Dịch giả: no1max
Biên dịch: The Joker
Biên tập: Oll
Nguồn: TTV
“Bắt đầu rồi, trận đấu đã bắt đầu rồi kìa!”
“Ha ha, vừa may chúng ta tới kịp lúc.”
“Loạt xoạt…”
Lúc trước, trên khán đài sân thi đấu vốn yên tĩnh chẳng có ai thì giờ bỗng nhiên lại xuất hiện rất nhiều người. Đám người này đều là những thành viên của đoàn săn ma Thiên Hỏa.
Bản thân Vân Hi còn chưa hiểu hết những quy tắc đặt ra trong Nguyệt Thần giới. Hắn cứ nghĩ rằng trận khiêu chiến trên sân thi đấu lần này cũng giống như lần bản thân tham gia kiểm tra quyền hạn một sao, đều là sân thi đấu khép kín nên sẽ chẳng có ai xuất hiện ở đây. Cũng bởi vì suy nghĩ như vậy mà tinh thần của hắn đều tập trung toàn bộ lên người đối phương. Nhưng đáng tiếc, đám người này xuất hiện cười nói ồn ào khiến cho Vân Hi mất tập trung, chỉ kiếm thuật hắn thi triển ra đánh tới Huyền Thiên Đoạn Chỉ bị chậm đi một nhịp, lộ ra chút sơ hở.
“Cơ hội đến rồi!”
Tề Liệt Dương lại chẳng nghĩ rằng đối thủ của mình vì đám anh em trong đoàn khiến hắn mất tập trung nên ra chiêu để lộ sơ hở. Y chỉ biết, nếu đối phương đã để lộ sơ hở thì y phải tấn công ngay lập tức.
Nắm lấy cơ hội này, Huyền Thiên Đoạn Chỉ mà Tề Liệt Dương thi triển ra nhanh chóng đánh tới, sức mạnh hung bạo của nó chạm vào chỉ kiếm thuật của Vân Hi. Khi đòn tấn công của cả hai chạm vào nhau, kình lực xuyên thấu qua tay khến cho đốt xương hai ngón tay Vân Hi vỡ nát toàn bộ. Nếu không phải hắn lui kịp lúc thì hẳn kình lực sẽ lan đến cả cánh tay rồi.
“Chiến kỹ cao cấp, Băng Liệt Ma Hoàng Kích!”
Trong khoảnh khắc Vân Hi lui lạ đó, Tề Liệt Dương biết bản thân y đã chiếm được thế thượng phong nên nhanh chóng thi triển ra chiến kỹ cao cấp Băng Liệt Ma Hoàng Kích hòng tấn công đối phương tới tấp. Chân y nhanh chóng bước lên trước một bước, hai tay huy động hóa thành những quyền ảnh bao phủ toàn thân đối thủ.
“Bùm! Bùm! Bùm!”
Chỉ trong giây lát, hai bên kẻ tiến người lui, công qua thủ về trên không trung mấy chục lần. Những tiếng “Chát chát" vang lên liên tục mỗi khi hai người chạm đối chưởng với nhau, vang lên liên hồi.
“Băng Liệt!”
Sau khi Tề Liệt Dương thi triển ra chiêu cuối cùng trong bộ chiến kỹ Băng Liệt Ma Hoàng Kích, sức mạnh được ngưng tụ từ đầu trận đến giờ được tung ra hết. Vân Hi bị trúng chiêu, kình lực khổng lồ từ đòn tấn công của đối phương đánh bay hắn ra xa.
“Kết thúc thôi!”
Tề Liệt Dương hét to một tiếng rồi bay người lên không trung, thân hình cao lớn của y tựa như con ưng trên trời cao lao vút tới đánh mạnh lên người Vân Hi đang mất thăng bằng.
“Rầm!”
Vân Hi đổi quyền thành chương, vất vả lắm mới ngăn cản được một kích mạnh mẽ này của đối phương, thế nhưng sức mạnh còn sót lại trong chiêu Ưng Kích Trường Không của Tề Liệt Dương lại khiến cho hắn mất điểm tựa, nếu như ngã xuống đất thì e rằng hắn sẽ mất đi khả năng chiến đấu.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, chân khí trong người Vân Hi gần như tập trung hết lên hai ngón tay ở tay phải. Khi thân hình hắn gần tiếp xúc với mặt đất, hắn nhanh chóng giơ hai ngón tay ra chống lên mặt đất hòng tiêu hao lực va đập khi bản thân rơi từ trên cao xuống, chẳng để tâm tới những âm thanh “lách cách” của những đốt xương ngón tay đang vỡ nát. Được một chốc, hắn nhanh chóng lộn ngược người lại lui khỏi phạm vi tấn công của Tề Liệt Dược.
Thấy một màn như vậy, Tề Liệt Dương khẽ ngạc nhiên thốt lên: “Hả? Chú em có thể né được đòn tấn công của ta à!”
Nhưng với tư cách là một Võ giả chân chính, Tề Liệt Dương sẽ không bỏ qua một cơ hội nào để có thể giành được chiến thắng cuối cùng. Y chỉ ngỡ ngàng trong giây lát rồi nhanh chóng đuổi theo Vân Hi, vận dụng sức mạnh toàn thanh đánh ra chiến kỹ cao cấp Hỗn Nguyên Phá Ma Kích.
“Ầm!”
Chiêu này đánh lên người Vân Hi khiến hắn bay lui ra sau một lần nữa.
Thế nhưng Tề Liệt Dương lại cảm thấy chiêu này của y đánh ra như trâu đất xuống biển, sức mạnh đánh ra biến mất không thấy tăm hơi đâu, hầu như chẳng gây ra một vết thương nào trên người đối phương. Không những thế mà đối phương còn mượn nhờ sức mạnh của chiêu này mà bật lui ra sau, hóa giải thế công liên hoàn của bản thân y, nhờ đó có được cơ hội thở dốc.
“Không thể tưởng được! Thằng nhỏ này giỏi quá, không nhờ nó lại có thể giằng co với đoàn trưởng tới mấy hiệp!”
“Thằng nhỏ này chỉ chống cự được đến đây thôi. Bây giờ tay phải nó bị gãy nên thực lực đã giảm đi nhiều rồi. Lúc đầu, tuy thằng nhỏ này đánh ngang tay với đoán trưởng thật, nhưng mà đó chỉ là nhất thời thôi, huống chi lúc này tay phải nó lại bị phế đi. Tao nghĩ chắc một lát nữa nó sẽ thua thôi.”
“Ừ, có lẽ thế thật. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, tao không ngờ thằng nhỏ này lại có thể cầm cự với đoàn trưởng đến giờ đấy. Xem ra thực lực của nó cũng khá, chẳng trách Vương Thịnh thần tượng đến vậy. Ha ha…”
“Đáng tiếc, Vương Thịnh lại chẳng có đây. Ta chỉ sợ khi thằng gà đó tới thì trận đấu này đã kết thúc rồi.”
Đám đoàn viên đoàn săn ma Thiên Hỏa tụm năm tụm ba lại thì thầm to nhỏ, chỉ trỏ hai người đang chiến đấu với nhau trên sân thi đấu.
Bọn họ hầu hết là những Võ giả cao cấp, khả năng nhìn nhận vấn đề tất nhiên phải có.
Tất nhiên, những tiếng rì rầm trò chuyện của đám đoàn viên này không ảnh hưởng gì đến Tề Liệt Dương đang đứng dưới sân thi đấu.
“Trận đấu nên kết thúc thôi!”
Tiếng thét to vừa vang lên thì cũng là lúc Tề Liệt Dương bước lên trước một bước, muốn triển khai đòn tấn công mới.
Thế nhưng lúc y ngưng tụ sức mạnh lại phát hiện ra bản thân đang ở trong hoàn cảnh xấu. Không ngờ Vân Hi lại ra tay trước hòng tìm cách ngăn cản thế công tiếp theo của đối phương. Hắn khép hai ngón tay lại với nhau, dùng hai ngón tay làm kiếm đâm thẳng về phía Tề Liệt Dương.
