Chương 30: Phát hiện Nguồn: 4vn.eu + Bachngocsach.com
Tối nay Trương Hải vô cùng buồn bực, bữa ăn của cả bảy người chỉ có canh ô xỉ và vài thứ hoa quả… hết! Trương Linh Tuyền rất vô lương tâm chạy tới lều hậu cần xin cơm canh ngon lành để ăn… đúng là hết chỗ nói, Trương Hải cũng không biết làm sao mà bà cô này lại được làm giáo quan nữa, cách hành xử đúng là của một đại tiểu thư đỏng đảnh chứ giáo quan cái mẹ gì?
Cũng vì quá bực mình nên Trương Hải cũng chỉ tu luyện được một chút Tam Huyền Điển Bí rồi đi ngủ, chứ tình hình là hắn chưa thể nào tập trung tinh thần để luyện được.
Sáng hôm sau, Trương Hải còn đang mơ mơ màng màng thì lều của hắn đã bị người ta vỗ vào kêu phần phật, Trương Hải buồn bực ngồi dậy rồi cất tiếng hỏi:
- Ai zậy? Sáng sớm ngày ra người ta còn đang ngủ mà!
- Đồ đần! Có biết mấy giờ rồi không hả? Sắp tới giờ đi nấu cơm rồi, bây giờ nếu cậu không đi kiếm củi thì hậu cần cũng không nấu cơm được! Giáo quan đang giục cậu kia kìa!
Giọng nói bên ngoài là của Dương Thanh Kỳ, hôm qua tên này làm trò với nàng nên bây giờ nàng gọi hắn là đồ đần cho đỡ tức. Nhưng mà trong thâm tâm của nàng thì lại muốn xem hắn đã hoàn toàn bình phục “thương thế” chưa nên mới xung phong đến đây gọi hắn dậy.
Trương Hải cũng nhìn lại giờ giấc một chút, phát hiện ra đã hơn chín giờ rồi, khoảng mười giờ là hậu cần bắt đầu nấu cơm, hắn còn một tiếng để đi kiếm củi cung cấp cho họ. Thực ra nấu ăn thế này cũng chẳng mất bao nhiêu củi cả, tính ra tất cả nhu cầu đốt lửa ban đêm, nấu ăn… thì một nghìn sáu người này một ngày cũng chỉ hết khoảng sáu bảy cây dương xỉ loại nhỏ mà thôi. Tính ra thì ở đây cũng chỉ có một tuần, Trương Linh Tuyền đang tính toán cho một mình hắn kiếm củi cho cả đoàn quân đây mà… đúng là quá độc ác…
Nhưng rất nhanh, Trương Hải đã nhận ra rằng không chỉ có một mình mình bị phạt thế này, ở chỗ đó còn có thêm khoảng gần chục người nữa, tất cả đều là học sinh trong đợt tập huấn này. Tất cả đều có cùng một giới tính, không hề có đứa con gái nào, và quan trọng là trong đó có một người mà Trương Hải quen, đó chính là Phạm Đức Huy.
Khóe mắt Trương Hải giật giật, đúng là có duyên với ông bạn này, đến việc phạm lỗi ngay trong ngày đầu tiên mà mình cũng làm cùng lúc với nó được, đúng là…
- Huy! Mày cũng bị phạt hả? Phạm lỗi gì thế?
Trương Hải nhanh chóng chạy lại bên người bạn, lên tiếng hỏi han quan tâm, Phạm Đức Huy lúc này mới nhận ra thằng bạn của mình cũng bị điều ra đây. Phạm Đức Huy nghe thấy tiếng của Trương Hải thì đưa tay lau mồ hôi và nước mắt rơm rớm, lên tiếng thê thảm nói:
- Hu hu… hôm qua ban đêm tao mắc tiểu quá nên đi ra suối làm tí, ai mà ngờ bọn con gái đang tắm ở bên dưới hạ nguồn, tao đang mơ màng nên không thấy nhưng chúng nó lại thấy bóng tao đứng dưới trăng… oai hùng… Chắc chúng nó ghen tỵ với tao nên đi tố cáo giáo quan! Hu hu… giáo quan thiên vị… bà ấy bảo tao ra ngoài lều trái giờ giới nghiêm nên bị phạt, nhưng mà bọn con gái kia cũng thế thì lại không phạt. Tao hỏi lại thì bị trừng mắt… hu hu.
Trương Hải nghe thấy thì dở khóc dở cười, người ta đang tắm, mày không những đi ra đứng gần đó mà còn đi bậy xuống nguồn nước, ăn hành là đúng rồi! Kêu cái shit.
Sau đó còn buôn một lúc thì mới biết bọn ở đây thằng nào cũng ăn hành của giáo quan, có thằng vì ăn vặt bằng đồ mang theo nên tối không ăn được nhiều, để thừa rồi lại đem đổ, bị giáo quan phát hiện, bây giờ cho ra đây đốn củi cho biết làm ra được chỗ đồ ăn đó vất vả thế nào! Có thằng lại vì sĩ gái mà thể hiện đi kiếm ít hoa cỏ về khoe, cuối cùng dẫn đến một bầy côn trùng rừng rồi bị đốt cho sưng đầu, đã thế lại còn bị giáo quan cho ra đây làm việc cho bớt thừa hơi đi.
Nói chung là ở đây ông nào cũng có tý thành tích phá hoại, Trương Linh Tuyền phạt có lẽ cũng đúng thôi, chỉ có mỗi Trương Hải là thấy mình oan uổng, chỉ là do nhầm lẫn thôi mà, có phải cố ý đâu chứ?
Nhưng mà bây giờ có cãi cũng vô ích, tốt nhất là nhanh chóng hoàn thành công việc để còn thoát nạn.
Ở đây có mười người, đốn hạ năm mươi cây này cũng không phải là một ngày làm xong ngay, cùng lắm thì mỗi người hạ được một cây một ngày mà thôi, tính ra thì khối lượng công việc cũng không phải quá nặng với những đứa trẻ mang thiên phú người khủng long trong người thế này.
Ở đó đã được xếp sẵn mười cái rìu, tất cả đều là loại rìu thường, không quá nặng cũng không quá nhẹ, không quá cùn cũng không quá sắc bén. Trương Hải cũng cầm lấy một cái và bắt đầu nện từng rìu vào một thân cây cao khoảng hơn bốn mét, xung quanh cũng rất nổi lên tiếng “Phập phập”, mọi người đều bắt tay vào làm công việc của mình.
Trương Linh Tuyền đã nói trước là hai người đốn một cây, một bên trái một bên phải, làm như thế để cung cấp củi kịp thời cho hậu cần, nếu mỗi người đốn một cây thì không biết bao giờ mới xong nữa.
Cái cây mà Trương Hải và Phạm Đức Huy chọn cũng không lớn lắm, thân cây chỉ có đường kính chưa được nửa mét, nếu một người đốn thì chắc cũng mất hai giờ, nhưng có hai người thì rút ngắn lại một nửa, chắc là kịp cho hậu cần xài rồi. Số còn lại thì để ngày mai làm tiếp, dù sao cũng không vội.
Trương Hải nện từng rìu xuống, bây giờ hắn đã bắt đầu chính thức tu luyện Tam Huyền Điển Bí, tu luyện cả ba thiên hai, ba, bốn cùng một lúc. Khí lực cũng tăng lên nhiều, tuy rằng lực đạo và thể lực của hắn không thể sánh với Phạm Đức Linh hay là Trần Mạnh Thắng được nhưng cũng đã mạnh hơn tất cả những người đứng ở đây rồi.
Vừa đốn cây, Trương Hải vừa vận hành công pháp tu thân trong Tam Huyền Điển Bí, hắn hấp thu những nguyên tố trong môi trường vào cơ thể để dần cường hóa các thớ cơ và nội tạng lên. Hơn nữa, mỗi khi hắn thấy hơi mệt thì lại vận dung công pháp tu khí, dùng linh khí trong cơ thể để bổ sung thể lực, nhờ thế hắn có thể làm liên tục mà không thấy mệt mỏi nhiều.
Đó cũng là sự lợi hại của Tam Huyền Điển Bí, tu luyện cả ba trường phái và sử dụng chúng hỗ trợ cho nhau trong tu luyện, nhờ thế nó mới có thể xứng với từ “bí kíp huyền thoại”, bởi vì đặc tính hỗ trợ nhau giúp tu luyện không ngừng thế này có thể làm cho người tu luyện tăng tiến tu vi cực kỳ nhanh chóng, nhanh hơn so với tu luyện một hay hai trường phái nhiều.
Trương Hải lúc này cảm thấy đốn củi cũng là một cách tu luyện tốt đấy chứ, phương pháp tu thân chính là dùng những vận động mạnh để cường hóa thân thể, kết hợp với lợi dụng tâm pháp thu hút nguyên tố tự nhiên để tăng cường sức mạnh.
