Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #6  
Old 06-06-2008, 09:44 AM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Hồi 6

Hết ngộ nhận phát hiện thủ phạm-Là cao nhân cũng phải thất tung




Sau cùng, Túy Lúy Cái nhìn ngay vào mắt Tiểu Äông :
- Äược rồi! Việc ngÆ°Æ¡i có là đệ tá»­ Cái bang hay không, ta chÆ°a há»i đến vá»™i!
Ngươi vẫn cho rằng, chính ta đây lấy mất của ngươi một vật, phải không?
Tiểu Äông vẫn nhìn lão bằng ánh mắt oán hận :
- Không sai! Äó là Há»a Tháp Äồ! Lão không cần phải nói tránh Ä‘i!
Lão trừng mắt nhìn nó, chứng tỠlão đang giận đến bầm gan tím ruột!
Tuy nhiên, nhá»› lại định ý vừa nghÄ© rồi khiến lão phải Ä‘Æ°a Tiểu Äông đến chốn hoang vắng này, Túy Lúy Cái hít dài má»™t hÆ¡i để đè nén cÆ¡n thịnh ná»™ chá»±c tuôn trào.
Lão giang rộng hai tay vỠhai bên và bảo nó :
- Thủy chung ta và ngÆ°Æ¡i vẫn chÆ°a rá»i nhau ná»­a bÆ°á»›c, để tránh những lầm lẫn đáng tiếc khiến ta phải mang tiếng thị phi, tiểu oa nhi, ngÆ°Æ¡i cứ đến mà soát xét khắp ngÆ°á»i của ta!
Không ngá» lão lại có thái Ä‘á»™ này, Tiểu Äông nhìn sững lão Thấy nó vẫn chần chá», lão cố dịu giá»ng khuyến khích nó :
- Äừng sợ! Chỉ cần ngÆ°Æ¡i tìm được vật đó, dù là ta cất giấu ở đâu, ta sẽ tá»± sát ngay tức khắc! Mau lên nào!
Nó rúng Ä‘á»™ng! Nó hiểu rằng lá»i của lão kể nhÆ° có hai ẩn ý. Thứ nhất: nếu nó tìm được Há»a Tháp Äồ trong ngÆ°á»i lão, để chuá»™c lại tiếng nhÆ¡, lão sẽ tá»± hủy hoại mình? Thứ hai là Ä‘iá»u ngược lại, nếu vật đó không có trong ngÆ°á»i lão, nghÄ©a là lão vừa bị nó vu khống, lão sẽ giết nó vì nó đáng chết!
Phân vân, nó vẫn nguyên vị và nhìn vào lão.
Mất dần nhẫn nại, lão khe khẽ rít lên :
- Thế nào, tiểu oa nhi? NgÆ°á»i giang hồ rất trá»ng thanh danh, ta cam chịu nhục cho ngÆ°Æ¡i mặc tình soát xét ta nhÆ° thế này, ngÆ°Æ¡i còn cố tình lần lá»±a, định tàm ta thêm nhục sao?
Nghe lão nói, Tiểu Äông thêm tỉnh ngá»™! Äừng nói chi đến nhân vật giang hồ, nhÆ° bản thân nó, nó đâu dá»… gì chịu cho kẻ khác làm nhục! Vì đó, thanh danh của má»™t ngÆ°á»i thÆ°á»ng khi được xem trá»ng hÆ¡n cả tính mạng! Chẳng trách lão Túy Lúy Cái vừa quả quyết vá»›i nó: chỉ cần ngÆ°Æ¡i tìm được vật đó, lão tức khắc sẽ tá»± sát!
Không những chỉ có thế thôi, ná»™i việc lão cam chịu cho Tiểu Äông mặc tình soát xét đã là nhục nhã lắm rồi!
Cứ nhìn sắc diện của lão vào lúc này cũng đủ biết, nét mặt của lão đang thể hiện sự đau đớn tột cùng?
Lão vừa nói gì nhỉ? Lão là Thủ tịch trưởng lão của Cái bang, thân phận này đâu phải là thấp hèn nếu không muốn nói là cá»±c kỳ cao trá»ng nếu má»i ngÆ°á»i biết chuyện có má»™t đứa bé là nó dám soát xét khắp ngÆ°á»i của nhân vật có thân phận nhÆ° vậy, lão làm sao chịu nối tiếng Ä‘á»i dàm tiếu?
Xem kìa, dÆ°á»ng nhÆ° sá»± Ä‘au Ä‘á»›n của lão đã đến Ä‘iểm tá»™t cùng thì phải! Từ hai bên khóe miệng của lão chợt rỉ ra những giá»t máu nhá» li ti.
Qua đó, Tiểu Äông thừa thông minh để hiểu rằng: nếu lão cho nó soát xét nghÄ©a là lão không có lấy Ä‘i Há»a Tháp Äồ! Hay ngược lại, nếu lão có lấy, lão đâu cần bảo nó soát xét? Lão chỉ cần Ä‘Æ°a nhẹ má»™t ngón tay không phải Tiểu Äông sẽ chết và má»i việc sẽ chấm dứt sao?
Bất nhẫn lẫn uất hận, Tiểu Äông bật gào lên :
- Thôi! Ta không cần làm như lão nói nữa, lão không thất thì lão đi đi!
Ngẩng mặt nhìn lên trá»i cao, Tiểu Äông thét to :
- Hoàng thiên ơi, hoàng thiên! Phải đến kiếp nào mối đại thù sâu tợ bể cao tợ núi kia hài nhi mới báo được? Mẫu thân! Tiên phụ! Hài nhi quả là vô dụng. Hài nhi làm sao sống được đây?
Tiếng kêu thét của nó thoạt tiên làm cho lão Túy Lúy Cái hoang mang! Sau đó, khi ná»—i nhục nhã rồi cÅ©ng qua Ä‘i, lão bắt đầu mủi lòng và xúc Ä‘á»™ng trÆ°á»›c tiếng khóc thầm và lặng lẽ của Tiểu Äông!
Äúng là Tiểu Äông Ä‘ang khóc thầm! Hai vai nó chốc chốc khẽ rung lên cho dù hai mắt nó vẫn ráo hoảnh! Chỉ có những ai Ä‘ang chất chứa mối đại thù đại hận má»›i có những biểu hiện nhÆ° Tiểu Äông lúc này!
Túy Lúy Cái lẳng lặng tiến đến gần. Lão khẽ chạm vào Tiểu Äông và cất giá»ng ôn nhu há»i nó :
- Hài tử! Nếu khóc được sao hài tử không khóc đi? Càng nín nhịn càng thêm tai hại, hài tử?
Tiểu Äông lùi lại nhÆ° muốn né tránh sá»± Ä‘á»™ng chạm giữa nó và Túy Lúy Cái! Và nó Ä‘Æ°a mắt nhìn lão nhÆ° muốn quát rằng :
- “Ta khóc hay không mặc ta!â€
Tuy nhiên, trước mặt nó, diện mạo của Túy Lúy Cái đang để lộ một sự quan tâm đồng cảm, không thể lầm lẫn với lòng thương hại hoặc một sự vỗ vỠngụy tạo.
Sá»± quan tâm đồng cảm này, Tiểu Äông đã má»™t lần cảm nhận được lúc nhị sÆ° bá của nó bất ngá» tìm đến và tìm cách xin mẫu thân nó hãy tha nó, đừng trừng phạt nó.
Biểu hiện đó tuy chỉ xảy ra thoáng qua nhưng đó là lần đầu tiên nó cảm nhận được nên nó đâu dễ gì quên!
GiỠđây, lão Túy Lúy Cái là ngÆ°á»i hoàn toàn xa lạ đối vá»›i nó, lão có biểu hiện này phải chăng là lão Ä‘ang có Ä‘iá»u gì muốn nói?
Lão nói thật :
- Hài tá»­! NgÆ°Æ¡i nên tin ta! Tuy ta chỉ là má»™t lão khất cái, nhÆ°ng ta không thể không xem trá»ng thanh danh! Do đó, ta...
Tiểu Äông gật nhẹ đầu và đáp khẽ :
- Hậu bối hiểu rồi! Mong lão trượng tha cho hậu bối đã lỡ lá»i xúc phạm.
Túy Lúy Cái mỉm cÆ°á»i từ hòa :
- Ngoan lắm, hài tá»­! Nào, hài tá»­ nói cho ta nghe nào, Há»a Tháp Äồ là vật gì vậy?
Äá»™ng chạm đến Ä‘iá»u này, Tiểu Äông không khá»i dè dặt.
Äoán được sá»± dè dặt của nó, Túy Lúy Cái xua tay :
- Nói hay không là tuỳ hài tử, ta không miễn cưỡng.
Tiểu Äông chợt há»i :
- Lão trượng không biết thật ư?
Túy Lúy Cái lộ vẻ dửng dưng :
- Ta buộc phải biết sao?
Nó kinh ngạc :
- Äã là ngÆ°á»i giang hồ, ai lại không biết Há»a Tháp Äồ là vật gì?
Lão nhún vai :
- Không há» gì! Ta không biết thì ta nói là ta không biết! Hoặc là ta là ngÆ°á»i hủ lậu hoặc đó là vật không lấy gì làm trá»ng!
Tiểu Äông lập tức có phản ứng :
- Sao lại không quan trá»ng? Nếu không có Há»a Tháp Äồ, lão trượng dù có muốn cÅ©ng không thể nào xâm nhập vào khu má»™ tháp má»™t cách an toàn!
Lão giật mình :
- Hài tá»­ vừa nhắc đến khu má»™ tháp! Äó có phải là khu má»™ tháp nằm giữa Cá»­u Cung sÆ¡n và Nhật Trụ Phong không?
- Äúng rồi! Sao lão trượng lại nói _ là không biết?.
Túy Lúy Cái chợt khom ngÆ°á»i, Ä‘Æ°a mặt lão ká» sát mặt Tiểu Äông :
- Có thật Há»a Tháp Äồ là vật dẫn Ä‘Æ°á»ng vào khu má»™ tháp không?
Tiểu Äông gật đầu nghi kỵ :
- Má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u nói nhÆ° vậy!
Túy Lúy Cái khom ngÆ°á»i gần hÆ¡n :
- Ở đâu hài tá»­ có Há»a Tháp Äồ?
Tiểu Äông bá»—ng dịch ngÆ°á»i vá» phía sau.
Chợt hiểu ra Ä‘iá»u khiến Tiểu Äông lo sợ, Túy Lúy Cái đứng ngay ngÆ°á»i lên, thở ra nhè nhẹ :
- Äược! Ta không cần há»i hài tá»­ Ä‘iá»u đó nữa! Ta chỉ muốn biết, có thật hài tá»­ vừa để mất Há»a Tháp Äồ không?
Tiểu Äông cong cá»›n hai môi :
- Không mất thật thì giả sao?
Soạt!
Phanh rá»™ng toàn bá»™ y phục, Tiểu Äông còn há»i :
- Tên giả công tá»­ há» Äổng đã có thái Ä‘á»™ nhÆ° thế nào, hẳn lão trượng đã nhìn rõ!
Lão trượng nhìn kỹ Ä‘i, vật mà há» Äổng định lấy, có còn trong ngÆ°á»i hậu bối không?
Äang khi lão Túy Lúy Cái vẫn còn ngẩn ngÆ°á»i trÆ°á»›c thái Ä‘á»™ của nó, Tiểu Äông lại nói :
- Hậu bối dù chỉ lã má»™t đứa bé nhÆ°ng hậu bối vẫn phải bảo trá»ng thanh danh!
Äây là chuyện hệ trá»ng, hậu bối nào dám cho là chuyện đùa.
Vỡ lẽ, cho Tiểu Äông tìm cách chuá»™c lại lần xúc phạm vừa rồi nên má»›i có lá»i này, Túy Lúy Cái bá»—ng chỉnh dung nghiêm mặt :
- Hóa ra là do hắn...
Tiểu Äông còn chÆ°a hiểu lão Túy Lúy Cái muốn ám chỉ ai, lão bất ngỠđặt má»™t chiếc còi tre lên miệng.
Toe... toe... toét...
Tiếng rít của chiếc còi tre lập tức vang bổng lên không trung.
Tiểu Äông càng thêm ngÆ¡ ngác!
Vút... Vút...
Có đến năm bóng ngÆ°á»i bá»—ng từ nhiá»u phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng lao đến.
HỠdừng lại trước mặt Túy Lúy Cái!
Tiểu Äông nhận ra tất cả Ä‘á»u là những kẻ khất cái, nhÆ° lão Tuý Lúy và nhÆ° bản thân nó lúc này!
Năm nhân vật khất cái kia ngay sau đó đồng loạt lên tiếng :
- Äệ tá»­ xin chá» lệnh Thủ Tịch trưởng lão!
Qua thái Ä‘á»™ của há», không má»™t ai có vẻ mặt kinh ngạc khi nhìn thấy sá»± hiện diện của Tiểu Äông, Túy Lúy Cái ngấm ngầm hiểu rằng Tiểu Äông quả nhiên không là đệ tá»­ Cái bang, cho dù vẻ ngoài của nó hoàn toàn giống vá»›i các đệ tá»­ của Cái bang!
Túy Lúy Cái gật đầu há»i :
- Những ngày gần đây, ở phân đàn các ngươi có nhân vật nào lạ xuất hiện?
Má»™t trong năm nhân vật ná» sau cái liếc nhìn Tiểu Äông, chợt há»i lại :
- Trưởng lão muốn đỠcập đến nhân vật võ lâm?
Túy Lúy Cái qua đó càng thêm tin rằng Tiểu Äông vì quá cÆ¡ khổ nên má»›i có bá»™ dạng nhÆ° đệ tá»­ Cái bang, bằng không nếu Tiểu Äông đúng là đệ tá»­ Cái bang, nó phải có sÆ° phụ và Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên phải được kể là nhân vật võ lâm! Lão gật đầu :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên!
Nhân vật kia đáp :
- Có ba nhân vật vì muốn đi đến Cửu Cung sơn buộc phải đi vào địa giới này!
- Là những ai?
- Äổng Äại Thừa, Bảo chủ Bích Huyết bảo và nhi tá»­ Äổng Äại Lâm!
- Hãy còn một nhân vật thứ ba nữa!
- Là Tam Thủ Khoái Cước Tra Bách Phong :
Túy Lúy Cái rít lên :
- Äúng là hắn?
Năm nhân vật kia cùng giật mình :
- Hắn đã xúc phạm trưởng lão ư?
Túy Lúy Cái cÆ°á»i lạnh :
- Hắn mà dám ư? Nhưng chính tên Tam Thủ này đã xúc phạm đến vị tiểu huynh đệ kia!
Há» cùng nhìn vào Tiểu Äông! Và có ngÆ°á»i buá»™t miệng há»i :
- Có phải hắn đã ngứa ngáy tay chân và giở trò diệu thủ không? Hắn đã lấy mất vật gì từ... từ vị tiểu nhân huynh này? _ MÆ¡ hồ hiểu ra nguyên nhân khiến lão Túy Lúy Cái phải hạch há»i, Tiểu Äông vụt lên tiếng :
- Là...
Túy Lúy Cái đưa tay ngăn lại kịp lúc :
- Là vật gì, bá»n ngÆ°Æ¡i bất tất phải há»i! Hắn đâu rồi?
Có má»™t ngÆ°á»i nhanh nhẹn đáp :
- Cách đây hơn một khắc, Tam Thủ Khoái Cước đã xuôi nam!
Má»™t khắc, đó là thá»i gian kể từ lúc Tiểu Äông phát hiện Há»a Tháp Äồ không còn cho đến thá»i Ä‘iểm bây giá»!
Nó càng thêm tin tưởng khi nghe Túy Lúy Cái cÆ°á»i thành tiếng :
- Ha... ha...ha... hắn đúng là Khoái Cước! Hừ! Ta muốn xem hắn trốn chạy được bao lâu!
Phẩy tay, Túy Lúy Cái bảo năm nhân vật kia :
- Không còn gì nữa, tất cả hãy lui đi! Việc ta xuất hiện ở đây, không cần làm cho bang chúng xao động!
Quay sang Tiểu Äông lão há»i :
- Hài tử có hiểu chút nào không?
Thấy nó gật đầu lão vội bảo :
- Ta sẽ đưa hài tử đuổi theo hắn! Và ta nhất định thu hồi vật đó cho hài tử!
Lão chá»™p vào tay Tiểu Äông và tung ngÆ°á»i lao thanh vá» hÆ°á»›ng nam.
Vút!
* * * * *
Mặt trá»i vừa quá ngá», Túy Lúy Cái bá»—ng giữ Tiểu Äông dừng lại!
ÄÆ°a tay chỉ vào má»™t vệt máu bên vệ Ä‘Æ°á»ng, lão sinh nghi :
- Có ngÆ°á»i vừa bị hạ thủ.
ÄÆ°a Tiểu Äông Ä‘i theo dấu máu, Túy Lúy Cái lầu bầu :
- Hy vá»ng kẻ đó không phải Tam Thủ Khoái CÆ°á»›c!
Nhưng lúc cả hai cùng nhìn thấy một thi thể bê bết máu, Túy Lúy Cái giẫm chân :
- Ai chà! ta đến chậm một bước rồi.
Tiến đến gần hơn lão bảo :
- Äúng là Tam Thủ Khoái rồi! Hắn có võ công không cao nhÆ°ng lại có danh vi tài diệu thủ.
ÄÆ°a tay mò sục khắp ngÆ°á»i thi thể, Túy Lúy Cái ngẩn ngÆ°á»i :
- Mất rồi!
Tiểu Äông hiểu lão muốn nói gì! Nó lặng ngÆ°á»i nhìn vào thi thể kia không chá»›p mắt! Túy Lúy Cái tìm cách giải thích :
- Lúc ta Ä‘uổi tên há» Äổng, ta phát hiện có ngÆ°á»i lao vào hài tá»­! Ta chỉ tưởng há» Äổng sinh hận nên làm liá»u. Nào ngỠđó là lúc Tam Thủ Khoái CÆ°á»›c trổ tài!
Lão thở ra :
- Hà... nếu không phải hài tử vì nghi cho ta và la toáng lên, hắn dù có là Khoái Cước cũng đâu dễ gì thoát! Thật đáng tiếc!
Äó là Ä‘iá»u Tiểu Äông đã ngấm ngầm hiểu, nó chợt há»i :
- Lão trượng có thể giúp hậu bối một việc không?
- Việc gì?
Nó đáp :
- ÄÆ°a hậu bối đến khu má»™ tháp!
Lão cÆ°á»i khẽ :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên! Ta cÅ©ng muốn đến đó để tìm xem là ai đã hạ thủ Tra Bách Phong và chiếm Ä‘oạt Há»a Tháp Äồ!
Äịnh Ä‘Æ°a Tiểu Äông Ä‘i ngay, bất ngá» Túy Lúy Cái nghe nó kêu lên :
- Lão trượng nhìn kìa! Hình nhÆ° ngÆ°á»i này chÆ°a chết hẳn?