Đây chính là chỉ kiếm thuật mà Vân Hi đã thi triển ra thua dưới chiêu Huyền Thiên Đoạn Chỉ của Tề Liệt Dương ban nãy.
“Ừm? Chú em chỉ có mỗi chiêu này thôi sao?”
Tề Liệt Dương chau mày, hai tay nhanh chóng thi triển ra Huyền Thiên Đoạn Chỉ đâm tới Vân Hi.
Kết quả của lần va chạm này lại hoàn toàn khác trước. Khi đôi bên đụng nhau, sức mạnh có trong Huyền Thiên Đoạn Chỉ ngay lập tức bị chỉ kiếm thuật ẩn chứa kiếm khí Bát Cực hóa giải. Ngay sau đó, chỉ kiếm thuật với sự sắc bén đáng sợ đâm nhanh tới, đâm vỡ xương ngón tay mà Tề Liệt Dương dùng để thi triển Huyền Thiên Đoạn Chỉ.
“Không ổn!”
Trong khoảnh đó, Tề Liệt Dương đã nhanh chóng đưa ra quyết định. Y rút tay lại với tốc độ nhanh nhất có thể.
Thế nhưng giờ phút này, ý thức chiến đấu của hai người rốt cuộc cũng hiện ra chút chênh lệch.
Tuy tốc độ rút tay lại của Tề Liệt Dương rất nhanh nhưng vẫn không tránh khỏi những ảnh hưởng nhất định đến từ kiếm khí bộc phát ra từ chỉ kiếm thuật của Vân Hi.
Nhất định chịu ảnh hưởng.
Nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Mắt thấy chiêu Liệt Mộc Kích trong Liệt Không Cửu Kích do Vân Hi thi triển ra nhanh chóng đến gần người mình, Tề Liệt Dương vội vàng ngưng tụ kình khí thi triển ra Hỗn Nguyên Phá Ma Kích. Hai chiêu tấn công chạm nhau, sức mạnh chấn động của lần va đập này buộc y phải lùi ra sau.
Vừa mới lui lại nhưng vẫn không tránh khỏi thế công tới tấp của đối phương, Tề Liệt Dương biết bản thân đang rơi vào tình cảnh nguy hiểm, sắc mặt bỗng chốc biến đổi.
Y chẳng quan tâm đến việc bản thân đang hơi mất cân bằng, nhanh chóng thi triển ra tuyệt kỹ của bản thân, hét to một tiếng như sấm động: “Chiến kỹ cao cấp đại thành, Kình Thiên Cửu Biến!”
Chiến kỹ cao cấp đại thành Kình Thiên Cửu Biến được Tề Liệt Dương thi triển ra nhanh chóng để lộ ra một phần sức mạnh hung bạo của nó, mạnh mẽ ngăn cản những chiêu tấn công liên tiếp như Liệt Nham Kích, Liệt Sơn Kích, Liệt Hà Kích… trong Liệt Không Cửu Kích mà Vân Hi thi triển ra.
“Bùm! Bùm! Bùm!”
Những tiếng nổ vang lên liên tù tì, Liệt Không Cửu Kích mà Vân Hi thi triển ra dưới sức mạnh của chín kích liên hoàn đã đánh tan những đòn phản công của Tề Liệt Dương chỉ trong nháy mắt, nhanh chóng khiến đối phương mất thăng bằng phải lui liên tiếp ra sau, hoàn toàn mất đi trọng tâm.
“Đoàn trưởng!”
“Sao lại như thế được!”
Đám đoàn viên đoàn săn ma Thiên Hỏa ngồi trên khán đài vốn tưởng rằng trận đấu sẽ nhanh kết thúc với phần thắng nghiêng về đoàn trưởng của họ thì lúc này lại kinh hãi đứng lên, mở miệng la lớn những tiếng kêu đầy ngạc nhiên lẫn khiếp sợ, trừng mắt nhìn xuống tình huống đang diễn ra trên sân thi đấu.
Bọn họ thật không thể ngờ được đoàn trưởng của họ lại bị áp chế.
Nhất là khi đối phương đã bị phế một tay nhưng lại có thể áp chế được đoàn trưởng của bọn họ. Quá bất ngờ.
Tuy nhiên, Tề Liệt Dương vẫn là Tề Liệt Dương.
Nếu như tay phải Vân Hi không bị gãy đi thì có lẽ dưới những đòn tấn công liên tục trong chiến kỹ Liệt Không Cửu Kích thì e rằng Tề Liệt Dương đã thua rồi. Nhưng vì một tay đã bị phế nên đối phương không thể thi triển ra Liệt Không Cửu Kích hoàn mỹ như nước chảy mây trôi được. Nhờ vậy mà chín kích liên hoàn của đối phương đã bị y chặn được…
Tấn công liên tiếp chín lần, ngoại trừ sức mạnh tấn công được tăng lên qua chín lần này gây nên chút thương tích ngoài da ra thì chẳng có gì ảnh hưởng chí mạng đến bản thân Tề Liệt Dương cả.
“Aa… aa… aaaa…”
Tề Liệt Dương quát to một tiếng, nhanh chóng đưa ra quyết định. Giờ phút này, y thà rằng liều mạng để bản thân dính chiêu cũng phải tranh thủ ra tay phản công mạnh mẽ, thay đổi cục diện trong lúc đối phương kết thúc ra đòn.
Thế nhưng, chân khí trong cơ thể Tề Liệt Dương vừa mới ngưng tụ được một phần tạo thành hình thức ban đầu của chiến kỹ thì bên phía đối phương, Vân Hi không ngừng lại một giây nào mà nhanh chóng thi triển ra một chiến kỹ có sức mạnh lớn hơn.
“Càn Khôn Bát Thức!”
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
QUYỂN I: NGUYỆT THẦN
Chương 62: Xin kiểm tra quyền hạn hai sao
Dịch giả: no1max
Biên dịch: The Joker
Biên tập: Oll
Nguồn: TTV
Chiến kỹ cấp tiên thiên, Càn Khôn Bát Thức.
Bộ chiến kỹ này được Vân Hi thi triển ra, độ thuần thục có lẽ không bằng tổng cục trưởng cục cảnh sát Lệ Lôi nhưng trong đó lại ẩn chứa nét hấp dẫn tự nhiên mà Lệ Lôi không so được. Giờ phút này, dưới tình huống Tề Liệt Lôi đang rơi vào trong hoàn cảnh xấu thì một chiêu này hắn đánh ra giống như cọng rơm làm gãy lưng lạc đà (1).
“Bùm! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!”
Càn Khôn Bát Thức, tám thức liên hoàn giống như bão táp mưa xa ập lên người Tề Liệt Dương.
Thức thứ nhất và thứ hai đánh bay đối phương lên không trung. Thức thứ ba và thứ tư đánh lên thân hình đã mất đi trọng tâm của đối phương tạo thành vết thương trí mạng. Qua thức thứ năm và thứ sáu thì cơ thể của đối phương đã biến thành một đống thịt bầy nhầy, tan thành từng mảnh nhỏ rồi biến mất trong không trung.
“Bíp! Chiến đấu kết thúc! Người nắm giữ quyền hạn năm sao Thiên Hỏa bị người nắm giữ quyền hạn một sao 123 đánh bại!”
Trong sân vang lên tiếng thông báo trận đấu kết thúc.
Cùng lúc đó, chiếc vòng đeo tay đã biến mất lúc trận đấu bắt đầu cũng hiện ra thông báo thông tin.