Hắn càng đốn càng hăng, thậm chí còn đốn lấn sang cả một nửa của Phạm Đức Huy, lúc này cũng đã qua hơn nửa giờ, Phạm Đức Huy cũng đã thở hồng hộc, khó nhọc nện từng rìu xuống, nhưng thấy thằng bạn mình vẫn cứ hung hăng thế kia thì thở phào. Hắn buông rìu xuống nghỉ rồi nói:
- Mày làm nốt hộ tao đi, tao mệt quá rồi!
Trương Hải cũng gật đầu, chẳng ngại làm hộ bạn một tí, dù sao lúc này hắn cũng đang chìm vào trong tu luyện. Nhưng mà cái cây cũng chẳng chịu được bao lâu nữa mà đổ ầm xuống, hai người Trương Hải chính là đội đầu tiên đốn được cây. Nghe được động tĩnh bên này, mấy người hậu cần chạy đến và tiếp nhận khúc cây ấy, mang đi ngay. Còn việc xẻ gỗ làm củi thế nào thì không phải việc của Trương Hải.
Mặc dù vừa phải “lao động” nhưng Trương Hải lại chẳng cảm thấy có chút mệt mỏi nào, hắn thậm chí còn hớn hở hơn cả trước, cảm giác sức mạnh tuôn trào trong người thế này thật là thích. Cũng không biết cảm giác khi đạt đến tầng cao nhất sẽ như thế nào nữa?
Lúc này mọi người đã giải tán, chỉ còn lại một mình Trương Hải đứng đó tiếp tục chặt cây, hắn vẫn đang miệt mài, vừa lao động vừa tu luyện cho bản thân mình. Cho đến khi hắn cảm thấy thân thể mình bắt đầu mệt mỏi thì mới dừng lại, lúc này cái cây kia cũng gần bị hạ rồi, Trương Hải nghĩ nghĩ rồi quyết định nghỉ một chút rồi lại đốn tiếp, dù sao từ bây giờ đến giờ cơm cũng vẫn còn hơn nửa tiếng nữa.
Ngồi không một chỗ, Trương Hải chợt sực nhớ đến một thứ mà hắn muốn dùng thử từ lâu rồi, đó chính là cái dây chuyền trên cổ hắn, hay nói chính xác là miếng ngọc bội kia.
Bây giờ cũng đã tu luyện được cả ba trường phái, có lẽ cũng đã đến lúc xem thử xem từng năng lực của mình thế nào rồi…
Hít một hơi thật sâu, Trương Hải xác định xung quanh không có ai nhìn mình thì mới đưa tay vào trong ngực lấy miếng ngọc kia ra, nhìn vào thứ đen đen xỉn xỉn đã theo mình cả tuổi thơ, trong lòng Trương Hải chợt dâng lên cảm giác nhớ nhà kỳ lạ.
Tập trung tinh thần lại, dồn sức mạnh Tam Huyền, dồn nguyên tố trong thân, linh khí trong kinh mạch và cả hồn lực phiêu tán trong từng cơ quan lại, hắn bình tĩnh truyền sức mạnh vào trong chiếc dây chuyền kia.
Sau một lúc, chiếc dây chuyền chợt hơi sáng lên, người ngoài nếu có thấy thì cũng chỉ thấy hơi lấp lánh đôi chút thôi nhưng trong mắt của Trương Hải lại là sáng chói hơn cả ánh mặt trời, làm cho hắn không tự chủ được mà nhắm mắt lại. Nhưng khổ nỗi khi dù có nhắm mắt thì ánh sáng vẫn xuyên qua mi mắt làm hắn thấy một mảng trắng xóa, Trương Hải kinh hãi, hắn đang định dùng sức mạnh để tự thức tỉnh mình thì ánh sáng kia lại chợt dịu lại, dần dần không còn chói mắt nữa.
Lúc sự chói lòa tan mất, Trương Hải chợt cảm thấy khung cảnh xung quanh dường như đã khác đi, không, phải nói là tầm nhìn của hắn khác đi mới đúng, từng sinh vật, từng cành cây, ngọn cỏ trong vòng ba mươi mét hắn đều có thể nhìn kỹ từng chút một. Đột nhiên trong đầu của Trương Hải chấn động một cái, bởi vì hắn thấy được có người đang âm thầm theo dõi mình.
Không phải chỉ là một người, mà là hai người. Một là bóng hình xinh đẹp của Trương Linh Tuyền đang đứng nơi xa, nàng đang híp mắt lại quan sát từng hành động của hắn bên này, cũng chẳng có ý dấu diếm gì, chẳng qua lúc nãy hắn không thấy do quá xa mà thôi.
Còn bóng người thứ hai thì nhìn không rõ được, chỉ thấy đó là một thân ảnh màu đen, hình như là một người đàn ông, không biết từ lúc nào, bóng dáng của hắn đã ngồi trên một ngọn cây cao tít nhìn xuống từng hành động của Trương Hải. Trương Hải kinh hãi, không ngờ hành động của mình lại bị hai người nhìn thấy, hắn cũng không còn kịp xem xét tình hình công pháp của mình thông qua miếng ngọc mà lại nhanh chóng thu nó lại.
Miếng ngọc vừa được cất đi thì năng lực cảm ứng siêu việt kia cũng biến mất, mặc dù Trương Hải cũng đã nắm được một phần cách cảm nhận này nhưng mà bây giờ hắn tự làm thì chỉ có thể cảm nhận trong vòng bốn đến năm mét mà thôi, hơn nữa cũng không phải rõ ràng từng chi tiết mà chỉ mơ hồ thấy động tĩnh của một ngọn cỏ lay động hay là một sinh vật nào đó đang di chuyển.
Trương Hải lúc này không biết người đàn ông kia là do “bác ruột” của hắn phái đi theo dõi hắn từ một năm rưỡi nay, chưa hề rời đi một khắc nào. Không ngờ trong một lúc vô tình hắn lại có thể phát hiện ra thủ đoạn ẩn thân cao minh của người kia, bây giờ đã biết mình đang bị theo dõi, nhưng mà hắn có thể làm được gì đây?
Chương 31: Chiêu thức và triết lý Nguồn: 4vn.eu + Bachngocsach.com
Trương Hải biết tạm thời mình chưa thể thoát khỏi sự theo dõi của người kia, bây giờ hắn đang suy nghĩ xem có nên thông báo cho Trương Linh Tuyền hay không? Nhỡ đâu người kia là do chính giáo quan phái ra để giám sát hắn thì sao? Không đúng, nếu giáo quan phái ra thì sẽ không chỉ chăm chăm nhìn hắn thế này mà phải bao quát toàn nơi này mới đúng!
Nhưng mà cũng có thể người đó là cao thủ, có thể có thần thức tự bao quanh xung quanh, cũng giống như Trương Hải vừa làm lúc nãy vậy, việc nhìn vào hắn chỉ là “ưu ái” chú ý hơn mà thôi!
Phân vân một lúc, Trương Hải vẫn quyết định đi báo cho Trương Linh Tuyền biết, hắn tin nàng không làm cái chuyện giám sát vô vị này, hắn lại nêu ra vô số lý do để tự thuyết phục! Thôi thì coi như đánh cược một lần vậy, hơn nữa nếu do chính nàng phái ra thì chắc chắn là không có vấn đề gì, mình nói cho nàng cũng đâu có sao!
Đứng dậy đốn hai ba nhát hạ nốt cái cây kia xuống, Trương Hải xếp rìu lại rồi nhanh chóng đi về. Hắn ra bờ suối rửa mặt một chút, sau đó thì về chỗ đội đặc biệt, mấy cô gái lúc này cũng đã nấu cơm xong mùi thức ăn thơm phức truyền đến làm cho người ta vừa ăn xong cũng phải cảm thấy đói bụng.
Hôm nay vẫn có thịt, nhưng chắc chắn không phải món thịt tanh tưởi như Trương Hải kiếm hôm qua. Bởi vì hôm nay trong lúc đi nghe hướng dẫn săn, Phạm Đức Linh săn được một con khủng long ăn cỏ loại nhỏ, sau khi hỏi kỹ càng ông trợ lý huấn luyện thì đã xác định đây là loại khủng long không hiếm có gì nhưng lại có thịt khá ngon, là một món ưa thích của người đi rừng.
Đúng giờ, Trương Linh Tuyền về khu này ăn trưa với nhóm Trương Hải. Từ lúc bắt đầu đến khi ăn xong, Trương Hải đều len lén nhìn nàng, trong lòng vẫn hơi do dự xem có nên nói hay không, nhưng mà cuối cùng hắn vẫn quyết định sẽ nói.
Sau khi ăn cơm xong, Trương Linh Tuyền đang định đi nghỉ một chút thì Trương Hải gọi lại, nói là có việc cần nói. Từ lúc bắt đầu ăn cơm, Trương Linh Tuyền đã chú ý đến thái độ lạ của Trương Hải, bây giờ thấy hắn có chuyện muốn nói thì cũng không lạ gì, nàng chỉ gật nhẹ đầu rồi cho hắn vào trong lều của mình.
