Đây là tâm sự của mình: Mình không biết bắt đầu thế nào cả, thôi thì nghĩ thế nào viết thế ấy vậy.Cuộc đời của mình có hai mối tình đáng nhớ nhất in đậm trong tâm mình nhất và cũng để lại cho mình nhiều đau khổ vương vấn nhất.
Cuộc tình thứ nhất diễn ra cách đây cũng lâu rùi được 6 năm rùi,hồi ấy tôi với nàng quen nhau từ lớp ôn thi đại học làng tên là M,nàng nhỏ nhắn xinh sắn đeo cặp kính cận, tính tình thẳng thắn hay quan tâm người khác, và có một chút tính khí của đàn ông chính vì vậy tôi thích nàng.Tôi và nàng học trung một lớp đại học, chúng tôi thường hay chuyện trò và tôi cũng hay đưa đón nàng đi học, tôi thì lúc đầu cũng không biết mình đã thích nàng từ khi nào và thổ lộ tình cảm từ khi nào với nàng nữa (chỗ này không nhớ rõ đừng ném đá)
Vài lần đón đưa, lặng im trên phố mưa rơi triền miên
Vài lần đón đưa, em về nụ cười giấu kín
Vài lần đón đưa, đường quen hương gió bay qua lòng em
Chiều nào bước chân vô tình người không đến
Vài lần đón đưa, rồi quen hồn nhiên đến gọi buồn phiền
Chiều nay thoáng nghe lẻ loi bên hàng me
tôi chỉ nhớ hồi ấy tôi rất quan tâm đến nàng
, lo nắng cho nàng, và làng cũng gần như đáp lại những tình cảm ấy của tôi, cho tôi bao kỉ niệm là cho con tim càng sao xuyên dung động mãnh liệt hơn nữa, thế nhưng đến giữa năm thứ hai đại học không hiểu tại sao nàng cứ chánh tôi hoài tôi vội đi tìm nàng và hỏi nàng tại sao lại như vậy? tại sao cứ chánh tôi mãi thế? hay tôi đã làm gì sai đã làm gì có lỗi với nàng để nàng không thèm gặp và nói chuyện với tôi nữa, nhưng nàng cứ như vậy mãi cho mãi đến khi tôi gặp cô bạn thân của nàng, mới biết nàng kô còn thích tôi nữa mà thích một người khác, hắn ta học lớp bên cạnh người to như cái lu được cái có giọng hát hay khuôn mặt đẹp, ăm mặc rất thời trang nên rất nhiều e xin chết và biết ăn nói không như tôi, một thằng cận kém ăn nói và không biết ăn mặc nói chung là hơi ngô ngố.Tôi không tin vội đi hỏi nagf có phải vậy không?Nàng trả lời một cách lạnh lùng " Đúng vậy" Khi đó người tôi như chết nặng, cảm giác xung quanh bao chùm một màu đen không có ánh sáng, trái tim tôi như thắt lại, đau, đau quá trái tim như bị hàng ngàn vết dao cứa vào. Tôi quay ra hỏi nàng tại sao e lại làm như vậy? E làm thế có biết trái tim tôi đau thế nào không?có biết tôi cảm thấy thế nào không? nàng không trả lời mà quay đầu bước đi, từ lúc đó tôi biết mình đã mất nàng thật rồi.Rồi thời gian cứ thế đi qua vết thương kia vẫn còn đang chảy máu, tuy học chung một lớp như nàng coi như tôi không có mặt tại đó chúng tôi gần như không nói chuyện với nhau .haizzzzzzzzz
Tại sao em như thế anh đâu nào có lỗi
Thà em cứ dối gian để trái tim anh mơ mộng
Hãy hiểu cho lòng em vì em không muốn anh đau
Làm như thế cả hai sẽ đau khổ
Giờ anh như người say riêng mình anh biết đi về đâu
Giờ anh phải làm sao để có em trong vòng tay
Buồn làm chi anh ơi duyên số đã an bài
Đừng níu kéo
Chỉ làm lệ rơi
Rồi cho đến ngày gần ra trường nàng bước đến và nói với tôi rằng " Mình xin lỗi vì không đáp lại đc tình cảm của bạn, mong bạn tìm đc nửa kia tốt hơn mình, mình cảm ơn bạn trong những năm qua đã hết sức quan tâm tới mình, một lần nữa chúc bạn thành công trong công việc và tìm đc nửa kia hợp với mình".Ây ra âu cũng là chuyện cũ đã qua từ khi nàng nói câu đó tui cũng thầm chúc cho nàng hạnh phúc bên người mình chọn.Và từ khi đó tôi giam mình chong những quán net vùi đầu vào công việc và không biết từ khi nào mình chở nên xa lạ với mọi người, tôi dần dần béo nên dưới tác động của việc ngày ngủ đêm thức ( hồi này chưa đi làm) để quên đi tất cả. Đến nỗi thằng bạn thân nhất sang nhà rủ đi chơi với nó thì hiém khia tôi đi. Nhưng rồi tôi cũng quên đi đươc cái nỗi đau kia.Cho đến khoảng hai năm sau tôi gặp một cô bé nói chung không có gì nổi bật cho lắm cô bé này tên là N làm ở công ty con, cô bé này có thân hình hơi đậm đà một tí nói chuyện cũng duyên và đẹp nhất ở N đó là nụ cười, chính nụ cười đó đã làm cho con tim băng giá đã kép cửa kia chợt ấm áp và đã làm cho cánh của trái tim tôi từ từ mở ra,làm cho con tim kia lại một lần nữa dung động và tính cách của cô bé cũng pha một chú hơi hướng đàn ông càng làm cho tôi thích cô bé hơn, tôi có thể hàng giờ ngồi ngắm cô bé mà không chán mà có lúc tự cười một mình,tôi và cô bé cũng đã có những kỉ niệm bên nhau và tôi đã thổ lộ với cô bé " e à em có biết rắng anh rất thích em hay không",ôi những kỉ niệm buồn vui bên nhau là cho tôi bây giờ cảm thấy thật vui nhưng cũng thấy thật buồn vì bây giờ người ta đã dời xa tôi làm cho cảm thấy một cảm giác gì đó khó tả giống như đang có người dùng búa nện mạnh vào ngực mình vậy cú thế từng hồi từng hồi một vậy.Đó là khi mấy anh em chúng tôi rủ nàng đi patty hôm đó tôi có việc nên ra hơi muộn, cảnh vật đập vào mắt tôi đó là N đang ngồi với một thằng con trai kem tôi 1 tuổi, hai người trông rất quấn quýt bên nhau, tôi thoáng nghĩ đây là bạn thân của N hay sao mà tôi chưa từng gặp bao giờ cả, sau khi nghe N giới thiệu đây là người yêu của N đã làm cho tôi cảm thấy như ai đó đâm mình một nhát vào tim,tôi như chết đứng và lúc đó tôi không biết là gì cả, kô nói chuyện gì chỉ ngồi nhìn N với kẻ kia mà nốc rượu, càng uống cànng thấy mình gần giống một kẻ thừa, càng uống càng cảm thấy như cảm giác mất hết không nhận biết được gì cả, chỉ còn một cảm giác đau thương, xót xa mà thôi.