“Bíp! Chúc mừng bạn đã đánh bại người nắm giữ quyền hạn năm sao Thiên Hỏa! Phần thưởng bạn nhận được là mười phần trăm tổng điểm tích lũy của đối phương, tổng cộng 374 điểm tích lũy. Hiện tại, tổng số điểm tích lũy của bạn là 528. Thành tích chiến đấu, thắng 1, thua 0, hiện tại đang thắng liên tiếp 1 trận.”
Chiến đấu kết thúc, tay phải của Vân Hi vốn bị Tề Liệt Dương đánh gãy được khôi phục lại ngay tức khắc. Cảm giác đau đớn mới nãy còn tồn tại thì bây giờ lại biến mất tăm, thật giống như cơn đau này chưa từng xuất hiện không khỏi khiến cho hắn xúc động, thành tựu khoa học kỹ thuật vượt thời đại thần khí Nguyệt Thần giới này quá thần kỳ.
“Mịa kiếp, tao không nhìn lầm đấy chứ… đoàn trưởng mà lại thua thằng nhỏ đó à!”
“Trời ạ, chuyện gì vừa xảy ra!”
“Ê tụi mày, có phải chiêu cuối cùng thằng nhỏ kia thi triển là chiến kỹ cấp Tiên thiên Càn Khôn Bát Thức không vậy?”
“Mày tưởng chiến kỹ cấp Tiên thiên giống như mấy chiến kỹ bình thường khác à? Muốn sử dụng chiến kỹ cỡ đó thì phải đáp ứng nhiều vấn đề lắm, không đơn giản đâu. Tố chất thân thể và ý thức chiến đấu của một Võ giả cấp bốn không thể nào thi triển được chiến kỹ cấp này.”
Đám đoàn viên đoàn săn ma Thiên Hỏa luôn tin vào vị đoàn trưởng của họ nhìn thấy một màn như vậy không khỏi nháo nhào, hét lên loạn xa.
“Anh mày đéo tin, thằng nhỏ này nhất định có vấn đề. Anh mày khẳng định với tụi bây, thẳng nhỏ này không đơn giản chỉ là Võ giả cấp bốn thôi đâu. Có khi nó là Võ giả cao cấp hay thậm chí là cao thủ chuẩn Tiên thiên nhưng lại ẩn xuống cấp bốn, muốn giả trư ăn thịt hổ đấy!”
“Anh mày cái đéo. Nếu thằng nhỏ này không phải là Võ giả cấp bốn thì tại sao đến bây giờ nó chỉ nắm giữ mỗi quyền hạn một sao trong Nguyệt Thần giới thôi vậy? Mày nói tao nghe thử xem. Chẳng lẽ nó là thiên tài, không cần đến sự trợ giúp của Nguyệt Thần giới mà tu luyện đến cấp bảy, thậm chí là cấp chín hả?”
“Ơ… thì… cũng có thể như mày nói lắm. Nếu như thẳng nhỏ này có một sư phụ là cao thủ Tiên thiên mật cảnh, cung cấp ma tinh bồi dưỡng cho nó tu luyện… hoặc là…”
Nghe vậy, những người còn lại trong đoàn săn ma ngay lập tức lao vào chọc ngoáy câu nói của người này.
“Mày nói cung cấp ma tinh á? Đem ma tinh tặng cho đệ tử của mình tu luyện ấy hả? Chẳng lẽ mày không biết một cao thủ Tiên thiên mật cảnh muốn thắng một con ma thú cấp lĩnh chủ khó đến cỡ nào không. Đến cả Võ giả Tiên thiên trung kỳ khi chống lại một con ma thú cấp lĩnh chủ sơ cấp cũng có khả năng quy-rờ-tê (quy tiên) nữa là… Bọn họ cần nhiều ma tinh lắm, sao có thể tặng cho đệ tử của họ tu luyện được chứ.”
“À… chuyện này…”
…
Anh nói qua tôi nói lại một hồi chẳng có kết quả, đám đoàn viên quay sang nhìn đoàn trưởng Tề Liệt Dương của bọn họ.
“Bắt đầu chưa? Trận đấu đã bắt đầu chưa tụi bây?”
Đúng lúc này, Võ giả cấp sáu Vương Thịnh vừa nhận được tin tức của đám bạn xuất hiện trên khán đài, miệng thì hô to lên hỏi khiến cho đám đoàn viên đoàn săn ma Thiên Hỏa im lặng cả đi.
Đâu chỉ là bắt đầu thôi đâu, trận đấu đã kết thúc luôn rồi.
“Quái… tụi bây chơi trò gì vậy? Sao tao hỏi mà chẳng thằng nào nói gì thế hả!”
Vương Thịnh khó hiểu cất giọng hỏi đám bạn mình.
Khác với đám đoàn viên đoàn săn ma Thiên Hỏa đang ngồi trên khán đài, Tề Liệt Dương đứng dưới sân thi đấu chỉ giật mình một chút rồi bình tĩnh lại ngay. Nhớ lại tình huống giao chiến với tốc độ như ánh sáng ban nãy, y dường như hiểu ra điều gì đó. Quay người sang nhìn Vân Hi, y nở nụ cười gượng gạo rồi nói: “Ngay lần giao phong đầu tiên với Huyền Thiên Đoạn Chỉ của ta, có phải chú em không dốc toàn lực ra chiêu, không tiếc hy sinh tay phải để ta xem thường cậu đúng không? Trả một cái giá lớn đến vậy liệu có đáng không?”
Vân Hi thoáng liếc qua cơ thể đang được tái tạo lại của Tề Liệt Dương rồi khẽ lắc đầu nói: “Không đáng.”
“Vậy tại sao…”
“Kích thứ nhất đó là sai lầm của tôi!”
“Sai lầm?!”
Trong lòng Tề Liệt Dương kinh ngạc không thôi. Nhớ lại những phản ứng của Vân Hi trong trận đấu mới rồi, y cảm nhận được ý thức chiến đấu của hắn rất sắc bén. Mà những cao thủ có trình độ như thế này lại có thể phạm phải sai lầm cơ bản đó sao?
Vân Hi khẽ gật đầu xác nhận rồi gọi ra giao diện thao tác dành riêng cho người nắm giữ quyền hạn một sao. Hiện tại trong tay hắn có 528 điểm tích lũy, đã đủ điểm để xin kiểm tra quyền hạn hai sao và ba sao.
“Đoàn trưởng… ngài… ngài…”
Vương Thịnh vừa mới xuất hiện trên khán đài, y đang định hỏi đám bạn trước mặt mình xem tình huống trận đấu ra sao nhưng nghe thấy đoạn nói chuyện của hai người ở dưới sân thi đấu thì trừng mắt lên nhìn như không thể tin nổi.
Trận này y thua vì giới hạn cảnh giới nên không thể phát huy ra toàn bộ thực lực vốn có. Nếu có thể toàn lực ra tay thì y đã thắng trận đấu này rồi. Cho nên trận này, dù thua nhưng y cũng không nản.
Nhìn thấy Vân Hi dường như có ý định rời khởi nơi này, Tề Liệt Dương nhanh chóng bước lên một bước, nói: “Này chú em… cái tên 123 này của chú em có vẻ như… Chẳng biết ta nên gọi chú em như thế nào đây?”
Vân Hi chọn cái tên này chẳng qua do lần đầu đến Nguyệt Thần giới làm cho tinh thần của hắn không được ổn định lắm, lại chẳng để tâm nhiều nên mới đặt như vậy.
Nghe thấy đối phương muốn biết tên thật của mình, lại nghĩ đến chuyện bản thân vừa lấy đi 374 điểm tích lũy của người ta nên hắn đáp: “Tôi tên là Vân Hi!”
“Vân Hi. Ha ha… thêm bạn nhé! Sau này có cơ hội, nếu cậu không ngại thì hai chúng ta luận bàn một chút. Lúc đó tôi và cậu sẽ dùng tu vi cấp bảy, thậm chí là cấp chín để luận bàn nhé!”
