Tác giả: Tô Phái
Dịch Giả: Hùng Đại Gia
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Boom mừng sinh nhật 4vn, chúc 4vn ngày càng thành công
Bốn người ngồi xuống, nơi này người lớn tuổi nhất không ai khác là Phì Bưu, so với đám Tần Thiên thì hơn chừng bốn tuổi, kinh nghiệm hắc đạo cũng đủ. Tần Thiên nhìn hắn, trực tiếp liền nói:
- Phì Bưu phải không, sau này tôi gọi anh A Bưu được chứ? Tin tưởng Phong Tử đã giới thiệu qua về Thiên bang chúng ta. Sau này anh hãy đi theo Phong Tử được chứ?
- Vâng, Thiên ca.
Phì Bưu nhìn Tần Thiên cung kính nói, trong mắt vẫn lộ vẻ sợ hãi.
- Tốt, bắt đầu từ hôm nay, Thiên bang chính thức bước vào giới hắc đạo. Tôi hi vọng mọi người đồng tâm hiệp lực gắng sức. Ở đây, tôi muốn nói một câu, một khi đã chuẩn bị làm, vậy phải cố hết sức. Ta không hi vọng thấy một bang phái tan rã, không có lực ngưng tụ. Cho nên trong các người, nếu có ai chưa xác định rõ mục tiêu, có thể lui ra ngoài, có ai không?
Tần Thiên nhìn ba người nói.
- Không có.
Ba người cùng kêu lên.
- Tốt. các người đã đồng ý rồi, tôi cũng cho rằng các người không có. Nếu ngày sau tôi phát hiện có ai bỏ dở giữa chừng, ta sẽ đích thân xử lí, cho dù là huynh đệ trong nhà.
Tần Thiên nhìn ba người quát lạnh, lời này thật ra là nói cho Phì Bưu nghe. Bởi vì trong bốn người, Phì Bưu là người duy nhất không có bất cứ quan hệ nào cùng Tần Thiên. Tần Thiên nói lời này mục đích là để cho Phì Bưu biết, ta đã đem ngươi trở thành thành huynh đệ trong nhà, sau này đối với ba người các người, ta đều sẽ đối xử bình đẳng.
Phì Bưu là người từng trải, tự nhiên hiểu được, trong lòng có chút tán thưởng Tần Thiên. Phàm là người làm đại sự, thu nạp lòng người là bước quan trọng nhất. Thu được lòng người rồi thì các chuyện khác làm ít hưởng nhiều.
- Tốt. Vậy chúng ta cạn một chén.
Tần Thiên nhìn ba người nói. Ngay sau đó bốn người nâng chén uống một hơi cạn sạch.
- Ừ, Phong Tử, mày nói trước với tao một chút tình hình của bang phái, thực lực rốt cuộc như thế nào? Còn có vấn đề kinh tế, tao muốn hoàn toàn hiểu rõ.
Tần Thiên nhìn Phong Tử nói.
- Tốt.
Phong Tử gật gật đầu nói, ngay sau đó nói tiếp:
- Thiên bang chúng ta ban đầu thành lập tổng cộng có ba mươi lăm thành viên. Sau đó Sấu Tử mang ba mươi người gia nhập, còn có bốn mươi người của A Bưu, cộng lại tất cả một trăm lẻ năm người. Trong chuyện này, nhóm người của chúng ta yếu nhất, bởi vì chúng là bọn lính không có chỉ huy. Sấu Tử và A Bưu cùng một cấp bậc, đều đã hỗn qua một thời gian. Lão Hắc nói nhóm người A Bưu là mạnh nhất.
- Ừ, không tệ. Tao phân phối trước một chút. A Bưu, nhóm người của anh mạnh mẽ nhất, sau này việc đối ngoại tất cả giao cho anh quản. Sấu Tử, cậu chịu trách nhiệm an toàn của bang, Phong Tử, sự vụ lớn nhỏ trong bang do cậu quản, bao gồm cả A Bưu và Sấu Tử, tôi ở sau cùng. Các người cứ phóng tay mà làm, giết người phóng hỏa mấy thứ đó hậu quả để tôi giải quyết. Các người chỉ cần chú ý mà làm, không cần sợ, mọi chuyện đã có tôi đứng ra. Các người có ý kiến gì không?
Tần Thiên nhìn ba người nói.
- Không có.
Ba người đồng thanh.
- Tốt, Phong Tử, cậu nói tiếp đi.
Tần Thiên nói.
- Ừ, hiện tại người của chúng ta đã đạt tới hơn một trăm người, cũng coi là một thế lực tầm trung. Nhưng là chúng ta trước mắt chưa có địa bàn của mình, bởi vì Sấu Tử và A Bưu đều là thế lực nhỏ đi đâm thuê chém mướn, nhưng mà hiện tại đã hợp chung một chỗ, muốn lớn mạnh, dĩ nhiên là không thể như vậy. Trước mắt trong bang chúng ta chỉ có ta lấy ra mười vạn đồng làm vốn, nhiều nhất chống đỡ được hai tháng. Một khi không có tiền, lòng người sẽ tan rã. Cho nên, trước mắt vấn đề quan trọng nhất là tiền.
Phong Tử nói.
- Ừ. Chuyện tiền nong lát tôi sẽ chuyển cho cậu năm mươi vạn. Cậu dùng ba mươi vạn cho bang, còn dư hai mươi vạn cậu đi tìm một chỗ làm đại bản doanh tạm thời cho bang. Cậu cố gắng chống đỡ một tháng, sau đó tôi sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện tiền bạc.
Tần Thiên nhìn Phong Tử nói.
- Tốt, có năm mươi vạn này, chống đỡ hai tháng cũng không thành vấn đề.
Phong Tử hưng phấn nói.
Sau đó bốn người thương lượng một chút sự tình khác, đem chuyện tình trong bang toàn bộ xử lí. Tần Thiên để cho Phong Tử làm ra một loạt kế hoạch, vì sự phát triển sau này mà chuẩn bị.
- Tốt. Phong Tử, liên lạc với ông chủ quán bar mới mở thế nào?
Tần Thiên nhìn Phong Tử hỏi
- Không được, ông chủ đó thuộc loại rất trâu bò, nghe nói chúng ta là thế lực nhỏ vừa thành lập, căn bản không thèm để ý tới.
Phong Tử lắc lắc đầu nói.
- Bình thường, nhà ông chủ kia bây giờ đang ở nơi nào?
Tần Thiên hỏi.
- Đang ở bên trong quán bar, chuẩn bị ngày mai khai trương. Tôi đoán khuya hôm nay không ít thế lực muốn chiếm địa bàn quán bar sẽ tới hỏi thăm.
Phong Tử nói.
- Cơ hội tốt, A Bưu, anh lập tức chuẩn bị nhân thủ của mình. Sấu Tử, cậu cũng thế, nhân thủ trong tay Phong Tử cũng giao cho hai người. Hai người mai phục hai bên quán bar kia, chờ tôi ra lệnh. Phong Tử, cậu và tôi đi tìm ông chủ quán nói chuyện một chút.
