Tiếng chim bạch cốt giờ càng rõ hơn ai oán lanh lảnh, tu tu tu ... tu tu tu ...
Chấp chới 5 con quỉ điểu chợt xuất hiện, bay vòng vòng lảo đảo mập mờ trong làn bạch vụ đùng đục, bên trên nhóm 8 người của Hoàng phủ biệt viện. Những đôi cánh gồm hai mảnh xương trắng hếu lượn trên những luồng âm phong cuồn cuộn, thân hình rỗng không lập lờ một dịch thể xanh lét phát thanh quang nhợt nhạt, chỉ có quang mang phát ra từ hốc trên xương đầu nơi tạm gọi là vị trí mắt là khác nhau: hoàng sắc, thanh sắc, bạch sắc, hắc sắc và hồng sắc. Ngũ sắc quỉ dị này trào ra từ hốc sâu mờ mịt trống rỗng tụ ngay chính giữa vòng tròn tạo nên một quả cầu ngũ sắc, rồi lại tỏa ra như một mảng võng lấp lửng bồng bềnh bên trên những người từ Hoàng phủ biệt viện.
Thấy thân mình Hiểu Ngọc và Chiêu Tuyết run lên từng chập, Nhược Lan phu nhân khẽ vỗ vỗ trấn an. Triệu Chấn cùng Điền Bá Quang đồng thời gầm lên tức giận, bốn đạo bạch quang túa ra đánh thẳng vào bầy quỉ điểu, Vô Cực bí pháp đệ ngũ tầng đã được vận dụng đến cực điểm, có thể hủy nát cương thạch nung chảy kim thiết trong chớp mắt. Lạ thay đám quỉ điểu không rõ cấu tạo thế nào chỉ hoét hoét lên mấy tiếng tà quái như trêu chọc, quang mang trong mắt chúng chỉ sáng lên một chút, thân thể không thèm tránh né chỉ chao nghiêng một chút, vẫn giữ vững nhịp điệu bay vòng vòng, dòng thanh dịch cũng chỉ hơi sóng sánh một chút!
Nhược Lan phu nhân khẽ ngăn cản nhị vị đệ tử, cau mày:
- Là kẻ nào đã nhẫn tâm luyện ra Ngũ sắc ngũ vong điểu tà ác này ?
- Lan muội có thấy chúng bay quỉ dị không ? Cả những âm thanh chúng phát ra nữa ?
Hoàng Phủ Trường biệt viện viện chủ trầm trầm nhận định. Nhược Lan phu nhân khẽ ứng tiếng đồng thời chỉ Châu Kỳ cùng Bội Bội đứng hai bên tả hữu của bà, Triệu Chấn cùng Bá Quang đỡ Hiểu Ngọc và Chiêu Tuyết ở giữa, hai vị tiền bối chia nhau bảo vệ đồ nhi. Bạch Vũ gia gia lúc này bấu trên đầu Triệu Chấn chợt lên tiếng:
- Tựa như là Triệu hồn vu thuật mê pháp ? Năm xưa ta có cùng phụ thân các ngươi chứng kiến, nhưng dường như không lắt léo thế này à!
Phu thê Hoàng Phủ Trường chỉ vừa kịp giật mình "Triệu hồn vu thuật mê pháp", âm thanh rùng rợn khèn khẹt lại sằng sặc sằng sặc vang lên ai oán, tựa như một cổ họng bị cứa, hở toác nên thanh âm trộn lẫn tiếng gió lùa qua khe cắt, òng ọc như máu trào
- Hu hu hu .... muộn rồi ... ngà..n ... n..ăm ... , hu ... hu ... hu
Hoàng Phủ biệt viện nhị vị viện chủ quyết định ra tay, bốn luồng khí gần như vô hình điên cuồng thôn phệ bạch vụ xung quanh tạo thành bốn trụ khí đục xoắn quanh bốn trụ mờ mờ ẩn ẩn hiện hiện, chém tới lũ Ngũ sắc vong điểu.
Hoét hoét ... hoét hoét hoét ...
Lũ vong điểu vẫn giữ nhịp điệu cũ, vẫn không thèm tránh né. Tựa hồ ... thân thể chúng là ảo ảnh ... bốn luồng kình khí kinh thiên động địa phát nổ oàng oàng vang dội đánh tan một khoảng rộng những thân cốt thụ khiến chúng rền rĩ trước khi vỡ tan thành bụi, đám dịch thể xanh lợt bị đốt trào lên cạn một lượng lớn, lộ ra những luống sâu trên nền cốt trắng đang mủn ra dưới sức hủy diệt của Vô Cực bí pháp đệ cửu tầng tạo thành bốn luồng sâu hoắm dài hàng trăm trượng như bốn kênh rộng, những thân đại cốt thụ từ xa cũng ầm ầm đổ xuống, phát nổ tung tóe. Cả một khoảng lớn cốt lâm bị tàn phá! Rồi cuống quít nhộn nhạo đám sinh thể ẩn nấp bên dưới tản đi, rồi lại xô lại theo đám thanh dịch dần tràn lấp lại tranh cướp những lớp váng bụi, những mảnh vỡ ...
Tiếng hu...u ...hu ...u ... lại ẩn ước đưa đến, đám Ngũ sắc ngũ vong điểu vẫn nhịp nhàng bay chập chờn trên cao, quang mang ngày càng rực rỡ năm màu: hoàng, thanh, hắc, hồng, bạch. Và những âm thanh tu tu tu ... u ... tu ... tu ... tu ...u ... u ... bắt nhịp nhàng với âm thanh kì bí kia.
Song nhãn của Hoàng Phủ Trường viện chủ lóe lên:
- Chẳng lẽ là ... Ảo ảnh ngũ sắc vong điểu tối tà ác, có thể tự huyễn hóa ?
Bạch Vũ gia gia quác lên một tiếng, bậu xuống đầu Triệu Chấn, Hiểu Ngọc và Chiêu Tuyết đã ngất đi. Lão gia hỏa kêu ầm lên:
- Huyết tế liên tục một trăm tám mươi năm ? Vì cớ gì lạm sát để tạo ra lũ quái điểu như ngạ quỉ này ?
Trả lời lão gia hỏa chỉ là từng tràng hu hu hu ... u ... u ... hòa nhịp với tiếng tu tu tu ... u ...u ... của Ảo ảnh ngũ sắc vong điểu.
Sắc diện Hoàng Phủ Trường viện chủ cùng phu nhân trầm hẳn xuống, không thể ngờ giáp mặt với lũ quái điểu trong truyền thuyết. Nhưng lũ quái điều không phải thiên sinh mà là do âm khí, ma cốt cùng được huyết tế do vu sư thượng cổ chủ trì tạo ra! Vu sư đó là ai, có mục đích gì không quan trọng nữa! Cần đưa đám đệ tử thoát khỏi hiểm cảnh này! Hiểu Ngọc cùng Chiêu Tuyết đã mê muội từ lâu, Bội Bội cũng thất sắc, ba đệ tử còn lại cũng không đủ lực tự thân thoát đi. Nhị vị viện chủ Hoàng Phủ xoay người lại đối nhãn...
Tiếc là chưa kịp hành động, một tiếng chắt lưỡi nhẹ mơ hồ theo gió vọng đến ... Tất cả mọi người mê đi ...
Phương Nhược Lan phu nhân chợt thấy mình đang ở ... Hoàng phủ biệt viện! Thương Long sơn bừng sáng trong nắng hạ, trượng phu vô cùng tiêu sái tuấn tú tựa trước Tiểu Lan lầu nhìn nàng nồng nàn. Đã qua bao nhiêu năm kết tóc rồi nhưng Nhược Lan phu nhân vẫn cảm giác nóng rực trên khuôn mặt mình, cúi đầu, liếc trượng phu nửa như trách móc, nửa như yêu thương, như những ngày đầu nàng rời thân phụ mẫu đến với Thương Long sơn này, đến với nam nhân duy nhất làm nàng bàng hoàng lúng túng khi gặp mặt. Nhớ lại những phút giây ban đầu đó, Nhược Lan phu nhân lại càng thêm rực rỡ, nửa ngượng ngùng, nửa hạnh phúc. Sau này, nàng thố lộ với phu quân liền đổi lại bị bao nhiêu lời thầm thì trêu chọc của trượng phu. Nàng vốn là người tinh minh quả quyết cũng không còn cách nào chống đối, chỉ có thể giấu dung nhan rực rỡ vào vùng ngực rộng mênh mông của trượng phu, hoặc nếu bị giữ chặt nhìn lom lom thì vội vàng dằng ra dùng đôi bàn tay búp măng nuột nà bụm mặt, đợi người ta đến gỡ ra là hừ lên trách móc rồi chạy đi, mà thường thì nàng không chạy nhanh lắm, chỉ cần nàng thở gấp là người ta lại xin lỗi rối rít, nhưng mà vẫn cứ hay trêu, dương dương tự đắc, ...
Một mùi lan vùng thân trước dìu dịu đưa lên làm Nhược Lan phu nhân dần tỉnh. Liếc qua phiến Lam ngọc khép chặt một nụ Thiên niên tuyết lan nàng chọn khi mới lọt lòng, nụ lan ngắt từ Thủy Nguyệt tinh cung vô cùng băng khiết, đang rã dần phảng phất như có âm vọng "tạm biệt muội muội", bà bàng hoàng khi thấy trượng phu sắc mặt kinh hoảng đại biến gào thét, tưởng chừng đang chống đỡ trong tuyệt vọng, chỉ chực ngã nhào:
- Ác ma! Lan muội! Ác ma, trả Lan muội cho ta, ác ma ...
Đôi mắt vốn thâm thúy uy áp giờ ngầu đỏ phẫn hận bất cam, thân hình ưu nhã run rẩy, dường như kiệt sức cố vận Vô Cực bí pháp đến cực hạn, gân xanh cuồn cuộn hằn hai bên thái dương, những vụ khí dường như thâm nhập vào biệt viện viện chủ. Phương Nhược Lan phu nhân kinh hãi nhưng toàn thân bất động, chỉ có từ ngực trở lên là bà còn có thể chuyển động, cố nén một ngụm tiên khí thổi thẳng đến mi tâm của trượng phu nhưng Hoàng Phủ Trường trượng phu bà chỉ sững lại một chút, ngơ ngẩn.
- Muội muội, hãy cố tung ta lên!
Âm thanh yếu ớt nơi ngực bà lại vang lên. Nhược Lan phu nhân vội vàng cúi xuống, dùng hết sức hút từ từ đưa viên ngọc bội thần bí bà chọn từ khi lọt lòng. Lam ngọc cùng Bạch Lan vang lên một tiếng nho nhỏ, tan rã dần phủ lấy nhóm người Hoàng Phủ biệt viện. Hoàng Phủ Trường viện chủ tỉnh dần lại, sắc diện vẫn thảm biến run rẩy, thật không rõ ông gặp huyễn cảnh gì. Châu Kì và Bội Bội đang gào thét tên nhau, tên ân sư cùng các huynh đệ cũng dần ngửng lại, hơi thở dồn dập, ôm choàng lấy nhau, khuôn mặt phúc hậu của Tiêu Bội Bội đẫm nước mắt. Triệu Chấn cùng Điền Bá Quang móng tay bấm vào tay đến bật móng cùng dừng gọi tên ân sư, Chiêu Tuyết và huynh tỷ muội, bàng hoàng tỉnh lại, mắt vằn đỏ. Còn Bạch Vũ gia gia đập cánh ầm ầm trong làn dịch nhờn phía dưới, quạt nát một đám rộng bụi gai cùng cốt thụ, than khóc cô đơn, đôi chân móng vuốt giẫm bành bạch tạo thành một hố sâu cả trượng, cốt trắng vỡ vụn. Lão gia hoả gào ầm lên rằng ra đi mà vẫn còn là đồng nam (hehe) rồi chợt cứng lưỡi khi tỉnh lại, lảo đảo bay lên, đám dịch nhớt nhỏ xuống tong tỏng.
- Ngọc nhi, Tuyết nhi đâu ?
Nhược Lan phu nhân kinh hãi kêu lên. Sáu người chợt nhận ra chiếc võng kì quái đã hạ xuống bao lấy họ, giờ đây Nhược Lan phu nhân cũng bất động toàn thân. Hai thân ảnh cứng đơ bị vây bởi đám ngũ sắc quỉ khí, ngũ sắc cầu tỏa quang dị hoặc ngay trên đầu, từ từ Hiểu Ngọc và Chiêu Tuyết trôi xa trôi xa ...
- Hiểu Ngọc! Chiêu Tuyết!
Những âm thanh tắc nghẹn trong thanh quản Hoàng Phủ phu phụ cùng chúng đệ tử đã tỉnh táo, nhưng giờ đến mi mắt họ cũng đã thành bất động.
Đám Ảo ảnh Ngũ sắc vong điểu vẫn lượn vòng vòng nhịp nhàng phía trên hai nhân hình của Trương Hiểu Ngọc cùng Chiêu Tuyết, chúng rít lên lanh lảnh:
- Tu Tu Tu ... hát hát hát ... tu hát ... tu hát ... u ... u ... u ... Tu Tu Tu ...