Trong lúc nghe đối phương nói vậy, chiếc vòng tay đeo trên tay hắn vang lên tiếng thông báo.
“Người nắm giữ quyền hạn năm sao Thiên Hỏa xin được kết bạn với bạn, đồng ý hay hủy bỏ.”
Vân Hi trầm ngâm một lát. Mới nãy giao đấu với Tề Liệt Dương, quả thật hắn cảm thấy những chiêu số của người này có vẻ không được uyển chuyển lắm. Bây giờ ngẫm lại, nhiều khả năng là vì người này phải áp chế tu vi từ Võ giả cấp chín xuống cấp bốn nên không thích ứng kịp hoàn cảnh, nhiều chiến kỹ không thể đánh ra được thành ra thất thế trước mình.
Nghĩ đến đây, Vân Hi khẽ gật đầu rồi lựa chọn đồng ý kết bạn.
Sau khi nhận được tin nhắn thông báo thêm bạn thành công, trên mặt Tề Liệt Dương lộ ra vẻ tươi cười. Y nói: “Vân Hi, ta hy vọng cậu nhanh chóng đạt đến Võ giả cấp chín. Đến lúc đó, mong rằng hai chúng ta có thể chiến đấu một trận sòng phẳng, không bị gò bó bởi những thứ rắc rối khác.”
Vân Hi khẽ gật đầu đồng ý.
Hiện tại, bản thể trong Nguyệt Thần giới này của hắn chỉ mới là Võ giả cấp bốn. Nếu như không phải bị hạn chế tu vi thì chắc chắn chỉ qua một chiêu thôi hắn sẽ bị Tề Liệt Dương đánh chết. Cho dù hắn có nâng bản thể lên tu vi cấp bảy thì khi đối mặt với một thợ săn ma chuyên nghiệp như đối phương, tỷ lệ thua cũng khá cao. Nếu như cho phép đánh lại, với tu vi thấp hơn cấp tám thì hắn không nắm chắc bản thân giành được chiến thắng.
Lúc này đây, Vân Hi đã có trong tay 528 điểm tích lũy nên hắn không cũng suy nghĩ gì nhiều, trực tiếp gọi ra giao diện thao tác giành cho người nắm giữ quyền hạn một sao rồi đề ra yêu cầu.
“Xin được kiểm tra quyền hạn hai sao!”
---------------
Chú thích:
(1) – Ngạn ngữ (Thế kỷ 19, ở Ả-rập, một người đàn ông có một con lạc đà rất biết nghe lời. Ông muốn biết con lạc đà của mình có thể mang hết đống rơm lớn này đi hay không nên đã đem rơm chất lên lưng lạc đà. Trước khi ông bỏ lên lưng nó cọng rơm cuối cùng, nó vẫn đứng bất động ở đó. Nhưng khi ông ta bỏ cọng rơm cuối cùng lên thì con lạc đà khụy chân, ngã xuống rồi chết.) Nghĩa tương tự như “một giọt nước làm tràn ly”, ý nói đã quá sức giới hạn chịu đựng cuối cùng.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
“Bíp! Người nắm giữ quyền hạn một sao 123 đã đủ 500 điểm tích lũy, có thể tham gia kiểm tra quyền hạn ba sao. Một khi hoàn thành kiểm tra quyền hạn vượt cấp, bạn sẽ được nhận thêm phần thưởng. Đồng ý hay bỏ qua?”
“Ồ… mình có thể tham gia kiểm tra quyền hạn ba sao à?”
Vân Hi khẽ ngạc nhiên.
Không phải ai cũng có thể nắm giữ được quyền hạn ba sao trong Nguyệt Thần giới, ngay cả những Võ giả cấp bảy đó cũng chưa chắc đã lấy được quyền hạn này. Tu vi hiện tại của Vân Hi ở trong thế giới này chỉ mới cấp bốn. Nếu muốn lấy được quyền hạn ba sao này thì e rằng hắn phải nổ lực hết mình.
“Ừm… Có thưởng thêm nữa à… Truyền kỳ điện hạ Lãnh Phong đã sử dụng thần khí Nguyệt Thần làm nền tảng tạo nên Nguyệt Thần giới, qua đó mở ra một thế giới đầy huyền bí cung cấp nhiều thứ cần thiết cho nhân loại. Mục đích ban đầu khi vị đại nhân này tạo ra nó hẳn là để bồi dưỡng nên nhiều Võ giả tinh nhuệ để họ ra mặt chống mặt lại cuộc sâm lấn của ma thú đến từ Nguyệt Ma giới… Nếu như mình có thể hoàn thành tốt lần kiểm tra quyền hạn ba sao này chỉ với tu vi cấp bốn, hẳn là…”
Cầu phú quý trong nguy hiểm.
Nghĩ đến đây, Vân Hi ngay lập tức ấn chọn đồng ý.
“Xác nhận bạn đã chọn đồng ý. Sau mười giây nữa, hệ thống sẽ truyền tống bạn đến địa điểm kiểm tra. Hiện tại bắt đầu đếm ngược. Mười, chín, tám,…”
Khi giọng nói này đếm ngược về ‘không’, khung cảnh chung quanh Vân Hi nhanh chóng thay đổi. Sân thi đấu mà hắn vừa đứng trước đó đã biến mất, bây giờ chung quanh hắn là những đống đổ nát không một bóng người, một thị trấn hoang tàn. Khuôn viên của thị trấn được sắp xếp theo lối chữ điền (田), diện tích chung quanh khoảng hai kilômét. Những công trình kiến trúc còn lại ở nơi này đều bị hư hại, nứt nát.
“Thông tin chi tiết về nhiệm vụ kiểm tra quyền hạn ba sao. Bản đồ nhiệm vụ, thị trấn bỏ hoang. Chế độ, săn bắn sinh tử. Yêu cầu, giết chết tám người bên đội đối phương. Nhắc nhở, bạn có bảy đồng đội. Bạn có thể lựa chọn hành động một mình hoặc tham gia tác chiến phối hợp đồng đội. Cứ mỗi một tiếng đồng hồ, hệ thống sẽ tự động thông báo vị trí của từng người trong hai đội. Thời gian hiển thị vị trí mỗi đội viên lần tiếp theo còn lại 57 giây, xin bạn hãy chuẩn bị.”
…
Lúc những tiếng nhắc nhở cùng tin tức về lần kiểm tra quyền hạn ba sao này phát ra từ trên chiếc lắc mà Vân Hi đeo trên tay thì cũng là lúc những chiếc lắc đeo trên tay bảy người đồng đội đang ở cách đó khoảng hai kilômét cũng hiện ra tin tức về hắn.
Sau khi thấy rõ những tin tức về Vân Hi, trên mặt bảy người này, cả nam lẫn nữ trẻ tuổi đều lộ vẻ thất vọng.
Trong đó có một tên thanh niên dường như là đội trưởng của nhóm người này không kìm được cơn giận, mở miệng chửi thầm.
“Má nó, có lầm không vậy?! Tên đội viên thứ tám sao chỉ là Võ giả cấp bốn nắm giữ quyền hạn một sao thế này? Hai tên khốn Vương Ly với Vương Đạo vì muốn hủy hoại đoàn săn ma Thánh Kiếm chúng ta triệt để nên cố ý mời đến sáu thợ săn ma trong đoàn săn ma Vương Giả đến từ thành La Sâm. Trong đó, thợ săn ma nữ có biệt danh là Ninh Tịnh kia có thực lực Võ giả cao cấp rồi. Ta cứ tưởng hệ thống sẽ truyền tống cho chúng ta tên đội viên cuối cùng là một Võ giả cao cấp để cục diện được ổn định, cân sức… vậy mà… không ngờ lại đưa đến một tên Võ giả cấp bốn.”
