Ngôi nhà dành cho những ai đã và đang hoặc sắp thất tình ;))
Mọi người có những nỗi niềm gì buồn bực thì hãy chia sẻ cho mọi người, hi vọng những anh em bạn bè của Kún sẽ bớt đi được nỗi buồn.
Chân thành cảm ơn bạn Phongvan93 đã nghĩ ra vụ này :00 (6):
Mọi người có thể nói, mắng, hay gì cũng được. Hi vọng stress qua đi, niềm vui sẽ tới
:0 (53): cả nhà nhìu nhìu
Anh là 1 người đến sau.Em,một người con gái nước ngoài đã cùng 1 người Vn phát sinh quan hệ tình yêu,e và người đó yêu nhau tới 2-3 năm trời , rồi người Vn kia về nước , bỏ lại e.
Anh là 1 thằng con trai không có kinh nghiệm gì trong tình yêu.
Anh từ hồi cuối năm cấp 2 đã vấp phải 1 cuộc tình chả ra gì , yêu chung tình cuối cùng kết quả lại chả ra gì,bởi những lý do vớ vẫn.
Em , một người con gái trong mắt mọi người có lẽ không coi là xinh đẹp nhưng em lại dễ thương , giọng nói thật dễ thương , những biểu hiện ,những hành động của e đối với anh đều là đẹp đẽ và cũng là dễ thương nhất , từng cái bĩu môi , từng cái gắt gỏng , từng cái trừng mắt , từng nụ cười... đều thật tuyệt vời.
Em , người con gái hơn anh 5 tuổi,kinh nghiệm của e nhiều hơn anh , anh thừa nhận anh là người chả có kinh nghiệm gì cả.Từ nhỏ tới 18t , anh có thể nói cuộc sống của anh đều nằm ở quanh căn nhà và căn phòng anh, ngay cả cái thànhh phố nơi anh ở , anh cũng còn chả thuộc những con đường.Đùng 1 cái tốt nghiệp Cấp 3 , anh đi sang nước em , một đất nước phát triển hơn ở VN.Sang đây rồi anh mới trưởng thành lên nhiều,bị người khác bắt nạt , bị mắng oan , anh cũng chả kêu ca , vẫn phải chịu, anh cũng chả để trong lòng, dần dần anh học được nhiều thứ , sức chịu đựng cũng mạnh mẽ lên.
Bố anh , một con người chịu nhiều vất vả cực nhọc đau khổ , một mình sang Vn thành gia, có nước mà có thể nói là không về được. Ông rất đau khổ , nhưng ông không bao giờ nói ra , không bao giờ thể hiện ra.Khi còn nhỏ anh chả hiểu biết gì , nhưng sang đây rồi anh dần nhận ra nhiều điều,ông là người mạnh mẽ , không có gì là không vượt qua được.
Anh, ngay từ nhỏ đã sống sát bên cạnh bố , có thể nói như là nửa bước không rời , kể cả ngủ trưa , ngủ tối đều là anh ngủ với bố, ngủ trong vòng tay bố , những cái ôm khi ngủ , đến tận ngay bây giờ anh đã hơn 20t anh vẫn muốn nằm trong vòng tay của bố.Vì người ta có câu"trong mắt bố mẹ ,con dù lớn bao nhiêu vẫn là đứa nhỏ của bố mẹ".
Bố, một người mạnh mẽ , một người trí thức , học giỏi nhưng không được học.Đến đời anh được ăn mặc ,học hành đầy đủ thì không học hành, ham mê game online , ông đã nói nhiều lần mà anh không bao giờ bỏ được, đến cuối lúc tốt nghiệp cấp 3 , anh đã bỏ game bởi chỉ vì một lần ông nói rõ ra tác hại của game sau khi nghe trên đài có vụ 1 Sinh viên ham game mà chết ngay trên bàn phím , ông về kể và ông đã " khóc " lúc ấy. " Khóc " đối với ai thì anh không biết là như thế nào , nhưng mà từ lúc sinh ra tới lớn đến bấy giờ anh chưa bao giờ thấy ông khóc , dù là ông lưu lạc nơi xứ người ,ở ngay trên đất VN , không có lấy 1 người thân.Khi mẹ ông mất , ông cũng không được ở bên cạnh , khi anh trai ông mất ông cũng không có mặt.Anh không biết là ông có khóc hay làm sao hay không nhưng anh còn nhớ mang máng lúc nghe tin anh ông mất , ông hình như chỉ có nhốt mình trong căn phòng mà lúc đấy anh chả để ý và cũng chả hiểu biết gì.