Chầm chậm, thân hình cứng đờ của Hiểu Ngọc và Chiêu Tuyết tiến về một hồ máu cuồn cuộn sôi trào, lềnh bềnh xương trắng, một chiếc cốt kiều tí tách máu nhỏ mọc từ giữa hồ đến một tế đài dựng trên một bè được đan kết bằng vô số bạch cốt dị dạng, lởm chởm răng cưa, hơi máu mù mịt. Một bóng đen lè tè sù sụ hiện dần trong hơi máu cùng bạch vụ, một con tiêm thiềm to lớn kinh khủng gấp rưỡi một thân trai tráng cường kiện bò ngoay ngoáy quang một tế đài rực rỡ hỏa đăng, tượng ác quỉ âm u, quỉ nhãn lập lòe như sắp hiện thế nhảy xô xuống đàn tế đẫm huyết. Tiêm thiềm nhô đầu khi bò ngang trước phía nhóm Hoàng Phủ biệt viện, lộ ra thân thể mốc đen loang lổ trên nền bóng loáng những dịch nhờn nhầy nhụa, bốn ngón bên tả thủ quắp chặt một ma trượng gắn đầy những thiết vòng va vào nhau xoeng xoẻng, đính một viên huyết ngọc lấp loáng tà dị. Điều đáng sợ là phía trên cái đầu tiêm thiềm đầy răng nhọn hoắt, chính giữa cặp mắt lồi phát thanh quang rừng rực là một ... bộ mặt người! Chính xác là một bộ mặt người khô quắt như xác ướp lún sâu vào lớp da ngập ngụa của tiêm thiềm, chỉ có điều đôi đồng tử vẫn vẹn nguyên mở trừng trừng vô hồn, dịch nhờn trào ra từ hốc mũi khô quắt và làn môi mỏng tang xám xịt dúm dó!
Thân hình của con tiêm thiềm lại lướt qua, lộ ra nó đang cõng trên lưng một con tiêm thiềm khác! Không! Xác một con tiêm thiềm khác, quắt khô, nhăn nheo nhưng vẫn có chiều dài bằng một người trưởng thành cao lớn, cái đuôi mốc thếch thõng xuống quèn quẹt theo cái đuôi khổng lồ của con tiêm thiềm kia, móng nhọn cứng đờ cào vào nền xương trắng hếu tạo nên âm thanh rào rạo của những mảnh xương bị phá nát, vỡ vụn!
Con tiêm thiềm tà dị như đang ... hành lễ, nhảy múa chập chờn trong hỏa quang rừng rực chống đỡ luồng hơi máu tanh nồng bốc lên và làn bạch vũ băng lãnh bên trên ép xuống. Một vòng, một vòng ... Chợt một âm thanh nhịp nhàng thê thiết nhưng ngọng nghịu, lơ lớ vang lên từ cái miệng nhọn đầy răng cố ngoác ra, nghèn nghẹn, ồng ộc như máu trào từ một cổ họng đã đứt rời thông thống:
Hu hu hu ... u ... u ...u ... hồn ơi ....
Hô ...hô ...ô ..ô ...hơ... hơ... hơ... hồn hề ...
Nại Hà mỏng manh, sóng máu cuộn dềnh ... hồn ... ơ ...
Khổ sở hồn ơ ... xảy chân tan tác ... hồn hơ ... ơ ... còn gì ...
Ta thả thuyền trôi ... ơ ... ơ ... hồn ... hồn mau bước xuống ... ơ hồn ...
Một mình ta chèo, một mình ta chống ... hồn ơi ...ơi ...hồn
Mắt quầng đen thẫm ... khổ sở hồn ơi ....ơi hồn ...
Bến bờ xa lắc, ... bờ còn xa lắm .... hồn ơi đừng nan ... ơi hồn ...
Sằng sặc ca vang, vạn năm oán thán ... hồn ơi ... vạn năm nào tan ... ơ hồn ....
Độc mộc thuyền trôi, hồn ơi tìm về, ... hồn ơ ... nghe gió mà về hồn ơi ...
Hu hu hu ... u ... u ...u ... hồn ơi ....
Nghiệt tình chưa tan, hồn ơ ... ơ ... ơ, vạn năm than oán ...hồn ơi tìm về ... ê ... hê ... hê ...ê ... ê ...
Độc mộc thuyền về ... vượt qua thác oán ... ơ hồn ... chèo khỏi sông oan ... ơ hồn ...
Nghiệt tình chưa tan, hồn ơ ... ơ ... ơ, hồn ơi tìm về ... ê ... ê ... ê ... vạn năm oán thán, hồn ơ ... hồn ơ ...
Hu hu hu ... u ... u ...u ...hú hú hú ... ú ... ú ... ú ... hồn ơi .... vạn năm oán thán, hồn ơ mau về ...
Hu hu hu ... u ... u ...u ...hú hú hú ... ú ... ú ... ú ... hồn ơi ... mau về...
...
*
**
Phần này lanhtamkhach viết rất vội, chỉ trong vòng 2h đồng hồ kể cả chỉnh qua! Nếu quá buồn cười mong mọi người góp ý, xin gửi về lanhtamkhach@gmail.com hoặc gửi pm! Mệt nhất là đoạn phịa ra bài ca cầu hồn của con tắc kè vu sư, hehe. Bạn nào sửa hộ cho thành thê thảm rùng rợn hơn làm ơn chỉ giáo! Chân thành cảm ơn!
Last edited by lanhtamkhach; 09-12-2008 at 04:06 PM.
Con tiêm thiềm vu sư càng lúc càng nhảy múa điên cuồng hơn, hữu thủ quắp huyết ngọc trượng lóe sắc đỏ rờn rợn mỗi lúc một thẫm như màu máu làm mờ tối cả hỏa quang rừng rực trên tế đài, tả thủ chìa bốn ngón nhọn hoắt quều quào tà dị, cái đuôi dài thượt cong lên rồi đập bên này quật bên kia chuyển hướng cho cái thân lùi lụi mỗi lúc một nhanh, ngả nghiêng vòng quanh tế đài. Bài ca cầu hồn vẫn nhịp nhàng nhưng gấp hơn, dồn dập mê man. Con tiêm thiềm giờ gần như đã đứng bằng hai chi sau lực lượng choãi ra, bạch bạch, cái miệng dài nhọn chẩu ra một đám răng hướng đến quỉ tượng dồn dập những lời tế, những tiếng nghèn nghẹn òng ọc như từ một cổ họng bị cứa rời, giờ như dính vào vào cuống quít van lơn. Mặt người ngay trên đầu con tiêm thiềm vẫn bất động, trừng trừng đôi mắt vô hồn, nhễu nhão những dịch nhờn từ mũi và miệng. Xác con tiêm thiềm phía dưới ngặt ngoẽo, cái đầu khô quật tả lại quật hữu. Bóng ảnh đổ xuống tế đài loang loáng của tổ hợp kì quặc đó hiện ra những mảng tà dị như những khối mảng trong những thạch động cổ xưa.
Bầy Ảo ảnh ngũ sắc vong điều cũng bay nhanh dần lên hòa theo bài ca cầu tế dồn dập của con tiêm thiềm, những tiếng tu tu tu hát tu hát tu tu tu hát lanh lạnh rợn người giờ như giữ nhịp sau mỗi tiếng thê thiết nghèn nghẹn hồn ơi từ tế đài. Ao máu cũng trào lên từng đợt theo nhịp âm thanh quỉ dị, sôi lên ùng ục, đẩy đám xương trắng xô quện vào nhau từng khối lớn, cốt kiều cũng khẽ rung rung ...
Khi đám Ảo ảnh ngũ sắc vong điểu lượn tròn chao đảo cùng ngũ sắc vụ cầu tiến đến tế đài lềnh bềnh trên huyết trì, thân hình cứng đờ của Hiểu Ngọc và Chiêu Tuyết cũng đáp xuống, thẳng đơ như hai súc gỗ. Lũ Ảo ảnh ngũ sắc vong điểu chợt rít lên chói tai lồng lộng những tiếng tu tu tu bất tận, vòng tròn do chúng tạo ra ngày càng thu hẹp sát với ngũ sắc vụ cầu, quang mang thanh sắc, hồng sắc, bạch sắc, hắc sắc, hoàng sắc thoát ra từ hốc mắt chúng ngày càng nhiều nồng đậm như dịch thể, trút vào ngũ sắc vụ cầu. Cuối cùng ngũ sắc vụ cầu như có linh tính hút lấy chúng, năm con quỉ điểu rít lên, đập đôi cánh bạch cốt tựa như choàng tỉnh muốn thoát đi nhưng không được, những làn gió cương mãnh do chúng tạo ra cắt nát những đại cốt thụ khi lướt qua. Năm thân ảnh Ảo ảnh ngũ sắc vong điểu vẫn dần dần bị ngũ sắc vụ cầu dần dần thôn phệ, năm đôi mắt chia năm sắc ảm đạm dần rồi lóe lên rực rỡ như ai oán, như thống hận, như không cam lòng, những tiếng tu tu tu tu hát tu hát nghẹn ngào giờ chỉ còn âm gió thổi qua thân khoang đầu trống rỗng của chúng, hu hu hu ... Ngũ sắc vụ cầu sáng lên mờ mờ, đặc dần như tạo từ dịch thể, phát ra hai đạo quang mang mờ ảo đến thân hình thẳng đơ của Trương Hiểu Ngọc và Chiêu Tuyết, đoạn từ từ bay đến tế đài bập bùng hỏa quang. Lúc này con tiêm thiềm đã ngừng bài ca gọi hồn, huyết ngọc trượng quang mang nồng đượm rừng rực như mắt quỉ bị cắm xuống sàn bạch cốt, con tiêm thiềm bạnh hai chi sau xa xa phảng phất như dáng người đứng, bái tế điên cuồng quỉ tượng âm u bên trên đài tế, tám ngón nhầy nhụa của hai chi trước khi thì chắp lại cầu khấn, khi lại vươn ra xòe rộng như than oán, lại như ngợi ca sùng kính sức mạnh của quỉ dữ. Ao máu giờ chỉ lăn tăn, rồi lại dựng lên một đợt sóng máu cao nửa thân người, xoay tròn quanh tế đài.
Khi ngũ sắc dịch cầu đến sát tế đài, hai luồng quang mang đẩy thẳng Hiểu Ngọc và Chiêu Tuyết song song phân hai bên con tiêm thiềm đang điên cuồng mê mang khấn khứa kêu gào như ma làm. Hình dạng nó lúc này hết sức khủng khiếp, âm thanh òng ọc từ cái miệng thông thống cố tạo ra những thanh âm tựa như tiếng người. Lúc thì hai chi trước của nó bám lấy tế bàn, òng ọc rên rỉ tựa như oán phụ mỏi mòn chờ chồng than oán bất cam vì không toại nguyện. Lúc sau lại thấy con tiêm thiềm hộc lên một tiếng lăn ra, lộ ra cái bụng đầy vẩy trắng hếu, tứ chi quờ quạng chống dậy, rồi hai chi trước giơ lên cào cào vào phần đỉnh đầu, cái đầu dẹt dẹt chẩu ra cái miệng dài nhọn giờ lại như thể một tiểu cô nương ra đi khi đầu xanh tuổi trẻ vẫn nhớ những động tác chải đầu điểm trang làm duyên làm dáng. Một lúc sau đã thấy nó đóng vai một cô nhi chết đói chết khát, rút mình xuống gầm đàn tế rưng rức như khóc than, như kể lể bằng thư giọng ồng ộc ngọng nghịu lơ lớ ... Hỏa quang vẫn bập bùng, sóng máu vẫn cuộn trào xoắn quanh tế đàn, chỉ có quỉ tượng là ngày càng sinh động, đôi nanh trắng chìa ra hiện bóng loáng, hốc mắt thâm u đặc sẫm lại xoáy tròn ...
Sau khi con tiêm thiềm đóng rời khỏi bộ dáng của kẻ chết trôi - run rẩy kêu đói kêu lạnh lẽo, âm thanh òng ọc lại càng khó nghe như thể bị nhấn ngập trong lũ dữ - thân hình nó chợt rung động mạnh, nó bò bằng cả tứ chi, ngúc ngoắc ngúc ngoắc như điên. Huyết ngọc trượng chợt xạ ra một tia quang mang huyết dụ đánh thẳng vào con tiêm thiềm khiến nó đơ ra, rồi cuống cuồng hướng về tượng quỉ, ngọng nghịu, lơ lớ, dồn dập:
- Hỡi U Minh quỉ vương, bậc thống trị cõi u minh dị thế, cai quản ức ức vạn âm hồn, con cúi rạp mình trước uy lực ngài, dâng lên Ngũ sắc dịch cầu, dâng lên linh thể trinh nữ, dâng lên vạn vạn sinh mạng, dâng lên huyết nhục thân con ... ờ hơ ... Xin đấng U Minh quỉ vương tối cao hãy về, Xin đấng U Minh quỉ vương ngự giá tế đàn ... ờ hơ ...
Con tiêm thiềm lúc này sụp xuống, cái đầu nhọn không dám ngửng lên, chợt quay sang cắn đứt hữu thủ, run rẩy đẩy lên tế bàn. Hỏa quang hai bên phực lên bừng bừng nhưng âm u, ao máu réo lên xoắn thành một màng máu mờ mờ bao phủ tế đài vào chính giữa, rồi một dòng huyết dịch từ từ trút vào quỉ tượng. Quỉ tượng càng ngày càng linh động, cái miệng há hoác ra, nuốt trọn toàn bộ tay hữu con tiêm thiềm đang từ từ bay lên, nghe rõ cả tiếng trộn trạo lạo xạo, tiếng xương bị nghiền răng rắc.
