Bắc Kinh là thủ đô của cả nước, có vị trí rất cao trong lòng mọi người. Đồng thời nơi đây cũng tập trung một bộ phận nhỏ những người nắm giữ năm mươi phần trăm tài sản quốc gia, do đó mà hào môn thế gia, những thương gia tập đoàn lớn nhiều như nấm. Trong số đó Long gia ở Vương Phủ Tỉnh là một trong số ít những gia tộc hiển hách nhất, điều hành vô số tập đoàn can thiệp đến nhiều mặt của đời sống xã hội, có quyền ăn nói nhất trong số rất nhiều ngành nghề. Nói là vạn người kính ngưỡng, là đầu não kinh tế của Trung Quốc cũng chẳng ngoa. Gia chủ Long Ngạo Hoa đã sang tuổi trung niên, nhờ vào bao nhiêu năm lăn lộn thương trường mà gây dựng được cả một mạng lưới nhân lực trải khắp cả nước, thuộc phái thực quyền chân chính trong giới cao cấp Trung Quốc.
Long Ngạo Hoa có một người cha tên là Long Thiên Thu, có điều Long Thiên Thu trước nay hành tung bí ẩn, như thần long thấy đầu không thấy đuôi, thả sức ngao du sơn thủy, tiêu diêu nơi non xanh nước biếc rất hiếm khi về nhà. Xem thì có vẻ như một bậc phong trần du hiệp, thực sự lại có nỗi khổ riêng. Rất ít người biết Long Thiên Thu phiêu bạt khặp nơi thực ra là để tìm kiếm một người, kẻ đã bắt cóc cháu nội của ông….
Long gia tọa lạc ở nơi phồn hoa nhất Bắc Kinh – Long Phủ Tỉnh. Khó có thể tưởng tượng được giữa nơi đô thị náo nhiệt lại ẩn tàng một gia tộc lớn đến thế, vẫn vững vàng với những giá trị cổ. Tại cuối một con phố tĩnh mịch, một tòa tứ hợp viện thời Thanh to lớn nguy nga với chín lối ra vào khác nhau. Cửa lớn đỏ tươi có thể cho phép hai cỗ xe tải song hành đi vào. Hai bên trái phải là hai đại hán cao lớn như hai vị môn thần, hổ mục trừng trừng vô cùng uy phong.
Trong phủ bất chợt vang lên một tiếng thét chói tai : “Khốn kiếp! Vụng tay vụng chân làm bỏng chết bản thiếu gia ta, ngươi muốn chết hả?” Long Tử Phong vừa điên cuồng xuýt xoa vết bỏng, vừa trừng mắt nhìn đứa nha hoàn quát tướng lên. Cô hầu tuổi độ mười tám, mặt hoa da phấn xinh đẹp động lòng người! Lúc ấy mắt ngân ngấn lệ, mặt đầy vẻ uất ức, thổn thức nói: “Lúc nãy rõ ràng là thiếu gia cậu….” Long Tử Phong nghe tiếng ngẩng đầu, nếu như có Lam Tâm ở đây lúc này hẳn sẽ không khỏi thét lên tại trận, tên Long Tử Phong này gần như giống hệt Lục tử Minh, chỉ khác chỗ Long Tử Phong để tóc ngắn, sắc mặt thoáng chút tái nhợt không khỏe mạnh, ánh mắt thiếu đi sự bình hòa của Lục Tử Minh mà thêm vào mấy phần lệ khí.
“Bốp!” một tiếng, cả một bên gò má cô hầu đỏ ửng, Long Tử Phong tức giận nói: “Con ranh thối tha, phản rồi, ngươi dám đấu khẩu với bản thiếu gia, có tin ta tống ngươi ra đầu đường ăn xin không, cho ngươi làm ăn mày với tụi nó?” Sắc mặt cô hầu lúc đầu trắng bệch, sau đó cắn răng rít lên: “Tôi thà làm ăn mày còn hơn hầu hạ cậu, cậu cứ đem tôi tống cho họ đi!”
Long Tử Phong vừa nghe trong lòng liền bội phần phẫn nộ, con hầu này thà đi ăn xin chứ không thèm hầu hạ mình, thế há chẳng phải nói y không bằng một đứa ăn xin sao? Ánh mắt Long Tử Phong đanh lại, cười hăng hắc: “Ngươi không muốn hầu hạ bản thiếu gia đến thế sao? Vậy được, bản thiếu gia hôm nay không bắt ngươi hầu hạ không được!” Nói rồi từ hai con ngươi ánh lên tia nhìn dâm dục, trông thấy ánh mắt đó, cô hầu lập tức trở nên hoảng loạn thấy rõ, bước lùi liền mấy bước, đến mép tường thì sợ hãi thốt lên : “Thiếu gia, cậu muốn làm gì?”
Long tử Phong cười như điên nói: “Ngươi nói làm gì? Thiếu gia ta ở bên ngoài nếm hết mùi đời thế mà cho đến giờ vẫn chưa thử qua một con hầu, hắc hắc….hôm nay ngươi phải vui vẻ với ta một phen!” Nói dứt lời bổ nhào về phía cô hầu. Cô hầu thân thủ cũng khá nhanh nhạy, cúi đầu luồn qua cánh tay Long Tử Phong chui qua, đồng thời cũng bị Long Tử Phong bức ra cửa lớn về phòng. Ánh mắt cô hầu đầy sợ hãi nói : “Thiếu gia, cậu…cậu đừng làm loạn! Nếu không tôi….” Long Tử Phong cười lạnh mấy tiếng: “Ta đường đường là thiếu gia nhà họ Long, sủng hạnh ngươi là phúc phận của ngươi, ngươi đừng có mà rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt!”