Anh , khi sang đây ông đã nói 1 câu mà anh sẽ không bao giờ quên và cho dù anh chị e có đối xử với anh như thế nào anh cũng không bao giờ làm ảnh hưởng tới tình cảm này " không có gi quý hơn tình cảm anh chị em ".
Ông có những kinh nghiệm phong phú trong cuộc đời , trải qua muôn ngàn đau khổ và chịu đựng để trở thành 1 con người mạnh mẽ như thế này , ông đã dạy cho anh những kinh nghiệm và những cách hành động và suy nghĩ như thế nào,Anh cũng đã vận dụng được 1 số điều tốt đẹp đó.
Bố à , con thật sự rất nhớ bố , muốn được ôm bố mà ngù như trước kia.
Anh ,đã không còn tin vào tình yêu , từ năm cuối cấp 2 đã không tin và không bao giờ muốn yêu đương.Mặc dù không công nhận là rất đẹp trai nhưng cũng nói là khá ưa nhìn và tính tình cởi mở hiền lành cũng làm cho 1 số cô ngỏ lời ,nhưng , anh không nhận lời của ai.Anh biết trong tình yêu nhiều người sẽ rất đau khổ, trong 1 số nguyên tắc tình yêu của anh đó là:
-Không đụng người đã có người yêu.
-Không yêu linh tinh, chơi bời.
-Yêu rồi phải có trách nhiệm.
Nhưng rồi anh lại mắc phải sai làm , em có người yêu rồi , mặc dù e và người kia không có kết quả , không đến được với nhau , vậy mà anh " bất tri bất giác " lại yêu em.
Anh " bất tri bất giác " yêu em từ lúc nào? Hình như vào cái tối khi anh hỏi thẳng em , lúc ấy anh thề là chả có bất kì cái thứ gọi là tình yêu hay thích gì với e cả. Anh biết chuyện của bọn em , khi người kia về nước bỏ lại e ở lại.(Vì ở bên nước ngoài không có kiểu xưng hô riêng biệt " anh , em " mà là như tiếng Anh chỉ xài " you , i'm " nên đôi khi xưng hô kể lại viết bằng chữ Việt thì hơi không đúng tự nhiên.)
"Chuyện của 2 đứa ra sao rồi , thằng kia về VN rồi , "bạn" còn chờ hắn nữa kia, tại sao không dứt khoát đi , tự tìm hạnh phúc cho mình "
Anh đã nói như thế , anh nói quá trực tiếp vì tính anh nó vậy , có gì thì trực tiếp nói luôn.Chuyện lại phát sinh sau đó , khi nói chuyện lúc đó , em chả sao cả vẫn nói chuyện làm việc bình thường , nhưng sau đó 1 hay 2 tiếng em vào trong phòng bếp của chỗ làm e gọi điện, anh cũng không biết là em gọi điện cho ai nhưng anh lúc vào có nghe em nói " nó bảo em bỏ cuộc " , anh chỉ nghe có vậy thì anh ra ngoài luôn vì anh đã nhìn thấy em " khóc " , mấy người cùng làm và bà chủ cũng biết vụ này và cũng biết nguyên nhân là do anh làm em khóc.Lúc đó anh rất khó xử và khó chịu và có lẽ chính cái hôm có thể nói là định mệnh đó , anh đã bắt đầu chú ý và thích em.
Anh giả vờ lấy cho mình 1 cái cớ là trêu đùa , nói đùa nói giỡn nhưng ai ngờ " lộng giả thành thật " , những câu nói đùa , những hành động giúp đỡ của anh đối với em và thái độ đã bị nhiều đồng sự phát hiện và có lẽ em cũng phát hiện ra rồi, nhưng anh vẫn mạnh miệng chối là không phải.