Trương Hải nhẹ nhàng kể ra chuyện có người theo dõi mình, nhưng vấn đề tại sao phát hiện ra thì không nói thật, chỉ bịa ra một lý do là tên kia quá kém, động vào cành cây gây nên tiếng động nên bị hắn nghe thấy mà thô. Trương Linh Tuyền nghe xong thì trầm ngâm một chút rồi nói:
- Cô không hề phái ra người nào như vậy, có thể người này có ý đồ khác! Thủ đoạn cũng khá cao minh, lại qua mắt được cả cô, chắc là lúc đó hắn gặp phải biến cố gì đó nên mới lộ ra sơ hở mà thôi. Được rồi, chuyện này để cô giải quyết, em cứ yên tâm đi.
Trương Hải nghe thế thì thở phào một hơi, hắn gật gật đầu rồi đi ra ngoài.
Quả nhiên, ngày hôm sau Trương Hải đã không còn cảm thấy bị theo dõi nữa, có lẽ là Trương Linh Tuyền đã giải quyết xong rồi. Hắn cũng không hỏi nàng xử lý thế nào, bởi vì chắc chắn nàng có thủ đoạn của riêng mình, sau khi biết được gia thế của Trương Linh Tuyền từ miệng mẹ, hắn tin rằng nàng có thừa sức để giải quyết chuyện thế này.
….
Đây chỉ là một tình huống nho nhỏ, chưa ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của Trương Hải. Đối với hắn thì một cuộc sống thế này là quá an bình, là một điều kiện tốt nhất để cho hắn tu luyện, không ai quấy rầy, không có kẻ địch. Chỉ có những người bạn để tự học tập lẫn nhau, giúp đỡ nhau và tự cạnh tranh nhau đôi chút, đó cũng là những thứ rất cần thiết để tiến bộ.
Cao thủ thì thường không tiến bộ lên được có một phần là do họ quá tịch mịch, từ đó có thể thấy việc có những “người bạn cùng tiến” là quan trọng như thế nào.
Qua một tuần đầu tiên khảo nghiệm, số học sinh ở lại chỉ còn khoảng một ngàn mà thôi. Nhưng mà một ngàn người này đều có nghị lực vượt lên trên những người trước, hơn nữa đều có những khả năng của riêng mình, càng về sau thì số người bị loại sẽ càng giảm. Vì thế có thể nói là tuần đầu tiên chính là tuần rơi rụng nhiều nhất.
Hiện tại cả đoàn người đã tiến sâu vào trong rừng, bắt đầu từ lúc này, tất cả đều phải dựa vào sức của mình và đồng đội để tự kiếm ăn, giáo quan chỉ có trách nhiệm phụ trách kỷ luật và đảm bảo an toàn, còn lại sẽ không trợ giúp một chút gì cả.
Đối với Trương Hải mà nói thì trong một tuần này, hắn cũng đã làm quen được với tất cả mọi người trong tổ, trong đó người hay chí chóe với hắn nhất là Dương Thanh Kỳ, nhưng người ngoài thì lại nhìn họ giống như một đôi oan gia vậy, va chạm càng nhiều thì càng dễ bén lửa.
Còn Phạm Đức Linh thì vẫn luôn chăm chỉ tập luyện từng chút một, cũng là người khiêu chiến với Trương Hải nhiều nhất, chỉ không hiểu tại sao mà lần nào hắn cũng là người thua mà thôi.
- Ê, Trương Hải, đánh với tao một trận! Hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào mới gọi là mạnh mẽ!
Trong thời gian giao đấu với Trương Hải, Phạm Đức Linh cũng đã tự lĩnh ngộ, hay gọi là học lỏm cũng được, hắn đã bắt chước được khá nhiều chiêu thức ra đòn sao cho lực đạo là lớn nhất, mạnh nhất. Tất nhiên là trong một tuần thì mới chỉ học được đến đấy thôi, còn các kỹ xảo triệt tiêu lực và lợi dụng lực của đối phương thì hắn chưa thể học được.
Nhưng dù là như thế thì cũng đã đủ để làm cho người khác thán phục rồi, nên nhớ một cú đá của hắn nếu trước đây chỉ có một phần lực thì bây giờ có thể phát lực lên gấp đôi. Nếu mà mà Trương Hải trúng phải mấy đòn đấy thì cũng thảm luôn, nhưng mà khổ nỗi là Phạm Đức Linh rất khó để chạm đến người hắn, vấn đề phản xạ và tốc độ đòn chính là một nhược điểm mà Phạm Đức Linh tạm thời chưa khắc phục được.
Trương Hải quay đầu lại nhìn Phạm Đức Linh, cười cười rất là tươi:
- Thích ăn đòn thì cứ nói, việc gì phải hùng hổ thế làm gì? Hé hé…
Bây giờ quan hệ giữa hai người cũng coi như là không tệ, việc trêu đùa châm chọc nhau thế này cũng không mang nhiều ác ý nên chẳng ai để tâm cả. Phạm Đức Linh cũng cười nhạo:
- Hôm nay tao cho mày cạp đất!
Dứt lời, thân hình Phạm Đức Linh đã tiến lại nhanh như một cơn gió thoảng, nhưng mà trong mắt Trương Hải thì tốc độ đó vẫn chưa thể bằng hắn được.
Phạm Đức Linh đang định đá thì Trương Hải đã đứng sát vào người hắn, cú đấm nặng như chùy của Trương Hải đang dần to lên trong đôi đồng tử. Nhưng mà Phạm Đức Linh không hề có chút vội vàng nào, hắn nhanh chóng giơ tay lên đẩy nắm đấm của Trương Hải sang một bên, chân đã gập lại, hình thành thế lên gối, muốn húc thẳng vào sườn của Trương Hải.
Trương Hải cũng chỉ cười nhẹ, bàn tay còn lại đã ấn vào ngực của Phạm Đức Linh, đẩy một cái làm cho hắn hơi mất đà, cú đá cũng phải thu lại để trụ thân mình. Trương Hải lúc này không hề tấn công tiếp mà đứng cười cười chờ hắn ổn định rồi đánh tiếp, dù sao đây cũng chỉ là tập luyện bình thường, không phải là đánh sống đánh chết gì cả.
Trương Hải lúc này chỉ đứng thủ thế chờ Phạm Đức Linh tấn công, Phạm Đức Linh nghĩ nghĩ một chút rồi xông lên, chân lại một lần nữa giơ lên chuẩn bị tung cú đá. Trương Hải theo phản xạ đưa tay xuống đỡ nhưng mà bàn chân kia lại bất ngờ rụt lại, Trương Hải thầm nhủ trúng kế rồi. Không ngờ thằng này lại học được trò giả chiêu này, cứ tưởng nó chỉ biết mạnh bạo nhưng bây giờ xem ra cũng bắt đầu học được kỹ thuật rồi.
Trương Hải đã lỡ đà, không kịp giật người lại né tránh nữa, cú đá thứ hai mới là cú đá chính thức. Lúc này Trương Hải suy nghĩ thật nhanh rồi tiếp tục cúi người xuống, làm sao cho cú đá kia hướng thẳng về phía vai mình.
Hắn làm thế không phải là muốn chịu đòn, mà là để phản kích, bàn tay phải nhanh chóng chắn lên trên vai trái, cú đá như mạnh bạo của Phạm Đức Linh đánh vào làm cho bàn tay hắn hơi tê rần lên, Trương Hải cũng đã nắm bắt thời cơ nhanh chóng tóm lấy cổ chân của đối thủ, tay trái cũng đưa lên bắt chặt cái chân lên trên vai.
Phạm Đức Linh thấy đối thủ đã bắt được chân mình, hắn theo những gì mình lĩnh ngộ muốn rút chân lại nhưng còn chưa kịp làm thì đối phương đã húc thẳng người về phía trước, chân phải của Phạm Đức Linh gác lên trên vai của Trương Hải nên chỉ có thể đứng bằng một chân, lại bị đối phương đẩy mạnh như vậy nên chỉ biết nhảy nhảy lui lại, lại vừa cố gắng để rút chân ra. Nhưng lực chân vừa dồn lại để rút ra thì lại bị nhịp nhảy lui kia triệt tiêu, không thể nào làm gì khác được.
“Rầm!” Phạm Đức Linh đã bị dồn đến một gốc cây, hắn tựa vào thân cây để lấy lại thăng bằng, vừa định rút chân lại một lần nữa thì tròng mắt của hắn chợt co rút lại, bởi vì phía trước đã có một nắm đấm đang lao về phía mặt hắn với tốc độ kinh khủng.
Phạm Đức Linh tuyệt vọng nhắm mắt lại, lần này thì lại thâm mắt rồi, thằng khốn này toàn nhằm vào mặt hắn hành hạ, đúng là không có đạo lý mà!