Tần Thiên lập tức phân phó nói, sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Ba người mặc dù không rõ Tần Thiên đang làm cái gì, nhưng mà nếu Tần Thiên đã nói, tự nhiên lập tức cứ thế làm.
Quán bar mới mở ở vị trí trung tâm phố rượu thuộc khu vực xa hoa. Quán bar Tam gia mang phong cách riêng biệt, không cùng cấp bậc với các quán khác. Phong Tử mang theo Tần Thiên đến quán bar mới mở, cách thật xa, liền thấy quán Tam gia vừa mới tu sửa xong, đèn đuốc sáng trưng cực kỳ bắt mắt, đúng là quán bar mới mở. nhưng khiến cho Tần Thiên chú ý là xung quanh quán bar đã có chút ít tên côn đồ cắc ké đứng đó rồi. Đã có khoảng hai mươi người đứng ở cửa quán.
- Ông chủ kia ở gian phòng chính giữa bên trong quán bar.
Phong Tử nói. Tần Thiên gật đầu, sau đó hai người hướng bên trong đi vào.
- Đứng lại.
Vừa tới cửa quán, liền bị hai tên côn đồ chặn lại, trong tay cầm hai cái ống nước hướng hai người bước tới.
- Tại sao?
Tần Thiên nhìn hai tên đàn em thản nhiên nói.
- Lão đại của chúng tao đang luận đàm bên trong, không muốn chết thì cút đi.
Tên côn đồ lớn lối nhìn Tần Thiên nói.
- Vậy chúng tao không muốn đi thì sao?
Tần Thiên nói.
- Hừ. Tao sẽ cho làm cho chúng mày bò đi.
Tên côn đồ giơ gậy sắt trong tay uy hiếp.
- Mày chết đi.
Phong Tử liền trực tiếp xuất thủ, một tay bắt lấy tay tên kia, liền tung một cước đá vào trên xương sườn của hắn, thuận tay đoạt gậy sắt trong tay hắn, hướng về một tên khác nện một gậy. Trong giây lát, đầu tên kia nở hoa, máu tươi tứa ra, té trên mắt đất kêu là thảm thiết.
- Con bà thằng này, dám đánh anh em tao, giết chết nó.
Tên côn đồ bên cạnh thấy người của mình bị đánh, lập tức giận giữ, mạnh mẽ cầm gậy sắt hướng hai người Tần Thiên vọt tới.
- Phong Tử, đưa gậy sắt cho tao.
Tần Thiên nhìn Phong Tử thản nhiên nói. Không đợi hắn trả lời, Tần Thiên trực tiếp cầm gậy sắt trên tay hắn, rồi hướng lũ côn đồ phóng đi, gậy sắt trong tay giơ thẳng.
- Thình thịch.
- Thình thịch.
Bàn tay to của Tần Thiên vung gậy sắt lên rồi hạ xuống. Chưa tới mười giây, năm người vọt tới đầu tiên bị Tần Thiên đánh ngã nằm trên đất, người người đầy máu, toàn bộ đều ở đầu, hạ thủ vô cùng tàn nhẫn. Tần Thiên hoàn toàn không sợ đánh chết người, hù những tên côn đồ xông lên phía sau dừng bước
- Không muốn chết thì cút ra xa chút.
Tần Thiên nhìn những tên đó, quát lạnh, một cỗ khí phách cường đại từ người hắn phát ra, hù cho mấy tên côn đồ bị chấn động.
- Phong Tử, chúng ta vào.
Tần Thiên thản nhiên nói, một tay ném gậy sắt nhỏ máu trong tay đi, sau đó đi vào bên trong. Mấy tên côn đồ động một chút cũng không dám.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Báo danh tham gia dịch truyện tại đây
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của BM.KimDung
Tác giả: Tô Phái
Dịch Giả: Hùng Đại Gia
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Boom mừng sinh nhật 4vn, chúc 4vn ngày càng thành công
Tần Thiên cùng Phong Tử bước vào quán rượu, liền thấy ba người đang ngồi ở bàn trung tâm đại sảnh. Đối diện Tần Thiên là một người trung niên mặc đồ tây, mặt hình chữ quốc, hai hàng long mày thô rậm, ánh mắt cực kì sắn bén, rất có thần. Phía sau hắn là hai người đeo kính đen khôi ngô cao lớn đứng thẳng tắp, toàn thân phát ra khí thế cường đại.
Ngồi hai bên bàn rõ ràng là hai tên côn đồ, chắc là đại ca của mấy thế lực nhỏ. Một tên đầu mào gà méo miệng, cầm trong tay điếu thuốc hút phì phèo, còn lại là một tên gầy còm đeo dây chuyền vàng, nhìn giống như thằng nghiện.
Ba người dường như đang thương lượng điều gì. Trong nháy mắt lúc Tần Thiên đi vào, bọn chúng lập tức ngừng lại, cùng nhìn về Tần Thiên, thần sắc khác nhau.
- Người mặc âu phục chính là ông chủ quán, Thạch Trung Ngọc.
Phong Tử thấp giọng nói với Tần Thiên. Tần Thiên gật đầu, trực tiếp hướng ba người đi tới. Phong Tử thuận tay cầm một cái ghế, đi tới trước bàn, đặt ở đó, chuẩn bị cho Tần Thiên ngồi xuống.
- Đợi một chút, nhóc con, mày là ai?
Tên đầu mào gà lên tiếng đầu tiên, bộ mặt khó chịu nhìn Tần Thiên.
- Thiên bang, Tần Thiên.
Tần Thiên thản nhiên nói.
- Hừ. Tự xưng Thiên bang à? Mày cho rằng mày là ai? Hoàng đế hắc đạo à? Thời thế bây giờ thay đổi rồi, tùy tiện một đám chó mèo hợp lại, liền muốn chạy đến chiếm địa bàn, đúng là muốn chết.
- Bang phái bỏ đi sao? Chưa từng nghe qua, có mấy người? Hai hay ba, nói nghe chút coi?
Tên mào gà nhìn Tần Thiên châm chọc, từ từ hướng Tần Thiên nhả một hơi khói.
Tần Thiên nhìn hắn một chút, rồi không thèm để ý, tay gạt khói thuốc ra, trực tiếp ngồi xuống ghế.
- Mụ nó, dám không cho lão tử mặt mũi, hỗn ở đâu đó?
Tên mào gà nhất thời giận dữ, một tay vỗ bàn trực tiếp đứng dậy, chỉ vào Tần Thiên giận dữ mắng. Nói thế nào hắn cũng là đại ca của mấy chục người, hỗn ở khu quầy bar này cũng coi là một thế lực rồi. Không nghĩ đến một mao đầu tiểu tử vô danh như Tần Thiên lại không cấp mặt mũi cho hắn, nhất thời làm hắn rất khó chịu.