Kinh ngạc, Túy Lúy Cái nhìn lại thấy hai mi mắt của Tam Thú Khoái Cước như đang lay động, Túy Lúy Cái vội ngồi xuống bên cạnh!
Xem qua mạch tượng của Tam Thủ Khoái, lão lắc đầu :
- MÆ°á»i phần kể nhÆ° chết cả mÆ°á»i?
Bất ngá», từ mÅ©i của tên Tam Thủ Khoái bá»—ng buông ra má»™t làn hÆ¡i.
Phì...
Túy Lúy Cái Ä‘á»™ng tâm, Ä‘Æ°a tay áp vào má»™t nÆ¡i gần vá»›i bụng! (Äây là Túy Lúy Cái muốn trút má»™t ít chân lá»±c, giúp Tam Thủ Khoái CÆ°á»›c hồi sinh, cho dù là tạm! Vì Tiểu Äông không biết nên không hiểu định ý của lão).
Sau đó, lão Ä‘á»™t nhiên ká» miệng vào tai Tam Thủ há»i :
- Há»a Tháp Äồ đâu?
Tiểu Äông đứng trần ngÆ°á»i, chá» nghe từ cá»­a miệng của Tam Thủ má»™t lá»i giải đáp!
Nào ngỠTam thủ tuy có lên tiếng nhưng chi thốt ra vẻn vẹn có mỗi một từ duy nhất :
- Thanh...! Há»±!
“Thế là hết!â€
Cùng má»™t lúc vá»›i ý nghÄ© của Tiểu Äông, Túy Lúy Cái vừa thu tay vá» vừa lầm bầm :
- Hắn đã chết! Thanh...? Hắn muốn nói gì?
Hoang mang không kém, Tiểu Äông đành bảo :
- Chúng ta cứ đến khu mộ tháp khắc rõ.
Túy Lúy Cái đành phải gật đầu :
- Không sai! Cứ đến đó sẽ rõ! Äi nào!
Vút...
* * * * *
Khu mộ vẫn tĩnh lặng như thuở nào nó vẫn tĩnh lặng vì nó vốn là một khu mộ địa!
Có chăng sá»± tÄ©nh lặng lần này Ä‘á»™t nhiên thêm sá»± kỳ bí, khẩn trÆ°Æ¡ng, lúc có khá nhiá»u nhân vật giang hồ xuất hiện!
Tin tức được loan truyá»n không ngá» lại nhanh đến nhÆ° vậy.
Lúc mặt trá»i vừa đúng ngá», Ä‘iểm mặt lại số quần hào hiện diện, ngoài Thiếu Lâm, Võ Äang hai đại phái, các phái nhÆ° Nga My, Äiểm ThÆ°Æ¡ng, Hoa SÆ¡n, Không Äá»™ng, Côn Luân, Tuyết sÆ¡n và Thanh Thành Ä‘á»u đủ mặt.
Và tất cả những nhân vật thuá»™c cá»­u đại phái Ä‘á»u lá»™ vẻ hoan hỉ khi trông thấy Viện chủ DÄ© An viện và bốn vị cao đồ Ä‘ang thong dong tiến đến chá»— má»i ngÆ°á»i!
Sau má»™t lúc chào há»i râm ran, Lão viện chủ DÄ© An viện Ä‘Æ°a mắt nhìn Thanh Má»™c đạo trưởng :
- Có ai khác xuất hiện không đạo trưởng?
Thanh Mộc lắc đầu :
- Vô lượng thá» Phật! Äá»u là ngÆ°á»i của Cá»­u đại phái? Tịnh không có bóng dáng má»™t nhân vật nào thuá»™c Hắc đạo.
HỠThẩm, đại đệ tử của Lão viện chủ Dĩ An viện cau mày :
- Sao lại như vậy? Phải chăng vì Bạch phái đến quá đông, nhân vật nỠsợ nên không xuất hiện?
Giác Hải đại sư lên tiếng :
- A di đà Phật! Hoặc như Thẩm đại huynh vừa nói, hoặc như thế này, nhân vật đó đã đến và đã tiến vào khu mộ tháp!
Nghe thế, bốn vị đệ tử của Dĩ An viện cùng lo lắng, đưa mắt nhìn nhau!
Sau đó hỠlại lén lén đưa mắt nhìn sư phụ Lão viện chủ!
Không ngỠđúng lúc đó Lão viện chủ trầm giá»ng bảo :
- Có ngÆ°á»i Ä‘ang Ä‘i đến từ phía nam!
Nghe Lão viện chủ nói có vẻ chắc chắn, quần hùng Ä‘á»u Ä‘Æ°a mắt nhìn vá» phía nam.
Quả nhiên, từ phía nam liá»n có má»™t chấm Ä‘en, thoạt đầu thì nhá» sau lá»›n dần.
HỠThẩm chép miệng :
- Thính lực như thế này, đệ tử không sao sánh kịp?
HỠDư, đệ tử thứ ba của Lão viện chủ lên tiếng :
- Có thể là hắn, kẻ đã...
Thanh Mộc đạo trưởng bất ngỠkêu lên :
- Thanh Vân? Là sư đệ đang đến phải không?
Má»i ngÆ°á»i có phần nản lòng khi nghe từ phía chấm Ä‘en có tiếng đáp lại :
- Chưởng môn sư huynh! Là đệ đây!
Vút!...
Giữa Ä‘Æ°Æ¡ng trÆ°á»ng má»™t đạo nhân có niên ká»· trạc tam tuần liá»n xuất hiện!
Äó là Thanh Vân đạo trưởng.
ÄÆ°a mắt nhìn má»i ngÆ°á»i, vòng tay thi lá»… vá»›i Lão viện chủ DÄ© An viện, Thanh Vân đạo trưởng lên tiếng :
- Vô lượng thá» Phật! Có lẽ được tin Lão viện chủ thân chinh xuất hiện, bá»n chúng không dám lá»™ diện.
Äoạn quay sang Thanh Má»™c, Thanh Vân vá»™i bẩm báo :
- Bẩm Chưởng môn! Chung quanh nÆ¡i này suốt má»™t phạm vi mÆ°á»i dặm vuông, không há» có bóng dáng bất kỳ ai!
Nghe thế má»i ngÆ°á»i thuá»™c cá»­u đại phái Ä‘á»u xôn xao! Äiá»u khiến há» quan tâm là liệu có má»™t Há»a Tháp Äồ thật sá»± không? Nếu có sao Äoạn Hồn Ma Thủ và Huyết Thủ Äầu Äà lại dá»… dàng để cho má»™t nhân vật kỳ bí nào đó Ä‘oạt mất? Nhân vật kỳ bí đó là ai? Chiếm được thượng phong đối vá»›i hai lão ác ma kia đâu phái bất kỳ ai cÅ©ng có bản lãnh?
Với bản lãnh đó, ngoài Lão viện chủ Dĩ An viện còn ai vào đây?
Vậy thì có phải chính Lão viện chủ dù đã có má»™t bản lãnh phi phàm nhÆ°ng vì tham, vẫn muốn chiếm Ä‘oạt tàng thÆ° võ há»c trong khu má»™ tháp nên đã ẩn danh giấu mặt, xuất hiện và Ä‘oạt mất Há»a Tháp Äồ trên tay hai lão ác ma kia không?
Äối vá»›i những lá»i xì xầm bàn tán này Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên Lão viện chủ và bốn vị đệ tá»­ Ä‘á»u nghe không sót má»™t lá»i nào.
Thanh Mộc đạo trưởng, vì sợ Lão viện chủ động nộ, vội lớn tiếng biện bạch :
- Vô lượng thá» Phật! ChÆ° vị xin hãy nghe bần đạo nói má»™t lá»i! Lúc bần đạo và PhÆ°Æ¡ng trượng Thiếu Lâm phái tìm đến DÄ© An viện, quả thật ngÆ°á»i của DÄ© An viện hoàn toàn không biết gì vá» tin này! Vả lại, theo bần đạo nghÄ©, nếu đúng là do Lão viện chủ hàng Ä‘á»™ng, ngay hôm nay Lão viện chủ không cần phải cất công tìm đến khu má»™ tháp.
Má»i ngÆ°á»i còn Ä‘ang bán tín bán nghi, Giác Hải đại sÆ° lại nói thêm vào :
- A di đà Phật! lá»i của Chưởng môn Võ Äang phái thật không sai, nếu là do Lão viện chủ, Lão viện chủ đâu cần ra cái hẹn ba ngày. Má»™t khi đã Ä‘oạt được Há»a Tháp Äồ, Lão viện chủ chỉ cần âm thầm Ä‘i vào khu má»™ tháp, lấy Ä‘i tàng thÆ° võ há»c, rồi quay vá» DÄ© An viện! NhÆ° vậy chẳng dá»… dàng hÆ¡n sao? Äến lúc đó, cho dù quần hùng có phát hiện, liệu có vị nào dám tìm đến tận cá»­a DÄ© An viện để nêu nghi vấn không? ChÆ° vi xin chá»› hồ nghi!
Lão viện chú bá»—ng cÆ°á»i lên sang sảng :
- Ha... ha... ha... Dù có hay không có Há»a Tháp Äồ, lão phu thật sá»± khâm phục âm mÆ°u của kẻ bí ẩn nào đó! Hoặc là hắn mạo tin tạo sá»± nghi kỵ cho quần hùng. Hoặc là hắn thật sá»± đã có Há»a Tháp Äồ trong tay, hắn định nhân cÆ¡ há»™i này khiến quần hùng hoang mang!
ÄÆ°a mắt nhìn quanh và nhìn vào từng ngÆ°á»i, Lão viện chủ bá»—ng Ä‘Æ°a ra má»™t quyết định :
- Cho là có Há»a Tháp Äồ, lão phu nhất định xông vào khu má»™ tháp, lôi hắn ra cho đồng đạo võ lâm xét xá»­!
HỠThẩm lo sợ kêu lên :
- Sư phụ...
ÄÆ°a tay ngăn lại, Lão viện chủ nói tiếp :
- Còn nhÆ° chuyện vá» Há»a Tháp Äồ là không có thật lão phu muốn nhân cÆ¡ há»™i này dò xét và khám phá những bí ẩn của khu má»™ tháp! Äược nhÆ° vậy từ nay vá» sau quần hùng sẽ không còn náo loạn vá» khu má»™ tháp này nữa!
Nhìn sang hỠThẩm và ba vị đệ tử, Lão viện chủ cả quyết :
- Thẩm nhi! NgÆ°Æ¡i là đại đệ tá»­, ta giao DÄ© An viện cho ngÆ°Æ¡i! Bốn ngÆ°á»i bá»n ngÆ°Æ¡i chá» khi Kha nhi quay vá», hãy cùng nhau chăm sóc DÄ© An viện!
Nhìn má»i ngÆ°á»i Lão viện chủ tiếp :
- Chá» khi má»i bí ẩn của khu má»™ tháp không còn nữa, tá»± thân lão phu sẽ cáo tri đến quần hùng!
Vút!
Hạng ngÆ°á»i có thân phận nhÆ° Lão viện chủ DÄ© An viện đâu phải hạng nói lá»i rồi lại nuốt lá»i! Biết rõ nhÆ° vậy, há» Thẩm và ba vị đồ đệ của Lão viện chủ dù thật lòng không muốn nhÆ°ng đành phải lấy mắt nhìn theo bóng nhân ảnh của Lão viện chủ mà thôi!
Dẫu vậy, dù hỠcó muốn ngăn cản cũng không sao kịp! Vì thân pháp của Lão viện chủ thật sự nhanh đến vô tưởng.
Quần hùng ai cÅ©ng phải thừa nhận Ä‘iá»u này!
TrÆ°á»›c mắt há», khu má»™ tháp gồm chín ngá»n tháp cao sừng sững được hàng hàng lá»›p lá»›p những ngôi má»™, tạm gá»i là bình thÆ°á»ng vây bá»c xung quanh!
Từ nÆ¡i quần hùng Ä‘ang đứng đến khu má»™ tháp có khoảng cách không dÆ°á»›i mÆ°á»i lăm trượng! Và nếu tính luôn ngá»n tháp cao nhất nằm ngay chính giữa khu má»™ tháp, khoảng cách phải là hai mÆ°Æ¡i trượng, không thể gần hÆ¡n! Vậy mà chỉ cần má»™t lượt nhún mình rồi thêm má»™t lượt đảo ngÆ°á»i trên không nhÆ° thần long cuá»™n mình, Lão viện chủ đã ung dung vượt qua khoảng cách đó!
Khinh thân pháp nhÆ° Lão viện chủ vừa phô diá»…n đủ minh chứng bản lãnh của DÄ© An viện là danh bất hÆ° truyá»n!
Việc Lão viện chủ không há» dính líu gì đến Há»a Tháp Äồ nhÆ° Thanh Má»™c đạo trưởng và Giác Hải đại sÆ° vừa nói quả là Ä‘iá»u không há» sai ngoa.
Má»i ngÆ°á»i nhìn theo và không ngá»›t tấm tắc khen thầm!
Tiếp đó, lúc má»i ngÆ°á»i chÆ°a kịp tán dÆ°Æ¡ng bản lãnh của Lão viện chủ DÄ© An viện thành lá»i, tất cả cùng kêu ồ lên khi nhìn thấy từ khu má»™ tháp có sá»± biến đổi xảy ra!
Äúng vào lúc Lão viện chủ đặt chân vào đỉnh tháp cao nhất ở chính giữa, toàn bá»™ khu má»™ tháp chợt nhòa Ä‘i nhÆ° vừa có má»™t màn sÆ°Æ¡ng vụ mỠảo bất ngá» xuất hiện, khiến má»i ngÆ°á»i phải hoa mắt.
Không sao trầm tĩnh được, hỠThẩm buột miệng kêu thảng thốt :
- SÆ° phụ! Äá» phòng trận đồ Ä‘ang biến hóa!
Tiếng kêu của há» Thẩm rõ ràng là lá»i Ä‘á» tỉnh dành cho ngÆ°á»i dang lâm trận là Lão viện chủ, tuy nhiên tiếng gá»i đó dÆ°á»ng nhÆ° bị lạc mất vào cõi hÆ° vô! Hoặc giả vì bóng nhân ảnh của Lão viện chủ ngay sau đó liá»n mất hút, khiến quần hùng Ä‘á»u ngỡ rằng, dù Lão viện chủ có nghe thấy cÅ©ng không biết phải làm gì, má»™t khi trận đồ của má»™ tháp đã phát Ä‘á»™ng.
Má»i cặp mắt Ä‘á»u nhìn trừng trừng vào khu má»™ tháp, hy vá»ng vá»›i thân thủ nhÆ° Lão viện chủ trận đồ đó sẽ không thể giam hãm được Lão viện chủ.
Không đầy ná»­a khắc, màn sÆ°Æ¡ng vụ vốn Ä‘ang làm cho khu má»™ tháp nhoè Ä‘i chợt tan dần! Và khu má»™ tháp liá»n trở lại dáng vẻ bình thÆ°á»ng của chúng nhÆ° không há» có chuyện gì xảy ra!
Lúc đó má»™t nhân vật chợt lên tiếng khiến má»i ngÆ°á»i tỉnh ngá»™ :
- Ồ! Vẫn là những diễn biến y như vậy! Hai năm trước gia huynh khi xông vào cũng lâm vào cảnh ngộ y như vậy, và sau đó gia huynh mãi mãi biệt tăm.
Bốn vị đồ đệ của Lão viện chủ ngay lập tức trừng mắt nhìn nhân vật vừa lên tiếng!
NhÆ°ng há» chÆ°a kịp phát tán vì cho lá»i nói của nhân vật đó là những lá»i nói Ä‘em lại Ä‘iá»m gở! Má»™t giá»ng nói thứ hai liá»n vang lên :
- Hóa ra bấy lâu nay lệnh huynh Kim Sa Chưởng thất tung là do bị giam hãm trong khu mộ tháp sao? ái chà! Vậy mà mỗ đã tưởng...
Nhân vật đầu tiên lên lên tiếng bèn ngó vá» ngÆ°á»i vừa nói :
- Äàm chưởng môn lượng thứ cho! Ngay khi được tin lệnh sÆ° thúc cÅ©ng mất tích vì xông vào khu má»™ tháp, má»— đã mấy lần định nói thật nhÆ°ng cuối cùng...
Nhân vật nỠbuông lửng câu nói và nhún vai!
Hiểu ra, vị Chưởng môn há» Äàm gật đầu tỠý đồng cảm :
- Tình thế nhÆ° Cổ chưởng môn đúng là khó nói! Hà... nghÄ© cÅ©ng phải, má»™t khi má»i ngÆ°Æ¡i biết việc lệnh huynh thất tung, Cổ chưởng môn khó lòng tránh được việc bị nghi rằng đã cố tình hãm hại lệnh huynh, nhằm chiếm Ä‘oạt cÆ°Æ¡ng vị Chưởng môn phái Thanh Thành.
ÄÆ°a mắt nhìn má»i ngÆ°á»i nhÆ° muốn tá»± biện minh, vị Chưởng môn há» Äàm tiếp :
- Äàm má»— cÅ©ng vậy! Lúc gia sÆ° thúc không thể quay lại được nữa, má»— cÅ©ng không tránh khá»i việc bị nghi ngá», tuy nhiên việc má»— làm má»— biết! Miá»…n bản thân má»— không cảm thấy hổ thẹn vá»›i tiá»n nhân, vá»›i tổ sÆ° khai sáng Tuyết SÆ¡n phái là được rồi.
Äược sá»± đồng cảm, Cổ chưởng môn của phái Thanh Thành ưỡn ngá»±c lên tiếng :
- Nghe Äàm chưởng môn nói còn hÆ¡n Ä‘á»c hàng trăm quyển sách! Không sai! Tá»± xét lòng má»— cÅ©ng không có gì đáng phải hổ thẹn! Hay lắm, dù gia huynh không còn, má»— quyết không để bản phái Thanh Thành vì má»— phải Ä‘i đến chá»— diệt vong!
Ngay sau đó, cá»­u đại môn phải má»—i ngÆ°á»i góp má»™t lá»i! Tá»±u trung, hầu nhÆ° ở phái nào cÅ©ng có ít lắm là má»™t ngÆ°á»i vì quá hiếu kỳ đã bị trận đồ của khu má»™ tháp làm cho thất tung! Äó là chÆ°a kể đại ý của há» muốn nói, rồi đây đến lượt Lão viện chủ cÅ©ng phải lành ít dữ nhiá»u! Chá» Lão viện chủ thoát khá»i trận đồ của khu má»™ tháp chỉ là má»™t hành Ä‘á»™ng huyá»n hoặc viển vông và là vô ích!
Do dó thoạt đầu thì ít sau đông dần ngÆ°á»i của các phái lần lượt bá» Ä‘i! Chỉ còn lại bốn vị đệ tá»­ của Lão viện chủ DÄ© An viện và ngÆ°á»i của hai phái Võ Äang và Thiếu Lâm là lÆ°u lại.
Tất cả cùng đứng yên đợi chá»!
Äang khi đó, đến má»™t tiếng Ä‘á»™ng cÅ©ng không há» xuất hiện từ khu má»™ tháp đã trở lại bình lặng Vầng dÆ°Æ¡ng xế dần rồi chìm khuất vào chân trá»i phía tây! Má»i ngÆ°á»i vẫn đợi và chá» trong vô dạng.
Tài sản của dth_abcd

