia, Tôn Vũ thừa biết rằng dưới trướng của Công Tôn Toản không có bất cứ một người nào đáng mặt đại tướng cả, cho nên anh ta kéo áo Công Tôn Toản, ý nói nên rút lui nhưng động tác này của Tôn Vũ đã bị cặp mắt cú vọ của Tào Tháo nhìn thấy được rồi.
Tào Tháo thầm nghĩ: Công Tôn gia các ngươi mấy lần đã nẫng tay trên đoạt mất danh tiếng của ta, khiến ta đây suýt phải tức chết đi được. Ta phải trả đũa, cho các ngươi thiệt hại mới được. Nghe nói tướng trấn giữ Tỵ Thủy quan là Hoa Hùng vô cùng lợi hại, là một đại tướng có một không hai ở thời đại này. Trong khi đó Công Tôn gia lại không có nhân vật nào đáng mắt đại tướng cả, đã thế ta nhân cơ hội này cho các ngươi bêu xấu vậy.
Tào Tháo nghĩ ra được độc kế liền hướng về phía Viên Thiệu nói:
- Thưa Minh Chủ, Đổng Tặc thế lớn chỉ e nếu một mình Tôn Văn Đài huynh đi làm tiên phong thì không chắc đã thắng lợi. Ta nghe nói đội quân bạch mã của Công Tôn tướng quân đây rất tinh nhuệ, tinh thần mạnh mẽ đúng là một đội cường binh chi bằng chúng ta cứ để Công Tôn tướng quân cùng đi với Tôn tướng quân (Tôn Kiên) làm tướng tiên phong thì tốt hơn.
Viên Thiệu là kẻ ba phải, đâu có “tinh quái” và sáng suốt để nhận ra ác tâm của mụ Tào Tháo này chứ, nên bà ta nhanh chóng đồng ý với những kiến nghị của Tào Tháo. Viên Thiệu liền ra lệnh:
- Công Tôn Toản tướng quân, ngươi hãy cùng Tôn Kiên tướng quân làm tướng tiên phong để công phá Tỵ Thủy quan.
Tôn Vũ thấy bực mình quá đi mất, muốn trốn cũng không trốn được nữa rồi. Tôn Vũ buồn rầu như mèo cắt tai, anh chàng nghĩ thầm: Vốn dĩ là định đi tìm Hoa Đà thôi, vậy mà bây giờ lại muốn lôi ta đi đánh giặc, nếu như mình nhớ không lầm thì … ở Tỵ Thủy quan có một con yêu quái tên gọi là Hoa Hùng thì phải.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe
Tác giả: 32++
Chương 60: “ Con yêu quái Hoa Hùng ở Tỵ Thủy quan”
Nhóm dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
Công Tôn Toản vâng nhận tướng lệnh, nên vội vàng rời khỏi Trần Lưu thành để trở lại quân doanh của mình, chỉnh đốn quân ngũ chờ lệnh xuất binh. Công Tôn Toản nhìn thấy Tôn Vũ không được vui cho lắm nên nàng liền hỏi:
- Tầm Chân à, huynh làm sao mà lại ỉu xìu như thế chứ. Làm tướng tiên phong cũng tốt mà chắc chắn sẽ có cơ hội để giành lấy công đầu, là cơ hội tốt để dương danh thiên hạ đấy chứ.
Tôn Vũ bĩu môi trả lời:
- Ta cảm thấy có dự cảm xấu lắm. Tướng trấn giữ Tị Thủy quan là Hoa Hùng, thật sự là rất phiền toái đó.
Giọng nói của Công Tông Toản vẫn nhỏ nhẹ, hiền dịu:
- Tầm Chân cũng không nên quá sợ hãi như vậy nhất định huynh sẽ đánh bại được hắn mà.
Tôn Vũ nghe Công Tôn Toản nói vậy thì trong lòng đúng là khóc dở mếu dở, lo lắng vô cùng. Rõ ràng là nàng ta đã kỳ vọng vào Tôn Vũ rất nhiều. Nhưng Tôn Vũ chỉ là một tướng lĩnh ở cấp độ trung cấp màu đỏ của võ tướng kĩ mà thôi. Mặc dù cũng có thể đánh trận giết mấy tên tiểu tốt nhưng so với các đại tướng quân cao cấp của cái thế giới này thì đúng là còn thua xa lắm.