Sắc mặt cô hầu cũng trở nên nghiêm nghị đáp: “Tiểu Thúy tôi ở nhà họ Long tuy là một nô tì, nhưng luôn thủ thân như ngọc. Nếu như thiếu gia định khinh bạc tôi, tôi sẽ chết ở đây!” Long Tử Phong nhìn bộ dạng Tiểu Thúy có vẻ như không nói đùa, chau mày nhớ lại sự nghiêm khắc của cha, nếu như bức tử người trong phủ thì sẽ không thoát nổi một trận no đòn. Y cắn răng nói: “Được thôi, bản thiếu gia tha cho ngươi một lần! Nhưng nếu lần sau ngươi lại vụng về thì chớ trách ta không khách khí! Cút!” Long Tử Phong giận giữ gầm lên, Tiểu Thúy quay người bỏ chạy khỏi phòng, lòng đầy uất ức và bi phẫn.
Nhìn bóng dáng Tiểu Thúy, Long Tử Phong thở phào một hơi thầm nhủ : “Con ranh thối tha, thủ thân như ngọc? Thể nào cũng có ngày thiếu gia ta làm thịt ngươi!” Ở trong phòng một lúc thấy hơi nhàm chán, nghĩ đến thế giới hoa lệ bên ngoài Long Tử Phong đứng dậy đi ra khỏi phủ. Còn chưa đến cổng đã có tiếng vang lên: “Thiếu gia, cậu muốn đi đâu?” Long Tử Phong chau mày bực bội quay đầu lại, nhìn người đàn ông trung niên sau lưng nói: “Chú Đức, cháu đã bị nhốt trong nhà ba ngày nay, khắp người sắp mọc lông rồi, chú cho cháu ra ngoài đi lại chút!”
Chú Đức lắc đầu đáp: “Thiếu gia, lần trước cậu ở ngoài gây ra đại họa, gia chủ nhốt cậu trong nhà là để bảo vệ cậu!” Long Tử Phong ha một tiếng: “Nực cười! Trung Quốc có ai dám sờ đến Long gia, chẳng phải là tìm cái chết sao?” Chú Đức nhíu mày thở dài nói: “Thiếu gia, cậu không biết cô gái mấy hôm trước cậu đắc tội là thiên kim bảo bối của Phụng Thiên Tường! Cậu cũng biết Phụng gia rồi đấy, thế lực tuyệt đối không kém Long Gia chúng ta, cậu cũng không muốn vì mình mà dẫn đến một trường đại chiến giữa hai nhà Long Phụng, khiến cho cuối cũng cả hai lưỡng bại câu thương chứ?”
Long Tử Phong ấp úng: “Cháu đâu có biết con nhỏ đó lại là cháu gái của Phụng Thiên Tường, vả lại cháu có làm gì đâu, chỉ sờ một tí mà thôi, có đáng để bám riết không tha đến thế? Chú Đức, cho cháu ra ngoài đi, ba ngày rồi, có khi cha cháu đã dẹp yên chuyện này, nếu không thì chú cho mười mấy tay thủ hạ đi theo bảo vệ cháu! Còn sợ Phụng Thiên Tường mần thịt cháu hay sao?”
Sự ngoan cố của Long Tử Phong khiến cho Long Đức trong lòng càng thấy bi ai, Long gia mấy đời anh hùng, đến đời Long Tử Phong cuối cùng lại nảy ra cái đồ bại gia tử như y, lẽ nào Long gia thực sự sẽ lụn bại từ đây? Trấn định lại, thần sắc Long Đức trở nên nghiêm túc: “Thiếu gia, theo lệnh gia chủ, cậu không được ra ngoài!” Lời của chú Đức khiến Long Tử Phong tức giận, cao giọng quát: “Long Đức, tôi nói cho chú biết, cái nhà họ Long này sớm muộn sẽ là của tôi, cha tôi không bảo vệ chú cả đời được đâu! Đợi đến khi tôi nắm quyền, kẻ đầu tiên phải giết chính là chú, chú cứ đợi đấy!”
“Hỗn xược!” Đúng lúc ấy một tiếng hổ gầm vang lên, Long Tử Phong theo bản năng sợ run người, quay đầu lại. Thân hình cao khôi ngô của Long Ngạo Hoa đã sừng sững ở đó, khí thế uy nghiêm lập tức bao trùm như muốn ăn tươi nuốt sống Long Tử Phong. Khuôn mặt chữ Quốc, bá khí ngút trời lúc này lạnh tanh, đôi mắt lóe ra ánh nhìn lạnh lẽo tạo nên một khí phách khiến người ta không dám xâm phạm. Đứng bên cạnh là một thân hình mảnh khảnh, tóc búi cao, trong sự cao quí lại thể hiện ra nét dịu dàng thùy mị, yêu kiều mà thấu nét đoan trang của một mĩ phụ trung niên. Chu Thu San, vợ của Long Ngạo Hoa, đồng thời là con gái cưng của Chu Khải Vận tổng giám đốc tập đoàn Đại Minh. Năm đó, mối thông gia giữa hai nhà Long Chu gây ra ảnh hưởng sâu sắc đến toàn cầu, gần như thay đổi cục diện thế lực của Trung quốc từ đấy. Từ điều này đã đủ thấy thế lực của hai nhà Long Chu lớn như thế nào! Nhưng lúc này, trong cặp mắt to của Chu Thu San đong đầy nét quở trách dịu dàng, nhìn Long Tử Phong đầy thương mến.
Long Tử Phong cười với hai người “Ba, mẹ…..hai người về rồi ạ” Long Ngạo Hoa hừ lên một tiếng rồi bước về phía trước, lạnh lùng nói “Khi Chú Đức của con đi theo ta đánh đông dẹp bắc, trên thế gian này vẫn chưa có con, con lấy tư cách gì mà nói với chú như vậy?” Long Tử Phong nhàn nhạt nói “Thế thì có làm sao? Vẫn chỉ là đầy tớ nhà mình…..” . “Hỗn xược, ngay đến ông nội con cũng không coi chú ấy là người dưới, thằng nhãi như con lấy đâu ra tư cách nói như vậy?” Long Ngạo Hoa không đợi con trai nói hết liền quát lồng lên một tiếng, chỉ hận không thể tát cho Long Tử Phong một cái ngã lăn xuống!