- Cho mày ba giây, thu tay lại. Nếu không tao cho mày cả đời này khỏi thấy ngón tay này nữa.
Tần Thiên nhàn nhạt nhìn tên mào gà nói, trong giọng nói vô hình lộ ra khí phách vô hình, cực kì mạnh mẽ. Thạch Trung Ngọc nghe thế, khóe miệng hơi lộ ra nụ cười, tên gầy như nghiện bên cạnh nghe thế liền nhướng mày. Lúc Tần Thiên mới vào hắn đã không nói gì, bất quá đã có đầu mào gà mở đầu rồi, hắn cũng nói thêm vào. Hiện tại Tần Thiên kiêu ngạo như vậy, nếu là hắn, hắn cũng không tha rồi.
- Mụ nó, dám đấu với lão tử… A.
Đầu mào gà chuẩn bị động thủ với Tần Thiên, Phong Tử bên cạnh mạnh mẽ động thân, một cước mạnh mẽ đạp vào bụng tên mào gà. Ngay sau đó xông qua, mạnh mẽ bắt tay hắn đặt lên bàn, một đao hướng ngón trỏ hắn chém xuống.
- Dừng tay.
Thạch Trung Ngọc vừa thấy Phong Tử động thủ thật, nhất thời sắc mặt đại biến, lập tức kêu lên, nhưng đã quá muộn. Tốc độ Phong Tử rất nhanh, vung tay chém xuống, nháy mắt cắt rời ngón tay đầu mào bay ra, nhất thời máu tươi vấy ra, bắn đầy bàn.
-A.
Đầu mào gà hét thảm, ngã ra đất, ôm lấy ngón tay mà lăn lộn.
Thằng nghiện bên cạnh nhìn Tần Thiên, không khỏi hít hơi lạnh, âm thầm may mắn chính mình vừa rồi không có vọng động, nếu không thì kết quả giống đầu mào gà rồi. Tần Thiên cũng quá tàn nhẫn, nói động thủ liền động thủ, căn bản không thèm để đối phương là ai. Chẳng lẽ hắn có chỗ dựa?
Sắc mặt Thạch Trung Ngọc khôi phục như cũ, nhìn Tần Thiên nhiều hơn một chút tán thưởng, khóe miệng lại càng thêm cong lên, thoạt nhìn bộ dạng như cáo già, lòng dạ thâm sâu.
- Đem hắn ném ra đi.
Thạch Trung Ngọc hướng về phía hộ vệ của mình nói. Một người trong số hộ vệ lập tức gật đầu, ngay sau đó đem đầu mào gà trực tiếp kéo đi, ném ra bên ngoài.
- Ông chủ Thạch, tôi cũng không quanh co nữa. Ông giao khu vực quán bar cho Thiên bang chúng tôi, tôi đảm bảo không ai quấy rối.
Tần Thiên nhìn Thạch Trung Ngọc thản nhiên nói.
- Hừ. Mày ăn hết sao, coi chừng nghẹn chết.
Thằng nghiện bên cạnh nhất thời khó chịu nói. Tần Thiên vừa mở miệng đã muốn toàn bộ bãi, một tí không để lại cho hắn, nhất thời làm hắn cực kì khó chịu. Mặc dù vừa rồi Tần Thiên biểu hiện rất ngoan độc, nhưng hắn cũng là người hỗn qua, cũng không e ngại, nhất là lúc giẫm lên đầu người khác.
- Vậy mày chờ xem một chút, xem tao có ăn hết hay không?
Tần Thiên nhìn thằng nghiện cười lạnh nói. Ý hắn là, ngươi có bản lãnh tới quấy rối thử coi.
- Hừ. Tiểu tử, mày được, chờ đó.
Thằng nghiện lạnh lùng nói, trực tiếp liền đứng dậy rời đi, cũng không ai ngăn cản.
- Ông chủ Thạch, như thế nào?
Tần Thiên nhìn Thạch Trung Ngọc nói.
- Người trẻ tuổi, cậu rất mạnh. Bất quá, cường thế vẫn là cường thế, tiểu bang phái của cậu không có tiếng tăm gi, tôi làm sao yên tâm giao địa bàn quán ta vào tay cậu được. Cậu cũng phải đem thành ý của mình lộ ra cho tôi thấy một chút chứ.
Thạch Trung Ngọc nhìn Tần Thiên từ từ nói, lộ ra vẻ rất là bình tĩnh. Muốn để hắn lộ thực lực ra .
- Ông chủ Thạch, nếu ông đã đến đây mở quán bar, vậy chắc ông đã điều tra qua khu vực này chứ?
Tần Thiên nhìn Thạch Trung Ngọc nói.
- Ừ.
Thạch Trung Ngọc gật đầu.
- Vậy thì tốt, vậy ông cũng nên biết, phố quầy bar này rất hỗn loạn, chỗ này có gần hai tram tụ điểm ăn chơi, chi tiêu mỗi ngày đều kinh người. Cho nên đây cũng là một địa bàn màu mỡ, các thế lực lớn đều muốn nuốt nơi này. Đáng tiếc thế lực nhỏ ở đây quá nhiều, một khi thế lực lớn nhúng tay vào, các thế lực nhỏ sẽ tập hợp lại, chung tay chống cự, ngày ngày gây chuyện, làm cho các thế lực lớn cực kia đau đầu, cho nên các thế lực lớn phải buông tha. Khu vực này bao năm qua vẫn là khu vực tranh đoạt của các thế lực nhỏ.
Tần Thiên nhìn Thạch Trung Ngọc nói.
- Đúng vậy, tiếp tục.
Thạch Trung Ngọc nói.
- Ông chủ Thạch, tôi nghe nói ông cũng là người hỗn qua, vậy thì ông nên biết, hiện tại, bang phái người càng đông, thì càng mạnh. Bây giờ là thời cấm dùng hàng nóng, nhiều người nghĩa là nhiều hơn một phần sức mạnh. Thế lực khu này, lớn nhất bất quá chỉ năm sáu chục người, nhỏ nhất hai mấy người thôi. Mà Thiên bang của tôi, là một trăm lẻ năm người, gấp đôi thế lực lớn nhất. Chúng ta, thành lập mới chỉ năm ngày, thành viên cũng đã hỗn qua, không phải người mới. Ông cảm thấy giao cho chúng tôi có an toàn không?
Tần Thiên nhìn Thạch Trung Ngọc từ từ nói, biểu hiện điềm đạm ổn định, không nóng không lạnh, vừa đúng.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Báo danh tham gia dịch truyện tại đây
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của BM.KimDung
Tác giả: Tô Phái
Dịch Giả: Hùng Đại Gia
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Boom mừng sinh nhật 4vn, chúc 4vn ngày càng thành công
- Cậu nói rất hay. Nhưng không phải là tôi không tin cậu, mà người của cậu, tôi không nhìn thấy. Cậu nói tôi làm sao tin đây? Hơn nữa, nếu các thế lực khác có thể cùng nhau chống lại thế lực lớn, tại sao cậu có thể xác định họ sẽ không liên hợp tiêu diệt các cậu?