Dần dần ,cái tình cảm ấy ngày càng mạnh mẽ , biểu hiện quá rõ , và rồi và rồi nhiều chuyện xảy ra đến cuối anh cũng đã tỏ tình cảm với em.Anh nghĩ cũng có lẽ là em có hơi hơi thích anh , trên bạn bè 1 chút có thể gọi là chút xíu xíu ,nhưng chưa phải là cái quan hệ kia.
Em, cuộc tình đầu tiên , cuộc tình đầu + thêm lần đầu của e , anh nói cái này có lẽ không đúng nhưng nên nói ra , vì rất nhiều người nói rằng : lần đầu cùng với tình yêu đầu của ai cũng gần như không bao giờ quên được.
Người kia chỉ với về nước 4-5 tháng , tất nhiên e sẽ không quên và bỏ cuộc được, vì em đã nói với anh rằng tụi em có lời hứa hẹn rằng , thằng kia về VN học tiếp ĐH , chờ nó 4-5 năm ,nó sẽ cưới em, và tất nhiên em phải sang VN làm cô dâu. Với 1 người nước ngoài , em tiếng Việt không hiểu , cuộc sống bên đấy lại không như bên này,bà chủ đã nói 1 câu : em không thể sinh tồn bên ấy được. Nhưng em vẫn cố gắng, em nói với anh rằng, chờ em có công việc ổn định em đợi và tích góp em đi Vn học tiếng và sống.
Anh thật là đố kỵ với thằng kia,anh là người đến sau.
Em đã nói với anh rằng ,anh nên bỏ cuộc , nếu em thích anh , chỉ là vì thằng kia không bên cạnh , lợi dụng để bù đắp vào thôi, em không muốn làm anh bị tổn thương.
Nhưng , anh không nghe , anh lại cố tìm nhiều lý do để tiếp tục yêu em, nào là anh không sợ , anh tin anh có thể làm em yêu anh ,nếu em có lòng tin thì em sẽ làm được... nhưng có lẽ anh đã quá vội vàng ,cũng quá đề cao chính mình, anh nhận ra được điều này nhờ 1 người anh trên mạng đã có nhiều kinh nghiệm trong tình yêu chỉ ra cho.Bởi vì anh không có kinh nghiệm và chắc vì tuổi trẻ bồng bột ,muốn chứng tỏ quyết định và hành động của mình là đúng.Thế nên tình huống hiện tại của anh và em chính là anh không muốn gặp mặt em , anh muốn quên em , anh nghỉ làm quán , anh đi làm vào ngày em nghỉ , em đi làm thì anh nghỉ , 2 người gặp mặt thì như người xa lạ.Anh đúng là hối hận vì sao mình lại quyết định như thế này ,đôi khi muốn nhắn tin , nói chuyện với em thì anh lại không làm được , vì Lý trí cùng lòng tự trọng của 1 thằng con trai nó không cho phép anh làm như vậy , 1 thằng con trai đã quyết định làm gì thì đừng hối hận, nhưng ... " Anh thật sự rất nhớ em " , nhiều đêm anh còn mơ gặp em , anh cõng em , em và anh còn hôn , những cái hôn nhẹ nhàng , tình cảm như đôi tình nhân nhưng mà anh lại bị tỉnh giấc ,giấc mơ đó cũng biến mất , anh cố gắng nghĩ lại và mong lại mơ được lại ,kết quả là không có nữa. Ngày hôm sau đó anh chả còn tinh thần gì cả , tự dặn lòng phải cố quên em , mà sao bóng em cứ hiện vè , lại nhớ đến giấc mơ đẹp đấy , anh lại buồn thêm.