  #7  
Old 06-06-2008, 09:45 AM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Hồi 7

Thế sá»± khôn lÆ°á»ng mấy ai hiểu-Trận đồ biến hóa mấy ai thông




Túy Lúy Cái chợt đảo ngÆ°á»i lôi Tiểu Äông lao tuốt lên má»™t đỉnh đá chót vót gần đó!
Tiểu Äông vì bất ngỠđịnh lên tiếng há»i, nhÆ°ng cÅ©ng may lão Túy Lúy Cái kịp thá»i ngăn lại.
- Suỵt... Có rất nhiá»u ngÆ°á»i Ä‘ang Ä‘i lại phía chúng ta! Hài tá»­ đừng lên tiếng!
Lão bảo Tiểu Äông đừng lên tiếng nhÆ°ng chính lão sau đó lại không ngá»›t miệng lẩm bẩm :
- Lạ thật! Tuyết Sơn phái và Thanh Thành phái sao cùng một lúc xuất hiện ở đây?
Xem nào! Kia là Äàm Vô Luận, Chưởng môn của phái Tuyết SÆ¡n kẻ bị nghi là đã hãm hại sÆ° thúc! Kế bên là Cổ Bất Nghị Chưởng môn của phái Thanh Thành, là ngÆ°á»i Ä‘ang bị tình nghi là đã âm thầm hạ thủ bào huynh Kim Sa Chưởng!
Tá»± biết thân biết phận, Tiểu Äông chỉ dám lấy mắt ngó vào Ä‘oàn ngÆ°á»i khá đông ở phía dÆ°á»›i chứ không dám lên tiếng, bởi lão Túy Lúy Cái lên tiếng thì được, do lão là nhân vật võ lâm biết cách làm cho giá»ng nói chỉ nhá» nhÆ° tiếng muá»—i kêu, không làm cho Ä‘oàn ngÆ°á»i ở phía dÆ°á»›i bị kinh Ä‘á»™ng!
Tiểu Äông lại nghe lão Túy Lúy Cái lẩm nhẩm tá»± há»i :
- HỠtừ phía trước đi ngược lại, không lẽ hỠvừa từ khu mộ tháp quay v� Hừ! Chắc chắn đã có chuyện tày đình vừa xảy ra ở khu mộ tháp! Bằng không, nét mặt của hỠsao lại có vẻ khẩn trương?
Tiếp nối theo sau Ä‘oàn ngÆ°á»i của hai phái Thanh Thành và Tuyết SÆ¡n, vẫn còn khá nhiá»u ngÆ°á»i Ä‘ang lục tục nối theo!
Túy Lúy Cãi lại làu bàu :
- Chao ôi! Äúng là quần long há»™i tụ, chứ chẳng phải không! Hoa SÆ¡n phái, Tịch DÆ°Æ¡ng VÅ© Kiếm Bàng Tiêu, Nga My phái Thiết Phất Loan sÆ° thái, Không Äá»™ng phái Bát Tý Du Long La Thiên Äịch! Chà chà! ở phía sau còn nữa!
Tiểu Äông nhận diện từng nhân vật Ä‘á»u là Chưởng môn nhân của những đại phái hữu danh trên giang hồ? Kể cả hai vị Chưởng môn sau đó, được Túy Lúy Cái nêu đích danh :
- Trang Kỳ, Chưởng môn nhân của phái Côn Luân; Khúc Hà Sa, Chưởng môn của phái Äiểm ThÆ°Æ¡ng! Hừ! Chỉ còn thiếu hai phái Võ Äang và Thiếu Lâm nữa là cá»­u đại môn phái Ä‘á»u đủ mặt! Lạ thật! bá»n há» có hẹn trÆ°á»›c hay sao vậy? Vá» cùng lúc, ắt hẳn phải đến cùng má»™t lúc! Äúng là lạ thật đấy!
Chá» cho tất cả Ä‘i đủ xa, đến bấy giá» Tiểu Äông má»›i dám mở miệng :
- NhÆ° lão trượng vừa kể, trong số há», không có ai có tính danh bắt đầu bằng chữ Thanh sao?
Túy Lúy Cái ngẩn ngÆ°á»i :
- Chữ Thanh? Sao hài tử lại nhắc đến chữ này?
Không ngá» lão lại mau quên đến vậy Tiểu Äông vá»™i nhắc lão :
- Äó là do Tam Thủ Khoái CÆ°á»›c trÆ°á»›c khi chết đã nhắc đến!
Lão à lên :
- Phải rồi! Vậy mà ta quên mất!
Lão chợt nhăn mặt :
- Hài tử cho rằng đó là do Tam Thủ nói đến tính danh của kẻ đã giết hắn sao?
Tiểu Äông đáp :
- Ngoài Ä‘iá»u đó ra, hậu bối không thể hiểu khác!
Lão ngập ngừng một lúc mới nói :
- Nếu đã vậy, nhÆ°ng nhân vật có tính danh hoặc ngoại hiệu có dính líu đến chữ Thanh chỉ có ba ngÆ°á»i.
Tiểu Äông vá»™i há»i :
- Là những ai, lão trượng?
Là ba vị đạo trưởng đồng môn sư huynh đệ: Thanh Mộc, Thanh Hà, Thanh Vân!
Thanh Má»™c là Chưởng môn của phái Võ Äang!
Tiểu Äông ngÆ¡ ngẩn :
- Äá»u là đạo trưởng cả sao?
Túy Lúy Cái cÆ°á»i mÅ©i :
- Nếu đúng nhÆ° Tam Thủ Khoái CÆ°á»›c trối lại, há» chính là những nhân vật đầu tiên bị tình nghi là đã lấy Ä‘i Há»a Tháp Äồ?
Tiểu Äông nôn nóng :
- Theo lão trượng nghÄ©, liệu hai phái Võ Äang và Thiếu Lâm có đến khu má»™ tháp nhÆ° bảy phái vừa rồi không?
Túy Lúy Cái trầm giá»ng :
- Muốn biết rõ chúng ta cứ đi ngay đến khu mộ tháp là xong! Thế nào?
Dù chỉ còn má»™t chút ít hy vá»ng, dẫu sao Tiểu Äông cÅ©ng muốn má»™t lần nhìn tận mắt khu má»™ tháp cho biết!
Nó đáp :
- Hậu bối cũng nghĩ như vậy!
- Äược! Vậy thì Ä‘i!
Vút!
Äoạn Ä‘Æ°á»ng dẫn đến khu má»™ tháp không còn bao xa, tuy nhiên, vá»›i Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng ngắn nhÆ° vậy, lão Túy Lúy Cái lại có quá nhiá»u nghi vấn.
Ngoài việc muốn tìm hiểu xem, tại sao nhân vật của các phái cùng má»™t lúc xuất hiện ở tại đây, Ä‘iá»u khiến lão nghi ngá» nhất chính là việc có liên quan đến Tiểu Äông!
Lão đã từng dò há»i, nhÆ°ng cho đến tận lúc này, lão vẫn chÆ°a rõ gia thế của Tiểu Äông!
Äến thân thế và lai lịch, Tiểu Äông còn che giấu, do vậy việc tại sao nó có Há»a Tháp Äồ, Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên Tiểu Äông không má»™t lần hở môi!
CÅ©ng vậy, dù đã biết Tiểu Äông Ä‘ang có mối đại thù, nhÆ°ng đó là thù gì, ai là kẻ thù, lão Túy Lúy Cái lại càng không biết.
- “Xem ra†- Lão thầm nghÄ© - “Äứa bé này không những có đởm lược hÆ¡n ngÆ°á»i, qua việc nó cố nén nhịn, không chấp nhận việc phải rÆ¡i lệ, mà nó còn kín tiếng, không cho ai biết trong thâm tâm nó Ä‘ang nghÄ© gìâ€.
Nhớ đến chữ “Thanh†do Tam Thủ Khoái Cước buột miệng nói ra ngay trước lúc lâm chung, Túy Lúy Cái thầm than :
- “Võ Äang phái bao Ä‘á»i nay Ä‘á»u có hành sá»± quang minh lá»—i lạc, luôn được xem là Thái SÆ¡n bắc đẩu của võ ]âm, ngang hàng vá»›i phái Thiếu Lâm? Mai hậu, nếu đứa bé này may mắn, có thân thủ hÆ¡n ngÆ°á»i, ta e Võ Äang khó tránh được đại nạn! Gã Tam Thủ Khoái CÆ°á»›c Tra Bách Phong này cÅ©ng tệ? Muốn nói gì không chịu nói cho rõ ràng! Lấp lá»­ng chỉ má»—i má»™t chữ có khác nào kế “Di há»a Giang Äông†của ngÆ°á»i xÆ°a? Äúng là quá đáng!â€
Lần thứ hai, Ä‘ang dùng khinh thân pháp Ä‘Æ°a Tiểu Äông Ä‘i vun vút, lão Túy Lúy Cái Ä‘á»™t nhiên đảo ngÆ°á»i đổi hÆ°á»›ng.
Vút!
Do vừa trải qua má»™t lần y nhÆ° vậy, Tiểu Äông không cần nghe lão căn dặn cÅ©ng đủ biết là phải cẩn trá»ng, đừng lên tiếng! Vì ở phía trÆ°á»›c chắc chắn phải có ngÆ°á»i!
Tiểu Äông được lão Túy Lúy Cái Ä‘Æ°a vào má»™t nÆ¡i lẫn khuất! Từ vị trí đó, nó nhìn ra!
Không nhịn được sá»± sững sá» kinh ngạc, Tiểu Äông hé miệng há»i lào thào :
- Ngay phía trước có phải là khu mộ tháp không, lão trượng?
Túy Lúy Cái lại đặt một ngón tay lên môi :
- Äừng lên tiếng, hài tá»­? Phía trÆ°á»›c toàn là hảo thủ võ lâm, là cao nhân tuyệt đỉnh của giang hồ hiện nay. Vá»›i khoảng cách này hài tứ đừng tưởng há» không nghe được những tiếng Ä‘á»™ng khẽ!
Có lẽ lão nói đúng! Vì lần này khi lên tiếng, chính lão còn phải hạ thật thấp giá»ng, chứng tá» lão cÅ©ng phần nào kiêng đè!
HÆ°á»›ng ánh mắt nhìn vào gần ba mÆ°Æ¡i nhân vật Ä‘ang dõi mắt nhìn đăm đăm vào khu má»™ tháp, Tiểu Äông có ý muốn được lão Túy Lúy Cái nói rõ tính danh của há»!
Hiểu ý, lão lào thào :
- Võ Äang và Thiếu Lâm cÅ©ng có mặt! Ba vị đạo nhân đứng đầu chính là Thanh Má»™c, Thanh Hà và Thanh Vân! Vị đại sÆ° kia là PhÆ°Æ¡ng trượng Thiếu Lâm phái, có pháp hiệu là Giác Hải! Còn bốn nhân vật đứng riêng biệt kia! Chà...! Không ngá» ngÆ°á»i của DÄ© An viện cÅ©ng quan tâm đến khu má»™ tháp!
Tiểu Äông khẽ đụng vào tay lão, vì lão vẫn chÆ°a nói rõ tính danh của bốn nhân vật gồm ba nam má»™t nữ kia.
Túy Lúy Cái cố tình nhá» giá»ng hÆ¡n :
- Há» là bốn trong năm vi đệ tá»­ của Viện chủ DÄ© An viện! Công phu của há», từng ngÆ°á»i, Ä‘á»u cao hÆ¡n Giác Hải đại sÆ° vốn là đại cao thủ võ lâm! Há» là: lão đại Thẩm NhÆ° Bích, lão nhị Kha NhÆ° Lục, lão này không có ở đây, lão tam DÆ° NhÆ° Xích, lão tứ Tạ NhÆ° Hoàng, còn Äệ ngÅ© là vị cô cô Äoàn NhÆ° Hồng Bạch!
Lúc Túy Lúy Cái và Tiểu Äông xuất hiện cÅ©ng là lúc trá»i dần xế chiá»u!
Do đó, bá»n ngÆ°á»i Ä‘ang kiên tâm chỠđợi Lão viện chủ từ bên trong khu má»™ tháp quay trở ra càng khiến cho lão Túy Lúy Cái và Tiểu Äông phải hoang mang và nôn nóng!
Cả hai hoang mang vì không hiểu tại sao những ngÆ°á»i kia cứ đứng yên bất Ä‘á»™ng không ai lên tiếng cả!
Và nôn nóng vì cả hai đang muốn tất cả mau bỠđi để hỠcó dịp tận mắt nhìn thấy khu mộ tháp.
Trá»i tối dần rồi bóng đêm thật sá»± phủ kín vạn vật, tất cả vẫn im lìm nhÆ° những pho tượng đá! Những ngá»n tháp câm lặng và ngÆ°á»i cÅ©ng câm lặng.
Hai mắt díp lại, những sá»± má»i mệt của bao ngày qua rốt cuá»™c đã quật ngã Tiểu Äông và hÆ¡n hết, khi bá»n ngÆ°á»i ở khu má»™ tháp bá» Ä‘i vì sá»± chỠđợi quá dài và đã đến lúc má»i mòn kiệt lá»±c, Tiểu Äông phải chìm vào giấc ngủ nồng say.
Tiểu Äông choàng tỉnh vì có ngÆ°á»i lay nó dậy!
Túy Lúy Cãi nhìn nó vá»›i nét mặt rất trầm trá»ng :
- Viện chủ Dĩ An viện hiện đang bị trận đồ của khu mộ tháp giam hãm!
Tin này nếu đối vá»›i lão Túy Lúy Cái là hệ trá»ng theo má»™t ý nghÄ© nào đó thì cÅ©ng là hệ trá»ng theo cách nghÄ© của Tiểu Äông!
Nó đưa mắt nhìn thẳng vào khu mộ tháp :
- Tất cả đã rá»i Ä‘i rồi sao, lão trượng?
Lão đáp nhẹ :
- Trá»i vừa tảng sáng, hỠđã bá» Ä‘i! Chỉ còn lại má»—i má»™t mình Lão viện chủ DÄ© An viện hiện Ä‘ang bị...
Tiểu Äông chợt ngắt lá»i :
- NhÆ° lão trượng nói, trong số ngÆ°á»i đêm qua, có bốn nhân vật là đệ tá»­ của Viện chủ DÄ© An viện?
- Äúng! Äó là Thẩm...
Lần thứ hai, Tiểu Äông không để Túy Lúy Cái nói tròn câu :
- Và lão trượng tin rằng Viện chủ Dĩ An viện thật sự bị trận đồ kia giam hãm?
- Chứ còn gì nữa? Ta đã nghe bá»n há» trÆ°á»›c lúc bá» Ä‘i đã nói rõ nhÆ° vậy?
NhÆ° không quan tâm đến thái Ä‘á»™ có phần ngạc nhiên của Túy Lúy Cái, Tiểu Äông bảo :
- Theo hậu bối, chưa chắc đã đúng như vậy?
- Tại sao? Không lẽ hài tá»­ cho rằng nhÆ°ng Ä‘iá»u ta nghe là không đúng?
Lão nhếch môi và hất mặt vỠphía khu mộ tháp :
- Hài tá»­ đừng tưởng những ngá»n tháp Ä‘ang sừng sững má»™t cách bình tịnh kia là vô hại! Hừ! Sá»± thật đó là má»™t trận đồ bí hiá»m, đã có nhiá»u ngÆ°á»i tưởng nhÆ° hài tá»­, rồi tá»± tiện xông vào. Cuối cùng, tất cả Ä‘á»u bặt vô âm tín!
Thấy Tiểu Äông vẫn lặng im và nhìn chằm chằm vào khu má»™ tháp, Túy Lúy Cái ngá» nó vẫn chÆ°a tin bèn giải thích rõ hÆ¡n vá»›i hy vá»ng: dù nó là má»™t đứa bé không biết võ công nhÆ°ng có thể nó sẽ hiểu!
Lão nói :
- Hài tá»­ có biết thế nào là má»™t trận đồ không? Äó là thế này: trá»i đất có Âm DÆ°Æ¡ng tất phải có NgÅ© Hành, Bát Quái! Má»i thứ trong vÅ© trụ này Ä‘á»u có sinh có khắc, thứ này khi biến hóa sẽ sinh ra thứ kia, ngược lại, cÅ©ng vì sá»± biến hóa nên có thứ này khắc chế và hủy diệt thứ ná»! Là má»™t trận đồ do được bố trí theo thiên tượng, và thiên tượng lại được địa hình phù hợp há»— trợ, việc sinh sinh khắc khắc tất nhiên phải xảy ra, đó gá»i là biến hóa! Và má»™t khi có ai đó tá»± tiện xâm nhập nhÆ°ng không thông hiểu sá»± biến hóa của trận đồ, việc bị loạn bá»™ loạn nhãn rồi phải bị giam hãm là Ä‘iá»u không sao tránh khá»i!
Tiểu Äông dù Ä‘ang nhìn vá» phía trÆ°á»›c nhÆ°ng những gì lão Túy Lúy Cái vừa nói, nó Ä‘á»u nghe rõ!
Lão vừa dừng lá»i, nó liá»n há»i :
- Dù trận đồ có biến hóa nhÆ° thế nào Ä‘i nữa, phải chăng những ngá»n tháp kia thủy chung vẫn không há» dịch chuyển?
Túy Lúy Cái gật đầu :
- Äó là Ä‘iá»u Ä‘Æ°Æ¡ng nhiên! Chúng vẫn nguyên vị vì không thể dịch chuyển cho dù trận đồ có biến hóa đến thế nào Ä‘i nữa.
- Vậy lấy gì làm bằng để lão trượng tin rằng Viện chủ Dĩ An viện đang bị giam hãm trong khu mộ tháp?
Lão thản nhiên đáp :
- Vì cho đến lúc này, viện chú Dĩ An viện dẫn chưa từ khu mộ tháp đi ra!
Tiểu Äông phản bác :
- Khu mộ tháp vẫn không thay đổi, ai dám chắc Viện chủ Dĩ An viện hãy còn ở trong hay đã thoát ra rồi?
Lão bắt đầu ngạc nhiên :
- à của hài tử là...
- Là rất có thể Viện chủ DÄ© An viện đã thoát Ä‘i. Nguyên do, có thể chính Viện chủ DÄ© An viện là ngÆ°á»i đã Ä‘oạt mất Há»a Tháp Äồ.
Túy Lúy Cái trong lúc nhất thá»i phải lúng túng vì nhận định của Tiểu Äông! Lão tìm lá»i chống chế :
- Hài tá»­ đừng nghÄ© quấy cho Viện chủ DÄ© An viện. ÄÆ°Æ¡ng thá»i Viện chủ là nhân vật duy nhất được quần hùng cả hai phe Hắc Bạch cùng ngưỡng má»™. Hành Ä‘á»™ng này nhất định Viện chủ DÄ© An viện không bao giá» có.
Tiểu Äông vẫn khăng khăng :
- Lòng ngÆ°á»i vốn tham, chÆ°a chắc đã đúng nhÆ° lão trượng nghÄ©!
Túy Lúy Cái đột nhiên nổi giận :
- Hừ! NgÆ°Æ¡i chỉ là má»™t tiểu oa nhi máu đầu còn chÆ°a ráo, ngÆ°Æ¡i biết gì vá» lòng ngÆ°á»i mà dám nhận đình bừa?
Tiểu Äông hoàn toàn kinh ngạc trÆ°á»›c phản ứng của lão! Nó nhìn sững lão và không thể thốt lên bất kỳ má»™t lá»i nào!
Sau đó Tiểu Äông cảm thấy hoang mang vô tả lúc lão Túy Lúy Cái Ä‘á»™t ngá»™t bá» Ä‘i!
Äi hÆ¡n hai trượng, lão dừng lại rồi ném cho Tiểu Äông má»™t câu :
- Suy cho cùng, nghÄ© nhÆ° thế nào là tùy ngÆ°Æ¡i, ta không thể miá»…n cưỡng! Chỉ có Ä‘iá»u, hà... việc của Há»a Tháp Äồ thế là đã xong! NgÆ°Æ¡i có nghi ngá» gì ta nữa không?
Tiểu Äông buá»™t kêu lên :
- Lão trượng...
Túy Lúy Cái bật cÆ°á»i :
- Ha... ha... ha...! Äủ rồi! Từ nay vá» sau, Ä‘Æ°á»ng ngÆ°Æ¡i ngÆ°Æ¡i Ä‘i, ta không còn trách nhiệm nào cả! Ha... ha... ha...
Vút!
Tiểu Äông vá»™i lao ra từ chá»— ẩn và gào lên thật :
- Khoan đã nào, lão trượng? Hậu bối...
Tiểu Äông buá»™c phải bá» ngang câu nói, do bóng nhân ảnh của lão Túy Lúy Cái đã loàn toàn biệt dạng!
Thật tâm, nó muốn gá»i lão quay lại để nói rằng rất có thể sá»± nghi ngá» của nó là không đúng và để nói rằng bản thân nó hãy còn có nhiá»u Ä‘iá»u muốn tá» bày và thÆ°Æ¡ng lượng vá»›i lão!
Tuy nhiên má»i việc kể nhÆ° đã muá»™n! Túy Lúy Cái đã bá» Ä‘i còn lại nó má»™t mình trÆ¡ trá»i tại khu má»™ tháp hoang liêu cô tịch!
Ngẩn ngÆ°á»i má»™t lúc thật lâu dÆ°á»›i ánh dÆ°Æ¡ng quang chan hòa vạn vật, sau đó Tiểu Äông vì nghÄ© đến định ý của nó bèn quay ngÆ°á»i nhìn vào khu má»™ tháp vá»›i trận đồ bí hiểm
Tài sản của dth_abcd

  #8  
Old 06-06-2008, 09:47 AM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Hồi 8