“Bốp!” Một âm thanh chát chúa vang lên, Phạm Đức Linh chưa thấy mình bị gì đau đớn cả, hắn mở mắt ra thì chợt thấy bàn tay của Trương Hải đang vòng qua mặt của hắn, đấm thẳng vào cái cây ở phía sau. Khi Trương Hải rút bàn tay ra thì cái cây cũng hơi lõm lại một chút, tuy chỉ một chút thôi nhưng Phạm Đức Linh cũng hiểu, nếu cú đấm ấy vào mặt mình thì chấn thương chắc rồi.
- Nếu mà không thể rút chân lại với người thì người hãy đi theo chân, dùng cả thân thể để quật đối phương xuống. Hiểu chưa? Kỹ thuật của mày vẫn còn non lắm! Nếu như lúc nãy tao có ác ý thì…
Trương Hải chợt vươn tay ra bên phải, một con khủng long đang sợ hãi chạy trốn đã bị hắn bắt được cổ, đang cố gắng dãy dụa, hai mắt lóe lên từng tia oán độc. Trương Hải chỉ bóp nhẹ một cái, một tiếng “rắc” vang lên, con khủng long kia đã gãy cổ tuyệt khí, thân thể mềm nhũn lại.
Cùng lúc đó, một đội bảy người nhếch nhác chạy đến, có lẽ con khủng long này là vật săn của bọn họ. Nhưng lúc này thấy nó đang nằm trong tay Trương Hải thì không có ý nghĩ gì nữa. Trương Hải lắc lắc đầu lên tiếng:
- Các bạn vừa săn con vật này phải không? Nó vừa chạy đâm đầu vào cây chết rồi! Mình giúp các bạn nhặt thôi, mang về đi!
Con khủng long này cũng không quá quan trọng, thích thì bảo mấy thằng Phạm Đức Linh đi một chút là có cả bầy, nhìn đội ngũ kia thảm quá, Trương Hải cũng chẳng nỡ lấy của họ làm gì! Còn cái lý do đập đầu vào đá thì chỉ để cho họ yên lòng mà thôi, chứ nhìn sơ là biết nó bị vặn cổ chết rồi.
Trương Hải phủi phủi tay, cất bước đi về phía trong lều, để lại Phạm Đức Linh đang đứng trầm ngâm dưới gốc cây. “Không rút chân về với người được thì vung cả người theo chân”, phải chăng đó là một triết lý sống phải không?
Chương 32: Nhiệm vụ đầu tiên Nguồn: 4vn.eu + Bachngocsach.com
“Krec! Krec!” Một âm thanh thảm thiết vang lên, sau đó là thân hình một con khủng long cao khoảng hơn hai mét đổ sập xuống, hàm răng sắc nhọn vẫn đang há ra như chuẩn bị đớp cái gì vậy.
Một đội ngũ bảy người nhếch nhác đứng dậy, đưa mắt nhìn lại một người bạn học khá đẹp trai đang đứng ở phía trước. Người đó mỉm cười nói:
- Loại khủng long này tuy khá lớn nhưng mà vẫn nằm trong khả năng săn giết của các bạn, lần sau mà gặp phải trường hợp này thì chia nhau ra chạy, nó sẽ đuổi theo một người thì những người còn lại tập hợp lại phục kích. Lần này là lần đầu, mình sẽ giúp các bạn chứ nếu có lần sau mà hành động như thế này thì giáo quan sẽ loại thẳng đấy!
Bảy người kia rối rít gật đầu cảm ơn, có mấy cô bé còn ngưỡng mộ nhìn theo bóng lưng của người kia. Bọn họ đều biết đó là Trương Hải, trông tên đó khá thư sinh nhưng mà không một ai trong đợt tập huấn này coi thường hắn cả, trong vòng nửa tháng từ khi tiến sâu vào trong rừng, hắn đã gần hai mươi lần diệt sát những con khủng long dữ tợn chỉ trong vòng một chiêu. Tất nhiên là “dữ tợn” ở đây chỉ đối với những người không đối phó được thôi, còn trong mắt tất cả những người của tổ đặc biệt thì mấy con đó không là gì cả.
Nhiệm vụ của tổ đặc biệt trong thời gian đầu đó là trợ giúp các nhóm khác hoàn thành nhiệm vụ, mỗi người sẽ có những đối tượng để trợ giúp riêng biệt. Như Dương Thanh Kỳ thì giúp những người hơi khó khăn trong việc đuổi bắt một con khủng long, bày cho họ cách làm thế nào mới có thể bẫy tốt nhất. Như Nguyễn Thu Hà thì là hướng dẫn những người đi tìm các loại hoa quả khó tìm,… Còn ba thằng con trai được phân công phụ trách việc hay xảy ra nhất, đó là giúp đỡ những người bị khủng long… rượt. Cách duy nhất chính là hạ sát con khủng long cho chóng rồi mới hướng dẫn họ lần sau làm thế nào. Tất nhiên không thiếu trường hợp khủng long quá… “khủng”, đến ba người Trương Hải cũng chịu thì phải nhờ đến đội ngũ của giáo quan rồi.
- Ê! Tao thấy con bé lúc nãy nhìn mày lưu luyến cực! Sao mày không nhân cơ hội… hí hí!
Giọng cười khốn nạn của Trần Mạnh Thắng vang lên, Trương Hải trừng mắt nhìn hắn rồi mặc kệ luôn. Nửa tháng nay hắn đi giúp người ta thì người ta nhìn cảm kích một chút cũng đúng, lưu luyến cái mẹ gì? Thằng ôn con này chỉ được cái nói bậy.
- Haiz! Dạo này Hải anh hùng của chúng ta không có lỡ chân như lần trước ha! Nếu không để mấy em ý nhìn thấy tình trạng máu me be bét, đi khập khiễng như lần trước…
Một thằng còn chưa xong, đến lượt cả Phạm Đức Linh cũng lên tiếng, lại còn cố ý nhắc đến lần “dập súng” cực kỳ mất mặt lần trước. Trương Hải bực tức trừng mắt nhìn chúng nó một cái, cũng chẳng thèm nói nhảm với hai thằng này mà nhanh chóng xoay mặt đi tiếp.
Trương Hải đang đi nhanh thì chợt có một giọng nói con gái mềm mại vang lên:
- Trương Hải! Lại đây giúp mình một chút!
Trương Hải quay đầu lại, cất giọng hỏi:
- Giúp cái gì?
Ngày thường hay cãi nhau với con bé này nên Trương Hải cũng chẳng khách khí gì với một mỹ nhân như thế cả. Nhưng thật kỳ lạ là hôm nay Dương Thanh Kỳ lại rất mềm mỏng, dịu dàng nũng nịu nói:
- Đi mà… thường ngày mình gọi cậu dậy, lại còn cười nói giúp cậu xả bực tức! Giúp mình một chút có sao đâu?
Trương Hải thầm rùng mình, trong lòng càng thêm đề phòng, trong óc nhủ cả trăm lần câu: “có trá!”. Nhưng mà hắn đang định bỏ đi thì Dương Thanh Kỳ lại lên tiếng:
- Trương Hải, cậu có phải đàn ông không vậy?
- Tôi chưa phải đàn ông, tôi là con trai! Tôi mà là đàn ông thì đã cho cậu làm vợ bé của tôi lâu rồi!
Dương Thanh Kỳ nghe mấy lời này thì sửng sốt, mấy người đứng đằng sau cũng sắp không nhịn được mà phì cười ra, nhưng mà nhìn đến ánh mắt như muốn giết người của nàng thì thức thời ngậm mỏ lại.
- Ê! Cậu mà dám bỏ đi tôi mách giáo quan cậu dám sàm sỡ tôi!
Trương Hải bực mình xoay ngoắt người lại, lời này nói trúng chỗ yếu hại của hắn rồi. Nửa tháng nay không ít thằng con trai đã ăn hành sống qua ngày chỉ vì tội dây dưa với con gái. Mà Trương Linh Tuyền lại cực kỳ bá đạo, không cần điều tra, chỉ cần biết đúng là con trai có dây dưa đến con gái mà bị người ta phàn nàn là lập tức “chém” ngay. Trương Hải bây giờ cũng phải rùng mình vì sự kinh khủng của bà cô này, vì thế hắn phải bất đắc dĩ mà khuất phục Dương Thanh Kỳ, ai bảo lần trước đúng là hắn đã “sàm sỡ” con nhà người ta chứ?
Nhưng mà khuất phục cũng không phải là buông lỏng đề phòng, Trương Hải rón rén rón rén, nhìn trước ngó sau xem có biến gì không, nhưng mà nhìn mãi cũng chẳng thấy ai mai phục, dùng cả thần thức cũng không nhìn thấy. Nhưng mà nhìn lại mấy người bên kia hình như hơi quỷ dị… có cái gì đó là lạ…
Nhưng mà Trương Hải dù có đề phòng đến mấy thì cũng phải tiến lên, chân của hắn đã nhón lên chuẩn bị nhảy đi bất cứ lúc nào. Nhìn thấy bộ dạng đề phòng của hắn mà Dương Thanh Kỳ thầm buồn cười, lại khinh khỉnh nhìn hắn như muốn chửi hắn nhát gan vậy.