Vào cái tối chát YM với em , em đi phỏng vấn công việc mới , đã phỏng vấn thành công và từ tuần sau em đi làm thử ở đó , một công việc ổn định với cái bằng trường ĐH sư phạm , một trợ lý cho 1 cô giáo dạy trường cấp 1 đó là công việc ổn định và phù hợp.Cuộc nói chuyện đêm đó có lẽ là ngắn nhất từ lúc em và anh nói chuyện trên YM , Anh đã hỏi rằng, nếu em đi làm như thế này thì cuối tháng còn đi VN để làm rõ chuyện tình cảm của 2 đứa em không, em nói là như thế này thì không đi VN nữa.Và rồi anh quá hấp tấp , anh vội vàng , anh gấp gáp anh hỏi ,thế thì chuyện của tụi em sẽ như thế nào, không làm rõ được thì sẽ ra sao.Em lại nói với anh rằng:" thì cứ tiếp tục như thế này thôi". Anh, rất không bằng lòng với câu trả lời này, tại sao ư , vì cuộc tình anh dành cho em , và cuộc tình mới của anh cùng hạnh phúc của em." Cứ như thế này " anh không hiểu , hoặc có lẽ anh hiểu vì em không muốn quên người kia và người kia chỉ mới về nước rời khỏi em có 4-5 tháng, tất nhiên em sẽ không quên được.Anh lại hỏi thế thì tình huống của tụi em sẽ kéo dài tới lúc nào.Anh chả nhớ rõ nữa , đến khi em ghi trả lời lại rằng: dù sao cũng chả liên quan tới anh , đấy là chuyện của tụi em , anh không cần quan tâm nhiều làm gì, mặc dù em biết anh quan tâm đến em. Em có biết rằng , cái câu nói này đã làm tổn thương nặng đến cho anh biết chừng nào,anh giận ,anh tức vì anh quá bất lực chả có là gì với em , và đúng thật anh cũng chả là gì với em ,vậy thì anh gấp cái gì , em còn không gấp thì thôi.Nhưng anh đã quá vội vàng,tự coi trọng mình và tính khí gần như là trẻ con của anh bộc phát , anh giận và chả nói chuyện với em nữa với cái lý do: xin lỗi , anh mệt rồi , anh cần đi ngủ.Em biết anh giận và em nói nhẹ đi , nhưng anh lại chả nghe , anh thật là ngu ngốc ,cứ tiếp tục , và rồi e cũng dần dần bực bội,có lẽ em nghĩ: làm cái quái gì mà tự nhiên tức giận không nói chuyện với em , anh có là gì với em đâu , em cũng giận lại. Ngược lại , anh lại bắt đầu gấp , anh lại hỏi han lại em , em cũng nói em mệt phải đi ngủ rồi.Sau đó lại 1 cuộc nói tinh linh càng nói càng chả đi đến đâu, làm cho cả 2 đều giận.Em có ghi cái stt rất nhanh rồi tắt đi , anh đã hỏi nhiều lần , gạ nhiều lần em viết lại đi vì anh không nhìn thấy,sau đó em ghi lại rằng: chuyện của em tự em lo , đừng có hỏi thêm nữa,dù sao đi chăng nữa kết quả cũng là như vậy.
Anh buồn , anh giận.... anh thật ngốc.Ngay sau đó anh quyết định không đi làm nguyên tuần sau để không gặp mặt em nữa dù gì thì tuần sau nữa em cũng đi làm công việc mới , không đi làm ở chỗ cũ nữa , anh cũng đã nói với bà chủ để xin nghỉ, đến ngày sau thì có lẽ em phát hiện , em nhắn tin bảo là ngay kia làm xong , cả hai cùng giờ tan gặp mặt nói chuyện nha. Nhưng sao , vì anh đã quyết không đi làm nữa không gặp em nữa , anh nhắn lại rằng: có gì không? Nói luôn trên này đi , mai chắc không có cơ hội.
Và rồi hôm đó anh không đi làm, về có nhắn lại : thật ra cũng chả có gì để mà nói.
Rồi thế đấy , chính tự anh quyết định làm như thế này, anh dần dần cảm thấy hành động của mình chả ra làm sao.Ai cũng bảo anh yếu đuối không có tí đàn ông nào cả , làm gì cần phải không đi làm , tránh mặt nó , làm bạn bè không được sao.