Đúng rồi, trong “Tam quốc diễn nghĩa” của La Quán Trung chẳng phải Hoa Hùng bị chém chết khi mà chén rượu mới rót ra vẫn còn chưa kịp nguội hay sao? Đúng rồi Quan Vũ. Quan Vũ đâu rồi. Ba chị em nhà Lưu – Quan – Trương không biết tụ tập ở đâu rồi. Tôn Vũ lập tức nghĩ tới việc nhờ vả ba chị em nhà đó, hơn nữa còn phải dựa chắc vào ba chị em nhà đó thì mới có thể tồn tại được ở cái thời loạn này.
“Ồ! Không biết ba chị em kết nghĩa đào viên kia bây giờ đang ở đâu nhỉ” Tôn Vũ hướng mắt nhìn về phía sau, không thấy ba chị em Lưu Quan Trương đi theo bọn họ nữa.
Công Tôn Toản thấy Tôn Vũ hớt hải tìm kiếm ba chị em Lưu - Quan –Trương liền cười nói:
- Ba chị em nhà ấy cũng không phải là thuộc hạ của ta, dĩ nhiên là bọn họ sẽ không đi theo ta rồi. Bọn họ đã ở lại trung quân trong đại trướng rồi.
Thảm rồi! Khổ rồi! Tôn Vũ buồn bực nói:
- Bá Khuê à, trận này ta e sẽ vô cùng khó khăn đây này, muội hãy nghe lời của ta đi, ngàn vạn lần không nên tham cô mà xông lên đánh trước, nếu không chúng ta sẽ … Khụ! Khụ … cứ kệ cho Tôn Kiên đi đánh Tỵ Thủy.
Công Tôn Toản nhìn Tôn Vũ bằng ánh mắt kì quái thắc mắc. Mặc dù nàng rất thắc mắc tại sao có cơ hội để chiếm lấy công đầu mà Tôn Vũ lại rất mực từ chối, đem công lao ấy nhường cho người khác. Nhưng nàng không hề phản đối bởi vì nàng tin tưởng ở Tôn Vũ, cho nên nàng cũng gật đầu đồng ý.
Hai người trở lại trong quân doanh của Công Tôn gia, mang theo năm ngàn kỵ binh bạch mã quân, và một vạn bộ binh. Triệu Vân và Trương Bạch Kỵ cũng theo cùng. Quân đội của Công Tôn gia chậm rãi đi ngay sau Tôn Kiến, nhắm hướng Tỵ Thủy quan thẳng tiến.
- Tầm Chân tiên sinh , người lại muốn đánh giặc nữa à?
Triệu Vân nghiêng đầu, buồn bực nói:
- Lúc nào cũng chỉ chiến với trận không cho người ta ăn cơm nữa, lúc nào cũng phải chạy khắp nơi, Tử Long ta không thích tý nào cả.
“Hả”. Tôn Vũ lúc này mới chợt nhớ ra là từ sáng tới giờ anh ta cũng chưa ăn gì cả, anh ta xoa đầu Triệu Vân và nói:
- Chúng ta chẳng qua là đi xem trò vui thôi mà, trận này chúng ta cũng không cần phải đánh đâu, ngươi đói thì cứ ăn cơm đi, ăn nhiều một chút cho mau lớn mau khỏe nhé”
Trương Bạch Kỵ ngồi ở gần Triệu Vân, nàng ta trầm tư cắn chặt môi không nói lời nào cả. Kể từ khi nàng ta biết cha mẹ mình bị chết trong loạn chiến của khởi nghĩa Hoàng Cân thì nàng luôn trầm mặc, không nói gì cả, những chuyện của nha hoàn như cơm nước, dâng trà nàng ta vẫn làm bình thường nhưng chỉ có điều là nàng luôn câm lặng không nói lời nào mà thôi. Tôn Vũ biết rằng nàng đang đau khổ cho nên cũng không cưỡng cầu ép uổng nàng gì cả. Bởi vì anh ta biết rằng cô gái này chẳng qua cũng là nạn nhân của “Thái bình yếu thuật” mà thôi.
Lúc này đại quân đã gần đến Tỵ Thủy quan, khoảng cách chỉ còn có vài dặm nữa thôi, nhưng đội quân của Tôn Kiên ở phía trước đột ngột lại dừng lại.
Tôn Vũ lấy làm kỳ lại nên cùng với Công Tôn Toản thúc ngựa lên phía trước để hỏi han tình hình. Bọn họ hỏi Tôn Kiên:
- Tôn tướng quân vì sao lại dừng bước mà không đi nữa vậy.
Tôn Kiên mặc dù đã bước sang tuổi trung niên, đã sanh được hai hài tử rồi nhưng tư thế oai hùng thì vẫn không giảm đi tí nào cả. Trông nàng ta rất anh tuấn, trên người lại mặc áo giáp nên nhìn càng uy vũ. Nghe Tôn Vũ hỏi như vậy, Tôn Kiên cười nhạt và đáp:
- Thám báo quay trở lại báo cáo, nói rằng phía trước đã xảy ra đánh nhau rồi.
