Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #6  
Old 08-06-2008, 09:19 AM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 6

Màu xanh của chàm



Long Môn ngũ quái sôi trào uất hận, muốn chụp ngay Tiết thần y mà phân thây ra từng mảnh vụn.
Äứng phía sau lÆ°ng Tiết thần y là Quái tứ Äá»— Minh NghÄ©a, giÆ°Æ¡ng tròn con mắt duy nhất ngá»i sát khí nhìn thần y không thốt má»™t tiếng nào, Ä‘oạn đảo bá»™ vá»t tá»›i, chiếc Ä‘oản quảy trong tay hÆ°á»›ng ngá»n thẳng vào hậu tâm lão.
Äoản quảy vừa lao tá»›i, y vứa quát :
- Ngã!
Tiết thần y nghe giá»ng nói văng vẳng bên tai :
- Nhanh lên! Sử dụng hai chiêu Thiên Vương Tiêu Thất và Thiên Vương Tiểu Cửu!
Hai chiêu đó thuá»™c Thiên VÆ°Æ¡ng tiêu pháp gồm mÆ°á»i hai chiêu Hắc Thánh Thần Tiêu Du Long Tang Cá»­u.
Tiết thần y từng tập luyện thuần thục, tuy nhiên lão còn hoài tưởng không hiểu tại sao ngÆ°á»i ẩn mặt bảo lão sá»­ dụng cả hai chiêu cùng lúc.
Y đẩy lùi hai quái nhân nhanh như chớp nhoáng.
Thì ra chiêu số bảy là hÆ° chiêu, đánh ra để tạo hàn phong ngăn chận Quái tứ Äồ Minh NghÄ©a, còn chiêu thứ chín má»›i là thá»±c chiêu công sang phía hữu. Äúng lúc Quái nhị Lý Nguyên Hồng thấy Äồ Minh NghÄ©a phát Ä‘á»™ng thế công, cÅ©ng vung Ä‘oản quảy đánh vào.
Quái tứ Äồ Minh NghÄ©a bị đạo hàn phong đánh trúng vào cánh tay cầm quảy, lùi lại, cùng má»™t lúc, tiếng “Coong†vang lên, thiết tiêu chạm vào Ä‘oản quảy của Quái nhị Lý Nguyên Hồng.
Thiết tiêu có áp lực mạnh vô cùng, làm chấn động Quái nhị Lý Nguyên Hồng. Y nghe cánh tay như tê dại, vội thoái hậu mấy bước cho xa tầm thế công của đối phương.
Quái đại Tây Môn Hạo trố mắt kinh hãi, từ từ cử cao chiếc đoản quảy.
Quái tam Lục Hồng Phi đứng bên tả, kế đó là Quái ngũ Hầu Ngạn Vũ, cả hai cùng hét lên một tiếng, cùng vung đoản quảy chia hướng tấn công.
Tiết thần y nghe có má»™t đạo kình lá»±c chuyển vào mình vô cùng hùng hậu, đồng thá»i có tiếng nói khẽ bên tai :
- Chiêu số năm, số mÆ°á»i ba, số mÆ°á»i rồi trở lại số chín...
Chẳng chậm trá»…, Tiết thần y cứ y theo lá»i chỉ bảo mà xuất thủ đánh ra bốn phía.
Quảy phong rít lên vù vù, quảy ảnh chớp vụt vụt, năm chiếc đoản quảy cùng vụt xuống đầu lão, tưởng chừng như lão không còn né tránh vào đâu được nữa.
NhÆ°ng, tiêu pháp của lão vô cùng ảo diệu. Thoạt trÆ°á»›c, thoạt sau, thoạt tả, thoạt hữu, hoặc đâm, hoặc chặt, đảo lá»™n nhÆ° rồng uốn mình giỡn mây, quảy và tiêu chạm nhau bật thành tiếng kêu “Coong, coong†gợn ngÆ°á»i.
TrÆ°á»›c hai mÆ°Æ¡i năm, Long Môn ngÅ© quái ngang dá»c trên giang hồ chÆ°a từng gặp đối thủ, ngoài lần đụng Ä‘á»™ vá»›i Hắc Thánh Thần Tiêu Du Long Tang Cá»­u, trong hai mÆ°Æ¡i năm nay hỠẩn tích mai danh khổ luyện võ công, tài nghệ càng ghê gá»›m hÆ¡n nhiá»u. Vá»›i sá»± tiến bá»™ đó, há» có xem Tiết thần y ra quái gì, bởi Tiết thần y bất quá chỉ là tên chiến bại ngày nào.
Thế mà giỠđây, gặp lại kẻ thừa chết thiếu sống trong tay hỠnăm xưa, hỠkhông thể nào áp đảo nổi, dù hỠtiến bộ kinh khủng. HỠnhận thấy Tiết thần y càng đánh càng hăng, không có vẻ gì nao núng cả.
Äiá»u làm há» lạ lùng hÆ¡n hết là mức tiến bá»™ quá xa của Tiết thần y trên hẳn chá»— tưởng tượng của há». Nếu phải chỉ má»™t đấu má»™t mà Tiết thần y có trên bậc thì chẳng nói làm chi, đàng này cả bá»n cùng liên thủ tấn công mà còn chật vật vá»›i lão.
Hổ khẩu tay của hỠbị chấn động mạnh, đoản quảy suýt rơi mấy lần.
Tuy nhiên, Long Môn ngũ quái chỉ trì được một lúc, thế quân bình còn vững.
Bá»—ng Quái đại Tây Môn Hạo hú lên má»™t tiếng, đồng thá»i y lùi nhanh ra xa.
Bốn quái kia lập tức ngừng tay nhảy ra ngoài vòng chiến.
Cả năm ngÆ°á»i ngÆ°ng trá»ng thần sắc, tay vẫn lăm lăm Ä‘oản quảy. Há» nhìn trừng Tiết thần y không nói tiếng nào.
Qua má»™t giây phút ngắn ngủi, há» từ từ Ä‘Æ°a ngang ngá»n Ä‘oản quảy chong thẳng vào Tiết thần y, há» từ từ tiến tá»›i, thu hẹp vòng vây trở lại.
Tiết thần y không rõ đối phÆ°Æ¡ng định làm gì, lão không dám coi thÆ°á»ng, nắm chắc thiết tiêu trong tay, chá»±c chá» phản công.
Tiếng ngÆ°á»i ẩn mặt văng vẳng bên tai lão :
- Phải hết sức cẩn thận đấy. Chúng sắp giở tuyệt há»c lợi hại của chúng ra để thi triển! Äó là quảy pháp “Long Môn NgÅ© Kíchâ€! Tuy vậy, không nên nao núng, cứ áp dụng chiêu số má»™t, số ba vừa thủ vừa công.
Câu nói vừa buông dứt, thì năm Ä‘oản quảy đã chá»›p lên bay tá»›i lão rồi. Äấu pháp hết sức kỳ lạ, há» vừa vút Ä‘oản quảy vào trung tâm, vừa bÆ°á»›c tá»›i lại vừa Ä‘i quanh, không khác nào má»™t bánh xe lăn mà Tiết thần y là cái trục, còn các Ä‘oản quảy là các cây căm.
Ãp lá»±c từ bên ngoài đổ vào càng lúc càng mạnh, đè nặng chiếc thiết tiêu khiến Tiết thần y khó nhá»c phát xuất chiêu thức hÆ¡n trÆ°á»›c. Tuy nhiên, tiêu phong vẫn ngăn chận áp lá»±c đó nhÆ° thÆ°á»ng, tạo cái thế giằng co giữa đôi bên má»™t lúc.
Dần dần, tiêu phong lấn áp được cái áp lực đó, bắt buộc năm quái phải lùi ra xa.
HỠlùi ra, nhưng hỠchạy quanh nhanh hơn, hỠvung đoản quảy cũng nhanh hơn.
Chỉ trong một phút giây ngắn, hỠdồn áp lực trở lại, có phần mạnh hơn trước.
Quảy ảnh chá»›p ngá»i ngá»i, quảy phong rít lên nhÆ° sấm dậy từ xa, ào ào, ầm ầm, tưởng chừng nhÆ° con trốt bão Ä‘ang quấn chặt Tiết thần y, sắp bốc lão quăng Ä‘i xa.
Tiếng ngÆ°á»i ẩn mặt lại vẳng lên bên tai lão :
- Dùng hai chiêu số một và số ba, hỗn hợp lại phản công.
Tiết thần y theo lá»i. Song lão cảm thấy chiếc thiết tiêu trở nên nặng ná» trong áp lá»±c của năm chiếc Ä‘oản quảy. Dù lão tin tưởng mạnh nÆ¡i ngÆ°á»i ẩn mặt, lão bắt đầu lo sợ.
Lão lo sợ chứ tình trạng chưa đến nỗi nào, áp lực của đối phương vừa dồn vào là bị đẩy ra ngay.
Ãp lá»±c bị đẩy ra, Long Môn ngÅ© quái càng chạy nhanh hÆ¡n, quảy ảnh càng chá»›p nhanh hÆ¡n. Há» chỉ còn là những cái bóng má» má», không trông rõ hình dạng của hỠđược nữa.
NgÆ°á»i ẩn mặt lại nói bên tai Tiết thần y :
- Chúng định liá»u mạng đó, phải cẩn thận! Chúng Ä‘ang sá»­ dụng chiêu tối hậu trong Long Môn NgÅ© Kích, mãnh liệt vô cùng. Hãy giở chiêu mÆ°á»i lăm chống lại.
Ãp lá»±c của năm chiếc Ä‘oản quảy đã đến quá gần Tiết thần y, lão nghe hÆ¡i gió cuốn quanh ngÆ°á»i lão. Lão cấp tốc vận hết toàn công phu ná»™i lá»±c, sá»­ dụng chiêu thức số mÆ°á»i lăm.
Nhưng, kình đạo của đối phương quá mạnh, lần này lão không thể đẩy bật ra xa như mấy lần trước. Không rõ thiết tiêu và đoản quảy chạm nhau như thế nào, tiếng coong vang lên, lão không còn nghe nữa, tai lão lùng bùng mất rồi. Hơi thở lão như dứt hẳn, chỉ có đôi mắt là chưa hoa lên thôi.
NgÆ°á»i ẩn mặt, đành rằng công lá»±c rất cao, song Ä‘Æ°á»ng trÆ°á»ng chiến đấu thì chá»— cao diệu đó má»›i được hiệu dụng nhÆ° ý muốn. Ở đây, bất quá ngÆ°á»i chỉ dùng phép “Cách không truyá»n lá»±c†tiếp sức Tiết thần y, nên sá»± cao diệu chỉ hiệu dùng ná»­a phần, do đó không thể trong má»™t thá»i gian ngắn ngủi hạ được năm tay thượng đẳng cùng liên thủ hiệp công.
Chính vì vậy mà Tiết thần y mới phải lúng túng đến kinh hãi.
Chừng nhÆ° ngÆ°á»i ẩn mặt biết rõ tình trạng nguy hiểm của Tiết thần y nên hấp tấp nói, giá»ng đầy lo ngại :
- Giữ vững tinh thần đừng dao Ä‘á»™ng hoảng hốt mà công lá»±c tản mác. Giở ngay thứ mÆ°á»i tám ra, chúng Ä‘á»™c ác lắm, nên dùng tay trái phóng “Xuyên Vân chỉ†đâm thủng tai chúng, lÆ°u sẹo cảnh cáo chúng.
Má»™t đạo tiá»m lá»±c từ lÆ°ng Tiết thần y truyá»n vào, cuồn cuá»™n nhÆ° thác đổ.
Tiết thần y bỗng thấy mạnh mẽ hơn thập phần. Lão biết chỉ còn có cơ hội này là hạ đối phương được thôi, bỠlỡ thì mạng lão cũng hưu hỉ luôn.
Lão hét lá»›n má»™t tiếng, vụt đứng thẳng lên, tay vung mạnh thiết tiêu, xuất phát chiêu thứ mÆ°á»i tám. Äồng thá»i lão lÆ°á»›t nhanh chân má»™t vòng, tay tả vÆ°Æ¡ng tá»›i, Xuyên Vân chỉ phóng vút Ä‘i, chá»c thẳng vào vành tai của Long Môn ngÅ© quái.
Tiêu phong đột nhiên phát mạnh. Ngũ quái bị đánh hất lên không, hỠchưa kịp nhận định tình hình bỗng rú lên một tiếng, vành tai tả bị xuyên thủng, máu rỠròng ròng.
Khi tất cả đáp xuống đất rồi, hỠđứng trÆ¡ nhÆ° tượng gá»—, không rõ lúc đó há» sợ hãi, há» phẫn uất hay há» căm thù, chỉ thấy há» giÆ°Æ¡ng mắt trừng trừng nhìn Tiết thần y. Ãnh mắt ngá»i niá»m oán Ä‘á»™c.
Lâu lắm, Quái đại Tây Môn Hạo mới cất tiếng :
- Tiết lão ca nÆ°Æ¡ng tình nhẹ tay cho anh em Tây Môn Hạo này, nếu không thì tất cả bá»n ta Ä‘á»u táng mạng! Không ngỠđêm nay lại có hân hạnh lãnh giáo mấy chiêu cao há»c, bá»n ta sẽ ghi nhá»› mãi mãi cuá»™c tao ngá»™ này, nhÆ°ng có má»™t Ä‘iá»u bá»n ta còn thắc mắc, chẳng hay Tiết lão ca có sẵn lòng chỉ Ä‘iểm cho không?
Thật ra, Tiết thần y cÅ©ng không ngá» mình có thể đánh bại được Long Môn ngÅ© quái. Tuy đánh bại được há» mà lão cÅ©ng xuất hạn đầm đìa, hÆ¡i thở của lão vẫn chÆ°a được Ä‘iá»u hòa bá»—ng nghe Tây Môn Hạo buông câu há»i, lão nhìn sững y :
- Các vị muốn há»i Ä‘iá»u gì?
Tây Môn Hạo trầm giá»ng há»i :
- Chiêu cuối cùng của Tiết lão ca có phải do Tang Cá»­u truyá»n cho chăng?
Tiết thần y cÆ°á»i nhẹ :
- Từ hai mÆ°Æ¡i năm nay, Tang lão tiá»n bối biệt tích trên giang hồ, thì làm sao ngÆ°á»i lại truyá»n chiêu đó lại cho lão phu được.
Gá»i Tang Cá»­u là lão tiá»n bối, Tiết thần y đã nói há»›, song lỡ rồi làm sao lấy lại tiếng nói kịp? Ai lại ngÆ°á»i suýt soát tuổi mình bằng lão tiá»n bối được?
Tuy nhiên, lúc đó cả bá»n Long Môn ngÅ© quái còn tâm thần nào lÆ°u ý đến chá»— hở đó?