Hôm sau tôi gặp lại N " N nói em xin nỗi anh vì đã không nói cho anh biết ràng em đã có người yêu, chúng mình là bạn nhé anh" một câu nói là tôi cảm thấy đau hơn bao giờ hết, tôi hỏi em tại sao khi anh nói "anh thích em, em không nói gì cả???" . Tại sao em cho tôi hi vọng, cho tôi mong chờ, cho trái tim kia một lần nữa biết yêu?? tai sao???
"Có mấy ai lau khô, biết có ai lau khô
Chẳng có ai lau khô khi tim ta biết khóc
Em ghép cho ta khóc, khi tim ta vỡ rồi
Thời gian như đưa nôi
Từng giọt sầu vội lăn trên khóe mắt
Có mấy ai lau khô trái tim lệ rơi
Em đã quên ta đi khi tim ta tiếc hời
Em nói yêu ta lúc đã cách xa
Tình em như mây trôi
Rồi một ngày mưa rơi trên phố vắng
Mấy ai dang đôi tay hứng cuộc tình ta
Em đến như cơn mưa tuôn rơi qua kẽ tay
Cũng như đôi ta mãi mãi cách xa"
Để rồi em phũ phàng bóp nát trái tim đó, em làm thế tôi đau lắm em có biết không, tâm trang của tôi lúc này giống như lời bài hát mà Ưng Đại Vệ đã hát
"Một người đau một người hạnh phúc
Một người vui nhìn một người khóc"
em làm con tim tôi tổn thương vô cùng em biết không
"Nhưng hôm nay em đã phải xa anh rồi
Vòng tay ngày ấy sẽ bên một vòng tay khác
Lòng anh muốn trách em nhưng anh
Không thể nào hé môi dù chỉ một câu
Vì anh không muốn em đau không muốn em rời xa anh."
Thôi thì tôi chúc em hạnh phúc với người mình yêu,.....những kỉ niệm đó chỉ còn là những cơn gió thoáng qua mà thôi. Từ đó tôi không gặp em nữa cũng không nhắn tin hỏi han gì cả, tự nhủ mình từ nay sẽ không gặp nhau nữa
"Vì sao em nỡ nói với anh 1 câu: "Mai chúng ta không gặp."
Vì sao em nỡ đánh thức 1 con tim đang mộng mơ
Vì sao con tim anh đây 1 lần nữa cố chấp như vậy
Vì sao con tim anh đây vẫn yêu em dẫu biết mãi anh phải quên.
Còn trong anh mãi những giây phút anh nhìn em
Có khi hay ngồi cười và vui mình anh
Thầm lặng yêu em, mà anh chưa từng dám nói.
Nhiều lần đã hứa chúng ta sẽ không gặp nhau
Rồi cũng nhớ nhau, lại tìm đến nhau
Vẫn biết rằng tình ta sẽ không như mộng hay mơ."
nhưng rồi thi thoảng N lại đến tìm tui để tâm sự, tôi cũng không biết nói gì cả chỉ biết lắng nghe mà thôi. Tôi tự hỏi mình tại sao em lại như vậy tại sao em cứ dâm vào vết thương đó, tại sao em lại đánh thức con tim tôi khi nó đang ngủ vùi trong lạnh giá tại sao huhuhuhuhuhuhuhuhuhu..............
Giờ đây chỉ còn mình tôi với ký ức, đau, thật sự đau
"Có những tối nghe mưa rơi thật buồn
Quạnh vắng góc quán quen mình tôi
Tôi đi tìm trong tôi
Tìm trong hơi men cay
Một hình bóng đã xa mãi tầm tay"
Nói thế nào nhể????
1 cách hài hước: thì đôi khi cuộc sống nó không giống cuộc đời...
còn nghiêm túc 1 tý...nothing can last forever
có người mang đến cho iu nỗi đau rồi cũng có người đến để xoa dịu nó
Quan trọng là bạn...
Trong cuộc sống này, có đủ mọi lý do để người ta ko đến và ko muốn đến với nhau. Nếu trái tim bạn đủ lớn, hãy đừng chỉ chứa một người. Nên học cách yêu thương tất cả mọi người. Và khi đó, những nỗi đau kia sẽ dần bé lại. Chúc bạn luôn vững bước trên đường đời.