Thạch Trung Ngọc nhàn nhạt nhìn Tần Thiên cười nói.
- Nói rất hay. Ông chủ Thạch, nhưng ông quên một điều, những thế lực lớn là thế lực ngoại lai. Mà chúng tôi, bản thân là thế lực khu quán rượu. Và quan trọng hơn là, những thế lực lớn bọn họ muốn thâu tóm cả vùng này, còn chúng tôi chẳng qua chỉ muốn vùng quán bar Tam gia thôi. Ông cảm thấy những thế lực nhỏ sẽ vì thế này mà liên hợp chiến đấu sao? Cho dù tranh đấu rồi, bãi Tam gia này làm sao chia cho hơn mười thế lực được? Lúc đó khó tránh khỏi một trường ác đấu, như vậy mọi người dều nguyên khí tổn thương nặng nề. Ông cảm thấy, những người kia ra ngoài lăn lộn có thể ngu như vậy sao? Chỉ vì một bãi Tam gia mà làm mình tổn thất nhiều vậy sao? Còn về thực của chúng tôi, rất nhanh ông sẽ tin tưởng thôi.
Tần Thiên nhìn Thạch Trung Ngọc nói.
Tần Thiên vừa nói xong, điện thoại của Phong Tử liền vang lên. Phong tử lấy điện thoại ra nhìn, là Sấu Tử gọi đến, liền bắt máy.
- Phong Tử, báo cho Thiên ca là có người của năm sáu thế lực tiến về phía các người.
Ở bên kia Sấu Tử nói.
- Tốt. Các người chuẩn bị sẵn sàng, tôi lập tức báo cho Thiên ca.
Phong Tử nói, sau đó cúp điện thoại, cúi bên tai Tần Thiên báo. Tần Thiên vừa nghe, nhất thời khóe miệng lộ ra một tia nụ cười thản nhiên.
- Thình thịch.
Vừa lúc đó, cửa lớn bị người mạnh mẽ đá văng. Người trong đại sảnh lập tức liền hướng cửa nhìn lại, là thằng nghiện lúc này mang theo bốn năm người đi vào, phía sau còn một đoàn tên côn đồ cắc ké đi theo.
- Các vị đại ca, hắn chính là thằng tự xưng đại ca Thiên bang mới lập, không đem mấy lão nhân như chúng ta để vào mắt. Hắn muốn độc chiếm bãi Tam gia, còn chém đứt một ngón tay của đầu mào gà.
Thằng nghiện vừa bước vào, lập tức chỉ vào Tần Thiên nói với năm người còn lại. Rất rõ ràng, hắn tìm những người này để đối phó Tần Thiên.
- Ông chủ Thạch, xem kĩ nha, xem thực lực Thiên bang chúng tôi ra sao.
Tần Thiên nhìn Thạch Trung Ngọc nói. Sau đó hắn quay đầu hướng Phong Tử phân phó, để hắn báo cho Sấu Tử và Phì Bưu, chuẩn bị động thủ.
Năm người kia nghe được lời thằng nghiện nói, lập tức liền hướng Tần Thiên đi tới, đem Tần Thiên vây quanh. Mọi người mang theo ánh mắt bất thiện nhìn Tần Thiên, không có chút nào để mắt đến Tần Thiên.
- Tiểu tử, mày tên là gì, báo danh ra để cho lão tử nghe một chút?
Một tên cả người đầy hình xăm , bộ dáng hung ác giống một đầu ngựa vằn xoa xoa tay vào nhìn Tần Thiên nói.
Tên của tao là… Bố ơi, dễ nghe không? Có muốn hay không gọi một câu bố ơi?
Tần Thiên nhìn đại hán cười lạnh nói. Đại hán vừa nghe, nhất thời sắc mặt đại biến, cực kỳ khó coi.
- Tiểu tử, mày đủ lớn lối, lại dám mắng tao. Lập tức quỳ xuống cho lão tử, nếu không lão tử làm thịt mày.
Đại hán nhìn Tần Thiên cả giận nói. Hắn đưa tay lên, trực tiếp từ phía sau lấy ra một thanh đao chém dưa rất sắc bén, kề vào cổ Tần Thiên, chỉ cần một lời không hợp, lập tức sẽ chém người.
- Mày chém cụt ngón tay Tử Ban Mã. Mày sao lại khi dễ một đứa bé như vậy? Tiểu bằng hữu,… nghe lời chú đây, liếm đại bổng tử cho chú mày, chú mày sẽ nói Tử Ban Mã này bỏ qua cho mày.
Một tên lõ mũi xỏ khuyên nhìn Tần Thiên nói, rồi trực tiếp móc tiểu đệ đệ ra, muốn Tần Thiên liếm.
- Ha ha ha ha... .
Nhất thời, tất cả mọi người tại đó cười lớn lên.
- Ha ha ha. Nhóc con, tới đây, thuận tiện liếm giúp bố mày. Tao còn chưa thử qua bị nam nhân liếm đâu.
Một tên lại móc tiểu huynh đệ ra hướng về Tần Thiên nói, bộ dạng cực kì lớn lối.
- Tao nữa, cùng liếm cho sạch sẽ một chút.
- Ha ha ha ha…
Lại một trận cười vang. Thấy Tần Thiên thờ ơ cả đám đều cho là hắn đang sợ, càng thêm lớn lối. Thằng nghiện đứng một bên âm thâm đắc ý.
- Hừ. Nhóc con, lớn lối nữa đi.
Thằng nghiện nhìn Tần Thiên thầm nghĩ, sau đó hướng Thạch Trung Ngọc đi tới, hướng về phía Thạch Trung Ngọc nói:
- Ông chủ Thạch , ngài cũng thấy đấy, thằng nhóc này chính là vô dụng. Loại người như hắn, canh bãi sao được, đem bãi cho mấy người chúng tôi đi.
Thạch Trung Ngọc nhìn thoáng qua Tần Thiên bị dao găm đeo trên cổ vẫn bình tĩnh, nói:
- Các người hỏi cậu ta. Nếu là cậu ta đồng ý, tôi liền đồng ý.
Rất rõ ràng, ý Thạch Trung Ngọc khi nói những lời này là muốn Tần Thiên bày ra chút thực lực.
- Nhóc con, mày dám không đồng ý sao?
Thằng nghiện nhìn Tần Thiên lớn lối nói.
Mà Tần Thiên cũng là nhìn về phía Thạch Trung Ngọc, đáp lời:
- Ông chủ Thạch, xem kĩ vào, để cho ông thấy là tôi giết chết đám bỏ đi này thế nào?
Thạch Trung Ngọc gật đầu, ngồi xuống một bên.