Tây Môn Hạo quay nhìn bốn quái má»™t lượt, Ä‘oạn cÆ°á»i lạnh :
- Nếu bá»n ta nhá»› không lầm thì ngày xÆ°a, Tang Cá»­u đã dùng chiêu thức đó đánh bại bá»n ta...
Y ngẩng đầu, vòng tay sang hướng đối phương :
- Tiết lão ca không chịu tiết lá»™ bí há»c bá»n ta không thể cưỡng được, hôm nay xin tạm biệt nhau, hẹn ngày sau sẽ nhắc lại vụ xuyên thủng tai này.
Y tung mình bay vút ra khá»i cá»­a miếu.
Bốn quái kia không chậm trá»…, vá»t theo liá»n.
Tiết thần y nhìn theo há», ánh mắt ngá»i lên niá»m thích thú, lão nở má»™t nụ cÆ°á»i sau tiếng thở phào.
Giá»ng cÆ°á»i của lão trong trẻo nhÆ° lúc còn niên thiếu. NhÆ°ng nụ cÆ°á»i vụt tắt, đôi mắt mở to, sá»± kinh ngạc hiện rõ trên mặt.
Bên ngoài miếu, phát sinh chuyện lạ.
Bá»n Long Môn ngÅ© quái thoát Ä‘i kẻ trÆ°á»›c ngÆ°á»i sau, nối Ä‘uôi nhau mà ra.
Äi đầu là Quái đại Tây Môn Hạo, y vừa qua khá»i cá»­a thì má»™t đại hán trang phục nhÆ° nha dịch chận Ä‘Æ°á»ng. Tên nha dịch đó cầm nÆ¡i tay má»™t sợi xích sắt.
Quái đại Tây Môn Hạo trông thấy tên nha dịch liá»n dừng lại cúi đầu. Tên nha dịch tròng sợi xích sắt vào cổ y, Ä‘oạn dẫn Ä‘i xuống chân đồi Tả Gia. Y không kháng cá»± chút nào.
Äến lượt Quái nhị Lý Nguyên Hồng, tên nha dịch thứ hai lại hiện ra tròng xích sắt vào cổ y, dẫn Ä‘i nhÆ° Quái đại. Y cÅ©ng không há» kháng cá»±.
Rồi Quái tam, Quái tứ, Quái ngÅ© má»—i ngÆ°á»i Ä‘á»u bị má»™t nha dịch xích cổ dẫn Ä‘i.
Chừng nhÆ° có cuá»™c sắp đặt từ trÆ°á»›c, năm ngÆ°á»i Ä‘á»u có năm nha dịch chá» sẵn, không thiếu mà cÅ©ng không thừa.
DÄ© nhiên, Tiết thần y phải kinh ngạc vô cùng, vì bá»n Long Môn ngÅ© quái dÆ° sức kháng cá»± vá»›i võ công của há», lại hạ bá»n nha dịch quá dá»… dàng. Thế sao há» lại chịu cúi đầu xích cổ nhÆ° chó? Há» lại không nói năng há»i han gì cả? Không khác nào má»™t kẻ phạm tôi? Biết rõ mình phạm tôi, nạp mình cho vÆ°Æ¡ng pháp.
Sự kiện xảy ra ngoài ý tưởng của Tiết thần y.
Lão đứng tần ngần nhìn theo hÆ°á»›ng bá»n Long Môn ngÅ© quái bị nha dịch dẫn Ä‘i má»™t lúc lâu, lòng miên man nghÄ© ngợi.
Sau cùng, lão cất tiếng gá»i :
- Sư phó!...
Thì ra, ngÆ°á»i ẩn mặt dùng Cách không truyá»n lá»±c tiếp trợ lão, chính là SÆ° phó!
Có tiếng gá»i lại lão :
- Cậu bé!...
Cậu bé?
Tiết thần y đã tròn hoa giáp, râu tóc bạc phÆ¡, có lý nào ngÆ°á»i ẩn mặt lại gá»i là cậu bé?
Tiếng gá»i phát ra từ phía sau lÆ°ng Tiết thần y. Lão quay ngÆ°á»i nhìn lại, đã thấy sÆ° phó ngồi trÆ°á»›c bệ thá», nÆ¡i bá»n Long Môn ngÅ© quái đã ngồi thảo luận vá»›i nhau. SÆ° phó vận chiếc áo dài màu tro, xếp bằng tròn nhÆ° má»™t nhà sÆ° nhập định.
Tiết thần y reo lên như một thiếu niên :
- Sư phó đã có mặt tại đây lâu rồi chứ?
Lão nói xong, Ä‘Æ°a tay vuốt cằm. Chòm râu bạc trắng theo tay rá»›t xuống. Tay kia lão Ä‘Æ°a tay vuốt mặt. Má»™t làn da má»ng nhÆ° cánh ve rÆ¡i luôn theo tay, bày ra má»™t gÆ°Æ¡ng mặt đẹp nhÆ° ngá»c, đôi mày lưỡi kiếm, hai mắt nhÆ° hai Ä‘iểm sao.
Con ngÆ°á»i mà bá»n Long Môn ngÅ© quái Ä‘inh ninh là Tiết thần y đã biến thành má»™t thiếu niên tuấn tú, thiếu niên đó không ai khác hÆ¡n là Tiết Thiếu Hoa!
Tiết Thiếu Hoa thu xếp râu và mặt nạ cất vào mình Ä‘oạn mỉm cÆ°á»i cất tiếng há»i :
- Sư phụ xem đệ tử giả mạo có giống như hệt không?
Lão già áo màu tro gật đầu :
- Giống lắm, có Ä‘iá»u cá»­ Ä‘á»™ng chÆ°a được già dặn...
Bỗng Tiết Thiếu Hoa nhìn sững lão :
- Sư phụ làm sao thế này?
Lão già Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i :
- Ta có làm sao đâu! Con không thá» thÆ°Æ¡ng thì ta thá» thÆ°Æ¡ng làm sao được? Bất quá ta tốn công lá»±c hÆ¡n dá»± tưởng vậy thôi, bởi Long Môn ngÅ© quái hiện tại tiến bá»™ rất nhiá»u, chúng cao cÆ°á»ng hÆ¡n ngày xÆ°a lắm đó.
Tiết Thiếu Hoa hoài nghi há»i vặn thêm :
- Sư phụ! Thật sư phụ không có sao à?
Lão già lắc đầu :
- Không có sao cả! Bất quá ta phí sức nhiá»u má»™t chút và phải dùng đến phép Cách không truyá»n lá»±c tiếp trợ con, phép đó đòi há»i nhiá»u công lá»±c hÆ¡n là tá»± mình Ä‘á»™ng thủ, huống chi Long Môn ngÅ© quái hôm nay tinh tiến hÆ¡n xÆ°a, trên chá»— ức Ä‘á»™ của ta...
Tiết Thiếu Hoa lại há»i :
- Tại sao sư phụ không ra mặt sửa trị chúng mà phải qua trung gian đệ tử?
Lão già mỉm cÆ°á»i :
- Äây là cÆ¡ há»™i tốt cho con thá»±c nghiệm võ công tập luyện từ lâu. Long Môn ngÅ© quái toàn là tay cao thủ, cuá»™c thá»±c nghiệm này sẽ hữu ích cho con nhiá»u hÆ¡n là giao đấu vá»›i bá»n tầm thÆ°á»ng.
Tiết Thiếu Hoa lo lắng :
- Chắc sÆ° phụ đã tiêu hao má»™t phần chân khí quan trá»ng?
Lão già ôn tồn đáp :
- DÄ© nhiên là có tiêu hao chân khí nhÆ°ng không ngại, ta chỉ cần Ä‘iá»u tức má»™t chút là trở lại bình thÆ°á»ng.
Tiết Thiếu Hoa an lòng, há»i qua việc khác :
- Vừa rồi bá»n nha dịch bắt Long Môn ngÅ© quái xích cổ dẫn Ä‘i, sÆ° phụ có thấy chứ?
Lão già Ä‘iá»m nhiên :
- Có! Dù hai mÆ°Æ¡i năm qua, bá»n Long Môn ngÅ© quái ẩn tích mai tung, song tá»™i ác của chúng trÆ°á»›c kia quá nhiá»u, vÆ°Æ¡ng pháp luôn để ý tìm tòi xem chúng hạ lạc nÆ¡i đâu. Mấy hôm nay, chúng lá»™ diện tại Lạc DÆ°Æ¡ng, thành thá»­ công môn má»›i tóm được chúng.
Tiết Thiếu Hoa tỠvẻ thắc mắc :
- Äệ tá»­ hết sức kỳ quái, chúng có võ công nhÆ° vậy tại sao lại chịu bó tay cho nha dịch bắt Ä‘i? Phàm là nha dịch thì có võ công cao cÆ°á»ng gì mà khiến nhân vật võ lâm phải ngán sợ?
Lão già lắc đầu :
- Con chÆ°a rõ đó thôi, trên núi cao có mây, ngÆ°á»i tài giá»i có ngÆ°á»i tài giá»i hÆ¡n, thì đừng tưởng là chốn công môn không có kỳ nhân quái khách.
Tiết Thiếu Hoa cãi :
- Äành nhÆ° thế, nhÆ°ng ít ra cÅ©ng phải có kháng cá»±, có giao đấu, rồi má»›i bại chứ! Äàng này, bá»n nha dịch vừa xuất hiện là chúng cúi đầu chịu trói liá»n, không khác nào bá»n trẻ nít chịu tá»™i trÆ°á»›c các bậc trưởng thượng?
Lão già mỉm cÆ°á»i nói :
- Äiá»u đó rất dá»… hiểu. Vừa rồi chúng đã giở đến phép cuối cùng “Long Môn NgÅ© Kích Quảy†mong chuyển bại thành thắng nên khí lá»±c tiêu tan hết thành ra chúng không khác nào phàm phu tục tá»­, bất cứ ai cÅ©ng có thể dá»a nạt chúng, đợi gì mà phải cao cÆ°á»ng hÆ¡n chúng.
Bỗng Tiết Thiếu Hoa nghe một tiếng “Hừ†khẽ vang lên đâu đây, bất giác giật mình.
NhÆ°ng, chừng nhÆ° lão già không nghe tiếng “Hừ†đó, lão thản nhiên nhÆ° không. Lão ngẩng mặt nhìn lên trá»i đêm buông gá»n :
- Khuya lắm rồi, mình vỠthôi con ạ!
Tiết Thiếu Hoa lấy làm lạ, nghĩ thầm :
- “Công lá»±c tu vi võ công sÆ° phụ cao tuyệt nhÆ° vậy, có lẽ nào phát hiện nổi tiếng “Hừâ€? hay là mình lầm chăng?â€
Chàng muốn há»i lắm, nhÆ°ng thấy lão già ung dung quá đâm nghi ngá» mình đã nghe lầm, há»i thì thẹn, nên thôi.
Lão già đứng lên, nắm tay Tiết Thiếu Hoa cùng rá»i miếu theo Ä‘Æ°á»ng mòn xuống chân gò Tả Gia, Ä‘i vá» nhà.
Dá»c Ä‘Æ°á»ng hai thầy trò không nói vá»›i nhau tiếng nào nữa cả.
Khi bá»n há» trông thấy cổng nhà từ xa, thì trống lầu canh đã Ä‘iểm bốn tiếng.
Nhưng hỠthấy cổng nhà, hỠkhông vui mừng khoan khái, trái lại hỠlo sợ vô cùng.
Vào giỠđó còn ai thức khuya? Thế mà cửa cổng mở toang, đèn trong nhà chiếu ra sáng quắc.
Lão già dừng chân lại, giương tròn đôi mắt nhìn khu gia trang, còn Tiết Thiếu Hoa nhìn lão.
Lão buột miệng kêu khẽ :
- Không xong rồi con ạ!
Tiết Thiếu Hoa lo ngại :
- Có việc gì vậy sư phụ?
Lão già lẩm bẩm :
- Vào giỠnày, phụ thân con phải ngủ say rồi chứ? Tại sao cửa lại bỠngõ, đèn trong lại sáng?
Tiết Thiếu Hoa càng lo sợ hơn :
- Hay là...
Lão già bảo khẽ :
- Con vòng ra phía sau tiến vào, phần ta do cửa trước tiến vào.
Lão vừa dứt lá»i, phi vút thân mình, phút chốc mất dạng.
Tiết Thiếu Hoa không chậm trá»…, cÅ©ng giở thuật khinh công bá»c ngã hậu tiến vào. Dù còn nhá» tuổi, chàng sá»­ dụng thuật “Khinh thiển công†vô cùng ảo diệu, không kém những tay cao luyện trên giang hồ.
Äến cổng hậu, chàng nhảy vút qua tÆ°á»ng rÆ¡i xuống bên trong, chàng cởi vá»™i áo dài dấu vào hòn giả sÆ¡n, Ä‘oạn chạy nhanh.
Äến cá»­a nhà sau, chàng đụng vá»›i má»™t nữ tỳ tay xách đèn lồng, từ trong nhà bÆ°á»›c ra dáng gấp rút.
Tiết Thiếu Hoa vội kêu :
- Ngá»c Mai đấy à? NgÆ°Æ¡i Ä‘i đâu?
Tỳ nữ lầm lÅ©i bÆ°á»›c nhanh, nghe tiếng gá»i giật mình ngẩng đầu lên trông thấy chàng, hấp tấp há»i :
- Công tá»­? Trá»i! Công tá»­ Ä‘i đâu mà bá»n tôi tìm hoài không thấy? Phu nhân lo sợ vô cùng. Hiện nhà Ä‘ang có chuyện...
Tiết Thiếu Hoa nghe nhà có chuyện giật mình, há»i gấp :
- Việc gì?
Ngá»c Mai đáp :
- Lão gia vừa bị ngÆ°á»i bắt Ä‘em Ä‘i!
Tiết Thiếu Hoa xám mặt :
- Bị kẻ nào bắt?
Ngá»c Mai chÆ°a lấy lại bình tÄ©nh, run run giá»ng :
- Tiện nữ không biết được rõ lắm! Chừng nhÆ° các ngÆ°á»i đó do lịnh quan phủ sai đến.
Tiết Thiếu Hoa sôi giận :
- Cha ta phạm tội gì chứ?
Ngá»c Mai giục :
- Công tử mau mau vào gặp phu nhân đi, vào đấy sẽ rõ!
Tiết Thiếu Hoa chạy vào sảnh Ä‘Æ°á»ng, thấy mẹ ngồi bên ngá»n đèn sáng, chốc chốc Ä‘Æ°a khăn chậm nÆ°á»›c mắt. Tỳ nữ Ngá»c Lan đứng cạnh bên, tay cầm chén trà nóng.
Chàng xốc áo cho ngay ngắn, Ä‘oạn bÆ°á»›c tá»›i gá»i :
- Mẹ!
Tiết phu nhân ngẩng lên, nhìn chàng qua màn lệ :
- Thiếu Hoa! Äêm hôm khuya khoắt con Ä‘i đâu mất dạng nhÆ° thế? Cha con vừa bị quan phủ cho nha dịch đến bắt dẫn Ä‘i không rõ lành dữ thế nào? Mẹ má»™t mình bối rối hết sức, sai tỳ nữ tìm con khắp nÆ¡i.
Tiết Thiếu Hoa cúi đầu cung kính :
- Con luyện võ ở vÆ°á»n sau!
hết: Hồi 6, xem tiếp: Hồi 7
Tài sản của danangcity