Đàn tế chợt rung động kịch liệt, hỏa quang chợt mờ đi. Con tiêm thiềm đang cúi thấp chợt vọt sang Hiểu Ngọc bên tả, tả thủ giữ chặt lấy nàng, đoạn há miệng cắn đứt tay hữu của Hiểu Ngọc quăng lên tế đàn. Máu phun ra giàn giụa nhưng thân hình Hiểu Ngọc vẫn cứng đơ bất động như súc gỗ, con tiêm thiềm lại gục trước tế đài chờ đợi. Quỉ tượng lại há miệng ra một lần nữa hút lấy cánh tay hữu của Hiểu Ngọc, trợn trạo hấp thụ. Rung động của tế đài từ từ giảm xuống. Tế đài cũng từ từ hạ dần do huyết dịch trong ao máu đang cạn dần vì truyền vào quỉ tượng quá nhiều. Quỉ nhãn lúc này đã lập lòe huyết quang.
Được một quãng thời gian, bức màn máu hạ xuống, huyết dịch trong ao rộng giờ chỉ còn một phần tư, tế đài nằm chênh vênh trên đám bạch cốt lộ ra từng đám lớn. Cốt kiều không rõ nông sâu vẫn từ chính giữa huyết trì nối vào tế đài.
Con tiêm thiềm vu sư cảm nhận một áp lực đè nặng lên thân thể, thoảng như có hơi nóng rẫy phì phò thổi trên thân nó. Run rẩy, nó khẽ động huyết ngọc trượng trước giờ vẫn cắm bên tả, ngũ sắc dịch cầu từ từ trôi lên tế đài, rồi cuối cùng cũng bị quỉ tượng thôn phệ hoàn toàn.
Con tiêm thiềm giờ đã bị ép sát bẹp dí thành một khối chành bành trên tế đài, rin rít òng ọc những thanh âm phát ra, những thanh âm cổ xưa sin sít, đôi khi lại gào rú lên, không thể đoán ra ý nghĩa.
Hỏa quang lại bùng lên dữ dội che mờ quỉ tượng, con tiêm thiềm gần như đã bị đè bẹp dí chợt nhoài dậy, xoay ra nhìn chòng chọc vào cốt kiều, mắt ầng ậng những dịch trong suốt, như thế nó đang khóc vậy.
Huyết trì đang sôi lăn tăn chợt cuộn trào lên ở giữa trung tâm nơi có cốt kiều tĩnh lặng, rồi cốt kiều cũng rung lác dữ dội tựa như một thể vô hình đang di chuyển trên đó. Nhưng có thể đoán ra không thể là nhân hình vì cốt kiều vỡ vụn lả tả đầu tiên là bốn vết bấu vào tay vịn rồi đoạn sau bị đập nát như thể bằng một đại vĩ vô hình cương mãnh. Sóng máu hút theo từng nhịp di chuyển đó tạo thành dòng đỏ thẫm, nhưng lại không rơi lọt trở lại huyết trì
Trong ánh lửa rừng rực, con tiêm thiềm nơi tế đài cuống quít tháo cái xác khô trên người nó xuống, nhẹ nhàng run rẩy đặt ngay trước cốt kiều đang rung lắc điên cuồng. Khi làn huyết dịch chạm đến xác khô, cái miệng con tiêm thiềm đã chết chợt ngoác ra, hộc lên một âm thanh nhẹ, tựa như thở hắt ra. Huyết dịch từ ao máu vẫn chậm rãi truyền vào thân thể quắt queo khiến xác khô mềm dần ra, giãn dần ra. Khi huyết trì cạn, xác khô tiêm thiềm đã có vẻ mềm mại hơn hẳn. Con tiêm thiềm vu sư chợt túm lấy Chiêu Tuyết dìm vào cái xác mềm oặt của con tiêm thiềm đang hồi sinh kia. Thân thể Chiêu Tuyết liền lún ngập ngay vào, chỉ có khuôn mặt vẫn còn lộ ra, mũi và miệng trào huyết dịch, đôi mắt to tròn tuyệt đẹp vẫn còn linh động, hiện rõ nét kinh hãi cùng cực trộn lẫn nét đau đớn bất cam cùng cực. Còn thân con tiêm thiềm vừa hồi sinh như được nguồn vật liệu quí giá, bắt đầu căng ra những khối huyết nhục ...
Con tiêm thiềm vừa hồi sinh giờ đã cựa quậy linh động được, hướng đến con tiêm thiềm vu sư chơi vơi chới với, miệng đớp đớp không khí nhưng không phát ra tiếng người rõ rệt, mới chỉ lơ lớ lơ lớ những âm thanh vô nghĩa. Con tiêm thiềm vu sư vội quàng hai chi trước ôm chặt lấy, có lẽ đó là nguyên phối của nó, khóc lên rưng rức ngọng nghịu lơ lớ, cặp mắt ầng ậng nước trào ra:
- Ba ... ă..m n..ăm r..ồi, n...àng ... đã .. ay ..ại...
Nhưng chỉ trong khoảng khắc, khi chúng còn quất riết lấy nhau, hỏa quang phừng phừng trên tế đài chợt xạ xuống đốt hai thân tiêm thiềm đang dính chặt lấy nhau. Chúng vẫn mê mam quấn lấy nhau trong liệt hỏa bỏng rát, chúng đang cắn vào chi trước của nhau tựa như cùng chịu đựng, tựa như kiểm nghiệm đây là thực hay mơ, tựu chung vẫn toát lên vẻ hài lòng mê muội. Lửa vẫn bao quanh, vẫn cháy đùng đùng, thân thể chúng bắt đầu xoắn lấy nhau, khói đen bốc lên khét lẹt.
Bỗng huyết ngọc trượng sáng lên một lần nữa, xạ ra một huyết quang vào khối bùng nhùng đang cháy phừng phừng. Một đầu tiêm thiềm liền rớt ra, lăng long lóc vào gầm tế đài. Huyết ngọc trượng cũng rạn vỡ răng rắc, những mảnh vụn va đập vào nền bạch cốt nẩy lên rồi rã ra.
Oàng!
Một lôi điện xuyên qua làn bạch vũ đánh thẳng xuống hai con tiêm thiềm đang xoắn lấy nhau trong liệt hỏa, biến chúng thành bụi phấn, một mảnh lớn nhất đen sì lăn ra gần thân hình Hiểu Ngọc, trông tựa như chi trước của hai con tiêm thiềm đến chết vẫn bám lấy nhau, rồi dần dần vụn vỡ, tản trong vũng huyết dịch của Hiểu Ngọc lùng nhùng nửa đã đông lại, nửa vẫn ri rỉ chảy xuống.
Làn bạch vụ đã bị lôi điện đánh tan, dương quang chiếu xuống huyết trì cạn khô đùn từng đống bạch cốt, tế đàn tan nát, cốt kiều cũng đổ gẫy từ lúc nào.
Sáu người cùng một bạch vũ của Hoàng Phủ biệt viện chợt lấy lại cảm giác ...
*
**
- Đệ tử! - Muội muội!
Nhóm người từ Hoàng phủ biệt viện nhào đến đám xương nát vụn trước là tế đài nay đã tan tành bởi lôi điện, Bội Bội cùng Nhược Lan lăng không nâng Hiểu Ngọc đang lảo đảo bay lên từ đám bùn tanh tưởi đỏ lòm đang từ xa bay lại, hoa dung tái nhợt, bên vai hữu máu đã ngừng chảy. Triệu Chấn cùng Điền Bá Quang sụp xuống những mảnh vụn ám đen bởi hỏa quang và bởi sức hủy diệt ghê hồn của lôi điện, nước mắt của bậc nam nhi tu luyện qua trăm năm ứa ra, song thủ vun mãi đám bụi đen tan tành. Còn đâu tiểu muội muội khả ái, vừa mới hôm nào huynh tỷ mừng vui chờ ngày xuất quan, còn bao nhiêu điều chưa nói, vừa mới đây thôi còn bàng hoàng vì tiểu sư muội, ... Và ánh mắt thống khổ, kinh hoảng của tiểu muội muội khi chìm vào thân con tiêm thiềm, dịch thể xanh nhớt trào ra trên dung diện ưu nhã. Tại sao lại như thế hỡi cao thiên ?
Hoàng Phủ Trường lão sư cùng Châu Kỳ song nhãn cũng ửng đỏ, đứng lặng lẽ nhìn chăm chăm vào đám bụi đen lả tả bay theo gió, không rõ nghĩ điều gì nữa. Tựa như một cơn ác mộng, lại tựa như một trận sóng lớn xô qua, cuốn đi xa mãi một người thân, một khuôn mặt vô vàn khả ái, một đôi mắt xoe tròn ngơ ngác còn chưa kịp biết thế gian còn có những điều mới mẻ kì lạ gì, ... Và không ai kịp rõ nỗi lòng cô tiểu đệ tử đó, vì sao cứ luôn giữ khoảng cách với Triệu Chấn và Bá Quang. Hoàng Phủ Trường viện chủ khẽ nhắm đôi mắt, đôi mày lưỡi kiếm thoáng thống khổ, địa vị của ông không cho phép nói những điều giá như.
Phương Nhược Lan phu nhân cùng Bội Bội đã dìu Hiểu Ngọc đến, cả ba lặng lẽ khóc. Sắc mặt Hiểu Ngọc trắng bệch nhợt nhạt, không hiểu sức mạnh từ đâu vùng thoát khỏi vòng tay của sư mẫu cùng sư tỷ, đổ quị xuống khoảng lõm đen sì cạnh Bá Quang và Triệu Chấn, hai người vẫn gục ngã, tay vẫn rưng rưng bốc lên từng đám bụi khét. Hiểu Ngọc khóc nấc lên:
- Tỷ có tội với em ... tỷ không tốt ...
Quay nhìn Bá Quang, Hiểu Ngọc chợt hôn mê, thái dương vẫn giật giật. Bá Quang đau xót nâng Hiểu Ngọc lên, đôi tay đầy bụi đen in dấu trên nền bạch y loang lổ máu của Hiểu Ngọc.
Nắng mùa hạ vẫn điềm nhiên chiếu xuống rực rỡ, nhưng lòng người không còn thấy ấm áp hay nhận thấy vẻ huy hoàng nữa. Ngay cả Bạch Vũ gia gia cũng lặng lẽ, bậu chênh vênh bên mép khoảng lõm tạo bởi lôi điện.
Chợt lão gia hỏa Bạch Vũ nhảy dựng lên bởi một giọng nói phều phào từ đống xương trắng vốn là tế đàn vang lên:
- Đồng loại, đồng loại ...
*
**
Last edited by lanhtamkhach; 10-12-2008 at 12:18 PM.
Thanh âm của Nhược Lan phu nhân đến đây nhỏ dần, khàn khàn. Bà dừng lại câu chuyện còn dang dở, hoa dung nhợt nhạt. Một bậc anh thư lừng lẫy khắp giới tu chân như bà thì không thể kiệt lực chỉ vì kể lại một câu chuyện được, có lẽ bà giao chiến với địch thủ ngang tay suốt ba ngày ba đêm liên tục cũng không thấy mệt mỏi. Ở đây chỉ có thể là xúc cảm, một xúc cảm quá mạnh đến mức một bậc đại thành như bà, tu luyện qua khoảng thời gian đơn vị trăm năm, kinh nghiệm dầy dạn, cõi lòng tưởng như hồ sâu tĩnh lặng, cũng không đè nén được. Thậm chí người đối diện có thể còn nhận ra những nét đau xót, hối tiếc và bàng hoàng trên khuôn mặt tuyệt đẹp của bà. Khóe miệng kiêu hãnh cùng đôi mỹ mục thâm thúy đều toát lên vẻ thảm đạm.
- Phu nhân có lẽ nên nghỉ một chút! Dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi!
Hoàng mẫu lo lắng nhìn Nhược Lan phu nhân, Lâm Tiêu Vân đã tới sau sư mẫu, nhẹ nhàng bóp bóp hai bên vai, nét mặt nàng cũng đầy vẻ kinh hãi. Chỉ có hai tiểu quỉ là chưa muốn ngừng, nhưng không dám thúc giục, thành ra nhìn nhau chờ đợi, rồi Hoàng Phủ Tường khẽ khàng tiến lên, nhấc chiếc ấm trà lam sắc khỏi hỏa lò màu huyền dầy đặc những chú văn cổ quái, dâng lên thân mẫu một chén trà tỏa hương dìu dịu. Nhược Lan phu nhân nhìn hài tử trìu mến rồi nói:
- Ta còn có thể tiếp tục được. Chỉ là ... nhất thời xúc động. Tuyết nhi ... bao lâu nay rồi ta vẫn không thể quên được ánh mắt của Tuyết nhi! Ngọc nhi vốn trầm lặng từ dạo đó lại càng ít nói hơn, Ngọc nhi luôn tự trách mình mà phu phụ ta đều không thể giải tỏa cho nó được! À, có những chuyện mà chỉ tự mình mới giải tỏa được mà thôi. Ta cũng không rõ đến khi nào Ngọc nhi mới chấp nhận được sự thật! Tự làm khổ mình là một phương cách sao ?