- Mụ nó, thằng nhóc này đáng chết, lúc này còn ra vẻ. Nhanh quỳ xuống, nếu không lão tử chém ngươi.
Thằng to con đầy hình xăm nhìn Tần Thiên quát lên. Tần Thiên vẫn không lộ ra chút thần sắc sợ hãi, làm cho hắn cực kỳ khó chịu.
- Nhanh quỳ xuống. Nhóc con, giúp chúng tao liếm tiểu đệ, chúng tao sẽ thả mày về. Nếu không cắt tờ rym của mày.
Một tên khác uy hiếp.
- Hừ. chúng mày muốn chết sao? Nếu không muốn chết, lập tức quỳ thành một hàng cho tao, gọi tao một tiếng cha, tao sẽ bỏ qua cho chúng mày. Nếu không, cho nhập hội thái giám.
- Ha ha ha ha... Nhóc con, mày thiếu não à? Uy hiếp chúng tao, cũng không nhìn tình cảnh của mình một chút, thật làm ta chết cười. Mày ăn phải cám lợn để lớn thành thế này à?
Thằng xăm hình nhất thời khinh thường cười lớn lên.
- Không phải, tao thấy là lúc mẹ hắn sinh ra thì đem thai nhi quăng đi. Hắn đem cuống rốn tự ăn mà lớn. Ha ha ha.
Lại một tên nói, nhất thời làm cả bầy cười to.
- Cho chúng mày thêm một cơ hội. Lập tức quỳ xuống, gọi cha. Nếu không thì chuẩn bị chết đi.
Tần Thiên lạnh lùng nói. (DG: Nói gì mà nói đã lắm, sắp thành phim xã hội đen VN rồi. Biên: Toàn nói hết mất 1c, chẳng thấy năng lực ở đâu cả )
- Ha ha ha... Nhóc con, tao sợ mày sao? Tới đi , thử một chút, chuẩn bị đánh tao thử một chút. Chưa đủ lông đủ cánh, đã dám hù dọa người.
Thằng xăm hình châm chọc nói.
- Hừ. Không dài bằng cọng lông. Mẹ mày buổi tối gọi cái này là gì? Sao mà sinh được con lớn như vậy?
Tần Thiên cười lạnh nói.
- Giỏi. Mắng tao, đi tìm chết.
Thằng xăm hình cũng nhịn không được nữa, lập tức liền muốn động thủ. Nhưng mà động tác của Tần Thiên nhanh hơn hắn nhiều. Khi hắn còn chưa kịp phản ứng trước, trực tiếp một cước đạp hướng tiểu đệ của hắn.
- A…
Tên kia nhất thời hét thảm, một tay lập tức che hạ bộ. Tần Thiên lập tức đưa tay lên, bắt được tay cầm đao của hắn, mạnh mẽ chiếm đao trong tay, trực tiếp hướng về phía cánh tay hắn một đao hung hăng chém xuống.
- Hưu.
- A.
Trong nháy mắt, thanh đao sắc bén trực tiếp đem cánh tay tên kia chém đứt. Cánh tay trực tiếp rớt xuống trên mặt đất, máu tươi đỏ lòm phun ra mạnh mẽ như suối, tràn đầy mặt đất. Tên đó trực tiếp té trên mặt đất, thống khổ kêu thảm thiết, khuôn mặt trực tiếp bóp méo.
Mọi người tại đó bị hành động vừa rồi của Tần Thiên làm cho rung động. Thật đáng sợ, lại độc ác như vậy, trực tiếp một đao đem cánh tay người ta chém đứt rồi. Lúc này mới mấy tuổi? Tâm độc ác vậy, rốt cuộc là làm sao luyện thành?
- Nhanh. Chém chết hắn.
Những đại ca khác lập tức kịp phản ứng, nhanh chóng lùi ra, kêu tiểu đệ của mình hường Tần Thiên giết tới.
Lập tức, mấy tên tiểu đệ rối rít móc ra nào là dao bầu, gậy sắt, hướng Tần Thiên giết tới.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Báo danh tham gia dịch truyện tại đây
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của BM.KimDung
Chương 64: Thực lực của Tần Thiên và Thiên Bang (tiếp)
Tác giả: Tô Phái
Dịch Giả: Hùng Đại Gia
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Boom mừng sinh nhật 4vn, chúc 4vn ngày càng thành công
- Phong Tử, động thủ.
Tần Thiên quát lên, chính mình dẫn đầu xông tới, đao trong tay mạnh mẽ hướng những tên kia chém tới. Giờ khắc này Tần Thiên không có chút nương tay nào. Đây là thời khắc Thiên bang quật khởi, Tần Thiên vừa ra tay là máu tươi vẩy ra, toàn bộ trừ đầu ra không chém, đặc biệt chém vào tứ chi.
- Hưu.
Một đao đi xuống, trong nháy mắt một tay của tên đàn em trực tiếp bị gọt đứt, lập tức máu tươi bắn ra bốn phía.
- Chém chết hắn.
Có người quát to.
Những người khác lập tức hướng Tần Thiên bao vậy lại tấn công.
Tần Thiên vừa nhìn, lập tức liền trực tiếp nghênh đón, bộ dạng không muốn sống. Đao trong tay hắn hướng tên đầu tiên xông lên vung qua, trực tiếp đem cánh tay hắn chém đứt, chỉ còn lại có một lớp da treo ngược lủng lẳng, bộ dáng cực kỳ tàn nhẫn. Tên kia trực tiếp kêu thảm một tiếng té trên mặt đất ngất đi.
Tần Thiên tiếp tục xuất thủ, mạnh mẽ cúi người một cái, khảm đao trong tay mạnh mẽ xoay một vòng tròn lớn, trong nháy mắt chân bảy tám người trực tiếp bị Tần Thiên chém bị thương, kéo nhau ngã xuống đất.
- Đi tìm chết.
Một tên không muốn sống hướng Tần Thiên chém qua. Tần Thiên lắc mình một cái, trong nháy mắt tránh thoát. Khảm đao trong tay vừa động, trực tiếp đem lỗ tai của hắn cùng da đầu gọt xuống một mảng, xương trắng cũng lộ ra, nhưng mà rất nhanh đã bị máu tràn ra bao trùm.
- A... Mẹ ơi cứu con a... A... .
Người này che đầu lăn trên mặt đất hét thảm lên.
Tần Thiên căn bản không có thương hại, trực tiếp hướng về phía chân của hắn bổ thêm một đao, đem chân hắn phế ngay lập tức.
- Ma túy, tao tới đây.(Ma túy chắc là tên thằng nghiện :88 : )
Đại ca một thế lực mạnh mẽ hướng Tần Thiên giết tới. Gậy sắt trong tay hắn thẳng tắp hướng xuống đầu Tần Thiên đập tới, mặt đầy lửa giận.
- Hưu.