  #7  
Old 08-06-2008, 09:30 AM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 7

Những chuyện phi thÆ°á»ng




Tiết phu nhân cau mày :
- Luyện võ công phải có giỠcó khắc, ai lại luyện võ công trong lúc đêm tàn canh lụn như con vậy?
Thiếu Hoa nhận cho mẹ quở xong, vá»™i há»i :
- Mẹ! Con nghe Ngá»c Mai nói là cha bị bắt, mẹ lại xác nhận chính bá»n nha dịch phủ đài đến đây, thế chúng có nói gì không?
Tiết phu nhân chan hòa lệ thảm :
- Mẹ có nghe gì đâu! Cha con Ä‘ang ngon giấc, bá»—ng có hai tên nha dịch vượt tÆ°á»ng vào nhà đánh thức cha con dậy bắt Ä‘i, chẳng nói tiếng gì cả!
Tiết Thiếu Hoa bá»—ng nhá»› đến năm tên nha dịch đã bắt bá»n Long Môn ngÅ© quái. Chàng Ä‘á»™ chừng chúng bắt phụ thân chàng để làm má»™t cuá»™c đối chất, bất giác chàng nhíu mày gằn giá»ng :
- Mẹ để con đến phủ Ä‘Æ°á»ng xem sao! Thế này có lẽ bá»n chúng...
à chàng muốn nói là chúng làm má»™t cuá»™c đối chất, song nói nhÆ° vậy là phải tiết lá»™ việc Long Môn ngÅ© quái xuất hiện tại miếu Thổ Äịa nÆ¡i gò Tả gia, đồng thá»i chứng tá» việc chàng nói dối vá»›i mẹ vá» việc luyện võ nên bá» lá»­ng câu nói đó, chuyển qua ý khác :
- Cáo mượn oai hùm, bá»n nha dịch này lá»™ng hành quá lắm. Chúng có quyá»n gì mà muốn bắt ai thì bắt má»™t cách ngang ngược nhÆ° vậy chứ?
Tiết phu nhân vội ngăn :
- Không được đâu con ạ! Äừng đến đó sanh sá»± mà thêm khốn! Dù sao cha con cÅ©ng đã bị chúng bắt Ä‘i rồi, mình hãy từ từ nghe ngóng tin tức xem cha con phạm pháp làm sao? NhÆ°ng, hãy để sáng ra rồi hãy tính, hiện tại con không nên Ä‘i đâu cả.
Tiết Thiếu Hoa hậm hực :
- Thì con chỉ đi thám thính thôi, không gây sự đâu mẹ đừng lo.
Tiết phu nhân thở dài :
- Con có đi cũng vô ích. Chốn công môn muốn vào cũng phải rải bạc mới xong cho. Ngoài ra, mình còn phải nhỠđến mấy vị tấn thân nhân sĩ làm trung gian...
Vừa lúc đó, từ bên ngoài má»™t bóng ngÆ°á»i lÆ°á»›t qua vá»ng cá»­a tiến vào.
Bóng đó, chính là lão bộc của Tiết thần y, mà cũng là sư phụ của Tiết Thiếu Hoa.
Trong Tiết gia trang, lão có phận sự trồng hoa, tưới hoa, dư dùng thì bán.
NgÆ°á»i trong nhà quen gá»i lão là VÆ°u sÆ° phó.
Lão xÆ°ng vá»›i Long Môn ngÅ© quái là Diêm lão ngÅ© nên lão dặn riêng vá»›i Tiết Thiếu Hoa là Diêm sÆ° phó vá»›i bá»n Long Môn ngÅ© quái, đó là do ý muốn của lão cho bá»n Long Môn ngÅ© quái không nghi ngá».
VÆ°u sÆ° phó xuất hạn Æ°á»›t cả mặt mày, lão bÆ°á»›c nhanh vào, vừa Ä‘Æ°a tay áo lau mồ hôi, vừa Ä‘iểm nụ cÆ°á»i thốt :
- Phu nhân, không có việc gì đâu, phu nhân cứ yên trí. Lão nô có tin tức vỠlão gia rồi.
Tiết phu nhân hấp tấp há»i :
- Thật vậy à? Vưu sư phó có chắc là lão gia không việc gì chứ?
Vưu sư phó gật đầu :
- Phải đấy phu nhân ạ! Khi lão nô nghe nói có ngÆ°á»i trong nha môn đến bắt lão gia Ä‘em Ä‘i, lão nô nóng nảy quá không kịp thỉnh báo vá»›i phu nhân hay theo đến phủ Ä‘Æ°á»ng. Rất may, lão nô gặp má»™t võ sÆ° trong phủ vốn chá»— quen thân, há»i ra má»›i hay lão gia được Ä‘Æ°a vá» kinh.
Tiết phu nhân kinh hãi :
- Lão gia bị đưa vỠkinh trong đêm à? Tội án gì mà nặng thế?
Vưu sư phó khoát tay :
- Không có tá»™i án gì đâu, phu nhân đừng lo. Chừng nhÆ° trong cung có vị VÆ°Æ¡ng phi nào đó lâm bệnh hiểm nghèo, các ngá»± y Ä‘á»u vô phÆ°Æ¡ng cứu chữa nên triá»u đình ra lệnh gấp cho phủ Ä‘Æ°á»ng thỉnh lão gia. Hai tên nha dịch hồ đồ không hiểu sá»± việc ra sao, nghe quan phủ truyá»n lệnh thỉnh giáo lão gia lại tưởng đâu sai bắt tá»™i phạm nên hùng hùng hổ hổ nhÆ° vậy. Khi lão nô đến phủ, đúng lúc phủ đài Ä‘ang trị tá»™i hồ đồ của chúng, đánh má»—i tên hai mÆ°Æ¡i roi lá»›n. Lão nô sợ phu nhân lo lắng, vá»™i chạy vỠđây báo tin.
Tiết phu nhân thở phào nghe nhẹ nhá»m cả ngÆ°á»i, Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i nhÆ°ng mắt chÆ°a ráo lệ :
- A Di Äà Phật! Lão gia má»™t Ä‘á»i thủ phận phụng pháp, làm gì sanh tá»™i mà quan phủ phải sai nha dịch bắt giữa đêm khuya? Thì ra có việc khẩn cấp nhÆ° vậy.
Làm cho tôi lo sợ vô cùng.
VÆ°u sÆ° phó Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i :
- Vị võ sÆ° đó bảo vá»›i lão nô, lão gia được triệu thỉnh vá» kinh chữa trị cho vÆ°Æ¡ng phi là má»™t Ä‘iá»u may mắn lắm, nếu...
Tiết phu nhân vá»™i há»i thêm :
- Vị võ sư đó còn nói gì thêm?
Vưu sư phó do dự một chút :
- Nếu sáng mai công tá»­ lên Ä‘Æ°á»ng theo đến kinh thì càng hay hÆ¡n nữa bởi lão gia Ä‘i cách vá»™i vàng thế này có ai săn sóc cho ngÆ°á»i nÆ¡i quê xa xứ lạ?
Tiết phu nhân gật đầu, tán đồng ý kiến đó. Bà nhìn sang Tiết Thiếu Hoa, không biết bà nghĩ sao lại tỠvẻ lo ngại, bà cau mày thốt :
- Thiếu Hoa từ nhỠđến lá»›n không há» rá»i xa nhà, mà Ä‘Æ°á»ng từ đây đến kinh thành thì quá xa, má»™t mình nó...
Lão nô đã biết được ý bà, vội chận lại nói :
- Phu nhân ngại công tử đơn độc trong lộ trình? Nếu vậy, lão nô xin phép phu nhân cho lão nô theo hầu hạ công tử.
Tiết phu nhân mừng rỡ :
- Nếu được Vưu sư phó theo kèm nó một bên, thì tôi còn sợ gì nữa. Chỉ sợ cực khổ cho sư phó thôi.
Lão nô vòng tay :
- Ân đức của lão gia và phu nhân đối vá»›i lão trên mÆ°á»i năm nay sâu hÆ¡n biển nặng hÆ¡n non, lão nô có nát thân cÅ©ng không Ä‘á»n đáp được trong muôn má»™t, sá gì việc tùy tùng công tá»­ đến kinh thành.
Äoạn lão Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i :
- Äêm đã sắp tàn, phu nhân yên trí an nghỉ Ä‘i. Ngày mai lão nô và công tá»­ lên Ä‘Æ°á»ng.
Tiết phu nhân nhìn Thiếu Hoa :
- Con cÅ©ng nên Ä‘i nghỉ cho khá»e, sáng mai lên Ä‘Æ°á»ng cho sá»›m.
* * * * *
Sáng hôm sau, khi thái dÆ°Æ¡ng ló dạng phÆ°Æ¡ng Äông, VÆ°u sÆ° phó và Tiết Thiếu Hoa đã rong ngá»±a lên kinh.
Vì nóng lòng theo phụ thân, Tiết Thiếu Hoa muốn giục ngá»±a chạy cho nhanh, song VÆ°u sÆ° phó cứ từ từ cho ngá»±a bÆ°á»›c Ä‘á»u nhÆ° kẻ nhàn du dạo cảnh, thành thá»­ chàng không dám vượt lên, cứ lẽo đẽo theo sau.
Ra khá»i thành Lạc DÆ°Æ¡ng, Tiết Thiếu Hoa cứ để ý xem chừng sÆ° phó mãi, thấy lão không có vẻ gì vá»™i vàng gấp rút cả, chàng không dằn được nóng nảy khẽ gá»i :
- Sư phó!
VÆ°u sÆ° phó Ä‘iá»m nhiên :
- Việc gì thế?
Tiết Thiếu Hoa thốt :
- Mình nên đi nhanh chứ, cứ lững thững thế này thì biết chừng nào mới tới nơi.
Vưu sư phó thoáng nhìn chàng một cái :
- Con tưởng là chúng ta thật sự đến kinh thành à?
Tiết Thiếu Hoa kinh ngạc :
- Không đến kinh thành thì đi đâu? Chính sư phó đã bảo kia mà!
Vưu sư phó gật đầu :
- Phải! Chính ta đã bảo là vỠkinh.
Tiết Thiếu Hoa càng kinh ngạc :
- Rồi bây giỠsư phó định đi đâu?
VÆ°u sÆ° phó mỉm cÆ°á»i nói :
- Việc đến kinh thành là do ta bịa đặt để trấn an phu nhân tạm thá»i đấy thôi.
Tiết Thiếu Hoa run rẩy cả ngÆ°á»i :
- Vậy ra việc phụ thân đệ tá»­ không được triá»u đình triệu thỉnh vá» kinh chữa trị cho vÆ°Æ¡ng phi.
Vưu sư phó gật đầu :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không phải rồi!
Tiết Thiếu Hoa hấp tấp :
- Vậy là phụ thân không phải do quan phủ sai nha dịch bắt đi?
Vưu sư phó lại gật đầu :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không phải!
Tiết Thiếu Hoa nóng nảy :
- SÆ° phó có biết là bá»n nào lá»™ng hành nhÆ° vậy không?
Vưu sư phó lắc đầu :
- Nếu biết được thì còn nói gì. Ta đang suy nghĩ vỠviệc đó. Việc này hết sức mơ hồ, ta không dám định ra làm sao.
Tiết Thiếu Hoa lo lắng :
- SÆ° phó cho rằng hai tên nha dịch là ngÆ°á»i của võ lâm cải dạng?
Vưu sư phó mơ màng :
- Rất có thể như vậy!
Tiết Thiếu Hoa trầm ngâm một chút :
- Äêm rồi năm tên nha dịch bắt bá»n Long Môn ngÅ© quái tại miếu thổ địa, hai tên khác lại bắt phụ thân, chúng là ai? Cùng má»™t tổ chức hay riêng biệt?
Vưu sư phó thở dài :
- Cùng một tổ chức là phải hơn.
Tiết Thiếu Hoa kêu lên :
- Sư phó! Làm thế nào bây gi� Sư phó có cách gì chăng?
Vưu sư phó do dự một chút :
- Có thể có mà cũng có thể chưa có!
Tiết Thiếu Hoa trố mắt :
- Äệ tá»­ không hiểu gì cả.
Vưu sư phó chỉ tay vỠphía trước mặt :
- Tả Gia Ba ở trÆ°á»›c kia, mình đến miếu thổ địa sẽ nói chuyện tiện hÆ¡n. Ta có việc trá»ng yếu nói vá»›i con.
Vá» hÆ°á»›ng Tây Tả Gia Ba, là nÆ¡i trá»ng yếu giao thông đến Mạnh Tân, miếu thổ địa nằm giữa lăng Minh Äế và Há»›n ChÆ°Æ¡ng Äế, cách quan lá»™ khá xa, dù ban ngày ban mặt cÅ©ng không có ngÆ°á»i lai vãng nên nÆ¡i đó yên tÄ©nh vô cùng.
Hai sÆ° đồ đến miếu, xuống ngá»±a cá»™t cÆ°Æ¡ng vào thân cây, chÆ°a kịp tiến vào bá»—ng bên trong có tiếng cÆ°á»i vá»ng ra, tiếng cÆ°á»i từ do má»™t lão nhân phát xuất. Dứt tiếng cÆ°á»i, má»™t giá»ng nói tiếp theo :
- Äịa phÆ°Æ¡ng này kể ra cÅ©ng khá lắm đó. Má»—i ngày cứ vào giá» này là có ngÆ°á»i đến đây.
Tiết Thiếu Hoa giật mình quát to :
- Ai trong đó?
Giá»ng lão đáp vá»ng ra :
- Ta! Ta là một lão đạo bần cùng đây.
Tiết Thiếu Hoa do dá»± dừng chân lại, Ä‘Æ°a mắt qua sÆ° phụ thấp giá»ng há»i :