Đại sảnh vẫn trầm lặng, hỏa lò vẫn bập bùng, gió cuối thu vẫn ào ào ngoài trời, màng mỏng manh thanh quang cách âm vẫn uốn lượn huyền ảo.
Nhược Lan phu nhân khẽ liếc về Tiêu Vân vẫn không ngừng bóp nhẹ bả vai bà phía sau, ra hiệu cho nàng dừng lại, đoạn nói:
- Chấn nhi cùng Quang nhi cũng chịu đả kích quá lớn, chúng nó không biết đến bao giờ mới thanh thản được. Chấn nhi gần như đã yên lặng hoàn toàn, so với Ngọc nhi còn muốn ít lời hơn. Quang nhi thì mãi sau này mới khôi phục được, có điều vẻ hoạt bát cười nói của nó làm ta mãi không yên lòng. Nhưng chính phu phụ ta cũng khó yên lòng được.
Thấy Nhược Lan phu nhân lặng lẽ thở dài, Hoàng mẫu tiếp lời
- Đệ tử của Hoàng phủ biệt viện đều thiên bẩm vượt trội người thường, e là trong muôn vạn khó thấy được một, nhưng tâm không yên tĩnh thì ...
Nhược Lan phu nhân tán đồng, rồi nhìn sang Hoàng Phủ Tường và Hoàng Phong đang chăm chú nghe:
- Muốn đạt tới tột cùng của công pháp nào cũng không thể không tĩnh tâm, gạt bỏ mọi lo nghĩ ưu phiền, ngay cả những yêu thích cá nhân cũng phải từ bỏ, quên đi bản ngã, dung nhập với tự nhiên, dung nhập hòa đồng tuyệt đối. Một cách đơn giản, càng lên cao càng nên vứt bỏ những thứ nặng nhọc trên người vậy, nỗi đau, sự buồn khổ, lòng thù hận đến cả sự yêu thích, niềm hạnh phúc đều là những cản trở nặng nề của ngộ cảnh. Một đời người từ khi sinh ra đã có biết bao quan hệ, biết bao ràng buộc, càng lớn thêm càng nhiều trách nhiệm, càng nhiều nhân quả chất chồng tựa như những sợi dây trì níu mà sức người dù dướn đến đâu cũng chỉ được một mức độ. Mấy nghìn năm qua, có thể nói là hàng vạn năm qua, nhiều người nhận ra điều đó, nhưng mấy ai điềm nhiên đón nhận mọi "quả" xóa hết những nặng nợ dồn lại từ bao nhiêu tiền kiếp, chấp nhận buông bỏ những thứ dù đã nhận ra là phù du, buông bỏ triệt để, vượt qua luân hồi độn kiếp tiến vào cảnh giới đại ngộ, vượt thoát mọi ràng buộc chi phối ?
Hai tiểu quỉ đưa mắt nhìn nhau, mơ mơ hồ hồ, tựa như hiểu, tựa như không, muốn hỏi lại ngại ngùng dừng lại. Lâm Tiêu Vân dung diện phức tạp, nàng dường như nghe, dường như không, tâm trạng như thể một phần đặt tận nơi đâu ngoài đại sảnh bỗng yên tĩnh này. Hoàng thị nhìn Nhược Lan phu nhân vẻ kì lạ rồi thở dài, rơi vào mơ màng xa xăm, nhãn quang tựa như bất động, phản chiếu ánh lửa bập bùng nhảy múa chiếu ra từ hỏa lò huyền bí cổ kính.
Nhấp một ngụm trà do Hoàng Phủ Tường tự tay rót, Nhược Lan phu nhân kể tiếp câu chuyện dang dở:
- Cũng đã khuya, có lẽ ta giản lược bớt chi tiết, chỉ thuật lại những nét chính mà thôi.
*
**
- Đồng loại, đồng loại ...
Rõ ràng là tiếng người dù phều phào khó nghe. Châu Kỳ cố nén cơn bi phẫn bàng hoàng trước sự mất mát quá lớn vừa xảy ra, tiến đến tế đàn giờ chỉ còn là một đụn bạch cốt nát vỡ, lần theo âm thanh lôi ra ... đầu của con Hư huyễn tiêm thiềm vu sư. Khuôn mặt người trên đỉnh đầu, ở khoảng giữa đôi mắt to thô lố tiêm thiềm, hiện nhô lồi lên một chút, đám dịch nhớt chỉ thỉnh thoảng mới trào qua hốc mũi và miệng khô quắt, mí mắt nhăn nheo đã giật giật, đôi mắt trắng dã vô hồn đã có chút linh khí. Khuôn mặt kì quái đó khẽ rung động, ọc ra một đám dịch nhờn, thều thào:
- Đã hơn 200 năm rồi, lại nhìn thấy mặt trời! Ta chỉ còn tồn tại trong giây lát nữa thôi, không ngờ Hư huyễn tiêm thiềm có thể hoàn thành được Cấm kị triệu hồn đại pháp từ thượng cổ ...
Nói đến đây, Châu Kỳ đã thẳng tay quăng đầu Hư huyễn tiêm thiềm xuống định quật nát luôn thì Nhược Lan phu nhân đã lên tiếng ngăn lại:
- Kỳ nhi, dừng lại! Con hãy nghe tiền bối nói đã!
- Vâng, thưa sư mẫu!
Châu Kỳ vẻ bất đắc dĩ nâng phần đầu Hư huyễn tiêm thiềm đặt lên một đống xương trắng, mọi người nâng Hiểu Ngọc tiến đến. Hoàng Phủ Trường lão sư mày kiếm khẽ chau, phát ra một tia linh khí từ ngón trỏ điểm tới mi tâm của khuôn mặt kì quái đang nhăn nhó trong đám dịch nhầy. Lão Bạch Vũ há miệng thổi ra một làn hơi nóng xua tan đám dịch trên khuôn mặt già nua quắt queo đó.
- Đừng trách ta! Cũng vì mấy kẻ tự xưng chính đạo với thiên đạo như các ngươi truy sát dồn ta vào Tuyệt Vọng sâm lâm này khiến ta vướng vào huyễn cảnh của Hư huyễn tiêm thiềm. Khi tỉnh lại thì ta đã rơi vào trạng thái này. Con thanh quang tiêm thiềm khi hấp thụ hắm ám ma khí của ta đã phát hiện ra vu thuật có thể làm hồi sinh liền giữ lại phần thân thể này của ta nhằm chiếm đoạt hoàn toàn hiểu biết về vu thuật.
Cánh mũi mỏng tanh gần như dính vào sống mũi cố phập phồng hít một hơi thanh khí, đoạn tiếp:
- Ta gần như suốt cuộc đời phải sống lén lút vì bị các thế lực tự cho là tiên đạo chính nghĩa truy sát. Người thường vừa cầu mong năng lực của ta, vừa sợ hãi ghê tởm ta! Vì sao chứ ? Ta sinh ra là một vương tử, vật chuyển sao rời thành ra rơi vào cảnh nhà tan cửa nát, gia thân ta đều sa vào lao lý, những kẻ xưng hô đại nhân, bằng hữu với ta đều quay lưng bỏ đi, ... Nếu có cơ hội xoay chuyển, ... đổi lại là các ngươi, các ngươi có từ bỏ không ?
Thấy Châu Kỳ nét mặt có dịu đi, phần đầu đó lại khẽ nhô lên như thể kích động:
- Cả thời trẻ trai của ta chịu đả kích vì đồng loại! Các ngươi chắc chưa trải qua cảm giác từ đỉnh cao rơi xuống địa ngục, bỗng đâu hứng chịu nhục nhã, sợ rằng ngay cả so với đám cẩu hoang, trong mắt thế nhân, ta cũng không bằng, có những kẻ hắt cơm cho đám cẩu hoang để chứng kiến ta tranh giành để cười rộ lên! Nếu cứ thế lặng lẽ mà chết, ta không can tâm, nhất định không can tâm!
Bỏ qua cái lắc đầu của Tiêu Bội Bội cùng Châu Kỳ, lão vu sư nuốt xuống một đám dịch, hắng giọng tiếp:
- Các ngươi không ở cảnh đó, các ngươi không thấy được hết nét độc ác sâu kín của lòng người! Các ngươi không thấy được những mặt nạ giả dối rơi ra, lộ ra bản chất ti tiện, hả hê hèn mạt trước khốn cảnh của những người từng trên đầu trên cổ chúng!
Hoàng Phủ Trường lão sư khẽ ứng lời:
- Tiền bối, người cũng có điểm quá mất rồi. Dù sao người cũng không nên theo vu thuật chuyên câu hồn đoạt phách người, làm những điều nghịch thiên. Chính người để thành toàn vu thuật cũng đã phải sát hại không ít sinh mạng vì mục đích ...
Lão vu sư chợt như gào lên, từng đợt dịch nhớt đùn lên òng ọc:
- Câm ngay, ... ! Nghịch thiên, thiên mệnh là gì ? Tại sao ta phải chấp nhận thiên mệnh ?
Hoàng Phủ Trường lão sư xua tay ngăn đám đệ tử đang muốn xông lên, đoạn nhẹ giọng:
- Thôi được, tiền bối! Cuối cùng người muốn dặn dò gì ?
- Ọc oc, hắc ... hừm, nếu các ngươi biết rằng ta chưa từng tự tay sát hại nhân mạng nào thì đã không hồ đồ thế. Chính các ngươi cũng không biết rằng chính ta qua mấy trăm năm đã loại trừ cho các ngươi số kiếp bị dính phải độc dịch của Hư huyễn tiêm thiềm. Sợ rằng Thủy Nguyệt thánh thủy từ Tinh cung cũng khó mà trừ giải được. Ngay cả việc ta mấy trăm năm tranh đấu giấu đi phần cuối của Cấm kị triệu hồn đại pháp khiến con tiêm thiềm phải chịu thiên phạt, phải chết thảm cùng tình lữ của nó ...
- Bởi lão muốn báo thù nó mà thôi! Đừng tự trát vàng lên mặt nữa!
Bạch Vũ gia gia quác lên một tiếng phản đối, trước khi Điền Bá Quang kịp mở miệng.
- Hừ, nếu không vậy ta thử hỏi các ngươi làm sao thoát được vòng vây ngũ sắc kết bởi Ảo ảnh ngũ sắc vong điểu và Ngũ sắc huyễn cầu ? Hơn nữa, chính ta cũng giấu đi một phần bí mật khiến đám Ngũ sắc vong điểu bị diệt vong, các ngươi phải biết rằng chỉ cần một con phát nổ, các ngươi nếu không tan xác thì cả đời cũng hôn ám, kể cả hai ngươi dường như đã có chút thành tựu!
- Cuối cùng ông vẫn muốn bảo toàn chính ông mà thôi! Hơn nữa, ông tiếp tay cho con tiêm thiềm làm điều đại ác, sát hại vô số sinh mạng, ròng rã gần 200 năm thì thử hỏi ông nghĩ thế nào ?
Thấy sư phụ sư nương bị coi thường, Châu Kỳ liền lên tiếng phản bác. Phu phụ Hoàng Phủ Trường và Phương Nhược Lan thoáng vẻ kinh ngạc trước tiết lộ của lão vu sư cổ quái.
- Hy sinh cho các ngươi ư ? Ngươi bằng điều gì mà đòi hỏi ta ?
Phương Nhược Lan phu nhân khẽ cau mày trước sự ngoan cố của lão vu sư đã lún quá sâu vào ma đạo, ra hiệu cho Châu Kỳ ngừng tranh luận:
- Nếu tiền bối cần, chúng ta có thể mang người ra khỏi Tuyệt Vọng tử lâm này ? Chúng ta ...
- Thôi, khỏi cần, thời gian của ta chỉ còn chút ít nữa thôi!
Trong đôi mắt bi phẫn, nổi lên giữa đám da nhăn nheo dị hợm không kém sắc da con Hư huyễn tiêm thiềm đã chết từ lâu, hiện tia an ủi, hướng Nhược Lan phu nhân lên tiếng:
- Ta lưu lại mảnh tàn hồn này cũng có lý do, cũng hy vọng gặp nhân loại để thông báo. Chuyện Triệu hồn cấm kị đại pháp thì quả vượt sức, lúc ta tỉnh lại thì con tiêm thiềm đã chiếm đoạn được hầu hết tri thức của ta rồi, việc tạo thành Ảo ảnh ngũ sắc vong điểu cùng huyết trì tế đàn không tránh được nữa. Hơn thế ta đã chấp nhận kiếp tồn tại đọa đày này cũng bởi không muốn con tiêm thiềm sát hại liên tục nhân mạng để thử nghiệm liên tục. Cấm kị đại pháp chỉ có thể thi triển trọn vẹn một lần trong đời, không có lần thứ hai nên con tiêm thiềm mới chỉ dám làm nửa chừng rồi ngưng lại. Đệ tử các ngươi thiên phú quá tốt, lại còn là trinh bạch nên mới dẫn dụ đám Ngũ sắc vong điểu phát động đại pháp, các ngươi lại đến vừa khéo đám Ngũ sắc vong điểu này và huyễn cầu đã đại thành. Cũng là mệnh số của các ngươi!