Xem thÆ°á»ng sinh mạng nhập trận đồ-Cả tin kẻ lạ lầm kế Ä‘á»™c




Vá»›i kiến văn thật sá»± ít á»i vá» trận đồ, đến lúc này Tiểu Äông má»›i hiểu thế nào là sá»± lợi hại của trận đồ tại khu má»™ tháp.
Hoang mang vô tưởng trÆ°á»›c đủ má»i loại ảo giác, Tiểu Äông dù cố trấn tÄ©nh vẫn cảm thấy tứ chi bủn rủn và thần trí càng lúc càng mÆ¡ hồ!
Tính vá» thá»i gian, phải có đến ít lắm là má»™t canh giá» kể từ lúc Tiểu Äông cố ý bÆ°á»›c vào khu má»™ tháp!
Khu má»™ tháp hầu nhÆ° hoàn toàn biến đổi ngay khi Tiểu Äông đặt bÆ°á»›c chân đầu tiên Ä‘i vào.
CÅ©ng may, trÆ°á»›c lúc Ä‘i đến quyết định này, Tiểu Äông đã nhẩm lại thật kỹ cho đến khi nó tin rằng những gì có khắc há»a trên Há»a Tháp Äồ nó đến nhá»› không sót.
Vậy mà hoặc do nó đã nhá»› lầm má»™t vài chi tiết hoặc nhá»› hết nhÆ°ng không thấu triệt, đã hÆ¡n má»™t canh giá» trôi qua, nó vẫn chÆ°a nhìn thấy chứ đừng nói đến việc đặt chân vào má»™t trong chín ngá»n tháp ở đây.
Cảm nhận được hiểm nguy, có thể dẫn đến việc bản thân bị giam cầm vÄ©nh viá»…n, Tiểu Äông không những không dám loạn Ä‘á»™ng mà còn gắng sức tá»± trấn định thần hồn.
Thế nhưng như đã nói dù cố đến đâu tứ chi của nó vẫn bủn rủn và thần trí của nó cứ càng lúc càng mơ hồ.
Sau cùng Tiểu Äông đành phải buông ngÆ°á»i té ngồi và nhắm tịt hai mắt! Có nhÆ° thế, dần dần bản thân nó má»›i tìm được sá»± thÆ° thái, hay nhÆ° ngÆ°á»i giang hồ thÆ°á»ng gá»i là tâm bình khí hòa.
Những biến đổi liên tục của trận đồ cũng nhỠvào việc nó ngồi yên nên không làm cho nó phải hoang mang nữa.
Khi mở mắt ra, ngay trÆ°á»›c mặt nó giỠđây chỉ còn là má»™t bức tÆ°á»ng thành vừa cao sừng sững vừa kéo dài vá» hai phía đến vô tận.
Hiểu ngay đó chỉ là ảo giác là do trận đố biến hóa mà thành, vì từ bên ngoài nhìn vào, ở khu má»™ tháp làm gì có bức tÆ°á»ng thành nào? Tiểu Äông thầm nhủ :
- “Äây chi là áo giác và ảo giác sẽ biến đổi nếu ta cứ tiếp tục Ä‘i bừa vá» các phía!
Chậc... chậc.. ta phải làm gì bây giỠđể má»™t là thoát ra, hai là tìm đến được má»™t trong chín ngá»n tháp cả thảyâ€.
Nhắm mắt lại, Tiểu Äông má»™t lần nữa cố mÆ°á»ng tượng toàn bá»™ những nét khắc hoạ trên bức Há»a Tháp Äồ!
Cách đây không lâu, ngay khi nhị sÆ° bá tìm đến và Ä‘á» cập đến Há»a Tháp Äồ, má»™t bức há»a xấu xí mà trÆ°á»›c kia chính mẫu thân nó không há» ngó ngàng đến.
Và khi Mao SÆ¡n tam quá»· xuất hiện vá»›i ý đồ chiếm Ä‘oạt Há»a Tháp Äồ, và má»™t ý niệm bất ngá» nảy sinh, Tiểu Äông vận dụng sá»± minh mẫn thiên phú và ngụy tạo má»™t bức Há»a Tháp Äồ khác!
Diá»…n biến của sá»± việc xảy ra quá nhanh, cho dù Tiểu Äông sẵn sàng dùng Há»a Tháp Äồ thật, nếu cần, để bảo toàn sinh mạng cho gia mẫu! Thế nhÆ°ng ngay lúc bức Há»a Tháp Äồ giả bị đệ tam nhân bất ngá» xuất hiện và Ä‘oạt mất, lão ma Äoạn Hồn đã quá nhanh trong việc hạ thủ thân mẫu nó!
Từ đó, Tiểu Äông quyết lòng dá»±a vào Há»a Tháp Äồ thật để Ä‘i vào khu má»™ tháp, để tìm thấy tàng thÆ° võ há»c, để cố công khổ luyện má»™t thân thủ hÆ¡n ngÆ°á»i và để báo thù cho gia mẫu, cho tiên phụ và cho nhị sÆ° bá!
Và không ít lần Tiểu Äông tìm cách xem và ghi nhá»› trong tâm khảm má»i Ä‘Æ°á»ng nét có khắc há»a trên bức Há»a Tháp Äồ, trÆ°á»›c khi Há»a Tháp Äồ bị gã Tam Thủ Khoái CÆ°á»›c trổ tài diệu thủ và lấy cắp của nó.
Tin rằng má»™t khi đã nhá»› kỹ má»i Ä‘Æ°á»ng nét có trong bức Há»a Tháp Äồ bản thân sẽ là ngÆ°á»i thứ hai dá»… dàng Ä‘i vào và thoát khá»i trận đồ, sau ngÆ°á»i thứ nhất là nhân vật đã hạ thủ gã Tam Thủ và lấy Ä‘i Há»a Tháp Äồ. Tiểu Äông má»›i dám ung dung tiến vào khu má»™ tháp!
Nào ngá» má»i việc lại không nhÆ° Tiểu Äông tưởng.
GiỠđây khi cố mÆ°á»ng tượng toàn bá»™ bức Há»a Tháp Äồ, Tiểu Äông cÅ©ng nghÄ© đến những giải thích của Túy Lúy Cái vá» những biến hóa phải có của trận đồ.
Càng nhá»›, càng nghÄ©, Tiểu Äông càng cảm thấy những hiểu biết của nó quả là quá mÆ¡ hồ vì sai lạc!
Vả chăng, thế nào là âm dÆ°Æ¡ng, sinh khắc, thế nào là Bát quái vá»›i NgÅ© hành, bản thân nó còn chÆ°a biết tÆ°á»ng tận thì lấy gì Ä‘á» hiểu đến thấu triệt?
Vì thế sau một lúc được thư thái, lúc này đây, toàn thân nó vì quá kinh hoàng nên phải xuất hạn đầm đìa, khiến y phục phải ướt đẫm.
Sự kinh hoàng càng tăng thêm bội phần khi nó mở mắt ra nhìn xung quanh!
Có thể nói trận đồ không chỉ biến hóa vì sự loạn động mà thôi, chính tâm trạng đang hoang của nó cũng làm cho ảo giác phát sinh, cứ như trận đồ đang tiếp tục biến hóa!
TrÆ°á»›c mắt nó, bức tÆ°á»ng thành kia cứ luôn lay Ä‘á»™ng chập chá»n, nhÆ° sẵn sàng đổ ụp vào đầu nó trong chá»›p mắt.
Äã vậy Tiểu Äông càng hoảng loạn bao nhiêu bức tÆ°á»ng thành kia càng lay Ä‘á»™ng nhiá»u bấy nhiêu, và từ dÆ°á»›i chân của bức tÆ°á»ng thành, từng làn sÆ°Æ¡ng vụ mỠảo cứ chốc chốc lại bốc lên khiến bức tÆ°á»ng thành phải lung linh, mỠảo, làm mắt nó phải hoa Ä‘i.
Kinh tâm tán đởm, Tiểu Äông vá»™i nhắm chặt hai mắt và lẩm nhẩm tá»± trấn an :
- Chỉ là ảo giác mà thôi? Thạch Hiểu Äông, ngÆ°Æ¡i chá»› nên thần hồn nát thần tinh và rồi tá»± hành hạ vì những ảo giác đáng sợ đó! Bình tâm lại nào Hiểu Äông! Có gì đáng sợ đâu chứ? Chỉ là ảo giác thôi mà!
Cứ thế Tiểu Äông lẩm bẩm mãi những lá»i này nhÆ° phù chú linh nghiệm giúp nó tá»± trấn định!
Lần thứ hai, khi tâm đã định, khí đã hòa Tiểu Äông lại mở mắt ra.
Lần này nó dÆ°á»ng nhÆ° không tin vào mắt mình nữa! Màn đêm đã vá» từ lâu, trên đầu nó tít trên cao là má»™t bầu trá»i Ä‘en thẫm vá»›i hàng vạn hàng vạn vị tinh tú, chúng Ä‘ang lấp la lấp lánh nhÆ° muốn sà xuống để đùa vui vá»›i Tiểu Äông Ä‘ang Ä‘Æ¡n thân Ä‘á»™c lá»±c giữa khu má»™ tháp! Cùng vá»›i sá»± xuất hiện của bầu trá»i đêm, bức tÆ°á»ng thành mà nó đã từng nhìn thấy giá» không còn nữa.
Tiểu Äông mừng thầm :
- “Có khi nào do đây là hiện tượng âm thịnh dÆ°Æ¡ng suy nên ảo giác không tồn tại, liệu ta có thể nhân lúc trá»i đêm để tìm cách thoát ra không?â€
Tiểu Äông vụt đứng lên và co chân chạy thục mạng vá» phía trÆ°á»›c.
Thịch... thịch...
Ào... Ào...
Từng cÆ¡n gió liá»n xuất hiện kể từ những bÆ°á»›c chạy đầu tiên khiến Tiểu Äông ngỡ ngàng. Vì còn đà, phải đôi ba bÆ°á»›c chân nữa Tiểu Äông má»›i dừng lại được.
Và khi dừng lại rồi, cảnh quang chung quanh nó lúc này ngay lập tức làm cho nó phải kinh tâm động phách.
Nó không kinh tâm sao được khi bầu trá»i đêm ở trên cao giá» Ä‘ang bị những lá»›p mây Ä‘en dày đặc che khuất? Không những thế, những lá»›p mây nặng nỠđó còn luôn chao đảo và cuá»™n lên cuá»™n xuống nhÆ° chuẩn bị cho má»™t cÆ¡n phong ba bão táp chắc chắn sẽ đổ trút xuống đến nÆ¡i!
Và nó không thể không Ä‘á»™ng phách khi vây bá»c xung quanh nó lúc này là những tầng cây dày đặc Ä‘ang thả sức uốn vặn nhÆ° bị những luồng cuồng phong thổi đến thịnh ná»™.
Nó kêu lên thảng thốt :
- Chao ôi! Äây là Ä‘iá»u Ä‘ang diá»…n ra thật hay lại là ảo giác?
Kêu xong nghÄ© lại Tiểu Äông cÆ°á»i nhÆ° mếu! Nó tin rằng tất cả lại chỉ là ảo giác, bởi từ bên ngoài nhìn vào bên trong khu má»™ tháp làm gì có những cá»™i cây cao to nhÆ° nó Ä‘ang nhìn thấy.
Và nếu là ảo giác nó nghÄ© ảo giác của ban đêm xem ra còn đáng sợ hÆ¡n những ảo giác xuất hiện ban ngày, vì rằng vá»›i những bóng cây cao to chập chá»n kia, má»™t đứa bé có nhiá»u trí tưởng tượng nhÆ° nó làm sao không thể mÆ°á»ng tượng những bóng đó thành những hình thù khác nhau.
NhÆ° hình dáng của cái bóng cây nghiêng ngả ở bên tả chẳng hạn, Tiểu Äông dá»… dàng nghÄ© đó là má»™t quái vật cá»±c kỳ to lá»›n Ä‘ang giÆ°Æ¡ng cao đôi vuốt nhá»n khoằm khoằm chuẩn bị vá»— vập vào nó!
Còn bóng cây ở bên hữu ư, đâu khác gì một đại khô lâu có màu đen sì đang nhe nanh hé miệng định tợp vào nó.
Äã thế ở phía trÆ°á»›c và ở phía sau hãy còn nhiá»u tầng cây dày đặc Ä‘ang mặc tình chao đảo ngả nghiêng cùng vá»›i nhiá»u lượt quái phong cứ thổi ào ào qua ngÆ°á»i Tiểu Äông.
Càng nhìn càng sợ và khi nhắm mắt lại những hình ảnh kỳ quái đó vẫn không buông tha tâm trí khiến Tiểu Äông càng nghÄ© cảng sợ.
Tứ chi lại bủn rủn, Tiểu Äông ngã phịch xuống mà không hay.
Và theo bản năng, má»™t bản năng mà bất kỳ má»™t đứa bé nào nhÆ° nó Ä‘á»u có lúc gặp chuyện quá hãi hùng, Tiểu Äông trÆ°á»n dài trên ná»n đất lạnh!
Mắt nhắm, miệng méo xệch, hai tay cứ chồm chồm vá» phía trÆ°á»›c, hai chân lại giãy đạp liên hồi và thân hình thì uốn éo vặn vẹo, Tiểu Äông cứ thế trÆ°á»n mãi! Bản năng thúc đẩy nó phải trÆ°á»n và trÆ°á»n đến má»™t nÆ¡i nào đó cảm quan cho rằng đó là má»™t chá»— an toàn, nhÆ° bất kỳ đứa bé nào cần sá»± bảo bá»c của nghiêm phụ hoặc từ mẫu.
Äang lúc thần trí thác loạn nhÆ° vậy, những tiếng quát tháo từ má»™t nÆ¡i xa xăm nào đó bất ngá» vang đến, Tiểu Äông cÅ©ng còn phần nào lý trí để nhận định thầm :
- Hóa ra trong mộ tháp trận đồ không phải chỉ có mỗi mình ta! Thảo nào trận đồ lại biến hóa đến mức độ kinh khiếp đến vậy?
Cùng vá»›i nhận định này, Tiểu Äông khi tin rằng nó không há» Ä‘Æ¡n Ä‘á»™c trong trận đồ má»™ tháp, dần dần có lại sá»± trấn tÄ©nh!
Cho dù quanh nó, ở tứ phía lẫn ở bên trên, hàng loạt những luồng cuồng phong quái dị vẫn luôn rú rít và những bóng cây vẫn Ä‘ang tiếp tục nghiêng ngã nhÆ°ng Tiểu Äông không khiếp hãi nhÆ° lúc trÆ°á»›c nữa!
Vừa trÆ°á»n Ä‘i, vừa định thần, những tiếng quát tháo kia vang đến tai nó càng lúc càng rõ dần!
Äược má»™t lúc khi những tiếng quát tháo có dấu hiệu mÆ¡ hồ, lúc có lúc không, Tiểu Äông biết rằng đó là do nó vừa dịch chuyển sai vá»›i phÆ°Æ¡ng vị trong trận đồ, khiến những thanh âm ná» phải biến dạng, nó vá»™i trÆ°á»n lùi lại!
Lùi má»™t chút, nhích vá» phía tả má»™t chút, lại trÆ°á»n vá» phía trÆ°á»›c má»™t ít, cuối cùng những thanh âm đó bắt đầu vang đến tai nó vá»›i má»™t âm sắc và cÆ°á»ng Ä‘á»™ rõ ràng nhất!
Äó là lúc có tiếng ngÆ°á»i gầm vang :
- Ngươi tưởng lão phu tin ngươi sao? Nếu ngươi đúng là chủ nhân khu mộ tháp, tại sao ngươi không hiện thân ngay từ đầu để ngăn cản lão phu? Cuồng đồ, đỡ!
Viu...
Âm thanh thứ hai vá»›i ngữ Ä‘iệu đầy ngạo mạn và vá»›i âm sắc của má»™t nhân vật có niên ká»· rõ ràng là trẻ hÆ¡n âm thanh lúc má»›i rồi liá»n vang lên :
- Hừ! Phi Vân chỉ của DÄ© An viện quả danh bất hÆ° truyá»n! NhÆ°ng, ha... ha... ha...! Phi Vân chỉ vẫn không làm gì được bản nhân!
Tiếng gầm giận dữ của nhân vật thứ nhất ngay tức khắc vá»ng đến tai Tiểu Äông :
- NgÆ°Æ¡i không dám Ä‘Æ°Æ¡ng đầu vá»›i lão phu à? NgÆ°Æ¡i đâu rồi? Hiện thân Ä‘i! Hóa ra ngÆ°Æ¡i chỉ là hạng miệng hùm gan sứa! NgÆ°Æ¡i tưởng lão phu không Ä‘oán được ngÆ°Æ¡i chính là kẻ đã đắc thủ Há»a Tháp Äồ từ tay Äoạn Hồn Ma Thủ và Huyết Thủ Äầu Äà sao?
Sau tiếng gầm thét của nhân vật này trận đồ má»™ tháp liá»n có được má»™t lúc tÄ©nh lặng! Và trong sá»± tÄ©nh lặng này, Tiểu Äông được dịp cÆ°á»i thầm :
- Nhân vật tự xưng là lão phu chắc hẳn phải là Viện chủ Dĩ An viện, như lão Túy Lúy Cái có nói! Hà... hà...!
Nếu lão biết rõ Há»a Tháp Äồ mà lão vừa Ä‘á» cập chỉ là má»™t Há»a Thấp Äồ giả, do ta tá»± tay ngụy tạo, không hiểu lão phải nói sao đây? Tức cÆ°á»i thật!
à nghÄ© vừa dứt, Tiểu Äông lại nghe Viện chủ DÄ© An viện quát ầm lên :
- Lão phu nghe nói má»™t mình ngÆ°Æ¡i có thể ung dung đả bại Äoạn Hồn Ma Thủ và Huyết Thủ Äầu Äà, ngÆ°Æ¡i có bản lãnh nhÆ° vậy sao không dám xuất hiện và giao đấu vá»›i lão phu?
Sự khích bác của Viện chủ Dĩ An viện ngay lập tức thu được kết quả! Âm thanh của nhân vật thứ hai vang lên :
- Hừ! Ai bảo lão nhân không dám? Chỉ có Ä‘iá»u, ha... ha... ha... Bản nhân vốn biết thân thủ của Viện chủ DÄ© An viện Ä‘ang là thiên hạ đệ nhất nhân, chỉ là kẻ kém trí má»›i dại dá»™t Ä‘Æ°Æ¡ng đầu vá»›i lão! Chẳng bằng nhÆ° bản nhân đây...
- Thất phu muốn chết! Äỡ chiêu!
Vù... vù...
Nhân vật thứ hai bật cÆ°á»i :
- Ha...ha... ha...! Lão có vận dụng Phi Vân thập nhị chưởng cũng chỉ vô ích thôi! Lão xem này!
Vì không thế nào nhìn được Tiểu Äông đành hài lòng vá»›i suy Ä‘oán :
- “Nhân vật thứ hai dám nói những lá»i xem thÆ°á»ng Phi Vân thập nhị chưởng gì đó, phái chăng là vì lão ta tinh thông má»™ tháp trận đồ nên dá»±a vào đó để lẩn tránh?â€
Không ngoài sự suy đoán của nó, Viện chủ Dĩ An viện tỠvẻ giận dữ :
- Lại là thủ đoạn này?! Hạng hèn nhát như ngươi sao đáng là anh hùng hảo hán?
- Hứ! Bản nhân có là anh hùng hảo hán hay không đâu có gì là quan trá»ng? Äối vá»›i bản nhân chỉ có má»™t Ä‘iá»u đáng xem là quan trá»ng mà thôi!
- NgÆ°Æ¡i muốn ám chỉ Ä‘iá»u gì?
- Ha... ha... ha...! Äó là: đạt mục đích bất chấp thủ Ä‘oạn! Ha... ha... ha...
- Äỡ!
Viu...
- Ha... ha... ha...! Bản nhân đã nói rồi, lão đừng nuôi hy vá»ng chạm được vào bản nhân, má»™t khi bản nhân được U Minh Há»—n Mang trận há»— trợ!
Viện chủ Dĩ An viện chợt kêu lên, chứng tỠđang cực kỳ kinh ngạc :
- Là U Minh Hỗn Mang trận à?
Äến lượt nhàn vặt thứ hai cÅ©ng có dấu hiệu kinh ngạc trong câu há»i tiếp liá»n sau đó :
- DÆ°á»ng nhÆ° lão có biết danh xÆ°ng của trận đồ U Minh này?
- Ngươi là hậu nhân của U Minh Thần Quân?
- U Minh Thần Quân?!!
Nghe đến đây, Tiểu Äông chau mày :
- “Nhân vật này nhÆ° thể chÆ°a từng nghe nói đến U Minh Thần Quân, sao lạ vậy?â€
NhÆ° đồng má»™t ý nghÄ© vá»›i Tiểu Äông, Viện chủ DÄ© An viện Ä‘á»™t nhiên buông ra má»™t tràng cÆ°á»i dài thật dài :
- Ha... ha... ha...
Tràng cÆ°á»i khiến nhân vật kia phải Ä‘á»™ng ná»™ quát lên :
- Có gì đáng cho lão cÆ°á»i? Lão tưởng bản nhân không có cách gì giết lão sao?
Âm thanh của Viện chủ Dĩ An viện đáp lại :
- Lão phu cÆ°á»i chuyện gì, ngÆ°Æ¡i không hiểu sao? NgÆ°Æ¡i tá»± nghÄ© xem: ngÆ°Æ¡i bảo ngÆ°Æ¡i là chủ nhân khu má»™ tháp, ngÆ°Æ¡i bảo danh xÆ°ng của trận đồ là U Minh Há»—n Mang trận, và rồi ngÆ°Æ¡i tá» vẻ kinh ngạc khi nghe đến bốn chữ U Minh Thần Quân! Chuyện mâu thuẫn nhÆ° thế này bảo sao lão phu không cÆ°á»i? Ha... Ha... Ha...
- Câm! Lão...
- Äỡ!
Viu...
Tiểu Äông nhăn mặt :
- Viện chủ Dĩ An viện lại nhân cơ hội định hạ thủ đối phương!! Chậc... Chậc...
Nhưng nhân vật kia một khi đã biết đây là U Minh Hỗn Mang trận dĩ nhiên phải tinh thông trận đồ, Viện chủ Dĩ An viện có hành động cũng vô ích!
Äúng vá»›i nhận định của Tiểu Äông, tiếng gầm hậm há»±c của Viện chủ DÄ© An viện liá»n vang lên :
- Thất phu! Khôn hồn thì ngươi đừng bao giỠhiện thân nữa! Bằng không...
Viện chủ DÄ© An viện Ä‘á»™t nhiên ngừng lá»i, không nói tiếp định ý của lão là sẽ có thái Ä‘á»™ nhÆ° thế nào nếu nhÆ° nhân vật kia lại tiếp tục lá»™ diện!
Tiếp theo đó là sá»± yên lặng! Và sá»± yên lặng lần này kéo dài khá lâu, khiến Tiểu Äông dù cố mÆ°á»ng tượng cÅ©ng không hiểu là chuyện gì vừa xảy ra! Là Viện chủ DÄ© An viện đã bị nhân vật kia lợi dụng trận đồ hạ thủ nên lão buá»™c phải dừng lá»i? Hay ngay sau đó, nhân vật kia vì khinh suất đã bị Viện chủ DÄ© An viện hạ sát?
Cuối cùng, có má»™t ý nghÄ© bật lóe trong tâm trí Tiểu Äông :
- Hay Viện chủ DÄ© An viện đã lẳng lặng bám theo nhân vật kia và cả hai cùng thoát khá»i U Minh Há»—n Mang trận? Nguy mất! Nếu cả hai thật sá»± bá» Ä‘i, còn lại má»™t mình ta ở đây, e rằng...
Không dám nghÄ© tiếp, Tiểu Äông vụt nhổm dậy và kêu ầm lên :
- Lão viện chủ! Lão còn ở đây không? Còn vị tiá»n bối kia nữa, tiá»n bối còn ở đây không vậy? Nhị vị đừng bá» Ä‘i! Chá» tiểu sinh Ä‘i vá»›i?
Äáp lại tiếng kêu của Tiểu Äông chỉ là má»™t khoảng không trầm lặng!
Càng thêm lo sợ, Tiểu Äông càng gào :
- Tiểu sinh vô tình bị giam hãm nÆ¡i này, ai trong nhị vị hãy giúp tiểu sinh vá»›i! Nhị vị tiá»n...
Tiểu Äông chÆ°a dứt lá»i, má»™t bàn tay khẽ chạm vào đầu vai khiến nó giật nảy mình!
Quay ngược vá» phía sau, dÆ°á»›i bóng đêm hãy còn mỠảo, Tiểu Äông nhìn thấy má»™t bóng Ä‘en trùi trùi có vóc dáng dong dá»ng cao và có đôi mục quạng sáng quắc.
Quá kinh hãi Tiểu Äông gào lên :
- Ma!
NhÆ°ng từ bóng Ä‘en kia bất ngá» có tiếng phát thoại giúp Tiểu Äông mau chóng tỉnh hồn :
- Suỵt! Không phải ngươi vừa kêu bản nhân đến giúp ngươi sao? Việc gì ngươi phải kinh hãi đến vậy?
Nghe được âm thanh quen thuá»™c của nhân vật này, nhất là qua cách tá»± xÆ°ng là “bản nhânâ€, Tiểu Äông kêu thầm :
- Là nhân vật vừa cùng Viện chủ Dĩ An viện giao đấu?
Tuy nhiên, sá»± xuất hiện của nhân vật này cÅ©ng khiến Tiểu Äông mừng rỡ!
Nó gật đầu và lắp bắp há»i :
- Tiá»n... tiá»n bối vẫn chÆ°a chÆ°a Ä‘i khá»i nÆ¡i này?
Äôi mục quang của nhân vật kia cứ nhìn chằm chằm vào Tiểu Äông :
- Những gì vừa xảy ra ở đàng kia, ngÆ°Æ¡i Ä‘á»u nghe rõ?
Nó đáp :
- Có! Tiểu sinh có nghe! Nhưng...
Nó định nói là nó chỉ nghe được phần sau, không phải nghe trá»n vẹn nhÆ°ng nhân vật kia vá»™i ngắt lá»i :
- Cũng tốt! Vậy ngươi đã biết nhân vật đối đầu với ta là Viện chủ Dĩ An viện?
Nó gật đầu :
- Tiểu sinh biết!
- Äược, vậy ngÆ°Æ¡i có muốn ta giúp ngÆ°Æ¡i ra khá»i nÆ¡i này không?
Nó gật đầu mạnh hơn :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi? Tiến bối hãy giúp...
Có vẻ nóng nảy, nhân vật ná» lại ngắt lá»i :
- NgÆ°Æ¡i bất tất phải phí lá»i! Vì muốn giúp ngÆ°Æ¡i nên ta má»›i xuất hiện, không thôi, ta đến để làm gì?
Không ngỠnhân vật nỠlại cục tính đến vậy, Tiểu Dông vì lo sợ bỠlở cơ may nên không dám tùy tiện lên tiếng nữa!
Nhân vật nỠlộ vẻ hài lòng :
- Ngoan lắm, tiểu tá»­! Giá» thì nghe đây, nếu ta chịu giúp ngÆ°Æ¡i, ngÆ°Æ¡i sẽ Ä‘á»n đáp ta thế nào?
Tiểu Äông sá»­ng sốt. Nó vẫn nghe rằng nhân vật giang hồ thÆ°á»ng có câu nói: thi ân bất cầu báo! NhÆ°ng chÆ°a gì nhân vật này đã đặt câu há»i má»™t cách thẳng thừng nhÆ° vậy, ngược lại vá»›i câu nói kia!
Không nghe Tiểu Äông đáp, nhân vật ná» dằn giá»ng :
- Thế nào? Hay ngươi không cần ta giúp ngươi nữa?
Lo lắng, Tiểu Äông đành đáp bừa :
- Tiá»n bối muốn tiểu sinh phải đáp tạ nhÆ° thế nào?
Nhân vật nỠgật đầu lộ ý mãn nguyện :
- Há»i hay lắm! Ta muốn ngÆ°Æ¡i giúp lại ta má»™t việc, việc nhá» thôi!
Nghi hoặc, nó há»i lại :
- Việc nhá» Æ°? Việc mà tiá»n bối không làm được, đó đâu phải là việc nhá»?
Nhân vật nỠhừ lạnh :
- Ngươi chưa nghe ta nói rõ làm sao biết ta nói sai?
Sợ làm cho nhân vật ná» nổi giận thì khốn, Tiểu Äông đành im lặng, chá» nghe lá»i giải thích!
Và nhân vật nỠgiải thích thật :
- Äây là má»™t trận đồ, ngÆ°Æ¡i biết rồi. Và ta là nhân vật duy nhất biết cách xuyên trận, Ä‘iá»u này chắc chắn ngÆ°Æ¡i cÅ©ng biết! Ta sẽ chỉ ngÆ°Æ¡i cách di chuyển trong trận nếu ngÆ°Æ¡i chịu giúp ta Ä‘Æ°a Lão viện chủ DÄ© An viện cùng Ä‘i.
- Giúp Viện chủ DÄ© An viện cùng Ä‘i? Tiá»n bối tá»± làm không phải dá»… hÆ¡n là nhá» tiểu sinh sao?
Nhân vật nỠlắc đầu quầy quậy :
- NgÆ°Æ¡i chỉ biết má»™t mà không biết hai? ÄÆ°Æ¡ng nhiên trong việc này phải có ẩn tình khó nói, ta má»›i nhỠđến ngÆ°Æ¡i! Vả lại, có nhÆ° vậy ta má»›i chịu giúp ngÆ°Æ¡i thoát trận!
Ngươi không muốn sao?
Muốn thì có muốn, nhÆ°ng Tiểu Äông vẫn nghi ngá» :
- Chẳng hay tiá»n bối có thể nói cho tiểu sinh biết đó là ẩn tình gì không?
Nghe thế, nhân vật ná» chá»±c phát tác. Qua đôi mục quang ngá»i chiếu của nhân vật ná», Tiểu Äông biết rõ nhÆ° vậy. NhÆ°ng kịp nghÄ© lại, nhân vật ná» khẽ thở dài :
- Hà...! Äành vậy! Nếu không, phải chi có ngÆ°Æ¡i là kẻ duy nhất giúp được, ta sẽ không bao giá» thổ lá»™ chuyện này cho ai biết!
Háu háu nhìn vào đối phÆ°Æ¡ng, Tiểu Äông lắng nghe :
- Viện chủ Dĩ An viện là bậc cao nhân đương đại, lão chết đi sẽ là một tổn thất lớn cho giang hồ! Ta không nỡ giết lão và càng không muốn lão cứ lưu lại đây, phá hóng đại sự của ta!
Ngừng lá»i má»™t lúc, nhân vật ná» lại nói :
- Ngươi cũng đã nghe rồi đó, ta đã hết sức khích nộ lão để lão theo ta! Nhân đó, ta sẽ lừa cách đưa lão ra ngoài trận! Nhưng, cứ mỗi lần lão thấy ta, lão lại tìm cách hạ thủ! Còn như để lão không nhìn thấy ta, dù có muốn giúp lão thoát trận, ta cũng thúc thủ! Ngươi hiểu chưa?
Tiểu Äông gật đầu :
- Hiểu! Nói nhÆ° tiá»n bối cÅ©ng đúng! Vừa muốn giúp ngÆ°á»i vừa muốn bảo lÆ°u Ä‘iá»u bí mật, quả là khó khăn!
Nhân vật ná» mỉm cÆ°á»i :
- Ngươi hiểu được là tốt rồi! Nghĩa là ngươi đồng ý giúp ta?
Thấy Tiểu Äông lại gật đầu nhân vật ná» vá»™i nói cho nó nghe cách di chuyển trong trận! Sau đó, nhân vật ná» hối thúc :
- NgÆ°Æ¡i cứ làm đúng nhÆ° ta dặn, cùng Lão viện chủ Ä‘i thoát khá»i trân đồ và đừng quay lại nữa! NgÆ°Æ¡i Ä‘i Ä‘i!
Không chút nghi ngá», Tiểu Äông liá»n ung dung tiến Ä‘i! BÆ°á»›c vá» phía tả hai bÆ°á»›c, dịch sang hữu năm bÆ°á»›c rồi lại thối lùi cÅ©ng hai bÆ°á»›c, cứ nhÆ° thế, theo Tiểu Äông suy tính sau má»—i má»™t lượt nhÆ° vậy nó chỉ nhích vá» phía trÆ°á»›c có ná»­a bÆ°á»›c nhÆ°ng lại Ä‘i vá» phía hữu được ba bÆ°á»›c! Rất có thể vá»›i cách di chuyển này, phía hữu chính là phía ngoài của khu má»™ tháp!
Tiểu Äông hoàn toàn không biết rằng ngay khi nó vừa dịch chuyển, nhân vật ná» liá»n nhìn theo bằng đôi mục quang vừa nham hiểm vừa đắc ý.
Tài sản của dth_abcd