- SÆ° phụ! Bên trong có ngÆ°á»i, mình còn vào trong đó hay không?
VÆ°u sÆ° phó chÆ°a kịp trả lá»i, tiếng lão lại nói vá»ng ra :
- Äã đến cá»­a thì phải vào, nếu không vào thì lão đạo lấy gì mà sống.
VÆ°u sÆ° phó chá»›p ngá»i ánh mắt, nhÆ°ng chỉ má»™t thoáng tia nhìn lại dịu lại ngay, lão gật gật đầu :
- Con ạ! Theo ta vào đi!
Lão đạo lại oang oang nói vá»ng ra :
- Phải đó vào Ä‘i! Vào có lợi hÆ¡n không vào! Kẻ nào có duyên má»›i vào đây, lão đạo sẽ hóa duyên cho mà nhá».
Thì ra, lão già là một du phương đạo sĩ!
Vưu sư phó đi trước, Tiết Thiếu Hoa theo sau.
Thá»i gian lúc đó vừa quá bình minh, vầng thái dÆ°Æ¡ng đã lên khá»i đầu cành, chiếu nghiêng ánh sáng rá»i đến ná»n đại Ä‘iện.
Nơi góc bên tả, một lão đạo vận áo màu tro, đầu tóc bạc trắng đang ngồi tròn chân, đầu rút xuống thấp như kẻ ngủ ngồi.
Äúng là má»™t lão đạo bần cùng, mặt mày khô đét, tác Ä‘á»™ trên bảy mÆ°Æ¡i, chiếc đạo bào rách tÆ°Æ¡m trông thê thảm vô cùng. Lão có vẻ là má»™t hành khất hÆ¡n là đạo sÄ©.
Lão nghe tiếng chân vá»™i mở bừng mắt. Äôi mắt lem nhem quá, lão nhìn hai sÆ° đồ thoáng lá»™ vẻ hân hoan. Lão chắp hai tay trÆ°á»›c ngá»±c buông lá»i ve vuốt :
- Äúng là má»™t vị công tá»­ thích làm Ä‘iá»u lành, ham việc bố thí! Vận khí của lão Ä‘á» làm sao! Vận khí công tá»­ Ä‘á» làm sao!
Vưu sư phó trước đó nghe thanh âm của lão đã sanh nghi ngỠrồi, giỠđây lại nghe lão nói, trông thấy lão, nhận ra lão không có vẻ gì ngụy dị cả, nghi ngỠtan biến mất.
Lão đạo không khác nào má»™t đạo sÄ© du phÆ°Æ¡ng thông thÆ°á»ng, nhan nhản trên giang hồ nÆ¡i nào cÅ©ng có, chuyên nói khéo kiếm ăn chứ còn cái mặc thì há» chẳng cần, bởi nghá» của há» bắt buá»™c không cho mặc tÆ°Æ¡m tất.
SÆ° phó cất tiếng há»i :
- Lão đạo trú ngụ ở đây?
Lão đạo ạ má»™t tiếng, cÆ°á»i lá»›n :
- Thì ra đây là một lão quản gia! Lão đạo cam lỗi thất kính! Lão đạo đến Lạc Dương, trú ngụ tại miếu này đã ba hôm rồi.
Lão đạo có nói ngoa chăng? Thì má»›i đêm vừa rồi, hai thầy trò ở tại đây, trò chiến đấu vá»›i Long Môn ngÅ© quái, thầy ẩn nấp đâu đấy trợ lá»±c. Mãi đến canh tÆ° hai thầy trò má»›i rá»i miếu, há» có bắt gặp ma nào đâu? Thế mà lại bảo đã trú ngụ tại nÆ¡i này đã ba hôm rồi!
Tuy nhiên, VÆ°u sÆ° phó không há» moi móc sá»± kiện đó, chỉ thản nhiên há»i :
- Äạo trưởng pháp hiệu là chi? Tu dưỡng tại quán nào?
Lão đạo mở to mắt bật cÆ°á»i hắc hắc :
- Äạo, là đạo nên tu, tu cái đạo phi thÆ°á»ng má»›i đáng tu. Danh là cái gì để Ä‘á»i, nói đến danh là phải có cái danh phi thÆ°á»ng, mà danh phi thÆ°á»ng không phải má»—i ngÆ°á»i má»—i biết nên cầm nhÆ° vô danh. Do đó, lão cần gì phải nói đến cái danh của lão? Vô danh cÅ©ng thế, danh phi thÆ°á»ng cÅ©ng thế. Còn nhÆ° am, quán thì kẻ tu đạo vân du khắp thiên hạ, đâu cÅ©ng là am, đâu chẳng lại là quán? Tại sao lại phải hạn chế trong bốn bức tÆ°á»ng?
- Tại sao lại phải có nhất định một địa phương?
VÆ°u sÆ° phó thấy lão cố mượn huyá»n vi để tạo cho mình má»™t xuất xứ kỳ bí, cố tạo cho mình má»™t phong thái đạo sÄ© thoát trần không tránh khá»i cÆ°á»i thầm, cho rằng bất quá lão chỉ là má»™t kẻ khoác đạo y, lê gót chân khắp giang hồ, lấy việc lừa dối thiên hạ làm phÆ°Æ¡ng tiện sinh nhai, chỉ có hạng ngu dân má»›i tin nổi lão.
Trái lại, Tiết Thiếu Hoa chÆ°a có kinh nghiệm chút nào tá»± nhiên thán phục lão, xem lão là má»™t vị thần tiên xuống trần để dạy đạo Ä‘á»™ Ä‘á»i.
Äôi mắt lão lem hem nhÆ° quáng manh, song lão lại có sá»± nhận xét vô cùng xác đáng. Lão nhìn Tiết Thiếu Hoa má»™t lúc, gật gật đầu nói :
- Vị công tá»­ này cốt cách thanh kỳ, tiá»n trình phải rá»™ng lá»›n. Gặp lão đây, đúng là cái duyên may cho công tá»­. Ha ha! Duyên là hÆ°Æ¡ng há»a duyên, dù cái duyên đó cÅ©ng không phải dá»… gặp. Lão muốn công tá»­ đừng phụ cái duyên hÆ°Æ¡ng há»a này.
Lão đạo nói đến hÆ°Æ¡ng há»a duyên là muốn dò cái túi tiá»n của Tiết Thiếu Hoa. Chàng có biết là lão lừa mình chăng?
Chàng há»i nhanh :
- Äạo trưởng muốn bao nhiêu?
VÆ°u sÆ° phó cau mày, dùng phép “Truyá»n âm nhập mật†ngăn chàng :
- Con đừng mắc lừa lão!
Lão đạo nghe Tiết Thiếu Hoa nói thế, sáng mắt lên, cÆ°á»i ve vuốt :
- Không cần nhiá»u cÅ©ng không thể ít! Lão đạo vân du khắp chốn, gặp không biết bao nhiêu ngÆ°á»i, song Ä‘á»u là những kẻ vô duyên, thế má»›i biết ngÆ°á»i hữu duyên rất hiếm. Tuy nhiên hôm qua, có má»™t vị tiểu cô nÆ°Æ¡ng, đúng là ngÆ°á»i hữu duyên, vừa gặp lão đã tặng ngay năm mÆ°Æ¡i lạng vàng, hoàn thành cái duyên hÆ°Æ¡ng há»a...
Tiá»n! Lão mở miệng ra là nhắc đến tiá»n! Lão dàn cảnh để gài đối thoại vấn Ä‘á» tiá»n.
Lão nói bô bô, nÆ°á»›c bá»t văng tung tóe, nhiá»…u lòng thòng hai bên mép. Lão Ä‘Æ°a tay áo quẹt khô, vẫn tiếp nói oang oang :
- Có kẻ cho rằng vị cô nương đó bị lão lừa. Ha, ha! Kẻ đó có biết đâu đó là một duyên pháp. Hữu duyên với vô duyên chỉ sai biệt một ly, nhưng hậu quả cách xa ngàn dặm.
Lão cÆ°á»i hắc hắc, cÆ°á»i dứt lại tiếp :
- Có gì đâu! Vị tiểu cô nÆ°Æ¡ng đó có việc nhá» lão, nên sẵn sàng trao cho lão năm mÆ°Æ¡i lạng vàng. Cái duyên ở chá»— có thể gặp được ngÆ°á»i mình nhỠđược. Nếu không duyên dù tải bạc Ä‘i khắp trần gian, vị tất sẽ gặp ngÆ°á»i hữu ích cho mình?
Thì, số vàng năm mÆ°Æ¡i lạng tưởng không đến ná»—i nhiá»u vậy. Công tá»­ muốn hoàn thành duyên hÆ°Æ¡ng há»a thiết tưởng nên lấy số đó làm Ä‘inh lệ.
Tiết Thiếu Hoa đang hồi niên thiếu, giàu tự ái một cách ngông cuồng, nghe nói có thiếu nữ tặng số vàng to, mặt chàng thoáng đỠbừng vì thẹn, không chịu kém buột miệng thốt :
- Tại hạ xin biếu má»™t trăm lượng bạc, tiá»n bối nghÄ© sao?
Má»™t trăm lượng bạc sánh sao nổi vá»›i năm mÆ°Æ¡i lạng vàng? Tá»± nhiên, Tiết Thiếu Hoa phải hổ thẹn. Chàng vì tá»± ái mà biếu bạc, dù số bạc kém xa số vàng song không phải nhá», chỉ má»™t phút ngông cuồng vất má»™t số bạc bên Ä‘Æ°á»ng nghÄ© cÅ©ng đáng thÆ°Æ¡ng hại cho chá»— non dại của kẻ má»›i tập tá»…nh bÆ°á»›c vào giang hồ.
Vưu sư phó có ngỠđâu tên đệ tử lại cao hứng như thế? Sự thể đã rồi, lão làm sao ngăn chận được nữa? Lão cau mày, nghiêng ánh mắt nhìn Tiết Thiếu Hoa trách thầm.
Lão đạo nhân khoái quá, chắp tay chữ thập luôn miệng tán :
- Lành thay! Lành thay! Quả nhiên công tá»­ là ngÆ°á»i tuệ căn, tuệ căn tạo duyên pháp. Số bạc tặng càng nhiá»u, duyên pháp càng sâu dày, má»™t trăm lượng bạc là má»™t số đáng kể lắm.
Tiết Thiếu Hoa lấy chiếc bá»c Ä‘eo bên mình mở ra, cầm má»™t phong bạc trao cho lão đạo nhân, cung kính thốt :
- Xin đạo trưởng thu nhận!
Lão đạo vội chụp số bạc, ý chừng sợ chàng hồi tâm đổi ý chăng?
VÆ°u sÆ° phó cÆ°á»i lạnh :
- Có lẽ đạo trưởng tiêu dụng số bạc không mấy hôm thì hết sạch?
Lão đạo nhân chớp mắt :
- DÆ°á»›i gầm trá»i này, không phải má»—i cái có thể mang trăm lạng bạc mua cái duyên pháp vá»›i lão được. Ha! Ha! NhÆ° vậy số bạc đó có giúp gì cho lão được bao ngày đâu? Ha! Ha! Lão quản gia Æ¡i! NgÆ°Æ¡i cho là công tá»­ bị ta lừa phải không?
Lão cÆ°á»i má»™t hÆ¡i dài rồi tiếp nói :
- Vị tiểu cô nÆ°Æ¡ng đó trao cho lão đạo số vàng năm mÆ°Æ¡i lạng không có vẻ tiếc rẻ chút nào. Trái lại, còn hân hoan vô cùng. Äây, lão quản gia xem, sau khi nhận số vàng, lão đạo Ä‘i thẳng đến Vinh Hoa Phú Quý Lầu chén má»™t bữa no say, chỉ còn lại bao nhiêu đó thôi.
Lão đạo nhân vá»›i tay lấy chiếc bá»c của lão, đổ ra ná»n miếu, vừa vàng vừa bạc, chá»›p chá»›p ngá»i. Äoạn lão hấp tấp hốt bá» vào bá»c trở lại, luôn cả số bạc của Tiết Thiếu Hoa.
Vinh Hoa Phú Quý Lầu là má»™t tá»­u lầu dành riêng cho bậc hào phú quyá»n môn, danh gia vá»ng tá»™c, lão đạo không khác nào má»™t hành khất già làm gì dám đến đấy đánh chén? Lão có nói ngoa chăng? Lão kiếm tiá»n bằng cách nào lại thừa thãi đến Ä‘á»™ dám chÆ°á»ng mặt ở má»™t nÆ¡i thiên hạ vung vẩy bạc vàng nhÆ° cá» rác?
Lão cÆ°á»i hăng hắc :
- Công tử và lão quản gia thấy đó, lão đạo có vàng, có bạc dám ăn dám xài có nói ngoa đâu?
VÆ°u sÆ° phó không tin lắm, nhÆ°ng lão đạo nhân làm gì thì làm liên quan gì mình mà tìm hiểu? Lão há»i đạo nhân qua việc khác :
- Äạo trưởng bảo, vị tiểu cô nÆ°Æ¡ng nào đó có việc yêu cầu đạo trưởng?
Lão đạo nhân gật gật đầu, rồi rùn vai, rồi cÆ°á»i nhẹ :
- CÅ©ng là má»™t duyên pháp nữa đấy! Hôm qua, cÅ©ng vào giá» này, vị tiểu cô nÆ°Æ¡ng đó cưỡi ngá»±a đến đây, trÆ°á»›c hết nhá» ta tìm há»™ cho má»™t ngÆ°á»i...
Tiết Thiếu Hoa chận lá»i :
- Cô nương đó muốn tìm ai?
Lão đạo nhân cho tay vào mình lấy ra má»™t chiếc tiêu bằng trúc màu Ä‘á» bóng ngá»i, cÆ°á»i tiếp :
- Chuyện hết sức tấu xảo! Äúng lúc lão túng tiá»n, rầu rÄ© ngồi ủ rÅ© má»™t xó thổi mấy khúc tiêu, bá»—ng cô nÆ°Æ¡ng đó đến. Mà ngÆ°á»i cô nÆ°Æ¡ng muốn tìm lại là má»™t ngÆ°á»i thổi tiêu...
Vưu sư phó chớp mắt :
- Ai? Cô nương đó tìm ai?
hết: Hồi 7, xem tiếp: Hồi 8
Tài sản của danangcity