Thấy cha đang nổi nóng, Long Tử Phong vội vàng nấp ra sau lưng Chu Thu San, ôm mẹ nói : “Mẹ, mẹ nhìn xem, ba sắp giết người rồi!” Long Ngạo Hoa bực mình quát: “Súc sinh, mày ra đây” Chu Thu San vòng tay ra đằng sau nắm lấy Long Tử Phong nói : “Tử Phong à Tử Phong, đến bao giờ con mới có thể hiểu chuyện để ba mẹ yên tâm một chút, chú Đức là người đã cùng ba con vào sinh ra tử, đã lập vô số hãn mã công lao! Có thể nói một nửa sản nghiệp nhà họ Long là nhờ công sức chú Đức, con đối xử với chú ấy như vậy, không chỉ ba con muốn đánh con, mà ngay đến cả mẹ cũng không nhịn được muốn đánh con lắm cơ”, Nói rồi giơ tay đánh vào người Long tử Phong mấy cái, nhưng người làm mẹ không nỡ dùng hêt sức lực, chỉ như phủi bụi.
“Thu San, em lại bênh nó rồi! Nó được nuông chiều nên mới ra nông nỗi này!” Long Ngạo Hoa bất mãn nói. Chu Thu San buồn bã đáp: “Tử Minh từ bé đã bị người ta cướp đi, bây giờ chúng ta chỉ còn lại đứa con bảo bối này, lẽ nào không chiều nó mà bắt nó chịu khổ ư?” Nói đến đứa con thất lạc, Long Ngạo Hoa thở dài không truy cứu nữa, nhìn Long Tử Phong xuống giọng nói “Thằng con hư hỏng này, nói cho ta biết, rốt cuộc mày đã làm gì đại tiểu thư nhà họ Phụng?”
Long Tử Phong ấp úng trả lời “ Cũng ..cũng chẳng có gì, chỉ là ….chỉ là sờ mấy cái, còn những cái khác thì không có!” “Hừ, không có gì! Không có gì mà làm con gái lớn nhà họ Phụng phát điên à?” ,“ Điên á? Không phải chứ, nhất định là nghe nhầm rồi, nghiêm trọng như vậy sao?” Long Tử Phong không giấu nổi ngạc nhiên hỏi. Thu San lắc đầu, nheo mày nói với con: “Tử Phong à Tử Phong, con thật đã gây ra đại họa rồi, mau nói cho mẹ biết rốt cuộc con có làm chuyện đó với Phụng gia đại tiểu thư không? Nhất định phải nói thật cho ba mẹ biết nếu không ngay đến cả ba mẹ cũng không giúp nổi con đâu”
Long Tử Phong cũng ý thức được mức nghiêm trọng của sự việc, bị thúc ép quá đành nói: “Con, con thật sự rất thích cô ấy, con cứ tưởng chỉ cần làm chuyện đó với cô ấy, cô ấy sẽ….” “Súc sinh, thế tức là, mày thực sự đã bức gian nó hả?” Long Ngạo Hoa không giữ được bình tĩnh, phẫn nộ nhìn Long Tử Phong nói, Chu Thu San sắc mặt trắng bệch, mắt bắt đầu ngấn lệ.
Long Tử Phong nói: “Thế thì có làm sao? Cùng lắm con lấy cô ấy về làm vợ! Với thế lực nhà họ Long ta chẳng nhẽ không xứng với Phụng gia sao?” “Mày là cái giống gì vậy? Cũng dám nói mình xứng với đại tiểu thư nhà họ Phụng à? Long gia chúng ta mấy đời anh hùng, không thể nghĩ rằng lại nảy ra cái đồ bại hoại môn phong như mày! Thôi được thôi được, để mày cho nhà họ Phụng xử tử lăng trì, không bằng để cha mày một chưởng đánh chết!” Nói rồi giơ bàn tay phải, bước về phía Long Tử Phong.
“Ngạo Hoa, đừng mà. Chúng ta đã mất Tử Minh rồi, không thể lại để mất nốt Tử Phong! Dẫu sao nó vẫn là một đứa trẻ con, chỉ cần chúng ta thương lượng với người nhà họ Phụng, không khéo họ vẫn tha cho Tử Phong một con đường sống! Ngạo Hoa, nó là cốt nhục máu mủ của anh, anh nỡ xuống tay với nó ư! “ Chu Thu San sợ hãi lao ra ngăn cản Long Ngạo Hoa. Mặt Long Ngạo Hoa cũng đầy nét thống khổ, đau đớn nói: “Thu San, sao em vẫn chưa hiểu, Đại tiểu thư nhà họ Phụng là hòn ngọc quý nhà họ, thái độ hôm nay của Phụng Thiên Tường em cũng thấy rồi, họ nhất định không tha thứ cho con trai chúng ta, lẽ nào em lại muốn nó phải chịu dày vò dằn vặt vì cực hình nhà họ rồi mới chết ư?” Nghe xong lời Long Ngạo Hoa, sinh lực toàn thân của Chu Thu San như biến mất hết, ngã xuống đất, dòng nước mắt tuôn ra không ngớt, thảm thiết nói “ Tử Phong ơi Tử Phong, tại sao con lại hồ đồ thế, không để cho mẹ được sống ư? Huhu….”
Cảnh này đã làm Long Tử Phong kinh hãi vô cùng, thấy Long Ngạo Hoa sát khí bừng bừng, Long Tử Phong ngay lập tức nhận ra rằng lần này không phải là bố mẹ hù dọa mình mà thực sự sẽ chuẩn bị giết hắn. Nỗi sợ hãi bắt đầu dâng lên, hắn run rẩy nói “ Ba…ba, ba đừng kích động, con là con trai của ba, em con đã bị người ta bắt đi rồi, hai người chỉ còn lại có một mình con, con chết rồi thì sẽ không còn người thừa tự Long gia đâu!! Ba..ba hãy tha cho con một lần này đi……cùng lắm con đi xin lỗi nguời nhà họ Phụng, khấu đầu van xin họ….”