“Hai thằng chó má hèn hạ, khốn nạn. Chỉ đụng chạm xích mích một chút ở học viện thôi mà hai thằng khốn này lại chơi trò trả thù dai dẳng đến vậy. Đoàn săn ma tụi mình lập ra trong Nguyệt Thần giới bị chèn ép đủ đường, đã thế bây giờ chúng nó lại bỏ tiền ra thuê cao thủ đến quấy phá chúng ta làm nhiệm vụ nữa chứ. Tức đéo chịu được.”
Một tên đội viên trong đội có tâm trạng không được tốt lắm, nhếch miệng than thở: "Ài… xem ra đợt kiểm tra này dữ nhiều lành ít rồi. Có lẽ đoàn săn ma Thánh Kiếm tụi mình chẳng có cơ hội lấy được điểm để tham gia ‘chiến trường dị tộc’ ở vòng tiếp theo rồi.”
“Mình không tin! Nguyệt Thần giới không thể nào phạm phải sai lầm cơ bản như thế này được. Hệ thống sao lại truyền tống đến đây một tên Võ giả cấp bốn cơ chứ…”
“Sao lại không thể hả?! Rõ ràng hệ thống truyền tống đến đây một tên Võ giả cấp bốn kia kìa! Chẳng lẽ cậu nghĩ rằng tên đó có thể bộc phát ra sức mạnh nào đó mà chúng ta không biết, đánh bại mấy tên cao thủ cấp sáu cấp bảy ở đội bên kia chắc?”
“Ờ… thì…”
“Được rồi, mọi người im lặng cả đi! Hiện tại tên Võ giả cấp bốn đó đang ở sau lưng đội kia. Đoàn săn ma Vương Giả nếu như muốn loại bỏ những nhân tố không ổn định để tránh gặp phải rắc rối thì hẳn là sẽ đi giải quyết tên đó trước. Mà muốn xử lý tên đó, nhất định bọn họ phải cử ra người làm việc này. Tôi nghĩ hai tên Vương Ly và Vương Đạo kia sẽ không không làm chuyện này đâu, hẳn là một trong sáu tên còn lại sẽ thực hiện viện này. Mong là tên Võ giả cấp bốn đó khôn khéo một chút, tranh thủ được chút thời gian để chúng ta hành động chứ đừng có chết sớm quá. Thương Tùng, Tiểu Ngọc, Triệu Huyền, Cam Dũng, bốn người các cậu làm chủ công, ráng ngăn cản đám người bên kia lại. Diệp Tân, Triệu Thiến, hai cậu phụ trách đánh lén, phối hợp tác chiến với những người còn lại. Còn tôi… có lẽ tôi phải đi xem thử tên thợ săn ma cao cấp của đội bên kia có bản lĩnh gì.”
“Học trưởng Vu… tuy đã là Võ giả cấp sáu đỉnh phong nhưng dù sao anh cũng chưa phải là Võ giả cao cấp chân chính… chỉ sợ…”
“Ờ… cũng bởi vì lý do này nên các cậu phải cố gắng lên, tranh thủ đánh chết bọn Vương Ly, Vương Đạo rồi đến hỗ trợ cho tôi.”
“Vâng, học trưởng!”
“Học trưởng, cẩn thận nhé anh!”
Sau khi mọi người đã thảo luận xong chiến thuật thi đấu, trên chiếc lắc đeo tay của bọn họ cùng lúc hiện lên hình ảnh thu nhỏ của bản đồ thị trấn bỏ hoang. Trên bản đồ, vị trí của 16 người tham gia lần kiểm tra này dần hiện ra, phân biệt mỗi đội bằng những dấu chấm nhỏ màu đỏ hoặc màu xanh lá cây.
“Bắt đầu hành động!”
…
Cùng lúc đó, tại một địa điểm khác trong thị trấn bỏ hoang, một cô gái trẻ dáng vẻ thanh lịch cũng hạ lệnh bắt đầu trận chiến.
“Cuồng Phong, tên nhóc ở đằng sau đội giao cho cậu xử lí. Nhớ giải quyết nó nhanh nhanh rồi quay lại đây bảo vệ cố chủ nhé. Thiểm Điện, Ô Vân, Tinh Thiên, ba cậu theo tôi xông ra ngoài đánh thôi, tốc chiến tốc thắng!”
Cuồng Phong dùng tay ra hiệu OK rồi cười nói: “Đội trưởng yên tâm! Chỉ một phút thôi là tôi sẽ xử lý xong tên nhóc cấp bốn này.”
“Mày được đội trưởng phân đi xử lý tên kia còn được cử động gân cốt một chút, trong khi tao phải ở lại đây bảo vệ cố chủ, lãng phí tuổi xuân quá đi thôi! Ài… ông trời bất công quá!” Lôi Bạo lẩm nhẩm oán trách một tiếng, ném vũ khí sang một bên rồi ngồi ngay xuống.
“Lôi Bạo, tập trung đi!”
Tinh Thiên, một cô gái khác trong đội mỉm cười cất giọng khe khẽ: “Đội trưởng à, đối thủ của chúng ta chẳng qua chỉ là mấy đứa học viên làng nhàng trong học viện La Sâm thôi, chị cần gì phải nghiêm túc như thế. Cũng lâu rồi mọi người chưa nhận được một nhiệm vụ nào dễ dàng như thế này mà.”
“Em đó, cả mọi người nữa, chúng ta tuyệt đối không được xem thường bất kỳ một đối thủ nào.”
Thiểm Điện cười giả lả: “Chúng ta đã nắm rõ mọi thông tin về mấy đứa học viên ở đội bên kia rồi, chỉ còn xót mỗi tư liệu về tên Võ giả cấp bốn mới xuất hiện này thôi. Chẳng lẽ đội trưởng cho là tên này có thể thay đổi được cục diện trận đấu sao?!”
Nghe vậy, Ninh Tịnh khẽ chau mày, tỏ vẻ không hài lòng lắm về thái độ của đám thợ săn ma trong đội.
Nhưng rồi ngẫm lại, Ninh Tịnh cũng cảm thấy những lời Thiểm Điện nói không phải không đúng. Bọn họ đều là những thợ săn ma tinh nhuệ ở thành La Sâm. Nếu như lần này bọn họ không đối phó được đám học viên chưa từng thấy qua ma thú và một tên Võ giả cấp bốn, thậm chí phải dốc toàn lực thì thật đáng hổ thẹn.
Nghĩ đến đây, Ninh Tịnh khẽ gật đầu, nói: “Được rồi! Có thế nào đi nữa thì mấy người các cậu cũng phải chú ý đề phòng cho tôi! Bắt đầu thôi!”
Nói xong, Ninh Tịnh dẫn đầu đoàn đội xông ra ngoài trước tiên.
Tinh Thiên, Ô Vân và Thiểm Điện nhanh chóng chạy theo sát đằng sau cô. Xem ra bọn họ đúng là có ý định lấy bốn đánh bảy.
Bốn đánh bảy.
Trong bốn người bọn họ, ngoại trừ Ninh Tịnh là Võ giả cấp bảy ra thì ba người còn lại cũng có thực lực không kém bao nhiêu, đều là Võ giả cấp sáu. Dưới tình huống lấy bốn đánh ba như vậy, lẽ ra bọn họ phải di chuyển thận trọng chứ không nên xông ra ngoài một cách lộ liễu như vậy.
Nhưng thợ săn ma chính là thợ săn ma.
Bản thân là thợ săn ma cấp sáu trưởng thành trong những lần chiến đấu bên bờ sinh tử với ma thú, hiển nhiên phải có ngạo khí của riêng mình. Bốn người chẳng hề ẩn nấp hay trốn tránh gì cả mà cứ xông thẳng ra ngoài, xuất hiện trên một con đường lớn trong thị trấn bỏ hoang.
“Bắt đầu rồi.”
Lúc bốn người Ninh Tịnh hiện ra trên con đường lớn trong thị trấn bỏ hoang thì Cuồng Phong, tay thợ săn ma được bố trí đi giải quyết Võ giả cấp bốn bên đội đối phương cũng đứng lên, nắm bội kiếm trong tay đi thẳng đến chỗ của Vân Hi vừa xuất hiện.