Sắc diện của những người từ Hoàng Phủ biệt viện khó coi vô cùng, đặc biệt là Triệu Chấn cùng Bá Quang, nhưng lão vu sư lờ đi, cố nhóp nhép hớp một ngụm thanh khí rồi tiếp:
- Các ngươi không thấy hai con tiêm thiềm này quá lớn sao ? Chúng đã quá 700 tuổi rồi! Con cái bị chính Dị Tiên diệt trừ cách đây 300 năm gì đó, ta đọc được trong tiềm thức con Tiêm thiềm còn lại. Bất quá Dị Tiên cũng không thoát khỏi sát kiếp! Có điều ta nhận được một thông tin từ tiềm thức của con Tiêm Thiềm này rằng Tổ tiên chúng vốn Hộ pháp cho một vu bà của Ma tộc, được hấp thụ vô vàn ma khí nên đột biến trở nên to lớn cùng thọ mệnh kéo dài. Dường như trước kia chúng vẫn lén lút đến một địa điểm ở mé Tây Hắc Ám ma lâm để phục ma khí trong một cổ động.
Sắc diện Hoàng Phủ Trường cùng phu nhân trở nên đại biến:
- Ma khí vẫn còn ? Tiền bối, ... người không nhầm chứ ?
- Ta không thể nhầm chuyện này được! Đây cũng là lý do ta lưu lại cái mạng này, hy vọng chưa quá muộn!
Lão vu sư nói tiếp ngay trước khi phu phụ viện trưởng kịp lên tiếng:
- Thời gian của ta gần cạn rồi, để ta nói hết! Hai con tiêm thiềm chạy sang Tuyệt vọng lâm này cũng bởi đám dị thú linh điểu bên Hắc Ám phát hiện tụ họp truy sát. Ài, dù sao số phận chúng cũng bi đát, chỉ vì sự khác biệt thiên sinh mà bị ghẻ lạnh ghê tởm ... Ài! Ta nói đến đâu rồi nhở ? ... ah, khoảng gần bảy nghìn năm sau, ma tộc cùng quỉ tộc sẽ trỗi dậy một lần nữa. Ấn ký lưu lại của con Tiêm Thiềm chỉ cho ta biết đến đấy! Có lẽ Dị Tiên cũng phát hiện ra manh mối nào đó nên mới diệt sát đôi Hư huyễn này, lão đó vốn không có ác tâm với dị thú linh cầm, ài!
Thổ ra một tràng dịch nhớt, đôi mắt lão vu sư chợt sáng quắc lên:
- Cũng đã đến rồi! Vu thuật dù sao cũng thuộc tri thức nhân loại, các ngươi không được coi thường. Theo phần ghi chú cuối U Minh quỉ thư mà trước đó ta không để ý, lần đại chiến sắp tới, nhân loại tuyệt không thể thắng nếu chỉ có sự trợ giúp từ Long tộc, phải đủ Thất đại dị thú kì điểu cùng vu sư. Khi đệ nhị nguyệt cung hiện thế, khi vầng thái dương vỡ nát, thảm họa diệt vong sẽ nổ ra, đại phản nghịch lộ mặt, bất quá, ngũ ...
*
**
- Ngũ ... gì ạ ?
Hoàng Phủ Tường và Hoàng Phong đồng thanh la lên. Hoàng thị cùng Lâm Tiêu Vân đều chặn ngực trước tiên đoán kinh khủng.
Nhược Lan phu nhân lắc đầu nhè nhẹ:
- Đáng tiếc đến đó vu sư tiền bối đã ngưng lại!
Không khí trong đại sảnh dường như căng lên chứ không chịu trùng xuống. "Bất quá" dường như ám chỉ nhân thế vẫn có cơ may tồn tại, nhưng "ngũ" là gì ? Ngũ đại anh hùng ? Ngũ đại thần khí ? Ngũ phương ? Ngũ đại môn phái ? ... Còn đại phản nghịch là ai ? Là cường giả lẫy lừng hay thiếu niên anh hùng ? ....
Hoàng thị phát thoại xóa đi sự trầm trầm nghi hoặc:
- Nghĩ lại, Vu sư lão tiền bối và ... đôi Hư huyễn tiêm thiềm đều đáng ... ah, có điều đặc biệt!
Phương Nhược Lan phu nhân khẽ xoay sang nhìn Hoàng thị, ra hiệu trấn an Lâm Tiêu Vân dường như muốn phản bác:
- Tỷ cũng nghĩ như muội!
Đoạn bà tiếp lời:
- Có lẽ hôm nay chúng ta dừng ở đây! Muội và Phong nhi hãy cầm lấy Thiên Sơn lệnh! Nếu tin tưởng người Hoàng Phủ biệt viện, ba hôm sau hãy đến đại sảnh này, ta còn một việc muốn nói. Mấy ngàn năm rồi, có lẽ thời gian cũng đã đủ, không cần phải cưỡng lòng nữa!
Trước thái độ nghi hoặc của đệ tử Lâm Tiêu Vân và hài nhi Hoàng Phủ Tường, Nhược Lan phu nhân vẫn không giải thích, phóng linh quang giải trừ cấm chế, đoạn quay sang Lâm Tiêu Vân phân phó:
- Vân nhi, con mang Huyết dụ sắc lan ra ngoài hiên treo lên cho ta!
Bà cũng không đáp lại ánh mắt dò hỏi băn khoăn của Hoàng mẫu, từ từ lui về Tiểu Lan các.
*
**
Khi khép lại cánh cửa chính, Hoàng thị quay lại nhìn Hoàng Phong, nhẹ giọng:
- Có lẽ có những điều ngoài hiểu biết và tưởng tượng của nương thân! Có thể ta đã nhầm chăng ?
Hoàng Phong nhìn sâu vào đôi mắt thâm thúy đang trở nên của mẫu thân, một thoáng sau mới lên tiếng:
- Mẫu thân, hài nhi thấy Phương bá mẫu là người rất tốt, Tường ca ...
- Ta biết! ... Cũng vì thế ta mới nghi hoặc trong lòng! À, có lẽ ta đã hiểu nhầm huynh tỷ mất rồi!
- Mẫu thân, hài nhi còn có bá phụ bá mẫu ư ?
Khẽ lắc đầu trước ánh mắt dò hỏi của Hoàng Phong, Hoàng thị nhắc hài tử đi ngủ. Đoạn bà bước tới cửa sổ đang chống lên he hé, cảm nhận một chút hơi lạnh đang hút vào, khẽ thở một hơi dài, kéo chặt lại. "Ba ngày sau ư ? Ta cùng Phong nhi có nên ở lại chăng ? Tới cùng thì Nhược Lan phu nhân có ý gì ? "
*
**
Last edited by lanhtamkhach; 12-12-2008 at 05:15 PM.
Qua một đêm, thời tiết bỗng thay đổi hẳn. Đến gần cuối giờ Tỵ bầu trời vẫn nặng nề âm u, mây xám phủ đầy, lãnh phong thổi ào ào đến mức những thân tuyết tùng cao lớn vẫn rung động dữ dội, vầng dương tuyệt không thấy ló dạng.
- Mùa đông đến sớm, chắc tối nay tuyết sẽ rơi đây!
Phùng lão tóc bạc gần hết, ngước nhìn trời cảm thán, đoạn mang một bó củi vào trù phòng. Lâm Tiêu Vân đang phụ giúp Hoàng thị chuẩn bị bữa trưa. Hoàng Phong ngồi gần đó, xòe đôi bàn tay bé nhỏ hua hua hơ lửa. Hoàng Phủ Trường lúc này đang học với thân mẫu Phương Nhược Lan. Ả Thu Nguyệt giờ sốt li bì, nằm liệt trong phòng.
- Cảm ơn Phùng gia gia!
Lâm Tiêu Vân đỡ lấy bó củi lớn, đoạn rót cho Phùng lão một chén sâm trà. Phùng lão không khách khí đón lấy, đoạn nói:
- Lâm cô nương! Cô nương tập luyện thành tựu rất nhanh sao còn dùng áo hồ cừu thế này ?
Khuôn mặt trái xoan thanh nhã của Tiêu Vân tức khắc đỏ lên, cánh mũi nhỏ hỉnh lên dáng bất bình với Phùng lão. Tiểu quỉ Hoàng Phong liếc thân mẫu cười kín đáo. Nhưng mà chưa có hết
- Quác, tiểu cô nương muốn làm duyên! Hôm đi Vô Hối cổ thành, cô nàng chọn tới chọn lui, tưởng như đảo từ trên xuống dưới, lục từ trong ra ngoài mấy tiệm vải, mấy tiệm y phục. Không biết tiểu tử nào ... vô phúc rơi vào ma nhãn của hổ vồ cô nương đây ?
- Bạch Vũ gia gia quá lời rồi!
Hoàng thị đỡ lời khi thấy Lâm Tiêu Vân hoa dung rực rỡ, mắt lộ hồng quang ủy khuất:
- Sư mẫu ... sư mẫu có nói mọi sự nên thuận theo tự nhiên! Vân nhi ... Vân nhi theo lời sư mẫu!
Lão gia hỏa Bạch Vũ không chịu ngừng:
- Ta e rằng tên Bá ...
- Lão gia gia!
Hoàng thị ngắt lời lão, đồng thời đưa ra một tô canh ngút khói mới làm lão gia hỏa khỏi vùng vằng.
Lâm Tiêu Vân hít một hơi dài, không chịu nhịn:
- Lão gia gia nhắc nên Vân nhi mới nhớ! Hôm đó có phải gia gia sửng sốt, chê cả Hắc Sắc Long Ngư khi thấy Thanh Thanh cô nương không ?
Hức! Hoàng Phong không nhịn được phải cười lên! Lão Bạch Vũ nghẹn ngang, rồi vỗ cánh bay mất:
- Tôn nhi hỗn hào à! Ta phải nói để sư phụ sư mẫu ngươi giáo huấn ngươi!
- Tôn nhi muốn tốt cho gia gia mà! Tôn nhi muốn có nãi nãi à! Hehe
Hoàng thị khẽ lắc đầu, trong khi Phùng lão nhắc nhở:
- Đừng làm lão đó ngượng! Lão đó đã đợi mấy trăm năm rồi!
Hoàng Phong lúc đó nhướng mắt lên:
- Phùng gia gia, thế còn gia gia ?
- Hoàng Phong! Con thật vô phép!
Hoàng thị dáng giận dữ khiển trách Hoàng Phong!
- Dạ, Phong nhi xin Phùng gia gia tha tội ạ!
Phùng lão xua xua tay ra hiệu không sao, đoạn bước về phòng riêng. Lâm Tiêu Vân nhìn theo, đoạn quay lại khiển trách nhìn Hoàng Phong khiến hắn rụt cổ lại:
- Đệ sai rồi! Tối đệ sẽ đến đấm lưng cho Phùng gia gia à!
Hoàng thị thoáng giãn nét mặt nhưng vẫn không nói gì, đoạn quay sang Lâm Tiêu Vân đưa cho nàng một túi thơm nhỏ xinh xắn màu vàng nhạt:
- Lâm cô nương! Ta có thứ này, cô nương dùng thử xem!
- Ôi, đa tạ bá mẫu, bá mẫu cứ gọi con là Vân nhi!
Lâm Tiêu Vân hít hà, rồi kêu lên:
- Đây là mùi gì vậy bá mẫu? U nhã quá bá mẫu ơi! Con sợ rằng đồ của Thiên Hương phường cũng không thể sánh bằng à! Cảm ơn bá mẫu!
- Không có gì, Lâm ... àh, Vân nhi!
Hoàng thị đẩy Hoàng Phong ra xa, đoạn cùng Lâm Tiêu Vân chuẩn bị bắt tay nấu nướng, bà nói:
- Vân nhi, mọi chuyện đều có giải pháp à, có tâm khắc có kết quả à! Chỉ cần Vân nhi thấy tin ở lòng mình à!
Lâm Tiêu Vân khẽ dạ, đoạn rơi vào trầm lắng. Nhưng chỉ một thoáng sau đã thấy Hoàng Phủ Tường chạy xuống:
- Nhũ mẫu! À, Phong đệ cũng ở đây! Vân tỷ, mẫu thân nói Vân tỷ xuống Vô Hối thành tìm chút Hỏa thạch cùng Điểm Điểm Hỏa Chi hoa. Mẫu thân nói mùa đông tới sớm hơn năm ngoái nhiều quá. Lần trước mẫu thân quên không dặn tỷ.
- Được, ta sẽ đi ngay!
- Tỷ mặc chiếc hồ cừu này đẹp quá nha! Đệ tin là ...
- Tiểu quỉ lẻo mép! hừ ...
Lâm Tiêu Vân chạy biến đi mất, nhưng vẻ hạnh phúc. Hoàng thị bật cười lắc đầu, nhưng lại nói:
- Phong nhi, con phải học tập đại ca nhiều đó!
Tên Hoàng Phong lè lưỡi ra vẻ ngán ngẩm, trong khi Hoàng Phủ Trường đã tiếp lời:
- Nhũ mẫu quá khen con rồi à, Phong đệ hơn con đó! Ah, mẫu thân con mời nhũ mẫu và Phong đệ lên đại sảnh, việc bếp núc tạm giao lại cho Phùng gia gia đi ạ.
- Được, nhũ mẫu cùng Hoàng Phong sẽ lên ngay đây! Mọi thứ cũng xong xuôi rồi, chỉ cần Phùng gia gia trông một chút là được!