Tần Thiên nhanh chóng tránh ra, đao trong tay phóng về tên đại ca. Người này lập tức tránh ra, nhưng mà vẫn bị thương. Hắn một trận thất thần, chờ đến lúc hắn phục hồi tinh thần lại, Tần Thiên đã ở trước mặt hắn, một quyền hung hăng tiếp xúc thân mật với mặt hắn.
- Rắc rắc.
Trong nháy mắt, xương mũi người này bị nện gãy, máu tươi chảy ròng ròng, người cũng té xuống đất. Tần Thiên một tay túm lấy gậy sắt của hắn, hướng chân của hắn hung hăng nện xuống. Hắn đập liên tục hơn mười lần, mỗi lần đều dùng hết sức, trực tiếp đánh cho máu tươi vẩy ra, xung quanh toàn là máu và thịt vụn vung vãi, cực kì khủng bố.
Bên phía Phong Tử, hai tay hắn cầm hai con dao bầu, trực tiếp xông vào đám người điên cuồng chém giết. Nhiều người đã bị hắn chém đứt tay chân, nhưng mà thực lực hắn không cường đại bằng Tần Thiên, trên người cũng đã bị thương.
- Lên hết..., mau lên, chém chết bọn chúng.
Thằng nghiện nhìn tiểu đệ của mình hét to. Không nghĩ tới Tần Thiên lại có thể đánh như vậy, thoáng cái đã phế của bọn hắn mười mấy người.
- Hừ. Không sợ chết thì đi lên.
Tần Thiên quát to, mạnh mẽ vung thiết côn hướng đám người giết tới, tốc độ nhanh đến cực hạn. Tần Thiên đem dị năng của mình toàn bộ sử dụng hết, cầm lấy gậy sắt hướng về phía những tên côn đồ kia mãnh liệt đập xuống. Tiếng xương gãy không ngừng vang lên, rất nhiều người kêu thảm thiết liên tục. Trên sàn la liệt chân gãy tay đứt, đầy đất thịt người nhỏ vụn, máu tươi trực tiếp nhuộm đỏ một mảng lớn sàn nhà.
Phong Tử theo Tần Thiên tiến lên, hai người dựa lưng vào nhau tác chiến, chém giết một trận điên cuồng. Cho đến khi trên sàn đã la liệt người ngã xuống, rất nhiều tên bị hai người giết cho khiếp vía, sợ hãi nhìn hai người toàn thân là máu tươi, giống như gặp quỷ.
- Lên đi..., đều nhanh lên đi....
Thằng nghiện và một đại ca hướng về phía tiểu đệ của mình hô, lại phát hiện không có một ai dám lên. Hơn nữa, tiểu đệ bên cạnh chỉ còn lại không tới mười người.
- Chuyện gì xảy ra? Người đâu, đi đâu hết rồi? Đi ra.
Thằng nghiện hô.
- Thình thịch.
Mạnh mẽ, đem cửa lớn trực tiếp đụng vỡ, một tên tiểu đệ bay đến, cả người toàn là máu.
- Người của mày ở chỗ này?
Phì Bưu giơ cây gậy sắt nhỏ máu nhìn thằng nghiện lạnh lùng nói, toàn thân hắn cũng đầy máu, nhiều chỗ bị thương. Sấu Tử phía sau cũng cầm dao bầu rỉ máu tiến tới, cũng bị thương. Hai người bước đến, phía sau là một đoàn tiểu đệ Thiên bang, mỗi người đều cầm dao bầu hoặc gậy sắt, toàn thân dính máu, bộ dạng hung ác.
- Làm sao có thể? Người đâu, người của chúng ta đâu?
Thằng nghiện nhìn tên tiểu đệ bị ném vào gấp gáp hỏi.
- Đều… Đều bị…
Tiểu đệ nói chưa xong, liền chết ngất.
- Không cần hỏi, đều bị chúng tao làm thịt rồi.
Sấu Tử nhìn thằng nghiện nói.
- Cái gì? Không thể nào? Chúng tao có hơn tám mươi người, làm sao có thể?
Thằng nghiện không tin hô lớn.
- Đám tôm tép, có tám mươi người cũng hô to gọi nhỏ. Lão tử có hơn trăm người thì sao?
Sấu Tử nhìn thằng nghiện khinh thường nói.
- Thiên ca, bên ngoài đã dọn sạch rồi, chỉ còn lại bọn chúng.
Phì Bưu chỉ vào bọn thằng nghiện hướng Tần Thiên nói.
- Tốt lắm, làm cho gọn gàng vào. Những người còn lại này, tiểu đệ không cần quản, còn mấy đại ca bắt lại cho tôi. Đem hàng họ của chúng cắt cho chó ăn, tay chân toàn bộ đánh gãy. Tôi muốn bọn chúng cả đời không đứng lên được.
Tần Thiên chỉ vào nhóm người thằng nghiện lạnh lùng nói. Trong nháy mắt, bọn chúng bị dọa cho quỳ xuống.
- Vâng, mấy người các ngươi, đem bọn chúng mang lên. À…, mang ra ngoài.
Phì Bưu lập tức phân phó. Một đám tiểu đệ lập tức hướng đám người thằng nghiện, trực tiếp bắt lấy, liền mang ra ngoài.
- Đừng, đừng. Van xin đại ca bỏ qua cho tôi. Tôi gọi là cha, tôi gọi là cha.
Thằng nghiện phục hồi tinh thần, lập tức hoảng sợ hướng về Tần Thiên hét lớn, liều mạng giẫy dụa. Những người khác rối rít cầu xin tha thứ.
- Tốt, thả bọn chúng ra.
Tần Thiên lập tức phất tay ý bảo thả, những tiểu đệ kia lập tức buông tay.
Nhóm người thằng nghiện này lập tức liền quỳ gối trước mặt Tần Thiên, liều mạng dập đầu. Từng tiếng cha được gọi lớn, bộ dạng lớn lối vừa rồi không thấy đâu, giờ chẳng khác gì chó chết, mặc người chém giết.
- Rất tốt, được đó.
Tần Thiên nhìn bọn thằng nghiện nói. Mấy người kia mừng rỡ, nhưng lời Tần Thiên nói tiếp theo làm bọn họ trực tiếp suýt té xỉu.
- Đem bọn chúng mang xuống, làm theo lúc nãy nói.
Tần Thiên nhìn tiểu đệ phân phó nói.
- A… Mày nói một đằng làm một nẻo. Mày không phải người, không giữ chữ tín.
Thằng nghiện lập tức tức giận hô lớn.
- Hừ. Cho chúng mày cơ hội mà không cần. Hiện tại xin lỗi, muộn rồi. Hơn nữa, tao lúc nào đồng ý tha cho chúng mày? Tao chỉ đồng ý cho chúng mày gọi tao là cha thôi.
Tần Thiên ném gậy sắt lạnh lùng nói. Thạch Trung Ngọc bên cạnh nhìn trong mắt rốt cục hiện lên một tia kinh hãi. Hắn không nghĩ tới Tần Thiên lại ác như vậy, hơn nữa thân thủ cường đại như vậy. Còn có những người của hắn, cũng cường đại không kém.