Nhưng,có ai hiểu được ,anh muốn quên hẳn người con gái này đi, ngoài cách đó còn cách nào khác , bước qua tháng 9 anh sẽ chuyển chỗ ở và đến 1 môi trường khác sống , anh không còn làm ở chỗ cũ nữa và chính em cũng có công việc mới , không làm chỗ cũ này nữa,Vậy vì thế anh mới chọn cách không đi làm ngay từ tuần này để không gặp em nữa.
Anh yếu đuối sao, em bảo với anh rằng: tùy , không đi làm thì không đi làm , không gặp mặt thì không gặp mặt , không muốn làm bạn thì không làm bạn , tùy anh.Anh cũng đã nói và nhắn tin lạ cho em,cuối đoạn chát thì anh đã ghi 4 từ : " Cảm ơn và Tạm Biệt " và em không có nhắn tin lại.
Gặp mặt , đi làm , làm bạn đối với em có làm gì , đối với mọi người đồng sự khác có là cái gì.Nhưng không ai hiểu anh , nó đối với anh lại là rất có ảnh hưởng , đi làm ,gặp mặt em cũng nói chuyện thì anh sẽ như thế nào chứ? Anh sẽ nghĩ rất nhiều , anh sẽ rất đau.Làm bạn,trước giờ không phải sai , anh cũng có và đã là gì với em đâu.Anh không muốn mà , anh thật sự không làm được , có lẽ thật sự anh yếu đuối trong tình yêu, anh chọn cách này để giải thoát cho chính mình.
Anh thật có chút hối hận vì mình đã làm như thế này ,không gặp được em ,nhớ em nhiều , muốn nhắn tin hỏi han em , được nghe giọng nói dễ thương cùng những điều tuyệt vời khác.... nhưng lý trí và lòng tự trọng của 1 người con trai đã quyết định thì không hối hận và có lẽ chuyện của 2 đứa mình cũng chả có kết quả gì ,nếu vậy anh sẽ chỉ làm khổ thêm em lần thứ ai.Anh không nhắn tin và hỏi han em nữa , hãy coi như chưa quen biết, hoặc là cố gắng gượng như người xa lạ mà thôi.
Đây là do chính anh quyết định, hôm qua Sn anh , anh có ước 3 điều dành cho Gia đình mình , nơi anh làm việc và chúc em gặp được Hạnh phúc.
Em đến chỗ làm, em nhờ người gửi thiệp chúc mừng SN anh , trong đó có ghi rằng " nghĩ lại câu nói " cảm ơn và tạm biệt của anh " em cũng nên nói lại câu "tái kiến " (trong tiếng trung "tái kiến" cũng là tạm biệt cũng là nghĩa hẹn gặp lại) nhưng có lẽ cũng chả gặp lại nữa.Em nói anh nói đúng , có lẽ chả còn biện pháp nào khác ngoài cách này,chỉ có thể như thế này thôi,kết thúc , sau đó lưu lại 1 chút tiếc nuối, và em còn nói em không biết là lựa chọn làm bạn bè đối với anh lại khó khăn như vậy, em cũng đành chịu.Và cuối cùng em chúc mừng SN anh.
Anh đã khó khăn lắm mới nhắn tin lại đượn cảm ơn em vì lời chúc SN đó,mặc dù chỉ có 2 từ " cảm ơn " mà anh đã mất mấy tiếng mới gửi đi đươc,vì anh đã quyết định cắt đứt mọi liên hệ và quan hệ với em rồi mà.Thật là... :0 (118):
Giờ mình là 2 người xa lạ...
Anh quyết định , anh sẽ không hối hận, anh sẽ cố vượt qua , có lẽ đó cũng là cách để cho em Hạnh Phúc.
Last edited by Tiểu Dê; 17-08-2011 at 03:26 PM.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Dê
Ài Tính không vào viết bài nhưng thấy con Dê vào post. Học theo vậy
Cái này mình viết lúc vừa bị đá
Lâu rồi lục lại xem. Đau
Gởi em - Người tôi yêu
Hạt mưa rồi cũng sẽ xóa nhòa những kỷ niệm, kỷ niệm hai đứa lần đầu gặp nhau, quen nhau và rồi xa nhau.