  #8  
Old 08-06-2008, 10:01 AM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 8

Tiêu đổi tiêu




Lão đạo nhân vuốt ống tiêu trúc Ä‘á», từ từ thốt :
- Nàng nói nàng tìm đã mấy hôm rồi, khắp thành Lạc DÆ°Æ¡ng nhÆ°ng chẳng gặp ngÆ°á»i nào thổi tiêu cả. Chừng nàng gặp lão, nàng mừng trên chá»— tưởng tượng, nàng Ä‘inh ninh lão là ngÆ°á»i nàng muốn tìm Ha! Ha! Äúng là duyên pháp. Nếu vô duyên thì làm gì nàng gặp lão?
Má»—i má»™t câu, má»™t chuyện nào, lão đạo nhân cÅ©ng lái vào cái duyên pháp của lão cả. Lái vào đó, lão sẽ có dịp làm tiá»n, lái vào đó, lão sẽ có dịp ba hoa trên trá»i dÆ°á»›i đất, cho đối phÆ°Æ¡ng mê man rồi lão có cÆ¡ há»™i làm tiá»n. NhÆ° vậy còn ai từ khÆ°á»›c tặng cho lão ít tiá»n?
VÆ°u sÆ° phó nóng nảy há»i dồn :
- Thật sự vị cô nương đó tìm ai?
Lão đạo nhân “Ạ†một tiếng :
- Nàng bảo ngÆ°á»i nàng tìm há» ThÆ°Æ¡ng, lão lại có má»™t ngÆ°á»i sÆ° Ä‘iệt tôn há» ThÆ°Æ¡ng! Có phải tấu xảo không?
Vưu sư phó lẩm bẩm :
- ThÆ°Æ¡ng! ThÆ°Æ¡ng, Tang ThÆ°Æ¡ng hay Tang?
VÆ°u sÆ° phó giật mình, nhÆ°ng cố giữ bình tÄ©nh há»i tiếp :
- Cô nÆ°Æ¡ng vừa gặp đạo trưởng là tưởng ngay lão là ngÆ°á»i nàng muốn tìm?
Lão đạo nhân cÆ°á»i hì hì :
- Nàng có biết mặt biết mày gì ngÆ°á»i nàng tìm đâu. Thật sá»± thì nàng không thể nhận thức được ngÆ°á»i nàng tìm nhÆ° thế nào đúng hÆ¡n, bởi ngÆ°á»i đó biến đổi diện mạo bất thÆ°á»ng, hôm nay thì thế này, ngày mai, ngày kia thì thế khác NgÆ°á»i nàng tìm có biệt tài hay cải dung mạo, đến quá»· thần cÅ©ng không biết được.
VÆ°u sÆ° phó lại giật mình lượt nữa há»i tiếp :
- Rồi sau đó?
Lão đạo nhân bình thảng thốt :
- Sau đó, lão chỉ Ä‘iểm cho nàng mấy Ä‘iá»u, nàng tặng cho lão năm mÆ°Æ¡i lạng vàng rồi Ä‘i mất.
Vưu sư phó kinh dị :
- Äạo nhân làm cho nàng hài lòng mà tặng vàng, chắc cÅ©ng có căn cứ chứ?
Lão đạo nhân gật đầu :
- DÄ© nhiên là phải có! Lão đạo cho nàng biết ngÆ°á»i nàng tìm gần thì ở trÆ°á»›c mắt, xa thì cách ngàn dặm.
Vưu sư phó lại giật mình lần thứ ba Lão đạo nhân tiếp nói :
- Bất quá lão chỉ muốn nói, nếu trÆ°á»›c mắt mà tìm không gặp thì tìm đến chân trá»i mà chá», sẽ gặp
VÆ°u sÆ° phó mỉm cÆ°á»i mất Ä‘i phần nào sá»± tá»± tin :
- Äạo trưởng nói nhÆ° thế, nàng hài lòng được Æ°?
Lão đạo nhân “Hừ†một tiếng :
- Nào phải chỉ có thế thôi mà nàng hài lòng tặng vàng. Lão ká» miệng vào tai nàng rỉ má»™t câu, nàng tin liá»n và vui vẻ mà Ä‘i ngay.
Vưu sư phó lấy làm kỳ :
- Äạo trưởng nói làm sao khiến cho nàng tin ngay?
Lão đạo nhân nghiêm sắc mặt nói :
- Thiên cÆ¡ bất khả lậu! Lão vì thÆ°Æ¡ng cảm mà tiết lá»™ má»™t câu vá»›i nàng là quá lắm rồi, dám đâu nói lại cho ngÆ°á»i khác nghe nữa.
VÆ°u sÆ° phó trầm ngâm má»™t lúc há»i tiếp :
- Hình dạng nàng như thế nào?
Lão đạo chỉ Tiết Thiếu Hoa :
- Niên kỷ suýt soát công tử!
Tiết Thiếu Hoa vội kêu lên :
- SÆ° phụ! NgÆ°á»i nàng tìm rất có thể là Tang lão
VÆ°u sÆ° phó khẽ ho mấy tiếng, Tiết Thiếu Hoa liá»n im lặng.
Lão đạo nhân Ä‘Æ°a mắt nhìn chiếc thiết tiêu lủng lẳng bên hông Tiết Thiếu Hoa, vừa chỉ vừa há»i :
- Công tử cũng thích món tiêu khiển đó à?
Tiết Thiếu Hoa gật đầu.
Lão đạo nhân gằn giá»ng :
- Cứ theo chá»— lão suy Ä‘oán, thì vật đó bất lợi cho ai đó mang nó bên mình, nó là má»™t vật bất tÆ°á»ng, công tá»­ không nên mang nó bên mình.
Lão bật cÆ°á»i ha hả :
- Cũng là một duyên pháp nữa đấy!
Lão Ä‘Æ°a chiếc tiêu trúc Ä‘á» ra trÆ°á»›c mắt Tiết Thiếu Hoa, trịnh trá»ng Ä‘á» nghị :
- Chi bằng công tá»­ đổi nó vá»›i chiếc tiêu của lão Ä‘i để tránh cái bất thÆ°á»ng cho công tá»­. Chiếc tiêu của lão, lão mang nó bên mình bảy, tám mÆ°Æ¡i năm nay rồi, nó giúp lão gặp nhiá»u duyên phận tốt đẹp lắm.
Vưu sư phó hừ nhẹ :
- Äạo trưởng có biết lai lịch chiếc thiết tiêu này không?
Lão đạo nhân cÆ°á»i mỉm :
- Chừng nhÆ° trong bá»n sÆ° Ä‘iệt tôn của lão có ngÆ°á»i có má»™t chiếc tiêu nhÆ° vậy.
Tiết Thiếu Hoa Ä‘iá»m nhiên :
- Chiếc thiết tiêu này là vật của má»™t bậc cha, chú để lại cho tại hạ, tại hạ không thể rá»i nó được! Äa tạ đạo trưởng có nhã ý muốn tránh Ä‘iá»u bất thÆ°á»ng cho tại hạ, song không thể vâng lá»i.
Lão đạo nhân gật đầu :
- Tùy công tử! Riêng lão thì lão rất tiếc bỠdở một duyên pháp. Lão xin cáo từ công tử và lão quản gia.
Lão đứng lên vòng tay xá hai thầy trò, cuối cùng nhìn Tiết Thiếu Hoa một thoáng rồi bước ra ngoài.
VÆ°u sÆ° phó giÆ°Æ¡ng mắt sáng ngá»i nhìn theo lão đạo, trầm lặng suy tÆ°.
Tiết Thiếu Hoa nhá»› lại tiếng hừ nhẹ đêm hôm qua, há»i :
- SÆ° phụ! Lão đạo ấy có phải là ngÆ°á»i trong võ lâm không?
VÆ°u sÆ° phó ngÆ°ng trá»ng thần sắc, lắc lắc đầu :
- Không thể ức Ä‘oán được! Lão cố ra vẻ huyá»n bí, bất quá mình chỉ hiểu lão là tay lão luyện giang hồ vậy thôi.
Tiết Thiếu Hoa do dự một chút :
- SÆ° phụ! Äêm qua trÆ°á»›c khi mình rá»i miếu, đệ tá»­ nhÆ° có nghe tiếng hừ nhẹ, không rõ sÆ° phụ có để ý không?
Vưu sư phó nhìn sững chàng :
- Có tiếng ngÆ°á»i hừ?
Rồi lão tặc lưỡi :
- Tại sao con không nói cho ta biết?
Tiết Thiếu Hoa đáp :
- Äệ tá»­ thấy sÆ° phụ Ä‘iá»m nhiên nên tưởng mình nghe lầm. Bây giá» gặp lão đạo này, đệ tá»­ má»›i chắc chắn là có nghe tiếng hừ thật.
Vưu sư phó trầm ngâm một lúc :
- Con nghe được chẳng lẽ ta không nghe được? Mà thôi, bá» qua việc đó Ä‘i, hãy nghÄ© đến việc mình. Con ngồi xuống đây nghe ta nói má»™t Ä‘iá»u trá»ng yếu.
Lão ngồi xuống trước, lấy tay chỉ chỗ bên cạnh, Tiết Thiếu Hoa ngồi theo.
Chàng nhá»› đến trÆ°á»ng hợp cha bị kẻ lạ mặt bắt mất nóng nảy há»i liá»n :
- Sư phụ! Phụ thân đệ tử.
VÆ°u sÆ° phó cÆ°á»i nhẹ :
- Äừng nóng nảy con ạ! Việc của phụ thân con đã có ta lo liệu, bảo đảm không có việc gì đáng ngại. Hiện tại, con phải khởi hành đến TrÆ°á»ng Sa, tại Bạch Nhược Phố má»™t phen.
Tiết Thiếu Hoa hấp tấp chận lá»i :
- Äệ tá»­ đến TrÆ°á»ng Sa làm gì hả sÆ° phụ?
VÆ°u sÆ° phó lấy trong mình ra má»™t bức cẩm nang cùng má»™t tá» kê khai lá»™ trình trao cho Tiết Thiếu Hoa, nghiêm giá»ng tiếp :
- Nếu đêm qua không xảy ra việc phụ thân con bị ngÆ°á»i bắt thì ta sẽ cùng Ä‘i vá»›i con. NhÆ°ng, sá»± tình đã thế ta đành phải để con Ä‘i má»™t mình.
Lão dừng lại, đằng hắng mấy tiếng rồi tiếp :
- Con nay đã mÆ°á»i tám tuổi, trưởng thành rồi không còn nhá» dại nữa, võ công lại khá cao. Trừ mấy nhân vật thượng đỉnh ra, trên giang hồ rất hiếm ngÆ°á»i địch nổi con. Do đó, ta không mấy lo ngại. Còn nhÆ° đến TrÆ°á»ng Sa làm gì thì ta có ghi rõ trong bức cẩm nang này, đến nÆ¡i con mở ra sẽ rõ và dò theo lá»™ trình của ta mà tuần tá»± hành Ä‘á»™ng. Cần nhá»› là đến Bạch Nhược Phố rồi má»›i được mở cẩm nang ra xem.
Tiết Thiếu Hoa tỠvẻ lo ngại :
- Sá»± việc có trá»ng yếu lắm không, sÆ° phụ?
Vưu sư phó lại tiếp :
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là trá»ng yếu! Sau này con sẽ rõ.
Tiết Thiếu Hoa lại há»i :
- Tại sao lại phải đến Bạch Nhược Phố mới được mở ra xem?
Vưu sư phó trầm gương mặt :
- CÅ©ng phải có lý do gì má»›i được chứ, song con không nên tìm hiểu, cứ theo lá»i ta mà hành Ä‘á»™ng.
Tiết Thiếu Hoa còn muốn há»i thêm, thấy ánh mắt nghiêm nghị của sÆ° phụ lại thôi.
VÆ°u sÆ° phó Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i :
- Con đừng suy nghÄ© viá»…n vông, nếu bảo con Ä‘i nhÆ° vậy là ta có an bài má»i việc. Vá» phần phụ thân con, con cứ yên tâm. Ta đã có chủ trÆ°Æ¡ng rồi.
Tiết Thiếu Hoa gật đầu :
- Äệ tá»­ tuân theo lá»i sÆ° phụ.
Vưu sư phó lại tiếp :
- Còn một việc này nữa, ta suýt quên mất. Từ nay, con đừng dùng tên Tiết Thiếu Hoa của con.
Tiết Thiếu Hoa lấy làm lạ :
- Tại sao thế sư phụ? Không xưng Tiết Thiếu Hoa thì xưng làm sao?
Vưu sư phó mơ màng một lúc :
- Ta đã dự liệu cho con một cái tên mới. Từ nay trở đi con cứ xưng là Thiếu Lăng.
Tiết Thiếu Hoa càng kinh dị hơn :
- Äệ tá»­ tưởng...
Vưu sư phó chận lại :
- Cái tên đó không tốt à?
Tiết Thiếu Hoa giải thích :
- Tốt lắm chứ! Nhưng đệ tử muốn biết lý do đổi tên này.
Vưu sư phó ngẩng mặt lên không, thần sắc dàu dàu, lâu lắm lão gật đầu thốt :
- Phụ thân con tên Lăng, con cÅ©ng lấy tên Lăng cÅ©ng được lắm chứ? Tiết Thiếu Lăng con của Tiết Äạo Lăng... à.
Tiết Thiếu Hoa lắc đầu :
- Con không có ý phê phán cái tên như thế nào, con chỉ lấy làm lạ bỗng dưng sư phụ muốn con đổi tên khác chơi. Có phải tránh sự truy tầm của địch chăng?
VÆ°u sÆ° phó nhẹ đặt tay lên vai chàng cÆ°á»i gượng :
- Ta đã bảo con không nên nghÄ© ngợi xa xôi, sá»± cải tên đó hẳn có má»™t nguyên nhân trá»ng đại mà hiện tại con không nên tìm hiểu. Bất quá, ta chỉ có thể cho con hiểu nhÆ° thế này, khi con xÆ°ng là Tiết Thiếu Lăng thì ai ai cÅ©ng biết con là giá»t máu của Tiết thần y. Sau này, con có thể khôi phục lại tên cÅ© là Tiết Thiếu Hoa, nếu con muốn sá»± thay đổi tên chỉ có tính cách tạm thá»i thôi.
Lão lại nhắc :
- Con hãy lên Ä‘Æ°á»ng cho sá»›m, cứ vững tin ở ta. Ta cầu chúc cho con được bình an.
Tiết Thiếu Hoa quyến luyến :
- Sư phụ có thể cho con biết danh hiệu được không?
VÆ°u sÆ° phó mỉm cÆ°á»i nói :
- Con đã há»i ta câu đó bao nhiêu lần rồi? Không phải sÆ° phụ cố tâm dấu diếm, chẳng qua chÆ°a phải lúc tá» rõ cho con biết đó thôi. Vả lại từ lâu rồi ta không dùng đến danh hiệu nữa, có nói ra cÅ©ng không ích lá»i gì cho con. Äến TrÆ°á»ng Sa rồi, gặp được ngÆ°á»i con cần gặp, dù con không há»i, ngÆ°á»i ta cÅ©ng tiết lá»™ ra sÆ° phụ là ai.
Tiết Thiếu Hoa đứng lên.
Vưu sư phó nhìn lại một lượt, đột nhiên “Ạ†lên một tiếng :
- Khoan đi con ạ!
Tiết Thiếu Hoa há»i nhanh :
- SÆ° phụ có Ä‘iá»u gì dặn thêm?
Vưu sư phó tiếp :
- Chuyến Ä‘i này Ä‘Æ°á»ng không xa lắm mà cÅ©ng không thể gá»i là gần, con lại xuất hiện lần đầu tiên trên giang hồ, vậy không nên để lá»™ chân tÆ°á»›ng...
Tiết Thiếu Hoa kinh dị :
- Sư phụ muốn đệ tử cải dung mạo?
VÆ°u sÆ° phó mỉm cÆ°á»i nói :
- Phải! Nếu không, chỉ cần nhìn thoáng qua là ai cÅ©ng biết con là con cừu non lạc lõng trên giòng Ä‘á»i. Theo ý ta, con nên Ä‘iểm tô sắc diện cho sạm hÆ¡n má»™t chút, màu sạm của dày dạn gió sÆ°Æ¡ng mÆ°a nắng con ạ!
Tiết Thiếu Hoa không tin lắm là sá»± cải sá»­a dung mạo rất cần, song không dám trái lá»i sÆ° phụ, liá»n ngồi xuống, lấy há»™p gấm Ä‘á»±ng các vật dụng ra, bắt tay vào việc.
Sau mấy phút, từ má»™t công tá»­ mặt ngá»c, chàng biến thành má»™t ngÆ°á»i có da mặt tím sẩm.
Vưu sư phó gật đầu, tỠvẻ hài lòng :
- Äược lắm đó! Bây giá» thì có thể Ä‘i được rồi, ta cÅ©ng Ä‘i luôn.
Thu xếp các vật dụng xong, Tiết Thiếu Hoa cũng đứng lên theo Vưu sư phó ra ngoài đến chỗ cột ngựa.
Thấy chàng lên ngựa xong, Vưu sư phó khoác một cử chỉ tay :
- Ta cÅ©ng Ä‘i ngay bây giá», con phải nhá»› lá»i ta dặn từ nay con là Tiết Thiếu Lăng nhé!
Lão cÅ©ng nhảy lên lÆ°ng ngá»±a, giục vó liá»n.
Tiết Thiếu Hoa nhìn theo bóng lão, lòng chàng tràn ngập muôn ngàn nghi vấn. Tại sao bao nhiêu diá»…n biến dồn dập? Từ cái vụ giao đấu cùng Long Môn ngÅ© quái, đến việc chúng bị bắt rồi phụ thân chàng cÅ©ng bị bắt, sau cùng là cuá»™c viá»…n du đến TrÆ°á»ng Sa của chàng.
Ngần ấy việc có liên quan làm sao? Nó phát xuất từ nguyên nhân nào?
Bao năm qua, chàng từng được VÆ°u sÆ° phó kể cho nghe nhiá»u sá»± việc xảy ra trên giang hồ. Chàng không còn quá ngu xuẩn tưởng rằng có hạng ngÆ°á»i tài ba tuyệt đối. Cho nên chàng không lấy gì làm lạ khi bá»n Long Môn ngÅ© quái cúi đầu chịu xích trÆ°á»›c bá»n nha dịch trá hình. Chàng tá»± há»i bá»n nha dịch thật sá»± là bá»n ngÆ°á»i nhÆ° thế nào mà Long Môn ngÅ© quái không dám kháng cá»±?
Chàng lặng ngÆ°á»i suy tÆ° má»™t chút, Ä‘oạn ra roi cho ngá»±a chạy nhanh theo hÆ°á»›ng Nam.
Khi hoàng hôn rÅ© bóng, chàng đến Nhữ Châu. NÆ¡i đây là chá»— giáp giá»›i hai Ä‘Æ°á»ng Nam, Bắc, tá»± nhiên khách du hành phải dừng chân lại đây lúc đêm vá».
Xe ngá»±a dập dìu, ngÆ°á»i Ä‘i đông đúc, náo nhiệt phi thÆ°á»ng.
Tiết Thiếu Lăng cho ngá»±a vào thành, ven theo Ä‘Æ°á»ng phố định tìm khách sạn để nghỉ chân.
Äến má»™t con Ä‘Æ°á»ng lá»›n, chàng thấy phía trÆ°á»›c mặt má»™t lão già tóc ngắn đến tai, bạc trắng, vận đạo bào rách rÆ°á»›i.
Chàng nhìn kỹ hết sức kinh ngạc, nhận ra đó chính là đạo sĩ du phương chàng đã gặp buổi sớm mai tại miếu Thổ địa dưới chân gò Tả Gia.
Chàng thầm nghĩ :
- “Từ Lạc DÆ°Æ¡ng đến đây Ä‘Æ°á»ng xa hÆ¡n hai trăm dặm, tá»± chàng có tâm sá»± khẩn cấp bên mình lại Ä‘i bằng ngá»±a thế mà phải mất trá»n má»™t ngày. Còn lão đạo, làm sao lão lại đến Nhữ Châu trÆ°á»›c chàng? Nếu lão dùng thuật khinh công, thì thuật đó phải luyện đến mức siêu thượng má»›i vượt được Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng dài dá»… dàng nhÆ° vậy.
Chàng cho ngá»±a đến gần lão đạo nhân, nghe lão vừa Ä‘i vừa cao giá»ng rao :
- Äạo sÄ© Mâu SÆ¡n ngao du thiên hạ, kẻ hữu duyên từ ngàn dặm đến, kẻ vô duyên trÆ°á»›c mắt bá» qua, man mác hồng trần biết ai là kẻ hữu duyên? Duyên pháp khó thành tá»±u thay!
À! Äúng lão là má»™t du phÆ°Æ¡ng đạo sÄ©, chuyên hóa duyên khắp các nẻo Ä‘Æ°á»ng.
Lúc còn tại miếu Thổ địa, Tiết Thiếu Lăng kính phục lão bao nhiêu thì hiện tại, chàng khinh thÆ°á»ng lão bấy nhiêu. Khinh thÆ°á»ng vì lão khoát cái lốt đạo sÄ©, chuyên làm tiá»n ngÆ°á»i trong thiên hạ.
Chàng không lưu ý đến lão nữa, chuyên lo việc mình.
Vào khách sạn, chá»n phòng xong, gá»i cÆ¡m nÆ°á»›c. Chàng nghỉ ngÆ¡i má»™t lúc, theo thÆ°á»ng lệ, vận công phu lấy lại sức khá»e tiêu hao trên Ä‘Æ°á»ng dài rồi lên giÆ°á»ng đánh luôn má»™t giấc.
Sáng ra, chàng thức dậy, tìm chiếc bá»c lấy y phục thay đổi, bất giác chàng sá»­ng sốt.
Chiếc bá»c còn nguyên, tiá»n bạc còn nguyên, nhÆ°ng chiếc thiết tiêu đặt bên dÆ°á»›i chiếc bá»c đã biến mất. Thay vào đó là chiếc thiết tiêu trúc Ä‘á» của lão đạo sÄ© du phÆ°Æ¡ng!
Chiếc trúc tiêu dài độ ba thước màu đỠbóng, bên ngoài có chiếc bao bố thô kệch. Tiết Thiếu Lăng vô cùng phẫn nộ, không còn nghi ngỠgì nữa, lão đạo sĩ đã thừa lúc đêm hôm đột nhập vào phòng, đánh tráo vật của chàng.
Chàng cầm chiếc trúc tiêu lên, thấy bên dÆ°á»›i có má»™t mảnh giấy nhá», bên dÆ°á»›i có má»™t giòng chữ nhá» :
“NgÆ°á»i trẻ tuổi! NgÆ°Æ¡i vá»›i ta là hai kẻ hữu duyên nên má»›i cùng gặp nhau tại đất Nhữ Châu này. Chiếc tiêu của ta có chá»— diệu dụng lắm đó đừng khinh thÆ°á»ng, sánh vá»›i thiết tiêu của ngÆ°Æ¡i còn trên xa mấy bá»±c. Ta nào có muốn đổi chác gì đâu, chẳng qua vì cái hữu duyên vá»›i nhau nên buá»™c lòng ta phải rá»i vật quí của ta.
NgÆ°Æ¡i hãy lượng xét, chắc ngÆ°Æ¡i muốn biết chá»— diệu dụng của nó? Äao kiếm chém không đứt, lá»­a không cháy, nÆ°á»›c không thấm, khi thổi lên, âm thanh huyá»n diệu khôn cùng. Nếu ngÆ°Æ¡i không tin cứ thí nghiệm xem. Trên thần tiêu có má»™t Ä‘oạn khúc, ta soạn thành bằng tám mÆ°Æ¡i năm công phu đó. NgÆ°Æ¡i cứ tập thổi Ä‘i sẽ thấy chá»— màu nhiệmâ€.
Tiết Thiếu Lăng dù tức uất cùng cá»±c cÅ©ng phải bật cÆ°á»i.
Äã trá»™m của ngÆ°á»i lại còn khoác lác, nghÄ© không còn ai trÆ¡ trẽn hÆ¡n lão.
Rồi chàng nghĩ :
- “Võ công của ta, gồm các tinh hoa của thân phụ, lại còn được sÆ° phụ chỉ Ä‘iểm tận tình, vậy mà không hay biết có ngÆ°á»i vào phòng đánh đổi vật dụng! Lão đạo này hẳn không phải là tay tầm thÆ°á»ng!â€
Chàng nhìn lên nóc phòng, không thấy một dấu vết khả nghi, chàng nhìn ra khung cửa, then vẫn còn cài chặt.
Chàng không khá»i kinh hãi, tá»± há»i lão đạo sÄ© do ngả nào vào phòng...
Chàng căm hận lão đạo vô cùng. Vừa chen chân vào giang hồ má»›i được má»™t ngày tròn, thì đã để mất má»™t vật phụ thân rất quí, bởi đó là vật ká»· niệm của Tang lão tiá»n bối.
Không còn làm gì hơn, chàng cầm trúc tiêu lên xem.
Trên thân tiêu quả có một điệu khúc, gồm chín đoạn, mỗi đoạn chín câu, chữ khắc nhỠnhư hạt mè.
NhÆ°ng, chàng còn thá»i giỠđâu Ä‘á»c hết Ä‘iệu khúc đó? Việc đến TrÆ°á»ng Sa rất khẩn cấp, chàng thanh toán tiá»n nong ăn và trá» xong, mang hành trang và chiếc trúc tiêu lên Ä‘Æ°á»ng.
hết: Hồi 8, xem tiếp: Hồi 9
Tài sản của danangcity

  #9  
Old 08-06-2008, 10:07 AM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 9