Săn bắn sinh tử chính thức bắt đầu.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Tốc độ di chuyển của đám người Ninh Tịnh không tính là nhanh nhưng cũng không chậm mấy. Không bao lâu sau thì bọn họ đã đi được khoảng mấy trăm mét trong thị trấn bỏ hoang, xuất hiện trong tầm mắt những thành viên của đoàn săn ma Thánh Kiếm.
Khi nhìn thấy bốn người bên đội đối phương đường đường chính chính xuất hiện trong phạm vi công kích của đội mình, đừng nói là những người phụ trách khâu tấn công như Thương Tùng, Tiểu Ngọc, Triệu Huyền hay Cam Dũng, ngay cả hai người phụ trách khâu đánh lén là Diệp Tân và Triệu Thiến cũng tức giận không thôi.
“Bọn này ngạo mạn ghê nhỉ! Tu vi cấp sáu làm như ghê gớm lắm, ra vẻ ta đây giỏi hơn à, khinh người chứ gì! Để xem bọn bây lợi hại đến đâu mà lại hống hách đến vậy!”
“Mẹ! Để xem đạn tao bắn ra nhanh hay tốc độ của bọn bây nhanh!”
Diệp Tân chửi thầm trong lòng, tay điều khiển khẩu súng ngắm nhắm lên người Ninh Tịnh đang đi ở hàng đầu tiên rồi bóp cò.
“Keng!”
Ánh lửa lóe lên, viên đạn được bắn ra từ khẩu súng ngắm bị Ninh Tịnh đánh bay ngay lập tức. Lần bắn lén này của Diệp Tân không tạo ra được chút bối rối, hoảng sợ nào cho đội đối phương.
“Ô Vân, cậu đi xử lý tên súng ngắm ở kia!”
Ninh Tịnh thoáng nhìn về nơi Diệp Tân mới bắn lén, hạ lệnh cho Ô Vân rồi tiếp tục bước đi.
“Rõ!”
Ô Vân hô to một tiếng rồi bay người lên không trung, lao nhanh về hướng mà Diệp Tân vừa bắn lén với tốc độ nhanh đến không tưởng được.
“Mau! Mau ngắn hắn lại!”
Vu Phàm nấp trong một bụi cây gần đó vốn định đánh lén Ninh Tịnh nhưng thấy tình hình thay đổi nên lao nhanh ra ngoài hòng cản Ô Vân lại.
Cùng lúc đó thì Tiểu Ngọc dùng súng tiểu liên, Triệu Thiến dùng súng ngắm nhanh chóng bắn về phía Ô Vân, ngăn cản y lao tới chỗ của Diệp Tân.
“Pằng! Pằng! Pằng!”
Trong tiếng súng nổ dồn dập ấy, Thiểm Điện đứng đằng sau Ninh Tịnh cũng nhanh chóng bắn ra mấy phát súng.
Thiểm Điện, người cũng như tên, tốc độ bắn súng của y nhanh như tia chớp.
Những viên đạn được bắn ra từ khẩu súng lục của Tiểu Ngọc hay từ khẩu súng ngắm của Triệu Thiến đều bị Thiểm Điện chặn lại. Những viên đạn va chạm với nhau tạo ra những tia lửa cháy loẹt xoẹt giữa không trung.
“Không thể nào… sao có thể như thế được… kỹ năng bắn súng của mình trong học viện tuy không được xếp trong tốp mười nhưng tuyệt đối là trong tốp ba mươi, thế mà…”
“Dùng súng lục cản những viên đạn được bắn ra từ súng tiểu liên… Chuyện này… đây chẳng lẽ là thực lực của thợ săn ma sao?!”
Thấy một màn như vậy, Triệu Thiến và Tiểu Ngọc trợn mắt há mồm tỏ vẻ ngạc nhiên không thể tưởng được.
“Thường quá! Bé con, kỹ năng bắn súng của bé còn chưa được đến sơ cấp à? Như thế này sao bé đấu lại anh được!”
Thiểm Điện khẽ huýt sáo trêu đùa Triệu Thiến, giọng nói không kiềm được sự đắc ý trong lòng.
“Thôi đi ông nội… Trong học viện, tụi nó chủ yếu tu luyện kiếm thuật chứ không phải là kỹ thuật bắn súng, cho nên sao chúng có thể là đối thủ của ông được! Thôi cái điệu đó đi ông!” Tinh Thiên khẽ gắt người bạn của mình một tiếng rồi nhìn về phía Võ giả cấp sáu đỉnh phong Vu Phàm đang lao nhanh đến đây.
“Đội trưởng, người này để em xử lý cho!”
Ninh Tịnh khẽ gật đầu đồng ý. Bản thân cô là Võ giả cấp bảy, nếu như bây giờ lại ra tay đối phó với học viên cấp sáu trong học viện thì không tránh khỏi cảm thấy mình ỷ lớn hiếp nhỏ.
Được Ninh Tịnh cho phép, Tinh Thiên ngay lập tức xông ra ngoài, tay giương thanh kiếm sắc lên không trung tạo nên những đường kiếm mờ ảo: “Mạng đầu tiên thuộc về ta!”
“Ha ha! Em gái xinh đẹp của tôi ơi, chưa chắc đâu nhé!”
Ô Vân tránh đông né tây, những viên đạn do tay súng ngắm Diệp Tân bắn ra không thể làm y bị thương chút nào. Trước khi những học viên khác trong đội kịp ngăn cản thì y đã xuất hiện trước mặt Diệp Tân một cách đột ngột, thanh đao trong tay từ trên cao chém xuống.
“Mạng đầu tiên của lần hành động này hẳn thuộc về ta rồi!”
“Bíp! Người nắm giữ quyền hạn hai sao Cuồng Phong đã chết. Tỷ số săn bắn sinh tử hiện tại đang là 0, 1!”
Ngay khi Ô Vân và Tinh Thiên cầm kiếm và đao tấn công đối thủ của mình thì một tiếng thông báo bất ngờ vang lên bên tai họ.
Lúc này đây, tất cả mọi người, kể cả Ô Vân và Tinh Thiên đang cầm vũ khí tấn công đều ngạc nhiên.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Sao thằng Cuồng Phong lại bị giết chết…”
Nhân cơ hội này, Võ giả cấp sáu đỉnh phong Vu Phàm bỗng nhiên bộc phát ra sức mạnh bản thân, thi triển ra chiến kỹ cao cấp mà chỉ có những Võ giả cao cấp mới tu luyện được, Điểm Tinh Kiếm Quyết.
Nhưng thợ săn ma không hổ là thợ săn ma.
Quanh năm suốt tháng sống ở nơi hoang dã, “Làm bạn" với ma thú khiến cho tính cảnh giác của bọn họ cao hơn gấp nhiều lần so với những Võ giả học tập trong học viện. Tuy rằng Vu Phàm đánh ra Điểm Tinh Kiếm Quyết nhanh như gió giật nhưng lúc sắp đánh trúng người Tinh Thiên thì cô đã kịp phản ứng, nhanh chóng lui lại sau, đồng thời rút kiếm ra ngăn cản.
Vu Phàm thoát được một mạng nhưng Diệp Tân lại không thể. Tiếng thông báo Diệp Tân hy sinh vang lên ngay sát sau tin tức người nắm giữ quyền hạn hai sao Cuồng Phong bị giết chết.
“Cuồng Phong sao lại… Thiểm Điện, đi xem thử chuyện gì đã xảy ra ở đó!”
“Rõ!”
Tia Chớp khẽ gật đầu. Giờ phút này, hắn không còn giữ được vẻ thong dong như lúc đầu nữa. Trong lúc giao chiến với đám Võ giả học trong học viện, không ngờ đội mình lại bị chết mất một người. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, e rằng danh dự của đoàn săn ma Vương Giả bọn hắn sẽ bị tổn hại không nhỏ.