Long Ngạo Hoa lại hét lên một tiếng : “Nghiệt chướng, im mồm, Long gia ta không phải là hạng ham sống sợ chết, càng không thể quỳ gối trước kẻ khác. Ta thấy để mày sống trên đời nếu không làm mất mặt Long gia thì cũng gây họa cho nhân gian, hôm nay chi bằng ta thay trời hành đạo!” Nói rồi bàn tay Long Ngạo Hoa như lưỡi dao sắc nhọn bổ mạnh về phía Long Tử Phong.
“Ngạo Hoa, dừng tay!” đúng lúc ấy, một tiếng hổ gầm vang lên, một thân ảnh nhạt nhòa như mây khói xẹt đến ngăn chặn chưởng phong của Long Ngạo Hoa, cứu mạng Long Tử Phong!
“ Cha!” Nhìn ông già uy nghiêm phía trước, Long Ngạo Hoa không khỏi đau đớn thốt lên. Hổ mục liền nhỏ lệ anh hùng! Tự tay giết chết máu mủ của mình, nỗi đau khổ ấy tuyệt đối không phải là thứ người bình thường có thể chịu đựng nổi
Sự xuất hiện của Long Thiên Thu mở ra một con đường sống cho Long Tử Phong, hắn lập tức khóc rống lên mà nhào tới: “Ông ơi, may mà ông đến kịp, nếu chậm một bước cháu đã bị cha tự tay đánh chết rồi, ông nhất định phải cứu cháu đấy! Ông!” Long Thiên Thu trầm lặng thở dài, nói dứt khoát: “Phong Nhi à Phong Nhi, sao cháu lại có thể làm chuyện xấu xa đến thế? Long gia ta mấy đời anh hùng hào kiệt, không ngờ lại hủy vào tay cháu, cháu nói xem ta còn mặt mũi đâu mà đi gặp liệt tổ liệt tông đây!” Ngữ khí của Long Thiên Thu đầy bi thương, nét mặt khổ sở mà trong lòng đau đớn, khiến người nghe không khỏi chua xót.
“Ba!” Chu Thu San kêu lên ai oán: “Thưa ba, dù thế nào đi nữa Tử Phong cũng là huyết mạch duy nhất của Long gia ta! Dù nó có phạm tội tày trời chúng ta cũng không thể trơ mắt nhìn nó chết. Được rồi, nếu Phụng gia nhất định không tha cho nó, thế thì để con thay Tử Phong chịu chết!” Long Tử Phong tuy là người kém cỏi nhưng đối với mẹ lại cực kì hiếu thuận, lúc ấy nghe mẹ nói sẽ chết thay mình, vội vàng quỳ phục xuống trước mặt Chu Thu San nói: “Mẹ, tội con gây ra không thể liên lụy đến mẹ được, xin mẹ để con gánh chịu!”
Lời của Long Tử Phong khiến cho Long Thiên Thu và Long Ngạo Hoa có chút an ủi. Dù sao đi nữa chữ hiếu làm đầu, Long Tử Phong cho dù có đốn mạt đến đâu nhưng cũng vẫn là đứa con hiếu thuận, không phải là hết thuốc chữa! Chu Thu San trong lòng càng đau đớn, ôm lấy Long Tử Phong, hai mẹ con ôm nhau khóc. Long Thiên Thu thở dài: “Ngạo Hoa à, Thu San nói phải, dù gì Tử Phong cũng là cốt nhục duy nhất của nhà họ Long, không thể cứ thế đứng nhìn nó đi vào đường chết!” Long Ngạo Hoa thở dài bi thán: “Cha, cha nghĩ con nhẫn tâm hạ độc thủ đến thế sao? Con cũng thương nó như cha, nhưng Phụng gia quyết không dung tha, nhất định đòi Tử Phong đền mạng, con…con cũng hết cách rồi!”
Long Thiên Thu nghĩ ngợi hồi lâu nói: “Để ta đi nói chuyện với Phụng Thiên Tường, nể mặt ta chắc Phụng Thiên Tường ông ta sẽ không đến nỗi vô tình. Nếu thực sự không xong cũng chỉ đành….ai, đến lúc đó hẵng hay!” Nói xong quay sang quát Long Tử Phong: “Đồ khốn kiếp, đi với ta đến Phụng gia một chuyến?” Vừa nghe nói đến Phụng gia, Long Tử Phong vô cùng sợ hãi, run rẩy nói: “Không….cháu không đi. Cháu sẽ bị giết chết mất, cháu không đi….”
Long Thiên Thu quát lớn: “Hỗn xược! Nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu, sao có thể trốn tránh như thế? Vả lại ta đi cùng cháu, ta sẽ tự có cách bảo đảm tính mạng cho cháu, có điều không tránh khỏi một trận đau đớn về thể xác!” Long Thiên Thu trở nên nghiêm khắc hơn hẳn ngày thường, trước khí thế như nước triều ào ạt đó của Long Thiên Thu, Long Tử Phong căn bản không dám phản đối, sắc mặt khổ não cúi đầu im lặng.
Phụng gia cũng giống Long gia, là một trong vài gia tộc lớn, quyền thế xung thiên, gần như chẳng kém Long gia chút nào. Gia chủ hiện nay là Phụng Thiên Tường, là nhân vật đồng đại với Long Thiên Thu, có điều ông ta không giống Long Thiên Thu, sớm đem quyền lực giao vào tay con trai nắm giữ mà vẫn chủ trì đại quyền đến tận bây giờ. Ông ta cả đời cũng như Long Thiên Thu chỉ có độc một con trai – Phụng Minh Phàm, Phụng Minh Phàm trước sau sinh được hai vị thiên kim, đại tiểu thư Phụng Tư Kỳ năm nay mười chín tuổi, xinh đẹp vô cùng, chỉ có điều bất hạnh bị Long Tử Phong làm nhục. Nhị tiểu thư Phụng Tư Vịnh năm nay mười tám tuổi, vừa học xong trung học, thành tích rất ưu tú, được tuyển thẳng vào đại học Thanh Hoa.