  #9  
Old 06-06-2008, 09:50 AM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Hồi 9

Trong hiểm cảnh phát hiện thân thế-Kế sâu độc hãm hại cao nhân




Tiểu Äông làm sao có thể nghi ngá» khì chỉ sau hai lượt dịch chuyển nhÆ° vậy má»™t ngá»n tháp sừng sững liá»n xuất hiện ngay phía trÆ°á»›c.
Cùng vá»›i việc nhìn thấy ngá»n tháp, Tiểu Äông cÅ©ng đồng thá»i nhìn thấy má»™t vóc dáng cao to vá»›i chòm râu bạc trắng lá»™ rõ dÆ°á»›i trá»i đêm!
Tiểu Äông chÆ°a kịp lên tiếng thì...
- Thất phu! Äỡ!
Vù... Vù...
Má»™t luồng cuồng phong cá»±c kỳ mãnh hệt Ä‘á»™t nhiên xuất hiện từ hữu thủ Ä‘ang xô ra của nhân vật kia, lao ầm ầm vào Tiểu Äông.
Quá bất ngá», Tiểu Äông chỉ kịp há miệng kêu lên ngắn ngủi :
- Lão trượng...
Ào... Ào...
Ầm!
Há»±!
Cả má»™t bầu trá»i nhÆ° đổ ụp vào ngÆ°á»i Tiểu Äông khiến đôi mắt nó bá»—ng hoa lên và toàn thân nhÆ° bị vỡ tung thành nghìn mảnh vụn!
* * * * *
Sá»± Ä‘au nhức tan dần, thay vào đó là sá»± nhá»™n nhạo khó chịu càng lúc càng tăng dần khiến Tiểu Äông phải choàng tỉnh!
Äối diện vá»›i Tiểu Äông là má»™t khuôn mặt già nua, nhăn nheo và cứ má» mỠảo ảo rồi lại chập chá»n ẩn hiện nhÆ° bóng má»™t u linh khiến nó phải há miệng định kêu lên :
- Oẹ!
Nó định kêu nhưng không ngỠtừ miệng nó lại thổ ra một ngụm huyết tanh hôi!
Còn Ä‘ang kinh ngạc, Tiểu Äông bá»—ng nghe có tiếng phát thoại :
- Thổ huyết được là tốt rồi! Hài tá»­! Nếu ngÆ°Æ¡i hãy còn cảm thấy khó chịu, nôn được nữa thì cứ nôn! Äừng nén lại e hậu há»a khó lÆ°á»ng!
Cái gì là tốt rồi? Cái gì là hậu há»a khó lÆ°á»ng? Tiểu Äông không những không hiểu mà còn nhận thức được rằng nó Ä‘ang nằm dài trên ná»n đá lạnh và bóng hình mỠảo kia chính là lão nhân có chòm râu bạc đã từng tung ra má»™t luồng cuồng phong khiến nó phải kinh tâm tán đởm!
Không cần biết lão nhân Ä‘ang làm gì cho nó, nó lật đật nhóng ngÆ°á»i ngồi lên và lại há miệng...
Lão nhân ná» Ä‘oán được Ä‘iá»u nó định làm bèn Ä‘Æ°a tay chận lại!
- Oẹ...! á»e...!
Lần thứ hai, lúc Tiểu Äông định mở miệng lên tiếng lại phải thổ huyết ra thay cho lá»i nói!
Và lần này, do lão nhân vì chận nó lại, không cho ngồi lên, lão nhân phải khom sát ngÆ°á»i xuống khá gần nó! Hai lượt thổ huyết của nó lập tức bắn xối xả vào mặt, vào y phục của lão nhân!
Thoáng ân hận vì Ä‘iá»u này, Tiểu Äông chÆ°a kịp nói thì lão nhân ná» dành nói trÆ°á»›c :
- Hay lắm! Lần này hài tá»­ ngÆ°Æ¡i má»›i thật sá»± thoát nạn!Phì...! Nếu lão phu không kịp thu bá»›t kình lá»±c vá», nếu lão phu không nhanh tay truyá»n lá»±c cho ngÆ°Æ¡i, hài tá»­, ngÆ°Æ¡i mà chết Ä‘i, lão phu sẽ phải ân hận suốt Ä‘á»i.
Thu kình? Truyá»n lá»±c? Chết? Dù Tiểu Äông không thể hiểu rõ những ngữ nghÄ©a lạ tai này, nhÆ°ng nó cÅ©ng hiểu rằng: việc lão nhân tung cuồng phong mãnh liệt vào nó chỉ là má»™t hành vi lầm lẫn! Và vì lầm lẫn, lão nhân Ä‘ang tìm cách vãn hồi sinh mạng, không để cho nó phải chết! Bằng không, lão nhân ná» sẽ phải ân hận suốt Ä‘á»i!
- “Rốt cuá»™c, ta nên mang Æ¡n lão hay phải oán hận lão?â€
NhÆ° Ä‘á»c được ý nghÄ© của nó lão nhân chợt há»i :
- Hài tử là ai? Gia thế ra sao? Vì sao lại bất ngỠxuất hiện ở nơi này? Vì lầm hài tử với hung đồ, suýt nữa lão phu đã giết lầm hài tử rồi!
Tiểu Äông thận trá»ng mở miệng. Nó sợ lần này nó lại thổ huyết nữa, nên có phần Ä‘á» phòng! Nào ngá», nó phát thoại dá»… dàng :
- Lão trượng có phải là Viện chủ Dĩ An viện?
Nhìn nó một cách kinh ngạc, lão nhân đáp :
- Chính là lão phu? Sao hài tử biết?
Nó lại há»i :
- Lão trượng ở đây, có phải đang bị trận đồ nơi này giam giữ không?
Lão nhân càng thêm kinh ngạc :
- Äúng rồi 1 Bằng cách nào hài tá»­ biết?
Tiểu Äông vá» thản nhiên :
- Lão trượng đã có ân cứu mạng, tiểu sinh muốn đáp lại bằng cách đưa lão trượng ra ngoài! Lão trượng nghĩ sao?
Nhìn sững vào Tiểu Äông, lão nhân há»i thật chậm rãi :
- Hài tá»­ am tÆ°á»ng trận đồ này Æ°? Làm sao hài tá»­ biết?
Không thể thẳng thừng giải thích nhÆ° nhân vật kia đã thổ lá»™ Tiểu Äông đành phái tìm cách giải thích :
- Trong má»™t lần tình cá» tiểu sinh có trông thấy má»™t bức há»a và bức hoạ đó chính là Há»a Tháp Äồ! Qua đó tiểu sinh biết cách xuất nhập trận đồ này!
Ná»­a tin ná»­a ngá», lão nhân há»i :
- Cứ cho là đúng, vậy danh xưng của trận đồ là gì, hài tử biết không?
Nó đáp, nhÆ°ng trong bụng cÆ°á»i thầm :
- Là U Minh Hỗn Mang trận!
Càng thêm nghi hoặc, lão nhân tiếp tục há»i :
- Trong Há»a Tháp Äồ có vẽ những gì?
Nếu nhá» việc lén nghe trÆ°á»›c đó, Tiểu Äông có thể nêu đích danh của trận đồ thì lần này, nó càng ung dung khi phải nói lại từng chi tiết trên bức Há»a Tháp Äồ cho lão nhân nghe! Vì chính nó đã từng có và đã từng nhìn thật kỹ Há»a Tháp Äồ thật sá»±?
Không biết lão nhân nghe mà có hiểu được gì không, chỉ biết rằng càng nghe lão nhân càng kinh ngạc!
Vì suy cho cùng, nếu là bịa thì Tiểu Äông không thể nói má»™t cách thông suốt nhÆ° vậy?
Do đó, khi Tiểu Äông phác há»a xong Há»a Tháp Äồ, lão nhân sau má»™t lúc ngẫm nghÄ© liá»n bảo :
- Rất có thể đây là dịp may cho lão phu cÅ©ng nên! Äược! Äể phòng bất trắc, vì nÆ¡i này đã từng xuất hiện má»™t nhân vật khá thần bí, hài tá»­ hãy ngồi yên, chá» lão phu má»™t lúc đã!
Tiểu Äông những tưởng khi nghe xong lão nhân phải mừng rỡ và vá»™i vàng cùng nó thoát trận má»›i đúng! Nào ngá», lão nhân không những không Ä‘i ngay mà còn có ý chần chá» nhÆ° vậy, chẳng phải nó đã sai lá»i vá»›i nhân vật kia sao?
Nó tỠvẻ lo lắng :
- Lão trượng định làm gì mà không đi ngay?
Lão nhân cÆ°á»i nhẹ :
- Lão phu cần tá»a công để phục hồi chân nguyên ná»™i lá»±c! Hài tá»­ có biết, để cứu vãn sinh mạng cho hài tá»­, lão phu vừa phải hao tổn chân nguyên vừa không được ngÆ¡i nghỉ đã ba ngày ba đêm sao?
Nó thật sự kinh ngạc :
- Äã lâu đến thế Æ°?
Lão nhân gật đầu bảo nó :
- Bình sinh lão phu chÆ°a từng nói dối ai, dù chỉ là ná»­a lá»i! Hài tá»­ nghe đây, Ä‘ang khi lão phu tá»a công, rất kiêng kỵ những sá»± kinh Ä‘á»™ng! Hài tá»­ hãy gắng ngồi cho thật yên, được không?
Không biết thì thôi, má»™t khi đã biết lão nhân đã phải hao phí nhiá»u tâm lá»±c để cứu mạng, Tiểu Äông không thể không cảm kích! Nó gật đầu :
- Tiểu sinh biết rồi! Lão trượng yên tâm! Nhất định tiểu sinh không làm kinh động đến lão trượng!
Ngồi xếp bằng đối diện vá»›i Tiểu Äông, trÆ°á»›c khi lão nhân nhắm há» hai mắt, lão còn mỉm cÆ°á»i vá»›i nó!
Dù không hiểu lão nhân có ý gì khi nói đến hai chữ tá»a công nhÆ°ng Tiểu Äông cÅ©ng thầm Ä‘oán được rằng đó má»™t trong những hành vi khác lạ cần phải có của những nhân vật thuá»™c giá»›i giang hồ! Và có nhÆ° thế, há» má»›i có võ công, má»›i có năng lá»±c chạy nhanh hÆ¡n tuấn mã, bay cao nhÆ° Ä‘iểu cầm và có thể vung tay tạo ra những ngá»n cuồng phong uy mãnh nhÆ° nó đã từng nhìn thấy?
Do đó, vì đây là lần đầu tiên mục kích được cách thức tá»a công của giá»›i giang hồ, Tiểu Äông vừa ngồi yên nhÆ° đã hứa vừa nhìn chằm chằm vào từng cá»­ chỉ của lão nhân!
Nó thấy thoạt tiên là tư thế ngồi khá kỳ dị của lão nhân, lưng thẳng đầu thẳng với hai lòng bàn chân dù được khoanh lại nhưng vẫn ngửa lên trên! Giữa hai lòng bàn chân là hai lòng bàn tay cũng để ngửa với tay nỠtrên tay kia! Chiếu theo phương hướng của lòng bàn chân, lòng bàn tay, lưng và đầu của lão nhân như cũng được giữ cho ngay và cùng hướng thượng!
Ngược vá»›i phÆ°Æ¡ng hÆ°á»›ng đó, hai mắt của lão nhân dù Ä‘ang khép há» nhÆ°ng nhÆ° Ä‘ang cố tình nhìn vào đầu mÅ©i? MÅ©i lại nhìn vào miệng, mắt mÅ©i miệng nhÆ° thuận chiá»u cùng nhìn xuống lòng bàn tay và lòng bàn chân!
Tiếp đó, nó nghe hÆ¡i thở của lão nhân luôn giữ má»™t nhịp Ä‘iệu Ä‘á»u Ä‘á»u, dù là thở ra hay hít vào! Có khác chăng thoạt đầu thì hÆ¡i thở vừa nhẹ vừa ngắn! NhÆ°ng càng lúc hÆ¡i thở càng dài hÆ¡n nhanh hÆ¡n!
Vì không thể làm kinh Ä‘á»™ng đến lão nhân nên Tiểu Äông chỉ còn cách ngồi yên và thầm há»i :
- Chỉ cần ngồi nhÆ° thế này và hô hấp nhÆ° thế này mà gá»i là tá»a công sao? Nếu chỉ cần thá»±c hiện y nhÆ° vậy là có võ công, ai mà không làm được?
Còn Ä‘ang ngẫm nghÄ© là có nên bắt chÆ°á»›c theo hay không, mắt của Tiểu Äông chợt hoa lên! Ngay tức khắc có bóng ngÆ°á»i lá»t vào tháp và đứng nhìn lão nhân!
Nhận ra bóng đó chính là nhân vật đã bảo nó phải tìm cách giúp lão nhân thoát trận, Tiểu Äông sợ nhân vật ná» trách nó sao chậm trá»… trong việc thá»±c hiện lá»i hứa bèn chống tay định đứng lên!
Nhưng, nó chưa kịp thực hiện theo ý định, nhân vật nỠbồng đặt một ngón tay lên miệng và nhìn nó!
Hiểu rằng nhân vật nỠđã biết nguyên nhân nào khiến nó chậm trá»… và không những không trách nhân vật ná» còn ra hiệu, bảo đừng làm kinh Ä‘á»™ng đến lão nhân Ä‘ang tá»a công - là Viện chủ DÄ© An viện - Tiểu Äông bèn ngồi yên, đúng nhÆ° nó hiểu!
Tiểu Äông chỉ lấy làm lạ lúc nhân vật ná» khẽ khàng dịch chuyển dần vá» phía sau của Viện chủ DÄ© An viện.
Cách di chuyển có phần thầm lén này nhÆ° không hợp lắm vá»›i lá»i nói :
“Lão là cao nhân Ä‘Æ°Æ¡ng đại... Ta không nỡ giết lão... Chỉ muốn lão mau Ä‘i khá»i nÆ¡i này đừng làm há»ng đại sá»± của taâ€
Vì thế, Tiểu Äông chuyển dần sá»± ngạc nhiên sang nghi ngá»!
Không những vậy, ngay khi nhân vật nỠđã bÆ°á»›c vòng ra phía sau Viện chủ DÄ© An viện, Tiểu Äông nhìn thấy hữu thủ của nhân vật ná» cứ chậm rãi Ä‘Æ°a dần ra và nhÆ° muốn áp chưởng tay vào hậu tâm của Lão viện chủ! Äồng thá»i vá»›i hành Ä‘á»™ng kỳ quặc này, Tiểu Äông còn bất ngá» phát hiện trong đôi mục quang của nhân vật ná» nhÆ° ánh lên tia nhìn Ä‘á»™c ác!
Chá»±c nhá»› lại hành vi của lão Túy Lúy Cái trÆ°á»›c kia, lão cÅ©ng áp tay vào nÆ¡i nào đó ở phía sau tên công tá»­ Äổng Äại Lâm và ngay lập tức làm cho tên há» Äổng phải kinh hoàng, Tiểu Äông tin chắc là nhân vật ná» Ä‘ang có ý đồ đê tiện đối vá»›i Lão viện chủ DÄ© An viện!
Tiểu Äông bất ngá» kêu toáng lên :
- Äừng làm kinh Ä‘á»™ng đến Lão viện chủ!!
Tiếng kêu của Tiểu Äông vừa vang lên, ngay lập tức diá»…n biến của sá»± việc xảy ra nhanh không thể tả!
Äó là sá»± chá»›p Ä‘á»™ng hữu thủ của nhân vật ná», là đôi mắt chá»›p ngá»i và đôi tay cùng má»™t lúc chá»›p Ä‘á»™ng của Viện chủ DÄ© An viện.
Không những chỉ có những sá»± việc xảy ra thật nhanh, má»i âm thanh, những tiếng quát tháo và nhiá»u tiếng chấn Ä‘á»™ng nhÆ° cùng má»™t lúc vỡ òa ra, khiến bên trong lòng tháp Ä‘á»u há»—n loạn!
- Thạch lão tặc! C... h... ế... t?
- Thất phu đê tiện! Dám ám toán lão phu à? Äi!
Bung! Bung!
Ào... Ào...
Ầm! Ầm!
Vút!
Và nếu trÆ°á»›c đó Ä‘á»™ má»™t sát na cả nhân vật ná» lẫn Lão viện chủ DÄ© An viện Ä‘á»u nguyên vị nhÆ° hóa đá thì má»™t chá»›p mắt sau đó cả hai chỉ còn là hai bóng nhân ảnh mỠảo quyện chặt vào nhau! Tiểu Äông dù cố nhìn cÅ©ng không thể nào nhìn ra bóng dáng nào là của nhân vật nào!
CÅ©ng vậy, rất có thể cả hai hãy còn Ä‘ang quát tháo - Vì có mấy ai cùng ngÆ°á»i khác giao chiến mà không quát tháo - NhÆ°ng do thính nhÄ© của Tiểu Äông sau loạt huyên náo vừa rồi Ä‘ang bị váng vất nên nó không còn nghe tá» tÆ°á»ng bất kỳ âm thanh nào nữa!
Tiếp đó, há» Ä‘ang quyện vào nhau liá»n bất ngá» phân khai!
Và má»™t trong hai ngÆ°á»i, Tiểu Äông không nhận ra là ai, bất ngá» lao thật nhanh vào nó nhÆ° tia chá»›p lóe!
Cùng vá»›i hành Ä‘á»™ng này, Tiểu Äông chợt có cảm nhận là Ä‘ang có má»™t áp lá»±c cá»±c kỳ to lá»›n ép toàn thân nó vào vách tháp bằng đá!
Nội thể của nó, dưới áp lực này, cơ hồ bị bẹp dí vào vách đá! Và nó lại nhìn thấy hai tia nhìn độc ác là của nhân vật vừa xuất hiện, lần này là dành cho bản thân nó, trước lúc nó ngất đi và khụy xuống!
* * * * *
Tiểu Äông lai tỉnh khi có ngÆ°á»i lay gá»i :
- Tỉnh nào, hài tá»­! Má»i nguy hiểm đã qua rồi!
Tiểu Äông nhận ra đó là thanh âm của lão nhân Viện chủ DÄ© An viện! Nó mở mắt ra và Ä‘á»™t ngá»™t kêu :
- Ôi chao! Äây là nÆ¡i nào, lão trượng?
Thanh âm từ hòa của lão nhân vang lên :
- Vẫn là bên trong tháp đó thôi hài tử!
Nghe xong, Tiểu Äông càng kêu to hÆ¡n :
- Nguy tai! Mắt của tiểu sinh...
Giá»ng nói của lão nhân có phần hốt hoảng :
- Mắt của hài tử làm sao?
Nó khua loạn đôi tay ra trước mặt :
- Tiểu sinh không nhìn thấy gì nữa!
Lão nhân thật sự hoảng hốt :
- Thật sao? Hài tử cố nhìn thử xem!
Tiểu Äông làm theo! Và bất ngá», nó chá»›p mắt khi thấy má»™t vật gì khá to bá»—ng lao vào sát mặt!
Nó đưa tay chộp vào vật đó theo bản năng! Và nó nhận ra đó là bàn tay của lão nhân! Chính lúc đó lão nhân cũng lên tiếng trấn an nó :
- Là ta đây, hài tử!
Và một bàn tay nữa bỗng áp chặt vào đôi tay bé xíu của nó! Nó cảm thấy ấm áp lạ, nên bảo :
- Tốt rồi, lão trượng! Tiểu sinh vừa nhìn thấy bàn tay của lão trượng!
Có tiếng thở ra nhẹ nhõm của lão nhân :
- May quá? Vậy mà ta ngỡ tên đê tiện kia đã làm cho hài tử...! Hà...!
Nghe nhắc đến nhân vật ná», Tiểu Äông vụt há»i :
- Nhân vật đó đâu rồi, lão trượng?
Lần này, tiếng thở ra của lão nhân có phần nhẫn nhục :
- Hắn ư? Hà...! Hắn đi rồi! Chỉ mong sao hắn đừng quay lại!
Kinh nghi, nó há»i :
- DÆ°á»ng nhÆ° nhân vật đó không muốn hãm hại lão trượng phải?
- Hừ! Sao hài tử lại nói như vậy?
Äừng nói là ta, đến nhÆ° hài tá»­ suýt nữa cÅ©ng bị hắn lấy mạng rồi?
- Tiểu sinh ư?
Lão nhân lên tiếng quả quyết :
- Còn không Æ°? Nếu ta không liá»u chết để giải nguy cho hài tá»­, hài tá»­ đâu còn cùng ta đối thoại!
Lúc này, Tiểu Äông đã phần nào lá» má» nhìn thấy nhân dạng của lão nhân. Do đó nó biết rằng vì trong lòng tháp quá tối, lại do nó vừa tỉnh lại sau khi bị ngất, nó nhìn chÆ°a quen mắt nên tưởng đôi mắt đã bị há»ng!
Nghe lão nhân nói nhÆ° vậy, Tiểu Äông kêu lên :
- Tiểu sinh nhớ lại rồi Thì ra nhân vật đó chỉ muốn lừa gạt tiêu sinh.
Nó nhìn thấy lão nhân nghiêng ngÆ°á»i nhìn nó :
- Lừa gạt? Hài tứ muốn ám chỉ Ä‘iá»u gì?
Nó chớp nhẹ đôi mắt :
- Y đã bảo là y muốn giúp lão trượng thoát khá»i trận đồ này! Chính y Ä‘iểm chỉ cho tiểu sinh cách thức di chuyển trong trận!
Nó thuật cho lão nhân nghe tất cả những gì đã diá»…n ra giữa nó và nhân vật ná»!
Lão nhân nhìn nó, lần này nó nhÆ° được rõ hÆ¡n nên có phần ngượng ngùng khi nghe lão nhân há»i :
- Ta hiểu rồi! Thế còn những gì hài tá»­ nói vá» Há»a Tháp Äồ thì sao? Là hài tá»­ đã bịa ra để rồi gạt ta à?
Cảm thấy có lá»—i vì đã tiếp tay cho ác tặc hãm hại lão nhân, ngÆ°á»i đã hai lần cứu nguy cho nó, nó vừa ngồi dậy vừa khẳng định :
- Không phải! Những gì tiểu sinh đã nói vá» Há»a Tháp Äồ Ä‘á»u là nói thật!
- Vì sao?
- Vì nguyên thuá»·, Há»a Tháp Äồ là di vật truyá»n gia của tiểu sinh!
- Di vật truyá»n gia? Không lẽ hài tá»­ đúng là ngÆ°á»i nhÆ° ác nhân đã nói?
Nó hoang mang :
- Là lão trượng muốn đỠcập đến nhân vật lừa dối tiểu sinh? Y đã nói gì?
- TrÆ°á»›c khi định sát hại hài tá»­, ta nghe hắn quát: “Ta phải giết ngÆ°Æ¡i tên tiểu oa nhi ở Ly SÆ¡n dám dùng Há»a Tháp Äồ giả để lừa taâ€. Có đúng nhÆ° vậy không hài tá»­?
Nó bàng hoàng :
- Y có nói sao? Không lẽ y chính là kẻ đó?
Giá»ng nói của lão nhân càng lúc càng nhu hòa :
- Chuyện xảy ra nhÆ° thế nào, hài tá»­? Sao lại có hai Há»a Tháp Äồ, má»™t thật má»™t giả?
Dù đây có là ẩn tình mà nó đã nguyện với lòng là không bao giỠnói ra, nhưng đối với đại ân cứu mạng của lão nhân, nó không dám che giấu!
Cố nhìn cho rõ sắc diện của lão nhân nhÆ°ng không được, Tiểu Äông tuần tá»± thuật lại cho lão nhân nghe những gì đã xảy ra ở Ly SÆ¡n?
Toàn thân của lão nhân dÆ°á»ng nhÆ° có đôi lần run lên nhè nhẹ - Nó không chắc chắn lắm - NhÆ°ng khi nó dứt lá»i, lão nhân há»i vá»›i giá»ng không giấu được sá»± kích Ä‘á»™ng :
- Vị nhị sư bá mà hài tử kể có danh xưng như thế nào?
Nó lắc đầu :
- Tiểu sinh không há»i và nhị sÆ° bá cÅ©ng không nhắc đến!
- Vậy còn vóc dáng, hài tử có thể tả lại không?
Nó gật đầu :
- Äược! Là thế này...
Nó tả lại tỉ mỉ từ diện mạo đến nhân dạng của vị nhị sư bá!
Lão nhân ra chiá»u thảng thốt :
- Kha nhi! Ngươi chết thảm quá!
Nó kinh nghi :
- Lão trượng biết nhị sư bá của tiểu sinh?
Lão nhân không đáp! Và khi lên tiếng giá»ng nói của lão nhân hầu nhÆ° lạc Ä‘i :
- Hài tử! Vậy còn tính danh của lệnh tôn, hài tử có thể cho ta biết không?
Cảm nhận có Ä‘iá»u bất thÆ°á»ng Ä‘ang xảy đến, Tiểu Äông dè dặt đáp :
- Như gia mẫu nói, tiên phụ ở hỠThạch, có tên là Thừa Phong!
Giá»ng nói của lão nhân chợt khàn Ä‘i vì xúc Ä‘á»™ng :
- Thạch Thừa Phong? Vậy lệnh Ä‘Æ°á»ng có phải là Hoa Thu Thảo?
Nó giật mình :
- Sao lão trượng biết?
Lão nhân đưa tay chộp vào hai đầu vai của nó :
- Hài tử! Ta chính là nội tổ của hài tử đây! Ta thật không ngỠlại có ngày ta và hài tử được hội ngộ?
Tiểu Äông bị chấn Ä‘á»™ng :
- Nội tổ?
Lão nhân lập lại :
- Phải rồi! Ta là Thạch Hồ Lãng! Thạch Thừa Phong, phụ thân của hài tá»­ chính là giá»t máu duy nhất của Thạch gia?
Nó vội dịch lùi vỠphía sau, đến khi lưng chạm vào vách tháp bằng đá :
- Không đúng! Lão trượng là Viện chủ DÄ© An viện, má»™t nhân vật danh chấn võ lâm muôn ngÆ°á»i ngưỡng má»™! Lão trượng sao lại là ná»™i tổ của hài nhi?
Lão nhân lộ vẻ hoang mang :
- Có gì không đúng, hài tử?
Nó lập luận :
- Vì nếu lão trượng là gia nội tổ, sao bấy lâu nay lão trượng không hỠtìm tiểu sinh và mẫu thân? Lão trượng có biết gia mẫu và tiểu sinh phải lênh đênh cơ khổ như thế nào từ khi gia phụ không còn không?
Lão nhân lắp bắp :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là ta biết! NhÆ°ng hài tá»­ có biết rằng...
Nó ngắt lá»i và quát lên theo sức của nó có thể quát :
- Lão trượng bảo lão trượng biết? Biết mà không bảo bá»c, cÆ°u mang? Hành vi này đâu phải là hành vi của má»™t ná»™i tổ?
Lão lắp bắp nhiá»u hÆ¡n :
- Hài tử! Ngươi hãy nghe... nghe ta giải thích... giải thích đã nào! Ta đâu thể...
đâu thể làm khác được.
Nó vì không có chá»— lùi bèn đứng lên, lÆ°ng vẫn tá»±a vào vách dá. Nó thét há»i :
- Lão trượng nói gì lạ vậy? Là nội tổ, sao lão trượng bảo không thể làm khác? Tiểu sinh không tin! Tiểu sinh nhất định không tin!
Tiểu Äông không tin Ä‘iá»u gì chỉ có bản thân nó rõ! NhÆ°ng trong lúc thét, nó có Ä‘Æ°a chân dịch chuyển theo vách đá và bÆ°á»›c vá» phía hữu. Và khi thét xong, nó bất ngỠđặt chân vào má»™t chá»— trống không và rÆ¡i ào xuống!
Äang lúc rÆ¡i xuống, tai nó nghe tiếng kêu hoảng loạn của lão nhân :
- Hài... tử...!
Thịch... thịch...
Binh!
Nhiá»u lần bị va chạm, Tiểu Äông hiểu rằng vì nó Ä‘ang ở tầng trên của ngá»n tháp nên khi rÆ¡i xuống nó bi va vào những tam cấp bằng đá có ở trong lòng ngá»n tháp tối Ä‘en!
Và sau cùng, khi nó bi va thật mạnh và không còn rÆ¡i xuống nữa, tảng đá ở ká» bên lÆ°ng nó chợt lung lay và rá»i khá»i vị trí.
Ngay tức khắc, má»™t luồng sáng chan hòa liá»n ùa vào lòng tháp, khiến bên trong ngá»n tháp không còn tối nữa.
Và nhá» có ánh sáng bất chợt xuất hiện, Tiểu Äông kịp nhìn thấy nét mặt kinh hoàng của lão nhân trÆ°á»›c khi toàn thân nó nhÆ° bị ai chá»™p cứng và lôi ra ngoài, theo chá»— tảng đá vừa long ra.
Lão nhân bất ngỠgầm lên vang dội :
- Thất phu muốn chết!
Vút!
Lão nhân lập tức lao ra bên ngoài ngá»n tháp, theo lối mà Tiểu Äông bị ai đó lôi ra..
Và khi hiện thân, Tiểu Äông nhìn thấy lão nhân giÆ°Æ¡ng cao má»™t ngón tay và rít lên kinh khiếp :
- Äỡ!
Viu...
NgÆ°á»i Ä‘ang chá»™p giữ Tiểu Äông bá»—ng lên tiếng, cho Tiểu Äông biết đó chính là nhân vật đã từng dối gạt nó :
- Ha... ha... ha...! Hóa ra tiểu oa nhi lại là ná»™i tôn của Thạch lão! Äược! Lão có gan cứ hạ thủ! Xem này!
Toàn thân của Tiểu Äông bất ngá» bị ác nhân nâng lên và nó nhận thấy ác nhân Ä‘ang cố tình Ä‘Æ°a thân hình nó vào ngay luồng gió mảnh nhÆ° sợi chỉ do lão nhân kia giÆ°Æ¡ng tay phát xạ!
Nó kêu thầm :
- “Ãc nhân quả hiểm Ä‘á»™c! Lâm vào tình thế này nếu Viện chủ DÄ© An viện hoàn toàn không là ná»™i tổ nhÆ° ta vừa phủ nhận, ta e chết mất.â€
Dù không biết gì vá» võ công nhÆ°ng Tiểu Äông cÅ©ng phải thán phục cách ứng xá»­ lưỡng toàn kỳ mỹ của Viện chủ DÄ© An viện!
Ngay trÆ°á»›c khi luồng gió mảnh nhá» kia chạm vào nó, Viện chủ DÄ© An viện bất ngá» uốn đầu ngón tay cho chếch xuống. Liá»n theo đó, luồng gió mảnh kia thay vì xuyên vào nó lại đổi hÆ°á»›ng và nhắm vào đâu đó ở phần hạ thân của ác nhân!
Tiểu Äông dá»… dàng mÆ°á»ng tượng rằng vi thân hình nó thấp bé, Ä‘ang được ác nhân nâng cao ngang ngá»±c, do đó chắc chắn là phần hạ thân của ác nhân phải lá»™ ra và không còn vật gì che chắn.
Tiểu Äông nghe ác nhân rít lên đầy giận dữ :
- Thạch lão có công phu quá bất phàm! Nếu lão không mau chóng đình thủ, đừng trách bản nhân đang tay hạ thủ nội tôn của lão?
Viu...
Vút!
Có lẽ vì lo sợ cho sinh mạng của Tiểu Äông, Tiểu Äông thầm suy Ä‘oán, Viện chủ DÄ© An viện quả nhiên phải thu hồi làn quái phong má»ng manh kia nhÆ° lá»i hăm dá»a của ác nhân. Tiểu Äông có phần bấn loạn vì qua thái Ä‘á»™ này của Viện chủ, nó phải là ná»™i tôn thật sá»± nên Lão viện chủ má»›i chịu để cho ác nhân uy hiếp! Và tâm trạng của nó càng thêm hoang mang khi nhá»› lại đôi ba phen nó được Lão viện chủ cứu mạng!
Nó lại nghe ác nhân quát :
- Thạch lão tặc! Lão đừng hòng giở trò với bản nhân! Thân pháp của lão dù có cao minh đến mức thượng thừa, lão chưa kịp làm gì bản nhân, bản nhân chỉ cần bức dồn nội lực, nội tôn của lão lập tức biến thành một cái xác không hồn!
Tiểu Äông không còn nhìn thấy bóng nhân ảnh của Lão viện chủ nữa!
Qua câu nói của ác nhân, nó hiểu rằng Lão viện chủ đang dùng thân pháp thượng thừa có lẽ để tập kích ác nhân và tìm cách cứu mạng nó một lần nữa!
Nó vừa nghĩ xong, có tiếng gầm đầy uy lực của Lão viện chủ vang lên :
- Có thật như ngươi nói không? Xem này!
Vù... Vù...
Từ đâu đó ở phía sau ác nhân, Tiểu Äông nghe có tiếng rú rít của má»™t luồng cuồng phong uy mãnh.
Äúng lúc đó, Tiểu Äông liến có cảm nhận bàn tay của ác nhân Ä‘ang chá»™p giữ nó Ä‘á»™t nhiên nóng ran lên, khiến má»i huyết mạch trong ngÆ°á»i nó phải căng phồng lên tưởng chừng phải vỡ tung đến nÆ¡i!
Và ác nhân thật sá»± Ä‘ang thá»±c hiện nhÆ° lá»i hăm dá»a trÆ°á»›c đó. Ãc nhân còn rít lên quá»· quyệt :
- Lão tưởng bản nhân không dám hạ thủ thằng lõi này sao? Xem đây!
- “Thế là hết! Không ngá» vận số của Thạch Hiểu Äông ta lại ngắn ngủi đến vậy!
Mẫu thân! Hài nhi sắp gặp lại mẫu thân rồi!â€
Còn Ä‘ang thán oán, tá»± trách thân trách phận, má»™t tiếng nổ cá»±c lá»›n bá»—ng vang lên làm Tiểu Äông giật nảy ngÆ°á»i!
Xem đó là tiếng gầm thu hồn do chính diêm vÆ°Æ¡ng phát ra để bắt hồn nó vào cá»­u tuyá»n, thần trí của Tiểu Äông nhÆ° bị tê liệt và không sao tìm được bất kỳ má»™t ý nghÄ© nào khác.
Có lẽ đúng nhÆ° cảm nhận của Tiểu Äông, vì toàn thân nó ngay sau đó chợt lÆ¡ lá»­ng trong khoảng không - Äó không phải là những hình thức đầu tiên trong việc Tiểu Äông sắp phải bÆ°á»›c qua Nại Hà Kiá»u để Ä‘i đến cõi U Minh sao? - Äúng nhÆ° ngÆ°á»i Ä‘á»i thÆ°á»ng nói: sau khi chết vong linh của kẻ chết sẽ phải phiêu hốt, vật vá» vật vưỡng và Ä‘i đến má»™t nÆ¡i vô định.
Äúng hay sai, Tiểu Äông còn chÆ°a nhận thức được! NhÆ°ng má»™t tiếng quát thất thanh chợt vang lên làm Tiểu Äông tỉnh ngá»™ :
- Ảo Ảo Phi Vân thất thức? Lão chưa hỠbị nội thương sao?
Tiếp đó là tiếng cÆ°á»i đầy uy lá»±c của Viện chủ DÄ© An viện, nhÆ° đáp lại tiếng quát thất thanh đầY kinh ngạc của ác nhân má»›i buông ra :
- Ha... ha... ha...! Lão phu đâu phải hạng dá»… bị ngÆ°Æ¡i là tiểu nhân ám toán. Xem Äệ nhị thức Phi Vân đây!
Do kịp tỉnh ngá»™, Tiểu Äông cứ ngỡ là Ä‘ang có má»™t sá»± nhầm lẫn nào đó, hiện giá» ngÆ°á»i Ä‘ang giữ nó là Viện chủ DÄ© An viện, không còn là ác nhân nữa.
Còn nếu đây là sự thật, không hỠcó bất kỳ một nhầm lẫn nào, việc nó được chuyển từ ác nhân sang Lão viện chủ đã xảy ra như thế nào và vào lúc nào nó không sao hiểu được.
Tiểu Äông có phần vui mừng và đắc ý khi nghe ác nhân gào lên kinh hoàng :
- Lại là Ảo Ảo Phi Vân thất thức?! Lão... lão là quá»· chứ nào phải là ngÆ°á»i? A... a...
Vút!
Äược Lão viện chủ nâng trên tay, Tiểu Äông ngỡ ngàng vì nhìn thấy khung cảnh ngay trÆ°á»›c mặt chợt nhòa Ä‘i và trong chá»›p mắt khung cảnh nhập nhòa đó nhÆ° nuốt chá»­ng thân hình của ác nhân, khiến ác nhân biến mất nhÆ° không há» tồn tại!
Nó kêu thầm :
- “Ãc nhân lại lợi dụng U Minh Há»—n Mang trận để trốn chạy?â€
Viện chủ buông ra má»™t tiếng cÆ°á»i lạnh nhÆ° thừa nhận Ä‘iá»u mà Tiểu Äông Ä‘ang thầm nghÄ© :
- Hừ! Khôn hồn ngươi đứng bao giỠđể lão phu nhìn thấy một lần nữa. Bằng không....
Tiểu Äông lại nghe lão viện chú bá» lá»­ng câu nói nhÆ° trÆ°á»›c kia! Và lần này thay cho lá»i nói, Lão viện chủ vẫn giữ nó trên tay và ung dung Ä‘i má»™t vòng quanh chân ngá»n tháp!
Vừa đi Viện chủ Dĩ An viện vừa lầm bầm, không hiểu là nói cho ai nghe :
- Dù lão phu không thể Ä‘i thoát khá»i trận đồ, nhÆ°ng bất kỳ kẻ nào to gan dám bÆ°á»›c vào phạm vi lão phu vừa vạch, lão phu nhất định không để cho sống! Hừ!
Nghe thế, Tiểu Äông vá»™i Ä‘Æ°a mắt nhìn xuống đất.
Äúng nhÆ° lá»i nói, trong lúc di chuyển quanh chân ngá»n tháp Lão viện chủ vừa Ä‘i vừa dùng đầu ngón chân để vạch trên ná»n đất má»™t vạch vừa sâu vừa rá»™ng! Và vạch này khi kết thúc đã tạo nên má»™t vòng tròn, có phạm vi Æ°á»›c đến sáu trượng vuông! Trong phạm vi đó có cả ngá»n tháp là nÆ¡i trÆ°á»›c đó nó được Viện chủ Ä‘Æ°a vào chữa thÆ°Æ¡ng.
Cảm kích Lão viện chủ đến tá»™t cùng, Tiểu Äông lên tiếng :
- Chúng ta có thể đi thoát được, lão trượng! Tiểu sinh đã được ác nhân điểm chỉ cách di chuyển rồi kia mà?
Lão nhếch miệng cÆ°á»i lạt :
- Hừ! Dá»… nhÆ° ngÆ°Æ¡i nói sao hài tá»­? Hắn chỉ muốn lợi dụng ngÆ°Æ¡i dụ ta rá»i xa nÆ¡i này và lạc vào trận đồ thập phần hiểm trở. NgÆ°Æ¡i tưởng cách thức hắn chỉ cho ngÆ°Æ¡i sẽ giúp ngÆ°Æ¡i Ä‘i thoát nÆ¡i này thật sao?
Dù không muốn tin vào lá»i Lão viện chủ, nhÆ°ng qua những hành vi hạ tiện và bất chấp thủ Ä‘oạn của ác nhân, Tiểu Äông đành phải tin!
Sau đó, Ä‘á»™t nhiên hÆ°ng phấn hẳn lên, Tiểu Äông kêu :
- Tiểu sinh vẫn còn nhá»› kỹ má»i nét vẽ trong Há»a Tháp Äồ! Lão trượng nếu suy nghÄ© theo đó chắc chắn sẽ tìm được cách thoát trận.
Lão gật đầu quả quyết :
- Äó là Ä‘iá»u hiển nhiên! Hừ! Chá» khi lão phu thấu triệt cách thoát trận, hắn dừng mong thoát khá»i tay lão phu!
Vá»›i câu nói này, Tiểu Äông hiểu rằng những gì Lão viện chủ đã nói nãy giá» là cố ý nói cho ác nhân nghe! Rất có thể Lão viện chủ cho rằng ác nhân dù sợ nhÆ°ng chÆ°a phải bá» Ä‘i hẳn! Và quanh đây, nhá» U Minh Há»—n Mang trận che chở, ác nhân rất có thể Ä‘ang âm thầm nhìn dò xét từng Ä‘á»™ng tịnh của Lão viện chủ!
Hiểu nhÆ° thế, Tiểu Äông vá» kêu lên :
- Ná»™i tổ! Sao ná»™i tổ không truyá»n võ công cho hài nhi? Phải chi hài nhi có võ công, hài nhi và ná»™i tổ có những hai ngÆ°á»i, y dù có ba đầu sáu tay cÅ©ng đừng hòng lẩn trốn nhÆ° vừa rồi.
Thích thú, không hiểu là thích vì được Tiểu Äông gá»i là ná»™i tổ, hay thích vì lá»i nói giả vá» cá»±c kỳ thông minh của Tiểu Äông? Lão viện chủ buông má»™t tràng cÆ°á»i dài cao hứng :
- Ha... ha... ha...
Sau khi cÆ°á»i má»™t thôi dài, Lão viện chủ vừa đặt nó xuống đứng cạnh lão, vừa nghiêm nghị gật đầu :
- Hay lắm! Ná»™i tổ nhất định sẽ truyá»n thụ võ công cho hài tá»­!Vá»›i Ảo Ảo Phi Vân thất thức, má»™t tuyệt kỹ khiến quần hùng luôn xem DÄ© An viện là giang hồ đệ nhất viện, tên tiểu nhân kia dù có trốn lên trá»i hay chui đầu xuống đất cÅ©ng phải trả lại những gì hắn đã gây cho chúng ta lần này.
Nói xong, Lão viện chủ còn quắc mắt nhìn quanh nhÆ° muốn cho tên ác nhân kia hiểu rằng đó là những lá»i dành cho hắn.
Sau đó, má»™t tay nắm lấy tay Tiểu Äông, Lão viện chủ ung dung Ä‘i vào lòng tháp!
Phong Ä‘á»™ của Lão viện chủ khiến Tiểu Äông thán phục! Nó há»›n hở theo chân.
Tài sản của dth_abcd

  #10  
Old 06-06-2008, 09:51 AM
dth_abcd's Avatar
dth_abcd dth_abcd is offline
Chí Tôn Thánh Quân
 
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bài gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngày 15 giá» 47 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
Hồi 10

Nhận gia thân khổ luyện công phu-Phát hiện lệnh bài như lệnh tử




Chỉ khi lên đến tầng trên của ngá»n tháp, sá»± thán phục và há»›n hở của Tiểu Äông liá»n biến mất, nhÆ° bá»t bể tan theo sóng nÆ°á»›c.
Bàn tay của Lão viện chủ Ä‘ang nắm giữ tay nó chợt run bắn lên và lạnh toát và tiếp Ä‘o Lão viện chủ bá»—ng chấp chá»›i nhÆ° muốn ngã sấp, Tiểu Äông phát hoảng :
- Lão trượng...
- Suỵt...
Sau thủ hiệu, ngấm ngầm bảo Tiểu Äông phải im lặng, Lão viện chủ từ từ khuỵu xuống thật sá»±.
Bằng sức lá»±c của má»™t đứa bé, Tiểu Äông cố gượng giữ lão lại! NhÆ°ng sau cùng, do thân hình của Lão viện chủ khá nặng, sá»± nâng đỡ của Tiểu Äông chỉ đạt má»™t kết quả duy nhất! Äó là Lão viện chủ tuy có ngã nhÆ°ng chỉ là má»™t cái ngã nhẹ nhàng.
Chá» má»™t lúc, thấy Lão viện chủ vẫn nằm im nhÆ° ngÆ°á»i đã chết, Tiểu Äông càng thêm hoảng loạn!
Nếu không nhá»› đến thủ hiệu báo phải im lặng của lão, có lẽ Tiểu Äông không sao nén được, buá»™c phải kêu gào và tình thế lập tức sẽ thay đổi dẫn đến bất lợi.
Gặp những lúc nhÆ° thế này, Tiểu Äông má»›i có dịp biểu lá»™ sá»± thông minh nhanh nhạy của nó!
Äoán được ý đồ của lão viên chủ qua những diá»…n biến vừa qua, Tiểu Äông vừa cố vá»±c lão dậy, đặt lão nằm ngá»­a và ngay ngắn nó vừa cố tình lên tiếng nói rõ to :
- Ná»™i tổ vừa bảo gì hài nhi? Ngày mai má»›i bắt đầu luyện công à? Sao ná»™i tổ không nhân lúc hài nhi cao hứng, truyá»n thụ võ công cho hài nhi?
Giả vá» lặng im má»™t lúc, và Tiểu Äông cÅ©ng phải ngừng lá»i thật sá»±, vì nó Ä‘ang mệt sau má»™t lúc gắng sức sá»­a lại tÆ° thế cho Lão viện chủ, Tiểu Äông lại lên tiếng :
- Äược rồi! Ná»™i tổ nói cÅ©ng đúng! Ngày mai sẽ bắt đầu luyện công! Thôi, hài nhi Ä‘i nghỉ dây!
Nó rón rén bước đến chỗ trống, nơi có những bậc đá thông thương từ tầng dưới đến tầng trên và đưa mắt nhìn xuống!
Lúc này, giá nhÆ° ác nhân có Ä‘iá»u nghi ngá» và Ä‘á»™t ngá»™t xuất hiện, có lẽ nhân không cần ra tay, Tiểu Äông chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của ác nhân sẽ phải chết vì vỡ mật.
May cho nó, phong thái ung dung của Lão viện chủ trước khi cầm tay nó đưa vào lòng tháp có lẽ đã làm cho ác nhân khiếp sợ đến tột dạ! Vì thế dù là Viện chủ đã ngất đi một lúc khá lâu bên trong lòng tháp và cả ở bên ngoài nữa không hỠcó một động tịnh cho biết có ác nhân lai vãng.
Mừng vì Ä‘iá»u này, Tiểu Äông lại phải lo lắng vì Ä‘iá»u khác.
Nó lại len lén Ä‘i đến chá»— Lão viện chủ vẫn nằm bất Ä‘á»™ng. Ngồi cạnh lão nó vừa lay mạnh vừa gá»i khe khẽ :
- Lảo trượng! Tỉnh lại nào, lão trượng!
Lão vẫn không tỉnh.
Tiểu Äông lại lay, lại gá»i! Và lần này nó lay đầu lão :
- Tỉnh lại mau lên, lão trượng! Lão trượng cứ hôn mê như thế này, nhỡ ác nhân xuất hiện thì sao? Dậy đi nào, lão trượng!
Vẫn vậy, Lão viện chủ vẫn hôn mê trầm trầm.
Không còn nhẫn nại được nữa. Lần thứ ba Tiểu Äông vừa gá»i vừa túm vào chòm râu của lão và giật mạnh :
- Nội tổ! Hãy tỉnh lại với hài nhi nào, nội tổ?
Hoặc do quá Ä‘au vì bị nó giật mạnh chòm râu, hoặc do được Tiểu Äông gá»i là ná»™i tổ, vá»›i má»™t trong hai nguyên nhân này Lão viện chủ bất ngá» tỉnh lại :
- Hừ... ừ...
Mừng quá Ä‘á»—i, Tiểu Äông lại thêm rối rít, dÄ© nhiên là nó vẫn chỉ dám gá»i khe khẽ :
- Ná»™i tổ! Hài nhi đây! Ná»™i tổ có nghe hài nhi gá»i không?
Cuối cùng Lão viện chủ cũng mở miệng :
- Hài tử! Thật cơ khổ cho hài tử! Nội tổ không sao đâu!
Lão ngóc đầu định ngồi dậy!
NhÆ°ng có lẽ do thÆ°Æ¡ng thế khá trầm trá»ng, lão phải buông ngÆ°á»i trở lại vá»›i tiếng thở dài :
- Hà! Äúng lúc nhÆ° thế này, không ngá» ná»™i tổ lại lâm cảnh lá»±c bất tòng tâm!
Ngừng lá»i má»™t lúc, lão chợt há»i :
- Mà này, hắn có phát hiện...
Biết lão muốn há»i gì, Tiểu Äông vá»™i thuật cho lão nghe kế má»n của nó! Sau khi thuật xong, nó tiếp :
- Trong lúc cấp bách tiểu sinh đành phải dụng kế nghi binh! Nếu lão trượng vẫn không tỉnh lại, hậu quả chưa biết phải như thế nào!
Lão nhìn chằm chằm vào nó :
- Không phải hài tá»­ đã gá»i ta là ná»™i tổ sao? Bây giá», sao hài tá»­ lại thay đổi?
Nó ngẩn ngÆ°á»i nhìn lại lão. Äược má»™t lúc nó má»›i đáp :
- Nếu lão trượng không giải thích rõ những gì tiểu sinh đã nghi ngá», sẽ là đắc tá»™i khi tiểu sinh không dám nhìn lão trượng là ná»™i tổ!
Dù Ä‘ang cần nghỉ ngÆ¡i nhÆ°ng Lão viện chủ vì má»™t lý do chÆ°a thể nói đành phải nhân cÆ¡ há»™i này giải thích cho Tiểu Äông hiểu. Lão nói trong ná»—i niá»m ân hận :
- Ta không há» trách thân phụ của hài tá»­ vì quá si tình má»™t nữ nhân tầm thÆ°á»ng đến phải ly khai DÄ© An viện! Ngược lại, bất chấp bao lá»i khuyên can của ta và của chÆ° vị huynh tá»·, thân phụ của hài nhi vẫn cùng ná»™i thê ẩn tích giang hồ! Khi thân phụ của hài tá»­ bị hung nhân hãm hại, ta đã tìm đến và muốn Ä‘Æ°a hài tá»­ và mẫu thân vá» DÄ© An viện.
NhÆ°ng vá»›i định kiến không tốt vá» ngÆ°á»i giang hồ, mẫu thân của hài tá»­ vẫn khăng khăng khÆ°á»›c từ! Từ đó, cho dù mẫu thân của hài tá»­ đã bao lần chuyển đổi nÆ¡i lÆ°u ngụ, ta vẫn cho Kha nhị sÆ° bá của hài tá»­ âm thầm ám trợ. Không ngá», hà... lần này Kha nhi phải thảm tá»­.
Lão nói nhiá»u và Tiểu Äông nghe đã đủ. Nó nhá»› lại những lá»i lẽ gay gắt của mẫu thân lúc đối đáp vá»›i nhị sÆ° bá. Và nó hiểu những gì Lão viện chủ nói Ä‘á»u là sá»± thật.
Thành ý của Lão viện chủ đã quá rõ ràng! Nó không thể không gá»i Lão viện chủ má»™t tiếng :
- Nội tổ! Hài nhi đã trách lầm nội tổ!
Miệng của Lão viện chủ liá»n nở má»™t nụ cÆ°á»i, Lão viện chủ bất ngá» nghiên đầu và thổ huyết lênh láng :
- Ọe!
Thất kinh, Tiểu Äông định kêu lên. NhÆ°ng nghÄ© lại, nó nói khẽ :
- Thôi ná»™i tổ đừng nói nữa! Ná»™i tổ mau ngồi dậy và tá»a công Ä‘i!
Vừa nói nó vừa đỡ nội tổ ngồi lên. Với chút sức lực còn lại, Lão viện chủ cũng gắng gượng ngồi lên, để dựa lưng vào vách tháp bằng đá.
NhÆ°ng thay vì tá»a công nhÆ° lá»i Tiểu Äông vừa khuyên, lão khẽ khàng há»i :
- Hài tử có định luyện công thật không?
Nó đáp :
- Là thật, nội tổ!
Lão mỉm cÆ°á»i :
- Hài tá»­ không muốn làm ngÆ°á»i bình thÆ°á»ng nhÆ° mẫu thân sao?
Nó lắc đầu :
- Dù có đi ngược lại giáo huấn của mẫu thân, hài nhi không thể không luyện công!
- Tại sao?
- Là vì đạo hiếu! Hài nhi nếu không báo thù cho tiên phụ cho gia mẫu và cho nhị sư bá hài nhi chỉ là một bất hiếu tử.
Lão viện chủ gật đầu rồi há»i :
- Ngoài việc báo thù, hài tá»­ còn muốn luyện công để làm Ä‘iá»u gì khác không?
Äể đáp lại câu há»i này của ná»™i tổ Tiểu Äông nhÆ° thấy lại sá»± hung dữ của tên Ä‘iếm nhị, thấy lại sá»± ngạo mạn của tên giả công tá»­ há» Äổng, và thấy lại dáng vẻ Ä‘Æ°á»ng Ä‘Æ°á»ng chính chính của lão khất cái Túy Lúy, nó đáp :
- Còn! Vì công đạo, vì chính nghÄ©a, hài nhi muốn có má»™t thân võ há»c hÆ¡n ngÆ°á»i dá» duy trì đạo nghÄ©a.
Lão viện chủ gật đầu hài lòng :
- Tốt lắm! Như vậy mới không hổ danh hậu nhân của Thạch gia! Nội tổ an tâm rồi?
* * * * *
Có má»™t lần, sau khi tá»a công, mở mắt ra nhìn thấy ná»™i tổ Ä‘ang nhìn lại và vẫn ung dung nhÆ° thuở nào, Thạch Hiểu Äông chợt dùng bí pháp truyá»n âm nhập mật há»i ná»™i tổ :
- “Äã lâu lắm rồi, dÆ°á»ng nhÆ° hài nhi chÆ°a nhìn thấy ná»™i tổ tá»a công! Sao vậy, ná»™i tổ?â€
Lão viện chủ không đáp! Lão cứ nhìn chàng chằm chằm với ánh mắt dần dần thay đổi! Sau cùng lão đứng lên đĩnh đạc đi vào lòng tháp.
Lấy làm lạ, Thạch Hiểu Äông vá»™i bÆ°á»›c theo!
Trong lòng ngá»n tháp có tất cả ba tầng, lần này Thạch Hiểu Äông do quyết lòng tìm hiểu thá»±c hÆ° bèn theo chân ná»™i tổ lên đến tầng thứ ba!
Từ những ngày đầu, ná»™i tổ đã ra nghiêm lệnh: nếu không phải lúc thật cần thiết, tuyệt đối cấm Thạch Hiểu Äông đặt chân đến tầng thứ ba. Vá»›i lý do: tránh làm kinh Ä‘á»™ng những lúc ná»™i tổ cần sá»± yên tÄ©nh tuyệt đối.
Do đó, đây kể là lần đầu tiên Thạch Hiểu Äông tận mắt nhìn thấy nÆ¡i ngụ cÆ° của ná»™i tổ.
Những gì Thạch Hiểu Äông nhìn thấy chỉ là những viên cuá»™i và những mẫu cây khô mục được ná»™i tổ đặt để loạn xạ trên ná»n đá.
NhÆ° đã biết có Thạch Hiểu Äông theo chân, Lão viện chủ nói mà không quay lại :
- Hài tử vào đi và đừng giẫm chân vào những vật này!
Lão thận trá»ng bÆ°á»›c tránh sang má»™t bên và ngồi vào phía bên kia những mẫu vật.
Thạch Hiểu Äông cÅ©ng thận trá»ng y nhÆ° vậy, tìm chá»— ngồi đối diện vá»›i ná»™i tổ.
Nhìn vào những mẩu vật, Thạch Hiểu Äông hả miệng chá»±c há»i. NhÆ°ng Lão viện chủ lên tiếng trÆ°á»›c :
- Hài tử khoan hãy nói! Hãy nghe ngóng xem có động tĩnh gì không?
Thạch Hiểu Äông kinh nghi :
- “Ná»™i tố làm sao vậy? Bản lãnh của ná»™i tổ cao minh hÆ¡n, ta nghe ngóng sao bằng chính ná»™i tổ nghe ngóng?â€
Tuy há»i thầm nhÆ° vậy, nhÆ°ng Thạch Hiểu Äông nào dám trái lá»i.
Sau má»™t lúc ngÆ°ng thần vận dụng thính lá»±c, Hiểu Äông lắc đầu :
- Vẫn như trước đây, không một động tỉnh nào cả! Nội tổ...
Hiểu Äông định há»i nhÆ° vừa nghÄ© nhÆ°ng Lão viện chủ kịp xua tay ngăn lại :
- Äã đến lúc ta phải nói tất cả sá»± thật cho hai tá»­ biết?
Bất chấp Thạch Hiểu Äông Ä‘ang hoang mang, sau má»™t hÆ¡i thở dài, Lão viện chủ căn dặn :
- Hà...! Năm năm rồi, hài tá»­ nay đã thành nhân! Dù có gặp phải chuyện kinh tâm hài tá»­ cÅ©ng phải ká»m lòng, đừng làm ná»™i tổ thất vá»ng.
Lão nhìn Hiểu Äông qua má»™t khoảng cách ngắn ngủi mà trên ná»n đá chỉ là những mẫu vật vặt vãnh vô dụng nhÆ°ng tưởng chừng nhÆ° đó là má»™t khoảng cách thật xa xăm :
- Hài tá»­ có há»i là đã lâu sao không thấy ná»™i tổ tá»a công? Không sai, trừ lần đầu tiên hài tá»­ nhìn thấy, đã năm năm rồi ná»™i tổ đâu còn dịp nào nữa để tá»a công!
Thạch Hiểu Äông kinh nghi :
- Nghĩa là...
- Nội tổ đã là một phế nhân!
Thạch Hiểu Äông bây giỠđã là ngÆ°á»i có bản lãnh tạm gá»i là cao minh, tuy nhiên, nếu chàng vẫn sẽ bình chân nhÆ° vại trÆ°á»›c bất kỳ má»™t chuyện kinh tâm Ä‘á»™ng phách nào nào Ä‘i nữa thì đối vá»›i việc mà ná»™i tổ vừa thố lá»™, chàng không tài nào giữ được bình tâm.
Thạch Hiểu Äông há hốc mồm nhìn ná»™i tổ! Và chỉ nhá» có ánh mắt nghiêm khắc của ná»™i tổ Ä‘ang nhìn, chàng má»›i ká»m được và không buông ra tiếng kêu thảng thốt.
Có phần hài lòng vì Hiểu Äông không đến ná»—i quá vô dụng, Lão viện chủ cÆ°á»i nhẹ vá»›i lá»i giải thích :
- Sau lần đầu tiên hội ngộ, vì buộc phải dụng lực chữa thương cho hài tử, mà nội thương là do nội tổ gây ra, hai chúng ta đã trúng phải kế nhất tiễn xạ song điêu của hắn!
Hắn hiểu rõ tính khí của ná»™i tổ nên đã lừa hài tá»­ và dùng hài tá»­ để ná»™i tổ phái hao phí chân nguyên! Và hắn đã xuất hiện đúng lúc! May thay, hài tá»­ đã làm ná»™i tổ tỉnh lại kịp thá»i, nhỠđó ná»™i tổ bảo lÆ°u được tính mạng! NhÆ°ng sau đó, do hắn bắt hài tá»­ rồi định sát hại hài tá»­, ná»™i tổ vì hậu nhân của Thạch gia buá»™c phải có má»™t hành Ä‘á»™ng mà giá»›i võ lâm xem là tối đại kỵ! Äã thế, lúc cứu được hài tá»­ rồi, vì muốn diá»…u võ giÆ°Æ¡ng oai khiến hắn phải thật sá»± khiếp sợ, ná»™i tổ đã chậm trá»… trong việc tá»a công chữa thÆ°Æ¡ng dẫn đến chân nguyên hoàn toàn suy kiệt! Và khi kiểm tra lại kinh mạch, ná»™i tổ má»›i biết rằng trong bát đại kinh mạch có đến ba đã bị đứt vỡ! Hài tá»­ có biết đó là thế nào không?
Thạch hiểu Äông không những là biết mà còn là quá biết thì đúng hÆ¡n.
Chàng lặng ngÆ°á»i nhìn ná»™i tổ và ngấm ngầm mắng bản thân :
- Tất cả chỉ vì ngÆ°Æ¡i, Hiểu Äông! Nếu ngÆ°Æ¡i đừng nhẹ dạ, dá»… bị ngÆ°á»i lừa gạt, ná»™i tổ đâu bị ác nhân ám toán. Và nếu không phải vì cứu ngÆ°Æ¡i, ná»™i tổ đâu phải ra nông nổi này! Hiểu Äông! Tá»™i của ngÆ°Æ¡i nặng lắm, ngÆ°Æ¡i có biết không?
Như đoán được tâm trạng của chàng, Lão viện chủ bảo :
- Hài tá»­ hà tất phải tá»± thống trách! Ná»™i tổ cÅ©ng vậy, ná»™i tổ không há» oán trách hài tá»­! Trái lại ná»™i tổ còn mừng vì nhỠđó chúng ta má»›i há»™i ngá»™ và DÄ© An viện còn có ngÆ°á»i chấp chưởng.
Dù được Lão viện chủ nói lá»i khoan dung, Thạch Hiểu Äông vì quá uất hận buá»™c phải phát tiết bằng cách vận lá»±c vào hữu chưởng và vá»— mạnh vào vách tháp bằng đá!
Binh...!
Âm thanh hãy còn rá»n vang, nhìn thấy ná»™i tổ Ä‘ang quắc mắt nhìn vào chàng, Thạch Hiểu Äông thoáng ân hận. Chàng đã không ká»m chế bản thân khiến ná»™i tổ chắc chắn phải thất vá»ng.
Thạch Hiểu Äông lúng túng nhìn ná»™i tổ :
- Nội tổ! Vì hài nhi...
Nhưng không phải như chàng nghĩ!
Lão viện chú vẫn quắc mắt nhìn chàng nhưng miệng lại bảo :
- Quái lạ! Hài tử thứ vỗ lại một lần nữa xem nào! ồ không! Không phải vị trí đó!
Hãy vỗ vào vị trí khác!
Ầm!
Theo lá»i, Thạch Hiểu Äông bèn vung hữu thủ vá»— vào vách tháp.
Và chàng chợt tỉnh ngộ khi nghe nội tổ lẩm bẩm :
- Hai lần phát ra vá»›i hai âm sắc khác biệt, phải chăng ở ngá»n tháp này có Ä‘iá»u chi bí ẩn?
Thạch Hiểu Äổng nhá»› lại, lần đầu vá»— vào vách đá, tiếng kêu vừa trầm ấm vừa vang mãi không thôi; còn ở lần thứ hai âm thanh phát ra có phần sắc nhá»n và khô khan.
NhÆ° nhận định của ná»™i tổ, âm thanh thứ hai má»›i đúng là âm thanh của cÆ°á»ng lá»±c chạm vào đá cứng! Ngược lại âm thanh thứ nhất nhÆ° dấu hiệu cho biết rằng ở vị trí đó không phải nguyên tuyá»n là đá.
Không đợi ná»™i tổ thúc giục, Thạch Hiểu Äông liá»n dò xét khắp vách đá má»™t cách thận trá»ng, nhất là xung quanh vị trí thứ nhất, nÆ¡i vang ra âm thanh trầm ấm.
Äược má»™t lúc, khi Thạch Hiểu Äông phát hiện có má»™t vuông đá nhÆ° chỉ được ai đó cô tình lắp vào, không liên quan gì đến sá»± vững bá»n của ngá»n tháp, chàng liá»n tìm cách lấy ra.
Cạch!
Vuông đá không còn nữa, ở bên trong liá»n lá»™ ra má»™t hốc đá nhá» hÆ¡n có chứa má»™t mảnh thiết bài màu Ä‘en và to hÆ¡n má»™t bàn tay.
Chàng kêu khẽ :
- Ná»™i tổ nhìn này! Quả nhiên ở ngá»n tháp có Ä‘iá»u bí ẩn!
Ná»™i tổ chàng cÆ°á»i nhẹ :
- Mục lá»±c của ná»™i tổ đâu còn tinh tÆ°á»ng nhÆ° xÆ°a! Hài tá»­ nhìn thấy gì, cứ nói cho ná»™i tổ nghe cÅ©ng được!
Chàng nghe thế, thầm cay đắng :
- “Thật trá»› trêu! TrÆ°á»›c kia, nếu ta không nhìn được gì, lúc ná»™i tổ vẫn có mục lá»±c tinh tÆ°á»ng, bây giá» lại đổi ngược, ta thì nhìn được còn ná»™i tổ thì không! Ãc nhân! Sau này ta sẽ bắt ngÆ°Æ¡i trả lại gấp trăm, gấp ngàn lần những gì ngÆ°Æ¡i đã gây cho ná»™i tổ!â€
Thấy chàng vần chần chừ, nội tổ chàng lo lắng :
- Có Ä‘iá»u gì bất ổn sao, hài tá»­?
Chàng sực tỉnh :
- À... Không! Ná»™i tổ xem đây! Có má»™t tấm thiết bài, ở bên trên có khắc há»a má»™t khô lâu vá»›i hai chữ U Minh...
Lão viện chủ kêu :
- U Minh cá»­u bài?! Äó là Tá»­ lệnh bài của U Minh Thần Quân! Hai trăm năm trÆ°á»›c, bất kỳ ai chạm phải Tá»­ lệnh bài kể nhÆ° chết chắc! Hài tá»­ đừng đụng vào vật đó!
Không thể không nghĩ đến độc dược, chàng biến sắc và vội vàng vận khí để xem qua kinh mạch.
Vẫn không thấy gì khác lạ, chàng há»i :
- Trên Tử lệnh bài có thoa chất kịch độc sao nội tổ?
Lảo Viện chủ kinh ngạc :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên phải có! Hài tá»­ không cảm thấy gì sao?
Thạch Hiểu Äông ngấm ngầm rúng Ä‘á»™ng nhÆ°ng ngoài mặt vẫn ra vẻ tÆ°Æ¡i tỉnh :