*
**
Phương Nhược Lan phu nhân đứng lặng nhìn về phía thần đường của Hoàng Phủ biệt viện im lìm dưới tán những đại tuyết tùng lớn nhất, giò huyết dụ sắc lan treo gần bà khẽ lay động trong gió. Toàn bộ biệt viện được phong ấn định phong nên sức gió mạnh đến đâu cũng không mấy ảnh hưởng. Có điều phong ấn không quá mạnh nên sức gió vẫn tràn vào được, làm ra những đợt gió hiu hiu, chiều muộn đến sáng thì phong ấn định phong được triệt tiêu, có lẽ phu phụ Hoàng phủ biệt viện muốn chúng đệ tử cảm nhận dễ dàng hơn sức mạnh cùng những qui luật của tự nhiên qua đó đề thăng thực lực và sự thấu triệt tâm pháp.
Khi thấy tiếng đề tỉnh của hài nhi, Nhược Lan phu nhân xoay người lại, khẽ mỉm cười như tạ lỗi, đoạn mời Hoàng thị an tọa, hai tiểu quỉ cũng chia nhau ngồi gần hai vị mẫu thân. Ánh mắt Hoàng Phủ Tường tỏa ra những tia kiên nghị, dường như trưởng thành hơn.
Sau khi mọi người chậm rãi thưởng thức một ngụm trà nóng, Nhược Lan phu nhân lại kích hoạt phong ấn cách âm, tuyệt không truyền ra ngoài nội dung cuộc trò chuyện sắp tới, đoạn Nhược Lan phu nhân quay sang nhìn Hoàng mẫu:
- Ý muội thế nào ? Chưa đến thời hạn, nhưng có lẽ tỷ phải nói trước, nếu muội và Phong nhi không phản đối.
Hoàng thị thoáng yên lặng, nhìn Hoàng Phong, rồi lên tiếng:
- Muội đã suy xét nhiều, ngay từ ngày đầu đến Hoàng Phủ biệt viện! Muội cảm giác muội đã hiểu sai lời căn dặn của cố nhân! Muội nghĩ muội và Phong nhi nên nghe những điều phu nhân sắp nói ra đây.
Nhược Lan phu nhân nhẹ giọng:
- Cảm ơn Hoàng muội. Ta cũng đã chờ đợi rất lâu. Chuyện cũng rất xưa rồi, có lẽ đã đến lúc cần giải tỏa tất cả! Muội dường như thử thách chúng ta từ hai năm trước đúng không, khi muội lộ ra một số điều, chẳng hạn như sự hiểu biết quảng bác ?
Thấy Hoàng thị cúi đầu, Nhược Lan phu nhân nhìn Hoàng Phong, thoáng nhìn Hoàng Phủ Tường, đoạn tiếp lời:
- Chuyện này cũng liên quan đến cố sự hôm qua ta kể, những lời trăn trối của vu sư tiền bối đó. Thật ra khoảng thời gian 7000 năm không rõ là tính từ lúc nào ? Là lần chiến thắng quyết định, hay hoàn toàn công bố đại thắng ? Muội biết không, những sách lịch sử ban hành hiện nay của Tam Đại đế quốc đã lùi lại chừng 500 năm so với chiến thắng quyết định, gây tổn hại nghiêm trọng đến thực lực của Tam đại thù nhân của nhân loại là Ma tộc, Quỷ tộc cùng Thiên Nhân tộc. Việc lùi lại này một phần là do phải tảo trừ những thế lực nhỏ hơn thuộc ba chủng tộc kia, quyết không để chúng vực dậy được nữa! Ài ... Một phần cũng vì tranh đoạt lãnh thổ, củng cố vương quyền sau này của loài người, khi thế chân vạc của Tam đại đế quốc đã định mới ban hành những ghi chép nhập nhằng rằng chính viễn tổ của Tam đại đế quốc góp phần lớn bình định chiến trường! Một số phái tu chân có đứng đằng sau Tam đại đế quốc cũng là để chặn lại sự chém giết tưởng như bất tận sau đại chiến với Tam đại chủng tộc, nhưng tuyệt đối không can thiệp sâu, chỉ duy trì một sự cân bằng tương đối mà thôi.
Thấy Nhược Lan phu nhân tạm ngừng lời, Hoàng mẫu khẽ nêu nghi vấn:
- Nếu chúng ta tính chẵn 7000 năm, phải chăng chỉ còn khoảng 200 năm nữa để chuẩn bị ?
Nhược Lan phu nhân khẽ gật đầu:
- Nếu như khoảng thời gian đó là chính xác, ta chỉ sợ là sớm hơn!
Đại sảnh liền rơi vào tĩnh lặng, nhưng chỉ thoáng chốc, Nhược Lan phu nhân đã phát thoại:
- Nhưng chuyện hôm nay ta định nói là khác, cũng như Hoàng muội đã đoán ra! Gần 7000 năm trước, nhân loại sống thành từng đại bộ lạc gồm nhiều bộ lạc nhỏ hơn cư ngụ gần nhau để chống lại sự uy hiếp và nô dịch từ Thiên Nhân Tộc, sự săn đuổi và chém giết từ Ma Tộc và Quỷ tộc. Thời nào, vùng đất nào cũng có nhân vật anh hùng đủ sức lãnh đạo đoàn kết nhân tâm, cũng như đủ thực lực chống lại sự tấn công dữ dội của Tam đại chủng tộc. Nhưng quả thật sức người có hạn mà Ma Tộc, Quỉ Tộc và Thiên Nhân tộc thiên sinh đã quá mạnh mẽ. Ma tộc hắc ám sở hữu ma pháp cường đại có thể đề thăng nhanh chóng, lại có Hấp tinh tà công vô cùng hiểm độc có thể tranh đoạt công phu bên ngoài, bất kể là động vật hay thực vật. Hẳn mọi người còn nhớ cả một vùng rộng của Tuyệt Vọng tử lâm bị biến dạng, mọi sinh vật đều bị hủy diệt hoặc trở thành bạch cốt tà dị. Đó là hệ quả của vu thuật cùng Hấp Tinh tà công, thôn phệ mọi nguồn lực quanh chúng. Quỉ tộc lại vô cùng cường hãn, gần như vô phương công kích hiệu quả, sức tấn công của Quỷ tộc lại kinh khiếp, loài người hầu như chỉ có thể né tránh chứ không thể ngạnh đấu. Hơn nữa, Quỷ tộc coi nhân loại là vật thực nên chiến trường thường diễn ra cảnh xé xác thôn phệ vô cùng thảm liệt gây rúng động nhân tâm. Quỷ tộc lại có khả năng điều khiển sức mạnh cơ bản là Thổ, Thủy. Một phần Quỷ tộc có cánh lại thêm khả năng điều khiển sức mạnh của gió, đáng sợ nhất là trong nhóm này có thể tính đến Tam đại nguyên soái quỉ tộc, đều mang 12 cánh, tốc độ và khả năng hủy diệt đều không tưởng tượng được. Nhưng đáng sợ nhất là những kẻ pha trộn máu huyết của hai tộc này, những vu sư vu bà thuộc Ma tộc, với những hiểu biết ma pháp hết sức tà dị, hiểm ác.
- Mẫu thân, vậy còn Thiên Nhân Tộc ?
- Thiên nhân tộc được ghi chép lại rất ít. Dường như trong nội bộ tộc Thiên nhân có mâu thuẫn xảy ra nội loạn khiến chủng tộc này gần như tự diệt vong. Để hình dung về sức mạnh của tộc này thì một đứa trẻ thuộc Thiên nhân tộc tương đương với tuổi 12 của nhân loại, nghĩa là lớn hơn con bây giờ một chút, có thể đánh ngang tay với cự long ba nghìn tuổi nghĩa là cự long gần trưởng thành!
Hoàng Phủ Tường cùng Hoàng Phong lặng đi!
- Đúng vậy, nếu Thiên Nhân tộc không tự diệt vong thì có lẽ cơ may cho sự tồn tại tự do của loài người là rất thấp!
Nhược Lan phu nhân điềm đạm kết luận!
- Những điều này được gia môn ta ghi chú rất rõ. Thiên nhân tộc nhân số rất ít, nhưng từng đủ khả năng thôn tính cả Ma Tộc và Quỷ tộc liên minh. Có điều chúng tự cao tự đại chê Ma Tộc và Quỷ tộc là xấu xa nên khinh miệt không ra tay đại đồ sát. Tuy nhiên nếu gặp Ma tộc và Quỷ tộc người của Thiên Nhân tộc cũng hay ra tay sát hại mà không hề úy kị. Có lần một thường nhân của Thiên nhân tộc đã hạ sát kẻ kế thừa của Ma tộc nhưng Ma tộc cũng không dám có ý kiến.
Trong lòng Hoàng Phủ Tường và Hoàng Phong trào lên những cảm xúc mới lạ. Đầu xanh tuổi trẻ nên những thảm sự xa xôi trong quá khứ đối với chúng lại có vẻ kích thích và hứng thú, không ý thức đầy đủ được sự đe dọa nghiêm trọng đến sinh tồn của đồng loại. Có thể chúng mơ hồ coi như Nhược Lan phu nhân đang kể một câu chuyện huyễn hoặc tuyệt hay!
- Phu nhân! Liệu phu nhân có thể khẳng định rằng Thiên nhân tộc đã hoàn toàn diệt tuyệt ? Chúng quá đáng sợ! Hơn nữa những lời trối của vu sư lão tiền bối không nhắc đến chủng tộc khủng khiếp này!
Nhược Lan khẽ lắc đầu trước nghi vấn của Hoàng thị:
- Ta hoàn toàn không thể khẳng định được. Sợ rằng tất cả các môn phái hùng mạnh hoặc các đại cường giả đều lưu lại huấn thị truy tung và đề phòng Thiên nhân tộc. Nếu chúng khuất bóng hẳn theo dòng lịch sử là hay nhất, nhưng chúng ta cũng phải tìm bằng được, ít nhất cũng hủy đi, bí mật về nguồn gốc sức mạnh hoặc các bí tịch của tộc này. Chỉ cần rơi vào tay kẻ có dã tâm cũng sẽ thành đại họa, chứ chưa nói đến Ma Tộc và Quỷ tộc có thể còn có dư nghiệt chưa phát hiện được. Nhưng tạm thời hôm nay ta sẽ đề cập đến hồi kết của cuộc chiến gần 7000 năm trước, khi Thiên Nhân tộc đã biến mất trước đó khoảng 1000 năm, Ma tộc cùng Quỷ tộc suy thoái vì chiến tranh cũng như lớp kế cận quá ít. Nhiều nguyên nhân không được ghi chú rõ ràng hoặc thông tin cứ rơi rụng dần theo thời gian. Có điều vai trò quyết định của thời Ngũ đại chí tôn cường giả và sau đó là Tam đại viễn thần thì các tài liệu lưu hành công khai hoặc truyền miệng đều đại đồng tiểu dị, tương đối thống nhất. Nhưng sự thật quả như vậy chăng ? Có lẽ phải là những người trong cuộc mới thấu!
Ánh mắt Nhược Lan phu nhân trở nên thâm thúy, rực lên những tia tự hào xen lẫn chịu đựng chiếu thẳng tới Hoàng thị, nhưng bà vẫn điềm nhiên bình thản chờ đợi:
- Muội rất muốn biết sự thật đằng sau, theo cách kiến giải và đánh giá của phu nhân!
Khẽ chớp đôi mỹ mục, đoạn nhìn xa xăm ra ngoài cửa lớn, thanh âm thanh tao mà uy lực của Nhược Lan phu nhân vang lên:
- Thật ra Ngũ đại chí tôn cường giả cùng Tam đại viễn thần liên hệ với nhau rất chặt, một là những người đi trước tiên phong xung kích, một là những người yểm trợ và đề phong cho sự bảo toàn chung của loài người. Nếu xảy ra điều bất hạnh cho Ngũ Đại chí tôn cường giả thì Tam đại viễn thần sẽ bảo toàn lực lượng còn lại cho nhân loại nhằm có một cơ hội khác trong tương lai. Họ là những người có tầm nhìn xa, hoạch định những kế hoạch hàng trăm, thậm chí hàng nghìn năm sau cho đồng loại. Lớp hậu bối sau này hầu như vẫn đang thực thi những điều được các bậc tiền bối tôn kính này lưu lại.
Thoáng nhìn sắc diện của Hoàng thị và Hoàng Phong, Nhược Lan phu nhân tiếp tục:
- Đứng đầu nhóm Ngũ đại chí tôn cường giả là Phong lão tiền bối, đứng đầu nhóm Tam đại viễn thần (các danh xưng này đều do hậu bối tôn sùng mà gọi vậy) là Hoàng Phủ viễn tổ của Hoàng Phủ gia tộc!
Nói đến đây, đôi bàn tay Hoàng Phủ Tường nắm chặt vào mép ghế tưởng như bé nát được, mắt xạ ra những tia tự hào đầy kích động, như nuốt lấy từng lời của thân mẫu.
- Hai vị tổ tông (?) vốn kết giao sinh tử từ thủa niên thiếu, cùng nhau rèn luyện, đề thăng thực lực và cảm ngộ. Bất quá sau này khi xuất hiện Thủy Nguyệt tiên tử, vốn là sư phụ của cung chủ đầu tiên của Thủy Nguyệt tinh cung, nhân giới lan truyền tin đồn giữa nhị vị đại cường giả xuất hiện mâu thuẫn. Thân ta thuộc về Hoàng Phủ gia tộc nên lời biện minh e thiên hạ dễ sinh lòng dị nghị. Nhưng Hoàng muội thử nghĩ xem chuyện tình cảm đâu có đúng sai hay nhường nhịn ? Chẳng phải chỉ nên tuân theo tiếng nói của lòng mình hay sao ? Nếu như nhường nhịn hoặc xét nét đúng sai, há chẳng phải coi thường người khác, coi thường bản thân mình hay sao ?