Trước đây Phụng gia nhờ có hai cô con gái cành vàng lá ngọc này mà không ngớt vang lên tiếng cười, nhưng kể từ khi Phụng Tử Kỳ phát điên, tiếng cười dường như tắt lịm trong gia đình họ, thay vào đó là một bầu không khí thù hận và bi thống. Phụng Thiên Tường sắc mặt lạnh lùng ngồi trên chiếc ghế thái sư đặt chính giữa phòng, hai mắt đôi lúc phát ra từng tia sắc lạnh. Bên dưới là con trai Phụng Minh Phàm cũng đang nghiến răng, hai tay nắm thành quyền thật chặt, gân xanh nổi vằn lên trên khuôn mặt anh tuấn. Bên cạnh ông ta là vợ mình, mẹ của Phụng Tư Kỳ - Liễu Tẩm Nhi sớm đã ngất đi mấy bận, lúc ấy hoa dung tiều tụy, hai mắt đẫm lệ đờ đẫn như khúc gỗ!
“Ông, bố, lẽ nào hai người định cứ đứng thế này, không báo thù cho chị hay sao? Chị thật đáng thương, nếu không giết tên dâm tặc đó thì chị con còn mặt mũi nào gặp ai!?” Phụng Tư Vịnh tuổi trẻ nóng nảy thẳng tính, thừa hưởng nhan sắc của mẹ cộng thêm sức thanh xuân, dáng người cao ráo đầy mị lực. Lúc ấy Phụng Tư Vịnh đang trừng mắt giận dữ, mặt hoa đỏ bừng cao giọng nói.
“Đúng đấy thưa cha, hôm nay nếu như Long gia không giao Long Tử Phong ra đây Phụng Minh Phàm con sẽ liều với họ, đồng quy ư tận!” Phụng Minh Phàm nhìn Phụng Thiên Tường nói với giọng đầy bi phẫn. Phụng Thiên Tường đập mạnh tay phải lên mặt bàn trà bên cạnh mấy nhát, chiếc bàn trà hồng mộc đó lập tức tan thành gỗ vụn! Ông quát lớn: “Tên nghiệt chướng Long Tử Phong này, đã dám làm nhục cháu gái ta như vậy, lẽ nào ta lại tha cho nó. Nếu Long gia tự giao nó ra còn đỡ, nếu không Phụng Thiên Tường ta dù có thịt nát xương tan cũng phải giết sạch trên dưới Long gia.”
“Lão gia, Long gia Long Thiên Thu dẫn Long tử Phong cầu kiến!”
Đúng lúc ấy quản gia vội vã bước vào lớn tiếng bẩm báo. Phụng Thiên Tường nheo mắt nói: “Được, cuối cùng cũng đến! Gọi bọn họ vào!”
Long Tử Phong sợ sệt nép sau lưng Long Thiên Thu đi vào. Trước đây Long Thiên Thu đến chơi đều được đem rượu ngon ra tươi cười nghênh tiếp, còn bây giờ tiếp ông ta là những cặp mắt đầy thù hận chỉ chực phát hỏa. Long Thiên Thu chỉ biết thở dài ôm quyền đến trước mặt Phụng Thiên Tường: “??” Phụng Thiên Tường hừ lạnh: “Long Thiên Thu, ông vẫn còn coi tôi là bạn cũ sao, con cháu Long gia nhà ông làm chuyện xấu, hôm nay nếu ông không nói rõ với tôi, Phụng Thiên Tường tôi đồng quy ư tận với ông!”
Long Thiên Thu cười khổ nói: “Phụng huynh, không phải nói gì nữa, nghiệt tôn ở đây, tùy ông xử lí!” Phụng Thiên Tường quát lớn: “Được! Ta sẽ lấy mạng nó để báo thù cho cháu gái khổ mệnh của ta!” Nói rồi thân hình vụt qua, hữu chưởng nhanh mạnh dị thường bổ xuống đỉnh đầu Long Tử Phong. Long Thiên Thu lướt đến trong nháy mắt tung ra ba chưởng giải trừ một chưởng đầy nội lực của Phụng Thiên Tường, cứu Long Tử Phong một mạng! Phụng Thiên Tường giận dữ nhìn Long Thiên thu nói: “Họ Long kia, chẳng phải là để cho ta xử lí sao, tại sao lại ra tay ngăn chặn? Chẳng lẽ khinh ta võ công không bằng ông?”
“Cha, xem ra họ Long kia rõ ràng đang đùa cợt Phụng gia ta! Chi bằng cha con ta liên thủ giữ họ lại đây!” Phụng Minh Phàm không kìm nổi thét lên, đến bên Phụng Thiên Tường, trừng mắt nhìn ông cháu Long Thiên Thu. Long Thiên Thu cười khổ nói: “Phụng huynh, hiền điệt, hai người thực sự đã hiểu nhầm tôi rồi! Tôi có lời muốn nói, đợi tôi nói xong muốn mắng muốn giết gì tùy hai người định đoạt.” Phụng Thiên Tường hít sâu một hơi, áp chế nộ hỏa trong lòng lạnh lùng nói: “Long Thiên Thu, mạng tên súc sinh này tôi lấy chắc rồi, ông có nói đến thủng trời cũng đừng mơ khiến tôi đổi ý!”
Long Thiên Thu cất tiếng: “Phụng huynh, thằng cháu này của tôi đã làm điều xằng bậy với cháu gái ông, không những ông, ngay cả tôi khi nghe chuyện này cũng giận đến mức muốn đánh chết nó, nhưng nghĩ lại giết thằng súc sinh này chỉ giải tỏa được mối hận trong lòng mọi người nhưng còn Tư Kỳ đáng thương thì làm sao đây? Chẳng lẽ cả đời này của nó lại bị hủy như vậy sao?” Nhắc đến Tư Kỳ làm cho cả nhà họ Phụng đều hết sức đau khổ, sắc mặt Phụng Thiên Tường ngay lập tức tối sầm lại
Long Thiên Thu tiếp tục nói: “Hai nhà Long Phụng chúng ta đều là bạn cũ, giao hảo rất sâu sắc, đã xảy ra chuyện thế này, có lẽ là do nghiệt duyên của hai đứa, cứ để Tử Phong với Tư Kỳ nhà các vị thành hôn, như vậy, thứ nhất có thể giữ trọn danh tiếng nhà họ Phụng, thứ hai cũng không đến nỗi làm hủy hoại cuộc đời Tư Kỳ! Ông thấy thế nào?”