Trương Hải sau khi tiến lại gần thì đã nhìn ra chút mánh khóe, có người đang cầm dây ở phía bên kia chuẩn bị kéo lên bất cứ lúc nào, hắn cực kỳ đề phòng chú ý đến từng động tác của người đó, chuẩn bị né đi ngay khi có biến. Xem ra lần này Dương Thanh Kỳ này lại muốn đem hắn ra làm vật thí nghiệm mấy cái bẫy làm bằng dây leo của cô ta rồi! Trương Hải thầm co quắp trong lòng, sao không tìm ai khác mà cứ tìm tui chứ?
“Vút!” Quả nhiên, khi Trương Hải lại gần thì người đứng đằng sau cây kia chợt kéo mạnh, Trương Hải nhanh chóng nhảy qua một bên, né được một sợi dây thòng lọng ở dưới chân, nhưng mà khi hắn lùi lại phía sau thì chợt thấy nụ cười quỷ dị của Dương Thanh Kỳ, trong lòng thầm kêu không ổn. Nhưng mà chưa kịp tránh thì đã thấy nền đất xung quanh hắn ba mét chợt lật tung lên, một cái lưới được tết vô cùng tinh xảo và chắc chắn đã vây hắn lại, sau đó treo ngược lên trên cây. Những sợ dây leo để treo lưới ban nãy bám vào trên các cây nên hắn cứ tưởng là loại dây tự nhiên, không để ý nhiều nhưng bây giờ mới biết được là do người ta cố ý làm ra.
Cảm giác bị treo lên thế này thật là đáng ghét! Trương Hải cảm thấy mình giống Trư Bát Giới lúc bị mấy vị Bồ Tát treo lên để trừng phạt tội muốn bỏ sư phụ đi lấy vợ vậy. Nhưng mà hắn vẫn phải cố gắng ra vẻ “ngưu” một tí, nếu kêu la thảm thiết lên thì đúng là mất hết cả mặt mũi, sau này tha hồ bị hai thằng ôn kia chọc tức.
Con dao sắc bén không biết đã xuất hiện trên tay hắn từ lúc nào, Trương Hải dứ dứ nói:
- Không thả xuống nhanh là mình cắt lưới đấy nhé! Công lao mấy ngày tết cái lưới này đi tong thì đừng có trách.
Dương Thanh Kỳ còn muốn trêu hắn thêm một lúc nhưng mà thấy con dao đã kề sát vào lưới thì cuống quýt nói:
- Từ từ, bây giờ mình thả, được chưa? Con trai gì mà nhỏ nhen, đùa một chút cũng dọa dẫm hủy đồ của người ta!
Lời nói nũng nịu nhưng Trương Hải chẳng thấy có gì là đáng thông cảm cả, đi bẫy người thì phải chuẩn bị tâm lý bẫy bị phá chớ! Dương Thanh Kỳ vẫy vẫy tay với mấy người bạn kia, ý bảo thả xuống, còn bản thân nàng thì chạy về phía xa xa nhanh hơn cả thỏ con nữa. Đùa à? Ở lại cho tên này bắt được thì hắn lại “trừng phạt” như mấy lần trêu hắn lúc trước thì sao?
Nhưng mà thật đáng tiếc, Dương Thanh Kỳ còn chưa chạy được bao xa thì đã thấy có người nắm vào eo nàng nhấc bổng lên, sau đó thì dí sát người nàng vào một cái cây, sau đó giọng nói châm chọc vang lên:
- Sao nào? Muốn bị trừng phạt hay sao mà lại đi trêu chọc đại ka? Bây giờ có muốn xin lỗi cũng muộn rồi nhá!
Dương Thanh Kỳ xuống quýt đưa tay lên che lấy hai cái tai nhỏ, đầu lắc lắc nói:
- Đừng mà, mình biết sai rồi! Không muốn đâu! Đau lắm!
- Đau thì mới nhớ! Lần sau đừng có dại trêu vào đại ca! Hé hé…
Giọng cười ghê tởm vang lên, cùng với đó là một bàn tay rắn đanh nắm lấy bàn tay nhỏ của Dương Thanh Kỳ, kéo nó ra khỏi cái tai đáng thương. “Tách” một cái, cái tai nhỏ của nàng đã phải chịu trừng phạt cho chủ nhân của mình, lĩnh chọn cú búng tai với âm thanh xé lòng. Cái tai xinh xinh đỏ bừng lên, không biết có phải do hiệu ứng hay không mà cả tai bên kia lẫn hai má cũng đỏ. Trương Hải trả thù xong thì cũng gật đầu hài lòng, buông nàng ra rồi hừ một tiếng, sau đó lại nghênh nghênh ngang ngang đi mất, để lại cô bé đang đỏ mặt giậm chân chửi mắng hắn cả trăm lần cái tội làm đau người ta.
….
Buổi tối, sau khi mọi người lại ăn một bữa cơm ngon lành, đang định giải tán thì Trương Linh Tuyền lên tiếng:
- Các em cũng đã làm nhiệm vụ ban đầu khá tốt rồi, bây giờ sẽ có một nhiệm vụ chính thức dành cho các em, bắt đầu từ ngày mai phải đi thi hành, mọi người không có ý kiến gì chứ?
Cả bảy người đều im lặng, chờ đợi Trương Linh Tuyền nói tiếp. Trong lòng họ đều biết cuối cùng thời khắc tập huấn của chính mình cũng đã đến, trước đó Trương Linh Tuyền cũng đã nói rằng nhiệm vụ của họ thuộc loại khó hơn những người khác, không biết là khó hơn ở đây sẽ là như thế nào đây?
- Gần đây ở trong Bạo quốc chúng ta có nghiên cứu để đào tạo ra một đội không quân, và việc lai giống ra loài khủng long bay thích hợp là một việc cần thiết. Bây giờ Bạo quốc đang cần vài quả trứng của loài khủng long Pretanodon để lai tạo. Đó là một loài khủng long bay sống ở ven biển, vùng vịnh. Ở Bạo quốc chúng ta có phía cực tây là giáp biển, ngoài ra thì phía đông khu rừng này chính là vùng vịnh Lôi Long. Sở dĩ gọi như vậy vì nơi đây là một thiên đường của thằn lằn sấm, bọn chúng tập chung ở đó để bắt cá dưới biển, số lượng thằn lằn sấm cũng rất đông.
Cô cũng không có ý bảo các em đến vùng vịnh đó, ở đó quá nguy hiểm với các em bây giờ. Nhiệm vụ của các em chỉ là đi đến phía đông khu rừng này, ở đó đã bắt đầu xuất hiện Pretanodon rồi, hơn nữa số lượng không nhiều đâu, không có quá nhiều nguy hiểm cho các em.
Trương Linh Tuyền đã nói xong, cả bảy người đều trầm ngâm một chút rồi gật đầu, sau đó thì giải tán đi nghỉ sớm, ngày mai bắt đầu đi làm nhiệm vụ đầu tiên. Còn một việc mà Trương Linh Tuyền chưa nói, đó là những con Pretanodon bị tách biệt ra, phải lánh vào rừng này thì thường không có thể chất tốt, tuy rằng như thế sẽ tăng an toàn cho lũ trẻ nhưng mà chất lượng giống cũng sẽ giảm đi. Nhưng mà còn trông mong gì ở một lũ học sinh đây? Làm được đến thế thôi cũng là tốt lắm rồi.
Chương 33: Lên đường Nguồn: 4vn.eu + Bachngocsach.com
Tối, Trương Hải không ngủ được nên đi ra ngoài dạo một chút, thật tình cờ là lúc này cũng có người ngồi ở bên ngoài, đốt một đám lửa lên, cùng ngồi và tâm sự đôi chút. Ở chỗ này đã có ba người, đó là Nguyễn Khánh Huyền, Dương Thanh Kỳ và Phạm Đức Linh, còn ba người kia thì đi ngủ ngon lành, hoặc là trốn trong lều làm gì thì không ai biết.
- Cũng không ngủ được à? - Phạm Đức Linh là người đầu tiên lên tiếng.
Trương Hải gật đầu ngồi xuống, hắn đưa tay ném một miếng củi nhỏ vào trong đám lửa, cất giọng nói hơi lo lo của mình lên:
- Từ trước tới nay dù có làm gì thì cũng có nhiều người xung quanh, có làm sai thì cũng không có nguy hiểm gì vì sẽ có người giúp đỡ. Nhưng hình như lần này giáo quan muốn cho chúng ta tự giải quyết thì phải. Thực sự mình cảm thấy hơi lo lắng!
- Ai mà không lo lắng chứ? Việc gì xảy ra lần đầu cũng sẽ làm cho người ta lo lắng mà thôi!