- Như thế nào, ông chủ Thạch, có muốn đi ra ngoài nhìn một chút, Thực lực của Thiên bang chúng tôi như thế nào không?
Tần Thiên nhìn Thạch Trung Ngọc nói.
- Đủ rồi, không cần, không cần. Thực lực Thiên bang tôi biết rồi. Quán bar của tôi giao cho cậu, về phần giá tiền, cậu cứ nói.
Thạch Trung Ngọc phục hồi tinh thần lại nhìn Tần Thiên nói. Thấy Tần Thiên vẫn bộ dáng bình tĩnh, trong lòng cực kỳ khiếp sợ. Đây rốt cuộc người như thế nào?
- Được. Phong Tử, chuyện này giao cho cậu.
Tần Thiên nhìn Phong Tử nói. Phong Tử gật đầu, đi tới phía Thạch Trung Ngọc, rồi cùng Thạch Trung Ngọc đi vào bên trong.
- Tình hình chúng ta lần này thế nào?
Tần Thiên hỏi Phì Bưu.
- Có hơn hai mươi người bị thương, nhưng là vết thương nhẹ, ba người trọng thương, đã đưa đi cấp cứu. Không ai mất mạng.
Phì Bưu nói.
- Ừ, tốt. A Bưu, Sấu Tử, lập tức xử lí hiện trường cho tốt. Người của chúng ta toàn bộ rút đi, mỗi huynh đệ tối nay chiến đấu phát hai ngàn đồng, bị thương thì phát thêm một ngàn đồng tiền thưởng, trọng thương thêm một vạn đồng tiền thuốc men, bang phái nuôi cả đời.
Tần Thiên phân phó.
- Vâng, Thiên ca.
Phì Bưu lập tức đi làm. Tần Thiên thì ngồi lại quầy bar, cầm lấy một chai bia tu đại.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Báo danh tham gia dịch truyện tại đây
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của BM.KimDung
Tác giả: Tô Phái
Dịch Giả: Hùng Đại Gia
Biên Tập: Cường Thuần Khiết
Nhóm Dịch: Nòng Nọc
Nguồn: 4vn.eu
Boom mừng sinh nhật 4vn, chúc 4vn ngày càng thành công
- Như thế nào, làm xong chưa?
Tần Thiên nhìn Phì Bưu đang đi tới hỏi.
- Vângg, đều làm tốt rồi. Thiên ca, đây là quần của anh, đem quần áo dính máu thay đi, chúng ta thống nhất tiêu hủy hết.
Phì Bưu cầm lấy một cái túi đưa cho Tần Thiên nói. Giải quyết tốt hậu quả công việc hắn làm vô cùng tốt, dù sao cũng lăn lộn nhiều năm như vậy rồi.
- Tốt, anh đi xuống đi.
Tần Thiên nhận lấy quần áo, sau đó vào WC của quán, thay đổi quần áo. Lúc đi ra Phong Tử cùng Thạch Trung Ngọc đã đi ra, nhìn bộ dáng hai người, hẳn là nói chuyện rất sảng khoái.
- Được rồi, ông chủ Thạch, chúng tôi không làm phiền ông nữa. Lát nữa cảnh sát tới phiền toái ông xử lý một chút. Còn bên hắc đạo tôi sẽ phụ trách.
Tần Thiên nhìn Thạch Trung Ngọc nói.
- Tần lão đại đừng khách khí, sau này đã là người một nhà rồi, không nên gọi tôi là ông chủ Thạch. Tôi xem tôi lớn hơn cậu, cậu nếu là không ngại lời mà nói..., thì gọi một tiếng Thạch ca được rồi.
Thạch Trung Ngọc nhìn Tần Thiên nói, rất là nhiệt tình vỗ vỗ bả vai Tần Thiên.
- Được, cứ như vậy đi. Sau này Thạch ca gọi tôi là Tần Thiên được rồi. Không quấy rầy nữa, Phong Tử, đi.
Tần Thiên nhìn Phong Tử nói, sau đó xoay người rời đi. Thạch Trung Ngọc nhìn Tần Thiên rời đi, liền phân phó hộ vệ gọi điện thoại báo cảnh sát. Trong nháy mắt tìm người dọn dẹp quầy rượu, đem những người này ném xuống, cho cảnh sát đi xử lý. Nếu không nhiều người bị thương như vậy, đã chết cũng không ít, chỉ có cảnh sát tới mới có thể có chi phí chữa bệnh.
……………………
- Thế nào, Phong Tử, nói chuyện thế nào?
Tần Thiên nhìn Phong Tử nói.
- Hắc hắc, A Thiên, mày dự tính lấy bao nhiêu?
Phong Tử nhìn Tần Thiên hỏi ngược lại.
- Năm mươi vạn chứ? Dù sao quán họ lớn như vậy, còn là quán cao cấp, một khi khai trương, khách hàng đông đảo, một đêm có thể kiếm lại năm mươi vạn.
Tần Thiên nhìn Phong Tử nói.
- Mày nói không sai. Nhưng mày quên tính một chỗ, đó chính là cung ứng rượu. Bình thường bảo kê cũng kiêm cung cấp rượu. Nhưng trước mắt chúng ta chưa đủ năng lực này, không có cách nào cung cấp rượu. Lấy cấp bậc rượu của quán này, ít nhất chúng ta có thể kiếm năm mươi vạn trở lên. Hơn nữa đó chỉ là một gian , ba gian là đến gần hai trăm vạn. Cho nên, ta muốn mỗi tháng hai trăm vạn, ông ta ra dáng đau lòng lắm. Thật ra thì một khi khai trương, rượu, gái, ma túy những thứ này một khi chuẩn bị tốt, hắn một tháng tuyệt đối kiếm năm trăm vạn trở lên. Đó chỉ là tao ước chừng thôi.
Phong Tử nói.
- Ta kháo, mày ác như vậy sao? Lại đòi hắn hai trăm vạn, vậy chúng ta không phải là phát đại tài sao?
Sấu Tử bên cạnh giật mình nói. Tần Thiên cùng Phì Bưu cũng đều rất giật mình. Nhất là Tần Thiên, hắn không nghĩ tới Phong Tử lại có thể lái được giá hai trăm vạn.
- Hừ. Có gì mà tàn nhẫn, đó là rất bình thường. Nếu mà chúng ta bị đám kia giết chết, chắc chắn giá còn cao hơn nữa. Bởi vì quán bar của Thạch Trung Ngọc một gian bằng ba gian lớn của người khác, lợi nhuận siêu cao. Các người nhìn hắn tu sửa quán mà coi, nhất là ở giữa kia, đó là hội sở cao cấp, không phải người thường có thể đi vào. Người có thể vào tài sản phải trên trăm vạn.