“Ô Vân, Thiểm Điện, tốc chiến tốc thắng!”
Ninh Tịnh nói xong liền lấy ra một khẩu súng lúc màu bạc rồi nhanh chóng bóp cò. Viên đạn chui ra từ nòng súng bay theo đường vòng cung ghim thẳng vào Thương Tùng đang đứng nấp sau một bức tường.
Tin tức thông báo người thứ ba hy sinh vang lên.
“… Tỷ số săn bắn sinh tử hiện tại đang là 2, 1!”
Dường như là ở nơi này đang diễn ra một cuộc đọ sức âm thầm nào đó.
Thương Tùng vừa chết thì tin tức thông báo một người trong đội của Ninh Tịnh lại vang lên.
“Bíp! Người nắm giữ quyền hạn hai sao Lôi Bạo đã chết. Tỷ số săn bắn sinh tử hiện tại đang là 2, 2!”
“Lôi Bạo…”
Vẻ mặt Ninh Tịnh dần trở nên âm trầm.
“Khoan đã! Chẳng phải Lôi Bạo ở lại bảo vệ Vương Ly và Vương Đạo sao? Nếu như giờ cậu ta chết thì chẳng phải là…”
Dường như chứng thật suy đoán của Ninh Tịnh, chưa đầy nửa phút sau khi Lôi Bạo chết, hai tin tức thông báo Vương Ly và Vương Đạo chết được phát ra. Tỷ số săn bắn sinh tử hiện tại đang là 2 - 4.
“Chết thật, các cậu mau giải quyết mấy đứa này đi!”
Ninh Tịnh khẽ quát một tiếng, chẳng để ý đến Vu Phàm đang lao đến ngăn cản mà lao nhanh về phía đám người Lôi Bạo dừng lại lúc nãy, đồng thời quát to ra lệnh cho Thiệm Điện đã chạy được một đoạn ngắn: “Thiểm Điện, khoan đi đã! Tên này có thể giết chết Cuồng Phong và Lôi Bạo trong thời gian ngắn như vậy nhất định là cao thủ, tôi với cậu cùng đi giết hắn.”
“OK!”
Thiểm Điện đang chạy đi nhanh chóng dừng lại.
Trong khoảnh khắn y ngừng lại này, ở trong căn phòng tồi tàn cạnh đó bỗng phát ra một đạo kiếm mang. Thủ đoạn thông minh khéo léo, góc độ ra chiêu xảo quyệt đến tột cùng khiến cho Thiểm Điện phải tập trung toàn bộ sự chú ý. Tay trái y cầm khẩu súng ngắn bắn đạn liên tục trong khi tay phải nhanh chóng đưa ra sau rút thanh kiếm đang đeo trên lưng ra khỏi vỏ rồi chém xuống ngăn lại đòn tấn công của kẻ đánh lén.
“Keng!”
Ánh lửa bắn tung tóe.
Hai thanh trường kiếm va mạnh vào nhau.
Đến lúc này, Thiểm Điện mới nhìn rõ thấy người ra tay đánh lén mình.
“Tên này sao trẻ thế nhỉ!”
Trong lòng Thiểm Điện kinh ngạc không thôi.
Đây cũng là ý nghĩ cuối cùng trong hắn.
Vân Hi duỗi ngón tay trái thành kiếm rồi đâm tới yết hầu Thiểm Điện với tốc độ không hề thua kém nhát kiếm đánh lén ban nãy. Sức mạnh đánh ra đủ để đánh vỡ nham thạch trong chiêu này ngay lập tức tạo thành một cái lỗ nhỏ trên cổ họng y. Tuy rằng Thiểm Điện đỡ được nhát kiếm đầu nhưng y lại chẳng thể nào cản được kiếm chỉ lần này.
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Bảy tiếng súng nổ vang lên liên tiếp, dồn dập theo cùng một âm điệu giống hệt nhau.
Cho dù Ninh Tịnh còn cách Vân Hi một đoạn nữa nhưng lúc này cô lại không hề do dự mà bắn ra bảy phát súng liền nhau. Đây chính kỹ thuật “Thất Trùng Điệp” mà chỉ những xạ thủ cao cấp mới có thể sử dụng.
Sau khi bắn liên tục bảy phát súng xong, Ninh Tịnh nhanh chóng tăng tốc chạy đến chỗ Vân Hi. Tốc độ của một Võ giả cao cấp được cô phát huy hết mức. Nhân lúc hắn huy kiếm chống đỡ né tránh bảy viên đạn này, cô nhanh chóng chạy đến thu hẹp khoảng cách giữa hai người, tay cầm thanh bảo kiếm lóng lánh ánh sáng chém tới hắn.
“Keng!”
Ánh lửa bắn ra tung tóe.
Hai thanh bảo kiếm đã va mạnh vào nhau.
Do trong Nguyệt Thần giới, Ninh Tịnh là Võ giả cấp bảy, hơn nữa thanh kiếm trong tay Vân Hi lại không phải là kiếm Vọng Hi luôn được kiếm khí và kiếm ý mài luyện nên nó nhanh chóng bị sức mạnh ẩn chứa trên thân kiếm cô chém gãy, ngay cả cơ thể hắn cũng bị sức mạnh của cú chém này đánh văng đi, va mạnh vào bờ tưởng của một tòa nhà cao tầng cách đó không xa.
“Rầm!”
Cát bụi bay mù mịt, sức mạnh của cú va chạm khiến Vân Hi phun ra một ngụm máu tươi.
Võ giả cấp bảy quá mạnh.
Còn Võ giả cấp bốn…
Quá yếu.
“Giết!”
Sau khi đánh bay Vân Hi va vào vách tường, thanh kiếm trong tay Ninh Tịnh vẫn không hề ngừng lại mà đuổi sát theo sau hắn. Sức mạnh khổng lồ ẩn chứa trong kiếm mang ngang tàng chém mạnh lên bờ tường nơi Vân Hi mới tựa vào.
Những mảnh đá bị kiếm mang chém nát rơi ra, bay tán loạn.
Sau khi kiếm mang chém cả bờ tường đổ nát hoàn toàn, Ninh Tịnh tiếp tục điều khiển thanh kiếm trong tay chém thẳng tới người Vân Hi.
Đúng lúc này, có lẽ đã phát hiện ra điều gì đó nên Ninh Tịnh đột ngột xoay người lại rồi giơ nhanh khẩu súng đang cầm trong tay lên bóp cò. “Pằng! Pằng! Pằng!” Ba tiếng súng nổ vang lên. Mục tiêu mà những viên đạn này bắn tới chính là hướng Triệu Thiến đang ẩn nấp bắn lén.
Tuy rằng những món hàng nóng như súng ngắm, súng lục này khó có thể gây thương tổn cho Võ giả cao cấp nhưng như vậy không có nghĩa là bọn họ có thể bỏ qua sự tồn tại của nó, khinh thường những tổn thương do nó gây ra.
Hai viên đầu tiên trong ba viên đạn bắn ra lần lượt bắn rơi rồi bắn vỡ viên đạn được bắn ra từ khẩu súng ngắm do Triệu Thiến điều khiển. Viên thứ ba mang theo sức mạnh khủng khiếp xé tan không khí bay xuyên qua trán Triệu Thiến, để lại trên trán cô một cái lỗ máu. Giữa lúc máu tươi nhỏ từng giọt từ cái lỗ trên trán của cô gái này xuống đất, giọng nói thông báo về người chết thứ bảy vang lên.
Cũng may nhờ một chút thời gian ít ỏi này mà Vân Hi vốn đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm thoát khỏi phạm vi tấn công của thanh kiếm trong tay Võ giả cao cấp. Hắn đã biến mất khỏi tầm mắt của Ninh Tịnh chỉ trong nháy mắt đó.