Dương Thanh Kỳ hơi thở ra một hơi nói, tuy lời nói của nàng rất là bình thường nhưng mà Trương Hải lại thích tưởng tượng linh tinh về cái chữ “lần đầu tiên” kia, nhưng mà hắn cũng không dám lộ ra mặt, để cho người ta biết hắn nghĩ cái gì thì đúng là dạy hư lũ trẻ đó! Ơ không đúng, chẳng phải hắn cũng là trẻ con hay sao? Nhưng mà ta cũng đã sống cả ba mươi năm trời trong mộng cảnh rồi, so sánh thế nào được!
Trương Hải đang suy nghĩ lung tung thì Nguyễn Khánh Huyền lên tiếng:
- Giáo quan nếu đã giao việc này cho chúng ta thì chắc đó không phải là nhiệm vụ có nhiều nguy hiểm. Chỉ là hơi khó khăn mà thôi, mình tin giáo quan sẽ có chừng mực, sẽ không dồn học sinh của mình vào tình thế hiểm nghèo đâu.
- Thôi được rồi, dù sao thì lần này chúng ta cũng phải chung sức chung lòng với nhau. Không chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ, đạt được thành tích mà còn vì hai chữ “đồng đội” nữa. Mấy tuần nay chứng kiến các tổ đội kia phối hợp với nhau, chúng ta còn hướng dẫn bọn họ nhưng chính mình thì lại chưa tự trải nghiệm, đây cũng là một cơ hội tốt! Cùng cố gắng nhé!
Phạm Đức Linh nói lời này với đầy quyết tâm, ánh mắt cũng lóe lên ngọn lửa nhiệt huyết. Trong thâm tâm của hắn đang vô cùng kích động, bởi vì đây sẽ là cơ hội đầu tiên để cho hắn thể hiện bản thân mình.
Mấy người Trương Hải cũng cười vui vẻ, sau đó thì cả bốn người cùng trở về lều của mình, chuẩn bị cho nhiệm vụ chính thức ngày mai.
….
Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa mới ló mặt ra khỏi rặng mây thì bảy người Trương Hải đã bị đánh thức dậy, Trương Linh Tuyền nói là trước khi đi thì có một số trang bị muốn phát cho mọi người. Trương Hải lúc này mới nhớ ra đôi chút, chuyện đi thi hành nhiệm vụ thì cũng phải có trang bị, may mà Trương Linh Tuyền đã lo trước, nếu không thì hắn cũng quên béng rồi, thật sự là mình vẫn quá thiếu kinh nghiệm mà!
Bảy người đã tập hợp đông đủ, Trương Linh Tuyền sắc mặt nghiêm nghị nói:
- Đây là lần đầu tiên các em đi thi hành nhiệm vụ, trước khi đi cô muốn biết rõ thực lực hiện tại của các em. Ai đã đạt đến Biến Thân cảnh bước lên phía trước nào.
Lời vừa dứt, bảy người nhìn nhau một chút, có bốn người đã bước lên, lần lượt là Phạm Đức Linh, Trần Mạnh Thắng, Dương Thanh Kỳ, và một người cuối cùng ngày thường không nổi bật nhiều trong nhóm nên làm cho mọi người hơi bất ngờ: Phạm Đình Phương.
- Rất tốt, bốn em đúng là những học sinh xuất sắc nhất trường này, ba em còn lại chưa biến thân nhưng cũng vẫn cực kỳ xuất sắc…
Nói đến đấy, Trương Linh Tuyền đưa mắt nhìn Trương Hải một chút, việc tập luyện ngày thường của tổ đặc biệt vẫn luôn nằm trong tầm mắt của nàng, việc Trương Hải chưa biến thân nhưng luôn luôn đánh bại Phạm Đức Linh đã được nàng thu hết vào trong mắt. Tuy rằng hơi khó tin nhưng mà nó vẫn là sự thật, nhiều lúc Trương Linh Tuyền còn nghĩ, liệu có phải Trương Hải luôn giấu diếm thực lực hay không nữa. Trương Linh Tuyền không nghĩ nhiều mà nói tiếp:
- Nhiệm vụ lần này tuy rằng hơi khó một chút nhưng cũng là một cơ hội cho ba em còn lại chính thức bước chân vào tu luyện. Ở đây cô có bảy chiếc nhẫn, là đạo cụ được chế tạo đặc thù bằng thuật pháp của các chế khí đại sư. Bên trong có chứa một bộ đồ cực kỳ chắc chắn, có tác dụng tăng cường sức tấn công và phòng thủ, lại có thêm tác dụng che dấu biến thân chính thức của các em. Thứ đó dùng để trang bị khi các em biến thân, vì mỗi người có biến thân khác nhau nên bộ đồ bên trong chưa được định hình, chỉ khi các em sử dụng lần đầu thì mới tự tưởng tượng ra hình dáng của nó để thích hợp nhất cho bản thân mình. Đây cũng là một trong những phát minh vĩ đại nhất của khủng long giới chúng ta.
Thực ra thứ này ban đầu được chế tạo bởi một vị đại sư yêu cái đẹp, tuy rằng người khủng long biến thân có nhiều người khá vừa mắt nhưng lại có một số chủng tộc biến thân rất kinh khủng. Chính bản thân ông do huyết thống pha tạp nên biến thân bị dị dạng, vì không muốn bị người khác cười chê này nọ nên mới mất công phát minh ra loại trang bị này. Thực ra nguyên lý của nó cũng là một loại trang bị không gian đơn giản, nhưng không thể nhét thêm thứ gì vào vì không gian bên trong rất nhỏ, chỉ chứa được bộ đồ đó mà thôi, hơn nữa chức năng còn được cải tiến để khi kích hoạt trang bị sẽ được mặc lên người trong nháy mắt, khả năng phòng hộ trong chiến đấu là cực cao.
Mỗi một tổ sau khi tập huấn đều được tặng bảy chiếc nhẫn thế này, những người cả đời không thể biến thân thì cũng coi như giữ lấy làm kỷ niệm. Bây giờ tổ đội của Trương Hải đi thi hành nhiệm vụ, rất có thể ba đứa kia cũng sẽ biến thân nên Trương Linh Tuyền mới trao thứ này cho họ sớm.
Ngoài ra Trương Linh Tuyền còn trao cho họ bốn cái lều, ba chiếc la bàn nhỏ và vài bộ dụng cụ leo núi, còn về khoản vũ khí như dao, kiếm thì hoàn toàn có trong chiếc nhẫn kia khi trang bị nên không cần phải mang thêm nữa cho nặng, thêm một tấm bản đồ đánh dấu khu vực kia, Trương Linh Tuyền chính thức tiễn tổ đặc biệt lên đường thực hiện nhiệm vụ đầu tiên trong đời mình.
Theo như đánh dấu ở trên bản đồ thì muốn đến khu vực đó cần đi hơn một trăm km, tính toán cả địa hình khó đi, các loại núi non trùng điệp thì muốn đến đó cũng mất khoảng ba ngày. Còn việc phục kích chờ con khủng long kia đi kiếm ăn rồi vào chôm trứng thì còn phải tính toán lại sau.
Ngày đầu tiên không có vấn đề gì nhiều, mọi người đều đi nhẹ nói khẽ cười ngu, à nhầm cười duyên. Đoạn này chưa vào sâu trong rừng lắm nên chỉ có vài loại khủng long nhỏ con, không đáng kể, đường đi cũng khá bằng phẳng. Nhưng đến ngày thứ hai thì có một việc xảy ra làm cho những đứa trẻ này được mở rộng tầm mắt.
…
Lúc này Trương Hải đang ngồi chồm hỗm trên một cái cây, hắn đang nhìn chằm chằm vào một con khủng long ăn cỏ cao khoảng hơn hai mét ở phía dưới, hôm nay xem ra săn được thú lớn rồi, hôm qua chỉ có một con nho nhỏ làm cho mọi người đói gần chết, nếu hôm nay thịt được thú lớn thế này thì mấy ngày tới đỡ phải đi săn nữa.
Con vật kia vừa mới nhìn thấy mấy thứ hoa quả giàu dinh dưỡng mà Trương Hải đã bày ra, mấy thứ này thường ở trên ngọn cây cao khoảng gần mười mét, bình thường nó đâu có ăn được nên nhìn thấy thì lại thèm không chịu nổi, cúi đầu xuống đớp từng miếng một thật ngon lành, không biết là tử thần đang ở trên đầu nó.
Trương Hải nhanh chóng ra hiệu cho Trần Mạnh Thắng và Phạm Đức Linh toàn lực kéo dây, cái thòng lọng đặt sẵn ở đó đã tròng vào cổ của con khủng long đáng thương, giật ngược nó lên làm nó không thể giãy dụa. Trương Hải không bỏ qua thời cơ, nhanh chóng nhảy bổ xuống, con dao sắc bén đã cầm trong tay, tuy rằng hắn không biết vị trí yếu hại của con vật này ở đâu nhưng đâm nhiều nhát chẳng lẽ không chết hay sao?