Phụng Thiên Tường phẫn nộ quát lên một tiếng: “ Cái gì, làm nhục cháu gái ta rồi, lại còn định kết thân với Phụng gia ta, Long Thiên Thu ơi là Long Thiên Thu, ông rõ ràng là định ỷ vào chuyện gạo đã nấu thành cơm, đừng có nằm mơ”. Long Tử Phong thấy Phụng Thiên Tường bỗng nhiên chửi mắng cả ông mình, trong lòng cũng thấy tức tối, không kiềm chế được nói:“Làm gì có lý đó! Tôi không thèm lấy con điên về làm vợ!” . Long Tử Phong vừa nói dứt câu, Long Thiên Thu liền cảm thấy không ổn, vung tay tát mạnh, ngay lập tức máu tươi từ miệng Long Tử Phong thổ ra. Long Tử Phong vừa bị Long Thiên Thu tát cho một cái, đã nghe có một tiếng giòn tan vọng lại, nền đá hoa chỗ Long Tử Phong vừa đứng đã vỡ vụn!
Long Thiên Thu giả như không nhìn thấy một chưởng đánh vào không trung của Phụng Minh Phàm, quát tháo: “Súc sinh, đây đều là nghiệp chướng do mày gây ra, mà lại còn dám nói ra những lời ngông cuồng, đúng là không sợ chết hả?” mánh lới của Long Thiên Thu làm sao qua nổi cặp mắt tinh đời của Phụng Thiên Tường, lão lạnh nhạt nói “Long Thiên Thu, ông giở thủ đoạn ngay trước mặt tôi! Được, chuyện với ông hôm nay dừng ở đây, Long Tử Phong đã đến nhà họ Phụng tôi thì nhất định không thể sống sót trở về”
Đến đây, Long Thiên Thu đã hoàn toàn hết hi vọng, trong lòng hết sức nặng nề, nói: “Đã như vậy, ác giả ác báo, tôi giao thằng cháu này cho các vị xử trí. Chỉ có điều, …có điều vận mệnh nhà họ Long chúng tôi kém, mười lăm năm trước đã mất đi một đứa cháu, đứa cháu này là giọt máu duy nhất của Long gia, chúng tôi từ trước coi nó như bảo bối, lúc đông thủ chỉ xin các vị cho nó được thoải mái” Nói đến đây Long Thiên Thu xúc động không cầm được nước mắt. Nghe thấy những lời nói của ông ta, người khác cũng không khỏi động lòng, con tim cứng rắn như đá của Phụng Thiên Tường cũng bị lời nói của ông ta làm lay động. Nói gì đến Phụng Minh Phàm, suýt nữa đã mở miệng nói hộ Long Tử Phong mấy câu
Thấy Long Thiên Thu không còn quan tâm đến bản thân mình nữa, Long Tử Phong sợ hãi quay sang kêu với Long Thiên Thu: “Ông ơi, ông đã nói là sẽ bảo về cháu, không để Phụng gia giết cháu, bây giờ sao ông lại……” Câu nói của Long Tử Phong khiến Phụng Thiên Tường chấn động, Long Thiên Thu đã nhắm mắt tuyệt vọng. Phụng Thiên Thường quát: “Giỏi lắm Long Thiên Thu, vừa rồi không để ý một chút đã bị ông lừa rồi! Tôi còn thực tình không nỡ ra tay, hóa ra đều nằm trong tính toán của ông cả, thật
là ức hiếp người quá đáng, nghiệt chướng, chết đi!” Nói rồi Phụng Thiên Tường không còn chút cố kị gì, nhảy vọt lên cao, nhằm chuẩn Thiên Linh Cái của Long Tử Phong mà đánh xuống
Phụng Minh Phàm nhìn chằm chằm Long Thiên Thu không chớp mắt , chỉ chờ ông ta có bất kỳ động tác nào, liền liều mình ngăn cản, ai ngờ hai mắt Long Thiên Thu vẫn nhắm chặt, không hề động đậy, hình như căn bản không có ý định xuất thủ cứu người
Lúc đó bàn tay Phụng Thiên Tường chỉ còn cách huyệt Thiên Linh Cái của Long Tử Phong không đầy ba mươi cm. Long Tử Phong mỗi ngày đều chìm đắm trong tửu sắc, hiểu biết về võ học gia truyền của Long gia chẳng hơn gì người ngoài, đối mặt với đòn tấn công bao hàm uy thế nghiêng trời lệch đất của Phụng Thiên Tường hoàn toàn không có khả năng hoàn thủ. Mắt thấy sắp chết dưới chưởng của Phụng Thiên Tường đến nơi thì bất thình lình hai luồng chưởng phong sắc nhọn từ hai bên nhằm đánh Phụng Thiên Tường.
Thứ âm thanh phá không chói tai ấy khiến Phụng Thiên Tường ngầm chấn động, trực giác mách bảo có cao thủ thiên cấp đến, nếu không tránh được ắt sẽ bị hai luồng chưởng phong ấy đánh gãy sương sống. Không thể tiếp tục để ý đến Long Tử Phong, thân hình lão cố lách trên không thoát khỏi hai luồng chưởng phong rồi dần dần trở về vị trí.
Chăm chú nhìn ra mới thấy trên hiện trường đã xuất hiện thêm hai hắc y nhân, toàn thân trên dưới mặc toàn đồ đen, chỉ hở ra cặp mắt không ngừng thoát ra ánh nhìn sắc lẻm, lặng lẽ đứng đó mà gây ra cho người ta cái cảm giác đang đứng trước một ngọn núi đồ sộ khó có thể lay chuyển. Xem cách ăn mặc của hai người, Phụng Thiên Tường giật mình kinh ngạc hỏi: “Các ngươi là?”