Nhìn vỠthân thế



Từ đất Dư vào Sở, từ Sở vào Tương Châu, nơi nào Vưu sư phó cũng có an bày nơi ăn chốn ở cho Tiết Thiếu Lăng.
Chàng cứ chiếu theo tá» kê khai lá»™ trình đến nÆ¡i nào phải vào khách sạn nào, má»—i Ä‘oạn Ä‘Æ°á»ng phải tạm nghỉ ở địa phÆ°Æ¡ng nào, làm y nhÆ° vậy nên cÅ©ng đỡ vất vả.
Má»™t hôm, vào giữa Ngá», chàng đến phủ TrÆ°á»ng Sa.
TrÆ°á»ng Sa là má»™t tỉnh lỵ của hạt TÆ°Æ¡ng Nam, nÆ¡i đầu mối giao thông của cả lục và thủy đạo. Thị trấn vô cùng phồn thịnh.
Y theo lộ trình, trước hết Tiết Thiếu Lăng tìm khách sạn cất hành trang, rồi mới bóc cẩm nang ra xem.
Chàng đến Tương Giang lão điếm dừng ngựa lại, thuê một căn phòng khá thanh tịnh, nghỉ ngơi.
Sau khi ăn xong bữa cÆ¡m tối, chàng không kịp đóng cá»­a phòng, vá»™i vàng vặn cao ngá»n đèn, mở bá»c lấy bức cẩm nang ra, bóc niêm Ä‘á»c. Bút tích đúng là của VÆ°u sÆ° phó, viết theo lối thảo.
Bức cẩm nang viết như sao :
“Thiếu Hoa! TrÆ°á»›c hết sÆ° phụ há»i con, con có y theo lá»™ trình thẳng đến TrÆ°á»ng Sa không? Äúng ra sÆ° phụ phải đồng trình vá»›i con, nhÆ°ng phải để cho con nếm mùi tân khổ trên dặm dài, nhÆ° vậy là giúp cho con thu thập thêm kinh nghiệm giang hồ đó.
Hiện tại, con đã đến nÆ¡i rồi, sÆ° phụ đã yên tâm phần nào. Trong khi thân phụ con bị bá»n ác tặc bắt Ä‘i sÆ° phụ lại bảo con đến TrÆ°á»ng Sa, tá»±a hồ ngược vá»›i đạo hiếu. Song, sÆ° phụ tá»± tin mình có đủ sức cứu nạn cho ngÆ°á»i nên bất chấp tiểu tiết đó. Lúc con mở phong cẩm nang này Ä‘á»c thì phụ thân con đã trở vá» nhà rồi, con cứ tin nhÆ° thế để an lòng lo việc khácâ€.
Tiết Thiếu Lăng sửng sốt thầm nghĩ :
- Vậy ra sÆ° phụ sai ta đến TrÆ°á»ng Sa không phải để tìm ngÆ°á»i trợ lá»±c cứu nạn cho cha!
Chàng Ä‘á»c tiếp :
“Con từng nghe sÆ° phụ Ä‘á» cập đến má»™t việc trá»ng yếu, vì việc trá»ng yếu đó nên sÆ° phụ sai con đến TrÆ°á»ng Sa. Sỡ dÄ© sÆ° phụ không cho con biết nguyên nhân, sợ con há»i mãi mà sÆ° phụ không tiện trả lá»i... Bây giá», đã đến lúc ta thố lá»™ cho con biết. Việc trá»ng yếu đó chính là mối huyết hải thâm thù mà con cần phải thanh toánâ€.
Huyết hải thâm cừu? Tiết Thiếu Lăng biến sắc. Nếu là huyết hải thâm thù thì chẳng hóa ra cha mẹ chàng bị sát hại rồi chăng?
Chàng lại Ä‘á»c :
“Con nên dằn tính nóng, phải hết sức dè dặt, tập tánh kiên cÆ°á»ng má»›i mong trả được mối thù không Ä‘á»™i trá»i chung đóâ€.
Tiết Thiếu Lăng cầm chắc tỠcẩm nang, tay run run, đầu chàng nhức buốt như vừa bị một chiếc côn đập vào, có thể cha mẹ chàng đã bị hại rồi chăng?
Không thể nhÆ° vậy được! Lúc VÆ°u sÆ° phó viết bức cẩm nang này, cÅ©ng nhÆ° lúc trao cho chàng thì Tiết phu nhân còn sống, dù có xảy ra Ä‘iá»u gì bất hạnh thì chỉ xảy ra cho má»™t mình Tiết thần y còn kẹt trong tay ác tặc, chứ mẹ chàng chÆ°a việc gì kia mà? Vả lại VÆ°u sÆ° phó quả quyết là hiện tại cha chàng đã được cứu thoát và đã trở vá» nhà rồi, thế nghÄ©a là gì chứ?
Tại sao VÆ°u sÆ° phó lại bảo chàng có mối huyết hải thâm thù? Chàng Ä‘á»c tiếp :
“Con không nên quá thÆ°Æ¡ng tâm bởi con không phải là giòng dõi Tiết thần yâ€...
Tiết Thiếu Lăng kinh dị hấp tấp xem mấy giòng chữ kế :
“Con là con trai của má»™t vị cố nhân của Hắc Thánh Thần Tiêu Du Long Tang Cá»­u. MÆ°á»i hai năm trÆ°á»›c, cha mẹ ruá»™t con bị hạ sát, con cÅ©ng bị trá»ng thÆ°Æ¡ng. Tang đại hiệp đến nhá» Tiết thần y chữa trị cho con suốt má»™t năm dài má»›i lành mạnh. Sá»± tình thế nào ta chỉ biết bao nhiêu đó thôi, sau này con gặp Tang đại hiệp, ngÆ°á»i sẽ thuật tận tÆ°á»ng cho con hiểuâ€.
Tiết Thiếu Lăng rơi lệ.
Thì ra cha mẹ ruột của chàng đã chết vỠtay kẻ thù, còn vợ chồng Tiết thần y là nghĩa phụ và nghĩa mẫu?
Chàng tá»± há»i, cha mẹ ruá»™t là ai? Ở đâu? Vì nguyên nhân nào có mối tá»­ thù đến ná»—i bị hạ sát?
Thá»i kỳ thÆ¡ ấu không còn ghi má»™t ấn tượng nào trong tâm não chàng. Bất quá, chàng mang máng nhá»› là mình ở tại má»™t ngá»n núi, chàng có lần há»i Tiết phu nhân, phu nhân hàm hồ đáp ứng.
Chàng Ä‘á»c tiếp :
“Thiếu Hoa chính thật là tên con, giá» thì có lẽ con hiểu đại khái tại sao ta bảo con đổi tên cải dung mạo. Võ công con chÆ°a đủ để chế ngá»± kẻ thù thì tốt hÆ¡n nên ẩn núp dÆ°á»›i danh nghÄ©a nhà há» Tiết tránh sá»± chú ý của cừu gia. Tiết thần y tinh thông võ há»c đã truyá»n hết lại cho con, ta cÅ©ng tận tình chỉ Ä‘iểm cho con trong suốt mÆ°á»i năm qua, tuy nhiên, sở đắc của con sánh vá»›i kẻ thù còn cách xa nhÆ° trá»i vá»›i vá»±c, chÆ°a chắc con tá»± bảo vệ an toàn nói chi đến báo thù rá»­a hận? Muốn cho con đủ sức trả thù, ta sai đến TrÆ°á»ng Sa. Äến nÆ¡i rồi, liá»n ngày hôm sau phải đến Bạch Nhược Phố tìm gặp TrÆ°Æ¡ng Quả Lão. Theo ta biết, lão TrÆ°Æ¡ng là chá»— quen thân vá»›i Tang đại hiệp, có Ä‘iá»u lão ấy lạnh nhạt tính, ít giao thiệp vá»›i ai, con hãy cố mà chiá»u chuá»™ng lão. Con hãy xuất trình chiếc thiết tiêu làm chứng cá»›, nói rằng vâng lệnh Tang đại hiệp đến đây nhá» lão giá»›i thiệu con vá»›i má»™t bậc dị nhân, có thể lão không từ chối đâu. Äược bậc lão dị nhân đó thu nhận, con không còn lo sợ kém tài báo thù nhà nữa. Từ nay, con hãy khắc khổ luyện tập đừng phân tâm lo nghÄ© việc nhà. Sẽ có dịp ta đến thăm conâ€.
Äá»c xong bức cẩm nang, Tiết Thiếu Lăng ngây ngÆ°á»i nhÆ° tượng gá»—.
Dùng thiết tiêu làm chứng cớ? Thiết tiêu đã bị lão đạo sĩ du phương đánh tráo mất rồi, còn đâu.
Tâm thần bấn loạn, trí óc quay cuồng, Ä‘iá»u mà chàng lo ngại nhất là không có chiếc thiết tiêu, chắc chắn TrÆ°Æ¡ng Quả Lão không tin chàng.
Tuy nhiên trước sự việc đã rồi, chẳng còn làm sao xoay chuyển tình hình, dù sao thì chàng cũng phải thử đến Trương Quả Lão, xem thái độ lão như thế nào rồi hãy tính.
Sáng sá»›m hôm sau, chàng thanh toán tiá»n cÆ¡m tiá»n trá» xong, há»i Ä‘Æ°á»ng cưỡi ngá»±a đến Bạch Nhược Phố.
Bạch Nhược Phố là một thôn nhỠđộ vài mươi nóc nhà vỠhướng Tây, dưới chân Nhạc Ly sơn. Cư dân gồm những nông phu chất phác, thật thà an phận trong cuộc sống bình tịnh.
Tiết Thiếu Lăng đến Bạch Nhược Phố cho ngá»±a Ä‘i chầm chậm, định tìm ngÆ°á»i há»i thăm nhà.
Tại đầu Ä‘Æ°á»ng dẫn vào thôn bên cá»™i cây cao lá»›n có má»™t lão nhân ngồi ngắm trá»i mây, dáng dấp ung dung nhàn hạ.
Tiết Thiếu Lăng giục ngá»±a đến gần, nhảy xuống đất, vòng tay cung kính há»i :
- Kính chào lão trượng, nơi đây có phải Bạch Nhược Phố chăng?
Lão nhân nhướng mắt nhìn chàng :
- Äúng rồi! Khách quan muốn tìm ai?
Tiết Thiếu Lăng đáp :
- Tại hạ muốn tìm Trương Quả Lão, chẳng hay gia cư của Trương tiên sinh ở vỠhướng nào?
Lão nhân gật đầu :
- Tưởng khách quan tìm ai, chứ TrÆ°Æ¡ng Quả Lão thì dá»… chỉ lắm. Lão ấy thông thạo địa lý, chuyên xem hÆ°á»›ng xây nhà, chá»n đất má»™ cho ngÆ°á»i. Nhà lão ở tận cuối thôn nằm vá» hÆ°á»›ng Tây, khách quan cứ Ä‘i tá»›i là gặp. NhÆ°ng phải nhanh chân nhé, không khéo lão lại xuất ngoại, không biết phải chỠđến bao giá» lão má»›i trở vá», phiá»n lắm!
Tiết Thiếu Lăng cung kính vái chào :
- Äa tạ lão trượng!
Chàng nắm cương giắt ngựa tiến đi theo hướng lão nhân đã chỉ. Chàng thầm nghĩ :
- “Thì ra cái lão TrÆ°Æ¡ng này là tay địa lýâ€.
Nhìn theo bóng chàng, lão nhân Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i, tá»± lẩm bẩm :
- Kiếm TrÆ°Æ¡ng Quả Lão! Ai cÅ©ng kiếm lão! NgÆ°á»i kiếm lão sao mà nhiá»u quá vậy?
Nụ cÆ°á»i của lão có vẻ bí mật, câu nói của lão có vẻ mÆ¡ hồ, dù Tiết Thiếu Lăng có nghe cÅ©ng không hiểu nổi.
Cuối thôn nÆ¡i hÆ°á»›ng Tây, dá»±a chân núi, có má»™t ngôi nhà tÆ°á»ng đất mái tranh.
Từ xa, Tiết Thiếu Lăng đã thấy một tấm bảng dựng cạnh cổng ra vào, nơi có bảy chữ to lớn :
“TrÆ°Æ¡ng Quả Lão biến lý âm dÆ°Æ¡ngâ€.
Tiết Thiếu Lăng cá»™t ngá»±a vào cá»™i cây gần đó, Ä‘oạn bÆ°á»›c đến gần cá»­a gõ nhẹ mấy tiếng rồi cất giá»ng cung kính :
- Có tiên sinh ở nhà không?
Bên trong có tiếng ngÆ°á»i há»i vặn lại, vá»ng ra :
- Ai đấy? Cứ vào!
Cá»­a đóng há», chàng xô vẹt cánh bÆ°á»›c vào.
Bên trong cách bài trí rất Ä‘Æ¡n giản, vật dụng chỉ gồm hai cái ghế tre và má»™t chiếc bàn gá»— tạp cÅ© kỹ. Ngôi nhà chia làm hai phần, phần trÆ°á»›c làm gian tiếp khách, phía sau là ngá»a phòng và gian nhà trú.
Chừng nhÆ° TrÆ°Æ¡ng Quả Lão không há» quét dá»n từ ngày dá»±ng ngôi nhà nên rác rÆ°á»›i bừa bãi khắp nÆ¡i. Rác đã lên mốc, má»™t mùi thoang thoảng xông lên trong không gian, khó ngá»­i vô cùng.
Chàng vào trong đứng đợi không lâu, từ phía hậu phòng một lão nhân bước ra. Lão nhân vận áo dài bằng bố màu tro xanh, tác độ hơn sáu mươi, hình vóc khô ốm, một tay cầm chiếc địa bàn, tay kia cầm chiếc gậy mây.
Trông dáng điệu đó, Tiết Thiếu Lăng biết là lão sắp sửa xuất ngoại.
Lão nhìn chàng, Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i tÆ°Æ¡i, thốt :
- Tướng công đến kịp lúc quá, chậm một chút lão phu đã đi rồi.
Lão đặt chiếc địa bàn lên bàn, tay kia vẫn còn cầm gậy tiếp nói :
- Ngồi! Tướng công ngồi xuống đi.
Tiết Thiếu Lăng vòng tay nghiêng mình :
- Tại hạ đến bất ngá» làm phiá»n tiên sinh quá.
TrÆ°Æ¡ng Quả Lão cÆ°á»i nhẹ :
- Có gì đâu! TÆ°á»›ng công không nên khách sáo. Lão phu chuyên xem phong thủy cho ngÆ°á»i Ä‘á»i, nuôi sống qua ngày nghá» buá»™c tiếp khách. Khách đến là có tiá»n ăn, tiá»n mặc, làm gì có sá»± phiá»n nhiá»…u mà tÆ°á»›ng công ngại.
Rồi lão vào đỠngay :
- Tướng công muốn xem âm trạch hay dương trạch?
Âm là chá»n phần má»™, dÆ°Æ¡ng là chá»n ná»n, chá»n hÆ°á»›ng xây nhà. Song, cả hai Ä‘iá»u đó không phải là mục tiêu của Tiết Thiếu Lăng.
Chàng lắc đầu :
- Tại hạ không có ý nhỠtiên sinh xem phong thủy.
Trương Quả Lão thoáng trầm gương mặt :
- Vậy công tử đến đây làm gì?
Tiết Thiếu Lăng chính xác :
- Tại hạ từ Lạc Dương đến đây.
Trương Quả Lão trố mắt :
- Từ Lạc Dương đến đây?
Giá»ng lão trở nên lạnh lùng, mất hết vẻ niá»m nỡ ban đầu :
- Từ ngàn dặm đến đây lại không phải vì mục đích xem phong thủy, hay là gia trạch bất an? Không! Lão phu không chịu đi xa đâu.
Tiết Thiếu Lăng vẫn lắc đầu :
- CÅ©ng không phải vì việc xem gia trạch. Tại hạ vâng lệnh má»™t vị thuá»™c hàng cha chú, không ngại Ä‘Æ°á»ng xa tìm đến lão tiá»n bối.
TrÆ°Æ¡ng Quả Lão cÆ°á»i lạnh má»™t tiếng :
- Ai là lão tiá»n bối của tÆ°á»›ng công? Vị thuá»™c hàng cha chú nào đó có liên quan gì đến lão phu?
Tiết Thiếu Lăng giật mình thầm nghĩ :
- “Lão này đúng là nhìn vào sá»± việc gì cÅ©ng Ä‘á»u tưởng đến mối lợi trÆ°á»›c tiên, nghe nói mình không xem phong thủy là thay đổi thái Ä‘á»™ liá»nâ€.
Chàng bất mãn vô cùng, song nhá»› đến lá»i dặn dò của VÆ°u sÆ° phó bảo mình phải hết sức chiá»u chuá»™ng lão, đừng làm cho lão phật ý, chàng đành phải dằn tính nóng, cố dịu giá»ng cung kính thốt :
- Vị cha chú của tại hạ là má»™t cố nhân của lão tiá»n bối.
Trương Quả Lão khoát tay :
- Lão phu chẳng há» quen biết ai cả! Lão phu ngoài cái việc xem phong thủy cho ngÆ°á»i, không giao du vá»›i ai làm gì có bằng hữu.
Tiết Thiếu Lăng ngây ngÆ°á»i trÆ°á»›c thái Ä‘á»™ trắng trợn của TrÆ°Æ¡ng Quả Lão.
Trong lúc bần thần, chàng còn biết nói gì.
TrÆ°Æ¡ng Quả Lão lạnh lùng nhìn chàng má»™t lúc lâu, rồi ngồi xuống chiếc ghế tre há»i :
- Ngươi tên hỠlà gì?
Chàng Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i chua chát. Thêm má»™t lần nữa, chàng nhận xét con ngÆ°á»i đối diện nuôi dưỡng má»™t tinh thần vụ lợi quá mạnh. Lão tưởng chàng đến xem phong thủy, chắc sẽ có món thù lao béo bỡ, nên gá»i tâng chàng là tÆ°á»›ng công, rồi khi biết được chàng vì mục đích khác mà đến đây, lão đổi cách xÆ°ng hô liá»n.
Tuy nhiên chàng thành thật đáp :
- Tại hạ tên hỠlà Tiết Thiếu Lăng.
Trương Quả Lão mơ màng :
- Tiết Thiếu Lăng! Từ Lạc Dương đến...
Bỗng lão vụt nhìn chàng :
- Thần Y Tiết Äạo Lăng là gì của ngÆ°Æ¡i?
Tiết Thiếu Lăng nghiêng mình :
- Thân phụ của tại hạ.
Lão “Ạ†lên một tiếng, gật gật đầu :
- Ngươi là con của Tiết thần y! Ngươi tìm ta có việc gì?
Giá»ng nói của lão vẫn lạnh lùng, song gÆ°Æ¡ng mặt đã có phần dịu lại.
Tiết Thiếu Lăng thầm nghĩ :
- “SÆ° phụ bảo ta cải tên quả có chá»— diệu dụngâ€.
Chàng cung kính trình bày :
- Tại hạ đến đây quả không phải do ý thân phụ, mà là do lệnh của vị cha chú...
TrÆ°Æ¡ng Quả Lão gằn giá»ng :
- Vị cha chú đó là ai?
Tiết Thiếu Lăng ngó thẳng vào mắt lão :
- Má»™t lão tiá»n bối, há» Tang, tên Cá»­u. Giang hồ gá»i là Hắc Thánh Thần Tiêu.
Trái vá»›i sá»± chỠđợi của Tiết Thiếu Lăng, dÆ°á»ng TrÆ°Æ¡ng Quả Lão đã biết trÆ°á»›c việc đó rồi, lão không có vẻ gì lấy làm lạ cả. Lão hừ lạnh :
- Việc của Tang lão đầu mặc lão ấy lo liệu, tìm đến ta làm gì?
Lão thốt câu đó để tự nói với mình, không phải hướng vỠTiết Thiếu Lăng, nên chàng không mở miệng. Chàng tự nghĩ :
- “Äúng là lão này có quen biết vá»›i Tang lão tiá»n bốiâ€.
Lão Ä‘Æ°a tay vuốt chòm râu, nghiêng nghiêng mặt há»i :
- Lão ấy nói gì với ngươi?
Tiết Thiếu Lăng không dám mất lễ độ, nghiêng mình đáp :
- Tang lão tiá»n bối dạy tại hạ đến đây nhá» lão tiá»n bối thành toàn cho má»™t việc, là giá»›i thiệu vá»›i má»™t vị cao nhân, thu nhận tại hạ làm môn đồ...
Trương Quả Lão chận lại :
- Muốn lão phu giới thiệu với ai?
Äôi mắt lão chá»›p chá»›p tinh quang sáng ngá»i, lão nhìn Tiết Thiếu Lăng má»™t lúc rồi tiếp :
- Lão ấy không bảo vá»›i ngÆ°Æ¡i là ta phải giá»›i thiệu ngÆ°Æ¡i vá»›i ai à? Thân phụ của ngÆ°Æ¡i tinh thông võ há»c của hầu hết các môn phái sao ngÆ°Æ¡i không há»c vá»›i ngÆ°á»i? Lại mang thân tìm nÆ¡i khác?
Tiết Thiếu Lăng xúc Ä‘á»™ng linh cÆ¡, tưởng rằng TrÆ°Æ¡ng Quả Lão và Tang lão tiá»n bối có chá»— giao tình thân mật. Hai ngÆ°á»i đã nói vá»›i nhau vá» thân thế của chàng, do đó lão TrÆ°Æ¡ng không tá» vẻ gì kinh ngạc khi chàng trình bày lý do đến đây. Trái lại, dÆ°á»ng nhÆ° lão đã chuẩn bị thái Ä‘á»™ đối phó vá»›i sá»± tình sẵn rồi thì phải.
Chàng cung kính thốt :
- Tang lão tiá»n bối từng bảo, tại hạ có mối huyết hãi thâm thù, nếu không nhá» tiá»n bối thÆ°Æ¡ng tưởng đến thì suốt Ä‘á»i tại hạ không thể báo cừu được.
Trương Quả Lão chớp chớp mắt :
- Lão ấy đã nói rõ với ngươi như vậy sao?
Tiết Thiếu Lăng thoáng hy vá»ng thầm nghÄ© :
- “À! Thì ra mình Ä‘oán đúng! Lão này biết rõ thân thế của mìnhâ€.
Äá»™t nhiên TrÆ°Æ¡ng Quả Lão lắc đầu :
- Không được rồi! Lúc đó thá»±c sá»± lão có hứa vá»›i Tang lão đầu là sau này lão sẽ tìm cách giá»›i thiệu vá»›i ân sÆ°. NhÆ°ng, mấy năm sau này, ân sÆ° lập ý không tiếp kiến ngÆ°á»i ngoài, không buồn nghe đến việc trần gian, thành thá»­ lão không thể giúp được...
Tiết Thiếu Lăng vỡ lẽ, vị cao nhân đó không ai khác hÆ¡n là sÆ° phụ của TrÆ°Æ¡ng Quả Lão, và Tang lão tiá»n bối đã lo liệu cho chàng từ lâu rồi.
Bây giá», nghe TrÆ°Æ¡ng Quả Lão khÆ°á»›c từ không giá»›i thiệu chàng vá»›i vị cao nhân, chàng nhá»› đến mối thù của cha mẹ thấy không hy vá»ng gì báo phục mối thù sâu nhÆ° biển, nặng nhÆ° non đó, bất giác rÆ¡i lệ quì xuống, lạy theo lá»… bái sá»± sụp lạy mấy lạy :
- Vãn bối có mối thù phụ mẫu, mối thù đó không thể không báo phục, xin cầu lão tiá»n bối thành toàn...
Trương Quả Lão vội đứng lên, tránh sang một bên :
- Ngươi đứng dậy đi.
Lão hừ má»™t tiếng nhẹ há»i :
- Ngươi nói Tang lão đầu sai ngươi đến đây, lão có trao cho ngươi một tín vật gì làm bằng không?
Tiết Thiếu Lăng thầm kêu khổ ấp úng :
- Tang lão tiá»n bối có trao cho vãn bối má»™t chiếc thiết tiêu làm bằng...
Trương Quả Lão chớp mắt :
- Thiết tiêu đâu?
hết: Hồi 9, xem tiếp: Hồi 10
Tài sản của danangcity