Nhưng mà thân hình hắn còn trong không trung thì chợt bị một cái bóng màu vàng xẹt qua, một mùi hương thơm ngát xộc vào mũi Trương Hải, hai cánh tay mềm mại trắng nõn ôm chặt lấy hắn làm cho cả người Trương Hải bị chệch hướng đi, ngã vật xuống dưới đất. Lúc hắn mở mắt ra lại thì đã thấy môi mình bị cái gì mềm mềm thơm thơm dán chặt vào. Sau đó thì cũng tách nhau ra, Trương Hải nhìn kỹ thì thấy Dương Thanh Kỳ đang ngồi trên người mình, sắc mặt hồng rực bối rối, hai tay đang cố che che đôi môi nhỏ lại, dáng vẻ xấu hổ đáng yêu vô cùng.
Trương Hải lúc này cũng hơi xấu hổ, nhưng mà hắn cũng chẳng giữ trạng thái ấy bao lâu, việc vừa rồi chẳng liên quan đến hắn, hắn chỉ hơi nghi ngờ hỏi:
- Này, mình đang săn mồi! Bạn có thích mình thì cũng đợi lúc khác, buổi tối không người cũng được. Nhưng mà không phải lúc này đâu!
Dương Thanh Kỳ càng đỏ mặt, nàng cuống quýt xua tay, sau đó thì nhận ra thái độ của mình hơi bị mất hình tượng nên sẵng giọng lại rồi nói:
- Mình chỉ muốn ngăn cản bạn giết con khủng long kia mà thôi!
- Ừ… trước khi nói… bạn xuống khỏi người mình được không? Sắp đè chết mình rồi đó!
Dương Thanh Kỳ vừa mới nghiêm túc lại lúc này lại đỏ hồng mặt lên, trừng mắt nhìn Trương Hải một cái rồi bực bội đứng dậy, lúc này Trương Hải mới hỏi:
- Sao lại cản? Nó cũng đâu có quen biết bạn đâu? Hay là bạn quen biết nó?
- Bậy bạ! Bạn không biết đây là một con Kotasaurus à? Nó là linh vật của Bình… của mình, gia đình mình! Được chưa? Cũng giống như Bạo quốc bảo vệ Tyrano vậy, trong thâm tâm của mình lúc nào cũng phải bảo vệ loài này!
Kotasaurus này là một trong những loài to lớn nhất của họ khủng long cổ dài Sauropod, cũng là loại quý hiếm nhất, là linh vật của cả Bình quốc. Tất nhiên là ở Bình quốc thì chúng được bảo vệ chứ ở Bạo quốc này thì không, chẳng sao cả, bởi vì linh vật của Bạo quốc là Tyrano mà thôi. Trong người của Dương Thanh Kỳ mang dòng máu của Sauro tộc, vì thế truyền thống bảo vệ linh vật này cũng chảy trong dòng máu của nàng.
Trương Hải không nói nữa, chỉ cười khổ một tiếng. Hắn cũng biết cái truyền thống bảo vệ này nhưng chẳng hiểu sao trước nay hắn chẳng có tâm tư đối với chuyện này cả. Ngay cả lần trước săn nhầm một con Tyrano hắn cũng chẳng thấy có nhiều dằn vặt gì hết. Nhưng thôi, cô bé con này đã kiên quyết như thế thì cứ chiều ý nàng cũng không sao, dù sao săn giết như thế này hắn cũng quen lắm rồi, chẳng mất bao nhiêu thời gian để giết một con khác cả.
- Khu vực này có Kotasaurus con như thế này chắc chắn là còn có thêm nữa, từ nay các bạn đi săn thì mình sẽ đi cùng, không cho phép các bạn săn giết lung tung nữa.
Dương Thanh Kỳ nhanh chóng cởi thòng lọng cho con khủng long kia, lại vỗ vỗ mông nó đuổi đi rồi quay người lại nói.
Chương 34: Bị rượt đuổi Nguồn: 4vn.eu + Bachngocsach.com
Mấy người Trương Hải nhìn nhau, cuối cùng cười khổ một cái gật gật đầu, dù sao thì chuyện linh vật này hai người Phạm Đức Linh cũng hiểu nên không có nhiều phản đối. Bây giờ đang cùng đi thi hành nhiệm vụ, nếu để cái vấn đề cỏn con này ảnh hưởng đến tổ đội thì không hay chút nào.
Trương Hải, Trần Mạnh Thắng, Phạm Đức Linh đành phải bùi ngùi chờ con mồi tiếp theo, cũng may là trong này đã bắt đầu xuất hiện cực kỳ nhiều khủng long nên không phải lo lắng chờ lâu làm gì.
Lúc này có một con khủng long thấp bé, người nó khá dài nhưng lại nằm sát dưới mặt đất, trên lưng có một đống nếp hình thành một cái dẻ quạt, theo kiến thức của Trương Hải thì thứ đó dùng để điều hòa nhiệt độ cơ thể. Con khủng long này nhìn qua đã biết là một loài ăn thịt, tuy nó không để ý nhiều đến chỗ “mồi” của Trương Hải nhưng di chuyển cũng cực kỳ chậm chạp, việc săn giết không quá khó khăn.
Lúc này Trương Hải đang định ra hiệu cho hai thằng kia kéo lưới lên, con mồi đã đi vào trong bẫy rồi thì đột nhiên con khủng long đó như đang kinh hoàng, tốc độ nhanh như một ngọn gió lủi đi mất. Bốn người Trương Hải hơi ngẩn ra, dường như không thể hiểu nổi tại sao nó lại chạy mất nhanh như thế, rõ ràng bọn người mình làm ăn rất kín kẽ rồi mà.
Đúng lúc này, Dương Thanh Kỳ đột nhiên thấy áo mình bị ai đó kéo kéo, nàng nhanh chóng quay đầu lại thì nhận ra đó không phải là “người”, mà chính là con Kotasaurus mà nàng vừa mới thả đi.
Lúc này con khủng long đó đang dùng miệng kéo kéo áo của nàng, từ trong mắt nó có sự hoảng sợ, gấp gáp, nhưng không hiểu sao nó không chạy đi mà lại kéo kéo áo nàng. Động tĩnh cũng đã kéo sự chú ý của Trương Hải lại, hắn nhìn thấy con khủng long cổ dài kia thì ngẩn người, sau đó thì bực bội vô cùng, hắn đang cho là con khủng long này làm cho con vật kia cảnh giác, vì thế mà chạy mất.
Nhưng mà hắn nhìn vào hành động của con khủng long con này thì thấy không đúng lắm, sao nó cứ kéo kéo như là muốn dẫn họ đi đâu vậy, lại còn có cái vẻ hoảng hốt trong ánh mắt kia nữa.
Trương Hải còn đang nghĩ nghĩ thì đột nhiên nhận ra cái gì đó, sắc mặt của hắn bây giờ còn tồi tệ hơn cả con Kotasaurus kia, gần như hét lên với ba người bạn của mình:
- Chạy mau, có khủng long ăn thịt khổng lồ đến, không chạy kịp là mất xác cả lũ đấy!
Dương Thanh Kỳ, Trần Mạnh Thắng và Phạm Đức Linh hơi sững sờ, sau đó sắc mặt cũng trở nên hoảng sợ, tiếng bước chân rầm rầm kia cũng đã làm họ chú ý. Mặc dù chưa thấy con khủng long nhưng uy thế như vậy chắc chắn là cực kỳ to lớn, cộng với nét mặt hoảng hốt của con khủng long con kia thì biết thứ đó đáng sợ đến thế nào rồi.
Không cần phải nói nhiều, mấy người nhanh chóng chạy thục mạng, con khủng long con kia cũng chạy sát ngay sau. Trương Hải không ngờ được tốc độ của mình như vậy mà con này cũng nhanh không kém, đâu có tý phong phạm của khủng long khổng lồ trong tương lai đâu?
Chạy ngược với hướng phát ra âm thanh, Trương Hải nhanh chóng gặp được ba người còn lại, lúc này các nàng vẫn đang làm công việc chuẩn bị bữa trưa của mình. Thấy bọn Trương Hải trở về mà lại còn kéo thêm một con khủng long nữa thì thấy tò mò, nhưng còn chưa kịp hỏi thì giọng nói của Trương Hải đã vang lên từ đằng xa:
- Chạy nhanh lên, có thú dữ đến!
Ba người kia còn chưa kịp định thần thì đột nhiên thấy trên lùm cây xa xa có một cái đầu ló ra, đó là một cái đầu khủng long với cái mõm cực dài, từng chiếc răng sắc bén kinh khủng đang nhe ra như muốn nhai nát mọi sinh vật trước mắt nó. Con khủng long cao khoảng chừng mười ba mười bốn mét gì đó, từ góc độ này có thể thấp thoáng nhìn thấy đôi tay hơi ngắn cùng với một cái “buồm” trên lưng của nó. Nếu nói về dáng đứng và tập tính thì loài này có vẻ khá giống với Tyrano. (Loài này lấy hình mẫu của Spinosaurus)
Mấy người kia chạy trước, Trương Hải nhìn đống đồ bỏ lại kia một cái, hắn cố ý chạy chậm lại đằng sau cùng, phất tay một cái rồi nhẹ nhàng thu tất cả vào trong không gian ở cái dây chuyền trước ngực mình, sau đó cũng nhanh chóng chạy theo các bạn mình.