- Có lẽ do thá»i gian đã lâu chất Ä‘á»™c chất hết hiệu nghiệm, hoặc giả do hài nhi có năng lá»±c kháng Ä‘á»™c nên vẫn không há» gì! Ná»™i tổ cứ an tâm.
Äã từng nghe Thạch Hiểu Äông nói qua việc chàng bị nhiá»…m Ä‘á»™c của Mao SÆ¡n tam quá»·, sau đó nhá» tính dÄ© Ä‘á»™c trị Ä‘á»™c, chất Ä‘á»™c của thủy quái dÆ°á»›i đáy vá»±c đã giúp chàng bảo toàn sinh mạng, Lão viện chủ có phần yên tâm nhÆ°ng vẫn bảo chàng :
- Dù sao đi nữa, hài tử cũng đừng giữ Tử lệnh bài trên tay lâu như vậy!
Chàng đặt U Minh cá»­u bài xuống, va vào ná»n đá gây thành má»™t tiếng Ä‘á»™ng khô khan.
Keng!
Nhân đó, Cửu bài U Minh bị lật ngửa, đưa mặt dưới lên trên và úp mặt trên xuống dưới.
- Nội tổ! ở phía sau Tử lệnh bài có tự dạng.
Lão viện chủ kinh ngạc :
- Có chữ Æ°? Hài tá»­ thá»­ Ä‘á»c xem!
Chàng bắt đầu Ä‘á»c, từ phải sang trái và từ trên xuống dÆ°á»›i :
“Cá»­u Môn U Minh chưởng lÆ°u lại ngÆ°á»i hữu duyênâ€
Lão viện chủ sửng sốt :
- Äây là tuyệt kỹ của U Minh Thần Quân - U Minh Cá»­u Môn chưởng! Hài tá»­ khoan hãy Ä‘á»c, cứ xem lÆ°á»›t qua, có tất cả bao nhiêu chiêu?
Chàng đáp sau khi đã làm theo lá»i ná»™i tổ :
- Ngoài khẩu quyết của U Minh Cá»­u Môn chưởng Äệ ngÅ© chiêu, còn có má»™t Ä‘oạn ngắn nói vá» U Minh Há»—n Mang trận?
Lão viện chủ bất ngỠvỗ hai tay vào nhau :
- Ta hiểu rồi! Thảo nào hắn không muốn chúng ta lưu mãi ở đây!
Thạch Hiểu Äông dù thông minh nhÆ°ng do kinh lịch còn kém nên không hiểu ná»™i tổ muốn nói gì. Chàng chÆ°a kịp há»i, Lão viện chủ đã nhanh miệng giải thích :
- Tá»­ lệnh bài gồm chín tấm, gá»i là U Minh cá»­u bài! U Minh chưởng của U Minh Thần Quân cÅ©ng có chín chiêu, gá»i là Cá»­u Môn U Minh chưởng! Và ở đây có tất cả là chín ngá»n tháp! Ngá»n tháp chúng ta Ä‘ang chiếm ngụ nằm ở trung tâm, kể là ngá»n tháp thứ năm cÅ©ng được. ở đây hài tá»­ vừa tìm được Äệ ngÅ© Tá»­ lệnh bài, có lÆ°u lại chiêu thứ năm của U Minh chưởng và má»™t phần của U Minh Há»—n Mang trận! Qua những Ä‘iá»u này, theo ná»™i tổ...
Thạch Hiểu Äông cÅ©ng vừa thấu suốt những gì ná»™i tổ định nói, chàng vá»™i tiếp lá»i :
- Hài nhi hiểu rồi? Dá»±a vào Há»a Tháp Äồ hắn đã vào được má»™t ngá»n tháp nào đó và đã tìm được má»™t trong chín tấm Tá»­ lệnh bài. Qua đó, hắn má»›i biết đây là trận đồ U Minh Há»—n Mang nhÆ°ng lại không biết gì vá» U Minh Thần Quân! Äồng thá»i, vì muốn Ä‘á»™c chiếm cả chín chiêu Cá»­u Môn U Minh chưởng, hắn đã cố tình dối gạt hài nhi để dẫn dụ ná»™i tổ Ä‘i khá»i tháp!
Lão viện chủ gật đầu :
- Hài tá»­ nói không sai! NhÆ°ng chÆ°a hết đâu, theo ná»™i tổ, có lẽ để luyện Cá»­u Môn U Minh chưởng hắn phải thu thập đủ U Minh cá»­u bài! Bằng không cứ cho rằng hắn nhá» Há»a Tháp Äồ mà lấy được má»™t vài tấm Tá»­ lệnh bài, tại sao năm năm đã trôi qua hắn vẫn không má»™t lần tìm đến?
Theo lập luận của ná»™i tổ, Thạch Hiểu Äông phá»ng Ä‘oán :
- à của nội tổ là vì hắn khiếp oai nội tổ và vì chưa luyện được Cửu Môn U Minh chưởng nên không dám xuất hiện?
- Äúng vậy! trừ phi hắn lấy được tất cả tám Tá»­ lệnh bài còn lại và nếu hắn thật sá»± có tâm trí đỉnh ngá»™, dù còn thiếu Äệ ngÅ© Tá»­ lệnh bài nhÆ°ng hắn sẽ dá»±a theo đó mà suy ra chá»— khiếm khuyết. Äến lúc đó, Cá»­u Môn U Minh chưởng của hắn dù không có đủ đầy uy lá»±c thật sá»± nhÆ°ng cÅ©ng đủ khuynh loát giang hồ, bá chủ võ lâm.
Nghe thế, Thạch Hiểu Äông định tìm cách phá hủy Äệ ngÅ© Tá»­ lệnh bài. NhÆ°ng Lão viện chủ kịp thá»i khuyên ngăn :
- Äừng hành Ä‘á»™ng nhÆ° vậy. Thứ nhất, hài tá»­ có thể dùng Äệ ngÅ© Tá»­ lệnh bài để sau này dẫn dụ ác nhân xuất đầu lá»™ diện. Thứ hai, chỉ có lòng dạ con ngÆ°á»i xấu xa chứ võ công không há» làm cho lòng ngÆ°á»i biến đổi. Theo ná»™i tổ, hài tá»­ nên xem qua khẩu quyết của Cá»­u Môn U Minh chưởng Äệ ngÅ© chiêu! Rồi vá»›i sá»± thông minh hÆ¡n ngÆ°á»i của hài tá»­, không biết chừng khẩu quyết này sẽ Ä‘em lại Ä‘iá»u lợi cho hài tá»­ sau này :
Ngừng lá»i chá» Thạch Hiểu Äông thấm hiểu, Lão viện chủ lại nói :
- Äó là ná»™i tổ còn chÆ°a nói đến má»™t phần biến hóa của U Minh Há»—n Mang trận có ghi trên Äệ ngÅ© Tá»­ lệnh bài.
ÄÆ°a tay chỉ những viên cuá»™i và nhiá»u mẩu cây khô mục nằm loạn xạ trên ná»n đá, Lão viện chủ cÆ°á»i nhẹ :
- Äây lả toàn bá»™ U Minh Há»—n Mang trận, ná»™i tổ đã dá»±a vào những phác há»a trên bức Há»a Tháp Äồ do hài tá»­ nói ra để lập thành. Hà...! Äã năm năm trá»i nghiá»n ngẫm chiêm niệm, ná»™i tổ vẫn chÆ°a tìm được cách Ä‘i thoát khá»i trận đồ.
Thán phục và xót xa cho bao tâm huyết của ná»™i tổ, Thạch Hiểu Äông tá»± trách :
- CÅ©ng dá»±a vào Há»a Tháp Äồ hắn dà ung dung xuất nhập trận đồ! Hắn không thể có cÆ¡ trí hÆ¡n nói tổ! Äiá»u này chỉ xảy ra khi có những Ä‘iểm nào đó hài nhi đã lầm lẫn.
Lão viện chú lắc đầu, trấn an chàng :
- Hài tử không nhớ lầm đâu! Thật ra nội tổ cũng đã từng nghĩ như vậy nhưng sau khi thấu triệt nội tộ nhận ra rằng...
- Như thế nào, nội tổ?
- Ở Hoạ Tháp Äồ chắc chắn phải có phần chú giải! Và rất có thể phần chú giải đó đã được U Minh Thần Quân tìm cách giấu kín trong chính Há»a Tháp Äồ nên hài tá»­ vì còn bé đã không nhận ra.
Ngẩn ngÆ°á»i má»™t lúc trÆ°á»›c nhận định này, Thạch Hiểu Äông sau đó chợt há»i :
- Từ đâu ná»™i tổ Ä‘oán được Ä‘iá»u này?
Lão viện chủ Ä‘Æ°a tay vung loạn vào những mẩu vật trên ná»n đá và giải thích :
- Gá»i là Há»—n Mang trận vì trận đồ này được U Minh Thần Quân bố trí theo nhiá»u loại trận đồ! Chúng được bố trí rất khéo, khiến bất kỳ ai tinh thông trận đồ cÅ©ng phải lúng túng và phải bó tay. Äây này, đây là cá»­u cung trận vá»›i chín ngá»n tháp là chú vị!
Äây là bát quái trận nếu không kể đến ngá»n tháp ở trung tâm. Còn đây là ngÅ© hành phản trận vá»›i lưỡng nghi biến hóa! Rồi lại còn có lục hợp và tứ tượng trận kết hợp lẫn nhau vá»›i thất tinh bắc đẩu trận là tác Ä‘á»™ng! Qua đó, ná»™i tổ tin chắc rằng những gì có khắc há»a trên Há»a Tháp Äồ hài tá»­ Ä‘á»u ghi nhá»› chính xác không há» sai sót.
Dẫu thế, chàng vẫn hoang mang :
- Nếu cần phải có phần chú giải, liệu đến bao giỠchúng ta mới phá giải được U Minh Hỗn Mang trận?
Lão viện chủ Ä‘Æ°a tay chỉ vào Äệ ngÅ© Tá»­ lệnh bài :
- Phải nhỠvào phần biến hóa của trận đồ được ghi trên đó. Hài tử nghĩ xem, U Minh Thần Quân phải có ý gì mới lưu mỗi phần biến hóa của U Minh Hỗn Mang trận vào từng tấm Tử lệnh bài chứ?
Phấn khích, Thạch Hiểu Äông vá»™i Ä‘á»c cho ná»™i tổ nghe những lÆ°u tá»± có liên quan đến U Minh Há»—n Mang trận trên U Minh cá»­u bài.
Sau khi bảo Thạch Hiểu Äông Ä‘á»c Ä‘i Ä‘á»c lại vài lượt Lão viện chủ bảo :
- Bây giá», phần của hài tá»­ là nghiá»n ngẫm Äệ ngÅ© chiêu U Minh chưởng! Phần trận đồ cứ để cho ná»™i tổ.
Dùng má»™t mảnh vải bá»c bên ngoài Äệ ngÅ© Tá»­ lệnh bài, Thạch Hiểu Äông Ä‘i xuống tầng dÆ°á»›i cùng của ngá»n tháp.
BÆ°á»›c chân của chàng vừa đặt xuống ná»n đá của đáy tháp má»™t làn gió nhẹ chợt thoảng qua ngang mặt! Thạch Hiểu Äông kinh nghi, lên tiếng quát há»i :
- Kẻ nào?
Vù...
Vù!
Má»™t luồng lá»±c đạo cá»±c mạnh liá»n ập vào chàng, cùng má»™t lúc vá»›i bóng nhân ảnh của má»™t ngÆ°á»i lÆ°á»›t qua.
Thạch Hiểu Äông sau năm năm dài khổ luyện, bản lãnh nào kém cao thủ đệ nhất lÆ°u. Chàng xô vá»™i hữu chưởng.
Vù...
Ào... Ào...
Ầm!
Luồng chấn kình đẩy bật chàng sang một bên. Không những thế, mảnh U Minh cửu bài trên tay không cũng bị nhân vật đó cướp mất.
Äoán được đối phÆ°Æ¡ng là ai, chàng gầm lên vang dá»™i :
- Ãc nhân! Không ngá» ngÆ°Æ¡i lại dám xuất hiện. Äỡ!
Vù...
Tuy nhiên, ngá»n chưởng kình vừa được tung ra, Thạch Hiểu Äông bàng hoàng thất sắc khi nhận thấy đối phÆ°Æ¡ng không có ý định cùng chàng giao đấu.
Nhân vật đó thản nhiên tung ngÆ°á»i lên phần trên của ngá»n tháp.
Vút!
Äá»™ng tâm, chàng gào lên kinh hoàng :
- Ná»™i tổ! Ãc ma! Äỡ!
Vá»›i Phi Vân thân pháp, Thạch Hiểu Äông vá»™i lao theo, quyết không để đối phÆ°Æ¡ng toại nguyện ý đồ là tìm cách sát hại ná»™i tổ chàng.
Vút!
Vù...
Sự quyết liệt của chàng như khích nộ đối phương. Hắn gầm vang :
- Äược! Bản nhân sẽ lấy mạng ngÆ°Æ¡i trÆ°á»›c. Sau sẽ kết liá»…u lão già Ä‘á»™c ác ty tiện kia! Xem này Cá»­u Môn U Minh đệ nhất chiêu đây?
Ào... Ào...
Ầm!
Há»±!
Thân chủ của đối phÆ°Æ¡ng không ngá» quá cao minh. Vá»›i Cá»­u Môn U Minh đệ nhất chiêu, nhÆ° hắn vừa ngạo mạn tá»± đắc, Thạch Hiểu Äông ngay lập tức bị đẩy lùi trở lại.
Nhân đó, không nhÆ° đối phÆ°Æ¡ng vừa Ä‘e dá»a, hắn lập tức tung ngÆ°á»i lên má»™t lần nữa và ung dung xuất hiện trên tầng thứ ba của ngá»n tháp, nÆ¡i Lão viện chủ Ä‘ang lÆ°u ngụ :
Kinh tâm Ä‘á»™ng phách và lo cho tính mạng của ná»™i tổ. Thạch Hiểu Äông dù biết là kém đối phÆ°Æ¡ng nhÆ°ng vẫn vá»™i vã tung ngÆ°á»i bám theo.
Vút!
Thân hình còn Ä‘ang lÆ¡ lÆ°ng giữa không trung, Thạch Hiểu Äông nghe có tiếng kêu thất thanh của ná»™i tổ :
- Thì ra ngươi là...
Tiếng kêu đó liá»n bị tiếng gầm phẫn ná»™ của ác nhân che lấp :
- Thạch lão tặc! Äến lúc lão phải Ä‘á»n tá»™i rồi! Nạp mạng!
Vù... Vù...
Hồn bất phụ thể, Thạch Hiểu Äông dù chÆ°a lao đến nhÆ°ng miệng đã gào lên cuồng ná»™ :
- Chớ hại mạng gia tổ!
Thế nhÆ°ng, mặc cho chàng kêu gào, chàng kịp thá»i hiện thân để nhìn thấy má»™t thảm cảnh vô nhân.
Oa!
Toàn thân Lão viện chủ lập tức bị chấn vỡ! Lão chết ngay Ä‘Æ°Æ¡ng trÆ°á»ng, trÆ°á»›c khi thân thể bất Ä‘á»™ng đó phải va vào vách đá má»™t cái cá»±c mạnh.
Binh!
Phịch!
Äang đắc ý trÆ°á»›c cái chết của Viện chủ DÄ© An viện, nhân vật ná» cÅ©ng kịp quay ngÆ°á»i tung chưởng, chống đỡ lại ngá»n kình tận lá»±c bình sinh do Thạch Hiểu Äông Ä‘ang quật ra trong cÆ¡n cuồng ná»™ :
- Ãc ma! Ta giết ngÆ°Æ¡i! Äỡ!
Vù...
- Hừ! lão thất phu vẫn Ä‘ang chá» ngÆ°Æ¡i theo chân đó, tiểu tá»­! Äỡ!
Vù... Vù...
Ào... Ào...
Ầm!.
Há»±!
Dù đã lÆ°á»ng trÆ°á»›c nhÆ°ng Thạch Hiểu Äông vẫn bị đối phÆ°Æ¡ng chấn lùi, buá»™c phải rÆ¡i xuống tầng giữa của ngá»n tháp Äối phÆ°Æ¡ng ung dung nhảy xuống theo :
- Cá»­u Môn U Minh đệ nhị chiêu! Äỡ!
Vù...
Do cÆ°á»›c bá»™ chÆ°a ổn định và nguyên khí còn Ä‘ang sôi trào, Thạch Hiểu Äông theo bản nàng liá»n nhảy luôn xuống tầng dÆ°á»›i cùng Ä‘á» lẩn tránh ngá»n kình u minh kia.
Vút!
Ngá»n kình mất mục tiêu, va luôn vào vách tháp!
Bung!
Äối phÆ°Æ¡ng lần thứ hai lại nhảy theo, quyết không buông tha chàng.
- Tiểu tử mau nạp mạng!
Vù... vù...
Nhá» tránh được chiêu chưởng vừa rồi, lần này Thạch Hiếu Äông do kịp thá»i ổn định bèn trụ ngÆ°á»i xuất lá»±c đối phó!
- Ãc ma! Äỡ!
Vù...
Ào... Ào...
Äã hai lần đối chiêu Ä‘á»u thảm bại, Thạch Hiểu Äông vì quá căm phẫn bởi cái chết của ná»™i tổ nên ra chiêu mà không lượng sức.
Do đó, ở lần chạm chiêu thứ ba này, kẻ bị thảm bại cÅ©ng là chàng, chàng bi dÆ° kình đẩy bay ra ngoài ngá»n tháp.
Äối phÆ°Æ¡ng Ä‘uổi theo vá»›i tiếng quát không hiểu là tán dÆ°Æ¡ng hay phẫn ná»™ :
- Không ngá» tiêu tá»­ ngÆ°Æ¡i vẫn toàn mạng sau Cá»­u Môn U Minh chưởng của bản nhân. Lần này đố ngÆ°Æ¡i thoát! Äỡ!
Vù... Vù...
Do Ä‘ang ở bên ngoài tháp, địa thế rá»™ng rãi hÆ¡n, Thạch Hiểu Äông bắt đầu thận trá»ng trong giao chiến.
Tránh đối đầu trá»±c diện, chàng dịch bá»™ tránh chiêu và nhanh tốc thi triển sở há»c.
Vút!
- Ãc ma! Hãy xem Ảo Ảo Phi Vân đệ nhất thức đây!
Vù...
Ào... Ào...
Äối phÆ°Æ¡ng hoành thân tung kình :
- Là Phi Vân công phu Æ°? NgÆ°Æ¡i chÆ°a đủ năng lá»±c đâu! Äỡ!
Vù...
Ào... Ào...
Ầm!
Do ná»™i lá»±c không bằng, Thạch Hiểu Äông thức ngá»™ nhÆ° vậy, chàng nhanh nhẹn nÆ°Æ¡ng theo sóng kình để lạng ngÆ°á»i dịch bá»™!
Quyết không để đối phÆ°Æ¡ng chiếm mất tiên cÆ¡, Thạch Hiểu Äông vá»™i lá»±a thế lao đến vá»›i hai loại công phu của DÄ© An viện :
- Ãc ma! Xem nào! Äỡ nào!
Viu... viu...
Vù...
Äối phÆ°Æ¡ng tá»± thị ná»™i công hÆ¡n ngÆ°á»i nên ung dung đối phó :
- Phi Vân chỉ và Ảo Ảo thất thức à? Bản nhân đâu còn úy kỵ hai công phu này nữa! Äỡ!
Vù...
Ào... Ào...
Ầm!
Äến lúc đó Thạch Hiểu Äông má»›i thấu hiểu sá»± việc. Äúng nhÆ° ná»™i tổ nhận định bấy lâu nay đối phÆ°Æ¡ng không dám xuất đầu lá»™ diện là vì khiếp oai ná»™i tổ - Hắn cÅ©ng nhÆ° chàng Ä‘á»u không biết việc ná»™i tổ bị ná»™i thÆ°Æ¡ng đến thất tán công phu - Và vì hắn chÆ°a luyện đến thập thành Cá»­u Môn U Minh chưởng do chÆ°a thu thập đủ chín tấm Tá»­ lệnh bài.
Và cÅ©ng nhÆ° sá»± lo ngại của ná»™i tổ, hắn nhá» lẻn nghe và biết công phu của Lão viện chủ, đại kình địch của hắn đã bị thất tán, và hắn nhá» cÆ¡ trí hÆ¡n ngÆ°á»i đã tá»± nghÄ© ra luyện được Cá»­u Môn U Minh chưởng bằng vào những tấm Tá»­ lệnh bài lấy được. Do đó, lần này xuất hiện, hắn không những sát hại ná»™i tổ của chàng mà còn thừa bản lÄ©nh để ung dung đối phó vá»›i Phi Vân công phu trÆ°á»›c kia đã từng làm hắn kinh tâm vỡ mật.
Chỉ vá»›i năm năm khổ luyện, bản lãnh của Thạch Hiểu Äông nếu so vá»›i đối phÆ°Æ¡ng đâu khác nào ánh sáng mỠảo của minh nguyệt so vá»›i ánh sáng chói chang cua vầng dÆ°Æ¡ng.
Nhưng đâu phải vì thế chàng vội quên việc báo thù cho nội tổ.
Chàng vận toàn lực lao đến :
- Ãc ma! Ta liá»u mạng vá»›i ngÆ°Æ¡i! Äỡ!
Vù... Vù...
Ảo Ảo Phi Vần đệ lục và Äệ thất thức được chàng cùng lúc thi triển, khí thế nhÆ° lấp bể rá»i non.
Äối phÆ°Æ¡ng buông ra tràng cÆ°á»i hiểm Ä‘á»c :
- Tiếu tá»­ quả không lượng sức! Äỡ nào!
Vù...Vù...
CÅ©ng nhÆ° chàng, đối phÆ°Æ¡ng muốn hạ thủ chàng ngay Ä‘Æ°Æ¡ng trÆ°á»ng nên khi xuất chiêu cÅ©ng thi triển hai luồng lá»±c đạo khác nhau từ song thủ.
Hai tiếng chấn kình liá»n vang lên.
Ào... Ầm!
Vù... Ầm!!
Hự! Vút!
NhÆ° chiếc lá vàng khô bị quái phong cuốn Ä‘i, toàn thân Thạch Hiểu Äông bị kình lá»±c quái ác của đối phÆ°Æ¡ng đẩy Ä‘i xa hÆ¡n mÆ°á»i trượng, vượt quá phạm vi sáu trượng vòng quanh chân ngá»n tháp do ná»™i tổ chàng trÆ°á»›c kia đã vạch ra.
Tiếng quát Ä‘uổi theo của đối phÆ°Æ¡ng chỉ có má»™t Ä‘oạn ngắn lá»t đến tai chàng :
- Phen này ngươi rơi vào U Minh Hỗn Mang trận, để xem...
Thay cho phần sau của câu quát, tai chàng lại nghe tiếng rú rít của nhiá»u luồng cuồng phong vang đến.
U... U...
Vù... Vù...
Biết đây là do U Minh Há»—n Mang trận biến hóa, Thạch Hiểu Äông kinh hoàng và không dám nhích Ä‘á»™ng dù chỉ là ná»­a bÆ°á»›c.
Tuy nhiên, dù chàng có muốn nhích Ä‘á»™ng Ä‘i chăng nữa, vá»›i thÆ°Æ¡ng thế Ä‘ang trầm trá»ng mà chàng Ä‘ang gánh chịu, chàng đâu thể nhích Ä‘á»™ng theo mong muốn của chàng.
Phịch!
Bay hết đà chàng té dài trên ná»n đất lạnh vá»›i toàn bá»™ lục phủ ngÅ© tạng Ä‘á»u bị trấn Ä‘á»™ng.
Nằm bất Ä‘á»™ng vá»›i nhịp hô hấp trì trệ, Thạch Hiểu Äông nghiến răng đè nén cÆ¡n Ä‘au tận xÆ°Æ¡ng tủy để khá»i bật lên những tiếng kêu nhục nhã.
Dẫu thế, từ hai khoé mắt của chàng, những dòng lệ thảm vẫn tuôn trào ngoài sự tự chủ của bản thân.
Biết rằng giá»t lệ anh hùng đâu dá»… để tràn mi, nhÆ°ng nghÄ© đến bao tâm huyết, bao hi sinh của ná»™i tổ Ä‘á»u tan nhÆ° bá»t nÆ°á»›c và nghÄ© đến mối gia thù không sao gá»™t rá»­a được, giá»t lệ thảm của chàng cứ thả sức dâng trào.
Và chưa hết, chàng tuy nằm im bất động thưng vẫn biết rằng đối phương do tinh thông U Minh Hỗn Mang trận, không bao lâu sẽ xuất hiện và sinh mạng cua chàng kể như đến lúc tận tuyệt.
Má»i mòn vi khóc hận, mệt nhá»c vì ná»™i thÆ°Æ¡ng, má»™t lúc sau Thạch Hiểu Äông hoàn toàn mê man bất tỉnh.
Tài sản của dth_abcd

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
áèëàí, íîóòáóê, ñòðîèòåëüñòâå



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™