Phong Tử nói, mặc dù hắn là con nhà giàu, nhưng về tầng lớp thượng lưu hiểu biết hơn người khác rất nhiều, đây cùng là lí do Tần Thiên để cho hắn quản lí mọi việc lớn nhỏ trong bang.
- Mụ nó, ngày trước lão tử ăn bữa nay lo bữa mai, không nghĩ tới chỉ chớt mắt, lão tử trở thành người có tiền. Mụ nó, lão tử phải ngày ngày uống rượu ăn thịt chơi gái mới được.
Sấu Tử ra bộ nhà giàu mới nổi nói, nhìn ba người Tần Thiên cười ha ha.
- Đúng rồi. Ba người phải chú ý, hôm nay chúng ta gây ra động tĩnh lớn vậy, trên đường khẳng định là có tên tuổi rồi, đến lúc đó sẽ có kẻ khó chịu với chúng ta. Các ngươi phải cẩn thận một chút, chú ý quản người của mình, cố gắng đừng gây chuyện, không nên làm cho người ta chú ý.
Tần Thiên nói.
Ba người gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
- Đúng rồi Thiên ca, hôm nay chúng ta đánh bại mấy thế lực, có muốn nhân cơ hội chiếm lấy địa bàn bọn họ hay không? Dù sao bọn họ cũng không còn người.
Sấu Tử nói.
- Đừng, tôi cũng đang muốn nói chuyện này với các người. Căn cơ hiện tại của chúng ta quá mỏng, tạm thời không nên chém giết địa bàn khác, bảo vệ tốt nơi này được rồi. Hơn nữa, cho dù đoạt, cũng không nhất định đến phần chúng ta, các thế lực khác chắc chắn đã sớm nhận được tin tức, đoạt trước rồi, không đến phiên chúng ta đâu. Cái vũng nước đục này chúng ta không cần chen vào. Chuyện tối nay chúng ta làm đã rất chói mắt rồi, nếu lại đi tranh đoạt, tất sẽ khiến người khác tức giận. Sấu Tử và A Bưu, hai người các ngươi thừa dịp bây giờ, tuyển thêm ít tiểu đệ, tăng thêm sức mạnh. Tôi nghĩ không lâu nữa, sẽ có người tới cửa tìm, chuẩn bị sớm một chút. Phong Tử, cậu cũng lập ra bang quy cùng chế độ nhanh một chút, cùng có phúc lợi cho anh em trong bang. Chuyện này nhất định phải làm tốt, thuận tiện làm ra văn hóa bang phái luôn. Người trong bang sẽ có được những đặc quyền riêng, hiểu không?
Tần Thiên nhìn ba người nói, ba người gật đầu.
Sau đó mọi người bàn luận những chuyện khác rồi tản ra rời đi.
Chuyện ở khu quán bar, rất nhanh truyền ra, dân giang hồ đều biết ở khu này ngang trời xuất thế một bang phái mới, một người hung ác, Tần Thiên.
……………..
Tần Thiên về đến nhà đã là mười hai giờ khuya, bọn người Tiêu Du cũng đã đi ngủ rồi. Tần Thiên về phòng mình, cầm quần áo, đi vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị suốt đêm tu luyện. Không nghĩ tới vừa giặt xong đi ra ngoài, liền thấy Lý Phỉ Nhi mặc một thân đồ ngủ từ trong phòng đi ra.
Cô nàng này vóc người quá mức bốc lửa, trước ngực hai khối thịt lớn nặng trịch, cực kỳ mê người, đồ ngủ cũng bị nàng chống lên cao. Đặc biệt là ở giữa lồi lên, nổi bật hai cái điểm nhỏ. Bên trong, bên trong không có mặc áo ngực.
- Không ngủ nữa à?
Tần Thiên nhìn nàng tùy ý hỏi một câu, liền chuẩn bị trở về phòng. Đột nhiên, Tần Thiên cảm thấy không đúng, cô nàng này hình như là đang nhắm mắt. Tần Thiên lập tức liền quay đầu lại, liền thấy, cô nàng này thật sự là nhắm hai mắt, hơn nữa, hiện tại lại không ngừng đụng vào tường phòng khách, hiển nhiên là mộng du.
- Ăn đủ rồi, cô nàng này mộng du. Đến lôi cô ấy về giường thôi.
Tần Thiên vừa nhìn, vội vàng đi qua kéo nàng, tránh cho cô nàng này đêm hôm khuya khoắt mở cửa chạy ra ngoài.
- Không đúng, dường như người mộng du không thể đánh thức, nếu không sẽ phát điên .
Tần Thiên đột nhiên nhớ tới, lập tức ngưng tay đang hướng về phía Lý Phỉ Nhi. Lý Phỉ Nhi đột nhiên xoay người lại, cả người thẳng tắp liền hướng Tần Thiên đến. Vô tình tay Tần Thiên vô thức liền tiếp xúc hai bầu vú vung cao của nàng. Một cảm giác vừa lớn vừa mềm, lại cực kì có giãn truyền đến. Không cần phải nói, hai tay Tần Thiên đặt ở song cầu của Lý Phỉ Nhi rồi, lại còn trên đỉnh nữa chứ.
- Ư.
Trong miệng Lý Phỉ Nhi phát ra một tiếng rên khẽ.
- Ta kháo, không có chuyện tốt như vậy chứ?
Tần Thiên nắm song cầu Lý Phỉ Nhi thầm nghĩ, cả người nàng cũng dựa sát vào người hắn rồi. Một mùi hương nữ nhân mê người kích thích lỗ mũi Tần Thiên, khiến hắn hốt hoảng một trận. Hai tay không khỏi nhẹ nhàng vân vê, nắm hai khối cầu thật lớn, trong lòng thầm hô thật thoải mái.
- Ư.
Lý Phỉ Nhi bị hai tay Tần Thiên đùa giỡn bộ ngực, nhất thời nhẹ nhàng phát ra tiếng, sắc mặt khẽ đỏ lên.
- Mẹ ơi, không ai nhìn thấy. Đây là cơ hội để mình trả thù ban sáng.
Tần Thiên nghĩ thầm, trên mặt tràn đầy vẻ hèn mọn, hai tay lại tăng thêm lực. Nhất thời làm Lý Phỉ Nhi phát ra trận rên khẽ, cực kì mê người. Tần Thiên nhất thời sảng khoái không thôi, đang nghĩ có nên thò tay vào trong hay không?
- Ừ, đừng động, mau buông ra.
Đột nhiên Lý Phỉ Nhi mạnh mẽ tỉnh lại, đưa tay đẩy tay Tần Thiên đang bóp hai vú của mình. Khi nàng thấy hắn hay tai đang vân vê cùng vẻ mặt hưởng thụ thì toàn thân ngây dại. Tần Thiên thì suýt bị hù chết, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, thật giống như gặp quỷ.
Luận đàm và báo lỗi tại đây Báo danh tham gia dịch truyện tại đây
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của BM.KimDung