Hai kẻ áo đen nói: “Chúng ta muốn đem thằng nhỏ này đi!” Tại sao lại bảo là hai người nói, đó là bởi tiếng nói của hai người này phiêu hốt bất định, lúc từ môi người này, lúc đã chạy sang miệng kẻ kia, khiến người ta không thể xác định chính xác ai mới thực là người nói chuyện! Điều này càng khiến Phụng Thiên Tường khẳng định thân phận của hai người.
“Hai vị có phải là Thiên Sơn nhị lão?” Phụng Thiên Tường không kìm được hỏi. Hai người đó cười hăng hắc: “Cái gì mà nhị lão với không nhị lão chứ? Tóm lại chúng ta chỉ có một mục đích, đó chính là đưa tiểu tử này đi!”. Phụng Thiên Tường hừ lạnh bảo: “Không được, thằng nghiệt chướng này là kẻ thù huyết hải của chúng tôi, không thể giao cho các vị!”. Lúc ấy Long Thiên Thu đã mở mắt, gần như không hề kinh ngạc trước sự xuất hiện của Thiên Sơn nhị lão đỉnh đỉnh đại danh, bình tĩnh nói: “Không biết hai vị muốn đem cháu ta đi là có ý gì?
Thiên Sơn nhị lão đáp: “Chẳng làm gì cả! Chỉ có điều trên núi thiếu một đứa bổ củi nhóm lửa, thấy tiểu tử này có vẻ lanh lợi nên quyết định đem đi, đơn giản thế thôi!”. “Nhóm lửa nấu cơm? Tôi không biết làm đâu!” Long Tử Phong khổ sở nói. Thiên Sơn nhị lão hừ lạnh một tiếng: “Yên tâm! Bọn ta có hàng nghìn cách khiến ngươi biết làm những việc đó!”
Long Thiên Thu nói đầy khó xử: “Chỉ là cháu trai tôi với Phụng gia vẫn còn chút chuyện chưa xong, e rằng không thể để hai vị mang nó đi được!” “Khà khà…..” Thiên Sơn Nhị Lão đột nhiên ngẩng mặt lên trời cười to, kình lực tán phát ra bốn phía, mặt đất nổi lên một trận cuồng phong. Long Tử Phong đứng không vững, lảo đảo nhưng không ngã nổi. Phụng Thiên Tường với Phụng Minh Phàm đều vận hết công lực toàn thân chống chọi lại Thiên Sơn nhị lão. “Ở đâu ra hai lão quái nhân, có muốn mang kẻ thù của Phụng gia ta đi, cũng phải hỏi nhị tiểu thư ta có đồng ý hay không đã!”
Phụng Tư Vịnh được cha và ông che chắn phía sau, đương nhiên không biết sự lợi hại của Thiên Sơn Nhị lão, chỉ cảm thấy hai lão cười như điên như vậy là đang sỉ nhục Phụng gia, không nhịn được quát lên. Thiên sơn lão nhị thân thủ cực cao, tính tình lại càng kỳ quái, hỉ nộ thất thường. Phụng Tư Vinh vừa mở miệng, Phụng Thiên Tường liền thấy không ổn, thân thể theo bản năng lướt đến đứng bên bảo vệ Phụng Tư Vịnh. Đồng thời phát lên một tiếng phẫn nộ: “Tư Vịnh không được nói xằng bậy, đã mạo phạm tiền bối rồi!” Phụng Tư Vịnh từ trước đến giờ chưa từng bị ông to tiếng như vậy, nhất thời nước mắt ứa ra.
Tiếng cười của Thiên Sơn Nhị lão bỗng nhiên ngừng lại, hai mắt đảo qua đảo lại nhìn Phụng Tư Vịnh, cười khà khà: “Con bé này xem ra thông minh lanh lợi hơn người, hay là cứ mang nó về luôn đi!” Phụng Thiên Tường nghe xong kinh hãi vô cùng, cháu lớn vừa gặp chuyện chẳng lành, đứa cháu thứ hai lại sắp bị mang đi, thế khác nào muốn lấy mạng cả nhà Phụng Thiên Tường? Phụng Thiên Tường vội vàng nói “Không đựơc! Tư Kỳ là hi vọng của Phụng gia, kẻ nào cũng đừng mơ đem nó đi!” Thiên Sơn Nhị lão lại hả hả cười: “Lão Phụng, ông vẫn chưa biết sự lợi hại của Thiên Sơn Nhị lão chúng ta ư?”
“Thiên Sơn Nhị lão sức mạnh lẫy lừng trời đất, đương nhiên tôi không thể nào địch nổi! Nhưng sự việc có liên can đến danh dự và dòng dõi sau này của họ Phụng chúng tôi, Phụng Thiên Tường tôi dù có chết không toàn thây cũng phải liều!” Phụng Thiên Tường trầm giọng, trong câu nói đó đã hàm chứa ý định đồng quy ư tận. Thiên Sơn Nhị lão nhìn nhau, cả hai đều thấy mất hứng, lạnh lùng nói “Cũng được, trên đỉnh Thiên Sơn có thêm một đứa con gái cũng chẳng thay đổi gì! Có điều, vô luận thế nào chúng ta cũng phải đưa tiểu tử này đi! Ba năm sau tự nhiên sẽ mang trả, ha ha…..tất nhiên, nếu nó sống sót được sau ba năm, khi đó, các người muốn báo thù thì cứ việc tìm nó nhé!”
“ Nhưng mà….” Phụng Thiên Tường vẫn còn muốn nói, nhưng sắc mặt Thiên Sơn nhị lão bỗng lạnh lùng hẳn, đôi mắt tỏa ra hàn quang đáng sợ, hướng về phía Phụng Thiên Tường hăm dọa, tinh thần Phụng Thiên Tường bỗng chốc tắc nghẹt, đành nuốt những lời chưa nói vào trong bụng. Lão quay sang nói: “Cũng được! Để thằng súc sinh này sống thêm ba năm!” “Cha ơi!", "Ông ơi!” Liễu Tẩm Nhi và Phụng Tư Vịnh đồng thời lên tiếng, Phụng Thiên Tường khoát mạnh tay nói: “Không phải nói nhiều, ta đã quyết định rồi! Ba năm sau, nhất định cho tên tiểu tặc nếm đủ đau khổ mới chết”
Phụng Thiên Tường đã đồng ý, nhưng Long Tử Phong vẫn chưa bằng lòng! Nghĩ đến việc sắp phải sống cùng với hai ông già kỳ quái này những ba năm, hơn nữa còn nghe mơ hồ là phải lên cái đỉnh Thiên Sơn gì đấy, hắn lại càng không muốn! Liền quay sang cầu xin Long thiên Thu: “Ông ơi, cứu cháu với! Cháu không muốn đi cùng hai ông già hâm hâm này đâu, cháu muốn về nhà, ông ơi…….”
Long Thiên Thu lộ rõ vẻ khổ đau nhưng vẫn không có ý định ra tay, để cháu trai chịu khổ còn đỡ hơn là nó mất mạng. Thiên Sơn nhị lão hú dài một tiếng, nói với Long Thiên Thu: “Long Thiên Thu, chúng ta phải đi rồi” Long Thiên Thu bước lên một bước cúi đầu “Cung tiễn hai vị tiền bối!” “Ha ha….” Thiên Sơn nhị lão cùng cười lên một tiếng, mỗi người chìa một tay ra nắm vào hư không, Long Tử Phong hét lên một tiếng kinh hãi, toàn thân bị một lực hút vô hình kéo về phía Thiên Sơn Nhị lão, nhị lão ngay lập tức tựa như hai con diều hâu bay thẳng lên trời, mỗi người kéo cánh một tay của Long Tử Phong kéo hắn lên cao trong tiếng kêu cha gọi mẹ thống khổ của hắn.
“Làm gì có lẽ đó! Thiên Sơn Nhị lão tại sao lại xuất hiện ở đây?” Khi Thiên Sơn Nhị lão rời khỏi, Phụng Thiên Tường tức giận hỏi Long Thiên Thu. Long Thiên Thu đau khổ đáp: “Thiên Sơn Nhị lão xuất quỷ nhập thần, làm gì có ai nắm rõ được hành tung của họ? Có điều chằng phải họ đã nói rồi sao, ba năm sau sẽ đưa Tử Phong về, đến lúc đấy tôi lại giao nó cho ông tùy ý xử trí” “Hừ, ai biết được đây có phải âm mưu do ông và bọn họ bày ra? Ba năm sau? Có quỷ mới biết ba năm nữa sẽ ra sao?!” Phụng Thiên Tường tức giận nói huỵch toẹt.
Sắc mặt Long Thiên Thu thay đổi ngay, trầm giọng nói “Phụng Thiên Tường! Là thằng cháu tôi có lỗi trước, tôi là trưởng bối đương nhiên phải thay nó chịu trách nhiệm! Cho nên, ông mắng tôi tôi tôi chịu được, nhưng ông tuyệt đối không đựoc sỉ nhục nhân cách của tôi. Lão phu tung hoành ngang dọc trên giang hồ bao nhiêu năm nay, đã phải sợ ai bao giờ chưa? “ Long Thiên Thu hừ lạnh, khí thế bắt đầu trải ra, uy nghi đến nỗi trong phạm vi mười mét vuông quanh lão, giọt nước cũng hóa băng.
“Cái gì, ông lại định giết cả nhà tôi sao?” Phụng Thiên Tường toàn thân run lên, tỏ thái độ không chịu nép vế Long Thiên Thu. Long Thiên Thu đối mục với Phụng Thiên Tường, cuối cùng thở dài một tiếng: “Thôi, thôi, chung qui là Long gia tôi có lỗi với Phụng gia! Về bệnh tình của Tư Kỳ, trong ba năm tôi sẽ cố gắng tìm khắp các danh y trong thiên hạ, không tiếc giá nào cũng phải trị khỏi bệnh cho nó, cũng coi như thay thằng cháu bất hiếu của tôi chuộc lỗi! Phụng huynh, Minh Phàm hiền điệt, tôi xin cáo từ!” Nói xong liền quay người thở dài ra khỏi Phụng gia.
Phụng Tư Vịnh vẫn bĩu môi tỏ ý không hài lòng nói: “Há lại có lí đó, để tên tiểu tặc ấy đi như thế, thật là quá dễ dãi cho hắn rồi!” Phụng Thiên Tường nói “Yên tâm đi, tên tiểu tặc đó rơi vào tay Thiên Sơn Nhị lão, với tính cách của họ bảo đảm trong vòng ba năm nó sống không bằng chết, cũng coi như là báo ứng của nó! Đợi ba năm sau, chúng ta xử lý nó cũng đựơc!” Nghe Phụng Thiên Tường nói vậy, mọi người đành chấp nhận, Phụng gia nhất thời chìm vào im lặng vô bờ.
Long gia. Long Ngạo Hoa và Chu Thu San đang trông ngóng Long Thiên Thu sẽ dắt tay Long Tử Phong trở về. Nhưng khi hai người thấy Long Thiên Thu một mình lạc lõng quay về, Chu Thu san cảm thấy như trời xoay đất chuyển, nếu không có Long Ngạo Hoa đứng bên cạnh nâng đỡ, sợ là đã ngã xuống đất. Đỡ Chu Thu San ngồi cẩn thận lên ghế Sofa rồi, Long Ngạo Hoa lo lắng nhìn Long Thiên Thu, Long Thiên Thu lắc đầu bất lực, đang định nói rõ sự tình ra, bỗng nghe ngoài cổng có tiếng quát tháo ầm ĩ, một lão già dắt tay một phu nhân sang trọng bước vào .