Thấy Hoàng thị chớp khẽ mắt dường như đồng thuận, Nhược Lan phu nhân tiếp tục câu chuyện còn dở dang:
- Thật ra mọi người đều suy đoán theo thiên kiến hẹp hòi của bản thân mà không nghĩ rằng những vị tiền bối đó đều thuộc nhóm cá nhân kiệt xuất nhất của nhân loại, họ đâu có băn khoăn đến những suy tính riêng tư như thế. Nếu chẳng phải vậy thì vì sao Hoàng Phủ viễn tổ đã chấp nhận lui lại hậu phương để nhóm Ngũ đại chí tôn xông lên tiền tuyến, trong đó có cả Thủy Nguyệt tiên tử. Ma Tộc và Quỷ tộc tuy đã rơi vào trạng thái suy kiệt nguyên khí, nhưng thực lực không thể xem thường, việc thành hay bại không một ai nắm chắc, chỉ có thể tin tưởng đó là thời cơ rất tốt phải vùng lên, không để cho hai đại tộc kia gượng lên được!
Năm đó, trên dòng sông băng của Bắc Băng hoang nguyên, Ngũ đại chí tôn cường giả cùng đông đảo đệ tử cùng các đại môn phái khác, cũng như các bậc ẩn tu đã tiêu diệt toàn bộ nhân số Quỷ tộc và gần như trọn vẹn Ma tộc. Nhưng các bậc tiền bối đều phải dùng tận cùng sức mạnh, hy sinh bản thân phát ra tối đa uy lực nên ngay cả tứ vị Hoa Dương tiên tử (hiền thê của Phong lão tiền bối), Vô Minh thiền sư, Huyền Ngọc thượng nhân, Thủy Nguyệt tiên tử đều tử nạn. Sau này dòng sông băng đó được gọi là Thiên Lệ hà. Còn Phong lão tiền bối, một mình đuổi theo ma tộc vu sư cùng một trong tam đại nguyên soái thân mang trọng thương. Qua dòng Hoàng Sa, Hoàng Phủ viễn tổ chặn lại được, viễn tổ xuất hiện do nhân được tia thần niệm của Thủy Nguyệt tiên tử truyền về trước khi tạo hóa.
Lúc đó, hắc vân cuồn cuộn chen những lằn quang mang đỏ rực màu máu phủ trùm một phạm vi vạn dặm, nước Hoàng Sa hà ở xa cũng dồn lại, cuộn sôi lên. Đại nguyên soái ma tộc hiện chỉ còn lại 3 cánh tả tơi, vu sư đã rơi mất ma trượng. Phía sau bóng Hắc Long cùng Phong lão tiền bối truy tới ...
*
**
Last edited by lanhtamkhach; 14-12-2008 at 07:38 AM.
Ngoài sân nẩy tung vô số hạt trắng đục, chỉ nhỉnh hơn hạt muối một chút. Mưa đá, loại mưa thường có ngay trước trận tuyết đầu mùa đổ xuống nhân gian. Gió ràn rạt thổi, những thân tuyết tùng vẫn vặn vẹo oằn lên, những tán xanh đen loáng thoáng trắng những hạt mưa đá vương lại. Trong đại sảnh, âm thanh của Nhược Lan phu nhân vẫn trầm trầm, kể một cố sự đã quá lâu, một bước ngoặt của nhân loại, gần 7000 năm trước, trên thung lũng bao quanh bởi trập trùng núi liền núi, dòng Hoàng Sa vốn đục ngầu như đang sôi trào, sóng xô bờ ngầu bọt trắng xóa, ...
*
**
Đại nguyên soái ma tộc nhãn quang đỏ ngầu, tóc dài tung bay trong gió loạn, sắc mặt trắng bệch, chiến bào rách nát, tay hữu thõng xuống vô lực, tử sắc huyết dịch rơi thành dòng nhỏ xuống thung sâu.
- Loài người hèn mạt! Rồi sẽ có ngày ...
- Ngươi còn nghĩ có ngày mai ư ?
Phương Đan lạnh lùng phát thoại. Bộ huyền sắc trường bào tơi tả phần phật trong gió càng tôn thêm vẻ lẫm liệt uy phong, khóe miệng ẩn hiện nét huyết dịch vừa được lau đi. Lồng lộng bên cạnh chàng là Hắc sắc cự long, thân dài gần nghìn trượng lừng lững che khuất một khoảng trời, cái đầu khổng lồ sát ngay cạnh Phương Đan, long uy tán phát chấn nhiếp thế nhân, nhưng lại không át nổi hào khí ngút trời của Phương Đan. Lớp long phiến không nguyên vẹn, long huyết vẫn rỉ rả rơi, long trảo phía trước đã cụt một nửa, nhưng long nhãn không hề thảm đạm, vẫn ngời lên sáng rực:
- Ma tộc, thời khắc suy tàn của các ngươi đã điểm!
Hắc sắc cự long gầm lên, âm thanh âm vang như tiếng nổi giận của thiên địa. Những dãy núi xung quanh rung lên.
- Ha ha ha, suy tàn ư ? ... Ha ha ha ...
- Nguyên soái!
Lão vu sư ma tộc bé nhỏ lạnh lùng giờ mới cất lời. Thân hình nhăn nheo, như xác ướp nghìn tuổi, chỉ có cặp ma nhãn âm u mà sắc đen đã kéo kín gần hết, chỉ thấy một viền huyết sắc rờn rợn. Khi ma nhãn hóa đen toàn thể nghĩa là vu sư ma tộc đạt đến trình độ vô thượng đại vu sư, có thể nói bất khả chiến bại. Lão vu sư còn sống sót này có lẽ chỉ cách cấp độ huyền thoại đó một cảnh giới, e rằng không ai đoán nổi tuổi thực của lão, vạn niên vu sư chăng ?
Nguyên soái ma tộc thoáng lặng đi như nhận ra thất thố, ba chiếc cánh đen huyền xơ xác sau lưng vẫn nhè nhẹ chớp động, bỏ mặc Hoàng Phủ Minh đang nhìn đại ca Phương Đan vẻ đau xót, vẫn lạnh lùng đối diện với huyền y nhân cùng hắc sắc cự long.
- Hôm nay các ngươi đừng cầu mong sống sót rời khỏi thung lũng này!
Đoạn khẽ vẫy tay ra hiệu cho lão vu sư già nua phía sau. Hắc nhãn vu sư không lộ một tia cảm xúc nào, bắt đầu ngửa mặt nhìn vầng dương đang nhạt dần phía xa, chiếc miệng nhăn nhúm bắt đầu phát ra những âm thanh chi chí quái dị! Hắc khí cuộn bắt đầu cuộn lên từ những đại sơn xung quanh, những sâm lâm đang xanh rì bỗng bắt đầu héo úa, lá từ vô vàn đại thụ trút xuống ào ào như mưa. Một thung lũng chết dần dần hiện ra.
- Không ổn, Hấp tinh tà công!
Hoàng Phủ Minh bạch y loáng lên lao tới lão hắc nhãn vu sư đang chìm trong hắc khí dầy đặc, song thủ như liên hoa hiện ra vô hình cương khí chụp tới. Huyền y Phương Đan cùng Hắc sắc cự long vô thanh vô tức cũng xông tới nhưng bị tên Đại nguyên soái chặn lại. Đại nguyên soái ma tộc tả thủ cự hóa đập tới, huyết quang vờn vờn.Phương Đan hừ một tiếng lập tức ngạnh tiếp chộp tới, huyền hỏa ngùn ngụt quanh thân. Hắc Long vẫn lặng lẽ quan chiến, thân thể cuồn cuộn uốn lượn tối sẫm một khoảng trời, vẫn rỉ rả long huyết.
Bộ móng tả thủ tên đại nguyên soái bỗng dài ra nhanh chóng như năm cột huyền thiết đâm tới Phương Đan. Huyền hỏa tức thì dầy đặc thành một làn phòng thủ đón lấy năm cột huyền thiết, những tiếng xèo xèo vang lên không ngớt. Một tia huyết sắc khí thoát khỏi sự thiêu đốt hủy diệt của huyển hỏa, thu nhỏ như một ngọn kích xuyên suốt vào vai tả Phương Đan khiến huyền y nhân thoáng cau mày, bậm môi gia trì thêm huyền hỏa thiêu rụi năm cột huyết sắc.
Lãnh quang ngùn ngụt uất hận, đại nguyên soát ma tộc hú lên một tràng âm thanh chói lói, ba cánh sau lưng y rời ra cự hóa thành hắc sắc dực âm u, quay rít trong không trung, hút lấy ma khí ngún ngàn tỏa lên từ dãy cự sơn, khí thế bạo liệt, đoạn chém tan làn huyền hỏa, nhưng tam đại hắc sắc dực cũng tiêu thất bởi sức nóng hủy diệt của huyền hỏa.
Hộc, Phương Đan cùng đại nguyên soái đều thổ huyết nhưng cự thủ đã bị chấn nát. Dung diện đôi bên đều thảm biến. Sắc mặt tên Đại nguyên soái trắng xác, không một tia huyết sắc, mất đi toàn bộ hắc dực nghĩa là hắn đã hy sinh trọn bộ công phu tu luyện cùng hấp thụ ma khí của vô vàn tuế nguyệt. Song thủ Phương Đan tức thì lao tới siết lấy cổ họng địch thủ, cả hai quấn lấy nhau, rơi vùn vụt xuống thung sâu.
Ầm, một hố sâu tạo thành do va chạm giữa thân thể hai cường giả với nền thung lũng. Song nhãn tên đại nguyên soái lồi ra, cổ rin rít những âm thanh vô nghĩa. Phương Đan giờ cũng đã kiệt sức, nhưng thần quanh vẫn rực rỡ, song thủ cuồn cuộn hằn lên, siết chặt lại. Trải qua đại chiến liên miên, chàng gần như không gượng được, duy trì được đến nay hoàn toàn do ý chí kiên nghị, ý thức trách nhiệm. Phương Đan dường như cảm nhận được tiếp sức từ những bằng hữu đã ngã xuống, từ hiền thê Hoa Dương tiên tử luôn dịu dàng nhìn Phương Đan bằng đôi mắt si mê thương cảm đăm đắm, từ cô tiểu muội Thủy Nguyệt tinh nghịch lần đầu nơi Băng sơn, từ Vô Minh thiền sư đã đồng quy vu tận cùng một trong Tam Đại nguyên soái ma tộc, từ Huyền Ngọc thượng nhân người đã chỉ dẫn không ít cho chàng cùng Hoàng Phủ Minh cùng Thủy Nguyệt trên con đường tu luyện, người đã hứng trọn sức tàn phá bộc phát từ ma trượng của vu sư, và còn nhiều nhiều những ẩn sĩ nhân kiệt đã rơi rụng trên dòng Băng hà, cho đời sau con cháu có cơ hội sinh tồn tự do, ...
Phía bên kia, Hoàng Phủ Minh yếu thế thấy rõ trước hắc nhãn vu sư. Vô Cực bí pháp thập nhị thành sơ kì vô hình bao quanh lão vu sư đang siết dần lại, không khí xung quanh tưởng như bị nén chặt cương ngãnh không kém gì kim cương. Có điều làn hắc khí vẫn cuồn cuộn đổ về tiếp sức, và vòng vây Vô Cực vẫn từ từ mở ra, những âm thanh chin chít trong làn hắc khí vẫn rít lên từng tràng không ngừng.
Những phiến cự thạch hàng trượng bỗng rơi ầm ầm từ dãy đại sơn xung quanh, bụi đá đầy trời, hàng loạt đại thụ bật gốc. Sóng Hoàng Sa Hà rối loạn cuộn lên những làn cuồng nộ hàng trượng. Mặt đất thung lũng nứt nẻ ngoằn ngoèo, những đại thụ khô héo rơi từng loạt, từng loạt xuống một vài hẻm sâu hút như tuyệt vực. Một số cự sơn đã có dấu hiệu vỡ nát. Nền trời tối đen vì ma vân, ánh dương quang triệt để tiêu thất.
Oàng!
Một làn lôi điện sáng trắng chói mắt như một trụ quang khổng lồ giáng thẳng xuống gần Hoàng Phủ Minh. Một đầu đại mãng đen kịt đột ngột từ mặt đất phủ đầy ma khí chết chóc vụt lên, miệng hoang hoác như tử vực khiến Hoàng Phủ Minh cấp tốc tránh né. Phù chú quỉ dị lập lòe ẩn hiện trôi nổi bao quanh thân đại mãng gần nghìn trượng, mỗi cử động của đại mãng lại khiến dãy cự sơn rung chuyển nứt vỡ, cự thạch rơi đổ ầm ầm. Sóng Hoàng Hà chợt oằn oại dựng lên hàng chục trượng, rồi hút theo đà quật mình lao tới của một đại mãng huyền bí khác, sừng sững kinh khiếp không kém đại mãng vừa hiện thế, chỉ khác biệt là Bạch sắc đại xà, thân nghìn trượng lồng lộn trắng đục. Một dải đông nam cự sơn bị đánh bay khi thân Bạch sắc quái xà va chạm đụng vào. Lại một làn lôi điện giàn giụa đổ xuống đầu đại mãng nhưng chỉ khiến nó rung động, đại đầu xà chỉ cúi xuống, nghi ngút khói, rồi lại nghểu lên ngạo nghễ.
Long nhãn từ Hắc sắc cự long như chiếu rọi giận dữ, tức khắc bổ tới, long vĩ quẩy lên, đập nát một đại sơn phía xa. Cự mãng đầu tiên không hề run sợ vặn mình nghênh chiến, há miệng táp tới. Hắc sắc cự long liền thịnh nộ, long khiếu âm vang, vạn vạn đại thụ bật rễ bay loạn trong làn âm nhận khủng khiếp. Đại mãng cũng rít lên đáp trả, từng hắc sắc khí cầu vùn vụt lao tới Hắc sắc cự long, nổ tung chấn nát hàng loạt những đại thụ trơ trụi lá từ trước. Hai thân ảnh hàng nghìn trượng quấn lấy nhau giữa không trung, một vùng trời hóa đen, vặn xoắn, run rẩy. Ma vân bị xô dạt, nền trời đôi chỗ lóe sáng.
- Thượng cổ hắc bạch nhị xà!
Hoàng Phủ Minh nhợt nhạt, chàng biết đây là loại cự hung xà, tương truyền hiện thế cùng thời với muôn loài, sức mạnh đủ vặn nát cự long. Do đó chúng cũng bị quần long vô cùng căm ghét, coi như đại thiên địch. Tuy nhiên Hoàng Phủ Minh cũng rõ Hắc Sắc Cự Long bên người Phương Đan là tề danh đệ nhị cường giả trong quần long, chỉ sau Ngũ Trảo kim long, Hắc sắc cự long do sức mạnh ngang ngửa với Long Vương Ngũ Trảo Kim Long nên thường bị cách ly với chủng tộc. Bản thân Hoàng Phủ Minh là huynh đệ cùng Phong Đan nhưng vẫn không minh bạch tại sao Hắc Long chịu đồng hành cùng đại huynh Phong Đan. Long tộc sở hữu sức mạnh hủy diệt thiên địa, vô cùng cao ngạo. Hơn nữa, Hắc sắc cự long có lẽ đã vạn niên, thân lớn đến mức cự đại nghìn trượng, trí tuệ đạt cực hạn có thể sử dụng mọi ngôn ngữ trên thế gian, không điều gì không thông tỏ.
Luồng ma khí dưới mặt đất và từ dãy đại sơn vẫn ngùn ngụt đổ về, chia thành hai nửa hút vào thân Thượng cổ Hắc Bạch nhị xà. Làn hắc vụ quanh thân lão vu sư mờ dần, hiện ra thân thể teo tóp chỉ còn một nửa, hắc nhãn co rút lại nhỏ như hạt đậu hiện trên nền huyết sắc tà dị, dường như rất mãn nguyện khi triệu hồi được đôi cự xà. Chợt Bạch xà há miệng đỏ rực đớp lấy lão vu sư, rồi xoay thân như muốn lao đến Hắc Long cùng Hắc xà hiện đang quấn lấy nhau, xô dạt trên bầu trời vần vũ ma vân. Hoàng Phủ Minh biến sắc, hú lên một tiếng thật dài, thanh cổ kiếm sau lưng chầm chậm bay lên, hào quang tỏa rạng. Như cảm thấy uy hiếp, Bạch Xà vặn thân xoay lại, bạch nhãn lồ lộ chăm chút nhìn cổ kiếm đang hóa lớn ngang một đại thụ, quang mang rực rỡ.
Đám ma vân chợt tản mác ngay trên đầu Hoàng Phủ Minh, xạ xuống thất thải quang sắc tụ lại trên thân cự kiếm khiến cự kiếm tức thì chiếu sáng giàn giụa như vầng dượng, chém tới Bạch xà lúc này đang há hoác miệng hút làn ma khí, một số ma vân cũng vùn vụt sà xuống đổ vào cái miệng toang hoác, đôi răng nanh sừng sững như hai cột chống trời. Bạch Xà hả miệng phát ra một bạch sắc quang cầu đỡ lấy làn sáng giàn giụa là cổ kiếm đang chém tới.
Oành.
Làn trụ quang bảy sắc liền thảm đạm sau khi bạch sắc khí cầu nổ tung, ầm ầm những dãy núi bị chấn đổ, nhưng vẫn chém tới Bạch xà. Đôi răng nanh rơi ra, phập xuống lòng thung lũng, xuyên qua tầng đất đá, ngập vào tầng cự thạch ẩn sâu bên dưới. Xà huyết tung tóe, đỏ lòm một khoảng rộng, xà phiến bay lả tả, chém nát một loại cự thụ. Quang mang rực rỡ từ xà nhãn xạ ra lập lòe chao đảo, Bạch xà hoàn toàn nổi giận, phun liền tam đại bạch sắc cầu tới Hoàng Phủ Minh cùng cổ kiếm.
Hoàng Phủ Minh khẩn cấp tránh né ba quang cầu cự đại chứa sức hủy diệt khôn lường. Tam đại quang cầu làm nổ tung một loại đại sơn, triệt để tan biến, ma vân nhợt nhạt. Hoàng Phủ Minh cảm thấy ngòn ngọt nơi miệng rồi ọe ra một luồng tinh huyết. Vừa rồi tận sức thi triển Vô Cực thiên kiếm đệ thập nhị tầng đã hút phần lớn nguyên lực của chàng để dẫn đạo thất thải quang mang từ thiên không dội xuống đánh tới Bạch sắc cự xà. Không ngờ chỉ khiến cự xà chao đảo chứ không bị diệt sát. Hơn nữa, ngay sau đó, Hoàng Phủ Minh lại phải vội vàng vận nguồn nguyên lực đang rút như thủy triều để tránh tam đại quang cầu. Nếu không có Diệt Ma thiên kiếm chống đỡ phần lớn sức công phá của quang cầu, e rằng chàng đã mạng vong. Thanh cổ kiếm chỉ còn vờn vờn quanh thân một làn thất thải quang sắc yếu ớt nhưng thân kiếm vẫn sừng sững giữa Hoàng Phủ Minh và Bạch sắc cự xà.
Ầm!
Một bóng huyền sắc bé nhỏ từ một mé thung lũng bật văng lên về phía Hoàng Sa Hà rồi chìm mất trong dòng cuồng thủy ngầu đục. Thân ảnh Đại nguyên soái từ từ trở dậy, hai tay buông thõng vô lực, miệng còn dính một khoảng huyết nhục nhầy nhụa, thân hình y cũng từ từ phóng lớn lên. Huyết quang trong ma nhãn chói lòa. Y đã hoàn toàn nhập ma, trở nên cuồng loạn, sát ý ngập trời. Đại thủ to lớn dềnh dàng chợt chộp lấy Bạch sắc xà gần đó, dường như đang tụ lực chuẩn bị công kích Hoàng Phủ Minh khiến Bạch Xà điên cuồng quay lại đớp vào cổ tên Đại nguyên soái đã triệt phá nguyên thần, hoàn toàn mất ý thức.
Rắc!
Cổ Cự đại ma bị Bạch Xà cắn đứt, bạch cốt vỡ nát, xuyên qua huyết nhục chỉa ra thấp thoáng trong làn tinh huyết phụt lên ồng ộc. Bạch Xà cũng lảo đão rơi xuống, một đoạn thân trên của Bạch Xà bị cự thủ bóp gần nát, nhưng Bạch Xà vẫn điên cuồng hút lấy ma dịch nhằm phục hồi nguyên thần.
Hoàng Phủ Minh cuống lên, nghiến chặt răng nhìn Diệt Ma thiên kiếm, vận chuyển Vô Cực bí pháp đệ thập nhị tầng. Hoàng Phủ Minh mới đạt thập nhị tầng sơ kì nên việc vận dụng bí pháp ở mức tột độ này vô cùng hao phí nguyên lực và sức tấn công còn chưa như mong muốn. Đây cũng là lý do khiến Hoàng Phủ Minh rơi vào nhóm Tam đại cường giả làm nhiệm vụ bảo vệ tối hậu cho nhân loại.
Diệt Ma thiên kiếm một lần nữa lại như cháy lên, quang mang tỏa rạng. Sắc trời liền đại biến, ma vân từ từ giãn ra, chiếu xuống tam đại quang trụ bạch quang, lục quang và hồng quang tụ vào thân thiên kiếm đang bay lên. Hoàng Phủ Minh chỉ còn đủ lực để dẫn đạo tam đại quang mang trong dải thất sắc, nếu cố gắng quá độ, thân thể chàng sẽ tan thành tro bụi trước khi kịp hoàn thành dẫn đạo tấn công Bạch Xà.
Ngẩng lên nhìn Diệt Ma thiên kiếm ngày càng rạng rỡ, Bạch Xà rít lên, thoáng kinh sợ, miệng nhễu nhão máu tươi phun tới một huyết cầu cự đại, huyết quang rợn rợn, không khí xoáy quanh huyết cầu vùn vụn, cuộn theo vô vàn thân đại thụ cùng cự thạch, những đại thụ cùng cự thạch khi chạm tới vòng huyết quang đều tan biến trút luồng năng lượng vào huyết cầu khiến đại cầu ngày càng phình lớn.
Miệng Hoàng Phủ Minh ứa huyết thành dòng, song thủ vẫn cương quyết khép lại, điều khiển Diệt Ma thiên kiếm chầm chậm đánh tới huyết cầu tà dị.
Oàng! Oàng! Oàng! ...
Một tràng nổ lớn kéo dài như lôi thần trong cơn giận dữ giáng liên tiếp lôi điện xuống hạ giới. Hoàng Phủ Minh miệng phun máu thành dòng, bay giạt trong gió như lá khô. Diệt Ma thiên kiếm thảm đạm, thu nhỏ lại thành bản thể, đoạn vô lực rơi xuống.
Bạch Xà bên đối diện toàn thân cuộn như dải núi lớn đổ ầm xuống, đè nát một loạt sâm lâm, dãy cự sơn vốn đã rạn vỡ liền rung chuyển, nhiều đại sơn đã đổ ụp, đất trời mù mịt.
Một khoảng thời gian qua đi, Bạch Xà từ từ ngóc đầu dậy, ngạo nghễ lần tới nhân hình bé nhỏ Hoàng Phủ Minh quyết thôn phệ nhân loại bé nhỏ đã làm nó trọng thương.
Một tiếng long khiếu thấu trời xanh chợt vang lên lồng lộng, phong vân đều thảm biến. Hắc Long, vốn không ở trạng thái đỉnh cao do đại chiến liên miên ròng rã không nghỉ cả tháng trời, đã bị Hắc Xà quật lún xuống thung lũng. Rùng rùng hàng loạt núi vỡ. Hắc Long bi phẫn gầm lên, long nhãn rừng rực uất hận.
Bạch Xà xoay người lại thấy vậy liền rít lên từng tràng chói tai, đoạn vẫn lừ lừ tiến đến phía Hoàng Phủ Minh hiện vô lực nằm liệt trên xác một đại thụ bật rễ, Diệt Ma thiên kiếm đã tới bên chủ nhân từ lúc nào nhưng cũng chỉ khẽ động đậy.
Hắc xà toàn thân tắm máu, xà huyết nơi cổ ộc ra thành vòi lớn đang lừng lững hạ xuống quyết tiêu diệt Hắc Long đang gầm rú gắng gượng vươn lên từ mặt đất.
Sợ rằng Hoàng Phủ Minh cùng Hắc Long vận mạng đã hết trước hai đại sát thần hung ác đang chầm chậm tiến tới.
Đúng lúc đó, Hoàng Sa Hà nước rút liên tục, mặt sông cuồn cuộn sôi, khí nóng nghi ngút. Một khối huyền hỏa vĩ đại như vầng thái dương từ từ trồi lên. Bầu trời như nát vỡ, ma vân xà xuống cuồn cuộn rồi tan biến dưới sức nóng hủy diệt được tụng truyền có thể thiêu rụi cả những tồn tại vô hình vô sắc như linh hồn. Một cột xoáy không khi hiện ra, vùn vụt xoay quanh huyền hỏa cầu, không gian méo mó do sức thôn phệ kinh hoàng của huyền hỏa.
Hắc Bạch nhị xà chấn kinh, thân thể khổng lồ từ từ vặn vẹo xoay lại, mặt đất nứt nẻ run rẩy khi hai thân đại xà dịch chuyển song song với nhau, chuẩn bị nghênh chiến.
Hắc Long gầm lên một tràng long khiếu vang dội, thanh âm như hút lên từ sâu thẳm, như bi thương, như thống hận, như không cam chịu, mà cũng như cảm khái phi thường day dứt.
*
**
Lanhtamkhach một lần nữa vô cùng cảm tạ ba huynh đệ đã gửi phản hồi quí báu. Lanhtamkhach hy vọng khi qua quyển mở đầu, tình tiết sẽ liền mạch và tình cảm hơn.
Một lần nữa, mọi góp ý hay nhận xét xin gửi pm hoặc email theo địa chỉ: lanhtamkhach@gmail.com
Xin cảm ơn!
Last edited by lanhtamkhach; 14-12-2008 at 06:16 PM.