Tốc độ của con khủng long kia nhanh vô cùng, khoảng cách càng ngày càng bị thu nhỏ lại, trong lúc nguy cấp thế này Trương Hải chợt khựng lại, vì hắn vừa nghĩ ra một cách để thoát hiểm trong trường hợp thế này.
- Các cậu chạy lên phía trước, nhanh chóng tìm một đoạn dây leo thật dài và chắc lại đây, nhanh lên. Mình sẽ ở lại cầm chân nó, nhưng không được bao lâu đâu! Tìm dây thật nhanh vào thì chúng ta mới có cơ hội sống sót.
Mấy người kia sửng sốt, lại ngây người một lần nữa, dù sao đây cũng chỉ là một đám trẻ, kinh nghiệm xử lý tình huống cực kỳ thiếu thốn, bảo chúng phản ứng như dân chuyên nghiệp vào lúc này là không thể nào.
Nhưng mà Trương Hải đã chạy ngược lại phía con khủng long kia, giọng nói vang lên văng vẳng:
- Tìm dây leo nhanh lên, nếu không tao chết cũng làm âm hồn về ám chúng mày! Mẹ kiếp, lâu la lề mề!
Mấy người kia cắn răng, ánh mắt cũng đã đỏ lên, Dương Thanh Kỳ đang muốn đuổi theo thì cô bé lạnh lùng Phạm Đình Phương chợt giữ lại:
- Làm theo lời của Trương Hải, đi tìm dây leo nhanh lên! Chúng ta là một tổ đội, phải có sự tin tưởng lẫn nhau! Nếu tên kia đã nói có thể cầm chân trong một lúc thì chắc chắn sẽ làm được, hắn hẳn là đã có một cách gì đó để thoát khỏi tình trạng này, đừng lãng phí thời gian nữa, đi tìm nhanh lên.
Mấy người kia chỉ hơi phân vân trong vài giây rồi nhanh chóng gật đầu, chia nhau đi tìm dây leo như Trương Hải nói, phải cố hết sức, nếu không thì không những chỉ có hắn hi sinh mà chính tổ đội này đều sẽ rơi vào nguy hiểm.
Trương Hải lúc này đang nhớ tới một lời phỏng đoán giả tưởng, trong giấc mộng kia, hắn cũng đã từng xem vài bộ phim về khủng long, trong đó những con vật ăn thịt thường có đầu to, tay nhỏ, hai chân chống cả thân hình, có cái đuôi nặng để cân bằng với cái đầu ở phía trước.
Nói cách khác, cả người con khủng long này giống như một cán cân, hai chân làm cột chống, cân đong đo đếm cái đuôi và cái đầu ở hai bên. Người ta đã từng nói rằng, nếu như gặp một con vật to lớn thế này thì cách đối phó hay nhất là lại gần chân nó, sau đó thì chạy vòng quanh, tất nhiên không loại trừ trường hợp bị nó giẫm chết nên chắc chắn vẫn phải giữ một khoảng cách nhất định với chân. Vị trí thích hợp nhất để chạy là khoảng ở giữa đầu và chân, lúc đó nó không có cách nào gập đầu xuống, mà chân có giậm thì vẫn có thể né được kịp thời.
Nhưng mà mục tiêu của con khủng long này không phải lũ “nhãi nhép” ít thịt như Trương Hải, mà chính là con Kotasaurus kia, đó là một miếng mồi ngon dành cho nó. Bọn Trương Hải chỉ là bị liên lụy mà thôi, nhưng ai mà biết được chứ, tâm lý chung của những người này chính là sợ hãi con vật to lớn này.
Trương Hải thấy nó không chú ý nhiều đến mình nên nhanh chóng tiếp cận được vị trí thích hợp, miệng hắn đã niệm chú trong lúc chạy, từng ngọn lửa nóng hừng hực bắt đầu thiêu đốt lên, sau đó bắn thẳng vào da thịt của thứ khổng lồ kia làm cho nó đau đớn.
Con khủng long tàn bạo nhìn lại con kiến hôi kia, ánh mắt của nó có chứa đủ sự hung hãn, khát máu, hơi thở cũng phì phò giống như đang vô cùng phẫn nộ. Nó đưa chân lên muốn giẫm, nhưng mà khoảng cách cũng hơi xa nên đã bị Trương Hải nhanh chóng tránh được. Hơn nữa con kiến hôi kia còn cực kỳ giảo hoạt, vừa chạy vòng quanh, vừa bắn mấy tia lửa kia lên mặt nó làm cho nó đau rát. Nhưng khổ nỗi, xoay người là một điểm yếu của con khủng long như thế này, nó phải mất khá nhiều thời gian mới xoay lại được, lúc đó thì Trương Hải đã chạy ra đằng sau nó rồi.
Nhưng mà sức người có hạn, chạy mãi thì cũng phải mệt, hơn nữa còn là vừa chạy vừa duy trì ít ma pháp kia để thu hút sự chú ý của nó nên càng mệt hơn. Lúc Trương Hải đã gần như kiệt sức thì các bạn của hắn cuối cùng cũng chạy đến, cả bảy người cùng kéo một sợi dây leo dài ngoằng ngoằng, dài đến nỗi mà đầu kia của nó cũng không biết ở chỗ nào, chỉ thấy vẫn đang ẩn bên trong rừng mà thôi.
Trương Hải nhanh chóng hô lên:
- Cầm sợi dây đó chạy quanh chân nó, trói chân con vật khốn kiếp này lại, tuy không giữ được bao lâu nhưng cũng đủ thời gian cho chúng ta chạy trốn.
Sáu người kia sáng mắt lên, cách này đúng là rất hay, sẽ cho họ đủ thời gian để chạy trốn.
Cả bảy người cùng nhau kéo sợi dây kia, chạy vòng vòng xung quanh chân của con vật hung tàn đó, nó lúc này cũng đã giận dữ đến tột cùng vì lũ chuột nhắt này, bàn chân cũng đã giẫm loạn cả lên nhưng không có tác dụng, chỉ càng làm cho đôi chân nó mắc sâu vào trong sự rối rắm mà thôi.
- Được rồi, chạy nhanh lên! Tạm thời nó không đuổi được chúng ta đâu.
Trương Hải nhanh chóng chạy đi trước, dáng chạy của hắn lúc này khá loạng choạng và chật vật, trong đầu hắn đang ong ong lên vì sử dụng tinh thần lực quá độ, những lúc thế này hắn cần ngủ, ngủ một giấc thật ngon lành. Nhưng mà hắn có được ngủ hay không? Trong tình huống nguy hiểm thế này mà còn đòi ngủ hay sao?
“Rầm!” Khi đoàn người chạy vào được trong rừng thì âm thanh như nhà sập vang lên, có lẽ con khủng long kia vừa bị ngã một cú đau đớn. Trương Hải lúc này hình như cũng không chịu được nữa, thân hình lảo đảo rồi ngã vật ra đất. Dương Thanh Kỳ lại là người chú ý đến hắn nhiều nhất từ nãy đến giờ, nàng hoảng hốt chạy lại đỡ hắn dậy, lay lay người hắn nhưng Trương Hải cũng không chịu tỉnh dậy, Dương Thanh Kỳ cuống cuồng không biết phải làm sao, nước mắt cũng đã rơm rớm nơi khóe mi rồi.
Trong lúc chạy trốn thế này mà lại còn ngất xỉu, bây giờ làm sao mà dừng lại được, cũng không biết hắn có sao không nữa? Dương Thanh Kỳ còn đang bối rối thì áo nàng lại bị kéo, nhìn lại đằng sau thì thấy con Kotasaurus con kia đang nhìn nhìn nàng, lại nhìn Trương Hải, trong mắt lóe lên một ít thông minh. Dương Thanh Kỳ lúc đầu còn không hiểu, nhưng mà cũng nhanh chóng biết được nó đang bảo nàng đặt Trương Hải lên lưng nó, sau đó thì cả đám cùng chạy.
Bọn Trương Hải cứ chạy trối chết, không nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị ở chỗ con khủng long to lớn kia ngã xuống. Từ trong rừng không biết chạy đâu ra gần chục con khủng long cỡ nhỏ, chính là con khủng long có cái dẻ quạt trên lưng mà Trương Hải định thịt lúc nãy. Lúc này gần chục con khủng long đó đang thi nhau gặm đứt dây leo cho con khủng long lớn, chẳng mất bao nhiêu thời gian, con khủng long đã hùng dũng đứng dậy, gào to một tiếng long trời lở đất rồi lại tiếp tục đuổi theo đám Trương Hải.