- Hả! Thế là thế nào vậy chẳng phải chúng là quân tiên phong hay sao? Sao lại còn có người đi nhanh hơn chúng ta?
Tôn Vũ quả thực rất bất ngờ nên cất tiếng hỏi.
- Ta cũng không rõ lắm, chi bằng chúng ta lên điểm cao để quan sát chút đi nào
Tôn Kiên thấy ở ven đường có một ngọn núi nhỏ, liền dẫn theo mấy vị đại tướng tâm phúc và một nhóm binh lính lên trên ngọn núi nhỏ đó để quan chiến. Tôn Vũ và Công Tôn Toản cũng đi theo bọn họ.
Sau khi lên núi mọi người liền phóng tầm mắt nhìn về phía Tỵ Thủy quan ở trước mặt, thì thấy ở Tỵ Thủy quan đã xảy ra một trấn chiến rồi. Có ba ngàn quân bộ binh và kị binh đã dàn trận trước Tỵ Thủy quan. Trước trận tiền có một lá đại kỳ trên đó có viết một chữ “Bảo” thật là lớn.
Tôn Kiên cười lạnh nói:
- Thì ra là Tế Bắc Tướng - Bảo Tín đã tới đây, xem ra bọn họ muốn cướp công đầu của Tôn Kiên ta rồi. Có lẽ bọn chúng đã rẽ theo một con đường nhỏ ở Quan Hạ nên mới đến đây trước ta. Cũng được! Để ta xem hai cái mụ ấy có bản lãnh gì không
Tôn Vũ nghe thấy thế trong lòng lấy làm mừng lắm, chỉ cần có người xung trận trước là bọn họ sẽ không cần phải xuất lực ra nữa và dĩ nhiên sẽ tương đối an toàn rồi. Anh ta sẽ đi lẫn vào đám liên quân phản Đổng Trác rồi từ các đội quân chư hầu đó để hỏi thăm tin tức của Hoa Đà, đấy mới chính là việc làm quan trọng nhất.
Tôn Kiên thấy Công Tôn Toản chỉ đỏ mặt mà đi theo Tôn Vũ, từ đầu tới giờ không nói câu nào , tất cả các phát ngôn của Công Tôn gia quân đều do Tôn Vũ nói, điều này không khỏi khiến Tôn Kiên cảm thấy ngạc nhiên, bà ta liền hỏi:
- Tôn tướng quân đây ở trong Công Tôn gia giữ chức vụ gì vậy?
- À à … là chức Quân Nghị Hiệu Úy.
Tôn Vũ đáp lời.
“…” Tôn Kiên lại càng cảm thấy có nhiều điều thắc mắc: Tôn Vũ như vậy xem ra chỉ là một tên tiểu quan nhỏ nhoi vậy mà y lại có thể hiệu lệnh cho toàn bộ Công Tôn gia, Công Tôn Toản thì nhất nhất nghe theo lời của hắn. Cái này thật đúng là kỳ quái quá đi thôi. Mà cũng không thể tồn tại đạo lý như thế được. Xã hội này là xã hội thế nào chứ, nữ tôn nam i, nam nhân một khi đã đi ở rể thì giống như cá ở ngoài nước không thể có được địa vị gì cả đâu.
Tôn Kiên lắc đầu, trong lòng nghĩ thầm: Công Tôn gia vốn là danh môn ở đất Hà Bắc bây giờ lại càng ngày càng chẳng ra sao cả rồi.
Chỉ có điều Tôn Kiên nghĩ đi thì cũng nghĩ lại những việc đã qua: Công Tôn Toản dường như không có ý tranh công đầu với ta mà xem ra chỉ là vô tình mà thôi. Nhìn cái bộ dạng của Tôn Vũ khi anh ta thấy Bảo Tín đang ở phía trước Tỵ Thủy quan đánh trận mà trong lòng lại có vẻ rất hồ hởi vui mừng, xem chừng rất hào hứng. Tôn Kiên cảm thấy lòng dạ của tên Tôn Vũ này xem ra cùng không hẹp hòi gì cả. Mấy ngày trước đây anh ta làm đại biểu cho Công Tôn gia phát ngôn giữa hội nghị của mười tám lộ chư hầu, tuy là tiểu tướng tháp tùng Công Tôn Toản mà lời hắn nói ra không ai phản đối kháng nghị cả, xem ra anh chàng này cũng không giống như những tên nam nhân bình thường khác. Thế gian vẫn lưu truyền câu nói: “Chỉ có đàn ông và tiểu nhân là khó dạy bảo nhất”. Nhưng Tôn Vũ có lẽ không phải là cái loại nam nhân “khó dạy” đó. Tôn Vũ nghĩ thầm không biết sau này hai nữ nhi của ông ta là Tôn Sách và Tôn Quyền có thể lấy được nam nhân như thế tới ở rể được hay không đây.