  #10  
Old 08-06-2008, 10:15 AM
danangcity's Avatar
danangcity danangcity is offline
Phi Thăng Chi Hậu
 
Tham gia: Apr 2008
Bài gởi: 892
Thá»i gian online: 3 ngày 16 giá» 51 phút
Xu: 0
Thanks: 26
Thanked 12 Times in 9 Posts
Hồi 10

Nhất Bút Âm Dương




TrÆ°Æ¡ng Quả Lão vừa há»i vừa nhìn khắp ngÆ°á»i chàng, nhÆ° thể xem chàng để chiếc Thiết tiêu ở đâu, bởi lão chỉ thấy có Ä‘á»™c má»™t chiếc trúc tiêu lủng lẳng bên cạnh sÆ°á»n chàng.
Tiết Thiếu Lăng đỠmặt phân trần :
- Vì vãn bối không cẩn thận đã để mất chiếc Thiết tiêu của Tang lão tiá»n bối trong khách sạn tại Nhữ Châu.
TrÆ°Æ¡ng Quả Lão cÆ°á»i mỉa :
- Chiếc Thiết tiêu đã mất? Như vậy lão làm sao dám tin ngươi?
Tiết Thiếu Lăng tha thiết :
- Vãn bối không dám nói ngoa, chính một lão đạo nhân đã đánh cắp Thiết tiêu và để lại chiếc trúc tiêu này cho vãn bối.
Chàng vừa nói vừa chỉ vào chiếc trúc tiêu bên cạnh sÆ°á»n.
TrÆ°Æ¡ng Quả Lão trầm gÆ°Æ¡ng mặt, gằn giá»ng :
- NgÆ°á»i trẻ tuổi Æ¡i! NgÆ°Æ¡i nghe ở đâu câu chuyện đó rồi đến đây định lừa ta?
Lão bật cÆ°á»i ha hả, tiếp :
- Ha ha! Suýt chút nữa ta đã mắc mưu ngươi rồi.
Tiết Thiếu Lăng run giá»ng, khẩn khoản :
- Cầu xin lão tiá»n bối xét lại.
Trương Quả Lão khoác tay :
- Äừng nói gì hÆ¡n! Äừng! Dù thá»±c sá»± Tang lão đầu bảo ngÆ°Æ¡i đến đây, ta cÅ©ng không giúp gì được.
Lão bÆ°á»›c tá»›i, chụp lấy địa bàn, tay kia nện gậy xuống ná»n nhà cá»™p cá»™p, tá» vẻ sắp sá»­a xuất ngoại.
Dù đã có lá»i VÆ°u sÆ° phó dặn dò nên chiá»u chuá»™ng TrÆ°Æ¡ng Quả Lão, song thấy lão quá lạnh nhạt cao ngạo, vốn tánh quật cÆ°á»ng, chàng không chịu nổi thái Ä‘á»™ đó toan nói lá»i cáo từ.
Vừa lúc đó, có tiếng chân ngÆ°á»i vang lên bên ngoài cá»­a. Tiếng chân nghe còn xa, dần dần lá»›n ra, chứng tá» có ngÆ°á»i Ä‘ang Ä‘i đến. Mà nÆ¡i đây là cuối thôn, ngÆ°á»i đó dÄ© nhiên là tìm đến nhà TrÆ°Æ¡ng Quả Lão chứ chẳng còn Ä‘i đâu khác nữa.
TrÆ°Æ¡ng Quả Lão biến sắc thấp giá»ng nói :
- NgÆ°á»i trẻ tuổi, nếu có ai đến tìm ta thì ngÆ°Æ¡i cứ bảo là ta Ä‘i vắng nhé.
Nói xong, lão nhanh chân bước vào hậu phòng.
Tiết Thiếu Lăng còn nghe lão “Hừ†một tiếng trước khi lão khuất mình sau tấm vách ngăn đôi gian nhà.
Tiếng chân ngÆ°á»i nghe má»—i lúc má»™t gần, sau cùng dừng lại trÆ°á»›c cá»­a.
Tiết Thiếu Lăng thầm nghĩ :
- Ai đến nữa đây? Cứ theo tiếng chân, có ít nhất hÆ¡n hai ngÆ°á»i.
Bên ngoài, có giá»ng nói sang sảng vá»ng vào :
- Có Trương lão tiên sinh trong nhà chăng?
Tiết Thiếu Lăng cau mày, có ý bực tức, bỗng dưng Trương Quả Lão giao cho chàng thay lão tiếp khách trong khi chàng muốn đi ngay, nhưng đã muộn mất rồi, chàng không thể lẻn đi được, bất đắc dĩ chàng phải bước ra cửa.
NgÆ°á»i cất tiếng gá»i là má»™t thiếu niên chÆ°a quá hai mÆ°Æ¡i tuổi, vận y phục chẹt màu xanh, lÆ°ng dắt trÆ°á»ng kiếm. Trông diện mạo cÅ©ng khá khôi ngô tuấn tú.
Tiết Thiếu Lăng vòng tay chào :
- Các vị từ xa đến đây tìm TrÆ°Æ¡ng lão tiên sanh, xin há»i có Ä‘iá»u chi chỉ giáo?
Thiếu niên vòng tay đáp lễ nói :
- Gia sÆ° là Nam Nhạc quán chủ tại Hành SÆ¡n, cùng vá»›i Ngá»c Chân đạo trưởng Võ Äang sÆ¡n và Äại Thông thiá»n sÆ° phái Thiếu Lâm, từ xa xôi ngàn dặm đến đây muốn bái phá»ng TrÆ°Æ¡ng lão tiên sanh.
Tiết Thiếu Lăng ngây ngÆ°á»i kinh hãi, tưởng mình nghe lầm.
Những tên đó chàng từng nghe nói đến, há» toàn là những nhân vật thượng đỉnh trong võ lâm, hôm nay cùng hiệp nhau đến đây, hẳn phải có má»™t lý do quan trá»ng lắm.
Nam Nhạc quán chủ là má»™t Chưởng môn nhân phái Hành SÆ¡n, má»™t trong bốn đại môn phái Ä‘Æ°Æ¡ng thá»i.
Ngá»c Chân Tá»­ là sÆ° đệ Ngá»c HÆ° Tá»­, là Chưởng môn nhân phái phái Võ Äang, tuy cầm quyá»n Chưởng môn, nhÆ°ng Ngá»c HÆ° Tá»­ chuyên việc tu đạo, các sá»± vụ trong phái Ä‘á»u do Ngá»c Chân Tá»­ Ä‘iá»u khiển cho nên dù Ngá»c HÆ° Tá»­ chấp chưởng quyá»n lãnh đạo song chỉ là cái danh suông, còn thá»±c sá»± chính là Ngá»c Chân Tá»­ má»›i là ngÆ°á»i trá»±c tiếp vá»›i giang hồ.
Còn Äại Thông thiá»n sÆ°, chàng chỉ biết là tay thượng thặng trong phái Thiếu Lâm vậy thôi, chứ thân phận nhÆ° thế nào không rõ lắm.
Cả ba nhân vật có thanh danh trá»ng vá»ng nhÆ° vậy, lại cùng đến tìm TrÆ°Æ¡ng Quả Lão má»™t lượt hẳn phải là má»™t việc phi thÆ°á»ng.
NhÆ°ng, TrÆ°Æ¡ng Quả Lão không chịu tiếp kiến há», thế là nghÄ©a làm sao? Lão biết trÆ°á»›c mà lẩn tránh, hay là lão không biết? Vì muốn Ä‘i gấp nên không chịu tiếp bất kỳ ai, sợ dây dÆ°a làm chậm mất thá»i gian?
Tiết Thiếu Lăng lắc đầu :
- Các vị đến chậm một chút rồi, Trương lão tiên sanh đã xuất ngoại rồi.
Äạo nhân đứng bên tả, râu còn Ä‘en, vận áo xanh lam, vóc hình cao, có lẽ là Ngá»c Chân Tá»­, có đôi mắt sáng ngá»i nhìn chàng má»™t lút rồi há»i :
- Tiểu thí chủ cao danh quí tánh là chi?
Tiết Thiếu Lăng vội đáp :
- Tại hạ là Tiết...
Má»™t tràng cÆ°á»i sang sảng vang lên, chặn ngang câu nói của chàng.
Thì ra, TrÆ°Æ¡ng Quả Lão phía hậu xuất hiện, vòng tay hÆ°á»›ng từ ngÆ°á»i vái chào :
- Tam vị đến bất ngỠthành ra lão phu bất lễ nghinh tiếp, xin tha lỗi cho lão phu.
Tiết Thiếu Lăng sượng sùng thầm nghĩ :
- Lão này kỳ quái thật! Äã bảo mình thay lá»i tạ khách rồi bây giá» lại chÆ°á»ng mặt.
NhÆ°ng rồi chàng không còn lấy làm lạ nữa, lão tưởng đâu những ngÆ°á»i đến tìm lão là bá»n phàm phu tục tá»­ không đáng cho lão nghinh tiếp, khi biết khách toàn là những tay kiệt liệt trên giang hồ, tánh xu thá»i bừng dậy, lão không thể bá» qua dịp tốt, vá»™i chạy ra nghinh đón mặc cho chàng kẹt cứng tại chá»—.
Trong ba vị khách, ngÆ°á»i vận áo tro, râu lốm đốm trắng, hình vóc thấp ốm, là Nam Nhạc quán chủ, cất giá»ng oan oan :
- Kính chào Trương đại hiệp! Bần đạo cùng các vị đạo huynh đến đây, quấy nhiểu cảnh thanh tịnh của đại hiệp thật tội rất lớn.
TrÆ°Æ¡ng Quả Lão cÆ°á»i ha hả :
- Có gì đâu! Có gì đâu! Xin má»i các vị ngồi, ngồi xuống rồi đàm đạo.
Không kể chủ nhân, số khách không phù hợp vá»›i số ghế, thì còn má»i ai ngồi, ai phải đứng?
TrÆ°Æ¡ng Quả Lão chạy vào trong mang ra hai chiếc ghế tre, á»p ẹp hÆ¡n đặt quanh chiếc bàn.
Tiết Thiếu Lăng cảm thấy mình là ngÆ°á»i thừa, bÆ°á»›c lại góc nhà đứng lặng.
Chàng không còn muốn bá» Ä‘i nữa. Sá»± xuất hiện bất thần của ba nhân vật thượng đỉnh trên giang hồ cùng má»™t lúc, tại má»™t nÆ¡i thanh tÄ©nh nhÆ° thế này, hẳn nhiên không phải là trÆ°á»ng hợp thÆ°á»ng, dù sao chàng cÅ©ng phải nán lại xem há» bàn những gì.
Nam Nhạc quán chủ Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i :
- Trương đại hiệp bỠlỗi cho, bần đạo vô cùng cảm kích.
Rồi lão quay lại giới thiệu :
- Vị này Ngá»c Chân Tá»­ phái Võ Äang, còn đây là Äại Thông thiá»n sÆ° chủ trì La Hán Ä‘Æ°á»ng trên Thiếu Lâm Tá»±.
Lão day qua đồng bá»n :
- Chắc các vị không lạ gì Trương đại hiệp Trương Quả Lão, trên giang hồ hào kiệt tặng cho tước hiệu Nhất Bút Âm Dương.
Tiết Thiếu Lăng lại má»™t phen kinh hãi. Chàng có ngỠđâu vị tiên sanh chuyên xem phong thủy cho ngÆ°á»i Ä‘á»i lại là vị đại hiệp Nhất Bút Âm DÆ°Æ¡ng, thịnh danh chấn Ä‘á»™ng võ lâm.
Chàng từng nghe Tiết Thần Y nói vá» Nhất Bút Âm DÆ°Æ¡ng trong những khi rá»—i rảnh bàn luận vá» việc anh hùng trong thiên hạ. Äại hiệp TrÆ°Æ¡ng Quả Lão có tánh Æ°Æ¡ng ngạnh, ghét ác nhÆ° kẻ thù, trong giang hồ ngÆ°á»i ta xÆ°ng lão vá»›i Hắc Thánh Thần Tiêu Du Long Tang Cá»­u là Nam Bút Bắc Tiêu. Thảo nào mà VÆ°u sÆ° phó không sai chàng vượt ngàn dặm đến đây tìm lão?
TrÆ°Æ¡ng Quả Lão cÆ°á»i khanh khách nói :
- Lão phu hằng nghe danh lá»›n của các vị, hằng mong có dịp diện kiến, bất ngá» hôm nay có mặt cả tại đây làm cho lão vinh hạnh vô cùng. Thẹn thay cho lão, hÆ¡n hai mÆ°Æ¡i năm qua sống ẩn má»™t nÆ¡i nhÆ° ngÆ°á»i cô lậu, không làm nên má»™t cái gì cho chính nghÄ©a võ lâm.
Bên trong, má»™t đồng tá»­ bÆ°á»›c ra, tay nâng má»™t khai trà. Äồng tá»­ tuổi Ä‘á»™ mÆ°á»i lăm, mÆ°á»i sáu, dù y phục thô sÆ¡ bằng bố song dung mạo thanh tú lạ thÆ°á»ng, nhìn vào dáng dấp của hắn cÅ©ng đủ biết hắn là ngÆ°á»i có võ công đáng sợ.
Tiết Thiếu Lăng lại tưởng :
- Có lẽ đồng tử là đồ đệ của Trương Quả Lão.
Äồng tá»­ đặt trÆ°á»›c mặt má»—i ngÆ°á»i má»™t chén trà, còn bÆ°ng má»™t chén đến cho Tiết Thiếu Lăng bảo :
- Uống đi!
Tiết Thiếu Lăng tiếp lấy nhoẻn miệng cÆ°á»i :
- Cám ơn bằng hữu!
Äồng tá»­ Ä‘iểm má»™t nụ cÆ°á»i ranh mãnh, lui vào má»™t góc phòng.
TrÆ°Æ¡ng Quả Lão cất tiếng má»i cá»­ tá»a :
- Ẩn cÆ° sÆ¡n dã xa hẳn ngÆ°á»i Ä‘á»i, lão phu chẳng có món gì quí đãi khách, mượn tạm chung trà đạm bạc biểu lá»™ chút lòng thành mong tam vị không cÆ°á»i cho, lão phu hân hạnh lắm.