Em ra đi trong cái giá lạnh của mùa Đông Bắc Bộ.
Anh lang thang lê bước dưới những cơn mưa trời Nam.
Dẫu biết rằng chuyện đời tan hợp, hợp tan; gặp nhau rồi cũng sẽ phải xa nhau. Thế nhưng, trong lòng anh vẫn còn luôn giữ mãi bóng hình của một ai đó, người cho anh niềm vui trong cuộc sống, cho anh mục tiêu để anh vươn lên. Và chính người đã cho anh biết tình yêu có vị đắng ra sao.
Anh không giận vì biết rằng cuộc sống của hai chúng ta là hai thế giới hoàn toàn khác nhau và cách biệt, hai trái tim gặp nhau nhưng dường như không hòa cùng nhịp đập, không gần nhau và rất đỗi xa xôi.
Ngày em ra đi, anh chìm mình trong cơn đau nhói của con tim, trong cái buốt giá của những cơn mưa rào rạt, dường như mưa cũng muốn xóa đi nỗi buồn trong anh. Thế nhưng, chỉ là vô ích...
Anh đã từng ước ao, chờ đợi mỗi khi gọi điện cho em, chỉ để được nghe giọng nói của em, dù chỉ là trong một phút giây ngắn ngủi, dù chỉ là một lời “alo” nho nhỏ. Với ngày, cuộc sống và niềm vui mỗi ngày như thế là quá đủ. Vì điều ấy làm cho anh có thêm động lực để anh thay đổi bản thân mình, để anh vươn tới tương lai và có thể sát gần con tim em hơn nữa. Thế nhưng, dường như sự cố gắng của anh là vô ích, em vô tình hay cố ý lãng tránh anh, lãng tránh một người yêu em và nhớ em.
Anh lo lắng trong lòng mỗi khi em bị bệnh, mỗi khi em đi học. Trái tim anh dường như muốn bay về nơi ấy. Về nơi có một người anh thầm thương trộm nhớ, về nơi anh đã trót trao tình cảm của mình. Vậy mà, dường như em vô tâm hững hờ, không chú ý đến điều ấy. Có lẽ em còn quá hồn nhiên và vô tư, trong lòng chưa vướng bận chuyện cảm tình, có lẽ đối với em có nhiều thứ khác còn quan trọng hơn là nói chuyện cùng anh hoặc nhắn tin cho anh. Từng phút từng giây, anh hồi hộp trông chờ một dòng tin hay một cuộc nháy máy của em. Thế nhưng, đợi chờ là vô vọng.
Nhiều lúc anh cảm thấy mình mệt mỏi và đau khổ. Nhưng con tim anh lại mách bảo anh rằng: em đang thử thách anh. Và rồi cứ thế, anh chìm dần vào bóng tối của tình yêu. Và nơi đó, anh bắt gặp anh đang lạc lõng và cô đơn, mộng du và vô hướng.
Anh không trách em mà cũng không nỡ trách em. Vì anh chỉ là một người yêu đơn phương và thầm lặng, làm sao có tư cách trách em. Anh nhớ em đã từng nói với anh rằng: em quan tâm anh. Đó có lẽ là lần duy nhất em nghĩ đến anh, lần duy nhất anh cảm thấy mình có chút gì đó được đọng lại trong lòng em.
Thôi thì… Hãy để cơn mưa xóa nhòa tất cả đi em nhỉ? Dù anh biết rằng điều ấy là không thể.
Thôi thì… Hai chúng ta hãy quay trở lại như những ngày đầu; ngày mà ta chưa quen, chưa biết gì về nhau em nhé!
Thôi thì…. Anh sẽ cố gắng quên đi hình bóng ấy, dù anh biết là anh đang tự xé nát con tim mình một cách vô ích và phí công.
Thời gian có lẽ sẽ xóa nhòa đi nỗi thương đau. Thế nhưng trong tim anh vẫn còn luôn đọng lại hình bóng của một người, một người con gái anh đã yêu và mãi yêu...
Last edited by khungcodangcap; 17-08-2011 at 09:03 AM.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lệ Sầu Thiên Hải