Tôn Vũ vốn đến từ một cái thế giới khác, cái thế giới của anh ta không phải là cái thế giới nữ tôn nam ti như thế này là là thế giới của nam nữ bình đẳng, cho nên tự nhiên Tôn Vũ mang trong mình một khí chất bình đẳng và không chịu sự đè nén của nữ nhân rồi. Hơn nữa, Tôn Vũ luôn có cảm giác nam nhân luôn mạnh mẽ hơn hẳn nữ nhân, cho nên tất cả khí độ và tài năng nam nhân của anh ta đều thể hiện hết, tới mức nữ nhân ở thế giới này cũng phải chói mắt mới thôi.
Lúc này, tại trận chiến của Tỵ Thủy quan, bên phía quân đội của Bảo Tín có một viên nữ tướng lao ra, tay nàng giơ một thanh kiếm vàng, nàng ta vừa phi ngựa vừa lớn tiếng quát mắng:
- Lũ ác tặc trên thành kia nghe đây, lão nương ta đây là Bảo Trung, các ngươi hiệp trợ cho Đổng Tặc làm điều nghịch thiên phi nghĩa, còn không mau xuống đây để chịu cái chết đi hả.
Rô bốt thông min NM01 lập tức bay đi để thu thập thông tin để báo cáo với Tôn Vũ: “ Bảo Trung là muội muội của Bảo Tín. Theo “Tam quốc diễn nghĩa” của La Quán Trung hồi 5 đã ghi lại: Bảo Trung phụng mệnh của Bảo Tín, dẫn theo 3000 binh mã đi theo một con đường nhỏ nên đến Tỵ Thủy quan đầu tiên. Nhưng kết quả là bị Hoa Hùng chém một nhát chết tươi.
Tôn Vũ trong lòng thở dài, thầm nghĩ: Xem ra cái nàng nha đầu này đúng là xui xẻo quá rồi. Để ta xem nàng ta có phải là mỹ nữ hay không, nếu nàng ta là mỹ nữ thì ta cũng nên cứu thoát cho nàng ta một mạng còn nếu như lại là một mụ giặc cái mặt xanh nanh vàng thì anh đây cũng cho chết.
Lập tức rô bốt thông minh NM01 sử dụng camera ở cấp độ siêu xa, ghi lại hình ảnh của Bào Trung, hình ảnh ấy được chuyển thẳng tới mắt của Tôn Vũ. Vừa mới nhìn thấy khuôn mặt của Bảo Trung, Tôn Vũ đã suýt ngất: Mặt mày của mụ Bảo Trung này dữ tợn đúng là cái loại mặt xanh nanh vàng, mà chê quỷ hờn.
Ặc, ặc … Tôn Vũ vội vàng nói:
- Mau tắt hình ngay đi, muốn hù cho ta chết khiếp đấy hả.
Lúc này từ thành Tỵ Thủy quan, đối phương cũng mở rộng của thành ra nghênh chiến, một viên nữ tướng dẫn theo năm trăm thiết kỵ ra ngoài thành nghênh chiến. Rô bốt thông minh NM01 thu thập truyền hình vệ tinh gửi về cho Tôn Vũ, anh ta nhìn thấy viên đại tướng kia có thân hình cao lớn, e rằng phải cao cả hơn hai thước, đúng là lưng hùm vai gấu, tay cầm một thanh đại đao. Cái bộ dạng kia … Khụ! Khụ … Đầu báo tay vượng trông cứ như một con tinh tinh vậy.
Ai dà, con mẹ này lại cũng định hù chết ta đây mà. Tôn Vũ mắng chiếc rô bốt NM01: “ Sau này phàm là những tên quái vật như vậy, ngươi đừng có cho ta nhìn thấy nữa”
Lúc này tiếng trống trận ở Tỵ Thủy quan đã vang lên rầm rầm , tướng mặt xanh nanh vàng Bảo Trung thấy đối phương đã mở cổng thành ra nghênh chiến thì tự cao tự đắc cười nói:
- Tới là tốt rồi.
Nói rồi nàng ta giơ chiếc kiếm vàng trong tay lên, trên người hồng quang bộc phát, đỉnh đầu xuất hiện hai chữ “Hồng tướng”, rồi quất ngựa vung kiếm xông lên chém giết.
Bên kia, Hoa Hùng - đầu báo tay vượn người như con tinh tinh cũng giục ngựa xông lên, cười to, nói lớn:
- Ta chính là Hoa Hùng, con mụ kia định chạy đi đâu chứ hả”
Con tinh tinh Hoa Hùng vừa nói vừa quất ngựa múa đao mà thẳng đến chiến với Bảo Trung.
Hai tướng cùng nhau xông lên , Bảo Trung đã phát động võ tướng kĩ “hồng tướng” thế là toàn thân được che phủ bởi một lớp hồng quang tuy nhiên cũng không được uy phong cho lắm.
Con tinh tinh Hoa Hùng nhìn thấy thấy không những không kinh sợ mà bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, trên người đột nhiên lấp lánh một vầng lam quang, lát sau hiện lên hai chữ “mãnh tướng”. Trong tay của mụ ta thanh đại đao được vung lên, đao phong gào thét dữ dội, đao chưa đến mà uy lực đã muốn bức tử người khác rồi.
Bảo Trung nhìn thấy trên người Hoa Hùng hiển lộ lam quang, lại xuất hiện thêm hai chữ “mãnh tướng” lập tức biết rằng mình đã chủ quan khinh địch, rõ ràng Hoa Hùng là một võ tướng ở cấp độ cao hơn mụ ta rất nhiều. Bây giờ hai ngựa đã giáp chiến với nhau Bảo Trung có muốn trốn cũng không kịp nữa rồi, chỉ còn biết cắn răng mà đánh liều mà thôi.
Con tinh tinh Hoa Hùng quát to một tiếng, tay giơ đao chém xuống. Bảo Trung tuy giơ kiếm chống đỡ nhưng nào có thể đỡ được uy lực ngàn cân chứ. Chỉ nghe thấy trên chiến trường của Tỵ Thủy quan vang lên một tiếng “Rắc”, kim kiếm cỉa Bảo Trung bị chém đứt làm hai khúc rồi còn đâu.
Nhưng đao thế của Hoa Hùng không dừng lại ở đó, sau khi đã chặt đứt kim kiếm, Hoa Hùng lại còn thuận thế xẻ dọc một đường Bảo Trung và chiến mã thành hai nửa.
Máu tươi phun chảy ồng ộc như ống nước. Lúc này bao nhiêu thị phi, trần ai, oán thù dường như đều không tồn tại nữa rồi, đội quân của Bảo Tín chỉ cảm thấy sợ hãi sợ đến ngây người, toàn quân dù không có lệnh mà cứ thế lùi về phía sau cả bước.
Hoa Hùng đã tiên phát chế nhân, một đao giết chết Bảo Trung làm cho đối phương rụng rời, không còn tinh thần chiến đấu gì nữa, nhân lúc quân địch còn đang bàng hoàng mụ ta liền xua năm trăm thiết kỵ Tây Lương quân ào ạt xông lên. Hoa Hùng tiên phong, Tây Lương quân ra sức chém giết. Quân của Bảo Tín không dám chống lại chạy bán sống bán chết, và thế là chỉ trong chốc lát 3000 binh mã của Bảo Tín trở thành một đám xác không hồn, tan tác tro bay.
“Ta chết đây, con mụ Hoa Hùng đó là yêu quái chứ không phải là người nữa rồi” Tôn Vũ buồn rầu nhìn Hoa Hùng mặc sức chém giết, làm cách nào để đối phó với con ác nhân này đây”
Trên thực tế Tôn Vũ cũng có biết về một vài cấp bậc trong số các cấp bậc võ tướng màu lam. Ví dụ như Bạch mã Công Tôn Toản, hay Trương Lương của Hoàng Cân cũng là võ tướng cấp độ màu lam, nhưng tất cả đều là tướng chỉ huy, còn lần này là lần đầu tiên Tôn Vũ được chứng kiến uy lực thực sự của một võ tướng cấp độ màu lam, nếu như cứ thế mà liều mạng thì e rằng sẽ cứ thế mà đem đầu chịu chết thôi. Ngay cả võ tướng cấp độ màu đỏ như Bảo Trung mà cũng không cầm cự được bao lâu là đã bị con mũ quái vật kia phanh thây ra rồi còn gì nữa. Nếu như mình huy động tất cả các võ tướng màu đỏ cùng xông lên chiến với hắn thì chỉ e rằng cũng chưa chắc đã giành được chiến thắng đâu.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe