Tôn Vũ cảm thấy có lẽ nói chuyện với Lưu Bị có ích hơn, hắn không thèm để ý Quan Vũ nữa, chắp tay nói với Lưu Bị:
- Lưu cô nương, sau khi tiêu diệt giặc Hoàng Cân, các ngươi có dự định gì không?
- A? Dự định gì?
Lưu Bị giơ cái ô giấy, cười hì hì nói:
- Ta không có dự định gì cả … A, ta có dự định, ta định sẽ kết vài đôi giày cỏ, bán đi kiếm chút tiền, giúp hai muội muội của ta chiêu hương dũng, giúp nàng phò Hán thất.
Toát mồ hôi, Tôn Vũ buồn bực nói thẳng:
- Chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới … tranh giành thiên hạ sao?
- Tranh thiên hạ?
Lưu Bị giật mình, che miệng nói:
- Tại sao ta phải tranh thiên hạ? Mệt người.
Ta ngất, tuy Tôn Vũ là người lý trí tỉnh táo, nhưng suýt chút nữa cũng tức tới thổ huyết. Lưu Quan Trương trong thế giới này khác hoàn toàn với Lưu Quan Trương trong thế giới kia của mình, quả thực không chịu nổi! Phát điên mất thôi.
Lúc này Lưu Bị nhìn Công Tôn Toản đang nằm trong ngực Tôn Vũ nhẹ nhàng nói:
- Bá Khuê tỷ tỷ, ngươi cùng vị Tôn tiên sinh này có quan hệ gì? Ta thấy các ngươi rất thân mật, hì hì, khi nào ta có thể uống rượu mừng đây?
Công Tôn Toản vừa nghe, mặt đỏ lên thẹn thùng nói:
- Không có quan hệ gì hết, hắn là quân nghị giáo úy trong đội quân của ta, lần này hắn một mình cưỡi ngựa mang ta chạy trốn, trên người ta có thương tích cho nên mới phải nằm trong ngực hắn.
Lưu Bị cười hì hì không nói nữa.
Lúc này, Triệu Vân vươn tay về hướng Lưu Bị nói:
- Tỷ tỷ, ta còn muốn ăn bánh bao.
Lưu Bị lại mỉm cười lần nữa, Triệu Vân thấy vị tỷ tỷ này thật thân thiết, rất có thiện cảm với nàng, tranh thủ thời gian cầm lấy bánh bao tiếp tục ăn.
Tôn Vũ trong lòng thầm nghĩ: Cái thế giới này rất không khoa học, tuy vậy lại có nhiều việc thật sự không thể bàn cãi, ví dụ như Triệu Vân và Lưu Bị, hai người kia rõ ràng sẽ kết duyên nhờ bánh bao. Với tính tình của Triệu Vân, tương lai nếu Lưu Bị gặp nạn, dựa vào ân tình vài cái bánh bao hôm nay, Triệu Vân có đi cứu không?
Công Tôn Toản nói:
- Huyền Đức muội tử, các ngươi bây giờ định đi đâu?
Lưu Bị nhún vai, mỉm cười nói:
- Tất nhiên là đi về phía Nam đánh giặc Hoàng Cân, cũng may Bá Khuê tỷ tỷ nhất định sẽ nói cho hai muội muội của ta giặc Hoàng Cân ở đâu, ta biết ngươi nhất định có tin tức về giặc hoàng cân.
Công Tôn Toản giơ tay chỉ về phía Nam, nói:
- Mấy ngày trước có thám mã báo lại, giặc Hoàng Cân đang rầm rộ tụ tập tại sườn núi phía Nam Trác huyện, ta vốn định chiêu binh mãi mã, dự định đi dẹp chúng, không nghĩ tới giặc Ô Hoàn lại tới làm loạn. Huyền Đức muội và hai vị nghĩa muội này lợi hại như vậy, vừa may có thể dẹp bỏ đám giặc này.
Lưu Bị nhanh chóng liếc nhìn Quan Vũ, Quan Vũ đứng dậy, nhớ kỹ phương hướng Công Tôn Toản vừa chỉ, hừ hừ nói:
- Lần này ta đã nhớ kỹ phía Nam ở đâu, yên tâm, nhất định không đi sai.
Nàng lắc lắc bộ râu, mặt mày hớn hở.
Tôn Vũ thầm nghĩ: “Nhìn ngươi râu ria thế kia liền biết không đáng tin, ta đoán ngươi chắc chắn sẽ lại đi nhầm.”
Hai bên chia tay trong rừng cây nhỏ mỗi người đi một ngả. Quan Vũ dẫn đường cho Lưu Bị và Trương Phi đi về sườn núi phía Nam. Tôn Vũ thì ôm lấy Công Tôn Toản và Triệu Vân, cưỡi ngựa đi. Hắn vốn định đưa Công Tôn Toản về Bắc Bình, nhưng vết thương ở eo Công Tôn Toản không thể đi đường xa, ngẫm nghĩ một chút. Hai người quyết định đi tới huyện thành gần nhất để nghỉ ngơi trị thương.
Mà thị trấn gần nhất chính là Trác huyện, vì vậy Tôn Vũ chậm rãi cưỡi ngựa trở về Trác huyện.
Triệu Vân ăn no, dựa vào lưng ngựa ngủ gật, mặt nàng hiện lên nụ cười thỏa mãn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì mỉm cười mà có vẻ đáng yêu hơn.
Công Tôn Toản đỏ mặt nhẹ nhàng nói:
- Tôn Vũ … Ở Trác huyện ta không có phủ đệ, vậy chúng ta ở đâu?
Lời này của ngươi thật ác nha? Tôn Vũ thầm nghĩ, ngươi là lão bản ở Công Tôn gia, ngươi muốn ở đâu trong huyện , chỉ cần duỗi tay, không biết có bao nhiêu thương nhân xin ngươi tới nhà hắn ở tạm.
Tuy nhiên lão bản vẫn là cao nhất, từ nay về sau còn phải ăn của nàng, dùng đồ của nàng, kiếm bổng lộc của nàng. Tôn Vũ quyết định nịnh nọt lãnh đạo một chút, hắn do dự nói:
- Nếu không chê … Ngươi đến nhà ta ở đi. Vừa hay Trác huyện là nơi duy nhất ta có nhà ở.
Công Tôn Toản mừng rỡ!
Nàng đỏ mặt nói:
- Tốt, tuy nhiên nhà của ngươi hình như hơi nhỏ, ta ở phòng của ngươi, vậy ngươi ngủ ở đâu?
Tôn Vũ chẹp miệng, nghĩ thầm, nữ nhân này đúng là tai họa. Hắn nhanh chóng nói:
- Ta ngủ trong đại sảnh.
Lúc này Triệu Vân đã tỉnh lại, không đồng ý nói:
- Tôn tiên sinh, đại sảnh là nơi ta ngủ.
- Ồ! Ngươi ư!
Tôn Vũ mặt dày nói:
- Ta sẽ mua thêm nhiều gạo về chất đầy trong bếp, người trải bao gạo ra ngủ đi.
Triệu Vân vui mừng!
Ôi, ôi, Tôn Vũ trong lòng thầm buồn bực, phụ nữ thật khó hiểu, một người nghe nói ở nhà ta thì mừng rỡ, một người nghe nói trải bao gạo ra ngủ cũng mừng rỡ, việc này có gì vui nhỉ.
Nhà ta nghèo như vậy, Công Tôn đại lão bản ngươi sau khi vào ở, chắc chắn sẽ làm cho ta nghèo hơn. Còn Triệu la lỵ kia, ngươi mà cứ như vậy, không trở thành Thường Sơn Triệu Tử Long, sẽ biến thành một con sâu gạo Thường Sơn thôi.
Ta là một nhà khoa học nghiêm túc chăm chỉ, vì sao lại gặp phải những người vô vị thế này, Tôn Vũ kêu than một tiếng.
Mưa dần tạnh, mặt trời đã nhô lên, khí trời trở nên ấm áp. NM01 được kích hoạt, lên đầu Tôn Vũ tự bổ sung năng lượng mặt trời. Tôn Vũ vừa nghĩ làm sao để NM01 càng trở nên mạnh mẽ hơn, vừa chậm rãi cưỡi ngựa trở về Trác huyện.
Lưu Ngu nghe nói chúa công bị thương đến dưỡng thương tại Trác huyện liền hoảng sợ. Nàng bất chấp thương thế của bản thân dẫn theo một nhóm thầy thuốc chạy đến nhà Tôn Vũ. Những thầy thuốc này mang đến rất nhiều dược liệu quý báu, chăm sóc chữa trị vết thương trên eo Công Tôn Toản như là chăm sóc cho con cháu mình.
Lưu Ngu đồng thời mau chóng phái người mang tin tức tới Bắc Bình, yêu cầu Bạch Mã Nghĩa Tòng lập tức tới Trác huyện bảo vệ chúa công, mặt khác thông báo tin tức đại quân Ô Hoàn bị đánh cho tan tác. Nàng tận lực khuyên Công Tôn Toản chuyển đến một phòng ở tốt hơn, không nên ở lại căn nhà nhỏ của Tôn Vũ, nhưng Công Tôn Toản lại đỏ mặt, nhất định không chịu chuyển đi. Lưu Ngu cũng là người lớn tuổi hiểu thế sự, tất nhiên hiểu được ý nàng, vậy nên không khuyên nàng nữa.
Một nhóm thầy thuốc bận rộn đến khi trời tối, thật vất vả mới xử lý xong vết thương của Công Tôn Toản.
Nhìn một nhóm thầy thuốc lần lượt rời đi, Công Tôn Toản nhẹ nhõm thở ra, thầm nghĩ, những người này cũng quá khoa trương, nhà của ta tự nhiên bị biến thành một cái chợ, rốt cuộc cũng đi, cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Tuy nhiên hắn còn chưa thở xong, lại thấy một nhóm người chuyển các loại dụng cụ như thùng lớn, quần áo nữ, son phấn … Các loại dụng cụ dùng trong cuộc sống hàng ngày, tất cả đều được đặt trong nhà hắn.
Tôn Vũ chấn động, nhanh chóng đứng trước cửa, lớn tiếng hỏi:
_Các ngươi đang làm gì thế?
Một người trong đám khuân vác kia đi ra, cung kính nói:
- Lưu huyện lệnh kêu chúng ta đưa tới một ít vật dụng để cho Công Tôn đại nhân dùng.
Ôi trời, nàng chỉ ở tạm vài ngày thôi, khi nào dưỡng thương khỏi thì sẽ đi, chuyển nhiều đồ như vậy đến gì chứ? Tôn Vũ trừng mắt nhìn quanh, có giường thêu, có tủ lớn, tủ nhỏ, bàn vuông, ghế dài, ghế dựa, ghế gỗ … Ngất mất, nhiều đồ như vậy, làm sao để hết trong nhà ta. Họ định làm gì chứ? Tặng của hồi môn đồ cưới sao?
Tôn Vũ trợn mắt há mồm nhìn từng người đi qua trước mặt mình, đầu tiên giúp Công Tôn Toản lên giường, sau đó đem tất cả đồ dùng trong nhà Tôn Vũ ném ra sân, chuyển từng cái mới vào.
Chỉ lát sau, toàn bộ đồ dùng của Tôn Vũ đã bị dẹp hết, trong nhà tất cả đều đổi thành đồ mới.
Thấy Lưu Ngu cười cười đi tới, Tôn Vũ không nhịn được cười khổ nói:
- Lưu đại nhân, ngươi định làm gì vậy?
Lưu Ngu cười hì hì vỗ vai hắn nói:
- Chúa công là danh môn vọng tộc Hà Bắc, đồ dùng trong nhà đương nhiên phải tốt.
- Nhưng … Nơi này là nhà ta.
Tôn Vũ cười khổ nói:
- Vết thương của Chúa công sắp khỏi rồi, ngươi để một loạt đồ dùng nữ trong nhà ta, làm sao bây giờ?
Lưu Ngu trừng mắt nhìn hắn, tìm một cái bàn trong sân ngồi tạm xuống, cười nói:
- Tiểu tử, ta nói cho ngươi biết một chuyện. Chuyện chúng ta nói, không phải là một huyện lệnh nói với một quân nghĩa giáo úy, mà là dùng thân phận một người già nói với một thanh niên, ngươi muốn nghe không?
Ồ, chuyện gì mà nghiêm trọng như vậy? Tôn Vũ quan sát nét mặt Lưu Ngu, cảm thấy vấn đề Lưu Ngu nói rất nghiêm trọng, hắn gom lại tất cả nghiêm túc nói:
- Bà bà xin cứ nói.
Nếu Lưu Ngu đã gọi hắn là tiểu tử, vậy hắn gọi nàng là bà bà, người tám lạng kẻ nửa cân, ai cũng không nợ ai.
Lưu Ngu cười nói:
- Tiểu tử, ngươi thấy khuê nữ này của Công Tôn gia thế nào?
Tôn Vũ kêu một tiếng rất nhanh trả lời:
- Cô ấy rất đáng yêu a.
Nói sai rồi, thời đại này sao có thể gọi con gái là đáng yêu, vì thế hắn nhanh chóng sửa lại:
- Một nữ tử rất tốt, hiền dịu hấp dẫn, trên chiến trường lại uy phong lẫm liệt.
Tôn Vũ vừa nghe, nguy rồi, việc Lưu Quan Trương dùng võ tướng kỹ kim sắc làm bản thân mình vẫn kinh ngạc, quên khuấy mất những lời nói trước đó của Công Tôn Toản. Lúc ấy hắn cho rằng bản thân phải chết, Công Tôn Toản đã từng nói muốn hắn ở rể Công Tôn gia, khi đó bản thân mình chưa có câu trả lời, bây giờ người ta đã tìm tới tận cửa.
Nhưng mà …Cô nàng này ai lại không thích chứ, Công Tôn Toản vóc dáng xinh đẹp, lại có gia thế, lại có thể sử dụng võ tướng kỹ lam sắc cao cấp, thật sự không có gì là không tốt. Tuy nhiên …
Tôn Vũ chép miệng, thầm nghĩ: Tuy nhiên …ở rể thì không được. Hơn nữa, bản thân mình đang mang bệnh nan y, nếu như không tìm được biện pháp quay trở về thế giới kia của mình thì mười năm sau sẽ phát bệnh mà chết. Còn nếu tìm được biện pháp quay trở về, vậy ngay cả không tới mười năm cũng phải trở về. Nếu thành hôn với Công Tôn Toản, lại không thể đưa nàng về thế giới kia của mình, chỉ có thể bỏ nàng ở lại, như vậy thật đáng thương.
Trong lòng hắn nghĩ quá nhiều vấn đề, tất nhiên trên mặt sẽ có biểu hiện mất tự nhiên.
Lưu Ngu nhìn thấy sắc mặt hắn dần trở nên khó coi, trong lòng thầm nghĩ việc hôn nhân này không thành rồi, nàng liền đứng lên, vỗ vỗ vai Tôn Vũ, thấp giọng nói:
- Tiểu tử, trước hết ngươi cứ nghĩ kỹ, khuê nữ Công Tôn gia chúng ta chính là ngàn dặm mới có một người, bao nhiêu người còn đang mong xếp hàng được ở rể đó.
Lưu Ngu xoay người, đi khỏi nhà Tôn Vũ.
Tôn Vũ đứng lên đi vào phòng.
Lúc này Công Tôn Toản đã nhìn thấy Lưu Ngu đang nói chuyện với Tôn Vũ, nàng vô cùng thông minh, tất nhiên biết Lưu Ngu sẽ nói gì, khuôn mặt thẹn thùng mắc cỡ, nghĩ thầm: Lưu Ngu đã nói với hắn, liệu hắn có đồng ý không? Thế gian này chỉ có duy nhất một nam nhân biết võ tướng kỹ, nếu như hắn có thể về ở rể nhà ta, như vậy ta thực hạnh phúc. Còn nếu như không có được hắn, nam nhân khác ta cũng không thèm để ý.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe
Tác giả: 32++
Chương 27: Hi vọng chữa khỏi bệnh nan y
Nhóm dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
Mặt nàng đỏ bừng thẹn thùng liếc trộm ra ngoài, không nghĩ tới Lưu Ngu nói chuyện xong liền đi luôn, còn Tôn Vũ thì mặt lạnh quay lại, rõ ràng là cuộc nói chuyện này không thành công.
Nàng trong lòng cảm thấy đau xót, dịch ra mép giường, lớn tiếng nói với Tôn Vũ:
- Tôn Vũ … Ngươi … Ta có chuyện muốn nói với ngươi.
Tôn Vũ vừa nghe liền nghĩ thầm hỏng rồi, hắn đành kiên nhẫn đi tới, ngồi xuống bên mép giường Công Tôn Toản.
Công Tôn Toản đỏ mặt một lúc, sau đó đột nhiên nói thẳng:
- Ta thích ngươi, hãy thành thân với ta, về ở rể nhà ta.
A? Trực tiếp vậy sao? Tôn Vũ tuy hoảng sợ nhưng tư duy của hắn lại biến chuyển rất nhanh, ngay lập tức nghĩ ra, thế giới này hoàn toàn khác với thế giới kia của ta, nơi này là nữ tôn nam ti. Nói cách khác, thế giới này nữ nhân mới chiếm địa vị chủ động, cho nên … trong thế giới kia của ta, bình thường là nam nhân cầu hôn nữ nhân, nhưng trong thế giới này thì ngược lại, em gái này lại rất tự nhiên mở miệng cầu hôn ta.
Thảm rồi, mặc dù ngươi nói là thích ta, ta cũng thích em gái đáng yêu như ngươi, nhưng vấn đề của ta còn chưa được giải quyết, không muốn làm liên lụy tới một nữ nhân khác, Tôn Vũ thở dài.
Em gái này lại nói:
- Tôn Vũ lo lắng điều gì vậy?
Tôn Vũ ngẫm nghĩ, quyết định nói ra bệnh nan y của mình, dù sao vấn đề này cũng không thể lừa gạt nàng mãi được, hắn thở dài nói:
- Bá Khuê, ta biết ngươi rất tốt với ta, kỳ thật ta cũng rất thích nữ nhân như ngươi. Tuy nhiên … thân thể ta đang bị mắc một loại bệnh nan y không có thuốc nào chữa được, cứ mỗi tháng tim ta lại bị đau đớn một lần, hơn nữa hiện giờ tần suất đau đớn lại càng lúc càng nhanh. Thầy thuốc nói, bệnh nan y này của ta nhiều nhất chỉ có thể sống trong mười năm. Ta không muốn liên lụy tới ngươi, cho nên ta không thể cùng ngươi thành thân.
- Ồ!
Công Tôn Toản nghe xong sắc mặt trắng bệch:
- Ngươi đi khám ở đâu? Liệu thầy thuốc có lừa ngươi không?
Tôn Vũ thở dài:
- Ta cũng đã khám qua nhiều thầy thuốc khác nhau, cũng đều là danh y nổi tiếng.
Hắn cũng không nói dối, khi ở kiếp trước, hắn là nhà khoa học quan trọng của quốc gia, khi biết hắn mắc bệnh nan y, Trung Quốc đã mời rất nhiều danh y nổi tiếng tới khám, nhưng ai cũng không giải quyết được căn bệnh này của hắn
- Ngươi đã hiểu chưa, ta chỉ sống được mười năm, nên không thể thành thân với ngươi.
- Mười năm … mười năm.
Công Tôn Toản thì thào nói, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, đột nhiên nàng như nghĩ tới điều gì, vỗ mạnh vào ván giường bên cạnh, lớn tiếng nói:
- Ngươi đã đi tìm danh y Hoa Đà chưa?
- Hoa Đà?
Tôn Vũ trong lòng kinh ngạc, lúc này hắn mới nhớ tới, trong tam quốc có một vị thầy thuốc nổi tiếng tên là Hoa Đà. Tuy nhiên Hoa Đà dù sao cũng là lão trung y cổ đại a, dựa theo trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới này, làm sao có thể giỏi hơn thầy thuốc thời hiện đại chứ.
Tôn Vũ nói:
- Ta chưa đi tìm Hoa Đà, nhưng Hoa Đà cũng chưa chắc đã giỏi hơn các thầy thuốc mà ta đã khám qua.
Công Tôn Toản nghe xong đột nhiên mừng rỡ nói:
- Còn chưa đi tìm Hoa Đà, vậy bệnh của ngươi còn có cơ hội. Hoa Đà đại phu chữa bệnh không sử dụng y thuật, phương pháp nàng sử dụng để chữa bệnh cho người khác hoàn toàn khác với các thầy thuốc khác.
Tôn Vũ hiếu kỳ hỏi:
- Khác thế nào?
Công Tôn Toản kích động nói:
- Nàng dùng võ tướng kỹ chữa trị, võ tướng kỹ của nàng gọi là “Y Thần”
- Y Thần?
Tôn Vũ vừa nghe liền cảm thấy đầu óc như nổ vang một tiếng, võ tướng kỹ? Đây chính là điều mà mình vẫn hoàn toàn không hiểu hết được, nó vượt qua những nghiên cứu khoa học mà mình đã từng nghiên cứu trong thế giới kia của mình, nếu như dùng võ tướng kỹ … nói không chừng có thể chữa khỏi bệnh cho mình.
Tôn Vũ thầm nghĩ, võ tướng kỹ vô cùng kỳ diệu, hoàn toàn khác hẳn với các phạm trù khoa học bình thường, hơn nữa nghe tên là “ Y Thần” hiển nhiên là kim sắc đỉnh cấp võ tướng kỹ.
Hắn nghĩ lại “Chiến Thần” Quan Vũ và “Đấu Thần” Trương Phi năng lực không thể tưởng tượng được, trong lòng đột nhiên ngứa ngáy.
Tôn Vũ mau chóng ra lệnh:
- NM01, mau chóng đưa ra một báo cáo phân tích cho ta, ta muốn biết tỷ lệ Hoa Đà có thể chữa khỏi bệnh của ta là bao nhiêu, so sánh với tỷ lệ nếu ta quay về thế giới trước chữa trị là bao nhiêu?
NM01 lập tức hồi báo:
- Theo phân tích, nếu chủ nhân quay lại thế giới trước chữa trị thì tỷ lệ chữa khỏi là 0%, 100% xác sẽ bị ướp lạnh. Còn về võ tướng kỹ của Hoa Đà, bởi vì thiếu căn cứ khoa học kỹ thuật, người máy không thể nào tính toán chuẩn xác tỷ lệ chữa trị khỏi, nhưng căn cứ vào võ tướng kỹ của thế giới này để phán đoán, có thể tỷ lệ chữa khỏi bệnh cho chủ nhân lên tới 50%.
Tôn Vũ tim đập thình thịch, NM01 phân tích chính xác, nếu như trở về thế giới kia, sẽ bị ướp lạnh thôi. Nhưng nếu ở lại đây tìm Hoa Đà, có thể có tới 50% cơ hội chữa khỏi bệnh nan y cho mình. Nếu vì tìm kiếm cơ hội sống cho mình mà về thế giới kia, vậy chi bằng ở lại đây tìm Hoa Đà có khi còn khả thi hơn việc quay về.
Tôn Vũ kích động nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em gái đáng yêu này nói:
- Bá Khuê có biết Hoa Đà ở đâu không?
Công Tôn Toản bị hắn cầm tay, thân thể mềm nhũn dịu dàng nói:
- Danh y Hoa Đà đi khắp mọi nơi, ta cũng không biết hiện tại nàng đi đâu chữa bệnh rồi, tuy nhiên ta biết rõ quê hương của nàng ở đâu, chỉ cần tới nhà nàng chờ, Hoa Đà nhất định không thể nào mười năm cũng không trở về nhà được? Ngoài ra, Công Tôn gia chúng ta ở Hà Bắc dù sao cũng là danh môn, quen biết rất nhiều bằng hữu khắp thiên hạ, chỉ cần thông báo với bọn họ, nhờ bọn họ để ý giúp, tìm kiếm khắp nơi, trong vòng một hai năm nhất định có thể tìm thấy Hoa Đà.
Tôn Vũ vừa nghe thấy có lý, Hoa Đà dù sao cũng là danh y, nàng đi đến đâu cũng sẽ để lại danh tiếng, chỉ cần dựa vào mạng lưới tình báo của Công Tôn gia, tìm được Hoa Đà cũng không có gì là khó.
- Bá Khuê … Vậy phiền ngươi giúp ta phát ra tin tức, nhờ các bằng hữu trong thiên hạ giúp đỡ tìm Hoa Đà nhé.
Tôn Vũ nói:
- Ta cũng tới nhà Hoa Đà xem, nói không chừng có thể gặp nàng.
Công Tôn Toản dịu dàng nhìn Tôn Vũ cười nói:
- Vậy chuyện chung thân đại sự của chúng ta, ngươi có đáp ứng không?
- Việc này sao …
Tôn Vũ kiên trì nói:
- Nếu bệnh của ta không thể chữa khỏi, sẽ làm liên lụy tới ngươi. Nếu vậy đợi bệnh của ta chữa khỏi rồi bàn tiếp đi.
Công Tôn Toản chép miệng buồn bực, nàng lẩm bẩm:
- Ta hiện tại đã 20 tuổi, nếu mười năm nữa mới chữa khỏi bệnh, lúc đó ta đã thành 30 tuổi rồi.
- Có lẽ không lâu như vậy đâu.
Tôn Vũ kiên trì kéo dài:
- Ta nghĩ … nếu đi tìm Hoa Đà, nhiều nhất chỉ một hai năm thôi.
Công Tôn Toản buồn bã, từ 15 tuổi nàng đã móng nóng việc thành thân này, đến nay đã 20 tuổi, lại phải chờ thêm vài năm nữa, trong lòng vô cùng buồn bực. Tuy nhiên nàng cũng không muốn trái ý Tôn Vũ, đành phải dịu dàng nói:
- Vậy theo ý ngươi.
Tôn Vũ vất vả mới trốn thoát chuyện thành thân này, mau chóng thay đổi chủ đề nói:
- Bá khuê, quê Hoa Đà ở đâu?
NM01 mau chóng giải thích cho Tôn Vũ:
- Tiếu quận, cũng chính là huyện An Huy sau này, cách phía Đông Hứa Xương thành không xa.
Tôn Vũ vừa nghe đến hai từ Hứa Xương, lập tức hít vào một hơi. Hứa Xương là một cái tên nổi danh trong thời Tam quốc, đây chính là nơi quần hùng tranh giành nhau, về sau Tào Tháo xưng là Hán Hiến đế đã dời đến Hứa Xương, nơi đây trở thành đô thành của Hán mạt.
Tôn Vũ không nhịn được nói với Công Tôn Toản:
- Chỗ đó, bây giờ rất loạn có phải không?
Công Tôn Toản gật đầu nói:
- Đúng là rất loạn, giặc Hoàng Cân đang chiếm đóng, biến nơi đó thành một nơi tang thương ở Trung Nguyên, thậm chí còn loạn hơn cả vùng phụ cận U Châu của chúng ta, giặc Hoàng Cân thản nhiên đi lại tại đó, coi triều đình như không có.
Nghe xong những lời này, Tôn Vũ càng thêm đau đầu, nếu vậy sẽ càng phiền toái.
Mặc dù bản thân mình nhờ có NM01 mà có thể làm được rất nhiều việc mà người thường không thể làm, nhưng từ sau khi đánh nhau với Ô Hoàn, Tôn Vũ liền hiểu được thực lực của bản thân mình cũng không có gì đặc biệt lợi hại cả. Không nói đến các nhân vật biến thái như Lưu Quan Trương, mà ngay cả “Kỵ tướng” Trương Cử Tôn Vũ cũng không thể đối phó với nàng.
Dựa vào thực lực bây giờ mà muốn đi khắp thiên hạ, nếu chẳng may gặp phải một nhóm cướp lợi hai một chút, hoặc ví như gặp phải giặc Hoàng Cânnhư Liêu Hóa, Chu Thương, vậy thì bản thân mình chẳng phải thảm rồi sao, có khi còn bị chết mất xác trên khe núi nào đó.
Với thực lực bây giờ mà đi từ Trác huyện ngàn dặm xa xôi tới Tiếu quận, thật sự rất không an toàn, trên đường tùy lúc có thể bị người ta giết, hơn nữa chi phí đi đường của mình cũng không đủ a.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe
Thấy hắn lo lắng, Công Tôn Toản thở dài nói:
- Tôn Vũ, ngươi không cần lo lắng, chờ vết thương của ta tốt hơn, ta sẽ phái mấy nghìn Bạch Mã Nghĩa Tòng đi cùng ngươi tới Tiếu quận.
Tôn Vũ vui mừng, nhưng lại nghĩ lại, hình như không đúng, phía Nam Công Tôn Toản chính là Viên Thiệu. Nếu Công Tôn Toản điều binh về phía Nam, vậy Viên Thiệu làm sao có thể cho nàng mang binh đi qua, đến lúc đó gà chó gì đó cũng sẽ chạy tới chặn đường, bản thân mình có bao nhiêu mạng cũng không đủ để nạp.
Xem ra vẫn phải tăng cường sức mạnh bản thân, nếu không đừng nghĩ tới việc đi khắp thiên hạ này. Nhưng mà tăng cường sức lực bằng cách nào, Tôn Vũ không có manh mối nào, đành phải đi bước nào hay bước đấy thôi.
Mấy ngày tiếp theo, Tôn Vũ hay cùng trò chuyện với Công Tôn Toản, thấy vết thương của nàng ngày càng tốt lên. Bảy ngày sau, hơn một vạn quân Bạch Mã Nghĩa Tòng dưới sự chỉ huy của nhị muội Công Tôn Toản là Công Tôn Việt chạy tới Trác huyện trợ giúp, trong đội còn có Nghiêm Cương, Điền Dự.
Mọi người gặp nhau đều có cảm giác như trong giấc mộng. Nghiêm Cương và Điền Dự đều chắp tay với Tôn Vũ, trong mắt đều là cảm kích, cũng vô cùng bội phục nhân phẩm của hắn.
Từ lời Công Tôn Toản họ biết được, đại quân Ô Hoàn đã chạy về phía Bắc rút khỏi U Châu, đi tới trường thành phía Bắc. Xem ra lần này Ô Hoàn bị Quan Vũ và Trương Phi dọa cho sợ khiếp vía, trong thời gian ngắn sắp tới sẽ không dám tới xâm chiếm Hán tộc.
Tôn Vũ càng ngày càng cảm thấy võ tướng kỹ ở thế giới này vô cùng quan trọng. Vì vậy mỗi ngày đều bắt Triệu Vân cầm tiểu trúc thương luyện tập trong sân.
Triệu Vân đáng thương cũng không biết vì sao Tôn Vũ lại bắt nàng luyện thương, đành phải cắn răng luyện tập, đôi bàn tay mảnh khảnh nhỏ bé quơ cây thương, chỉ cần nàng dừng lại, Tôn Vũ sẽ hung dữ trừng mắt nhìn nàng.
Loại hành động ác độc bức bách tiểu cô nương luyện thương pháp này rất nhanh đã truyền khắp nơi, Nghiêm Cương và Điền Dự đều cảm thấy không nỡ, hai người mấy lần tới khuyên Tôn Vũ bỏ qua cho tiểu cô nương này, nhưng Triệu Vân là nha hoàn của Tôn Vũ, thuộc về tài sản riêng, người ngoài không nên quản nhiều.
Nghiêm Cương thấy Triệu Vân thật đáng thương, có một ngày không nhịn được nói với Tôn Vũ:
- Tôn Vũ tiên sinh, không phải ngươi muốn Triệu Vân luyện thương pháp sao, chi bằng để ta dạy nàng nhé, tốt xấu gì học theo “Thương Tướng” của ta cũng tốt hơn là nàng tự cầm gậy trúc múa loạn.
Nhưng không ngờ Tôn Vũ cự tuyệt thẳng, hắn thấy Triệu Vân ít nhất sẽ đạt cấp bậc “Thương Thần”, không có lý gì lại phải học theo “Thương Tướng”, không nên để một chư tướng tốt lại bị mai một tài năng. Vì vậy Triệu Vân đáng thương đành phải luyện trúc thương một mình, thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày cũng không tới vài canh giờ.
Nếu thế giới này mà có tội ngược đãi nhi đồng, chắc là Tôn Vũ đã bị bắt vào nhà lao.
Hôm nay Triệu Vân lại luyện thương pháp, toàn thân bủn rủn đang tựa vào gốc cây nghỉ ngơi.
Đột nhiên Tôn Vũ cầm một cây chùy lớn đi vào sân nhỏ, nói với Triệu Vân:
- Tử Long, ngươi cầm trúc thương đâm ta, chúng ta cùng nhau luyện tập.
- A?
Triệu Vân kinh ngạc, nàng giơ đôi tay nhỏ bé dùng hết sức hươ hươ nói:
- Ta không muốn, Tôn tiên sinh rất lợi hại, ta không muốn luyện với ngươi.
- Bớt nói nhảm đi, nếu ngươi không đánh thắng ta, hôm nay sẽ không cho ăn cơm!
Tôn Vũ xuất ra sát khí
Triệu Vân vừa nghe không có cơm ăn, lập tức cúi đầu đáng thương nói:
- Vậy thì luyện thôi, nhưng mà … ta làm sao mà đánh thắng Tôn Vũ tiên sinh được, ô ô ô, tối nay nhất định là không được ăn cơm rồi.
- Không được khóc, mau luyện công.
Tôn Vũ trong lòng rất thương Triệu Vân, nhưng vì muốn kích thích võ tướng kỹ của Triệu Vân, hắn không thể không giả bộ hung dữ.
Triệu Vân liếc nhìn Tôn Vũ, sợ sệt nhấc trúc mâu, xoạt một tiếng thương chọc tới, nhưng một thương này quá yếu, lực không đủ, Tôn Vũ giơ chùy trong tay lên, Triệu Vân đã bị hắn đánh cho phải lùi về phía sau năm sáu bước.
- Tiên sinh, tay ta đau quá.
Triệu Vân khóc nói:
- Ta thật sự không thể đánh.
- Bớt nói nhảm, tiếp tục đánh.
Tôn Vũ trấn định nói:
- Hôm nay ngươi không đánh trúng ta thì sẽ không được ăn cơm.
Triệu Vân chép miệng, đầu thương lại đâm tới, kết quả là lại bị một búa của Tôn Vũ đánh lui.
Cư như vậy đánh qua đánh lại sau hai canh giờ, Triệu Vân rốt cuộc không còn khí lực nữa, nàng vứt trúc thương đi, nằm trên mặt đất khóc to.
Aiii, bắt nạt tiểu la lỵ, trong lòng thật là có lỗi, Tôn Vũ thở dài nói:
- Thôi đi, ta thay đổi chủ ý, để người ăn cơm vậy.
- Thật sao?
Triệu Vân trên mặt vẫn còn nước mắt nhưng khi nghe thấy có cơm ăn, nàng liền lập tức ngừng khóc.
- Thật, nghỉ một lát rồi đi ăn cơm.
Tôn Vũ buông đại chùy, ảo não nghĩ: “Phải dùng biện pháp gì mới có thể kích thích Triệu Vân phát ra võ tướng kỹ đây? Nếu nàng trở nên mạnh mẽ, ví dụ như trở thành một “Thương Thần” … Như vậy ta mang theo nàng đi khắp thiên hạ cũng không sợ ai. Nói đi cũng phải nói lại, Triệu Vân cuối cùng sẽ có võ tướng kỹ dạng gì a, thật sự là khiến người khác tò mò.”
Lúc này trong sân nhỏ đột nhiên có một bóng người lắc lư, tinh thần sáng quắc đi vào trong sân nhà Tôn Vũ lớn tiếng nói:
- Xin hỏi có ai trong nhà không? Bắc Hải Trịnh Huyền tới.
Người này là một lão phụ nhân tóc trắng lông mi trắng, khuôn mặt tràn đầy phong sương, nhưng tinh thần lại sáng quắc khí khái, nhìn vẻ ngoài dường như là một nhân sĩ uyên bác.
Tôn Vũ trong lòng hiếu kỳ, Trịnh Huyền? Là ai? Chưa từng nghe nói a.
NM01 nhanh chóng đưa tin:
- Trịnh Huyền, tự là Khang Thành, là người Bắc Hải Cao Mật, đương thời đại nho, là thầy giáo kinh học Hán mạt, môn sinh khắp thiên hạ. Hắn là bằng hữu cùng trường ở Lư Thực, được coi là sư bá của Công Tôn Toản. Ngoài ra, trong “Tam quốc diễn nghĩa” Lưu Bị từng bái ông ta làm thầy, nhưng trong lịch sử lại không thấy ghi lại.
Tôn Vũ nghe NM01 nói xong, nghĩ thầm, xem ra người này là người rất cổ hủ.
Hắn ra cửa sân nghênh đón lớn tiếng nói:
- Đệ tử Tôn Vũ, xin hỏi Trịnh lão sư tới có chuyện gì?
Trịnh Huyền cười ha ha nói:
- Ta đi du lịch thiên hạ, ngang qua Trác huyện, vì vậy muốn tới bái phỏng lão bằng hữu Lư Thực, nhưng không ngờ tìm tới tìm lui cũng không tìm thấy. Nghe nói đồ đệ Lư Thực là Công Tôn Toản đang ở tạm đây, vì vậy lão nghe thấy tien tức liền tới quấy rầy.
- Hóa ra là tới tìm chúa công.
Tôn Vũ nhanh chóng mỉm cười tiếp đón Trịnh Huyền. Trước mặt người ngoài hắn không dám gọi tên Công Tôn Toản là Bá Khuê, cho nên vẫn tôn kính gọi nàng là chúa công.
Trịnh Huyền cười ha hả, đi vào sân nhỏ, mặc dù nàng là đại nho nổi danh đương thời, làm người nhưng không hề kiêu căng, mà có dáng vẻ giống như một lão thái bà , mặt mũi hiền lành.
Vừa đi vào trong sân, Trịnh Huyền liền thấy Triệu Vân đáng thương đang vung tay lên.
- Vị tiểu cô nương này đang làm gì vậy?
Trịnh Huyền tò mò hỏi.
Tôn Vũ không để ý cười nói:
- Tiểu nha hoàn của ta, mặc dù có tài, nhưng lại không xuất được võ tướng kỹ, vì vậy ta đang giúp nàng luyện tập.
Trịnh Huyền nghe xong, tò mò đánh giá Triệu Vân, trái ngó phải ngó, sau đó lắc đầu cười nói:
- Cô nương này xương cốt mềm, thể chất quá kém, cho dù có võ tướng kỹ, cũng rất khó phát ra uy lực, thân thể của nàng nhất định không chịu nổi.
Tôn Vũ nghe xong không cho là đúng, nghĩ thầm: thế giới này tuy khác hoàn toàn so với thế giới của ta, nhưng các danh tướng đại khái đều không khác biệt mấy, Triệu Vân nhất định sẽ mạnh mẽ.
Trịnh Huyền thấy hắn không đòng ý thì cũng không nói thêm lời nào, chậm rãi đi vào trong phòng muốn tìm Công Tôn Toản.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe
Công Tôn Toản biết tin liền nhịn đau từ trong buồng đi ra, vị Nho gia Trịnh Huyền này là sư bá của nàng, cấp bậc lễ nghĩa đều không thể qua loa. Hai người ngồi trong chiếc bàn đá trong sân, Công Tôn Toản lấy lễ của đệ tử nói chuyện với Trịnh Huyền
Tôn Vũ không nói chen vào, gọi Triệu Vân cùng đi ra.
Sau đó lại nghe thấy Công Tôn Toản cung kính nói với Trịnh Huyền:
- Lão sư, ngài tới vừa lúc, giúp ta xem một chút Tôn Vũ. Dùng tuệ nhãn của ngài, liệu có thể giải thích cho ta không.
Tôn Vũ vừa nghe thấy câu này liền dừng lại, trong lòng thầm ngạc nhiên tự hỏi: Nhìn ta? Giải thích cái gì? Ta có gì thú vị sao?
Trình Huyền cũng có ý nghĩ như Tôn Vũ, ngạc nhiên nói:
- Nam nhân này có gì thú vị?
Công Tôn Toản nói:
- Lão sư, Tôn Vũ tiên sinh mặc dù là nam nhân, nhưng lại có thể sử dụng võ tướng kỹ, hơn nữa, hắn có nhiều loại võ tướng kỹ khác nhau, người thường không ai có thể làm được. Cho nên ta muốn nhờ lão sư xem hắn có gì khác người, hoặc là trong người còn tiềm ẩn thực lực gì không.
Trịnh Huyền vừa nghe thế hai mắt liền lóe lên:
- Có việc này sao?
Nàng xoay đầu lại, đôi mắt tinh anh lóng lánh nhìn thẳng Tôn Vũ.
Tôn Vũ bị nàng nhìn chằm chằm trong lòng hoảng hốt, liền nói:
- Không có gì đâu, cũng không thể nhìn được đâu, ta chẳng có thực lực gì tiềm ẩn nữa đâu.
Trịnh Huyền cười ha ha nói:
- Bá Khuê nói ngươi có võ tướng kỹ, nàng nhất định sẽ không lừa ta, thật thú vị! Ta muốn xem xem ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Nàng vừa nói vừa duỗi tay nhẹ nhàng lay lay đôi mắt của mình, sau đó một ánh lam sắc từ trên người nàng phát ra, lão bà này sắp vào quan tài rồi mà cũng có thể xuất ra võ tướng kỹ, hơn nữa lại còn là lam sắc.
Lam quang trên người nàng phát ra, đọng lại hai chữ to trên đỉnh đầu “Danh sư”
Ánh mắt của nàng như phát ra tia laser màu lam, thoáng cái liền bao phủ Tôn Vũ và Triệu Vân đang đứng sau lưng hắn trong vòng lam quang.
Ồ! Lấy lam quang quét ta sao? Tôn Vũ kinh ngạc, đây rốt cuộc là cái gì? Định giết ta sao.
Nhưng Tôn Vũ cũng không thấy có gì bất thường, ánh sáng trên người hắn đảo qua đảo lại, hết sức ấm áp thoải mái.
Công Tôn Toản ngồi bên cạnh vội hỏi:
- Lão sư, sao rồi? Võ tướng kỹ của Tôn Vũ là thế nào? Ngài xem hắn liệu có còn võ tướng kỹ nào mạnh hơn mà chưa dùng tới không?
Sau đó Trịnh Huyền nhẹ nhàng ồ lên một tiếng, lẩm bẩm trong miệng:
- Kỳ quái … Nam nhân này không có … Hắn căn bản không có khả năng xuất ra võ tướng kỹ.
Tôn Vũ trong lòng kêu thảm một tiếng, bị phát hiện rồi.
Tuy nhiên Trịnh Huyền cũng không có hứng thú nghiên cứu hắn nhiều, đôi mắt tinh quang của nàng xoạt cái dựng thẳng lên, nhìn chằm chằm vào Triệu Vân đang đứng sau lưng Tôn Vũ, kinh ngạc nói:
- Nhưng mà … Tiểu cô nương này … Nàng là kỳ tài hiếm có đấy.
Trịnh Huyền vừa nói ra, Tôn Vũ và Công Tôn Toản đều kinh ngạc lắp bắp.
Tôn Vũ kinh ngạc, ánh mắt lão thái bà này rất chuẩn, nàng chỉ cần liếc mắt cũng có thể nhận ra tài năng của Triệu Vân. Hơn nữa nàng còn thấy được Triệu Vân là kỳ tài hiếm có, kỹ năng này so với “Mịch tài” của Quan Tĩnh kia cao minh hơn không biết bao nhiêu lần.
Công Tôn Toản giật mình hỏi:
- Lão sư, kỳ tài hiếm có là ý gì? Lam sắc võ tướng kỹ? Hay là kim sắc võ tướng kỹ?
Trịnh Huyền lắc đầu nói:
- Cụ thể là cấp gì ta không biết rõ, nhưng … nhất định là vô cùng giỏi, uy lực võ tướng kỹ vô cùng lớn, nhưng nhìn thân hình nhu nhược này … chỉ sợ khi nàng xuất ra võ tướng kỹ sẽ bị bạo phát mà chết.
Những lời này lại khiến mọi người sợ hãi.
Trịnh Huyền dịu dàng nói với Triệu Vân:
- Tiểu cô nương, ngươi có phải cố tình không xuất ra võ tướng kỹ phải không?
Triệu Vân co lại đứng sau lưng Tôn Vũ, đáng thương gật gật đầu.
- Nếu dùng sẽ không tốt.
Trịnh Huyền hiểu ý nói:
- Một khi dùng tới, ngươi nhất định sẽ bạo phát mà chết. Trong lòng ngươi có một tiềm thức tự nói với mình, nếu dùng võ tướng kỹ sẽ chết, cho nên bản năng của ngươi kháng cự việc xuất ra võ tướng kỹ, phong ấn võ tướng kỹ trong thân thể ngươi.
A? Tôn Vũ nghe xong, rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là như vậy. Hắn phát hiện Trịnh Huyền này quả là một nhân vật lợi hại, việc này cũng có thể nhìn ra được, không hổ là “Danh sư”
Tôn Vũ nhanh chóng nói:
- Lão sư, vậy Triệu Vân phải làm thế nào mới được?
Trịnh Huyền buông tay ra thở dài nói:
- Ăn! Cố gắng ăn thật nhiều! Hơn nữa phải rèn luyện thân thể, chỉ cần thân thể đủ khỏe mạnh, đủ để nàng có thể tự thừa nhận võ tướng kỹ của bản thân.
A? Hóa ra đây là lý do Triệu Vân luôn thèm ăn, ăn thế nào cũng không đủ no. Tôn Vũ trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hắn nhanh chóng đẩy Triệu Vân ra, chỉ vào phòng bếp nói:
- Tử Long, ta cho phép ngươi ăn hết đồ ăn trong bếp, ăn hết sạch cho ta, nếu không đủ ta cho phép ngươi mua thêm về ăn.
Triệu Vân vui mừng, nàng vừa nghe thấy các vị đại nhân nói chuyện về võ tướng kỹ, lát sau lại nghe thấy cái gì kỳ tài hiếm có, nghe một lúc mà chẳng hiểu gì cả. Cuối cùng chỉ hiểu duy nhất một câu, chính là Tôn Vũ bảo nàng hôm nay có thể ăn bao nhiêu thỏa thích.
Triệu Vân hoan hô một tiếng, chạy thẳng về phía phòng bếp.
Ồ! Nha đầu kia chẳng lẽ không sợ ăn nhiều thành tiểu trư sao? Tôn Vũ cười khổ nghĩ thầm: ta phải tạo cho nàng một kế hoạch ăn uống hợp lý, khiến cho thân thể nàng có thời gian bồi bổ, sau đó có thể tạo nên một Thường Sơn Triệu Tử Long uy lực, nhưng mà không biết mười năm có đủ để nuôi dưỡng một Triệu Vân cường tráng không.
Lúc này Trịnh Huyền lại cười nói:
- Tiểu nha đầu này không chỉ có thể chất yếu, võ tướng kỹ của nàng còn có ba cái gông xiềng, nếu không giải được ba gông xiềng này, cho dù thể chất khỏe mạnh cũng không sử dụng được.
- Gông xiềng? Nghĩa là sao?
Tôn Vũ nghi hoặc hỏi.
Trịnh Huyền nghiêm túc nói:
- Thế gian này có người có võ tướng kỹ nhưng không có cách nào sử dụng được, cũng không phải chỉ có mình nha đầu của nhà ngươi. Trong các nàng, đại đa số đều là do không mở gông xiềng nên không sử dụng được. Những gông xiềng này chính là điều kiện tiên quyết để phóng ra võ tướng kỹ, không đạt đủ điều kiện này, võ tướng kỹ không có cách nào thức tỉnh.
- A? Điều kiện tiên quyết?
Tôn Vũ rất hiểu vấn đề, vội vàng hỏi:
- Vậy Triệu Vân nhà ta có ba gông xiềng rốt cuộc là cái gì?
Trịnh Huyền lắc đầu nói:
- Ta cũng không rõ, chỉ có nàng mới tự phát hiện ra.
Tôn Vũ nghĩ thầm trong lòng: ba điều kiện tiên quyết, sẽ là cái gì nha? Nếu theo như lý giải của ta với Triệu Vân, nàng sẽ dùng tới thương, xuyên ngân giáp, bạch mã, có thể là ba cái này không? Ách, ba điều kiện này thì quá đơn giản rồi, chắc là không phải, tóm lại là phải chậm rãi nghiên cứu nàng mới được.
Tôn Vũ chắp tay nói với Trịnh Huyền:
- Lão sư đệ tử rất hiếu kỳ về võ tướng kỹ, thật sự không hiểu được võ tướng kỹ là thế nào, có thể mời lão sư giải thích nghi hoặc giúp đệ tử được không?
Trịnh Huyền cười nói:
- Việc này nói ra rất dài, hay là trước tiên ta xem võ tướng kỹ của ngươi một chút, nghe Bá Khuê nói ngươi có thể sử dụng nhiều võ tướng kỹ, nhưng ta dùng “Danh sư” nghiên cứu trên người ngươi cũng không phát hiện ra, vậy ngươi có thể biểu diễn một vài võ tướng kỹ cho ta xem không?
Tôn Vũ đáp một tiếng, lần lượt xuất ra “Tốc ký”, “Cự lực”, “Tất trung” vv … từng cái từng cái xuất ra trước mặt để Trịnh Huyền xem.
Trịnh Huyền sau khi xem xong lắc đầu thở dài:
- Vừa giống mà lại không giống … Những võ tướng kỹ này của ngươi và võ tướng kỹ của chúng ta căn bản là không giống nhau. Ta thấy võ tướng kỹ của ngươi đều đến từ một thế lực khác với bản thân ngươi, loại thế lực này vô cùng linh hoạt, tràn đầy biến hóa, thậm chí có cả năng lực của ta.
Tôn Vũ trong lòng kinh ngạc, Trịnh Huyền này thật lợi hại, hắn có thể nhìn ra được võ tướng kỹ của ta là đến từ một thế lực khác, hơn nữa còn thấy được NM01 còn có được khả năng phán đoán. Nó là người máy đa năng, biết suy nghĩ, cũng không đơn thuần là nắm được ý chí của ta.
Trịnh Huyền lại nói:
- Võ tướng kỹ của chúng ta là vật chết, nó không có tư tưởng, trời sinh đã ở trên thân thể chúng ta, cả đời này chúng ta cũng không thể thay đổi. Ví dụ như của ta là “Danh sư”, của Bá Khuê là “Bạch mã”, vĩnh viễn cũng không biến thành những võ tướng kỹ khác được.
Tôn Vũ biết mình đã gặp được nhân tài, vì thế nhanh chóng nói:
- Đệ tử đến từ một sơn thôn xa xôi gọi là Bắc Kinh, khác hoàn toàn với thời đại này.
Trịnh Huyền lắc đầu nói:
- Bắc Kinh? Ta chưa từng nghe nói, có thể là một nơi rất tốt đó.
Nàng dừng lại một chút sau đó lại nói:
- Kỳ thật trong thế giới này của chúng ta không có võ tướng kỹ, võ tướng kỹ xuất hiện bắt nguồn từ truyền quốc ngọc tỷ.
- Ngọc tỷ?
Tôn Vũ hiếu kỳ, thứ này … hắn biết một chút, trong “Tam quốc diễn nghĩa” Tôn Kiên tìm được truyền quốc ngọc tỷ, sau đó rơi vào tay Viên Thuật, Viên Thuật có ngọc tỷ liền xưng đế, gây nên một trận náo loạn.
Trịnh Huyền nhẹ nhàng nói, đó là vào năm Tây Hán, Vương Mãng soán Hán, bức bách cô mẫu là Hoàng thái hậu Vương Chính Quân giao truyền quốc ngọc tỷ cho hắn. Vương Chính Quân thấy thân nhân ngày xưa từng tín nhiệm, hôm nay lại muốn soán vị chiếm thiên hạ, vô cùng phẫn nộ, lại không thể làm gì khác, vì vậy dưới con thịnh nộ đã dùng sức ném ngọc tỷ lên bậc điện, làm vỡ một góc của ngọc tỷ.
Ngọc tỷ văng tung tóe ra, từ đó bay ra các ánh sáng màu “Lục”, “Hồng”, “Lam”, “Kim”, “Ám kim” chiếu lên không trung, sau đó năm ánh sáng này phát tán ra khắp thiên hạ, từ đó trong thiên hạ có một nhóm người có thể xuất ra võ tướng kỹ.
Hơn nữa những người có võ tướng kỹ này còn dựa theo “Lục”, “Hồng”, “Lam”, “Kim”, “Ám kim” chia làm năm cấp, mỗi cấp uy lực lại mạnh hơn cấp trước đó một bậc.
Tôn Vũ nghe tới đó, hít một hơi rồi vội hỏi:
- Nói cách khác, võ tướng kỹ thực ra là từ truyền quốc ngọc tỷ bay ra?
Trịnh Huyền gật gật đầu nói:
- Thế gian này có vô số người may mắn, bọn họ bị ngũ sắc quang mang bắn trúng, vì vậy nhờ có võ tướng kỹ mà con cháu đời đời sau này đều có thể kế thừa những kỹ năng này. Nhưng điều kỳ lạ chính là, tất cả những võ tướng kỹ này chỉ có thể truyền cho nữ nhân, nam nhân làm thế nào cũng không thể tập được.
Nàng nhìn chằm chằm vào Tôn Vũ hồi lâu, sau đó tò mò nói:
- Rõ ràng ngươi không được thừa hưởng võ tướng kỹ nào, chỉ là dùng một thế lực nào đó mô phỏng võ tướng kỹ mà thôi.
Tôn Vũ nghe xong rất có hứng thú, hắn bản tính là nhà khoa học luôn tìm kiếm các chân tướng, cho nên hắn không nhịn được nói:
- Nếu như vậy, căn nguyên của võ tướng kỹ là truyền quốc ngọc tỷ, ai lấy được truyền quốc ngọc tỷ người đó sẽ có hét ra lửa.
Tuy không biết hét ra lửa là cái gì, nhưng Trịnh Huyền có thể đoán được phần nào, nàng cười nói:
- Đúng vậy! Truyền quốc ngọc tỷ có thể truyền lại võ tướng kỹ mạnh mẽ uy lực, nó chính là bảo vật trong thiên hạ, tất nhiên do hoàng thượng giữ, bởi vậy thần dân thiên hạ đều một lòng với triều đình.
Nhật ký khoa học gia:
Khi ta nghe nói trên thế giới này có “Y thần”, ta bắt đầu từ bỏ ý niệm trở lại thế giới trước kia. Bởi vì nếu trở về thì có nghĩa là ta sẽ bị ướp lạnh, nếu lưu lại nơi đây thì mới có thể chữa khỏi căn bệnh này. Huống chi, căn bản ta cũng không tìm được đầu mối nào để trở lại thế giới kia nữa, nhưng nếu tìm được “Y thần” ta lại có thể tìm ra cách chữa trị cho mình.
Thế giới này khiến ta rất mê hoặc, nó có rất nhiều điều kỳ lạ ta muốn nghiên cứu. Lòng hiếu kỳ của ta có thể sử dụng cả ngày, ta đang suy nghĩ về võ tướng kỹ và truyền quốc ngọc tỷ. Nhà khoa học chẳng phải là người đi giải thích nghi hoặc cho nhân loại, đi tìm kiếm các chức nghiệp hay sao?
Ta muốn đi tìm hiểu hết thảy những mê hoặc này, tất nhiên những chuyện này phải đợi sau khi ta chữa khỏi bệnh đã.
Không biết Hoa Đà đại phu thu tiền có cao không? Ta cảm thấy cũng nên giữ lại một khoản coi như là tiền bảo hiểm.
Tôn Vũ.
Được viết tại thời đại kỳ dị “Trung Bình Nguyên Niên.”
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe
Tác giả: 32++
Chương 30: Giặc Hoàng Cân xâm chiếm Trác huyện
Nhóm dịch: Hồng Mai
Biên dịch: DHN
Nguồn: metruyen.com
Tôn Vũ thầm nghĩ trong lòng: “Nếu có cơ hội, ta nhất định phải nghiên cứu truyền quốc ngọc tỷ. Nói không chừng có thể từ góc độ khoa học mà phá giải huyền bí của võ tướng kỹ. Tất nhiên, nếu quả thật có thể phá giải huyền bí của ngọc tỷ, vậy thế giới này chẳng phải sẽ thay đổi sao?”
Việc này cũng chỉ có thể nghĩ thầm trong lòng, Tôn Vũ chỉ là một quân nghị giáo úy dưới chướng của Công Tôn Toản, muốn lấy truyền quốc ngọc tỷ trong tay hoàng gia, thực sự là giấc mơ , có lẽ không nên nghĩ nhiều.
Lúc này, Công Tôn Toản nghe nói Tôn Vũ không có võ tướng kỹ, chỉ là có một thế lực tương tự ở bên trong có một thể dùng võ tướng kỹ, trong lòng cũng rất tò mò, nàng kéo tay áo Trịnh Huyền nói:
- Lão sư, Tôn Vũ tiên sinh rốt cuộc có thế lực gì? Lão nhân gia ngài học nhiều biết nhiều, nhất định có thể nhìn ra.
Trịnh Huyền cười lắc đầu nói:
- Ta chỉ là một lão sư, cũng không phải thần tiên không có gì là không biết. Võ tướng kỹ khắp thiên hạ này ta đều có thể dùng “Danh sư” tìm ra ưu điểm hoặc chỗ thiếu hụt, hoặc là giúp người ta nhận thức được năng lực của bản thân, nhưng đối với các thế lực không rõ ràng, ta không có cách nào biết hết được.
Công Tôn Toản nghe xong thực buồn bực, nàng rất hy vọng Trịnh Huyền có thể giúp Tôn Vũ tìm được biện pháp phát huy sức mạnh giống như giúp Triệu Vân, nhưng Trịnh Huyền lại nói Tôn Vũ căn bản không có võ tướng kỹ.
Trịnh Huyền dù sao cũng già rồi, nói chuyện cũng hơi huyên thuyên, nàng vừa cười vừa nói:
- Hơn nữa đời này đệ tử của ta có hơn một ngàn người, nhưng có thể coi như người có võ tướng kỹ đáng sợ nhất chính là Lưu Huyền Đức.
Lưu Bị? Tôn Vũ lại hứng thu, nữ nhân dịu dành thanh tú kia, nói chuyện thanh âm cũng nhỏ nhẹ, mới phát ra võ tướng kỹ đã khiến Quan Vũ Trương Phi sợ tới mắc biến sắc, rốt cuộc là chiêu gì a? Hắn nhanh chóng hỏi:
- Lão sư, Lưu Huyền Đức sử dụng võ tướng kỹ gì thế? Rốt cuộc đáng sợ thế nào?
- Ha ha, không thể nói được.
Trịnh Huyền cười ha ha nói:
- Ta làm lão sư, làm sao có thể nói hết công phu của các đệ tử, hơn nữa ta cũng không hy vọng nàng dùng đến võ tướng kỹ của nàng.
Ngất! Lại không thể nói, thế mà còn nói, ghét nhất là loại người này. Tôn Vũ oán hận nghĩ thầm.
Mấy người trò chuyện trong chốc lát, Công Tôn Toản nói cho Trịnh Huyền biết tình hình của Lư Thực. Hóa ra Lư Thực đã làm đến quan Thượng Thư, tới Lạc Dương nhậm chức, hiện không ở Trác huyện, khó trách Trịnh Huyền không tìm thấy nàng. Trịnh Huyền cáo từ rời đi, nàng định tiếp tục đi du lịch thiên hạ dạy học.
Thực phiền phức, nàng là một lão bà bà ngàn dặm xa xôi tới lại chạy loạn khắp nơi, cũng thật là nguy hiểm. Công Tôn Toản vốn định phái hộ vệ tiễn nàng một đoạn đường, nhưng lão nhân gia nàng lại kiên trì không cần, không muốn phiền nhiễu.
Trịnh Huyền rời đi rồi, Tôn Vũ nói với Công Tôn Toản:
- Bá Khuê, ngươi biết rồi đấy, ta căn bản không có võ tướng kỹ, nếu như ngươi vì ta có võ tướng kỹ mà muốn cùng ta thành thân thì … không nên tiếp tục do dự nữa.
Công Tôn Toản nghe xong những lời này thật lâu không nói gì.
Lúc ban đầu đúng là vì Tôn Vũ biết sử dụng võ tướng kỹ nên nàng mới kính trọng hắn, nhưng trải qua một thời gian dài ở chung với nhau, Tôn Vũ mấy lần cứu mạng nàng, nhất là lúc cuối cùng vừa rồi, hai người cùng cưỡi ngựa chạy trốn về phía Tây, thiếu chút nữa chết trong tay đại quân Ô Hoàn. Công Tôn Toản thấy hắn dũng cảm quyết đoán, lại mưu trí hơn người, kỳ thật tâm tình đã sớm trao gửi cho hắn.
- Tôn Vũ.
Em gái đáng yêu dịu dàng vô cùng kiên định nói:
- Ta yêu mến là con người của ngươi, không phải võ tướng kỹ của ngươi.
- Ách..
Tôn Vũ nghe xong tim run lên, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất.
Mấy ngày tiếp theo, vết thương của Công Tôn Toản từ từ có biến chuyển tốt hơn, bắt đầu có thể nhảy nhẹ nhàng. Về phần Triệu Vân, dưới sự ”vỗ béo” cẩn thận của Tôn Vũ, bỗng dưng được ăn một bữa tiệc lớn.
Tuy nhiên, mặc dù nàng được ăn ngon nhưng lại bị Tôn Vũ bắt làm các loại vận động như chạy bộ, cử tạ, nhảy cao … Tôn Vũ đem hết các động tác tập thể hình trong hiện đại áp dụng cho Triệu Vân, muốn nàng mau chóng lớn lên, đủ để nàng có thể chịu được võ tướng kỹ của nàng.
Triệu Vân đáng thương ngày nào cũng bị bắt chạy bộ hơn mười km, sau đó lại phải làm động tác ngồi xổm, rồi lại nhảy tập thể dục, tập yoga, duỗi chân …
Sau mười ngày, sắc mặt Triệu Vân rõ ràng hồng hào hơn, màu da cũng không còn tái nhợt như trước, trong bàn tay nhỏ trắng như tuyết có một chút hồng nhạt, giơ tay nhấc chân cũng có chút sức lực.
Tuy nhiên Tôn Vũ biết rõ việc rèn luyện này cần nhất là phải kiên trì, hơn nữa rèn luyện trong thời gian ngắn không thể bằng rèn luyện trong thời gian dài. Hiện tại Triệu Vân đã thay đổi, hắn nhất định phải giúp Triệu Vân biến thành một tiểu la lỵ khỏe mạnh.
Về phần Tôn Vũ, tự bản thân hắn đề ra một kế hoạch lâu dài, hắn kêu NM01 làm một bảng kế hoạch, trong bảng đề ra những chuyện mình cần làm và những chuyện mình muốn làm, sau đó sắp xếp theo thứ tự tầm quan trọng.
Trong đó quan trọng nhất chính là việc tìm được Hoa Đà, người có thể chữa trị cho bệnh nan y của mình. Tính mạng quan trọng hơn tất cả, mất mạng rồi thì đừng mong làm gì hết.
Tuy nhiên giặc Hoàng Cân lại làm loạn, khắp nơi đều là chiến tranh, muốn tìm ra Hoa Đà quả thực rất khó? Tôn Vũ không dám chạy loạn coi thường mạng sống như Trịnh Huyền, đây không phải việc mà người có đầu óc nên làm.
Chẳng lẽ phải dẹp loạn giặc Hoàng Cân trước sao?
Tôn Vũ nghĩ bản thân mình sau này nên làm thế nào, nghĩ một hồi thấy đau hết cả đầu.
Hôm nay Tôn Vũ theo lệ cũ đang dạy dỗ tiểu la lỵ, hắn lệnh cho Triệu Vân cõng một khối đá 20 cân, chạy quanh trong sân. Trên bàn đá bày đầy những món ngon như gà, thịt, cá, những thứ này là để ban thưởng cho Triệu Vân sau khi hoàn thành nhiệm vụ rèn luyện.
Triệu Vân đáng thương lưng cõng đá nặng, đi từng bước từng bước trong sân, kỳ thật không phải là chạy, mà còn chậm hơn cả bò. Nàng đã chạy mười lăm vòng, nhưng Tôn Vũ lại ra hạn chạy xong hai mươi vòng mới được phép ăn cơm.
- Tôn tiên sinh, ta cõng đá nặng xong thật sự có thể được ăn sao?
Triệu la lỵ đáng thương hỏi.
- Đương nhiên rồi, tiên sinh chưa bao giờ lừa ngươi.
Tôn Vũ biết rõ không thể nói dối tiểu hài tử, người lớn đã hứa hẹn nhất định phải làm, nếu không trong lòng hài tử sẽ mất đi tín nhiệm, làm hỏng sự tin tưởng của nó. Cho nên hắn hứa ban thưởng cho Triệu Vân, chỉ cần Triệu Vân làm được, vậy hắn nhất định có thể thực hiện lời hứa của hắn.
Triệu Vân nhẹ nhàng gật đầu, tiếp tục chạy về phía trước.
Lúc này Công Tôn Toản đi từ bên ngoài vào, nhìn Triệu Vân đáng thương, lắc đầu thở dài:
- Tôn Vũ, ngươi sao lại ép nàng như vậy, có nên không? Sao nàng lại nhất định phải dùng tới võ tướng kỹ? Làm một tiểu nha hoàn vui vẻ cũng không phải là không hạnh phúc. Một khi đã xuất ra võ tướng kỹ, sẽ khó tránh khỏi tranh giành trên chiến trường, khói lửa chiến tranh, đối mặt với gian nguy.
Tôn Vũ lắc đầu nói:
- Bây giờ là loạn thế, không có bản lĩnh nhất định sẽ chết. Nàng sợ chết như vậy, tính mạng là của mình, liều mạng thì đã sao? Ta cũng không biết bệnh nan y của mình có thể chữa trị khỏi hay không, lúc này càng nhất định phải để nàng học cách tự lập, nếu không ngày nào đó không có ta, nàng sẽ đi đâu tìm cái ăn chỗ dựa?
Ừ, Công Tôn Toản nhẹ nhàng nói:
- Vừa rồi có quân tình khẩn cấp báo lại, giặc Hoàng Cân trú tạ Đại Hưng sơn có ý đồ đánh úp bản huyện, nếu bỏ mặc không để ý rất có thể tạo thành uy hiếp đối với Trác huyện. Bạch Mã Nghĩa Tòng của chúng ta đều là kỵ binh, không giỏi thủ thành, ta không muốn đứng bên trong thủ thành mà định ra khỏi thành đón đầu đánh giặc Hoàng Cân. Hiện tại hơn một vạn Bạch Mã Nghĩa Tòng đang tập kết, lập tức xuất binh đi đánh giặc, ngươi có muốn cùng đi không?
Ồ? Năm vạn giặc Hoàng Cân xâm chiếm Trác huyện? Tin này nghe rất quen …Tôn Vũ trong lòng thầm kinh ngạc, vội hỏi:
- Đại tướng giặc Hoàng Cân là ai? Có phải là Trình Viễn Chí.
Công Tôn Toản vỗ tay cười nói:
- Không hổ danh có “Thần mục” kỹ năng, rõ ràng cách xa trăm dặm đường mà ngươi vẫn có thể nhận ra đại tướng quân địch.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của banh_xe