Nam Nhạc quán chủ, Ngá»c Chân Tá»­ và Äại Thông thiá»n sÆ° đồng nâng chung trà uống cạn.
Trương Quả Lão tiếp :
- Tam vị quang lâm tệ xá chắc có Ä‘iá»u chỉ giáo? Lão phu xin nghe.
Nam Nhạc quán chủ chắp tay nói :
- Vô Lượng Thá» Phật! Dù TrÆ°Æ¡ng đại hiệp không há»i, chúng tôi cÅ©ng phải trình bày.
Trương Quả Lão chú ý :
- Quán chủ cứ nói.
Nam Nhạc quán chủ ngÆ°ng trá»ng thần sắc :
- Việc nói ra rất dài, chẳng qua từ bao lâu nay đại hiệp đóng cửa nhàn cư không màng đến những diễn tiến trên giang hồ, có biết đâu một biến chuyển lớn lao vừa xảy ra, đưa võ lâm vào kiếp số vô cùng thảm khốc...
Trương Quả Lão tỠvẻ kinh hãi :
- Có việc thế à? Hơn hai mươi năm qua, lão phu ẩn tích mai tông có hay biết gì đâu.
Câu nói đó dù khéo thốt đến đâu, cÅ©ng không giấu nổi cái nguyện ý của lão không muốn can dá»± vào việc giang hồ, dù có biến chuyển gì xảy ra trong võ lâm, vị tất lão chịu rá»i cái vỠốc rất yên ổn hiện tại mà xuôi ngược Bắc, Nam nhÆ° thá»i cÆ°á»ng tráng.
Tuy nhiên, biết vậy mà Nam Nhạc quán chủ cứ lỠđi, nói tiếp :
- Nếu sá»± việc không trên sức mình thì bần đạo cùng hai vị đạo huynh đâu dám đến đây phiá»n nhiá»…u thanh tu của đại hiệp?
Tiết Thiếu Lăng hết sức làm lạ nghĩ thầm :
- Việc gì mà to tát đến thế? Cả ba đâu phải tay vừa, tự hỠkhông lo liệu nổi sao, lại còn phải đến đây bàn bạc với lão Trương?
TrÆ°Æ¡ng Quả Lão mỉm cÆ°á»i nói :
- Quán chủ không quá khách sáo. Xin cứ nói rõ cho lão phu nghe sự thế như thế nào.
Nam Nhạc quán chủ thở dài :
- Gần đây, trên giang hồ xuất hiện má»™t Bang há»™i thần bí, ngÆ°á»i trong Bang há»™i ẩn ẩn hiện hiện thất thÆ°á»ng không khác nào hình ma bóng quá»·, không ai biết rõ há» là những nhân vật ra làm sao nữa. Sáu tháng nay, má»™t cao thủ hữu danh trong võ lâm bá»—ng nhiên mất tích má»™t cách hết sức bí mật.
Tiết Thiếu Lăng giật mình chú ý lắng tai nghe.
Nam Nhạc quán chủ nói tiếp :
- Thoạt đầu, thiên hạ chỉ cho là má»™t sá»± ngẫu nhiên không ai để ý tìm hiểu làm gì, bởi có chi lạ trong việc má»™t ngÆ°á»i nào đó trong lúc cao hứng mà ẩn lánh cuá»™c Ä‘á»i, tìm thú thanh nhàn tịch mịch? NhÆ°ng, má»™t ngÆ°á»i biến mất, hai, ba ngÆ°á»i biến mất, rồi có đến vài mÆ°Æ¡i ngÆ°á»i, số mất tích tiếp nối nhiá»u lên khiến ngÆ°á»i ta phải chú ý. Nhất là ba tháng gần đây, tình trạng đó gây khủng khiếp thật sá»± cho khách giang hồ, nhÆ° Thiết Äảm Thắng đại hiệp trong Tiêu cục TrÆ°á»ng Thắng, nhÆ° LÆ°u Vân Kiếm Quí đại hiệp tại Thanh Phong trấn cả hai Ä‘á»u mất tích. Äúng ra, cả hai bị má»™t bá»n ngÆ°á»i lạ mắt bắt Ä‘em Ä‘i, bắt rất dá»… dàng nhÆ° con diá»u hâu xá»›t con gà. Sau cùng, sÆ° đệ của bần đạo là ThÆ°á»ng Duy Nhân, ẩn cÆ° tại Quảng SÆ¡n, không giao du vá»›i hào kiệt võ lâm, không mảy may ân oán vá»›i giang hồ, thế mà vẫn mất tích trong trÆ°á»ng hợp bí mật...
Tiết Thiếu Lăng hết sức hãi hùng.
Thiết Äảm Thắng Trấn SÆ¡n nào phải tay vừa? Y là Chưởng môn nhân của cánh tục gia đệ tá»­ phái Thiếu Lâm, thinh danh lừng lẫy đất TrÆ°á»ng An.
Còn LÆ°u Vân Kiếm Quý Äình PhÆ°Æ¡ng là cao thủ phái Võ Äang, hùng cứ tại Thanh Phong trấn, cạnh chân núi Võ Äang sÆ¡n.
ThÆ°á»ng Duy Nhân tÆ°á»›c hiệu Nhập Vân Long, ẩn cÆ° tại Quảng SÆ¡n, có má»™t thá»i oai trấn trÆ°á»ng giang.
Những nhân vật này chàng thÆ°á»ng nghe nghÄ©a phụ Ä‘á» cập đến, xem nhÆ° những cây trụ kình thiên trong võ lâm, thế mà vẫn bị ngÆ°á»i ta bắt nhÆ° thÆ°á»ng.
Vậy ra, ngÆ°á»i trong Bang há»™i nào đó có bản lÄ©nh đáng khiếp! Chàng bất giác liên tưởng đến trÆ°á»ng hợp của Long Môn ngÅ© quái và nghÄ©a phụ chàng. Có lẽ cÅ©ng do chính ngÆ°á»i trong Bang há»™i bí mật này gây nên.
Trương Quả Lão biến sắc :
- Sá»± tình nghiêm trá»ng đến thế à?
Ngá»c Chân Tá»­ tiếp lá»i Nam Nhạc quán chủ :
- Tệ phái từng phái ngÆ°á»i bí mật Ä‘i khắp sông hồ để Ä‘iá»u tra sá»± thể, nhÆ°ng ngÆ°á»i có Ä‘i nhÆ°ng không có trở lại...
Äại Thông thiá»n sÆ° phụ há»a :
- Bần đạo trÆ°á»›c sau phái hai nhóm đệ tá»­ dò la tin tức chúng đến nay vẫn chÆ°a có tên nào trở vá»...
Nam Nhạc quán chủ chính sắc :
- Cho nên, bần đạo hôm nay đến đây bái kiến TrÆ°Æ¡ng đại hiệp chỉ giáo cho má»™t vài Ä‘iá»u hữu ích đối phó vá»›i tình hình, cứu vãn vận kiếp võ lâm. Bởi những vụ mất tích nhÆ° thế này quyết không do ân oán tinh cừu thông thÆ°á»ng mà giang hồ vấp phải. Hiển nhiên, phải có má»™t nguyên nhân, má»™t âm mÆ°u, liên quan đến tiá»n đồ võ lâm...
Quán chủ dừng lại má»™t chút, rồi trịnh trá»ng nói tiếp :
- Nói gần nói xa không qua nói thẳng, bá»n bần đạo yêu cầu đại hiệp liệu cách giúp cho, được bái kiến lão sÆ° Vô Cá»±c lão tiá»n bối.
Trương Quả Lão “Ạ†lên một tiếng, nhưng tiếng “Ạ†của lão lại bị tiếng “Ạ†của Tiết Thiếu Lăng to hơn lấn át mất.
Chàng hết sức kinh hãi, không dằn được sá»± chấn Ä‘á»™ng bên trong buá»™t miệng kêu lên, may mà má»i ngÆ°á»i Ä‘á»u hết sức chú trá»ng đến vấn Ä‘á» bàn bạc, không ai để ý.
Vô Cá»±c lão tiá»n bối! SÆ° phụ của TrÆ°Æ¡ng đại hiệp Nhất Bút Âm DÆ°Æ¡ng TrÆ°Æ¡ng Quả Lão! Tại sao nghÄ©a phụ chàng không há» nhắc đến vị Thái SÆ¡n Bắc Äẩu đó?
Trương Quả Lão cau mày nghĩ ngợi, đoạn vòng tay thốt :
- Các vị có lòng hạ cố, lẽ ra lão phu phải tuân mệnh. Song mấy năm sau này, gia sư nhất thiết không màng đến thế sự, chỉ sợ...
Nam Nhạc quán chủ thiết tha :
- Bần đạo thÆ°á»ng nghe Vô Cá»±c lão tiá»n bối tu chân ngá»™ đạo, không can sá»± đến việc hồng trần, nhÆ°ng việc này có quan hệ lá»›n lao đến an nguy của võ lâm, nên đại diện cho toàn thể hào kiệt anh hùng, mạo muá»™i đến đây yêu cầu đại hiệp giúp đỡ...
Äại Thông thiá»n sÆ° chắp tay chữ thập :
- A Di Äà Phật! Lệnh sá»± từng được giang hồ tôn xÆ°ng là Võ lâm Äệ nhất kỳ nhân, công lá»±c siêu thần nhập hóa, không phải má»—i việc mà bá»n bần tăng dám đến quấy rầy... Chẳng qua trÆ°á»›c sá»± tình bất khả kháng, bắt buá»™c phải phiá»n đến lão nhân, dù sao cÅ©ng mong đại hiệp không từ chối.
Ngá»c Chân Tá»­ phụ há»a :
- Bần đạo vâng lệnh sÆ° huynh vượt ngàn dặm đến đây không ngoài Ä‘á»u Æ°á»›c mong đó. Nếu được đại hiệp chấp thuận cho thì võ lâm vạn hạnh mà công đức của đại hiệp to lá»›n vô cùng.
Trương Quả Lão lộ vẻ khó khăn ra mặt. Lão trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, đoạn gật đầu :
- Quán chủ và hai vị đạo huynh đã tất tình bày giải, lão phu còn khÆ°á»›c từ hay sao? NhÆ°ng, lão phu không dám tiên Ä‘oán kết quả nhÆ° thế nào, chỉ xin cố gắng giúp các vị. Nếu may ra gia sÆ° chấp thuận thì không uổng công các vị từ xa đến, riêng lão phu cÅ©ng được niá»m vui là không phụ lòng chiếu cố của các vị.
Nam Nhạc quán chủ, Ngá»c Chân Tá»­ và Äại Thông thiá»n sÆ° cùng thở phào, vẻ vui mừng lá»™ ra trong ánh mắt. Há» cùng đứng lên. Nam Nhạc quán chủ chắp tay vái tạ :
- Lành thay! Lành thay! TrÆ°Æ¡ng đại hiệp dÅ©ng khí có thừa, thấy nguy không sao ngoảnh mặt, bá»n bần đạo cảm kích vô cùng.
Trương Quả Lão khiêm nhượng :
- Các vị dạy quá lá»i!
Lão ngẩng mặt nhìn ra bên ngoài, tiếp nói :
- Gia sÆ° có ngôi nhà cá» trên đỉnh Vân Nhạc, muốn gặp ngÆ°á»i chỉ có giá» Ngá» thôi. Việc khẩn cấp mình không thể chậm trá»… được, lão phu xin tam vị khởi hành liá»n may ra còn kịp.
Lão cầm chiếc gậy lên nhÆ° có ý giục Ä‘i liá»n.
Nam Nhạc quán chủ, Ngá»c Chân Tá»­ và Äại Thông thiá»n sÆ° hết sức mừng rỡ.
Trương Quả Lão đưa tay ra :
- Má»i tam vị Ä‘i trÆ°á»›c.
Ba ngÆ°á»i hai đạo má»™t tăng không cần khách khí bÆ°á»›c ra khá»i nhà ngay, thiếu niên áo xanh theo bén gót.
Trương Quả Lão dặn tiểu đồng :
- Giữ nhà giữ cá»­a cẩn thận đấy! SÆ° phụ xong việc là vá» liá»n.
Äồng tá»­ nghiêng mình :
- Äệ tá»­ tuân lệnh.
Tiết Thiếu Lăng đứng bên cạnh lấy làm khó nghĩ, Vưu sư phó sai chàng đến đây cốt ý nhỠTrương Quả Lão tiến dẫn chàng với Vô Cực lão nhân, lão đã khước từ rồi, chàng nên trở lại Lạc Dương hay phải làm gì? Lưu lại đây chỠlão vỠkhẩn cầu lão thêm lần nữa chăng?
Lão sắp sá»­a dẫn bá»n Nam Nhạc quán chủ Ä‘i gặp Vô Cá»±c lão nhân, dịp may nhÆ° vậy mà chàng không được cùng theo thì chắc gì lần sau TrÆ°Æ¡ng Quả Lão chịu nhá»c Ä‘Æ°a chàng Ä‘i.
hết: Hồi 10, xem tiếp: Hồi 11
Tài sản của danangcity

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
åâðîñïîðò, ãëàìóð, íàðàùèâàíèå, îòêðûòêè, òåëåâèçîðû, phim hac thanh than tieu



©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu của ngÆ°á»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™