Việc sử dụng tố chất thân thể của Võ giả cấp bốn để chiến đấu chính diện với Võ giả cấp bảy thì chẳng khác gì chuyện đùa với tử thần.
“Hừm! Tên này giỏi thật! Hắn giết được Cuồng Phong là vì Cuồng Phong quá mức chủ quan, giết chết Lôi Bạo là do đánh lén. Khi nãy giao chiến với Thiểm Điện, hắn đã thể hiện ra năng lực phản ứng và trình độ võ nghệ ở một mức nhất định. Còn như mới rồi, hắn lại có thể chống đỡ được những đòn tấn công của mình trong một khoảng thời gian. Qua những điều này, ta chắc chắn thực lực của hắn không hề kèm hơn một tên Võ giả cấp sáu nào.”
Thần quang trong mắt Ninh Tịnh Ánh lập tức ngưng tụ lại, dường như sắc bén đến độ có thể đâm xuyên mọi thứ.
“Ô Vân, Tinh Thiên, hai cậu phối hợp hành động xử lý bốn người kia nhanh đi! Nhớ kỹ, không được chiến đấu một mình! Tên kia nhiều khả năng sẽ đánh lén khi các cậu hành động một mình, nếu các cậu phối hợp tác chiến chung với nhau thì hắn sẽ không dám đụng đến đâu!”
“Vâng, đội trưởng!”
Hai người Ô Vân và Tinh Thiên trả lời một tiếng rõ to.
Giờ phút này, hai người đều tỏ ra nghiêm túc, thận trọng.
Trước đó bọn họ còn tưởng rằng nhiệm vụ được thuê lần này chẳng qua chỉ đi đối phó mấy tên học viên tép riu, chiến đấu đơn giản nhẹ nhàng, kiếm được nhiều điểm tích lũy một cách dễ dàng. Ai ngờ đâu bây giờ nhiệm vụ lại trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Ba người Thiểm Điện, Lôi Bạo và Cuồng Phong đều bị đối phương đánh lén, chết một cách dễ dàng.
Nhìn thấy tỷ số 3 - 4 rất chướng mắt đang hiển thị trên chiếc lắc đeo tay, trong lòng hai họ dâng lên cơn giận khó có thể kiềm chế nổi.
...
“Cao thủ! Cao thủ! Trong khoảng thời gian ngắn như thế mà hắn đã giết chết ba tên thợ săn ma cấp sáu của đoàn săn ma Vương giả. Hơn nữa, thợ săn ma Thiểm Điện lại bị hắn đánh chết ngay trước mặt cao thủ cấp bảy Ninh Tịnh, sau đó còn rút lui an toàn nữa! Hắn chắc chắn là cao thủ!” Đôi mắt của Triệu Huyền thuộc đoàn săn ma Thánh Kiếm bỗng nhiên lóe sáng, y nhìn bóng người bí ẩn đã dẫn dụ Ninh Tịnh đi khỏi trong nỗi ngạc nhiên lẫn mừng vui khó tả.
Khi người của đoàn săn ma Vương Giả nhận được tin tức thông báo có thêm người bị giết chết thì đám người ở đội bên này tất nhiên cũng biết được.
“Ta đã nói rồi mà! Nguyệt Thần giới sao có thể sắp đặt một nhiệm vụ mà thực lực hai bên lại quá chênh lệch như thế này được. Ta nghĩ thực lực của tên Võ giả cấp bốn này chẳng hề thua kém gì một Võ giả cao cấp đâu.”
“Tiểu Ngọc, Cam Dũng, mau lên! Hai cậu mau đi cản Ô Vân lại, còn mình sẽ qua kia giúp học trưởng đánh Tinh Thiên! Chúng ta nhất định phải giết chết được một người trong số họ!”
“OK!”
Hai người Tiểu Ngọc và Cam Dũng đáp một tiếng rồi xông về phía Võ giả cao cấp Ô Vân. Triệu Huyền thì tung người lên không trung, gia nhập trận đấu giữa Vu Phàm và Tinh Thiên.
Tuy thực lực của Vu Phàm không bằng Tinh Thiên nhưng dẫu sao cũng là Võ giả cấp sáu đỉnh phong, hơn nữa còn là đoàn trưởng đoàn săn ma Thánh Kiếm nên thực lực của y coi như mạnh nhất đội. Sau khi được người có thực lực xếp thứ hai trong đội là Triệu Huyền đến hỗ trợ thì hai người đã khiến cho đối phương bó tay bó chân, rất chật vật.
“Khà khà... Tinh Thiên xinh đẹp của tôi ơi, động tác chưa đủ nhanh nhẹn đâu đấy!”
Trong lúc nói chuyện, thân hình của Ô Vân liên tục né tránh, nhờ đó thoát được một kiếm do nữ học viên Tiểu Ngọc chém tới. Thanh đao trong tay y chém ngang ra nhanh như chớp, thẳng tay vùi hoa dập liễu, chẳng vì đối thủ của mình là một nữ học viên mới mười tám mười chín tuổi hà đao hạ lưu tình.
“Phập!”
Máu tươi bắn tung tóe, Tiểu Ngọc ngã xuống.
Sau khi đánh chết Tiểu Ngọc là người xông đến mình nhanh nhất, Ô Vân lại vung chiến đao lên lần nữa, chém mạnh lên thanh kiếm đã qua tinh luyện của Cam Dũng. Sức mạnh kinh khủng được bộc phát hoàn toàn dựa vào một loại kỹ xảo phát lực đặc biệt không ngờ đánh cho Cam Dũng phải lùi lại mấy bước, cánh tay cầm kiếm đầm đìa máu.
“Má nó!”
Cam Dũng tức giận mắng to rồi đứng dậy. Thế nhưng y còn chưa kịp đứng vững thì Ô Vân đã xông đến giơ đao chém bay thanh kiếm đang cầm trong tay, sau đó sử dụng nắm đấm tay phải đánh ra một chưởng mạnh như bão táp mưa sa lên ngực. Sức mạnh khủng khiếp mang tính bộc phát ngay lập tức đánh vỡ toàn bộ xương cốt, nội tạng bên trong, khiến y chết ngay tại chỗ.
Sau khi đã xử lý xong hai người Tiểu Ngọc và Cam Dũng, trong lúc khôi phục sức lực, Ô Vân bỗng hét to lên một tiếng: “Kẻ tiếp theo là ngươi!”
Sau tiếng hét, khí thế toàn thân Ô Vân bỗng dâng lên đến cực hạn. Y giơ đao chém từ dưới lên với khí thế hung mãnh bá đạo rồi đụng mạnh vào thanh kiếm ở trên trời chém xuống.
Chủ nhân của thanh kiếm này không phải ai khác mà chính là Vân Hi lẽ ra đang bị Võ giả cao cấp Ninh Tịnh đuổi giết.
Theo như động tác giơ đao lên đón đỡ mới rồi của Ô Vân, có lẽ ngay từ đầu y đã biết đối phương sẽ đánh lén mình ngay lúc này.
Do chênh lệch về tố chất thân thể giữa Võ giả cấp sáu và cấp bốn nên lần này Ô Vân đã ngăn cản được pha đánh lén của Vân Hi, hơn nữa y còn đánh cho hắn bay lên không trung, mất đi trọng tâm.
Vân Hi còn chưa kịp nương theo sức mạnh của nhát đao này để trốn vào lầu hai của mộ căn nhà đổ nát gần đó thì Ninh Tịnh vốn đã biến mất bỗng nhiên xuất hiện.
“Pằng! Pằng! Pằng!”
Tiếng súng nổ dồn dập như được bắn ra cùng một lúc bỗng nhiên vang lên, kèm theo đó là chín viên đạn xé tan không khí bay nhanh như chớp về phía Vân Hi đã mất đi trọng tâm giữa không trung.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế